Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4355


Chương 4355

Không ít người đi đường dựng ngón giữa, khinh bỉ hoặc mắng chửi.

Đợi đến được Bỉ Dực Lâu, Lâm Chính mới biết Lạc Thiên không hề khoa trương chút nào.

Bỉ Dực Lâu nằm ở bên đường chính của quảng trường thành phố, đó là một tòa kiến trúc cao như tháp.

Trên nóc tòa nhà có một bức tượng hình chim liền cánh, phong cách trang trí cực kỳ cổ xưa.

Những chiếc xe xa hoa các kiểu dáng đỗ trước cổng lớn của Bỉ Dực Lâu, nam thanh nữ tú tụ tập trước cửa chờ đợi.

Hiện trường đông người, cực kỳ huyên náo.

Nghe nói là đợi gọi số.

Chỉ khi nào được gọi đến số mới có thể vào dùng bữa, nhưng số thứ tự cũng phải đặt trước, ở hiện trường không lấy được số.

Nhiều người nổi tiếng trên mạng tụ tập trước cổng, mở livestream.

“Mọi người, đây chính là Bỉ Dực Lâu trong truyền thuyết! Nơi check-in hàng đầu của người ảnh hưởng trên mạng xã hội ở Giang Thành! Hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người vào đó dạo một vòng”.

“Dùng bữa ở tầng cao nhất của Bỉ Dực Lâu nổi tiếng là trải nghiệm như thế nào? Nào, hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết!”.

“Đến Bỉ Dực Lâu rồi, mọi người có thể xem cách bài trí này, bầu không khí, khí chất này, chậc chậc, khi mọi người xem live nhớ tặng sao nha!”.



Trước nhà hàng kiểu người gì cũng có, Lạc Thiên tràn đầy hứng thú.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, chuẩn bị ngụy trang dung mạo, tránh gây náo động, nhưng Lạc Thiên đột nhiên đưa tay ngăn lại.

Lâm Chính sửng sốt.

Lạc Thiên lấy một chiếc mũ trong túi xách ra, đội lên đầu Lâm Chính.

“Lâm Chính, hôm nay anh hãy dùng dáng vẻ vốn có của anh dùng bữa với tôi đi!”, Lạc Thiên nhẹ nhàng nói.

Nhìn ánh mắt Lạc Thiên đầy mong đợi, Lâm Chính do dự, vẫn trả lời.

“Vậy được, hôm nay tôi không dùng dáng vẻ của Lâm Chính ăn với cô nữa, hôm nay sẽ là bữa cơm riêng tư giữa Chủ tịch Lâm và cô Lạc”, Lâm Chính cười, đội mũ lên.

Vào đó chắc chắn phải khiêm tốn một chút, nếu không, ở đây có nhiều người nổi tiếng như vậy, nếu Chủ tịch Lâm xuất hiện thì chẳng phải hiện trường sẽ bùng nổ hay sao?

Lâm Chính và Lạc Thiên dừng xe ở con phố gần đó, đi bộ vào trong, vô cùng khiêm tốn.

Nhưng người xinh đẹp ở đẳng cấp như Lạc Thiên đi đến đâu cũng sẽ được người khác chú ý.

Không ít người nhìn cô ấy, có người tự nhủ phải chăng đó là ngôi sao hay người nổi tiếng nào trên mạng.

Lạc Thiên không quan tâm, chỉ nói cười với Lâm Chính.

Hai người ngồi xuống ghế dài ở trước cửa, đợi gọi số.

Đương nhiên, cũng có không ít chợ đen đang bán số bàn ở đây.

Ở đây mà cũng có chợ đen, không thể không nói bản lĩnh của chợ đen trong nước quả thật lợi hại.

Nghe người bên cạnh nói, gần đây một số bàn đã có giá ba nghìn tệ, hơn nữa, số bàn phải đợi một tiếng mới đến lượt cũng lên đến một nghìn năm trăm tệ.

“Tôi nghe người ta nói, sau khi chợ đen xuất hiện, trong vòng một tháng số bàn đã bị đặt hết. Nếu không phải Bỉ Dực Lâu chỉ mở đặt trước trong tháng thì e là số bàn của năm nay đã bị người ta giật hết sạch”, Lạc Thiên cười nói.
 
Chương 4356


Chương 4356

“Đáng sợ thế thật sao? Vậy phải xem xem nhà hàng này có chỗ nào đặc biệt mới được”, Lâm Chính không khỏi lên tiếng.

“Số tiếp theo là đến chúng ta rồi”, lúc này Lạc Thiên xem đồng hồ, kích động nói.

Lâm Chính khẽ gật đầu, đi theo Lạc Thiên đến gần cửa, đợi gọi số.

Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc Âu phục bước nhanh tới.

“Chào anh chị, tôi ra giá ba nghìn, có thể nhường số của hai người cho tôi không?”, người đàn ông hạ giọng nói.

Ba nghìn tệ ở chợ đen có thể nói là giá cao.

Nhưng sao Lạc Thiên có thể nhường con số đó ra vì ba nghìn tệ?

“Xin lỗi, chúng tôi cũng muốn vào trong ăn, anh hỏi thử xem người khác có muốn nhường số hay không nhé”, Lạc Thiên lịch sự từ chối.

Người đàn ông nghe vậy nhíu mày: “Hay là… tôi tăng thêm một nghìn, thành bốn nghìn, nhường số lại cho tôi được không?”.

Người bên cạnh nghe vậy đều sửng sốt.

“Bốn nghìn tệ? Người anh em, anh muốn thì lấy của tôi này!”, người bên cạnh lấy số ra, cười nói: “Tôi chỉ lấy ba nghìn chín trăm tệ, được thì giờ giao dịch luôn”.

“Số của anh phải đợi bao lâu nữa?”, người đàn ông hỏi.

“Có lẽ phải đợi nửa tiếng nữa”.

“Vậy không được, tôi phải vào trong ngay”.

“Phải vào trong ngay? Bây giờ anh có tìm chợ đen cũng không mua được. Trừ khi hai người đẹp trai xinh gái này chịu bán cho anh”.

“Nên tôi mới tìm bọn họ mua!”.

Người đàn ông mặc Âu phục nói: “Nếu cô còn không đồng ý thì tôi ra giá năm nghìn, thế nào?”.

“Tôi nói rồi, tôi không bán. Nếu anh muốn vào ăn thì mua số của người khác đi vậy”, Lạc Thiên hơi không vui.

“Năm nghìn không được thì sáu nghìn, sáu nghìn không được thì bảy nghìn, nếu không được nữa thì cô cho tôi cái giá, cô muốn bao nhiêu mới chịu bán?”, người đàn ông nói.

“Tôi đã nói rõ ràng với anh nhiều lần rồi, tôi không bán, dù anh có ra giá bao nhiêu đi nữa tôi cũng không bán!”, Lạc Thiên mất kiên nhẫn, giọng nói cũng lớn hơn.

Người đàn ông mặc Âu phục biến sắc, quan sát Lạc Thiên một lượt, lạnh lùng nói: “Tôi khách sáo thương lượng với cô là vì tôi tốt tính. Tôi cũng không sợ nói thật cho cô, hôm nay số bàn này cô bán thì bán, không muốn bán cũng phải bán, nếu không, tôi lo bữa cơm này của cô sẽ ăn không được vui đâu!”.

“Anh…”, Lạc Thiên biến sắc, vừa giận vừa sốt ruột chỉ vào người đàn ông đó: “Anh đang đe dọa tôi sao?”.

“Đúng, tôi đang đe dọa cô thì sao? Cô nghĩ số bàn này là tôi mua cho tôi sao? Cô sai rồi! Tôi mua cho sếp tôi, cô có biết sếp của tôi là ai không?”.

“Ai? Tôi cũng muốn xem thử xem!”, Lạc Thiên tức giận nói.

Người đàn ông mặc Âu phục định lên tiếng, bỗng nhiên ở đầu phố vang lên tiếng xôn xao.

Sau đó nhiều người chạy đến đầu phố, người đang chờ ở bên đó cũng đưa mắt nhìn sang.

Một chiếc xe Phantom màu trắng chậm rãi lái đến phía này.

Không ít người trông như nhà nhiếp ảnh chạy đến chỗ chiếc xe, không ngừng chụp.
 
Chương 4357


Chương 4357

Đèn flash sáng lên liên tục.

Cứ như là ngôi sao nào đó ghê gớm.

Lâm Chính và Lạc Thiên cũng không khỏi nhìn sang.

“Ai mà rình rang vậy?”.

“Không biết! Nhưng biển hiệu xe này rất quen mắt, Giang A68888? Hình như là xe của Lưu Thiên Đường!”.

“Lưu Thiên Đường? Người nổi tiếng trên mạng có bảy mươi triệu fans ở Mộ Âm đó sao?”.

“Trời ạ, anh ta chạy đến đây check-in rồi à?”.

“Chậc chậc, chẳng trách lại rình rang như vậy. Nghe nói trước khi cậu ta thành người nổi tiếng thì là một cậu ấm nhà giàu. Hôm nay cậu ta đến Bỉ Dực Lâu, e là ngày mai lại lên hot search!”.

“Lượng fans của anh ta rất khủng khiếp, hôm nay ăn, ngày mai dạo phố cũng có hàng vạn người theo dõi, cũng không biết anh ta có gì khác với người thường”.

“Haizz, cho nên anh ta mới là người nổi tiếng, còn chúng ta không phải!”.

Người ở bên đường xôn xao bàn tán, châu đầu ghé tai.

Không ít người lấy điện thoại ra quay phía này.

Xe chậm rãi dừng trước cửa Bỉ Dực Lâu, người đàn ông đòi mua số thứ tự của Lạc Thiên lập tức chạy lên phía trước, mở ô, kéo cửa xe ra.

Sau đó, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đeo kính đen bước xuống.

Người đàn ông vừa xuống xe, đèn flash ở xung quanh lóe lên điên cuồng, gần như không ngừng lại.

Mấy người nổi tiếng khác cũng vội vàng lia máy quay tới, nhân cơ hội tăng thêm độ hot.

“Các bạn ơi, có nhìn thấy không? Lưu Thiên Đường cũng đến đây rồi! Xem ra Bỉ Dực Lâu này đúng là không tầm thường!”.

“Nào nào, quay ống kính về phía này. Lưu Thiên Đường đấy, mọi người có nhìn thấy không? Mọi người hãy nhấn theo dõi, lát nữa chúng ta sẽ lên Bỉ Dực Lâu cùng nhau ăn với Lưu Thiên Đường!”.

Mấy người nổi tiếng phấn khởi, kích động trò chuyện với cư dân mạng trong phòng livestream.

Lưu Thiên Đường cười nhạt, không để ý đến những người khác, mà đi thẳng đến cửa Bỉ Dực Lâu.

“Sếp, vẫn chưa mua được số bàn”.

Người đàn ông che ô cho Lưu Thiên Đường nhỏ giọng nói.

“Sao? Không có số phù hợp à?”, Lưu Thiên Đường thắc mắc.

“Không phải, là người ta không chịu bán!”.

“Không chịu bán?”.

Lưu Thiên Đường hơi bất ngờ: “Anh trả tiền ít quá sao?”.

“Sao có thể? Tôi bảo người ta tùy tiện ra giá, nhưng người ta không quan tâm đến tiền, chỉ là không muốn bán”.

“Sao anh lại vô dụng vậy? Bảo anh làm chút chuyện cũng không xong! Đồ vô dụng!”.

Lưu Thiên Đường khẽ giọng mắng chửi, hỏi: “Số bàn đang ở trong tay ai?”.

“Người đó”, người đàn ông mặc Âu phục chỉ vào Lạc Thiên.

Lưu Thiên Đường nhìn sang, hai mắt lập tức bừng sáng.

“Ô? Còn là một người đẹp? Không tồi không tồi!”.

Nói xong thì đi thẳng tới chỗ Lạc Thiên.

“Chào cô, tôi là Lưu Thiên Đường. Xin được mạo muội hỏi, cô có bán số thứ tự trong tay cô không? Tôi sẽ trả số tiền mà cô mong muốn”, Lưu Thiên Đường cười híp mắt nói.

Trong lúc anh ta nói, vô số ống kính xung quanh đều chĩa về phía này.
 
Chương 4358


Chương 4358

Lạc Thiên không thích xem Mỗ Âm cho lắm, cũng không thích người nổi tiếng trên đó, trừ một số người lan truyền năng lượng tích cực. Những người ảnh hưởng lấy danh lợi làm mục đích như Lưu Thiên Đường, thật ra cô ấy cực kỳ phản cảm.

Do đó trước mặt Lưu Thiên Đường, Lạc Thiên cũng không không kích động như những người khác.

“Thật ngại quá, tôi đã nói rồi, tôi không bán số này!”, thái độ của Lạc Thiên rất kiên định.

“Chào cô, coi như chúng ta kết bạn với nhau đi! Hôm nay vốn dĩ tôi sẽ livestream ở đây, nhưng trợ lý của tôi nhất thời lơ là, quên mất đặt trước. Tôi đã hứa với fans, không thể nuốt lời, cho nên mong cô châm chước nhường số thứ tự cho tôi. Nếu cô muốn vào ăn, chúng ta có thể vào cùng. Tôi thấy khí chất của cô rất tốt, thế này, buổi live hôm nay cô tiến hành cùng tôi, tôi bảo đảm sẽ giúp cô nổi tiếng, giúp cô trở thành người có ảnh hưởng lớn được người người chú ý. Thế nào?”, Lưu Thiên Đường mỉm cười nói.

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú, hơn nữa, lần này tôi đến đây là muốn dùng bữa với bạn tôi, không hi vọng bị người khác quấy rầy!”, Lạc Thiên nói, lạnh lùng từ chối.

Điều này khiến những người xung quanh kinh ngạc.

Nếu có Lưu Thiên Đường livestream cùng, đổi lại là ai lượt follow cũng có thể tăng cao chóng mặt. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người nổi tiếng trên mạng muốn hưởng ké độ nổi từ Lưu Thiên Đường, thế mà cô gái này lại từ chối.

Chẳng lẽ cô ấy không muốn trở thành ngôi sao được nhiều người chú ý? Không muốn được nổi tiếng, vinh hoa phú quý?

“Xin mời quý khách số 1892 tiến vào nhà hàng dùng bữa”, lúc này máy thông báo điện tử phát ra tiếng.

“Là số của chúng ta!”.

Lạc Thiên nhìn số thứ tự của mình, kéo tay Lâm Chính nói: “Chúng ta vào trong đi”.

“Ừ”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó đi cùng Lạc Thiên vào trong.

Nhưng hành động này đã chọc giận Lưu Thiên Đường.

Bao nhiêu ống kính quay bọn họ như thế, còn có nhiều fans đang xem livestream, nếu cứ để Lạc Thiên vào đó thì anh ta sẽ mất hết mặt mũi.

Chỉ sợ đến lúc đó, đứng đầu lượt tìm kiếm sẽ là tin Lưu Thiên Đường bị cô gái lạ từ chối.

Nhưng Lưu Thiên Đường cũng không ngốc, trước mặt công chúng, anh ta không dám đến gây rối cho Lạc Thiên, chỉ đành ra hiệu cho người bên cạnh.

Người đó vội vàng lấy điện thoại ra gọi.

Chốc lát sau, vài nhân viên nhà hàng nhanh chóng chạy xuống.

“Cậu Lưu?”, dẫn đầu là quản lý nhà hàng, anh ta rất ngạc nhiên, vội vàng chạy tới bắt tay với Lưu Thiên Đường, tươi cười nói: “Cậu Lưu đến đây sao không nói với Bỉ Dực Lâu chúng tôi một tiếng, tôi cũng tiện giữ chỗ cho cậu!”.

“Anh là?”.

“Tôi là quản lý Ngô của nhà hàng, đây là danh thiếp của tôi”.

“Quản lý Ngô phải không? Chào anh! Thật ra lần này là trợ lý tôi sai sót, tôi bảo trợ lý tôi đặt trước chỗ tốt, nhưng trợ lý tôi lại quên mất. Thật ngại quá, hôm nay không thưởng thức được món ngon của Bỉ Dực Lâu, khi nào có thời gian thì gặp lại vậy”, Lưu Thiên Đường mỉm cười, chuẩn bị rời đi.

Quản lý Ngô thấy vậy lập tức sốt ruột.

“Đợi đã, cậu Lưu, cậu định đi đâu vậy?”.

“Tôi không đặt được chỗ, tất nhiên là quay về rồi”.

“Cậu Lưu nói gì vậy, cậu là người có thân phận thế nào. Cậu đến Bỉ Dực Lâu của chúng tôi ăn không cần đặt trước, tôi sẽ xếp chỗ cho cậu!”, quản lý Ngô cười ha ha nói.
 
Chương 4359


Chương 4359

“Vậy thì… có vẻ không tốt lắm nhỉ?”.

“Có gì mà không tốt chứ? Cậu Lưu có thể đến chỗ chúng tôi thì là vinh hạnh của tôi, còn cần đặt trước cái gì? Nào Nào, cậu Lưu, mời vào bên trong”.

“Ồ? Trong đó còn chỗ sao?”.

“Yên tâm, chắc chắn là còn!”, quản lý Ngô cười nói, sau đó nghiêng đầu nói với nhân viên: “Mau lên sắp xếp cho cậu Lưu và đội ngũ của cậu ấy một bàn ăn lớn! Phải đảm bảo hôm nay cậu Lưu dùng bữa được hài lòng!”.

“Quản lý Ngô… bây giờ trong nhà hàng đã hết chỗ”.

“Không còn chỗ trống sao? Vậy cậu không biết nhường ra một bàn cho cậu Lưu à? Cậu không biết cậu Lưu là ai sao? Lát nữa chắc chắn cậu ấy sẽ livestream, mang lại không biết bao nhiêu lưu lượng khách cho chúng ta. Đến lúc đó, danh tiếng của Bỉ Dực Lâu chúng ta cũng sẽ vươn ra ngoài Giang Thành, tiến đến toàn quốc! Đây là chuyện mà ông chủ luôn khao khát, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt, lẽ nào lại không trân trọng?”.

“Chuyện đó…”.

“Bây giờ xếp hàng tới số nào rồi?”.

“Số 1892”.

“Khách đã vào chỗ ngồi chưa?”.

“Vẫn chưa vào chỗ ngồi ạ”.

“Vậy được, tạm thời hủy số đó đi, để cậu Lưu vào trong đi”, quản lý Ngô cười nói.

“Quản lý Ngô, chuyện… chuyện này hình như không ổn lắm đâu. Nếu khách gây náo loạn, chúng ta phải giải thích thế nào?”, nhân viên phục vụ do dự.

“Sợ cái gì? Cùng lắm bồi thường tiền cho bọn họ là được, so được với cậu Lưu đây sao?”, quản lý Ngô khinh thường nói.

Nhân viên phục vụ chỉ đành làm theo.

Lâm Chính và Lạc Thiên cầm số thứ tự đi thẳng vào trong.

“Chào anh chị, xin hãy cho xem số thứ tự của anh chị”, nhân viên phục vụ ở ngoài cửa mỉm cười nói.

Lạc Thiên vội đưa số thứ tự sang.

Nhân viên phục vụ nhận lấy, cầm số thứ tự thao tác với máy tính trước mặt, chốc lát sau, cô ta nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Xin lỗi anh chị, số thứ tự của anh chị đã mất hiệu lực rồi”.

“Cái gì?”, Lạc Thiên sửng sốt.

Lạc Thiên cứ tưởng mình nghe lầm, vội hỏi: “Cô không nhầm lẫn chứ? Số thứ tự của tôi đặt từ một tuần trước, tất cả trình tự đang nằm trong điện thoại của tôi. Cô đối chiếu lại xem, sao lại sai được?”.

“Xin lỗi cô, màn hình hiển thị số của cô đã mất hiệu lực, chúng tôi cũng không còn cách nào khác”, nhân viên phục vụ bất lực nói.

“Đang yên đang lành sao lại mất hiệu lực? Tôi cần một lời giải thích”, Lạc Thiên không cam tâm.

“Trên màn hình hiển thị lý do số bàn của cô mất hiệu lực là vì cô đã bỏ lỡ thời gian vào dùng bữa”, nhân viên phục vụ nói.

“Lỡ thời gian? Không đúng! Số thứ tự của tôi hiển thị là năm giờ rưỡi chiều đến dùng bữa Bây giờ mới năm giờ ba mươi ba, sao lại bỏ lỡ thời gian? Không phải các người có quy tắc trong vòng mười phút trong thời gian quy định đều có hiệu lực sao? Vì sao chỉ mới qua ba phút số thứ tự của tôi đã mất hiệu lực rồi?”, Lạc Thiên tức giận: “Hôm nay các người phải có lời giải thích hợp lý cho tôi! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”.

“Tiểu Thiên, hay là thôi đi, chúng ta đổi nơi khác ăn”, Lâm Chính nhíu mày, tuy không biết là chuyện gì, nhưng cũng không muốn dây dưa.
 
Chương 4360


Chương 4360

Ra ngoài ăn cơm vốn dĩ phải vui vẻ kia mà.

Nhưng Lạc Thiên lại không chịu từ bỏ.

“Lâm Chính, tôi vất vả lắm mới có được số thứ tự, bọn họ lại cưỡng chế báo mất hiệu lực, tôi không cam tâm! Cho dù không ăn ở đây, ít nhất tôi cũng phải có được lời giải thích!”, Lạc Thiên nghiêm túc nói: “Làm phiền cô đi mời quản lý ra đây! Tôi phải gặp được quản lý của các cô”.

“Xin lỗi cô, quản lý của chúng tôi rất bận. Nếu cô có ý kiến hoặc kiến nghị gì với Bỉ Dực Lâu thì có thể soạn tin gửi đến hộp thư của Bỉ Dực Lâu chúng tôi, chúng tôi sẽ kịp thời xử lý cho cô”, nhân viên phục vụ mỉm cười nói.

“Các người…”, Lạc Thiên tức đến mức toàn thân run rẩy, chỉ muốn hất bàn ngay tại chỗ.

Nhưng tu dưỡng bao nhiêu năm nay không cho phép cô ấy làm vậy.

“Thôi bỏ đi Tiểu Thiên, chúng ta không đến đây ăn là được, đổi chỗ khác, trên đường này có không ít nhà hàng ngon, chúng ta có thể từ từ chọn”, Lâm Chính an ủi.

“Được thôi…”, Lạc Thiên đè nén lửa giận, chỉ đành hậm hực định rời đi.

Nhưng khi hai người vừa định đi, Lưu Thiên Đường đột nhiên dẫn đám người đi về phía này.

“Cậu Lưu, mời cậu đi bên này, chỗ ngồi của cậu đã được sắp xếp ở bàn số 1892. Cậu cứ dẫn người của cậu qua đó trước, chúng tôi sẽ sắp xếp món ăn quy cách cao nhất của chúng tôi cho các cậu!”, quản lý Ngô nhiệt tình chào đón.

Lạc Thiên tình cờ nghe được câu nói đó thì sửng sốt, chẳng mấy chốc cô ấy đã hiểu ra mọi chuyện.

“1892? Đó không phải bàn chúng ta sao?”, Lạc Thiên lập tức ngăn quản lý Ngô lại, phẫn nộ quát: “Vì sao bàn của tôi lại được sắp xếp cho anh ta? Anh là người của nhà hàng đúng không? Cho tôi một lời giải thích!”.

“Ồ?”.

Quản lý Ngô nhíu mày, nhìn chằm chằm Lạc Thiên, cực kỳ không vui: “Cô làm gì vậy? Cái gì mà bàn của cô? Bàn ở đây đều là bàn của nhà hàng, phiền cô đừng có quấy phá vô cớ, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”.

“Khốn nạn!”, Lạc Thiên tức giận.

Ngược lại Lưu Thiên Đường mỉm cười tiến lên: “Cô đừng giận, tức giận không tốt cho sức khỏe. Thế này vậy, vẫn là câu nói đó, nếu cô thật sự muốn đến Bỉ Dực Lâu ăn thử thì cứ đi theo tôi. Quản lý Ngô cũng xem như bạn tôi, tôi dẫn thêm một người nữa vào chắc là không thành vấn đề. À, đương nhiên người bạn bên cạnh cô có lẽ là không dẫn theo được, nếu không thì ngồi không hết”.

“Anh…”, Lạc Thiên tức đến mức phổi sắp nổ tung.

Xem như cô ấy đã hiểu ra, hóa ra chỗ ngồi của mình đã bị người của nhà hàng xếp cho Lưu Thiên Đường.

Dù sao đây cũng là người có ảnh hưởng lớn, nếu Lưu Thiên Đường có thể mở livestream ở Bỉ Dực Lâu, độ nổi tiếng của Bỉ Dực Lâu sẽ nâng cao.

“Sao? Cô đồng ý không? Nếu cô đồng ý thì chúng ta đi luôn, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu”, Lưu Thiên Đường cười híp mắt, nói.

“Bỏ lỡ thì bỏ lỡ! Cùng lắm tôi không đến đây ăn nữa! Lâm Chính! Chúng ta đi!”.

Lạc Thiên tức đến run người, nhưng cô ấy biết mình không làm gì được đám người đó, chỉ đành kéo Lâm Chính rời đi.

Người xung quanh đều chỉ trỏ, nghị luận xôn xao.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Anh không biết à? Số thứ tự của hai người đó bị quản lý Ngô tặng cho Lưu Thiên Đường!”.

“Ha ha, mặt mũi của Lưu Thiên Đường cũng lớn thật, quản lý của Bỉ Dực Lâu đích thân đến đón, chậc chậc…”.
 
Chương 4351


Chương 4351

Người đàn ông bỗng trở nên mất tự nhiên, mặt tái mét, một lúc sau mới lí nhí nói: “Anh quên rồi à, 10 năm trước anh đã từng cứu tôi ở Mặc Nguyệt Cốc này”.

“Mặc Nguyệt Cốc? Mười năm trước sao?”

Chiêm Hùng suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên bừng tỉnh: “Ồ, tôi nhớ ra rồi. Là anh à?”

Người đàn ông cũng mỉm cười.

“Ha ha, anh cũng ghê gớm thật đấy. Dám chạy tới đây làm loạn. Thú vị”, Chiêm Hùng quét một đường đao và lên tiếng: “Tới đi”.

“Tới gì cơ?”, người đàn ông giật mình: “Chiêm Hùng, tôi chỉ tìm thần y Lâm thôi chứ không muốn đối đầu với anh”.

“Gây rắc rối với thần y Lâm cũng là gây rắc rối với tôi. Nếu anh muốn ra tay với cậu ấy thì phải bước qua tôi trước đã”.

“Điều này…Chiêm Hùng, đang yên đang lành tại sao lại thế chứ?”, người đàn ông nghi ngờ, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn thốt lên: “Chiêm Hùng, Lệnh Tôn đâu…?”

“Tôi ở đây…”, không đợi Chiêm Hùng lên tiếng thì một giọng nói khác đã vang lên. Ngay sau đó, họ nhìn thấy Chiêm Nhất Đao được đẩy xe lăn tới.

“A! Thần đao”, người đàn ông kêu lên.

“Sao bố lại ra đây vậy?”, Chiêm Hùng vội vàng chạy tới: “Thần y Lâm vừa điều trị xong cho bố, bốn nên nghỉ ngơi mới phải”.

“Không sao! Bố nghe nói có người tới đây làm loạn bèn ra xem thế nào. Xem ai to gan dám làm càn ở đây. Giờ phát hiện hóa ra là một con sói con à?”, Chiêm Nhất Đao lạnh giọng. Người đàn ông kia run rẩy, sợ hết hồn.

“Xem ra là người quen rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Nếu biết giờ cậu thành ra hế này thì khi đó ở Mặc Nguyệt Cốc đã không cứu rồi”, Chiêm Nhất Đao tức giận nói.

“Bố, chi bằng hôm nay lấy mạng?”, Chiêm Hùng lên tiếng.

“Cũng được”, Chiêm Nhất Đao gật đầu: “Bố vẫn còn chút sức lực, thần y Lâm, để tôi xử lý người này cho”.

Nói xong, sát khí của Chiêm Nhất Đao bốc lên ngùn ngụt.

“Từ từ đã”, Lâm Chính trầm giọng. Chiêm Nhất Đao khẽ quay đầu.

“Muốn giết người này thì quá đơn giản, nhưng tôi muốn biết ai cử anh ta tới đây làm loạn”.

“Có lý”.

Chiêm Nhất Đạo gật đầu: “Chuột nhắt, còn không mau lăn tới đây”.

Người đàn ông nghe thấy vậy nào dám phản kháng, chỉ vội vàng bước tới và quỳ xuống: “Thần đao…xin tha mạng…”

“Nghe đây, giờ cậu có hai sự lựa chọn. Một là ngoan ngoãn nói ra toàn bộ sự thật, thần y Lâm hỏi gì thì đáp cái đó. Như vậy có thể thần y Lâm sẽ tha cho cậu. Còn nếu cậu không nghe theo thì tôi đành phải chia năm xẻ bảy cậu ra thôi”.

“Vâng…vâng tôi nói…Tiền bối thần đao, chỉ cần ông tha chết cho tôi thì bảo tôi nói gì cũng được”.

Lâm Chính thấy vậy thì bất ngờ lắm. Thần đao của lúc này còn khiến người đàn ông kia khiếp sợ như vậy thì thật sự là không đơn giản…

Lẽ nào người này đã từng thấy thực lực thật sự của thần đao nên mới sợ hãi như thế?

“Thần y Lâm, người này do cậu xử lý”, Chiêm Nhất Đao nói.

“Ừ, đưa người đi. Đồng thời dọn sạch hiện trường, khóa mọi thông tin”, Lâm Chính quay người rời đi.
 
Chương 4352


Chương 4352

Người đàn ông được đưa tới phòng hội nghị. Chiêm Nhất Đao kiên quyết đòi đi theo, dù Lâm Chính bảo ông ta về phòng nghỉ ngơi thì ông ta cũng không chịu.

Ông ta thấy chuyện này có liên quan tới sự an nguy của Lâm Chính, hơn nữa đã lựa chọn đi theo anh thì ông ta phải có trách nhiệm.

Điều này khiến Lâm Chính cảm thấy vô cùng bất ngờ. Chiêm Nhất Đao là người trọng tình trọng nghĩa như vậy sao…

Người đàn ông kia tên Trương Sóc, là một đao khách. Người này không theo tông phái nào cả, chỉ dùng võ kỹ của mình đâm thuê chém mướn để kiếm tiền.

Mười năm trước, Chiêm Nhất Đao đã cứu người này ở Mặc Nguyệt Cốc nên có quen biết. Sau khi được trải nghiệm đao pháp phi thường của Chiêm Nhất Đao thì hắn đã có bước tiến bộ đáng kể trong đao pháp của chính mình. Hắn đã đánh bại không ít các kẻ mạnh khác, thậm chí còn là một đao khách có tiếng.

“Trương Sóc, ăn nói thật thà, ai cử cậu tới đây?”, Chiêm Nhất Đao quát lớn.

“Người của đại hội. Mặc dù người đó không nói rõ nhưng tôi có thể nhận ra”.

“Ai?”

“Người đó tên là Long Giang Phong. Là con của Long Hâm”.

“Cái gì?”

Đám đông ngạc nhiên. Lâm Chính cũng chau mày.

“Long Giang Phong hôm qua liên hệ với tôi, nói tới học viện Huyền Y Phái giết một người tên là thần y Lâm. Anh ta đưa cho tôi một tỷ tệ, thế là tôi tới đây”, Trương Sóc khổ sở đáp lại.

“Cậu cũng to gan gớm nhỉ. Không biết danh tiếng của thần y Lâm sao? Dựa vào cậu mà cũng đòi giết cậu ấy hả?”

“Đúng vậy, giáo chủ lợi hại tới mức nào chứ? Lẽ nào đám chó mèo như cậu có thể động vào? Tôi thấy cậu bị tiền của Long Giang Phong mua chuộc tới mức hoa mắt luôn rồi”, đám người Nguyên Tinh hừ giọng.

“Tôi cũng từng nghe nói về thần y Lâm, cũng biết sự lợi hại của cậu ta nhưng lần này ra tay không chỉ có mình tôi mà cả Long Giang Phong cũng tham gia nữa”.

“Hắn cũng tham gia sao?”

“Đúng vậy, anh ta đưa cho tôi một món báu vật, nói là thứ này sẽ giúp tôi giết được thần y Lâm một cách dễ dàng. Đồng thời còn hỗ trợ tôi rất nhiều, chặn cả cảnh sát giúp tôi, để tôi có đủ thời gian hành động”, Trương Sóc nói.

“Bảo bối gì vậy? Lấy ra tôi xem”.

“Vâng, là thứ này”, Trương Sóc lấy ra một con dao.

“Con dao này sao?”

“Có tác dụng gì vậy?”

Đám đông tỏ vẻ nghi ngờ. Lâm Chính không hề lên tiếng, chỉ cầm con dao lên nhìn kỹ. Bỗng nhiên anh trố tròn măt.

“Đây là Chấn Kim…”

“Cái gì?”

Nguyên Tinh ở bên cạnh cũng sững sờ: “Giáo chủ…cậu không nhìn nhầm chứ?”

“Không nhầm được. Đây là con dao được tạo ra từ Chấn Kim”, Lâm Chính trầm giọng.
 
Chương 4353


Chương 4353

“Thưa bố, Chấn Kim là gì ạ?”, Chiêm Hùng cảm thấy không hiểu, vội vàng hỏi.

“Chấn Kim là một loại kim loại quý hiếm. Theo như điều tra thì kim loại này không thuộc trái đất, rất có khả năng là ở hành tinh khác. Chấn Kim cứng vô cùng, không thể nào phá hủy được. Hơn nữa kết cấu đặc biệt của nó khiến nó có thể chống lại cả băng hàn hay lửa đỏ. Nó cũng có thể chém được mọi thứ. Có thể nói là một binh khí vô cùng quý hiếm.

“Lợi hại vậy sao?”, đám đông kêu lên.

“Chắc chắn là Long Giang Phong lợi dụng chức vụ của bố mình ở đại hội để lấy được món đồ này. Loại bảo vật này chỉ có đại hội mới có. Thần y Lâm, hay là thế này, cậu sửa lại con dao này thành châm đi”, Chiêm Nhất Đao mỉm cười.

“Tạo thành châm sao?”

Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng không tệ, có điều tôi rất tò mò, Long Giang Phong tại sao lại phải làm thế?”.

“Người này đã bị trúng độc của giáo chủ, vậy mà còn cử người đến giết giáo chủ, vậy thì khác gì là tự giết chết chính mình. Lẽ nào hắn đã tìm ra được cách giải độc rồi sao?”, Nguyên Tinh cảm thấy kỳ lạ.

“Có lẽ không thể nào. Long Giang Phong chỉ là một cậu ấm ăn chơi chác táng, nếu không có bố làm lớn thì cậu ta đã chết từ lâu rồi. Một kẻ ngốc ngếch như vậy mà có thể giải được thuốc của thần y Lâm sao? Đúng là điều không thể!”

“Đúng vậy”.

Đám đông không tin. Có điều Lâm Chính cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.

“Đại hội thần bí, bên trong có rất nhiều điều mà chúng ta không biết. Nếu có thể giải được độc của tôi thì cũng chẳng có gì là lạ. Có điều, Long Giang Phong mới về được có vài ngày đã cử người tới giết tôi thì có phải là vội vàng quá không. Nếu như anh ta đã tìm được cách giải độc thì nên tìm thời gian để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi báo thù mới phải chứ. Vội vàng như vậy, không giống như là tìm được thuốc giải mà giống bị người khác chỉ đạo thì đúng hơn”, Lâm Chính nói.

“Bị chỉ đạo sao?”

“Thần y Lâm, ý của cậu là Long Giang Phong cũng bị người khác chỉ đạo cử Trương Sóc tới đây?”

“Rất có khả năng”.

“Ai được chứ?”

“Tôi cũng không biết, nên phải điều tra”.

Lâm Chính nhìn Trương Sóc: “Trương Sóc, anh mang đầu của tôi về cho Long Giang Phong đi”.

“Cái gì”.

Tất cả đều hết hồn…

Đúng là không khiến người ta kinh ngạc thì không thôi mà!

“Thần y Lâm, cậu… cậu có ý gì?”, Chiêm Nhất Đao cũng sửng sốt, vội hỏi.

Lâm Chính cười nói: “Mọi người không cần lo, tôi không định giao đầu mình cho Trương Sóc thật đâu, chỉ là làm đầu giả mà thôi”.

“Giả?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Thần y Lâm, chuyện này e là không được. Mặc dù Long Giang Phong là kẻ ăn chơi, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cậu ta nhất định sẽ kiểm tra. Nếu là đầu giả, cậu ta ắt có thể nhìn ra, thuật dịch dung bình thường hoàn toàn vô dụng”, Chiêm Nhất Đao nói.

“Thế nên, đương nhiên tôi sẽ không dùng thuật dịch dung bình thường, mọi người đợi ở đây”.

Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
 
Chương 4354


Chương 4354

Khoảng một tiếng sau, anh cầm theo một cái đầu đầm đìa máu đi vào phòng, đặt đầu trước mặt Trương Sóc.

Trương Sóc sửng sốt, mở đầu ra nhìn xem, lập tức giật mình.

Trong đó đúng là đầu của Lâm Chính!

“Đây là?”, Chiêm Nhất Đao mở to mắt, khó tin nhìn cái đầu người đó, sau đó lại nhìn Lâm Chính, không thể tin nổi: “Thần y Lâm còn trẻ tuổi mà cả thủ đoạn thế này cũng làm được, siêu phàm… siêu phàm!”.

“Quá khen!”, Lâm Chính cười nhẹ: “Trương Sóc, anh cầm lấy đầu này về phục mệnh đi!”.

“Được… Được”, Trương Sóc nuốt nước bọt, sau đó lại hỏi: “Giao đầu này cho Long Giang Phong là được rồi sao? Những cái khác… không cần tôi làm nữa?”.

“Ừ, những cái khác không cần anh làm, anh giao nó cho anh ta là được, còn lại tôi sẽ xử lý”, Lâm Chính nói.

“Được, không thành vấn đề… Vậy giờ tôi sẽ quay về…”.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó nói với Tần Bách Tùng: “Bách Tùng, hai ngày nữa hãy đóng cửa học viện, chuyển hết bệnh nhân điều trị ở đây sang bệnh viện thành phố, tạm thời không nhận thêm bệnh nhân, cũng không cho bất kỳ ai đến thăm”.

“Vâng thưa thầy”, Tần Bách Tùng nhanh chóng đi sắp xếp.

“Nhất Đao, để tôi điều trị cho ông. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi Giang Thành, Giang Thành phải dựa vào ông giúp tôi trấn giữ rồi”, Lâm Chính nói.

Chiêm Nhất Đao hít sâu một hơi, mơ hồ hiểu được gì đó, nhẹ nhàng gật đầu, không lên tiếng nữa.



Chiều tối hôm đó, Lâm Chính nhận được điện thoại của Lạc Thiên.

Cô ấy đã ổn hơn nhiều, chuẩn bị về nhà họ Lạc, nhưng trước khi về muốn ăn cơm cùng Lâm Chính.

Lâm Chính vui vẻ đến đó.

“Chúng ta đi ăn món gì?”.

Trong xe Ferrari đang chạy băng băng, Lâm Chính cầm vô lăng, thuận miệng hỏi.

“Anh có nghe tới Bỉ Dực Lâu chưa?”, Lạc Thiên im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng.

“Bỉ Dực Lâu? Chưa từng nghe qua”, Lâm Chính lắc đầu.

“Anh đấy, suốt ngày bận rộn tới lui, không quan tâm tới chuyện xung quanh gì cả”.

“Xin lỗi, gần đây có quá nhiều chuyện. Như Thi còn phải dùng thuốc, bên này lại nhận vài bệnh nhân, thực sự không có thời gian”, Lâm Chính nói đầy chua chát.

“Biết anh là người bận rộn rồi, cho nên lần này không phải tôi dẫn anh đi xem hay sao. Đó là nhà hàng mới mở ở Giang Thành, rất đặc biệt, là nơi mà các nhân vật nổi tiếng trên mạng đến chụp ảnh, đến đó ăn còn phải đặt chỗ trước!”.

“Ồ? Giang Thành còn có nơi như vậy à?”.

“Còn không phải sao? Nghe nói thức ăn ở đó rất ngon, vừa khéo tuần trước tôi đã đặt bàn, chúng ta đến Bỉ Dực Lâu ăn đi”, Lạc Thiên cười nói.

Lâm Chính nghe vậy, không khỏi liếc nhìn cô ấy.

Hóa ra cô gái này đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi?

“Được! Chúng ta đi!”.

Lâm Chính nhấn ga, tiếng động cơ Ferrari vang vọng khắp con phố.
 
Chương 4355


Chương 4355

Không ít người đi đường dựng ngón giữa, khinh bỉ hoặc mắng chửi.

Đợi đến được Bỉ Dực Lâu, Lâm Chính mới biết Lạc Thiên không hề khoa trương chút nào.

Bỉ Dực Lâu nằm ở bên đường chính của quảng trường thành phố, đó là một tòa kiến trúc cao như tháp.

Trên nóc tòa nhà có một bức tượng hình chim liền cánh, phong cách trang trí cực kỳ cổ xưa.

Những chiếc xe xa hoa các kiểu dáng đỗ trước cổng lớn của Bỉ Dực Lâu, nam thanh nữ tú tụ tập trước cửa chờ đợi.

Hiện trường đông người, cực kỳ huyên náo.

Nghe nói là đợi gọi số.

Chỉ khi nào được gọi đến số mới có thể vào dùng bữa, nhưng số thứ tự cũng phải đặt trước, ở hiện trường không lấy được số.

Nhiều người nổi tiếng trên mạng tụ tập trước cổng, mở livestream.

“Mọi người, đây chính là Bỉ Dực Lâu trong truyền thuyết! Nơi check-in hàng đầu của người ảnh hưởng trên mạng xã hội ở Giang Thành! Hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người vào đó dạo một vòng”.

“Dùng bữa ở tầng cao nhất của Bỉ Dực Lâu nổi tiếng là trải nghiệm như thế nào? Nào, hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết!”.

“Đến Bỉ Dực Lâu rồi, mọi người có thể xem cách bài trí này, bầu không khí, khí chất này, chậc chậc, khi mọi người xem live nhớ tặng sao nha!”.



Trước nhà hàng kiểu người gì cũng có, Lạc Thiên tràn đầy hứng thú.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, chuẩn bị ngụy trang dung mạo, tránh gây náo động, nhưng Lạc Thiên đột nhiên đưa tay ngăn lại.

Lâm Chính sửng sốt.

Lạc Thiên lấy một chiếc mũ trong túi xách ra, đội lên đầu Lâm Chính.

“Lâm Chính, hôm nay anh hãy dùng dáng vẻ vốn có của anh dùng bữa với tôi đi!”, Lạc Thiên nhẹ nhàng nói.

Nhìn ánh mắt Lạc Thiên đầy mong đợi, Lâm Chính do dự, vẫn trả lời.

“Vậy được, hôm nay tôi không dùng dáng vẻ của Lâm Chính ăn với cô nữa, hôm nay sẽ là bữa cơm riêng tư giữa Chủ tịch Lâm và cô Lạc”, Lâm Chính cười, đội mũ lên.

Vào đó chắc chắn phải khiêm tốn một chút, nếu không, ở đây có nhiều người nổi tiếng như vậy, nếu Chủ tịch Lâm xuất hiện thì chẳng phải hiện trường sẽ bùng nổ hay sao?

Lâm Chính và Lạc Thiên dừng xe ở con phố gần đó, đi bộ vào trong, vô cùng khiêm tốn.

Nhưng người xinh đẹp ở đẳng cấp như Lạc Thiên đi đến đâu cũng sẽ được người khác chú ý.

Không ít người nhìn cô ấy, có người tự nhủ phải chăng đó là ngôi sao hay người nổi tiếng nào trên mạng.

Lạc Thiên không quan tâm, chỉ nói cười với Lâm Chính.

Hai người ngồi xuống ghế dài ở trước cửa, đợi gọi số.

Đương nhiên, cũng có không ít chợ đen đang bán số bàn ở đây.

Ở đây mà cũng có chợ đen, không thể không nói bản lĩnh của chợ đen trong nước quả thật lợi hại.

Nghe người bên cạnh nói, gần đây một số bàn đã có giá ba nghìn tệ, hơn nữa, số bàn phải đợi một tiếng mới đến lượt cũng lên đến một nghìn năm trăm tệ.

“Tôi nghe người ta nói, sau khi chợ đen xuất hiện, trong vòng một tháng số bàn đã bị đặt hết. Nếu không phải Bỉ Dực Lâu chỉ mở đặt trước trong tháng thì e là số bàn của năm nay đã bị người ta giật hết sạch”, Lạc Thiên cười nói.
 
Chương 4356


Chương 4356

“Đáng sợ thế thật sao? Vậy phải xem xem nhà hàng này có chỗ nào đặc biệt mới được”, Lâm Chính không khỏi lên tiếng.

“Số tiếp theo là đến chúng ta rồi”, lúc này Lạc Thiên xem đồng hồ, kích động nói.

Lâm Chính khẽ gật đầu, đi theo Lạc Thiên đến gần cửa, đợi gọi số.

Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc Âu phục bước nhanh tới.

“Chào anh chị, tôi ra giá ba nghìn, có thể nhường số của hai người cho tôi không?”, người đàn ông hạ giọng nói.

Ba nghìn tệ ở chợ đen có thể nói là giá cao.

Nhưng sao Lạc Thiên có thể nhường con số đó ra vì ba nghìn tệ?

“Xin lỗi, chúng tôi cũng muốn vào trong ăn, anh hỏi thử xem người khác có muốn nhường số hay không nhé”, Lạc Thiên lịch sự từ chối.

Người đàn ông nghe vậy nhíu mày: “Hay là… tôi tăng thêm một nghìn, thành bốn nghìn, nhường số lại cho tôi được không?”.

Người bên cạnh nghe vậy đều sửng sốt.

“Bốn nghìn tệ? Người anh em, anh muốn thì lấy của tôi này!”, người bên cạnh lấy số ra, cười nói: “Tôi chỉ lấy ba nghìn chín trăm tệ, được thì giờ giao dịch luôn”.

“Số của anh phải đợi bao lâu nữa?”, người đàn ông hỏi.

“Có lẽ phải đợi nửa tiếng nữa”.

“Vậy không được, tôi phải vào trong ngay”.

“Phải vào trong ngay? Bây giờ anh có tìm chợ đen cũng không mua được. Trừ khi hai người đẹp trai xinh gái này chịu bán cho anh”.

“Nên tôi mới tìm bọn họ mua!”.

Người đàn ông mặc Âu phục nói: “Nếu cô còn không đồng ý thì tôi ra giá năm nghìn, thế nào?”.

“Tôi nói rồi, tôi không bán. Nếu anh muốn vào ăn thì mua số của người khác đi vậy”, Lạc Thiên hơi không vui.

“Năm nghìn không được thì sáu nghìn, sáu nghìn không được thì bảy nghìn, nếu không được nữa thì cô cho tôi cái giá, cô muốn bao nhiêu mới chịu bán?”, người đàn ông nói.

“Tôi đã nói rõ ràng với anh nhiều lần rồi, tôi không bán, dù anh có ra giá bao nhiêu đi nữa tôi cũng không bán!”, Lạc Thiên mất kiên nhẫn, giọng nói cũng lớn hơn.

Người đàn ông mặc Âu phục biến sắc, quan sát Lạc Thiên một lượt, lạnh lùng nói: “Tôi khách sáo thương lượng với cô là vì tôi tốt tính. Tôi cũng không sợ nói thật cho cô, hôm nay số bàn này cô bán thì bán, không muốn bán cũng phải bán, nếu không, tôi lo bữa cơm này của cô sẽ ăn không được vui đâu!”.

“Anh…”, Lạc Thiên biến sắc, vừa giận vừa sốt ruột chỉ vào người đàn ông đó: “Anh đang đe dọa tôi sao?”.

“Đúng, tôi đang đe dọa cô thì sao? Cô nghĩ số bàn này là tôi mua cho tôi sao? Cô sai rồi! Tôi mua cho sếp tôi, cô có biết sếp của tôi là ai không?”.

“Ai? Tôi cũng muốn xem thử xem!”, Lạc Thiên tức giận nói.

Người đàn ông mặc Âu phục định lên tiếng, bỗng nhiên ở đầu phố vang lên tiếng xôn xao.

Sau đó nhiều người chạy đến đầu phố, người đang chờ ở bên đó cũng đưa mắt nhìn sang.

Một chiếc xe Phantom màu trắng chậm rãi lái đến phía này.

Không ít người trông như nhà nhiếp ảnh chạy đến chỗ chiếc xe, không ngừng chụp.
 
Chương 4357


Chương 4357

Đèn flash sáng lên liên tục.

Cứ như là ngôi sao nào đó ghê gớm.

Lâm Chính và Lạc Thiên cũng không khỏi nhìn sang.

“Ai mà rình rang vậy?”.

“Không biết! Nhưng biển hiệu xe này rất quen mắt, Giang A68888? Hình như là xe của Lưu Thiên Đường!”.

“Lưu Thiên Đường? Người nổi tiếng trên mạng có bảy mươi triệu fans ở Mộ Âm đó sao?”.

“Trời ạ, anh ta chạy đến đây check-in rồi à?”.

“Chậc chậc, chẳng trách lại rình rang như vậy. Nghe nói trước khi cậu ta thành người nổi tiếng thì là một cậu ấm nhà giàu. Hôm nay cậu ta đến Bỉ Dực Lâu, e là ngày mai lại lên hot search!”.

“Lượng fans của anh ta rất khủng khiếp, hôm nay ăn, ngày mai dạo phố cũng có hàng vạn người theo dõi, cũng không biết anh ta có gì khác với người thường”.

“Haizz, cho nên anh ta mới là người nổi tiếng, còn chúng ta không phải!”.

Người ở bên đường xôn xao bàn tán, châu đầu ghé tai.

Không ít người lấy điện thoại ra quay phía này.

Xe chậm rãi dừng trước cửa Bỉ Dực Lâu, người đàn ông đòi mua số thứ tự của Lạc Thiên lập tức chạy lên phía trước, mở ô, kéo cửa xe ra.

Sau đó, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đeo kính đen bước xuống.

Người đàn ông vừa xuống xe, đèn flash ở xung quanh lóe lên điên cuồng, gần như không ngừng lại.

Mấy người nổi tiếng khác cũng vội vàng lia máy quay tới, nhân cơ hội tăng thêm độ hot.

“Các bạn ơi, có nhìn thấy không? Lưu Thiên Đường cũng đến đây rồi! Xem ra Bỉ Dực Lâu này đúng là không tầm thường!”.

“Nào nào, quay ống kính về phía này. Lưu Thiên Đường đấy, mọi người có nhìn thấy không? Mọi người hãy nhấn theo dõi, lát nữa chúng ta sẽ lên Bỉ Dực Lâu cùng nhau ăn với Lưu Thiên Đường!”.

Mấy người nổi tiếng phấn khởi, kích động trò chuyện với cư dân mạng trong phòng livestream.

Lưu Thiên Đường cười nhạt, không để ý đến những người khác, mà đi thẳng đến cửa Bỉ Dực Lâu.

“Sếp, vẫn chưa mua được số bàn”.

Người đàn ông che ô cho Lưu Thiên Đường nhỏ giọng nói.

“Sao? Không có số phù hợp à?”, Lưu Thiên Đường thắc mắc.

“Không phải, là người ta không chịu bán!”.

“Không chịu bán?”.

Lưu Thiên Đường hơi bất ngờ: “Anh trả tiền ít quá sao?”.

“Sao có thể? Tôi bảo người ta tùy tiện ra giá, nhưng người ta không quan tâm đến tiền, chỉ là không muốn bán”.

“Sao anh lại vô dụng vậy? Bảo anh làm chút chuyện cũng không xong! Đồ vô dụng!”.

Lưu Thiên Đường khẽ giọng mắng chửi, hỏi: “Số bàn đang ở trong tay ai?”.

“Người đó”, người đàn ông mặc Âu phục chỉ vào Lạc Thiên.

Lưu Thiên Đường nhìn sang, hai mắt lập tức bừng sáng.

“Ô? Còn là một người đẹp? Không tồi không tồi!”.

Nói xong thì đi thẳng tới chỗ Lạc Thiên.

“Chào cô, tôi là Lưu Thiên Đường. Xin được mạo muội hỏi, cô có bán số thứ tự trong tay cô không? Tôi sẽ trả số tiền mà cô mong muốn”, Lưu Thiên Đường cười híp mắt nói.

Trong lúc anh ta nói, vô số ống kính xung quanh đều chĩa về phía này.
 
Chương 4358


Chương 4358

Lạc Thiên không thích xem Mỗ Âm cho lắm, cũng không thích người nổi tiếng trên đó, trừ một số người lan truyền năng lượng tích cực. Những người ảnh hưởng lấy danh lợi làm mục đích như Lưu Thiên Đường, thật ra cô ấy cực kỳ phản cảm.

Do đó trước mặt Lưu Thiên Đường, Lạc Thiên cũng không không kích động như những người khác.

“Thật ngại quá, tôi đã nói rồi, tôi không bán số này!”, thái độ của Lạc Thiên rất kiên định.

“Chào cô, coi như chúng ta kết bạn với nhau đi! Hôm nay vốn dĩ tôi sẽ livestream ở đây, nhưng trợ lý của tôi nhất thời lơ là, quên mất đặt trước. Tôi đã hứa với fans, không thể nuốt lời, cho nên mong cô châm chước nhường số thứ tự cho tôi. Nếu cô muốn vào ăn, chúng ta có thể vào cùng. Tôi thấy khí chất của cô rất tốt, thế này, buổi live hôm nay cô tiến hành cùng tôi, tôi bảo đảm sẽ giúp cô nổi tiếng, giúp cô trở thành người có ảnh hưởng lớn được người người chú ý. Thế nào?”, Lưu Thiên Đường mỉm cười nói.

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú, hơn nữa, lần này tôi đến đây là muốn dùng bữa với bạn tôi, không hi vọng bị người khác quấy rầy!”, Lạc Thiên nói, lạnh lùng từ chối.

Điều này khiến những người xung quanh kinh ngạc.

Nếu có Lưu Thiên Đường livestream cùng, đổi lại là ai lượt follow cũng có thể tăng cao chóng mặt. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người nổi tiếng trên mạng muốn hưởng ké độ nổi từ Lưu Thiên Đường, thế mà cô gái này lại từ chối.

Chẳng lẽ cô ấy không muốn trở thành ngôi sao được nhiều người chú ý? Không muốn được nổi tiếng, vinh hoa phú quý?

“Xin mời quý khách số 1892 tiến vào nhà hàng dùng bữa”, lúc này máy thông báo điện tử phát ra tiếng.

“Là số của chúng ta!”.

Lạc Thiên nhìn số thứ tự của mình, kéo tay Lâm Chính nói: “Chúng ta vào trong đi”.

“Ừ”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó đi cùng Lạc Thiên vào trong.

Nhưng hành động này đã chọc giận Lưu Thiên Đường.

Bao nhiêu ống kính quay bọn họ như thế, còn có nhiều fans đang xem livestream, nếu cứ để Lạc Thiên vào đó thì anh ta sẽ mất hết mặt mũi.

Chỉ sợ đến lúc đó, đứng đầu lượt tìm kiếm sẽ là tin Lưu Thiên Đường bị cô gái lạ từ chối.

Nhưng Lưu Thiên Đường cũng không ngốc, trước mặt công chúng, anh ta không dám đến gây rối cho Lạc Thiên, chỉ đành ra hiệu cho người bên cạnh.

Người đó vội vàng lấy điện thoại ra gọi.

Chốc lát sau, vài nhân viên nhà hàng nhanh chóng chạy xuống.

“Cậu Lưu?”, dẫn đầu là quản lý nhà hàng, anh ta rất ngạc nhiên, vội vàng chạy tới bắt tay với Lưu Thiên Đường, tươi cười nói: “Cậu Lưu đến đây sao không nói với Bỉ Dực Lâu chúng tôi một tiếng, tôi cũng tiện giữ chỗ cho cậu!”.

“Anh là?”.

“Tôi là quản lý Ngô của nhà hàng, đây là danh thiếp của tôi”.

“Quản lý Ngô phải không? Chào anh! Thật ra lần này là trợ lý tôi sai sót, tôi bảo trợ lý tôi đặt trước chỗ tốt, nhưng trợ lý tôi lại quên mất. Thật ngại quá, hôm nay không thưởng thức được món ngon của Bỉ Dực Lâu, khi nào có thời gian thì gặp lại vậy”, Lưu Thiên Đường mỉm cười, chuẩn bị rời đi.

Quản lý Ngô thấy vậy lập tức sốt ruột.

“Đợi đã, cậu Lưu, cậu định đi đâu vậy?”.

“Tôi không đặt được chỗ, tất nhiên là quay về rồi”.

“Cậu Lưu nói gì vậy, cậu là người có thân phận thế nào. Cậu đến Bỉ Dực Lâu của chúng tôi ăn không cần đặt trước, tôi sẽ xếp chỗ cho cậu!”, quản lý Ngô cười ha ha nói.
 
Chương 4359


Chương 4359

“Vậy thì… có vẻ không tốt lắm nhỉ?”.

“Có gì mà không tốt chứ? Cậu Lưu có thể đến chỗ chúng tôi thì là vinh hạnh của tôi, còn cần đặt trước cái gì? Nào Nào, cậu Lưu, mời vào bên trong”.

“Ồ? Trong đó còn chỗ sao?”.

“Yên tâm, chắc chắn là còn!”, quản lý Ngô cười nói, sau đó nghiêng đầu nói với nhân viên: “Mau lên sắp xếp cho cậu Lưu và đội ngũ của cậu ấy một bàn ăn lớn! Phải đảm bảo hôm nay cậu Lưu dùng bữa được hài lòng!”.

“Quản lý Ngô… bây giờ trong nhà hàng đã hết chỗ”.

“Không còn chỗ trống sao? Vậy cậu không biết nhường ra một bàn cho cậu Lưu à? Cậu không biết cậu Lưu là ai sao? Lát nữa chắc chắn cậu ấy sẽ livestream, mang lại không biết bao nhiêu lưu lượng khách cho chúng ta. Đến lúc đó, danh tiếng của Bỉ Dực Lâu chúng ta cũng sẽ vươn ra ngoài Giang Thành, tiến đến toàn quốc! Đây là chuyện mà ông chủ luôn khao khát, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt, lẽ nào lại không trân trọng?”.

“Chuyện đó…”.

“Bây giờ xếp hàng tới số nào rồi?”.

“Số 1892”.

“Khách đã vào chỗ ngồi chưa?”.

“Vẫn chưa vào chỗ ngồi ạ”.

“Vậy được, tạm thời hủy số đó đi, để cậu Lưu vào trong đi”, quản lý Ngô cười nói.

“Quản lý Ngô, chuyện… chuyện này hình như không ổn lắm đâu. Nếu khách gây náo loạn, chúng ta phải giải thích thế nào?”, nhân viên phục vụ do dự.

“Sợ cái gì? Cùng lắm bồi thường tiền cho bọn họ là được, so được với cậu Lưu đây sao?”, quản lý Ngô khinh thường nói.

Nhân viên phục vụ chỉ đành làm theo.

Lâm Chính và Lạc Thiên cầm số thứ tự đi thẳng vào trong.

“Chào anh chị, xin hãy cho xem số thứ tự của anh chị”, nhân viên phục vụ ở ngoài cửa mỉm cười nói.

Lạc Thiên vội đưa số thứ tự sang.

Nhân viên phục vụ nhận lấy, cầm số thứ tự thao tác với máy tính trước mặt, chốc lát sau, cô ta nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Xin lỗi anh chị, số thứ tự của anh chị đã mất hiệu lực rồi”.

“Cái gì?”, Lạc Thiên sửng sốt.

Lạc Thiên cứ tưởng mình nghe lầm, vội hỏi: “Cô không nhầm lẫn chứ? Số thứ tự của tôi đặt từ một tuần trước, tất cả trình tự đang nằm trong điện thoại của tôi. Cô đối chiếu lại xem, sao lại sai được?”.

“Xin lỗi cô, màn hình hiển thị số của cô đã mất hiệu lực, chúng tôi cũng không còn cách nào khác”, nhân viên phục vụ bất lực nói.

“Đang yên đang lành sao lại mất hiệu lực? Tôi cần một lời giải thích”, Lạc Thiên không cam tâm.

“Trên màn hình hiển thị lý do số bàn của cô mất hiệu lực là vì cô đã bỏ lỡ thời gian vào dùng bữa”, nhân viên phục vụ nói.

“Lỡ thời gian? Không đúng! Số thứ tự của tôi hiển thị là năm giờ rưỡi chiều đến dùng bữa Bây giờ mới năm giờ ba mươi ba, sao lại bỏ lỡ thời gian? Không phải các người có quy tắc trong vòng mười phút trong thời gian quy định đều có hiệu lực sao? Vì sao chỉ mới qua ba phút số thứ tự của tôi đã mất hiệu lực rồi?”, Lạc Thiên tức giận: “Hôm nay các người phải có lời giải thích hợp lý cho tôi! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”.

“Tiểu Thiên, hay là thôi đi, chúng ta đổi nơi khác ăn”, Lâm Chính nhíu mày, tuy không biết là chuyện gì, nhưng cũng không muốn dây dưa.
 
Chương 4360


Chương 4360

Ra ngoài ăn cơm vốn dĩ phải vui vẻ kia mà.

Nhưng Lạc Thiên lại không chịu từ bỏ.

“Lâm Chính, tôi vất vả lắm mới có được số thứ tự, bọn họ lại cưỡng chế báo mất hiệu lực, tôi không cam tâm! Cho dù không ăn ở đây, ít nhất tôi cũng phải có được lời giải thích!”, Lạc Thiên nghiêm túc nói: “Làm phiền cô đi mời quản lý ra đây! Tôi phải gặp được quản lý của các cô”.

“Xin lỗi cô, quản lý của chúng tôi rất bận. Nếu cô có ý kiến hoặc kiến nghị gì với Bỉ Dực Lâu thì có thể soạn tin gửi đến hộp thư của Bỉ Dực Lâu chúng tôi, chúng tôi sẽ kịp thời xử lý cho cô”, nhân viên phục vụ mỉm cười nói.

“Các người…”, Lạc Thiên tức đến mức toàn thân run rẩy, chỉ muốn hất bàn ngay tại chỗ.

Nhưng tu dưỡng bao nhiêu năm nay không cho phép cô ấy làm vậy.

“Thôi bỏ đi Tiểu Thiên, chúng ta không đến đây ăn là được, đổi chỗ khác, trên đường này có không ít nhà hàng ngon, chúng ta có thể từ từ chọn”, Lâm Chính an ủi.

“Được thôi…”, Lạc Thiên đè nén lửa giận, chỉ đành hậm hực định rời đi.

Nhưng khi hai người vừa định đi, Lưu Thiên Đường đột nhiên dẫn đám người đi về phía này.

“Cậu Lưu, mời cậu đi bên này, chỗ ngồi của cậu đã được sắp xếp ở bàn số 1892. Cậu cứ dẫn người của cậu qua đó trước, chúng tôi sẽ sắp xếp món ăn quy cách cao nhất của chúng tôi cho các cậu!”, quản lý Ngô nhiệt tình chào đón.

Lạc Thiên tình cờ nghe được câu nói đó thì sửng sốt, chẳng mấy chốc cô ấy đã hiểu ra mọi chuyện.

“1892? Đó không phải bàn chúng ta sao?”, Lạc Thiên lập tức ngăn quản lý Ngô lại, phẫn nộ quát: “Vì sao bàn của tôi lại được sắp xếp cho anh ta? Anh là người của nhà hàng đúng không? Cho tôi một lời giải thích!”.

“Ồ?”.

Quản lý Ngô nhíu mày, nhìn chằm chằm Lạc Thiên, cực kỳ không vui: “Cô làm gì vậy? Cái gì mà bàn của cô? Bàn ở đây đều là bàn của nhà hàng, phiền cô đừng có quấy phá vô cớ, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”.

“Khốn nạn!”, Lạc Thiên tức giận.

Ngược lại Lưu Thiên Đường mỉm cười tiến lên: “Cô đừng giận, tức giận không tốt cho sức khỏe. Thế này vậy, vẫn là câu nói đó, nếu cô thật sự muốn đến Bỉ Dực Lâu ăn thử thì cứ đi theo tôi. Quản lý Ngô cũng xem như bạn tôi, tôi dẫn thêm một người nữa vào chắc là không thành vấn đề. À, đương nhiên người bạn bên cạnh cô có lẽ là không dẫn theo được, nếu không thì ngồi không hết”.

“Anh…”, Lạc Thiên tức đến mức phổi sắp nổ tung.

Xem như cô ấy đã hiểu ra, hóa ra chỗ ngồi của mình đã bị người của nhà hàng xếp cho Lưu Thiên Đường.

Dù sao đây cũng là người có ảnh hưởng lớn, nếu Lưu Thiên Đường có thể mở livestream ở Bỉ Dực Lâu, độ nổi tiếng của Bỉ Dực Lâu sẽ nâng cao.

“Sao? Cô đồng ý không? Nếu cô đồng ý thì chúng ta đi luôn, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu”, Lưu Thiên Đường cười híp mắt, nói.

“Bỏ lỡ thì bỏ lỡ! Cùng lắm tôi không đến đây ăn nữa! Lâm Chính! Chúng ta đi!”.

Lạc Thiên tức đến run người, nhưng cô ấy biết mình không làm gì được đám người đó, chỉ đành kéo Lâm Chính rời đi.

Người xung quanh đều chỉ trỏ, nghị luận xôn xao.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Anh không biết à? Số thứ tự của hai người đó bị quản lý Ngô tặng cho Lưu Thiên Đường!”.

“Ha ha, mặt mũi của Lưu Thiên Đường cũng lớn thật, quản lý của Bỉ Dực Lâu đích thân đến đón, chậc chậc…”.
 
Chương 4361


Chương 4361

“Hai người đó cũng xem như xui xẻo, xếp hàng lâu như vậy kết quả không được ăn, lại bị Lưu Thiên Đường thọc gậy bánh xe”.

“Chuyện này không thể trách Lưu Thiên Đường”.

“Ê? Hai người đó không phải là người vừa được trợ lý của Lưu Thiên Đường bỏ tiền mua số đấy sao?”.

“Đúng là bọn họ!”.

“Cười chết tôi rồi, lúc trước thái độ của hai người đó cứng rắn lắm, mãi không chịu bán số cho trợ lý Lưu Thiên Đường. Bây giờ hay rồi, số của bọn họ bị quản lý Ngô tặng đi, kết quả không ăn được, tiền cũng không kiếm được, ha ha…”.

“Chỉ hai chữ, đáng đời!”.

Không ít người hả hê, giễu cợt châm chọc.

Lạc Thiên nghe mà cảm thấy rối rắm, tức giận và chua chát tràn ngập trong lòng.

Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên dừng bước.

“Lâm Chính, anh sao vậy?”, Lạc Thiên tò mò nhìn anh.

“Tiểu Thiên, cô thật sự muốn ăn ở đây sao? Muốn thì tôi dẫn cô lên”, Lâm Chính hỏi.

“Lúc trước rất mong chờ, nhưng bây giờ hết hứng thú rồi”, Lạc Thiên nhún vai.

“Vậy được, nếu cô đã không còn hứng thú… vậy thì nơi này cũng không còn cần thiết phải tồn tại nữa”.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi vào một số.

“Mau dẫn người đến Bỉ Dực Lâu, dỡ bỏ nơi này cho tôi!”.

Lạc Thiên sửng sốt, lập tức hiểu ra dự định của Lâm Chính.

Anh muốn ra mặt cho mình.

Nhưng Lạc Thiên cũng biết hoàn cảnh của Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Hay là bỏ đi… đừng làm lớn chuyện, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt cho Dương Hoa…”.

“Ảnh hưởng thì ảnh hưởng, cách nhìn của người khác không liên quan đến tôi, nhưng người khác dám làm khó dễ với người của tôi, khiến người bên cạnh tôi chịu ấm ức, chuyện này không thể cứ kết thúc như vậy”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Lạc Thiên há hốc miệng, muốn nói lại thôi.

Người trợ lý của Lưu Thiên Đường ở bên cạnh loáng thoáng nghe được gì đó, lớn tiếng hỏi: “Anh vừa nói gì? Dỡ bỏ? Anh muốn dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu? Không phải chứ? Anh lại nói ra lời như vậy?”.

Lời nói của trợ lý đó lập thứ thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

“Dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu?”.

“Người đó nói gì vậy? Cậu ta nghĩ cậu ta là ai, nói chuyện ngông cuồng vậy”.

“Ha, tôi thấy cậu ta không vào trong ăn được nên tức giận rồi chứ gì?”.

“Còn không phải à? Cậu không biết chủ của Bỉ Dực Lâu là ai, dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu? Ha, dù người đó của Giang Thành đến đây, e là cũng không có bản lĩnh đó”.

Người xung quanh xì xầm, ai nấy nhìn Lâm Chính và Lạc Thiên, lộ ra nụ cười giễu.

Đương nhiên quản lý Ngô cũng nghe được câu đó, nhưng anh ta không có thời gian đi so đo với người này, tiếp đãi khách quý quan trọng hơn.

Lưu Thiên Đường lại nhếch khóe miệng, giống như nghĩ tới gì đó, đột nhiên dừng bước, chỉ vào Lâm Chính, lớn tiếng quát: “Vừa rồi anh đã nói dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu đúng không?”.

Lời nói đó khiến tất cả mọi người bất ngờ.
 
Chương 4362


Chương 4362

Nhiều người nhìn về phía Lưu Thiên Đường.

Quản lý Ngô cũng ngạc nhiên.

“Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính tỏ ra rất bình tĩnh, yên tĩnh nhìn Lưu Thiên Đường.

“Đương nhiên có vấn đề! Anh không vào Bỉ Dực Lâu ăn được lại nói ra lời ác độc như vậy, đúng là biểu hiện của một người không có tố chất tốt! Tôi khuyên anh mở rộng tấm lòng ra, mở rộng tầm nhìn thêm một chút, làm người chân thành một chút, nói năng thận trọng một chút, đừng có khoác lác nữa!”, Lưu Thiên Đường lớn tiếng nói, đầy vẻ đứng đắn.

Đội ngũ của anh ta lập tức quay lại cảnh đó, ghép nhạc mạnh mẽ hùng hồn vào, đăng lên Mỗ Âm.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, lượt thích video đã vượt qua một trăm nghìn.

“Anh Lưu nói có lý!”.

“Phải đấy, làm người phải mở rộng tấm lòng một chút, chỉ mới không được vào trong dùng bữa đã nói ra lời như vậy, đúng là quá tệ”.

“Không có bản lĩnh gì mà đòi dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu? Cũng không nhìn lại xem có mình có đức hạnh gì! Anh ta có tư cách đó sao?”.

Người xung quanh cười cợt.

Lạc Thiên tức tối.

“Nghe đây, quản lý Ngô là bạn tôi, những lời anh vừa nói đã xúc phạm nghiêm trọng đến bạn tôi và những người yêu thích Bỉ Dực Lâu, tôi yêu cầu anh hãy xin lỗi bạn tôi và Bỉ Dực Lâu!”, Lưu Thiên Đường nói, lời lẽ hùng hồn.

“Xin lỗi?”.

“Sao hả? Lẽ nào anh không có cả dũng khí để xin lỗi? Con người đáng buồn nhất không phải là khi phát ra tiếng gào thét bất lực, mà là làm sai việc đi sai đường mà không nhìn rõ lại bản thân, không biết hối hận sửa sai, không chịu nhận sai! Đây mới là chuyện khiến con người hối tiếc nhất! Mặc dù Lưu Thiên Đương tôi không phải thần thánh gì, nhưng hôm nay phải uốn nắn anh, xã hội này cần phải lan truyền năng lượng tích cực, cần có một tấm gương tốt. Cho nên anh bạn, nếu anh từ chối xin lỗi, tôi chỉ đành áp dụng thủ đoạn khác!”, Lưu Thiên Đường nói vô cùng nghiêm nghị.

“Anh định làm gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Lưu Thiên Đường phất tay.

Một người đàn ông mặc Âu phục đeo kính gọng vàng trong đội ngũ của anh ta đi ra.

Người đàn ông cầm một xấp tài liệu trong tay, vừa đi vừa đọc: “Anh dùng lời nói bạo lực đe dọa người khác ở trước mặt công chúng, tôi có thể thay Bỉ Dực Lâu khởi kiện anh, tố cáo anh tội dọa dẫm!”.

“Anh là ai?”.

“Tôi là luật sư!”, người đàn ông đẩy kính trên sống mũi.

Nghe vậy, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

“Hay!”.

“Đối phó với loại người miệng mồm ác độc thì phải dùng đến vũ khí của pháp luật!”.

“Lần này để xem anh ta có còn dám kiêu căng không!”.

Người xung quanh đồng loạt reo hò.

Các fans trong phòng livestream của Lưu Thiên Đường và những người có ảnh hưởng khác nhao nhao phát biểu suy nghĩ.

“Anh Lưu lợi hại!”.
 
Chương 4363


Chương 4363

“Người như vậy chắc chắn là bình thường ngông cuồng quen rồi, lần này nhất định không thể để yên cho anh ta được!”.

“Truyền bá năng lượng tích cực, like!”.

“Nhất định phải cho loại người như anh ta một bài học!”.

Những người dân mạng bình luận.

Lưu Thiên Đường thì hét lên: “Anh hãy xin lỗi mau đi!”.

“Xin lỗi!”.

Nhân viên sau lưng Lưu Thiên Đường hùa theo.

Theo tiếng hô hào của bọn họ, người qua đường ở xung quanh cũng bị bầu không khí đó ảnh hưởng, đồng loạt hô lên.

“Xin lỗi!”.

“Xin lỗi!”.

“Xin lỗi!”.



Tiếng hô như sóng triều, gào thét ập đến.

Lâm Chính trở thành mục tiêu công kích.

Lạc Thiên tái mặt, không ngờ sự việc lại thành ra như vậy.

Phải làm sao đây?

Lạc Thiên không biết làm sao, định kéo Lâm Chính rời đi.

Nhưng người xung quanh đã bao vây kín bọn họ, đâu chịu thả cho bọn họ đi?

“Thế nào? Cô có tuyệt vọng không?”.

Lưu Thiên Đường đi tới gần hơn, đè thấp giọng, mỉm cười nói: “Đây chính là kết cục của việc không nể mặt Lưu Thiên Đường này! Hai người chỉ là người bình thường, không giống như tôi, tôi là người có sức ảnh hưởng lớn. Tôi đại diện cho lưu lượng, tôi có vô số người hâm mộ, tôi nắm trong tay dư luận to lớn! Tôi nói gì thì tất cả mọi người sẽ cho rằng điều đó là chính xác, tôi làm gì mọi người cũng sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên! Bây giờ tôi muốn người này xin lỗi thì anh ta phải xin lỗi, không xin lỗi thì các người không đi được đâu”.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Đơn giản, cô chỉ cần hứa vào đó ăn bữa cơm này với tôi, tôi sẽ để bạn cô rời đi. Cô yên tâm, tôi chỉ cần nói một câu, ở đây không ai có thể làm khó anh ta!”, Lưu Thiên Đường cười nói.

“Anh… nằm mơ! Tôi không ăn cơm với loại người hèn hạ cặn bã như anh đâu!”, Lạc Thiên tức giận nói.

“Được thôi, nếu vậy thì tôi cũng chỉ đành để cô và bạn cô thân bại danh liệt. Ngày mai trang cá nhân của hai người sẽ tràn ngập video hai người vì không vào được Bỉ Dực Lâu mà buông lời nguyền rủa ác độc với Bỉ Dực Lâu. Hai người sẽ bị người người chỉ trích, bị vô số người ném đá, bị vô số người ghét bỏ. Các cửa hàng sẽ không mua đồ của các người bán nữa, nhà hàng không cho phép các người vào ăn, thậm chí các người đi phương tiện giao thông công cộng cũng sẽ bị người khác chỉ trích và chửi mắng. Thế nào? Cô sợ rồi chứ? Đây chính là kết cục của việc đối đầu với Lưu Thiên Đường này!”, Lưu Thiên Đường hạ thấp giọng, cười nói.

Đây là thời đại thông tin.

Người bình thường không biết hiệu ứng của người có ảnh hưởng trên mạng lớn mạnh đến mức nào.

Trong tình huống không có chứng cứ nào, một người ảnh hưởng với số lượng fans đông đảo tạo và lan truyền tin đồn hầu như có thể dồn một người vào chỗ chết.

Lưu Thiên Đường biết rõ đạo lý này, cho nên anh ta đi đâu cũng sẽ dẫn theo đội ngũ chuyên nghiệp.

Lạc Thiên nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.

Cô ấy đâu ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
 
Chương 4364


Chương 4364

“Sao hả? Cô có đồng ý không? Chỉ cần cô gật đầu, mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra”, Lưu Thiên Đường nheo mắt cười, mong chờ câu trả lời của Lạc Thiên.

Đúng lúc đó, vài chiếc xe màu đen đột nhiên lái tới, dừng trước cửa Bỉ Dực Lâu.

Sau đó, trên xe có một nhóm người bước xuống, đi đến trước mặt Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm!”.

Tiếng hô vang lên.

Những người có mặt đều sửng sốt.

Chủ tịch Lâm?

Gọi ai vậy?

Đúng lúc này, có người nhận ra biển sổ của những chiếc xe này.

“Là biển số xe của Dương Hoa! Tôi nhận ra, đây đều là biển số xe của tập đoàn Dương Hoa!”.

“Người của Dương Hoa đến sao?”.

“Chiếc Bentley đầu tiên kia chẳng phải là xe của giám đốc Mã Dương Hoa sao?”.

“Ê! Giám đốc Mã kìa!”.

“Mã Hải của Dương Hoa cũng đến sao?”.

“Trời ơi!”.

Ai nấy đều kêu lên kinh ngạc.

Lưu Thiên Đường và quản lý Ngô đều ngớ người ra.

Sao người của Dương Hoa lại đến đây?

Người kia là Mã Hải sao?

Vừa rồi bọn họ nói gì cơ? Chủ tịch Lâm? Ở đâu vậy?

Tất cả mọi người đều không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Quản lý Ngô phản ứng khá nhanh, vội nặn ra nụ cười bước tới: “Giám đốc Mã hả? Chào ông, chào ông! Tôi là quản lý Ngô của Bỉ Dực Lâu, ông đến để dùng bữa sao? Sự hiện diện của ông đúng là vinh hạnh của Bỉ Dực Lâu chúng tôi! Để tôi gọi cho ông chủ, bảo ông ấy đích thân đến tiếp đãi ông! Mời ông đi theo tôi đến phòng VIP nghỉ ngơi trước!”.

Mã Hải nhíu mày: “Quản lý Ngô? Không quen! Cậu không nhìn thấy Chủ tịch Lâm của chúng tôi đang đứng ở đây sao?”.

“Chủ tịch Lâm?”, quản lý Ngô rùng mình một cái: “Ở đâu?”.

“Chẳng phải tôi vẫn đứng đây suốt sao?”.

Lâm Chính bình thản nói, rồi bỏ mũ ra.

Xung quanh lập tức im bặt.

Mọi người im lặng chừng mười mấy giây, sau đó…

“A!”.

Vô số tiếng la hét kích động và hưng phấn vang khắp con phố.

“Là Chủ tịch Lâm! Là Chủ tịch Lâm!”.

“Chủ tịch Lâm của Dương Hoa xuất hiện rồi!”.

“Trời ơi! Đẹp trai quá! Tôi điên mất thôi!”.

Mọi người xung quanh đều nhốn nháo ầm ĩ, nữ thì không nhịn được hét lên chói tai, nam thì vội lấy điện thoại ra quay chụp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom