Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3167: Một trăm năm rồi!  


“Đạo hữu, xin mời”, nữ tử tóc bạc vội nói rồi dẫn Diệp Thành vào trong nội viện, trên đường đi không quên liếc nhìn Diệp Thành mấy lần, trong ánh mắt rõ vẻ kinh ngạc, cảnh tượng trước đó quá kinh người và chấn động, cho tới bây giờ cô cũng vẫn chưa thể nào phản ứng lại kịp, tu vi cảnh giới Hoàng mà mạnh vượt trội thế này.



Cả hai người một trước một sau tới nội viện của hoa viên.



Vừa vào nội viện, nữ tử áo trắng liền hành lễ với Diệp Thành: “Đa tạ đạo hữu tương trợ, nhà Mộ Dung vô cùng cảm kích, mối ân tình lớn này nhà Mộ Dung cả đời không quên”.



Advertisement

“Người một nhà cả, có gì đâu”.



“Người...người một nhà?”



“Giúp cô quy vị”, Diệp Thành mỉm cười gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán nữ tử kia.



Tiếp đó, hắn xoa mũi quay người, vẻ mặt có phần kì quái như nhớ lại sự việc xấu hổ năm xưa, đó là một dòng sông băng, một nữ tử đang tắm và vô tình bị hắn trông thấy.



Hự!



Nữ tử kia ôm đầu rít lên, thân hình run rẩy, vẻ mặt có phần đau đớn.



Sau khi tiên quang bay vào, kí ức kiếp trước của cô liên tục được mở ra, những sự việc năm xưa, cảnh tượng năm xưa cũng trở về trong chốc lát khiến đôi mắt mơ màng của cô dần trở nên rõ ràng.



Không biết đến bao giờ nữ tử này mới khẽ rùng mình nhớ về mọi việc và nhớ được tên của mình: Tô Tâm Nhi.




Ngươi...!



Tô Tâm Nhi thẫn thờ nhìn Diệp Thành như nhìn thể đang nhìn thấy mộng ảo.



Chào mừng cô quay trở lại!



Diệp Thành mỉm cười, hắn nói với giọng nghẹn ngào.



Một trăm năm rồi!


Tô Tâm Nhi không kiềm chế được cảm xúc, cô tiến lên trước ôm chầm lấy Diệp Thành, khuôn mặt áp vào ngực hắn, tham lam nghe từng nhịp tim của hắn. Năm ngón tay đan vào nhau như dùng hết sức, đôi mắt dàn dụa nước mắt thấm ướt áo Diệp Thành.



Diệp Thành mỉm cười, hắn không né tránh, đây là cái ôm của những người đồng hương với nhau, hắn tự nhận không hề có xen lẫn chút tình cảm nam nữ nào.



Không lâu sau đó, Tô Tâm Nhi cuối cùng cũng thả Diệp Thành ra, cô cúi mặt, bàn tay còn vấn vấn vạt áo, khuôn mặt ửng hồng, cô nhớ lại chuyện kiếp trước và nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Diệp Thành, đó quả thực là cảnh tượng hết sức ướt át, cơ thể của cô đã bị Diệp Thành nhìn thấy toàn bộ.



Diệp Thành ho hắng tỏ ra có phần ái ngại.



Cô cô?



Bầu không khí gượng gạo bị một câu nói bên ngoài làm gián đoạn.



Nghe vậy, Tô Tâm Nhi vội lau đi nước mắt cúi đầu cười ngây ngốc.



Phía Man Man tới rồi, còn có cả Man Hùng nữa, vả lại còn nắm tay nhau đi vào khiến Diệp Thành nhìn mà sững sờ, mới chưa được bao lâu mà đã thành đôi rồi, tốc độ cũng nhanh thật.



Được không?



Man Hùng chỉnh lại cổ áo, sau đó không quên vuốt tóc tự sướng.

Được lắm!



 
Chương 3168: Nhà Mộ Dung có Thánh Nhân?  


Diệp Thành xoa cằm trong đầy hiện lên suy nghĩ quái dị, không biết bây giờ mà ôm Tô Tâm Nhi vào lòng thì Man Hùng sẽ có phản ứng thế nào, ngươi ôm cháu gái nhà người ta, ta ôm cô cô của người ta, như vậy phân chia vai vế cũng dễ rồi, ngươi còn phải gọi ta là cô phụ đấy.



Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong đầu Diệp Thành.



Ba tu sĩ Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung cũng đến nhưng trên khuôn mặt lại rõ vẻ lo âu.



Diệp Thành mỉm cười, “ba vị tiền bối, bên trong Cực Dương Tông kia có phải có tu sĩ Thánh Nhân không?”



Advertisement

“Đúng như tiểu hữu nói”, một Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung vội nói, “lần này chúng ta tới đây mà muốn đề nghị tiểu hữu nhanh chóng rời khỏi đây, chín tu sĩ Chuẩn Thánh bị tiêu diệt, Cực Dương Tông chắc chắn sẽ tới đây nữa, nhà Mộ Dung cũng sẽ chuyển đi trong đêm nay, có lẽ phải rời khỏi tinh vực này để lánh nạn”.



“Đừng mà, chúng ta không sợ chúng”, Man Hùng lập tức nói, “chẳng phải chỉ có Một Thánh Nhân sao?”



“Không phải một, mà...mà là ba”.



“Một với ba cũng không có gì khác biệt, chúng ta có Thánh Vương”.



“Thánh... Thánh Vương?”, ba Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung kinh ngạc không đứng vững, hai từ Thánh Nhân giống như tiếng sấm đánh ngang tai khiến đầu bọn họ ong ong, đó là sự tồn tại còn cao hơn cả Thánh Nhân một bậc.



“Cha ta chính là Thánh Vương”, Man Hùng toét miệng cười.



“Sao chưa từng nghe huynh nói chuyện này trước đó bao giờ?”, Man Man bất ngờ nhìn sang Man Hùng.



“Muội cũng không hỏi mà”, Man Hùng nhướng vai, “vả lại lần nào ta đến cũng bị mọi người đánh cho bầm dập, cũng may da ta dày, cũng may tính khí của ta ta tốt”.



“Không ngờ là con của Thánh Vương, nhà Mộ Dung trước...trước đó thật sự là mạo phạm rồi”, ba Chuẩn Thánh vội hành lễ, nói rồi không quên lau đi mồ hôi, con trai của Thánh Vương mà còn bị bọn họ đánh không chỉ một lần, cảm giác giống như nhà Mộ Dung vượt qua quỷ môn quan được vài lần rồi vậy.



“Người một nhà, người một nhà cả thôi”, Man Hùng mỉm cười, nói rồi không quên đứng về phía Man Man.




“Ai là người một nhà với huynh”, Mna Man liếc xéo Man Hùng.



“Xem muội kìa, còn ngại nữa”.



“Người một nhà cả”, phía này, ba tu sĩ Chuẩn Thánh cũng vô cùng kích động, bọn họ có thể kết thông gia với Thánh Vương thì sao phải sợ Cực Dương Tông.



“Đừng chậm trễ nữa, đi mời cha ngươi tới đi”, Diệp Thành đạp cho Man Hùng một cái, “Cực Dương Tông có thể tới đây bất cứ lúc nào”.



“Được rồi”, Man Hùng không kéo dài thời gian thêm, hắn lập tức quay người và biến mất, sau khi hắn đi, ba tu sĩ Chuẩn Thánh khác vội đi ra ngoài, có Thánh Vương đương nhiên không phải sợ Cực Dương Tông, nhà Mộ Dung cũng không cần phải đi lánh nạn nữa.



Bên trong hoa viên chỉ còn lại Diệp Thành và Tô Tâm Nhi, bầu không khí trở nên gượng gạo, càng vậy thì cảnh tượng trước kia lại hiện lên trong đầu bọn họ.



“Ngồi xuống đi, ta giúp cô tẩy luyện huyết mạch”, cuối cùng Diệp Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng.




“Đa tạ Thánh Chủ”, Tô Tâm Nhi mỉm cười vội khoanh chân ngồi xuống.



“Gọi ta Diệp Thành là được”, Diệp Thành tế ra tiên hoả và thiên lôi, căn nguyên thánh thể theo đó bay ra.



“Những người khác của Đại Sở...”, Tô Tâm Nhi nhìn Diệp Thành định nói gì lại thôi.



“Tìm thấy một số, những người khác ta vẫn đang tìm”, Diệp Thành mỉm cười gảy một đạo thần quang vào trán Tô Tâm Nhi, bên trong tiên quang còn dung hoà rất nhiều kí ức, đó là những việc mà Tô Tâm Nhi muốn biết như nhà họ tô, như người chuyển kiếp của Đại Sở hay những việc xảy ra khi hắn tới Chư Thiên Vạn Vực.



Đương nhiên có một số chuyện Diệp Thành sẽ không nói cho Tô Tâm Nhi như trăm năm hắn sống trong hố đen không gian.



Đôi mắt Tô Tâm Nhi lại long lanh nước, trải qua cả trăm năm trời, kiếp trước kiếp này, những kí ức kia đối với cô đều đáng nâng niu trân trọng.



..........



Đây là một vì cổ tinh với hoả diệm rực cháy, lấp lánh sánh sáng, còn to hơn cả Vọng Cổ Tinh.



Đây là Cực Dương Tinh, nơi gọi là Cực Dương Tông nắm trên Cực Dương Tinh, chính là vị vương của cổ tinh này.



Lúc này, bên trong đại điện của Cực Dương Tông, bầu không khí vô cùng nặng nề, trên mặt đất còn có rất nhiều phần nứt lìa của ngọc bài nguyên thần, đó là ngọc bài của chín Chuẩn Thánh được phái đi, lúc này tất cả đều đã vỡ tan.



Nhà Mộ Dung có Thánh Nhân?











 
Chương 3169: Chỉ là vô tình thôi!  


Đêm khuya, Diệp Thành mới thu tay lại.



Tô Tâm Nhi ngồi khoanh chân tại chỗ, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông cô thanh khiết vô cùng.



Diệp Thành bước lên đỉnh núi, hắn lấy ra hai bức tranh cuộn, một tấm là Sở Huyên, Sở Linh, một tấm vẽ Hồng Trần, dưới ánh sao, hai bức tranh này còn mang theo sắc màu thần bí khiến hắn nhìn không thấu.



Advertisement

Không biết từ bao giờ hắn mới cất tranh đi, lấy ra cái gương trong túi đựng đồ, lặng lẽ soi gương nhìn khuôn mặt mình.



Thế nhưng điều đáng bất ngờ đó là trong gương không hề có gương mặt hắn, như thể hắn không tồn tại vậy.



Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo nỗi thê lương, không ai biết nụ cười của hắn có ý gì, càng không ai biết vì sao cái gương này lại không thể soi chiếu ra hắn, đáp án thần bí kia có lẽ cũng chỉ hắn biết, biết càng nhiều lại khiến tâm hồn hắn run rẩy.



Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, cái gương trong tay hắn hoá thành tàn tro bay đi.



Dưới bầu trời sao, bóng hình Diệp Thành trở nên hết sức đơn độc, cơn gió thổi bay mái tóc đen nhánh của hắn, hết lần này tới lần khác phả vào khuôn mặt hắn nhưng lại không thể che đi được nét thăng trầm của thời gian.



Đôi mắt Diệp Thành trở nên ảm đạm, trong nụ cười mang theo nỗi bi đát, hắn giống như pho tượng đứng đó sừng sững.



Bên dưới, Tô Tâm Nhi đã tỉnh lại, cô tĩnh lặng bước lên đỉnh núi, định nói gì đó nhưng lại thôi.



Tô Tâm Nhi khẽ mím môi, cuối cùng cô cũng lựa chọn đứng sau Diệp Thành, khẽ bóp vai hắn như một nha hoàn đang giúp thiếu gia của gia tộc mình bớt mệt mỏi.




Trời càng về khuya, đôi mắt Diệp Thành rưng rưng, như thể hắn thật sự mệt rồi.



Tô Tâm Nhi mỉm cười, cô vén mái tóc cho Diệp Thành và khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn.



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi khắp mặt đất khiến tiên sơn này như khoác thêm lớp tiên y rực rỡ.



Trong giấc ngủ, Diệp Thành như cảm thấy có mùi hương nữ nhân bay tới nên vô thức mở mắt.


Tiếp đó, Diệp Thành vội đứng dậy, ái ngại lau đi nước miếng còn vương trên khoé miệng.



Lại nhìn Tô Tâm Nhi lúc này, phần chân váy của cô bị ướt một mảng lớn, cũng bởi nước miếng của Diệp Thành rớt vào, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cô cũng không biết đường đường Thánh Chủ Thiên Đình khi ngủ còn chảy nước miếng.



Chỉ là vô tình thôi!



Diệp Thành ho hắng, hắn quay người bước xuống núi.



Tô Tâm Nhi khẽ mỉm cười bước theo.



Bên trong đại điện của nhà Mộ Dung lúc này chật bóng người, lão tổ, thánh chủ, trưởng lão của nhà Mộ Dung đều có mặt, vả lại bọn họ đều ăn vận trang nghiêm, chuẩn bị tiếp đón Thánh Vương bất cứ lúc nào.



Diệp Thành bước vào, sau hắn là Tô Tâm Nhi.



Ấy?



Mấy người phía Man Man tỏ ra bất ngờ đưa mắt sang nhìn.



Đây...!

Mấy người phía Man Man nhìn Diệp Thành một lát rồi ánh mắt dừng lại ở Tô Tâm Nhi, vả lại ánh mắt còn chú ý tới phần chân váy của Tô Tâm Nhi, lớp váy bị ướt trông rõ mồn một.



 
Chương 3170: “Ta nói này, tốc độ của ngươi cũng nhanh đấy”


Thấy vậy, Tô Tâm Nhi vội lấy ra một lớp vải trắng che đi.



Ánh mắt của mấy người phía Man Man rất kì quái, bọn họ lại nhìn sang Diệp Thành, đôi mắt viết rõ một câu: Ngươi đã làm gì cô cô chúng ta rồi?



Thấy cái nhìn kì quái đó, khoé miệng Diệp Thành bất giác giật giật.



Advertisement

Trong chốc lát, bầu không khí bên trong đại điện trở nên khác thường, một nhóm lão bối nhà Mộ Dung nhìn chằm chằm Diệp Thành, một nhóm xoa cằm, một nhóm vuốt râu như coi hắn là kẻ khác loài vậy.



Đừng ồn ào!



Diệp Thành ho hắng, hắn cũng giống như Tô Tâm Nhi, đều cảm thấy gượng gạo.



Đến rồi, đến rồi!



Bầu không khí im ắng bên trong đại điện bị tiếng hô bên ngoài phá vỡ, Man Hùng bay vào đại điện như một đạo lưu quang.



Phía sau hắn còn có bóng người cường tráng từ từ xuất hiện, thân hình cao lớn vững chãi như núi, phần bả vai lộ ra ngoài, chân cũng để trần, toàn thân xẹt lên lôi điện, cơ bắp như giao long dồi dào sức mạnh, đôi mắt như chuông đồng lấp lánh thần quang.



Đó là Thánh Vương sao?

Tu sĩ mạnh của nhà Mộ Dung đưa mắt qua nhìn và đồng loạt ngẩng đầu vì Thánh Vương người Man trông rất cao lớn.



Thánh Vương!



Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít vào một hơi thật sâu, bọn họ vội tiến lên, trong ánh mắt rõ vẻ cung kính, Thánh Vương người Man ở phía đối diện như một ngọn núi khổng lồ, khí tức thở ra cũng thật nặng.



Bái kiến tiền bối!



Từng người của nhà Mộ Dung từ già tới trẻ, cho dù là lão tổ hay Thánh Vương hay trưởng lão thì đều cung kính hành lễ.



Thánh Vương người Man mỉm cười, đôi mắt to như chuông đồng liên tiếp liếc nhìn hiện trường, cho tới khi liếc được một vòng thì mới nhìn sang Man Hùng: “Người nào là con dâu ta?”




“Đây, đây”, Man Hùng toét miệng cười, sau đó kéo Man Man tới bên cạnh mình: “Là nha đầu này, trông có xinh không cha?”



“Bái...bái kiến tiền bối”, hôm nay Man Man tỏ ra khá dè dặt, đặc biệt là khi đứng trước Thánh Vương.



“Gọi cha là được rồi”, Thánh Vương người Man mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, càng nhìn càng thích thú, nhìn rồi còn không quên lấy ra một viên thần châu lấp lánh gảy vào trán Man Man, đó là một loại pháp khí bất phàm bảo vệ nguyên thần khiến người nhà Mộ Dung nhìn mà không khỏi bất ngờ.







“Thánh Vương ra tay quả nhiên hào phóng”, Diệp Thành xuýt xoa như nhìn ra sự bất phàm của viên thần châu này.



“Còn không cảm ơn cha đi”, Man Hùng toét miệng cười.



“Cảm...cảm ơn cha”, Man Man càng tỏ ra bất ngờ hơn, đầu óc choáng váng, cô không ngờ lần đầu gặp mặt mà một vị Thánh Vương lại tặng cô thần châu quý giá như vậy khiến cô có phần cảm thấy không chân thực.



“Ta nói này, tốc độ của ngươi cũng nhanh đấy”, Diệp Thành chọc chọc Man Hùng.



“Tốc độ gì chứ, truyền âm vạn lý thôi”, Man Hùng gãi tóc: “Ta từng điều tra thì khoảng cách từ Cực Dương Tông tới đây không phải là gần, ít nhất cần nửa ngày đi đường, chúng ta chỉ việc ôm cây đợi thỏ thôi”.

“Xem ra có thể tìm được bảo bối rồi”, Diệp Thành xoa tay.



 
Chương 3171: “Bọn chúng đáng chết


“Ta nói này, ta gọi cô là cô cô hay gọi cô là muội muội nhỉ?”, Man Hùng nhìn sang Tô Tâm Nhi.



“Cái này...”, Man Hùng nói rồi khiến Tô Tâm Nhi thẫn thờ.



“Cái gì mà muội muội, gọi là cô cô chứ”, Man Man dẫm chân Man Hùng một cái sau đó không quên liếc nhìn Man Hùng: “Không biết lớn nhỏ”.



Advertisement

“Được rồi, được rồi, cô cô thì cô cô”.



“Được rồi, cứ vậy đi đi, vai vế của hai người nhất định sẽ giảm xuống thôi”, vẻ mặt Diệp Thành tỏ ra kì quái.



“Tiền bối Thánh Vương, mời”, khi mấy người đang nói chuyện thì tu sĩ của nhà Mộ Dung đã mời Thánh Vương người Man vào tiệc rượu.



Điều đáng nói là Thánh Vương người Man kia khoanh chân ngồi xuống còn cao hơn những người người khác vả lại ăn cơm còn không dùng đũa, cứ thế bốc bằng tay, thêm nữa, chén rượu nhà Mộ Dung ông ta cũng không dùng đến, cứ thế dùng cả bình rượu uống hết bình nọ đến bình kia.



Điều quan trọng nhất là lượng cơm của ông ta không hề ít, tiệc rượu của nhà Mộ Dung không bõ dính răng.



Người nhà Mộ Dung nhìn mà thẫn thờ nhưng bọn họ không hề tỏ ra keo kiệt, ông ta ăn hết bàn tiệc thì lại bày thêm bàn mới.



No rồi!



Sau ba lần lên đồ, Thánh Vương người Man mới vỗ bụng lấy ra cây gậy răng sói của mình và liên tục dùng máu màu tím dưỡng cho nó.




Máu rồng!



Diệp Thành nheo mắt nhìn ra xuất thân của dòng máu này.



Còn người nhà Mộ Dung lại kinh ngạc quan sát cây gậy răng sói, đó là binh khí vô cùng hung hãn, nếu giáng xuống thì Thánh Nhân chưa chắc đã trụ được chứ đừng nói là bọn họ.



Rầm!



Khi tất cả mọi người đang đưa mắt nhìn thì từ hư thiên phía xa có tiếng nổ ầm vang vang lên.


Nghe vậy, tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn mây và sương từ xa cuộn trào như thể thấy ngàn binh vạn mã lao đến trấn áp cả thương không.



Người của Cực Dương Tông sát phạt đến, trận thế khổng lồ, bóng người rợp trời.



Lúc này, người của Cực Dương Tông đã tới, che lấp cả thiên địa, bao vây kín nhà Mộ Dung, bộ dạng như thể có thể thôn tính nhà Mộ Dung bất cứ lúc nào.



Rầm!



Hư thiên rung chuyển, một tu sĩ Thánh Nhân của Cực Dương Tông tiến lên trước, hắng giọng lạnh lùng: “Nhà Mộ Dung, các ngươi dám to gan giết cả người của Cực Dương Tông chúng ta?”



“Bọn chúng đáng chết”, Tu sĩ Chuẩn Thánh tiến lên trước hắng giọng lạnh lùng, không hề tỏ ra khuất phục, có tu sĩ Thánh Vương trấn thủ, bọn họ chẳng có gì phải sợ.



“Được, được lắm”, Thánh Nhân của Cực Dương Tông phẫn nộ đến mức bật cười.



“Giết cho ta”, một Thánh Nhân khac svung kiếm chấn động thiên địa.



“Giết”, kẻ mạnh của Cực Dương Tông rợp trời xông lên, nào sát trận, thần thông mạnh mẽ, nào pháp khí sát sinh, tất cả đều được tế ra choán lấp cả tiên sơn.



Thế nhưng đúng lúc này, một cây gậy răng sói cỡ lớn xuất hiện quét ngang hư thiên khiến tu sĩ Cực Dương Tông vừa xông lên đã bị tiêu diệt, đến cả cảnh giới Hoàng, cảnh giới Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ, tất cả đều nổ tung hoá thành huyết vụ bay khắp hư thiên.

Đây...!



 
Chương 3172: Ông ta là Thánh Vương?  


Tu sĩ Cực Dương Tông mặt mày tái nhợt kinh hãi nhìn tiên sơn nhà Mộ Dung.



Nơi đó, Thánh Vương người Man đã bước ra, mỗi bước đi đều khiến hư thiên rung chuyển.



Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông nhoe mắt nhìn chằm chằm người kia: “Nhà Mộ Dung có Thánh Nhân?”



Advertisement

So với người của Cực Dương Tông thì người nhà Mộ Dung lại phẫn chấn hơn nhiều, Thánh Vương thực thụ là một cự thần, đó là sự mạnh mẽ tới mức nào, không một ai ở đây có thể đối đầu.



Man Hùng cũng bay ra khỏi tiên sơn chạy đến bên cạnh Thánh Vương người Man kia sau đó không quên chỉ vào kẻ mạnh của Cực Dương Tông ở phía đối diện: “Cha, chính là đám nhãi này đánh con dâu của người hôm qua”.



“Vì sao đánh con ta?”, Thánh Vương lên tiếng, ánh mắt rực lửa nhìn ba Thánh Nhân đứng đấu Cực Dương Tông.



“Người Man hoang dã, đừng hống hách”, một Thánh Nhân của Cực Dương Tông hắng giọng lạnh lùng.



“Cha, tên này mắng cha”, Man Hùng gãi tai.



“Ta nghe thấy rồi”.



“Tên người Man ở đâu ra, cút ngay”, một Thánh Nhân của Cực Dương Tông hắng giọng vung tay giáng tới, chưởng ấn khổng lồ rợp trời như ngọn núi giáng xuống mang theo uy lực mạnh mẽ.



Thánh Vương người Man cũng di chuyển, không nói lời nào lập tức vung gậy răng sói.



Rầm!



Hư thiên rung chuyển, chưởng ấn của Thánh Nhân Cực Dương Tông lại đột nhiên nứt lìa, đến cả Thánh Nhân của Cực Dương Tông cũng lập tức bay đi, trong lúc bay trong không trung thì hoá thành huyết vụ.



Đây...!



Kẻ mạnh của Cực Dương Tông lại chấn động, biết Thánh Vương người Man mạnh nhưng không biết vì sao ông ta lại mạnh đến vậy.



Ông ta là Thánh Vương?



Thánh Nhân của Cực Dương Tông kinh ngạc nhìn Thánh Vương người Man kia.




Một câu nói khiến người của Cực Dương Tông nhất loạt lùi về sau, một gậy khiến Thánh Nhân bay đi đã chứng minh mọi thứ, Người Man ở phía đối diện không phải Thánh Nhân mà là Thánh Vương.







“Sao… Sao lại là Thánh Vương?”



Kẻ mạnh của Cực Dương Tông, dù là lão tổ Thánh Nhân hay các hậu bối Chuẩn Thánh cũng như các trưởng lão cảnh giới Hoàng đều tái mặt trong phút chốc, Thánh Vương còn cao hơn Thánh Nhân một bậc, đây không phải người mà bọn họ có thể chống lại.



Trong lúc bọn họ kinh hãi, Thánh Vương người Man lại di chuyển, ông ta ra tay dũng mãnh, cường hãn, một gậy quét sạch cả vùng thiên địa.



Phụt! Phụt! Phụt!



Phía trên hư thiên, những bông hoa máu không ngừng bung nở, nối tiếp nhau nhuộm đỏ cả một vùng trời.



“Chạy đi!”











 
Chương 3173: Cảnh tượng này quá mức chấn động


Cao thủ của Cực Dương Tông không dưới hai trăm nghìn tu sĩ, nhưng lại bị một gậy này quét sạch hơn trăm nghìn người.



Tiền bối tha mạng!



Tiền bối tha mạng!



Advertisement

Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông sợ hãi, toàn thân đầy máu, vẻ mặt khiếp sợ, dù ba Thánh Nhân hợp lực cũng không thể ngăn nổi một Thánh Vương, cao hơn một cấp là cả một chênh lệch giữa trời và đất.



Nhưng Thánh Vương người Man lại nhắm mắt làm ngơ.



Khi tới, Man Hùng đã nói tác phong hành sự của Cực Dương Tông này, nếu không diệt trừ bọn chúng thì có trời mới biết ngày nào chúng lại chạy tới nhà Mộ Dung gây chuyện, ông ta làm thế này cũng là thay trời hành đạo.



Phụt! Phụt! Phụt!



Cao thủ của Cực Dương Tông liên tục hoá thành huyết vụ, đến nguyên thần cũng không thoát khỏi tai ương.



“Lão tổ cứu ta!”



Giữa âm thanh thê lương chợt có tiếng hét cực kỳ vang dội.


Đó là một thanh niên tóc tím mặc quần áo trắng, chính là thần tử của Cực Dương Tông, bị dư âm của Thánh Vương người Man ảnh hưởng, lúc này hắn ta đang kêu cứu trong sự hoảng sợ hãi hùng.



Trước đó không lâu hắn ta còn kiêu ngạo muốn tiêu diệt nhà Mộ Dung, bắt Mộ Dung Tiên về để chà đạp, hắn ta nghĩ đó hẳn sẽ là một bức tranh tuyệt đẹp.



Nhưng không ngờ trận chiến những tưởng đã nắm chắc phần thắng lại chọc giận một bậc Thánh Vương, bức tranh tuyệt đẹp ấy đã thành bữa tiệc đẫm máu.



“Lão tổ cứu ta!”



Thần tử Cực Dương vô cùng sợ hãi, toàn thân lạnh lẽo, còn chưa chết mà hắn ta đã có cảm giác như đang ở trong địa ngục.

“Tất cả đều do ngươi!”



Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông nổi giận hét lên, thậm chí còn có ý muốn một chưởng giết chết thần tử Cực Dương, nếu không vì hắn ta thì Cực Dương Tông cũng không rơi vào kết cục này, truyền thừa gần chục nghìn năm, hôm nay lại bị huỷ diệt trong tay hắn ta.



Bị mắng như vậy, lòng thần tử Cực Dương hoàn toàn sụp đổ.



Có lẽ cho tới giờ phút này hắn ta mới biết hối hận, hắn ta không nên chọc giận nhà Mộ Dung, nếu không cũng không gây ra hoạ lớn này cho tông môn.



Ầm!



Một gậy của Thánh Vương người Man hạ xuống, thần tử Cực Dương hoá thành tro bay trong thần uy huỷ thiên diệt địa.



Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông chạy thục mạng nhưng cũng không thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt, đến nguyên thần cũng bị Thánh Vương người Man bóp nát, nặn thành Nguyên Thần Châu, dung hợp vào trong cơ thể, đó là bí thuật hấp thu nguyên thần.



Sau khi ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông bị tiêu diệt, trận đại chiến này mới kết thúc.











 
Chương 3174: Đây lại là một hành trình cô đơn khác của hắn.  


Diệp Thành chạy tới, khắp mặt đất đều là pháp khí, tuy đã vỡ nhưng vẫn còn tinh tuý, nhặt về cho Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thụ cũng được rất nhiều dưỡng liệu tốt.



Kẻ mạnh của nhà Mộ Dung cũng tới, bọn họ cực kỳ kích động.



Thánh Vương người Man lại được đón vào tiên sơn nhà Mộ Dung, sau một trận đại chiến, ông ta đã đói bụng.

Advertisement



Tiệc rượu lại được bày ra, hương rượu lan khắp tiên sơn nhà Mộ Dung.



Cho đến khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc.



Đang lúc sôi nổi, Diệp Thành lặng lẽ rút lui, bước ra khỏi tiên sơn nhà Mộ Dung.



Hắn lại phải lên đường, còn rất nhiều người cần hắn tìm kiếm.



Phía sau, Tô Tâm Nhi ra theo, nắm lấy ống tay áo Diệp Thành, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo hơi đỏ lên, trong mắt đã có lệ nóng đảo quanh, dường như biết lần này hắn đi sẽ rất lâu mới trở lại.







“Một năm nào đó ta sẽ đưa mọi người về nhà!”




Diệp Thành mỉm cười nhưng không quay lại, bóng lưng dần khuất dưới bầu trời đầy sao.



Nhìn bóng lưng ấy, nước mắt Tô Tâm Nhi cuối cùng cũng tuôn rơi, ký ức của cô dừng lại ở hơn một trăm năm trước, khi ấy họ đều đang trong thời kỳ phát triển, một tên lưu manh đã nhìn thấy hết thân thể của cô.



Man Hùng cũng bước ra, nhìn Tô Tâm Nhi rồi không khỏi thở dài.



Tuy hắn ta là một người vạm vỡ thô kệch, vô tư thẳng thắn nhưng không phải không biết yêu, Diệp Thành là người trong cuộc có lẽ không biết, nhưng hắn ta là người ngoài cuộc lại nhìn thấy rõ ràng.



Ở đây, Diệp Thành đã bước vào tinh không, bay vụt đi như một tia tiên quang.




Đây lại là một hành trình cô đơn khác của hắn.



Trong một tháng tiếp theo hắn đều ở Huyền Thiên Tinh Vực, liên tục xuất hiện ở các cổ tinh, cũng tìm được rất nhiều người chuyển kiếp, Nam Sở Bắc Sở đều có, các thế lực lớn cũng có nhưng hắn vẫn không tìm thấy người nào mình thân thuộc.



Lại là một đêm khuya sâu thẳm nữa, hắn ra khỏi Huyền Thiên Tinh Vực, đi vào một tinh vực có tên Hạo Nguyệt.



Sau khi bay chừng hai ba ngày, Diệp Thành mới thấy một cổ tinh có sự sống, cổ tinh này cực kỳ nhỏ, còn chưa bằng một phần một trăm của Chu Tước Tinh nhưng lại có rất nhiều sinh linh.



Điều đáng mừng là hắn đã tìm thấy một người chuyển kiếp, đó là một con yêu thú.



Người chuyển kiếp này Diệp Thành vẫn còn nhớ rất rõ ràng, là người có nghị lực nhất trong thế hệ Huyền Tự của Thiên Đình: Vu Phong.



Diệp Thành mang theo Vu Phong, giúp hắn ta biến thành hình người, tìm về ký ức kiếp trước rồi đưa hắn ta vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, dùng rất nhiều linh dược giúp hắn ta tu luyện, mấy ngày sau tu vi của hắn ta đã đạt tới cảnh giới Thiên đỉnh phong.



Khi lên đường lần nữa, vận may của hắn lại không tốt lắm, liên tiếp tìm kiếm hơn mười cổ tinh, đi khắp tinh không trong bán kính hàng triệu dặm cũng không tìm thấy người chuyển kiếp nào nữa, điều này khiến hắn hơi thất vọng.



“Lạ thật”, Diệp Thành gãi đầu gãi tai, cảm thấy khá phiền lòng.



 
Chương 3175: “Mong cô hãy trả lời câu hỏi của ta trước”.  


“Thánh chủ, người truyền bí thuật đó cho ta đi, ta tìm cùng người”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh vọng lại tiếng nói của Vu Phong.



“Nâng cao tu vi của ngươi trước đã rồi tính tiếp”, Diệp Thành mỉm cười đáp.



Advertisement

“Ta…”



“Ngăn chúng lại”, Vu Phong còn chưa nói hết lời đã bị tiếng quát từ tinh không phía xa cắt ngang.



Nghe vậy, Diệp Thành ngước mắt nhìn lên thì thấy hai bóng người bay vụt tới từ một hướng trên tinh không.



Đó là một lão già áo tím, một thiếu nữ áo xanh, cả hai người đều rất thảm hại, đặc biệt là lão già áo tím kia, tuy là Chuẩn Thánh nhưng đã bị thương rất nặng, toàn thân đầm đìa máu tươi.



Sau lưng họ có mấy chục bóng người đang đuổi theo, ba Chuẩn Thánh, còn lại đều là cảnh giới Hoàng đỉnh phong.



Diệp Thành hơi híp mắt, liếc nhìn lão già áo tím rồi lại nhìn thiếu nữ áo xanh, khuôn mặt đó khiến hắn cảm thấy ký ức vẫn còn như mới, giống hệt một người của Đại Sở, gương mặt đó vẫn còn trong trí nhớ của hắn, khiến hắn mỗi lần nghĩ tới đều thấy đau lòng.

“Không phải người chuyển kiếp!”



Diệp Thành lẩm nhẩm, khẽ cau mày.



Khi hắn đang thì thầm thì lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh đã tới vùng tinh không này, hai người lảo đảo loạng choạng, thương thế rất nặng.



Đám người đuổi giết phía sau cũng đã tới gần, vẻ mặt ai nấy đều dữ tợn, mỗi người đều sát khí ngút trời, hai mắt đỏ như máu, mang theo vẻ hung tàn và gớm ghiếc.



Diệp Thành di chuyển, chặn trước mặt lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh, nhìn thẳng vào thiếu nữ rồi hỏi: “Vị nữ đạo hữu này, cô có chị gái song sinh hay em gái song sinh không?”




Câu hỏi của Diệp Thành khiến nét mặt thiếu nữ áo xanh thoáng ngạc nhiên, còn chưa nói gì trong miệng đã trào máu tươi.



Đám người truy sát đã tới, bao vây lão già áo tím, thiếu nữ áo xanh và Diệp Thành tại tinh không này, khoé miệng chúng còn nở nụ cười giễu cợt: “Không ngờ còn có một tên đồng bọn”.



Diệp Thành phớt lờ, vẫn nhìn thiếu nữ áo xanh: “Mong cô hãy trả lời câu hỏi của ta trước”.



“Có”, thiếu nữ áo xanh loạng choạng, mặc dù khó hiểu những cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi của Diệp Thành, sau đó cô ta lạnh lùng nhìn đám người đang bao vây, bàn tay ngọc run rẩy nắm chặt sát kiếm.



“Khả năng chính là Lạc Hi”, Diệp Thành hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.



“Giao ra đây đi! Nếu không các ngươi biết hậu quả rồi đấy”, khi Diệp Thành mỉm cười thì một Chuẩn Thánh tóc đỏ trong đám người kia cười khẩy nhìn nữ tử áo xanh, trong nụ cười còn có vẻ xấu xa.



“Có bản lĩnh thì tới đây mà cướp”, lão già áo tím bảo vệ thiếu nữ áo xanh hừ lạnh, khí huyết hỗn loạn cố gắng cưỡng ép ngưng tụ, đồng thời sử dụng bí thuật khiến thân thể già nua trở nên trẻ trung.

“Thị Huyết Tông, gia gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu”, thiếu nữ lạnh lùng nói, cô ta cũng cưỡng ép ngưng tụ khí huyết.



 
Chương 3176: “Rốt cuộc ngươi là ai?”  


“Nếu đã vậy thì ta sẽ tiễn các ngươi lên đường trước”, ánh mắt Chuẩn Thánh tóc đỏ chợt lạnh sau đó ông ta vung ra một chưởng.







Bùm!



Advertisement

Một chưởng của Chuẩn Thánh tóc đỏ rất đáng sợ, dung hợp đạo tắc và rất nhiều thần thông, nặng tựa như núi non.



Thấy vậy, thiếu nữ áo xanh định tiến lên nhưng bị lão già áo tím kéo ra sau, còn ông ta thì vung sát kiếm lao về phía trước.



Nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn lão già áo tím, hắn bước ra, trong tay có thêm cây gậy rang sói do Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá thành, vừa to vừa nặng, đơn giản tự nhiên, uy nghiêm mà hùng hậu.



Ầm!



Sau một tiếng vang, chưởng ấn của Chuẩn Thánh tóc đỏ bị một gậy của Diệp Thành đập nát, đến Chuẩn Thánh tóc đỏ cũng bị ảnh hưởng, hất văng ra ngoài, trong lúc bay ra, một cánh tay đã hoá thành huyết vụ.



Ồ…



Không chỉ lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh ngạc nhiên, đám người truy sát họ cũng ngạc nhiên, một đòn của cảnh giới Hoàng mà lại có thể đánh Chuẩn Thánh hộc máu, cảnh tượng này khiến bọn họ khó lòng tin được.


“Cùng lên đi!”



Hai Chuẩn Thánh còn lại bay tới từ hai hướng, cảnh giới Hoàng đỉnh phong do bọn họ lãnh đạo cũng xông lên.



“Đỡ chiêu lớn hơn này!”



Cây gậy rang sói của Diệp Thành thoáng chốc trở nên to hơn tới mười trượng, hắn hung hãn quay một vòng.



Phụt! Phụt! Phụt!

Đám người xông lên lần lượt bị văng ra ngoài, ngoại trừ hai Chuẩn Thánh thì những cảnh giới Hoàng còn lại đều bị đánh nổ tung, chỉ còn lại nguyên thần, tất cả đều bị một chưởng của Diệp Thành diệt sạch.



“Mạnh… Mạnh vậy!”



Lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh sững sờ đứng đó, chỉ một cảnh giới Hoàng mà sức chiến đấu đã mạnh đến thế này.



“Rốt cuộc ngươi là ai?”



Ba Chuẩn Thánh hợp về một chỗ, ai nấy người đã đầy máu tươi, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt âm trầm.



“Đoán đi!”



Diệp Thành nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng tinh, ngay sau đó hắn biến mất, thi triển Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc tới trước mặt một Chuẩn Thánh, gậy răng sói trong tay cũng đã hoá thành một cây sát kiếm.



“Ngươi…”



Diệp Thành vọt tới trong nháy mắt khiến Chuẩn Thánh đó đột ngột biến sắc, lùi lại ngay lập tức.



Nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn đuổi theo rồi chém đầu ông ta một cách nhanh chóng, đến nguyên thần cũng không thoát được nạn bị tiêu diệt.



 
Chương 3177: “Chỉ là tiện tay thôi”


Lần này, hai Chuẩn Thánh còn lại đã hoàn toàn sợ hãi, không nói lời nào lập tức quay đầu bỏ chạy, giết Chuẩn Thánh một cách chính diện, sức chiến đấu và thần thông của Diệp Thành đã vượt ngoài dự đoán của bọn họ.



“Đi đâu!”



Diệp Thành đuổi theo như một tia tiên quang, một kiếm chém một Chuẩn Thánh rơi khỏi tinh không, thân thể của ông ta lập tức bị tiêu diệt.

Advertisement



“Tiền bối tha mạng!”



Nguyên thần của Chuẩn Thánh đó chạy trốn cũng không quên cầu xin tha mạng.



Tuy nhiên thứ chào đón ông ta lại là thần mang Thần Thương, Thần Thương nhắm vào nguyên thần càng trở nên bá đạo hơn trong tay Diệp Thành, nó mang theo sức mạnh huỷ diệt và sức xuyên thấu đáng sợ, nguyên thần của Chuẩn Thánh đó lập tức bị tiêu diệt, chỉ còn lại sức mạnh nguyên thần tinh khiết bị Diệp Thành há miệng hút lấy.



Đến lúc này chỉ còn lại một Chuẩn Thánh cuối cùng, ông ta đã trốn được cả nghìn trượng.



Tên đó chạy rất nhanh, toàn thân lửa cháy hừng hực, dường như đã sử dụng bí thuật mạnh nhất.



“Trốn thoát được không?”



Diệp Thành bước qua tinh không, không ngừng thi triển Súc Địa Thành Thốn đuổi theo Chuẩn Thánh đó.



“Ta liều với ngươi!”



Chuẩn Thánh đó đột nhiên xoay người, đầu mày xuất hiện lưu quang rồi phóng ra cả một vùng tiên quang mang theo hàng trăm pháp khí, chúng lập tức khôi phục thần uy bắn ra từng vùng từng vùng tiên quang, định nhấn chìm Diệp Thành.



Diệp Thành cười khẩy, chém ra một kiếm, vung tay tung một chưởng quét sạch cả trăm pháp khí đó, Bát Hoang Quyền hất bay Chuẩn Thánh kia.



Ù!



Tinh không ầm vang, sát kiếm trong tay Diệp Thành lại biến thành một cây trường mâu, bay vụt về hướng Chuẩn Thánh đang bỏ chạy ấy, còn chưa đáp đất ông ta đã bị ghim chết trên hư thiên.


Lúc này tinh không đã trở nên yên tĩnh, ba Chuẩn Thánh và mười mấy cảnh giới Hoàng đỉnh phong lần lượt bị giết hết trong vòng chưa đầy một phút.



Diệp Thành thu nhặt chiến lợi phẩm, cho các pháp khí vào Hỗn Độn Thần Đỉnh để nó tự hấp thu.



Sau khi làm xong, hắn mới quay trở lại.



Thấy vậy, lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh vội tiến lên chắp tay hành lễ: “Đa tạ đạo hữu ra tay cứu giúp”.



“Chỉ là tiện tay thôi”, Diệp Thành mỉm cười, vung ra rất nhiều linh dược, hoà vào cơ thể lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh, sau đó Thánh thể bản nguyên tuôn ra, giúp hai người đào thải sát khí trong cơ thể.



“Đa… Đa tạ đạo hữu”, lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh lại lên tiếng cảm ơn, thanh niên lạ mặt này sao lại đối xử với họ tốt như thế? Không chỉ giúp họ giải vây mà còn chữa trị vết thương giúp họ.



“Cô tên gì?”, Diệp Thành lại bóp vỡ đan dược, mỉm cười nhìn thiếu nữ áo xanh.



“Cơ Như Tuyết”.



“Cô là chị hay là em?”

“Chị”.



 
Chương 3178: “Lát nữa sẽ giải trừ phong ấn cho các ngươi!”  


“Em gái cô tên gì?”, Diệp Thành nói xong lại bóp vỡ một viên đan dược nữa, dung nhập vào cơ thể Cơ Như Tuyết.



“Cơ Như Yên”, Cơ Như Tuyết vội đáp.



“Cơ Như Yên”, Diệp Thành lặp lại, nghe thấy cái tên này hắn không khỏi nhớ tới một nữ tử khác, cô là người phàm, tên là Liễu Như Yên, hai người họ chỉ khác nhau một chữ.



Advertisement

Chậm rãi thu hồi lại suy nghĩ, Diệp Thành rút tay về, nở nụ cười với Cơ Như Tuyết: “Hai người thuộc cổ tinh nào?”



“Tuyên Nguyệt Tinh”.



“Cách nơi này ba trăm nghìn dặm”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, hắn đã nhìn thấy cổ tinh này trên tinh không đồ, đúng là cổ tinh mà hắn chưa từng tới.



“Nhà họ Cơ sẽ không bao giờ quên ân tình của đạo hữu”, sau khi khôi phục thương thế, lão già áo tím lại chắp tay hành lễ.



“Đã nói chỉ là tiện tay thôi mà”, Diệp Thành khẽ cười: “Ta và Cơ Như Yên cô nương là bạn cũ. Lần này đi ngang qua đúng là tình cờ, nếu đã tới rồi thì ta sẽ đến nhà họ Cơ cùng hai người luôn”.



“Bạn cũ?”, Cơ Như Tuyết giật mình, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, cô ta chưa nghe em gái nhắc đến bao giờ.



“Sao những người đó lại truy sát hai người?”, Diệp Thành bước lên, vừa đi vừa nhìn lão già áo tím và Cơ Như Tuyết: “Còn nữa, Thị Huyết Tông đó có lai lịch gì, hai nhà có ân oán à?”

“Ân oán giữa hai nhà đã từ lâu đời”, lão già áo tím hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo: “Lão tổ nhà ta bị thương nặng, ta và Tuyết Nhi đi tìm linh dược không ngờ lại để lộ tin tức, vì thế Thị Huyết Tông mới phái người đuổi giết suốt dọc đường, người nhà họ Cơ đã thương vong không ít, may mà tiểu hữu đi qua cứu giúp, nếu không chúng ta cũng khó tránh khỏi cái chết”.



“Vậy thì đi nhanh thôi!”, Diệp Thành nói xong cũng tăng tốc độ.



Lão già áo tím và Cơ Như Tuyết nhìn nhau, không biết Diệp Thành có lai lịch gì nhưng vẫn đi theo.



Ba người như ba tiên quang, bay thẳng về hướng Đông của tinh không.



Không biết qua bao lâu, ba người mới dừng lại.



Ở phía xa có một cổ tinh kích thước không quá nhỏ, chừng như Vọng Cổ Tinh, tinh huy tản ra rực rỡ, là cổ tinh lớn nhất Diệp Thành thấy từ khi đặt chân vào Hạo Nguyệt Tinh Vực.



Đây là Tuyên Nguyệt Tinh, cổ tinh có sự sống của nhà họ Cơ.



Diệp Thành hít sâu một hơi, bay vào trong như một tia tiên quang, lão già áo tím và Cơ Như Tuyết vội vàng theo sau, không biết sao Diệp Thành còn sốt ruột hơn họ, dọc đường đi hắn bay rất nhanh.



Diệp Thành vừa đáp xuống Tuyên Nguyệt Tinh đã bắt đầu bấm đốt tay nhẩm tính.



Đúng như hắn nghĩ, Tuyên Nguyệt Tinh có người chuyển kiếp, khả năng chính là Cơ Như Yên em gái song sinh của Cơ Như Tuyết, cũng chính là đệ tử Lạc Hi của Đan Thần Đan Thành Đại Sở năm xưa.



Điều khiến Diệp Thành vui mừng không phải điều này, mà là trong Tuyên Nguyệt Tinh không chỉ có một người chuyển kiếp, ngoài Lạc Hi còn có người người chuyển kiếp khác của Đại Sở, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng tính ra được kha khá.



Không lâu sau, ba người đến một tiên sơn.



Cũng giống như nhà Mộ Dung, Lăng Tiêu Cung và U Đô, nhà họ Cơ cũng là gia tộc tông môn duy nhất trên Tuyên Nguyệt Tinh, là vị vương của vì sao này.



Từ xa, Diệp Thành đã nhìn thấy hai đệ tử đứng thẳng tắp hai bên trái phải trước sơn môn tiên sơn nhà họ Cơ.











 
Chương 3179: “Trị đạo thương!”  


Sau khi bay vào tiên sơn, Diệp Thành liên tục liếc mắt nhìn trái nhìn phải, rất chuẩn xác tìm ra vị trí của người chuyển kiếp.



Sau khi nhìn một vòng, ánh mắt hắn dừng lại ở phía sâu trong tiên sơn.



Đó là một động phủ đang phong bế, dường như hắn có thể nhìn thấy một thiếu nữ đang khoanh chân ngồi xếp bằng trong đó qua phong ấn và rất nhiều đỉnh núi, khuôn mặt ấy vẫn vô cùng rõ ràng trong trí nhớ của hắn.



Advertisement

Nhìn một lúc, Diệp Thành rời mắt đáp xuống trước một đại điện cùng lão già áo tím và Cơ Như Tuyết.



Người nhà họ Cơ đi ra chào đón, cũng có rất nhiều người bay tới từ các hướng khác, thấy lão già áo tím và Cơ Như Tuyết bình an vô sự, họ đều thở phào nhẹ nhõm: “Hai người có thể bình an trở về thật sự là quá may mắn”.



“Cũng may nhờ có tiểu hữu này cứu giúp”, lão già áo tím cảm kích nhìn Diệp Thành.



“Nhà họ Cơ sẽ không bao giờ quên đại ân của tiểu hữu”, các lão bối chân thành hành lễ với Diệp Thành.



“Chỉ là chuyện nhỏ thôi”.



“Tam thúc công, gia gia thế nào rồi?”, Cơ Như Tuyết sốt ruột hỏi một ông lão trong số đó.



“Đã hoá thành đạo thương”, ông lão đó thở dài bất lực.



“Đạo… Đạo thương”, thân thể Cơ Như Tuyết run lên, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, bàn tay nắm chặt: “Vất vả lắm mới tìm được linh chi tạo hoá nhưng vẫn không kịp”.




“Thị Huyết Tông đáng chết”, lão già áo tím nắm chặt tay phát ra tiếng vang răng rắc, trong mắt bắn ra hàn mang: “Nếu chúng không vây giết thì ta và Tuyết Nhi chắc chắn có thể kịp về sớm hơn”.



“Có lẽ đây là số trời đã định”, các lão bối đều thở dài.



“Có lẽ ta có thể thử”, Diệp Thành lên tiếng: “Nếu tiền bối nhà họ Cơ chỉ bị ám thương thì ta nghĩ ta có cách”.



“Ngươi… Ngươi có cách?”, một nhóm người nhà họ Cơ đang sát khí hừng hực đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành, đến Thánh Nhân còn không có cách nào, bọn họ không biết Diệp Thành lấy tự tin ở đâu để nói ra lời này.



“Nếu được thì cứ để ta thử”.


“Chuyện này…”



“Đạo hữu đi theo ta”, Cơ Như Tuyết kéo Diệp Thành bay về một khu rừng trúc trong tiên sơn, các lão bối phía sau cũng đi theo, trong lòng tràn đầy hi vọng.



Chẳng mấy chốc, mọi người lần lượt đáp xuống một khu rừng trúc.



“Hế?”



Sau khi đáp xuống, Diệp Thành khẽ hô lên, ánh mắt dừng trên viên đá tròn nhẵn bên ngoài rừng trúc, trong suốt như pha lê, còn toả ra tiên quang rực rỡ, đó là một viên đá có linh tính.



Thú vị!



Diệp Thành sờ cằm, vẻ mặt hơi kỳ lạ, bởi lẽ viên đá có linh tính này cũng là một người chuyển kiếp, ban đầu hắn không tính ra là vì viên đá này đã tự che giấu khí tức nào đó.



“Đạo hữu?”



Thấy Diệp Thành nhìn chằm chằm viên đá, Cơ Như Tuyết ngập ngừng gọi.



“Trị đạo thương!”

Diệp Thành cười ngượng, theo Cơ Như Tuyết vào rừng trúc, các lão bối cũng theo sau.



 
Chương 3180: “Diệp Thành, một cái tên hay”


Rừng trúc rất yên tĩnh, linh lực dồi dào, là một nơi tốt để tu luyện.



Nơi sâu khuất sau rặng trúc có một dãy nhà trúc, trước nhà trúc là một chiếc bàn đá, nơi đó có một lão già tóc bạc đang ngồi, ông chính là lão tổ của nhà họ Cơ, cũng là Thánh Nhân duy nhất của nhà họ Cơ.



“Bái kiến lão tổ”, Cơ Như Tuyết và người nhà họ Cơ đều hành lễ, trên mặt là vẻ lo lắng.



Advertisement

“Ta không sao”, thấy mọi người lo lắng, lão tổ nhà họ Cơ mỉm cười an ủi, nụ cười ôn hoà nhân hậu, nhưng nét mặt bệnh tật lại bán đứng ông, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, khí tức cũng hỗn loạn, khi nói khoé miệng còn rỉ ra một giọt máu.



“Vị tiểu hữu này là…”, lão tổ nhà họ Cơ có đôi mắt già nua hơi vẩn đục, ông nhìn vào Diệp Thành.



“Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành tiến lên, cung kính hành lễ.



“Diệp Thành, một cái tên hay”, lão tổ nhà họ Cơ cười nhã nhặn, trong mắt lại loé lên tia sáng sâu xa, dường như đã nhìn ra huyết mạch bất phàm của Diệp Thành, còn đó là huyết mạch gì thì ông chưa nhìn ra.



“Gia gia, hắn nói hắn có thể trị được đạo thương cho ông”, Cơ Như Tuyết nhanh chóng bước lên.



“Ồ?”, lão tổ nhà họ Cơ ngạc nhiên nhìn Diệp Thành: “Tiểu hữu, có thật không?”



“Để vãn bối xem thử”, Diệp Thành mỉm cười, cầm cổ tay lão tổ nhà họ Cơ như thầy lang bắt mạch, nhưng thật ra là đang dùng Tiên Nhãn nhìn thấu nguyên thần bản mệnh của ông lão.


Lão tổ nhà họ Cơ vẫn không tin, nhưng vẫn để cho Diệp Thành bắt mạch.



Cơ Như Tuyết và những người khác cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hy vọng, mong rằng người thanh niên phi thường này có thể cho họ một điều bất ngờ.



Tại đây, Diệp Thành khẽ nheo mắt, nhìn thấy vết thương trên nguyên thần của lão tổ nhà họ Cơ, có lẽ không lâu trước đó mới phát triển thành đạo thương nên vết thương không khó giải quyết như trong tưởng tượng.



Tuy nhiên điều khiến hắn cau mày không phải đạo thương của lão tổ nhà họ Cơ, mà là một vết thương đáng sợ khác.

Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới rút tay về.



“Thế nào?”



Cơ Như Tuyết và kẻ mạnh của nhà họ Cơ đều nhìn Diệp Thành.



Còn Diệp Thành lại nhìn lão tổ nhà họ Cơ: “Tiền bối, có phải người đã đụng đến sự tồn tại nào không nên đụng không?”



Ngay khi lời này vừa dứt, lão tổ nhà họ Cơ khẽ nhíu mày, nhưng lại bình thường rất nhanh, ông thở dài lắc đầu, không giấu giếm: “Như tiểu hữu đã nói, nhìn phải thứ không nên nhìn để rồi bị phản phệ, lại thêm ám thương lâu năm nên mới phát triển thành đạo thương”.



“Có lẽ là một Chuẩn Đế, hơn nữa còn không phải một Chuẩn Đế bình thường”, Diệp Thành sờ cằm.



“Tiểu hữu, ngươi khiến ta rất bất ngờ đấy”, lão tổ nhà họ Cơ mỉm cười nhìn Diệp Thành.



“Tiền bối quá lời rồi”.



“Vậy tiểu hữu có cách nào không?”, các kẻ mạnh của nhà họ Cơ vội hỏi ngay.



“Ta có thể chữa được đạo thương, nhưng phản phệ của Chuẩn Đế thì ta không giúp gì được”, Diệp Thành lắc đầu bất lực.



 
Chương 3181: “Bà ấy là thần nữ của Côn Luân Hư”.  


“Tiểu hữu thật sự có thể chữa được đạo thương?”, lão tổ nhà họ Cơ ngập ngừng hỏi thử.



“Chuyện nhỏ”, Diệp Thành nở nụ cười: “Ta đã chữa đạo thương cho không dưới mười người rồi”.



Advertisement

“Không… Không dưới mười người?”, một câu nói của Diệp Thành khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả lão tổ nhà họ Cơ đều sửng sốt, từ bao giờ đạo thương lại dễ chữa được như vậy? Sao ngươi nói dễ dàng thế?



“Mọi người ra ngoài chờ trước đi”, lão tổ nhà họ Cơ phản ứng lại trước tiên, vẫy tay nói với mọi người.



“Vâng vâng”, cao thủ của nhà họ Cơ lật đật xoay người, lần lượt ra khỏi rừng trúc nhỏ, trước khi đi lại nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng.



Sau khi ra khỏi rừng trúc, mọi người đều nhìn lão già áo tím: “Lão Lục, tiểu tử kia có lai lịch gì vậy?”



“Hắn nói hắn là bạn cũ của Yên Nhi”, lão già áo tím đáp: “Các ngươi đừng coi thường hắn, Thánh Nhân còn không thể áp chế được sức chiến đấu của hắn, chưa đầy một phút hắn đã tiêu diệt được ba Chuẩn Thánh và hơn mười cảnh giới Hoàng đỉnh phong của Thị Huyết Tông, ta tu luyện hai nghìn năm cũng chưa thấy hậu bối nào bá đạo như hắn”.



“Ba Chuẩn Thánh, hơn mười cảnh giới Hoàng đỉnh phong, hắn?”


“Các ngươi thấy ta có giống đang nói đùa không?”, lão già áo tím hít sâu một hơi: “Hắn còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng”.



“Điều ta quan tâm bây giờ là hắn có thật sự chữa được đạo thương cho lão tổ không?”, có trưởng lão lo âu nói: “Nếu không chữa được thì lão tổ sẽ xuống khỏi cảnh giới Thánh Nhân, Thị Huyết Tông chắc chắn sẽ tấn công ồ ạt”.



Khi mọi người đang nói chuyện thì Diệp Thành trong rừng trúc đã tế thiên lôi ra.



Nhìn thấy thiên lôi trong tay Diệp Thành, lão tổ nhà họ Cơ lại nheo mắt, dường như đã nhìn ra lai lịch của thiên lôi, thiên lôi này mang theo uy áp của thần phạt, hẳn là lôi đình trong thiên kiếp.

“Tiền bối, vãn bối muốn hỏi người vài chuyện”, Diệp Thành vừa nói vừa truyền thiên lôi màu đen vào cơ thể lão tổ nhà họ Cơ, bao quanh nguyên thần của ông, rất chính xác tìm thấy vị trí đạo thương.



Lão tổ nhà họ Cơ rên lên một tiếng, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn: “Tiểu hữu cứ hỏi”.



“Đại Sở, Chư Thiên Môn, Đại La Chư Thiên, Cửu Hoang Thiên, Côn Luân Hư, Đại Hạ Hoàng Triều, Thần Điện, Huyền Hoang Đại Lục, Sở Hoàng, Nguyệt Hoàng, Viêm Hoàng, Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Huyền Hoàng, Thần Hoàng, Chiến Vương, Thái Vương, Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn, Đông Hoàng Thái Tâm…”, Diệp Thành nói ra rất nhiều cái tên một lúc, nói xong mới nhìn lão tổ nhà họ Cơ: “Tiền bối đã từng nghe những tên vãn bối vừa nói chưa?”



“Đã nghe Chư Thiên Kiếm Thần, đó là thần thoại của Chư Thiên”, lão tổ nhà họ Cơ vuốt râu: “Đông Hoàng cũng đã nghe, là tổ tiên của Thiên Phủ Thần Triều, Đan Tôn cũng chỉ biết một chút, là sự tồn tại thông thần thuật luyện đan, còn Đông Hoàng Thái Tâm mà ngươi nói…”



Lão tổ nhà họ Cơ nói rồi không khỏi day đầu mày: “Cái tên này khá quen, hình như đã từng nghe tổ tiên ta nói đến”.



“Bà ấy là thần nữ của Côn Luân Hư”.











 
Chương 3182: “Đến chết không quên”


“Đa tạ tiền bối đã cho vãn bối biết”, Diệp Thành nói xong thì lấy ra một bức tranh, chính là bức tranh vẽ Sở Huyên: “Tiền bối đã nhìn thấy nữ tử trong tranh bao giờ chưa?”



Lão tổ nhà họ Cơ quan sát một lượt, đặc biệt là nhìn chiếc nhẫn tiên ngọc trên tay Sở Huyên, sau đó vẻ mặt ông lão trở nên kỳ lạ: “Tiểu hữu, ngươi có quan hệ gì với nữ tử trong tranh này?”



“Nàng là thê tử của vãn bối”, Diệp Thành trả lời ngay.

Advertisement



“Thê tử của ngươi?”, vẻ mặt của lão tổ nhà họ Cơ càng trở nên kỳ lạ hơn.



“Tiền bối đã thấy nàng rồi đúng không?”, Diệp Thành cố kìm nén sự kích động, nhìn ông lão không chớp mắt.



“Thấy… Thấy rồi”, lão tổ nhà họ Cơ ho khan một tiếng, nở nụ cười gượng gạo rồi vô thức sờ khuôn mặt già của mình: “Tính tình sư tôn của cô ấy không tốt chút nào, năm xưa lão hủ đã từng bị đánh một trận”.







“Tiền bối, người gặp thê tử của vãn bối lúc nào, ở đâu vậy?”, Diệp Thành run lên, kích động nhìn lão tổ nhà họ Cơ.



“Sáu mươi năm trước, tại thành Vô Lệ”.



“Thành Vô Lệ ở tinh vực nào?”, Diệp Thành vội vàng hỏi, có lẽ là quá kích động nên hắn không chú ý lực tay, dù với tu vi Thánh Nhân của lão tổ nhà họ Cơ mà ông cũng không chịu nổi đau đớn.



“Ta không biết”, lão tổ nhà họ Cơ khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng: “Thành Vô Lệ không phải là một sự tồn tại nhất định, nó là một cổ thành di chuyển bất cứ lúc nào, không ai biết giây tiếp theo nó sẽ xuất hiện ở tinh vực nào, cũng chẳng ai biết nó sẽ ở lại một tinh vực trong bao lâu, có lẽ là một thoáng, có lẽ là một ngày, một năm, ba năm, mười năm, trăm nghìn năm đều có thể”.



“Thế này…”



“Sáu mươi năm trước lão hủ cũng chỉ tình cờ gặp được thành Vô Lệ thôi”, lão tổ nhà họ Cơ kể về chuyện quá khứ: “Đó là một tiên thành như mộng như ảo, rất huyền duyện”.



“Di chuyển bất cứ lúc nào”, Diệp Thành nhíu mày thật chặt, Chư Thiên Vạn Vực lớn thế này, hắn phải đi đâu để tìm?



“Tiểu hữu, ngươi chắc chắn nàng là thê tử của ngươi?”, lão tổ nhà họ Cơ nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thâm thúy.


“Hậu bối không dám nói dối tiền bối”.



“Ngươi có biết vì sao tiên thành đó lại tên là thành Vô Lệ không?”, lão tổ nhà họ Cơ nhàn nhạt hỏi: “Người ở trong đó đều tu luyện một loại tiên pháp tên là Thái Thượng Vong Tình, vô lệ là vô tình, lão hủ rất khó có thể tin được nữ tử vô tình sao có thể làm vợ ngươi?”



“Thái Thượng Vong Tình”, Diệp Thành lẩm bẩm lặp lại, không ngờ trên đời còn có tiên pháp này.



“Tiểu hữu, thứ cho lão hủ nói thẳng, quên nữ tử đó đi!”, giọng lão tổ nhà họ Cơ đều đều: “Thành Vô Lệ không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, đó là một sự tồn tại đến thần thoại Chư Thiên cũng không dám đụng đến, dù ngươi tìm được toà thành đó cũng không thể đưa thê tử ngươi đi”.



“Đến chết không quên”, giọng Diệp Thành khàn khàn mà thăng trầm.



“Hỏi thế gian tình là gì!”, lão tổ nhà họ Cơ thở dài, từ từ nhắm đôi mắt già nua đục ngầu lại.



Lão tổ nhà họ Cơ không nói nữa.



Diệp Thành cũng im lặng, rừng trúc nhỏ cũng chìm vào im lặng, chỉ có âm thanh roẹt roẹt từ lôi đình thỉnh thoảng vang lên.



Khí tức của lão tổ nhà họ Cơ đã trở nên ổn định, vết thương trên nguyên thần đã lành lại dưới sự tẩy luyện của thiên lôi.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới chậm rãi rút tay về.



 
Chương 3183: Diệp Thành đang tìm kiếm người chuyển kiếp.  


Lão tổ nhà họ Cơ vẫn ngồi xếp bằng, đạo thương ở nguyên thần đã được chữa, cái mà ông phải chống lại bây giờ là phản phệ của Chuẩn Đế, nó không phải một sớm một chiều là có thể xoá sạch, rất nhiều năm nay ông đều không thể thi triển sức chiến đấu đỉnh phong quá nhiều, một khi suy yếu hay lại bị ám thương thì pháp tắc Chuẩn Đế vẫn sẽ phản phệ.



Nhìn lướt qua lão tổ nhà họ Cơ một lần nữa rồi Diệp Thành xoay người bước ra khỏi rừng trúc nhỏ.



Bên ngoài rừng trúc, Cơ Như Tuyết và kẻ mạnh nhà họ Cơ vẫn đang chờ đợi.

Advertisement



Thấy Diệp Thành đi ra, họ vội vàng tiến lên hỏi: “Tiểu hữu, đạo thương của lão tổ nhà ta đã được chữa khỏi chưa?”



“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành mỉm cười gật đầu.



“Nhà họ Cơ sẽ không bao giờ quên đại ân của tiểu hữu”, các lão bối vui mừng khôn xiết, đồng loạt hành đại lễ với Diệp Thành.



“Chuyện nhỏ thôi”.



“Nhà họ Cơ đã chuẩn bị tiệc rượu, mời tiểu hữu đến Thanh Loan Điện”.



“Tiền bối không cần như vậy”, Diệp Thành nở nụ cười nhìn Cơ Như Tuyết rồi hỏi: “Như Tuyết cô nương, có thể dẫn tại hạ đi dạo nhà họ Cơ được không?”



“Tất nhiên là được”, Cơ Như Tuyết ngạc nhiên nhưng sau đó lại cười nhẹ.




“Vậy vãn bối xin cáo từ”, Diệp Thành cười chắp tay, xoay người rời đi cùng Cơ Như Tuyết, trước khi đi hắn còn không quên cầm theo viên đá trong suốt bên ngoài rừng trúc nhỏ.



Đương nhiên các lão bối nhà họ Cơ sẽ không nói gì, tuy viên đá đó bất phàm, nhưng so với hai đại ân của Diệp Thành thì cũng không là gì.



Bên này, Cơ Như Tuyết nhìn Diệp Thành cầm viên đá thì không khỏi ngạc nhiên, thầm nói thanh niên này thật kỳ lạ, hắn hoàn toàn có thể đòi nhiều bảo vật quý giá hơn nhưng lại chỉ yêu cầu mỗi viên đá này.



Diệp Thành chỉ mỉm cười vuốt ve viên đá, vì đây là người chuyển kiếp của Đại Sở cơ mà.



Tiếp đó cả hai liên tục xuất hiện ở khắp ngóc ngách trong nhà họ Cơ.




Nhưng không phải Cơ Như Tuyết dẫn Diệp Thành đi dạo mà là Diệp Thành dẫn Cơ Như Tuyết chạy tới chạy lui trong nhà họ Cơ, dường như Cơ Như Tuyết là người ngoài còn Diệp Thành mới là con cháu của nhà họ Cơ vậy.



Diệp Thành đang tìm kiếm người chuyển kiếp.



Ngay từ khi bước vào nhà họ Cơ, hắn đã tìm được chuẩn xác vị trí của từng người chuyển kiếp, sở dĩ hắn dẫn Cơ Như Tuyết theo cũng là vì tránh những rắc rối không đáng có, Cơ Như Tuyết chính là lệnh bài thông hành.



Lúc này không chỉ Diệp Thành và Cơ Như Tuyết đang đi dạo mà phía sau họ còn có hơn mười người của nhà họ Cơ.



Cơ Như Tuyết thỉnh thoảng lại nhìn những con cháu nhà họ Cơ phía sau, vẻ mặt rất khó hiểu.



Mà những người ở phía sau ấy cũng đều ngơ ngác, không hiểu sao Cơ Như Tuyết lại bảo mình đi theo, cô muốn họ làm thị vệ sao?



Khi mọi người đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã dừng lại, chỉ vào một đệ tử đang ngồi xếp bằng tu luyện trên tảng đá cách đó không xa: “Ngươi, lại đây”.











 
Chương 3184: “Đa tạ tiền bối!”  


Cuối cùng, Cơ Như Tuyết không nhịn được nữa bèn ngập ngừng hỏi Diệp Thành: “Đạo hữu, ngươi đang…”



“Ta có duyên với họ”, Diệp Thành cười thản nhiên.



“Có… Có duyên?”



Advertisement





“À đúng rồi, ta quên hỏi đạo hữu”, Diệp Thành dường như nhớ ra điều gì, quay đầu cười nhìn Cơ Như Tuyết: “Cô nương đã một trăm tuổi rồi sao vẫn trong hình dáng của thiếu nữ vậy? Có hơi kỳ lạ”.



“Là do công pháp của nhà họ Cơ”, Cơ Như Tuyết cười nhẹ: “Nữ đệ tử nhà họ Cơ tu luyện công pháp đặc biệt, công pháp này sẽ kéo dài sự phát triển, đến hai trăm tuổi mới dần trở lại bình thường”.



“Ồ, mới lạ thật”, Diệp Thành cười cảm thán, khi dừng lại lần nữa, hắn lẳng lặng nhìn về nơi cách đó không xa.



Nơi đó là một động phủ, hai bên động phủ có mấy vị cảnh giới Hoàng đỉnh phong đang ngồi xếp bằng như đang canh giữ, một khi có người lại gần họ sẽ đứng dậy đuổi đi không chút do dự.



Diệp Thành mỉm cười nhìn động phủ ấy từ xa, dường như có thể trông thấy Lạc Hi đang khoanh chân ngồi bên trong qua cửa đá phong ấn.



Một trăm năm sau khi gặp lại cô gái nhỏ đó, trái tim hắn vẫn âm ỉ đau, giống như năm xưa khi hắn nuốt Thiên Tịch Đan, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bóng lưng kiên quyết của Huyền Nữ và Lạc Hi đi vào lư luyện đan.


“Đạo hữu?”



Thấy Diệp Thành nhìn động phủ thất thần, Cơ Như Tuyết khẽ gọi.



Suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Thành nở nụ cười, nhưng rồi cũng không làm phiền Lạc Hi: “Như Tuyết cô nương, đi dạo lâu cô cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi! Ta muốn nói chuyện với những đệ tử của nhà họ Cơ”.



“Vậy mọi người trò chuyện vui vẻ nhé”, Cơ Như Tuyết cười nhẹ nhàng, xoay người biến mất ở đây.



Sau khi cô ta đi, Diệp Thành mới nhìn hai mươi ba đệ tử của nhà họ Cơ, họ vẫn đang ngẩn người nhìn nhau không hiểu gì, đến giờ vẫn không biết mình đang làm gì.

“Đi theo ta!”



Diệp Thành khẽ cười, xoay người đi trước.



Hai mươi ba đệ tử nhà họ Cơ gãi đầu đi theo.



Mọi người dừng chân ở một khu rừng trúc sâu trong nhà họ Cơ, rừng trúc này cũng là nơi ở nhà họ Cơ chuẩn bị cho Diệp Thành.



Vừa mới vào rừng trúc, Diệp Thành đã phong ấn toàn bộ khu rừng, sau đó mỉm cười nhìn mọi người.



Đám đông cung kính, đứng thẳng tắp.



Diệp Thành lại cười, giơ tay phất ra tiên quang, một tia tiên quang lập tức hóa thành hai mươi ba tia, bay vào đầu mày của hai mươi ba người, dung hợp vào thần đài bản mệnh của họ.



Hai mươi ba người cùng run lên, ôm đầu, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng đau đớn.



Diệp Thành rời mắt, lấy viên đá và tiên thảo màu tím ra, thi triển đại thần thông biến họ thành hình người, viên đá hoá thành một thiếu niên, tiên thảo hoá thành một thiếu nữ.



“Đa tạ tiền bối!”



 
Chương 3185: Đôi phu thê trẻ đang tựa vào nhau âu yếm.  


Thiếu niên và thiếu nữ kính cẩn hành lễ, dường như đã nhận ra sự cường đại của Diệp Thành.



“Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt, trở lại!”



Diệp Thành cười nhẹ, hai đạo tiên quang bay ra, nhập vào đầu mày của họ.



Advertisement

Đúng vậy, viên đá chính là Triệu Tử Vân thiếu chủ nhà họ Triệu của Đại Sở, tiên thảo màu tím chính là Nam Cung Tử Nguyệt thánh nữ của nhà Nam Cung.



Năm xưa, trong cuộc thi tam tông của thế hệ Huyền Tự, hai người họ đã để lại giai thoại nhân duyên trên chiến đài, nếu không vì Thiên Ma xâm lược thì họ đã là một cặp thần tiên quyến lữ rất đẹp đôi.



Nhưng họ vẫn may mắn vì được chuyển kiếp tới cùng một nơi, có thể tiếp tục bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước.



Ưm!



Ưm!



Vẻ mặt của Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt cũng trở nên đau đớn, thi thoảng họ lại rên lên một tiếng.



Cũng như họ, hai mươi ba đệ tử của nhà họ Cơ cũng thế, ký ức kiếp trước đang ùa về trong thần hải của họ.



Không biết bao lâu sau mọi người mới ngừng run rẩy, tất cả đều sững sờ nhìn Diệp Thành, mà Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt cũng rưng rưng nhìn nhau rồi cả hai lại nhìn Diệp Thành.



“Thánh chủ!”



Khoảnh khắc tiếp theo, hai mươi lăm người đều quỳ rạp trên đất, khóc không thành tiếng.



“Đứng lên đi!”



Diệp Thành vội tiến lên, tế ra sức mạnh dịu nhẹ nâng họ dậy, cười trong nước mắt, họ đều là người của Đại Sở, là cố hương gặp lại sau một trăm năm.



Đêm dần khuya.



Nhưng trong rừng trúc nhỏ lại có hương rượu lan toả, như mấy lần trước, mọi người đều cầm bình rượu lẳng lặng nhìn lên trời sao, dường như có thể nhìn thấy núi sông rộng lớn qua vô số tinh vực.




Diệp Thành nhìn mà lòng ấm áp, khi nhìn lên trời hắn cũng không quên liếc nhìn Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt.



Đôi phu thê trẻ đang tựa vào nhau âu yếm.



Khung cảnh rất ấm áp, Nam Cung Tử Nguyệt tinh nghịch năm xưa lúc này cũng đã khóc sướt mướt.



Trong rừng trúc không ngừng vang lên tiếng nói, mặc dù hai mươi lăm người đến từ các thế lực khác nhau của Đại Sở, rất nhiều người không quen biết nhưng lại có chung một chủ đề, điều được nói đến nhiều nhất vẫn là quê hương.



Khi bình minh dần đến, mọi người vẫn ở đó.



Cơ Như Tuyết tới, nhưng sau khi vào rừng trúc thì lại sững sờ, ngơ ngác nhìn mọi người, nhất là thấy nước mắt trên mặt họ, cô lại càng khó hiểu.



“Các ngươi…”



Cơ Như Tuyết nhìn quanh một vòng rồi nhìn Diệp Thành.







Diệp Thành mỉm cười, hắn từ từ đứng dậy.



 
Chương 3186: Không tồi!  


Hai mươi lăm người lần lượt đứng dậ theo, bọn họ cung kính hành lễ với Cơ Như Tuyết.



Không cần đa lễ!



Cơ Như Tuyết mỉm cười, cảm giác có phần lạ kì.

Advertisement



Diệp Thành bước tới nhìn tất cả mọi người một lượt rồi mới nhìn sang Cơ Như Tuyết: “Cơ cô nương, những người này đều là cố hữu của ta, sau này mong cô quan tâm hơn, Diệp Thành vô cùng cảm kích”.



“Đương nhiên rồi”, Cơ Như Tuyết lập tức mỉm cười.



“Diệp Thành cảm ơn”, Diệp Thành nói rồi vẫy tay với phía Triệu Tử Vân sau đó khoát tay, mọi người hiểu ý lần lượt đứng dậy lau nước mắt rồi bước ra khỏi rừng trúc.



“Ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm”, Cơ Như Tuyết khẽ giọng nói.



“Muội muội của cô bao giờ xuất quan?”, Diệp Thành mỉm cười, hỏi.



“Còn ba tới năm ngày nữa”, Cơ Như Tuyết khẽ đáp, “công pháp của muội muội và đạo tắc gặp vấn đề”.



“Vậy thì ta ra ngoài đi dạo chút”.



“Đạo hữu rời đi sao”?



“Ba tới năm ngày sau ta quay lại”, Diệp Thành mỉm cười quay người bay ra khỏi tiên sơn.



“Đúng là một người kì lạ”, nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Cơ Như Tuyết khẽ lẩm bẩm.



Phía này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Huyên Nguyệt Tinh như một đạo tiên mang.



Hôm nay hắn luôn cầm tinh không đồ trong tay, liên tiếp đi mười mấy cổ tinh và chẳng tìm thấy người chuyển kiếp nào.


Có điều, mặc dù không tìm được người chuyển kiếp nhưng hắn lại tìm được không ít bảo bối, hắn luôn cảm thấy có những người đi lại lai vãng trong tinh không chuyên đi chặn đường cướp của.



Ấy thế mà tình cờ rằng cả chặng đường đi Diệp Thành lại gặp không ít người.



Hậu quả không cần nghĩ cũng biết.



Người ta vẫn nói rằng gậy ông đập lưng ông cũng rất có lý, vả lại còn ứng với những tên chặn đường cướp bóc này, tên nào xông lên đều bị Diệp Thành giáng cho một bạt bay tứ phía, những bảo bối cướp được đều bị cuỗm đi sạch, vả lại còn bị Diệp Thành lột sạch đồ, tạo nên một cảnh tượng hết sức sinh động.



Không tồi!



Trong tinh không, Diệp Thành lấy ra một viên thần châu lật đi lật lại xem, đó chính là viên thần châu mà hắn cướp được.



Nếu nói về viên thần châu này thì thật sự bất phàm, tiên quang chiếu rọi, rất choán mắt.



Đó không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất đó là trên viên thần châu này lạc ấn một chữ cổ, đó chính là độn giáp thiên tự bị Diệp Thành đoạt về, cứ thế lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Phía trước lại có một vì sao hiện lên trong tầm mắt, cổ tinh này không to lắm, chỉ bằng một phần ba Chu Tước Tinh.

Diệp Thành thu lại thần châu sau đó bay đi như một đạo tiên mang.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom