Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4425


Chương 4425

“Thế thì chưa chắc”, Hạ Quốc Hải đột nhiên nói.

Lời này làm Hạ Thu Ân sửng sốt: “Chưa chắc? Ông nội, chẳng lẽ bọn họ… còn có y thuật cao hơn Chủ tịch Lâm?”.

“Ông không rõ, nhưng y thuật của nhà họ Lâm cao thâm khó dò. Đây là chuyện mà rất nhiều người ở Yên Kinh đều không biết, nhà họ Lâm có thể nói là ngọa hổ tàng long. Những gì cháu nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

“Vậy… ông nội, vậy phải làm sao? Chủ tịch Lâm sẽ thua sao?”, Hạ Thu Ân sốt ruột đến mức nước mắt tuôn rơi.

Nhưng giờ phút này Hạ Quốc Hải cũng không làm được gì, chỉ đành liên tục thở dài: “Chuyện đến nước này, chúng ta không thay đổi được gì, đành nghe theo số mệnh vậy!”.

Hạ Thu Ân che miệng, vành mắt đỏ lên.

Hiện trường có không ít người đến kéo đến, nhà họ Phúc cũng có, trừ bọn họ ra còn có vài nhân vật lớn.

Vài người trong đó khiến cho Giang Nam Tùng cũng phải kinh ngạc. Thế nhưng, rõ ràng những nhân vật lớn đó không thích bị người khác quấy nhiễu, tỏ ý Giang Nam Tùng đừng đến gần, một mình tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống, yên tĩnh đợi trận quyết đấu bắt đầu.

Hiệp hội Võ thuật lập ra quy định, cấm phát sóng trực tiếp trận quyết đấu lần này.

Dù sao ngày nay thần y Lâm cũng có thể nói là người rất nổi tiếng, nếu phát sóng trực tiếp, thần y Lâm thua sẽ sinh ra dư luận rất lớn, cho nên ở khu vực núi Yên Long hôm nay đã bị chặn hết sóng.

“Sắp đến giờ rồi!”.

Lúc này, không biết là ai hô lên.

Tất cả mọi người hồi hộp.

Lâm Cốc cười nhạt, đi thẳng đến bãi đất trống ở giữa đỉnh núi, nhìn đám người náo nhiệt ở xung quanh, hét to: “Thần y Lâm đâu? Vì sao vẫn chưa xuất hiện? Định bỏ cuộc rồi sao?”.

“Tôi thấy cậu ta bị dọa sợ không dám đến nữa rồi”.

“Đom đóm không biết trời cao đất dày, sao có thể so với ánh trăng?”.

“Thời gian một đêm cũng đủ để cậu ta tìm hiểu về năng lực của ông Lâm Cốc, chắc là sợ rồi”.

“Ha ha ha…”.

Xxung quanh vang lên tiếng cười giễu và châm chọc của đám đông.

Giang Nam Tùng mỉm cười không nói, yên tĩnh chờ đợi.

Nếu đến giờ mà Lâm Chính không xuất hiện, ông ta sẽ phán Lâm Cốc thắng. Theo ước định sinh tử giữa hai người họ, ông ta sẽ ra thông báo treo thưởng cho người của giới võ thuật trong cả nước truy nã Lâm Chính!

Trận quyết đấu sinh tử trang nghiêm thần thánh, không ai có thể khinh thường.

Bất kể là ai làm trái quy tắc quyết đấu sinh tử đều sẽ bị võ giả trên cả nước bao vây tấn công.

“Sao tên nhóc đó còn chưa đến?”, vẻ mặt của Phương Hồng cũng không được tự nhiên, nhìn đồng hồ trên tay.

Chỉ còn một phút nữa thôi.

“Lẽ nào cậu ta thật sự bỏ cuộc rồi sao?”.

Ting ting.

Đúng lúc đó, hai tiếng còi vang lên ở đường núi, sau đó một chiếc xe Geely bình thường lái đến đỉnh núi.

So với số xe sang tụ tập trên đỉnh núi thì nó không có gì nổi bật, nhưng lúc này nó lại thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
 
Chương 4426


Chương 4426

Bởi vì khi cửa xe mở ra, người bước xuống là một thanh niên vô cùng tuấn tú, gương mặt như thiên thần.

Đó không phải thần y Lâm thì là ai?

Hiện trường im lặng như tờ. Vô số ánh mắt đổ dồn sự tập trung lên anh.Có không ít người còn nín thở. Tất cả đều nhìn chăm chăm người thanh niên trước mặt.

Cùng Lâm Chính bước xuống xe còn có Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao. Chiêm Nhất Đao vì không muốn bại lộ thân phận, khiến kẻ địch chú ý nên đã đeo mặt nạ. Băng Thượng Quân chẳng cần che giấu điều gì, mọi người lập tức nhận ra anh ta.

“Thiên kiêu Băng Thượng Quân sao?”

“Sao anh ta lại đi cùng thần y Lâm vậy?”

“Bọn họ có quan hệ thế nào?”

Có không ít người kêu lên. Không ai hiểu. Có những người tinh ý phát hiện ra thái độ của Băng Thượng Quân trước Lâm Chính vô cùng khúm núm, không dám khoa trương. Điều này khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.

Lâm Chính nhìn một lượt rồi dừng lại ở Ngô Khai Sầu và Giang Nam Tùng. Sau đó anh bước tiếp.

“Đứng lại”, đột nhiên có tiếng hô vang.

Lâm Chính khựng người. Họ phát hiện ra một ông cụ đứng bênh cạnh Trác Thần Võ.

“Các hạ là ai?”, Lâm Chính khá bất ngờ.

“Thần y lâm, vị này là sư phụ của tôi”, Trác Thần Võ bước lên, ngạo nghễ giới thiệu.

Dứt lời, cả hiện trường sục sôi: “Cái gì? Là sư phụ của Trác thiên kiêu sao…vậy có phải là…Võ Hoàng?”

“Ôi trời ơi! Ông ấy chính là Võ Hoàng Tiết Sùng Lầu – sư phụ của Trác Thần Võ sao? Một cao thủ hàng đầu của nhiều năm trước..”

“Bảo sao mà trông quen thế, trước đây tôi từng có may mắn được gặp mặt. Không ngờ hôm nay lại được gặp lại ở đây”.

“Thật ghê gớm”.

Cả hiện trưởng bùng nổ, vô số người nhao nhao lên bàn tán. Lâm Chính chau mày, nhìn người đàn ông bằng vẻ tò mò. Chiêm Nhất Đao thì có biệt hiệu là thần đao. Ông cụ này lại có biệt hiệu là Võ Hoàng…Giờ xưng hô cũng gớm nhỉ.

“Ông có gì chỉ giáo không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Người thanh niên, nghe nói hôm qua cậu và đồ đệ của tôi xảy ra xung đột, có phải không?”, Võ Hoàng Tiết Sùng Lầu hỏi bằng vẻ vô cảm.

“Sao thế? Ông ra mặt thay cho đệ tử của mình à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đệ tử của tôi y võ chưa tinh thông, nếu như bị chịu thiệt thì cũng là chuyện của cậu ấy. Thế nhưng điều đó cũng liên quan tới danh tiếng của tôi nên tôi không thể làm ngơ được. Hôm qua, sau khi cậu ấy tới tìm cậu, khi về mười đầu ngón tay đều bị chặt cả. Chắc là do cậu làm đúng không?”, Võ Hoàng hừ giọng.

Dứt lời, cả không gian lập tức lắng xuống. Mười ngón tay bị chặt sao? Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Trác Thần Võ. Lúc này họ mới phát hiện ra tay hắn được quấn băng chặt kín. Rõ ràng là mười đầu ngón tay bị thương nặng, vết thương không thể nào hồi phục nhanh như vậy được.

Trách Thần Võ tái mặt, vô thức thu tay về. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông thất kinh.

Trác Thần Võ và thần y Lâm đã giao đấu với nhau sao? Hơn nữa còn bị chặt cả 10 ngón tay?

Đó là thiên kiêu thứ 5 đấy. Vậy mà bị chặt cả 10 ngón tay…Thần y Lâm đáng sợ như vậy à? Có rất nhiều người không dám tin.
 
Chương 4427


Chương 4427

Lâm Chính chỉ khẽ gật đầu: “Đúng là giữa tôi và anh ta có chút hiểu lầm. Có điều tôi nghĩ đồ đệ của ông cũng rút ra bài học rồi. Vậy thì hiểu lầm coi như được giải quyết”.

“Vậy thì tốt rồi. Vậy còn danh tiếng của tôi bị tổn hại. Cậu định tính như thế nào đây?”, Võ Hoàng lạnh giọng.

“Ông muốn tôi làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Rất đơn giản”.

Võ Hoàng chỉ vào Lâm Chính: “Cậu lập tức quỳ xuống, khấu đầu 9 cái, lớn tiếng nhận tội thì chuyện này coi như xong”.

Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng. Bắt thần y Lâm lạy trước đám đông à? Sao mà anh có thể làm được.

“Ha ha, thú vị đấy”, người của nhà họ Lâm bật cười. Có không ít người qua lại với nhà họ Lâm cũng vui vẻ xem kịch hay.

“Đây chẳng phải là ông đang gây hấn với người khác sao? Dựa vào cái gì mà thần y Lâm phải quỳ trước mặt ông?”, Hạ Quốc Hải không nhịn được bèn đứng ra.

“Ông là ai?”, Võ Hoàng liếc nhìn Hạ Quốc Hải và hỏi.

“Đây là ông Hạ Quốc Hải của nhà họ Hạ ở Yên Kinh. Dù không phải là một võ giả nhưng cũng là người có thế lực ở đây”, Lâm Phi Anh chắp tay sau lưng và giải thích.

“Đã không phải là võ giả thì ngậm miệng lại! Còn nói nhiều là lão phu sẽ giết ông đấy”, Võ Hoàng hừ giọng.

“Ông…”, Hạ Quốc Hải tức lắm định nói thêm gì đó nhưng Lâm Chính đã ngăn lại.

“Ông Hạ, ông cứ bình tĩnh ngồi xuống, chuyện này tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính khẽ nói.

“Cậu Lâm…”, Hạ Quốc Hải khẽ gọi. Nhưng thấy vẻ kiên định của Lâm Chính thì ông ta lập tức bặm môi và gật đầu.

Lương Huyền Mi cũng định lên tiếng, tuy nhiên nhìn thấy đến Hạ Quốc Hải còn phải hạ mình thì cô ta cũng đành phải ngồi yên. Dù sao thì cũng là chuyện của anh, Lương Huyền Mi cũng không quen biết nhiều nên cả nhà họ Lương cũng chẳng giúp được gì cho anh hết…

Đám đông xôn xao. Điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới Tiết Sùng Lầu. Ông ta hờ hững nhìn Lâm Chính và chờ đợi quyết định của anh.

“Ông cụ, giống như những gì ông Hạ vừa nói, có phải là ông đang gây hấn với người khác không? Tại sao tôi phải quỳ trước mặt ông?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.

“Cậu chặt tay đệ tử của tôi, khiến tôi mất thể diện, đương nhiên tôi phải đòi lại. Người trẻ này, tôi đang cho cậu cơ hội duy nhất đấy. Nếu cậu không quỳ xuống thì hôm nay tôi phải xử cậu ở đây thôi. Cuộc quyết đấu giữa cậu và Lâm Cốc khỏi phải tiến hành nữa, lão phu sẽ xử cậu trước”, Tiết Sùng Lầu hừ giọng.

Dứt lời, không ít người tái mặt. Võ Hoàng đích thân ra tay? Thần y Lâm chết chắc rồi. Vô số người hoang mang. Họ cảm thấy lo lắng cho Lâm Chính.

Nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ông chắc chứ?”

“Cậu mau quyết định đi. Quỳ hay là không?”, Võ Hoàng hừ giọng.

“Không quỳ? Nếu ông muốn ra tay thì tới đi”.

Đây không phải khiêu khích trắng trợn thì là gì? Tất cả đều bị thất kinh trước lời nói của Lâm Chính.

Lâm Chính đang làm gì vậy? Một cốc chủ còn chưa giải quyết xong mà giờ lại đòi khiên chiến với Tiết Sùng Lầu sao. Cậu ta chán sống rồi chắc? Có không ít người cảm thấy khó hiểu.

Nhà họ Lâm bật cười: “Thú vị thật”.

“Thần y Lâm không phải là đầu có vấn đề đấy chứ?”

“Ha ha, tôi thấy không cần đợi đến chưởng sự ra tay nữa rồi. Chắc là nhóc này muốn chết trong tay tiền bối Võ Hoàng đây mà”.
 
Chương 4428


Chương 4428

“Ngông cuồng như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi. Không đáng để phải tiếc”, tiếng xì xầm vang lên không ngớt.

“Người này chính là thần y Lâm của Giang Thành sao? Tôi còn tưởng là người thông minh thế nào. Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi. Một người còn trẻ như vậy đương nhiên suy nghĩ thiển cận mà. Xem ra cậu ta có được thành tựu như ngày hôm nay là do may mắn cả thôi. Cậu ta không tiến xa được đâu”.

Hội trưởng Giang Nam Tùng mỉm cười, tỏ ra khinh thường Lâm Chính. Ngô Khai Sầu thì chỉ bặm môi, không nói gì.

“Ông ơi, anh ta điên rồi sao?”, Hạ Thu Ân tưởng chừng phát điên lên được. Tình hình vốn đã khó khăn lắm rồi, vậy mà Lâm Chính còn làm thế này, thật khiến người khác không hiểu mô tê gì.

“Thần y Lâm không hề bị điên, chỉ là chúng ta không hiểu mà thôi. Cháu ngoan, bình tĩnh, chúng ta phải tin tưởng thần y Lâm. Cậu ấy dám nói ra như vậy chắc chắn là đã phải suy nghĩ rồi”, Hạ Quốc Hải hít một hơi thật sâu. Tới nước này rồi thì ông ta cũng lực bất tòng tâm, chỉ biết trông vào ý trời mà thôi.

Lương Huyền Mi cũng vô cùng lo lắng, chỉ biết lẳng lặng cầu nguyện cho Lâm Chính

Thế nhưng đối phương là Võ Hoàng đấy. Anh định đối phó như thế nào?

“Được! Được lắm!”, Võ Hoàng bật cười, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Cậu đã nói như vậy rồi thì hôm nay tôi không xử lý cậu sẽ không còn là tôi nữa”, nói xong, Võ Hoàng bước tới trước, chân khí phóng ra và sẵn sàng ra tay.

“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi”.

“He he, tôi muốn xem xem thần y Lâm sẽ chết thế nào”.

“Ngông lắm cơ”.

Đám đông cười ý vị, chờ đợi Lâm Chính bị hạ gục. Võ Hoàng hừng hực khí thế. Những người đứng xung quanh cũng mơ hồ cảm nhận được áp lực như núi đè mà ông ta phóng ra. Họ cảm thấy khó thở. Có không ít người vô thức lùi lại. Mặt tái nhợt.

Lâm Chính vẫn đứng bất động như một tảng đá. Đúng lúc Võ Hoàng ra tay thì…Một người đàn ông đeo mặt nạ bước tới đứng ngay trước mặt Võ Hoàng.

“Hả?”, Võ Hoàng chau mày, nhưng không hề tỏ ra yếu thế mà chỉ lật tay chưởng về phía người đàn ông kia.

Ông ta phát toàn lực. Ông ta muốn giết chết người đàn ông này.

Bùm! Người đàn ông cũng tung ra một chưởng. Âm thanh nặng nề vang lên. Võ Hoàng và người đàn ông đồng loạt bật lùi lại. Tuy nhiên, người đàn ông chỉ lùi lại có nửa bước, còn Võ Hoàng thì lùi lại tới hai bước.

“Cái gì?”

Cả hiện trường bàng hoàng. Hội trưởng Giang Nam Tùng trố tròn mắt. Người nhà họ Lâm cũng ngạc nhiên. Nhà họ Lương, Hạ Quốc Hải, Phương Hồng đều kinh ngạc.

“Không thể nào…Đó là ai vậy? Có thể chặn được cả Võ Hoàng sao?”, Lâm Phi Anh sững sờ. Trác Thần Võ trông vô cùng khó coi, hắn há hốc miệng định nói gì đó nhưng không dám.

“Người này…là ai vậy?”, Võ Hoàng nhìn tay của mình sau đó run sợ hỏi.

“Tiết Sùng Lầu, hôm nay là buổi quyết chiến giữa cậu Lâm và Lâm Cốc. Tốt nhất ông đừng làm loạn, ngoan ngoãn lùi lại. Nếu không, tôi cũng không ngại mà xử lý ông thêm lần nữa đâu”, người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng nói.

“Xử lý tôi lần nữa sao?”, Võ Hoàng tái mặt, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Hóa ra là ông”.

“Tôi nể mặt ông, lùi lại đi”, người đàn ông lên tiếng.
 
Chương 4429


Chương 4429

Giọng nói đầy uy lực. Đám đông run sợ. Rốt cuộc người đàn ông này là ai vậy? Sao lại dám ăn nói như vậy với Võ Hoàng chứ. Lẽ nào, người này còn đáng sợ hơn cả Võ Hoàng sao? Tất cả dán chặt mắt vào Võ Hoàng, chờ đợi hành động tiếp theo của ông ta.

Đối phương ăn nói không chút khách khí như vậy, với tính tình của Võ Hoàng thì chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua. Cao thủ cấp bậc này mà chém giết nhau thì sẽ vô cùng đặc sắc. Thật không ngờ trước cuộc chiến sinh tử lại có cuộc chiến này. Rất nhiều người cảm thấy chuyến đi lần này vô cùng đáng giá.

Thế nhưng một giây sau, tất cả đều hóa đá. Võ Hoàng nhìn chăm chăm người đàn ông đeo mặt nạ, sau đó lùi bước, đứng sang một bên.

Thoái lui rồi sao? Cả đỉnh núi Yên Long đều im phăng phắc.

“Không thể nào…”, Lâm Phi Anh lầm bầm, trố tròn mắt.

Giag Nam Tùng không nhịn được nữa bèn trầm giọng: “Ông Tiết, dù gì ông cũng là một tượng đài của giới võ đạo, hôm nay có biết bao nhiêu người thế này, tại sao lại giống như một con chuột nhắt thế. Lẽ nào ông không bằng ông ta sao?”

Sắc mặt của Võ Hoàng trông vô cùng khó coi. Ông ta nhìn Giang Nam Tùng và chỉ hừ giọng: “Ông nói đúng, đúng là tôi không bằng người này. Mà đã không là đối thủ thì tại sao phải tự làm nhục chính mình chứ?”

“Ông…là người luyện võ mà có thể đầu hàng như vậy sao? Vậy thì có phải là không xứng với hai từ Võ Hoàng không?”, Giang Nam Tùng quát.

“Khốn khiếp. Ông dám nói vậy với tôi? Có tin tôi giết chết ông không?”, Võ Hoàng tức giận.

Giang Nam Tùng tái mặt, không dám lên tiếng nữa. Mặc dù ông ta là hội trưởng Hiệp hội võ thuật nhưng lại không có nền tảng võ thuật, nói thẳng ra ông ta là người quản lý mà thôi. Một khi mà có xung đột với giới võ đạo thì ông ta nào có bản lĩnh làm gì. Dù sao thì những kẻ điên này mà hành động sẽ không bao giờ quan tâm đến hậu quả hết. Võ Hoàng mà muốn làm gì thì có lẽ cũng chẳng ai có thể cản được.

“Thôi bỏ đi, ngay cả Võ Hoàng còn sợ thì tiếp theo sẽ do nhà họ Lâm chúng tôi giao đấu với thần y Lâm vậy”, Lâm Phi Anh lấy lại bình tĩnh, bước tới và hô lớn. Ông ta không thể để Lâm Chính kiểm soát tình thế này được.

Dứt lời, tất cả bừng tỉnh. Đúng vậy, Võ Hoàng không làm được thì chẳng phải vẫn còn Lâm Cốc sao?

“Cuộc chiến này, do tôi đại diện”, lúc này người đàn ông đeo mặt nạ cũng chính là Chiêm Nhất Đao lên tiếng.

“Đại diện sao sao? Ông tưởng ông là ai? Ông muốn giẫm lên quy tắc của cuộc chiến sinh tử à? Ông muốn làm kẻ địch của cả giới võ đạo hay gì?”, Lâm Phi Anh quát lớn.

Đám đông cũng gào lên: “Nói đúng! Cuộc chiến sinh tử đã định, không được ai thay thế hết?”

“Chúng tôi tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra”.

“Ông đang giẫm đạp lên cả giới võ đạo đấy?”

“Thần y Lâm, có phải là cậu quá ngông rồi không”.

Đám đông hét toáng lên, tỏ ra vô cùng giận dữ. Chiêm Nhất Đao cũng khựng người. Băng Thượng Quân khẽ lên tiếng: “Thừa thầy, không thể vi phạm được, nếu không sẽ khiến đám đông nổi giận”.

“Tôi biết! Nhất Đao, ông lui xuống, tôi sẽ đấu với Lâm Cốc”.

“Cậu Lâm, người này…không hề tầm thường, cậu không dễ đối phó đâu”, Chiêm Nhất Đao nhìn Lâm Cốc và lên tiếng.

“Ông cũng nhận ra à?”

“Vâng”.

“Yên tâm, tôi biết giữ chừng mực”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi chắp tay sau lưng và bước lên.

Giang Nam Tùng thấy vậy bèn nhìn đồng hồ và hô lên: “Các vị tránh ra”.

Đám đông lập tức lùi ra để nhường chỗ cho hai nhân vật chính. Tất cả đều đổ dồn sự chú ý lên hai người này. Không còn ai lên tiếng nữa.
 
Chương 4430


Chương 4430

Mặc dù Võ Hoàng không dám xuất chiến nhưng cũng không ảnh hưởng tới đám đông. Bởi vì cuộc chiến sắp diễn ra đây mới thật sự là đặc sắc.

Giang Nam Tông bước tới, đọc rõ quy tắc của cuộc quyết chiến sinh tử, đồng thời giới thiệu người của Hiệp hội võ thuật. Người sẽ làm trọng tài của cuộc chiến này.

Sau khi nghi thức kết thúc thì Giang Nam Tùng nói tiếp: “Tôi tuyên bố, cuộc chiến sinh tử do thần y Lâm khiêu chiến với Lâm Cốc chính thức bắt đầu. Hai bên khai chiến”.

Tiếng hét như tiếng sầm rền vang lên. Trong nháy mắt, cả hai người phát ra sát khí hừng hực. Lâm Cốc cũng không nhiều lời, chỉ gầm lên và lao về phía Lâm Chính.

Ông ta tung một cú đấm. Mặc dù cơ thể ông ta gầy gò nhưng cú đấm thì mang sức nặng ngàn cân giáng thẳng xuống mặt Lâm Chính. Cùng với đó là một luồng sức mạnh màu xanh lam được phóng ra. Lâm Chính vội vàng giơ cánh tay lên đỡ.

Bùm…Luồng sức mạnh đập xuống cơ thể anh khiến anh phải lùi lại. Hai chân trượt dài tạo thành một rãnh sâu.

“Hay lắm”.

Có không ít người hô hoan. Thế nhưng cũng có một số các cao thủ khác nhận ra chiêu trò.

Lâm Chính nhìn vị trí mà mình bị Lâm Cốc tấn công, anh thản nhiên nói: “Có lẽ đây không phải là sức mạnh của ông, mà sức mạnh này tới từ một loại dược lực nào đó. Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ tối qua ông đã ngâm mình trong dược liệu sau đó châm vài trăm cây châm đúng không?”

“Không hổ danh là thần y Lâm, vừa nhìn là biết ngay tôi dùng dược vật gia tăng thực lực. Khâm phục. Nhưng chỉ nhìn thôi thì có tác dụng gì chứ. Giờ là lúc coi thực lực, coi ai sống ai chết, chứ không ai so y thuật với cậu đâu”, Lâm Cốc cười.

“Chưa chắc. Nếu tôi có thể phân tích được thành phần loại dược lực mà ông dùng, sau đó dùng châm phá vỡ nó thì Lâm Cốc ông sẽ không còn mạnh như thế này nữa. Giờ ông có thể lớn giọng chẳng qua là vì dựa vào thuốc gia tăng sức mạnh. Nếu thuốc bị hóa giải thì việc đánh bại ông sẽ dễ như trở bàn tay”.

“Mật thuật nhà họ Lâm nào dễ gì giải được. Người ta gọi cậu là thần y thì cậu cho rằng mình là thần y thật đấy à?”, Lâm Cốc điềm đạm nói, ông ta lại lao lên.

Lần này toàn thân ông ta phát ra sức mạnh như một trận đại hồng thủy. Âm thành rào rào dội về phía Lâm Chính. Những cú đấm tung ra như mưa.

Đòn tấn công như vũ bão khiến người khác khó có thể chống lại được. Lâm Chính định đưa hay cánh tay lên đỡ đòn nhưng mỗi một đòn tấn công của ông ta đều khiến anh không cầm cự được lâu. Hai cánh tay run lên và dần tê dại.

Sau một loạt những đòn tấn công, hai người lại tách ra. Lâm Cốc ung dung bước tới, tay chắp sau lưng.

Lâm Chính thì run bắn người, hai cánh tay bị đánh cho thê thảm, máu tươi bắn ra. Người khác nhìn thấy cũng phải ớn lạnh.

“Rõ ràng không phải là đối thủ mà”.

“Tôi nói rồi, thần y Lâm lấy cái gì ra để so với Lâm Cốc chứ”.

“Cứ xem đi, lát nữa thằng nhóc đó sẽ phải quỳ xuống, khấu đầu xin tha thôi”, đám đông cười chế nhạo

“Thần y Lâm, cậu có chút thực lực như vậy thôi à?”, Lâm Cốc thản nhiên nói: “Nếu vậy mà cậu cũng đòi chạy tới khiêu chiến với nhà họ Lâm thì đúng là một hành động ngu ngốc đấy. Tôi bỗng dưng cảm thấy hơi vô vị rồi. Tự dưng lại đi làm cái chuyện chán ngắt này với cậu”.

“Ông vẫn chưa thắng đâu”, Lâm Chính nhìn cánh tay của mình và lên tiếng.

“Vậy giờ tôi thắng cho cậu xem nhé”, Lâm Cốc điềm đạm đáp lại sau đó tấn công Lâm Chính từ khoảng cách xa.

Rầm…Cánh tay ông ta phát ra sức mạnh ghê người. Sức mạnh xé toang mặt đất, có thể khiến tất cả nổ tung, lao về phía Lâm Chính bằng một uy lực không gì có thể ngăn cản được.
 
Chương 4411


Chương 4411

Trác Thần Võ không biết ông lão xấu xí đứng trước mặt là người thế nào.

Dùng thủ đao trước mặt ông lão chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao?

Chỉ thấy bàn tay đang công kích của ông lão bỗng biến thành thủ đao, đâm thẳng vào thủ đao của Trác Thần Võ.

Dám đối đầu với tôi hả?

Vậy tôi sẽ nghiền nát cậu!

Trác Thần Võ vô cùng tức giận, dồn hết sức lực lên thủ đao.

Trong nháy mắt, thủ đao của Trác Thần Võ được bao phủ bởi một tầng khí trắng nhàn nhạt, trông vô cùng thần bí.

Còn tay của Chiêm Nhất Đao không có gì khác biệt, cũng không có chút sát thương nào.

Kết quả của trận đấu này đã được định…

Nhưng một giây tiếp theo.

Rắc!

Một âm thanh kỳ lạ phát ra.

Sau đó, vài ngón tay đẫm máu bay lên không trung.

“A!”

Trác Thần Võ kêu la thảm thiết.

Nhìn lại, mười ngón tay của hắn đã bị chặt đứt.

Băng Thượng Quân sững sờ.

Trác Thần Võ không phải đối thủ của ông lão này, mười ngón tay bị chặt đứt?

“Ông lão này… rốt cuộc là ai?”, Băng Thượng Quân đờ đẫn lẩm bẩm.

Chiêm Nhất Đao bắt lấy cổ Trác Thần Võ, bàn tay mảnh khảnh nâng người đàn ông cao lớn mét tám lên cao, quay đầu nói: “Cậu Lâm! Người này nên xử lý thế nào? Có cần giết luôn bây giờ không? Để tránh những rắc rối về sau?”

Lúc này, Trác Thần Võ không còn sự kiêu ngạo của thiên kiêu thứ năm nữa, mà cả người run rẩy, hai mắt trợn tròn nhìn Lâm Chính.

“Các người… tốt nhất đừng giết tôi… Nếu không… các người sẽ gặp vô số phiền phức! Tôi thề đấy!”, Trác Thần Võ cố giữ bình tĩnh, hét toáng lên.

Nhưng lời này của hắn chẳng có tác dụng gì.

“Nếu chúng tôi sợ cậu thì còn dám đụng vào cậu sao? Hôm nay cứ đợi chết đi! Cho dù không chết thì hôm nay cậu cũng tàn phế!” Chiêm Nhất Đao hừ một tiếng.

“A? Đừng… đừng mà! Tôi không thể tàn phế được! Không thể!”, Trác Thần Võ kêu gào thảm thiết, ánh mắt vô cùng sợ hãi.

Đối với thiên tài vô song như hắn, bị đánh phế còn khó chịu hơn cả cái chết.

Hắn thà tự sát còn hơn trở thành kẻ vô dụng.

Cho nên giờ phút này, hắn không còn chút kiêu ngạo hay kiên cường nào nữa, hắn chỉ muốn giữ lại võ học của mình, bình yên rời khỏi nơi này.

Bây giờ Trác Thần Võ vô cùng hối hận.

“Thần y Lâm, cầu xin anh… tha cho tôi một mạng đi. Tôi… tôi không dám nữa! Sau này gặp anh tôi sẽ tránh xa! Sau này không bất kính với anh nữa, chắc chắn không gây chuyện với anh nữa…” Trác Thần Võ run rẩy cầu xin.

Lâm Chính nhìn Trác Thần Võ, rồi hỏi Chiêm Nhất Đao: “Ông quen sư phụ anh ta à?”
 
Chương 4412


Chương 4412

“Từng gặp vài lần”.

“Có giao tình gì không?”

“Ừ… cũng coi như là có chút ít”.

“Nếu đã vậy thì nể mặt ông! Tha cho anh ta đi!” Lâm Chính phất tay.

Trác Thần Võ vui mừng nói: “Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn thần y Lâm!”

Mặc dù Chiêm Nhất Đao không tình nguyện nhưng vẫn buông tay.

“Cút đi!” Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vâng, vâng… Thần y Lâm, tôi đi ngay đây… đi ngay đây…” Trác Thần Võ vội vàng nói, cả người run rẩy, nào còn dám ở lại đây.

Nhưng hắn còn chưa kịp bước qua cửa, đã bị Chiêm Nhất Đao chặn lại.

“Đứng lại!”

Trác Thần Võ run rẩy, cẩn thận quay đầu lại.

Chiêm Nhất Đao lạnh lùng nói: “Nghe cho rõ đây! Hôm nay không giết cậu là do lòng tốt của cậu Lâm! Từ giờ trở đi, bất kể gặp lại cậu Lâm ở đâu, cũng phải cúi đầu hành lễ, đối đãi với cậu Lâm như bố cậu, nếu không tôi sẽ đánh phế võ công của cậu, chặt đứt tay chân! Hiểu chưa?”

“A?” mặt Trác Thần Võ biến sắc.

“Sao thế? Không muốn à?”

“Không không không… tôi đồng ý, tôi đồng ý… Tôi nhất định sẽ làm theo! Sau này thần y Lâm sẽ như bố tôi! Tôi tuyệt đối không dám thờ ơ!” Trác Thần Võ vội vàng nói.

“Cút!”

“Vâng… vâng”

Trác Thần Võ quay người rời đi.

“Hừ! Thật hèn hạ! Ông lão kia sao lại thu nhận đệ tử thế này chứ?” Chiêm Nhất Đao thầm mắng chửi.

Băng Thượng Quân bên cạnh không nói nên lời.

Dù sao vị này cũng là thiên kiêu thứ năm, sao có thể nhát gan được? Chẳng phải là vì ông mạnh quá sao?

“Thầy ơi, vị tiền bối này… là thần thánh phương nào vậy?” Băng Thượng Quân nuốt nước bọt, tò mò hỏi.

Lâm Chính đang định trả lời.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Muộn vậy rồi còn ai gọi nữa?

Lâm Chính lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, không khỏi sững sờ.

Người gọi là Lương Huyền Mi của nhà họ Lương, em gái nuôi của Lâm Chính…

Anh nhấn nút nghe.

“Huyền Mi, sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Anh, anh đang ở đâu?” giọng nói của Lương Huyền Mi trong điện thoại run run.

“Anh ở khách sạn, có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Bây giờ em tới tìm anh!” Lương Huyền Mi vội vàng nói rồi cúp điện thoại.

Lâm Chính thấy hơi khó hiểu, nhìn gian phòng đã bị Trác Thần Võ làm bừa bộn, bèn nói: “Gọi người đến dọn dẹp đi, tôi đến đại sảnh đợi em gái, chắc có chuyện gì đó rồi”.
 
Chương 4413


Chương 4413

“Vâng thưa thầy”.

“Cậu Lâm, để tôi đi cùng cậu. Lúc này tốt nhất cậu đừng đi một mình, để tránh phiền toái”.

“Ừ”.

Lâm Chính đi thẳng xuống tầng một khách sạn.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Lương Huyền Mi đã vội vàng cháy tới, vô cùng phấn khích.

“Anh!”

Cô ta chạy tới, nắm lấy tay Lâm Chính, nói: “Anh, lập tức đi theo em!”

“Đi? Đi đâu?”

“Anh đừng hỏi nhiều, đi theo em đã!”

Lương Huyền Mi sốt ruột nói.

Lâm Chính cau mày, do dự một lúc rồi cùng Lương Huyền Mi đi ra ngoài.

Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao cũng đi theo.

Một chiếc taxi đậu bên ngoài khách sạn, bốn người ngồi lên xe đi về phía ngoại ô Yên Kinh.

“Huyền Mi, muộn vậy rồi chúng ta còn đi đâu?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

Lương Huyền Mi nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Anh, em nghe nói anh hẹn Lâm Cốc nhà họ Lâm đánh trận sinh tử tại đỉnh núi Yên Long vào sáng mai phải không?”

“Đúng vậy. Sao thế? Nhà họ Lương cũng nhận được tin tức rồi à?”

“Không chỉ nhà họ Lương mà bây giờ cả Yên Kinh đều biết rồi, rất nhiều người bên ngoài Yên Kinh đang đến đây!”

“Yên Kinh thật náo nhiệt!”

“Anh, đến lúc này rồi anh còn tâm trạng đùa giỡn sao? Anh có biết Lâm Cốc kia là người thế nào không? Anh không đánh thắng ông ta đâu! Ngoài thực lực phi phàm, sau lưng hắn còn có hậu thuẫn mạnh mẽ, không phải chỉ mỗi nhà họ Lâm! Nếu ngày mai tham gia trận chiến, anh chắc chắn sẽ chết!” Lương Huyền Mi lo lắng nói.

“Huyền Mi, em không tin tưởng anh em sao?” Lâm Chính cười hỏi.

“Không phải em không tin tưởng anh, mà là anh không thể thắng được, bởi vì Lâm Cốc không thể xảy ra chuyện, nếu không người phía sau ông ta sẽ điên cuồng báo thù anh! Đến lúc đó, thì xong đời!” Lương Huyền Mi lo lắng đến mức nước mắt trào trực.

“Vậy em định làm gì?”

“Em đưa anh đi gặp một người! Bây giờ chỉ có người này mới có thể hủy trận đấu và chấm dứt tất cả!”

“Chuyện này… Huyền Mi, không cần đâu!”

“Anh, anh nghe lời em một lần đi! Em nhờ bạn bè nói mãi đối phương mới chịu gặp chúng ta! Chỉ cần đối phương đồng ý ra mặt thì chuyện này sẽ kết thúc, anh cũng sẽ bình an vô sự”, Lương Huyền Mi nói.

“Nhưng mà Huyền Mi…”

“Anh đừng nói nữa, đến nơi rồi!”

Lương Huyền Mi nói.

Taxi đậu lại bên đường, Lương Huyền Mi nhanh chóng trả tiền rồi nói với Lâm Chính: “Anh xuống xe đi, đi thôi!”

Lâm Chính do dự.

“Cậu Lâm, đã đến đây rồi, chúng ta đi xem xem”, Chiêm Nhất Đao phía sau nói.

“Được thôi” Lâm Chính gật đầu: “Đã đến rồi thì chúng ta đi xem thử”.

Mấy người họ xuống xe, đi theo Lương Huyền Mi đến một ngôi biệt thự trong vùng ngoại ô.
 
Chương 4414


Chương 4414

“Huyền Mi, ở đây!”

Đến gần biệt thự, một người đàn ông đẹp trai vẫy tay với Lương Huyền Mi.

Lương Huyền Mi hơi giật mình, liếc nhìn Lâm Chính, rồi bước nhanh về phía người đàn ông…

“Chào anh Trình”, Lương Huyền Mi bước tới.

“Huyền Mi, không phải tôi nói rồi sao, gọi tôi là A Khố là được, gọi anh Trình gì chứ. Thực ra như vậy khách sáo quá. Lẽ nào cô không coi tôi là bạn sao?”, người đàn ông tỏ vẻ trách móc.

“Làm gì có?”

“Vậy cô nên gọi tôi thế nào nhỉ?”

“A….A Khố…”, Lương Huyền Mi dù không muốn nhưng vẫn phải gọi.

“Vậy mới phải chứ. Bố nuôi của tôi đang đợi ở bên trong. Chúng ta mau vào thôi, đừng để ông cụ đợi lâu…À? Mấy vị này là…”, Trình Khố tò mò nhìn Lâm Chính.

“À, đây là anh trai của tôi…Chắc anh cũng từng nghe qua rồi…thần y Lâm”, Lương Huyền Mi vội nói.

“Cái gì? Anh của cô là thần y Lâm sao?”, Trình Khố vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng vậy”, Lương Huyền Mi gật đầu.

Trình Khố cảm thấy khó mà chấp nhận được. Một lúc sau anh ta mới bình tĩnh lại.

“Anh Trình phải không? Chào anh”, Lâm Chính mỉm cười đưa tay ra.

Lúc này Trình Khố mới để ý kỹ Lâm Chính. Do ánh sáng khá tối nên khi nãy anh ta không kịp nhìn ra. Lúc này, anh ta mới nhìn rõ diện mạo của Lâm Chính. Nếu không phải là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng thì là ai được chứ? Thật không ngờ Lương Huyền Mi và thần y Lâm lại có mối quan hệ như vậy…Đúng là quá bất ngờ.

Trình Khố không hề tỏ ra hoang mang như người khác mà chỉ hừ giọng, không cả đưa tay ra: “Sao, Huyền Mi, vì thần y Lâm mà cô mới chịu cầu xin sự giúp đỡ của tôi à, xin tôi gặp bố nuôi tôi sao?”

“Đúng vậy”.

“Tôi nhớ ra rồi…Có vẻ như anh của cô đã khai chiến với nhà họ Lâm rồi đúng không? Sao thế Huyền Mi, lẽ nào cô cho rằng bố của tôi có thể ra mặt vì thần y Lâm để dừng chuyện này lại?”

“Không thể sao?”

“Chuyện này không dễ xử lý đâu”, Trình Khố khẽ cười.

Lương Huyền Mi tái mặt, vội lên tiếng: “Anh Trình, xin anh giúp đỡ. Cả Yên Kinh này chỉ có bố nuôi của anh mới giúp được anh trai tôi thôi. Xin anh đấy anh Trình”.

“Huyền Mi, cô là người thông minh, nếu không đã không tìm thấy tôi. Đúng vậy, cả Yên Kinh này, ngoài bố của tôi ra, đúng là không có ai có thể dừng được chuyện này. Coi như cô tìm đúng người. Có điều đây không phải là chuyện nhỏ, bố nuôi của tôi chưa chắc đã đồng ý”.

Anh Trình! Tôi biết chắc chắn anh có cách, mong anh giúp đỡ”, Lương Huyền Mi vội nói.

“Cách ấy mà, có thì có…nhưng mà…”, Trình Khố nhếch miện cười đắc ý, anh ta đang định nói gì đó thì bị Lâm Chính ngăn lại.

“Được rồi Huyền Mi, về thôi”, Lâm Chính nói.

“Anh…”

“Anh còn tưởng em định đưa anh đi đâu, thật không ngờ là đi cầu xin người khác. Anh nói rồi, chuyện này em không cần lo, anh của em sẽ không có chuyện gì đâu. Tối rồi, để anh đưa em về”, Lâm Chính bước tới kéo Huyền Mi ra ngoài.

“Không! Anh! Thả em ra. Anh không thể cứng đầu nhu vậy được. Chúng ta chỉ có thể cầu xin bố nuôi của Trình Khố mà thôi, nếu không ngày mai anh sẽ chết chắc đấy”
 
Chương 4415


Chương 4415.

“Em không cần nói nhiều nữa. Chuyện của anh, em không cần phải lo”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Anh…anh”

Lương Huyền Mi cố gắng giãy giụa nhưng vô ích. Cuối cùng, cô ta bặm môi hét lớn: “Anh, em sẽ về với anh nhưng anh bỏ tay ra trước đã, để em nói chuyện một lúc với Trình Khố, nếu không cứ vậy rời đi thì cũng bất lịch sự”.

“Hả?”

Lâm Chính dừng bước, nhìn chăm chăm Trình Khố đang đứng ở phía xa và nói: “Trình Khố không phải kẻ tốt đẹp gì. Tốt nhất em tránh xa người đó ra”.

“Em biết rồi, nhưng …anh…trước mắt thì mọi người vẫn là bạn mà, ít nhiều cũng phải giữ quan hệ…nếu không thì mất mặt người ta quá. Sức mạnh đứng sau Trình Khố…cũng không phải dạng tầm thường. Nếu như đắc tội, dù anh không sợ thì nhà họ Lương bọn em cũng bị ảnh hưởng”, Lương Huyền Mi chau mày.

Lâm Chính nhìn cô gái rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi, nếu em đã nói vậy thì em đi đi. Anh qua bên đó đợi em, chào xong thì chúng ta về”.

“Ok”, Lương Huyền Mi gật đầu rồi chạy về hướng Tình Khố.

Hai người họ bắt đầu nói chuyện. Bởi vì đứng ở xa và Lâm Chính cũng không định nghe ngóng nên anh mặc kệ.

Một luc sau…Đột nhiên…Bốp! Một tiếng tát vang lên bên ngoài biệt thự.

Lâm Chính, Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân quay qua nhìn. Họ thấy Lương Huyền Mi đang ôm mặt. Cô ta đã ngã ra đất. Trình Khố đứng đó nhìn cô ta với vẻ mặt dữ tợn: “Con điên này, mẹ kiếp mày mặt dày thế à. Mày coi ông là gì vậy?”

Nói xong, anh ta đạp chân vào bụng Lương Huyền Mi.

Lương Huyền Mi đau tới mức co cụm. Lâm Chính mặt tối sầm.

Lương Huyền Mi biết cổ võ, thậm chí còn mạnh hơn cả Trình Khố. Vì cô ta là người của đảo Vong Ưu nên đương nhiên có thiên phú dị bẩm. Cộng thêm việc sử dụng thuốc của Lâm Chính thì thực lực của cô đã đạt tới độ siêu việt, trong đám thanh niên ở Yên Kinh này thì cô ta cũng là người có tiếng.

Vậy mà cô ta không dám phản kháng. Bởi vì Trình Khố chính là con nuôi của người đang ngồi bên trong kia. Nếu ra tay với Trình Khố ở đây thì e rằng nhà họ Lương ngày mai sẽ không còn nhìn thấy mặt trời nữa. Vì vậy cô ta đành phải nhẫn nhịn.

“Con đĩ này, dám không nghe lời ông à”, Trình Khố đang định ra tay tiếp với Lương Huyền Mi thì một bàn tay đã tát thẳng vào mặt anh ta.

Bốp! Anh ta xoay mấy vòng, ngã phịch ra đất, đầu óc choáng váng, miệng rớm máu tươi, vài cái răng bị gãy.

“Hả?”, Lương Huyên Mi sợ tới mức tái mặt. Cô ta cố gắng nhịn đau, kêu lên: “Anh, anh làm gì vậy?”

“Anh ta làm cái gì vậy?”, Lâm Chính bước tới trước mặt Trình Khố bằng vẻ vô cảm.

“Điều này…”, Lương Huyền Mi á khẩu, không biết phải nói với Lâm Chính thế nào.

Trình Khố ôm mặt, hét lên một cách khó khăn: “Thần y Lâm! Anh…thật to gan…dám đánh tôi à? Anh có biết đây là đâu không? Anh có tin là bố tôi mà xuất hiện thì sẽ xử anh không?”

“Vậy thì tôi sợ thật đấy. Giờ anh bảo bố nuôi của anh ra đây đi. Tôi muốn xem xem ông ta là thần thánh phương nào”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.

“Được, là anh nói đấy nhé. Giờ tôi vào trong gọi bố tôi”, Trình Khố tức giận, hằm hằm bò dậy và quay về biệt thự.

“Đừng”, Lương Huyền Mi giữ anh ta lại: “Anh Trình, chuyện này chúng ta thương lượng thêm được không?”

“Cút ra”, Trình Khổ hất tay ra, lao vào trong biệt thự.

“Anh Trình! Anh Trình!”, Lương Huyền Mi gọi với theo…Nhưng vô ích…Trình Khố đã biến mất ở một góc.
 
Chương 4416


Chương 4416

Lương Huyền Mi ngồi phịch ra đất, nước mắt lã chã: “Anh, tại sao anh là kích động như vậy chứ? Tại sao…”

“Tại sao anh ta lại đánh em?”, Lâm Chính dìu Lương Huyền Mi dậy, kiểm tra vết thương trên mặt cô ta.

“Anh ta muốn…em ngủ với anh ta một đêm mới chịu nhờ bố anh ta ra tay giải quyết chuyện này. Em từ chối nên anh ta cảm thấy bị bẽ mặt…đã đánh em…”, Lương Huyền Mi do dự rồi cúi đầu kể lại.

“Con bé ngốc này, không phải đã nói là tránh xa anh ta ra sao? Vậy mà không chịu”.

“Anh không hiểu. Anh căn bản không hiểu. Anh đã gây sự với người không đáng gây sự mất rồi. Vậy mà anh còn làm ra vẻ không có chuyện gì. Anh có biết tình hình bây giờ vô cùng nghiêm trọng không”, Lương Huyền Mi rưng rưng.

“Huyền Mi, anh nói rồi! Chuyện này anh sẽ xử lý, em không cần phải lo lắng”.

“Anh xử lý thế nào? Anh! Em biết là anh rất lợi hại nhưng đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành. Anh có biết Yên Kinh phức tạp và khủng khiếp thế nào không?”, Lương Huyền Mi đau khổ hét lớn, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Lâm Chính không nói gì. Lúc này, có một nhóm người từ trong biệt thự bước ra. Một giọng nói lạnh lùng, âm trầm vang lên: “Ai vậy? Ai dám to gán đánh con tôi ngay cả ở chỗ của tôi thế?”

Ngay sau đó một người đàn ông mập mạp, mặc vest xuất hiện. Người đàn ông cao to và mập như một quả núi nhỏ, trông vô cùng có khí thế.

Ông ta chải tóc gọn gàng. Mái tóc đã bạc trắng. Ông ta còn để râu hình chữ bát, ngậm một điếu thuốc và nhìn về phía bên này bằng ánh mắt của một con hổ dữ.

“Ông Mãn”, Lương Huyền Mi tái mặt, vội lùi lại hai bước.

“Nhóc nhà họ Lương à?”, có vẻ ông ta nhận ra Lương Huyền Mi nên đã chau mày.

“Chào…ông Mãn”, Lương Huyền Mi lên tiếng.

“Nhóc! Con nuôi của tôi bị đánh thành ra thế này rồi, chắc cô thấy cả chứ? Nói cho tôi biết có phải cô gây ra không?”, ông Mãn nói bằng vẻ vô cảm.

“Điều này…”

“Là anh trai cô ta làm”, một người bên cạnh lên tiếng.

“Ồ? Lương Quản Trạch à? Tôi không nhớ được là nhà họ Lâm có đứa to gan như vậy đấy, dám đánh con trai tôi”.

“Không phải Lương Quản Trạch mà là tôi”, Lâm Chính nói thẳng.

Ông Mãn khựng người, lúc này mới nhìn rõ Lâm Chính: “Thần y Lâm của Giang Thành?”, ông ta tái mặt: “Cậu cũng khiếp nhỉ. Vừa tới Yên Kinh đã gây ra một đống răc rối rồi. Giờ con trai tôi bị cậu đánh thành ra thế kia, cậu nói đi, cậu định giải thích thế nào?”

“Giải thích? Ông Mãn, ông còn chưa giải thích cho tôi đấy, mắc mớ gì tôi phải giải thích cho ông?”

“Ý của cậu là gì?”

“Ông nhìn thấy vết thương trên mặt em gái tôi chứ? Là con trai nuôi của ông làm đấy”.

“Vậy sao?”

“Ngoài ra, anh ta còn ép em gái tôi ngủ với anh ta. Ông cảm thấy tôi đánh anh ta có quá đáng không?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Vậy nên là tôi còn phải cảm ơn cậu đúng không? Thần y Lâm…”

“Đúng là ông nên cảm ơn tôi đấy, vì tôi đã không giết anh ta”.

“Hừ! Thần y Lâm, tôi không nhiều lời với cậu nữa. Việc dạy con là việc của tôi, không tới lượt cậu. Huống hồ, đây là địa bàn của tôi. Thần y Lâm, tôi biết cậu mạnh nhưng người quân tử cũng không chấp kẻ tiểu nhân. Tôi khuyên cậu tốt nhất nên hạ mình đôi chút, chữa khỏi cho con trai tôi rồi xin lỗi tôi. Nếu không, tôi đảm bảo cậu sẽ không rời khỏi đây được đâu”, ông Mãn lạnh giọng.
 
Chương 4417


Chương 4417

Lâm Chính nheo mắt: “Ông đang…uy hiếp tôi đấy à…”

Yên Kinh đúng là yên Kinh. Có thể có một chỗ đứng ở đây thì đều là những nhân vật tai to mặt lớn và giỏi giang cả.

Mặc dù thực lực của Lâm Chính mạnh nhưng ông Mãn cũng không phải là người kém cỏi. Ông ta cũng đã gặp rất nhiều thần y có y thuật kinh thiên động địa, cũng gặp không ít nhân vật tai to mặt lớn vô cùng đáng sợ. Vậy nên một thần y Lâm của Giang Thành cũng chưa là gì đối với ông ta.

“Uy hiếp sao? Thần y Lâm, nếu mà cậu nghĩ vậy thì cũng được. Đó không phải điều tôi quan tâm, giờ tôi muốn biết cậu có làm theo những gì tôi vừa nói hay không. Thần y Lâm, tôi thấy cậu còn trẻ mà đã có được thành tựu như vậy thì quả không phải dạng vừa. Chẳng qua là bảo cậu cúi đầu thôi, cũng chẳng tổn thất gì, nếu là người khác thì hôm nay không phế cũng tàn rồi đấy”, ông Mãn nói bằng vẻ vô cảm.

“Nếu đã nói vậy thì ông cứ ra tay đi”, Lâm Chính cũng không nhiều lời.

“Thần y Lâm, cậu thật sự muốn vậy sao?”

“Tôi nói thật vậy. Ông cứ để tôi rời đi thì cũng là điều không thể. Người này dám đánh em gái tôi, hôm nay tôi nhất định phải phế anh ta. Giờ anh ta gọi ông ra đây thì tôi cũng không lãng phí thời gian làm gì nữa. Nếu như ông muốn đứng ra vì anh ta thì hôm nay tôi sẽ xử lý cả ông luôn vậy”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, ánh mắt hừng hực sát ý.

Dứt lời, ông Mã cười ha ha.

“Ha ha, thú vị. Lâu lắm rồi tôi chưa thấy ai như cậu. Thần y Lâm, cậu quả nhiên thú vị. Tôi biết, cậu là một y võ có tiếng, nghe nói thực lực cũng lợi hại lắm, những kẻ có võ thông thường cũng không phải là đối thủ của cậu. Thế nhưng hôm nay…chắc cậu sẽ bị đánh bại thôi.

Nói tới đây, ông Mãn bèn phất tay. Đám người đằng sau ông ta lao lên, một người đàn ông mặt trang phục đời Đường mặt đầy nếp nhăn chắp tay sau lưng bước tới.

“Đây là…Diệp Thanh? Diệp tông sư sao?”, Băng Thượng Quân nín thở, trố tròn mắt và kêu lên.

“Ồ? Vẫn còn thanh niên nhận ra tôi cơ à? Không tệ, không tệ”.

Người đàn ông nhìn Băng Thượng Quân, đôi mắt đục ngàu bỗng sáng lên nhiều: “Một hạt giống tốt. Một hạt giống tốt. Xem ra thế hệ các cậu sẽ giỏi hơn thế hệ chúng tôi nhiều. Có điều hiện tại thì các cậu vẫn chưa phải là đối thủ của tôi”.

“Diệp Thanh Diệp tông sư à? Là ai vậy?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh không có hứng thú nên hỏi đại.

“Diệp Thanh Diệp tông sư là một tông sư nổi tiếng hơn 30 năm nay. Nếu phân theo cấp tông sư thì có lẽ ông ấy thuộc loại tuyệt đỉnh tông sư. Võ công của ông ấy đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong. Thực lực vô cùng phi phàm. Tôi nhìn thấy mà gọi một tiếng tiền bối thì cũng không có gì là quá đáng. Chỉ có điều nhiều năm rồi ông ấy không xuất hiện. Không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây”, Băng Thượng Quân bừng tỉnh, vội lên tiếng.

“Ồ, chẳng trách ông Mãn lại ngông đến vậy. Hóa ra là có người như vậy bên cạnh”, Lâm Chính gật đầu.

“Thầy không cần lo lắng. Mặc dù Diệp tông sư có thực lực mạnh nhưng tôi cầm cự thì cũng không phải là điều không thể”, Băng Thượng Quân nghiêm túc nói.

“Không cần. Tôi sẽ xử lý”.

Lâm Chính điềm đạm nói.

Ông Mãn chỉ mỉm cười: “Thần y Lâm, xem ra thuộc hạ của cậu cũng biết được ít nhiều đấy nhỉ. Không biết cậu có biết về danh tiếng của Diệp Thanh tông sư hay không. Tôi khuyên cậu đừng ra tay, nếu không để tông sư tức lên thì không một ai ở Yên Kinh này có thể cứu được cậu đâu”.

“Tông sư à? Tôi muốn trải nghiệm xem thế nào”, Lâm Chính hờ hững đáp lại. Sau đó quay qua gật đầu với Chiêm Nhất Đao.

Chiêm Nhất Đao hiểu ý, lập tức bước lên. Cho tới lúc này, Diệp tông sư mới để ý tới người đàn ông không mấy nổi bật này.
 
Chương 4418


Chương 4418

Ông ta trố tròn mắt, nhìn Chiêm Nhất Đao. Càng nhìn càng thấy quen. Càng nhìn càng thấy giống.

“Không phải chứ…lẽ nào là vị đó?”, Diệp Thanh đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch. Đôi mắt đục ngầu của ông ta mở to thêm vài phần. Có vẻ như ông ta nhận ra người đàn ông gầy gò trước mặt này.

“Thần y Lâm, tôi còn tưởng cậu định đích thân ra tay. Thật không ngờ cậu lại bảo một ông già sắp chết thế này lên nghênh chiến. Sao thế? Cậu định để người ta chết trong tay tôi rồi báo cảnh sát à. Nếu là như vậy thì suy nghĩ của cậu ngây thơ quá”, ông Mãn cười lạnh lùng.

Lâm Chính không nhiều lời, chỉ thản nhiên nói: “Bắt Trình Khố tới đây”.

“Vâng”, Chiêm Nhất Đao gật đầu, chống gậy bước tới.

Mặc dù ông ta đi không vững nhưng tinh thần thì vô cùng cứng rắn. Nhất là đôi mắt, đôi mắt sắc lẹm như mắt chim ưng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Quá to gan”, ông Mãn hừ giọng: “Diệp tông sư, đánh phế ông già đó cho tôi sau đó bắt lấy thần y Lâm”, dứt lời, Diệp tông sư vẫn đứng im, nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt.

“Diệp tông sư? Không nghe thấy tôi nói gì sao?”, ông Mãn chau mày, tỏ ra không hài lòng. Nhưng…Diệp tông sư vẫn đứng im.

“Diệp tông sư?”, ông Mãn gọi thêm vài lần nữa. Đúng lúc này, Diệp tông sư lùi lại hai bước, thận trọng hỏi: “Ông…là thần đao Chiêm Nhất Đao sao?”

“Ồ? Thật không ngờ ông cũng nhận ra tôi. Có điều tôi lại không nhận ra ông”, Chiêm Nhất Đao ngạc nhiên. Ông ta gật đầu và thừa nhận.

Điều đó khiến Diệp Thanh cũng bàng hoàng. Ông ta vội vàng chắp tay, cúi người trước Diệp Thanh: “Diệp Thanh…bái kiến tiền bối thần đao”.

“Cái gì?”, đám người ông Mãn trố tròn mắt. Băng Thượng Quân cũng cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Thần đao Chiêm Nhất Đao? Thầy, người này lẽ nào chính là thần đao trong truyền thuyết”, Băng Thượng Quân lắp bắp.

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu.

Băng Thượng Quân á khẩu. Anh ta chưa gặp thần đao bao giờ nhưng cũng nghe nói về nhân vật nổi tiếng này.

Cái gì mà tuyệt đỉnh tông sư chứ, so với thần đao thì chẳng là gì…

Thật không ngờ một nhân vật khủng khiếp như vậy lại đi theo thầy. Thật hay giả thế…Thầy thật là ghê gớm.

Phía bên ông Mãn đã hoàn toàn không hiểu gì trước hành động của Diệp Thanh. Chiêm Nhất Đao chau mày: “Diệp Thanh, chủ của ông muốn ông và tôi đấu nhau một trận. Ông đừng khách sáo nữa, ra tay đi để còn phân thắng bại”.

“Không dám không dám. Diệp Thanh nào dám! Tiền bối có lẽ không biết Diệp Thanh, nhưng tôi thì biết tiền bối rất rõ. Ba mươi năm trước, Diệp Thanh có may mắn được chứng kiến thực lực của tiền bối. Thậm chí khi đó tiền bối còn mạnh hơn cả “thần” nữa. Hình ảnh của tiền bối luôn khắc sâu trong tâm trí của Diệp Thanh. Diệp Thanh có hàng trăm lá gan cũng không dám làm càn trước mặt tiền bối…”, Diệp Thanh kêu lên, hành động trông vô cùng cung kính.

“Diệp…Diệp tông sư?”, ông Mãn trố mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ không dám tin.

Chỗ dựa của ông Mãn chính là Diệp tông sư. Là một tông sư siêu cấp, Diệp Thanh có thể coi là một nhân vật vô đối. Sau khi ông Mãn có được Diệp tông sư thì không khác gì cá gặp nước. Người ở đâu đâu cũng phải nể mặt ông ta.

Thực lực của Diệp tông sư cũng mạnh thật. Có không ít những kẻ mạnh ở Yên Kinh đã từng bị ông ta xử lý. Ông ta căn bản không có đối thủ. Thậm chí có những người chỉ cần nghe tên của Diệp Thanh thôi thì cũng sợ tới mức hồn bay phách tán rồi.

Ông Mãn cho rằng Diệp Thanh sẽ giống như bình thường, dọa thần y Lâm tới mức mất hồn.Thật không ngờ, một ông già bên cạnh thần y Lâm thôi mà cũng khiến cho Diệp Thanh sợ hãi tới mức như vậy.
 
Chương 4419


Chương 4419

“Sao có thể như vậy chứ?”, ông Mãn cảm thấy đầu óc ong ong. Ông ta khó mà chấp nhận được sự thật này.

Nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì chắc chắn ông ta sẽ không tin.

“Diệp Thanh, ông…ông đang làm gì vậy. Mau ra tay đi chứ”, ông Mãn lầm bầm rồi hét lớn.

Dứt lời, Diệp Thanh lập tức quay lại gào lên: “Câm miệng!”

“Ông…ông nói cái gì?”, ông Mãn mặt đỏ linh căng.

“Diệp Thanh, nếu ông đã không muốn đối đầu với tôi thì tránh ra, để tôi tới bắt thằng nhóc đó giao cho cậu Lâm”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng.

Diệp Thanh nghe thấy vậy bèn vội vàng nói: “Chút chuyện nhỏ này hà tất tiền bối phải ra tay, để Diệp Thanh tôi giúp ông”.

Nói xong, Diệp Thanh quay người lao vào đám đông như một cơn gió và bắt Trình Khối vẫn còn đang hoang mang ra. Ông ta vứt Trình Khối xuống ngay trước mặt Chiêm Nhất Đao.

“Ây da!”, Trình Khối ngã sõng soài ra đất, mặt đầy bụi bặm.

Đám đông xung quanh trố tròn mắt. Lương Huyền Mi hóa đá. Cô ta đứng ngây ra, há hốc mồm, không biết phải nói gì. Trong đầu cô ta lúc này chỉ hiện lên duy nhất một suy nghĩ: “Những người bên cạnh anh trai mình rốt cuộc là ai vậy?”

Lâm Chính bước về phía trước, nhìn Trình Khố đang run rẩy trước mặt rồi lại nhìn ông Mãn. Anh giẫm mạnh chân vào bàn tay trước đó Trình Khố đã tát Lương Huyền Mi.

“Á!”, Trình Khố kêu la thảm thiết. Tay của anh ta nát bét. Cơn đau kịch liệt trỗi dậy khiến anh ta suýt ngất.

“A Khố”, ông Mãn vội kêu lên.

“Bố ơi, cứu con với”, Trình Khố đau đớn kêu gào. Thế nhưng một giây sau Lâm Chính lại đạp mạnh vào bên chân mà trước đó Trình Khố đạp Lương Huyền Mi.

Rắc…Tiếng xương gãy vang lên. Trình Khố trợn ngược mắt, sùi bọt mép, ngất lịm. Lần này tất cả đều bàng hoàng.

“Thần y Lâm”, ông Mãn trố tròn mắt rồi lại tỏ ra vô cùng tức giận. Ông ta run rẩy chỉ về phía Lâm Chính: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Đòi lại công bằng thôi mà”.

“Cậu…cậu đừng quá đáng quá. Thần y Lâm, tôi nói cho cậu biết, đây là Yên Kinh, không phải là địa bàn của cậu”.

“Đúng là không phải địa bàn của tôi, nhưng lẽ nào lại là địa bàn của ông?”, Lâm Chính nheo mắt.

Ông Mãn nín thở.

“Thần y Lâm, chỉ cần cậu gật đầu thì tôi sẽ lập tức chặt đầu kẻ này”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng.

“Tiền bối hà tất phải ra tay. Tôi giết người này dễ như trở bàn tay mà”, Diệp Thanh cũng lập tức nói.

Điều này khiến ông Mãn hết hồn. Ông ta vội hét lên với Diệp Thanh: “Diệp Thanh…ông…ông là đồ ăn cháo đá bát. Ông dám phản lại tôi à? Ông quên tôi đã đối xử với ông như thế nào rồi sao? Ông ăn của tôi, ở chỗ tôi, mặc đồ của tôi, có cái gì mà ông không dùng tiền của tôi không? Mạng của cháu ông cũng là do tôi tìm người tới chữa. Giờ ông dám cấu kết với người ngoài đối phó với tôi? Ông…đúng là kẻ tội đồ! Đồ súc sinh! Đồ lòng lang dạ sói”.

“Ông Mãn, không phải tôi phản ông mà thực sự là ông tìm nhầm đối thủ rồi. Người này không phải người mà tôi có thể chống lại được. Nếu như tôi mà đối đầu với ông ấy thì hôm nay không chỉ có ông chết mà toàn bộ nhà tôi cũng chẳng ai có thể sống sót được. Ông Mãn, tôi khuyên ông đừng đối đầu với cậu Lâm nữa, mau quỳ xuống nhận sai đi, có khi còn có cơ hội sống sót”, Diệp Thanh nói giọng khàn khàn.
 
Chương 4420


Chương 4420

Ông Mãn sững sờ: “Cậu ta là ai vậy? Lợi hại đến thế sao? Ông thật sự không phải là đối thủ của cậu ta à?”

“Lúc ông ấy còn là đệ nhất thiên hạ thì tôi mới bước ra đời đấy. Nói thế này đi, có một trăm Diệp Thanh thì cũng chưa chắc có thể khiến ông ấy bị thương. Lời nói của tôi không khoa trương chút nào đâu”.

Ông Mãn run rẩy: “Thật sự…lợi hại như vậy sao?”

“Ông Mãn, ông có ơn đối với tôi, lẽ nào tôi lại lừa ông sao? Nói thật, tôi cũng vì muốn tốt cho ông. Nếu mà đánh nhau thật, tôi chết rồi thì ông cũng không sống được. Giờ tình hình vẫn có thể được cứu vãn. Ông Mãn, mau cúi đầu nhận sai đi. Nếu không, là hết đường sống đấy”.

Ông Mãn nghe thấy vậy thì cảm thấy hoang mang. Đến cả Diệp Thanh còn nói như vậy thì có lẽ ông ta thật sự không thể làm gì được nữa rồi. Thế nhưng bắt ông ta cúi đầu thì sao ông ta có thể làm được. Mất mặt lắm.

“Diệp Thanh, thật sự không còn cách nào sao?”

“Ông Mãn, tôi muốn tốt cho ông. Ông còn không hạ mình thì tôi đành phải ra tay thôi”, Diệp Thanh trầm giọng.

Ông Mãn trố tròn mắt, tim đập thình thịch. Ông ta không tin Diệp Thanh là người vong ân bội nghĩa. Thế nhưng Diệp Thanh đã nói tới nước đó rồi thì chắc là…thần y Lâm vô cùng đáng sợ.

Sau khi suy nghĩ, ông Mãn đành thở dài, cúi mình trước Lâm Chính: “Thần…y Lâm vừa rồi tôi sai rồi, mong cậu không chấp kẻ tiểu nhân…tha cho tôi”.

Ông Mãn chịu hạ mình, Lâm Chính đương nhiên sẽ không truy cứu nữa. Vì dù sao đây cũng không phải chuyện gì to tát. Thế nhưng cảnh tượng đó đã làm thay đổi thế giới quan của Lương Huyền Mi.

Ông Mãn hiển hách của Yên Kinh lại cúi đầu trước Lâm Chính sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Lương Huyền Mi cũng không dám tin.

“Đi thôi”, Lâm Chính cũng không nhiều lời, cứ thế quay người rời đi.

Ông Mãn không dám lên tiếng, chỉ tái mặt đầy sợ sệt. Diệp Thanh đuổi theo.

“Tiền bối thần đao, cậu Lâm! Xin dừng bước”.

“Diệp tông sư còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính quay lại hỏi.

Diệp Thanh chắp tay đầy cung kính: “Cậu Lâm, liên quan tới chuyện của cậu, tôi cũng nghe ngóng được đôi chút. Nghe nói ngày mai cậu có trận quyết đấu với Lâm Cốc?”

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

Lương Huyền Mi lên tiếng: “Ông Diệp, nghe nói ông cũng là người đức cao vọng trọng trong giới võ đạo, chắc cũng có quen biết với hội trưởng của Hiệp hội. Ông xem có thể nói chuyện để họ hủy buổi quyết đấu ngày mai được không?”

Tới lúc này rồi mà Huyền Mi vẫn không chịu từ bỏ. Lâm Chính lắc đầu đầy chua chát.

Diệp Thanh mỉm cười: “Tôi có quen vị hội trưởng mới đó. Lương Huyền Mi tới tìm ông Mãn chắc cũng vì điều đó đúng không? Nhưng cô Huyền Mi, cô đang làm một việc dư thừa rồi”.

“Tại sao ông lại nói như vậy?”, Lương Huyền Mi bất ngờ.

“Có tiền bối thần đao ở đây, một Lâm Cốc có là gì? Lâm Cốc sẽ không làm gì được cậu Lâm đâu”, Diệp Thanh cười nói.

“Vậy à? Có điều…anh ấy có ký khế ước sinh tử với Lâm Cốc, ai bại thì người đó sẽ chết. Dù Lâm Cốc không giết được anh ấy nhưng theo khế ước thì…anh ấy…”

“Đây mới là vấn đề”, Diệp Thanh nghiêm túc nhìn Lâm Chính: “Cậu Lâm, thực ra chuyện này có tìm hội trưởng nói chuyện cũng chẳng có tác dụng gì. Dù ông ta chịu ra mặt thì Lâm Cốc cũng không thỏa hiệp. Bởi vì ông ta có một chỗ dựa vô cùng vững chãi sau lưng. Ông ta mà không thỏa hiệp thì chẳng ai có thể khuyên được”.

“Vậy Diệp tông sư gọi tôi lại làm gì?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
 
Chương 4421


Chương 4421

Diệp Thanh im lặng một hồi sau đó chắp tay trước Chiêm Nhất Đao: “Các vị, Diệp Thanh nói những lời này hơi khó nghe nhưng cũng không còn cách nào khác. Cậu Lâm có muốn nghe không?”

“Không sao, ông cứ nói đi”, Lâm Chính nói thẳng.

Diệp Thanh gật đầu: “Cậu Lâm, tôi khuyên cậu nên rời khỏi Yên Kinh ngay lập tức là tốt nhất. Có thể chạy được càng xa càng tốt. Tạm thời là tránh tầm năm năm, đợi sau khi sự việc này qua đi thì hãy xuất hiện…”

“Cái gì?”, đám đông giật mình.

“Diệp Thanh, ông quá đáng rồi”, Chiêm Nhất Đao tức giận.

“Thần đao đừng giận”, Diệp Thanh vội vàng nói.

“Ông đang sỉ nhục cậu Lâm phải không?”, Chiêm Nhất Đao tức giận chất vấn.

Diệp Thanh hoang mang: “Tôi nào dám. Tiền bối và cậu Lâm nào phải người mà tôi dám sỉ nhục. Chẳng qua là Diệp Thanh tính thẳng. Cuộc chiến ngày mai, trừ khi tiền bối ra mặt thay cho cậu Lâm, nếu không, rất khó có cơ hội chiến thắng. Một khi bị đánh bại thì cậu Lâm chết chắc”.

“Có tôi ở đây, ai dám động vào thần y Lâm chứ”.

“Tiền bối thần đao, ông không hiểu lắm về Yên Kinh. Người đứng phía sau Lâm Cốc chỉ cần lên tiếng thì e rằng…đến cả tiền bối cũng khó giữ được mạng. Người đó…có sức mạnh…lớn lắm”, Diệp Thiên thở dài, tỏ ra bất lực.

Lương Huyền Mi nghe thấy vậy bèn rơi nước mắt, vội vàng nói với Diệp Thanh: “Diệp Thanh, xin ông hãy giúp anh trai của tôi với. Xin ông đấy”.

“Nhóc à, không phải là tôi không giúp mà thực sự là tôi lực bất tòng tâm. Tôi đã đưa ra lời khuyên rồi, chỉ hi vọng cậu Lâm có thể đưa ra quyết định đúng đắn”, Diệp Thanh chắp tay, quay người rời đi”.

Chiêm Nhất Đao tối mặt, không nói gì. Lâm Chính thì trông vẫn vô cùng ung dung: “Được rồi, chuyện đến đâu hay đến đó, mọi người về nghỉ ngơi đi. Sáng ngày mai tới núi Yên Long”.

Nói xong, Lâm Chính đi về phía bãi để xe.

“Anh…”, Lương Huyền Mi định nói gì đó.

Lâm Chính dặn tài xế đưa Lương Huyền Mi về nhà. Còn anh thì về khách sạn. Đêm hôm đó có lẽ cả Yên Kinh mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, núi Yên Long chật kín người. 6 giờ sáng, có không ít siêu xe đã lái lên núi.

Trong đó có một dàn Rolls Royce lao thẳng đi với tốc độ khá nhanh. Nhìn thấy đoàn xe này, mọi người lập tức nhường đường. Bởi vì rất nhiều người nhận ra đây chính là đội xe của nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm tới rồi…

Không ngờ người nhà họ Lâm lại đến sớm như vậy, đúng là khiến người ta bất ngờ.

“Xem ra nhà họ Lâm rất coi trọng trận quyết đấu này!”.

“Có cần thiết không? Nhà họ Lâm thắng chắc rồi! E là thần y Lâm kia không biết chỗ dựa phía sau Lâm Cốc là ai, cậu ta dám thắng Lâm Cốc?”.

“Không phải sao, thắng Lâm Cốc cũng chết, không thắng Lâm Cốc cũng phải chết! Nếu là tôi, tôi sẽ không hẹn quyết chiến sinh tử với Lâm Cốc làm gì!”.

“Cậu ta đánh với ai trong nhà họ Lâm không được, cứ phải chọn Lâm Cốc…”.

“Còn trẻ tuổi hăng máu, không biết Yên Kinh nơi này quá thâm sâu”.

“Phải đấy!”.

Trên đường đi, người lên núi nhìn đội xe hào hoa của nhà họ Lâm, nhao nhao chỉ trỏ.

Càng bất ngờ hơn là dọc đường đi còn gặp được một vài nhân vật lớn siêu phàm.

“Đó là xe của người nhà họ Hạ ở Yên Kinh! Ể? Hình như tôi nhìn thấy ông cụ Hạ ngồi ở trong xe!”.
 
Chương 4422


Chương 4422

“Cái gì? Ông cụ Hạ Quốc Hải đích thân đến đây luôn sao? Ông ấy đến đây làm gì?”.

“Nghe nói ông ấy không ưa gì nhà họ Lâm, từ một năm trước sau khi dừng tất cả hợp tác với nhà họ Lâm, hình như nhà họ Hạ đã vạch rõ giới hạn với nhà họ Lâm”.

“Tôi nghe người ta nói, hình như sau lưng nhà họ Hạ có bóng dáng của Dương Hoa”.

“Nhìn kìa! Đó là Phương Hồng! Ông ta cũng đến đây rồi…”.

“Người đã về hưu đó sao? Dù không còn thực quyền, nhưng học trò của ông ta vẫn trải rộng khắp Yên Kinh!”.

“Ông ta đến cũng không có gì lạ, Phương Thị Dân con trai ông ta là cấp dưới của thần y Lâm, ông ta có thể bỏ lỡ trận quyết đấu này được sao?”

“Đúng vậy”.

Mọi người kinh ngạc không thôi, xì xầm bàn tán.

Trừ nhà họ Hạ và Phương Hồng ra, nhà họ Lương ở Yên Kinh, thế gia Tư Mã, nhà họ Long và các danh môn vọng tộc khác cũng đến.

Hơn nữa, các võ quán lớn ở Yên Kinh cũng có phái người đến xem chiến, đại diện trong số đó là Thượng Võ Quán của nhà họ Hoắc nổi tiếng ở Yên Kinh.

“Thật náo nhiệt!”.

Xe của Hiệp hội Võ thuật dừng ở trên đỉnh núi, Giang Nam Tùng hội trưởng mới của hiệp hội xuống xe, nhìn đám người xung quanh, không nhịn được nhếch khóe miệng.

“Hội trưởng, tôi đề nghị ông nên ngăn cản trận quyết đấu này kịp thời thì tốt hơn. Thần y Lâm là thanh niên thiên tài hiếm có trong nước, trận đấu này cậu ấy chắc chắn sẽ thua. Nếu để cậu ấy chết trong trận đấu này thì sẽ là một tổn thất lớn cho giới võ thuật trong nước. Ông cũng biết đấy, bây giờ đám người ngoại quốc xung quanh lại bắt đầu ngứa tay ngứa chân, nếu chúng ta có thiếu niên anh hùng như thần y Lâm trợ giúp, đối phó với đám người đó sẽ dễ dàng hơn”, Ngô Khai Sầu nay đã bị giáng chức làm phó hội trưởng không khỏi đè thấp giọng nói.

“Ngô Khai Sầu, chú ý lời nói cử chỉ của ông!”.

Giang Nam Tùng đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn ông ta.

Ngô Khai Sầu sửng sốt.

Giang Nam Tùng lại nói: “Bây giờ ông đang ở thời kỳ khảo sát, ông quên mất sai lầm mình phạm phải rồi sao?”.

Ngô Khai Sầu tái mặt, không nói gì nữa.

Giang Nam Tùng không biểu lộ cảm xúc: “Đám hề ngoại quốc đó căn bản không cần phải lo nghĩ. Chúng ta đường đường là một nước lớn, nhân tài tề tựu, còn lo không chọn được người giải quyết đám hề đó sao? Huống hồ, thần y Lâm chỉ giỏi y, dù có là y võ cũng không phải võ giả thuần túy. Nếu để đám hề đó biết, bọn họ sẽ chỉ chê cười nước chúng ta không có người!”.

Ngô Khai Sầu há miệng, không còn lời nào để nói.

Một vài người nhận ra Giang Nam Tùng, tiến tới chắp tay chào.

“Ôi, hội trưởng Giang, chào ông!”.

“Trận quyết đấu hôm nay dẫn ông tới đây đấy sao?”.

“Đã lâu không gặp, rất vui được gặp ông”.

Lúc này, một số người thân phận đặc biệt cũng tiến tới.

“Hội trưởng Giang!”, một trong số họ chắp tay cười nói.

Bọn họ nghiêng đầu, ai cũng sững sờ, vội nghiêm túc hẳn lên.
 
Chương 4423


Chương 4423

“Hóa ra là ông Lâm Phi Anh? Ông Lâm, đã lâu chúng ta không ngồi xuống uống một ly rồi nhỉ”, Giang Nam Tùng cười ha ha, như gặp được người quen cũ, tràn đầy hứng thú trò chuyện với nhau.

Nhìn đến đó, không ít người nhíu mày.

Hiệp hội Võ thuật là bên công chứng cho trận đấu hôm nay.

Bây giờ nhìn thấy hội trưởng Hiệp hội Võ thuật Giang Nam Tùng nói chuyện thân thiết với người nhà họ Lâm như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, thần y Lâm lần này tiêu rồi.

Công chứng, chỗ dựa và vô số người đến hiện trường xem chiến đều là người bên phía nhà họ Lâm.

Thần y Lâm lấy cái gì để đấu?

Trận quyết đấu này đã không còn gì phải đắn đo thấp thỏm nữa.

“Ông nội…”, ở bên này, Hạ Thu Ân đầy lo lắng gọi.

“Đừng sợ, nhiều người đến đây như vậy cũng không phải ai cũng hướng tới nhà họ Lâm và Hiệp hội Võ thuật, ông nghĩ có lẽ Giang Nam Tùng không đến nỗi điên rồ đến mức thiên vị nhà họ Lâm trước mắt nhiều người như vậy. Làm thế không chỉ tổn hại danh dự của Hiệp hội Võ thuật, mà ông ta sẽ còn bị võ giả trên toàn quốc lên án!”, Hạ Quốc Hải nói.

Hạ Thu Ân khẽ gật đầu, nhưng gương mặt vẫn có vẻ lo lắng.

Lúc này, ở lối vào vang lên tiếng xôn xao.

Mọi người ngước mắt nhìn lên, lập tức phát ra tiếng hoan hô.

Trác Thần Võ đứng thứ năm trên bảng xếp hạng và một ông lão bước lên đỉnh núi Yên Long.

“Là Trác Thần Võ, thiên kiêu hạng 5!”.

“Đúng là khí chất bức người!”.

“Đây là thiên kiêu hạng 5! Không tầm thường!”.

“Nghe nói thiên kiêu xếp trong top 20 cứ năm người là một nấc thang, giữa các nấc thang là một khoảng cách rất lớn. Top 5 là cấp độ mạnh nhất, thực lực của bọn họ đã có thể đại diện cho đỉnh cao các thanh niên tài tuấn trong nước, thậm chí là đỉnh cao võ thuật! Năm vị thiên kiêu đó e là đủ để nghiền ép tất cả người trong võ đạo!”.

“Tôi nghĩ Lâm Cốc so chiêu với cậu ta cũng chưa chắc có thể thắng”.

Nhiều người ở hiện trường gật đầu, nhìn Trác Thần Võ bằng ánh mắt khâm phục và kính ngưỡng.

Nhưng nhiều người chú ý đến ông lão ở bên cạnh hắn hơn.

Ông lão đó ăn mặc giản dị, để râu và tóc dài màu muối tiêu, cả người trông gọn gàng nhưng cũng quê mùa, không hề bắt mắt.

Tuy vậy, nhiều người chú ý đến tư thế đứng và thái độ của Trác Thần Võ đối với ông lão.

Chỉ có hai chữ: cung kính!

Nhiều người cực kỳ kinh ngạc.

Ông lão đó là ai mà có thể khiến thiên kiêu hạng 5 tỏ vẻ cung kính như vậy?

Chẳng lẽ lại là một nhân vật lớn nào đó ra mặt?

Người nhà họ Lâm nhìn thấy Trác Thần Võ và ông lão đó đến, lập tức tươi cười nghênh đón. Lâm Phi Anh có vẻ như quen biết ông lão đó, trò chuyện rất vui vẻ, nhưng sắc mặt Trác Thần Võ lại không tốt lắm.

Một số người xem náo nhiệt nhìn thấy cảnh đó đều không khỏi lắc đầu.

“Thần y Lâm còn đánh đấm gì nữa? Hiệp hội Võ thuật, Trác Thần Võ và một nửa thế tộc hào môn ở Yên Kinh đều đứng về phía nhà họ Lâm, làm sao thần y Lâm thắng nổi? Về mặt khí thế đã bị áp đảo, tình thế này không thắng được đâu!”.

“Nếu thần y Lâm chạy trốn ngay bây giờ thì có lẽ còn có thể giữ được một mạng. Cùng lắm danh tiếng hơi xấu một chút, nhưng trước mạng sống thì danh tiếng có là gì? Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun!”.
 
Chương 4424


Chương 4424

“Nhưng với tính cách của thần y Lâm chắc chắn sẽ không chạy trốn đâu”.

“Chỉ hi vọng cậu ta thức thời một chút, anh tài trẻ tuổi như vậy mà chết ở đây thì tiếc lắm!”.

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

Với tình hình này thì Lâm Chính không thể nào xoay chuyển được nữa.

Không liên quan đến thắng thua.

Chỉ cần anh đến là đã thua rồi!

Tim mọi người đập mạnh, lặng lẽ chờ đợi.

Lúc này, một chiếc xe Volkswagen lái đến đỉnh núi.

Một người nhà họ Lâm thấy vậy vội vàng chạy lên mở cửa xe.

Sau đó, một ông lão mặc áo thời Đường màu đỏ xuống xe.

“Đó là Lâm Cốc!”.

Một trong hai nhân vật chính đã đến!

Hôm nay Lâm Cốc rất đặc biệt!

Dù ông ta vẫn tóc bạc râu trắng, vóc người gầy gò, nhưng mặt mày hồng hào, thần thái sáng sủa. Nhất là đôi mắt lõm sâu, dường như có tia sáng vàng lóe ra ở trong đó, không phải ánh mắt của một ông lão bảy tám mươi tuổi.

Các cao thủ âm thầm cảm nhận khí tức xung quanh Lâm Cốc.

Không lâu sau, vô số cao thủ kinh ngạc.

Không có!

Xung quanh Lâm Cốc không có bất cứ khí tức nào.

“Sao lại như vậy? Lâm Cốc lại không có chút khí tức nào ở trên người? Chẳng lẽ… tu vi võ thuật của ông ta đã mất hết rồi?”.

“Tuyệt đối không thể nào! Vô duyên vô cớ sao có thể mất hết tu vi? E là… chỉ có một nguyên nhân!”.

“Phản Phác Quy Chân?”.

Đám đông xung quanh vang lên tiếng hít ngược.

Tất cả mọi người đều bị bốn chữ đó dọa sợ.

Đó là cảnh giới gì, hễ là người ở giới võ thuật lâu một chút đều biết rõ.

“Không thể nào…”, Hạ Quốc Hải ở bên này cũng sững sờ, hai mắt thất thần.

“Ông nội, Phản Phác Quy Chân là sao?”, Hạ Thu Ân vội hỏi.

“Một loại cảnh giới. Mặc dù ông không phải người trong võ đạo, nhưng cũng từng nghe tới. Nghe nói trình độ võ thuật của người đạt đến cảnh giới đó mạnh đến mức không thể hình dung, có lẽ Lâm Cốc nay đã không còn giống với xưa”, Hạ Quốc Hải nói.

“Sao bỗng dưng Lâm Cốc lại tiến vào cảnh giới Phản Phác Quy Chân?”.

“Không rõ, ông đoán là do nhà họ Lâm đã tăng cường sức mạnh cho ông ta!”.

“Tăng cường sức mạnh? Ông nội, điều đó nghĩa là sao?”.

“Nó tượng tự như uống thuốc hoặc châm cứu. Cháu cũng biết cuộc thi thể thao có vài người tiêm chất kích thích trái với tinh thần thể thao để giành chiến thắng, có lẽ Lâm Cốc cũng có hành động tương tự. Chắc cháu cũng từng nghe tới người nhà họ Lâm hiểu biết về y thuật chứ?”.

“Cháu từng nghe nói, nhưng không biết trình độ y thuật của bọn họ ở cấp bậc nào, có lẽ không bằng được thần y Lâm”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom