Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2606: Chu Thiên Diễn Hoá!  


Hằng Nhạc Tông.



Diệp Thành ngồi liền mấy ngày, trong khoảng thời gian đó hắn không cử động một lần nào.



Bên cạnh hắn, Nhược Hi đã thức dậy rất nhiều lần, thấy Diệp Thành ngồi yên bất động thì chạy lon ton đi chơi, đói thì chạy tới gốc cây linh quả nhặt linh quả để ăn, buồn ngủ thì rúc vào lòng hắn để ngủ.



Advertisement

Cô bé nhìn quanh rất nhiều lần, đôi mắt to tràn ngập vẻ khó hiểu.



Trong trí nhớ của cô bé, nơi đây là chốn thần tiên, nhưng giờ đã là một đống đổ nát.



Trong trí nhớ của cô bé, nơi đây có rất nhiều người, nhưng bây giờ lại trống trải.



Trong trí nhớ của cô bé, trên núi này có rất nhiều nương chơi cùng mình, nhưng giờ chẳng còn ai.



Cô nhóc rất bàng hoàng, dường như ngủ một giấc thức dậy mọi thứ đều đã thay đổi khiến tâm hồn yếu đuối của cô bé cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, vậy nên cô bé luôn rúc vào lòng Diệp Thành tìm kiếm hơi ấm duy nhất còn sót lại.



Ngày thứ chín, Diệp Thành tỉnh lại.



Đôi mắt hắn mở ra, nhưng là một khoảng hỗn độn.

Hai ba giây sau, hỗn độn mới tan đi, đôi mắt đen trở nên sâu thẳm như bầu trời sao rộng lớn, có rất nhiều dị tượng đan xen trong mắt hắn, dường như còn tự động diễn hoá ra sơ thuỷ trước khi thiên địa được mở ra.



Chu Thiên Diễn Hoá!



Diệp Thành lẩm bẩm, ánh mắt nhìn vào cây linh thảo bên cạnh.



Hắn đang thầm suy đoán, tìm ra bản nguyên của linh thảo, cũng suy đoán khi nào linh thảo sẽ héo, từ lúc linh thảo nảy mầm cho đến lúc khô héo đều được hắn thấy rất tường tận.



Nụ cười vui vẻ xuất hiện trên môi Diệp Thành, tuy hắn không khám phá được toàn bộ huyền cơ về Chu Thiên Diễn Hoá nhưng cũng đã lĩnh ngộ được tinh tuý của nó.



Hắn đi xuống núi, dẫn Nhược Hi rời khỏi Hằng Nhạc Tông.



Phía sau có một lớp phong ấn khổng lồ bao phủ Hằng Nhạc Tông, bởi vì hắn biết lần này hắn sẽ đi rất lâu mới quay về.



Không biết qua bao lâu, hắn mới dừng lại trước một toà linh sơn ở Nam Sở.



Linh sơn được mây mù bao phủ như tiên cảnh chốn trần gian, dưới chân núi là một tấm bia đá: Thiên Đình Huyền Tông.



Khi hắn đang ngẩn người thì ba bóng người đã bước ra khỏi linh sơn, hai thiếu niên một thiếu nữ, họ đều là tu sĩ, một cảnh giới Chân Dương, hai cảnh giới Nhân Nguyên, Thiên Đình Huyền Tông là do họ thành lập.



Bái kiến Thánh chủ!



Ba người họ rất cung kính, dù đã thành lập môn phái nhưng họ vẫn không quên mình là người của Thiên Đình.



Diệp Thành không nói gì chỉ cười nhẹ, tế ra một lực dịu nhẹ nâng ba người đang quỳ trên đất lên.



Hắn nhìn vào trong linh sơn, bên trong có vài người phàm, người lớn nhất đã hơn ba mươi tuổi, họ đều từ thế giới phàm trần vượt ngàn dặm xa xôi để tới thế giới tu sĩ này cầu đạo.











 
Chương 2607: Chúc mừng thiếu gia có được quý tử!  


Không lâu sau hắn lại dừng chân ở một linh sơn khác.



Đây cũng là một môn phái mới thành lập, có tên là Thiên Đình Nhân Tông.



Người thành lập ra Thiên Đình Nhân Tông cũng là ba đứa trẻ, tu vi mạnh nhất cũng chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, tuy tu vi của họ không mạnh, cũng mới chỉ hơn mười tuổi nhưng đã là khai sơn thuỷ tổ cả một tông.



Advertisement

Tiếp theo, Diệp Thành liên tục đi đến các toà linh sơn khác nhau, mỗi lần xuất hiện, hắn đều để lại bí kíp và đan dược.



Trong số chín mươi ba tu sĩ ở Đại Sở, trừ đi hắn và Đường Như Huyên thì chỉ còn lại chín mươi mốt người, hai ba người hợp sức với nhau thành lập ra hơn hai mươi môn phái, trước mỗi môn phái đều có hai chữ Thiên Đình.



Cuộc xâm lược của Thiên Ma gần như đưa Đại Sở về lại thuở sơ khai.



Tất cả đều phải bắt đầu lại, với tư cách là Thánh chủ của Thiên Đình, đương nhiên hắn cũng sẽ dốc hết sức đóng góp, ngày tháng sau này còn dài, một ngày nào đó Đại Sở sẽ lại được huy hoàng như xưa.



Hôm nay hắn đã đưa Nhược Hi rời khỏi thế giới tu sĩ, đến thế giới phàm trần.



Nơi này là nước Triệu của thế giới phàm trần, đồ nhi Tịch Nhan của hắn từng là công chúa ở đây.



Đến nước Triệu, hắn đi rất nhiều nơi, chẳng hạn như nơi hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi gặp nhau lần đầu, chẳng hạn như nơi Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt thành thân, nhìn vật nhớ người.


Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Hắn đến trước Hoàng cung nước Triệu nhưng không thấy Phụ hoàng và Mẫu hậu của Tịch Nhan.



Sau khi hỏi thăm hắn mới biết Triệu Dục đã thoái vị, truyền ngôi cho một người thông thái, còn ông đã đưa Mẫu hậu của Tịch Nhan rời khỏi Hoàng cung, tìm đến một nơi yên tĩnh trên núi, trông nom mộ của con gái, sống một cuộc sống bình lặng.



Diệp Thành không rời đi mà lẳng lặng đứng bên ngoài một phủ đệ trong vương thành, yên lặng nhìn vào trong một gian phòng của phủ đệ, lặng lẽ chờ đợi.



Trước gian phòng có một thanh niên dáng vẻ thư sinh đang đi tới đi lui, trong lòng rất lo lắng, thi thoảng lại nhìn vào trong gian phòng, có vài lần còn suýt đẩy cửa đi vào.

Oe oe oe…!



Màn đêm im ắng cuối cùng cũng bị tiếng khóc của một đứa trẻ phá vỡ, chàng thư sinh bật khóc vì xúc động.



Chúc mừng thiếu gia có được quý tử!



Bà mụ đi ra không ngừng chắp tay, cười tươi như hoa.



Bên ngoài tiểu viện, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn đứa bé trong lòng thư sinh rồi nở nụ cười yên tâm, vui vẻ.



Hoắc Đằng, huynh đệ tốt, ta tìm được ngươi rồi!



Diệp Thành cười trong nước mắt, đôi mắt nhoè đi. Đứa bé đó là Hoắc Đằng chuyển thế, được hắn dùng Chu Thiên Diễn Hoá để nhìn ra, tuy đứa bé còn nhỏ nhưng hắn vừa nhìn đã nhận ra là Hoắc Đằng.



Hắn bất giác khẽ vung tay, một tia thần quang bay vào trong mắt Hoắc Đằng chuyển thế.



Đột nhiên, Hoắc Đằng chuyển thế trong vòng tay thư sinh mở to mắt, ngơ ngác vài ba giây rồi há miệng hét to: Mẹ kiếp.



Tiếng hét của hắn ta suýt nữa khiến thư sinh kia sợ phát khóc, đến tổ phụ vừa chạy tới đang định nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sợ đến mức loạng choạng một hồi.



 
Chương 2608: Sẽ không có ai làm phiền tỷ đâu!  


Đúng vậy, thần quang mà Diệp Thành vừa bắn ra chính là ký ức của Hoắc Đằng.



Nhưng Diệp Thành không giải trừ phong ấn cho Hoắc Đằng chuyển thế, hiếm lắm mới được làm người phàm một lần, hắn ta nên có một tuổi thơ hạnh phúc.



Mà trí nhớ của Hoắc Đằng sẽ dần được giải trừ phong ấn khi hắn ta lớn lên, đã tìm được Hoắc Đằng chuyển thế nên Diệp Thành cũng không vội, biết hắn ta ở đây là tốt rồi, đến khi thời cơ chín muồi hắn sẽ đưa hắn ta đi sau.

Advertisement



Diệp Thành rời đi với tâm trạng vui vẻ, trong lòng rất cảm kích Chu Dịch.



Nếu không nhờ bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá, hắn cũng không thể tìm được Hoắc Đằng chuyển thế một cách dễ dàng như vậy.



Trong đêm khuya thanh vắng, hắn đi sâu vào rừng sâu núi thẳm.



Từ xa, hắn nhìn thấy một tổ chim trên cành cây khô, một con quạ đen đang đậu trước tổ, lâu lâu lại chớp mắt, nhìn vào quả trứng chim trong tổ, quả trứng đó đã nứt, một cái đầu lông lá nhô ra, đôi mắt mê man nhìn thế giới mới lạ này.



Lý Tam Nhi!



Nụ cười của Diệp Thành hơi kỳ lạ, ai có thể ngờ rằng đồ đệ Lý Tam Nhi của Lâm Thanh Sơn, cậu của Hùng Nhị lại đầu thai thành một con quạ.



Diệp Thành vẫn còn nhớ rất rõ về Lý Tam Nhi, đó là lần đầu tiên hắn và Hùng Nhị đến Linh Thảo Viên trộm linh quả, bắt gặp hắn ta đang giao hoan cùng một nữ đệ tử, vì thế bị Hùng Nhị đánh ngất.




Đến ngày hôm nay, Diệp Thành vẫn còn nhớ dáng người gầy gò của Lý Tam Nhi, bây giờ thấy hắn ta đầu thai, tuy không phải người nhưng vẫn thấy rất thân thiết.



Hắn lại giơ tay, bắn một tia thần quang vào Lý Tam Nhi chuyển thế vừa mới chui ra khỏi trứng chim.



Trong thần quang có ký ức kiếp trước của Lý Tam Nhi, và nó cũng sẽ dần được giải trừ phong ấn khi hắn ta lớn lên.



Vì tình hình Lý Tam Nhi đầu thai đặc biệt, trở thành một con chim nên hắn đã cho thêm bí pháp bảo vệ vào trong thần quang ký ức, khó khăn lắm mới tìm được người đầu thai chuyển thế, không thể để diều hâu ăn mất được.



Cũng coi như trải nghiệm một cuộc sống khác!


Diệp Thành mỉm cười, xoay người bước ra khỏi rừng cây, đến thời điểm thích hợp hắn sẽ đích thân tới đón Lý Tam Nhi.



Ra khỏi rừng, Diệp Thành đi vào một dải núi dài, dừng lại trước một vách đá.



Nhìn từ xa, phía trước vách đá có một chồi non to bằng móng tay, đó là một bông hoa sen tuyết vừa mới nhú lên, quang hoa như ẩn như hiện dưới ánh trăng đêm, được ánh trăng gột rửa.



Tề Nguyệt sư tỷ, đã lâu không gặp!



Diệp Thành khẽ cười, trong mắt lấp lánh ánh nước, dựa vào Chu Thiên Diễn Hoá hắn đã nhìn ra chồi non của hoa sen tuyết này chính là đồ nhi Tề Nguyệt của Từ Phúc, các chủ Linh Đan Các của Hằng Nhạc, điều khiến hắn ngạc nhiên là cô ấy lại đầu thai thành một đoá hoa sen tuyết.



Sẽ không có ai làm phiền tỷ đâu!



Diệp Thành mỉm cười, búng ra một tia thần quang mang theo ký ức kiếp trước của tề Nguyệt, cho nó bay vào trong hoa sen tuyết, nó sẽ lớn dần theo Tề Nguyệt chuyển thế và bảo vệ cô ấy, không để người khác hái đi hầm thuốc.







Diệp Thành lại đi, rời khỏi nước Triệu.



Trước khi đi, hắn đến một ngọn núi già yên tĩnh, dừng chân bên ngoài ngọn núi ấy, nhìn Triệu Dục và Mẫu hậu của Tịch Nhan cùng với ngôi mộ nhỏ, đó là mộ của đồ nhi hắn.



 
Chương 2609: Gặp lại người bằng hữu đầy rẫy những thăng trầm.  


Diệp Thành cầm chén trà lên, hắn vẫn rất bình thản.



Ngoài đường người qua người lại, ai cũng bận rộn, thi thoảng cũng có người nhìn vào đây nhưng không nghĩ tới người uống trà là người mạnh nhất Đại Sở hiện nay, mà người rót trà đã từng là điện chủ cao ngạo của Chính Khí Điện một thời.



Họ sẽ không bao giờ nghĩ được rằng hai người đã từng là kẻ thù không đội trời chung sẽ gặp lại nhau ở đây, không phải với thân phận kẻ thù mà là bạn cũ.

Advertisement



Thanh toán!



Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới lại đội nón lá lên, đặt hai tiền đồng lên bàn trà, bế Nhược Hi đi vào dòng người, hắn như một vị khách qua đường, nhẹ nhàng đến rồi đi, không để lại dấu vết.



Phía sau, thân thể già nua của Linh Chân Thượng Nhân run lên, đôi mắt già nua đục ngầu phút chốc mờ đi, bóng lưng ấy không ngừng đi xa, dần khuất khỏi tầm mắt của ông ta trong đám đông.



Diệp Thành!



Giọng Linh Chân Thượng Nhân khàn đi, gặp lại người bằng hữu đầy rẫy những thăng trầm.



Diệp Thành lại bắt đầu cuộc hành trình, liên tục xuất hiện ở mọi ngóc ngách của thế giới phàm trần, tìm kiếm từng người mình từng quen, mỗi lần thấy một người được chuyển thế, hắn lại rưng rưng nước mắt vì kích động.

Mấy ngày sau, tiếng ầm ầm không ngừng vang vọng khắp đất trời.



Hắn đã xây hư thiên truyền tống trận nối liền Nam Sở và Bắc Sở, những người trở về quê hương dưới sự dẫn dắt của quốc quân lần lượt đặt chân vào truyền tống trận, có sự giúp đỡ của tu sĩ, họ có thể nhanh chóng trở về quê hương của mình, xây dựng lại gia đình.



Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Trong một đất nước của thế giới phàm trần, tiếng khóc của hai đứa trẻ sơ sinh vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh.



Hắn lại tìm thấy người đầu thai tiếp theo, hơn nữa còn là một cặp huynh đệ song sinh, đó là Trương Phong Niên và Trương Phong Dương, kiếp trước họ là huynh đệ, kiếp này vẫn cùng nhau đầu thai chuyển thế, đây có lẽ là điều không thể thay đổi từ kiếp trước.



Diệp Thành không đưa họ đi mà bắn thần quang ký ức vào cơ thể họ rồi lặng lẽ rời đi.







Màn đêm tĩnh lặng.



Diệp Thành đứng trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn lên bầu trời sao.



Nhược Hi đã ngủ, nằm trên vân đoàn ấm áp, thi thoảng lại ngủ mơ gọi vài tiếng ‘nương’.



Trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành khẽ giơ tay lên, hướng về phía bầu trời sao hư ảo.



Giây tiếp theo, hai tia thần quang vụt qua bầu trời, bay về phía hắn.



Nhìn kỹ thì thấy là ngọn lửa màu vàng và sấm sét màu đen, nói chính xác hơn là tiên hoả và thiên lôi.



Chúng đã trở lại, nằm trong lòng bàn tay Diệp Thành, liên tục nhảy nhót, rất vui mừng cũng rất phấn khích, không ngừng cọ cọ vào lòng bàn tay Diệp Thành như đang kể những chuyện xảy ra trong nhiều năm qua.



Diệp Thành cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt ve.



Năm xưa tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân bị giết, dù họ đã chết nhưng chưa hoàn toàn tiêu tán trong đất trời, tiên hoả và thiên lôi vốn là sức mạnh của đất trời, bản nguyên chưa dập tắt thì vẫn có thể sống lại.



 
Chương 2610: Đạo thân?  


Thời gian trôi qua, chúng lại thu thập sức mạnh bản nguyên, sau khi ngưng tụ được thì về lại với Diệp Thành.



Đúng như Diệp Thành nghĩ năm đó, người giết họ là người mà họ cực kỳ thân thuộc, thân thuộc đến nỗi khiến họ không có chút phòng bị nào, trong thoáng chốc bị tuyệt sát, đến bản thể là hắn cũng không tìm ra một chút sơ hở.



Advertisement

Người giết họ bị kiếm Tru Tiên khống chế, bây giờ nghĩ lại, mọi thắc mắc đều đã được giải đáp.



Dưới đêm trăng, tiên hoả và thiên lôi lại hoá thành đạo thân, tuy là hình người nhưng tu vi đã không còn như trước, muốn trở lại trạng thái đỉnh phong họ còn cần mài giũa nhiều.



Diệp Thành vung kiếm chém đứt bản nguyên của họ, giống như năm xưa hắn trả lại tự do cho đạo thân Tinh Thần, hắn cũng trả lại tự do cho tiên hoả và thiên lôi, họ có thể làm một con người chân chính.



Hai người kích động đến mức rơi lệ, không ngờ Diệp Thành lại tự chém mình hai đao để trả lại tự do cho họ.



Đi đi! Tìm người đầu thai chuyển thế giúp ta!



Diệp Thành vỗ vai hai người, truyền bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá cho cả hai, hy vọng họ có thể giúp mình tìm được người.



Hai người gật đầu, quay người bay về hai hướng khác nhau, thề phải giúp Diệp Thành tìm được người đầu thai.

Lần này họ không còn lo bị kẻ khác âm mưu hãm hại nữa, vì Đại Sở ngày nay ngoài Diệp Thành và Đường Như Huyên thì tu vi cao nhất cũng chỉ ở cảnh giới Chân Dương, không ai có thể làm gì được họ.



Sau khi hai người đi, Diệp Thành vẫn đứng trên đỉnh núi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận sức mạnh bản nguyên nhất của thế gian này.



Hắn dung hợp với thiên địa, hoá thân thành một phần của trời đất, hoà làm một với đất trời.



Thời gian trôi qua, hắn sử dụng bí pháp Chu Thiên, không ngừng tìm ra sức mạnh của đất trời, tìm ra bản nguyên sơ khai nhất, mỗi làn gió, mỗi tấc đất, mỗi giọt nước, mỗi nhành hoa trong lòng hắn đều thân thiết như người thân.



Lần này hắn ở lại đây chín ngày.



Chín ngày qua hắn như một pho tượng đá, mặc cho gió thổi mưa rơi vẫn không nhúc nhích, ngao du trong bản nguyên của đất trời.




Trong khoảng thời gian này, Nhược Hi đã tỉnh dậy rất nhiều lần, khi đói thì ăn linh quả Diệp Thành để lại, buồn ngủ thì trèo lên vân đoàn, thi thoảng lại chớp chớp đôi mắt to nhìn xung quanh, thi thoảng lại chìm vào giấc ngủ sâu.



Đến ngày thứ mười, Diệp Thành ngồi yên bất động cuối cùng cũng nhúc nhích.



Sau đó một làn gió bay ra từ cơ thể hắn, nhìn như không có hình nhưng lại có hình, sau đó ngưng tụ thành một bóng người, hình dáng và dung mạo không khác gì Diệp Thành.



Đạo thân?



Một giọng nói ngạc nhiên vang lên trong Thiên Huyền Môn, đó là Phục Nhai, lão ta đang ngỡ ngàng nhìn bóng người bên cạnh Diệp Thành.



Lúc này Đông Hoàng Thái Tâm đang quan sát màn nước huyễn thiên cũng lộ vẻ kinh ngạc.



Dưới cái nhìn của họ, liên tục có sức mạnh kỳ lạ bay ra từ trong cơ thể Diệp Thành, hoá thành sáu hình người với dung mạo giống hệt hắn, tất cả đều là đạo thân do các loại sức mạnh khác nhau của đất trời hoá thành.











 
Chương 2611: Khí huyết lúc này lại trông vô cùng yếu ớt.  


“Thiên phú của tiểu tử này thật sự khiến ta run sợ”, với khả năng đoán định của Đông Hoàng Thái Tâm, nhìn thấy từng đạo thân ấy cũng không khỏi sửng sốt, đó là đạo thân, không phải phân thân!



Chém!



Khi hai người đang chấn động thì nghe thấy Diệp Thành khẽ hô một tiếng.

Advertisement



Sau đó, một sức mạnh vô hình trong cơ thể hắn hoá thành một thanh thần kiếm vô hình, chém chín nhát đao vào người hắn, mà chín đạo thân do hắn hoá ra cũng đã trở thành người tự do.



“Tiểu tử này điên rồi à?!”, Phục Nhai thật sự bị sốc, không khỏi mắng hắn.



“Ngươi biết cái gì”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi: “Sớm muộn gì hắn cũng sẽ đến Chư Thiên Vạn Vực, đi trong hố đen không gian bất cứ lúc nào cũng có thể lạc đường, hắn đang tự tạo đường lui cho mình, nếu hắn không về được thì còn có chín đạo thân thay hắn kéo dài hy vọng”.



“Vậy… Vậy cũng không cần tàn nhẫn thế chứ?”, Phục Nhai lại líu lưỡi, nếu là lão ta, chắc chắn sẽ không có sự quyết đoán như Diệp Thành.



“Nếu hắn đến Chư Thiên Vạn Vực, nhất định sẽ viết nên câu chuyện thần thoại về mình”.

Trên đỉnh núi, Diệp Thành mở đôi mắt ra.



Sắc mặt của hắn tái nhợt, đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể, khí huyết lúc này lại trông vô cùng yếu ớt.



Dù vậy thì Diệp Thành cũng không để ý mà lại tỏ ra vui mừng khi nhìn bảy đạo thân trước mặt: Kim Chi Đạo Thân, Mộc Chi Đạo Thân, Thuỷ Chi Đạo Thân, Thổ Chi Đạo Thân, Phong Chi Đạo Thân, Âm Chi Đạo Thân, Dương Chi Đạo Thân.



Hiện giờ nếu thêm cả Viêm Chi Đạo Thân (Tiên Hoả Đạo Thân) và Lôi Chi Đạo Thân (Thiên Lôi Đạo Thân) thì hắn có tổng cộng chín đạo thân tất cả.



Đúng như Phục Nhai nói, mỗi một đạo thân của hắn đều đại diện cho một sức mạnh của thiên địa: Kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, phong, tuyết, âm, dương lúc này đang đóng vai trò đoạt thiên địa tạo hoá.


Cũng đúng như Đông Hoàng Thái Tâm nói, Diệp Thành đang để lại cho mình con đường lùi.



Hố đen không gian là nơi thế nào hắn rõ hơn ai hết, nơi đó đầy rẫy những nguy hiểm rình rập.



Đó là chặng đường rất dài, bất cứ lúc nào cũng có thể đi lạc, vĩnh viễn không có lối ra, vĩnh viễn không thể trở về, chỉ có thể như ngọn đèn dầu hắt hiu đợi ngày tắt lịm trong bóng tối vô bờ bến.



Cho nên hắn phải nghịch thiên ngộ đạo, hoá giải chín loại sức mạnh căn nguyên của thiên địa, mỗi một loại sức mạnh đều ngưng tụ thành đạo thân, hắn cho họ sự tự do để kéo dài hi vọng cho mình.



Ở bầu trời phía xa có hai bóng hình lướt qua chính là Viêm Chi Đạo Thân (Tiên Hoả Đạo Thân) và Thiên Lôi Đạo Thân (Lôi Chi Đạo Thân).



Bọn họ và bảy đạo thân mới đều nhìn Diệp Thành với vẻ mặt lo âu, mặc dù bọn họ đã tự do nhưng dù sao Diệp Thành cũng là bản tôn của bọn họ, bọn họ biết Diệp Thành tự trảm chín đao thì sẽ bị thương tới mức nào.



Diệp Kim Thần, Diệp Mộc Thần, Diệp Thuỷ Thần, Diệp Viêm Thần, Diệp Thổ Thần, Diệp Phong Thần, Diệp Lôi Thần, Diệp Âm Thần, Diệp Dương Thần.



Diệp Thành mỉm cười nhìn chín đạo thân của mình, hắn đặt tên cho mỗi người.



Đi đi!



 
Chương 2612: Cảnh tượng này khiến Phục Nhai thẫn thờ.  


Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười rồi khoát tay một cách mỏi mệt.



Chín đạo thân định nói gì đó nhưng lại thôi.



Trong chốc lát, chín người lần lượt đứng dậy bước vào hư thiên rồi bay về chín hướng khác nhau giúp Diệp Thành tìm người chuyển kiếp.

Advertisement



Sau khi bọn họ rời đi khoé miệng Diệp Thành trào máu.



Đại Sở hiện giờ ngoại trừ Thiên Huyền Môn ra thì không ai có thể khiến hắn bị thương, cũng chỉ có hắn mới có thể khiến mình bị thương.



Tự trảm chín đao, thương thế thế nào không cần nghĩ cũng biết, phách lực của hắn không ai có thể bì, nếu như Thái Hư Cổ Long còn sống thì nhất định cũng sẽ mắng chửi hắn bị điên như Phục Nhai, nên biết rằng tự trảm chín đao thì hắn rất có khả năng không thể đạt được tu vi Chuẩn Thiên cho tới hết kiếp.



Cơn gió khẽ thổi tới, Diệp Thành ngồi khoanh chân trên mặt đất.



Hắn cứ thế ngồi chín ngày trời.



Vào tối ngày thứ mười sắc mặt tái nhợt của hắn chợt đỏ gay lên, khí huyết yếu ớt lại lần nữa dồi dào như biển cả.



Hiện!




Sau tiếng hô khẽ, trong cơ thể Diệp Thành phân ra hai luồng khói xanh hoá thành hai đạo thân.



Tiếp đó, hai đạo thân lại lần nữa hoá thành phân thân, một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, hai đạo phân thân nhanh chóng biến thành ba nghìn phân thân, đây chính là giới hạn của Diệp Thành.



Cảnh tượng này khiến Phục Nhai thẫn thờ.



Hoang Cổ Thánh Thể người nào cũng là một sự tồn tại khủng khiếp. Ba nghìn hoá thân, như vậy phải cần khí huyết dồi dào tới mức nào mới có thể trụ được?



Đi tìm!



Diệp Thành lập tức hạ lệnh.



Thế rồi ba nghìn hoá thân của hắn di chuyển về các hướng khác nhau, người nào người nấy mang theo bí pháp Chu Thiên Diễn Hoá giúp Diệp Thành tìm người chuyển kiếp.



Lần này khí tức của Diệp Thành yếu ớt vô cùng.



Ba nghìn hoá thân dùng toàn bộ khí huyết của bản thể, đây là sự tiêu hao khủng khiếp, phải tán thưởng khí huyết của Hoang Cổ Thánh Thể dồi dào, nếu như đổi lại là tu sĩ bình thường khác thì đã cạn kiệt sinh khí mà mất mạng từ lâu rồi.



Có điều Diệp Thành lại khác.



Chỉ dựa vào sức một mình mà muốn tìm người chuyển kiếp của Đại Sở thì cần bao nhiêu thời gian chứ.



Diệp Thành không thể đợi nổi, hắn cần tìm người chuyển kiếp của Đại Sở trong thời gian ngắn nhất sau đó tới Chư Thiên Vạn Vực, đó là nơi còn nguy hiểm muôn trùng hơn cả Đại Sở, tới đó muộn thì những người chuyển kiếp kia sẽ gặp nguy hiểm.



Cho nên Diệp Thành cần người giúp đỡ, ba nghìn hoá thân, chín đạo thân sẽ là sự trợ giúp đắc lực cho hắn.



Trời gần sáng, Diệp Thành vừa hồi phục được chút sức lực lại lần nữa ôm lấy Nhược Hi bước lên hành trình mới.

Ở một đô thành ở thế giới người phàm, Diệp Thành tìm thấy Hạo Thiên Thi Tuyết và Hạo Thiên Thi Vũ chuyển kiếp.



 
Chương 2613: Đó là người chuyển kiếp


Có lẽ là trời xanh thương người nên đã khiến cho Trần Vinh Vân và Ly Chương cũng chuyển thế ở đô thành đó.



Diệp Thành để lại thần quang kí ức rồi dừng chân trước một dòng sông lớn.



Diệp Thành nhìn thấu đáy sông và thấy một con cá màu tím đang bơi lội, nó có linh trí trời ban, những gì mà nó hô hấp đều là tinh khí.

Advertisement



Đó là người chuyển kiếp, chín là một trong chín đại đệ tử chân truyền: Dạ Như Tuyết.



Diệp Thành để lại thần quang kí ức rồi lại biến mất.



Trong sơn lâm, yêu thú thét gào, một con yêu thú huyết lang vừa ra đời suýt chút nữa phải bỏ mạng dưới móng vuốt của con thằn lằn.



Diệp Thành đến kịp thời và cứu được nó.



Chu Thiên Diễn Hoá, đó là Thạch Nham chuyển kiếp, chính là một trong chín đại đệ tử của Hằng Nhạc Tông.



Đợi ngươi mười tuổi thì sẽ hoàn toàn giác ngộ được kí ức của kiếp trước.



Diệp Thành xoa xoa Thạch Nham chuyển kiếp, kiếp trước là tu sĩ, kiếp này hắn đầu thai thành yêu thú luân hồi Đại Sở vẫn rất kì diệu, chỉ cần là vật sống thì đều có thể luân hồi khiến hắn cảm thấy vô cùng kính trọng thần thông của các vị tiền bối.


Không chậm trễ thêm, Diệp Thành lập tức quay người rời đi.



Trong lúc này, ba nghìn hoá thân và chín đạo thân của hắn cũng lần lượt báo tin về, chưởng giáo kiếp trước của Chính Dương Tông là Dương Đỉnh Thiên, trưởng lão Chấp Pháp Điện Đạo Huyền, trưởng lão Linh Thảo Viên Lâm Thanh Sơn, trưởng lão Tàng Thư Các Hoàng Thạch, thủ toạ Thiên Dương Phong Chung Lão Đạo, lão tổ Hằng Nhạc Chân Nhân, Hằng Thiên Chân Nhân cùng rất nhiều đệ tử khác của đều đã được tìm thấy.



Tiếp tục!



Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.



Mặc dù Tạ Vân hay Hùng Nhị chưa được tìm thấy nhưng cục diện hiện giờ đã rất tốt rồi, càng lúc càng nhiều người chuyển kiếp được tìm thấy khiến hắn hân hoan, mọi nỗ lực của hắn không hề uổng phí.



Ừm.




Đang đi thì Diệp Thành vô thức dừng lại, hắn nhìn về một tiểu viên.



Nơi đó có hai đứa trẻ đang chơi đùa, tuổi chừng ba bốn tuổi.



Chu Thiên Diễn Hoá vận chuyển, mắt Diệp Thành sáng lên.



Đó là người chuyển kiếp, nhưng không phải là người đã chết trong trận chiến với Thiên Ma mà từng bị hại dưới nanh vuốt của Doãn Chí Bình, so với phía Dương Đỉnh Thiên thì bọn họ đến thế giới này sớm ba tới bốn năm.



Mất trước ba bốn năm và chuyển kiếp được ba, bốn năm thì hiện giờ tính ra cũng chừng ba, bốn tuổi rồi.



Còn hai đứa trẻ này chính là người của Hằng Nhạc Tông: Trưởng lão ngoại môn Chấp Pháp Điện Đạo Giới Chân Nhân và trưởng lão ngoại môn Vạn Bảo Các Bàng Đại Hải.



Đây là niềm vui bất ngờ khiến Diệp Thành vội gảy ra hai đạo thần quang mang theo kí ức kiếp trước của bọn họ và cũng mang theo ánh sáng bảo vệ bọn họ. Hắn không tiến tới làm phiền mà chờ đợi sau khi kí ức được giải phóng thì sẽ đưa bọn họ rời khỏi đây.



Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng hắn nhìn Bàng Đại Hải và Đạo Giới chuyển kiếp lần cuối rồi mới quay người đi.











 
Chương 2614: Đó là người chuyển kiếp.  


Không biết là ngày thứ bao nhiêu, Diệp Thành lại dừng bước lặng lẽ nhìn đứa trẻ đang nằm trong lòng một người phụ nữ nông dân.



Đó là người chuyển kiếp.



Nhưng Diệp Thành không tế ra thần quang kí ức vì người chuyển kiếp đó chính là người mà hắn từng hận thấu tận xương tuỷ: Doãn Chí Bình.

Advertisement



Diệp Thành dừng chân hồi lâu và không ra tay.



Kiếp trước hắn và Doãn Chí Bình có oán với nhau nên hắn đương nhiên sẽ không ghi lại thù oán tới kiếp này, thù oán năm xưa cũng đã phai dần sau khi người của kiếp trước đi xa.



Kiếp này Doãn Chí Bình đã chuyển kiếp thành người phàm thì để cho hắn sống cuộc đời của một người phàm bình thường, mọi thứ cứ thuận tự nhiên, còn hắn không có tâm trạng đi tính toán món nợ với kiếp trước, cũng sẽ không ra tay với người vô tội.



Diệp Thành bước đi không để lại dấu tích.



Tiếp đó có rất nhiều người chuyển kiếp được tìm thấy.



Có điều hắn cũng tìm thấy rất nhiều người chuyển kiếp là kẻ thù kiếp trước với mình: Tử Sam, Tề Dương, Giang Hạo, Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân, Triệu Chí Kính, Ngô Trường Thanh, Thành Côn, Thanh Vân Lão Tổ, Ân Trụ, Đan Quỷ, Thông Huyền Chân Nhân, Thị Huyết Diêm La, Huyết Linh Lão Tổ, Chính Dương Lão Tổ, Trường Thiên Chân Nhân…

Cũng giống như Doãn Chí Bình, hắn không dùng tới đao kiếm cũng không giúp bọn họ tìm lại kí ức kiếp trước.



Mọi thứ đều như cơn gió thoảng qua, Diệp Thành không can dự, cũng không có thời gian mà can dự, nghiệp của kiếp trước sẽ tiêu tán ở kiếp này, không liên quan gì đến bọn họ.



Diệp Thành lại lần nữa bước trên mặt đất mênh mang.



Đây là chặng đường rất dài, Diệp Thành đội chiếc nón đẩu giống như một kẻ truyền âm, có lúc lại giống như một du khách.



Cả chặng đường hồng trần trải qua bao gian khổ, hắn bước qua bao dòng sông và ngọn núi, bước qua bao u cốc thương nguyên nhưng vẫn tiến về phía trước mặc cho bao mưa gió phong ba vẫn bước đi đặt chân tới từng ngóc ngách của vùng đất rộng lớn này.

Thời gian dần trôi, năm tháng xoay vần.



Thế gian này không biết đã trải qua bao mùa hoa tàn, bao mùa xuân, hạ, thu, đông.



Trong màn đêm u tịch, Diệp Thành cởi chiếc nón đẩu, hắn phủi phủi y phục vướng bụi rồi tĩnh lặng ngồi trên đỉnh núi.



Cơn gió nhẹ thổi qua thổi bay mái tóc bạc trắng của hắn.



Khuôn mặt Diệp Thành in hằn dấu vết thời gian, khoé miệng hắn mọc râu lởm chởm, trông không hề có sức sống và nhuệ khí mà mang phong thái khiêm nhường trầm lắng của một người đàn ông trung tuổi.



Mười năm rồi, hắn đã ba mươi ba tuổi rồi.



Năm nay chính là năm thứ mười hắn rời khỏi Hằng Nhạc đi tìm những người chuyển kiếp.



Mười năm nay hắn đã lục tìm mọi ngóc ngách của Đại Sở, nhờ có Chu Thiên Diễn Hoá mà từng người chuyển kiếp đều được hắn tìm thấy, trong cơn gió tuyết rợp trời, hắn cười như một kẻ khờ dại rồi bất giác gọi tên từng người.



Thế nhưng chín mươi chín triệu anh hồn của Đại Sở quá nhiều, cho dù là mười năm thì đã sao.

Hắn đã tìm khắp mười năm trời, tìm thấy rất nhiều người quen thuộc nhưng lại có quá nhiều bóng dáng thân quen hắn vẫn chưa thấy được, trong đó có Sở Huyên, Sở Linh, Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du, Lạc Hi, Huyền Nữ, Hồng Trần Tuyết, Sở Linh Ngọc, Cơ Tuyết Băng, Tịch Nhan, Liễu Dật, Hùng Nhị, Nam Cung Nguyệt, Tạ Vân, Nhiếp Phong, Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, hậu duệ Hoàng Đế, liệt đại chư Vương, Thiên Tông Lão Tổ, Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, cgv, Phục Linh, Chung Giang…



 
Chương 2615: Cô là Đường Như Huyên.  


Mười năm trời hắn không ngừng tìm kiếm nhưng vẫn không hề thấy tung tích của bọn họ.



Trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành vô thức thu mình, một người cao ngạo như hắn trong giây phút này mới thấm nỗi sợ hãi, từ thăm sâu trong lòng hắn đang cầu xin trời cao, họ vọng tất cả những người mà hắn muốn gặp có thể đầu thai chuyển kiếp, mong họ không tan thành mây khói.



Advertisement

Đại ca ca, Nhược Hi đói rồi!



Diệp Thành vô thức nghiêng đầu sang nhìn, hắn đưa một quả linh quả cho Nhược Hi nhưng lại tĩnh lặng quan sát cô bé.



Mười năm rồi, cô bé đã theo hắn mười năm rồi.



Thế nhưng mười năm nay lại là quãng thời gian mà hắn chán chường nhất vì Tiểu Nhược Hi vẫn là Tiểu Nhược Hi, cô bé vẫn ở hình dạng như lúc hai, ba tuổi, không hề lớn thêm và vẫn y nguyên như hồi hắn tìm thấy cô bé.



Diệp Thành không hiểu, hắn không hiểu một cô nương người phàm như Nhược Hi vì sao lại khác thường như vậy, mãi mà không thấy lớn, đến cả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn còn không nhìn thấu, đến cả Chu Thiên Diễn Hoá cũng không nhìn ra được nhân quả.



Không biết từ bao giờ Tiểu Nhược Hi nằm trong lòng Diệp Thành mới chớp mắt, đôi mắt rưng rưng khép lại, cô bé chìm vào giấc ngủ sâu.



Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn tĩnh lặng ngồi đó giống như một pho tượng, đôi mắt mỏi mệt cũng đang rưng rưng.


Hắn thật sự mệt rồi, mười năm trời hắn không hề chợp mắt, hắn sợ một khi ngủ lại ngủ quá lâu, sau khi tỉnh lại sẽ bỏ lỡ quá nhiều bóng hình.



Ánh nắng sớm mai chiếu rọi khắp mặt đất, Diệp Thành đội chiếc nón lá đứng dậy giống như thể hắn lại tiếp tục hành trình tìm kiếm trong mười năm tiếp theo.



Lần này Diệp Thành quay lại thế giới tu sĩ.



Thế giới tu sĩ hiện tại đã có thêm nhiều sinh khí hơn so với mười năm trước đây.



Mười năm trước Đại Sở chỉ còn lại chín mươi ba tu sĩ.

Hôm nay sau mười năm số lượng tu sĩ của Đại Sở đã từ chín ba mà tăng lên hàng chục nghìn người, bọn họ đều là những người kế thừa vùng đất này và sẽ là những người viết tiếp truyền thuyết ở nơi đây.



Mười năm rồi, hắn lại lần nữa tới Hằng Nhạc Tông sau mười năm cách biệt.



Hằng Nhạc trước mắt cũng giống như hắn, bị phủ lên một lớp bụi của thời gian, rất nhiều nơi cây cỏ mọc um tùm.



Diệp Thành đứng tĩnh lặng trước ngọn núi hồi lâu không di chuyển.



Không biết qua bao lâu hắn mới thấy trên hư thiên có bóng người lướt qua, đó chính là một nữ tử tóc bạc, dung nhan tiều tuỵ, cô cũng đứng dưới chân núi như Diệp Thành.



Cô là Đường Như Huyên.



Mười năm rồi, cô và Diệp Thành giống nhau, chia xa mười năm mới quay lại, mặc dù cô sống ở thế giới người phàm mười năm nhưng khi quay trở lại đây trong đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn trở nên mơ hồ.



Cả hai người đứng sóng vai không nói lời nào.











 
Chương 2616: “Sau đó thì sao?” 


Mười năm xuân thu, năm xưa bọn họ mới chỉ là thiếu niên còn bây giờ nhuệ khí đã rất dồi dào và đang không ngừng thoát biến trong quá trình truyền đạo thụ nghiệp, kéo dài thêm tia hi vọng cho Đại Sở.



Bái kiến Thánh Chủ!



Chín mươi mốt người đứng thành tám hàng ngay ngắn cung kính hành lễ với Diệp Thành.

Advertisement



Phía sau bọn họ có đồ tử đồ tôn đi theo và cùng cung kính hành lễ với bọn họ.



Có điều, tất cả đều cảm thấy thắc mắc, đến cả Khai Sơn Tị Tổ còn phải cung kính như vậy, bọn họ không biết Diệp Thành là ai, chỉ biết hắn nhất định là bậc tiền bối thông thiên.



Lần này Diệp Thành không hề rời đi.



Năm tháng dài đằng đẵng sẽ có bao nhiêu lần mười năm, hắn đã dừng lại quá lâu, nên tìm thời điểm rời khỏi vùng đất này rồi.



Còn về người chuyển kiếp thì giao cho ba nghìn hoá thân và chín đạo thân cùng các tu sĩ đời sau của Đại Sở, hắn cần tới Chư Thiên Vạn Vực đi tìm những người chuyển kiếp ở đó.



Dưới chân núi Hằng Nhạc Tông được phủ thêm một tầng vân đài rộng lớn.

Diệp Thành khoanh chân ngồi trên đó, hắn đọc kinh luận đạo cho các hậu bối nghe sau đó là giải đáp thắc mắc của các tu sĩ về vấn đề tu đạo, giống như sư tôn và các tiền bối của hắn năm xưa cũng truyền thụ đạo cho hắn, từng cặp mắt ham học đạo nhìn hắn khiến hắn bất giác mỉm cười, bọn họ chính là tương lai của Đại Sở.







Trong đêm khuya, bầu trời đêm như những hạt cát bụi.



Diệp Thành giảng đạo chín ngày rồi lại môtj mình ngồi lại ở đỉnh núi, bên cạnh hắn còn có Tiểu Nhược Hi đang ngủ say.



Cơn gió khẽ thổi tới, Đường Như Huyên bước tới ngồi bên cạnh Diệp Thành, cô tĩnh lặng nhìn bầu trời sao, đôi mắt hoang hoải, vẻ mặt thê lương giống như đang tìm vì sao sáng nhất trên bầu trời.

“Sẽ nhanh thôi”, Diệp Thành nãy giờ vẫn im lặng thì chợt lên tiếng, hắn phá vỡ bầu không khí im ắng hồi lâu.



“Gì cơ?”, suy nghĩ của Đường Như Huyên bị gián đoạn, cô thu lại ánh mắt nhìn Diệp Thành với khuôn mặt khó hiểu.



“Bọn họ sẽ về sớm thôi”, Diệp Thành mỉm cười mỏi mệt: “Thiên địa bất hoang, Hằng Nhạc bất lão”.



“Bọn họ mà huynh nói…”, đôi mắt ảm đạm của Đường Như Huyên chợt trào nước mắt, cô nhìn Diệp Thành, đôi bàn tay trong vạt áo nắm chặt.



“Đại Sở tự hình thành luân hồi”, Diệp Thành nói ra bí mật này, “tất cả những người chết sẽ đầu thai chuyển kiếp ở vùng đất này”.



“Vậy có nghĩa là muội có thể gặp được…”



“Xin lỗi Đường muội”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời Đường Như Huyên, đôi mắt ảm đạm của hắn mang theo vẻ áy náy, “ta tìm thấy rất nhiều người chuyển kiếp nhưng lại không thấy Hùng Nhị”.



“Nhưng rõ ràng huynh nói người đã chết đều có thể đầu thai chuyển kiếp”, Đường Như Huyên cuối cùng cũng không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc, khi Diệp Thành cho cô hi vọng cũng là lúc hắn cho cô tuyệt vọng, cô có thể nhìn thấy người thân quen thuở xưa nhưng lại không thấy người mà cô quan tâm nhất.



“Thiên Ma xâm lược, luân hồi của Đại Sở xảy ra vấn đề”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khản đặc, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Như Huyên.

“Sau đó thì sao?”



 
Chương 2617: Ta đã đợi mọi người rất lâu rồi.  


“Người không chuyển kiếp ở Đại Sở thì có thể chuyển kiếp tới nơi khác”, Diệp Thành trả lời thực lòng vì hắn không dám chắc Hùng Nhị luân hồi tới Chư Thiên Vạn Vực hay đã hồn bay phách tán, đây có lẽ là lại là một nỗi tuyệt vọng trong hi vọng.



“Rốt cục huynh ấy chuyển kiếp về đâu?”, Đường Như Huyên vô thức nắm lấy cánh tay Diệp Thành, cô nhìn hắn với khuôn mặt dàn dụa nước mắt, chỉ hi vọng người thanh niên liên tục tạo tra kì tích trước mặt có thể cho cô câu trả lời chính xác.



Advertisement

“Cách nơi này rất xa”.



“Là bao xa?”, Đường Như Huyên căng thẳng nhìn Diệp Thành.



“Cho dù là bao xa thì ta cũng sẽ tìm thấy hắn”, Diệp Thành cuối cùng cũng ngẩng mặt nhìn Đường Như Huyên, hắn nở nụ cười ôn hoà an ủi, “rồi sẽ có một ngày ta đưa hắn vẹn nguyên không xây xước đến trước mặt muội, sư muội có tin ta không?”



“Tin, muội tin”, Đường Như Huyên gật đầu, cô tin Diệp Thành vô điều kiện.



“Thời gian có lẽ sẽ rất dài”.



“Muội có thể đợi, cho dù là địa lão thiên hoang”, Đường Như Huyên vẫn kiên định lau đi nước mắt.



Diệp Thành mỉm cười gật đầu, hắn lại lần nữa nhìn vào bầu trời sao.


Diệp Thành không biết giấu Đường Như Huyên là đúng hay sai nhưng là huynh đệ tốt của Hùng Nhị, thê tử của Hùng Nhị cũng là người thân của hắn, hắn phải cho Đường Như Huyên một tia hi vọng để sống tiếp.



Màn đêm chìm vào im ắng.



Đường Như Huyên đi rồi, cả chặng đường cô không ngừng lau nước mắt, đó là những giọt nước mắt của sự kích động, sau mười năm sống ở thế giới phàm trần như cái xác không hồn thì cuối cùng Diệp Thành cũng cho cô tia hi vọng để cô và Hùng Nhị có thể viết tiếp câu chuyện tình duyên ở kiếp trước.



Đêm tối, vùng đất rộng lớn này không hề yên bình.



Ở thế giới người phàm, từng toà cổ thành, từng tiểu trấn, từng ngọn núi, từng ao hồ chỉ cần là nơi có sinh linh thì đều có quang hoa bay lên trời.

Kí ức mà Diệp Thành lập ra đã được giải, những người chuyển kiếp đã khôi phục lại kí ức tiền kiếp sau khi một luồng linh quang xuất hiện, từng cặp mắt dàn dụa nước mắt, bọn họ kích động đến mức nghẹn ngào không nói nên lời.



Quy vị!



Sau tiếng hô vang vọng đát trời, những người chuyển kiếp thành hoa cỏ cũng hoá thành hình người, những người chuyển kiếp thành muông thú cũng hóa thành người bay về các phương.



Ta đã đợi mọi người rất lâu rồi.



Ở khắp các nơi của Đại Sở đều có truyền tống vực môn xuất hiện, ba nghìn hoá thân và chín đạo thân của Diệp Thành canh gác ở đó tiếp đón người chuyển kiếp quay về.



Nhìn vào hư thiên, đó là từng đạo thần hồng sáng chói khắp bầu trời.



Tất cả những người chuyển kiếp đã quy vị, từng cặp mắt mơ hồ hoang hoải, mười năm trôi qua như một giấc mơ, lại lần nữa trùng sinh mang theo kí ức tiền kiếp, bọn họ lại bước đi trên mảnh đất cố hương với biết bao thăng trầm.



Sáng sớm, Diệp Thành và Đường Như Huyên thức dậy từ rất sớm, hắn khoác trên mình tấm đạo bào năm xưa đứng dưới chân Hằng Nhạc Tông.











 
Chương 2618: Con sẽ tìm thấy bọn họ!  


Phía sau Dương Đỉnh Thiên là từng thiếu nữ thiếu niên chừng mười tuổi: Đạo Huyền Chân Nhân, Đạo Giới Chân Nhân, Bàng Đại Hải, Chu Đại Phúc, Từ Phúc, Tiêu Viễn Sơn, Hoàng Thạch, Lâm Thanh Sơn, Chung Lão Đạo, Tề Nguyệt, Vương Lâm, Tiêu Cảnh, Lục Huyên Nhi, Thạch Nham, Hoắc Đằng, Lý Tam Nhi, Phong Tế…



Cũng giống như Dương Đỉnh Thiên, giây phút bước ra khỏi quang môn tất cả đều hoá thành hình hài của kiếp trước.



Advertisement

Những người bước ra ngoài quá đông, choán ngợp cả bầu trời và mặt đất, người nào người nấy dàn dụa nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, tất cả đều run rẩy, kí ức trong vòng mười năm ở kiếp này sao có thể so bì.



Bái kiếm chư vị sư bá!



Diệp Thành tiến lên trước, ‘bịch’ một tiếng, hắn quỳ xuống đất, nước mắt hoen mi.



Diệp Thành, đúng là con rồi!



Phía Dương Đỉnh Thiên tiến lên trước nghẹn ngào, bàn tay đỡ Diệp Thành mà run lên, chính là người thanh niên này đã đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm của Đại Sở để thức tỉnh bọn họ, mười năm trời, là mười năm mòn mỏi.



Về nhà thôi!




Tất cả đều nóng lòng bước lên bậc đá, mỗi một nước đi đều mang theo tiếng nấc nghẹn ngào.



Khi thấy Hằng Nhạc tất cả đều dừng chân giơ bàn tay run run về phía ngôi nhà chung, một lần chuyển kiếp như một giấc mộng khiến bọn họ không dám tin mọi thứ xảy ra trước mắt.



Lại lần nữa trùng phùng!



Nhìn từ xa, đó là từng bóng người ôm chầm lấy nhau, họ kể cho nhau nghe những gì mình trải qua trong những năm tháng này, tất cả đều giống như đứa trẻ, ai nói tu sĩ không có nước mắt, chỉ là chưa tới lúc tình sâu đậm mà thôi.



Diệp Thành đứng đó, trong nụ cười còn những giọt nước mắt lăn dài.




Năm xưa hắn tổng thấy từng người ngã vào vũng máu, thịt nát xương tan, hắn chỉ chi vọng dành lại được chút cơ hội cho họ.



Mười năm rồi, hắn nên vui mừng vì chứng kiến từng người chuyển kiếp từ nhỏ tới lớn, cuối cùng hắn cũng đợi được tới ngày này, có thể ngặp lại những người năm xưa mà trong lòng bùi ngùi xúc động.



Đây là buổi yến tiệc nồng đượm ân tình.



Mọi người vừa uống vừa nhìn Diệp Thành.



Đó là từng cặp mắt mang theo bao tình cảm, Diệp Thành chỉ cần nhìn là có thể nhận ra. Mặc dù bọn họ đã trở lại rồi nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa quay trở lại, đưa mắt nhìn tứ phương, Hằng Nhạc Tông vẫn còn thiếu rất nhiều bóng dáng quen thuộc: Sở Huyên, Sở Linh, Tử Huyên, Thái Hư Cổ Long, Phong Vô Ngấn, Bàng Đại Xuyên, Đông Phương Ngọc Linh, Mộ Dung Diệu Tâm, Hằng Nhạc Chân Nhân, Hạo Thiên Thi Nguyệt, Tiểu Linh Oa, Hổ Oa, Tịch Nhan, Tạ Vân, Hùng Nhị, Tư Đồ Nam, Lâm Thi Hoạ, Liễu Dật, Đoàn Ngực, Nam Cung Nguyệt, Nhiếp Phong….



Con sẽ tìm thấy bọn họ!



Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khản đặc.



Tất cả mọi người không hỏi gì thêm, lời nói của Diệp Thành đã rất rõ ràng, ánh mắt của hắn kiên định ai cũng có thể nhìn ra. Không phải Diệp Thành không muốn tìm mà vì trong khoảng thời gian này hắn nhất định có nỗi khổ tâm riêng mà bọn họ không biết.

Uống!



 
Chương 2619: Đi đầu là Thiền Uyên Chân Nhân.  


Tất cả mọi người đều nâng chén, mặc dù còn thiếu rất nhiều người nhưng sự cảm kích vì trùng phùng vẫn khiến bọn họ có thể tạm thời quên đi được những thương đau của kiếp trước.



Màn đêm bị nước mắt thấm đẫm, có người rẽ ngang trời.



Advertisement

Nhìn từ xa đó là Thượng Quan Huyền Cương của nhà Đông Nhạc Thượng Quan dẫn theo người của gia tộc mình.



Cũng giống như Hằng Nhạc Tông, người của nhà Thượng Quan cũng còn thiếu rất nhiều như Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, có điều được chuyển kiếp trùng sinh vẫn khiến bọn họ vô cùng xúc động.



Không lâu sau đó, Tư Đồ Long Sơn của nhà họ Tư Đồ cũng đến.



Tiếp đó là người nhà họ Hùng ở Nam Cương và người dẫn đoàn là lão tổ nhà họ hùng và Hùng Đại Hải.



Tiếp đó là người của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, người dẫn đầu phía Thanh Vân Tông là Lý Tinh Hồn và Tử Yên, tuy nhiên lại không thấy Chu Ngạo còn phía Chính Dương Tông thì người dẫn đầu là thống lĩnh kiếp trước Dương Chấn, hiện giờ Chính Dương Tông còn thiếu rất nhiều người và vẫn chưa thấy Cơ Tuyết Băng cũng như phía Hoa Vân xuất hiện.



Thiên địa không hề yên bình, từng bóng người lần lượt xuất hiện.



Bốn đại thế gia của Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Chấn lần lượt xuất hiện.




Đan Thành cũng tới, đi đầu là Đan Nhất nhưng không thấy Đan Thần, Huyền Nữ và Lạc Hi đâu.



Viêm Hoàng cũng tới, dẫn đầu là Viêm Hoàng Lôi Tôn Chung Ly, Hồng Loan, Phụng Trĩ, Cảnh Giang, Bạch Dịch, Hắc Bào, thế nhưng không thấy Chung Quy, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, Vô Nhai Đạo Nhân, Cổ Tam Thông, Vương Siêu và Si Hồn.



Thiên Tông thế gia tới, đi đầu là Lăng Hạo, bên cạnh hắn còn có Thanh Vân nhưng không hề thấy bóng dáng Thiên Tông Lão Tổ và Sở Linh Ngọc.



Nhà họ Tô tới rồi, đi đầu là tam thúc tổ Tô Tinh Hà, trong số đó không hề có lão tổ nhà họ Tô và Tô Tâm Nhi.



Nhà họ Âu Dương tới rồi, họ dẫn theo đệ tử của gai tộc, đi đầu là Âu Dương gia chủ, tuy nhiên tuyệt nhiên không thấy Âu Dương Vương đâu.




Hắc Long Đảo tới rồi, đi đầu là một người trugn tuổi, có điều lại khôgn thấy Ngô Tam Pháo đâu.



Bàn Long Hải Vực cũng góp mặt, cuốn theo vùng biển ngút trời, ấy vậy mà không hề có bóng dáng Ngưu Thập Tam, cũng không thấy cháu gái Ngưu Bôn của ông ta đâu.



Tây Lăng Ba Thục tới nơi, số lượng người không hề ít nhưng lại không có Man Sơn.



Thanh Vân Thế Gia tới, dẫn đầu là Mộ Vân Thiếu và không có Mộ Vân gia chủ Mộ Vân Ngạo.



Nhà Hạo Thiên cũng tới, đi đầu là Hạo Thiên Huyền Hải, không thấy Hạo Thiên Huyền Chấn, Hoa Tư và Hạo Thiên Thi Nguyệt.



Nhà họ Lăng tới, bay ngay đầu tiên là Lăng Tiêu cùng thê tử Tiêu Tương của hắn.



Thiền Uyên Cổ Thành tới, đi đầu là Thiền Uyên Chân Nhân.











 
Chương 2620: Đại Sở lại có sinh khí như thuở xưa.  


Thất Tịch Cung tới, cung chủ Thất Tịch dẫn đầu nhưng không thấy Từ Nặc Nghiên đâu.



Tinh Nguyệt Cung tới, đi đầu là cung chủ nhưng không hề có bóng dáng thánh nữ Tinh Nguyệt.



Advertisement

Hậu duệ các Hoàng Đế tới, đi đầu là thần tướng dưới trướng các vị Hoàng Đế năm xưa, tuy nhiên lại không có bóng dáng của Mặc Uyên, Đại Sở Hoàng Huyền và Thái Ất Chân Nhân, còn Đại Sở Hoàng Yên, Nam Minh Ngọc Thu, Thiên Thương Nguyệt, Đế Phạn, Long Đằng, Chu Thiên Dật, Tiêu Thần thì không có mặt trong số đó.



Hậu duệ của liệt đại chư Vương tới, đi đầu là thần tướng, trong số đó không có mặt Đan Ma, cũng không thấy Thần Vương, Ma Vương, Quỷ Vương, Phệ Hồn Vương, Huyết Vương, Pháp Luân Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương và U Minh Diêm La Vương.



Vạn Hoa Cốc cũng có hai ba đệ tử tới nhưng lại khnog có Đao Hoàng, Gia Cát Vũ, Độc Cô Ngạo, Phục Linh, Bích Du và Tần Vũ.



Các tán tu cũng tới rất đông, có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc nhưng lại có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc chưa tới.



Người tới đây càng lúc càng đông, choán lấp cả bầu trời và mặt đất, cảnh tượng chuyển kiếp trùng sinh hiện lên vừa bi thương lại vừa hân hoan vui mừng, người ta vui mừng vì được trùng phùng, bi thương vì còn có quá nhiều người chưa hề xuất hiện.

Trên đại địa của Đại Sở rợp bóng người.



Những Người chuyển kiếp đã quay lại, số lượng lại đông đảo, đó là công lao của Diệp Thành cùng đạo thân và phân thân của hắn trong suốt mười năm trời tìm kiếm không ngừng nghỉ.



Đây là một buổi yến tiệc vô cùng hoành tráng kéo dài chín ngày chín đêm, người nào người nấy nước mắt giàn giụa, niềm vui khi được trùng sinh, sự cảm khái khi được trùng phùng khiến bọn họ không thể nào nói hết được biết bao nỗi niềm trong suốt mười năm nay, cũng như bao khổ đau trong kiếp trước.



Vào ngày thứ mười, bóng người rợp trời tới phía trước bia mộ anh hùng ở chính giữa Đại Sở.



Đứng dưới tấm bia mộ chọc trời, tất cả mọi người đều lấy rượu ra rắc đầy mặt đất, trên tấm bia mộ cũng có tên của bọn họ, không phải tất cả những người được khắc tên trên này đều đang đứng ở đây, bọn họ cũng từng hy sinh vì vùng đất này nhưng lại chưa thể trùng sinh.


Sau đó các thế lực tứ phương cùng bái rồi tản về tứ Phương.



Sau khi Thiên Ma huỷ diệt, chỉ còn lại chín mươi ba người phía Diệp Thành, mặc dù trong phòng mười năm số lượng tu sĩ đã tăng lên tới gần mười nghìn người nhưng Đại Sở rộng lớn này vẫn còn vô cùng trống trải.



Hiện giờ người chuyển thế đã trùng sinh, mặc dù người ở thế lực các phương vẫn còn thiếu rất nhiều nhưng về cơ bản mỗi một thể lực đều có người của mình, các thế lực đã quy vị rồi thì đương nhiên cần về cố hương gây dựng gia viên.



Mười năm trôi qua, Đại Sở lại có sinh khí như thuở xưa.



Điều đáng nói là cho dù ở Nam Sở hay Bắc Sở, cho dù là thế lực phương nào thì đều dùng phòng hiệu của Thiên Đình.



Vùng đất này mười năm trước và mười năm sau thực sự đã đón một luồng sinh khí mới.



Mặc dù những người chuyển kiếp đã quay về nhưng tu vi của bọn họ không còn như trước, bọn họ cần nghỉ ngơi dưỡng sinh để quay lại trạng thái Đỉnh Phong, hiện giờ về cơ bản bọn họ mới chỉ chừng mười tuổi.



Rất nhiều ngày sau đó Đại Sở đều trải qua bầu không khí yên bình, mọi thứ đều được diễn ra có tuần tự.

Không biết mất bao lâu mới có tiếng động vang vọng khắp Đại Sở.



 
Chương 2621: “Vậy thì lại nghịch thiên quá rồi”,


Lúc này, tất cả mọi cặp mắt đều nhìn về một hướng, có vẻ như dù cách rất xa bọn họ vẫn có thể nhìn thấy một bóng người lóe lên kim quang, người này đứng sừng sững giữa hư thiên, bóng hình vững chãi như núi vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ.



Rầm!



Advertisement

Sau tiếng sấm rền, thiên địa của Đại Sở rung chuyển.



Tiếp đó, thiên địa chìm vào bóng tối, từng đám mây và sương đều bị che lấp, trong thời gian này còn có lôi chớp xoẹt qua, một luồng áp lực bao trùm khắp Đại Sở, đó là sự uy nghiêm thuộc cảnh giới Thiên.



Dưới bầu trời, cho dù là tu sĩ hay người phàm thì chỉ cần là vật sống đều quỳ xuống đất, hướng ánh mắt đầy cung kính nhìn hư thiên, nhìn bóng hình như vị chiến thần đó.



Ôi trời!



Ở hướng Thiên Huyền Môn có người lên tiếng.



Nếu nghe kĩ thì chính là Phục Nhai, nhìn màn nước Huyễn Thiên, nhìn Diệp Thành trong khung cảnh với ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Sao ông ta có thể không nhìn ra Diệp Thành sắp đột phá để ổn định tu vi ở cảnh giới Thiên.



Ông ta thực sự rất kinh ngạc.


Nên biết rằng Thần Hoàng qua đời mới chỉ ba nghìn năm, lạc ấn về đạo thuộc cảnh giới Thiên của ông ta vẫn tồn tại và là sự áp chế cực mạnh ở Đại Sở, theo như quỹ dạo lịch sử và cấm chế trước kia của Đại Sở thì cần qua hơn sáu nghìn năm mới có người trở thành Hoàng Đế.



Có điều Diệp Thành lại có thể đột phá cấm chế từ vạn cổ, nghịch thiên thành Hoàng Đế.



“Thần Nữ, là vì chư thiên luân hồi chìm vào hỗn loạn nên mới khiến hắn có cơ hội đột phá sao?”, Đan Nhất gãi đầu nhìn Đông Hoàng Thái Tâm ở bên.



“Chư thiên luân hồi hỗn loạn, cấm chế trước kia vẫn còn”.



“Vậy thì lại nghịch thiên quá rồi”, Phục Nhai chép miệng.


“Hắn đi trên con đường nghịch thiên”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cười: “Có thể tàn sát Đại Đế, mở ra Huyết Tiếp Hạn Giới, đây đều là những việc nghịch thiên mà hắn làm, hắn có thể phá được cấm cố của Đại Sở cũng không phải là điều bất ngờ với ta”.



“Đột phá rồi, Thánh Chủ Thiên Đình đột phá rồi”, dưới bầu trời liên tục vang lên những tiếng hò reo kích động.



“Trời cao thương người, cuối cùng chúng ta cũng có thể thấy được vị Hoàng thứ mười của Đại Sở rồi”.



“Diệp Thành quả là nghịch thiên”, có những lão bối sau khi chuyển kiếp vô cùng kích động, “Thần Hoàng rời khỏi nơi này mới ba nghìn năm mà hắn đã có thể phá được cấm cố, đây là tài năng thế nào chứ?”



“Các vị Vương à, nếu các vị có thể thấy cảnh này thì sẽ cảm thấy thế nào?”, những tu sĩ dưới trướng liệt đại chư vương đều nheo mắt, vị Vương trong lòng bọn họ đã mai phục không biết bao nhiêu năm tháng vẫn không thể phong Hoàng nhưng một hậu thế như Diệp Thành lại nghịch thiên, nếu liệt đại chư Vương tại thế thì nhất định sẽ rất kích động.



Rầm! Đoàng!



Trong tiếng bàn tán xôn xao, lôi chớp giữa đất trời vẫn xoẹt qua, ngưng tụ thành biển lôi cả hàng trăm nghìn trượng.



Toàn thân Diệp Thành có thần huy màu vàng chói lọi bao quanh, hắn giống như vì sao sáng chiếu rọi khắp vùng đất này, khí huyết dồi dào như biển cả, mỗi một luồng khí huyết đều nặng tựa núi non.



Hắn thành công rồi, mười năm trời tích luỹ, cả chặng đường phong trần ngộ đạo cuối cùng cũng tìm được thời cơ đột phá.

Trong biển lôi, chín đạo thân lần lượt xuất hiện, đó là lạc ấn về đạoc ủa chínv ị Hoàng của Đại Sở, vào thời khắc Diệp Thành tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên cũng từng đón chín thần kiếp tới, hắn suýt chút nữa thì bị tịch diệt.



 
Chương 2622: Đó là tạo hoá.  


Lần này vẫn là Cửu Hoàng xuất hiện, vả lại uy lực còn mạnh hơn xưa.



Có điều Cửu Hoàng thần kiếp mạnh rồi thì Diệp Thành cũng không phải là Diệp Thành năm xưa nữa, hắn đã là Thánh Thể Đại Thành , mười năm trước hắn đã có thể giết cả Đại Đế, từ trong xương cốt của hắn còn mang theo sát khí mà không ai có.



Rầm!

Advertisement



Sau tiếng động dữ dội, Viêm Hoàng xuất hiện.



Diệp Thành di chuyển, vẻ mặt lãnh đạm, một chưởng hết sức bình thường được tung ra nhưng lại hỗn hợp rất nhiều thần thông, đạo thân Viêm Hoàng mạnh mẽ cũng bị nắm đấm kia đấm nát tan.



Shhh!



Thấy cảnh này, những tu sĩ của Đại Sở vừa tới đây đều hít vào một hơi khí lạnh.



Đó là Viêm Hoàng kia mà, cho dù là đạo thân thì cũng không phải tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên có thể bì, thế nhưng lại bị một chưởng của Diệp Thành đánh tan, đây là khả năng chiến đấu mạnh thế nào.



Có điều tất cả mọi người nghĩ lại thì lại thấy bình thường.



Diệp Thành là ai, mười năm trời hắn sát phạt từ Nam Sở tới Bắc Chấn Thương Nguyên, đại quân Thiên Ma hàng chục triệu người còn không ngăn được nổi bước chân hắn, hắn đã trảm không biết bao nhiêu ma tướng, bàn tay còn nhuốm máu của Ma Quân và Đại Đế.



Một người như Diệp Thành thì khả năng chiến đấu đã vượt xa rồi, cho dù là Hoàng Đế của Đại Sở xuất hiện thì đã sao, cũng không thể là đối thủ của Diệp Thành, huống hồ lại là một phần đạo thân.



Rầm! Rầm! Rầm!



Khi tất cả mọi người đều đang tặc lưỡi trầm trồ thì Diệp Thành liên tiếp vung tay, mỗi một chưởng của hắn đều hết sức bình thường nhưng quyền chưởng trông hết đỗi bình thường ấy lại mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, cho dù là lạc ấn thân của Hoàng Đế Đạo cũng không thể chống lại nổi.



Tất thảy mọi người nhìn rồi hoá thẫn thờ.



Đạo thành và thần thông của Diệp Thành đã vượt xa nhận thức của mọi người, sự tồn tại ở mức này đã không còn nằm trong phạm vi bọn họ có thể đoán định, Diệp Thành đã đạt đến cảnh giới chí cao.


Rầm! Đoàng! Rầm!



Biển lôi hàng trăm nghìn trượng liên tục vang lên những âm thanh kinh thế của trận đại chiến.



Lạc ấn thân của Cửu Hoàng Đạo cứ thế bị trấn áp, cả chín người cùng hợp sức cũng không thể địch lại một mình Diệp Thành.



Không một ai có thể ngờ tới biển lôi kiếp này của Diệp Thành phải độ mất ba ngày ba đêm chưa xong.



Những tu sĩ của Đại Sở nhìn mà mặt mày tái mét, đó là lôi phạt thế nào, dù chỉ là một tia sét trong đó thôi bọn họ cũng không thể trụ được nổi, còn Diệp Thành lại bị sét đánh ba ngày ba đêm mà không hề bị thương.



Diệp Thành hiện giờ mạnh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, không chỉ tu sĩ Đại Sở mà còn có Đông Hoàng Thái Tâm và nhiều tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế.



Trong biển lôi, Diệp Thành vẫn liên tục ra đòn, mỗi lần ra tay đều có thêm một lạc ấn thân của Hoàng Đế Đạo bị huỷ diệt.



Hắn chìm vào cảnh giới kì diệu, có vẻ như trong tay nắm cả thiên địa, sức mạnh vô thượng đó khiến hắn có thể ngó lơ mọi thứ trên đời, đừng nói là lạc ấn thân của Hoàng Đế Đạo mà dù là Hoàng Đế xuất hiện thì cũng sẽ bị hắn đánh tan.



Đây là uy thế của hắn, trảm một tu sĩ ở cảnh giới Đại Đế, đó là tạo hoá.

Sau màn gột rửa từ lôi chớp, ám thương mà mười năm trước Thiên Ma Đại Đế để lại trong cơ thể hắn cũng bị xoá sạch.



 
Chương 2623: Đây là nghịch chiến phá thiên.  


Diệp Thành niết bàn trong biển lôi cả trăm nghìn trượng, mỗi một phần thánh thể đều hút trọn tinh hoa của đạo, linh hồn của hắn đang thoát biến, dần hoá thành nguyên thần sáng long lanh, rực rỡ chói mắt.



Rầm!



Ngày thứ tư, một chưởng của Diệp Thành quét cả chín đạo tắc của Cửu Hoàng.

Advertisement



Tiếp đó, hắn dậm chân đạp tan biển lôi cả trăm nghìn trượng.



Tiếp đến Diệp Thành ngẩng đầu nhìn vào hư thiên như thể có thể trông thấy ý chí dù cách xa vời vợi, đó là một khóm hỗn độn mang theo uy nghiêm của trời, không cho phép bất cứ sự xâm phạm về sinh linh trên thế gian.



Diệp Thành di chuyển, nghịch thiên lên trời.



Cảnh tượng này khiến Phục Nhai nhìn mà kinh ngạc, đến cả Đông Hoàng Thái Tâm và nhóm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế cũng phải biến sắc.



Diệp Thành muốn làm gì, bọn họ không cần nghĩ cũng biết, đây là nghịch chiến phá thiên.



Rầm!



Khi tất thảy mọi người đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã tung chưởng đánh tan bức màn trướng.


Hắn quả thực đang nghịch thiên, vả lại còn nghịch chiến phá thiên, từ thiên tiêu từ ba mươi nghìn trượng sát phạt vào trời xanh cả năm mươi nghìn trượng, từ năm mươi nghìn trượng đánh vào hư thiên tám mươi nghìn trượng, từ hư thiên tám mươi nghìn trượng công phá vào hư thiên một trăm nghìn trượng.



Hắn cứ thế đánh lên trời, mỗi một trượng nghịch thiên đều có hàng tỷ lôi sét giáng xuống giống như thác nước khổng lồ, mỗi một đạo lôi sét đều mang theo uy lực diệt thế.



Thế nhưng mặc dù thần phạt của trời cao có mạnh thì cũng không thể ngăn lại bước chân hắn.



Diệp Thành quá mạnh, mạnh đến mức khiến ý chí của thiên địa cũng phải kinh hãi, lôi chớp nhanh chóng ngưng tụ, đạo tắc của Cửu Hoàng tái hiện, còn có bốn đại thần thú, một thánh thú thần pháp, quá nhiều bóng hình được ngưng tụ từ lôi chớp, có hình người cũng có hình thú và mục đích của tất cả đó là ngăn bước chân Diệp Thành.



Diệp Thành nhuốm máu, thánh thể mạnh mẽ không ngừng rách ra.



Có điều những vết thương này với hắn mà nói cũng chẳng là gì, hắn từng giết Đại Đế thì chẳng có lý do gì phải sợ trời.



Chiến!



Sau tiếng gằn phẫn nộ, Diệp Thành cứ thế sát phạt vào trong mớ hỗn độn đại diện cho ý chí thiên địa.



Rầm! Rầm!



Tiếng động giáng xuống chín ngày, mỗi lần vang lên thì Đại Sở đều rung chuyển, chư thiên rúng động, dù Diệp Thành đứng ở vị trí cao nhưng tu sĩ của Đại Sở vẫn luôn nhìn rõ bóng hình hắn, hắn thực sự toả sáng giống như vầng mặt trời chiếu rọi khắp thế gian.



Phá!



Diệp Thành gằn giọng, diễn hoá bí thuật chư thiên, một quyền hỗn hợp sức mạnh luân hồi, sức mạnh huyết mạch, sức mạnh đạo tắc và rất nhiều thần thông, cứ thế đâm xuyên hỗn độn đại diện cho ý chí.



Giữa thiên địa, hỗn độn cứ thế bị dẹp tan, bóng tối dần tan đi, ánh sáng chiếu rọi khắp thế gian.



Diệp Thành, vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở!







Trời đất bao la, mọi người đều dõi theo.

Trên hư thiên huyền ảo, Diệp Thành đã trở về, hắn như một bậc chiến thần Bát Hoang chinh phạt chư thiên.



 
Chương 2624: Thật đáng sợ!  


Hắn đã thành công, thành công đạt được tu vi cảnh giới Thiên, cũng thành công trở thành vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở, trở thành vị Hoàng đế thứ mười của Đại Sở sau Thần Hoàng, cũng là vị Hoàng đế mạnh nhất Đại Sở.



Thánh chủ Thiên Đình đã tạo ra một thần thoại dành riêng cho mình, thần thoại này trước nay chưa từng có và sau này đã định là cũng không có ai đạt được.



Phong!



Advertisement

Khi mọi người nhìn lên thì thấy Diệp Thành giơ một tay lên trời, đầu mày cũng có thần quang lấp lánh.



Bầu trời rung lên, một loại sức mạnh đang tụ lại, đó là đạo lạc ấn Hoàng đế của hắn.



Lên ngôi Hoàng đế, hắn cũng như chín vị Hoàng đế trước đó của Đại Sở, đạo tắc của hắn lạc ấn giữa đất trời Đại Sở, cũng áp chế tu sĩ Đại Sở như đạo lạc ấn của chín vị Hoàng đế còn lại.



Vì vậy điều hắn làm bây giờ là một hành động nghịch thiên.



Hắn ngưng tụ đạo lạc ấn của mình rồi phong ấn nó.



Đây quả thực là một hành động nghịch thiên, mục đích của hắn rất đơn giản, hắn không muốn đạo lạc ấn của mình áp chế tu sĩ Đại Sở.



Dù sao hắn cũng sẽ rời khỏi Đại Sở, nhưng hắn đi rồi, đạo lạc ấn của hắn vẫn còn đó, hắn hy vọng sau khi mình đi, vùng đất này có thể lại có thêm Hoàng đế mới chứ không phải vì đạo lạc ấn của mình khiến cho rất nhiều nhân tài xuất chúng phải dừng lại trước tu vi đỉnh phong, để lại tiếc nuối cả đời.



Là một Hoàng đế, hắn chỉ có thể làm được bấy nhiêu.




Đại Sở là một sự tồn tại đặc biệt, hắn đạp bằng ý chí của trời nhưng không thể phá vỡ cấm chế sẵn có của Đại Sở.



Thật đáng sợ!



Với định lực của Phục Nhai cũng không khỏi một lần nữa cảm thán.



Trong chín vị Hoàng đế của Đại Sở, không phải chưa có ai từng nghĩ tới việc phong ấn đạo lạc ấn của mình, chỉ là chưa ai thành công.



Bây giờ Diệp Thành đã làm được chuyện mà họ chưa làm được, chỉ riêng điểm này Diệp Thành đã xứng danh là vị Hoàng đế mạnh nhất Đại Sở.


Đất trời im ắng, Diệp Thành khoanh chân ngồi trên mặt đất.



Sau thiên kiếp, hắn cần củng cố tu vi, cũng cần phải lĩnh hội chân lý bản nguyên của đất trời khi tĩnh toạ.



Coong! Coong! Coong!



Trong bóng tối dường như có tiếng chuông lớn vang lên, thực chất nguồn phát ra âm thanh là từ Diệp Thành, đó là âm thanh đại đạo đan xen phát ra từ đạo tắc của hắn, vang vọng khắp vùng đất rộng lớn này, ẩn chứa đạo uẩn vô thượng.



Nhanh, nhanh, nhanh!



Các tu sĩ Đại Sở ngồi xếp bằng trên mặt đất.



Bây giờ Diệp Thành là Hoàng đế, hơn nữa còn là vị Hoàng đế mạnh nhất, sự hiểu biết của hắn về đạo hơn hẳn chín vị Hoàng đế khác của Đại Sở, nếu không cũng không thể thi triển đại thần thông phong ấn đạo lạc ấn của mình.



Đạo của Diệp Thành không phải đạo bình thường, đạo của hắn có thiên âm đại đạo, mang theo ý cảnh huyền bí.



Nhìn khắp thiên địa, tu sĩ Đại Sở không ai không nhắm mắt ngồi xếp bằng, tất cả đều ngồi thiền như tăng nhân, dưới sự lĩnh ngộ thiên âm đại đạo của Diệp Thành, họ được gột rửa, hiểu được chân lý ngộ đạo.



Không lâu sau có ánh hào quang bay lên, người có thiên phú cao đã đột phá dưới sự gột rửa từ đạo của Diệp Thành, tuy nhắm mắt nhưng trên mặt lại lộ vẻ vui mừng, đây đúng là may mắn của họ.

Sau đó lại liên tục có hào quang bay lên.



 
Chương 2625: Rìu Khai Thiên là đế khí của Bàn Cổ Đại Đế.  


Dưới sự bao phủ của đạo, những tu sĩ có thiên phú dị bẩm ở Đại Sở đã tìm thấy cơ hội cho riêng mình, đó là cấp bậc mà họ chưa từng được tiếp xúc, đạo của Diệp Thành đã mở ra cho họ một con đường rộng rãi.



Chín ngày như vậy, Diệp Thành ngồi xếp bằng trong hư không từ từ mở mắt ra.



Đôi mắt hắn không sâu thẳm như bầu trời rộng lớn nữa mà như giếng cổ không một gợn sóng, giống như đôi mắt của một người phàm.

Advertisement



Thần mang quanh người hắn cũng từ từ biến mất, hội tụ vào trong cơ thể, hắn đã hoàn toàn trở về trạng thái ban đầu trong lúc lĩnh ngộ, dù là Thánh huyết Thánh thể hay là nguyên thần bản mệnh đều có sự thăng hoa về chất, nhận thức về đất trời cũng đã lên đến đỉnh điểm tại thời điểm này.



Hắn xuống khỏi hư thiên, trông hắn như một người phàm trần, không có chút lệ khí nào, mọi thứ đều rất bình thường.



Trên mặt đất, tu sĩ Đại Sở vẫn đang ngồi xếp bằng, từng ánh hào quang phóng lên trời, lần lượt từng người tìm được cơ hội may mắn cho riêng mình.



Họ vẫn đang đắm chìm trong ý cảnh.



Diệp Thành khẽ cười, không làm phiền họ mà rời đi luôn.



Khi hắn xuất hiện lần nữa đã là ở Hoang Mạc cấm địa, hắn dừng một chút rồi nhấc chân đi vào.



Giống như năm đó, trong Hoang Mạc cấm địa cát vàng bay tứ tung, với tu vi hiện tại của hắn cũng vẫn bị áp chế.




Trong Hoang Mạc, hắn có thể thấy rõ đạo tắc Đại Đế toả ra từ rìu Khai Thiên.



Rìu Khai Thiên là đế khí của Bàn Cổ Đại Đế.



Bàn Cổ Đại Đế là một trong một trăm ba mươi vị Hoàng đế của Huyền Hoang, là vị Đại Đế bí ẩn nhất trong lịch sử một trăm ba mươi vị đế.



Thái Hư Cổ Long đã không chỉ một lần nhắc đến thần thoại về Bàn Cổ Đại Đế, ông là vị Hoàng đế cổ đại hùng mạnh nhất, đã từng một rìu chém lìa thiên địa vạn vực, cái tên rìu Khai Thiên cũng ra đời từ đó.



Tận mắt nhìn thấy rìu Khai Thiên, tiền bối quả thực không lừa hắn, nó thực sự là một thần khí vô song, khoáng đạt như vũ trụ bao la, sức mạnh của nó mang theo bản nguyên của thiên địa, lắng nghe kỹ còn thấy có từng đoạn thiên âm đại đạo đan xen.




Ba ngày sau, hắn ra khỏi Hoang Mạc cấm địa.



Hắn đến Hố Thần, đầu tiên là cung kính cúi đầu hành lễ rồi mới bước vào, chẳng hề quan tâm đến cấm chế của nơi đây.



Tới Hố Thần lần nữa, lòng hắn muôn vàn cảm xúc.



Chính ở nơi này, hắn đã có được bản nguyên Thánh thể, chính ở nơi này, hắn đã thật sự quật khởi.



Hắn dừng lại trước tấm bia đá, nhìn bài thơ năm xưa Hồng Trần để lại, trong bài thơ có tên Diệp Thành và Sở Huyên, trong lòng hắn vẫn đau âm ỉ.



Hắn dời mắt, nhìn về nơi sâu, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng khổng lồ cao ngất trời ấy.



Đó là Hoang Cổ Thánh Thể tên Thần Chiến, Thánh thể cuối cùng thời Hoang Cổ, Chư Thiên Vạn Vực lấy cái chết của ông ấy làm cột mốc thời đại, kết thúc thời đại Hoang Cổ, mở ra thời đại Thái Cổ khiến đời sau không bao giờ quên.



Trong khi hắn đang quan sát thì từng vệt sáng xẹt qua bầu trời, đó là những chữ vàng được ánh sáng vàng bao phủ.



Độn giáp thiên tự!



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom