Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3187: “Tiểu gia ta cao số lắm”


Đợi tới khi đáp xuống đỉnh núi thì Diệp Thành mới bắt đầu bấm tay tính toán, niềm hi vọng trong ánh mắt dần tan biến sau khi hắn liên tục tính toán.



Không có!



Advertisement

Diệp Thành gãi đầu tỏ ra nuối tiếc, nói rồi hắn rời khỏi cổ tinh này.



Thế nhưng hắn vừa bước đi thì lại bất giác quay lại cau mày nhìn về phía rặng núi phía xa.



Thật trùng hợp!



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn quay người bay vào không gian hư vô và cứ thế bay về rặng núi phía xa.



Hồi lâu hắn mới dừng chân nheo mắt nhìn một dỉnh núi, trên đỉnh núi có một bóng người đang khoanh chân ngồi đó, đó chính là một lão già mặc áo bào trắng.



Nếu nói về người này thì Diệp Thành chắc chắn sẽ không thể quên.



Trước kia, ba Thánh Nhân chặn đường giết hắn cùng Đông Dương và Thanh Nguyệt, một người mặc hắc bào, một người mặc áo bào bạc, một người mặc áo bào trắng, còn lúc này người đang khoanh chân ngồi trên đỉnh núi kia là Thánh Nhân mặc áo bào trắng.




Thánh Nhân mặc áo bào bạc đã bị Diệp Thành tiêu diệt, Thánh Nhân mặc hắc bào bị Thánh Vương người Man đánh chết, cũng chỉ còn lại Thánh Nhân mặc áo bào trắng này.



Lúc này trạng thái của người này không ra sao, trên người đẫm máu, toàn thân không thiếu vết thương, rất nhiều vị trí bị trọng thương sau trận đại chiến vời người ta nên mới phải núp ở nơi này để trị thương.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đã lấy ra một thanh sát kiếm được hoá ra từ Hỗn Độn Thần Đỉnh và lặng lẽ sát phạt qua.



Nếu như có Thánh Nhân ở trạng thái bình thường thì Diệp Thành có lẽ còn kiêng dè vài phần nhưng kẻ mặc ào bào trắng lúc này lại đang ở trạng thái trọng thương, cơ hội ngàn năm có một như vậy, đạo lý nhân lúc ngươi bệnh đoạt luôn mạng ngươi hắn đương nhiên vẫn hiểu.


Kẻ nào?



Thánh Nhân mặc áo bào trắng phát hiện ra có gì đó bất thường lập tức hắng giọng giơ tay giáng một chưởng vào không gian hư vô.



Diệp Thành đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua chưởng ấn kia và sát phạt tới phía trước Thánh Nhân mặc áo bào trắng.



Ngươi...!



Thánh Nhân mặc áo bào trắng biến sắc, ông ta đã đánh giá thấp người tới nên lập tức đứng dậy lùi về sau.



Có điều Diệp Thành lại nhanh hơn, hắn nhanh chóng đuổi theo, một kiếm bá đạo được tung ra, Thánh Nhân mặc áo bào trắng bị trảm nửa phần người, trên người còn nhiều vết thương nặng, sau khi di chuyển thì liền phun ra cả miệng máu.



Sau khi đứng vững lại, ông ta mới nhìn chằm chằm Diệp Thành, đôi mắt già nua nheo lại chỉ còn một đường như nhận ra Diệp Thành, ông ta nghiến răng rít lên: “Ngươi còn chưa chết?”



“Tiểu gia ta cao số lắm”, Diệp Thành vặn cổ.

“Được, được lắm”, Thánh Nhân mặc áo bào trắng bật cười tôi độc, khí huyết sục sôi, ông ta cố gắng lấy hết sức bình sinh bước ra một bước tung chưởng rợp trời choán lấp tinh không, thánh uy vẫn mạnh như trước đó.



 
Chương 3188: Ông chạy nổi không?  


Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn tiến lên trước trảm ra thần mang cái thế, chém lìa chưởng ấn kia.



Thánh Nhân mặc áo bào trắng bị đánh lùi thì đột nhiên phun ra cả miệng máu, vết thương cũ tái phát khiến khí tức của ông ta giảm sút.



Ngươi...!



Thánh Nhân áo bào trắng lảo đảo, nhìn Diệp Thành bằng con mắt khó tin, mới chưa được bao lâu, Chuẩn Hoàng năm xưa bị bọn họ truy sát lại có khả năng chiến đấu có thể đối đầu trực diện với Thánh Nhân như vậy.

Advertisement



Ông ta là Thánh Nhân, mặc dù trọng thương nhưng một chưởng đủ để có thể đánh tàn phế một Chuẩn Thánh.



Nhưng hiện giờ ông ta đường đường là Thánh Nhân nhưng lại bị một cảnh giới Hoàng đánh lùi, ông ta không thể chấp nhận sự thực này.



Giết!



Thánh Nhân mặc áo bào trắng phẫn nộ, tung ra một chưởng tạo ra huyết hải, bên trong đó còn có vô số oán linh thét gào, dung hợp cả đạo tắc của ông ta, là thần thông, cũng là đại trận phong ấn vô cùng mạnh mẽ.



Diệp Thành nheo mắt, đôi mắt loé lên hàn quang, hắn không lùi mà tiến, lại là một kiếm bá đạo trảm ra huyết hải.



Tiếp đó, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn và sát phạt tới trước Thánh Nhân mặc áo bào trắng.



Thánh Nhân áo bào trắng mặt mày tôi độc, lập tức triệu gọi ra binh khí bản mệnh.



Thần thương!




Diệp Thành không cho ông ta thêm cơ hội, thần mang thần thương bắn ra, đánh thẳng vào nguyên thần của Thánh Nhân mặc áo bào trắng.



Thánh Nhân áo bào trắng bị trọng thương lại lần nữa phun ra máu, còn chưa tế ra binh khí bản mệnh nhưng lại bị đánh bay đi, vết thương cũ lại tái phát, cơ thể ông ta rụng rời, nguyên thần cũng theo đó mà trở nên bất ổn.



Cho ông chiêu chí mạng nữa này!



Diệp Thành hắng giọng, sát kiếm trong tay hoá thành Hỗn Độn Thần Đỉnh biến to lên cả trăm trượng.



Uy lực của Hỗn Độn Thần Đỉnh hồi phục, Thánh Nhân mặc áo bào trắng lập tức bị đánh lảo đảo.



Mở cho ta!




Thánh Nhân kia mặt mày tôi độc, cứ thế địch lại với uy lực của Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Đừng vội, còn nữa!



Diệp Thành mỉm cười u ám, luồng khí hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh giống như thuỷ triều tuôn ra ngoài, đó là nguyên khí thiên địa đến từ hố đen không gian, mỗi một luồng khí nặng tựa núi non lập tức nhấn chìm lão già mặc áo bào trắng.



Đây là...!



Lão già mặc áo bào trắng tái mặt như nhìn ra lai lịch của luồng khí hỗn độn kia, như biết được nó đáng sợ thế nào.



Lão ta không nghĩ gì nhiều lập tức quay người bỏ chạy.



Đi đâu?



Diệp Thành bay từ trên trời xuống, hắn tung ra một đạp đạp ông ta quay về, biển hỗn độn do luồng khí hỗn độn ngưng tụ tuôn trào lại lần nữa nhấn chìm lão già kia, cơ thể Thánh Nhân mạnh mẽ bị xối vào tan thành mây khói.



A....!











 
Chương 3189: Khốn khiếp!  


Rầm! Rầm!



Tinh không về đêm vì Diệp Thành và Thánh Nhân áo trắng mà trở nên không hề yên bình.



Thánh Nhân kia bị thương thảm hại, trạng thái nguyên thần thậm chí còn không ổn định, đường đường là Thánh Nhân nhưng lại không dám đối đầu với Diệp Thành trực diện.



Advertisement

So với ông ta mà nói thì Diệp Thành lại hung hãn hơn nhiều, hắn truy sát lên trước, không nói thêm lời nào cứ thế tung ra đại chiêu rợp trời khiến tinh không rúng động.



Ngươi muốn không chết không nghỉ sao?



Thánh Nhân bị ép đến mức phát điên, mặt mày tôi độc, rít lên như tiếng sấm rền.



Diệp Thành không nói lời nào, hắn lấy đòn công phá mạnh nhất thay cho câu trả lời, vạn kiếm triều tông bay rợp trời.



Thánh Nhân kia rít lên điên cuồng nhưng không dám quay đầu đại chiến, ông ta thiêu đốt sức mạnh nguyên thần và bay qua bầu trời như một đạo tiên mang.



Đi đâu?



Diệp Thành không chịu buông tha, Thánh Nhân áo trắng chạy đi đâu hắn truy sát theo đó, bộ dạng không chết không nghỉ.



Rầm! Rầm!

Động tĩnh trên tinh không mỗi lúc một lớn dần kéo theo sự chú ý của các tu sĩ đi ngang qua.



Ta không nhìn nhầm chứ?



Nguyền thần Thánh Nhân bị truy sát?



Hay là cảnh giới Hoàng?



Rất nhiều người thẫn thờ, bọn họ nhất thời không kịp phản ứng lại.



Thánh Nhân nào mà lại trở nên yếu đuối như vậy, từ bao giờ cảnh giới Hoàng lại trở nên mạnh như vậy.


Đi xem xem!



Có người lập tức đuổi theo muốn tận mắt chứng kiến trận đại chiến khốc liệt.



Khốn khiếp!



Diệp Thành giống như lôi chớp chấn động cửu tiêu khiến những người kia kinh hãi không dám tiến lên trước.



Không một ai dám tiến lên trước vì sợ khiến Diệp Thành nổi giận, đó là một tên dã man, cái thế, đến cả Thánh Nhân còn bị đánh tới mức này, đụng vào hắn thì hậu quả khôn lường.



Diệp Thành tiếp tục thi triển Thúc Địa Thành Thốn, hắn trảm ra một đạo thần mang.



Thánh Nhân áo trắng nghiến răng di chuyển né qua từng đòn hiểm hóc rồi lại như một đạo tiên mang rẽ ngang qua bầu trời, tốc độ của ông ta đúng là kinh người, cho dù là Diệp Thành cũng phải tặc lưỡi.



Ép ta!



Diệp Thành thầm mắng chửi, hăn thiêu đốt thánh nguyên, tốc độ tăng nhanh chóng mặt, rút ngắn khoảng cách với Thánh Nhân áo trắng.



Thấy vậy, Thánh Nhân áo trắng kia cũng không chịu thua, ông ta thiêu đốt sức mạnh nguyên thần, tốc độ tăng lên nhanh chóng, Diệp Thành vừa rút ngắn được cả nghìn trược đã bị ông ta bỏ xa nghìn trượng.



Ta không tin!



 
Chương 3190: Hỗn xược! 


Diệp Thành hắng giọng, toàn thân rực cháy hoả diệm vàng kim, hắn không từ bỏ truy sát.



Cả hai người cứ thế, một người như tiên quang, một người như tiên mang rẽ ngang qua tinh không.



A...!



Advertisement

Thánh Nhân áo trắng bị ép đến mức phát điên, cứ thế thiêu đốt sức mạnh nguyên thần, nguyên thần bản mệnh càng lúc càng mỏng manh hơn nhưng vẫn không thể bỏ xa Diệp Thành, Thánh Nhân còn bị ép đến mức như vậy thì chứng tỏ Diệp Thành không phải vừa.



Đứng lại!



Diệp Thành với huyết khí ngút trời, hắn lập tức di chuyển trảm ra một dòng tinh hà.



Thánh Nhân áo trắng lập tức trúng chiêu bay vào cổ tinh.



Sát kiếm trong tay Diệp Thành hoá thành đao giáng từ trên trời xuống, chín đạo bát hoang trảm hợp thành một dung hoà với hỗn độn đạo tắc và sức mạnh huyết mạch, mang theo thần uy muốn xẻ cả thiên địa.



Thánh Nhân áo bào trắng tế ra pháp khí bản mệnh, đó là một cây chiến thương, hai tay ông ta cầm chắc giơ qua đầu.



Bang!



Đao và thương va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chói tai.



Phụt!



Thánh Nhân áo trắng yếu thế bị Diệp Thành trảm tới mức nửa quỳ dưới đất, nguyên thần lại lần nữa mỏng hơn một phần.



A...!



Sau tiếng gào thét vang vọng khắp thiên địa, thánh nhân áo trắng trở nên điên cuồng, ông ta lại lần nữa thiêu đốt sức mạnh nguyên thần địch lại với một đao của Diệp Thành sau đó bay lên trời, bỏ trốn về tiên sơn ở phía xa.



Muốn chạy?



Diệp Thành vung thần đao tiếp tục truy sát.




Đạo hữu cứu ta!



Thánh Nhân áo trắng hô hào cứu giúp cả chặng đường, ông ta như một đạo tiên mang bỏ trốn dưới một tiên sơn.



Nếu nói về tiên sơn này thì có thể gọi là đại khí dồi dào, đỉnh núi sừng sững, mây và sương vờn quanh, nơi này không khác gì tiên cảnh.



Có thể thấy dưới chân tiên sơn có một bia đá trăm trượng dựng sừng sững, bên trên còn khắc hoạ ba chữ viết hoa cổ xưa: Thị Huyết Tông.



Thánh Nhân mặc áo bào trắng không từ bỏ, cứ thế bay vào bên trong Thị Huyết Tông.



Hỗn xược!



Đột nhiên, bên trong Thị Huyết Tông vang lên tiếng hắng giọng lạnh lùng, một lão già mặc huyết bào bay lên hư thiên, uy lực mạnh mẽ, đó chính là một Thánh Nhân, vả lại còn không phải là Thánh Nhân với cấp bậc bình thường, thân phận người này không hề đơn giản, chính là lão tổ của Thị Huyết Tông, người ở tinh vực này gọi ông ta là Thị Huyết Lão Ma.







Thị Huyết Tông bị chấn động, không chỉ Thị Huyết Lão Ma ra ngoài mà từng bóng người của Thị Huyết Tông đều đồng loạt xuất hiện, người đông như nêm, choán lấp bầu trời và mặt đất, tu vi yếu nhất cũng ở cảnh giới Hoàng tầng thứ bảy.



Đạo hữu cứu ta!



 
Chương 3191: Chính là nơi này!  


Thánh nhân mặc áo bào trắng lảo đảo, cứ thế sát phạt về phía Thị Huyết Lão Ma tìm người bảo vệ.



Thánh Nhân!



Thị Huyết Lão Ma nheo mắt, trong đôi mắt còn loé lên tinh quang, nguyên thần của cấp bậc Thánh Nhân khiến ông ta rất thích thú, vả lại còn là một Thánh Nhân tàn phế một nửa, muốn đoạt lấy cái mạng cũng không phải việc gì khó khăn.



Advertisement

Không tồi!



Thị Huyết Lão Ma liếm liếm miệng cười u ám.



Đi đâu!



Diệp Thành cũng sát phạt đến.



Hỗn xược!



Thánh Chủ Thị Huyết Tông phẫn nộ, lập tức tung chưởng.



Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn nhanh chóng sát phạt tới phía sau Thánh Nhân mặc áo bào trắng, hắn không nói lời nào cứ thế vung đao trảm xuống.

Muốn chết!



Thị Huyết Lão Ma di chuyển, nhất chỉ thần mang chỉ vào người Diệp Thành.



Ngay sau đó, thánh thể Diệp Thành bị đâm xuyên, nhưng cũng chính vì vậy mà nguyên thần của Thánh Nhân mặc áo bào trắng kia bị một đao của Diệp Thành trảm thành đôi, sau đó còn bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút kiệt, trấn áp trong đại đỉnh.



Khốn khiếp!



Thị Huyết Lão Ma phẫn nộ vì vật săn bị đoạt đi, trong mắt ông ta loé lên hàn quang, ông ta tung chưởng tới phía này.



Chuồn thôi!



Diệp Thành lập tức quay người bỏ chạy, hắn len người ra khỏi Thị Huyết Tông.



Thị Huyết Lão Ma không thể so sánh với Thánh Nhân mặc áo bào trắng, ông ta không hề bị trọng thương, chính là Thánh Nhân không hề tầm thường kia ngay từ đầu đã nhìn ra khả năng chiến đấu của ông ta không hề kém so với lão tổ nhà họ Mạc, Thánh Nhân đẳng cấp thế này khiến Diệp Thành không thể không né tránh.



Ngươi đi nổi không?



Thị Huyết Lão Ma hắng giọng lạnh lùng, ông ta sải bước vọt qua hư thiên truy sát.



Thị Huyết Tông?



Diệp Thành vừa bay ra khỏi tiên sơn thì bất giác nhìn xuống tấm bia đá cao trăm trượng sừng sững bên dưới tiên sơn, bên trên còn viết ba chữ Thị Huyết Tông vô cùng choán mắt.



Chính là nơi này!



Diệp Thành sải bước đi, vẻ mặt có phần kì quái, sao hắn có thể ngờ tới đuổi mãi đuổi mãi lại đuổi tới Thị Huyết Tông, nơi kẻ thù của nhà họ Cơ chứ, về điểm này thì đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn, có thể nói là ngoài ý muốn.











 
Chương 3192: Mỹ nhân, ta tới rồi!  


Đáng chết!



Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, sát khí ngút trời.



Chết đi!



Thị Huyết Lão Ma sát phạt tới, tung một chưởng nặng như núi giáng xuống bên dưới.

Advertisement



Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành lại thi triển thiên đạo bay vào hố đen không gian.



Rầm!



Hắn vừa biến mất thì một chưởng của Thị Huyết Lão Ma đã tới, đánh cho thiên địa nứt lìa, đánh tới mức cổ tinh này chao đảo, một chưởng của Thánh Nhân huỷ thiên diệt địa chứ đừng nói là Thánh Nhân bình thường.



Thị Huyết Lão Ma mặt mày tôi độc, thầm nhủ mình ra tay hơi nặng khiến Diệp Thành đánh tan thành mây khói.



Kẻ mạnh của Thị Huyết Tông cũng đuổi theo ra ngoài, nhìn năm dấu tay trên mặt đất thì bật cười lạnh lùng, bọn chúng cho rằng Diệp Thành nhất định sẽ bị tiêu diệt dưới chưởng đánh của Thị Huyết Lão Ma.



Trong hố đen không gian, Diệp Thành đã tính toán sẵn phương hướng và vị trí nên cứ thế bay đi.



Hồi lâu hắn mới dừng chân, khi Thị Huyết Lão Ma vẫn còn đang ở Thị Huyết Tông thì hắn lại sát phạt ra khỏi hố đen không gian, hiện thân bên trong địa cung.

Ngươi...!



Đột nhiên có người xuất hiện trước tầm mắt, nữ tử áo trắng trên tế đàn giật mình.



Diệp Thành mỉm cười, hắn vung kiếm trảm đi xích sắt phù văn trên người nữ tử.



Ngươi là ai?



Nữ tử vội hỏi, không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành thì cô lại có một cảm giác hết sức quen thuộc như thể từng gặp ở đâu nhưng không thể nào nhớ nổi.



Người cứu cô!

Diệp Thành mỉm cười, hắn vung tay rồi ra tay gạt đi phong ấn trên người nữ tử.



Mỹ nhân, ta tới rồi!



Diệp Thành vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng cười u ám bên ngoài địa cung.



Diệp Thành quay đầu nhìn, hắn nheo mắt lại, thông qua cửa đá của địa cung, hắn thấy một thanh niên áo tím, khoé miệng nở nụ cười gian tà, liếm liếm cái miệng đỏ chót, khuôn mặt rõ vẻ dâm đãng.



Đến rồi thì không cần phải đi nữa.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đặt nữ tử áo trắng vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh sau đó hoá thành bộ dạng của cô, ngồi khoanh chân trên tế đàn.







Vù!



Cánh cửa đá của địa cung bị đẩy ra.



Người thanh niên mặc áo tím bước vào, nhìn về phía tế đàn từ phía xa, khoé miệng hiện lên nụ cười tôi độc.



Mỹ nhân, ta tới rồi!

Thanh niên mặc áo tím cười u ám, phất tay đóng cửa đá lại, sải từng bước về phía tế đàn, để lộ ra hàm răng trắng sáng, cặp mắt loé lên u quang mang theo sự khát máu và dâm tà.



 
Chương 3193: Muốn chết!  


Tên này là ai?



Diệp Thành truyền âm cho nữ tử bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Thần tử Thị Huyết.



Nữ tử áo trắng truyền âm đáp lời, giọng điệu lạnh lùng.

Advertisement



Lại là thần tử!



Khoé miệng Diệp Thành nhếch lên tạo thành hình vòng cung với nụ cười tôi độc, cả chặng đường tới đây chỉ cần nghe thấy hai từ thần tử là tay hắn lại có cảm giác ngứa ngáy kì lạ, giống như thần tử Quỷ Hoàng của Quỷ Hoàng Tông, thần tử Minh Vương của Minh Vương Tông và thần tử Cực Dương của Cực Dương Tông, tất cả đều là loại háo sắc, đáng chết.



Trong lúc này, thần tử Thị Huyết đã tới, hắn giơ từng ngón tay dài trắng trẻo của mình vuốt ve khuôn mặt Diệp Thành.



Diệp Thành liếc nhìn nhìn hắn nhưng không cử động, chỉ đợi cơ hội chín muồi thì lập tức ra tay tóm gọn.



Có điều nữ tử áo trắng bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh nhìn cảnh này lại khó có thể tỏ ra điềm tĩnh, một nam nhân thể hiện ân ái với một nam nhân khác, nhìn thế nào cũng thấy lạ lẫm và khó chịu.



Có điều cảm giác này cũng chỉ thoáng qua trong đầu cô.



Cô lo lắng nhìn Diệp Thành, cho tới lúc này cô cũng không biết Diệp Thành là ai, càng không biết vì sao người thanh niên trước mặt lại cứu mình.

Mỹ nhân, ta sẽ nhẹ nhàng thôi!



Phía trước tế đàn, thần tử Thị Huyết cười dâm đãng, hắn ghé sát mặt bên tai Diệp Thành, hít lấy hít để.



Có thơm không?



Diệp Thành nghiêng đầu sang cười ý tứ nhìn thần tử Thị Huyết, khuôn mặt nhanh chóng biến lại về trạng thái ban đầu.



Ngươi...!



Mỹ nhân tuyệt thế đột nhiên biến thành nam nhân khiến thần tử Thị Huyết giật mình lùi bước, trong chốc lát không kịp phản ứng lại, đợi tới khi hắn phản ứng lại thì một cái bạt đã giáng thẳng vào mặt hắn, một loạt cái bạt giáng tới liên tiếp.

Bốp!



Tiếng bạt tai chát chúa vang lên khắp địa cung đang đóng kín.



Thần tử Thị Huyết vừa phản ứng lại đã bị cái bạt của Diệp Thành bạt cho ngây người.



Ngươi là ai?



Thần tử Thị Huyết hung tợn, thân hình lảo đảo, đầu óc ong ong, sức mạnh trong cái bạt vừa rồi của Diệp Thành thật sự khiến thất khiếu của hắn chảy máu, phần đầu muốn nổ tung.



Ngươi đoán xem!



Diệp Thành toét miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, hắn tiến lên trước lấy gậy răng sói ra.



Muốn chết!



Thần tử Thị Huyết phản ứng lại thì lập tức tế gọi ra binh khí bản mệnh, đó là một viên linh châu màu đỏ máu, là chuẩn thánh binh thực thụ loé lên tiên quang yêu dị, có sức mạnh mê hoặc tâm trí con người.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn vung gậy khiến thần châu huyết sắc Chuẩn Thánh Binh kia bay đi.



Phụt!

Thần tử Thị Huyết phản ứng lại phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo lùi về sau.



 
Chương 3194: Không tồi!  


Diệp Thành lại đuổi lên trước, hắn không nói lời nào mà giáng luôn một gậy vào đỉnh đầu của thần tử Thị Huyết, tiếng kêu la thảm thiết vang lên, thần tử Thị Huyết bị đánh đến mức đầu bê bết máu.



Đã không?



Diệp Thành tủm tỉm cười nhìn bộ dạng của thần tử Thị Huyết, hắn lại vung gậy lần nữa, thần tử Thị Huyết vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn lập tức ngã dụi, cả người sõng soài trên mặt đất.



Advertisement

Diệp Thành tiến lên, hắn không nói lời nào mà đạp liên tục vào đũng quần của thần tử Thị Huyết.



Đã lắm!



Thần tử Thị Huyết đau đớn đến đờ đẫn, cậu nhỏ đang hùng hồn dựng đứng bị từng phát đạp của Diệp Thành thúc xuống còn một nhúm, đũng quần đẫm máu, máu chảy đầy mặt đất.



Chạy thôi!



Diệp Thành túm lấy thần tử Thị Huyết quay người bay vào hố đen không gian.



Bên trong địa cung chìm vào im ắng.



Không lâu sau đó, cánh cửa địa cung bị một chưởng đánh bật, Thị Huyết Lão Ma và các tu sĩ khác của Thị Huyết Tông tiến vào.



Vừa rồi, Thị Huyết Lão Ma vừa quay về Thị Huyết Tông liền cảm nhận được khí tức của thần tử Thị Huyết đột nhiên biến mất, vả lại còn biến mất không thấy dấu vết gì khiến mọi người vội chạy tới địa cung.



Người đâu?



Thị Huyết Lão Ma hắng giọng làm chấn động cả địa cung.







Tu sĩ của Thị Huyết Tông vội tiến lên trước, thông thiên nhãn mở ra đảo quanh mỗi một góc của địa cung.



Phong bế cả Thị Huyết Tông!



Thị Huyết Lão Ma hắng giọng lạnh lùng bước ra khỏi địa cung.




Đột nhiên, từ tứ phương tám hướng của tiên sơn Thị Huyết Tông có tiên quang chiếu rọi lên trời, ngưng tụ thành kết giới khổng lồ.



Tiếp đó, trưởng lão của Thị Huyết Tông đổ xô ra ngoài, bóng người rợp trời, bóng người choán lấp mặt đất, từng ngọn núi, từng đình đài, từng lầu các, nơi nào cũng đều được lục soát kĩ càng.



Trong hố đen không gian, Diệp Thành đã phong ấn thần tử Thị Huyết, hắn rất tự nhiên lấy đi túi đựng đồ của tên này.



Nếu nói về thần tử Thị Huyết thì đúng là một kẻ giàu có, bên trong túi đựng đồ không thiếu bảo bối, pháp khí, bí quyển, đan dược, cần gì có nấy, chỉ tính mình linh thạch thôi cũng đã có đến hơn bốn mươi triệu rồi.



Không tồi!



Diệp Thành lại lại lục tìm một lượt trên người thần tử Thị Huyết, chỉ cần là những thứ đáng tiền đều được hắn lột sạch.



Cảnh tượng này khiến nữ tửu bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh cảm thấy kì lạ, thủ pháp lục tìm bảo bối đúng là thuần thục khác thường, chỉ cần nhìn thôi cũng biết tên này đã làm việc này không ít lần rồi.



Phía này, Diệp Thành đã cuỗm đi bảo bối của thần tử Thị Huyết sạch sẽ.



Có lẽ xem xét tới yếu tố nữ tử áo trắng còn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh nên lần này hắn mới không lột sạch đồ của thần tử Thị Huyết.



Làm xong xuôi, Diệp Thành mới thả nữ tử áo trắng ra.



 
Chương 3195: “Thi Vũ chuyển kiếp về Đại Sở”,


Nữ tử áo trắng bước ra ngoài, cô nhìn xung quanh với ánh mắt sợ hãi, bóng tối vô tận khiến cô cảm thấy lo sợ: “Đây...đây là đâu?”



“Hố đen không gian”, Diệp Thành mỉm cười.



“Đây...đây chính là hố đen không gian?”, nữ tử tái mặt, cô từng nghe nói tới nơi này nhưng chưa bao giờ vào đây, khiến cô phải thay đổi cái nhìn về Diệp Thành, Chư Thiên Vạn Vực này còn có người có thể ra vào hố đen không gian một cách thoải mái sao, chẳng trách mà có thể làm loạn bên trong Thị Huyết Tông.



“Đừng sợ, có ta ở đây”, Diệp Thành mỉm cười phất áo lấy ra minh châu chiếu sáng hố đen không gian.

Advertisement



“Ngươi là ai? Vì sao lại cứu ta”, nữ tử áo trắng nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.



“Người mến mộ cô!”



“Mến...mến mộ?”



“Không đùa nữa, ta thay cô giải phong ấn”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức gảy ra đạo tiên quang bay vào trán nữ tử này.



Đột nhiên, cơ thể cô run lên, cô ôm chặt lấy đầu, nét mặt tái nhợt, miệng khẽ rên lên vì đau đớn.



Diệp Thành đứng đó quan sát, mặc dù hắn biết nữ tử áo trắng đau đớn nhưng lại chẳng thể giúp được gì, mỗi một người được mở ra kí ức tiền kiếp đều phải trải qua nỗi đau này, cũng may cơn đau đớn này không kéo dài quá lâu.



Có điều vẻ mặt hắn nhìn cô gái kia lại có phần phức tạp như thể nhớ lại những chuyện của nhiều năm về trước.



Hự!


Nữ tử rên rỉ, kí ức xưa kia dần được mở ra, cô nhớ lại những việc của kiếp trước, cũng nhớ lại người của kiếp trước và nhớ ra tên mình của kiếp trước: Hạo Thiên Thi Nguyệt.



Không biết mất bao lâu, nữ tử này mới ngừng run rẩy, cái nhìn mơ hồ cuối cùng trong đôi mắt cũng biến mất.



Ngươi...!



Hạo Thiên Thi Tuyết thẫn thờ nhìn Diệp Thành, đôi mắt với hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.



Chào mừng quay trở lại!



Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo nỗi bể dâu.

Trần Dạ!



Hạo Thiên Thi Nguyệt vội sà vào lòng Diệp Thành, bàn tay ôm về phía sau lưng hắn, cái ôm xiết chặt như thể dùng hết sức bình sinh, giọt nước mắt thẫm đẫm lớp áo của hắn, khuôn mặt chan hoà nước mắt đó cứ thế áp sát nơi khuôn ngực của Diệp Thành, chỉ khi nghe thấy tiếng tim hắn đập thì cô mới dám chắc đây không phải là mơ.



Diệp Thành mỉm cười, đôi mắt hắn cũng nhoà lệ.



Cảnh tượng này bên diễn ra rất lâu bên trong hố đen không gian.



Hố đen không gian vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thút thít của nữ tử, ánh sáng vạn trượng xung quanh khiến không gian nơi này trở nên ấm áp hơn, sau bao năm tháng dài đằng đẵng, sau bao thăng trầm của thời gian, cuối cùng bọn họ cũng được gặp lại nhau.



Không biết mất bao lâu, Hạo Thiên Thi Nguyệt mới buông Diệp Thành ra, cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, đôi mắt nhoà lệ khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ, khiến cô chếnh choáng mê say.



Mọi thứ đối với cô mà nói không hề chân thực.



Cô không ngờ rằng người chết rồi còn có thể luân hồi chuyển kiếp, càng không ngờ rằng có thể gặp lại Diệp Thành ở Chư Thiên Vạn Vực, đây là món quà mà trời cao ban tặng khiến một người cô đơn như cô được gặp lại người thân kiếp trước.



Không lâu sau đó, như nhớ ra điều gì, cô vội lau đi nước mắt và nhìn Diệp Thành với khuôn mặt mang theo hi vọng: “Phụ thân và mẫu thân đâu? Thi Vũ và Thi Tuyết thì sao, đệ có tìm thấy họ không?”



“Thi Vũ chuyển kiếp về Đại Sở”, Diệp Thành mỉm cười, “còn phụ thân, mẫu thân và Thi Tuyết thì ta vẫn chưa tìm thấy”.











 
Chương 3196: “Hắn mắng tỷ”.  


“Không...không phải là con của phụ thân?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt thẫn thờ, ngơ ngác nhìn Diệp Thành.



“Ta từng hấp thu tinh nguyên của đại địa chi tử, huyết mạch dung hoà với chúng sinh”, Diệp Thành nói ra nguyên do: “Đây cũng là lý do vì sao mà gương càn khôn nhân quả lại sáng, và sau này ta cũng mới biết điều này”.



“Nói vậy thì ngươi và ta không có quan hệ huyết thống sao?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.

Advertisement



“Quả...quả thực là không có”, Diệp Thành mỉm cười ái ngại.



“Trời cao thật công bằng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười nức nở, cô cũng không biết mình đang khóc hay đang cười nữa.



“Thật xin lỗi...ta...ta...”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đôi môi mềm mại đã chặn luôn miệng của hắn lại.



Diệp Thành thẫn thờ, nhất thời không kịp phản ứng lại, mùi hương từ đôi môi nữ nhân khiến hắn có phần say mê, đờ đẫn.



Thế rồi Hạo Thiên Thi Nguyệt ôm chặt cánh tay hắn, hôn hắn càng sâu hơn, kiếp trước và kiếp này cô chưa bao giờ tỏ ra mạnh dạn như vậy, không còn giữ lại sự dè dặt của một nữ tử, tất cả chỉ còn là tình duyên kìm nén cả trăm năm.



Kiếp trước cô yêu một người không nên yêu, đó là đệ đệ cùng cha khác mẹ với cô, cái gọi là huyết duyên chính là ranh giới như rãnh trời, được định sẵn bọn họ chỉ có thể làm tỷ đệ của nhau, cái gọi là tình duyên chính là một là đám mây đen, được định sẵn chỉ có thể là tình thân, đến cả dũng khí để hôn hắn cô cũng không có.

Kiếp này trời xanh thương người đã gạt đi ranh giới như rãnh trời đó, gạt đi từng lớp mây đen, cô không còn kiêng dè gì nữa, tình duyên kìm nén cả trăm năm, tình yêu của kiếp trước sẽ được nở rộ trong kiếp này.



Hố đen không gian u tịch, ánh sáng vạn trượng chiếu rọi nơi đây.



Không biết từ bao giờ Hạo Thiên Thi Nguyệt mới từ từ buông Diệp Thành ra, đôi mắt mơ hồ nhìn hắn đến mức si mê, cô khẽ giọng lên tiếng nhưng giọng nói không rõ ràng: “Diệp Thành, ta muốn lên giường với chàng”.



“Tỷ, chuyện này không đùa được đâu, ta...”



“Đừng gọi ta là tỷ, gọi ta là Thi Nguyệt”, cô ngắt lời Diệp Thành, khuôn mặt khẽ áp vào ngực hắn, khẽ khàng thủ thỉ: “Từng có một nữ tử tên Hạo Thiên Thi Nguyệt yêu một sát thần tên là Tần Vũ, cô ấy là tỷ tỷ của hắn, nhưng chỉ muốn trở thành thê tử của hắn, cho dù chỉ làm thiếp, cô từng cười ngây dại dưới ánh trăng và rời đi trong mộng cảnh”.

“Đây...đây...”, Diệp Thành há hốc miệng, đầu hắn choáng váng, hắn không biết còn có kiểu tình duyên thế này tồn tại trên đời.



“Diệp Thành, ta không quan tâm ngươi có mấy nữ nhân”.



“Thực...thực ra, ta cũng chỉ đùa với tỷ thôi, tỷ và ta...thực sự là tỷ đệ”.



“Dù là tỷ đệ thì cũng là chuyện của kiếp trước rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt không quan tâm quá nhiều, nói rồi cô càng ôm Diệp Thành chặt hơn.



“Coi như ta chưa nói gì đi”, Diệp Thành ho hắng, trong đầu hắn tưởng tượng tới cảnh mình và Hạo Thiên Huyền Chấn gặp mặt, người đàn ông cho tới chết vẫn đợi hắn gọi một tiếng phụ thân liệu có đạp cho hắn một đạp đến chết không.



“Tiện nhân, tiện nhân”, khi hai người đang trò chuyện thì thần tử Thị Huyết đã tỉnh lại, hắn gầm gào với khuôn mặt hung tợn.



“Hắn mắng tỷ”.



“Ta nghe thấy rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt buông Diệp Thành ra, cô lau đi nước mắt còn lăn dài trên khuôn mặt, xắn tay áo lên, di chuyển hai ba bước sát phạt đi, cứ thế tiến tới phía trước thần tử Thị Huyết, không nói lời nào và ra tay thật lực.



“Ta bảo cho ngươi mắng này, ta cho ngươi chửi này”, tiếp sau đó, Hạo Thiên Thi Nguyệt thực sự vô cùng hung hãn, hố đen không gian u tịch chỉ còn vang lên tiếng tát chát chúa.

“Kiếp trước đâu có hung hãn thế này chứ”, Diệp Thành há hốc miệng, ăn bạt liên tiếp thế này chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đau đớn rồi, nếu như lấy một cô vợ hung hãn như vậy thì những tháng ngày về sau sẽ sống rất thú vị.



 
Chương 3197: “Tỷ vào trong cho ta


Ở một bên, Hạo Thiên Thi Nguyệt dã thu tay lại, cô đánh một trận giải toả bao nỗi lòng.



Lại nhìn sang thần tử Thị Huyết lúc này, hắn vừa tỉnh lại chưa lâu đã bị đánh tới mức đờ đẫn, khuôn mặt không còn là mặt mũi nữa, méo xệch hẳn đi, e rằng cho dù là Thánh Chủ Thị Huyết đến cũng không thể nhận ra.



Diệp Thành tiến lên trước, hắn tặc lưỡi, nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Xem ra mối thù của hai người cũng không vừa nhỉ?”

Advertisement



“Ta là một tán thu, đây là lần đầu tiên ra ngoài tu luyện đã bị hắn bắt”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lạnh lùng nhìn thần tử Thị Huyết: “đi cùng với ta còn có một bà bà, bà bà đối xử với ta rất tốt, nhưng vì cứu ta nên đã bị hắn trảm diệt nguyên thần, ta đã phải tận mắt chứng kiến hắn ta tiêu diệt sinh linh vô tội từng phương”.



“Như vậy thì đánh chết hắn vẫn hơn”.



“Đánh chết rồi thì tìm ai đòi tiền chuộc”, Hạo Thiên Thi Nguyệt chớp mắt: “Việc trói người này tỷ làm hợp nhất mà, phải không?”



“Nếu không thì sao có thể là tỷ tỷ của ta chứ?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lườm Diệp Thành.



“Gọi tỷ là được rồi, gọi tỷ khiến ta thấy chân thực hơn”, Diệp Thành đáp lời.



“Vậy thì tỷ lên giường với đệ được không nào?”


“Đừng ồn ào”, Diệp Thành ho hắng, hắn lôi thần tử Thị Huyết lên, đến cả Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng được hắn đưa vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, tiếp đó hắn di chuyển về một phương: “Tên này có lẽ rất đáng tiền”.



“Di chuyển tám nghìn trượng về phía nam, về phía đông chín mươi nghìn trượng”, Diệp Thành liên tục lẩm bẩm, hắn di chuyển theo phương hướng và vị trí trong kí ức lúc trước như một đạo thần mang trong hố đen không gian, cũng may trong lúc này hắn không gặp phải sự tồn tại đáng sợ nào.



“Ê”, có lẽ ở bên trong đại đỉnh quá nhàm chán nên Hạo Thiên Thi Nguyệt mới ló đầu ra ngoài.



“Có việc gì vậy?”, Diệp Thành đáp lời, hắn lập tức đổi hướng.



“Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy thì thấy lên giường với ai là thoải mái nhất”, Hạo Thiên Thi Nguyệt toét miệng cười, nhìn Diệp Thành mà hỏi.



Một câu nói khiến Diệp Thành không kịp trở tay, hắn không để ý suýt chút nữa hụt chân, Diệp Thành nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt với ánh mắt hết sức thú vị: “Ta nói này tỷ, chúng ta có thể ý tứ hơn một chút không?”



“Xem ngươi này, còn ngại nữa”.



“Ta là chính nhân quân tử đấy”.



“Nói gì thế chứ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười liếc nhìn Diệp Thành: “Trăm năm trước ta từng nghe Tịch Nhan từng nói ngươi khiến Sở Huyên bị mê mà ngất đi, xong xuôi còn bị đá vào cậu nhỏ”.



“Có một đồ đệ thông minh đúng là vui thật đấy, mẹ kiếp”, Diệp Thành chép miệng, trăm năm trước trên Ngọc Nữ Phong hắn thực sự khiến Sở Huyên bị hôn mê, đó là vì hắn sợ Sở Huyên trông thấy bộ dạng đáng sợ của hắn khi bị thiên khiển, còn chuyện đá vào cậu nhỏ thì đúng là có chuyện này nhưng Sở Huyên đá vào tấm thép mà hắn đã chuẩn bị từ trước, cho tới giờ hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng Sở Huyên ôm chân quay về gian phòng của mình, cứ nghĩ lại hắn lại thấy nực cười.



“Tỷ vào trong cho ta”, Diệp Thành khoát tay ấn Hạo Thiên Thi Nguyệt vào trong đỉnh, cô ta mà còn trêu ghẹo hắn tiếp thì có lẽ hắn chẳng thể kiềm chế nổi mà có hành động quá giới hạn mất.



Trong lúc này, Diệp Thành đã ra khỏi hố đen không gian.



Đây là tinh không rực rỡ, không hề thấy bóng người, nơi này chỉ cách Thị Huyết Tinh hai trăm nghìn dặm.

Cũng giống như lần trói thần tử Minh Vương, Diệp Thành tìm tới một cổ tinh không có sinh linh rồi hoá ra phân thân sau đó đem thần tử Thị Huyết đã bị phong ấn tạo ra thêm phân thân rồi mới bay về phía Thị Huyết Tông.



 
Chương 3198: Kịch hay tới rồi!  


Thiên Táng Hoàng lúc này vẫn rợp bóng người, cho dù là trưởng lão hay đệ tử thì đều đang tìm kiếm.



Thị Huyết Lão Ma đứng giữa hư thiên, đôi mắt vương lên tơ máu, ông ta nheo mắt nhìn mỗi một tấc đất trên tiên sơn của Thị Huyết Tông đi đi lại lại tìm kiếm mấy vòng mà không thấy thần tử Thị Huyết đâu.



Thánh Tử Thị Huyết bay lên hư thiên, sắc mặt tối sầm lại: “Lão tổ, có lẽ là đã bị bắt đi rồi”.

Advertisement



“Theo con thấy thì ai là kẻ ra tay?”, đôi mắt của Thị Huyết Lão nheo lại, sắc mặt lạnh lùng thấy rõ.



“Kẻ có thể bắt đi tôn nhi của ta trong Thị Huyết Tông mà thần không biết quỷ không hay chắc chắn là Thánh Nhân”, Thánh Chủ Thị Huyết Tông gằn giọng, “mặc dù Thánh Nhân siêu thoát thế ngoại nhưng ở tinh vũ này lại không hề ít, bất cứ ai cũng có khả năng”.



“Bọn chúng muốn lấy tôn nhi ra để uy hiếp Thị Huyết Tông”.



“Uy hiếp đương nhiên là có nhưng mục đích của chúng chắc chắn không chỉ có vậy”.



“Là sao?”, Thị Huyết Lão Ma lãnh đạm.



“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, Thánh Chủ Thị Huyết nói đấy ý tứ: “Hoặc có thể là giương đông kích tây”.

“Ý của ngươi là hắn dẫn dụ ta ra ngoài rồi đột kích Thị Huyết Tông?”, Thị Huyết Lão Ma nhìn về phía Thánh Chủ Thị Huyết.



“Có lẽ là vậy”, Thánh Chủ Thị Huyết chậm rãi lên tiếng, “đối phương nhất định sợ lão tổ nên mới dẫn dụ lão tổ ra ngoài, một khi lão tổ rời đi, Thị Huyết Tông không có người trấn thủ, một Thánh Nhân với uy lực sẵn có đủ sức khuấy đảo Thị Huyết Tông khi không có Thánh Nhân trấn áp”.



“Đúng là kế hoạch hay”, Thị Huyết Lão Ma cười lạnh lùng.



“Thị Huyết Tông mang theo chín mươi triệu nguyên thạch đến Tử Tịch Tinh cách đây hai trăm nghìn dặm chuộc thần tử, quá thời gian không đợi”, Thị Huyết Lão Ma vừa dứt lời thì liền ngeh thấy giọng nói vang lên từ phía xa, đó chính là thần thông truyền âm vạn lý, cho dù là Thị Huyết Lão Ma cũng không tìm được nơi phát ra âm thanh.



“Đúng như con nói”, Thị Huyết Lão Ma liếc nhìn về một phía trên bầu trời.


“Đã vậy thì chúng ta tương kế tựu kế, con đi chuộc tôn nhi, lão tổ nửa đường sát phạt quay về”.



“Vậy đi”, Thị Huyết Lão Ma lập tức bước ra khỏi tiên sơn, “hắn đã muốn chơi thì lão phu nhất định cho hắn toại nguyện”.



Sau khi Thị Huyết Lão Ma rời đi, Thánh Chủ Thị Huyết và rất nhiều trưởng lão của Thị Huyết Tông với tu vi Chuẩn Thánh cũng đi theo, đã diễn thì đương nhiên phải diễn cho tròn vai, chỉ đợi thời cơ chín muồi thì lại lần nữa sát phạt quay lại.



Rầm! Rầm! Rầm!



Hư thiên rung chuyển, Thị Huyết Tông rợp bóng người, choán lấp cả bầu trời và mặt đất, sát phạt ra khỏi Thị Huyết Tinh.



Bên trong một tửu lâu trên Thị Huyết Tinh, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn thiên tiêu, chỉ cần nhìn là hắn đã có thể nhận ra Thị Huyết Lão Ma có mặt trong đó nên mới yên tâm, mục đích của hắn chính là dẫn dụ ông ta ra khỏi Thị Huyết Tinh



Kịch hay tới rồi!











 
Chương 3199: “Thúc Địa Thành Thốn!”  


Diệp Thành xông vào trong, trong tay cầm một cái gậy răng sói và nhanh chóng hoá to lên cả nghìn trượng.



Muốn chết!



Kẻ mạnh của Thị Huyết Tông nạt nộ, kẻ nào kẻ nấy sát khí ngút trời, nào bí thuật, nào pháp khí, ngưng tụ thành tiên hải tử tịch cuốn về phía Diệp Thành như muốn nhấn chìm hắn trong đó.



Advertisement

Khốn kiếp!



Diệp Thành hung hãn, hắn vung gậy diệt tan tiên hải kia sau đó lật tay tung tiếp một gậy nữa, từng bóng người bay xuống liên tiếp.



Tiếp đó, tên này như một đạo lưu quang lẻn vào trong đại điện của Thị Huyết Tông, sau đó là một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên giống như thể cường đạo đang lục tìm bảo vật.



Khốn kiếp!



Kẻ mạnh của Thị Huyết Tông giống như thuỷ triều dâng, sát phạt vào trong đại diện.



Thế nhưng giây phút sau đó, những nghe xông vào đây đều bị đánh bay ra ngoài, ngã dúi dụi xuống khỏi hư thiên.



Đều là của ta!

Trong đại điện, Diệp Thành tỏ ra không hề dè chừng, hắn càn quét một mạch, những bảo vật có thể mang đi không để lại bất cứ món gì, những nơi hắn đi qua đều sạch trơn, đến cả chén trà cũng không để sót.



Có lẽ vì càn quét quá tập trung nên hắn không nhận ra bên ngoài tiên sơn không gian đã méo mó.



Thị Huyết Lão Ma sát phạt quay về rồi.







Rầm! Uỳnh!



Tiên sơn Thị Huyết toàn bộ hỗn loạn, tiếng động vang dội chấn động đất trời.




Kẻ mạnh của Thị Huyết Tông người trước ngã xuống người sau tiến lên, nhưng tiến lên bao nhiêu lại bị đánh lui bấy nhiêu.



Diệp Thành quá mạnh, cả Thị Huyết Tông đều không tìm được người nào có thể đỡ được một chiêu trong tay hắn, Thị Huyết Tông không còn Thánh Nhân trấn giữ, bị đánh tan tác, mấy ngọn núi đã bị lật tung.



Giết! Giết! Giết!



Bên ngoài tiên sơn Thị Huyết, Thị Huyết Lão Ma vẫn ẩn náu trong không gian hư vô, đôi mắt già nua bắn ra tia sáng lạnh lẽo.



Nhưng ông ta không ra tay.



Không phải sợ Diệp Thành mà là ông ta đang chờ, chờ nhóm Thánh chủ Thị Huyết chuộc được thần tử Thị Huyết về, một khi thần tử Thị Huyết được an toàn, ông ta không còn gì phải kiêng dè nữa, sẽ không chút do dự tế ra một đòn sấm sét.



“Ngăn hắn lại!”



Trong tiên sơn Thị Huyết, cao thủ của Thị Huyết Điện liên tục hét lên, hàng nghìn cao thủ cảnh giới Hoàng hợp lực tế ra tuyệt sát đại trận, khôi phục thần uy của sát trận bắn ra tiên mang cái thế.



“Thúc Địa Thành Thốn!”

Diệp Thành đạt đến cực hạn, hắn né đi, tránh được tiên mang đó.



 
Chương 3200: Có giao người không?”  


Tuy hắn đã tránh được nhưng tiên mang vẫn không dừng lại, xuyên qua hư thiên đánh sập một ngọn núi, trong đó cũng có không ít người bị ảnh hưởng, lập tức hoá thành tro bụi.



Chết tiệt!



Cao thủ của Thị Huyết Tông vô cùng tức giận, chúng giữ chặt sát trận rồi lao tới.

Advertisement



Khốn kiếp!



Diệp Thành vẫn hung hãn, vung gậy răng sói nghìn trượng trong tay, lập tức quét sạch cả hư thiên.



Đánh lùi được một đợt, Diệp Thành chui vào trong núi, những nơi hắn đi qua đến một bụi linh thảo hay một cây linh quả ccunxg không còn, tất cả đều bị hắn quét sạch như tên súc sinh.



Tại đây, Thánh chủ và rất nhiều kẻ mạnh của Thị Huyết Tông đã đến ngôi sao không có sự sống ấy.



Từ xa, bọn chúng đã thấy Diệp Thành mặc áo choàng đen, còn có thần tử Thị Huyết đang bị phong ấn bên cạnh.



“Quả nhiên là phân thân!”

Thánh chủ Thị Huyết vừa nhìn đã biết không phải bản thể, cuối cùng khẳng định đây không phải là một vụ bắt cóc đơn giản.



“Thả người!”



Thánh chủ Thị Huyết tiến lên, không đợi phân thân của Diệp Thành nói lời mở đầu đã không chút do dự ném ra một túi đựng đồ, trong đó có chín mươi triệu nguyên thạch chất thành núi.



Phân thân của Diệp Thành sửng sốt, chưa từng thấy ai thẳng thắn, dứt khoát như thế này.



“Dễ thôi, dễ thôi!”

Phân thân của Diệp Thành nở nụ cười nhưng lại âm thầm nhìn lướt qua đám người đông đảo khắp trời, không thấy bóng dáng Thị Huyết Lão Ma, ánh mắt hắn lập tức trở nên sâu hơn rất nhiều.



Lúc này, phân thân của Diệp Thành vội vàng truyền âm cho bản thể: “Lão đại, Thị Huyết Lão Ma không tới”.



“Không tới?”, Diệp Thành vẫn đang khuấy đảo vùng trời bên này, lông mày không khỏi nhướng lên: “Ngươi chắc chắn ông ta không ở đó?”



“Nhãn giới của ta kết nối với Tiên Nhãn của bản thể, có phải Thánh Nhân hay không ta nhìn thoáng qua là biết, Thị Huyết Lão Ma quả thực không ở đây”.



“Thú vị đấy”, Diệp Thành cười khẩy, vừa tránh sát trận của Thị Huyết Tông vừa nheo mắt quan sát bốn phía, cuối cùng hắn tìm ra manh mối bên ngoài tiên sơn Thị Huyết, âm thầm mở Tiên Nhãn, dường như hắn có thể nhìn thấy Thị Huyết Lão Ma đang ẩn náu trong không gian hư vô.



“Đám người Thị Huyết Tông này thông minh hơn Minh Vương Tông”, tiếng cười giễu cợt của Diệp Thành vang lên trong đầu phân thân: “Bọn chúng đang định tương kế tựu kế quay lại tấn công lão tử đột ngột đây mà!”



“Lão đại, phải làm sao đây? Có giao người không?”



“Không giao, kéo dài thời gian cho ta”, Diệp Thành mỉm cười trả lời: “Nếu bên ngươi giao người thì Thị Huyết Lão Ma bên này sẽ xông ra ngay, điều ông ta quan tâm là an toàn của thần tử Thị Huyết, ông ta có mưu kế lợi hại thì ta cũng có phương án ứng đối, chơi binh pháp với ta à? Ta sẽ chơi chết ông ta”.



“Được thôi!”, phân thân của Diệp Thành cười gằn.

“Còn chưa chịu thả người?”, Thánh chủ Thị Huyết quát lên, sát khí bộc phát ra ngay lập tức.



 
Chương 3201: “Thả người cho ta”.  


“Ông vội cái gì?”, phân thân của Diệp Thành không nhanh không chậm mở túi đựng đồ mà Thánh chủ Thị Huyết vừa ném ra: “Ta phải đếm số lượng nguyên thạch trước đã. Còn nữa, đừng hòng ra tay với ta, thần tử nhà ông gắn liền với sinh mạng của ta, nếu ta chết thì hắn cũng không sống được”.



“Ngươi…”, Thánh chủ Thị Huyết thở không nổi, suýt thì nôn ra máu, muốn ra tay nhưng lại e ngại, dường như ông ta cũng nhìn ra phân thân của Diệp Thành và thần tử Thị Huyết có mối quan hệ tử vong nào đó, là một loại bí thuật huyền bí, thủ đoạn thường thấy của bọn bắt cóc tống tiền.



Advertisement

“Ngươi vẫn chưa chuộc được Điện Nhi về?”, Thị Huyết Lão Ma truyền âm tới, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.



“Sắp rồi ạ”, Thánh chủ Thị Huyết nói vào hư thiên truyền âm thạch.



“Mau lên”.



“Vâng”, Thánh chủ Thị Huyết nói xong lại lạnh lùng nhìn chằm chằm phân thân của Diệp Thành: “Các hạ còn định đếm bao lâu nữa?”



“Xem ông kìa, lại sốt ruột rồi”, phân thân của Diệp Thành rất nhàn nhã, lấy từng viên nguyên thạch trong túi đựng đồ ra rồi lại cho từng viên vào túi, thật sự là đếm từng viên một.



“Mẹ kiếp”, đại trưởng lão của Thị Huyết Tông nổi giận, tiếng quát như tiếng sấm, chín mươi triệu nguyên thạch mà đếm từng viên như vậy thì phải đếm tới khi nào, chờ hắn đếm xong cơm canh cũng đã nguội cả.




“Đừng vội, ta làm ăn rất có chữ tín”, phân thân của Diệp Thành nói như không có chuyện gì xảy ra: “Dù sao cũng là một vụ làm ăn lớn, cũng phải để ta đếm xong đã chứ? Lỡ các ông cho nguyên thạch giả vào đây thì sao? Bắt cóc một lần không dễ dàng, không thể để bị lừa”.



“Ta…”, những lời này của phân thân Diệp Thành khiến trưởng lão Thị Huyết Tông phát điên, suýt nữa thì lấy binh khí ra.



“Rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, để ta kể cho các ông nghe một câu chuyện”, phân thân Diệp Thành vừa đếm nguyên thạch trong túi đựng đồ vừa hắng giọng, vẻ mặt trở nên đầy ẩn ý: “Đó là một đêm giông bão, có mỗi lão già, ừm, là kiểu rất xấu tính và khốn nạn ấy, lão ta cầm một cây thu bồng chuỳ màu đen đập cửa từng nhà goá phụ…”



“Đủ rồi”, Thánh chủ Thị Huyết nổi giận, khuôn mặt trở nên dữ tợn, dường như nhìn ra hắn đang kéo dài thời gian: “Nếu ngươi gây chuyện ở đây, chúng ta sẽ cá chết lưới rách đấy”.




“Thị Huyết Tông ta có thể bồi dưỡng ra được một thần tử thì cũng có thể bồi dưỡng ra thần tử thứ hai”.



“Thả người cho ta”.



“Các ông đừng doạ ta”, phân thân Diệp Thành bĩu môi: “Ta chỉ là một phân thân thôi, chết thì chết, nhưng thần tử nhà ông thì không đáng. Phải nói là thần tử nhà ông rất khốn nạn, hắn làm biết bao nhiêu chuyện xấu xa, cướp bóc chiếm đoạt, giết chóc tà dâm, có chuyện nào hắn chưa làm? Kéo hắn chôn cùng, ta đây cũng coi như thay trời hành đạo”.



“Ngươi… Phụt”, Thánh chủ Thị Huyết hít thở không thông, lần này thật sự nôn ra máu, bị phân thân của Diệp Thành làm cho tức giận ruột gan đứt lìa.



“Vẫn chưa chuộc được?”, Thị Huyết Lão Ma lại truyền âm tới, giọng điệu rất tức giận, ông ta trơ mắt nhìn Diệp Thành tàn sát tứ phương trong tiên sơn Thị Huyết nhưng lại không dám ra tay, sợ đối phương cá chết lưới rách kéo theo thần tử Thị Huyết cùng xuống Hoàng Tuyền.



“Lão tổ, hắn… hắn đang kéo dài thời gian”.



“Khốn kiếp!”



 
Chương 3202: “Làm tốt lắm”


“Làm tốt lắm”, so với chúng, khoé miệng Diệp Thành lại đầy ý cười, cho dù là phân thân thì cũng di truyền lại từ hắn, ba hoa chích choè rất bài bản.



Nói xong Diệp Thành bay vào nơi sâu trong tiên sơn Thị Huyết như một tia lưu quang, hút cả một tiên trì vào Hỗn Độn Thần Đỉnh để cho Hạo Thiên Thi Nguyệt hấp thu, đây là dưỡng liệu bổ sung bản nguyên rất tốt.



Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười, không chút khách sáo, vận chuyển công pháp hấp thu tiên trì lộng lẫy này.

Advertisement



Cô đã nhìn thấy hết quá trình Diệp Thành cướp bóc, thật sự là những nơi hắn đi qua không còn để lại một thứ gì.



Đương nhiên trong chuyện này, ngay từ đầu Diệp Thành đã nắm quyền chủ động tuyệt đối.



Dù Thị Huyết Lão Ma có đi chuộc thần tử Thị Huyết hay không cũng chẳng sao, nếu ông ta đi thì Diệp Thành sẽ làm loạn Thị Huyết Tông, nếu ông ta trấn giữ Thị Huyết Tông thì hắn sẽ làm loạn phía Thánh chủ Thị Huyết, vì thần tử Thị Huyết nên hắn và phân thân có thể không cần dè chừng, cứ thoải mái phát huy độ mặt dày của mình.



Hạo Thiên Thi Nguyệt càng nghĩ càng sung sướng, những lời này của Diệp Thành cũng coi như an ủi vị lão bà bà trên trời có linh.







Dưới vòm trời, tiếng ầm vang dội rung chuyển cả bầu trời.



Trong tiên sơn Thị Huyết, Diệp Thành bá khí ngang ngược vẫn đang thi triển thần uy, phá hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.




Bên ngoài tiên sơn, Thị Huyết Lão Ma vẫn đang ẩn nấp trong không gian hư vô chưa ra tay, nhưng khuôn mặt ông ta đã vặn vẹo dữ tợn như quỷ, sát khí đáng sợ khiến không gian đóng băng.



Khung cảnh hiện tại là điều mà ông ta chưa bao giờ ngờ tới.



Ban đầu ông ta định tương kế tựu kế giành lại quyền chủ động cho Thị Huyết Tông, nhưng không ngờ lại trở thành tình cảnh hiện tại, ra tay thì dễ nhưng sự an toàn của thần tử Thị Huyết thì không thể đảm bảo.



So với bảo bối bị mất của Thị Huyết Tông, Thị Huyết Lão Ma coi trọng tiềm năng của thần tử Thị Huyết hơn.



Bao nhiêu năm qua, Thị Huyết Tông đã hy sinh biết bao thiên địa thần vật cho thần tử Thị Huyết.




Thần tử Thị Huyết là hậu nhân của Thị Huyết Tông, không phải người mà đệ tử và trưởng lão bình thường có thể so sánh, nếu hắn chết mới là tổn thất vô cùng lớn.



Nhưng thần tử Thị Huyết vẫn chưa được chuộc lại.



Đường đường là Thánh Nhân mà lại bị khống chế, tiến thoái lưỡng nan, sát khí với Diệp Thành đã đạt đến mức không thể kìm nén.



“Giết!”



Thánh chủ Thị Huyết đã ra tay, hai mắt đỏ như máu, vẻ mặt điên cuồng, nhất kiếm tuyệt sát chĩa vào phân thân Diệp Thành, ông ta bị ép phát điên, cho dù khiến thần tử Thị Huyết phải chôn cùng cũng không tiếc.



“Chết tiệt!”



Diệp Thành không ngờ Thánh chủ Thị Huyết lại điên cuồng như thế, đến tính mạng của con trai cũng không thèm đếm xỉa.



Thoáng chốc, phân thân của Diệp Thành hoá thành một làn sương, mang theo chín mươi triệu nguyên thạch trở về chỗ Diệp Thành, sau khi hắn đi, thần tử Thị Huyết cũng được giải cứu.



“Khốn nạn!”



 
Chương 3203: “Chiếc gương này không tệ!”  


Sau khi đón được thần tử Thị Huyết, Thánh chủ Thị Huyết phẫn nộ gào thét, vì thần tử Thị Huyết lúc này đã hoàn toàn tàn phế.



“Giết!”



Thị Huyết Lão Ma bên này hét lên giận dữ, xông vào tiên sơn Thị Huyết, nhất chỉ thần mang huỷ thiên diệt địa.



Advertisement

“Đi!”



Diệp Thành nhanh nhẹn thi triển Súc Địa Thành Thốn né tránh đòn tuyệt sát, không chút nghĩ ngợi lập tức bỏ chạy.



“Đứng lại!”



Thị Huyết Lão Ma nổi giận đùng đùng, sát khí ngút trời, một chưởng đập ra khoá chặt vùng thiên địa này.



“Mở!”



Huyết mạch và đạo tắc của Diệp Thành cùng rung lên, thoát khỏi lồng giam, hắn bước ra khỏi tiên sơn Thị Huyết, bay ra khỏi Thị Huyết Tinh như một tia tiên mang khoáng thế, phóng vào tinh không bao la.



“Giết!”



Thị Huyết Lão Ma rống lên, một bước đại na di đuổi theo, Thánh uy nặng tựa núi nghiền nát tinh không, từng mảnh thiên thạch lần lượt hoá thành tro bụi, cả tinh không đều hỗn loạn.



“Ông lợi hại!”



Diệp Thành đương nhiên không dám quay lại chiến đấu, hắn không địch lại được Thị Huyết Lão Ma, đó không phải một Thánh Nhân bình thường.



“Ù! Ù!”



Hai người như hai tia tiên quang nối tiếp nhau vụt qua tinh không.



Bùm! Đoàng!



Vùng tinh không vì hai người một đuổi một chạy mà trở nên náo loạn, động tĩnh lớn náo động cổ tinh tứ phương, không ít tu sĩ ló đầu ra, các tu sĩ qua đường cũng đều dừng lại.




“Ồ, là Thị Huyết Lão Ma đó!”



“Người đang chạy trốn kia chẳng phải cảnh giới Hoàng đuổi giết nguyên thần của Thánh Nhân lúc trước sao?”



“Thế này là thế nào!”



“Sao hai người họ lại đánh nhau?”



Trong tinh không vang lên tiếng bàn tán sôi nổi, nhưng không ai dám đuổi theo xem kịch, một người là lão tổ của Thị Huyết Tông, nổi tiếng hung ác, Thánh uy vô song, người còn lại cũng không phải kẻ dễ động đến, lúc trước đuổi giết nguyên thần của Thánh Nhân cũng cực kỳ hung hãn, không cẩn thận một chút sẽ bị sóng âm từ họ ảnh hưởng mà chết thảm ngay.



Bùm! Rầm!



Tiếng ầm trong vùng tinh không càng vang dội hơn.



Nhóm Thánh chủ Thị Huyết đã về, nhận được truyền âm của Thị Huyết Lão Ma nên tới trợ chiến, đoàn người đông như thuỷ triều chặn Diệp Thành lại, ai nấy đều sát khí ngút ngàn, vẻ mặt dữ tợn hung hăng.











 
Chương 3204: “Lần này ngươi hơi điên cuồng đấy”.  


Gương đồng Thánh binh vì hai Chuẩn Thánh bị đánh ngã mà thần lực giảm mạnh.



“Lại đây nào!”



Diệp Thành huyễn hoá ra bàn tay to màu vàng, nắm lấy gương đồng kia rồi cho vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Advertisement

Nhưng vì điều này hắn cũng phải trả cái giá nên nhận, bị nhất chỉ của Thị Huyết Lão Ma đâm xuyên ngực, lại bị mấy Chuẩn Thánh lần lượt chém trúng, Thánh thể lập tức nứt toác, máu tươi màu vàng chói mắt phun ra.



“Đáng!”



Diệp Thành cười khà khà, kéo lê thân thể bị thương chạy trốn, kẻ mạnh của Thị Huyết Tông chạy đến đều bị hắn vung một chưởng quét sạch, từng nhóm từng nhóm người rơi xuống, một trăm nghìn tu sĩ bị hắn giết chết tạo ra một con đường máu.



“Ngươi chạy không thoát đâu!”



Thị Huyết Lão Ma nổi giận hét lên, một tay giơ lên trời sử dụng bí thuật vô thượng, đó là một vòng xoáy màu máu mang theo thần lực huỷ diệt thiên địa, bao phủ cả vùng tinh không này, khả năng thôn tính không gì địch lại.



Diệp Thành vẫn đang chạy trốn chợt bị hút vào vòng xoáy màu máu.



“Quả nhiên rất bá đạo!”



Diệp Thành cố hết sức chống lại nhưng vô ích, vòng xoáy màu máu quá mạnh, dập tắt tiên quang quanh người hắn, đến Thánh huyết sôi trào cũng bị áp chế, tinh nguyên của đan hải cũng bị nó điên cuồng hút lấy.




Thiên Đạo!



Diệp Thành thầm hô một tiếng trong lòng rồi trốn vào Thiên Đạo.



“Giết!”



“Giết!”



Cao thủ của Thị Huyết Tông mặt mũi như ma quỷ, cắn răng nghiến lợi nhìn vòng xoáy màu máu, dường như cũng biết sự bá đạo của vòng xoáy này, dù là Thánh Nhân cũng sẽ bị hút vào và đa phần đều sẽ mất mạng.


“Giết!”



Thị Huyết Lão Ma xoè năm ngón tay rồi đột nhiên siết thành nắm đấm, vòng xoáy màu đỏ khổng lồ chợt văng tung toé, uy lực huỷ diệt bay ra, người bị hút bên trong đó cũng sẽ bị tiêu diệt.



Lúc này tinh không trở nên yên tĩnh, mọi người bao gồm cả Thị Huyết Lão Ma đều theo bản năng cho rằng Diệp Thành đã bị tiêu diệt.



“Đây là cái giá phải trả cho việc đụng đến Thị Huyết Tông của ta!”



Giọng nói lạnh như băng của Thị Huyết Lão Ma vang vọng khắp tinh không, bất cứ ai nghe xong, ngoại trừ Thánh Nhân đều rùng mình run rẩy, đó là uy áp vô thượng khiến người ta sợ hãi.



Trong hố đen không gian, Diệp Thành lảo đảo hộc ra một bụng máu, sắc mặt tái nhợt.



Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng bước ra, bóp viên đan dược rồi dẫn tiên trì ra giúp Diệp Thành kiểm soát thương thế.



“Ta không sao!”



Diệp Thành cười hì hì lau vết máu bên khoé miệng, tuy bị thương không nhẹ nhưng vẫn chưa ảnh hưởng tới căn cơ của hắn, may nhờ có Thiên Đạo thoát thân, nếu không có lẽ hắn sẽ bị vòng xoáy màu máu đó khống chế.



Hạo Thiên Thi Nguyệt vẫn lo lắng nhìn Diệp Thành: “Lần này ngươi hơi điên cuồng đấy”.

“Đáng giá”, Diệp Thành lại cười khanh khách, phất tay lấy bảo vật vơ vét được ra chất thành một ngọn núi lớn, các loại bảo vật lấp lánh ánh sáng, choán mắt người nhìn: “Thích thứ nào thì tự chọn đi”.



 
Chương 3205: “Tám mươi nghìn dặm!”  


“Ta thích ngươi thôi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt nháy mắt nhìn Diệp Thành.



“Đừng đùa”, Diệp Thành nói xong thì lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra: “Nào, tặng cho cô một Thánh binh!”



“Ngươi cứ giữ lấy mà dùng đi! Ta…”



Advertisement

“Chết tiệt”, Hạo Thiên Thi Nguyệt còn chưa nói xong đã bị tiếng chửi thề của Diệp Thành cắt ngang.



“Bà nội ngươi, gương Thánh binh kia đâu?”, Diệp Thành đen mặt nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh.



“Hấp thu rồi”, Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, không ngờ lại có âm thanh truyền ra.



“Ta…”, Diệp Thành suýt thì thở không nổi, không ngờ pháp khí bản mệnh của mình lại tự giác đến thế, gửi nhờ ở chỗ ngươi một lát mà quay ra quay vào đã chẳng thấy đâu.



“Đại đỉnh của ngươi thật thú vị”, Hạo Thiên Thi Nguyệt đi quanh quan sát Hỗn Độn Thần Đỉnh, mới bao lâu mà một Thánh binh đã bị hấp thu mất, đây là lần đầu tiên cô được thấy thần khí mạnh thế này.



“Đau lòng quá”, Diệp Thành day mạnh đầu mày.



“Mất rồi thì thôi, cũng không lãng phí”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười: “Đại đỉnh của ngươi trở nên mạnh hơn rất nhiều rồi này”.



“Cũng đúng, Thánh binh mất rồi vậy cô chọn thứ khác đi! Thần châu và tiên y kia cũng được đấy”, Diệp Thành liên tục chọn ra những món bảo vật thượng phẩm đưa cho Hạo Thiên Thi Nguyệt.


“Ta sẽ coi nó như sính lễ cầu hôn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười duyên dáng.



“Không cho nữa, trả đây”.



“Mơ đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt nói xong thì mặc bộ tiên y màu trắng vào, sau đó còn xoay một vòng tựa như tiên nữ đang nhảy múa uyển chuyển, tiên hà quẩn quanh, có thể nói là thánh khiết, hoàn mỹ.



“Rất vừa vặn”, Diệp Thành đánh giá.



“Có đẹp không?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẹp như nước.



“Không mặc gì đẹp hơn”.







Tinh không bao la, tĩnh lặng sâu thẳm.



Diệp Thành và Hạo Thiên Thi Nguyệt bước ra từ hố đen không gian, chậm rãi bước đi trên tinh không.



Lần này bóng dáng Diệp Thành không còn cô đơn nữa, có Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh, vả lại cô còn rất tự nhiên nắm tay hắn như một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, thi thoảng lại chớp mắt nhìn hắn, thi thoảng lại cúi đầu cười ngốc nghếch.



Hạnh phúc đến quá nhanh khiến người ta không kịp chuẩn bị, giống như cô lúc này, có thể nắm tay hắn mà đi chính là hạnh phúc.



“Tám mươi nghìn dặm!”



Diệp Thành trải tinh không đồ ra, xác định mục tiêu ngôi sao tiếp theo để tìm người chuyển kiếp.



“Đi thôi!”



Sau khi cất bản đồ sao, Diệp Thành nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt đang cười ngốc nghếch bên cạnh rồi ho khan một tiếng, tăng nhanh tốc độ bước chân.



“Ồ!”

Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngọt ngào, lật đật đi theo, sau đó lại rất tự nhiên nắm lấy tay Diệp Thành.



 
Chương 3206: “Ta dùng cũng rất thoải mái”


Hai người băng qua tinh không như hai tia tiên quang.



Không lâu sau, cả hai đã tới ngôi sao mà Diệp Thành vừa chỉ.



Tuy nhiên điều khiến họ tiếc nuối là tuy ngôi sao này lớn nhưng lại không có người chuyển kiếp.



Advertisement

Bất lực, hai người lại lên đường, tốc độ của họ rất nhanh, tìm kiếm không dưới mười cổ tinh nhưng đều thất vọng rời đi.



Thấy Diệp Thành thất vọng, Hạo Thiên Thi Nguyệt nắm chặt tay hắn: “Truyền bí thuật thôi diễn cho ta đi! Ta tìm cùng ngươi, hai người tìm sẽ nhanh hơn một người”.



“Không được”, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu.



“Tại sao?”



“Chỉ ta mới có linh hồn lạc ấn của chín mươi triệu anh hùng Đại Sở, không thể sao chép, cho dù truyền Chu Thiên Diễn Hoá cho cô, cô cũng không tính ra được ở đâu có người chuyển kiếp, đây là khuyết điểm của bí thuật này”.



“Chỉ một mình ngươi có! Vậy phải tìm đến khi nào?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ cau mày.



“Ta mới hơn một trăm tuổi, vẫn còn rất nhiều thời gian, khi còn sống có thể sẽ đi được hết Chư Thiên Vạn Vực”, Diệp Thành mỉm cười: “Sứ mệnh của ta là đưa người chuyển kiếp của Đại Sở về nhà”.



“Năm tháng dài đằng đẵng, có ta đi cùng ngươi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngọt ngào.



“Ai ya, hôm nay vận may tốt thật”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa nói xong, không gian tinh không phía trước bị bóp méo, ba bóng người lần lượt xuất hiện, một thanh niên yêu dị, một nam nhân cao lớn hung dữ và một lão già áo tím, cả ba đều nở nụ cười âm u đáng sợ.



“Vận may của các ngươi đúng là rất tốt”, Diệp Thành thoải mái ngoáy tai.



“Để bảo vật lại, các ngươi có thể đi được rồi”, thanh niên yêu dị nhìn Diệp Thành rồi nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt, trong mắt còn có ánh sáng xấu xa lộ liễu.



“Lâu lắm mới thấy một người xinh đẹp thế này”, tên vạm vỡ hung dữ và lão già áo tím cũng lộ ra vẻ tục tĩu, bẩn thỉu.



“Ba người các ngươi cướp tiền hay là cướp sắc?”, Diệp Thành hứng thú nhìn ba người.



“Có gì khác nhau sao?”, cả ba cười nhạo báng.




“Có một chút khác biệt đấy”, Diệp Thành xoay cổ: “Nếu cướp tiền thì chết ngang, cướp sắc thì chết đứng, nếu vừa cướp tiền vừa cướp sắc thì sống không bằng chết”.



“Ta thấy ngươi chán sống rồi”, tên vạm vỡ hung hãn hét lớn, vung thần đao chém về phía Diệp Thành.



“Vội vàng đi đầu thai vậy à?”, Diệp Thành cười nhạt, hơi nhấc tay đánh ra một chưởng, thần đao của tên kia lập tức vỡ nát, đến hắn ta cũng bị bay ngược ra ngoài, lộn hơn chục vòng trong tinh không, đến khi dừng lại thì đã hoá thành huyết vụ.



“Ngươi…”, thanh niên yêu dị và lão già áo tím chợt biến sắc, không ngờ một cảnh giới Hoàng lại có sức chiến đấu bá đạo đến thế.



“Kiếp sau đừng gây sự với người không nên gây sự”, Diệp Thành lại giơ tay lên, một chưởng nặng tựa như núi, uy áp vô song, thanh niên yêu dị và lão già áo tím còn đang kinh ngạc đã bị nghiền nát tại chỗ, đến nguyên thần cũng không thoát được, chưa kịp hét lên đã chết.



“Đúng là rất lợi hại”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cảm thán.



“Khả năng trên giường của ta cũng rất lợi hại”, Diệp Thành nói rồi mở túi đựng đồ của ba tên cướp.



“Ta dùng cũng rất thoải mái”, Hạo Thiên Thi Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẹp.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom