Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1320


“Có phải các người cho rằng môn chủ không dám phản kháng thì mọi người cũng đều không cần phản kháng?”

“Thanh môn nhất định phải về nước! Đây chính là môn quy!” Anh ta lớn tiếng nói: “Hai mươi năm trước lúc mọi người bị ép buộc phải rời nước đã thề rằng sớm muộn sẽ có một ngày phải quay trở về. Cần phải thiết lập uy nghiêm của Thanh môn lại từ đầu”.

“Nhưng bây giờ thì sao? Cô nói với tôi là nguy cơ?” Sắc mặt đường chủ sảnh Rắn Ân Vân có chút khó coi, liếc nhìn Trương Thái: “Tôi không hề nói là không cần phản kháng.

Trên thực tế tôi cũng rất phẫn nộ”

“Chỉ là phân nộ thì có tác dụng gì?” Đường chủ sảnh Hổ Tiền Hổ lắc đầu nói: “Mọi người ngồi đây hôm nay không phải đều rất phẫn nộ sao?” Mấy vị đường chủ cũng đều gật đầu.

Oai nghiêm của Thanh Môn quyết không để bị làm nhục!

“Giang Ninh này nhất định phải giết!” Tiền Hổ nói thẳng: “Không giết anh ta thì Thanh môn chúng ta có còn mặt mũi hay không? Không giết anh ta thì thuộc hạ của anh em chúng ta chết vô ích rồi sao?”

“Nhưng môn chủ không đồng ý” Có người lên tiếng lắc đầu: “Ông ấy không đồng ý thì chúng ta làm sao có thể động thủ?” Trương Thiên Khai cười lạnh một tiếng: “Không lẽ thiếu ông ấy thì chúng ta sẽ không sống được hay sao?”

“Không có Bảo Vinh Đông thì Thanh môn không còn người nào nữa hay sao?”

“Trương Thiên Khai, anh nói lời này là có ý gì?” Sắc mặt đường chủ sảnh Rắn Ân Vân lập tức xịu xuống: “Nghị luận sau lưng môn chủ là làm trái với quy tắc. Anh muốn chết sao?” Âm!

Trương Thiên Khai lập tức đứng dậy, hung hăng đập một phát thật mạnh xuống bàn, cười lạnh chế nhạo: “Bảo Vinh Đông ông ta bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, yếu đuối vô dụng làm cho Thanh môn hổ thẹn. Lẽ nào như vậy không phải là trái với môn quy sao? Tổ sư gia nếu như còn sống sợ rằng sẽ bị làm cho tức chết!”

“Anh…” Ân Vân tức giận đến tái mặt, tay chỉ vào Trương Thiên Khai nhưng không nói nên lời.

Cô là đứng về phía Bảo Vinh Đông. Năm đó không phải là Bảo Vinh Đông thì cô đã không có cách nào có địa vị, trở thành đường chủ của sảnh Rắn. Vì vậy người khác không được bôi nhọ Bảo Vinh Đông.

“Tên húy của đường chủ tốt nhất là không được tùy tiện gọi. Hôm nay mọi người tụ tập ở đây, ông ấy không có mặt, bản thân tôi đã thấy điều này là không tốt rồi, đừng có gây thêm phiền toái nữa” Đường chủ sảnh Thỏ muốn xoa dịu bầu không khí.

“Tôi muốn hỏi mọi người một câu, mặt mũi của Thanh môn rốt cuộc cần hay là không?”

“Trương Thiên Khai đi đến phía trước vị trí của môn chủ, †ay vịn vào ghế, trên mặt mang theo ý cười nhưng lại tỏ vẻ vô cùng ảm đạm: “Nếu như mọi người đều không cần nữa vậy cũng không sao cả. Cái gì mà trăm năm Thanh môn đều để nó bị tiêu hủy đi!” Anh ta cười lạnh lẽo, làm cho mấy vị đường chủ rất khó chịu, lập tức mở miệng phản bác.

Bọn họ không muốn thấy Trương Thiên Khai như vậy.

Toàn bộ phòng hội nghị ồn ào hỗn loạn, mùi thuốc súng trong không khí càng ngày càng nặng.

Đến cuối cùng suýt chút nữa đã đánh nhau.

“Thanh môn thế này là xong rồi!” Đường chủ sảnh Hổ Tiễn Hổ không nhịn được lắc đầu: “Một chút tâm huyết và khí phách đều không có, các người đều bị Bảo Vinh Đông tẩy não rồi sao?”

“Ông ta đối đãi với Trân Hoang Đường như thế nào các người đều đã tận mắt chứng kiến rồi, chẳng lẽ còn không sợ đến một ngày nào đó các người không còn giá trị nữa liền bị ông ta giết sạch sao?” Nói đến lời này thì không còn ai có thể che giấu được nữa.

Tiễn Hỗ càng thẳng thắn quát lớn: “Nếu Bảo Vinh Đông đã không phản kháng vậy sảnh Hổ của tôi tự mình phản kháng.

Anh em cấp dưới của tôi không thể chết một cách vô ích trong tay của Giang Ninh được”.

Ông ta đứng dậy quay người rời khỏi.
 
Chương 1321


“Các người ai muốn làm rùa rụt cổ thì làm đi, Tiễn Hổ tôi ngược lại không làm được!” Rất nhanh lại có người đứng lên biểu thị sự tán thành. Ân Vân bọn họ cũng có thể nghe ra được, thậm chí những người này còn muốn tách ra và không muốn nhận mệnh lệnh của Bảo Vinh Đông.

Thấy có mấy người đều đứng về phía mình, Trương Thiên Khai cười rất nham hiểm.

“Các vị tự lo cho bản thân đi, đừng đợi đến lúc Bảo Vinh Đông muốn giết các người rồi lại đến tìm tôi xin cứu mạng!

Thanh môn loạn rồi.

Nội chiến trực diện, có hai vị hợp đã đánh nhau ngay tại chỗ nhường chủ một lời không.

Đến cuối cùng không vui vẻ mà ra về.

Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, sảnh Rồng và sảnh Hổ cùng một vài đường chủ của sảnh khác đều muốn thu người của mình về. Tổng bộ của Thanh môn thoáng cái liền trở nên trống rỗng.

Mà những người ủng hộ Bảo Vinh Đông như Ân Vân thì đến ngay cả cấp dưới của họ đều có phần khó chịu.

Ở bên ngoài bị sỉ nhục thành như vậy thì cho dù có là một môn đồ bé nhỏ của Thanh Vân cũng không thể chấp nhận bị chà đạp như thế được.

Nhiều năm tung hoành ở nước ngoài như vậy bọn họ có khi nào bị người ta ức hiếp như vậy đâu?

Chưa kể là lại đến từ trong nước, là đất nước mà bọn họ muốn quay về.

Tin tức truyền đến, phía bên Giang Ninh vẫn chưa có phản ứng gì. Aimeier đầu tiên là rất kinh ngạc.

Cô ngồi ở đó hồi lâu mà không lên tiếng, thậm chí cũng không dám tin.

Mãi cho đến khi cô xâu chuỗi lại những hành động của Giang Ninh mới thấy được cảm giác sởn tóc gáy.

“Không chiến mà thắng…” Khóe miệng cô hiện lên ý cười: “Đây là loại binh pháp mà người xưa nói đến sao?” Giang Ninh không có đi nước ngoài, thậm chí anh còn không làm gì cả.

Chỉ với vài hành động đã buộc nhà họ Bảo không còn đường nào để đi!

Việc này so với trực tiếp sử dụng sức mạnh càng nhẹ chà đạp như thế được.

Nhiều năm tung hoành ở nước ngoài như vậy bọn họ có khi nào bị người ta ức hiếp như vậy đâu?

Chưa kể là lại đến từ trong nước, là đất nước mà bọn họ muốn quay về.

Tin tức truyền đến, phía bên Giang Ninh vẫn chưa có phản ứng gì. Aimeier đầu tiên là rất kinh ngạc.

Cô ngồi ở đó hồi lâu mà không lên tiếng, thậm chí cũng không dám tin.

Mãi cho đến khi cô xâu chuỗi lại những hành động của Giang Ninh mới thấy được cảm giác sởn tóc gáy.

“Không chiến mà thắng…” Khóe miệng cô hiện lên ý cười: “Đây là loại binh pháp mà người xưa nói đến sao?” Giang Ninh không có đi nước ngoài, thậm chí anh còn không làm gì cả.

Chỉ với vài hành động đã buộc nhà họ Bảo không còn đường nào để đi!

Việc này so với trực tiếp sử dụng sức mạnh càng nhẹ Cô ta không biết Giang Ninh đã làm như thế nào để lợi dụng thông tin của hải quan rồi chặn đường người của Thanh môn, lại làm thế nào để thông qua thế giới ngầm để xóa sạch tất cả cửa ngõ để Thanh môn có thể về nước.

Những điều này cô ta không hiểu nhưng theo suy đoán của cô ta thì địa vị của Giang Ninh ở thế giới ngầm trong nước chắc chăn là rất cao.

Ngay cả địa vị phía trên thế giới ngầm cũng chẳng kém!

Chỉ có như thế Giang Ninh mới có thể dễ dàng không đánh mà thắng.

Nhưng cô ta có điểm vẫn không hiểu được. Bảo Vinh Đông tại sao lại cúi đầu không dám phản kháng.
 
Chương 1322


Trong ấn tượng của cô ta, khả năng đặc biệt của Bảo Vinh Đông là ẩn nhẫn nhưng tuyệt đối không phải là người hèn nhát, thật là quá bất thường.

Nghĩ không thông được điểm này, từ đầu đến cuối Ngải Mỹ Nhĩ có chút kiêng dè. Cô ta lo lắng còn có người ở sau lưng của Giang Ninh, còn có thế lực mà cô ta không biết đến.

Nếu là như vây thì thái đô đối với Giang Ninh cùng với Lâm Thị không thể quá tùy tiện.

“Tôi chỉ là cung cấp cho Giang Ninh danh sách của Thanh môn thôi mà anh ta đã có thể làm ra nhiều việc như thế này.

Xem ra là tôi đã đánh giá thấp anh ta rồi!” Ngải Mỹ Nhĩ đã xem trọng Giang Ninh hết sức nhưng không thể ngờ được là vẫn còn đánh giá Giang Ninh chưa đúng mức.

Cô ta đã gặp qua rất nhiều người có năng lực. Có những người mà ngay đến cả cô ta cũng phải nể phục ba phần.

Trước đó cô ta chỉ cảm thấy Giang Ninh có chút thú vị, có can đảm và sự dứt khoát, dám thách thức cả nhà họ Bảo.

Thậm chí còn không ngại đắc tội với dòng tộc Tư Lan Tạp.

Nhưng hiện tại xem ra Giang Ninh dám làm như vậy chỉ có một nguyên nhân.

Anh ta thực sự không để nhà họ Bảo và cả dòng tộc Tư Lan Tạp vào trong mắt.

Cô chủ, vậy tiếp theo thái độ của chúng ta đối với anh ta nên như thế nào đây?” Aimeier không nói gì.

Cô ta đi đến trước cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn về hướng Đông Hải. Biểu hiện trên mặt có chút trầm ngâm.

Thái độ đối với Giang Ninh như thế nào?

Còn tùy thuộc vào việc Giang Ninh muốn trở thành bạn bè hay kẻ địch với dòng tộc Tư Lan Tạp.

Ngải Mỹ Nhĩ đứng ở đó ước chừng khoảng nửa tiếng đồng hồ mới quay đầu lại, nét mặt cười tươi như hoa.

“Tôi còn cho răng quả bom Giang Ninh này nếu như đặt ở dòng tộc Tư Lan Tạp thì tôi sẽ không hối hận. Cho dù là đặt trong phòng tôi cũng được” Nói đến đây, cấp dưới lập tức hiểu rõ.

Lời tuyên bố của Tư Lan Lạp đến rất đúng lúc.

Chủ động làm sáng tỏ vụ khởi tố đối với Lâm Thị lúc trước, đó là hành động đơn phương của người phụ trách khu đất Đại Đông Hoa, không có liên quan gì với dòng tộc Tư Lan Tạp ở nước ngoài. Đồng thời khẳng định và ủng hộ các tiêu chuẩn của Lâm Thị trong ngành và mời Lâm Thị đến nước ngoài phát triển. Mong muốn hợp tác cùng với Lâm Thị, đem ngành sản xuất phát triển cường thịnh hơn.

Lời tuyên bố này vừa đưa ra ngay lập tức đã gây chấn động mạnh đối với ngành làm đẹp trong nước.

Một thương hiệu lớn của nước ngoài, trước giờ chưa bao giờ cúi đầu như vậy chứ chưa nói gì đến việc chủ động khen ngợi sản phẩm trong nước như thế.

Hiện tại Tư Lan Tạp không chỉ là khen mà còn chủ động muốn tìm kiếm sự hợp tác. Việc này thật là khó có thể tượng tượng nổi!

Việc này là do Ngải Mỹ Nhĩ đang chủ động biểu hiện tốt trước Giang Ninh.

Và lúc đó.

Đông Hải.

Giang Ninh không chút mảy may để ý đến những thứ này.

Anh đã biết tình huống của Thanh môn ở nước ngoài như thế nào rồi.
 
Chương 1323


Toàn bộ cuộc nội chiến của Thanh Môn, vài vị đường chủ lớn tranh đấu, thiệt hại không nhỏ. Tất cả đều nằm trong dự tính của Giang Ninh.

Quả thực Bảo Vinh Đông vẫn rất đa nghi.

“Thanh Môn là tạm thời không thể trở lại. Cho dù có đường mở ra thì bọn họ cũng không nên trở lại”.

Giang Ninh thản nhiên nói: “Bọn họ hiện tại trước tiên cần phải tự mình đánh cho đầu rơi máu chảy đã”.

Anh quay đầu lại nhìn Hoàng Ngọc Minh: “Phía bên cậu đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?”

“Chuẩn bị xong rồi” Hoàng Ngọc Minh cười: “Ngược lại là bên phía anh Phi, có phần không kiềm chế được mà muốn đi trước một bước” Giang Ninh cười mắng một câu.

Con người A Phi chắc chắn là không thể kiềm chế được rồi.

Hoàng Ngọc Minh bọn họ có thể theo anh chinh chiến đã làm cho A Phi thèm phát khóc rồi. Nếu như lại không để anh †a tham gia thì anh ta chắc chắn sẽ không làm.

“Vậy các cậu đi trước đi.” Giang Ninh nói.

“Vậy đại ca thì sao?” Giang Ninh híp mắt mỉm cười: “Tôi đang đợi người chủ động mời tôi qua đó.

Hoàng Ngọc Minh vừa nghe lập tức có thể hiểu rõ.

Anh ta không hỏi thêm, lập tức đem theo vài người liên hệ với A Phi.

Còn Giang Ninh đã về đến Lâm Thị.

Lâm Vũ Chân vẫn đang bận rộn.

Tư Lan Tạp vừa phái người đến tìm Lâm Thị hợp tác, muốn cùng mở rộng sản phẩm mới ở nước ngoài. Mời Lâm Vũ Chân trước tiên đến khảo sát công ty Tư Lan Tạp ở nước ngoài, Lâm Vũ Chân cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Cho dù hiện tại Lâm Thị ở trong nước đã cực kì hưng thịnh nhưng so với thương hiệu lớn như Tư Lan Tạp thì vẫn còn kém xa.

Tư Lan Tạp nay lại chủ động như vậy, cô ngược lại cảm thấy có phần lo lắng.

Thấy Giang Ninh bước vào, Lâm Vũ Chân buông xuống việc trong tay, lập tức kéo Giang Ninh đến trên sô pha, nghiêm túc nhìn anh.

Biểu hiện trên mặt vô cùng nghiêm túc.

“Bà xã, em nghiêm túc như vậy làm gì?” Giang Ninh cười một tiếng, Lâm Vũ Chân lại xụ mặt xuống làm anh nhất thời không dám cười nữa.

“Ông xã, em hỏi anh nghiêm túc, anh thành thật trả lời em”.

“Được, bà xã hỏi đi, có hỏi nhất định sẽ có đáp!” Lâm Vũ Chân hít một hơi sâu, trên mặt thoáng qua một tia buồn bã lại có một tia ủy khuất: “Tư Lan Tạp chủ động như vậy, có phải là bởi vì anh đã bán thân cho Ngải Mỹ Nhĩ kia không?”

Chương 1191: Ván cờ của chủ thượng

Giang Ninh giật mình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Vũ Chân, không nhịn được thở dài một hơi.

“Xin lỗi bà xã”

“Anh thực sự…” Lâm Vũ Chân nhất thời mở to hai mắt. Cô chỉ là tùy miệng hỏi thử vậy mà Giang Ninh lại thừa nhận rồi.

Tên khốn kiếp này, vì làm ăn mà có thể bán rẻ cơ thể của mình. Anh đã đồng ý rồi sao?
 
Chương 1324


“Xin lỗi, anh đã để em hiểu lầm rồi” Giang Ninh cười nói: “Anh làm sao có thể bán rẻ cơ thể của mình chứ. Mỗi một tấc, mỗi một ngóc ngách trên cơ thể anh vẫn luôn là của em” Anh xin lỗi bởi vì bản thân đã làm cho Lâm Vũ Chân phải hiểu lầm chứ không phải thực sự đã bán rẻ cơ thể của anh.

Lâm Vũ Chân thực sự là bị dọa một phen, dơ day ra đánh Giang Ninh: “Là anh cố ý?”

“Chẳng phải em cũng cố ý sao?” Giang Ninh cười rồi kéo Lâm Vũ Chân vào trong lòng mình: “Nhưng mà phải nói thật, dáng người Ngải Mỹ Nhĩ kia thực sự rất đặc biệt. Ngực tấn công mông phòng thủ, người bình thường làm sao có thể chịu đựng được” Lâm Vũ Chân cúi xuống liếc nhìn thân hình của bản thân rồi khế hừ một tiếng.

“Vậy còn em thì sao?”

“Em là hoàn mỹ” Giang Ninh dường như không có một chút do dự nói.

Nghe thấy lời này Lâm Vũ Chân mới nở nụ cười.

Cô khôi phục vẻ nghiêm túc, dơ tay ra sờ râu trên cằm Giang Ninh, thầm nghĩ người này có phải là đã hai ngày rồi không cạo râu không. Xem ra cô phải giám sát anh, không thể để anh lôi thôi lếch thếch như vậy được.

Cho dù Giang Ninh có như thế nào cũng đều đẹp trai.

“Tư Lan Tạp kia sao có thể đột nhiên mời chúng ta, chủ động tìm kiếm sự hợp tác chứ?” Lâm Vũ Chân rất tự tin nhưng đồng thời cũng tự mình biết mình.

Lâm thị hiện tại vẫn không thể so được với thương hiệu quốc tế lớn như Tư Lan Tạp. Tương tự, nhà họ Lâm cũng không thể so sánh với dòng họ lớn như Tư Lan Tạp.

Cho dù ở trong nước bọn họ có thể tạm thời đè ép được nhãn hiệu hàng đầu của Tư Lan Tạp là bởi vì còn có nhà họ Bảo cũng đang đè ép bọn họ chứ không phải là gia tộc Tư Lan Tạp.

Ngải Mỹ Nhĩ hoàn toàn không nhất thiết phải như vậy, cô †a thậm chí có thể gióng trống khua chiêng, hùng hổ đánh tới, liều mạng cùng với Lâm Thị một mất một còn.

Nhưng cô ta lại không như thế. Không những không làm mà ngược lại còn nhiệt tình tìm kiếm sự hợp tác, tư thái thể hiện ra là dưới cơ.

Lâm Vũ Chân có phần không hiểu nổi.

“Tại sao?” Giang Ninh búng vào mũi Lâm Vũ Chân: “Bởi vì lợi nhuận”

“Bà xã, thương trường chính là chiến trường. Nhưng trên chiến trường này xuất hiện nhiều nhóm người, trong nhóm người đó không phải là kẻ địch vậy thì có thể trở thành đồng minh”

“Anh là nói chúng ta với Slanka?” Lâm Vũ Chân rất thông minh, thoáng cái đã phản ứng kịp: “Nói như vậy, lẽ nào vẫn còn người khác sao?”

“Nếu như anh không tính sai thì sẽ có bốn nhóm người. Mà hiện tại có ba nhóm đều nhìn chằm chằm vào một chỗ chuẩn bị sẵn sàng nuốt chửng cô ta” Trong mắt của Giang Ninh lóe lên một tia sáng.

Trừ Lâm Thị cùng Slanka ra còn có chủ thượng môn phái ẩn danh kia.

Bây giờ tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Bảo, nhìn chằm chằm vào Bảo Vinh Đông.

Ván cờ này ngay từ đầu là do chủ thượng bày ra. Giang Ninh tiến vào ván cờ này thì phải phân ra được thắng bại. Mà anh biết rõ, chủ thượng bố trí ván cờ này chỉ có một khả năng.

Nhà họ Bảo kia có quyền thuật cực đạo!

Từ tin tức Trân Hoang Đường truyền về, Giang Ninh có thể khẳng định.

Trên người Bảo Vinh Đông có một trang sách về quyền thuật. Chủ thượng sở dĩ không muốn trực tiếp ra tay là bởi vì nhà họ Bảo hiện tại từ sớm đã không còn là nhà họ Bảo của hai mươi năm trước nữa.

Sau lưng nhà họ Bảo hiện tại là cả một Thanh môn.
 
Chương 1325


Mười hai vị đường chủ, mỗi một sảnh, lại có nhiều cao thủ như vậy. Chủ thượng cướp đi sách về quyền thuật trong tay nhà họ Bảo sợ răng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Vì vậy, anh ta bày ra ván cờ này để Giang Ninh bước vào.

Muốn mượn tay Giang Ninh đánh đổ Thanh môn, chặt đứt đường lui cùng với chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Bảo.

Như vậy chủ thượng mới có thể ra tay giết Bảo Vinh Đông, cướp lấy quyền thuật cực đạo.

Chiêu mượn dao giết người này, nếu không phải bản thân ở trong cuộc thì với tầm nhìn của Giang Ninh có lẽ cũng không thể nhận ra được, vẫn cho rằng đây chỉ là một cuộc cạnh tranh kinh doanh bình thường.

Chỉ vì thị trường phía Bắc, vì cái danh thương hiệu hàng đầu trong ngành.

Đương nhiên, Giang Ninh không quan tâm đ ến tâm trạng của Amy, thậm chí còn không thèm để ý tới, chuyện ở nước ngoài rất khó nắm bắt, cho dù hồ ly tinh có đẹp hơn nữa thì cũng vẫn là hồ ly tinh, sớm muộn gì cũng sẽ lòi cái đuôi của bản thân ra.

Việc anh phải làm bây giờ là kích động tranh chấp nội bộ ở Thanh Môn, khiến họ hoàn toàn tan rã, đồng thời nhanh hơn chủ thượng, giành được nhà họ Bảo, lấy được sách về quyền thuật trong tay Bảo Vinh Đông!

Anh Phi và Hoàng Ngọc Minh đã dẫn theo một số người tới, lúc này đang nhìn chằm chằm vào Thanh Môn, nhân tiện xem tình hình ở nước ngoài.

Đã không đi nước ngoài một vài năm, không biết những người bạn cũ đó có còn ấn tượng với bản thân hay không.

Giang Ninh cảm thấy rằng đối với nhiều người, những trải nghiệm trong quá khứ có thể mãi mãi cũng không thể quên được.

Lâm Vũ Chân ngồi trong lòng Giang Ninh, nghe anh phân tích, càng nghe càng cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn khác với Giang Ninh.

“Ý của anh là, bạn có thể chấp nhận lời mời của Slanka, sau đó thì sao?”

“Vợ tốt của anh, nhiệm vụ bây giờ của em không phải ở nước ngoài, em hiểu không?” Giang Ninh không nhịn được bật cười, nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Lâm Vũ Chân, anh không nhịn được nói: “Cơ hội ra nước ngoài của Lâm Thị vẫn còn thiếu một ít”

“Việc em phải làm bây giờ là tích hợp tất cả các tài sản trong nước càng sớm càng tốt, để Lâm Thị trở thành một tập đoàn có tài sản kếch xù! Vượt qua cả Tập đoàn Linh Long!” Lâm Vũ Chân trầm ngâm gật đầu.

Sản nghiệp được mua lại từ Tập đoàn Linh Long đã sắp được xử lý xong rồi, việc này tham gia vào tất cả các khía cạnh của ngành, khiến Lâm Thị đột nhiên trở thành một khu phức hợp.

Không chỉ liên quan đến nhiều lĩnh vực mà còn cải thiện sức mạnh của Lâm Thị lên gấp nhiều lần!

“Mục tiêu của Lâm Thị là phục vụ nhiều người hơn, giúp đỡ nhiều người hơn và đóng góp nhiều hơn cho xã hội, nhưng tất cả những điều này đều cần thiết sao? Những việc này đều cần rất nhều tiền, vậy tiền ở đâu ra?” Giang Ninh dẫn dụ từng bước một.

Đối mặt với người vợ duyên dáng, đôi khi còn có vẻ quyến rũ, Giang Ninh có thể coi là đã rất có kiên nhãn rồi.

Nếu Anh Phi phản ứng chậm như vậy, Giang Ninh đã đuổi anh ta ra ngoài từ lâu rồi.

“Tiền, phải kiếm!” Lâm Vũ Chân nghiêm túc gật đầu.

“Vậy thì cách nhanh nhất để kiếm tiền là gì?”

“Cướp?” Lâm Vũ Chân cẩn thận nói.

Ở cùng Giang Ninh đã lâu, cô cũng không biết tại sao trong đầu đột nhiên hiện lên từ này.

Giang Ninh sửng sốt, cảm thấy Lâm Vũ Chân nói cũng có lý, nhưng ngược lại, anh lại vươn tay võ mạnh vào mông cô.
 
Chương 1326


Bép!

Tiếng vang rất trong trẻo!

Hơn nữa, độ đàn hồi cũng rất tốt!

“Học cái xấu!” Giang Ninh lập tức nghiêm mặt nói: “Phải lấy đức để thuyết phục người khác, anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Sao có thể dùng cách cướp được!” Anh nhớ lại cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến, thâm nghĩ cả đời này chắc chỉ có một cơ hội ngày hôm nay thôi, sau này có lẽ anh sẽ không nỡ dùng lực mạnh như vậy để đánh cô.

Lâm Vũ Chân thật sự không để ý tới ánh mắt của Giang Ninh, cô mím môi, liên tục thú nhận lỗi lầm của mình.

“Em sai rồi, em chỉ thuận miệng nói ra thôi. Vậy thì chồng, làm thế nào để kiếm tiền nhanh nhất, nhiều nhất?” Cô muốn giúp đỡ người khác, muốn khiến Lâm Thị trở nên lớn mạnh, nếu cô có nhiều tiền hơn thì sẽ có thể làm càng nhiều việc ý nghĩa hơn.

t nhiên là tiền đẻ ra tiền, sử dụng tiền để tạo ra tỉ Giang Ninh đưa tay ra, nhìn vẻ mặt có vẻ hơi tủi thân của Lâm Vũ Chân, đành nhịn không đánh cô nữa.

“Nhiệm vụ bây giờ của em là phải tích hợp tất cả các tài sản càng sớm càng tốt. Đến lúc đó, sẽ không còn ai dám bắt chồng em ra ngoài bán thân nữa!”

Lâm Vũ Chân rất tin tưởng dáng vẻ nghiêm túc này của Giang Ninh.

Đối với cô, những lời Giang Ninh nói đều cực kỳ đáng tin, bởi vì trên đời này không có người nào thông minh và mạnh mẽ hơn anh cả.

“Chồng đừng lo lắng, em sẽ không để những người phụ nữ khác có cơ hội lợi dụng anh!” Lâm Vũ Chân rất nghiêm túc.

“Thế mới là vợ tốt của anh” Giang Ninh vươn tay định ôm lấy Lâm Vũ Chân, nhưng lại bị cô đẩy ra.

Mặt Lâm Vũ Chân đỏ bừng, chỉnh lại bộ đồ công sở, ho nhẹ hai cái.

“Đã bàn xong chuyện công việc rồi, anh Giang, anh không được làm ảnh hưởng đến công việc của em nữa” Trông cô rất nghiêm túc: “Bây giờ chủ tịch Lâm phải tập trung làm việc, hoàn thành nhiệm vụ mà chồng giao cho càng sớm càng tốt.” Không đợi Giang Ninh lên tiếng, Lâm Vũ Chân đã trực tiếp kéo anh đứng dậy, đẩy ra khỏi văn phòng.

Có Giang Ninh ở đây, cô không có cách nào để chuyên tâm làm việc, bị cái người này nhìn chằm chằm như vậy, làm sao tập trung cho được?

Giang Ninh không còn cách nào khác, đành phải bó tay, để cho Lâm Vũ Chân đẩy mình ra khỏi cửa, đóng cửa lại.

Bên ngoài phòng làm việc, thư ký Tiểu Triệu nhìn thấy Giang Ninh bị đẩy ra ngoài, có chút hả hê.

“Anh Ninh của chúng ta cũng có lúc bị đuổi ra ngoài cơ à?” Giang Ninh hừ một tiếng, đi thẳng qua, vẻ mặt của Tiểu Triệu lập tức thay đổi: “Anh Ninh, đùa thôi, đừng! Đừng mài!” Cô ấy lập tức lùi lại hai bước, sống chết chặn trước bàn làm việc của mình, nhưng Giang Ninh không thèm quan tâm.

“Khấu trừ lương? Hay theo đoàn sang phương Tây làm khổ sai?” Tiểu Triệu bước sang một bên.

Giang Ninh vươn tay, mở ngăn kéo lấy toàn bộ tài liệu ra, cúi đầu nhìn, quả nhiên càng ngày càng giấu kỹ.

Anh lấy đồ ăn vặt giấu bên trong đi, nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tiểu Triệu: “Đã béo thế này rồi mà còn ăn? Cô không sợ không lấy được chồng à” Nói xong, Giang Ninh xé mở túi đồ ăn, mùi khoai tây chiên tỏa ra ngoài khiến Tiểu Triệu không khỏi nuốt nước bọt.

Đây là vị mới, vừa ra mắt đó!

Nhìn bóng lưng của Giang Ninh, Tiểu Triệu dậm chân, trong lòng chợt dâng lên cảm giác nghẹn ngào.

“Béo thì đã làm sao? Dù sao thì anh cũng không lấy tôi! Hừ hừ!
 
Chương 1327


Giang Ninh không thèm để ý lời cô ấy nói, tùy ý đi dạo quanh Lâm Thị.

Bây giờ công việc của Lâm Thị không cần anh phải bận †âm nữa, thực ra từ trước đến giờ cũng không cần anh phải bận tâm, anh chỉ cần giải quyết vấn đề, hoặc giải quyết những người gây ra vấn đề.

Cùng lúc này ở nước ngoài, Anh Phi và những người khác đã đến.

Một thành phố quốc tế hiện đại đầy nhà cao tầng, chính là thành phố cờ bạc!

Nơi này không biết đã phát triển gấp bao nhiêu lần Đông Hải rồi, chỉ riêng đường xá cũng đã rộng hơn rất nhiều.

“Nơi này, ha, để tôi nói cho mọi người biết, năm đó khi tôi ở đây cùng với đại ca, cái gì cũng đã chơi qua rồi!” Mặt Anh Phi đầy vẻ tự mãn: “Trong thành phố cờ bạc này, tất cả những người được coi là có tiếng nói đều đã từng bị chúng tôi đánh cho sợ mất mật!” Hoàng Ngọc Minh và những người khác nhìn Anh Phi với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Vậy thì bọn họ nhìn thấy anh Phi thì có phải sẽ bị dọa cho chạy mất dép không?” Lão Ngũ không nhịn được hỏi.

Đây là lần đầu tiên anh ta ra nước ngoài, lại còn được đến một thành phố lớn như vậy, đâu đâu cũng đẹp đế, gần như khiến đôi mắt của anh ta bị hút vào.

“Anh nghĩ rằng những nhân vật lớn kia sẽ đem chuyện mình bị đ è xuống đất đánh tơi bời ra khoe khoang khắp nơi sao?” Anh Phi cười xấu xa: “Là người thì đều muốn có thể diệ: Anh ta chỉ chỉ tay: “Có biết tại sao gọi đây là thành phố cờ bạc không? Vì ở đây, cờ bạc chính là cuộc sống!” Hoàng Ngọc Minh và những người khác hơi phấn khích.

“Nhưng tôi không có tiền, không mời mọi người được, chờ đại ca tới đi” Anh ta cười: “Bây giờ đi làm việc trước.” Nói đến chuyện làm việc, Hoàng Ngọc Minh và những người khác lập tức trở nên nghiêm túc.

Bọn họ đều biết Giang Ninh bảo mình đến nước ngoài là vì có nhiệm vụ, chứ không phải bảo họ đến đây để chơi bời lêu lổng.

Thành phố cờ bạc ở nước ngoài được coi là một thành phố rất nổi tiếng, ở đây có rất nhiều thế lực lớn, nhiều người giàu, tài phiệt, thậm chí có thể kiểm soát nền kinh tế của cả thành phố!

Mà các thế lực ngầm ở đây cũng phức tạp không kém.

Như Thanh Môn, như băng đảng Quỷ Thủ.

Lúc trước nội bộ Thanh Môn xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng, một số người đứng đầu băng đảng bất đồng quan điểm, thậm chí còn đánh nhau, chia bè kết phái.

Anh Phi đã gặp qua những chuyện như vậy rất nhiều lần.

Bất kỳ thế lực nào, khi đã phát triển đến một trình độ nhất định thì sẽ luôn sinh ra những thứ mục nát. Luôn có những người không muốn an ổn mà muốn leo lên vị trí cao hơn, mà nội chiến mới chính là cơ hội của những người này.

“Mọi người chia ra hành động, cứ hoạt động mạnh giữa các băng đảng của Thanh Môn, như vậy bọn họ sẽ không dễ dàng phát hiện ra” Mọi người đều có màu da giống nhau, mặt cũng hao hao, là những người thích hợp nhất để làm chuyện này.

Anh Phi chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy cực kỳ thích thú.

Anh ta căn dặn vài lời, khuyên Lão Ngũ và những người khác lúc làm việc thì nhắm vào những người thường chỉ biết sử dụng nắm đấm. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy người ở ngoài sáng cũng có nhiều cách làm như vậy.

Nói xong, đám người liền giải tán.

Cùng lúc đó.

Dưới cổng sảnh rắn, một câu lạc bộ và các dịch vụ phương Đông khiến việc kinh doanh ở đây rất tốt.

Hàng ngày có rất nhiều người đến đây để tiêu tiền.

Giờ phút này, trên lầu vang lên tiếng nhạc cổ điển tao nhã làm cho người ta cảm thấy thư thái, cũng có cảm giác bị khiêu khích.
 
Chương 1328


Rất nhiều người ra vào.

Ở cửa, có một người phụ nữ mặc váy dài, khoác thêm một chiếc áo khoác, cả người toát ra khí chất thanh tú xinh đẹp, tuổi chừng bốn mươi, có thể nhìn ra khóe mắt dưới lớp trang điểm đã có nhiều nếp nhăn.

“Ông Trương đã lâu không đến đây, cô Từ vẫn luôn nhắc đến anh đó.” Lưu Nương đã làm trong nghề này được mười năm, ở nước ngoài, chỉ có những người cùng màu da mới đoàn kết hơn, đặc biệt là trong nghề này.

Ân Vân, chủ nhân của sảnh Rắn, đông thời cũng là một người phụ nữ, ở đây nổi tiếng là một người mạnh mẽ, luôn đấu tranh cho phụ nữ, khiến bọn họ không còn sợ bị người khác ức hiếp.

Lưu Nương vừa nhìn thấy ông Trương thì lập tức tiến lên chào hỏi, không chút do dự ôm lấy tay ông ta, bà ta biết rất rõ rằng tài sản của ông Trương ở trong nước rất lớn, là một người không thiếu tiền!

Họ không dám đắc tội với kiểu khách hàng này.

“Cô Từ nói gì vậy?”

“Tất nhiên là nói về sự trống trải và cô đơn của bản thân, cần ông Trương đến lấp đầy cô ấy rồi!” Lưu Nương cười lớn đáp, vừa đi vừa dùng điệu bộ ẻo lả mà bản thân đã luyện tập nhiều năm để xoa xoa cánh tay của ông Trương, khiến ông Trương chẳng mấy chốc đã trở nên hứng thú.

Khi hai người bước đến đại sảnh, Lưu Nương lập tức gọi lớn.

Lập tức, một hàng các cô gái trẻ đẹp bước ra, mỗi người một vẻ.

“Cô Từ đâu?” Ông Trương nhìn quanh một lượt, cười nói.

“Tất cả chỗ này đều là cô Từ, tất cả đều cần ông Trương đến lấp đầy sự trống trải” Lưu Nương nháy mắt một cái, cố ý ghé vào bên tai ông Trương, nhỏ giọng nói: “Người bên phải là người mới tới, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm” Nghe vậy, hai mắt ông Trương bỗng nhiên sáng ngời, trực tiếp vươn tay chỉ: “Vậy thì chọn cô ấy đi” Nói xong, ông ta đi tới, ôm người phụ nữ vào lòng, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô ta không nhịn được cười.

Ông ta đã quá quen thuộc với nơi này, ôm được người đẹp liền muốn đi lên lầu, đột nhiên…

Một bóng người nhanh chóng xông đến, kéo cánh tay ông Trương ra, tát vào mặt ông ta.

“Bép!” Cái tát này rất mạnh, chiếc kính gọng vàng của ông Trương bay đi.

“Người phụ nữ của ông đây mà mày cũng dám động vào?

Ông đây phải giết mày!”

Chương 1195: Thời gian xa cách

Không đợi Lưu Nương và ông Trương kia phản ứng lại, Lão Ngũ cũ đã lao tới, từng cái tất thật mạnh in lên mặt ông Trương.

“Bép!”

“Bép!”

“Bép!” Khi Lưu Nương phản ứng lại, gọi người đến, khuôn mặt của ông Trương đã bị đánh đến nỗi sưng tấy!

“Hừ! Ông đây nhìn không quen loại đàn ông ở bên ngoài chơi bời như vậy!” Lão Ngũ chửi một câu, khạc nhổ vào mặt ông Trương, quay đầu lại nhìn thấy mấy người bao quanh mình, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Sảnh Rắn mấy người thật to gan! Ngay cả người nhà sảnh Khỉ chúng tôi cũng mà cũng dám dộng vào? Lôi đi bán!” Lão Ngũ trợn to hai mắt rống lên, không cho Lưu Nương kịp phản ứng.
 
Chương 1329


Anh ta trực tiếp xông ra ngoài, đánh nhau cùng mấy người kia.

Nhưng chưa đánh được mấy chiêu, Lão Ngũ đã giả vờ hoảng sợ bỏ chạy, vừa kéo người phụ nữ chạy, vừa thảm thiết hét lên: “Cứ chờ đấy, sảnh Khỉ của chúng tôi sẽ không tha cho các người!” Tất cả mọi người trong cả hội trường đều bàng hoàng.

Thậm chí Lưu Nương còn cảm thấy đầu mình ong ong.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Đuổi theo! Đuổi theo!” Cô gái đó, là người của Sảnh Khỉ sao?

Sao có thể như thế được!

Những người này đều là do bà ta nhờ người mang từ trong nước đến, sao có thể là người nhà sảnh Khi… sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy.

Bà ta lập tức cho người đuổi theo nhưng không đuổi kịp.

“Các… các người!” Ông Trương che mặt, vô cùng tức giận, từ dưới đất đứng dậy, hoảng loạn tìm kính, đeo cặp kính cận đã bị méo vào nói: “Rốt cuộc mấy người làm việc kiểu gì vậy!”

“Ông Trương, tôi xin lỗi, đây là chuyện ngoài ý muốn…

“Hừ!” Ông Trương làm gì quản mấy thứ này?

Sau khi bị người ta đánh, ông ta còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa?

Quan trọng nhất là nếu bây giờ làm lớn chuyện lên, nếu chuyện truyền về trong nước thì danh tiếng của ông ta sẽ mất hết!

Vốn bí mật đến đây, ông ta đâu có nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện như thế này.

“Ông Trương! Ông Trương!” Lưu Nương không ngăn được ông ta, tức giận tát người dưới một cái, mọi chuyện trở nên rắc rối rồi.

“Còn ngơ ra đấy làm cái gì? Đi bắt người về đây!” Một lúc sau, vài người bị mất dấu nên trở về, dù Lão Ngũ có kéo theo một người nữa thì anh ta cũng chạy nhanh hơn họ rất nhiều.

“Lưu Nương, làm sao bây giờ? Nếu thật sự là người của sảnh Khỉ, vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối.” Điều này đã phá vỡ quy tắc của Thanh Môn.

Sắc mặt Lưu Nương trở nên khó coi, đã nhiều năm rồi bà †a chưa từng gặp phải chuyện như vậy.

Đặc biệt là quan hệ giữa sảnh Rắn và sảnh Khi hiện nay không được tốt lắm, bà ta nghe nói mấy ngày trước hai chủ sảnh đã trực tiếp cãi nhau, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì đúng là rất phiền phức.

“Nhất định phải tìm người trở về!” Ánh mắt bà ta sắc lạnh: “Cho dù chết rồi cũng phải mang xác vềt”

“Vâng!” Mấy chục người lại lao ra ngoài.

Bên kia, Lão Ngũ kéo người phụ nữ bỏ chạy, người phụ nữ sợ đến nỗi vừa khóc vừa chạy, mặt đã trắng bệch không còn một giọt máu từ lâu.

Bụp một cái, người phụ nữ không thể theo kịp, ngã xuống đất, lúc này Lão Ngũ mới dừng lại.

“Anh… anh là ai!” Người phụ nữ khóc lớn, hoảng sợ nói: “Anh đưa tôi đi, bọn họ sẽ đánh chết tôi!” Lão Ngũ nhìn cô ta một cái: “Thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người.” Người phụ nữ chết lặng, sau đó khóc òa lên.

Lão Ngũ nói một câu nhận nhâm người, mạng của cô ta cũng sắp mất rồi!

Cô ta khóc lớn, vẻ mặt đầy tuyệt vọng, khiến Lão Ngũ bỗng cảm thấy không biết phải làm sao.

“Bọn họ sẽ đánh chết cô sao?” Anh ta không nghĩ nhiều như vậy, Anh Phi đã dặn dò họ phải tìm mọi cách để phá rối mấy người này, mượn danh tính của các băng đảng khác để kích động bất hòa.

Đây là cách tốt nhất mà anh ta có thể nghĩ ra.
 
Chương 1330


Đâu có ngờ rằng hình như mình đã hại người rồi.

“Hu hu…” Cô gái chỉ khóc, không nói một lời.

Lão Ngũ càng nóng nảy hơn: “Vậy tôi lại đưa cô trở về?” Cô gái càng khóc lớn hơn.

“Tôi, tôi không muốn trở về…” Cô ta khóc: “Ở đó, sớm hay muộn gì thì cũng phải chết” Cô ta khóc sướt mướt nói ra, Lão Ngũ mới biết được, cô gái này là bởi vì bị lừa, cho rằng cơ h: làm ở nước ngoài nhiều hơn, bị lừa tới nơi này, hôm nay còn là lần đầu tiên đi làm.

Nhìn vào tên người cô gái, bởi vì không đồng ý làm như vậy, thế nên đã bị đánh đến một đốm bầm tím, ánh mắt Lão Ngũ đều đỏ lên.

“Mẹ kiếp, những người này đều là súc sinh! Loại chuyện như thế này mà cũng có thể làm ra được?” Những thứ chó chết ở Thanh Môn này, vậy mà còn làm ra loại chuyện hại người này, bức lương làm gái mại dâm nữa chứt Cô gái chỉ khóc, muốn chạy trốn lại không dám chạy trốn, muốn trở về lại không dám trở về, hành lý hộ chiếu chứng minh thư của cô ta, đều bị giữ lại, cho nên muốn trốn cũng không về nhà được.

“Số tiền này cô cầm trước đi, tôi sẽ nhanh chóng đưa cô về nhà” Lão Ngũ lấy tiền trong túi, đều móc ra, nhét vào trong tay cô gái? “Trước hết hãy tìm một chỗ ở đi” Cô gái ngẩn người một chút, thấy Lão Ngũ muốn đi, lập tức đứng lên, bước nhanh theo anh ta.

“Cô còn đi theo tôi làm gì nữa?” Lão Ngũ nhíu mày, anh ta thật sự chịu không nổi con gái khóc sướt mướt như vậy.

“Anh… Anh vẫn chưa cho tôi thông tin liên lạc, tôi đi đâu để tìm được anh?” Cô gái rụt rè nói.

Lão Ngũ võ đầu, anh ta thiếu chút nữa quên mất.

Suy nghĩ một chút, ngay lập tức dẫn cô gái, đến một khách sạn: “Cô ở tạm đây đi, tôi làm xong việc sẽ đến tìm cô, đưa cô về nhà” Nói xong, Lão Ngũ bước nhanh đi.

Cô gái ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lão Ngũ, cũng không biết mình có nên tin tưởng anh ta hay không, nhưng lời nói vừa rồi: “Người con gái của ông đây, anh ta cũng dám đụng vào…” Làm cho trái tim của cô ta, vô cùng rung động!

Cùng lúc đó, không ít các sảnh ở Thanh Môn, đều xảy ra một ít xung đột, thậm chí có người ra tay, máu chảy thành sông!

Có người âm thầm khiêu khích, rất nhanh liền biến thành tranh đấu giữa các nhóm, mọi người đã sớm nhìn nhau không thuận mắt, một khi đã ra tay, thì chính là ra tay rất tàn nhãn, bị thương chết vô số!

Trong thời gian ngắn, các các sảnh ở Thanh Môn, xung đột gia tăng, nhất là khi có người chết, càng làm cho những môn đồ đó, lửa giận bốc lên!

“Sảnh rồng của bọn họ quá điên rồ rồi! Thật sự cho rằng Thanh Môn là của Sảnh Rồng của bọn họ luôn rồi? Người của Sảnh Mã tôi, từ khi nào lại sợ bọn họ!”

“Sảnh Hổ. Giết anh em chúng ta! Các sảnh kia vốn là của chúng ta, bọn họ dựa vào cái gì mà cướp?”

“Đi thôi! Tìm chúng để tính sổ! Nếu không nổi tức này, tôi không nuốt trôi được!” Các các sảnh xung đột, càng ngày càng thường xuyên, căn bản là không cần đám người của A Phi, cố ý đi khiêu khích.

Nhiều năm như vậy, bọn họ vốn đã có xích mích và xung đột, chỉ là mượn cơ hội này, tùy ý phát ti3t mà thôi.

Huống chỉ, thái độ người đứng đầu băng đảng của bọn họ, càng cho bọn họ chỗ dựa để dựa vào!

Thanh Môn, so với lúc trước càng loạn, dưới tình hình xung đột, số người bị thương và chết rất nhanh liền tăng lên, sắc mặt mấy người đứng đầu băng đảng, càng khó coi hơn.

Nhất là môn tử của Sảnh Khi, nghe nói trong sảnh mình có vợ của các anh em, đều bị Lưu Nương của sảnh Rắn kéo đi bán, hiện tại ngay cả người anh em kia, cũng sống chết không rõ, càng khiến cho bọn họ, hận không thể trực tiếp xông tới sảnh Rắn, muốn mạng của Lưu Nương kial Nhìn Thanh Môn đại loạn, A Phi trong tay cầm đồ uống, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Loại chuyện này, anh ta cũng không thiếu phần, xem như kinh nghiệm phong phú, muốn đối phó với loại thế lực Thanh Môn này, sao phải đến Giang Ninh ra tay được.
 
Chương 1331


“Được rồi, bước tiếp theo, nên là đại ca xuất hiện rồi” A Phi cười tửm tỉm nhìn xa xa, cả tòa sòng bạc khổng lồ phát sáng, nói với đám người của Hoàng Ngọc Minh: “Đại ca tới rồi à, chúng ta có thể, thỏa thích phóng đãng rồi!”

Chỉ cần nghĩ đến thôi, đã cảm thấy vui mừng quá rồi!

A Phi liếm liếm môi, đã có chút không thể chờ đợi.

Hiện tại Thanh Môn đã hoàn toàn rối loạn, bọn họ cái gì cũng không cần làm, lửa đốt lên, để cho bọn họ chậm rãi thiêu đốt, đốt đến tổn thất thảm hại rồi nói sau!

Chờ Giang Ninh đến, chính là lúc bắt đầu thu hoạch.

A Phi không lãng phí thời gian, lập tức mang theo đám người Hoàng Ngọc Minh, đi chuẩn bị cho bước tiếp theo.

Và đồng thời.

Thanh Môn các các sảnh, lần thứ hai đánh nhau!

Trong một ngày ngắn ngủi, đã có mười mấy người, mất mạng, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Người đứng đầu đảng phái sảnh khỉ Lâm Hoan, sắc mặt âm trầm, cơ hồ muốn ăn người luôn rồi!

Ở phía sau anh ta, là hơn trăm môn tử sảnh Khi, giờ phút này đều nổi giận đùng đùng, vây quanh trước cửa sảnh Rắn, lời nào không hợp ý, liền lập tức ra tay.

“Ân Vân, lấy người giao ra đây, nếu không, tôi làm sao giải thích với anh em môn tử đây chứ?” Đùa cái gì vậy chứ!

Vợ của anh em mình, vậy mà còn bị lừa ra tiếp khách, anh †a còn có thể nhịn được không?

Nếu anh ta không nói gì nữa, những người dưới tay anh ta, chỉ sợ đều sẽ làm ầm ï lên mất!

Tin tức cũng đã truyền khắp nơi, Lưu Nương nằm dưới tay Ân Vân, để cho người ta từ trong nước dẫn người qua đây, đã lừa được một người của sảnh Khỉ bọn họ, thậm chí, người tìm tới cửa, bọn họ còn không buông tha, còn ra tay đánh người.

Cho đến bây giờ, mọi người đều không trở lại, chỉ sợ là đã chết.

“Anh đang nói xàm cái gì thế? Lâm Hoan, đầu óc anh đã bị ngấm nước rồi sao?” Ân Vân giận dữ trách mắng: “Người của Ân Vân tôi đây, cho dù có ngu xuẩn đến mức nào đi nữa, chẳng lẽ sẽ làm ra loại sai lầm này sao? Anh đừng bị người ta khiêu khích!”

“Giữa chúng ta, còn cần khiêu khích sao?” Lâm Hoan cười lạnh một tiếng, ngày đó ở tổng bộ Thanh Môn, hai người đã cãi nhau một trận, đã sớm có oán hận, làm sao có thể đợi đến hôm nay.

Càng không cần phải nói, quả nhiên trong một thời gian rất dài, Ân Vân luôn là người Bảo Vinh Đông rất tín nhiệm, còn về sảnh Khỉ của Lâm Hoan, dường như có thể nói, không có cảm giác tồn tại gì.

“Đừng nói nhảm nữa, anh nhìn những người anh em phía sau tôi, coi họ có đồng ý hay là không?” Lâm Hoan quát lớn một tiếng: “Tôi khuyên cô, hay là giao ra Lưu Nương đi, bằng không hậu quả cô sẽ tự gánh chịu đó!” Ân Vân cũng trở nên tức giận.

Nếu mà là cô ta, không rõ ràng như vậy, phải giao ra người theo mình nhiều năm như vậy, vậy cô ta làm sao cho môn tử nể được đây?

Người của sảnh Rắn, sẽ nghĩ thế nào về chứ người đứng đầu đảng phái của cô ta đây?

“Anh bảo tôi giao, tôi liền giao, vậy tôi phải ăn nói như thế nào đây chứ? Lâm Hoan, anh đừng khi dễ người khác quá đáng như vậy!”

“Tôi khi dễ người quá đáng sao? Ngày hôm qua, không phải cô ỷ vào môn chủ chống đỡ cho cô, khi dễ chúng tôi hay sao? Hôm nay chúng tôi lại trở thành ăn hiếp cô sao?” Lâm Hoan cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước, phía sau hơn trăm môn tử sảnh Khi, cũng cùng nhau tiến lên một bước.

“Vậy được thôi, hôm nay, ông đây sẽ ăn hiếp cô luôn!” Anh ta rống to một tiếng: “Tất cả đều lên cho tôi, bắt bà già kia ra cho tôi, đánh chết bà ta!” Người của sảnh Khỉ lập tức xông vào, Ân Vân cũng không cam lòng yếu thế, nũng nịu quát một tiếng, người sảnh Rắn cũng đã ra tay.

Hai bên nhất thời đánh đến không thể dừng lại được, hiện trường một lần hỗn loạn không chịu nổi!
 
Chương 1332


Vào thời điểm đó, trang trại của nhà họ Bảo.

Bảo Vinh Đông ở trong thư phòng của mình, đã ở lại được vài ngày.

Ông ta không gặp bất kỳ kẻ nào, một mực suy nghĩ, nên ứng phó như thế nào, thậm chí, ông ta còn đang chờ, chờ chủ thượng đến, ông ta còn có thể phản kích lại, cùng lắm, liều mạng với chủ thượng một lần.

“Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!” Bên ngoài thư phòng, quản gia hô to: “Lại đánh nhau nữa à! Cho chúng đánh nhau đi!” Bảo Vinh Đông cau mày.

Mình không ở Thanh Môn mới vài ngày, thì đã loạn thành như vậy.

Mấy người đứng đầu đảng phái của các sảnh, giống như chỉ chờ hôm nay, mình không có ở đây, liền bắt đầu gây sự.

“Ọp ẹp…” Bảo Vinh Đông lập tức mở cửa thư phòng ra, đối mặt, hừ lạnh nói: “Lại là ai đánh nhau?”

“Sảnh Khỉ cùng với người của sảnh Rắn, đánh không thể dừng được, tổn thất vô cùng nặng!

Bảo Vinh Đông sắc mặt tái mét: “Lời tôi nói, chẳng lẽ bọn họ đều không nghe sao?”

“Tôi muốn cho bọn họ đều an phân thủ thường, bọn họ là người điếc sao!” Ông ta nổi trận lôi đình, ánh mắt như đao, cơ hồ muốn ăn thịt người!

“Nói cho bọn họ biết, ai dám gây sự, tôi tuyệt đối không tha thứ!” Bảo Vinh Đông đóng cửa lại, trong lòng càng thêm bực bội.

Thanh Môn rối loạn, sao lại dễ dàng như vậy?

Ông ta biết mấy năm nay, bên trong Thanh Môn ít nhiều cũng có chút vấn đề, tài nguyên của mấy các sảnh, phân chia không đồng đều, làm cho một số người trong lòng không thoải mái.

Nhưng ông ta không có cách nào, Thanh Môn muốn phát triển lớn mạnh, muốn uống một chén nước ngon, căn bản chính là một điều không thể.

Nào có chủ nghĩa công bằng được chứ?

Bây giờ ông ta không quan tâm đ ến điều đó rồi.

Trần Hoang Đường còn đang âm thầm nhìn theo dõi mình, nói không chừng đã đến lúc đột nhiên ra tay, tuy răng thực lực của mình đủ để ứng phó, nhưng lòng phòng người không thể không có.

Càng không cần phải nói, hiện tại điều mà ông ta phải đối mặt, cũng không chỉ là một mũi tên ám của Trân Hoang Đường!

Điều ông ta kiêng ky nhất, chính là chủ thượng!

Bảo Vinh Đông đóng cửa lại, quay đầu nhìn thoáng qua: “Hai người các người, sẽ đi theo sát bảo vệ tôi, chuyện của Thanh Môn, tạm thời không cần quản nữa”

“Vâng” Trong bóng tối, chỉ có một giọng nói nhẹ đáp lại.

Thanh Môn còn loạn, thì có thể loạn đến đâu chứ?

Chờ ông ta giải quyết xong uy hiếp của chủ thượng này, giải quyết Giang Ninh, trở về, muốn xử lý Thanh Môn, sẽ không còn phức tạp nữa.

Mấy người đứng đầu đảng phái nhảy dựng lên, giết rồi thì trực tiếp đổi một nhóm khác là được!

Mệnh lệnh của Bảo Vinh Đông, không có chút tác dụng nào.

Căn bản cũng không có mấy người đứng đầu đảng phái chịu nghe.

Sau mấy phen tranh đấu, mười hai các sảnh của Thanh Môn, dường như đều tự mình kinh doanh, lúc nào cũng có ma sát, nhưng cũng có thể khắc chế, ai cũng là vì lợi ích, chuyện không có lợi ích, sẽ không dễ dàng đi làm.
 
Chương 1333


Và bây giờ.

Giang Ninh đã đến rồi.

Bên ngoài sân bay quốc tế thành phố cờ bạc, A Phi trong miệng ngậm một điếu thuốc, híp mắt, rất không có hình tượng ngồi xổm trên mặt đất, không chút để ý tới một vài người qua đường xa xa, tràn ngập ánh mắt tò mò.

“Đại ca” Xa xa, A Phi liền nhìn thấy Giang Ninh cùng với anh Cẩu, từ cửa hải quan đi ra, lập tức dập tắt điếu thuốc, bước nhanh đi tới.

“Chị dâu không đi cùng sao?” A Phi nhìn thoáng qua, chỉ có hai người Giang Ninh cùng anh Cẩu, lại lấy ra đánh lửa, đốt nửa điếu thuốc còn lại lên.

“Cô ấy nếu đi cùng, thì chúng ta làm sao thỏa thích phóng đãng đây?” Giang Ninh đưa tay, cướp điếu thuốc của A Phi, trực tiếp dập tắt: “Học tôi đây này, hút ít thuốc lá, bọn Hoàng Ngọc Minh đâu?”

“Ở cửa sòng bạc đó, không dám đi vào.” A Phi cười hi hi một tiếng: “Không có tiền” Vào thời điểm đó.

Sòng bạc Hắc Ngưu, ở sòng bạc này, được coi là top mười sòng bạc, tiền lưu động mỗi ngày này, ít nhất là mấy trăm tỷ!

Cửa ra vào, trực tiếp dán bảng thông báo, yêu cầu khi vào có vốn tối thiểu, mười vạn đô la!

Hoàng Ngọc Minh ngược lại tiến vào, nhưng những người khác, cho dù có, cũng không nỡ lấy ra.

Bình thường nhiều nhất là đấu địa chủ, làm sao có thể tiến vào một nơi như vậy, mà căn bản lại không biết chơi, vậy thì đi vào nộp tiền sao?

“Mẹ kiếp, trên đời này có rất nhiều người có tiền, mười vạn đô la, đổi thành tiền của chúng ta, phải có sáu bảy mươi vạn chứ? Lấy nó để đặt cược? Phá sản luôn!” Lão Ngũ mắng chửi, hô to thế giới không công bằng.

“Mười vạn là yêu cầu thấp nhất, đi vào, trên người ai không có trăm vạn đô la, đều sẽ không chơi, sợ mất mặt” Lão Lục hừ một tiếng: “Chúng ta đứng ở cửa này, nhìn có chút chua xót sao?” Anh ta nhìn về phía Hoàng Ngọc Minh: “Đại ca sao còn chưa tới Vừa dứt lời, một chiếc xe dừng trước mặt bọn họ, đám người Giang Ninh đồng thời xuống xe, mà anh Cẩu lập tức bước nhanh đến đuôi xe, mở cốp xe ra, xách ra một cái bao tải trống.

Anh ta lập tức không chắc chắn, miệng mở ra, đập vào trong mắt là rơi ra mấy chục đống tiền giấy màu xanh lá cây…

Hoàng Ngọc Minh nhìn đến ngây người, Lão Ngũ, Lão Lục, Lão Thất, Lão Bát… Tất cả họ đều nhìn chằm chằm!

Nhìn tờ tiền màu xanh lá cây, mấy người nhịn không được, cổ họng đồng thời trượt lên xuống, cái chết tiệt này… Đóng gói tiền trong bao tải?

Ngay cả tài xế lái xe, vốn định xuống xe để giúp đỡ, trơ mắt nhìn bao tải toàn đô la, sắc mặt đều đỏ lên.

Lúc bọn Giang Ninh vừa lên xe, ông ta còn tưởng rắng, bên trong chỉ là đặt một ít thứ không quan trọng!

“A Cẩu, anh run cái gì chứ.” Giang Ninh quay đầu, nhìn anh Cẩu một cái: “Không phải để cho anh xách một ít tiền, đến mức này sao?” Anh Cẩu cười cười, đưa tay nhặt lên, cố nén tay không run, nhưng trong lòng lại nói, đến mức này lận!

Anh ta chỉ là quá mức bất ngờ, cũng chưa từng khẩn trương như vậy.

Có bao nhiêu tiền cho bao tải này vậy?

Anh Cẩu không biết, toán học của anh ta không tốt, truyền kỳ tỉnh thành Tô Vân đã chê cười anh ta rất nhiều lần, dù sao anh ta cũng biết, đây là rất nhiều tiền, cả đời anh ta cũng không kiếm được nhiều như vậy.

Nhưng trong mắt Giang Ninh, những thứ này, hình như cũng là giấy vụng vậy, không có gì khác nhau.

“Đi thôi, đi vào tiêu sái nào!” Giang Ninh đưa tay ngăn bả vai A Phi: “Trở về không được nói cho vợ tôi biết!” Hoàng Ngọc Minh hưng phấn, Lão Ngũ, Lão Lục, Lão Thất, Lão Bát … Tất cả đều phấn khích!

Giàu có rồi!
 
Chương 1334


Hơn nữa còn là tiền của Giang Ninh, bọn họ cuối cùng cũng có chỗ dựa, tiến vào sòng bạc sang trọng này.

Vừa đi vào cửa, bảo vệ ở cửa, liền đưa tay ngăn cản mấy người, trên mặt tuy rằng mang theo nụ cười, nhưng trong giọng nói, lại tràn đầy khinh thường.

“Xin lỗi, sòng bạc của chúng tôi có quy định, vốn dưới mười vạn, không tiếp đãi” Anh ta vừa mới nhìn thấy mấy người này ở cửa đi dạo, muốn tiến vào lại không dám tiến vào, không phải là không có tiền hay sao?

Sòng bạc cao cấp như bọn họ, không cho người bình thường vào được.

Giang Ninh nhìn bảo vệ kia một cái, hơi nhíu mày, làm sao có thể thấy được, cái đồ mắt chó không biết nhìn người?

“Anh Cẩu” Anh ta lười nói nhảm, bộ dáng hào phóng tài khí thô bạo, hô một tiếng, anh Cẩu lập tức đi lên, trực tiếp kéo túi bao tải ra, mặt mỉm cười đưa tay vớt lấy.

“Đủ chưa?” Hai chữ đơn giản làm cho người bảo vệ kia nhất thời chấn động.

Cái bao tải này, tất cả đều là tiền?

Anh ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, có người mang theo bao tải tiền như vậy đến sòng bạc nha!

Theo như trong mắt anh ta thấy, tính toán sơ sơ một chút, bao tải lớn như vậy, sợ là phải có cả trăm tỷ đồng rồi!

“Mời! Mời chứ ạI” Bảo vệ vội vàng thay đổi khuôn mặt tươi cười, lập tức cao giọng hô: “Khách quý đến!” Trước và sau không quá hai phút, giống như đã thay đổi thành một người khác vậy.

Anh Gẩu trong lòng thầm mắng một tiếng thiếu mắt nhìn!

Giang Ninh hừ một tiếng, hơi ngửa đầu, từ trong bao tải lấy ra một đống tiền, cầm trong tay, vỗ vào mặt người bảo vệ kia, cười hì hì nói: “Tìm gái đẹp, đổi cho tôi thành thẻ đánh bạc đi, có vấn đề gì nữa không?”

“Không có vấn đề! Không có vấn đề gì!” Ánh mắt của bảo vệ đều cười híp lại, hưng phấn không thôi, thì ra là một đại gia nha!

Anh ta thích nhất loại người có tiền này, ra tay rất hào phóng, căn bản cũng không coi tiền là tiền, người này cho tiền boa, chính là một vạn đô la đó nha!

Đừng nói Giang Ninh lấy tiền võ mặt mình, cho dù là đánh nhau, anh ta cũng sẽ hưng phấn đến gào thét.

“Người đâu rồi!” Bảo vệ lập tức gọi người tới đây, bặc biệt tiếp đãi, giúp bọn Giang Ninh đổi thẻ đánh bạc.

Đếm một chút mới biết được, bao tải lớn như vậy, vậy mà lại cất được hơn ba chục triệu đô la!

Anh ta nghe được số báo kế toán, đều nhịn không được hít một hơi khí lạnh, không phải chưa từng thấy qua người đi đánh bạc mà đem theo nhiều tiền như vậy, thật sự là chưa từng thấy qua, cầm bao tải vác tới, cảm giác rung động trên mặt đất, hoàn toàn không giống nhau nha.

Đổi xong thẻ đánh bạc, Giang Ninh chia cho mỗi người mấy triệu.

“Thỏa thích phóng túng đi.” Anh cười cười nói: “Bình thường huấn luyện vất vả, khó có được diệp đi ra ngoài, vui vẻ, thua coi như là tiền của tôi, thăng chính là của các anh.”

Lần này, một đám người đều hưng phấn lên, nhất là Lão.

Ngũ với Lão Lục, xoa xoa tay, tựa hồ như vậy có thể mang đến cho mình khí lực tốt hơn.

“Đại ca, đây chính là anh nói đó nha.” Anh Cẩu xách một túi thẻ đánh bạc, nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn một vòng: “Nhưng những thứ này, làm thế nào để chơi?” Nếu là đấu địa chủ, anh ta còn có thể chơi hai ván, dự án trong sòng bạc này, anh ta cũng không biết rõ, làm sao thắng được?

Dựa vào số mạng hay sao.

“Nhìn là sẽ biết, tự mình chơi đi” Giang Ninh lười để ý tới bọn họ, tùy ý để bọn họ phá gia, mà hai người anh cùng với A Phi, trực tiếp đổi một đống thẻ đánh bạc, nhìn thấy người bảo vệ kia, ánh mắt đều có chút đỏ lên, lập tức thông qua bộ đàm, nói cho đài điều khiển biết.
 
Chương 1335


Tối nay, có một con cá lớn đang đến!

Sòng bạc ở nước ngoài, không phải là chưa bao giờ thấy qua bất cứ ai như vậy.

Ở trong nước rất có tiền, đến nước ngoài, sợ người khác không biết anh có tiền, nhất là vào sòng bạc, thắng hay không thì khác, khí chất nhất định phải có đủ.

Đó là tiền đấy!

Kếch xù luôn!

Giàu to!

Giang Ninh cùng A Phi, đi đến một cái sòng bạc, chính là chơi đánh bài.

Mấy người thấy Giang Ninh xách một túi thẻ đánh bạc tới, cả người tản mát ra một loại khí chất mới nổi, không khỏi có chút buồn cười, chỉ là ai cũng không nói.

Người chia bài cười nói: “Hai vị muốn gia nhập sao?” Giang Ninh gật gật đầu, trực tiếp nắm lấy một cái thẻ đánh bạc, ném lên bàn, khí thế kia, nhìn là biết người chơi không thiếu tiền.

Một người trong đó, trực tiếp nhường chỗ, Giang Ninh ngồi xuống.

Người chia bài phát bài, bài lớn bắt đầu kêu, đến lượt Giang Ninh, anh nhìn cũng không nhìn, trực tiếp lại ném ra một cái thẻ: “Theo” Trong số những người xung quanh xem náo nhiệt, đã có người nhíu mày, thầm nghĩ thằng nhãi này căn bản cũng không biết chơi.

Mỗi lần đến lượt Giang Ninh mở miệng, anh đều là một chữ: Theo.

Sau đó ném ra một đống thẻ, không nhìn vào thẻ của mình, cũng không nhìn vào thẻ của người khác, như thể, số tiền này, không quan trọng.

Không có gì bất ngờ, Giang Ninh thua.

Chỉ qua ngắn ngủi năm phút, liền thua hơn sáu trăm nghìn đô la, nhưng trên mặt Giang Ninh, lại không có một chút mất hứng, vẫn mỉm cười như trước.

“A Phi, anh cũng tới chơi hai ván đi, xem vận khí của anh thế nào” A Phi xoa xoa tay, cách chơi giống như Giang Ninh, một vòng đi qua, lại hơn năm mươi vạn đô la không còn.

Những thứ này, mấy người chơi khác, có chút hưng phấn lên.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Giang Ninh, tràn ngập yêu thích, đây chính là người ngu ngốc nhiều tiền đó!

“Hai anh đây, chúng ta còn có rất nhiều cách chơi, các anh có thể thử một chút” Thấy vậy, người chia bài cười, cũng không muốn bỏ qua người khách như vậy.

Đối với sòng bạc, không gặp phải một vị khách như vậy, đó là khi tết nguyên đán.

Người chia bài lập tức gọi người tới, bặc biệt dẫn dắt bọn Giang Ninh, đi thử các cách chơi, thậm chí chủ động chỉ điểm bọn họ, nói cho bọn họ biết thủ thuật và kỹ xảo.

Chỉ là, hai người Giang Ninh cùng với A Phi, đối với kỹ thuật đánh bạc thật sự không tinh thông, chưa tới một giờ, một túi thẻ đánh bạc, một cái cũng không còn.

“Thua bao nhiêu rồi?” Giang Ninh hỏi.

“Hơn hai chục triệu đô la rồi” A Phi nói.

Đứng ở một bên tiếp đãi, mặt mang theo nụ cười chuyên nghiệp, trong lòng lại là trào phúng, thật sự là ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu, cũng dám vào sòng bạc, nhưng mà cũng tốt, làm thịt cừu béo như vậy, bọn họ mới có kiếm được!

“Hết tiền rồi sao” Giang Ninh khoát khoát tay: “Hôm nay mang theo nhiều như vậy sao.” Anh thấy mấy người Hoàng Ngọc Minh đi tới, cũng đều hai tay trống rỗng, hiển nhiên, tất cả mọi người đều thua sạch.

Đêm nay, tổng cộng thua hơn năm mươi triệu đô la!
 
Chương 1336


“Đã quá muộn rồi, trở về ngủ thôi, ngày mai chúng ta sẽ trở lại: Giang Ninh không sao cả cười cười, chợt mang theo người rời đi.

Anh vừa rời đi, một người đàn ông đứng trên đài cao, khuôn mặt đầy ý cười.

“Người ngốc nhiều tiền, chính là tên này chứ gì nữa?” Anh ta cười lạnh một tiếng: “Nếu ngày mai anh ta còn có thể đến, vậy thì, hung hăng xử lý cho tôi!”

“Người quản lý đó có xuất thân từ đâu vậy? Nhìn thật hào.

phóng, tiêu tiền mà không hề để ý” Người phục vụ vừa tiếp đãi Giang Ninh, nhịn không được cười, “Tôi vừa mới nhớ tới, mấy người đầu tiên, chính là ông chủ của công ty khai thác mỏ than đến từ khu vực Tây Bắc Trung Quốc…

Thời điểm đó, anh đã làm một việc nhỏ để cho ông chủ than mất hơn một trăm nghìn đô la một ngày!

Khiến ông ta thua đến mức cả gương mặt đều xám đen lại, làm cho sản nghiệp nhà ông ta đều bị thua, cả người dường như suy sụp nặng nề!

Thời gian này, một người đàn ông giàu có đến đây, họ thích loại người này nhất, những người không coi trọng tiền bạc.

“Liên lạc với mấy người đó đi, vẫn làm theo như những lần trước, đục khoét tên này, chia lãi ba bảy” Người quản lý sòng bạc Phương Hoành, mỉm cười xác động nói, “Nếu mỗi tháng, tất cả những người giàu có như vậy đến đây, vậy thì việc kinh doanh có thể sẽ rất tốt” Bên trong sòng bạc, chơi là giữ thể diện.

Người càng giàu càng quan tâm đ ến thể diện của mình và được mọi người xung quanh vây quanh, dù có thua cũng không dễ dàng bước xuống, vì sợ người ta nói mình thua không nổi.

Anh ta thậm chí còn có sắp xếp người của mình, giấu trong đám người vây xem để tiện cho việc khích lệ, thổi gió đánh lửa.

Việc như vậy Phương Hoành đã sớm quen thuộc từ rất lâu rồi.

Anh ta lập tức để cho người đi sắp xếp, một khi ngày mai Giang Ninh thật sự đến, con cừu béo này, anh ta nhất định sẽ làm thịt!

Tương tự với cách làm cũ.

Giang Ninh và những người khác trở về khách sạn để nghỉ ngơi.

Một đêm này, mất vài triệu đô la, ngay cả khi Hoàng Ngọc Minh đã từng là ông chủ như vậy nhưng mất hơn năm mươi triệu đô la thì cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Quá… Quá k1ch thích rồi!

“Đại ca, số tiền này, phải làm sao bây giờ?” Anh Cẩu có chút nhịn không được, “Chúng ta đã thua quá nhiều!” Vốn là nói muốn chơi đùa để thử vận may, nhưng không nghĩ tới, chơi thế nào lại để thua thảm hại như vậy, ngay cả đấu với chủ nhà thì cũng vô dụng.

Tuy Giang Ninh có nói, thăng tính cho bọn họ, còn thua tính vào Giang Ninh, nhưng để thua nhiều tiền như vậy bọn họ vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

“Nếu hôm nay chúng ta giành chiến thắng thì thực sự rất nhàm chán” Giang Ninh cười cười, võ vai anh Cẩu, “Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai thắng lại là được rồi” Anh Cẩu còn muốn nói, nếu không thì tính nợ, chờ anh ta tiết kiệm được tiền thì sẽ từ từ trả lại, thế nhưng lúc đó Hoàng Ngọc Minh đã kéo anh ta đi.

“Đại ca tự có sắp xết Hoàng Ngọc Minh hạ thấp giọng nói, “Chỉ bằng trình độ của các người, chẳng lẽ đại ca lại không biết? Hôm nay, chính là cố ý để cho các người thua…” Trong sòng bạc mười vụ cá cược thì đến chín cuộc là lừa gạt, kĩ thuật đánh bạc chính xác mà nói, chắc hẳn được gọi là cách thức lừa gạt, so xem ai khôn ngoan hơn, thủ đoạn của ai lợi hại hơn, nó cũng kiếm tra trí nhớ, lực phân tích, lòng can đảm, thậm chí là dã tâm!

Tất nhiên, vận may cũng là yếu tố cần thiết.

Nhưng nếu dựa may mắn mà muốn kiếm được nhiều tiền trong sòng bạc, tốt hơn là nằm mơ.
 
Chương 1337


Cho nên người vào sòng bạc, có thể nói mười cược chín thua, cuối cùng thua đến mức tán gia bại sản, nhà mất thân vong, quá nhiều…

Giang Ninh thấy rất rõ ràng, đôi với những cuộc đánh bạc đó anh không có ấn tượng tốt, đối với sòng bạc này, coi cờ bạc là một loại văn hóa, thậm chí là một ngành công nghiệp, anh lại càng là khinh bỉ.

Bọn nhà tư bản hút máu người, trong thành phố này trở nên vô cùng phổ biến.

Giang Ninh ngồi trên ghế sofa, lắc lư ly rượu trái cây trong tay.

“Âm ầm!” A Phi gõ cửa, đẩy vào, “Có người đến” Nói xong, anh ta mở cửa ra, một người thiếu niên đẹp trai bước vào, cậu ta mặc âu phục màu đen, chải đầu mượt mà, còn đeo một cặp kính râm, nhìn qua rất nhã nhặn.

“Anh Giang” Người thiếu niên nhìn thấy Giang Ninh, lập tức bước nhanh qua, cung kính cúi đầu, “Cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh!”

“Sư phụ tôi thường nói với tôi, nếu không có Anh Giang, cuộc sống của ông ấy đã sớm mất từ lâu rồi!”

Trong mắt người thiếu niên đó, Giang Ninh ngồi trước mắt, không chỉ là người có ơn của sư phụ cậu ta, đồng thời cũng là người có ơn với chính bản thân cậu ta nữa, là người mà cậu ta vô cùng kính trọng!

Năm đó nếu không phải Giang Ninh cứu, thì sư phụ của cậu ta, một người đánh bạc được coi là thân, đã bị người ta gi ết chết trong sòng bạc, mà cậu ta, một cậu bé nghèo tội nghiệp, cũng sẽ chết trên đường phố.

“Chu Tiến, đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau” Giang Ninh cười một tiếng, “Sư phụ cậu không sao chứ?”

“Sư phụ tính tình vẫn như vậy, ông ấy luôn không phục, cảm thấy mình không thua” Chu Tiến cười cười, có chút ngượng ngùng, “Tôi biết ông ấy nhất định không thua, lần này, tôi cũng muốn giúp ông ấy đoạt lại chiến thắng” Giang Ninh nghe vậy thì gật gật đầu.

“Chuyện năm đó, tất cả mọi người đều biết, cho nên tôi cũng không nói nhiều, sư phụ cậu sa sút rơi vào tình thế hôm nay, đều là bị người hại, hiện tại cậu đã học thành công, đã đến lúc cậu ra tay rồi Anh nhìn người thiếu niên đẹp trai trước mắt này, khó có thể tưởng tượng được, tên này đánh bài, so với thần bài năm đó, còn lợi hại hơn!

Đúng là tuổi trẻ tài cao.

“Vâng, Anh Giang, tôi đã hiểu” Trên mặt Chu Tiến lộ ra một nụ cười tự tin, “Tôi sẽ không làm mất mặt sư phụ, cũng sẽ không mất mặt anh Giang”

“Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai, xem cậu đánh bại những người kia như thế nào!” Giang Ninh nói xong, A Phi lập tức kéo tay Chu Tiến, cười hì hì dẫn cậu ta ra ngoài.

“Tên nhóc, mấy năm không thấy mà đã lớn như vậy rồi, cậu ở nơi đó lớn lên sao? Để anh Phi dẫn cậu ra ngoài chơi…

Giang Ninh hận không thể dùng một chân đá A Phi ra ngoài, mãi mãi không có đứa nhỏ nào trong sáng bên cạnh anh ta, đứa nhỏ cho dù ngoan ngoãn đến đâu cũng có thể bị anh ta dẫn đi.

Giáo dục!

Đêm dần dần trở nên tối hơn.

Giang Ninh gọi điện thoại cho Lâm Vũ Chân, tính toán được sự khác biệt về thời gian, sẽ không ảnh hưởng đến giờ nghỉ trưa của Lâm Vũ Chân.

Một ngày không thấy như cách xa rất lâu, nhìn khuôn mặt Lâm Vũ Chân, Giang Ninh không khỏi cảm thán.

Anh bận luôn lo lắng cho cô, bởi cô vừa là hậu thuãn mạnh mẽ phía sau anh, mà đồng thời cũng là điểm yếu của anh.

“Em hãy nhanh chóng nghiên cứu thị trường bên đó để hoàn thành sớm đi, anh cũng đã tích hợp tốt ở đây rý Lâm Vũ Chân cười nói, “Gần đây em đã cố gắng rất nhiều”

“Đừng quá mệt mỏi.”

“Chà, không”“Lâm Vũ Chân nói đùa, “Anh quay máy ảnh xung quanh đi, em muốn xem cách bài trí trong căn phòng của anh trông như thế nào” Giang Ninh nhịn không được có chút buồn cười.
 
Chương 1338


Vẫn nhìn vào trang trí?

Trang trí khách sạn thì có thể như thế nào, anh cố tình tuy nhiêny: “Không để cho em thấy những gì không nên nhìn, thứ đó không tốt” Lâm Vũ Chân ôm miệng cười: “Không được, em nhất định muốn xem, tránh trường hợp anh giấu người đẹp trong phòng thì sao?”

“Em không hối tiếc chứ” Giang Ninh xoay điện thoại di động, camera đối diện với hướng anh đang ngồi, hình ảnh A Phi lọt vào khung hình, hai chân anh ta cong cong, tựa như một con cóc.

Lâm Vũ Chân nhìn thấy vậy thì ngẩn người một chút, sau đó lớn tiếng nở nụ cười.

“Đại ca! Tôi là một người đàn ông? Hình ảnh của tôi đã bị hủy hoại bởi anh đó!” A Phi hô to một câu mẹ ơi, sau đó xoay người, hướng về phía điện thoại di động của Giang Ninh để chào hỏi Lâm Vũ Chân mấy câu, anh ta ngượng ngùng cười rồi lập tức chạy đi.

“Được rồi, em không quấy rầy anh nghỉ ngơi, chúc ông xã ngủ ngon” Lâm Vũ Chân thực sự nhịn không được, còn chưa ngừng cười, điện thoại đã cúp máy.

Giang Ninh thu hồi điện thoại di động, nhìn A Phi ló đầu ra, mang vẻ mặt ai oán cùng tủi thân.

“Anh muốn hình tượng nào? Anh vẫn còn hình tượng sao?”

“Đại ca nói xem?”“Không, không có.” A Phi bất đắc dĩ, ngoan ngoãn cúi đầu, “Em nhận sai rồi, em nhận sai, đại ca, hiện tại em có thể đi ngủ chứ” Thấy Giang Ninh gật đầu, A Phi nói: “Đại ca, mau ra ngoài chơi đi, sớm muộn gì anh cũng như vậy thôi…”

“Bang!” Anh ta còn chưa nói xong, đã vội vàng đóng cửa lại, tránh cho cho bị dép lê của Giang Ninh đập vào gương mặt đẹp trai.

Qua một đêm.

Buổi sáng, Giang Ninh chỉ mang theo hai người Chu Tiến cùng A Phi, lần thứ hai tới sòng bạc.

Người phục vụ ở cửa, vừa nhìn thấy Giang Ninh, nhất thời vui vẻ nở nụ cười, cười nói: “Quản lý, cừu béo đến!”

Người phục vụ nói xong, lập tức chạy ra cửa, trên mặt mang theo nụ cười: “Anh Giang, anh lại tới đây sao?” Giang Ninh gật đầu, mang theo một bộ dáng giàu có, vỗ ỗ lôm nay, tôi đến để giành chiến thắng!”

“Đó là đương nhiên, anh Giang hôm nay xem ra được thần tài tăng thêm may mắn, có lẽ trúng lớn!” Người phụ vụ đó khen ngợi, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, hôm nay phải để Giang Ninh thua đến mức cả quần cũng không còn, cũng sẽ không để cho người rời đi!

Anh ta ngẩng đầu lên, thấy hôm nay chỉ có ba người đến, nhìn còn trẻ, trong lòng càng vui vẻ hơn.

“Dẫn đường!” Giang Ninh hừ một tiếng, người phục vụ lập tức dẫn vài người đi vào.

Hôm nay anh ta tự mình sắp xếp, giúp Giang Ninh đổi chip, mắt thấy Giang Ninh quẹt thẻ, một lần lấy ra một chục triệu đô la, ánh mắt cũng không chớp một cái, anh ta đột nhiên thở gấp.

Xem ra, hôm nay tên này, thật sự cho rằng mình có thể thắng.

Anh âm thầm nháy mắt với quản lý Phương Hoành đứng trên khán đài một cái, Phương Hoành gật đầu, xoay người đi vào phòng làm việc trên lầu hai.

Giờ phút này, trong văn phòng của anh ta, còn ngồi vài người đang ngồi, nhìn qua, tuổi tác cũng không tính là nhỏ, từng người trầm ổn như núi.

“Hôm nay có một con cừu béo, ngày hôm qua lỗ hơn năm mươi triệu đô la, vậy mà không chớp mắt, nay lại đến lần nữa” Phương Hoành cười nói, “Mấy người, vẫn là quy tắc cũ, chia lãi bảy ba, đục khoét anh ta!”

“Cá không lớn, chúng tôi không quan tâm, quản lý Phương”

“Đúng, nếu không phải là vài trăm triệu, thì chúng tôi chưa có hứng thú làm việc đó.”

“Tuổi cũng lớn, nên cũng có chút lười biếng” Mấy người không chút để ý nói.

Phương Hoành hừ một tiếng.
 
Chương 1339


“Được rồi, đừng giả vờ, tôi còn không biết các người sao?” Anh ta nhìn vào một vài người, “Tiền gửi đến tay của các người, nếu các người không cần tiền thì quên đi!” Những lão già này, đều là cao thủ trong sòng bạc, mấy năm nay, không ít lần đào hố giết người khác.

Một lần lợi hại nhất đó là bốn người hợp sức đấu với thần bạc năm đó” Phương Hoành nhớ rõ ràng, lần đó, mạng thần bạc ấy, thiếu chút nữa mất luôn rồi.

Đến bây giờ, người thần bạc kia, chỉ sợ đã trở thành một †ên tàn phế, biến mất không còn.

“Ha ha, Quản lý Phương đừng nói như vậy, cho dù không có hứng thú, nhưng bạn cũ có chuyện, chúng tôi vẫn phải giúp đỡ” Một người trong số họ híp mắt, hơi ngửa đầu nói, “Tuy nhiên, phải xem bọn họ, có thể chơi đến bước này hay không, đừng dưới lầu đại sảnh mà thua luôn ở đó, vậy không cần chúng ta ra tay” Không phải cá lớn, bọn họ cũng không để ý.

Ngay cả năm đó đánh bạc thần cũng phải bó tay trước bọn họ, khiến tinh thần bọn họ cao hơn rất nhiều.

Tất cả bọn họ đều có tiền bạc, không có quá nhiều hứng thú với chuyện tiền nong, bây giờ điều muốn làm nhất, chính là bố trí hố sâu để nhìn một tỷ phú ở trước mặt bọn họ biến thành người nghèo!

“Được rồi, vậy thì các anh uống trà trước đi, hy vọng thằng bé này có thể kiên trì lên lầu” Phương Hoành cười cười, ngón tay ở trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ, anh ta cũng không nói nữa.

Lúc này, ở tầng dưới.

Giang Ninh mang theo hai người A Phi cùng Chu Tiến, đứng ở trước mấy cái bàn cờ bạc đang xoay vòng, bọn họ chưa nghĩ ra, muốn chơi cái nào.

“Cậu nghĩ rằng có thể dễ dàng chiến thắng được chứ?” Giang Ninh nhìn Chu Tiến.

“Được chứ, hãy thử cái này?” Chu Tiến do dự một lát, mới chỉ vào một trong những trò cá cược nói, “Tôi thấy những người đó, hình như đều thích chơi cái này” Người phục vụ đi theo một bên, trong lòng cười lạnh, anh †a nghe Giang Ninh nói, hôm nay sẽ mang theo một cao thủ, để gỡ lại số tiền mà hôm qua thua, vậymaf chỉ có tên nhóc trẻ tuổi trước mắt này, Chu Tiến.

Với ánh mắt nhìn người này của anh ta, Chu Tiến còn trẻ, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy, giống như một người mới gia nhập giới cờ bạc vậy.

Tin tưởng vào một tân binh để giành lại năm mươi triệu của ngày hôm qua.

Nằm mơ!

“Hôm nay các người mang theo bao nhiêu tiền, thì nhất định sẽ mất bấy nhiêu!” Người phục vụ cười lạnh, anh ta đã không thể chờ đợi.

Anh ta thấy Chu Tiến chọn xong trò cá cược, lập tức tiến lên lặng lế nói hai câu cùng người chủ quản, rất nhanh mấy người Giang Ninh liền ngồi lên.

Đầu tiên, Chu Tiến đã giành chiến thắng!

Nhìn hơn mười nghìn con chíp, quét tới trước mặt mình, Giang Ninh cười to.

“Giết! Giết bộ tứ đi!” Tuy nhiên, trong trận thứ hai, Chu Tiến thua, thua lần này, chính là hàng triệu đô la!

Người phục vụ vừa rồi còn có chút lo lắng, có thể là tên nhóc này thật sự có năng lực, giờ phút này vừa nhìn, thế nhưng chỉ dựa vào vận may mà thôi.

Cách chơi kia, ánh mắt anh ta, ngay cả biểu tình trên mặt, nhìn thế nào cũng không phải cao thủ.

Liên tiếp vài trận diễn ra, Chu Tiến có thắng hay thua, nhưng thua nhiều hơn thắng?

Giang Ninh mất ít nhất năm triệu đô la!

Trên mặt người phục vụ đã cười rộ.

“Muốn không thất bại nữa, thì chúng ta phải đặt thêm chíp, đánh một lượt nữa thì mới có thể trực tiếp giành chiến thắng trở lại!” A Phi cắn răng, có chút không cam lòng nói.

Anh ta mở miệng nói xong, người phục vụ hận không thể khen ngợi anh ta, nói quá đúng!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom