Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4750: C4750: Chương 4750


“Lần này vất vả cho ông rồi! Tôi phải bế quan vài ngày nghiên cứu bản chép tay của Biển Thước, thời gian này không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi”.

“Vâng, giáo chủ”.

“Đúng rồi, đem Huyết Linh Chi và Tàng Địa Song Sắc Hoa này đến Học viện Huyền Y Phái giao cho Tần Bách Tùng đi, bảo ông ấy nấu thành thuốc theo đơn của tôi, cho Liễu Như Thi uống. Có thuốc này rồi, chắc Liễu Như Thi sẽ tỉnh lại nhanh thôi”.

“Tuân lệnh”.

Xử lý xong những chuyện này, Lâm Chính cầm thẻ tre trốn vào trong tầng hầm, chuyên tâm nghiên cứu.

Tầng hầm được bảo vệ rất tốt, tính bí mật rất cao, không ai quấy nhiễu.

Cứ vậy qua mấy ngày, Lâm Chính mới thoát ra khỏi nội dung thần kỳ trong thẻ tre.

“Trí tuệ và lý giải của người đi trước đúng là vô cùng tận. Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!”.

Lâm Chính cầm thẻ tre, vẫn chưa thỏa mãn, yêu thích không rời tay.


“Chủ tịch Lâm! Người của Thương Minh đến rồi!”.

Lúc này, Từ Thiên xuống tầng hầm, cung kính nói.

“Ai?”.

“Dịch Tiên Thiên”.

Lâm Chính nghe vậy không khỏi bật cười: “Ông ta cũng nên đến rồi, dẫn ông ta đến đây đi!”.

“Vâng”.

Chẳng lâu sau, Dịch Tiên Thiên được đưa đến tầng hầm.

“Kính chào cậu Lâm!”.

Dịch Tiên Thiên vội vàng hành lễ.


“Dịch Tiên Thiên? Sao ông lại đến đây?”.

Bạch Họa Thủy đang đọc sách ở trong góc phòng cau mày, hơi ngạc nhiên nhìn người đến.

Dịch Tiên Thiên thấy vậy cũng tiến lên, hành lễ với Bạch Họa Thủy: “Bái kiến minh chủ! Minh chủ có ổn không?”.

Bạch Họa Thủy im lặng nhìn ông ta một lúc, sau đó hít sâu một hơi, lặng lẽ gật đầu: “Hóa ra là vậy, chẳng trách ngày đó thần y Lâm đột nhiên xuất hiện tại trấn Đông Long, bắt tôi đến đây. Hóa ra là ông đã tiết lộ hành tung của tôi! Ông bán đứng tôi!”.

“Bạch minh chủ, tôi cũng không còn đường nào để đi. Nếu lúc đó tôi không nói vị trí của bà cho cậu Lâm biết, e rằng đầu tôi đã lìa khỏi cổ rồi”, Dịch Tiên Thiên nhún vai đáp.

“Loại người như ông đáng chết”, Bạch Họa Thủy bình tĩnh đáp.

Mặc dù nói rất bình thản, nhưng sát ý trong lời nói lại nồng đậm.

Dịch Tiên Thiên không đáp lời.

“Tiên Thiên, ông không ở Thương Minh mà đến chỗ tôi làm gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu Lâm, tôi đến đây để trả ơn”.

“Trả ơn?”.

“Phải, lúc ở bữa tiệc, nếu không phải cậu Lâm ra tay cứu giúp, e rằng tôi đã chết từ lâu, đại ân đại đức của cậu, Tiên Thiên không thể nào quên”.
 
Chương 4751: C4751: Chương 4751


“Ầy, Tiên Thiên, ông nói vậy hơi quá. Thật ra ông biết Bạch Họa Thủy bị tôi bắt đi, nhưng tới nay ông cũng không vạch trần chuyện này ra bên ngoài, không bán đứng tôi. Vậy thì đương nhiên tôi phải cứu ông”, Lâm Chính cười nói.

“Vạch trần? Ông ta dám đấy, nhưng ông ta đã bán đứng tôi, còn khai cậu ra thì có khác nào tự tìm đường chết? Nhưng nếu cậu không cứu ông ta, để ông ta chết đi như vậy chẳng phải bí mật của cậu mãi mãi sẽ không có ai biết hay sao?”, Bạch Họa Thủy hừ mũi.

“Tôi tin Tiên Thiên sẽ không bán đứng tôi”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

Bạch Họa Thủy không lên tiếng, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét.

Lời nói này quỷ cũng không tin.

“Tiên Thiên, chúng ta đều là người một nhà, có gì cứ nói ra đi. Ông nói ông đến để trả ơn là ý gì?”, Lâm Chính nheo mắt lại, hỏi.

Dịch Tiên Thiên vội trịnh trọng nói: “Cậu Lâm, ông Đồng và Hoa An đấu với nhau rồi!”.

“Ông Đồng?”.


“Phải, sau khi Hoa An ngồi lên vị trí minh chủ đại diện thì đã nhắm tới chức vị minh chủ, còn quyết tâm giành bằng được, nhưng ông Đồng không đồng ý. Ông ta nhòm ngó chức vị minh chủ đã lâu, sao có thể dâng cho Hoa An được? Thế là hai phe bắt đầu đấu đá. Mấy ngày nay bọn họ đấu tới mức không ai được yên, Thương Minh hỗn loạn”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười nói.

“Vậy ông tìm tôi là để làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

Dịch Tiên Thiên đến gần hơn, thận trọng hỏi: “Cậu Lâm, lẽ nào cậu… không có hứng thú với Thương Minh sao?”.

“Thương Minh?”, Lâm Chính sửng sốt.

Bạch Họa Thủy ở bên kia đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm phía này.

“Ông Đồng rất có thế lực ở Thương Minh, Hoa An là minh chủ đại diện cũng không phải hạng tầm thường. Hai người này mà tranh đấu với nhau chắc chắn đều sẽ tổn thất nặng nề, Thương Minh cũng sẽ đại loạn. Cậu Lâm, nếu cậu chen chân vào lúc này, rồi để tôi làm nội ứng cho cậu… chẳng phải có thể nắm được Thương Minh trong tay hay sao?”.

Dịch Tiên Thiên cười khà khà, nói.

Lâm Chính kinh ngạc.


Cách nghĩ này… điên cuồng đến mức nào!

Thương Minh là do đại hội nâng đỡ thành lập, sự tồn tại của nó cực kỳ đặc biệt, thế lực vô cùng rộng lớn.

Đại hội là một tổ chức đặc biệt ở Long Quốc, không gì sánh được, không thể khiêu chiến.

Đại hội hùng mạnh, hô mưa gọi gió ở trong nước như vậy, trừ thực lực bản thân mạnh mẽ ra cũng không thiếu sự ủng hộ về tiền bạc.

Thương Minh là một trong những nguồn tài lực chủ yếu của đại hội.

Thương Minh có đại hội chống lưng, thương nghiệp của bọn họ bao trùm hầu hết các ngành nghề, sức mạnh cũng cực kỳ to lớn.

Đối với Lâm Chính mà nói, nếu có thể nắm Thương Minh trong tay ắt sẽ nhảy vọt về chất.

Nên biết rằng, một Thương Minh không chỉ tương đương với mười Dương Hoa.

Nhưng nếu làm theo lời Dịch Tiên Thiên nói thì cũng có nghĩa sẽ chính thức tuyên chiến với đại hội.

Mặc dù Lâm Chính tự nhận thực lực của mình hiện nay cũng không quá kém, trong nước không có bao nhiêu thế lực có thể đối kháng với mình, nhưng đây là đại hội, thủ đoạn cao siêu.

Thực lực như Lâm Chính hiện giờ mà đối đầu với đại hội chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
 
Chương 4752: C4752: Chương 4752


Lâm Chính rơi vào trầm mặc.

Dịch Tiên Thiên nhìn Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.

Thật ra Lâm Chính hiểu rõ tâm tư của Dịch Tiên Thiên.

Đến lúc này rồi, ông ta và Lâm Chính đã đứng trên cùng một chiếc thuyền. Ông ta đã bán đứng Bạch Họa Thủy, tuyệt đối không thể khai ra Lâm Chính, nếu không sẽ chết không chỗ chôn thân.

Nếu đã lựa chọn đứng về phía Lâm Chính, đương nhiên ông ta phải suy nghĩ cho Lâm Chính.

Nhưng rõ ràng ông ta không ý thức được, một khi chuyện này thất bại, hậu quả sẽ đáng sợ đến mức nào.

Bạch Họa Thủy đặt sách trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Chính chằm chằm, dường như cũng đang chờ đợi quyết định của anh.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Nếu đã có cơ hội đó thì đương nhiên phải nắm bắt thật tốt!”.


“Cậu Lâm đồng ý rồi sao? Tốt quá, chúng ta lên kế hoạch luôn đi, tôi sẽ nghĩ cách kéo cậu vào Thương Minh!”, Dịch Tiên Thiên mừng rỡ, vội nói.

“Tôi không vào Thương Minh”, Lâm Chính lập tức lắc đầu.

“Không vào Thương Minh?”.

Dịch Tiên Thiên sửng sốt: “Không vào Thương Minh thì làm sao thao túng Thương Minh? Cậu Lâm, bây giờ Thương Minh không có chủ, Hoa An và ông Đồng đấu đá nhau, vừa khéo tôi có thể kéo cậu vào, sau đó để cậu lập chút công lao, xây dựng uy tín. Đợi bọn họ đều tổn thất nặng nề, cậu lại ra tay giải quyết bọn họ, thuận lợi ngồi lên vị trí minh chủ. Nếu cậu không vào Thương Minh, mọi thứ đều chỉ là nói suông”.

“Không phải còn ông đó sao?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Tôi?”, Dịch Tiên Thiên sững sờ.

“Đúng!”.

Lâm Chính lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, đốt một điếu, mỉm cười nói: “Có ông là đủ rồi. Tôi sẽ dốc toàn bộ nhân lực, tài lực của Dương Hoa trợ giúp ông lên vị trí minh chủ!”.


“Hả?”, Dịch Tiên Thiên ngây người, một lúc lâu sau vội vàng xua tay: “Không được không được! Cậu Lâm! Chuyện này tuyệt đối không được! Dịch Tiên Thiên tôi có tài đức gì mà dám nhắm tới chức vị minh chủ? Tôi không ngồi được đâu”.

“Tôi nói ông có thể thì là ông có thể, không cần lo. Ông chỉ cần ngồi lên đó theo lời tôi, những cái khác ông không cần phải lo lắng”, Lâm Chính cười nói.

Dịch Tiên Thiên há miệng, hãy còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính lập tức giơ tay tỏ ý ông ta không cần nói nhiều nữa.

“Cứ quyết định như vậy, ông về đi, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với ông sau”.

“Hả… Được…”.

Dịch Tiên Thiên không biết làm thế nào, chỉ có thể nhắm mắt làm liều quay người rời đi.

Dịch Tiên Thiên vừa đi, Bạch Họa Thủy đã lên tiếng.

“Thần y Lâm, tên Dịch Tiên Thiên này không biết trời cao đất dày, muốn tự tìm đường chết, lẽ nào cậu cũng muốn chết cùng ông ta?”, Bạch Họa Thủy lạnh giọng.

“Bà đang chỉ chuyện minh chủ sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Cậu phải biết Thương Minh là do đại hội nâng đỡ. Tuy đại hội để Thương Minh tự phát triển, nhưng không có nghĩa người ngoài có thể tùy tiện làm loạn. Nếu Thương Minh thật sự loạn đến mức không thể dàn xếp, đại hội nhất định sẽ can thiệp. Đến lúc đó, chỉ cần bọn họ điều tra, chuyện của cậu chắc chắn sẽ bại lộ. Lúc đó, không chỉ một mình thần y Lâm cậu phải chết, mà toàn bộ Dương Hoa đều sẽ hủy diệt vì quyết định ngu xuẩn của cậu, sẽ có vô số người vì cậu mà hi sinh! Cậu hiểu không?”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói.
 
Chương 4753: C4753: Chương 4753


Lâm Chính nghe vậy không đáp lời, mà hỏi sang chuyện khác: “Bạch minh chủ, hiệu quả của Trú Nhan Đan và Phản Nhan Đan mà tôi cho bà như thế nào?”.

Bạch Họa Thủy sững sờ, im lặng một lúc mới gật đầu đáp: “Đúng là hiệu quả rất tốt, mấy hôm nay tôi có thể nhận thấy khí sắc của mình tốt hơn nhiều, hơn nữa nếp nhăn nơi mắt cũng biến mất. Nếu tiếp tục sử dụng, nhan sắc quay ngược về thời mười tám tuổi chắc không thành vấn đề”.

“Vậy bà có muốn dùng tiếp Trú Nhan Đan này không?”, Lâm Chính lại hỏi.

Bạch Họa Thủy dừng lại một lúc, sau đó khẽ ngẩng đầu lên, răng nghiến chặt, dường như rơi vào sự rối rắm vô tận.

Một lúc lâu sau, bà ta mới cắn răng hỏi: “Điều kiện là gì?”.

“Không phải trước kia tôi đã nói rồi sao? Nói hết cho tôi biết những gì bà biết về đại hội và Thương Minh, thuốc này bà có thể uống mãi không dứt”.

Bạch Họa Thủy nghe vậy đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, Lâm Chính đang định kéo mình xuống nước.

Chỉ một mình Lâm Chính nâng đỡ Dịch Tiên Thiên ngồi lên vị trí minh chủ chắc chắn không phải chuyện dễ. Dù sao Lâm Chính cũng không biết nhiều về Thương Minh và đại hội, sự việc rất dễ bại lộ, một khi lộ ra thì sẽ chết.

Nhưng nếu kéo Bạch Họa Thủy vào, tình hình sẽ khác.


Có người từng là minh chủ Thương Minh trợ giúp, Dịch Tiên Thiên ngồi lên vị trí minh chủ chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.

Bạch Họa Thủy im lặng.

Bảo bà ta đứng về phe Lâm Chính, bà ta chắc chắn không đồng ý.

Nhưng tình hình bây giờ bà ta không có sự lựa chọn.

Cho dù bà ta có từ bỏ Trú Nhan Đan, bà ta cũng không làm được gì. Dịch Tiên Thiên đã phản bội Thương Minh, ông Đồng và Hoa An lại đấu đến mức ngươi sống ta chết. Lúc này Thương Minh vô cùng nguy cấp, trừ khi đại hội can thiệp, không thì chắc chắn sẽ không thể ngăn chặn nguy cơ này.

Nhưng bây giờ người của đại hội đều bận rộn việc mở đại hội, ai có thể chú ý đến cơn sóng ngầm trong Thương Minh?

Cũng không biết qua bao lâu.

“Cậu muốn làm thế nào?”, Bạch Họa Thủy ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi.

“Không vội, tôi phải xem xem Hoa An đấu với ông Đồng như thế nào”.


Lâm Chính cười đáp.

Bạch Họa Thủy nghiêm túc nhìn, không lên tiếng.

Lúc này, điện thoại trong túi Lâm Chính rung lên.

Anh nhìn màn hình gọi đến, lại là Tô Nhu!

Lâm Chính hơi ngẩn ra, bắt máy.

“Sao vậy Tô Nhu?”, Lâm Chính cầm điện thoại hỏi.

“Anh có thời gian không? Đi với em đến chỗ này”, Tô Nhu cực kỳ nghiêm túc.

“Chỗ nào?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.

“Một nơi tên là Cùng Châu Phái!”.

“Cùng Châu Phái?”.

Lâm Chính hoang mang: “Đó là nơi nào?”.
 
Chương 4754: C4754: Chương 4754


“Em biết ngay là anh không biết mà, đó là một tông phái luyện võ. Nghe nói người trong đó toàn là cao thủ võ lâm rất lợi hại, mạnh hơn võ quán ở bên ngoài không biết bao nhiêu lần, rất tài giỏi”, Tô Nhu giải thích qua điện thoại.

“Em muốn đến đó làm gì? Không lẽ em muốn học võ? Em lớn tuổi thế rồi, học chắc sẽ rất phí sức”, Lâm Chính không nhịn được nói.

“Cái gì mà học võ? Em không có hứng thú với mấy trò đánh đấm, em đi vì dự án ở đó”, Tô Nhu nói.

“Dự án?”.

“Đúng, nghe nói trên núi Cùng Châu Phái có một loại thực vật tên là Thanh Lam Hoa rất hiếm có. Sản phẩm điều chế từ phấn hoa của loài hoa đó có hiệu quả cải thiện làn da phụ nữ rất lớn. Có khảo sát nói rằng sau núi Cùng Châu Phái rất thích hợp để trồng Thanh Lam Hoa, nếu em có thể đàm phán với Cùng Châu Phái, để bọn họ bán mảnh đất đó cho em, vậy thì em sẽ có thể trồng Thanh Lam Hoa liên tục. Nhờ vào sản phẩm đó đủ để Quốc tế Duyệt Nhan một bước lên trời, thậm chí có thể sánh ngang với Dương Hoa!”.

Nói đến đó, tâm trạng Tô Nhu hơi kích động.

Lâm Chính không hề nghi ngờ về việc đó.

Tuyệt đối không được đánh giá thấp phụ nữ.


Nếu Tô Nhu thật sự có thể dựa vào Thanh Lam Hoa sản xuất ra một loại sản phẩm có hiệu quả cải thiện làn da, mỹ dung dưỡng nhan thì chắc chắn sẽ rất được chào đón, tất nhiên sẽ còn bán ra quốc tế.

Lúc đó, thực lực của Quốc tế Duyệt Nhan sẽ không ai dám coi thường.

“Nói vậy là em muốn anh đi cùng em một chuyến, làm vệ sĩ của em?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Em cũng chưa tiếp xúc với Cùng Châu Phái, không biết người trong đó thế nào. Em thấy hình như anh cũng có chút bản lĩnh, có anh đi cùng em cũng yên tâm hơn”, Tô Nhu nói.

“Ha ha, được, lúc nào chúng ta đi?”.

“Bây giờ đi luôn! Bây giờ còn chưa có nhiều người biết tin này, nếu lần lữa, tin tức truyền ra, e là người nhắm tới khu đất đó sẽ nhiều vô số. Chúng ta mua nó trước một bước thì chuyện gì cũng ổn”.

“Được, em đang ở đâu? Bây giờ anh sẽ tới chỗ em!”.

“Em đợi anh ở đường Quảng Tân!”.


“Được!”.

Lâm Chính cúp máy, lập tức đi đến đường Quảng Tân.

Tô Nhu đang xem hợp đồng ở trên đường, đợi Lâm Chính đến nơi, cô lập tức bắt taxi tới sân bay.

Trai qua giai đoạn điều dưỡng thời gian này, khí sắc Tô Nhu đã tốt hơn nhiều, gương mặt trắng bệch đã có chút hồng hào, đôi môi anh đào cực kỳ quyến rũ. Cô mang một cặp mắt kính không gọng, vẫn đang chuyên chú xem hợp đồng thu mua trong tay, không hề qua loa.

Lâm Chính liếc nhìn cô, không khỏi thở dài.

Người phụ nữ này tuy yếu ớt, nhưng tính cách thật là mạnh mẽ.

“Thời gian qua anh đã đi đâu?”.

Tô Nhu đang xem hợp đồng bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Lâm Chính sửng sốt, cười đáp: “Đi đâu được chứ? Đi loanh quanh đây đó, không có việc gì thì đến hiệu thuốc của Lạc Thiên giúp đỡ”.

“Anh cũng nhàn rỗi lạc quan nhỉ?”, Tô Nhu liếc anh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.

Lâm Chính nhìn thấy mà hơi nghi hoặc, nhưng không hỏi thêm.
 
Chương 4755: C4755: Chương 4755


Bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ.

Hai tiếng sau, hai người đáp máy bay ở thành phố Tây Lâm phía Đông Nam của Long Quốc.

Tô Nhu đã đặt taxi công nghệ từ trước, hai người đi xe đến thẳng núi Cùng Châu.

Núi Cùng Châu xanh rì, đường núi dốc đứng hiểm trở, xung quanh không có người ở, thị trấn gần nhất cũng phải đi xe khoảng bốn mươi phút mới đến núi.

Lúc xe đi đến giữa lưng núi, tài xế dừng lại.

“Hai anh chị, xe không lên núi tiếp được nữa. Trên núi này có một Cùng Châu Phái, người ở đó đều luyện võ, bọn họ rất bài xích người ngoài. Lần trước có một vài người thích leo núi không cẩn thận vào môn phái của bọn họ, bị đánh đến mức dở sống dở chết rồi ném xuống núi. Nếu tôi lái lên đó, e là cả người lẫn xe sẽ tiêu đời, chặng đường còn lại hai người tự đi nhé”, tài xế bất đắc dĩ nói.

“Hả? Đáng sợ vậy sao?”.

“Cô lên núi làm gì? Nếu là du lịch thì tôi khuyên cô nên đổi nơi khác đi”.

“Tôi tìm người của Cùng Châu Phái bàn chút chuyện…”.


“Vậy cô phải khách sáo một chút, chọc giận bọn họ thì không xong. Bọn họ có thế lực lớn lắm, cảnh sát cũng không làm gì được”.

“Vậy à… Được, cảm ơn bác tài”.

Tô Nhu trả tiền, sau đó xuống xe, đi bộ lên núi.

Đường núi như thế này đối với Lâm Chính mà nói không tính là gì, nhưng người suốt ngày ngồi trong văn phòng, ít khi tập luyện thể chất như Tô Nhu mà nói lại dài đằng đẵng.

Đi được mười mấy phút, Tô Nhu đã bắt đầu thở dốc, mồ hôi đầm đìa.

“Có cần anh cõng em đi không?”.

Lâm Chính cười hỏi.

“Không cần, em có thể đi lên được trên đó!”, Tô Nhu khẽ cắn răng đáp lại, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.


Lâm Chính cười khổ lắc đầu, không nói gì thêm.

Vù!

Hai người còn chưa đi thêm được mấy bước, một chiếc xe Bentley màu đen đột nhiên lái tới, sau khi đi qua hai người họ, xe đột nhiên phanh gấp dừng lại.

Trên xe có bốn người, toàn bộ đều là nam.

Bọn họ liếc nhìn hai người, khi nhìn thấy Tô Nhu, ai cũng sáng mắt lên.

“Sư huynh, cô gái kia đẹp thật, còn xinh đẹp hơn cả đại sư tỷ!”, người lái xe cười hì hì quan sát Tô Nhu.

“Thú vị đấy!”, người mặc võ phục để tóc dài ngồi ở ghế lái phụ liếc nhìn Tô Nhu, hô lên: “Hai người có việc gì vậy?”.

“Chúng tôi là người Giang Thành, muốn lên núi cầu kiến chưởng môn của Cùng Châu Phái, có chút chuyện muốn nói với chưởng môn”, Tô Nhu thở dốc, cười gượng nói.

“Người Giang Thành sao?”, người đàn ông ngồi tay lái phụ liếc nhìn hai người và hỏi: “Các người tìm chưởng môn của chúng tôi làm gì?”

“Ồ? Vị này là người của Cùng Châu Phái sao?”, Lâm Chính bước tới, mỉm cười hỏi.

“Sư huynh của chúng tôi đang hỏi anh đấy. Ai bảo anh đi hỏi vậy? Câm miệng. Ngoan ngoãn chút đi, nếu không chúng tôi đánh phế đấy”, người đàn ông đang lái xe chỉ tay vào mặt Lâm Chính.
 
Chương 4756: C4756: Chương 4756


Thái độ của đối phương vô cùng ác liệt khiến Tô Nhu cảm thấy mất tự nhiên. Thế nhưng lần này cô tới bàn chuyện kinh doanh nên đương nhiên không muốn để xảy ra chuyện. Cô vội nói: “Lâm Chính,, đừng nói nữa, để em nói chuyện với họ”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu. Anh cũng không so đo với họ, chỉ nhìn người đệ tử kia.

“Các vị! Thật xin lỗi! Chồng của tôi không hiểu quy tắc, mong các vị lượng thứ”, Tô Nhu mỉm cười: “Tôi tự giới thiệu, tôi là giám đốc của công ty Duyệt Nhan ở Giang Thành, tên Tô Nhu. Đây là chồng tôi, Lâm Chính. Lần này chúng tôi tới là vì muốn bàn với chưởng môn của các vị vài việc liên quan tới mua lại khu đất trồng hoa Thanh Lam, không biết các vị có thể nói với chưởng môn không?”

“Vùng đất trông hoa Thanh Lam sao?”, người đàn ông giật mình.

“Chính là miếng đất sau núi của tông môn chúng ta à?”

“Đây hình như là nhóm thứ chín tới đây rồi đấy, thú vị…”

“Tôi thấy con bé đó cũng không tệ, đưa nó lên trước đã?”

“He he…”, bọn chúng nói nhỏ. Tô Nhu không nghe rõ. Chỉ có Lâm Chính là nghe được.


Một lúc sau, sau khi đã thương lượng xong thì tên nào tên đấy nhe răng cười, lướt nhìn Tô Nhu một lượt. Đôi mắt chúng ánh lên vẻ ham muốn khiến Tô Nhu vô thức lùi lại.

“Cô Tô Nhu phải không? Cô muốn tìm chưởng môn của chúng tôi chứ gì? Được, không thành vấn đề, thế này đi, cô lên xe với chúng tôi. Chúng tôi sẽ đưa cô đi gặp chưởng môn”, người đàn ông ngồi sau cười hi hi, sau đó thì bước xuống xe nhường chỗ cho Tô Nhu.

“Thật sao? Cảm ơn mọi người”, Tô Nhu mừng lắm, lập tức cùng Lâm Chính lên xe. Thế nhưng khi anh vừa làm vậy thì có hai người lập tức chặn anh lại.

“Ây ây, anh làm cái gì vậy?” . Truyện Đam Mỹ

“Lên xe chứ làm gì?”

“Lên gì mà lên. Anh coi Cùng Châu Phái của chúng tôi là gì thế? Tưởng rằng muốn tới là tới được sao? Chúng tôi chỉ mời cô Tô Nhu. Còn anh, ở đây đợi đi”, người đệ tử lên tiếng.

Tô Nhu nghe thấy vậy vội nói: “Các vị, Lâm Chính không chỉ là chồng mà còn là trợ lý của tôi nên anh ấy phải đi cùng. Nếu không, chúng tôi rất khó bàn hợp đồng được, mong các vị để anh ấy đi cùng tôi”.


Mấy người kia nghe thấy vậy thì chau mày và nhìn nhau. Người sư huynh lập tức mỉm cười: “Để anh ta đi cùng đi, anh ta cũng chẳng làm được gì đâu”.

“Được, vậy thì lên xe đi”, người đệ tử còn lại cảm thấy không cam tâm.

Hai người họ lên xe đi về Cùng Châu Phái. Lối vào Cùng Châu Phái trông vô cùng hoành tráng, đó là hai cánh cửa cỡ lớn bằng đồng. Trên cánh cửa được lắp hệ thống cảm ứng. Xe chạy tới là chúng tự động mở ra. Phía sau cánh cửa là tầm hơn chục đệ tử đang canh giữ, vô cùng nghiêm ngặt.

“Xem ra người của Cùng Châu Phái có tiền gớm. Đến cả đệ tử cũng lái Bently thế này. Tô Nhu anh thấy lần này chúng ta mà mua bán, nếu không bỏ ra số tiền lớn thì không lấy được miếng đất đó đâu”.

“Bằng mọi giá phải lấy được. Đây là cơ hội vực dậy của Duyệt Nhan, em không thể bỏ lỡ được”, Tô Nhu kiên quyết.

Chiếc xe lượn một vòng. Các vị đệ tử thấy chiếc xe đều cung kính cúi mình. Xem ra người sư huynh ngồi trên chiếc xe này cũng có địa vị khá cao ở Cùng Châu Phái. Chiếc xe nhanh chóng đỗ trước một sân nhỏ.

“Đây là nơi chưởng môn ở sao, trông cũng giản dị quá”, Tô Nhu liếc nhìn và mỉm cười.

“Ai nói với cô đây là nơi chưởng môn ở. Đây là nơi tôi ở”, người sư huynh kia hừ giọng.

Tô Nhu giật mình: “Đây không phải nơi chưởng môn ở, vậy anh…đưa tôi tới đây làm gì?”
 
Chương 4757: C4757: Chương 4757


“Tôi là đại sư huynh trong Cùng Châu Phái. Phương án về hợp đồng của cô cần bàn với tôi trước. Tôi thấy hợp lý sẽ báo cáo cho chưởng môn, rõ chưa?”

Người sư huynh nói tiếp: “Lập tức sắp xếp phòng cho tôi, nhanh lên”.

Nói xong hắn nghênh ngang đi vào trong. Tô Nhu tái mặt. Phòng riêng sao? Cô đương nhiên hiểu điều đó có nghĩa là gì.

“Cô còn ngây ra đó làm gì? Đi vào theo đi chứ? Không muốn bàn hợp đồng hay gì?”, người đệ tử bên cạnh cười hi hi.

Tô Nhu vừa giận vừa ngại, cô bặm môi: “Các vị nếu không có thành ý bàn bạc thì thôi. Tôi còn có việc, không ở lại lâu nữa”, nói xong cô kéo Lâm Chính xuống xe, định rời đi.

Thế nhưng mấy người đệ tử lập tức vây họ lại: “Sao thế, tưởng đây là nhà cô thích đến thì đến sao? Còn nói sư huynh của chúng tôi lừa cô. Vào đó ngay cho tôi”, một người đệ tử chỉ vào bên trong và quát.

“Các người định làm gì vậy? Tôi…tôi cảnh cáo các người, nếu làm loạn thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy”, Tô Nhu tái mặt, run rẩy nói.

“Cảnh sát sao? He he, cô gái. Đây là Cùng Châu Phái, không phải là Giang Thành của cô. Tôi khuyên cô nên biết điều một chút, nếu không thì đừng trách chúng tôi bất lịch sự với con gái”, người đệ tử cười lạnh.


Nói xong, cả đám lại tiến lên. Tô Nhu thất sắc. Lâm Chính kéo cô lại, khẽ nói:”Đừng sợ, có anh đây”.

Tô Nhu bỗng cảm thấy ấm áp khi Lâm Chính đứng về phía mình. Thế nhưng chỉ dựa vào anh thì nào phải là đối thủ của những người này? Dù anh biết chút võ thuật thì khi đối diện với một môn phái võ lâm như Cùng Châu Phái cũng chẳng làm gì được.

“Ấy chà, anh hùng cứu mỹ nhân à?”

“Cứu cái gì mà cứu. Anh không nghe cô ta nói người đàn ông này à là chồng của cô ta à”.

“Hừ, vậy thì thú vị rồi. Chúng ta sẽ làm chuyện đó ngay trước mặt chồng của cô ta…có phải là rất thú vị không?”

“Ha ha…”, tiếng cười quỷ dị vang lên.

Tô Nhu tức tới mức mặt đỏ au. Toàn thân cô run rẩy nhưng cô không biết phải làm thế nào. Cô không hề để ý thấy lúc này ánh mắt Lâm Chính đã lạnh như băng.


Đúng lúc này…

“Các người đang làm gì vậy?”, một tiếng quát vang lên. Ngay sau đó một người đàn ông với thân hình vạm vỡ bước tới. Mấy người kia thấy vậy thì khẽ tái mặt, vội vàng hành lễ: “Công Tôn sư huynh”

“Chào Công Tôn sư huynh”, không ai dám làm gì nữa. Rõ ràng là người đàn ông này có địa vị không hề thấp.

“Công Tôn Mãn à?”, người sư huynh ở bên trong nghe thấy vậy thì khẽ chau mày.

“Nhâm Hùng, anh làm cái gì vậy? Hai người này không phải người của Cùng Châu Phái đúng không? Sao lại đưa họ vào đây?”, Công Tôn Mãn nhìn Tô Nhu và Lâm Chính. Khi nhìn thấy Tô Nhu thì đôi mắt hắn ánh lên vẻ thèm muốn.

“Thì đã làm sao? Bọn họ là bạn của tôi. Tôi nói chuyện với bạn của tôi, đó là điều anh có thể quản à?”, người tên Nhâm Hùng hừ giọng.

“Bạn của anh? Hừ, Nhâm Hùng, đừng coi tôi là kẻ ngốc, đối đãi với bạn bè không phải kiểu thế này đâu. Tôi thấy có lẽ là anh “bắt” họ tới đây đúng không?”, Công Tôn mãn hừ giọng: “Lúc quan trọng mà anh lại làm ra những chuyện này. Anh to gan gớm nhỉ. Anh vi phạm quy tắc của tông môn, tôi phải lập tức báo cáo cho các trưởng lão để các vị ấy xử lý anh”, nói xong người này định rời đi.

Sắc mặt Nhâm Hùng trông vô cùng khó coi, hắn lập tức hét lớn: “Đứng lại”.

Công Tôn Mãn dừng bước, cười lạnh: “Nhâm Hùng, anh là người thông minh, tôi cũng không quá đáng làm gì, chỉ cần anh biết điều một chút thì chuyện này sẽ vô cùng đơn giản”.

Nghe tới đây đám đông lập tức hiểu ra ý tứ của Công Tôn Mãn. Hắn muốn cùng Nhâm Hùng chơi Tô Nhu.
 
Chương 4758: C4758: Chương 4758


Thế nhưng Nhâm Hùng cũng không phải kẻ ngốc. Hắn và Công Tôn Mãn luôn đối đầu nhau thì sao có thể nhường đối phương được

“Tôi nói cho anh biết, anh tính nhầm rồi. Hai người này là khách từ Giang Thành tới, họ tới tìm tông chủ cùng các vị trưởng lão để bàn về việc mua miếng đất Thanh Lam Hoa. Tôi không dám bắt họ đâu. Anh đi nói với trưởng lão đi. Vừa hay tôi cũng dẫn họ đi gặp hai người đó. Chúng ta cùng đi luôn”, Nhâm Hùng hừ giọng.

Công Tôn Mãn chau mày không nói gì. Nhâm Hùng chỉ phất tay: “Đưa họ đi gặp trưởng lão”.

“Vâng sư huynh”, mấy người đệ tử lập tức làm theo.

Nghe tới đây, Tô Nhu thở phào: “Thật không ngờ trong họa lại có phúc. Đúng là có ông trời phù hộ”, Tô Nhu vui mừng nói.

“Đúng là như vậy nhưng xem ra người của Cùng Châu Phái chẳng tốt đẹp gì. Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn”, Lâm Chính nói.

“Ừm, dù sao thì chúng ta có thể hợp pháp sử dụng miếng đất đó là được. Bàn xong hợp đồng chúng ta sẽ đi”, Tô Nhu nói.

Hai người đã tới được nơi ở của Đại trưởng lão dưới sự dẫn đường của Công Tôn Mãn. Nhâm Hùng liếc nhìn Công Tôn Mãn. Công Tôn Mãn định đi theo vào trong, rõ ràng là có vẻ hắn không tin tưởng.


Nhâm Hùng bất lực, đành phải đi về phía những người đệ tử đang canh cửa và định lên tiếng. Thế nhưng khi Nhâm Hùng vừa tiến lại gần thì một đệ tử đã hô lớn: “Đại trưởng lão đang gặp khách quý, không gặp những người khác, có chuyện gì nói với tôi là được, đừng lại gần làm phiền”.

Những người khác giật mình.

“Khách quý sao? Xin hỏi đại trưởng lão đang tiếp vị khách nào vậy?”, Nhâm Hùng thận trọng hỏi lại.

Những người khác cũng vểnh tai lên nghe ngóng. Người canh cửa liếc nhìn Nhâm Hùng với vẻ khinh khỉnh và nói: “Còn có thể là chuyện gì được chứ, đương nhiên là miếng đất Thanh Lam Hoa ở phía sau rồi. Còn là vị khách nào thì tôi không biết”.

“Miếng đất Thanh Lam Hoa sao?”, Nhâm Hùng giật mình: “Hai vị đây cũng tới vì miếng đất đó”.

“Hả”, người đệ tử liếc nhìn hai người Tô Nhu và lắc đầu: “Trưởng lão đã dặn dò rồi, không gặp ai hết. Các vị muốn gặp thì cũng phải đợi trưởng lão rảnh đã”.

“Vậy khi nào Đại trưởng lão rảnh?”, Tô Nhu vội hỏi.


“Sao mà tôi biết được. Các người tới phòng chờ đi”, người đệ tử có vẻ mất kiên nhẫn. Nếu không phải vì Tô Nhu đẹp thì chắc là đã chửi lên từ lâu rồi.

Tô Nhu nghe thấy vậy thì cảm thấy thất vọng. Phải chờ đến bao giờ đây? Huống hồ người khách bên trong cũng tới vì miếng đất. Sao cô có thể ngồi chờ được chứ?

“Vị đại ca này có thể châm chước, vào trong hỏi giúp chúng tôi được không? Chúng tôi rất vội, về giá cả thì chúng tôi cũng sẽ thương lượng nhanh thôi”, Tô Nhu nói.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Biến qua một bên, bây giờ Đại trưởng lão không gặp ai hết”.

“Đại ca…”

“Biến. Không thì đừng trách sao tôi không lịch sự”, người đệ tử quát lớn.

Tô Nhu tái mặt, cô định nói thêm gì nữa.

“Biến…ngay…”, người đệ tử bốc hỏa.

Đúng lúc này, một giọng nói từ trong vọng ra: “Chuyện gì vậy? Sao ồn ào thế?”

Đó chính là đại trưởng lão. Đám đệ tử nín thở. Người đệ tử kia vội vàng chắp tay: “Bẩm Đại trưởng lão, có hai người muốn gặp trưởng lão”.
 
Chương 4759: C4759: Chương 4759


“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đang tiếp khách quý, không gặp ai hết”, đại trưởng lão hừ giọng.

Thế nhưng Tô Nhu đã nắm lấy cơ hội, vội vàng kêu lên: “Đại trưởng lão, tôi là Tô Nhu của công ty Duyệt Nhan cũng tới vì miếng đất Thanh Lam Hoa. Tôi muốn nói chuyện với ông. Mong ông cho tôi một cơ hội”.

“Cô câm miệng”.

“Chán sống à?Ai bảo cô lên tiếng?”, đám đệ tử bên cạnh cuống cả lên.

Thế nhưng Đại trưởng lão lại cảm thấy hứng thú khi nghe thấy vậy: “Ồ, cô cũng tới vì miếng đất Thanh Lam Hoa à?”

“Đúng vậy”.

“Nếu đã vậy thì hai người vào đi”.

“Cảm ơn đại trưởng lão”, Tô Nhu vui lắm, vội kéo Lâm Chính vào cùng.

“Các người…”, Nhâm Hùng và người đệ tử canh cửa á khẩu, nhìn hai người họ bước vào.


“Ông ấy cho chúng ta vào sao? Thật khó tin”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ.

“Bình thường thôi mà. Đại trưởng lão đang bàn bạc mua bán với khách. Nếu chỉ có một người mua thì khó mà nâng giá được. Nếu có hai người thì ông ta có thể bán được với giá tốt hơn. Vì vậy em chỉ cần nói rõ ý của mình thì chắc chắn ông ta sẽ cho em vào?”, Tô Nhu nhếch miệng cười.

“Lợi hại, không hổ danh là CEO của Duyệt Nhan. Em ngầu quá”, Lâm Chính giơ ngón cái lên.

Tô Nhu đỏ mặt: “Không biết khen thì đừng khen. Khó nghe quá đi”.

Lâm Chính mỉm cười. Hai người đi vào trong.

Có vài người đang ngồi trong đại sảnh.

Đại trưởng lão của Cùng Châu Phái là một ông lão để râu, khoác trang phục thời Đường màu đỏ, đeo kính.

Trên khuôn mặt có những vết đồi mồi, trông có vẻ tuổi đã cao, lúc này ông ta đang uống trà, nói chuyện với một nam một nữ ở phía dưới bên phải.

Đôi nam nữ này ăn mặc cực kỳ sang trọng, phía sau còn có bảy tám người, khí chất phi phàm, phong độ ngời ngời, có thể thấy họ có lai lịch không hề nhỏ.


“Đại trưởng lão, xin… xin chào, bái kiến Đại trưởng lão…”

Tô Nhu hơi căng thẳng, cô đi tới trước đại sảnh, bắt chước hình ảnh trên truyền hình khom lưng, cúi người hành lễ với Đại trưởng lão.

Đây là lần đầu tiên cô gặp loại người này.

Tất cả mọi người đều đồng loạt chuyển sự chú ý vào cô.

Ngay khi nhìn thấy vẻ ngoài của Tô Nhu, ánh mắt họ sáng rực.

Đặc biệt là mấy người đàn ông, liên tục vỗ tay kinh ngạc: “Trên đời này lại có cô gái xinh đẹp như vậy sao, quả là tiên nữ hạ phàm!”

Cô gái bên cạnh tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn không dám nói gì.

“Các người ở đâu ra vậy?”, thái độ của Đại trưởng lão tương đối hờ hững.

“Kính thưa Đại trưởng lão, tôi tên là Tô Nhu, là thương nhân đến từ Giang Thành, lần này đến đây là để bàn bạc với ông về hợp đồng mua bán mảnh đất Thanh Lam Hoa ở phía sau núi Cùng Châu Phái! Tôi đã mang cả kế hoạch và hợp đồng đến rồi, ông có thể xem!”, Tô Nhu vội vàng nói, sau đó lấy từ trong túi xách ra bản hợp đồng, định đưa qua.

Nhưng ngay khi vừa lấy bản hợp đồng ra, cô đã bị đệ tử bên cạnh chặn lại.

Đại trưởng lão cũng không nhận, lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao cơ? Cô là thương nhân hả?”
 
Chương 4760: C4760: Chương 4760


“Đúng… đúng vậy…. Có… có vấn đề gì sao?”, Tô Nhu cảm thấy hơi thiếu tự tin.

“Tôi còn tưởng cô đến từ đại gia tộc nào đó chứ! Vậy mà một thương nhân cũng dám tới đây để nói chuyện với tôi! Gan của cô cũng thật lớn!”, Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Cô tưởng tôi sẽ để mắt tới cái hợp đồng chết tiệt đó của cô à? Cô coi thường Cùng Châu Phái chúng tôi phải không?”

“Hả? Tôi… Tôi tuyệt đối không có ý đó…” Tô Nhu hoảng sợ, vội vàng xua tay.

“Ôi, Đại trưởng lão, ông nói như vậy chẳng phải sẽ dọa người ta sợ à? Một cô gái yếu ớt từ Giang Thành tới đây để nói chuyện với ông, ông như vậy chẳng phải sẽ hạ thấp phong độ của Cùng Châu Phái sao?”, lúc này, người thanh niên bên cạnh cười nói.

“Cậu Trình, cậu có ý gì?”, Đại trưởng lão hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là tôi thấy ông nên cho cô gái này một cơ hội”, người thanh niên được tên là cậu Trình cười nói, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tô Nhu.

Còn Lâm Chính đã sớm bị những người này phớt lờ.

“Cơ hội ư? Được rồi, cô Tô, nói thật cho cô biết, Cùng Châu Phái chúng tôi đúng là có ý định bán mảnh đất Thanh Lam Hoa này, không biết cô có thể ra giá bao nhiêu?”, Đại trưởng lão liếc nhìn Tô Nhu.

Tô Nhu nghe thấy vậy, nhìn thoáng qua hợp đồng, lập tức giơ tay lên rồi đưa ra ba ngón tay.


“Tôi sẽ trả ba mươi triệu!”

“Ba mươi triệu?”

“Giá cả có thể thương lượng, có thể thương lượng, nếu như quá ít, chúng ta có thể bàn lại!”

Tô Nhu lập tức nói.

Trên thực tế, ba mươi triệu không phải là quá nhiều, nhưng đây là hạn mức tối đa mà Tô Nhu có thể xuất ra, nếu tăng thêm, cô chỉ có thể bán nhà hoặc bán xe, thậm chí còn phải thế chấp cả công ty.

Nhưng khi quyết định đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, dù có phải bán nó đi, cô cũng sẽ không do dự.

Suy cho cùng, đây là một cơ hội trở mình!

Tuy nhiên, ngay khi cô vừa dứt lời, cả đại sảnh đã phá lên cười ầm ĩ.

“Ha ha ha ha…”


Tiếng cười không dứt, đầy mỉa mai và giễu cợt.

Tô Nhu hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn mọi người.

Cô không hiểu có gì đáng cười đâu chứ!

Phải mất một lúc tiếng cười mới dừng lại.

Đại trưởng lão cười tủm tỉm nhìn Tô Nhu: “Cô gái, cô định đưa cho tôi ba mươi triệu tiền gì cơ?”

“Ba mươi triệu nhân dân tệ… Có… Có vấn đề gì sao?”, Tô Nhu tò mò hỏi.

“Tiền hả? Cô nói xem, Cùng Châu Phái chúng tôi giống thiếu tiền sao?”

Đại trưởng lão cười khẽ, ánh mắt khinh thường nói: “Đừng nói ba mươi triệu tệ, cho dù là ba tỷ, ba mươi tỷ, đối với Cùng Châu Phái chúng tôi cũng chẳng khác gì hạt cát trên sa mạc!”

“Hả?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu trắng bệch, há hốc miệng không biết phải nói gì.

“Cô Tô! Hình như cô có hiểu nhầm gì ở đây rồi, đối với một thế lực lớn như Cùng Châu Phái mà nói, tiền bạc chẳng là gì trong mắt bọn họ từ lâu rồi! Muốn giao dịch với bọn họ, nhất định phải lấy ra một ít bảo bối quý hiếm mới được, ví dụ như ngọc bích có thể sưởi ấm nuôi dưỡng máu thịt con người, hoặc là thảo dược ngàn năm khó gặp! Như vậy mới có thể thu hút được sự chú ý của Đại trưởng lão!”, cậu Trình bên cạnh cười nói.
 
Chương 4761: C4761: Chương 4761


Tô Nhu ngẩn người, hơi lúng túng.

Sao cô có thể nghĩ đến phương diện này chứ?

“Cô gái, cô dùng mấy thứ đồ thô tục này để sỉ nhục tôi, nếu là bình thường thì đã sớm phải bò ra khỏi Cùng Châu Phái, chẳng qua hôm nay tôi có khách quý, không muốn lãng phí thời gian với các người, hai người ngay lập tức cút ra ngoài đi!”, Đại trưởng lão phất tay.

Tô Nhu cảm thấy chán nản, vô cùng thất vọng, nhưng trong tình huống này, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.

Nhưng ngay lúc cô vừa định quay đầu rời đi thì Lâm Chính ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

“Đại trưởng lão, chúng tôi đã chuẩn bị xong món bảo vật mà ông muốn”.

Lâm Chính vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nghe vậy, Tô Nhu đang định rời đi cũng giật mình, lập tức trở nên sốt ruột: “Lâm Chính! Anh đang nói gì vậy? Chúng ta đào đâu ra bảo vật? Đừng hành động tùy tiện như thế! Cẩn thận chúng ta muốn xuống núi cũng không thể được!”

“Tiểu Nhu yên tâm đi, bảo vật thôi mà, chúng ta có rất nhiều, em sợ gì chứ?”, Lâm Chính cười nói.


“Chúng ta có ư?” . Đam Mỹ Hay

“Anh đã mua một vài món đồ từ chợ đồ cổ, vẫn còn đang giữ chúng trên người, chắc không thành vấn đề”.

“Anh”, Tô Nhu sốt sắng đến suýt nữa kêu lên.

Đây là nơi nào, Lâm Chính chết tiệt này không phân biệt được sao?

Đối phương đều là những kẻ tàn nhẫn, đắc tội với bọn họ, chẳng phải sẽ có kết cục vô cùng thê thảm sao?

Tô Nhu nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, trong lòng vô cùng hối hận vì đã đưa tên này đến đây.

Nhưng lúc này, cô cũng không thể nào ngăn cản được nữa.

“Ồ? Cậu có thể có bảo vật gì?”, Đại trưởng lão híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng lừa tôi! Nếu như cậu dám giở trò gì với tôi, tôi sẽ chặt đứt chân tay của cậu và ném cậu xuống núi!”

Tô Nhu nghe xong, sắc mặt tái nhợt.


Nhưng mắt thấy Lâm Chính mò mẫm một hồi, mãi lâu cũng không tìm được gì, cuối cùng anh tháo chiếc nhẫn trên ngón tay và đưa ra.

“Đại trưởng lão, ông thấy chiếc nhẫn này… thế nào?”

“Ồ?”

Ánh mắt Đại trưởng lão lập tức khóa chặt vào chiếc nhẫn lấp lánh trong tay Lâm Chính.

Mọi người xung quanh cũng đồng loạt chú ý đến nó.

Thấy được toàn thân chiếc nhẫn phát sáng, trên đó còn có một viên đá, viên đá tỏa ra ánh sáng đủ các loại màu sắc, vô cùng thần kỳ.

Tô Nhu cũng hơi kinh ngạc, cô cũng không phát hiện rằng trên ngón tay của Lâm Chính lại có đeo một chiếc nhẫn thần kỳ như vậy.

Đại trưởng lão quay đầu liếc mắt.

Đệ tử bên cạnh lập tức chạy xuống lấy chiếc nhẫn đưa cho Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão cầm nghịch một hồi, cẩn thận nhìn kĩ thì thấy trong viên đá có ánh sáng lóe lên, mơ hồ có một con rồng đang uốn lượn, vô cùng thần kỳ.

Đại trưởng lão hít sâu một hơi, liên tục kêu lên: “Bảo bối! Bảo bối, tốt, rất tốt!”
 
Chương 4726: C4726: Chương 4726


Kiều Tín bị Lâm Chính đưa đi, tất cả người nhà họ Kiều đều chấn động.

Phải biết rằng, nhà họ Kiều là một thế tộc lánh đời!

Thế tộc nhà họ Kiều khác với những gia tộc lánh đời bình thường khác, bởi vì bọn họ có thể nói chuyện trực tiếp với Thương Minh.

Bất cứ ai có hiểu biết về đại hội đều biết cấp bậc của Thương Minh.

Các gia tộc lánh đời bình thường hoàn toàn không có khả năng liên lạc với người của Thương Minh.

Còn những tập đoàn thế tục như Dương Hoa ở Giang Thành thì Thương Minh càng coi thường hơn.

Như vậy có thể thấy được sức mạnh của nhà họ Kiều.

Nhưng bây giờ, người nhà họ Kiều lại bị người của tập đoàn thế tục bắt đi…

Quá nhục nhã!

Đám người nhà họ Kiều đều nghiến răng nghiến lợi.


Ngày hôm sau, nhà họ Kiều lập tức cử người đến Giang Thành.

“Nghe này, không cần nói nhiều lời, lần này không chỉ phải đưa Kiều Tín về cho tôi, còn phải dạy cho tên thần y Lâm một bài học khó quên!”, gia chủ nhà họ Kiều nói.

Nhóm người nhà họ Kiều xuống máy bay, đi thẳng đến Dương Hoa.

Khi đến cổng Dương Hoa, bọn chúng lấy mặt nạ từ trong túi ra rồi đeo lên mặt, sau đó nhanh chóng tản ra, phong tỏa tất cả các lối đi của Dương Hoa.

“Các người đang làm gì thế?”

Nhân viên bảo vệ của tòa nhà Dương Hoa chú ý đến hành động kỳ lạ của những người này, lập tức tiến tới ngăn cản.

Không ngờ, một nhân viên bảo vệ vừa bước tới, người nhà họ Kiều đã tung chân đá vào trán của nhân viên bảo vệ.

Bụp!

Nhân viên bảo vệ bay ngược ra sau, đập vào cây cột sau lưng rồi lăn xuống, nằm bất động trên mặt đất, không biết sống chết.


Trước trán anh ta bị lõm xuống, khiến người khác nhìn mà tê dại cả da đầu.

“A!”

Vô số tiếng la hét vang lên ở sảnh tầng một.

Mọi người bỏ chạy bốn phía.

Nhưng tất cả các lối vào và lối ra đều bị chặn, họ không còn nơi nào để trốn thoát.

Một lúc sau, mọi người trong sảnh đều bị khuất phục.

“Bắt giữ quản lý của mỗi tầng, sau đó đưa bọn chúng đến gặp thần y Lâm!”

Một người nhà họ Kiều nói với nụ cười và ánh mắt hung ác dữ tợn.

“Rõ!”

Mọi người hành động.

Không thể không nói hiệu suất làm việc của người nhà họ Kiều cực nhanh, bọn chúng khống chế đại sảnh, rồi xông thẳng lên tầng hai.

Những người có mặt tại hiện trường đã lặng lẽ gọi điện cho cảnh sát.

Khi cảnh sát đến, bọn chúng đã bước vào tầng hai mươi.
 
Chương 4727: C4727: Chương 4727


“Xảy ra chuyện gì thế?”

Lúc này, Lâm Chính đang xem một vài báo cáo ở tầng hai mươi, nghe thấy âm thanh hỗn loạn dưới tầng, anh nhíu mày.

“Chủ tịch Lâm, tôi đi xem thử”.

Mã Hải cung kính nói, vội vàng đi ra ngoài.

Nhưng không lâu…

“Ôi!”

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó cả người Mã Hải đụng nát cánh cửa, bay vào trong văn phòng, nặng nề ngã xuống đất.

“A!”

Những người trong văn phòng hét lên vì sợ hãi, tất cả đều trốn sau lưng Lâm Chính.

Lâm Chính liếc nhìn Mã Hải, cau mày nhìn ra ngoài cửa.


Một người nhà họ Kiều bước vào phòng, nhìn những người bên trong một cách kiêu ngạo.

“Ồ? Mày chính là thần y Lâm phải không? Tao đã nhìn thấy mày trên ti vi! Tao còn tưởng rằng mày đang ở trong văn phòng trên tầng cao nhất cơ, không ngờ mày lại chạy đến đây rồi!”, người nhà họ Kiều cười ha ha nói.

“Anh là ai?”, Lâm Chính đỡ Mã Hải dậy, chậm rãi hỏi.

“Hỏi ngu thế! Mày giam giữ cậu chủ nhà tao mà còn hỏi tao là ai à? Ngu ngốc quá rồi nhỉ?”, người nhà họ Kiều nheo mắt: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cậu chủ nhà tao đâu? Mau giao người ra trước đã!”

“Bây giờ hắn đang uống trà trong văn phòng làm việc của tôi!”

“Vậy sao?”

Người đó lập tức quay đầu nháy mắt với hai người họ Kiều phía sau.

Hai người lập tức hiểu ý, vội vàng chạy tới thang máy, đi lên tầng cao nhất.

Một lúc sau, người nhà họ Kiều nhận được một cuộc gọi.


“Thế nào rồi?”

“Cậu chủ quả nhiên đang ở tầng cao nhất!”

“Được, đưa cậu ấy xuống đi”.

Người đàn ông cúp điện thoại, cười nói: “Thần y Lâm, mày rất biết phối hợp nhỉ. Tao còn tưởng rằng mày sẽ dùng cậu chủ để uy hiếp tao, không ngờ mày lại nghe lời như vậy, khá lắm, khá lắm”.

“Nếu mày đã thức thời như vậy thì bây giờ tao sẽ chơi đùa vui vẻ với mày! Gia chủ nhà tao đã dặn dò, thần y Lâm mời cậu chủ đến Giang Thành du lịch, bọn tao cũng không phải là không hiểu chuyện, phải đáp lễ thật tốt!”

Nói xong người nhà họ Kiều tiến lên mấy bước, định ra tay.

Nhưng giây tiếp theo.

Vút!

Lâm Chính chuyển động.

Tốc độ cơ thể anh nhanh như tia chớp.

Người nhà họ Kiều thở dốc, bản thân hắn cũng là cao thủ, nhưng Lâm Chính bộc phát tốc độ nhanh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Không hay rồi!

Hắn vội vàng rút lui, nhưng không kịp né tránh.
 
Chương 4728: C4728: Chương 4728


Bụp!

Một tay Lâm Chính chộp thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã xuyên thẳng qua ngực, bóp chính xác vào trái tim hắn.

Bỗng chốc, tên đó không dám động đậy, cũng không dám run rẩy, chỉ có thể nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt kinh hãi, không dám tin.

Nếu khẽ nhúc nhích thì trái tim sẽ bị Lâm Chính bóp nát!

Sao có thể như vậy?

Thần y Lâm này… mạnh đến vậy sao?

Đầu óc của tên đó trống rỗng.

“Có bao nhiêu người đến đây?”, Lâm Chính hờ hững hỏi.

“Hai… hai mươi…”


“Được! Ở lại đây hết đi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi rút tay ra, nắm lấy cánh tay của tên đó.

Bụp!

Bụp!

“A!”

Những tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp các tầng…

Trước dòng thác nước chảy xiết, một người đàn ông trung niên đứng trên tảng đá rêu phong, nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy một thanh niên trần truồng đứng dưới dòng thác chảy xiết.


Người thanh niên bị xích sắt còng tay chân, không thể chuyển động, chỉ có thể mặc cho thác nước vỗ thật mạnh vào cơ thể.

Người thanh niên không ngừng than khóc, nhưng vô ích.

Lúc này, một người mặc áo bào đen bước nhanh tới, đứng sau lưng người đàn ông trung niên, cung kính hành lễ, nhỏ giọng nói: “Lão gia, xảy ra chuyện rồi”.

“Sao vậy?”, người đàn ông trung niên bình tĩnh hỏi.

“Người được cử đi đều không ai trở về, tất cả đều bị Dương Hoa bắt giữ!”

“Cậu nói gì cơ?”

Người đàn ông trung niên đột nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng: “Đám người này đều là kẻ ăn hại à? Một thần y Lâm nhỏ bé mà cũng không bắt được! Đúng là mất hết mặt mũi nhà họ Kiều!”

“Lão gia, e rằng thần y Lâm không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Chúng tôi vừa nhận được tin tức, chuyến đi của thần y Lâm tới đế quốc Anh Hoa không đơn thuần chỉ đánh bại Nakagawa, trước đó hắn còn đánh bại thần bảo vệ đế quốc Anh Hoa là Orochi và toàn bộ chiến hạm của đế quốc Anh Hoa. Mưu sĩ của gia tộc nhận định, thực lực tổng hợp của thần y Lâm ít nhất cũng ở cấp Nhân, vượt qua cấp Địa! Không thể xem thường!”, người đàn ông trầm giọng nói.

“Chỉ ở khoảng cấp Nhân thôi sao? Hừ, không biết tự lượng sức mình, nhà họ Kiều còn có cả cường giả cấp Thiên, những thủ đoạn mèo cào ba chân của hắn là cái thá gì chứ?”, người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.

“Lão gia, ý của ông là cử cường giả cấp Thiên đi Giang Thành sao?”

“Không, giết gà thì sao phải dùng dao mổ trâu? Bảo Kiều Hổ và Kiều Báo đi một chuyến đi!”
 
Chương 4729: C4729: Chương 4729


“Kiều Hổ và Kiều Báo ư?”

“Hai nhân vật cấp Địa đi giải quyết thần y Lâm chắc dư sức rồi! Nói với bọn họ, đừng giết hắn, đưa hắn về đây cho tôi, tôi muốn đích thân nói chuyện với kẻ không biết trời cao đất dày này!”, người đàn ông trung niên khịt mũi.

“Vâng!”, người kia lập tức ôm quyền, xoay người đi ra ngoài.

Người đàn ông trung niên quay lại nhìn thanh niên trẻ dưới thác nước.

Lúc này, thanh niên đó đau đớn kêu lên: “Lão gia… tôi… tôi không chịu nổi nữa, xin hãy tha cho tôi…”

Hóa ra người này là Kiều Mậu, đàn em của Kiều Tín – người đã trở về từ bữa tiệc của Thương Minh!

Kiều Tín bị bắt, nhà họ Kiều mất mặt, đương nhiên phải có người chịu phạt, do đó Kiều Mậu mới bị đưa đến đây.

Gã đã bị khóa lại ở đây gần một ngày, dường như cơ thể sắp bị xé nát, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì da thịt của gã cũng sẽ bị xé thành từng mảnh.

Nhưng người đàn ông trung niên căn bản không có ý định buông tha cho gã, ông ta lạnh lùng nói: “Súc sinh, mới có bao lâu chứ? Lần này cậu đã hủy hoại danh tiếng nhà họ Kiều của tôi, còn muốn van xin sao? Từ từ đợi ở đây đi! Yên tâm, người bình thường nhiều nhất có thể kiên trì được ba ngày, ba ngày sau sẽ có người tới dọn thi thể của cậu!”


Nói xong, người đàn ông trung niên xoay người rời đi.

“Không! Lão gia! Hãy cho tôi một cơ hội! Lão gia! Lão gia…”

Người thanh niên hét lên thảm thiết, nhưng vô ích…



Cuộc hỗn loạn của Tập đoàn Dương Hoa đã bị Mã Hải qua mắt bằng một bài tập huấn luyện bảo vệ.

Lâm Chính ngay lập tức chữa trị cho các nhân viên bảo vệ bị thương, đồng thời hỏi thăm động viên bồi thường cho họ.

Không ai ngờ sẽ xảy ra một tai nạn hỗn độn như vậy.

Lâm Chính không ngờ nhà họ Kiều lại cử người tới nhanh thế, hơn nữa không nói lời nào đã thẳng thừng báo thù.

Mã Hải và Từ Thiên đã tăng cường khống chế và phòng thủ các điểm khác nhau ở Giang Thành.


Sân bay, quốc lộ và cả những ngã tư trên cao tốc đều có người đứng canh chừng.

Chỉ cần người ngoài vào Giang Thành, sẽ tiến hành điều tra ngay lập tức.

Mọi thứ đúng như Lâm Chính suy đoán, đợt trả thù thứ hai của nhà họ Kiều đã đến.

Hai người đàn ông một cao một thấp mặc áo dài lái xe vào Giang Thành.

Họ đang đi trên đường quốc lộ, nhìn thấy biển số xe lạ từ nơi khác đến, Từ Thiên lập tức ngoắc tay, chạy chậm về phía trước.

Hai người không lái xe rời đi mà dừng xe lại, hạ kính cửa sổ.

Cả hai đều đeo kính râm, khuôn mặt không chút biểu cảm.

“Có chuyện gì thế?” Kiều Báo – người đàn ông thấp bé ngồi ở ghế phụ lái bình tĩnh hỏi.

“Hai vị rất lạ mặt, nhìn biển số thì biết không phải người Giang Thành đúng không? Lần này tới Giang Thành làm gì vậy?”, người đàn ông cười hỏi.

“Cậu là tuần tra sao?”, Kiều Báo hỏi.

“Ồ không, tôi là hướng dẫn viên du lịch ở đây, nếu ông lần đầu tiên đến Giang Thành thì tôi có thể dẫn ông đi khắp Giang Thành”, người đàn ông cười nói.
 
Chương 4730: C4730: Chương 4730


“Hướng dẫn viên du lịch? Hướng dẫn viên du lịch nào sẽ đợi ở đây chứ? Cậu là người Dương Hoa đúng không? Tôi cũng không muốn giấu giếm nữa, thần y Lâm ở đâu? Chúng tôi tới tìm thần y Lâm”, mặt Kiều Báo không cảm xúc nói.

Nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông vụt tắt, bỗng trở nên nghiêm túc.

“Hóa ra là người của nhà họ Kiều, chúng tôi đợi ông ở đây đã lâu”.

“Đợi chúng tôi ư?”

“Đúng vậy, cậu Lâm đã dặn dò, nếu người nhà họ Kiều tới thì đưa đi gặp cậu ấy, cậu ấy đã chuẩn bị trà ngon chờ các vị rồi”, người đàn ông nói nói.

Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau.

“Hai vị yên tâm, chúng tôi không có ý đồ gì khác đâu, chủ tịch Lâm của chúng tôi sẽ không làm gì hai vị, đương nhiên, tiền đề là các vị phải đối xử nhã nhặn với chủ tịch Lâm”, người đàn ông lập tức nói.

“Ngông cuồng!” Kiều Hổ lạnh lùng hừ một tiếng.

“Chỉ là một thằng ranh con ở giới thế tục, chẳng khác gì con kiến trong mắt chúng ta, dựa vào hắn mà định giở trò với chúng ta sao? Hắn có tư cách này hả?”, sắc mặt Kiều Báo không chút biểu cảm nói: “Dẫn đường đi, giải quyết chuyện này sớm, tao còn về nhà họ Kiều nữa”.

“Hai người mời theo xe tôi”.


Người đàn ông gật đầu, chạy lon ton sang bên đường lấy xe, dẫn đường đi trước.

Kiều Hổ lập tức lái xe đi theo.

Đi khoảng nửa giờ, xe đi tới một trang viên ở ngoại thành.

Trong trang viên này có một sân gôn, nhưng Lâm Chính không chơi gôn trong đó mà ngồi một bên sưởi nắng uống trà.

Trước mặt anh, có rất nhiều bóng người.

Có đám người Chiêm Nhất Đao, Băng Thượng Quân, Cao Tùng Dương, Nguyên Tinh, Trương Thất Dạ.

Đây đều là những cao thủ trong đội của Lâm Chính.

Họ ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, như thể đang thiền định.

Tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, giống như một pho tượng bất động.


Những người này đều đã uống đan dược do Lâm Chính luyện chế.

Với tác dụng của những viên thuốc này, trình độ võ công thậm chí cả cơ bắp và xương cốt của họ sẽ được nâng cao rất nhiều.

Thuốc này Lâm Chính chế tạo dựa trên thần đan, anh đã chế luyện suốt đêm để bọn họ dùng.

Lúc này, Kiều Hổ và Kiều Báo đã được đưa tới.

“Chủ tịch Lâm, người tới rồi!”, người dẫn đường đứng bên cạnh Lâm Chính cung kính nói.

“Ồ?”

Lâm Chính định thần lại, nhìn Kiều Hồ và Kiều Báo, cười nhạt: “Hai người các ông vất vả rồi, ngồi xuống uống tách trà đi!”

“Người đâu?”

Hai người phớt lờ, Kiều Báo thấp bé hỏi thẳng.

“Ai cơ?”

“Cậu chủ Kiều Tín nhà tôi và hai mươi người nhà họ Kiều bị cậu bắt đi!”, Kiều Hổ khàn giọng nói.

“Ồ? Bọn họ à, bọn họ đã được tôi sắp xếp ở một nơi khác, ông muốn gặp họ sao?”

“Nơi nào?”
 
Chương 4731: C4731: Chương 4731


“Hai người muốn biết thì tôi sẽ dẫn hai người đi”.

Nghe vậy, hai người hơi nghi hoặc, lại trố mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Kiều Hổ bình tĩnh nói: “Được, dẫn đường đi!”

Hai người không hề sợ hãi.

Trong mắt họ, chỉ với một ngón tay đã có thể nghiền chết loại người như Lâm Chính.

Lâm Chính đích thân dẫn đường, chắc chắn sẽ không có cạm bẫy gì.

Nếu người này dám hành động liều lĩnh, họ chỉ cần bắt Lâm Chính làm con tin, sử dụng anh làm bia đỡ đạn là được.

Huống hồ bọn họ cũng không cho rằng Lâm Chính có thủ đoạn gì có thể động đến mình, dù sao bọn họ cũng là cường giả nhà họ Kiều!

Được đánh giá là cao thủ siêu cấp cấp Địa!


Sao có thể sợ đám người bình thường này được chứ?

Có lẽ thần y Lâm này có một vài thủ đoạn, nhưng trong mắt bọn họ, y thuật và võ thuật loại này đều là bàng môn tà đạo, đâu đâu cũng thấy!

Lâm Chính uống cạn nước trà trong tách, đứng thẳng người đi về phía thư phòng phía sau.

Trong phòng khách của trang viên có một căn phòng bí mật, vén bức tường lên, dỡ bỏ mấy viên gạch dưới sàn, lập tức xuất hiện một cánh cửa sắt.

Sau khi mở cánh cổng sắt, họ nhìn thấy một cầu thang dẫn xuống lòng đất.

“Chuột chính là chuột, bọn chúng chỉ biết làm ổ chuột, không dám để cho người ngoài thấy”, Kiều Báo khinh thường nói.

“Khiến hai ông chê cười rồi, mặc dù nơi này thật sự khó nói, nhưng lại rất dễ sử dụng, nếu không một khi xảy ra chuyện thì tôi cũng khó sống”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi bước xuống.


“Các người xây nơi này để giam cầm cậu chủ của chúng tôi sao? Cũng đúng, nếu đổi thành một nơi bình thường khá thì cậu hoàn toàn không thể giam cầm được, chúng tôi sẽ dễ dàng đưa cậu chủ đi. Thay vì nói cậu xây dựng nơi này để giam người, chi bằng nói là giấu người”, Kiều Hổ khịt mũi.

Lâm Chính không phản bác.

Mấy người cùng xuống cầu thang, đi qua một hành lang dài.

Tòa nhà này mặc dù được xây dựng dưới lòng đất, nhưng bài trí cực kỳ sang trọng, đầy đủ tiện nghi, hơn nữa hành lang rất rộng rãi, không những không khiến người ta cảm thấy bí bách mà còn hết sức thoải mái, giống như đi trong hành lang của khách sạn xa hoa.

Một phòng nghỉ ngơi lớn ở giữa tòa nhà dưới lòng đất.

Phòng nghỉ ngơi này có đầy đủ mọi thứ, kệ đầy sách, bàn bi-a, rạp chiếu phim riêng, thiết bị tập thể dục và thậm chí cả máy bán đồ ăn nhẹ cỡ trung…

Một số người đang ngồi ở đây.

Có người đọc sách, có người chơi bi-a, có người ngồi ở quầy bar đợi người phục vụ pha chế đồ uống cho họ.

Kiều Tín cũng ở đây.

Nhưng hắn có vẻ rất không hài lòng, không ngừng la hét: “Mau thả tôi ra ngoài! Bảo thần y Lâm của các người cút đến đây, nói với hắn nếu không thả ông đây rời đi thì nhà họ Kiều sẽ đuổi cùng giết tận Dương Hoa, xé xác thần y Lâm thành hàng ngàn mảnh!”

Kiều Tín gầm lên không kiểm soát, điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng, lật tung bàn và tủ.
 
Chương 4732: C4732: Chương 4732


Tuy nhiên, hành vi điên rồ của hắn đều không có ai quan tâm.

Vì ở đây không có người trông chừng.

Điều này khiến Kiều Tín càng tức giận hơn.

Kể từ khi hắn được đưa đến đây, không ai chú ý đến hắn, gọi trời không thấu, gọi đất chẳng hay.

Đặc biệt là những người xa lạ xung quanh hắn, tất cả bọn họ đều chỉ quan tâm đến công việc của mình, hoàn toàn coi hắn như không khí.

“Này, các người không nghe tôi nói sao? Thần y Lâm đâu? Bảo hắn cút đến đây cho tôi!”, Kiều Tín đi đến bàn bi-a, hét vào mặt hai người đang chơi bi-a.

Nhưng cả hai vẫn phớt lờ hắn và tiếp tục chơi bi-a.

Điều này khiến Kiều Tín phát cáu.

“Khốn kiếp!”


Hắn lật ngược bàn bi-a.

Bụp!

Bàn bi-a đập mạnh xuống đất, những quả bóng bi-a lần lượt lăn khắp phòng.

Hiện trường là một mớ hỗn độn.

Hai người đang chơi bi-a lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Kiều Tín.

Kiều Tín bị khí thế của đối phương dọa sợ, không khỏi lui về phía sau mấy bước, nuốt nước bọt, nhưng rất nhanh hắn lại trở nên cứng rắn, hừ một tiếng: “Nhìn gì mà nhìn? Thằng chó! Mày biết tao là ai không? Tao nói cho mày biết, ông đây là Kiều Tín! Cậu chủ nhà họ Kiều, mày có tin chỉ một cuộc điện thoại tao có thể tiêu diệt luôn cả nhà mày không hả?”

Tuy nhiên, đối phương dường như không nghe lời Kiều Tín nói, một trong số họ giơ tay lên, sẵn sàng tấn công.

“A?”

Kiều Tín sợ hết hồn.


Mặc dù hắn biết chút võ công, nhưng lúc này hoàn toàn bị khí thế của đối phương dọa sợ, căn bản không dám đánh trả.

Lúc này, một người phụ nữ đang đọc sách trong góc đột nhiên hét lớn: “Dừng lại!”

Dù động tác của hai người có cứng rắn đến đâu, cũng phải liếc nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ không ngẩng đầu lên mà vẫn xem quyển sách trong tay, nói: “Đừng làm loạn, thần y Lâm tới rồi!”

“Cái gì? Thần y Lâm?”

Kiều Tín sững sờ, vội vàng nhìn về phía cửa chính.

Lâm Chính bước nhanh vào phòng, Kiều Hổ và Kiều Báo cũng cùng tới.

Kiều Tín vui mừng khôn xiết, nhìn hai người họ kích động đến mức run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

“Ông Hổ! Ông Báo! Cuối cùng hai người cũng tới rồi”.

Hắn chạy tới, hét toáng lên: “Mau đưa tôi đi! Còn nữa, giết chết thằng họ Lâm này đi, giết chết hắn! Giết hắn ngay lập tức!”

Hai người đánh giá Kiều Tín một lượt, thấy trên người hắn không có vết thương hay bất kỳ dấu vết bị ngược đãi nào, bọn họ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Những người khác đâu?”
 
Chương 4733: C4733: Chương 4733


Kiều Báo lập tức hỏi.

“Chờ ở phòng bên trong đấy”.

Lâm Chính tìm một chỗ ngồi, tùy ý ngồi xuống.

“Bảo bọn họ ra đây đi, còn nữa, cậu cũng lập tức đi theo chúng tôi, gia chủ của chúng ta muốn nói chuyện với cậu!”, Kiều Báo hờ hững nói.

“Gia chủ của các ông muốn nói chuyện với tôi thì bảo ông ta tự đến đây tìm tôi! Tôi không rảnh chạy tới gặp ông ta!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu nói gì cơ?”

Hai người nheo mắt, đằng đằng sát khí.

Bảo gia chủ nhà họ Kiều tới đây gặp Lâm Chính sao?

Nói chuyện viển vông!

Kiều Tín bình an vô sự, trên thực tế, đối với hai người họ mà nói, nhiệm vụ đã hoàn thành.


Có cứu được hai mươi người nhà Kiều hay không cũng không quan trọng, ít nhất bọn họ cũng có thể giải thích với bố của Kiều Tín.

Nếu Lâm Chính không chịu hợp tác, họ không ngại thủ tiêu Lâm Chính ở đây rồi đưa về nhà họ Kiều.

“Tên họ Lâm kia, có vẻ như cậu vẫn không hiểu rõ tình hình nhỉ, cậu cho rằng cậu có tư cách sao?”, Kiều Báo hờ hững nói, đã âm thầm vận khí kình.

Sắc mặt Kiều Hổ cũng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Bảo gia chủ đích thân tới đây ư? Chỉ sợ Giang Thành của cậu sẽ bị lật tung! Gà chó cũng không được yên!”

“Thật sao? Vậy thì tôi rất mong chờ. À, căn phòng đằng kia là của các ông, các ông cứ ở đó đi”.

Lâm Chính chỉ vào góc phòng nói.

“Thú vị! Ha ha, rất thú vị!”

Kiều Báo tức giận bật cười, sát khí trong mắt càng lúc càng nồng đậm.

“Kiều Báo!”


Kiều Hổ quát.

“Biết rồi”, Kiều Báo gật đầu, quay đầu nói: “Cậu chủ, cậu đứng sau lưng chúng tôi, đừng chạy lung tung, bây giờ chúng tôi sẽ phụng mệnh bắt thần y Lâm về!”

“Đừng giết hắn vội, tốt nhất là phế bỏ hắn rồi đưa hắn về, tôi muốn hành hạ hắn!”, Kiều Tín hung tợn nói.

Hai người không lên tiếng, mà cùng nhau tiến lên trước, chuẩn bị ra tay.

Lâm Chính vẫn ngồi ở trên ghế, thần sắc bình tĩnh, hờ hững nhìn hai người bọn họ.

Mà những người khác trong phòng cũng vậy.

Mặc dù bầu không khí rất ngột ngạt, nhưng họ cứ như không cảm nhận được.

Điều này khiến Kiều Hổ và Kiều Báo ngờ vực.

Thần y Lâm bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ là có chỗ dựa gì sao?

Kệ đi!

Kiều Báo hừ một tiếng, định ra tay trước.

Nhưng lúc ông ta định giơ tay chém giết, một âm thanh đột nhiên truyền đến.

“Sao thế? Thần y Lâm, cậu lại mời thêm khách mới sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom