Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1220: Thật sự buông xuống sao? 03


Nàng nhẹ nhàng nói: “Tổ mẫu nói, ban đầu vì vinh quang của Tô gia, người muốn gả ta cho thái tử, sau đó làm cho phụ thân nghĩ cách phù trợ thái tử, về sau tỷ chính là hoàng hậu, có thể giúp Tô gia vinh sủng. Sau lại theo thời gian thay đổi, tổ mẫu cũng bị ảnh hưởng, người cảm thấy Tô gia hiện nay đã vinh sủng đến cực điểm, không cần lấy hôn sự của chúng ta để thêu hoa trên gấm. Người nói thái tử không thích hợp với tỷ.”

Phiền muộn trong lòng nhất thời không bỏ được nhưng ít nhất nàng đã nguyện ý quên. Cho dù trong mộng vẫn thấy đoạn chuyện vườn hải đường nhưng khi tỉnh lại, chung quy có thể đối mặt với hiện thực. Qua thời gian, trí nhớ cũng dần mất đi, được những kí ức tốt đẹp khác thay thế.

Huống chi hiện nay hắn cùng Tả tiểu thư đã định hôn nhân, nàng sẽ không làm thiếp cho hắn. Cùng tổ mẫu tâm sự cũng làm cho nàng kiên định hơn, nàng nguyện ý thử, Tần Nguyên Quân sẽ là lựa chọn không sai lầm, hắn ôn nhu săn sóc, thiện lương đơn thuần.

Nàng không khỏi nhớ đến lời của tổ mẫu: “Một nữ hài tử, nuôi dưỡng ở khuê phòng, ít gặp người khác, nam nhân lại càng ít gặp. Một khi gặp được tự nhiên sẽ sinh hảo cảm nhưng cũng chỉ là nhất thời lướt qua, không rõ ràng.

“Tổ mẫu dù sao cũng đã già, không sợ các con chê cười, giống như các con bây giờ vậy, hồi đó tổ mẫu có thích tổ phụ các con đâu, ngại hắn cả ngày phụng phịu không ôn nhu. Tổ mẫu trước kia thích kiểu người ôn nhu tuấn tú, dần dần thời gian trôi qua càng lâu lại càng cảm nhận được tổ phụ các con ngoài lạnh trong ấm.”

“Đừng nói cho Mạt nhi biết, nha đầu kia….”

Đại tiểu thư cười khẽ đứng lên, Tô Mạt hiếu kì hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ cười cái gì?”

Đại tiểu thư nói: “Không, các muội đi đánh giặc nhất định phải cẩn thận. Muội là nữ hài tử, đừng có cái gì cũng tiến lên, cho bọn nam nhân đi làm là tốt rồi.”

Tô Mạt cười nói:“Tỷ tỷ ngươi yên tâm . Sẽ không sao đâu, có Tĩnh điện hạ ở đấy mà, làm sao có thể sảy ra chuyện được.”

Kế tiếp cũng rất bận rộn, mọi người đều cùng nhau chuẩn bị chuyện nam hạ.

Hoàng đế cũng cho Tô Mạt ở nhà bồi lão phu nhân, thu thập một chút, mà Hoàng Phủ Cẩn phụ trách đi chọn lựa thị vệ đi theo, đây là binh lực bảo hộ mọi người, muốn tấn công Dã Kê sơn phải dựa vào binh lính địa phương.

Thái tử cùng ngũ hoàng tử đều tự chuẩn bị.
 
Chương 1221: Thái tử đang làm cái quỷ gì?


Làm Tô Mạt cũng có chút khẩn trương: “Ninh Châu tuy rằng không có tới gần Giang Nam nhưng cũng không kém nhiều lắm đâu, tỷ tỷ không cần khẩn trương.”

Đại tiểu thư nghiêm trang nói: “Không phải chỉ chuyện đó, nữ hài tử cùng nam hài tử cũng có bất đồng, nơi này ẩm ướt, tà khí dễ xâm nhập cơ thể, mọi thứ đều phải chú ý.”

Mọi thứ đã được thu thập sẵn sàng, trước khi xuất phát hai ngày, mọi người cùng nhau tụ tập. A Cổ Thái lại cho người đưa tin nói hắn bị thương, muốn nhốt mình tại phòng điều hương chữa thương. Tần Nguyên Quân bì thương thế đã tốt hơn cũng mang theo lễ vật đến. Đồ ăn cung cấp cho Tô Mạt là do Tần gia dùng bí phương đặc biệt làm, đồ ăn rất tinh xảo, có thể để được lâu, có thứ để được đến tận Giang Nam vẫn ăn được, điều này làm cho Tô Mạt hết sức bội phục.

Tần Nguyên Quân có ý tặng đại tiểu thư một đôi cá vàng, cũng không phải giống cá gì quý báu, là một đôi kim tức bình thường. Dùng bình làm từ gốm thanh hoa hết sức tinh xảo, bên trong có mãu sắc rực rỡ của đá cuội, còn có mấy khỏa bèo.

Đại tiểu thư nhận, đồng ý chăm nuôi bọn chúng thật tốt. Nàng còn tặng lại hắn túi hương thêu một đôi cá thờn bơn, bên trong tất nhiên là hương liệu tốt nhất của hương lâu. Điều này làm lão phu nhân thật vui vẻ, rốt cuộc một tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất.

Khâm thiên giám tra ngày tốt, thích hợp xuất hành, mọi người chậm rãi ra cửa nam xuất phát. Hoàng đế muốn tả tướng cùng Tống Minh Dương dẫn hơn mười quan viên tiễn bọn họ. Tô Nhân Vũ dắt nữ nhi cùng Tần Nguyên Quân vội đến đưa tiễn.

Thái tử bày mưu đặt kế cho Tô Trì ở kinh thành thay hắn chú ý động tĩnh trong triều, không thể cùng nhau rời kinh, Tô Trì tự nhiên tuân mệnh. Đến mười dặm, mọi người xuống ngựa, uống rượu tiễn đưa, lưu luyến chia tay, sau đó dọc theo quan đọa đi về hướng nam.

Hoàng Phủ Giác nhìn nhìn, hỏi Hoàng Phủ Cẩn nói: “Nhị ca, tam ca đâu?”

Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ: “Vừa rồi lúc uống rượu vẫn còn.”

Lúc này tùy tùng bên người thái tử tiến lên nói: “Tề vương điện hạ, ngũ điện hạ, thái tử điện hạ thỉnh các vị đi trước, thái tử rất nhanh sẽ đuổi theo.”

Mọi người không để ý tới nữa, mang đội ngũ đi trước, Tô Mạt không đi xe ngựa, cưỡi ngựa cùng đi. Mọi người nói cười, không biết mệt mỏi. Không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên phía sau có người cưỡi ngựa chạy nhanh tới, là tùy tùng của thái tử.

Hắn quỳ xuống đất nói: “Bẩm Tề vương điện hạ, ngũ điện hạ, Tô tiểu thư thái tử điện hạ bị thương ở chân, chỉ sợ không thể lập tức tới, người nói các vị đi trước, không cần đợi thái tử.”

Tô Mạt kinh ngạc nói: “Cái gì, chân bị thương? Lúc trước không phải hoàn hảo sao?”

Tùy tùng kia lắc đầu: “Tiểu nhân không biết.”
 
Chương 1222: Chân tình hay âm mưu 01


Lúc thái tử uống rượu xong, cùng nhóm Hoàng Phủ Cẩn đi được một đoạn, sau đó xoay người trở về.

Hắn biết Tô Nhân Vũ vì công vụ bận rộn, sau khi tiễn đưa đã cùng quan viên quay về huyện nha, mà người Tô gia tất nhiên do Tô Trì hộ tống. Đây là cơ hội tốt để hắn gặp Tô đại tiểu thư.

Tô Trì nói ngày ấy Tần Nguyên Quân tặng đại tiểu thư một đôi cá vàng, nàng nhận, tâm hắn liền không thể an tĩnh được. Hắn nhất định phải gặp nàng. Hắn thúc ngựa chạy như bay, khi đến nơi, quả nhiên các quan viên đã muốn rời đi, xa giá của Tô gia cũng đang chậm rãi rời đi.

Tô Trì đang ở ngoại đình chờ hắn, thấy thải tử đến, hắn hành lễ rồi yên lặng chạy tới chỗ xe ngựa, gõ vách tường nói: “Nhu nhi, muội xuống dưới một chút.”

Đại tiểu thư mở màn che, nghi hoặc nhìn hắn: “Đại ca, có chuyện gì vậy?”

Tô Việt nghe vậy cũng nhảy xuốn ngựa, lại gần hỏi. Tô Trì trừng mắt liếc hắn một cái: “Hinh nhi xuống dưới, nhị ca ngươi về trước đi.”

Tô Hinh Nhi khó hiểu, lưỡng lự không chịu xuống, nhưng là lệnh huynh trưởng, đành phải ủy khuất đi xuống. Tần Nguyên Quân đồng hành cùng Tô Việt, thấy thế cũng thúc ngựa quay lại, Tô Trì không âm không dương nói: “Tần công tử thỉnh đi trước.”

Tần Nguyên Quân không chịu, gã sai vặt liền chạy nhanh đến khuyên hắn, dù sao cũng không thể cùng đại cữu xung đột, nếu không hôn sự có thể găp trắc trở. Tần Nguyên Quân liếc mắt nhìn xe ngựa một cái, đành phải ngậm ngùi đi trước, nhìn Tô Việt hỏi: “Tô Việt, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Tô Việt lắc đầu: “Cũng không biết nữa, chắc không có gì đâu, chúng ta đi trước đi.”

Tô Trì thấy bọn họ đã đi được một khoảng, lại đem nha đầu cùng vú em xuống dưới, đến chờ cùng tùy tùng của hắn. Hắn nói với đại tiểu thư: “Thái tử điện hạ có chuyện muốn nói với muội mấy câu.”

Đại tiểu thư tâm thần chấn động, nắm chặt tay nói: “Đại ca, đó là không có đạo lý, muội đã cùng Tần công tử đính hôn, làm sao có thể gặp nam nhân khác.”

Tô Trì nhíu mày nói: “Cho dù ngươi muốn cắt đứt thì cũng nên cho thái tử một cơ hội, gặp mặt lần cuối.”
 
Chương 1223: Chân tình hay âm mưu 02


Đại tiểu thư vẫn không chịu, Tô Trì cả giận: “Phạm nhân tử hình trước khi đi cũng còn được một bữa ăn no, chấp nhận cho hắn nói ra di ngôn. Ngươi đối với điện hạ sao lại ngoan tâm như vậy? Hắn vì ngươi nhận hết dày vò, cùng hoàng quý phi vài ngày không nói lời nào, còn mượn rượu tiêu sầu, ngươi làm sao có thể biết được?”

Đại tiểu thư đánh gãy lời hắn: “Đại ca, huynh đừng nói nữa.”

Tô Trì hừ nói: “Hắn ở bên cạnh đình bên núi chờ ngươi, ngươi suy nghĩ muốn cắt đứt cũng thế, muốn gặp mặt lần cuối cũng thế, tóm lại đi nói một tiếng. Ta ở phía trước chờ ngươi.”

Nói xong hắn liền xoay người tránh ra, nha đầu bà tử bên người đại tiểu thư đều bị hắn sai đi canh trước xe ngựa, hiện tại đại tiểu thư không nghe hắn, nàng muốn đi cũng không được. Cho nên hắn chắc chắn sẽ không sai lầm. Đại tiểu thư ngồi trong xe, cảm xúc phập phồng, cuối cùng nàng cắn chăt răng, bước xuống xe ngựa.

Phân biệt phương hướng xong, nàng hướng bên cạnh đi đến. Càng đi địa thế càng cao, cây cối um tùm. Điểm hẹn tuy rằng không cao nhưng cũng làm người ta có chút choáng váng đầu. Thái tử khoanh tay đứng đó, mặt hướng xuống dưới, không biết đang nghĩ gì. Đại tiểu thư đứng cách xa hắn: “Thái tử điện hạ, ta đến để nói rõ ràng, đây là lần cuối cùng một mình gặp mặt, về sau cũng không cần gặp. Thỉnh thái tử điện hạ tự bảo trọng.”

Nói xong nàng thi lễ, xoay người lền đi.

Thái tử quay mạnh đầu, âm trầm nhìn nàng: “Nàng quả nhiên là tâm ngoan.”

Đại tiểu thư cắn chặt răng,“Ta không rõ ngươi nói cái gì, chúng ta nếu không thích hợp, sẽ không dây dưa. Đối với ngươi cùng ta, đối triều đình, đối với Tô gia đều tốt.”

Thái tử lạnh lùng: “Là đối với Tần Nguyên Quân mới tốt đi.”

Đại tiểu thư nhíu mi: “Ngươi mới không cần ở khắp nơi nhắm vào hắn. Hắn là vô tội.

“Thật không?” Thái tử hừ một tiếng: “Nếu ngươi buông tha cho mọi thứ, nguyện ý ở cùng một chỗ với ta, ta liền buông tha cho hắn.”

Đại tiểu thư trong lòng run lên, lắc lắc đầu: “Điện hạ không cần đùa như vậy. Điều này là không có khă năng.”

Thái tử thản nhiên nói:“Ngươi cùng Tần Nguyên Quân không phải tháng sáu mới đính hôn sao? Ta cùng Tả Nghi Lan cũng không có đại hôn, có gì không có khả năng?”

Hắn quay đầu ngạo nghễ nhìn nàng, ánh mắt kiệt ngạo, giống như thần bí bảo thạch quang hoa bắt đầu khởi động, có một chút chờ mong, một chút trào phúng, một chút không kềm chế được.
 
Chương 1224: Chân tình hay âm mưu 03


Hắn chậm rãi nói: “Lễ vật cho Tả Nghi Lan không phải ta đưa. Là mẫu phi cùng phụ hoàng tuyển. Ta giấu ở giá sách, là mẫu phi thừa dịp ta chưa chuẩn bị cho người đưa đi.”

Đại tiểu thư nhớ đến lúc dự tiệc ở trong cung, thái tử có hưa tặng nàng một hộp dùng để đựng quân cờ, làm cho nàng mỗi ngày đều nhìn hắn.

Hắn dừng mắt thật lâu trên người nàng:

“Ta biết nàng trách ta, ta cũng hận chính mình sao lại yếu đuối như vậy, thân bất do kỉ. Ta không thông minh cũng không xuất sắc. Văn không bằng ngũ đệ, võ không bằng nhị ca. Ta có tài đức gì để làm thái tử? Cũng chỉ để cho người khác mơ ước ghen ghét mà thôi, chính tay ta nhường cho người khác. Ít nhất như vaayyj ta còn có thể có nàng. Nhu nhi, nàng nói cho ta biết, có được hay không?

Đại tiểu thư ngây người, trước mắt như hư ảo, lỗ tai ầm ì vang vọng lập tức trở nên yên ắng, chỉ có cặp mắt thâm u kia, trong tai quanh quẩn lời hắn: “Có thể hay không? Có thể hay không…”

Nàng cái gì cũng không tự hỏi, trong đầu trống rỗng, hắn thật lòng với nàng, ít nhất lúc này là như vậy.

Thái tử hơi ngoéo môi một cái nói: “Nhu nhi, nhìn nàng gả cho kẻ khác, cái gì ta cũng đều không cần. Ta tưởng rằng ta có thể không cần nhưng giờ ta phát hiện ra, ta làm không được. Nghe nàng đáp ứng gả cho hắn, ta cảm thấy ta tình nguyện cái gì cũng không cần, ta chỉ cần nàng.”

Hắn cười, sau đó chậm rãi xoay người.

Đại tiểu thư trong lòng trầm xuống,“Ngươi muốn làm gì?”

Hắn lại thả người nhảy xuống, đại tiểu thư cảm thấy trái tim mình giống như bị cái gì hung hăng đấm vào,“Phốc” một tiếng, phá tan.

“Hoàng Phủ Tuyên!” Nàng hô to một tiếng, vọt đi qua, đầu óc nàng trống rỗng, cái gì cũng không nhớ rõ , tới tới lui lui chỉ có hình ảnh hắn mỉm cười, hắn nhảy xuống.

Nàng không chút suy nghĩ, liền cũng nhảy xuống.

Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, nếu hắn thật sự yêu nàng, nếu hắn thật sự chết vì nàng, nàng cũng sẽ vì hắn đi tìm cái chết. Nàng không cần lo lắng cái gì khác, chỉ có một cái ý niệm trong đầu, hắn nguyện ý chết vì nàng, nàng liền nguyện ý lấy cái chết hồi báo.
 
Chương 1225: Chân tình hay âm mưu 04


Nàng chỉ cảm thấy thân thể rơi xuống, gió gào thét bên tai, quần áo bay lên áp vào mặt. Trên lưng căng thẳng, lại bị người khác ôm lấy, gắt gao ôm nàng vào lòng, cơ hồ muốn hòa chung với nàng, hắn gào lên: “Đứa ngốc, nàng làm gì vậy?” Lại mang theo chút vui mừng đắc ý.

Đại tiểu thư tưởng rằng mình nhảy xuống sẽ đã chết, ai biết...... Núi nhỏ không cao lắm, võ công hắn không tầm thường, khinh công được thông qua, không đến mức sẽ chết. Nhưng đại tiểu thư nhảy xuống tuy rằng sẽ không chết nhưng nhất định trọng thương.

Bị hắn trêu đùa, đại tiểu thư nhất thời vừa thẹn vừa giận, vừa bi thương vừa thống khổ, nàng mãnh liệt giãy dụa đứng lên. Rơi xuống không trung, thái tử vừa phải bảo vệ nàng, vừa phải điều chỉnh tư thế tìm vị trí an toàn đáp xuống, bị nàng giãy dụa muốn thoát khỏi, kết quả làm hắn trượt chân, lập tức rơi xuống.

Hắn đành phải xuất hết lực, đem hai người rơi xuống sườn núi thoải, che chở nàng lăn xuống. Dốc hơi gập ghềnh lại có nhiều bụi gai… Hắn cố sức bám vào một tảng đá nhô ra, tránh cho rơi xuống con sông nhỏ phía dưới. Đại tiểu thư quần áo chật vật, đầu tóc rũ rượi, trên người dính chút cỏ, may được hắn che chở nên khuôn mặt đến trầy da cũng không có. Chính vì bị thương, nước mắt chảy ra, con người hoảng loạn, bộ dạng như chưa kịp hoàn hồn, kinh ngạc nhìn người đối diện. Thái tử đem toàn bộ cỏ trên người nàng gỡ đi, kiểm tra xem nàng có bị thương không.

Thật may là mọi thứ đều tốt, không chật vật giống như hắn, đầu vai và phía sau lưng đau rát. Một số chỗ còn đau, có lẽ là bị thương đến xương cốt. Đại tiểu thư ngửa mặt lên nhìn, quả là rất cao. Bọn họ ngã xuống không chết mà chỉ bị thương, đúng là phúc lớn mạng lớn. Nàng nghe thấy âm thanh thân thiết vang bên tai: “Nhu nhi, nàng không thể phủ nhận, nàng yêu ta.”

Đại tiểu thư cả người run lên, mạnh mẽ phục hồi tinh thần, hoảng sợ nhìn hắn, lại cắn cắn môi, oán hận nói: “Ngươi, ngươi…”

Nàng đứng dậy bước đi, thái tử đuổi theo, trên đùi tê rần, kêu lên một tiếng rồi quỳ xuống đất, đùi phải có một chỗ cháy máu. Mới rồi không để ý, giờ mới thấy đau.

Đại tiểu thư nghe hắn kêu lập tức quay người lại nhìn, thấy trên đùi hắn máu chảy ra, hoảng loạn đỡ lấy hắn, cả giận nói: “Ngươi, như vậy tốt lắm sao?”

Thái tử cười cười,“Ít nhất ta biết, trong lòng nàng chỉ có ta.”

Đại tiểu thư ngẩn ra, càng buồn bực, nhưng cũng không có cách nào, vùng hoang vu dã ngoại , trước hết nghĩ biện pháp giúp hắn cầm máu.

Đi theo Tô Mạt đã lâu, nàng cũng không phải từ cô gái được chiều chuộng như trước.

Dìu hắn đến bờ sông, nàng cầm khăn sạch rửa miệng vết thương, nhìn đến một cái lỗ thật dài hồng hổng, tuy rằng không phải đặc biệt sâu nhưng cũng dọa người. Có thể lúc ngã xuống bị đá găm vào.

Tuy rằng hận hắn lừa nàng nhưng nghĩ đến lúc ngã xuống hắn lấy thân bảo vệ mình thì nàng lại không tức giận được. Nàng xé váy lót, đem vải sạch băng bó miệng vết thương cho hắn, tạm thời cầm máu, sau đó đi tìm lá thuốc cầm máu cho hắn. Bây giờ là tháng tư, bờ sông mọc rất nhiều cỏ dại sẽ dễ dàng tìm được cỏ cầm máu. Hắn nhìn nàng dùng bàn tay trắng nõn vò cỏ dại, chất lỏng theo tay nàng rơi xuống miệng vết thương. Hắn cầm tay nàng, nàng vội tránh ra, hắn ngượng ngùng nói: “Nàng còn biết làm những việc này?”

Đại tiểu thư nói: “Ở vườn hoa nếu có người bị cắt trúng tay thì đều làm như này.”

Giúp hắn cầm máu xong, nàng nhìn xung quanh : “Hiện tại làm thế nào để trở về?”

Thái tử lại muốn nắm tay nàng, nàng cũng không đồng ý, hắn đánh phải nói: “Để ta nghĩ biện pháp.”

Hắn rốt cục cầm tay nàng: “Nàng đáp ứng ta, không gả cho Tần Nguyên Quân, chúng ta trở về đi, nếu không thì cả đời ở lại nơi này.”

Đại tiểu thư nhíu mi, ban đầu sốt ruột cùng với sợ hãi, hiện tại nàng đã bình tĩnh trở lại. Nàng thản nhiên nói: “Thái tử không thể như vậy, không thể bá đạo như vậy được.”

Thái tử nắm chặt tay nàng, không không quản có bã cỏ, thanh âm trầm lãnh nói: “Ta chính là bá đạo như vậy, cả đời này nàng không có cách nào gả cho người khác, ta không cho phép.”

Thật giống như tuyên thệ, một chữ một chữ như muốn khắc vào lòng nàng.
 
Chương 1226


Nguồn bị nhảy chương.
 
Chương 1227: Chân tình hay âm mưu 06


Hắn cảm giác tay nàng run rẩy, tiếp tục nói: “Ta sẽ cùng phụ hoàng giải thích, dù sao phụ hoàng cũng không công khai muốn Tả tiểu thư làm thái tử phi. Chúng ta hiện tại đi nói, ta đáp ứng nàng, về sau ta chỉ có một mình nàng, không có nữ nhân khác. Mặc kệ tất cả, cho đến lúc ta chết đều không đổi, nếu không ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, không…”

Đại tiểu thư che miệng hắn lại, lắc lắc đầu, mặt nàng thương cảm: “Không cần thế, mặc kệ có làm được hay không đều không cần thiết.”

Làm được thì yên lặng mà làm. Không làm được thì có nói êm tai đến mấy cũng vô dụng.

Hắn cầm tay nàng, ôm eo nàng, thử hôn nàng, nàng tránh đi, thanh âm run run: “Mời thái tử… không làm như vậy.”

Hắn gật gật đầu,“Được, ta tôn trọng nàng. Trừ phi thú nàng làm thái tử phi, ta sẽ không gặp mặt nàng

Đại tiểu thư cắn cắn môi, nàng chỉ là một nữ tử, đối mặt thái tử, cha mẹ chi mệnh, nàng cũng không có cách nào khác phản kháng.

Nàng nhẹ giọng nói:“Tổ mẫu nói, Tần gia muốn tháng sáu đính hôn .”

Hiện tại chính là làm mối cầu hôn, còn không có nạp thái, một khi nạp thái thì bất luận kẻ nào cũng không có thể tùy ý đổi ý. Bị kiện, mất danh dự là không tránh khỏi. Bọn họ là đại gia tộc lại càng không cho phép. Thái tử cười cười: “Tốt, cùng ta trở về nói với phụ hoàng.”

Đại tiểu thư kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi không muốn đi Giang Nam sao?”

Thái tử rũ mắt xuống, thản nhiên nói:“Có nhị ca cùng ngũ đệ rồi, căn bản không cần ta đi . Không bằng ta ở lại kinh thành giúp phụ hoàng một số chuyện tình còn hơn.”

Hoàng đế yêu cầu hắn cùng Hoàng Phủ Cẩn cải trang, Tề vương dương cờ hiệu, cho dù về sau tiêu diệt thành công, cũng là công lao của Tề vương, hắn cùng Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng tranh nhau đi, nhưng cũng vô dụng.

Hoàng Phủ Giác có thể tạo thế cục chẳng lẽ hắn không làm được. Hắn đi cũng chả được gì, không bằng ở lại kinh thành làm việc. Hơn nữa hiện nay hoàng thượng dùng Tô Nhân Vũ kiềm chế Tống gia. Tống gia không còn quân quyền, không thể dựa vào như ngày xưa nữ. Hiện nay chỉ còn dựa vào giao tình của ngoại công và hoàng thượng cũng như lực ảnh hưởng của ngoại công ở trong triều. Nhưng cũng đâu có nhiều.

Hiện nay hắn cần bồi dưỡng người của mình. Cơ hội đã đến, thủ vệ cần tăng người, hắn nắm chắc có thể chi người của mình chiếm lấy vị trí này. Vừa vặn lúc này Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt không thể ra tay.
 
Chương 1228: Chân tình hay âm mưu 07


Tả thượng thư tuy lợi hại nhưng chỉ là quan văn, Tô Nhân Vũ cũng mới bước vào hàng tướng mà thôi, tất nhiên là không so sánh được. Huống hồ… hắn nhìn Tô Nhu Nhi liếc mắt một cái, nàng cùng Tả tiểu thư đều có tri thức lễ nghĩa, trí tuệ tao nhã như nhau nhưng so với Tả tiểu thư nàng xinh đẹp hơn. Quan trọng là hắn có tình cảm với nàng. Điểm mấu chốt là Tô Mạt không ở kinh thành, không ai có thể quấy nhiễu phá hư kế hoạch của hắn.

Đại tiểu thư cảm giác được hắn mất mát, an ủi nói: “Thật ra nếu người không ở khắp nơi so đo, sống thoáng một chút thì cũng là chuyện tốt.”

Tuy hắn không thích nghe những lời này nhưng cũng không phản bác, chỉ hơi trào phúng nói: “Nhu nhi, nàng nói xem, ta là thái tử, cho dù ta cam tâm tình nguyện buông tha cho vị trí này, tân quân đăng cơ liệu có chịu buông tha cho ta. Nhìn chung các đời đế vương liệu có công đạo.”

Đại tiểu thư rũ mắt xuống, hắn nói đúng, một khi bỏ qua vị trí kia sẽ có đi không có về. Nàng thở dài, không nói gì cả.

Thái tử tiếp tục nói: “Ta biết nàng khổ, nàng ít nhất còn có muội muội toàn tâm toàn ý trân trọng nàng. Nhưng ta thì sao, mệ ruột thầm nghĩ mong ta nắm quyền, phụ thân không hiểu ta, cậu cũng chỉ mong dựa vào ta muốn quyền khuynh thiên hạ, huynh đệ…”

Hắn cười khổ, buồn bã nói: “Nếu ta không sinh ở nhà đế vương có lẽ ta đã có tình thân. Nếu ta không sinh ở nhà đế vương thì có thể giống như sinh ngắm trăng vịnh thơ. Nhu Nhi, nàng nói xem, ta muốn như thế nhưng hiện thực thì sao, ta không cố gắng sẽ bị đào thải khỏi cuộc chơi, ta có thể làm gì?”

Nghe hắn nói mang đậm vẻ chua sót cùng bất đắc dĩ, tâm đại tiểu thư vốn nguội lạnh lại bị dấy lên sóng to gió lớn. Hắn cường thế, nàng có thể hận hắn. Nhưng hắn cô độc tịch liêu, bất lực như vậy, nàng vừa hận không vực dậy nổi hắn, ngược lại… Nàng bắt hai tay vào nhau, nói: “Đối với thái tử ta không làm được gì, cũng không thể khiến phụ thân gia nhập dưới trướng các người.”

Thái tử chăm chú nhìn nàng: “Nhu nhi, ta cam đoan, ta sẽ không để Tô quốc công tham dự vào, ta cũng không muốn như vậy. Ta chỉ muốn mặc kệ ta có giang sơn hay không – ta chỉ mong có được nữ nhân ta yêu, Nhu Nhi, nàng nói cho ta biết có được không?”

Đại tiểu thư cắn chặt môi, thật lâu sau mới nói: “Nhưng có rất nhiều chuyện bản thân ta không thể làm chủ.”
 
Chương 1229: Chân tình hay âm mưu 08


Thái tử cười rộ lên: “Ta chỉ biết nàng có tâm với ta là được, mọi chuyện cứ giao cho ta.”

Đại tiểu thư cúi đầu không nói gì, hắn liền biết nàng ngầm đồng ý, chính hắn chỉ cần nghĩ biện pháp đuổi Tần gia phía trước là được. Hắn thét dài một tiếng, lập tức có người xuất hiện phía trên vách núi. Sau khi biết vị trí chính xác, họ lập tức thả dây thừng phi thân bay xuống, đáp xuống trước mặt bọn họ.

Bốn hắc ý nhân ngực thêu đầu chim ứng tiến lên hành lễ, sau đó tiến lên xem xét thương thế của thái tử, băng bó cho hắn. Mặt khác lập tức đốn cây làm một cái cáng đơn giản muốn thải tử ngồi lên. Thái tử lại nói: “Đi trước tìm Tô thống lĩnh, lấy nữ trang đến, phái người đi nói cho Tề vương cùng ngũ điện hạ, bản thái tử bị thương, tạm thời không đi được, bảo bọn họ đi trước, không cần chờ đợi.”

Một y vệ hiểu ý liền vâng lệnh đi. Mấy người còn lại đều thức thời đi nơi khác, không ai dám liếc nhìn đại tiểu thư dù chỉ một chút. Tuy rằng họ không nhìn nàng nhưng Nhu nhi vẫn xấu hổ, đã biết quần áo mình không chỉnh tề, ai nhìn thấy cũng có nhiều liên tưởng… Danh dự hoàng hoa khuê nữ của nàng… Nàng cắn môi, nhanh chóng đứng lên.

Qua nửa canh giờ, thị vệ kia đi vòng lại đây. Minh Nguyệt cùng các vú em đều ở trên xe, may mắn đều mang theo xiêm ý, sợ có lúc cần thì có đồ ngay lập tức. Minh Nguyệt cùng vú em đều bị đại thiếu gia giáo huấn qua thức thời không tùy tiện hỏi, hầu hạ đại tiểu thư lên xe sau đó giúp nàng rửa mặt thay quần áo. Thời điểm cáo biệt thái tử nàng đã trở nên đoan trang hữu lễ.

Bóng xe ngựa vừa khuất, thái tử thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Đi nói cho Tô thống lĩnh thay ta nam hạ.” Hắn là thư đồng của thái tử, có đi cũng là bình thường, dù sao vốn chỉ cải trang, ai đi cũng giống nhau.

Một thị vệ lập tức đi truyền lời. Những người còn lại cẩn thận nâng thái tử rời khỏi nơi này. Trở lại đình nghỉ, Tô Trì đang chờ ở nơi đó, thấy bọn họ đến lập tức bước lên nhìn qua, nhíu mày nói: “Có vết thương nào quá nghiêm trọng không?”
 
Chương 1230


Thái tử cười cười: “Không nghiêm trọng, ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ nói chuyện cùng Tô quốc công, thay ngươi đưa người trở về.”

Tô TRì tạ ơn, thái tử cho người đem ngựa của mình đến nói: “Ngươi cưỡi ngựa của ta đi.”

Tô Trì cũng không cự tuyệt, hành trình không thể chậm trễ nữa, hắn lên ngựa liền đuổi theo.

Bên kia thị vệ đã điều từ Tô gia một chiếc xe ngựa đến cho thái tử. Tô Việt và Tần Nguyên Quân đều rất ngạc nhiên khi thái tử cùng thị về bước tới, cuống quýt xuống ngựa hành lễ.

Thái tử khoát tay áo: “Bản cung bị ngã ngựa, nay bị thương nhẹ, Tô thống lĩnh thay bản cung nam hạ, mọi người không cần ngạc nhiên.”

Bởi vì Tô Trì đưa mọi người đi ra phía trước, lại có thị vệ canh chừng nên không ai biết hắn cùng đại tiểu thư nói chuyện gì. Hơn nữa lâu như vậy xe ngựa của đại tiểu thư mới đuổi kịp, bọn họ đều thấy không hợp lý, lại không thể hỏi. Hiện tại nhìn tình trạng của thái tử lại càng khiến họ tò mò.

Tần Nguyên Quân theo bản năng nắm chặt thanh đao bên hông, sắc mặt rất là khó coi, trong lòng cảm thấy tức giận nhưng lại không thể phát tác.

Thái tử miễn lễ: “Hồi kinh.”

Hai người đành phải đứng dậy, đều tự lên ngựa.

Tô Trì dẫn theo vài tên tùy tùng cùng vài thị vệ ra sức thúc ngựa đuổi theo rốt cục đuổi kịp đội nhân mã.

Thời điểm hắn đến, Tô Mạt đã lập tức đoán được, nàng hướng Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác nói: “Xem ra thái tử sẽ không theo chúng ta nam hạ đâu, hắn đã tìm được thế thân rồi.

Hoàng Phủ Giác lập tức thúc ngựa lên chặn Tô Trì lại, Tô Mạt liền nhân cơ hội nói với Lăng Nhược: “Ngươi trước tiên lưu lại, âm thầm liên lạc cùng A Lý, cho hắn lư lai cùng A Thành, phối hợp với Lưu Vân giám thị xem thái tử làm trò quỷ gì.”

Lăng Nhược lĩnh mệnh lập tức có ý đi chậm lại, dần dần thoát khỏi đội ngũ rời đi.

Đây là lệnh của thái tử, dù bọn họ không nhận được sự đồng ý của hoàng đế nhưng vẫn phải vâng theo. Tô Trì cưỡi khoái mã của thái tử, mang theo thị vệ và bảo đao của thái tử thì không khác gì thải tử đích thân đến.

Hoàng Phủ Giác cười lạnh nhưng vẫn ôn hòa khiêm tốn như trước, không có nửa điểm bất mãn. Một đường nam hạ đều là cưỡi ngựa đi trên quan đạo, nghỉ ở trạm dịch.

Đối với bọn họ mà nói cưỡi ngựa nhanh hơn so với đi thuyền. Cưỡi ngựa chỉ mất nửa tháng, nếu đi thuyền thì có lẽ cả tháng cũng chưa đến nơi.
 
Chương 1231


Trên đường Hoàng Phủ Cẩn cho người thu hồi xe ngựa, chỉ mang đồ gọn nhẹ đơn giản, bảo trì tốc độ của quân đôi, gặp trạm dịch thì nghỉ, không gặp thì dựng trại nghỉ ngơi ngoài trời.

Lần này Hoàng Phủ Cẩn đều chọn những người không phải là thị vệ chân chính, chỉ là con cháu nhà giàu có, trông cậy vào hoàng đế để tiến thân.

Vừa vào cung đã phải xuất cung đi bảo hộ ba vị hoàng tử, hơn nữa không cần bọn họ xông lên chém giết, nhưng chỉ cần trở về là có sẵn công lao, nhất định có phong thưởng.

Kết quả mới hai ngày mà họ đã không chịu đựng nổi. Ngày thường tuy rằng cũng được huấn luyện nhưng họ là nhóm cẩm y ngọc thực, có nha hoàn bà tử hầu hạ, chưa từng chịu qua khổ sở, một ngày thống khổ hành quân hoặc đóng quân dã ngoại, ăn cơm canh nhạt nhẽo lại còn không được tắm rửa. Rất nhanh đã kêu khổ liên tục.

Hoàng Phủ Cẩn mặc kệ, hắn luôn trưng ra bộ mặt lạnh tanh, cũng tuyệt đối không sợ người khác nói mình không tốt mà trưng ra bộ mặt khiêm tốn hoặc ôn hòa. Kẻ nào không chịu nổi khổ cực hắn liền tống cổ đi.

Thậm chí hắn cứng rắn phun một câu: “Ngày thường thấy các ngươi là một đám diễu võ dương oai cơ mà, chân chính xuất cung thì ngay cả bao cỏ cũng không bằng. Ta vốn không định mang các ngươi theo, không nghĩ rằng một nửa các ngươi đều trốn trở về, như vậy cũng giảm bớt đi phiền phức.”

Bọn họ dù sao cũng tâm cao khí ngạo, một đám bị hắn kích thích, chí khí nam nhi liền trỗi dậy. Mà Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ cũng muốn huấn luyện bọn họ, làm khó dễ ở khắp nơi, thường xuyên sửa lịch trình, hành quân gấp gáp, từ một ngày đi tám mươi dặm đã nâng lên thành một trăm sáu mươi dặm. hơn nữa đôi khi còn gặp trời mưa, tư vị kia quả thực…

Bọn họ trong lòng đều mắng đến tổ tông tám đời nhà Hoàng Phủ Cẩn nhưng hắn lại giống con rận không sợ cắn.

Mười ngày qua, đội ngũ cách Khang Châu năm mươi dặm, đóng quân nghỉ ngơi, kiểm tra lương thảo, chỉnh đốn binh mã chờ đợi. Từ Khang Châu chỉ cần mấy ngày đường là có thể đến bên ngoài Lai Châu. Dù sao cũng là trạm dịch nơi địa phương nhỏ, phòng ở tất nhiên không đủ, ngày thường chỉ tiếp đón vài vị quan viên là cùng, cũng không nghỉ hơn hai trăm người ùn ùn kéo đến. Quản sự trạm dịch đem phòng mình nhường cho Tô Trì, phòng tốt nhất cho Tô Mạt ở, Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác ở chung một chỗ.
 
Chương 1232


Người của hoàng thượng được phái đi theo Tô Mạt giám thị không được nàng chiếu cố, chỉ được đi theo nàng mà thôi. Chính bản thân nàng ta yêu cầu như vậy, Tô Mạt cũng không miễn cưỡng. Chuyện khác tự nhiên đều được thông qua, chỉ có điều phải ở lại lều trại.

Tô Mạt mang theo Kim Kết cùng Thủy Muội lấy cớ đi tản bộ, Hoàng Phủ Cẩn liền phái vài thị vệ đi theo bảo hộ các nàng. Các nàng đi dạo một vòng, hái chút hoa dại thì người ở kinh thành truyền đến tin tức.

Cái bang của nàng ngày càng lớn mạnh, hơn nữa còn có hổ sơn nhân, còn có Mị Ảnh kỵ sĩ ở nông trường tham gia huấn luyện cũng đã phân tán ở các tỉnh quan trọng, chuyên môn thu thập tình báo, truyền lại tin tức. Vì an toàn, nàng đều áp dụng các thủ đoạn bảo mật, cơ bản sẽ không đối mặt.

Nay nàng muốn tin tức gì, so với triều đình hỏa tốc ba trăm dặm còn nhanh chóng hơn. Tờ giấy tình báo viết rất đơn giản, phiên dịch lại chính là: “Thái tử bị thương ở chân là thật, có cùng đại tiểu thư tiếp xúc qua.”

Tô Mạt nhất thời tức giận. Thái tử này đúng là làm nàng phát điên. Hắn còn muốn gặp đại tỷ sao, khẳng định là đại ca bắc cầu.

Nàng nắm chặt tờ giấy, thong thả bước trên mặt cỏ xốp không một tiếng vang. Kim Kết cùng Thủy Muội cầm hoa dại không dám lên tiếng. Một lát sau, Tô Mạt đã quyết định chủ ý, nàng lấy cây bút máy tự chế, ở trên tờ giấy viết một câu mật ngữ: “Trước tháng sáu làm cho Hoàng quý phi biết thải tử không thích giang sơn, chỉ yêu nữ nhân.”

Nếu thái tử muốn nhân cơ hội nàng không ở trong kinh thành mà muốn đánh chủ ý lên đại tỷ thì nàng sẽ cho hắn một cơ hội, một khảo nghiệm, một khảo nghiệm chân chính chứ không phải kĩ xảo diễn trò lừa gạt nữ nhân.

Cho dù nàng không đích thân nhìn nhưng không nghĩ nàng cũng biết thải tử lừa gạt tỷ tỷ như thế nào. Nàng không thể để cho hắn thành công được, đừng tưởng rằng nàng ở xa thì hắn muốn làm gì cũng đươc. Dù nàng rời kinh nhưng thế lực của nàng không có rời đi đâu.

Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác sua khi xử lý xong công vụ liền đi tản bộ, tiến đến chỗ các nàng đang đứng, nhìn một chút, Hoàng Phủ Giác mẫn cảm hỏi: “Mạt Nhi, phát sinh chuyện gì sao?”

Tô Mạt lập tức lắc đầu: “Không, chỉ là ta đang ngây ngốc thôi.”

Hắn cười nói: “Sợ đại ca nàng đến gây phiền toái.”
 
Chương 1233


Tô Mạt chu miệng không phủ nhận, Hoàng Phủ Cẩn đến trước mặt nàng hỏi: “Đều dàn xếp tốt rồi sao?”

Vì hoàng đế nói Thải tử cùng Ngũ hoàng tử cải trang, Hoàng Phủ Cẩn dẫn cờ hiệu, mọi chuyện đều do hắn an bài nên Hoàng Phủ Cẩn quyết sẽ không vượt qua, hết thải đều do Hoàng Phủ Cẩn quyết định, hắn tuyệt đối sẽ không vì binh lính mà cầu tình. Hắn tôn trọng quyền uy tuyệt đối của người mang binh.

Lúc này có thị vệ chạy tới, hành quân lễ: “Điện hạ, binh lính vì chỗ ở nên đã đánh nhau.”

Đã đánh nhau?

Tô Mạt thay bọn họ mà bi ai, chán sống rồi hay sao mà dám đánh nhau.

Quả nhiên Hoàng Phủ Cẩn đen mặt, biểu tình nhất thời như trời giữa đông, lạnh lùng đứng lên đi về phía trạm dịch, mọi người liền đuổi theo.

Hoàng Phủ Giác ở phía sau Tô Mạt nói: “Nhị ca thân mặc nhung trang vào liền thành một người khác, đặc biệt lạnh lùng, đến ta cũng sợ hãi.”

Tô Mạt cười cười, Hoàng Phủ Cẩn chỉ mặc đồ bó sát người bằng nhung, không có mặc áo giáp, nếu mặc nguyên bộ võ phục đứng lên chỉ sợ khí thế càng dọa người hơn.

Bên trong viện của trạm dịch có một đám người đang vây quanh thành vòng tròn, ồn ào cổ vũ: “Đánh, đánh, đánh!”

Một thị vệ liền quát một tiếng: “Tề vương điện hạ tới.”

Đám người vây quanh giật mình, tự động tránh ra tạo một con đường. Chỉ thấy ở giữa có hai nam nhân đang đánh nhau, một đám mặt đỏ tai hồng. Thấy Hoàng Phủ Cẩn đến , họ tách ra, quỳ một gối.

Hoàng Phủ Cẩn chỉ liếc mắt một cái, mọi người liền cảm thấy một cỗ uy áp đánh úp lại, không khỏi lùi lại hai bước. Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Các người có hai người còn là phó thống lĩnh trong cung?”

Hai người vâng, đều có chút không phục, Hoàng Phủ Cẩn biết bọn họ đều là thế gia đệ tử, ngạo khí là thật.

Hắn quét mắt nhìn mọi người một cái, thản nhiên nói: “Bọn họ đánh nhau, không có ai khuyên can sao?”

Lúc này có một người trẻ tuổi sắc mặt kiên nghị, biểu tình nghiêm túc đi ra, quỳ một gối nói: “Tiểu nhân đã khuyên can nhưng vô dụng.”

Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái: “Là đánh không lại hay như nào?”

Người nọ nói: “Không phải đánh không lại mà là chức vị thấp không thể dùng vũ lực quản họ.”

Hoàng Phủ Cẩn nhếch khóe môi nói: “Bổn vương cho ngươi chức quyền, thân phận ngươi và bọn họ thay đổi, người làm phó thống lĩnh, ngươi là đội trưởng của bọn họ.”

Hai người kia nghe vậy mà nóng nảy.
 
Chương 1234


Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh: “Ai đánh thắng được chức phó thống lĩnh.”

Thị vệ kia nghe vậy nhất thời vui mừng, hắn đã sớm biết Tề vương là người thích sảng khoái, dũng mãnh, mình đã khuyên biểu đệ đi theo mà hắn còn không chịu.

Ngày thường hắn quen nghiêm túc cho nên lúc này cho dù trong lòng vui mừng nhưng cũng không có biểu hiện gì, hắn nhất thời nhảy dựng lên, bước ra hai bước.

Hai kẻ kia sao còn quản chơi xấu hay không, đến chức vị cũng bị người cướp đi, bọn họ cũng không khách khí, hai người hợp lực xông lên: “Lục Thiệu, tiểu tử ngươi dám ra ám chiêu, lão tử nhất định giáo huấn ngươi.”

Hai người kêu gào, bọn họ ngày thường đi theo thái tử, làm sao có thể để Tề vương nhúng tay vào.

Kết quả Lục Thiệu quét ngang chân một cái, tay phải đấm lên lưng một người, tay trái đấm vào đầu người thứ hai, năm ngón tay hung hăng tung một trảo, nhanh như thiểm điện hạ gục hai người. Tuy hắn chỉ dùng ba thành thực lực cũng đã làm cho bọn họ quỳ rạp trên đất.

Hoàng Phủ Cẩn híp híp mắt nói: Từ hôm nay trở đi, Lục Thiệu là phó thống lĩnh của các ngươi. Nếu ai khiêu chiến thì phải quang minh chính đại, nếu có kẻ giở ám chiêu thì đừng trách bổn vương âm ngoan thủ lạt.”

Nói xong hắn xoay người liền đi, lưu lại một nhóm người đang ngây như phỗng. Bọn họ không nghĩ tới Lục Thiệu cứ như vậy làm phó thống lĩnh, với tình hình của hắn chỉ sợ đến ba mươi tuổi cũng không thăng được đến chức ấy. Mặt khác bọn họ lấy làm buồn bực tại sao mình không tiến ra can ngăn, nếu không chức vị kia có khi đã là của mình rồi. Có kẻ hâm mộ đố kị, hận không thể tìm hai phó thống lĩnh kia gây phiền toái.

Mọi người ăn cơm chiều rất sớm, sau đó đều tự nghỉ ngơi. Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ở trong phòng tùy tiện nói chuyện, chơi cờ caro, nghe thị vệ bên ngoài báo lại: “Vương gia, bọn họ đều kết bè kéo cánh gây khó xử cho Lục Thiệu.”

Hoàng Phủ Cẩn nga một tiếng, thị vệ kia lại nói: “Bọn họ buộc hắn an bài tắm rửa, nói là ngủ thì có thể ngủ ở ngoài nhưng nhất thiết phải tắm rửa. Đều nói mấy ngày không tắm, cả người đều thối hoắc.”

Nơi này tất nhiên không đủ phương tiện để tắm, nước ấm không có nhiều như vậy, nước giếng thì còn rất lạnh, hơn nữa bồn tắm cũng không có đủ, cơ bản còn không có đến mười cái, tất nhiên là không đủ dùng. Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói: “Cho bọn họ tự gánh nước tắm, ra bên ngoài làm việc sao lại yếu ớt như vậy.”

Thị vệ kia lập tức lĩnh mệnh rời đi.
 
Chương 1235


Tô Mạt cười cười liếc nhìn hắn: “Tĩnh điện hạ nghĩ mỗi người đều mình đồng da sắt giống chàng sao? Cho dù là mùa đông cũng có thể lấy băng làm nước tắm.”

Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cười cười, nhón tay không di quân cờ mà di di ngón tay nàng, chơi đùa thật vui vẻ. Tô Mạt giận hắn liếc mắt một cái:

“Chàng nha, không thể chỉ làm ác nhân, ban ngày làm ác nhân, buổi tối làm người tốt, như vậy mới có thể khiến những người đó cảm động rơi nước mắt, cho dù bị ngươi đùa chết cũng nói ngươi là hảo tướng quân.”

Huấn luyện viên bộ đội đều như vậy, đội viên đầu khắc cốt ghi tâm, vừa căm hận huấn luyện viên đến ngứa răng, cũng thân thiết với huấn luyện viên hòa ái dễ gần.

Hoàng Phủ Cẩn nếu đem thị vệ trong cung đi, tất nhiên sẽ không mang đi không. Tô Mạt cười cười, thế nào cũng phải thu mua nhân tâm vài người chứ, không thường xuyên lui tới với bọn họ nhưng ít nhất cũng phải nhớ kĩ Hoàng Phủ Cẩn, kính nể hắn.

Nàng biết Hoàng Phủ Cẩn là dựa vào chém giết trên chiến trường thu phục nhân tâm của binh lính. Nhưng lần này là mang theo thị vệ cùng quân linh đại doanh Tây Sơn, bọn họ không có nhiều cơ hội chém giết như vậy, cho nên phải dùng cách khác. Nàng nhảy dựng lên, không để ý váy áo liền cùng Kim Kết và Thủy Muội đi xem: “Đi, chúng ta đi xem xem sao.”

Hoàng Phủ Cẩn nghi vậy lập tức đứng dậy, muốn bồi nàng đi, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn một cái: “Chàng ngốc, ta đến bãi binh xem bọn họ.”

Không phải tắm rửa, có gì khó chứ. Nếu không phải thời gian quá khẩn trương, nàng khẳng định sẽ khiến bọn họ tâm phục khẩu phục. Ngẫm lại bọn họ cũng thực đáng thương, Hoàng Phủ Cẩn cho một đường hành quân gấp gáp, bọn họ một thân hôi hám lại cắm trại ngoài trời, như vậy thật vừa không vệ sinh vừa không thoải mái. Trưởng quan có người hầu hạ nhưng binh lính thì thật thảm.

Nàng không chịu cho Hoàng Phủ Cẩn đi theo, chính mình mang theo nha đầu, thị vệ đi phòng bếp. Trạm dịch có phòng bếp rất lớn, có ba gian bếp thông đến phòng ăn cùng nhà kho, còn có một cái ao để các bà tử rửa rau, lại còn nuôi một số thủy sản linh tinh.

Tô Mạt cho người đi xem, Khang Châu cũng gần đến Giang Nam, tre bương tất nhiên có không ít. Nàng cho người chặt tre bương, sau đó chặt thành các đoạn khác nhau, lại đem ống trúc thông rỗng, bỏ vào nồi nước sôi nấu, sau đó cho người làm theo chỉ thị của nàng.

Sau đó nàng cho người đưa Lục Thiệu tới. Lục Thiệu thực kinh ngạc, không rõ tại sao Tô tiểu thư tìm hắn, trong lòng hết sức bất an. Hắn đi theo thị vệ vào phòng bếp, hướng Tô Mạt đang ngồi trên bàn ăn hành lễ. Ngày thường ở trong cung hắn cũng hay thấy Tô tiểu thư, nhưng hắn cũng không dám lên tiếng chào hỏi, hơn nữa nàng cũng không chú ý tới hắn. Tô Mạt hướng hắn cười cười, chỉ vào bên trong, nơi đó dùng vài bố dày tạo thành trướng che, bên trong không biết có cái gì.

“Phó thống lĩnh vào nhìn một chút đi.”

Lục Thiệu nhìn nhìn, liền mang bộ dáng hiên ngang lẫm liệt xốc màn đi vào, vừa thấy hắn liền ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy bên trong ở các vách tường treo các vách ngăn, trên tường gắn các đoạn tre trúc nhô lên cao, mỗi vách ngăn lại có một ống trúc như vậy. Lục Thiệu khó hiểu, hơn phân nửa không gian chỉ toàn các cây ống tre trúc. Hắn đang buồn bực thì bỗng nhiên bên ngoài có giọng nữ truyền đến: “Có thể đổ nước rồi.”

Lục Thiệu chợt nghe thanh âm chi chi dát dát truyền đến, sau đó có tiếng người đổ nước, nước liền theo các ống trúc ào ào di chuyển đến đoạn đầu ống trúc có các lỗ nhỏ, nước theo các lỗ rơi xuống chậu dưới chân.

Thanh âm thanh thúy của nữ tử lại vang lên: “Lục phó thống lĩnh, tiểu thư chúng tôi không thỉnh ngài tắm rửa đâu.”

Lục Thiệu mặt đỏ lên, lại vô cùng bội phục, liền vội đi ra ngoài nói lời cảm tạ.

Tô Mạt mỉm cười, :Tề vương điện hạ lo nghĩ cho các ngươi, bảo bọn họ tắm rửa đi, nghỉ sớm một chút, sáng mai sẽ xuất phát sớm.”

Nàng khoát tay, nàng cho Thủy Muội mang hơn mười khối xà phòng tốt nhất Hương lâu cho bọn họ dùng, mặt khác còn có rất nhiều cao bôi chân, hiệu quả rất tốt, bọn họ hành quân đường dài cũng không dễ chịu. Tắm xong mà dùng sẽ rất tốt.
 
Chương 1236


Tô Mạt lại sai người tìm tre. Ở Khang Châu này, tre tự nhiên không ít.

Chặt tre thành nhiều đoạn nhỏ, gọt bớt bên trong đi rồi bỏ vào nước sôi nấu, lại sai người sắp xếp mọi thứ theo ý nàng.

Tiếp theo, nàng cho người gọi Hứa Thiệu tới.

Hứa thiệu thực kinh ngạc, không biết vì sao Tô tiểu thư tìm mính, tâm trạng khá bất an.

Hắn theo thị vệ vào bếp, khi nhìn thấy Tô Mạt thì kính cẩn hành lễ.

Thường ngày ở trong cung cũng hay gặp Tô tiểu thư nhưng hắn không dám tiến lên chào, hơn nữa nàng tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới hắn .

Tô Mạt nhìn Hứa Thiệu cười, chỉ chỉ, ở đó xung quanh bị màn trướng che kín, bên trong không biết là cái gì

“Ngươi đi vào nhìn một cái.”

Hứa thiệu nhìn nhìn, liền một bộ hiên ngang lẫm liệt xốc lên màn đi vào, vừa thấy ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy bên trong bốn bức vách là những ống trúc sắp xếp đều tăm tắp. Hứa Thiệu hết sức buồn bực, không biết những ống trúc này dùng làm gì thì nghe thấy Tô Mạt bên ngoài hô“ đổ nước !”.

Hắn lập tức nghe tiếng kéo bàn, lại thấy nhiều người đem các thùng nước lớn khiêng tới, bên trong toàn nước ấm. Lạ một điều là những thùng nước đó đồng loạt nghiêng xuống, nước ấm không tràn ra ngoài mà đổ vào các ống trúc, từ ống trúc chảy xuống các chậu.

Âm thanh nữ nhân thanh thúy vàng lên: “Lục thống lĩnh, tiểu thư thỉnh ngài tắm rửa”

Lục thiệu mặt đỏ lên, lại vô cùng bội phục, vội ra ngoài tạ ơn Tô Mạt.

Tô Mạt mỉm cười:“Tề vương điện hạ hy vọng các vị được tắm thoải mái một chút, sớm nghỉ ngơi, sangs mai còn phải xuất phát.”

Nàng lại sai Thủy Muội hơn mười khối xà phòng tốt nhất của Hương lâu tới cùng những cao bôi chân cho họ.
 
Chương 1237


Nàng đứng dậy cám ơn lão Lý của phòng bếp, lại nhắc nhở: “Phải chú ý độ ấm của nước, đừng nóng quá nha.”

Nói xong, nàng chắp tay sau lưng mang theo người cười hì hì rời đi. Nếu hết nước sôi thì cả phòng kia đều đã nóng rồi. Nàng ngửa mặt lên trời cười, đi nhanh về phòng mình.

Nhưng Hoàng Phủ Cẩn không ở đó, thị vệ nói hắn đi tìm ngũ điện hạ thương lượng chính sự. Tô Mạt nghĩ nghĩ liền dẫn người mình đi nghỉ ngơi.

Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác cùng Tô Trì nhìn lại địa hình Tô Châu, nghiên cứu lại Dã Khê Sơn, Tô Trì biết mình không thể làm chủ nên chỉ nói vài câu có lệ rồi về nghỉ ngơi.

Hai người bọn họ tiếp tục thương lượng, đang nói liền nghe mơ hồ truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ, lại còn có cả tiếng hát nữa. Hai người liếc nhìn nhau một cái, kêu thị vệ đến hỏi.

Thị vệ kia hớn hở nói: “Điện hạ, tiểu thư nghĩ biện pháp cho binh lình tắm rửa. Nhất bát nhất bát, tiểu nhân cũng muốn đến góp vui ”

Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc nói: “Nhất bát nhất bát?”

Thị vệ kia cười đến híp mắt: “Dạ, là quy định một lần mười người tắm rửa, nếu thân nhau, có thể hai người tắm cùng một ống trúc.”

Hai người tò mò, ống trúc tắm rửa?

Hoàng Phủ Giác đứng dậy: “Nhị ca, chúng ta đi xem sao.”

Hoàng Phủ Cẩn cũng đứng dậy, cùng Ngũ điện hạ đi xem.

Hai người theo thị vệ đến phòng bếp, chỉ thấy bên trong khói bốc lên nghi ngút, mấy người không ngừng nấu nước, nước sủi ùng ục ùng ục, sau đó pha với nước lạnh, đổ vào bên trong lều vải. Trong đó truyền đến tiếng cười hi hi ha ha, nghe qua thật vui vẻ, một chút cũng không giống đám người giễu võ dương oai thường ngày.

Hoàng Phủ Giác thậm chí còn nghe được mấy người bình thường có khúc mắc nói cười ha ha, hắn thật sự tò mò, rất nhanh liền đi đến đó. Lập tức có người ngăn hắn lại, trước thi lễ sau đó cười nói: “Ngũ điện hạ, nơi này có quy củ, muốn đi vào phải cởi quần áo.”

Hoàng Phủ Giác ngẩn ra, tuy rằng đều là nam nhân, cởi quần áo cũng không sao, bọn họ từ nhỏ đã được người hầu hạ tắm, tất nhiên sẽ không câu nệ.

Nhưng nói thành quy củ, lập tức sẽ cảm thấy không quen, hắn quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, dù sao hắn không ở trong quân đội, còn không biết có quy củ này. Hoàng Phủ Cẩn trừng mắt nhìn thị vệ kia, hắn lập tức cười hì hì hợp tình hợp lí nói: “Là Tô tiểu thư quy định.”
 
Chương 1238: Tắm rửa cũng là một loại thủ đoạn 01


Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn đã hòa hoãn một lần lập tức trở nên lạnh lùng, ngay cả tiểu thị vệ cũng biết lấy nàng ra hù dọa hắn, thật sự là… Hắn hừ một tiếng, thị vệ kia cũng không dám cản trở hắn, lập tức nâng trường lên cho hắn.

Hoàng Phủ Cẩn xoay người xem qua, tuy rằng bên trong nhiệt khí mờ mờ nhưng nhãn lực hắn tốt nên vẫn nhìn được…. Nhất thời thân thể hắn cứng đờ, nhưng không có biểu hiện gì, lập tức xoay người đi, thản nhiên nói: “Ngũ đệ, chúng ta đi.”

Nhóm hoàng tử tuy rằng từ nhỏ đã được hạ nhân hầu hạ tắm rửa nhưng rất ít người có thể thấy một phòng nam nhân lõa thể tắm rửa, vẫn là có chút ngây người. Dù ở nông trường lúc huấn luyện cũng tắm chung nhưng cũng chỉ có vài người, hơn nữa phòng tắm tốt hơn hẳn, còn có bồn tắm được lát gạch, bóng loáng sạch sẽ chứ đâu như nơi này chỉ có tre bương.

Nhưng hắn cũng giật mình, không dự đoán được Mạt nhi mấy tre bương làm nguyên liệu giải quyết vấn đề tắm rửa cho binh lính.

Sáng sớm hôm sau, khi mọi người chuẩn bị xuất phát, Hoàng Phủ Cẩn đi kiểm duyệt đội ngũ lập tức phát hiên ra biến hóa vi diệu. Một đám khuôn mặt đều vui tươi, không còn kéo theo cái bản mặt không vui, luôn nhìn hắn đối địch. Hơn nữa cả bọn đều thơm ngào ngạt, cái mũi hắn đặc biệt nhạy cảm, đối với hơi thở của Mạt nhi đều phân biệt được. Nàng thường ngày có ở cùng một đám nha đầu thì hắn cũng phân biệt được.

Mà hiện tại thì hắn thật sự kinh ngạc phát hiện đám nam nhân này đều mang hương hoa hồng trền người, hơn nữa một đám đều mi phi sắc vũ , ánh mắt phá lệ nhu hòa, làn da phá lệ sáng bóng.

Đúng là gặp quỷ mà!

Mà bọn thị vệ cũng mừng thầm, ban đầu tưởng Tề vương là người gian ác, đi theo hắn khẳng định là đi chịu tội, tưởng rằng sẽ bị tra tấn người không ra người, quỷ không ra quỷ, nghĩ hắn là một vương gia không có tính người.

Kết quả hắn lại quan tâm đến vấn đề tắm rửa của mọi người, lại cho Tô tiểu thư tặng cao tốt như vậy cho bọn họ. Bọn họ tự nhiên không dám nghĩ là Tô tiểu thư đưa tặng.
 
Chương 1239: Tắm rửa cũng là một loại thủ đoạn 02


Hiện tại vương gia đã không còn lạnh như băng như trước, ngược lại có vẻ mặt nhu hòa, họ còn tưởng vương gia hành quân gấp là vì muốn rèn luyện cho bọn họ. Mấy ngày nay tuy rằng làm bọn họ mệt chết đi nhưng lại phát hiện tinh thần rất tốt, mọi người đều trở thành bằng hữu. Thời điểm mọi người hành quân, nhìn ai cũng căng thẳng, nhìn ai cũng không vừa mắt.

Thế nhưng người xưa đã nói, chà lưng cho nhau thì là huynh đệ. Sáng nay khi vừa thấy mặt nhau muốn làm mặt lạnh nhưng lạnh không được a, cười một cái, vỗ một quyền là bằng hữu.

Bọn họ thấy vương gia tâm tình có vẻ tốt, chẳng những không bắt bọn họ hành quân gấp mà còn cho phép bọn họ nghỉ ngơi ở Khang Châu, cho bọn họ đi dạo, mua điểm tâm này nọ nhưng không được quấy rầy dân chúng, ỷ thế hiếp người.

Về điểm này so với thường ngày thì đúng là không đủ nhét kẽ răng. Bọn thị vệ tâm sôi trào, mặt lạnh vương gia hôm nay rất ôn nhu. Bọn họ một đám nhảy vào thành Khang Châu, ai dạo phố thì dạo phố, ai mua sắm thì mua sắm.

Thực tế là sau khi tiến vào Khang Châu lại hướng về phía nam vào khu vực Lai Châu, nơi đây giàu có và đông đúc, tình hình tương đối phức tạp.

Hoàng Phủ Cẩn đã muốn phái người làm tiền quân đi thăm dò trước, xem kẻ nào đang chú ý chặt chẽ tới họ, thu thập tin tức của họ, gọp nhặt tin tức đưa đến nơi nào.

Như vậy kẻ đó chính là tai mắt của Dã Kê Sơn. Hải Nhất Đao tuy là tội phạm nhưng không phải kẻ không có đầu óc, một kẻ đã hợp tác cùng quan phủ lại chuẩn bị mọi chuyện chu đáo như vậy khẳng định không thể không có tai mắt ở bên ngoài, hơn nữa chỉ sợ kẻ đó vẫn có chút quyền cao chức trọng. Nếu không tại sao hắn có thể tiêu dao như thế.

Cho nên hắn không cần vội vàng làm gì, cứ cho Hải Nhất Đao có thời gian chuẩn bị, liên lạc, hắn cứ án binh bất động mà thôi. Hắn muốn làm cho bọn Hải Nhất Đao bị mê hoặc, không nhìn thấu bọn họ muốn làm gì.

Tô Mạt cũng không nhàn rỗi, nàng đặc biệt tự an bài nhân sự. Thật ra từ lâu nàng đã chú ý Hải Nhất Đao, dù sao hắn cũng là một kình địch.

Nàng phái người huấn luyện Lưu Hắc Hổ, Lưu Hắc Hổ dù sao cũng chỉ là tiểu phỉ, ý vào chém giết lại có địa bàn hiểm yếu nên không ai đi chạm vào hắn. Mà sau khi nàng huấn luyện thì thực lực người của Lưu Hắc Hổ đã tăng hơn nhiều. Nhưng nàng cho hắn cử người chạy thương, chạy mạn thuyền, cố ý che giấu thực lực. Nay tất nhiên nàng sẽ không sử dụng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom