Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3488: Diệp Thành trầm tư, đứng đó như pho tượng bất động.  


Diệp Thành vội đuổi theo khẽ gọi, đó là hắn của tương lai, trông giống với hình thái của Hồng Trần, từ tương lai tới thời đại này, bọn họ ắt có lời cần nói.



Có điều, nghe tiếng gọi của hắn, Lục Đạo không quay người mà vẫn bước đi từng bước nặng nề.



Diệp Thành vẫn không từ bỏ, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn, hắn đâu còn quan tâm đầu là tiền bối, đâu là hậu bối, cái hắn quan tâm là hiện tại và tương lai nên cứ thế vươn tay về phía vai của Lục Đạo, muốn kéo theo sự chú ý của ông ta.

Advertisement



Thế nhưng tay hắn ta lại chỉ chạm vào hư không vì Lục Đạo phía trước mặt hắn không phải là thể thực mà là hư ảo, nói chính xác hơn thì đó chính là một phần tàn ảnh, Lục Đạo thật sự đã không biết rời từ bao lâu rồi.



Diệp Thành dừng chân, mặc dù rất muốn đuổi theo Lục Đạo nhưng hắn không biết nên đi đâu về đâu.



Diệp Thành bất lực đành quay người tới chỗ Thiên Ma.



Thiên Ma kia máu me đầm đìa rồi lại hoá thành đoá hoa sen màu đen, đó là bản thể của ông ta, đang dần dần hoá thành tàn tro bay đi theo gió.



Đây chính là công lao của Lục Đạo, cho dù là hiện tại hay tương lai thì ông ta vẫn đấu tranh với Thiên Ma.



Đáng tiếc là Chư Thiên Vạn Vực trong tương lại thất bại, đến cả Đại Đế cũng phải chết, hắn của tương lai không thể không nghịch thiên cải đạo xuyên không về thời đại này với mong muốn thay đổi lịch sử.



Diệp Thành trầm tư, đứng đó như pho tượng bất động.



Hắn không biết nếu đi tiếp theo quỹ đạo hiện tại thì Chư Thiên Vạn Vực có bại hay không.



Nếu như bên thắng vẫn là Thiên Ma thì Chư Thiên Vạn Vực nhất định sẽ chìm vào một kỉ nguyên tăm tối không biết kéo dài tới bao lâu.



Thượng Quan Ngọc Nhi bước ra, cô nhìn tứ phương trong tinh không rồi mới nhìn Diệp Thành thăm dò: “Vì sao ông ta lại giống ngươi vậy? Lại có cả Huyền Thương Ngọc Giới?”



“Cô nói gì?”, Diệp Thành bị ngắt mạch suy nghĩ, hắn nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười.




“Ông ta và tiền bối Hồng Trần trông rất giống nhau”, Thượng Quan Ngọc Nhi chậm rãi nói: “Từ thần thái đờ đẫn, đôi mắt vô hồn, bóng lưng mang theo dấu vết thời gian và cô đơn đó, bọn họ và ngươi đều như những người có tâm sự, vả lại đến cả câu chuyện trong lòng cũng có phần tương đồng”.



“Nếu như Hồng Trần còn tại thế thì cũng tới Chư Thiên Vạn Vực, ông ta và Lục Đạo có lẽ ngang hàng với nhau”, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, lời nói không rõ ràng khiến Thượng Quan Ngọc Nhi nghe mà khó hiểu.



Quả thực, ở Đại Sở, khả năng chiến đấu của Hồng Trần không hề kém với bất cứ vị Hoàng Đế nào, nếu không phải Chư Thiên Vạn Vực áp chế luân hồi thì cảnh giới của Hồng Trần nhất định ngang hàng với Lục Đạo, còn khả năng chiến đấu của bọn họ nhất định ngang nhau.



Điều khiến Diệp Thành khó hiểu đó là vì sao lại chó hai phiên bản tương lai của hắn tới Chư Thiên Vạn Vực, Hồng Trần và Lục Đạo tương lai có phải là người cùng thời đại hay không, còn bọn họ lại thì ai trước ai sau.



Thấy Diệp Thành trầm tư, mặc dù trong lòng có thắc mắc nhưng Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn không lên tiếng.



Có điều, cô nhìn vẻ mặt của Diệp Thành quả thực có rất nhiều thay đổi, người thanh niên trước mắt thực sự lại mang theo rất nhiều bí mật khiến cho chính bản thân hắn tự tạo nên từng lớp mạng che thần bí.











 
Chương 3489: “Nghe mới lạ đấy”


Cả hai người bước đi chưa lâu thì tứ phương xung quanh đã có bóng người đứng dồn về phía tinh không này, có thể gọi là cả biển người.



Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngớt, chủ yếu là vì mấy ngày nay tinh vực này gây nên động tĩnh lớn, trước là cương thi cổ mộ, sau là thánh thể thiên kiếp, lần này cảnh tượng lại vô cùng hoành tráng, một bầu tinh không đang yên bình mà lúc này đầy tang tóc, vả lại còn có cả khí tức mạnh vương lại.



Đã có lão tu sĩ vuốt râu trầm ngâm như thể nhận ra uy lực mạnh mẽ khiến người ta run sợ từ tàn lưu khí tức trong không gian, người ta đoán rằng đó chí ít là Đại Thánh, thậm chí là Chuẩn Đế.

Advertisement



Phía này, Diệp Thành dẫn theo Thượng Quan Ngọc Nhi rời khỏi tinh không này rất xa rồi.



Trên đường đi, Thượng Quan Ngọc Nhi liên tục nhảy nhót, mặc dù đã hai trăm năm rồi nhưng cô vẫn như một tiểu cô nương không màng thế sự, đáng yêu, ngây thơ như kiếp trước.



Diệp Thành dừng chân, ánh mắt sáng lên nhìn tinh không, rồi dừng lại trên người một nữ tử áo trắng đang bay tới, thân phận của người này không đơn giản, hai bên còn có hai tu sĩ già đi cùng.



Nữ tử áo trắng đó là người chuyển kiếp của Đại Sở, vả lại còn là người mà hắn rất quen.



Đôi mắt Thượng Quan Ngọc Nhi sáng lên, cô kéo Diệp Thành chỉ về nữ tử đó: “Là tỷ của ta”.



“Tỷ của cô?”, Diệp Thành thẫn thờ, vẻ mặt đằng sau lớp mặt nạ quỷ minh chợt đặc sắc thấy rõ.



“Nói chính xác hơn là tỷ của ta ở kiếp này”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười khúc khích.



“Vai vế của Đại Sở loạn rồi”, Diệp Thành bất giác thốt ra lời nói ý tứ.



“Vai vế? Là sao?”



“Tỷ tỷ của cô kiếp này cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở”.



Nghe vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi thẫn thờ, cô lại nhìn sang Diệp Thành chằm chằm: “Là ai chuyển kiếp?”



“Hoa Tư”.






Chỉ một câu nói của Diệp Thành cũng khiến vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Nhi trở nên kì quái, cô vô thức nhìn nữ tử áo trăng đang bay tới rồi lại nhìn sang Diệp Thành ở bên với vẻ mặt hoài nghi: “Ta đã từng gặp Hoa Tư tiền bối rồi, trông không hề giống với tỷ tỷ kiếp này của ta”.



Diệp Thành mỉm cười, “sau khi luân hồi, tướng mạo của kiếp trước và kiếp này có phần không giống nhau”.



“Nghe mới lạ đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi tặc lưỡi.



“Còn có điều mới lạ hơn cơ”, Diệp Thành ho hắng, hắn đem một đoạn kí ức ngưng tụ thành thần thức truyền cho Thượng Quan Ngọc Nhi, đó là cảnh tượng Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân tranh đấu giành lấy Ngưu Thập Tam.



Lại nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi lúc này, sau khi nhìn đoạn kí ức đó, cô thật sự vô cùng kinh ngạc và chỉ muốn nôn ói, cảnh tượng đó thật sự vô thiên vô pháp.



“Sương Nhi”, khi hai người đang trò chuyện thì Hoa Tư chuyển kiếp và hai tu sĩ già đã bay tới đây.



Nghe giọng Hoa Tư, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười nhưng nụ cười không được tự nhiên.



Cô không biết nên gọi Hoa Tư là tỷ tỷ hay gọi là tiền bối, quả thực đúng như Diệp Thành nói, vai vế của Đại Sở cũng vì luân hồi của Lục Đạo mà trở nên hỗn loạn.

Tỷ tỷ kiếp này của cô là người chuyển kiếp thật sự không gì tốt đẹp bằng, người cùng quê hương dù cho không quen biết thì cũng vẫn rất thân thiết, vả lại người trước mặt này còn là một người cô biết rõ, cũng coi như đã thân lại càng thêm thân.



 
Chương 3490: “Bọn họ là người của Cô Lâu Vương Điện”,


“Mấy ngày nay muội đi đâu vậy?”, Hoa Tư liếc xéo Thượng Quan Ngọc Nhi, tỏ ra không mấy vui vẻ.



“Muội bị song sát Hắc Bạch bắt, bọn họ muốn bắt muội đi luyện đan”, Thượng Quan Ngọc Nhi nói mà ngượng mồm.



“Đúng là to gan”, Hoa Tư và hai vì lão tu mặt mày lạnh hẳn lại, sát khí đằng đằng, bọn họ thật sự không ngờ mấy ngày nay Thượng Quan Ngọc Nhi mất tích là vì biến cố này.



Advertisement

“Cũng may không bị làm sao”, Thượng Quan Ngọc Nhi toét miệng cười.



“Mấy ngày nay người độ kiếp đã trảm được Bạch Sát, nhưng hắn ta lại cứu muội”.



“Ngoài hắn ra thì còn có ai nữa không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi nói rồi không quên nhìn Diệp Thành ở bên, nếu không phải vì Diệp Thành thì cho tới bây giờ e rằng cô đã bị luyện thành đan dược rồi, chắc chắn đã bị người ta nuốt từ lâu.



“Vị này là?”, một lão tu sĩ bên cạnh Hoa Tư cũng nhìn sang Diệp Thành, thấy Diệp Thành khoác trên mình lớp hắc bào và đeo mặt nạ thì trong lòng cảm thấy khó hiểu, đặc biệt là khí tức của Diệp Thành khiến bọn họ cảm thấy áp lực.



“Vãn bối Diệp Thành”, Diệp Thành mỉm cười.



“Hắn là cố hữu của muội, lần này về gia tộc với muội”, Thượng Quan Ngọc Nhi tiến lên nói thêm vào một câu.



“Hoá ra là vậy”.


“Diệp Thành”, hai vị tu sĩ già không tỏ thái độ gì quá nhiều, chỉ có Hoa Tư ở bên nghe cái tên này thì chợt trỗi lên cảm giác quen thuộc, như từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó.



“Còn đợi gì nữa? Đánh thức kí ức tiền kiếp của tiền bối đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi truyền âm cho Diệp Thành, vả lại vẻ mặt nôn nóng, cô rất muốn nhìn thấy khuôn mặt biểu cảm của Hoa Tư sau khi được mở kí ức.



“Tinh không này náo nhiệt như vậy, về gia tộc cô vẫn tốt hơn”, Diệp Thành mỉm cười.



“Vậy cũng được”.



“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa dứt lời thì liền nghe thấy giọng cười u ám vang lên, ba bóng hình bay qua và đáp xuống nơi cách bọn họ không xa.

Đó là ba tu sĩ, một người mặc áo tím, một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng, tu vi không hề yếu, lão già mặc áo tím chính là tu sĩ với tu vi Thánh Nhân, lão già áo đen và áo trắng cấp bậc Chuẩn Thánh.



Cả ba người mặc đạo bào trông hết sức kì dị, nói chính xác hơn là hình ảnh khắc hoạ trên đạo bào của bọn họ dị thường, chính là một cái đầu lâu, chỉ nhìn cái đầu lâu này thôi cũng khiến người ta run rẩy rồi.



Cả ba mặc đạo bào như nhau, không cần nói cũng biết là cùng một thế lực, lần này bọn họ tới đây để thăm dò tin tức của tinh không này nhưng không may gặp phải Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi.



Sắc mặt của phía Hoa Tư thay đổi rõ rệt, hai tu sĩ già bên cạnh cũng tế ra pháp khí chắn trước người Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, nét mặt nhìn ba người phía đối phương trông nghiêm trọng thấy rõ.



Cũng chỉ có Thượng Quan Ngọc Nhi là không hề cảm thấy áp lực vì có Diệp Thành ở đây, hắn đủ sức ứng phó với mọi tình huống.



Diệp Thành nheo mắt quan sát cả ba người từ đầu tới chân, ánh mắt dừng lại khá lâu ở tấm đạo bào, hình như hắn có ấn tượng với tấm đạo bào đó.



Trước đó, sau khi hắn độ kiếp, có người bắn mũi tên đánh lén hắn, còn người bắn mũi tên đó thì lại mặc đạo bào trông giống với ba người này, xem ra bọn họ nhất định là người một nhà.



“Bọn họ là người của Cô Lâu Vương Điện”, có lẽ biết Diệp Thành thắc mắc điều gì nên Thượng Quan Ngọc Nhi truyền âm cho hắn: “Chính là một trong những thế lực mạnh hiếm có của tinh vực này, kẻ mạnh nhiều vô kể”.











 
Chương 3491: Tính toán sai lầm, sai lầm nghiêm trọng!  


“Chặn đường chúng ta thì nhất định không có ý tốt đẹp gì”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn sang ba lão già ở phía đối diện.



“Gia tộc của cô và Cô Lâu Vương Điện qua lại với nhau sao?”, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn đưa mắt nhìn.



Advertisement

“Đâu chỉ có vậy”, vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Nhi lạnh hẳn lại, “gia tộc ta không biết có bao nhiêu người chết thảm trong tay bọn chúng rồi, nếu không phải gia gia ta có khả năng trấn thủ thì gia tộc đã bị tiêu diệt từ lâu rồi”.



“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc”, Diệp Thành vặn cổ.



“Cùng ta đi một chuyến nhé, thần tử của gia tộc ta nhớ cô lắm đấy”, khi hai người trò chuyện thì lão già áo tím ở phía đối diện lên tiếng, mặc dù khuôn mặt nở nụ cười nhưng lại là nụ cười khiến người ta rợn người.



“Không rảnh”, Hoa Tư mặt lạnh như sương giáng, trong tay còn có thêm thanh sát kiếm, ở tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.



“Hà tất phải chống cự vô nghĩa như vậy chứ’, lão già mặc áo trắng và đen cùng bật cười nhìn về phía này với ánh mắt đầy hứng thú, khi nhìn thấy Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, trong mắt bọn họ còn loé lên cái nhìn dâm tà.



“Ức hiếp người quá đáng”, hai lão tu sĩ phía trước Hoa Tư phẫn nộ, khí thế lên cao.



“Ức hiếp thì đã sao”, hai lão già ở phía đối diện bật cười lạnh lùng, sải bước tới và tung ra một chưởng.




“Thánh nữ, mau chạy, ta...”



“Ức hiếp người thì phải trả giá”, không đợi hai tu sĩ phía trước Hoa Tư nói xong, Diệp Thành đã lên tiếng ngắt lời, hắn tiến lên trước tung ra một chưởng về phía lão già mặc y phục đen.



Mọi thứ đều diễn ra trong chớp nhoáng, khi chưa một ai phản ứng lại, nắm đấm của Diệp Thành đã va chạm với nắm đấm của lão già kia, đột nhiên, có tiếng động rầm trời vang vọng khắp tứ phương của tinh không.



Cảnh tượng tiếp theo thực sự tanh máu, lão già áo đen trước đó còn hùng hổ thì lúc này đã bị đánh bay đi cả nghìn trượng, thân hình chưa đứng vững đã hoá thành huyết vụ, đến cả nguyên thần cũng bị tịch diệt, trở thành tàn tro giữa tinh không.


Đây...!



Hoa Tư kinh ngạc, hai lão tu sĩ trước mặt cô cũng kinh ngạc, lão già áo trắng và áo tím còn lại cũng ngỡ ngàng, đó là Chuẩn Thánh, ấy thế mà bị một chiêu tuyệt sát.



Hắn là Thánh Nhân sao?



Phía Hoa Tư thẫn thờ nhìn bóng hình Diệp Thành, một chưởng mà đã có thể giết chết tu sĩ Chuẩn Thánh, đây không phải là cấp bậc Thánh Nhân sao? Nếu không thì sao có thể có sức bá đạo giết chết một Chuẩn Thánh?



Lại nhìn sang hai lão già áo trắng và áo tím còn lại, cả hai sau hồi kinh hãi thì vẻ mặt bắt đầu thay đổi.



Đặc biệt là lão già áo tím, ông ta là Thánh Nhân, cho dù là ông ta thì cũng không dám đảm bảo có thể giết chết một Chuẩn Thánh thông qua một chưởng, thế nhưng tên đeo mặt nạ ở phía đối diện lại làm được, điều này chứng minh mọi thứ, đó chính là tên đeo mặt nạ ở phía đối diện chính là một Thánh Nhân, vả lại còn mạnh hơn ông ta.



Tính toán sai lầm, sai lầm nghiêm trọng!



Lão già áo tím mặt mày khó coi, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng bắt Thượng Quan Ngọc Nhi cùng quay về để được khen chiến công nhưng nào ngờ giữa đường lại gặp sát thần, vả lại sức chiến đấu còn mạnh đến khó tin.

Bây giờ hai bên ai mạnh hơn ai đã rõ, nếu khai chiến thì chẳng cần nghĩ cũng biết kết cục.



 
Chương 3492: Tiền bối xin tha mạng!  


Nghĩ tới đây, lão già áo tím đột nhiên quay người, đường đường là một Thánh Nhân nhưng lại lựa chọn bỏ trốn.



Lão già áo trắng cũng không chậm trễ, đến Thánh Nhân còn bỏ chạy thì một Chuẩn Thánh như lão ta đợi chết sao?



Muốn đi?

Advertisement



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức đuổi theo, thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới phía sau lão già áo trắng.



Lão già áo trắng thay đổi sắc mặt, chỉ thấy toàn thân lạnh toát, muốn tế ra pháp khí bảo vệ cơ thể nhưng mọi thứ đã muộn vì một chưởng của Diệp Thành đã giáng xuống mang theo sức mạnh bá đạo.



Máu tươi nhuốm đỏ tinh không, lão già áo trắng đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh tàn tạ, hoá thành huyết vụ.



Lại mà một chiêu diệt một Thánh Nhân.



Lão già áo tím còn lại run rẩy, không dám quay đầu lại, tốc độ bỏ chạy nhanh chóng mặt.



Thế nhưng so về tốc độ thì đạo hành của ông ta còn kém hơn Diệp Thành một chút, ông ta bỏ chạy chưa được một nghìn trượng đã bị Diệp Thành đuổi theo, Diệp Thành không nói lời nào lập tức ra tay khiến ông ta bị đánh bay đi.

Tiêu diệt cho ta!



Phản ứng của lão già áo tím rất nhanh, vừa đứng lại đã tế ra thánh binh bản mệnh, chính là một cái đầu lâu được đúc từ thần liệu đặc biệt, nhuốm máu của vô số sinh linh.



Diệp Thành không nói lời nào, hắn chỉ đáp lại bằng uy thế mạnh mẽ nhất, Hỗn Độn Thần Đỉnh được tế gọi ra, thần uy cái thế hiển hiện, một chưởng tung ra tiêu diệt thánh binh đầu lâu, mọi tinh tuý đều được nó hút trọn.



Lão già áo tím phun ra máu, binh khí bản mệnh bị huỷ diệt, ông ta gặp phải phản phệ khủng khiếp, lại thêm áp lực mạnh mẽ từ Hỗn Độn Thần Đỉnh, đường đường một Thánh Nhân như ông ta lại bị trấn áp đến mức phải quỳ xuống.



Tiền bối xin tha mạng!


Lão già áo tím vội cầu xin, vẻ mặt tỏ ra sợ hãi khôn cùng, lúc này ông ta đâu còn bộ dạng cao cao tại thượng của một Thánh Nhân nữa.



Cho tới lúc này ông ta mới thực sự hiểu ra đụng tới một sự tồn tại thế nào, đó chính là sự áp chế tuyệt đối về tu vi!



Thế nhưng Diệp Thành lại không hề nhân từ, hắn sử dụng thần thương.



Không...không không...!



Lão già áo tím trố mắt, đòng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim, thần thương thần mang còn chưa bay đến thì ông ta đã cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào cửu u rồi.



Phụt!



Máu tươi bắn vọt, thần thương thần mang đâm xuyên trán lão già áo tím đoạt luôn chân thân của lão.











 
Chương 3493: “Không cho nữa, trả lại đây”.  


Đến khi phản ứng lại, ánh mắt họ nhìn Diệp Thành đã thay đổi, may mà lúc trước không hành động hấp tấp.



So với họ, Thượng Quan Ngọc Nhi bình thản hơn nhiều, cô đã biết rất rõ sức chiến đấu của Diệp Thành, người có thể giết được cả Đại Đế vô song thì không thể dùng tiêu chuẩn của Thánh Nhân bình thường để đánh giá sức chiến đấu của hắn.



“Sương Nhi, hắn có lai lịch thế nào vậy?”, thấy Thượng Quan Ngọc Nhi từ đầu đến cuối vẫn như không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng Hoa Tư vẫn đặt ra nghi vấn trong lòng, không ngờ muội muội nhà mình còn có người bạn cũ như thế này.

Advertisement



“Bạn cũ”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ cười, không nhắc đến chuyện cũ khi xưa ngay tại đây.



“Sao ta chưa nghe muội nhắc đến bao giờ vậy?”, Hoa Tư nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi với vẻ mặt không tin.



“Đến khi hắn tháo mặt nạ, biết đâu tỷ cũng nhận ra hắn!”



“Ta cũng biết hắn?”



“Nào, ai thấy cũng có phần”, khi hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã quay lại, trong tay còn cầm ba chiếc túi đựng đồ, đó là chiến lợi phẩm mà giết nhóm lão già áo tím có được.



“Tiền bối đừng như vậy”, hai lão già được quan tâm mà lo sợ, vội vàng từ chối, ơn cứu mạng còn chưa báo đáp, làm sao dám nhận bảo vật của người ta? Không có công không nhận lộc chính là như thế này.

“Ta không phải tiền bối”, Diệp Thành cười tươi, nhét hai túi đựng đồ vào tay Thượng Quan Ngọc Nhi và Hoa Tư chuyển kiếp, còn túi thứ ba thì đưa cho hai lão già kia.



“Tiền bối…”



“Cầm lấy đi!”, không đợi Hoa Tư từ chối, Diệp Thành đã cười nhẹ, ngăn bà lại trước.



“Coi như là sính lễ”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười khúc khích, nói xong còn không quên nháy mắt với Diệp Thành.



“Không cho nữa, trả lại đây”.


“Cho rồi còn đòi lấy lại, mơ đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi làm mặt quỷ với Diệp Thành rồi bỏ chạy, dáng vẻ chạy tung tăng hồn nhiên ấy giống hệt như cô nhóc tinh nghịch kiếp trước.



Diệp Thành cười bất đắc dĩ, nhấc chân đuổi theo nhưng lại đổi lấy ánh mắt kỳ lạ của phía Hoa Tư.



Vừa rồi rõ ràng họ nghe thấy hai chữ sính lễ, có chuyện rồi đây. Hơn nữa còn là chuyện lớn, biết đâu một hai hôm nữa họ lại được uống rượu mừng ấy chứ!



Thầm nói trong lòng một câu như vậy, ba người nhìn nhau rồi cũng đi theo bước chân phía Diệp Thành.



Bốn người băng qua tinh không rộng lớn như bốn tia thần mang.



Tinh không này vẫn không thể yên tĩnh, càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại đây, thu hút người của mọi thế lực lớn, chỉ trách Lục Đạo gây ra động tĩnh quá lớn, một Chuẩn Đế bị tiêu diệt không phải chuyện tầm thường.



Nhưng chắc chắn họ sẽ chẳng thể tìm được, như Diệp Thành đây đuổi theo cả chặng đường cũng không đuổi kịp Lục Đạo huống hồ là bọn họ, Lục Đạo xuất quỷ nhập thần, chỉ để lại cho tinh không một bóng lưng.



Tại đây, nhóm Diệp Thành đã bay vào một cổ tinh.



Đây là cổ tinh gia tộc của Thượng Quan Ngọc Nhi và Hoa Tư chuyển kiếp, có tên là Thiên Linh Tinh, cách Dương Trần Tinh của gia tộc Long Ngũ không xa lắm, ước chừng chỉ khoảng một triệu dặm tinh không mà thôi.



 
Chương 3494: “Sẽ tìm được thôi!”  


Cũng giống như trước đây, bước chân vào cổ tinh, Diệp Thành lập tức thi triển Chu Thiên Diễn Hoá.



Mà Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cạnh cũng nhìn hắn với vẻ đầy mong chờ, hy vọng hắn có thể cho mình một bất ngờ lớn.



Advertisement

Tuy nhiên điều khiến cô tiếc nuối là Diệp Thành sử dụng Chu Thiên tính xong lại khẽ lắc đầu, cổ tinh này ngoài Thượng Quan Ngọc Nhi và Hoa Tư chuyển kiếp thì không còn người chuyển kiếp nào nữa.



“Sẽ tìm được thôi!”



Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Thành, kéo hắn bay vào một tiên sơn.



Sự trở lại của họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều lão bối.



Nguyên nhân chính là do lần này Thượng Quan Ngọc Nhi ra ngoài quá lâu, gần như là không có một tin tức gì, bây giờ thấy cô an toàn trở về, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí của tiên sơn cũng coi như ấm áp.



Sau khi vui mừng, hầu hết mọi người lại nhìn về Diệp Thành, khi thấy Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang nắm tay hắn, các lão bối lại quan sát hắn từ đầu đến chân như nhìn một con khỉ vậy.




Diệp Thành bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, toàn thân lạnh toát, cứ có cảm giác như bị đánh hội đồng.



Nhưng là do hắn nghĩ nhiều, các lão bối này rất thấu tình đạt lý, ánh mắt họ nhìn hắn như nhìn khỉ, cũng lại như nhìn con rể tương lai, nhưng vẫn còn một điều là Diệp Thành chưa tháo mặt nạ xuống.



“Đi thôi!”



Thượng Quan Ngọc Nhi cười rạng rỡ kéo Diệp Thành chạy đi, chạy được mấy bước dường như nghĩ tới điều gì, lại quay về kéo Hoa Tư chuyển kiếp đi cùng, phải đánh thức ký ức kiếp trước nữa mà!


Hoa Tư hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để cho Thượng Quan Ngọc Nhi kéo, bà rất muốn được nhìn thấy mặt Diệp Thành.



Nhìn bóng lưng ba người rời đi, các lão bối vuốt râu đầy ẩn ý: “Tiểu tử này không đơn giản, tu vi Chuẩn Thánh nhưng lại có khí tức không rõ như vậy, thật sự không thể nhìn thấu”.



“Đâu chỉ là không đơn giản”, hai lão già bảo vệ Hoa Tư lúc trước đều cảm thán.



“Có chuyện gì à?”



“Trên đường trở về, hắn một chưởng đập chết một Chuẩn Thánh, một chưởng giết chết một Chuẩn Thánh, còn một Thánh Nhân nữa cũng bị hắn chém mất nguyên thần chân thân, xác thịt vẫn đang được phong ấn trong đỉnh của hắn kia kìa”.



“Còn có chuyện này nữa ư?”, đám lão bối đều ngẩn ra, một tu sĩ Chuẩn Thánh giết được hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân, chiến tích nghịch thiên này đúng là khó bề tưởng tượng.



“Đối phương là người của Khô Lâu Vương Điện, may nhờ có vị tiền bối ấy giúp đỡ, nếu không chắc chúng ta đã phải chôn thân trên tinh không rồi”, hai lão già hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích.



“Khô Lâu Vương Điện”, bốn chữ này vừa thốt ra, các lão bối đang có mặt dù là Thánh Nhân hay Chuẩn Thánh thì sắc mặt đều đồng thời trở nên lạnh lùng, đây là một sự khiêu khích trắng trợn!

“Lão tổ còn chưa hồi phục sau lần bị thương nặng, thọ nguyên lại sắp hết nên Khô Lâu Vương Điện mới dám ngang ngược càn rỡ như thế”.



 
Chương 3495: “Ta nên gọi người là tỷ tỷ hay là tiền bối đây?”


“Về trước đã rồi nói”, các lão bối lần lượt quay người, dưới vẻ mặt lạnh băng là sự lo lắng, nếu lão tổ ra đi, họ có thể tưởng tượng được gia tộc sẽ gặp phải sự tấn công thế nào.



Ở nơi khác, Diệp Thành đã được Thượng Quan Ngọc Nhi đưa lên một ngọn núi, đây là ngọn núi thuộc về riêng cô.



Advertisement

Sau đó một tầng kết giới bao phủ toàn bộ ngọn núi này.



Đến lúc này Diệp Thành mới tháo mặt nạ Quỷ Minh xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đầy thăng trầm của cuộc đời.



Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, Hoa Tư hơi thất thần, cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu.



Diệp Thành khẽ cười, giơ tay phất ra một tia tiên quang cho nó bay vào đầu mày của Hoa Tư.



Lập tức, cơ thể mảnh mai của Hoa Tư run lên, vẻ mặt mờ mịt trở nên đau đớn, bà thấp giọng kêu lên khe khẽ.



Diệp Thành không thể xoa dịu nỗi đau cho bà, chỉ lặng lẽ nhìn, giống như hai trăm năm trước ở Đại Sở hắn nhìn bà chết trên lưng Hạo Thiên Thi Nguyệt, đến chết vẫn mang theo tình duyên xót xa, đó là tình yêu đẹp mà thê lương, dù đã qua bao thăng trầm của cuộc đời thì vẫn như hiện lên rõ mồn một trước mắt.




Thượng Quan Ngọc Nhi ở một bên cũng im lặng, dù lòng không nỡ nhưng cũng không giúp được gì.



Không biết đến khi nào Hoa Tư mới ngừng run rẩy, vẻ mờ mịt cuối cùng trong đôi mắt đẹp biến mất, thay vào đó là những giọt nước mắt mông lung, bà cứ ngơ ngác nhìn Diệp Thành như thế.



“Trần Dạ, là con sao?”, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Hoa Tư, bà đưa tay run rẩy chạm vào người Diệp Thành, chỉ hy vọng chạm vào người bằng xương bằng thịt, không phải ảo mộng.



“Là ta”, Diệp Thành nở nụ cười, trong nụ cười có nước mắt và sự từng trải.




“Ta nên gọi người là tỷ tỷ hay là tiền bối đây?”, Thượng Quan Ngọc Nhi cất tiếng hỏi, chớp đôi mắt to trong veo nhìn Hoa Tư: “Nói thật, bối phận của Đại Sở hơi loạn”.



“Thượng Quan Ngọc Nhi”, Hoa Tư sững sờ, khi xưa họ đã từng gặp nhau ở Đại Sở.



“Là ta”.



“Chuyện này”, Hoa Tư chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nhìn Diệp Thành bên cạnh.



“Lục đạo luân hồi, tiền bối đã chuyển kiếp”, Diệp Thành cười nhẹ: “Thượng Quan Ngọc Nhi cũng như người, đều là người chuyển kiếp, trùng hợp là hai người còn trở thành tỷ muội cùng một gia tộc”.











 
Chương 3496: “Ta thật sự không phải con của ông ấy”


Có lẽ là quá kích động nên Hoa Tư nói năng cũng hơi lộn xộn, chỉ vì những điều bà muốn biết quá nhiều.



Bà là người chuyển kiếp, cũng là một người vợ, một người mẹ, gia đình đang êm đẹp vì Thiên Ma xâm lược mà phải chia xa, luân hồi như một giấc mơ, khi tỉnh lại người bà quan tâm nhất vẫn là họ.



Advertisement

“Thi Tuyết và Thi Vũ đang ở Đại Sở, họ sống rất tốt, cũng đều đã có con”, Diệp Thành nói xong thì đưa cho Hoa Tư một chiếc khăn tay màu trắng: “Thi Nguyệt cũng chuyển kiếp tới Chư Thiên Vạn Vực, bây giờ đang ở nhà họ Cơ của Tuyên Nguyệt Cổ Tinh, còn ông ấy…”



Nói đến đây Diệp Thành khựng lại một lúc, trong đầu bất giác hiện lên bóng dáng của Hạo Thiên Huyền Chấn: “Còn ông ấy… Trượng phu của người không ở Đại Sở, hiện nay vãn bối vẫn đang đi tìm”.



“Cảm ơn con”, Hoa Tư che miệng khóc, lời nói nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra làm nhoè đi đôi mắt, cũng thấm ướt đôi má thê lương của bà.



Diệp Thành nhìn mà đau lòng, chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở sẽ có bao nhiêu người như bà.



Thấy Hoa Tư như vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng không khỏi rơi lệ, giống như Hoa Tư, kiếp trước cô cũng có nhiều vai trò, sau khi chuyển kiếp cũng vẫn chỉ nghĩ và nhớ đến người thân của mình.



Không biết đến khi nào Hoa Tư mới lau nước mắt rồi nói: “Ta muốn đến nhà họ Cơ ở Tuyên Nguyệt Tinh tìm Thi Nguyệt”.




“Tiền bối, ta hiểu tâm trạng của người”, Diệp Thành ngăn cản: “Nhưng cách không biết bao nhiêu tinh vực, đường xá xa xôi, dù là Thánh Nhân cũng không dám đi xa như vậy huống hồ là người, vãn bối biết rất rõ sự nguy hiểm trên đường đi, tiền bối đừng hành động theo cảm tính”.



“Ta nhớ họ”, cuối cùng Hoa Tư không đi nữa, nhưng nước mắt không thể ngừng lại.



“Không lâu nữa đâu, một năm nào đó ta sẽ đưa mọi người cùng trở về quê hương”, Diệp Thành khẽ cười: “Hy vọng thời gian này tiền bối hãy bình tĩnh lại, thời gian với ta mà nói thật sự trôi đi quá nhanh”.



“Ta hiểu rồi”, Hoa Tư cười trong nước mắt, nhìn Diệp Thành, vẻ mặt thê lương có thêm sự hiền từ của bậc trưởng bối: “Cảm ơn con Trần Dạ, nếu phụ thân con biết sẽ rất vui mừng”.




“Ta… Ta không phải con ông ấy”, Diệp Thành cười khan.



“Luân hồi chuyển kiếp rồi, đã hai trăm năm trôi qua mà con vẫn chưa thể tha thứ cho phụ thân con sao?”, Hoa Tư mờ mịt nhìn Diệp Thành, tình yêu của bà đã thua nương thân của hắn.



“Ta thật sự không phải con của ông ấy”, Diệp Thành sờ chóp mũi: “Ta uống tinh nguyên đại địa chi tử, hoà cùng huyết mạch của chúng sinh nên gương Càn Khôn Nhân Quả kiểm tra huyết thống mới sáng lên”.



“Chuyện này…”, Hoa Tư ngẩn người, không ngờ trong chuyện năm xưa còn có ẩn tình khác, trời xui đất khiến gây ra biết bao hiểu lầm, khiến cho Hạo Thiên Huyền Chấn đến chết vẫn mang theo nỗi tiếc nuối.



“Chuyện này… đúng là…”, Thượng Quan Ngọc Nhi gãi đầu, vẻ mặt trở nên rất kỳ lạ.



“Xin lỗi tiền bối, mãi về sau này ta cũng mới biết”, trong lời nói của Diệp Thành đầy vẻ xin lỗi, là xin lỗi Hoa Tư, cũng là xin lỗi Hạo Thiên Huyền Chấn, nếu Hạo Thiên Huyền Chấn biết chuyện này không biết sẽ cảm thấy thế nào.



“Cho dù như vậy, ông ấy vẫn sẽ coi con như con mình thôi”, Hoa Tư nở nụ cười, dứt ra khỏi vẻ thất thần, có phải hay không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là họ đều vẫn còn sống.



 
Chương 3497: “Ta cũng đi”


“Thi Nguyệt tỷ tỷ cũng biết hai người không có quan hệ huyết thống chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp đôi mắt to tròn, không chỉ cô mà Hoa Tư cũng nhìn Diệp Thành, ánh mắt đều trở nên khác thường, những người khác của Đại Sở không biết, sao họ lại không biết tình cảm Hạo Thiên Thi Nguyệt dành cho Diệp Thành.



“Đương nhiên là đã biết”, thấy ánh mắt khác thường của Thượng Quan Ngọc Nhi và Hoa Tư, Diệp Thành ho khan một tiếng.



Advertisement

“Chắc con bé vui lắm”, Hoa Tư cười vui vẻ.



“Cũng… Cũng tàm tạm!”, Diệp Thành lại sờ mũi, trong đầu bất giác hiện lên vẻ mặt khi ấy của Hạo Thiên Thi Nguyệt, điều đáng kích động là cô còn suýt lên giường cùng hắn trong hố đen.



“Hai người đã lên giường chưa?”, khi Diệp Thành đang hồi tưởng thì Thượng Quan Ngọc Nhi lại nháy mắt hỏi.



Một câu nói khiến vẻ mặt Diệp Thành trở nên đặc sắc, Hoa Tư nghe xong cũng biến sắc, con nhóc này, thân nương của người ta vẫn đang ở đây mà cô lại nói năng không ý tứ gì như vậy, có thấy xấu hổ không hả?



Có lẽ nhận ra mình lỡ lời, Thượng Quan Ngọc Nhi không khỏi ngượng ngùng lè lưỡi.



Nhưng câu hỏi của cô lại khiến ánh mắt Hoa Tư nhìn Diệp Thành càng trở nên khác thường như đang nhìn con rể của mình, bà làm nương thân nên cũng rất muốn hỏi xem Diệp Thành đã lên giường với con gái mình hay chưa.

Diệp Thành xấu hổ, bị Hoa Tư nhìn đến mức cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.



Trời đất chứng giám, hắn chưa làm gì, thật sự chưa làm gì, tu đạo hai trăm năm, hắn mới chỉ ngủ cùng Sở Linh, mà điều đáng nói là tiền bối nhìn thì nhìn thôi, nhưng ánh mắt đừng có kỳ quặc như thế chứ!



Bầu không khí trở nên có phần kỳ quái.



Cuối cùng Diệp Thành phải cười gượng phá vỡ sự im lặng này.



Cười một lúc, tiếng cười của hắn chợt dừng lại, sau đó hắn quay người bỏ đi như chạy trốn: “Ta đi tìm người chuyển kiếp”.



“Ta cũng đi”, thấy Diệp Thành muốn đi, Thượng Quan Ngọc Nhi cười hớn hở mau chóng đuổi theo.



“Cả ta nữa”, Hoa Tư cũng theo sau.



“Linh hồn lạc ấn của người chuyển kiếp chỉ một mình ta có, hai người không giúp được gì đâu”, Diệp Thành xua tay.



“Vậy không được, nếu ngươi đi rồi không về nữa thì ta biết phải tìm ai?”, Thượng Quan Ngọc Nhi bĩu môi.



“Sao có thể thế được! Tìm được người chuyển kiếp, ta sẽ đưa họ tới tiên sơn này”.



“Ta mặc kệ, ta muốn đi theo ngươi”.











 
Chương 3498: “Ta cũng nghĩ như vậy”


Bây giờ đã đưa được người tới, Hoa Tư cũng đã có được ký ức kiếp trước, đương nhiên hắn sẽ không còn nhàn rỗi nữa, tinh vực này còn rất nhiều người chuyển kiếp, chậm trễ một phút cũng là nguy hiểm.



Trên núi chỉ còn lại Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, họ yên lặng nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi.



Advertisement

Dù là Hoa Tư hay Thượng Quan Ngọc Nhi, trong đôi mắt đẹp đều mang theo sự hy vọng, mong rằng những người chuyển kiếp Diệp Thành tìm được lần này có người mà họ quan tâm, chẳng hạn như Hạo Thiên Huyền Chấn và Thượng Quan Huyền Tông.



“Một trăm năm rồi, hắn đã phải chịu biết bao gian khổ, chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở, một mình hắn phải tìm đến lúc nào”, Hoa Tư hít sâu một hơi, dù Diệp Thành không phải máu mủ của Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng nhìn bóng lưng hắn, bà vẫn hơi xót xa, bà chưa bao giờ thấy bóng lưng nào cô đơn tiêu điều như vậy.



“Không thể đi tìm người chuyển kiếp cùng hắn, chúng ta cũng nên làm chút chuyện gì đó giúp hắn đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi nói.



“Thực lực của nhà Thiên Linh chúng ta không yếu lắm, có thể bảo vệ được người chuyển kiếp”, Hoa Tư cười nhẹ, xoay người bước xuống núi: “Chúng ta cũng nên thu xếp chỗ ở cho người chuyển kiếp của Đại Sở càng sớm càng tốt thôi”.



“Ta cũng nghĩ như vậy”, Thượng Quan Ngọc Nhi đi theo, tinh nghịch nhìn Hoa Tư, cười khúc khích hỏi: “Ta nên gọi người là tỷ tỷ hay tiền bối đây?”



“Vai vế ở quê hương Đại Sở đã loạn rồi, cứ gọi là tỷ tỷ đi”, Hoa Tư mỉm cười nhún vai.



“Tỷ tỷ nghĩ tên tiểu tử Diệp Thành kia đã ngủ với Thi Nguyệt tỷ tỷ chưa?”




“Ta… Thôi, gọi là tiền bối đi!”







Diệp Thành bay ra khỏi cổ tinh trong màn đêm đầy sao.



Thần hải lạc ấn tinh không đồ, mục tiêu của hắn cực kỳ rõ ràng, đã vạch sẵn lộ trình từ trước.


Ba canh giờ sau, hắn đáp xuống một cổ tinh có kích thước chừng Chu Tước Tinh, nhưng chẳng bao lâu hắn lại bay ra, vì sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá không tìm được người chuyển kiếp nào của Đại Sở trong cổ tinh này.



Tiếp tục lên đường đến cổ tinh thứ hai trong kế hoạch, suốt chặng đường này, hắn đã bay mất sáu canh giờ.



Lần này không khiến hắn phải nuối tiếc, tìm thấy hơn mười người chuyển kiếp, Chính Dương Tông có ba người, Nhân Hoàng có hai người, nhà họ Hùng của Nam Sở có một người, Tinh Nguyệt Cung và Đại Sở Hoàng Tộc mỗi nhà có bốn người.



Tiếp theo là cổ tinh thứ ba, có người chuyển kiếp nhưng họ lại đang có mâu thuẫn hơi nực cười.



Tiếp đó, trong rất nhiều cổ tinh của tinh vực rộng lớn này đều xuất hiện bóng dáng cô độc của Diệp Thành.



Hắn vẫn là một du khách, cả chặng đường đều phong trần, vừa đi vừa dừng, chưa bao giờ được thực sự nghỉ ngơi.



Cứ thế, một tháng lặng lẽ trôi qua.



Trong một tháng qua, hắn đã vào hầu hết các cổ tinh trong tinh vực này, tìm được gần mười nghìn người chuyển kiếp, nhưng không phải tất cả đều là người, có rất nhiều người chuyển kiếp thành linh thú, yêu thú và tiên thảo.

Cuộc hành trình này không hề suôn sẻ, lúc nào cũng có một hoặc hai thế lực rình rập, đụng độ là điều không thể tránh khỏi, chẳng hạn như Cô Lâu Vương Điện, không tỏ vẻ được còn bị Diệp Thành đánh bại toàn bộ, gây nên sóng gió không nhỏ, khiến cho thế lực tứ phương lại một lần nữa phải đi nghe ngóng.



 
Chương 3499: “Ngượng thật!”  


Đáng tiếc là tuy tìm được nhiều người chuyển kiếp nhưng không có ai trong số họ là cực kỳ quen thuộc với hắn, người duy nhất tạm coi như thân thuộc là thần tướng dưới trướng Huyền Hoàng, hắn đã từng kề vai chiến đấu với ông.



Lại là một đêm sâu thẳm, Diệp Thành dừng lại trên tinh không, nheo mắt nhìn về phía xa.



Advertisement

Ở đó có một cổ tinh cực kỳ lớn, có thể so sánh với Tử Vi Tinh của Đại La Kiếm Tông.



Đó chính là cổ tinh của Cô Lâu Vương Điện, đúng như tên gọi Cô Lâu, bên ngoài cổ tinh thật sự có một cái đầu lâu hư ảo khổng lồ, đầu lâu to như vậy chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.



Diệp Thành tìm cả một tháng, đây là cổ tinh cuối cùng hắn chưa đặt chân tới, bởi hắn cố ý tới đây cuối cùng.



“Thánh chủ, hãy cẩn thận”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh vang lên tiếng nhắc nhở của người chuyển kiếp: “Cô Lâu Vương Điện không như những cổ tinh khác, bên trong có Chuẩn Thánh Vương trấn thủ, không dễ đụng đến đâu”.



“Ta biết rồi”, Diệp Thành cười nhạt, mặc áo choàng đen lên, đeo mặt nạ Quỷ Minh rồi dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức, lần này hắn đến để tìm người, không phải để đánh nhau.



Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng hắn mới cất bước đi vào, lặng lẽ bay vào Cô Lâu Tinh như một tia thần quang.


Cô Lâu Tinh về đêm rất u ám, vừa mới đáp xuống, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng khóc than của lệ quỷ, dường như không phải hắn đi vào cổ tinh mà là địa ngục cửu u, đến linh lực tinh thuần trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tanh cùng với oán niệm và ác niệm từ tiếng kêu gào của vong linh.



Diệp Thành không đến quá gần tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện, mà ẩn mình trong núi sâu rừng già.



Chu Thiên Diễn Hoá đã chuyển động, điều khiến hắn vừa vui mừng lại vừa phải nhíu mày là cổ tinh này có người chuyển kiếp, hơn nữa không phải một mà là hai, còn là một nam một nữ.



“Khó khăn rồi đây!”

Diệp Thành gãi đầu, lúc trước hắn mới diệt hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện, nếu đây là tiền bối của người chuyển kiếp thì đúng là buồn cười, khi ấy hắn lại không để ý đến điều này.



“Ngượng thật!”



Diệp Thành lắc đầu rồi xoay người bước vào hư không mờ ảo, lại bay ra khỏi Cô Lâu Cổ Tinh.



Cô Lâu Vương Điện không phải thế lực nhỏ, không thể cứ thế ngốc nghếch xông vào, nơi đây có Chuẩn Thánh Vương trấn giữ, bất cẩn một chút là sẽ bị đánh hội đồng ngay.



Vì vậy Diệp Thành cần một thân phận, một thân phận có thể ngông nghênh thoải mái đi vào Cô Lâu Vương Điện.



Hắn muốn dùng thân phận của hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân bị hắn giết lúc trước để trà trộn vào, nhưng như vậy lại là không suy nghĩ kỹ càng, ba người kia đã chết thì ngọc bài nguyên thần của họ trong Cô Lâu Vương Điện chắc chắn cũng đã vỡ, trong mắt Cô Lâu Vương Điện bọn họ thực sự đã chết.











 
Chương 3500: Xa xa có một đài cao ở giữa ba tiên sơn.  


“Chính là ông rồi!”



Diệp Thành bay ra, không nhiều lời, lập tức tung ra một chưởng.



Vẻ mặt lão già áo tím chợt thay đổi, hiển nhiên không ngờ lại có người lén tấn công mình ở ngay trước cửa Cô Lâu Vương Điện, bị đánh không kịp trở tay, ông ta quỳ ngay xuống đất.

Advertisement



“Vào ngủ một lúc đi!”



Diệp Thành ném lão già áo tím vào không gian hư vô trong tinh không, lại gia trì thêm vài đạo phong ấn.



Còn hắn đã hoá thân thành ông ta, dù khí tức hay tu vi đều bắt chước y hệt, còn có Chu Thiên Diễn Hoá gia trì khiến mọi người đều bị lừa.



Làm xong hết những điều này, hắn lại quay người bay vào Cô Lâu Cổ Tinh.



Có thân phận mới đương nhiên hắn sẽ không còn lén lút nữa, thật sự là ngông nghênh bước vào tiên sơn Cô Lâu.

Tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện cũng tầm cỡ như Đại La Kiếm Tông, có tới mấy nghìn ngọn núi, mỗi núi là một trận cước tạo thành một đại trận, là pháp trận bảo vệ kết giới và pháp trận tấn công.



Diệp Thành nhìn nó thở dài, chỉ với phòng ngự này thôi người bình thường đã không thể vào được, mà cũng chẳng có ai dám vào.



Cô Lâu Vương Điện ban đêm cực kỳ yên tĩnh, hầu như không có bóng người, hầu hết đều đã trở về núi của mình.



Nhưng dù không thấy ai, Diệp Thành vẫn cảm nhận được rất nhiều khí tức không rõ, có Chuẩn Thánh cũng có Thánh Nhân, hắn cũng tìm được một luồng khí tức quen thuộc, đó là người đã lén tấn công khi hắn độ kiếp.



Ngoài ra, điều khiến Diệp Thành dè chừng là Địa Cung ở nơi sâu trong tiên sơn, luồng khí tức ở đó là khó dò nhất, là một Chuẩn Thánh Vương hoàn hảo, sức chiến đấu ấy không phải Thánh Nhân có thể so sánh được.


Đúng là kẻ mạnh nhiều vô kể!



Diệp Thành dời mắt, lại bấm đốt nhẩm tính, rất chuẩn xác tìm được vị trí của người chuyển kiếp.



Không suy nghĩ nhiều, hắn lén lút đi tới, phải đưa người chuyển kiếp đi trước đã rồi tính.



Một lúc lâu sau, hắn dừng lại.



Xa xa có một đài cao ở giữa ba tiên sơn.



Có hai người bị nhốt trên đài cao, một nam một nữ, người nam bị móc xuyên qua xương bả vai treo trên đó, máu chảy đầm đìa, người nữ bị xích vào cột đồng, mình đầy thương tích.



Có vẻ họ đã phạm phải tội rất nặng nên mới bị trói trên đài cao để trừng phạt, hành hạ đến chết mới thôi.











 
Chương 3501: “Ta đã tìm ông rất lâu rồi!”  


Nhưng đài cao có cấm chế, một kết giới cường đại lặng lẽ xuất hiện, ngăn bàn tay to mà hắn huyễn hoá lại.



“Phá!”



Diệp Thành khẽ hô, cực kỳ cường thế, một chưởng phá tan cấm chế của đài cao, đưa người chuyển kiếp vào Hỗn Độn Thần Đỉnh để những người chuyển kiếp khác chữa trị vết thương cho họ.

Advertisement



Có lẽ là thủ đoạn của hắn quá ác liệt gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến Cô Lâu Vương Điện náo loạn.



“Kẻ nào!”



Chợt có tiếng hét lớn vang lên, các bóng người xuất hiện trên từng ngọn núi ở Cô Lâu Vương Điện, vẻ mặt ai cũng lạnh lẽo, khí thế của ai cũng ngút trời, không ngờ lại có kẻ dám nửa đêm xông vào Cô Lâu Vương Điện của chúng.



Keng!



Tiếng kiếm rung vang lên, kiếm Xích Tiêu xuất hiện trong tay Diệp Thành, kiếm khí quẩn quanh lạnh lẽo tột cùng, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, ít nhất cũng phải giết vài người mới có thể trút giận.



“Đúng là to gan!”



Tiếng quát rung chuyển đất trời vang lên, ở một hướng đã có kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện xông ra, đó là một lão già mặc áo choàng đen, tu vi Chuẩn Thánh, ông ta cuốn theo sát khí ngút ngàn, tay cầm quyền trượng bất phàm lao đến.



Diệp Thành di chuyển, một bước bay thẳng lên trời, một kiếm chém ra cả tinh hà, uy lực cường hãn, trảm thiên diệt địa.



Vẻ mặt lão già áo đen thay đổi, ông ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo bèn giơ quyền trượng lên chặn lại.



Nhưng trước một kiếm đỉnh phong của Diệp Thành, những gì ông ta làm đều là vô ích, quyền trượng lập tức gãy đôi, mà chủ nhân là ông ta khi chịu phản phệ thì cũng bị chém thành tro bay ngay tức khắc.



“Đáng chết!”



Có Thánh Nhân xông đến, mái tóc màu máu tung bay, tiếng hét giận dữ rung chuyển đất trời, lúc trước ông ta đã định cứu giúp nhưng không kịp.


“Ta đã tìm ông rất lâu rồi!”



Diệp Thành giễu cợt, vẫn cực kỳ bá đạo xông thẳng về phía người đó, vì Thánh Nhân tóc đỏ đang sát phạt tới này chính là người đã đánh lén khi hắn độ kiếp, hắn vẫn còn nhớ rõ khí tức của ông ta.



“Diệt!”



Thánh Nhân tóc đỏ hừ lạnh một tiếng, vung kiếm lên chém, uy lực huỷ diệt kinh người, là một đòn tuyệt sát.



Diệp Thành né qua một bên, thi triển Thúc Địa Thành Thốn tới trước mặt Thánh Nhân tóc đỏ, một kiếm chém bay ông ta, suýt thì giết được, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, từng giọt đều cực kỳ chói mắt.



Thánh Nhân tóc đỏ đứng lại, sắc mặt thay đổi, ông ta biết đối phương có sức chiến đấu tuyệt sát Chuẩn Thánh nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy, ông ta đường đường là Thánh Nhân mà lại một chiêu thất bại hoàn toàn.



Diệp Thành cầm kiếm xông đến, ác sát khí và sát khí cùng bốc lên.



“Giết!”



Cao thủ của Cô Lâu Vương Điện xông lên, bao vây từ tứ phía, số lượng đông đảo tới mấy trăm nghìn người, phủ kín đất trời tựa như biển cả, sóng biển cuộn trào cuốn theo sát khí thông thiên.

“Cút!”



 
Chương 3502: “Kẻ nào cản ta đều phải chết!”  


Diệp Thành hét lớn một tiếng, một kiếm chém ra một con đường máu, kẻ nào xông tới đều lần lượt hoá thành tro bay, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, đám tu sĩ cảnh giới Hoàng nhìn thấy đều tái mặt.



“Ngăn hắn lại!”



Phía sau cao thủ của Cô Lâu Vương Điện, Thánh Nhân tóc đỏ kia tức giận gào thét, nhưng ông ta thì lại không ngừng lùi về phía sau, vì Diệp Thành giết những người khác nhưng đôi mắt lạnh như băng lại vẫn nhìn chằm chằm vào ông ta.

Advertisement



Lệnh của Thánh Nhân không thể không tuân theo, cho dù sợ Diệp Thành, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện vẫn ào ào chạy đến.



“Kẻ nào cản ta đều phải chết!”



Diệp Thành gầm lên mang theo sức mạnh tu vi, những kẻ tu vi yếu của Cô Lâu Vương Điện lập tức bị chấn động hoá thành huyết vụ.



Lại là một con đường đẫm máu, Diệp Thành thi triển úc Địa Thành Thốn tránh được rất nhiều đòn tuyệt sát của Thánh Nhân và Chuẩn Thánh, lần thứ hai sát phạt tới trước mặt Thánh Nhân tóc đỏ, một chưởng đánh thân thể ông ta nứt toác văng ra tung toé.







“Khốn kiếp!”


Thánh Nhân và Chuẩn Thánh của Cô Lâu Vương Điện quát ầm lên, đuổi giết như sóng thuỷ triều, tru sát đại trận đã bày khắp hư thiên, thức tỉnh thần uy khoáng thế ngắm chuẩn vào Diệp Thành, muốn giết hắn chỉ bằng một đòn.



Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ, vẫn đuổi theo Thánh Nhân tóc đỏ, liên tục vung kiếm chém giết suốt chặng đường.



Thánh Nhân tóc đỏ vẻ mặt dữ tợn, kéo lê thân thể đẫm máu lui về phía sau, trong người lửa giận cuộn trào, ông ta không hiểu vì sao Cô Lâu Vương Điện cả triệu người mà hắn lại chỉ đuổi giết mỗi mình.



Phong Thần Quyết!



Khi Thánh Nhân tóc đỏ gào thét giận dữ thì Diệp Thành đã thoắt cái tới trước mặt ông ta một lần nữa, một kiếm đâm xuyên qua ngực ông ta.



Thánh Nhân tóc đỏ trọng thương, nguyên thần xuất khiếu, muốn chạy trốn nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn đuổi tới vung một chưởng, nguyên thần của ông ta suýt bị tiêu diệt, sau đó Diệp Thành cấm chế nó, cho vào trong đỉnh.



Mà lúc này, đòn tấn công của kẻ mạnh Cô Lâu Vương Điện cũng đã đến, ập tới từ mọi hướng, bao phủ khắp đất trời.



Không chỉ vậy, Địa Cung nơi sâu trong Cô Lâu Vương Điện cũng vỡ tung, một bóng người áo đỏ lao ra, uy lực tịch diệt mà cường hãn chèn ép khiến đất trời rung chuyển, đó chính là Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện.



Thấy thế, Diệp Thành đang chuẩn bị đại sát tứ phương không hề nghĩ ngợi lập tức bỏ chạy, đó là Chuẩn Thánh Vương đấy.



“Đứng lại!”



Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện lạnh giọng quát, di chuyển một bước lớn, một chưởng che trời đè xuống Diệp Thành.



Một chưởng ấy của Chuẩn Thánh Vương nặng tựa như núi, mang theo sức mạnh huỷ diệt vạn vật, dung hợp hàng nghìn thần thông, một chưởng này còn chưa thật sự hạ xuống mà hư thiên đã sụp đổ.



Diệp Thành cau mày, đột nhiên quay người, một bước giẫm nát một khoảng thương khung, một quyền Bát Hoang mạnh mẽ bá đạo dung hợp đạo tắc và rất nhiều thần thông, mang theo ý chí chiến đấu bất khả chiến bại nghênh đón đòn tấn công của Chuẩn Thánh Vương.

Ầm!



 
Chương 3503: “Tạm biệt!”  


Quyền và chưởng va chạm, âm thanh ầm ầm rung chuyển cửu tiêu, mấy trăm tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện tức khắc sụp đổ, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện đang lao tới cũng bị chấn động ngã lăn ra ngoài.



Mà Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện và Diệp Thành cũng bị đẩy lùi trở lại, khoé miệng Diệp Thành trào máu.



Advertisement

Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng không khá hơn là bao, bị một quyền của Diệp Thành làm cho cơ thể cuộn trào, tuy không nôn ra máu nhưng lòng bàn tay đã đầm đìa máu tươi, từng giọt máu đều là màu đen.



Cao thủ của Cô Lâu Vương Điện biến sắc, không ngờ Diệp Thành lại ngang tài ngang sức với lão tổ nhà mình.



Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng giật mình, rõ ràng chỉ là Chuẩn Thánh nhưng lại có thể đỡ lại đòn của ông ta bằng tay không mà không rơi vào thế yếu, tin tức này quá đáng sợ, sức chiến đấu của Chuẩn Thánh từ bao giờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy?



“Chuẩn Thánh Vương quả nhiên không tầm thường!”



Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, hắn cũng coi như có đánh giá đại khái về sức chiến đấu của tu sĩ cấp bậc Chuẩn Thánh Vương, tuy không hung hãn như Thánh Vương nhưng đáng sợ hơn nhiều so với Thánh Nhân.



“Tạm biệt!”


Hắn nhìn Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện lần cuối rồi bước lên hư thiên, quay người bỏ trốn.



“Đi đâu!”



Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện hừ lạnh, lại di chuyển một bước lớn, đuổi theo như một tia thần mang.



Lúc này vẻ mặt chấn động của ông ta đã trở thành hung tợn, ông ta không thể chấp nhận được việc mình và Chuẩn Thánh bên tám lạng, người nửa cân, điều này với người ở cảnh giới Chuẩn Thánh Vương như ông ta mà nói là một sự sỉ nhục lớn.

Hơn nữa Cô Lâu Vương Điện của ông ta là sự tồn tại thế nào? Là bá chủ của tinh vực này, bị kẻ khác quấy rối như thế, thương vong không ít còn bị cướp mất nguyên thần của một Thánh Nhân, là lão tổ của Cô Lâu Vương Điện, sao ông ta có thể bỏ qua cho được, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, uy nghiêm của Cô Lâu Vương Điện sẽ mất sạch.



Đây là hai nguyên nhân, nguyên nhân còn lại là thiên phú của Diệp Thành khiến ông ta dè chừng, chỉ Chuẩn Thánh thôi đã mạnh như thế, nếu cho hắn đủ thời gian thì chắc chắn sẽ là mối hoạ lớn.



Vì vậy ông ta phải giết hắn, dù xuất phát từ bất cứ lý do gì, ông ta cũng phải giết hắn từ trong trứng nước.



Các kẻ mạnh khác của Cô Lâu Vương Điện cũng có ý nghĩ tương tự, sẽ không để cho Diệp Thành sống trên đời.



Vì thế Thánh Nhân, Chuẩn Thánh, hàng trăm nghìn tu sĩ của Cô Lâu Vương Điện đều đuổi theo, hoặc là ngự kiếm, hoặc là cưỡi linh thú, hoặc là cưỡi mây đạp gió, thế trận không hề nhỏ.



Màn đêm vốn nên yên tĩnh, nhưng lúc này lại trở nên vô cùng náo nhiệt, tinh không rung chuyển ầm ầm.



Các thế lực của tinh vực này lại bị ảnh hưởng, một lần nữa phái người đi nghe ngóng, khi thấy thế trận của Cô Lâu Vương Điện, ai nấy đều biến sắc, bao nhiêu năm rồi họ chưa thấy thế trận nào lớn như thế này.



“Cô Lâu Vương Điện làm gì mà thế trận lớn đến mức này nhỉ?”, có người kinh ngạc thốt lên.



 
Chương 3504: “Sắp phát động chiến tranh à?”


“Sắp phát động chiến tranh à?”, mọi người đều run lên, họ biết thực lực của Cô Lâu Vương Điện, chỉ riêng thế trận này thôi, cả tinh vực này đã chẳng mấy ai có thể chống lại được.



“Không phải chiến tranh, chắc là đang đuổi giết hắn”, ánh mắt người này nhìn vào Diệp Thành đang chạy trốn.

Advertisement



“Một Chuẩn Thánh Vương, chín Thánh Nhân, hàng trăm Chuẩn Thánh, mấy trăm nghìn tu sĩ chỉ để đuổi giết một người?”



“Lai lịch của người đeo mặt nạ mặc áo choàng đen đó là gì mà khiến Cô Lâu Vương Điện phải bày ra đội hình lớn thế này?”, ai ai cũng phải kinh ngạc, để rồi càng tò mò về thân phận của Diệp Thành hơn.



“Lão phu tu đạo hơn hai nghìn năm chưa từng thấy người nào chạy nhanh như thế”, kha khá lão bối tu sĩ kinh ngạc nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ lạ, có tốc độ trốn chạy này bảo sao dám động đến Cô Lâu Vương Điện, chỉ riêng khả năng bỏ chạy này thôi cả tinh vực này đã chẳng ai có thể sánh bằng.







Bùm! Đùng! Đoàng!



Khi mọi người đang bàn tán thì động tĩnh trong tinh không lại càng lớn hơn, chỉ vì Cô Lâu Vương Điện dù là Chuẩn Thánh Vương hay Thánh Nhân, Chuẩn Thánh khi đuổi giết Diệp Thành cũng đều điên cuồng phóng ra chiêu lớn.


Chỉ tiếc là đạo hạnh của họ không đủ, nói chính xác hơn là tốc độ của họ không thể sánh được với Diệp Thành, cho nên dù các loại thần thông đều là tuyệt sát đại thuật nhưng chẳng đòn nào đánh trúng Diệp Thành.



Diệp Thành nhanh như chớp, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trên tinh không rộng lớn.



Khả năng chạy trốn của hắn quả thật không phải hạng vừa, dù là Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng bị bỏ lại rất xa.



Không biết đến khi nào tinh không mới yên tĩnh trở lại, vì đuổi mãi đuổi mãi, chợt không thấy Diệp Thành đâu nữa.



“Mẹ kiếp!”




Tiếng gầm thét phẫn nộ của Chuẩn Thánh Vương lão tổ Cô Lâu Vương Điện làm rung chuyển tinh không, ông ta giống như một con ác ma nổi điên.



Nhục nhã, quá nhục nhã, bày ra thế trận lớn như vậy mà cũng không bắt được, điều nực cười nhất là đến giờ họ vẫn chưa biết đối phương là ai, muốn báo thù cũng chẳng biết phải đi tìm kẻ nào để báo thù.



Tu sĩ bốn phương đông như nêm cối, vừa nhìn vừa tặc lưỡi.



Đặc biệt là những lão bối tu sĩ, tu đạo đã trăm nghìn năm cũng chưa thấy Cô Lâu Vương Điện chịu nhục như vậy bao giờ.



Mà lúc này nhân vật chính của màn kịch lớn đã thắp hàng nghìn viên linh châu chiếu sáng hố đen không gian, cả vùng sáng với bán kính hàng nghìn trượng cực kỳ ấm áp trong hố đen.



Đến lúc này hắn mới đưa hai người chuyển kiếp một nam một nữ ra khỏi thần đỉnh.



Tuy được những người chuyển kiếp khác trong thần đỉnh liên tục truyền tinh khí cho, nhưng trạng thái của họ vẫn rất tệ, đến giờ vẫn đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt.



Diệp Thành vội vung tay, đặt hai người lên vai, truyền bản nguyên Thánh thể dồi dào vào cơ thể họ.



 
Chương 3505: “Ông… trốn thoát được không?”  


Hai người này được coi là người khá thân thuộc với Diệp Thành.



Người nam là điện chủ Tiêu Phong của phân điện thứ nhất Thiên Đình, từng có một kiếp là thần tướng thứ nhất dưới trướng Huyền Hoàng, dù năm xưa ở thời Huyền Hoàng hay khi Thiên Đình thống nhất Đại Sở thì ông đều có chiến công hiển hách.



Còn người nữ là cốc chủ của Vạn Hoa Cốc, muội muội ruột của Đao Hoàng, cô cô ruột của Bích Du: Phục Linh.

Advertisement



Diệp Thành vẫn luôn giữ tấm lòng kính nể với hai người, Tiêu Phong từ khi làm điện chủ chưa từng cởi áo giáp, tựa như một tướng quân, dưới chân tường thành Nam Sở, ông đã chết một cách vô cùng anh dũng.



Còn Phục Linh là một trong những nữ tiền bối mạnh nhất ở Đại Sở mà hắn từng thấy, muội muội ruột của Đao Hoàng, là người thông suốt mọi thuật, khi Thiên Ma xâm lược, bà đã chết trong vòng tay của lão già Gia Cát Vũ.



Bây giờ nhìn hai người khốn khổ thế này, lòng Diệp Thành vô cùng đau đớn, khi bị Cô Lâu Vương Điện đuổi giết, hắn không chỉ một lần kích động muốn quay về đòi lại công bằng cho họ.



Lòng nghĩ vậy, Diệp Thành tạm thời cất giấu ánh sáng lạnh lẽo, vung tay phất ra rất nhiều linh dược, truyền vào cơ thể hai người.



Cả hai bị thương quá nặng, dù hắn đã ra tay cũng không thể đánh thức họ khỏi trạng thái hôn mê ngay được.



Mãi đến ba canh giờ sau, hắn mời thu lại thần thông, đặt hai người lên vân đoàn.



Tiêu Phong và Phục Linh vẫn đang hôn mê, nhưng trạng thái đã được cải thiện, tâm mạch và nguyên thần đã được bản nguyên Thánh thể bảo vệ, hồi phục lại chỉ là vấn đề thời gian, chí ít không còn mối lo về tính mạng nữa.



Sau khi sắp xếp ổn thoả cho họ, Diệp Thành lấy nguyên thần của Thánh Nhân tóc đỏ của Cô Lâu Vương Điện ra.



Thánh Nhân tóc đỏ vừa được thả ra đã lập tức lùi lại một bước, vẻ mặt tái nhợt đầy khiếp sợ.



Mặc dù bị phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh nhưng ông ta nhìn thấy rất rõ, tu sĩ Chuẩn Thánh đeo mặt nạ này có sức chiến đấu cực kỳ bá đạo, cường hãn, có thể sánh ngang với Chuẩn Thánh Vương, chẳng trách ông ta lại thất bại thảm hại như thế, còn bị bắt sống, bởi vì đối phương có thực lực này.



Càng nghĩ càng sợ, ông ta dường như đã đoán được kết cục của mình, nguyên thần run rẩy liên tục lùi về phía sau.




Diệp Thành chế nhạo, từng bước tiến tới, hứng thú nhìn: “Ông… trốn thoát được không?”



“Rốt cuộc ngươi là ai? Ta và ngươi không thù không oán”, không biết do quá hoảng sợ hay gì mà Thánh Nhân tóc đỏ lật đật lùi lại chợt thét gào gớm ghiếc.



“Tiền bối đúng là hay quên”, Diệp Thành khẽ cười, nâng tay lên cởi mặt nạ Quỷ Minh xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng với bao thăng trầm.



“Ngươi…”, nguyên thần Thánh Nhân tóc đỏ chợt run lên, dường như đã nhận ra Diệp Thành, hai mắt lồi lên, đồng tử cũng co rụt lại bằng cỡ đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.



Ông ta tưởng rằng mũi tên đánh lén của mình hôm ấy đã giết được Diệp Thành, không ngờ hắn vẫn còn sống.



Ông ta hiểu rồi, hoàn toàn hiểu ra tại sao Diệp Thành không đuổi giết người khác mà chỉ đuổi theo mình, hoá ra là để trả thù! Vì vậy mà hắn không ngại làm náo loạn Cô Lâu Vương Điện trong đêm, quả là một kẻ có thù tất báo.











 
Chương 3506: Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động.  


Thánh Nhân tóc đỏ kêu gào thảm thiết, không biết đến bao giờ mới ngừng lại.



Ông ta đã bị tiêu diệt, sức mạnh nguyên thần thuần tuý còn lại bị Diệp Thành đánh vào thần hải của Tiêu Phong và Phục Linh.



Và quả thực, sau khi có sức mạnh nguyên thần của Thánh Nhân bù đắp, sắc mặt của Tiêu Phong và Phục Linh nhuận sắc hẳn, mặc dù vẫn chưa thể tỉnh lại nhưng khí tức của bọn họ lại mạnh lên không ít.

Advertisement



Về nhà thôi!



Diệp Thành đứng dậy, hắn đưa Tiêu Phong và Phục Linh vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi quay người bay vào hố đen không gian.



Vẫn là cảnh đêm, bầu tinh không này không hề yên bình.



Khắp nơi đều có thể thấy người của Cô Lâu Vương Điện, tên nào tên nấy sát khí đằng đằng, liên tục đi tìm Diệp Thành.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn quay người rời đi.



Sau vài canh giờ hắn mới tới cổ tinh của gia tộc Long Ngũ.

Thấy Diệp Thành quay lại, Long Ngũ là người đầu tiên xuất hiện trên đỉnh núi, tiếp đó còn có Đạo Chích và con lừa đê tiện tên Kỳ Vương kia, nhìn thấy Diệp Thành vẫn còn sống, tất cả trầm trồ mãi không thôi.



Mấy ngày nay, cho dù là cương thi cổ mộ, thiên kiếp bá đạo hay tu sĩ Chuẩn Đế bị tiêu diệt hay việc Cô Lâu Vương Điện truy sát thì đều có bóng dáng Diệp Thành trong đó.



Diệp Thành liếc nhìn ba tên này, hắn tế ra đại đỉnh và rất nhiều pháp khí, thả người chuyển kiếp ra.



Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động.



Đều là người cùng quê hương, cảnh tượng gặp lại nhau thật sự rất cảm động, người nào người nấy không kiềm được lòng mà rơi lệ.


Cảnh tượng này khiến cho tên Kỳ Vương kia nhìn mà khó hiểu, cái đầu ngoái qua ngoái lại nhìn hết bên này bên kia, chỉ cần là người có mối quan hệ với Diệp Thành thì chẳng có ai là bình thường cả.



Cho tới tận đêm khuya mới thấy ngọn núi yên bình trở lại.



Còn gần mười nghìn người chuyển kiếp đã lần lượt rời đi, tạm thời được sắp xếp ở lại gia tộc Long Ngũ.



Tiêu Phong và Phục Linh đang hôn mê vẫn ở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, được luồng khí hỗn độn bù đắp lại thể hồn.



Trên đỉnh núi cũng chỉ còn lại Long Ngũ và Diệp Thành, ồ không đúng, còn có cả Kỳ Vương ở cách đó không xa chốc chốc lại đưa mắt liếc qua bên này, nó rất quan tâm tới Diệp Thành.



“Không thể phủ nhận, trong một tháng trời ngươi làm cũng được việc đấy”, Long Ngũ nói với giọng ý tứ, nói rồi không quên lấy ra một vò rượu, miệng tấm tắc.



“Nghe ngươi nói vậy thì hôm ta độ kiếp ngươi cũng có mặt rồi”, Diệp Thành mỉm cười nhận lấy vò rượu.



“Có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy thì lão tử đây không cần tính cũng biết là ngươi”, Long Ngũ chép miệng: “Chỉ là một nửa của thánh thể mà lại có thể tiếp xúc với lạc ấn về đạo của Đại Đế, vả lại là hai vị đế, hơn nữa còn là Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng nổi danh trong một trăm ba mươi vị Đế”.



“Suýt chút nữa thì bị tiêu diệt rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nhớ lại đêm hôm đó mà vẫn thấy hoảng sợ.



 
Chương 3507: “Ông ta vẫn còn ở tinh vực này chứ?


“Tiến giới Chuẩn Thánh là có thể chạm tới lạc ấn về đạo của hai vị Đại Đế, không biết khi ngươi tiến giới lên Thánh Nhân thì sẽ kéo theo mấy người?”, Long Ngũ xuýt xoa, “xem ra sẽ rất kinh thiên động địa”.



“Tiến giới tới Thánh Nhân thì chẳng phải do chính bản thân ta niết bàn sao? Sao lại còn có cả thiên kiếp thần phạt nữa?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn Long Ngũ, “ngươi đừng lừa ta, ta từng thấy thiên nhân ngũ suy rồi”.

Advertisement



“Thông thường các tu sĩ tiến giới tới Thánh Nhân đương nhiên sẽ không kéo tới thiên kiếp thần phạt, ai bảo ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể?”, Long Ngũ nhướng vai, “huyết mạch sánh ngang với Đế thì số kiếp nào cũng không thể giống với người thường được, về điểm này thì ngươi rõ hơn ai hết, Thánh Nhân kiếp của ngươi ngoại trừ thiên nhân ngũ suy ra thì còn có thiên kiếp thần phạt, không phải có lẽ mà là nhất định có, thiên kiếp thần phạt này vô cùng bá đạo”.



“Ta có thể cho rằng đây chính là phần thưởng thêm không?”, Diệp Thành chép miệng, nghe mà xót xa.



“Cho nên không có sự chuẩn bị tốt thì đừng khinh xuất hành động”, Long Ngũ vỗ vai Diệp Thành, “Hai lạc ấn đế đạo đều suýt chút nữa tiêu diệt ngươi chứ đừng nói là ba hay bốn, hay thậm chí nhiều hơn”.



“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành day trán, nhớ lại Thánh Nhân kiếp, trong lòng chợt run rẩy.



“Nói chuyện khác”, Long Ngũ đổi chủ đề, “một tháng trước có một vùng tinh không nứt lìa, nghe nói có kẻ mạnh cái thế bị trảm gây nên động tĩnh lớn, việc đó có liên quan đến ngươi không?”



“Đương nhiên có rồi”, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, chậm rãi nói: “Ta gặp sự tồn tại đáng sợ trong hố đen không gian, đó chính là một bông hoa sen màu đen, bị độn giáp thiên tự trấn áp, là Thiên Ma Chuẩn Đế”.



“Thiên Ma? Cấp bậc Chuẩn Đế?”, Long Ngũ biến sắc, không ngờ rằng kẻ mạnh cái thế bị trảm lại là Chuẩn Đế, vả lại còn là Thiên Ma, việc này đúng là khiến người ta phải kinh ngạc”.



“Với sự suy đoán của ta thì Thiên Ma Chuẩn Đế đó khi bị phong ấn ở trạng thái yếu ớt, đã chìm vào giấc ngủ sâu trong hố đen không gian không biết bao nhiêu năm tháng mới hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong”, Diệp Thành tiếp tục nói, “đã hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong thì chỉ có thể phá phong ấn, điều dị thường đó là ông ta có thể tự do đi ra vào hố đen”.



“Ta rất tò mò khi đối diện với Thiên Ma cấp bậc Chuẩn Đế đó ngưoi làm thế nào để trốn thoát”, Long Ngũ nhìn thẳng Diệp Thành, “với sự hiểu biết của ta thì tiên luân thiên chiếu sẽ không có tác dụng với Thiên Ma”.




“Là Lục Đạo cứu ta, trảm đi Thiên Ma đó”, Diệp Thành cuối cùng cũng nói ra sự thật đêm hôm đó.



“Ông ta vẫn còn ở tinh vực này chứ?”, Long Ngũ tỏ ra kinh ngạc với thông tin về Lục Đạo.



“Không”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, “có lẽ vì ngửi thấy mùi khí tức của Thiên Ma nên ông ta đã vượt qua không biết bao nhiêu tinh vực tới đây, không phải vì cứu ta mà là vì muốn trảm Thiên Ma Chuẩn Đế kia”.



“Có thể trảm cả Chuẩn Đế thì khả năng chiến đấu của ông ta mạnh đến thế nào chứ?”











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom