Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4435


Chương 4435

“Cậu nói gì?”, một người nhà họ Lâm chỉ vào người đàn ông đeo kính đen, phẫn nộ quát: “Tôi nói cho cậu biết, đừng ở đây ăn nói lung tung, giữ miệng mình cho tốt đi!”.

“Còn không chịu nhìn nhận hiện thực? Các người cho rằng người quyết đấu với Lâm Cốc là ai? Đó là thần y Lâm! Cậu ta có thể phân tích được phương thuốc bí mật trên người Lâm Cốc trong vòng một phút, còn lấy được dược vật thích hợp để giải trừ nó, trên đời này không ai có y thuật sánh bằng cậu ta. Bây giờ các người nhìn thấy thần y Lâm bị thương, nhưng vết thương đó có là gì trong mắt cậu ta, sợ rằng trong chớp mắt đã được cậu ta xử lý ổn thỏa, hồi phục nguyên vẹn. Nhà họ Lâm các người lại chưa nhìn rõ tình hình bây giờ, không phải ấu trĩ ngu xuẩn thì là gì?”.

Lời nói đó khiến người nhà họ Lâm câm nín.

Nhiều người lặng lẽ gật đầu.

Nhưng nghĩ kỹ lại, vết thương nghiêm trọng như vậy mà muốn hồi phục trong chớp mắt cũng thật hoang đường.

Đến trình độ đó còn gọi là y thuật nữa sao? Đó đã là tiên thuật rồi!

Nhưng… động tác tiếp theo của Lâm Chính lại làm mọi người chấn động!

Anh lấy châm bạc ra đâm lên người, tổng cộng 72 kim, tốc độ rất nhanh, gần như mới lướt tay qua, châm bạc đã đâm lên người.

Khi châm bạc đâm vào cơ thể Lâm Chính, máu chảy ra lập tức được cầm lại.

Sau đó, anh lại lấy một lọ thuốc, mở nó ra, bôi thuốc bột lên người.

Ngay sau đó vết rách trên da anh đã kết vảy, lành lại nhanh chóng, lên da non.

Như vậy vẫn chưa kết thúc, Lâm Chính lại lấy một viên thuốc khác ra uống vào, vết bầm trên người biến mất, hơn nữa khí tức quanh người anh cũng dần cô đọng hơn.

“Cái gì?”.

Mọi người đều nhìn đến ngây người.

Từ đầu đến cuối chỉ mất mấy chục giây, vết thương trên người Lâm Chính đã hồi phục gần hết, ngay cả hai cánh tay gần như đã nứt xương cũng trở nên tràn trề sức lực.

“Lâm chưởng sự, không kéo dài thời gian được nữa, không được để cậu ta hồi phục, mau ra tay!”.

Lâm Phi Anh ý thức được tình thế cấp bách, lập tức gào lên.

Lâm Cốc bừng tỉnh, cố kìm nén sự sợ hãi trong lòng, đưa tay rút mười cây châm bạc, đồng thời lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính đã dùng châm thì đương nhiên ông ta cũng sẽ không nương tay.

“Tình huống bình thường, y võ của tôi không bằng cậu, nhưng châm của tôi chưa chắc đã thua kém cậu!”.

Lâm Cốc quát khẽ, lao vọt đến trước mặt Lâm Chính nhanh như chớp, một tay nghiêng về trước, đâm thẳng châm bạc tới.

Vèo vèo…

Châm bạc như kiếm, muốn xé rách bầu trời.

Không ai ngăn nổi.

Keng! Keng! Keng! Keng…

Nhưng khi chạm vào cơ thể Lâm Chính, mười cây châm bạc tóe ra tia lửa, tất cả đều bị đâm gãy…

Châm bạc rơi xuống đất, không còn hoàn chỉnh, vừa tan nát vừa lạnh lẽo, tựa như tim của Lâm Cốc lúc này…

“Vì sao châm của tôi… không đâm vào cơ thể cậu được?”, Lâm Cốc ngước mặt lên, lẩm bẩm.

Chốc lát sau, Lâm Chính lại đấm tới một quyền, nhắm thẳng vào lồng ngực Lâm Cốc.

Ầm!

Cơ thể Lâm Cốc rơi thẳng xuống như diều đứt dây, đập lên mặt đất tạo thành một hố lớn, sau đó lăn mấy vòng mới dừng lại.

Mọi người kinh ngạc, vội vàng nhìn theo, chỉ thấy lồng ngực Lâm Cốc đã nứt ra.

Cú đấm ấy suýt chút nữa đã khiến ông ta tàn phế.

“Phụt!”.

Lâm Cốc nôn ra ngụm máu, ôm ngực gian nan đứng dậy, gương mặt vô cùng đau khổ.

Ở bên kia, Lâm Chính đã dừng việc điều trị vết thương cho mình.

Anh chậm rãi bước tới, ánh mắt bình tĩnh, trên người đã không hề hấn gì, chỉ đứng trước mặt Lâm Cốc, nhìn xuống từ trên cao.

Người xung quanh không dám thở mạnh.

Tình thế đã rõ như ban ngày.

Bây giờ Lâm Chính chỉ cần giết chết Lâm Cốc, anh sẽ là người chiến thắng trong trận chiến này.

Thắng thua đã rõ.
 
Chương 4436


Chương 4436

“Không ngờ kết quả trận chiến lại trình hiện bằng cách này, tạo hóa trêu người! Đúng là sự đời vô thường…”.

Lâm Cốc lau vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, đau khổ nói.

“Thật ra kết quả đã được định sẵn từ trước, trận chiến này chỉ là một quá trình mà thôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Quá trình?”.

Lâm Cốc kinh ngạc nhìn Lâm Chính, mơ hồ cảm thấy không đúng, nói: “Thần y Lâm! Chẳng lẽ cậu biết tôi sẽ dùng dược vật tăng cường thực lực để chiến đấu với cậu?”.

“Đâu chỉ là biết, tôi thậm chí còn đoán được ông dùng loại dược gì, loại thuật gì để tăng cường thực lực bản thân!”, Lâm Chính nói.

Lâm Cốc trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu… cậu nói gì? Cậu… đoán được?”.

“Tứ Thánh Trấn Tâm Thuật, đúng không?”, Lâm Chính hạ thấp giọng, nói.

Câu nói đó khiến tim Lâm Cốc nhảy vọt đến tận cổ.

Da đầu ông ta tê rần, đầu như sắp nứt ra, run rẩy chỉ tay vào Lâm Chính: “Sao… sao cậu lại biết Tứ Thánh Trấn Tâm Thuật? Đây là bí thuật của nhà họ Lâm, trừ người nhà họ Lâm ra thì không ai biết được… Sao cậu lại biết?”.

Lâm Chính không trả lời câu hỏi này, mà nói tiếp: “Thật ra tôi đã đoán được từ trước, lúc đầu chịu đòn cũng chỉ muốn kiểm chứng dự đoán của tôi mà thôi. Sự thật chứng minh tôi đoán không sai. Bột thuốc không màu không mùi giải được dược hiệu của ông là tôi đã điều chế sẵn. Mọi thứ của ông tôi đều nắm rõ, ông thất bại là chuyện đã được định sẵn, cho nên tôi mới nói trận giao đấu giữa ông và tôi lần này chỉ là một quá trình mà thôi”.

Lâm Cốc như bị sét đánh, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Ông ta không ngờ mọi chuyện đã bị Lâm Chính đoán trước được.

Dù ông ta có tăng cường thực lực, ở trong mắt Lâm Chính cũng không có gì đáng lo.

Trận chiến sinh tử này hoàn toàn không còn xoay chuyển gì nữa…

“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?”.

Lâm Cốc ngồi tê liệt dưới đất, gương mặt ủ rũ, đôi mắt thất thần, không ngừng lẩm bẩm.

Ông ta không chấp nhận nổi chuyện này.

Không thể chấp nhận mình lại thua trong tay một vãn bối trẻ tuổi, hơn nữa… còn bị cậu ta áp đảo toàn diện, thất bại thảm hại!

Lòng tự tôn của ông ta bị đả kích cực mạnh, tinh thần bị kích thích cực lớn, dẫn đến hơi điên cuồng.

Đám đông xung quanh thấy vậy người thì ngây ra, người thì ngạc nhiên, người thì tiếc nuối, người lại lắc đầu…

Lâm Cốc đã thua, thua một cách triệt để.

Ông ta không còn ý chí chiến đấu nữa, cho dù còn chiến đấu được thì lúc này cũng không thể ra chiêu được nữa.

Người nhà họ Lâm òa khóc.

“Lâm chưởng sự!”.

Có người hét lên thảm thiết, còn định đánh thức Lâm Cốc tiếp tục chiến đấu, nhưng không có tác dụng.

Lâm Phi Anh sa sầm mặt, biểu cảm cực kỳ đặc sắc.

“Các chủ, chúng ta phải ra tay ngăn chặn! Nếu không, thần y Lâm sẽ giết Lâm chưởng sự mất!”, một người nhà họ Lâm vội vàng chạy lên nói.
 
Chương 4437


Chương 4437

“Ngăn chặn? Phá hoại trận đấu sinh tử trước mặt nhiều người như vậy? Cậu muốn nhà họ Lâm chúng ta trở thành mục tiêu công kích của toàn bộ giới võ thuật, bị mọi người vây công đến diệt tộc hay sao?”, Lâm Phi Anh nghiến răng hét.

“Vậy… Vậy phải làm sao? Chúng ta cứ trơ mắt nhìn Lâm chưởng sự chết như vậy sao?”.

“Phải làm sao mới được?”.

Người nhà họ Lâm sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Lâm Phi Anh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành lấy điện thoại ra báo cáo chuyện này cho gia chủ.

Lúc này, Lâm Chính đã đứng trước mặt Lâm Cốc, tóm lấy Lâm Cốc.

Lâm Cốc không thể phản kháng, bị Lâm Chính xách lên như xách gà con.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, lạnh nhạt nhìn Lâm Cốc.

Cây châm bạc tỏa sáng bảy màu dưới ánh mặt trời, vô cùng đẹp đẽ.

Lúc này, ai biết chút y thuật cũng biết ánh sáng bảy màu đó là kịch độc mà thần y Lâm đích thân điều chế.

Chạm vào ắt chết!

Thần y Lâm đã quyết định xử tử Lâm Cốc!

Mọi người ở đây không có ai dám nghi ngờ độc của thần y Lâm.

Anh có thể dễ dàng phân tích được thành phần thuốc tăng cường của đối thủ, trong chớp mắt đã giải trừ dược hiệu, cộng thêm điều trị vết thương của bản thân với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Tất cả những thủ đoạn này cho thấy anh là một nhân vật chẳng khác nào thần tiên.

Độc do người như vậy luyện chế dùng với người khác, e rằng trên đời này không ai có thể giải được.

Lâm Cốc đã là người chết!

“Dừng tay!”.

Người nhà họ Lâm sốt ruột hét lên.

Nhiều người chạy đến ngăn cản.

“Khốn kiếp! Các người làm gì vậy? Muốn phá hoại quy tắc sao? Nếu vậy, người trên đời này sẽ cùng nhau diệt nhà họ Lâm!”.

Phó hội trưởng Ngô Khai Sầu của Hiệp hội Võ thuật lập tức đứng ra, lớn tiếng quát.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lâm đều bị dọa sợ!

Người nhà họ Lâm không ai dám làm càn.

Lâm Phi Anh lạnh lùng nhìn Lâm Chính, vẻ mặt âm trầm tột độ, chỉ muốn lột da róc xương anh.

Nhưng đến lúc này rồi, ông ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành trơ mắt nhìn mọi chuyện tiếp diễn.

“Lui về hết đi! Không ai được phá hoại quy tắc!”, Lâm Phi Anh nghiêng đầu quát.

“Các chủ…”, người nhà họ Lâm khóc lóc.

“Tất cả lui xuống hết cho tôi!”, Lâm Phi Anh lại quát lớn.

Bọn họ mới không cam tâm lùi về sau.

Lâm Phi Anh không dám để nhà họ Lâm trở thành kẻ địch chung của toàn thiên hạ.

Người nhà họ Lâm không lên tiếng nữa, những người khác có quan hệ tốt với nhà họ Lâm cũng không dám lên tiếng.

Bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Chính dùng châm bạc đâm lên người Lâm Cốc.
 
Chương 4438


Chương 4438

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói lạnh lùng, âm trầm đột nhiên vang lên.

“Cậu dám giết ông ấy, cậu sẽ phải chôn chung với ông ấy!”.

Giọng nói đó vừa vang lên, tất cả lặng thinh.

Ai?

Dám nói ra lời bá đạo như vậy?

Đây là định bảo vệ Lâm Cốc sao?

Nếu vậy chẳng phải sẽ vi phạm quy tắc quyết đấu sinh tử, chẳng phải sẽ đối đầu với toàn bộ người trong giới võ thuật hay sao?

Nhiều người quay đầu nhìn về phía người nói.

Đám đông tách ra, một nhóm người mặc Âu phục, vẻ mặt hờ hững đi tới.

Dẫn đầu là một ông già đeo kính lão ngồi xe lăn.

Ông lão đã gần bảy mươi, cực kỳ già nua, hai mắt mờ đục, nhưng lại có một loại khí ý bá đạo từ lúc sinh ra đã có.

Khi ông ta đến gần, mọi người bỗng dưng cảm thấy áp lực nặng nề, dường như hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Người ở đây đều tập trung về phía ông lão ngồi xe lăn.

Chẳng mấy chốc có người nhận ra thân phận ông lão.

“Là Khổng Hằng Xuân! Khổng Kỳ Thánh!”.

“Hóa ra là ông ta?”

Nhiều người kinh ngạc kêu lên.

Vài người quyền cao chức trọng đều biến sắc.

Hội trưởng Hiệp hội Võ thuật Giang Nam Tùng chạy tới, tươi cười nghênh đón: “Ôi chao, ông cụ Khổng! Ngọn gió nào đưa ông đến đây?”.

“Ông cụ Khổng, đã lâu không gặp, gần đây ông có khỏe không?”, Phương Hồng cũng nở nụ cười gượng gạo, bước tới phía trước, biểu hiện vô cùng cung kính.

Những người có mặt mũi ở Yên Kinh đều tiến lên chào.

Ai nấy đều lịch sự cung kính, không dám có hành động gì lỗ mãng.

“Đến rồi! Cuối cùng ông ấy cũng đến rồi!”.

Lâm Phi Anh vô cùng kích động, lập tức dẫn người của nhà họ Lâm lên trước chào hỏi.

Khổng Hằng Xuân không quan tâm đến những người khác, chỉ khẽ gật đầu với Giang Nam Tùng, Phương Hồng và vài người trong số họ, sau đó nói với Lâm Phi Anh: “Các ông sao vậy? Sao lại để mặc người nhà họ Lâm bị ức hiếp mà không quan tâm?”.

Lâm Phi Anh sửng sốt, vội nở nụ cười, gật đầu đáp: “Ông cụ nói phải, nhưng quy tắc ràng buộc, chúng tôi không dám hành động lỗ mãng, sợ liên lụy đến nhà họ Lâm…”.

“Sợ cái gì? Cái gì mà quy tắc với không quy tắc! Tôi không quan tâm!”.

Khổng Hằng Xuân phẫn nộ quát.

“Ông cụ dạy rất phải, dạy rất phải…”, Lâm Phi Anh vội vàng cúi đầu tự trách, không dám có chút oán giận nào.

Khổng Hằng Xuân hừ một tiếng, sau đó mới nhìn về phía Lâm Chính, lạnh nhạt nói: “Cậu thanh niên kia, mau thả Lâm Cốc ra, sau đó cút khỏi đây ngay! Nghe rõ chưa?”.
 
Chương 4439


Chương 4439

“Ông là ai?”, Lâm Chính hỏi.

“Khốn kiếp! Ngay cả Khổng Hằng Xuân Khổng Kỳ Thánh mà cũng không biết? Thần y Lâm, cậu muốn chết sao?”.

“To gan! Dám vô lễ với ông cụ Khổng vậy sao? Thần y Lâm, cậu muốn chết à?”.

Nhiều người lớn tiếng quát mắng Lâm Chính.

“Cậu Lâm, tốt nhất cậu đừng chọc giận người này, nếu không thì không có ích lợi cho cậu!”, Phương Hồng sốt ruột, vội vàng tiến tới, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Người này là ai?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Kỳ Thánh Khổng Hằng Xuân!”.

“Người được mệnh danh là Kỳ Thánh ở trong nước có đến mấy vị, huống hồ chơi cờ thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng đâu biết chơi cờ”, Lâm Chính nói.

“Cậu Lâm, cậu nói không sai, ông ta chơi cờ không liên quan đến cậu, nhưng thân phận của ông ta không chỉ đơn giản là chơi cờ. Cậu nghĩ những người đó tôn kính ông ta như vậy vì ông ta là Kỳ Thánh sao? Cậu sai rồi! Mọi người kính nể ông ta là vì thế lực sau lưng ông ta vô cùng to lớn, không phải ai cũng có thể tưởng tượng được”, Phương Hồng cực kỳ nghiêm túc nói.

“Thế nên chỗ dựa của Lâm Cốc chính là ông ta?”.

“Phải, khắp Yên Kinh ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, những nhà quyền quý có mặt khắp nơi, nhưng tồn tại thật sự không thể chọc giận cũng chỉ có vài người. Ông ta chính là một trong số họ!”, Phương Hồng nói.

“Thế sao?”.

Lâm Chính đã hiểu ra mọi chuyện.

Hóa ra đám người đó nói với Lâm Chính rằng trận quyết đấu sinh tử này anh chắc chắn sẽ thua là vì ông già này.

Có lẽ lần này ông ta đến đây là vì Lâm Cốc.

“Ông biết thế lực đằng sau Khổng Kỳ Thánh là gì không?”, Lâm Chính hỏi.

Phương Hồng lắc đầu: “Nhân vật ở cấp bậc đó chúng tôi không được tiếp xúc”.

“Không phải phô trương thanh thế đấy chứ?”.

“Cậu Lâm, cả đời Khổng Kỳ Thánh sống ở Yên Kinh, ông ấy là người thế nào có ai không biết. Phô trương thanh thế? Cậu cảm thấy có khả năng đó sao?”.

“Tôi biết rồi”.

Lâm Chính gật đầu.

“Tóm lại hi vọng cậu đừng xung động. Theo tôi thấy, tốt nhất cậu hãy làm theo lời Khổng Kỳ Thánh, thả Lâm Cốc ra, nể mặt ông ta. Kết quả trận đấu là cậu đã thắng, cậu có thể yên tâm rời đi, không có chuyện gì đâu”, Phương Hồng chua chát nói.

Lâm Chính im lặng không đáp, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Khổng Kỳ Thánh cũng không có nhiều kiên nhẫn.

“Cậu thanh niên, cậu không nghe thấy lời tôi nói sao? Mau thả Lâm Cốc ra rồi cút đi cho tôi!”, Khổng Kỳ Thánh lạnh lùng quát.

Ông ta dứt lời, mọi người xung quanh đều sợ hãi.

Không ai dám lỗ mãng, không ai dám lên tiếng.

Người nhà họ Lâm thì vui mừng không thôi.

Có Khổng Kỳ Thánh ra mặt, Lâm Cốc có thể có chuyện gì được?

Những người khác nhìn Lâm Chính với bộ dạng xem náo nhiệt, ai cũng thầm mắng anh đáng đời.
 
Chương 4440


Chương 4440

“Thần y Lâm sớm biết Lâm Cốc có chỗ dựa không thể giết mà còn dám đấu sinh tử với Lâm Cốc, lần này cho cậu ta biết mặt!”.

“Cưỡi hổ khó xuống! Theo tôi thấy, thần y Lâm quá tự đại, xem lần này cậu ta giải quyết thế nào”.

“Còn giải quyết thế nào nữa? Chịu thôi, đây là do cậu ta tự chọn!”.

Tiếng cười giễu cợt và châm chọc không ngừng vang lên.

“Thần y Lâm, cậu còn ngây ra đó làm gì? Không mau thả người!”, Lâm Phi Anh lên tiếng quát lớn.

“Thả người!”.

“Mau thả người!”.

Người nhà họ Lâm la hét, hùng hổ dọa người.

Đám người Lương Huyền Mi, Hạ Quốc Hải vô cùng sốt ruột, nhưng không thể làm gì hơn.

Dù sao ngay cả Khổng Kỳ Thánh cũng đã ra mặt, bọn họ đâu thể chống đối với nhân vật lớn như ông ta.

“Thần y Lâm, cậu nhìn thấy chưa? Cậu… không thể thắng được đâu, tôi có người bảo vệ! Tôi có chỗ dựa! Trước mặt người bảo vệ tôi, dù là hội trưởng Hiệp hội Võ thuật Giang Nam Tùng cũng chỉ có thể cúi đầu. Quy tắc quyết đấu sinh tử từ ban đầu đã vô dụng với tôi, nhưng với cậu thì lại sinh hiệu. Thần y Lâm, thắng thua đã định, dù cậu đã chuẩn bị mọi thứ, lên kế hoạch mọi thứ, sắp đặt mọi thứ, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được. Bởi vì đây không phải trận chiến dựa vào sức người là có thể giành chiến thắng! Cậu thua rồi! Thần y Lâm, hãy thả tôi ra đi! Ha ha ha…”, Lâm Cốc cười đắc ý, giễu cợt nhìn Lâm Chính.

Ông ta thừa nhận thủ đoạn của Lâm Chính quả thật rất cao siêu, y thuật rất đáng kinh ngạc.

Nhưng trận chiến sinh tử này không chỉ so đấu về y thuật, mà còn so cả thế lực đằng sau.

Mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhìn xem lúc nào anh thả người.

Tuy nhiên, nếu anh thả người thì cũng đồng nghĩa khuất phục.

Vậy thì người chiến thắng chính là Lâm Cốc!

Thần y Lâm sẽ hoàn toàn thân bại danh liệt.

Còn nếu không thả, chờ đợi anh chỉ có cái chết!

Vậy thì nên làm sao mới được?

Không ai biết được.

Lâm Chính vẫn tóm chặt lấy Lâm Cốc một lúc lâu không buông tay, dường như còn đang suy nghĩ gì đó.

“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Thả người đi!”, Lâm Phi Anh nhíu mày, cảm giác có điều không ổn, lập tức hét lên.

“Cậu thanh niên, chẳng lẽ cậu muốn tôi nhắc lại lần thứ ba nữa sao? Còn không thả người?”, Khổng Kỳ Thánh cũng bực tức, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc hơn.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu, hờ hững nhìn Khổng Kỳ Thánh, miệng thốt ra ba chữ.

“Dựa vào đâu?”.

Ba chữ đơn giản làm tất cả mọi người kinh ngạc.

Dựa vào đâu?

Thế mà có người dám nói ba chữ đó với Kỳ Thánh Khổng Hằng Xuân?

Người đó nhất định là kẻ ngốc!

Nhất định là kẻ điên!

Nhiều người mở to mắt, há to miệng, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
 
Chương 4441


Chương 4441

Bọn họ còn tưởng mình nghe lầm.

“Tên đó… nói cái gì?”.

“Tôi… Tôi không nghe lầm đấy chứ?”.

“Cậu ta lại… nói lời như vậy với ông cụ Khổng?”.

“Tên ngốc đó… đầu óc có vấn đề rồi à?”.

Người xung quanh ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đầu óc ai nấy kêu ong ong.

“Điên rồi! Thần y Lâm chắc là điên rồi!”, một người nhà họ Lâm hét lớn tiếng, chỉ vào Lâm Chính cười lớn.

“Cậu ta có điên không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cậu ta sắp chết rồi!”, Lâm Phi Anh híp mắt cười.

“Ở Yên Kinh này, ai dám đối đầu với cụ Khổng Hằng Xuân? Thần y Lâm chưa sống ở Yên Kinh bao giờ, không biết nơi này thâm sâu khó dò che giấu biết bao chân long. Cậu ta nói ra lời như vậy? Ha, có khác nào muốn chết?”, Giang Nam Tùng cười nhạt, nghiêng đầu nói: “Phó hội trưởng Ngô, ông còn hi vọng người này thay chúng ta đi dạy dỗ đám hề ở ngoài đó? Bây giờ ông nhìn đi, chuyện này có nực cười không? Có nực cười không? Ha ha ha ha…”.

Ngô Khai Sầu sắc mặt khó coi, âm thầm nghiến răng.

Lâm Chính nói một câu làm mọi người kinh ngạc, Khổng Hằng Xuân thì nổi giận quát lên: “Thằng nhóc, cậu to gan lắm! Dám cãi lời tôi? Cậu biết tôi là ai không?”.

“Ông là ai tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết bây giờ tôi và người này đang quyết đấu sinh tử, không phải ông ta chết thì là tôi chết. Giữa tôi và ông ta phải có một người chết thì trận đấu mới kết thúc. Trước khi trận đấu kết thúc, bất cứ ai nói gì với tôi, làm gì với tôi, tôi đều không quan tâm!”.

Nói xong, Lâm Chính dùng châm độc đâm vào người Lâm Cốc.

“Không!”.

Lâm Phi Anh gào lên thảm thiết.

“Lâm chưởng sự!”.

Người nhà họ Lâm cũng đua nhau gào lên.

Ai nấy kinh hãi.

Trên đỉnh núi Yên Long rộ lên xôn xao.

Không ai dám tin Lâm Chính lại dám giết người ngay trước mặt Khổng Kỳ Thánh…

Lương Huyền Mi, Hạ Quốc Hải, Hạ Thu Ân, Phương Hồng và nhiều người khác trợn tròn mắt.

Băng Thượng Quân như bị sét đánh, vô cùng chấn động.

“Cậu Lâm đúng là không chịu ràng buộc, tự đi con đường của riêng mình”, Chiêm Nhất Đao không hề sợ hãi, vuốt râu cười nói.

Lâm Cốc bị trúng châm độc lập tức co giật, đôi mắt trở nên ảm đạm, miệng tràn máu màu đỏ sẫm.

“Ông có biết đây là độc gì không?”.

Lâm Chính đi đến gần, cất tiếng hỏi.

“Là… độc… gì?”, giọng nói Lâm Cốc run rẩy, yếu ớt hỏi.

“Hào Độc!”.

“Hào? Độc…”, Lâm Cốc mở to mắt, hai tay đưa tới người Lâm Chính, muốn níu lấy anh, nhưng không còn nhiều sức lực.

“Không… Không thể nào… Hào Độc… là loại độc bí mật… của nhà họ Lâm… Trừ gia chủ và vài thành viên cốt cán ra… không ai biết được độc đó… Ngay cả tôi cũng không biết… Sao cậu lại biết cách sử dụng Hào Độc? Không… Không thể nào”.
 
Chương 4442


Chương 4442

“Chẳng lẽ là… cấm địa?”.

“Không… trong cấm địa không có ghi chép về Hào Độc…”.

“Thần y Lâm… Sao… cậu lại biết Hào Độc? Sao cậu biết?”.

Lâm Cốc gào lên, giống như phát điên.

Lâm Chính hờ hững nhìn ông ta, im lặng khoảng năm sáu giây, sau đó mới bình thản nói: “Lý do rất đơn giản, vì tôi xuất thân từ nhà họ Lâm”.

Nghe được câu nói đó, cả người Lâm Cốc giống như mất đi linh hồn, miệng há to, ngây ngốc nhìn Lâm Chính.

Ông ta gian nan đưa tay chỉ vào Lâm Chính, run lẩy bẩy, còn định nói gì đó.

Nhưng… lúc này ông ta đã không thể nói ra được nửa chữ.

Độc lực của Hào Độc giống như dòng điện lan ra khắp người ông ta, phá hoại tất cả bộ phận trong người ông ta.

Đây là một loại kịch độc không thể xoay chuyển.

Người trúng độc đến thần tiên cũng khó cứu.

Dù y thuật của nhà họ Lâm cao siêu cũng không thể cứu sống người trúng độc này.

Cuối cùng, trước sự bình tĩnh quan sát của Lâm Chính, Lâm Cốc không cam tâm ngã xuống đất, hoàn toàn không còn hơi thở.

Đỉnh núi Yên Long tràn ngập yên tĩnh.

Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh đó, ai nấy đều hoang mang, đầu óc trống rỗng, không thể tiếp nhận.

Không ai nói được tiếng nào.

Không ai làm được bất cứ hành động nào.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới chậm rãi quay người lại, nói với Giang Nam Tùng: “Hội trưởng Giang, Lâm Cốc đã chết, ông có thể tuyên bố người chiến thắng trận quyết đấu này là ai rồi!”.

Giang Nam Tùng bừng tỉnh, sững sờ nhìn Lâm Chính. Ông ta không phải là kẻ ngốc. Tình hình này còn tuyên bố cái dắm à? Ông ta quay qua nhìn Khổng Kỳ Thánh.

Nhưng lúc này Khổng Kỳ Thánh không còn nổi giận nữa. Ông ta đột nhiên trở nên bình tĩnh, nhìn chăm chăm Lâm Chính giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tư thế đó khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi. Rất nhiều người thầm cầu nguyện cho Lâm Chính. Vì anh đã đắc tội với một đại Phật khủng khiếp như vậy cơ mà. Lâm Chính của lúc này có khác gì một kẻ đã chết đâu.

“Ông Khổng bớt giận. Cậu Lâm còn trẻ, chưa hiểu sự đời mới có hành động lỗ mãng như vậy. Mong ông cho cậu ấy một cơ hội”, Phương Hồng không dám do dự, lao lên cúi mình nói với Khổng Hằng Xuân.

Thế nhưng Khổng Hằng Xuân chỉ thản nhiên đáp lại: “Phương Hồng, ông đứng qua một bên. Chuyện này không có liên quan gì tới ông hết”.

“Ông Khổng”, Phương Hồng lắp bắp.

“Sao thế Phương Hồng? Gia đình ông định rời khỏi Yên Kinh hay sao? Muốn tới nơi khác sống à?”, Khổng Hằng Xuân đột nhiên nói.

Một câu nói vô cùng đơn giản thôi nhưng khiến cho Phương Hồng phải tái mặt. Đó là sự uy hiếp trắng trợn mà.

Rời khỏi Yên Kinh còn sống được sao? E rằng đến mạng còn chẳng giữ được nữa là…Phương Hồng biết rất rõ về Khổng Hằng Xuân. Người này mà tức lên thì chẳng ai cản nổi.

“Điều này…”, Phương Hồng không biết phải nói gì.
 
Chương 4443


Chương 4443

Hạ Quốc Hải cũng vội bước tới cầu xin. Nhưng kết quả vẫn chẳng khá khẩm hơn. Khổng Hằng Xuân của lúc này đã không còn nghe ai nữa rồi.

Ông ta đã nổi giận. Dù ông ta không thể hiện ra ngoài.

Khổng Hằng Xuân bảo người khác đẩy xe lăn tới chỗ Lâm Chính. Lâm Chính lẳng lặng nhìn.

Khổng Hằng Xuân lạnh lùng lên tiếng: “Nhóc! Cậu có biết Lâm Cốc là người thế nào đối với tôi không?”

“Không biết”, Lâm Chính lắc đầu.

“Là ân nhân của tôi – ân nhân cứu mạng”.

“Vậy à”.

“Ba năm trước, tôi mắc bệnh kỳ lạ, chẳng sống được bao lâu. Tôi đã đi khắp nơi tìm danh y nhưng không ai cứu được. Khi tôi sắp rơi vào tuyệt vọng thì Lâm Cốc xuất hiện, kéo tôi về tử Quỷ Môn Quan. Cậu có biết, nếu ba năm trước tôi chết thì sẽ có hậu quả gì không?”

“Ông chết rồi mà con quan tâm tới hậu quả gì chứ?”

“Đương nhiên là quan tâm. Nếu ba năm trước tôi mà chết thì toàn bộ người thân, bạn bè của tôi đều bị chết thảm. Không còn một ai có thể sống sót. Tôi mà chết thì gia tộc sẽ bị tuyệt diệt. Cậu hiểu chứ?”, Khổng Hằng Xuân lạnh lùng nói.

“Ồ? Nghiêm trọng như vậy cơ à?”, Lâm Chính khá bất ngờ.

“Vì vậy cậu không chỉ giết người cứu mạng tôi mà còn là giết người cứu mạng cả gia tộc của tôi. Cậu nói xem…tôi phải đối xử với cậu như thế nào đây?”, Khổng Hằng Xuân quát lớn.

“Vậy ông định thế nào?”

“Tôi là người thẳng thắn, nợ thì phải trả. Cậu giết ân nhân của tôi thì giờ tôi sẽ lấy cậu để tế ông ấy. Chắc không thành vấn đề chứ?”, Khổng Hằng Xuân hừ giọng.

“Đương nhiên đối với ông không thành vấn đề, nhưng đối với vãn bối mà nói thì không công bằng. Tôi chỉ hoàn thành một màn quyết đấu, tôi đấu vì mạng sống của mình. Chỉ vậy thôi, lẽ nào tôi lại sai sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đó là chuyện của cậu. Người trẻ, giờ tôi chỉ nói một lần thôi. Nếu cậu không chịu tự kết liễu tại đây thì tôi sẽ không động đến bạn bè, người thân của cậu. Nếu như cậu vẫn cứng đầu muốn chống đối lại tôi thì cậu không chỉ không giữ được mạng mình mà tất cả những người bên cạnh cậu cũng sẽ sống không bằng chết. Đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho cậu. Và cũng chỉ nói duy nhất một lần. Cậu suy nghĩ cho kỹ”.

Nói xong ông ta quay người rời đi. Lâm Chính dửng dưng nhìn ông ta: “Ông lại uy hiếp tôi đấy à?”

“Tôi cảm thấy tôi có tư cách làm như thế”, Khổng Hằng Xuân nói giọng khàn khàn.

“Xem ra chúng ta không còn gì để nói nữa rồi”

“Xem ra tôi đã phí lời rồi”, Khổng Hằng Xuân lắc đầu, tiếp tục di chuyển xuống núi.

Có người chạy tới, đẩy xe cho ông ta. Đúng lúc này, có hai người bước ra đi về phía Lâm Chính.

Hai người mặc trang phục đời Đường, khí tức phát ra vô cùng hùng hậu. Họ kẹp Lâm Chính ở giữa. Rõ ràng là những người bên cạnh Khổng Hằng Xuân toàn là cao thủ.

Ông ta đã quyết định ra tay thì sẽ không do dự. Hơn nữa không chỉ có vậy, họ cũng bắt đầu điều tra những người ở quanh anh. Bao gồm toàn bộ bạn bè người thân. Khổng Hằng Xuân mà đã báo thù thì không thể nào chỉ báo thù một người.

“Hai vị này, có lẽ chính là thuộc hạ của ông Khổng nhỉ?”, có người hỏi nhỏ.

“Họ mà ra tay thì sao thần y Lâm có thể sống được chứ?”

“Đúng vậy”.

Nhưng cũng có người tò mò hỏi: “Các vị, ông Khổng phá vỡ quy tắc võ đạo, ông ta…không sợ người của giới võ đạo lên tiếng sao?”
 
Chương 4444


Chương 4444

“Ngậm miêng lại. Sao lại ngốc thế chứ? Ông thì hiểu cái gì. Người đã đạt tới trình độ như ông Khổng thì giới võ đạo là cái thá gì?”, có người bật lại.

Khổng Hằng Xuân ra tay thì không khác gì giáng đòn tử hình xuống Lâm Chính. Đám đông nhìn chăm chăm, chờ đợi hai cao thủ tuyệt đỉnh giết chết anh.

Đúng lúc này có tiếng kêu vang lên. Mọi người quay qua nhìn. Họ thấy Khổng Hằng Xuân đột nhiên dừng lại.

Có người đang chặn đường của ông ta. Hai người đó chính là Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao.

“Cái gì?”, đám đông trố tròn mắt.

Lâm Chính lên tiếng: “Ông Khổng, tôi không hề nói là ông có thể đi mà”.

Chươn 2085: Ông không sợ tôi sao?

Lần này thì cả đỉnh Yên Long kinh động. Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đều là người của Lâm Chính. Có ai mà không biết chứ. Thế nhưng lúc này bọn họ…định làm gì vậy? Cậu nói của thần y Lâm…là có ý gì?”

“Thần y Lâm, cậu định làm gì?”, Lâm Phi Anh lập tức bước ra, tức giận quát.

“Khốn khiếp! Thần y Lâm, lẽ nào cậu định ra tay với ông Khổng? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động vào ông ấy thì cả Yên Kinh này, không, cả nước này sẽ không tha cho cậu đâu”, Giang Nam Tùng cũng tức giận chửi Lâm Chính.

“Thần y Lâm, cậu đừng quá đáng quá”.

“Ông Khổng là người mà cậu muốn động là động được đấy à?”

“Cậu có biết ông ấy là ai không. Cậu muốn cả nhà cậu xuống địa ngục hay gì?”

“Cậu có biết cậu đang làm gì không? Dựa vào cái gì mà cậu đòi đấu với ông Khổng?”

“Đúng là đồ không biết trời cao đất dày”.

“Cũng không tự xem mình là ai”, tất cả những người có mặt đều chỉ trích anh. Họ cảm thấy không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

“Thần y Lâm! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động tới một ngón tay của ông cụ thôi thì tôi sẽ chém cậu luôn”, một người đàn ông trung niên để râu hình chữ bát bước ra, tức giận nói.

Những người phía sau ông ta bước tới, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Chỉ thấy người đàn ông trung niên ra lệnh, thế là tất cả lao lên. Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nhìn đối phương: “Ông và ông Khổng có mối quan hệ như thế nào?”

“Không thế nào! Có khi ông Khổng còn không biết cả tôi. Nhưng tôi vô cùng tôn kính ông ấy, không chấp nhận được sự bá đạo của cậu. Sao? Cậu có ý kiến gì à?”, người đàn ông trung niên hừ giọng.

Lâm Chính gật đầu: “Tôi thấy chẳng qua là ông muốn nịnh bợ ông Khổng để tạo mối quan hệ mà thôi. Đúng không?”

Người đàn ông khẽ tái mặt, lập tức phủ nhận: “Cậu đừng ăn nói linh tin. Tôi chỉ đơn giản là tôn sùng ông ấy nên mới làm như vậy”.

Dù ông ta không chịu thừa nhận nhưng Lâm Chính nói đúng. Không chỉ có người đàn ông này mà rất nhiều người đều có ý tứ giống ông ta.

Lâm Chính không thể chấp nhận việc anh trở thành công cụ của bọn họ được. Anh nhìn chăm chăm người đàn ông, một lúc sau sải bước đi tới.

Người đàn ông tái mặt. Hai người cao thủ của Khổng Hằng Xuân đang áp sát Lâm Chính cũng phải chau mày, định ngăn anh lại.

Đúng lúc này.

Vụt! Lâm Chính đột nhiên lao đi như một cơn gió tới chỗ người đàn ông trung niên.

“Hả?”, người đàn ông nín thở, vội vàng lùi lại nhưng không kịp.
 
Chương 4445


Chương 4445

Tốc độ của Lâm Chính quá nhanh. Anh chộp lấy người đàn ông và ném mạnh. Người đàn ông bay ra xa, đập xuống đất, đầu chảy máu. Lâm Chính đứng ngay bên cạnh ông ta.

“Hả?”

“Lão tổng”.

“Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy?”

“Không được làm hại lão tổng”, đám đông gào lên và lao tới.

Thế nhưng họ vừa làm vậy thì…

Bụp! Băng Thượng Quân lập tức lao ra, một tay quét ngang. Sức nặng ngàn cân khiến cho mười mấy người bay bật ra một lúc.

Đám đông tái mặt. Băng Thượng Quân mà ra tay thì gạo chỉ có xay thành cám.

“Thần y Lâm, tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm loạn. Giờ đã là xã hội của pháp luật rồi. Nếu như cậu dám làm bậy thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu”, Giang Nam Tùng mặt tối sầm, tức giận quát. Ông ta là hội trưởng của Hiệp hội võ thuật. Lâm Chính dám làm loạn ở đây tức là không nể mặt ông ta.

Lâm Chính thì cho rằng chẳng có gì to tát cả. Bởi vì những người này đều muốn anh phải chết. Vậy thì sao anh phải khách sáo chứ.

“Giang Nam Tùng, ông đừng vội. Lát nữa tới lượt ông rồi đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Giang Nam Tùng tái mặt: “Ý của cậu là gì?”

Lâm Chính không nói gì, chỉ chộp mặt người đàn ông trung niên dưới đất kéo lên và nói: “Tôi nói chắc có một việc ông hiểu lầm rồi. Giờ đến bản thân Khổng Hằng Xuân còn khó giữ được mạng của ông ta mà ông lại muốn đứng ra nói đỡ cho ông ta à? Ông…không sợ tôi sao?”

Người đàn ông trung niên trầm mặt: “Thần y Lâm…cậu định làm gì? Tôi nói cho ông biết, cậu đừng làm bậy, nếu không…nếu không…”

Nhưng ông ta chưa kịp nói hết cậu thì…

Rắc…

Tiếng xương gãy vang lên, cổ của ông ta ngoẹo qua một bên, ông ta ngã ra đất. Chết ngay tại chỗ.

Đám đông im phăng phắc.

Thủ đoạn của Lâm Chính khiến mọi người trên đỉnh núi Yên Long kinh ngạc.

Tất cả bọn họ đều rùng mình, lập tức định thần lại, lúc này mới nhận ra rõ tình thế.

Đúng vậy!

Khổng Kỳ Thánh có sức mạnh cực lớn ở Yên Kinh, không hề tầm thường, nhưng bản thân ông không phải là võ giả tuyệt thế phi phàm gì cả mà chỉ là một lão già tuổi xế chiều ngồi xe lăn.

Lúc này, trên đỉnh núi Yên Long, một lão già tàn tật thì có thể làm gì được thần y Lâm – người bị mọi người dồn vào ngõ cụt?

Thỏ nổi nóng còn cắn người!

Mọi người ở đây đều muốn thần y Lâm chết, thậm chí còn muốn giết hết tất cả những người bên cạnh anh, vậy thì thần y Lâm cần gì phải nói lý luận với đám người này làm gì?

Bỗng chốc, mọi người đều im lặng.

Những người trước đó lăng mạ sỉ nhục thậm chí uy hiếp thần y Lâm đều sợ hãi lùi bước, đâu dám lên tiếng nữa?

Bây giờ họ chỉ có một suy nghĩ.

Bỏ chạy!

Chạy càng nhanh càng tốt.
 
Chương 4446


Chương 4446

Rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt.

Còn về Khổng Kỳ Thánh? Ai thèm quan tâm nữa chứ!

Mạng sắp mất luôn rồi, còn muốn nịnh nọt lấy lòng đối phương sao?

Tuy nhiên, khi những người này chuẩn bị rút lui, mới tuyệt vọng phát hiện Chiêm Nhất Đao đã chặn đường xuống núi.

Không ai có thể rời đi.

“Thần y Lâm, cậu thật to gan! Sao nào? Chẳng lẽ cậu định giết hết những người trên đỉnh núi sao?”, khuôn mặt Lâm Phi Anh hết sức dữ tợn, nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi gào lên.

“Thú vị! Thú vị đấy!”

Giang Nam Tùng không nói nhiều, ông ta lấy điện thoại di động ra và bấm số.

Có vẻ như ông ta định gọi người đến.

Nhưng Khổng Hằng Xuân lại không hề sợ hãi.

Ông ta liếc nhìn Chiêm Nhất Đao đang đứng trước mặt mình, sau đó xoay xe lăn, nhìn về phía Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm! Đây là con đường cậu chọn. Nếu cậu đi bước thứ nhất thì không có cơ hội nói hối hận nữa đâu, cậu biết chứ?”

“Tôi còn được lựa chọn sao?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Đương nhiên cậu được lựa chọn, vốn dĩ cậu có thể yên lặng rời khỏi thế giới này, nhưng bây giờ, e rằng không được rồi”.

Khổng Hằng Xuân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó ông ta đưa mắt liếc nhìn hai cao thủ tuyệt thế đang đứng trước mặt Lâm Chính.

Trong nháy mắt, hai cao thủ tuyệt thế xông về phía Lâm Chính!

Khổng Hằng Xuân ra tay rồi!

Ông ta muốn xử lý Lâm Chính!

Khoảnh khắc hai cao thủ tuyệt thế lao về phía Lâm Chính, vài tên võ sĩ thân hình đáng sợ ngay lập tức bao vây Khổng Hằng Xuân, nhằm đề phòng Chiêm Nhất Đao!

Khuôn mặt Chiêm Nhất Đao căng cứng, ông ta muốn tóm gọn Khổng Hằng Xuân ngay lập tức.

Nhưng lúc này, giọng nói của Lâm Chính vang lên.

“Nhất Đao, ông không cần ra tay, để tôi!”

Chiêm Nhất Đao sửng sốt.

Ông ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cơ thể Lâm Chính giống như một trận cuồng phong, đánh thẳng về phía hai người đang công kích, hai cánh tay anh như sắt thép, hung hăng quét về phía bọn chúng.

Hai người tấn công hai bên trái phải, vốn dĩ muốn dùng cánh tay chống lại đòn công kích của Lâm Chính, nhưng sau khi va chạm, hai người bị đánh văng, đồng thời tim đập thình thịch.

“Thực lực của tên này cực kỳ kinh người! Đừng đánh tay không với hắn! Dùng vũ khí đi!”, một người hét lên.

Người còn lại không dám do dự, lập tức rút kiếm từ thắt lưng bên hông.

Xoẹt!

Hắn rút ra một thanh kiếm dài mềm mỏng và sắc bén, hung hăng đâm về phía cổ họng của Lâm Chính như một con rắn độc.

Người còn lại lắc cánh tay, một con dao găm màu đen kỳ dị được rút ra từ trong ống tay áo, tay hắn năm chặt rồi đâm thẳng về phía tim Lâm Chính.

Cả hai đều đâm vào chỗ hiểm, muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết.
 
Chương 4447


Chương 4447

Nhưng lúc hai binh khí sắc bén sắp đấm tới, hai tay Lâm Chính đột nhiên nắm lấy hai cây châm bạc, đâm vào giữa lông mày của hai cao thủ tuyệt thế.

Hai người thở dốc, tim khẽ run.

Nếu đổi lại là người bình thường, lúc này quan trọng nhất là phải né tránh hoặc phòng ngự! Cho dù muốn phản công cũng phải tung đòn sát chiêu, dùng tấn công làm phòng thủ, buộc hai người kia phải lùi lại.

Tại sao Lâm Chính chỉ đâm ra hai cây châm bạc?

Chẳng lẽ châm bạc này có thể giết người sao?

Sắc mặt hai người tái nhợt, đang định rút lui.

Mũi tên đã lên cung, nếu lúc này không bắn thì chẳng phải cục diện sẽ hỗn loạn, tạo cơ hội cho đối phương đánh trả sao?

Trong nháy mắt, hai bọn chúng nhanh chóng liếc nhìn nhau, đều đưa ra quyết định cứ giết người này trước rồi nói tiếp!

Vậy là, cả hai nắm chặt vũ khí trong tay, dùng hết sức mình đâm về phía Lâm Chính.

Vèo!

Xoẹt!

Cuối cùng, cây châm bạc trong tay Lâm Chính đâm vào giữa trán bọn chúng.

Cùng lúc đó, vũ khí đáng sợ của cả hai cũng hung hăng đâm vào người Lâm Chính.

Tuy nhiên…

Keng!

Keng!

Hai âm thanh kỳ dị vang lên.

Thanh kiếm và con dao găm hung hăng đâm vào điểm yếu của Lâm Chính, nhưng lại giống như đâm vào đá kim cương, không thể xuyên thủng dù chỉ một chút, chứ đừng nói đến việc làm anh bị thương.

Cảnh tượng này quỷ dị đến mức khiến người ta sởn gai ốc.

“Không thể nào!”

Một người hét lên kinh ngạc.

“Mau lùi lại!”

Một người khác lo lắng hét lên.

Hai người lập tức tách ra khỏi Lâm Chính, trở nên cảnh giác.

“Sao lại không thể đâm vào cơ thể người này? Chẳng lẽ thực lực của chúng ta không đủ mạnh?”, sắc mặt một tên hết sức u ám, lạnh lùng hỏi.

“Không! Không phải thực lực của chúng ta không đủ mạnh mà do cơ thể của người này quá mạnh! Nếu như tôi đoán không nhầm, cơ thể của người này ít nhất cũng trên tiên thiên cương khu”, người còn lại nói.

“Cái gì? Trên cả tiên thiên cương khu hả? Có thật không vậy?”

“Nếu là tiên thiên cương khu thì hai chúng ta còn có thể đấu lại, tôi chỉ sợ… cơ thể người này là cơ thể còn trên cả tiên thiên cương khu, nếu vậy thì hai chúng ta hoàn toàn không có khả năng phá vỡ nó!”

“Giờ nên làm gì?”
 
Chương 4448


Chương 4448

“Trước tiên cứ dây dưa với hắn, khống chế hắn. Người này đối đầu với ông Khổng, đối đầu với tất cả người trên thế giới, trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Bây giờ ở bên ngoài chắc chắn có rất nhiều cứu viện, chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian, đợi đại quân tới, chúng ta ắt có thể diệt trừ hắn!”

“Đúng vậy! Một người làm sao có thể đối đầu với tất cả mọi người được chứ? Tên này chết chắc rồi”.

“Hai chúng ta cứ kìm chân hắn lại”.

“Được!”

Hai người vừa bàn bạc, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, không ngừng tung đòn công kích.

Nhưng Lâm Chính không thèm quan tâm, anh khẽ di chuyển ngón tay.

Vèo vèo!

Hai âm thanh xé gió vang lên.

Chỉ thấy hai cây châm bạc cắm giữa trán hai người đột nhiên bay ra khỏi trán, lao về phía tay Lâm Chính.

Hai người chợt bừng tỉnh, lúc này mới nhớ đến cây châm bạc giữa trán.

“Châm bạc này chắc chắn có điểm kỳ quái”.

“Kệ đi! Cẩn thận đề phòng là được”.

“Đề phòng hả? Các người dùng cái gì để đề phòng?”

Lâm Chính đột nhiên hừ một tiếng, ánh mắt rét lạnh, giống như dã thú, bỗng chốc lao về phía một trong hai tên cao thủ tuyệt thế.

Sắc mặt tên cao thủ tái nhợt, vội vàng vận khí chống cự.

Nhưng hắn vừa vận khí…

Phịch!

Một ngụm máu lớn đột nhiên phun ra từ trong miệng, cơ thể run lẩy bẩy, tai mắt mũi miệng chảy máu, da thịt trên ngực nứt toác.

“Sư đệ?”, tên còn lại sốt sắng gọi.

Nhưng nắm đấm của Lâm Chính đã lao tới, đánh thẳng vào ngực hắn…

“Tao liều mạng với mày!”, hai mắt hắn đỏ ngầu, hốc mắt nứt lìa, điên cuồng lao về phía Lâm Chính.

Tuy nhiên, sau khi hắn vận khí, tai mắt mũi miệng cũng chảy máu, cơ thể run bần bật, hệt như đồng bọn của hắn.

Hắn đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Lâm Chính: “Khí mạch của tôi… tại sao lại đột nhiên nổ tung? Chẳng lẽ… là… vì cây châm bạc lúc nãy? ”

“Đúng thế”.

Lâm Chính bước tới, bình tĩnh nói.

“Tôi không cam tâm”.

Người đàn ông gào toáng lên, muốn tấn công lần nữa.

Nhưng hắn càng vận khí, tổn hại khí mạch trong cơ thể càng nghiêm trọng, thậm chí còn ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng.

Lâm Chính còn chưa kịp ra tay, hắn đã phun ra mấy ngụm máu, trong máu còn có cả cục thịt, sau đó hai mắt hắn trợn to, cơ thể cứng ngắc ngã xuống đất, hoàn toàn tắt thở.

Hai cao thủ tuyệt thế của Khổng Hằng Xuân đã chết như thế…

“Không thể nào…”
 
Chương 4449


Chương 4449

Khổng Hằng Xuân ngồi trên xe lăn, sững sờ trợn tròn mắt, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn vô cùng kinh hoàng.

Những người còn lại cũng chết lặng.

“Sao có thể chứ? Hai cao thủ tuyệt thế bên cạnh ông Khổng… vậy mà lại không phải là đối thủ của thần y Lâm sao?”, Lâm Phi Anh cũng thấy khó tin.

Ông ta đã nghe nói về hai người này!

Nghe nói, hai người này đã đi theo Khổng Kỳ Thánh suốt bốn mươi năm, Khổng Hằng Xuân có danh hiệu là Khổng Kỳ Thánh, cả đời chuyên tâm nghiên cứu thuật đánh cờ, hai người này muốn dựa vào cờ để học võ, tu luyện ở cấp bậc võ học cao hơn.

Đến nay, võ thuật của hai người đã đạt tới một trình độ không thể diễn tả bằng lời, cũng đã đạt tới đỉnh cao không thể miêu tả.

Đặc biệt là trong vài năm qua, cả hai đã theo Khổng Hằng Xuân vào Nam ra Bắc, đánh bại rất nhiều cao thủ mạnh trên thế giới, hơn nữa còn giành chiến thắng một cách dễ dàng.

Theo lý mà nói, nếu hai người cùng nhau ra tay, cho dù không giết được thần y Lâm thì ít nhất cũng có thể dây dưa kéo dài thời gian, cho dù thua cũng sẽ không thua thảm hại mới đúng!

Nhưng tại sao bây giờ… bọn họ lại chết ngay tại chỗ?

Là bởi vì thực lực của bọn họ quá kém… hay vì thần y Lâm quá mạnh?

Không ai có thể hiểu nổi…

Hai người này đã chết, không còn ai có thể ngăn được thần y Lâm.

Lâm Chính hơi nghiêng đầu nhìn về phía Khổng Hằng Xuân.

Lúc này, Khổng Hằng Xuân không còn bình tĩnh nữa.

Lâm Chính tiến lên một bước, đi thẳng về phía đó.

Người trên đường không ai dám ngăn cản anh.

Mọi người nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy sợ hãi và bàng hoàng.

Cứ như nhìn thấy ma quỷ!

Lâm Chính không bị cản trở.

“Dừng… dừng lại!”

Giang Nam Tùng sốt ruột, lập tức hét lên.

Nhưng Lâm Chính không thèm để ý đến ông ta.

Bụp bụp bụp!

Lúc này, một đám đông chạy đến bên cạnh Khổng Hằng Xuân, bao vây bảo vệ ông ta.

Thoạt nhìn, đều là người nhà họ Lâm.

“Thần y Lâm, chúng ta cần nói chuyện!”, Lâm Phi Anh nghiêm túc nói.

“Tôi không có gì nói với các người, tôi khuyên ông lập tức tránh ra, nếu không ông sẽ chết trước Khổng Hằng Xuân đấy”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thần y Lâm! Ông Khổng là ân nhân của nhà họ Lâm, nếu cậu muốn động vào ông Khổng, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không ngồi yên. Có điều, tôi thấy chuyện này cũng không cần thiết phải phát triển đến bước đường này, sao không bình tĩnh nói chuyện với nhau, giải quyết êm đẹp chuyện này trước đã? Nếu cậu cứ cố chấp chém giết thì sau khi rời khỏi đỉnh núi Yên Long, còn ai trên thế giới có thể tha cho cậu? Thần y Lâm, cậu đâu cần phải đối đầu với cả thế giới! Cậu là người thông minh thì có lẽ cậu hiểu làm vậy không có lợi gì cho cậu, mong cậu hãy cân nhắc những điều được và mất!”, Lâm Phi Anh nghiêm túc nói.

Lâm Chính im lặng.

Thấy vậy, Lâm Phi Anh vui mừng khôn xiết.
 
Chương 4450


Chương 4450

Có hiệu quả!

Ông ta lại vội vàng nói: “Thần y Lâm, thế này nhé, nếu cậu lo lắng sau khi rời khỏi đây, ông Khổng sẽ báo thù cậu thì tôi có thể bảo ông ấy đứng ra cam kết ở trước mặt mọi người, đảm bảo sau khi rời đi sẽ không nhắc đến chuyện cũ, mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra, không ai nhắc đến chuyện này nữa, cậu thấy thế nào?”

Dứt lời, sắc mặt Khổng Hằng Xuân khẽ thay đổi, ông ta đang định nói gì đó, nhưng Lâm Phi Anh đã nhanh chóng bước tới, trầm giọng nói: “Ông Khổng, bây giờ thực lực của thần y Lâm này quá mạnh, không thể tiếp tục tranh đấu với hắn, tôi bảo vệ ông rời khỏi đây trước, đợi sau khi rời khỏi núi Yên Long, chúng ta sẽ tính sổ với hắn sau!”

“Nhưng nếu như vậy, chẳng phải tôi sẽ nuốt lời sao? Đến lúc đó cả thiên hạ sẽ chê cười tôi!”, Khổng Hằng Xuân hơi lo lắng.

“Ông Khổng, đã là lúc nào rồi mà ông còn suy nghĩ đến chuyện này nữa? Vả lại, ai dám cười nhạo ông? Đừng nghĩ nhiều như vậy, rời khỏi đây trước rồi nói!” Lâm Phi Anh tận tình khuyên nhủ.

Khổng Hằng Xuân ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.

“Thôi vậy, cứ làm như ông nói đi, cao thủ mà tôi dẫn đến cũng chết rồi, bây giờ quả thật chỉ có thể rời khỏi đây trước, Phi Anh, lần này nhờ cả vào ông, tôi sẽ nhớ ân tình này của ông”, Khổng Hằng Xuân khàn giọng nói.

“Ông Khổng đừng hoảng sợ, có tôi ở đây!”

Lâm Phi Anh mỉm cười, nói xong, ông ta định tiếp tục thương lượng với Lâm Chính.

Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đi tới vài bước, nắm lấy bả vai Lâm Phi Anh, rồi ném mạnh xuống đất.

Lâm Phi Anh không phòng bị, rơi xuống đất ngay lập tức.

Bụp!

Mặt đất bị lực va chạm cực lớn tạo thành một cái lỗ lớn.

Mặt đất rung chuyển.

Vết nứt lan rộng.

Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.

Người nhà họ Lâm trợn mắt há mồm, từng người một hét lớn, toàn bộ lao về phía Lâm Chính.

Nhưng không đợi Lâm Chính ra tay, Băng Thượng Quân như một bóng ma lao vào đám đông nhà họ Lâm, đánh gục tất cả các cao thủ của nhà họ Lâm.

“Thần y Lâm! Cậu làm gì vậy hả?”

Khổng Hằng Xuân lo lắng hét lên.

“Không làm gì cả, chỉ là muốn chậm rãi tính sổ với từng người một”.

Lâm Chính liếc nhìn Lâm Phi Anh đang nằm nhếch nhác dưới đất, bình tĩnh nói: “Lâm Phi Anh, nhà họ Lâm các người không có tư cách để mặc cả với tôi. Lần này tôi đến Yên Kinh cũng là vì các người vô số lần hãm hại tôi nên tôi mới đến đây để đòi lại công bằng! Các người là kẻ mà tôi bắt buộc phải giết, bây giờ ông không suy nghĩ cho bản thân ông, trái lại còn muốn ở đây làm người tốt, muốn lợi dụng tôi để có được ân tình của Khổng Hằng Xuân, ông đúng là biết tính toán đấy!”

“Thần y Lâm… cậu…”, Lâm Phi Anh không nói nên lời.

Ông ta không ngờ rằng thần y Lâm hoàn toàn là một kẻ điên.

“Nếu ông khăng khăng giữ lại mạng cho Khổng Hằng Xuân, vậy được, tôi sẽ tiễn ông lên đường trước”.

Lâm Chính hờ hững nói, anh lấy ra một cây châm bạc, đi về phía Lâm Phi Anh.
 
Chương 4451


Chương 4451

Lâm Phi Anh thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không khỏi run lẩy bẩy.

Không ai ngờ Lâm Chính lại tàn nhẫn như thế.

Nghĩ lại cũng đúng, trước đây mỗi người ở đây đều muốn giết anh, anh cần gì phải nghe lời những người này chứ?

“Thần y Lâm, cậu hiểu lầm rồi. Nhà họ Lâm không định làm hại cậu, chúng tôi có việc bàn bạc”, Lâm Phi Anh nói.

Rõ ràng Lâm Chính phớt lờ Lâm Phi Anh, anh cầm châm bạc định đâm vào.

Lâm Phi Anh biết bây giờ nói gì cũng vô dụng, ông ta hét lớn lên một tiếng, cả người bỗng nhảy dựng lên, không biết lấy đâu ra một con dao găm đâm mạnh vào người Lâm Chính.

Động tác của Lâm Chính cực kỳ nhanh, tránh sang một bên, đồng thời đạp một cú vào ngực Lâm Phi Anh.

Bụp!

Lâm Phi Anh văng ra xa, ông ta lăn vài vòng dưới đất nhưng lại vội vàng đứng dậy, cả mặt be bét máu, hét lớn: “Các vị, thần y Lâm này đã không cho chúng ta chúng ta con đường sống nữa. Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được. Chúng ta phải đoàn kết lại cùng nhau đối phó với hắn, chỉ có như thế chúng ta mới có thể sống sót, chúng ta mới có thể sống”.

Mấy lời này khiến mọi người động lòng.

Mọi người cũng biết Lâm Phi Anh không còn đường lui nữa, ông ta chỉ có thể kích động người xung quanh ra tay, như thế ông ta mới có cơ hội sống.

Nhưng thực lực của thần y Lâm đã vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.

Lâm Cốc đã chết.

Hai cao thủ tuyệt đỉnh của Khổng Hằng Xuân cũng không còn.

Sự việc thành thế này đã vượt khỏi phạm vi khống chế của mọi người.

Bây giờ thần y Lâm đã phong tỏa đỉnh núi, không ai biết được kết cục của mình sẽ thế nào.

Muốn họ đi đối phó với thần y Lâm… ai có lá gan này chứ?

Thi thể của Lâm Cốc và hai cao thủ tuyệt thế đó vẫn còn chưa lạnh, mọi người đều nhìn thấy rõ mồn một.

Chỉ một chút bản lĩnh của đám người này thì lấy cái gì để đánh Lâm Chính đây?

Nhất thời mọi người đều do dự.

Không ai bước ra cả.

“Tiền bối, hãy ra tay giúp đỡ bọn tôi hạ gục thần y Lâm đi”, Lâm Phi Anh thấy mọi người không dám hùa theo mình bèn nhìn Võ Hoàng, quỳ một gối xuống, chắp tay nói.

Võ Hoàng cau mày nhìn Lâm Phi Anh, nghiêng đầu nói: “Thần y Lâm, tôi không quan tâm nếu cậu muốn tính toán với kẻ thù của mình ở đây, nhưng tôi và Lâm Phi Anh cũng xem như có giao tình cũ, đã giúp tôi không ít, cậu không thể động vào người này, người khác thế nào là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi”.

“Ông bảo vệ ông ta à?”

Lâm Chính nhìn Võ Hoàng, lạnh nhạt hỏi.

“Đúng thế, bây giờ tôi dẫn ông ta đi, tôi sẽ không hỏi nơi này xảy ra chuyện gì, được chứ?”, Võ Hoàng nghiêm giọng nói.

“Vậy thì không được”.

“Sao thế? Thần y Lâm muốn ép tôi ra tay ư?”
 
Chương 4452


Chương 4452

“Ông muốn ra tay đánh thì tùy ông nhưng nếu ông muốn bảo vệ ông ta… ông phải chết trước mặt ông ta trước”, Lâm Chính nói.

“Khốn kiếp!”

Võ Hoàng nổi giận, lập tức phóng thích khí tức cả người, định bụng ra tay.

Nhưng ngay lúc này, Chiêm Nhất Đao ở bên này lên tiếng: “Ông vẫn để dành chút sức lực đừng gây chuyện lung tung, ông không phải là đối thủ của cậu Lâm đâu, đừng tự mình chuốc khổ”.

“Ông nói gì?”

Tất nhiên Võ Hoàng không cam lòng.

“Đừng đi khiêu khích cậu Lâm, nếu không tôi đảm bảo ông sẽ chết ở đây, tin tôi đi”, Chiêm Nhất Đao không cảm xúc nói.

Võ Hoàng thở dốc, ông ta vốn không muốn tin vào điều này nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên định dưới lớp mặt nạ của Chiêm Nhất Đao, ông ta bỗng nghĩ đến điều gì, cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt, mím môi không nói nữa.

“Con người tôi có thù tất báo, có ơn tất trả, ai chọc vào tôi, ai muốn giết tôi, tôi sẽ giết người đó, tôi sẽ không gây khó xử cho những người không liên quan, nhưng trước đó Lâm Phi Anh, tôi tìm đến ông trước”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó sải bước đi về phía Lâm Phi Anh.

“Bảo vệ tôi”.

Lâm Phi Anh khàn giọng gào lên.

Tất cả người nhà họ Lâm mặc kệ mọi thứ chạy đến ngăn Lâm Chính lại.

Nhưng họ đâu phải là đối thủ của anh? Còn chưa kịp đến gần đã bị khí tức đáng sợ trên người Lâm Chính đánh văng ra xa.

Sắc mặt Lâm Phi Anh hiện lên vẻ sợ hãi, không khỏi lùi về sau.

Cuối cùng ông ta như phát hiện ra điều gì, quay người nhìn về phía sau.

Phía sau ông ta là vực thẳm.

“Thần y Lâm, sự việc đến đây là được rồi. Lâm Phi Anh tôi không còn gì để nói, nhưng cậu phải nhớ cho kỹ, từ hôm nay trở đi nhà họ Lâm nhất định sẽ tiêu diệt cậu không tiếc bất kỳ giá nào. Nhà họ Lâm chắc chắn sẽ báo thù này”.

Lâm Phi Anh khàn giọng gào lên, bỗng xoay người lại nhảy lên.

Thế mà lại nhảy từ trên đỉnh núi Yên Long xuống.

“Cái gì?”

Mọi người đều kinh sợ.

Lâm Chính sầm mặt, lập tức nói với Băng Thượng Quân: “Nhanh chóng xuống vách núi tìm thi thể của Lâm Phi Anh, đưa đầu ông ta về đây cho tôi”.

“Thầy à, nhảy từ đây xuống e là đã tan xương nát thịt rồi… còn cần đầu ông ta sao?”, Băng Thượng Quân khó hiểu hỏi.

“Với y thuật của nhà họ Lâm, nếu tìm được thi thể, có lẽ vẫn sẽ cứu sống được. Ông ta nhảy xuống vực, chưa chắc sẽ chết nhưng không còn đầu chắc chắn sẽ chết”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Băng Thượng Quân sửng sốt, khẽ gật đầu, xoay người đi xuống vực.

Ánh mắt người nhà họ Lâm hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Lâm Phi Anh cực kỳ vinh quanh thế mà lại rơi vào kết cục này…

Đáng sợ thật sự…
 
Chương 4453


Chương 4453

Mọi người đều run lẩy bẩy.

Cảm giác mình như đang ở trong một cuộc thẩm vấn và phán xét.

Mà người xét xử là thần y Lâm.

“Ông Khổng, tiếp theo đến lượt món nợ của chúng ta rồi”.

Lâm Chính xoay người lại nói với ông lão trên xe lăn.

Dưới chân núi Yên Long, rất nhiều chiếc xe đang chạy đến.

Có những chiếc xe hơi sang trọng tư nhân, cũng có vài chiếc xe có màu đặc biệt.

Đường núi quanh co, cộng thêm mấy chiếc xe trước đó đã lái lên núi chặn lại, mọi người muốn lên núi thì chỉ có thể đậu xe ở đây rồi đi bộ lên.

“Đại thống lĩnh Trịnh? Sao ông lại đến đây?”

Vài người vừa bước xuống xe đều mừng rỡ, vội chạy đến khi nhìn thấy Trịnh Nam Thiên bước xuống từ chiếc xe có màu đặc biệt.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi sao có thể không đến được? Mọi người làm gì ở đây? Sao lại tụ tập hết ở đây vậy?”, sắc mặt Trịnh Nam Thiên cũng rất khó coi, lạnh lùng hỏi.

“Chẳng phải chúng ta lên đây cứu người sao? Thần y Lâm điên rồi! Muốn mở trận đại sát ở trên đó, sao chúng tôi có thể để anh ta làm loạn chứ?”

“Đúng thế, tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại nói là thần y Lâm dùng thủ đoạn hèn hạ khiến Lâm Cốc của nhà họ Lâm chết, trên đó không ai có thể ngăn cản được anh ta. Bây giờ anh ta kiêu ngạo đến mức xem thường cả hội trưởng Hiệp hội Võ thuật – Giang Nam Tùng. Anh ta định có thù tất báo, muốn giết hết tất cả những người không tuân theo lệnh của anh ta. Đại thống lĩnh Trịnh, ông có thể đến thì tốt quá, có ông ở đây, tôi tin thần y Lâm sẽ không dám làm gì”.

“Nói đúng lắm! Thần y Lâm đang coi trời bằng vung”.

“Tuyệt đối không thể để thần y Lâm muốn làm gì cũng được”.

“Đại thống lĩnh Trịnh, ông không thể bàng quan đứng nhìn chuyện này”.

Mọi người đều căm phẫn nói.

Sao Trịnh Nam Thiên lại không biết chuyện ở trên đó chứ?

Lúc ông ta nhận được tin tức cũng hết hồn.

Thật ra ông ta cũng vừa về đến Yên Kinh, vừa mới đến Yên Kinh đã nhận được tin Lâm Chính sẽ sống chết với Lâm Cốc, Trịnh Nam Thiên biết rất rõ lai lịch của Lâm Cốc, đằng sau người này là cao thủ đánh cờ Khổng Hằng Xuân, đâu phải là người mà người thường có thể chọc đến chứ?

Trịnh Nam Thiên vốn dĩ cầu mong Khổng Kỳ Thánh đừng đến núi Yên Long, nếu không sẽ xảy ra chuyện cực kỳ không tốt.

Ông ta vẫn khá hiểu rõ tính cách của Lâm Chính.

Ai ngờ chuyện lại đúng như những gì ông ta lo lắng.

Thế là ông ta vội vã bỏ hết mọi công việc trong tay xuống, nhanh chóng chạy đến đây.

Nhưng vừa đến đây thì đã nhìn thấy cảnh tượng này, Trịnh Nam Thiên cũng căng thẳng.

Chi viện của những gia tộc, thế lực đó và các nhân vật tầm cỡ ở Yên Kinh cũng đến, thật ra về tình về lý thì ngoài những người này, ở đây còn có khá nhiều nhân vật đáng sợ.

Đây đều là những nhân vật lánh đời ít được biết đến nhưng rất khủng bố.

Lần này thế mà cũng kinh động đến cả họ.

Đủ để thấy tình hình ở trên đó nghiêm trọng đến mức nào.
 
Chương 4454


Chương 4454

Trịnh Nam Thiên hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Chuyện ở núi Yên Long sẽ do chính phủ giải quyết, bây giờ tôi sẽ bảo người phong tỏa ngọn núi, ai chưa được cho phép thì không được đến đây, rõ chưa?”

“Cái gì?”

Mọi người sửng sốt.

“Đại thống lĩnh Trịnh, chuyện này…”

“Yên tâm đi, tôi sẽ đảm bảo người thân bạn bè của mọi người an toàn. Để không xảy ra rắc rối không cần thiết và giữ gìn trật tự, phong tỏa ngọn núi này cũng là quyết định mà chính phủ đã suy xét nhiều lần”.

Trịnh Nam Thiên nói, sau đó xoay người dẫn người đi lên núi, đồng thời rất nhiều chiến sĩ vác súng trên vai chặn lại đường lớn, cấm không cho ai lên núi.

Hành động này khiến không ít người tức giận mắng chửi.

Nhưng do là chính phủ yêu cầu nên không ai dám làm gì.

Lòng Trịnh Nam Thiên như lửa đốt, gần như chạy lên núi với các chiến sĩ.

Tình hình trên đỉnh núi cũng vô cùng vi diệu.

Lâm Phi Anh bị ép buộc nhảy xuống vách núi, Võ Hoàng điên tiết, mặt mày đỏ bừng tức giận trợn mắt nhìn Lâm Chính nhưng không dám ra tay.

Những người khác cũng như thế.

Cao thủ liên tục bị chém chết.

Những người còn lại có đánh cũng không đánh lại Lâm Chính, thân phận lại càng khó là đe dọa được anh, chỉ đành đứng đó run rẩy, để mặc người ta ức hiếp.

Dĩ nhiên bây giờ người lo sợ nhất không phải là người nhà họ Lâm, mà là Khổng Hằng Xuân.

Ông ta ngồi trên xe lăn, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm bóng người đang bước đến.

Người chắn trước mặt ông ta muốn bảo vệ ông ta run cầm cập.

Thật ra họ cực kỳ sợ Lâm Chính.

Nhưng nhiệm vụ vẫn còn, họ không dám trốn tránh.

“Tránh ra hết đi”.

Khổng Hằng Xuân hít sâu một hơi, nói với người ở trước mặt.

“Ông cụ Khổng”.

“Ông cụ Khổng…”

Mọi người quay đầu ngạc nhiên nói.

“Đều tránh ra hết đi, tôi đã sống đến tuổi này rồi, có bão táp nào mà chưa từng gặp đâu? Chỉ một thằng nhóc mà có thể dọa được tôi à?”, Khổng Hằng Xuân nói.

Mọi người đều nhìn nhau, cuối cùng vẫn tản ra.

Gương mặt Khổng Hằng Xuân hiện lên vẻ kiên định, nghiêm túc nhìn Lâm Chính đi bước đến, không hề sợ hãi.

Mặc dù được gọi là cao thủ đánh cờ nhưng không phải thánh nhân, không thể không cảm thấy sợ.

Nhưng khả năng điều chỉnh tâm trạng của ông ta rất tốt, nếu không không thể có được thành tích như vậy trong con đường đánh cờ.

“Cuộc đời giống như một ván cờ, nhưng Khổng Hằng Xuân tôi đánh ván cờ này không suôn sẻ. Hôm nay tôi đã đi sai nước cờ, không thể hối hận được. Chàng trai trẻ, nếu cậu ra tay thì cứ việc, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nước cờ này của cậu cũng không phải nước cờ hay đâu”, Khổng Hằng Xuân nghiêm túc nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom