Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1568: 1568: Chương 1567





Lưu Mai cũng không thể thẳng thừng từ chối Tống Dật Hiên, chỉ là thấp giọng nói: “Trước tiên, con khống chế cô ta lại đi, một lát nữa mẹ sẽ nghĩ cách rồi gọi lại cho con.”
“Vâng mẹ, không phải là mẹ gạt con đó chứ? Con biết là mẹ còn có chuyện mà mình muốn làm, vì chuyện lớn của mẹ, mẹ thậm chí còn có thể buông bỏ con, nhưng mà đây là lần đầu tiên con cầu xin mẹ, cũng là một lần cuối cùng.

Mẹ, coi như là mẹ giúp con một lần đi có được không?”
Giọng nói của Tống Dật Hiên có hơi buồn buồn.

Lưu Mai đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Dù sao thì đứa con trai này vẫn là do mình hoài thai mười tháng mới sinh ra, huống hồ gì mấy năm nay đều là một mình Tống Dật Hiên bảo vệ cho bà ta.

Lưu Mai đột nhiên lại cảm thấy hổ thẹn với đứa con trai này rất nhiều, nhưng mà bà ta cũng không có cách nào khác, bây giờ con trai đã nói như vậy rồi, chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch của bà ta, bà ta vẫn muốn vãn hồi lại tình cảm của con trai.

“Được rồi, một lát nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho con.”
Lưu Mai nói xong thì liền cúp điện thoại, cảm giác chột dạ trào dâng.


Tống Dật Hiên đã từng đối xử rất tốt với bà ta, tốt đến nỗi có một lần bà ta muốn từ bỏ kế hoạch của mình, đáng tiếc chỉ là thiếu chút nữa.

Lưu Mai thở dài, hoàn toàn không biết sắc mặt của Tống Dật Hiên ở bên đây âm trầm đến đáng sợ.

Hồ Ngọc Duyên nhìn thấy Tống Dật Hiên như thế này, vội vàng vươn tay ra cầm lấy tay của anh ta.

Tay của anh ta rất lạnh, lạnh đến nỗi gần như không có nhiệt độ, anh ta còn run rẩy, không biết là bởi vì đau lòng hay là bởi vì tức giận.

“Dật Hiên, đừng như vậy, anh còn có em.”
Hồ Ngọc Duyên ôm chặt lấy anh ta.

Đường cong mềm mại của phụ nữ và nhiệt độ cơ thể ấm áp làm Tống Dật Hiên hơi sững lại một chút, trái tim lạnh lẽo chậm rãi có nhiệt độ.

Ôm chặt lấy Hồ Ngọc Duyên, thấp giọng nói: “Ngọc Duyên, anh chỉ còn lại em, lần này anh nhất định phải tự tay giải quyết bà ấy.”

Hồ Ngọc Duyên biết trong lòng Tống Dật Hiên rất khó chịu, dù sao thì trước kia anh xem Lưu Mai là người duy nhất mà mình bảo vệ, nhưng mà không ngờ đến Lưu Mai lại phụ lòng tin của anh, cũng đã làm tổn thương người thân nhất của anh.

“Tất cả đều sẽ tốt thôi, nếu như anh cảm thấy khó chịu thì một lát nữa để em làm cho.”
“Không cần đâu, bà ấy là mẹ của anh, cho dù có chết cũng phải là tự tay anh đưa bà ấy lên đường.”
Trong mắt của Tống Dật Hiên xẹt qua một tia thống khổ và dãy dụa, cuối cùng mới bình tĩnh trở lại, lại có vẻ kiên quyết.

Người của Lưu Mai nhanh chóng truyền tin tức, có camera làm chứng, đúng là Tống Dật Hiên đã đánh Hồ Ngọc Duyên ngất xỉu, đồng thời còn đưa vào trong một nhà hàng năm sao cao cấp, đến bây giờ vẫn còn chưa bước ra.

Nghe thấy câu trả lời như vậy, Lưu Mai híp mắt lại.

Bà ta nhất định phải có được tuyến đường hàng hải nhà họ Hồ, nếu không thì ba sẽ rất tức giận.

Mặc dù là ba của bà ta, nhưng mà Lưu Mai có thể nhận ra ba của bà ta không phải là không có bà ta thì không được, huống hồ gì ở trong nhà vẫn còn có mấy anh chị em, không phải là đèn đã cạn dầu.

Nếu như không phải bởi vì Hồ Ngọc Duyên là vợ của Tống Dật Hiên, thế thì việc lần này cũng không đến lượt Lưu Mai làm.

Đây là cơ hội của ba cho bà ta, rất có thể là cơ hội cuối cùng.

Lưu Mai hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Các người chờ tôi ở đây đi, tôi dẫn theo Đạt là được rồi.”.

 
Chương 1569: 1569: Chương 1568





Thân thủ của Đạt rất tốt, tuyệt đối có thể ngăn cản Tống Dật Hiên.

Lưu Mai suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Tống Dật Hiên.

Lúc Lưu Mai gọi điện thoại cho Tống Dật Hiên, sắc mặt của Tống Dật Hiên đã khôi phục lại bình thường.

“Mẹ, mẹ không cần tới đâu, cứ nói cho con biết làm như thế nào là được.”
Làm như là Tống Dật Hiên không thích Lưu Mai đến.

Thế nhưng mà anh ta càng như vậy thì Lưu Mai càng cảm thấy Tống Dật Hiên không có vấn đề.

“Con trai ngốc, có một số việc không thể nói rõ trong điện thoại, con chờ mẹ, mẹ tới ngay đây.”
Lưu Mai nói xong thì liền cúp điện thoại.

Tống Dật Hiên cười lạnh.


Anh ta không nói cho Lưu Mai biết địa chỉ, Lưu Mai cũng không hỏi, nhưng mà bà ta lại biết rõ như lòng bàn tay.

Vừa nghĩ tới Từ Hiền Trang cũng biết được hành tung của mình từ chỗ Lưu Mai y như thế, Tống Dật Hiên liền thấy khó chịu.

Anh ta gọi điện thoại cho trợ lý của mình.

“Điều tra từ trong ra ngoài tập đoàn Tống thị, có vấn đề gì thì đuổi việc hết toàn bộ.”
“Vâng Sếp Tống.”
Trợ lý vội vàng làm theo.

Hồ Ngọc Duyên thấy Tống Dật Hiên như thế này, cô rất đau lòng.

“Ông xã, mọi thứ sẽ tốt thôi.”
“Cảm ơn em, Ngọc Duyên, cảm ơn em đã yêu một anh không hoàn thiện.”
Tống Dật Hiên rất may mắn.


Hồ Ngọc Duyên lại lắc đầu nói: “Sao anh lại không hoàn thiện được chứ, anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, ít nhất thì trong mắt của em, anh chính là như vậy.”
Tống Dật Hiên lập tức cảm thấy ấm áp.

Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ.

Con ngươi của Tống Dật Hiên híp lại.

Hồ Ngọc Duyên cười nói: “Em lại phải giả chết.”
“Yên tâm đi, sau này sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu.”
Tống Dật Hiên kéo tay của Hồ Ngọc Duyên, lời nói đầy tình cảm.

Hồ Ngọc Duyên chỉ cảm thấy nhịp tim đập dữ dội, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi cổ họng, không khỏi cúi đầu xuống, trên mặt nóng như thiêu đốt.

Hồ Ngọc Duyên như thế này thật sự rất quyến rũ, thiếu chút nữa là Tống Dật Hiên đã không cầm lòng được, nhưng mà anh ta cũng biết bây giờ không phải là lúc để mình xúc động.

Hồ Ngọc Duyên vội vàng nằm ở trên giường, giả vờ ngất xỉu.

Tống Dật Hiên cố gắng điều tiết hơi thở, đè nén hết tất cả mọi thứ xuống, sau đó, một mặt bi thảm ngồi ở bên cạnh Hồ Ngọc Duyên.

Sau khi Lưu Mai đậu xe xong thì liền kêu Đạt xuống dưới quan sát một chút, sau khi không phát hiện bất cứ nhân vật khả nghi, bà ta mới bước xuống xe..

 
Chương 1570: 1570: Chương 1569





Hai người nhanh chóng đi vào trong thang máy, dựa theo kết quả điều tra mà gõ cửa phòng Tống Dật Hiên.

Lúc Tống Dật Hiên mở cửa ra, nhìn thấy Lưu Mai thì rất kinh ngạc.

“Sao mẹ lại đến đây?”
Anh ta đứng ngăn ở cửa, làm như là rất không muốn để Lưu Mai đi vào trong, ánh mắt của anh ta cũng tràn ngập cảm xúc xa lánh.

Trong lòng Lưu Mai lập tức thấy khó chịu.

“Mẹ là mẹ của con, mẹ đến đây thăm con một chút là sai hả?”
“Mẹ nhanh lên đi, con chỉ hi vọng là mẹ có thể dạy con một chút, không ngờ mẹ lại đến đây.

Ở đây là Hải Thành, một lát Diệp Ân Tuấn biết mẹ ở đây thì sẽ không bỏ qua cho mẹ đâu, con cũng không hi vọng mình sẽ trở thành kẻ thù với bọn họ, mẹ đi nhanh đi.”
Tống Dật Hiên vừa nói vừa đẩy Lưu Mai đi.

Anh ta càng như vậy, Lưu Mai lại càng không nghi ngờ.


Bà ta trực tiếp đẩy Tống Dật Hiên ra, nhấc chân đi vào trong phòng.

“Cái đứa nhỏ này, nói thế nào thì Hồ Ngọc Duyên cũng là con dâu của mẹ, đến đây gặp con dâu của mình một chút, chắc cũng không quá đáng nhỉ?”
Lưu Mai vừa nói vừa đi vào.

Lúc bà ta nhìn thấy Hồ Ngọc Duyên đang nằm ở trên giường, không khỏi cảm thán một phen.

Đúng là Hồ Ngọc Duyên rất xinh đẹp.

Vẻ đẹp của cô thuộc về vẻ đẹp tỏa sáng, đẹp chói lóa, khác với Thẩm Hạ Lan, nhưng mà tuyệt đối không hề kém Thẩm Hạ Lan, chẳng trách có thể mê hoặc Tống Dật Hiên như vậy.

Lưu Mai tự hỏi trong lòng, không khỏi đi đến bên cạnh Hồ Ngọc Duyên, ngồi xuống.

Hồ Ngọc Duyên không dám thở mạnh, cố gắng duy trì tiếng hít thở đều đều, giống như là thật sự ngất xỉu vẫn còn chưa tỉnh lại.


Lưu Mai có hơi cẩn thận, vội vàng vươn tay ra sờ lên Hồ Ngọc Duyên.

Hồ Ngọc Duyên vô thức muốn làm ra phản ứng, nhưng mà lại cố gắng đè lại.

Tống Dật Hiên ở bên cạnh lo lắng đề phòng.

Cuối cùng, Lưu Mai lại thở phào một hơi, cười nói: “Dật Hiên, mẹ đưa Ngọc Duyên về nhà ở vài ngày, con yên tâm đi, khoảng thời gian này mẹ sẽ cố gắng khuyên nhủ con bé, nếu như con đã thích con bé như vậy, mẹ sẽ không để con bé rời khỏi con đâu.”
Ánh mắt của Tống Dật Hiên đột nhiên tối xuống mấy phần.

“Mẹ vẫn còn muốn dùng Ngọc Duyên để đổi tuyến đường hàng hải nhà họ Hồ có đúng không?”
Lưu Mai bị con trai nói trúng ý đồ, bà ta không hề chột dạ chút nào, ngược lại còn cười nói: “Chúng ta và nhà họ Hồ là thông gia, mượn dùng tuyến đường biển một chút cũng không có gì là không tốt, con đừng có nghiêm trọng như vậy có được không?”.

Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ Т R U М T R U Y E N .м e ~
“Rốt cuộc là mẹ muốn tuyến đường biển làm gì?”
Tống Dật Hiên nhíu chặt lông mày.

Lưu Mai lại không trả lời anh ta, chỉ thấp giọng nói: “Con trai, mẹ sống không tốt như con nghĩ đâu, mẹ nhất định phải có được tuyến đường biển của nhà họ Hồ, nếu không thì thật sự là mẹ không thể sống yên ổn.

Con rất yêu thương mẹ có đúng không, đã nhiều năm như thế, con đã từ bỏ quá nhiều vì mẹ, vậy bây giờ con lại giúp mẹ thêm một lần nữa đi.

Con yên tâm, mẹ bảo đảm là Hồ Ngọc Duyên sẽ an toàn, đảm bảo sẽ trả lại cho con một người vợ hoàn thiện có được không?”.

 
Chương 1571: 1571: Chương 1570





“Nếu như con nói không được?”
Nói xong, Tống Dật Hiên trực tiếp bước lên kéo lấy cổ tay của Lưu Mai.

“Mẹ, quay đầu là bờ, nếu như mẹ có thể tự thú, con trai nhất định sẽ nuôi mẹ lúc về già mà.”
Sắc mặt của Lưu Mai lập tức trở nên khó coi.

“Tự thú hả? Con đang nói chuyện cười đó à, Dật Hiên, trước kia vì Thẩm Hạ Lan mà con trở thành kẻ thù với mẹ, bây giờ lại vì Hồ Ngọc Duyên mà đối xử với mẹ như thế này, con phải biết người mang thai mười tháng sinh con ra là mẹ.”
Giọng nói của Lưu Mai có chút bén nhọn.

Bà ta lập tức ném cho Đạt một ánh mắt.

Đạt lập tức hiểu ý, anh ta đánh thẳng về phía Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên không hề hoang mang, ánh mắt nhìn Lưu Mai mang theo một tia đau lòng, giống như là anh ta đã sớm đoán được Lưu Mai sẽ làm như vậy.

Thấy ánh mắt của con trai như thế, Lưu Mai không dám nhìn thẳng.


“Con đừng trách mẹ, mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.”
Lưu Mai quay đầu đi, lại không nhìn thấy một chấm đỏ trực tiếp bắn vào huyệt thái dương của Đạt.

“Bụp” một tiếng, tiếng súng đã được kết nối với ống giảm thanh, Đạt ngã xuống ở một khoảng cách cách với Tống Dật Hiên chừng nửa mét.

Huyệt thái dương của anh ta có một lỗ thủng, dòng máu đỏ tươi bắn tung toé từ bên trong.

Lưu Mai tương đối nhạy cảm đối với âm thanh này.

Bà ta đột ngột quay đầu lại, cảm thấy cổ tay đau nhói một trận.

“Tống Dật Hiên, con làm gì vậy?”
Lưu Mai muốn hất tay của Tống Dật Hiên ra, nhưng mà Tống Dật Hiên lại nắm chặt cổ tay của bà ta, ống tiêm ở trong tay chậm rãi đâm vào trong thân thể của Lưu Mai.

“Con tiêm cho mẹ cái gì?”

Lưu Mai muốn phát điên lên rồi.

Có làm như thế nào bà ta cũng không nghĩ ra mình lại thất bại trong tay của con trai.

Cách đây không lâu, bà ta trở về gặp Tống Dật Hiên, mặc dù biết Tống Dật Hiên đứng ở bên phía Thẩm Hạ Lan, mặc dù Tống Dật Hiên gọi cảnh sát tới, nhưng mà vẫn cho bà ta có thời gian chạy trốn, cái này làm cho Lưu Mai cảm thấy con trai vẫn còn có tình cảm với mình, nhưng mà đồng thời cũng có chút phiền muộn, bởi vì đứa con trai này của mình quá nặng tình, cho nên không thể làm chuyện đại sự.

Cho nên bà ta không phải là không phòng bị Tống Dật Hiên, chẳng qua là cảm thấy Tống Dật Hiên sẽ không thật sự ra tay với mình mà thôi.

Tống Dật Hiên đẩy hết chất lỏng ở trong ống tiêm vào trong người, sau đó mới buông lỏng Lưu Mai ra.

Lưu Mai đánh một bạt tay lên trên mặt của Tống Dật Hiên, lực độ lớn đến nỗi làm mặt của Tống Dật Hiên lệch qua một bên, dấu bàn tay từ từ xuất hiện.

“Bất hiếu! Tao là mẹ của mày, tao mang thai mười tháng mới sinh ra mày, thế mà mày lại đối xử với tao như vậy, lúc nãy mày đã tiêm gì cho tao?”
Lưu Mai muốn nổ tung.

Đúng lúc này, Hồ Ngọc Duyên chậm rãi ngồi dậy.

Lúc cô nhìn thấy bên má trái của Tống Dật Hiên sưng đỏ, cô cũng muốn nổi điên.

“Anh ấy tiêm vào cho bà cũng chẳng phải là cái gì, có điều đó là thuốc làm cho trái tim của bà ngừng đập.”.

 
Chương 1572: 1572: Chương 1571





Hồ Ngọc Duyên cứng rắn nói xong, sắc mặt của Lưu Mai liền thay đổi.

“Mày muốn giết tao, cái thằng con bất hiếu này! Tao mang thai mười tháng mới sinh ra mày, mày lại muốn giết mẹ mày, cái đồ khốn nạn.”
Lưu Mai lại tức giận muốn đánh Tống Dật Hiên thêm một bạt tay, nhưng mà lần này không thành công, bị Hồ Ngọc Duyên bắt lấy cánh tay, đồng thời còn hất bà ta qua một bên.

“Dật Hiên nhà chúng tôi đã đủ nhân từ với bà lắm rồi, bà cho rằng bà làm ra những chuyện đó với Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn sẽ bỏ qua cho bà hả? Nếu như rơi vào trong tay của Diệp Ân Tuấn, bà sẽ thảm hại gấp trăm lần so với hiện tại.

Con đường này là do bà đã chọn, từ lúc đầu bà đã chọn con đường chết, Dật Hiên chỉ muốn để cho bà chết thoải mái một chút mà thôi, đây chính là hiếu thảo lắm rồi, bà còn muốn làm gì nữa?”
Lời này của Hồ Ngọc Duyên làm Lưu Mai trực tiếp tức giận bật cười.

“Hiếu thảo hả? Tao thấy chắc là con hồ ly này đã quyến rũ nó, kêu nó giết tao, mày cũng chẳng phải là tốt đẹp gì, vì theo đuổi muốn gả cho con trai của tao, ai biết được có phải là ngủ với người khác rồi lại muốn tìm một đứa đổ vỏ…”
Lưu Mai còn chưa nói xong thì đã bị Tống Dật Hiên bước lên một bước, che miệng lại.


“Mày…”
Lưu Mai muốn vùng vẫy, Tống Dật Hiên trực tiếp giữ chặt cánh tay của bà ta.

Trong mắt của anh lướt qua một tia bi thương.

“Mẹ, mẹ đi trên con đường sai trái càng ngày càng xa, nếu như năm đó mẹ chỉ lợi dụng con và ba con, ngoại trừ đau lòng thì cũng không còn gì khác, nhưng mà bây giờ mẹ lại vi phạm pháp luật, mẹ trốn không thoát đâu.”
“Mày nói xàm!”
Mặc dù Lưu Mai nói như vậy, nhưng mà Tống Dật Hiên có thể nhìn rõ ý tứ biểu đạt trong đôi mắt.

Anh ta cười khổ rồi nói: “Mẹ có biết không? Bởi vì một lần nhân từ của con mà để mẹ có cơ hội lợi dụng Từ Hiền Trang và Dư Khinh Hồng, thiếu chút nữa đã hại chết Hạ Lan, con biết là con đã làm sai, con trai bất tài, con không muốn để mẹ rơi vào trong tay của Diệp Ân Tuấn rồi bị cậu ấy tra tấn đến chết đi sống lại, con dứt khoát để mẹ thoải mái một chút.

Mẹ yên tâm đi, công dụng của liều thuốc này rất mạnh, mẹ chịu đau không bao lâu thì sẽ qua đời, con trai sẽ chôn cất mẹ.


Mẹ sinh ra con trai, con trai tiễn mẹ một đoạn đường, tình cảm mẹ con chúng ta đến đây là hết, kiếp sau vẫn nên đừng gặp nhau.”
Nói xong, hốc mắt của Tống Dật Hiên đột nhiên nóng lên, nước mắt nóng hổi thuận theo khóe mắt mà rơi xuống.

Lưu Mai còn muốn nói gì đó, lại cảm thấy trái tim đau đớn, bà ta vùng vẫy, cầu cứu, lần đầu tiên trong đáy mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, nhưng mà Tống Dật Hiên vẫn không hề buông tay ra.

Bà ta co rút rồi sau đó té ngã trên mặt đất.

Bà ta nắm lấy cổ áo của mình, đưa tay muốn móc cái gì đó từ cổ họng ra, nhưng mà tất cả đều uổng phí.

Tống Dật Hiên nhìn dáng vẻ đau đớn chịu không nổi của Lưu Mai, cuối cùng quay mặt đi, im lặng rơi nước mắt.

Hồ Ngọc Duyên đau lòng muốn chết đi được, ôm chặt lấy Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Nếu như buồn thì cứ khóc đi, không ai cười cợt anh hết, lần này khóc xong, sau này sẽ không còn đau khổ nữa, em đảm bảo em sẽ ở bên cạnh anh, cả một đời đều không rời khỏi anh.”
Lần này, Tống Dật Hiên không nói chuyện, chỉ là ôm Hồ Ngọc Duyên thật chặt, ôm cô thật chặt…
Sau khi người của Diệp Ân Tuấn đến vị trí của Lưu Mai, người của bà ta đã bị khống chế hết toàn bộ, nhưng lại không nhìn thấy Lưu Mai đâu.

Phi báo cáo chuyện này cho Diệp Ân Tuấn biết..

 
Chương 1573: 1573: Chương 1572





Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say, kêu Tiêu Niệm Vi cùng với má Hoàng chăm sóc cho cô, tự mình lái xe đến vị trí của Lưu Mai.

Dưới sự tra tấn của Diệp Ân Tuấn, rốt cuộc cũng đã có người nói Lưu Mai đi đến chỗ Tống Dật Hiên.

Dựa theo địa chỉ mà bọn họ cho, Diệp Ân Tuấn đi đến khách sạn.

Lúc anh gõ cửa phòng Tống Dật Hiên, là Hồ Ngọc Duyên ra mở cửa.

Cô hoàn toàn không bất ngờ đối với việc Diệp Ân Tuấn đến đây.

“Sếp Diệp, anh vào đi.”
Nhiệt độ trên người Diệp Ân Tuấn rất thấp, toàn thân tản ra sát khí.

Anh bước vào liền nhìn thấy Tống Dật Hiên ngồi ở trên ghế, Lưu Mai nằm ở trên giường, giống như là ngủ thiếp đi.

Cơn giận của Diệp Ân Tuấn liền dâng trào.


“Tống Dật Hiên, cậu dự định đối nghịch với tôi có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn cắn răng nghiến lợi nói.

Tống Dật Hiên là người mà Thẩm Hạ Lan quan tâm nhất, nếu như quả thật bọn họ đứng phe đối lập nhau, Diệp Ân Tuấn không biết là sau này Thẩm Hạ Lan có thể đau khổ hay không.

Hồ Ngọc Duyên nhìn thấy hai người đàn ông như đang bốc hỏa, vội vàng nói: “Sếp Diệp, Lưu Mai chết rồi, bị nhồi máu cơ tim, vừa mới qua đời cách đây không lâu.”
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn giật mình.

Sao lại trùng hợp như thế?
Sắc mặt của Tống Dật Hiên vô cùng bi thương, anh ta thấp giọng nói: “Cậu có thể tìm người đến đây xét nghiệm, tác dụng của thuốc quá lớn, bà ấy chịu được mười mấy phút rồi mới đi, bây giờ thân thể vẫn còn có nhiệt độ.”
Diệp Ân Tuấn nhạy cảm nghe ra bốn chữ tác dụng của thuốc, không khỏi nhíu mày, trong lòng anh dấy lên một suy đoán.

“Cậu đã làm gì bà ta?”
Hồ Ngọc Duyên kể chuyện này một lần.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn Tống Dật Hiên có chút phức tạp.


Theo lý mà nói, Tống Dật Hiên tự tay giải quyết Lưu Mai vì Thẩm Hạ Lan, anh nên cảm thấy vui vẻ.

Nhưng mà nghĩ đến tất cả những chuyện này cũng là vì vợ của mình, trong lòng Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy rất khó chịu.

Người phụ nữ của anh, có trút giận cũng nên do anh ra tay mới đúng chứ?
Nhưng mà hình như Diệp Ân Tuấn cũng hiểu được suy nghĩ của Tống Dật Hiên.

Dù sao thì người phụ nữ đó đã sinh anh ta ra, nếu như Lưu Mai thật sự rơi vào trong tay của anh, nói không chừng chẳng tốt hơn Dư Khinh Hồng là bao.

Mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận, cảm thấy Thẩm Hạ Lan chịu nhiều đau khổ như thế, bây giờ Lưu Mai lại chết nhẹ nhàng như vậy, trong lòng của anh rất không cam lòng.

Nhưng mà nhìn thấy biểu cảm của Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên, anh vẫn quyết định bỏ qua.

Diệp Ân Tuấn giận đùng đùng đến đây, lại có chút uể oải mà trở về.

Lúc anh trở về nhà tổ Diệp, Thẩm Hạ Lan đã tỉnh dậy, cô đang ăn thức ăn, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trở về, không khỏi hỏi: “Anh đến công ty làm gì vậy?”
Trong giọng nói của cô bất giác mang theo một tia ấm ức.

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên đau nhói.

“Xử lý một vài chuyện?”
Anh định nói chuyện của Lưu Mai cho Thẩm Hạ Lan nghe, nhưng mà suy nghĩ một hồi vẫn là bỏ qua..

 
Chương 1574: 1574: Chương 1573





Dù sao thì Tống Dật Hiên cũng là anh họ của Thẩm Hạ Lan, nếu như cô biết Tống Dật Hiên bởi vì cô mà trên tay mang theo sinh mạnh của mẹ mình, nói không chừng cô sẽ khổ sở áy náy.

Vì để cho Thẩm Hạ Lan không cảm thấy có lỗi, Diệp Ân Tuấn trực tiếp che giấu cô.

Thẩm Hạ Lan không nghi ngờ gì, có chút mệt mỏi mà nói: “Thật là kỳ quái, không phải là xong rồi hả, sao em lại cảm thấy rất muốn ngủ.”
“Vậy thì cứ ngủ đi, dù sao cũng sắp đến tết rồi, nghỉ ngơi thật tốt cũng được mà.”
Diệp Ân Tuấn đau lòng nắm tay Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn trước mắt mình, cảm thấy còn có thể nhìn thấy anh một lần nữa, thật là tốt.

Đây cũng là lần đầu tiên mà cô nghe thấy cổ độc, cô cho rằng vật này chỉ có trong những câu chuyện thần thoại ngày xưa, không ngờ tới là mình lại trải nghiệm sự thật.

Cảm giác lo sợ làm cô không dám ngủ.


“Anh ngủ với em đi, có được không?”
“Được chứ.”
Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác ra, cởi giày leo lên giường, ôm Thẩm Hạ Lan ở trong ngực.

Có thể ôm Thẩm Hạ Lan chân thật như thế này, Diệp Ân Tuấn cảm thấy đây chính là ông trời ban ơn.

Mấy ngày nay, Diệp Ân Tuấn cũng cực kỳ mệt mỏi, anh ôm Thẩm Hạ Lan rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt khi ngủ của anh, trong lòng rất thỏa mãn, cô tìm một tư thế thoải mái ở trong ngực Diệp Ân Tuấn rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Mà ở bên phía Tống Dật Hiên cũng không giống trống khua chiên, cũng không thông báo cho bất cứ người nào, anh và Hồ Ngọc Duyên đưa Lưu Mai đến lò thiêu.

Sau khi thiêu thi thể của Lưu Mai xong, bọn họ mua một hũ tro cốt, mang hủ tro cốt của Lưu Mai đến nghĩa trang mà bọn họ đã mua trước đó rồi chôn Lưu Mai.


Hồ Ngọc Duyên thấy Tống Dật Hiên chuẩn bị vô cùng chu đáo, không khỏi hỏi: “Anh mua nghĩa trang từ khi nào vậy?”
“Kể từ lúc điều tra ra mẹ anh có vấn đề.”
Giọng nói của Tống Dật Hiên không phải rất tốt.

Hồ Ngọc Duyên có chút kinh ngạc.

Lúc đó, Tống Dật Hiên vẫn còn chưa đi ra ngoài du lịch, thế mà anh đã dự đoán Lưu Mai sẽ không có kết cục tốt?
Cô rất thương Tống Dật Hiên, muốn an ủi anh ta vài câu, liền nghe thấy Tống Dật Hiên nói: “Anh không sao đâu, cảm giác đau lòng đều đã hoàn toàn biến mất kể từ lúc mà bà ấy buông bỏ anh, bây giờ anh chỉ cảm thấy buồn bã, tình mẹ con lại kết thúc ở đây, cũng có chút áy náy, nếu như không phải anh tha thứ cho bà ấy nhiều lần, Hạ Lan cũng sẽ không phải bị liên lụy như vậy.”
“Đừng có nói mình như vậy, anh cũng không ngờ tới là bà ấy sẽ bắt tay với Vu Phong mà, có đúng không?”
Hồ Ngọc Duyên không muốn nhìn thấy Tống Dật Hiên đau khổ, thật sự không muốn.

Tống Dật Hiên ôm cô vào trong ngực, không nói gì, nhưng mà bộ dạng yếu ớt ấy vẫn làm tình mẹ của Hồ Ngọc Duyên bộc phát.

Lúc Dũng thông báo tất cả những chuyện này cho ông cụ Tiêu, ông cụ Tiêu thở dài một hơi rồi nói: “Làm khó thằng bé Tống Dật Hiên rồi.”
“Ông chủ, cậu Tống là một người hiểu lý lẽ.”
Dũng cũng vô cùng tán thưởng hành động của Tống Dật Hiên..

 
Chương 1575: 1575: Chương 1574





Ông cụ Tiêu thấp giọng nói: “Đưa đồ vật mà bà chủ để lại cho Tống Dật Hiên đi, nói với cậu ấy đây là đồ do bà ngoại của cậu ấy đã để lại, cũng coi như là sự tưởng niệm và an ủi dành cho đứa bé đó.

Đồng thời, truyền đạt lại lời của tôi, Tống Dật Hiên là cháu ngoại nhà họ Tiêu, hôn sự hai nhà Tống Hồ sẽ do nhà họ Tiêu chuẩn bị.”
“Vâng.”
Dũng biết ông cụ Tiêu đã nhận đứa cháu ngoại Tống Dật Hiên.

Anh ta dừng lại một chút, do dự rồi lại nói: “Ông chủ, Dư Khinh Hồng chết rồi.”
Ông cụ Tiêu trầm mặc.

Dũng biết tính tình của ông cụ Tiêu, sợ là ông sẽ trách tội và oán trách Diệp Ân Tuấn, vội vàng nói: “Là Dư Khinh Hồng đã tự mình tìm đường chết, cô ta hạ cổ trùng với cô chủ, nếu như không phải cậu chủ nhỏ Diệp Tranh có thể nghiên cứu cái này trong sách cổ, chỉ sợ là bây giờ không biết cô chủ như thế nào đâu.”
Ông cụ Tiêu thở dài một hơi rồi nói: “Kẻ ác luôn luôn xuất hiện trong cuộc đời của cậu với phương thức ác độc mà cậu không thể biết được, thôi được rồi, bây giờ trên người tôi cũng không có quan hàm gì hết, Ân Tuấn muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó đi, chỉ tiếc là đứa con gái mà Tiêu Ái vất vả sinh ra lại không đi đúng đường.”
Thấy ông cụ Tiêu không tức giận, Dũng mới thở phào một hơi rồi nói: “Con đường của mỗi người đều là do họ chọn, ông chủ, ông không cần quá khó chịu.”
“Được rồi, chuẩn bị chút quà đi, ngày mai tôi đến thăm Hạ Lan.”
“Dạ vâng.”

Dũng lui xuống.

Ai cũng không biết ông cụ Tiêu đang nhìn chằm chằm nhà họ Diệp và nhà họ Tống, bây giờ chuyện này tạm thời đã giải quyết, Dũng cảm thấy cũng không cần phải nói cho Diệp Ân Tuấn biết những chuyện này.

Giấc ngủ này của Diệp Ân Tuấn vô cùng yên ổn, sáng sớm ngày hôm sau, lúc ánh nắng chiếu vào trong phòng, anh liền tỉnh giấc.

Gương mặt ngủ say yên bình của Thẩm Hạ Lan ở trong ngực giống như là một bức tranh vô cùng xinh đẹp, Diệp Ân Tuấn nhìn đến ngây dại.

Anh duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng phác họa ngũ quan của Thẩm Hạ Lan, bất tri bất giác cả gương mặt nhích đến gần, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống.

Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở to mắt, lập tức làm Diệp Ân Tuấn giật nảy cả mình, một khắc sau, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đưa tay kéo mặt của Diệp Ân Tuấn lại, trong nháy mắt môi lưỡi ấm nóng quấn quýt nhau.

Toàn thân Diệp Ân Tuấn ma sát một chút liền như thiêu đốt, nhưng anh vẫn kìm chế.


Dù sao thân thể Thẩm Hạ Lan bây giờ không thích hợp lắm.

Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể anh căng cứng và run rẩy, nhưng lại mãi không thấy anh hành động, bất giác sững sỡ.

“Ân Tuấn?”
Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài, ôm chặt cô vào lòng, thủ thỉ: “Bây giờ không được, nghỉ ngơi vài ngày.”
Mặt Thẩm Hạ Lan thoáng chốc đỏ ửng.

Cô xém chút quên mất sự yếu ớt của cơ thể mình.

Hai người lại đùa nghịch trên giường một chút, trạng thái của Thẩm Hạ Lan tốt hơn hôm qua nhiều.

Cô muốn ra ngoài đi dạo.

Tiêu Niệm Vi cũng cảm thấy cứ nằm trên giường không tốt lắm, hơn nữa cô ấy cũng nhớ con mình rồi, bèn kiểm tra toàn thân cho Thẩm Hạ Lan xong thì tạm biệt.

Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn xuống vườn hoa phía sau..

 
Chương 1576: 1576: Chương 1575





Mấy ngày nay do trời tuyết, trong vườn hoa ngoại trừ một màu tuyết trắng thì không còn bất cứ thứ gì khác.

Diệp Ân Tuấn khoác lại áo cho cô.

Thẩm Hạ Lan lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: “Thời cổ đại có đế vương vì phi tử thương yêu mà trồng mai, anh có muốn trồng vài cây cho em không?”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn không chút do dự.

“Em nói phải tự tay trồng.”
“Được.”
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn tràn đầy cưng chiều.

Thẩm Hạ Lan hoài nghi bây giờ cô nói muốn sao trên trời, có lẽ Diệp Ân Tuấn cũng sẽ nói được.

Cô cười, vô cùng thỏa mãn.


Thẩm Hạ Lan dựa vào lòng anh, thỏ thẻ: “Bây giờ là mùa đông, trồng cũng không sống được, đợi đầu xuân năm sau lại trồng, vậy thì mùa đông năm sau chúng ta có thể thấy mai nở rồi.

Đến lúc đó lại ngắm mai.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn luôn tiếp nhận tất cả yêu cầu vợ mình đề xuất.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hạnh phúc gần kề như vậy, còn có cảm giác như trong mơ.

Diệp Ân Tuấn thấy cô có chút mỏi mệt, dịu dàng hỏi: “Anh ôm em vào nằm một lát nhé?”
“Không cần, em thích ở đây.

Nơi này khiến em cảm thấy mình vẫn còn sống.”
Câu này khiến trái tim Diệp Ân Tuấn chua xót.

“Dư Khinh Hồng chết rồi.”
Diệp Ân Tuấn biết, Thẩm Hạ Lan không hỏi không có nghĩa rằng trong lòng không có câu hỏi này.


Quả nhiên, thân thể cô khựng lại, không nói gì nữa.

Đối với Dư Khinh Hồng, Thẩm Hạ Lan cũng từng có lòng muốn thân thiết, đáng tiếc cô ta tâm hồn vặn vẹo, không làm sao nắn lại được.

Thẩm Hạ Lan rúc trong lòng Diệp Ân Tuấn, có chút buồn bã nói: “Dạo gần đây chỉ còn lại mình em thôi.

Ba mẹ và em gái đều đi rồi.

Nếu ở thời cổ đại, người phụ nữ như em có phải nên bị nói thành thiên sát cô tinh không?”
“Nói linh tinh.”
Giọng ông cụ Tiêu từ phía sau truyền tới, lập tức khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sững sốt.

Thẩm Hạ Lan muốn giãy giụa đứng dậy, lại bị ông cụ Tiêu cản lại.

“Đừng dậy, thân thể cháu bây giờ rất yếu, còn không bằng ông già này đâu.”
“Ông ngoại.”
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Ông cụ lại cười.

“Còn biết nhõng nhẽo, chứng minh rằng khôi phục không tệ, ừa, cũng là công lao của Ân Tuấn.”.

 
Chương 1577: 1577: Chương 1576





Mặt Diệp Ân Tuấn ít nhiều cũng có chút đỏ lên.

“Ông ngoại, ông vào ngồi đi, cháu pha trà.”
Diệp Ân Tuấn rất tôn trọng ông cụ Tiêu.

“Cũng được.”
Ông cụ Tiêu được Dũng dìu vào trong, Thẩm Hạ Lan vốn định tự đi, lại không nghĩ tới Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm bổng cô đi vào.

Cô cảm thấy mặt đỏ bừng, ánh mắt tất cả mọi người đều hàm chứa trêu ghẹo.

Thẩm Hạ Lan dứt khoát làm đà điểu rúc trong lòng anh.

Cô gái nhỏ đang mắc cỡ, Diệp Ân Tuấn cười vui vẻ.

Ông cụ Tiêu thấy hai vợ chồng họ thân thiết, trái tim căng thẳng lúc này mới yên tâm.

Dưới ý bảo của ông, Dũng lấy ra một chiếc hộp đưa sang.

“Ông ngoại, đây là gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan có chút tò mò hỏi.

“Mở ra xem xem.”
Ông cụ mỉm cười.

Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Hạ Lan lên sofa, chóp mũi cô bị lạnh đỏ ửng, vô cùng đáng yêu.

Thẩm Hạ Lan cầm hộp sang mở ra, lập tức sững sốt.

Đây là một củ nhân sâm!
Nhưng sắc mặt Diệp Ân Tuấn lại khẽ thay đổi.

“Ông ngoại, nhân sâm này hẳn cũng trên trăm tuổi đi?”
Nhân sâm này trên thị trường giá cả ngất ngưởng lại rất nhiều người muốn có.

Thẩm Hạ Lan có chút không hiểu.

Diệp Tranh vừa khéo lúc này đi ra, nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói nhân sâm trăm năm liền đi tới.


Cậu cầm lên xem, sau đó cảm thán, cười nói: “Đây là đồ tốt, mẹ ăn xong có thể tăng cường thể lực, nhưng không thể ăn nhiều, mỗi ngày một nhánh là được.”
“Ừa, còn có người biết hàng.

Nói xem, nhân sâm này bao nhiêu năm?”
Ông cụ Tiêu thấy dáng vẻ thích thú của Diệp Tranh, bất giác nở nụ cười.

Diệp Tranh có chút ngại ngùng cười nói: “Nhân sâm này hẳn bốn năm trăm năm rồi ạ.”
Lời này vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan lập tức kinh ngạc.

“Nhân sâm bốn năm trăm năm? Ông ngoại, thứ này quá quý báu, cháu không thể nhận.”
“Nói ngốc gì đó, đồ tốt chính là để ăn.

Ông già này lớn tuổi vậy rồi, ăn vào sợ là quá bổ, để đó thì cũng vậy thôi, cháu kêu người hầm lên, thân thể cháu khỏe mạnh thì ông ngoại mới yên lòng.”
Ông cụ Tiêu cười ha hả nói, đôi mắt Thẩm Hạ Lan lại có chút ẩm ướt.

“Ông ngoại.”
Cô rúc vào lòng ông cụ như một đứa trẻ.

Ông cụ cũng khẽ cảm thán.

Người nhà họ không đông đúc, bây giờ cũng chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan bên cạnh, bất kể nói thế nào, ông cũng phải đảm bảo cô sống vui vẻ mới được.

Diệp Ân Tuấn cũng cảm động.

Diệp Tranh cất nhân sâm đi, kéo tay áo Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Ba, nhân sâm này thật sự là đồ tốt, ba nghe lời con, đừng cho mẹ ăn nhiều.”.

 
Chương 1578: 1578: Chương 1577





“Được, con nói là được.”
Lúc nói đến chuyện liên quan tới y học, đáy mắt Diệp Tranh lấp lánh, vô cùng rạng rỡ.

Ông cụ Tiêu cũng rất thích cậu, nhưng Diệp Tranh lại có chút ngại ngùng.

Lúc Diệp Minh Triết ra, vừa khéo nhìn thấy ông cụ Tiêu đến, cậu lễ phép chào hỏi.

“Con chào ông cố.”
“Giỏi.

Minh Triết nghỉ rồi?”
Ông cụ Tiêu nhìn Diệp Ân Tuấn, cứ cảm thấy đứa bé này quá trầm ổn, không giống trẻ con chút nào.

Diệp Minh Triết gật đầu.

“Dạ, con nghỉ rồi, con đến nhà chú Tô Nam một chuyến, con không ở lại nói chuyện với ông cố được.

“Được.”.


ngôn tình hay
Diệp Ân Tuấn cho người đưa Diệp Minh Triết đi.

Diệp Tranh thấy Diệp Minh Triết đi rồi, cũng khẽ nói: “Con đi đón Nghê Nghê về.”
“Được.”
Triệu Ninh dẫn Diệp Tranh rời đi.

Trong phòng còn lại mấy người lớn, Diệp Ân Tuấn bắt đầu pha trà cho ông cụ Tiêu.

Ông cụ cảm thấy vẫn là nơi này có hơi thở người sống.

Hương lá trà ngập tràn căn phòng, Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh, mặc dù không nói gì, nhưng lại khiến ông cụ Tiêu cảm thấy an tâm đến lạ.

Ông nhìn bên ngoài, không biết lúc nào lại phấp phới những bông tuyết.

Nhớ đến căn phòng của mình bây giờ lạnh lẽo, ông cụ thở dài một hơi, nói: “Sắp tết rồi, các cháu có phải đều tới chỗ ông ở vài ngày không? Đợi qua Nguyên Tiêu rồi lại về.”
Ông cô đơn quá lâu rồi.


Bây giờ nhàn rỗi, thật sự rất sợ tĩnh lặng.

Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút, Diệp Ân Tuấn không nói gì, rõ ràng là theo ý cô.

“Anh họ không phải sắp kết hôn rồi sao? Ông ngoại, ông không đến mức bắt anh họ hết hôn rồi cũng ở chỗ ông đi?”
“Chuyện đó liên quan gì chứ? Ông mua một tòa biệt thự ở ngoại ô phía bắc, rất lớn, sau này mọi người đều đến đó cùng ông đón năm mới.

Đừng nói hai vợ chồng Tống Dật Hiên, dù là cả nhà dì cả cháu quay về cũng ở được.”
Lời của ông cụ Tiêu lập tức khiến Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sững sốt.

Dì cả?
Tiêu Nguyệt!
Cái tên này khiến Thẩm Hạ Lan có chút lẩn quẩn.

Tiêu Nguyệt bây giờ rốt cuộc có mục đích gì ai cũng không rõ, bà ta có nhắm vào nhà họ Diệp hay nhà họ Tiêu không cũng không biết, nếu đón bà ta về thật sự ổn sao?
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của ông cụ Tiêu, Thẩm Hạ Lan bỗng không mở được miệng.

Ba cô con gái của ông, bây giờ cũng chỉ còn mình Tiêu Nguyệt.

Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được tâm tình ông cụ, nhưng thật xoắn xuýt.

Diệp Ân Tuấn thấy vợ mình mặt mày lăn tăn, vội mở miệng.

“Ông ngoại, bên dì cả có chút chuyện, e là tết không về được, hơn nữa ở nước T, dì cả sớm đã là người đã chết.”.

 
Chương 1579: 1579: Chương 1578





“Cái gì?”
Ông cụ Tiêu lập tức cau mày.

Người đã chết?
Ý gì?
“Nói rõ ràng cho ông.”
Sắc mặt ông cụ có chút trầm xuống.

Thẩm Hạ Lan vội nói: “Ông ngoại, chuyện này không thể nói rõ ràng, vì ngay cả chúng cháu cũng không biết là thế nào.

Lúc dì cả liên lạc với cháu, cháu còn không biết thân phận của bà, nhưng bà ở nước T quả thực đã mất, ngay cả con trai bà cũng không biết bà còn sống.”
“Nguyệt còn có con trai?”
Ông cụ Tiêu có chút cảm khái.


Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Thân phận Phương Nguyên không thể che giấu, nếu Tiêu Nguyệt đã liên lạc với ông cụ, sự xuất hiện của Phương Nguyên cũng là vấn đề sớm muộn, chỉ là bây giờ nước T có tình huống thế nào không một ai rõ ràng.

Ông cụ Tiêu chìm vào trầm tư.

Phòng khách nhất thời không ai nói chuyện, bầu không khí có chút đè nén.

Không biết qua bao lâu, ông cụ Tiêu thở dài nói: “Người trẻ các cháu đấy, cả ngày cũng không biết bận chuyện gì, bỏ đi, các cháu có cách sống của mình, ông cũng không miễn cưỡng.

Nhưng hôn lễ của Tống Dật Hiên ông phải sắp xếp toàn bộ.”
Thẩm Hạ Lan có chút muốn khóc mà không ra nước mắt.

“Ông ngoại, ông chỉ là ông ngoại của anh họ, anh họ còn có ba ruột nữa.


Ông cũng không hỏi ý của ông Tống và anh họ?”
“Tên khốn Tống Hải Đình đó có thể quản con trai nó? Nếu quản thì Tống Dật Hiên còn có thể có dáng vẻ bây giờ sao? Người cha vô trách nhiệm như vậy không cần cũng vậy, về phần Tống Dật Hiên, tự ông đi hỏi, ông không tin nó không cho ông già này mặt mũi.”
Lời này của ông cụ khiến Thẩm Hạ Lan cười phì.

“Ông ngoại, ông thật vô sỉ.”
“Ai kêu ông lớn tuổi nhất chứ.”
Ông cụ Tiêu khó được đùa.

Bầu không khí gia đình lập tức chan hòa.

Bên ngoài truyền tới tiếng chuông cửa, má Hoàng ra mở cửa, không bao lâu sau thì mang vào một đống quà to, Thẩm Hạ Lan nhìn mà ngạc nhiên.

“Má Hoàng, cái này ai tặng vậy?”
“Bên nhà họ Hoắc tặng, nói là sắp tết rồi, tặng mợ chủ và ông chủ chút quà.”
Má Hoàng vui mừng đặt đồ xuống đất, tận mấy túi to.

Chuyện Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện Diệp Ân Tuấn giấu bên nhà họ Hoắc, sợ họ tính tình nóng nảy sẽ làm ra chuyện gì, lại thêm, Hoắc Chấn Hiên dù sao cũng là người của quân khu, thân phận mẫn cảm, có chút chuyện không tiện xử lý.

Bây giờ thấy nhà họ Hoắc tặng một đống quà tết như vậy, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Cũng không biết là gì, mở ra xem xem?”.

 
Chương 1580: 1580: Chương 1579





“Có thể.” Thẩm Hạ Lan cảm thấy hứng thú, vội nhảy xuống sofa, đi thẳng tới trước đống quà tết mở bao, lại bị thứ bên trong làm kinh ngạc.

“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan không đúng lắm, vội đứng dậy đi tới.

Thẩm Hạ Lan luôn ngây người.

Diệp Ân Tuấn đến nhìn thấy trong túi toàn là thịt rừng.

Gà rừng, thỏ rừng, vân vân, tất cả đều rỉ máu tươi, có con còn đang co giật, cử động, khóe miệng không ngừng thấm máu.

Cảnh tượng này vô cùng kích thích, nếu nhát gan một chút, có lẽ sẽ bị dọa khóc, Thẩm Hạ Lan mặc dù không khóc, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác ghê tởm buồn nôn, vô cùng không thoải mái.

“Đây là quà tết nhà họ Hoắc tặng?”

Sắc mặt ông cụ Tiêu không tốt lắm, trực tiếp muốn kêu Dũng gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Hiên, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.

“Ông ngoại, vẫn là để cháu gọi đi.”
Mặt cô khẩn cầu, ông cụ làm sao cũng không nhẫn tâm cự tuyệt.

Ông thở dài một hơi, quay đầu đi, nhưng sắc mặt lại không hề tốt hơn chút nào.

Ông xem xem bên nhà họ Hoắc nói thế nào trước, nếu nói không tốt, ông không bỏ qua cho hai tên nhóc thối đó.

Thân thể Thẩm Hạ Lan còn đang khẽ run rẩy, Diệp Ân Tuấn lo lắng nói: “Không bằng anh gọi đi? Em yên tâm, anh sẽ cân nhắc từ ngữ.”
“Không cần đâu, chú tặng quà tết cho em đã là quan tâm yêu thương em rồi, em làm người dưới lý nên gọi điện thoại sang báo bình an.”
Thẩm Hạ Lan cố gắng khiến cảm xúc của bản thân bình tĩnh lại, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Chấn Đình.

Hoắc Chấn Hiên hiện tại còn không biết có đang bận ở quân khu không, vẫn là Hoắc Chấn Đình thoải mái tự do hơn một chút.


Hoắc Chấn Đình thấy điện thoại của Thẩm Hạ Lan, toàn thân sững sờ, nhớ tới chuyện lần trước xem mắt náo loạn, ít nhiều cũng có chút áy náy, giọng nói cũng bất giác dịu đi vài phần.

“Hạ Lan, gọi chú giờ này, là có chuyện gì sao?”
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Chú nhỏ, cháu vừa nhận được quà tết nhà họ Hoắc gửi tặng, rất phong phú, đám gà rừng thỏ rừng còn chưa chết hẳn, chảy máu suốt, nghe nói nếu nấu hấp còn sống thì khá tươi, cảm ơn chú nhỏ còn nhớ thêm thịt rừng cho cháu.”
Hoắc Chấn Đình khẽ sững sốt, bất giác nói: “Gà rừng thỏ rừng gì cơ? Chú không tặng mấy thứ này! Chú chỉ mua một chút đồ dinh dưỡng kêu người gửi sang cho cháu.”
“Không phải chú nhỏ gửi sao? Vậy có thể nào là của chú ba không?”
Lời của Thẩm Hạ Lan vừa nói ra, Hoắc Chấn Đình trực tiếp nói: “Không thể nào, chú ba cháu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi, bây giờ còn chưa về đâu.”
Lời này khiến trái tim Thẩm Hạ Lan lộp bộp, nhưng lại vẫn cười nói: “Vậy có lẽ là thịt rừng người khác tặng, để lẫn với của chú nhỏ.

Không sao, cháu lại hỏi xem.”
“Ừ, nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện cho chú.”
Hoắc Chấn Đình không yên tâm lắm.

“Dạ vâng.

Chú nhỏ làm việc đi.”.

 
Chương 1581: 1581: Chương 1580





Nói xong, Thẩm Hạ Lan liền cúp máy.

Diệp Ân Tuấn ở cạnh cô, đương nhiên nghe rõ ràng, mày bất giác cau lại.

Ông cụ Tiêu thấy biểu cảm của cô, vội hỏi: “Có phải hai thằng nhóc thối nhà họ Hoắc gửi không?”
“Không phải ạ.”
Thẩm Hạ Lan lặp lại lời của Hoắc Chấn Đình, phòng khách lập tức yên tĩnh lại.

Dám lấy thanh danh nhà họ Hoắc để tặng quà cho mình, còn tặng quà như vậy, trong này nghĩ thế nào cũng không tốt lắm.

“Anh cảm thấy nói một tiếng với chú nhỏ, để chú ấy tra xem người tặng có ý gì.

Phía chúng ta thì vứt mấy thứ này đi.

Đồ người lạ tặng, vẫn là đừng ăn tốt hơn.”
Diệp Ân Tuấn đề nghị.


Chuyện Thẩm Hạ Lan trúng cổ vẫn khiến anh sợ hãi trong lòng, bây giờ không chịu nỗi giày vò như vậy nữa.

Ông cụ Tiêu cũng bày tỏ tán thành.

Thẩm Hạ Lan thấy hai người họ thống nhất ý kiến, cũng không nói gì, trực tiếp cho người cầm đám thịt rừng ra ngoài vứt.

Sau khi Hoắc Chấn Đình nhận được tin tức thì bắt đầu điều tra người gửi quà cho Thẩm Hạ Lan, đáng tiếc người đó xảy ra tai nạn trên đường quay về, lúc điều tra còn chưa tỉnh lại.

Tin tức này khiến Thẩm Hạ Lan có chút nghĩ mà sợ.

Chuyện này nhìn thế nào cũng không giống như tai nạn xe đơn giản, huống hồ những thịt rừng đó khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Hoắc Chấn Đình thề phải điều tra cặn kẽ chuyện này, Diệp Ân Tuấn và ông cụ Tiêu cũng không tranh giành.

Ông cụ cau mày nói: “Không bằng dọn tới chỗ ông đi, nếu nhiều người cũng không tiện ra tay.


Hạ Lan bây giờ như vậy ông thật sự không yên tâm, huống chi sắp sang năm rồi, Tống Dật Hiên cũng sắp kết hôn rồi, ở cùng ông các cháu cũng tiện đưa ra ý kiến không phải sao?”
Nếu không xảy ra chuyện tặng quà, Thẩm Hạ Lan không muốn sang, dù sao sống thế giới hai người với Diệp Ân Tuấn tốt biết bao, nhiều người như vậy, cô muốn nhõng nhẽo làm gì cũng phải nhịn.

Nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, Thẩm Hạ Lan biết, bất kể là ông cụ Tiêu hay Diệp Ân Tuấn đều vô cùng lo lắng, còn có đám nhỏ, mặc dù vào lúc cô trúng cổ, hai đứa nhỏ cũng không nói gì, nhưng cô có thể nhìn ra, chúng cũng rất lo lắng cho cô.

Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, khẽ nói: “Vậy thì dọn sang nhé?”
“Dọn sang đi.”
Điều quan trọng nhất với Diệp Ân Tuấn bây giờ chính là đảm bảo an toàn tính mạng của Thẩm Hạ Lan, nếu không có chuyện trúng cổ, anh sẽ không sợ hãi như vậy, bây giờ anh ngày đêm lo lắng, cảm giác này thật không dễ chịu.

Thẩm Hạ Lan thấy anh cũng nói vậy rồi, không tiện nói gì nữa.

Ông cụ Tiêu thấy Thẩm Hạ Lan đồng ý, vô cùng vui mừng, vội kêu Dũng đưa mình về nhà, muốn thu dọn phòng ốc cho cô.

Dũng thấy ông cụ Tiêu vui vẻ, anh ta cũng vui lây, cười nói: “Ông chủ, chúng ta còn phải đến chỗ cậu Tống nữa.”
“Đúng đúng đúng, còn phải đến chỗ Tống Dật Hiên, đưa chút đồ cho cô dâu.”
Nói rồi, ông cụ Tiêu liền đứng dậy từ biệt.

Họ vừa đi, phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan dựa vào lòng anh, khẽ hỏi: “Anh sợ mình không bảo vệ tốt cho em sao?”.

 
Chương 1582: 1582: Chương 1581





“Ừa, đến chỗ ông ngoại an toàn hơn một chút, chỗ ông ngoại đều là lính đặc chủng đã giải ngũ, anh khá yên tâm, hơn nữa nhiều người, người khác cũng không dám quá lộ liễu.”
Diệp Ân Tuấn cũng đã nói vậy rồi, Thẩm Hạ Lan đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

“Đám nhỏ vẫn là đưa thẳng đến chỗ ông ngoại đi.”
“Được.”
Cô ngáp một cái.

Diệp Ân Tuấn thấy cô lại mệt, dịu dàng nói: “Anh ôm em lên ngủ một lát?”
“Vâng, nhưng em còn muốn ra ngoài mua đồ tết.

Thuận tiện mua chút trang sức cho chị dâu họ, mặc dù đã tặng họ quà mừng, nhưng con gái mà, mua đồ trang sức sẽ rất ổn.”
Thẩm Hạ Lan ngáp nói.


Diệp Ân Tuấn gật đầu đồng ý.

“Đợi em ngủ dậy, anh đi cùng em.”
“Ông xã thật tốt.”
Cô nghịch ngợm hôn lên má anh, sau đó lại bị anh ôm lên, đi về phòng ngủ.

Cô lại không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là cảm thấy thân thể hơi yếu ớt, cứ thích ngủ mà thôi.

Diệp Ân Tuấn cùng cô ngủ một lát, Thẩm Hạ Lan liền thức giấc, trạng thái tinh thần rõ ràng tốt hơn nhiều.

Cô gọi điện thoại cho Hồ Ngọc Duyên, bên kia dường như cũng vừa tỉnh dậy, giọng nói có chút mơ màng lười biếng.

Cô lập tức cười nói: “Ồ, ban ngày ban mặt, anh họ cũng không biết nghỉ ngơi một chút, hai người như vậy sẽ khiến người khác ghen tỵ có biết không?”

Mặt Hồ Ngọc Duyên thoắt cái ửng đỏ.

“Này, Thẩm Hạ Lan, trong đầu em cả ngày đều nghĩ gì vậy? Ai nói với em chị ban ngày ban mặt cùng Tống Dật Hiên cái đó chứ?”
“Cái nào?”
Tâm trạng Thẩm Hạ Lan khá tốt, còn trêu chọc Hồ Ngọc Duyên.

Hồ Ngọc Duyên xấu hổ đỏ mặt, cười mắng: “Lười để ý đến em, em gọi làm gì vậy?”
“Hẹn chị ra ngoài dạo phố, đi không?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến cô ấy nhìn Tống Dật Hiên một cái.

Sau khi Lưu Mai chết, cảm xúc của Tống Dật Hiên luôn suy sụp, ông cụ Tiêu không lâu trước đó tới, nói phải làm hôn lễ, anh ta đồng ý, ông cụ kêu họ dọn tới biệt thự ở cùng mọi người, anh ta cũng đồng ý, nhưng cô ấy có thể nhìn ra, trong lòng anh ta có một vết sẹo, để lành lặn vẫn cần thời gian.

Nếu lúc này để anh ta và Thẩm Hạ Lan ở cùng nhau, có lẽ có thể được kết quả ngoài mong đợi?
Hồ Ngọc Duyên thầm nghĩ, phải nói trong lòng vẫn là có chút không vui lắm, dù sao thì người đàn ông của mình còn cần người phụ nữ khác an ủi, chuyện này nói thế nào cũng không mấy thoải mái, nhưng cô ấy tin tưởng Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên, họ bây giờ là người thân, có lúc có người thân bên cạnh thật sự là rất cần thiết.

Nghĩ tới đây, Hồ Ngọc Duyên khẽ nói: “Chị đợi chút, em hỏi tài xế nhà chúng em có muốn cùng đi không?
Dù sao bên ngoài tuyết rơi, nếu không có tài xế thì hai cô gái dạo cũng không thể vui vẻ được.”.

 
Chương 1583: 1583: Chương 1582





“Được.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cúp máy.

Diệp Ân Tuấn biết cô sợ lạnh, lập tức nắm hai tay cô vào lòng bàn tay mình.

“Tống Dật Hiên cũng muốn đi?”
Diệp Ân Tuấn hỏi.

Thẩm Hạ Lan cho rằng anh lại ghen tuông, cười nói: “Anh ấy đi cũng không ảnh hưởng đến địa vị của anh trong lòng em, yên tâm đi.”
Nói xong, cô cười vô cùng xán lạn.

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan hiểu lầm, muốn giải thích, cuối cùng vẫn là thở dài nói: “Lưu Mai chết rồi, nhồi máu cơ tim đột phát, cấp cứu không kịp thời.”
“A?”
Thẩm Hạ Lan sững sốt Cô cho rằng mình nghe nhầm.

Lưu Mai nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc hi sinh con trai mình, sao lại dễ dàng chết như vậy chứ?
“Anh làm?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, trong lòng ít nhiều có chút căng thẳng.

Mặc dù mọi người đều biết Lưu Mai tội đáng chết vạn lần, nhưng bà ta không thể chết trong tay Diệp Ân Tuấn.

Nói thế nào, bà ta cũng là mẹ Tống Dật Hiên, anh ta hận bà ta, oán bà ta, lại không thể tận mắt nhìn người khác ra tay với mẹ mình.

Thẩm Hạ Lan không nắm chắc, chỉ có thể căng thẳng nhìn Diệp Ân Tuấn.

Cô là để ý tới Tống Dật Hiên, Diệp Ân Tuấn lúc này có chút ghen tuông, nhưng anh cũng biết tâm ý của cô đối với mình, cho nên vẫn là nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng bản thân, thấp giọng nói: “Không phải anh, lúc anh đi, Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đều có mặt, Lưu Mai đã qua đời rồi.

Bà ta chết ngay trước mặt Tống Dật Hiên, anh cảm thấy đây hẳn là kết quả tốt nhất của bà ta.

Mặc dù bà ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn có con trai lo liệu hậu sự.

Anh nghe nói Tống Dật Hiên an táng bà ta trên núi Ba Tiêu.

Phong cảnh nơi đó rất đẹp, cũng xem như một nơi tốt.


Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày.

Chết trước mặt Tống Dật Hiên?
Đây là trùng hợp hay gì khác?
Cô nhất thời có chút không rõ ràng.

Chính vào lúc này, điện thoại của cô bỗng vang lên, lập tức khiến cô đang trầm tư giật nảy mình.

Thẩm Hạ Lan cúi đầu nhìn, thấy là điện thoại của Hồ Ngọc Duyên, đáy lòng lập tức có chút lo lắng.

“Không muốn nhận thì đừng nhận, để anh nói.”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan bây giờ có tâm lý thế nào, cô hẳn là sợ Tống Dật Hiên buồn bã, lúc này kéo Hồ Ngọc Duyên ra ngoài dạo phố không tốt lắm.

Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Không, em nghĩ Tống Dật Hiên bây giờ hẳn nên ra ngoài đi dạo.”
“Hử?”
Diệp Ân Tuấn có chút không hiểu.

Cô cười nói: “Vì có anh đó, anh là chồng em họ anh ấy, đương nhiên sẽ khuyên nhủ anh ấy, đúng không nè?”
Diệp Ân Tuấn còn có thể nói gì đây?
Bà xã đại nhân giao nhiệm vụ cho anh, anh đương nhiên phải hoàn thành, mặc dù anh cảm thấy Tống Dật Hiên không hẳn cần anh an ủi, nhưng không sao, lát nữa cùng lắm nói vài câu là được.

“Được.” Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói..

 
Chương 1584: 1584: Chương 1583





Thấy anh đồng ý, Thẩm Hạ Lan mới nhận điện thoại.

“Ngọc Duyên, thế nào?”
Cô cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ bình thường.

Hồ Ngọc Duyên cười nói: “Tài xếđồng ý rồi, đi thôi, bây giờ chị cũng không kịp chờ đợi muốn tàn sát em đây.”
“Nữ hiệp, thỉnh ra tay lưu tình.”
Thẩm Hạ Lan và Hồ Ngọc Duyên đùa giỡn.

Hai người phụ nữ cười bò.

Diệp Ân Tuấn thấy cô vui vẻ, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, xem ra không nói chuyện Tống Dật Hiên tận tay giải quyết Lưu Mai với cô vẫn là chính xác.

Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại liền đi sửa soạn, Diệp Ân Tuấn cầm áo phao cùng cô ra ngoài.


Hai bên hẹn gặp ở cửa con phố vàng sầm uất.

Bên Diệp Ân Tuấn đến hơi sớm, Thẩm Hạ Lan thấy khắp nơi đều giăng đèn rực rỡ, trong lòng bất giác có chút cảm thán.

Thật sự sắp tết rồi.

Cô thế mà về nước sắp một năm rồi.

Trong một năm này, đã xảy ra quá nhiều chuyện, còn may tất cả đều trời quang mây tạnh, quan trọng nhất là người đàn ông bên cạnh luôn là người đàn ông mình muốn.

Thẩm Hạ Lan vui vẻ khoác tay Diệp Ân Tuấn.

“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn thấy cô bỗng khoác lấy tay mình, còn cho rằng cô lạnh, liền hỏi: “Nếu không chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao chút? Nhưng nếu vậy, lát nữa xuống có lẽ sẽ dễ bị cảm.”
Thẩm Hạ Lan thấy anh một lòng đều suy nghĩ cho mình, cô cười nói: “Em không lạnh, có anh ở bên không lạnh chút nào, em chỉ là có chút cảm thán, bây giờ lại sắp một năm rồi.”
“Đúng vậy, thời gian thật nhanh, cho nên chúng ta mới càng nên hạnh phúc bên nhau, dù sao thời gian cũng như thoi đưa.”

Lời này của anh khiến Thẩm Hạ Lan bỗng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

“Em phát hiện cái miệng này của anh ngày càng ngọt.”
“Do bà xã có cách dạy.”
Diệp Ân Tuấn vô cùng tham sống nói.

Khóe môi Thẩm Hạ Lan cong lên.

Cô đan ngón tay mình thật chặt vào tay anh, cười nói: “Cái này gọi là mười ngón đan xen.”
“Ừa.”
Chỉ cần cô vui, Diệp Ân Tuấn liền mặc cô làm thế nào cũng được.

Không bao lâu sau, Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên cũng tới.

Hồ Ngọc Duyên vừa xuống xe liền ríu rít: “Ôi trời, lạnh quá.

Hạ Lan, sức khỏe ổn hơn rồi chứ?”
Cô ấy bọc bản thân như xác ướp, lập tức chọc cười Thẩm Hạ Lan.

“Để em đoán xem, chị mặc ra thế này, hẳn sẽ không phải trên cổ có dấu vết gì sợ người khác nhìn thấy đi?”.

 
Chương 1585: 1585: Chương 1584





Lúc nói chuyện, Thẩm Hạ Lan vươn tay với Hồ Ngọc Duyên.

Hồ Ngọc Duyên sao có thể ngoan ngoãn để cô gỡ khăn, vừa chạy vừa kêu: “Diệp Ân Tuấn, anh có quản vợ mình không đấy? Đây là bệnh gì đó, gặp mặt liền cởi khăn choàng người ta, đây là chưa được thỏa mãn sao? Đi tìm chồng em đi!”
Thẩm Hạ Lan lại không buông tha cô ấy, vừa đuổi theo vừa nói: “Sợ gì chứ, cho người ta xem một chút đi, chút xíu thôi là được rồi.”
“Oh shit, quá vô sỉ rồi?!”
Thể lực Hồ Ngọc Duyên rất tốt, nhưng cũng để ý tới thể lực Thẩm Hạ Lan, chạy rồi ngừng, ngừng rồi chạy, đơn thuần là để chơi cùng cô.

Thẩm Hạ Lan chạy một lát liền thở hổn hển, lập tức dừng lại.

“Không được không được rồi, em không được rồi.”
“Ai ui, không phải nói em rất lợi hại sao, mới đó đã không được rồi?”
Hồ Ngọc Duyên kích thích cô.

Thẩm Hạ Lan lườm cô ấy: “Chị đợi đó.”

“Cái gì?”
Lời Hồ Ngọc Duyên còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan đã trực tiếp nắm tuyết lên vo tròn lại, ném về phía cô ấy.

“Ai ya! Em đánh lén!”
Hồ Ngọc Duyên vừa khéo bị quả cầu tuyết đập trúng, liền tìm quả cầu tuyết phản kích.

Hai cô gái nhỏ đánh trận tuyết trên con phố sầm uất như chốn không người, tiếng cười ngân vang đến tận trời xanh, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Tống Dật Hiên thấy Thẩm Hạ Lan và Hồ Ngọc Duyên vui vẻ, bất giác cong khóe môi.

Diệp Ân Tuấn đi tới cạnh anh ta, nhàn nhạt nói: “Bây giờ có phải cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi không?”
“Ừ.”
Tống Dật Hiên gật đầu.

Anh ta tận tay kết thúc sinh mệnh của mẹ, đối với anh ta mà nói là một vết nứt không thể bước qua được, nhưng nhìn thấy vợ và em gái mình có thể vui vẻ như vậy, sau này cũng không cần lại chịu uy hiếp nữa, Tống Dật Hiên lại cảm thấy mình làm vậy rất xứng đáng.


Anh ta bỗng ý thức tới gì đó, lập tức quay đầu nhìn sang Diệp Ân Tuấn.

“Anh đang an ủi tôi?”
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là chấp hành nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ vợ tôi giao cho tôi.

Cô ấy hi vọng anh có thể vui vẻ.”
Con ngươi Tống Dật Hiên khẽ sững sốt.

“Anh nói cho em ấy rồi?”
“Tôi chỉ nói với cô ấy Lưu Mai nhồi máu cơ tim đột phát qua đời, chết ngay trước mặt anh, những chuyện khác tôi không nói, tôi cũng không biết gì không phải sao?”
Lời này của Diệp Ân Tuấn rất có trình độ nghệ thuật.

Tống Dật Hiên im lặng.

Bây giờ xem ra Diệp Ân Tuấn thật sự rất hiểu Thẩm Hạ Lan, cũng rất tốt với cô, cho nên anh ta có thể yên tâm rồi.

“Sau này nếu anh dám không tốt với Hạ Lan, dù tôi đã kết hôn, tôi cũng sẽ đón Hạ Lan về nhà, anh đừng hòng lại đón em ấy đi khỏi tay tôi.”.

 
Chương 1586: 1586: Chương 1585





Lời vừa Tống Dật Hiên vừa nói ra, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói: “Anh không có cơ hội này.”
“Tốt nhất là vậy.”
Hai người đàn ông khá im lặng, hai người phụ nữ lại chơi vui đến không biết trời trăng.

Diệp Ân Tuấn thấy mặt Thẩm Hạ Lan đỏ bừng, trên đầu cũng chảy mồ hôi, nhớ tới thân thể cô còn yếu, liền nhấc chân đi tới.

“Được rồi, đừng chơi nữa, xem em đầu đầy mồ hôi kìa.”
Diệp Ân Tuấn lấy khăn giấy khô ráo trong túi ra lau trán cho cô.

Hồ Ngọc Duyên ê răng đến sắp gãy rồi.

“Ông xã, em cũng đổ mồ hôi rồi.”
Hồ Ngọc Duyên chu môi nhìn Tống Dật Hiên.


Tống Dật Hiên mỉm cười, bước tới ôm cô ấy vào lòng, dịu dàng nói: “Chỗ nào đổ mồ hôi? Anh xem xem.”
Nói xong, đôi tay anh ta lập tức sờ lên chiếc eo thon của cô ấy.

Hồ Ngọc Duyên cả kinh, mặt đỏ tới tận cổ, cô ấy đẩy Tống Dật Hiên một cái, khẽ nói: “Đừng làm loạn, đây là ở ngoài đâu.”
“Ừa, nếu không ở ngoài, anh sẽ trực tiếp xem toàn thân em rồi.”
Hồ Ngọc Duyên lại cạn lời, mặt đỏ đến không nhìn nỗi nữa.

Thẩm Hạ Lan trêu chọc: “Ồ, nói lời tình gì đây ta? Xem sắc mặt cô bé nhà chúng ta cũng thay đổi rồi.”
“Lời tình đương nhiên là không thể nói cho em nghe, nếu em muốn nghe, tìm Diệp Ân Tuấn nhà các em đi.”
Tống Dật Hiên không nặng không nhẹ mắng Thẩm Hạ Lan một câu.

Thẩm Hạ Lan lập tức nhìn Diệp Ân Tuấn, tủi thân nói: “Ông xã, anh ấy mắng em!”
“Không sao, sau này trên hôn lễ anh ta chúng ta cứ ra sức náo động phòng là được.”
Câu này của Diệp Ân Tuấn vừa nói ra, khóe miệng Tống Dật Hiên liền giật liên hồi.


Diệp Ân Tuấn náo động phòng?
Hình ảnh này nghĩ thế nào cũng không thích hợp.

Không đúng!
Tống Dật Hiên bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Giọng điệu này không phải tốt lành gì.

Tống Dật Hiên tiu nghỉu.

“Hai vợ chồng không được bắt nạt người khác như vậy.”
Tống Dật Hiên nói xong câu này, Diệp Ân Tuấn chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, không nói gì cả, trực tiếp trùm lại áo khoác cho Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Dạo phố nhé.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan được lợi, đương nhiên là tràn đầy hài lòng.

Tống Dật Hiên có chút buồn bực nhìn Hồ Ngọc Duyên nói: “Bà xã, anh cảm thấy hôm hôn lễ chúng ta có lẽ có thể giữa đường chạy lấy người, em cảm thấy thế nào?”
“Em thấy được đấy.”
Hồ Ngọc Duyên vội gật đầu..

 
Chương 1587: 1587: Chương 1586





Vừa nghĩ tới tính cách có thù tất báo của Diệp Ân Tuấn, lại nghĩ tới cảm giác sảng khoái lúc náo động phòng, Hồ Ngọc Duyên cũng có chút sợ.

Bốn người bắt đầu dạo phố.

Hồ Ngọc Duyên nhìn cảnh phồn hoa trên con phố sầm uất, cười hỏi: “Diệp Ân Tuấn, tôi nghe nói cả con phố vàng này đều là của anh, có phải thật không?”
Thẩm Hạ Lan lập tức khựng lại.

“Ông xã, thật sao?”
Ở cùng Diệp Ân Tuấn lâu như vậy, cô luôn không rõ anh rốt cuộc có tiền cỡ nào.

Toàn bộ phố vàng là của Diệp Ân Tuấn?
Thật giả đó?
Vậy há chẳng phải cô phát tài rồi sao?
Thấy tia sáng lấp lánh nơi đáy mắt cô, trái tim Diệp Ân Tuấn cũng được chiếu sáng.

Anh dịu dàng nói: “Cũng không tính đều là của anh, còn có hai cửa hàng là của Tống Dật Hiên.”

Tống Dật Hiên có chút buồn bực.

“Chuyện này có thể đừng nhắc tới sao?”
Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Hạ Lan và Hồ Ngọc Duyên lập tức hứng thú.

“Có ý gì? Trong này còn có chuyện sao?”
“Ừ, có chuyện.”
Khóe môi Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch, mặt Tống Dật Hiên lại có chút sụp đổ.

“Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Hồ Ngọc Duyên kéo tay Tống Dật Hiên, mặt đầy tò mò.

Tống Dật Hiên thở dài nói: “Còn không phải bị người nào đó lừa rồi?”
Người nào đó chỉ nhàn nhạt nhướn mày, không nói gì.

Thẩm Hạ Lan càng thêm tò mò.


“Mau nói mau nói, rốt cuộc chuyện thế nào?”
Tống Dật Hiên thật sự không muốn nói tới chuyện xấu hổ này, nhưng một người là vợ mình, một người là em gái mình, đều đang mở to mắt nhìn mình, mà Diệp Ân Tuấn châm lửa xong liền phủi đít bỏ đi, rõ ràng là muốn xem mình xấu mặt.

Anh ta ở trong lòng mắng Diệp Ân Tuấn một trận thúi đầu, lúc này mới buồn bực nói: “Cũng không có gì, vốn phố vàng này có một nửa là của anh, nhưng vì người nào đó cực kỳ âm hiểm, đào hố đánh cược với anh, hại anh thua một nửa con phố, chỉ còn lại hai cửa tiệm cuối cùng.

Hễ nhắc tới chuyện cũ năm nào, trái tim Tống Dật Hiên liền rỉ máu.

Một nửa cửa hàng thịnh vượng ở phố vàng đó!
Bây giờ giá thuê tăng như ngồi tên lửa, mà anh ta ban đầu là não chập mạch rồi sao? Biết rõ Diệp Ân Tuấn có ý xấu, anh ta lại còn quyết tâm đạp một chân vào như vậy, thua sạch gia sản của mình.

Nếu không, thêm nửa cửa hàng phố vàng này, trong tứ thiếu Hải Thành sao có thể không có chỗ đứng của anh ta?
Nghe Tống Dật Hiên nói như vậy, Thẩm Hạ Lan và Hồ Ngọc Duyên càng trở nên tò mò hơn.

“Chồng à, anh rốt cuộc đã lừa anh họ em như thế nào vậy?”
Thẩm Hạ Lan ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cười nhẹ nói: “Có một số người chỉ số thông minh quá thấp, hết cách.

Chỉ có thể trách em đã lấy phải một người chồng tốt có chỉ số IQ trên trời thôi.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom