Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4365


Chương 4365

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Phòng livestream của những người nổi tiếng trên mạng cũng bùng nổ.

“Trời đất quỷ thần ơi, Chủ tịch Lâm cũng xuất hiện kìa!”.

“Bỉ Dực Lâu này cũng trâu bò quá đấy!”.

“Có cơ hội nhất định phải đến ăn thử mới được!”.

Các cư dân mạng nhao nhao bình luận.

Còn quản lý Ngô thì đã kích động đến mức toàn thân đang run rẩy.

Sự xuất hiện của Chủ tịch Lâm có thể nói là đã đưa độ nổi tiếng của Bỉ Dực Lâu lên tầm cao trước nay chưa từng có. Nó sẽ trở thành nhà hàng nổi tiếng cả nước. Hàng ngày sẽ có vô số vị khách từ trời Nam đất Bắc ghé tới, việc làm ăn của nhà hàng sẽ lên như diều gặp gió, đương nhiên tiền cũng sẽ đếm mỏi tay không hết.

“Phải mau nói cho ông chủ biết tin này mới được!”, quản lý Ngô vui vẻ thầm nghĩ.

“Anh Lâm, chào anh, chào anh!”.

Lưu Thiên Đường cũng hoàn hồn lại, vội chìa tay bước tới định bắt.

Nhưng anh ta vừa đến gần đã bị Mã Hải cản lại.

“Cậu là ai?”. Mã Hải trầm giọng hỏi.

“Tôi tên Lưu Thiên Đường, chắc là Chủ tịch Lâm và giám đốc Mã cũng biết tôi chứ nhỉ?”, Lưu Thiên Đường sửng sốt, nhưng vẫn lịch sự cười đáp.

“Xin lỗi, tôi không biết cậu”, Mã Hải lắc đầu.

“Nhưng tôi lại biết anh, anh Lưu, hình như vừa nãy anh muốn ép tôi xin lỗi anh và Bỉ Dực Lâu đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“À việc này… chắc là hiểu lầm thôi! Đúng, chỉ là hiểu lầm thôi, anh không cần xin lỗi đâu!”, Lưu Thiên Đường vội cười đáp.

Nếu là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa thì anh ta có tư cách gì huênh hoang với người ta chứ?

“Nếu anh đã nói là hiểu lầm thì được, tôi không xin lỗi nữa, nhưng hình như vừa nãy anh sỉ nhục bạn tôi, tôi muốn bây giờ anh xin lỗi bạn tôi ngay!”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

“Việc này…”

Lưu Thiên Đường chần chừ.

“Anh không muốn hả?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Anh Lâm, tôi sỉ nhục bạn anh lúc nào chứ?”.

“Chuyện này không còn quan trọng nữa, bây giờ tôi chỉ cần anh xin lỗi”, Lâm Chính bình thản nói.

Lưu Thiên Đường cắn răng: “Anh Lâm, trước mặt bao nhiêu người, anh vô duyên vô cớ bắt tôi xin lỗi các anh, anh có biết điều này có nghĩa là gì không? Tôi là nhân vật của công chúng, làm vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của tôi!”.

“Chẳng phải anh nói mình là người nổi tiếng trên mạng, điều khiển được dư luận và lưu lượng, có thể dồn người ta vào chỗ chết sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không xin lỗi, thì anh và đoàn đội của anh đừng hòng ra khỏi Giang Thành”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Chủ tịch Lâm, anh… anh đừng ức hiếp người quá đáng!”.

Lưu Thiên Đường tức giận nói: “Dưới sự chứng kiến của bao người, anh có thể giết được tôi sao?”.

“Anh không chịu xin lỗi?”.

 
 
Chương 4366


Chương 4366

“Không đấy! Anh làm gì được tôi nào?”, Lưu Thiên Đường nổi cáu, ỷ vào xung quanh có đông người chứng kiến, liền dứt khoát trở mặt đối đầu với Chủ tịch Lâm.

Nếu chuyện này ầm ĩ lên, nói không chừng lại lôi kéo được cả đống người theo dõi, sẽ có lợi cho anh ta.

Tiếc là Lưu Thiên Đường chỉ nhìn thấy lợi ích, chứ không biết sự đáng sợ của Lâm Chính.

Lâm Chính gật đầu, ngoảnh sang nói: “Chúng ta có cổ phần của Mỗ Âm chứ?”.

“Có”, Mã Hải vội đáp.

“Lập tức phái người liên hệ, hạn chế lưu lượng đối với Lưu Thiên Đường, đồng thời thông báo với các nền tảng phong sát anh ta hoàn toàn”.

“Chủ tịch Lâm, nếu làm vậy thì sẽ mất một số tiền rất lớn, việc này… cậu thực sự muốn làm vậy sao?”, Mã Hải ngập ngừng một lát rồi nói.

“Làm đi”, Lâm Chính trầm giọng quát.

“Vâng”, Mã Hải không dám chần chừ, lập tức lấy điện thoại ra gọi.

Một lát sau, ông ta gật đầu: “Chủ tịch Lâm, đã sắp xếp xong xuôi”.

Mã Hải vừa dứt lời, người của Lưu Thiên Đường liền kinh ngạc kêu lên.

“Ông chủ, phòng livestream của chúng ta bị đóng rồi”.

“Cái gì?”.

Lưu Thiên Đường ngoảnh phắt lại, sắc mặt thay đổi.

Lưu Thiên Đường là một người nổi tiếng trên mạng xã hội với mấy chục triệu người theo dõi.

Hơn nữa người hâm mộ của anh ta khác với những người nổi tiếng khác. Người hâm mộ của những người khác có chín phần là cương thi, còn của anh ta có ít nhất bốn phần là người sống, hoạt động cực kỳ sôi nổi. Nền tảng vô duyên vô cớ đóng phòng livestream của anh ta, tổn thất gây ra sẽ cực kỳ lớn.

Hơn nữa… đây không chỉ là tổn thất đối với Lưu Thiên Đường, mà bản thân nền tảng cũng gặp ảnh hưởng cực lớn.

Nhất thời, đoàn đội của Lưu Thiên Đường đều hoảng lên.

“Cứ bình tĩnh, có khả năng chỉ là điều chỉnh tạm thời! Để tôi gọi điện thoại hỏi xem sao!”.

Lưu Thiên Đường cố ra vẻ trấn tĩnh, lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại nối thông.

“Có chuyện gì thế giám đốc Tạ? Tại sao phòng livestream của tôi lại bị chặn?”, Lưu Thiên Đường cố nặn ra nụ cười hỏi.

“Tại sao à? Chẳng phải cậu cũng biết nguyên nhân sao?”.

“Giám đốc Tạ, tôi… tôi không hiểu ý của ông lắm…”

“Hừ, vẫn chưa hiểu sao? Vậy để tôi nói cho cậu biết, cậu đã đắc tội với người không nên đắc tội!”.

“Ý ông là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa sao? Không đúng, bọn họ chỉ là một công ty bán thuốc, liên quan gì đến những người làm truyền thông như chúng ta chứ?”, Lưu Thiên Đường tỏ vẻ khó tin.

“Bán thuốc? Cậu nghĩ Chủ tịch Lâm là ai chứ? Thế lực của cậu ấy to lắm đấy! Tôi nói cho cậu biết, ngay vừa rồi đã có người hạ lệnh phong sát toàn mạng, cậu đã bị phong sát trên tất cả các nền tảng! Tự cầu phúc cho mình đi!”, nói xong, giám đốc Tạ liền tắt luôn điện thoại.

“Giám đốc Tạ! Giám đốc Tạ!”.

Lưu Thiên Đường cuống quýt gọi.

Nhưng… hoàn toàn vô ích.

Anh ta bất lực buông thõng điện thoại xuống, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Phong sát trên tất cả các nền tảng?
 
Chương 4367


Chương 4367

Sao lại như vậy được?

Lưu Thiên Đường không thể chấp nhận được điều này.

Nhưng sự thật rành rành ra đó.

Sau khi phòng livestream của Lưu Thiên Đường bị chặn, sự việc bắt đầu lan truyền trên mạng, Lưu Thiên Đường nhận được mấy cuộc gọi liên tiếp.

Khi nghe thấy những lời chất vấn và chỉ trích trong điện thoại, cuối cùng anh ta cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề…

Lần này anh ta chơi ngu thật rồi.

“Chủ tịch Lâm! Tôi xin lỗi! Tôi… tôi biết sai rồi! Xin anh hãy tha cho tôi! Đừng phong sát tôi!”, Lưu Thiên Đường vội khóc lóc van nài.

Nhưng Lâm Chính làm ngơ.

Lưu Thiên Đường vội vàng quỳ xuống, định lê tới ôm chân Lâm Chính, nhưng bị Mã Hải bảo người kéo ra.

“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm!”.

Lưu Thiên Đường gào thét giãy giụa.

Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh này đều ngây ra.

Lưu Thiên Đường vừa rồi còn phong quang vô hạn, bây giờ đã bị người ta kéo ra xềnh xệch như một con chó.

Thế giới này đúng là điên thật rồi.

Không ít người nổi tiếng trên mạng có chút do dự, cũng không biết có nên tiếp tục quay cảnh này hay không, người đi đường cũng không dám bàn tán.

Lâm Chính mặc kệ Lưu Thiên Đường, nhìn về phía quản lý Ngô.

Lúc này, vẻ mặt của quản lý Ngô vô cùng khó coi, cả người run lên cầm cập.

“Chủ tịch Lâm đại giá quang lâm, Bỉ Dực Lâu vô cùng vinh hạnh! Ha ha ha, Chủ tịch Lâm! Chào cậu, chào cậu, tôi là ông chủ của Bỉ Dực Lâu! Mời cậu vào, hôm nay tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu thật chu đáo!”, một người đàn ông đầu trọc bụng phệ cười ha hả bước tới, nhiệt tình chìa tay tay với Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ ông ta, chỉ nhìn Bỉ Dực Lâu, hỏi: “Đội thi công đã đến chưa?”.

“Đến rồi, đang chờ ở góc đường”, Mã Hải đáp.

“Tốt, lập tức phái người giải tán xung quanh rồi dỡ nó đi!”.

“Được”.

Mã Hải lập tức chỉ huy mọi người làm việc.

Mọi người ùa vào Bỉ Dực Lâu.

Hiện trường nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

Người đàn ông trọc đầu cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kỳ quái: “Chủ tịch Lâm, cậu… cậu làm gì vậy?”.

“Không có gì, tôi có một tấm séc trống đây, ông điền vào đi! Bỉ Dực Lâu này trị giá bao nhiêu tiền thì ông viết bấy nhiêu, rõ chưa?”, Lâm Chính lấy từ trong túi áo ra một tập séc, xé một tờ đưa cho ông ta.

Ông chủ giật nảy mình, vội nặn ra nụ cười nói: “Chủ tịch Lâm, tôi… tôi không định bán Bỉ Dực Lâu…”

“Không định bán? Được rồi, nếu vậy thì ngày mai ông hãy đến Phòng tài vụ của Dương Hoa”.

“Chủ tịch Lâm, ý cậu là sao?”.
 
Chương 4368


Chương 4368

“Bởi vì hôm nay tôi muốn dỡ bỏ chỗ này của ông, thiệt hại bao nhiêu, ngày mai ông cứ đến thẳng Dương Hoa lấy tiền bồi thường! Tôi đền cho ông gấp đôi!”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Ông chủ nghe thấy thế liền kinh hãi biến sắc, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

“Quản lý Ngô, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, ông ta biết ngay là quản lý gây họa, lập tức trừng mắt hỏi.

Quản lý Ngô vô cùng ấm ức, chỉ có thể cắn răng kể lại đầu đuôi sự việc.

Ông chủ tức đến mức lập tức xông tới đấm đá túi bụi.

Quản lý Ngô mặt mũi sưng húp.

“Ông chủ, tôi cũng không muốn vậy mà, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa… Chẳng phải Chủ tịch Lâm đã nói là sẽ đền tiền cho ông sao?”, quản lý Ngô kêu oai oái.

“Đền cái đầu cậu ấy! Cậu dám đến Dương Hoa lấy tiền sao? Cậu muốn ngày mai thấy xác tôi phơi ở đường phố Giang Thành à? Con chó này! Đắc tội với Chủ tịch Lâm thì chúng ta khỏi cần ở Giang Thành nữa! Mẹ kiếp!”, ông chủ Bỉ Dực Lâu tức giận đá thật mạnh.

Quản lý Ngô chỉ có thể ôm đầu chịu trận.

Chẳng mấy chốc, một đám khách khứa đi xuống cửa chính Bỉ Dực Lâu.

Ai nấy kêu ca phàn nàn.

Nhưng nhìn thấy từng chiếc xe thi công lái tới, ai nấy đều im bặt.

Mọi người trợn tròn mắt nhìn Bỉ Dực Lâu huy hoàng bị dỡ từng chút một…

Cuối cùng Lạc Thiên không thể đến Bỉ Dực Lâu ăn cơm, hai người liền chọn một quán ăn nhỏ ven đường.

Lâm Chính không có yêu cầu đặc biệt gì về nơi ăn uống, chỉ cần môi trường tốt, mùi vị tạm được.

Ăn cơm xong, Lâm Chính liền đưa Lạc Thiên về.

Sau khi chờ Mã Hải đến báo cáo xong việc dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu, Lâm Chính mới hiểu tại sao Lạc Thiên lại vất vả hẹn trước, nhất quyết muốn đến dùng bữa ở đó.

Hóa ra Bỉ Dực Lâu có ngụ ý là chắp cánh cùng bay, hầu hết những người đến ăn ở đây đều là nam thanh nữ tú, có mối quan hệ yêu đương.

Nghe nói những người có thể lên ăn ở tầng thượng chắc chắn sẽ bạch đầu giai lão.

Lời chúc tốt đẹp như vậy ai mà chẳng muốn?

Tuy rất nhiều người biết đây chỉ là mánh khóe do ông chủ của Bỉ Dực Lâu bịa ra, nhưng bọn họ vẫn muốn tin, không tiếc bỏ ra số tiền lớn để có một tương lai tốt đẹp.

Chủ tịch Lâm tháo dỡ Bỉ Dực Lâu làm dấy lên một làn sóng lớn trên mạng, không ít người kêu la phàn nàn, nói Chủ tịch Lâm quá đáng.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến ý kiến và bình luận của những người này.

Bây giờ anh đang có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Sau khi đưa Lạc Thiên về nhà, Lâm Chính quay lại công ty để chuẩn bị.

Ngày hôm sau, Trương Sóc mang theo “đầu” của Lâm Chính, hỏa tốc đến đại hội.

Hiện giờ, nơi làm việc của đại hội nằm ở một nơi có tên là núi Long Ngâm.

Nhưng đây không phải là địa chỉ chính của đại hội, mà chỉ là nơi làm việc tạm thời, hiện giờ vẫn chưa ai biết đại hội thực sự nằm ở đâu.

Còn đại hội sẽ tổ chức ở địa chỉ chính của nó.

Núi Long Ngâm cách Giang Thành rất xa, gần với Yên Kinh.

Nghe nói chuyện của Thương Minh lần này có cả nhà họ Lâm đứng sau nhúng tay, Lâm Chính còn chưa đến tìm nhà họ Lâm để tính sổ.
 
Chương 4369


Chương 4369

Xử lý xong Long Giang Phong, trên đường trở về Giang Thành, anh sẽ tiện đường tính hết nợ nần với nhà họ Lâm.

Lâm Chính ngồi chuyên cơ đến núi Long Ngâm.

Trương Sóc đã đến nơi trước Lâm Chính một tiếng.

Hắn để lại bản đồ tuyến đường, những việc cần chú ý trên đường đi cũng dặn dò trước, nên Lâm Chính không khó để trà trộn vào đại hội. Nhưng tuyến đường, những việc cần lưu ý hay thậm chí là các cạm bẫy cứ cách ba ngày lại có sự thay đổi, nên lần này Lâm Chính vào được, nhưng lần tới thì chưa chắc.

Đại hội là nơi vô cùng thần thánh, trang nghiêm.

Là đối tượng được người đứng đầu của các ngành các nghề các giới các lĩnh vực sùng bái nhất, địa vị của bọn họ tuyệt đối là vô tiền khoáng hậu.

Sự tồn tại của đại hội vẫn luôn là một câu đố.

Không ai biết bọn họ đã tồn tại bao lâu, cũng không ai biết bọn họ nắm được bao nhiêu.

Nhưng ai cũng biết rõ, chỉ cần thắng được đại hội, thì có thể giành được mọi thứ.

Muốn một bước lên trời, muốn nhảy qua những khoảng cách không thể vượt qua, muốn trở mình làm chủ, muốn lên đỉnh cao tuyệt đối, nếu thực sự rơi vào đường cùng, thì vẫn còn một cách, đó chính là tham gia đại hội và thắng nó.

Đây là giáo điều mà vô số người tôn thờ.

Là mục tiêu mà vô số thế lực, vô số gia tộc, vô số tông phái vẫn luôn cố gắng.

Còn trong lòng tất cả mọi người, đại hội luôn là sự tồn tại thần thánh chí cao.

Không ai dám khinh nhờn, chứ đừng nói là đối đầu với nó.

Còn ai dám lẻn vào đại hội với mưu đồ bất chính như Lâm Chính chứ?

Trương Sóc ôm cái đầu của Lâm Chính, trong lòng thầm rủa tên điên.

Nếu bị đại hội phát hiện ra, thì chỉ sợ là tất cả những người liên quan đến Lâm Chính đều sẽ bị giết.

“Đúng là xui xẻo, đang yên lành gặp phải loại thần kinh này”.

Trương Sóc vừa lẩm bẩm vừa đi nhanh chân hơn.

Hắn không lên thẳng núi Long Ngâm, mà đi đến sườn núi rồi bất ngờ rẽ, đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh.

Đi được mấy phút, hắn lại vào một khu rừng trúc, bốn phía không một dấu chân người, ánh sáng u ám ảm đạm.

Trương Sóc nhìn một lúc, rồi bắt chước chim cu cao giọng kêu lên mấy tiếng.

Lát sau, một người đàn ông lặng lẽ xuất hiện trước mặt Trương Sóc.

Đó là Long Giang Phong!

“Cậu Long!”, Trương Sóc vội nhỏ giọng chào.

“Sao rồi? Làm xong việc chưa?”, Long Giang Phong mặt không cảm xúc hỏi.

“Làm xong rồi, cậu kiểm tra đi”.

Trương Sóc vội lấy tay nải trên người xuống, bày ra trước mặt Long Giang Phong.

Một cái đầu người đầm đìa máu tươi xuất hiện trước mặt hắn.

Long Giang Phong nín thở, ánh mắt trở nên nóng rực, hắn cầm cái đầu lên kiểm tra.

Một lát sau, hắn kích động đến mức cả người run rẩy.
 
Chương 4370


Chương 4370

“Là đầu của thần y Lâm! Không sai! Là đầu của anh ta! Ha ha ha, Trương Sóc, anh làm tốt lắm! Mau kể lại xem anh đã giết anh ta kiểu gì? Mau nói cho tôi biết đi!”, Long Giang Phong hưng phấn nói.

Trương Sóc đã có sẵn lời thoại Lâm Chính dạy, lập tức nói ra những lời đã học thuộc từ trước.

Long Giang Phong nghe xong thì tin sái cổ.

“Lợi hại đấy Trương Sóc, học viện Huyền Y Phái cũng có cao thủ trấn giữ, trong đó cường giả như mây, thế mà không ngờ anh lại dụ được thần y Lâm ra ngoài để giết! Không tệ, không tệ! Tôi đã coi thường anh rồi!”.

“Cậu Long, cậu đúng là đã coi thường tôi thật! Bây giờ đầu của thần y Lâm đã ở đây rồi, tiền đâu?”, Trương Sóc mỉm cười nói, cho dù trong lòng đang vô cùng căng thẳng.

“Lát nữa tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh, chỗ này không còn việc của anh nữa rồi, anh đi đi”.

“Được, cậu Long, sau này còn chuyện gì thì hãy liên hệ với tôi”.

Trương Sóc nói xong vội vàng xoay người bỏ đi, không ở lại một giây phút nào.

Long Giang Phong nheo mắt nhìn bóng lưng rời đi của Trương Sóc, vẫn đứng im chỗ cũ.

Chờ Trương Sóc đi rồi, hắn mới xoay người.

Sau lưng Trương Sóc không biết từ lúc nào cũng xuất hiện một người đàn ông.

Người đàn ông mặc trang phục thường ngày, đeo kính râm và khẩu trang, hai tay đút vào túi áo, không nhìn rõ diện mạo.

Long Giang Phong liếc nhìn người kia, khẽ cười nói: “Tốt xấu gì núi Long Ngâm cũng là nơi tiên phong đạo cốt, anh ăn mặc tùy tiện như vậy không thấy là phá hỏng sự tao nhã của nơi này sao?”.

“Đừng nhiều lời nữa cậu chủ Long, người vừa rồi quả thực đã giết thần y Lâm sao?”, người đàn ông lên tiếng, ánh mắt sau kính râm đầy kinh ngạc và chấn động.

Hình như đến bây giờ vẫn có chút không tin.

“Hừ, Long Giang Phong tôi là ai chứ? Tôi là người của đại hội! Người tôi tìm đương nhiên không thể khinh thường được rồi, giết một thần y Lâm tép riu dễ như trở bàn tay”, Long Giang Phong khinh bỉ nói.

“Có thể để tôi giám định đầu của thần y Lâm không?”.

“Anh vẫn không tin à? Thôi được rồi, cho anh nhìn một cái! Tôi cũng biết là các anh có thù với thần y Lâm, lần này thần y Lâm chết, các anh cũng bớt một mối họa nhỉ?”, Long Giang Phong cười lớn, ném cái đầu người qua.

Người đàn ông đỡ lấy, rồi kiểm tra kĩ càng.

Nhưng một lát sau, anh ta biến sắc.

“Không ổn rồi, cái đầu này là giả! Các anh bị lừa rồi!”.

“Cái gì?”.

Nụ cười của Long Giang Phong cứng đờ lại, quay phắt sang nhìn người đàn ông kia: “Anh không nhầm đấy chứ? Đầu người mà cũng có giả sao?”.

“Chắc chắn đây là giả!”, người đàn ông khẳng định chắc nịch.

“Nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng… không phải là ngụy trang mà…”

“Cậu chủ Long, thuật ngụy trang này cực kỳ tinh vi, nó không chỉ là thuật dịch dung bình thường, mà là một loại thủ đoạn giống như cấy da. Nhưng khác với cấy da thông thường, nó gần như là không để lại dấu vết gì. Nhìn bề ngoài thì đây đúng là đầu của thần y Lâm, nhưng lột lớp da này đi thì sẽ khác”.

Người đàn ông lạnh lùng nói, rồi lột da của chiếc đầu ra.

Long Giang Phong lập tức ngây người.

Dưới lớp da thịt là một chiếc đầu làm bằng xương heo và mảnh vụn đắp thành.
 
Chương 4361


Chương 4361

“Hai người đó cũng xem như xui xẻo, xếp hàng lâu như vậy kết quả không được ăn, lại bị Lưu Thiên Đường thọc gậy bánh xe”.

“Chuyện này không thể trách Lưu Thiên Đường”.

“Ê? Hai người đó không phải là người vừa được trợ lý của Lưu Thiên Đường bỏ tiền mua số đấy sao?”.

“Đúng là bọn họ!”.

“Cười chết tôi rồi, lúc trước thái độ của hai người đó cứng rắn lắm, mãi không chịu bán số cho trợ lý Lưu Thiên Đường. Bây giờ hay rồi, số của bọn họ bị quản lý Ngô tặng đi, kết quả không ăn được, tiền cũng không kiếm được, ha ha…”.

“Chỉ hai chữ, đáng đời!”.

Không ít người hả hê, giễu cợt châm chọc.

Lạc Thiên nghe mà cảm thấy rối rắm, tức giận và chua chát tràn ngập trong lòng.

Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên dừng bước.

“Lâm Chính, anh sao vậy?”, Lạc Thiên tò mò nhìn anh.

“Tiểu Thiên, cô thật sự muốn ăn ở đây sao? Muốn thì tôi dẫn cô lên”, Lâm Chính hỏi.

“Lúc trước rất mong chờ, nhưng bây giờ hết hứng thú rồi”, Lạc Thiên nhún vai.

“Vậy được, nếu cô đã không còn hứng thú… vậy thì nơi này cũng không còn cần thiết phải tồn tại nữa”.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi vào một số.

“Mau dẫn người đến Bỉ Dực Lâu, dỡ bỏ nơi này cho tôi!”.

Lạc Thiên sửng sốt, lập tức hiểu ra dự định của Lâm Chính.

Anh muốn ra mặt cho mình.

Nhưng Lạc Thiên cũng biết hoàn cảnh của Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Hay là bỏ đi… đừng làm lớn chuyện, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt cho Dương Hoa…”.

“Ảnh hưởng thì ảnh hưởng, cách nhìn của người khác không liên quan đến tôi, nhưng người khác dám làm khó dễ với người của tôi, khiến người bên cạnh tôi chịu ấm ức, chuyện này không thể cứ kết thúc như vậy”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Lạc Thiên há hốc miệng, muốn nói lại thôi.

Người trợ lý của Lưu Thiên Đường ở bên cạnh loáng thoáng nghe được gì đó, lớn tiếng hỏi: “Anh vừa nói gì? Dỡ bỏ? Anh muốn dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu? Không phải chứ? Anh lại nói ra lời như vậy?”.

Lời nói của trợ lý đó lập thứ thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

“Dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu?”.

“Người đó nói gì vậy? Cậu ta nghĩ cậu ta là ai, nói chuyện ngông cuồng vậy”.

“Ha, tôi thấy cậu ta không vào trong ăn được nên tức giận rồi chứ gì?”.

“Còn không phải à? Cậu không biết chủ của Bỉ Dực Lâu là ai, dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu? Ha, dù người đó của Giang Thành đến đây, e là cũng không có bản lĩnh đó”.

Người xung quanh xì xầm, ai nấy nhìn Lâm Chính và Lạc Thiên, lộ ra nụ cười giễu.

Đương nhiên quản lý Ngô cũng nghe được câu đó, nhưng anh ta không có thời gian đi so đo với người này, tiếp đãi khách quý quan trọng hơn.

Lưu Thiên Đường lại nhếch khóe miệng, giống như nghĩ tới gì đó, đột nhiên dừng bước, chỉ vào Lâm Chính, lớn tiếng quát: “Vừa rồi anh đã nói dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu đúng không?”.

Lời nói đó khiến tất cả mọi người bất ngờ.
 
Chương 4362


Chương 4362

Nhiều người nhìn về phía Lưu Thiên Đường.

Quản lý Ngô cũng ngạc nhiên.

“Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính tỏ ra rất bình tĩnh, yên tĩnh nhìn Lưu Thiên Đường.

“Đương nhiên có vấn đề! Anh không vào Bỉ Dực Lâu ăn được lại nói ra lời ác độc như vậy, đúng là biểu hiện của một người không có tố chất tốt! Tôi khuyên anh mở rộng tấm lòng ra, mở rộng tầm nhìn thêm một chút, làm người chân thành một chút, nói năng thận trọng một chút, đừng có khoác lác nữa!”, Lưu Thiên Đường lớn tiếng nói, đầy vẻ đứng đắn.

Đội ngũ của anh ta lập tức quay lại cảnh đó, ghép nhạc mạnh mẽ hùng hồn vào, đăng lên Mỗ Âm.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, lượt thích video đã vượt qua một trăm nghìn.

“Anh Lưu nói có lý!”.

“Phải đấy, làm người phải mở rộng tấm lòng một chút, chỉ mới không được vào trong dùng bữa đã nói ra lời như vậy, đúng là quá tệ”.

“Không có bản lĩnh gì mà đòi dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu? Cũng không nhìn lại xem có mình có đức hạnh gì! Anh ta có tư cách đó sao?”.

Người xung quanh cười cợt.

Lạc Thiên tức tối.

“Nghe đây, quản lý Ngô là bạn tôi, những lời anh vừa nói đã xúc phạm nghiêm trọng đến bạn tôi và những người yêu thích Bỉ Dực Lâu, tôi yêu cầu anh hãy xin lỗi bạn tôi và Bỉ Dực Lâu!”, Lưu Thiên Đường nói, lời lẽ hùng hồn.

“Xin lỗi?”.

“Sao hả? Lẽ nào anh không có cả dũng khí để xin lỗi? Con người đáng buồn nhất không phải là khi phát ra tiếng gào thét bất lực, mà là làm sai việc đi sai đường mà không nhìn rõ lại bản thân, không biết hối hận sửa sai, không chịu nhận sai! Đây mới là chuyện khiến con người hối tiếc nhất! Mặc dù Lưu Thiên Đương tôi không phải thần thánh gì, nhưng hôm nay phải uốn nắn anh, xã hội này cần phải lan truyền năng lượng tích cực, cần có một tấm gương tốt. Cho nên anh bạn, nếu anh từ chối xin lỗi, tôi chỉ đành áp dụng thủ đoạn khác!”, Lưu Thiên Đường nói vô cùng nghiêm nghị.

“Anh định làm gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Lưu Thiên Đường phất tay.

Một người đàn ông mặc Âu phục đeo kính gọng vàng trong đội ngũ của anh ta đi ra.

Người đàn ông cầm một xấp tài liệu trong tay, vừa đi vừa đọc: “Anh dùng lời nói bạo lực đe dọa người khác ở trước mặt công chúng, tôi có thể thay Bỉ Dực Lâu khởi kiện anh, tố cáo anh tội dọa dẫm!”.

“Anh là ai?”.

“Tôi là luật sư!”, người đàn ông đẩy kính trên sống mũi.

Nghe vậy, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

“Hay!”.

“Đối phó với loại người miệng mồm ác độc thì phải dùng đến vũ khí của pháp luật!”.

“Lần này để xem anh ta có còn dám kiêu căng không!”.

Người xung quanh đồng loạt reo hò.

Các fans trong phòng livestream của Lưu Thiên Đường và những người có ảnh hưởng khác nhao nhao phát biểu suy nghĩ.

“Anh Lưu lợi hại!”.
 
Chương 4363


Chương 4363

“Người như vậy chắc chắn là bình thường ngông cuồng quen rồi, lần này nhất định không thể để yên cho anh ta được!”.

“Truyền bá năng lượng tích cực, like!”.

“Nhất định phải cho loại người như anh ta một bài học!”.

Những người dân mạng bình luận.

Lưu Thiên Đường thì hét lên: “Anh hãy xin lỗi mau đi!”.

“Xin lỗi!”.

Nhân viên sau lưng Lưu Thiên Đường hùa theo.

Theo tiếng hô hào của bọn họ, người qua đường ở xung quanh cũng bị bầu không khí đó ảnh hưởng, đồng loạt hô lên.

“Xin lỗi!”.

“Xin lỗi!”.

“Xin lỗi!”.



Tiếng hô như sóng triều, gào thét ập đến.

Lâm Chính trở thành mục tiêu công kích.

Lạc Thiên tái mặt, không ngờ sự việc lại thành ra như vậy.

Phải làm sao đây?

Lạc Thiên không biết làm sao, định kéo Lâm Chính rời đi.

Nhưng người xung quanh đã bao vây kín bọn họ, đâu chịu thả cho bọn họ đi?

“Thế nào? Cô có tuyệt vọng không?”.

Lưu Thiên Đường đi tới gần hơn, đè thấp giọng, mỉm cười nói: “Đây chính là kết cục của việc không nể mặt Lưu Thiên Đường này! Hai người chỉ là người bình thường, không giống như tôi, tôi là người có sức ảnh hưởng lớn. Tôi đại diện cho lưu lượng, tôi có vô số người hâm mộ, tôi nắm trong tay dư luận to lớn! Tôi nói gì thì tất cả mọi người sẽ cho rằng điều đó là chính xác, tôi làm gì mọi người cũng sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên! Bây giờ tôi muốn người này xin lỗi thì anh ta phải xin lỗi, không xin lỗi thì các người không đi được đâu”.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Đơn giản, cô chỉ cần hứa vào đó ăn bữa cơm này với tôi, tôi sẽ để bạn cô rời đi. Cô yên tâm, tôi chỉ cần nói một câu, ở đây không ai có thể làm khó anh ta!”, Lưu Thiên Đường cười nói.

“Anh… nằm mơ! Tôi không ăn cơm với loại người hèn hạ cặn bã như anh đâu!”, Lạc Thiên tức giận nói.

“Được thôi, nếu vậy thì tôi cũng chỉ đành để cô và bạn cô thân bại danh liệt. Ngày mai trang cá nhân của hai người sẽ tràn ngập video hai người vì không vào được Bỉ Dực Lâu mà buông lời nguyền rủa ác độc với Bỉ Dực Lâu. Hai người sẽ bị người người chỉ trích, bị vô số người ném đá, bị vô số người ghét bỏ. Các cửa hàng sẽ không mua đồ của các người bán nữa, nhà hàng không cho phép các người vào ăn, thậm chí các người đi phương tiện giao thông công cộng cũng sẽ bị người khác chỉ trích và chửi mắng. Thế nào? Cô sợ rồi chứ? Đây chính là kết cục của việc đối đầu với Lưu Thiên Đường này!”, Lưu Thiên Đường hạ thấp giọng, cười nói.

Đây là thời đại thông tin.

Người bình thường không biết hiệu ứng của người có ảnh hưởng trên mạng lớn mạnh đến mức nào.

Trong tình huống không có chứng cứ nào, một người ảnh hưởng với số lượng fans đông đảo tạo và lan truyền tin đồn hầu như có thể dồn một người vào chỗ chết.

Lưu Thiên Đường biết rõ đạo lý này, cho nên anh ta đi đâu cũng sẽ dẫn theo đội ngũ chuyên nghiệp.

Lạc Thiên nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.

Cô ấy đâu ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
 
Chương 4364


Chương 4364

“Sao hả? Cô có đồng ý không? Chỉ cần cô gật đầu, mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra”, Lưu Thiên Đường nheo mắt cười, mong chờ câu trả lời của Lạc Thiên.

Đúng lúc đó, vài chiếc xe màu đen đột nhiên lái tới, dừng trước cửa Bỉ Dực Lâu.

Sau đó, trên xe có một nhóm người bước xuống, đi đến trước mặt Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm!”.

Tiếng hô vang lên.

Những người có mặt đều sửng sốt.

Chủ tịch Lâm?

Gọi ai vậy?

Đúng lúc này, có người nhận ra biển sổ của những chiếc xe này.

“Là biển số xe của Dương Hoa! Tôi nhận ra, đây đều là biển số xe của tập đoàn Dương Hoa!”.

“Người của Dương Hoa đến sao?”.

“Chiếc Bentley đầu tiên kia chẳng phải là xe của giám đốc Mã Dương Hoa sao?”.

“Ê! Giám đốc Mã kìa!”.

“Mã Hải của Dương Hoa cũng đến sao?”.

“Trời ơi!”.

Ai nấy đều kêu lên kinh ngạc.

Lưu Thiên Đường và quản lý Ngô đều ngớ người ra.

Sao người của Dương Hoa lại đến đây?

Người kia là Mã Hải sao?

Vừa rồi bọn họ nói gì cơ? Chủ tịch Lâm? Ở đâu vậy?

Tất cả mọi người đều không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Quản lý Ngô phản ứng khá nhanh, vội nặn ra nụ cười bước tới: “Giám đốc Mã hả? Chào ông, chào ông! Tôi là quản lý Ngô của Bỉ Dực Lâu, ông đến để dùng bữa sao? Sự hiện diện của ông đúng là vinh hạnh của Bỉ Dực Lâu chúng tôi! Để tôi gọi cho ông chủ, bảo ông ấy đích thân đến tiếp đãi ông! Mời ông đi theo tôi đến phòng VIP nghỉ ngơi trước!”.

Mã Hải nhíu mày: “Quản lý Ngô? Không quen! Cậu không nhìn thấy Chủ tịch Lâm của chúng tôi đang đứng ở đây sao?”.

“Chủ tịch Lâm?”, quản lý Ngô rùng mình một cái: “Ở đâu?”.

“Chẳng phải tôi vẫn đứng đây suốt sao?”.

Lâm Chính bình thản nói, rồi bỏ mũ ra.

Xung quanh lập tức im bặt.

Mọi người im lặng chừng mười mấy giây, sau đó…

“A!”.

Vô số tiếng la hét kích động và hưng phấn vang khắp con phố.

“Là Chủ tịch Lâm! Là Chủ tịch Lâm!”.

“Chủ tịch Lâm của Dương Hoa xuất hiện rồi!”.

“Trời ơi! Đẹp trai quá! Tôi điên mất thôi!”.

Mọi người xung quanh đều nhốn nháo ầm ĩ, nữ thì không nhịn được hét lên chói tai, nam thì vội lấy điện thoại ra quay chụp.
 
Chương 4365


Chương 4365

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Phòng livestream của những người nổi tiếng trên mạng cũng bùng nổ.

“Trời đất quỷ thần ơi, Chủ tịch Lâm cũng xuất hiện kìa!”.

“Bỉ Dực Lâu này cũng trâu bò quá đấy!”.

“Có cơ hội nhất định phải đến ăn thử mới được!”.

Các cư dân mạng nhao nhao bình luận.

Còn quản lý Ngô thì đã kích động đến mức toàn thân đang run rẩy.

Sự xuất hiện của Chủ tịch Lâm có thể nói là đã đưa độ nổi tiếng của Bỉ Dực Lâu lên tầm cao trước nay chưa từng có. Nó sẽ trở thành nhà hàng nổi tiếng cả nước. Hàng ngày sẽ có vô số vị khách từ trời Nam đất Bắc ghé tới, việc làm ăn của nhà hàng sẽ lên như diều gặp gió, đương nhiên tiền cũng sẽ đếm mỏi tay không hết.

“Phải mau nói cho ông chủ biết tin này mới được!”, quản lý Ngô vui vẻ thầm nghĩ.

“Anh Lâm, chào anh, chào anh!”.

Lưu Thiên Đường cũng hoàn hồn lại, vội chìa tay bước tới định bắt.

Nhưng anh ta vừa đến gần đã bị Mã Hải cản lại.

“Cậu là ai?”. Mã Hải trầm giọng hỏi.

“Tôi tên Lưu Thiên Đường, chắc là Chủ tịch Lâm và giám đốc Mã cũng biết tôi chứ nhỉ?”, Lưu Thiên Đường sửng sốt, nhưng vẫn lịch sự cười đáp.

“Xin lỗi, tôi không biết cậu”, Mã Hải lắc đầu.

“Nhưng tôi lại biết anh, anh Lưu, hình như vừa nãy anh muốn ép tôi xin lỗi anh và Bỉ Dực Lâu đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“À việc này… chắc là hiểu lầm thôi! Đúng, chỉ là hiểu lầm thôi, anh không cần xin lỗi đâu!”, Lưu Thiên Đường vội cười đáp.

Nếu là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa thì anh ta có tư cách gì huênh hoang với người ta chứ?

“Nếu anh đã nói là hiểu lầm thì được, tôi không xin lỗi nữa, nhưng hình như vừa nãy anh sỉ nhục bạn tôi, tôi muốn bây giờ anh xin lỗi bạn tôi ngay!”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

“Việc này…”

Lưu Thiên Đường chần chừ.

“Anh không muốn hả?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Anh Lâm, tôi sỉ nhục bạn anh lúc nào chứ?”.

“Chuyện này không còn quan trọng nữa, bây giờ tôi chỉ cần anh xin lỗi”, Lâm Chính bình thản nói.

Lưu Thiên Đường cắn răng: “Anh Lâm, trước mặt bao nhiêu người, anh vô duyên vô cớ bắt tôi xin lỗi các anh, anh có biết điều này có nghĩa là gì không? Tôi là nhân vật của công chúng, làm vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của tôi!”.

“Chẳng phải anh nói mình là người nổi tiếng trên mạng, điều khiển được dư luận và lưu lượng, có thể dồn người ta vào chỗ chết sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không xin lỗi, thì anh và đoàn đội của anh đừng hòng ra khỏi Giang Thành”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Chủ tịch Lâm, anh… anh đừng ức hiếp người quá đáng!”.

Lưu Thiên Đường tức giận nói: “Dưới sự chứng kiến của bao người, anh có thể giết được tôi sao?”.

“Anh không chịu xin lỗi?”.

 
 
Chương 4366


Chương 4366

“Không đấy! Anh làm gì được tôi nào?”, Lưu Thiên Đường nổi cáu, ỷ vào xung quanh có đông người chứng kiến, liền dứt khoát trở mặt đối đầu với Chủ tịch Lâm.

Nếu chuyện này ầm ĩ lên, nói không chừng lại lôi kéo được cả đống người theo dõi, sẽ có lợi cho anh ta.

Tiếc là Lưu Thiên Đường chỉ nhìn thấy lợi ích, chứ không biết sự đáng sợ của Lâm Chính.

Lâm Chính gật đầu, ngoảnh sang nói: “Chúng ta có cổ phần của Mỗ Âm chứ?”.

“Có”, Mã Hải vội đáp.

“Lập tức phái người liên hệ, hạn chế lưu lượng đối với Lưu Thiên Đường, đồng thời thông báo với các nền tảng phong sát anh ta hoàn toàn”.

“Chủ tịch Lâm, nếu làm vậy thì sẽ mất một số tiền rất lớn, việc này… cậu thực sự muốn làm vậy sao?”, Mã Hải ngập ngừng một lát rồi nói.

“Làm đi”, Lâm Chính trầm giọng quát.

“Vâng”, Mã Hải không dám chần chừ, lập tức lấy điện thoại ra gọi.

Một lát sau, ông ta gật đầu: “Chủ tịch Lâm, đã sắp xếp xong xuôi”.

Mã Hải vừa dứt lời, người của Lưu Thiên Đường liền kinh ngạc kêu lên.

“Ông chủ, phòng livestream của chúng ta bị đóng rồi”.

“Cái gì?”.

Lưu Thiên Đường ngoảnh phắt lại, sắc mặt thay đổi.

Lưu Thiên Đường là một người nổi tiếng trên mạng xã hội với mấy chục triệu người theo dõi.

Hơn nữa người hâm mộ của anh ta khác với những người nổi tiếng khác. Người hâm mộ của những người khác có chín phần là cương thi, còn của anh ta có ít nhất bốn phần là người sống, hoạt động cực kỳ sôi nổi. Nền tảng vô duyên vô cớ đóng phòng livestream của anh ta, tổn thất gây ra sẽ cực kỳ lớn.

Hơn nữa… đây không chỉ là tổn thất đối với Lưu Thiên Đường, mà bản thân nền tảng cũng gặp ảnh hưởng cực lớn.

Nhất thời, đoàn đội của Lưu Thiên Đường đều hoảng lên.

“Cứ bình tĩnh, có khả năng chỉ là điều chỉnh tạm thời! Để tôi gọi điện thoại hỏi xem sao!”.

Lưu Thiên Đường cố ra vẻ trấn tĩnh, lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại nối thông.

“Có chuyện gì thế giám đốc Tạ? Tại sao phòng livestream của tôi lại bị chặn?”, Lưu Thiên Đường cố nặn ra nụ cười hỏi.

“Tại sao à? Chẳng phải cậu cũng biết nguyên nhân sao?”.

“Giám đốc Tạ, tôi… tôi không hiểu ý của ông lắm…”

“Hừ, vẫn chưa hiểu sao? Vậy để tôi nói cho cậu biết, cậu đã đắc tội với người không nên đắc tội!”.

“Ý ông là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa sao? Không đúng, bọn họ chỉ là một công ty bán thuốc, liên quan gì đến những người làm truyền thông như chúng ta chứ?”, Lưu Thiên Đường tỏ vẻ khó tin.

“Bán thuốc? Cậu nghĩ Chủ tịch Lâm là ai chứ? Thế lực của cậu ấy to lắm đấy! Tôi nói cho cậu biết, ngay vừa rồi đã có người hạ lệnh phong sát toàn mạng, cậu đã bị phong sát trên tất cả các nền tảng! Tự cầu phúc cho mình đi!”, nói xong, giám đốc Tạ liền tắt luôn điện thoại.

“Giám đốc Tạ! Giám đốc Tạ!”.

Lưu Thiên Đường cuống quýt gọi.

Nhưng… hoàn toàn vô ích.

Anh ta bất lực buông thõng điện thoại xuống, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Phong sát trên tất cả các nền tảng?
 
Chương 4367


Chương 4367

Sao lại như vậy được?

Lưu Thiên Đường không thể chấp nhận được điều này.

Nhưng sự thật rành rành ra đó.

Sau khi phòng livestream của Lưu Thiên Đường bị chặn, sự việc bắt đầu lan truyền trên mạng, Lưu Thiên Đường nhận được mấy cuộc gọi liên tiếp.

Khi nghe thấy những lời chất vấn và chỉ trích trong điện thoại, cuối cùng anh ta cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề…

Lần này anh ta chơi ngu thật rồi.

“Chủ tịch Lâm! Tôi xin lỗi! Tôi… tôi biết sai rồi! Xin anh hãy tha cho tôi! Đừng phong sát tôi!”, Lưu Thiên Đường vội khóc lóc van nài.

Nhưng Lâm Chính làm ngơ.

Lưu Thiên Đường vội vàng quỳ xuống, định lê tới ôm chân Lâm Chính, nhưng bị Mã Hải bảo người kéo ra.

“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm!”.

Lưu Thiên Đường gào thét giãy giụa.

Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh này đều ngây ra.

Lưu Thiên Đường vừa rồi còn phong quang vô hạn, bây giờ đã bị người ta kéo ra xềnh xệch như một con chó.

Thế giới này đúng là điên thật rồi.

Không ít người nổi tiếng trên mạng có chút do dự, cũng không biết có nên tiếp tục quay cảnh này hay không, người đi đường cũng không dám bàn tán.

Lâm Chính mặc kệ Lưu Thiên Đường, nhìn về phía quản lý Ngô.

Lúc này, vẻ mặt của quản lý Ngô vô cùng khó coi, cả người run lên cầm cập.

“Chủ tịch Lâm đại giá quang lâm, Bỉ Dực Lâu vô cùng vinh hạnh! Ha ha ha, Chủ tịch Lâm! Chào cậu, chào cậu, tôi là ông chủ của Bỉ Dực Lâu! Mời cậu vào, hôm nay tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu thật chu đáo!”, một người đàn ông đầu trọc bụng phệ cười ha hả bước tới, nhiệt tình chìa tay tay với Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ ông ta, chỉ nhìn Bỉ Dực Lâu, hỏi: “Đội thi công đã đến chưa?”.

“Đến rồi, đang chờ ở góc đường”, Mã Hải đáp.

“Tốt, lập tức phái người giải tán xung quanh rồi dỡ nó đi!”.

“Được”.

Mã Hải lập tức chỉ huy mọi người làm việc.

Mọi người ùa vào Bỉ Dực Lâu.

Hiện trường nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

Người đàn ông trọc đầu cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kỳ quái: “Chủ tịch Lâm, cậu… cậu làm gì vậy?”.

“Không có gì, tôi có một tấm séc trống đây, ông điền vào đi! Bỉ Dực Lâu này trị giá bao nhiêu tiền thì ông viết bấy nhiêu, rõ chưa?”, Lâm Chính lấy từ trong túi áo ra một tập séc, xé một tờ đưa cho ông ta.

Ông chủ giật nảy mình, vội nặn ra nụ cười nói: “Chủ tịch Lâm, tôi… tôi không định bán Bỉ Dực Lâu…”

“Không định bán? Được rồi, nếu vậy thì ngày mai ông hãy đến Phòng tài vụ của Dương Hoa”.

“Chủ tịch Lâm, ý cậu là sao?”.
 
Chương 4368


Chương 4368

“Bởi vì hôm nay tôi muốn dỡ bỏ chỗ này của ông, thiệt hại bao nhiêu, ngày mai ông cứ đến thẳng Dương Hoa lấy tiền bồi thường! Tôi đền cho ông gấp đôi!”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Ông chủ nghe thấy thế liền kinh hãi biến sắc, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

“Quản lý Ngô, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, ông ta biết ngay là quản lý gây họa, lập tức trừng mắt hỏi.

Quản lý Ngô vô cùng ấm ức, chỉ có thể cắn răng kể lại đầu đuôi sự việc.

Ông chủ tức đến mức lập tức xông tới đấm đá túi bụi.

Quản lý Ngô mặt mũi sưng húp.

“Ông chủ, tôi cũng không muốn vậy mà, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa… Chẳng phải Chủ tịch Lâm đã nói là sẽ đền tiền cho ông sao?”, quản lý Ngô kêu oai oái.

“Đền cái đầu cậu ấy! Cậu dám đến Dương Hoa lấy tiền sao? Cậu muốn ngày mai thấy xác tôi phơi ở đường phố Giang Thành à? Con chó này! Đắc tội với Chủ tịch Lâm thì chúng ta khỏi cần ở Giang Thành nữa! Mẹ kiếp!”, ông chủ Bỉ Dực Lâu tức giận đá thật mạnh.

Quản lý Ngô chỉ có thể ôm đầu chịu trận.

Chẳng mấy chốc, một đám khách khứa đi xuống cửa chính Bỉ Dực Lâu.

Ai nấy kêu ca phàn nàn.

Nhưng nhìn thấy từng chiếc xe thi công lái tới, ai nấy đều im bặt.

Mọi người trợn tròn mắt nhìn Bỉ Dực Lâu huy hoàng bị dỡ từng chút một…

Cuối cùng Lạc Thiên không thể đến Bỉ Dực Lâu ăn cơm, hai người liền chọn một quán ăn nhỏ ven đường.

Lâm Chính không có yêu cầu đặc biệt gì về nơi ăn uống, chỉ cần môi trường tốt, mùi vị tạm được.

Ăn cơm xong, Lâm Chính liền đưa Lạc Thiên về.

Sau khi chờ Mã Hải đến báo cáo xong việc dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu, Lâm Chính mới hiểu tại sao Lạc Thiên lại vất vả hẹn trước, nhất quyết muốn đến dùng bữa ở đó.

Hóa ra Bỉ Dực Lâu có ngụ ý là chắp cánh cùng bay, hầu hết những người đến ăn ở đây đều là nam thanh nữ tú, có mối quan hệ yêu đương.

Nghe nói những người có thể lên ăn ở tầng thượng chắc chắn sẽ bạch đầu giai lão.

Lời chúc tốt đẹp như vậy ai mà chẳng muốn?

Tuy rất nhiều người biết đây chỉ là mánh khóe do ông chủ của Bỉ Dực Lâu bịa ra, nhưng bọn họ vẫn muốn tin, không tiếc bỏ ra số tiền lớn để có một tương lai tốt đẹp.

Chủ tịch Lâm tháo dỡ Bỉ Dực Lâu làm dấy lên một làn sóng lớn trên mạng, không ít người kêu la phàn nàn, nói Chủ tịch Lâm quá đáng.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến ý kiến và bình luận của những người này.

Bây giờ anh đang có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Sau khi đưa Lạc Thiên về nhà, Lâm Chính quay lại công ty để chuẩn bị.

Ngày hôm sau, Trương Sóc mang theo “đầu” của Lâm Chính, hỏa tốc đến đại hội.

Hiện giờ, nơi làm việc của đại hội nằm ở một nơi có tên là núi Long Ngâm.

Nhưng đây không phải là địa chỉ chính của đại hội, mà chỉ là nơi làm việc tạm thời, hiện giờ vẫn chưa ai biết đại hội thực sự nằm ở đâu.

Còn đại hội sẽ tổ chức ở địa chỉ chính của nó.

Núi Long Ngâm cách Giang Thành rất xa, gần với Yên Kinh.

Nghe nói chuyện của Thương Minh lần này có cả nhà họ Lâm đứng sau nhúng tay, Lâm Chính còn chưa đến tìm nhà họ Lâm để tính sổ.
 
Chương 4369


Chương 4369

Xử lý xong Long Giang Phong, trên đường trở về Giang Thành, anh sẽ tiện đường tính hết nợ nần với nhà họ Lâm.

Lâm Chính ngồi chuyên cơ đến núi Long Ngâm.

Trương Sóc đã đến nơi trước Lâm Chính một tiếng.

Hắn để lại bản đồ tuyến đường, những việc cần chú ý trên đường đi cũng dặn dò trước, nên Lâm Chính không khó để trà trộn vào đại hội. Nhưng tuyến đường, những việc cần lưu ý hay thậm chí là các cạm bẫy cứ cách ba ngày lại có sự thay đổi, nên lần này Lâm Chính vào được, nhưng lần tới thì chưa chắc.

Đại hội là nơi vô cùng thần thánh, trang nghiêm.

Là đối tượng được người đứng đầu của các ngành các nghề các giới các lĩnh vực sùng bái nhất, địa vị của bọn họ tuyệt đối là vô tiền khoáng hậu.

Sự tồn tại của đại hội vẫn luôn là một câu đố.

Không ai biết bọn họ đã tồn tại bao lâu, cũng không ai biết bọn họ nắm được bao nhiêu.

Nhưng ai cũng biết rõ, chỉ cần thắng được đại hội, thì có thể giành được mọi thứ.

Muốn một bước lên trời, muốn nhảy qua những khoảng cách không thể vượt qua, muốn trở mình làm chủ, muốn lên đỉnh cao tuyệt đối, nếu thực sự rơi vào đường cùng, thì vẫn còn một cách, đó chính là tham gia đại hội và thắng nó.

Đây là giáo điều mà vô số người tôn thờ.

Là mục tiêu mà vô số thế lực, vô số gia tộc, vô số tông phái vẫn luôn cố gắng.

Còn trong lòng tất cả mọi người, đại hội luôn là sự tồn tại thần thánh chí cao.

Không ai dám khinh nhờn, chứ đừng nói là đối đầu với nó.

Còn ai dám lẻn vào đại hội với mưu đồ bất chính như Lâm Chính chứ?

Trương Sóc ôm cái đầu của Lâm Chính, trong lòng thầm rủa tên điên.

Nếu bị đại hội phát hiện ra, thì chỉ sợ là tất cả những người liên quan đến Lâm Chính đều sẽ bị giết.

“Đúng là xui xẻo, đang yên lành gặp phải loại thần kinh này”.

Trương Sóc vừa lẩm bẩm vừa đi nhanh chân hơn.

Hắn không lên thẳng núi Long Ngâm, mà đi đến sườn núi rồi bất ngờ rẽ, đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh.

Đi được mấy phút, hắn lại vào một khu rừng trúc, bốn phía không một dấu chân người, ánh sáng u ám ảm đạm.

Trương Sóc nhìn một lúc, rồi bắt chước chim cu cao giọng kêu lên mấy tiếng.

Lát sau, một người đàn ông lặng lẽ xuất hiện trước mặt Trương Sóc.

Đó là Long Giang Phong!

“Cậu Long!”, Trương Sóc vội nhỏ giọng chào.

“Sao rồi? Làm xong việc chưa?”, Long Giang Phong mặt không cảm xúc hỏi.

“Làm xong rồi, cậu kiểm tra đi”.

Trương Sóc vội lấy tay nải trên người xuống, bày ra trước mặt Long Giang Phong.

Một cái đầu người đầm đìa máu tươi xuất hiện trước mặt hắn.

Long Giang Phong nín thở, ánh mắt trở nên nóng rực, hắn cầm cái đầu lên kiểm tra.

Một lát sau, hắn kích động đến mức cả người run rẩy.
 
Chương 4370


Chương 4370

“Là đầu của thần y Lâm! Không sai! Là đầu của anh ta! Ha ha ha, Trương Sóc, anh làm tốt lắm! Mau kể lại xem anh đã giết anh ta kiểu gì? Mau nói cho tôi biết đi!”, Long Giang Phong hưng phấn nói.

Trương Sóc đã có sẵn lời thoại Lâm Chính dạy, lập tức nói ra những lời đã học thuộc từ trước.

Long Giang Phong nghe xong thì tin sái cổ.

“Lợi hại đấy Trương Sóc, học viện Huyền Y Phái cũng có cao thủ trấn giữ, trong đó cường giả như mây, thế mà không ngờ anh lại dụ được thần y Lâm ra ngoài để giết! Không tệ, không tệ! Tôi đã coi thường anh rồi!”.

“Cậu Long, cậu đúng là đã coi thường tôi thật! Bây giờ đầu của thần y Lâm đã ở đây rồi, tiền đâu?”, Trương Sóc mỉm cười nói, cho dù trong lòng đang vô cùng căng thẳng.

“Lát nữa tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh, chỗ này không còn việc của anh nữa rồi, anh đi đi”.

“Được, cậu Long, sau này còn chuyện gì thì hãy liên hệ với tôi”.

Trương Sóc nói xong vội vàng xoay người bỏ đi, không ở lại một giây phút nào.

Long Giang Phong nheo mắt nhìn bóng lưng rời đi của Trương Sóc, vẫn đứng im chỗ cũ.

Chờ Trương Sóc đi rồi, hắn mới xoay người.

Sau lưng Trương Sóc không biết từ lúc nào cũng xuất hiện một người đàn ông.

Người đàn ông mặc trang phục thường ngày, đeo kính râm và khẩu trang, hai tay đút vào túi áo, không nhìn rõ diện mạo.

Long Giang Phong liếc nhìn người kia, khẽ cười nói: “Tốt xấu gì núi Long Ngâm cũng là nơi tiên phong đạo cốt, anh ăn mặc tùy tiện như vậy không thấy là phá hỏng sự tao nhã của nơi này sao?”.

“Đừng nhiều lời nữa cậu chủ Long, người vừa rồi quả thực đã giết thần y Lâm sao?”, người đàn ông lên tiếng, ánh mắt sau kính râm đầy kinh ngạc và chấn động.

Hình như đến bây giờ vẫn có chút không tin.

“Hừ, Long Giang Phong tôi là ai chứ? Tôi là người của đại hội! Người tôi tìm đương nhiên không thể khinh thường được rồi, giết một thần y Lâm tép riu dễ như trở bàn tay”, Long Giang Phong khinh bỉ nói.

“Có thể để tôi giám định đầu của thần y Lâm không?”.

“Anh vẫn không tin à? Thôi được rồi, cho anh nhìn một cái! Tôi cũng biết là các anh có thù với thần y Lâm, lần này thần y Lâm chết, các anh cũng bớt một mối họa nhỉ?”, Long Giang Phong cười lớn, ném cái đầu người qua.

Người đàn ông đỡ lấy, rồi kiểm tra kĩ càng.

Nhưng một lát sau, anh ta biến sắc.

“Không ổn rồi, cái đầu này là giả! Các anh bị lừa rồi!”.

“Cái gì?”.

Nụ cười của Long Giang Phong cứng đờ lại, quay phắt sang nhìn người đàn ông kia: “Anh không nhầm đấy chứ? Đầu người mà cũng có giả sao?”.

“Chắc chắn đây là giả!”, người đàn ông khẳng định chắc nịch.

“Nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng… không phải là ngụy trang mà…”

“Cậu chủ Long, thuật ngụy trang này cực kỳ tinh vi, nó không chỉ là thuật dịch dung bình thường, mà là một loại thủ đoạn giống như cấy da. Nhưng khác với cấy da thông thường, nó gần như là không để lại dấu vết gì. Nhìn bề ngoài thì đây đúng là đầu của thần y Lâm, nhưng lột lớp da này đi thì sẽ khác”.

Người đàn ông lạnh lùng nói, rồi lột da của chiếc đầu ra.

Long Giang Phong lập tức ngây người.

Dưới lớp da thịt là một chiếc đầu làm bằng xương heo và mảnh vụn đắp thành.
 
Chương 4371


Chương 4371

Nó giống như tượng điêu khắc, được người ta dùng đồ vật dán vào nhau, sau đó dùng dụng cụ sắc bén mài giũa, cho nên đường nét không khác gì thần y Lâm.

Nhưng hai người vẫn nhìn ra được, đây rõ ràng là thứ được gia công từ đầu heo!

Nếu cộng thêm lớp da, nhìn từ bên ngoài, không ai tin được đây là đầu người được làm bằng đầu heo…

“Sao lại như vậy? Sao nó lại là… giả?”.

Long Giang Phong mở to mắt, đầu óc trống rỗng.

“Anh Long, anh chưa từng thấy thủ đoạn này cũng bình thường, vì đây là thủ đoạn chỉ có gia tộc chúng tôi mới có, người bình thường không nhìn ra được”, người đàn ông đó nói.

“Nếu như vậy vì sao Chủ tịch Lâm lại biết thủ đoạn của gia tộc anh?”, Long Giang Phong lập tức hỏi.

“Vì thần y Lâm hèn hạ kia từng vào khu mộ của gia tộc tôi, trộm vật tổ truyền của gia tộc chúng tôi, lén học không ít thủ đoạn của gia tộc chúng tôi”, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.

“Cho nên anh mới hi vọng tôi giết anh ta?”, Long Giang Phong hỏi.

“Không sai! Anh giết được thần y Lâm, gia tộc chúng tôi sẽ cho anh thần đan giải được vạn độc!”.

“Gia tộc các anh… thật sự có thuốc giải cho loại độc trên người tôi?”.

“Ha ha ha, gia tộc chúng tôi có cả bảo bối mà thần y Lâm không tiếc đi trộm, sao lại không có đan dược giải chất độc trên người anh? Anh chỉ cần mang đầu của anh ta về đây, tôi sẽ tặng thuốc giải cho anh!”, người đàn ông cười lớn.

“Nhưng lần này đã thất bại… Đợi đã! Nếu đầu này là giả… phải chăng Trương Sóc kia cũng biết?”, Long Giang Phong đột nhiên ý thức được điều gì, vẻ mặt khó coi.

“Tôi đoán chắc hẳn là anh ta cũng biết, mang theo đầu giả này đến lừa gạt anh… Anh Long, chỉ sợ người tên Trương Sóc đó đã bị thần y Lâm mua chuộc, thần y Lâm đã biết hết mọi chuyện”, người đàn ông cười nói.

“Vậy… Vậy phải làm sao?”, Long Giang Phong hơi hoảng hốt: “Phải chăng thần y Lâm sẽ tìm tôi trả thù…”.

“Sao có thể? Anh Long, nơi này là đại hội, thần y Lâm đó có gan lớn đến mức dám đến núi Long Ngâm sao? Nếu vậy thì không phải càng tốt? Anh có thể danh chính ngôn thuận giết anh ta!”, người đàn ông cười lớn.

“Nhưng chuyện này tôi vẫn chưa nói bố tôi biết… Người anh em, hay là thế này, thời gian còn lại của tôi không nhiều, anh đưa thuốc giải cho tôi trước, tôi uống xong rồi giúp các anh từ từ đối phó thần y Lâm, thế nào?”, Long Giang Phong nói.

“E là không được!”, người đàn ông lắc đầu.

“Không được thương lượng?”.

“Gia tộc sẽ không cho phép”.

“Anh… Khốn kiếp! Nếu tôi có mệnh hệ nào, gia tộc các anh cũng không thoát khỏi liên can!”, Long Giang Phong phẫn nộ.

“Chúng tôi sẽ thẳng thắn với đại hội và bố anh, chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm mà chúng tôi nên gánh chịu. Nhưng anh Long, đường là tự anh chọn, không trách ai được, cũng không phải chúng tôi ép buộc anh chọc giận thần y Lâm”, người đàn ông đó nhún vai nói.

Long Giang Phong tức đến mức không biết nên nói thế nào mới phải.

Người đàn ông cười nhạt, quay người định rời đi.

“Anh Long, anh vẫn nên chuẩn bị hành động tiếp theo đối với thần y Lâm đi, nếu có tiến triển gì thì liên lạc với tôi, tôi tạm biệt trước!”.

Hắn nói xong thì rời khỏi rừng trúc.

Long Giang Phong tức đến mức nghiến răng nghiến đến sắp nát, nhìn chằm chằm người đó.
 
Chương 4372


Chương 4372

Nhưng khi người đó vừa rời khỏi rừng trúc, một bóng người đột nhiên xuất hiện, tóm lấy người đàn ông đó, ném đến chỗ Long Giang Phong.

Rầm!

Cơ thể người đàn ông đập mạnh xuống đất, suýt nữa ngất đi.

“Cái gì?”.

Long Giang Phong cũng sợ giật mình.

Vội vàng ngước mắt lên mới phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi đi đến.

Bóng người đó rất tuấn tú, đôi mắt sâu sắc, mày kiếm, giống như thiên thần.

“Thần… Thần y Lâm?”.

Long Giang Phong sợ đến mức răng đánh lập cập, hai chân run rẩy điên cuồng, không đứng vững được nữa.

“Long Giang Phong, không phải tôi đã cho anh cơ hội rồi sao? Sao anh còn không biết trân trọng, lại chọc giận tôi? Anh thật sự muốn chết hay sao?”.

Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn hắn.

“Thần y Lâm, tôi… tôi… tôi…”, Long Giang Phong nói “tôi” một lúc lâu cũng không nói được gì thêm.

Lâm Chính không quan tâm anh ta, nhìn người đàn ông đang dâng trào khí huyết ở dưới đất.

“Anh là người nhà họ Lâm đúng không?”.

Lâm Chính hỏi.

“Thần y Lâm… sao anh lại xuất hiện ở đây?”, người đàn ông hoàn hồn lại, nghiến răng tức giận nói: “Xem ra anh đi theo Trương Sóc đến đây đúng không? Anh luôn ở trong bóng tối theo dõi chúng tôi?”.

“Đúng”, Lâm Chính gật đầu: “Đáng tiếc các người phát hiện quá muộn!”.

“Hừ, lần này tôi nhận thua! Thần y Lâm, muốn chém muốn giết thì cứ việc!”, người đàn ông tức giận nói.

“Không vội! Tôi sẽ không giết anh! Tôi nghĩ trong đầu anh chắc chắn chứa rất nhiều thứ mà tôi thấy hứng thú”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào một số.

“Thần y Lâm, anh… anh gọi điện cho ai vậy?”, Long Giang Phong run rẩy hỏi.

“Bố anh”.

Sau khi Long Hâm biết tin lập tức bỏ việc quan trọng nhất trong tay xuống, chạy như điên đến rừng trúc ở lưng núi.

Ông ta không dẫn theo bất kì ai đến, cũng không cho phép ai đi theo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bìa rừng trúc.

Khi nhìn thấy ba người trong rừng trúc và cái đầu “thần y Lâm” chỉ còn nửa lớp da nằm trên mặt đất, Long Hâm đã đoán được mọi chuyện.

Long Hâm giận dữ bước đến chỗ Long Giang Phong.

“Bố…”, Long Giang Phong muốn nói gì đó, nhưng lại bị Long Hâm đạp ngã ra đất, sau đó vung nắm đấm.

“Á, ui! Ui chao… Bố, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa… Đánh nữa con sẽ chết mất… Ái…”.

Long Giang Phong co người, không ngừng gào thét.

“Thứ không biết điều như mày, mày chán sống rồi phải không? Tao đạp chết mày thằng vô dụng!”.

Long Hâm vừa chửi vừa đánh, đánh đến mức Long Giang Phong chảy máu đầu, mặt mũi bầm tím mới dừng lại.
 
Chương 4373


Chương 4373

Lúc này, Long Giang Phong không đứng dậy nổi nữa, răng rụng mất mấy cái, miệng chảy máu, nằm rên la trên mặt đất.

Long Hâm vội vàng tiến lên, khom lưng: “Thần y Lâm, vô cùng xin lỗi! Chuyện này xảy ra là do tôi dạy con không đúng cách, mong thần y Lâm cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ quản giáo con tôi thật nghiêm!”.

“Long Hâm, đầu óc con trai ông không được thông minh lắm, bị người ta lợi dụng còn không biết!”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Bị người ta lợi dụng?”, Long Hâm nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”.

“Kẻ liên hệ với con trai ông đang nằm trên mặt đất kia là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh. Ông Long Hâm, chắc ông không biết anh ta nhỉ?”, Lâm Chính nói.

“Người này đương nhiên tôi không biết, nhưng nhà họ Lâm ở Yên Kinh thì tôi biết”.

“Anh ta dụ dỗ con trai ông, muốn con trai ông giết tôi, đồng thời nói với con trai ông, nếu giết được tôi thì nhà họ Lâm bọn họ sẽ cho con trai ông thuốc giải. Con trai ông không nuốt được cơn giận lúc trước tôi sỉ nhục anh ta ở Giang Thành nên đã đồng ý. Chắc ông biết điều này nghĩa là gì nhỉ?”.

“Ngu xuẩn!”.

Long Hâm quát mắng Long Giang Phong.

Đây rõ ràng là cái bẫy, Long Giang Phong lại đi tin?

Con trai mình ngu xuẩn như vậy, đương nhiên Long Hâm càng thêm phẫn nộ.

Long Giang Phong vô cùng ấm ức.

Ngược lại, người đàn ông trên mặt đất biến sắc quát lên: “Thần y Lâm, anh bớt nói bậy ở đây đi, tôi không phải người nhà họ Lâm! Tôi… Tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ lợi dụng anh Long, tôi chỉ đơn thuần là muốn trả thù anh mà thôi!”.

“Sao? Sốt ruột rồi à? Anh càng sốt ruột thì càng lộ tẩy!”.

Lâm Chính nói: “Ông Long Hâm, tôi nghĩ chắc ông biết rõ bản lĩnh của tôi chứ nhỉ?”.

“Thần y Lâm là y võ hàng đầu hiện nay, có nhiều thành tích người đời đều biết, chắc chắn không phải người tầm thường!”, Long Hâm lập tức khen ngợi.

“Ông Long Hâm quá khen, y võ hàng đầu thì tôi không dám nhận, đại hội các ông vẫn còn vài vị hoạt thần tiên cơ mà”, Lâm Chính nói.

Long Hâm nhìn thật sâu vào Lâm Chính, không lên tiếng.

Người khác thì không biết, nhưng người có danh hiệu Hoạt Thần Tiên thì khen cậu không ngớt lời.

Long Hâm nghĩ thầm.

“Tôi cho rằng mình cũng vẫn có chút thực lực, ông Long Hâm, ông nghĩ người mà con trai ông thuê có thể giết được tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Mày thuê ai?”, Long Hâm quay đầu hỏi Long Giang Phong.

“Trương… Trương Sóc”.

Bốp!

Lại một cái bạt tai vả vào mặt Long Giang Phong.

Mặt Long Giang Phong vốn đã sưng càng sưng hơn.

“Bố!”, hắn khóc lóc.

“Thằng ngu! Mày lại tìm Trương Sóc giết thần y Lâm?! Tao nói thật với mày, dù có một trăm tên Trương Sóc cũng đừng hòng động đến nửa cọng tóc của thần y Lâm!”, Long Hâm gào lên.

Long Giang Phong sợ đến mức mặt trắng bệch.

Thần y Lâm đáng sợ vậy sao?
 
Chương 4374


Chương 4374

“Người này xúi giục con trai ông cử một kẻ vô danh đến giết tôi chẳng qua là muốn chọc giận tôi mà thôi! Để tôi ra tay giết con trai ông, khiến tôi và ông xảy ra tranh chấp, khơi lên thù hận giữa hai bên chúng ta”, Lâm Chính nói.

Long Hâm tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm con trai mình, hỏi: “Vậy là nhà họ Lâm ở Yên Kinh lợi dụng con trai tôi?”.

“Chứ không thì sao? Nếu con trai ông thành công, bọn họ sẽ bớt đi một mối họa. Nếu không thành công thì có thể khiến tôi nổi giận giết chết con trai ông. Nếu con trai ông chết, chắc chắn ông sẽ ra tay đối phó với tôi, vậy chẳng phải là hai hổ tranh đấu? Dù có thế nào thì nhà họ Lâm cũng sẽ không thua thiệt”, Lâm Chính cười nói.

“Khốn kiếp! Thật vô lý!”.

Long Hâm nổi giận ngút trời, nói: “Tôi sẽ cho nhà họ Lâm ở Yên Kinh biết tay!”.

“Ông Long, ông đừng nghe thần y Lâm nói bậy! Chuyện này không liên quan đến nhà họ Lâm ở Yên Kinh! Chuyện này không liên quan đến họ!”, người đàn ông sốt ruột giãy giụa, gào thét.

Long Hâm đạp hắn ngã xuống.

“Bớt nói nhiều cho tôi! Tôi sẽ ghi nhớ món nợ này, sau này từ từ tính sổ với nhà họ Lâm các người!”, Long Hâm tức giận nói.

Người đàn ông tuyệt vọng, toàn thân run rẩy.

“Được rồi, ông Long Hâm, con trai ông tôi sẽ giao cho ông xử lý! Đây là thuốc ổn định độc trong người con trai ông, ông cầm lấy cho anh ta uống”, Lâm Chính lấy một viên đan dược ra ném sang.

“Cảm ơn thần y Lâm! Ân tình của thần y Lâm hôm nay, tôi xin ghi khắc!”, Long Hâm vội vàng chắp tay nói.

“Ghi khắc thì không cần, đừng quên chuyện của tôi là được”.

“Thần y Lâm yên tâm”, Long Hâm cung kính đáp, sau đó lại hỏi: “Người này nên xử lý thế nào?”.

“Tôi sẽ đưa người này về, ông hãy đi sắp xếp xe đưa tôi về Giang Thành!”.

“Được!”, Long Hâm gật đầu.

Người đàn ông nằm trên đất biến sắc.

“Về Giang Thành? Không… Tôi không đi Giang Thành… Tôi không đi!”.

“Chuyện này không do anh quyết định!”.

Biệt thự nhà họ Lâm ở Yên Kinh.

Lâm Côn Luân dẫn mấy người Lâm Lâm, Lâm Thích sải bước đi vào trong Anh Các – một trong ba đại các của nhà họ Lâm.

Két!

Cánh cửa mở ra, bên trong có mấy nam nữ mặc đồ đen đang uống trà đều ngẩng đầu nhìn lại.

“Là Tề các chủ à? Có việc gì gấp không?”, người đàn ông ngồi trên cùng đặt tách trà xuống, từ tốn hỏi.

“Lâm Phi Anh, có phải ông đã phái người đi gây chia rẽ quan hệ của đại hội, Thương Minh và thần y Lâm, muốn mượn tay đại hội và Thương Minh để giết thần y Lâm không?”, Lâm Côn Luân lạnh lùng hỏi.

“Tề các chủ, tin tức của ông không nhanh nhạy gì cả, lâu thế mới biết à?”, Lâm Phi Anh – các chủ Anh Các lại cầm tách trà lên, uống một ngụm.

“Ông… Lâm Phi Anh! Ông có biết mình đang làm gì không? Ông thế mà lại dám kéo người của đại hội và Thương Minh xuống nước. Ông không sợ gây phản cảm với đại hội và Thương Minh, chọc giận họ sao?”, Lâm Côn Luân giận dữ hét lên.

“Lâm Côn Luân, Tề Các của các ông không đối phó được với một thần y Lâm khiến khu vực cấm của nhà họ Lâm thất thủ, bị người này giẫm đạp. Đúng là một sự sỉ nhục! Người đời đều cười nhạo, Tề Các của ông đã phạm sai lầm làm mất mặt mọi người, bây giờ Lâm Phi Anh tôi lấy lại sĩ diện cho các ông, ông không cảm ơn mà ngược lại còn đến đây la ó um sùm, ông không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Phi Anh không cảm xúc nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom