Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4730: C4730: Chương 4730


“Hướng dẫn viên du lịch? Hướng dẫn viên du lịch nào sẽ đợi ở đây chứ? Cậu là người Dương Hoa đúng không? Tôi cũng không muốn giấu giếm nữa, thần y Lâm ở đâu? Chúng tôi tới tìm thần y Lâm”, mặt Kiều Báo không cảm xúc nói.

Nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông vụt tắt, bỗng trở nên nghiêm túc.

“Hóa ra là người của nhà họ Kiều, chúng tôi đợi ông ở đây đã lâu”.

“Đợi chúng tôi ư?”

“Đúng vậy, cậu Lâm đã dặn dò, nếu người nhà họ Kiều tới thì đưa đi gặp cậu ấy, cậu ấy đã chuẩn bị trà ngon chờ các vị rồi”, người đàn ông nói nói.

Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau.

“Hai vị yên tâm, chúng tôi không có ý đồ gì khác đâu, chủ tịch Lâm của chúng tôi sẽ không làm gì hai vị, đương nhiên, tiền đề là các vị phải đối xử nhã nhặn với chủ tịch Lâm”, người đàn ông lập tức nói.

“Ngông cuồng!” Kiều Hổ lạnh lùng hừ một tiếng.

“Chỉ là một thằng ranh con ở giới thế tục, chẳng khác gì con kiến trong mắt chúng ta, dựa vào hắn mà định giở trò với chúng ta sao? Hắn có tư cách này hả?”, sắc mặt Kiều Báo không chút biểu cảm nói: “Dẫn đường đi, giải quyết chuyện này sớm, tao còn về nhà họ Kiều nữa”.

“Hai người mời theo xe tôi”.


Người đàn ông gật đầu, chạy lon ton sang bên đường lấy xe, dẫn đường đi trước.

Kiều Hổ lập tức lái xe đi theo.

Đi khoảng nửa giờ, xe đi tới một trang viên ở ngoại thành.

Trong trang viên này có một sân gôn, nhưng Lâm Chính không chơi gôn trong đó mà ngồi một bên sưởi nắng uống trà.

Trước mặt anh, có rất nhiều bóng người.

Có đám người Chiêm Nhất Đao, Băng Thượng Quân, Cao Tùng Dương, Nguyên Tinh, Trương Thất Dạ.

Đây đều là những cao thủ trong đội của Lâm Chính.

Họ ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, như thể đang thiền định.

Tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, giống như một pho tượng bất động.


Những người này đều đã uống đan dược do Lâm Chính luyện chế.

Với tác dụng của những viên thuốc này, trình độ võ công thậm chí cả cơ bắp và xương cốt của họ sẽ được nâng cao rất nhiều.

Thuốc này Lâm Chính chế tạo dựa trên thần đan, anh đã chế luyện suốt đêm để bọn họ dùng.

Lúc này, Kiều Hổ và Kiều Báo đã được đưa tới.

“Chủ tịch Lâm, người tới rồi!”, người dẫn đường đứng bên cạnh Lâm Chính cung kính nói.

“Ồ?”

Lâm Chính định thần lại, nhìn Kiều Hồ và Kiều Báo, cười nhạt: “Hai người các ông vất vả rồi, ngồi xuống uống tách trà đi!”

“Người đâu?”

Hai người phớt lờ, Kiều Báo thấp bé hỏi thẳng.

“Ai cơ?”

“Cậu chủ Kiều Tín nhà tôi và hai mươi người nhà họ Kiều bị cậu bắt đi!”, Kiều Hổ khàn giọng nói.

“Ồ? Bọn họ à, bọn họ đã được tôi sắp xếp ở một nơi khác, ông muốn gặp họ sao?”

“Nơi nào?”
 
Chương 4731: C4731: Chương 4731


“Hai người muốn biết thì tôi sẽ dẫn hai người đi”.

Nghe vậy, hai người hơi nghi hoặc, lại trố mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Kiều Hổ bình tĩnh nói: “Được, dẫn đường đi!”

Hai người không hề sợ hãi.

Trong mắt họ, chỉ với một ngón tay đã có thể nghiền chết loại người như Lâm Chính.

Lâm Chính đích thân dẫn đường, chắc chắn sẽ không có cạm bẫy gì.

Nếu người này dám hành động liều lĩnh, họ chỉ cần bắt Lâm Chính làm con tin, sử dụng anh làm bia đỡ đạn là được.

Huống hồ bọn họ cũng không cho rằng Lâm Chính có thủ đoạn gì có thể động đến mình, dù sao bọn họ cũng là cường giả nhà họ Kiều!

Được đánh giá là cao thủ siêu cấp cấp Địa!


Sao có thể sợ đám người bình thường này được chứ?

Có lẽ thần y Lâm này có một vài thủ đoạn, nhưng trong mắt bọn họ, y thuật và võ thuật loại này đều là bàng môn tà đạo, đâu đâu cũng thấy!

Lâm Chính uống cạn nước trà trong tách, đứng thẳng người đi về phía thư phòng phía sau.

Trong phòng khách của trang viên có một căn phòng bí mật, vén bức tường lên, dỡ bỏ mấy viên gạch dưới sàn, lập tức xuất hiện một cánh cửa sắt.

Sau khi mở cánh cổng sắt, họ nhìn thấy một cầu thang dẫn xuống lòng đất.

“Chuột chính là chuột, bọn chúng chỉ biết làm ổ chuột, không dám để cho người ngoài thấy”, Kiều Báo khinh thường nói.

“Khiến hai ông chê cười rồi, mặc dù nơi này thật sự khó nói, nhưng lại rất dễ sử dụng, nếu không một khi xảy ra chuyện thì tôi cũng khó sống”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi bước xuống.


“Các người xây nơi này để giam cầm cậu chủ của chúng tôi sao? Cũng đúng, nếu đổi thành một nơi bình thường khá thì cậu hoàn toàn không thể giam cầm được, chúng tôi sẽ dễ dàng đưa cậu chủ đi. Thay vì nói cậu xây dựng nơi này để giam người, chi bằng nói là giấu người”, Kiều Hổ khịt mũi.

Lâm Chính không phản bác.

Mấy người cùng xuống cầu thang, đi qua một hành lang dài.

Tòa nhà này mặc dù được xây dựng dưới lòng đất, nhưng bài trí cực kỳ sang trọng, đầy đủ tiện nghi, hơn nữa hành lang rất rộng rãi, không những không khiến người ta cảm thấy bí bách mà còn hết sức thoải mái, giống như đi trong hành lang của khách sạn xa hoa.

Một phòng nghỉ ngơi lớn ở giữa tòa nhà dưới lòng đất.

Phòng nghỉ ngơi này có đầy đủ mọi thứ, kệ đầy sách, bàn bi-a, rạp chiếu phim riêng, thiết bị tập thể dục và thậm chí cả máy bán đồ ăn nhẹ cỡ trung…

Một số người đang ngồi ở đây.

Có người đọc sách, có người chơi bi-a, có người ngồi ở quầy bar đợi người phục vụ pha chế đồ uống cho họ.

Kiều Tín cũng ở đây.

Nhưng hắn có vẻ rất không hài lòng, không ngừng la hét: “Mau thả tôi ra ngoài! Bảo thần y Lâm của các người cút đến đây, nói với hắn nếu không thả ông đây rời đi thì nhà họ Kiều sẽ đuổi cùng giết tận Dương Hoa, xé xác thần y Lâm thành hàng ngàn mảnh!”

Kiều Tín gầm lên không kiểm soát, điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng, lật tung bàn và tủ.
 
Chương 4732: C4732: Chương 4732


Tuy nhiên, hành vi điên rồ của hắn đều không có ai quan tâm.

Vì ở đây không có người trông chừng.

Điều này khiến Kiều Tín càng tức giận hơn.

Kể từ khi hắn được đưa đến đây, không ai chú ý đến hắn, gọi trời không thấu, gọi đất chẳng hay.

Đặc biệt là những người xa lạ xung quanh hắn, tất cả bọn họ đều chỉ quan tâm đến công việc của mình, hoàn toàn coi hắn như không khí.

“Này, các người không nghe tôi nói sao? Thần y Lâm đâu? Bảo hắn cút đến đây cho tôi!”, Kiều Tín đi đến bàn bi-a, hét vào mặt hai người đang chơi bi-a.

Nhưng cả hai vẫn phớt lờ hắn và tiếp tục chơi bi-a.

Điều này khiến Kiều Tín phát cáu.

“Khốn kiếp!”


Hắn lật ngược bàn bi-a.

Bụp!

Bàn bi-a đập mạnh xuống đất, những quả bóng bi-a lần lượt lăn khắp phòng.

Hiện trường là một mớ hỗn độn.

Hai người đang chơi bi-a lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Kiều Tín.

Kiều Tín bị khí thế của đối phương dọa sợ, không khỏi lui về phía sau mấy bước, nuốt nước bọt, nhưng rất nhanh hắn lại trở nên cứng rắn, hừ một tiếng: “Nhìn gì mà nhìn? Thằng chó! Mày biết tao là ai không? Tao nói cho mày biết, ông đây là Kiều Tín! Cậu chủ nhà họ Kiều, mày có tin chỉ một cuộc điện thoại tao có thể tiêu diệt luôn cả nhà mày không hả?”

Tuy nhiên, đối phương dường như không nghe lời Kiều Tín nói, một trong số họ giơ tay lên, sẵn sàng tấn công.

“A?”

Kiều Tín sợ hết hồn.


Mặc dù hắn biết chút võ công, nhưng lúc này hoàn toàn bị khí thế của đối phương dọa sợ, căn bản không dám đánh trả.

Lúc này, một người phụ nữ đang đọc sách trong góc đột nhiên hét lớn: “Dừng lại!”

Dù động tác của hai người có cứng rắn đến đâu, cũng phải liếc nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ không ngẩng đầu lên mà vẫn xem quyển sách trong tay, nói: “Đừng làm loạn, thần y Lâm tới rồi!”

“Cái gì? Thần y Lâm?”

Kiều Tín sững sờ, vội vàng nhìn về phía cửa chính.

Lâm Chính bước nhanh vào phòng, Kiều Hổ và Kiều Báo cũng cùng tới.

Kiều Tín vui mừng khôn xiết, nhìn hai người họ kích động đến mức run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

“Ông Hổ! Ông Báo! Cuối cùng hai người cũng tới rồi”.

Hắn chạy tới, hét toáng lên: “Mau đưa tôi đi! Còn nữa, giết chết thằng họ Lâm này đi, giết chết hắn! Giết hắn ngay lập tức!”

Hai người đánh giá Kiều Tín một lượt, thấy trên người hắn không có vết thương hay bất kỳ dấu vết bị ngược đãi nào, bọn họ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Những người khác đâu?”
 
Chương 4733: C4733: Chương 4733


Kiều Báo lập tức hỏi.

“Chờ ở phòng bên trong đấy”.

Lâm Chính tìm một chỗ ngồi, tùy ý ngồi xuống.

“Bảo bọn họ ra đây đi, còn nữa, cậu cũng lập tức đi theo chúng tôi, gia chủ của chúng ta muốn nói chuyện với cậu!”, Kiều Báo hờ hững nói.

“Gia chủ của các ông muốn nói chuyện với tôi thì bảo ông ta tự đến đây tìm tôi! Tôi không rảnh chạy tới gặp ông ta!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu nói gì cơ?”

Hai người nheo mắt, đằng đằng sát khí.

Bảo gia chủ nhà họ Kiều tới đây gặp Lâm Chính sao?

Nói chuyện viển vông!

Kiều Tín bình an vô sự, trên thực tế, đối với hai người họ mà nói, nhiệm vụ đã hoàn thành.


Có cứu được hai mươi người nhà Kiều hay không cũng không quan trọng, ít nhất bọn họ cũng có thể giải thích với bố của Kiều Tín.

Nếu Lâm Chính không chịu hợp tác, họ không ngại thủ tiêu Lâm Chính ở đây rồi đưa về nhà họ Kiều.

“Tên họ Lâm kia, có vẻ như cậu vẫn không hiểu rõ tình hình nhỉ, cậu cho rằng cậu có tư cách sao?”, Kiều Báo hờ hững nói, đã âm thầm vận khí kình.

Sắc mặt Kiều Hổ cũng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Bảo gia chủ đích thân tới đây ư? Chỉ sợ Giang Thành của cậu sẽ bị lật tung! Gà chó cũng không được yên!”

“Thật sao? Vậy thì tôi rất mong chờ. À, căn phòng đằng kia là của các ông, các ông cứ ở đó đi”.

Lâm Chính chỉ vào góc phòng nói.

“Thú vị! Ha ha, rất thú vị!”

Kiều Báo tức giận bật cười, sát khí trong mắt càng lúc càng nồng đậm.

“Kiều Báo!”


Kiều Hổ quát.

“Biết rồi”, Kiều Báo gật đầu, quay đầu nói: “Cậu chủ, cậu đứng sau lưng chúng tôi, đừng chạy lung tung, bây giờ chúng tôi sẽ phụng mệnh bắt thần y Lâm về!”

“Đừng giết hắn vội, tốt nhất là phế bỏ hắn rồi đưa hắn về, tôi muốn hành hạ hắn!”, Kiều Tín hung tợn nói.

Hai người không lên tiếng, mà cùng nhau tiến lên trước, chuẩn bị ra tay.

Lâm Chính vẫn ngồi ở trên ghế, thần sắc bình tĩnh, hờ hững nhìn hai người bọn họ.

Mà những người khác trong phòng cũng vậy.

Mặc dù bầu không khí rất ngột ngạt, nhưng họ cứ như không cảm nhận được.

Điều này khiến Kiều Hổ và Kiều Báo ngờ vực.

Thần y Lâm bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ là có chỗ dựa gì sao?

Kệ đi!

Kiều Báo hừ một tiếng, định ra tay trước.

Nhưng lúc ông ta định giơ tay chém giết, một âm thanh đột nhiên truyền đến.

“Sao thế? Thần y Lâm, cậu lại mời thêm khách mới sao?”
 
Chương 4734: C4734: Chương 4734


Dứt lời, hai người quay đầu lại.

Trong nháy mắt, Kiều Báo như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, thất thanh nói: “Cậu là… Viêm Hận đại nhân sao?”

Hóa ra Viêm Hận – đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải cũng tới!

“Ồ?”

Viêm Hận sửng sốt, liếc nhìn Kiều Báo, một lúc sau mới nhận ra là ai: “Ông là Kiều Báo – người nhà họ Kiều à?”

“Là tôi, Viêm Hận đại nhân còn nhớ tới tôi, thật sự vinh hạnh cho tôi quá, nhưng sao Viêm Hận đại nhân lại ở đây?”, Kiều Báo ngẩn người hỏi.

Nhà họ Kiều có một vài hợp tác với Thương Minh, mà Thương Minh lại có quan hệ mật thiết với đại hội, Kiều Báo đương nhiên có cơ hội tiếp xúc với người của đại hội.

Trong một lần tình cờ, Kiều Báo đã nhìn thấy phong thái của đội phán quyết Thiên Khải, đặc biệt là đội trưởng Viêm Hận, khiến ông ta vô cùng ngưỡng mộ.


Nhưng nghe Kiều Báo hỏi như vậy, biểu cảm Viêm Hận trở nên kỳ quái, một lúc sau mới nói: “Tại sao tôi lại ở chỗ này ư? Không phải cũng giống với các ông sao?”

“Giống chúng tôi ư?”, Kiều Báo sửng sốt, cười khẩy nói: “Xem ra lần này thần y Lâm quả thật đã chọc giận cả trời xanh khiến người người căm hận! Ngay cả đại hội cũng muốn xử lý hắn, xem ra hôm nay là ngày tàn của thần y Lâm rồi!”

“Xử lý ư?”

Viêm Hận càng lúc càng không thể hiểu những lời của Kiều Báo.

Ngược lại, Kiều Hổ vỗ nhẹ vai Kiều Báo.

“Hả?”, Kiều Báo khó hiểu nhìn Kiều Hổ.

Lúc này, sắc mặt Kiều Hổ hết sức kinh hãi và không thể tin được, ngây ngốc nhìn Viêm Hận, tựa như người mất hồn.

“Ông làm sao vậy? Sao lại có biểu cảm này?”, Kiều Báo trầm giọng hỏi.


“Kiều Báo, người này… người này… là đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải… Viêm Hận đại nhân thật sao?”, Kiều Hổ nơm nớp lo sợ hỏi.

“Ừ, trước kia ông chưa từng gặp à? Tôi đã có duyên gặp Viêm Hận đội trưởng một lần, coi như bạn bè”, Kiều Báo cười nói.

“Không nhận nhầm người chứ?”

“Sao có thể? Tuyệt đối không nhận nhầm đâu! Rốt cuộc ông làm sao vậy?”, Kiều Báo càng lúc càng khó hiểu.

Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Kiều Hổ tái nhợt, đột nhiên lùi về phía sau mấy bước.

Kiều Tín bên cạnh suýt chút nữa không đứng vững.

“Các người… rốt cuộc… có chuyện gì vậy?”, Kiều Báo há hốc mồm, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Kiều Hổ phải mất một lúc lâu mới định thần lại, ông ta hít sâu vài hơi, nói với giọng run rẩy: “Trước đó ông bế quan nửa năm, không biết chuyện xảy ra bên ngoài! Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải này… đã mất tích nửa năm rồi!”

“Mất tích hả?”, Kiều Báo như bị sét đánh.

“Đại hội đã cử cả nghìn người đi điều tra vụ việc đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải mất tích, nhưng không tìm được bất kỳ dấu vết nào. Nếu người này là Viêm Hận – đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải thì có nghĩa là…”

“Đúng rồi”.
 
Chương 4735: C4735: Chương 4735


Không đợi Kiều Hổ nói xong, Viêm Hận đã nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Tôi không đủ năng lực, trở thành tù nhân của thần y Lâm, bị giam cầm ở đây …”

“Hả?”

Kiều Tín, Kiều Báo và Kiều Hổ đều vô cùng kinh hoảng.

Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải… lại bị người khác bắt làm tù nhân…

“Hai người đằng kia là thành viên đội phán quyết Thiên Khải của tôi”, Viêm Hận chỉ vào hai người chơi bi-a trước đó, nói.

Kiều Tín run bần bật, không thể tin được.

Nhưng giây tiếp theo, Viêm Hận càng đả kích mạnh vào đầu óc và linh hồn của mọi người.

Hắn lại giơ tay lên, chỉ vào người phụ nữ đang đọc sách trong góc, khàn giọng nói: “Còn người phụ nữ kia, có lẽ các người nên nhận ra mới đúng!”

“Bà… bà ta là ai?”, Kiều Báo run giọng hỏi.


“Minh chủ Thương Minh – Bạch Họa Thủy!” Viêm Hận khàn giọng nói.

Bịch!

Kiều Tín ngồi phịch xuống sàn.

Kiều Hổ và Kiều Báo hệt như những bức tượng, sững sờ tại chỗ…

Bạch Họa Thủy là ai không cần phải nói nhiều.

Cho dù đám người Kiều Tín chưa được gặp Bạch Họa Thủy, thế nào cũng đã từng nghe danh hiệu của bà ta.

Huống hồ, nhà họ Kiều và Thương Minh còn có hợp tác.

Dù hợp tác không quá mạnh, bọn họ cũng không có tư cách gặp minh chủ, nhưng gần đây chuyện Bạch Họa Thủy mất tích có thể gọi là lan truyền rộng khắp, sao bọn họ có thể không biết được?

Ai ngờ đường đường là minh chủ Bạch Họa Thủy… lại xuất hiện ở đây, trở thành tù nhân của thần y Lâm…


“Khi xưa Bạch minh chủ đến đại hội bàn chuyện, lúc trở về thì bị thần y Lâm biết được hành trình, nửa đường bị thần y Lâm bắt!”, Viêm Hận hờ hững nói.

“Không thể nào!”, Kiều Báo vẫn không chấp nhận được sự thật, liên tục gào lên: “Bạch minh chủ là minh chủ Thương Minh, cao thủ bên cạnh nhiều như mây, ai dễ dàng động vào bà ấy được chứ? Thần y Lâm có thể dùng thủ đoạn gì để bắt minh chủ? Giả! Chắc chắn là giả!”.

“Ông không tin thì tôi cũng không có cách nào. Nhưng tôi phải nói cho ông biết, thần y Lâm không dùng thủ đoạn gì để bắt cóc, cậu ta đã giết chết tất cả cao thủ bên cạnh Bạch minh chủ, bắt bà ấy đến đây. Thực lực của thần y Lâm không phải các ông có thể tưởng tượng! Nên biết rằng, khi trước năm người tuyệt phạt đến Giang Thành chỉ có một người còn sống! Ngay cả người tuyệt phạt cũng không phải đối thủ của thần y Lâm, cao thủ bên cạnh Bạch minh chủ có là gì?”.

Viêm Hận lắc đầu, cũng chẳng muốn dài dòng với những người này, đi đến ghế bên cạnh phòng nghỉ ngồi xuống, sau đó lấy một chiếc kính lão ra nghiên cứu một số đồ cổ trên bàn.

Còn ba người nhà họ Kiều giờ này đã há hốc miệng, một lúc lâu không hoàn hồn được.

“Người tuyệt phạt cũng không phải đối thủ?”, Kiều Báo lẩm bẩm.

“Người phán quyết, người tuyệt phạt… lại còn minh chủ Thương Minh… đều bị cậu bắt đến đây? Không thể nào… Không… Không thể nào…”, Kiều Hổ nuốt nước bọt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính.

“Xem ra các người không quen biết người này nhỉ? Hôm nay có thể giao lưu đàng hoàng rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Không hay!”.

Kiều Báo run rẩy, giống như hiểu ra gì đó, lập tức vồ tay về phía Lâm Chính.

Kiều Hổ cũng phản ứng lại.
 
Chương 4736: C4736: Chương 4736


Biết được nhiều bí mật như vậy, chắc chắn sẽ bị diệt khẩu!

Không bằng ra tay trước!

Trong lúc cấp bách, bọn họ cùng nhau ra tay, phối hợp với Kiều Báo định giải quyết Lâm Chính.

Keng! Keng! Keng! Keng…

Ngay khi hai người họ có động tác, những lưỡi dao sắc bén đột nhiên chui ra từ không trung xung quanh Lâm Chính, hóa thành lưỡi dao xoáy nhắm tới cánh tay của hai người.

“Hả?”.

Hai người họ kinh ngạc biến sắc, vội vàng thu tay lùi về sau.

Những lưỡi đao sắc bén đó không tiếp tục đuổi theo mà cũng thu về, chui vào không trung.

Cứ như làm ảo thuật, quỷ dị khó nhận ra.


“Đó là thứ gì?”, Kiều Hổ run sợ kêu lên.

“Tôi nhớ ra rồi, có thông tin Đông Hoàng Giáo cũng đã quy thuộc thần y Lâm. Nếu là vậy thì đây có lẽ là ảnh ngự của Đông Hoàng Giáo. Ảnh ngự bình thường không thấy hình, giống như cái bóng đi theo thần y Lâm, nhưng khi thần y Lâm gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện, giải quyết nguy hiểm cho cậu ta!”, Kiều Báo nói.

“Chẳng trách thần y Lâm đối diện với chúng ta lại bình tĩnh như vậy! Nhưng không đúng… Tôi đã từng nghe nói về ảnh ngự, bọn họ không mạnh đến vậy. Theo đánh giá bên phía chúng ta, bọn họ thậm chí còn không đạt tới cấp Nhân, còn chiêu vừa rồi… ít nhất cũng đạt trình độ cấp Địa. Chuyện này là sao?”, Kiều Hổ hỏi.

“Chắc là tên họ Lâm kia đã dùng dược vật cải tạo cho bọn họ, giúp bọn họ nâng cao thực lực”, Kiều Báo nói.

Kiều Hổ nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Công phu bàng môn tả đạo! Kiều Báo, không cần nói nhiều nữa, người này để chúng ta biết nhiều bí mật như vậy chắc chắn sẽ diệt khẩu! Chúng ta ra tay trước, giải quyết cậu ta rồi nói sau”.

“Được!”.

Hai người cùng hét lên, sau đó lại ra tay.

Ầm!

Trong chớp mắt, một luồng khí ý ma sát mạnh mẽ đột nhiên giáng xuống từ trên trời, trấn áp hai người họ.


Hai người còn chưa kịp đến gần Lâm Chính đã bị luồng khí ý đó đè ngã sấp xuống đất, không thể động đậy.

Khí ý lạnh lẽo đáng sợ giống như những sợi tơ bằng băng bao trùm toàn thân bọn họ.

“Hả?”.

“Đó… đó là ma khí? Ma khí của ai? Chẳng lẽ trong này có người của ma đạo?”.

Kiều Báo và Kiều Hổ đều bị dọa sợ, run rẩy điên cuồng, đầu toát đầy mồ hôi.

Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy khí tức mạnh mẽ như vậy?

Chợt thấy một nhóm người đi vào.

Chính là mấy người Trương Thất Dạ, Tào Tùng Dương vừa nãy còn ngồi thiền trên bãi cỏ.

“Cậu Lâm, chuyện gì vậy? Sao hai con bọ này lại dám ra tay với cậu, bọn họ không muốn sống nữa à?”.

Trương Thất Dạ đi tới, lạnh lùng hỏi.

“Trẻ con không hiểu chuyện, để bọn chúng phá phách một chút cũng không sao”, Lâm Chính cười nói.
 
Chương 4737: C4737: Chương 4737


“Phá phách? Thế cũng thật to gan! Có cần tôi giết hai người họ, róc xương lột da bọn họ ra, ném cho chó ăn không?”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.

Hai người sợ đến mức đầu óc sắp nổ tung.

“Không cần, bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng”.

Lâm Chính cười nói, xua tay.

Trương Thất Dạ gật đầu, xua tan ma khí trấn áp trên người bọn họ đi.

Kiều Hổ, Kiều Báo bò dậy, đứng cũng không đứng vững.

“Ông… Ông là ai? Vì sao lại có ma khí?”, Kiều Báo run rẩy nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ.

“Tôi là Ma Quân Trương Thất Dạ của Ám Ma Đạo! Ông nói xem vì sao tôi lại có ma khí?”, Trương Thất Dạ đáp.

“Cái gì? Ông… ông là Thất Dạ Ma Quân?”.


Kiều Báo vội vàng lùi về sau, hai chân nhũn ra, phải níu bàn mới có thể đứng được.

“Ngay cả Thất Dạ Ma Quân của Ám Ma Đạo cũng là người của thần y Lâm? Chuyện… Chuyện này rốt cuộc là sao? Rốt cuộc là sao?”.

Kiều Hổ ôm đầu, cảm giác giống như đang nằm mơ, lại giống như đã phát điên…

Còn Kiều Tín, từ đầu tới cuối đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

Ngay cả áo của hắn cũng đã thấm ướt…

“Hai vị, còn muốn ra tay nữa không? Nếu ra tay thì xin mời tiếp tục”, Lâm Chính uống một ngụm trà mà người giúp việc rót mang tới.

Hai người há hốc miệng, không dám nói gì.

“Nếu không ra tay thì về phòng đi. Yên tâm, ở chỗ tôi, các người muốn gì có nấy. Tôi cũng sẽ không giết các người, bảo đảm các người sẽ bình an về đến nhà họ Kiều”, Lâm Chính cười nói.

“Nhưng… chúng tôi đã biết được nhiều bí mật của cậu như vậy. Bạch minh chủ, đội trưởng đội phán quyết, người tuyệt phạt đều bị cậu bắt về đây. Nếu chúng tôi ra ngoài, tiết lộ chuyện này, chẳng phải cậu sẽ không ngóc đầu lên nổi, chết không chỗ chôn thân hay sao?”, Kiều Báo nghiến răng nói.


“Ai tin?”. . đam mỹ hài

Lâm Chính trả lời lại hai chữ.

Kiều Báo sửng sốt, lập tức im miệng.

Đúng vậy, ai tin?

Bây giờ Lâm Chính và nhà họ Kiều đã kết thù oán. Nếu bọn họ có thể rời khỏi đây, mặt đối mặt nói rằng Lâm Chính đã bắt cóc Bạch minh chủ, mọi người sẽ cho rằng nhà họ Kiều trả thù Lâm Chính, cố tình bôi nhọ anh.

Người của đại hội đã điều tra ở Giang Thành mấy tháng cũng không có manh mối, bọn họ nói suông thì ai sẽ tin?

Kiều Báo, Kiều Hổ hít sâu một hơi, biết giờ này mình có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành chấp nhận số phận.

Thế là hai người tiến tới chắp tay trước thần y Lâm, sau đó quay người đi về phòng.

“Cậu chủ, qua đây đi, yên phận một chút… Đừng gây rắc rối cho thần y Lâm nữa”, Kiều Hổ nghiêng đầu nói.

“Được… Được…”.

Kiều Tín lắp bắp gật đầu, hai chân run rẩy di chuyển.
 
Chương 4738: C4738: Chương 4738


Hắn chưa đi được mấy bước lại đối diện với đôi mắt của hai người phán quyết, sợ đến mức da đầu tê dại, ngã lộn nhào xuống đất, tiếp đó lại lảo đảo bò dậy, chạy vào phòng.

“Nhát chết!”.

Bạch Họa Thủy lắc đầu, hừ một tiếng.

Lâm Chính lại mỉm cười đứng dậy, đi đến cạnh Bạch Họa Thủy ngồi xuống.

“Có chuyện gì sao?”, Bạch Họa Thủy vẫn nhìn sách trong tay mình, không ngẩng đầu lên.

“Ừm, có chút chuyện muốn nói với bà”.

“Chuyện gì?”.

“Chuyện về đại hội”.

“Đại hội? Thần y Lâm, nếu cậu muốn khai thác thông tin liên quan đến đại hội từ tôi thì tôi khuyên cậu từ bỏ đi. Tôi biết rõ kết cục của việc phản bội đại hội, tôi sẽ không mạo hiểm đâu”, Bạch Họa Thủy tiếp tục đọc sách, bình thản nói.


“Bà biết Hoa An không?”, Lâm Chính đột nhiên hỏi.

Nghe vậy, Bạch Họa Thủy liếc nhìn Lâm Chính qua khóe mắt, vẻ mặt đó cực kỳ lẳng lơ.

Nhưng chẳng mấy chốc bà ta đã dời tầm nhìn về lại trang sách, nói: “Biết, lão già đó không biết yên phận. Ông ta luôn nhắm vào vị trí minh chủ Thương Minh, âm thầm làm rất nhiều việc. Vốn dĩ những chuyện trước kia tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng ông ta càng ngày càng quá đáng, chạm đến giới hạn của tôi. Tôi vốn định đuổi ông ta ra khỏi Thương Minh, nhưng không ngờ lại bị cậu bắt tới đây… Thế nào, có phải Hoa An đã thay thế vị trí của tôi không?”.

“Bây giờ ông ta là minh chủ đại diện, muốn ngồi lên vị trí minh chủ chỉ là vấn đề thời gian”.

“Tôi biết ngay. Kẻ đó nên diệt trừ! Đợi tôi rời khỏi đây, chuyện đầu tiên tôi làm sẽ là giết ông ta”, Bạch Họa Thủy nói, dường như đang nói về một chuyện rất bình thường.

Xem ra sức mạnh của bà ta không nhỏ.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Nếu vậy thì e là tôi không thể để bà được như mong muốn”.

“Ồ?”, Bạch Họa Thủy ngước mắt lên nhìn anh: “Bắt nối quan hệ rồi à?”.


“Ừm, bây giờ tôi và Hoa An cũng thuộc mối quan hệ hợp tác. Tôi giúp ông ta lên làm minh chủ Thương Minh, còn ông ta thì cho tôi tình báo tôi cần. Bà không phối hợp với tôi, giữa bà và ông ta, đương nhiên tôi sẽ lựa chọn ông ta”, Lâm Chính nhún vai.

“Cậu cũng có chút thủ đoạn đấy. Nếu vậy cậu còn tìm tôi bàn bạc cái gì?”, Bạch Họa Thủy không hiểu, hỏi.

Lâm Chính lấy một lọ sứ nhỏ ra, đặt lên bàn.

“Chúng ta làm một cuộc giao dịch. Bà nói với tôi một vài chuyện liên quan đến đại hội, lọ thuốc này tôi tặng cho bà, thế nào?”.

“Chỉ mấy viên đan dược đã muốn tôi khuất phục? Thần y Lâm, cậu quả nhiên rất xem thường tôi”, Bạch Họa Thủy cười nhạt, nói.

“Đây không phải đan dược bình thường”, vẻ mặt Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc.

“Đó là đan dược gì?”, Bạch Họa Thủy mất tập trung, hỏi.

“Trú Nhan Đan!”.

“Cái gì?”.

Vẻ mặt Bạch Họa Thủy lập tức cứng đờ, không tin nổi nhìn Lâm Chính, hỏi: “Cậu vừa nói gì? Đây là… đan gì?”.

“Trú… Nhan… Đan!”, Lâm Chính trả lời từng chữ một.
 
Chương 4739: C4739: Chương 4739


“Trú Nhan?”.

Bạch Họa Thủy kinh ngạc nhìn lọ sứ trên bàn, hơi thất thần.

Không có người phụ nữ nào có thể kháng cự lại sự cám dỗ của việc giữ lại dung nhan, kéo dài thanh xuân.

Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, Bạch Họa Thủy cũng không ngoại lệ.

Tiền bạc và quyền lực thật ra không mấy quan trọng với bà ta, với vai trò là minh chủ Thương Minh, bà ta không thiếu hai thứ đó.

Nhưng nếu là nét đẹp trường tồn… vậy thì bà ta không thể không dao động.

Nếu người khác lấy lọ đan dược ra nói đây là Trú Nhan Đan, Bạch Họa Thủy chắc chắn sẽ không tin, nhưng đây là thần y Lâm lấy ra, chắc chắn có hiệu quả…

“Có thể duy trì bao lâu?”, Bạch Họa Thủy mím môi, nhàn nhạt hỏi.

“Một viên một năm, trong này có hai mươi ba viên. Mỗi tháng bà uống một viên, uống hết lọ này có thể giúp dung mạo bà không thay đổi trong vòng hai mươi ba năm, lưu giữ dung nhan”, Lâm Chính mỉm cười nói.


Bạch Họa Thủy không nói gì, dường như có chút do dự.

Lúc này, Lâm Chính lại lấy ra một lọ sứ nhỏ, đặt lên bàn.

“Cả đời tôi chỉ cần sống đến hơn một trăm tuổi là đủ rồi. Trú Nhan Đan cậu cho nhiều quá đối với tôi mà nói lại trở thành lãng phí”, Bạch Họa Thủy liếc nhìn rồi nói.

“Lọ này không phải Trú Nhan Đan”, Lâm Chính cười nói.

“Đó là gì?”.

“Phản Nhan Đan!”.

“Phản… Phản Nhan Đan?”.

Bạch Họa Thủy giật mình, suýt chút nữa cắn lưỡi, không tin nổi: “Đó… Đó là đan dược gì?”.

“Như tên gọi, là đan dược sau khi uống có thể cải lão hoàn đồng. Uống loại đan này vào có thể giúp dung nhan của bà trở về dáng vẻ của tuổi mười tám”, Lâm Chính mỉm cười nói.


Nghe vậy, Bạch Họa Thủy không giữ nổi sách trong tay nữa.

Bà ta trợn to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Cậu… thật sự có thể luyện chế ra loại thuốc như vậy?”.

“Bạch minh chủ, hình như bà đang nghi ngờ y thuật của tôi? Chi bằng thế này, bà uống trước thử xem, đợi bà thấy được hiệu quả, bà lại bàn bạc với tôi, được chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Được… Tôi phải thử xem…”.

Bạch Họa Thủy gần như không do dự, lập tức trả lời.

“Nếu đã như vậy thì tôi để bà thử, miễn cho bà không tin tôi”.

Lâm Chính lấy lọ thuốc trên bàn, đổ ra hai viên đan dược trong mỗi lọ.

Bạch Họa Thủy thấy vậy không khỏi ngây ra: “Cậu làm gì vậy?”.

“Đã là thử thì đương nhiên không thể cho bà hết. Bà uống trước hai viên này, trong hai tháng đó có lẽ sẽ có hiệu quả. Nhưng nếu dừng thuốc, dược hiệu sẽ tiêu tan, hơn nữa còn đảo ngược. Nếu không tiếp tục dùng thuốc định hình, bà vẫn sẽ trở lại bộ dạng giống như trước khi dùng thuốc, đợi khi nào bà tin rồi thì lại tìm tôi lấy thuốc”.

Nói xong, Lâm Chính đứng dậy rời đi.

“Hả…”.

Bạch Họa Thủy muốn nói lại thôi, trong mắt lộ ra vẻ luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
 
Chương 4740: C4740: Chương 4740


Bà ta nhìn mấy viên đan dược trên bàn, bất thình lình chộp nó vào tay…

Tại nhà họ Kiều…Người đàn ông trung niên đi tới trước thác nước

Lúc này có một người đang bị treo dưới thác nước và đã tắt thở. Trên người người này là những vết thương chí mạng, máu chảy ra đều đã bị nước rửa sạch. Người đàn ông trung niên quay qua, người bên cạnh lập tức bước tới gỡ cơ thể kia xuống.

“Mang đi cho chó ăn”.

“Vâng”, thi thể được đưa đi.

Người đàn ông trung niên ngồi xuống một tảng đá to, nhắm mắt dưỡng thần và lắng nghe tiếng thác nữa chảy.

Lúc này, một người nhà họ Kiều chạy tới: “Thưa ông, xảy ra chuyện rồi”.

“Không phải là cậu định nói với tôi, Kiều Hổ, Kiều Báo cũng không về đấy chứ?”


Người đàn ông trung niên khẽ mở mắt, hỏi bằng vẻ vô cảm: “Đó là hai cao thủ đấy, ở trong nhà họ Kiều này muốn hạ gục họ cũng không phải điều dễ dàng đâu. Một Giang Thành cỏn con lẽ nào mà họ lại không xử lý được”.

Người kia do dự sau đó cúi đầu: “Thưa ông..đúng là hai người đó không về thật ạ”.

“Hả?”, người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy, lạnh giọng: “Bọn họ đi đâu? Bị thần y Lâm bắt rồi hay sao? Hay là bị giết rồi?”

“Dạ không rõ ạ. Hai người xâm nhập vào nơi ở của thần y Lâm thì bị đứt liên lạc. Đã hơn một ngày rồi mà vẫn chưa ra. Hơn nữa, nơi ở của thần y Lâm cũng không có động tĩnh gì cả”, người này nói tiếp. . Truyện BJYX

Người đàn ông nghe thấy vậy bèn im lặng. Lúc này, người kia lấy ra một bức thư, đưa tới.

“Đây là gì vậy?”, người đàn ông trung niên lạnh giọng.

“Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có người đưa cho chúng tôi cái này, nói là phải đích thân để ông mở ra”, người kia nói.


“Vậy thì khỏi phải đoán nữa, chắc chắn là thư của thần y Lâm rồi. Xem ra cậu ta đã đoán ra được nhiều chuyện…Ha ha, thú vị đấy”.

Người đàn ông trung niên mỉm cười. Ông ta mở thư ra và nhìn. Người đứng bên cạnh thận trọng quan sát sắc mặc của người đàn ông trung niên.

Thế nhưng trông ông ta vẫn vô cùng điềm nhiên. Một lúc sau, ông ta vo tròn bức thư, vứt xuống đất.

“Thưa ông, thần y Lâm nói thế nào ạ?”

“Kiều Hổ, Kiều Báo đã bị thần y Lâm bắt rồi. Cậu ta nói, muốn lấy lại mạng của những người này thì mang đồ tới đổi”, người đàn ông trung niên nói.

“Cái gì?”, người kia tỏ ra tức giận: “Vô lý hết sức! Thần y Lâm đúng là to gan. Cậu ta đang uy hiếp nhà họ Kiều chúng ta sao? Thưa ông, chúng ta nên lập tức đi tiêu diệt cái thứ chết tiệt đó, để cậu ta biết được sự lợi hại của nhà họ Kiều”.

“Đừng kích động sẽ làm hỏng chuyện lớn. Muốn tiêu diệt cậu ta quá dễ”.

“Mà cái thứ đó muốn thứ gì từ chúng ta vậy ạ?”

“Trước khi Kiều Tín bị đưa đi thì đã để lộ ra Cứu Mệnh Đan ở bữa tiệc của hội Thương Minh. Viên thuốc đó được luyện theo như phương pháp của thần y Biển Thước thời Chiến Quốc. Tôi nghĩ có lẽ thần y Lâm làm vậy là vì muốn ép chúng ta giao ra phương thuốc”, người đàn ông trung niên nói.

“Thưa ông, không thể giao được. Đó là bảo bối của nhà chúng ta mà”.
 
Chương 4741: C4741: Chương 4741


“Giao thì đương nhiên là không nhưng chúng ta có thể lợi dụng thứ đó để nói chuyện với thần y Lâm. Cậu dặn dò xuống dưới, bảo người của gia tộc chuẩn bị. Ngoài ra cũng trả lời thư cho thần y Lâm, nói rằng trưa mai tôi sẽ tới Giang Thành gặp cậu ta”.

“Vâng!”, người này chắp tay, chạy đi.

Người đàn ông trung niên liếc nhìn thác nước đang đổ xuống và thở dài: “Tức nước thì vỡ bờ thôi. Thần y Lâm, ngày mai tôi sẽ cho cậu biết đối đầu với nhà họ Kiều thì sẽ có kết cục thế nào”.

Lâm Chính nhận được thông tin bèn lập tức cho người sắp xếp tiệc trà ở một khu sơn trang ngoại ô phía Tây và đợi gia chủ nhà họ Kiều.

Trương Thất Dạ, Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh, Băng Thượng Quân cũng có mặt. Đám đông đứng sau Lâm Chính, lẳng lặng chờ đợi.

Lâm Chính ung dung uống trà, thưởng thức phong cảnh. Lúc này, Từ Thiên vội chạy tới: “Chủ tịch Lâm, người tới rồi”.

“Đưa tới đây”, Lâm Chính mỉm cười.

Từ Thiên lùi ra. Một lúc sau, một nhóm người mặc áo gió màu đen bước vào. Đi đầu chính là gia chủ nhà họ Kiều!


Gia chủ nhà họ Kiều tên là Kiều Long Nhất. Ông ta cao một mét chín, mặc đồ màu đen trông vô cùng uy nghiêm.

Kiều Long Nhất có khuôn mặt chữ điền, lông mày đậm, mắt to, thần thái uy nghiêm, bước đi dứt khoát. Ông ta đứng trước mặt Lâm Chính.

Dù là ai thì cũng cảm thấy căng thẳng trước khí thế của ông ta. Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng ung dung, không hề phản ứng gì.

“Cậu là thần y Lâm đúng không? Đúng là anh hùng tuổi trẻ tài cao mà”, Kiều Nhất Long nhìn Lâm Chính, gật đầu khen ngợi.

Lâm Chính nhốt con trai ông ta, đánh người nhà họ Kiều bị thương, làm mất tôn nghiêm của bọn họ thì thực ra ông ta hận Lâm Chính lắm. Thế nhưng vẫn không để lộ vẻ tức giận ra bên ngoài.

“Gia chủ nhà họ Kiều quá khen. Mời ngồi, cùng tôi uống chén trà nhé”, Lâm Chính pha trà một cách thuần thục và mời ông ta.

“Ồ? Trà do thần y Lâm pha à, vậy thì phải thưởng thức chứ”, Kiều Long Nhất ngồi xuống vô cùng tự nhiên.

Lâm Chính rót trà. Mùi thơm dậy lên. Kiều Long Nhất nhấp một ngụm, hai mắt lập tức sáng rực.


“Trà ngon! Ngon lắm!”

“Thật không ngờ thần y lâm không chỉ có y thuật siêu việt mà đến cả cách pha trà cũng đáng kinh ngạc như thế. Thật lợi hại”, Kiều Long Nhất khen thưởng.

Mặc dù ông ta rất hận Lâm Chính nhưng nhìn người thanh niên bằng tuổi con mình có thực lực như vậy thì ông ta không thể không khâm phục và ngưỡng mộ.

Nếu người này mà là con mình thì tốt biết mấy. Nhà họ Kiều chắc chắn sẽ mạnh vô cùng. Kiều Long Nhất thầm thở dài, nghĩ tới Kiều Tín – thằng con không ra gì của mình thì ông ta cảm thấy bốc hỏa. Thật tức chết đi được.

“Tôi cũng mới tiếp xúc với trà nghệ thôi, chưa tới mức nho nhã đâu”, Lâm Chính mỉm cười.

“Thần y Lâm khiêm tốn rồi. Tôi cũng tìm hiểu về trà mười mấy năm rồi vậy mà thần y Lâm mới học đã có thể đạt tới trình độ như vậy”, Kiều Long Nhất mỉm cười.

Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục uống trà. Kiều Long Nhất nhìn chăm chăm Lâm Chính, một lúc sau ông ta nói thẳng: “Thần y Lâm, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, người nhà tôi đâu rồi?”

“Bọn họ? Vẫn rất tốt, chúng tôi tiếp đãi họ tốt lắm”, Lâm Chính vừa uống trà vừa mỉm cười.

“Tiếp đãi rất tốt sao?”, Kiều Nhất Long chau mày.

Người nhà họ Kiều cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
 
Chương 4742: C4742: Chương 4742


Lâm Chính mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi không có ý khác, ý tôi là họ vẫn bình an vô sự. Mọi người không cần phải lo lắng”.

“Nếu đã bình an thì mong thần y Lâm thả bọn họ ra. Tôi vô cùng cảm kích”, Kiều Long Nhất mỉm cười nhưng nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Lâm Chính lại im lặng. Anh vẫn pha trà và thưởng trà. Các cao thủ nhà họ Kiều để lộ vẻ tức giận, họ không nhịn được nữa, định ra tay với Lâm Chính.

Bọn họ thấy giờ hạ gục Lâm Chính là lúc dễ nhất. Sau khi khống chế anh thì sẽ bắt anh ngoan ngoãn giao người của nhà họ Kiều ra. Thế nhưng Kiều Long Nhất đã kịp thời ra hiệu cho bọn họ để bọn họ đừng khinh suất.

“Thưa ông…”, một người bên cạnh lí nhí lên tiếng.

“Đừng có làm loạn. Những người đứng sau thần y Lâm kia không hề đơn giản đâu”, Kiều Nhất Long khẽ nói.

Nhà họ Kiều nhìn những người đằng sau Lâm Chính. Có không ít người hừ giọng, để lộ vẻ khinh thường. Rõ ràng là bọn họ không coi những người đứng sau anh ra gì.


“Thần y Lâm, chúng ta đều là người thông minh, thôi thì mình cứ nói thẳng đi. Cậu đưa ra điều kiện, miễn là tôi có thể đáp ứng được thì tôi sẽ không từ chối. Chỉ xin cậu thả người nhà tôi ra”, Kiều Long Nhất thản nhiên nói.

“Gia chủ nhà họ Kiều, tôi cũng chẳng có điều kiện gì. Lần này con trai ông khiêu khích tôi, tôi giáo huấn cho anh ta một bài học thôi. Thực ra ông cũng không cần phải tới xin tôi làm gì, cứ yên tâm về đi. Bởi vì đợi tôi giáo huấn con trai ông xong thì sẽ thả anh ta về thôi”, Lâm Chính mỉm cười.

Nói thì là như vậy nhưng Kiều Long Nhất không tin. Ông ta do dự, lấy từ trong người ra một cuộn trúc, đặt lên bàn trà.

“Thứ này thuộc về cậu. Thả người của tôi ra, thế nào?”

“Đây là?”

“Đây chẳng phải là thứ mà thần y Lâm muốn sao? Phương thuốc của thần y Biển Thước thời Chiến Quốc”, Kiều Long Nhất nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính giật mình. Nhưng sắc mặt anh không hề thay đổi. Anh chỉ uống thêm một ngụm trà: “Đưa cho tôi sao?”


“Thứ này đủ để đổi lấy con trai tôi rồi chứ?”, Kiều Long Nhất nói.

Lâm Chính im lặng. Một lúc sau anh gật đầu: “Gia chủ nhà họ Kiều đã hào phóng như vậy thì tôi cũng không vòng vo làm gì. Thứ này tôi nhận nhé”.

“Người đâu?”, Kiều Long Nhất lập tức hỏi.

Lâm Chính quay đầu.Từ Thiên ở phía sau hiểu ý bèn quay người chạy đi. Một lúc sau, một nhóm người được đưa vào.

“Cậu chủ”, người nhà họ Kiều thốt lên.

“Bố…”, Kiều Tín nhìn thấy người nhà họ Kiều thì mừng lắm. Thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Chính thì hắn lập tức tái mặt, rụt cổ lại. Hắn không dám lên tiếng nữa.

Điều này khiến người nhà họ Kiều bất ngờ lắm. Kiều Tín mà lại ngoan đến vậy sao. Đâu có giống hắn?

Kiều Hổ, Kiều Báo cũng cúi đầu, tỏ ra sợ sệt. Chuyện gì thế này?

Bọn họ cảm thấy hoang mang và không hiểu gì. Kiều Long Nhất liếc nhìn, tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng ông ta không nói gì nhiều, chỉ đứng dậy: “Thần y Lâm cũng đã thẳng thắng như vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Lần này là do con trai tôi không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu”.
 
Chương 4743: C4743: Chương 4743


“Gia chủ nhà họ Kiều khách sáo rồi”.

“Được rồi thần y Lâm, hiểu nhầm đã được hóa giải. Chúng tôi cũng không ở lại lâu nữa. Đã làm phiền mọi người rồi, thành thật xin lỗi. Cáo từ”.

“Để tôi tiễn ông”.

“Không cần không cần. Xin dừng bước”, Kiều Long Nhất vội vàng nói, sau đó thì đưa cả nhà họ Kiều rời đi.

Lâm Chính nhìn theo. Sau khi họ rời đi, anh bèn ngồi xuống quan sát cuộn trúc. Anh tham lam đọc hết một lượt khiến mấy người Trương Thất Dạ ở phía sau cảm thấy kinh ngạc.

Họ có thể nhìn thấy sự ham muốn và tham lam trong mắt của Lâm Chính. Lần đầu họ thấy Lâm Chính như vậy.

Bọn họ nhìn nhau, Nguyên Tinh bước lên: “Giáo chủ! Giáo chủ…”

“Sao thế?”, ông ta phải gọi mấy lần thì Lâm Chính mới phản ứng lại.

“Giáo chủ, mặc dù nhà họ Kiều đã rời đi nhưng tôi nghĩ chắc là họ không chịu từ bỏ đâu, chúng ta vẫn nên phòng ngự”, Nguyên Tinh cung kính nói.

“Tôi biết”.


“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?”

“Không cần làm gì cả, ở đây đợi. Bọn họ sẽ quay lại”, Lâm Chính vừa đọc vừa nói.

Đám đông cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn im lặng chờ đợi…

Nhà họ Kiều bước ra khỏi sơn trang, lập tức dừng lại.

“Người của Dương Hoa có đuổi theo không?”, Kiều Long Nhất nhìn xung quanh và hỏi.

“Bẩm ông, không hề. Trước khi chúng ta bước vào đó thì tôi đã cho người giám sát khắp các khu vực rồi. Giờ thần y Lâm vẫn còn đang ở bên trong sơn trang xem cuốn trúc đó, chưa hề rời đi, cũng không hề cử người theo dõi chúng ta”, người phía sau cung kính nói.

“Hừ, xem ra thần y Lâm không hề có ý phòng bị với chúng ta rồi”.

Kiều Long Nhất liếc nhìn Kiều Tín và hừ giọng: “Còn không mau bước tới đây?”

“Bố…”, Kiều Tín run rẩy bước tới.


“Có bị thương không?”, ông ta hỏi.

“Không…không ạ…”, Kiều Tín đáp lại.

“Thần y Lâm có hành hình gì không?”

“Không…ạ, thần y Lâm chỉ hỏi ít thông tin từ con…”

“Nếu đã vậy thì tại sao mày lại phải sợ hãi như vậy? Đúng là đồ vô dụng, mất hết cả thể diện nhà họ Kiều”, Kiều Long Nhất tát cho Kiều Tín một phát

Bốp! Tiếng tát giòn vang. Kiều Tín xoay mấy vòng, suýt nữa ngã lăn ra đất.

“Bố, con…”, Kiều Tín ôm mặt, định nói gì đó nhưng bị Kiều Long Nhất quát.

“Câm miệng! Đúng là thứ khiến cả nhà mất mặt. Lập tức cút về cho tao. Đợi tao xử lý xong thần y Lâm thì sẽ dạy cho mày một bài học”, Kiều Long Nhất quát lớn.

Kiều Tín, Kiều Báo và Kiều Hổ lập tức tái mặt.

“Gia chủ..định đối phó với thần y Lâm sao?”, Kiều Báo vội vàng hỏi.

“Thì làm sao? Các người đều là những tên vô dụng. Lần này về chịu gia pháp đi”, Kiều Long Nhất hừ giọng.

Kiều Báo lập tức quỳ xuống, vội vàng kêu lên: Gia chủ không được đâu ạ”.
 
Chương 4744: C4744: Chương 4744


“Sao?”, Kiều Long Nhất chau mày: “Giờ còn muốn xin tha à? Không thấy sớm quá sao? Một kẻ ham sống sợ chết như vậy có xứng là người nhà họ Kiều không?”

“Không gia chủ… Tôi không có ý đó, tôi chỉ nói là gia chủ không thể đi tìm thần y Lâm được đâu”, Kiều Báo vội vàng nói.

“Ý của ông là gì?”, Kiều Long Nhất tái mặt.

“Gia chủ! Không thể động vào thần y Lâm được. Cậu ta không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Không thể động vào được đâu”, Kiều Báo kêu lên.

Đến cả Kiều Hổ cũng vội quỳ xuống: “Gia chủ, giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, không thể gây sự với thần y Lâm được, nếu không…tình hình sẽ không thể cứu vãn được nữa”.

Thấy hai người bọn họ như vậy, người nhà họ Kiều cảm thấy bất ngờ lắm. Hai người này là những cao thủ hàng đầu của nhà họ Kiều, sao giờ họ lại nhát gan như vậy chứ.

“Đúng là đồ vô dụng. Đứng dậy”, Kiều Long Nhất tức tới mức gào lên.

Thế nhưng bọn họ không hề đứng dậy, vẫn cứ quỳ đó khuyên Kiều Long Nhất rời đi. Kiều Tín thấy thế cũng vội quỳ xuống: “Bố, ông Hổ và ông Báo nói đều là thật đấy, thần y Lâm không hề đơn giản, chúng ta không thể đối đầu được, nếu không tất cả sẽ xong đời đấy ạ. Chúng ta mau đi thôi bố. Không thể ở lại lâu được”.


“Đúng là đồ vô dụng”, Kiều Long Nhất tức giận đạp Kiều Tín. Hắn lăn mấy vòng, mặt đầy đất, trông vô cùng chật vật.

“Nghe đây, các người lập tức đứng lên cho tôi, cùng tôi đi hạ gục thần y Lâm. Bảo vật của nhà họ Kiều đang nằm trong tay cậu ta, nếu không lấy về thì đừng ai quay về nhà họ Kiều nữa”, Kiều Long Nhất gào lên.

Rõ ràng là ông ta không chịu từ bỏ.

“Nếu gia chủ cứ đòi đi bằng được thì chỉ có nước chết thôi. Chuyện tới nước này thì tôi đành phải nói ra một bí mật kinh thiên vậy”, Kiều Báo thấy không thể khuyên được bèn bặm môi.

Kiều Long Nhất nghe thấy vậy thì cơ mặt dãn ra. Ông ta nhìn chăm chăm Kiều Báo: “Bí mật gì?”

Kiều Báo nhìn Kiều Hổ, sau đó nuốt nước bọt, đứng dậy nghiêm túc nói: “Gia chủ, nói ra có khi gia chủ không tin nhưng…chúng tôi đích thân nhìn thấy. Không chỉ có tôi và Kiều Hổ mà ngay cả cậu chủ cũng thấy”.

“Thấy cái gì? Mau nói cho tôi biết”, Kiều Long Nhất cảm thấy mất kiên nhẫn.

“Chúng tôi thấy…minh chủ Thương Minh Bạch Họa Thủy”, Kiều Báo nói.


Dứt lời cả nhà họ Kiều Thất kinh.

“Ai cơ?”, Kiều Long Nhất trố tròn mắt.

“Bạch Họa Thủy”, Kiều Báo lặp lại.

“Bạch…minh chủ sao? Ông nhìn thấy ở đâu?”

“Ở tầng hầm nơi thần y Lâm giam chúng tôi. Không chỉ có Bạch minh chủ mà chúng tôi còn nhìn thấy người tuyệt phạt và người phán quyết nữa. Bọn họ đều ở đó và bị thần y Lâm nhốt cả”, Kiều Báo nghiêm túc nói.

Đám đông im bặt. Tất cả đều sững sờ.

Câu nói của Kiều Báo giống như sét đánh ngang tai. Đám đông cảm thấy da đầu tê dại, hồn bay phách tán. Bọn họ không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

“Ông nói cái gì? Bạch minh chủ, người tuyệt phạt và người phán quyết sao…tất cả đều bị thần y Lâm nhốt?”, Kiều Long Nhất cũng kinh hãi, trố mắt hỏi lại Kiều Báo

“Đúng vậy gia chủ”.

“Ông tận mắt nhìn thấy? Hay là ông nghe nói”, Kiều Long Nhất túm cổ Kiều Báo nói.
 
Chương 4745: C4745: Chương 4745


“Tận mắt nhìn thấy. Chắc chắn như vậy. Nếu gia chủ không tin có thể hỏi Kiều Hổ và cậu chủ. Chính mắt họ cũng thấy”, Kiều Báo nói.

“Bố, ông Báo nói đúng. Chính vì vậy mà con mới khuyên bố đừng đối đầu với thần y Lâm. Đến cả Bạch minh chủ còn không phải là đối thủ của anh ta. Giờ chúng ta mà xảy ra xung đột thì sẽ chịu thiệt thòi. Chúng ta mau đi thôi. Nếu thần y Lâm mà nghĩ lại, không để chúng ta đi thì lúc đó xong đời mất”, Kiều Tín vội vàng nói.

“Cậu chủ nói đúng đấy. Gia chủ, chúng ta đã biết được bí mật của thần y Lâm thì nên lập tức rời khỏi đây, sau đó báo cáo chuyện này cho Thương Minh và đại hội, lợi dụng sức mạnh của họ để đối phó với thần y Lâm. Nếu đại hội có thể đích thân ra tay thì một thần y Lâm chẳng là gì cả”, Kiều Hổ vội vàng nói.

Kiều Long Nhất chìm vào im lặng. Ông ta cảm thấy kinh ngạc. Thế nhưng một lúc sau ông ta lấy lại vẻ kiêu ngạo vốn có và hừ giọng. Ba người còn lại giật mình.

“Gia chủ?”, Kiều Báo thận trọng gọi. Kiều Long Nhất chỉ tát cho Kiều Báo một phát. Kiều Báo vội vàng lùi lại, ôm mặt, nhìn ông ta bằng vẻ sững sờ.


“Bố…”, Kiều Tín cũng kêu lên. . Xi𝙣‎ ủ𝙣g‎ hộ‎ chú𝙣g‎ 𝑡ôi‎ 𝑡ại‎ ⩵‎ T‎ 𝖱𝐮MT𝖱U𝗬𝚎N﹒VN‎ ⩵

“Đồ ngốc này”, Kiều Long Nhất lớn tiếng chửi. Ba người bàng hoàng.

“Kiều Hổ, Kiều Báo, các người khiến tôi thất vọng quá. Kiều Tín còn trẻ, mất não thì cũng thôi, hai người nhiều tuổi như vậy rồi mà còn bị thần y Lâm lừa gạt à! Đúng là đồ ngốc. Não úng rồi đúng không?”, Kiều Long Nhất chỉ thẳng tay vào Kiều Báo, Kiều Hổ.

“Gia chủ, chúng tôi…”, hai người họ á khẩu.

“Các người tưởng rằng đó là Bạch Họa Thủy, người tuyệt phạt và người phán quyết thật sao? Thật nực cười. Các người bị lừa rồi. Bọn họ chẳng là ai cả, chỉ là những diễn viên do thần y Lâm bỏ tiền ra thuê về mà thôi”, Kiều Long Nhất hừ giọng.

“Diễn…viên sao?”

“Nghĩ mà xem, nếu như thần y Lâm thật sự bắt được những người đó thì sao lại để cho các người biết. Để cho biết rồi mà còn để các người sống sót rời khỏi đó à?”.


“Vậy cậu ta thuê diễn viên lừa chúng tôi để làm gì?”

“Còn không phải vì trấn áp các người sao? Thông qua các người để trấn áp luôn nhà họ Kiều”, Kiều Long Nhất cười lạnh, bộ dạng vô cùng tự tin: “Tên nhóc đó, đừng thấy hắn trẻ tuổi mà lầm, hắn thâm sâu khó lường lắm. Nếu như tôi tin những lời các người vừa nói, rằng thần y Lâm đã bắt được đám người Bạch minh chủ thì chắc chắn cậu ta biết tôi sẽ báo cho đại hội. Đại hội tới, phát hiện ra tất cả chỉ là giả thì ông nói xem người của đại hội sẽ đối xử với chúng ta thế nào?”

“Có phải làm cảm thấy…chúng ta đang chơi họ không?”

“Đúng vậy! Tới khi đó chúng ta không những không giết chết được thần y Lâm mà còn đắc tội với đại hội. Chúng ta sẽ rơi vào tình huống bị động, như vậy sẽ bất lợi cho chúng ta”, Kiều Long Nhất lạnh giọng.

Nhà họ Kiều nghe thấy vậy bèn gật gù: “Gia chủ anh minh”.

“Vẫn là gia chủ anh minh, có thể nhìn thấy được vở kịch của thần y Lâm”, tiếng tán thưởng vang lên.


“Thế nhưng gia chủ…tôi tin những người đó không phải là giả. Tôi từng gặp Viêm Hận. Nếu là giả thì chắc chắn là có sơ hở. Huống hồ tôi cũng hiểu về thuật dịch dung, tôi đã quan sát nhiều lần. Trên mặt họ không hề có dấu vết của thuật dịch dung”, Kiều Báo vội vàng nói.

“Chút thuật dịch dung của ông đã là gì? Thần y Lâm giỏi cái gì nhất? Y thuật, là y thuật. Thuật dịch dung của cậu ta là bất bại. Có khi còn không được gọi là dịch dung nữa mà đã đạt tới tầm cao mới luôn rồi. Thế nên ông căn bản không nhận ra”.

“Nhưng mà gia chủ…dù thần y Lâm cho người cải trang thì còn giọng nói? Cử động thì sao? Những thứ đó…không thể nào giả được mà…”, Kiều Báo nói tiếp. Ông ta vẫn muốn cứu vãn tình hình nhưng vô ích.

“Không cần nói nữa. Đám ngốc này. Giờ là lúc nào rồi mà các người còn tin mấy trò đó. Tôi thấy rõ ràng là các người đã bị thần y Lâm dọa sợ chết kiếp rồi. Đúng là lũ vô dụng”.
 
Chương 4746: C4746: Chương 4746


Kiều Long Nhất mất kiên nhẫn. Ông ta hừ giọng: “Các người đứa thằng Kiều Tín về nhà họ Kiều nhận tội trước đi. Đợi tôi giải quyết xong thần y Lâm, lấy lại vật gia truyền của nhà họ Kiều thì sẽ về xử lý các người”, nói xong, Kiều Long Nhất lấy từ trong người một chiếc khăn màu đen đã chuẩn bị, buộc lên mặt và đi về phía sơn trang.

Những người khác của nhà họ Kiều cũng làm theo.

“Gia chủ…”, Kiều Báo, Kiều Hổ kêu lên. Thế nhưng vô ích. Ba người họ chỉ biết trơ mắt nhìn đám người còn lại quay lại sơn trang.

“Nhà họ Kiều…Lần này xong đời rồi”, Kiều Báo lầm bầm.

Kế hoạch của Kiều Long Nhất rất đơn giản. Ông ta đánh lừa Lâm Chính bằng cách giao lại bản thảo của thần y Biển Thước, để Lâm Chính tưởng rằng nhà họ Kiều sợ anh. Đến đến khi Lâm Chính mất cảnh giác thì sẽ tấn công đột ngột để Lâm Chính không kịp phản ứng. Như vậy thì sẽ thắng lớn.

Nếu như ngay từ đầu đã ra tay vơi Lâm Chính thì ông ta tin rằng chắc chắn anh sẽ có sự phòng bị. Nhưng giờ thì khác rồi. Ông ta đích thân dắt theo nhưng cao thủ khác nhà họ Kiều tiếp cận sơn trang, đi lần tới khu vực Lâm Chính đang ở.

“Gia chủ, tại sao đến một người canh gác cũng không có vậy?”


“Thần y Lâm có phải là khinh suất quá hay không?”, các cao thủ nhà họ Kiều nhìn xung quanh với vẻ nghi ngờ.

Lâm Chính lúc này đang ngồi trong một chòi hóng gió uống trà, thận trọng đọc nội dung có trong bản thảo của thần y Biển Thước. Anh chăm chú vô cùng, giống như là bỏ mặc cả thế giới bên ngoài vậy. Những người đứng sau anh vẫn đứng im như khúc gỗ, không dám lên tiếng quấy rầy.

“Thần y Lâm thật sự không hề phòng ngự gì sao? Một kẻ ngốc nghếch như vậy mà có thể sống được tới bây giờ?”, Kiều Long Nhất hừ giọng.

“Gia chủ, giờ chúng ta phải làm sao?”, cao thủ bên cạnh khẽ hỏi.

“Lập tức bao vây bọn họ. Sau khi ra tay thì giết thần y Lâm trước, lấy lại bản thảo sau đó từ từ thanh trừng những kẻ còn lại”, Kiều Long Nhất hừ giọng: “Nghe đây, một khi đã ra tay thì không được giữ lại một kẻ nào hết. Giết sạch cho tôi. Rõ chưa?”

“Tuân lệnh”, đám đông đáp lại. Kiều Long Nhất gật đầu, lao về phía trước. Những người khác cũng lao lên theo. Sát khí hừng hực tới mức ghê người bùng nổ. Ngay sau đó, một lượng lớn các cao thủ như đám rắn độc đổ về phía Lâm Chính.


“To gan”, Trương Thất Dạ tức giận, lập tức gầm lên và phóng ra sát khí.

“Đúng là đồ chán sống, dám hại cậu Lâm. Hôm nay tôi sẽ cho các người khỏi về luôn”.

“Ở lại hết đi”

“Đừng hòng rời khỏi đây”, Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh, Băng Thượng Quân cùng lao lên, đổ về phía các cao thủ nhà họ Kiều.

Đúng lúc này, Kiều Long Nhất cảm thấy ớn lạnh. Ông ta nhìn đám người Trương Thất Dạ bằng vẻ thất kinh và cảm giác đầu óc trống rỗng.

Đám cao thủ nhà họ Kiều sợ hết hồn. Chuyện gì thế này? Đám người này khi nãy đứng im sau lưng Lâm Chính mà, cũng không hề thể hiện là có võ lực hay gì, vậy mà khi họ ra tay thì không khác gì lũ tràn bờ đê.

“Lùi lại”, người nhà họ Kiều vội lùi lại.

“Lùi đi đâu? Liều mạng với họ đi”, Kiều Long Nhất bặm môi, gầm lên. Nhà họ Kiều đành phải liều mạng lao lên chiến đấu. Vừa lao lên thì bọn họ đã rơi ngay vào thế bị động. Tất cả không thể nào tấn công được gì.

Kiều Long Nhất thấy vậy bèn đanh mặt, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Thắng là vua thua làm giặc. Ông ta gầm lên rồi rút ra một thanh kiếm màu đen, đâm về phía huyệt thái dương của Lâm Chính.
 
Chương 4747: C4747: Chương 4747


“Đồ chán sống”, Trương Thất Dạ cũng lao tới bảo vệ anh.

“Ông không cần lo, để tôi chơi với ông ta”, Lâm Chính lên tiếng. Anh vẫn nhìn chăm chăm cuộn bản thảo. Trương Thất Dạ nghe thấy vậy thì lập tức lùi lại.

“Tôi sẽ khiến cậu chết không có đất chôn”, Kiều Long Nhất tức giận. Ông ta cảm thấy thần y Lâm quá ngông cuồng. Thế nhưng đúng lúc mũi kiếm của ông ta chĩa về phía thần y Lâm thì…

Vụt…Lâm Chính lấy nắp chén trà đỡ đòn.

Keng…Thanh kiếm không thể đâm xuyên nắp chén trà.

“Cái gì?”, Kiều Long Nhất tái mặt. Ông ta biết rất rõ sức mạnh của nhát đâm này. Nó có thể đâm xuyên cả sắt thép, vậy mà nói không thể đâm xuyên qua một cái nắp của chén trà sao?

Lâm Chính đột nhiên phát lực…Rắc..Nắp chén vỡ vụn. Những mảnh vỡ phóng về phía Kiều Long Nhất.

Không hay rồi. Kiều Long Nhất vội lùi lại, dùng kiếm đỡ đòn. Keng keng…Một cơn nổ cực mạnh phát ra, Kiều Long Nhất đã phá được đòn tấn công. Nhưng ngay khi ông ta dừng lại thì phát hiên ra Lâm Chính đã biến mất.


Kiều Long Nhất cảm giác da dầu tê dại. Ông ta vội vàng tìm kiếm Lâm Chính. Lúc này, phía sau ông ta đột nhiên vang lên giọng nói của anh: “Ông đang nhìn đi đâu thế?”

Kiều Long Nhất thất kinh, vội quay đầu lại. Lâm Chính né thanh kiếm chưởng cho ông ta một chưởng.

Bốp! Kiều Long Nhất bị chưởng trúng ngực, cơ thể loạng choạng. Ông ta cố gắng đứng vững lại rồi dồn toàn lực vung thanh kiếm trong tay lên một lần nữa.

Vụt..Thanh kiếm tạo ra vô số tàn ảnh giống như một cơn bão đổ về phía Lâm Chính. Anh bỗng nhiên giống như một linh hồn. Những ảnh kiếm của Kiều Long Nhất lao tới nhưng không thể nào chạm được vào người Lâm Chính.

Kiều Long Nhất cuống cả lên. Ông ta càng tấn công càng cảm thấy sợ hãi. Thằng này là thế nào thế? Thân pháp này! Tốc độ này…Rõ ràng còn trẻ như vậy mà đã đạt được võ kỹ tới mức này rồi sao?

Không thể nào! Rốt cuộc cậu ta là ai vậy? Kiều Long Nhất không thể nào chấp nhận được. Ông ta gầm lên: “Á!”

Luồng khí tức khủng khiếp phát ra từ người ông ta, bao trùm lấy Lâm Chính. Lâm Chính như bị khóa chặt. Và đây là lúc tốt nhất để Kiều Long Nhất kết liễu anh.

“Cơ hội tốt”, Kiều Long Nhất lập tức chĩa thẳng kiếm vào họng của Lâm Chính.


Thanh kiếm lóe sáng. Cảm tưởng như toàn bộ sức mạnh trong không gian đều được rót vào thanh kiếm của anh. Quá khủng khiếp.

“Chết đi!”, ông ta hét lớn.

Thế nhưng một giây sau. Một âm thanh quỷ dị vang lên. Keng….

Cây kiếm chạm tới họng anh và bị bẻ cong. Nó không thể đâm xuyên vào da thịt của anh.

Ông ta há hốc miệng, bàng hoàng…Lâm Chính cũng không khách khí, anh đấm thẳng vào ngực Kiều Long Nhất.

Kiều Long Nhất không thể đỡ được, ngực hõm sau, phun ra một ngụm máu tươi và bay bật ra, đập mạnh vào hòn non bộ gần đó.Ông ta ôm ngực.

Lâm Chính bước tới. Kiều Long Nhất biết ông ta không thể giết được thần y Lâm. Ông ta chật vật bò dậy và hét lên: “Rút!”, nói xong, ông ta cứ thế chạy thẳng xuống núi không dám quay đầu lại.

Ông ta giờ khác gì chim gãy cánh, chỉ biết điên cuồng bỏ chạy. Ông ta mặc kệ việc đám người Trương Thất Dạ đang chém giết những người khác của nhà họ Kiều, cứ thế chạy thục mạng

Những người còn lại đều bị thương nặng, không mất tay thì cũng cụt chân, toàn thân đẫm máu. Bọn họ nào phải là đối thủ của Trương Thất Dạ. Đấu nhau một lúc thì họ rơi vào thế hạ phong, đành phải tụm lại vào nhau. Việc Kiều Long Nhất bỏ chạy càng khiến họ nhụt chí.

“Đi!”, đám đông bặm môi, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để bỏ chạy.

“Cấm chạy”
 
Chương 4748: C4748: Chương 4748


“Mau đuổi theo”, Nguyên Tinh hét lớn, định đuổi theo. Thế nhưng ông ta cố ý đuổi với tốc độ chậm để những người đó có thể chạy thoát. Những người còn lại của nhà họ Kiều nhanh chóng rời khỏi sơn trang.

“Cậu Lâm, tại sao lại để họ chạy thoát? Giết chết cho rồi. Hà tất phải nương tay?”, Trương Thất Dạ bực mình

“Thôi bỏ đi, tha được thì tha, huống hồ giờ chúng ta có nhiều kẻ địch như vậy, bớt được người nào hay người đấy.

“Hừ, đúng là hời cho bọn thật đấy”, Trương Thất Dạ tức lắm.

Ông ta đã ra tay là sát khí hừng hực, vậy mà không giết được vài người thì cảm thấy khó chịu. Lâm Chính mỉm cười, thản nhiên nói: “Được rồi, về đi! Người nào làm việc của người đấy. Phải rồi, Nguyên Tinh đi cùng tôi một chuyến”

“Giáo chủ có điều dặn dò?”, Nguyên Tinh cung kính hỏi.

“Giờ ông tới nhà họ Kiều, nói với Kiều Long Nhất chúng ta bị kẻ trộm truy sát, bị thương nặng, cần ít dược liệu trị thương, hỏi ông ta có hay không? Rõ chưa?”, Lâm chính nói.

Nguyên Tinh giật mình nhưng ngay lập tức chắp tay: “Giáo chủ yên tâm. Giờ tôi đi ngay”.


“Cẩn thận một chút”.

“Vâng”.

Kiều Long Nhất chui vào xe rời khỏi Giang Thành. Trên đường tháo chạy, sắc mặt ông ta trông vô cùng khó coi, giống như bị gặp phải ma vậy.

Khi Kiều Long Nhất về tới nhà thì nhận được một cú điện thoại.

“Cái gì? Tất cả chạy thoát rồi sao?”, Kiều Long Nhất kinh ngạc.

“Vâng thưa ông. Chúng tôi sắp về rồi”, người ở đầu dây bên kia thở hổn hển.

Kiều Long Nhất trầm mặt: “Các người đi xử lý vết thương sau đó tới chính đường tìm tôi”.

“Vâng giáo chủ”.


Tầm nửa tiếng sau, Kiều Long Nhất sau khi đã uống thuốc và băng bó tới chính đường. Ông ta uống một ngụm trà, thở phào dù vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Nhà họ Kiều thấy Kiều Long Nhất trở về với thương thế đầy mình thì ngạc nhiên lắm. Họ dồn dập hỏi nhưng Kiều Long Nhất không chịu nói.

“Bái kiến giáo chủ”, lúc này, những người nhà họ Kiều chạy thoát được chạy vào chính đường, hành lễ với Kiều Long Nhất. Nhìn đám người kẻ thì mất tay người thì mất chân, ai cũng bị thương, Kiều Long Nhất nín thở.

“Các người…vẫn ổn chứ?”

“Bẩm gia chủ, tạm thời không sao ạ?”, một người run rẩy nói. . Đam Mỹ Hay

“Không sao…không sao là tốt rồi…”, Kiều Long Nhất lầm bầm, mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

Lúc này, có một người khác bước vào: “Gia chủ, có người tới gặp gia chủ”.

“Ai?”, ông ta nói là Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo?”

“Nguyên Tinh?”, Kiều Long Nhất tái mét mặt.

“Đông Hoàng Giáo sao?”

“Vậy…chẳng phải là người của thần y Lâm à?”
 
Chương 4749: C4749: Chương 4749


“Gia chủ, chúng ta phải trốn thôi. Gia chủ cũng không thể thế này gặp ông ta được. Chắc chắn là ông ta tới thăm dò tình hình của chúng ta đấy”, người nhà họ Kiều hoảng sợ.

Thế nhưng Kiều Long Nhất chỉ phất tay: “Không cần trốn như vậy, người ta sớm đã biết chúng ta ra tay với thần y Lâm rồi, nếu không các người tưởng các người có thể dễ dàng thoát như vậy sao? Chẳng qua là thần y Lâm nương tay, không đánh chết các người đấy. Nếu không chẳng ai về nổi nhà họ Kiều đâu”.

Đám đông nghe thấy vậy thì há hốc miệng, không biết phải làm thế nào. Đúng là như vậy thật. Bọn họ rời khỏi sơn trang và phát hiện ra không có ai đuổi theo mình hết. Rõ ràng là đối phương cố tình để họ rời đi.

“Đi mời Nguyên Tinh vào đi”

“Vâng gia chủ”.

Người giúp việc chạy đi. Một lúc sau, Nguyên Tinh bước vào.

“Chào gia chủ. Mọi người làm sao mà bị thương thế này?”, Nguyên Tinh thản nhiên nói như không biết gì.

“À, không cẩn thận bị ngã thôi”, Kiều Long Nhất ái ngại.


“Hóa ra là vậy. Gia chủ bảo trọng nhé”.

“Cảm ơn, không biết Nguyên Tinh trưởng lão tới đây có việc gì?”

“Là thế này, giáo chủ của chúng tôi vừa bị kẻ trộm đột nhập tấn công. Giao chủ bị thương mà dược liệu chỗ chúng tôi không đủ nên giáo chủ đã đặc biệt bảo tôi tới chỗ ông để lấy ít thuốc. Không biết là nhà họ Kiều có dư chút nào không để tôi mang về cho giáo chủ trị thương?” Nguyên Tinh điềm đạm nói.

“Có có! Đương nhiên là có. Thần y Lâm cần thuốc sao tôi có thể không đưa được? Người đâu, đi lấy Đại Hồng Huyết Linh Chi tới đây cho thần y Lâm, phải rồi Tàng Địa Song Sắc Hoa cũng hái đi”.

“Gia chủ…”

“Mau đi đi”, Kiều Long Nhất đanh mặt.

Nhà họ Kiều vội chạy đi.

Vài món dược liệu quý nhanh chóng được đưa tới.


“Khá lắm, đã vậy thì tại hạ cáo từ vậy”, Nguyên Tinh thản nhiên nói rồi quay người rời đi.

Nhưng vừa đi được vài bước thì ông ta nghĩ ra được điều gì đó bèn nói: “Kiều gia chủ”.

“Trưởng lão còn gì dặn dò?”, Kiều Long Nhất cố nặn ra một nụ cười.

“Ồ. Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn nhắc nhở. Lần sau đi đứng nhớ cẩn thận. Đừng để bị ngã”, Nguyên Tinh nói xong thì đi thẳng. Kiều Long Nhất tối sầm mặt.

“Gia chủ, cứ để ông ta đi như vậy sao? Đó là đồ quý của nhà họ Kiều đấy”, người nhà họ Kiều tức giận nói.

“Đồ quý thì làm sao? Các người không thấy sao? Thần y Lâm cử Nguyên Tinh Tới là đang đòi chúng ta bồi thường đấy”.

“Bồi thường”

“Cậu ta đã biết là do chúng ta ra tay rồi, nhưng tha cho chúng ta. Nguyên Tinh tới là để thăm dò xem thái độ của chúng ta như thế nào. Nếu tôi đưa đủ cho Nguyên Tinh thì ông ta rời đi, còn không thì tức là tôi vẫn muốn đối đầu với họ, khi đó thần y Lâm sẽ mặc kệ tất cả mà ra tay tiếp với nhà họ Kiều. Không nghe thấy câu nói cuối cùng của Nguyên Tinh sao? Ông ta đang cảnh cáo chúng ta..”

Nói tới đây, ông ta lầm bầm: “Sức mạnh của thần y Lâm mạnh hơn quá nhiều những gì chúng ta biết…Người này…chúng ta không thể đối đầu được”.

“Ha, tên Kiều Long Nhất này đúng là chịu chi, dược vật quý giá thế này cũng có thể bỏ ra! Xem ra ông ta thật sự bị dọa sợ rồi”, Lâm Chính nhìn Tàng Địa Song Sắc Hoa và Đại Hồng Huyết Linh Chi mà Nguyên Tinh dâng lên, vô cùng bất ngờ, cười nói.

“Uy nghiêm của giáo chủ như Thiên Lôi, sao ông ta lại không sợ cho được?”, Nguyên Tinh chắp tay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom