Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3979


Chương 3979

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đổ dồn mắt về phía cửa.

Là Lâm Chính.

Sắc mặt anh lạnh lùng, hốc mắt như muốn nứt ra, sải bước tiến vào.

“Anh Lâm?”, ánh mắt của Liễu Như Thi dại ra, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lâm Chính đi tới, đẩy các Hình Đường Thủ ra, đỡ Liễu Như Thi dậy.

Nhìn Liễu Như Thi vết thương chi chít, cả người đầy máu, Lâm Chính lòng đau như cắt.

Nhất là hai tay cô ấy gần như nát bét, không ngón tay nào còn lành lặn.

Rốt cuộc phải trải qua cực hình như thế nào nó mới trở nên như vậy?

Lâm Chính không dám tin.

Anh chỉ ngủ một giấc mà đã xảy ra chuyện này.

Cũng may anh tỉnh sớm, nếu muộn một bước thôi thì e là Lâm Chính sẽ phải day dứt cả đời.

“Như Thi, em thấy sao rồi?”.

Lâm Chính vừa quan tâm hỏi vừa lấy châm bạc ra, đâm vào người Liễu Như Thi.

“Phù!”.

Liễu Như Thi thở dài khoan khoái, sau khi được đâm mấy châm, nỗi đau đớn trên người cô giảm hẳn, nhưng hai tay hai chân vẫn rất đau, cả người run lên nhè nhẹ.

“Anh Lâm, sao anh lại đến đây? Anh mau đi đi, chuyện này không liên quan đến anh…”, Liễu Như Thi lo lắng nói.

“Như Thi, sao em lại làm chuyện dại dột này?”, Lâm Chính không ngừng trách hỏi.

“Anh Lâm…”

“Em đừng nói gì nữa, chuyện còn lại để anh”.

Liễu Như Thi muốn nói lại thôi.

“Cậu là ai? Dám to gan phá rối ở Thiên Hình Cung?”.

Tứ tôn trưởng ở bên trên tỏ vẻ bất mãn, lập tức đứng dậy quát lớn.

Giọng nói lạnh lùng uy nghiêm khiến người ta ngạt thở.

Ông ta vừa dứt lời, 36 Hình Đường Thủ đều tuốt đao kiếm ra, bao vây Lâm Chính.

Đằng đằng sát khí!

“Tứ tôn trưởng làm gì vậy? Tại sao tôn trưởng lại vu oan cho người tốt, giết nhầm người vô tội?”.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, ngẩng phắt đầu lên nói với Tứ tôn trưởng.

“Khốn kiếp! Lâm Chính, cậu là cái thá gì chứ? Dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với Tứ tôn trưởng à? Cậu có biết đây là đâu không?”, Lý Đào nổi giận quát.

“Đúng vậy! Mà này Lâm Chính, cậu nói cái gì mà vu oan cho người tốt? Cái gì mà giết nhầm người vô tội? Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy? Chuyện này Liễu Như Thi đã thừa nhận, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cậu còn định đổi trắng thay đen sao?”, Tiết Tường cũng lên tiếng, giọng điệu khinh bỉ.

“Tôi sẽ không đổi trắng thay đen, nhưng trắng bị nói thành đen thì tôi không thể để yên được”, Lâm Chính sẵng giọng.

Anh vừa dứt lời, mọi người đều nhíu mày.

Tiết Tường nhảy dựng lên chửi rủa: “Lâm Chính! Mẹ kiếp, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Trước mặt mọi người, Liễu Như Thi định giết tôi! Chuyện này ai cũng nhìn thấy! Sao có thể oan được? Cậu đừng nói hươu nói vượn nữa!”.
 
Chương 3980


Chương 3980

“Hỗn xược!”.

Lâm Chính ngoảnh phắt đầu lại quát lớn: “Tôn trưởng đang ở đây, sao anh dám ồn ào như vậy chứ? Anh coi thường sự trang nghiêm và thần thánh của Thiên Hình Cung sao? Hay là anh vốn không coi tôn trưởng ra gì?”.

“Cậu…”, Tiết Tường biến sắc, có chút ấp úng nói: “Sao tôi dám coi thường tôn trưởng chứ? Tôi chỉ hơi kích động nên mới to tiếng chút, chứ đâu giống cậu, xông hẳn vào làm loạn Thiên Hình Cung! Nếu nói đến hỗn xược thì người đó chính là cậu!”.

“Tôi chỉ là không muốn để tôn trưởng đưa ra quyết định sai lầm nên mới lỗ m ãng tiến cung. Mọi việc tôi làm đều là muốn tốt cho Thiên Hình Cung, cho tôn trưởng, sao anh lại nói là hỗn xược chứ?”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Cậu… cậu nói hươu nói vượn! Rõ ràng là cậu nói hươu nói vượn!”, Tiết Tường càng ngày càng kích động hơn.

“Tiết Tường, bình tĩnh đi, đừng để cậu ta dắt mũi”.

Đúng lúc này, Từ Tài Quang mỉm cười lên tiếng, ngăn cản Tiết Tường đang mất khống chế.

“Anh, anh phải lấy lại công bằng cho em”, Tiết Tường vội kêu lên.

“Em yên tâm, có tôn trưởng ở đây, dù miệng lưỡi sắc bén đến đâu cũng không thay đổi được sự thực”.

Từ Tài Quang nhếch môi, nói với Lâm Chính: “Lâm sư đệ, theo lời cậu vừa nói thì cậu nghĩ Liễu Như Thi vô tội đúng không?”.

“Đương nhiên”.

“Nhưng mọi người đều nhìn thấy cô ta cầm dao đâm em trai tôi là Tiết Tường, lẽ nào mắt của mọi người đều có vấn đề sao?”, Từ Tài Quang cười nói.

“Chắc cậu ta nghĩ chúng ta là đồ ngốc”.

“Phải đấy, chúng ta tận mắt nhìn thấy, sao có thể là giả được?”.

“Tôi thấy chắc chắn đầu óc của Lâm Chính này có vấn đề”.

“Đúng vậy”.

Các đệ tử đang có mặt đều bật cười, hoặc là khinh miệt hoặc là chế giễu.

Bởi vì Từ Tài Quang ở đây nên không ai muốn đứng về phía Lâm Chính.

Ai nấy hừ mũi cười thầm.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: “Các anh nói anh ta bị Liễu Như Thi đâm bị thương, xin hỏi là đâm vào đâu vậy?”.

“Thừa lời, đương nhiên là đâm vào ngực tôi rồi, cậu xem, vẫn còn chảy máu đây này”, Tiết Tường chỉ vào lồ ng ngực mình nói.

“Anh mặc áo thế này, ai biết được da thịt sau lớp áo có bị làm sao hay không”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Mẹ kiếp… Ha ha! Buồn cười thật đấy!”, Tiết Tường bị lời nói của Lâm Chính làm cho tức quá hóa cười: “Sao nào? Cậu không tin hả? Có phải cậu muốn kiểm tra vết thương không?”.

“Đương nhiên, nếu tôi tận mắt nhìn thấy lồ ng ngực anh đúng là có vết dao, thì tôi sẽ tin lời anh nói”, Lâm Chính gật đầu nói.

“Được! Được! Nếu cậu muốn kiểm tra vết thương, thì ông đây cho cậu toại nguyện! Cho cậu xem rốt cuộc con khốn này đã làm những gì!”.

Dứt lời, Tiết Tường đang định vén áo lên.

“Không cần, tôi đích thân kiểm tra là được rồi”.

Lâm Chính đi tới, ngăn hành động của Tiết Tường lại, tự vạch áo chỗ lồ ng ngực của hắn ra rồi nhìn vào.
 
Chương 3981


Chương 3981

“Sao nào? Tôi không lừa cậu chứ? Bây giờ vẫn còn chảy máu đây này, đau chết đi được! Tôi nói cho cậu biết, đây cũng được coi là chứng cứ, các cậu không chối được đâu!”, Tiết Tường tức giận mắng mỏ, nói những lời rất khó nghe.

Nhưng Lâm Chính mặc kệ hắn, chỉ mải xem vết thương, anh còn thò tay vào trong áo, hình như đang kiểm tra miệng vết thương.

“Tôi không nhìn rõ lắm, anh có thể ra kia đứng dưới ánh đèn để tôi xem kĩ hơn không?”, đúng lúc này, Lâm Chính nói.

“Mẹ kiếp, cậu có thôi đi không?”, Tiết Tường nổi giận.

“Sư huynh, anh nghe cậu ta đi, cho cậu ta hết hi vọng, chúng ta không sợ”, Lý Đào khinh bỉ cười khẩy.

Tiết Tường nghe thấy thế liền gật đầu nói: “Được, anh sẽ cho cậu ta hết hi vọng luôn”.

Dứt lời, liền đi theo Lâm Chính đi tới đứng dưới ánh đèn bên cạnh.

Lâm Chính lại tiếp tục kiểm tra, nhưng quay lưng về phía mọi người.

Các đệ tử có mặt đều tỏ vẻ nghi hoặc.

“Có cần phải thế không?”.

“Vết thương này nhìn một cái là thấy, sao tên Lâm Chính này kiểm tra kĩ thế?”.

“Đúng là lãng phí thời gian của mọi người”.

“Lâm Chính, cậu giở trò gì vậy?”.

“Có phải cậu đang kéo dài thời gian không?”.

Một số đệ tử bất mãn, bắt đầu la ó.

Tiết Tường cũng cực kỳ mất kiên nhẫn, tỏ vẻ chán ghét nói: “Được chưa vậy? Lâm Chính, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người nữa! Cậu kiểm tra xong chưa?”.

“Xong rồi!”.

Lâm Chính rụt tay lại, khẽ gật đầu.

“Nếu đã kiểm tra xong, thì chắc hẳn kết quả đã rất rõ ràng rồi nhỉ?”, Tiết Tường mỉm cười, quay đầu lại nói: “Tứ tôn trưởng, tôn trưởng có thể tuyên bố kết quả phán quyết, rồi lập tức hành hình được rồi”.

“Ừ”.

Tứ tôn trưởng gật đầu, đang định lên tiếng.

Nhưng Lâm Chính bỗng hỏi: “Tuyên bố kết quả gì?”.

“Đương nhiên là kết quả tội cố ý mưu sát của Liễu Như Thi rồi”, Lý Đào cười khẩy.

“Cố ý mưu sát? Ăn nói vô căn cứ”, Lâm Chính hừ mũi nói.

“Lâm Chính, vừa nãy cậu cũng đã kiểm tra vết thương rồi còn gì! Sao nào? Lẽ nào cậu còn định đổi trắng thay đen sao?”, Tiết Tường hừ mũi.

“Đổi trắng thay đen gì chứ? Rõ ràng ngực anh không có vết thương, nhưng lại nói Liễu sư muội đâm anh! Tôi thấy người đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người là anh mới đúng!”, Lâm Chính đáp trả.

Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.

“Cậu nói cái gì? Lồ ng ngực tôi không có vết thương?”.

“Đúng”.

“Ha ha ha, cậu bị điên à? Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho kĩ đây, xem vết thương ở lồ ng ngực tôi có phải do con khốn Liễu Như Thi này đâm không!”.
 
Chương 3982


Chương 3982

Tiết Tường cười lớn rồi giật áo ra, để lộ vết thương ở lồ ng ngực trước mặt mọi người.

“Mọi người cũng nhìn đi, xem có phải là con chó này đang nói hươu nói vượn không!”.

Nhưng… mọi người xung quanh đồng loạt ngẩng lên nhìn, sau đó sửng sốt.

“Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa?”.

Tiết Tường vạch áo ra, xoay một vòng trưng vết thương ra trước mặt mọi người, sau đó lại giơ về phía Tứ tôn trưởng, đắc ý cười nói: “Tứ tôn trưởng, vết thương ở đây, chứng cứ vững chắc! Những lời Lâm Chính nói tuyệt đối không đáng tin! Mong Tứ tôn trưởng ngoài trừng trị Liễu Như Thi, cũng trừng trị Lâm Chính tội làm loạn Thiên Hình Cung, ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen!”.

Tiết Tường nói đầy đanh thép.

Nhưng… cả Thiên Hình Cung không ai đáp lại hắn.

Mọi ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào lồ ng ngực hắn.

Tiết Tường thấy thế, nụ cười đắc ý trên mặt cũng dần đông cứng lại.

Nhìn vẻ mặt mọi người, tim hắn không khỏi run lên, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng.

“Đại nhân?”

Tiết Tường thấy Tứ tôn trưởng thì thận trọng lên tiếng. Thế nhưng Tứ tôn trưởng coi như không nhìn thấy hắn và cũng không nói gì.

“Điều này…”, Tiết Tường cuối cùng cũng nhận thức được tình hình bất ổn, vội vàng nhìn xung quanh. Sắc mặt của các đệ tử trông vô cùng cổ quái. Họ xì xầm như đang bàn tán điều gì đó.

“Sư huynh! Anh mau coi…ngực của anh”, lúc này Lý Đào bừng tỉnh, chỉ vào ngực của Tiết Tường và hét lớn.

Tiết Tường vội vàng cúi đầu. Đúng lúc này, mặt hắn tái nhợt Ngực hắn lành lặn không có lấy một vết thương.

“Không…thể nào? Vết thương ở ngực của tôi đâu…mất rồi?”, Tiết Tường bàng hoàng hét lên và sờ lên ngực của mình. Thế nhưng chẳng có thứ gì cả.

“Tại sao lại như thế….?”, Tiết Tường trố tròn mắt.

“Tôi nghĩ mọi người đều thấy rồi phải không? Ngực của Tiết Tường căn bản không hề có bất kỳ vết thương nào! Anh nói Liễu Như Thi đâm anh, vậy vết thương đâu?”, Lâm Chính chất vấn.

Tiết Tường toát mồ hôi hột, lắp bắp không biết trả lời như thế nào. Lý Đào nghe như sét đánh ngang tai. Cô ta tận mắt nhìn thấy con dao đó đâm vào ngực của Tiết Tường. Máu chảy nhiều như vậy có thể là giả được sao?

Thế nhưng những gì lúc này mọi người nhìn thấy cũng là thật mà!Ngực của Tiết Tường vô cùng lành lặng.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lẽ nào bọn họ bị ảo giác?

“Vì vậy tôi nói rồi, tất cả là do Tiết Tường tự biên tự diễn để vu oan cho người khác mà thôi! Tứ tôn trưởng, ông cũng thấy rồi đấy, Tiết Tường không hề bị thương, nhưng trên áo lại có vết máu. Có thể thấy, máu là do anh ta tự tạo ra, dùng để vu oan cho Liễu Như Thi. Mong Tứ tôn trưởng chứng giám”, Lâm Chính đanh giọng.

“Không hề! Đệ tử không hề làm vậy! Oan uổng quá”, Tiết Tường vội vàng quỳ xuống trước mặt Tứ tông trưởng.

Tứ tôn trưởng chau mày, im lặng. Mọi thứ thật quá quỷ dị. Giờ này đến ngay cả ông ta cũng không biết phải tin ai nữa. Tứ tôn trưởng không nói gì, thế là Tiết Tường vội vàng nhìn Từ Tài Quang: “Đại ca ơi!”

“Đồ vô dụng này”, Từ Tài Quang thầm chửi rủa, sau đó đứng dậy chắp tay: “Tôn trưởng, chuyện này rất nhiều đồng môn cũng đã nhìn thấy, có thể là con dao không đâm trúng nhưng hành động của Liễu Như Thi thì ai cũng nhìn thấy cả, không thể nào là giả được. Các vị đồng môn ở đây chắc cũng đồng ý làm chứng thôi”.

“Đệ tử đồng ý làm chứng, chứng minh Liễu Như Thi mưu hại sư huynh Tiết Tường, mong tôn trưởng minh giám”, Lý Đào vội đứng dậy.
 
Chương 3983


Chương 3983

Những đệ tử khác thấy vậy thì đồng loạt đứng lên

“Đệ tử cũng đồng ý làm chứng, mong tôn trưởng minh giám”.

“Cả đệ tử nữa”.

“Đệ tử cũng vậy”.

Giọng nói vang lên không ngớt. Tiết Tường thấy vậy thì vui lắm. Có Từ Tài Quang ra mặt, những người đệ tử kia đương nhiên là sẽ giúp hắn.

Tứ tôn trưởng suy nghĩ. Một lúc sau ông ta phất tay: “Tiết Tường”.

“Đệ tử có mặt”.

“Cậu tới đây”

“Vâng!”, Tiết Tường vội vàng chạy tới.

Tứ tôn trưởng lão vén áo hắn ra và kiểm tra vùng ngực. Sắc mặt của ông ta biến hóa không lường: “Chỗ da này dường như mới được mọc ra”.

“Lẽ nào…”, Tứ tôn trưởng nhìn Lâm Chính và lắc đầu.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trên đời này có người có thể chữa lành vết thương của người khác chỉ trong vài phút ngắn ngủi sao!”, Tứ tôn trưởng lão lầm bầm, sắc mặt tái mét.

Những người bên dưới thấy vậy thì hoang mang: “Tứ tôn trưởng, sao thế?”

“Không biết”.

Có người ghé tới kiểm tra, một lúc sau Tứ tôn trưởng lên tiếng: “Đúng là trên người Tiết Tường không hề có vết thương. Bản tôn cần phải điều tra thêm”.

Dứt lời, hiện trường trở nên sôi sục: “Sao có thể như vậy được?”

“Chứng cứ rành rành như vậy cơ mà”.

“Tôn trưởng, mong tôn trưởng suy xét”.

Đám đông thất kinh. Lý Đào, Tiết Tường cũng cảm thấy không cam tâm. Liễu Như Thi và bà cụ Ôn thở phào.

Sự việc vẫn còn điều tra thì chưa chắc họ dính tội. Như vậy thì tạm thời Liễu Như Thi được an toàn rồi.

“Cảm ơn anh, Lâm Chính”, Liễu Như Thi nói và tỏ ra áy náy. Lần này, cô ấy lại khiến Lâm Chính bị liên lụy rồi.

Liễu Như Thi tự trách mình.

“Cảm ơn vẫn hơi sớm, sự việc vẫn chưa kết thúc đâu”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn. Liễu Như Thi im lặng gật đầu.

Lâm Chính lên tiếng: “Tôn trưởng, chuyện này cần điều tra thì tạm thời Liễu Như Thi vô tội đúng không?”

“Đúng”.

“Vậy thì cho phép đệ tử đưa cô ấy về dưỡng thương, đợi điều tra kết thúc sẽ tiếp tục phối hợp”.

“Được!”, Tứ tôn trưởng đồng ý.

Đúng lúc này, Từ Tài Quang đột nhiên lên tiếng: “Tôn trưởng, Liễu Như Thi giết người giữa đám đông là điều không phải bàn cãi. Dù trên người Tiết Tường không có vết thương hoặc là cô ta không đâm trúng Tiết Tường nhưng nếu cứ thế thả cô ta ra thì chẳng ai có thể đảm bảo cô ta có hãm hại các đệ tử khác hay không. Vì vậy đệ tử xin tôn trưởng giam cô ta vào tử lao. Nếu không, những đệ tử khác e rằng sẽ ăn ngủ không ngon mất”.

Dứt lời, Liễu Như Thi tái mặt. Lâm Chính cũng vội nhìn Từ Tài Quang.
 
Chương 3984


Chương 3984

Các đệ tử khác cũng đồng loạt đứng dậy.

“Xin tôn trưởng giam Liễu Như Thi vào tử lao. Nếu không, đệ tử chúng thần sẽ ăn ngủ không yên…”

Tử lao sao? Lâm Chính biết đó thường là nơi giam giữ chung thân dành cho người phạm tội của thiên cung Trường Sinh.

Tử lao không chỉ được canh chừng nghiêm ngặt mà môi trường cũng vô cùng khốc liệt. Bất luận là ai, một khi vào tử lao thì chắc chắc là sống không bằng chết. Họ sẽ rơi vàng trạng thái đau đớn và khổ sở. Dù là một người bình thường mà bước vào đó một ngày thôi cũng không còn ra hình người nữa.

“Không được”, Lâm Chính đáp lại: “Việc này vẫn chưa điều tra xong, sao có thể bắt Liễu Như Thi vào tử lao chứ? Như vậy liệu có công bằng không?”

“Công bằng sao? Cô ta mà cũng xứng à! Một kẻ mưu sát đồng môn, táng tận lương tâm mà cũng xứng nói tới hai chữ công bằng sao?”

Từ Tài Quang cười lạnh lùng, chắp tay với Tứ tôn trưởng: “Tôn trưởng, hành động mưu sát của Liễu Như Thi ai cũng thấy. Nếu để cô ta rời khỏi Thiên Hình Cung thì sẽ tạo cảm giác lo sợ cho các đệ tử khác. Tới khi đó cả nội cung sẽ đại loạn. Tới lúc đó Đại tôn trưởng mà trách cứ thì chẳng ai có thể gánh được. Vì vậy đệ tử đề xuất chuyện này cũng là vì sự an toàn cho thiên cung Trường sinh chứ hoàn toàn không về tư lợi cá nhân. Mong tứ tôn trưởng cân nhắc thêm”.

Dứt lời, tất cả các đệ tử đều chắp tay và hét lớn: “Mong tôn trưởng nhốt Liễu Như Thi và tử lao”.

“Mong tôn trưởng nhốt Liễu Như Thi vào tử lao”.

Tiếng hô vang lên không ngớt như sóng trào, vọng khắp cả Thiên Hình Cung. Liễu Như Thi tái mặt

“Khốn nạn, một lũ khốn nạn”, bà cụ Ôn tức run.

Tứ tôn trưởng cúi đầu suy nghĩ. Một lúc lâu sau, ông ta mới nói: “Từ Tài Quang, cậu nói có lý. Chuyện của Liễu Như Thi lớn cũng không phải lớn mà nhỏ cũng không phải nhỏ. Nếu như chuyện này không điều tra rõ mà thả cô ta ra thì đúng là sẽ tạo sự sợ hãi cho cả nội cung. Mọi người đã nói như vậy thì bản tôn tạm thời nhốt Liễu Như Thi lại. Đợi chân tướng sự việc được điều tra thì sẽ đưa ra phán quyết tiếp”.

“Tôn trưởng lão anh minh”, Từ Tài Quang hô lớn.

Tiết Tường, Lý Đào cùng ngoác miệng cười và vội vàng nói: “Tôn trưởng anh minh”.

Còn Lâm Chính thì tối sầm mặt, siết chặt nắm đấm.

“Tôn trưởng lão! Ý của ông là gì? Giam là được rồi, tại sao phải vào tử lao?”, bà cụ Ôn tức giận hét lớn.

“Bà cụ Ôn, trong Thiên Hình Cung, sự tôn nghiêm là điều quan trọng nhất. Bà đừng làm loạn”, tôn trưởng cũng không dễ gì bị lọt hố. Ông ta lạnh lùng nói.

“Tôi mặc kệ! Các người có thể nhốt Liễu Như Thi nhưng tôi nói cho ông biết, bỏ ngay việc nhốt vào tử lao đi. Nếu như con bé bị mất một cọng lông thôi khi ở trong tử lao thì…tôi sẽ tìm ông ấy”, bà cụ Ôn mặt đỏ bừng bừng tức giận nói.

“Tôi đã nói rồi, thiên cung Trường Sinh không ai được tư lợi. Tội phạm bên trong tử lao cũng vậy. Vậy nên người vào tử lao thì cũng vẫn tốt, chỉ là môi trường ác liệt hơn chút thôi. Được rồi, chuyện này cứ thế đi, mọi người giải tán”, Tứ tôn trưởng đứng dậy: “Áp tải kẻ tình nghi đi đi”.

“Vâng”, người của Hình Đường Thủ lập tức bước tới và còng tay Liễu Như Thi.

“Cung tiễn tôn trưởng”, Từ Tài Quang vội vàng chắp tay. Lâm Chính đứng tại chỗ bằng vẻ vô cảm.

“Ha ha, Lâm Chính, thế nào? Dễ chịu chứ? Không phải là cậu rất ngầu sao? Người đâu? Cứu với! Ha ha…”, Tiết Tường cười ha ha, nói bằng vẻ chế nhạo.

“Nghe nói tử lao vô cùng đáng sợ, hơn nữa phạm nhân bị nhốt ở trong đó không được ăn, được uống. Bọn họ muốn không bị chết đói thì phải ăn chuột ở trong đó. Một cô gái như Liễu Như Thi có chịu ăn những con chuột dơ bẩn không đây”, Lý Đào cười khinh bỉ.

Đám đông bật cười ha ha. Lâm Chỉnh lẳng lặng nhìn bọn họ.

“Nhóc, cậu yên tâm, có tôi ở đây, con bé sẽ không sao đâu. Giờ tôi đi tìm Tứ tôn trưởng”, bà cụ Ôn hừ giọng.
 
Chương 3985


Chương 3985

Lâm Chính không phản ứng, chỉ quay qua nhìn Từ Tường Quang.

“Có vẻ cậu không phục nhỉ?”, Từ Tài Quang nhìn Lâm Chính và nhếch miệng cười: “Cậu có biết tại sao cậu không thể nào thay đổi được mọi thứ không? Lý do rất đơn giản. Chúng tôi đông người, cậu ít người. Chúng tôi có quyền phát ngôn còn cậu chỉ là một kẻ vô danh. Tất cả mọi người đều hướng về tôi, chẳng ai hướng về cậu cả. Vì vậy, tôi nói Liễu Như Thi bị nhốt vào tử lao thì nhất định mọi người sẽ ủng hộ tôi. Còn cậu, chẳng có ai quan tâm cả. Rõ chưa?”

Lời nói nghe không khác gì một lời khiêu chiến.

“Vì vậy, nếu tôi có thể thiết lập được uy thế của tôi thì mọi người sẽ đồng tình với tôi đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Đúng, Tiết Tường là một cơ hội dành cho cậu. Cậu đánh bại Tiết Tường thì chắc chắn sẽ tạo được danh tiếng, nhưng e rằng cậu không có khả năng đó đầu”, Từ Tài Quang mỉm cười.

“Tôi không có hứng”, Lâm Chính trả lời.

“Ồ? Ý của cậu là gì? Cậu hối hận à? Không muốn đấu y với Tiết Tường nữa hay sao? Ha ha, từ chối thì hậu quả thế nào chắc cậu biết rồi đấy”, Từ Tài Quang mỉm cười.

“Tôi nói không có hứng không có nghĩa là tôi từ bỏ. Tôi và Tiết Tường đấu y vẫn diễn ra bình thường. Tôi cảm thấy không có hứng thú là vì chỉ dựa vào Tiết Tường thì tôi không thể nào tạo được danh tiếng, các đệ tử vẫn không tâm phục tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Vậy sao? Vậy cậu muốn dựa vào ai để nâng cao danh tiếng?”, Từ Tài Quang mỉm cười hỏi.

“Anh”, Lâm Chính lập tức đáp lại.

“Cái gì??”, Từ Tài Quang giật mình. Đám đông xung quanh cũng nín thở.

“Tôi muốn đăng ký một tờ đơn đấu y sinh tử, sau bốn tiếng đồng hồ, Từ Tài Quang, tôi muốn khiêu chiến với anh. Tôi muốn có được uy lực của anh. Tôi cảm thấy anh chính là bàn đạp khá tốt cho tôi”, Lâm Chính nói.

Lời nói của Lâm Chính khiến cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt nhìn anh. Ai cũng tưởng mình nghe nhầm.

Khiêu chiến Từ Tài Quang sao? Cậu ta bị điên rồi chắc? Còn không biết gã này có chiến thắng nổi Tiết Tường hay không mà giờ lại đi đối phó với Tài Từ Quang?

“Rốt cuộc gã này đang nghĩ cái gì vậy?”

“Tôi thấy đầu óc cậu ta bị mất tỉnh táo rồi!”

“Điên rồi, chắc chắn gã này điên rồi”.

“Tôi thấy cậu ta chơi bài liều đấy nên cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều”.

“Có lẽ là như vậy”, đám đông nhao nhao lên bàn tán.

“Lâm Chính, cậu…khiêu chiến sinh tử với tôi sao?”, Từ Tài Quang bừng tỉnh, nhìn anh bằng vẻ không dám tin.

“Tôi nghĩ tai các vị không có vấn đề mới phải chứ. Lát nữa tôi sẽ đích thân đăng ký. Nếu như Từ sư huynh không tin thì có thể đi cùng tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Ha ha, xem ra cậu đúng là kẻ không biết trời cao đất dày là gì rồi. Cậu đã muốn làm vậy thì cứ đi đi. Có điều trước đó, cậu phải thắng được sư đệ Tiết Tường đã rồi tính tiếp. Nếu đến cả sư đệ tiết tường mà cậu cũng không thắng được thì lời nói này của cậu có khác gì trò cười không”.

“Ha ha…”, đám đông bật cười. Điệu cười nhạo báng.

Lâm Chính liếc nhìn bọn họ. Anh chỉ điềm đạm nói: “Sao? Các người không tin tôi có thể thắng được Từ Tài Quang?”

“Ha ha, thắng được cái rắm mà thắng”.
 
Chương 3986


Chương 3986

“Con nít mới tin cậu”, nếu cậu có thể thắng được Từ sư huynh thì tôi sẽ chặt đầu tôi đưa cho cậu”.

“Tôi nghĩ rằng đến cả Tiết Tường cậu cũng không thắng nổi đâu. Cậu dựa vào cái gì mà đòi thắng được Từ sư huynh?”

“Đúng là nực cười”, đám đông khịt mũi, chế nhạo.

“Các vị đã không tin thì chúng ta cá cược? Thế nào?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Dứt lời, tất cả đều cảm thấy có hứng thú.

“Một người chết thì có gì đáng cược. Anh có thời gian làm trò đó thì nên đi lo cho hậu sự của mình trước đi”, Lý Đào không nhịn được.

“Đừng nói sớm quá. Tôi có thể dùng mười giọt lạc linh huyết để thiên cung trị thương cho tôi đấy. Các người cho rằng tôi chỉ có Lạc Linh Huyết thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Đám đông nghe thấy vậy thì nín thở.

“Cái gì? Cậu vẫn còn những bảo bối khác sao?”, Tiết Tường vội vàng nói.

Lâm Chính lấy từ trong người ra một bông hoa, bày ra trước mặt đám đông.

“Đây là thứ gì vậy?”, đám đông kêu lên.

“Đây là Lam Huyết Hoa! Chắc các vị từng nghe qua đúng không?”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Lam Huyết Hoa sao?”

“Đây…chính là Lam Huyết Hoa à?”

“Nghe nói thứ này có thể luyện được Trường Sinh Đan đấy”.

“Trường Sinh Đan đã là gì? Tôi nghe nói còn giải được hàng ngàn loại độc, có tác dùng đối với cả cơ thể đã bị hoại tử đấy”.

“Không thể ngờ”, đám đông kinh hãi kêu lên.

“Sao? Lâm Chính, ý của cậu là nếu cậu thua thì sẽ giao bông hoa này cho chúng tôi?”, hơi thở của Tiết Tường trở nên dồn dập. Hắn vội vàng hỏi.

“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ mang theo nó bên mình, nếu tôi chết thì các người lấy từ cơ thể tôi là được”.

“Quá tốt”, Tiết Tường vui mừng, vội vàng vỗ tay.

Từ Tài Quang cũng khẽ gật đầu nhưng không biết tại sao mà anh ta bỗng cảm thấy lo lắng không yên. Đối phương hào sảng như vậy, e rằng cũng có vấn đề. Nhưng một kẻ mà mới học được có vài tháng rồi bị đuổi đi thế này thì có gì mà họ phải sợ.

“Chắc là do mình nghĩ nhiều quá thôi”, Từ Tài Quang thầm lắc đầu.

“Nếu đã vậy thì cứ thế đi. Lâm Chính, cậu lau sạch cổ đợi tôi chém đi, ha ha…”, Tiết Tường bật cười, xoay bàn tay. Hắn thật chỉ muốn lao lên ngay đấu một trận với Lâm Chính.

Đúng lúc này, Lâm Chính hô lớn: “Đừng vội, tôi còn chưa nói nếu các người thua thì sẽ thế nào mà”.

“Tôi không thể nào thua được”, Tiết Tường hừ giọng, lắc đầu.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ đáp lại: “Tôi không nói với anh, tôi nói với Từ Tài Quang. Từ Tài Quang, chúng ta cứ nói trước đi, nếu anh thua thì thế nào?”

Nghe thấy vậy, đám đông cảm thấy bất ngờ. Từ Tài Quang cũng vậy, anh ta nhìn chăm chăm Lâm Chính một lúc và nói: “Cậu cứ thắng Tiết Tường đi rồi tính”.

“Sao? Từ sư huynh sợ à? Không dám cá sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Cậu đang khích tướng tôi đấy à? Hay là cậu căn bản không rõ thực lực của bản thân?”, Từ Tài Quang nói bằng vẻ vô cảm. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ ngạo mạn.

“Vậy là sư huynh không dám rồi? Nếu đã vậy thì thôi khỏi cá cược đi, Lam Huyết Hoa tôi tặng cho sư muội Thu Phiến của tôi vậy”, Lâm Chính đưa bông hoa tới trước mặt Thu Phiến. Thu Phiến giật mình, thật không ngờ chủ đề lại được chuyển qua mình. Cô gái đứng ngây ra.

“Từ từ đã”, Từ Tài Quang hét lên.
 
Chương 3987


Chương 3987

“Sao thế Từ sư huynh”, Lâm Chính quay qua.

“Ai nói với cậu là tôi không dám? Cậu tặng hoa cho tôi thì sao tôi lại từ chối chứ?”

“Vậy nếu anh thua thì sao?”

“Nếu tôi thua thì tôi chết, cậu muốn sao cũng được”, Từ Tài Quang thản nhiên nói.

“Tôi không có hứng thú với anh”

“Ồ? Vậy cậu có hứng thú với ai?”

“Những người bên cạnh anh”, Lâm Chính nói. Đám đông nghe thấy vậy thì giật mình.

“Trước đó tôi nghe Thu Phiến nói, anh rất có uy thế trong số những người đệ tử này. Dù là đệ tử chính thức của thiên cung Trường Sinh thì cũng phải kính nể anh vài phần. Vì vậy tôi hi vọng sau khi anh chết, những đệ tử chính thức kia sẽ nghe theo lời của tôi”, Lâm Chính nói.

Từ Tài Quang bật cười ha ha: “Ha ha, Lâm Chính, tôi hiểu rồi. Cậu muốn những người đệ tử này nghe theo lời cậu, sau đó sẽ bảo họ cùng lên tiếng yêu cầu Tứ tôn trưởng thả Liễu Như Thi ra phải không?”

“Đúng?”, Lâm Chính không hề phủ nhận.

“Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ cho Liễu Như Thi thế. Xem ra cô gái đó rất quan trọng với cậu nhỉ. Chỉ đáng tiếc, cậu vì một cô gái mà quên đi mất mình đang làm cái gì. Đúng là một kẻ đại ngốc”, Từ Tài Quang bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường: “Nếu đã ngốc như vậy thì thôi vậy, tôi đồng ý với cậu”.

“Cứ vậy đi”, Lâm Chính trầm giọng.

Từ Tài Quang không hề phản bác, chỉ quay người nhìn đám đệ tử sau lưng mình.

“Như vậy đi”, những người này đồng loạt hô vang. Lâm Chính quay người rời khỏi Thiên Hình Cung.

“Sớm chuẩn bị quan tài đi, đồ ngu”.

“Còn dám khiêu chiến với cả Từ sư huynh, riêng Tiết sư huynh đã đủ gi ết chết cậu ta rồi”.

“Não úng tới mức đó mà cũng được coi là thiên tài”.

“Đúng là nực cười”.

Các thể loại chửi rủa từ phía sau lưng Lâm Chính vọng tới. Thế nhưng anh coi như không nghe thấy gì, chỉ đanh mặt đi ra ngoài.

Giấy đăng ký trận y đấu sinh tử nhanh chóng được gửi lên. Cả thiên cung Trường Sinh chấn động…

Cả thiên cung Trường Sinh trở nên sục sôi.

Sáng sớm, mặt trời mới nhô lên…

Thiên cung bình thường vốn tĩnh lặng thì nay trở nên vô cùng ồn ào.

“Chuyện gì vậy?”, Tam tôn trưởng vừa bước ra thì đã thấy đám đệ tử nhốn nháo cả lên, ông ta chau mày: “Hôm nay có kế hoạch gì sao? Sao những đệ tử này lại xôn xao cả lên như thế?”

“Bẩm Tam tôn trưởng, nghe nói Lâm Chính khiêu chiến với hai người Tiết Tường và Từ Tài Quang, dâng lên giấy báo đấu y sinh tử. Truyền này truyền ra đã trở thành chủ đề bán tán của các đệ tử”, một người thanh niên ở phía sau mỉm cười nói.

“Lâm Chính sao? Là cậu nhóc đã giao ra mười giọt Lạc Linh Huyết đấy hả?”

“Đúng ạ”.

“Tôi nghe nói trước đây cậu ta chỉ học ở thiên cung có vài tháng rồi bị đuổi ra ngoài. Hơn nữa cậu ta cũng ít tuổi, theo lý mà nói, đấu y sẽ không phải là đối thủ của Tiết Tương. Tại sao còn dám ngông cuồng đòi đấu với cả Từ Tài Quang thế?”, Tam trưởng lão vuốt râu, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Có lẽ người này có tài năng gì đó”.
 
Chương 3988


Chương 3988

“Có tài thì cũng chẳng làm gì được. Tiết Tường nhập môn được một thời gian rồi, những gì cậu ta sở hữu đều là y thuật chính tông của thiên cung. Sao Lâm Chính có thể so sánh được. Huống hồ dù thắng được Tiết Tường thì cũng sao có thể thắng được Từ Tài Quang”, rõ ràng là Tam trưởng lão cho rằng Lâm Chính không thể thắng.

“Vẫn còn một tiếng nữa thì buổi quyết đấu sinh tử sẽ được diễn ra, Tam trưởng lão có thể tới nơi quan sát, xem Lâm Chính rốt cuộc là có thủ đoạn gì”, người thanh niên nói.

“Vậy sao?”, Tam tôn trưởng lắc đầu: “Nếu mà rảnh rang thì đi xem cũng được. Nhưng giờ nhiều việc quá, chẳng có thời gian. Giả Sinh, cậu đi xem thế nào”.

Người thanh niên bèn nói thêm: “Tôn trưởng, vẫn là làm những việc đó sao?”

“Chứ còn sao nữa”, ông ta hừ giọng, quay người rời đi.

Người thanh niên bặm môi: “Thực ra tôn trưởng, nếu tôn trưởng muốn thì có thể bớt chút thời gian đi xem mà”.

“Nếu Lâm Chính chiến đấu hai trận liên tiếp mà không mất vài tiếng thì sao có thể kết thúc được. Thực sự là tôi không có thời gian”, ông cụ lắc đầu.

“Không! Tôn trưởng, thực ra Lâm Chính chỉ cần đấu một trận là kết thúc rồi”, người đàn ông đột nhiên nói.

“Một trận là kết thúc rồi sao?”

Tôn trưởng bất ngờ, quay qua nhìn anh ta: “Ý của cậu là gì?”

Người đàn ông nói tiếp: “Thực ra…lúc Lâm Chính đưa đơn lên thì cậu ta gộp hai đơn làm một”.

“Gộp đơn?”

Tôn trưởng trố tròn mắt: “Cậu chắc chứ? Cả trăm năm nay thiên cung Trường Sinh chưa từng có ai gộp đơn như thế. Lâm Chính lẽ nào chán sống rồi sao?”

“Tôn trưởng, có thể đúng như những gì tôn trưởng nói, Lâm Chính có con át chủ bài nào đó. Tôn trưởng đi xem sao”, người đàn ông nói tiếp.

Tôn trưởng bèn trầm giọng: “Mấy giờ bắt đầu?”

“8h ạ”.

“Được, đừng khiến Ngũ tôn trưởng kinh động. Chúng ta đi thôi”.

“Dạ”.



Mặt trời lên cao dần. Tại một đài Y Thánh bên phải thiên cung Trường Sinh. Lúc này, có không ít các đệ tử của thiên cung đã tập trung ở đây. Đám đông kích động, ai cũng ngóng chờ. Bọn họ túm năm tụm ba.

“Thật hay giả vậy? Tên họ Lâm đó đã khiêu chiến với cả Tiết Tường và Từ sư huynh sao?”

“Đương nhiên là thật rồi. Thư mời được gửi lên từ hai tiếng trước. Không thể giả được”.

“Cậu ta điên rồi sao?”

“Điên gì mà điên. Có mà điếc không sợ súng thì có. Cậu ta biết không đánh lại được Tiết Tường nên mới cứng miệng mà thôi”.

“Hừ, còn có cả người như vậy cơ à? Cậu ta ngốc thật hay ngốc giả vờ thế?”

“Cũng phải, nếu không phải ngốc thì sao lại đi khiêu chiến với Từ sư huynh chứ?”

“Thôi kệ đi, chúng ta đi xem kịch hay là được rồi”.

“OK la! He he!”, những lời bình luận xôn xao vang lên. Võ đài trước giờ vốn im lìm thì nay lại trở nên vô cùng náo nhiệt.

“Chuyện gì vậy? Tại sao hôm nay lại ồn ào thế”.

Lúc này, một giọng nói xa lạ vọng tới. Tất cả đều quay qua nhìn. Một cô gái mặt áo trắng với mái tóc đen bước lại gần.
 
Chương 3989


Chương 3989

“Tử sư tỷ”, có người kêu lên.

“Tử sư tỷ? Tử Diễu sao? Người xếp thứ 4 trong ngũ đại đệ tử kiệt xuất?”

“Ôi trời, chính là cô ấy à?”

“Quả nhiên danh đúng như đồn, nghiêng nước nghiêng thành thật đấy”.

“Nghe nói Tử Diễu sư tỷ mỗi sáng sớm đều luyện công ở đây. Hôm nay đài Y Thánh tập trung đông người như vậy, đương nhiên là cô ấy cũng ngạc nhiên rồi”.

Có không ít các đệ tử bàn tán và bước tới chào hỏi Tử Diễu. Thế nhưng Tử Diễu coi như không nghe thấy gì. Cô ta định rời đi.

“Những nơi ồn ào huyên náo thế này, tốt nhất nên rời đi thì hơn”, cô ta lầm bầm, định đi thẳng. Đúng lúc này có một điệu cười vang lên.

“Tử Diễu sư tỷ, cô đã tới rồi, không xem kịch hay mà lại bỏ đi luôn sao?”

Một đám người ở phía sau bước tới. Đó chính là đám người Từ Tài Quang và Tiết Tường.

“Từ sư huynh tới rồi”.

“Chào Từ sư huynh”.

“Đã lâu không gập, gần đây Từ sư huynh có khỏe không?”

“Chào Từ sư huynh”.

Đám đệ tử đồng loạt bước tới. Tất cả đều nhìn anh ta bằng vẻ hào hứng và tôn sùng. Từ Tài Quang là một trong những đệ tử giỏi giang nhất, thành tựu của anh ta khiến cho không ít người cảm thấy ngưỡng vọng. Anh ta trở thành mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người.

Thực ra khi chuyện này được truyền ra ngoài thì rất nhiều người không dám tin. Bọn họ không cho rằng Từ Tài Quang lại đi phối hợp với một kẻ như Lâm Chính để làm trò hề cho thiên hạ xem.

Nhưng giờ thì thế nào cũng được. Vì chắc chắn là Từ sư huynh sẽ dạy dỗ Lâm Chính một trận ra trò. Ai cũng háo hức.

“Các vị sư huynh, sư muội, xin chào”, Từ Tài Quang mỉm cười, thái độ trông vô cùng ngạo nghễ. Tiết Tường, Lý Đào ở bên cạnh cũng được thơm lây, được dịp ra oai với những đệ tử khác.

Tử Diễu không quan tâm, chỉ nhìn họ rồi rời đi. Thế nhưng Từ Tài Quang đã vội vàng ngăn lại.

“Tử Diễu sư tỷ, sao phải vội vàng vậy?”, Từ Tài Quang dịu dàng nói.

Những người bên cạnh thấy vậy cũng hùa theo. Có ngốc cũng nhận ra Từ Tài Quang thích Tử Diễu. Thế nhưng Tử Diễu trước giờ luôn không thích tiếp xúc với người khác. Ngoài sư tôn và tôn trưởng ra thì cô ta không coi bất cứ ai trong sư môn ra gì. Từ Tài Quang khổ sở theo đuổi nhưng cũng không có cơ hội.

“Ồn ào quá”, Tử Diễu nói đúng ba từ.

Từ Tài Quang biết chỉ dựa vào lời nói thì không thể giữ được Tử Diễu, cũng không thể tạo ra được cơ hội cho bản thân, thế là anh ta lên tiếng: “Tử Diễu sư tỷ, chắc cô không biết, Lâm Chính đấu với Tiết Tường sư đệ lần này là một người có y thuật thần kỳ hiếm có khó tìm đấy. Nếu cô đi thì sẽ tiếc lắm. Ở lại xem thế nào”.

“Y thuật thần kỳ sao?”, Tử Diễu khẽ chau mày.

Từ Tài Quang biết Tử Diễu rất thích những thứ y thuật kỳ lạ và cũng có sự nghiên cứu về lĩnh vực này nên anh ta biết nói tới sẽ có tác dụng. Thế nhưng Tử Diễu chỉ khẽ lắc đầu: “Từ Tài Quang, anh tưởng tôi chưa từng nghe qua về Lâm Chính sao? Anh ta chỉ là một người mới tới học ở thiên cung được vài tháng, còn chưa bằng cả đệ tử chính thức nữa”.

“Tử Diễu sư tỷ, nếu nghĩ vậy thì không đúng rồi. Đúng là Lâm Chính chỉ học ở thiên cung có vài tháng nhưng nhiều năm trước tôi nghe nói sau khi rời khỏi thiên cung thì cậu ta đã gặp được không ít cao nhân, nắm giữ không ít y pháp thần kỳ, vô cùng lợi hại. Sao cậu ta dám khiêu chiến với Tiết Tường chứ, hơn nữa còn dám khiêu chiến với cả tôi nữa. Nếu như không có gì chắc chắn thì sao lại tự làm khó mình như thế được”, Từ Thài Quang nói.
 
Chương 3990


Chương 3990

Tử Diễu nghe thấy vậy thì suy nghĩ và gật đầu: “Anh nói có lý! Được! Nếu đã vậy thì tôi sẽ ở lại xem, nhưng hi vọng là nó sẽ không quá vô vị”.

Nói xong cô ta đi tới bên cạnh một cây đào và chờ đợi. Cô gái đứng đó, xinh đẹp như tiên tử giáng trần.

Các đệ tử khác không dám tiếp cận, chỉ lẳng lặng nhìn từ xa. Từ Tài Quang đang định bước tới nói gì đó thì lúc này đã có tiếng hô vang lên trên đài Y Thánh.

“Ngũ tôn trưởng đã tới”.

Tất cả các đệ tử đều quay qua nhìn. Một loạt những người đệ tử mặc áo màu trắng bước vào đài Y Thánh.

Đi đầu chính là Ngũ tôn trưởng, người đã châm cứu lúc ban đầu cho Lâm Chính.

“Bái kiến Ngũ tôn trưởng”.

“Bái kiến Ngũ Tôn Trưởng”.

Tất cả các đệ tử đều quỳ xuống, hành lễ với Ngũ tôn trưởng, đến cả Tử Diễu cũng vậy. Người phụ nữ với vẻ mặt vô cảm dẫn đoàn đệ tử tới trước một bức tượng cực lớn ở đài Y Thánh và ngồi xuống.

Bên dưới bức tượng có xếp bàn ghế cho các vị tôn trưởng ngồi.

“Đứng dậy cả đi”, bà ta lên tiếng.

“Tạ ơn Ngũ tôn trưởng”.

Tiếng hô vang lên, tất cả đồng loạt đứng dậy. Cả hiện trưởng lại trở nên ồn ào. Bà ta đột nhiên lên tiếng: “Tòan bộ đệ tử, ngồi thành hình tròn, không được lên tiếng, không được quấy nhiễu, rõ chưa?”

Dứt lời, tất cả các đệ tử đều ngồi xuống cạnh đài Y Thánh, họ im lặng như một bức tượng. Y đấu sinh tử vừa tôn nghiêm vừa thần thánh, không ai được phá vỡ quy tắc đó. Nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

“Thời gian tới chưa?”, người phụ nữ liếc nhìn người đệ tử bên cạnh và hỏi.

“Bẩm tôn trưởng, còn 5 phút nữa là tới rồi”, người đệ tử đáp.

“5 phút sao, đệ tử cửa trận đấu lần này đâu?”, người phụ nữ hỏi.

“Đệ tử ở đây”, Tiết Tường lập tức bước tới trung tâm của đài Y Thánh.

“Còn Lâm Chính?”, người phụ nữ hỏi.

Đám đông nhìn nhau nhưng không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu.

“Có khi nào không dám tới không?”

“Có lẽ là vậy rồi”.

Có người khẽ cười. Đúng lúc này, ngay vị trí lối vào vang lên một giọng nói: “Lâm Chính ở đây”.

Anh đã tới.

Trong nhà lao u ám.

Liễu Như Thi bất lực nằm trên đất.

Vết thương trên người cô ấy không được xử lý kịp thời, trong nhà lao lại u ám ẩm thấp, vi khuẩn sinh sôi, cô ấy đã bị nhiễm bệnh cũng không có gì lạ.

Trong sự đói rét khốn khổ, cô ấy chỉ có thể run rẩy nằm co trong góc.

Mấy con chuột không sợ người chạy tới chạy lui ở xung quanh, dường như đã quen với người ở trong nhà lao này.

“Có thể… cho tôi ly nước không?”.

Cuối cùng, Liễu Như Thi không chịu nổi nữa ngẩng đầu lên, yếu ớt gọi cai ngục ở ngoài nhà giam.
 
Chương 3991


Chương 3991

“Nước? Ha, vào nơi này rồi còn có nhiều yêu cầu như vậy? Đừng đùa nữa, biết đây là đâu không? Tử lao! Người đến đây đều phải chết! Uống nước? Uống nước tiểu đi!”, cai ngục cười lớn, hoàn toàn không quan tâm đ ến Liễu Như Thi.

“Anh…”, Liễu Như Thi tức tối, còn định nói gì đó nhưng vì tâm trạng kích động mà ho dữ dội không ngừng.

Khụ khụ khụ…

Phụt!

Trong cơn ho kịch liệt, cô ấy phun ra ngụm máu.

Nhưng đám cai ngục hoàn toàn không quan tâm.

Dường như trong mắt bọn họ đó là một chuyện rất bình thường.

“Cô nhóc”.

Lúc này, một giọng nói sốt sắng vang lên.

Sau đó một bà cụ nhanh chân bước vào trong nhà tù.

“Ai đó?”.

Cai ngục dừng cười, lập tức quát lớn.

Nhưng bà cụ không quan tâm đ ến cai ngục, đứng ở cửa nhà tù nhìn Liễu Như Thi.

“Khốn nạn!”.

Cai ngục thầm chửi mắng, định tiến tới nhưng bị người bên cạnh níu lại.

“Cậu muốn chết à? Người đó là bà cụ Ôn!”, người bên cạnh quát khẽ.

“Bà cụ Ôn?”, cai ngục đó biến sắc, nhờ vào ánh sáng lờ mờ mới nhìn rõ người này, không dám lên tiếng nữa.

Người bên cạnh thì khẽ quát: “Bà cụ Ôn, người này đã bị Tứ tôn trưởng cho vào tử lao, bà chỉ có thể đến thăm, đừng làm chúng tôi khó xử!”.

“Tôi có mấy câu muốn nói với con bé này cũng không được sao?”, bà cụ Ôn sầm mặt, nghiêng đầu quát.

Vẻ mặt cai ngục rất túng quẫn, không dám nhiều lời, chỉ nhỏ giọng nói: “Chỉ mấy câu thôi, nói nhiều hơn, chúng tôi cũng khó xử…”.

“Khó xử? Vậy thì đừng làm gì cả! Nghe đây, mau chuẩn bị nước và thức ăn nóng cho con bé này! Đi mau!”, bà cụ Ôn quát lên.

“Bà cụ Ôn, chuyện này mà để Tứ tôn trưởng biết thì chúng tôi tiêu đời”.

Các cai ngục rất khó xử.

“Các người sợ Tứ tôn trưởng, không sợ tôi? Mau cút đi làm cho tôi! Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”, bà cụ Ôn quát giận.

“Chuyện đó…”.

Hai người do dự không quyết định được.

Đúng lúc này, loạt tiếng bước chân gấp rút vang lên từ trong tử lao.

Mấy người đồng loạt nhìn về hướng tiếng bước chân truyền tới, lúc này mới thấy một nhóm đệ tử của Thiên Hình Cung đi tới.

Đệ tử đi đầu còn cầm một thứ như sắc lệnh trong tay.

Khi nhìn thấy nó, sắc mặt bà cụ Ôn không mấy tự nhiên, rất khó coi.

Bọn họ đi đến đây, đồng loạt hành lễ với bà cụ Ôn.
 
Chương 3992


Chương 3992

“Cậu là Nghiêm Khoan? Các người đến đây làm gì?”, bà cụ Ôn hỏi.

“Thưa bà Ôn, chúng tôi đến để đọc lệnh xử quyết của Tứ tôn trưởng!”, Nghiêm Khoan nói.

“Lệnh xử quyết?”.

“Phải, Tứ tôn trưởng đã phái người đến kí túc xá đệ tử điều tra, kết quả điều tra đã có, chứng thực đệ tử Liễu Như Thi đã có hành vi mưu sát đệ tử Tiết Tường, cho nên chúng tôi đến để đọc kết quả xử quyết cô ta”, Nghiêm Khoan không biểu lộ cảm xúc gì mà nói.

Anh ta dứt lời, bà cụ Ôn và Liễu Như Thi đều trợn to mắt, đầy vẻ kinh ngạc.

“Kết quả? Sao… Sao có thể? Điều tra rõ ràng hay chưa?”.

“Bà cụ Ôn có điều không biết, trong các đệ tử có người vừa mua một chiếc điện thoại, dự định quay cảnh ban đêm, tình cờ quay lại toàn bộ sự việc. Lúc chúng tôi điều tra, đệ tử đó đã cung cấp video cho chúng tôi, nên kết quả đã rõ”, Nghiêm Khoan nói.

Bà cụ Ôn há hốc miệng.

Người tên Nghiêm Khoan lấy giấy xử quyết ra, đọc to.

“Đệ tử Liễu Như Thi, ý đồ mưu sát đệ tử Tiết Tường, làm trái quy tắc của tông môn, khinh thường pháp luật, khinh thường sự uy nghiêm của thiên cung. Nay dựa theo quy tắc của Thiên Hình Cung xử quyết đệ tử Liễu Như Thi! Lấy đó răn đe! Củng cố uy nghiêm của thiên cung!”.

Nói xong, Nghiêm Khoan gập giấy xử quyết lại, ném vào trong nhà lao.

Liễu Như Thi trợn tròn mắt.

Bà cụ Ôn cũng ngây người.

“Liễu Như Thi, cô còn gì để nói nữa không?”, Nghiêm Khoan lạnh lùng hỏi.

“Tôi… Tôi không còn gì để nói…”, hai mắt Liễu Như Thi trống rỗng, miệng lẩm bẩm.

“Vậy được”.

Nghiêm Khoan lấy một gói thuốc bột từ trong túi ra, ném vào nhà lao.

“Tứ tôn trưởng nói, xét đến tình cảm của bà cụ Ôn nên sẽ không xử chém cô! Cho cô được toàn thây!”, Nghiêm Khoan bình tĩnh nói.

“Không!”.

Bà cụ Ôn hét lên thê lương, định kéo cửa phòng giam ra, nhưng cai ngục vội vàng xông tới, bắt lấy bà ấy.

“Bà cụ Ôn, tử lao trọng địa, không được làm càn, đưa bà ấy đi!”, Nghiêm Khoan quát lên.

Đệ tử Thiên Hình Cung định đưa bà cụ Ôn đi.

“Thả tôi ra! Tôi muốn gặp Tứ tôn trưởng! Thả tôi ra!”, bà cụ Ôn hét lớn.

Nhưng không có tác dụng gì.

Chẳng mấy chốc, bà ấy đã bị đưa đi khỏi tử lao.

“Cảm ơn bà, bà Ôn!”.

Liễu Như Thi nhìn theo hướng bà cụ Ôn bị đưa đi, yếu ớt nói, sau đó nhìn gói thuốc ở trên mặt đất, giọng khàn đặc: “Nếu mình chết, Lâm Chính cũng sẽ không còn gì vướng mắc… Mọi thứ cũng nên kết thúc rồi nhỉ?”.

Nói xong, cô ấy mở gói thuốc ra, uống hết thuốc bột ở bên trong.



Trên đài Y Thánh.

Lâm Chính và Thu Phiến bước vào trong.
 
Chương 3993


Chương 3993

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ trên người họ.

“Lâm Chính đến rồi!”.

Có người khẽ hô lên.

“Cậu ta lại đến thật kìa!”.

“Cậu ta đến đây chịu chết sao?”.

“Tôi còn tưởng cậu ta sẽ lén trốn khỏi thiên cung Trường Sinh, tìm một nơi sống tạm bợ”.

“Nếu đã đến đây thì hôm nay cậu ta chắc chắn sẽ phải chết ở đây”.

Bọn họ bàn tán xôn xao.

“Bái kiến Ngũ tôn trưởng!”.

Lâm Chính đi đến trung tâm đài Y Thánh, chắp tay chào người phụ nữ xinh đẹp ở bên trên.

Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu: “Lâm Chính, đấu y sinh tử là do cậu đề ra, tất cả hậu quả cũng sẽ do cậu tự chịu trách nhiệm, sống hay chết phải dựa vào bản thân cậu”.

“Đệ tử đã rõ”, Lâm Chính gật đầu đáp.

“Hi vọng cậu thật sự hiểu rõ, nhưng theo tôi thấy, cậu hoàn toàn không biết mình đang làm gì”, Tiết Tường ở bên này cười nhạt, ánh mắt sâu xa.

“Câu nói này tôi cũng có thể tặng lại cho anh”, Lâm Chính nghiêng đầu nói.

“Ha ha, được thôi, chúng ta mau chóng bắt đầu đi. Tôi không muốn nhìn thêm thái độ khiến người ta buồn nôn của cậu nữa”, Tiết Tường cười khẩy, trong mắt đầy vẻ nham hiểm.

“Không vội”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Ồ? Cậu còn có chiêu trò gì nữa?”, Tiết Tường khó hiểu.

“Người vẫn chưa đến đủ kia”, Lâm Chính nói.

“Chưa đến đủ?”.

Tiết Tường khó hiểu.

Ngũ tôn trưởng lại nói: “Còn một đệ tử nữa đâu? Vì sao không lên?”.

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Còn một đệ tử nữa?”.

“Chuyện này là sao?”.

“Ngũ tôn trưởng, lần này không phải đấu y sinh tử giữa hai người Tiết Tường và Lâm Chính sao? Bây giờ hai người đều đã lên sân, chưa thể bắt đầu sao?”, có đệ tử đứng lên đưa ra nghi vấn.

Nhưng Ngũ tôn trưởng lại lắc đầu.

“Đơn đăng ký Lâm Chính đưa lên là một đơn đăng ký hợp nhất. Nói cách khác, hai trận đấu y sinh tử của cậu ta sẽ hợp lại làm một, cậu ta sẽ đồng thời khiêu chiến với hai người Tiết Tường và… Từ Tài Quang!”, Ngũ tôn trưởng nghiêm túc nói.

Bà ta vừa dứt lời, tất cả mọi người cùng ồ lên.

Đài Y Thánh xôn xao.

Tất cả đệ tử đều kinh ngạc.

Hợp nhất đấu y?

Đồng thời chiến đấu với hai người?

Lâm Chính làm gì vậy?

Anh tự tin đến vậy sao?
 
Chương 3994


Chương 3994

Bọn họ mở to mắt, cứ ngỡ mình nghe lầm.

Từ Tài Quang cũng vậy.

Vẻ mặt anh ta vô cùng khoa trương, trợn mắt há mồm một lúc lâu mới nghiêng đầu nói: “Ngũ tôn trưởng vừa mới nói gì? Đơn đăng ký hợp nhất?”.

“Phải sư huynh, hình như là hai người anh và Tiết Tường cùng… đấu y sinh tử với Lâm Chính”, Lý Đào ở cạnh lắp bắp nói.

“Đó là ý gì?”.

Từ Tài Quang phản ứng lại, đột nhiên nổi giận: “Đây là xem thường tôi sao?”.

“Sư huynh, Lâm Chính sỉ nhục anh như vậy, thực sự không thể chịu được! Anh không thể tha thứ cho cậu ta dễ dàng được!”, đệ tử ở phía sau nhao nhao nói.

“Đúng vậy! Phải dùng cách tàn nhẫn nhất để giết cậu ta!”.

“Đây là cậu ta đang tìm chết!”.

“Sư huynh, anh phải lập uy! Phải lấy mạng cậu ta ra lập uy!”.

Mọi người reo hò.

Từ Tài Quang tràn đầy căm hận, đi thẳng vào chính giữa đài Y Thánh.

Đổi lại là lúc trước, anh ta sẽ không có hứng thú với người như Lâm Chính.

Nhưng bây giờ anh ta đột nhiên muốn chiến đấu một trận!

Anh ta phải dùng cách bá đạo nhất để giải quyết Lâm Chính!

Nếu không, Từ Tài Quang anh ta sao có được trọng lượng trong lòng những đệ tử này?

Vô số ánh mắt của các đệ tử hội tụ trên người Từ Tài Quang, ai cũng cảm thấy khó tin, hoảng hốt vô cùng.

Từ Tài Quang ôm một bụng lửa giận đi thẳng tới trước, chắp tay: “Tôn trưởng, đệ tử đã đến!”.

“Ừ!”.

Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu, nói: “Từ Tài Quang, tôi biết trong lòng cậu rất tức giận, nhưng Lâm Chính đã dám đề nghị hợp nhất quyết đấu thì tôi nghĩ chắc hẳn cậu ta có chỗ dựa nào đó. Cậu vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn”.

“Tôn trưởng, một kẻ không biết trân trọng sinh mạng mình thì cần phải chú ý cái gì? Cậu ta đề nghị hợp nhất quyết đấu là đang sỉ nhục đệ tử, vì vậy đệ tử không định nương tay. Đợi lát nữa có cảnh tượng gì không đúng chuẩn mực hoặc không thích hợp xuất hiện, mong tôn trưởng tha thứ”, Từ Tài Quang chắp tay nói, giọng nói lạnh lùng.

Ai cũng có thể nghe ra được sự phẫn nộ từ trong giọng nói của anh ta.

“Quyết đấu sinh tử ý nghĩa tại sinh tử, các cậu xảy ra chuyện gì đó là quyết định của bản thân các cậu, người ngoài sẽ không can thiệp!”, người phụ nữ xinh đẹp nói.

“Vâng, tôn trưởng”, Từ Tài Quang lại chắp tay, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Chỉ tiếc trên đài Y Thánh thần thánh này sẽ nhuốm máu của kẻ đê tiện dơ bẩn như Lâm Chính! Thật khiến người ta tiếc hận”.

“Vậy là anh mặc nhận tôi sẽ thua?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Một kẻ chỉ mới học y thuật của thiên cung mấy tháng như cậu, tôi muốn đánh bại cậu còn không dễ như trở bàn tay?”, Từ Tài Quang lắc đầu.

“Sư huynh, nói nhiều với kẻ sắp chết đó làm gì? Lát nữa anh chỉ cần đứng bên xem là được, em sẽ tự tay giế t chết cậu ta!”, Tiết Tường phẫn nộ nói.

“Được, em chơi đùa với cậu ta trước đi!”, Từ Tài Quang nói.

Tiết Tường xoa tay, muốn ra tay ngay.
 
Chương 3995


Chương 3995

Lúc này, một tiếng chuông du dương lan ra khắp thiên cung Trường Sinh.

Tiếng chuông vang lên ở thời điểm này có nghĩa buổi học sáng đã bắt đầu.

Buổi học sáng ở thiên cung Trường Sinh thường bắt đầu vào lúc tám giờ sáng.

“Tôn trưởng, đến giờ rồi!”, đệ tử ở bên cạnh nhắc nhở.

“Được! Tôi tuyên bố trận quyết đấu bắt đầu!”.

Người phụ nữ xinh đẹp lập tức đứng dậy, lớn tiếng hô.

Bà ta dứt lời, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Dưới cây hoa đào, Tử Diểu nghiêng mắt nhìn.

Trên tảng đá phía Nam, hai bóng người cũng đang quan sát từ xa.

“Người đó chính là Lâm Chính sao?”.

“Bẩm tôn trưởng, đúng ạ”.

“Người đó… sao lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu đó?”, ông lão nói giọng khàn khàn.

“Lẽ nào là con cháu một vị cố nhân nào đó của tôn trưởng, cho nên mới cảm thấy quen thuộc?”, thanh niên ở cạnh khẽ cười nói.

“Không, chắc chắn không phải! Cảm giác này không phải cảm giác quen thuộc của con cháu cố nhân… Tôi cũng không nói rõ được là cảm giác gì…”.

“Vậy tôn trưởng tiếp tục xem xem, có lẽ lát nữa nhớ ra được thì sao”.

Hiện trường yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều nín thở, chăm chú nhìn ba người ở chính giữa đài Y Thánh.

Từ Tài Quang đứng ở một bên.

Để Tiết Tường và Lâm Chính đứng đối diện nhau.

Ngũ tôn trưởng dứt lời, bây giờ đã là trận đấu y sinh tử.

“Nào, Lâm Chính, để tôi xem xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu cân lượng! Ra tay đi!”, Tiết Tường nheo mắt cười, trong mắt ngập tràn vẻ sâu xa.

Hắn hoàn toàn không để anh vào mắt.

Lâm Chính lại lắc đầu: “Chỉ một mình anh hoàn toàn không đủ cho tôi đánh. Từ Tài Quang, anh không lên cùng sao?”.

Từ Tài Quang lại khẽ lắc đầu.

“Thật không biết điều! Đánh bại Tiết Tường trước rồi hãy nói”.

“Thôi được, nếu vậy thì tôi ra tay trước là được, chỉ hi vọng lát nữa anh đừng hối hận!”.

Lâm Chính nói, sau đó cất bước đi về phía Tiết Tường.

Đấu y ở thiên cung không giống với đấu y truyền thống!

Đệ tử thiên cung Trường Sinh hầu như ai cũng là y võ, bọn họ tinh thông y thuật, cũng biết dùng y thuật giết người.

Đấu y ở đây sử dụng tất cả y thuật mình học được dồn đối phương vào chỗ chết.

Dùng châm!

Dùng độc!

Điểm huyệt!

Cắt đứt mạch!
 
Chương 3996


Chương 3996

Chỉ cần là có liên quan đến y thì đều có thể trở thành thủ đoạn lấy đi tính mạng của đối phương.

Đương nhiên, võ kỹ truyền thống không được sử dụng ở đây.

Một khi dùng võ kỹ truyền thống thì sẽ bị tuyên bố thất bại.

Lúc đó, sự sống chết của người vi phạm sẽ do thiên cung định đoạt!

Lâm Chính đương nhiên hiểu đạo lý này.

Anh cũng không cần phải dùng đến võ kỹ truyền thống!

Bởi vì thuật y đạo của anh không sợ bất kỳ ai!

“Muốn chết!”.

Tiết Tường cười nạt, cũng không vội ra tay mà chắp hai tay sau lưng, nhìn Lâm Chính tiến đến gần.

“Thế nào? Cậu dùng châm, điểm huyệt hay là cắt đứt mạch? Tới đi, bất cứ thủ đoạn nào của cậu cũng chỉ là thủ đoạn của trẻ con trong mắt tôi, đừng để tôi quá thất vọng! Ha ha ha…”, Tiết Tường cười lớn.

Lâm Chính đưa ngón tay lên, trên ngón tay có châm, phóng về phía Tiết Tường.

Vèo!

Châm bạc như sao băng bay thẳng về phía Tiết Tường.

“Nực cười, châm bạc chậm như vậy cũng có mặt mũi phóng ra!”, Tiết Tường cười khinh thường, dùng ngón tay kẹp lấy nó.

Trong nháy mắt, châm bạc bị Tiết Tường kẹp chặt trên ngón tay.

“Ồ!”.

Đệ tử xung quanh kinh ngạc kêu lên.

“Vậy là chặn được rồi sao?”.

“Ha, châm bạc của Lâm Chính chậm như vậy, Tiết sư huynh há lại không chặn được?”.

“Đúng là nực cười, thực lực như thế mà cũng dám khiêu chiến Tiết Tường sư huynh? Lâm Chính kia là tên ngốc à?”.

Không ít người khịt mũi khinh thường, lên tiếng chửi mắng.

“Chỉ vậy thôi sao?”.

Trên cây hoa đào, Tử Diểu nhíu mày, âm thầm hừ một tiếng, quay người rời đi.

Y thuật kỳ diệu cái gì, bây giờ xem ra cô ta đã bị lừa rồi! Chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi!

Trên tảng đá.

“Lâm Chính chỉ có thủ đoạn như vậy thôi sao? Thật khiến người ta thất vọng”, thanh niên nhìn chằm chằm cảnh đó, cũng tỏ ra thất vọng.

Anh ta nghiêng đầu sang: “Tôn trưởng, nếu người bận thì về trước đi ạ. Lần này là tôi thất sách, không ngờ Lâm Chính này quả thật chỉ là kẻ tầm thường không biết trời cao đất dày như mọi người nói…”.

“Không! Cậu nói sai rồi, cũng nhìn lầm rồi!”.

Ông lão đột nhiên nói một cách nghiêm túc.

Thanh niên ngạc nhiên nhìn ông lão, lúc này mới phát hiện ông lão đang nhìn Tiết Tường với ánh mắt sáng rực.

Nói đúng hơn là nhìn cây châm bạc trong tay Tiết Tường.

“Tôn trưởng, sao vậy ạ?”.

Thanh niên thắc mắc.
 
Chương 3997


Chương 3997

Nhưng ông lão lại im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm cây châm bạc đó, cả mí mắt cũng không chớp.

Cuối cùng!

Ầm!

Một tiếng động quỷ dị vang lên từ trung tâm đài Y Thánh!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Bàn tay giữ cây châm bạc của Tiết Tường đột nhiên nổ tung.

Máu thịt bắn tung tóe, năm ngón tay đều gãy, lòng bàn tay nứt ra, hình ảnh cực kỳ máu me.

“A!”.

Tiết Tường kêu lên thảm thiết, đau đến mức suýt ngã ra đất.

“Cái gì?”.

Từ Tài Quang sửng sốt.

Tử Diểu đang định rời đi cũng dừng bước, quay đầu nhìn.

Thu Phiến hết sức ngạc nhiên.

Hiện trường vang lên tiếng xôn xao.

“Sao có thể như vậy?”.

“Vì sao tay của Tiết Tường sư huynh… lại bị nổ?”.

Mọi người hết sức nghi hoặc.

Lý Đào đột nhiên hét lớn: “Võ kỹ! Là võ kỹ!”.

Cô ta vừa hét lên, hiện trường lập tức yên tĩnh lại.

Lý Đào chỉ tay vào Lâm Chính, hét lớn: “Cậu ta dùng võ kỹ! Con chó đó dùng võ kỹ làm Tiết Tường sư huynh bị thương! Cậu ta phạm quy rồi!”.

“Cái gì?”.

“Cậu ta lại dùng võ kỹ?”.

“Chết tiệt!”.

“Thật hèn hạ!”.

“Thứ dơ bẩn!”.

Các đệ tử chửi rủa, tràn đầy căm phẫn kích động.

Ngũ tôn trưởng ở bên trên đột nhiên đứng dậy, quát lớn: “Tất cả yên lặng!”.

Hiện trường lập tức yên tĩnh đi nhiều.

“Tôn trưởng! Lâm Chính phạm quy rồi! Xin hãy dừng quyết đấu, xử tử Lâm Chính!”, Lý Đào vội hét lên.

Ngũ tôn trưởng lại tỏ ra nghiêm túc, hạ giọng quát: “Lâm Chính không hề phạm quy, cậu ta không dùng võ kỹ, cậu ta chỉ dùng y thuật bình thường!”.

“Cái gì?”.

Lý Đào kinh ngạc.

“Sao có thể như thế?”.

“Y thuật… lại có hiệu quả như vậy được sao?”.

Các đệ tử không tin.

Ông lão bên tảng đá bỗng nhiên lên tiếng: “Ngũ tôn trưởng nói không sai, Lâm Chính thật sự không dùng võ kỹ, cậu ta dùng y thuật thuần túy!”.
 
Chương 3998


Chương 3998

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, lập tức kinh ngạc không thôi.

“Tam tôn trưởng!”.

“Trời ạ, Tam tôn trưởng đến từ lúc nào vậy?”.

Mọi người vội vàng chắp tay hành lễ: “Bái kiến Tam tôn trưởng!”.

Hiện trường hơi hỗn loạn.

Người phụ nữ xinh đẹp cũng rất kinh ngạc, vội vàng đứng dậy: “Tam tôn trưởng sao lại đến đây? Mau lại đây ngồi đi!”.

“Không cần đâu Ngũ tôn trưởng, tôi chỉ đi ngang qua nên đến xem thế nào thôi. Tôi sẽ đứng đây, quyết đấu sinh tử trang nghiêm thần thánh, không thể quấy nhiễu! Mau mau để bọn họ tiếp tục quyết đấu đi!”, Tam tôn trưởng nói.

Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu: “Quyết đấu tiếp tục!”.

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng mọi người lại vô cùng sợ hãi.

Rốt cuộc Lâm Chính này đã dùng thủ đoạn gì khiến tay Tiết Tường thành ra như thế?

Y thuật của anh dùng là gì?

Bọn họ nghi hoặc nhìn sang.

Lâm Chính đã đến gần Tiết Tường.

“Đồ chó! Tao sẽ giết mày!”.

Tiết Tường tức giận, cánh tay còn lại điên cuồng huơ múa.

Vèo vèo vèo vèo…

Một lượng lớn châm bạc b ắn ra từ lòng bàn tay hắn, giống như tấm lưới lớn bao phủ về phía Lâm Chính.

Phập! Phập! Phập! Phập…

Tất cả châm bạc đều đâm lên người Lâm Chính.

Tiết Tường thấy vậy thì mừng như điên: “Ha ha ha ha, Lâm Chính, cậu thua rồi! Cậu chết rồi! Ha ha ha ha…”.

“Đây là Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp!”, một đệ tử kinh ngạc kêu lên.

“Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp, tổng cộng chín chín tám mốt cây châm, châm nào châm nấy đâm vào tử huyệt. Một khi bị đâm trúng, thần tiên cũng khó cứu. Tiết Tường sư huynh quá lợi hại, tám mươi mốt cây châm đều đâm trúng!”.

“Nói vậy là Lâm Chính chết chắc rồi?”.

“Không sai, e rằng ngay cả tôn trưởng cũng không cứu được! Thắng thua đã định!”.

Mọi người nhao nhao nói.

Những người tràn đầy kỳ vọng đối với Lâm Chính cũng vô cùng thất vọng.

Chỉ vậy đã kết thúc rồi?

Đúng thật là đầu voi đuôi chuột!

Nhưng giây sau, Lâm Chính đột nhiên lấy châm bạc ra đâm vài cái lên người mình, ngay giữa tám mươi mốt cây châm đó.

Trong nháy mắt, hiện trường trở nên im lặng!

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn…

Mấy châm này cực kỳ ảo diệu, khiến tất cả mọi người ngây ngốc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom