Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1508: 1508: Chương 1507





“Nói cái gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn cắt đứt suy nghĩ linh tinh của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, Niệm Vi là người trong giới, có vài chuyện tự nhiên mẫn cảm.

Tử Đồng là quân y, cũng từng tham gia hành động quân sự, cho nên cũng ít nhiều biết một chút, em đừng so với bọn họ.

Thật ra không phải chuyện gì quá lớn, chẳng qua chỉ là đối thủ thiết kế vài cái hố, anh cả sẽ vượt qua được.

Nếu như thật sự cần chúng ta giúp, chúng ta ra tay là được rồi.”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Hai người lại nói chuyện một lúc thì Thẩm Hạ Lan ngủ thiếp đi.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan ngủ rồi, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.

Trạm Dực và Lương Thiệu Cảnh bọn họ đã ở trong xếp mạt chược, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đến, cười nói: “Sức chiến đấu mạnh mẽ nha, hai tiếng mới tới.


Không nhìn thấy cậu Lương đến từ sớm rồi sao?”
Lời của Tô Nam khiến mắt của Lương Thiệu Cảnh nheo lại, nói: “Tôi tốt xấu gì cũng hơn một tiếng, tóm lại tốt hơn ai đó không ăn được.

Ài, Tử Đồng này còn bốn tháng nữa mới sinh nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn thấy hai người bọn họ đấu khẩu, cũng không chen lời, mà trực tiếp ngồi bên cạnh Trạm Dực, hờ hững nói: “Tuy tôi sắp rời khỏi quân khu, nhưng anh nếu như có chuyện gì, liều cả cái mạng này tôi đều sẽ đòi lại công đạo cho anh.”
“Không có nghiêm trọng như cậu nói đâu, nếu đã định đi thì cho dứt khoát.

Chuyện của quân khu cậu đừng quản.”
Lời của Trạm Dực bỗng khiến Lương Thiệu Cảnh và Tô Nam khựng lại.

“Anh cả, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Sắc mặt của Tô Nam bỗng trở nên nghiêm nghị.

Lương Thiệu Cảnh tuy cà lơ cà phất, có điều ánh mắt trong đáy mắt rất là căng thẳng.

Trạm Dực nhìn bọn họ, trong lòng rất là an ủi.

“Không sao, Ân Tuấn vẫn thích chuyện bé xé ra to.”

Trong lòng Diệp Ân Tuấn lại không biết có cảm giác gì.

Anh không biết!
Thật sự không biết!
Khi trở về từ nước ngoài thì anh nghĩ xong muốn làm thủ tục xuất ngũ rồi, cũng nghĩ rằng mặc kệ nguyên nhân gì cũng phải xuất ngũ ở bên vợ, nhưng không lâu trước anh mới biết, Trạm Dực gặp rắc rối, hơn nữa rắc rối không nhỏ.

Nếu anh không xuất ngũ, đối với Trạm Dực mà nói có thể là một sự trợ giúp, nhưng nếu anh xuất ngũ rồi, Trạm Dực chỉ có thể độc chiến.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn đã do dự, băn khoăn.

Trạm Dực dường như biết anh đang nghĩ gì, cười rồi nói: “Đừng như đàn bà thế chứ, chọn lựa con đường của mình thì đừng hối hận.

Con đường của bản thân tôi cũng phải tự mình đi, không có cậu ở đây tôi vẫn có thể đi tiếp.

Chỉ là khi cần hãy giúp tôi chăm sóc vợ của tôi.”
Diệp Ân Tuấn, Tô Nam và Lương Thiệu Cảnh bỗng thay đổi sắc mặt.

Trạm Dực nói chăm sóc vợ vậy tức là chuyện rất nghiêm trọng rồi.

Nhất trời tâm trạng của bốn người có hơi sa sút Trạm Dực lại cười rất thoải mái.

“Làm gì thế? Nếu thật sự có gì, cũng chẳng qua chỉ là cởi bỏ bộ quân phục này, đến lúc đó cùng với các cậu kiếm tiền cả ngày cũng không tồi.”.

 
Chương 1509: 1509: Chương 1508





Tuy Trạm Dực nói rất nhẹ nhàng, nhưng mấy người đều biết, nếu như Trạm Dực thật sự có chuyện gì, tuyệt đối sẽ không phải kết quả như vậy.

Diệp Ân Tuấn ho một tiếng rồi nói: “Không bằng tôi…”
“Thủ tục xuất ngũ của cậu tôi đã làm xong rồi, ngày mai ký tên là xong.

Nếu đã quyết định muốn ở bên vợ con rồi thì đừng hối hận.

Diệp Ân Tuấn, cậu nợ Thẩm Hạ Lan và tụi nhỏ, cậu phải dùng thời gian cả đời để bù đắp.

Sau này bọn họ mới là chiến trường cậu phải bảo vệ, biết chưa?”
Lời của Trạm Dực khiến Diệp Ân Tuấn có hơi khó chịu.

“Được rồi được rồi, các đại lão gia sao cứ đàn bà thế? Mau tráo bài, hôm nay tôi phải thắng chút tiền về mua váy cho An Nhiên nhà chúng tôi, cô ấy gần đây thích một chiếc váy, còn chưa có mua đâu.”
Trạm Dực nói rất nhẹ nhàng, những người khác cũng không nói gì nữa.


Đánh bài khoảng hơn hai tiếng, đều là Trạm Dực thắng.

Trạm Dực có hơi cạn lời, hai tay một đống thẻ.

“Không chơi nữa, các cậu thả một cách ngang nhiên như vậy, còn không bằng đưa thẳng tiền cho tôi luôn đi.”
“Vậy thì không được, đưa thẳng tiền cho anh là đút lót rồi.”
Diệp Ân Tuấn hờ hững nói.

“Ừ, vốn dĩ đứng ở đầu sóng ngọn gió, còn muốn cho mình nhận lấy cái danh ăn đút lót thì không hay.”
Tô Nam cũng hờ hững nói.

Lương Thiệu Cảnh cái gì cũng không nói, có điều ánh mắt có hơi lo lắng.

Trạm Dực nhìn bọn họ, thở dài một tiếng rồi nói: “Tin tôi, sẽ không sao đâu.”
“Ừ.”
Sau khi mấy người giải tán thì quay về phòng của mình.


Thẩm Hạ Lan đã tỉnh rồi, Diệp Ân Tuấn không ở đây thì có đoán anh ở cùng với đám Trạm Dực, cũng không đi tìm anh, tự mình mở máy tính ra xem phim.

Khi Diệp Ân Tuấn quay lại thì sững người, thấy cô lười nhác dựa vào đầu giường, không khỏi cảm thấy trái tim lơ lẳng đó đó từ từ hạ xuống, rất bình yên.

“Sao đã dậy rồi?”
“Không ngủ được.”
Thẩm Hạ Lan phồng miệng nói: “Muốn ăn đồ ăn vặt.”
Diệp Ân Tuấn hơi ngẩn người, ý này của vợ rất rõ ràng nha.

“Anh đi mua.”
“Chồng là tốt nhất.”
Hai mắt của Thẩm Hạ Lan lập tức cười tít thành một đường.

Đối mặt với cô vợ dụ người như vậy, Diệp Ân Tuấn còn có thể nói cái gì chứ?
Anh lắc đầu đi ra ngoài, khi quay lại lần nữa thì mang về cho Thẩm Hạ Lan một ít hoa quả và chân gà.

Thẩm Hạ Lan rất là vui vẻ cầm chân gà lên gặm, rất là không có hình tượng, nhưng Diệp Ân Tuấn lại thích.

Anh lại mang hoa quả đi rửa, bổ thành miếng nhỏ, để trong chiếc đĩa, trực tiếp đến ngồi bên cạnh Thẩm Hạ Lan, trong tay bê cái đĩa, thấy Thẩm Hạ Lan nhét từng miếng từng miếng vào miệng, nhét đến kín miệng..

 
Chương 1510: 1510: Chương 1509





Sau đó cái miệng chuyển động, rất giống chuột hamster.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười.

Thẩm Hạ Lan liếc anh, tiếp tục xem phim.

Thẩm Hạ Lan lúc này thật sự chính là bản in của Diệp Nghê Nghê.

Diệp Ân Tuấn thấy cô ăn xong rồi, rút khăn giấy cho cô lau miệng, sau đó đưa nước ấm.

Thẩm Hạ Lan ăn no uống đủ rồi, sau đó vặn eo nói: “Ôi trời, anh sao không cản em một chút, anh xem ăn nhiều như vậy, trở về lại phải giảm cân.”
“Không sao, béo một chút, béo một chút ôm vào mới thoải mái.”
Lời của Diệp Ân Tuấn lập tức khiến mặt của Thẩm Hạ Lan lại đỏ lên.

“Lưu manh!”

Thẩm Hạ Lan lầm bầm, sau đó ợ hơi một cái.

Cô cảm thấy rất mất mặt.

Cô lén liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy dường như Diệp Ân Tuấn không có nhận ra, lúc này mới hơi thở phào.

Dư quang nơi khóe mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn thấy hành vi trẻ con như này của cô, khóe miệng không khỏi cong lên.

“Có muốn tiêu hóa bớt đồ ăn không?”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững người.

“Muốn ra ngoài chạy bộ sao?”
“Có cách tiêu hóa tốt hơn chạy bộ.”
“Hả?”
Khi Thẩm Hạ Lan còn chưa phản ứng kịp thì bị Diệp Ân Tuấn chồm tới.


Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai của Thẩm Hạ Lan, giọng nói trầm thấp: “Không phải là bị người khác hỏi size và mức độ duy trì của chồng hay sao? Lần này nhớ cho kỹ, tránh về sau không biết trả lời như nào.”
Mặt của Thẩm Hạ Lan đã đỏ đến tận cổ.

Cô rất buồn tức, lửa do Tiêu Niệm Vi châm tại sao muốn bắt cô đi dập chứ?
Đáng tiếc Diệp Ân Tuấn không có cho cô thời gian nghĩ đến những điều này, lật qua lật lại, trực tiếp dày vò cô một trận.

Lần này khi Thẩm Hạ Lan tỉnh thì đã là sáng hôm sau, đã nói đi xem cưỡi ngựa mà?
Cô tức tối trừng mắt với Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh.

Diệp Ân Tuấn mặt mày lại rất rạng ngời.

“Cái đó không sao, chúng ta tối nay cũng có thể xem.”
“Cút!”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp muốn khóc rồi.

Eo rất mỏi, chân rất đau.

Hu hu hu!
Không tin cái miệng lèo lèo của đàn ông nữa..

 
Chương 1511: 1511: Chương 1510





Diệp Ân Tuấn cũng biết mình có hơi ác, có điều không khống chế được thì phải làm sao?
“Được rồi, anh sai rồi còn không được sao? Muốn quỳ bàn chà quần áo không?”
“Bàn chà quần áo quá mỏng, quỳ trên sầu riêng.”
Thẩm Hạ Lan tức tối nói.

Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực rồi.

“Em không sợ trên người anh ám mùi sầu riêng hun chết em hả?”
Thẩm Hạ Lan tức không nói chuyện nữa, trực tiếp đứng dậy đi tắm, nhưng suýt nữa ngã ra, cuối cùng vẫn là Diệp Ân Tuấn bế cô đi tắm.

Đợi khi bọn họ đến đại sảnh thì chỉ có một mình Diệp Minh Triết ở đó.

Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên hỏi: “Minh Triết, bọn họ đâu rồi?”
Diệp Minh Triết có chút khinh thường mà liếc nhìn bọn họ, hờ hững nói: “Giờ đã chín giờ rồi, người ta còn đợi đến bây giờ sao? Không phải là đến chơi polo hay sao? Ba mẹ muốn ở trong phòng cũng không thể ngăn cản người khác đi chơi chứ.”

Thẩm Hạ Lan lập tức bực bội.

Diệp Ân Tuấn ho một tiếng rồi nói: “Nói tiếng người.”
“Ra ngoài chơi hết rồi.”
“Vậy con sao không đi?”
“Con không muốn đi.”
Diệp Minh Triết trả lời rất dứt khoát.

Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng nói: “Tư vấn tâm lý của con…”
“Mẹ, con không sao, yên tâm đi, mẹ và lão Diệp đi chơi đi, con muốn yên tĩnh một mình.”
Diệp Minh Triết hình như đang nghĩ chuyện gì đó.

Thẩm Hạ Lan vẫn không yên tâm, Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Làm tư vấn tâm lý cũng phải tự mình cô đọng, em cho con một chút thời gian đi.”
“Thằng bé quá nhỏ, em cứ cảm thấy có vài chuyện đối với nó mà nói quá tàn khốc.”
Thẩm Hạ Lan xót con, Diệp Ân Tuấn lại không sao?

Nhưng con đường này là bản thân Diệp Minh Triết chọn, anh chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của cậu bé.

Hai người ra sân.

Bạch Tử Đồng vì mang thai nên không tham gia, hai đội khác sớm đã lên ngựa cưỡi rồi.

Thẩm Hạ Lan vốn khá hứng thú với cưỡi ngựa, nhưng bây giờ eo mỏi chân đau, cô nếu như cưỡi ngựa, đoán chắc thể lực không được.

Cô ngồi ở bên cạnh Bạch Tử Đồng, nói với Diệp Ân Tuấn: “Anh đi chơi đi, em ngồi với Tử Đồng.”
“Không muốn chơi sao?”
Diệp Ân Tuấn có hơi ngạc nhiên.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Mệt.”
Trong giọng nói này kèm theo một tia trách móc.

Diệp Ân Tuấn sờ mũi, cười rồi rời đi.

Không lâu sau thì mua một ít đồ ăn ngon cho bọn họ..

 
Chương 1512: 1512: Chương 1511





Bạch Tử Đồng là thai phụ, Thẩm Hạ Lan rảnh cũng không có việc gì, hai người ngồi đó xem bọn họ chơi, vừa ăn vừa nói chuyện, vẫn khá là vui.

Diệp Ân Tuấn đi đến một bên, gọi một cú cho Tống Đình.

“Có thể tra ra chuyện của Trạm Dực rốt cuộc là gì không?”
Tống Đình thấp giọng nói: “Không tra được, một chút phong phanh cũng không có, nhưng người của chúng ta vẫn cảm nhận được căng thẳng.

Sếp Diệp, chúng ta…”
“Chuyện xuất ngũ tạm hoãn, đợi chuyện này qua rồi nói tiếp.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Đình khựng lại, sau đó gật đầu nói: “Được.”
Sau khi cúp máy, tâm trạng của Diệp Ân Tuấn rất nặng nề.

Một chút tin tức cũng không có mới là phiền phức nhất, bởi vì muốn giúp cũng không biết ra tay từ đâu.

Diệp Ân Tuấn rút ra một điếu thuốc nhưng không có châm lửa, bởi vì Thẩm Hạ Lan ngửi không quen mùi thuốc, anh chỉ cầm trong tay nghịch.


Dư quang nơi khóe mắt của Thẩm Hạ Lan nhìn thấy vẻ mặt trầm nặng của Diệp Ân Tuấn thì không khỏi nói với Bạch Tử Đồng: “Biết anh cả rốt cuộc gặp phải chuyện gì không?”
“Không biết, có điều nghe nói có hơi rắc rối, Tô Nam cũng nhờ quan hệ rồi, đáng tiếc không tra được.

Tối hôm qua cũng không ngủ ngon, chắc là rắc rối không nhỏ.”
Nghe thấy Bạch Tử Đồng nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan có tính toán rồi “Cô bây giờ mang thai, cố gắng dưỡng thai có biết không.”
“Tôi biết rồi.”
Bạch Tử Đồng dịu dàng mỉm cười.

Thẩm Hạ Lan đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, từ đằng sau ôm lấy anh.

Cơ thể ấm áp và đường cong linh lung khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững người, có điều hơi thở quen thuốc khiến anh lập tức nhu tình như nước.

“Làm sao vậy?”
“Đang lo lắng cho anh cả sao?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn hơi khựng lại, sau đó gật đầu.


“Hạ Lan, có chuyện này anh muốn bàn với em.”
“Tạm thời không muốn xuất ngũ phải không?”
Thẩm Hạ Lan nói thẳng ra.

Diệp Ân Tuấn có chút buồn.

“Xin lỗi, nếu như anh xuất ngũ, rất nhiều thông tin nội bộ sẽ không lấy được, hơn nữa anh cả lần này rất nguy hiểm.”
“Em hiểu, em không trách anh, muốn làm cái thì thì đi làm đi, mặc kệ anh đưa ra quyết định gì thì em đều ủng hộ anh.”
Nụ cười trong trẻo của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn càng thêm tự trách.

“Anh bảo đảm đây là lần cuối cùng.

Sau lần này thì anh xuất ngũ, sẽ không rời xa em và con nữa.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Tuy cô biết có vài chuyện rất có khả năng sẽ không đẹp như bọn họ nghĩ, nhưng cô yêu Diệp Ân Tuấn, cô ủng hộ mọi quyết định của Diệp Ân Tuấn.

Hai người nói chuyện một lúc thì đám Lương Thiệu Cảnh quay lại..

 
Chương 1513: 1513: Chương 1512





“Hai ngươi sao không đi chơi?”
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Tối qua bị hành mệt, không muốn động.”
Tiêu Niệm Vi sững người, sau đó cười rất dâm.

Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt của cô ta thì biết cô ta đang nghĩ gì, có điều cũng không giải thích.

Bọn trẻ ngược lại chơi khá vui vẻ.

Diệp Tranh luôn ở bên cạnh trông Diệp Nghê Nghê, Tiêu Vận Ninh giống như ngựa hoang mừng rỡ, cưỡi phải gọi là ngầu, có điều thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Diệp Minh Triết.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Anh xem cô bé Vận Ninh đó liệu có phải thích Minh Triết rồi không?”
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết luôn cúi đầu, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện xung quanh.


Anh lắc đầu nói: “Không biết, con cháu tự nhiên có phúc của con cháu, chúng ta đừng can thiệp.”
“Em đâu có can thiệp chứ? Em chỉ là nghĩ mọi người tiếp xúc không tồi, có thể làm sui gia thì càng tốt.”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói, có điều càng nhìn Tiêu Vận Minh càng cảm thấy đứa trẻ này không tồi.

Vào lúc này, điện thoại của Thẩm Hạ Lan đột nhiên đổ chuông, không biết tại sao, trong lòng Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi bất an.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy số điện thoại của Khương Hiểu trên màn hình điện thoại, trái tim của cô bỗng treo lên, sự lo lắng trở nên rõ ràng.

“Làm sao vậy?”.

Ngôn Tình Ngược
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đều trắng rồi thì không khỏi hỏi han cô.

“Chồng! Ân Tuấn, anh nói xem nếu ông ngoại có chuyện gì…”
Vế sau cô không nói, nhưng Diệp Ân Tuấn rõ ràng cảm nhận được run rẩy của cơ thể Thẩm Hạ Lan.


“Sẽ không đâu, Dư Khinh Hồng đã ở trong sự giám sát của chúng ta rồi không phải sao? Nói không chừng Khương Hiểu gọi điện tới là ông ngoại bảo chúng ta tới ăn cơm?”
Diệp Ân Tuấn an ủi như vậy, nhưng cái cớ này ngay cả bản thân anh cũng có chút không tin.

Thẩm Hạ Lan lại cần một cái cớ như này.

Cô gật đầu, hít sâu một hơi, sau đó ấn nghe.

“Khương Hiểu, sao thế?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan đang run rẩy.

Sự tồn tại của Dư Khinh Hồng chính là một quả bom hẹn giờ, cô có làm tốt nữa cũng sợ cái kẽ hở gì đó, hiện nay lòng đối phó với ông cụ Tiêu của Dư Khinh Hồng đã hiện ra rồi, cô làm sao có thể không lo lắng được?
Nếu vì cô để Dư Khinh Hồng ở chỗ ông cụ Tiêu mà khiến ông cụ Tiêu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy mình tội đáng muôn chết.

Khương Hiểu nghe thấy giọng nói run rẩy của Thẩm Hạ Lan, không khỏi khựng lại, sau đó nói: “Bà chủ, ông cụ Tiêu đột nhiên ngất xỉu rồi.”
“Cái gì nói là đột nhiên ngất xỉu?”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều sắp điên rồi.

Khương Hiểu vội nói: “Đã đến bệnh viện rồi, tôi đã kiểm tra, đồ ăn đồ dùng của ông cụ đều không có vấn đề gì, hơn nữa hoa trong phòng tôi cũng chuyển ra ngoài rồi, không biết sao lại đột nhiên ngất xỉu nữa.”
“Tôi lập tức tới ngay, gửi vị trí của bệnh viện cho tôi.”.

 
Chương 1514: 1514: Chương 1513





Trái tim của Thẩm Hạ Lan không ngừng chìm xuống, tay cũng có hơi lạnh.

Diệp Ân Tuấn vội nắm chặt tay của cô, thấp giọng nói: “Không sao đâu, người lớn tuổi rồi, có khi sẽ tự dưng ngất xỉu, anh cho bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho ông ngoại, em đừng lo lắng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Hai người bởi vì chuyện này không thể không rời khỏi trước, mà bọn trẻ được đám Tô Nam và Lương Thiệu Cảnh chăm sóc.

Khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chạy đến bệnh viện, Dũng, Khương Hiểu và Dư Khinh Hồng đều có mặt.

Mắt của Dư Khinh Hồng đỏ hoe, giống như đã khóc.

Thẩm Hạ Lan liếc nhìn cô ta, hỏi thẳng Dũng: “Anh Dũng, ông ngoại của tôi như nào rồi?”
“Vẫn chưa biết, vừa đưa vào trong.”
Dũng cũng rất lo lắng.

Sau khi Diệp Ân Tuấn thấp giọng an ủi Thẩm Hạ Lan một câu thì đi tìm viện trưởng.


Thẩm Hạ Lan biết, anh đi là vì ông ngoại.

Dư Khinh Hồng cứ mãi cúi đầu ngồi ở đó, Thẩm Hạ Lan đến cũng không có phản ứng gì.

Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta, cảm xúc trong lòng cuộn trào.

Người phụ nữ này và cô chảy chung dòng máu, nhưng tâm tư tàn độc, cô ta trước đó định ra tay với ông ngoại, lần này không chừng có liên quan đến cô ta.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan một tay lôi cổ áo của Dư Khinh Hồng, lôi cô ta ra khỏi ghế.

“Có phải là cô làm không?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan nghiến răng nghiến lợi.

Mắt Dư Khinh Hồng đỏ hoe, ủy khuất nói: “Cô đang nói cái gì? Tôi làm sao có thể làm gì với ông ngoại được? Ông là người thân duy nhất trên thế gian này của tôi rồi.”
Nếu không có xảy ra chuyện của bà cụ Hoắc, Thẩm Hạ Lan có lẽ sẽ bị dáng vẻ hiện nay của Dư Khinh Hồng lừa, không lâu trước Khương Hiểu mới phát giác sát cơ của Dư Khinh Hồng, bây giờ ông cụ Tiêu xảy ra chuyện, cô thế nào cũng cảm thấy có liên quan tới Dư Khinh Hồng.

Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, hằn học nói: “Cô tốt nhất cầu nguyện đừng để tôi có được chứng cứ, nếu không tôi khiến cô trả ra cái giá cô khả năng sẽ không ngờ tới.”

“Cô đang uy hiếp tôi? Cô dựa vào đâu mà uy hiếp tôi? Thẩm Hạ Lan, đừng tưởng bản thân là vệ sĩ chính nghĩa, tôi nói cho cô biết, ông ngoại lần này ngất xỉu không có liên quan đến tôi.”
Dư Khinh Hồng muốn hất Thẩm Hạ Lan ra, nhưng thế nào cũng không làm được.

Thẩm Hạ Lan hận không thể trực tiếp bóp chết cô ta, rất muốn nhưng không được.

Nơi này là bệnh viện, ông ngoại lại là người rất chính trực cương chính, nếu để ông ngoại biết tay cô dính máu của Dư Khinh Hồng đoán chắc sẽ thất vọng.

Tâm tư rối bời ở trong đầu của Thẩm Hạ Lan cuộn trào, rất nhanh chìm xuống.

Cô buông Dư Khinh Hồng ra, ánh mắt có hơi lạnh.

“Tốt nhất không có liên quan đến cô.

Nếu không tôi sẽ khiến cô chết cũng cảm thấy là một loại xa xỉ.

Không tin cô có thể thử.”
Dư Khinh Hồng rõ ràng bị ánh mắt của Thẩm Hạ Lan dọa.

Khí thế của người phụ nữ này đã khác hắn so với lúc bà cụ Hoắc còn sống.

Có điều Dư Khinh Hồng rất nhanh phản ứng lại, đối với sự sợ sệt của mình thì có hơi tức tối..

 
Chương 1515: 1515: Chương 1514





Dựa vào đâu mà cô ta vênh véo hống hách ở trước mặt mình chứ?
Không phải cũng chỉ là đứa con mẹ sinh ra hay sao?
Cô có gì giỏi giang chứ?
Nghĩ như vậy, mắt của Dư Khinh Hồng nhìn thẳng vào Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt không phục.

Thẩm Hạ Lan cũng lười đôi co với cô ta, trực tiếp hất cô ta sang một bên, có hơi lo lắng nhìn phòng cấp cứu.

Khoảng hơn một tiếng sau, ông cụ Tiêu được đẩy ra, mấy người nhanh chóng đi tới.

“Bác sĩ, ông ngoại của tôi như thế nào rồi.”
Thẩm Hạ Lan rất là sốt ruột.

Bác sĩ ở bên trong đã nhận được điện thoại của viện trưởng, muốn làm kiểm tra toàn diện cho ông cụ Tiêu, hiện nay kết quả kiểm tra có rồi.

“Cô Diệp, ông cụ Tiêu không có gì đáng ngại, chủ yếu là não thiếu oxi, chắc là dạo này nghỉ ngơi không được tốt, tôi đã làm kiểm tra toàn diện cho ông ấy rồi, đều không có vấn đề gì, cô yên tâm đi.

Lát nữa ông cụ Tiêu có thể tỉnh lại.”
Nghe thấy bác sĩ nói như vậy, Thẩm Hạ Lan xem như đã yên tâm không ít.


Dư Khinh Hồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Hạ Lan, cô cần phải xin lỗi tôi.”
“Xin lỗi cô? Kiếp sau đi.”
Tuy lần này không nhất định có liên quan tới Dư Khinh Hồng, nhưng sát cơ đối với ông cụ Tiêu của Dư Khinh Hồng cô không thể bỏ qua.

Mấy người đẩy ông cụ Tiêu vào phòng bệnh, Diệp Ân Tuấn cũng quay lại.

Dư Khinh Hồng thấy Diệp Ân Tuấn quay lại, chủ động dựa sang một bên, giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.

Thời gian dài như vậy, Thẩm Hạ Lan có thể ngang ngược như thế, chỗ dựa vào chẳng qua là sự yêu thương của Diệp Ân Tuấn, tuy Dư Khinh Hồng muốn phá hủy sự yêu thương này, nhưng thủ đoạn của Diệp Ân Tuấn cô ta từng thấy.

Trong tình huống không thể chắc chắn một kích trúng luôn, Dư Khinh Hồng cảm thấy mình vẫn nên bảo toàn thực lực thì tốt hơn.

Thẩm Hạ Lan rất lo lắng cho ông cụ Tiêu, Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của cô nói: “Ông ngoại không sao đâu, em đừng lo lắng.”
“Ừ.”
Khương Hiểu thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng như vậy, có hơi hổ thẹn nói: “Bà chủ, xin lỗi, là tôi không chăm sóc tốt cho ông cụ Tiêu.”
“Không có liên quan đến cô, cô cũng là người, tóm lại không thể 24 giờ không ngủ mà chú ý mãi được.

Huống chi ông ngoại tôi buổi tối có nghỉ ngơi hay không, cô cũng sẽ không biết.”
Thẩm Hạ Lan không có trách tội Khương Hiểu.


Chuyện này Khương Hiểu cũng tận sức rồi.

Dũng luôn không nói chuyện, có điều khi nghe thấy ông cụ Tiêu không sao thì vẫn thở phào.

Không lâu sau, ông cụ Tiêu đã tỉnh lại.

Khi ông ta nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cả người có hơi mơ hồ.

“Hạ Lan? Sao vậy? Sao lại khóc rồi?”
Ông cụ Tiêu vừa nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp lao vào trong lòng của ông cụ Tiêu, nước mắt cũng chảy ra.

“Ông ngoại, ông không thể dọa cháu như vậy, ông có biết không, cháu sắp bị ông dọa chết rồi.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một chút run rẩy.

Ông cụ Tiêu bỗng cười ha ha.

“Con bé ngốc, ông không sao, tối qua thức hơi muộn, nhất thời có hơi choáng.

Được được được, là ông ngoại không tốt, lỗi của ông ngoại, đừng khóc nữa.

Nhìn cháu xem, cũng đã là mẹ của tụi nhỏ rồi còn thích khóc nhè như vậy, cũng không sợ bọn trẻ cười nhạo cháu.”
Tâm trạng của ông cụ Tiêu rất tốt.

“Cháu không sợ, cháu chỉ sợ ông ngoại có chuyện gì.”
Thẩm Hạ Lan giống như hờn dỗi rúc vào trong lòng ông cụ Tiêu..

 
Chương 1516: 1516: Chương 1515





Dư Khinh Hồng thấy sự quan tâm lẫn nhau của bọn họ, đột nhiên hận không thể cắn vỡ hàm răng.

Đây cũng là ông ngoại của cô ta.

Nhưng từ lúc cô ta trở về đến bây giờ, ông cụ Tiêu chưa từng ôm cô ta, mỗi ngày ngoài trừng phạt thì chính là trách móc, một câu dễ nghe cũng không có.

Cái ông lão đáng chết này!
Đều là cháu ngoại, dựa vào đâu mà thích Thẩm Hạ Lan như vậy lại không thích cô ta chứ?
Lẽ nào cô ta không phải là con gái của Tiêu Ái sao?
Nếu ông đã không thích tôi, tôi việc gì phải xem ông là ông ngoại mà kính yêu chứ?
Đáy mắt của Dư Khinh Hồng xẹt qua một tia sát ý.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng lạnh đi, dọa cho Dư Khinh Hồng vội cúi thấp đầu, nhưng thế nào cũng không che đậy được sự đố kỵ và phẫn nộ của mình.

Hai người này quá đáng quá rồi!
Thẩm Hạ Lan đáng chết!
Ông cụ Tiêu càng đáng chết!

Phàm là người đối với cô ta không tốt thì đều đáng chết!
Tay của Dư Khinh Hồng nắm chặt lại.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại, ra hiệu bằng mắt với Dũng, Dũng lập tức hiểu, khi nhìn Dư Khinh Hồng càng thêm cẩn trọng.

Thẩm Hạ Lan ngược lại không chú ý đến hành vi của Dư Khinh Hồng, nói chuyện một lúc với ông cụ Tiêu, sau khi chắc chắn ông cụ Tiêu không sao nữa mới cùng Diệp Ân Tuấn lái xe đưa ông cụ Tiêu trở về.

Người của nhà họ Tiêu ai nấy đều rất thận trọng.

Khương Hiểu càng hận không thể đưa ông cụ Tiêu vào trong phòng.

Thấy mọi người căng thẳng như vậy, ông cụ Tiêu cười nói: “Tôi đâu phải là thư sinh yếu ớt, các người căng thẳng như vậy làm cái gì? Hạ Lan, ông ngoại thật sự không sao rồi, nghe lời, đừng làm ầm ĩ.

Huống chi đứa trẻ Dư Khinh Hồng này không có to gan như vậy.”
Có lẽ ở trong lòng ông cụ Tiêu, Dư Khinh Hồng suy cho cùng là cháu ngoại của mình, là máu mủ của Tiêu Ái, huống chi những ngày này ông ta mặc kệ kêu cô ta làm gì, cô ta đều không lời oán thán mà đi làm, điều này khiến ông cụ Tiêu ít nhiều có chút để ý đứa cháu ngoại này.

Mặc kệ nói như nào, cô ta suy cho cùng là máu mủ của Tiêu Ái.


Thẩm Hạ Lan cũng không đành tranh luận gì với ông cụ Tiêu, chỉ nói: “Cháu đưa ông vào phòng.”
“Được.”
Hai ông cháu đi vào phòng.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy xung quanh không có ai, lúc này mới nói lại chuyện Dư Khinh Hồng khoảng thời gian định hại ông ta cho ông cụ Tiêu.

Sau khi ông cụ Tiêu nghe xong, lông mày nhíu chặt, đáy mắt hiện ra một tia phẫn nộ.

“Một đứa trẻ đang yên đang lành, rốt cuộc đã nuôi dạy kiểu gì? Sao lại biến thành như này? Ông là ông ngoại của nó! Nó vậy mà muốn giết ông?”
Ông cụ Tiêu thế nào cũng không ngờ đây là thật, nhưng Thẩm Hạ Lan không có lý do cũng không cần thiết phải nói dối ông ta, nhất thời ông cụ Tiêu tức tới đau lồng ngực.

Thẩm Hạ Lan vội đi tới vỗ ngực của ông ta nói: “Ông ngoại, cháu nói với ông chuyện này chính là hy vọng ông cẩn trọng, đừng bị vẻ ngoài của Dư Khinh Hồng lừa.

Không bằng như này đi, cháu tìm người đưa Dư Khinh Hồng đi, cô ta ở đây cháu chung quy không yên tâm.”
Ông cụ Tiêu lại trực tiếp từ chối.

“Không cần, nó ở đây cháu mới an toàn nhất, yên tâm đi, ông ngoại sau này sẽ chú ý.”
Ông cụ Tiêu kiên trì như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì nữa, nhưng cô cứ cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó không đúng.

Dư Khinh Hồng không có ra tay với ông cụ Tiêu sao?
Ông cụ Tiêu ngất xỉu rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là có mưu đồ?
Nếu hai khả năng đều không phải, tại sao trực giác của cô lại không tốt như vậy?.

 
Chương 1517: 1517: Chương 1516





Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn về đến nhà, cả người có hơi mệt.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bộ dạng này của cô, vội kêu má Hoàng xả nước tắm, dịu dàng nói: “Em đi ngâm mình, ngủ một lúc.

Đến giờ cơm anh gọi em.”
Thẩm Hạ Lan vốn muốn nói không có gì, nhưng thật sự là không chống đỡ được sự mất sức của cơ thể, sau đó gật đầu.

Sau khi cô về phòng ngủ, Diệp Ân Tuấn cũng đi theo.

Diệp Ân Tuấn cứ cảm thấy tinh thần của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, nghĩ lại tối qua anh quá sung sức thì không khỏi có hơi tự trách.

Khi Thẩm Hạ Lan ngâm mình, bên Diệp Ân Tuấn nhận được điện thoại, công ty có ít văn kiện cần xử lý, anh đi thẳng đến thư phòng.

Cả người Thẩm Hạ Lan ngâm trong nước ấm, mới cảm thấy hình như sống lại.

Lần này ông ngoại ngất xỉu tuy mỗi một số liệu đều đúng, cũng không có bất kỳ dấu vết chỉ về phía Dư Khinh Hồng, nhưng Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.


Có phải là cô bỏ sót cái gì không?
Hay là nói thủ đoạn của Dư Khinh Hồng cao minh rồi?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi rồi ngủ thiếp đi.

Sau khi Diệp Ân Tuấn xử lý xong văn kiện thì vào phòng ngủ, không phát hiện Thẩm Hạ Lan ở trên giường thì lập tức nhíu mày.

Anh vô thức đến phòng vệ sinh thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan dựa vào thành bồn ngủ mất rồi.

Gương mặt của cô có hơi đỏ.

Trái tim của Diệp Ân Tuấn hơi treo lên, nhanh chóng đi tới lôi Thẩm Hạ Lan ra, dùng đồ ngủ lau khô người cho cô, lại phát hiện cơ thể của Thẩm Hạ Lan nóng đến dọa người.

“Hạ Lan, Hạ Lan em tỉnh lại.”
Diệp Ân Tuấn thử gọi Thẩm Hạ Lan dậy.

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy bên cạnh có người gọi cô, có điều mí mắt rất nặng, thế nào cũng không mở ra được, cả người nóng rực khó chịu.

Cô vặn vẹo cơ thể, khó chịu muốn khóc.


“Ân Tuấn, em lạnh, em nóng.”
Cảm giác lúc nóng lúc lạnh sắp khiến Thẩm Hạ Lan phát điên.

Diệp Ân Tuấn thầm tự trách mình không quay lại sớm, anh vội vàng gọi điện cho Tiêu Niệm Vi.

Tiêu Niệm Vi vẫn ở trường đua ngựa, nghe thấy tin Thẩm Hạ Lan phát sốt thì sững người.

“Sao vậy? Khi đi không phải vẫn khỏe hay sao?”
Diệp Ân Tuấn không biết nên nói như nào.

Tinh thần lúc sáng của Thẩm Hạ Lan quả thật không tệ, chỉ là chuyện ông cụ Tiêu ngất xỉu đã khiến cô có hơi cấp hỏa công tâm.

Khi Tiêu Niệm Vi đến, Thẩm Hạ Lan đã sốt đến mức mê man, rên rỉ khó chịu.

“Sao lại sốt cao như vậy? Hai người vừa rồi đi đâu làm gì?”
Tiêu Niệm Vi nhanh chóng kiểm tra cho Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Ông ngoại ngất xỉu, chúng ta đến bệnh viện một chuyến.”
“Vậy cũng không đến mức sốt cao.”
Sắc mặt của Tiêu Niệm Vi rất nghiêm trọng.

“Trước tiên làm kiểm tra huyết tương.”.

 
Chương 1518: 1518: Chương 1517





Trong nhà Diệp Ân Tuấn có một số thiết bị kiểm tra này, Tiêu Niệm Vi trực tiếp lấy máu của Thẩm Hạ Lan rồi cầm đi kiểm tra.

15 phút sau, sắc mặt của Tiêu Niệm Vi rất là nghiêm trọng.

“Huyết tương quá cao, bước đầu phán đoán là bị viêm nhiễm.”
Tiêu Niệm Vi nghĩ đến cơ thể của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi hỏi: “Tối qua hai người không tiết chế sao?”
Vấn đề này khiến Diệp Ân Tuấn rất là ngại ngùng, có điều vì thân thể của Thẩm Hạ Lan, anh vẫn gật đầu.

“Thân thể của Hạ Lan bị tổn hại quá nghiêm trọng, sau này khi làm loại chuyện đó tốt nhất tiết chế một chút, tôi sẽ cho cô ấy truyền dịch kháng viêm truyền trước, xem thử về sau như nào rồi nói tiếp.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn lăn lộn trên thương trường nhiều năm, hiện nay ở trước mặt Tiêu Niệm Vi, vì Thẩm Hạ Lan mà ngây ra nghe dạy dỗ như học sinh tiểu học.

Tiêu Niệm Vi sau khi xử lý khẩn cấp cho Thẩm Hạ Lan, vẫn có chút không yên tâm: “Lúc này bọn trẻ để ở chỗ tôi và Tô Nam đi.

Anh chuyên tâm chăm sóc Hạ Lan.”
“Cảm ơn.”
Diệp Ân Tuấn cũng nghĩ như vậy.


Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy một dòng dung dịch mát lạnh truyền từ huyết quản ở cổ tay chảy vào cơ thể, cảm giác cơ thể lúc nóng lúc lạnh đó tạm thời dịu bớt, có điều vẫn có hơi khó chịu.

Cô ngủ trong mơ mơ hồ hồ, cũng không biết Tiêu Niệm Vi đi khi nào, khi nào truyền dịch xong.

Tuy nhiệt độ cơ thể của Thẩm Hạ Lan đã hạ xuống, có điều Tiêu Niệm Vi vẫn nói với Diệp Ân Tuấn: “Tối nay vẫn phải quan sát, tôi sợ cô ấy bị lại.

Chứng viêm của người phụ nữ chính là như này, bị thì sẽ sốt ngay.

Thân thể của Hạ Lan anh cũng biết đấy.”
“Tôi biết rồi.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu.

Tiêu Niệm Vi sau khi dặn dò mấy câu thì rời khỏi.

Diệp Ân Tuấn luôn túc trực bên cạnh Thẩm Hạ Lan.


Nhiệt độ cơ thể của Thẩm Hạ Lan lúc cao lúc thấp, trái tim của Diệp Ân Tuấn cũng lúc cao lúc thấp theo.

Anh cẩn thận chăm sóc Thẩm Hạ Lan.

Má Hoàng nhìn rồi hỏi: “Sếp Diệp, tôi đi nấu ít cháo, lát nữa bà chủ dạy thì ăn.”
“Đi đi.”
Diệp Ân Tuấn bây giờ không có tâm tư gì cả, trong lòng thấy rất áy náy.

Anh cũng quá tệ rồi.

Biết rõ thân thể của Thẩm Hạ Lan bị tổn hại nghiêm trọng, anh sao lại không khống chế được bản thân chứ?.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Thời gian buổi chiều nháy mắt đã trôi qua, đến tối thì Triệu Ninh quay về, biết Thẩm Hạ Lan bị bệnh thì mua ít hoa quả cho Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn bảo anh ta để ở một bên, tiếp tục chăm sóc Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cứ mãi không tỉnh, khi sốt cao thì Diệp Ân Tuấn hạ nhiệt vật lý cho cô, không được bao lâu thì lại tái lại.

Đến nửa đêm, nhiệt độ cơ thể của Thẩm Hạ Lan lên thẳng đến 40 độ, sốt đến mức cả người sắp phế rồi.

Diệp Ân Tuấn bị dọa chết rồi..

 
Chương 1519: 1519: Chương 1518





Anh lại gọi điện cho Tiêu Niệm Vi.

Diệp Minh Triết ở chỗ Tô Nam làm tư vấn tâm lý, Bạch Tử Đồng lại mang thai, Diệp Ân Tuấn không hy vọng bọn họ lo lắng, cho nên chỉ có thể lại làm phiền Tiêu Niệm Vi.

Sau khi Tiêu Niệm Vi đến, lông mày nhíu chặt lại.

“Không nên nha, dung dịch kháng viêm đã truyền xong, theo lý mà nói nên hạ sốt chứ, thế nào tình trạng trông càng lúc càng tệ rồi?”
Diệp Ân Tuấn có hơi hoảng.

“Vậy phải làm sao? Đi viện sao?”
“Đến viện cũng kết quả như vậy.”
Tiêu Niệm Vi làm xét nghiệm máu lần nữa cho Thẩm Hạ Lan, phát hiện chỉ số máu của cô rất cao, cao đến dọa người, cao đến bất thường.

“Sao lại như này? Khoảng thời gian này có ai vào không? Hoặc tiếp xúc với ai đó không?”
Diệp Ân Tuấn vội lắc đầu.

“Không có, tôi ở sát bên chăm sóc, má Hoàng chỉ ở trong bếp nấu ít cháo, không có lại gần.”

Tiêu Niệm Vi vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này.

“Tôi liên lạc với thầy của tôi một chút, xem thử tình hình như nào.

Theo lý chỉ là một người phụ nữ sốt do chứng viêm phụ khoa gây nên, không nên tái lại như này mới đúng.

Đối với lĩnh vực này, Diệp Ân Tuấn không hiểu, nhưng Tiêu Niệm Vi đã nói như vậy rồi, anh cũng không tiện nói gì.

“Ân Tuấn, em khó chịu.”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm, cả người vô cùng không có tinh thần.

Diệp Ân Tuấn vội ôm lấy cô.

Cơ thể của cô giống như lửa vậy, nóng đến mức tim của Diệp Ân Tuấn cũng đau đớn.

“Hạ Lan, không sao, nhất định sẽ hết, anh ở bên em.”
Giọng của Diệp Ân Tuấn cũng nghẹn ngào.


Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người mình hình như bị người khác nướng trên đống lửa, cảm giác nóng bỏng đó khiến cô sắp không kiên trì được rồi.

“Cho em nước, em muốn nước lạnh.”
Môi của Thẩm Hạ Lan khô nứt, Diệp Ân Tuấn nhìn mà cực kỳ đau lòng.

Anh nhìn sang Tiêu Niệm Vi.

Tiêu Niệm Vi lắc đầu nói: “Không thể uống nước lạnh, cho cô ấy nước ấm, nước muối cũng được.”
Diệp Ân Tuấn vội kêu má Hoàng chuẩn bị.

Thẩm Hạ Lan cầm ly nước uống ừng ực hết cả ly, đáng tiếc vẫn không làm dịu cảm giác nóng rực đó.

Cô cảm thấy mình dường như bị một đôi tay vô hình bóp chặt cổ họng, hô hấp khó khăn.

“Ân Tuấn, Ân Tuấn…”
Cô không ngừng gọi tên của Diệp Ân Tuấn, hết tiếng này đến tiếng khác trong vô thức.

.

Kiếm Hiệp Hay
Mắt của Diệp Ân Tuấn đã ươn ướt rồi.

“Xin lỗi, Hạ Lan, xin lỗi.”.

 
Chương 1520: 1520: Chương 1519





Diệp Ân Tuấn bây giờ hận không thể giết chính mình.

Nếu biết anh sẽ khiến Thẩm Hạ Lan thành ra như này, anh nói cái gì cũng sẽ không động vào cô.

Nhưng bây giờ căn bản không có thuốc hối hận có thể ăn.

Tiêu Niệm Vi biết Diệp Ân Tuấn đang tự trách, có điều lúc này bất kỳ lời an ủi gì cũng không có tác dụng, chuyện cấp bách bây giờ là khiến nhiệt độ cơ thể của Thẩm Hạ Lan hạ xuống.

Cô ta gọi video với thầy, cũng gửi báo cáo chỉ số máu và tình hình của Thẩm Hạ Lan qua, sau đó hai người nói thuật ngữ chuyên ngành, Diệp Ân Tuấn nghe mà rất là sốt ruột.

Hơn nửa tiếng sau, ý của Tiêu Niệm Vi và thầy giáo vẫn bảo thủ chữa trị.

Triệu chứng sốt nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp, bây giờ ngoài dùng thuốc để giảm nhiệt độ, còn cả không ngừng hạ nhiệt vật lý.

Diệp Ân Tuấn cũng hết cách, chỉ có thể làm theo những gì Tiêu Niệm Vi nói.

Vì để chăm sóc Thẩm Hạ Lan, Tiêu Niệm Vi trực tiếp ở lại nhà họ Diệp.


Khi trời sắp sáng, hô hấp của Thẩm Hạ Lan xuất hiện hiện tượng sốc ngắn.

Diệp Ân Tuấn thật sự sắp điên rồi.

Không phải chỉ là một trận sốt thôi sao?
Không phải chỉ là một chứng viêm nhiễm thôi sao?
Thế nào suýt nữa lấy mạng của Thẩm Hạ Lan thế?
Cả người Tiêu Niệm Vi cũng không tốt rồi.

Cô luôn tự nhận y thuật không tồi, nhưng bây giờ ở chỗ Thẩm Hạ Lan, một trận sốt đơn giản cũng khiến cô ta không xử lý được, hơn nữa Thẩm Hạ Lan còn là bạn tốt của cô ta, loại cảm giác này thật sự khiến cô ta rất áp lực, thậm chí có hơi không thở nổi.

Hai người bận bịu rất lâu mới khiến hô hấp của Thẩm Hạ Lan có trở lại, có điều nhiệt độ cơ thể của Thẩm Hạ Lan vẫn ở mức 40 độ, thuốc hạ sốt và dung dịch hạ nhiệt đều không có tác dụng.

Trên trán Tiêu Niệm Vi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

“Anh hai, không bằng gọi anh ba và chị dâu ba đến xem thử đi.”

Anh ba là Tô Nam.

Đến lúc này, cái Diệp Ân Tuấn để tâm là mạng của Thẩm Hạ Lan, chỉ cần có thể cứu được Thẩm Hạ Lan, mặc kệ ai anh cũng có thể mời.

Khi Tô Nam và Bạch Tử Đồng nhận được tin thì lập tức chạy đến.

Diệp Minh Triết ở nhà họ Tô làm tư vấn tâm lý, tự nhiên là nghe thấy rồi, cậu bé và Tô Thanh cũng theo tới.

“Lão Diệp, mẹ như thế nào rồi?”
Diệp Minh Triết mặt mày lo lắng.

Diệp Ân Tuấn thật sự không dám đối diện với đôi mắt khẩn trương đó của con trai.

Nên nói với con trai như nào đây?
Nói vì anh ham vui hại Thẩm Hạ Lan bây giờ ở giữa ranh giới sự sống và cái chết sao?
Diệp Ân Tuấn không mở miệng được.

Tô Nam vội nói: “Minh Triết, trước tiên đừng làm phiền bọn chú chuẩn đoán, cháu và Thanh ra ngoài trước được không? Tin tưởng chú và dì Bạch, còn cả dì Tiêu của cháu ở đây nữa.

Ba người bọn chú sẽ cứu được mẹ cháu.”
Diệp Minh Triết do dự một lát, gật đầu rời khỏi phòng, có điều bóng lưng rất nặng nề..

 
Chương 1521: 1521: Chương 1520





Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình thật sự là một tội nhân, anh thậm chí có hơi không thở được.

Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Ân Tuấn, Tô Nam vỗ vai của anh rồi nói: “Anh quá mệt rồi, ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi, hoặc đi rửa mặt hút điếu thuốc gì đó, ở đây giao cho chúng tôi.”
“Hạ Lan cô ấy…”
Diệp Ân Tuấn bỗng có hơi nghẹn ngào.

Hai người bọn họ bao nhiêu mưa to gió lớn cũng vượt qua rồi, sao lại bị kẹt ở chứng viêm nhiễm nhỏ nhoi như vậy chứ?
Diệp Ân Tuấn nghĩ không thông, cũng không hiểu.

Có điều Tô Nam nếu đã không hy vọng anh ở đây, anh chỉ có thể rời khỏi phòng ngủ đi ra người hít thở.

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi rồi, sắc mặt của Tô Nam có hơi nặng nề.

“Từ kết quả kiểm tra chỉ số máu cho thấy, chỉ số tế bào bạch cầu và tế bào hồng cầu của cô ấy rất cao, giống như cảm nhưng lại không giống.


Y thuật của Niệm Vi tôi không nghi ngờ, nếu Niệm Vi đã kiểm tra là bị viêm nhiễm, vậy thì tại sao tình trạng viêm lại không thuyên giảm?”
Tiêu Niệm Vi có hơi khó chịu nói: “Mọi loại thuốc tôi dùng đều dựa vào kháng viêm, nhưng mãi không có hiệu quả gì.”
Bạch Tử Đồng sau khi làm kiểm tra toàn diện cho Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Hạ Lan là bị viêm nhiễm, nhưng lại đến ùn ùn, loại triệu chứng này nhìn thế nào cũng không giống chứng viên nhiễm của phụ khoa.”
“Em nhìn ra cái gì?”
Tô Nam biết vợ của mình ở phương diện này có ít nghiên cứu, vội hỏi.

Lông mày của Bạch Tử Đồng nhíu chặt lại.

“Em nghi ngờ không phải là do nhiễm trùng từ chứng viêm trong cơ thể của Hạ Lan dẫn đến phát sốt.”
“Chị là nói nhân tố bên ngoài?”
Tiêu Niệm Vi bỗng phản ứng lại.

“Nhưng tôi từng hỏi anh hai, Hạ Lan không có một mình ra ngoài, chỉ lúc ông cụ Tiêu ngất xỉu, cô ấy đã đến bệnh viện một chuyến mà thôi.


Chẳng lẽ là nguồn lây nhiễm từ đường hô hấp gì đó để lấy cho cô ấy sao? Sức đề kháng của cô ấy bây giờ rất yếu, loại khả năng này cũng không phải không có.”
Lời của Tiêu Niệm Vi khiến Bạch Tử Đồng lắc đầu.

“Không giống là lây qua đường hô hấp, chúng ta kiểm tra toàn diện lại lần nữa, xem thử trên người Hạ Lan có vết thương ngoài gì không.”
Lời này của Bạch Tử Đồng vừa dứt thì Tô Nam cảm thấy mình nên ra ngoài rồi.

Anh ta có hơi lo lắng nhìn Bạch Tử Đồng nói: “Em nếu như mệt thì nghỉ ngơi một lát.

Có điều cố gắng tìm được nguyên nhân, nếu không anh sợ anh hai sẽ không sống được.”
Lời này của Tô Nam Bạch Tử Đồng và Tiêu Niệm Vi đều biết, hai người gật đầu.

Thấy Tô Nam rời khỏi phòng, Bạch Tử Đồng nói: “Cởi quần áo của Hạ Lan ra, tôi kiểm tra thân trên, cô kiểm tra thân dưới.”
“Được.”
Trái tim của Tiêu Niệm Vi cứ treo lơ lửng mãi.

Thẩm Hạ Lan sốt lâu như vậy, nếu như vẫn không tìm được nguyên nhân, không hạ nhiệt được, rất có khả năng Thẩm Hạ Lan sẽ sốt đến ngốc luôn..

 
Chương 1522: 1522: Chương 1521





Bạch Tử Đồng và Tiêu Niệm Vi phân công rõ ràng, từng chút tìm kiếm chỗ khả nghi trên người Thẩm Hạ Lan.

Cuối cùng nửa tiếng sau, Bạch Tử Đồng phát hiện một chấm đỏ chỉ bằng cái đầu kim ở mu bàn tay của Thẩm Hạ Lan.

“Niệm Vi, cô mau lại xem thử, đây là gì?”
Tiêu Niệm Vi vội đi tới, lông mày nhíu chặt.

“Quả nhiên là nhân tố bên ngoài.”
Tuy tìm được nhân tố bên ngoài, nhưng bọn họ không biết Thẩm Hạ Lan chịu nhân tố bên ngoài gì, bây giờ chỉ có thể rút máu của Thẩm Hạ Lan làm kiểm tra chuyên sâu hơn.

Có điều thời gian cuộc kiểm tra này có hơi dài, thế nào cũng mất bốn năm tiếng, lúc đó ai cũng không dám đảm bảo Thẩm Hạ Lan sẽ như thế nào.

Trái tim của Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng bỗng chìm xuống.

“Phải làm sao đây? Có nên nói với anh hai không?”
Bạch Tử Đồng có hơi khó chịu muốn khóc.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trải qua quá nhiều chuyện, bây giờ còn phải chịu chuyện này, bọn họ làm sao mà chịu được?

Trái tim của Tiêu Niệm Vi cũng tắc nghẹn đến khó chịu, có điều lại quả quyết nói: “Bắt buộc phải nói cho anh hai biết, huống chi anh hai và Hạ Lan luôn ở bên nhau, bọn họ tiếp xúc với ai, ai khả nghi anh hai rõ nhất.

Hai chúng ta chuẩn bị đi.

Chị dâu ba, chị kiểm tra thành phần máu của Hạ Lan, tôi và anh hai đi tìm nhân tố bên ngoài.

Mặc kệ ai tìm ra kết quả trước, cũng đều là cách duy nhất bây giờ.”
Bạch Tử Đồng cũng thừa nhận đây là lựa chọn tốt nhất, nhưng lồng ngực vẫn rầu rĩ, có hơi muốn khóc.

Hai người mau chóng hành động.

Sau khi Tiêu Niệm Vi đi ra thì nhanh chóng tìm được Diệp Ân Tuấn, nói kết quả cho Diệp Ân Tuấn.

Xung quanh Diệp Ân Tuấn bỗng trở lạnh.

“Cô nói cái gì? Ý của cô là nói có người động tay chân với Hạ Lan, Hạ Lan mới thành ra như này?”
“Phải.”
Lời của Tiêu Niệm Vi khiến mắt của Diệp Ân Tuấn lấp lòe sát khí không thể đè nén.


“Dư Khinh Hồng!”
Nếu nói ai khả nghi nhất, ngoài Dư Khinh Hồng ra thì còn có thể có ai chứ?
Lúc ở bệnh viện, Dư Khinh Hồng chọc giận Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan lôi cổ áo của cô ta, hai người duy trì một lúc.

Lấy mức độ thù hận của Dư Khinh Hồng đối với Thẩm Hạ Lan thì thấy chắc chắn là Dư Khinh Hồng rồi.

Chẳng trách Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Ông cụ Tiêu ngất xỉu chỉ là một dây dẫn, dụ Thẩm Hạ Lan tới đó, Dư Khinh Hồng dễ dàng có được cơ hội tốt để làm hại Thẩm Hạ Lan ở khoảng cách gần.

Nghĩ đến điểm này, Diệp Ân Tuấn trực tiếp đứng dậy, nói với vẻ giận dữ ngút trời: “Tôi đích thân bắt cô ta tới đây.

Minh Triết, con trông mẹ con, có bất cứ chuyện gì gọi điện cho ba.”
“Được.”
Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của Diệp Minh Triết cũng tối đi vài phần.

Cậu bé lần đầu tiên có suy nghĩ muốn giết người.

Thẩm Hạ Lan không hề hay biết những điều này, cô cảm thấy cả người bị đặt vào chảo dầu, vô cùng khó chịu và dày vò.

Cô không thể suy nghĩ, chỉ có thể không ngừng gọi tên của Diệp Ân Tuấn, bất lực mà lại tuyệt vọng.

Bạch Tử Đồng đi làm kiểm tra, Tô Niệm Vi và Diệp Ân Tuấn đến nhà họ Tiêu, Tô Nam chỉ có thể truyền dịch cho Thẩm Hạ Lan lần nữa..

 
Chương 1523: 1523: Chương 1522





Tuy không có hiệu quả gì, nhưng nhiệt độ cơ thể cũng duy trì ở 40 độ không có tăng lên nữa, anh ta chỉ có thể cầu nguyện truyền dịch ít nhiều vẫn có một tác dụng áp chế.

Khi Diệp Ân Tuấn và Tiêu Niệm Vi đến nhà họ Tiêu, ông cụ Tiêu đang được Khương Hiểu đẩy đi đi lại lại trong phòng khách.

“Làm sao vậy?”
Ông cụ Tiêu nhìn thấy Diệp Ân Tuấn tức giận đùng đùng, không khỏi hỏi một câu.

Diệp Ân Tuấn tuy lửa giận ngút trời, nhưng đối đãi với ông cụ Tiêu vẫn rất tôn kính.

Anh thu liễm sát khí toàn thân, thấp giọng nói: “Ông ngoại, Dư Khinh Hồng đâu?”
“Ở trong phòng.

Cháu tìm nó làm gì?”
“Cháu tìm cô ta có chút chuyện.”
Diệp Ân Tuấn không nói tại sao.

Sức khỏe của ông cụ Tiêu hiện nay không tốt, nếu lại biết Thẩm Hạ Lan bây giờ nguy kịch thì không biết sẽ lo lắng như nào nữa.


Nhưng Dư Khinh Hồng anh hôm nay bắt buộc phải đưa đi.

“Ông ngoại, cháu phải đưa Dư Khinh Hồng đi, lập tức ngay bây giờ.”
Diệp Ân Tuấn rất ít khi dùng lời nói cứng rắn như này nói chuyện với ông cụ Tiêu.

Anh là người như nào ông cụ Tiêu biết, hiện nay Diệp Ân Tuấn cứng rắn muốn đưa Dư Khinh Hồng đi như vậy, trái tim của ông cụ Tiêu không khỏi kêu lộp bộp.

“Dũng, đi gọi Dư Khinh Hồng ra đây.”
Ông cụ Tiêu tuy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà trực tiếp bảo Dũng đi dẫn Dư Khinh Hồng ra.

Lúc này Diệp Ân Tuấn đã thở phào.

Anh còn sợ ông cụ Tiêu không bằng lòng, đến lúc anh phải lật mặt với ông cụ Tiêu.

Dũng nghe thấy ông cụ Tiêu nói như vậy, lập tức đến phòng của Dư Khinh Hồng.


Khi Dư Khinh Hồng bị Dũng lôi ra, cô ta mỉm cười thâm hiểm.

“Thẩm Hạ Lan chết rồi sao?”
Cô ta vừa dứt lời, Diệp Ân Tuấn trực tiếp đấm một cú.

Diệp Ân Tuấn rất ít khi đánh phụ nữ, nhưng Dư Khinh Hồng là một ngoại lệ.

Nếu có thể giải quyết Dư Khinh Hồng sớm hơn, có lẽ Thẩm Hạ Lan sẽ không xảy ra chuyện.

Bọn họ ai cũng không ngờ một vô danh tiểu tốt như Dư Khinh Hồng lại có thể làm tổn hại Thẩm Hạ Lan.

Là bọn họ sơ ý rồi!
Cú đấm này của Diệp Ân Tuấn đấm Dư Khinh Hồng đến mức lồng ngực xuất huyết, cả người giống như con búp bê rách mà bay ngược ra sau.

Sắc mặt của ông cụ Tiêu bỗng thay đổi.

“Hạ Lan bị làm sao?”
“Ông ngoại, chuyện này để sau cháu sẽ nói với ông, cháu đưa người phụ nữ này đi trước, cô ta sống hay chết thì ông ngoại đừng quản.”
Sát khí toàn thân của Diệp Ân Tuấn, giống như một sứ giả đoạt mạng đến từ địa ngục.

Dư Khinh Hồng cảm thấy cằm sắp rơi rồi, trong miệng có vị ngọt ngọt..

 
Chương 1524: 1524: Chương 1523





Cô ta nhổ ra một ngụm máu tươi, cười điên dại: “Thẩm Hạ Lan có phải sắp chết rồi không? Thời gian dài như vậy rồi, cô ta chắc chết rồi! Diệp Ân Tuấn, tôi thắng rồi!”
Diệp Ân Tuấn bước lên một tiếng, một cước giẫm lên lồng ngực của cô ta, tay phải túm mái tóc dài của cô ta, ép cô ta không thể không chính diện nhìn vào gương mặt giận dữ của Diệp Ân Tuấn.

Anh nói: “Nếu Hạ Lan thật sự chết rồi, tôi sẽ xé xác cô thành vạn mảnh.”
“Vậy tôi cũng không thiệt, tôi chết có thể kéo theo cô ta, tôi vẫn hời.

Các người không phải đều không thích tôi sao? Không phải đều thích người phụ nữ Thẩm Hạ Lan đó sao? Tôi cứ muốn cô ta chết cùng với tôi đấy! Có phải là rất đau lòng không? Có phải là rất buồn không? Ha ha ha, tôi vui nha.

Chỉ cần Thẩm Hạ Lan chết thì tôi vui.”
Dư Khinh Hồng giống như kẻ điên mà bật cười ha hả, nhưng chưa cười được hai tiếng thì bị Diệp Ân Tuấn bóp chặt cổ.

Cô ta lập tức có chút không thở được, thậm chí có hơi kinh sợ.

Lúc này cô ta cuối cùng cũng ý thức được Diệp Ân Tuấn là thật sự muốn giết cô ta.

Mắt của Dư Khinh Hồng có hơi sợ hãi.


Cô ta giãy giụa, nhưng thế nào cũng không giãy ra được, chỉ có thể cảm nhận hơi thở sinh mạng trong cơ thể bị người khác rút đi từng chút.

Lông mày của ông cụ Tiêu nhíu chặt lại.

Ông ta đã từng ngây thơ cho rằng Dư Khinh Hồng sẽ thay đổi, mãi đến lúc này ông ta mới ý thức được mình đã sai đến cỡ nào.

Ông ta ngất xỉu không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Đây là chuyện duy nhất ông cụ Tiêu nghĩ tới hiện nay.

Dư Khinh Hồng mãi không có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Hạ Lan, cơ hội duy nhất chính là khoảng thời gian ở trong bệnh viện sau khi ông ta ngất xỉu.

Nếu như Dư Khinh Hồng ra tay với Thẩm Hạ Lan, khoảng thời gian đó là thời cơ tốt nhất.

Mà ông ta, là ông ngoại của Thẩm Hạ Lan, người ông ngoại một lòng một dạ thương Thẩm Hạ Lan, vậy mà trong lúc không biết gì đã tiếp tay cho Dư Khinh Hồng.

Nhận thức như này khiến lồng ngực của ông cụ cuộn trào một trận, vị máu tanh xộc thẳng lên cổ họng.


“Gia chủ.”
Dũng nhận ra sắc mặt của ông cụ Tiêu không đúng, vội vàng đi tới.

Khương Hiểu lập tức ấn lên mệnh môn của ông cụ Tiêu, sau đó thấp giọng nói: “Anh Dũng, lấy miếng sâm lại đây, mau.”
“Được.”
Khương Hiểu là người của Thẩm Hạ Lan, Dũng tự nhiên tin tưởng.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy ông cụ Tiêu như này thì trong lòng ít nhiều có hơi áy náy, có điều vì Thẩm Hạ Lan, anh quả thật không màng gì cả.

“Ông ngoại, Hạ Lan bây giờ vẫn sốt cao không giảm, ông nếu như có mệnh hệ gì, Hạ Lan cho dù tỉnh lại cũng sẽ áy náy tự trách, mong ông vì Hạ Lan nhất định phải giữ gìn sức khỏe của mình.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khàn đặc.

Ông cụ Tiêu gật đầu, trực tiếp nuốt ngụm máu tanh kia xuống.

Dư Khinh Hồng đã trợn ngược mắt.

Tiêu Niệm Vi vội nói: “Anh hai, đừng giết cô ta.

Bây giờ quan trọng nhất là hỏi ra cô ta dùng thứ gì với Hạ Lan.

Chỉ có tìm ra thứ đó chúng ta mới có thể giải độc.”
Phải..

 
Chương 1525: 1525: Chương 1524





Lúc này, Tiêu Niệm Vi chắc chắn Thẩm Hạ Lan là trúng độc rồi.

Diệp Ân Tuấn thật sự hận không thể xé xác Dư Khinh Hồng thành vạn mảnh, nhưng điều Tiêu Niệm Vi nói cũng đúng, vì Thẩm Hạ Lan, anh không thể giết cô ta.

Anh hằn học quăng Dư Khinh Hồng sang một bên.

Dư Khinh Hồng há miệng thở hổn hển, giống như một con cá xa nước.

Có điều ánh mắt của cô ta lại có chút điên cuồng và giận dữ.

“Các người mãi mãi đừng mơ biết Thẩm Hạ Lan rốt cuộc bị trúng độc gì! Mãi mãi đừng hòng biết được!”
“Muốn chết.”
Diệp Ân Tuấn lại đạp cô ta một đạp.

Dư Khinh Hồng bỗng dưng ho ra một ngụm máu tươi, sau đó há to miệng thở hổn hển.

Tiêu Niệm Vi sợ là trong cơn tức giận, Diệp Ân Tuấn thật sự giết chết Dư Khinh Hồng, vội vàng bước lên rồi nói: “Anh hai, trước tiên đưa cô ta về đi, trở về rồi lại hỏi sau.”

Ánh mắt cô ta có chút nặng nề.

Bình thường, Tiêu Niệm Vi là một bác sĩ chăm sóc cho người bị thương, nhưng mà dù sao thì thân phận bối cảnh của cô vẫn ở đó, nếu như muốn một người nói ra sự thật, cô ta có cách.

Diệp Ân Tuấn cố gắng kìm nén cơn giận ngút trời, sai hai người đưa Dư Khinh Hồng đi.

Lúc này, ông cụ Tiêu chẳng nói một câu.

Dư Khinh Hồng tự mình tìm đường chết, ông ta không thể ngăn cản, cũng không muốn ngăn.

Lúc đầu, cảm thấy dù sao thì Dư Khinh Hồng cũng là con của Tiêu Ái, bây giờ xem ra sự tồn tại của cô ta chỉ làm cho Thẩm Hạ Lan đau khổ và khó chịu, vậy thì cứ tùy ý cho bọn người Diệp Ân Tuấn đi.

Ông cụ Tiêu nhắm mắt lại, giọng nói có chút mệt mỏi: “Dũng, đẩy tôi vào nghỉ ngơi đi.”
“Để tôi đẩy ông đi, ông chủ.”
Khương Hiểu vội vàng nói.

Ông cụ Tiêu lắc đầu: “Cô đi vào trong phòng của Dư Khinh Hồng lục soát đi, lúc soát cẩn thận mỗi một ngóc ngách, nó sẽ để lại vết tích.


Nếu như ở bên phía Diệp Ân Tuấn không có cách nào cạy miệng của nó, vậy thì ít nhất cũng phải tìm ra cơ hội sống cho Hạ Lan.”
Khương Hiểu lập tức hiểu ngay.

Cô ta đi vào trong phòng của Dư Khinh Hồng.

Diệp Ân Tuấn dẫn theo Dư Khinh Hồng nhanh chóng trở về nhà tổ Diệp.

Diệp Minh Triết chờ ở cửa, lông mày nhíu chặt lại, làm cho trái tim của Diệp Ân Tuấn lộp bộp một tiếng.

“Mẹ của con, cô ấy…”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn run rẩy.

Tiêu Niệm Vi cũng có chút lo lắng.

Lúc Diệp Minh Triết nhìn về phía Dư Khinh Hồng, trong mắt xẹt qua một tia sát khí.

“Mẹ con không sao hết.”
“Làm sao có thể không có chuyện được?”
Dư Khinh Hồng là người kêu lên đầu tiên.

Không!
Sẽ không!
Tuyệt đối không có khả năng..

 
Chương 1526: 1526: Chương 1525





Vu Phong đã nói loại độc này không màu không mùi, một khi tiến vào trong cơ thể con người thì sẽ xảy ra thay đổi rất lớn, làm cho Thẩm Hạ Lan đau khổ đến chết.

Tại sao bây giờ Diệp Minh Triết lại nói là không có chuyện gì?
Trong mắt của Diệp Minh Triết là một mảnh lạnh lùng.

“Mẹ của tôi phúc lớn mạng lớn, đương nhiên sẽ không có chuyện gì, về phần dì…”
Cậu bé không nói, nhưng mà lại làm cho Dư Khinh Hồng không tự chủ rùng mình một cái.

Một đứa nhỏ mới có bốn năm tuổi, thế mà lại mang đến cho cô ta một loại cảm giác áp lực vô cùng lớn.

Không!
Là sợ hãi!
Cảm giác sợ hãi phát ra từ bên trong!
Không ai thèm quan tâm biểu cảm của Dư Khinh Hồng.


Diệp Ân Tuấn trực tiếp ném Dư Khinh Hồng cho thủ hạ, mình thì nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.

Tiêu Niệm Vi cũng rất kinh ngạc.

Bạch Tử Đồng đã nghiên cứu ra thuốc giải rồi?
Suy nghĩ này làm cho cô ta vui vẻ, nhanh chóng đi vào trong.

Diệp Minh Triết trực tiếp lấy một cây ngân châm từ trong ống tay áo, tia sáng lạnh lẽo đó dọa Dư Khinh Hồng vùng vẫy.

“Mày muốn làm cái gì?”
“Lúc nãy tôi đã gọi điện thoại cho Diệp Tranh, cậu ấy nói cho tôi biết đâm cây kim này vào một huyệt vị trong cơ thể của con người, sẽ làm cho người đó sống không bằng chết, còn kêu không thành tiếng, không thể động đậy.

Đây là lần thí nghiệm đầu tiên của tôi, có lẽ là tìm vị trí không chuẩn xác cho lắm, không chừng sẽ đâm chết dì, dì phải chuẩn bị tâm lý đó.”
Diệp Minh Triết nói rất lãnh đạm, làm cho Dư Khinh Hồng sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch.


“Mày bị điên rồi! Tao nói cho mày biết, đừng có tưởng là con nít giết người thì sẽ không chịu phạt, mày cũng phải chết thôi!”
“Đúng vậy đó, giết người thì đền mạng, dì cũng hiểu đạo lý đó mà, nhưng mà tại sao dì cứ làm ra mấy loại chuyện ngu ngốc ấy? Dì muốn giết mẹ của tôi, chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả à?”
Diệp Minh Triết đột nhiên lại cười.

Nụ cười của nó vô cùng đẹp, nhưng lại làm cho Dư Khinh Hồng run sợ trong lòng.

“Không, mày không thể, a!”
Cô ta còn chưa nói xong thì Diệp Minh Triết đã đâm vào huyệt vị nào đó trong cơ thể của cô ta.

Tiếng kêu im bặt lại.

Cơn đau kịch liệt làm toàn thân của Dư Khinh Hồng co rút, giống như là có một vạn con kiến đang gặm cắn mình, vừa đau lại vừa ngứa.

Nước mắt của cô ta không ngừng rơi ra, cầu xin nhìn Diệp Minh Triết, hi vọng là cậu bé có thể cho mình thoải mái một chút, nhưng mà Diệp Minh Triết lại cười nói: “Mặc dù tôi là một đứa con nít, nhưng mà tôi cũng biết giết người là phạm tội, cho nên tôi sẽ không giết dì.

Trước khi mẹ của tôi không có chuyện gì, dì cứ nên chịu đựng như thế đi.”
Nói xong, cậu bé ra lệnh cho thủ hạ ném Dư Khinh Hồng vào một nơi hẻo lánh, sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng của Thẩm Hạ Lan.

Lúc Tiêu Niệm Vi và Diệp Ân Tuấn đi vào trong phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan, Bạch Tử Đồng có chút ngơ ngác ngồi nhìn Thẩm Hạ Lan..

 
Chương 1527: 1527: Chương 1526





“Sao rồi?”
Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn kéo Bạch Tử Đồng lại.

“Không có chuyện gì, hạ sốt rồi.”
Tiêu Niệm Vi bước nhanh đi tới.

“Đã điều tra ra là loại độc gì chưa, nhanh như vậy đã có thuốc giải rồi à?”
Bạch Tử Đồng lắc đầu: “Vẫn chưa, vẫn còn đang phân tích máu, số liệu đột ngột lại thay đổi, đợi đến lúc tôi muốn xem thì máu đã khôi phục lại bình thường, tôi lại đến phòng ngủ xem Hạ Lan, cơn sốt của Hạ Lan cũng đã lui, tôi lấy máu kiểm tra một lần nữa, các chỉ tiêu đều phù hợp, dường như là cơn sốt cao lúc nãy chỉ là ảo giác của chúng ta mà thôi.”
“Tại sao có thể như vậy?”
Tiêu Niệm Vi chưa từng nghe tới chuyện này, không khỏi giật mình, trong lòng lại loáng thoáng có dự cảm không tốt.

Bạch Tử Đồng cũng không biết là tại sao.

Diệp Ân Tuấn vội vàng hỏi: “Tình huống hiện tại là như thế nào?”
“Hạ Lan đã hạ sốt, các chỉ tiêu sức khỏe đều bình thường.”

Bạch Tử Đồng nói vậy, Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.

Làm sao có thể?
Diệp Minh Triết bước tới, thấp giọng nói: “Con vẫn luôn trông chừng ở đây, không có bất cứ người nào vào, cũng không có bất cứ vật gì đến gần mẹ, nhưng mà nhiệt độ của mẹ lại từ từ hạ xuống, bây giờ mẹ đang ngủ, hơi thở đều đều, dáng vẻ trông có vẻ không khó chịu.”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày.

Điều này không bình thường.

Mặc kệ tại sao Thẩm Hạ Lan lại hạ sốt, chính là hiện tượng này không được bình thường.

“Đến bệnh viện, đến bệnh viện quân khu làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Hạ Lan.”
Diệp Ân Tuấn quyết định.

Bạch Tử Đồng và Tiêu Niệm Vi cũng không có ý kiến.

Mấy người bọn họ đưa Thẩm Hạ Lan đến bệnh viện quân khu.


Bọn người Tô Nam tự mình làm kiểm tra toàn diện cho Thẩm Hạ Lan.

Sau khi kiểm tra xong, sức khỏe của Thẩm Hạ Lan không có vấn đề gì, các chỉ tiêu cũng đều là giá trị bình thường.

Đối mặt với số liệu như thế này, Tiêu Niệm Vi, Bạch Tử Đồng cùng với Diệp Ân Tuấn đều trầm mặc.

“Dư Khinh Hồng đâu rồi?”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng hỏi.

Diệp Minh Triết lạnh nhạt nói: “Đang ở trong nhà, ba yên tâm đi, dì ta không chết được đâu.

Trước khi không kiểm tra được sức khỏe của mẹ xảy ra vấn đề gì, con cứ cảm thấy không an lòng, giữ lại dì ta, có lẽ là có tác dụng.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Minh Triết.

Tâm tư của đứa nhỏ này càng ngày càng kín đáo.

Tô Nam thấp giọng nói: “Hiện tại không kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì, chỉ có thể chờ đến lúc cô ấy tỉnh ngủ thì mới có thể xem xem có chỗ nào không thoải mái, nhưng mà bây giờ tôi sợ là không biết lúc nào cô ấy mới có thể tỉnh lại.

Dựa theo lý thuyết, nếu như kiểm tra sức khỏe toàn diện như thế này, bất cứ ai đi nữa cũng sẽ tỉnh dậy, nhưng mà mọi người nhìn thử đi, chị dâu lại không có dấu hiệu tỉnh lại.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom