Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3859


Chương 3859

“Cậu không phải đối thủ của bà ta, nếu xảy ra chuyện gì thì chẳng phải…”.

Mọi người đồng loạt phản đối.

Nhưng lời khuyên của bọn họ không có bất cứ hiệu quả gì.

“Trước mặt kẻ địch mạnh, sao tôi có thể ở ngoài cuộc? Tôi không đứng ra, cả Giang Thành này ai có thể đối phó với bà ta?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

Bọn họ im lặng.

“Tóm lại… chỉ cần đợi ba ngày là được, ba ngày sau mọi thứ đều sẽ kết thúc”.

Lâm Chính thở ra một hơi, tiếp tục dùng châm ép khí.

Rầm!

Đúng lúc này, một tiếng nổ từ nơi cực kỳ xa truyền tới, lọt vào tai mọi người.

Tất cả mọi người đều giật mình.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Trịnh Nam Thiên nhíu mày hỏi.

“Tôi sẽ cử người đi xem sao”, Từ Thiên chạy ra khỏi phòng nghỉ.

Trịnh Nam Thiên nhìn ra cửa lớn, sau đó quay người nhìn Lâm Chính: “Nhóc, cậu đừng quá lo lắng, tôi sẽ xin cấp trên bảo vệ cậu. Đơn xin tôi đã gửi lên trên, chỉ cần bên trên đồng ý, chính quyền sẽ bảo vệ các cậu trên toàn phương diện, lúc đó ai dám động vào các cậu sẽ phải chết!”.

“Cảm ơn!”.

Lâm Chính gật đầu, nhưng không dám gửi gắm hi vọng vào Trịnh Nam Thiên.

Anh biết Trịnh Nam Thiên cũng khó xử. Bởi vì tuy rằng Lâm Chính có quan hệ với Trịnh Nam Thiên, nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng có mối quan hệ không tầm thường, sự bảo vệ này muốn xin cũng không dễ dàng.

Lúc này, ngoài cửa trở nên hỗn loạn.

Sau đó, Từ Thiên chạy vào.

“Chủ tịch Lâm, không hay rồi!”, Từ Thiên biến sắc, run giọng nói: “Tầng cao nhất của khách sạn Hoành Dạ xảy ra vụ nổ, cốc chủ Hồng Nhan Cốc… bị nổ chết rồi!”.

“Cái gì?”.

Ai cũng kinh ngạc.

Người trong phòng nghỉ đều ngơ ngác.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc chết rồi?

Sao có thể như vậy?

Đó là tồn tại đỉnh cao mà Lâm Chính cũng không thể đối phó, sao bỗng dưng lại chết?

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Từ Thiên, cậu nói cho rõ!”, Trịnh Nam Thiên sa sầm mặt, nghiêm túc nói.

“Lúc nãy người ở khách sạn nói tầng cao nhất của khách sạn bị nổ, uy lực rất lớn, ảnh hưởng đến vài căn phòng, trong đó có phòng của cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị nổ chết tại chỗ, thi thể đã được người ta vận chuyển xuống dưới”, Từ Thiên tái mặt, nói chuyện cũng không được lưu loát lắm.

Mọi người đều trợn mắt ngạc nhiên.

“Vô duyên vô cớ sao lại nổ?”.

Lâm Chính cũng mở to mắt, khó mà chấp nhận được sự thật này.

Nhưng chẳng mấy chốc, anh hiểu ra gì đó, sắc mặt bỗng trắng bệch.
 
Chương 3860


Chương 3860

“Giả chết!”.

“Cái gì?”.

Bọn họ ngạc nhiên nhìn anh.

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang giả chết! Bà ta sai người lên kế hoạch vụ nổ, cho mọi người biết bà ta đã bị nổ chết, sau đó bà ta có thể rời khỏi ống kính livestream một cách đường đường chính chính, tránh ánh nhìn của công chúng, đồng thời quang minh chính đại giết tôi! Bởi vì trong nhận thức của mọi người, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã bị nổ chết, nếu tôi bị giết thì không ai nghi ngờ đến bà ta, ít nhất… công chúng sẽ không nghi ngờ một người chết!”.

“Giả chết?”.

Tim mọi người đều đập mạnh, bỗng nhiên cũng nhận ra ý đồ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Lâm Chính đẩy bà ta ra trước mặt công chúng, bà ta lại lợi dụng cái chết giả để thoát khỏi sự chú ý của công chúng.

Không thể không nói chiêu này rất ghê gớm!

“Chạy mau!”.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên quát lớn.

Tất cả mọi người kinh hãi, không biết là ý gì.

Lâm Chính đột nhiên rút châm bạc trong túi châm ra, cố hết sức đâm lên cơ thể mình, đồng thời hét lên: “Tất cả mọi người lập tức rời khỏi đây! Mau lên!”.

Mọi người không hiểu ra sao.

Trịnh Nam Thiên lại không do dự, hét lớn: “Nghe theo lời cậu ấy, chạy mau!”.

Bọn họ lập tức tông cửa chạy ra ngoài.

Khi bọn họ vừa rời khỏi phòng nghỉ chưa được mười mét…

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa nổ ra.

Mọi người chạy ra ngoài, đột nhiên bị một luồng lực xung kích hất ngã ra đất, ai nấy đều bể đầu chảy máu.

Đợi đến khi ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện phòng nghỉ lúc nãy đã phát nổ.

Cả phòng nghỉ nổ tung, phòng ốc bên cạnh đều bị ảnh hưởng. Vách tường nứt ra, bụi bặm lan tràn, dường như nơi đây vừa bị một quả bom đánh trúng.

“Chuyện gì vậy?”.

Từ Thiên ngơ ngẩn nhìn lại, sắc mặt trắng bệch.

Nếu vừa rồi bọn họ còn ở trong phòng nghỉ, e rằng bây giờ đã bị nổ tan xương nát thịt.

“Đừng lên tiếng, chạy mau!”.

Trịnh Nam Thiên hét lên: “Cốc chủ Hồng Nhan Cốc giết tới đây rồi!”.

Mọi người nghe vậy, sau lưng bỗng chốc bị mồ hôi lạnh thấm ướt, ai nấy sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc tới rồi!

Lúc này xem như bọn họ cũng đã hiểu ra mọi chuyện.

Lâm Chính nói bọn họ chạy mau là vì anh biết, một khi cốc chủ Hồng Nhan Cốc giả chết thành công thì chuyện đầu tiên sẽ là đến giết anh!

Lúc này, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã có thể ngang tàng!
 
Chương 3861


Chương 3861

Bà ta chỉ cần che mặt, dù có lật tung Giang Thành này lên cũng không có ai truy cứu!

Bây giờ, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã không còn gì phải kiêng dè.

Bà ta muốn giết ai thì giết!

Muốn diệt ai thì diệt!

Không ai quy những tội ác này lên một người đã chết.

Quả nhiên, khi bụi bặm tan đi, một cô gái mặc áo đỏ, che mặt đứng trong khói bụi.

Đôi mắt lạnh lùng gian xảo tràn ngập sát ý và sự hung dữ.

Lâm Chính bò dậy từ dưới đất, khẽ th ở dốc, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

“Chạy mau!”.

Thấy mọi người vẫn còn đứng thẫn thờ nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc, Trịnh Nam Thiên lại quát lên.

“Ồ?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhìn về phía họ, nhếch khóe miệng, đột nhiên nhấc tay.

Vù!

Một luồng sức mạnh đáng sợ có thể chẻ đôi đất trời dâng lên từ lòng bàn tay bà ta, ập về phía đám người Trịnh Nam Thiên.

Lâm Chính lập tức xông tới, hai tay chắn ngang, miễng cưỡng đỡ chiêu đó.

Cơ thể anh lùi về sau nửa mét, nhưng người không hề hấn gì.

“Cơ thể võ thần?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc sửng sốt.

“Mau rời khỏi đây!”, Lâm Chính quay đầu lại quát.

Bọn họ không dám do dự, lập tức chạy ra khỏi sân vận động.

“Thú vị, không ngờ một thời gian không gặp, cậu lại nắm giữ được cả cơ thể võ thần! Chẳng trách cậu dám thả cho tôi vào Giang Thành, hóa ra là vậy!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười nói: “Nhưng chỉ dựa vào nó thì chưa thể đối kháng với tôi được! Tuy cơ thể võ thần mạnh mẽ, nhưng cũng không phải công pháp không thể phá bỏ! Tôi muốn giết cậu chẳng phải chuyện gì khó!”.

Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc giơ cao tay lên trời, cánh tay thon gầy giống như rắn chuyển động.

Sau đó một luồng lực phá hoại sinh ra xung quanh Lâm Chính.

Vẻ mặt Lâm Chính khó coi, cảm giác có điều gì đó không ổn, lập tức rút lui về sau.

Nhưng anh vừa mới chuyển động…

Ầm! Ầm!

Chuỗi tiếng nổ vô cùng đáng sợ lập tức nổ ra xung quanh người anh!

Chiêu thức thật quỷ dị!

Người bình thường nhìn vào, thủ đoạn của cốc chủ Hồng Nhan Cốc quả thật huyền ảo như thần tiên.

Thế nhưng những tiếng nổ đó cũng rất kỳ lạ.

Chúng không tấn công xé nát thân xác của Lâm Chính, mà là vô cùng dịu dàng, lan tỏa những gợn sóng, đánh lên người Lâm Chính.

Đợi tiếng nổ kết thúc, Lâm Chính không cảm thấy đau đớn gì, cứ như mình chỉ ở trong một cơn gió lốc cỡ nhỏ.

Gió lốc kết thúc, người vẫn bình an!

Nhưng Lâm Chính không tin chiêu này chỉ đơn giản như vậy.
 
Chương 3862


Chương 3862

Nhất định có điều mờ ám!

Anh vội vàng cúi đầu, kiểm tra gì đó.

Chẳng mấy chốc, cuối cùng Lâm Chính đã phát hiện ra điều khác thường.

Anh phát hiện bên ngoài lớp da của mình xuất hiện một mảng khí thể mỏng như lụa.

Đám khí thể đó giống như một lớp áo phủ từ trên xuống dưới anh.

Khi anh vận khí, khí ý sản sinh ra bị luồng khí thể đó chặn lại!

Nói cách khác, luồng khí thể này đã hoàn toàn phong tỏa nội kình của anh!

Bây giờ Lâm Chính ngoại trừ sử dụng sức mạnh thô thì không thể sử dụng thủ đoạn nào khác. Dù là dùng châm cũng chỉ có thể dùng tay, không thể dùng khí điều khiển!

“Sao lại như vậy?”.

Vẻ mặt Lâm Chính rất xấu.

“Thần y Lâm, thủ đoạn này không tệ chứ?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười nói, sau đó lại nhảy vọt lên cao mười mét, đáp xuống chỗ Lâm Chính.

Lâm Chính định lùi lại, không dám giao đấu trực diện với cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Nhưng bà ta hoàn toàn không cho anh cơ hội.

Người còn chưa đáp xuống, một luồng áp lực vô cùng khủng khiếp đã giáng xuống chỗ Lâm Chính.

Ầm!

Hai chân Lâm Chính lập tức lún sâu xuống đất.

“Thái Sơn Trấn!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc quát lớn.

Ầm!

Cơ thể Lâm Chính lại cong xuống một phần.

Mặt đất dưới chân cũng lún xuống theo.

Cả sân bóng chia năm xẻ bảy, khe nứt rộng hơn nửa mét hiện ra.

Có người phát hiện ra trận đấu kịch liệt ở bên này, lập tức gọi cảnh sát và bảo vệ.

“Là thần y Lâm!”.

“Người đó là ai? Cô ta định làm gì thần y Lâm?”.

“Mau dừng tay!”.

Một nhóm nhân viên an ninh quát lớn.

Lâm Chính kinh hãi, hét lên: “Đừng qua đây! Mau tránh đi!”.

Nhưng… không còn kịp nữa!

“Sâu kiến!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc liên tục cười khẩy, nâng cánh tay còn lại lên, đánh về phía đám người đó.

Rắc! Rắc! Rắc…

Cơ thể của các nhân viên an ninh bị đánh tan nát, trở thành đống thịt vụn, chết ngay tại chỗ…

Hai mắt Lâm Chính trừng to.

 
 
Chương 3863


Chương 3863

“Thần y Lâm, ai cũng nói y thuật cậu cao siêu, lát nữa tôi sẽ đánh người của cậu thành mảnh vụn, không biết cậu có thể cứu sống bọn họ hay không!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc híp mắt, cười một cách dữ tợn lạnh lùng.

Hai mắt Lâm Chính bỗng chốc đỏ ngầu.

Lời nói của cốc chủ Hồng Nhan Cốc khiến Lâm Chính oán hận ngút trời.

Lúc này, anh chỉ muốn dùng hết sức bình sinh đấu với bà ta, cho dù có chết, cũng phải khiến bà ta thoi thóp.

Nhưng anh biết, mình càng phẫn nộ sẽ càng trúng kế của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Liều mạng thì chỉ có chết!

Tuy Lâm Chính có thiên phú dị bẩm, bắt đầu nghiên cứu y thuật từ lúc mấy tuổi, nhưng tu luyện đến nay mới được 20 năm. Chỉ 20 năm thì làm sao đấu lại được sự cố gắng gần trăm năm của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chứ?

Kỳ ngộ? Cốc chủ Hồng Nhan Cốc không hề kém cạnh anh.

Quái pháp? Lâm Chính cũng không có bất cứ ưu thế gì.

Thậm chí, cốc chủ Hồng Nhan Cốc vì tu luyện còn không từ thủ đoạn, dùng cả thịt người. Tuy ngày nào Lâm Chính cũng dùng các loại kỳ hoa dị thảo để tắm, nhưng vẫn không thể đấu với bà ta được.

Trong tình huống này chỉ có thể dùng mưu.

Lâm Chính cũng biết, không thể tiếp tục đánh nhau nữa, như vậy thì anh chết là cái chắc.

Vẫn phải cầm chân!

Giờ phút này, làm sao có thể cầm chân được cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang tàn sát tùy ý, không chút kiêng dè đây?

“Cút hết cho tôi! Đừng có lại đây!”.

Lâm Chính gầm lên với các nhân viên công tác của sân bóng đã bị dọa cho đờ đẫn cả người ở xa xa.

Mọi người nào dám lại gần? Liền quay đầu bỏ chạy.

Nhưng chính vì Lâm Chính phân tâm.

Bốp!

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gia tăng sức mạnh.

Lâm Chính lập tức khuỵu một gối xuống đất, khoảnh khắc đầu gối chạm vào mặt đất, mặt đất của sân bóng liền nổ tung, lõm hẳn xuống. Sân bóng chia làm mấy mảnh, nhìn rất đáng sợ.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc khẽ giơ cánh tay lên, sau đó hạ từ giữa không trung xuống.

Tuy bà ta không tiếp tục ép khí về phía Lâm Chính nữa, nhưng khí áp trên đỉnh đầu Lâm Chính vẫn khiến anh khó mà đứng dậy nổi.

Bà ta giẫm nát mặt đất, lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự chế giễu, đùa cợt.

“Cơ thể võ thần đúng là rất mạnh, nhưng muốn phá nó tuyệt đối không phải là chuyện khó! Thần y Lâm, cậu đã từng nghe tới Thiên Huyền Thập Tam Chỉ chưa?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười nói.

“Thiên Huyền Thập Tam Chỉ? Bà… bà biết chỉ pháp này?”, đôi mắt Lâm Chính mở to.

“Thiên Huyền Thập Tam Chỉ là dùng một loại chỉ pháp độc đáo điểm vào 13 tử huyệt hiểm nhất trên cơ thể người, đồng thời mở toàn bộ tử huyệt ra! Đây là một loại chỉ pháp chí mạng, đồng thời cũng là một loại chỉ pháp gây tổn thương lớn nhất cho cơ thể con người! Tôi nghĩ cho dù chỉ pháp này không giết được cậu, nhưng làm cậu cạn kiệt sức lực, khiến cậu không còn bao nhiêu khả năng để huy động cơ thể võ thần thì chắc là không khó đâu nhỉ?”.
 
Chương 3864


Chương 3864

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười, sau đó tung người xông tới, giơ hai tay ra, mười ngón tay nhanh như chớp, nặng nề đánh vào người Lâm Chính.

Bụp! Bụp! Bụp!

Gần như trong nháy mắt, Lâm Chính đã bị điểm 13 cái vào người.

Lâm Chính cũng biết tuyệt đối không thể cứ tiếp tục thế này, liền dùng hết toàn lực, húc mạnh vào trán cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Bốp!

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị đánh bay đi.

Nhưng Lâm Chính cũng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lồ ng ngực phập phồng dữ dội, cơ thể run lên bần bật.

Sức mạnh của Thiên Huyền Thập Tam Chỉ đã tác động lên người anh.

Không thể không nói, Thập Tam Chỉ này có uy lực thật đáng sợ.

Nếu là người bình thường trúng Thập Tam Chỉ này thì e là cơ thể sẽ lập tức nổ tung, tan xương nát thịt, chết hơn trăm lần chưa thôi.

Nhưng Lâm Chính vẫn chống cự lại được Thập Tam Chỉ.

Nhưng đây là do cốc chủ Hồng Nhan Cốc thi triển, nếu là người khác thì e là chưa đủ để phá cơ thể võ thần của Lâm Chính.

Thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc không biết cao hơn tông chủ Huyết Ma Tông bao nhiêu cấp bậc…

“Khốn kiếp!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc xoa đầu, sắc mặt lạnh lẽo, đang định xông tới lấy mạng Lâm Chính.

Nhưng bà ta vừa động, cơ thể cũng khẽ run lên, dường như có một dòng điện chạy qua.

Nhìn xuống dưới mới phát hiện, dưới cằm bà ta đã xuất hiện một cây châm bạc nhỏ.

Hóa ra vừa nãy nhân lúc húc đầu vào bà ta, Lâm Chính còn dùng miệng ngậm châm bạc, đâm vào cằm bà ta.

Tuy châm này chưa đủ lấy mạng bà ta, nhưng cũng khiến thần kinh của bà ta có chút hỗn loạn.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhíu chặt mày.

Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng giơ cánh tay lên trời, xé nát khí áp trên đầu, sau đó bất chấp tất cả mà lao đến.

“Chán sống sao?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn, vung chưởng định vỗ.

Lâm Chính cắn răng tung chưởng đánh lại.

Bốp!

Cánh tay Lâm Chính run rẩy dữ dội.

Cơ thể võ thần vẫn đang được huy động, nên Lâm Chính không bị thương, còn thừa thế xoay quanh cốc chủ Hồng Nhan Cốc, không ngừng ra quyền đánh đấm, tấn công mãnh liệt.

Hơn nữa quyền nào chưởng nào cũng phóng ra châm bạc.

Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng không phải là người vô dụng, nói tới tốc độ và sức mạnh thì Lâm Chính vẫn chưa phải là đối thủ của bà ta.

Thân hình của bà ta không ngừng tránh né, khiến quyền cước của Lâm Chính đều đánh trượt.

Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc tung đòn tấn công, Lâm Chính lại không kịp tránh, hoặc là lãnh trọn, hoặc là đánh lại.

Lâm Chính dứt khoát lùi lại, không tránh né nữa mà đỡ đòn.
 
Chương 3865


Chương 3865

Nhưng cái giá phải trả là khí ý của anh cũng sắp bị đánh tan, khiến không khỏi lùi lại, thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.

Khí tức sắp cạn kiệt rồi!

Một khi khí tức cạn kiệt thì không thể duy trì cơ thể võ thần nữa.

Nếu vậy thì Lâm Chính chỉ có thể chờ chết!

Làm sao bây giờ?

Anh đã bị dồn vào đường cùng!

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, nắm tay siết chặt.

Bỗng dưng.

Anh nhớ ra gì đó, nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc, rồi quay phắt đầu, bỏ chạy!

“Đồ hèn!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn: “Chỉ tiếc là cậu không chạy được đâu!”.

Dứt lời liền đuổi theo.

Hôm nay, không giết được thần y Lâm thì bà ta tuyệt đối không dừng tay!

Thiên Huyền Thập Tam Chỉ đã làm cạn kiệt hai phần ba sức lực của Lâm Chính, lại thêm chiêu thức của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chủ yếu dùng để tiêu hao, khí tức trong người Lâm Chính đã bị rút đi từ lâu, tiêu hao rất nhiều, khó mà duy trì được cơ thể võ thần nữa.

Cơ thể võ thần tuy mạnh, nhưng phải lấy khí làm cơ sở.

Nếu khí lực nội kình của Lâm Chính không đủ thâm hậu, thì cơ thể mạnh hơn nữa cũng không đủ khiến anh trở nên vô địch.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biết rõ điều này, nên tấn công không ngừng, khiến Lâm Chính vô cùng chật vật.

Tuy cơ thể võ thần không kiên trì được bao lâu, nhưng vẫn còn.

Thế nên bây giờ cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn chưa thể giết được Lâm Chính.

Lâm Chính cố chịu đựng sự tấn công của cốc chủ Hồng Nhan Cốc, tháo chạy ra ngoài sân bóng đá.

Anh cởi bộ vest trên người ra, kéo ống tay áo xuống che mặt.

Hành động này khiến cốc chủ Hồng Nhan Cốc vô cùng khó hiểu.

Anh định làm gì vậy?

Nhưng lúc này, bà ta cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, tiếp tục truy kích.

Tốc độ của Lâm Chính rất nhanh, hất tung cánh cửa chạy ra ngoài.

Bên ngoài sân bóng đá, cảnh sát đã giăng dây cảnh giới.

Rất nhiều cảnh sát đang có mặt, còn có không ít người của giới võ đạo.

Dù sao trong sân bóng cũng xảy ra sự việc nghiêm trọng là người của giới võ đạo giết người, đương nhiên không thể chỉ dựa vào người bình thường để ứng phó chuyện này được.

Nhưng so với cốc chủ Hồng Nhan Cốc, những người trong giới võ đạo được chính quyền gọi đến có thực lực thua kém rất nhiều.

“Ai vậy?”.

“Đứng lại! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”.

Cảnh sát bên ngoài quát lớn.

Nhưng hai người vẫn bỏ ngoài tai.

Lâm Chính tung người nhảy lên nóc một chiếc xe, rồi lao ra đường.
 
Chương 3866


Chương 3866

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thi triển khinh công, đuổi theo sát nút, khiến hiện trường nhốn nháo.

“Khí tức đáng sợ quá!”.

“Trời ơi, rốt cuộc hai người che mặt này là ai vậy?”.

“Đáng sợ quá!”.

“Tôi thấy bóng dáng của người đàn ông kia hơi giống thần y Lâm!”.

“Cái gì? Ông nhìn nhầm à? Ai mà có thể khiến thần y Lâm phải bỏ chạy khắp nơi như vậy chứ?”.

Người của giới võ đạo run rẩy, vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ không dám đuổi theo.

Vì họ cảm nhận được sự mạnh mẽ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Chỉ thấy cốc chủ Hồng Nhan Cốc lăng không một chưởng, vỗ vào lưng Lâm Chính.

Bốp!

Một luồng chưởng phong hung ác tạt mạnh về phía người Lâm Chính.

Lâm Chính lộn về phía trước mấy vòng, làm đổ mấy thùng rác và đèn đường, sau đó vội vàng bò dậy, tiếp tục chạy về phía trước.

Anh thở hổn hển, khí tức trong người đã không còn nhiều.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười như điên dại.

“Họ Lâm kia! Để tôi xem cậu còn có thể cầm cự bao lâu nữa! Ha ha ha!”.

Nói xong, bà ta tiếp tục đánh Lâm Chính.

Tốc độ của Lâm Chính không nhanh, không thể cắt đuôi cốc chủ Hồng Nhan Cốc được, chỉ có thể vừa cố gắng chịu sự tấn công của bà ta, vừa chạy về phía trước.

Mỗi lần bị đánh ngã, anh đều cố gắng đứng dậy, sau đó chạy tiếp.

Người đi đường bị dọa cho chạy tán loạn.

Cả con đường nhốn nháo ầm ĩ.

Lâm Chính cắn chặt răng, không dám dừng lại.

Cuối cùng!

Anh đã đến nơi!

Bệnh viện Nhân Dân thành phố Giang Thành!

“Hử?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhíu mày, cảm thấy không đúng, nhưng không nghĩ ra đối phương có âm mưu gì.

Lâm Chính chạy vào bệnh viện.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc có chút mất kiên nhẫn, dồn tất cả sức mạnh đánh về phía lưng Lâm Chính.

Phụt!

Lần này Lâm Chính phun ra một ngụm máu tươi, ngã chúi về phía trước, lộn mấy vòng dưới đất, sau lưng da tróc thịt bong, đã chảy cả máu.

“Cơ thể võ thần bị phá rồi!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mừng rỡ.

Nhưng…
 
Chương 3867


Chương 3867

Lâm Chính không nằm im dưới đất mà lồm cồm bò dậy, chui vào cánh cửa bệnh viện.

“Lần này để tôi xem cậu chạy đi đâu!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hạ từ trên không trung xuống, sau đó ánh mắt để lộ sát khí, khóe miệng nhếch lên, sải bước đi vào.

Bà ta ngửi thấy mùi của Lâm Chính, nghe thấy tiếng thở của anh.

Bà ta biết, lúc này Lâm Chính đã chạy đến nhà xác.

“Cậu nóng lòng muốn vào nhà xác như vậy sao? Ha ha, cũng tốt! Để tôi tiễn cậu!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bước xuống cầu thang, nhanh chân đuổi về phía Lâm Chính.

Rầm!

Bà ta đá văng cánh cửa.

Cánh cửa bằng sắt tan tành thành đống sắt vụn.

Trong nhà xác.

Một mình Lâm Chính đang đứng hút thuốc trước một bộ thi thể cháy đen.

Lúc này, toàn thân anh đầy máu, nhưng lại lấy một chiếc khăn trong túi ra, mau sạch mặt, chỉnh trang đầu tóc, dường như muốn lúc chết được sạch sẽ hơn, trang trọng hơn.

Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.

“Cậu còn di ngôn gì muốn dặn dò không?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười hỏi.

Lâm Chính rít một hơi thuốc, đẩy thi thể vào hộc tủ, sau đó khàn giọng đáp: “Tôi muốn nhìn thấy mặt bà! Bà đã giết tôi, thì dù làm ma tôi cũng sẽ không tha cho bà. Hãy để tôi ghi nhớ khuôn mặt của bà, tránh sau này chết rồi lại quên mất. Thế nào? Bà có dám để tôi nhìn không?”.

“Chỉ vậy thôi sao? Ha ha ha, cậu làm người cũng không đấu lại được tôi, thành ma rồi sao có thể giết được tôi chứ? Được! Được! Tôi sẽ cho cậu toại nguyện! Ha ha ha!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn, giật chiếc mặt nạ che mặt xuống, dữ tợn bước về phía Lâm Chính.

“Cậu hãy nhìn cho rõ đi! Bây giờ, đến lúc cậu về Tây Thiên rồi!”.

Dứt lời, bà ta tích lũy một luồng sức mạnh khủng khiếp vào lòng bàn tay, định đánh cho Lâm Chính tan xác.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Cộp cộp cộp…

Hành lang bỗng vang lên rất nhiều tiếng bước chân gấp gáp.

“Hử?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi sửng sốt, ngoảnh phắt lại.

Chỉ thấy rất nhiều phóng viên ùa vào, vô số ống kính chĩa về phía Lâm Chính và bà ta.

“Cái gì?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biến sắc. Lâm Chính bỗng bước tới, mỉm cười chào hỏi các phóng viên vừa tiến vào: “Mọi người đừng lo! Tuy cô Tiêu đã mất mạng do vụ nổ, nhưng y thuật cao siêu của tôi đã cứu được cô ấy. Các anh xem, chẳng phải cô ấy vẫn yên lành đứng đây sao?”.

“Trời ơi, không hổ là thần y Lâm! Cô Tiêu cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy!”.

“Vừa nãy còn cháy đen như than, bây giờ đã lành lặn hoàn hảo đứng đây, thần y Lâm là thần tiên sao?”.

“Không thể tin được! Không thể tin được!”.

“Đây chính là y thuật của thần y Lâm sao?”.
 
Chương 3868


Chương 3868

“Đúng là thần kỳ!”.

Các phóng viên khen không ngớt miệng, chụp ảnh lia lịa.

Lâm Chính ôm cốc chủ Hồng Nhan Cốc một cách thân thiết, mỉm cười nhìn vào ống kính.

Còn cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đờ đẫn cả người.

Bây giờ bà ta mới hiểu tại sao Lâm Chính lại liều mạng chạy về phía bệnh viện.

Đó là vì Lâm Chính biết sau khi “cô Tiêu” xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ có rất nhiều phóng viên tụ tập ở đây.

Còn anh sau khi vào bệnh viện liền tháo mặt nạ, chắc chắn đám phóng viên đánh hơi nhạy hơn cả chó sẽ chú ý đến anh.

Thần y Lâm xuất hiện, bọn họ đương nhiên sẽ ùa về phía nhà xác.

Lâm Chính biết bọn họ sắp đến, nên lừa cốc chủ Hồng Nhan Cốc tháo mặt nạ.

Cuối cùng mọi chuyện nước chảy thành sông.

Các phóng viên tưởng Lâm Chính dùng y thuật của mình cứu được cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Kế hoạch giả chết của bà ta lập tức đổ bể.

Bà ta… không thể tùy ý làm càn được nữa.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc ngây ra như phỗng nhìn những ống kính kia, trong lòng ngập tràn oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khốn kiếp, cậu… thật là bỉ ổi!”.

Lâm Chính lật tay, tát cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc một cái rất mạnh.

Bốp!

Xung quanh lập tức im lặng.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

Lâm Chính bình thản nói: “Cô Tiêu, máu ở vùng mặt của cô vẫn chưa lưu thông, cái tát này có lợi cho việc cải thiện tuần hoàn mạch máu vùng mặt. Cô đừng lo, đây là phương pháp chữa trị thông thường thôi”.

Dứt lời, anh lại giơ tay lên.

Bốp!

Một tiếng tát tai nữa vang lên…

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc trơ mắt ra nhìn.

Ba ta ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Cuối cùng.

Cả người bà ta run rẩy, một luồng sát khí đáng sợ không gì sánh được bắn từ trong người ra.

“Tôi phải giết cậu!”.

Bà ta khẽ gầm lên, oán hận ngút trời.

Từ khi kế nhiệm đến nay, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy chứ?

Bị tát hai cái trước mặt mọi người, đúng là quá nhục nhã!

Chưa kể bà ta sắp trở thành sự tồn tại cấp thần tiên, sao có thể chịu đựng được sự khinh nhờn hạ lưu và bẩn thỉu như vậy chứ?

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc giơ tay lên, định giết luôn Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính nhỏ giọng nói: “Bà có thể giết tôi, nhưng cái giá là bà phải chôn cùng tôi, Hồng Nhan Cốc cũng phải chôn cùng tôi. Hiện giờ đang có không biết bao nhiêu ánh mắt trước ống kính trực tiếp, bà không thoát khỏi liên quan đâu. Nếu cốc chủ đại nhân nghĩ cái mạng quèn này của tôi đáng để đánh đổi với tương lai thậm chí tính mạng của cả Hồng Nhan Cốc và bà, thì cứ việc ra tay, tôi cũng không còn sức chống trả nữa rồi”.
 
Chương 3869


Chương 3869

Lâm Chính nói xong liền nhắm mắt lại.

Mặc người giết thịt.

Bàn tay đang giơ cao của cốc chủ Hồng Nhan Cốc trở nên run rẩy, vẻ mặt bà ta đầy dữ tợn và oán hận, sức phá hoại tàn bạo xoay tròn trong lòng bàn tay.

Chỉ cần bà ta dùng sức vỗ một chưởng này, thì Lâm Chính sẽ tan xương nát thịt, chết thảm tại chỗ.

Nhưng… bàn tay đang giơ cao của bà ta chần chừ mãi không thể hạ xuống được.

Bởi vì bà ta cũng giống Lâm Chính, đều không phải là người dễ bị sự oán hận che mờ mắt.

Lúc này mà giết Lâm Chính thì chẳng khác nào đồng quy vu tận.

Do Lâm Chính có Trịnh Nam Thiên chống lưng, cùng với những cống hiến của anh cho quân đội, bên trên tuyệt đối sẽ không tha cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Huống hồ, giết một người có cống hiến ngay trước mặt mọi người như vậy… thì tính chất sẽ nghiêm trọng đến mức nào chứ?

Cho dù cốc chủ Hồng Nhan Cốc cảm thấy mình có thể trốn đến tận chân trời góc bể, nhưng điều đó cũng có nghĩa bà ta phải từ bỏ mọi thứ đang sở hữu, mai danh ẩn tích.

Điều này có đáng không?

Rõ ràng là không đáng!

Trong mắt cốc chủ Hồng Nhan Cốc, tính mạng của Lâm Chính không đáng một xu, mặc dù bà ta đang rất nóng lòng muốn giết anh.

“Sao cốc chủ đại nhân còn chưa ra tay?”, thấy sắc mặt cốc chủ Hồng Nhan Cốc lúc xanh lúc trắng, Lâm Chính lập tức hỏi.

Bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không cảm xúc nói: “Oắt con, tôi tạm tha chết cho cậu! Nhưng cậu yên tâm, hôm nay cậu thoát nạn thì tức là sau này sẽ còn chết thảm hơn. Những người bên cạnh cậu cũng sẽ có kết cục thê thảm hơn. Tôi sẽ biến bọn họ thành lò thuốc, khiến bọn họ thoi thóp không thể chết, nếm đủ đau đớn. Tôi phải khiến các cậu sống không bằng chết”.

Đây là lời thề của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Dường như những lời nói của bà ta lạnh lẽo hơn cả nhiệt độ của nhà xác.

“Tôi sẽ chống mắt lên để xem”, Lâm Chính khàn giọng đáp.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc phất tay áo, xoay người rời đi.

Bây giờ bà ta không còn cơ hội nữa, đành phải tính kế lâu dài.

Còn đám phóng viên thì hoàn toàn không hiểu hai người đang nói gì.

Có người đuổi theo cốc chủ Hồng Nhan Cốc để hỏi, nhưng bà ta lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng băng giá, ai hỏi gì cũng phớt lờ.

Còn Lâm Chính đã nghĩ xong câu trả lời ứng phó, cười đáp: “Các anh đừng thấy kỳ lạ, vừa nãy là tôi và cô Tiêu đang đóng phim thôi. Phân cảnh vừa rồi là một cảnh phim trong “Chiến Hổ 2″, cô Tiêu vừa lành vết thương nên muốn diễn thử một đoạn với tôi. Cô ấy lo sau khi bị thương không thể diễn xuất bình thường sẽ khiến người hâm mộ thất vọng, nên lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đóng phim”.

“Hóa ra là vậy”.

“Cô Tiêu đúng là yêu nghề!”.

“Thật đáng ngưỡng mộ!”.

“Đúng vậy, đúng vậy!”.

Các phóng viên đều dựng ngón cái lên khen, cư dân mạng đang xem livestream cũng vô cùng cảm động.

Diễn viên xinh đẹp lại yêu nghề như vậy, đương nhiên là rất hút fan.
 
Chương 3870


Chương 3870

Chỉ tiếc là cốc chủ Hồng Nhan Cốc không quan tâm đ ến điều này.

Không thể ở lại khách sạn Hoành Dạ nữa, bà ta liền đưa các đệ tử Hồng Nhan Cốc vào ở một khách sạn của Dương Hoa.

Tống Kinh lập tức dẫn theo rất nhiều phóng viên nhà báo đến livestream.

Đương nhiên Tống Kinh cũng biết chuyện xảy ra ở sân bóng, sợ đến chết khiếp.

Nhưng không còn cách nào khác.

Tuy đối phương muốn đuổi cùng giết tận tất cả người của Dương Hoa, nhưng hiện giờ không đấu lại được người ta nên phía Lâm Chính chỉ có thể lá mặt lá trái, chờ đợi thời cơ.

Sau khi đưa phóng viên nhà báo vào khách sạn, Tống Kinh liền vội vàng chạy đến báo cáo với Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm, đã sắp xếp xong xuôi rồi, tất cả bọn họ đã nằm trong sự giám sát của chúng ta, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vụ nổ kia nữa”, Tống Kinh cung kính nói.

“Ừm, vụ nổ ở khách sạn Hoành Dạ là thế nào vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Nghe nói vụ nổ là do đệ tử Hồng Nhan Cốc dùng nội lực cưỡng chế tạo ra. Hiện trường không tìm thấy bất cứ vật phát nổ nào, cũng không tìm thấy mấy thứ như khí ga hay cồn”.

“Thế nên người chúng ta cần giám sát không chỉ có mỗi cốc chủ Hồng Nhan Cốc, mà phải giám sát từng người đi theo bà ta. Nghe đây, nếu còn xảy ra chuyện tương tự, thì ông phải lập tức ra mặt lên tiếng, nói rằng đây chỉ là quay phim, sau đó báo ngay với tôi, tuyệt đối không được để cốc chủ Hồng Nhan Cốc giả chết nữa”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Vâng, Chủ tịch Lâm”.

“Ông lui xuống đi, mọi chuyện phải thật cẩn thận, chú ý an toàn”.

“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết rồi”.

Tống Kinh gật đầu rồi rời khỏi tầng hầm.

Lâm Chính thở hắt ra, rồi mở cửa vào phòng.

Trong phòng là cả đội phán quyết.

Bọn họ vẫn đang điều dưỡng.

Thực ra, những người phán quyết đi theo đội trưởng đội phán quyết ra ngoài đe dọa cốc chủ Hồng Nhan Cốc trước đó đều là người của Lâm Chính. Những người phán quyết thực sự đã bị Lâm Chính nhốt riêng.

“Thần y Lâm khí tức hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mệt mỏi, trên người có nhiều vết thương, xem ra là đã gặp nạn rồi”, đội trưởng đội phán quyết đang ngồi ở sô pha, vừa uống trà vừa nói.

“Tôi nghĩ khó mà cầm cự được ba ngày, cốc chủ Hồng Nhan Cốc phá được cả cơ thể võ thần của tôi… Tôi không còn chỗ dựa nào nữa rồi”.

Lâm Chính thở hắt ra, ngồi xuống khàn giọng nói.

“Cơ thể võ thần của cậu cùng cấp thì vô địch, thậm chí người có thực lực cao hơn cậu cũng phải bó tay. Nhưng… nếu gặp phải người mạnh hơn cậu rất nhiều thì cơ thể võ thần chẳng là cái thá gì cả”, đội trưởng đội phán quyết lắc đầu đáp.

“Xem ra tôi đã đánh giá cao cơ thể võ thần rồi. Tôi tưởng sở hữu cơ thể này là sẽ bất khả chiến bại”, Lâm Chính nói.

“Không, cơ thể võ thần quả thực bất khả chiến bại, người có thể chiến thắng là chính cậu, chứ không liên quan gì đến thể chất này”, đội trưởng đội phán quyết bình thản nói.

“Ồ, Thiên Khải đại nhân có ý gì vậy?”.
 
Chương 3871


Chương 3871

“Người ta phá cơ thể võ thần của cậu kiểu gì? Làm tổn thương thân xác của cậu sao? Không, là làm tiêu hao khí kình, tiêu hao thể lực của cậu. Khi cậu kiệt sức, không thể duy trì cơ thể võ thần thì đương nhiên người ta có thể giết được cậu. Cậu đã thấy ai làm tổn thương được da thịt cậu trước khi cậu cạn kiệt sức lực chưa? Thế nên không phải là cơ thể võ thần yếu ớt, mà là cậu chưa đủ mạnh”, đội trưởng đội phán quyết đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói: “Cơ thể võ thần là một loại thể chất võ đạo vượt quá sự lý giải của thế tục. Theo lý mà nói thì cậu không thể sở hữu, có được thể chất này cũng là cơ duyên của cậu. Nhưng sức mạnh hiện giờ của cậu vẫn chưa xứng với nó, nên đừng oán trách nữa, hãy nâng cao bản thân đi”.

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu: “Thiên Khải đại nhân nói chí phải”.

“Sao nào? Cậu đến đây để nghe tôi nói đạo lý à? Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu không rảnh thế đâu”, đội trưởng đội phán quyết nhìn Lâm Chính với ánh mắt kỳ quái.

“Đương nhiên là không rồi, tôi đến là có chuyện muốn hỏi anh”.

“Chuyện gì?”.

“Lúc nào thì đội ngũ của Tuyệt Phạt xuất phát đến đây?”.

Anh vừa dứt lời, đội trưởng đội phán quyết liền biến sắc.

“Thần y Lâm, cậu hỏi chuyện này làm gì?”, đội trưởng đội phán quyết sa sầm mặt hỏi.

“Sau này anh sẽ biết, tôi muốn biết lúc nào thì Tuyệt Phạt đến, nếu lấy người là trung gian trừng phạt thì bọn họ sẽ đi qua những đâu?”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, tôi cảnh cáo cậu, đừng khinh nhờn Tuyệt Phạt! Cũng đừng làm chuyện gì lỗ mãng! Nếu không đến lúc đó không chỉ mỗi cậu chết, mà còn liên lụy đến rất nhiều người vô tội! Tốt nhất cậu hãy yên phận cho tôi nhờ!”, đội trưởng đội phán quyết rất tức giận, đập bàn đứng dậy, nghiêm khắc quát.

Lâm Chính không ngờ đối phương lại có phản ứng dữ dội như vậy, anh sửng sốt nhìn đội trưởng đội phán quyết một lúc lâu, rồi lắc đầu chua chát: “Thiên Khải đại nhân hiểu lầm rồi, tôi không định ra tay với Tuyệt Phạt, tôi chỉ nghĩ tình hình hiện giờ không đủ để tôi kéo dài ba ngày, nên tôi định dụ cốc chủ Hồng Nhan Cốc đi vào thời khắc mấu chốt”.

“Dụ đi?”, đội trưởng đội phán quyết nhíu mày, cũng hiểu ý của Lâm Chính: “Cậu định dụ cốc chủ Hồng Nhan Cốc đến chỗ Tuyệt Phạt, để bà ta chịu sự trừng phạt của Tuyệt Phạt trước?”.

“Đúng”, Lâm Chính gật đầu.

“Cũng là kế hay, đáng tiếc tôi không biết gì về Tuyệt Phạt cả”.

“Sao có thể chứ?”.

“Tôi không lừa cậu, Tuyệt Phạt thuộc cơ mật cấp A, là những thông tin cực kỳ quan trọng và bí mật, tôi không biết gì về nó cả. Tôi chỉ phụ trách đệ đơn, còn việc trừng phạt hoàn toàn không thuộc trách nhiệm của tôi. Tôi không biết “Tuyệt Phạt” là người hay là thủ đoạn nào đó, cũng không biết Tuyệt Phạt tàn khốc đến mức độ nào. Tôi chỉ biết một điều rằng chống đối Tuyệt Phạt sẽ có kết cục rất thê thảm”.

“Sao vậy? Có người từng chống đối sao?”.

“Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, chắc là khoảng 100 năm trước. Một người không phục Tuyệt Phạt, còn định đối đầu với chúng tôi, triệu tập các cường giả đương thời, ý đồ diệt trừ Tuyệt Phạt, kết quả là bọn họ đều tan xương nát thịt. Hơn nữa thành phố mà bọn họ ở… cũng phải trả cái giá vô cùng thê thảm…”

“Đáng sợ như vậy sao?”.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

“Thần y Lâm, chuyện đến nước này thì cũng không còn cách nào giải quyết. Nếu cậu kéo dài được ba ngày, thì sau ba ngày, cậu đương nhiên sẽ được yên ổn. Nếu không kéo dài được thì đó là số phận. Nhưng tôi còn một cách có thể giữ mạng cho cậu. Đó là cậu thả chúng tôi ra, tôi đưa cậu về nhận tội, cậu sẽ nhận được sự che chở của đại hội. Tôi nghĩ đứng trước đại hội, chắc là cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng không dám làm càn. Đương nhiên, tôi chỉ có thể bảo vệ được cậu, còn người của Dương Hoa… thì lực bất tòng tâm”, đội trưởng đội phán quyết khàn giọng nói.
 
Chương 3872


Chương 3872

“Vậy thì tôi phải cảm ơn anh rồi”.

Lâm Chính mỉm cười rồi đứng dậy, xoay người rời đi: “Thôi được rồi, đến đâu tính đến đó! Nếu quả thực mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn… thì cùng lắm tôi huyết chiến một trận”.

“Đó là tự đâm đầu vào chỗ chết”, đội trưởng đội phán quyết lắc đầu.

“Không! Chưa chắc là tự đâm đầu vào chỗ chết!”.

Lâm Chính đứng ở cửa, hơi ngoái đầu lại, nhỏ giọng nói: “Không phải mỗi anh biết cấm thuật, cũng không phải mỗi cốc chủ Hồng Nhan Cốc mới có thể vì sức mạnh mà bất chấp tất cả. Nếu quả thực rơi vào cảnh đó, có lẽ… tôi cũng sẽ phạm một số sai lầm không thể được tha thứ, làm một số việc mất nhân tính. Nhưng chỉ cần có thể bảo vệ những người xung quanh, thì tôi nghĩ làm vậy cũng chẳng sao. Dù sao con người cũng luôn ích kỉ”.

Dứt lời, Lâm Chính rời đi.

Đội trưởng đội phán quyết ngây người nhìn cánh cửa, dường như bỗng nghĩ ra gì đó, rùng mình một cái, vội đứng lên gọi: “Thần y Lâm! Thần y Lâm!”.

Nhưng không còn thấy bóng dáng Lâm Chính đâu nữa…

Sau khi rời khỏi chỗ của đội phán quyết, Lâm Chính hóa trang thành dáng vẻ bình thường, đến gặp Tô Nhu.

Bây giờ trong lòng anh rối như tơ vò, không biết nên làm thế nào mới phải. Trong lúc bấn loạn, trong đầu anh chỉ nghĩ đến người phụ nữ này.

Công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Lúc này, Tô Nhu vẫn đang ở phòng làm việc giải quyết số giấy tờ tồn đọng trong thời gian này.

Nhìn cô gái đang vùi đầu làm việc trước đống giấy tờ chất cao như núi, Lâm Chính không khỏi nở nụ cười chua chát.

“Sao anh lại đến đây?”.

Cảm nhận thấy ở cửa có người, Tô Nhu không nhịn được ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy Lâm Chính, cô không khỏi ngạc nhiên.

“Hơi buồn chán nên đến nói chuyện với em”, Lâm Chính cười nói.

“Em bận lắm… Nhưng cũng vừa khéo đến giờ cơm, hay là… chúng ta đi ăn nhé?”, Tô Nhu giả bộ nhìn điện thoại, rồi xếp đống giấy tờ lại, đứng lên.

“Anh biết một nhà hàng mùi vị rất ngon”, Lâm Chính cười nói.

“Được, đi thôi”.

Tô Nhu bình thản nói, đang định mặc áo khoác.

Nhưng đúng lúc này, thư ký bỗng vội vàng chạy vào.

“Chủ tịch, không ổn rồi, người kia lại đến!”, sắc mặt thư ký trắng bệch, gấp gáp nói.

“Cái gì?”.

Tô Nhu sửng sốt, tỏ vẻ lúng túng.

Lâm Chính ở bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu: “Ai đến vậy?”.

Không chờ anh hỏi nhiều, đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở cửa thang máy, đang tiến về phía này.

Một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặc sơ mi trắng, dáng vẻ nhã nhặn, nhanh chóng bước vào phòng làm việc.

“Ồ, cô Tô sắp tan làm sao?”, người kia phớt lờ Lâm Chính, chỉ nhìn Tô Nhu, mỉm cười nói: “Khéo quá, chúng ta đi ăn nhé!”.
 
Chương 3873


Chương 3873

Lại có ruồi nhặng đến làm phiền Tô Nhu sao?

Lâm Chính nhíu mày, nhưng cũng rất tò mò.

Anh thừa nhận ở Giang Thành, danh tiếng của hai chữ “Lâm Chính” rất tệ, nhưng ai cũng biết Tô Nhu được “thần y Lâm” nhìn trúng.

Tuy có người rất thích cái đẹp, nhưng chắc là không ai có gan cướp phụ nữ với “thần y Lâm” mới phải.

Sao tên khốn này lại to gan chạy đến đây hái hoa như vậy chứ?

“Anh Chu, mong anh hãy tự trọng, chồng tôi đang ở ngay đây”, sắc mặt Tô Nhu sa sầm, lạnh lùng nói.

“Chồng cô?”, người đàn ông nho nhã ngoảnh sang nhìn Lâm Chính, sau đó bật cười: “Tôi nhớ ra rồi, chính là Lâm Chính, thằng ở rể nổi tiếng Giang Thành đúng không? Không sao, nếu chồng cô cũng ở đây thì chúng ta cùng đi ăn”.

Mọi người đều kinh ngạc.

“Anh Chu, tôi không rảnh đùa giỡn với anh! Làm phiền anh tránh ra, đừng quấy rối tôi nữa!”, Tô Nhu sẵng giọng quát.

“Quấy rối? Cô Tô, tôi vẫn luôn nói chuyện nghiêm túc với cô, nhưng cô lại không cho tôi cơ hội! Tôi quấy rối gì nào?”, người đàn ông họ Chu nheo mắt cười nói.

“Anh đến tìm tôi, không nói chuyện công việc, cũng không nói chuyện công, anh muốn nói gì với tôi?”, Tô Nhu hừ mũi.

“Cô yên tâm, không phải nói chuyện tình cảm, tôi đến nói với cô chuyện về thần y Lâm”, anh ta mỉm cười nói.

Tô Nhu nghe thấy thế, cả người run rẩy.

Lâm Chính ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, quay sang nhìn người đàn ông.

“Nói chuyện ở đây không tiện, đi thôi cô Tô, tôi đã đặt bàn rồi, cả hai vợ chồng cô cùng đi đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”.

Người đàn ông cười nói rồi xoay người rời đi.

Sắc mặt Tô Nhu lúc đỏ lúc trắng, chần chừ một lúc mới định đi theo.

“Tiểu Nhu, em đừng đi, để anh đi xem thế nào”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Chuyện liên quan đến thần y Lâm, em vẫn nên hỏi rõ ràng thì hơn”.

Tô Nhu nhỏ giọng đáp rồi nhanh chân đi theo.

Lâm Chính bất lực.

Người đàn ông đã đặt bàn ở nhà hàng đối diện công ty, ba người băng qua đường rồi vào trong dùng bữa.

Hình như anh ta rất thích đồ ăn của nhà hàng này, tuy bàn ăn không lớn, nhưng gọi đầy cả một bàn, rồi nhanh chóng cầm đũa gắp.

Anh ta ăn rất nhanh, nhưng động tác lại nho nhã, không thô lỗ chút nào, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú, khiến mấy cô gái độc thân trong nhà hàng bắt đầu liếc mắt đưa tình.

Nhưng Lâm Chính và Tô Nhu không hề động đũa.

“Sao hai người không ăn? Không hợp khẩu vị sao?”, người đàn ông mỉm cười hỏi.

“Anh Chu, anh năm lần bảy lượt đến công ty tìm tôi, rốt cuộc là vì chuyện gì? Vừa nãy chẳng phải anh nói có chuyện liên quan đến thần y Lâm muốn nói với tôi sao? Bây giờ anh có thể nói rồi chứ?”, Tô Nhu trầm giọng hỏi.

“Ồ… Xin lỗi, tôi thích đồ ăn ở nhà hàng này quá”.
 
Chương 3874


Chương 3874

Người đàn ông lau miệng, uống một ngụm rượu vang, mỉm cười nho nhã đáp: “Thực ra cũng không phải là chuyện gì phức tạp, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, thần y Lâm của cô sắp chết rồi”.

“Chết?”.

Lâm Chính và Tô Nhu đều giật nảy mình.

“Anh Chu, anh đang nói bậy bạ cái gì vậy?”.

“Cô Tô, cô không phải là người trong giới võ đạo nên không biết rõ chuyện này. Chắc cô cũng xem livestream nhỉ? Cô biết chuyện bộ phim “Chiến Hổ 2″ do thần y Lâm đầu tư đổi vai nữ chính chứ?”.

“Đương nhiên là biết rồi, thực ra nữ chính trước đó là chị họ tôi, nhưng không biết tại sao lại bị đạo diễn Tống thay đổi”.

“Ha ha, thần y Lâm dám không đổi sao? Cô có biết nữ chính hiện giờ là ai không?”.

“Là ai?”.

“Kẻ thù của thần y Lâm! Hơn nữa… còn là người mà thần y Lâm không đối phó được!”, người đàn ông nhỏ giọng cười nói.

Tô Nhu ngây người nhìn anh ta, đầu óc hỗn loạn.

Hiển nhiên cô vẫn chưa tiêu hóa hết những lời anh ta nói.

Gì mà nữ chính là kẻ thù?

Gì mà thần y Lâm sắp chết?

Rốt cuộc anh ta đang nói gì vậy?

Chắc không phải anh ta bị điên đấy chứ?

Tô Nhu có chút tức giận, nghiêm túc nói: “Anh Chu, nếu anh đến gặp tôi để đùa giỡn thì rất xin lỗi, tôi không rảnh để đùa với anh. Bữa cơm này coi như tôi mời, anh cứ ăn thong thả. Lâm Chính, chúng ta qua chỗ khác ăn”.

“Ừm”.

Lâm Chính đứng dậy.

Nhưng người đàn ông vẫn rất bình tĩnh, cười nói: “Cô Tô Nhu, cô Tô Dư là chị họ của cô, cũng quen biết Chủ tịch Lâm, thậm chí mối quan hệ rất thân thiết. Tại sao anh ta lại đột ngột rút Tô Dư, để một cô gái lai lịch bất minh làm nữ chính chứ? Hơn nữa từ đầu đến giờ, nữ chính này chưa bao giờ rời khỏi ống kính livestream. Cô ta vừa rời khỏi ống kính đã xảy ra vụ nổ ở khách sạn Hoành Dạ. Lẽ nào cô chưa từng nghĩ đến những chuyện này? Lẽ nào cô thực sự tin vào lời giải thích của Phòng Quan hệ Công chúng của Dương Hoa, mà không tự suy ngẫm sao?”.

Anh ta vừa dứt lời, Tô Nhu liền khựng lại, đôi mắt hơi mở to.

“Tiểu Nhu, đây là chuyện của thần y Lâm, em mặc kệ đi, thần y Lâm sẽ giải quyết được, chúng ta đi thôi!”.

Lâm Chính lập tức bước tới khuyên nhủ.

Nhưng ngay sau đó, người đàn ông bỗng bật cười.

“Đúng là một thằng vô dụng ăn bám! Giờ phút này anh vẫn nghĩ cho tình địch của anh được à? Lâm Chính, anh tưởng anh được yên thân sao? Tôi nói cho anh biết, anh cũng sắp tiêu đời rồi!”.

“Anh nói cái gì?”.

Sắc mặt Lâm Chính trở nên lạnh lẽo, ngoảnh sang nhìn anh ta: “Ai sắp tiêu đời?”.

Lâm Chính rất bất mãn với tên này, nhưng anh không thể hấp tấp ra tay được.

Đầu tiên phải làm rõ thân phận của anh ta đã.

Người đàn ông này biết cốc chủ Hồng Nhan Cốc và thần y Lâm là kẻ thù, có thể đoán được rất có khả năng đối phương là người trong giới võ đạo.

Dù sao cũng chỉ có người trong giới võ đạo hoặc người của các tông phái lánh đời mới biết tới cốc chủ Hồng Nhan Cốc, người bình thường sao có thể nhìn ra thân phận của bà ta chứ?
 
Chương 3875


Chương 3875

Nhưng anh ta lại nói anh sắp tiêu đời?

Nghĩa là sao?

“Sao nào? Lâm Chính, anh vẫn chưa biết gì sao? Bây giờ đã có một nhân vật lợi hại nhắm tới thần y Lâm! Chắc chắn bà ta sẽ tìm tới gây rắc rối cho cô Tô Nhu, lợi dụng cô ấy để ép thần y Lâm phải nghe lời. Nếu anh ở bên cạnh cô Tô Nhu, thì chẳng phải cũng tiêu đời sao? Những người đó không phải hạng dễ dây vào! Giết người không chớp mắt! Nếu anh muốn sống sót thì hãy mau tránh thật xa cô Tô Nhu, nếu không không ai giúp được anh đâu!”, người đàn ông khẽ cười, nheo mắt nói với Lâm Chính.

“Vậy sao? Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng chuyện của tôi và vợ tôi chưa đến lượt người ngoài nhúng tay, chào anh”.

Lâm Chính trầm giọng nói, định kéo Tô Nhu rời đi.

Tô Nhu do dự một lát rồi vẫn đi theo anh.

Nhưng đúng lúc Lâm Chính và Tô Nhu định rời khỏi nhà hàng, thì ở cửa bỗng xuất hiện một bóng dáng cao to chặn đường đi của hai người.

“Hử?”.

Lâm Chính bỗng nhíu mày.

“Anh Lâm, tôi nghĩ người nên rời đi là anh, nếu không vì nể mặt cô Tô, thì chắc là bây giờ anh đã nằm đo đường rồi. Anh đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, tôi và cô Tô còn có chuyện cần bàn, anh hãy mau biến đi”, người đàn ông ngồi trên ghế, lấy khăn lau miệng, mỉm cười.

Ánh mắt Lâm Chính đầy lạnh lẽo.

Nhưng anh đã kịp thời kiềm chế.

Nếu không lo lắng đến việc bị lộ thân phận, thì sao Lâm Chính có thể nhịn được chứ?

Nếu để cốc chủ Hồng Nhan Cốc biết Lâm Chính chính là thần y Lâm, thì bà ta sẽ lập tức ra tay với Tô Nhu và tất cả những người bên cạnh cô.

Đến lúc đó, ngay cả Lạc Thiên cũng không thoát khỏi độc thủ của bà ta.

Tuy hiện giờ Lâm Chính rất muốn nói thật mọi chuyện, nhưng đang là thời kỳ mấu chốt, nên anh vẫn phải che giấu thân phận.

Lâm Chính cúi đầu suy nghĩ cách giải quyết cục diện này.

Nhưng Tô Nhu đã đứng ra, tức giận nói: “Anh Chu, anh làm gì vậy? Lẽ nào anh muốn hạn chế sự tự do của chúng tôi? Anh có tin bây giờ tôi báo cảnh sát không?”.

“Cô Tô Nhu, cô có thể báo cảnh sát, nhưng e là cô không gánh nổi hậu quả đâu. Để tôi nói thẳng vậy, tôi đến tìm cô là muốn nhờ cô đưa tôi đến gặp thần y Lâm, tôi muốn hợp tác với anh ta. Nếu cô từ chối hoặc báo cảnh sát, khiến tôi không vui, thì tôi chỉ có thể quay mũi giáo đứng về phía kẻ thù của anh ta. Đến lúc đó, thần y Lâm không chỉ phải đối phó với kẻ thù của mình, mà còn cả tôi nữa. Tôi không nghĩ đây là chuyện tốt đối với thần y Lâm đâu, cô thấy sao?”, người đàn ông bình tĩnh cười nói.

Tô Nhu nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng kỳ quái.

Đến tận bây giờ cô vẫn chưa hiểu được rốt cuộc anh ta có ý gì.

Nhưng cô biết được một điều.

Hình như thần y Lâm đang gặp nguy hiểm.

Tô Nhu nhìn người đàn ông đang chặn ở cửa.

Đó là một người đàn ông khỏe mạnh, mặc áo ba lỗ màu đen, vai u thịt bắp, nhìn rất cường tráng.

Lúc này trời đã vào đông, nhưng anh ta chỉ mặc ít như vậy, trên làn da còn tỏa ra khí nóng, hiển nhiên không phải là người bình thường.

Cô ngập ngừng một lát rồi quay đầu nhìn Lâm Chính, dè dặt hỏi: “Lâm Chính, anh thấy sao?”.
 
Chương 3876


Chương 3876

“Chỉ là hai kẻ lai lịch bất minh, nhiều lời với bọn họ làm gì? Chúng ta đi!”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Nhưng phía Chủ tịch Lâm…”

“Nếu anh ta thực sự muốn hợp tác với thần y Lâm thì có thể tự đến tìm, chứ tìm em làm gì? Anh thấy bọn họ chắc là lừa đảo thì có”, Lâm Chính đáp.

Tô Nhu không nói gì.

Cô xoa chiếc cằm tinh xảo, hít sâu một hơi, rồi nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, hay là chúng ta cứ ngồi xuống nghe anh ta nói đi, dù sao cũng chẳng mất gì. Nếu anh ta chỉ đang đùa giỡn chúng ta thì lúc đó đi cũng không muộn”.

“Thôi được rồi”.

Lâm Chính nhìn ra được, Tô Nhu vẫn lo lắng cho thần y Lâm.

Dù sao thần y Lâm cũng là ân nhân của cô.

Tô Nhu đi tới trước bàn ngồi xuống, trầm giọng nói: “Có gì thì anh nói thẳng đi, Lâm Chính không thể đi được, nếu anh đuổi anh ấy đi thì tôi cũng sẽ đi”.

“Cô Tô đúng là người có tình có nghĩa, được rồi, tôi cũng không lãng phí thời gian nữa”.

Người đàn ông mỉm cười nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Chu Quang, là người của Trúc Lâm”.

“Trúc Lâm là gì?”.

“Trúc Lâm là một thế lực lánh đời, giống với Hồng Nhan Cốc. Có lẽ cô Tô không biết nhiều về người hoặc việc trong lĩnh vực này, nhưng cô chỉ cần biết một điều, đó là chúng tôi giúp được thần y Lâm rất nhiều”.

“Vậy là tổ chức Trúc Lâm này phái anh đến tìm tôi, muốn tôi giới thiệu anh với thần y Lâm?”.

“Good!”.

“Giới thiệu thế nào?”.

“Thứ thần y Lâm thu hút người khác nhất đương nhiên là y thuật cao siêu của anh ta, chúng tôi cần tất cả y thuật của anh ta. Cô hãy nói với anh ta, nếu anh ta đồng ý giao toàn bộ các bí tịch y thuật của anh ta cho chúng tôi, thì Trúc Lâm chúng tôi có thể bảo vệ anh ta, không để Hồng Nhan Cốc làm hại”.

“Tại sao lại bảo tôi đi nói?”.

“Thần y Lâm rất coi trọng y thuật của mình, chúng tôi tìm tới thì chắc chắn sẽ bị anh ta từ chối. Nghe nói cô và anh ta có mối quan hệ thân thiết, thủ thỉ bên gối chắc chắn tỷ lệ thành công sẽ cao hơn, cô thấy sao?”, Chu Quang cười nói, còn nhìn Lâm Chính một cái.

Sắc mặt Tô Nhu có vẻ lúng túng, hừ một tiếng: “Rất xin lỗi, chuyện này tôi không giúp anh được”.

“Cô Tô, cô cũng không phải là làm không công đâu, Trúc Lâm chúng tôi sẽ cho cô lợi ích”.

“Không phải là lợi ích hay không, không nói gì khác, nếu tôi tin anh, thì hành động của anh chính là nhân lúc cháy nhà hôi của, nhân cơ hội bắt chẹt thần y Lâm mà thôi, sao tôi có thể giúp anh hãm hại thần y Lâm chứ?”, Tô Nhu nghiêm túc nói.

“Tôi cũng là muốn tốt cho anh ta”.

“Nếu anh có ý định như vậy thì tôi không thể giúp anh được, rất xin lỗi”.

Tô Nhu không thèm nghe nữa, xách túi đứng dậy, định kéo Lâm Chính rời đi.

“Cô Tô, khoan đã!”, Chu Quang gọi.

“Còn chuyện gì sao?”.

“Cô Tô, hi vọng cô có thể thức thời một chút, đừng làm căng mọi chuyện. Nếu cô không giúp chúng tôi, thì bắt đầu từ bây giờ, Trúc Lâm chúng tôi sẽ đứng về phía Hồng Nhan Cốc, chúng ta sẽ là kẻ thù. Tôi sẽ không nương tay với kẻ thù, đương nhiên cũng sẽ không để cô rời khỏi nhà hàng một cách dễ dàng như vậy, mong cô hãy suy nghĩ cho kĩ”, ánh mắt Chu Quang trở nên lạnh lẽo.
 
Chương 3877


Chương 3877

Người đàn ông bên ngoài cũng có hành động, lập tức tiến về phía những bàn khác trong nhà hàng, đuổi hết khách đi.

Ông chủ nhà hàng chạy ra, nhưng lại bị anh ta dùng một xấp tiền chặn họng.

“Chúng tôi đã bao cả nhà hàng, đóng cửa đi, sau đó các ông hãy vào nhà bếp phía sau, bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây cũng không liên quan đến các ông, chúng tôi sẽ tự khắc phục hậu quả”.

Người đàn ông lạnh lùng nói với ông chủ, sau đó đẩy ông ta vào phòng bếp.

Trong nhà hàng rộng lớn chỉ còn lại bốn người.

Tô Nhu thấy thế, sắc mặt liền trở nên rất khó coi.

“Chu Quang, tôi khuyên anh đừng làm bừa, bây giờ là xã hội pháp trị…”

Rầm!

Tô Nhu còn chưa nói hết câu, chiếc bàn bên cạnh bỗng bị người đàn ông đấm cho nát vụn.

“A!”.

Tô Nhu giật nảy mình, lùi lại liên tục, suýt nữa thì đứng không vững.

Chiếc bàn kia được làm từ gỗ đó!

Nếu cú đấm đó mà đánh vào người thì e là sẽ tan xương nát thịt mất…

Tô Nhu đổ mồ hôi lạnh, lần đầu tiên cảm nhận được sự nguy hiểm ở ngay bên cạnh như vậy.

“Cô Tô Nhu, thời gian của chúng ta đều rất quý báu, rốt cuộc cô có đồng ý hay không?”, Chu Quang đứng lên, nheo mắt hỏi.

Ánh mắt anh ta cũng tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Đã không muốn lãng phí thời gian nữa.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng tiến một bước tới.

“Đừng làm khó vợ tôi nữa, tôi đưa các anh đi gặp thần y Lâm!”.

“Anh?”, Chu Quang có chút kinh ngạc.

“Tám giờ tối nay, cũng tức là hai tiếng sau, tôi sẽ đặt phòng bao ở sơn trang Tuệ Nguyên ở ngoại ô. Thần y Lâm sẽ chờ các anh ở phòng bao, các anh cứ đến đó đúng hẹn là được”, Lâm Chính khàn giọng đáp.

“Lâm Chính, anh làm gì vậy? Anh đừng hại thần y Lâm được không hả?”.

Rời khỏi nhà hàng, Tô Nhu liền nổi cáu.

Trước đó cô vẫn luôn muốn từ chối Chu Quang, nhưng Lâm Chính không cho cô cơ hội, mà tự tiện quyết định chuyện này.

Điều này khiến Tô Nhu rất tức giận.

“Tiểu Nhu, vừa nãy em cũng thấy đấy, nếu không đồng ý, thì anh lo bọn họ sẽ ra tay với em”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.

“Ra tay thì ra tay! Cần gì phải sợ bọn họ? Em là con gái còn không sợ, đàn ông đàn ang như anh sợ cái gì? Huống hồ anh đồng ý với bọn họ chẳng phải là hại thần y Lâm sao? Anh… chết tiệt!”, Tô Nhu tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng.

“Tiểu Nhu, em ngây thơ quá!”.

Lâm Chính lắc đầu mỉm cười: “Tuy anh hẹn bọn họ đến sơn trang Tuệ Nguyên ở ngoại ô, nhưng đây chỉ là hẹn suông, chứ không gọi thần y Lâm đến thật đâu”.
 
Chương 3878


Chương 3878

“Vậy là anh lừa bọn họ?”, Tô Nhu sửng sốt.

“Cũng không hẳn là vậy, anh vẫn sẽ nói chuyện này cho thần y Lâm biết, đi hay không là chuyện của anh ấy, ít nhất cũng phải cho anh ấy biết”, Lâm Chính đáp.

“Anh nói cũng có lý, là em hấp tấp rồi”.

Tô Nhu gật đầu.

“Tiểu Nhu, để anh đưa em về trước, rồi sẽ nói với Chủ tịch Lâm chuyện này”, Lâm Chính nói.

“Việc này… liệu anh có nói được không?”, Tô Nhu do dự một lát rồi dè dặt hỏi.

“Yên tâm, không vấn đề gì đâu”, Lâm Chính mỉm cười.

Tô Nhu ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Sau khi đưa Tô Nhu về nhà an toàn, Lâm Chính liền xuất phát đến ngay sơn trang Tuệ Nguyên ở ngoại ô.

Sơn trang Tuệ Nguyên cũng được coi là một địa danh khá có tiếng ở Giang Thành.

Nó là một nơi kiểu du lịch nông nghiệp, nghe nói ông chủ đến từ Yên Kinh, từng làm đầu bếp, kinh nghiệm bản lĩnh đương nhiên không có gì để nói.

Muốn ăn cơm ở đây không phải là chuyện đơn giản, bởi vì việc làm ăn quá tốt, danh tiếng quá nổi, khách mới phải đặt trước một tháng, còn khách cũ cũng phải gọi đặt trước ít nhất 10 ngày, nếu không sẽ không có chỗ.

Đương nhiên, hai người của Trúc Lâm không biết rõ tình hình của sơn trang Tuệ Nguyên.

Vừa vào phòng bao, Chu Quang lại gọi một bàn đồ ăn ăn ngon lành, còn người đàn ông lực lưỡng kia yên lặng ngồi bên cạnh, không chút quan tâm đến đồ ăn ngon trước mặt.

“Sắp đến giờ rồi”.

Đúng lúc này, người đàn ông mở mắt nói.

Chu Quang dừng đũa, lau tay rồi nhìn đồng hồ, gật đầu: “Còn 5 phút nữa là đến thời gian đã hẹn”.

“Nếu anh ta không đến thì giải quyết thế nào?”, anh ta lạnh lùng hỏi: “Có cần đi gặp cốc chủ Hồng Nhan Cốc không?”.

“Tìm cốc chủ Hồng Nhan Cốc làm gì? Tên họ Lâm không thức thời thì chúng ta cứ ra tay với anh ta là được, lẽ nào hai ta còn không xử lý được thần y Lâm sao?”, Chu Quang nheo mắt cười đáp.

“Thực lực của thần y Lâm không đơn giản, trước khi đi trúc chủ đã dặn tuyệt đối không nên giao đấu với thần y Lâm, chúng ta nên nghe trúc chủ”, người đàn ông lực lưỡng nói.

“Sở dĩ trúc chủ nói như vậy là vì không muốn gây rắc rối thôi, chứ Trúc Lâm chúng ta muốn tiêu diệt thần y Lâm chẳng phải chỉ cần một cái búng tay sao? Chỉ là đại hội cận kề, trúc chủ không muốn dành quá nhiều tâm sức vào chuyện này, nên bảo chúng ta bớt gây chuyện thị phi, đừng chọc vào thần y Lâm, hiểu không?”, Chu Quang cười nói.

Người đàn ông lực lưỡng gật đầu, rồi lại nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Đến giờ rồi”.

“Hừ, chúng ta đã cho bọn họ cơ hội mà bọn họ vẫn như vậy thì đừng trách chúng ta vô tình. Đi thôi, đi tìm con đàn bà Tô Nhu kia trước! Chẳng phải cậu đang dùng một bộ công pháp để tu luyện thân xác sao? Tôi thấy chắc là Tô Nhu phù hợp với tiêu chuẩn của cậu đấy. Thế nào? Nhường cho cậu nếm thử nhé?”, Chu Quang nheo mắt cười nói.

“Thú vị đấy”, người đàn ông mở mắt ra nói: “Tô Nhu này quả thực không tệ, nếu như có được cô ta thì công lực của tôi chắc chắn sẽ tăng vọt”.

“Được rồi, cô ta là của cậu! Nhưng chơi xong tôi muốn chặt đầu của cô ta, gửi cho tên họ Lâm kia, để anh ta biết kết cục của việc thờ ơ với chúng ta, ha ha ha…”

Chu Quang cười lớn, đứng lên định cùng người đàn ông lực lưỡng rời đi.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, miệng ngậm điếu thuốc, bước vào phòng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom