Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1606: “Còn có chuyện này à”


“Kỳ lạ nhất là bọn họ đấy”, vẻ mặt Thái Hư Cổ Long mang theo ẩn ý sâu xa: “Ta rất muốn biết bọn họ tồn tại ở Đại Sở này với thân phận gì. Như ngươi đã nói, bí mật của Đại Sở có lẽ họ còn biết rõ hơn bất kỳ ai, hiện tại ta rất muốn đi ra ngoài để nghiên cứu Đại Sở này”.



Nói đến đây, nó tức giận liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi tập trung một chút cho ta, mau mau đưa lão tử ra ngoài”.



“Ta đang cố gắng mà! À này, ta hỏi ngươi một chuyện”.

Advertisement



“Nói”.



“Lần trước sau khi trốn vào hố đen không gian ở Loạn Cổ Thương Nguyên, ta đã gặp một vùng khí hải màu xám”, Diệp Thành nhắc đến chuyện đã gặp sau khi đi vào hố đen không gian lần trước: “Nó rất rộng lớn và cổ xưa, cực kỳ nặng và loạn, mang theo sức mạnh huỷ diệt, chỉ một phần ba giây thôi mà ta đã suýt bị nghiền thành tro bụi, ngươi có biết khí hải màu xám đó có lai lịch gì không?”



“Chẳng trách ngươi đi vào chưa đến một giây mà lúc đi ra đã thành tàn phế, thì ra là vì lý do này”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm.



“Bây giờ nghĩ lại ta vẫn còn run đây”.



“Khí hải màu xám, rất rộng lớn và cổ xưa, cực kỳ nặng và loạn, mang theo sức mạnh huỷ diệt”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu, không ngừng lặp lại, trầm ngâm suy nghĩ.



Nghĩ một lúc, đôi mắt rồng của nó dần sáng lên tinh quang nóng rực: “Không phải là khí hỗn độn đấy chứ?”



“Khí hỗn độn là gì?”, Diệp Thành tò mò hỏi: “Là khí từ thời thiên địa còn sơ khai sao?”




“Như ngươi nói, khí hỗn độn chính là khí từ thời hỗn độn sơ khai, không khác gì những gì ngươi miêu tả”, Thái Hư Cổ Long trả lời, ánh mắt càng thêm nóng như lửa.



“Nhìn ngươi như vậy, chắc khí hỗn độn là một bảo bối”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý.



“Là bảo bối, chắc chắn là bảo bối! Hơn nữa còn là đại bảo bối kinh thiên động địa nữa kìa”, Thái Hư Cổ Long càng nói càng kích động: “Đó là khí cổ xưa nhất của đất trời, sinh ra vạn vật, là mẫu khí của vạn vật, có thể dùng để luyện khí, luyện đan, luyện thể, luyện hồn, chắc chắn sẽ có hiệu quả mà ngươi không bao giờ ngờ tới. Điều quan trọng nhất là nó chứa đựng căn nguyên của đất trời và sức mạnh vô bờ, là thứ nghịch thiên đó!”



“Lợi hại vậy!”, Diệp Thành kinh ngạc thốt lên.



“Tiểu tử, nếu thật sự là khí hỗn độn thì ngươi phát tài rồi”, hai mắt Thái Hư Cổ Long gần như bốc cháy, nó kích động tột đỉnh: “Mau lên, tạm gác mọi chuyện lại rồi đến Loạn Cổ Thương Nguyên, đi vào hố đen không gian từ nơi đó, lấy vân khí màu xám ra đây ta xem nào”.




“Thôi thôi thôi”, Diệp Thành vội vàng xua tay: “Có đánh chết ta cũng không quay lại nơi đó, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa”.







“Ngươi vô dụng thế! Đó là thứ nghịch thiên đó, muốn thành công phải chú ý đến tiểu tiết, có hiểu không? Ngươi xác định đúng vị trí, khoảng cách, chỉ cần cách đủ xa khí hải màu xám thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, dễ dàng có được nó. Nếu thật sự không được hay phát hiện có điều gì không ổn thì rút lui ngay là xong. Nghe ta đi, đó là thứ chỉ có thể gặp không thể cầu, là tạo hoá nghịch thiên đấy”.



“Nghe ngươi nói vậy ta cũng hơi động lòng”, Diệp Thành sờ cằm: “Nhưng phải chờ vài ngày nữa! Lần trước ta giao chiến với Doãn Chí Bình, sức mạnh đồng tử Tiên Luân gần như cạn kiệt, vẫn chưa hồi phục, hơn nữa mấy ngày nay Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ta có chút vấn đề?”



“Có vấn đề?”, Thái Hư Cổ Long nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì rồi?”



“Ta đang định nói với ngươi chuyện này đây”, Diệp Thành nhìn lên bầu trời đầy sao, kể lại: “Ta cứ cảm giác có người đang theo dõi vùng đất này, cũng rất nhiều lần có cảm giác có người theo dõi mình, thậm chí ta còn cảm nhận được đó là một đôi mắt với đồng tử hỗn độn”.



“Còn có chuyện này à”, Thái Hư Cổ Long cau mày.











 
Chương 1607: Chuyện gì thế này?”


“Có lẽ là tu vi của ta quá yếu”, Diệp Thành sờ cằm.



“Mặc dù Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mạnh nhưng cũng không phải chí tôn trong các loại mắt”, Thái Hư Cổ Long cất lời đầy ẩn ý sâu xa: “Thế giới này rất kỳ diệu, có nhân quả tuần hoàn, cũng có tương sinh tương khắc. Đôi mắt có thực lực không mạnh nhưng lại có thể khống chế Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không phải không có. Cũng có con mắt có thực lực cực mạnh, có thể hoàn toàn áp chế Lục Đạo Tiên Luân Nhãn. Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, ngươi phải nhớ rằng thế giới này không có vô địch tuyệt đối”.



“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

Advertisement



“Ta ngủ đây”, Thái Hư Cổ Long nói xong thì ngăn màn trò chuyện với Diệp Thành, nằm bò ra đó, đôi mắt rồng khổng lồ không ngừng loé lên thần quang mờ ảo: “Rốt cuộc Đại Sở này làm sao vậy? Bao nhiêu huyết mạch nghịch thiên, bao nhiêu tồn tại quỷ dị, còn có đôi mắt hỗn độn kia nữa, có thể khiến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn run rẩy thì khả năng chính là Hỗn Độn Nhãn…”



Ở đây, Diệp Thành lắc đầu đi qua rừng trúc, hắn đã không chỉ một lần liếc nhìn biệt uyển nơi Thượng Quan Ngọc Nhi đang ở, nghĩ đến chuyện tốt xuân tiêu đã lỡ, thậm chí hắn còn muốn lôi đạo thân ra đánh thêm trận nữa.



Hế?



Đang đi, Diệp Thành bất giác dừng bước, hắn nhìn thấy một đạo thần hà bảy màu loé lên trước mắt.



Ngay lập tức, hắn quay đầu nhìn sang.



Đập vào mắt hắn là đoá hoa sen nở rộ cao hơn một trượng, phảng phất ánh sáng bảy màu rực rỡ, tràn ngập thần khí, trong đêm tối nó cực kỳ lộng lẫy và thánh khiết.



“Là loại hoa đó”, mắt Diệp Thành đột nhiên sáng ngời.



Hắn không biết hoa sen bảy màu này là gì, nhưng hắn đã từng thấy nó, chính là loài hoa trong lạc ấn linh hồn của nửa viên Thiên Tịch Đan, mà hoa sen bảy màu ấy chính là một loại linh thảo cần thiết để luyện chế Thiên Tịch Đan.



Hắn vẫn luôn tìm kiếm linh thảo cần thiết để luyện chế Thiên Tịch Đan, nhưng rất nhiều loại trong số đó hắn đều không biết tên, có vẻ như đã tuyệt chủng ở Đại Sở, muốn tìm chúng rất khó.



Bây giờ nhìn thấy một đoá hoa sen bảy màu ở nhà Thượng Quan, hắn cực kỳ kích động.



Trong lòng nghĩ như vậy, hắn liền không kìm được tiến lên.




Nhưng khi hắn cất bước thứ ba, hoa sen bảy màu cách đó trăm trượng đã thay đổi hình dạng, trở nên hư ảo rồi hoá thành một bóng dáng xinh đẹp được những tia sáng bảy sắc bao quanh, nhìn kỹ lại thì chẳng phải Thượng Quan Hàn Nguyệt sao?



Diệp Thành đột nhiên sửng sốt, vô thức dụi mắt tưởng mình nhìn nhầm.



Nhưng khi hắn nhìn lại lần nữa thì quả thực là Thượng Quan Hàn Nguyệt.



“Chuyện… Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành sảng sốt: “Bản thể của Thượng Quan Hàn Nguyệt là một đoá sen bảy màu?”



“Không đúng”, ngay sau đó Diệp Thành đã lắc đầu, mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhìn ra một số manh mối: “Bản thể của cô ấy không phải hoa sen bảy màu, mà là cô ấy từng dùng hoa sen bảy màu nên mới có dị tượng ngoại đạo là hoa sen bảy màu này”.



“Sao chuyện tốt này không để cho mình gặp chứ?”, Diệp Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, không dễ gì mới thấy một lần, còn bị người khác ăn mất, có trời mới biết hoa này có còn đoá thứ hai ở Đại Sở không.



“Diệp đạo hữu”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Thượng Quan Hàn Nguyệt đã nhẹ nhàng bước tới, trên người vẫn tản ra thần quang bảy màu, thánh khiết, hoàn mỹ, đẹp như mộng ảo, tựa như tiên nữ cõi hồng trần.



“Thượng Quan cô nương, thật trùng hợp!”, Diệp Thành mỉm cười.



 
Chương 1608: “Thật đáng tiếc”


“Thật trùng hợp”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, trên khuôn mặt còn ửng đỏ, một người trước nay nhu mì rụt rè như cô đứng trước người trong lòng nên tâm trạng vô cùng căng thẳng.



“Đoá hoa sen bảy màu vừa rồi là thế nào?”, Diệp Thành rõ ràng không chú ý tới sự thay đổi trong nét mặt của Thượng Quan Hàn Nguyệt, tâm tư của hắn vẫn còn đang chú ý vào bông hoa sen kia.



Advertisement

“Đó là Linh Long Hoa bảy màu”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ mỉm cười, “đó là bông hoa mà trước kia khi đi du ngoạn ta có được, nó dung hoà vào cơ thể ta, có lúc sẽ xuất hiện dị tượng bên ngoài”.



“Hoa Linh Long bảy màu?”, Diệp Thành xoa cằm, hắn đã biết đó là hoa sen bảy màu kia là gì rồi.



“Nó rất dị thường, có thể tịnh hoá tà niệm”, Thượng Quan Hàn Nguyệt tiếp tục nói.



“Thượng Quan cô nương, cô gặp bông hoa này ở đâu?”, Diệp Thành xoa tay nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt với vẻ mặt mong chờ.



“Diệp Thành đạo hữu đang tìm loài hoa này sao?”



“Có…có thể coi là như vậy”, Diệp Thành mỉm cười ái ngại, hắn biện đại một lý do, “ta là luyện đan sư mà! Gần đây ta đang luyện một viên đan dược, cần đến loài hoa này làm dược dẫn.

“Hoá ra là vậy”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, “thế nhưng có lẽ loài hoa này rất khó tìm ở Đại Sở vì rất ít người từng thấy nó, nghe lão tổ nói nó là linh hoa tuyệt tích.



“Thật đáng tiếc”, Diệp Thành thở dài.



“Ngươi không cần phải bi quan như vậy”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười nói, cô ta ngưng tụ ra một phần tinh nguyên huyết to chừng nắm tay trẻ nhỏ để nó lơ lửng trong lòng bàn tay rồi đưa cho Diệp Thành: “Nó dung hoà vào cơ thể ta, huyết mạch của ta cũng mang theo sự tinh khiết của nó. Nếu như luyện đan thì ngươi có thể dùng tinh nguyên huyết của ta để thay thế nó”.



“Vậy…vậy không được hay cho lắm”, Diệp Thành ho hắng xoa mũi.



“Coi như ta trả món nợ ân tình với ngươi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt cười nói.




“Sao ta có thể nhận chứ”, Diệp Thành vẫn mặt dày, nói rồi hắn tự giác nhận lấy tinh nguyên huyết với thần hà bảy màu sau đó lựa chọn một cái bình ngọc cho nó vào trong.



Tâm trạng của tên này rất tốt, mặc dù hắn không biết tinh nguyên huyết của Thượng Quan Hàn Nguyệt có thể đủ để thay thế hoa linh long bảy màu hay không nhưng dù chỉ cần là chút hi vọng mong manh cũng có khả năng vô hạn.



Tiếp sau đó, cả hai người chìm vào trong bầu không khí yên lặng khác thường.



“Ngươi…và muội muội của ta quen nhau thế nào?”, cuối cùng, Thượng Quan Hàn Nguyệt lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí gượng gạo đó.



“Cái này ấy à…”, Diệp Thành ho hắng nhưng không biết phải trả lời làm sao, nói rằng ta đã nhìn thấy hết cơ thể của muội muội nhà cô vả lại còn không phải chỉ nhìn một lần sao?



Diệp Thành đảo mắt qua lại, việc này Thượng Quan Ngọc Nhi tuyệt đối sẽ không nói ra còn hắn lại càng không thể nói ra, nếu không thì sẽ bị Thượng Quan Hàn Nguyệt bóp chết ngay lập tức.



Ở bên, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt kì lạ đó của Diệp Thành thì bất giác cảm thấy khó hiểu, vấn đề này khó trả lời vậy sao?

“Chúng ta quen nhau ở nước Triệu”, Diệp Thành cười xoà, hắn đã lược bớt cả bao nhiêu tình tiết rồi.



 
Chương 1609: Tiện nhân!  


“Sau khi ngươi chết, muội muội rất đau lòng”.



“Ta biết”, Diệp Thành mỉm cười, hắn còn nhớ cảnh tượng trước Ngọc Nữ Phong, cô ấy và Lạc Hi còn quỳ trước giường băng khóc than đau khổ, đó không thể là giả.



“Có lẽ ngươi sẽ không phụ con bé”, Thượng Quan Hàn Nguyệt hít vào một hơi thần sâu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào Diệp Thành, vẻ mặt nghiêm túc không có ý trêu đùa, có điều cứ nhìn thế, nhìn thế rồi cô vô thức chợt đưa mắt đi chỗ khác, khẽ bặm môi và khuôn mặt ửng đỏ.



Advertisement

“Phụ hay không phụ ta không biết, nửa canh giờ trước ta đã khiến muội muội của cô tức gần chết”, Diệp Thành tự gào thét trong lòng, hắn day trán, nói không chừng hiện giờ Thượng Quan Ngọc Nhi đang mài dao rồi cũng nên.



Cả hai người lại chìm vào yên lặng, bầu không khí trở nên gượng gạo.



Không biết mất bao lâu, Diệp Thành mới ngẩng đầu nhìn sắc trời sau đó lại nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi: “Thượng Quan cô nương, cô có phải là con gái còn trinh không?”



Nghe câu này, Thượng Quan Ngọc Nhi thẫn thờ, vẻ mặt vô cùng thú vị, cô không ngờ rằng Diệp Thành lại nói ra một câu sỗ sàng thế này.



Sau một lát, khuôn mặt Thượng Quan Hàn Nguyệt hãy còn đỏ lựng.



Lại nhìn sang Diệp Thành, khuôn mặt hắn cũng tối sầm cả lại.



Trời đất chứng dám, đó không phải là câu nói của hắn, còn do ai nói thì không cần nghĩ cũng biết chính là tiện nhân Thái Hư Cổ Long, nửa đêm không ngử lại đi phá đám người khác.

Lưu manh!



Thượng Quan Hàn Nguyệt trừng mắt nhìn Diệp Thành, cô quay người bỏ chạy, đôi tay bưng lấy hai bên má đang nóng ran vì ái ngại.



Phía này, thấy bóng người Thượng Quan Hàn Nguyệt chạy đi, khoé miệng Diệp Thành giật lên liên hồi.



Ô ha ha ha….!



Tiếp đó, bên trong thần hải của Diệp Thành liên tục vang lên tiếng cười giòn tan, Thái Hư Cổ Long bật cười như nắc nẻ, cười chảy cả nước mắt.



Nhìn con tiện nhân trong bộ dạng điên cuồng như vậy, khuôn mặt Diệp Thành càng tối sầm hơn bao giờ hết.



Thế rồi chín phần phân thân của hắn bắt đầu đứng dậy, tên nào tên nấy không hề nể nang cứ thế cởi sạch quần, không nói lời nào rồi cầm cậu nhỏ chĩa thẳng về phía Thái Hư Cổ Long mà tưới như mưa.



Ôi trời!



Tiếp đó là tiếng gào thét thảm thiết của Thái Hư Cổ Long dưới lòng đất.



Tiện nhân!



Diệp Thành tức tối mắng chửi, hắn quay người hằn học bỏ đi, chính vì câu nói của Thái Hư Cổ Long mà hình ảnh anh kiệt của hắn đã tan thành mây khói.



Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, nhà Thượng Quan đã bắt đầu bận rộn.



Lúc này, bên ngoài kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan lại có tám tầng kết giới mới, khả năng phòng ngự tăng lên hơn mười lần.



Cũng nhờ có Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, hai người này tinh thông trận pháp và kết giới, vả lại còn kiến tạo hết sức uyên thâm.



Cũng chính vì vậy mà bọn họ cũng rất vất vả vì rất nhiều nơi cần bọn họ tới đả thông đại trận hư không giữa nhà Thượng Quan và Hằng Nhạc, chín phân điện của Hằng Nhạc Tông và cổ thành Thiên Thu, nhà họ Hùng ở Nam Cương, nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực.







 
Chương 1610: “Lại nhớ hắn rồi à?”


“Diệp Thành tiểu hữu, tối qua nghỉ ngơi có ngon không?”, Thượng Quan Huyền Tông mỉm cười nhìn Diệp Thành.



“Cũng…cũng được ạ”, Diệp Thành ho hắng.



“Nếu có chỗ nào tiếp đãi chưa được chu đáo mong tiểu hữu lượng thứ”.



Advertisement

“Tiền bối nói gì thế ạ”, Diệp Thành cười đáp sau đó phất tay lấy ra hai túi đựng đồ đưa cho Thượng Quan Huyền Tông, “những thứ này đưa cho Ngọc Nhi cô nương và Hàn Nguyệt cô nương ạ”.



“Đây là gì?”, Thượng Quan Huyền Tông nhận lấy túi đựng đồ, ông ta ngó vào trong quan sát.



Đột nhiên ông ta bất giác sững sờ vì bên trong túi đựng đồ chứa đầy đan dược, linh đan ba vân, năm vân đều có vả lại số lượng không hề ít, những thứ khác như binh khí hàng thượng phẩm hay bí pháp huyền thuật cũng không thiếu.



Đúng là giàu có!



Kể cả là Thượng Quan Huyền Tông cũng không khỏi trầm trồ.



Có điều nghĩ thì cũng phải thôi. Diệp Thành là ai? Hắn là Đan Thánh, sao có thể thiếu những thứ này được? Hắn là sát thần, cướp của bao nhiêu người như vậy đương nhiên cũng không thể thiếu thốn.



“Vì sao tiểu hữu không đưa trực tiếp cho Ngọc Nhi và Nguyệt Nhi?”, Thượng Quan Huyền Tông thắc mắc.


Nghe vậy, Diệp Thành Diệp Thành vô thức che đi một bên má: Đau má.







Không lâu sau đó, Diệp Thành toàn thân phát ra kim quang bèn bay ra khỏi nhà Thượng Quan như một đạo thần hồng.



Lần này tới đây hắn đã tiêu diệt được đại quân hai điện của Chính Dương Tông, thành công liên thủ với nhà họ Thượng Quan, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành mĩ mãn, thân là một người vô cùng bận rộn như hắn cũng đã đến lúc rời khỏi nơi này rồi.



Nhìn bóng người Diệp Thành xa dần, Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn thở dốc, mặt mày hằm hằm. Cô ta hãy còn tức tối về chuyện đêm hôm đó.

Có điều thấy bóng hình hắn xa dần cô lại bất giác mím môi, đôi mắt như ngấn nước và khuôn mặt mang theo nỗi thất vọng.



Ở bên, Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng giống với muội muội của mình, khuôn mặt ửng đỏ, nghĩ tới chuyện tối qua, một người vốn dĩ dịu dàng dè dặt như cô vẫn còn ái ngại.



……..



Đây là lầu hai của một toà lầu các diễm lệ.



Những cánh hoa bay rợp trời, một nữ tử ngả người trên lan can, cô hướng ánh mắt về phía Nam, vẻ mặt tiều tuỵ, trong ánh mắt còn mang theo cái nhìn phức tạp, hình ảnh một người thanh niên đeo mặt nạ còn lờ mờ trong đôi mắt cô.



“Nguyệt Nhi”, không lâu sau đó, một giọng nói ôn hoà vang lên đằng sau cô, đó là một người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào, đôi mày lưỡi mác trông vô cùng có uy.



Người này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Hạo Thiên Huyền Chấn sao?



“Phụ thân”, thấy Hạo Thiên Huyền Chấn đi tới, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội đứng dậy.



“Lại nhớ hắn rồi à?”, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn mỉm cười ôn hoà nhưng trong lòng ông chốc chốc lại thở dài.



Là phụ thân, đây là sự bất lực của ông ta. Sao ông ta có thể ngờ nổi Tần Vũ lại chính là nhi tử của mình, còn nữ tử của ông ta lại phải lòng nhi tử, về điểm này thì chắc chắn đây là một mối nhân duyêtn không thể bắt đầu.



 
Chương 1611: Bàng Thống?  


“Hắn là đệ đệ của con”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười, nụ cười có phần gượng gạo, cho dù cô có cố gắng che giấu thì cũng không kiềm được mà lại hướng ánh mắt về phương nam như thể có thể trông thấy hình ảnh một người thanh niên đang ngự không phi hành dù cách xa muôn trùng khoảng cách.



Haiz!



Hạo Thiên Huyền Chấn lại lần nữa thở dài, đúng là tạo hoá trêu người mà!



Advertisement

………



Nam Sở một buổi sáng sớm, sau vài trận phong ba bão táp, hiếm khi mới lại yên bình.



Những truyền thuyết liên quan đến Tần Vũ vẫn đang tiếp tục, những thần thoại xoay quanh Đan Thánh Diệp Thành hãy còn được truyền tai nhau, sự tích về hắn trở thành cuộc trò chuyện trong những quán trà khiến người ta phải kinh ngạc và trầm trồ.



Rầm! Đoàng! Đoàng!



Đột nhiên, bầu không khí yên tĩnh lại bị phá vỡ.



Nhìn sang một hướng có thể thấy hai ngọn núi sừng sững sụp đổ kéo theo sự chú ý của rất nhiều người.



“Có chuyện gì thế?”, những tu sĩ đang quây quần lúc này nghe thấy động tĩnh lỡn thì ngó đầu ra.



“Tám phần là lại có người đánh nhau rồi”, có người nhìn vào rặng núi, “xem ra thực lực cũng không vừa”.

“Đằng nào cũng chẳng có gì làm lạ”, có người thản nhiên chép miệng, “những trận đánh thế này chỉ là lặt vặt, khi chứng khiến nhiều cuộc so tài hoành tráng thì những lần đấu đá này cũng chỉ là vặt vãnh mà thôi”.



Rầm! Đoàng!



Trong tiếng bàn tán xôn xao, một bóng người đẫm máu bay ra khỏi rặng núi, cơ thể nhếch nhác thảm hại, trên người người này còn có rất nhiều vết thương nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh.



Bàng Thống?



Nhìn người này, có rất nhiều người khác thẫn thờ, điện chủ Bàng Thống của phân điện thứ ba ở Chính Dương Tông, không ít người từng gặp.



“Sao lại…”, thấy thân hình thảm hại của Bàng Thống, quá nhiều người thẫn thờ tại chỗ. Đó là một trong chín người cầm trọng binh của Chính Dương Tông, là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, thế mà lại bị truy sát.


Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía người đang truy sát Bàng Thống.



Đó là một lão già mặc y phục xám, khí thế mạnh mẽ, sát khí ngút trời. Ông ta cũng có tu vi Chuẩn Thiên.



“Thanh…Thanh Vân lão tổ?”, thấy lão già mặc y phục xám, rất nhiều người kinh ngạc. Lão tổ của Thanh Vân Tông mặt dù không thường xuyên ra khỏi tông môn nhưng cũng có không ít người từng gặp ông ta, đó là một tu sĩ mạnh nổi danh Nam Sở.



“Có…có chuyện gì vậy? Thanh Vân Tông lão tổ truy sát Bàng Thống?”, có người kinh ngạc lên tiếng.



“Kì lạ lắm sao?”, có người nhướng vai, “vài ngày trước chín phân điện của Thanh Vân Tông bị Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đánh tới mức tổn thất nặng nề. Lão tổ của Thanh Vân Tông truy sát Bàng Thống là điều dễ hiểu.



“Cũng đúng”, có người xoa cằm, “chịu thiệt thòi lớn như vậy, nếu là ta thì ta cũng tìm bọn họ để chiến”.



Rầm!



Trong tiếng bàn tán, tiếng động mạnh mẽ lại vang lên. Bàng Thống bị một chưởng của người mặc y phục xám đánh bay đi vài trăm trượng khiến mặt đất lún xuống thành cái hố.



“Thanh Vân, ông không chết không nghỉ sao?”, giữa đất trời vang vọng tiếng gằn phẫn nộ của Bàng Thống.











 
Chương 1612: “Là kẻ nào đang chơi sau lưng?”


Bàng Thống tức tối, ông ta nghịch thiên sát phạt lên trời, tung ra một đao chém tan chưởng ấn của Thanh Vân Lão Tổ.



Trận đại chiến đột nhiên nổ ra khiến trời đất rung chuyển.



Vì động tĩnh quá lớn nên các tu sĩ bên trong cổ thành đều chạy ra ngoài, túm tụm thành từng đám đen kịt.

Advertisement



Có điều bọn họ lại không biết Bàng Thống kia căn bản không phải là Bàng Thống còn Thanh Vân Lão Tổ cũng không phải là Thanh Vân Lão Tổ.



Vậy bọn họ là ai? Không cần nói cũng biết chính là tên tiện nhân Diệp Thành. Bàng Thống do đạo thân của hắn hoá thành, Thanh Vân Lão Tổ chính là bản thể của hắn hoá thành. Cảnh tượng huyết chiến này chính là màn kịch mà hắn dày công tạo dựng.



Mục đích của hắn rất rõ ràng đó chính là tạo ra mâu thuẫn giữa Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, xoay chuyển sự chú ý của bọn họ.



Rầm! Đoàng!



Trận đại chiến vẫn đang tiếp tục với chấn động lớn kéo theo sự chú ý của rất nhiều người.



Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ của Chính Dương Tông.


Thông tin này giống như được chắp thêm đôi cánh, nhanh chóng lan truyền khắp Đại Sở, đây cũng chính là kết quả mà Diệp Thành muốn thấy.



Khốn khiếp!



Bên trong đại điện của Chính Dương Tông, mười mấy bóng hình liên tục bay ra ngoài, người nào người nấy sát khí đằng đằng.



Mới tối hôm qua bọn họ còn nhận được tin báo Thanh Vân Tông liên thủ với nhà Thượng Quan tính kế với đại quân hai điện của bọn họ khiến đại quân của hai điện cho tới giờ vẫn không rõ tung tích. Hiện giờ biết được Bàng Thống lại bị truy sát, sao bọn họ có thể chấp nhận.



“Việc khốn khiếp thế này cũng chỉ có tên Diệp Thành đê tiện đó mới làm ra được”, bên trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Bàng Thống vuốt râu hằn học.



“Kế ly gián này rõ ràng quá”, ở bên, Đạo Huyền Chân Nhân trầm giọng, “tám phần Chính Dương Tông sẽ không tin”.



“Tin hay không không quan trọng”, Chung Giang mỉm cười, “ân oán của ba tông tồn tại đã lâu, cho dù không ly gián thì Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông sớm muộn cũng nổ ra trận chiến, cho dù Chính Dương Tông nhìn ra được đó là kế ly gián thì bọn họ cũng nhân cơ hội này mà lấy lý do xuất binh”.



“Nếu không xử lý tốt thì Hằng Nhạc Tông cũng bị kéo vào trận chiến này”, Hằng Vũ Chân Nhân vuốt râu lên tiếng.



“Ngươi chắc chắn tên đó dùng dung mạo của ta chứ?”, bên trong Thanh Vân Tông, tlt nheo mắt nhìn xuống một trưởng lão ở bên dưới.



“Chắc chắn ạ”.



“Là kẻ nào đang chơi sau lưng?”, Thanh Vân Lão Tổ hắng giọng, “rõ ràng đang dùng kế ly gián”.



“Tám phần là Hằng Nhạc Tông, đây rất giống với phong cách của Doãn Chí Bình”.



“Chưa chắc”, Công Tôn Chí lên tiếng, “Doãn Chí Bình bị Diệp Thành xử lý rồi, hiện giờ đã được cứu hay chưa cũng chưa biết”.

“Là ai đang làm loạn chỉ cần nhìn là biết”, Thanh Vân Lão Tổ lạnh giọng, sải bước ra khỏi đại điện, ông ta bay đi như một đạo thần hồng rẽ ngang trời.



 
Chương 1613: “Vậy còn có thể thế nào nữa?”


Rầm! Đoàng!



Giữa đất trời toàn vang lên những tiếng nổ rầm trời, vai Thanh Vân Lão Tổ mà Diệp Thành vào vai và Bàng Thống mà đạo thân vào vai vẫn đang đại chiến.



Lúc này, những người tới xem trận chiến càng ngày càng nhiều, Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ của Chính Dương Tông, đây là một trận đại chiến vô cùng đặc sắc, nếu như làm không tốt thì nói không chừng cả hai tông sẽ khai chiến.

Advertisement



Cũng hòm hòm rồi!



Thấy những người tới tụ tập ngày càng đông, Diệp Thành lập tức di chuyển.



Đạo thân hiểu ý, chém ra một đao mang cái thế, tiếp đó nó xoay người chạy đi như một đạo thần mang.



Đi đâu?



Diệp Thành tung một chưởng phá tan đao mang kia sau đó bước ra cả trăm trượng truy sát theo.



Phía sau bọn họ, những kẻ tới xem trận chiến cũng đuổi theo, bóng người như lũ cuốn. Phía trước, đạo thân và Diệp Thành một trước một sau sát phạt vào trong rặng núi.

Ngay sau đó, từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, vì để tạo hiện trường như thật, Diệp Thành và đạo thân đánh hùng hồn khiến cảnh tượng hiện ra vô cùng hoành tráng, hai tên diễn rất nhập vai.



Không biết từ bao giờ, những tiếng động ầm vang bên trong rặng núi mới dứt, trời đất chìm vào yên tĩnh.



Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành bước ra, trong tay còn cầm theo thủ cấp của Bàng Thống, mọi thứ đều thể hiện tính chân thực của trận đại chiến.



“Chết…chết rồi sao?”, nhìn phần đầu rỉ máu trong tay Diệp Thành, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, “đường đường là điện chủ của một phân điện ở Chính Dương Tông mà lại bị diệt nhanh như vậy sao?”



“Vậy còn có thể thế nào nữa?”, có người lên tiếng, “Thanh Vân Lão Tổ là lão tổ của Thanh Vân Tông, mặc dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng Bàng Thống còn kém xa so với Thanh Vân Lão Tổ”.

“Chính Dương Tông, đây là sự đáp lại của ta”, trong tiếng bàn tán, Diệp Thành để thủ cấp của Bàng Thống lơ lửng giữa hư không sau đó quay người rời khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.



Diễn tới đây cũng coi như ổn, hắn cần nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không một khi đám lão bối của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông chặn lại thì chỉ có chuốc thêm rắc rối.



Khốn khiếp!



Không lâu sau đó, phía Chính Dương Lão Tổ đã sát phạt tới, thấy thủ cấp của Bàng Thống lơ lửng giữa hư không, tất cả mọi người đều phẫn nộ.



Phía này, nhóm Thanh Vân Lão Tổ đang chạy tới đây sau khi nghe nói Bàng Thống bị trảm thì liền ngừng lại.



Bàng Thống đã chết, bọn họ còn tới đó làm gì, đi giải thích sao? Giải thích nổi không? Nếu như gặp phải kẻ mạnh của Chính Dương Tông thì không tránh khỏi một cuộc khai chiến mới. Sắc mặt của Thanh Vân Lão Tổ vô cùng khó coi. Mặc dù bọn họ biết đây là kế ly gián nhưng từ chuyện hôm nay có thể thấy bọn họ phải gánh cái tội này rồi.



Đi!



Thanh Vân Lão Tổ là người đầu tiên quay người đi. Nếu như Chính Dương Tông nhận định do ông ta làm thì nói không chừng sẽ phát động chiến tranh. Bọn họ cần nhanh chóng trở về tông môn và ứng phó với những biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.



Lúc này, Diệp Thành đã tới một cứ điểm trong mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng.

Trong địa cung, Diệp Thành nhanh chóng mở ra bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc. Bên trong bức thuỷ mặc hiện lên cảnh tượng đại điện của Hằng Nhạc Tông, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Dương Đỉnh Thiên và nhóm Hằng Thiên Thượng Nhân.



 
Chương 1614: “Vậy hà tất con phải vậy?”


“Tiểu tử, ngươi diễn cũng được đấy”, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa được mở ra, Hằng Thiên Thượng Nhân tấm tắc, “chúng ta nhận được tin báo Chính Dương Tông đang tập kết đại quân, trông có vẻ như muốn công kích Thanh Vân Tông”.



“Tạm thời trận chiến này không thể diễn ra được”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.



Advertisement

“Ồ?”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhướng mày, “ngươi chắc chứ?”



“Mặc dù Chính Dương Tông mạnh nhưng nếu muốn công phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông thì ít nhất cũng cần phải điều động trên bảy phần binh lực”, Diệp Thành từ từ lên tiếng, “bọn họ có thực lực tuyệt đối có thể đánh bại Thanh Vân Tông nhưng vấn đề là thế cục của Nam Sở là thế chân vạc, không phải chỉ có Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông. Chính Dương Tông không phải ngu ngốc, bọn họ hiểu rất rõ thực lực của mình, một tông đấu với hai tông, bọn họ sẽ không thể trụ nổi đâu, huống hồ đại quân của phân điện thứ bà và thứ tám của Chính Dương Tông còn chưa có tin tức gì, cho dù bọn họ muốn đánh thì cũng phải đợi thông tin về đại quân của hai điện truyền về”.



“Ngươi tạo ra màn kịch này để làm gì?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Diệp Thành với vẻ mặt ngỡ ngàng: “E rằng lúc này Thanh Vân Tông đã bắt đầu hoài nghi Hằng Nhạc Tông ta rồi”.



“Mặc dù diễn vở kịch này rất lộ liễu nhưng vẫn rất cần thiết”, Diệp Thành nói: “Chí ít chúng ta đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Chính Dương Tông, còn nữa, con tạo ra màn kịch này mục đích quan trọng nhất chính là đánh lạc hướng sự chú ý của Chính Dương Tông, còn hành động lớn nhằm vào Chính Dương Tông thì cần có màn kịch này làm bước đệm”.



“Hành động nhằm vào Thanh Vân Tông, ý ngươi là gì?”



“Phế chín lão tổ của Chính Dương Tông”.




Nghe vậy, không chỉ phía Dương Đỉnh Thiên mà đến cả Thiên Tông Lão Tổ và mấy người phía Chung Giang đều cau mày.



Cũng không thể trách bọn họ như vậy chỉ vì kế hoạch này của Diệp Thành quá mạo hiểm.



Chín lão tổ của Thanh Vân Tông là chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, vả lại bọn họ đã thành danh từ lâu, không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thương, trước nay bọn họ đều cùng tiến cùng lùi, muốn phế đi bọn họ đâu dễ dàng.




“Ta cho rằng việc này cần tính kế lâu dài”, Chung Giang vuốt râu trầm ngâm: “Chưa nói tới chuyện làm thế nào để dụ bọn họ ra ngoài, cho dù dụ được bọn họ ra ngoài nhưng muốn giam giữ chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải là việc dễ dàng. Nếu như bọn họ muốn bỏ trốn thì rất khó có thể ngăn lại”.



“Con có thể dụ bọn họ ra lần đầu thì cũng có thể dụ bọn họ ra ngoài lần thứ hai”, Diệp Thành cười nói: “Bày ra màn kịch như thế này lần nữa, vẫn dùng thân phận Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ phân điện của Diệp Thành, điểm khác biệt nằm ở lần này người chúng ta truy sát là Bàng Thống còn lần tới chúng ta truy sát Doãn Thương”.



“Vậy hà tất con phải vậy?”, Hằng Nhạc Chân Nhân bất giác gãi đầu: “Khi con tạo ra màn kịch truy sát Bàng Thống sao không thông báo trước để chúng ta bố trí, sao phải đợi tới lần tới mới ra tay?”



“Vì con không chắc chắn”, Diệp Thành lắc đầu cười nói, “Khi con tạo ra màn kịch giết Bàng Thống con không chắc có thể dụ được phía Thanh Vân Lão Tổ ra ngoài không cho nên con chỉ có thể tạo ra màn kịch thế này để thăm dò, có điều sự thực chứng minh lần thăm dò này cũng rất cần thiết. Phía Thanh Vân Lão Tổ đã ra khỏi tông, chứng tỏ bọn họ rất quan tâm tới việc này. Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài, vậy thì lần thứ hai bọn họ cũng sẽ ra ngoài vả lại còn còn gấp gáp ra ngoài hơn lần đầu vì bọn họ rất nóng lòng muốn biết kẻ gây ra mọi chuyện, có thể xác nhận bọn họ sẽ ra ngoài thì chúng ta mới có thể triển khai hành động”.



“Ngươi thận trọng khiến chúng ta bất ngờ đấy”, một nhóm lão bối tầm tắc.











 
Chương 1615: Đổi chưởng giáo của Thanh Vân Tông?”


“Cũng chẳng còn cách nào khác”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “mặc dù thực lực của chúng ta mạnh nhưng khi đánh trực diện với Thanh Vân Tông thì cái giá phải trả quá lớn, huống hồ còn có Chính Dương Tông lăm le như hổ đói, muốn trả cái giá nhỏ nhất để có được Thanh Vân Tông thì chúng ta chỉ có thể tính kế hiểm. Đại quân tu sĩ của Thanh Vân Tông nếu vào tay chúng ta thì sức mạnh của chúng ta sẽ tăng lên đáng kể, đủ để có thể địch lại mấy chục gia tộc”.



“Diệp Thành à, con phải hiểu rằng phế đi chín lão tổ của bọn họ không có nghĩa là có được Thanh Vân Tông”, Hằng Nhạc Chân Nhân vuốt râu: “Con có thể đoạt được Hằng Nhạc Tông là vì có được thiên thời địa lợi nhân hoà nhưng Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông lại không giống nhau. Tình hình của Thanh Vân Tông rất phức tạp”.

Advertisement



“Sư tổ, cái này con đương nhiên biết”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “nhưng chiến lược bắt lính bắt vua dùng cho Hằng Nhạc Tông cũng có thể dùng cho Thanh Vân Tông, phế đi chín lão tổ của Thanh Vân Tông thì chúng ta dùng thân phận của bọn họ trở về Thanh Vân Tông. Trong mắt Thanh Vân Tông, chúng ta chính là lão tổ của bọn họ, với thân phận ở mức này, chúng ta có thể làm bất cứ việc gì, thậm chí có thể đổi cả chưởng giáo cuả Thanh Vân Tông”.



“Đổi chưởng giáo của Thanh Vân Tông?”, mọi người cau mày hỏi dò: “Con muốn đưa Chu Ngạo lên sao?”



“Không sai”, Diệp Thành gật đầu: “Chu Ngạo từng là đệ tử chân truyền đứng đầu, thực lực của hắn mặc dù không bằng kí chủ Lã Hậu nhưng triển vọng của hắn lại không vừa. Nên biết rằng hắn chính là hậu nhân của Thanh Vân Khai Sơn Tị Vân Khâu, trước kia hắn ta bị hại phải rời khỏi Thanh Vân Tông khiến rất nhiều trưởng lão của Thanh Vân Tông không vui. Với thân phận đặc thù của hắn ta, lại thêm sự trợ giúp của chúng ta thì có thể khiến Cổ Tam Thông thoái vị, đương nhiên mọi thứ phải tiến hành thật kín kẽ”.



“Trước đó con thu nhận phía Chu Ngạo có phải là đã nghĩ tới bước này không?”, một nhóm lão bối nhìn Diệp Thành.

“Đúng vậy ạ”, Diệp Thành không phủ nhận.



Nghe vậy, tất cả mọi người đều thầm chấn động trong lòng.



Lúc đó Viêm Hoàng mới tới Nam Sở vài ngày, đến cả Hằng Nhạc Tông còn chưa đoạt được về tay ấy vậy mà Diệp Thành đã nghĩ tới nước cờ này rồi, kể cả là bọn họ cũng không khỏi khâm phục con mắt nhìn xa trông rộng của Diệp Thành.



“Mặc dù mưu sự tại nhân thành sự tại thiên nhưng cái mà con quan trọng hơn cả là nhân hoà”, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã tiếp tục lên tiếng, “chỉ cần phế được chín lão tổ của Thanh Vân Tông thì chúng ta đã thành công một nửa rồi. Dùng thân phận của bọn họ quay về Thanh Vân Tông phế đi Cổ Tam Thông, nâng đỡ Chu Ngạo lên thế vị, như vậy là thành công một nửa. Tiếp đó chính là trừ khử, chỉ cần cdn có thể bồi dưỡng ra nhóm người có thể chống đỡ cục diện của Thanh Vân Tông trong thời gian ngắn nhất chì chúng ta có thể hoàn toàn dành được Thanh Vân Tông. So với chiến đấu trực diện thì con hướng về cách này hơn”.



“Nói thì như vậy, một khi không thận trọng sẽ dấy lên binh biến ở Thanh Vân Tông, cục diện sẽ nằm ngoài sự kiểm soát của chúng ta”, Chung Giang hít vào một hơi thật sâu.



“Cho nên việc này chúng ta cần tính toán kĩ lưỡng”, Diệp Thành xoa cằm: “Mấy ngày nay con sẽ đích thân đi kiểm tra, tìm địa điểm phục kích. Còn các sư tổ thì tốt nhất nên nghỉ ngơi dưỡng sức. Còn nữa, Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, lão tổ nhà Thượng Quan, nhà Tư Đồ, nhà họ Hùng cũng phải tham chiến, đưa những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà chúng ta có ra, dốc hết sức để trấn áp bọn họ”.



“Vậy tiểu bối có nghĩ tới chuyện khác không?”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành, lời nói ý tứ: “Nâng đỡ Chu Ngạo lên giúp hắn kiểm soát Thanh Vân Tông, tiểu bối không sợ tới lúc đó hắn sẽ phản lại mình sao? Khi có trong tay cả đội quân tu sĩ, lòng tham con người sẽ nổi lên”.



Nghe vậy, Diệp Thành mỉm cười, trong đôi mắt loé lên ánh sáng: “Khi thu nhận hắn, con đã nghĩ tới điểm này rồi, chỉ sợ rằng hắn sẽ không phản lại thôi, nếu dám tính kế với con thì hắn sẽ chết rất thảm”.







Đêm đến, Diệp Thành gạt lớp Hoan Thiên Thuỷ Mặc đi.



 
Chương 1616: Bắt tay vào việc thôi!  


Địa Cung lúc này rất im ắng, một tay hắn cầm bầu rượu, một tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.



Hành động lớn nhắm vào Thanh Vân Tông tiếp theo đây mới chỉ bắt đầu hình thành, muốn hoàn toàn thực hiện vẫn còn rất nhiều chi tiết cần phải xem xét kỹ lưỡng, suy cho cùng hành động lần này quả thực không hề nhỏ.



“Thánh chủ!”

Advertisement



Không biết từ khi nào, ngoài Địa Cung vọng lại một giọng nói già nua.



“Vào đi rồi nói!”



Diệp Thành tạm thời ngừng suy nghĩ, nhàn nhã nhấp một ngụm rượu.



Chẳng mấy chốc, một ông lão mặc áo xám đi vào, tu vi không cao lắm, chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, nhưng lại rất cung kính với hắn.



“Tình hình phía Chính Dương Tông thế nào rồi?”, Diệp Thành hỏi.



“Cả ngày nay Chính Dương Tông đều đang điều động binh tướng, thế trận không vừa”, ông lão kính cẩn thưa: “Nhưng đúng như Thánh chủ dự đoán, bọn chúng thùng rỗng kêu to, không hề có ý phát binh”.



“Không tìm thấy đại quân phân điện thứ ba với thứ tám, bọn họ phát binh được mới lạ”, Diệp Thành mỉm cười ung dung.



“Vậy tiếp theo…”



“Tiếp tục theo dõi”, Diệp Thành đứng dậy, vươn vai duỗi eo, bước ra khỏi Địa Cung, sau đó nhẹ nhàng dặn dò: “Có chuyện gì báo cáo thẳng với điện chính”.



Sau khi ra khỏi phủ đệ cứ điểm của Nhân Hoàng, Diệp Thành đến một con phố lớn náo nhiệt.



Thành cổ cứ điểm của mạng lưới tình báo Nhân Hoàng này không nhỏ, ngay cả ban đêm cũng vô cùng sôi động.



“Nghe nói chưa? Chính Dương Tông sắp có động tĩnh lớn đấy”, vừa ra đường lớn, Diệp Thành đã nghe thấy câu này.


“Nếu ta là Thành Côn thì ta cũng liều chết với họ”, người này mặt đỏ tía tai, gào thét ầm ĩ: “Tiêu diệt điện chủ một phân điện của Chính Dương trắng trợn như vậy, rõ ràng là đang kiếm chuyện còn gì!”



“Dạo gần đây Nam Sở náo nhiệt ghê!”, có người tặc lưỡi: “Hỗn chiến tam tông, nhà họ Tề ở Nam Cương bị diệt, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên bị diệt... Còn có Diệp Thành kia nữa, làm loạn long trời lở đất!”



“Nhắc tới Diệp Thành, không biết tên này chạy đi đâu rồi, còn cả Doãn Chí Bình nữa, không phải vẫn đang trong tay hắn sao? Sao vẫn chưa thấy Hằng Nhạc Tông có động tĩnh gì nhỉ?”



“Đúng đấy, mấy ngày nay chẳng thấy tin tức gì về Diệp Thành, ta thật sự cảm thấy không quen”, người nào đó vuốt râu, nói một câu rất nghiêm túc.



“Liên gì vậy trời!”, Diệp Thành đen mặt nhìn quanh một vòng, các ngươi đã quen với việc lão tử gây chuyện hàng ngày rồi sao?



Đương nhiên Diệp Thành sẽ không mở mang kiến thức cho bọn họ, hắn không có tâm tư nhàn rỗi đó.



Bắt tay vào việc thôi!



Diệp Thành lắc đầu, đi về phía truyền tống trận ở trung tâm thành cổ giữa những tiếng bàn tán xôn xao.





Dưới ánh trăng đêm, đại điện Chính Dương Tông u ám, hàng trăm người tập trung ở đó với vẻ mặt cực kỳ khó coi, bầu không khí ngột ngạt như muốn đóng băng.



 
Chương 1617: “Ngươi đang tống tiền đấy à?”


Khai chiến với Thanh Vân!



Sự yên tĩnh trong điện cuối cùng cũng bị tiếng hét của Thành Côn phá vỡ.



Vớ vẩn!



Chính Dương Lão Tổ lạnh giọng quát: “Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì từ đại quân của phân điện thứ ba và phân điện thứ tám, sức chiến đấu của chúng ta đã giảm đi rất nhiều, nếu bây giờ khai chiến thì ngươi có biết điều chờ đón chúng ta sẽ là gì không?”



“Vậy thì điều động lực lượng đi”, Thành Côn trầm giọng, lời nói đầy ẩn ý: “Không chỉ Thanh Vân, còn phải diệt cả Hằng Nhạc nữa”.

Advertisement



“Không thể điều động lực lượng đó”, phía Chính Dương Lão Tổ còn chưa lên tiếng, một giọng nói nhẹ nhàng mà u ám đã vang lên từ bên ngoài đại điện.



Lời còn chưa dứt, một người mặc áo bào màu tử kim bước vào, toàn thân người này bị áo choàng che phủ, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một đôi mắt u tịch chết chóc, đôi mắt đó lặng yên hiu quạnh, nhìn kỹ còn có thể thấy núi thây biển máu từ sâu trong đôi mắt người nọ.



“Pháp Lão”, người này vừa đi vào, mọi người trong điện đều cung kính hành lễ.



“Một điện chủ mà thôi”, người được gọi là Pháp Lão lên tiếng, giọng nói vẫn u ám, nặng nề như cũ.



“Nhưng… Nhưng đó là đại quân hai điện của Chính Dương chúng ta đó!”, Thành Côn hít một hơi thật sâu, cố gắng nén giọng xuống càng thấp càng tốt, sợ cao giọng sẽ xúc phạm đến uy nghiêm của Pháp Lão.



“Nghiệp lớn của ta không thiếu đại quân của hai điện đó”, Pháp Lão trầm giọng, trong mắt còn có u mang chết chóc le lói.



“Tuân… Tuân lệnh Pháp Lão”.



“Cứ chờ đó đừng nóng vội, không bao lâu nữa, Đại Sở này sẽ là của chúng ta”, Pháp Lão nói xong xoay người biến mất, giọng nói u ám chết chóc vang vọng: “Gọi Huyền Linh Chi Thể về cho ta”.







“Tiểu tử, tên đó xuất hiện rồi”, dưới bầu trời đêm, Diệp Thành đang bay trên trời đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải.


“Tên đó?”, Diệp Thành giật mình: “Ai cơ?”



“Người bí ẩn của Chính Dương Tông đó!”, Thái Hư Cổ Long đáp lại: “Ta nhớ đã từng nói với ngươi, tên đó là người bí ẩn nhất ở Chính Dương Tông, ông ta mạnh lắm luôn! Hầu hết Âm Minh Tử Tướng đều do ông ta luyện chế”.



“Ngươi có biết lai lịch của ông ta không?”, Diệp Thành nhíu mày.



“Không biết”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu: “Trên người ông ta có một sức mạnh bí ẩn bao phủ, đến ta cũng không nhìn thấu, chỉ biết là khí tức của ông ta rất kỳ lạ. Điều đáng nói là thân phận của ông ta ở Chính Dương Tông không hề thấp, sau khi vào đại điện, ngay cả phía Chính Dương Lão Tổ cũng phải hành lễ với ông ta”.



“Ngay cả phía Chính Dương Lão Tổ cũng phải hành lễ với ông ta?”, Diệp Thành không khỏi ngạc nhiên, phía Chính Dương Lão Tổ đều là cấp lão tổ của Chính Dương Tông, người mà ngay cả bọn họ cũng phải hành lễ, vậy bối phận của người bí ẩn kia phải cao nhường nào!



“Ngươi có nghe thấy họ nói gì không?”, Diệp Thành hỏi Thái Hư Cổ Long.



“Ta thực sự không nghe thấy gì”, Thái Hư Cổ Long nhún vai bất lực: “Sau khi ông ta vào liền lập kết giới, với trạng thái hiện tại của ta thì không thể nghe được”.



“Không ngờ Chính Dương Tông lại có một người bí ẩn đến vậy”, vẻ mặt Diệp Thành trở nên khó coi.

“Tiểu tử, ta nghiêm túc cảnh cáo ngươi, sau này nếu gặp kẻ đó thì đừng suy nghĩ gì, lập tức bỏ chạy, tên đó thực sự rất mạnh”.



“Ngươi đừng hù doạ ta”, Diệp Thành bĩu môi: “Động đến lão tử, lão tử ném Thiên Chiếu ra thiêu chết ông ta”.



“Ngươi không ra vẻ thì chết à!”, Thái Hư Cổ Long tức giận lườm Diệp Thành: “Ngươi nên nhớ, tiếp tục sử dụng Thiên Chiếu thì ít nhất sẽ hao tổn mấy chục năm tuổi thọ, có đáng không?”



“Đây đúng là sự thật”, Diệp Thành ho khan, uy lực bá đạo của Thiên Chiếu khiến hắn rất vui nhưng cái giá phải trả lại khiến hắn thấy đau lòng, mấy chục năm tuổi thọ không phải chuyện đùa.



Hế?



Khi Diệp Thành đang cảm thán thì Thái Hư Cổ Long đã khẽ hô lên, nó thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể của Diệp Thành nhìn thấy vị trí Diệp Thành đang đứng, đây chẳng phải Loạn Cổ Thương Nguyên sao?



“Tiểu tử, ngươi đến tìm khí hỗn độn đúng không?”, hai mắt Thái Hư Cổ Long sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Thành.



“Vậy ngươi nghĩ nửa đêm ta chạy tới đây để du sơn ngoạn thuỷ à?”



“Nhanh lên, nhanh lên”, Thái Hư Cổ Long xoa tay, nóng lòng muốn chết: “Nếu thật sự là khí hỗn độn thì ngươi phát tài rồi, nếu lấy được thì chia cho ta một ít nhé”.



“Được! Lấy bảo bối ra đổi”, Diệp Thành cười toe toét, xoa xoa hai tay cười xấu xa, trong mắt ánh lên tia sáng nóng rực: “Không có bảo bối thì truyền cho ta bí pháp bất thế cũng được!”



“Ngươi đang tống tiền đấy à?”, mặt Thái Hư Cổ Long lập tức đen lại.



“Thích đổi thì đổi”, Diệp Thành ra vẻ heo chết không sợ nước sôi.



“Đừng nói mấy lời vô nghĩa này với ta”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Có phải khí hỗn độn không còn chưa biết đâu”.



“Nếu là thật thì sao?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ đầy hứng thú.











 
Chương 1618: “Chính là chỗ này”


Hu hu hu…



Ban đêm, Loạn Cổ Thương Nguyên cuồng phong thét gào như tiếng lệ quỷ khóc than.



Diệp Thành đứng trên mặt đất màu máu mà không khỏi rùng mình.



Advertisement

Thương nguyên này là nơi năm xưa Thần Hoàng dẫn liên quân quyết chiến với Huyết tộc, không biết đã chết bao nhiêu người, nếu không cũng không nhuộm vùng thương nguyên vô tận này thành một màu đỏ máu như thế.



Nghĩ đến Thần Hoàng, Diệp Thành không khỏi nảy sinh lòng kính phục.



Vị Hoàng đế thứ chín của Đại Sở, thuỷ tổ của tam tông, tu sĩ cảnh giới Thiên thực thụ, truyền thuyết về ông vô cùng ly kỳ, thần bí.



Mở!



Diệp Thành ngừng suy nghĩ, hít sâu một hơi, đi tới nơi trốn vào hố đen không gian lần trước.



Tiếp theo, hắn vẫn đứng tại chỗ cân nhắc, nhẩm tính diện tích của biển hỗn độn, lấy nơi dưới chân làm mốc, không ngừng mở rộng ra xung quanh, cho đến khi vượt quá phạm vi của biển hỗn độn.



Vài phút sau hắn mới chuyển động, bay chừng ba mươi nghìn trượng về hướng Đông Nam.



“Vào hố đen không gian từ đây có lẽ sẽ nằm ngoài phạm vi bao phủ của biển hỗn độn”, Diệp Thành lẩm bẩm.




“Ngươi còn lề mề cái gì vậy? Nhanh lên đi”, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Thái Hư Cổ Long lại vang lên.



“Đừng có ở đó nói nhảm với ta”, Diệp Thành chửi to: “Đây không phải trò đùa đâu, nếu không lên kế hoạch thì lão tử sẽ bị nghiền nát thành tro bụi chỉ trong một giây”.



“Điều này thì ta tin”, Thái Hư Cổ Long ho khan.



“Cho nên an toàn vẫn hơn”, Diệp Thành lắc đầu, lại lùi thêm mười nghìn trượng nữa, tới nơi cách phạm vi biển hỗn độn đủ xa mới từ từ đến gần.



“Chính là chỗ này”, Diệp Thành giậm chân xuống đất, sau đó thở mạnh một hơi, nhắm mắt trái lại.


Tiên Luân Thiên Đạo, mở!



Sau tiếng hô của hắn, mắt trái đột nhiên mở ra, lấy mắt trái làm trung tâm, không gian bắt đầu biến dạng rồi hình thành một vòng xoáy, trung tâm vòng xoáy là một hố đen, mà Diệp Thành đã lập tức bị cuốn vào trong.



Vút!



Trong hố đen không gian tối mịt, Diệp Thành lập tức xuất hiện.



Tuy nhiên hắn còn chưa kịp đứng vững đã bị một luồng áp lực từ trên cao giáng xuống đè ngã, chỉ trong phút chốc, huyết cốt thánh thể của hắn đã bị nghiền nát từng khúc.



Mẹ kiếp!



Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, lập tức ra khỏi hố đen không gian.



Hả?



Thấy chưa đến một phần ba giây mà Diệp Thành đã đi ra, hơn nữa toàn thân máu chảy đầm đìa, Thái Hư Cổ Long giật mình: “Khoảng… Khoảng cách bốn mươi nghìn trượng mà vẫn trong phạm vi bao phủ của biển hỗn độn? Rốt cuộc phạm vi của nó rộng nhường nào chứ?”



Phụt!

Diệp Thành phun ra một ngụm máu, trong máu còn có mảnh vụn nội tạng của hắn, lúc này hắn đã cực kỳ thê thảm.



 
Chương 1619: Nặng thật!  


“Chỉ một tích tắc thôi đã khiến ngươi thảm hại thế này rồi, lão tử khẳng định nó chính là khí hỗn độn”, hơi thở của Thái Hư Cổ Long dồn dập, mắt rồng vốn đã sáng, trong nháy mắt còn ánh lên tia lửa hừng hực.



“Ít nhất cũng phải một trăm nghìn trượng”, Diệp Thành lảo đảo đứng lên, toàn thân run rẩy, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ.



Advertisement

“Tiếp tục lùi lại đi! Lùi ra ngoài phạm vi một trăm nghìn trượng”.



“Để an toàn, lùi mấy trăm nghìn trượng thì hơn”, Diệp Thành nhét một viên đan dược vào miệng, Man Hoang Luyện Thể lại bắt đầu hoạt động, vừa khôi phục thương thế vừa tiếp tục lùi về phía Đông Nam.



Mãi đến khi cách mốc chừng một trăm năm mươi nghìn trượng hắn mới dừng lại, khả năng hồi phục bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể khiến cơ thể hắn gần như khôi phục hoàn toàn.



Vút!



Sau đó hắn lại biến mất, sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo đi vào hố đen không gian.



Lần này không gặp áp lực lăng thiên đó nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Sau khi đứng vững, hắn vội nhìn về hướng Đông Bắc, nhưng vì hố đen không gian quá tối nên với thị lực của hắn cũng không thể nhìn thấy tình hình bên đó.




Bất lực, hắn chỉ đành từng bước từng bước tới gần, cảnh giác nhìn xung quanh, Tiên Luân Nhãn luôn trong trạng thái mở, nếu có điều gì bất thường, hắn sẽ lập tức ra khỏi hố đen không gian.



Không biết đi bao lâu hắn mới dừng lại, nheo mắt nhìn về một hướng.



Ở đó có vân hải màu xám, rất rộng lớn và cổ xưa, cực kỳ nặng và loạn, mang theo sức mạnh huỷ diệt, trong đó còn có những luồng lôi điện xì xèo, hệt như con rắn đang .



“Hai lần trước lão tử đã suýt bị ngươi nghiền thành tro bụi, rốt cuộc ngươi có phải khí hỗn độn không?”, Diệp Thành lẩm bẩm một mình, nhấc chân chậm rãi tới gần.


Càng đến gần biển hỗn độn, hắn càng cảm nhận được áp lực nhân lên, cứ bước một bước, áp lực sẽ tăng lên vài lần, với sức chiến đấu của hắn cũng cảm thấy hơi khó khăn.



Cuối cùng khi cách biển hỗn độn chừng trăm trượng hắn mới vững vàng dừng lại, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.



“Bảo bối, thật sự là bảo bối”, hai mắt Diệp Thành rực lửa nhìn chằm chằm biển hỗn độn trước mặt.



Ổn định một lúc, hắn gọi Đại La Thần Đỉnh ra, sau một tiếng rung, Đại La Thần Đỉnh mau chóng trở nên to hơn, đến khi to chừng trăm trượng mới dừng lại.



Hút!



Sau đó hắn khẽ hô, Đại La Thần Đỉnh vừa to vừa nặng đột nhiên rung lên, phát ra âm thanh vù vù dữ dội, độn giáp thiên tự trên đó cũng xuất hiện, bao quanh Đại La Thần Đỉnh rồi tự xếp thành hàng, trong đó còn có thiên âm đại đạo đan xen vang vọng.



Ngay tức khắc, biển hỗn độn cuồn cuộn bị Đại La Thần Đỉnh hút vào.



Nặng thật!

Diệp Thành cắn chặt răng, tiếng rít gào phát ra từ giữa những kẽ răng, cho dù ở ngoài phạm vi biển hỗn độn, cho dù có sức mạnh của Đại La Thần Đỉnh nhưng hắn vẫn rất vất vả, bởi vì biển hỗn độn này thật sự quá nặng, từng làn từng làn đè ép khiến hắn không thở nổi.



 
Chương 1620: Đây là cả một quá trình dài.  


Đạo thân, hiện!



Chẳng mấy chốc hắn đã gọi nhất khí hoá tam thanh đạo thân ra, thậm chí tiên hoả và thiên lôi cũng ra khỏi đan hải, hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.



Bốn người kề vai sát cánh, hợp lực điều khiển Đại La Thần Đỉnh.

Advertisement



Vì có ba người trợ giúp nên áp lực của Diệp Thành giảm đi rất nhiều, mà tốc độ hút khí hỗn độn của Đại La Thần Đỉnh cũng đột ngột tăng lên, tựa như con sông lớn đổ vào Đại La Thần Đỉnh.



Diệp Thành không vội, cũng không dám vượt qua giới hạn, biển hỗn độn khổng lồ bị hắn từng chút từng chút hút vào Đại La Thần Đỉnh.



Mà biển hỗn độn liên tục bị hút vào Đại La Thần Đỉnh nên Đại La Thần Đỉnh cũng trở nên phi thường, điều Diệp Thành cảm nhận rõ ràng nhất là trọng lượng của nó tăng lên khiến hắn điều khiển cũng khó khăn hơn nhiều.



Nhưng hắn đã dự đoán trước được điều này.



Khí hỗn độn quá nặng, với thân xác cường đại của thánh thể mà hắn cũng không chống đỡ nổi một giây, vì có Đại La Thần Đỉnh nên trọng lượng của chúng đã bị áp chế, nhưng áp lực thì vẫn rất kinh người.



Suy cho cùng, khí hỗn độn là vật vô chủ, không phải cứ thế lấy đi là xong, cần phải luyện hoá nó, nếu luyện thành thứ thuộc về mình mới không phải chịu áp chế về trọng lượng.



Cứ từ từ, không vội!




Diệp Thành vừa đón nhận khí hỗn độn, vừa nhắc nhở ba đạo thân, nhưng thấy từng luồng từng luồng khí hỗn độn bị hút vào Đại La Thần Đỉnh, trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi kích động.



Lúc này, Thái Hư Cổ Long trong Chính Dương Tông vẫn đang háo hức nhìn chín phân thân của Diệp Thành.



“Đi vào lâu như vậy chắc không sao rồi”, Thái Hư Cổ Long đã lẩm bẩm không chỉ một lần, nó còn kích động hơn cả Diệp Thành, nó biết nhiều hơn nên đương nhiên biết khí hỗn độn tượng trưng cho điều gì, giá trị của nó ở một khía cạnh nào đó còn quý hơn cả Đại La Thần Thiết.







Ù! Ù! Ù!




Hố đen không gian tối tăm rất yên tĩnh, nhưng âm thanh ù ù lại vang lên không ngớt.



Biển hỗn độn hội tụ khí hỗn độn vẫn đang không ngừng cuộn trào, sức mạnh mạnh mẽ và cổ xưa, mang theo sức mạnh huỷ diệt và lôi điện chớp loé như du xà, rất hỗn loạn, từng làn đều cực kỳ nặng nề. May mà đây là hố đen không gian, nếu ở bên ngoài thì những nơi biển hỗn độn này đi qua, không gian sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.



Không biết đến khi nào Đại La Thần Đỉnh mới không rung lên nữa, yên lặng lơ lửng ở đó.



Mà Diệp Thành và ba đạo thân của hắn đã mệt lử, nửa quỳ ở đó thở hổn hển, ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa, kiệt sức.



Khí hỗn độn quá nặng, muốn thu thập sẽ mất rất nhiều sức lực.



“Nhanh lên, nhanh lên, ăn vào đi”, Diệp Thành đập nát một túi đựng đồ, lượng lớn đan dược linh dịch bay ra, dù Hoang Cổ Thánh Thể có khí huyết dồi dào nhưng cũng phải dùng đan dược để bổ sung khí nguyên.



Nhất khí hoá tam thanh đạo thân, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân không chút chậm trễ, điên cuồng ăn đan dược để đổi lấy khí nguyên dồi dào.











 
Chương 1621: Không tệ!  


“Lão tử chờ đến hoa cũng tàn rồi”, trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long uể oải, đôi mắt đầy t máu nhìn chằm chằm chín phân thân của Diệp Thành, nó đã mong chờ ba ngày rồi.



Chín phân thân của Diệp Thành nghe câu này của nó liền nhún vai rất có nhân tính, như đang nói: Chúng ta cũng không có cách nào, mất liên lạc rồi.



“Ta phải ngủ một giấc đã, khi nào bản thể các ngươi về nhớ gọi ta dậy”, Thái Hư Cổ Long ngáp dài, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cả người nằm bò ra đó ngủ thiếp đi, điều đáng nói là tiếng ngáy của nó thật sự như tiếng sấm.



Advertisement

Ba ngày nay, Đại Sở yên bình hơn rất nhiều.



Chính Dương Tông ra vẻ điều động binh tướng nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to, cuối cùng vẫn ngừng công kích.



Nhưng càng như vậy, phía Thanh Vân Tông lại càng không dám lơi là cảnh giác, bình yên trước giông bão khiến bọn họ cảm thấy lo lắng, nếu Chính Dương Tông điều động toàn bộ lược lượng thì bọn họ không trụ nổi.



Điều tra, tiếp tục điều tra cho ta!



Trong đại điện của Thanh Vân Tông, vẻ mặt Thanh Vân Lão Tổ vẫn u ám đáng sợ như vậy.



Đã ba ngày trôi qua, đến giờ bọn họ vẫn chưa biết kẻ nào đã hãm hại mình, mặc dù rất nhiều dấu hiệu đều đang hướng vào Hằng Nhạc Tông nhưng lại không có chứng cứ xác thực.



Lại nhìn Hằng Nhạc Tông, tuy rằng bên ngoài sóng yên biển lặng, nhưng thực ra bên trong lại đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị cho động thái lớn.

Trong ba ngày qua, họ đã không chỉ một lần suy luận nghĩ tới cảnh tiêu diệt chín đại lão tổ của Thanh Vân, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào, cũng đã chọn hơn mười địa điểm phục kích có lợi.



Họ rất chú trọng bước đi táo bạo này.



Trong ba ngày, rất nhiều lão tổ của Hằng Nhạc Tông, Viêm Hoàng, nhà họ Hùng, nhà Tư Đồ, nhà Thượng Quan đã được gọi đến đại điện Hằng Nhạc Tông, ai cũng có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.



Phịch! Phịch!



Trong hố đen không gian, Diệp Thành và ba đạo thân lại lần nữa kiệt sức.



Lần này, nhất khí hoá tam thanh đạo thân biến mất, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân cũng mệt mỏi trở lại nguyên hình, bay về đan hải của Diệp Thành.




Tuy nhiên nỗ lực của họ cũng không vô ích, sau ba ngày chăm chỉ làm việc, biển hỗn độn đã hoàn toàn bị hút vào trong Đại La Thần Đỉnh.



Nào!



Sau tiếng hô hân hoan vui mừng của Diệp Thành, Đại La Thần Đỉnh rung lên, lơ lửng trước mặt hắn.



Đại La Thần Đỉnh hôm nay mới thực sự phi thường, nó vẫn vừa to vừa nặng, mộc mạc tự nhiên như trước, độn giáp thiên tự phía trên tự xếp thành hàng bao quanh, đan xen với thiên âm đại đạo, từng làn khí hỗn độn tràn ra từ bên trong, hoà quyện vào nhau tạo thành thác hỗn độn, liên tục lạc ấn trên Đại La Thần Đỉnh.



Không tệ!



Diệp Thành xoa cằm, đi vòng quanh Đại La Thần Đỉnh, khoé miệng vẫn nở nụ cười vui vẻ.



Sau khi đi quanh vài vòng hắn mới dừng lại, nhìn vào bên trong Đại La Thần Đỉnh.



Đập vào mắt hắn là cả một vùng hỗn độn, đó là biển hỗn độn với sức mạnh thần bí bao la mà cổ xưa, trong đó còn có lôi điện chớp loé như du xà bay qua, ẩn chứa sức mạnh huỷ diệt khiến lòng người sợ hãi.









 
Chương 1622: “Bây giờ ta sẽ luyện hoá các ngươi”.  


“Hỗn độn thật kỳ diệu!”, Diệp Thành không khỏi cảm thán, dị tượng như ẩn như hiện dù là Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu: “Nhặt được bảo bối rồi”.



“Bây giờ ta sẽ luyện hoá các ngươi”.



Advertisement

“Để chào đón các ngươi, ta quyết định đổi tên cho Đại La Thần Đỉnh thành Hỗn Độn Thần Đỉnh”, Diệp Thành sờ cằm cười khà khà: “Ừm, cái tên này rất lợi hại, ta thích”.



“Đi thôi!”, Diệp Thành tâm trạng rất tốt, phất tay cất Hỗn Độn Thần Đỉnh đi.



Trước khi đi, hắn còn liếc nhìn thế giới đen như mực mà yên tĩnh hiu quạnh này một lượt.



Nơi đây là một nơi đầy rẫy những nguy hiểm và cơ hội, ma huyết lần trước và biển hỗn độn lần này, có cái nào không phải đại bảo bối.



Chỉ là sự yên tĩnh chết chóc ở đây khiến Diệp Thành cảm thấy rất không an toàn, dù hắn biết ở một góc nào đó trong đây còn có nhiều bảo bối hơn nữa, nhưng hắn không dám chen vào, bởi vì nơi đây có quá nhiều nguy hiểm chưa biết.



Lòng nghĩ vậy, hắn đã mở Tiên Luân Nhãn ra.

Nhưng khi hắn định sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo để ra khỏi hố đen không gian thì một giọng nói cực kỳ yếu ớt vang lên từ nơi sâu trong bóng tối: “Tiểu hữu, cứu ta với”.



Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, lập tức dỏng tai lên, hắn chắc chắn mình không nghe nhầm, bởi vì giọng nói này ẩn chứa bí pháp, vang vọng bên tai hắn không ngừng chứ không phải hư ảo, rất chân thực.



“Trong hố đen không gian này còn có sinh vật sống ư?”, Diệp Thành đột nhiên nhìn chung quanh tối đen như mực.



“Tiểu hữu, cứu… cứu ta”, ngay sau đó giọng nói yếu ớt ấy lại vang lên, để Diệp Thành tìm ra phương hướng phát ra âm thanh chuẩn xác.



Diệp Thành bất giác nheo mắt, mở Tiên Luân Nhãn nhìn về phía đó, dường như có thể xuyên qua bóng tối vô tận nhìn thấy một người gầy như que củi đang khoanh chân ngồi đó.



Khi Diệp Thành nhìn về phía đó, ông ta không lên tiếng nữa, có vẻ hai tiếng truyền âm khi nãy đã rút hết chút sức lực cuối cùng của ông ta.



Ánh mắt Diệp Thành loé lên, hắn trở tay lấy kiếm Xích Tiêu ra, từ từ lại gần, đi được ba nghìn trượng hắn mới dừng lại, bởi vì hắn chỉ còn cách người đó mười trượng.



Từ khoảng cách gần thế này, Diệp Thành đã thấy rõ hơn, quanh thân người này đầy tử khí, ông ta rất già, gầy gò da bọc xương, tóc bạc trắng, da nhăn nheo, toàn thân phủ đầy bụi, không nhúc nhích, thoạt nhìn ai không biết còn tưởng là tượng đá ấy chứ!



Không phải nói nhiều, người này thảm thương cũng có phần giống với Khương Thái Hư năm đó.



“Đây là người từ thời đại nào không biết!”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, hắn có thể khẳng định ông ta đã mắc kẹt trong hố đen không gian này rất lâu rồi, vì nơi đây không có linh khí để bổ sung năng lượng nên mới bị rút cạn thành bộ dạng này.



“Coi như làm việc thiện đi”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu, giơ tay phóng thần quang màu vàng vào cơ thể người đó, giúp ông ta bảo vệ tâm mạch đã cực kỳ yếu ớt.



Sau đó hắn vươn bàn tay to, đặt người đó vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.



“Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, đúng không?”, Diệp Thành nói xong liếc nhìn niệm thân của Đại Nhật Như Lai trong thần đỉnh, nhưng niệm thân ấy chẳng hề nhúc nhích, cũng chẳng quan tâm.



 
Chương 1623: “Đúng, chính là nó, khí hỗn độn”.  


Ấy?



Diệp Thành vừa ra khỏi hố đen không gian, không biết Thái Hư Cổ Long ở cách đó bao xa chợt ngẩng đầu.



“Tiểu tử, thế nào rồi?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, trong ánh mắt nó như có ngọn lửa bùng cháy.

Advertisement



“Ta làm việc rất đáng tin”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn lật tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh: “Nào, lại xem xem có phải là khí hỗn độn không?”



Phía này, Thái Hư Cổ Long vội vàng thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể đả thông tầm nhìn với Diệp Thành, đôi mắt rực lửa cứ thế nhìn chăm chú vào thần hải trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Giây phút sau đó, đôi mắt vốn rạo rực của nó chợt có thần mang sắc bén xuất hiện, vẻ mặt nó kích động lạ thường: “Đúng, chính là nó, khí hỗn độn”.



“Ta nói mà, chắc chắn là bảo bối”, thấy Thái Hư Cổ Long khẳng định chắc nịch, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười.



“Tiểu tử, ngươi phải chia cho ta một ít đấy”, Thái Hư Cổ Long vội nhìn sang Diệp Thành, “ta không cần nhiều, một phần mười cũng được”.



“Ôi trời, khẩu vị của ngươi cũng không vừa nhỉ?”.



“Ta không lấy không, ta có thể lấy bảo bối để đổi”.



“Vậy ngươi cho ta một phần mười Thái Hư Cổ Long Hồn”, Diệp Thành lập tức lên tiếng.



“Ôi trời, khẩu vị của ngươi cũng không vừa mà”, lần này tới lượt Thái Hư Cổ Long mắng chửi, nó tối sầm mặt.



“Thích đổi hay không tuỳ ngươi nhưng ta nhất định cần sức mạnh Long Hồn của ngươi”, Diệp Thành gãi tai.



Diệp Thành đã muốn có Thái Hư Cổ Long Hồn từ lâu, tộc Thái Hư Cổ Long có rất nhiều bí thuật hắn đương nhiên biết, ví dụ như Thái Hư Long Cấm, Thái Hư Động, Thái Hư Na Dịch nhưng những bí thuật này đều cần sức mạnh linh hồn chống đỡ, nếu không có sức mạnh Long Hồn thì cho dù hắn biết nhiều cũng vô dụng.



Cho nên so với bảo bối mà Thái Hư Cổ Long nói thì hắn xem trọng sức mạnh Long Hồn hơn.


“Rốt cục ngươi có đổi hay không?”, lòng thầm tính toán, Diệp Thành lại lần nữa nhìn sang Thái Hư Cổ Long: “Ta không cần nhiều, chỉ cần một phần mười, này ta lấy khí hỗn độn đổi lấy sức mạnh Long Hồn, ngươi không thiệt mà”.



“Đổi”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu, “nhưng phải thêm một bát tinh huyết Thánh Thể của ngươi nữa”.



“Được”, Diệp Thành trả lời dứt khoát, tinh huyết thánh thể gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, bỏ chút máu thôi mà. Sau ba tới năm ngày là lại về bình thường, còn đó là sức mạnh Long Hồn của Thái Hư Cổ Long, có nó rồi thì nhiều bí pháp có thể thi triển, đây chính là vụ buôn bán không bao giờ lỗ.



“Cho ta vài ngày, ta sẽ phân tách sức mạnh linh hồn cho ngươi”.



“Cũng vừa hay ta cần vài ngày để luyện hoá biển hỗn độn”, Diệp Thành bất giác toét miệng cười.



“Cút đi, trong mấy ngày nay lão tử không muốn nhìn thấy ngươi”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi, cứ thế cắt đứt cuộc trò chuyện với Diệp Thành.



Có điều mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng nó lại cảm thấy rất vui. Sức mạnh linh hồn của nó giống như tinh huyết thánh thể của Diệp Thành, cho dù phân ra thì dưỡng thân thể một năm cũng sẽ hồi về nguyên trạng.



Thế nhưng khí hỗn độn lại khác, đó chính là bảo bối chỉ có cầu mà rất khó có thể có, nó hiểu rõ hơn ai hết lần trao đổi này với Diệp Thành nó không hề thiệt.



Hi hi hi….

Nghĩ rồi nó bất giác bật cười, nó nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành rồi xoa cằm.



 
Chương 1624: “Đều ở thế giới tu sĩ”. 


“Tiểu tử, đây là lần đầu tiên ta trao đổi thế này, cuộc trao đổi này thế nào ngươi và ta đều hiểu ý nghĩa”, phía này, Diệp Thành vẫn đang ở Loạn Cổ Thương Nguyên bất giác bật cười, “cho ngươi chút lợi lộc, coi như sự đền đáp của ta dành cho ngươi vì ngươi giúp ta nhiều lần, truyền thụ cho ta nhiều bí thuật”.



Nói rồi, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, hắn xoay người biến mất.



Trong màn đêm yên tĩnh, hắn lại bận rộn hơn những người khác nhiều lần.

Advertisement



Dưới ánh trăng, hắn không ngừng xuất hiện giữa những địa điểm khác nhau, có lúc ở rặng núi, có lúc ở sơn cốc, có lúc ở thương nguyên, có lúc ở đầm nước, cổ thành….mỗi một nơi hắn đi qua hắn đều dừng lại một khoảng thời gian, đứng đó tĩnh lặng một lúc.



Mãi tới đêm thứ hai Diệp Thành mới tới một cứ điểm của Nhân Hoàng rồi vào bên trong địa cung.



Lúc này cả địa cung đã bị phong bế.



Không lâu sau đó, hắn lấy ra hỗn độn thần đỉnh rồi gọi tiên hoả và thiên lôi ra.



“Đừng lười biếng, mau luyện hoá biển hỗn độn này cho ta”, Diệp Thành lập tức ra lệnh.



Tiên hoả và thiên lôi nghe lời răm rắp, một tên hoá thành tiên hoả đạo thân, một tên hoá thành thiên lôi đạo thân dùng sức mạnh tiên hoả và sức mạnh thiên lôi bao quanh Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Có điều muốn luyện hoá biển hỗn độn không phải việc một sớm một chiều.



Tiên hoả và thiên lôi luyện hoá mới chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai cần đem Hỗn Độn Thần Đỉnh đặt vào đan hải, dùng sức mạnh huyết mạch Thánh Thể luyện hoá một lần, bước thứ ba chính là cho vào thần hải khiến sức mạnh linh hồn lại lần nữa luyện hoá, chỉ cần hoàn thành ba bước này thì mới coi là luyện hoá được biển hỗn độn.



Tiên hoả và thiên lôi bận rộn còn Diệp Thành cũng không rảnh, hắn phất tay lấy ra Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, thu bé nhiều lần rồi dựng nó trong địa cung.



Sau đó, Diệp Thành lấy ra một cái bình hồ lô rượu, vừa nhâm nhi vừa quan sát Cửu Châu Huyền Thiên Đồ. Quan trọng nhất chính là hắn quan sát những nơi mình vừa đi qua.



Gần tới sáng, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc mới hiện ra.

“Ta nói này, ngươi đúng là thần không biết quỷ không hay”, bức màn vừa xuất hiện, Sở Linh Ngọc đang ngồi trong đại điện chỉnh sửa móng tay lên tiếng: “Là chủ soái mà đôi ba ngày ngươi lại mất tích, như vậy có tốt không?”



“Con đi làm việc thật mà”, Diệp Thành chép miệng.



“Chọn được địa điểm phục kích chưa?”, phái Chung Giang lần lượt lên tiếng.



“Táng Thiên Sơn”.



“Táng Thiên Sơn?”, nghe vậy, tất cả mọi người đều cau mày vì trong số mười mấy địa điểm mà bọn họ dày công lựa chọn căn bản không có nơi nào là Táng Thiên Sơn.



“Táng Thiên Sơn ở đâu?”, sau hồi trầm lắng, lão tổ nhà họ Tô mới ái ngại cười nói.



“Ở nước Nguỵ của thế giới người Phàm”, Diệp Thành lên tiếng, “chính là một rặng núi dài tám trăm dặm”.



“Địa điểm phục kích ở thế giới người phàm?”, mọi người thẫn thờ.



Nghe vậy, Diệp Thành chợt sững người, “vậy địa điểm mà mọi người chọn ở đâu?”

“Đều ở thế giới tu sĩ”.



 
Chương 1625: Vẫn đang trong trạng thái ngủ say.  


“Không thể chọn ở thế giới tu sĩ được”, Diệp Thành lập tức xua tay, “ở Nam Sở thừa nhiều nhất là những tu sĩ rảnh rỗi, chỉ cần chút gió lay cỏ động đều kéo tới cả một đám đến xem, vả lại không chỉ xem thôi, mẹ kiếp bọn họ còn đồn ra ngoài, tin tức như chắp thêm đôi cánh, không tới ba phút là cả Đại Sở đều biết. Thế giới người phàm lại khác, người phàm không có nhiều, tu sĩ căn bản không có, vả lại con đã từng quan sát rồi, vài chục nghìn dặm xung quanh Táng Thiên Sơn đều không có dân cư, đừng nói là tu sĩ, người phàm còn chẳng có lấy mấy người. Phục kích ở đó không có ai xem, không lộ tin tức ra ngoài, đó là địa điểm hợp lý nhất rồi”.



“Nói vậy thì mọi người đều đồng ý với địa điểm phục kích này chứ?”



“Đương nhiên rồi”.

Advertisement



“Vậy thì dễ dàng thôi”, Diệp Thành lập tức đứng dậy, hắn phóng to vị trí của Táng Thiên Sơn trên Cửu Châu Huyền Thiên Đồ sau đó vừa chỉ từng nơi vừa nói.



“Con sẽ dụ bọn họ tới đây và nghĩ cách để bọn họ tách nhau ra. Chúng ta công phá từng người một”.



“Nhiệm vụ của mọi người chính là bố trí trước ở đây, chú ý hỗ trợ Long Nhất và Long Ngũ thi triển kết giới Thái Hư Long Cấm, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ngoài Hồng Trần Tuyết tiền bối trấn thủ Hằng Nhạc Tông thì những người khác đều phải tham chiến”.



“Để đề phòng bất trắc, khoảng cách ba mươi nghìn dặm xung quanh Táng Thiên Sơn đều phải cài tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng, tu vi tốt nhất là trên cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, một khi phát hiện những tu sĩ khác thì không cần nói nhiều, lập tức ra tay”.



“Mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng cần bố trí dày đặc để quan sát bọn họ ra khỏi tông từ khi nào, có đại quân đi theo hay không, những điểm này đều phải nắm được, đừng để tới lúc đó chúng ta bị bao vây thì không hay”.



Nói xong xuôi, Diệp Thành mới nhìn mọi người: “Không biết mọi người có gì cần bổ sung không?”

“Không có”.



“Đã vậy thì mọi người đi chuẩn bị đi, tối mai chúng ta hành động”.







Nói rồi, Diệp Thành gạt đi lớp màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc.



Màn đêm yên tĩnh nay lại không hề yên tĩnh.


Không lâu sau đó, Hằng Nhạc Tông, Viêm Hoàng, nhà họ Tư Đồ, nhà Thượng Quan, nhà họ Hùng ở Nam Cương đều bắt đầu bận rộn, hai mươi mấy bóng hình lần lượt quy tụ về phía Táng Thiên Sơn ở thế giới người phàm, người nào người nấy đều có tu vi Chuẩn Thiên.



Cùng vào lúc này, hàng nghìn người của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông thông qua Truyền Tống Trận hội tụ về một phương, tu vi thấp nhất cũng ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh. Mặc dù trận thế lớn nhưng bọn họ lại hành động vô cùng kín kẽ.



Hành động này mặc dù không phải có quy mô lớn nhất của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc nhưng lại thể hiện ý nghĩa đặc thù vì bọn họ đang thực hiện một nhiệm vụ mà bất cứ ai cũng không dám ngờ tới.



Bên trong địa cung, Diệp Thành vươn vai, lúc này hắn mới nhìn sang tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.



Cả hai tên tới bây giờ vẫn chưa hề ngừng tôi luyện biển hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, âm thanh vù vù của Hỗn Độn Thần Đỉnh có phần trầm, nếu nghe kĩ thì còn có thể nghe ra bên trong đó vang vọng thiên âm đại đạo.



Diệp Thành chậm rãi tiến tới trước Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn nhìn vào bên trong.



Bên trong biển hỗn độn là một người được hắn cứu từ hố đen không gian, lúc này còn đang lơ lửng trong đó, chỉ là vẫn đang trong trạng thái ngủ say.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom