Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3047: Khả năng cao là thế!  


Bích Nguyệt đã bước lên, cô ta rất thân mật khoác tay thần tử Quỷ Hoàng trước mặt mọi người, nở nụ cười quyến rũ.



Không biết sao nhìn hai người họ, trong đầu mọi người lại chợt nảy ra bốn chữ: Gian phu dâm phụ.



Người đâu?

Advertisement



So với sự quyến rũ của Bích Nguyệt, thần tử Quỷ Hoàng lại càng quan tâm Diệp Thành hơn, nhưng hắn ta nhìn quanh tứ phía cũng không thấy bóng dáng Diệp Thành.



Chắc là không dám đến rồi!



Bích Nguyệt cười nhạo báng, kéo thần tử Quỷ Hoàng sang một bên.



Sắc mặt thần tử Quỷ Hoàng càng thêm âm trầm, không được tự tay giết Diệp Thành, trong lòng hắn ta càng thêm phẫn nộ.



Thần tử Quỷ Hoàng vừa ngồi xuống đã có không ít người tới chào hỏi, trong đó phần nhiều là con rể của Lăng Tiêu Cung.



Nhưng thần tử Quỷ Hoàng lại làm ngơ trước những lời chào hỏi của họ, chỉ nằm trên ghế nghỉ ngơi.

Hành động của thần tử Quỷ Hoàng khiến mọi người cảm thấy xấu hổ, nhưng vì thân phận của hắn ta nên họ cũng chỉ cười trừ, ai cũng biết hắn ta nổi tiếng hung dữ, không thể động vào.



Thần nữ cũng tới rồi!



Lại có người lên tiếng, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về một hướng.



Hế?



Sau khi nhìn thấy Bích Du, mọi người đều kinh ngạc, vì chỉ có một mình cô, bên cạnh cô không có Diệp Thành.



Chuyện gì vậy? Sao chỉ có một mình thần nữ?




Còn có thể là sao nữa? Diệp Thành sợ thần tử Quỷ Hoàng nên không dám tới chứ sao!



Khiến thần tử Quỷ Hoàng mất khoản tiền lớn trong buổi đấu giá, nếu bây giờ hắn đến thì sao thần tử Quỷ Hoàng có thể tha cho hắn được!



Bỏ thần nữ lại một mình, đúng là đã nhìn lầm hắn!



Nghĩa là thần nữ phải một mình đấu lại Bích Nguyệt và thần tử Quỷ Hoàng?



Khả năng cao là thế!



Giữa tiếng bàn tán, Bích Du đã ngồi xuống nhưng vẻ mặt cô thờ ơ, như thể mọi chuyện trên thế gian đều không thể khiến lòng cô gợn sóng.



Cô phớt lờ tiếng bàn tán tứ phía, ở đây có bao nhiêu người, có lẽ chỉ mình cô biết Diệp Thành đang đi đâu, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến việc tìm người chuyển kiếp của Đại Sở, hai ngày ba hôm cũng không nỡ kéo dài.



Thấy Bích Du yên lặng ngồi một mình, Lăng Tiêu cung chủ hơi nhíu mày.



Rất nhiều trưởng lão ủng hộ Bích Du cũng cau mày, nếu Diệp Thành ở đây Bích Du còn có thể thượng vị, nhưng nếu Diệp Thành không ở đây, Bích Du làm sao có thể một mình đấu lại được thần tử Quỷ Hoàng và Bích Nguyệt?

“Mời hai bên đối chiến lên đài”, đại tế ty đã lên đài, giọng nói hư ảo cất lên, nói xong cũng nhìn về phía Bích Nguyệt và Bích Du, ánh mắt dừng lại trên người Bích Du lâu thêm một giây.



 
Chương 3048: “Thần tử vẫn chưa ra tay sao?”  


Đại Tế Ty vừa dứt lời, Bích Nguyệt đã duyên dáng lên sân khấu.



So với Bích Du, Bích Nguyệt quyến rũ hơn, lại thêm vẻ chanh chua cay nghiệt và tàn độc từ tận trong xương tuỷ, lúc này cô ta đang hứng thú nhìn Bích Du phía đối diện, trong mắt là vẻ khiêu khích không hề giấu giếm.



Advertisement

Còn thần tử Quỷ Hoàng, hắn ta vẫn đang nằm trên ghế, ánh mắt khinh thường, không hề có ý định lên đài.



Lúc này, ánh mắt mọi người đều hướng về Bích Du.



Mặc dù không có ý định làm cung chủ nhưng Bích Du vẫn đứng dậy, vì cô biết Diệp Thành sẽ đến, cũng biết Diệp Thành muốn hoàn thành trận chiến này cùng cô.



Dưới sự chú ý của mọi người, Bích Du bình thản đáp xuống.



Ánh mắt của khán giả đều tập trung vào chiến đài.



Một người là đời sau của cung chủ tiền nhiệm, một người là đồ nhi của cung chủ hiên tại, hai người là hai đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này của Lăng Tiêu Cung, cuộc đối đầu giữa hai người sẽ cực kỳ chấn động.



“Nhân tình của cô đâu?”, Bích Nguyệt hứng thú nhìn Bích Du: “Không dám tới à?”



“Đánh bại ta đi đã rồi nói”, Bích Du hờ hững lên tiếng, đột nhiên mở Vạn Hoa Đồng, trong mắt có vạn hoa xuất hiện.



Thấy vậy, Bích Nguyệt vội vàng né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Bích Du, dường như đã biết sự đáng sợ của Vạn Hoa Đồng.



Trong nháy mắt, Bích Du bay đến, bàn tay ngọc vung ra một biển vạn hoa, mỗi cánh hoa đều mang theo đạo tắc của cô, là thần thông, cũng là trận pháp, hai thứ giao thoa thể hiện ra uy lực cực mạnh.



Bích Nguyệt hừ lạnh, cầm kiếm trong tay, một kiếm chém ra tiên quang, phá vỡ biển vạn hoa.



Vẻ mặt Bích Du lãnh đạm, thân hình cô huyền ảo như bóng ma, thần mang nhất chỉ có thần hà lộng lẫy lượn quanh nhưng lại mang uy lực vô song.



Bích Nguyệt cười khẩy, một tay thi triển bí thuật diễn hoá, phá vỡ thần mang của Bích Du.



Vài chiêu đối đầu đơn giản, khí tức của hai người lần lượt dâng lên, trận chiến thật sự lập tức bắt đầu, tiếng ầm vang vọng cả tiên sơn.



Loáng thoáng có thể thấy Bích Nguyệt đã rơi vào thế yếu, Bích Du dung hợp được Cửu Tiêu Thần Lộ và trúc Thuý Tiên đang chiếm ưu thế, kết hợp bí thuật của đời trước và đời này, chiêu thức của cô khiến Bích Nguyệt khó lòng phòng bị.



Các trưởng lão của Lăng Tiêu Cung đều ngạc nhiên, họ không biết Bích Du học những thần thông huyền diệu đó từ đâu.



Lại nhìn đến Bích Nguyệt đang chật vật, vẻ mặt cô ta khó coi vô cùng, cô ta tự cho rằng mình đã tìm hiểu Bích Du rất kỹ lưỡng, nhưng hôm nay lại bị Bích Du khác thường đánh cho không kịp trở tay, cô ta đã trúng rất nhiều bí thuật của Bích Du rồi.



Ánh mắt những người bên dưới đều sáng lấp lánh, họ đã nhìn ra đạo hạnh của Bích Du và Bích Nguyệt, Bích Nguyệt vẫn kém hơn một chút.



“Thần tử vẫn chưa ra tay sao?”











 
Chương 3049: Lần này thú vị rồi đây!  


Thầm nghĩ như vậy, Bích Du đã lấy thần kiếm ra, một kiếm dung hợp rất nhiều bí pháp, chém về phía huyết long.



“Cô còn kém xa lắm!”



Không chờ Bích Du đứng vững lại, thần tử Quỷ Hoàng đã lao đến, hắn ta lại tung một chưởng đánh cho Bích Du phải lảo đảo lùi về phía sau, mỗi bước lùi lại đều khiến chiến đài nứt vỡ, sự cường đại của thần tử Quỷ Hoàng vượt ngoài dự đoán của cô.

Advertisement



Ánh mắt thần tử Quỷ Hoàng đầy tàn bạo và khát máu, hắn ta bay lên tung ra một chưởng, đẩy ra một vùng huyết hải.



Vạn Hoa Thiên Táng!



Bích Du sử dụng bí thuật, lấy cô làm trung tâm, vạn hoa bắt đầu phân tán, chặn lại huyết hải của thần tử Quỷ Hoàng.



Chết đi!



Bích Nguyệt giễu cợt, chém ra một kiếm vô song nhưng Bích Du nhanh chóng né được, tuy né được một kiếm đó của Bích Nguyệt nhưng lại khó cản được đòn tấn công của thần tử Quỷ Hoàng, mỗi lần hắn ta ra tay đều khiến khoé miệng cô trào máu.



Haiz!



Nhìn thấy cảnh này, Lăng Tiêu cung chủ và các trưởng lão ủng hộ Bích Du cùng các con rể của Lăng Tiêu Cung đều thở dài, Bích Du lấy một đấu hai đúng là không có khả năng thắng.

Đúng là nhàm chán!



Thần tử Quỷ Hoàng dần mất kiên nhẫn, một chưởng chém ra ma đao, suýt thì chém vào chân thể của Bích Du.



Tiễn cô lên đường!



Bích Nguyệt như một bóng ma, cô ta lại vung kiếm tuyệt sát, chém thẳng về phía đầu mày của Bích Du.



Nhưng lúc này, một tia kim mang từ trên trời bay xuống, đứng chắn trước mặt Bích Du, đó là một bóng người mơ hồ, người nhuốm đầy máu vàng, hắn đưa tay bắt lấy thanh kiếm của Bích Nguyệt.



Đánh nữ nhân của ta, phải chết!






Diệp Thành?



Khi bóng dáng mờ ảo kia dần hiện rõ, ánh mắt mọi người phía dưới lập tức sáng lên.



Cuối cùng cũng tới!



Lăng Tiêu cung chủ và các trưởng lão ủng hộ Bích Du đều ngồi thẳng người dậy.



Thần nữ có người giúp rồi!



Các nữ đệ tử của Lăng Tiêu Cung nắm chặt tay, so với thần tử Quỷ Hoàng và Bích Nguyệt, họ thích Diệp Thành và Bích Du hơn, đây mới là trai tài gái sắc, mà hai người kia là cái quái gì ấy chứ?!



Lần này thú vị rồi đây!



Mắt các con rể của Lăng Tiêu Cung cũng sáng lên, Hoang Cổ Thánh Thể đấu với thần tử Quỷ Hoàng, trận chiến này hẳn sẽ rất tuyệt vời.



Ù!



Dưới sự chú ý của mọi người, Bích Nguyệt bị một chưởng của Diệp Thành đẩy lùi.



 
Chương 3050: Cười đáng sợ thật! 


“Xin lỗi, ta đến muộn!”



Diệp Thành quay lại, truyền đan dược vào cơ thể Bích Du.



“Ta tưởng ngươi không đến chứ!”

Advertisement



Bích Du loạng choạng nhưng lại nở nụ cười ngọt ngào, tất cả đều vì câu nói vừa rồi của Diệp Thành, cô đã chờ câu này cả trăm năm, cũng chờ từ kiếp trước đến kiếp này, cuối cùng hôm nay cũng được nghe.



Diệp Thành mỉm cười, truyền tinh nguyên cho Bích Du.



“Diệp Thành!”



Bên kia chiến đài vang lên tiếng cười gằn của thần tử Quỷ Hoàng, đôi mắt đỏ lừ lộ rõ vẻ tàn nhẫn và khát máu, không biết vì sao thấy Diệp Thành quay lại, hắn ta càng thêm kích động hơn bao giờ hết.



“Xuống dưới chờ ta!”



Diệp Thành đẩy ra một lực dịu nhẹ, đưa Bích Du xuống chiến đài.



Sau đó hắn xoay khớp cổ, quay người lại, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, đôi mắt thâm thuý đen nhánh loé lên tia sáng lạnh như băng, sát ý đáng sợ khó có thể kiềm chế.



“Nam nhân giao đấu, nữ nhân biến!”



Diệp Thành liếc nhìn Bích Nguyệt, cuối cùng ánh mắt rơi vào thần tử Quỷ Hoàng.



“Tự tìm cái chết!”



Vẻ mặt Bích Nguyệt lạnh như băng, chân giẫm trên Ngũ Hành rồi vọt tới, đập ra một chưởng.



Diệp Thành hừ lạnh, đột ngột giơ tay, một cái vung tay kết hợp rất nhiều bí thuật hất ra.

Bộp!



Âm thanh giòn tan vang lên, Bích Nguyệt vừa mới lao lên đã bị một chưởng hất văng, vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.



Woa!



Người xem tứ phía đều ngẩng đầu, con ngươi nhìn theo hướng Bích Nguyệt bay ra, Bích Nguyệt quyến rũ, diện mạo cũng không đến nỗi, nhưng tư thế bay đi lại chẳng ra làm sao.



Vẻ mặt Lăng Tiêu Cung cung chủ đặc sắc, vẻ mặt của rất nhiều trưởng lão và đệ tử cũng rất thú vị.



Dù sao Bích Nguyệt cũng là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Lăng Tiêu Cung, huyết mạch không yếu, sức chiến đấu cũng không kém, nhưng đệ tử xuất sắc như vậy lại bị một chưởng đánh bay, tuy cảnh tượng này rất vui mắt nhưng cũng cực kỳ gượng gạo, quá mất mặt.



Hoang Cổ Thánh Thể quả nhiên lợi hại!



Các con rể của Lăng Tiêu Cung cũng tấm tắc cảm thán.



Được, được lắm!



Thần tử Quỷ Hoàng cười, lộ ra hai hàm răng trắng u ám, nụ cười vừa quỷ dị vừa khiếp người.

Cười đáng sợ thật!



 
Chương 3051: Hai tên súc vật!  


Diệp Thành vô cùng cường thế, một bước giẫm nát chiến đài, hắn cầm thần thông bí thuật trong tay, một chưởng đập ra biển sao mênh mông, mỗi ánh sao đều mang theo đạo tắc của hắn, cực kỳ bá đạo.



Thấy vậy, thần tử Quỷ Hoàng nở nụ cười dữ tợn, vung tay đẩy ra một vùng biển màu máu.



Advertisement

Khi biển máu và biển sao va chạm vào nhau, âm thanh đùng đoàng phát ra, nhưng khó phân cao thấp, không ai làm gì được đối phương.



Giết!



Con mắt thứ ba ở đầu mày của thần tử Quỷ Hoàng bắn ra một tia sấm sét cực kỳ bá đạo, mang theo uy lực huỷ diệt đáng sợ, bắn thẳng về nguyên thần của Diệp Thành, tựa như muốn chém chết chân thân của hắn.



Diệp Thành không chút sợ hãi, thần mang Thần Thương bắn ra, dập tắt tia sấm sét đó.



Trấn áp!



Thần tử Quỷ Hoàng giơ một tay lên, nắm lấy một ngọn núi khổng lồ.



Đây là một bí thuật đáng sợ, là thần thông cũng là dị tượng, là bí thuật cũng là trấn pháp, bên trên khắc đầy phù văn cổ, mang theo phong cấm cổ, cực kỳ nặng nề dường như có thể huỷ diệt mọi thứ trên đời.


Diệp Thành bay lên, Bát Hoang Quyền tấn công mạnh mẽ, ngọn núi khổng lồ còn chưa bộc phát thần uy đã bị một quyền của hắn đấm vỡ.



“Xem thường ngươi rồi!”



Thần tử Quỷ Hoàng nở nụ cười rồi nháy mắt biến mất, đến khí tức cũng không thể tìm ra.



“Thuật này không có tác dụng với ta!”



Diệp Thành hừ lạnh, cho dị tượng hỗn độn xuất hiện, nghiền nát cả một vùng trời, thần tử Quỷ Hoàng vừa trốn vào không gian hư vô lúc nãy đã bị ép ra ngoài, suýt thì bị thương nặng.

Được lắm!



Thần tử Quỷ Hoàng càng thêm hưng phấn, khí tức nhanh chóng dâng lên, khí tức hồng hoang cuồn cuộn, mang theo sự tàn bạo và khát máu, trong một thoáng còn có thể nhìn thấy một con Cùng Kỳ, nó gầm thét với bầu trời, tiếng gầm rung chuyển thiên địa.



Giết!



Chiến!



Sau một tiếng quát lạnh lùng, hai người bắt đầu ra tay.



Diệp Thành tản ra kim quang rực rỡ như chiến thần Bát Hoang, thần tử Quỷ Hoàng thì có tiên quang mờ ảo như vị vua Cửu Châu, hai người đánh từ dưới đất lên hư thiên, thi triển thần thông bí thuật, bắt đầu một cuộc đối đầu kinh thế.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Vùng đất này không còn yên tĩnh nữa, như có giông tố ập tới, tiếng sấm sét ầm ầm chói tai, đệ tử tu vi yếu bị chấn động suýt thì không còn giữ được linh hồn, thậm chí còn có những người ngất xỉu tại chỗ.



Hai tên súc vật!



Mọi người đều ngẩng đầu, tặc lưỡi nhìn như thiên.



 
Chương 3052: Mắt nhìn của thần nữ đúng là hơn người!  


Chẳng mấy chốc đã có máu tươi rơi xuống, có màu vàng, cũng có màu đen, trận chiến diễn ra rất ác liệt.



Giờ phút này không còn ai coi thường Diệp Thành nữa, tuy là cảnh giới Thiên nhưng vẫn có sức chiến đấu mạnh mẽ của cảnh giới Hoàng, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch nghịch thiên có thể sánh với Đại Đế, sức chiến đấu của hắn không phải người bình thường có thể đo lường được.



Mắt nhìn của thần nữ đúng là hơn người!



Advertisement

Nữ đệ tử của Lăng Tiêu Cung ở bên dưới mỉm cười, trong nụ cười có chút hâm mộ, có ai không muốn nửa kia của mình độc nhất vô nhị chứ!



Nghe tiếng nói từ tứ phía, Bích Du khẽ mỉm cười rồi cũng nhìn lên hư thiên với ánh mắt đầy dịu dàng, bóng dáng màu vàng ấy vẫn như trong trí nhớ của cô, ngạo nghễ thiên hạ, uy chấn bát hoang.



So với cô, Bích Nguyệt vừa được dìu về chỗ ngồi sắc mặt không được tốt lắm, dung mạo của cô ta cũng tạm được, nhưng khi gương mặt lộ vẻ gớm ghiếc thì giá trị nhan sắc của cô ta giảm đi rất nhiều.



Giết! Giết! Giết!



Bích Nguyệt cắn răng nghiến lợi nhìn lên hư thiên, vệt đỏ trên mặt cực kỳ bắt mắt.



Cô ta là ai? Là hậu duệ của cung chủ đời trước, thân phận cao quý nhường nào mà lại bị một chưởng của người khác đánh bay, có lẽ từ khi tu đạo đến nay, cô ta chưa bao giờ chịu nỗi nhục nhã lớn thế này.



Ầm!



Dưới sự chú ý của mọi người, có người rơi xuống khỏi hư thiên, nhìn kỹ thì thấy là Diệp Thành.



Chiến!



Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, hoá thân thành thần long màu vàng, bay ngược lên trời, không nhiều lời lập tức hành động, hơn nữa còn cực kỳ hung hãn, Thánh thể cường đại cho hắn sự tự tin rất lớn.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Trên hư thiên, tiếng sấm càng thêm chói tai.



Hư thiên mà mọi người nhìn thấy từ bên dưới là một vùng hỗn loạn đáng sợ, thần thông và bí thuật đan xen, sấm sét và đạo tắc giao thoa phác hoạ nên một bức tranh tuyệt đẹp, mỗi làn sấm hay đạo tắc đều mang theo sức mạnh huỷ diệt.



Bùm!



Dưới hàng nghìn con mắt dõi theo, lại có người rơi xuống, đập nát chiến đài.



Nhưng lần này không phải Diệp Thành mà là thần tử Quỷ Hoàng.



Bộ dạng của hắn ta cực kỳ đáng sợ, đầu tóc bù xù, toàn thân đầy máu, một chiếc sừng trên đầu đã bị gãy, diện mạo vốn đã đáng sợ, bây giờ trông hắn ta lại càng giống ác ma bò ra từ địa ngục.



Nhìn cảnh này, mọi người đều xuýt xoa, đối đầu với người cùng thế hệ nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy thần tử Quỷ Hoàng bị đánh thảm như vậy.



A…



Thần tử Quỷ Hoàng gầm thét dữ dội rồi lại bay lên hư thiên, thi triển cấm thuật, giữa chân mày xuất hiện phù văn cổ, sức chiến đấu tăng vọt.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Lại là một tràng tiếng nổ ầm ĩ, đất trời rung chuyển, các trưởng lão của Lăng Tiêu Cung buộc phải tế kết giới hộ sơn ra.



Khung cảnh trên hư thiên càng thêm lộng lẫy, từng pháp khí với thần huy rực rỡ tản ra, có tới hơn nghìn món, có của Diệp Thành cũng có của thần tử Quỷ Hoàng, tựa như những ngôi sao toả ra ánh sáng chói lọi.











 
Chương 3053: Cảnh tượng tiếp theo quả thực hết sức kì dị.  


Rầm!



Khi tất cả mọi người đang ngẩng đầu nhìn trời thì lại có người bay từ trên trời xuống, chiến đài vốn dĩ bị tàn phá thì giờ bị va chạm tới mức tan tành.



Thế nhưng lần này lại không phải là thần tử Quỷ Hoàng mà là Diệp Thành.

Advertisement



Nhìn hình thái này của Diệp Thành thì không khá khẩm hơn thần tử Quỷ Hoàng lúc trước là bao, toàn thân máu me be bét, vô số vết thương, phần trước ngực còn có một vết thương sâu đẫm máu, máu tươi trào ra.



Thánh thể mạnh mẽ cũng bị đánh tới mức thê thảm thế này khiến người xem trận chiến có lý do tin tưởng vào sức mạnh của thần tử Quỷ Hoàng.



Có điều người ta có lẽ không biết rằng Diệp Thành gặp phải chuyện gì trước khi giao chiến với thần tử Quỷ Hoàng.



Đó là Chuẩn Thánh, vả lại còn là tu sĩ Chuẩn Thánh độ thiên nhân ngũ suy, đó là sức mạnh thế nào, Diệp Thành bị truy sát hơn ba trăm dặm, cho dù là thoát được nhưng cũng phải trả cái giá không vừa.



Tiếp tục!



Diệp Thành gằn lên, khí huyết sục sôi, hắn lại lần nữa bay lên hư thiên.



Đột nhiên, hư thiên vang lên một loạt tiếng nổ đùng đoàng, trận đại chiến kinh thế lại lần nữa nổ ra.




Bên dưới có người tặc lưỡi, đây không phải là cảnh tượng mà tu vi cảnh giới Thiên và cảnh giới Hoàng giao chiến mới phải, Chuẩn Thánh giao chiến chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.



Diệp Thành đã thắng rồi!



Rất nhiều trưởng lão của Lăng Tiêu Cung trầm trồ.



Lời này nghe có lý nên không ai phản bác lại.



Nên biết rằng Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Thiên, còn thần tử Quỷ Hoàng ở cảnh giới Hoàng, khoảng cách cả một cảnh giới Chuẩn Hoàng như vậy mà có thể đấu ngang ngửa với thần tử Quỷ Hoàng thì ở một ý nghĩa nhất định mà nói Diệp Thành đã chiến thắng.




Tất cả mọi người chắc chắn rằng nếu như hai người cùng cấp thì thần tử Quỷ Hoàng sẽ thất bại thảm hại.



Hoang Cổ Thánh Thể, vô địch cùng cấp.



Thần thoại này không phải nói chơi, cho dù là huyết mạch thế nào thì cũng sẽ bị đánh tới mức không ngẩng được mặt lên.



A….!



Thần tử Quỷ Hoàng gào thét giống như con chó điên, hắn không nghĩ gì nhiều cứ thế sát phạt vào hư thiên.



Cảnh tượng tiếp theo quả thực hết sức kì dị.



Cả hai người gần như đều hiểu ngầm, thần tử Quỷ Hoàng bị đánh ngã xuống thì cũng xông lên hư thiên đấu pháp, Diệp Thành bị đánh ngã xuống cũng nghịch thiên sát phạt, không lâu sau đó thì thần tử Quỷ Hoàng cũng bị đánh ngã.



Cứ thế cả hai lặp đi lặp lại mấy chục lần.



Chiền đài đang yên ổn thì bị bọn họ quật thành một cái hố sâu.



 
Chương 3054: Cho ngươi kêu đấy! 


Trận quyết đấu từ sáng sớm kéo dài cho tới tận đêm khuya.



Những người xem chiến tặc lưỡi, người không biết còn tưởng rằng hai tên này đang tranh vị trí cung chủ nên mới liều mạng đến vậy.



Đau mắt!

Advertisement



Cung chủ lăng Tiêu thu lại ánh mắt và dụi mắt.



Xót mắt!



Rất nhiều đệ tử và trưởng lão ở bên dưới bắt đầu dụi mắt, bọn họ ngẩng đầu quan sát trận giao đấu cả một ngày, cảnh tượng tuyệt đẹp đó cho dù là tu sĩ thì cũng sẽ hoa mắt, đầu óc ong ong.



Cả hai người này dai sức thật!



Rất nhiều con rể của Lăng Tiêu Cung trầm trồ, giao chiến mà có thể đánh lâu như vậy thì công phu trên giường nhất định không tồi, tại sao cũng phận làm con rể mà khoảng cách lại cách xa nhau đến vậy chứ.



Rầm!



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người lại có người bị đánh ngã khỏi hư thiên, những người quan sát cảm thấy kì lạ.



Lần này là thần tử Quỷ Hoàng bị đánh đến mức Quỷ Hoàng cũng không nhận ra.



A…!



Vẫn là tiếng gào thét như chó điên, thần tử Quỷ Hoàng lại lần nữa xông vào cửu tiêu.



Ta cho ngươi lên tiếp!



Diệp Thành bay xuống đạp thẳng vào đầu thần tử Quỷ Hoàng, thần tử Quỷ Hoàng vừa xông lên thiên tiêu thì giây phút tiếp theo đã quay trở về đại địa, khi ngã xuống đã thành cả vũng máu.

Ta không tin!



Thần tử Quỷ Hoàng đứng dậy, mặt mày gớm ghiếc như ác ma.



Vậy thì ta đánh cho ngươi tin!



Lần này Diệp Thành thật sự bay xuống, hắn tung một chưởng với tâm thế phẫn nộ về phía thần tử Quỷ Hoàng sau đó túm lấy hai chân tên này.



Nhìn thấy cảnh này, Bích Du ở bên dưới không dám xem nữa, cô như thể biết được Diệp Thành sắp thi triển tuyệt kĩ gì, ở Đại Sở, người bị hắn đánh khi dùng cách đánh này thật sự rất thê thảm, cảnh tượng đó vẫn còn in sâu trong kí ức của cô.



Phụt!



Thần tử Quỷ Hoàng lập tức phun ra máu, hắn bị Diệp Thành đánh tới mức lục phủ ngũ tạng suýt chút nữa bay ra ngoài.



Khoé miệng người xem giật giật, bọn họ chưa từng thấy tiên nhân còn có thể đánh nhau theo cách này, cũng may thân xác thần tử Quỷ Hoàng rắn rỏi, nếu đổi lại là người khác ở cảnh giới Hoàng thì đã bị đánh thành một đống từ lâu rồi.



A…!



Thần tử Quỷ Hoàng rít lên, hắn muốn thoát ra nhưng Diệp Thành lại không cho hắn cơ hội.

Cho ngươi kêu đấy!



 
Chương 3055: Đây là Lăng Tiêu Cung!  


Diệp Thành đại triển thần uy, hắn liên tiếp quăng thần tử Quỷ Hoàng rồi lại nện xuống đất.



Từng tiếng ‘bịch bịch’ là âm thanh duy nhất vang vọng khắp không gian, mỗi lần thần tử Quỷ Hoàng bị quật xuống đại địa đều chấn động, mỗi lần hắn ngã xuống, trái tim người xem lại đập mạnh hơn bao giờ hết.



Advertisement

Đừng nói là bị quăng, chỉ nhìn thôi đã thấy đủ đau đớn rồi!



Rất nhiều người cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, bị Hoang Cổ Thánh Thể túm như vậy, là ai thì cũng thê thảm cả thôi.



Tên nhãi kia, còn không dừng tay!



Trưởng lão của Quỷ Hoàng Tông đừng ngồi không yên, bọn họ lần lượt tiến lên trước, vốn dĩ Thần Tử của bọn họ đã có thể đứng dậy và có một cú trở mình ngoạn mục rồi nhưng hiện giờ xem ra nếu không ngăn lại thì kết cục thật sự khó lường.



Diệp Thành cũng thức thời, ba tu sĩ Chuẩn Thánh tới rồi nên hắn lập tức thả thần tử Quỷ Hoàng ra.



Lại nhìn sang thần tử Quỷ Hoàng lúc này, hắn đã không còn hình dạng con người nữa, cả cơ thể méo xệch, lục phủ ngũ tạng toàn thân, kì kinh bát mạch, tứ chi bách hài tan nát, nguyên thần cũng đều trọng thương.



Điều khiến người ta kinh ngạc đó là thần tử Quỷ Hoàng không bị đánh ngất.




Ta không tin!



Thần tử Quỷ Hoàng gào thét, lục phủ ngũ tạng cứ thế phun ra với máu, hắn không thể chấp nhận sự thật này.



Hắn là ai, là Thần Tử của Quỷ Hoàng Tông, cơ thể mang theo huyết mạch cao quý, dung hợp với tinh cốt cùng kì của Tiên tộc, khả năng chiến đấu lên cao, đạt được tu vi cảnh giới Hoàng thực thụ ấy thế mà bị một tu sĩ cảnh giới Thiên đánh tàn phế.



Điều khiến người ta khó chấp nhận được nhất đó chính là hắn lại một lần nữa bại dưới tay Diệp Thành, khi ở buổi đấu giá hắn bị chọc tức đến mức phun ra máu và ngất xỉu, bây giờ lại bị đánh tới mức tàn phế dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.



Sau hai lần liên tiếp nhưu vậy, từ ngày hôm nay trở đi cái tên thần tử Quỷ Hoàng sẽ trở thành trò cười của cả tinh vực này.




Phụt!



Thần tử Quỷ Hoàng phun ra cả miệng máu rồi ngất lịm đi, đạo tắc căn cơ bị tổn hại nghiêm trọng, tu vi về sau chăc chắn sẽ chỉ dừng lại ở cảnh giới Hoàng, sự cao ngạo của hắn sẽ không còn tồn tại sau trận chiến này.



Diệp Thành!



Ba tu sĩ Chuẩn Thánh của Quỷ Hoàng Tông lần lượt gằn lên phẫn nộ, uy lực của tu sĩ Chuẩn Thánh không hề giữ lại.



Ba vị, đây là Lăng Tiêu Cung!



Cung chủ Lăng Tiêu thể hiện khí thế mạnh mẽ, sau đó là thêm nhiều tu sĩ Chuẩn Thánh khác, uy lực mạnh mẽ nối liền nhau chấn động cả tiên sơn khắp thiên địa này, suýt chút nữa khiến ba tu sĩ Chuẩn Thánh của Quỷ Hoàng Tông lập tực quỳ xuống.



Được, được lắm!











 
Chương 3056: Đa tạ sư tôn!  


Tinh vực này từ trước đến nay đều giữ thế chân vạc, thần tử của hai gia tộc đều bị Diệp Thành đánh tàn phế, huyết mạch thánh thể này đúng là không phải nói chơi, đánh đấm với người khác thì ngươi đúng là chỉ biết đánh người ta đến chết.







Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Diệp Thành chỉ mỉm cười, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm đầu óc choáng váng.

Advertisement



Diệp Thành!



Bích Du vội chạy tới, cô ấy ra linh dược đẩy vào cơ thể Diệp Thành.



Đưa về tiên trì Lăng Tiêu!



Cung chủ Lăng Tiêu lập tức lên tiếng, chỉ một câu nói khiến tứ phương kinh ngạc như thể ai cũng biết đó là nơi nào vậy.



Tiên trì Lăng Tiêu, đó là nơi mà chỉ có cung chủ Lăng Tiêu từ xưa tới giờ trước khi kế vị mới có tư cách bước vào, không ngờ cung chủ lại cho Diệp Thành vinh hạnh này khiến người ta không khỏi trầm trồ.



Đa tạ sư tôn!

Bích Du không kịp hành lễ, vội đưa Diệp Thành về tiên sơn Lăng Tiêu.



Đều là con rể mà sao lại khác nhau vậy chứ?



Nhìn Diệp Thành rời đi, nhóm con rể của Lăng Tiêu Cung ho hắng.



Màn kịch kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.



Cung chủ Lăng Tiêu liếc nhìn xung quanh một lượt, nhóm con rể tự hiểu ngầm ý tứ, bọn họ mỉm cười sau đó chắp tay hành lễ rồi quay người đi xuống khỏi tiên sơn, trước khi đi còn không quên liếc nhìn thể tử của mình.

Rõ ràng là phu thê nhưng lại cách biệt hai nơi, quy tắc của Lăng Tiêu Cung thật khiến người ta phải đau đầu.



Cung chủ Lăng Tiêu thở dài, bà ta nhìn một bóng hình trong dòng người, đó là người bạn đồng hành cùng tu luyện với bà ta, ngặt nỗi quy tắc của Lăng Tiêu Cung hạn chế, cho dù có là cung chủ của Lăng Tiêu Cung thì cũng đành chịu, đó chính là sự thật tàn khốc.



Đi thôi, tới tiên trì!



Một vị Thái thượng trưởng lão lên tiếng kéo theo ánh mắt của cung chủ Lăng Tiêu về bên này.



Cung chủ Lăng Tiêu ho hắng, tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, bà ta bay về phía sâu của linh sơn, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Bích Nguyệt lần cuối.



Lại nhìn sang Bích Nguyệt lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, đôi mắt cay nghiệt, thậm chí có thể nói là giảo hoạt, cô ta không còn sức mà tranh đấu, mạnh như thần tử Quỷ Hoàng còn bại huống hồ là cô ta.



Ở phía sâu của Lăng Tiêu Cung, tiên quang rực rỡ, mây và sương đan xen.



Nếu nhìn kĩ mới biết đó là bể tiên trì, chính là tiên trì của Lăng Tiêu Cung.



Bên ngoài tiên trì là Bích Du đang đứng đó.

Còn Diệp Thành đã ở bên trong tiên trì, khoanh nhân nhắm mắt.



 
Chương 3057: “Đừng phụ lòng tốt của tiểu tử này”.  


Trận chiến này gây ra cho hắn quá nhiều vết thương, sức mạnh của thần tử Quỷ Hoàng vượt qua dự liệu của hắn, là đối thủ ngang ngửa với hắn, đặc biệt là tinh cốt cùng kì kia có thể không màng tới sự tồn tại của huyết mạch thánh thể.



Đương nhiên vết thương của hắn không phải đến từ thần tử Quỷ Hoàng, còn đến từ tu sĩ Chuẩn Thánh truy sát hắn.



Advertisement

Không ai ngờ tới trước khi hắn đấu với thần tử Quỷ Hoàng còn phải giao chiến với tu sĩ Chuẩn Thánh, vả lại hơn một lần mở ra cấm thuật khiến hắn liên tục chịu phản phệ trong trận đại chiến với thần tử Quỷ Hoàng, đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng khiến hắn liên tiếp bị đánh ngã khỏi hư thiên.



Suýt chút nữa thì quỳ xuống rồi!



Trong khi nhắm mắt Diệp Thành vẫn lẩm bẩm.



Có điều cho dù nói thế nào thì kết cục vẫn ổn, thần tử Quỷ Hoàng đã bị đánh bại, vả lại còn bị thương nặng hơn cả hắn.



Diệp Thành thu lại suy nghĩ để tính tâm.



Biển tiên trì sục sôi dội từng lượt sóng nước vào cơ thể hắn, ngấm vào cơ thể hắn thông qua từng lỗ chân lông và vết thương trên cơ thể, bù đắp lại cho lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch và tứ chi bách hài.


Diệp Thành cảm thấy ngỡ ngàng, hắn trầm trồ về sự huyền diệu của tiên trì, trong đó mang theo một luồng sức mạnh thần bí dung hoà với thánh thể của hắn, làm lành vết thương, cho dù là Thánh Huyết thì cũng đều được tẩy luyện.



Không tồi!



Diệp Thành mỉm cười, hắn lại lần nữa im lặng.



Bên ngoài tiên trì, cung chủ Lăng Tiêu và rất nhiều trưởng lão đã tới, bọn họ mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Quả là một tên tiểu tử khiến chúng ta phải bất ngờ, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể đánh bại thần tử Quỷ Hoàng”.



“Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, đương nhiên không thể như người thường được”.



“Thần nữ quả có con mắt nhìn”.



“Trưởng lão quá khen rồi ạ”, Bích Du khẽ mỉm cười, cô vẫn nhìn Diệp Thành trong bể tiên trì.



“Con cũng vào đó đi”, cung chủ Lăng Tiêu Cung mỉm cười, “con đã là cung chủ kế nhiệm của Lăng Tiêu Cung thì có tư cách vào trong tiên trì, đợi con ra khỏi tiên trì này thì chính là cung chủ đời thứ chín mươi bảy của Lăng Tiêu Cung”.



“Sư tôn, con…”



“Đừng phụ lòng tốt của tiểu tử này”.



“Vâng ạ”, Bích Du khẽ bặ môi, sau đó cô sải bước nhẹ nhàng bước vào tiên trì, khoanh chân ngồi đối diện Diệp Thành, nhìn khuôn mặt mọi mệt của hắn mà trong lòng chợt cảm thấy xót xa.



“Cảm ơn ngươi, Diệp Thành”, Bích Du dụi mắt cô cũng từ từ nhắm mắt lại.



“Nói thực thì bọn họ rất hợp nhau”, bên ngoài tiên trì, một nhóm lão bối lần lượt nở nụ cười ôn hoà.

“Hợp hay không sau này mới biết”, cung chủ hít vào một hơi thật sâu, “lần này thần tử Quỷ Hoàng đại bại, đạo căn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, Quỷ Hoàng Tông chắc chắn sẽ không để yên, chúng ta cần phải thận trọng vẫn hơn”.



 
Chương 3058: Tiên quang chói lọi.  


“Chiến đài đấu pháp khó tránh tổn thương, lẽ nào bọn họ lại dựa vào đó lấy cớ thổi bùng lên chiến tranh?”



“Cũng không đến mức”, cung chủ Lăng Tiêu Cung lãnh đạm, “chỉ sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho Diệp Thành”.



Advertisement

“Đi gặp lão tổ thôi, lão tổ có lẽ sẽ có phương án”, một Thái thượng trưởng lão nói rồi quay người, cung chủ Lăng Tiêu và rất nhiều trưởng lão nhìn tiên trì lần cuối rồi cũng lần lượt rời đi.







Đêm đến mọi thứ chìm vào yên tĩnh.



Tiên trì Lăng Tiêu vẫn dập dờn sóng nước, tiên quang chói lọi.



Diệp Thành hãy còn khoanh chân ngồi đó như lão tăng đang ngồi thiền, Bích Du ở bên cũng giống hắn, chìm vào trạng thái tĩnh lặng, cả hai người đắm mình dưới ánh trăng và sao tạo thành bức tranh thật nhẹ nhàng.



……….



Khốn kiếp!


Sâm La Tinh về đêm lại không hề yên bình, thần tử Quỷ Hoàng bị đánh thêm thảm gào lên phẫn nộ, tiếng gào thét chấn động khắp đại điện, uy lực của hắn khiến người ta phải run rẩy.



Bên dưới là cả toán người quỳ phục không dám thở to.



Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì bọn họ cũng không dám tin thần tử Quỷ Hoàng lại có thể bị đánh thê thảm tới mức này.



Nên biết rằng thần tử Quỷ Hoàng đã dung hợp tinh cốt cùng kì, đó là huyết cốt của cùng kì, đầu thai hoán cốt, khả năng chiến đấu mạnh mẽ, ấy vậy mà một tu sĩ ở cảnh giới Hoàng lại bị một cảnh giới Thiên đánh tới mức thê thảm.



Đôi mắt của thần tử Quỷ Hoàng hằn lên từng tia máu, sát khí đằng đằng: “Lăng Tiêu Cung được lắm, dám ép ta”.

“Tông chủ, vậy chúng ta…”



“Truyền lệnh thưởng chín mươi triệu cho ai lấy được đầu Diệp Thành”, bên trong đại điện của Quỷ Hoàng Tông vang lên âm thanh gằn phẫn nộ, sát khí ngút trời, cả đại điện bị phủ lên một lớp hàn băng.



………



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Ánh nắng ban sớm chiếu rọi khắp Lăng Tiêu Cung như khiến vì cổ tinh này khoác thêm lớp tiên y rực rỡ.



Tiên tử của Lăng Tiêu Cung bước ra khỏi động phủ hít thở tinh hoa nhật nguyệt.



Điều đáng nói là cho dù là trưởng lão hay đệ tử thì sau khi bước ra khỏi động phủ đều nhìn ngay về nơi sâu nhất của Lăng Tiêu Cung như thể nhìn được tiên trì Lăng Tiêu dù cách đó rất xa.



Dù đã qua một đêm nhưng sự việc hôm qua vẫn để lại dư vị trong lòng mọi người.



Đó là trận đại chiến hết sức đặc sắc, nhất định sẽ khiến Lăng Tiêu Cung thất sách còn Diệp Thành nhất định trở thành chàng rể nổi trội nhất cả hàng chục triệu năm nay của Lăng Tiêu Cung, hắn là một truyền thuyết.



Ừm?



 
Chương 3059: Tạo hoá! 


Khi tất cả mọi người đưa mắt nhìn thì tiên trì ở nơi sâu nhất của Lăng Tiêu Cung có một luồng thần quang màu vàng kim xuyên lên thiên tiêu.



Đột phá rồi sao?



Cung chủ Lăng Tiêu ngỡ ngàng nhìn thiên tiêu, đó là một đạo kim quang lan rộng ra hoá thành dị tượng khổng lồ, có thần long xoay quanh, có tiếng phượng hoàng hí, có bạch hổ gầm gào.



Advertisement

Cảnh tượng hoành tráng, bốn thần thú hư ảo đứng trên chư thiên khiến nhiều người kinh ngạc, bọn họ chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng thế này.



Lúc này, cung chủ Lăng Thiêu cũng bay lên trời cùng các trưởng lão bay về phía tiên trì.



Lăng Tiêu tiên trì không hề bình lặng, dòng nước thanh khiết không ngừng dậy sóng, tiên quang chiếu rọi chư thiên, xung quanh Diệp Thành hình thành nên một vòng xoáy lớn.



Ở chính giữa vòng xoáy, Diệp Thành vẫn nhắm mắt ngồi đó, toàn thân lưu quang loé sáng, thần quang chiếu rọi tứ phương.



Vết thương của hắn đã liền lại nhờ có sự tẩy luyện của tiên trì, đó là cơ duyên khiến Diệp Thành chưa kịp phản ứng lại.



Bên ngoài tiên trì, nhóm người phía cung chủ Lăng Tiêu đã đáp xuống, vẻ mặt ai nấy hết sức thú vị.



Đó là tiên trì của Lăng Tiêu Cung, bên trong có vô số thần dược do các tiền bối tìm kiếm nhưng lúc này đã bị Diệp Thành hút trọn, kết tinh bao đời nay đã chẳng còn lại gì khiến người ta không khỏi xót xa.



Ta đưa hắn ra ngoài!


Một trưởng lão lập tức lên tiếng, nói rồi bước vào tiên trì.



Thôi bỏ đi!



Cung chủ Lăng Tiêu lắc đầu, Diệp Thành đang đột phá, nếu lúc này đưa hắn ra ngoài thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng, tiên trì đã mang lại cơ hội cho hắn thì thân là cung chủ bà đương nhiên sẽ không ngăn cản.



Vả lại Diệp Thành còn là con rể của Lăng Tiêu Cung, nếu đưa hắn ra ngoài vào lúc này thì không được hợp lòng người cho lắm.



Quan trọng nhất là cung chủ Lăng Tiêu rất biết nhìn người, bà đã nhìn ra tiềm lực của Diệp Thành, nếu Hoang Cổ Thánh Thể trưởng thành hơn nữa thì nhất định sẽ có thể gánh vác cả vạn cổ, đó đương nhiên là chuyện tốt đẹp với Lăng Tiêu Cung.



Đây có lẽ là nhân quả trời định!



Lăng Tiêu cung chủ mỉm cười không có ý định ngăn cản nên các trưởng lão không ai xông vào.



Hự!



Trong không gian như có thứ gì đó nứt vỡ.



Tiếp đó, một luồng tiên quang chói lọi hiển hiện từ phần đầu của Diệp Thành sau đó xuyên vào thiên tiêu, hoá ra cảnh tượng vạn vật, đại hà sơn nhạc, cây cổ thụ chọc trời giống như một thế giới thực với đại khí dồi dào.



Đó là hỗn độn đạo của Diệp Thành, ngoại đạo xuất hiện bên ngoài, hỗn độn vạn vật thế giới.



Tiên trì Lăng Tiêu lại lần nữa sục sôi, từng làn nước dội vào cơ thể Diệp Thành, thấm vào cơ thể hắn.



Diệp Thành như không chối từ, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể hấp thu tiên khí và tinh nguyên dồi dào giống như thuỷ triều, giống như biển cả điên cuồng trút vào cơ thể hắn, sau một vòng chảy xuôi thì trút vào đan hải của hắn.



Khí tức Diệp Thành mạnh mẽ thấy rõ, thánh huyết sục sôi như có ngọn lửa đang thiêu đốt, thánh thể với huyết mạch mạnh mẽ khiến phía cung chủ Lăng Tiêu cảm thấy áp lực bội phần, đó chính là uy thế của huyết mạch nghịch thiên.



Cho tới khi màn đêm buông xuống thì thiên địa này mới yên tĩnh trở lại.



Tiên quang vạn đạo lần lượt thu về cơ thể Diệp Thành còn hắn từ từ từ mở mắt.

Tạo hoá!



 
Chương 3060: Hậu sinh khả uý.  


Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức dứng dậy vươn mình, âm thanh rắc rắc vang lên liên tục, sức mạnh dồi dào cho hắn niềm tin rằng hắn có thể giao chiến với Chuẩn Thánh rồi.



Có điều điều khiến hắn cảm thấy tiếc nuối đó là mặc dù đã đột phá tới Chuẩn Hoàng nhưng Tiên Luân Nhãn của hắn vẫn chưa mở.



Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn nhìn sang Bích Du ở bên.

Advertisement



Khoé miệng Bích Du khẽ mỉm cười như thể biết được Diệp Thành đã đột phá nhưng cô không tỉnh lại, ý thức và nguyên thần của cô vẫn đang dung hoà trong tiên trì, chưa tới thời hạn thì không thể mở mắt.



Cũng nhờ có tiên trì tẩy luyện mà cô trở thên bất phàm hơn, tiên hà toàn thân lấp lánh, không nhuốm bụi trần, đặc biệt là huyết mạch và nguyên thần đều đang thoát biến trong khi tôi luyện, mở ra thần tàng mới.



Không tồi!



Diệp Thành mỉm cười, hắn không làm phiền Bích Du mà quay người bước ra khỏi tiên trì.







Diệp Thành bước ra, khuôn mặt phía Lăng Tiêu cung chủ đều tỏ ra khác thường.



Diệp Thành của hiện tại đã khác với ngày hôm qua, cho dù là bọn họ thì cũng có một cảm giác áp lực, nó không phải đến từ huyết mạch mà đến từ khí tức và hỗn độn đạo của Diệp Thành.


Áp lực của bọn họ cũng không phải không có nguyên do.



Diệp Thành không phải người thường, hỗn độn đạo của tu sĩ mang thánh thể đã vượt qua phạm trù hiểu biết của bọn họ.



Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Diệp Thành mỉm cười: “Cơ duyên mà Lăng Tiêu Cung ban tặng, Diệp Thành sẽ không bao giờ quên”.



“Đã là chàng rể của Lăng Tiêu Cung thì chúng ta đều là người một nhà”, Lăng Tiêu cung chủ khẽ mỉm cười lên tiếng.



“Quả là người một nhà”, Diệp Thành mỉm cười nhưng nụ cười lại có phần khác thường, đặc biệt là khi nghe thấy hai từ chàng rể, trong lòng hắn cảm thấy sai sai.



“Bích Ba cần thêm thời gian, tiểu hữu nghỉ ngơi trước đi”.



“Vâng”, Diệp Thành nói rồi biến mất nhanh chóng, không phải hắn buồn ngủ mà vì hắn đang nghĩ tới chuyện của Tử Viêm, cho tới bây giờ Tử Viêm vẫn bị hắn phong cấm, khí tức long thảo đã len lỏi ra ngoài.



“Bọn họ hiện giờ không phải là đối thủ của hắn nữa”, nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, một trưởng lão tặc lưỡi.



Nghe vậy, mười mấy trưởng lão có mặt ở đó không ai phản bác lại.



Diệp Thành ở cảnh giới Thiên đã có khả năng chiến đấu với Chuẩn Thánh, huống hồ là đột phá lên Chuẩn Hoàng.



Vẫn là câu nói đó, Hoang Cổ Thánh Thể sinh ra đã là loài khác thường, huyết mạch có thể sánh ngang với Đế, sự tồn tại thế này không thể đem người thường ra để so sánh, mỗi một lần hắn tiến giới, khả năng chiến đấu tăng vọt.



Hậu sinh khả uý.



Trưởng lão của Lăng Tiêu Cung trầm trồ, bọn họ chắc chắn sẽ được chứng kiến một thời đại quật khởi.



Phía này Diệp Thành đã bay lên đỉnh núi nơi Bích Du ở.



Vừa đáp xuống hắn đã vội lấy ra long thảo để nó lơ lửng trên hư thiên.



Long thảo như có linh tính, từng cành lá khẽ rung rinh, có thần quang chiếu rọi, chốc chốc còn nghe thấy tiếng rồng gầm.

Trợ ngươi hoá hình người!



 
Chương 3061: Hoan nghênh ngươi quay lại!  


Diệp Thành mỉm cười, hắn chỉ đểm vào long thảo.



Ngay sau đó, long thảo rung lên, sau tiếng rồng gầm không ngớt, nó dần thoát biến hình thái, hoá thành hình người, chính là một thiếu niên chừng bảy, tám tuổi, khuôn mặt thanh tú.



Long thảo vừa hoá thành hình người thì liền quay người bỏ chạy như thể rất sợ Diệp Thành, chỉ sợ hắn nuốt chửng mình.



Advertisement

Đi đâu!



Diệp Thành vươn tay ra lôi Tử Viêm chuyển kiếp quay lại.



Đừng ăn thịt ta!



Tử Viêm chuyển kiếp mặt mày sợ hãi, mặc dù là hoá thân của long thảo nhưng không hề có lấy chút tu vi nào, hấp thu long khí của cửu long mặc dù khí tức mạnh mẽ nhưng lại chưa chính thức bước trên con đường tu đạo.



Diệp Thành không nói gì, hắn gảy ra một tia tiên quang vào trán Tử Viêm.



Tử Viêm run người, vẻ mặt trở nên đau đớn, hai tay ôm đầu kêu la.



Sau khi tiên quang kia thâm nhập vào linh hồn hắn thì một đoạn kí ức kiếp trước dần được mở ra và đôi mắt hắn chợt sáng lên, hắn dần dần tỉnh lại.

Huynh…!



Tử Viêm thẫn thờ nhìn Diệp Thành, đôi mắt mở to, chan hoà nước mắt.



Hoan nghênh ngươi quay lại!



Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo bao nỗi niềm của năm tháng.



Một trăm năm rồi!



Tử Viêm ôm chầm lấy Diệp Thành, khóc nghẹn không nói thành lời, luân hồi chuyển kiếp được gặp lại người của kiếp trước, tâm cảnh này không nghĩ cũng biết xúc động tới nhường nào.



Đêm đến, mọi thứ chìm vào yên tĩnh.



Tiên tử của Lăng Tiêu Cung lần lượt quay về động phủ nghỉ ngơi, chỉ có một hai người ngồi trên đỉnh núi nhìn về phía xa như đang nhớ về một nửa còn lại của mình.



Trong khu rừng trúc, Tử Viêm khoanh chân ngồi xuống còn Diệp Thành đang dùng căn nguyên thánh thể tẩy luyện huyết mạch giúp hắn tu đạo.



Trong lúc này, cả hai người nói rất nhiều chuyện, đều là chuyện của Đại Sở.



Như chuyện Hạo Thiên thế gia năm xưa hay chuyện Sở Huyên khó khăn khổ sở tìm Diệp Thành thế nào, đưa Tử Viêm tới Hạo Thiên thế gia nhưng lại không gặp được Diệp Thành khiến bọn họ bỏ lỡ ba năm này tới ba năm khác.



Tử Viêm vẫn là chàng trai đôn hậu thật thà như kiếp trước, hỏi tới rất nhiều người, đều là cố nhân tiền kiếp.



Thấy vậy Diệp Thành chỉ mỉm cười, nói tới chuyện Tạ Vân và Niệm Vi, cũng nói tới chuyện của Nhược Thiên Chu Tước và Bích Du, duy chỉ bỏ qua chuyện trăm năm trời hắn ở trong hố đen không gian, đây là chuyện mà hắn không hề nói với bất cứ ai.



Tử Viêm không phải kẻ ngốc, đương nhiên đoán ra vì để tìm người chuyển kiếp của Đại Sở mà Diệp Thành đã phải nếm bao nhiêu vất vả.











 
Chương 3062: “Không ai chơi với ta”


Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới quay đầu sang nhìn về bên ngoài rừng trúc.



Nơi đó có một bóng hình đang nhảy nhót vào đây, đó là một bé gái chừng bảy, tám tuổi trông mũm mĩm đáng yêu vô cùng.



Ấy?



Advertisement

Vừa vào tới đây cô bé đã nhìn thấy Tử Viêm.



Có lẽ vì trạc tuổi nhau nên cô bé cảm thấy có phần hiếu kì, đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt kì quái.



Con nhà ai thế nhỉ?



Diệp Thành nhìn mà thích thú, hắn giơ tay ra ôm lấy cô bé rồi bế cô bé ngồi lên đùi mình sau đó không quên nựng đôi má phúng phính, không thể phủ nhận cảm giác cưng nựng trẻ con thật hay ho.



Cô bé ngẩng mặt lên chớp chớp đôi mắt nhìn Diệp Thành, đôi mắt hiếu kì trông thật ngây thơ.



Thật đáng yêu!



Diệp Thành lại vươn tay ra véo nhẹ đôi má.

Ừm?



Đang chơi đùa vui vẻ Diệp Thành lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài rừng trúc, có tiếng bước chân hối hả chạy về phía này, nghe âm thanh thì không giống là một người mà là một nhóm người.



Sau đó Diệp Thành liền thấy Lăng Tiêu cung chủ vào đây, phía sau bà còn có hàng trăm trưởng lão của Lăng Tiêu Cung.



Có điều khi tất cả vào đây rồi thì ai nấy đều thẫn thờ, vẻ mặt đặc sắc nhìn Diệp Thành và đứa trẻ, không một ai nhìn sang Tử Viêm, cũng không một ai hỏi vì sao nơi này xuất hiện thêm một thiếu niên nữa.



Diệp Thành nhìn mà thẫn thờ, hắn ngỡ ngàng: “Các vị tiền bối đêm khuya tới đây có việc gì không?”



“Có…có thể bỏ lão tổ nhà ta xuống không?”



“Lão…lão tổ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng vô thức nhìn cô bé đang ngồi trên đùi mình, vẻ mặt hắn thoáng chốc trở nên vô cùng thú vị, cả người đờ đẫn.



“Còn không thả xuống?”, một vị trưởng lão mặt mày tối sầm, dám ôm cả lão tổ nhà ta, cái gan không vừa!



“Hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm thôi mà”, Diệp Thành vội thả đứa trẻ xuống, tim trong lồng ngực hãy còn nhảy loạn xạ, lão tổ một phương ít nhất cũng là Thánh Nhân, cũng may vừa rồi vị lão tổ này không nổi điên lên, nếu không vì hắn đã xuống chầu Diêm Vương từ lâu rồi.



“Lão tổ, người lại chạy lung tung rồi”, đã có trưởng lão tiến lên trước vội ôm cô bé kia.



“Không ai chơi với ta”, cô bé này như thể chưa được mở ra linh trí, giống như một đứa trẻ không màng thế sự, trông mãi cũng không giống lão tổ một phương.



“Ta bảo hắn chơi với ta”, nói rồi cô bé chỉ vào Tử Viêm.



Ánh mắt của các trưởng lão đều đổ dồn về phía Tử Viêm, bọn họ nheo mắt: “Long thảo?”



“Bái…bái kiến các vị tiền bối”, Tử Viêm rất hiểu lễ nghĩa, vội hành lễ.



“Chính là ngươi”, một Thái thượng trưởng lão phất áo dẫn cô bé kia và cuốn luôn cả Tử Viêm rời đi, thoáng chốc biến mất khỏi rừng trúc, lúc này, lão tổ của bọn họ có người chơi cùng rồi.



“Ta nói…”, Diệp Thành định đuổi theo nhưng bị cung chủ Lăng Tiêu ngăn lại.



 
Chương 3063: “Tiền bối quá khen”.  


“Hắn sẽ không sao đâu”, cung chủ chưa đi vội, bà ta thở dài ngồi xuống, “bất ngờ không? Một trong ba đại lão tổ của Lăng Tiêu Cung lại là một cô bé ngây thơ mới bảy, tám tuổi”.



“Sao không bất ngờ cho được chứ”, Diệp Thành nói rồi vô thức lau mồ hôi lạnh toát.



“Công pháp mà lão tổ tu luyện đặc thù, cứ vài trăm năm sẽ lại niết bàn một lần”, cung chủ Lăng Tiêu chậm rãi nói: “Mỗi lần niết bàn đều sẽ cải lão hoàn đồng, vả lại không hề có lấy chút tu vi đạo hành nào, quan trọng nhất là tâm trí, sẽ là tâm trí của trẻ thơ, chỉ có sau khi niết bàn thì mới có thể về lại ban đầu”.



Advertisement

“Thật mới lạ”, Diệp Thành tặc lưỡi, “cũng may lão tổ không có tu vi”.



“Vì là hiểu nhầm nên Lăng Tiêu Cung đương nhiên sẽ không trách tội ngươi đâu”, cung chủ Lăng Tiêu mỉm cười không được tự nhiên cho lắm.



“Vậy thì tạ ơn tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười gượng gạo, nếu việc này đồn ra ngoài thì còn chấn động hơn cả việc hắn đánh bại thần tử Quỷ Hoàng, và việc này chắc chắn sẽ được đồn thổi cả hàng trăm năm.



“Không nói tới chuyện lão tổ nữa”, cung chủ Lăng Tiêu mỉm cười, phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành.



“Tiền bối, đây là…”







Bầu trời đêm mênh mông, những vì sao như những hạt cát bụi.


Khi Diệp Thành bước ra khỏi Thiên Nữ Tinh thì cũng vừa hay gặp hai người từ phía xa bay tới, đó chính là Đông Dương và Thanh Nguyệt của Thiên Phủ Thần Triều.



Đến thật rồi!



Diệp Thành thẫn thờ một lát, khi hắn rời khỏi Thần Triều quả thực đã hẹn bọn họ đi tìm Đông Hoàng và Chu Thiên Dật, có điều chỉ nói bừa thôi mà, hắn không ngờ Đông Dương và Thanh Nguyệt lại đến thật.



Có điều đã đến rồi thì cũng tốt thôi.



Nghĩ vậy, Diệp Thành mỉm cười vội tiến lên trước hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến hai vị tiền bối”.

“Đến sớm không bằng đến đúng lúc”, Thanh Nguyệt tiên tử khẽ mỉm cười.



“Thật trùng hợp”, Diệp Thành toét miệng cười.



“Việc của Lăng Tiêu Cung lão phu đã nghe nói rồi, tu vi cảnh giới Thiên mà đánh bại cả thần tử Quỷ Hoàng, không thể phủ nhận ta rất kinh ngạc đấy”, Đông Dương Chân Nhân mỉm cười ôn hoà: “Chắc chắn sẽ được đồn đại cả trăm năm”.



“Tiền bối quá khen”.



“Đồ nhi của Kiếm Thần quả nhiên là bậc nghịch thiên”, Đông Dương tỏ vẻ trầm trồ, ông ta càng không có lý do gì để nghi ngờ đồ nhi của Kiếm Thần chính là Diệp Thành, cũng chỉ có thần thoại của Chư Thiên mới dạy ra được đồ nhi như vậy.



“Hai vị tiền bối quá khen rồi ạ, chúng ta lên đường sớm một chút vẫn hơn”, Diệp Thành ho hắng, hắn là người đầu tiên sải bước ra, vả lại còn rất hùng hồn, có hai Thánh Nhân đi cùng bảo vệ, vấn đề an toàn đương nhiên không phải bận tâm nữa.



Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử mỉm cười rồi cũng bước theo.



Giữa tinh không vô tận, cả ba người như ba đạo thần mang tô điểm thêm cho khung cảnh này.



Trong khi di chuyển Diệp Thành vẫn luôn cầm theo tinh không đồ, hắn tính toán chặng đường đi, và lạc ấn từng vị trí cổ tinh vào thần hải của mình, những cổ tinh nào có sinh linh hắn đều tìm tới.



Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử ở hai bên không khỏi cau mày rồi đưa mắt nhìn về phía sâu của tinh không.



 
Chương 3064: “Vậy vì sao hai vị lại chặn đường vãn bối?”  


Diệp Thành đương nhiên không phát hiện ra vẻ khác thường của hai người bọn họ, hắn vẫn chăm chú vào con đường mà mình đặt ra.



Dừng!



Không biết từ bao giờ Đông Dương Chân Nhân mới khẽ hắng giọng, ông ta dừng chân.

Advertisement



Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng dừng chân nheo mắt nhìn về một hướng trong tinh không.



Suy nghĩ của Diệp Thành bị gián đoạn, hắn phất tay cất tinh không đồ đi và cũng cau mày như phát hiện ra tinh không này có gì đó không ổn, có vẻ như có cặp mắt sắc lạnh đang theo dõi bọn họ.



“Đạo hữu, đi theo ta cả chặng đường rồi, hiện thân đi”, Đông Dương Chân Nhân lãnh đạm lên tiếng.



“Đông Dương của Thần Triều quả nhiên không hề đơn giản”, Đông Dương vừa dứt lời liền có tiếng đáp lại.



Sau đó một lão già mặc hắc bào xuất hiện giữa tinh không, trên người còn dùng bí thuật che đi khí tức, nhìn không rõ diện mạo, chỉ biết rất mạnh, khí tức của ông ta không hề kém Đông Dương, đằng sau ông ta còn có dị tượng đáng sợ như ẩn như hiện, đó là cảnh tượng một vùng nhật nguyệt với rất nhiều vì sao tịch diệt.



Thánh Nhân!



Diệp Thành lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy áp lực bội phần.




Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử cau mày không phải vì sức mạnh của lão già mặc hắc bào kia mà vì ông ta biết rõ bọn họ là Thánh Nhân của Thần Triều nhưng vẫn dám hiện tân, đây chính là mối lo ngại của hai người.



Quả nhiên, sau khi lão già mặc hắc bào xuất hiện liền có người hiện thân.



Đó là một người mặc áo bào tím, nhìn không rõ chân dung, trông hết sức dị thường, thân thể lúc ảo lúc thật, phía sau còn có dị tượng, trông không khác gì địa ngục tu la với vô số lệ quỷ đang thét gào.



Lại là Thánh Nhân!



Diệp Thành nheo mắt, khí tức của Thánh Nhân mặc áo bào tím kia còn khó nhận biết hơn cả Thánh Nhân mặc hắc bào.




Đông Dương liếc nhìn lão Thánh Nhân mặc hắc bào rồi lại nhìn sang Thánh Nhân mặc áo bào tím và lãnh đạm nói: “Hai vị đạo hữu có ý gì?”



“Để lại Diệp Thành”, Thánh Nhân mặc áo mào tím lạnh lùng đáp lời.



“Hai vị tiền bối, vãn bối mạo phạm hai vị sao?”, Diệp Thành vẫn nhìn về phía trước với vẻ mặt bình tĩnh.



“Đương nhiên là không”.



“Vậy vì sao hai vị lại chặn đường vãn bối?”



“Tuỳ ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ”, Thánh Nhân mặc hắc bào cười u ám.



“Có thể mời được cả hai vị Thánh Nhân như vậy, Quỷ Hoàng Tông quả nhiên có lực”, Đông Dương Chân Nhân lên tiếng như nhận ra kẻ đứng sau tất cả là ai, tinh không này hình thành thế chân vạc, ngoài Thiên Phủ Thần Triều và Lăng Tiêu Cung ra thì còn ai có thể mời được hai vị Thánh Nhân xuất sơn, cũng chỉ có Quỷ Hoàng Tông mà thôi.











 
Chương 3065: Còn có Thánh Nhân!  


“Được lắm”, Đông Dương Chân Nhân bật cười lạnh lùng, ông ta bay ra cả hàng chục triệu trượng và cứ thế sát phạt về phía người mặc áo bào tím, một loạt đại ấn được tung ra choán lấp cả tinh không, bí thuật của Thánh Nhân quả là thông thiên.



Thánh Nhân áo bào tím cũng phô trương sức mạnh tung ra một chưởng trảm lìa đại ấn rợp trời của Đông Dương Chân Nhân.



Rầm!

Advertisement



Một đòn của Thánh Nhân khiến thiên địa nứt lìa, các tảng thiên thạch trong phạm vi cách đó hàng trăm nghìn trượng đều hoá thành tàn tro, đến cả cổ tinh gần đó gặp nạn, từng ngọn núi sừng sững trên đó liên tiếp sụp đổ.



Người mặc hắc bào cũng di chuyển, vung tay ra cách đó hàng trăm nghìn trượng tóm về phía tinh không nơi Diệp Thành đứng.



Thanh Nguyệt Tiên Tử lập tức tiến lên trước, bàn tay trong suốt loé lên tiên quang rực rỡ phá tan chưởng ấn của Thánh Nhân hắc bào kia.



Thánh Nhân hắc bào cười u ám thi triển đại thần thông dịch chuyển tới.



Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng đã hồi phục lại khí thế của Thánh Nhân đối đầu với Thánh Nhân hắc bào, ra tay là những đòn huỷ thiên diệt địa.



Rầm! Bịch!



Bốn vị Thánh Nhân chia thành hai nhóm đấu với nhau, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, cho dù là Thánh Nhân áo tìm với Đông Dương Chân Nhân hay Thanh Nguyệt Tiên Tử với Thánh Nhân hắc bào thì đều giao đấu không phân thắng bại.



Diệp Thành cau mày, khả năng chiến đấu của Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân hắc bào kia không hề thua kém Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử.



Thánh Nhân với đẳng cấp thế này chắc chắn hiếm có ở tinh vực này nhưng vì bắt hắn mà không tiếc mạo phạm tới uy nghiêm của Thần Triều, Diệp Thành có lý do tin rằng Quỷ Hoàng Tông bỏ ra cái giá lớn tới mức nào.



Ừm?



Đang nghĩ thì Diệp Thành chợt cau mày, hắn quay người và thấy một đạo tiên mang lạnh lẽo bắn về phía mình mang theo sức đâm xuyên tịch diệt, có thể đâm xuyên mọi thứ trên thế gian.



Thánh Nhân!


Diệp Thành giật mình, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.



Trong chốc lát, Diệp Thành phất tay lấy ra kiếm Thiên Khuyết của Thái Vương, hai tay cầm chặt nó và chắn trước người.



Bang!



Tiên mang kia đánh trúng kiếm Thiên Khuyết, cho dù kiếm Thiên Khuyết có cứng chắc đến đâu thì cũng bị đánh xuyên một lỗ.



Ngay sau đó, Diệp Thành lập tức bay đi, đôi vai đẫm máu, vừa bay vừa phun ra máu, một đòn tấn công khiến thần hải của hắn rung lên, nguyên thần run rẩy, suýt chút nữa hồn bay phách lạc rồi.



Còn có Thánh Nhân!



Đông Dương đang đấu với Thánh Nhân áo tím chợt quay đầu lại, cùng lúc đó, vẻ mặt của Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng trở nên vô cùng khó coi.



Phụt!



Cách đó tám trượng đứng dậy, hắn phun ra cả ngụm máu, thánh thể đẫm máu, sau một đòn tấn công của Thánh Nhân mà còn có thể sống sót thì có lẽ hắn là người đầu tiên trong Chư Thiên Vạn Vực này.

Ở nơi xa xăm trong tinh không, vị Thánh Nhân thứ ba hiện thân, chính là một lão già, khoác trên mình một tấm áo bào màu bạc, mặc dù khí tức không mạnh như hai người còn lại nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ.



 
Chương 3066: Đáng chết!  


Thánh Nhân mà cũng đánh lén!



Miệng Diệp Thành lại lần nữa trào máu, giao đấu với Chuẩn Thánh thì còn có thể nhưng giao đấu với Thánh Nhân thì hắn còn kém xa.



Hoang Cổ Thánh Thể!

Advertisement



Vị Thánh Nhân mặc áo bào màu bạc cười u ám, đôi mắt già nua hiện lên vẻ tham lam.



Đáng chết!



Đông Dương Chân Nhân lập tức thi triển thần thông sát phạt tới.



Đối thủ của ngươi là ta!



Thánh Nhân áo tím cười lạnh lùng, thân pháp dị thường cứ thế chặn Đông Dương lại.



Thanh Nguyệt Tiên Tử ở một phía khác cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, muốn tiến lên để cứu trợ nhưng lại bị Thánh Nhân hắc bào chặn lại giữa tinh không.

Thấy vậy, Diệp Thành không nói thêm lời nào lập tức quay người bỏ chạy.



Chạy được sao?



Thánh Nhân áo bạc càng tôi độc hơn, lập tức đuổi theo, bộ pháp dị thường, mỗi một bước đi đều bước ra cả nghìn trượng, đôi mắt tham lam loé lên u quang nguy hiểm.







Bùm! Đùng! Đoàng!

Trên tinh không rộng lớn, tiếng nổ vang như tiếng sấm rền khiến cho tinh không yên tĩnh trở nên náo loạn.



Trận đại chiến giữa bốn Thánh Nhân cực kỳ hoành tráng, mỗi lần ra tay đều là cảnh tượng huỷ thiên diệt địa.



Đông Dương và Thanh Nguyệt đã thể hiện hết sức chiến đấu, nhưng vẫn khó phá được ngăn trở của Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân áo đen.



Vẻ mặt hai người khó coi đến cực điểm, họ chưa bao giờ nghĩ tới lại có biến cố này, vùng tinh không này đã cách Thần Triều và Lăng Tiêu Cung rất xa, cho dù gọi cứu trợ thì cũng không kịp, hai Thánh Nhân kia cũng chính vì nhìn ra điểm này nên mới chọn ra tay ở đây, bớt được rất nhiều phiền phức.



Đáng chết!



Đông Dương Chân Nhân vô cùng tức giận, sử dụng cấm thuật, biến hình dạng già nua thành một thanh niên, khí huyết dồi dào như biển cả, phía sau còn có dị tượng tinh thiên Tiên Vũ, sức chiến đấu lập tức tăng lên một bậc.



Cút đi!



Nhất chỉ của Đông Dương có thể gọi là huỷ thiên diệt địa, xuyên qua thân thể Thánh Nhân áo tím.



Thánh Nhân áo tím hộc máu lùi lại, đầu mày xuất hiện thần văn, là một loại cấm thuật bá đạo.

Là ngươi?



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom