Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4690: C4690: Chương 4690


“Các người làm gì vậy? Mau thả tôi ra!”.

“Dừng tay lại! Mau! Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát!”.

Người của chi thứ ba nhà họ Lương la hét giãy giụa.

Nhưng bọn họ không chống lại được những người áo đen này, chẳng mấy chốc đã bị chế ngự.

“Lý nào lại vậy? Rốt cuộc là ai phái các người tới? Tôi nhất định phải cho hắn biết tay!”.

Lương Vệ Quốc tức điên lên, chòm râu trắng cũng run lên vì giận.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, một người áo đen đã giơ luôn tay lên tát cho ông ta một cái.

Thương cho ông lão bị tát cho đầu óc quay cuồng, suýt nữa lăn ra ngất xỉu.

“Lão già khốn kiếp! Ông tưởng chúng tôi do mấy kẻ tép riu phái tới sao? Tôi nói cho ông biết, là ông cụ Thư bảo chúng tôi đến “mời” các ông qua đó! Sao nào? Ông muốn cho ông cụ Thư biết tay hả?”, người áo đen kia lạnh lùng hừ một tiếng.


“Ông cụ Thư? Ông cụ Thư nào?”.

“Già lẩm cẩm rồi hả? Yên Kinh có mấy ông cụ Thư chứ?”.

“Lẽ nào là…”

Khuôn mặt già nua của Lương Vệ Quốc trở nên trắng bệch, dường như ông ta nghĩ tới nhân vật đáng sợ nào đó, lập tức im bặt.

“Ngoan ngoãn cho tôi nhờ! Đưa đi!”.

Người áo đen kêu lên, cả đám người nhà họ Lương lần lượt lên xe, bị đưa tới trước linh đường nhà họ Cổ.

Người nhà họ Lương run lẩy bẩy.

Tuy nhiều người không biết nguyên do, nhưng nhìn thấy ông cụ Thư ngồi trên linh đường, thì bọn họ lập tức biết mình không thể phản kháng được.

“Ai là Lương Huyền Mi?”.


Ông cụ Thư bình thản lên tiếng.

Lương Huyền Mi được đỡ tới.

Vết thương của cô ta vẫn chưa lành, băng bó khắp nơi, nhìn có vẻ rất đáng thương.

Ông cụ Thư nhíu mày nói: “Cô bị làm sao vậy?”.

“Sao ông lại hỏi một câu vô vị như vậy? Tôi bị thế nào, chẳng phải cháu ông biết rất rõ sao?”, Lương Huyền Mi bình tĩnh đáp.

Ông cụ Thư nghe thấy thế liền ngoảnh sang nhìn Thư Thái ở bên cạnh.

Thư Thái khẽ biến sắc, thầm kêu không ổn, hắn biết mình không biện hộ được, liền cắn răng quát: “Lương Huyền Mi, cô có ý gì hả? Ý cô là vết thương của cô do tôi gây ra sao? Cô… cô đừng có nói hươu nói vượn!”.

Lương Huyền Mi không nói gì.

Nhưng ông cụ Thư không phải là đồ ngốc, nhìn Thư Thái có chút luống cuống tức giận, ông ta cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ bình thản nói: “Cô bé, nghe nói cô có mối quan hệ rất thân thiết với thần y Lâm, có đúng thế không?”.

“Nếu ông muốn đối phó với thần y Lâm, thì đừng nhiều lời với tôi. Tôi sẽ không nói với ông nửa chữ về anh ấy”, Lương Huyền Mi hừ mũi đáp.

“Hừ, cô bé này thú vị đấy!”.

Ông cụ Thư bật cười, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: “Cô bé, cô cứng miệng cũng vô ích thôi, lần này thần y Lâm làm hơi quá tay rồi! Nếu không vì cậu ta thì Cổ Sam cũng sẽ không chết! Tuy người không phải do cậu ta giết nhưng cậu ta có liên quan! Tôi gọi cô đến đây không phải muốn lợi dụng cô để đối phó với tên họ Lâm kia, mà là muốn cô khuyên nhủ cậu ta, để cậu ta dập đầu ba cái trước linh đường của ân sư Cổ Sam của cháu trai tôi. Nếu cậu ta chịu cúi đầu, thì chuyện này coi như bỏ qua, dù sao người cũng đã chết, tôi cũng không muốn vấy thêm máu tươi. Nhưng nếu cậu ta ngang bướng, không chịu cho người nhà họ Cổ một câu trả lời, không chịu nể mặt nhà họ Thư tôi, thì cô bé… cô đừng trách tôi ỷ lớn hiếp nhỏ”.
 
Chương 4691: C4691: Chương 4691


Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Lương Huyền Mi liền trở nên trắng bệch.

Có lẽ ông cụ Thư đã có ý định này.

Từ lâu cô ta đã nghe nói đến thế lực của nhà họ Thư.

Hơn nữa, gần đây cô ta cũng nghe Lương Vệ Quốc nói dạo này nhà họ Thư đang phất lên.

Nếu quả thực đối đầu với gia tộc như vậy, mà Lâm Chính còn ở Yên Kinh, thì anh không chết cũng bị lột một lớp da…

“Tôi nói trước rồi đấy, lát nữa cậu ta đến, các cô hãy tự khuyên cậu ta, đừng nói là tôi vô lý!”.

Ông cụ Thư hừ mũi nói, rồi vung tay lên, uống một ngụm trà.

Người nhà họ Lương đều hoảng sợ.

Đúng lúc này, ở cửa bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.


Sau đó Lâm Chính xách một túi thuốc nhanh chân bước vào linh đường.

Sắc mặt của anh rất khó coi.

Anh chỉ ra ngoài bốc chút thuốc cho Lương Huyền Mi, lúc trở về thì cả nhà họ Lương đã bị đưa đi.

Chuyện quái gì không biết nữa!

Người ngoài đều biết chi thứ ba nhà họ Lương có chút quan hệ với thần y Lâm, tại sao những người này vẫn còn to gan lớn mật động đến bọn họ chứ?

Không coi thần y Lâm ra gì sao?

“Thần y Lâm!”.

“Thần y Lâm đến rồi!”.


“Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!”.

Người nhà họ Lương như nhìn thấy cứu tinh, mừng rỡ kêu lên.

“Là ai bắt bọn họ đến đây?”.

Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Tôi!”.

Ông cụ Thư đặt chén trà xuống, bình tĩnh đáp.

“Ông là ai?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Hỗn xược! Họ Lâm kia, anh thật to gan! Gặp ông nội tôi mà còn dám ăn nói với giọng điệu đó? Anh không muốn sống rời khỏi Yên Kinh sao?”, Thư Thái nổi giận, lập tức đứng ra chỉ tay vào mũi Lâm Chính quát mắng.

Dường như lúc này Lâm Chính mới chú ý tới Thư Thái, ánh mắt anh bỗng trầm xuống: “Là anh hả? Chẳng phải tôi bảo anh trong vòng 10 ngày phải cho tôi câu trả lời sao? Nếu không tôi sẽ tìm đến tận nhà họ Thư! 10 ngày còn chưa hết mà anh đã nóng lòng thế à? Nhưng cách làm này của anh, tôi không thích lắm!”.

“Không thích cũng phải chịu! Họ Lâm kia, chẳng phải anh muốn câu trả lời sao? Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, tôi chẳng có câu trả lời nào cả. Còn anh phải giải thích về cái chết của cô giáo tôi, nếu không nhà họ Thư chúng tôi tuyệt đối không tha cho anh”, Thư Thái cười khẩy nói.

“Vậy các anh định làm gì tôi nào?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc, hỏi vặn lại.
 
Chương 4692: C4692: Chương 4692


“Anh…”, Thư Thái vội ngoảnh lại: “Ông nội, ông thấy đấy, tên này vô cùng vênh váo ngông cuồng! Chúng ta đừng khách sáo với anh ta làm gì cả, cứ cho anh ta nếm mùi lợi hại của nhà họ Thư đi!”.

“Gấp cái gì chứ?”.

Ông cụ Thư không chút nóng vội, chỉ liếc mắt nhìn Lương Huyền Mi.

Lương Huyền Mi vốn định lên tiếng, nhưng cô ta hiểu tính của Lâm Chính, anh chắc chắn sẽ không dập đầu, nên cô ta lựa chọn im lặng.

“Xem ra cô không định nói rồi, thôi được, để tôi nói thẳng. Họ Lâm kia, cậu lăn lại đây, dập đầu ba cái trước bàn thờ ân sư của cháu tôi, dập đầu xong thì cậu có thể đưa bọn họ đi, nghe rõ chưa?”, ông cụ Thư bình thản nói.

“Không dập đầu thì sao?”, Lâm Chính nói.

Anh vừa dứt lời.

Vèo vèo vèo…

Mười mấy người áo đen từ bốn phương tám hướng xông tới, chĩa những khẩu súng đen ngòm về phía Lâm Chính.


Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Nhưng Lâm Chính lại bật cười: “Ông đang đùa sao? Máy bay ném bom cũng không làm gì được tôi, ông dùng mấy món đồ chơi này chẳng phải là đang đùa giỡn với tôi sao?”.

“Máy bay ném bom?”.

Ông cụ Thư có chút không hiểu, nhưng ông ta cũng biết thần y Lâm này có thân thủ bất phàm, y thuật và võ công đều trác tuyệt, chắc chắn súng ống bình thường không thể đối phó được anh.

“Tôi biết, tuy cậu còn trẻ, nhưng đã luyện được mình đồng da sắt, muốn khiến cậu bị thương chắc chắn không phải chuyện dễ dàng, nhưng bọn họ thì sao? Chắc bọn họ cũng không có mình đồng da sắt giống cậu đâu nhỉ?”.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả người áo đen bỗng thay đổi hướng súng, chĩa vào người nhà họ Lương.

“Hả?”.

Người nhà họ Lương đều tỏ vẻ sợ hãi.


Thư Thái cười lớn, giơ ngón tay cái lên khen: “Vẫn là ông nội có cách! Để xem lần này tên họ Lâm có chịu vào khuôn khổ hay không!”.

Ông cụ Thư trước giờ không bao giờ lên mạng, hôm nay biết tin Cổ Sam qua đời cũng vội vàng đến đây, nên không biết chuyện của Lâm Chính ở đế quốc Anh Hoa.

Nhưng ông ta cũng nghe nói tới những chiến tích trước đó của anh.

Muốn giết Lâm Chính dựa vào những khẩu súng này thì khó hơn lên trời, nên ông ta chọn xuống tay với người nhà họ Lương.

Cách làm bỉ ổi một chút, nhưng giữ gìn được thể diện của nhà họ Thư thì không có gì to tát cả.

Chỉ là hiển nhiên ông cụ Thư không biết làm như vậy có nghĩa là gì.

Lâm Chính ghét nhất những kẻ thù lấy người bên cạnh anh ra để khai đao.

Đây là điểm yếu của Lâm Chính, cũng là vảy ngược của anh.

Ánh mắt Lâm Chính bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, quay sang nhìn chằm chằm ông cụ Thư: “Ông chắc chắn muốn làm vậy sao?”.

“Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng, dùng thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng là kết quả! Cổ Sam chết, bao nhiêu người đang chờ để cười nhạo nhà họ Thư chúng tôi, nếu tôi không xử lý ổn thỏa chuyện này, thì nhà họ Thư sẽ mất hết mặt mũi!”, ông cụ Thư hừ mũi nói.

“Được”.
 
Chương 4693: C4693: Chương 4693


Lâm Chính gật đầu, xoay người lại, lẳng lặng nhìn ông lão.

“Nói cho tôi biết quyết định của cậu đi”, ông cụ Thư quát.

“Quyết định của tôi chính là cái này!”, Lâm Chính bình thản nói.

Bỗng dưng.

Vèo!

Bóng dáng của anh bỗng lóe lên, lao về phía ông cụ Thư với tốc độ nhanh hơn cả chớp.

“Cẩn thận!”.

Thư Thái kinh hãi hét lên.

Mọi người kinh ngạc.

Nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, anh đã bóp cổ chế ngự được ông cụ Thư.


“Thả ông ấy ra!”.

Người nhà họ Thư cuống quýt kêu lên, tất cả người áo đen đều chĩa súng về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính chẳng thèm đếm xỉa đến những khẩu súng này, mà dùng một tay nhấc ông cụ Thư lên.

Ông cụ Thư đã chừng này tuổi, sao có thể chịu nổi sự giày vò như vậy? Ông ta không ngừng giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng, sắp thở không ra hơi.

“Họ Lâm kia! Mẹ kiếp, thả ông tao ra!”.

Đầu óc Thư Thái như muốn nổ tung, anh ta gầm lên xông tới, nhưng Lâm Chính vừa ngoảnh sang, hắn liền sợ hãi khựng lại, toàn thân run rẩy, không dám tiến tới nữa.

Tuy hắn có võ kĩ, nhưng so với thần y Lâm thì không biết kém hơn bao nhiêu lần.

Biết xông lên chắc chắn sẽ chịu thiệt, Thư Thái liền dứt khoát hạ lệnh cho những người áo đen chĩa tất cả súng về phía người nhà họ Lương.

Còn hắn chĩa súng về phía Lương Huyền Mi.

“Họ Lâm kia! Mày còn không thả ông tao ra, tao sẽ bắn chết con đàn bà của mày!”, Thư Thái nghiến răng hét lên.


“Thả người ra!”.

“Mau thả người ra! Nếu không bọn tao sẽ nổ súng!”.

Người nhà họ Thư tức giận quát.

Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ.

“Các người muốn nổ súng thì cứ việc”.

Lâm Chính khàn giọng nói.

“Cái gì?”.

Ai nấy đều kinh ngạc.

“Mày… mày không quan tâm đến sống chết của người nhà họ Lương nữa sao?”, Thư Thái vô cùng kinh ngạc, thì thào hỏi.

Nhưng không chờ Lâm Chính trả lời, Lương Huyền Mi đã lên tiếng.

“Không phải thần y Lâm không quan tâm, mà là anh ấy không hề lo lắng! Bởi vì cho dù các anh nổ súng, giết chết chúng tôi cũng không sao, với y thuật của thần y Lâm, anh ấy có thể lập tức cứu sống chúng tôi”.

“Hả?”.

Mọi người há hốc miệng.
 
Chương 4694: C4694: Chương 4694


“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”.

Thư Thái trợn tròn mắt, cắn răng gầm lên: “Anh ta không phải là thần! Sao có thể… sao có thể làm được đến mức đó chứ?”.

“Anh không tin là việc của anh, người đời đều biết thần y Lâm có thể cứu sống người chết! Chỉ có anh là tự lừa mình dối người, nếu vậy thì anh cứ việc nổ súng!”, Lương Huyền Mi hừ mũi nói, vẻ mặt không chút sợ hãi.

“Cô… cô…”

Thư Thái tức đến mức thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Sắc mặt của người nhà họ Thư đều tỏ vẻ khó coi.

Thư Thái không tin nhưng người nhà họ Thư thì tin.

Trên mạng còn có nhiều video như vậy, không thể nào là giả được…

Lâm Chính ở bên này cũng không khách sáo nữa, khàn giọng nói: “Người nhà họ Thư, lần này là các anh gây sự với tôi trước, không thể trách tôi được, hôm nay tôi sẽ tính hết cả gốc lẫn lãi với các anh! Còn tính mạng của người này thì tôi xin lấy trước!”.


Dứt lời, Lâm Chính đang định phát lực, muốn bóp chết tươi ông cụ Thư.

Người nhà họ Thư đều kinh hoàng tột độ.

“Không!”.

“Thần y Lâm! Dừng tay!”.

“Đừng!”.

Nhưng Lâm Chính mặc kệ bọn họ.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.

“Cậu Lâm! Mau dừng tay lại! Tôi sẵn lòng cho cậu câu trả lời!”.

Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, ngoảnh sang nhìn. Chỉ thấy đám người Nông Đường Công, Trịnh Nam Thiên ùa vào.


Thấy Lâm Chính sát khí đằng đằng đang nhấc ông cụ Thư lên bằng một tay, sắc mặt bọn họ đều tái đi.

“Cậu Lâm, cậu hãy thả ông ta ra đã! Cậu muốn câu trả lời thế nào tôi sẽ đưa cho cậu!”, Nông Đường Công cuống quýt nói.

“Chuyện này không liên quan đến ông thì phải?”.

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

“Liên quan nhiều ấy chứ! Cậu Lâm, nói thật cho cậu biết, nếu ông ta bị cậu giết, thì tất cả những người có mặt ở đây sẽ đều bị liên lụy! Đến lúc đó sẽ không phải là xem võ lực của ai cao hơn, nắm đấm của ai cứng hơn nữa rồi!”, Nông Đường Công cuống quýt kêu lên.

Nghe Nông Đường Công nói thế, Lâm Chính liền có chút do dự.

Anh biết rất rõ về thân phận của Nông Đường Công.

Ở trong nước, ông ta có thể nói là sự tồn tại nói một là một, nói hai là hai.

Ngay cả ông ta cũng nói như vậy, thì tức là thân phận của ông cụ Thư ở trong nước không hề đơn giản.

Có lẽ mọi chuyện không dễ dàng như Lâm Chính nghĩ.

“Nhóc con, tôi biết cậu rất tức giận, nhưng chuyện này thực sự không thể kích động được. Tôi thấy lão già kia bị cậu bóp đến mức sắp tắt thở rồi. Thế này đi, cậu nể mặt tôi, thả ông ta xuống đã, rồi chúng ta sẽ bàn bạc xem nên giải quyết chuyện này thế nào, được không?”, Nông Đường Công vội tỏ vẻ hòa hoãn nói.
 
Chương 4695: C4695: Chương 4695


“Ông Nông, có lẽ ông ta có thân phận không tầm thường, nhưng tôi cũng không phải hạng sợ chết. Nếu thực sự uy hiếp đến tôi, kiểu gì cũng chết, thì tôi thích khiến kẻ thù chôn cùng mình hơn”, Lâm Chính bình thản nói.

“Cậu… Vậy người nhà họ Lương thì sao? Những người cậu quan tâm thì sao?”, Nông Đường Công cuống lên: “Cậu chết cũng không sao, vấn đề là bọn họ cũng không sống được! Bọn họ đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lương, dọn khỏi nhà lớn của nhà họ Lương, lẽ nào hôm nay cậu không cho bọn họ một con đường sống sao?”.

Câu nói này có thể nói là đâm thẳng vào điểm yếu của Lâm Chính.

Nhìn đám người Lương Thu Yến, Lương Vệ Quốc mệt mỏi ở bên dưới, và hai chị em Lương Tiểu Điệp đang kinh hoàng sợ hãi, Lâm Chính trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn thả tay ra.

Ông cụ Thư ngã xuống đất, những người bên cạnh vội vàng xông tới đỡ ông ta dậy.

“Khụ khụ khụ…”

Ông ta ho không ngừng, một lát sau mới hoàn hồn.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Lý nào lại vậy?”.


Sau khi hoàn hồn, ông ta rít gào không ngớt, ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy căm thù.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm, anh chỉ khàn giọng nói: “Ông Nông, ông nói đi, chuyện này giải quyết thế nào?”.

“Cậu nói suy nghĩ của mình trước đi”, Nông Đường Công do dự một lát rồi đáp.

“Đơn giản thôi, Thư Thái khiến em gái tôi bị thương, ông cụ Thư còn tự ý bắt người nhà họ Lương đến đây. Tôi muốn Thư Thái lập tức quỳ xuống nhận lỗi với em gái tôi, muốn người nhà họ Thư cúi người xin lỗi người nhà họ Lương”, Lâm Chính bình thản nói.

“Khốn kiếp! Mơ đi!”.

Không chờ Thư Thái lên tiếng, ông cụ Thư đã ngoạc miệng chửi bới: “Một thằng oắt miệng còn hôi sữa như cậu mà cũng xứng chỉ trích tôi sao? Cậu là cái thá gì chứ?”.

“Ông Nông, đừng trách tôi không nể mặt ông, là do bọn họ không phối hợp thôi”, ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lùng.

“Ông đây sợ cậu chắc? Có giỏi thì cậu giết tôi đi, để xem đến lúc đó thì ai chết”, ông cụ Thư cũng ngang bướng, vừa nãy suýt nữa bị Lâm Chính bóp chết, bây giờ lại gân cổ lên thách thức.


Nông Đường Công vội bước ra ngăn cản.

“Lão già chết tiệt! Sao ông lại không thức thời như vậy chứ? Nghe đây, thần y Lâm bảo thế nào thì các ông mau làm theo, rõ chưa?”, Nông Đường Công trầm giọng nói.

“Ông nói cái gì?”.

Ông cụ Thư trợn tròn hai mắt.

“Ông Thư, tin tôi đi, làm vậy sẽ có lợi cho nhà họ Thư các ông! Nếu không không ai giúp được ông đâu!”.

“Nông Đường Công! Tôi nói cho ông biết, nếu ông còn nói những lời khốn nạn sỉ nhục người khác như vậy, thì giao tình mấy chục năm của chúng ta sẽ chấm dứt tại đây!”, ông cụ Thư tức giận mắng.

“Ông… sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ? Ông nghĩ cháu mình đã chọc vào ai nào? Chủ tịch của Dương Hoa? Thần y nổi tiếng? Đều không phải!”.

Dứt lời, Nông Đường Công lấy một giấy chứng nhận mới tinh trong túi áo ra, ném mạnh vào lồng ngực ông cụ Thư.

Ông cụ Thư sửng sốt, mở giấy chứng nhận kia ra xem, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, hai mắt trợn tròn, dường như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng ngạc nhiên.

“Cái này… không thể nào! Không thể nào!”.
 
Chương 4696: C4696: Chương 4696


Ông ta run rẩy kêu lên, quay phắt sang nhìn Nông Đường Công: “Người này còn trẻ như vậy, sao có thể đảm nhiệm chức vụ đó chứ? Không thể nào! Chắc chắn là nhầm rồi!”.

“Sao nào? Ông không tin hả? Chắc ông biết rất rõ đây là chứng nhận gì, lẽ nào ông nghĩ là tôi ngụy tạo để mang đến đây lừa ông sao? Hừ, đây đâu phải là chuyện đùa!”, Nông Đường Công lạnh lùng nói.

Ông cụ Thư vẫn không thể chấp nhận được, bàn tay ông ta run rẩy cầm giấy chứng nhận kia, xem một lúc lâu.

“Sao vậy?”.

“Không biết nữa”.

“Đó là giấy chứng nhận gì thế?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Thư Thái cũng ngơ ngác, anh ta do dự một lát, rồi dè dặt ghé lại.

“Có chuyện gì thế ông? Đây là cái gì vậy?”.

“Câm miệng!”.


Ông cụ Thư hừ mũi nói.

Thư Thái khẽ biến sắc, không dám ho he tiếng nào.

Ông cụ Thư cầm giấy chứng nhận xem, rồi lại quan sát Lâm Chính ở bên kia. Cứ lặp đi lặp lại như vậy năm sáu lần, cho đến khi Lâm Chính cũng cảm thấy khó hiểu.

Cuối cùng, ông cụ Thư không nhịn được nữa, lấy điện thoại ra gọi đến một số.

Ông ta đi sang bên cạnh, nhỏ giọng nói mấy câu.

Sau đó mới nặng nề tắt máy.

“Sao rồi? Tôi không lừa ông chứ?”, Nông Đường Công hừ mũi nói.

Ông cụ Thư chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt có vẻ vô cùng nặng nề, lúc nhìn về phía Lâm Chính lại thêm mấy phần phức tạp.

“Thư Thái!”.

Ông cụ Thư gọi.


“Sao thế ông?”, Thư Thái chạy bước nhỏ tới.

“Cô bé này là cháu đánh hả?”, ông cụ Thư chỉ vào Lương Huyền Mi, bình thản hỏi.

Thư Thái sửng sốt, ấp úng một lúc không biết nên trả lời thế nào.

“Lập tức quỳ xuống!”, ông cụ Thư bỗng lớn tiếng quát.

“Cái gì?”.

Thư Thái ngây ra.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, nhìn ông cụ Thư với vẻ mặt không thể tin nổi.

Tại sao sau khi xem giấy chứng nhận Nông Đường Công đưa cho, thái độ của ông cụ Thư lại quay phắt 180 độ như vậy?

Rốt cuộc đó là gì?

Ai nấy đều ù ù cạc cạc không hiểu gì.

Thư Thái thì há hốc miệng, đứng sững như trời trồng.

“Tao bảo mày quỳ xuống cơ mà, không nghe thấy à?”, ông cụ Thư nổi trận lôi đình, bước mấy bước tới tát cho Thư Thái một cái nảy đom đóm mắt.

Bốp!
 
Chương 4697: C4697: Chương 4697


Tiếng tát vang dội.

Thư Thái bị đánh cho đầu óc quay cuồng, xoay một vòng tại chỗ, trên mặt là dấu bàn tay đỏ tươi.

Người nhà họ Thư, nhà họ Cổ, cho tới nhà họ Lương đều ngớ người ra.

“Mày có quỳ không? Không quỳ tao sẽ phế mày!”, ông cụ Thư gầm lên.

“Ông nội, ông già nên lú lẫn rồi à? Cháu là cháu ruột ông đấy! Trước mặt bao nhiêu người mà ông làm gì vậy?”.

“Vẫn không quỳ chứ gì?”.

“Cháu quỳ! Cháu quỳ! Nhưng ông nội, ông muốn cháu quỳ với ai?”, Thư Thái ôm mặt, vừa khóc vừa nói.

“Quỳ với cô bé này!”.

“Cái gì?”.

Thư Thái tái mặt, hai mắt trợn to như muốn lồi ra ngoài.


“Mau quỳ cho tao!”.

Ông cụ Thư xông tới, đá một cái vào mông Thư Thái.

Thư Thái vô cùng kinh ngạc, không dám phản kháng, hai gối nhũn ra quỳ phịch xuống.

Ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.

Vừa rồi ông cụ Thư còn ngang ngạnh, sống chết muốn đối đầu đến cùng với Lâm Chính, sao bây giờ lại chịu nhún nhường như vậy?

Bước ngoặt này khiến nhiều người rất kinh ngạc.

“Dập đầu xin lỗi cô bé đi! Nhanh!”.

Ông cụ Thư lạnh lùng quát.

“Ông nội…”

“Nhanh lên, nếu không mày hãy cút khỏi nhà họ Thư, nhà họ Thư không còn con cháu như mày nữa!”.


“Hả?”.

Thư Thái kinh ngạc nhìn ông nội mình, thấy vẻ mặt ông ta đanh lại, ánh mắt nghiêm khắc, mới biết không phải ông ta nói đùa, chỉ đành cắn răng dập đầu nói với Lương Huyền Mi: “Tôi… tôi xin lỗi, cô Lương, xin cô hãy tha thứ cho tôi…”

Lương Huyền Mi cũng ngẩn ra.

Cô ta chưa bao giờ dám mơ tưởng sẽ có cảnh tượng này.

Nhưng nó quả thực đang xảy ra.

“Được rồi… Anh đứng lên đi…”, Lương Huyền Mi do dự một lát, rồi vẫn lên tiếng.

Thư Thái lồm cồm bò dậy, thầm trừng mắt với Lương Huyền Mi, nhưng không dám ho he tiếng nào.

“Thần y Lâm, hình như em gái cậu đã tha thứ cho cháu tôi rồi, chuyện này… chúng ta cứ thế bỏ qua được không?”, ông cụ Thư ngoảnh sang nói với Lâm Chính.

Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, quay sang nhìn Nông Đường Công.

“Tôi sẽ giải thích với cậu sau”, Nông Đường Công lập tức đáp.

Lâm Chính cảm thấy rất khó tin, anh suy nghĩ một lát rồi bình thản nói: “Chỉ như vậy thì chắc chắn là không đủ, ông tự ý đưa người nhà họ Lương đến đây, món nợ này cũng phải tính. Nhưng hôm nay nể mặt ông Nông, tôi sẽ không khiến ông quá khó xử, ông đưa người của mình đi ngay đi!”.

“Về!”.

Ông cụ Thư không chút do dự, lập tức hét lên rồi dẫn người nhà họ Thư định rời đi.
 
Chương 4698: C4698: Chương 4698


“Ông Thư, các ông đi đâu vậy? Chẳng phải ông nói muốn đòi lại công bằng cho mẹ tôi sao?”.

Thấy ông cụ Thư định đi, con trai cả của Cổ Sam lập tức xông tới, cuống quýt kêu lên.

Ông cụ Thư tỏ vẻ lúng túng, khàn giọng nói: “Chuyện này e là tôi không giúp được rồi, nhưng tôi cũng khuyên các cậu đừng tiếp tục truy cứu nữa. Chấm dứt tại đây sẽ có lợi cho tất cả mọi người”.

“Hả?”.

Con trai cả của Cổ Sam như bị sét đánh ngang tai.

“Không được, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được. Thần y Lâm này hại chết mẹ tôi, tôi sẽ không để yên đâu! Tôi muốn tên họ Lâm này phải đền mạng! Tôi muốn anh ta đền mạng!”.

Con gái cả của Cổ Sam gào lên xông tới, định cào cấu Lâm Chính.

Cũng may người ở bên cạnh kịp ngăn cô ta lại.

“Khốn kiếp! Làm càn! Tất cả dừng tay cho tôi!”, ông cụ Thư nổi giận, nghiêm giọng quát.


Lúc này mọi người mới trở nên yên lặng.

“Nhà họ Cổ các cậu có ý gì hả? Muốn truy cứu đến cùng đúng không?”, ông cụ Thư trầm giọng hỏi.

Người nhà họ Cổ có chút do dự.

Nhưng con gái cả của Cổ Sam lại gào lên không chút do dự: “Đúng! Nếu không phải thằng chó chết này không chịu ra tay cứu ngay từ đầu, thì chắc chắn mẹ tôi vẫn còn sống khỏe mạnh! Anh ta thấy chết không cứu, hại chết mẹ tôi, dù có thành ma tôi cũng không tha cho anh ta! Món nợ này nhất định phải tính!”.

“Đúng! Nhất định phải tính!”.

“Trả lại công bằng cho nhà họ Cổ chúng tôi!”.

Mấy người khác của nhà họ Cổ cũng không chút do dự hét lớn.

Ông cụ Thư nghe thấy thế thì gật đầu: “Được, nếu các cô muốn đòi lại công bằng, thì cứ đòi đi. Thần y Lâm đang ở đây, các cô muốn làm thế nào thì làm”.

Người nhà họ Cổ sửng sốt: “Ông Thư, ông không giải quyết sao?”.


“Giải quyết? Tôi giải quyết kiểu gì? Cậu bảo tôi đối đầu với một nguyên soái của Long Quốc sao?”, ông cụ Thư lạnh lùng nói.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều há hốc miệng.

“Cái gì? Nguyên soái?”.

Linh hồn của người nhà họ Cổ cũng trở nên run rẩy, ai nấy đứng sững như trời trồng.

“Giấy bổ nhiệm đã được gửi xuống, trước khi đến đây tôi đã nhận được tin, phải tiến hành nghi thức nhận huân chương cho thần y Lâm. Nhưng biết lão già chết tiệt này muốn gây phiền phức cho thần y Lâm, nên tôi đã cầm chứng nhận của thần y Lâm đến trước, để tránh ông ta làm càn”, Nông Đường Công cười nói, rồi đưa giấy chứng nhận cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy xem, rồi nhíu mày.

“Nguyên soái… Bắc Cảnh?”.

“Quân Bắc Cảnh gần 20 năm nay không có nguyên soái rồi, thần y Lâm, cấp trên trực tiếp bổ nhiệm cậu làm nguyên soái là coi trọng cậu lắm đấy”, Nông Đường Công nói rất nghiêm túc.

“Nhưng tôi đâu có đồng ý làm nguyên soái của quân Bắc Cảnh gì đó, chuyện này chẳng phải nên bàn bạc trước với tôi sao?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.

Có chút bất mãn.

“Ha ha ha, không cần bàn bạc, bởi vì cấp trên đã dặn dò, nếu cậu đồng ý thì sẽ nắm quyền nguyên soái, nếu cậu không đồng ý, thì chức nguyên soái quân Bắc Cảnh cứ làm cho có, cậu muốn làm thế nào thì làm. Quân Bắc Cảnh đã 20 năm không có nguyên soái, chờ thêm 20 năm nữa thì có sao chứ?”, Nông Đường Công cười lớn.
 
Chương 4699: C4699: Chương 4699


Lâm Chính không nói gì, anh nhìn chằm chằm giấy chứng nhận, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Còn người nhà họ Cổ đã đứng như trời trồng.

“Các người còn ngây ra đó làm gì? Anh tôi đang đứng ngay đây, các người muốn đòi lại công bằng thì đòi đi!”, đúng lúc này, Lương Huyền Mi quát lên.

Người nhà họ Cổ ai nấy tái mét mặt, không dám nói gì.

Lúc này, con trai cả của Cổ Sam mới ý thức được sự tình không đúng, run rẩy nói: “Lâm… Lâm nguyên soái, chúng tôi có mắt như mù, xin… xin cậu tha tội…”

“Mẹ anh phẩm chất không đoan chính, chỉ biết đến lợi ích, em gái tôi chỉ tặng đồ không được quý giá lắm, đã bị bà ta cố ý làm khó, thậm chí còn giúp người khác bắt nạt cô ấy, còn rạch mặt cô ấy. Loại người này không xứng làm thầy! Nhưng nghĩa tử là nghĩa tận, tôi cũng không muốn đôi co với các anh. Tóm lại các anh nghe đây, dù là nhà họ Cổ hay nhà họ Thư, nếu còn chọc vào tôi, thì lần sau tôi không chỉ dùng võ mồm thôi đâu”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó phất tay: “Chúng ta đi!”.


Dứt lời, anh sải bước đi thẳng về phía cửa.

Đám người Lương Huyền Mi vội đi theo.

Hai nhà Cổ Thư giương mắt nhìn theo, miệng câm như hến.

Sau khi Lâm Chính rời đi, Thư Thái vẫn còn uất hận lắm. Hắn hôm nay bị mất mặt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này chắc hắn sẽ không còn chỗ đứng ở Yên Kinh nữa.

“Ông nội, hôm nay chúng ta đã phải cúi đầu trước thần y Lâm như thế thì có đáng không? Dù thần y Lâm có là nguyên soái thì với sức mạnh nhà chúng ta mà chúng ta phải sợ sao?”, Thư Thái bặm môi, cảm thấy không phục.

“Sự việc không đơn giản như vậy đâu. Cậu ta là một vị nguyên soái phi thường. Phía trên đã để cậu ta quản lý doanh trại phía Bắc rồi”, ông cụ Thái nói.

“Doanh trại phía Bắc sao?”, Thư Thái bàng hoàng.


Ông cụ Thái chỉ lắc đầu: “Sự việc quá phức tạp, không thể giải thích với cháu được. Tóm lại là từ hôm nay, cháu gặp thần y Lâm thì phải tránh ra. Nếu như giữa cháu và cậu ta xảy ra xung đột, cậu ta mà muốn cháu chết thì ông nội cũng không bảo vệ được”.

Thư Thái nín thở, sợ hãi nhìn ông nội. Đến ông nội cũng không bảo vệ được sao? Thần y Lâm đáng sợ tới vậy cơ à?Sau khi đưa người nhà họ Lương về, Lâm Chính tạm biệt họ và định quay về Giang Thành.

Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đã thu dọn xong hành lý, họ sẽ đáp chuyến bay buổi trưa. Lâm Chính cũng không lòng vòng nữa, anh đi thẳng tới sân bay.

Hai chiếc xe đỗ bên đường. Cửa xe kéo xuống, Nông Đường Công ngồi bên trong ra hiệu với anh. Lâm Chính hiểu ý, để Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân ngồi sau xe, còn anh thì lên xe của Nông Đường Công.

Chiếc xe khởi động.

“Tôi có nghe nói về đội quân ở phía Bắc nhưng tôi không nghĩ là họ có nguyên soái, hơn nữa…tại sao lại cử tôi tới đó?”, Lâm Chính hỏi thẳng

“Nguyên nhân thì có rất nhiều. Nhưng quan trọng nhất vẫn chính là y thuật của cậu”, Nông Đường Công nói.

“Y thuật của tôi sao?”

“Đúng vậy, cuộc chiến với nước Anh Hoa đã khiến phía trên được thấy vũ lực của cậu. Nhưng dù là tôi hay vị ấy thì đều biết cậu là một bác sĩ. Mặc dù cậu bieets võ nhưng không phải là một võ giả thực sự, vậy mà sức chiến đấu cậu thể hiện trong cuộc chiến với nước Anh Hoa lại có thể đặt tới mức độ cao nhất của một võ giả. Chúng tôi luôn cho rằng cậu đã dựa vào y thuật cổ để nâng cao năng lực của mình mới có thể trấn áp được đám đông như thế, có đúng không?”, Nông Đường Công mỉm cười.
 
Chương 4700: C4700: Chương 4700


“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

Đúng là anh không phải là một võ giả thực thụ. Hay nói cách khác, anh không luyện võ thuật như những võ giả khác mà luôn nghiên cứu về y thuật để nâng cao năng lực của bản thân.

“Vậy thì đúng rồi, phía trên hi vọng anh có thể sử dụng y thuật cổ thần kỳ của mình để gia tăng thực lực của toàn bộ đội quân vùng phía bắc. Nếu cậu thấy tiện thì tốt nhất là trong vòng ba năm hoàn thành chuyện đó. Ba năm sau, đội quận đó có một trận chiến ác liệt. Bên trên đã dốc toàn bộ tài nguyên để trợ lực cho khu vực đó rồi nhưng vẫn không đủ. Bao năm trôi qua, dù họ đã khổ luyện nhưng vẫn không thể nâng cao được bao nhiêu. Nếu như dựa vào y thuật của cậu thì lại khác. Vì vậy cấp trên đã đặc cách bổ nhiệm cậu tới làm nguyên soái khu vực phía Bắc, chỉ hi vọng cậu có thể giúp đội quân đó ba năm sau có thể có một trận chiến tốt nhất”, Nông Đường Công nghiêm túc nói.

Lâm Chính suy nghĩ.

“Tôi biết cậu chắc chắn không muốn tham gia vào. Cậu cũng có những việt cần phải làm. Nên cấp trên đã nói rồi, nếu cậu không đồng ý cũng không sao?”, Nông Đường Công mỉm cười.

“Chuyện này để sau hãy nói đi”, Lâm Chính đáp lại. Anh không đồng ý, cũng không từ chối.

Nông Đường Công khẽ gật đầu. Ông ta không nói gì nhiều.

Tới sân bay…


“Tôi không tiễn nữa, cậu bảo trọng nhé. Có thời gian tới đây uống rượu với tôi”, Nông Đường Công mỉm cười.

“Ông cũng bảo trọng nhé”, Lâm Chính đáp lại và bước xuống xe. Ông cụ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của anh.

“Nếu như đội quân phía Bắc có người này giúp đỡ thì có lẽ có thể chiến đấu với phe bên đó rồi”, ông cụ lầm bầm, tỏ ra đáng tiếc. Ông ta biết, với tính cách của Lâm Chính thì anh sẽ không đồng ý đâu.

Tại sân bay Giang Thành, Mã Hải và Từ Thiên sớm đã có mặt để đón Lâm Chính. Vừa nhìn thấy anh cũng với hai người Chiêm Nhất Đao thì họ chạy tới.

“Chủ tịch Lâm”, hai người họ cung kính chào.

“Ừ! Giang Thành gần đây vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn ạ”.

“Vậy thì tốt”.


“Có điều chủ tịch Lâm, gần đây nhà họ Lâm cài tai mắt vào Giang Thành, sau khi bị chúng ta xử lý thì không còn cử thêm người nữa. Chuyện này khá kỳ lạ”, Mã Hải nói.

“Nhà họ Lâm sao?”

Lâm Chính cười thản nhiên: “Có lẽ lúc này bọn họ đang bận đối phó với bên đại hội rồi, làm gì còn thời gian mà bận tâm tới chúng ta chứ?”

“Đại hội sao?”

“Kệ đi, lên xe tới Huyền Y Phái trước đã. Tôi phải kiểm tra cho Liễu Như Thi”, Lâm Chính lên tiếng.

“Vâng”, bọn họ lập tức lên xe đi tới Huyền Y Phái.

Chiếc xe ra khỏi sân bay, lao đi vun vút…

Đột nhiên…Két….Từ Thiên vội vàng phanh gấp. Người trong xe giật mình.

“Chuyện gì thế?”, Mã Hải hỏi.

Từ Thiên không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm phía trước. Mọi người cũng nhìn theo. Họ phát hiện có một người đang đứng ở đó.

“Ai vậy? Muốn chết hay sao? Không sợ bị tông chết à?”.
 
Chương 4701: C4701: Chương 4701


Mã Hải nhíu mày, thầm chửi một tiếng sau đó xuống xe.

Nhưng ông ta vừa định xuống xe, Băng Thượng Quân lập tức giữ chặt vai ông ta.

“Đừng manh động!”, Băng Thượng Quân quát khẽ.

Mã Hải sửng sốt, nhìn vẻ mặt mấy người họ nghiêm túc, dường như đã hiểu ra gì đó.

Người đứng ở trước đầu xe đột nhiên đi tới, vung nắm đấm đấm lên xe.

Rầm!

Phần trước xe Bentley bị đánh tan nát.

Mã Hải sợ đến mức giật mình.

Người đó dường như vẫn không từ bỏ, một tay nắm đầu xe, tiếp tục dùng sức, cả chiếc xe bị người đó dùng một tay nhấc lên.

Mọi người lập tức xuống xe.


Vù!

Mấy người họ vừa đẩy cửa xuống, Bentley đã bị người đó dùng một tay quăng ra dải phân cách ở con đường đối diện.

Nhìn cảnh tượng giống như siêu nhân đó, Mã Hải hoảng hốt, biết chắc đây lại là võ giả lợi hại nào đó xuất hiện.

“Ông là ai?”.

Băng Thượng Quân quát lớn, vẻ mặt lạnh lùng.

“Nói tôi biết, trong các người ai là thần y Lâm?”.

Người đó lên tiếng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.

Đó là một người mặc áo đen khoác áo choàng bên ngoài, đeo một chiếc mặt nạ màu đen, toàn thân được quấn kỹ không nhìn rõ mặt, cũng không biết tuổi.

“Cậu Lâm, người này chắc chắn là cao thủ. Tôi cảm nhận được khí tức của người này vô cùng kỳ quái huyền diệu, không phân tích được rõ, có lẽ thực lực của người này không thua kém gì tôi”, Chiêm Nhất Đao hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc.


“Tôi cũng cảm nhận được rồi, từ lúc nào Giang Thành lại có nhân vật siêu phàm như vậy? Chúng ta cẩn thận một chút thì tốt hơn”, Lâm Chính gật đầu, sau đó đứng ra: “Ông tìm tôi có việc gì sao?”.

“Cậu là thần y Lâm?”, người đó lạnh lùng hỏi.

“Phải”.

“Tốt lắm, đi theo tôi!”.

“Đi đâu?”.

“Bớt nhiều lời, đi theo tôi là được!”.

“Theo ai cũng không được biết, tôi không quen biết gì ông, ông bảo tôi đi theo thì tôi đi? Không cảm thấy hoang đường hay sao?”.

“Cậu không có quyền lựa chọn! Thần y Lâm, mau đi theo tôi! Nếu không, cậu sẽ chết ở đây! Cậu tự chọn đi!”, người đó lạnh lùng nói.

“Hừ, mạnh miệng thật!”.

“Lần đầu tiên tôi nghe có người dám nói chuyện như vậy trước mặt tôi!”.

“Nơi này là Giang Thành!”.

Mọi người tức giận, quát lên.
 
Chương 4702: C4702: Chương 4702


Người đó dường như đã mất kiên nhẫn, bực dọc quát: “Xem ra tôi phải giết vài người thì cậu mới chịu đi theo tôi!”.

Nói xong, người đó vung tay, nơi cánh tay dâng lên những luồng khí tức màu đỏ như máu, quỷ dị đáng sợ.

Chiêm Nhất Đao thấy vậy lập tức kêu lên: “Đó là Ma Công?”.

“Có chút kiến thức! Nhưng ông vẫn phải chết!”.

Người đó quát xong bèn ra tay!

Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

“Chờ đã!”, Lâm Chính đột nhiên quát.

Mọi người dừng lại, nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, nhàn nhạt lên tiếng: “Không cần chiến đấu nữa, tôi đi cùng ông một chuyến vậy!”.

“Chủ tịch Lâm!”.

“Cậu Lâm!”.


Chiêm Nhất Đao, Mã Hải và những người khác sốt sắng.

“Không cần lo, người này chắc không muốn hại tôi, nếu không ông ta cũng sẽ không chặn tôi ở đây. Tôi đi cùng người này một chuyến xem rốt cuộc ông ta có việc gì”, Lâm Chính nói.

“Nhưng… cậu Lâm, nếu người này có ý đồ xấu…”.

“Tuy tôi không dám bảo đảm tôi có thể giết người này, nhưng nếu tôi muốn đi, ông ta cũng không ngăn được tôi, không sao”.

Lâm Chính kiên trì, mọi người chỉ đành thở dài từ bỏ.

“Rất biết điều! Cậu chịu ngoan ngoãn phối hợp thì tốt quá, nếu không chỉ sẽ chịu khổ vô ích. Yên tâm, sau chuyện này, tôi sẽ trọng thưởng cho cậu!”.

Nói xong, người đó cất bước, người hóa thành tàn ảnh bay vọt lên trời, như tiên nhân.

“Đi theo tôi!”.

Mọi người đưa mắt nhìn, kinh ngạc không thôi.

Lâm Chính lập tức dùng khí kình, cũng đi sát theo sau.


“Làm sao đây?”.

Từ Thiên hô lên.

“Phái người đi theo, không thể để thần y Lâm xảy ra chuyện!”.

“Được!”.



Lâm Chính thôi thúc tốc độ đến cực hạn, nhưng lại phát hiện vẫn không theo kịp tốc độ người kia.

May là người đeo mặt nạ đen cố tình thả chậm tốc độ, như vậy Lâm Chính mới không đến nỗi bị bỏ lại.

Nhưng đi một hồi, Lâm Chính hơi bất ngờ.

Vì hướng phía trước lại là trung tâm thành phố Giang Thành!

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng người đeo mặt nạ đen dừng trên nóc một tòa nhà lớn có vườn.

Lâm Chính nghi hoặc.

Người đeo mặt nạ màu đen đi đến sân phơi trên tòa nhà, mở cửa đi vào.

“Qua đây!”.
 
Chương 4703: C4703: Chương 4703


Ông ta hạ giọng hô.

Lâm Chính không đáp, đi theo, nhưng đồng thời cũng âm thầm cảnh giác.

Vào nhà mới thấy trong nhà cực kỳ hỗn loạn.

Mặt đất toàn là vụn đậu phộng, trên bàn là chai bia rỗng, trong gạt tàn toàn là đầu thuốc lá.

Trừ điều đó ra, trong không khí còn có một mùi hormone nồng đậm.

Lâm Chính âm thầm xem xét xung quanh, hơi nghi hoặc.

Lúc này, người đàn ông đứng quay lưng lại với Lâm Chính đột nhiên mở mặt nạ ra, đốt điếu thuốc.

“Thần y Lâm, có phải y thuật của cậu cao nhất trong nước không?”, người đàn ông khàn giọng hỏi.

“Không tính là cao nhất, Long Quốc ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây”, Lâm Chính cười đáp.

“Vậy bệnh gì cậu cũng có thể trị?”.


“À… Ông bị bệnh gì?”, Lâm Chính hỏi. . Truyện Linh Dị

Người đó do dự một lúc, nhỏ giọng đáp: “Bệnh ở phương diện đó!”.

Lâm Chính nghe vậy, hơi sửng sốt.

“Phương diện đó?”.

“Đường đường là thần y mà không hiểu ý tôi sao?”, người đó hừ lạnh một tiếng, cực kỳ bất mãn.

Nhưng nói thì nói vậy, Lâm Chính vẫn nghe ra được giọng quẫn bách của người đó.

Kết hợp với hành vi cử chỉ giấu giếm của ông ta, Lâm Chính sực tỉnh.

“Tôi hiểu rồi, hóa ra ông có vấn đề ở đó!”.

Người đó giật mình, đột ngột quay đầu, kéo mũ trùm đầu xuống.

Mặc dù không có mặt nạ, nhưng nửa gương mặt bị mũ trùm đầu che lại, khó mà thấy được mặt thật.


Ông ta rít mạnh hơi thuốc, lạnh lùng nói: “Cậu có chữa hay không? Đừng dong dài nữa, nếu không có bản lĩnh đó thì tôi đi tìm người khác”.

“Về nam khoa, tôi quả thật có đọc lướt qua một chút, nhưng vấn đề là giờ tôi cũng không biết gì, làm sao trị cho ông? Trị bệnh phải nhìn nghe hỏi sờ mà”, Lâm Chính nhún vai nói.

Người đó nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên cởi áo, mở dây đeo thắt lưng, sau đó kéo quần mình xuống.

“Ông làm gì vậy?”, Lâm Chính sửng sốt, vội hỏi.

“Không phải cậu muốn nhìn nghe hỏi sờ sao? Tôi để cho cậu xem!”, người đó cắn răng, phẫn hận nói.

Một cảm giác nhục nhã dâng tràn.

Lâm Chính dở khóc dở cười: “Không cần không cần, tôi chỉ cần bắt mạch cho ông là được, ông không cần phải vậy!”.

Cao thủ bậc ấy rất quan tâm đến thể diện.

Sở dĩ ông ta đeo mặt nạ, khoác áo choàng đến tìm Lâm Chính cũng vì không muốn để Lâm Chính biết thân phận.

Nếu để người khác biết phương diện đó của mình không ổn, đồn ra ngoài chẳng phải mất mặt lắm sao? Đến lúc đó, sợ là đi đến đâu cũng không ngẩng đầu lên được.

Lâm Chính cũng nghĩ tới điều này, quyết định bắt mạch.

Thật ra xem trực tiếp sẽ tốt hơn.

Người đàn ông đeo mặt nạ nghe vậy âm thầm thở phào, vội vàng kéo quần lên, dập tắt thuốc, đeo mặt nạ lên lại, đi đến gần Lâm Chính.
 
Chương 4704: C4704: Chương 4704


“Ngồi xuống đi”.

Lâm Chính dọn chai bia rỗng và vỏ đậu phộng sang bên.

Người đàn ông ngồi xuống, vén tay áo lên.

Lâm Chính bắt mạch cho ông ta.

Khoảng nửa phút sau, anh không khỏi nhíu mày.

“Sao? Có nghe ra được vấn đề gì chưa?”, người đàn ông đeo mặt nạ hỏi.

Lâm Chính nhìn ông ta, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Nếu tôi đoán không sai, vấn đề của ông có lẽ là từ luyện công mà nên”.

“Phải”, người đàn ông do dự, gật đầu: “Công pháp tôi tu luyện đúng là có di chứng này. Ban đàu tôi không để ý, nhưng càng tu luyện, vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng. Cho đến một năm trước, tôi mới phát hiện mình hoàn toàn không thể lấy lại uy nghiêm đàn ông. Một năm nay, tôi chạy đông chạy tây, thăm khám nhiều bác sĩ, tìm nhiều phương pháp chữa trị, nhưng không có tác dụng. Thần y Lâm, gia tộc của tôi chỉ còn một mình tôi, nếu tôi không còn khả năng thì gia tộc tôi sẽ tuyệt hậu. Cho nên, bất kể thế nào, cậu cũng phải chữa khỏi cho tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ trọng thưởng cho cậu!”.

“Trọng thưởng thì không cần, nếu ông đã đến cầu xin tôi, ít nhiều gì tôi cũng sẽ giúp ông, mặc dù chúng ta bèo nước gặp nhau”, Lâm Chính nói.


Người đàn ông im lặng.

Lâm Chính lấy châm bạc ra châm cứu cho người đàn ông, sau đó đưa tay véo lên cẳng chân ông ta.

Một cảm giác đau rát truyền đến.

Mặc dù người đàn ông thực lực cao cường, nhưng lại không chịu được cảm giác đau rát này, không khỏi hét lên.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới dừng lại.

Người đàn ông lại cảm thấy nơi đó dâng lên một dòng khí nóng, dường như đã có chút phản ứng.

Ông ta lập tức mừng rỡ: “Có hiệu quả rồi! Có cảm giác rồi! Tôi khỏi rồi! Tôi khỏi rồi! Ha ha ha ha…”.

Người đó mừng rỡ, nếu không phải bên cạnh không có cô gái nào, chắc ông ta đã lao vào mây mưa ngay được.


Nhưng luồng khí nóng đó duy trì chưa được mấy phút đã tan biến.

Sau đó, người đàn ông lại không cảm giác được nơi đó nữa, dường như đã mất mối liên hệ.

“Hả…”, người đàn ông đeo mặt nạ kinh hãi.

“Xem ra muốn chữa được bệnh của ông không phải một sớm một chiều là có thể làm được”, Lâm Chính rút châm bạc ra, thản nhiên nói.

“Ý gì? Thần y Lâm! Bệnh của tôi… khó chữa lắm sao?”, người đàn ông đeo mặt nạ sốt ruột.

“Khó chữa thì không tính là khó chữa, có hai cách có thể chữa khỏi bệnh cho ông, cách thứ nhất rất đơn giản, nhưng tôi nghĩ ông sẽ không chịu”.

“Cách gì? Cậu cứ nói là được”.

“Tự phế võ công!”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

Người đàn ông đeo mặt nạ hít sâu một hơi, không tin nổi nhìn anh.

“Sở dĩ ông bị bệnh lạ dẫn đến không có khả năng là vì liên quan đến công pháp ông luyện. Nếu ông bỏ hết võ học đời này, tự phế võ công, ông sẽ khôi phục bình thường trong vòng ba ngày, lấy lại uy nghiêm đàn ông, nối dõi tông đường đương nhiên không thành vấn đề”, Lâm Chính cười nói.
 
Chương 4705: C4705: Chương 4705


Nhưng người đàn ông hừ lạnh: “Kẻ thù của tôi rất nhiều, trải khắp thiên hạ, nếu phế bỏ tu vi, e rằng tôi sinh bao nhiêu con cháu cũng sẽ bị kẻ thù của tôi giết hết, cuối cùng sợ là ngay cả tôi cũng sẽ chết không toàn thây. Cách này không được, cậu nói cách thứ hai đi!”.

“Cách thứ hai thì rắc rối hơn nhiều, phải có người châm cứu bắt mạch cho ông mỗi ngày. Ông phải dùng thuốc thang, từ từ điều chỉnh. Tôi đề nghị ông lập tức dọn tới Học viện Huyền Y Phái chữa trị. Nếu nhanh thì khoảng ba tháng là có thể hồi phục khỏe mạnh”.

“Thật sao?”, người đàn ông đeo mặt nạ mừng rỡ. . Truyện Hệ Thống

“Đừng tưởng ba tháng này trôi qua dễ dàng, vì quá trình trị liệu phức tạp, hơn nữa còn châm vào kinh mạch, quá trình điều trị mỗi ngày của ông sẽ vô cùng đau khổ”, Lâm Chính nói.

“Vậy thì có gì phải sợ? Núi đao biển lửa mưa bom bão đạn tôi cũng đã trải qua, chỉ mấy cây châm bạc có gì đáng sợ?”.

“Nếu đã như vậy, ông hãy theo tôi về học viện chữa trị, nhưng dược liệu chữa trị toàn là dược liệu quý hiếm, tôi phải tốn rất nhiều tiền và nhân lực để thu thập cho ông. Ông không đến nỗi không trả được khoản phí này chứ?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.

Nghe vậy, người đàn ông đeo mặt nạ để lộ dáng vẻ quẫn bách.

“Phải tốn bao nhiêu tiền?”.


“Tiền không thể đong đếm, cần có vật tương đương để trao đổi. Dù sao tôi ra ngoài mua dược liệu quý hiếm cũng không phải lấy tiền để đổi, mà là dùng bảo bối hiếm có để đổi từ tay người khác”.

“Thế sao?”.

Người đàn ông đeo mặt nạ do dự, nói: “Tôi có không ít bảo bối, lần này đến Giang Thành quá vội vã không mang theo bên mình. Thế này, thần y Lâm, nếu cậu tin tôi, cậu hãy chữa trị cho tôi trước, đợi tôi khỏi bệnh sẽ quay về lấy bảo bối trả cho cậu ngay. Cậu yên tâm, bảo bối của tôi chắc chắn là vật quý giá hiếm có trên thiên hạ, bảo đảm không làm cậu thất vọng!”.

“Ha ha, ông khách sáo rồi, bảo bối gì đó thì không cần. Gần đây tôi không được yên ổn, có vài người thường xuyên quấy rầy tôi. Thế này, nếu có người đến tìm tôi gây rắc rối hoặc quấy nhiễu người bên cạnh tôi, ông giúp tôi ra tay dạy dỗ bọn họ, được chứ?”, Lâm Chính cười nói.

Người đàn ông đeo mặt nạ nghe vậy lập tức hiểu ra tính toán của Lâm Chính.

“Hóa ra thần y Lâm muốn thuê tôi làm kẻ đánh thuê?”.

“Không cần phải nói khó nghe như thế, mọi chuyện xem ý ông, tôi không cưỡng cầu”.


“Không có gì mà cưỡng cầu với không cưỡng cầu, thần y Lâm, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng tôi nói trước cho cậu biết, kẻ thù của tôi rất nhiều, nếu vì vậy mà cậu gặp rắc rối, cậu cũng đừng trách tôi”, người đàn ông đeo mặt nạ nói.

“Vậy sao? Vậy có phải ông có thể nói tôi biết, ông rốt cuộc là ai rồi không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

Người đàn ông đeo mặt nạ do dự một lúc, gỡ mặt nạ trên mặt xuống.

Đập vào mắt Lâm Chính lại là một gương mặt vô cùng tái nhợt.

Nhìn thấy gương mặt đó, Lâm Chính cau mày.

“Ma Quân?”.

Lâm Chính không ngờ người đeo mặt nạ đó lại là Ma Quân danh tiếng lẫy lừng, Trương Thất Dạ!

Trương Thất Dạ là người của Ám Ma Đạo, được gọi là Ma Quân, thực lực siêu phàm đáng sợ.

Vào ba mươi năm trước, Ám Ma Đạo đã bị liên minh do danh môn chính phái và gia tộc ẩn thế tạo thành tiêu diệt, đã không còn tồn tại nữa, còn Ma Quân của ma đạo Trương Thất Dạ cũng bị người người truy sát.
 
Chương 4706: C4706: Chương 4706


Trương Thất Dạ là thiên tài tuyệt thế nghìn năm có một của Ám Ma Đạo. Từ lúc trẻ ông ta đã nắm vững tất cả công pháp ma đạo, ba mươi tuổi đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, bốn mươi tuổi đã có phong thái thống lĩnh ma đạo, được giáo chủ ma giáo lúc đó lập làm Ma Quân, trở thành người kế thừa giáo chủ ma giáo tiếp theo.

Nhưng ma đạo đột nhiên xảy ra biến cố, bị những người gọi là danh môn chính phái tiêu diệt, do đó xóa tên khỏi giới võ thuật Long Quốc.

Trong lúc ma đạo nguy cấp, Trương Thất Dạ được phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không ở trong giáo, nên may mắn thoát được. Nhưng loại thù xương máu này sao ông ta có thể không trả?

Đến nay, Trương Thất Dạ luôn truy sát những người tham gia tiêu diệt Ám Ma Đạo năm xưa. Mười năm qua, ông ta đã diệt hơn mười gia tộc lớn nhỏ, giết đến mức lòng người hoảng sợ, ai ai cũng run rẩy. Đương nhiên cũng giết đến mức kẻ thù trải rộng khắp thiên hạ, người muốn tiêu diệt ông ta không biết nhiều bao nhiêu.

Mấy năm qua, ngày nào Trương Thất Dạ cũng sống trong sự đào tẩu và giết chóc.

Trong những cuộc chém giết và chiến đấu không ngừng, Ma Công của Trương Thất Dạ cũng không ngừng tiến bộ, liên tục đột phá.

Ma Công chính là như vậy, nó cũng thuộc về bàng môn tả đạo, cách nhanh nhất để tu luyện Ma Công là chiến đấu. Ma Công mà Trương Thất Dạ tu luyện, theo tốc độ của người bình thường, ít nhất phải mất bảy mươi năm mới có thể đạt đến đại thành, nhưng ông ta lại chỉ dùng ba năm đã tiến vào cảnh giới đại viên mãn…

Tốc độ này đáng sợ đến mức nào?


Nhưng di chứng mà nó mang lại cũng vô cùng phiền phức.

Không thể làm chuyện đó?

Sao ông ta có thể chấp nhận được?

Mặc dù năm nay ông ta cũng đã hơn năm mươi, nhưng với cảnh giới tu vi của ông ta, năm mươi tuổi đang là thời kỳ trai tráng. Ông ta muốn có con, cho nên mới vất cả tìm người chữa trị và tìm đễn chỗ Lâm Chính.

“Thần y Lâm quả nhiên có tầm nhìn, liếc mắt đã nhận ra tôi”, Trương Thất Dạ nói.

“Sao có thể không nhận ra? Kẻ thù của ông trải khắp thiên hạ, ông bị truy nã, trên mạng còn có hình của ông, ngày nào cũng có vô số người hỏi tung tích ông, sao tôi không biết được?”, Lâm Chính nói.

Trương Thất Dạ lạnh lùng hừ: “Đám chuột nhắt, còn dám tìm tôi? Xem ra tôi vẫn chưa giết đủ!”.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thần y Lâm, bây giờ cậu đã biết thân phận tôi, còn dám để tôi làm lính đánh thuê cho cậu? Cậu không sợ dẫn tới rắc rối sao?”.


“Ông đeo mặt nạ thì không ai nhận ra ông, giấu kín một chút sẽ bình yên vô sự”, Lâm Chính cười nói.

Trương Thất Dạ có chút nghi hoặc: “Xem ra cậu định mạo hiểm dùng tôi… Thần y Lâm, cậu đã động chạm đến ai mà ngay cả tôi cậu cũng dám dùng?”.

“Ông hỏi cái này làm gì? Thế nào? Ông sợ rồi à?”.

“Nực cười, trên đời này chưa có thứ gì khiến Trương Thất Dạ tôi sợ!”.

“Vậy thì đừng hỏi nhiều, đi theo tôi về đi”.

“Đi!”.

Lâm Chính đưa Trương Thất Dạ về Học viện Huyền Y Phái, nói Tần Bách Tùng sắp xếp cho ông ta một căn phòng đơn giản.

“Từ nay về sau ông sẽ ở đây, mỗi ngày tôi sẽ đến đây trị bệnh cho ông!”.

“Được”, Trương Thất Dạ gật đầu.

“Bách Tùng à, sau này tôi không ở học viện, nếu có người đến gây sự, ông hãy đến tìm ông ta, hiểu chứ?”, Lâm Chính chỉ vào Trương Thất Dạ, nói.

Tần Bách Tùng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu: “Được thưa thầy”.
 
Chương 4707: C4707: Chương 4707


Sắp xếp cho Trương Thất Dạ xong, Lâm Chính chạy đi chữa bệnh cho Liễu Như Thi.

Nhờ sự chữa trị hết lòng trong thời gian này, cuối cùng Liễu Như Thi cũng khôi phục lại, nhưng vì cô ấy bị thương quá nặng, vẫn cần một thời gian mới có thể tỉnh lại.

Nhìn sắc mặt cô gái trắng bệch tiều tụy, Lâm Chính không khỏi thở dài.

Cốc cốc cốc.

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Chính thu dọn một lúc, đi ra khỏi phòng.

Mã Hải và Tần Bách Tùng đứng ở trước cửa.

“Sao vậy?”, Lâm Chính hơi bất ngờ, lên tiếng hỏi.

“Chủ tịch Lâm, người của Thương Minh đến”, Mã Hải hạ giọng nói.


“Cái gì? Thương Minh?”, Lâm Chính sửng sốt.

“Phải, bọn họ gửi thiệp mời, mời cậu tham gia tiệc kỉ niệm thành lập Thương Minh vào tối mai”, Mã Hải đưa qua một tấm thiệp mời tinh xảo giống như được làm bằng vàng.

Lâm Chính nhận lấy xem, nhíu chặt mày.

“Người đưa thiệp đâu?’.

“Đi rồi”.

“Vậy à…”.

“Thầy, đừng tham gia, chắc chắc bọn họ không tốt lành gì!”, Tần Bách Tùng vội nói.

“Cái này nhất định phải tham gia. Minh chủ Thương Minh đã bị tôi bắt, dù tôi dùng thân phận minh chủ Thương Minh truyền tin tức ra ngoài hòng ổn định Thương Minh, nhưng chắc chắn Thương Minh biết minh chủ đã xảy ra chuyện. Mấy ngày nay, người của Thương Minh không ngừng xuất hiện ở Giang Thành, rõ ràng ở trong mắt Thương Minh, tôi vẫn có hiềm nghi. Nếu tôi không đi, bọn họ sẽ cho rằng tôi chột dạ, sẽ nghi ngờ tôi hơn. Nếu tôi đi thì có lẽ có thể rửa sạch hiềm nghi”, Lâm Chính nói.

“Ý của Chủ tịch Lâm… thiệp mời của Thương Minh là để thăm dò?”, Mã Hải hỏi.


“Chắc chắn là vậy, Mã Hải, đi chuẩn bị một phần quà, tối mai tôi đi một chuyến”.

“Tốt nhất cậu đừng đi một mình, nếu có gì bất trắc thì sẽ hỏng bét! Cậu hãy dẫn một người đi theo, ít ra còn có người tiếp ứng”, Mã Hải khuyên nhủ.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu: “Bách Tùng, ông đi nói với Trương Thất Dạ, bảo ông ta chuẩn bị ngày mai đi cùng tôi!”.

“Vâng, thầy!”.

Bạch Họa Thủy vẫn đang đọc sách uống trà trong phòng Lâm Chính sắp xếp.

Mặc dù bà ta đã bị nhốt rất nhiều ngày, nhưng bà ta không hề sốt sắng, cũng không sợ Lâm Chính giết bà ta.

Ngược lại, đám người phán quyết và người tuyệt phạt lại trở nên sốt sắng.

Bọn họ không biết Lâm Chính định nhốt bọn họ đến bao giờ.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính dẫn Trương Thất Dạ đến hiện trường bữa tiệc mà Thương Minh tổ chức.

Bữa tiệc lần này nghe nói là lẽ kỉ niệm hai trăm tám mươi năm thành lập Thương Minh.

Người tổ chức lễ kỉ niệm lần này tên là Hoa An, vốn là người phụ trách một phân đường trong Thương Minh. Sau khi Bạch Họa Thủy bị Lâm Chính bắt cóc, thế lực của Hoa An trong Thương Minh càng lúc càng lớn, mơ hồ có xu thế trở thành người nắm quyền quyết định trong Thương Minh.
 
Chương 4708: C4708: Chương 4708


Nơi tổ chức tiệc cũng không phải ở tổng bộ Thương Minh, mà là đặt ở một phân đường của Thương Minh tại thành phố Trung Châu.

Phân đường này là phân đường lớn nhất Thương Minh, người phụ trách chính là Hoa An.

Khi đáp máy bay, Thương Minh sẽ cử chuyên xe đến đưa đón.

Bên ngoài sân bay đã có mười mấy chiếc Phantom đỗ lại, phụ trách tiếp đón khách từ trời Nam đất Bắc.

Xem ra người nhận được lời mời của Thương Minh không phải con số ít, người bị Thương Minh hoài nghi cũng không phải một mình Lâm Chính.

Nghĩ đến đó, Lâm Chính không khỏi thở phào.

“Thần y Lâm, tôi đeo mặt nạ xuất hiện ở bữa tiệc của Thương Minh, cậu không sợ người khác chú ý sao?”, Trương Thất Dạ do dự một lúc, hạ giọng hỏi.

“Thương Minh là cầu nối với đại hội, tính chất đặc biệt, người tham gia tiệc tất nhiên là loại người gì cũng có, kỳ nhân dị sĩ đầy ra, ông chẳng có gì lạ cả”, Lâm Chính nói.

Trương Thất Dạ gật đầu.


Chẳng mấy chốc, Phantom dừng ở trước khách sạn lớn nhất ở thành phố Trung Châu.

Dưới sự dẫn đường của người phục vụ, hai người lên thẳng phòng tiệc ngoài trời ở tầng cao nhất của khách sạn.

Lúc này, phòng tiệc rực rỡ sắc màu, vô cùng xa hoa.

Sàn nhà sảnh tiệc đều được lát bằng vàng, tất cả ly rượu, dụng cụ ăn uống đều làm bằng thủy tinh.

Thức ăn cho bữa tiệc đều cực kỳ hiếm có, Almas trứng cá muối, nấm cục trắng,… cũng chỉ là món bình thường. Dù là chai nước suối trên bàn cũng là nước suối của Beverly Hills giá một trăm nghìn tệ.

Lâm Chính cũng xem như đã từng thấy không ít trường hợp trọng đại, nhưng cảnh tượng xa hoa thế này thì vẫn là lần đầu thấy.

“Đúng là Thương Minh, quả nhiên giàu có!”, ngay cả Trương Thất Dạ cũng cảm khái.

Mặc dù ông ta được xưng là Ma Quân của ma đạo, nhưng trông có vẻ không hề giàu có.


“Thần y Lâm? Ái chà chà, rất vui được gặp! Cậu có thể đến đây là vinh hạnh cho Thương Minh chúng tôi!”.

Lúc này, một người đàn ông trung niên cười ha ha đi tới, bắt tay với Lâm Chính.

“Ông là?”.

“Đây là minh chủ đại diện của Thương Minh chúng tôi, ông Hoa An!”, người bên cạnh giới thiệu.

“Minh chủ đại diện?”.

Lâm Chính nhíu mày.

“Minh chủ mất tích, Thương Minh không thể không có chủ, vừa khéo mọi người lại coi trọng tôi, thế là tiến cử tôi lên làm minh chủ đại diện”, Hoa An mỉm cười nói.

“Hóa ra là vậy, vậy thì chúc mừng Hoa minh chủ”, Lâm Chính cười đáp.

“Ầy, cái này có gì phải chúc mừng chứ? Bây giờ Bạch minh chủ không rõ tung tích, không hay sống chết. Ngày nào còn chưa tìm được Bạch minh chủ, minh chủ đại diện là tôi sẽ cảm thấy áy náy trong lòng”, Hoa An thở dài, sau đó lại cười: “Ngược lại là cậu, thần y Lâm, gần đây cậu đúng là nổi tiếng! Chuyến đi đến nước Anh Hoa có thể nói là cậu đã giành vinh quang cho nước nhà, thật tài giỏi, ha ha ha…”.

“Hoa minh chủ khách sáo rồi, loại người như Nakagawa Yokoichi chỉ là tên hề. Dù tôi không ra tay, mọi người cũng có thể đánh bại hắn dễ dàng, bảo vệ võ thuật Long Quốc chúng ta, chuyện này có tính là gì”, Lâm Chính lắc đầu.

“Phải không? Nhưng tôi nghe nói Orochi, vị thần bảo vệ của nước Anh Hoa, cũng bị cậu đánh bại. Nakagawa kia là thằng hề, Orochi kia chắc hẳn có thể tính là nhân vật chính rồi chứ?”, Hoa An cười nói, ánh mắt lại âm thầm đánh giá Lâm Chính, giống như đang tìm kiếm gì đó.
 
Chương 4709: C4709: Chương 4709


“Còn tạm được, còn tạm được…”, Lâm Chính cười ha ha, sau đó trả lời qua loa.

Hoa An thấy vậy thì mỉm cười, cũng không hỏi tiếp nữa, nói: “Thần y Lâm dọc đường vất vả, nào nào, cậu ngồi xuống trước, lát nữa sẽ có vài tiết mục, hi vọng thần y Lâm có thể tham gia”.

“Tiết mục gì?”.

“Ha ha, lát nữa thần y Lâm sẽ biết thôi”.

Hoa An tỏ vẻ thần bí, sau đó đi chào khách khác.

Lâm Chính hơi khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi tiếp.

“Thần y Lâm, có chút vấn đề”.

Lúc này, Trương Thất Dạ nhỏ giọng nói.

“Vấn đề gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.


“Cậu không phát hiện ra sao? Có phải bảo vệ của Thương Minh ở sảnh tiệc này hơi nhiều không? Khắp nơi toàn là người của bọn họ. Nơi này là phân đường của Thương Minh, theo lý mà nói không cần phải phái nhiều người canh giữ như vậy chứ?”, Trương Thất Dạ hạ giọng nói: “Nhiều người như vậy đủ để phong tỏa toàn bộ hiện trường”.

“Phong tỏa?”, Lâm Chính trở nên nghiêm túc.

Lâm Chính tất nhiên hiểu ý của Trương Thất Dạ, nhưng nghĩ kỹ thì cũng bình tĩnh lại.

“Không thể nào, có lẽ không phải vậy, bọn họ phong tỏa nơi này làm gì? Nơi này vốn là nơi của Thương Minh bọn họ, bọn họ tuyệt đối không thể nào ra tay với khách khứa như chúng ta, khả năng duy nhất là… bọn họ đang đề phòng gì đó”, Lâm Chính nói.

“Đề phòng?”.

Trương Thất Dạ suy nghĩ một lúc, nghiêm túc gật đầu: “Đúng là có khả năng đó! Nhưng… bọn họ đề phòng ai? Ai có thể đe dọa đến Thương Minh?”.

“Long Quốc ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, rốt cuộc những thế lực ẩn thế rộng lớn thế nào không ai biết rõ. Tóm lại chúng ta phải chú ý một chút”.

Lâm Chính nói xong, đi đến một bàn ngồi xuống, gọi vài món ăn, chậm rãi thưởng thức.


Trương Thất Dạ thì cực kỳ cảnh giác.

Cuộc sống chạy trốn nhiều năm khiến ông ta dù cho lúc ngủ cũng phải cảnh giác.

“Anh là thần y Lâm danh tiếng lừng lẫy sao?”.

Lúc này, một giọng nữ lả lướt tràn ngập quyến rũ vang lên.

Lâm Chính nghiêng mắt, nhìn thấy một người phụ nữ tuyệt đẹp vóc dáng thướt tha, mắt hồ ly môi đỏ, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Lâm Chính.

Đôi mắt hút hồn đó dường như có thể câu mất hồn phách người khác.

Nơi đây có không ít ánh mắt tập trung lên người cô ta, nhưng rõ ràng người phụ nữ hình như chỉ có hứng thú với một mình Lâm Chính.

“Chúng ta quen biết sao?”, Lâm Chính thong thả uống ngụm rượu vang, hỏi.

“Lúc trước không quen biết không sao cả, bây giờ không phải quen biết rồi hay sao?”, cô gái cười quyến rũ, đưa đôi tay trắng nõn không xương ra: “Thần y Lâm, hân hạnh làm quen, tôi là Thái Man Nghiên, fan hâm mộ của anh!”.

“Fan hâm mộ?”.

Lâm Chính quan sát người phụ nữ đó một lượt, phát hiện cô ta không những cách ăn mặc quyến rũ xinh đẹp mà quần áo trên người cũng không phải hạng tầm thường, mỗi một món trang sức đều có giá trị rất cao.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom