Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1488: 1488: Chương 1487





“Diệp Minh Triết, con đang an ủi mẹ sao?”
Thẩm Hạ Lan không thể không hỏi một câu.

“Nếu không thì sao?”
Diệp Minh Triết cảm thấy Thẩm Hạ Lan bị lão Diệp cưng chiều quá nên não không còn tốt rồi, vấn đề đơn giản như vậy còn phải hỏi sao?
Thẩm Hạ Lan lần nữa bị xem thường.

Cuộc trò chuyện này không thể nói tiếp nữa.

“Mẹ muốn đi ngủ, con tự chơi đi.”
Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực đi ra khỏi thư phòng.

Diệp Minh Triết cảm thấy mình quá khó rồi.

Cậu bé cũng đã cam nguyện bỏ xuống thân phận thiên tài cùng nhau chơi vương giả với mẹ, thế nào lại đắc tội với mẹ rồi?
Ặc, phụ nữ.


Quả nhiên tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi.

Cậu bé lắc đầu, sau đó đi sang một bên bắt đầu đăng nhập vào tài khoản của mình.

Thẩm Hạ Lan là thật lòng buồn bực, nhưng sau khi về đến phòng thì cũng có hơi lo lắng cho Diệp Ân Tuấn.

Anh đến quân khu lâu như vậy sao còn chưa trở về?
Lẽ nào là vì còn có chuyện hay sao?
Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi, tránh để bị Diệp Ân Tuấn nghĩ anh sợ nên anh ở lại quân khu.

Cô không muốn can thiệp vào quyết định của Diệp Ân Tuấn.

Nếu Diệp Ân Tuấn thật sự muốn ở lại quân khu, cô cũng sẽ điều chỉnh tâm thái làm tốt một người vợ quân nhân, nhưng nếu Diệp Ân Tuấn muốn quay về, cô càng thêm vui mừng.

Thẩm Hạ Lan nghĩ một lát thì có hơi buồn ngủ.


Cô dựa vào đầu giường, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Khi Diệp Ân Tuấn trở về, nhìn thấy Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh chơi trong phòng khách, mà Diệp Minh Triết đoán chắc ở thư phòng, lại không thấy Thẩm Hạ Lan.

“Nghê Nghê, Tranh, mẹ đâu?”
Diệp Ân Tuấn để áo khoác ở chỗ cửa ra vào.

Diệp Nghê Nghê lập tức chạy lại, giang cánh tay nhỏ ra để Diệp Ân Tuấn bế.

Diệp Ân Tuấn dịu dàng bế cô bé lên.

“Aiya, công chúa nhỏ nhà ba hình như nặng hơn rồi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến mặt của Diệp Nghê Nghê có hơi xụ xuống.

“Ba, ba là nói con béo rồi sao?”
“Không có, ba là nói công chúa nhỏ nhà chúng ta lớn rồi.”
Diệp Ân Tuấn rất muốn sống nên nói.

Diệp Nghê Nghê bỗng chốc trở nên vui vẻ cười nói.

“Ba là tốt nhất.”.

 
Chương 1489: 1489: Chương 1488





“Đương nhiên, mẹ đâu?”
“Về phòng rồi, đoán chắc bị anh trai chọc tức rồi.”
Diệp Nghê Nghê vội báo cáo.

Khóe miệng của Diệp Tranh hơi cong lên, cảm thấy cảm giác Diệp Nghê Nghê chơi Diệp Minh Triết thật tốt.

Diệp Ân Tuấn hơi ngẩn người.

“Minh Triết chọc mẹ giận sao? Tại sao?”
“Ai biết chứ.”
Diệp Nghê Nghê nhún vai.

Diệp Ân Tuấn vội để Diệp Nghê Nghê xuống, đứng dậy đi về phía phòng ngủ ở lầu hai.

Diệp Tranh thấp giọng nói: “Nghê Nghê, em dạo này có ý kiến với Minh Triết à?”

“Có.”
Diệp Nghê Nghê không hề che đậy.

“Hả?”
Diệp Tranh có hơi nghi hoặc.

Diệp Nghê Nghê thấp giọng nói: “Anh ấy ra ngoài chơi cũng không dẫn em theo, trước đây là vì sức khỏe của em không tốt, nhưng bây giờ sức khỏe của em tốt cả rồi, anh ấy ra ngoài chơi vẫn không dẫn em theo.

Đừng tưởng em không biết, anh và anh trai đều đi nước ngoài có phải không? Quá đáng lắm luôn!
Các anh vậy mà không dẫn em đi chơi!”
Diệp Nghê Nghê càng nói càng tức.

Diệp Tranh bỗng có hơi buồn bực.

“Bọn anh không phải đi chơi, bọn anh là ra ngoài làm việc.”

“Đúng rồi đúng rồi, các anh ra ngoài đều là làm việc, em ra ngoài là để chơi, dù sao các anh là thiên tài, em là đồ ăn hại.

Các anh nói cái gì cũng có lý.”
Diệp Nghê Nghê cũng không phải là giận dỗi, nhưng lời nói ra lại khiến Diệp Tranh có hơi ái ngại.

“Nghê Nghê, lần sau anh ra ngoài sẽ dẫn em theo có được không?”
“Nói sau đi.”
Diệp Nghê Nghê có chút mất hứng.

Diệp Tranh tưởng cô bé giận rồi, vội nói: “Anh thật sự là có chuyện mới ra ngoài, em đối với Minh Triết như vậy, đối với anh có phải cũng có chiêu sau không?”
“Không có.”
Khi Diệp Tranh cho rằng Diệp Nghê Nghê sẽ nói có, cô bé trực tiếp nói không, điều này khiến Diệp Tranh có hơi ngạc nhiên.

“Tại sao?”
“Tại sao gì chứ?”
“Tại sao em chơi khăm Minh Triết, đối với anh lại không làm như vậy?”
Diệp Tranh lập tức có chút không thoải mái lắm.

Đối đãi khác biệt như này khiến cậu bé có một loại cảm giác bị người khác bỏ qua..

 
Chương 1490: 1490: Chương 1489





Tuy Diệp Nghê Nghê là một cô bé ham ăn, như tâm tư khá nhạy cảm, khi cô bé nghe thấy Diệp Tranh hỏi cô bé tại sao, cô bé vô thức muốn nói vì anh là anh Tranh, anh gặp phải nhiều chuyện như vậy, em làm sao có thể đối với anh không tốt được chứ?
Nhưng khi cô bé nhìn thấy đôi mắt buồn bã đó của Diệp Tranh thì lời đến cửa miệng lập tức nuốt xuống.

Cô bé cười tít mắt nói: “Bởi vì em thích anh.”
Diệp Tranh thế nào cũng không ngờ Diệp Nghê Nghê sẽ nói như vậy, không khỏi sững người.

“Thích anh? Em lẽ nào không thích Minh Triết sao?”
Diệp Nghê Nghê vẫn cười rất ngọt ngào, nói: “Thích, nhưng thời gian anh của em ở bên em quá ít, anh Tranh biết kể chuyện cho em, còn chơi gấp giấy cùng em.

Nhưng anh của em lại cảm thấy trò gấp giấy rất mất não, rất trẻ con.

Dù sao em và anh ấy không cùng một tầng thứ.


Anh ấy là thiên tài, mà em thì sao, chỉ thích làm người phàm, đặc biệt là người phàm có thể ăn hết đồ ăn ngon trên đời.”
Mọi suy đoán và sự không vui trong lòng Diệp Tranh lập tức biến mất.

Cậu bé cảm nhận rõ được cái thích và sự ỷ lại của Diệp Nghê Nghê đối với mình, loại cảm giác này là một loại tình thân kiểu một giọt máu đào hơn ao nước lã, khiến cậu bé dần dần quên mất mình không phải là anh cùng ba cùng mẹ với bọn họ.

“Cảm ơn em, Nghê Nghê.”
Diệp Tranh thật sự rất thích Diệp Nghê Nghê, tuy cô bé thích ăn, nhưng cô bé để ý cảm nhận của cậu bé hơn bất kỳ ai.

Vì phần tâm tư này, Diệp Tranh cảm thấy cả đời này cũng phải che mưa chắn gió cho Diệp Nghê Nghê, để cô bé sống tốt hơn bất kỳ ai.

Tương lai cậu bé sẽ là anh lớn và chỗ dựa lớn nhất của Diệp Nghê Nghê.

Diệp Nghê Nghê không biết Diệp Tranh bây giờ đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy tâm trạng của Diệp Tranh tốt hơn rất nhiều, bỗng chốc tâm trạng cũng thoải mái hơn.

“Anh Tranh, anh đoán ba liệu có phạt anh của em không?”
“Sẽ không.”
Diệp Tranh mỉm cười, cưng chiều xoa đầu của Diệp Nghê Nghê, cười rồi nói: “Đợi anh học giỏi y học, nhất định phải nghiên cứu ra một loại thuốc, cố gắng giảm bớt phản ứng bài xích của thân thể em.”
Tuy phẫu thuật cấy ghép của Diệp Nghê Nghê rất thành công, nhưng tóm lại phải uống thuốc chống phản ứng quanh năm, điều này đối với Diệp Nghê Nghê mà nói là một loại cực hình.

Diệp Tranh dần dần phát hiện mục tiêu mình học y ở đâu rồi, cho nên càng thêm cố gắng.

Diệp Nghê Nghê nghe xong thì rất cảm động.


“Cảm ơn anh Tranh, có điều anh cũng đừng quá vất vả, chín giờ mỗi tối bắt buộc phải đi ngủ, em nghe mẹ nói anh cứ đọc sách mãi, như thế rất không tốt cho mắt.

Em không hy vọng mắt của anh Tranh bị hỏng.

Khỏe mạnh là rất quan trọng.”
Diệp Nghê Nghê nghiêm túc nói.

Diệp Tranh khựng lại, sau đó gật đầu nói: “Vậy chúng ta tiếp tục chơi đi.”
Diệp Nghê Nghê kéo tay của Diệp Tranh xoay người bắt đầu chơi game.

Diệp Ân Tuấn ở trên lầu nhìn một màn này, không khỏi có cái nhìn khác về con gái của mình.

Con bé này thật sự là tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Người bình thường thật sự không nhận ra trí thông minh của Diệp Nghê Nghê, Diệp Nghê Nghê cũng không hy vọng người khác nhìn ra sự khác biệt của mình, nhưng trong nguyên tắc đối đãi với Diệp Tranh và những xử sự khác, Diệp Ân Tuấn dần phát hiện sự khác biệt của con gái mình.

Con bé này che giấu đủ sâu.


Diệp Ân Tuấn mỉm cười an ủi, sau đó mở cửa phòng đi vào phòng ngủ.

Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ, hơn nữa ngủ rất say.

Diệp Ân Tuấn thấy cô không biết mơ cái gì, lông mày nhíu chặt lại, anh không khỏi có hơi đau lòng.

Người phụ nữ này lại mơ thấy cái gì rồi?
Anh đi tới, vừa muốn ôm Thẩm Hạ Lan thì nhận thấy ở cửa có tiếng động nhỏ, không khỏi khựng lại, sau đó quay đầu thì nhìn thấy Diệp Minh Triết đứng ở cửa, có hơi sầu não mà nhìn anh.

“Có chuyện sao?”
“Con hình như chọc mẹ không vui rồi.”.

 
Chương 1491: 1491: Chương 1490





Lông mày của Diệp Minh Triết nhíu chặt, có điều vẫn nói ra.

“Hửm?”
Diệp Ân Tuấn xoay người ngồi xuống, bảo Diệp Minh Triết đi vào đến ngồi ở đối diện.

“Chuyện như nào?”
“Cũng không có gì, con hình như xem thường mẹ rồi.”
Diệp Minh Triết nói lại một lượt rằng Thẩm Hạ Lan có lòng tốt muốn chơi cùng cậu bé, rồi lời cậu bé nói như nào cho Diệp Ân Tuấn.

Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn có hơi giật giật.

“Diệp Minh Triết, con hình như có hơi quá.”
“Được rồi, con thừa nhận con là có hơi quá, con sai rồi, bắt đầu từ mai con sẽ cố gắng làm vài chuyện phù hợp với tuổi của con.”
Thái độ nhận sai của Diệp Minh Triết rất tốt, ngược lại khiến Diệp Ân Tuấn có hơi bất ngờ.

“Con lần trước sau khi về nước đi gặp bác sĩ tâm lý rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn vẫn nhớ sắc mặt và thần thái sau phát súng đó của Diệp Minh Triết.


Cơ thể của Diệp Minh Triết lập tức căng cứng, sau đó thấp giọng nói: “Không có, không muốn đi.”
“Tại sao không muốn? Minh Triết, chuyện này không phải nói trong lòng con có vấn đề, mà là lần đầu tiên mỗi người nổ súng đều sẽ có ám ảnh tâm lý, phải tiếp nhận tư vấn tâm lý.”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại.

Diệp Minh Triết cự lại, sau đó thấp giọng nói: “Không muốn đi làm, đã đi một lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy bị thôi miên, loại cảm giác chìm vào đó khiến con rất không thoải mái.”
Cậu bé không có giấu Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn là một lão binh, còn là ba của mình, nói cái gì cũng sẽ không hại mình.

Nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi nặng nề.

“Thôi miên? Bác sĩ tư vấn tâm lý tại sao muốn thôi miên với con chứ? Con không phối hợp sao?”
Đây là giải thích duy nhất, nếu không bác sĩ tư vấn tâm lý sẽ không dùng cách thôi miên với Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết không có nói chuyện, nhưng ánh mắt và sắc mặt đã trả lời rồi.

Trái tim của Diệp Ân Tuấn kêu lộp bộp.

Một khi Diệp Minh Triết bài xích tư vấn tâm lý thì nói rõ áp lực tâm lý của đứa trẻ này quá lớn, hơn nữa trong này có lẽ còn có sự sợ hãi.


Vừa nghĩ đến chuyện này về sau có thể sẽ ảnh hưởng tương đối lớn đối với Diệp Minh Triết, tâm trạng của Diệp Ân Tuấn vô cùng nặng nề.

“Minh Triết, ba lát nữa sắp xếp chú Tô Nam của con tư vấn tâm lý cho con có được không?”
Tư vấn tâm lý của quân khu là chuyên dụng, có thể Diệp Minh Triết không quá thích ứng.

Ý của Diệp Ân Tuấn là tìm một người khá thân quen đến làm chuyện này, có thể sẽ tốt hơn một chút.

Tuy Diệp Minh Triết vẫn bài xích, nhưng nghĩ đến Tô Nam, cậu bé vẫn khựng lại, sau đó nói: “Có thể để chị Tô Thanh ở bên con không?”
“Được, ba hỏi cho con.”
Diệp Ân Tuấn không có cho cậu bé đáp án chính xác, nhưng cũng biết Diệp Minh Triết đã chấp nhận đề nghị của mình.

Anh cũng không dám kéo dài, vội gọi điện cho Tô Nam.

Tô Nam nghe thấy là chuyện này, cũng không dám từ chối, lại hỏi ý của Tô Thanh, lúc này mới hồi âm, hơn nữa xác định ngày tư vấn vào ngày mai.

Diệp Minh Triết thấy thời gian đã xác định rồi, lại nói vài câu với Diệp Ân Tuấn rồi xoay người rời khỏi.

Khoảnh khắc Diệp Minh Triết rời khỏi phòng, Thẩm Hạ Lan bỗng mở mắt ra.

“Thằng bé Minh Triết này sẽ không có chuyện chứ?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan không lớn, nhưng đủ để Diệp Ân Tuấn nghe rõ.

Anh hơi ngoảnh đầu, nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Hạ Lan rất sáng tỏ, liền biết cô đã tỉnh từ lâu rồi..

 
Chương 1492: 1492: Chương 1491





“Tỉnh từ khi nào?”
Diệp Ân Tuấn cầm một chiếc gối để ở sau lưng của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan ngáp rồi nói: “Khi anh bước vào thì tỉnh rồi, vốn định chọc anh, không ngờ Minh Triết đi vào, rồi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

Chồng à, anh nói xem Minh Triết nếu như không làm tư vấn tâm lý thì có phải là rất không tốt không?”
“Phải, sẽ mang đến ám ảnh cả đời cho thằng bé.

Anh từng nghĩ hậu quả khi lần đầu tiên thằng bé nổ súng, nhưng không nghĩ lại sớm như vậy.

Bây giờ sự việc đã như vậy rồi, anh cảm thấy vẫn là đối mặt đi, Tô Nam sẽ trị khỏi cho thằng bé, em yên tâm đi.”
Diệp Ân Tuấn sợ Thẩm Hạ Lan khó chịu trong lòng, vội mở miệng nói.

Thảm Hạ Lan cũng biết chuyện này không khác mấy với những gì Diệp Ân Tuấn nói, cô chẳng qua vì là một người mẹ, cho nên mới lo lắng hơn.

“Có Tô Thanh ở đó, Minh Triết chắc sẽ tốt hơn một chút.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn gật đầu.


“Đúng rồi, Tô Thanh bây giờ cũng theo Tử Đồng học y, không biết học như thế nào rồi.

Đứa trẻ này cũng là một người số khổ.

Chị của con bé bây giờ không rõ tung tích, Lam Dũng còn nhờ em tìm giúp tung tích của Diệp Hồng.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy có hơi thổn thức.

Vốn dĩ là hai người thân nhất trên thế giới, nhưng lại vì một vài nguyên nhân hiện nay lại chia xa ở hai nơi không thể gặp nhau.

May mà Tô Thanh ở nhà họ Tô nhận được sự quan tâm, yêu thương dần dần tính cách cũng trở nên thoải mái hơn.

Diệp Ân Tuấn nghe thấy là Lam Dũng nhờ vả, thuận miệng nói một câu: “Lát anh kêu Phi đi điều tra, xem thử Diệp Hồng đi đâu.

Cô bé là một đứa trẻ khác biệt, khi ở câu lạc bộ cũng có thể sống sót được, khi Diệp Tri Thu vây đánh nhà họ Lam đoán chắc đã chạy trước rồi.”
“Sẽ không đâu.”
Thẩm Hạ Lan bỗng nhíu chặt mày.


Cô rất không muốn tin Diệp Hồng là người như vậy.

Nhà họ Lam thu giữ cô bé, Lam Dũng đối với cô bé rất tốt, khi nhà họ Lam gặp phải nguy hiểm một mình cô bé chạy trốn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể chấp nhận được.

Diệp Ân Tuấn tự nhiên biết trong lòng Thẩm Hạ Lan bài xích là vì cái gì, anh cũng không có tranh luận, chỉ hờ hững nói: “Để sau xem thử kết quả.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan bởi vì chuyện này nên tâm trạng có hơi sa sút.

Diệp Ân Tuấn dạo này không nhìn nổi tâm trạng không tốt của vợ, vội nói: “Không vui rồi sao?”
“Vẫn ổn.

Đúng rồi, anh đến quân khu như thế nào rồi? Vì chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan không nói chuyện An Nhiên gọi điện cho cô.

Diệp Ân Tuấn hờ hững nói: “Không có gì, mấy ngày này có thể phải chạy đến quân khu vài chuyện, làm thủ tục xuất ngũ chuyển chính.”
“Thật sự không ở lại quân khu sao?”
Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ, có điều cô ít nhiều có thể đoán được quyết định của Diệp Ân Tuấn là vì cái gì.

“Ừm, nửa đời sau của anh sống vì em.”
Mũi của Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi cay.

“Anh cả chắc chắn không nỡ để anh đi, em nghe nói quốc gia bồi dưỡng một người mới phải tiêu tốn rất nhiều sức người và sức của.

 
Chương 1493: 1493: Chương 1492





“Nói linh tinh cái gì.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, thấp giọng nói: “Không có liên quan đến em, anh thừa nhận, trước khi chưa quen biết em, quân khu là nơi anh muốn ở nhất, nơi đó không có nghi kỵ lẫn nhau, không có âm mưu quỷ kế.

Nhưng từ sau khi quen em thì anh cảm thấy trái tim của anh cũng không thể hoàn toàn vì quốc gia mà xuất chinh được nữa.

Em biết làm một tướng quân điều kiêng kỵ nhất là gì không? Là sự vướng bận của nơi thân thương.

Anh bây giờ có mối vướng bận về em thì anh đã không tính là một tướng quân thật sự rồi.

Như thế mà dẫn các binh sĩ tiến vào chiến trường, khiến bọn họ vô duyên vô cớ bỏ mạng, còn không bằng anh bây giờ quay về gia đình, nhường lại vị trí này cho người có năng lực đảm nhiệm, đây mới là chuyện một lão binh nên làm.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan bỗng thoải mái hơn rất nhiều.

Chồng nhà cô quả nhiên có tài ăn nói kinh người.

“Lão đại sẽ không trách anh chứ?”
“Sẽ không, anh ấy sẽ nghĩ thông.

Dù sao anh ấy cũng là một người thâm tình.”

Diệp Ân Tuấn tự nhiên biết sự không nỡ trong lòng Trạm Dực, nhưng Trạm Dực sẽ nghĩ thông.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì không có nghi ngờ điều gì khác nữa.

Hai người nói chuyện một lát thì má Hoàng gọi bọn họ xuống ăn cơm.

Triệu Ninh cũng đi ra rồi, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn về thì chào hỏi một tiếng, Diệp Ân Tuấn gật đầu.

Bởi vì chuyện của Tử, cảm xúc của Triệu Ninh có hơi sa sút.

Diệp Ân Tuấn không nhẫn tâm thấy anh ta như vậy, thấp giọng nói: “Dự án phát triển khu phía Nam dạo này có hơi khó xử lý, cậu chiều đi xem thử, chuyện này giao cho cậu toàn quyền xử lý, Phi gần đây còn có chuyện khác phải làm.

Cậu để ý dự án phát triển khu phía Nam một chút.”
Triệu Ninh bỗng sững người.

Dự án phát triển khu phía Nam là một miếng mồi ngon, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm dự án này, nhưng đều bị Diệp Ân Tuấn đè xuống, hiện nay anh lại giao dự án này cho mình, Triệu Ninh có một loại cảm giác bị bánh kem đập trúng.

Nhưng suy nghĩ lại thì anh ta hiểu dụng ý của Diệp Ân Tuấn.


Triệu Ninh cảm thấy có hơi cảm động.

“Anh, em bây giờ kinh nghiệm còn chưa đủ, tự dưng nhận dự án của công ty hình như không hay lắm, em không sao đâu, anh yên tâm đi.”
Đối với lời từ chối của Triệu Ninh, Diệp Ân Tuấn rất là an ủi, anh mỉm cười nói: “Cho cậu làm thì cậu cứ làm, cùng lắm sau tôi thu dọn rắc rối cho cậu, nhưng Triệu Ninh, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu phải tự mình xây lên một công ty.

Đây là kỳ vọng mà tôi dành cho cậu.

Cậu là em rể của tôi, là người một nhà, tóm lại không thể cứ ở nhà làm vệ sĩ.

Chuyện của công ty cậu học nhiều một chút, về sau con cậu sinh ra, cậu tóm lại phải cho đứa trẻ ít gia sản không phải sao?”
Lời này khiến Triệu Ninh bỗng cảm động không thôi.

Diệp Ân Tuấn suy nghĩ rất xa cho anh ta, anh ta may mắn có một người anh như vậy.

“Được, em sẽ nghiêm túc học.”
Triệu Ninh gật đầu.

Trên bàn thiếu Tử và Vu Linh, tất cả mọi người đều không lên tiếng hỏi.

Diệp Minh Triết và Diệp Tranh biết tại sao, điều Thẩm Hạ Lan tò mò là Diệp Nghê Nghê vậy mà cũng cảm thấy rất bình thường, không có hỏi một câu.

Có điều Thẩm Hạ Lan lại cho rằng con gái thần kinh thô, khả năng chưa từng nghĩ đến điểm này, cô cũng không dám nhắc đến chủ đề này, sợ con gái sẽ hỏi nhiều.

Diệp Ân Tuấn ngược lại liếc nhìn Diệp Nghê Nghê như có suy tư..

 
Chương 1494: 1494: Chương 1493





Cô bé này ăn rất giỏi, giống như cả thế gian này ngoài ăn ra thì không có chuyện gì cô bé để tâm, có điều anh biết, Diệp Nghê Nghê chắc cũng nhận ra gì đó, chỉ là không muốn hỏi mà thôi.

Một bữa cơm ăn trong yên ả.

Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn bèn lên lầu, bọn trẻ tự mình chơi, ai cũng không can thiệp vào chuyện của ai, mà Triệu Ninh lái xe ra ngoài rồi, trực tiếp đến chỗ Phi tiếp nhận dự án phát triển khu phía Nam.

Thẩm Hạ Lan nằm trên giường, Diệp Ân Tuấn bỗng áp sát tới, lại bị Thẩm Hạ Lan chặn lại.

“Đừng quậy, nói chuyện quan trọng với anh đây.”
“Anh đây cũng là chuyện quan trọng.”
Diệp Ân Tuấn muốn hôn Thẩm Hạ Lan một cái, nhưng Thẩm Hạ Lan tránh kịp lúc.

“Đừng quậy, các con đều ở đây đó, em không muốn bị các con chê cười.”

Vừa nghĩ đến chuyện này thì Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy rất mất mặt.

Lời này khiến Diệp Ân Tuấn bỗng bật cười.

Anh nằm xuống ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, cánh tay dài choàng qua ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, mùi thơm thoang thoảng đó tràn ngập trong khoang mũi, thật sự vô cùng thoải mái.

“Chuyện gì nghiêm túc như vậy?”
“Chuyện của Lưu Mai.”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Bà ta lại quay về rồi, tuy Tống Dật Hiên đã bảo cảnh sát, cảnh sát cũng đang truy nã Lưu Mai, nhưng người này tóm lại là một hậu họa, ai biết bà ta quay lại Hải Thành muốn làm cái gì? Hơn nữa bà ta lần này hình như để ý đến tuyến đường biển của nhà họ Hồ, chúng ta có nên nói cho nhà họ Hồ một tiếng hay không?”
Tuy lần đó ở sân bay Hồ Ngọc Duyên cũng ở đó, nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy vẫn nên nói một tiếng với ba của Hồ Ngọc Duyên mới được.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Anh đã từng tìm ông Hồ rồi, bên đó đã bố trí xong rồi, yên tâm đi, Lưu Mai không tìm được chỗ trống đâu.”
“Trong lòng em cứ không bình tĩnh, sắp tết rồi, em muốn cả nhà bình yên đón tết, đừng tiếp tục xảy ra chuyện gì nữa.”

Nguyện vọng này của Thẩm Hạ Lan khiến mắt của Diệp Ân Tuấn tối đi một phần.

Anh ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Nguyện vọng năm mới là gì?”
“Vẫn chưa nghĩ xong.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn có chút buồn cười.

Giờ còn chưa đến năm mới thì bắt đầu hỏi nguyện vọng rồi?
“Bây giờ nghĩ.”
Diệp Ân Tuấn có chút bá đạo.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình vẫn khá thích sự bá đạo của anh, quả nhiên cô là người thích chịu ngược.

Cô cười rồi nói: “Nguyện vọng của em chính là hy vọng hai chúng ta có thể bình yên bên nhau đến bạc đầu là được.”
“Thật là dễ thỏa mãn.”
Diệp Ân Tuấn dùng tay quệt nhẹ mũi của cô, cười rồi nói: “Anh lát nữa cho em một thẻ ước nguyện, chỉ cần nguyện vọng em muốn đều có thể viết lên đó, chồng làm thiên sứ ước nguyện của em.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào..

 
Chương 1495: 1495: Chương 1494





“Được.”
Cô ôm vòng eo săn chắc của Diệp Ân Tuấn, dịu dàng nói: “Anh cũng không cần đến công ty sao?”
“Không cần, Phi có thể tự mình lo liệu.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có hơi đồng cảm cho Phi.

Trước đây, Phi vẫn là một vệ sĩ nho nhỏ, bây giờ vậy mà có thể tự mình quản lý cả một công ty.

Quả nhiên làm việc dưới trướng Diệp Ân Tuấn, trưởng thành cũng rất nhanh.

Thẩm Hạ Lan nghĩ trong lòng như vậy thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Buổi chiều Tống Dật Hiên hẹn hai chúng ta đi chơi bóng, em đi không?”
“Hửm?”
Thẩm Hạ Lan bỗng ngẩn người.

Chuyện của Lưu Mai Tống Dật Hiên giấu bọn họ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy chắc có nguyên nhân, dù sao Lưu Mai là mẹ ruột của mình, mà anh ta có thể gọi điện báo cảnh sát sau khi sự việc xảy ra, nói rõ Tống Dật Hiên vẫn là một người rõ ràng.


Nhưng vết thương ở chân của Tống Dật Hiên hiện nay còn chưa khỏi, sao lại hẹn bọn họ đi chơi bóng?
Đây là thao tác quỷ quái gì vậy?
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại.

“Hồ Ngọc Duyên đi không?”
“Không biết, chắc đi thôi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn hờ hững.

Chuyện giữa Hồ Ngọc Duyên và Tống Dật Hiên anh không quản được, yên lặng quan sát diễn biến là được, người anh để tâm là Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn cũng không quá rõ thì vực dậy tinh thần.

“Đi, tại sao không đi chứ? Không đi làm sao biết Tống Dật Hiên đánh chủ ý quỷ quái gì?”
“Anh thấy dáng vẻ tràn đầy tinh lực của em, không bằng chúng ta làm chút chuyện khác?”
Diệp Ân Tuấn đối với sự hăng hái của Thẩm Hạ Lan thì có hơi không thoải mái.


Mặc kệ nói như nào, Tống Dật Hiên đã từng theo đuổi Thẩm Hạ Lan, hơn nữa kiểu theo đuổi không đạt mục đích không từ bỏ đó, nếu như không phải là do quan hệ huyết thống, anh cũng không biết bây giờ Tống Dật Hiên liệu có kết hôn với người khác hay không.

Không thể không nói, hũ giấm chua của Diệp Ân Tuấn bị đổ rồi.

Hơn nữa đổ rất nhiều, cả phòng đều mùi chua.

Thẩm Hạ Lan sửng sốt kêu lên một tiếng thì bị Diệp Ân Tuấn đè dưới thân, không lâu sau thì truyền đến tiếng rên rỉ.

Trong lòng cảnh xuân ngập tràn.

Thẩm Hạ Lan thật sự muốn đánh chết Diệp Ân Tuấn.

Đã nói rõ chiều Tống Dật Hiên hẹn bọn họ ra ngoài chơi bóng, kết quả đợi khi cô có thể dậy thì đã hơn bốn giờ chiều rồi.

“Diệp Ân Tuấn, anh cố ý!”
Thẩm Hạ Lan tức tối đánh Diệp Ân Tuấn một cái.

Đối với sự khua tay múa chân của cô, Diệp Ân Tuấn căn bản không để tâm, hơn nữa nói với vẻ rất khí phái: “Ừm, anh chính là cố ý đó.”
Diệp Ân Tuấn thẳng thắn không biết xấu hổ như vậy, Thẩm Hạ Lan còn có thể nói cái gì?.

 
Chương 1496: 1496: Chương 1495





Cô vội gọi điện cho Tống Dật Hiên, nhưng đầu bên kia lại mãi không có ai nghe.

Diệp Ân Tuấn hờ hững nói: “Đừng gọi nữa, nói không chừng đang dạy Hồ Ngọc Duyên chơi bóng, giờ này em gọi điện không phải là làm mất hứng hay sao?”
“Anh đi ra!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy không thể nhìn thẳng Diệp Ân Tuấn.

Người đàn ông này bây giờ thật sự quá vô sỉ rồi.

Thấy vợ hình như thật sự giận rồi, Diệp Ân Tuấn vội nói: “Không phải chỉ là chơi bóng thôi sao? Em việc gì cứ muốn đến chỗ Tống Dật Hiên chứ? Cậu ta cũng sắp kết hôn rồi, người ta đều nói tân hôn là khoảng thời gian ngọt ngào nhất, em đi làm bóng đèn gì chứ? Nếu thật sự thích chơi bóng, anh dẫn em đi cưỡi ngựa chơi polo thì sao?”
Thẩm Hạ Lan bỗng vực dậy tinh thần.

“Polo? Chính là cái trò diễn trên phim, ở trên lưng ngựa cầm gậy đánh bóng vào khung cầu sao?”
Có thể giải thích polo thành kiểu này, Diệp Ân Tuấn cũng phục rồi, có điều bởi vì người nói lời này là vợ của mình, anh cũng chỉ có thể chịu.


“Ừm, chính là trò đó, có muốn đi không?”
Thẩm Hạ Lan ngược lại có chút động lòng, có điều nhìn thời gian thì có hơi nản trí nói: “Cũng đã bốn giờ rồi, bây giờ là mùa đông, chưa đến một tiếng nữa thì trời tối rồi, đi làm gì? Nhìn sắc trời chưa? Hay là đi ngắm cảnh đêm?”
Diệp Ân Tuấn ngược lại không chú ý đến thời gian, có điều lại cười rồi nói: “Cũng không phải là không thể, đi xem đua ngựa cũng được, sáng mai thì chơi polo sau.

Tối nay ở lại đó là được rồi.”
“Tụi nhỏ thì phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, trong lòng đã có chút muốn đi rồi.

Thời gian ở bên nhau của cô và Diệp Ân Tuấn quá ít, cho dù sau khi về nước luôn ở bên nhau, cũng bởi vì chuyện như này như kia mà không thể chuyên tâm đi chơi.

Hiện nay Diệp Ân Tuấn hoàn toàn ném công ty cho Phi, cả ngày chơi với cô, Thẩm Hạ Lan không động lòng là giả.

Nhìn ra sự động lòng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Bọn trẻ ở nhà chơi là được rồi, nếu không dẫn đi sao?”
Anh thuần túy chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không ngờ Thẩm Hạ Lan vội gật đầu.


“Được rồi được rồi, dẫn Nghê Nghê đi đi.

Minh Triết ngày mai phải làm tư vấn tâm lý, dẫn Nghê Nghê và Diệp Tranh đi cùng.

Tranh cả ngày chỉ biết đọc sách, ra ngoài hoạt động nhiều cũng là điều tốt.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn lập tức buồn bực.

Anh chỉ muốn cùng vợ ra ngoài trải qua thế giới của hai người, bây giờ cứ phải dẫn theo hai cái bóng đèn, thật sự tốt sao?
Có điều nhìn thấy vẻ hứng thú của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng không đành đả kích sự say mê của cô.

“Được, anh đi nói một tiếng với bọn trẻ, em sửa soạn một chút, lát nữa thì xuất phát.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ vội vàng đứng dậy, suýt nữa ngã ra sàn, may được Diệp Ân Tuấn ôm lấy.

“Cẩn thận.”
“Còn không phải là vì anh sao! Ghét chết đi được, em cảnh cáo anh, đến trường đua ngựa anh không được phép đụng vào em!”.

 
Chương 1497: 1497: Chương 1496





Thẩm Hạ Lan nói rất rõ ràng.

Diệp Ân Tuấn vội gật đầu, có điều trong lòng lại cảm thấy buồn cười.

Lần nào cũng nói không được phép chạm vào cô, nhưng lần nào cũng không thể ngăn chặn sự quyến rũ nam tính của anh không phải sao?
Diệp Ân Tuấn lần đầu tiên cảm thấy trông đẹp trai vẫn có chỗ tốt.

Thẩm Hạ Lan lại không biết trong lòng Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, vội đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Diệp Ân Tuấn đến phòng sát vách tắm rửa, sau đó thay bộ đồ khác, lúc này mới đi xuống lầu.

Diệp Tranh ở phòng khách đọc sách, Diệp Nghê Nghê vừa ăn đồ ngon vừa xem phim hoạt hình, cười khúc khích từng trận trông rất vui vẻ.

Diệp Ân Tuấn không có làm phiền bọn chúng, mà đi thẳng đến thư phòng.


Diệp Minh Triết vẫn đang viết code, sau khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đến, lông mày hơi nhíu lại.

“Mặt mày rạng rỡ đến trước mặt con khoe khoang hay sao?”
Lời Diệp Minh Triết nói ra kèm theo một chút khiêu khích.

Diệp Ân Tuấn lại nói với tâm trạng rất tốt: “Loại chuyện này con chỉ có thể ngưỡng mộ đố kỵ thôi, trừ phi con bây giờ thành niên.”
“Lão Diệp, ba thật vô sỉ.”
Diệp Minh Triết trực tiếp cúi đầu, lười để ý anh.

Diệp Ân Tuấn ngồi ở trước mặt anh với một tâm trạng tốt, thuận tay cầm code mà Diệp Minh Triết viết lên liếc nhìn rồi nói: “code này sai rồi.”
“Sai chỗ nào chứ?”
Diệp Minh Triết hơi sững người.

Diệp Ân Tuấn tùy tiện cầm chiếc bút ở bên cạnh viết xoẹt xoẹt một chuỗi code.

Mắt của Diệp Minh Triết lập tức sáng lên.


Không thể không nói, gừng càng già càng cay.

Diệp Minh Triết có chút khâm phục nói: “Con không nghĩ đến cái này.”
“Cho nên con vẫn cần phải cố gắng.

Lát nữa ba và mẹ con dẫn Nghê Nghê và Diệp Tranh đến trường đua ngựa, buổi tối không quay về, con một mình ở nhà không có vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề.”
Diệp Minh Triết lắc đầu.

Diệp Ân Tuấn nghĩ đến vấn đề tâm lý của Diệp Minh Triết, không khỏi nói: “Như này là được rồi, con chuẩn bị đi, lát nữa ba đưa con đến chỗ Tô Nam, tối nay con ở nhà họ Tô một tối, ngày mai cũng không cần đi đi về về nữa, con thấy được không?”
Diệp Minh Triết biết Diệp Ân Tuấn là đang lo lắng cậu bé một mình ở nhà vào buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng, thậm chí bị chuyện nổ súng tiếp tục quấy nhiễu khó mà đi vào giấc ngủ mới sắp xếp như vậy.

Cậu bé gật đầu nói: “Được.”
“Ngoan.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp đưa tay vuốt ve đầu của Diệp Minh Triết, khiến Diệp Minh Triết lườm cho.

“Đừng xoa tóc của con.”
“Lúc mẹ con xoa con sao không phản kháng?”
Diệp Minh Triết hờ hững liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, nói: “Mẹ con mang thai mười tháng mới sinh ra con, cái mạng này của con đều là mẹ cho, ba có thể so được chuyện này với mẹ sao?”.

 
Chương 1498: 1498: Chương 1497





Diệp Ân Tuấn bỗng bị nghẹn.

“Không có ba gieo giống, con cũng không thành một con người được.”
Anh thấp giọng phản bác.

Diệp Minh Triết hừ lạnh một tiếng: “Đừng quá xem trọng giống của mình.

Không có giống của ba, mẹ vẫn sẽ mang thai, nhưng không có bụng của mẹ, ba chỉ có giống thì có tác dụng gì chứ?”
Nói xong, Diệp Minh Triết rất rầu rĩ đứng dậy rời khỏi thư phòng, chỉ để lại một mình Diệp Ân Tuấn ở trong thư phòng ngơ ngác.

Cái thằng nhóc thối này thật sự là giống của anh sao?
Anh lắc đầu, sau đó cũng ra khỏi thư phòng.

Sau khi ra phòng khách thì nói chuyện đến trường đua ngựa cho Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh, Diệp Nghê Nghê rất là phấn khích, Diệp Tranh lại có hơi nhíu mày.


Sách y này còn chưa đọc hết.

“Anh Tranh, anh đi cùng em đi.”
Diệp Nghê Nghê lay lay cánh tay của Diệp Tranh, bộ dạng làm nũng đó khiến Diệp Tranh căn bản không thể từ chối.

“Được.”
Cậu bé mỉm cười, sau đó gập sách lại.

Thẩm Hạ Lan sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì xuống lầu, phát hiện đồ đạc của tụi nhỏ sớm đã thu dọn xong, Diệp Minh Triết hai tay đút trong túi quần, nhìn dáng vẻ cực kỳ phấn khích của Diệp Nghê Nghê, không khỏi nói: “Khi đến trường đua ngựa thì tìm một con ngựa nhỏ một chút, kẻo ngã.”
“Em biết rồi, quỷ dài dòng.”
Diệp Nghê Nghê lè lưỡi với Diệp Minh Triết, rồi làm một mặt quỷ.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy một nhà mấy người ở bên nhau thật sự quá hạnh phúc.

“Đợi qua tết, chúng ta dành ít thời gian cùng nhau du xuân thì sao hả?”

Đề nghị của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Minh Triết khựng lại, Diệp Tranh cũng có hơi do dự.

Diệp Ân Tuấn liếc nhìn bọn chúng, vội nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, có phải không? Diệp Minh Triết? Diệp Tranh?”
Bị ba điểm danh rồi, hai đứa trẻ chỉ có thể gật đầu.

Thẩm Hạ Lan vui sướng không thôi.

“Mẹ, mang quần áo cưỡi ngựa cho con rồi chứ?”
Lời của Diệp Nghê Nghê khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn cười.

“Mang rồi.”
“Là màu đỏ mà con thích sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Cảm ơn mẹ.”
Diệp Nghê Nghê hôn một cái vào mặt của Thẩm Hạ Lan.

Một nhà nằm người lục đục đi ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn lái một chiếc xe bảo mẫu ra ngoài, bọn trẻ vui vẻ lên xe, điện thoại của Thẩm Hạ Lan lại đổ chuông..

 
Chương 1499: 1499: Chương 1498





Lúc này, Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực.

“Đừng quản điện thoại nữa, lên xe trước đi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn quanh quẩn ở bên tai Thẩm Hạ Lan.

Cô lại không nghe Diệp Ân Tuấn, trực tiếp lấy điện thoại ra xem, là điện thoại của Tống Dật Hiên.

Nghĩ đến mình đã gọi điện cho Tống Dật Hiên, đoán chắc lúc này mới nhìn thấy nên gọi lại.

Thẩm Hạ Lan để đồ trong tay lên xe, sau đó ấn nút nghe.

“Anh họ.”
“Buổi chiều sao không đến.”
Tống Dật Hiên ở đầu bên kia tức phát điên, hình như vừa vận động xong.

Mặt của Thẩm Hạ Lan đỏ bừng, không biết nên giải thích như nào thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Buổi chiều có chút chuyện, bọn trẻ đều ở nhà, chợt bận nên quên mất thời gian.”

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nói dối không chớp mắt, Thẩm Hạ Lan rất là khâm phục.

Tống Dật Hiên nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, bèn có chút hiểu rồi.

“Ừm, được, lát nữa có thời gian thì tụ tập đi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan từ lúc nghe điện thoại thì không nói gì cả, toàn là Diệp Ân Tuấn nói, hiện nay hai người đàn ông vậy mà cứ như vậy ở trước mặt cô cúp điện thoại, cô đột nhiên cảm thấy mình nghe cuộc điện thoại này chính là dư thừa.

Không đúng.

Đây là Diệp Ân Tuấn cố ý.

Thẩm Hạ Lan hằn học lườm anh.

Diệp Ân Tuấn không đau không ngứa nói: “Còn không lên xe sao?”
Lúc này bọn trẻ đều nhìn Thẩm Hạ Lan với ánh mắt chờ đợi, Thẩm Hạ Lan không thể không nhấc lên lên xe.


Cô dùng chân đá Diệp Ân Tuấn một cái, nói: “Anh cố ý phải không?”
“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn không có tránh trả lời.

“Hũ giấm chua.”
Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực thấp giọng mắng một câu, Diệp Ân Tuấn thì lái xe.

Khi xe lái đến trường đua ngựa, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện người ở đây có rất nhiều.

“Em tưởng ở đây không có bao nhiêu người chứ.”
Dù sao vừa có tuyết rơi, hơn nữa thời tiết lạnh như vậy, suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan là mọi người đều rúc ở trong nhà sẽ ấm áp, ai ngờ người ở đây lại đông như cát biển.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp lái xe đến khách sạn đằng sau trường đua ngựa.

Anh thấp giọng nói: “Trước mắt là trường đua ngựa cho mọi người, chúng ta không đến đó.

Đằng sau có trường đua ngựa trong nhà, độ ấm cái gì đó đều thích hợp, nhà chúng ta vừa hay có trường đua ngựa chuyên dụng, cho nên không cần chen lấn với người khác.”
Thẩm Hạ Lan vẫn là lần đầu tiên biết Diệp Ân Tuấn còn có trường đua ngựa chuyên dụng ở đây, không khỏi phấn khích nói: “Trường đua ngựa này nhà họ Diệp cũng có đầu tư sao?”
Diệp Ân Tuấn cười rồi nói: “Bà Diệp, em tốt nhất vẫn là về tra lại sản nghiệp của nhà họ Diệp đi, cả trường đua ngựa này đều là của chúng ta.”
“Hả?” Thẩm Hạ Lan khá bất ngờ..

 
Chương 1500: 1500: Chương 1499





Diệp Ân Tuấn rất thích dáng vẻ hiện nay của cô, không khỏi búng nhẹ mũi của cô.

“Được rồi, về phòng khách sạn trước.”
Diệp Ân Tuấn ném chìa khóa xe cho cậu em đỗ xe, sau đó hờ hững nói: “Giúp chúng tôi xách hành lý lên, phòng tổng thống tầng trên cùng.”
“Được.”
Cậu em đỗ xe gật đầu.

Khi đám Diệp Nghê Nghê xuống, Thẩm Hạ Lan đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.

“Làm sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không nhúc nhích, không khỏi hỏi một câu.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Minh Triết vẻ mặt nghẹn lời theo xuống xe ở đằng sau thì cười hờ hờ hai tiếng: “Quên mất đưa Minh Triết đến nhà họ Tô rồi.”
Khóe miệng của Diệp Minh Triết giật giật.


Quên rồi?
Tuy là nói thật, nhưng bây giờ mẹ càng lúc càng không để ý cảm nhận của cậu bé rồi.

Ặc, rầu rĩ.

Nhận phải ánh mắt xem thường của Diệp Minh Triết, nụ cười của Thẩm Hạ Lan càng lúng túng.

Diệp Ân Tuấn lại nói như kiểu chả có gì cả: “Quên thì quên thôi, cùng lắm gọi điện gọi Tô Nam bọn họ đến nghỉ dưỡng cũng không tồi, chỗ này có phòng tổng thống, vẫn có thể làm tư vấn tâm lý.”
“Ba ngầu ba có lý.”
Diệp Minh Triết hừ lạnh một tiếng, sau khi ném lại câu này thì dựa vào một bên nhàm chán nhìn đám đông đi qua đi lại.

Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy con trai quá lạnh lùng rồi.

Tính cách này của cậu bé thật sự là di truyền Diệp Ân Tuấn một cách dã man.


Thẩm Hạ Lan thầm nhéo Diệp Ân Tuấn một cái, Diệp Ân Tuấn đau tới mức hơi nhíu mày.

“Làm gì vậy?”
“Đều tại anh, anh cũng không nhắc em.”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, gương mặt màu hồng phấn đó ở ánh chiều tà lại càng thêm dụ người.

Yết hầu của Diệp Ân Tuấn chuyển động lên xuống, đáy mắt cuồn cuộn sóng gió.

Diệp Minh Triết không khỏi ho một tiếng: “Mau vào đi, có hơi lạnh, nhìn cánh tay của con đều nổi hết gai ốc lên rồi này.”
Thẩm Hạ Lan lần này suýt nữa bị sặc nước bọt.

Diệp Nghê Nghê sau khi bước xuống thì có hơi mờ mịt nói: “Lạnh sao? Em không cảm thấy.”
Lời vừa nói xong thì cô bé bị Diệp Tranh nắm đưa tay bịt miệng lại, cười khúc khích nói: “Ba mẹ, chúng con vào trước.”
Nói xong Diệp Tranh ra hiệu bằng mắt với Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết lười nhác liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, chạm vào ánh mắt cảnh cáo của Diệp Ân Tuấn.

Hừ!
Diệp Minh Triết rất là khinh thường mà nhấc chân rời khỏi..

 
Chương 1501: 1501: Chương 1500





Diệp Ân Tuấn có hơi phát điên rồi.

Thằng nhóc thối này, sớm muộn gì cũng phải đưa cậu bé đến trại huấn luyện đặc biệt ở Thái Bình Dương.

Thẩm Hạ Lan bị con trai chọc ghẹo thì có hơi ngại rồi.

“Sau này ở trước mặt các con không được phép… ưm…”
Lời của cô còn chưa nói hết thì bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp dùng miệng chặn lại rồi.

Không được phép không được phép, đều là không được phép…
Tụi nhỏ tính là cái rắm?
Vợ mới là của anh, con cái trưởng thành đều là của người khác, anh mới không muốn vì vợ và chồng của người khác mà ủy khuất chính mình.

Diệp Ân Tuấn phỉ báng trong lòng, trực tiếp tăng thêm lực đạo.

Thẩm Hạ Lan bỗng hóa thành vũng nước dựa vào trong lòng của Diệp Ân Tuấn, còn mình làm sao vào khách sạn, làm sao vào thang máy, làm sao đi vào phòng tổng thống, Thẩm Hạ Lan đều không biết.


Đợi khi phản ứng lại, người đã ở trên giường của phòng tổng thống rồi.

Nghĩ đến cả chặng đường sẽ có bao nhiêu người chú ý đến bọn họ, mặt của Thẩm Hạ Lan vụt một cái đỏ bừng.

“Diệp Ân Tuấn.”
“Có!”
Diệp Ân Tuấn đáp giống như khi ở quân khu, có điều khóe miệng lại không tự chủ mà mỉm cười.

“Không được phép cười.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình bị Diệp Ân Tuấn ăn chắc rồi, cho nên rất không thoải mái.

“Được, không cười.”
Diệp Ân Tuấn thật sự không cười, có điều không thấy nụ cười vẫn khiến Thẩm Hạ Lan thấy rất chướng mắt.

“Anh còn không gọi điện cho Tô Nam sao? Tư vấn tâm lý của Minh Triết không thể dừng.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn vội gật đầu.

“Được được được, anh bây giờ đi gọi.”
Lúc nói chuyện, Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại đi ra ngoài.

Thì điện thoại của Thẩm Hạ Lan ting một tiếng.

Cô cầm lên xem, là Tiêu Niệm Vi gửi tới.

“Ở đâu thế? Sắp tết rồi, tìm thời gian tụ tập, cùng nhau đi mua sắm đi?”
Tiêu Niệm Vi bây giờ là có thời gian gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan, hết cách, cô ấy quá nhàn chám, ngoài phẫu thuật ra thì không có mấy người bạn, hũ giấm chua Lương Thiệu Cảnh đó càng bá chiếm tất cả thời gian của cô ấy, thật sự phiền chết đi được.

Mặt của Thẩm Hạ Lan vẫn đỏ bừng, có điều lại thuận tay gửi một vị trí qua.

“Đến chơi đi.”
“Cưỡi ngựa sao?”
Tiêu Niệm Vi bỗng thấy hứng thú.

“Ừ ừ, dẫn bọn trẻ đến chơi.”
“Được.”.

 
Chương 1502: 1502: Chương 1501





Tiêu Niệm Vi cúp điện thoại thì đi sắp xếp đồ đạc, dáng vẻ dứt khoát nhanh nhẹn khiến hai bảo bối nhìn mà có hơi mờ mịt.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
“Ra ngoài chơi, đi không? Nếu đi thì mau chóng thu dọn đồ đi theo mẹ.”
Nói xong thì Tiêu Niệm Vi đi sắp xếp đồ đạc.

Thẩm Hạ Lan thấy Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đều tới rồi, dứt khoát gửi nốt tin nhắn cho An Nhiên.

“Chị dâu cả, bọn tôi ở trường đua ngựa, muốn đến chơi cùng không? Ba người chúng tôi đều có mặt.”
Khi An Nhiên bên này nhận được tin nhắn thì khựng lại, cô ta nhìn Trạm Dực mặt mày tức giận xem báo cáo quân sự trong phòng khách, khựng một lát rồi nói: “Thủ trưởng Trạm, em muốn xin nghỉ ra ngoài.”
“Đi đâu?’ Khi Trạm Dực ngẩng đầu, trên người còn sát khí, có điều ánh mắt nhìn An Nhiên lại nhiều thêm một tia nhu tình.

“Đến trường đua ngựa, Hạ Lan và Tử Đồng bọn họ đều ở đó, em muốn qua góp vui.”
An Nhiên nhẹ nhàng nói.


Lông mày của Trạm Dực hơi nhíu lại, sau đó đứng dậy, cầm áo khoác lên, nói: “Cùng đi.”
“Anh không phải còn đang bận sao?”
An Nhiên có hơi ngạc nhiên.

Trạm Dực lại hờ hững nói: “Công việc mãi mãi cũng làm không hết, sắp tết rồi, cũng không có bao nhiêu thời gian ở bên em, em biết đó, anh là quân nhân, càng đến cuối năm thì càng bận, nhân thời gian này, ở bên em và các con.”
Trái tim của An Nhiên bỗng có một dòng khí ấm áp lướt qua.

“Được.”
An Nhiên đi sắp xếp.

Thẩm Hạ Lan không biết một cuộc gọi của mình thì lần nữa khiến tứ thiếu của Hải Thành tụ tập rồi.

Diệp Ân Tuấn gọi điện xong quay lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cười tít mắt thì không khỏi hỏi: “Có chuyện gì buồn cười sao? Thấy tâm trạng của em không tồi.”

“Ừ, em gọi cả chị dâu cả, Niệm Vi đến đây hết rồi, Tử Đồng cũng đến, chúng ta có thể chơi mạt chược rồi.”
Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày, có điều lại cưng chiều nói: “Được, thắng thua không quan trọng, chơi vui.

Tiền nhà chúng ta có nhiều.”
“Biết anh giàu rồi.”
Thẩm Hạ Lan thoải mái mỉm cười.

Diệp Ân Tuấn xoay người đi ra dặn chuẩn bị phòng cho tứ thiếu của Hải Thành.

Không lâu sau, Tô Nam dẫn Bạch Tử Đồng và Tô Thanh đến.

Thẩm Hạ Lan rất lâu không có gặp Tô Thanh rồi.

Đứa trẻ này từ sau khi cứu Diệp Minh Triết thì được Tô Nam nhận nuôi, đến bây giờ cũng được hơn nửa năm rồi.

Khi lần nữa nhìn thấy Tô Thanh, Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên.

Tô Thanh từ trong ra ngoài giống như biến thành một người khác, toàn thân tỏa ra vầng sáng tự tin, giữa mi tâm không còn sự sợ hãi và nhút nhát nữa, ngược lại rất khí phái, tuy không thể nói chuyện, nhưng các quy tắc lễ nghi ngược lại rất được..

 
Chương 1503: 1503: Chương 1502





Nhìn ra được, hai vợ chồng Tô Nam thật sự xem Tô Thanh thành con gái ruột mà nuôi dưỡng.

“Chào bác gái Diệp.”
Tô Thanh ra thế tay.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi tiếc và thổn thức.

Cô gái tốt như vậy cả đời này lại không thể nói chuyện, đáng tiếc quá.

“Tô Thanh càng ngày càng xinh.”
Thẩm Hạ Lan xoa đầu của Tô Thanh.

Tô Thanh mỉm cười có hơi ngại, sau đó tiếp tục ra thế tay nói: “Minh Triết đâu ạ?”
“Ở trong phòng, bác dẫn cháu đi tìm thằng bé.”
Thẩm Hạ Lan rất là thích Tô Thanh.

“Không cần đâu, bác gái Diệp, cháu tự mình đi, bác nói chuyện với mẹ.”

Tô Thanh nói xong thì rời khỏi.

Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng của Tô Thanh, thở dài một tiếng: “Đứa trẻ này biết nói chuyện thì tốt rồi.”
Bạch Tử Đồng cũng có hơi cảm thán.

“Tôi và Tô Nam cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng loại khiếm khuyết bẩm sinh này, thật sự không có cách nào.

Ngay cả chúng tôi là bác sĩ, cũng không thể làm được gì.

Loại cảm giác bất lực này rất sót.

Thanh rất tốt, con bé hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, bây giờ sống rất tươi vui, tự tin, cũng sẽ không vì khiếm khuyết của mình mà có chút tự ti, đây là chuyện mà tôi và Tô Nam thấy an ủi nhất.

Bụng của Bạch Tử Đồng đã hơn sáu tháng rồi.

Thẩm Hạ Lan nhìn cái bụng của cô ta, vội kéo tay của cô ta đi về phía phòng.


“Vào trong trước đi, cái bụng này của cậu nhìn trông thật lớn.”
“Đừng nhắc nữa, tại đứa bé này hại ấy, rất biết ăn luôn, cậu không thấy tớ béo lên một vòng rồi sao.”
Bạch Tử Đồng có hơi buồn bực.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến đứa con vô duyên đó của mình, không khỏi có hơi chua xót trong lòng.

“Có thể ăn là phúc.”
Bạch Tử Đồng không có bỏ qua sự thương cảm trong đáy mắt Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cậu đã có hai đứa con trai một cô con gái rồi, không cần phải sinh nữa.

Anh hai cũng là vì tốt cho cậu.”
“Tớ biết.”
Thẩm Hạ Lan hờ hững cười một tiếng.

Tiêu Niệm Vi cũng dẫn hai bảo bối đến rồi, khi Thẩm Hạ Lan và Bạch Tử Đồng nhìn thấy thì đều mỉm cười.

“Đây là làm sao vậy? Mặt và cổ đỏ vậy?”
Thẩm Hạ Lan trêu.

Tiêu Niệm Vi có chút bực tức nói: “Còn có thể làm sao, bị chó cắn.”
“Nói anh là chó, vậy em là cái gì?”
Lương Thiệu Cảnh rõ ràng rất xuân phong đắc ý..

 
Chương 1504: 1504: Chương 1503





“Cút.”
Tiêu Niệm Vi lườm anh ta, kéo Thẩm Hạ Lan và Bạch Tử Đồng vào phòng.

Ba người phụ nữ cùng chơi, bọn họ nói nói cười cười, chờ An Nhiên đến.

Diệp Ân Tuấn dẫn Tô Nam đến chỗ Diệp Minh Triết, thuê riêng một phòng cho Diệp Minh Triết, Tô Thanh ở một bên trông.

“Ra ngoài đi, con gái của tôi ở đây anh còn có cái gì không yên tâm chứ?”
Tô Nam trực tiếp kéo Diệp Ân Tuấn ra ngoài.

Lương Thiệu Cảnh châm một điếu thuốc, thấy Diệp Ân Tuấn đi ra rồi, mỉm cười hỏi: “Nghe nói anh đang báo cáo chuyển việc.”
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn anh ta, hờ hững nói: “Nhìn bộ dạng vui sướng khi người khác gặp nạn như cậu, muốn luyện sao?”
“Đi thôi?”
Lương Thiệu Cảnh thật sự có dự định đó.


Hai người đến phòng gym, bắt đầu vật lộn.

Khi Trạm Dực và An Nhiên đến, An Nhiên đi thẳng đến phòng của Thẩm Hạ Lan, Trạm Dực nghe nói Tô Nam đang làm tư vấn tâm lý cho Diệp Minh Triết, cũng không dám quấy rầy, nghĩ một lát thì gõ cửa phòng của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan bọn họ hơi ngẩn người.

An Nhiên cười rồi nói: “Vị đó của nhà tôi, đoán chắc đến xin lỗi cô.”
“Hả? Xin lỗi?”
Thẩm Hạ Lan có hơi mờ mịt.

Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng có hơi tò mò, Tiêu Niệm Vi đi thẳng ra mở cửa.

Trạm Dực có hơi băn khoăn hỏi: “Tôi vào trong có tiện không?”

“Thủ trưởng Trạm cảm thấy tiện thì chúng tôi tự nhiên không có lời gì để nói.”
Tiêu Niệm Vi cười nhạt, có điều rõ ràng có chút khiêu khích.

Trạm Dực ho một tiếng, mượn che đậy sự lúng túng và mất tự nhiên của mình.

Anh ta đi vào, liếc nhìn An Nhiên, sau đó lại nhìn sang Thẩm Hạ Lan, trịnh trọng cúi người trước cô, hành vi này đã dọa Thẩm Hạ Lan sợ hãi.

“Anh cả, anh đây là làm cái gì?”
Thẩm Hạ Lan lập tức đứng dậy, nhưng bị An Nhiên kéo lại.

“Cứ ngồi, lễ xin lỗi này, cô phải nhận.”
Tuy An Nhiên nhìn trông nhỏ nhắn dễ thương, nhưng sức lại không nhỏ.

Thẩm Hạ Lan bị cô ta kéo lại thì sững ra không nhúc nhích được.

Trong lòng cô không khỏi kinh hãi.

Xem ra An Nhiên cũng không phải là một người phụ nữ đơn giản..

 
Chương 1505: 1505: Chương 1504





Thẩm Hạ Lan bị An Nhiên ấn ở đó không nhúc nhích, chỉ có thể giương mắt nhìn Trạm Dực sau khi hành lễ với mình rồi đứng thẳng người nói: “Lần trước Diệp Ân Tuấn đến quân khu làm thủ tục xuất ngũ, cảm xúc của tôi có hơi kích động, lời nói ra có hơi quá nghe, xin lỗi.”
Trạm Dực nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đã sốc.

Trạm Dực cụ thể nói như nào Thẩm Hạ Lan thật ra không biết, đều là An Nhiên kể lại cho, huống chi lời An Nhiên nói cũng khá uyển chuyển, cho nên Thẩm Hạ Lan có hơi bối rối nhìn An Nhiên.

.

truyện ngôn tình
An Nhiên cười lạnh một tiếng rồi nói: “Ai đó là trai thẳng, người tài xuất sắc nhất của mình muốn xuất ngũ, anh ấy trực tiếp kêu tôi khuyên cô bảo Diệp Ân Tuấn ở lại quân khu, giọng điệu và lời nói lúc đó phải nói là rất chói tai, tôi lười kể lại.

Có điều chính là ý như này.”
Thẩm Hạ Lan bỗng sững ra.

An Nhiên đây là ở trước người ngoài quang minh chính đại vả mặt Trạm Dực.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có hơi không ngồi được nữa.


“Anh cả, chị dâu cả, hai người đừng nói như vậy, Ân Tuấn có thể có ngày hôm nay cũng là công lao của anh cả, anh ấy rời khỏi quân khu tôi biết anh cả khó chịu, từ xuất phát điểm mà nói cũng là vì tốt cho Ân Tuấn.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Trạm Dực càng thêm ngại.

“Phải, tôi quả thật là vì tốt cho cậu ta, dù sao trẻ như vậy tiền đồ của cậu ta đã sáng ngời cả khoảng rồi, sau khi quay lại chính là trung tá, cô có biết người trẻ nhất mang quân hàm trung tá hiện nay cũng đã hơn 40 tuổi, cậu ta ở độ tuổi này có thể có quân hàm trung tá thật sự rất hiếm.

Hơn nữa sau này trọng tâm công việc của cậu ta sẽ ở một thành phố cố định, không khác gì đi làm.

Bao nhiêu người ước ao cả đời cũng không ước được một vị trí như vậy.

Khi nói đến đây, Trạm Dực vẫn cảm thấy đáng tiếc, có điều giọng nói và thái độ đã dịu hơn trước rất nhiều.

“Là thủ trưởng, tôi tự nhiên không hy vọng Ân Tuấn xuất ngũ, nhưng An Nhiên nói không sai, Ân Tuấn không phải là Ân Tuấn của một mình tôi, cũng không phải là Ân Tuấn của quân khu, cậu ta có gia đình và cuộc sống của mình, cũng có quyền chọn lựa hướng đi của mình.

Là thủ trưởng, đối với quyết định của cậu ta đã khiến tôi cảm thấy tiếc nuối, nhưng là anh cả, tôi yên lòng.

Xin lỗi, lúc này tôi mới hiểu, mặc kệ cô trước đó có biết hay không biết tôi nói những lời đó hay không, tôi đều muốn xin lỗi cô, dù sao bởi vì Ân Tuấn cô cũng chịu quá nhiều khổ sở rồi.


Cô có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.”
Nghe Trạm Dực nói những điều này, trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng ấm lên vài phần.

“Anh cả, tôi không có để trong lòng.”
“Xin lỗi, tôi hôm nay đến chính là để nói điều này với cô.

Bây giờ nói xong rồi, mọi người chơi đi, tôi ra ngoài xem thử.”
Trạm Dực nói xong thì lùi ra ngoài.

An Nhiên nhìn bóng lưng của anh ta, sắc mặt vẫn không quá tốt.

Thẩm Hạ Lan vội nắm tay của cô ta nói: “Được rồi, tôi cũng không tức giận rồi, chị sao còn nghiêm mặt vậy?”
An Nhiên thở dài một tiếng rồi nói: “Mấy năm nay anh ấy thăng tiến quá nhanh, người khen bên cạnh cũng nhiều, người nịnh nọt cũng nhiều, có khi khó tránh sẽ làm mụ mị chính mình.

Chuyện này của Diệp Ân Tuấn khiến anh ta tỉnh táo lại cũng tốt.

Con người ở vị trí cao sẽ có rất nhiều lo lắng tiềm ẩn.

Mấy năm nay anh ấy ngày càng bá đạo và độc tài, tuy người ta đều nói anh ấy thủ đoạn mạnh mẽ, nhưng tôi biết chuyện này đối với anh ấy mà nói không phải là chuyện tốt, ngộ nhỡ có một điểm yếu gì đó lọt vào trong tay của người khác, nói không chừng sẽ có nhiều tai họa lớn.

May mà, chuyện này đã gõ lên hồi chuông cảnh cáo cho anh ấy, có thể khiến anh ấy tìm được bản tâm của mình, tôi cũng coi như yên tâm một chút.”
Thẩm Hạ Lan hơi đơ người..

 
Chương 1506: 1506: Chương 1505





Trước giờ không biết quân khu còn có mối lo tiềm ẩn như này.

Tiêu Niệm Vi nhìn An Nhiên, thấp giọng nói: “Chị dâu cả, có phải là mấy năm nay anh cả đối với chị cũng rất bá đạo không?”
“Cô muốn nói là độc tài nhỉ?”
An Nhiên mỉm cười có chút điềm nhiên, cho người khác một loại cảm giác như tắm gió xuân.

Tiêu Niệm Vi gật đầu.

“Phải.”
“Ừm, anh ấy quả thật có chút độc tài, rất nhiều lúc cũng quá thẳng, có điều sau chuyện của Ân Tuấn anh ấy nhốt mình ở trong thư phòng một đêm, khi đi ra thì hình như hoàn toàn nghĩ thông rồi, con người cả một đời, ai cũng không thể nói mình không mắc sai lầm, cũng không thể bảo đảm không làm mụ mị chính mình, tôi biết, mấy năm nay anh ấy đã mụ mị rồi, may mà chuyện của Ân Tuấn khiến anh ấy tỉnh ngộ.”
An Nhiên nói rất nhẹ nhàng, giống như nói chuyện thường ngày vậy, nhưng Bạch Tử Đồng và Tiêu Niệm Vi lại hơi thay đổi sắc mặt.

“Chị dâu cả, có phải là anh cả gặp phải chuyện gì đó rồi không?”
Thẩm Hạ Lan mặt mày mờ mịt.


An Nhiên vừa mới không nói cái này nhỉ?
Thế nào nhìn Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đều có vẻ mặt này chứ?
An Nhiên liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, cười rồi nói: “Hai người các cô đừng như vậy, đừng dọa Hạ Lan.

Không có chuyện gì cả, mỗi năm quân khu đều có cạnh tranh, chuyện này không tính là gì cả.”
“Nhưng cũng có một số âm thầm giở thủ đoạn xấu xa nhỉ?”
Xuất thân của Tiêu Niệm Vi và Lương Thiệu Cảnh khác với bọn họ, tự nhiên nhìn vấn đề cũng từ góc độ đen tối.

An Nhiên không có đáp lại.

.

ngôn tình hay

Thẩm Hạ Lan bỗng phản ứng lại rồi.

“Vậy hai người hôm nay tới đây há không phải là mang đến phiền phức cho hai người sao? Chị dâu cả, chị và anh cả đi trước đi.”
An Nhiên nhìn thấy Thẩm Hạ Lan căng thẳng như vậy thì không khỏi mỉm cười rồi nói: “Mối quan hệ của tứ thiếu Hải Thành người đời ai cũng biết, cho dù chúng tôi không đến thì có thể hoàn toàn vạch rõ với mọi người sao? Chúng tôi làm gì hỏi lòng không thẹn là được, thậm chí những chuyện khác, tôi tin mắt của người bên trên không mù, nhiều năm như vậy Trạm Dực vì đất nước, vì quân khu làm nhiều như vậy, phía trên chắc biết.”
“Nhưng…”
Tiêu Niệm Vi còn muốn nói gì đó, nhưng bị An Nhiên dùng ánh mắt chặn lại.

Thẩm Hạ Lan không hiểu những quan hệ lợi hại này, nhưng lại cảm thấy có hơi buồn bực.

Vốn dĩ gọi mọi người tụ tập cùng nhau là để được vui vẻ, ai ngờ lại thành như vậy.

Tuy không biết Trạm Dực dính phải chuyện gì, có điều Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy có liên quan tới cô và Diệp Ân Tuấn, cũng không biết có phải là do cô nghĩ nhiều hay không.

“Được rồi, không nói đến chúng tôi nữa, Hạ Lan và Ân Tuấn vừa ra ngoài du lịch trở về, chúng ta nói ít chuyện vui đi.”
An Nhiên vội khuấy động bầu không khí.

Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng cũng mỉm cười, nói: “Chúng tôi là muốn biết, hai người ra ngoài du lịch, ngoài bắt Diệp Ân Tuấn nam giả nữ ra còn làm gì nữa?”
Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi xấu hổ..

 
Chương 1507: 1507: Chương 1506





“Việc gì phải nói cho ba người chứ?’ “Yo, xấu hổ rồi kìa!”
Tiêu Niệm Vi cười nói: “Tớ nhớ Sếp Diệp buộc ga rô rồi, bây giờ có thể dùng rồi sao?”
“Hình như nghe nói có thể rồi.”
Bạch Tử Đồng hờ hững nói một câu.

Mặt của Thẩm Hạ Lan càng cháy rực.

“Hai người có thể đừng như vậy không? Thật là lưu manh!”
“Aiya, sao lại nói là lưu manh chứ?”
Tiêu Niệm Vi nói rồi thì dựa vào bên cạnh Thẩm Hạ Lan, len lén hỏi: “Vấn đề lưu manh thật sự thì phải là size của anh Diệp nhà cậu bao nhiêu? Thể lực như nào? Sức duy trì thế nào?”.

truyện xuyên nhanh
Thẩm Hạ Lan có hơi hối hận khi gọi Tiêu Niệm Vi đến.


“Chị dâu cả, chị có quản không?”
An Nhiên lại chỉ cười, cười rất vui.

“Aiya, mau nói đi.”
Lời của Tiêu Niệm Vi vừa nói xong thì nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lương Thiệu Cảnh.

“Size của Diệp Ân Tuấn lớn hay nhỏ có liên quan đến em sao? Nếu muốn biết như vậy không bằng cùng anh về phòng nghiên cứu sâu hơn về vấn đề này?”
Lời này vừa dứt, cửa phòng lập tức mở ra.

Lương Thiệu Cảnh mặt mày xám xịt đứng ở ngoài cửa, đằng sau còn có đám Diệp Ân Tuấn và Tô Nam Trạm Dực.

Thẩm Hạ Lan bỗng trố ra thiếu nước tìm chỗ nào chui vào.

Tiêu Niệm Vi lại nhíu mày nói: “Cậu Lương từ khi nào biết nghe chân tường rồi thế?”
“Góc tường của em anh cũng nghe.”

Lương Thiệu Cảnh đi thẳng vào, quăng Tiêu Niệm Vi lên vai, vác đi ra.

Mỗi người tự mang vợ của mình rời khỏi.

Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng.

“Ân Tuấn, bọn họ sẽ không…”
“Chút chuyện giữa vợ chồng chúng ta đừng quản.”
Diệp Ân Tuấn đóng cửa phòng lại.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực nói: “Phụ nữ các em tụ lại thật sự là vấn đề gì cũng dám hỏi.”
“Cái này không giống với đàn ông các anh hay sao? Đàn ông các anh ở cùng nhau có dám nói không bàn luận về vóc dáng xấu tốt của cô gái nào hay không?”
“Khụ khụ?”
Diệp Ân Tuấn bị Thẩm Hạ Lan hỏi ngược lại như vậy, ngược lại cũng không có quanh quẩn ở vấn đề này nữa.

Thẩm Hạ Lan dựa vào trong lòng Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Vừa rồi anh cả đến xin lỗi em.”
“Anh biết.”
“Ân Tuấn, em cứ cảm thấy anh cả hình như có phiền phức gì đó, nhưng bọn họ đều không nói cho em biết, có phải là vì em không phải là vợ quân nhân thật sự, cho nên…”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom