Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 811


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Đang định mời họ đi thì Cảnh Thiên lên tiếng: “Công chúa Nhiễm Lạc, thứ nhất là tôi thật sự không để bụng
chuyện xảy ra bên ngoài, vì vậy cô không cần3 xin lỗi tôi đầu”
Xin lỗi cái quái gì!
Dở hơi à!
Đế Nhiễm Lạc còn chưa kịp lên tiếng thì Cảnh Thiên đã nói tiếp: “Thứ hai, nế1u có thật sự không để ý nữa thì
chúng ta không cần phải nói chuyện làm gì. Dù sao chúng ta vừa không phải kẻ thù, cũng không phải bạn bè, sau
này gặp9 nhau coi như không quen biết là được.”
“Thứ ba, lúc nãy trên sân khấu công chúa Nhiễm Lạc giới thiệu rằng cô có một thương hiệu tên là Tôn T3hượng,
vừa hay tôi cũng biết thương hiệu này, ở đó quy tụ rất nhiều nhà thiết kế tài năng. Cô tìm tôi lúc này, nếu không
phải để xin lỗi thì chắc là 8để lôi kéo rồi.”
“Nhưng hôm nay cô cũng chứng kiến rồi đấy, em trai tôi có thiên phú thiết kế hơn người, nó có ý định thành lập
một thương hiệu riêng, vì vậy không hề có ý định đi theo cô. Nếu có đầu quân thì nó cũng sẽ trở thành nhà thiết kế
của Chloe. Dù sao trên trường quốc tế, Chloe cũng có tên tuổi hơn Tôn Thượng nhiều. Vậy nên công chúa Nhiễm
Lạc nên về đi thì hơn.”
Cảnh Thiên nói liền một mạch khiến Đế Nhiễm Lạc có lời muốn nói cũng bị nghẹn họng, hoàn toàn không biết phải
nói gì.
Bỗng có người gõ cửa: “Vào đi.”
Cảnh Thiên vừa dứt lời thì cửa mở ra, là Chiến Lê Xuyên.
Đế Nhiễm Lạc vừa nhìn liền bắt gặp ánh mắt của Chiến Lê Xuyên, sau đó cả người cô ta như bị điểm huyệt vậy,
đứng bất động tại chỗ.
Chiến Lê Xuyên chỉ liếc mắt nhìn xung quanh mà thôi, ánh mắt anh không dừng lại trên người Đế Nhiễm Lạc.
Khi nhìn thấy vợ mình, Chiến Lê Xuyên mới mỉm cười ôn hòa với Cảnh Kiệt, khen ngợi: “Tiểu Kiệt, em giỏi lắm”
Cảnh Kiệt lập tức cười ngây ngô, ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh rể”
Anh rể giỏi giang như vậy, được anh rể khen ngợi, cậu cũng cảm thấy mình là một người rất ưu tú đấy.
“Anh rể?” Đế Nhiễm Lạc nghe xong thì không bình tĩnh nổi.
Lúc này Chiến Lê Xuyên mới chú ý đến Đế Nhiễm Lạc, anh nhìn về phía cô ta, khí thế lập tức trở nên cao ngạo. Anh
không định nói chuyện mà đợi đối phương lên tiếng.
“Anh… anh chẳng phải là Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn AUPU – Chiến Lê Xuyên sao?”
Bởi vì nước B không lớn lắm, cộng thêm nền kinh tế không quá mạnh nên hai cô con gái nhà họ Để không định tìm
đại một người đàn ông ở nước B để kết hôn.
Họ là công chúa nên chắc chắn phải lấy chồng, so với việc cưới một người đàn ông không có tiếng tăm gì ở nước B,
còn không bằng gả vào hào môn.
Mấy nhà giàu có hậu thuẫn bên chính trị quân đội gì đó, hoặc giàu nứt đố đổ vách tiền nhiều tiêu không hết thực
thụ ấy.
Cô ta đã nhắm được mấy người. Thứ tự lần lượt là Đỗ Ngôn Tranh, Chiến Lê Xuyên và Phát Trạch Hầu Nhất nước
R.


Nhưng ý của cụ là Chiến Lê Xuyên thích hợp hơn.
Bởi vì xuất thân của anh đơn thuần, trong dòng họ không có ai làm trong giới chính trị quân đội, nhà lại giàu có, hoàn toàn có thể đến
sống tại nước B. Tốt nhất là chuyển toàn bộ tài sản sang nước B.
Lúc trước Chiến Lê Xuyên bị liệt nên cô ta đã bỏ qua suy nghĩ
sôi trào, nên đã chọn luôn Chiến Lê Xuyên.
Về sau, buổi họp báo của Tập đoàn AUPU khiến cô ta nhiệt huyết
Cô ta vốn định sau khi cuộc thi này kết thúc, đạt được thành tích sẽ bảo bố cô ta mời Chiến Lê Xuyên đến theo hình thức dự tiệc. Cô
ta cũng tin rằng một doanh nhân bình thường, không một ai sẽ từ chối khi được công chúa theo đuổi.
 
Chương 812


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Nhưng đừng nói là quán quân cuộc thi chung kết, đến bán kết còn không giành được hạng nhất. Hơn nữa còn gặp
Chiến Lê Xuyên ở 3đây.
Ánh mắt Đế Nhiễm Lạc dừng trên bàn tay đang nắm tay Cảnh Thiên của Chiến Lê Xuyên, trong lòng bùng lên ngọn
lửa1 đố kị.
“Tôi là Chiến Lê Xuyên, có chuyện gì sao?”
“Sao anh lại nắm tay Cảnh Thiên? Anh có quan hệ gì với ng9ôi sao nhỏ bé này?”
Không thể không nói, EQ của Đế Nhiễm Lạc khá đáng ngại.
“Công chúa Nhiễm Lạc buồn cười t3hật đấy. Cô là gì của anh ấy? Lại là gì của tôi vậy? Anh ấy và tôi có quan hệ gì
cũng cần phải báo cáo với cô à?” Ham muốn c8hiếm hữu đối với Chiến Lê Xuyên của Cảnh Thiên lại lập tức bùng
lên.
Sau khi phản pháo Đế Nhiễm Lạc, Cảnh Thiên chắc chắn rằng do suốt ngày gặp phải loại phụ nữ không có mắt như
thế này nên ham muốn chiếm hữu và ham muốn bảo vệ của cô mới bị kích thích.
Dù sao Chiến Lê Xuyên cũng đẹp trai như vậy, cần phải bảo vệ kỹ càng.
Thiện cảm của ban giám khảo đang ở bên cạnh đối với Đế Nhiễm Lạc bay sạch.
Cô công chúa này bị sao vậy?
Đế Nhiễm Lạc chỉ muốn cho Cảnh Thiên hai cái tát, nhưng giám khảo cứ ở lì đây không chịu đi, nên cô ta không
thể khiến Cảnh Thiên phải đẹp mặt được.
Thế là cô ta quay sang nói với Chiến Lê Xuyên: “Chào cậu ba, tôi là công chúa Đế Nhiễm Lạc của nước B”
Thái độ thân thiện này của Đế Nhiễm Lạc đối với Chiến Lê Xuyên khác một trời một vực khi đối với Cảnh Thiên.
Lúc này cô ta hơi tinh nghịch nói: “Bố tôi vẫn luôn muốn gặp cậu ba, hai ngày trước còn bảo tôi là ông đang định tổ
chức một buổi tiệc. Nếu đã gặp cậu ba ở đây thì tôi cũng xin được gửi lời mời luôn. Mong cậu ba sẽ tới tham dự bữa
tiệc của nước B chúng tôi.”
Đương nhiên Chiến Lê Xuyên cũng cảm nhận được mùi thuốc súng giữa vợ mình và cô gái này.
“Xin lỗi, tôi rất bận, chỉ sợ không có thời gian tham gia bữa tiệc do thân vương tổ chức, xin lỗi.”
Nói xong, Chiến Lê Xuyên quay sang nhìn Cảnh Thiên, dịu dàng như một chú chó to, hỏi: “Vợ, mình đi được
chưa?”
“Vợ!” Đế Nhiễm Lạc lại cao giọng: “Anh kết hôn rồi à? Hay là… gọi vợ chỉ là cách gọi thân mật của đàn ông đối với
phụ nữ thôi?”
Đương nhiên là Chiến Lê Xuyên nhìn ra dã tâm của cô gái này đối với mình, anh rất coi thường, không muốn để ý
đến cô ta nữa. Nhưng để thể hiện trước mặt vợ, anh vẫn nói: “Tôi sẽ không gọi người phụ nữ không có quan hệ với
tôi là vợ. Cô này, cô đang chẩn đường chúng tôi đấy, phiên cô nhường đường cho
Tuy Đế Nhiễm Lạc là công chúa nước B, nhưng đó là của nước B chứ không phải của anh.
Công chúa trong lòng anh là vợ anh, hoặc là nếu sau này may mắn, anh còn có thể có thêm một công chúa nhỏ nữa.
Vì vậy Chiến Lê Xuyên chẳng buồn gọi cô ta là “công chúa Nhiễm Lạc” mà bình đẳng gọi là cô, khiến Đế Nhiễm
Lạc tức đến ngơ ngác.
Đúng là đến cả sự tôn trọng cơ bản cũng không có.
Thấy Chiến Lê Xuyên nắm tay Cảnh Thiên định rời đi, Đế Nhiễm Lạc sốt ruột nói: “Cậu ba, đó là quốc yến của nước
B đấy, anh không nể mặt nước B như vậy sao?”
Chiến Lê Xuyên quay lại nhìn Đế Nhiễm Lạc: “Chẳng phải cô vừa mới nói bố cô tổ chức tiệc sao?”
“Là bố tôi…”


“Bố cô là hoàng đế của nước B à?”
“Tuy bố tôi chỉ là thân vương, nhưng ông ấy.”
“Nếu chỉ là thân vương thì chẳng dính dáng gì đến quốc yến cá. Hơn nữa dù là quốc yến thì tôi cũng là người nước Z, cho dù bận việc
không thể đến được thì cũng không phải là chuyện gì không
Đế Nhiễm Lạc: ..
tế hiểu được đúng không?”
 
Chương 813


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Đi thôi” Chiến Lê Xuyên nhìn Cảnh Thiên, ánh mắt lạnh lùng lập tức trở nên dịu dàng, ngay cả ánh mắt nhìn Cảnh
Kiệt cũng rấ3t ôn hòa.
Cảnh Thiên rất hài lòng về thái độ của Chiến Lê Xuyên đối với những cô gái khác, ngoan ngoãn theo chồng 1rời đi.
Đế Nhiễm Lạc không gọi họ lại nữa.
Không ngờ Cảnh Thiên lại là vợ của Chiến Lê Xuyên, vậy cô ta ch9ính là mợ nhà họ Chiến rồi.
Người như vậy chắc chắn không thiếu tiền, để em trai của cô ta đến nước B làm nhà thiế3t kế thì đúng là còn không
bằng cô ta tự nâng đỡ Cảnh Kiệt.
Thảo nào cô ta lại chảnh như vậy, hóa ra là câu được đ8ại gia.
Vốn dĩ Đế Nhiễm Lạc có ba mục tiêu trên phương diện chọn đối tượng, nhưng bây giờ mục tiêu của cô ta chỉ có
một. Đó chính là Chiến Lê Xuyên.
Cảnh Thiên không rảnh bận tâm mấy chuyện vớ vẩn của Đế Nhiễm Lạc, dù sao thì cũng cách cổ xa như vậy. Với cả
dù cô có đắc tội, cho dù cô ta có kể với hoàng để nước B đi chăng nữa thì bố mẹ cô cũng không nhận bên đó nữa rồi.
Ai bảo đối phương hại chết bà nội có chứ, còn muốn hại chết mẹ cô nữa à?
Sau khi Chiến Lê Xuyên dẫn Cảnh Thiên và Cảnh Kiệt đi ra, họ lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt của
nhóm người bên ngoài.
Cả quảng trường bên ngoài khách sạn đông nghịt người, có người cầm hoa, có người cầm bút và với đồng loạt gọi
tên Cảnh Kiệt.
Cảnh Thiên và Cảnh Kiệt kinh ngạc đến ngày người vì cảnh tượng trước mắt.
Cái quái…
Ai không biết còn tưởng là đội bóng chuyền nữ giành được giải quán quân rồi.
Tuy đúng là Chloe rất được người trong giới quý tộc các nước yêu thích, nhưng đây chỉ là một cuộc thi thiết kế thôi,
có giỏi bằng trời thì cũng chỉ là một nhà thiết kế của Chloe mà thôi.
Khí thế này có lớn quá không?
Cảnh Thiên nhìn Cảnh Kiệt, vỗ vai cậu: “ESports đúng là có sức ảnh hưởng rất lớn!”
Cảnh Thiên không có suy nghĩ gì khác, cô tưởng những người này đều là fan của Cảnh Kiệt, sau khi biết cậu còn
biết thiết kế váy cưới thì chạy tới theo đuổi idol.
Cảnh Kiệt: …???
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Cảnh Kiệt cũng ngơ ngác.
Bởi vì trong giới eSports, cậu vẫn chưa được coi là ngôi sao, cùng lắm cậu chỉ là một sát thủ, một hắc mã. Có lẽ sau
này cậu sẽ có fan hâm mộ, nhưng hiện tại, cho dù lọt vào vòng chung kết ngay trong lần đầu thì cậu cũng chỉ là một
người mới thôi.
Sao người mới lại có nhiều fan như vậy? Chẳng lẽ là đồng đội?
Lúc này, mấy người Tề Thịnh cũng đi đến chỗ Cảnh Kiệt, Cảnh Thiên nhìn thấy họ thì mới vỡ lẽ. Những người này
chắc là fan của đội Shadow!
“Tiểu Kiệt, chúc mừng cậu giành được giải nhất. Khí thế fan hâm mộ bên này của cậu đúng là còn hung tàn hơn khí
thế của fan bên eSports!”
“Thật không nhìn ra nhà thiết kế lại hút fan như vậy!”
Mấy người bạn mỗi người một câu, lúc này tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đầu ra nhiều người như vậy?
Lúc này Chiến Lê Xuyên mới chậm rãi nói: “Lúc đến đây tôi thấy có người đang lôi kéo khán giả, nói là muốn tạo
khí thế cho Đế Nhiễm Lạc, bảo mọi người giơ bảng, tặng hoa, xin Đế Nhiễm Lạc ký tên, mỗi người mười lăm tệ. Tôi
sợ Tiểu Kiệt ra ngoài sẽ bị người khác lấn át nên chờ cái người lôi kéo kia đi vào, tôi liền ra giá mỗi người hai mươi
lăm tệ, không giới hạn số lượng”
Cảnh Thiên: ..
Cảnh Kiệt: …


Thành viên đội Shadow: Anh rễ đình quá!
Hôm nay Đế Nhiễm Lạc ôm một bụng tức, nhưng nghĩ đến sau khi ra ngoài sẽ được phỏng vấn, còn có biển người cổ vũ nên cô ta chỉ
có thể tạm thời để cơn giận xuống.
“Đã bố trí người bên ngoài chưa?” Đế Nhiễm Lạc sầm mặt hỏi nữ trợ lý bên cạnh.
“Cô yên tâm, tôi đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Mỗi người mười lăm tệ, sẽ thanh toán qua Wechat cho họ. Hừ, được giải nhất thì sao chứ?
Chẳng qua chỉ là một tên dân đen không có chỗ dựa thôi. Còn cô là công chúa cơ mà! Phải để họ thấy được sức hấp dẫn của cô!”
 
Chương 814


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Đế Nhiễm Lạc dẫn nhóm trợ lý đi ra ngoài, đúng lúc gặp đám người Cảnh Kiệt đang bị chặn ở cửa.
Sở dĩ bị chặn là vì c3ánh truyền thông bên ngoài thấy đám đông reo hò tên Cảnh Kiệt, cộng thêm cậu lại được giải
nhất nên phỏng vấn cậu luôn.
Nhưng đi vào mới thấy Chiến Lê Xuyên lại đứng bên cạnh Cảnh Kiệt.
Trong đám phóng viên này cũng không ít người9 là phóng viên mang giải trí, sau khi nhìn thấy Chiến Lê Xuyên, họ
lập tức hỏi quan hệ của anh và Cảnh Kiệt là gì.
3Chiến Lê Xuyên liếc nhìn Cảnh Thiên với vẻ đáng thương, không được vợ cho phép thì anh không dám nói.
Cảnh Thiên hi8ểu ý, liền thoải mái thừa nhận cô và Chiến Lê Xuyên là vợ chồng.
Được Cảnh Thiên xác nhận thân phận trước mặt mọi người, Chiến Lê Xuyên cũng lên tiếng.
Là ông chủ một doanh nghiệp lớn, tài ăn nói của Chiến Lê Xuyên tất nhiên là rất giỏi. Thế là anh vui vẻ thể hiện tình
cảm vợ chồng mặn nồng trước giới truyền thông cho thỏa mong ước bấy lâu nay.
Còn cánh truyền thông sau khi biết Cảnh Kiệt không chỉ là tuyển thủ eSports, là nhà thiết kế thiên tài mà còn là em
rể của Chiến Lê Xuyên thì càng phỏng vấn cậu nhiều hơn.
Đang phỏng vấn hăng say thì đúng lúc đám người Đế Nhiễm Lạc đi ra.
Tuy trợ lý của Đế Nhiễm Lạc đã hẹn trước với những kênh truyền thông hàng đầu này rồi, nhưng phóng viên của
mấy kênh truyền thông bên này còn đang hóng hớt, làm gì có thời gian để phỏng vấn Đế Nhiễm Lạc chứ?
Cô ta chỉ là công chúa nước B mà thôi, còn chẳng sánh bằng hoàng thất nước R, ngoài thân phận ra thì cô ta chẳng
có điểm sáng nào. Hơn nữa còn xếp thứ ba, lại còn bị bẽ mặt.
Đế Nhiễm Lạc thấy cảnh truyền thông vây quanh Cảnh Kiệt, nhìn thấy cô ta cũng không đi tới, mặt cô ta lập tức sa
sầm.
Trợ lý tức giận vội vàng gọi điện cho một kênh truyền thông, nhưng đối phương đang bận phỏng vấn Cảnh Kiệt,
điện thoại để chế độ yên lặng.
Tuy Đế Nhiễm Lạc rất muốn nhận phỏng vấn để tăng độ nổi tiếng của mình, nhưng cô ta cũng không thể ngu ngốc
đứng ở đây chờ cánh truyền thông phỏng vấn xong rồi mới quay sang phỏng vấn cô ta được!
Dù gì cô ta cũng là công chúa, cô ta không cần thể diện nữa à? Cô ta đứng trên bậc thang được một lúc rồi, trong
đám đông đã có người hỏi sao cô ta cứ đứng mãi ở đó, Đế Nhiễm Lạc không dám ở lâu, đành bước xuống bậc
thang.
Đám đông bị bảo vệ chặn bên ngoài vô cùng kích động, ít nhất cũng cho cô ta chút khí thế.
Đế Nhiễm Lạc đi thẳng qua, mấy vệ sĩ chặn đám người lại.
Vì những người này sẽ xin cô ta kí tên, tặng hoa tươi cho cô ta, sau đó cô ta sẽ chậm trễ một lúc, những kênh truyền
thông bên kia cũng phỏng vấn xong người giành giải nhất rồi, đại khái cũng sẽ qua phỏng vấn cô ta.
Dù sao cô ta cũng là công chúa nước B, còn Cảnh Kiệt chỉ là tên dân đen, có gì hay mà phỏng vấn?


Nhưng chuyện kỳ lạ lại xảy ra.
Rõ ràng đã thỏa thuận với đám seeder là họ phụ trách tạo khí thế, xong việc thì mỗi người được thanh toán mười lăm tệ, thế nhưng
khi Đế Nhiễm Lạc đi qua đám đông thì chẳng có một ai gọi tên cô ta chứ đừng nói là xin cô ta kí tên và tặng hoa.
Khi đến gần cô ta mới nhìn rõ những người kia đang giữ bảng xiết tên Cảnh Kiệt!!!
Dù đã đi vào đám đông nhưng lại chẳng có ai giữ chân cô ta. Sau khi cô ta lên xe, những người kia lập tức lấp đầy chỗ trống vừa
nhường đường cho cô ta, còn định chen lên phía trước nữa chứ.
 
Chương 815


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao những người này lại giơ bảng tên Cảnh Kiệt? Cô làm ăn kiểu gì đấy?” Đế Nhiễm
Lạc tức điên lên. Cô ta cảm thấy mìn3h và Cảnh Thiên đúng là khác nhau. cota cam
Trợ lý cũng bực bội, công chúa đã dặn phải sắp xếp phỏng vấn và phô trương khí thế, nhưng cô1 ta lại chẳng làm
được việc gì ra hồn.
Thế là trợ lý vội vàng bảo tài xế dừng xe ở ven đường, sau đó tự mình xuống xe hỏi thăm tình hình9.
Không hỏi thì không biết, hỏi xong liền tức muốn nổ phổi.
Không ngờ kẻ đầu têu lại là người đàn ông mà công chúa thích, sau kh3i biết chuyện, anh ta ra giá gần gấp đôi để
họ chuyển đối tượng thành Cảnh Kiệt.
Còn những người được thuê seeding ra vẻ như đó là chuyệ8n đương nhiên, ai trả nhiều tiền thì họ làm việc cho
người đó.
Trợ lý tức đến nỗi không thở nổi.
Đế Nhiễm Lạc cũng trong tình trạng tương tự như trợ lý.
Không ngờ điểm sáng nhất của cuộc thi thiết kế lễ phục này lại là chuyện cô ta nghe nhầm rồi phát ngôn lung tung.
Không ngờ những người trước kia thích cô ta lại quay xe, chuyển sang khen ngợi Cảnh Kiệt và hạ thấp cô ta.
Trình Thục Ngọc gọi điện cho Cảnh Kiệt, bảo cậu rời khỏi đội Shadow để chuyển sang đội chị gái cậu, ai ngờ sau
khi điện thoại bị cúp máy, bà ta không thể nào liên lạc với Cảnh Kiệt nữa. Nhắn tin không trả lời, gọi điện thì bị
chặn.
Mà bà ta đã hứa với An Nhiên rằng nhất định sẽ giúp cô ta làm xong chuyện này.
Cách mà Trình Thục Ngọc nghĩ rất lâu cũng không có tác dụng, thể là bà ta đành phải lặn lội đến nhà họ Bạch.
Trình Thục Ngọc đi ra ngoài mua một chiếc điện thoại, bật chế độ ghi âm, bà ta còn giấu một chiếc camera mini trên
người, nó được lắp trên hoa tại.
Tuy họa tại có vẻ to, hơi nổi bật nhưng dễ dùng.
Khi Trình Thục Ngọc đến nhà họ Bạch thì họ không cho bà ta vào.
“Trình Thục Ngọc, bà còn có mặt mũi đến nhà họ Bạch chúng tôi à? Bạch Đồ nhà chúng tôi là một thanh niên tốt, vì
Cảnh Lạc nhà bà mà mất đi một mối nhân duyên tốt, nhà chúng tôi sẽ không thừa nhận chuyện của Cảnh Lạc và
Bạch Đồ đầu, nên mời bà về cho.”
Trình Thục Ngọc cười lạnh: “Nếu bà cảm thấy Tiểu Lạc nhà tôi không xứng với con bà thì bà gọi Tiểu Lạc ra đây đi.
Ngưỡng cửa nhà bà cao quá, nhà tôi không với tới được.”
Trình Thục Ngọc nói một hồi, gần như đã không nể nang gì rồi.
Ngô Mẫn Quân là mẹ của Bạch Đồ, cũng là tiểu tam mà bố Bạch Chinh cưới sau khi phản bội mẹ anh ta.
Bây giờ Bạch Chinh đã hoàn toàn khống chế tập đoàn Bạch Thị, ba người nhà họ Bạch phải sống dựa vào Bạch
Chinh.
Nên khi Bạch Chinh bảo Bạch Đồ ra tay với Cảnh Lạc, đương nhiên là họ sẽ xuống tay rồi.


Lúc này Trình Thục Ngọc đột nhiên tìm đến, còn nói là muốn đưa Cảnh Lạc về, sao Ngô Mẫn Quân lại không biết?
Chắc chắn người phụ nữ này đã biết quan hệ giữa họ và nhà họ Đế ở đầu đó.
Ngô Mẫn Quân không hề lo lắng, cười lạnh nói: “Bà tới quá đúng lúc. Cho dù bà không đến thì chúng tôi cũng sẽ gọi điện cho bà đến
đưa người về. Bà đã đến rồi thì vào trong đi, đưa đứa con gái
Trình Thục Ngọc tin lời Đế An Nhiên nên mới đến nhà họ Bạch ngửa bài. Bởi vì sợ nhà họ Bạch giở trò với Cảnh Lạc, không chịu thả
người, nên bà ta mới có ý định quay lại tất cả mọi chuyện diễn ra ở nhà họ Bạch. Nhưng không ngờ Ngô Mẫn Quân lại cho bà ta vào.
Đại Bạch Đỗ nhà tôi thê tham về đi”
 
Chương 816


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Nhà họ Bạch là nhà giàu hạng ba, dù ở nơi tấc đất tấc vàng như châu Đế, nhà của nhà họ Bạch vẫn to hơn nhà bà ta
tại thành phố H rất nhiều. 3
Tuy nhà họ Bạch ở rất xa trung tâm thành phố nhưng rất lớn, là kiểu kiến trúc lâu đài cao ba tầng theo phong cách
châu u, đây là că1n nhà trong mơ bà ta luôn muốn ở.
Qua lời Đế An Nhiên, Trình Thục Ngọc biết được quan hệ giữa nhà họ Bạch và nhà họ Đế, nhưng trong9 lòng bà ta
vẫn ôm tia hy vọng.
Bà ta mong Tiểu Lạc sống tốt trong nhà họ Bạch, có thể yên ổn làm mợ chủ của nhà giàu hạng ba tại c3hâu Đế, nếu
vậy, bà ta cũng sẽ bỏ qua cho con khốn Cảnh Thiên kia, sau này sẽ không tiếp tục gây sự với cô nữa.
Nhưng nếu Tiểu Lạc 8bị bắt nạt thì…
Trình Thục Ngọc không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ tới.
Tiểu Lạc của bà ta giỏi giang như vậy, bà ta tin Bạch Đồ thật lòng thích Tiểu Lạc.
Nếu không một cậu ấm nhà giàu như cậu ta cần gì phải kết hôn với Tiểu Lạc? Không kết hôn mà mập mờ không
dứt khoát với Tiểu Lạc, nhìn con bé đau khổ vì tình chẳng phải càng hả hận sao?
Nhưng Trình Thục Ngọc nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.
Ngô Mẫn Quân vô cùng tao nhã đích thân dẫn Trình Thục Ngọc vào nhà, còn dặn quản gia bưng trà lên.
Nhưng quản gia chỉ đáp cho có lệ chứ không có hành động thực tế.
“Gọi cậu chủ lên đây”
“Vâng”
Gọi lên đây?
Trình Thục Ngọc nghe rõ lời nói của Ngô Mẫn Quân, nhưng không quá bận tâm. Dù sao nhà giàu có tầng hầm,
hầm rượu cũng là chuyện bình thường.
Bà Bạch uống trà một cách tao nhã, chờ con trai mình lên, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh.
Điều này cũng khiến Trình Thục Ngọc dần bình tĩnh trở lại.
Chỉ cần Tiểu Lạc không bị bắt nạt là được.
Hôm nay bà ta phải đón Tiểu Lạc đi, sau này để con bé đi theo chị gái, ba mẹ con họ chắc chắn sẽ sống tốt.
Bà ta đã chờ cả nửa tiếng đồng hồ rồi.
“Bà Bạch, sao Tiểu Lạc vẫn chưa ra đây? Chúng nó đang làm gì vậy?”
Trình Thục Ngọc không thể ngồi chờ được nữa.
Bà Bạch vẫn giữ dáng vẻ tao nhã, chậm rãi nói: “Bà Cánh sốt ruột lắm à? Bà có việc phải đi làm à?”
“Không, chỉ là không nhìn thấy con gái nên hơi bất an mà thôi” Trình Thục Ngọc thành thật nói.
Bà Bạch mỉm cười: “Thanh niên ấy mà, sáng không dậy đêm không ngủ, đến giờ vẫn còn ngủ không phải rất bình
thường sao?”
“Hóa ra là đang ngủ à? Ngủ muộn vậy sao? Cậu Bạch không đi làm à?”


Nụ cười trên mỗi bà Bạch nhạt dần, bà ta lạnh lùng nói: “Dù con trai tôi không đi làm thì nhà họ Bạch cũng có thể nuôi nồi nó, để nó
sống trong giàu sang cả đời”
Tim Trình Thục Ngọc đập thình thịch”, nghĩ đến những lời An Nhiên nói với bà ta, Bạch Đồ là đồ bỏ đi, hơn nữa còn là đồ bỏ đi biến
thái, cả nhà họ Bạch dựa hết vào Bạch Chinh – người bên cạnh Đế Tịnh Hiên, trong lòng bà ta bỗng thấy bất an.
Tuy bà ta nên tin An Nhiên, nhưng trong lòng bà ta lại không muốn tin.
“Ban nãy bà nói Tiểu Lạc nhà tôi làm sao? Sao con bé lại hại cậu Bạch thê thảm được? Nếu nó đã hại đời con bà thì sao bà còn để
chúng nó ngủ chung đến bây giờ mà vẫn chưa dậy? Còn nữa, tại sao lại phải xuống tầng hầm gọi người? Chẳng lẽ Tiểu Lạc ở dưới
tầng hầm à?”
 
Chương 817


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Chuyện này ấy à… cụ thể bà gặp Cảnh Lạc là biết ngay thôi. Bây giờ bà vẫn nên kiên nhẫn chờ thêm đi.”
Trình Thục Ngọc đứng bật dậy k3hỏi ghế sofa, nói với bà Bạch: “Không được, tôi không đợi được nữa. Nếu đã đi
gọi rồi, Tiểu Lạc biết tôi tới thì chắc chắn sẽ ra gặp tôi ngay1, rốt cuộc mấy người đã làm gì con bé? Con bé ở đâu?
Tôi muốn gặp nó! Ngay bây giờ, ngay lập tức!”
Nói xong bà ta lao về phía tầng hầ9m.
Bà Bạch và quản gia đều không ngăn cản bà ta. Trình Thục Ngọc lao xuống tầng hầm, mới đi được nửa đường thì
bà ta va phải một vật 3thể to lớn lông lá ở chỗ rẽ. Đợi khi nhìn rõ, bà ta thấy một, à không, hai cặp mắt xanh biếc
đang nhìn mình chằm chằm.
Đối phương há 8miệng ra, một mùi hôi thối lập tức phả vào mặt, trên chiếc răng nanh nhọn hoắt còn dính máu tươi
và vụn thịt tươi.
Nước rãi chảy xuống từ miệng nó, Trình Thục Ngọc sợ hãi đến hét toáng lên, ngã sõng soài ra đất, bà ta bò dậy leo
lên bậc thang rồi quay lại phòng khách.
Dù đã đặt chân vào phòng khách những nỗi sợ hãi vẫn không thuyên giảm, Trình Thục Ngọc vẫn la hét thất thanh
nhưng chủ nhân và người giúp việc trong phòng lại vô cùng bình tĩnh.
Đến lúc này Trình Thục Ngọc mới phát hiện những người trong căn phòng này đều kỳ lạ khiến người ta rùng
mình.
“Các… các người… các người đưa Tiểu Lạc đi đâu rồi? Vì sao lại nhốt nó ở tầng hầm, lại còn bố trí hai con chó ngao
canh chừng nó? Việc làm của các người là phạm pháp đấy! Tôi… tôi sẽ kiện các người! Tôi sẽ kiện nhà họ Đế!”
Lúc này Trình Thục Ngọc không quan tâm gì hết nữa, bà ta điên cuồng hét vào mặt bà Bạch.
Bà Bạch không hề sợ bà ta, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ không có gia thế, cho dù biết nhà họ ra tay với
Cánh Lạc thì sao nào? Cho dù biết họ nghe lời nhà họ Đế thì sao nào?
Nói thẳng ra, dù không có thì đi nữa, nhà họ Để muốn giết chết bọn họ cũng chẳng cần lý do chứ đừng nói là bọn
họ còn trộm con gái của người ta.
Chắc chắn sẽ không được chết tử tế đầu.
“Bà Cảnh, bà làm sai trước mà lại cắn ngược à? Bà nghĩ ra ý tưởng để tiện hèn hạ, đưa con gái mình đến nhà tôi,
khiến nhà chúng tôi mất đi mối quan hệ liên hôn với nhà họ Trương, tôi còn chưa nói muốn kiện bà thì thôi, vậy mà
bà lại còn định kiện tối trước. Thú vị thật đấy, bà muốn kiện thì cứ kiện đi, tiện thể tôi cũng muốn kiện bà dạy con
gái không nghiêm, vô liêm sỉ ở lì nhà chúng tôi không chịu đi nữa cơ”
“Bà giao Cảnh Lạc ra đây!”
Lúc này, dù Ngô Mẫn Quân nói gì, Trình Thục Ngọc cũng đều không tin, chỉ la hét đòi bà ta giao con gái ra.
“Ăn nói với mẹ tôi cho cẩn thận vào!”
Đột nhiên một giọng đàn ông vang lên từ phía sau, Trình Thục Ngọc vội vàng quay người lại.
Sắp trưa rồi mà Bạch Đồ vẫn mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, ngực mở phanh ra, để lộ một số vết xanh tím trên da.
Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Đồ, Trình Thục Ngọc ngây người. Sau đó trong lòng dâng lên chút hối hận.
Dù sao bà ta cũng là người từng trải, bà ta biết rất rõ những dấu vết trên người Bạch Đồ là gì.


Neu
quan hệ của hai người tốt như vậy…
Vậy thì…
Trình Thục Ngọc lúng túng liếc Bạch Đồ, sau đó lại liếc Ngô Mẫn Quân vẫn luôn rất tạo nhã, không biết có nên nói ra câu xin lỗi hay
không.
Khi bà ta định xóa bỏ sự gượng gạo thì Bạch Đồ đi xuống tầng hầm. Trình Thục Ngọc biết con gái ở đó nên vội vàng chạy xuống.
 
Chương 818


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Bạch Đồ nhìn hành lang tối om, dịu dàng nói: “Tiểu Lạc, ra đây nào, đừng sợ, nắm tay anh chậm rãi lên đây.”
Trình Thục3 Ngọc hơi ngơ ngác.
Cảnh Lạc gặp mình thì có gì mà phải sợ hãi chứ?
Thế nhưng khi Bạch Đồ dắt một cô gái mặc 1đồ ngủ mỏng manh màu đỏ lên, khoảnh khắc nhìn thấy bộ dạng của
Cảnh Lạc, dù Trình Thục Ngọc đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn 9không nhịn được gào khóc thảm thiết.
“Nhà họ Bạch đáng chết ngàn vạn lần! Sao các người lại hại con gái tôi thành ra 3thế này? Cút! Mày cút cho tạo,
không được đụng vào con gái tạo, đồ biến thái!”
Trình Thục Ngọc gào khản có giọng, giọ8ng bà ta đầy phẫn nộ, tuyệt vọng và sợ hãi, bà ta đẩy Bạch Đồ ra.
Bạch Đồ đã dự đoán được kết quả này, nên khi bà ta xông tới đẩy mình thì hắn ta đã tránh ra rồi.
Mất đi chỗ dựa là Bạch Đồ, trong giây phút nhìn thấy Trình Thục Ngọc, tâm trạng Cảnh Lạc hoàn toàn suy sụp, cả
cơ thể đổ dồn lên người Trình Thục Ngọc, hai mẹ con ngã sõng soài ra đất, khóc lóc ôm chầm lấy nhau.
“Tiểu Lạc, bọn họ đã làm gì con? Sao con lại thành ra thế này? Để mẹ xem vết thương trên người con”
Dứt lời, Trình Thục Ngọc vén áo Cảnh Lạc lên xem.
Những vết bầm tím bên ngoài thôi đã đủ đập vào mắt của người ta rồi, nhưng khi bà ta vén áo của Cảnh Lạc xem
tình hình bên trong, bà ta liền hét toáng lên, suýt nữa ngất xỉu.
Không ngờ con gái cưng của bà ta lại bị bọn họ ngược đãi như vậy.
Những chỗ được quần áo che không có chỗ nào lành lặn. Da thịt chi chít vết cấu, vết roi đánh, vết véo, dấu răng…
“Hu hu hu… Mẹ… Mẹ… Mau cứu con! Mau cứu con!”
Tinh thần Cảnh Lạc đã trở nên hoảng loạn, ánh sáng trong đôi mắt đã bị rút sạch chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, giờ
chỉ còn lại sợ hãi.
“Mày đã làm gì con gái tạo? Mày là đồ táng tận lương tâm, tạo liều mạng với mày!”
Trình Thục Ngọc đứng dậy cho Bạch Đồ một cái tát nhưng bị hắn ta chặn lại.
Bạch Đồ hơi quá sức, cả người Trình Thục Ngọc ngã ra sau, gáy và lưng đập vào ghế.
Sau cú va chạm, Trình Thục Ngọc bị ù tai, mãi không đứng dậy được.
Bà ta đành ngồi dưới đất, chỉ vào Bạch Đồ rồi lại chỉ vào bà Bạch, hung dữ quát tháo: “Bọn cầm thú các người! Các
người tưởng rằng trong xã hội này chỉ những người có tiền như các người là có thể một tay che trời à? Tôi nói cho
các người biết, tôi sẽ kiện các người, tôi sẽ làm theo trình tự pháp luật, tôi sẽ khiến các người phải bồi thường đến
táng gia bại sản”
Nhưng sau khi gào xong, bà ta chỉ nhận được sự cười nhạo khinh thường của bà Bạch.
Bạch Đồ ngồi cạnh bàn, tao nhã uống một ngụm nước.


Ngược lại, Cảnh Lạc đột nhiên bỏ qua nói: “Đừng kiện! Mẹ, cầu xin mẹ đừng kiện, mẹ sẽ hại chết con mất!”
Cảnh Lạc khóc lóc cầu xin khiến Trình Thục Ngọc kinh ngạc đến ngây người.
Trình Thục Ngọc cũng vừa khóc vừa nói: “Tiểu Lạc, rốt cuộc con làm sao vậy? Bọn họ đối xử với con như vậy, sao con không cho
mẹ kiện bọn họ? Lẽ nào con còn lưu luyến tên cặn bã Bạch Đồ này à? Bọn họ là người của nhà họ Đết Bạch Đồ tiếp cận con là vì
trước kia mẹ không tốt với Cảnh Thiên, nên nhà họ Đế muốn tìm con bảo thủ!”
Cảnh Lạc kinh ngạc nhìn mẹ mình, nghĩ đến những gì mình đã trải qua mấy ngày nay, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cả cuộc đời như
sụp đổ, không ngờ là vì con khốn Cảnh Thiên kia!
 
Chương 819


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Không ngờ Bạch Đồ là người nhà họ Đế, hắn ta đối xử với cô ta như thế là để báo thù cho Cảnh Thiên!
Vốn đã vô cùng uất 3ức rồi, cô ta lập tức gào khóc.
“Hu hu hu… Bạch Đồ, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em yêu anh như thế, tốt vớ1i anh như thế, tại sao anh
lại đối xử với em như vậy? Anh quá đáng lắm! Quá đáng lắm! Hu hu hu… Mẹ… Mẹ mau cứu con! Mẹ cầu9 xin bọn
họ thả con ra, đưa thuốc cho con!”
Lần này cuối cùng Trình Thục Ngọc cũng hiểu được một chút, bà ta trợn mắt,3 một suy nghĩ không hay thoáng vụt
qua trong đầu đã bị bà ta đè xuống.
“Thuốc? Thuốc… thuốc gì?”
Nói xong, b8à ta hằm hằm nhìn Bạch Đồ: “Mày bỏ thuốc Tiểu Lạc hả? Sao mày lại độc ác vậy? Các người làm vậy là
phạm pháp! Tôi sẽ kiện các người!”
“Chẳng phải lúc nãy bà bảo muốn kiện chúng tôi, còn muốn kiện chúng tôi đến mức tăng gia bại sản sao? Tôi biết
rồi, bà kiện đi. Tùy bà”
Lúc này Bạch Đồ lộ bản chất là một công tử bột, mặt dày mày dạn, đầu còn phong thái cậu chủ giỏi giang lúc trước
nữa?
“Mẹ! Đừng kiện! Tuyệt đối đừng kiện! Con sẽ chết mất! Con thật sự sẽ chết mất!”
Cảnh Lạc lại sợ đến nỗi toàn thân run rẩy khi nghe thấy Trình Thục Ngọc nói muốn kiện.
Trình Thục Ngọc có cảm giác trái tim mình như bị bóp nát, đây là đứa con bà ta cưng chiều hết mực mà!
Chỉ mới mấy ngày mà con bé đã bị tra tấn thành ra thế này.
Bà ta vô cùng hối hận.
Nếu lúc trước bà ta tốt với Cảnh Thiên một chút thì có phải sẽ không trở thành như bây giờ không?
Không, đáng lẽ ra ngay từ đầu bà ta đã không nên xuống dưới cứu Cảnh Thiên.
Bà ta nên để đồ sao chổi đó hoàn toàn biến mất trên đời này, tránh để bây giờ reo rắc tai họa cho cả nhà bà ta!
“Tiểu Lạc, rốt cuộc con làm sao vậy? Con nói cho mẹ biết đi! Con làm sao thế?”
Cảnh Lạc gào khóc nức nở, khóc không thành tiếng, nói: “Con… con nghiện ma túy rồi, hu hu hu… Mẹ, nếu không
có ma túy con sẽ chết!”
Trình Thục Ngọc trợn mắt.
Tuy đã đoán được khả năng này, nhưng sau khi nghe xong bà ta vẫn không thể chấp nhận được.
Con gái bà ta xinh đẹp như vậy, hiền lành như vậy, ưu tú như vậy mà lại bị ma túy hủy hoại hoàn toàn.
“Không… Không… Đi thôi, Cánh Lạc, mẹ dẫn con đi cai thuốc! Con chỉ cần có một chút nghị lực thì chắc chắn sẽ trở
lại quỹ đạo như trước!”
“Không! Không! Con không muốn!”
Cảnh Lạc nghe thấy phải cai ma túy thì trợn mắt, đánh vào mặt Trình Thục Ngọc khiến bà ta ngã nhào, mắt nổ đom
đóm.
Bà ta nằm trên mặt đất, tại ù ù, chỉ có thể nghe thấy tiếng hét của Cảnh Lạc, thậm chí vừa nãy cô ta còn không thể
đứng dậy nhưng lúc này đã đứng lên, bắt đầu đấm đá bà ta.
Trình Thục Ngọc chỉ có thể ôm đầu, cong người, khóc lóc tránh né những cú đòn của Cánh Lạc, miệng không
ngừng nói: “Được được được, mẹ sẽ không báo cảnh sát, mẹ không kiện bọn họ. Đừng đánh nữa! Tiểu Lạc đừng
đánh nữa! Ôi ôi..”
Cảnh Lạc trút hết giận dữ lên người bà ta.
Nếu bà ta không đối xử tồi tệ với Cảnh Thiên như vậy thì bố mẹ ruột của Cảnh Thiên đã không trả thù cô ta rồi.
Nhưng bây giờ cơ thể Cánh Lạc đã bị hủy hoại hoàn toàn, bị thuốc phiện và Bạch Đồ tra tấn cùng lúc khiến cô ta
không còn sức lực nữa.


Cô ta thực sự muốn đạp chết Trình Thục Ngọc.
Sự tra tấn nặng nề khiến cô ta sống không bằng chết, đây đều do Trình Thục Ngọc tạo ra.
Cảnh Lạc ngồi phịch dưới đất, áo ngủ hơi xốc lên, Bạch Đồ nhìn cơ thể Cảnh Lạc, ánh mắt tối đi.
Hắn ta đứng lên đi đến bên Cảnh Lạc rồi ngồi xổm xuống, đỡ Cảnh Lạc dậy, dịu dàng nói: “Được rồi Tiểu Lạc, em mệt rồi, anh đỡ em
vào nghỉ ngơi”
 
Chương 820


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Cảnh Lạc nghe vậy thì lập tức khóc lóc, đôi mắt đầy sự van xin.
Trình Thục Ngọc giữ tay Cảnh Lạc, nói: “Không được, mày không được đ3ưa Cảnh Lạc đi, con bé nhất định phải đi
theo tạo. Tao sẽ không để nó ở nhà họ Bạch thêm nữa!”
Bà ta tưởng nhà họ Bạch sẽ ngăn cản,1 nhưng ai ngờ bà Bạch lại cười nói: “Tôi cho bà vào là để bà đưa cô ta đi mà.
Thứ bẩn thỉu này ở nhà chúng tôi, tôi còn sợ bẩn nhà ấy chứ!”9
“Mẹ!” Bạch Đồ không vui nhìn mẹ mình, nói: “Tiểu Lạc là vợ con, sao mẹ lại ghét bỏ cô ấy như thế?”
Bà Bạch im lặng, không 3nói gì nữa.
Bạch Đồ nói: “Tiểu Lạc, em phải ngoan đó. Nếu em không ngoan thì không được ăn kẹo đầu”
Nghe thấy không được ăn8 “kẹo”, mắt Cảnh Lạc lộ vẻ sợ hãi.
“Em muốn ăn, cầu xin anh! Xin anh đừng tàn nhẫn như vậy, em sẽ chết mất, em sẽ chết thật đấy! Em nghe theo anh,
cái gì cũng nghe anh, hu hu hu… Em… em muốn về nhà. Em về nhà với mẹ một ngày được không? Hu hu hu…”
Nhìn Cánh Lạc thảm như vậy, Trình Thục Ngọc cũng khóc như muốn móc tim gan ra.
Sao số con gái bà ta lại khổ như vậy chứ!
“Tiểu Lạc, con đừng sợ, con biết không, mẹ tìm được chị ruột của con rồi. Chị ruột con là con gái nhà họ Để giàu có
nhất châu Đế. Tuy chị con bị nhà họ Để đuổi đi, nhưng chị con rất lợi hại, hơn nữa chị con còn tìm được bố đẻ con
bé rồi. Họ đều vô cùng tài giỏi, nhất định sẽ tìm được thuốc giải cho con.”
Mắt Cánh Lạc sáng lên, cô ta hỏi: “Thật sao?”
“Ừ, thật đấy!” Trình Thục Ngọc gật đầu, kéo tay Cảnh Lạc rồi nói: “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo chị con tìm
thuốc giải cho con, cho dù không tìm được, chúng ta còn có một mảnh đất, đủ để cho con thuốc cả đời”
Ánh mắt Cảnh Lạc chấn động.
Khi Trình Thục Ngọc định uy hiếp Bạch Đồ thá Cảnh Lạc ra thì Bạch Đồ ngồi xuống bên bàn lần nữa, ung dung tự
tại rót cho mình một chén trà, nói: “Tiểu Lạc, em phải suy nghĩ kỹ. Đi ra khỏi cánh cửa này thì em sẽ không vào
được nữa đâu.”
Sau khi Bạch Đồ dứt lời, Trình Thục Ngọc cảm nhận được cơ thể Cảnh Lạc run lẩy bẩy, sự vui mừng trong mắt lập
tức bị sự hoảng sợ thay thế. Hy vọng vừa dấy lên dân vỡ vụn rồi chậm rãi biến mất.
“Không vào thì thôi! Ai vào nhà các người thì ra ngoài sẽ bị xe đâm chết!” Trình Thục Ngọc mắng không thèm nể
nang gì: “Họ Bạch kia, các người chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ bảo con gái tôi cho các người đẹp mặt!”
Bạch Đồ cười hờ hờ, nụ cười của hắn ta sặc mùi ôi thối giống y như người nhà họ Bạch, khiến Trình Thục Ngọc
buồn nôn.
“Được thôi, vậy bà dẫn cô ấy đi đi. Trên gác có quần áo của cô ấy, Tiểu Lạc nhớ thay quần áo rồi hẵng đi nhé”
Cảnh Lạc vô thức muốn nghe theo lời Bạch Đồ, nhưng Trình Thục Ngọc giữ cô ta lại.


“Đừng đi! Đừng mặc! Con cứ mặc thế này theo mẹ ra ngoài! Đề các hộ dân xung quanh biết con trai nhà họ Bạch biến thái cỡ nào,
làm vợ mình bị thương thành như vậy, đúng là không bằng đồ súc vật!”
Bà Bạch nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng.
“Bà có thể dẫn cô ta ra ngoài trong bộ dạng này. Nhưng… Bà bêu xấu nhà họ Bạch chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô
ta. Dù sao thì một người ngày đầu tiên đăng ký kết hôn đã chạy đến quán bar uống rượu, chơi đùa với đàn ông nên mới ăn phải thứ
không nên ăn là cô ta chứ không phải con trai tôi.”
“Loại người để tiện vốn là con nhà sa sút, nhưng lại trèo cao gả vào một gia đình giàu có như nhà họ Bạch chúng tôi, còn đi bar rồi
dính vào cái thứ khiến người ta ghế tởm, nhà chúng tôi không chế là đã quá lắm rồi, vậy mà bà còn muốn bêu rếu nhà chúng tôi.
Được, bà cho mọi người biết đi. Chỉ cần bà dám, tôi sẽ công bố chuyện đáng xấu hổ của Cảnh Lạc”
 
Chương 821


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Các người… các người… các người thực sự ác độc quá!”
Trình Thục Ngọc tức đến mức nói lắp bắp.
Trong suy nghĩ của bà ta, phu3 nhân nhà giàu đều là những quý phụ nho nhã đoan trang, đều là người biết lý lẽ cả,
không ngờ bà Bạch lại là một kẻ khốn nạn vô liêm sỉ như th1ể.
“Tiểu Lạc nhà tôi có thể nào đi nữa thì cũng là đứa con chúng tôi yêu thương chiều chuộng. Chắc chắn nó sẽ không
chủ động dính vào 9mấy thứ đó đâu! Chắc chắn là các người! Các người muốn khống chế Tiểu Lạc nhà tôi nên cố
tình để nó dính phải mấy thứ đó, hành hạ nó!”
Bà Bạch thong thả đáp: “Bà thông gia này, bà đang nói gì thế? Bà có biết phỉ báng cũng là phạm pháp không? Nếu
bà dám nói linh tinh một chữ n8ữa thôi, tôi sẽ gọi cảnh sát đến ngay. Để bọn họ điều tra xem rốt cuộc là bọn tôi cố
tình hay là tự Cảnh Lạc không biết giữ mình!”
“Để tránh nó ra ngoài làm mất mặt nhà tôi, tôi mới nhất nó xuống hầm, không để nó gặp người khác. Nếu lòng tốt
của chúng tôi đều bị coi thành long lang dạ sói, vậy thì bây giờ bà đưa Cảnh Lạc đi đi. Chỉ cần bà đưa Cảnh Lạc
bước ra khỏi cổng nhà họ Bạch, nó sẽ không còn là người nhà chúng tôi nữa. Đến lúc nó lên cơn, bà có quy xuống
đất xin tôi, tôi cũng sẽ không lấy thuốc cho con bà đâu.”
Nói xong, bà Bạch nhìn Cánh Lạc đã sợ đến mức người run bần bật rồi cười: “Cánh Lạc, con xem mẹ con vẫn nghĩ
là nhà mẹ không tốt. Đã vậy thì con cũng nên đi nhanh đi. Con có thể cùng mẹ đi cai nghiện, với cả con còn có một
mảnh đất mà, con có thể bán đi rồi lấy tiền mua thuốc. Thật đấy, đi với mẹ con đi. Hồi trước mẹ đã từng nói rồi, mẹ
không cho phép nhà mẹ có một thứ bẩn thỉu”
Trình Thục Ngọc hằn học lườm bà Bạch, đôi mắt như muốn trào cả nước đục hận thù ra.
Hại con gái bà ta rồi còn chế con gái bà ta.
Ác lắm!
Đúng là ác lắm!
Không chờ Trình Thục Ngọc gầm lên, Bạch Đồ bên cạnh đã nói ngay: “Tiểu Lạc, trước đây anh từng nói với em rồi,
thuốc này rất khó tìm, không phải cứ ra chợ đen bình thường là có thể mua được đâu.”
“Nghĩ lại tần suất lên cơn của em đi, rồi lại nghĩ đến năng lực của cô chị mà mẹ em nói đi. Cho dù chị ta thực sự có
khả năng tìm được thuốc cho em, em còn phải đi kiểm tra rất nhiều rồi phối lại theo lượng thuốc trong máu nữa,
sau đó mới tìm đúng thuốc được. Em nghĩ, với thân thể yếu đuổi này của em, em có thể chịu đựng được lâu thể
sao?”


“Em còn có bệnh tim bẩm sinh nhẹ đấy. Hai hôm trước đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói bây giờ tim của em đã to hơn gấp đôi so với
hồi trước rồi, phải không?”
Trình Thục Ngọc nghe Bạch Đồ nói vậy thì mắt mở to, bà ta đập vào lồng ngực đau đớn rồi gào thét: “Súc sinh! Đám súc sinh các
người! Các người sẽ không được chết từ tế đầu! Đừng tưởng tôi không biết mối quan hệ giữa các người và nhà họ Để! Cho dù thế
nào, Để Cảnh Thiên cũng do tôi nuôi lớn, tôi là mẹ nuôi của
chết tử tế đầu!”
bây giờ nó đối xử với em gái nó như thế, tôi sẽ không để nó được
Bà Bạch lại biến sắc, nói: “Tuy đúng là con trai lớn của tôi làm việc cho ông Đế, gia đình tôi đúng là có quan hệ với nhà họ Đế,
nhưng… cũng đều phải chúng tôi đòi cưới Cảnh Lạc về cho Bạch Đồ đâu. Là bà!!! Là bà vô liêm sĩ, để tránh cô Trương gá vào nhà
chúng tôi, trở thành con dâu của nhà họ Bạch chúng tôi, bà đã báo Cảnh Lạc chuốc thuốc cho Bạch Đồ, để nó làm trái với mong muốn
của chúng tôi, trộm hộ khẩu đi đăng ký kết hôn với Cảnh Lạc!”
“Con gái của bà giờ trò bỏ thuốc mà còn muốn đổ lên đầu tôi. Được thôi, vậy thì giờ chúng ta đến đồn cảnh sát, đằng nào thì chúng
tôi cũng trích xuất được camera lúc đó ra xem rồi.”
 
Chương 822


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Người bỏ thuốc cho Cảnh Lạc là bạn học cấp hai của nó. Đấy là người mà nó quen, không phải bọn tôi quen. Là nó
chủ động đi tìm người ta 3chứ có phải
bọn tôi báo nó đi tìm đầu. Hôm nó vừa mới kết hôn được một ngày, nó đã lén con trai tôi đi câu rùa vàng rồi, còn
dí1nh vào cái thứ ghê tởm đó. Các
người vứt một đống phân vào nhà họ Bạch, tôi đã không chê phân thôi rồi, bây giờ bà còn dám nói 9chúng tôi
không coi phân thành nước hoa. Trình Thục Ngọc, có phải là nghĩ nhà họ Bạch chúng tôi dễ bắt nạt không?”
Nói xong, bà3 Bạch dặn Bạch Đồ: “Mẹ không cần biết con bảo vệ nó như thế nào, nhưng hôm nay, cho dù nó xin
con như thế nào cũng đừng cho nó thuốc. H8a ha, nhà họ Bạch mình ngày nào cũng dùng thứ đắt như thể để chăm
sóc một đống phân, ai ngờ người ị ra còn đến kiểm chuyện. Thế thì cùng nhau đến đồn cảnh sát cho rồi, sau đấy
đưa đến trại cai nghiện. Tôi cũng muốn xem xem cái bệnh này của nó có kéo qua được một buổi tối hay không.”
Trình Thục Ngọc: …
Nếu Đế An Nhiên không nói cho bà ta biết về tính tình của hai vợ chồng nhà họ Để có thù tất báo, cũng không nói
cho bà ta biết quan hệ giữa nhà họ Đế và nhà họ Bạch, chưa biết chừng bà ta sẽ thực sự tin rằng con gái bà ta vì tìm
niềm vui mà chạy đến quán bar uống rượu, mắc lừa người ta.
Bà ta cũng tin bà Bạch dám nói những lời ác độc như vậy chắc chắn là đã lau sạch cái mông mình rồi, không để bà
ta tìm được bất kỳ dấu vết nào.
Bà ta không có chỗ dựa lẫn bối cảnh nào ở châu Đế, nếu bà ta điều tra, chắc chắn sẽ không điều tra được gì.
Tuy không biết rốt cuộc con gái mình đã nghiện loại thuốc nào, nhưng nếu muốn mua mấy thứ này, bà ta không thể
kiếm được ngay chỉ trong một chốc một nhát.
Cơ thể Cảnh Lạc không được khỏe mạnh, nếu thực sự lên cơn nghiện mà không có thuốc, Cảnh Lạc sẽ chết.
Trình Thục Ngọc còn đang do dự, Cảnh Lạc đã sợ đến mức nổi khùng lên, tát vào mặt Trình Thục Ngọc rồi gào lên
như phát điện: “Sao bà lại ích kỷ như thế? Bà chỉ biết làm theo những gì bản thân bà muốn, bà có từng nghĩ đến tôi
không? Bà có biết nếu lên cơn nghiện, tôi còn không thể chịu nổi một phút không? Sao bà có thể nhẫn tâm như thế?
Tôi không đi! Tôi không đi với bà!”
Nói xong, cô ta quỳ thụp xuống trước mặt bà Bạch.
“Mẹ, xin mẹ đừng đuổi con đi! Con sẽ ngoan ngoãn ở lại nhà mình. Là con sai, con không nên đi quyến rũ đàn ông
bên ngoài sau khi kết hôn để rồi mắc bẫy của hắn, dính vào ma túy. Là con không tốt, xin mẹ đừng đuổi con đi! Con
xin mẹ!”
Cảnh Lạc vừa nói vừa dập đầu với bà Bạch.
Chẳng mấy chốc, trán cô ta đã tím bầm một khoảng to.
“Được rồi, đừng dập đầu nữa. Tôi còn phải nhìn cái mặt cô nữa đấy, cô mà không còn cái mặt này nữa thì tôi không
ở chung với cô nữa đâu.”
Bạch Đồ nói vậy khiến Cảnh Lạc phát hoảng: “Em không dập đầu nữa, xin anh hãy thích em đi! Xin anh hãy để em
được theo anh!”
Cô ta vừa nói những lời trái với lòng mình, vừa khóc vô cùng đau lòng.
Cô ta hận Cảnh Thiên.


Là bố mẹ của Cảnh Thiên biến cô ta thành bộ dạng như bây giờ.
Nhưng cô ta còn hận Trình Thục Ngọc hơn.
Nếu không phải bà ta đối xử tệ với Cảnh Thiên như vậy, nếu năm xưa không phải bà ta đi tráo con, vậy thì Cảnh Thiên sẽ luôn là cô
chủ của nhà họ Đế, người như cô ta sẽ không bao giờ có quan hệ gì với nhà họ Để suốt cả đời.
Nhưng mẹ cô ta muốn cho chị có một cuộc sống giàu sang phú quý mà tráo con gái nhà người ta, còn ngược đãi con gái nhà người ta.
Thành ra bây giờ, chị cả của cô ta được người ta nuôi hai mươi năm trời, bị đuổi ra khỏi nhà rồi vẫn rất giỏi giang, nhà họ Để không
tiện ra tay với đứa con mình nuôi hai mươi năm, thế nên bèn ra tay với cô ta.
 
Chương 823


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Đầu tiên là khiển đoàn làm phim đuổi cô ta, khiến cô ta trở thành trò cười, sau đó lại khiến cô ta mắc nghiện, hủy
hoại thanh danh của cô ta, sa3u đó nữa là chỉ trích cô ta không biết giữ đạo làm vợ, thế nên ngược đãi cô ta cũng là
đáng đời, cuối cùng là khiến cuộc hôn nhân mà cô ta từng1 mong đợi bao nhiêu trở nên đáng sợ bấy nhiêu.
Cuộc sống bây giờ, ngày nào cũng là hành hạ đối với cô ta, ngày nào cũng dài đằng đẵng. 9
Bạch Đồ là một thằng điên, một thằng biến thái hàng thật giá thật!
Nhưng cô ta vẫn phải quỳ xuống trước mặt tên biến thái đó mà3 xin đừng bỏ rơi cô ta.
Cảnh Lạc hận đến phát điên, nhưng không thể không cúi mình.
Bởi vì thứ cô ta nuốt vào là một loại ma tú8y mới nhất trên thế giới, nước Z hoàn toàn không có. Muốn lấy được thứ
đó thì phải nhờ vả quan hệ sang bên châu Trung.
Nếu cô ta thực sự đi cùng Trình Thục Ngọc, e rằng đối phương còn chưa tìm hiểu được phải đi kiểm thuốc ở đầu,
cô ta đã bị hành hạ chết rồi.
“Cho em thêm năm phút nữa, em nói chuyện hàn huyên với bác gái đi rồi tự đi xuống dưới. Anh ở bên dưới chờ
em, quá một giây thôi, anh sẽ để em đau khổ thêm một
phút.”
“Vâng vâng vâng! Em không để lỡ thời gian đầu, bây giờ em sẽ theo anh xuống đó ngay, em không nói chuyện gì
với bà ta nữa!”
Cánh Lạc sợ đến mức vừa ăn vừa bò dậy rồi lao đến trước mặt Bạch Đồ, níu lấy cánh tay hắn ta.
Bạch Đồ nở nụ cười ngang ngược hống hách với Trình Thục Ngọc: “Bác gái, Tiểu Lạc nói không muốn nói chuyện
với bác, vậy thì tôi đưa cô ấy xuống đây”
“Tiểu Lạc, Tiểu Lạc con đi với mẹ đi, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách cho con”
“Cút!”
Trình Thục Ngọc vừa khóc vừa bước lên kéo Cánh Lạc nhưng lại bị Cảnh Lạc xô mạnh, bà ta loạng choạng rồi ngã
vật xuống đất.
Cuối cùng, bà ta chỉ có thể vừa khóc vừa nhìn Cảnh Lạc run rẩy đi theo Bạch Đồ xuống căn hầm tối tăm đáng sợ
kia.
Bà ta không biết Cảnh Lạc đã dựa vào cái gì để vượt qua hai con ngao Tây Tạng đáng sợ và đòn roi của Bạch Đồ.
Trình Thục Ngọc liên tục la hét “tạo nghiệp” nhưng không có bất cứ ai để ý đến bà ta.
Bà Bạch cười lạnh một tiếng, nhìn Trình Thục Ngọc, thấy người đàn bà này đúng là đen đủi.
Còn về nhà họ Bạch, bà ta cũng chẳng quan tâm lắm.
Chỉ cần nhà họ Bạch có thể tiếp tục giàu có, Bạch Chinh có thể tiếp tục mang tiền về, bà ta chẳng quan tâm đến gì
hết.
Tuy đều từng bị nhà họ Để dằn mặt, bản thân bà ta cũng từng thảm hại giống như Trình Thục Ngọc, nhưng may
mắn là bà ta tỉnh ngộ rất nhanh và trao quyền kiểm soát nhà họ Bạch cho Bạch Chinh, nếu không thì cũng chẳng
biết bà ta còn sống được đến bây giờ hay không.
Trình Thục Ngọc vừa khóc vừa bị bà Bạch đuổi ra ngoài.
Ra khỏi nhà họ Bạch rồi, bà ta mới nhớ ra lời dặn của Đế An Nhiên.
Bà ta đến để lấy quyền sở hữu đất của Cảnh Lạc.
Nếu không được thụ quyền thì An Nhiên không thể phát triển mảnh đất đó. Bà ta không hiểu gì, Tiểu Lạc thì thành
như thế kia rồi.
Nghĩ đến đây, Trình Thục Ngọc lại quay lại. Lần này Trình Thục Ngọc nói rõ mục đích của mình, cũng để bà Bạch
biết rằng, tuy Tiểu Lạc không có chỗ dựa nhưng trong tay cô ta còn có một mảnh đất giá trị cao.


Đồng thời cũng muốn nhờ mảnh đất này mà gây tác động uy hiếp đối với nhà họ Bạch.
Bà ta tưởng bà Bạch sẽ không cho bà ta vào nữa, nhưng không ngờ lần này, bà Bạch lại rất dễ nói chuyện, cho bà ta vào trong.
Cảnh Lạc được Bạch Đồ bế lên sau một tiếng.
này gặp lại Cảnh Lạc, vết thương trên người cô ta còn nhiều hơn,
Ban đầu cơ thể cô ta đã có rất nhiều vết thương rồi, nhưng lần
nghiêm trọng hơn.
 
Chương 824


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Trình Thục Ngọc cảm thấy đầu óc mình mụ mẫm hẳn đi, dường như trời đất đang xoay chuyển trước mặt bà ta.
Cuối cùng bà ta cũng hiểu vì3 sao nhà họ Đế không đích thân đến gây hấn với bà ta.
Đối với những nhà đại gia hàng đầu như thế, gây hấn với bà ta thì rớt giá quá.1
Báo thù, đương nhiên là bọn họ sẽ báo. Nhưng bọn họ sẽ không đến gây chuyện trực tiếp, sẽ không đến cãi cọ, la
hét ầm ĩ như bà ta. 9Bọn họ chỉ cần nhích ngón tay là có thể hủy hoại cả cuộc đời của con gái bà ta một cách dễ
dàng.
Lúc này Cảnh Lạc đã không còn chút 3sức lực nào nữa. Cô ta vừa đau vừa mệt, kiệt sức nằm bò trên bàn.
“Tiểu Lạc, con sao rồi? Con đau ở đâu?”
Cảnh Lạc nghĩ đến 8cuộc sống khốn khổ của mình, bắt đầu rơi nước mắt như mưa, hoàn toàn không để ý đến Trình
Thục Ngọc.
Lần này có lẽ Bạch Đồ thỏa mãn rồi nên đem Cảnh Lạc lên phòng khách rồi không ngó ngàng đến cô ta nữa, đi lên
tầng.
Hắn ta cũng không hạn thời gian nói chuyện với họ.
“Bà Bạch, cho dù thế nào thì Tiểu Lạc cũng là con gái của tôi, hai mẹ con chúng tôi có vài lời riêng cần nói, bà có thể
tránh đi một lát không?”
Bà Bạch rất phối hợp: “Bên cạnh có một phòng đó thôi? Mời”
Trình Thục Ngọc đỡ Cảnh Lạc sang căn phòng bên cạnh, vừa định lên tiếng thì bị Cảnh Lạc hằn học lườm, đánh
mắt với bà ta.
Trình Thục Ngọc hiểu ý, lập tức kiểm tra xem trong phòng có máy quay hay không.
Căn phòng hầu như trống rỗng, không để bất cứ thứ gì, chỉ có một chiếc bàn và một chiếc sofa đôi. Sau khi chắc
chắn không có mấy thứ linh tinh như camera, Cảnh Lạc lên tiếng trước.
“Mẹ, mẹ nghĩ cách cứu con ra đi. Bạch Đồ là tên biến thái, con sẽ chết trong tay hắn ta mất. Hu hu hu…” Mới nói
được một câu, Cảnh Lạc đã khóc thành tiếng.
“Ừ ừ, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ cứu con ra. Ban nãy nó nói loại thuốc đó rất hiếm, nước Z không có. Thể con có
biết loại thuốc đó tên là gì không? Chỉ cần con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ bảo chị con nghĩ cách”
Nghe nhắc đến Đế An Nhiên, ánh mắt Cảnh Lạc lộ vẻ hận thù sâu sắc. Nhưng nghĩ đến việc mẹ cô ta muốn Đế An
Nhiên nghĩ cách, cô ta không còn tức giận như vậy nữa.
“Con không biết, mẹ bảo chị ấy điều tra camera giám sát của quán bar U2 tối hôm con với Bạch Đồ đăng ký ấy,
hoặc là tìm đứa bạn học hồi cấp hai của con tên là Trương Cảnh Nghiệp. Tuy nó chỉ là chân tay nhưng chỉ cần tìm
được nó là sẽ biết con bị tiêm loại thuốc gì?
Trình Thục Ngọc vội vàng gật đầu: “Được được, mẹ sẽ nhờ chị con làm giúp. Con yên tâm đi Tiểu Lạc, chị con giỏi
lắm, hơn nữa nó là chị ruột của con, chắc chắn nói sẽ giúp con thôi.”


Thấy Cảnh Lạc không nói gì, Trình Thục Ngọc tưởng cô ta tinh thần bất ổn, hoàn toàn không hề biết sự oán hận trong lòng Cảnh Lạc
đối với Đế An Nhiên, thế nên sau khi nói tốt về Đế An Nhiên, bà ta bèn đi vào chủ đề chính.
“Tiểu Lạc, đây là giấy tờ công chứng, con chỉ cần ký tên vào đây, sau đó mẹ sẽ quay một đoạn video cho con, như vậy mảnh đất mà
chúng ta mua có thể giao cho chị con phát triển hộ”
Cảnh Lạc nghe Trình Thục Ngọc nói với mình rằng mảnh đất này mà giao cho Đế An Nhiên, cô ta sẽ xử lý như thế nào, nếu chỉ dựa
vào hai mẹ con Trình Thục Ngọc thì mảnh đất này chỉ có thể bán đi mà thôi, cho dù kiếm được một tỷ thì vẫn phải trả rất nhiều tiền
cho bên vay nặng lãi.
Bởi vì bây giờ không còn dễ lừa Cảnh Thiên nữa, nếu chỉ dựa vào bản thân, họ không thể kiếm được nhiều lợi ích hơn. Thế nên giao
mảnh đất này cho Đế An Nhiên, cô ta sẽ giúp họ phát triển mảnh đất này, chờ đến khi nhà xây dựng xong, đất kiếm được gấp đôi, nhà
cũng có thể kiếm được gấp đôi, chỉ lời không lỗ.
 
Chương 825


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Mắt Cảnh Lạc mở to dần, đến cuối thì biến thành sự hận thù và tức giận hoàn toàn, thậm chí còn là oán độc.
Nhưng cô ta3 đang cúi đầu, thế nên Trình Thục Ngọc không hề nhìn thấy những cảm xúc đó trong mắt cô ta, bà ta
vẫn đang tiếp tục liến thoắ1ng.
Chờ Trình Thục Ngọc nói xong, Cảnh Lạc đã cầm cái gạt tàn trên bàn lên, đập thẳng về phía bà ta.
“A…”
Trình Thục Ngọc hét lên thảm thiết.
Cũng may Cảnh Lạc đã chẳng còn sức lực gì nữa, thế nên khi đập gạt tàn xuố3ng, cô ta không cầm vững. Nếu với
sức của người bình thường thì Trình Thục Ngọc đã vỡ sọ rồi.
“Bà cút đi cho tôi! Cút8 đi.”
Cảnh Lạc nổi điên hoàn toàn, gần như là hét lên với Trình Thục Ngọc.
Trình Thục Ngọc nhìn Cảnh Lạc trước mặt mình một cách sợ hãi, bà ta không dám tin con gái ngoan luôn nghe lời
bà ta lại trở thành như thế này chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
“Tiểu Lạc, mẹ là mẹ của con. Mẹ là mẹ của con mà!” Trình Thục Ngọc còn tưởng rằng Cảnh Lạc đang gặp ảo giác.
“Bà là mẹ tôi? Ha ha ha ha..” Cảnh Lạc cười phá lên đầy bị thương: “Bà không những là mẹ của tôi, bà còn là mẹ
của Cảnh Kiệt, là vợ của bố tôi! Nhưng thế thì sao? Vì một mảnh đất, hai người các người có thể vứt bỏ cả Cảnh
Kiệt, người mà ban đầu các người muốn nó nổi dõi tông đường! Vì muốn để bà được trở thành mẹ vợ nhà giàu, bà
vứt bỏ cả bố tôi mà không thèm chớp mắt lấy một cái. Bây giờ bà thấy tôi không còn giá trị lợi dụng nữa nên lại
định vứt bỏ tôi, đem mảnh đất của tôi đi cho con gái lớn của bà?”
“Không không, không phải như thế! Không phải như thế đâu!” Trình Thục Ngọc ôm cái đầu đang chảy máu, không
ngừng lắc đầu và giải thích: “Ban đầu mẹ cũng không có ý định tìm con để làm chuyện này đâu, bởi vì mẹ vẫn luôn
tưởng rằng con sống rất tốt. Là chị con nói cho mẹ biết, thực ra nhà họ Bạch dựa vào nhà họ Đế nên mới có thể trở
thành nhà giàu, con vào nhà họ Bạch chắc chắn là đòn trả thù của nhà họ Đế, thế nên mẹ mới mang giấy tờ đến
đây.”
Cảnh Lạc nhìn Trình Thục Ngọc với vẻ mặt vặn vẹo, cô ta lại gầm lên một cách lạnh lùng và dứt khoát: “Cút! Tôi có
bị hành hạ đến chết ở nhà họ Bạch cũng sẽ không đưa mảnh đất đó cho cô ta đầu, các người đừng mơ chuyện này
nữa!”
Trình Thục Ngọc phát sợ trước ánh mắt của Cảnh Lạc, bà ta không thể ngờ được rằng con gái mình lại có thể nghi
ngờ bà ta, không tin tưởng bà ta như thế.
“Tiểu Lạc, con nghĩ xem hồi xưa vì sao mình lại mua mảnh đất đó? Con đã quên chúng ta hoàn toàn không bỏ ra một đồng nào để mua à? Là hồi đó bố con biết được quy hoạch sắp tới ở khu vực đó, sau đó vay tiền lãi suất cao từ
chỗ cô chủ chi thử nhà họ Chiến. Khoản tiền hơn một tỷ đó, mỗi ngày đều mất tiền! Mẹ hoàn toàn không hiểu gì về
chuyện làm ăn, bố con lại thành như thế rồi, con cũng không thể kinh doanh được, con nói xem, mảnh đất này giữ
lại trong tay con rồi cuối cùng thành đất chết sao? Đến lúc đó còn bị truy thu nợ nữa đấy”
“Nợ? Ha ha..” Cánh Lạc cười vô cùng dữ tợn, tuy cô ta nói rất nhẹ nhàng nhưng như vậy lại càng đáng sợ hơn khi
điên cuồng: “Vậy thì để chị của tôi trả nợ giúp tôi đi! Nếu không phải vì chị ta hưởng thụ những gì không thuộc về
chị ta suốt hai mươi năm qua, bây giờ tôi có biển thành như thế này không? Nếu tôi đã phải chịu khổ thay chị ta,
vậy thì để chị ta trả nợ hộ tôi có gì quá đáng lắm à?”


“Đến lúc đó chị con kiếm được tiền rồi, hai chị em có thể chia đôi, nhưng chắc chắn số tiền kiếm được sẽ nhiều hơn là chúng ta bán
miếng đất đó đi! Tiểu Lạc, con tính thử xem! Rõ ràng là kiếm được tiền, vì sao con lại phải để nó lỗ chứ?”
Trình Thục Ngọc không thể miêu tả được cảm xúc của mình khi ra về.
Bà ta đứng bên ngoài vườn nhà họ Bạch, nhìn lên bầu trời.
Rõ ràng bước nào cũng đều là sự lựa chọn tốt nhất rồi, sao đảo mắt cái đã thành thế này?
 
Chương 826


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Trình Thục Ngọc bước đi trên con phố lớn, người như đang chìm trong cơn mê.
An Nhiên muốn Cảnh Kiệt rút lui khỏi cuộc thi, rút l3ui là điều không thể, bà ta đã cắt đứt quan hệ với Cảnh Kiệt
rồi, cũng không còn lý do gì để ép buộc cậu nữa. Hơn nữa với tính cách của1 Cảnh Kiệt, cho dù ép buộc cũng
không có tác dụng gì. Nhưng bà ta đã bảo Cảnh Kiệt tham gia vào đội của chị gái ruột rồi, cậu vẫn nhất 9quyết
không chịu, bà ta không thể hoàn thành được yêu cầu của An Nhiên.
Bà ta muốn hỏi chồng mình xem nên làm thế nào, nhưng kh3i nhớ đến ánh mắt cuối cùng của Cảnh Học An nhìn
bà ta, bà ta đã biết, chắc chắn đối phương đã hận bà ta đến chết rồi. Nhưng bà ta có t8hể làm thế nào được? Một
người bố đã biến thành như thế rồi thì có khác gì đã chết đầu? Vì con gái, ông ta cũng phải hi sinh chứ!
Cảnh Lạc là người khiến bà ta tổn thương nhất.
Bởi vì bình thường đứa con mà bà ta yêu thương chiều chuộng nhất chính là Cảnh Lạc. Nhưng không ngờ bà ta chỉ
muốn lấy mảnh đất từ tay con gái để đem cho chị ruột con bé phát triển mà thôi, con bé đã thà để đất chết trong tay
mình còn hơn là nhường ra cho chị, còn đánh bà ta đến mức này.
Trình Thục Ngọc đi trong khu biệt thự cao cấp cũng phải che che đậy đấy, bởi vì đầu và mặt bà ta đều bị rách.
Đường cùng rồi, Trình Thục Ngọc không còn cách nào khác, cuối cùng vẫn phải dùng điện thoại công cộng bên
ngoài để gọi điện cho Cảnh Thiên.
Bà ta nghĩ rồi, thực ra căn nguyên của tất cả mọi thứ đều nằm ở Cảnh Thiên.
Sở dĩ bây giờ Cảnh Lạc khổ như thế, đó là vì nhà họ Đế muốn Cảnh Lạc không được chết tử tế.
Nếu Cảnh Thiên có thể cho qua chuyện này hoàn toàn, tha thứ cho bà ta, chắc chắn Cảnh Lạc sẽ không phải chịu
khổ như vậy nữa.
Bà ta tưởng điện thoại của đối phương cũng sẽ như hồi trước, không thể kết nối, nhưng không ngờ lại có người bắt
máy như kỳ tích.
Trình Thục Ngọc bỗng thấy căng thẳng.
Điện thoại kết nối, đầu bên kia điện thoại vọng đến một giọng nữ xa lạ.
Quản lý Quý Hoạch của Cảnh Thiên alo hai tiếng, thấy không ai trả lời bèn chuẩn bị cúp máy. Lúc này Trình Thục
Ngọc mới đột ngột tỉnh táo lại, hỏi: “Đây không phải điện thoại của Thiên Thiên sao?”


Quý Hoạch nghe bên kia gọi Thiên Thiên, nghĩ bụng chắc là khá thân thiết với sếp mình, cô bèn hỏi một câu: “Phải, đây là điện thoại
của cô Cảnh Thiên, xin hỏi bà là ai?”
“Sao điện thoại của nó lại ở chỗ cô, cô là ai?” Trình Thục Ngọc không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Tôi là quản lý của cô ấy, Quý Hoạch”
Nghe đến mấy chữ quản lý, Trình Thục Ngọc thấy phản cảm theo bản năng. Bởi vì hồi xưa nếu không phải di Una của Tần Dịch chọc
Cảnh Thiên rồ lên, Cảnh Thiên cũng sẽ không đến tìm bọn họ, bọn họ sẽ không khiến mối quan hệ với Cảnh Thiên sụp đổ vì giúp
Una.
 
Chương 827


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Thế nên giọng điệu khi nói chuyện với Quý Hoạch cũng vô thức có phần ngồi trên đầu người ta.
“Cô Quý, tôi là mẹ Thiên Thiên, làm phiền 3cô gọi nó ra nghe điện thoại hộ tôi”
Quý Hoạch nghe giọng này rồi lại chẳng biết nữa hay sao?
“Mẹ Thiên Thiên? Sao tôi thấy gi1ọng bà và giọng bà Đế khác nhau thế nhỉ?”
Trình Thục Ngọc bị giọng điệu mỉa mai của Quý Hoạch làm nghẹn họng, giọng vô thức trở nên ch9ói hơn.
“Tôi là mẹ của Cảnh Thiên! Là tôi nuôi Cảnh Thiên từ nhỏ đến lớn! Có cầu công sinh không bằng công dưỡng, cho
dù bây giờ nó có3 thân phận như thế nào, tôi vẫn là mẹ của nó. Cô là quản lý, mỉa mai như thế làm gì? Cẩn thận tối
khiếu nại cô, cô sẽ phải cút khỏi Trung Bác!8”
“Ồ! Hóa ra bà là bà mẹ nuôi ác độc của nhà họ Cảnh đó à!”
Giọng điệu bừng tỉnh của Quý Hoạch ở đầu bên kia khiến Trình Thục Ngọc tức đến run rẩy.
“Đúng là tôi đã từng nghe câu công sinh không bằng công dưỡng, nhưng sao cầu này lại thốt ra từ một kẻ bắt cóc
như bà nhỉ?”
“Cô…”
“Nói như bà thì đám bắt cóc buôn bán trẻ con, bọn họ lừa bán trẻ con rồi bẻ gãy chân tay người ta, biển những đứa
trẻ đang rất bình thường, được bố mẹ yêu thương chiều chuộng thành người tàn tật, chỉ cho người ta ăn miếng cơm
đủ để không chết đói, vậy thì bọn họ cũng là bố mẹ nuôi à? Nếu đã như vậy, vì sao cảnh sát còn phải bắt giữ bọn
họ? Vì sao bọn họ bị phạt tù chung thân? Tôi mà là bà, tôi nhất định sẽ kẹp đuôi lại mà cao chạy xa bay, không bao
giờ xuất hiện xung quanh cô chủ của tôi và người thân của cô ấy nữa. Bà dựa vào cái gì mà có thể ăn nói ngang
nhiên với tôi thế?”
Trình Thục Ngọc mở to mắt vì tức giận, bà ta hít sâu vài lần, không thể tìm được lời nào để cãi lại, đang định nổi
khùng thì đối phương đã cúp điện thoại.
Bà ta còn đang định gọi tiếp thì điện thoại đổ chuông.
Nhìn số thì thấy là Đế An Nhiên gọi đến.
“An Nhiên” Trình Thục Ngọc ấm ức mà không có chỗ xả, vừa gọi tên Đế An Nhiên đã bắt đầu khóc.
Đế An Nhiên cau mày đầy ghét bỏ, tuy cô ta có nghe thấy tiếng khóc của Trình Thục Ngọc nhưng không hề có ý
định an ủi bà ta.
“Chuyện Cảnh Kiệt và Cảnh Lạc đã giải quyết xong chưa?”
Trình Thục Ngọc nghẹn họng trước câu hỏi của Đế An Nhiên, nghe thấy giọng nói lạnh lẽo ở đầu bên kia, bà ta ngơ
ngác.
Biết cô con gái này có bản lĩnh, hơn nữa con gái không lớn lên bên cạnh mình, không thân với bà ta cũng là chuyện
bình thường. Thế nên bà ta chỉ có thể nuốt sự tủi thân xuống, nói: “An Nhiên, mẹ đang gọi điện cho con khốn Cảnh
Thiên kia, nhưng quản lý của nó lại đang cầm điện thoại, còn nói…”
“Bà gọi cho Cảnh Thiên làm gì?” Giọng Đế An Nhiên trở nên sắc nhọn, cô ta trách mắng không thương tình: “Có
phải bà bị thần kinh rồi không? Đã nói với bà là giờ Cảnh Thiên là con gái ruột của nhà họ Đế, còn là vợ của Chiến
Lê Xuyên, trước khi nhà họ Để sụp đổ, Chiến Lê Xuyên ly hôn với cô ta, cô ta không phải người mà bà có thể tùy
tiện trêu vào rồi cơ mà?”


Trình Thục Ngọc: …
“Bây giờ trước mặt cô ta, bà chỉ là một con giun con dễ tiện tay bóp một cái là chết, tôi vì bà mà tránh cô ta còn không kịp, bà lại còn
đi gọi điện cho cô ta, có phải là thấy cô ta chưa hành bà nên bà thích làm gì thì làm không? Tôi bảo bà đi xem cuộc sống hiện tại của
Cảnh Lạc, rốt cuộc là bà đã đi chưa?”
Đế An Nhiên càng nói càng tức.
Ban đầu cô ta còn có một người mẹ mạnh mẽ đến mức người khác chỉ có thể ngước nhìn, bây giờ đáo mắt cái lại cho cô ta một người
ngu xuẩn.
 
Chương 828


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Rốt cuộc vì sao ông trời lại phải đối xử với cô ta như vậy?
“Mẹ đi thăm Tiểu Lạc rồi nên mới gọi điện cho Cảnh Thiên mà!” Trình Thục Ngọc suy 3sụp òa khóc: “An Nhiên,
cứu em gái con đi! Cứu em gái con đi! Con không biết nhà họ Bạch hại có thể thám đến mức nào đầu”
Sau đó Trình Thục N1gọc vừa khóc vừa kể lại những gì Cánh Lạc gặp phải cho Đế An Nhiên nghe, bà ta cầu xin:
“Mẹ không có quan hệ gì ở châu Để, thế nên mới nghĩ đến chuyệ9n cầu xin Cảnh Thiên. Mẹ thực sự định cầu xin
nó, nhưng quản lý của nó lại chế giễu mẹ. Hu hu hu hu..”
Thoáng chốc, Đế An Nhiên bỗng thấy oán3 hận bố mình.
Tốt xấu gì bố Đế An Nhiên cũng là đại ca băng đảng có tiếng, sao lại đi chọn một kẻ ngu ngốc như Trình Thục Ngọc
sinh con hộ cơ8 chứ?
“Có phải bà vẫn chưa hiểu rõ tình hình không? Vì sao tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Đế, tôi là đứa con gái được họ
chăm chút yêu thương hai mươi năm trời mà cũng bị họ đuổi ra khỏi nhà họ Để một cách lạnh lùng, nếu không
phải vì tôi còn có bổ, vậy thì tôi chỉ có kết cục là đầu đường xó chợ mà thôi, rốt cuộc là tại ai hả?”
“Ngày xưa nếu không phải vì bà tráo con, Cảnh Thiên sẽ không phải chịu khổ hai mươi năm ở bên ngoài. Bọn họ
mất đi đứa con gái ruột suốt hai mươi năm trời! Còn người khiến họ mất đi đứa con gái ruột, khiến con gái ruột của
họ sống khổ sở hai mươi năm trời đều là bà. Bọn họ hận bà, nhưng bọn họ nghĩ giết chết bà thì dễ cho bà quá, thế
nên bọn họ muốn khiến bà đau khổ, khiến bà phải hối hận vì những gì bà đã làm trong hai mươi năm nay, thế nên
họ mới vứt bỏ cả ơn dưỡng dục, đuổi thẳng tôi ra khỏi nhà họ Đế, sau đó cho người đối phó với Cảnh Lạc”
“Còn bây giờ bà đang làm gì? Bây giờ bà còn mặt mũi để đi tìm Cảnh Thiên, xin cô ta tha cho bà? Bà bị ngu hay là
bị điện thế?”
Trình Thục Ngọc: …
“Không phải… mẹ chỉ là một người dân bình thường, cũng đầu quen biết họ, có phải là mẹ tráo con đầu, nhiều nhất
thì mẹ chỉ..”
“Bà im mồm cho tôi!”
Đế An Nhiên gầm lên khiến Trình Thục Ngọc run rẩy.
Cô con gái lớn của bà ta có sự uy nghiêm và tàn nhẫn di truyền từ bố, khiến bà ta vừa yêu con gái vừa không kìm
được sự sợ hãi.
“Đây là lần cuối cùng bà được nói những câu như thế, tôi không muốn nghe thấy những điều đó ở bất kỳ đầu, từ
miệng bất cứ ai. Nếu không thì bố tôi chắc chắn sẽ không tha cho bà đâu. Đến lúc đó nếu ông ấy muốn lấy mạng bà
và cả nhà bà, tôi cũng không cứu nổi bà”
Trình Thục Ngọc rùng mình, rõ ràng là đã bị dọa sợ.
“Sau này bà đừng tìm con khốn đó nữa, nếu bố mẹ cô ta biết bà vẫn còn quấy rầy cô ta, tôi và Cảnh Lạc sẽ càng khổ
sở hơn”
Trình Thục Ngọc cũng sợ, cuối cùng cũng bắt kịp suy nghĩ của Đế An Nhiên, hiểu được vì sao không thể tìm Cảnh
Thiên, bà ta gật đầu lia lịa: “Được được được. Mẹ không tìm nó nữa. Nhưng Tiểu Lạc thì phải làm sao? An Nhiên,
con là chị nó, con nhất định phải nghĩ cách cứu nó nhé!”
Nhưng Đế An Nhiên ở đầu bên kia điện thoại lại đang nghịch móng tay của mình, hoàn toàn không để tâm đến
chuyện của Cảnh Lạc.


“Bà từ bỏ chuyện Cảnh Lạc đi, không ai có thể cứu được người mà nhà họ Để muốn xử lý đầu”
Trình Thục Ngọc: “Nhưng.”
“Không có nhưng. Bà tưởng tôi có thể nghĩ ra cách gì được? Tôi nói cho bà biết, ít nhất thì bà cũng phải nghe ngóng được chút tiếng
tăm về Bạch Đồ chứ. Đừng nói đến nhà giàu, chỉ cần là gia đình dư dã một chút thôi, ai mà không biết hắn ta là một tên biến thái? Ai
dám gà con gái mình cho hắn? Bà biết không, hồi trước Bạch Đồ có hai người vợ rồi, còn có vô số cô bạn gái, bọn họ đều thấy nhà họ
Bạch có tiền nên mới muốn bám vào Bạch Đồ. Nhưng tất cả những cô gái đó đều không có ngoại lệ, không chết thì cũng tàn phế hoặc
là bị điên. Chưa có một ai qua tay Bạch Đồ mà có thể bình thường bước ra khỏi cổng nhà họ Bạch”
Trình Thục Ngọc: . III
 
Chương 829


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Còn… còn pháp luật gì nữa không?”
“Có chứ” Đế An Nhiên trả lời rất trôi chảy: “Nhưng thế thì sao? Những cô gái đó đều cam tâm tình ngu3yện theo
hắn mà, những gì bọn họ trải qua trước khi chết đều do chính bọn họ gây nên, pháp luật cũng yêu cầu chứng cứ
chứ. Ví dụ như Cảnh Lạc k1ia, ai khiến nó ra quán bar uống rượu? Ai khiến nó uống đồ người khác đưa? Những
chuyện đó không liên quan gì đến Bạch Đồ cá, cho dù bà có điều9 tra thì cũng chẳng điều tra được gì. Hơn nữa, nhà
họ Bạch không bóc những chuyện đó ra, không đuổi nó ra khỏi nhà họ Bạch, chẳng phải bà còn p3hải đội ơn bọn họ
sao? Cho dù bà báo cảnh sát, không những không bắt giam được hắn mà hắn còn có thể kiện ngược lại bà tội vu
khống phỉ báng, d8ẫn đến giá cổ phiếu công ty nhà hắn tụt giá. Như vậy không những bà không hiện được, chưa
biết chừng còn lôi chính bà vào”
Trình Thục Ngọc hoàn toàn tuyệt vọng.
Lúc này, bà ta thực sự đã phát điên vì hối hận.
Vì sao bà lại tin vào cái bánh rơi từ trên trời xuống chứ?
Vì sao khi đó bà ta đã thuê thám tử tư rồi nhưng lại không tiếp tục điều tra?
Còn Trình Thục Ngọc mãi mãi không thể biết được rằng, việc Cảnh Lạc lấy Bạch Đồ là do Đế Tịnh Hiên sắp đặt sẵn
từ trước.
Việc Đế Tịnh Hiên đã quyết tâm thì không có gì là không thể làm được.
Thế nên ông đã cài sẵn người vào bên cạnh Trình Thục Ngọc rồi, cho dù là thám tử tư, người đó cũng nghe lời Đế
Tịnh Hiên.
Cho dù có điều tra, đến chỗ Trình Thục Ngọc thì Bạch Đồ vẫn là một thanh niên tốt.
“Thế… thế Tiểu Lạc thì sao? Cứ để nó bị thằng súc sinh Bạch Đồ đó hại chết à? Con là chị của nó mà! Con giỏi như
vậy, chẳng lẽ không thể giúp nó tìm nguồn thuốc rồi tìm thuốc chữa, để nó cai nghiện sao?”
Đế An Nhiên vẫn hờ hững như cũ: “Có lẽ tôi có thể làm được chuyện này. Cho dù tôi không làm được thì bố tôi
cũng có thể làm được.”
Mắt Trình Thục Ngọc sáng lên, bà ta đang định lên tiếng thì Đế An Nhiên đã hắt một gáo nước lạnh: “Nhưng thể
thì sao? Bà có bản lĩnh để bảo vệ nó cả đời à? Người mà nhà họ Đế muốn xử lý, bà có trốn sang nước ngoài thì họ
vẫn có thể vươn tay đến trước mặt bà, khuấy tung cuộc sống của bà lên. Bên tôi có thể tìm được thuốc, bên bà khó
khăn lắm mới giúp nó cai nghiện được, nhưng tôi có thể đảm bảo với bà, không quá một tuần, nó sẽ lại dính vào
loại thuốc khác thôi. Tôi đã nói với bà rồi đấy thôi, nhà họ Để muốn bóp chết bà, bà chỉ là một con giun con dế, chỉ
có thể chịu để giẫm chết mà thôi. Còn về chuyện bà muốn vùng lên ấy mà, đừng nghĩ nữa. Bởi vì tôi làm con gái
của họ hai mươi năm, bọn họ tàn nhẫn đến mức nào, tôi hiểu rõ hơn bà. Nếu bọn họ không giỏi thì sẽ không đánh
bại tất cả các gia tộc giàu có ở nước Z, trở thành gia tộc hạng nhất bằng một doanh nghiệp ở nước ngoài chỉ trong
vòng hai mươi năm ngắn ngủi”
Trình Thục Ngọc ngơ ngác nghe Đế An Nhiên nói, ánh mắt vô thần, sắc mặt rệu rã.
Biết trước… bà ta đã nuôi dưỡng Cảnh Thiên thật tốt rồi.
Nuôi cô thật tốt cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nếu bà ta đối đãi tốt với cô, liệu có phải bà ta và Cảnh Lạc sẽ
không khổ sở như bây giờ?
“Lấy được đất chưa?” Đế An Nhiên hỏi đến mục đích chính của mình.


Trình Thục Ngọc quỳ sụp xuống đất khóc đủ rồi, bà ta không trả lời mà hỏi: “Thế bây giờ mẹ nên làm thế nào? Mẹ phải mặc kệ Tiểu
Lạc sao?”
“Bà còn muốn làm thế nào nữa? Quan trọng là bà có khả năng để làm gì không? Được rồi, tôi không có nhiều thời gian, đã lấy được
đất chưa?” Đế An Nhiên hỏi lại.
“Có phải con chỉ muốn lấy được mảnh đất đó rồi bỏ mặc mẹ không?” Trình Thục Ngọc thốt ra câu hỏi từ tận đáy lòng.


Đế An Nhiên biết rõ bây giờ bà ta không có cảm giác an toàn, bèn nói: “Bà là mẹ ruột của tôi, làm sao tôi có thể bỏ mặc bà được.
Nếu tôi bỏ mặc bà, bà có thể đi kiện tôi không làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng”
 
Chương 830


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Cuối cùng mắt Trình Thục Ngọc cũng sáng lên, Đế An Nhiên nói tiếp: “Tôi có thể nói cho bà biết một bí mật”
“Gì thế?” Trình Thục Ngọc thấy hứ3ng thú.
“Biết nhà họ Để là gia tộc như thế nào ở nước ngoài không?”
Trình Thục Ngọc ngơ ngác: “Đế Tịnh Hiên có sản nghiệp ở nước ng1oài à?”
“Đương nhiên là Đế Tịnh Hiên có sản nghiệp ở nước ngoài rồi, nhưng tôi nói nhà họ Đế cơ. Đế Tịnh Hiên chỉ là một
chi thứ của nhà họ9 Để thôi, bà biết dòng chính nhà đó làm nghề gì không? Bà có biết bố tôi là ai không? Biết tôi là
ai không?”
“Mẹ… mẹ không biết. An Nhiên3, bố con là ai?” Trình Thục Ngọc hỏi một cách vô cùng sùng bái.
“Bố tôi là hoàng tộc nước B, ông ấy là thân vương của nước B! Còn tôi, là c8ông chúa của nước BỊ Công chúa mang
dòng máu thuần khiết!”
Trình Thục Ngọc: …!!!
Đây cũng là chuyện Đế An Nhiên biết được sau khi gọi điện cho cụ mình.
Không ngờ Đế An Nhiên lại là hoàng tộc!
Kiểu hoàng tộc chỉ tồn tại trong phim truyền hình!
“Tôi biết bà sợ tôi lấy mất mảnh đất đó, kiếm được tiền rồi thì sẽ không chia cho bà. Nhưng tôi đường đường là
công chúa nước B, cụ tối là vua của nước B, tôi lại thèm khát mảnh đất đó của bà sao?”
Không thèm!
Chắc chắn không thèm!
Trình Thục Ngọc vô cùng kích động, giọng run lên: “An… An Nhiên, con là công chúa? Sao lại là công chúa được?
Nếu nói vậy, nhà Đế Tịnh Hiên cũng là…”
“Không sai, Đế Tịnh Hiên cũng là thân vương. Để Cảnh Thiên cũng là công chúa. Nhưng nhà họ đã bị đuổi đi, là cụ
tôi, cũng tức là vua của nước B đã thừa nhận tôi rồi.”
“Trời ơi! An Nhiên… An Nhiên của mẹ”
Trình Thục Ngọc kích động đến mức không biết nên nói gì.
Bà ta nghĩ đời mình sắp lên hương nhờ con gái rồi.
Con gái ruột của bà ta là công chúa, vậy thì nếu xét theo thời phong kiến ở nước Z, bà ta là các mệnh phu nhân à?
Tuy không biết phẩm cấp ở nước B như thế nào, nhưng bà ta chắc chắn có thể coi là hào môn rồi!
Không không, bà ta nên là hoàng thân quốc thích!
Trời ơi!!!
Bầu trời đang sụp đổ bỗng trở nên quang đãng.
“Cụ vẫn biết về sự tồn tại của tôi, nhưng vì trước đó tôi là con gái của Đế Tịnh Hiên, thế nên cụ không công nhận
tối. Nhưng bây giờ cụ đã biết tôi là con gái của bố tôi, ông cụ đã công nhận tôi là chắt rồi. Cuối tuần này tôi sẽ về
thăm cụ.”
Trình Thục Ngọc cố gắng tiêu hóa những gì Đế An Nhiên vừa nói, bà ta đột ngột tỉnh ra, kinh ngạc hỏi: “Đế Tịnh
Hiên là thân vương nước B, bố con cũng là thân vương nước B, vậy thì bố con và Đế Tịnh Hiên là…”
“Im miệng!”
Bị Đế An Nhiên quát đột ngột như thế, Trình Thục Ngọc sợ đến mức run lên.
“Xung quanh bà có ai không?”


Trình Thục Ngọc nhìn quanh như ăn trộm rồi lại đi loanh quanh, sau đó chắc chắn: “Yên tâm, mẹ đang ở một nơi rất trống trải, không
có ai hết.”
“Nếu bà không muốn chết thì đừng nhắc lại những gì vừa nói ban nãy. Nếu để Đế Tịnh Hiên biết được bố tôi đang tính kế ông ta, ông
ta chắc chắn sẽ không tha cho tối đầu. Đến lúc đó, cả tôi và bà đừng hòng sống tiếp nữa”
Trình Thục Ngọc sợ hãi bịt miệng lại, hoàn toàn quên mất bạn nãy khi ở nhà họ Bạch, bà ta vẫn còn nói một cách ngạo nghễ rằng bố
ruột của Đế An Nhiên rất lợi hại.
“Yên tâm đi An Nhiên, mẹ biết cân nhắc giữa lợi và hại. Con yên tâm, chắc chắn mẹ sẽ không hại con đâu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom