Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1528: 1528: Chương 1527





Lời này làm Diệp Ân Tuấn trở nên hồi hộp.

Rốt cuộc, anh cũng đã biết chỗ nào không bình thường.

Thẩm Hạ Lan quá yên tĩnh, yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi.

Anh vội vàng đặt ngón tay trên lỗ mũi của Thẩm Hạ Lan, sau khi cảm nhận được hơi thở ấm áp thì mới thở phào một hơi.

“Tôi đưa Hạ Lan về nhà trước.”
Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan lên, một thân một mình đi ra ngoài.

Tiêu Niệm Vi chau mày.

“Hạ Lan đã từng uống máu của Lam Thần, có khi nào có liên quan tới máu của Lam Thần không, vậy có lẽ là máu của Lam Thần có công dụng giải độc?”
Tiêu Niệm Vi biết mình nói như vậy có hơi gượng ép, nhưng mà ngoại trừ cái này ra, cô ta thật sự không biết phải giải thích tình hình hiện tại của Thẩm Hạ Lan bằng cách nào.


Bạch Tử Đồng và Tô Nam đều không trả lời.

Không có đồ vật để nghiệm chứng, bọn họ không có cách nào đưa ra kết luận.

Tiêu Niệm Vi thấp giọng nói: “Không bằng tìm Lam Thần đi, lấy chút máu đi làm xét nghiệm thử, nếu như thật sự là có liên quan đến máu của Lam Thần, vậy thì chúng ta cũng có thể an tâm rồi không phải sao?”
“Cũng được.”
Tô Nam nhẹ gật đầu.

Diệp Minh Triết vội vàng gọi điện thoại cho Lam Thần.

Lam Thần nghe thấy là chuyện của Thẩm Hạ Lan thì lập tức đến ngay.

“Muốn bao nhiêu máu thì các người cứ tùy tiện lấy đi, trước kia máu của tôi đã được làm thí nghiệm rồi, về phần kết quả như thế nào thì tôi không biết, ba Phương biết ấy, các người cũng có thể hỏi ông ấy.”
Lời nói của Lam Thần làm mọi người lắc đầu.

Mặc kệ là Tiêu Niệm Vi hay là Bạch Tử Đồng, Tô Nam, bọn họ đều hi vọng mình có thể tự tay kiểm tra.


Dù sao thì người đó là Thẩm Hạ Lan, Hạ Lan xảy ra chuyện gì đó, Diệp Ân Tuấn cũng sẽ đi theo.

Lam Thần đi cùng với người khác đi rút máu.

Bạch Tử Đồng trầm tư một lát rồi nói: “Tôi muốn gọi điện thoại cho tiểu sư thúc.”
“Tiểu sư thúc của cô?”
Tiêu Niệm Vi có hơi ngạc nhiên và khó hiểu.

Diệp Minh Triết nhẹ giọng nói: “Là sư phụ của Diệp Tranh, Diêm Vương Sống Trương Linh, Diệp Tranh đã gọi điện thoại rồi, nhưng mà gần đây Trương Linh đang ở nước T bận chút việc, không thể ra ngoài, chỉ sợ là không đến đây được.”
Bạch Tử Đồng nhíu chặt lông mày.

Sau khi Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Hạ Lan về đến nhà tổ Diệp, nhìn Thẩm Hạ Lan ngủ an ổn, anh cầm lấy tay của cô.

Nhiệt độ của bàn tay cô phù hợp, không còn nóng đến đốt người, nhưng mà tâm trạng của Diệp Ân Tuấn lại không yên ổn cho lắm.

Rốt cuộc là Thẩm Hạ Lan bị trúng loại độc gì?
Đến lúc nào mới tỉnh dậy?
Không ai có thể cho Diệp Ân Tuấn câu trả lời.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình sắp điên lên rồi..

 
Chương 1529: 1529: Chương 1528





“Hạ Lan, em tỉnh lại đi có được không? Nếu như em mệt mỏi, vậy thì đến lúc em ngủ đủ rồi, em nhất định phải tỉnh dậy có được không nào?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khàn khàn, giữa hàng lông mày là vẻ sốt ruột.

Người bị sốt sao không lùi lâu như thế, đột nhiên nhiệt độ cơ thể lại hạ sốt, tất nhiên là có cảm giác mệt mỏi, sẽ buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà cho dù có buồn ngủ và mệt mỏi đi nữa, lúc làm kiểm tra toàn diện phải cắm kim tiêm lại làm gì gì đó, không thể nào ngay cả một chút phản ứng cũng không có.

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan hồng hào, nhìn không hề tái nhợt, càng không giống như là người bệnh, nhưng mà mọi chuyện khác thường chắc chắn có điểm đáng nghi.

Bọn người Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng không tìm ra điểm khác thường của Thẩm Hạ Lan, đây mới chính là điểm mà Diệp Ân Tuấn lo lắng nhất.

Anh ôm Thẩm Hạ Lan lại, ôm thật chặt.

Rõ ràng là người vẫn còn trong lồng ngực mình, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.


Loại cảm giác lo được lo mất giày vò Diệp Ân Tuấn, làm cho anh không thể chợp mắt, sợ là mình nhắm mắt thì Thẩm Hạ Lan sẽ xảy ra chuyện gì đó mà anh không phát hiện.

Quá trình kiểm tra máu của Lam Thần vẫn còn đang được tiến hành.

Diệp Minh Triết chờ đợi, một tấc cũng không rời.

Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đã làm rất nhiều thí nghiệm, thậm chí vì để chứng minh cho suy nghĩ của bọn họ, bọn họ còn tìm một chút độc dược để trộn lẫn với máu của Lam Thần, xem xem có xảy ra phản ứng hóa học nào không.

Đáng tiếc, đó chính là mỗi một loại độc được trộn lẫn với máu của Lam Thần, có vẻ như đều không có công dụng giải độc.

Rốt cuộc là Thẩm Hạ Lan bị trúng loại độc gì?
Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng cảm thấy vô cùng phiền muộn.

“Sao rồi?”
Lam Thần vẫn luôn ở đây muốn biết kết quả, lần trước cũng là máu của mình đã cứu được Thẩm Hạ Lan, không phải sao? Lần này có khi nào cũng có liên quan đến máu của mình?
Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng thất vọng lắc đầu.


“Không phải.”
“Vậy thì loại độc của mợ chủ…”
Lam Thần ngơ người, đồng thời cũng lo lắng.

Sắc mặt của mọi người đều chìm xuống.

Không tìm được độc tố là gì, hiện tại độc tố lại vô duyên vô cớ biến mất, chuyện này đối với những người học y như bọn họ mà nói không có cách nào giải thích được.

Diệp Minh Triết không nói một lời, nhưng mà đôi mắt phượng xinh đẹp híp lại.

Cậu bé đi ra ngoài, trực tiếp gọi video cho Diệp Tranh.

Bọn Diệp Tranh được sắp xếp ở bên Lương Thiệu Cảnh, Diệp Nghê Nghê đã ngủ rồi.

Cậu bé thấy cuộc gọi video của Diệp Minh Triết thì vội vàng nhấn nút nghe.

“Mẹ sao rồi?”
Kể từ lúc Diệp Minh Triết hỏi mình trừng phạt một người mà người đó không chết là như thế nào, Diệp Tranh lần biết Thẩm Hạ Lan đã xảy ra chuyện, nhưng mà cậu bé không thể trở về, không thể rời khỏi Diệp Nghê Nghê, cậu bé sợ là một mình Diệp Nghê Nghê ở đây sẽ sợ hãi, càng sợ một mình Diệp Nghê Nghê ở xa bọn họ thì sẽ gặp phải nguy hiểm..

 
Chương 1530: 1530: Chương 1529





Hiện tại mẹ đang bị bệnh, ba vô cùng lo lắng, Diệp Minh Triết thì ở bên cạnh, bọn họ sẽ không có chuyện gì.

Nhưng mà Diệp Nghê Nghê chỉ có một mình, Diệp Tranh không yên lòng.

Diệp Minh Triết nhìn dáng vẻ khẩn trương của Diệp Tranh, đột nhiên lại thấp giọng hỏi: “Cậu đọc nhiều sách thuốc như thế, cậu có biết chất độc nào tự tan biến không thể giải thích được không?”
Diệp Tranh hơi bất ngờ, giữa hàng lông mày là biểu cảm nặng nề.

“Chất độc trên thế giới này không thể tự giải được, chỉ có thể tan trong máu, lắng đọng trong xương khớp.”
Nghe Diệp Tranh nói như vậy, Diệp Minh Triết lập tức lo lắng.

“Nhưng mà lúc nãy mẹ vẫn còn sốt cao không lùi, tất cả mọi người đều đang nghỉ biện pháp, lại không ngờ rằng mẹ lại hết sốt.

Không chỉ có như vậy, dì Tiêu và dì Bạch đều đã kiểm tra, nhưng mà máu lại không có bất cứ vấn đề gì.”
Diệp Minh Triết nói vô cùng chậm chạp, sắc mặt của Diệp Tranh càng trở nên âm trầm.


“Để tôi đi xem sách thuốc cái đã.”
Diệp Tranh cho rằng mình xem sách thuốc đã đủ nhiều, nhưng mà giờ phút này lại phát hiện những thứ mình học không có cách nào ứng phó với tình huống đột ngột.

“Điều tra thêm quyển sách cổ kia nữa đi.”
Lời nói của Diệp Minh Triết làm Diệp Tranh hơi sững sờ.

Sách cổ được lấy về từ nhà họ Trương, đã được Diệp Ân Tuấn đưa cho Tô Nam đi nghiên cứu vì cơn đau thần kinh của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà trước khi quyển sách này được đưa ra ngoài, Diệp Minh Triết đã sao chép ra một bản rồi đưa cho Diệp Tranh.

Diệp Tranh cũng định nghiên cứu sách cổ, nhưng mà ở bên trong toàn là kiểu chữ cậu bé không biết.

Quyển sách cổ này thật sự là cổ thư, dù sao thì Diệp Tranh cũng là con nít, kiểu chữ ở phía trên đối với cậu bé mà nói giống như là thiên thư.

Cho nên Diệp Tranh vẫn luôn nghiên cứu dạng chữ này, bây giờ nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy, cậu bé có chút khổ sở: “Tôi xin lỗi, Minh Triết, tôi không hiểu chữ trên đó viết cái gì, tôi rất vô dụng.”

Giờ khắc này, Diệp Tranh vô cùng khó chịu và bất lực.

Lúc mà mẹ cần mình nhất, ở bên ngoài đồn rằng cậu bé là thần đồng trong giới y học, nhưng mà vào giờ khắc này cậu bé lại cảm thấy mình chẳng là cái gì hết.

Diệp Minh Triết cũng không ngờ tới là lại có tình huống như thế, không khỏi im lặng một chút, sau đó nói: “Cậu chụp sách cổ lại rồi gửi qua cho tôi đi, tôi xem một chút, xem xem mình có thể lợi dụng kỹ thuật internet để chuyển đổi sách cổ hay không.”
“Được.”
Hai mắt của Diệp Tranh đột nhiên sáng lên.

Cậu bé thế mà lại quên mất Diệp Minh Triết là một hacker.

Chắc là hacker có thể chuyển đổi kiểu chữ mà đúng không?
Diệp Tranh không biết, nhưng mà cũng ôm hy vọng thử một lần.

Quyển sách cổ đó vẫn được Diệp Tranh giữ ở bên người, bây giờ Diệp Minh Triết muốn, cậu bé liền lấy ra, dùng điện thoại di động chụp mấy bức ảnh rồi gửi cho Diệp Minh Triết.

Lúc Diệp Minh Triết cầm điện thoại đi qua phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan, bước chân không khỏi dừng lại một chút.

Cửa phòng đóng chặt, nhưng mà hình như là cậu bé nghe thấy âm thanh rên rỉ đau đớn..

 
Chương 1531: 1531: Chương 1530





Trái tim của Diệp Minh Triết đột nhiên bị siết chặt, nhanh chóng mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, trên trán rịn ra lớp mồ hôi mỏng bằng hạt đậu, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.

Vì sợ ảnh hưởng tới Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn vẫn luôn cố gắng chống chọi.

“Lão Diệp.”
Diệp Minh Triết vội vàng bước lên: “Để con đi gọi chú Tô đến đây.”
Nói xong, cậu bé liền muốn đứng dậy, nhưng mà bị Diệp Ân Tuấn kéo lại.

“Không cần đâu, đừng làm phiền mẹ con nghỉ ngơi.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nói chuyện, mỗi câu mỗi chữ đều phải chịu cơn đau vô cùng lớn.

Cơn đau thần kinh không tái phát làm cho anh sắp quên mất mình còn có một căn bệnh, bây giờ đau đến nỗi thấu cả ruột gan, làm cho anh không chống đỡ nổi.

Ánh mắt của Diệp Minh Triết đỏ lên.


“Lão Diệp…”
Giọng nói của thằng bé nghẹn ngào, nhưng mà không biết bây giờ mình có thể làm cái gì.

Diệp Minh Triết duỗi bàn tay nhỏ ra ôm thật chặt lấy đầu của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Lão Diệp, mẹ con không có chuyện gì đâu, nhất định không có chuyện gì.”
Trong giọng nói của thằng bé mang theo sự run rẩy.

Diệp Ân Tuấn biết là cậu bé đang sợ, thật ra thì làm sao mà bản thân anh không sợ được chứ?
Anh sợ là Thẩm Hạ Lan cứ luôn ngủ say như thế, sợ hãi cuối cùng không thể nhìn thấy nụ cười của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà bây giờ anh không chỉ là chồng, anh còn là một người ba.

Diệp Ân Tuấn chịu đựng cơn đau dữ dội, trở tay ôm lấy Diệp Minh Triết, thấp giọng nói: “Đúng vậy, sẽ không có chuyện gì hết, mẹ con sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu.”
“Vâng, đầu của ba…”
“Không có chuyện gì đâu, lấy thuốc giảm đau cho ba đi, đừng làm kinh động tới bọn họ, để dì Tiêu và dì Bạch chuyên tâm nghiên cứu bệnh tình của mẹ con là được rồi.”
Hơi thở của Diệp Ân Tuấn có chút lộn xộn.


Lông mày của Diệp Minh Triết nhíu chặt lại với nhau.

Cậu bé cảm thấy làm như vậy là không tốt, cơn đau thần kinh của Diệp Ân Tuấn cũng rất nguy hiểm, nhưng mà nhìn bộ dạng hiện tại của lão Diệp, sợ là thật sự không muốn làm kinh động đến mọi người Tô Nam.

Diệp Minh Triết nặng nề gật đầu.

Cậu bé nhanh chóng đi khỏi chỗ của Diệp Ân Tuấn, tìm được thuốc giảm đau rồi thì liền mang tới.

Sau khi Diệp Ân Tuấn uống thuốc giảm đau thì mới bớt được một chút, mặc dù vẫn còn hơi đau, nhưng mà cũng sẽ không còn đau đớn dữ dội như lúc nãy.

Diệp Minh Triết thấy anh như vậy, ít nhiều gì cũng thở phào một hơi.

“Lão Diệp, con có chuyện cần phải vào thư phòng một chuyến.”
“Con đi đi.”
Bây giờ Diệp Ân Tuấn không có bao nhiêu khí lực.

Khí lực cả người đều đã bị cơn đau tra tấn không còn thừa lại bao nhiêu, cũng may là hiện tại nhân tố nguy hiểm vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế, có thể để anh thả lỏng được một chút..

 
Chương 1532: 1532: Chương 1531





Sau khi Diệp Minh Triết đi khỏi, Diệp Ân Tuấn liền leo lên giường ôm thật chặt Thẩm Hạ Lan.

Nhiệt độ cơ thể cô đã khôi phục, ấm áp, mang đến cho người ta một lại cảm giác thoải mái dễ chịu, nằm một hồi lâu, Diệp Ân Tuấn không kiềm chế được mà nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Diệp Minh Triết trở về thư phòng mở máy tính lên, ngón tay thon dài gõ lên bàn phím, có từng chuỗi ký hiệu xuất hiện.

Không bao lâu sau, mấy kiểu chữ cổ xưa khó hiểu do Diệp Tranh gửi tới đã xuất hiện trên máy vi tính bằng các ký tự đơn giản nhất.

Rồi sau đó gửi hình ảnh này qua cho Diệp Tranh, đồng thời cũng in nó ra.

Sau khi Diệp Tranh lấy được bản phiên dịch của Diệp Minh Triết thì nhanh chóng nhìn xem.

Diệp Minh Triết cảm thấy mình không thể chờ đợi, cho nên đứng dậy đi đến chỗ của Dư Khinh Hồng.

Bởi vì kim châm của Diệp Minh Triết mà Dư Khinh Hồng đau đến nỗi phát điên, làm cho cô ta ngay cả sức lực nghĩ đến cái chết cũng không có.


Lúc nhìn thấy Diệp Minh Triết, Dư Khinh Hồng vô thức co rúm người lại.

Cô ta rất sợ Diệp Minh Triết.

Mặc dù đứa nhỏ này vẫn còn nhỏ, nhưng mà lại hung ác, hung ác hơn nhiều so với Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan!
Ánh mắt sợ hãi của Dư Khinh Hồng vụt qua trong đôi mắt của Diệp Minh Triết.

Cậu bé lạnh lùng nói: “Cho dì một cơ hội, nói cho tôi biết dì đã hạ độc gì với mẹ của tôi, nếu như dì thẳng thắn, tôi có thể để cho dì thoải mái một chút.”
Dư Khinh Hồng giật mình.

Diệp Minh Triết bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ choai choai mà thôi, nhưng mà bây giờ sát khí trên người lại làm cho cô ta thấy nặng nề.

Lúc cô ta kịp phản ứng lại thì đột nhiên lại nổi giận.

Chỉ là một đứa con nít mà thôi, dựa vào cái gì mà uy hiếp cô ta?
Hơn nữa, còn là con của Thẩm Hạ Lan.


Dư Khinh Hồng càng nhìn Diệp Minh Triết thì lại càng thấy chướng mắt.

Không phải là mấy đứa con nít ở độ tuổi này gặp phải chuyện như vậy thì sẽ khóc lóc sướt mướt à, tại sao quái thai này lại không giống như vậy chứ?
“Tao nhổ vào! Đời này mày cũng đừng có nghĩ là tao nói cho mày biết mẹ mày bị hạ độc gì, cho dù mày có giết chết tao đi nữa thì cũng có Thẩm Hạ Lan chôn cùng với tao, tao không lỗ.”
Dư Khinh Hồng đã hoàn toàn điên cuồng.

Đôi mắt đỏ ngầu của cô ta thật sự dọa người, sắc mặt cũng dữ tợn, cho dù là toàn thân đau đến nỗi sắp nổ tung, nhưng mà vừa mới nghĩ tới Thẩm Hạ Lan cũng sẽ phải chết, cô ta liền vui vẻ cười.

Cười một hồi liền khóc.

Cuộc đời của cô ta đã tranh giành suốt cả một đời, hi vọng một đời, thứ mà cô ta muốn cũng chỉ là tình yêu của mẹ mà thôi, nhưng mà tại sao một điều đơn giản như vậy mà cô ta cũng không có được?
Không trách cô ta trở nên đen tối, không trách cô ta thủ đoạn độc ác, chỉ có thể trách đều là con của mẹ, dựa vào cái gì mà Thẩm Hạ Lan có thể nhận được tất cả dễ như trở bàn tay, nhận được sự yêu thích của người khác, mà cô ta giống như là một đứa nhỏ bị vứt bỏ, hèn mọn cầu xin mẹ của mình nhìn mình một chút, cho dù là một chút cũng được.

Đồ vật mà cô ta mơ tưởng cả một đời muốn có nó, Thẩm Hạ Lan lại không tốn bao nhiêu sức mà có được.

Dựa vào cái gì?.


Diệp Minh Triết nhìn Dư Khinh Hồng giống như là một kẻ điên, ánh mắt âm trầm..

 
Chương 1533: 1533: Chương 1532





Qua một hồi lâu, đợi đến khi Dư Khinh Hồng khóc xong, cười xong, rồi lúc này mới lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, mẹ của tôi còn bất tỉnh một ngày, vậy thì sẽ cắt một miếng thịt từ trên người của dì ta đút cho chó ăn, cắt xong rồi thì hãy tranh thủ thời gian xử lý, đừng để cho dì ta chết.

Nếu như mẹ của tôi có thể tỉnh lại thì tốt, nếu như không tỉnh lại hoặc là có bất cứ chuyện xấu nào, vậy thì cứ lăng trì dì ta.

Tôi nghe nói là năm đó từ hi thái hậu lăng trì một đứa con nít, lăng trì cả ba năm mới có thể chết.”
Nói xong lời này, Diệp Minh Triết xoay người đi khỏi.

Dư Khinh Hồng sợ đến gây người.

Thậm chí là cô ta đã mất đi năng lực ngôn ngữ.

Ác ma này là ai?
Làm sao nó có thể là đứa nhỏ chỉ mới bốn năm tuổi?
Không!
Nó là ác quỷ đến từ địa ngục!

Nó là quái thai do con nhỏ biến thái Thẩm Hạ Lan sinh ra.

Làm sao nó có thể nói ra lời nói ác độc một cách dễ dàng như thế?
Dư Khinh Hồng còn chưa lấy lại tinh thần thì đã cảm thấy toàn thân tê dại, lập tức hét ầm lên, nhưng mà lại bị che miệng lại.

Cô ta trơ mắt nhìn con dao sáng bóng chậm rãi cắt lên mặt mình.

Đau!
Đau quá!
Cô ta đau đến nỗi nước mắt rơi như mưa.

Nhưng mà nước mắt thì mặn, lúc chảy qua vết thương giống như là xát một nắm muối lên trên đó, đau đến nỗi cả người co rút lại, lại bị người ta đắp rượu thuốc lên để cầm máu, nhưng mà không giảm đau.

Giết chết cô ta đi!
Lần đầu tiên Dư Khinh Hồng muốn chết dễ dàng một chút.


Không phải Vu Phong đã nói là sẽ có người đến cứu mình à?
Người đâu rồi?
Tại sao vẫn còn chưa đến?
Nếu như anh ta còn chưa tới, vậy thì mình sẽ thật sự chết ở đây.

Không được!
Cô ta không thể chết được.

Lúc nãy Diệp Minh Triết đã nói cậu bé muốn dùng thời gian ba năm để lăng trì cô ta.

Dư Khinh Hồng sợ hãi, cảm thấy sợ hãi từ sâu trong nội tâm.

Ông ngoại đâu rồi?
Ông ngoại đang ở đâu?
Dù sao thì cô ta cũng là con gái ruột của Tiêu Ái, ông ngoại không thể không quan tâm sự sống chết của cô ta.

Ông ấy không thể!
Diệp Minh Triết không thèm quan tâm Dư Khinh Hồng nghĩ về mình như thế nào, càng không thèm quan tâm cô ta có sợ hãi hay là không.

Kể từ khoảnh khắc cô ta quyết định ra tay với Thẩm Hạ Lan, cô ta đã tự đưa mình vào con đường chết..

 
Chương 1534: 1534: Chương 1533





Mặc dù là cậu bé còn nhỏ, nhưng mà cậu bé còn từng sử dụng súng, người cũng đã giết, còn thèm quan tâm một người như cô ta à?
Mẹ phải chịu đựng nhiều thứ như thế, trải qua nhiều chuyện như thế, chẳng lẽ bởi vì Dư Khinh Hồng là em ruột của mẹ thì có thể làm ra chuyện xấu rồi vẫn tiêu dao ở bên ngoài?
Bây giờ mẹ đang bị trúng độc gì vẫn còn chưa xét nghiệm ra, đương nhiên không có chứng cứ, nhưng mà không có chứng cứ thì làm sao chứ?
Cậu bé có biện pháp tra tấn Dư Khinh Hồng.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không biết những gì mà Diệp Minh Triết đang làm.

Diệp Ân Tuấn đặt hết tâm tư ở trên người của Thẩm Hạ Lan, mà Thẩm Hạ Lan thì vẫn còn đang ngủ say.

Thật ra thì cô ngủ cũng không yên ổn lắm.

Sau khi cảm giác nóng như lửa đốt trước đó đã biến mất, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Thân thể của cô giống như là bị móc rỗng, vô cùng mỏi mệt, vô cùng khó chịu.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết rốt cuộc mình như thế nào, chỉ cảm thấy lồng ngực đau dữ dội, cả người giống như bị thứ gì đó đè nén sắp thở không nổi.

Thẩm Hạ Lan cố gắng vùng vẫy, muốn tỉnh lại.


Cô biết là Diệp Ân Tuấn rất quan tâm đến mình, biết là bọn nhỏ không thể rời khỏi mình, cũng biết là bây giờ mình như vậy sẽ dọa bọn nhỏ sợ hãi.

Chắc chắn là Diệp Ân Tuấn đang bởi vì mình mà rất cố gắng, tại sao mình vẫn cứ ngủ say.

Thẩm Hạ Lan giãy dụa, rốt cuộc cũng đã chậm rãi mở mắt ra.

Trong căn phòng rất tối, tối thui không có ánh sáng.

Cô cảm thấy một đôi tay nặng nề có lực ôm chặt lấy vòng eo của mình, hơi thở quen thuộc làm cho lòng của cô yên ổn mấy phần.

Tiếng hít thở đều đều vang lên ở bên tai Thẩm Hạ Lan.

Cô quay mặt qua, có chút nhìn không rõ dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn, thật sự là ánh sáng quá tối.

Thẩm Hạ Lan lục lọi muốn bật đèn lên.

Diệp Ân Tuấn lập tức tỉnh dậy.

“Hạ Lan?”

Giọng nói của anh khàn khàn, nhưng mà rất vui mừng.

Thẩm Hạ Lan yếu ớt nở nụ cười, cảm thấy cổ họng như bị thiêu đốt.

“Uống nước có đúng không, để anh đi rót cho em.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng đi xuống giường, rót một ly nước ấm cho Thẩm Hạ Lan.

Anh kích động muốn chết đi được.

Thẩm Hạ Lan tỉnh rồi.

Cuối cùng cô cũng đã tỉnh.

Diệp Ân Tuấn chậm rãi đỡ Thẩm Hạ Lan dậy, đặt ly nước ở bên môi của cô.

Thẩm Hạ Lan thật sự rất khát.

Giống như là cô bước vào trong sa mạc, bị ánh mặt trời thiêu đốt, cả người không còn sức lực, dòng nước ấm này giống như là cam tuyền, cô không kiềm chế được mà uống ừng ực.

Một ly nước ấm nhanh chóng thấy đáy, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn còn khát.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng rót thêm cho cô một ly lớn.

Uống liên tiếp ba ly nước vào trong bụng, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút..

 
Chương 1535: 1535: Chương 1534





Cô nhìn căn phòng đen ngòm, thấp giọng hỏi: “Ân Tuấn, sao lại không bật đèn?”
Thân thể của Diệp Ân Tuấn đột nhiên run lên.

Ánh buổi chiều ở bên ngoài chiếu vào trong cửa sổ sát đất, mang theo sắc thái tươi sáng, lúc này lại làm chói mắt của Diệp Ân Tuấn.

Trái tim của anh giống như bị thứ gì đó nắm chặt, nó nắm chặt từng chút từng chút một, làm cho anh cảm thấy đau đớn.

Diệp Ân Tuấn vươn tay ra lắc lắc ở trước mặt của Thẩm Hạ Lan.

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan không có ánh sáng, không có tiêu cự.

Trái tim của Diệp Ân Tuấn lập tức chìm xuống.

“Bị cúp điện rồi.”
Diệp Ân Tuấn không biết là làm cách nào mình có thể nói ra lý do như vậy, lòng đau như cắt.


Hạ Lan của anh không nhìn thấy.

Nhận thức như thế này làm cho trái tim của Diệp Ân Tuấn như muốn nứt ra, nhưng mà lại không thể không kiềm chế.

“Để anh đi gọi Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đến đây khám cho em.”
Thẩm Hạ Lan lại trực tiếp kéo tay của Diệp Ân Tuấn lại, thấp giọng nói: “Thôi bỏ đi, tối lắm, Tử Đồng đang mang thai, mất công bị ngã.

Bây giờ em không có chuyện gì đâu, chờ đến lúc trời sáng rồi hẵng nói.”
Hai mắt của Diệp Ân Tuấn ẩm ướt, có một mảnh sương mù vây quanh đôi mắt phượng xinh đẹp, là sự kiềm chế và đau lòng.

“Vậy để anh gọi Tiêu Niệm Vi đến đây xem một chút, làm gì đi nữa thì cũng phải để cô ấy xem mới được, anh mới có thể yên tâm.”
“Dọa anh rồi hả?”
Thẩm Hạ Lan cười nhẹ.

Nụ cười của cô xinh đẹp như thế, nhưng ánh mắt lại mất đi tiêu cự.


Diệp Ân Tuấn càng nhìn thì càng thấy khó chịu.

“Đúng vậy, em làm anh sợ muốn chết.”
Diệp Ân Tuấn nắm thật chặt tay của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy cả người yếu ớt lợi hại, lại cười như cũ rồi nói: “Em cũng không biết như thế nào nữa, có thể là do phát sốt, cảm thấy mình giống như bị người ta treo lên trên lửa nóng, nhưng mà sau đó lại tốt hơn.

Thể chất của em không được bình thường, có lẽ là ngày hôm qua lúc đến trường đua ngựa bị cảm lạnh, anh đừng quá lo lắng.”
Ngày hôm qua?
Diệp Ân Tuấn thật sự rất muốn nói đã không phải là ngày hôm qua nữa rồi.

Kể từ lúc Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện cho đến bây giờ đã là ba ngày.

Ba ngày nay đối với anh mà nói giống như là địa ngục.

Nhưng mà bây giờ Thẩm Hạ Lan đã tỉnh lại rồi, mặc dù là bây giờ không nhìn thấy, nhưng mà anh vẫn cảm thấy may mắn vì cô còn sống, cô còn sống sờ sờ.

Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, đều là do anh không tốt, anh không nên muốn em nhiều lần như thế, biết rõ sức khỏe của em không thể chịu đựng nổi, nhưng mà anh vẫn không thể kiềm chế được mình.”.

 
Chương 1536: 1536: Chương 1535





Trên mặt của Thẩm Hạ Lan hiện lên vẻ đỏ ửng.

“Anh làm như thế này, cứ làm như em là con búp bê mong manh vậy đó.”
“Vốn dĩ em là vậy mà.”
Diệp Ân Tuấn vô cùng đau lòng.

Sau khi Thẩm Hạ Lan trải qua chuyện này thì vô cùng mệt mỏi, mới nói với Diệp Ân Tuấn vài lời, cô đã cảm thấy mất sức muốn chết đi được.

Mí mắt của cô từ từ nặng nề.

Thẩm Hạ Lan dựa ở trên vai của Diệp Ân Tuấn, dịu dàng nói: “Ân Tuấn.”
“Sao đó?”
“Em buồn ngủ quá.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm trái tim của Diệp Ân Tuấn thắt chặt lại.

Anh sợ.


Sợ là sau khi Thẩm Hạ Lan ngủ rồi lại phát sốt, sợ là…
Nhưng mà không đợi Diệp Ân Tuấn nói cái gì, Thẩm Hạ Lan đã ngủ mất.

Diệp Ân Tuấn không hiểu tình huống như vậy là có chuyện gì đang xảy ra, anh đặt Thẩm Hạ Lan nằm ở trên giường, lúc này mới đi ra ngoài tìm Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đến xem một chút.

Hai người bọn họ nghe thấy Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy, không khỏi giật mình.

Bọn họ nhanh chóng đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan làm một loạt kiểm tra cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lại không kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì.

Hơn nữa, mắt của Thẩm Hạ Lan cũng không có vấn đề, về phần tại sao Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy, hai người không thể nói được nguyên nhân.

Diệp Ân Tuấn trầm mặc.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Anh nghĩ tới Dư Khinh Hồng.

“Dư Khinh Hồng vẫn còn chưa chịu nói?”

Thủ hạ vội vàng báo cáo.

“Không chịu nói.”
Diệp Ân Tuấn cho người chăm sóc Thẩm Hạ Lan, mình thì đi tới chỗ Dư Khinh Hồng.

Lúc nhìn thấy dáng vẻ của Dư Khinh Hồng, Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.

“Là ai làm?”
“Là cậu chủ Minh Triết dặn dò.”
Lời nói của thủ hạ làm Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ, không thể nói rõ trong lòng có tư vị gì.

Anh biết là bất cứ chuyện gì liên quan đến Thẩm Hạ Lan, Diệp Minh Triết đều vô cùng quan tâm, nhưng mà thủ đoạn tàn nhẫn như thế đối với độ tuổi hiện tại của cậu bé mà nói, nó vẫn quá mức tàn khốc.

“Tiếp tục hình phạt, nhưng mà bắt đầu từ ngày hôm nay, tất cả đều là mệnh lệnh của tôi, có biết chưa?”
Diệp Ân Tuấn đang bảo vệ cho con trai của mình.

Dư Khinh Hồng không khỏi nhớ đến người ba Dư Dương của mình.

Nếu như Dư Dương còn sống, chắc chắn sẽ đến đây cứu cô ta.

Nhưng mà ba ơi, tại sao ba lại đi sớm như thế?
Tại sao lúc rời đi lại không mang theo con đi cùng?.

 
Chương 1537: 1537: Chương 1536





Ánh mắt của Dư Khinh Hồng xuất hiện nước mắt, nhưng mà đối với Diệp Ân Tuấn mà nói, gương mặt của cô ta thật sự rất đáng ghét.

Anh nắm một nắm muối đi đến trước mặt của Dư Khinh Hồng.

Mắt của Dư Khinh Hồng lập tức mở to.

“Anh muốn làm cái gì?”
“Cô đã hạ độc gì với Hạ Lan?”
Toàn thân của Diệp Ân Tuấn mang theo sát khí.

Dư Khinh Hồng biết một khi mà mình không nói, thế thì tất cả số muối ở trong tay của Diệp Ân Tuấn sẽ đắp lên vết thương ở trên mặt của mình.

Nhưng mà nếu như nói, Thẩm Hạ Lan sẽ được cứu.


Vậy thì cô ta chịu đựng những đau đớn này là để làm gì?
Không được!
Không thể nói!
Đã như vậy, cô ta có chết thì cũng phải kéo Thẩm Hạ Lan theo.

Dư Khinh Hồng nghỉ suốt cả đêm, cô ta điên cuồng cười nói: “Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, Thẩm Hạ Lan nhất định phải được chôn cùng với tôi.”
Cô ta vừa mới nói xong, Diệp Ân Tuấn liền bóp mạnh cổ của cô ta.

Anh nói từng câu từng chữ: “Cô có tin hay không, tôi sẽ rót máu của Hạ Lan cho cô uống, cô ấy trúng độc, cô cũng đừng có nghĩ là mình sống tốt hơn.”
Dư Khinh Hồng co rúm lại, nhưng mà cô ta vẫn điên cuồng nói: “Cho dù anh có giết chết tôi đi nữa thì tôi cũng sẽ không nói cho các người biết, các người không điều tra ra được, cho dù có mời bác sĩ xuất sắc nhất thì cũng không thể điều tra ra được loại độc này là gì đâu.

Thẩm Hạ Lan sẽ bị mù, sau đó trái tim từ từ khô cằn mà chết đi.”
Nghe thấy lúc Dư Khinh Hồng nói đến mù, trái tim của Diệp Ân Tuấn giật một cái.


Quả nhiên, mù chính là phản ứng sau khi bị trúng độc?
Nhớ đến dáng vẻ Thẩm Hạ Lan không thể nhìn thấy, một mình cô trong bóng tối, chắc là rất sợ hãi.

Nếu như một người sinh ra mà đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời, vậy thì ánh mặt trời đối với người đó mà nói chính là một sự tưởng tượng và ước mơ.

Nhưng mà Thẩm Hạ Lan trời sinh không phải mù lòa, cô có thể nhìn thấy thế giới này với màu sắc rực rỡ, đã từng nhìn con của mình, nhìn gương mặt anh tuấn của Diệp Ân Tuấn, làm sao có thể đột nhiên lâm vào một màu đen tối?
Cuộc sống của cô nên có nhiều màu sắc chứ không phải là một màu đen.

Lửa giận đang thiêu đốt Diệp Ân Tuấn.

Anh hận không thể bóp chết Dư Khinh Hồng, nhưng mà suy nghĩ lại làm như vậy quá hời cho cô ta rồi.

Thật sự là có thiên đao vạn mã Dư Khinh Hồng đi nữa cũng không đủ để trút giận.

Dư Khinh Hồng cho là mình rốt cuộc có thể giải thoát, rốt cuộc cũng đã có thể chết, Diệp Ân Tuấn buông lỏng tay ra.

“Tôi sẽ để cho cô sống thật tốt, ngày nào cũng phải còn sống.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không dao động, nhưng mà lại làm cho trái tim của Dư Khinh Hồng thắt chặt lại..

 
Chương 1538: 1538: Chương 1537





“Anh giết tôi đi, Diệp Ân Tuấn, anh giết tôi đi.”
Dư Khinh Hồng hét lên.

Tra tấn cô ta như thế này, cô ta thật sự không chịu nổi nữa.

Nếu như cô ta biết là loại độc gì, có lẽ là cô ta đã nói cho Diệp Ân Tuấn biết để tìm cách giải thoát, nhưng mà cô ta không biết.

Tất cả mọi người đều biết là cô ta đã hạ độc Thẩm Hạ Lan, nhưng mà không có ai biết độc đó là của Vu Phong cho.

Lúc người phụ nữ đó đưa độc cho mình, căn bản không nói với cô ta độc dược này là loại độc gì.

Cô ta vì muốn chết mà cố ý kích thích Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết, nhưng mà bây giờ cô ta sắp không chịu nổi rồi, phải làm sao đây?
Vu Phong thật đáng chết.

Tại sao còn chưa đến cứu cô ta?
Cô ta không muốn chết ở đây, không hề muốn.


Nhưng mà bản thân Dư Khinh Hồng cũng biết, chỉ sợ là lần này cái mạng của mình thật sự bị ném ở nơi này.

Làm sao bây giờ đây?
Cô ta ra khỏi đây bằng cách nào bây giờ?
Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết chính là hai ác ma lớn nhỏ, bây giờ cô ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, cô ta thật sự không thể kiên trì được bao lâu.

Lúc mọi người đang sốt ruột muốn nổi điên vì Thẩm Hạ Lan, ở bên phía của Tống Dật Hiên rốt cuộc cũng đã nhận được tin tức Thẩm Hạ Lan bị bệnh.

Trái tim của anh ta bỗng nhiên trầm xuống, nhanh chóng muốn đi thăm Thẩm Hạ Lan, lại nhìn thấy Hồ Ngọc Duyên mang theo sắc mặt âm trầm đứng ở cửa.

“Ngọc Duyên, anh…”
Tống Dật Hiên định giải thích, lại nhìn thấy Hồ Ngọc Duyên trực tiếp ném một thứ ở trước mặt của mình, lúc này sắc mặt lại càng không tốt.

Không biết là vì cái gì Tống Dật Hiên trở nên thấp thỏm.


Hình như là vợ của mình đang tức giận?
“Em sao vậy?”
Tống Dật Hiên có chút khẩn trương, nhưng mà càng nhiều hơn chính là sợ hãi.

Buồn cười.

Anh ta là hoa hoa công tử lưu luyến bụi hoa, thế mà lại có một ngày sợ một người phụ nữ, mà người phụ nữ này còn không phải là Thẩm Hạ Lan.

Nhận ra tâm trạng hiện tại của mình, Tống Dật Hiên có chút buồn bực, lại không biết phải làm như thế nào.

Hồ Ngọc Duyên có thể nhìn ra được một tia lo âu và khủng hoảng từ trong giọng nói của Tống Dật Hiên, sắc mặt không tốt mới từ từ dịu đi một chút.

“Xem cái mà em đưa cho anh đi, nhìn chuyện tốt mà anh làm đi kìa.”
Hồ Ngọc Duyên nghiến răng nghiến lợi, nói từng câu từng chữ, có cảm giác như là hận không thể lột da của Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên có chút buồn bực, sờ lên mũi, trong lòng suy nghĩ gần đây mình đâu có làm chuyện gì đâu.

Đột nhiên anh lại nghĩ tới Lưu Mai.

Vài ngày trước anh ta vừa mới lén lút Hồ Ngọc Duyên đi gặp Lưu Mai, chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?
Trong lòng của Tống Dật Hiên cảm thấy thấp thỏm..

 
Chương 1539: 1539: Chương 1538





“Ngọc Duyên…”
“Xem trước đi.”
Hồ Ngọc Duyên trực tiếp đi ngang qua bên cạnh, anh ta cầm lấy ly nước ở một bên rồi uống.

Trong lòng của Tống Dật Hiên thấp thỏm, vội vàng cầm đồ mà Hồ Ngọc Duyên kêu anh ta nhìn, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Đương nhiên anh ta biết Dư Khinh Hồng là ai, nhưng mà người phụ nữ ở trên tấm ảnh với Dư Khinh Hồng là ai vậy?
Sao lại quen mắt như thế?
“Sao thế? Không nhớ nổi hả? Không phải là ngáo ngáo dâng tiền cho người ta hoàn thành việc học đại học à?”
Lời nói của Hồ Ngọc Duyên vô cùng đanh đá, lập tức làm cho Tống Dật Hiên cảm thấy có chút buồn bực.

“Ngọc Duyên, lúc đó anh cũng chỉ là muốn làm chút việc tốt thôi.”
“Đúng đó, không phải là việc tốt à, việc thiện khi đó của anh đã hại Hạ Lan thê thảm.”

Hồ Ngọc Duyên hừ lạnh một tiếng, rồi tiếp tục nói: “Sao vậy, không nhớ ra cô ta tên gì hả?”
Đúng là Tống Dật Hiên không nhớ nổi.

“Cô ta tên là…”
“Từ Hiền Trang.”
Lúc Hồ Ngọc Duyên nói ra cái tên này, cuối cùng Tống Dật Hiên cũng có một chút ấn tượng.

“À đúng rồi, Từ Hiền Trang, nhưng mà sao cô ta với Dư Khinh Hồng lại quen nhau vậy?”
Tống Dật Hiên nhíu mày.

Bây giờ chưa biết bệnh tình cụ thể của Thẩm Hạ Lan như thế nào, Tống Dật Hiên vẫn còn chưa biết, anh ta đang định đến đó xem thử, bây giờ lại bị Hồ Ngọc Duyên cản lại ở đây, bây giờ lại nhìn thấy ảnh chụp của Từ Hiền Trang và Dư Khinh Hồng, đầu óc của Tống Dật Hiên lập tức hiểu ra một cái gì đó.

“Tại sao cô ta lại muốn hại Hạ Lan?”

Tống Dật Hiên cũng không thể kìm chế cơn giận.

Cái đồ bạch nhãn lang!
Uổng công bỏ tiền ra để cô ta học đại học, cô ta lại lấy oán trả ơn, bắt tay với Dư Khinh Hồng bắt nạt em gái của anh ta?
Hồ Ngọc Duyên nhìn thấy đôi mắt của Tống Dật Hiên xuất hiện vẻ giận dữ, biểu cảm khó chịu mới giảm đi mấy phần.

“Cái này anh phải đi hỏi cô ta chứ, em nhớ là Từ Hiền Trang đã bị người của Diệp Ân Tuấn bắt, nhưng mà bây giờ lại ở bên ngoài, còn có liên lạc với Dư Khinh Hồng, em nghe nói không phải là Hạ Lan bị bệnh đâu, là bị trúng độc.

Ở bên cạnh em ấy có nhiều người như thế, đương nhiên không thiếu hai người chúng ta, em cảm thấy có tác dụng nhất vẫn nên tìm ra kẻ chủ mưu của chuyện này, hoặc là Từ Hiền Trang cho Dư Khinh Hồng thứ gì đó, bây giờ hẳn là có thể khẳng định độc là do Từ Hiền Trang đã cho.”
Lời nói của Hồ Ngọc Duyên làm Tống Dật Hiên âm trầm hơn.

“Anh muốn tự tay làm thịt cô ta.”
“Vậy thì cũng phải biết cô ta đang ở đâu.”
Hồ Ngọc Duyên có chút buồn bực.

Đương nhiên là nhà họ Hồ bọn họ có nguồn tin tức riêng, nhưng mà không có cách nào tìm được chỗ ẩn nấp của Từ Hiền Trang, bây giờ không biết Hạ Lan như thế nào, Hồ Ngọc Duyên thật sự lo lắng..

 
Chương 1540: 1540: Chương 1539





Với lại, nhân vật mấu chốt trong chuyện này là Từ Hiền Trang, cô cảm thấy càng khó chịu hơn.

Người phụ nữ này thật sự là dai dẳng không tả được.

Tâm trạng của Tống Dật Hiên thay đổi liên hồi.

Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện, anh ta vô cùng sốt ruột, nhưng mà lại không ngờ tới là Hồ Ngọc Duyên, người vợ mới cưới của mình lại âm thầm làm ra nhiều chuyện như thế.

Cô thật sự đối tốt với Thẩm Hạ Lan.

Điểm này làm Tống Dật Hiên rất cảm động.

Nhưng mà anh ta cũng biết Hồ Ngọc Duyên dị ứng Từ Hiền Trang.

Ban đầu, anh ta cảm thấy chỉ là giúp đỡ cho một cô gái mà thôi, hơi khó giải thích với sự ghen tuông của người không liên quan là Hồ Ngọc Duyên, thậm chí còn từng cảm thấy Hồ Ngọc Duyên là đại tiểu thư không hiểu rõ sự nghèo khổ và thiếu thốn của một học sinh khó khăn, cứ trào phúng Từ Hiền Trang khắp nơi, có chút phách lối và ngang ngược.


Bây giờ cái cô học sinh nghèo Từ Hiền Trang này lại vả vào mặt của anh ta.

Trong lòng của Tống Dật Hiên rất phẫn nộ, lại cảm thấy áy náy và đau lòng cho Hồ Ngọc Duyên.

“Chắc là anh biết cô ta đang ở đâu.”
Tống Dật Hiên vừa mới nói xong lời này, Hồ Ngọc Duyên lập tức mở to mắt.

“Anh biết hả? Thế mà anh lại biết Tống Dật Hiên, anh còn nói là mình không có quan hệ gì với cô ta.”
Hồ Ngọc Duyên đứng phắt dậy.

Tống Dật Hiên vội vàng an ủi: “Ngọc Duyên, em đừng hiểu lầm, anh cũng chỉ thử vận may mà thôi, cô ta đã từng cho anh một địa chỉ, nói là có chuyện gì thì có thể đến đó tìm cô ta.

Lúc đó anh cũng không để ý, anh mà có chuyện gì tìm cô ta cơ chứ, hôm nay em nói như vậy anh mới nhớ tới chuyện này, để anh đi tìm cô ta thử xem, xem xem Hạ Lan bị trúng loại độc gì, có được không?”
Sau khi nói đến đây, trong lòng của Tống Dật Hiên hận Từ Hiền Trang muốn chết đi được.

Người phụ nữ này thật sự nhìn xa trông rộng, phòng ngừa rất chu đáo.


Chắc chắn là lúc trước lợi dụng thân thế của mình để nhận được sự đồng cảm của người khác, cô ta cũng đã nghĩ đến có một ngày mình sẽ đến cửa tìm cô ta?
Loại cảm giác này thật sự không tốt.

Tống Dật Hiên cảm thấy cả một đời bắt chim ưng, lại bị chim ưng mổ vào mắt.

Phụ nữ như thế nào mà Tống Dật Hiên chưa từng gặp qua, ngày hôm nay lại bị một cô nhóc ngây ngô như thế đùa bỡn.

Có điều là ánh mắt hiện tại của vợ mình làm cho anh chịu không nổi.

Trong lòng của Hồ Ngọc Duyên oán hận.

Từ Hiền Trang, cô hay lắm.

Cô ngàn phòng vạn phòng vẫn không đề phòng được người phụ nữ kia đã đưa địa chỉ cho Tống Dật Hiên từ lâu.

May mắn là trái tim của Tống Dật Hiên không ở trên người cô ta, nếu không thì bây giờ làm gì có chỗ cho Hồ Ngọc Duyên cơ chứ?
Dám tranh đoạt đàn ông với Hồ Ngọc Duyên, người phụ nữ này quả thật không thể tha thứ được.

Huống hồ còn gián tiếp hại Thẩm Hạ Lan, chắc chắn không thể tha thứ..

 
Chương 1541: 1541: Chương 1540





“Em đi với anh.”
Hồ Ngọc Duyên hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận, trừng mắt nhìn Tống Dật Hiên rồi nói: “Nếu như Từ Hiền Trang kêu anh li hôn với em rồi ở cùng với cô ta thì mới bằng lòng nói tên của loại độc đó ra, anh có đồng ý không?”
Lúc nói ra câu hỏi này, trái tim của Hồ Ngọc Duyên cũng thấp thỏm theo.

Cô biết Thẩm Hạ Lan quan trọng như thế nào đối với Tống Dật Hiên.

Cũng bởi vì quan trọng, cho nên cô mới chân thành đối tốt với Thẩm Hạ Lan, chỉ cần là người mà Tống Dật Hiên quan tâm, cô đều đồng ý quan tâm cùng với anh ta.

Nhưng mà cũng là bởi vì quan tâm, cho nên Hồ Ngọc Duyên mới sợ hãi.

Khát vọng của Từ Hiền Trang đối với Tống Dật Hiên hoàn toàn không hề che dấu, nếu như cô ta thật sự yêu cầu như vậy, có khi nào Tống Dật Hiên sẽ vì Thẩm Hạ Lan mà đồng ý?
Dù sao thì cô với Tống Dật Hiên mới ở bên nhau một khoảng thời gian rất ngắn, mà Thẩm Hạ Lan thì lại là nốt chu sa ở trong lòng của Tống Dật Hiên.


Nghĩ như vậy, Hồ Ngọc Duyên có chút không tự tin.

Hiển nhiên là Tống Dật Hiên không ngờ tới Hồ Ngọc Duyên sẽ hỏi mình vấn đề này, anh ta không khỏi ngây ra một lúc.

Cũng chính là sửng sờ như vậy làm cho Hồ Ngọc Duyên sợ hãi.

“Thôi bỏ đi, là do em suy nghĩ lung tung, nói không chừng cô ta sẽ không hỏi đâu, nhanh đi đi, đừng có để lâu quá mất công ở bên phía Hạ Lan xảy ra chuyện gì đó.”
Nói xong, Hồ Ngọc Duyên đi ra ngoài trước.

Lòng của cô đang rất loạn.

Từ đầu đến cuối lông mày của Tống Dật Hiên đều nhíu chặt lại, lúc Hồ Ngọc Duyên đi ngang qua mình, anh ta đột nhiên kéo tay của cô, một phát kéo cô vào trong ngực, giọng nói trầm thấp, nhưng lại kiên định: “Em là mợ Tống, đời này anh không cưới người thứ hai.”
Lời này lập tức làm nhòe mắt của Hồ Ngọc Duyên.


Cô không có tiền đồ mà muốn rơi nước mắt, lại cắn chặt răng không cho nước mắt rơi xuống.

Thật là mất mặt.

Nhưng mà trong lòng lại rất ấm áp.

Làm sao bây giờ đây?
Cô thật sự không thể thoát khỏi người đàn ông này.

Hồ Ngọc Duyên rất muốn bổ nhào vào Tống Dật Hiên, giày vò một phen, nhưng mà bây giờ lại không cho phép.

Cô khàn giọng nói: “Nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay của anh đó, anh Tống, nếu như có một ngày anh muốn bỏ vợ, em sẽ không đồng ý đâu.”
“Đồ ngốc này.”
Tống Dật Hiên chạm nhẹ vào chóp mũi của Hồ Ngọc Duyên, cưng chiều nở nụ cười, có điều đầu quả tim lại cảm thấy đau xót.

Mặc dù anh không biết Hồ Ngọc Duyên yêu mình từ lúc nào, nhưng mà tình yêu của người phụ nữ này vừa khoa trương vừa nhẫn nhịn, yêu ai yêu cả đường đi lối về, trên thế giới này có được mấy người phụ nữ có thể làm được chuyện như vậy?.

 
Chương 1542: 1542: Chương 1541





Dựa vào điểm này, anh ta liền hận không thể dâng hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này cho Hồ Ngọc Duyên, huống hồ chi là lòng của mình.

Trái tim đã từng mất mát ở trên người của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nó lại nở rộ vì Hồ Ngọc Duyên, Tống Dật Hiên cảm thấy đây có lẽ là lời nói ở trong sách, thượng đế đóng một cánh cửa của bạn, đương nhiên sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác.

Hiện tại, anh ta cực kỳ yêu người vợ nhỏ này của mình.

“Đi thôi, đi xem xem rốt cuộc là Từ Hiền Trang muốn làm cái gì.”
“Được.”
Hai vợ chồng nắm tay nhau đi ra khỏi cửa, trực tiếp lái xe đến nơi ở của Từ Hiền Trang.

Nếu như không phải Tống Dật Hiên dẫn Hồ Ngọc Duyên theo, có lẽ là Hồ Ngọc Duyên không nghĩ tới là Từ Hiền Trang lại ở trong khu ổ chuột.


Làm thế nào mà một cô gái tâm cơ được mấy người đàn ông giàu có vây quanh, làm cho rất nhiều đàn ông muốn bỏ tiền ra cho cô ta học tập mà lại ở trong khu ổ chuột thế này?
Chẳng lẽ là vì tỏ ra đáng thương?
Trong lòng của Hồ Ngọc Duyên càng thêm xem thường và khinh bỉ Từ Hiền Trang.

Xe không thể chạy vào trong khu ổ chuột, Tống Dật Hiên đành phải dừng xe ở ven đường, sau đó bước xuống xe với Hồ Ngọc Duyên.

Khi nhìn thấy căn nhà xập xệ trước mắt, lông mày của Tống Dật Hiên hơi nhíu lại.

“Sao vậy? Không phải là bây giờ anh còn cảm thấy Từ Hiền Trang đáng thương đó chứ, hay là anh cảm thấy em hãm hại cô ta?”
Hồ Ngọc Duyên thấy Tống Dật Hiên nhăn mày, không khỏi cảm thấy bực mình.

Đàn ông luôn cảm thấy mình thông minh thì vô cùng dễ dàng có chủ nghĩa đàn ông.


Từ Hiền Trang này cũng chẳng phải là đèn đã cạn dầu, bây giờ lại gửi địa chỉ này cho Tống Dật Hiên là có ý gì?
Còn không phải là tỏ vẻ đáng thương để tranh thủ sự thương cảm?
Tống Dật Hiên nghe ra sự trào phúng trong giọng nói của Hồ Ngọc Duyên, anh ta lắc đầu: “Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ, nếu như em không thích Từ Hiền Trang thì ngoài mặt em cũng chỉ gây phiền phức cho cô ta, sẽ không hãm hại cô ta, bởi vì em xem thường.”
Lời nói này làm lòng của Hồ Ngọc Duyên dễ chịu một chút.

Cũng may Tống Dật Hiên là một người có đầu óc.

“Vậy anh nhíu mày là có ý gì?”
Hồ Ngọc Duyên vô thức hỏi một câu.

Tống Dật Hiên nhìn căn nhà này, không khỏi cười lạnh một tiếng rồi nói: “Chỉ là anh đột nhiên hiểu được tại sao Từ Hiền Trang biết hành tung của anh rõ như lòng bàn tay.”
“Sao vậy?”
Lần này đến lượt Hồ Ngọc Duyên kinh ngạc.

Một khu ổ chuột liền có thể để Tống Dật Hiên biết vấn đề này, nó có liên quan với nhau à?.

 
Chương 1543: 1543: Chương 1542





“Sau này sẽ nói cho em biết.”
Tống Dật Hiên không trả lời thắc mắc của Hồ Ngọc Duyên, mà là nói với Hồ Ngọc Duyên: “Ngọc Duyên.”
“Hả?”
“Em thật xinh đẹp.”
Tống Dật Hiên đột nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười sáng chói.

Một câu nói đó, một nụ cười đó, lập tức làm cho Hồ Ngọc Duyên nhìn đến ngây dại.

“Anh…”
Cô còn chưa nói xong thì đã cảm thấy cái cổ tê rần, cả người mất đi ý thức.

Khóe miệng của Hồ Ngọc Duyên vẫn còn mang theo nụ cười.

Sắc mặt của Tống Dật Hiên có hơi nặng nề, nhưng mà vẫn đưa Hồ Ngọc Duyên vào trong xe, sau đó là khởi động xe một lần nữa, đưa cô đến nơi an toàn, sắp xếp cho người của mình chăm sóc, sau đó mới lái xe đến khu ổ chuột một lần nữa.

Chỉ có điều là sắc mặt của Tống Dật Hiên rất khó coi.


Anh dựa theo địa chỉ của Từ Hiền Trang mà đi vào trong khu ổ chuột.

Sắp hết năm, nơi này vẫn xụp xệ như thế, mùi vị khó ngửi đã bị lớp tuyết đọng bao phủ, giống như là âm mưu quỷ kế gì đó đều bị chôn xuống đáy lòng.

Sắc mặt của Tống Dật Hiên vẫn luôn rất khó coi.

Anh đã đi đến cửa nhà của Từ Hiền Trang.

Nơi này được xem như là một căn nhà không tệ ở trong khu ổ chuột.

Tống Dật Hiên gõ cửa một cái, bên trong truyền đến giọng nói của Từ Hiền Trang.

“Vào đi.”
Lúc Tống Dật Hiên đẩy cửa bước vào, một mùi thuốc nồng nặc tràn ngập trong căn phòng.


Căn phòng này có thể được hình dung bằng câu chỉ có bốn bức tường cũng không khoa trương.

Từ Hiền Trang đang đút cho người phụ nữ trung niên uống thuốc.

Người phụ nữ kia có vẻ như là bị tê liệt nửa người, không thể động đậy.

“Anh đến rồi, anh ngồi xuống đi, một lát nữa em sẽ xong thôi.”
Lúc Từ Hiền Trang nhìn thấy Tống Dật Hiên thì sắc mặt có hơi đỏ lên, nhưng mà sau khi nói xong thì lại cảm thấy xấu hổ trong phòng, không có chỗ nào để Tống Dật Hiên ngồi.

“Em xin lỗi, em…”
“Bà ta là ai?”
Tống Dật Hiên nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên, hiển nhiên là tinh thần của người phụ nữ ấy không tốt cho lắm, sau khi uống thuốc thì được Từ Hiền Trang đỡ nằm xuống.

Từ Hiền Trang kéo cái chăn qua đắp lên cho bà ta, sau đó mới xoay người lại nhìn Tống Dật Hiên.

Người đàn ông này anh tuấn đẹp trai, chỉ nhìn anh như thế, Từ Hiền Trang liền có cảm giác nhịp tim của mình vang lên như sấm, dòng máu sôi trào.

Hồ Ngọc Duyên vẫn luôn nói Từ Hiền Trang có ý với mình, Tống Dật Hiên không quan tâm, dù sao thì có rất nhiều phụ nữ có ý với anh, anh coi là Từ Hiền Trang bởi vì báo ơn cho nên mới làm như vậy, nhưng mà bây giờ anh không nghĩ như thế nữa.

Nếu như không đến đây, anh vẫn còn có một tia thiện ý với Từ Hiền Trang, nhưng mà cô ta đã ở đây, Tống Dật Hiên không muốn phải vòng vo với cô ta nữa..

 
Chương 1544: 1544: Chương 1543





“Mẹ tôi đang ở đâu?”
Lời này vừa mới nói ra, Từ Hiền Trang lập tức đơ ra một lúc.

“Anh nói cái gì?”
“Đừng có giả vờ với tôi, tôi không quan tâm tại sao cô lại làm con chó săn cho bà ta, tôi cho cô hai lựa chọn.

Một, nói cho tôi biết loại độc của Hạ Lan là cái gì, giải bằng cách nào, tôi sẽ bảo vệ cho cô bình an.

Hai, nói cho tôi biết mẹ tôi đang ở đâu, tôi sẽ thả cô đi.”
Lời nói lạnh lùng của Tống Dật Hiên làm Từ Hiền Trang không quen cho lắm.

Tại sao anh lại có thể nói với mình như vậy?
Anh đã từng tốt đẹp như thế, anh dùng giọng nói nhẹ nhàng thì thầm nói chuyện với mình, tại sao bây giờ lại thay đổi?
Là bởi vì Hồ Ngọc Duyên à?
Đúng vậy!

Chắc chắn là bởi vì người phụ nữ đó.

Ánh mắt của Từ Hiền Trang hơi rũ xuống, trong mắt lướt qua một tia phẫn hận, nhưng mà lại có chút ấm ức: “Em thật sự không biết anh đang nói gì.”
“Đến lúc này rồi mà cô vẫn còn muốn giả vờ ở trước mặt của tôi có đúng không, toàn bộ khu ổ chuột này đều là do mẹ của tôi mua lại, chuyện này không có mấy người biết, nếu như không phải là cô ở đây, có lẽ là tôi sẽ không nghĩ cô là người của bà ta, nhưng mà cô lại ở đây.

Không chỉ có thế, cô còn biết biển số xe của Hạ Lan, cô biết nhất cử nhất động của tôi, tôi không tin đây là chuyện mà một cô học sinh nghèo khó như cô có thể điều tra ra.

Hơn nữa, lúc cô đưa đồ cho Dư Khinh Hồng, đối diện tiệm photo có camera, có lẽ là cô không nghĩ tới đúng không, tấm ảnh kia rõ ràng như thế, cô đừng có nói với tôi là cô còn có chị em song sinh.”
Tống Dật Hiên đã nói đến mức này rồi, Từ Hiền Trang có muốn giả ngu cũng không được.

“Anh điều tra em, anh vẫn luôn không tin em, hay là nói lúc anh giúp đỡ em, anh đã biết thân phận của em?”
Ánh mắt của Từ Hiền Trang xuất hiện một tầng hơi nước, nhìn điềm đạm đáng yêu.

Nhưng mà Tống Dật Hiên lại không có cảm xúc thương tiếc.

Anh lạnh lùng nói: “Giúp đỡ cô chẳng qua là cảm thấy cô cần khoản tiền đó, nhưng mà không ngờ tới cô lại làm ra chuyện như vậy, tôi không biết thân phận của cô, chỉ là biết khu ổ chuột này thôi.


Tôi đều đã trả lời câu hỏi của cô rồi, cô có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?”
Từ Hiền Trang cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.

Yêu một người không nên yêu, chẳng lẽ sẽ có kết quả như vậy à?
Không!
Cô ta không cam tâm!
Từ Hiền Trang nhìn Tống Dật Hiên, anh ta từng đối xử với cô ta dịu dàng như thế.

Mặc dù chỉ là mấy câu, nhưng mà cũng đủ để cô ta hãm sâu, không còn có thể tự kiềm chế.

Vì muốn ở cùng một chỗ với anh, cô ta tình nguyện làm tay sai cho Lưu Mai, vì để biết sở thích của anh, cô ta không ngừng hoàn thành nhiệm vụ Lưu Mai giao cho cô ta, cho dù là quyến rũ một tên nhà giàu nào.

Trên thực tế, những số tiền đó đều đưa cho Lưu Mai, cô ta căn bản không nhận được một phần.

Mẹ của cô ta bị bệnh liệt nửa người, cần có thuốc để chữa trị, cô ta tình nguyện một ngày làm mấy công việc đi nữa nhưng cũng không lấy tiền của Lưu Mai, là bởi vì nhận được chút tin tức và động tĩnh của Tống Dật Hiên từ chỗ Lưu Mai.

Nhưng mà cô ta làm nhiều như vậy, cuối cùng Tống Dật Hiên lại kết hôn với Hồ Ngọc Duyên.

Làm sao cô ta có thể cam tâm?.

 
Chương 1545: 1545: Chương 1544





Từ Hiền Trang nắm chặt tay lại, cô ta cắn môi, hỏi từng câu từng chữ: “Anh muốn biết đó là loại độc gì à, em có thể nói cho anh biết, nhưng mà em có điều kiện.”
“Nói.”
Giọng nói của Tống Dật Hiên vô cùng lạnh lẽo.

Từ Hiền Trang chịu đựng cơn đau trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Tống Dật Hiên, đột nhiên lấy hết dũng khí rồi nói: “Em muốn anh và Hồ Ngọc Duyên ly hôn, sau đó ở bên cạnh em, em sẽ nói cho anh biết Thẩm Hạ Lan bị hạ độc gì?”
“Muốn chết!”
Sự thù hằn trên người của Tống Dật Hiên bộc phát hoàn toàn.

Anh ta nắm lấy cổ của Từ Hiền Trang, hung tợn nói: “Cô thật sự cho rằng tôi không dám giết cô có đúng không?”
Một khía cạnh khác, trong lòng của Tống Dật Hiên đang thở dài.

Cách đây không lâu, Hồ Ngọc Duyên đã hỏi mình như thế.

Quả nhiên, vẫn là phụ nữ hiểu rõ phụ nữ.

Bàn tay của Tống Dật Hiên hơi dùng sức, Từ Hiền Trang liền không thở nổi.


Đây là lần thứ hai cô ta tiếp xúc gần với Tống Dật Hiên.

Lần đầu tiên là lúc anh quyên góp tiền cho cô ta.

Lúc đó, cô ta cảm thấy Tống Dật Hiên chính là bạch mã hoàng tử của mình, thậm chí vì để được ở bên cạnh anh, cô ta đã dùng hết tất cả các biện pháp, cố gắng nỗ lực vì để nhận được chút tin tức của anh ta.

Đây là lần thứ hai khoảng cách của hai người gần nhau như thế, gần đến nỗi có thể nhìn thấy lỗ chân lông ở trên mặt của Tống Dật Hiên.

Da của anh thật là đẹp.

Không giống như cô ta.

Tay chân cô ta sần sùi, vì mẹ, vì cuộc sống, vì việc học, cô ta đã sớm không giống con gái.

Cho dù cái cổ đang bị bàn tay nắm chặt, cho dù dưỡng khí trong phổi không còn nhiều, nhưng mà Từ Hiền Trang vẫn cảm thấy lúc này là hạnh phúc nhất.

Cô ta cười nói: “Tống Dật Hiên, giết em rồi, anh mãi mãi đừng nghĩ mình có thể biết được cách giải loại độc mà Thẩm Hạ Lan đã trúng.


Hơn nữa, nếu như em đoán không lầm, chắc là bây giờ cô ta bị mù rồi.”
“Cô nói cái gì?”
Sát khí của Tống Dật Hiên lập tức bao trùm cả căn phòng.

.

Tiên Hiệp Hay
Từ Hiền Trang đã không còn sợ hãi.

“Anh hôn em một cái, hôn em một cái, em sẽ nói cho anh biết.”
Cô ta hạ thấp yêu cầu.

Tống Dật Hiên lại hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô cho rằng cô không nói thì tôi không điều tra được à, đúng là ngây thơ.”
“Ngây thơ hả?”
Từ Hiền Trang nở một nụ cười khổ.

Đúng vậy đó, đúng là cô ta rất ngây thơ.

Nếu không thì làm sao lại yêu Tống Dật Hiên cơ chứ?
“Giết em đi, có thể chết ở trong tay của anh, đời này em không còn tiếc nuối gì nữa.”
Từ Hiền Trang nói xong thì cũng nhắm mắt lại..

 
Chương 1546: 1546: Chương 1545





Tống Dật Hiên khẽ nhíu mày, bàn tay đang bóp cổ của cô ta thả lỏng ra.

Từ Hiền Trang giống như là một con búp bê rách nát ngã xuống nền đất.

Cô ta té xuống rất đau.

Nhưng mà yêu lại không được còn đau hơn nhiều.

Từ Hiền Trang thấp giọng nói: “Anh có biết không, em ghen tỵ Hồ Ngọc Duyên có một gia đình giàu có, nếu như em cũng có gia thế như cô ta, có phải là bây giờ anh có thể cưới em rồi không?”
“Cô không bằng một ngón chân của Ngọc Duyên nữa.

Ngọc Duyên tốt bụng, Ngọc Duyên xinh đẹp, đó là những thứ mà đời này cô không thể nào đạt được, cô thích làm con chó săn cho Lưu Mai thì cô cứ làm đi, tôi chỉ hi vọng là cô đừng hối hận.

Nhưng mà cô hại Hạ Lan, cho dù tôi có thể tha thứ cho cô, cô cảm thấy là Diệp Ân Tuấn sẽ tha thứ cho cô à?”
Lời này của Tống Dật Hiên làm Từ Hiền Trang bất giác run lên một cái.

Cô ta bỗng nhiên muốn cắn lưỡi tự tử, lại bị Tống Dật Hiên vặn khớp hàm.


“Cô là người trưởng thành, người trưởng thành nếu như làm sai chuyện gì thì phải trả một cái giá thật lớn, bắt đầu từ lúc cô ra tay với Hạ Lan thì cô nên có nhận thức như thế.”
Nói xong, Tống Dật Hiên trực tiếp mang Từ Hiền Trang ra ngoài.

Anh ta vác Từ Hiền Trang ở trên vai, còn chưa bước ra khỏi khu ổ chuột thì đã có mấy tên lính đánh thuê cầm súng ngăn cản đường đi của anh ta.

“Cậu chủ, bà chủ muốn gặp cậu.”
“Không gặp.”
Đương nhiên, Tống Dật Hiên biết bà chủ mà bọn họ nói là ai.

Nếu như có thể, anh thật sự hi vọng mình không phải là con của Lưu Mai.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà anh đưa Hồ Ngọc Duyên ra ngoài.

Lần này, Lưu Mai trở về hiển nhiên là đánh chủ ý vào đường biển của nhà họ Hồ, nếu như Hồ Ngọc Duyên rơi vào trong tay của Lưu Mai thì chắc chắn nhà họ Hồ sẽ vuốt mặt nể mũi.

Hồ Ngọc Duyên là vợ của anh, Tống Dật Hiên tuyệt đối không có khả năng để Hồ Ngọc Duyên làm ra loại chuyện gây tổn hại cho lợi ích của nhà họ Hồ.


Mấy tên lính đánh thuê nhìn thấy Tống Dật Hiên không nể mặt, khẽ nhíu mày, sau đó lại nói với Tống Dật Hiên: “Vậy thì chúng tôi cũng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.”
Lúc nói chuyện, mấy người nhanh chóng đi về phía Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên ném Từ Hiền Trang qua một bên rồi tự mình đánh nhau.

Mấy người bọn họ nhanh chóng đánh nhau.

Mặc dù Từ Hiền Trang bị tháo khớp hàm, nhưng mà bây giờ ánh mắt nhìn Tống Dật Hiên của cô ta lại tràn đầy tình yêu.

Người đàn ông mà cô ta thích thật là đẹp trai.

Thân thủ lại tốt như thế.

Đàn ông như vậy, làm sao cô ta có thể không rung động được chứ?
Tống Dật Hiên lấy một chọi bốn có chút phí sức, đúng lúc này có người nhìn thấy chỗ hở, hắn ta liền bổ một phát vào sau cổ của Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên nghe thấy tiếng gió nên nghiêng cổ qua một cái, cổ tay bổ vào bờ vai của Tống Dật Hiên.

Anh ta chỉ cảm thấy bả vai nặng xuống, động tác cũng bị cản trở.

Đúng lúc này, ba người khác lập tức bao vây, dự định bắt Tống Dật Hiên lại..

 
Chương 1547: 1547: Chương 1546





Ánh mắt của Từ Hiền Trang bỗng nhiên trầm xuống, không hề nghĩ ngợi gì mà vọt tới, dùng thân thể yếu đuối của mình trực tiếp đụng vào một người, cũng tạo ra một lỗ hổng cho Tống Dật Hiên, một lỗ hỗng mà anh ta có thể chạy thoát.

“Đi.”
Ánh mắt của Từ Hiền Trang biểu đạt ý tứ này, mình thì cố chấp ôm chặt người lính đánh thuê kia.

Tên lính đánh thuê bị động tác này của Từ Hiền Trang làm cho nổi giận, trực tiếp cầm lấy con dao ở trong giày đâm vào phía sau Từ Hiền Trang.

“Từ Hiền Trang!”
Tống Dật Hiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, rồi nghe thấy một tiếng “phốc” vang lên, máu tươi lập tức bắn ra tung tóe, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả mắt của Tống Dật Hiên.

Ánh mắt của Từ Hiền Trang mang theo nụ cười và thỏa mãn.

Rốt cuộc cô ta đã có thể làm cái gì đó.


Nếu như cứ chết như vậy, có phải là Tống Dật Hiên có thể nhớ kỹ cô ta?
Cho dù anh không yêu cô ta, cho dù anh có ghét cô ta tới cỡ nào, nhưng mà kết thúc như thế có phải sẽ để lại dấu ấn sâu sắc ở trong lòng của Tống Dật Hiên?
Làm sao mà Hồ Ngọc Duyên có thể so sánh với một người chết được chứ!
Cô ta vì Tống Dật Hiên mà ngay cả chết cũng không sợ.

Từ Hiền Trang cảm thấy toàn thân đau nhức, máu tươi không ngừng phun ra, cô ta có thể cảm nhận được sinh mạng đang trôi qua, nhưng mà cô ta lại cảm thấy nhẹ nhõm từ trước tới nay chưa từng có.

Rốt cuộc cô ta cũng đã không cần phải vất vả ngày đêm vì người mẹ bị liệt, rốt cuộc cô ta không cần phải giao mạng sống của mình cho người khác, rốt cuộc cô ta có thể để lại một dấu ấn sâu sắc trong lòng của người đàn ông mà mình yêu, sẽ trở thành nốt chu sa trong lòng của anh ấy chứ?
Từ Hiền Trang ngậm lấy nụ cười, nhắm mắt lại.

Cô ta luôn biết rằng đối với Lưu Mai mà nói, mình cũng chỉ là một công cụ để bà ta kiếm tiền, có cũng được mà không có cũng không sao, cho dù cô ta có chết cũng không quan trọng.

Từ trước đến giờ, điều mà cô ta quan tâm đó chính là có thể nhìn Tống Dật Hiên một chút, cũng chỉ là có thể lưu lại một ấn tượng khó phai mờ ở trong lòng của Tống Dật Hiên.

Nhìn thân thể mềm mại của Từ Hiền Trang từ từ ngã xuống đất, ít nhiều gì trong lòng của Tống Dật Hiên cũng có chút gợn sóng.


Nhưng mà như vậy thì sao chứ?
Đối với Từ Hiền Trang, anh căn bản không có tình nghĩa gì, huống hồ chi cách đây không lâu, người phụ nữ này còn bắt tay với Dư Khinh Hồng để làm tổn thương Thẩm Hạ Lan.

Chỉ là chuyện này, anh ta đã không thể tha thứ.

Cô ta vì anh ta mà chết thì có làm sao?
Tất cả cũng chỉ là do lựa chọn của bản thân thôi.

Nói là Tống Dật Hiên máu lạnh cũng được, vô tình cũng được, đối với những người mà anh không quan tâm, Tống Dật Hiên căn bản sẽ không đưa cảm xúc vào.

Điểm này, có lẽ là anh máu lạnh giống như Lưu Mai.

Nếu như người ngày hôm nay ngã xuống đất là Hồ Ngọc Duyên, chắc có lẽ Tống Dật Hiên giết hết tất cả những người ở đây cũng không hả giận.

Bây giờ lính đánh thuê bị cái bổ nhào của Từ Hiền Trang làm cho động tác chậm chạp hơn rất nhiều.

Tống Dật Hiên cũng không háo thắng, trực tiếp quay người lại vắt chân lên cổ mà chạy..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom