Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4455


Chương 4455

“Có phải nước cờ hay hay không cũng không thể nói trước khi hạ cờ được. Nếu đời người là một ván cờ, có ai có thể biết được kết cục? Có ai mà có thể bước đi nào cũng đánh được nước cờ tốt nhất đâu? Chẳng qua là mỗi bước đi đừng hối hận, đừng tiếc nuối, nếu hạ cờ còn lo trước lo sau thì sao có thể chơi tốt ván cờ này?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Hừ, nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp, cậu sẽ hối hận”, Khổng Hằng Xuân lạnh lùng nói.

“Chuyện sau này thì hãy để sau rồi nói, ông Khổng, tôi và ông đã thành kẻ thù, nếu tôi để ông đi thì những người bên cạnh tôi sẽ càng không an toàn. Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể tiễn ông đi trước. Ông không có ý kiến gì chứ?”

Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó không biết anh lấy đâu ra một cái bình sứ và một cây châm bạc, đổ chất lỏng trong bình sứ lên cây châm bạc.

Thoáng chốc cây châm bạc tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đẹp đẽ hoa lệ.

Nhưng mọi người đều biết cây châm bạc này chắc chắn là cây châm độc nhất của thần y Lâm.

Khổng Hằng Xuân sửng sốt nhìn cây châm bạc, ông ta mím môi, còn muốn nói gì đó.

Nhưng dường như Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian nữa.

Anh bỗng đưa tay ra bóp cổ Khổng Hằng Xuân, kéo ông ta ra khỏi xe lăn, một cánh tay để ở cổ ông ta, tay còn lại giơ cây châm bạc chuẩn bị đâm vào ông ta.

“Đừng!”

“Ông cụ Khổng”.

“Không…”

Rất nhiều người ở đó đều thất thanh kêu lên.

Không có tác dụng!

Lâm Chính đã muốn giết người, anh không thể tha cho Khổng Hằng Xuân.

Vì người này dám dùng người bên cạnh anh để uy hiếp anh.

Đây là điều cấm kỵ của Lâm Chính.

Thế nên anh không thể nương tay.

Nhưng ngay khi cây châm bạc sắp đâm vào người Khổng Hằng Xuân, một giọng nói tức giận vang lên.

“Cậu Lâm! Mau dừng tay lại”.

Lâm Chính nhíu mày, dừng tay lại.

Trịnh Nam Thiên dẫn theo các chiến sĩ của mình chạy lên đỉnh núi.

Trịnh Nam Thiên khàn giọng gào lên: “Cậu Lâm, đừng làm loạn, dừng tay lại”.

Nhìn thấy chiến sĩ xông lên đỉnh núi, người trên đỉnh núi đều vui mừng khôn xiết.

“Đại thống lĩnh Trịnh! Là đại thống lĩnh Trịnh”.

“Họ đến rồi”.

“Ha ha, chúng ta được cứu rồi”.

“Ông trời có mắt! Ông trời có mắt! Ha ha…”

Mọi người mừng rỡ nhảy cẫng lên, ai nấy cũng vui mừng đến mức cả người run rẩy.

Bộ đội đã đến, tất nhiên họ được cứu.

Họ không tin Lâm Chính còn dám chống đối với chính phủ.

“Thần y Lâm, bây giờ quan chức đến rồi. Cậu còn không mau thả ông Khổng ra. Sao vậy? Cậu còn muốn thách đấu à? Lá gan của cậu lớn thật đấy”, Giang Nam Tùng lập tức đứng dậy tức giận nói.
 
Chương 4456


Chương 4456

Lâm Chính nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Ông vẫn nên suy xét đến tình cảnh của mình đi, dù tôi có tha cho ông ta, còn ông thì sao? Ông đã từng nghĩ đến chưa?”

Giang Nam Tùng run rẩy, ngạc nhiên chỉ vào Lâm Chính: “Sao nào? Cậu… cậu còn dám động vào tôi à?”

“Hiện giờ tôi muốn động vào ai thì động vào người đó, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Giang Nam Tùng há miệng, nghẹn họng không nói được gì.

“Cậu Lâm, cậu không thể cố chấp như vậy. Cậu có biết hội trưởng Giang là ai không? Cậu có biết những người đứng ở đây đều là người thế nào không? Cậu có biết hiện giờ cậu đang bắt giữ ai không? Mau thả họ ra đi, đừng gây thêm sai lầm lớn nữa”, Trịnh Nam Thiên hét lên.

“Thống lĩnh Trịnh, nếu ông đến đây để làm sứ giả hòa bình thì tôi khuyên ông nên bỏ cuộc đi, hôm nay tôi không đếm xỉa đến điều gì cả. Tôi đã đắc tội rất nhiều người có quyền lực ở đây, còn đắc tội với Khổng Hằng Xuân. Nếu tôi để họ sống sót ra khỏi đây, tôi chịu tội không nói rồi, nhưng người thân, bạn bè bên cạnh tôi cũng sẽ bị liên lụy. Nếu đã thế thì tại sao tôi không giết họ ở đây, có lẽ, như thế có thể giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất”, Lâm Chính không cảm xúc nói.

Nghe thế, mọi người đều thấy ớn lạnh.

“Cậu Lâm, cậu đừng nghĩ vậy, thế này nhé, tôi đảm bảo nếu cậu thả người đi thì sẽ không có ai ở đây truy cứu vấn đề này nữa. Thế nào?”, Trịnh Nam Thiên vội vàng nói.

“Thống lĩnh Trịnh, chuyện đã đến nước này, tôi sẽ không tin bất kỳ ai nữa. Huống gì ông ở đây, e là cũng không ai có bản lĩnh lớn như vậy? Nếu không sao ông lại đến vào lúc này?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Trịnh Nam Thiên thay đổi, không biết đáp lời thế nào.

Đúng thật là nếu ông ta có thể bản lĩnh hơn người thì đâu xuất hiện vào lúc này? E là ông ta phải ra mặt ngăn Lâm Chính lại khi anh muốn đánh với Lâm Cốc.

Thực chất Trịnh Nam Thiên cũng có nỗi khổ của ông ta.

“Nơi này là Yên Kinh, mặc dù thống lĩnh Trịnh ông vào ra sinh tử trong quân đội, lập được chiến công lớn, công lao xuất sắc, danh tiếng cực cao nhưng ở trong vùng nước sâu này, cho dù là ông thì cũng không có bao nhiêu quyền lực. Tôi biết nên tôi cũng không trách ông”, Lâm Chính nói.

“Dù là thế, cậu cũng không nên cực đoan như vậy. Cậu Lâm, cậu làm thế là đang tự đâm đầu vào chỗ chết. Huống gì giết họ, người thân và bạn bè của cậu có được an toàn không? Đằng sau bọn họ đều có rất nhiều người có thực lực, đại diện cho vô số quyền lực. Nếu những người này chết, người đứng sau họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người thân và bạn bè của cậu, như thế chẳng phải cậu càng làm cho vấn đề thêm nghiêm trọng hơn sao?” Trịnh Nam Thiên lại thuyết phục.

Lâm Chính khẽ gật đầu: “Ông nói có lý lắm, thế nên tôi cũng không định chỉ giết đám người này”.

Anh vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều trở nên sợ hãi.

Trịnh Nam Thiên cũng run bần bật, trợn to mắt nhìn anh: “Cậu Lâm, cậu… cậu muốn làm gì?”

Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra gọi vào một số điện thoại.

Mọi người đều nhìn chằm chằm động tác của anh, không dám lên tiếng.

Năm giây sau, điện thoại được kết nối.

“Chủ tịch Lâm”, đầu bên kia điện thoại là giọng nói cung kính của Mã Hải.

“Bây giờ bắt đầu, tôi muốn ông sử dụng hết tài chính và nhân lực của Dương Hoa làm một việc cho tôi”.

“Chủ tịch Lâm cứ dặn dò”.

“Tôi muốn ông điều tra thân phận, lai lịch và tất cả các mối quan hệ của những người này. Hễ ai có liên hệ với họ thì mau chóng gửi địa chỉ và vị trí của những người này cho tôi. Giờ tôi sẽ nói danh tính những người này cho ông”.

Lâm Chính nói.

Nghe thế Trịnh Nam Thiên đột nhiên nhận ra gì đó, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
 
Chương 4457


Chương 4457

“Cậu Lâm! Cậu… lẽ nào cậu…”

Lâm Chính mặc kệ ông ta, sau khi báo tên của những người từng đe dọa, chửi mắng anh mới để điện thoại xuống.

Anh bình tĩnh nói: “Thống lĩnh Trịnh, nếu thế lực đứng đằng sau những người này đã đe dọa người thân và bạn bè của tôi, vậy thì sau khi giết xong đám người này, tôi sẽ tiêu diệt luôn những người kia, thế chẳng phải xong chuyện rồi sao? Con người tôi rất tin tưởng bốn chữ: Diệt cỏ tận gốc”.

Lời nói của anh như sấm sét đánh trúng vào đầu tim mọi người.

Ai mà ngờ người được gọi là thần y, hành nghề y cứu người lại tàn nhẫn như thế.

“Điên rồi! Cậu là một kẻ điên!”

“Cậu có biết cậu đang nói gì không?”

“Trời ạ, thần y Lâm, tôi… tôi sai rồi! Cầu xin cậu tha cho tôi”.

“Trước đó tôi nói năng mà không suy nghĩ, thần y Lâm, đừng như thế, tha cho tôi đi! Tha cho người nhà của tôi!”

Có người không chịu nổi bèn quỳ xuống đất gào khóc xin tha.

Mọi người đều khiếp sợ bởi những lời nói điên cuồng của Lâm Chính.

Trịnh Nam Thiên hồi lâu không lên tiếng, ngây ngốc nhìn Lâm Chính, không có từ nào có thể miêu tả được sự kinh sợ của ông ta.

Tên điên!

Hết sức điên rồ!

Nhưng… từ ngày đầu tiên ông ta quen với Lâm Chính, ông ta đã biết người này điên rồ đến mức nào.

Nếu anh không điên thì sẽ có ngày hôm nay sao?

Nhưng cũng chính vì sự điên cuồng của anh mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.

“Cậu Lâm… tôi… haizz…”, lúc này Trịnh Nam Thiên cũng không biết nên khuyên thế nào.

Giang Nam Tùng bỗng thê lương hét lên: “Mọi người đừng sợ! Đừng sợ người này! Hắn không thể giết hết mọi người được. Hắn không có bản lĩnh lớn thế đâu, Yên Kinh không phải là Giang Thành của hắn. Hắn chẳng qua chỉ muốn hù dọa mọi người thôi, đừng sợ”.

Ông ta nói thế đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Lâm Chính nhìn Giang Nam Tùng: “Sao thế? Hội trưởng Giang có muốn tôi bắt đầu từ ông trước không?”

“Tôi không tin! Tên họ Lâm, cậu không phải là thần, cậu còn có thể bản lĩnh hơn người như thế. Tôi nói cho cậu biết, cậu giết tôi cũng được, muốn hù dọa tôi thì còn lâu, cùng lắm là hôm nay chết ở đây. Nhưng tôi tin chắc cậu sẽ gặp quả báo, chắc chắn sẽ như thế”, Giang Nam Tùng gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, trợn mắt nhìn Lâm Chính.

Ông ta biết mình chạy không thoát, Lâm Chính chắc chắn sẽ giết ông ta, thôi thì dứt khoát mặc kệ đi.

Chết cũng chết cho chính trực một chút.

Để cho người đời khỏi cười chê.

Còn việc Lâm Chính nói muốn giết cả nhà ông ta, ông ta không tin.

Hôm nay Lâm Chính không thể nào ra khỏi núi Yên Long này được, đừng nói là Trịnh Nam Thiên, chỉ sợ dưới chân núi cũng đã bị cao thủ bao vây chật kín.

Cùng lắm là ngọc nát đá tan.

Giang Nam Tùng ngẫm nghĩ.

Thế nhưng Lâm Chính lại khẽ cười.

Nụ cười rất quỷ dị, khiến người ta dựng tóc gáy.
 
Chương 4458


Chương 4458

Anh gật đầu, lạnh nhạt nói: “Vốn dĩ tôi không định xuống tay với ông nhưng ông đã nói thế thì được, tôi bắt đầu từ ông trước”.

“Cậu muốn làm gì?”, Giang Nam Tùng sửng sốt, lòng lạnh ngắt, cảm thấy không ổn.

“Thỏa mãn nguyện vọng của ông”.

Lâm Chính nói, sau đó nghiêng đầu: “Băng Thượng Quân”.

“Thầy ạ!”, Băng Thượng Quân nghiêm túc nhìn Lâm Chính.

“Đây là điện thoại của tôi, lát nữa Mã Hải sẽ gửi toàn bộ thông tin về gia đình của Giang Nam Tùng đến, anh dựa theo thông tin đó đến lấy đầu của cả nhà ông ta, sau đó ném tới trước mặt ông ta”.

Băng Thượng Quân biến sắc, do dự nói: “Thầy ơi, làm… vậy thật sao?”

“Tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Băng Thượng Quân lặng thinh một lúc, sau đó chắp tay nói: “Vâng, thưa thầy”.

Nói rồi anh ta xoay người định đi.

“Ngăn cậu ta lại”.

Thống lĩnh Trịnh nói.

Các chiến sĩ chạy đến muốn ngăn Băng Thượng Quân lại.

Mọi người lập tức bao vây lấy anh ta.

Nhưng đường đường là thiên kiêu, sao người bình thường có thể cản lại được?

Băng Thượng Quân thoáng chốc đã hạ gục hết các chiến sĩ khiến họ ngã nhào rồi đi xuống núi.

Mọi người sửng sốt.

Trịnh Nam Thiên sa sầm mặt mày, trợn to mắt tức giận nhìn Lâm Chính.

Giang Nam Tùng khiếp sợ ngồi phịch xuống đất, hai mắt đảo quanh, run rẩy không thôi.

Nhìn Băng Thượng Quân sắp ra khỏi đỉnh núi, cuối cùng chút kiêu ngạo trong lòng ông ta cũng tan vỡ, cả người sắp sụp đổ.

Người ở dưới chân núi không biết Băng Thượng Quân là học trò của Lâm Chính, chắc chắn sẽ không ngăn anh ta lại.

Đường đường là một thiên kiêu, muốn giết vài người bình thường quả thật hết sức đơn giản.

Giang Nam Tùng lấy điện thoại ra định báo cho người nhà mình.

Nhưng vừa lấy điện thoại ra thì điện thoại bỗng nổ tung.

Nhìn sang thì thấy Lâm Chính dùng khí kình phá vỡ điện thoại.

Nhìn những mảnh vỡ điện thoại rơi ra khỏi lòng bàn tay, lúc này Giang Nam Tùng như cảm thấy trái tim mình bị bong ra thành từng mảnh.

“Không!”

Ông ta không chịu đựng được nữa, đứng phắt dậy gào lên.

Ông ta như phát điên chạy đến, ôm chặt lấy chân Băng Thượng Quân.

Băng Thượng Quân nhíu mày, không giãy ra, chỉ nhìn ông ta rồi lại nhìn Lâm Chính.

Nhưng thấy Giang Nam Tùng như thành một người khác, khàn giọng cầu xin: “Đừng làm hại người nhà tôi! Đừng! Không!”

Thượng Băng Quân không cảm xúc, lạnh lùng nhìn ông ta.

Giang Nam Tùng mới nhận ra có cầu xin Băng Thượng Quân cũng vô ích, thế là ông ta lập tức xoay người lại quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính, bật khóc: “Thần y Lâm, tôi cầu xin cậu hãy tha cho cả nhà tôi! Tha cho cả nhà tôi! Tôi tin rồi! Tôi tin rồi! Cậu muốn giết tôi thì cứ giết tôi đi, đừng hại người nhà tôi, làm ơn”.
 
Chương 4459


Chương 4459

Ông ta lớn tiếng gào khóc, lần này ông ta sợ thật rồi.

Điện thoại đã vỡ, không thể thông báo với người nhà.

Nếu Băng Thượng Quân đi chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu Băng Thượng Quân đưa đầu của người nhà đến đây thật, thế chẳng phải ông ta sẽ trở thành hung thủ hại chết người nhà mình sao?

Ông ta không chịu nổi cú sốc này.

Ông ta càng không muốn nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt mình chỉ còn lại một cái đầu.

Như vậy quá đau lòng.

Ông ta thà bây giờ mình chết đi còn hơn phải nhìn thấy cảnh tượng này.

“Sao thế? Sợ rồi à?”

Lâm Chính nhìn Giang Nam Tùng, lạnh nhạt hỏi.

“Tôi sợ rồi! Sợ rồi! Thần y Lâm, cầu xin cậu tha cho người nhà tôi, cậu muốn giết tôi, tôi tuyệt đối không oán trách! Cầu xin cậu”, Giang Nam Tùng gào khóc nói.

Đám người Ngô Khai Sầu lặng lẽ nhìn dáng vẻ lúc này của hội trưởng Hiệp hội Võ thuật, cảm xúc lẫn lộn.

Nhìn Giang Nam Tùng ngay lúc này, Lâm Chính lại bật cười.

Nụ cười hơi quỷ dị.

“Ông cầu xin tôi ư? Thú vị thật đấy. Vậy lúc nãy đám người các ông uy hiếp tôi không cho phép làm hại Lâm Cốc, nói nếu tôi làm hại Lâm Cốc thì sẽ giết cả nhà tôi, giết người thân và bạn bè của tôi, sao các người không nghĩ đến tình cảnh lúc này?”

Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, hung dữ hỏi.

Mọi người sửng sốt, há miệng không nói nên lời.

Lâm Chính sống rất đơn giản, có ân báo ân, có oán báo oán.

Anh lớn lên trong một gia tộc tàn nhẫn như nhà họ Lâm, mẹ anh bị ức hiếp vì thân phận thấp kém, anh càng bị nhiều người ghét bỏ.

Vì vậy, anh rất coi trọng những người đã đối tốt với mình, càng chú trọng đến tình cảm hơn.

Bây giờ đám người này dùng người thân, bạn bè để uy hiếp anh, anh làm sao chịu nổi?

“Bây giờ các người biết sợ rồi à? Thật đáng tiếc, đã muộn rồi! Băng Thượng Quân! Anh ra tay đi! Những người ở đây cũng chết luôn đi!”

Lâm Chính hung hăng lấy châm bạc, muốn đâm Giang Nam Tùng và Khổng Hằng Xuân.

Mọi người đều sững sờ.

Sự điên cuồng của Lâm Chính nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

“Lâm Chính, đừng tay!” Trịnh Nam Thiên quát lớn, lao lên để ngăn lại.

Nhưng tốc độ của ông ta không đủ nhanh.

Đám người xung quanh cũng không dám ngăn cản.

Ngăn cản thì bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Lâm Chính đang tức giận, không thèm để ý lời của mọi người.

Nhưng chỉ trong một tích tắc.
 
Chương 4460


Chương 4460

Vụt!

Một luồng sức mạnh vàng kim đánh vào hai cây châm trong tay Lâm Chính.

Ngay lập tức, châm bạc nát vụn, bay ngay tại chỗ.

Lâm Chính ngây người.

“Hả?”

Lâm Chính căng thẳng, nhìn về nơi phát ra ánh sáng vàng.

Nhưng chỉ nghe được một giọng nói từ xa vọng lại.

“Thần y Lâm, xin đừng giết người! Nể mặt tôi, tha cho những người này đi!”

Vừa dứt lời, một bà lão mặc thường phục, gầy gò còng lưng từ trên trời bay xuống.

Bà lão trông rất bình thường, nhưng lại bay như thần tiên, khiến người ta kinh ngạc.

Lâm Chính cũng bất ngờ, nhìn chằm chằm vào bà lão, sắc mặt trở nên căng thẳng.

Khí tức của bà lão này vô cùng bình thường, nhưng không hiểu vì sao Lâm Chính không thể nhìn thấu, còn khí ý huyền ảo, khiến người ta khó đoán.

Cao thủ đỉnh cao!

Chắc chắn là vậy!

E rằng người này còn mạnh hơn hai cao thủ do Khổng Hằng Xuân đưa tới, thậm chí ngay cả Lâm Cốc sau khi uống thuốc cũng không chịu nổi một đòn.

Yên Kinh đúng là nơi ngọa hổ tàng long.

Không ngờ còn có nhân vật như vậy.

“Bà là ai?”, Lâm Chính hỏi.

Nhưng bà lão chưa kịp trả lời, Khổng Hằng Xuân, Giang Nam Tùng đã chạy tới, òa khóc như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng quỳ xuống.

“Võ Si Ma Bà? Là Võ Si Ma Bà!”

“Bà bà! Cứu chúng tôi! Cứu chúng tôi với!”

Đám người quỳ xuống khóc lóc.

Nghe bọn họ gọi, mọi người đều giật mình.

“Cái gì? Bà ấy là Võ Si Ma Bà?”

“Truyền thuyết của Yên Kinh?”

“Trời ơi! Võ Si Ma Bà vẫn chưa chết? Nếu vậy thì năm nay ít nhất cũng một trăm mười tuổi rồi nhỉ?”

“Thần tiên sống! Đây là thần thiên sống!”

Mọi người đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn Võ Si Ma Bà.

“Thần tiên sống? Không đúng, tôi từng gặp bà lão này, hình như bán rau ở chợ phía Bắc! Tôi nhớ từng mua rau chỗ bà ấy! Bà ấy… là truyền thuyết của Yên Kinh sao? Võ Si Ma Bà? Giả phải không?”

Có người hoài nghi nói.

Bà lão mỉm cười: “Tôi già rồi nên không quan tâm đến thế sự phiền toái nữa mà lui về ẩn cư ở phía Bắc, mỗi ngày trồng rau rồi đem ra sợ bán lấy ít tiền mua gạo muối”.

“Thì ra là vậy!”

Mọi người chợt hiểu ra.

“Hôm nay tôi nhận được cuộc gọi, thấy Giang Nam Tùng và Khổng Hằng Xuân gặp chuyện, cứ tưởng không nghiêm trọng, không ngờ lại đến mức độ này… Thần y Lâm, tôi đã nghe cụ thể mọi chuyện, chuyện này Khổng Hằng Xuân và Giang Nam Tùng đã sai, cậu có thể nể mặt tôi, tha cho họ một mạng không?”, Võ Si Ma Bà cười hỏi Lâm Chính.
 
Chương 4461


Chương 4461

Lâm Chính cũng từng nghe nói đến Võ Si Ma Bà.

Nghe nói trăm năm trước, người này đã vô địch ở Yên Kinh, hai mươi tuổi thành danh, ba mươi tuổi lập thế, bốn mươi tuổi khai tông lập phái, năm mươi tuổi vô địch thiên hạ, về sau ẩn cư không tung tích, không biết đi đâu, chỉ nghe nói ở ẩn để nghiên cứu võ thuật.

Chiến tích của bà ta trở thành huyền thoại.

Yên Kinh có vô số truyền thuyết, nhưng truyền thuyết về Võ Si Ma Bà là sâu động lòng người nhất.

Bởi vì bà ta si mê võ đạo đến mức nhập ma, cho nên mới gọi là Võ Si Ma Bà.

Xét về võ đạo, Võ Si Ma Bà xưng đứng thứ hai, e là không có ai dám đứng thứ nhất.

Đây là người không thể động vào.

Nhưng Lâm Chính lúc này không hề hoảng sợ.

“Bà lão, bà đang ra lệnh cho tôi hay cầu xin tôi?”, Lâm Chính nhìn Võ Si Ma Bà.

“Coi như là tôi cầu xin cậu đi! Tôi chưa cầu xin ai bao giờ! Trước đây tôi từng là hội trưởng Hiệp hội Võ thuật, Hiệp hội Võ thuật cũng từng chăm sóc tôi, vì vậy tôi phải cứu Nam Giang Tùng. Còn về Khổng Hằng Xuân, anh trai của ông ta có mối quan hệ tốt với người chồng đã mất của tôi, cho nên tôi sẽ giúp! Thần y Lâm, hôm nay cậu nể mặt tôi, coi như tôi nợ cậu, chỉ cần cậu thả bọn họ đi, tôi sẽ làm cho cậu một việc, được không?”, Võ Si Ma Bà nói.

Nghe vậy, mọi người trợn tròn mắt, hô hấp dồn dập, tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Được Võ Si Ma Bà giúp đỡ là điều đáng quý biết bao.

Võ Si Ma Bà bây giờ đã một trăm năm mươi tuổi rồi.

Chưa nói đến thành tích võ thuật của bà ta vô địch thiên hạ, chỉ nói đến những mối quan hệ trong năm qua ở Yên Kinh đã là nhân vật lớn không thể diễn tả bằng lời.

Khổng Hằng Xuân mạnh vậy sao?

Đúng vậy!

Thật sự rất mạnh!

Nếu ông ta ra mặt, cho dù không thể tiêu diệt Dương Hoa, cũng có thể khiến Dương Hoa sống dở chết dở! Có thể khiến những người tiếp xúc với Lâm Chính thương vong nặng nề.

Tất cả đều không cần Khổng Hằng Xuân ra mặt.

Nhưng sức mạnh của Khổng Hằng Xuân chẳng là gì so với Võ Si Ma Bà.

Mặc dù bà ta không có chức vị quan trọng, cũng đã già, nhưng mỗi bước chân của bà ta vẫn có thể chấn động Yên Kinh.

Đây không còn là “Đại Phật” nữa, mà phải là “Phật tổ”.

Mọi người đều sững sờ.

Trịnh Nam Thiên vui mừng, nói lớn: “Lâm Chính, cậu còn ngây ra đấy làm gì? Mau đồng ý đi! Chẳng phải cậu sợ Khổng Hằng Xuân báo thù sao? Bây giờ không cần lo lắng nữa! Có Võ Si Ma Bà ở đây, ai dám động đến cậu? Cậu mau đồng ý thả bọn họ đi!”

“Đúng đấy cậu Lâm! Bà Trần đã nói vậy rồi, chắc cậu cũng hài lòng!” Phương Hồng cũng đứng ra khuyên khủ.

“Chắc cậu cũng nên nể mặt bà lão chứ?”

“Bà ấy còn lớn tuổi hơn ông nội cậu, là tiền bối của cậu, ít nhiều cũng nên tôn trọng chứ?”

Mọi người đều cố gắng khuyên ngăn.
 
Chương 4462


Chương 4462

Lâm Chính lắc đầu, nói với vẻ mặt vô cảm: “Muốn tôi thả người sao? E là không được!”

Nghe vậy, mọi người đều chết lặng.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đó là Võ Si Ma Bà!

Là truyền thuyết Yên Kinh đấy!

Bây giờ một nhân vật lớn như vậy nhượng bộ Lâm Chính, Lâm Chính không những không nể tình mà còn từ chối?

Lẽ nào Lâm Chính định ngọc nát đá tan với nhau luôn sao?

“Thần y Lâm, cậu có ý gì? Đến lúc này rồi mà cậu còn dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện sao? Cậu không biết người đứng trước mặt cậu là ai hả?”, Khổng Hằng Xuân tức giận quát lớn.

“Tôi biết, nhưng vậy thì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói với vẻ không sợ hãi.

“Lâm Chính!”

Trịnh Nam Thiên vừa giận vừa hận, không biết nên nói gì.

Khổng Hằng Xuân không thể ngồi yên được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà bà! Bà đừng nói lời tử tế với tên điên này nữa! Cậu ta muốn chết thì cho cậu ta chết! Không cần quan tâm đến chúng tôi! Hôm nay tôi dám đến đây thì đã chuẩn bị tâm lý rồi! Tôi không sợ! Ra tay đi! Giết cậu ta là được!”

“Đúng vậy, Bà bà! Ngay cả bà mà cậu ta cũng không nể mặt, người này thật đáng chết! Giết cậu ta đi!”

“Cùng lắm thì chết hết!”

“Cậu ta muốn ngọc nát đá tan thì chúng tôi chết cùng cậu ta!”

Vài người tức giận nói, cũng không màng đến mạng sống nữa.

Nhưng lúc này, Võ Si Ma Bà ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: “Thần y Lâm, điều kiện tôi chưa ra chưa đủ sao? Nếu vậy thì cậu nói đi, chỉ cần cậu tha cho đám người này, cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng”.

Nghe vậy, mọi người kinh hãi nhìn Võ Si Ma Bà.

Đây đã không còn là thỉnh cầu nữa.

Mà là van xin.

Bây giờ Lâm Chính không muốn Võ Si Ma Bà sợ một ân tình đơn giản như vậy.

Anh muốn nhiều hơn.

Điều nằm ngoài dự liệu của mọi người là Lâm Chính đã do dự.

Anh nghiêm túc suy nghĩ, im lặng hồi lâu.

Không lâu sau, anh mới nói: “Bà khách khí quá! Yêu cầu của tôi cũng không nhiều! Tôi muốn bà gia nhập Dương Hoa, làm trợ lý cho tôi, mỗi tháng tôi sẽ trả lương cho bà, nhưng tôi muốn bà làm gì thì bà phải làm cái đó! Yên tâm đi, thời gian làm việc không quá dài, chỉ mười năm thôi, nếu bà đồng ý thì tôi sẽ không so đo với đám người này nữa, bà thấy sao?”

Nghe vậy, mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Cái gì? Thần y Lâm! Cậu! Cậu dám yêu cầu Võ Si Ma Bà làm việc cho cậu hả? Cậu… đồ khốn! Cậu nghĩ mình là cái thá gì chứ? Thật to gan!”

“Võ Si Ma Bà! Đừng nói chuyện với cậu ta nữa, tên điên này thật không biết trời cao đất dày! Thật đáng chết!”

“Lâm Chính, cậu thật to gan! Cậu biết Võ Si Ma Bà có vị trí thế nào ở Yên Kinh không? Cậu dám bảo bà ấy gia nhập Dương Hoa? Dương Hoa không muốn tồn tại nữa rồi phải không?”

Mọi người mắng chửi.
 
Chương 4463


Chương 4463

Nhưng Lâm Chính không thèm để ý, chỉ yên lặng nhìn Võ Si Ma Bà, đợi bà ta trả lời.

Võ Si Ma Bà do dự một hồi, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, tôi vào công ty cậu cũng không làm được việc gì, sao cậu phải làm khó tôi chứ?”

“Bà đừng coi thường chính mình, tôi thấy bà quét dọn cho công ty tôi cũng là đủ rồi! Lẽ nào bà không biết quét dọn sao?”, Lâm Chính hỏi.

Võ Si Ma Bà lại im lặng.

Không biết qua bao lâu, bà ta mới trầm giọng nói: “Được! Tôi đồng ý, chỉ cần cậu tha cho những người này là được! Tôi sẽ đến công ty cậu quét dọn, thời gian là… mười năm!”

Mọi người chết lặng.

Ai cũng ngơ ngác.

Cả Phương Hồng, Trịnh Nam Thiên và Băng Thượng Quân đều trợn tròn mắt.

Bọn họ đều đã nghe nói về Võ Si Ma Bà.

Biết rõ người này là nhân vật tầm cỡ như thế nào.

Vậy mà hôm nay… lại đồng ý làm việc cho thần y Lâm…

Có phải khoa trương quá rồi không?

Đây là sự thật sao?

Không ai chấp nhận nổi!

Nhưng… sự thật đều bày ngay trước mặt.

“Nếu bà đã đồng ý thì tôi cũng không từ chối nữa! Được! Lát nữa tôi sẽ bảo Mã Hải đích thân đến Yên Kinh, lo liệu thủ tục cho bà. Trong thời gian làm việc, tôi yêu cầu gì bà đều làm, được chứ?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Võ Si Ma Bà do dự rồi khẽ gật đầu: “Chỉ cần không vi phạm vấn đề về tính nguyên tắc thì việc gì tôi cũng đồng ý!”

“Được!”

Lâm Chính đồng ý.

Vấn đề về tính nguyên tắc?

Định nghĩa này thật mơ hồ.

Không ai có thể nói rõ.

Nhưng đối với Lâm Chính mà nói, điều này không quan trọng, bởi vì anh đã nắm giữ thanh Thượng Phương Bảo Kiếm.

Có thêm Võ Si Ma Bà, anh tin không ai dám làm gì anh và Dương Hoa nữa.

Nếu không…

Sẽ đối đầu với Võ Si Ma Bà!

Thế nhân không thể chấp nhận kết cục như vậy.

Nhưng Võ Si Ma Bà đã nói ra nên không ai có thể phản bác.

“Ông Khổng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Ngay cả Võ Si Ma Bà cũng đứng về phía thần y Lâm rồi. Chúng ta… chúng ta phải làm sao?”, người xung quanh Khổng Hằng Xuân hoang mang hỏi, khóc không ra nước mắt.

“Yên tâm đi, Võ Si Ma Bà nhất định sẽ có cách giải quyết, bà ấy chắc chắn sẽ không để thần y Lâm uy hiếp đâu!” Khổng Hằng Xuân nghiến răng nói.

Nhưng lúc này, Lâm Chính phất tay về phía Võ Si Ma Bà.
 
Chương 4464


Chương 4464

Võ Si Ma Bà hiểu ý, bước lên, chắp tay hành lễ với Lâm Chính.

“Cậu Lâm có gì dặn dò?”

Bà ấy vừa dứt lời, mọi người đều hóa đá…

Hành động của Võ Si Ma Bà làm mọi người ở đây kinh ngạc!

Đây là ai?

Đây là truyền thuyết của Yên Kinh!

Là Hoạt Thần Tiên đã sống hơn một trăm tuổi!

Thế mà hôm nay bà ta lại cúi đầu nhận tội với thần y Lâm, gọi người đó là ông chủ… Đây là cảnh tượng như thế nào?

Cảnh tượng này đâu thể dùng từ khoa trương để hình dung?

Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai cũng không dám tin.

Khổng Hằng Xuân há hốc miệng.

Giang Nam Tùng, Phương Hồng và Trịnh Nam Thiên cũng trợn tròn mắt.

Không ai tin những gì mình nghe thấy và nhìn thấy.

Nhưng mọi thứ đều bày ra trước mắt, bọn họ không tin cũng không được.

Lâm Chính hài lòng gật đầu, nhưng anh không bỏ qua cho đám người Khổng Hằng Xuân, mà lấy châm bạc châm vào bọn họ.

Soạt!

Soạt!

Soạt…

Châm đâm vào cơ thể.

Đám người Khổng Hằng Xuân giật mình, giống như bị điện giật, vô cùng quái gở.

Võ Si Ma Bà nhìn toàn bộ quá trình, để mặc châm bạc của Lâm Chính chui vào cơ thể bọn họ, từ đầu đến cuối không nói câu nào.

“Thần y Lâm! Cậu… Cậu làm gì vậy?”.

“Dừng tay cho tôi!”.

“Chẳng lẽ cậu muốn giết chết chúng tôi? Võ Si Ma Bà đã làm đến mức đó, lẽ nào… cậu vẫn chưa thỏa mãn?”.

Bọn họ tức giận hét lên, khó tin nhìn Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến bọn họ, chỉ chăm chăm dùng châm.

Võ Si Ma Bà lặng lẽ nhìn Lâm Chính hành động, không ra tay ngay mà giống như đang suy nghĩ gì đó.

Người bên cạnh khóc lóc: “Bà Võ Si, bà xem, người này không xem bà ra gì! Bà… có thể nhẫn nhịn được sao?”.

“Có lẽ không phải”, Võ Si Ma Bà lắc đầu, không nói gì nhiều.

Không lâu sau, tất cả đều bị Lâm Chính châm vào người, ai nấy run lẩy bẩy, hoảng hốt bất an.

“Thần y Lâm, cậu đã dùng châm gì với bọn họ?”, Võ Si Ma Bà nghiêm túc hỏi.

“Yên tâm, chỉ là một loại độc dược mạn tính. Chỉ cần định kỳ mỗi tháng đến chỗ tôi nhận thuốc hòa dịu, bọn họ sẽ không sao cả”, Lâm Chính nói.

“Nói vậy là thần y Lâm vẫn không tin tôi?”, Võ Si Ma Bà hỏi.
 
Chương 4465


Chương 4465

“Không đâu bà cụ, tôi không có ý đó, tôi làm vậy chỉ để an toàn cho mình mà thôi. Bà cũng biết số người muốn giết tôi nhiều vô tận, chỉ riêng ở Yên Kinh đã có rất nhiều. Tôi làm thế này cũng là bất đắc dĩ. Hôm nay tôi thả bọn họ đi, sau này bà đột nhiên hối hận thì tôi phải làm sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Võ Si Ma Bà khẽ gật đầu, hiểu được ý của Lâm Chính.

Lâm Chính cũng chỉ muốn có thủ đoạn gì đó ràng buộc bọn họ, nhất là bà ta.

Anh muốn nắm giữ mạng của bọn họ trong tay, chỉ có như vậy thì anh mới được an toàn.

“Cậu cũng không thể đe dọa ép bức những người này cả đời nhỉ? Tôi cũng nói rồi, tôi chỉ làm cho cậu mười năm. Mười năm sau, những người này có thế nào, tôi không quản được. Nhưng nếu cậu thật sự giết bọn họ, không chừng tôi còn phải trả thù cho bọn họ”, Võ Si Ma Bà nói.

“Yên tâm, tôi sẽ không ép bức bọn họ cả đời. Mười năm sau, tôi sẽ giải độc trên người bọn họ”.

“Độc mà tôi châm cho bọn họ đều là dược vật mà tôi đích thân luyện chế. Một khi dược hiệu của chúng bùng phát trong cơ thể thì dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi. Thứ duy nhất có thể cứu sống bọn họ chỉ có thuốc hòa dịu trong tay tôi mà thôi!”.

Lâm Chính thong thả nói.

Những người khác ai nấy đều kinh ngạc.

“Thần y Lâm, cậu… cậu thật độc ác!”, có người nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi chỉ đảm bảo an toàn cho mình mà thôi!”.

Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc.

Võ Si Ma Bà lắc đầu, trước tình huống này, bà ta cũng không làm gì được.

Khổng Hằng Xuân lặng lẽ thở dài, quay đầu nói: “Vì sao bà không thẳng tay giết người này? Với thủ đoạn của bà, giết cậu ta chắc chắn dễ như trở bàn tay!”.

“Cậu ta điên rồi, tôi có thể giết cậu ta, nhưng cậu ta nhất định có thể giết chết các ông trước lúc chết! Tôi không thỏa hiệp thì các người khó mà giữ được tính mạng. Hằng Xuân, đành chịu ấm ức mười năm vậy, ít nhất còn giữ được mạng”.

Khổng Hằng Xuân cúi đầu không nói, đôi mắt mờ đục tràn ngập vẻ đau khổ và không cam tâm.

Chuyện đã đến nước này đã không phải chuyện mà Võ Si Ma Bà có thể khống chế.

“Tôi hi vọng tốt nhất mọi người hãy giữ kín chuyện hôm nay. Những chuyện nên nói thì các người có thể nói, không nên nói thì tuyệt đối đừng tùy tiện tiết lộ ra ngoài, nếu không, tôi không bảo đảm ngày tháng sau này các người có thể thuận lợi lấy được thuốc hòa dịu trong tay tôi hay không đâu. Mỗi tháng tôi sẽ gửi thuốc cho các người một lần, nếu tháng nào các người không nhận được thuốc thì có lẽ là các người khiến tôi không hài lòng ở phương diện nào đó, hi vọng các người tự bảo trọng!”.

Nói xong, Lâm Chính phất tay, lạnh lùng nói: “Các người có thể đi rồi”.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, bàng hoàng hoảng sợ, vội vàng xuống núi.

Khổng Hằng Xuân siết chặt nắm đất, nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lúc này, ông ta chỉ ước băm vằm Lâm Chính ra thành trăm mảnh.

Nhưng Võ Si Ma Bà ở đây, ông ta có thể làm được gì?

“Ông Khổng, chúng ta về thôi”, Giang Nam Tùng lau nước mắt, nói: “Tôi đưa ông đi!”.

Nói xong, ông ta đẩy xe lăn.

“Hội trưởng Giang, ông làm sao vậy? Chảy cả nước mắt nước mũi, lẽ nào ông khuất phục rồi?”, Khổng Hằng Xuân nghiến răng, âm thầm nói.

“Không khuất phục thì làm được gì? Bây giờ chúng ta đã trúng độc của thần y Lâm, mạng cũng nằm trong tay người ta…”.

“Hừ, thế thì chưa chắc, trên đời này người học y nhiều vô số kể, người được gọi là thần y cũng không chỉ một mình tên họ Lâm như cậu ta! Đợi khi nào tôi giải được độc, tôi nhất định sẽ băm vằm thần y Lâm ra!”.
 
Chương 4466


Chương 4466

Khổng Hằng Xuân phẫn nộ nói.

“Giải độc? Ông Khổng… ông có cách sao?”, Giang Nam Tùng vội hỏi.

“Tuyệt thế thần y… tôi biết có một vị! Ông hãy dẫn tôi xuống núi, đi cùng tôi một chuyến. Thần y Lâm này quá ngông cuồng, thật sự nghĩ độc của mình không ai giải được sao?”, Khổng Hằng Xuân bực dọc nói.

Giang Nam Tùng mừng rỡ, lập tức đẩy xe lăn xuống núi.

Chuyện ở trên đỉnh núi Yên Long được Võ Si Ma Bà áp xuống.

Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, một khi truyền ra ngoài chỉ sợ cả Yên Kinh sẽ náo loạn.

Huống hồ, nếu để người khác biết những nhân vật ở cấp bậc như Giang Nam Tùng, Khổng Hằng Xuân đã trúng độc của thần y Lâm, bị thần y Lâm kìm kẹp thì hậu quả không thể tưởng tượng.

Tuy nhiên, Võ Si Ma Bà không thể nào thật sự chạy đến Dương Hoa ở Giang Thành quét rác. Lâm Chính cũng sẽ không làm như vậy.

Nói để Võ Si Ma Bà quét rác chỉ để tuyên bố với mọi người Võ Si Ma Bà có quan hệ với Dương Hoa, khiến những người muốn động vào Dương Hoa phải cân nhắc.

Tại nhà họ Lâm ở Yên Kinh.

Lâm Hạo Thiên dẫn theo những người cấp cao của nhà họ Lâm như Lâm Côn Luân bước nhanh đến đại sảnh.

Lúc này, trong đại sảnh có hai thi thể.

Đó là thi thể của Lâm Cốc và Lâm Phi Anh.

Lâm Cốc mặt đầy khí đen, trên người có nhiều vết bầm, nhìn vô cùng đáng sợ.

Nhưng tình trạng chết Lâm Phi Anh còn thảm hơn, cả người nứt ra, đầu cũng nát. Nếu không phải quần áo vẫn còn hoàn chỉnh, bọn họ cũng không nhận ra ông ta.

Nhìn thi thể của hai người đó, nhiều người buồn nôn che miệng.

Sắc mặt của Lâm Hạo Thiên vô cùng âm trầm.

“Trận chiến sinh tử giữa nhà họ Lâm và thần y Lâm có ba mươi mấy người trong gia tộc đi, kết quả người trở về không ai hoàn chỉnh, người chết người bị thương. Chưởng sự nhà họ Lâm, các chủ nhà họ Lâm chết thảm trên đỉnh núi Yên Long. Chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Lâm chúng ta để đâu?”, vẻ mặt Lâm Hạo Thiên dữ tợn, quát khẽ.

Người nhà họ Lâm ở đại sảnh không dám thở mạnh.

Chuyện lần này là cú sốc quá lớn với nhà họ Lâm.

Không chỉ là thanh danh, mà còn ảnh hưởng đến sự ổn định nội bộ của nhà họ Lâm.

Nhiều người trong gia tộc biết được Lâm Cốc và Lâm Phi Anh chết ở trên núi, ai cũng bàng hoàng bất an, vô cùng sợ thần y Lâm.

“Phó gia chủ!”.

Lúc này, một nhóm người khóc lóc gào thét chạy vào đại sảnh, quỳ trước mặt đám người Lâm Hạo Thiên.

Nhìn lại thì là người thân của Lâm Cốc và Lâm Phi Anh.

Vợ của Lâm Phi Anh dập đầu xuống đất, gào khóc: “Phó gia chủ! Cầu xin ông đòi lại công bằng cho Phi Anh nhà chúng tôi! Phải trả thù cho ông ấy! Ông ấy không thể chết một cách không rõ ràng như vậy được, cầu xin ông phải trả thù cho ông ấy!”.

“Phó gia chủ, ông phải làm chủ cho chúng tôi!”.

“Phó gia chủ…”.

Đại sảnh trở nên ầm ĩ và huyên náo bởi tiếng khóc của bọn họ.
 
Chương 4467


Chương 4467

Tâm trạng của Lâm Hạo Thiên vốn đã rất tệ, đâu thể nhìn nổi cảnh tượng này, lập tức quát lên: “Lôi bọn họ xuống dưới hết cho tôi!”.

“Vâng!”.

Vài người nhà họ Lâm đi tới, kéo người thân của Lâm Cốc và Lâm Phi Anh ra khỏi đại sảnh.

Mọi người đều trầm mặc.

“Phó gia chủ…”, Lâm Côn Luân ở cạnh khẽ gọi.

“Ông thấy thế nào?”, Lâm Hạo Thiên không có cảm xúc gì hỏi.

“Chuyện này chắc chắn không thể bỏ qua như vậy. Lần này nhà họ Lâm chúng ta bị đả kích nặng nề, nếu không lấy lại công bằng, sau này chúng ta còn đặt chân ở Yên Kinh thế nào được? Còn ngẩng đầu trước mặt người khác thế nào được? Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến hiện tại, mà còn ảnh hưởng đến mấy chục năm thậm chí là cả trăm năm sau này!”, Lâm Côn Luân nói.

“Lấy lại công bằng? Hừ, ngay cả Lâm Cốc cũng đã thất bại, ông cảm thấy sự công bằng này có dễ đòi không? Lâm Cốc có phương thuốc bí mật của nhà họ Lâm tăng cường thực lực mới đến đỉnh núi Yên Long tiến hành quyết đấu. Lâm Cốc dùng thuốc bí mật thì cả tôi cũng không phải là đối thủ, thế mà ông ta cũng đã bại rồi, nhà họ Lâm chúng ta còn mấy ai có thể đối phó với thần y Lâm? Chẳng lẽ ông đối phó được?”, Lâm Hạo Thiên lạnh lùng nói.

Lâm Côn Luân hơi thay đổi sắc mặt, sau đó lắc đầu: “Côn Luân hãy còn tự mình biết mình, ngay cả Lâm chưởng sự cũng không phải đối thủ, Côn Luân sao có thể địch lại?”.

“Vậy ông nói xem làm sao lấy lại công bằng?”, Lâm Hạo Thiên lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm.

Lâm Côn Luân im lặng một lúc, bỗng tiến tới mấy bước, nhỏ giọng nói: “Phó gia chủ, tôi nghe lần này không chỉ có nhà họ Lâm chúng ta gặp nạn, mà những nhân vật lớn của các gia tộc khác ở Yên Kinh, thậm chí cả Hội trưởng Giang của Hiệp hội Võ thuật và Kỳ Thánh Khổng Hằng Xuân cũng nếm mùi cay đắng trước thần y Lâm. Chúng ta không đối phó được với thần y Lâm, vì sao không liên kết với bọn họ cùng ra tay?”.

“Hừ, ông nói vậy không phải bằng thừa? Nếu bọn họ có thể đối phó thì bọn họ còn chịu thiệt dưới tay thần y Lâm hay sao?”.

“Phó gia chủ, tôi nghe nói hình như Võ Si Ma Bà xuất hiện rồi!”, Lâm Côn Luân nói.

Lâm Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn ông ta, nói: “Tôi cũng đã nhận được tin nhưng vẫn chưa xác định. Tôi đã phái người đi điều tra, song tôi nghĩ bà lão yêu quái đó chắc sẽ xuất hiện. Dù sao Khổng Hằng Xuân và người chồng đã mất của bà ta có quan hệ không tệ, bà ta ít nhiều cũng sẽ quan tâm đến Khổng Hằng Xuân”.

“Lần này chuyện ở đỉnh núi Yên Long không lan truyền rộng khắp hình như cũng là nhờ Võ Si Ma Bà đích thân trấn áp chuyện này. Phó gia chủ, nếu Võ Si Ma Bà cũng can dự, chuyện này đương nhiên không đơn giản. Theo tôi thấy, chúng ta cứ đến nói chuyện với Kỳ Thánh Khổng Hằng Xuân và Giang Nam Tùng, dò hỏi ý của bọn họ. Bọn họ là người có thân phận gì, chịu thiệt nhiều như vậy chắc chắn bọn họ sẽ không cam tâm! Nếu bọn họ cũng định trả thù thần y Lâm, đôi bên liên thủ với nhau chẳng phải sẽ làm chơi ăn thật? Nếu bọn họ không dám trả thù thần y Lâm, vậy… chúng ta chỉ có thể đi bước nào tính bước đó”, Lâm Côn Luân nói.

Lâm Hạo Thiên gật đầu, nói: “Được, cứ làm theo lời ông. Ông đích thân đi một chuyến đi, chuẩn bị hai món quà lớn đến Hiệp hội Võ thuật dạo một vòng, sau đó lại đến thăm hỏi Khổng Kỳ Thánh! Thái độ phải thành khẩn!”.

“Vâng, phó gia chủ!”.

Lâm Côn Luân chắp tay, chuẩn bị đi làm.

Đúng lúc này, một người nhà họ Lâm vội vã chạy tới.

“Phó gia chủ, đã có báo cáo kiểm tra thi thể của hai người họ rồi”, người nhà họ Lâm nói.

“Báo cáo kiểm tra thi thể?”, Lâm Côn Luân khựng lại.
 
Chương 4468


Chương 4468

“Tôi thấy cái chết của Lâm Cốc hơi kỳ lạ, nên đã sai người đi làm kiểm tra thi thể cho ông ta”, Lâm Hạo Thiên nói.

“Kỳ lạ? Phó gia chủ, ý ông là… độc trên người ông ta?”.

“Đúng!”.

“Đó là độc của thần y Lâm nhỉ? Có gì kỳ lạ?”, Lâm Côn Luân khó hiểu hỏi.

Lâm Hạo Thiên nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Độc của thần y Lâm tôi không biết, nhưng tôi nghĩ loại độc này… hơi giống với độc của nhà họ Lâm!”.

“Cái gì?”.

Lâm Côn Luân ngạc nhiên.

Lâm Hạo Thiên không nói gì, lấy báo cáo kiểm tra thi thể xem qua.

Một lúc sau, ông ta đặt báo cáo xuống, hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.

“Phó gia chủ… đây…”, Lâm Côn Luân khó hiểu, mở miệng định nói gì đó, Lâm Hạo Thiên đã đưa báo cáo sang.

Lâm Côn Luân xem qua, sắc mặt lập tức trắng bệch, lùi về sau mấy bước.

“Chuyện này không thể nào… Độc mà Lâm chưởng sự trúng… là loại độc bí mật của nhà họ Lâm? Chuyện này… sao có thể? Tuyệt đối không thể nào!”, Lâm Côn Luân hơi suy sụp, đột nhiên ông ta như nhớ tới gì đó, vội hỏi Lâm Hạo Thiên: “Phó gia chủ, có phải lần trước thần y Lâm xông vào cấm địa nhà họ Lâm đã trộm được độc thuật bí mật này không?”.

“Cấm địa của nhà họ Lâm chưa bao giờ cất giữ loại độc thuật này, thần y Lâm không thể nào có được!”.

“Vậy… sao cậu ta biết độc này?”.

Lâm Hạo Thiên không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Côn Luân.

Lâm Côn Luân kinh ngạc, đột nhiên tim nhảy vọt đến tận cổ họng.

“Phó gia chủ, ông… ông đừng nói là ông nghĩ nhà họ Lâm chúng ta… có kẻ phản bội, cấu kết với thần y Lâm?”, Lâm Côn Luân nói.

“Không phải không có khả năng”, Lâm Hạo Thiên nói.

“Vậy đó có thể là ai?”.

Lâm Côn Luân vội hỏi.

Đúng lúc đó, một người nhà họ Lâm lại vội vã chạy vào đại sảnh.

“Phó gia chủ, không hay rồi, không hay rồi!”, người đó vừa thở vừa la, giọng vô cùng gấp gáp.

“Xảy ra chuyện gì mà gấp gáp như vậy? Bình tĩnh lại cho tôi, trời không sập được đâu!”, Lâm Côn Luân quát.

Người đó run rẩy há hốc miệng, không dám nói.

“Xảy ra chuyện gì?”, Lâm Hạo Thiên nghiêm túc hỏi.

Người nhà họ Lâm đó mới hoảng loạn nói: “Thần… Thần y Lâm… đến rồi!”.

“Cái gì?”.

Mọi người biến sắc.

Không ai ngờ sau khi chuyện ở đỉnh núi Yên Long xảy ra, thần y Lâm vẫn dám đến nhà họ Lâm!

Nhất thời nhà họ Lâm náo động.

Các chấp sự và trưởng bối, lãnh đạo cấp cao, thành viên cốt cán của các đường đều tập hợp ở phòng khách.
 
Chương 4469


Chương 4469

Lâm Hạo Thiên cũng dẫn đám người Lâm Côn Luân đến phòng hội nghị ngay lập tức.

Lúc này, Lâm Chính đang ngồi ở ghế chính trong phòng hội nghị uống trà.

Đây là vị trí bình thường chỉ có gia chủ nhà họ Lâm mới có thể ngồi, ngay cả Lâm Hạo Thiên cũng không có tư cách.

Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao đứng hai bên trái phải của anh, lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Lâm đi vào.

Người nhà họ Lâm vô cùng phẫn nộ, lập tức có người lên tiếng, giận dữ quát: “Thần y Lâm, đó là vị trí của gia chủ nhà họ Lâm, mời cậu đứng dậy mau, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”.

“Ồ?”.

Lâm Chính đặt tách trà xuống, thản nhiên nhìn người đó: “Ông định không khách sáo với tôi thế nào?”.

“Cậu… Khốn nạn! Cậu xem thường nhà họ Lâm chúng tôi sao?”, người đó tức giận quát, lập tức xông tới định tóm lấy Lâm Chính.

Rầm!

Nhưng ông ta vừa mới đến gần, Băng Thượng Quân đã đạp lên bụng ông ta.

Người đó lập tức bay ra xa, đập mạnh vào tường, lăn xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.

“Hả?”.

Mọi người ở đó đều biến sắc.

“Thần y Lâm! Cậu ức hiếp người quá đáng!”.

“Ra tay!”.

“Bắt cậu ta lại!”.

“Bắt cậu ta lại!”.

“Trả thù cho những người bị thương hi sinh trên núi Yên Long!”.

Người nhà họ Lâm nổi giận, ai nấy gào lên, định xông tới.

Đây là nhà họ Lâm, bọn họ không có gì phải sợ.

Huống hồ, đây còn là kẻ thù của bọn họ!

Nhưng khi bọn họ vừa có động tác, Lâm Hạo Thiên lập tức ngăn lại.

“Dừng lại hết cho tôi!”.

Bọn họ dừng bước, đồng loạt hô gọi.

“Phó gia chủ!”.

“Phó gia chủ!”.

“Phó gia chủ!”.



Giọng hô xen lẫn nhau vang lên.

Lâm Chính hờ hững nhìn Lâm Hạo Thiên đang tới gần, ung dung uống trà.

Lâm Hạo Thiên quan sát xung quanh một lượt, nói: “Thần y Lâm, cậu có biết bây giờ cậu đang ngồi ở vị trí dành cho ai không?”.

“Không có hứng thú được biết”.

“Thần y Lâm, tôi không so đo chuyện này với cậu. Nói đi, cậu đến nhà họ Lâm làm gì?”, Lâm Hạo Thiên không biểu lộ cảm xúc, nói.

Ông ta biết Băng Thượng Quân, biết người này là thiên kiêu, thực lực phi phàm, không dễ chọc vào, nhưng ông lão đứng bên phải Lâm Chính khiến ông ta cảm thấy không yên tâm.
 
Chương 4470


Chương 4470

Ông ta nhận được tin, nói rằng bên cạnh Lâm Chính có một người đeo mặt nạ bản lĩnh cao cường.

Có lẽ chính là người này.

Nếu vậy thì đúng là không thể ra tay.

“Tôi nghe nói nhà họ Lâm các người đã đem thi thể của Lâm Cốc về, đúng không?”, Lâm Chính hỏi.

“Sao? Thần y Lâm giết người của gia tộc tôi chưa đủ, còn không cho chúng tôi mang thi thể người trong gia tộc về?”, Lâm Hạo Thiên cất tiếng hỏi.

“Đương nhiên có thể, nhưng Lâm Cốc đã thua tôi, trận quyết đấu giữa tôi và ông ta là tôi đã thắng”.

“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn nói gì? Muốn tôi chúc mừng cậu hay sao?”, Lâm Hạo Thiên lạnh lùng hỏi, nắm đấm đã âm thầm siết chặt. Nếu không phải ông ta vẫn còn lý trí, ông ta thật sự muốn băm vằm người này ra.

Lâm Chính tỏ ra vô cùng đắc ý.

Anh bình tĩnh nói: “Chúc mừng thì không cần, lần này tôi đến là muốn nhắc nhở ông, gửi lời cảnh cáo đến nhà họ Lâm các người”.

“Cảnh cáo?”, Lâm Hạo Thiên nghiêm nghị nói.

“Tôi hi vọng thời gian tới nhà họ Lâm các người hãy thành thật một chút, đừng có giật giây các thế lực khác đối phó tôi nữa. Nếu các người muốn giết tôi, tôi hoan nghênh các người bất cứ lúc nào, dù tôi ở Giang Thành hay ở đâu khác. Đương nhiên mối thù này đã kết, sau này chưa chắc các người chủ động ra tay, mà cũng có thể là tôi sẽ chủ động ra tay. Cuộc chiến tranh này đã mở màn, các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”, Lâm Chính bình thản nói.

Người nhà họ Lâm nghe vậy đều biến sắc.

“Cái gì? Thần y Lâm, cậu đang tuyên chiến với chúng tôi sao?”, Lâm Hạo Thiên nheo mắt hỏi.

“Phải”.

“Ha ha, tuyên chiến với nhà họ Lâm chúng tôi? Thần y Lâm, cậu có tư cách đó sao? Nhà họ Lâm mà cậu nhìn thấy không phải nhà họ Lâm chân chính, nếu thật sự tranh đấu, tôi lo rằng cậu sẽ thua rất thê thảm”, Lâm Hạo Thiên cười nhạt nói.

“Sau này sẽ thua như thế nào tôi không biết, ít nhất lần này tôi đã thắng”, Lâm Chính nói.

Lâm Hạo Thiên im lặng không đáp.

Lâm Chính đứng dậy, đi về phía cửa phòng hội nghị.

Nhà họ Lâm không ai dám ngăn cản.

Đợi đến khi ra khỏi cửa, Lâm Chính dừng bước, nghiêng đầu nói: “Lâm Hạo Thiên, nhà họ Lâm các người xúi giục Thương Minh và đại hội đối phó tôi, tôi đã giết Lâm Cốc và Lâm Phi Anh của nhà họ Lâm. Nếu lần sau còn làm ra chuyện xấu xa bỉ ổi, yên tâm, tôi sẽ không giết ông, mà tôi sẽ giết hết toàn bộ nhà họ Lâm!”.

Nói xong, Lâm Chính quay người rời đi.

“Cậu…”.

“Thần y Lâm, cậu ngông cuồng quá rồi!”.

“Khốn kiếp!”.

Người nhà họ Lâm tức giận.

Lâm Hạo Thiên sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi.

“Phó gia chủ, ra tay đi! Bây giờ diệt trừ tên họ Lâm đó, khiến cậu ta chết không toàn thây!”.

“Không băm vằm cậu ta ra làm nghìn mảnh, sao chúng ta có thể nuốt trôi cơn giận này?”.

“Tuyệt đối không thể bỏ qua cho cậu ta! Phó gia chủ, ra tay đi!”.
 
Chương 4441


Chương 4441

Bọn họ còn tưởng mình nghe lầm.

“Tên đó… nói cái gì?”.

“Tôi… Tôi không nghe lầm đấy chứ?”.

“Cậu ta lại… nói lời như vậy với ông cụ Khổng?”.

“Tên ngốc đó… đầu óc có vấn đề rồi à?”.

Người xung quanh ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đầu óc ai nấy kêu ong ong.

“Điên rồi! Thần y Lâm chắc là điên rồi!”, một người nhà họ Lâm hét lớn tiếng, chỉ vào Lâm Chính cười lớn.

“Cậu ta có điên không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cậu ta sắp chết rồi!”, Lâm Phi Anh híp mắt cười.

“Ở Yên Kinh này, ai dám đối đầu với cụ Khổng Hằng Xuân? Thần y Lâm chưa sống ở Yên Kinh bao giờ, không biết nơi này thâm sâu khó dò che giấu biết bao chân long. Cậu ta nói ra lời như vậy? Ha, có khác nào muốn chết?”, Giang Nam Tùng cười nhạt, nghiêng đầu nói: “Phó hội trưởng Ngô, ông còn hi vọng người này thay chúng ta đi dạy dỗ đám hề ở ngoài đó? Bây giờ ông nhìn đi, chuyện này có nực cười không? Có nực cười không? Ha ha ha ha…”.

Ngô Khai Sầu sắc mặt khó coi, âm thầm nghiến răng.

Lâm Chính nói một câu làm mọi người kinh ngạc, Khổng Hằng Xuân thì nổi giận quát lên: “Thằng nhóc, cậu to gan lắm! Dám cãi lời tôi? Cậu biết tôi là ai không?”.

“Ông là ai tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết bây giờ tôi và người này đang quyết đấu sinh tử, không phải ông ta chết thì là tôi chết. Giữa tôi và ông ta phải có một người chết thì trận đấu mới kết thúc. Trước khi trận đấu kết thúc, bất cứ ai nói gì với tôi, làm gì với tôi, tôi đều không quan tâm!”.

Nói xong, Lâm Chính dùng châm độc đâm vào người Lâm Cốc.

“Không!”.

Lâm Phi Anh gào lên thảm thiết.

“Lâm chưởng sự!”.

Người nhà họ Lâm cũng đua nhau gào lên.

Ai nấy kinh hãi.

Trên đỉnh núi Yên Long rộ lên xôn xao.

Không ai dám tin Lâm Chính lại dám giết người ngay trước mặt Khổng Kỳ Thánh…

Lương Huyền Mi, Hạ Quốc Hải, Hạ Thu Ân, Phương Hồng và nhiều người khác trợn tròn mắt.

Băng Thượng Quân như bị sét đánh, vô cùng chấn động.

“Cậu Lâm đúng là không chịu ràng buộc, tự đi con đường của riêng mình”, Chiêm Nhất Đao không hề sợ hãi, vuốt râu cười nói.

Lâm Cốc bị trúng châm độc lập tức co giật, đôi mắt trở nên ảm đạm, miệng tràn máu màu đỏ sẫm.

“Ông có biết đây là độc gì không?”.

Lâm Chính đi đến gần, cất tiếng hỏi.

“Là… độc… gì?”, giọng nói Lâm Cốc run rẩy, yếu ớt hỏi.

“Hào Độc!”.

“Hào? Độc…”, Lâm Cốc mở to mắt, hai tay đưa tới người Lâm Chính, muốn níu lấy anh, nhưng không còn nhiều sức lực.

“Không… Không thể nào… Hào Độc… là loại độc bí mật… của nhà họ Lâm… Trừ gia chủ và vài thành viên cốt cán ra… không ai biết được độc đó… Ngay cả tôi cũng không biết… Sao cậu lại biết cách sử dụng Hào Độc? Không… Không thể nào”.
 
Chương 4442


Chương 4442

“Chẳng lẽ là… cấm địa?”.

“Không… trong cấm địa không có ghi chép về Hào Độc…”.

“Thần y Lâm… Sao… cậu lại biết Hào Độc? Sao cậu biết?”.

Lâm Cốc gào lên, giống như phát điên.

Lâm Chính hờ hững nhìn ông ta, im lặng khoảng năm sáu giây, sau đó mới bình thản nói: “Lý do rất đơn giản, vì tôi xuất thân từ nhà họ Lâm”.

Nghe được câu nói đó, cả người Lâm Cốc giống như mất đi linh hồn, miệng há to, ngây ngốc nhìn Lâm Chính.

Ông ta gian nan đưa tay chỉ vào Lâm Chính, run lẩy bẩy, còn định nói gì đó.

Nhưng… lúc này ông ta đã không thể nói ra được nửa chữ.

Độc lực của Hào Độc giống như dòng điện lan ra khắp người ông ta, phá hoại tất cả bộ phận trong người ông ta.

Đây là một loại kịch độc không thể xoay chuyển.

Người trúng độc đến thần tiên cũng khó cứu.

Dù y thuật của nhà họ Lâm cao siêu cũng không thể cứu sống người trúng độc này.

Cuối cùng, trước sự bình tĩnh quan sát của Lâm Chính, Lâm Cốc không cam tâm ngã xuống đất, hoàn toàn không còn hơi thở.

Đỉnh núi Yên Long tràn ngập yên tĩnh.

Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh đó, ai nấy đều hoang mang, đầu óc trống rỗng, không thể tiếp nhận.

Không ai nói được tiếng nào.

Không ai làm được bất cứ hành động nào.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới chậm rãi quay người lại, nói với Giang Nam Tùng: “Hội trưởng Giang, Lâm Cốc đã chết, ông có thể tuyên bố người chiến thắng trận quyết đấu này là ai rồi!”.

Giang Nam Tùng bừng tỉnh, sững sờ nhìn Lâm Chính. Ông ta không phải là kẻ ngốc. Tình hình này còn tuyên bố cái dắm à? Ông ta quay qua nhìn Khổng Kỳ Thánh.

Nhưng lúc này Khổng Kỳ Thánh không còn nổi giận nữa. Ông ta đột nhiên trở nên bình tĩnh, nhìn chăm chăm Lâm Chính giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tư thế đó khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi. Rất nhiều người thầm cầu nguyện cho Lâm Chính. Vì anh đã đắc tội với một đại Phật khủng khiếp như vậy cơ mà. Lâm Chính của lúc này có khác gì một kẻ đã chết đâu.

“Ông Khổng bớt giận. Cậu Lâm còn trẻ, chưa hiểu sự đời mới có hành động lỗ mãng như vậy. Mong ông cho cậu ấy một cơ hội”, Phương Hồng không dám do dự, lao lên cúi mình nói với Khổng Hằng Xuân.

Thế nhưng Khổng Hằng Xuân chỉ thản nhiên đáp lại: “Phương Hồng, ông đứng qua một bên. Chuyện này không có liên quan gì tới ông hết”.

“Ông Khổng”, Phương Hồng lắp bắp.

“Sao thế Phương Hồng? Gia đình ông định rời khỏi Yên Kinh hay sao? Muốn tới nơi khác sống à?”, Khổng Hằng Xuân đột nhiên nói.

Một câu nói vô cùng đơn giản thôi nhưng khiến cho Phương Hồng phải tái mặt. Đó là sự uy hiếp trắng trợn mà.

Rời khỏi Yên Kinh còn sống được sao? E rằng đến mạng còn chẳng giữ được nữa là…Phương Hồng biết rất rõ về Khổng Hằng Xuân. Người này mà tức lên thì chẳng ai cản nổi.

“Điều này…”, Phương Hồng không biết phải nói gì.
 
Chương 4443


Chương 4443

Hạ Quốc Hải cũng vội bước tới cầu xin. Nhưng kết quả vẫn chẳng khá khẩm hơn. Khổng Hằng Xuân của lúc này đã không còn nghe ai nữa rồi.

Ông ta đã nổi giận. Dù ông ta không thể hiện ra ngoài.

Khổng Hằng Xuân bảo người khác đẩy xe lăn tới chỗ Lâm Chính. Lâm Chính lẳng lặng nhìn.

Khổng Hằng Xuân lạnh lùng lên tiếng: “Nhóc! Cậu có biết Lâm Cốc là người thế nào đối với tôi không?”

“Không biết”, Lâm Chính lắc đầu.

“Là ân nhân của tôi – ân nhân cứu mạng”.

“Vậy à”.

“Ba năm trước, tôi mắc bệnh kỳ lạ, chẳng sống được bao lâu. Tôi đã đi khắp nơi tìm danh y nhưng không ai cứu được. Khi tôi sắp rơi vào tuyệt vọng thì Lâm Cốc xuất hiện, kéo tôi về tử Quỷ Môn Quan. Cậu có biết, nếu ba năm trước tôi chết thì sẽ có hậu quả gì không?”

“Ông chết rồi mà con quan tâm tới hậu quả gì chứ?”

“Đương nhiên là quan tâm. Nếu ba năm trước tôi mà chết thì toàn bộ người thân, bạn bè của tôi đều bị chết thảm. Không còn một ai có thể sống sót. Tôi mà chết thì gia tộc sẽ bị tuyệt diệt. Cậu hiểu chứ?”, Khổng Hằng Xuân lạnh lùng nói.

“Ồ? Nghiêm trọng như vậy cơ à?”, Lâm Chính khá bất ngờ.

“Vì vậy cậu không chỉ giết người cứu mạng tôi mà còn là giết người cứu mạng cả gia tộc của tôi. Cậu nói xem…tôi phải đối xử với cậu như thế nào đây?”, Khổng Hằng Xuân quát lớn.

“Vậy ông định thế nào?”

“Tôi là người thẳng thắn, nợ thì phải trả. Cậu giết ân nhân của tôi thì giờ tôi sẽ lấy cậu để tế ông ấy. Chắc không thành vấn đề chứ?”, Khổng Hằng Xuân hừ giọng.

“Đương nhiên đối với ông không thành vấn đề, nhưng đối với vãn bối mà nói thì không công bằng. Tôi chỉ hoàn thành một màn quyết đấu, tôi đấu vì mạng sống của mình. Chỉ vậy thôi, lẽ nào tôi lại sai sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đó là chuyện của cậu. Người trẻ, giờ tôi chỉ nói một lần thôi. Nếu cậu không chịu tự kết liễu tại đây thì tôi sẽ không động đến bạn bè, người thân của cậu. Nếu như cậu vẫn cứng đầu muốn chống đối lại tôi thì cậu không chỉ không giữ được mạng mình mà tất cả những người bên cạnh cậu cũng sẽ sống không bằng chết. Đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho cậu. Và cũng chỉ nói duy nhất một lần. Cậu suy nghĩ cho kỹ”.

Nói xong ông ta quay người rời đi. Lâm Chính dửng dưng nhìn ông ta: “Ông lại uy hiếp tôi đấy à?”

“Tôi cảm thấy tôi có tư cách làm như thế”, Khổng Hằng Xuân nói giọng khàn khàn.

“Xem ra chúng ta không còn gì để nói nữa rồi”

“Xem ra tôi đã phí lời rồi”, Khổng Hằng Xuân lắc đầu, tiếp tục di chuyển xuống núi.

Có người chạy tới, đẩy xe cho ông ta. Đúng lúc này, có hai người bước ra đi về phía Lâm Chính.

Hai người mặc trang phục đời Đường, khí tức phát ra vô cùng hùng hậu. Họ kẹp Lâm Chính ở giữa. Rõ ràng là những người bên cạnh Khổng Hằng Xuân toàn là cao thủ.

Ông ta đã quyết định ra tay thì sẽ không do dự. Hơn nữa không chỉ có vậy, họ cũng bắt đầu điều tra những người ở quanh anh. Bao gồm toàn bộ bạn bè người thân. Khổng Hằng Xuân mà đã báo thù thì không thể nào chỉ báo thù một người.

“Hai vị này, có lẽ chính là thuộc hạ của ông Khổng nhỉ?”, có người hỏi nhỏ.

“Họ mà ra tay thì sao thần y Lâm có thể sống được chứ?”

“Đúng vậy”.

Nhưng cũng có người tò mò hỏi: “Các vị, ông Khổng phá vỡ quy tắc võ đạo, ông ta…không sợ người của giới võ đạo lên tiếng sao?”
 
Chương 4444


Chương 4444

“Ngậm miêng lại. Sao lại ngốc thế chứ? Ông thì hiểu cái gì. Người đã đạt tới trình độ như ông Khổng thì giới võ đạo là cái thá gì?”, có người bật lại.

Khổng Hằng Xuân ra tay thì không khác gì giáng đòn tử hình xuống Lâm Chính. Đám đông nhìn chăm chăm, chờ đợi hai cao thủ tuyệt đỉnh giết chết anh.

Đúng lúc này có tiếng kêu vang lên. Mọi người quay qua nhìn. Họ thấy Khổng Hằng Xuân đột nhiên dừng lại.

Có người đang chặn đường của ông ta. Hai người đó chính là Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao.

“Cái gì?”, đám đông trố tròn mắt.

Lâm Chính lên tiếng: “Ông Khổng, tôi không hề nói là ông có thể đi mà”.

Chươn 2085: Ông không sợ tôi sao?

Lần này thì cả đỉnh Yên Long kinh động. Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đều là người của Lâm Chính. Có ai mà không biết chứ. Thế nhưng lúc này bọn họ…định làm gì vậy? Cậu nói của thần y Lâm…là có ý gì?”

“Thần y Lâm, cậu định làm gì?”, Lâm Phi Anh lập tức bước ra, tức giận quát.

“Khốn khiếp! Thần y Lâm, lẽ nào cậu định ra tay với ông Khổng? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động vào ông ấy thì cả Yên Kinh này, không, cả nước này sẽ không tha cho cậu đâu”, Giang Nam Tùng cũng tức giận chửi Lâm Chính.

“Thần y Lâm, cậu đừng quá đáng quá”.

“Ông Khổng là người mà cậu muốn động là động được đấy à?”

“Cậu có biết ông ấy là ai không. Cậu muốn cả nhà cậu xuống địa ngục hay gì?”

“Cậu có biết cậu đang làm gì không? Dựa vào cái gì mà cậu đòi đấu với ông Khổng?”

“Đúng là đồ không biết trời cao đất dày”.

“Cũng không tự xem mình là ai”, tất cả những người có mặt đều chỉ trích anh. Họ cảm thấy không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

“Thần y Lâm! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động tới một ngón tay của ông cụ thôi thì tôi sẽ chém cậu luôn”, một người đàn ông trung niên để râu hình chữ bát bước ra, tức giận nói.

Những người phía sau ông ta bước tới, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Chỉ thấy người đàn ông trung niên ra lệnh, thế là tất cả lao lên. Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nhìn đối phương: “Ông và ông Khổng có mối quan hệ như thế nào?”

“Không thế nào! Có khi ông Khổng còn không biết cả tôi. Nhưng tôi vô cùng tôn kính ông ấy, không chấp nhận được sự bá đạo của cậu. Sao? Cậu có ý kiến gì à?”, người đàn ông trung niên hừ giọng.

Lâm Chính gật đầu: “Tôi thấy chẳng qua là ông muốn nịnh bợ ông Khổng để tạo mối quan hệ mà thôi. Đúng không?”

Người đàn ông khẽ tái mặt, lập tức phủ nhận: “Cậu đừng ăn nói linh tin. Tôi chỉ đơn giản là tôn sùng ông ấy nên mới làm như vậy”.

Dù ông ta không chịu thừa nhận nhưng Lâm Chính nói đúng. Không chỉ có người đàn ông này mà rất nhiều người đều có ý tứ giống ông ta.

Lâm Chính không thể chấp nhận việc anh trở thành công cụ của bọn họ được. Anh nhìn chăm chăm người đàn ông, một lúc sau sải bước đi tới.

Người đàn ông tái mặt. Hai người cao thủ của Khổng Hằng Xuân đang áp sát Lâm Chính cũng phải chau mày, định ngăn anh lại.

Đúng lúc này.

Vụt! Lâm Chính đột nhiên lao đi như một cơn gió tới chỗ người đàn ông trung niên.

“Hả?”, người đàn ông nín thở, vội vàng lùi lại nhưng không kịp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom