Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1160: Hy vọng quanh co 03


Những gì hắn đã trải qua, nàng không giúp được, cũng không có máy thời gian để có thể thay đổi quá khứ củ hắn nhưng từ giờ, nàng có thể ở bên hắn, dùng hết khả năng của mình bù đắp lại cho hắn, khiến hắn bớt bi quan hơn.

Nàng cười, nắm nhẹ tay hắn:“Tĩnh điện hạ, nếu người khác gặp chuyện giống như chàng, kẻ đó phải làm sao đây?”

Hoàng Phủ Cẩn cong miệng, ôn nhu nhìn nàng, chậm rãi nói:“Nếu hắn không có dã tâm, không có một tiểu nữ nhân bị nhiều người hâm mộ, hắn sẽ từ chức làm một thứ dân.”

Hai má Tô Mạt đỏ bừng, giận dỗi: “Đứng đắn cho muội!.”

Hoàng Phủ Cẩn tựa trán mình sát trán nàng, cười nói:“Một đao cắt đứt mọi nghi ngờ. Hoàng đế có tâm phòng hắn, có thể tránh một lần không thể tránh suốt đời. Thà rằng dứt khoát một lần cho xong.”

Không ai có thể thấu hiểu tâm hoàng đế.

Nếu hắn từ bỏ vị trí vương gia, trở thành một bá tánh bình thương không quyền không thế, Hoàng đé chắc chắn sẽ không để hắn bình yên cưới Tô Mạt.

Biệ pháp tốt nhất bây giờ là làm sao cho hoàng đế cần hắn. Nhưng mỗi lần hắn giải quyết được một vấn đề cho hoàng đế, hoàng đé lại hận hắn thêm một bậc.

Đó là chuyện vô cùng phi lý nhưng đó lại xuất phát từ tâm tư của hoàng đế, ngoài hoàng đế ra cũng không còn ai có thể thay ông ta giải quyết được.

Tô Mạt nói khẽ vào tai hắn:“Ta đã tìm được cách giải quyết chuyện Lưu Niên.”

Nguyên nhân Hoàng đế hoài nghi Hoàng Phủ Cẩn, mọt phần rất lớn là ở Lưu Niên.

Lưu Niên xuất hiện đột ngột làm cho hoàng đế sợ hãi, sợ Hoàng Phủ Cẩn cất giấu một thế lực ngầm có thể khuynh đảo giang sơn hắn.

Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn nàng, cười yếu ớt:“Nàng nói thử đi! ”

Tô Mạt vừa muốn mở miệng thì thấy Hoàng Phủ Liễn từ ngoài lao tới, lớn tiếng nói:“Nhị ca, Mạt nhi tỷ tỷ, tìm được thích khách rồi!”

Hai người chấn động, Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt nhẹ nhàng nhảy tới, cả hai không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn Hoàng Phủ Liễn, trăm miệng một lời nói:“Thật sao?”

Hoàng Phủ Liễn dùng sức gật gật đầu, chỉ chỉ bên ngoài:“Là Ngũ Ca nói cho thất ca nghe, thất ca kêu đệ tới đây nói cho huynh hay.”
 
Chương 1161: Hy vọng quanh co 04


Tô Mạt bật cười, xoa đầu hắn, tiểu tử này tuổi cũng không nhỏ, Lúc Hoàng Phủ Giác bằng tuổi hắn đã rất nổi bật còn hắn lại giống đứa nhỏ năm, sáu tuổi, chẳng những thân thể phát dục chậm, hơn nữa có đôi khi nhìn thực thông minh, có đôi khi lại đơn thuần giống đứa nhỏ chưa dứt sữa.

Tô Mạt cho hắn một viên kẹo, khiến hắn vui vẻ về trước, nàng quay đầu ngoắc Lưu Vân huynh đệ tới, sai họ làm chút việc cho mình.

Hai người lập tức nhận lệnh đi ngay.

Tô Mạt nới với Hoàng Phủ Cẩn:“Đi, đi nói cho cha ta biết.”

Nếu tìm được thích khách rồi, vậy nghi ngờ của bọn họ cũng được cởi bỏ.

Nhưng cảm giác có chỗ không hợp lý, tại sao từ trước đến giờ không thấy, giờ lại tự nhiên tìm được?

Hai người gặp Tô Nhân Vũ, ông ta sai Tô Mạt nghĩ cách nghe ngóng vì hai người họ đang bị quản thúc, không có lệnh của hoàng đế thì không được rời khỏi chỗ này.

Tô Mạt gật đầu đi ngay. Hoàng Phủ Giác đang ở ngoài chờ, thấy nàng ra liền dẫn nàng cùng đi với mình.

“Ngũ Ca, thích khách bị phát hiện ở đâu?”

Hoàng Phủ Giác nói:“Nói ra cũng lạ. Thích khách bị phát hiện tại phòng bếp ở đông cung, chỗ hoàng quý phi ở. Chỗ lần trước Tô Văn Nhi làm điểm tâm.”

Trước lần thi làm điểm tâm trước, bọn Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Hoa cho rằng có thể thắng Tô Mạt nên đa vênh váo sai đầu bếp dựng phòng bếp mới.

Sau khi thua cuộc, Tôn Nhất Đao cũng không dùng lại bếp đó mà sử dụng bếp cũ, phòng bếp đó liền trở thành nơi chứa đồ tạp nham.

Tô Mạt kinh ngạc:“Thị vệ không lục soát chỗ đó sao?”

Hoàng Phủ Giác cười nói:“Không biết, chắc họ bị che mắt.”

“Hắn bị nhị ca đả thương, chắc vết thương quá nặng nên hắn trốn rồi chết luôn ở đó.”

Tô Mạt lại ngạc nhiên:“Thị vệ tìm tới tìm lui liên tục như vậy, hắn trốn được sao?”

Lẽ ra những nơi để đồ linh tinh như vậy phải bị lục soát kĩ lưỡng mới đúng.

Hơn nữa, hoàng quý phi là người ham mê quyền lực, tự nhiên đề phòng mọi nguy hiểm phát sinh, nếu có thích khách, chắc chắn sẽ sai người truy tìm cẩn thận.

Bất quá, nếu hoàng quý phi đã tự mình lục soát qua tất nhiên thị vệ sẽ không dám tới soát nữa.
 
Chương 1162: Ngươi cũng có hôm nay 01


Chỉ một lát, Tô Mạt với Hoàng Phủ Giác đã tới Vạn xuân uyển. Các thủ vệ canh gác dày đặc xung quanh, người nào người nấy mặt mày nghiêm túc. Nhìn thấy ngũ hoàng tử, bọn họ tự nhiên không ngăn cản, tùy ý bọn họ đi thẳng hậu viện.

Nhóm người thái tử cùng Tề Tú Hữu đã tới từ sớm, đứng xung quanh đó không biết nói gì.

Tô Mạt kinh ngạc:“Ngũ Ca, sao họ còn ở đây, không áp giải thích khách tới chỗ bệ hạ?”

Theo lý, thủ vệ cùng ngự lâm quân khi phát hiện thích khách thì phải nhanh chóng trói lại giải đến trước mặt hoàng đế chứ sao lại tụ tập hết ở chỗ này? Nghĩ một chút, hai người nhanh chân bước tới, loáng thoáng nghe chết, chết gì đó.

Linh cản có gì đó, Hoàng Phủ Giác đi nhanh hơn, đến gần thì nghe ai đó nói:“Thích khách uống thuốc độc tự sát .”

Hai người đi qua thì thấy một hắc y nhân đầu ngoẹo qua một phía, mặt tái xanh, khóe miệng chảy xuống một dòng máu đen tắt thở từ lâu. Tô Mạt lại nhìn về phòng bếp thấy nồi niêu bị xốc lên lộn xộn. Không lẽ thích khách trốn dwois mấy cái nồi? Nàng ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong thì không thấy một chút tro bụi nào, như là bị dọn sạch qua.

Nhưng mà trên người thích khách có chút bụi nào đâu? Hơn nữa ở đây cũng đâu có chỗ nào trốn được.

Tề Tú Hữu chạy đến trước mặt nàng, cả giận:“Ngươi tới làm cái gì?”

Tô Mạt bĩu môi, nhìn Tề Tú Hữu:“Sao ta không tới được. Ngươi đừng quên cha ta với Tề vương điện hạ vì chuyện này còn bị quản thúc kia kìa. Các ngươi tìm được thích khách lại để hắn uống thuốc độc tự sát. Rốt cuộc là do ngươi hành sự bất lực hay cố ý để thích khách uống thuốc độc tự sát hả?”

Tề Tú Hữu ngẩn ra, không dự đoán được Tô Mạt dộc mồm độc miệng như vậy, giận đến thổi râu trừng mắt:“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người, chúng ta cực khổ đêm ngày điều tra thích khách, ngươi lại dám…”

Tô Mạt hừ lạnh:“Tề thượng thư, ngài còn nhớ lúc đó ngài đã nói thế nào với cha ta cùng Tề vương điện hạ sao? Lúc đó ngài nói cha ta an bài hộ vệ lại bị thích khách lẻn vào đương nhiên phải chịu tội. Tề vương điện hạ đến cứu giá đầu tiên nên rất đáng nghi. Tại sao ngài ấy biết mà đến trước? Như vậy lúc này đây, các ngài phát hiện thích khách lại để cho hắn uống thuốc độc tự sát. Nhiều người như vậy lại không cản được thích khách, không phải làm cho người ta nghi ngờ lắm sao?”
 
Chương 1163: Ngươi cũng có hôm nay 02


Nàng ăn miếng trả miếng, lúc sự kiện thích khách xảy ra, bọn họ lấy cớ đó vu oan cha nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn, giờ xảy ra chuyện như vậy, nàng đương nhiên phải dựa vào đó để trả lại bọn họ rồi.

Không biết thái tử đi tới từ lúc nào, hắn liếc nàng: “Ngươi đừng ở đây gây sự. Lúc bị chúng ta bắt được, hắn đã hôn mê. Chúng ta tính áp giải hắn gặp phụ hoàng, ai ngờ hắn đột nhiên bật dậy, hơn nữa còn cắn thuốc độc trong miệng tự sát.”

Tô Mạt qua chỗ thích khách nhìn: “Ai phát hiện hắn?”

Cố Chiêu bước ra: “Tô tiểu thư, là tại hạ!”

Tô Mạt nhìn hắn một cái, nhờ hắn nói lại tình huống lúc đó cho nàng nghe.

Cố Chiêu nghĩ một chút rồi nói:“Tại hạ cùng các huynh đệ tuần tra tới đây thì nghe được bên trong có tiếng vang, liền đi tới nhìn thử mới thấy hắn đang nằm bất tỉnh, chúng ta lập tức cử người đi bẩm báo…..”

Nói tới đây, Cố Chiêu giật mình dừng lại. Tại sao hắn lại nói cho nàng nghe. Nàng chỉ là một tiểu nha đầu, sao mình không tự giác trả lời nàng vậy?

Nàng ta nhỏ như vậy mà đã có loại khí thế khiến người khác phải cúi đầu thuần phục như vậy rồi, lớn nữa thì thế nào đây?

Tô Mạt nhìn kĩ thích khách, lại ngồi xổm xuống, đưa tay sờ động mach ở gáy bên trái, đã không còn nhịp đập. Nàng lại vạch ngực hắn ra xem, quả nhiên nhìn thấy một chưởng ấn.

Hoàng Phủ Cẩn nói hắn đánh một chưởng vào ngực thích khách, cho nên trên ngực thích khách sẽ có một chưởng ấn, mà trên người chết này cũng có. Không lẽ hắn chính là thích khách đó sao?

Thấy người đã chết, Tề Tú Hữu không còn cách nào, chỉ có thể sai người khiêng cái xác đi, sau đó hắn tự mình đến trình diện hoàng đế báo cáo toàn bộ sự việc.

Tô Mạt với Hoàng Phủ Giác liền đi theo. Dù sao Hoàng Phủ Giác cũng đang theo lệnh điều tra thích khách.

Hoàng quý phi tâm thần không yên cũng vộ dẫn người đi qua. Thích khách xuất hiện ở trong cung nàng mà nàng lại không hề hay biết. Đến khi bị phát hiện hắn lại uống thuốc độc tự sát. Nàng biết hoàng dế là người đa nghi, cho dù tính tình ông ta bây giờ có tốt hơn nhưng cũng không đảm bảo ông ta sẽ không có ý gì đó.

Tô Mạt cùng vài người đi tới thì nghe tiếng hoàng đế thình nộ truyền ra: “Trẫm nuôi một đám vô dụng như các ngươi làm gì? Ngươi nói cần phải điều tra tất cả phạm vi 300 dặm xung quanh, đông tây náo loạn, kết quả thì sao? Thích khách đâu không thấy. Ngược lại đến khi thích khách chịu không nổi vết thương hành hạ mới tự bại lộ chỗ trốn để các ngươi đến bắt, cái ngươi lại trơ mắt nhing hắn uống thuốc độc tự sát. Giờ các ngươi khiêng một người chết đến đây cho trẫm xem để làm gì?”
 
Chương 1164: Ngươi cũng có hôm nay 03


Hoàng quý phi vừa nghe, không khỏi sợ run cả người, lập tức dẫn người lặng lẽ rời đi, sai người truyền lời tới tả tướng, lại căn dặn thái tử khoan hãy tới đây.

Tô Mạt liếc Hoàng Phủ Giác. Coi bộ hoàng đế thực sự tức giận chứ không phải giả vờ. Âm lạnh lẽo sắc bén, không có một chút thân thiết ấm áp như ngày xưa, âm u làm cho người ta không dám tới gần.

Âm thanh phẫn nộ của hoàng đế tiếp tục truyền ra: “Trẫm ưu ái các ngươi, cho các ngươi quan to lộc hậu, cho các ngươi cùng hưởng vinh hoa. Các ngươi thì sao? Lòng tham không đáy, khắp nơi tính kế, không buông tha bất kì cơ hội nào có thể đạp đổ người khác. Trẫm chỉ chỉnh đốn một chút, các ngươi liền nhăn mặt nhíu mày. Không lẽ các ngươi thực sự cho rằng, không có các ngươi trẫm sẽ không làm gì được, triều đình này sẽ nghiêng ngửa hay sao?”

Mấy ngày nay hoàng đế tức đến hít thở không thông. Thế lực tả tường rắc rói khó gỡ, không phải ngày một ngày hai là giải quyết được.

Hoàng đế cố gắng vãn hồi, thu bớt quyền lực trong tay tả tướng nên mới phân phó Tô Nhân Vũ phụ trách bớt ít việc cho ông ta, bất quá cũng chỉ gắng ngăn chận những việc Tống Hoài An đã quá đà. Ví dụ như: Đại Chu có tả hữu thừa tướng, tả tướng đứng đầu hình bộ, bộ binh, công bộ, hữu tướng đứng đầu bộ, hộ bộ, lễ bộ, nhưng thực tế thì sao? Hữu tướng là thùng rỗng kêu to , tất cả quyền hành hầu như nằm gọn trong tay tả tướng.

Dù rằng ngoài mặt, hắn ta không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nhưng rất nhiều quan viên trước khi dâng tấu chương đều hỏi qua ý hắn trước rồi mới dâng lên cho hoàng đế đây là hắn phê duyệt.

Tình huống này phát sinh từ vài năm trước khi hắn bất ngờ ngả bệnh. Càng về sau, tuổi hắn càng lớn, thế lực thái tử ngày một mạnh thì quan hệ giữa hắn cùng tả tướng càng phức tạp.

Tả tướng thường quanh co lòng vòng nhắc khéo hắn, thái tử đã trưởng thành.

Như hiện giờ vậy, hắn mới động tới tả tướng chút ít, tả tướng liền lợi dụng chuyện thích khác để kiếm lợi cho mình, đả kích Tô Nhân Vũ, loại bỏ những quan viên khoogn cùng vây cánh với hắn, hơn nữa nhiều chuyện trong triều rất bắt đầu có điểm hỗn loạn, nhiều bọn quan viên tìm đủ mọi lý do bê trễ công việc, làm mọi thứ rối tinh.

Hắn hừ lạnh, hỏi Tề Tú Hữu:“Ngươi là hình bộ Thượng Thư, ngươi nói, trẫm nên xử trí ngươi thế nào?”

Tề Tú Hữu liên tục dập đầu, hối hận đến xanh cả ruột. Lúc sự việc mới diễn ra, hắn lập tức nhảy ra chỉ trích Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Nhân Vũ, còn đưa ra đề nghị giam lỏng hai người bọn họ, nay hoàng đế hỏi hắn xử thế nào, hắn cũng không biết phải làm sao, nếu nói nhẹ sẽ làm hoàng đế oán hận, còn nếu nói nặng, không phải hắn tự tìm tội sao?

Phải làm sao đây?
 
Chương 1165: Ngươi cũng có hôm nay 04


“Bệ hạ, hạ thần một lòng trung thành với người, sự việc diễn ra tới mức này, thần cũng không còn gì để nói, thần không dám chối tội, nhưng chuyện thích khách, thần…”

Sao hắn không sợ chết chứ?

Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn:“Ngươi phụ trách chuyện thích khách cũng mệt rồi, trước về nghỉ ngơi đi, chuyện hình bộ tạm thời để Liễu Thị Lang giúp ngươi giải quyết.”

Ngụ ý, Tề Tú Hữu cứ ở đó chờ đi, trừ phi hoàng đế hết giận không thì hắn đừng mơ khôi phục lại chức vị.

Tề Tú Hữu vừa ủy khuất vừa sốt ruột, chuyện này có thể trách hắn sao?

Hắn đập đầu liện tục, nhất quyết không chịu đứng lên, miệng liên nói:“Bệ hạ, thần có tội, thần không thể tự ý về nghỉ được, mong bệ hạ trách phạt, thần một lòng tận trung chưa bao giờ trễ nãi, một lòng vì bệ hạ…...”

Nhìn Tề Tú Hữu quỳ ở đó với tư thế hoàng thượng không tha quyết không đứng dậy, hoàng đế hừ một tiếng, không thèm nhìn hắn, sai sử Lưu Ngọc:“Lưu Ngọc, mời Tề thượng thư trở về đóng cửa suy nghĩ.”

Lưu Ngọc vung tay lên, hai khóa đao thị vệ tiến lên, lôi Tề Tú Hữu ra ngoài.

Tô Mạt đứng ở bên ngoài nhìn hắn, Tề Tú Hữu tức giận đến trừng hắn, lớn tiếng kêu:“Bệ hạ, thần ủy khuất, thần oan uổng, thần có tội, thần muốn tiếp tục vì bệ hạ hầu hạ, bệ hạ......”

Hoàng đế nhìn Tống Minh Dương đang đứng bên cạnh, hắn vẫn im lặng đứng, giống như một bức tượng điêu khắc, không một chút biểu tình.

“Tống Kinh lịch, ngươi thấy thế nào?”

Tống Minh Dương hành lễ, nói:“Bệ hạ, Tề thượng thư tuy rằng làm việc bất lực, cũng may còn có lòng trung với bệ hạ. Nhưng ngài ấy lại không biết khoan dung với đồng liêu, tìm cơ hội bỏ đá xuống giêng là không đúng. Bệ hạ có xử trí thế nào cũng không quá đáng. Cón về Tô quốc Công cùng Tề vương điện hạ, hai người vốn có công, lại bị Tề thượng thư lẫn lộn đen trắng, đem hai người giam lỏng tra hỏi. Nay thích khách đã chết, không còn đối chứng, nếu không chứng minh được thích khách là ai phái tới, thần nghĩ Tô quốc Công cùng Tề vương điện hạ liền cũng không tội . Thỉnh bệ hạ khai ân.”

Hắn nhấc quan bào quỳ xuống, thay Tô Nhân Vũ cùng Tề vương cầu tình.

Bên ngoài, Hoàng Phủ Giác hừ nhẹ, chuyện này vốn dĩ không cần Tống Minh Dương cầu tình, bởi theo tính cách của hoàng đế, nếu đã trách phạt Tề Tú Hữu, tất nhiên sẽ thả Tô quốc Công cùng nhị ca .

Tống Minh Dương này không thể nghi ngờ là đã giải vậy cho Tề Tú Hữu, giải vây cho bè đảng Tống gia của hắn.

Chuyện xảy ra mấy ngày nay, người khác có thể không biết nhưng hắn biết rất rõ. Chỉ ngắn ngủn vài ngày nhưng tấu chương đã chất cao như núi. Trừ bỏ một số người cố gắng làm việc, còn lại một bộ phận lớn khoanh tay đứng nhìn.
 
Chương 1166: Không cam lòng ngồi chờ chết 01


Những người đó, hoặc là giả bệnh, hoặc là cố ý trì trệ công việc, khiến mọi việc ứ đọng không giải quyết được, dồn thành một nùi lớn.

Sỡ dĩ có tình trạng này xảy ra chỉ bởi vì phụ hoàng lộ ra chút manh mối muốn giảm bớt thế lực tả tướng nên vây cánh của ông ta mới làm ra phản ứng lớn như vậy.

Ở trong mắt bọn họ, hoàng đế là kẻ vắt chanh bỏ vỏ, dùng bọn họ xong rồi, giờ thấy bọn họ không vừa mắt liền thay bằng người khác vừa mắt hơn.

Thậm chí có thể nói, từ trước tới nay, đảng phái lớn nhất Đại Chu chính là bè phái tống gia.

Lúc tống lão gia còn tại triều, tình hình có đỡ hơn, bởi vì ông ta có quan hệ thân mật với h oàng đé, hơn nữa ông ta cũng sợ hoàng đế nên vô cùng cẩn thận.

Nhưng Tống Hoài An không giống như vậy, hắn khát khao quyền thế ngập trời. Từ nhỏ thấy phụ thân cứ nơm nớp lo sợ thì nuốt không trôi cục tức, đến khi được tự tay cầm quyền lại bị hoàng đế nơi nơi áp bức cộng thêm phụ thân ở một bên càm ràm, nên hắn cũng không dám kiêu ngạo quá đáng.

Nhưng đó cũng chỉ là ngoài mặt. rốt cuộc theo thời gian, thế lực của hắn mỗi ngày một bành trướng thì dã tâm của hắn cũng theo đó đi lên. Hơn nữa, hoàng đế lại hình như cam chịu, ít nhất cũng không tỏ vẻ bất mãn với những hành vi của hắn, đối với Tống gia cũng càng tỏ ra tôn trọng.

Điều đó càng làm tả tướng trở nên kiêu ngạo, cảm thấy mình càng lúc càng tôn quý.

Vì thế, khi hoàng đế có động thái muốn rút bớt một số quyền lực của hắn thì hắn lập tức cảm giác được. Ngoài mặt, hắn vẫn nghe lệnh hoàng đế nhưng lại âm thầm động tay chân.

Tiếp đó, khi hoàng đế chưa thương lượng với hắn đã lệnh cho Tô trì làm khâm sai, đưa Tô gia đến kinh thành, Tả tướng đã vạn phần không vừa ý.

Bởi vì lúc đó, hắn đã bàn với hoàng quý phi đưa một đích nữ Tống gia tuổi xấp xỉ thái tử tiến cung làm thái tử phi.

Hoàng quý phi đề cập chuyện này với hoàng đế nhưng hoàng đế không tỏ thái độ gì.

Sau đó lại nhảy ra chuyện Tô gia.

Lúc Tô Nhân Vũ lên kinh, mang theo lão mẫu cùng nữ nhi tiến cung, lập tức có tin đồn rằng hoàng đế muốn cho Tô gia đại tiểu thư làm thái tử phi.

Tả tướng nghĩ vậy cũng được, nếu hoàng đế có ý đó ông ta cũng sẽ không phản đối, hơn nữa ông ta cũng có thể mượn sức Tô Nhân Vũ để củng cố thế lực, lợi càng thêm lợi.

Như vậy, hắn sẽ để nữ nhi Tô Nhân Vũ gả cho thái tử, còn hắn sẽ đem con gái mình gả cho Tô Trì, ván cờ này cũng thật không sai.

Hắn cũng không tin, lấy danh vọng của Tô Nhân Vũ, ở kinh thành có thể làm được đến vị trí nào, cho dù hoàng đế đề bạt hắn, nhưng hắn ngoại từ công trạng trong quân đội ra thì không có chút kinh nghiệm nào trên quan trường. Đến lúc đó còn không phải dựa vào Tống gia của hắn hay sao?
 
Chương 1167: Không cam lòng ngồi chờ chết 02


Không ngờ, hoàng đế lại hành động vượt ngoài dự đoán của hắn, để Tô Trì cưới An Bình công chúa, còn cưới nữ nhi Tả gia làm thái tử phi.

Điều này không phải muốn đả kích Tống gia, để cho quyền lực Tống gia kết thúc trong tay hắn hay sao?

Nếu không có lão gia tử, hắn cũng không có, quý phi cũng không có.

Đến lúc đó, Tô gia mạnh lên, Tả gia cũng mạnh lên, Tống gia của hắn chẳng những không thể độc bá triều chính mà ngay cả tư cách tọa ủng trong thế chân vạc chỉ sợ cũng bị cướp mất.

Vì thế, Tống Hoài An không thể không gấp, không thể không vắt hết óc, liên tục ra chiêu.

Ít nhất, hắn cũng muốn đấu một trận, miễn cho hoàng đế còn tưởng rằng hắn cam tâm tình nguyện chịu ủy khuất giống phụ thân hắn.

Hắn nhìn Tề Tú Hữu đang khóc rống trước mặt ( Tề Tú Hữu bị hoàng đế duổi liền lập tức chạy tới chỗ hắn tố cáo), hừ lạnh:“Ngươi khóc cái gì? Một đại nam nhân, có cái gì phải khóc ? Hiện tại thắng thua định rồi sao? Hơn nữa. ngươi nhìn không ra sao? Cho dù hắn ta có đề bạt Tô Nhân Vũ thì cũng không thể cất nhắc gia đình hắn mà còn cần thế lực khác. Hắn muốn dùng Tô gia áp chế chúng ta, đồng thời lại đề bạt Tả gia tùy thời đợi lệnh. Ta nói cho ngươi hay, trên thế gian này người có quyền lực cùng địa vị tuyệt đối không đơn thuần chỉ tận trung mà không ham muốn. Có rồi lại muốn có nhiều hơn nữa. Lòng tham con người vốn không đáy. Tô Nhân Vũ cũng vậy, Tả Minh Thụy cũng vậy. Hễ là người sẽ có lòng tham. Hắn muốn áp chế chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại không áp chế được hắn sao?”

Tề Tú Hữu mờ mịt nhìn hắn:“Đại nhân, hạ quan ngu dốt, nghe không hiểu ý ngài.”

Tả tướng nói:“Nói cho bọn họ, không được bãi công, đều làm việc như thường cho ta, nhưng làm thế nào thì cần cẩn thận suy nghĩ, không phải giải quyết bớt công việc cho hắn mà tìm cách mang cho hắn càng nhiều phiền phức càng tốt.”

Tề Tú Hữu cái hiểu cái không, gật đầu:“Vậy bảo bọn họ dùng hết khả năng của mình tìm những người khác gây phiền ?”

Tả tướng hừ lạnh:“Cũng có thể nói như vậy.”

Tề Tú Hữu lại nói:“Tướng gia, chuyện thích khách nên làm sao bây giờ? Dù sao thích khách cũng xuất hiện ở phòng bếp của quý phi, nếu lỡ liên lụy đến ngài?”

Tả tướng phẩy tay áo, lạnh lùng nói:“Nghĩ đến là hay. Muội muội của ta đã gả cho hắn thì chính là người của hắn. Ngươi thử hỏi lão bà ngươi, nàng thân cận với ngươi hay với ca ca nàng ấy? Xuất giá tòng phu, đừng nói chuyện thích khách không liên quan đến chúng ta, cho dù có liên quan cũng là chuyện của hắn. còn nữa, đây cũng có thể là có người muốn cố ý hãm hại hoàng quý phi sao? Không có bằng chứng, hắn có thể làm gì?”

Tề Tú Hữu liên tục gật đầu.
 
Chương 1168: Tuyệt không ngồi chờ chết 03


Tả tướng lại nói:“Ngươi cứ nghỉ ngơi hai ngày, ta sẽ không cho ngươi chịu ủy khuất mất đi chức vị.”

Tề Tú Hữu liên tục dập đầu tạ ơn hắn.

Tả tướng vung tay gọi quản gia thân tín tới: “Đi, hồi kinh báo lão gia tử, nói ta bệnh rất nặng nhưng không được để lộ là ta truyền tin, âm thầm làm thôi.”

Quản gia ở với hắn đã lâu, đương nhiên hiểu rõ tâm tư hắn, liền lập tức sai người thi hành.

Tả tướng gật đầu hài lòng, lại trấn an Tề Tú Hữu vài câu, để hắn an tâm về nghỉ.

Tề Tú Hữu đi rồi, tả tướng truyền lệnh xuống:“Phái người tức khắc nam hạ, truyền lời với các tuần phủ Giang Nam, cần chú ý mọi động tĩnh, dựa theo kế hoạch lúc trước mà hành động.”

Thân tín kia tuân lệnh, viết ngay một bức mật hàm đưa hắn xem, hắn nhướng mày đắc ý: “Tốt!”

Ở trung ương cung, Hoàng Phủ Giác đã vào trong điện cùng Tô Mạt, Tống Minh Dương ở một bên tùy thị.

Trong điện thực yên lặng, rất lâu sau đó, hoàng đế mới phất tay cho người triệu Tô Nhân Vũ cùng Tề vương đến.

Hắn nhìn Hoàng Phủ Giác, lại nhìn Tô Mạt, hình như có gì lo lắng, cuối cùng cúi đầu thở dài.

Rất nhanh, Tô Nhân Vũ cùng Hoàng Phủ Cẩn tiến vào, hai người quỳ xuống, Tô Nhân Vũ thỉnh tội, Hoàng Phủ Cẩn lại không nói một lời.

Hoàng đế giận dữ nhìn Hoàng Phủ Cẩn:“Ngươi thành thật khai rõ cho ta, có phải lúc đó ngươi quyết tâm một một chưởng đánh chết hắn, đúng hay không?”

Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày:“Một chưởng kia nhi thần chưa dùng hết sức, nếu hắn thật sự là thích khách sẽ không dễ dàng chết như vậy. Nhiều lắm chỉ bị trọng thương, điều dưỡng vài ngày sẽ khỏi. Còn về việc tại sao hắn ở phòng bếp, còn uống thuốc độc tự sát, nhi thần thấy thật buồn cười..”

“Câm miệng!” Hoàng đế giận dữ, vỗ tay vịn:“Ngươi không nhân cơ hội bắt thích khách, để cho hắn chạy thoát, bây giờ còn lên mặt dõng dạc. Nếu hắn không phải thích khách, vậy ngươi hãy bắt tên thích khách thật sự nộp lên cho trẫm!”

Hoàng Phủ Cẩn ngửa đầu, không ngần ngại nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy trào phúng, đối với khiêu khíc của hoàng đế, hắn không sao bình tĩnh được.

Thích khách vừa xuất hiện, hắn đã đoán được là do hoàng đế ra chiêu. Vì cái gọi là quyền mưu đế vương mà hắn biến mình thành diễn viên chính trong vở tuồng, mắng người này trách người kia hung hồn đầy lý lẽ, lừa dối cả triều văn võ.

Thật sự là buồn cười đến cực điểm!

Tô Mạt nhìn hai cha con, hai người này hình như có thù từ kiếp trước, vừa thấy mặt liền hỏa khí ngất trời.
 
Chương 1169: Dám kiêu ngạo như thế cũng chỉ có hắn


Nàng vội ho nhẹ, dù sao nàng cũng hơi cảm lạnh, không tính.

Quả nhiên, Hoàng Phủ Cẩn nghe được liền ngậm miệng, nuôt những lời ác độc sắp phun ra vào bụng.

Hoàng đế chỉ thẳng mặt hắn, nổi giận: “Sao ngươi không nói nữa?”

Hoàng Phủ Cẩn ngậm miệng, cúi đầu, dán mắt xuống đất, không thèm nhìn cái người mà mình gọi phụ hoàng.

Hoàng đế bị hắn chọc tức phát điên, hừ lạnh: “Ngoại trừ thị mậu tư, ngươi còn phải đi hình bộ giúp liễu Thị Lang chiếu cố, chia sẻ công vụ với hắn.”

Đối với người khác mà nói, bãi bỏ chức quan là trừng phạt nhưng với Hoàng Phủ Cẩn, càng cho hắn nhiều việc mới là trừng phạt tốt nhất.

Đúng như dự liệu, Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra, mặt mày thiểu não: “Công việc của nhi thần ở thị mậu tư đã chất cao như núi, làm sao còn đủ thời gian quản chuyện hình bộ?”

Hoàng đế lạnh lùng:“Trẫm không bảo ngươi đi quản mà bảo ngươi giúp đỡ Liễu Thị Lang, ông ta có sai gì thì thi hành không được chậm trễ!”

Nói xong, dường như vừa lòng, hoàng đế phẩy tay:“Lui đi!”

Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, Tô Mạt trừng hắn, cảnh cáo hắn ngoan ngoãn nghe lời.

Hoàng Phủ Cẩn vừa đứng lên, bên ngoài đã có một tiểu thái giám đến truyền lời:“Bệ hạ, hai vị tùy tùng của Tề vương điện xin vào diện thánh, nói có chuyện muốn khải tấu.”

Hoàng đế hừ lạnh:“Không thấy, bảo bọn họ cút!”

Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt phát lạnh, không thèm hành lễ mà xoay người đi luôn.

Hắn vừa đi, không khí trong điện lập tức thoải mái vài phần, hoàng đế nhìn Tô Nhân Vũ, sai Lưu Ngọc dìu hắn đứng lên, thở dài:“Ái khanh, để ngươi chê cười, về mặt giáo dục con cái, trẫm không bằng ngươi!”

Tô Nhân Vũ xấu hổ, nói tới giáo dục, hắn thật sự muốn tìm chỗ nào chui xuống, áy náy với con bỗng trỗi dậy.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ của hắn, hoàng đế cười ha ha, vỗ vai hắn:“Ái khanh, gần đây trẫm gặp rất nhiều chuyện không thoải mái, ngươi sẽ phải vất vả hơn rồi!”

Tô Nhân Vũ vội nói:“Phân ưu cho bệ hạ là bổn phận của thần.”

Hoàng đế cười:“Vậy từ hôm nay, ngươi hãy đến nội giám xử giúp trẫm.”

Tô Mạt nâng mi, Đại Chu nội giám xử đẳng cấp ngang với nội các cùng quân xa, đại diện cho hoàng đế.

Dù sao lục bộ quá lớn, nếu suốt ngày hoàng đế luôn sát bên làm việc với bọn họ sẽ tạo cho họ một áp lực nặng nề, hơn nữa cũng giảm bớt uy nghiêm của hoàng đế. Vì thế nội giám xử ra đời.

Nội giám xử câu thông lục bộ, tất cả tấu chương sự vụ triều đình sẽ được đưa tới đây, nội giám xử sẽ phân loại theo từng bộ phận, từng cấp độ quan trọng, đề ra cách giải quyết rồi tâu lại, hoàng đế sẽ xem xét và đưa ra quyết định cuối cùng.
 
Chương 1170: Tùy thời tùy thế ra tay 01


Nhưng nội giám xử cũng không tuyệt đối nghe theo hoàng đế bởi vì chỉ có mấy người tả tướng, hữu tướng cùng lại bộ và hộ bộ thượng thư phụ trách mà thôi.

Mấy ngày nay, tả tướng bệnh không xử lý được chính sự nên công việc tồn đọng lại khá nhiều cộng thêm lại bộ và hộ bộ thượng thư cũng nghe theo tả tướng làm nên công việc tồn đọng là không ít.

Trong một ngày,sự vụ lớn nhỏ có khi lên tới vạn chuyện.

Cho dù hoàng đế cùng các thần tử tận hết sức mình giải quyết cũng phải gần tối mới xong. Nếu lỡ ngày nào đó không tranh thủ kịp thời gian, vậy những công vụ kia sẽ phải ứ đọng lại chờ ngày mai giải quyết.

Đó là nói trường hợp mọi người dốc sức làm việc chứ còn hiện nay một bộ phận lớn có đi làm nhưng lại cố ý bê trễ làm công việc ì ạch dậm chân tại chỗ ngày này qua ngày khác.

Công vụ dồn một hai ngày có thể giải quyết nhưng nếu dồn quá lâu sẽ sinh lớn chuyện.

Giờ hoàng đế làm vậy xem như gián tiếp giải tán bớt quyền hành trong tay tả tướn. Nếu ông ta vẫn tiếp tục giả bệnh không đi thì Tô Nhân Vũ sẽ hoàn toàn tiếp nhận những công việc mà ông ta đang đẩm nhiệm, nói cách khác là nắm lấy quyền lực vốn thuộc về ông ta.

“Nếu tả tướng bệnh , Tô ái khanh hãy cùng những ái khanh khác đồng tâm hiệp lực thay trẫm giải quyết mọi việc để tả tướng yên tâm dưỡng bệnh.”

Tô Nhân Vũ lập tức tạ ơn, sau đó cáo lui, nói là đi nha môn lâm thời nhìn xem thuận tiện trao đổi cùng các vị thượng thư.

Hoàng đế đồng ý, còn sai Tống Kinh lịch viết ý chỉ, để Tô Nhân Vũ danh chính ngôn thuận tiếp nhận chức vị.

Nếu có người không phục, căn cứ theo luật mà xử phạt.

Hoàng Phủ Giác tiến lên cười nói:“Chúc mừng phụ hoàng, chẳng những có thể giải quyết tai họa ngầm do thích khách đem tới mà còn đem mọi công việc tồn đọng từ trước đên nay giả quyết gọn ghẽ. Mấy ngày nay, tấu chương đã chất cao như núi rồi.”

Hoàng đế nhìn hắn:“Con cũng nên giúp phụ hoàng một tay chứ đừng suốt ngày làm chuyện linh tinh.”

Hoàng Phủ Giác vội thỉnh tội:“Phụ hoàng, không phải nhi thần đang chuẩn bị nhờ Mạt nhi hỗ trợ hay sao? Hải ngoại rất thích tơ lụa, lá trà, đồ sứ, rượu của chúng ta, rất hy vọng có thể cùng chúng ta hợp tác buôn bán, nhi thần đang muốn xin chỉ thị của phụ hoàng nữa mà chưa có dịp. Nếu thành công, ngân không Đại Chu ta sẽ càng thêm dồi dào. Phụ hoàng muốn thực hiện việc gì cũng có đẻ bạc để tiến hành.”

Hoàng đế gật đầu:“Không phải trẫm đã bỏ bớt một số chính sách rồi sao?”

Trọng nông ức thương, là do hắn đề xuất . Tả tướng cực kì ủng hộ. Thậm chí, ông ta còn tận dụng hết mọi khả năng ngăn chặn những đại thương gia khác, thương nhân tuy có nhưng Tống gia lớn nhất.

Tống gia lũng đoạn phần lớn kinh thành, thậm chí là phương bắc.

Giang Nam có Trầm gia. Trầm gia là đại thương nhân của tiền triều, mỗi lần xuất hiện thiên tai, địch họa, bọn họ đều không ngần ngại mà chi ra những món bạc khổng lồ cho đất nước.
 
Chương 1171: Tùy thời tùy thế ra tay 02


Nhờ đó mà dù có chiến tranh nhưng quốc khố Đại Chu vẫn không bị tổn thất. Hoàng đế cũng đặc quyền cho Trầm gia, cho phép gia tộc hắn kinh thương và không kẻ nào được động tới dù với bất kì lý do gì.

Vì lý do đó mà Tả gia mới để Trầm gia yên, tạo nên cục diện nam bắc hai phương như hiện nay.

Hiện giờ ở phương bắc, hoàng đế lại ủng hộ Tô Mạt vì những cửa hàng cùng sản phẩm của nàng không nhiều, cũng không có nhiều thứ cạnh tranh với Tống gia nên họ cũng chưa có phản ứng gì thái quá.

Mặt hàng kinh doanh của tống gia là tơ lụa vải vóc, lá trà, lương thực, vận chuyển đường thủy… cùng một số mặt hàng thiết yếu khác.

Đương nhiên, trên danh nghĩa, Tống tướng cùng tả tướng không ai tham gia vào những công việc kinh doanh này, chỉ có những người trong họ của ông ta đứng ra diều hành, nhưng nếu không có ông ta chống lưng làm sao họ dám.

Những điểm này Hoàng Phủ Giác đều hiểu nên lúc phụ hoàng cùng tả tướng âm thầm đấu đá lẫn nhau hắn đã nhân cơ hội lửa cháy đổ thêm dầu, giành cơ hội tốt về mình.

Chế tạo cục là một chức quan béo bở.

Vấn đề thương nhân cho đến giờ vẫn do môn sinh của tống tả tướng để ý nhưng nếu hoàng đế chấp thuận kế hoạch xây dựng chế tạo cục của Hoàng Phủ Giác thì những quyền lực kia sẽ từ từ chuyển vào tay hắn.

Hoàng Phủ Giác nói tiếp:“Phụ hoàng, nhi hần kính xin phụ hoàng để Mạt nhi giúp đỡ nhi thần .”

Hoàng đế gật đầu, cười nói:“Chuẩn. Ngươi trước hãy nói rõ kế hoạch cụ thể cho lục bộ, tất cả cùng tìm cách giải quyết hợp lí.”

Hoàng Phủ Giác mừng rỡ, vội lập tức tạ ơn.

Hoàng đế lại nói:“Cho hai tên nô tài đó vào đây.”

Lưu Ngọc lập tức ra truyền Lưu Vân, Lưu Hỏa vào điện. Cả hai vào tới vội quỳ xuống thỉnh an.

Hoàng đế hừ lạnh:“Hai ngươi lúc nhỏ được tuyển từ trong quân đội, mới đây đã lớn vậy rồi!”

Bọn A Lí xuất thân từ thị vệ, lúc trước được hoàng đế lựa chọn phân cho các vị hoàng tử, một hoàng tử sẽ có bốn thiếp thân thị vệ.

Hai huynh đệ Lưu Vân Lưu Hỏa được tuyển từ trong nhóm đồng tử quân ra để hầu hạ hoàng tử, theo quy định là không được tập võ, cho dù tập võ cũng chỉ nhằm cường thân kiện thể thôi.

Hai người quỳ xuống, dập đầu:“Nô tài có tội, điện hạ mềm lòng, chúng thần thỉnh cầu có thể đi theo điện hạ tập võ, điện hạ đáp ứng. Không ngờ hai huynh đệ nô tài càng học càng nghiện, liền năn nỉ điện hạ dạy chúng thần nhiều hơn, điện hạ ngại từ chối nên liền đem tất cả tuyệt học dạy cho huynh đệ nô tài.”
 
Chương 1172: Cùng hoàng đế so chiêu 01


Hoàng đế biết võ công Hoàng Phủ Cẩn là do Diệp Tri Vân dạy.

Nhưng võ công của Lưu Vân Lưu Hỏa có phải do Hoàng Phủ Cẩn dạy hay không ông ta không chắc được. Chỉ biết rằng, trước đây, Hoàng Phủ Cẩn thường luyện công cùng thị vệ với tiểu đồng của mình.

Dựa theo hiểu biết của ông ta với Hoàng Phủ Cẩn mà nói, Hoàng Phủ Cẩn không có cái kiên nhân dạy người khác võ công, trừ Tô Mạt.

Hoặc là nói, bởi vì hắn là kì tài tập võ nên lĩnh ngộ không giống người thường, có thể tự mình hiểu nhưng lại không biết cách dạy người khác.

“Hai ngươi hôm nay tới đây muốn nói gì với trẫm?”

Lưu Vân nói:“Bệ hạ, năm đó huynh đệ nô tài có chuyện gạt người cùng điện hạ nên hôm nay đến đây xin lĩnh tội.”

Hoàng đế hừ lạnh.

Lưu Hỏa nói:“Chúng nô tài không phải chỉ có hai mà tới ba huynh đệ. Năm đó khi tiến cung, cha mẹ chúng nô tài đều chết, tiểu đệ bị bệnh phải gởi người thân nuôi. Vì kiếm tiền cho tiểu đệ chữa bệnh nên chúng thần mới vào cung. Sau đó diện hạ đối xử với chúng thần rất tốt nên chúng thần mới mượn tiền lén chữa bệnh cho tiểu đệ. Thân thể nó tuy khỏe mạnh nhưng lại rất ít nói chuyện, ở nhà người thân thường xuyên bị ức hiếp. Chúng thần không đành lòng nên mới dạy nó võ công để phòng thân. Không ngờ nó lại là kì tài luyện võ nên tiến bộ rất nhanh. Chỉ là nó không thích nói chuyện, không thích giao tiếp với người khác, thấy người là trốn. Sau này, khi điện hạ có phủ riêng, lại không thường sai sử anh em nô tài, nên anh em nô tài mới...”

“Mới tự chủ trương đêm đệ đệ ngươi vào Vương phủ?” Hoàng đế lạnh lùng nhìn bọn họ.

Lưu Vân, Lưu Hỏa dập đầu, Lưu Vân nói:“Đúng vậy bệ hạ, tiểu đệ chúng thần rất đơn thuần, không rành thế sự, đối vương gia cũng là phi thường kính yêu, rất muốn cùng người thân cận. Nhưng vương gia trời sanh tính trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thích cùng người khác kết giao, Lưu Niên không biết điều này, nó chỉ muốn tìm mọi cách lấy lòng vương gia, được vương gia coi trọng......”

Cho nên, lúc Diệp công công phát bệnh, hắn liền lập tức chạy ra ngoài báo cho vương gia hay.

Đây là lời ngầm, hắn không nói, hoàng đế tự nhiên cũng sẽ biết.

Hoàng đế nhìn bọn họ rất lâu, cơ hồ như nhìn đến chỗ sâu nhất trong lòng bọn họ.

“Vậy vì sao hắn thà chết cũng không nói một tiếng?”

Khi các ám vệ kia tra tấn, tiểu tử kia vẫn trưng ra gương mặt trẻ con đơn thuần đến vô hại nhưng lại nhất quyết không nói tiếng nào.

Lưu Vân Lưu Hỏa dập đầu, cầu hoàng đế tha thứ:“Hồi bẩm bệ hạ, tiểu đệ bởi vì từ nhỏ chịu quá nhiều ủy khuất nên không thích nói chuyện, ngay cả anh em nô tài, nó cũng không nói được mấy câu.”
 
Chương 1173: Cùng hoàng đế so chiêu 02


Hoàng đế vẻ mặt âm u:“Nếu hắn thích câm điếc, cái gì cũng không muốn nói, trẫm sẽ giúp hắn toại nguyện.”

Hắn nhìn về phía Lưu Ngọc:“Ngươi biết làm như thế nào chưa?”

Lưu Ngọc gật đầu, lui xuống.

Lưu Vân Lưu Hỏa sắc mặt trắng bệch, cuống quít dập đầu cầu bệ hạ khoan dung.

Hoàng đế lạnh lùng nói:“Hoặc là hắn đến đây, nói giống những gì các ngươi vừa nói, nếu nói sai một chữ, trẫm không giết nhưng sẽ biến Tề vương thành câm điếc vĩnh viễn.”

Lưu Vân cùng Lưu Hỏa nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đây là chủ ý của Tô Mạt bày cho bọn họ, nhưng mà bọn họ căn bản không có thời gian cũng không có cơ hội nói cho Lưu Niên hay nha!

Hơn nữa, họ cũng không ngờ hoàng đế lại đem Lưu Niên tới Vạn Xuân uyển này, nếu có sơ sót, phải làm sao mới tốt đây?

Lòng nóng như lửa đốt, lại không thể biểu lộ một chút, thậm chí liếc cũng không dám liếc Tô Mạt.

Tô Mạt cũng âm thầm kinh hãi, nàng tưởng Lưu Niên ở trong cung, thừa dịp hoàng đế ở Vạn Xuân uyển, tìm người lặng lẽ đi truyền tin, ai biết hoàng đế cũng đem Lưu Niên tới đây, nhưng lại không người nào biết hết.

Bởi vậy, nàng mới thấy chuyện thích khách ngày càng lộ rõ chân tướng. hoàng Phủ Cẩn cùng nàng bị điều tra, thế lực tả tướng thì suy yếu, bè phái nào của tả tướng cũng rục rịch lộ mặt, phụ thân bị đề xuất làm thương sử,… Cuối cùng chỉ có ông ta được lợi.

Bàn tay nàng gắt gao nắm chặt, giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, trái tim đập loạn được che dấu bằng vẻ mặt thản nhiên vì trải qua huấn luyện, người ngoài nhìn vào không thấy có một chút gì không ổn. Chỉ nàng biết, giờ phút này nàng có bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu áp lực lẫn xót xa.

Rất nhanh, Lưu Niên bị người giải tới. Hắn mặt bộ áo tù màu xám, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù không khác giả nhân, chỉ có ánh mắt ấm áp khi nhìn thấy bọn họ thì sáng ngời, ô ô kêu loạn.

Tô Mạt giả bộ sửa lại tóc mai, lấy tay ra hiệu cho Lưu Vân dùng mật ngữ.

Mật ngữ của nàng không giống mật ngữ của Mị Ảnh kỵ sĩ với Thái bình các. Mật ngữ nàng chỉ có nnangf mới biết vì nàng sử dụng hệ thông mật mã bí mật.

Thống lĩnh Thái bình các là Tiêu Vũ lâu, nàng chưa gặp nên chỉ có vài người bên cạnh nàng mới biết loại mật ngữ này. Thời gian Lưu niên gặp nàng quá ít nên chưa kịp học nên chỉ có thể ám chỉ cho Lưu Vân.

Lưu Vân một bên sốt ruột khuyên đệ đệ mở miệng một bên lưu ý động tác Tô Mạt, sau đó ra dấu lại cho Lưu Niên hiểu mà phối hợp.

Lưu Niên quay đầu, ánh mắt xoay tròn, bĩu môi không lên tiếng.
 
Chương 1174: Cùng hoàng đế so chiêu 03


Lưu Vân khuyên hắn,“Tam đệ, đệ nhanh nói đi. Nói hết tất cả sự tình cho bệ hạ nghe. Người sẽ không làm khó đệ đâu.”

Lưu Niên cúi đầu, nhìn đông ngó tây nhưng không thèm mở miệng.

Hoàng đế hừ lạnh, nhìn Lưu Niên nói:“Ca ca ngươi nói ngươi không phải câm điếc, dám ở trước mắt trẫm giở trò, coi bộ gan ngươi cũng đủ lớn.”

Lưu Niên đơn giản đưa lưng về phía hắn ngồi xuống, ôm cánh tay hờ hững.

Lưu Vân cùng Lưu Hỏa gấp gáp chạy tới, ấn hắn quỳ xuống.

Lưu Vân dập đầu nói:“Bệ hạ, tiểu đệ nô tài tuy si ngốc nhưng là đứa nhỏ đơn thuần. Lúc trước huynh đệ nô tài có nói tiền thuốc thang cho hắn là của vương gia nên trong lòng nó chỉ có duy nhất một mình vương gia, huynh đệ nô tài cũng chỉ không đáng kể.”

Hoàng đế mặt mày lạnh lùng, nhấm nuốt câu kia “Trong lòng chỉ có duy nhất một mình vương gia”, hình như bị cái gì kích động, âm trầm nói: “Ngươi đã cảm thấy chỉ có vương gia là tốt nhất, vậy trẫm cho ngươi ở lại trong cung làm danh ngự tiền thị vệ, ngươi thấy sao?”

Lưu Niên lắc đầu liên tục, có xu thế ngươi không rút lại lời nói ta sẽ không dừng.

Tô Mạt đứng kế bên nhìn mà cảm khái: Lưu Niên này gan cũng quá lớn đi, trước mặt hoàng đế mà cũng dám giỡn mặt.

Hoàng đế lại giống bị khơi dậy tính hiếu thắng, hừ một tiếng,“Ngươi nếu không theo, trẫm sẽ giết hai ca ca ngươi.”

Lưu Vân, Lưu Hỏa nghe vậy cũng kêu: “Tam đệ, mau tạ ơn bệ hạ!”

Lưu Niên nổi giận, đánh mạnh vào cây cột bên cạnh, y như đứa nhỏ bị người ta giật đồ chơi: “Không thèm, cho ta về với vương gia, ta muốn vương gia, ta muốn vương gia! Thiên Vương lão tử cũng không thèm......”

Mọi người cả kinh, sợ hoàng đế đột nhiên giận dữ, đem ba người tha xuống chém.

Lưu Vân nóng nảy, Lưu Niên này sao vậy, sao không giống bình thường?

Bọn họ tới cứu hắn, hắn còn diễn cái gì?

Tô Mạt yên lặng quan sát, trong lòng âm thầm cân nhắc.

Nhưng hoàng đế hình như không tức giận, chỉ thoải mái cười, khoát tay:“Người đâu, dẫn Lưu Vân Lưu Hỏa xuống......”

Nhìn hai người lôi đi, Lưu Niên hình như khố xử, hắn hết nhìn ca ca lại cúi đầu, mặt mày phức tạp. Hắn chạy tới lôi áo hai ca ca, lại muốn mở miệng cãi nhưng do ngôn ngữ hạn chế nên không nói được gì, chỉ ô ô a a kêu, cuối cùng vừa tức vừa gấp, vừa khóc vừa dùng đầu húc thị vệ cứu ca ca.

Mấy thị vệ võ công không thấp nhưng lại bị hắn dễ dàng húc bay. Lưu Niên lập tức dang tay ra che cho hai anh.

Hoàng đế mỉm cười, ung dung nhìn hắn:“Hoặc là ngươi lưu lại, hoặc là trẫm giết bọn họ.”
 
Chương 1175: Được phép nghỉ ngơi thì cứ thảnh thơi đi 01


Lưu Ngọc mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, hắn hầu hạ hoàng đế lâu như vậy nên hiểu cũng nhiều, hoàng đế càng tức giận, càng là để ý lại càng thoải mái.

Lúc muốn hạ tử thủ, ông ta đều luôn nói cười hòa khí.

Thủ đoạn uy hiếp kiểu này là đơn giản nhất nhưng cũng hiệu quả nhất.

Quả nhiên Lưu Niên khuất phục , quỳ xuống bang bang dập đầu ba cái, lớn tiếng nói:“Ta làm nô tài cho ngươi, ngươi mau thả hai ca ca ta ra!”

Hoàng đế nhướng mi:“Chờ mấy ngày nữa, ngươi lại nói cho trẫm, ai tốt nhất!”

Nói xong khoát tay chặn lại, sai người dẫn hắn đi thay quần áo, đuổi Lưu Vân, Lưu Hỏa cút đi.

Tô Mạt khó hiểu, không rõ hoàng đế có ý gì, không lẽ ông ta thật sự coi trọng Lưu Niên? Hay là đơn giản muốn so sánh giữa ông ta Hoàng Phủ Cẩn, ai hơn?

Hình như cũng không phải, vậy thì tại sao?

Còn có Lưu Niên nữa, lúc thì giả bộ đáng yêu, lúc thì như đứa nhỏ hư, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?

Sau khi anh em họ lui hết, hoàng đế tựa vào ngai vàng, sắc mặt thâm trầm.

Hoàng Phủ Giác tâu:“Phụ hoàng, nếu chuyện thích khách đã có kết quả , không bằng sớm một chút khởi giá hồi cung đi.”

Hoàng đế gật gật đầu, nhìn Tô Mạt, lại nhìn về phía Tống Minh Dương, hắn vẫn đứng ở nơi đó giống hình nhân, chỉ cần hoàng đế không gọi hắn, hắn sẽ không lên tiếng.

Hoàng đế nói:“Mạt nhi, trẫm cho phép ngươi nghỉ ngơi vài ngày, sau đó đi ngự thư phòng hỗ trợ Tống Kinh lịch.”

Tô Mạt nhân lệnh, sau đó cáo lui.

Tống Minh Dương nghĩ thảo thánh chỉ, đem ý của hoàng đế truyền, năm ngày sau hồi cung, các nơi lập tức chuẩn bị.

Vừa rời cung thất của hoàng đế, Tô Mạt lập tức đi tìm Hoàng Phủ Cẩn cùng Lưu Vân Lưu Hỏa, đem mọi chuyện kể lại cho hắn nghe, hắn hình như cũng không thèm để ý, bảo mọi người không cần xen vào chuyện của Lưu Niên.

Lưu Vân, Lưu Hỏa cùng nói:“Tiểu thư, là do chúng ta làm việc bất lực.”

Tô Mạt cười :“việc đến nước này, các ngươi cũng đừng bận tâm nữa.”

Nàng kêu hai người ra ngoài giữ cửa, ở trong này nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn:“Thích khách đó tuy cũng có chưởng ấn trên ngực nhưng muội vẫn thấy có chỗ nào đó lạ lắm.”

Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng đi quá nhanh, tóc mai tán loạn liền ra hiệu nàng ngôi xuống, thuận tay sửa tóc cho nàng: “Không cần cảm thấy, khẳng định là giả. Thích khách hôm đó võ công không thấp, ta muốn giết hắn thật không dễ.”

Tô Mạt bĩu môi:“Vậy đây chính là thủ thuật che mắt của ông ta rồi.”
 
Chương 1176: Được phép nghỉ ngơi thì cứ thảnh thơi đi 02


Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, thản nhiên nói:“Vở diễn này sợ rằng không phải diễn cho chúng ta mà là để cho nhóm tả tướng xem thì đùng hơn.”

Không một hoàng đế nào có thể chấp nhận bên cạnh mình có kẻ hai lòng. Một thái tử nóng lòng muốn đăng cơ cộng thêm một đại thần mưu cầu quyền lực, cầu đến mức điên rồ, đã có còn muốn có nhiều hơn, thử hỏi hoàng đế đó an tâm sao nổi?

Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng báo Liễu Thị Lang tới chơi, Hoàng Phủ Cẩn nhăn mày, không kiên nhẫn nói:“Bảo hắn tới nha môn chơi, ta không rảnh.”

Hoàng đế bảo hắn đi hình bộ trợ giúp, hắn mới không điên. Hình bộ trọng yếu nhất nhì lục bộ, làm sao cũng không đạt, làm ít sai ít, làm nhiều sai nhiều, làm sao cũng thấy có chỗ sai. Cách tốt nhất: không làm.

Coi hắn là tên ngốc sao?

Tô Mạt cầm tay hắn cười nói:“Nếu không thích đi, vậy chúng ta đi vườn hoa dạo!”

Hoàng Phủ Cẩn thầm tưởng Tô Mạt sẽ khuyên hắn, kêu hắn đi hình bộ. Như vậy, hắn đành phải nhắm mắt đưa chân, ai kêu người nói là nàng.

Hắn không phảo là người dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng, thiệt thòi cũng được, vui vẻ cũng xong, hắn luôn tự để trong lòng, tự mình mình biết.

Nhưng riêng Mạt nhi thì khác, hắn không muốn giấu nàng bất cứ chuyện gì.

Có thể quen nàng, hắn thấy mình vô cùng may mắn. Có lẽ Mạt nhi là món quà ông trời mủi lòng bù đắp cho những thiệt thòi mà mà hắn luôn hứng chịu.

Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng ra ngoài, sai Lưu Vân Lưu Hỏa chuẩn bị ngựa đi vườn hoa, nghênh ngang đi ra khiiesn Liễu Thị Lang tức đến thổi râu, giơ chân liền mắng, nhưng cũng không có cách nào, ai biết đều nói nhị hoàng tử không được bệ hạ yêu thích, thường nhận trách phạt, giờ mình óc nói thêm nữa cũng vậy, vị gia này có để vào mắt đâu.

Liễu Thị Lang đáng thương đành phải ủ rủ lên xe trở về hình bộ lâm thời một mình quần quật.

Tô Mạt về Hoa Xuân uyển trước, người nhà nàng đã nhận được tin lão gia được thả, còn được thăng quan. Nhưng Tô Nhân Vũ quá bận, sự vụ chồng chất như núi, tả tướng không ở đây, những người khác không chịu làm việc đàng hoàng, cãi nhau ỏm tỏi nên công việc đã nhiều lại càng chồng chất hơn.

Vì thế, ông ta chỉ có thể sai người về nhà báo qua một tiếng, còn mình thì chưa về ngay được.

Tô Mạt nói: “Lão tổ mẫu, hôm nay trời đẹp, hay người theo chúng con ra vườn hoa đi. Mấy ngày nay gười cũng đâu thoải mái, hơn nữa vết thương của Xuân Thủy đến vườn hoa nghỉ cũng nhanh khỏi hơn.”

Tô Hinh Nhi vừa nghe đã vui ra mặt: “Tổ mẫu, con cũng muốn đi vườn hoa.”

Mắt Đại tiểu thư cũng sáng ngời, chăm chăm nhìn bà, mấy ngày nay nàng cũng không dễ chịu.
 
Chương 1177: Được phép nghỉ ngơi thì cứ thảnh thơi đi 03


Quay đầu lại nhận được khẩu dụ của hoàng đế, năm ngày sau hồi kinh.

Lão phu nhân liền sai người tìm Tô Việt, kêu hắn viết sớ trình lên hoàng thượng, thái giám truyền chỉ vừa nghe vội cười nói:“Lão thái quân quá lo lắng rồi, Quốc Công hiện giờ chính là tâm phúc trước mặt bệ hạ, giúp bệ hạ xử lý sự vụ. Lão thái quân tuổi tác đã cao, cũng không thích hợp đi theo xe ngựa mệt nhọc, đi đến thôn trang nghỉ ngơi quả thật là chủ ý tốt.”

Lão phu nhân vẫn kêu Tô Việt cùng Tô Mạt viết tấu chương, dùng ấn của mình ấn xuống, sau đó cung kính thỉnh thái giám dâng lên cho bệ hạ, lại sai người tặng ít bạc cho Bối công công.

Bối công công vội vàng từ chối::“Lão thái quân, lão nô mặt mũi nào cầm bạc của ngài, khi nào túng, lão nô sẽ tìm thái quân vay sau.”

Lão phu nhân cười:“ Quốc Công nhà ta thăng chức, công công cũng thăng chức, không phải là song hỷ lâm môn sao, công công đừng nên khách sáo, bạc này xin công công nhận cho.”

Bối công công liền đem bạc thu, dẫn theo người cáo từ rời đi.

Khi mọi người thu thập tốt chẩn bị xuất phát thì Bối công công lại đến nói bệ hạ ân chuẩn, lão thái quân cứ an tâm nghỉ ngơi.

Mục đích lão phu nhân sở muốn đi vườn hoa là vị muốn để Vương phu nhân với nhị teeri thư tạm thời ở lại đó. Bà còn phải lo hôn sự cho Tô Trì cùng Nhu nhi, nếu phu nhân hay nhị tiểu thư chen ngang phá bĩnh thì phiền.

Mọi người đi thẳng tới vườn hoa. Lam ma ma cùng các nô tài đã đợi họ từ trước, ai nấy vội mang các vật dụng vào trong đồng thời sắp xếp chỗ nghỉ cho lão phu nhân cùng các thiếu gia, tiểu thư.

Lão phu nhân ở chính phòng, các tiểu thư ở sương phòng còn Tề vương điện hạ cùng phòng với nhị thiếu gia.

Hai bà tử to lớn thô kệch được sắp xếp trông chừng Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư.

Lão phu nhân ra lệnh, nếu các nàng nháo đòi đi chỗ khác hoặc làm ra hành động gì khác thường sẽ hỏi tội các nàng.

Vì thế, các bà tử cũng không khách sáo với các nàng làm gì.

Nhị tiểu thư khá tốt, nàng bình tĩnh thêu hoa, xem sách, an phận giống như vô tranh thế sự, bình tĩnh mà qua.

Vương phu nhân thì vẫn chưa nhận rõ tình huống, nàng vẫn ôm hy vọng rằng con mình, vương gia hay hoàng quý phi sẽ tới cứu nàng. Nhưng Tô Trì gần đây vô cùng phiền não, căn bản không có thời gian để ý đến nàng, chỉ nghĩ rằng thân thể nàng không thoải mái, một lòng ăn chay niệm phật .

Bởi vì, mấy năm trước, nàng cũng thường hay ăn chay niệm phật như thế, ngay cả thân nhân cũng nhất quyết không gặp.

Lần thứ nhất nàng ăn chay niệm phật là để ly gián Tô Quốc công cùng lão phu nhân, nhân cơ hội hại chết Cố di nương rồi đổ lên trên người lão phu nhân.

Lần thứ hai chính là vì chuyện của Tô Mạt.
 
Chương 1178: Vị khách tới chơi ngoài ý muốn 01


Lúc này đây, thật sự không phải nàng tự nguyện , nhưng cũng không còn cách nào.

Hoàng Phủ Cẩn nói chuyện với đám người Tô Việt, A Cổ Thái. Tô Mạt đi dạo cùng lão phu nhân và các tỷ muội.

Bên trong vườn hoa, hoa tươi rực rỡ, không khí tràn ngập mùi hoa. Các hoa nô người người bận rộn, chất phác thật thà, mặt ai cũng tươi cười thuần hậu.

Nụ cười của họ làm cho lão phu nhân thoải mái hơn rất nhiều. Mới mấy ngày trước còn lo lắng không yên, sống chết luân phiên di chuyển, không ai biết được hoàng đế có suy nghĩ gì, nếu làm không tốt, để lại hoài nghi sẽ mang tới họa sát thân.

Gần vua như gần cọp, nhiều khi ngươi bị phán tội chết nhưng cũng không biết vì sao mình chết.

Giờ trời quang mây tạnh, trái tim căng thẳng của lão phu nhân rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mạt, ôn nhu nói:“Nha đầu, những năm gần đây, lão tổ mẫu thấy các ngươi ngày một lớn. Ta già rồi, có nhiều suy nghĩ không bằng bọn trẻ các con.......”

Nàng cười đến phúc hậu: “Là nhờ con mà tat hay đổi suy nghĩ cổ hủ của bản thân mình.”

Từ trước đến giờ, nàng chỉ lo cho vinh quang của gia tộc, hết thảy đều đặt gia tộc lên hàng đầu mà quên hết hạnh phúc , thậm chí hy sinh cả hạnh phucscuar con cháu để duy trì gia tộc.

Nhưng từ ngày ở chung với nha đầu này, bà cảm thấy rõ ràng mình có nhiều thay đổi, càng ngày càng trở thành một tổ mẫu thực sự của bọn chúng, vui khi bọn chúng hạnh phúc, buồn khi bọn chúng rơi lệ.

Trước, nàng quan niệm chỉ có con trai trưởng mới làm rạng rỡ tổ tông nên nhắm mắt làm ngơ trước những hành vi quá đáng của Tô Trì cùng Vương phu nhân.

Nhưng bà không muốn sau này xuống dưới phải xấu hổ khi gặp lại cha mẹ chồng, gặp lại tướng công. Bà muốn nhân lúc mình còn khỏe mạnh nhanh chóng lo liệu chuyện hôn nhân cho cháu gái, tránh để sau này xảy ra bất trắc. Bà không muốn chúng phải khổ.

Tô Mạt ngửa đầu nhìn bà cười: “Tổ mẫu, người một chút cũng không già, người là vị tổ mẫu có thinh thần phấn chấn nhất. Bây giờ đang là mùa xuân, là mùa đẹp nhất. Người cứ buông hết mọi lo toan để sống với chúng cháu thôi.”

Lão phu nhân gật đầu, nhìn thấy các cháu gái thoải mái cười, trong lòng cũng rất là vui vẻ.

Lam ma ma cùng Tần ma ma đi kế bên bà.

Kim Kết chạy đến trước mặt Tô Mạt:“Tiểu thư, Tả tiểu thư cùng Bùi tiểu thư muốn tới bái phỏng ngài.”

Tô Mạt kinh ngạc nói:“Các nàng?”
 
Chương 1179: Vị khách tới chơi ngoài dự liệu 02


Tô Mạt kinh ngạc nói,“Các nàng?”

Kim Kết gật gật đầu:“Dạ. Các vị ấy nói muốn ngắm vườn hoa của chúng ta.”

Tô Mạt liền phái người nói một tiếng với tổ mẫu còn mình thì dẫn các tỷ tỷ đi theo mình đón khách.

Đại tiểu thư không muốn gặp Tả tiểu thư, nhưng là xuất phát từ lễ tiết, cũng chỉ có thể đi qua.

Tả tiểu thư một thân nguyệt sắc, Bùi tiểu thư lại ăn mặc có vẻ tươi trẻ, tràn đầy sức sống.

“Tô Mạt, ta nghe nói về vườn hoa của ngươi lâu lắm rồi, hôm nay mới có cơ hội tới được. Có một lần ta lén trốn ra ngoài đi dạo, thấy một nhà trồng hoa bán, ta chưa kịp chơi lâu đã bị bắt trở về. Hôm đó. Ta bị mẫu thân bỏ đói ba ngày, cấm cửa một tháng.”

Bùi Bảo Khương oán niệm vô cùng:“Đồng dạng tiểu thư, vì sao ngươi có thể chung quanh đi bộ, muốn làm gì thì làm còn chúng ta chỉ có thể ru rú trong nhà, buồn chết ta thôi.”

Nghe nàng càu nhàu, oán giận , Tô Mạt cười rộ lên.

Tả tiểu thư nghiêm mặt nói:“Bảo Khương muội muội, muội đừng bướng bỉnh như vậy. Nữ hài tử cần phải có bộ dáng nữ hài tử. Muôi cả ngày làm việc không đứng đắn, không phải là đùa nghịch nhạc khí thì kiếm người dạy múa, muội cũng không ngẫm lại, cho dù là những phi tần trong cung, nhưng một khi có xuất thân là ca cơ hay vũ nữ đều bị liệt vào thân phận thấp hèn, làm bẩn danh hoàng tộc. Muội là một thiên kim tiểu thư,không có thân thế đau khổ như vậy còn than vãn gì nữa.”

Bùi Bảo Khương chu miệng lên:“Rồi rồi. Muội biết mình không nói lại tỷ. Tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là quá giống mẫu thân muội, suốt ngày giáo huấn thôi.”

Tả tiểu thư che miệng cười khẽ, một nam tử kế bên đứng ra hòa giải:“Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng lý sự nữa. Tả tỷ tỷ nói vậy là vì muốn tốt cho tỷ thôi. Tỷ không những không cảm kích mà còn oán hận nữa. Nếu là người khác, tỷ nghĩ Tả tỷ tỷ có nói không? Dù sao người bị đánh, chịu đói, bị cấm chừng cũng không phải là tả tỷ tỷ.”

Bùi Bảo Khương làm cái mặt quỷ:“Tốt lắm tốt lắm, ta sợ mấy người rồi. Ta đây nói chuyện với Tô gia muội muội được chưa?”

Sau đó nàng giới thiệu. Thì ra thiếu niên đó là đệ đệ nàng Bùi Bảo Duệ.

Nàng nắm tay Tô Mạ:“Tô Mạt tốt của ta, ta với muội làm bạn nha. Muội được tự do đi đây đi đó, mai mốt đến nhà ta dẫn ta đi cùng với. Ta ở nhà buồn muốn chết luôn.Ngày nào cũng phải học thêu thùa, nấu nướng, nhưng toàn nấu những thứ gì đâu không, món ta thích ăn thì không cho ta nấu.”

Ở bên này, Tả tiểu thư cùng đại tiểu thư chào hỏi lẫn nhau, cùng nắm tay đi dạo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom