Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3348: không có người thứ hai”.


Diệp Thành lại trải bản đồ sao ra, thầm tính toán khoảng cách tới Đại La Kiếm Tông, còn cách khoảng hai triệu dặm.



Cất bản đồ sao, Diệp Thành nhìn quanh một vòng rồi hoà vào dòng người, đi vào một cổ tinh tên là Hạo Dương Tinh.



Advertisement

Cổ tinh này cực kỳ lớn, lớn hơn Tiên Nguyệt Tinh gấp ba lần, là cổ tinh lớn nhất ngoài Đại La Kiếm Tông trong Bắc Đẩu Tinh Vực này, năm tháng vô tận đã đào tạo ra không ít kẻ mạnh.



Sau khi đáp xuống, Diệp Thành liếc nhìn xung quanh.



Sự rộng lớn cùng với khí thế khoáng đạt của Hạo Dương Tinh khiến hắn kinh ngạc. Những dãy tiên sơn liên tiếp thẳng tắp, linh lực dày đặc, mây mù bao phủ, ánh sáng rạng rỡ khiến cho cả cổ tinh như chốn bồng lai tiên cảnh.



Diệp Thành dời mắt, bắt đầu nhẩm tính.



Nhưng điều khiến hắn thất vọng lần nữa là cổ tinh rộng lớn thế này lại chẳng có một người chuyển kiếp nào.

“Nghe nói gì chưa? Thần tử Đại La Kiếm Tông cũng đang ở Hạo Dương Tinh đấy”, Diệp Thành vừa định ra khỏi Hạo Dương Tinh thì nghe thấy tiếng trò chuyện của tu sĩ qua đường, hắn bất giác dừng bước.



“Thần tử Đại La… chắc hắn ta sẽ biết nơi ở của Kiếm Thần”, Diệp Thành lẩm bẩm.



“Bảo sao nhiều lão già dẫn theo hậu bối nhà mình tới Hạo Dương Tinh như thế, chắc là tới gặp thần tử Đại La rồi”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm một mình thì tiếng trò chuyện từ tứ phía vẫn tiếp tục vang lên.



“Đúng thế, ngưỡng cửa của Đại La Kiếm Tông quá cao, ai cũng muốn thông qua thần tử Đại La Kiếm Tông để đi cửa sau, đưa hậu bối nhà mình vào Đại La Kiếm Tông tu luyện, đó thực sự là vinh dự tối cao”.



“Thần tử Đại La là hậu bối xuất sắc nhất mà lão hủ thấy từ khi tu đạo đến nay, không có người thứ hai”.


“Cửu Dương Chân Thể không xuất sắc mới lạ”, có người cảm thán, lời nói còn mang theo sự chua chát không giải thích được, ta cũng tu đạo, hắn cũng tu đạo, đều là người tu đạo mà sao khoảng cách lại lớn đến thế!



Giữa những tiếng xì xào thảo luận, Diệp Thành đã bay vào hư thiên.



Theo như mọi người nói thì thần tử Đại La đang ở cổ thành lớn nhất Hạo Dương Tinh – Hạo Dương Cổ Thành.



Với cước lực của Diệp Thành, không đến một khắc đã tới Hạo Dương Cổ Thành.



Phải nói rằng cổ thành này rất phồn vinh, người qua người lại rất tấp nập, trong đó có không ít Thánh Nhân và Chuẩn Thánh, ai cũng là cao thủ nổi tiếng một phương, nhưng họ lại sẵn sàng vượt ngàn dặm xa xôi để tới đây gặp thần tử của Đại La Kiếm Tông, có thể thấy sức ảnh hưởng của hắn ta lớn nhường nào.



“Hế?”



Còn chưa vào thành, Diệp Thành đã khẽ hô lên, ánh mắt rơi vào một quán trà hơi khuất ở một góc cổng thành, ở đó có một lão già mặc áo choàng đen đang lẳng lặng uống trà.



Lão già áo choàng đen ấy là người Diệp Thành quen thuộc, chính là Đông Dương Chân Nhân của Thiên Phủ Thần Triều Đông Hoàng.

Lúc trước hắn bị ba Thánh Nhân chặn giết, nhờ có Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử dốc sức bảo vệ mới sống sót, sau này ba người chia tay, Diệp Thành tưởng hai người họ đã về Thần Triều, không ngờ lại gặp Đông Dương Chân Nhân ở đây.



 
Chương 3349: “Không phải đồ nhi của Kiếm Thần?”


Diệp Thành cất bước đi tới quán trà đó, thản nhiên ngồi xuống đối diện Đông Dương Chân Nhân.



Đột nhiên có người ngồi xuống, Đông Dương Chân Nhân hơi giật mình, nhưng sau khi thấy là Diệp Thành, ông ta lại lộ vẻ mừng rỡ: “Ngươi vẫn còn sống?”



“Tiền bối nói gì vậy, đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành mỉm cười, cầm ấm trà lên tự rót cho mình một chén: “Có rất nhiều chuyện trong này vãn bối không tiện giải thích, mong tiền bối thông cảm”.

Advertisement



“Thật sự khiến ta bất ngờ”, Đông Dương Chân Nhân không truy hỏi, nhưng trong giọng điệu lại đầy vẻ kinh ngạc, lúc đó Diệp Thành vẫn chỉ là cảnh giới Thiên, hắn thoát khỏi sự truy sát của Thánh Nhân bằng cách nào?



“Tiền bối tới tìm Đông Hoàng và con trai Đông Hoàng à?”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà rồi hỏi.



“Vốn là đi tìm ngươi nhưng không thấy, vì thế đi thẳng tới đây”.



“Thì ra là vậy”, Diệp Thành nói xong thì nhìn quanh một lượt: “Sao không thấy Thanh Nguyệt tiền bối đâu ạ?”



“Muội ấy… bị bắt rồi”, Đông Dương Chân Nhân hít một hơi thật sâu.



“Bị bắt?”, Diệp Thành sửng sốt: “Sao có thể thế được! Thanh Nguyệt tiền bối là Thánh Nhân kia mà”.



“Đối phương là ba Thánh Nhân, khi đó chúng ta đều trong trạng thái suy nhược và bị thương nặng”, Đông Dương Chân Nhân thở dài: “Khi truy sát Thánh Nhân áo đen thì chúng ta gặp một người Man cực kỳ cường hãn, một gậy đánh chết Thánh Nhân áo đen, may là ta và Thanh Nguyệt sư muội chạy nhanh nếu không cũng đã bị tiêu diệt rồi, chỉ là dù vậy thì chúng ta cũng bị ảnh hưởng sóng âm, đều bị thương không nhẹ”.



“Người Man”, Diệp Thành vắt óc suy nghĩ, đương nhiên có thể nghĩ tới Thánh Vương người Man – phụ thân của Man Hùng.




“Người mình tự đánh người mình”, Diệp Thành thầm ho khan một tiếng.



“Nếug chúng ta không bị thương nặng thì Thanh Nguyệt sư muội cũng sẽ không bị bắt”, Đông Dương Chân Nhân lạnh lùng nói.



“Thanh Nguyệt tiền bối bị ai bắt vậy ạ?”, Diệp Thành thử hỏi.



“Thần tử Đại La”, khi Đông Dương Chân Nhân nói ra câu này, giọng nói lại lạnh hơn một chút.



“Là hắn”, Diệp Thành cau mày.

“Hắn nhắm tới huyết mạch đặc biệt của sư muội”, Đông Dương Chân Nhân lại lên tiếng: “Hộ vệ của hắn là ba Thánh Nhân rất mạnh, nếu lão phu và Thanh Nguyệt sư muội đều ở trạng thái đỉnh phong thì dù không địch lại được cũng không đến nỗi bị bắt, đường đường là Đại La Kiếm Tông mà lại ỷ thế hiếp người như vậy”.



“Tiền bối chưa tiết lộ lai lịch của mình à?”



“Đương nhiên là nói rồi, nhưng thần tử Đại La kiêu ngạo, sao có thể để tâm những chuyện này?”



“Đúng là ức hiếp người quá đáng”, giọng điệu Diệp Thành cũng trở nên lạnh lùng.



Nói tới lai lịch, Đông Dương Chân Nhân dường như nghĩ tới điều gì, ông ta nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt sáng rỡ: “Tiểu hữu là đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần, với mối quan hệ sâu xa giữa Đại La Kiếm Tông và Chư Thiên Kiếm Thần, hẳn là bọn chúng sẽ nghe lời ngươi, nếu tiểu hữu ra mặt đòi người chắc không khó phải không?”



“Điều… Điều này!”, Diệp Thành ho khan: “Thật… Thật ra ta không phải đồ nhi của Kiếm Thần”.



“Không phải đồ nhi của Kiếm Thần?”, vẻ mặt Đông Dương Chân Nhân trở nên khá vi diệu.



“Thực xin lỗi, vãn bối đã lừa tiền bối”.



“Ngươi…”, Đông Dương Chân Nhân suýt thì thở không ra hơi, tiểu tử ngươi còn nhỏ mà chơi lớn thế! Khi ở Thiên Phủ Thần Triều chúng ta bị ngươi lừa quay như chong chóng, vào thời khắc mấu chốt ngươi lại nói thế này, ngươi có cần mặt mũi nữa không?











 
Chương 3350: “Vãn bối còn có việc cần làm”


Mệnh lệnh của thần tử Đại La không thể làm trái.



Kẻ mạnh của cổ thành Hạo Dương bắt đầu tản ra tứ phương tìm kiếm.



Advertisement

Việc này đương nhiên kinh động đến Đại La Kiếm Tông, các lão bối của Đại La Kiếm Tông phẫn nộ và cũng phái đi không ít người.



Bắc Đẩu Tinh vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có thể thấy bóng người của Đại La Kiếm Tông khiến người ta nhìn mà choáng váng, bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy Đại La Kiếm Tông phô trương như vậy.



Nhìn Đại La Kiếm Tông với động tĩnh lớn như vậy, tu sĩ của Bắc Đẩu Tinh đều tặc lưỡi, đặc biệt là khi tận mắt chứng kiến hành động của Diệp Thành ở cổ thành Hạo Dương, cho tới giờ tim bọn họ vẫn đập thình thịch.



Là nhân vật chính gây nên sóng gió ở cổ tinh này, lúc này Diệp Thành lại cùng Đông Dương Chân Nhân nép vào một cổ tinh không ai hay.



Thanh Nguyệt tiên tử bị phong ấn trong linh phù đã được cứu ra ngoài nhưng sắc mặt hãy còn tái nhợt, có lẽ vì ám thương vẫn còn.



Đông Dương Chân Nhân lập tức thi triển thần thông trị thương.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn bóp nát rất nhiều thánh dược trị thương: “Đợi Thanh Nguyệt tiền bối hồi phục thì hai vị tiền bối lập tức rời đi, cho dù là đi tìm Đông Hoàng hay về Thần Triều, sau này đừng bước chân tới Bắc Đẩu Tinh Vực nữa, nơi này thị phi, Đại La Kiếm Tông có quá nhiều kẻ mạnh”.



“Còn ngươi?”, Đông Dương Chân Nhân vừa đẩy tinh nguyên vào người Thanh Nguyệt tiên tử vừa nhìn Diệp Thành.



“Vãn bối còn có việc cần làm”, Diệp Thành mỉm cười: “Còn về sự an nguy của ta thì tiền bối không cần lo”.



“Nói thực thì lần này gặp lại ngươi quả là đáng ngạc nhiên”, Thanh Nguyệt tiên tử đang khoanh chân ngồi dưới đất khẽ mỉm cười: “Mặc dù ngươi lừa ta nhưng dù là đồ nhi của Kiếm Thần thì chưa chắc đã mạnh bằng ngươi”.



“Tiền bối đề cao vãn bối rồi”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi cầm kiếm của đồ nhi Kiếm Thần lên, trong đầu hắn bất giác hiện lên một bóng hình, lão già béo Cô Nguyên từng cho hắn nhìn hình ảnh đồ nhi của Kiếm Thần, trông rất giống với người của Đại Sở, có khả năng là người chuyển kiếp của Đại Sở.


Tiếp sau đó, trên cổ tinh chìm vào im ắng.



Thanh Nguyệt tiên tử bị trọngmthương, vết thương nặng nhất vẫn đến từ Thánh Vương người Man của Man Hùng.



Thời gian dần trôi.



Cho tới khi màn đêm buông xuống, Đông Dương Chân Nhân và Diệp Thành mới lần lượt thu tay về.



Thanh Nguyệt Tiên Tử khẽ thở phào, khuôn mặt tái nhợt ban nãy đã nhuận sắc hơn nhiều.



Sau khi hàn huyên vài câu, Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử lần lượt lên đường đi tìm phía Đông Hoàng, cũng may bọn họ còn có thể chăm sóc nhau, thế nhưng cả hai lại bị Diệp Thành từ chối cho đi cùng, hắn còn có sứ mệnh của hắn.



Đông Dương và Thanh Nguyệt không cưỡng cầu, bọn họ lần lượt lên đường nhưng không phải về Thần Triều mà là đi tìm Đông Hoàng.



Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành mới lấy vò rượu ra uống cạn.

Tiếp đó, hắn lật tay lấy ra túi đựng đồ của thần tử Đại La.



 
Chương 3351: Người chuyển kiếp!


Không thể phủ nhận gia sản của thần tử Đại La rất phong phú, chỉ tính nguyên thạch thôi cũng đã hơn chín mươi triệu rồi, những thứ khác như pháp khí, bí quyển, đạo pháp hay đan dược lại càng không thiếu.



Không tồi!

Advertisement



Diệp Thành toét miệng cười, hắn cất đi những món bảo bối khác, đẩy pháp khí lại với nhau.



Mảnh đất này về đêm có thể coi là tiên quang chói lọi, rất nhiều pháp khí chất thành núi, sát kiếm, thần đao, chiến kích, chuông đồng, thần lư, bảo kính, cổ đăng chiếu rọi tới hoa mắt.



Điều khiến Diệp Thành thích thú nhất đó là thần kiếm vàng kim của thần tử Đại La, đó là vật được đúc từ tiên kiêm thần liệu.



Hỗn Độn Thần Đỉnh không chờ Diệp Thành gọi mà đã bay ra, lơ lửng trên hư không.



Sau một tiếng ‘vù’, Hỗn Độn Thần Đỉnh biến to thêm, nó nặng tựa núi non, sau đó thôn tín từng món pháp khí, pháp khí đủ màu sắc bị hút trọn, trở thành vật dưỡng của đại đỉnh.



Diệp Thành đứng đó tròn mắt nhìn, hi vọng đại đỉnh của mình có thể tiến cấp.

Thật may mắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh không khiến hắn phải thất vọng, nó đã tiến giới tới Chuẩn Thánh Binh.



Vù! Vù!



Màn đêm yên tĩnh vang lên âm thanh vù vù của thần đỉnh, tiếng vang vọng xa xôi với đại khí dồi dào, mộc mạc tự nhiên, rất nhiều dị tượng đan xen, dung nạp thiên địa một phương, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của tự nhiên với đại đạo đan xen, đứng dưới đại đỉnh, tâm trí đều có thể được gột rửa.



Được lắm!



Diệp Thành vô cùng phấn khích, hắn không kiềm chế được mà hô lên, thôn tính bao nhiêu pháp khí như vậy, Hỗn Độn Thần Đỉnh cuối cùng cũng tiến giới rồi.


Vù! Vù!



Hỗn Độn Thần Đỉnh tỏ ra khoái chí, nó thoát biến thành chuẩn thánh binh, linh trí cũng theo đó mà lên cao, giống như một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, cứ thế bay qua bay lại xung quanh Diệp Thành, uy lực của thần đỉnh bây giờ đã rất bá đạo rồi.



Ừm?



Đương lúc thần đỉnh vui vẻ bay lượn thì Diệp Thành bất giác quay đầu nhìn lên thiên tiêu.



Chỉ thấy trên tinh không có hai đạo tiên quang lướt qua, nếu nhìn kĩ thì đó chính là hai bóng người, một người thanh niên áo trắng, một nữ tử áo xanh, tu vi không cao, đều là cảnh giới Hoàng.







Người thanh niên và nữ tử kia như đang bị truy sát, cả chặng đường hớt ha hớt hải bay lên bay xuống rồi đáp ở cổ tinh này.











 
Chương 3352: Nữ tử kia thẫn thờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Cả hai người trọng thương, đặc biệt là người thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh toàn thân đẫm máu, mỗi một vết thương đều loé lên u quang đen xì, hoá giải tinh khí của bọn họ khiến vết thương không những chưa thể lành mà ngược lại còn có xu hướng rách rộng hơn, người ra tay chắc chẳn phải rất tàn độc, không cho bọn họ con đường sống.



Diệp Thành cau mày, hắn bay tới đây, trong lúc đó còn không quên liếc nhìn vào hư thiên.



Advertisement

Trên hư thiên, có ba bóng người bay tới, nhìn bộ dạng thì đang truy sát hai người này.



Tu vi của ba người đều ở cấp bậc Chuẩn Thánh, bọn họ mặc đạo bào giống nhau, phần sau đạo bào còn khắc hoạ hình ảnh một thanh kiếm thần, ở Bắc Đẩu Tinh Vực này, đó là dấu hiệu đặc thù của Đại La Kiếm Tông.



Ngươi còn có thể chạy đi đâu?



Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì ba vị Chuẩn Thánh kia đã hắng giọng giáng xuống từ cửu thiên, mang theo uy nghiêm lạnh băng không thể làm trái.



Đi!



Người thanh niên áo trắng đẩy nữ tử áo xanh ra còn hắn thì cố gắng ngưng tụ khí huyết, toàn thân rực cháy hoả diệm, thiêu đốt căn nguyên và tinh khí, sắc mặt điên cuồng nhìn hư thiên.



Không biết tự lượng sức!



Ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông hắng giọng, trong đó một Chuẩn Thánh lật tay tung một chưởng nặng tựa núi non.



Kiếp sau gặp lại!



Người thanh niên quay đầu nhìn nữ tử kia, nước mắt chảy dài, nụ cười mang theo nỗi mỏi mệt và mang theo cả tình cảm ấm nòng của một nam nhi, chỉ trong phút chốc, hắn đã bay vào thiên tiêu, thần kiếm trong tay vung ra, trảm ra một dòng ngân hà đối đầu với chưởng ấn giáng từ trên trời xuống.



Không...!



Nữ tử áo xanh gào thét, đôi mắt nhoà nước, cô lảo đảo bước đi.




Thế nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng động dữ dội khắp thiên tiêu, mây khói cuộn trào nhấn chìm bóng hình cô.



Có điều, sau khi làn khói tản đi thì người thanh niên áo trắng lại đứng sừng sững giữa hư thiên.



Lại nhìn Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông ra tay với hắn lúc này đã bị đánh bay đi, lộn nhào mười mấy vòng trong thiên không rồi mới ngã xuống, rơi trúng một ngọn núi khiến nó sụp đổ.



Nữ tử kia thẫn thờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Người thanh niên áo trắng đứng giữa hư thiên mà thẫn thờ theo, hắn chỉ biết vào giây phút đó có một bóng hình màu vàng kim chắn trước người hắn, còn sự việc sau đó thì chính là Chuẩn Thánh kia bay đi.



Rầm! Rầm!



Khi cả hai còn đang ngỡ ngàng thì hư thiên lại rung chuyển, huyết quang bắn vọt nhuốm đỏ cả tinh thiên.



Đây...!

Cả hai người thẫn thờ nhìn tinh thiên, đó là một bóng hình với kim quang chiếu rọi, khí huyết dồi dào, hung hãn bá đạo, cho dù là ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông thì cũng không có cơ hội trở mình.



 
Chương 3353: Không sao đâu, lát nữa là ổn!


Đợi tới khi hai người định thần trở lại thì ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông đã bay xuống khỏi hư thiên rồi.



Người ra tay đương nhiên là Diệp Thành, hắn ở đây thì sao có thể để người chuyển kiếp gặp nạn được.

Advertisement



Ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông đứng dậy, mặt mày kinh hãi, bọn họ không biết khả năng chiến đấu của cảnh giới Hoàng còn có thể mạnh như vậy, cả ba người hợp sức cũng không địch lại nổi mười chiêu, hắn ta có thể sánh ngang với Thánh Nhân sao?



“Đã không?”, Diệp Thành bay xuống nhìn ba Chuẩn Thánh với ánh mắt đầy hứng thú.



“Ta là người của Đại La Kiếm Tông, ngươi muốn chết phải không?”, không rõ ba Chuẩn Thánh bị doạ cho sợ mất mật hay vì lí do gì mà lần lượt gằn giọng phẫn nộ, vả lại còn lôi cả Đại La Kiếm Tông ra.



“Đại La Kiếm Tông? Chưa nghe thấy bao giờ”, Diệp Thành bĩu môi.



“Ngươi...”



“Ngủ một lát đi”, Diệp Thành lập tức phất tay, ba Chuẩn Thánh còn chưa nói xong htif đã bị đánh ngất đi.

“Đa tạ đạo hữu tương trợ”, thấy ba Chuẩn Thánh ngất đi, người thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh mới lần lượt tiến lên trước chắp tay hành lễ, nếu không phải nhờ có Diệp Thành thì hôm nay bọn họ nhất định không thoát được khỏi cái chết.



“Người một nhà cả, đừng khách khí”.



“Người...người một nhà?”, cả hai người tỏ ra khó hiểu.



“Đoàn Ngự sư huynh, quy vị thôi”, Diệp Thành mỉm cười gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán của người thanh niên.


Tiên quang bay vào, cơ thể ngươi thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh run lên, hai tay bọn họ ôm đầu, miệng rên rỉ đau đớn.



Nữ tử áo xanh biến sắc vội tiến lên trước.



Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn tế ra bí thuật cấm cố nữ tử áo xanh kia sau đó còn bóp nát rất nhiều đan dược bay vào cơ thể nữ tử áo xanh để trị thương cho cô, gạt đi sát khí trong cơ thể cô.



Nữ tử áo xanh hoang mang, cô cau mày, không biết Diệp Thành là người tốt hay người xấu, hắn cứu bọn họ rồi lại trị thương cho cô nhưng lại gảy ra một đạo tiên quang khiến người thanh niên áo trắng kia đau đớn.



Không sao đâu, lát nữa là ổn!



Diệp Thành mỉm cười an ủi, hắn lại lần nữa bóp nát đan dược và đẩy tinh nguyên thánh thể để trị thương cho nữ tử kia.



Hự!



Người thanh niên áo trắng vẫn còn rên rỉ, hắn quỳ xuống đất tỏ ra rất đau đớn.



Sau khi một đạo tiên quang bay vào, một loạt kí ức xưa kia và những kỉ niệm cũ ùa về.



 
Chương 3354: “Ta tới Táng Hải”


Không sai, hắn chính là Đoàn Ngự, một trong chín đại đệ tử chân truyền thế hệ Thanh Tự của Hằng Nhạc Tông, truyền nhân của lục mạch thần thông.



Kiếp trước trong trận đại chiến với Thiên Ma, hắn đã dốc hết sức cùng với phía Tạ Vân, Hùng Nhị bỏ mạng trên sa trường, dùng huyết cốt của bọn họ mở đường máu cho Diệp Thành trong trận chiến cuối cùng đó.



Không biết từ bao giờ mới thấy ánh nhìn mơ màng cuối cùng trong mắt Đoàn Ngự tản dần đi, hắn ngẩng đầu thẫn thờ nhìn Diệp Thành, khuôn mặt mang theo bao nỗi bể dâu đó giống hệt với trong kí ức của hắn.



Hoan nghênh huynh quay trở lại!

Advertisement



Diệp Thành mỉm cười, đôi mắt với từng giọt lệ tuôn trào.



Huynh đệ tốt!



Đoàn Ngự đứng dậy ôm lấy Diệp Thành, nước mắt rơi lã chã.



Cảnh tượng này khiến nữ tử áo xanh nhìn mà thẫn thờ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết đây là cục diện gì, sao lại ôm nhau như ậy? Rõ ràng bọn họ quen biết nhau từ trước.



Cảnh tượng tiếp theo thật sự khiến người ta phải cảm động.



Nữ tử áo xanh được giải phong ấn nhưng lại nhìn Đoàn Ngự và Diệp Thành với khuôn mặt ngỡ ngàng.



Diệp Thành và Đoàn Ngự có biết bao lời tâm sự muốn nói với nhau.



Dưới ánh trăng, cả hai người cầm vò rượu nói về những chuyện xưa kia mà nữ tử áo xanh nghe không hiểu, lời nói hết sức cảm khái, kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ vậy.



Cuối cùng, nữ tử áo xanh kia không kiềm được mà tiến lên trước hỏi thăm dò: “Hai người...”

Nghe vậy, Đoàn Ngự mỉm cười, hắn chỉ quan tâm tới Diệp Thành, gặp lại cố nhân vì quá cảm kích mà quên đi bên cạnh mình còn có một nữ nhân: “Diệp Sư đệ, cô ấy là thê tử của ta, gọi cô ấy Vân Mộng là được”.



“Vân như khói, Mộng như ảo, đại tẩu có tên hay quá”, Diệp Thành mỉm cười.



“Đại tẩu?”, Vân Mông ngỡ ngàng nhìn sang Đoàn Ngự.



“Huynh đệ tốt của ta, Diệp Thành”, Đoàn Ngự mỉm cười.



“Trước đây ta chưa từng nghe huynh nói tới cái tên này, còn có cả Đại Sở nữa, lại là nơi nào vậy?”



“Sau này ta sẽ nói với muội rõ hơn”.



“Hai người kết oán với Đại La Kiếm Tông sao?”, Diệp Thành trút một ngụm rượu do dự nhìn hai người.



“Là thần tử Đại La”, nói tới Đại La Kiếm Tông, sắc mặt Đoàn Ngự trở nên lạnh băng.



“Đó là một tên điên”, Vân Mộng cũng lên tiếng, “Diệp sư đệ có lẽ đã nghe tới chuyện ở cổ thành Hạo Dương rồi, hắn giao đấu với một tu sĩ cảnh giới Hoàng và bị sỉ nhục, vì tìm không được tu sĩ cảnh giới Hoàng đó nên mới trút giận lên thế lực tứ phương, không biết có biết bao nhiêu thế lực gặp nạn, mạng người như cỏ rác”.



“Không ngờ còn có cả chuyện này”, Diệp Thành cau mày, trong lòng cảm thấy áy náy.



“Bắc Đẩu Tinh Vực có một nơi gọi là Táng Hải, thần tử Đại La nổi điên, không biết đã bắt đi bao nhiêu người, hắn tuyên bố nếu như tu sĩ cảnh giới Hoàng không lộ diện thì mỗi ngày giết một nhóm người, mục đích chính là ép cảnh giới Hoàng kia hiện thân, trong một ngày không biết có bao nhiêu nguòi bị giết rồi”.



“Đệ chính là tu sĩ cảnh giới Hoàng thần bí khiến hắn phải chịu nhục ở cổ thành Hạo Dương”.



“Đệ?”, Đoàn Ngự và Vân Mộng đổ dồn ánh mắt về bên này, bọn họ nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin và không biết cảnh giới Hoàng thần bí kia lại chính là Diệp Thành, thật sự khiến người ta phải bất ngờ”.



“Ta tới Táng Hải”, Diệp Thành đứng dậy.



“Diệp sư đệ đừng lỗ mãng”, Đoàn Ngự vội kéo Diệp Thành lại, “đó là tử cục đấy”.



“Đó là nhân mà đệ tạo ra, những người bị giết hại vô tội có lẽ còn có cả người của Đại Sở nữa”.



“Vậy thì ta và đệ cùng đi”, Đoàn Ngự lập tức lên tiếng.



“Cũng được”, Diệp Thành không hề phản đối, hắn bay vào hư thiên, hắn không hi vọng Đoàn Ngự và Vân Mộng giúp được mình nhiều, chí ít thì khi bọn họ ở bên, hắn sẽ bảo vệ bọn họ được chu toàn hơn.



Ra khỏi cổ tinh, cả ba người liền bay đi như ba đạo tiên quang, cứ thế bay thẳng về một hướng.



Đúng như Đoàn Ngự nói, Bắc Đẩu Tinh hiện giờ quả thật náo nhiệt và phi phàm, khắp nơi đều có thể thấy bóng người của Đại La Kiếm Tông bay qua, có nhóm thì ba người, có nhóm thì năm người, vô cùng hống hách.











 
Chương 3355: “Chỉ có điều những người kia cũng thật đáng thương”


Chặng đường này không hề thuận lợi, những người liên tiếp gặp xui xẻo khi gặp phải Đại La Kiếm Tông đều bị Diệp Thành lướt qua, trong đó còn có không ít người tranh đấu, nhưng Diệp Thành cứ thế ngó lơ.



Hắn cũng chẳng nhàn rỗi, cả chặng đường liên tiếp dùng Chu Thiên Diễn Hoá tính toán, hi vọng gặp người chuyển kiếp.

Advertisement



Đáng tiếc đó là hắn gặp được rất nhiều người nhưng chưa thấy một người chuyển kiếp nào.



Nếu đi Táng Hải thì không thể đáp xuống quan sát các cổ tinh đi qua được, tuy nhiên điều mà Diệp Thành lo lắng hơn đó là ở Táng Hải, thần tử Đại La đã bắt về không ít người, trong đó phần lớn đều là người chuyển kiếp.



Nghĩ tới đây, tốc độ của Diệp Thành lại tăng nhanh hơn, hắn vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trong tinh không.



Táng Hải, một vùng đất hung ở Bắc Đẩu Tinh Vực, sóng đỏ sục sôi, trong từng con sóng còn cuốn theo cả tiếng gào thét thê lương, nghe mà chỉ thấy rợn người, nơi này âm khí quá nặng, giống như địa ngục huyết sắc vậy.



Lúc này, bên ngoài Táng Hải có thể coi là cả biển người, người ta chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tagns Hải, giọng điệu oán thán, rất nhiều lão tu sĩ tỏ ra xót xa, từng tiếng thở dài vang lên.



Thế nhưng chỉ thấy bên trong Táng Hải là từng cây trụ màu đỏ máu sừng sững, trên mỗi trụ đều xích một người.




Nếu đếm kĩ thì có thể thấy những người bị xích trên huyết trụ kia ít nhất cũng phải hơn một trăm nghìn người.



Những người này bị thần tử Đại La nắm bắt, có người của thế lực nhỏ, cũng có không ít tán tu, có cả tu sĩ cảnh giới Hoàng và cả Chuẩn Thánh, thế giới của kẻ mạnh chính là coi thường tất cả mà chà đạp lên.



Ở chính giữa Táng Hải có một cao đài huyết sắc.



Cao đài này rộng cả tám trăm trượng, trên đó khắc đầy phù văn, bên trên có một vương toạ huyết sắc, còn thần tử Đại La lại ngả người nhàn nhã trên đó, mặt mày tôi độc có phần méo xệch, trông u ám đến đáng sợ.



Cửu dương chân thể, chí cương chí dương.



Thần tử Đại La dám dừng chân ở Táng Hải thì rõ ràng là dựa vào thần lực của huyết mạch, hắn không sợ âm khí và oán linh ở nơi này, sự tồn tại của hắn khiến người ta khiếp sợ, giống như một tên ác ma đáng sợ vậy.



“Điên rồi”, tu sĩ bên ngoài Táng Hải nhìn những người bị xích rồi lại nhìn sang thần tử Đại La.



“Với tính cách của thần tử Đại La thì cách hành xử như vậy cũng không có gì là lạ”.



“Chỉ có điều những người kia cũng thật đáng thương”, rất nhiều người lắc đầu, bọn họ không dám lên tiếng, chỉ sợ đụng tới thần tử Đại La và gặp hoạ diệt thân.



“Nếu trách thì trách cảnh giới Hoàng thần bí kia, đụng ai không đụng lại đụng tới một tên ma đầu, giờ thì hay rồi, tên này nổi điên thì Bắc Đẩu Tinh đúng là gặp nạn, không biết bao nhiêu người phải chết trong tay hắn”.



“Không thể nói như vậy được, chod ù không có cảnh giới Hoàng thần bí đó thì thần tử Đại La cũng không thay đổi tính cách”.

“Giờ ta lại thấy hiếu kì, tu sĩ cảnh giới Hoàng thần bí kia liệu có đến không?”, có người khẽ nói.



 
Chương 3356: Đừng giết chúng ta!


“Đến mới lạ”, có người tặc lưỡi, “tám phần là đã bỏ chạy khỏi Bắc Đẩu Tinh rồi, hoặc là trốn chui trốn lủi như con rùa rụt đầu ở một xó nào đó, với trận thế bây giờ, rõ ràng là tử cục, có điên mới ra ngoài”.



Trong tiếng bàn tán xôn xao, không ai chú ý tới Diệp Thành đang khoác tấm hắc bào đi vào trong này.

Advertisement



Đằng sau lớp mặt nạ, đôi mắt Diệp Thành loé lên hàn mang, hắn liếc nhìn thần tử Đại La ở vị trí vương toạ trên cao đài rồi đổ dồn ánh mắt về phía những người bị xích trên huyết trụ, quả đúng là có người chuyển kiếp của Đại Sở.



Đáng chết!



Nắm tay Diệp Thành nắm chặt vang lên âm thanh rắc rắc, trong số một trăm nghìn người bị bắt về đây thì có hơn một trăm người là người chuyển kiếp.



Đúng là khiến người ta căm phẫn!



Trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, giọng nói của Đoàn Ngự lạnh lùng vô cùng.



Cho dù Hỗn Độn Thần Đỉnh nằm bên trong thần hải của Diệp Thành nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng tang tóc của Táng Hải.



Hiện giờ mở ra kí ức tiền kiếp, trong đó có vài người chuyển kiếp mà Đoàn Ngự nhận ra.



Một trăm năm trước chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở đã bỏ mạng trong trận chiến với Thiên Ma, cũng nhờ có bọn họ hi sinh tính mạng bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh nên Vạn Vực Thương Sinh mới còn tồn tại, và nợ anh hồn của Đại Sở một mạng.



Bây giờ chín mươi triệu anh hồn bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh lại bi thảm như vậy, bảo người ta không phẫn nộ sao được, sao người ta không căm phẫn cho được.



Diệp Thành trầm lắng, hắn quan sát tứ phương.



Với khả năng quan sát của hắn thì có thể nhận ra rất nhiều tu sĩ ẩn náu trong tứ phương của Hoan Hải, đó đều là tu sĩ mạnh của Đại La Kiếm Tông, Chuẩn Thánh cũng có tới ba mươi mấy người, trong đó Thánh Nhân có sáu người, trận thế rất hoành tráng.




Ngoài những điểm này ra thì những tu sĩ khác ở cảnh giới Hoàng lại không hề thiếu, đếm ra cũng phải hơn hai trăm nghìn người.



Đây quả là tử cục, cho dù với khả năng chiến đấu của bọn họ thì cũng không dám đảm bảo có thể hoàn toàn rút lui, dù sao thì tiên nhãn vẫn đang ở trạng thái phong ấn, không thể dùng tới thiên đạo để thoát thân nên không có vương bài trốn thoát.



Giết!



Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì bên trong Táng Hải đã vang lên tiếng cười âm u của thần tử Đại La, cười đến mức quỷ dị.



Đừng giết chúng ta!



Tảng Hải vang vọng tiếng gào thét, từng người bị xích vẻ mặt tái nhợt như thể nhìn ra cảnh tượng thê thảm của mình, bọn họ không nhìn thấy hi vọng mà chỉ nhìn thấy tuyệt vọng.



Người của Đại La Kiếm Tông đã giơ đao, ai nấy cười tôi độc, giết người đối với bọn họ không phải là việc căng thẳng gì.



Haiz!



 
Chương 3357: Đó là tu sĩ cảnh giới Hoàng thần bí!


Tu sĩ ở tứ phương lần lượt thở dài, Táng Hải huyết sắc bắt đầu hiện lên cảnh tượng đẫm máu rồi.



Tiếng gào thét, tiếng thở dài và cả từng tiếng nói lãnh đạm đan xen vang vọng khắp Táng Hải.

Advertisement



Diệp Thành bước ra, hắn lột bỏ lớp hắc bào, bay vào hư thiên kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.



Đó là tu sĩ cảnh giới Hoàng thần bí!



Còn dám đến đây!



Không biết tử cục là gì sao? Tên tiểu tử này điên rồi sao?



Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến tứ phương xôn xao, tiếng kinh ngạc hình thành cả làn sóng.


Thấy là Diệp Thành, thần tử Đại La trên vương toạ đột nhiên đứng dậy, nở nụ cười để lộ ra hai hàm răng trắng sáng lạnh lẽo.



Diệp Thành đứng trên hư thiên với vẻ mặt lặng lẽ, tựa như bức tượng đài được tạc bằng đá.



Tu sĩ bốn phương nhìn mà cảm khái, dũng khí của Diệp Thành khiến bọn họ chấn động, biết rõ là đường cùng mà vẫn tới, dũng khí này chỉ vương giả mới có, mà hắn như một bậc đế vương.



Ầm!



Xung quanh táng hải xuất hiện cao thủ của Đại La Kiếm Tông, hai trăm nghìn tu sĩ bao vây táng hải, bọn chúng đều nhìn Diệp Thành với vẻ lạnh lùng ác độc, khiến thần tử của bọn chúng nổi giận thì phải trả cái giá nên có.




Diệp Thành chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn thẳng vào thần tử Đại La: “Đây là ân oán giữa ngươi và ta, đừng liên luỵ đến những người khác”.



“Ngươi không có tư cách đưa ra điều kiện với ta”, thần tử Đại La nở nụ cười nham hiểm, thậm chí còn có vẻ biến thái, ánh sáng mờ mịt trong mắt mang theo sự tàn bạo và khát máu, lạnh lẽo khiến người ta run sợ.



“Vậy bọn họ có không?”, Diệp Thành đưa ba Chuẩn Thánh đuổi giết phía Đoàn Ngự lúc trước ra.



“Ngươi chán sống rồi”, kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông hừ lạnh, sát khí ngút trời.



“Đừng ép ta phải nổi điên”, Diệp Thành lạnh lùng nói, hắn vẫn nhìn chằm chằm thần tử Đại La: “Thả những người này ra, chúng ta đấu lại một trận, sống chết do trời, ân oán giữa hai ta cũng kết thúc”.



“Được lắm”, thần tử Đại La bước xuống bục cao, đặt chân lên hư thiên, khoé miệng nở nụ cười bỡn cợt nhưng rồi vẫn thả người bị bắt, mục đích của hắn ta đã đạt được, có giết họ hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là hắn ta có điều kiêng kỵ, hắn ta không thể không quan tâm đến tính mạng của ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông trong tay Diệp Thành, nếu không cũng không thể giải thích được với người phía trên.











 
Chương 3358: “Cười thật buồn nôn!” ​​​​​​​


Trong Táng Hải chỉ còn lại Diệp Thành và thần tử Đại La.



Mọi người đều hiểu Táng Hải là một chiến đài, chiến đài dành riêng cho Diệp Thành và thần tử Đại La, trong mắt cao thủ Đại La Kiếm Tông, thần tử Đại La khi ở trạng thái đỉnh phong giết Diệp Thành là điều dễ như trở bàn tay, bọn họ vô cùng có lòng tin ở thần tử nhà mình.



“Lần này xong rồi!”

Advertisement



“Thần tử Đại La khi ở trạng thái đỉnh phong có thể sánh với sức chiến đấu của Thánh Nhân!”



“Vậy cảnh giới Hoàng thần bí kia sẽ phải thua thôi!”



“Dù không bị thần tử Đại La giết thì cũng không thoát khỏi vòng vây của Đại La Kiếm Tông!”



Nhìn Diệp Thành trong kết giới, ai ai cũng thở dài, không có ai tin vào Diệp Thành, tình thế này cũng không cho phép họ tin tưởng hắn, với hắn mà nói, đây chính là đường cùng.



Khi mọi người xì xào bàn tán thì thần tử Đại La trong kết giới đã di chuyển, từng bước đi về phía Diệp Thành, phía sau còn có dị tượng mặt trời rực cháy, mỗi bước đi khí thế của hắn ta lại tăng thêm một phần, mỗi bước đi vầng mặt trời kia lại sáng rực hơn, mỗi bước đi nụ cười âm u của hắn ta lại trở nên gớm ghiếc hơn.



Rầm! Rầm! Rầm!



Hư thiên rung chuyển, tiếng rầm rầm chậm rãi mà nhịp nhàng, đó là tiếng bước chân của thần tử Đại La, có lẽ là thân thể quá nặng nên mỗi khi chân chạm đất là hư thiên lại rung lên.




Phải nói rằng thần tử Đại La quả thực có tư cách để kiêu ngạo.



Cửu Dương Chân Thể, huyết mạch Chí Dương, khí huyết dồi dào như biển cả, thần tàng đoạt thiên tạo hoá, hắn ta tựa như một vầng mặt trời rực rỡ, loá mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, uy lực của huyết mạch khiến người ta cực kỳ ngột ngạt.



Bùm!



Thiên địa ầm ầm rung chuyển, có lẽ là không chịu nổi uy áp của thần tử Đại La, cả táng hải nổi lên sóng gió.



Diệp Thành vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt vẫn bình lặng như trước.



Đúng là thần tử Đại La rất mạnh, từ khi hắn đến Chư Thiên Vạn Vực, đây là người mạnh nhất trong số những người cùng thế hệ.



Nhưng điều này cũng không là gì với hắn, vì hắn còn mạnh hơn thần tử Đại La, dù là huyết mạch hay chiến tích đều hoàn toàn đè bẹp đối phương, đây là niềm tự hào vô thượng của hắn.



“Ngươi sẽ phải chết rất thảm!”



Khoé miệng thần tử Đại La hơi nhếch lên sau đó hắn ta biến mất trên hư thiên, khán giả chỉ nghe thấy tiếng kiếm ngân thật dài.



“Chỉ dựa vào ngươi?”



Diệp Thành cất giọng đều đều, bước lên phía trước, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, một quyền phá tan hư thiên, thần tử Đại La trong không gian hư vô lập tức bị ép ra ngoài.



“Thú vị!”



Thần tử Đại La nở nụ cười bỡn cợt, hắn ta cũng không vì Diệp Thành ép mình ra ngoài mà nổi giận.



Trong mắt hắn ta, Diệp Thành càng mạnh thì hắn ta càng hưng phấn, bởi chỉ có như vậy, hắn ta mới có thể thoải mái trút giận, nếu giết được đối phương nhanh quá ngược lại sẽ mất đi hứng thú.

“Cười thật buồn nôn!”



 
Chương 3359: “Tẻ nhạt vô vị!”


Diệp Thành nhàn nhạt cất lời, lại một lần nữa giẫm nát hư thiên táng hải, một chưởng nặng như núi.



Thần tử Đại La chế nhạo, đột nhiên vung kiếm lên, một kiếm chém ra cả dải tinh hà, phá được một chưởng của Diệp Thành.



Advertisement

Lòng bàn tay Diệp Thành xuất hiện một vết máu, đó là vết thương do thần tử Đại La chém, trên đó còn có u quang lập loè ẩn chứa một loại sức mạnh bí ẩn, có thể hoá giải tinh khí của hắn, khiến vết thương không thể lành lại.



“Sức mạnh huỷ diệt!”



Diệp Thành khẽ lẩm bẩm, giọng điệu hơi ngạc nhiên.



Trong một thoáng thất thần, thần tử Đại La đã tới trước mặt, một chưởng đập tan hư thiên.



“Bát Hoang!”



Diệp Thành bay lên trời, một chưởng mang theo tiếng rồng gầm có thể gọi là bá tuyệt.



“Phụt!”



“Rắc!”



Một đòn không dùng binh khí, lòng bàn tay thần tử Đại La máu thịt lẫn lộn còn xương tay của Diệp Thành thì đã gãy.



“Máu tươi thật tuyệt vời!”



Thần tử Đại La liếm môi, lòng bàn tay đẫm máu lập tức khôi phục.



“Huyết mạch đã được máu phượng hoàng tẩy luyện!”



Diệp Thành hơi nheo mắt, nhìn ra bản nguyên của thần tử Đại La, tấn công chính diện có thể khiến xương tay Thánh thể của hắn phải gãy, có thể thấy độ mạnh của thân thể hắn ta, có sức mạnh của máu phượng hoàng gia trì.



“Đánh giá thấp ngươi rồi!”




Diệp Thành cười khẩy, tay tạo đại ấn, thi triển Thúc Địa Thành Thốn vọt tới trước mặt thần tử Đại La.



Có lẽ đã đoán được Diệp Thành sẽ làm vậy, lúc trước cũng từng thua thiệt trước Thúc Địa Thành Thốn, thần tử Đại La đã có chuẩn bị trước, hắn ta nở nụ cười âm trầm, lùi lại sau, nơi đầu mày bắn ra sấm sét huỷ diệt, ngắm thẳng về nguyên thần của Diệp Thành, muốn phá chân thân của hắn.



“Thần Thương!”



Diệp Thành khẽ hô trong lòng, thần mang Thần Thương bắn ra phá huỷ sấm sét huỷ diệt của thần tử Đại La.



“Cấm!”



Lúc này, thần tử Đại La chợt hô lên một tiếng dữ tợn.



Diệp Thành cảm thấy không gian xung quanh ngưng lại, bàn chân đặt xuống của hắn cũng ngưng lại một nhịp, bị một sức mạnh cường đại mà bí ẩn trói buộc, đó là bí thuật bá đạo, phong cấm vô điều kiện.



“Tẻ nhạt vô vị!”



Thấy Diệp Thành bị giam cầm, thần tử Đại La cười nhạo báng, bắn thần mang nhất chỉ về hướng giữa hai chân mày của Diệp Thành.



“Vậy ta sẽ tạo cho ngươi một chút thú vị!”



 
Chương 3360: “Đó là Vạn Kiếm Thần Thông phải không?”


Diệp Thành giây trước vẫn đang bị phong cấm, lúc này đã có thể di chuyển, hắn giơ tay bóp vỡ thần mang nhất chỉ của thần tử Đại La, lại một bước vọt tới trước mặt hắn ta, không nhiều lời, vung tay lên tát vào khuôn mặt ấy với lực cực mạnh.



“Ngươi…”



Vẻ mặt thần tử Đại La thay đổi, hắn ta không ngờ Diệp Thành có thể phá được phong cấm, muốn tránh né nhưng đã muộn.



Advertisement

Chát!



Tiếng tát giòn giã vang lên, mặt thần tử Đại La lệch vẹo, cả người loạng choạng lảo đảo.



“Nhìn thôi cũng thấy đau!”



Tu sĩ tứ phương cười gằn, nhìn thần tử Đại La bị đánh, trong lòng họ lại có một niềm vui sướng không thể giải thích được.



Bùm! Rầm!



Khi bốn phía đang vui vẻ thì hư thiên táng hải lại nổ ầm ầm không ngớt.



Thần tử Đại La bị tát một cái còn chưa phản ứng lại đã thấy Diệp Thành tiến về phía mình.



Diệp Thành như một con hồng hoang dã thú, kim quyền vô địch, quyền này nối tiếp quyền kia, đánh thần tử Đại La từ bờ Tây táng hải đến bờ Đông táng hải, có thể nói là quyền nào cũng thấy máu, xương cốt tứ tung.


“Ôi…”



Kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông nhíu mày, có người không nhịn được muốn ra tay.



“Lùi lại!”



Một Thánh Nhân nhẹ giọng nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, dường như rất có lòng tin vào thần tử Đại La.



“Đáng chết!”



Trên hư thiên táng hải vang lên tiếng gầm thét phẫn nộ của thần tử Đại La.


Cuối cùng hắn ta cũng định thần lại, nhận một quyền của Diệp Thành rồi đáp trả lại một chưởng đẩy lùi hắn.



Phải nói rằng hắn ta cũng rất thảm hại, bị Hoang Cổ Thánh Thể bức sát, cơ thể bị đánh gần như nổ tung, người hắn ta đẫm máu, lại thêm khuôn mặt dữ tợn khiến hắn ta như một con quỷ màu máu.



Tuy nhiên, huyết mạch được máu phượng hoàng tẩy luyện với khả năng hồi phục bá đạo khiến vết thương trên người hắn ta hồi phục lại rất nhanh.







Thần tử Đại La gào thét, khuôn mặt như ác ma.



Hắn ta đứng trên tinh thiên tựa như vầng mặt trời, tiên quang sáng chói khiến người ta không thể nhìn thẳng.



Keng! Keng!



Đột nhiên tiếng kiếm ngân vang lên khắp tinh không, thần tử Đại La siết chặt ấn kiếm Vô Thượng chỉ về Diệp Thành phía xa, vạn tia thần mang xuất hiện, trút xuống như cơn mưa ánh sáng.



Đó là một đại thuật sát sinh, kiếm mang khắp trời đều là chí dương chí cương, mang theo thần lực huỷ diệt thiên địa, tiếng kiếm ngân chói tai khiến những người xem chiến đinh tai nhức óc, tâm thần hoảng hốt.



“Đó là Vạn Kiếm Thần Thông phải không?”



“Lần đầu tiên được thấy, quả nhiên vô cùng bá đạo!”

“Chỉ là không biết thần tử Đại La lĩnh hội được mấy phần kiếm ý của Kiếm Thần!”



 
Chương 3361: “Không thể cho tiểu tử này sống sót!”


Mọi người đều ngước mắt lên, nhìn kiếm mang phóng thẳng từ trên trời xuống, vẻ mặt ai nấy đều ngỡ ngàng và kính nể.



Diệp Thành vẫn bình thản, hai ngón tay kẹp lại, ngón tay tạo kiếm ấn, một kiếm hoá thành vạn kiếm, dùng vạn kiếm làm thần binh, chỉ lên thương thiên.



“Hắn cũng biết Vạn Kiếm Thần Thông?”



Nhìn Vạn Kiếm Thần Thông từ trên trời phóng xuống và Vạn Kiếm Triều Tông đang nghịch thiên bay lên, mọi người đều kinh ngạc hô lên.

Advertisement



Trong âm thanh kinh ngạc, kiếm quang của Diệp Thành và thần tử Đại La va chạm với nhau, toé ra tia lửa rực rỡ, âm thanh kim loại va chạm rất rõ ràng, một kiếm va vào một kiếm, vạn kiếm đấu với vạn kiếm, tạo thành bức tranh lộng lẫy trên Táng Hải, từng đoá hoa lửa như cơn mưa sao trên bầu trời.



“Giết!”



Thần tử Đại La hét lên, bay từ trên trời xuống.



Hắn ta như thần vương, quân lâm cửu thiên, vầng mặt trời rực rỡ lơ lửng trên đầu rực rỡ chói mắt, Đại La Thần Thông bá đạo vô song.



“Chiến!”



Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, bay vụt lên trời.



Hắn như một bậc chiến thần, khí thế áp đảo bát hoang, đi trên tinh hà rộng lớn, kim quang toả sáng muôn phương, ý chí chiến đấu vô địch bao trùm cửu tiêu.



Bùm! Bùm!



Trận đại chiến kinh thế lập tức nổ ra.

Uỳnh! Ầm!



Khung cảnh trận chiến rất hào hùng, Táng Hải màu đỏ máu gợn lên từng làn sóng gió dữ dội.



Diệp Thành và thần tử Đại La đều ở trong hư thiên Táng Hải, phân vùng thiên địa đó thành hai thế giới, một bên là tinh không rộng lớn, một bên là mặt trời rực cháy, vô số thần thông bí thuật tạo nên một cuộc đối đầu kinh thiên động địa, mỗi lần va chạm trời đất đều tan tành khiến người người kinh hãi.



“Lùi lại!”



Người xem biến sắc, liên tục lùi về phía sau, ai cũng nhìn kết giới với vẻ mặt hoảng sợ.



Hai người đó quá mạnh, sức chiến đấu vượt qua đẳng cấp bản thân, tuy là cảnh giới Hoàng nhưng lại công kích như Thánh Nhân, đối đầu với cảnh giới Hoàng đỉnh phong khiến cho không ít lão bối tự cảm thấy xấu hổ.



“Cảnh giới Hoàng bí ẩn kia thắng rồi!”



Bên ngoài Táng Hải có một lão bối tu sĩ vuốt râu ung dung nói.




Không ai phản đối câu này.



Đánh giá tình hình chiến đấu hiện tại, Diệp Thành là cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất nhưng lại ngang tài ngang sức với thần tử Đại La cảnh giới Hoàng đỉnh phong, tuy thần tử Đại La chiếm ưu thế về tu vi nhưng vẫn không thể áp chế được Diệp Thành, từ một khía cạnh nào đó, hắn ta đã thất bại, đây là sự thật không thể chối cãi.



“Sao có thể mạnh như vậy chứ?”



Cao thủ của Đại La Kiếm Tông vây quanh Táng Hải ai nấy đều nhíu chặt lông mày.



Thực lực của Diệp Thành nằm ngoài dự đoán của bọn chúng, thần tử Đại La mà bọn chúng tự cho là vô địch cùng cấp, dưới áp chế tu vi tuyệt đối chỉ có thể sánh ngang với cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất.



“Không đúng, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể!”



Một Thánh Nhân khẽ nheo mắt, dường như đã cảm nhận được bản nguyên Thánh thể trong khí huyết của Diệp Thành.



Tuy Thánh Nhân đó nói nhỏ nhưng vẫn bị mọi người ở bốn phương nghe thấy.



“Hoang Cổ Thánh Thể?”



Bất cứ ai nghe thấy xong, ánh mắt nhìn Diệp Thành đều thay đổi.



Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch bá đạo nhường nào, có thể so sánh với Đại Đế, trăm nghìn năm không thấy một người, đó mới là bất khả chiến bại cùng cấp, đó mới là thần thoại bất bại.











 
Chương 3362: “Thua rồi à?”


Mọi người khắp nơi đều đã nhìn ra, làm sao bọn chúng có thể không nhìn ra, Diệp Thành có huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể nghịch thiên là điều vượt xa dự đoán của chúng, người như vậy một khi để hắn trở nên lớn mạnh thì không ai có thể ngăn cản, với Đại La Kiếm Tông mà nói, sẽ là một cơn ác mộng kinh hoàng.



“Ầm!”



Advertisement

Giữa những tiếng hô cảm thán, Táng Hải vang lên tiếng động lớn, một cơ thể đẫm máu rơi từ trên trời xuống.



Đó là thần tử Đại La, cơ thể bị đánh gần như nổ tung, lộ ra từng khúc xương trắng, dù có máu phượng hoàng trợ giúp khôi phục vẫn khó có thể ngăn thương thế khuếch tán, thần tàng Cửu Dương đã nứt toác.



Còn Diệp Thành thì đang đứng trên hư thiên, tuy cũng hơi thảm hại nhưng không có gì đáng ngại.



So với thần tử Đại La thì hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, từ đầu đến cuối vẻ mặt không thay đổi nhiều, đó là niềm tin bất khả chiến bại, người từng giết Đại Đế có tư cách coi trời bằng vung.



“Ta không tin!”



Thần tử Đại La vọt ra khỏi Táng Hải cuồn cuộn, vẻ mặt gớm ghiếc, trông còn đáng sợ hơn cả oán linh ác quỷ trong Táng Hải.

Hắn ta thay đổi hình dạng, đầu mày có khắc thần văn cổ, dường như đã mở một cấm thuật mạnh mẽ nào đó khiến sức chiến đấu tăng vọt, mỗi giọt máu Chí Dương đều như loé lên tinh nguyên của huyết mạch.



Chiến đấu đến giờ đã hơn ba trăm hiệp, hắn ta là một trong những nhân vật chính, đương nhiên cũng nhìn ra huyết mạch của Diệp Thành.



Hắn ta không cam lòng, không cam lòng bị áp chế, hắn ta là thần tử Đại La với huyết mạch Cửu Dương, ở tinh vực này chưa ai có thể đánh bại thần thoại bất bại cùng cấp của hắn ta, nhưng bây giờ thì sao? Sức chiến đấu của hắn ta hoàn toàn thất bại, đến huyết mạch cũng thất bại, một người luôn cao ngạo như hắn ta chưa bao giờ giận dữ, phẫn nộ như lúc này.



“Giết!”



Thần tử Đại La hét lên một tiếng rồi giơ một tay lên trời, cầm lấy mặt trời chói lọi ném về phía Diệp Thành.


Diệp Thành bay từ trên trời xuống, một chưởng bình thường nhưng lại chứa đựng rất nhiều thần thông, mỗi làn khí tức tản ra từ giữa bàn tay và ngón tay đều nặng như núi, mặt trời của thần tử Đại La lập tức bị một chưởng của hắn nghiền nát.



Trận đại chiến lại tiếp tục, khung cảnh còn hùng vĩ hơn nữa.



Thần tử Đại La sử dụng cấm thuật khiến sức chiến đấu tăng vọt, điên cuồng đến mức hơi biến thái.



Diệp Thành bình tĩnh đáp trả, bí thuật phóng ra liên tục không ngớt, hỗn độn đạo pháp được hắn diễn hoá huyền ảo, tưởng chừng bình thường nhưng uy lực lại vô song, cộng thêm Thánh thể bá đạo và khả năng hồi phục đáng sợ khiến hắn có đủ tư cách chiến đấu chính diện với thần tử Đại La mà không thất bại, đây là ưu thế của hắn.



Trận chiến giữa hai người kéo dài rất lâu.



Khi chiến đấu được ba trăm hiệp, thần tử Đại La lại quỳ xuống, còn chưa bay tới thương khung đã phụt máu, rơi xuống Táng Hải.



“Thua rồi à?”



Mọi người đều mở thần nhãn, tập trung nhìn Táng Hải.

Chỉ thấy huyết triều cuồn cuộn trong Táng Hải, tựa như hồng hoang dã thú đang tung hoàng trong đó, dấy lên từng làn sóng dữ.



 
Chương 3363: “Thần tử Đại La thua rồi!”


Giây tiếp theo có tiếng rồng gầm vang lên, trong Táng Hải có chín con rồng hiện ra, con nào cũng cực kỳ hung tợn, mang theo vô số oán linh và tiếng khóc ai oán của họ, phóng thẳng lên trời.



Đây là thần thông của thần tử Đại La, dùng oán linh trong Táng Hải ngưng tụ thành hình rồng, muốn kéo Diệp Thành xuống cửu u.

Advertisement



Vẻ mặt Diệp Thành vẫn bình thản, hắn giơ tay lên tinh không nắm lấy vô số tinh huy, dung hợp thành biển sao rồi trải xuống từ cửu tiêu, tinh hải đằng đẵng mang theo thần huy chói lọi lập tức nuốt chửng chín ác long kia.



“Chết đi!”



Thần tử Đại La lao ra khỏi Táng Hải, đầu tóc bù xù như quỷ dữ, trong tay cầm thần kiếm tiên quang, đó là thần kiếm do sức mạnh huyết mạch, sức mạnh tu vi, sức mạnh Cửu Dương, sức mạnh đạo tắc ngưng tụ tạo thành, trong đó còn có rất nhiều thần thông, uy lực của nó khiến rất nhiều Thánh Nhân đều phải hãi hùng.



Đây là một kiếm tuyệt sát có vài phần kiếm ý của Kiếm Thần, không ngờ lại được hắn ta lĩnh ngộ ra trong lúc này.



“Ngươi còn kém xa lắm!”



Diệp Thành nhẹ giọng lên tiếng, trong tay hắn hình thành một thanh thần kiếm, cũng là kiếm do sức mạnh huyết mạch, sức mạnh tu vi và sức mạnh đạo tắc ngưng tụ tạo thành, dung hợp thần thông kiếm đạo với sức mạnh huỷ diệt.



Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hai thanh kiếm va chạm với nhau.




Ngay lập tức, lấy mũi kiếm làm trung tâm, một vầng hào quang chói mắt hình thành, lan ra bốn hướng không giới hạn, bất cứ nơi nào nó đi qua, không gian hư vô sụp đổ từng tấc, dù là kết giới bao quanh Táng Hải cũng nổ tung nứt vỡ, rất nhiều người tu yếu đã bị ảnh hưởng sóng âm mà hoá thành tro tàn tại chỗ.



Các khản giả chợt biến sắc, đồng loạt rút lui nhưng mắt vẫn dán chặt vào hư không Táng Hải.



Ở đó có một bóng hình đẫm máu đã ngã xuống.



Vẫn là thần tử Đại La, một kiếm tuyệt sát của hắn ta rơi vào thế bất lợi, thân kiếm vỡ tan, kiếm ý tan biến, còn bản thân hắn ta thì bị kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, thân thể Cửu Dương nứt toác tại chỗ, đến khả năng hồi phục bá đạo của máu phượng hoàng cũng không thể giúp hắn ta chữa lành vết thương, nền tảng đã bị thương nghiêm trọng.



Phụt!




Dưới con mắt chú ý của mọi người, thần tử Đại La rơi vào Táng Hải.



Hắn ta thua rồi, dù tu vi hoàn toàn áp chế Diệp Thành cũng vẫn thua Diệp Thành, sự cao ngạo, sự tự tin của hắn ta, thần thoại bất khả chiến bại cùng cấp của hắn ta ở trước mặt Diệp Thành cũng chẳng là gì.







Bên ngoài Táng Hải tan tác trở nên vô cùng yên tĩnh, không còn tiếng chiến tranh ầm ầm nữa.



“Thần tử Đại La thua rồi!”



Có người khẽ nói, tuy nói nhỏ nhưng trong tinh không Táng Hải yên tĩnh này lại rõ ràng không gì sánh được.



Diệp Thành đứng trong Táng Hải như một sát thần, sát khí nồng nặc.



Hắn cũng bị thương, nhưng tám phần vết thương không phải do thần tử Đại La gây ra mà do thiên khiển, đến giờ phút này thánh thể của hắn vẫn có sấm sét lượn quanh, phá huỷ bản nguyên sinh lực của hắn.



Mọi người ở chư thiên bốn hướng đều ngẩng đầu nhìn hắn, tu sĩ trẻ thì kính nể, tu sĩ già thì kinh ngạc.



 
Chương 3364: “Ngươi không đi được đâu”


Hoang Cổ Thánh Thể, hắn mới là thần thoại bất khả chiến bại cùng cấp.



Advertisement

Keng!



Sự yên tĩnh tuyệt đối cuối cùng cũng bị tiếng kiếm ngân phá vỡ, có kẻ mạnh ẩn mình trong bóng tối đã ra tay với Diệp Thành, đó là một tia thần mang có sức tàn phá vô song, ngắm thẳng vào Diệp Thành, là một đòn tuyệt sát.



Ánh sáng lạnh trong mắt Diệp Thành loé lên, hắn chợt chém ra một kiếm.



Nhìn thấy cảnh này, khán giả tứ phía đều lui lại.



Mặc dù thần tử Đại La đã bị đánh bại nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Diệp Thành đánh bại thần tử Đại La có thể nói là đã tát một cái thật mạnh vào mặt Đại La Kiếm Tông, cộng thêm sự mất thể diện lúc trước, với khả năng chịu đựng của bọn chúng làm sao có thể buông tha cho Diệp Thành? Chúng vốn định vây giết hắn.



Kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông đã xông lên phía trước.

Hai trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông ùn ùn kéo đến như biển cả, phủ kín Táng Hải, chiếm hết chư thiên bốn phía, sát khí cuộn trào khiến Táng Hải dậy sóng, tinh không náo động ầm ầm.



Haiz!



Tất cả các hướng đều có tiếng thở dài, mọi người thầm nói tuy Diệp Thành thắng trong cuộc đối đầu nhưng vẫn khó mà tránh khỏi ma chưởng của Đại La Kiếm Tông.



Nhưng sao Diệp Thành có thể ngồi yên chờ chết! Hắn di chuyển, kéo thần tử Đại La đang chìm trong Táng Hải về phía mình.



Cũng giống như ở Hạo Dương Cổ Thành, hắn đặt kiếm Xích Tiêu lên vai thần tử Đại La, chỉ cần hắn nhẩm niệm là thần tử Đại La sẽ tan thành mây khói, hắn vẫn coi hắn ta là quân bài cứu mạng.



Kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông đã đến, sáu Thánh Nhân, hơn ba mươi Chuẩn Thánh, hai trăm nghìn tu sĩ chặn kín đường lui của Diệp Thành, bốn phía còn có hư thiên tuyệt sát trận, thần uy sát trận đã được kích hoạt, có thể tiêu diệt Diệp Thành bất cứ lúc nào, thế trận vô cùng hùng tráng.



“Thả thần tử nhà ta ra”, một Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông hét lên giận dữ, đôi mắt già nua phủ đầy ánh sáng lạnh lẽo.



“Thứ cho ta không thể tuân theo mệnh lệnh”, Diệp Thành hờ hững đáp.



“Ngươi đang tự tìm cái chết đấy”, Thánh Nhân đó vô cùng tức giận, giơ sát kiếm lên định tung đòn tuyệt sát.



“Vậy phải xem ông giết được ta trước hay là ta giết hắn trước”, Diệp Thành nói xong dễ dàng bẻ gãy một cánh tay của thần tử Đại La: “Nói nhiều cũng vô ích, nếu muốn hắn sống thì để ta đi, ta chỉ nói một lần, các vị tiền bối đừng thách thức giới hạn của ta”.



“Ngươi không đi được đâu”, tiếng hét phẫn nộ vang lên từ tứ phía, âm thanh như tiếng sấm.











 
Chương 3365: Thánh Nhân đã lên tiếng, đương nhiên không ai dám trái lời.


Tinh không lại rung chuyển, đó là do sát khí ngút trời của cao thủ Đại La Kiếm Tông gây nên.



Đặc biệt là cao thủ Đại La Kiếm Tông ở cổ thành Hạo Dương lúc trước, bọn chúng lại càng gớm ghiếc tựa như ác ma.



Advertisement

Diệp Thành lại lấy thần tử Đại La ra uy hiếp, cảnh tượng trước sau đều như nhau, đội hình của bọn chúng lớn như thế mà vẫn bị một người làm cho không dám hành động hấp tấp, chẳng những không dám hành động hấp tấp mà còn phải bảo vệ chu toàn cho Diệp Thành, vì hắn mà có chuyện gì thì thần tử Đại La sẽ bị liên lụy.



“Rút!”



Cuối cùng, một Thánh Nhân tóc tím của Đại La Kiếm Tông lên tiếng, giọng nói lạnh thấu xương.



Thần tử Đại La là thần tử xuất sắc nhất từ khi Đại La Kiếm Tông lập tông đến nay, hắn ta gánh vác tương lai của tông môn, dù thua Diệp Thành nhưng vẫn là thần tử, không thể để xảy ra sơ sót.



Thánh Nhân đã lên tiếng, đương nhiên không ai dám trái lời.



Hai trăm nghìn tu sĩ lùi sang hai bên, nhường đường cho Diệp Thành.



Diệp Thành đưa thần tử Đại La theo, vừa cảnh giác nhìn bốn phía vừa bước nhanh ra ngoài.



Nhìn cảnh này, nhịp tim các tu sĩ theo dõi trận chiến lại tăng nhanh, với đội hình này của Đại La Kiếm Tông, Diệp Thành có thể bị giết bất cứ lúc nào, không cẩn thận một chút là sẽ lâm vào đường cùng không thể trở mình ngay.



Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành ra khỏi Táng Hải.



Cao thủ Đại La Kiếm Tông lại kéo đến như sóng thuỷ triều.



Bọn chúng đuổi theo Diệp Thành còn hắn thì lại quay đầu bỏ chạy.



“Khốn kiếp!”




Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông vô cùng căm tức, khuôn mặt hung dữ, bọn chúng lập tức đuổi theo, phía sau là hơn ba mươi Chuẩn Thánh, sau nữa là hai trăm nghìn tu sĩ cuốn theo sát khí cuồn cuộn nghiền ép tinh không.



Người xem tứ phương cũng đi theo, trong lòng có một sự hy vọng khó hiểu, đó là Diệp Thành hãy giết thần tử Đại La đi, nếu kẻ chuyên gây hoạ ấy chết thì Bắc Đẩu Tinh Vực sẽ được yên tĩnh nhiều năm, nếu để hắn ta sống thì tinh vực này sẽ còn sinh linh đồ thán.



Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, hắn như một tia thần mang khoáng thế.



Sao hắn có thể thả thần tử Đại La đi?! Nếu thả đi thì ngày nào đó hắn ta sẽ lại bắt người ở Bắc Đẩu Tinh Vực, không chừng trong số đó lại có người chuyển kiếp của Đại Sở, đến lúc đó hắn còn phải chạy đi cứu người, cảnh tượng ngày hôm nay sẽ lại tái diễn, sẽ càng đẫm máu hơn.



Thần tử Đại La là một mầm hoạ, đương nhiên Diệp Thành sẽ không tự gây khó dễ cho bản thân mình.



“Đứng lại!”







Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông cũng như thần mang, bọn chúng nhanh chóng khoá chặt mục tiêu là Diệp Thành, đuổi theo không rời.

Diệp Thành chẳng quan tâm, điên cuồng thi triển Thúc Địa Thành Thốn, tốc độ chạy trốn của hắn chưa bao giờ là hạng xoàng, Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông thật sự muốn hộc máu, người xem tứ phương đều sững sờ.



 
Chương 3366: “Triệu tập cao thủ!”


Bọn họ đã thấy người chạy nhanh nhưng chưa bao giờ thấy kẻ nào chạy nhanh thế này, chỉ trong chớp mắt đã vụt đi mất.



Hai bên một đuổi một chạy khiến cho tinh không trở nên vô cùng náo nhiệt.

Advertisement



Bùm! Đoàng!



Trên đường đi, tiếng sấm sét đùng đoàng, Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông không chỉ đuổi theo mà còn tấn công liên tục.



Tuy thần thông của chúng bá đạo nhưng không thể bắn trúng Diệp Thành, hắn chạy thật sự quá nhanh, lơ là một chút là hắn đã chạy đi rất xa, người còn không đuổi kịp nói gì là thần thông.



“Triệu tập cao thủ!”



Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông hét lên một cách giận dữ, bọn chúng đã nhìn ra mình không thể đuổi kịp hắn, không đuổi kịp chỉ có thể chặn lại, bọn chúng cần sự trợ giúp của tông môn, chặn đường Diệp Thành từ phía trước.



Chẳng mấy chốc tin tức này đã truyền về Đại La Kiếm Tông ở Tử Vi Tinh.



Các lão bối của Đại La Kiếm Tông nổi trận lôi đình, rất nhiều người đồng loạt bay ra từ tiên sơn, ai cũng có tu vi Thánh Nhân, khí thế mạnh mẽ vô song, theo sau còn có rất nhiều Chuẩn Thánh, đội hình không nhỏ.




Bùm!



Đá vụn trong tinh không bay tung toé, một ngôi sao chết chóc đã nổ tung.



Diệp Thành thoát ra, tiếp tục chạy đi như bóng ma tiên mang, vẽ nên một đường vòng cung lộng lẫy trên tinh không.



Ầm!



Tinh không bùng nổ, kẻ mạnh từ trụ sở chính của Đại La Kiếm Tông đã đến, bao vây bốn phương tám hướng tinh không.




Diệp Thành cau mày, không ngờ cao thủ của Đại La Kiếm Tông lại đến nhanh như vậy.



“Đứng lại!”



Phía trước có thần mang vụt tới, đó là một lão già áo tím, Thánh Nhân chân chính hàng thật giá thật, phía sau là chín Chuẩn Thánh, sau nữa là tu sĩ của Đại La Kiếm Tông đông nghịt như sóng thủy triều.



Ánh mắt Diệp Thành lạnh lùng, hắn không lùi mà tiến.



Thánh Nhân áo tím di chuyển một bước lớn, xoè bàn tay khô khốc ra huyễn hoá thành một bàn tay khổng lồ muốn nắm lấy Diệp Thành từ trên xuống, nhưng lại không dám một đòn tuyệt sát vì thần tử Đại La vẫn đang trong tay hắn.



“Cút!”



Diệp Thành hét lớn, một quyền phá vỡ bàn tay to ấy, đến Thánh Nhân kia cũng bị đánh bay ra ngoài.



Chín Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông cùng điều khiển một chiếc lư đồng, đó là Thánh binh hơn nữa còn là Thánh binh chuyên phong ấn, không phải để giết Diệp Thành mà là phong cấm hắn.



“Phong!”



 
Chương 3367: Cảnh giới Thánh viên mãn!


Sau tiếng quát khẽ của chín người, lư đồng quét ra tiên mang với thần thông phong ấn.



Diệp Thành trở tay lấy kiếm Xích Tiêu ra, một kiếm chém đứt tiên mang sau đó hắn bay vọt đi thật nhanh.



“Dừng lại!”

Advertisement



Thánh Nhân áo tím dẫn cao thủ của Đại La Kiếm Tông đuổi theo.



Diệp Thành không nói gì, cầm kiếm Xích Tiêu chém ra một dải tinh hà, cao thủ Đại La Kiếm Tông vừa chạy đến còn chưa kịp thi triển thần thông đã bị một kiếm của Diệp Thành làm cho người ngã ngựa đổ, Thánh Nhân và Chuẩn Thánh còn không ngăn được ta, các ngươi là binh tôm tướng tép cũng dám cản đường ta?



Sau khi tạo ra một con đường máu, Diệp Thành lại chạy trốn, hắn đang định dùng Súc Địa Thành Thốn để chạy.



Nhưng lúc này một đạo kiếm mang phóng tới từ phía trước, dường như đã đi theo vô số dặm đường, một kiếm tưởng như bình thường nhưng lại dung hợp rất nhiều thần thông kiếm khí, có sức mạnh hủy diệt.



Diệp Thành thay đổi sắc mặt, vung kiếm chặn lại nhưng vẫn bị chém bay ra ngoài hơn tám trăm trượng.



Rầm! Rầm! Rầm!



Tinh không lại rung chuyển, âm thanh chậm rãi nhịp nhàng, nghe kỹ thì thấy là tiếng chân người đáp đất, có lẽ là thân thể quá nặng nên mỗi khi đáp đất đều khiến tinh không rung lên.



Một bóng người từ xa bước đến, là một lão già mặc áo bào trắng.




Đó là một Thánh Nhân, còn là một Thánh Nhân rất mạnh, lúc trước chính ông ta là người đã chém bay Diệp Thành bằng một kiếm từ rất xa, uy áp đáng sợ của Thánh Nhân bao trùm cả tinh không, cực kỳ cường đại.



Diệp Thành bên này đã đứng lên, miệng phun ra một ngụm máu.



“Ngươi không đi được đâu!”



Lão già áo trắng dừng bước, nhìn chằm chằm Diệp Thành, đôi mắt đục ngầu loé lên ánh sáng lạnh băng, tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ hư ảo, cũng mang theo uy nghiêm không thể làm trái.



Cảnh giới Thánh viên mãn!

Diệp Thành dè chừng nhìn lão già áo trắng, có lẽ ông ta là người mạnh nhất trong rất nhiều Thánh Nhân hắn đã từng gặp, chỉ còn một bước nữa là sẽ tới Thánh Vương, uy lực tuyệt đối.



“Bao vây hắn!”



Tinh không bốn phía đều vang lên những tiếng giận dữ.



Vì bị lão già áo trắng chặn lại nên cao thủ của Đại La Kiếm Tông đã đuổi kịp hắn, vẫn là bao vây từ mọi hướng, vả lại thế trận còn mạnh hơn trước, hơn mười Thánh Nhân, hơn trăm Chuẩn Thánh, gần năm trăm nghìn tu sĩ, ùn ùn kéo đến như biển bao phủ cả tinh không rộng lớn.



Những tu sĩ theo dõi trận chiến ở Táng Hải lúc trước cũng đã đuổi kịp đến nơi.



Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều tái mặt.



Chỉ để truy sát một cảnh giới Hoàng mà Đại La Kiếm Tông phải huy động cả đội hình lớn thế này, Diệp Thành đúng là đáng tự hào.



“Thả người!”



Tiếng quát dữ tợn từ tinh không tứ phía vang lên như tiếng sấm, tinh không rung chuyển dữ dội.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom