Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2226: “Chúng ta tới ăn chực”.  


Câu này của Diệp Thành khiến Sở Huyên bật cười, không cần nghĩ tới cảnh đó, chỉ nghe hắn nói thôi cũng có thể tưởng tượng được bữa ăn năm đó kỳ quái đến mức nào.



Cô cười khiến Nhược Hi trong lòng cô bỗng ngây ra, sau đó cũng phát ra tiếng cười trẻ thơ khúc khích, cô bé không biết có chuyện gì, càng không hiểu người lớn đang nói gì.



Lại nhìn đến Sở Linh, gò má cô ửng hồng, không chỉ xấu hổ mà còn là tức giận.



Advertisement

Gia đình bốn người vui vẻ hạnh phúc, bây giờ nghĩ lại chuyện hồi đó tuy hơi buồn cười nhưng lại đầy ký ức ấm áp.



Woa! Thơm quá!



Chẳng mấy chốc, khung cảnh ấm áp bị phá vỡ, một bóng dáng xinh đẹp tinh nghịch đi tới, nhìn kỹ thì phát hiện là Tịch Nhan.



Bái kiến sư phụ!



Bái kiến hai sư nương!



Tịch Nhan rất lễ phép, nghiêm túc hành lễ với Diệp Thành, Sở Huyên và Sở Linh.



Khụ khụ…

Lời chào của cô bé khiến Diệp Thành sặc hồi lâu.



Vẻ mặt Sở Huyên và Sở Linh cũng trong phút chốc trở nên kỳ lạ, các cô cứ cảm thấy có gì đó sai sai, có phải bị giảm vai vế rồi không?



“Cô nhóc này đáng yêu quá”, khi ba người còn đang thảng thốt thì Tịch Nhan đã cười khanh khách, bế Nhược Hi vào lòng, nhéo hai má hồng hào mũm mĩm của cô nhóc, còn đeo linh châu lên người cô bé nữa.



“Tịch Nhan!”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Con không cần tu luyện à?”



“Con mệt rồi, chạy lên đây ăn ké”, Tịch Nhan cười híp mắt nhìn Diệp Thành: “Sư phụ, người sẽ không ruồng bỏ con đúng không?”



“Xem con nói kìa”.



“Hai vị sư nương sẽ không ruồng bỏ con đúng không?”, Tịch Nhan cười hì hì, lại nhìn Sở Huyên và Sở Linh.



“Huyên thuyên”, hai người đều bật cười, thật sự bị đồ tôn của mình làm cho dở khóc dở cười, đúng là được truyền lại từ Diệp Thành mà!



“Chà! Thơm quá đi!”, Tịch Nhan còn chưa động đũa đã lại có tiếng cười giòn tan khác vang lên, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi cũng tới, còn kéo theo cả mấy người phía Bích Du, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ.



“Chúng ta tới ăn chực”.



“Đã… Đã nhìn ra”, Diệp Thành ho khan, suýt thì vùi đầu vào bát cơm, không biết nếu mọi người biết chuyện xảy ra trong lư luyện đan hôm đó, hắn có bị đá chết ngay tại chỗ không.



“Bái kiến hai vị tiền bối”, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du và Huyền Nữ rất hiểu lễ nghi, cung kính hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh.



“Đều là người nhà, không cần quá phép tắc”, Sở Huyên mỉm cười rồi liếc mắt cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.



“Nhìn… Nhìn ta làm gì?”, Diệp Thành ho khan một tiếng, hắn nhớ mỗi lần Sở Huyên cười tủm tỉm như vậy là kiểu gì hắn cũng bị ăn đòn, đây là bóng ma tâm lý thời niên thiếu!











 
Chương 2227: “Ai nói không phải chứ?”


Woa! Thơm quá!



Chẳng bao lâu lại có giọng nói khác cất lên, hơn nữa còn không phải một người.



Lời còn chưa dứt đã thấy đám Hùng Nhị và Tạ Vân leo lên, hai tay xoa xoa: “Hôm nay có thể ăn một bữa no nê rồi”.



Nhưng giây tiếp theo họ đã bay ra khỏi Ngọc Nữ Phong, không phải nói khoác với mọi người đâu, thật sự là bay đi rất xa, rất xa đấy.





Advertisement



Bữa sáng vốn dĩ ấm áp thì lại diễn ra trong bầu không khí dị thường rồi mới kết thúc.



Diệp Thành lau đi vết dầu dính nơi khoé miệng, thấy rất nhiều nữ nhân đang vây quanh Tiểu Nhược Hi thì liền ho hắng đi ra.



Hắn lại lần nữa xuất hiện, nơi này là địa cung của Hằng Nhạc Tông, bên trong đó có mười mấy hư không Truyền Tống Trận khổng lồ, còn hôm nay hắn tới đây là vì muốn tới trụ sở chính của Thiên Đình, là Thánh Chủ Thiên Đình, cho tới bây giờ hắn còn chưa biết diện mạo của trụ sở chính như thế nào.



Khai trận, trụ sở Thiên Đình!



Diệp Thành nói rồi bước lên Truyền Tống Trận khổng lồ.



Ba trưởng lão lần lượt bấm thủ ấn, Truyền Tống Trận nhanh chóng vận chuyển, mang theo sức mạnh huyền diệu của không gian.



Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới bước ra khỏi Truyền Tống Trận.



Bái kiến Thánh Chủ!



Các lão bối đứng trước Truyền Tống Trận lần lượt cung kính hành lễ.



Không cần đa lễ, Diệp Thành mỉm cười sải bước ra khỏi địa cung.



Ra khỏi địa cung, hắn liền sải bước lên hư không, nhìn từ trên cao xuống, linh sơn với cả ngàn ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có đại khí dồi dào, thỉnh thoảng còn có thể trông thấy tiên hạc bay qua, cả Thiên Đình hiện lên dưới thần hoa rựcỡ.



“Đúng là có đầu tư”, cho dù là Diệp Thành thì cũng không khỏi tấm tắc, đây rõ ràng là một Vương triều.



Ngay sau đó, hắn bước xuống hư không, sải bước vào đại điện của Thiên Đình.



Ập vào mắt hắn chính là một bóng hình xinh đẹp, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Cơ Tuyết Băng sao, lúc này cô đang tĩnh lặng chăm chú quan sát hai chữ viết hoa với từng đường nét bay lượn tinh tế được khắc ở đại điện: Thiên Đình.



Cô vẫn giữ dáng vẻ của nữ nhân cải trạng nam, mái tóc không gió cũng tự tung bay, mỗi một lọn tóc đều nhuốm thần hà, bóng dáng cô có phần tiều tuỵ, có thể thấy từng vết tích thời gian để lại trên khuôn mặt cô, nhưng cho dù như vậy thì cũng khó có thể che đi được nét phong hoa tuyệt đại của nhan sắc.



Diệp Thành không nói gì, hắn chậm rãi sải bước tới, cho tới khi đứng song song với Cơ Tuyết Băng hắn mới khẽ mỉm cười: “Ba năm rồi, muội thay đổi không hề ít nhỉ?”



“Huynh cũng vậy”, Cơ Tuyết Băng nói bằng giọng lãnh đạm, hiếm khi mới khẽ mỉm cười nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại thấp thoáng vẻ tự giễu.



Chỉ một câu đáp lời đơn giản nhưng lại khiến cho bầu không khí của đại điện chìm vào lặng thinh.




Cả hai người cứ thế đứng song song với nhau tĩnh lặng nhìn hai chữ Thiên Đình giống như hai kẻ xa lạ, đôi lúc bọn họ lại giống như cố hữu lâu ngày không gặp, không cần nói bằng lời bởi họ đều hiểu nhau hơn tất thảy.



Bọn họ không còn là Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa nữa, một người là Hoang Cổ Thánh Thể, một người là Huyền Linh Chi Thể, một người là Thánh Chủ Thiên Đình, một người là chưởng giáo Chính Dương.



Lần này gặp nhau như cách cả một đời.



Lại ba năm trôi qua, sự day dứt dữa tình và duyên, sự đan xen giữa nhân và quả khiến cặp tình nhân năm xưa cuối cùng cũng quyết định đứng về một hướng.



Bầu không khí rất kì lạ, bao thăng trầm của thời gian như quấn lấy họ, đi qua những tháng ngày dông bão, ngoài để lại kì tích thì dấu vết của thời gian cũng không ngoại trừ hai người họ.



“Nhìn bóng lưng của hai người khiến ta rất cảm khái”, tiếng chép miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vang lên.



Bên cạnh Diệp Thành chợt có thêm một người khác, người này đứng thẳng, khí thế oai hùng, mái tóc buông xoã như làn nước, có uy nghiêm của một vị vương, nếu nhìn kĩ thì đó chính là chưởng giáo của Thanh Vân Tông: Chu Ngạo.



“Ai nói không phải chứ?”, tiếng chép miệng vang lên, bên cạnh Chu Ngạo lại có một người nữa xuất hiện.



Liễu Dật cũng đã tới, hiện giờ hắn chính là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn sống nội tâm, giống như một thư sinh, đôi mắt như đáy giếng chẳng chút sóng gợn, không hề mang theo khí tức của một tu sĩ.



Cả bốn người đứng song song với nhau, bọn họ tĩnh lặng quan sát hai chữ Thiên Đình và nhớ về những năm tháng rực rỡ trước kia.



Cảnh tượng này khiến người ta nhìn mà phải cảm khái.



Còn nhớ năm xưa, trong trận so tài tam tông, bọn họ chính là bốn đệ tử xuất sắc nhất của tam tông, đấu tới mức rộn ràng hăng hái.











 
Chương 2228: “Người đông thì dễ làm việc”,


Bên ngoài đại điện, từng bóng hình bước vào, đó là Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang cùng hàng nghìn bóng người khác, người nào người nấy đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đó là những thành viên trong hội Thái thượng trưởng lão của Thiên Đình.



“Bái kiến chư vị trưởng lão”, bốn người phía Diệp Thành định thần lại, lần lượt hành lễ.



“Không cần đa lễ, ngồi xuống cả đi”, mọi người mỉm cười, nói.

Advertisement



“Ngồi, ngồi xuống cả đi”, Cổ Tam Thông lên tiếng, có điều nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của ông ta, vẻ mặt của ai nấy đều hết đỗi khác thường.



Tất cả ngồi xuống, Diệp Thành là Thánh Chủ Thiên Đình đương nhiên ngồi ở vị trí cao nhất, đây có lẽ là lần đầu tiên Thiên Đình tề tựu đông đủ từ khi thành lập đến nay, thế nhưng lần tề tựu này lại không hề dễ dàng.



“Ai có thể nói cho ta biết về tình hình Thiên Đình hiện giờ không?”, Diệp Thành lên tiếng đảo mắt nhịn quanh, ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ Hồng Trần Tuyết.



“Ba năm nay Thiên Đình có thêm nhiều thế lực mới gia nhập, ba trăm bảy mươi hai thế lực, đó là các thế lực từ Bắc Sở, hiện giờ Thiên Đình có tam tông, chín điện, tám mươi mốt thành”.



“Hội Thiên Tông Lão Tổ cũng có ba mươi bảy người tham gia mới, đó đều là lão tổ của các thế gia”.



………



“Tập thể Đan Thành dọn tới Nam Sở, toạ lạc ở phía nam của trụ sở chính của Thiên Đình”.




……..



“Thiên Đình xây mới ba vạn sáu trăm nghìn thành trì, có thêm chín vạn tám nghìn linh sơn, xây thêm mười vạn chín nghìn Truyền Tống Trận”.



……..



Hồng Trần Tuyết liên tục nói, bà ta nói rất thật thà và còn nói nhiều hơn cả Diệp Thành khiến các lão bối nghe mà ngáp ngủ.



Nghe Hồng Trần Tuyết nói xong, Diệp Thành chợt trầm trồ cảm thán!




Ba năm nay hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Bắc Sở còn phía Chung Giang ở đây cũng không nhàn rỗi tay chân.



Chưa nói đến những thành trì và linh sơn mới gây dựng, chỉ cần nói tới tường thành của Nam Sở thôi đã là cả quá trình tốn biết bao công sức rồi. Thiên Đình của hiện tại không chỉ có lớp lớp nhân tài mà rõ ràng còn phòng thủ kiên cố.



“Người đông thì dễ làm việc”, Diệp Thành không ngừng tấm tắc.



“Chưởng giáo Hằng Nhạc Tông, Nhân Hoàng muốn lấy một người từ Hằng Nhạc”, khi Diệp Thành còn đang tấm tắc thì Hồng Trần Tuyết lại lần nữa lên tiếng nhìn sang Liễu Dật.



“Nhân Hoàng chọn người hội Thái thượng trưởng lão không hỏi gì thì ta đương nhiên không có ý kiến gì”, Liễu Dật bất giác mỉm cười, “nhưng không biết trưởng lão Chung Tiêu muốn lấy ai?”



“Tịch Nhan”.



“Cái này ấy à?”, Liễu Dật ho hắng nhìn sang Diệp Thành, “ta không có ý kiến gì, trưởng lão có thể hỏi sư phụ của cô ấy”.



“Ta nói rồi, Nhân Hoàng chọn người mà không ai nói gì thì đương nhiên là cả ta cũng thế”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không từ chối.



Tịch Nhan có vạn hoa đồng, có khả năng thiên bẩm với thần thông sưu hồn, là nguồn tài năng ưu tú thích hợp để làm tình báo.



 
Chương 2229: Công bằng! Chông chính! Công khai!  


Vả lại, Diệp Thành là sư phụ của Tịch Nhan cũng xuất thân từ tình báo, hắn đương nhiên biết rất rõ đệ tử của Tình Báo Các cần trải qua kiểm tra gắt gao thế nào, Tịch Nhan vốn dĩ nhanh nhạy hoạt bát, cô bé tới Nhân Hoàng có thể coi là một cơ hội để cọ sát.



Hồng Trần Tuyết không nói gì, bà ngồi về vị trí cũ.



Advertisement

Bà ta vừa ngồi xuống thì Chung Giang đã vuốt râu lên tiếng, ông ta nhìn sang Diệp Thành: “Nam Sở ổn định rồi thì nên nói về Bắc Sở thôi”.



“Để sau đã”, Diệp Thành xua tay, “vì áp lực của Thiên Dình khiến bọn họ liên thủ lại với nhau, toàn bộ Bắc Sở đang trong trạng thái phòng ngự, chúng ta cần nắm chắc phần thắng, nếu ép quá thì sẽ khiến đối phương phản công lại, kẻ điên là kẻ đáng sợ nhất, vả lại việc di chuyển tới vùng đất khác để chinh phạt cần duy trì chiến tuyến rất dài, thiên thời địa lợi nhân hoà chúng ta không hề có, như vậy sẽ thiệt hại nặng nề”.



“Ý là vẫn đợi thêm ấy gì?”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi tai.



“Đương nhiên là đợi”, Diệp Thành cười nói: “Các thế lực ở Bắc Sở đan xen phức tạp, hợp lâu rồi sẽ tan, không lâu nữa bọn họ sẽ lại lần nữa rơi vào thế cục phân tranh, đợi bọn họ đấu đá nhau thì mới là lúc thời cơ tốt nhất để đại quân của Thiên Đình dẹp loạn”.



“Vậy thì chẳng có việc gì làm rồi”, Cổ Tam Thông gãi gãi tay, “lão tử đợi ba năm rồi, chỉ đợi đánh một trận ra trò thôi”.



“Không có việc gì thì mọi người có thể gia cố tường thành mà”, Gia Cát Vũ cười giảo hoạt: “Vả lại hậu nhân của Thiên Đình không thiếu nhân tài, tìm vài tên làm đồ đệ, dù sao cũng là lúc đang rảnh”.



“Lão tử không rảnh đến mức ấy”, Cổ Tam Thông ho hắng, “ngày mai ta sẽ tới Bắc Sở xem xem, trói lấy vài tên kiếm ít linh thạch tiêu”.



“Ấy, ấy, việc này nghe được đấy”, cả nhóm lão bối sáng mắt, lập tức xúm lại với nhau, đại quân Thiên Đình không tiến đánh Bắc Sở chứ không nói là không cho bọn họ làm loạn Bắc Sở, tóm vài tên đòi tiền chuộc hay gì đó lại là khoản sở trường của bọn họ.



“Được rồi”, Thiên Tông Lão Tổ trầm giọng sau đó nhìn Diệp Thành đang day trán, “Có lẽ chúng ta có thể nhân lúc nhàn rỗi tổ chức trận so tài tam tông, Thiên Đình hiện giờ còn chưa chọn ra chín đại đệ tử chân truyền”.



“Vậy cũng được đấy”, vừa nghe vậy đã có hậu bối muốn công khai giao chiến, vài lão bối chợt sáng mắt lên.



Vả lại, bên trong đại điện mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng, Chu Ngạo và Liễu Dật.



Trong trận so tài tam tông trước kia, bọn họ gây sức ảnh hưởng lớn nhất. Không ít các lão bối có mặt ở đây từng quan sát trận chiến, cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn nhớ như in trận chiến giữa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa.



Lớp thanh niên hiện nay ở Đại Sở chính là lớp Huyền Tự.



Còn Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng hay Liễu Dật là lớp Thanh Tự, bọn họ đã không còn được liệt vào lớp thanh niên nữa rồi.



Hổ Oa, Tịch Nhan hay Triệu Tử Vân đều là lớp Huyền Tự vả lại người nào người nấy đều rất ưu tú, nhất định có thể toả sáng, nói không chừng còn hơn hẳn lớp thanh niên năm xưa.



Vậy thì chín ngày sau!



Nhìn nét mặt hào hứng của tất cả mọi người, Diệp Thành bất giác mỉm cười.



Công bằng! Chông chính! Công khai!



Tiếp đó, bên trong đại điện chợt náo nhiệt đến lạ, nói biết bao nhiêu chuyện như vậy cũng chỉ có nhóm lão bối là rộn ràng khiến một kẻ làm Thánh Chủ như Diệp Thành chợt cảm thấy ái ngại.











 
Chương 2230: “Nhưng ngọc bài linh hồn của sư tôn rõ ràng đã vỡ rồi”


Những người khác liếc nhìn không nói gì rồi lần lượt đi ra khỏi đại điện.



Lúc này, bên trong đại điện cũng chỉ còn lại năm người.



Diệp Thành tạo ra kết giới bao trùm cả Thiên Đình khiến nhóm Chung Giang ngỡ ngàng, làm gì mà thần bí vậy chứ.

Advertisement



“Có một việc mong bốn vị giải đáp cho vãn bối”, Diệp Thành nhìn bốn người.



“Ngươi cứ nói đi”.



“Sư tôn của các vị, Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy Hồng Trần, ông ấy thật…thật sự đã qua đời rồi sao?”







Chỉ một câu nói thôi cũng khiến bốn người phía Chung Giang lần lượt cau mày, tất cả đều đưa mắt nhìn Diệp Thành: “Vì sao ngươi lại hỏi vậy?”



“Vãn bối cho rằng ông ấy vẫn còn sống”, Diệp Thành thản nhiên lên tiếng.



“Không thể nào”, Hồng Trần Tuyết lập tức nói, “ta tận mắt chứng kiến ngọc bài linh hồn của sư tôn đã vỡ”.



“Diệp Thành, có phải ngươi phát hiện ra gì không? Hay là ngươi từng gặp sư tôn?”, Chung Quy nhìn Diệp Thành thăm dò. Không chỉ ông ta mà Chung Giang, Chung Ly và Hồng Trần Tuyết cũng đều nhìn Diệp Thành.



“Khi vãn bối ở Bắc Sở đã gặp một người như vậy”, Diệp Thành chậm rãi nói, “ông ấy đeo mặt nạ đen, thần trí không tỉnh táo, có lúc còn đờ đẫn, rất thần bí, nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ”.



Nói tới đây, Diệp Thành nhìn cả bốn người thăm dò: “Quan trọng nhất đó là ông ấy có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn ở mắt phải”.



“Thần trí không tỉnh táo, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, cả bốn người lẩm bẩm sau đó lại đổ dồn ánh mắt sang Diệp Thành: “Sau đó thì sao?”



“Khi đối đầu với ông ấy, vãn bối đã trúng hoan thuật của ông ấy, thế nhưng lại không hề có cảm giác gì”, Diệp Thành hít sâu, “thần thông mà ta biết ông ấy đều biết, Tiên Thiên Canh Khí, Phong Thần Quyết, Vạn Kiếm Triều Tông, Bát Quái Trận Đồ, Thần Thương…”


“Sau đó nữa?”, khí tức cả bốn người gấp gáp hơn, là đồ đệ của Hồng Trần Tuyết bọn họ như đoán được bảy, tám phần rồi.



“Sau đó thì ông ấy rời đi”, Diệp Thành lãnh đạm nói, cuối cùng hắn vẫn che giấu chuyện Hồng Trần Tuyết muốn giết Tiểu Nhược Hi.



“Là sư tôn, nhất định là sư tôn”, Hồng Trần Tuyết kích động hơn cả, đường đường là Thánh Chủ của Nhân Hoàng nhưng vì quá kích động nên bà ta càng rối trí, giống như một cô nương ngờ nghệch vậy.



“Nhưng ngọc bài linh hồn của sư tôn rõ ràng đã vỡ rồi”, Chung Ly đảo mắt nhìn cả ba người.



“Vả lại tính thời gian cũng không đúng”, Chung Quy nhẩm tính, “nếu như sư tôn còn sống thì ít nhất cũng phải một nghìn năm trăm tuổi rồi, cảnh giới Chuẩn Thiên không thể sống lâu như vậy”.



“Nói không chừng sư tôn đã đột phá lên cảnh giới Thiên rồi”, Hồng Trần Tuyết vội nói.



“Chắc chắn không thể”, Chung Giang lập tức phủ nhận, “nếu như có cảnh giới Thiên xuất thế thì nhất định có dị tượng vả lại ta cũng không hề cảm thấy luồng áp lực nào mới xuất hiện”.



“Vậy chỉ còn một khả năng”, Diệp Thành lên tiếng.



“Là gì?”

“Ông ấy tự phong ấn mình”, Diệp Thành giải thích: “Giống như con cháu của các vị Hoàng và liệt đại chư Vương”



 
Chương 2231: “Vậy thì giao cho chúng ta”


“Nhưng ngọc bài linh hồn đã vỡ thì giải thích thế nào?”, vài người bắt đầu đưa ra thắc mắc của mình.



“Tám phần là do thời gian lâu rồi nên ấn kí linh hồn lạc ấn trên ngọc bài linh hồn đã phai mờ”.



“Vậy ngươi có biêt sư tôn của chúng ta đi đâu không?”, cả bốn người sốt ruột, hơi thở gáp gáp nhìn Diệp Thành, hi vọng Diệp Thành có thể cho bọn họ đáp án chính xác.

Advertisement



“Sau khi vãn bối tỉnh lại thì ông ấy đã đi rồi”, Diệp Thành bất lực lắc đầu.



Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết lập tức quay người, bà ta định bước ra khỏi Thiên Đình.



Thấy vậy, Diệp Thành liền cau mày, hắn bước đi, di chuyển nhanh như ma quỷ chắn trước người Hồng Trần Tuyết, “tiền bối đang làm gì vậy?”



“Đi tìm sư tôn của ta”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng lên tiếng.



“Trước khi chưa làm rõ được mọi chuyện thì ta không thể để tiền bối đi”, Diệp Thành chậm rãi nói, mang theo uy nghiêm của một vị Vương, “ta từng nói rồi, hiện giờ ông ấy thần trí không ổn định, đến cả ta cũng bại đến mức mơ hồ, thì tiền bối cho rằng mình có thể tiếp được mấy chiêu của ông ấy?”



“Ông ấy là sư tôn của ta, sẽ không làm hại ta”, Hồng Trần Tuyết càng tỏ vẻ lạnh lùng hơn, bà ta đã quên đi thân phận của mình.

“Tiền bối hiểu sư tôn của mình thế nào? Tiền bối có thực sự hiểu ông ấy không?”, Diệp Thành trầm giọng.



“Ngươi nói vậy là có ý gì?”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng nhìn Diệp Thành.



Diệp Thành giơ tay lên để lộ ra Huyền Thương Ngọc Giới, “đây là thánh vật của Viêm Hoàng nhưng tiền bối có biết sau khi gặp sư tôn của các vị thì nó có phản ứng thế nào không? Nó rung lên, vì sao lại rung lên, vì nó sợ, ông ấy là Viêm Hoàng Thánh Chủ, thánh vật của Viêm Hoàng lại có phản ứng như vậy sao?”



Hồng Trần Tuyết khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp còn nhoà nước mắt, có lẽ bà ta quá nặng tình khiến mình mất đi lý trí.



“Ta không phủ nhận ông ấy là sư tôn của các vị”, Diệp Thành chậm rãi, nói với giọng ôn hoà, “nhưng ông ấy đã không còn là Hồng Trần năm xưa, thánh vật của Viêm Hoàng sợ ông ta, vậy thì đó chính là minh chứng rõ ràng nhất”.


“Việc này để ta điều tra”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt mang theo hi vọng.



“Tiền bối đã mất đi sự lạnh lùng cần có của một tu sĩ làm tình báo, ta không thể giao việc này cho tiền bối được”, Diệp Thành lập tức từ chối.



“Vậy thì giao cho chúng ta”, ba người phía Chung Quy lần lượt tiến lên trước.



“Ba vị tiền bối cũng không được”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “không chỉ các vị mà tất cả những người có liên quan đến tiền bối Hồng Trần không được tham gia vào việc này, các vị căn bản không biết ông ấy đáng sợ đến mức nào”.



Thánh Chủ Thiên Đình đã nói vậy nên bốn người bọn họ chỉ có thể chấp nhận, chỉ biết đứng đó thẫn thờ như những bước tượng được điêu khắc.



Đại điện đột nhiên chìm vào im ắng.



Hồi lâu, Diệp Thành mới từ từ nhìn bốn người: “Tin ta thì ở lại Thiên Đình, ta có thể đảm bảo với mọi người rằng ông ấy nhất định sẽ đến”.







Nghe vậy, bốn người còn đang lặng thinh thì chợt ngẩng đầu, vẻ mặt kích động hẳn. Mặc dù bọn họ không biết vì sao Diệp Thành lại khẳng định chắc chắn như vậy nhưng bọn họ lại tin hắn vô điều kiện.



 
Chương 2232: “Trông cũng có tướng phu thê lắm”


“Việc này chỉ có năm người chúng ta biết, không được truyền ra ngoài”, phía này, Diệp Thành đã sải bước ra khỏi đại điện, chỉ có giọng nói vang vọng lại.



“Chúng ta hiểu rồi”, phía sau, cả bốn người đều hít vào một hơi thật sâu nhưng lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Mặc dù bọn họ đã vài trăm tuổi rồi nhưng vẫn khó quên đi ân sư, đó là mối ân tình nặng tựa núi non.



Phía này, Diệp Thành đã bước đi trên con đường nhỏ quanh co giữa các linh sơn đan xen với nhau.



Hắn có thể khẳng định Hồng Trần sẽ đến không chỉ vì Nhược Hi mà còn dựa vào cảm giác mãnh liệt từ sâu thẳm con người hắn.



Hắn tự nhận cảm giác của mình rất chính xác, tu vi đạt tới mức này rồi thì cái gọi là cảm giác có lúc còn linh nghiệm hơn cả lời nói giống như chuyện ở hoàng cung nước Nam Triệu, cảm giác của hắn không hề sai.

Advertisement



Bái…bái kiến Thánh Chủ!



Sau một hồi suy nghĩ, một giọng nói yếu ớt vang lên, đó là giọng nữ kéo Diệp Thành về hiện thực.



Phía trước mặt hắn là một nữ tử mặc y phục trắng, dung mạo không phải tuyệt thế nhưng lại nghiêng nước nghiêng thành, tu vi không phải quá cao nhưng toàn thân lại có thần hà rực rỡ bao quanh, y phục không nhuốm bụi trần, trông cô chẳng khác gì vị tiên tử cả.



Nhìn thấy nữ tử này, Diệp Thành vô thức ho hắng, vẻ mặt hắn trở nên kì quái.



Đó là một người quen, là chưởng thượng minh châu của nhà họ Tô ở thành Thiên Thu, cháu của Tô Uyên lão tổ: Tô Tâm Nhi.



Vì sao hắn lại có vẻ mặt kì quái, chẳng phải là vì đêm hôm đó hắn đã trông thấy toàn bộ cơ thể của cô ta trong hồ băng sao?



Có điều cũng chẳng thể trách Diệp Thành, đêm đó Nam Minh Ngọc Thu điên cuồng làm loạn khắp thiên địa, hắn chạy đuổi theo hết nơi này đến nơi khác, bị Nam Minh Ngọc Thu giáng cho cái bạt bay đi, thế rồi mới có cảnh tượng hương sắc sau đó.



“Lâu…lâu rồi không gặp, dạo này cô có ổn không?”, Diệp Thành ho hắng lên tiếng.



“Vẫn…vẫn ổn”, thấy vẻ mặt đó của Diệp Thành, Tô Tâm Nhi vô thức cúi đầu, khuôn mặt ửng đó, một nữ tử còn chưa gả đi lại bị nhìn toàn bộ cơ thể như vậy không xấu hổ mới lạ.



Bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo, Diệp Thành trước giờ nhanh trí thì lúc này lại có phần khó có thể chống đỡ nổi cảnh tượng này.



Ôi chao! Ai thế này?


Không lâu sau đó, bầu không khí im ắng của hai người mới bị một giọng nói phá vỡ.



Đợi tới khi Diệp Thành nhìn sang thì mới hpats hiện đó là một nam hai nữ, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Lăng Hạo, Tử Yên và Thanh Vân của Thiên Tông thế gia.



Lăng Hạo và Thanh Vân còn đỡ, còn Tử Yên thì không được tự nhiên cho lắm, một cô gái vốn dĩ cao ngạo như cô không ít lần coi thường Diệp Thành nhưng hiện giờ thì sự cao ngạo đó của cô ta đã không còn tồn tại nữa rồi.



“Ra khỏi cửa là thấy từng đôi từng cặp, phong cảnh này thật tuyệt”, Diệp Thành nói bông đùa.



“Đừng nói thế chứ, chỉ là tình cờ gặp thôi, ta…”



“Chúng ta sắp thành thân rồi”, Lăng Hạo còn chưa nói xong thì Thanh Vân ở bên đã kéo lấy cánh tay hắn, so với tên đê tiện Lăng Hạo kia thì cô ta xởi lởi hơn nhiều khiến Tử Yên và Tô Tâm Nhi cười khúc khích.



“Hoá ra là vậy, vậy thì ta phải chuẩn bị tiền mừng rồi”, Diệp Thành nhìn Lăng Hạo hứng thú nói.



“Đương nhiên rồi”, đã thẳng thắn với nhau rồi thì Lăng Hạo cũng không giấu gì nữa, hắn lập tức bày ra bộ dạng mặt dày của mình, “này, ngươi là Thánh Chủ Thiên Đình, còn là Đan Thánh của Đan Thành, không thể mừng ít được đâu”.



“Ta thích đức hanh đê tiện đó của ngươi đấy”.




“Ôi chao, náo nhiệt thật đấy”, có người đi tới, tư thế oai phong khí khái, chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Thanh Vân Tông – Lý Tinh Hồn.



“Ngươi không ở Thanh Vân Tông cứ chạy tới Thiên Đình, tâm trạng cũng không tồi nhỉ?”, Lăng Hạo nhìn Lý Tinh Hồn như thể biết được hắn tới đây làm gì.



“Thiên Đình nhiều mĩ nữ mà”, Lý Tinh Hồn gãi tai, lắc đầu, hắn tự giác đứng về phía Tử Yên sau đó mỉm cười nho nhã: “Tử Yên cô nương, tối nay cô nương có thời gian không? Chúng ta cùng thưởng nguyệt nhé?”



“Huynh cứ nói thẳng ra thế à? Có thể đổi cách khác được không?”, Tử Yên vừa cười vừa liếc mặt lườm Lý Tinh Hồn.



“Có tác dụng là được mà”, Lý Tinh Hồn toét miệng cười.



“Người của Thiên Đình đều tự ghép đôi cả rồi sao?”, Diệp Thành bày ra bộ mặt kì quái, có nghĩ nát đầu hắn cũng không ngờ Lý Tinh Hồn và Tử Yên có ý với nhau.



“Xem ra ta lại phải chuẩn bị thêm chút tiền mừng rồi’, Diệp Thành bất giác mỉm cười, hắn nhìn từng vặp đôi mà trong lòng mừng vui.



Nghe Diệp Thành nói vậy, Lý Tinh Hồn và Tử Yên đều không đáp lời, vả lại bầu không khí cũng có phần khác thường.



Lăng Hạo và Thanh Vân đứng cùng với nhau, Lý Tinh Hồn và Tử Yên đứng cùng với nhau, cả bốn người đều đổ dồn ánh mắt về Tô Tâm Nhi và Diệp Thành khiến hai người bọn họ cảm thấy không tự nhiên, luôn có cảm giác như kiểu sắp bị lôi ra xăm xoi vậy.



“Hay là hai người đứng gần lại một chút?”, Lăng Hạo nhìn Diệp Thành và Tô Tâm Nhi hỏi thăm dò.



“Trông cũng có tướng phu thê lắm”, Lý Tinh Hồn xoa cằm.



“Xem ra cả hai người muốn lên trời chơi rồi đấy”, Diệp Thành hào hứng nhìn nắm đấm của mình.



“Xem ngươi kìa, đừng có chưa nói gì đã đụng chân đụng tay chứ?”, Lăng Hạo và Lý Tinh Hồn sợ hãi, một chưởng của Thánh Chủ Thiên Đình tung ra không biết bọn họ sẽ bay đi đâu, vả lại nói không chừng không biết bao giờ mới đáp đất.



“Ta…”











 
Chương 2233: Diệp Thành chưa bao giờ cảm thấy hối hận.  


Sau một hồi, Diệp Thành mỉm cười rời đi.



Lần đầu tiên xuất hiện ở trụ sở chính của Thiên Đình, là Thánh Chủ, hắn vẫn phải đi một vòng xem sao.



Vừa đi, Diệp Thành vừa tấm tắc.



Advertisement

Cấm chế của Thiên Đình quá bá đạo, rất nhiều nơi đều có khắc trận văn bí mật, đặc biệt là kết giới hộ sơn ở nơi bí ẩn, cũng phải tới chín mươi chín tầng kết giới.



Còn có linh hoa, linh thụ bạt ngàn, bên trong đó còn có vài loại mà cho dù là Đan Thánh như hắn cũng chưa từng thấy bao giờ, cũng không biết phía Chung Giang lấy đâu ra những loại này.



Ngoài những điểm này ra thì còn có các đệ tử của Thiên Đình. Diệp Thành vừa đi qua liền phát hiện không ít người có huyết mạch đặc biệt, nếu chăm chút bồi dưỡng thì đó chính là trụ cột tương lai của Thiên Đình.



Có điều, sự xuất hiện của hắn lại kéo theo chấn động không vừa, đặc biệt là các đệ tử trẻ của Thiên Đình, về cơ bản đều không tu luyện mà chạy tới đây.



Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ, cả chặng đường hắn đi là cả một truyền kì.



Hiện giờ chỉ cách Thánh Chủ gần như vậy khiến các đệ tử có cảm giác không chân thực, đặc biệt là các nữ đệ tử, nhìn mà say mê, thế nhưng giấc mộng đẹp đó chỉ cần nghĩ thôi cũng biết sẽ phải vỡ mộng rồi, bọn họ không dám ước mơ xa vời.



Sư phụ!


Đúng lúc này, Tịch Nhan không biết từ đâu xuất hiện, lại còn nhanh mồm nhanh miệng.



“Người của Nhân Hoàng tìm con rồi sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Tịch Nhan.



“Con không muốn tới Nhân Hoàng, con muốn đi theo sư phụ”, Tịch Nhan cúi đầu tỏ vẻ không vui cho lắm.



“Ta cũng xuất thân từ tình báo, sự việc bên trong thế nào ta hiểu rõ, đó thực sự là một nơi tốt để mài dũa con người”, Diệp Thành mỉm cười: “Con cứ coi như đó là cơ hội để tôi luyện bản thân, đừng để sư phụ mất mặt”.



“Vâng”, mặc dù không muốn nhưng Tịch Nhan vẫn gật đầu.

“Mấy ngày gần đây con ở Thiên Đình chuẩn bị cho trận so tài tam tông vào chín ngày sau nhé”.



“Trận so tài tam tông?”, Tịch Nhan ngẩng đầu chớp mắt, ánh mắt chợt sáng lên, cô nhìn Diệp Thành hỏi dò: “Năm xưa sư phụ dành được giải nhất, con cũng phải dành được giải nhất”.



“Vậy thì phải xem con có thực lực đó không đã”, Diệp Thành mỉm cười, hắn xoay người bước vào hư không rồi bay ra khỏi Thiên Đình.



“Con nhất định sẽ đứng đầu”, phía sau, Diệp Thành nắm chặt tay, “đệ tử lớp Huyền Tự cũng chỉ có Hổ Oa ca ca là đối thủ thực sự của con thôi, ừm, chăm chỉ tu luyện thôi, chín ngày sau bắt đầu rồi”.



Ra khỏi Thiên Đình, Diệp Thành cứ thế bước vào hư không, hắn vừa đi vừa nhìn ngó.



Hắn không đi qua Truyền Tống Trận để về Hằng Nhạc vì muốn tận mắt ngắm nhìn nơi này, đây chính là giang sơn mà tất cả mọi người cùng gây dựng nên, xuất hiện trong tầm mắt hắn chính là cảnh tượng phồn hoa khiến hắn hân hoan trong lòng.



Đây có thể coi là một đoạn hành trình trải nghiệm chỉ thuộc về riêng hắn.



Diệp Thành tới rất nhiều cổ thành, những cổ thành đó đều được gây dựng bằng máu và xương, chôn vùi không biết bao nhiêu sinh mạng, cho dù đến hiện giờ vẫn còn có thể ngửi thấy khí tức tanh mùi máu.



Thế nhưng Diệp Thành chưa bao giờ cảm thấy hối hận.



Thống nhất Nam Sở cần chiến tranh, là chiến tranh thì phải có thương vong, chỉ có điều cái hắn dùng chính là cách cực đoan nhất nhưng cách cực đoan đó lại có hiệu quả nhất.



 
Chương 2234: “Vì sao vẫn còn ở Nam Sở?”


Hắn giống như một vị khách đến rất nhẹ nhàng và đi cũng rất nhẹ nhàng.



Đi qua nhiều cổ thành, Diệp Thành lại tới nhiều cổ thành khác như đại bản doanh thành cổ Thiên Thu khi bọn họ di chuyển từ Bắc tới Nam, giống như Loạn Cổ Thương nguyên khi hắn chiến đấu với Doãn Chí Bình hay Chính Khí Điện….



Nhìn từng cổ thành năm xưa, Diệp Thành chợt cảm khái.

Advertisement



Đó là những năm tháng bất phàm, mưu mô quỷ kế, giảo biện lừa gạt, đánh bại nhiều đại địch năm đó, bước đi trên huyết cốt, bước vào thời kì đỉnh phong, bước đi trên biển máu và gây dựng nên một vương triều thịnh thế.



Màn đêm buông xuống, Diệp Thành bước vào một cổ thành nhỏ, hắn tìm cho mình một quán trà và gọi một ấm trà.



“Nghe gì chưa, chín ngày sau diễn ra trận so tài tam tông rồi”, tiếng bàn tán xôn xao tạo thành cả làn sóng.



“Nghe nói sắp chọn chín đại đệ tử chân truyền rồi”.



“Trận so tài tam tông lần này khiến ta nhớ lại trận so tài tam tông lần trước”, có người lên tiếng kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người, “mặc dù đã qua lâu rồi nhưng lại khiến người ta không khỏi cảm thấy cảm khái mỗi lần nhớ lại”.



Tiếng bàn tán vẫn tiếp tục vang lên, Diệp Thành nhàn nhã thưởng trà như một vị khách qua đường.

Không biết từ bao giờ một người mang theo kiếm chợt ngồi vào chiếc bàn ngay đằng sau hắn.



Đó là một người thanh niên, mặc dù đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt lởm chởm râu, trông có phần chán chường, toàn thân mang theo dấu vết của thời gian giống như một hiệp khách phiêu bạt lâu lắm rồi.



Một ấm trà!



Giọng người này khàn khàn, mang theo sự mỏi mệt.



“Ngươi đã thay đổi quá nhiều”, Diệp Thành khẽ đặt chén trà xuống, giọng nói bình thản như thể đang nói với người thanh niên đó và cũng đang nói với chính mình.

Nghe vậy, người thanh niên vừa nâng chén trà lên thì vô thức quay người lại.



Đột nhiên, cơ thể hắn run rẩy, mặc dù nhìn thấy bóng lưng Diệp Thành nhưng hắn như thể có thể nhận ra đó là Diệp Thành.



“Hậu nhân của Quảng Long không nên ủ rũ như vậy”, Diệp Thành vẫn nói với giọng điềm tĩnh.



“Có thể gặp được ngươi ở đây khiến ta rất bất ngờ”, người thanh niên kia quay người lại, quay lưng về phía Diệp Thành giống như pho tượng đá ngồi ở đó bất động, trên khuôn mặt mỏi mệt còn mang theo vẻ tự giễu.







“Vì sao vẫn còn ở Nam Sở?”, Diệp Thành khẽ nhấp ngụm trà.



“Đây là nhà của ta”, người thanh niên kia vân nói giọng khản đặc, trong đôi mắt vẩn đục kia chợt le lói ánh sáng.



“Chuyện cũ như làn khói, cuối cùng cũng sẽ về với cát bụi thôi”, Diệp Thành nhấp ngụm trà cuối cùng, hắn đứng dậy từ từ biến mất trong biển người, sau đó còn vang vọng lại giọng nói: “Nếu muốn theo Diệp Thành ta chinh phạt thiên hạ thì có thể về Hằng Nhạc tìm ta”.



“Đây chính là tấm lòng của vị Hoàng thời trẻ sao?”, người thanh niên kia mỉm cười, nụ cười có phần bi thương, “trên đời này còn có người nhớ rằng ta tên là Hoa Vân sao?”

Phía này, Diệp Thành đã bước ra khỏi cổ thành. Hắn lại lên đường đi thăm thú đại địa rộng lớn của Nam Sở, mỗi lần đi qua một cổ thành hắn đều dừng lại.



 
Chương 2235: “Ta chỉ đi qua đây thôi”.  


Trong lúc này, hắn cũng tới thăm rất nhiều thế gia, về cơ bản đều là những thế gia từ Bắc Sở chuyển tới đây, hiện giờ bọn họ an gia ở Nam Sở, là một thành viên của Thiên Đình, so với Bắc Sở hỗn loạn thì Nam Sở lại là vùng đất phù hợp để an cư lạc nghiệp.



Màn đêm lại buông xuống, Diệp Thành dừng chân dưới một linh sơn.



Advertisement

Linh sơn về đêm được chiếu rọi dưới ánh trăng trông vô cùng bắt mắt, lại có mây và vương bồng bềnh trông như tiên sơn, thật huyền ảo.



Diệp Thành đứng đó, hắn nhìn từng tấm thạch bài dưới linh sơn với vẻ mặt phức tạp, trên tấm thạch bài đó khắc dòng chữ: Hạo Thiên thế gia.



Hắn nhấc chân định bước đi nhưng cuối cùng lại thôi, hắn vẫn chưa nghĩ xem nên đối diện với gia đình xa lạ này thế nào, tính cách của hắn vẫn vậy, mãi cho tới hiện giờ hắn vẫn chưa thể tháo được nút thắt trong lòng.



Cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, thổi bay mái tóc bạc trắng của Diệp Thành, hắn vẫn chưa dừng chân mà lặng lẽ quay người.



“Cứ thế mà đi sao?”, phía sau, một giọng nữ vang lên, Hạo Thiên Thi Nguyệt xuất hiện.



“Ta chỉ đi qua đây thôi”.

Đã đến rồi thì vào trong ngồi chút đã”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười tiến lên trước, cô kéo tay Diệp Thành định kéo hắn vào trong linh sơn của Hạo Thiên thế gia.



Đột nhiên, Hạo Thiên thế gia vốn yên tĩnh về đêm thì vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà trở nên náo nhiệt.



Mau, mau, mời vào trong đi chứ!



Cả nhóm lão bối đang bế quan đều chạy ra ngoài, bầu không khí rộn ràng hẳn lên khiến Diệp Thành cảm thấy có phần không được tự nhiên.



Cũng chẳng thể trách hắn như vậy thì thân phận của hắn quá đặc biệt, không chỉ vì huyết mạch của hắn với Hạo Thiên thế gia mà còn vì hắn là vị Vương của Nam Sở, chỉ cần với thân phận này thôi cũng đủ khiến bọn họ không thể chậm trễ rồi.


Trong đại điện của Hạo Thiên thế gia rợp bóng người, có lớp trẻ, cũng có những lão bối, đương nhiên, là gia chủ hiện tại của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng có mặt.



Đôi mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc, áy náy, cảm kích, người thanh niên trước mặt này không tiếc xả thân lao vào chỗ hiểm cứu Hạo Thiên thế gia ra khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên đến đại địa của Nam Sở.



Đương nhiên ngoài cảm kích ra thì còn có sự áy náy.



Mặc dù là lỗi lầm của Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng người của Hạo Thiên thế gia cũng có liên quan, một gia tộc lớn như vậy nợ hắn quá nhiều.



Bầu không khí trong đại điện rất gượng gạo, sự im lặng của Diệp Thành khiến ông ta không biết bắt đầu từ đâu.



Các vị lão bối, mời mọi người về cho!



Cuối cùng, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng trong đại điện.



Nghe vậy, người khắp đại điện mặc dù muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nút thắt trong lòng Diệp Thành vẫn nằm ở chỗ Hạo Thiên Huyền Chấn, muốn mở nút thắt đó thì người ngoài không thể giúp được.



Trong chốc lát, đại điện thoáng hơn hẳn, đến cả Hoa Tư và phía Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng lui ra ngoài.



 
Chương 2236: Ấm no là điều tuyệt vời như thế nào.  


Trong đại điện chỉ còn lại Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng bầu không khí vẫn rất gượng gạo, mặc dù Hạo Thiên Huyền Chấn có vài lần định lên tiếng nhưng không biết nói làm sao.



“Ta chỉ đi qua đây thôi”, cuối cùng Diệp Thành lên tiếng trước, giọng nói hắn vô cùng lạnh lùng.



“Cho tới bây giờ mà con cũng vẫn không muốn nói cho ta biết thân nương của con là ai sao?”, mặc dù Hạo Thiên Huyền Chấn thất vọng nhưng ông ta vẫn nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy hi vọng, hi vọng có được đáp án.

Advertisement



“Ta chưa từng gặp thân nương”, Diệp Thành không vòng vo, vẻ mặt hắn lãnh đạm.



“Vậy…”



“Ta không hề có bất cứ ấn tượng gì về bà ấy cả”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, “từ giây phút ta có kí ức về thế giới này thì cả thiên địa này đều tăm tối, ta không biết cha mẹ của mình là ai, ta chỉ biết ta đói thì tìm đồ ăn, chuột, gián, bọ ngựa, cây cỏ, rễ cây, những gì có thể ăn được ta đều liệu mạng nhét vào miệng, ta không biết ý nghĩa của việc sinh tồn, ta chỉ biết khi những đệ tử con nhà giàu có đi qua thì chúng chà đạp ta như con chó, chúng vui thì có lẽ sẽ thưởng cho ta chút tiền. Trong kí ức của ta, ta rất thích những nơi xuất hiện chó hoang, vì ta có thể cướp đồ ăn từ miệng chúng, có thể ngủ trong ổ chó, trong kí ức của ta người đói mới đáng sợ hơn hung thú, đói đến mức có thể ăn cả con của mình, đáng sợ đến mức không có nhân tính…”



Diệp Thành nói với giọng điệu lãnh đạm từ đầu tới cuối như thể không hpair đang nói về quá khứ của mình mà chỉ là đang kể một câu chuyện chẳng mấy quan trọng.



Phía này, cơ thể Hạo Thiên Huyền Chấn run lên, trong đôi mắt ông ta nhoà nước.



Đây là tuổi thơ của con trai ông ta sao?

Nắm tay Hạo Thiên Huyền Chấn trong tay áo nắm chặt lại đến mức bật máu.



Ông ta muốn biết về quá khứ của Diệp Thành nhưng hiện giờ khi nghe hắn nói xong thì lại là những kí ức đớn đau đẫm máu.







Diệp Thành lặng lẽ rời đi, trở về Hằng Nhạc Tông.



Tuổi thơ của hắn quả thực là một ký ức đẫm máu, không ai biết về ký ức đó kể cả Cơ Tuyết Băng và phía Sở Huyên.


Hắn đã từng yếu đuối và hắn cũng đã sớm hiểu ra rằng thế giới tưởng như tươi đẹp rạng rỡ này tàn nhẫn đến nhường nào. Sự xấu xa của bản chất con người tạo nên một bức tranh thảm thương, dù là hắn của hiện tại thi thoảng nhớ lại cũng vẫn không khỏi rùng mình.



Chỉ khi thực sự trải qua mới hiểu được an nhàn, ấm no là điều tuyệt vời như thế nào.



Vì vậy hắn khao khát thiên hạ thái bình, vì chí nguyện to lớn này có thể khiến hắn trở nên tàn nhẫn lạnh lùng như pháp tắc của thế giới này, hắn cần ý chí kiên quyết và giàu lòng hy sinh để đạt được mục đích của mình, cho dù sau lưng trải đầy máu và xương, cho dù trên lưng phải mang theo tai tiếng vạn cổ.



Nhưng đứng trên đỉnh cao của ngày hôm nay, có tu vi như hiện tại, mang theo vinh quang như bây giờ lại khiến hắn không chỉ một lần mù mịt.



Thời đại đang thay đổi nhưng pháp tắc của thế giới thì không.



Giờ đây hắn cũng lừa mình dối người giống như hoàng đế các triều, ý nguyện vĩ đại thiên hạ thái bình từ đầu đến cuối đều là chuyện nực cười.



Sau khi trải qua những thăng trầm của cuộc sống, thấy được những mặt xấu xa trên đời, hắn mới thực sự hiểu rằng không phải thống nhất thiên hạ là sẽ thái bình, thế giới này đầy rẫy những điều bất lực, đến vận mệnh của mình mà hắn còn không kiểm soát được thì nói gì đến nguyện vọng thái bình.











 
Chương 2237: “Ngươi dừng lại cũng không nói môt tiếng”,


“Cô còn định đi theo ta bao lâu nữa?”, không biết đến lúc nào hắn mới lên tiếng, giọng nói đã hơi khàn.



Dứt lời, không gian không xa sau lưng hắn khẽ rung lên.



Giây tiếp theo, một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ không gian ấy, quan sát kỹ hơn thì phát hiện chính là Hạo Thiên Thi Nguyệt.

Advertisement



“Ngươi biết ta đi theo ngươi từ lâu rồi à?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mím môi, nhìn Diệp Thành thử hỏi.



Diệp Thành không nói gì, vẫn yên lặng nhìn bầu trời.



Sự im lặng của hắn khiến Hạo Thiên Thi Nguyệt hơi ngượng ngùng, cảm thấy câu hỏi lúc trước của mình thật nực cười.



Hắn là ai? Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ, cao thủ vô song cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong thực thụ.



Mà cô chỉ là cảnh giới Không Minh, đi theo một cách đầy sơ hở như thế này thì với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường cũng có thể dễ dàng cảm nhận được, huống chi là Diệp Thành đã từng đánh bại cả triệu quân tu sĩ.



Cô chầm chầm đi tới, đứng cạnh Diệp Thành rồi cũng ngửa mặt lên nhìn hư thiên giống hắn: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”



“Nhìn xem ông trời tàn nhẫn định chơi đùa chúng ta đến khi nào”, Diệp Thành hờ hững đáp.



“Chơi… Chơi đùa chúng ta?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt sững sờ, ngơ ngác không hiểu Diệp Thành đang nói gì.



“Cô về đi!”, Diệp Thành dời mắt nhưng không giải thích nhiều mà tiếp tục bước đi trên vùng đất rộng lớn.



Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ gật đầu, dù ngoài miệng đồng ý nhưng cô vẫn đi theo bước chân Diệp Thành, hắn đi nhanh thì cô đi nhanh, hắn đi chậm thì cô đi chậm, hơn nữa cả đoạn đường đều nhìn trái ngó phải, không biết là đang giả ngốc hay vốn ngốc thật.



Ôi!




Đến một lúc nào đó cô bỗng kêu lên, có lẽ là đi quá nhanh lại không phát hiện Diệp Thành đã dừng bước, vì thế cô đâm sầm vào lưng hắn.



Thân xác của Hoang Cổ Thánh Thể cứng rắn nhường nào, tuy bằng xương bằng thịt nhưng cô va vào người hắn vẫn thấy như va phải tấm thép, trán tím lên, cô không chỉ thấy xấu hổ mà còn rất đau.



“Ngươi dừng lại cũng không nói môt tiếng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt không ngừng xoa trán.



Nhưng Diệp Thành không đáp lại lời oán than của cô.



Lúc này hắn đang nheo mắt nhìn chằm chằm vùng tối phía trước, lông mày cũng nhăn lại.



Không hiểu vì sao nhìn vùng tối đó hắn lại thấy lạ thường, cảm giác đó không mang lại áp lực mạnh như Hồng Trần tạo cho hắn nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng.



Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn gió nhẹ thoảng qua nhưng lại mang theo sát khí lạnh lẽo thấu xương.



Đột nhiên Diệp Thành xoay người, đưa tay ôm lấy vòng eo thon của Hạo Thiên Thi Nguyệt.



 
Chương 2238: “Vậy vãn bối đúng là vinh hạnh”


Ngươi…!



Sự việc xảy ra bất chợt khiến Hạo Thiên Thi Nguyệt sững sờ, muốn nói gì đó nhưng thấy Diệp Thành đã ôm lấy mình rồi lùi lại hàng trăm trượng.



Vút!

Advertisement



Họ vừa đi chưa đầy một phần ba giây thì nơi vừa đứng đã bị một thanh sát kiếm đen như mực chém nứt không gian.



Thoáng chốc, mặt Hạo Thiên Thi Nguyệt tái đi, đến giờ cô vẫn chưa phản ứng lại.



Diệp Thành dừng bước, dù đã tránh được đòn chí mạng ấy nhưng trước ngực hắn vẫn để lại một vết máu, trên vết thương còn có ánh sáng u tối chập chờn, hoà tan tinh khí của hắn.



Phá!



Diệp Thành khẽ hô trong lòng, sức mạnh huyết mạch, đạo tắc và Thánh thể bản nguyên cùng nhau hoạt động, xoá bỏ sát khí của nhát kiếm kia để lại trong cơ thể.



“Huyết mạch của ông ta”, Diệp Thành nhìn nơi đó với ánh mắt lạnh lùng, hai mắt hơi híp lại, lẩm bẩm tự nói: “Tịch Diệt Thần Thể, Thánh tử của Sát Thủ Thần Triều”.


“Thánh chủ Thiên Đình quả nhiên danh bất hư truyền”, tiếng cười âm hiểm vang lên, hư ảo mà lạnh như băng, dù là Diệp Thành cũng không tìm được nguồn phát ra âm thanh, không phải hắn không tìm được mà khi người đó nói thì cơ thể cũng đang chuyển động, thân pháp kỳ lạ khiến Diệp Thành kinh ngạc.



“Với tu vi và thân phận của ông, âm thầm ám toán như thế không sợ bị thế hệ sau chê cười à?”, Diệp Thành nhẹ giọng nói, dưới chân xuất hiện trận đồ bát quái, bao phủ cả Hạo Thiên Thi Nguyệt ở trong.



“Diệp Thành, ngươi rất thông minh”, tiếng cười u ám đó lại vang lên: “Ngươi có đủ tư cách để trở thành đối thủ của ta”.



“Đây là lời tuyên chiến à?”, giọng điệu Diệp Thành vẫn đều đều.



“Ngươi nghĩ sao?”, Thánh tử Thần Triều cười nhạt.



“Vậy vãn bối đúng là vinh hạnh”, Diệp Thành nói rồi mặc lên áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, trên người Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng được mặc thêm một lớp áo giáp Canh Khí, bởi vì Thánh tử Thần Triều quá mạnh.



“Ta không thích cuộc đối đầu không có tính thử thách”, âm thanh hư ảo của Thánh tử Thần Triều không ngừng trôi xa: “Ngày Cửu Dương, mang theo Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi tới Đông Lăng Cổ Uyên, ta chờ chiến với ngươi”.



Thánh tử Sát Thủ Thần Triều rời đi nhưng giọng nói hư ảo đó vẫn vang vọng rất lâu trong không gian.



Vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, hắn yên lặng nhìn bóng đêm.



Hắn biết rõ nếu không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thì hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Thánh tử Thần Triều, bởi vì hắn còn không nắm bắt được bóng dáng của ông ta.



Hơn nữa chỉ với cú đánh vừa rồi, hắn rõ ràng cảm nhận được một sức mạnh bí ẩn từ thân pháp của Thánh tử Thần Triều, sức mạnh đó có phần tương tự như Tiên Luân Thiên Chiếu, là lĩnh vực thời không và bán thời không.



Bí thuật thân pháp lĩnh vực thời không này vượt xa Không Gian Na Di.



Năm xưa, khi Thánh tử Thần Triều ở cảnh giới Linh Hư đã suýt giết được Chung Ly ở cảnh giới Chuẩn Thiên, bây giờ ông ta đã ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, lại có bí thuật tuyệt sát và thần thông nghịch thiên, muốn đối kháng với ông ta, hắn cần Lục Đạo Tiên Luân Nhãn trợ giúp.

“Ông… Ông ta chính là Thánh tử của Sát Thủ Thần Triều?”, khi Diệp Thành đang cau mày thì Hạo Thiên Thi Nguyệt đã lo lắng nắm lấy cánh tay hắn, nhìn vùng tối đó với vẻ mặt tái nhợt.



 
Chương 2239: “Có phải mình lại bị lừa không?”


“Có thể so sánh với chư vương các đời”, Diệp Thành hít sâu một hơi, cất bước.



“Vậy… Vậy liệu ông ta có tàn sát bừa bãi Thiên Đình Nam Sở không?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng đi theo: “Đến ngươi cũng không phải đối thủ của ông ta, huống chi là những người khác”.



“Không đâu”.



Advertisement

“Ngươi chắc chắn vậy sao?”



“Sát thủ vô song làm sao có thể giết hạng người vô danh”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp.



“Cũng đúng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngượng.



Diệp Thành không nói nữa mà chỉ thong dong bước đi.



Bên cạnh, Hạo Thiên Thi Nguyệt nắm chặt cánh tay hắn, hơn nữa còn nắm với lực rất mạnh.



Cô có vẻ rất sợ hãi, thi thoảng lại nhìn trái ngó phải, sợ lại có sát thủ khác bất ngờ xuất hiện, vùng đất tối tăm vì từng có sự xuất hiện của Thánh tử Thần Triều nên dù nhìn thế nào cũng thấy như có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.



Diệp Thành im lặng, nhưng không đẩy tay cô ra.



Mặc dù hắn chưa chấp nhận Hạo Thiên thế gia, nhưng nếu cô gặp nguy hiểm, hắn sẽ bảo vệ cô bằng cả tính mạng của mình.



Màn đêm lại chìm vào tĩnh lặng.



Hai người bước đi trong khoảng trời rộng lớn, để lại hai bóng lưng đổ dài.



Suốt đoạn đường Diệp Thành đều im lặng, mà Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh đã nhìn trộm hắn không chỉ một lần, hơn nữa mỗi lần nhìn đều hơi thẫn thờ, dường như không phải đang khoác tay Diệp Thành mà là Tần Vũ.



Vô thức, cô buông lỏng bàn tay, hơi cụp mắt xuống rồi cũng trầm mặc.



Mộng tưởng đẹp đẽ, hiện thực tàn khốc, điều cô nghĩ chỉ là điều cô nghĩ, Hạo Thiên Trần Dạ là Hạo Thiên Trần Dạ, sẽ không bao giờ vì mộng tưởng của cô mà trở thành sát thần Tần Vũ.




Trời gần sáng, hai người mới về đến Hằng Nhạc Tông.



Hằng Nhạc Tông vẫn yên bình, tĩnh lặng như chốn tiên cảnh.



Trời còn chưa sáng đã có một số đệ tử siêng năng dậy tu luyện, đặc biệt là đệ tử thế hệ Huyền Tự, tất cả đều đang chuẩn bị cho cuộc thi tam tông ba ngày tới.



“Hằng Nhạc Tông có truyền tống trận thông tới Hạo Thiên thế gia, cô về đi!”, Diệp Thành nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt, nhẹ giọng nói.



“Trần Dạ, ngươi đang đuổi ta đi sao?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn có nước mắt đảo quanh, giống như muội muội tủi thân nhìn ca ca của mình.



“Ta…”



“Ta đi dạo một lát, ngươi cứ làm việc của ngươi đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười hì hì rồi xoay người bỏ chạy, nào giống như người sắp khóc, thoáng cái đã không thấy bóng dáng, chỉ sợ Diệp Thành lại gọi mình quay lại để đưa về. Tuy cô là tỷ tỷ nhưng lại giống muội muội tinh nghịch hơn.



“Có phải mình lại bị lừa không?”, Diệp Thành đứng tại chỗ nhìn theo hướng Hạo Thiên Thi Nguyệt chạy đi, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.











 
Chương 2240: “Vậy thì tốt quá rồi”


Đập vào mắt hắn là một khoảng bầu trời đầy sao rộng lớn, nhưng không phải trời sao thật mà là trời sao dùng bí thuật thần thông lạc ấn thành, cực kỳ giống thật, phía trên còn có các ngôi sao nhiều màu phát ra ánh sao đủ màu lấp lánh.



Bí thuật thật kỳ bí!



Diệp Thành thầm cảm thán, đứng ở đây như đang đứng giữa bầu trời, có thể chạm vào những vì sao.

Advertisement



“Đây là cái gì?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn Thái Hư Cổ Long bên cạnh.



“Thái Cổ Tinh Thiên Đồ”, Thái Hư Cổ Long rất tự hào: “Là bí đồ được chí tôn tộc ta tạo ra năm xưa, như ngươi thấy đấy, đây không phải bầu trời sao thật mà là trời sao được mô phỏng bởi thần thông bí thuật, nó có thể tự nắm bắt thời cơ của thiên địa, đương nhiên tác dụng lớn nhất của nó là theo dõi và nhìn lén”.



“Theo dõi và nhìn lén?”



“Nào, lại đây”, Thái Hư Cổ Long giơ tay chỉ vào một phía trên bầu trời sao: “Đó là thành cổ Thiên Thu của Nam Sở, mỗi ngôi sao trong khu vực đó tượng trưng cho một người, màu vàng là cảnh giới Chân Dương, màu tím là cảnh giới Linh Hư, màu đỏ là cảnh giới Không Minh, màu vàng kim là cảnh giới Chuẩn Thiên”.



“Cái… Cái này mà cũng nhìn ra được?”, Diệp Thành thật sự rất kinh ngạc.



“Kia là Đông Nhạc, kia là Tây Thục, kia là Nam Cương, kia là Bắc Xuyên”, Thái Hư Cổ Long vẫn đang không ngừng chỉ tay lên bầu trời sao: “Những ngôi sao có màu sắc khác nhau tượng trưng cho những tu sĩ có cấp độ tu vi khác nhau, nó chuyển động có nghĩ là những người này đang di chuyển, họ đi tới đâu, chúng ta ở đây đều thấy rõ”.



“Vậy Bắc Sở thì sao?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long: “Có phải cũng đang bị bản đồ sao này theo dõi và nhìn lén không?”




“Bản đồ sao này vẫn chưa hoàn chỉnh”, Thái Hư Cổ Long cười bảo: “Những nơi có thể nhìn thấy ở Bắc Sở rất có hạn”.



“Thật bá đạo!”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Nếu Bắc Sở cũng bị nhìn lén và theo dõi thì khi chúng điều động đại quân tu sĩ, chúng ta sẽ biết ngay tức thì, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.



“Đương nhiên bá đạo rồi”, Thái Hư Cổ Long dựng thẳng cổ áo: “Nếu không chẳng phải ba năm nay ta sống uổng rồi sao?”



“Vậy có thể di chuyển Thái Cổ Tinh Thiên này đến nơi khác được không?”



“Ngươi muốn chuyển nó đến trụ sở Thiên Đình à?’, Thái Hư Cổ Long hứng thú nhìn Diệp Thành.




“Không thể phủ nhận, đúng là như vậy”, Diệp Thành mỉm cười: “Dù sao rất nhiều cơ mật của Thiên Đình đều ở trụ sở, Nhân Hoàng cũng ở đó, giao bản đồ sao này cho Nhân Hoàng mới có thể phát huy tối đa tác dụng của nó”.



“Yên tâm, việc này đang được tiến hành rồi”.



“Vậy thì tốt quá rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi.



“Ngươi gặp Thánh tử Thần Triều rồi à?”, Thái Hư Cổ Long tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lời nói đầy ẩn ý sâu xa.



“Xem ra không chuyện gì có thể qua được pháp nhãn của ngươi”, Diệp Thành cũng ngồi xuống, hơn nữa vẻ mặt còn không được tốt lắm: “Tịch Diệt Thần Thể quả nhiên uy lực phi thường, người thời Sở Hoàng không ai đơn giản cả!”



“Còn gì nữa?”, Thái Hư Cổ Long cười nhạt.



“Ta cảm nhận được thời cơ liên quan đến lĩnh vực thời không từ thân pháp của ông ta”, Diệp Thành trầm ngâm, bây giờ nhớ lại đòn tuyệt sát của Thánh tử Thần Triều, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi, điều này thực sự nằm ngoài khả năng nhận biết của tu sĩ.











 
Chương 2241: “Đúng là kẻ thù vô song”,


“Đó là một loại thần thuật nghịch thiên”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Như ngươi đã nói, nó liên quan đến lĩnh vực thời không, khi đã nhắm trúng mục tiêu thì có thể di chuyển thời không, chém được đầu kẻ địch trong chớp mắt, thuật này không phải thuật mà Hư Không Huyễn Diệt của ngươi có thể so sánh. Một cái là bí thuật không gian, một cái là bí thuật thời không, hiển nhiên không cùng đẳng cấp”.



“Ta đã được chứng kiến sự đáng sợ của nó”, ánh sáng trong mắt Diệp Thành trở nên bất định, lúc sáng lúc tối.



Advertisement

“Kể ra thì Phi Lôi Thần Quyết và Tiên Luân Thiên Chiếu của ngươi cũng có điểm tương đồng”, giọng Thái Hư Cổ Long vẫn rất hư ảo: “Hai loại thần thông nghịch thiên đều liên quan đến thời không. Tiên Luân Thiên Chiếu của ngươi là sức mạnh không gian và sức mạnh thời gian hoà quyện vào nhau tạo thành, đan xen với sức mạnh bí ẩn giữa sức mạnh thời không và sức mạnh bán thời không, hiển thị dưới hình dạng ngọn lửa, khi kẻ địch trúng chiêu, cơ thể sẽ bị hoà tan vào trong thời gian và không gian. Còn Phi Lôi Thần Quyết là mượn sức mạnh của không gian và sức mạnh của thời gian hoà quyện, đan xen với sức mạnh bí ẩn giữa sức mạnh thời không và sức mạnh bán thời không, có thể làm sai lệch vị trí trước sau của không gian và thời gian”.



“Thuật này có sơ hở gì không?”, Diệp Thành khiêm tốn học hỏi từ Thái Hư Cổ Long.



“Sơ hở à! Đúng là ta đã từng nghe về một khuyết điểm của nó”, Thái Hư Cổ Long sờ cằm: “Giống như Thiên Chiếu của ngươi, Phi Lôi Thần Quyết cũng có giới hạn về khoảng cách, muốn một đòn tuyệt sát thì ba trăm trượng là cực hạn, ngoài ba trăm trượng thì không còn uy lực nữa”.



“Có khuyết điểm là tốt rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi.



“Ta lấy Thánh tử Thần Triều làm ví dụ thôi, chứ không phải ai cũng có giới hạn khoảng cách là ba trăm trượng đâu”, Thái Hư Cổ Long lại bổ sung: “Nếu người thi triển Phi Lôi Thần Quyết với người có tu vi Đại Thánh hoặc Chuẩn Đế thì giới hạn khoảng cách sẽ khác, gặp phải người như vậy, đầu ngươi rơi xuống thế nào cũng không biết được. Tịch Diệt Thần Thể là huyết mạch khiến người ta đau đầu nhất ở Chư Thiên Vạn Vực, xuất quỷ nhập thần, mà Tịch Diệt Thần Thể biết sử dụng Phi Lôi Thần Quyết lại càng khiến người ta nhức đầu hơn, thông thường gặp phải huyết mạch này thì cách làm trước giờ của những thế lực lớn ở Chư Thiên Vạn Vực là bóp chết ngay từ trong nôi”.



“Ba trăm trượng, khoảng cách này cũng không phân cao thấp với khoảng cách mà Thiên Chiếu của ta có thể đạt tới, không biết Phi Lôi Thần của ông ta nhanh hay Thiên Chiếu của ta nhanh hơn”, Diệp Thành nói nhỏ.




“Điều này thì khó nói, hai thần thuật đều thuộc lĩnh vực thời không, hai người đều có thể bị đối phương giết trong một giây”.



“Đúng là kẻ thù vô song”, trong mắt Diệp Thành loé lên ánh sáng bất định, hắn lại càng dè chừng Thánh tử của Sát Thủ Thần Triều này hơn.



“Ông ta tuyên chiến với ngươi rồi à?”, Thái Hư Cổ Long liếc Diệp Thành.



“Ngày Cửu Dương, ở Đông Lăng Cổ Uyên”.




“Mang theo Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi”, Thái Hư Cổ Long khoan thai nhấp một ngụm rượu: “Phi Lôi Thần Quyết cực kỳ bá đạo, muốn chống lại nó, ngươi cần bí thuật cùng đẳng cấp, cũng chính là Thiên Chiếu của ngươi”.



“Ta hiểu”, Diệp Thành nhẹ gật đầu.



“Sau khi ngươi đi, ta lại nghiên cứu về đạo thân Tinh Thần của ngươi”, Thái Hư Cổ Long lại lên tiếng: “Có thể chắc chắn một điều là ý thức của hắn đã bị kéo vào một ý cảnh kỳ lạ, hơn nữa khả năng cao là đã mất phương hướng trong đó, khả năng tự tỉnh lại gần như bằng không”.



“Có cách nào cứu được không?”, Diệp Thành vội hỏi.



“Có”, Thái Hư Cổ Long nói một cách chắc chắn: “Cần kết nối ý thức của bản thể và đạo thân với nhau, ngươi cần vào ý cảnh kỳ lạ đó để đưa hắn ra ngoài, nhưng như vậy rất nguy hiểm, nếu ngươi cũng bị lạc trong đó thì cũng sẽ chìm vào giấc ngủ sâu”.



“Vậy thì thử xem”.



“Ba ngày nữa là cuộc thi tam tông, sau khi cuộc thi kết thúc, ta sẽ đưa ngươi vào thế giới ý thức của hắn, có đưa được hắn ra khỏi đó không còn phải xem tạo hoá của mỗi người các ngươi”.



 
Chương 2242: “Những cái tên này để làm gì?”


Sau khi ra khỏi đại điện, Diệp Thành vẫn luôn nhíu chặt lông mày.



Áp lực Thánh tử Thần Triều mang lại cho hắn quá lớn, nếu ở trạng thái Huyết Tiếp Hạn Giới thì hắn sẽ không sợ, nhưng tiếc là không phải.



Hắn không có tự tin tuyệt đối sẽ đánh bại được Thánh tử Thần Triều, đến Thái Hư Cổ Long cũng đánh giá cao Tịch Diệt Thần Thể như vậy, có thể thấy ông ta đáng sợ nhường nào. Hắn có con át chủ bài thì sao Thánh tử Thần Triều lại không có?



Còn cả đạo thân Tinh Thần nữa!

Advertisement



Nghĩ đến đạo thân của mình là hắn lại đau đầu, ý cảnh kỳ lạ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, dù là hắn, sau khi đi vào cũng không thể đảm bảo hoàn toàn là sẽ ra được.



Bái kiến Thánh chủ!



Bái kiến Thánh chủ!



Dọc đường đi, hắn chìm trong suy nghĩ, có vẻ không nghe thấy tiếng chào của các đệ tử và trưởng lão.



Mãi đến khi đi tới chân núi Ngọc Nữ Phong, hắn mới bừng tỉnh khỏi trầm tư.



Từ xa hắn đã nhìn thấy một vài bóng người đang ngồi chồm hỗm ở đó, Hùng Nhị, Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng, ngay cả Ly Chương, Vi Văn Trác và Trần Vinh Vân cũng ở đó như một kỳ tích.



Chắc họ chỉ hận gặp nhau quá muộn!



Không hiểu sao nhìn thấy mấy tên này, trong đầu Diệp Thành đột nhiên xuất hiện một câu như vậy.



Hắn vô thức cất bước nhẹ nhàng đi tới, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Không biết phía Hùng Nhị đang thảo luận chuyện gì mà hắn đến bọn họ cũng không phát hiện.




“Này, không được chơi xấu nhé”, Hùng Nhị hét lớn nhất, ánh mắt đảo qua phía Tạ Vân, cặp mắt híp lúc này mới tập trung vào ba người phía Ly Chương: “Đặc biệt là ba người các ngươi, tinh thần nhân dân của Thiên Đình chúng ta rất anh dũng, hậu quả của việc chơi xấu rất nghiêm trọng”.



“Lắm lời thế, nhanh lên”, Trần Vinh Vân mắng.



“Được rồi!”, Hùng Nhị lập tức trải một tấm vải trắng ra, trên tấm vải viết tên của rất nhiều người: Sở Huyên, Sở Linh, Thượng Quan Ngọc Nhi, Lạc Hi, Huyền Nữ, Bích Du, Thượng Quan Hàn Nguyệt…



“Ta cầm cái, đặt cược đi!”, Hùng Nhị day mũi: “Đặt Sở Linh một trả hai, đặt Sở Huyên một trả năm, đặt Lạc Hi một trả bảy, đặt Bích Du và Huyền Nữ một trả tám, đặt Thượng Quan Ngọc Nhi một trả mười…”



“Vậy đương nhiên phải đặt Thượng Quan Ngọc Nhi rồi, được trả lại nhiều mà”.



“Đừng đùa, đáng tin nhất vẫn là Sở Linh và Sở Huyên, ta đặt họ”.


“Ta nghĩ là Huyền Nữ và Bích Du”.



“Nào nào, quyết định nhanh lên, đừng do dự”, Hùng Nhị vẫn hét rất lớn, rất vang.



Mấy người họ ngươi một câu, ta một câu, túi đựng đồ chất đầy trên tấm vải trắng, hơn nữa nhìn số lượng linh thạch trong túi đựng đồ còn không ít, tối thiểu cũng phải ba mươi nghìn.



Bầu không khí rất nóng, mọi người rất chú tâm thậm chí còn không phát hiện ra Diệp Thành.



“Làm gì đấy?”



Cho đến khi Diệp Thành cũng ngồi xuống, hơn chục con mắt mới đồng loạt đổ dồn về phía hắn, vẻ mặt ai cũng rất kỳ lạ, trong mắt hiện rõ câu này: Tên này đi không phát ra tiếng động à?



“Đặt cược à?”, Diệp Thành phớt lờ ánh mắt kỳ quái của bọn họ, hắn nghi hoặc nhìn tấm vải trắng trên đất và mấy chục túi đựng đồ chất đống.



“Những cái tên này để làm gì?”, sau khi nhìn một lượt, Diệp Thành lại nhìn mọi người.



“Không… Không làm gì cả”, Hùng Nhị cười ha hả.



“Vậy sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị rồi lại liếc đám Tạ Vân, Ly Chương, sao nhìn mặt tên nào cũng thấy thô bỉ thế chứ!



“Đi thôi, đi thôi”, mấy người bị nhìn chằm chằm toàn thân không được tự nhiên, Hùng Nhị lại càng lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai để cuốn tấm vải trắng trên đất lại, vác đống túi đựng đồ chạy mất tăm.



Sau khi họ đi, Diệp Thành sờ cằm, cảm thấy hơi khó hiểu, hắn vẫn chưa biết mấy tên này đang làm trò gì.

Thú vị!



 
Chương 2243: Có phải tàn nhẫn quá không?  


Hắn lầm bầm một tiếng rồi quay người đi lên Ngọc Nữ Phong.



Khi hắn đi, Ngọc Nữ Phong rất náo nhiệt, những người ở đó thì vẫn ở đó, còn thêm Hạo Thiên Thi Nguyệt mới gia nhập, lúc này cô đang đuổi theo Nhược Hi chơi đùa, nào có dáng vẻ của một tu sĩ.



“Về rồi à?”, thấy Diệp Thành đi tới, Sở Huyên mỉm cười nhìn sang.



“Về… Về…”



“Nào nào nào”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị người phía sau kéo đi, nhìn kỹ lại thì chính là Hùng Nhị.

Advertisement



“Ngươi từ đâu chui ra thế?”, Diệp Thành quan sát Hùng Nhị từ trên xuống dưới, với cảm tri lực của hắn mà không phát hiện Hùng Nhị lên theo, nhìn một lượt hắn phát hiện trước ngực hắn ta đeo một viên linh châu.



“Bảo bối che giấu khí tức, xịn đấy”, Diệp Thành xoa cằm.



“Đừng quan tâm việc ta từ đâu chui ra”, bên này Hùng Nhị cười hềnh hệch, xoa xoa đôi bàn tay mập mạp của mình, đầu tiên hắn ta liếc nhìn mấy người phía Sở Huyên, sau đó lại nháy mắt với Diệp Thành: “Nói ta nghe tối nay ngươi ngủ với ai đi?”



“Cái gì với ai?”, Diệp Thành sửng sốt.



“Đừng giả ngu với ta”, Hùng Nhị chọc chọc Diệp Thành, cười xấu xa: “Bao nhiêu người đẹp thế này, không thể ngủ cùng một lúc chứ đúng không! Tiết lộ với ta đi, tiền thắng sẽ chia cho ngươi một nửa”.



“Tiền thắng?”, nghe vậy, Diệp Thành không khỏi nhướng mày.



“Ra là vậy!”, Diệp Thành xoa cằm, lập tức hiểu lúc nãy bọn họ tụ tập dưới Ngọc Nữ Phong làm trò gì. Hoá ra là đang cược xem đêm nay hắn ngủ với ai! Chẳng trách tên của phía Sở Huyên, Sở Linh đều được viết hết trên đó.



Nghĩ thông suốt điều này, Diệp Thành cười mỉm nhìn tên mập Hùng Nhị: “Theo ngươi thấy, tối nay ta nên ngủ với ai thì ngươi mới thắng được nhiều?”



“Sở Huyên và Lạc Hi”, Hùng Nhị lập tức cười sảng khoái: “Ta tính xong rồi, đêm nay các ngươi sẽ ngủ ba người, tiền đặt cược đều là của ta, hơn một triệu đó, ta sẽ chia cho ngươi năm trăm nghìn”.


“Lại đây Hùng mập”, Diệp Thành nói rồi khoác tay lên vai Hùng Nhị, sau đó chỉ vào ngọn núi cao tám nghìn trượng bên ngoài Hằng Nhạc Tông: “Nhìn thấy ngọn núi đó không?”



“Thấy rồi”, Hùng Nhị hơi ngơ ngác nhưng vẫn vô thức đáp lại.



“Có cao không?”



“Cao, rất cao”.



“Có muốn lên đó dạo một vòng không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Hùng Nhị.



“Ta còn có việc, đi trước đây”, Hùng Nhị lập tức hiểu ý, co giò định bỏ chạy.



Nhưng chạy mãi chạy mãi, hắn ta phát hiện hai chân mình rời khỏi mặt đất.

Tiếp nữa, phong cảnh tuyệt đẹp lướt qua trước mắt, còn hắn ta thì bật khóc tức thì.



Oa!



Nhìn Hùng Nhị bay ra ngoài, nhóm Sở Linh đang cười đùa ở nơi cách đó không xa đều ngẩng đầu lên, ngay cả Nhược Hi cũng ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên, hai mắt to tròn nhìn theo hướng Hùng Nhị bay đi.



Ầm!



Dưới sự chú ý của mọi người, tiếng nổ lớn chợt vang lên, trên ngọn núi lớn có bóng dáng của Hùng Nhị nằm chềnh ềnh, hai chân hai tay dạng to.



Có phải tàn nhẫn quá không?



Diệp Thành sờ cằm, trong tay còn xách một cái bao tải, tiền đặt cược của đám Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Trần Vinh Vân đều ở trong, lúc ném Hùng Nhị đi, hắn đã tiện tay cầm lấy.



Sau một khúc nhạc đệm, Diệp Thành mới đi về phía Sở Huyên, bế Nhược Hi đang loạng choạng chạy tới lên.



“Khi nào cô đi?”, Diệp Thành đưa linh quả cho cô bé, nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt bên cạnh hỏi.



“Ta không định đi trong một thời gian ngắn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa trêu Nhược Hi vừa thản nhiên đáp: “Các đệ muội đều rất nhiệt tình, ta rất thích bầu không khí ở đây”.



“Các… Các đệ muội?”, khoé miệng Diệp Thành không khỏi giật giật.



“Không phải sao?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Thành: “Dù ngươi có nhận Hạo Thiên thế gia hay không thì ta đều là tỷ tỷ của ngươi, ta là tỷ tỷ của ngươi, chẳng phải họ đều là các… đệ muội của ta sao?”











 
Chương 2244: Lấy đâu ra nhiều đệ và muội thế?  


Hi hi ha ha…!



Trên Ngọc Nữ Phong vang vọng tiếng cười đùa của phía Sở Huyên khiến những đệ tử đi qua trầm trồ xuýt xoa, Thánh Chủ Thiên Đình đúng là xứng danh bởi có biết bao mĩ nữ tuyệt thế như vậy kia mà.



Nhìn nhóm nữ nhân cười đùa nói chuyện, Diệp Thành chợt cảm thấy mất tự nhiên, đặc biệt là khi thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt vào hùa với bọn họ thì hắn thấy thật khác thường.



Advertisement

“Ngươi lại đây ăn cơm đi”, khi Diệp Thành còn đang sững người thì Sở Linh đã lên tiếng.



“Ta…ta đến đây”, Diệp Thành ho hắng, vẻ mặt hắn khác thường nhưng hắn vẫn bước tới.



Cũng giống như lần đầu tiên, cả nhóm ngồi trước cái bàn nhưng bầu không khí lại gượng gạo.



Cũng giống như lần đầu tiên, Diệp Thành chỉ biết vùi đầu ăn và ăn.



Vốn dĩ tu sĩ có thể không cần ăn cơm, dùng linh lực là có thể hoá giải cơn đói nhưng ai ngờ bọn họ đều đang nhớ về chuyện xưa chứ?



Tam nương, con ăn cái đó.



Không biết từ bao giờ, bầu không khí gượng gạo đó mới bị phá vỡ bởi giọng nói của Tiểu Nhược Hi.



Khụ khụ…!




Diệp Thành còn chưa nuốt miếng cơm đã lại ói ra cả.



Lại nhìn sang Bích Du, khuôn mặt cô ửng đỏ vì câu nói của Tiểu Nhược Hi là đang nói với cô.



Tiểu Nhược Hi thật thông minh, chẳng cần ai dạy, tự mình sắp xếp thứ tự, một câu nói vô tư của cô bé chợt xuất hiện thêm mấy thân nương nữa, và Diệp Thành đương nhiên cũng có thêm vài thê tử.



Lúc này, cả bàn ăn ai nấy đều gượng gạo, vẻ mặt kì quái.



Người có vẻ mặt đặc sắc nhất là Diệp Thành, cho dù với khả năng như hắn thì cũng không trụ được trong hoàn cảnh này.


Roẹt!



Khi cả bàn ăn đang chìm vào bầu không khí gượng gạo thì trên trời có một đạo thần hồng rẽ qua bay xuống Ngọc Nữ Phong.



Nữ tử này xuất hiện với gương mặt tuyệt sắc, khoác trên mình bộ y phục trắng không nhuốm bụi trần, mái tóc không gió cũng tự tung bay, từng lọn tóc nhuốm thần hoa trông như một vị đế tiên, có thể gọi là phong hoa tuyệt đại.



Nữ tử này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là nữ nhi Sở Linh Ngọc con gái của Thiên Tông Lão Tổ sao?



Hạo Thiên Thi Nguyệt liếc nhìn Diệp Thành, mặc dù cô không nói gì nhưng vẻ mặt lại nói lên tất cả, đây cũng là đệ đệ muội muội sao?



Lấy đâu ra nhiều đệ và muội thế?



Diệp Thành nhìn lại Hạo Thiên Thi Nguyệt sau đó bắt đầu nhìn Sở Linh Ngọc, khí tức của cô ta có phần gấp gáp, trên khuôn mặt còn lấm tấm mồ hôi làm ướt mái tóc, trông có vẻ như cô ta di chuyển rất nhanh để tới đây.



“Ngươi ra đây, ta có chuyện cần hỏi ngươi”, Sở Linh Ngọc lên tiếng, cô nhìn thẳng Diệp Thành, vẻ mặt có phần lãnh đạm.



Nghe vậy, ánh mắt của các nữ tử khác đều nhìn sang Diệp Thành, thấy vẻ mặt đó của Sở Linh Ngọc sao lại giống như thể tới để tính nợ khiến người ra rất dễ liên tưởng rằng Diệp Thành bắt nạt người ta.



Bị cả nhóm nữ nhân nhìn như vậy, Diệp Thành đã cảm thấy khó chịu rồi, trời đất chứng dám hắn không hề làm gì Sở Linh Ngọc cả.

Roẹt!



 
Chương 2245: Đây chính là thắc mắc đầu tiên của hắn.  


Không lâu sau đó, lại có một đạo thần hồng bay tới, đáp xuống Ngọc Nữ Phong, đó là một vị lão nhân bởi khí tức người này rất mạnh mẽ.



Nếu nhì kĩ thì có thể thấy đó chính là Thiên Tông Lão Tổ, ông ta cũng thở gấp, trông bộ như đuổi theo Sở Linh Ngọc cả chặng đường đến đây nhưng ngặt nỗi tốc độ của ông ta chậm hơn một chút, muộn hơn mười mấy giây.



“Chư vị, làm phiền rồi”, vừa dừng chân, Thiên Tông Lão Tổ đã vội chắp tay cười nói với mọi người, trong nụ cười còn mang theo vẻ ái ngại.



Advertisement

“Tiền bối nói gì vậy chứ”, Diệp Thành mỉm cười, không biết hai cha con này hôm nay đang diễn bài gì.



“Hai vị tiền bối hiếm khi tới Ngọc Nữ Phong, chúng ta cùng dùng bữa nhé?”, Sở Huyên đứng dậy, giọng nói ôn hoà.



“Phong chủ Ngọc Nữ Phong có ý tốt ta nhận là được rồi, hôm sau ta sẽ đích thân tới bái kiến”, Thiên Tông Lão Tổ cười đáp lời, nói rồi ông ta lập tức quay người giơ tay ra nắm lấy tay Sở Linh Ngọc, hạ giọng nói: “Quay về với ta”.



“Phụ thân ngăn con được nhất thời chứ có ngăn con được cả đời không?”, bị Thiên Tông Lão Tổ nắm chặt tay nhưng Sở Linh Ngọc vẫn không di chuyển.



“Đừng ồn ào”, Thiên Tông Lão Tổ tối sầm mặt.



“Không có được đáp án con cần thì con không đi đâu hết”.



“Con…”

“Tiền bối, lệnh ái của tiền bối tìm con có vẻ như có việc thật”, Diệp Thành lên tiếng, hắn từ từ đi tới, bầu không khí hôm nay khác thường nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo, Sở Linh Ngọc và Thiên Tông Lão Tổ cả hai người một trước một sau, vẻ mặt không hề bình thường, rõ ràng là có chuyện gì đó.



“Ngươi đi theo ta”, Sở Linh Ngọc khẽ giọng nhìn Diệp Thành sau đó quay người biến mất.



“Mọi người cứ tiếp tục nhé”, Diệp Thành bỏ lại một câu rồi cũng bước chân đi, chốc lát biến mất.







Haiz!



Thiên Tông Lão Tổ thở dài, ông ta cũng đi theo khiến nhóm Sở Huyên nhìn mà khó hiểu.



Ở nơi rất sâu của Hằng Nhạc Tông, trên một đỉnh núi, Sở Linh Ngọc đứng đó, sau đó đến Diệp Thành xuất hiện, Thiên Tông Lão Tổ cũng tới đây cùng nhưng ông ta đưa mắt nhìn ngọn núi một lần rồi cuối cùng quyết định không đi tới mà chỉ hít vào một hơi thật sâu.



Trên đỉnh núi, Diệp Thành tìm cho mình một phiến đá lấy vò rượu ra, hắn hào hứng nhìn Sở Linh Ngọc: “Giờ tiền bối có thể nói được chưa?”



“Có phải ngươi từng gặp Hồng Trần không?”, Sở Linh Ngọc nhìn thẳng vào Diệp Thành, trong đôi mắt mang theo hi vọng, cô chỉ hi vọng người thanh niên trước mặt có thể cho mình một đáp án chính xác.



Diệp Thành cau mày, hắn hơi thẫn thờ, không ngờ Sở Linh Ngọc lại hỏi về chuyện của Hồng Trần.



Đây chính là thắc mắc đầu tiên của hắn.



Còn thắc mắc thứ hai đó là Sở Linh Ngọc biết được tin này từ đâu? Việc liên quan đến Hồng Trần cũng chỉ có hắn và bốn vị tôn ở Viêm Hoàng biết, trên một ý nghĩa nhất định nào đó mà nói thì đây chính là chuyện cơ mật tối cao của Thiên Đình.



Vả lại nhìn vẻ mặt trước đó của Thiên Tông Lão Tổ thì rõ ràng là ông ta cũng biết.



Điều này khiến Diệp Thành có phần bị động, bọn họ không thể nào nghe lén chuyện ngày hôm đó, khả năng duy nhất chính là phía Chung Giang tiết lộ bí mật.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom