Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1020: Chương 1020





ĐỪNG SÙNG BÁI TÔI - EM CAM TÂM SAO (4)
“Khi nhiệm vụ này kết thúc, chắc chắn tôi sẽ lập tức đến tìm em, sao có thể để em có cơ hội không nhận ra tôi được?”
Hoắc Hoành thuận miệng nhẹ giọng lẩm bẩm, Nhiếp Nhiên nhất thời không nghe rõ, “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói là tôi phải đi rồi.” Hoắc Hoành nặng nề thở dài.
Lần này anh kiếm cớ nói mình phải về nên mới dành được chút thời gian đến căn cứ ngay trong đêm, ngay cả Lý Tông Dũng cũng không biết.
Không có sự giám thị của A Hổ, chiếc thuyền đưa anh về vừa cập bến đã lập tức rời đi.

Anh thấy chiếc thuyền đã biến mất trong đêm tối thì vội vàng đổi sang cái thuyền thuê khác, bây giờ cách thời gian anh lên máy bay đã rất gần rồi.
Anh không thể ở lại đây quá lâu.
“Về thành phố A à?”
“Ừm.

A Hổ chết rồi, dù sao cũng phải để ông ta phái người khác giám thị tôi thì mới có thể làm cho ông ta yên tâm được.”

Giám thị?
A Hổ chết rồi lại bố trí một người khác ở bên cạnh anh, hành động không tín nhiệm như vậy thật sự là chuyện một người “ba ruột” làm ra à?
Nhiếp Nhiên rất buồn bực lại hỏi, “Anh từng để lộ sơ hở trước mặt ông ta à?”
Hoắc Hoành lại lắc đầu, “Chắc là không.

Ban đầu ngay cả hai chân tàn phế cũng là thật.

Nhưng dù sao tôi cũng không lớn lên bên cạnh ông ta từ nhỏ, trong lòng ông ta ít nhiều vẫn sẽ có khúc mắc.”
“Thật sao?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc, lập tức nhìn lên đùi anh.
Là tàn phế thật?.

Đọc thêm nhiều truyện ở -- TRUMTRUYE N.


ne t --
Cô luôn cho là Hoắc Hoành giả vờ!
Trời ơi, vậy sao anh lại đứng lên lại được, hơn nữa còn có thể hoạt động tự nhiên như vậy?
Thấy Nhiếp Nhiên giật mình trợn tròn mắt, Hoắc Hoành mỉm cười, hỏi: “Sao hả, em luôn nghĩ tôi giả tàn phế à?”
“Vì lấy được tín nhiệm của Hoắc Khải Lãng mà anh lại khiến chân mình bị tàn phế như vậy thật à? Vậy lần trước lúc tôi cố ý dùng trứng gà nóng chườm cho anh, còn chạm vào anh, anh thật sự không cảm nhận được gì sao?”
Hoắc Hoành cười nói: “Đương nhiên là có cảm giác rồi.

Sau khi bị thương, tôi mất một năm rưỡi rồi mới hồi phục rồi đứng lên được.”
“Anh đúng là liều mà.” Nhiếp Nhiên cảm thán từ tận đáy lòng.
“Chuyện này có là gì, em vì đạt được mục đích, có lúc ngay cả mạng cũng có thể không cần, tôi chỉ là một đôi chân mà thôi.” Rõ ràng Hoắc Hoành rất thờ ơ với đôi chân tàn phế của mình.

Nguồn:
Nhưng Nhiếp Nhiên hiểu rất rõ sự khác nhau đó.
Chết không đáng sợ, bởi vì chết là hết, vô cùng dứt khoát, không có bất cứ di chứng gì.
Nhưng tàn phế thì khác, cái kiểu sống ngắc ngoải đó, vì nhiệm vụ thậm chí còn cố ý tự phế hai chân mình, cảnh giới này nói thật cô không làm được.
Người đàn ông này thật sự quá giỏi chịu đựng.
Ánh mắt kinh ngạc khen ngợi của Nhiếp Nhiên khiến Hoắc Hoành khẽ cười, anh an ủi: “Em yên tâm, tôi không phải là kẻ ngốc để Hoắc Mân đâm tôi, tôi có tránh một chút, nếu không với lần ngoài ý muốn đó, tôi có thể chết ngay tại chỗ rồi.”.

 
Chương 1021: Chương 1021





ĐỪNG SÙNG BÁI TÔI - EM CAM TÂM SAO (5)
“Lúc ấy chắc anh đã biết kế hoạch của Hoắc Mân đối với anh rồi chứ?”
“Không biết, lúc ấy hắn chỉ gọi điện thoại hẹn tôi uống rượu, sau đó tôi đi ngay.

Đến lúc hắn liên tục chuốc rượu tôi, tôi mới cố ý giả vờ say.

Trên đường lái xe về, tôi phát hiện hắn bám theo tôi hơn nửa tiếng.

Em biết không, ngay cả ẩn nấp cơ bản nhất hắn cũng không thèm làm, tôi liếc một cái là nhìn ra ngay.”
“Sau đó tôi phát hiện phanh xe không được, cuối cùng bị hắn đâm thẳng từ phía sau, va vào khúc cua trên đường núi.”
Trái tim Nhiếp Nhiên thắt lại, “Đường núi?”
“Ừ, phía dưới có sườn núi làm giảm hậu quả, nếu không tôi đã bị xe đè thành nhân thịt rồi.”

Nhiếp Nhiên thấy anh nói đến đây thì khóe miệng tủm tỉm, tỏ vẻ rất thoải mái, dường như không có gì ghê gớm cả.
Lúc đó anh biết rõ mình rơi xuống có thể sẽ chết, còn dám không chùn bước lao xuống như vậy, cái gan này...
Giống như Lâm Hoài nói, chết vì quân phục là vinh quang của tất cả binh lính sao?
Chẳng lẽ bọn họ không chết sợ à?
“Tại sao?” Cô vô tình hỏi.
“Bởi vì tôi là một quân nhân.” Nói đến hai chữ cuối cùng, đáy mắt anh lấp lánh, rực rỡ.

Cảm giác tự hào đó khiến Nhiếp Nhiên hơi khựng lại.
“Quân nhân.” Cô thấp giọng lẩm bẩm.
Quân nhân thì sao, quân nhân không phải cũng là người sao?
Trước đây vì có thể sống tiếp cô mới liều mình làm sát thủ, đi học những thứ nguy hiểm kia.


Đó là bị ép buộc, là bất đắc dĩ.
Nhưng bọn họ thì sao?
“Hi sinh như vậy là vì cái gì?”
Đáy mắt Hoắc Hoành lướt qua vẻ kiên nghị, ngay cả nụ cười cũng giảm đi, nghiêm túc cẩn thận nói: “Vì quốc gia, vì nhân dân.”
Nhiếp Nhiên bật cười, “Nhưng nhân dân không hề biết anh, quốc gia cũng chỉ cho anh một cái chứng nhận liệt sĩ.”
Hoắc Hoành mỉm cười, “Bọn họ không cần biết tôi, bọn họ chỉ cần nhớ cho dù là nhân dân gặp phải nguy hiểm hay là quốc gia gặp phải nguy hiểm, nhóm người không tiếc bỏ tính mạng của mình cũng phải ra sức bảo vệ bọn họ là quân nhân.” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Hoắc Hoành nói như vậy, trong lòng chẳng biết tại sao lại có một cảm giác phức tạp khó hiểu.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái này, tôi sẽ hôn em đấy.” Hoắc Hoành cong môi lên, dưới ánh lửa, đôi mắt anh vô cùng thâm sâu.
Nhiếp Nhiên thu hồi tầm mắt lại, lạnh giọng chỉ cửa, nói: “Cửa ở bên kia, mời anh nhanh chóng cút đi.”
“Được.” Hoắc Hoành không nhịn được cười, đứng lên đi về phía cửa, nhưng lúc sắp bước ra cửa, anh dừng lại, quay đầu lại tiêm cho cô một liều thuốc mạnh, “Trước khi cút, tôi cảm thấy có lẽ tôi nên hỏi em, em cam tâm bỏ dở nửa chừng như vậy sao?”
Sau đó anh nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Nhiếp Nhiên đứng ở trong phòng, nhìn bóng đêm u ám ngoài cửa, đáy mắt lạnh như băng.
Gió đột nhiên thổi qua làm tắt ngọn nến, bên trong nhà truyền đến một tiếng nói nhẹ nhàng mà lạnh lùng:
“Tôi không cam tâm.”
Giống như một lời thề!.

 
Chương 1022: Chương 1022





DẸP TỰ DO ĐI - SẮP XẾP LẠI (1)
Trong đêm tối dày đặc, ánh mắt cô u ám phát sáng, gió ngoài cửa thổi vào làm bay vạt áo của cô, ngay cả tóc mái cũng nhẹ bay.

Đúng vậy, cô không cam tâm.

Vì để giải quyết Nhiếp Thành Thắng mà cô tốn nhiều thời gian như vậy, cũng hi sinh nhiều như vậy.

Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, bây giờ mà từ bỏ như vậy thì quá có lỗi với mình.

Đúng như lời Hoắc Hoành nói, cô chỉ có thể chọn một trong hai.

Nhiếp Nhiên lại ngồi suy tư, nội tâm vô cùng rối bời.


Thời gian chậm rãi trôi đi, trời bắt đầu tờ mờ sáng.

Sau núi yên tĩnh chỉ nghe được tiếng lá cây đung đưa theo gió.

Nhưng sự yên tĩnh này không kéo dài được bao lâu, buổi trưa Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ nhân lúc nghỉ trưa An Viễn Đạo không chú ý, lén vòng ra sau núi.

Hai người tìm ở sau núi một lúc, cuối cùng nhìn thấy cái nhà nát đó.

“Chị Nhiên, chị ở trong nhà gỗ một mình làm gì?” Sau khi Hoắc Hoành đi, cửa phòng vẫn mở, Hà Giai Ngọc còn chưa vào phòng đã nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngồi một mình ở bên trong.

“Đúng vậy, Tiểu Nhiên Tử, cô ngồi ngây ngốc ở đó làm gì, mau thu dọn đồ đạc đi.



Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, cau mày không hiểu hỏi: “Thu dọn đồ đạc làm gì?”
“Trở về đơn vị dự bị.

Hôm qua cô nói chuyện riêng với tiểu đoàn trưởng không phải là vì trở về đơn vị dự bị sao? Nhanh lên đi, chúng tôi thu dọn giúp cô, còn khoảng ba bốn ngày nữa là chúng ta phải đi rồi.


Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, lắc đầu nói: “Không phải, mọi người nhầm rồi.


Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc, “Nhầm rồi? Chẳng lẽ cô định không về mãi à?”
“Ừ, tạm thời chưa có ý định trở về.

”
“Tại sao?”.

 
Chương 1023: Chương 1023





DẸP TỰ DO ĐI - SẮP XẾP LẠI (2)
“Không tại sao cả, không về là không về.

Hai người mau đi đi, thời gian nghỉ trưa sắp qua rồi, cẩn thận An Viễn Đạo không tha cho hai người.

” Nhiếp Nhiên thấy phiền, dứt khoát đuổi khách.

Hà Giai Ngọc buồn bực đành nói: “Vậy chị Nhiên nghỉ ngơi đi.


Khó khăn lắm mới đuổi được hai người này đi, Nhiếp Nhiên lại bắt đầu ngây người.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bóng đêm lại kéo đến.

Nghĩ như thế nào cô cũng không nghĩ ra được một phương án giải quyết hoàn mỹ.

Đột nhiên, bên ngoài nhà gỗ vang lên tiếng bước chân, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên híp mắt nhìn ra bên ngoài.


Là Lý Kiêu!
“Sao cậu cũng đến đây?” Giọng Nhiếp Nhiên rõ ràng mất kiên nhẫn.

“Bọn họ nói cậu không về.


Nhiếp Nhiên nhếch miệng, “Sao thế, cậu cũng muốn đến khuyên tôi về à?”
“Không phải.

” Lý Kiêu lắc đầu, đi vào trong phòng, sau đó rút đồ ở thắt lưng ra.

Nhiếp Nhiên thấy vật kia thì híp mắt lại, lập tức đứng lên khỏi ghế.

“Cậu muốn làm gì!”
Thứ Lý Kiêu cầm trong tay là một khẩu súng màu đen.


“Lần trước cậu dùng súng thử tôi một lần, lần này không phải lại thử nữa chứ?” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng.

Lý Kiêu đặt khẩu súng lên bàn rồi nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ trả chiến lợi phẩm của cậu cho cậu thôi.


Chiến lợi phẩm?
Nhiếp Nhiên nhìn kĩ, đó không phải là khẩu súng A Hổ để lại sao?
Lúc đó rõ ràng cô đã ném khẩu súng này vào trong hang ổ cướp biển rồi, sao lại!
“Cậu nhặt lên à?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc hỏi.

Lý Kiêu không trả lời câu hỏi của cô mà tiếp tục nói: “Tôi nghĩ sau này chắc cậu sẽ không nổ súng nữa, giữ khẩu súng này làm kỷ niệm đi.

Hi vọng cậu đừng hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

”
Sau đó, Lý Kiêu đi thẳng ra ngoài rồi hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm khẩu súng trên bàn, cô giống như bị thần kinh mà bước chậm rãi tới gần, cầm lấy khẩu súng kia lên.

Cảm giác lạnh như băng làm cả người cô chấn động, không thể buông xuống được.

.

 
Chương 1024: Chương 1024





DẸP TỰ DO ĐI - SẮP XẾP LẠI (3)
Rất lâu sau, Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, hàng lông mi dài che phủ sự đấu tranh cuối cùng trong đáy mắt.

Bỏ đi, nếu cô đã không vứt bỏ được niềm đam mê với súng, cũng không buông bỏ được thù hận với Nhiếp Thành Thắng thì câu trả lời đã rất rõ ràng rồi, không phải sao?
Dẹp cái tự do đi!
Xác định suy nghĩ của mình xong, Nhiếp Nhiên quyết định sáng hôm sau sẽ đi tìm Lý Tông Dũng.


Cốc cốc cốc! Sau khi gõ cửa, Nhiếp Nhiên mở cửa đi thẳng vào.

Lý Tông Dũng rất dửng dưng, giống như đã sớm biết cô sẽ đến vậy, ông gấp tài liệu trong tay lại, nói: “Cô đến rồi à?”
“Vâng.


Thấy cô đứng ở trước bàn mình với sắc mặt nghiêm túc, Lý Tông Dũng cười khẽ nói: “Có gì muốn nói với tôi à?”

“Có!” Nhiếp Nhiên trịnh trọng nói: “Tôi muốn trở về.


Lý Tông Dũng suy nghĩ một lát, không đầu không đuôi nói: “Hai ngày nay tất cả mọi người đều nói di chứng tâm lý sau vết thương của cô khỏi rồi.


Nhiếp Nhiên cười khổ, “Tiểu đoàn trưởng cái gì cũng biết, cần gì phải nói đùa với tôi?”
Lần này trở về Quân khu 2 rõ ràng chính là kế hoạch của hai người bọn họ.

Cho dù Lý Tông Dũng không biết toàn bộ nội dung nhưng cái cớ di chứng sau vết thương này chắc chắn ông ta biết.

“Lần này nghĩ kĩ rồi à?”
Nhiếp Nhiên theo bản năng sờ chiến lợi phẩm ở thắt lưng mình, sau đó dùng sức gật đầu: “Vâng.



Lý Tông Dũng không bỏ sót động tác nhỏ của cô, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó vỗ mạnh lên bàn.

“Cô coi đơn vị dự bị là cái gì, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à! Tôi đã nói với ba cô là để cô ở đây rồi, lúc này tôi lại nuốt lời, thể diện của tiểu đoàn trưởng tôi để ở đâu hả?”
Nhiếp Nhiên nghe vậy thì không nghiêm túc như vừa rồi nữa: “Ngài cố ý tìm anh ta đến nói chuyện với tôi, mục đích không phải là vì để tôi trở về sao?”
“Ai tìm cậu ta đến?” Nghĩ tới chuyện này, Lý Tông Dũng lập tức nổi giận, “Tôi vốn chỉ hi vọng cậu ta có thể tìm một cơ hội nói chuyện với cô, không bảo cậu ta đích thân chạy tới vào thời khắc mấu chốt này.

Bây giờ chính là lúc đám cướp biển kia vội vàng chạy trốn, thằng nhóc đó lại vẫn dám chạy về căn cứ, đúng là không muốn sống nữa mà!”
Đáng giận hơn là sáng sớm ngày hôm sau ông mới phát hiện miếng giấy nhớ anh để lại trong phòng làm việc của mình.

Tức là buổi tối hôm đó toàn bộ căn cứ không có ai phát hiện ra một người ngoài như Hoắc Hoành đi vào đây!
Thật không biết nên nói tên nhóc này quá mạnh, hay là nói nhóm binh lính này quá kém.

Lý Tông Dũng ho khẽ mấy tiếng, cố gắng để mình có chút uy nghiêm, vừa uống nước vừa nói: “Vậy lần này cô về, còn muốn rời đi nữa không?”
“Không, tôi định học tập tử tế, tiến bộ từng ngày.

” Nguồn:
Lý Tông Dũng bị câu này của cô làm sặc nước nóng, suýt nữa là phun ra ngoài.

.

 
Chương 1025: Chương 1025





DẸP TỰ DO ĐI - SẮP XẾP LẠI (4)
Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Năm đó tên nhóc kia cũng có dáng vẻ gợi đòn như vậy.

Lý Tông Dũng tức giận lườm cô rồi mới tiếp tục nói: “Vậy cô muốn vào lớp nào? Vẫn ở lớp 6 như cũ, hoặc là tới lớp 1 giống như Lý Kiêu.


Nhiếp Nhiên nhướng mày, kinh ngạc nói: “Năng lực của tôi chắc không có tư cách đến lớp 1 chứ?”
“Cô từng ra ngoài làm nhiệm vụ, hơn nữa lần cứu viện này cũng phối hợp tương đối ăn ý với lớp 1, tổng hợp lại trình độ hai lần, cô vào lớp 1 không có bất cứ vấn đề gì cả.

” Ban đầu Lý Tông Dũng đã muốn đưa cô vào lớp 1 rồi, không phải là nói lớp 6 không tốt, chỉ là tổng thể trình độ của lớp 6 quá ngáng chân cô.

Nhiếp Nhiên suy nghĩ rồi từ chối: “Không cần đâu, tôi vẫn ở lại lớp 6.



Thân thể của cô, cô rõ nhất.

Với thể năng hiện giờ, cô không thể lập tức theo kịp nhóm người lớp 1.

“Nhưng lớp 6 sẽ liên lụy đến cô, cô cũng biết ở trong đó về cơ bản phần lớn đều là! ” Lý Tông Dũng nói đến phía sau thì dừng lại.

Nhiếp Nhiên cười nói: “Tôi tin tiểu đoàn trưởng đã có cách giải quyết.


Bạn đang
Lý Tông Dũng không hiểu nhíu mày lại.

“Chỉ cần nộp thành tích dã ngoại sinh tồn lần đó của những người trong lớp 6 lên, tôi nghĩ là muốn thiên vị ra mặt cũng khó.

” Nhiếp Nhiên cười ranh mãnh, “Đây là một cơ hội rất tốt để có thể sắp xếp lại lớp 6.


”
Lý Tông Dũng lập tức hiểu, chỉ Nhiếp Nhiên cười mắng: “Con bé gian xảo này.

”
Nhiếp Nhiên ý tứ nhìn ông ta, “Thôi đi, tiểu đoàn trưởng còn gian xảo hơn tôi.

”
“Chuyện này tôi sẽ tranh thủ giải quyết.

”
Không thể không nói cô gái này đúng là thông minh, lại có thể có suy nghĩ giống mình.

Khoảng thời gian đó sau khi xảy ra vấn đề này, ông rất lo lắng liệu nhóm người kia có gây áp lực với đơn vị dự bị không.

Sau đó ông làm lớn hẳn chuyện lên, lấy hết thành tích tập thể của những trường hợp tồn tại đặc biệt trong lớp 6 những năm qua ra cho bọn họ xem, nói rằng dã ngoại sinh tồn không quá nguy hiểm, mà là đám cậu ấm cô chiêu này quá kém.

Nhiếp Nhiên lại hỏi: “Lớp 6 đã loại trừ một nhóm người cũ như vậy, có phải cũng nên thu thêm một nhóm người mới không?”
“Cô có ý gì?” Lý Tông Dũng vừa tức vừa buồn cười: “Nói đi, cô muốn kéo ai vào lớp 6?”.

 
Chương 1026: Chương 1026





DẸP TỰ DO ĐI - SẮP XẾP LẠI (5)
Nhiếp Nhiên phóng khoáng trả lời: “Dương Thụ.


Lý Tông Dũng vừa nghe thấy thế, lập tức kinh ngạc, “Cậu ta?”
“Tiểu đoàn trưởng biết à?”
Đâu chỉ biết, có lẽ trong căn cứ này không ai không biết anh ta.

Binh lính này từ sau khi trở về vẫn luôn quỳ bên cạnh thi thể Lâm Hoài, thời tiết sắp ấm lên, dễ thối rữa, hôm qua thiêu người rồi, anh ta ôm lọ tro cốt quỳ ở đó không chịu đứng lên.

Không một ai khuyên được.

Mọi người thấy anh ta có tâm ý như vậy cũng chỉ có thể mặc kệ.

“Sao thế, định sau này để tâm đến cậu ta thật à?”
Ông ta nghe được câu chuyện này từ chỗ An Viễn Đạo, ban đầu ông ta còn không để ý đến, cảm thấy sớm muộn Nhiếp Nhiên cũng phải về đơn vị dự bị, Dương Thụ ở Quân khu 2 nên chắc chẳng thể quan tâm được.


Nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên lại đích thân đề cử Dương Thụ vào đơn vị dự bị, chuyện này khiến ông ta không thể không tìm hiểu thay học trò của mình một chút.

Vẫn nói gần quan được lợi, đến lúc đó mà có tình cảm, tên nhóc kia biết được nhất định sẽ muốn chết.

“Không thể coi là để tâm, chỉ là cảm thấy bản lĩnh dưới nước của Dương Thụ không tệ, cũng coi là đề cử một nhân tài cho tiểu đoàn trưởng.

” Nhiếp Nhiên đã đích thân thể nghiệm rồi.

Nhưng Lý Tông Dũng không biết nội tình này, nghĩ là cô muốn đi cửa sau.

“Cô chắc chắn chứ? Phải biết là nhân tài vô cùng xuất sắc mới có thể vào, cô chắc chắn cậu ta có thể sống sót ở đơn vị dự bị chứ?”
Trong giọng nói của ông vô ý lộ ra cảm giác cao hơn người một bậc khiến Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Ngài có thể để đám cậu ấm cô chiêu kia sống sót trong lớp 6, sao Dương Thụ lại không thể sống sót?”
Lý Tông Dũng thấy hơi lúng túng.

Nhiều năm qua trừ chịu thiệt ở trước mặt tên nhóc kia ra thì ông chưa từng mất thể diện như vậy.

Cô gái này sẽ không thật sự cho là có thằng nhóc kia làm chỗ dựa nên có thể không kiêng kị điều gì chứ.

Thấy Lý Tông Dũng tức giận trừng mình, Nhiếp Nhiên cũng biết mình đã nói quá lời.

Dù sao thì sự tồn tại của lớp 6 thực sự đặc biệt, không phải một mình Lý Tông Dũng có thể chống lại.

“Ngài yên tâm, đây không phải là đi cửa sau, tôi sẽ để Dương Thụ quang minh chính đại thi vào lớp 6.

” Nhiếp Nhiên lùi một bước.

Lý Tông Dũng thấy cô chịu thua thì bình phục lại tâm trạng rồi cũng đành cho qua.


“Cô tự tin như vậy à? Cô phải biết vì cô luôn ở lớp 6 nên có thể không coi đơn vị dự bị là gì, nhưng nếu như cô thật sự huấn luyện tử tế một khoảng thời gian, cô sẽ phát hiện đơn vị dự bị khác với những đơn vị khác.


Nhiếp Nhiên tự tin cười, “Lớp 1 có lẽ anh ta không vào được, nhưng nếu là lớp 6, huấn luyện ma quỷ một đoạn thời gian chắc không phải là vấn đề.


“Vậy ai huấn luyện?” Lý Tông Dũng ngẩng đầu nhìn cô hỏi.

Nhiếp Nhiên không biết đây là cái bẫy, dứt khoát nhảy xuống, chỉ mình nói: “Tôi.


Lý Tông Dũng cười ý tứ, “Cô còn nói không phải cô đang quan tâm đến cậu ta?”
Với tính tình ngoài nóng trong lạnh của cô gái này, căn bản sẽ không chủ động yêu cầu dạy người khác, cô chỉ mong kiếm chỗ nào mát mẻ để nghỉ ngơi mới đúng.

Nhưng bây giờ cô lại có thái độ khác thường, rõ ràng là bị Lâm Hoài làm cảm động.

“Tôi cho cô thời gian một tháng, sau đó dẫn cậu ta về đơn vị dự bị, tôi sẽ giữ lại vị trí lớp 6 cho cô.

” Lý Tông Dũng nghiêm mặt ra lệnh.


“Rõ, tiểu đoàn trưởng!”
Lý Tông Dũng nhìn bóng lưng cô rời đi, không nhịn được than thở thấp giọng nói với cô, “Nhóc con, cô tính rõ ràng hết mọi thứ, tương lai cô cũng tính rõ cả tình cảm không?”
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, hỏi: “Tiểu đoàn trưởng nói gì?”
Lý Tông Dũng ngậm miệng lại, dửng dưng nói: “Không sao, cô về đi.


“Rõ.

” Nhiếp Nhiên vặn chốt cửa, sau đó đi ra ngoài.

“Hi vọng tương lai thằng nhóc này sẽ không gửi gắm tình cảm sai chỗ.

” Lý Tông Dũng âm thầm lắc đầu thở dài.

.

 
Chương 1027: Chương 1027





BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (1)
Giải quyết vấn đề phiền phức này xong, trong lòng Nhiếp Nhiên lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thậm chí còn cảm thấy hơi đói bụng.

Vì vậy Nhiếp Nhiên quyết định đến phòng ăn, nhưng lúc nhìn đồng hồ treo ở đại sảnh cô lại buồn bực.
Hóa ra đã tám rưỡi rồi, cô đã nói chuyện với Lý Tông Dũng hơn một tiếng đồng hồ.

Lúc này đừng nói bữa sáng, có lẽ ngay cả cơm thừa cũng không còn.
Hay là cứ đến nhà ăn thử vận may đi.
Nhiếp Nhiên bước nhanh đến phòng ăn, từ xa đã thấy cửa phòng ăn đóng rồi.
Xong rồi, lần này hoàn toàn không vui nữa rồi.

Đúng lúc cô định trở về, một người lính cấp dưỡng đang bận rộn quét dọn trong phòng ăn vô tình nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngoài cửa.
“Nhiếp Nhiên?” Anh ta vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng ăn: “Cô đứng ở cửa làm gì? Nào nào nào, mau vào đi!”
Nói rồi anh ta chạy ra nhiệt tình kéo cô vào trong phòng ăn.
“Nhiếp Nhiên đến rồi! Mau ra đây đi!” Người lính cấp dưỡng kia nhanh chóng gọi vọng ra nhà bếp sau phòng ăn.
Những người đang bận rộn nấu bữa trưa trong phòng bếp phía sau nghe thấy thế, đều bỏ lại công việc dở dang, chạy ra ngoài.
Trong đó lớp phó Vương là kích động nhất.

Anh ta chạy đến bên cạnh Nhiếp Nhiên nhìn cô từ đầu đến chân, chắc chắn cô không bị thương, lúc này mới yên tâm.
Sau đó anh ta tỏ vẻ trách cứ: “Sao bây giờ cô mới đến đây?”
w๖ebtruy๖enonlin๖e

Nhiếp Nhiên hơi lúng túng, nhỏ giọng hỏi: “Còn cơm thừa không? Tôi hơi đói.”
“Cô còn biết đói à? Hôm qua chúng tôi làm một bàn đồ ăn ngon chờ cô, đợi cô cả một ngày mà cô không đến!” Lớp phó Vương thấy cô làm ra vẻ đáng thương, tức giận trừng cô.
Nhiếp Nhiên không hiểu hỏi: “Làm một bàn đồ ăn ngon chờ tôi? Tại sao?”.

Đam Mỹ H Văn
Hôm qua là sinh nhật của ai à?
Hay là có chuyện gì đáng để chúc mừng?
Người lính kéo cô vào trong lớp cấp dưỡng cười hì hì nói: “Đương nhiên là muốn tẩm bổ cho cô rồi.

Bởi vì cô đã làm vẻ vang cho lớp cấp dưỡng chúng ta, phải biết rằng lớp cấp dưỡng chúng ta chưa bao giờ có binh lính lợi hại như vậy.”
Hôm qua người trong đơn vị Quân khu 2 đều nói chuyện liên quan chiến tích oai hùng của Nhiếp Nhiên.

Người lớp cấp dưỡng đương nhiên cũng biết..

 
Chương 1028: Chương 1028





BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (2)
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ bày ra cái dáng vẻ tự hào vinh dự thì cảm thấy buồn cười, yếu ớt nhắc nhở: “Hình như bây giờ tôi không phải là người của lớp cấp dưỡng nữa rồi.”
Lính cấp dưỡng kia ưỡn ngực tự hào nói: “Nhưng cô đã từng là người của lớp chúng ta, hơn nữa nếu không phải do nữ binh của đơn vị dự bị kia thì bây giờ cô vẫn là người của lớp chúng ta!”
Lớp phó Vương thấy người lớp mình nói mãi không hết chuyện bèn ngắt lời: “Được rồi được rồi, nếu Nhiếp Nhiên đã kêu đói thì chúng ta đừng lề mề nữa, mau bật bếp nấu chút đồ ăn ngon cho cô ấy đi.”
“Được, tôi đi thái rau.”
“Vậy tôi đi rửa nồi.”
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ phân chia nhiệm vụ nhanh như vậy, vội vàng nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, không phải ngày hôm qua nấu một bàn đồ ăn ngon sao, bây giờ hâm nóng một chút là được, tôi không kén ăn.”
Cô thấy chờ đám người này làm xong cho mình một bàn đồ ăn có lẽ cũng đói chết rồi.
Lớp phó Vương nghe thấy thế, lắc đầu ngay, “Như vậy sao được, những món ăn đó đều để qua đêm rồi, để buổi trưa chúng tôi ăn là được.


Lần này cô làm vẻ vang cho lớp cấp dưỡng chúng ta, nhất định phải ăn ngon.”
“Thật sự không cần đâu, tôi đâu có kén chọn như vậy.

Hơn nữa, lúc dã ngoại sinh tồn đồ ăn gì mà tôi chưa từng ăn, đồ ăn qua đêm đã tốt lắm rồi.” Cô bất đắc dĩ cười nói.
Nhóm người kia vẫn muốn nói tiếp, bỗng nghe thấy tiếng nói cực kì uy nghiêm của lớp trưởng vang lên sau lưng, “Cô ấy nói không sai, làm lính cái gì mà chưa từng ăn, lúc cực đói ngay cả cỏ dại vỏ cây cũng gặm, đâu có được chiều như vậy! Hâm nóng rồi bê lên cho cô ấy đi! Lải nhải lâu như vậy, nếu như làm chậm trễ bữa trưa, xem tôi xử lý các cậu thế nào!”
Sau khi giáo huấn một trận, lớp trưởng đi thẳng vào trong phòng bếp.
Nhóm người lớp cấp dưỡng đứng ngẩn ra tại chỗ, lớp phó Vương thấy Nhiếp Nhiên không nói gì thì vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Lớp trưởng nói như vậy thôi, thật ra ngày hôm qua người làm đồ ăn nhiều nhất chính là lớp trưởng.”
“Chẳng trách lớp trưởng khăng khăng bắt ăn, hóa ra đó đều là tâm ý của anh ta.” Nhiếp Nhiên cười, sau đó cố làm ra vẻ tiếc nuối thở dài, “Thật là đáng tiếc, nếu như ăn hôm qua chắc chắn sẽ ngon hơn.”

“Cô còn nói à? Ai bảo hôm qua cô không đến, đáng đời phải ăn đồ ăn để qua đêm.” Lớp phó Vương trợn mắt nhìn cô.
Nhiếp Nhiên gãi mũi, cười kiếm cớ, “Hôm qua tôi mệt quá, về ngủ một giấc là đã qua giờ cơm rồi, cho nên cũng không tới nữa.”
Lớp phó Vương kinh hãi, “Vậy cô nhịn cả đêm à?” Sau đó anh ta lắc đầu liên tục nói: “Không được không được, đã hai ba ngày cô không ăn uống tử tế rồi, tôi đi hầm thêm canh cho cô.”
Còn không đợi Nhiếp Nhiên từ chối, lớp phó Vương đã đi ra sau bếp.
Nhìn bóng lưng bọn họ, Nhiếp Nhiên mỉm cười.

Trong cả Quân khu 2 chỉ có lớp cấp dưỡng này là mang đến cho cô ấn tượng không tệ.

Có thể là bởi vì khoảng thời gian trước, những ngày tháng sống trong lớp cấp dưỡng quá đơn thuần và bình dị chăng.

Đặc biệt là sau khi trải qua nhiều mưa bom bão đạn như vậy, lại càng thêm quý giá..

 
Chương 1029: Chương 1029





BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (3)
Chẳng bao lâu sau, đồ ăn được hâm nóng đã mang lên, Nhiếp Nhiên nhìn một bàn đầy đồ ăn mà trợn tròn mắt.

“Nhiều như vậy à?”
Cô vốn tưởng là lớp phó Vương cố ý khoa trương mà thôi, nhưng không ngờ thật sự là đầy ắp một bàn.

Nhiều như vậy làm sao mà cô có thể ăn hết!
“Không sao, cô ăn nhiều một chút, nhìn cô gầy như vậy, phải tẩm bổ nhiều vào mới được.

” Lớp phó Vương bê một bát canh vừa nấu xong lên.

Mùi thơm xông vào mũi khiến Nhiếp Nhiên lập tức múc một thìa đưa vào trong miệng, mùi vị chua ngọt vừa miệng làm cô vô cùng hài lòng.

“Thế nào, mùi vị được chứ?”
Nhiếp Nhiên híp mắt lại hưởng thụ gật đầu, khen ngợi: “Ngon lắm!”
“Ngon thì cô uống nhiều một chút, trong nồi vẫn còn.



Nhiếp Nhiên nhanh chóng uống xong bát canh rồi bắt đầu say sưa ăn.

Sau một khoảng thời gian không được ăn uống tử tế, đột nhiên có một bữa cơm phong phú như vậy khiến cô vô cùng thỏa mãn.

“Cô ăn từ từ, đừng vội, không có ai giành với cô cả.

”.

Truyện Bách Hợp
Nhiếp Nhiên vẫn mải mê ăn.

Cô đang ăn vui vẻ thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, “Chị Nhiên!”
Đũa của Nhiếp Nhiên khựng lại, cô khẽ cau mày.

Người gọi mình như vậy chỉ có Hà Giai Ngọc thôi, nhưng bây giờ rõ ràng là giọng đàn ông.

Nhiếp Nhiên nuốt miếng cơm trong miệng xuống, quay đầu lại nhìn, thấy Lưu Hồng Văn vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói: “Ông trời phù hộ, cuối cùng tôi cũng tìm được chị rồi!”
“Anh tìm tôi?”
“Đúng vậy.


Chị có thể giúp tôi một chuyện không, là chuyện liên quan tới Dương Thụ.

” Lưu Hồng Văn chống hai tay lên đùi, khom người thở hổn hển.

“Chuyện gì thế?”
“Từ sau khi sĩ quan huấn luyện Lâm đi, Dương Thụ vẫn quỳ ở trong ký túc xá của sĩ quan huấn luyện Lâm, chị mau khuyên giúp đi.

” Lưu Hồng Văn khẩn cầu nói: “Chúng tôi thật sự hết cách rồi!”
“Quỳ mãi?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nói.

Vậy chẳng phải là đã quỳ liên tục mấy ngày rồi à?
Lưu Hồng Văn gật đầu, “Đúng vậy, ai khuyên cũng không nghe, cứ quỳ mãi như vậy, một hạt cơm, một giọt nước cũng không động đến.

Tôi sợ cậu ta còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ sụp đổ mất.


“Người không ai khuyên được mà có thể nghe tôi à?” Nhiếp Nhiên nhướng mày.

Lưu Hồng Văn gật đầu rất chắc chắn, “Có thể, chắc chắn cậu ta sẽ nghe chị!” Có thể tát Dương Thụ mấy cái mà Dương Thụ còn không tức giận, chị là người đầu tiên.

Nhiếp Nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy nhân cơ hội này nói với anh ta chuyện liên quan tới đến đơn vị dự bị cũng không tệ, vì vậy vội đồng ý, “Vậy được rồi, tôi đi cùng anh một chuyến.

”.

 
Chương 1030: Chương 1030





BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (4)
“Có thật không? Tốt quá rồi!”
“Đợi đã.

” Lớp phó Vương đi tới bên cạnh cô, lấy hai cái chìa khóa trong túi áo ra đưa cho Nhiếp Nhiên, “Hai cái chìa khóa này, một là chìa khóa cửa sau phòng ăn, một là chìa khóa phòng ăn của Quân khu 2, sau này đói cô cứ đến thẳng nhà bếp.


Nhiếp Nhiên chỉ hai cái chìa khóa, nói: “Thế này không hợp quy củ đâu.


Đâu có tiêu chuẩn đãi ngộ đặc biệt như vậy.

Nếu như bị các binh lính khác hoặc là cấp trên biết, chắc chắn lớp phó Vương sẽ gặp rắc rối.

Huống hồ, nếu cô muốn vào bếp ăn thì không có chìa khóa cũng có thể vào.

“Cái gì mà quy củ hay không quy củ, công việc của chúng tôi chính là để binh lính không đói bụng, cô đói chứng minh chúng tôi làm việc không chăm chỉ! Cầm lấy đi!”
Nói rồi, anh ta nhét luôn cái chìa khóa vào trong tay Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên nhìn chìa khóa trong tay mình, vừa rồi cô tùy tiện chém gió mà thôi, không ngờ lớp phó Vương lại tưởng thật, không biết tại sao cô lại thấy ấm áp trong lòng.


Cô khẽ cười, “Cám ơn lớp phó Vương.


Lớp phó Vương cũng cười phất tay, nói: “Mau đi đi.


Nhiếp Nhiên không ngờ mình ăn một bữa cơm còn có thể thuận tiện có được hai cái chìa khóa ở bếp nên tâm tình vô cùng tốt.

Lưu Hồng Văn thấy lớp phó lớp cấp dưỡng đưa chìa khóa nhà bếp cho cô thì trợn tròn mắt.

Đãi ngộ này đúng là quá tốt rồi!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa tôi đi đi.


Lưu Hồng Văn hoàn hồn lại vội vàng gật đầu, dẫn Nhiếp Nhiên bước nhanh đến ký túc xá của sĩ quan huấn luyện Lâm.

Bạn đang
Trên đường đi, từ lời của Lưu Hồng Văn, Nhiếp Nhiên biết hôm qua thi thể Lâm Hoài đã được hỏa táng rồi, cũng đã thông báo cho người nhà của anh ta.


Nhưng bởi vì người nhà chưa đến kịp nên bắt đầu từ hôm qua, Dương Thụ đã từ quỳ trước thi thể chuyển sang quỳ trước hộp tro cốt rồi.

Anh ta ôm hộp tro cốt không chịu buông tay, không ai khuyên được.

Các sĩ quan huấn luyện và các chiến hữu trong Quân khu 2 đều thay nhau khuyên, nhưng đều không có hiệu quả gì, giống như đàn gảy tai trâu.

Sau đó thật sự không còn cách nào nữa mới đi tìm cô.

Nhiếp Nhiên nghe được điều cũng thấy đau đầu.

Rõ ràng là Dương Thụ đã bị đả kích quá lớn, cho dù cô đi khuyên cũng chưa chắc có hiệu quả.

Hai người một trước một sau vào ký túc xá của sĩ quan huấn luyện, lúc còn sống Lâm Hoài sống ở phòng số ba trên tầng hai.

Mới đến cửa tầng hai đã nghe thấy tiếng Ngô Sướng truyền từ trong căn phòng đó ra.

“Dương Thụ, được rồi, cậu quỳ lâu như vậy rồi, tôi tin sĩ quan huấn luyện Lâm ở trên trời có linh thiêng nhất định đã hiểu được.

”
“Cậu quỳ như vậy cũng không giải quyết được gì cả, ngộ nhỡ quỳ hỏng đầu gối thì lợi bất cập hại lắm.

”
“Dương Thụ, rốt cuộc cậu có nghe lời tôi nói không thế! Sao cậu lại bướng bỉnh như vậy hả!”
Nhiếp Nhiên đi tới cửa, thấy Dương Thụ ở trong phòng đưa lưng về phía mình, anh ta đang quỳ và nhìn hộp tro cốt đặt ở giữa giường.

.

 
Chương 1031: Chương 1031





BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (5)
Lưu Hồng Văn đi vào trước, “Dương Thụ! Cậu xem ai đến này!”
“Chị Nhiên!” Ngô Sướng nhìn thấy Nhiếp Nhiên ở cửa, mắt lập tức sáng lên giống như nhìn thấy cứu tinh, “Trời ơi, tốt quá rồi! Chị Nhiên, cuối cùng chị cũng đến rồi! Chị mau khuyên cậu ta đi, tôi nói rách lưỡi rồi mà cậu ta vẫn không phản ứng với tôi một câu, tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa.”
Dương Thụ nghe thấy thì nghiêng đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên tựa vào khung cửa, cười lạnh, “Vậy cứ để cho anh ta quỳ đi, chờ anh ta quỳ hỏng hai chân rồi, anh ta sẽ từ bỏ ý định.”
Đôi mắt kia sau khi nghe thấy cô nói như vậy thì sầm hẳn lại.
Lưu Hồng Văn nhìn hai bên và cảm thấy bầu không khí rất quái lạ, là người thứ ba, anh ta đi trước thì hơn, đến lúc đó ngộ thương sẽ không tốt.
“...!Chúng tôi vẫn phải huấn luyện, đi...!đi trước đây...”

Anh ta dùng khuỷu tay chọc vào eo Ngô Sướng, Ngô Sướng hiểu ý cũng vội vàng phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, chúng tôi còn phải huấn luyện, đi trước đây, hai người nói chuyện, hai người nói chuyện đi!”
Hai người tìm một cái cớ vụng về chạy thẳng đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, một người đứng ở cửa, một người quỳ ở cạnh giường.
“Định quỳ trước tro cốt cả đời à?” Nhiếp Nhiên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, đi đến bên cạnh anh ta.
Nhưng Dương Thụ không phản ứng với cô, cứ quỳ ở đó, nếu không phải vừa rồi anh ta ngẩng đầu nhìn mình, Nhiếp Nhiên thật sự tưởng là anh ta điếc luôn rồi.
Nhiếp Nhiên cúi lạy đơn giản với hộp tro cốt của Lâm Hoài.
“Tại sao hôm qua cô không đến?” Sau khi thấy cô cúi lạy hộp tro cốt, gương mặt quật cường của Dương Thụ mới dãn ra một chút.
“Tôi có việc.” Nhiếp Nhiên lạy xong rồi tìm một cái ghế ngồi ở bên cạnh anh ta.
“Cô có việc gì quan trọng hơn tiễn sĩ quan huấn luyện Lâm đoạn đường cuối cùng!” Vẻ mặt Dương Thụ lại căng lên.
“Đối với tôi mà nói, người chết rồi là chết rồi, không có đoạn đường cuối cùng gì cả.”
“Cô!” Dương Thụ tức giận, “Cô đừng quên, sĩ quan huấn luyện Lâm cũng vì cô mới chết!”
Nhiếp Nhiên hờ hững nói: “Cho nên tôi làm xong việc của mình thì lập tức tới lạy anh ta.

Nhưng Dương Thụ, anh phải nhớ: người sống vĩnh viễn quan trọng hơn người chết.


Anh không ăn không uống không ngủ quỳ như vậy, chẳng lẽ sĩ quan huấn luyện Lâm có thể tỉnh lại từ hộp tro cốt à?”
Dương Thụ nghiến răng nhìn chằm chằm hộp tro cốt trên giường, đáy mắt thoáng qua vẻ thương cảm, “Sĩ quan huấn luyện Lâm không có con, tôi muốn canh giữ cho thầy ấy đến khi người nhà của thầy ấy đến.”
Thì ra là như vậy! Nhiếp Nhiên hiểu rõ bật cười, “Không nhìn ra anh là người hiếu thuận vậy đấy.”
Dương Thụ hừ lạnh.
Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm gương mặt còn non nớt nhưng bướng bỉnh kia, cuối cùng vẫn nói: “Tôi sắp phải đi rồi.”
Dương Thụ ngẩn ra, buột miệng hỏi: “Cô định đi đâu?”
“Trở về đơn vị dự bị.”
Dương Thụ hơi khựng lại, lạnh lùng “ồ” một tiếng, sau đó không nói tiếp nữa.
“Trước khi chết sĩ quan huấn luyện Lâm nói muốn tôi quan tâm đến anh...”
Không biết có phải câu nói này đụng chạm đến Dương Thụ không, sắc mặt anh ta sầm lại, giọng nói khó chịu: “Tôi lớn hơn cô thì cần cô quan tâm cái gì, thích đi thì đi, tôi sẽ không bám lấy cô không buông, lời sĩ quan huấn luyện Lâm nói cô không cần coi là...”

Anh ta còn chưa kịp nói chữ “thật” ra thì Nhiếp Nhiên đã nói: “Tôi định đưa anh đến đơn vị dự bị.” Bạn đang
Dương Thụ kinh ngạc nhìn cô, “Cái gì?”
Đến...!đơn vị dự bị?
Anh ta không nghe lầm chứ!
“Tôi cảm thấy bản lĩnh dưới nước của anh không tệ, sau này có thể đến đội thủy quân lục chiến, làm người nhái hoạt động cả ở trên cạn và dưới nước.

Anh cảm thấy thế nào?” Dương Thụ thấy cô rất nghiêm túc, không giống như đang đùa, không biết tại sao lại đột nhiên nổi giận, quay phắt đầu đi, lạnh giọng nói: “Tôi không đi.”.

 
Chương 1032: Chương 1032





NGOÉO TAY GIAO HẸN - ANH TA LẠI LỪA MÌNH (1)
Rõ ràng Nhiếp Nhiên không ngờ Dương Thụ sẽ từ chối mình, cô cau mày hỏi, “Tại sao?”
Dương Thụ cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô thì càng bực mình hơn, “Ai thích đi thì đi chứ tôi không đi! Cô cũng đừng ở đây quấy rầy tôi!”
“Có phải anh từng bị đơn vị dự bị từ chối không?” Cô hỏi.

Cô vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng không ngờ lại nhận được phản ứng cực lớn của Dương Thụ, anh ta tức giận quát lên: “Là tôi không muốn vào, tôi không muốn vào có hiểu không hả! Ai quy định chỉ có đơn vị dự bị mới là tinh anh, đơn vị bình thường chúng tôi cũng có thể có tinh anh!”
Nhiếp Nhiên im lặng không lên tiếng, hứng thú nhìn anh ta.


Sau khi phản ứng quá khích, thấy Nhiếp Nhiên cười nghiền ngẫm như vậy Dương Thụ mới cảm thấy tâm trạng mình hơi quá, anh ta kìm nén lại, ấp úng nói: “Dù sao tôi cũng không muốn đi!”
Nhiếp Nhiên không tức giận, chỉ hứng thú tựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm anh ta, “Anh biết bây giờ anh giống cái gì không?”
“Giống cái gì?”
“Giống một đứa bé ấu trĩ giận dỗi.


“Cô nói ai ấu trĩ!”
“Năng lực của đơn vị dự bị vượt xa Quân khu 2 là sự thật.

Anh nói đơn vị bình thường cũng có thể có tinh anh, điều này tôi không phủ nhận.

Nhưng trong đơn vị dự bị, bất kể chương trình học quân sự hay huấn luyện quân sự đều tốt hơn ở đây rất nhiều, xác suất có thể tiến vào quân chủng ưu tú cũng vượt xa đơn vị bình thường.

” Nhiếp Nhiên rủ rỉ, “Anh biết rõ còn nói như vậy, chẳng lẽ không ấu trĩ à?”
“Cô không cần ở đây thể hiện sự ưu tú, tôi thừa nhận tôi không bằng cô, được rồi chứ?”
“Có phải anh quên trước khi chết sĩ quan huấn luyện Lâm đã nói gì với anh rồi không.


Bây giờ có cơ hội này nhưng anh lại từ bỏ, anh không sợ buổi tối anh ta báo mộng tìm anh à?”
Nhưng không ngờ lời nói này của cô lại động đến nỗi đau của anh ta, khiến Dương Thụ vốn đã bình tĩnh lại lập tức nổ tung lần nữa, “Đây coi là cơ hội gì, tôi dùng cái chết của thầy ấy để vào đơn vị dự bị thì được coi là cái gì? Đồng tình à? Bố thí à? Hay là bởi vì cô thương hại tôi! Tôi biết, trước khi chết sĩ quan huấn luyện Lâm bảo cô quan tâm đến tôi, nhưng tôi không cần! Tôi không thiết làm cái đuôi của người khác đâu! Tôi cũng không muốn tương lai bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nói tôi nhờ cô mới vào được đơn vị dự bị.

Tôi càng không muốn bị người khác nói tôi lợi dụng sĩ quan huấn luyện của mình để đi cửa sau.

”
Nói xong, anh ta thở hổn hển, đáy mắt tràn đầy đau thương và giận dữ giống như con thú bị thương.

Cuối cùng thì Nhiếp Nhiên đã hiểu.


Hóa ra không phải là anh ta không muốn vào đơn vị dự bị, mà là không muốn bị nói rằng giẫm lên người khác để đến đó.

Suy nghĩ kĩ lại, lúc này cô nói muốn đưa anh ta đi đúng là rất dễ khiến người khác sinh ra hiểu lầm.

Như vậy có thể nhìn ra tính cách tên nhóc này không tệ, rất chính trực, người như vậy có độ trung thành cực cao, coi như là một hạt giống tốt.

.

 
Chương 1033: Chương 1033





NGOÉO TAY GIAO HẸN - ANH TA LẠI LỪA MÌNH (2)
Nhiếp Nhiên cười khẽ, “Anh nghĩ cái gì thế, ai bảo anh đi cửa sau.

Anh vào đó cần phải thi, thành tích không đạt tiêu chuẩn anh vẫn phải ở lại Quân khu 2.


Dương Thụ ngẩn ra, sau đó lại lạnh mặt quỳ lại, “Thế thì cô đừng phí công sức nữa, tôi từng thi rồi nhưng không qua.


“Qua hay không qua anh tạm thời đừng suy nghĩ, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, rốt cuộc anh có muốn dựa vào bản lĩnh thật của mình vào đơn vị dự bị không?”
“Tôi cảm thấy Quân khu 2 rất tốt.



“! ”
Nếu không phải trước khi chết Lâm Hoài dặn dò và cô nợ anh ta nửa cái mạng thì cô sẽ không làm chuyện này đâu!
Bây giờ thì hay rồi, làm chuyện tốt còn bị từ chối, càng buồn bực hơn là cô đã nói trước với Lý Tông Dũng rồi, không ngờ người trong cuộc lại không muốn.

Càng nghĩ càng tức giận, sự kiên nhẫn vốn đã không còn lại bao nhiêu của cô bay biến sạch, “Những gì nên nói tôi đều đã nói, cơ hội chỉ có một lần, anh tự xem mà làm!”
Nói xong, cô đi ra ngoài.

Tới cửa, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, khóe miệng đầy vẻ giễu cợt và khinh thường: “Tôi thật sự rất muốn biết nếu như Lâm Hoài biết anh ta dùng tính mạng bảo vệ một binh lính không chịu hăng hái phấn đấu, thà quỳ ở đây lãng phí thời gian, đền bù cái gọi là sự thương cảm của mình chứ không muốn dùng hành động thực tế chứng minh năng lực của mình với anh ta, liệu anh ta có hối hận lúc ấy đã chặn phát súng kia không?”
Cô vừa dứt lời, thân thể Dương Thụ hơi chấn động.


Thấy đã đạt được hiệu quả, Nhiếp Nhiên lập tức vui vẻ rời đi.

Chiêu này của Hoắc Hoành thật không tệ, trước khi đi tiêm cho một liều thuốc mạnh đúng là tốt hơn so với việc ở trong phòng tốn nước bọt khuyên nhủ nhiều.

Giải quyết xong “hòn đá thối” là đã sang buổi chiều, Nhiếp Nhiên trở lại sau núi.

Nếu đã lựa chọn phải về đơn vị dự bị, vậy bắt đầu từ bây giờ cô thật sự phải bước lên con đường này rồi.

Huấn luyện thể năng đã thành chuyện không thể chậm một giây.

Thân thể này quả thực quá yếu, sức bật trong nháy mắt còn tạm, nếu bàn về sức bền thì thật sự không chịu nổi một đòn.

.

 
Chương 1034: Chương 1034





NGOÉO TAY GIAO HẸN - ANH TA LẠI LỪA MÌNH (3)
Nếu thật sự nghe Lý Tông Dũng vào lớp 1, có lẽ cô có thể bị An Viễn Đạo chỉnh chết.

Nghỉ ngơi một lúc, cô tập trung vào chân tay, hô hấp và một loạt cơ năng thân thể của mình vạch ra tất cả kế hoạch.

Bây giờ cô ở phía sau núi, nơi này địa thế gập ghềnh, cho dù là lên núi hay xuống núi đều có độ dốc nhất định, có tác dụng nhất định với việc huấn luyện sức chân.

Vì vậy, cô bắt đầu một ngày ba lần chạy lên núi xuống núi, không có miếng sắt nặng buộc vào chân mình, cô dùng đá để buộc, ăn cơm ngủ nghỉ cũng buộc, bắp thịt từ đau đớn lúc đầu dần dần trở nên tê dại.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, lặn rồi lại mọc, chớp mắt đã qua hai ngày.

Hai ngày này, cô đến phòng ăn sớm hơn các binh lính huấn luyện kia nửa tiếng, ăn xong trở về sau núi không ngừng huấn luyện, không hề có ai quấy rầy.

Cô còn chưa tự tại được lâu thì Nghiêm Hoài Vũ đã không mời mà tới.


Lúc cô mới chạy một vòng sau núi rồi về định tắm thì thấy Nghiêm Hoài Vũ không ngừng di chuyển trước sau phòng mình.

“Anh làm gì thế hả?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta như vậy, không nhịn được cau mày lên tiếng hỏi.

Nghiêm Hoài Vũ vốn đang định đứng ở cửa sổ thò đầu nhìn vào trong, nghe thấy sau lưng có tiếng nói thì giật mình, lúc thấy rõ là Nhiếp Nhiên, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Nhiên Tử, cô đi đâu thế, tôi tìm cô lâu lắm rồi.


“Lại có chuyện gì nữa?”
“Tiểu đoàn trưởng tìm cô, cô mau đi theo tôi đi”
“Tiểu đoàn trưởng?”
Nhiếp Nhiên tùy tiện lau mặt rồi theo Nghiêm Hoài Vũ đi ra ngoài, “Đi thôi.


“Đá trên chân cô! ” Nghiêm Hoài Vũ chỉ hai tảng đá trên chân cô, nhắc nhở.


Nhiếp Nhiên lập tức cởi hai tảng đá ra ném sang bên cạnh.

Khoảnh khắc cởi đá ra khiến cô cảm thấy không thăng bằng.

“Cô buộc đá đi bộ có phải là đang huấn luyện không?”
“Ừ.

” Nguồn:
Nghiêm Hoài Vũ nghe cô nói vậy thì thấy rất kỳ quái.

Bây giờ cô chỉ là một lính giữ kho, tại sao phải huấn luyện thể năng như vậy?
Không bao lâu sau, hai người đã đi từ sau núi đến căn cứ, Nhiếp Nhiên đi đến phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng nhưng lại bị Nghiêm Hoài Vũ ngăn lại.

“Tiểu đoàn trưởng không ở phòng làm việc, đang ở bên chỗ sân bay.


Sân bay? Lý Tông Dũng tới đó làm gì?
Chẳng lẽ ông ta là tiểu đoàn trưởng của đơn vị dự bị nên phải đi trước à?.

 
Chương 1035: Chương 1035





NGOÉO TAY GIAO HẸN - ANH TA LẠI LỪA MÌNH (4)
Cô nghi ngờ đi theo Nghiêm Hoài Vũ về phía sân bay.

Bên trong sân bay có tổng cộng mười một chiếc máy bay trực thăng xếp hàng ngay ngắn trên bãi cỏ.

Nhiếp Nhiên càng đi vào càng nhìn thấy có rất nhiều người đứng ở trước một chiếc máy bay trực thăng.

Người của đơn vị dự bị, còn cả người của Quân khu 2 cũng đứng ở đó.

Nhiếp Nhiên còn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ thì đột nhiên một bóng người nhỏ bé đã từ phía trước lao nhanh vào trong lòng cô, khiến cô lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

“Chị anh hùng!” Giọng nói non nớt vang lên bên eo, Nhiếp Nhiên khẽ thở dài, quả nhiên vừa rồi mình không nhìn lầm.

Là Khắc Lý!
May mà vừa rồi mình không né tránh, nếu không chắc chắn thằng nhóc này sẽ đâm vào cái máy bay trực thăng ở sau lưng mình.

Lý Tông Dũng chậm rãi đi tới, cười hiền hòa nói với Nhiếp Nhiên: “Bọn họ phải đi rồi, trước khi đi khăng khăng đòi gặp cô một lần.



“Tôi đã nghe Kha Lỗ nói rồi, cảm ơn cô đã cứu chúng tôi.

” Y An Đức đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên.

“Đúng vậy, cảm ơn cô đã cứu chúng tôi!” Mấy chục dân đảo sau lưng cũng gật đầu.

Lúc này, cái đầu tóc xù trong lòng cô chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt trong suốt như nước của Khắc Lý lấp lánh, cậu bé mỉm cười nói với cô: “Chị, chị biết không? Lúc ấy em còn nghĩ nếu chị có thể tới cứu chúng em thì tốt rồi, không ngờ chị lại đến cứu chúng em thật.


Được bọn họ cảm ơn như vậy, Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Lần này không thể coi là tôi cứu được.


Nếu như Hoắc Hoành không nói cho cô biết địa điểm có lẽ cô phải tìm rất lâu, hơn nữa cô vì Hoắc Hoành mà làm nổ hang ổ của lũ cướp biển, suýt nữa chôn sống bọn họ, cho nên thật sự không dám nhận phần công lao này.

Lý Tông Dũng nghe thấy cô nói thế thì chỉ im lặng cười.

Ông hiểu rõ hàm ý trong câu nói này của Nhiếp Nhiên.


Cô đang nhận một phần công lao thay Hoắc Hoành.

Nhiếp Nhiên chỉ các binh lính của đơn vị dự bị và Quân khu 2 nói: “Thật ra bọn họ đều có phần, nếu không nhờ bọn họ ra sức đào, cho dù tôi biết mọi người ở đâu cũng vô ích.


“Tôi biết.

” Y An Đức nhìn nhóm binh lính sau lưng, lại quay đầu lại nói với Nhiếp Nhiên: “Nhưng cho dù thế nào, tôi vẫn phải đại diện cho những người dân đảo cảm ơn cô, không có cô, chúng tôi có thể sẽ chết ở đó, thật sự cảm ơn cô!”
“Không thể nào!”
Cho dù cô không cứu người thì chắc chắn Hoắc Hoành cũng sẽ không để cho nhóm người này bị thương.

Nhưng cô nói như đinh đóng cột như vậy lại làm Y An Đức hơi hoang mang.

Nhiếp Nhiên nhìn thấy thế lập tức bồi thêm một câu, “Ý tôi là, cho dù không có tôi, nhóm binh lính này cũng sẽ cứu mọi người ra.


Đáng chết! Hôm nay cô làm sao thế! Nguồn:
Mọi người ở đây lại lập tức bừng tỉnh.

Còn Lý Tông Dũng thì cười thầm.

Cô gái này lại cũng có lúc thất thường, hơn nữa còn thất thường hai lần như vậy.

Xem ra mùa xuân của tên nhóc kia sắp đến rồi!.

 
Chương 1036: Chương 1036





NGOÉO TAY GIAO HẸN - ANH TA LẠI LỪA MÌNH (5)
Đoàn người lại kéo Nhiếp Nhiên nói đủ chuyện, Lý Tông Dũng thấy đến giờ rồi nên buộc lòng phải cắt ngang bọn họ, “Không còn sớm nữa, người bên kia đang đợi rồi.


Mọi người đều đã biết chuyện nhóm người Y An Đức trộm thuyền trở về đảo bị bắt, vì vậy bọn họ dặn dò người phía dưới nhất định phải thu xếp ổn thỏa cho nhóm người này trong thành phố, nhất định phải khiến bọn họ mau chóng quen thuộc với cuộc sống trong thành phố.

“Được được! Lần này thật sự cảm ơn mọi người!” Y An Đức lại nói với Khắc Lý trong lòng Nhiếp Nhiên: “Khắc Lý, chúng ta phải đi rồi, cháu mau buông tay ra đi.


Khắc Lý vẫn không nỡ, ôm chặt eo Nhiếp Nhiên, ngẩng đầu lên nói: “Chị anh hùng, chị còn có nhớ chuyện lần trước trên đảo không? Lần trước lúc rời đi chị không ngoéo tay với em, lần này chị nhất định phải ngoéo tay với em mới được! Chị nhất định phải ở trong đơn vị đợi em, em sẽ rất cố gắng rất cố gắng lớn lên, sau đó tới tìm chị!”
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ xíu cùng với đôi mắt trong veo kia, than nhẹ, “Được rồi, ngoéo tay nào.


Muốn đấu với Nhiếp Thành Thắng, cô nhất định phải ở lại đơn vị, không đợi dăm ba năm có lẽ cũng không đi được.

“Chị yên tâm, em nhất định sẽ trở thành binh lính ưu tú nhất!” Khắc Lý ngoéo tay với cô xong, trước khi đi còn cất giọng lanh lảnh kiên định bảo đảm với cô.

Máy bay trực thăng chậm rãi bay lên, cho đến khi trở thành một điểm đen biến mất ở chân trời.


Nhiếp Nhiên ngẩn ra, bên cạnh lại có một giọng nói vang lên, “Tôi nghe nói Dương Thụ không đồng ý với yêu cầu của cô mà vẫn quỳ ở đó.


Cô thu hồi ánh mắt, nhìn Lý Tông Dũng ở bên cạnh, thấy ông cũng đang chắp hai tay sau lưng nhìn sắc trời và cười nói: “Xem ra người ta không cảm kích lòng tốt của cô rồi.


Nhiếp Nhiên vốn vì chuyện này mà khó chịu trong lòng, bây giờ còn bị Lý Tông Dũng cười trên nỗi đau của người khác nên vô cùng bực bội.

Đáng đời cái tên đó, có bản lĩnh cứ quỳ đến chết đi!
Lý Tông Dũng thấy cô nghiến răng nghiến lợi hung dữ thì ho khan che giấu khóe miệng đang hơi cong lên, sau đó cố ra vẻ uy nghiêm nói: “Tóm lại ngày kia chúng tôi phải đi rồi, nếu cô không giải quyết được cậu ta, vậy cô cùng tôi về đi.


Nhiếp Nhiên thấy không có vấn đề gì với việc này.

Đối với Dương Thụ, cô tự nhận là đã hết tình hết nghĩa, không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian với anh ta nữa, cho nên gật đầu, coi như đồng ý.

“Đúng rồi, chuyện liên quan tới Lưu Đức ngài định giải quyết thế nào?”

Vì không muốn để cho Lý Tông Dũng phát hiện ra, cô cố ý hướng tiêu điểm tập trung lên Lưu Đức.

Lý Tông Dũng không nghi ngờ, nói: “Qua một thời gian nữa sẽ bị xử, có lẽ sẽ xử hơn mười năm.


Nhiếp Nhiên ngẩn ra, trợn to hai mắt hỏi: “Không phải là chung thân sao?”
“Không phải, sao có thể chung thân được chứ?” Nguồn:
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra, cô lại bị tên khốn kiếp Hoắc Hoành lừa rồi!
“Tên khốn này!” Cô khẽ nguyền rủa.

Anh ta cố ý nói là tù chung thân, rõ ràng không muốn để cô tới ép cung.

Đồ thiểu năng!
Lý Tông Dũng thấy đáy mắt cô tóe lửa, hình như hiểu ra mấy phần, cười hỏi: “Sao, nó nói bao lâu?”
Nhiếp Nhiên nghiến răng, rít ba chữ ra khỏi kẽ răng: “Tù chung thân.


Lý Tông Dũng nhịn cười nói: “Xem ra cô trở lại đơn vị dự bị không chỉ cần rèn luyện thể năng mà còn phải đọc nhiều sách hơn mới được.


Ông vỗ vai cô rồi xoay người rời đi.

“! ”.

 
Chương 1037: Chương 1037





TRỪNG TRỊ MẤY NGƯỜI – NGẤT RỒI (1)
Lý Tông Dũng đi rồi, các binh lính kia cũng giải tán, nhóm người Nghiêm Hoài Vũ lập tức chạy đến bên cạnh Nhiếp Nhiên.

“Chị Nhiên, ngày kia chúng em phải trở về đơn vị dự bị rồi.

” Hà Giai Ngọc mở miệng, vẻ mặt viết đầy sự quyến luyến.

Thấy Nhiếp Nhiên không nói gì, Hà Giai Ngọc thở dài, xị mặt nói: “Chị Nhiên, chị không có gì muốn nói sao?”

“Tôi nên nói gì à?” Nhiếp Nhiên cố ý dửng dưng.

Kể ra cũng lạ, rõ ràng cô đâu có đối xử quá tốt với đám người này mà tại sao bọn họ lại vẫn cứ quấn lấy cô như vậy nhỉ?
Hà Giai Ngọc nghiêm túc nói từng chữ: “Chị Nhiên, em sẽ nhớ chị!”
Dáng vẻ trịnh trọng đó khiến Nhiếp Nhiên có cảm giác như mình sắp chết đến nơi rồi.

“Đúng vậy, tôi cũng sẽ nhớ cô, Tiểu Nhiên Tử!” Nghiêm Hoài Vũ cũng lập tức phụ họa.


Phương Lượng cũng đi tới cạnh cô, nhỏ giọng dặn dò, “Được rồi.

Em vòng một vòng lớn nhìn chung cũng muốn sao được vậy rồi, vậy thì cứ thoải mái ở Quân khu 2 đi.


Nhiếp Nhiên cười nhướng mày.

Cuối cùng thì Phương Lượng cũng hiểu ra là cô không muốn ở đội dự bị.

.

 
Chương 1038: Chương 1038





TRỪNG TRỊ MẤY NGƯỜI – NGẤT RỒI (2)
Có điều, phản ứng này thật sự là quá chậm.
Nếu có thể phản ứng nhanh một chút, anh ta cũng sẽ không theo nhóm người Nghiêm Hoài Vũ làm cái việc nửa đêm tập kích điên rồ đó.
“Nếu thầy có thể sớm nghĩ ra thì sẽ không bị xử phạt như vậy.”
Nghe thấy lời châm chọc này, Phương Lượng không nhịn được trợn mắt nhìn cô, “Con bé này, không phải là vì tôi muốn tốt cho em à! Ai không muốn làm người giỏi nhất, vậy mà em...” Nói tới đây, anh ta thấy Nhiếp Nhiên nhướng mày lên với dáng vẻ hứng thú thì lại thở dài nói: “Bỏ đi bỏ đi, tôi cũng là lo nghĩ quá thôi.

Từ trước đến giờ em đều có chủ kiến riêng, năng lực mạnh, không thích đơn vị thì thôi.


Mỗi người một chí hướng, không cưỡng cầu được.”
“Cứ phải là bị xử phạt, đâm vào tường mới biết sai không?” Nhiếp Nhiên không những không an ủi mà còn tiếp tục giậu đổ bìm leo.
Phương Lượng căm hận nói: “Dù gì trước kia tôi cũng là giáo quan của em, em có thể cho tôi chút mặt mũi không hả?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, nhún vai.
Đúng lúc này, Nghiêm Hoài Vũ lại chạy đến trước mặt cô, dặn dò: “Tiểu Nhiên Tử, cô ở Quân khu 2 một mình phải sống tốt nhé, phải học cách chăm sóc mình.

Hằng ngày phải ăn cơm đúng giờ, một ngày ba bữa không được bỏ, cô gầy như vậy phải ăn nhiều thịt hơn mới được...”
“Này, không phải là sinh ly tử biệt, có cần phải nói như vậy không hả?” Hà Giai Ngọc thấy anh ta lải nhải như mẹ già, không nhịn được xen vào.
“Đương nhiên là cần thiết rồi, lần này đi không biết lúc nào mới gặp lại.”

“Không lâu đâu, chậm nhất là một tháng sẽ gặp nhau rồi.” Nhiếp Nhiên nói tự nhiên.
Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Nhiếp Nhiên chằm chằm, “Một tháng là có thể gặp...!là ý gì?”
“Chậm nhất một tháng nữa tôi sẽ trở về đơn vị.”
Cái gì?
Mấy người xung quanh, bao gồm cả Phương Lượng vừa từ bỏ ý định nghe thấy cô nói thế cũng kinh ngạc.
“Không, không đúng, mấy ngày trước cô còn nói không về mà.”
“Sau đó tôi đổi ý, chuyện này tiểu đoàn trưởng cũng đồng ý rồi.”
Đổi...!đổi ý?
Một câu nói nhẹ nhàng của cô khiến Phương Lượng từ trước đến giờ tốt tính cũng không nhịn được chửi bậy, “Mẹ kiếp, em không nói sớm? Em nói đi, có phải là em cố ý như vậy để xỉa xói tôi không hả!”
“Đúng vậy, ai bảo mọi người làm việc không một ai tính đến hậu quả, phải trừng phạt mọi người mới được.” Nhiếp Nhiên quét mắt qua từng người.
Mọi người im lặng vì cũng biết cách làm lúc đó đúng là không thỏa đáng..

 
Chương 1039: Chương 1039





TRỪNG TRỊ MẤY NGƯỜI – NGẤT RỒI (3)
Lý Kiêu im lặng rất lâu, cuối cùng cũng đứng ra, lạnh nhạt nói: “Trách nhiệm trong chuyện này chủ yếu là ở tôi, tôi có thể xin lỗi cậu.


Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt chân thành ấy thì nói: “Thôi đi, nhận lời xin lỗi của cậu, vậy chẳng phải là tôi nợ cậu một lần à?”
Lý Kiêu ngẩn ra, sau đó hiểu cô đang nói chuyện nổ súng sau đó.

Hà Giai Ngọc thấy hai người bọn họ nhìn nhau, cô ta sợ lại xảy ra vấn đề gì nữa nên lập tức chuyển đề tài, hỏi: “Chị Nhiên, lần này trở về chị có đi nữa không?”
“Không đi nữa.



“Vậy thì tốt quá rồi, em về sẽ dọn giường cho chị.

” Hà Giai Ngọc xung phong nhận việc.

Nhiếp Nhiên cười, “Trước khi thu dọn giường của tôi, cô không nên dọn dẹp cho chị Kiêu nhà cô à? Hình như cậu ấy sắp phải rời khỏi lớp 6 rồi.


Quả nhiên, nhắc tới chuyện Lý Kiêu phải đi, nụ cười đắc ý vừa rồi của Hà Giai Ngọc lập tức biến mất.


“Đúng vậy, lần này về chị Kiêu phải vào lớp 1 huấn luyện rồi.

” Cô ta nhìn Lý Kiêu ở bên cạnh, lên tinh thần nói: “Nhưng không sao, chị Kiêu ở lớp 1 thì sau này vẫn có thể thường xuyên gặp, dù sao cũng cùng một đơn vị.


Hơn nữa quan trọng nhất chính là chị Nhiên sắp trở lại rồi.

Điều này ít nhiều cũng có thể giảm bớt thương cảm khi chị Kiêu phải đi.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom