Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3448: Thúc Địa Thành Thốn!  


Giây tiếp theo, cương thi cổ mộ di chuyển, tuy cơ thể cứng ngắc nhưng một bước đi được mấy chục nghìn trượng, tinh không nứt ra từng tấc, uy áp mạnh mẽ khiến tinh không rung chuyển, rung lắc kịch liệt.



Ông ta đuổi theo Diệp Thành vì chiếc gương đồng trong tay hắn, đó là vật được chôn cùng ông ta, Đạo Chích tiện tay lấy đi chiếc gương đã phạm phải cấm kỵ của ông ta, kích thích linh trí thi thể của ông ta.



Advertisement

Uỳnh! Ầm!



Ngay sau đó, hướng Diệp Thành bỏ chạy vang lên tiếng nổ, động tĩnh cực lớn khiến tinh không rung chuyển.



“Đi!”



Long Ngũ nhìn về nơi đó lần cuối rồi hô lên, sau đó quay người bỏ đi, hắn ta rất hiểu khả năng chạy trốn của Diệp Thành, họ ở lại đây sẽ chỉ là gánh nặng cho hắn, đi trước là tốt nhất.



Phía sau, hai lão già áo tím, Kỳ Vương và Đạo Chích cũng đi theo, nơi này đã không còn an toàn, cương thi cổ mộ quá mạnh, vượt xa giới hạn mà họ có thể chống lại.



Bùm!



Họ vừa đi, tinh không phía xa đã sụp đổ, Diệp Thành đang bỏ chạy bay ngược ra ngoài, Thánh thể mạnh mẽ cũng nứt ra, máu Thánh bắn tung toé, giọt nào cũng rực rỡ chói mắt.




Cương thi cổ mộ quá mạnh, khi còn sống ít nhất cũng ở cấp bậc Thánh Vương, sinh ra linh trí, cổ thi cấp bậc này đã vượt qua giới hạn nhất định.



Bực thật!



Diệp Thành thầm chửi, thi tiển Thúc Địa Thành Thốn, nghìn tính vạn tính, Đạo Chích vẫn lấy đi thứ không nên lấy, cương thi cổ mộ đuổi theo chiếc gương đồng, tuy ông ta không phải người sống nhưng cũng biết phải bảo vệ thứ chôn cùng mình, kẻ nào lỗ mãng thì sẽ bị đuổi giết không ngừng nghỉ.



Cương thi cổ mộ đuổi theo, tiến lên một bước lại là mấy chục nghìn trượng, bàn tay khô từ trên không giáng xuống, bao phủ tinh không mấy chục nghìn trượng, còn chưa thật sự đáp đất mà tinh không đã nứt ra từng tấc.


Diệp Thành không có khả năng chống lại, thi triển Thiên Đạo trốn vào hố đen không gian, liên tục hộc máu.



Nhưng sau khi nghỉ ngơi một thoáng, hắn lại liên tục sử dụng đan dược, tiếp đó lại xoay người ra khỏi hố đen.



Trốn trong hố đen không thể giải quyết được vấn đề căn bản, cương thi cổ mộ không có mục tiêu có thể sẽ gây ra thảm hoạ cho tinh không, không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh vô tội phải bỏ mạng.



Tuy hắn không phải chúa cứu thế, nhưng trong số sinh linh ở tinh vực này có thể có rất nhiều người chuyển kiếp của Đại Sở, hắn không thể nhìn bọn họ bị ảnh hưởng.



Vì vậy hắn phải mạo hiểm bản thân, tới gần rồi dốc sức dẫn dụ cương thi cổ mộ tránh xa nơi tập trung đông sinh linh.



Sau khi hắn ra khỏi hố đen, cương thi lại có mục tiêu, đuổi theo trên không rồi lại tung chưởng, mỗi làn tử khí Âm Minh đều lạnh thấu xương, nặng tựa như núi.



Thúc Địa Thành Thốn!



Diệp Thành thiêu đốt khí huyết Thánh thể, tránh được đòn nguy hiểm ấy.

Hu hu hu!



 
Chương 3449: “Phiền phức thật!”  


Phía sau dường như có tiếng lệ quỷ kêu khóc vang lên, khiến cho vùng tinh không rộng lớn này càng thêm u ám, những người qua đường đều biến sắc, ngơ ngác nhìn cương thi cổ mộ, rất nhiều người vì ở gần mà vô tình bị uy áp của cương thi nghiền nát thành tro bay.



“Đó… Đó là gì vậy?”, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều bỏ chạy thục mạng, sắc mặt tái mét, vẻ mặt sợ hãi.



Advertisement

“Không có khí tức của người sống, ông ta đã chết rồi”.



“Đó chính là cương thi trong truyền thuyết à? Thi thể sinh ra linh trí?”, có vị lão bối tu sĩ run giọng cất lời, dường như nhớ lại lời đồn khi xưa, cương thi là một tồn tại rất đáng sợ.



“Trốn đi”, Diệp Thành hét lớn, âm thanh mang theo thần thông bí pháp, truyền khắp bốn phía tinh không, một giây trước hắn đã nhìn thấy mấy người chuyển kiếp trong đám đông đang chạy trốn.



Nói xong hắn lại trốn vào hố đen, vì hắn không tránh được một chưởng huỷ diệt của cương thi cổ mộ ấy.



Giống như lần đầu, hắn dừng lại trong hố đen chưa tới một phút đã lại quay ra.

Tinh không rộng lớn không hề yên tĩnh, tiếng rung chuyển chấn động không ngớt, gây nên một trận hỗn loạn kinh thiên động địa.



Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, hắn vẫn điên cuồng thi tiển Thúc Địa Thành Thốn.



Hắn đã dụ được cương thi tới cổ tinh không có sự sống đó, mộ huyệt của cương thi chính là ở nơi này.



Vì điều này hắn cũng đã phải trả một cái giá đau đớn, Thánh thể nhuốm đầy máu tươi, không chỉ bị nứt ra một lần, nếu không nhờ khả năng hồi phục bá đạo của Tiên Luân Thiên Sinh thì có lẽ hắn đã bị nghiền nát trên tinh không rồi.



Phía sau hắn, cương thi cổ mộ đuổi theo, tuy bước đi cứng ngắc nhưng mỗi lần lại đều nhảy được mấy chục trượng.



Sự cường đại của ông ta khiến Diệp Thành kinh hãi, sức chiến đấu có thể sánh với Thánh Vương, nhất là tử khí Âm Minh tản ra quanh thân ông ta, chết chóc lạnh lẽo, nặng tựa như núi non, sinh linh nào chạm phải là sẽ bị ăn mòn sự sống, tu sĩ tu vi yếu sẽ bị tử khí nghiền nát hồn bay phách tán.



Diệp Thành đáp xuống một đỉnh núi, lấy chiếc gương đồng ra ném về phía cương thi cổ mộ.



Vì chiếc gương này nên mới khiến thi thể người chết biến đổi, hy vọng trả chiếc gương lại sẽ có thể kết thúc mọi chuyện tại đây.



Gương đồng như có linh tính, phát ra tiên quang lấp lánh, thần huy tản ra bay thẳng vào cơ thể cương thi.



Có điều cương thi chỉ cứng ngắc xoay cổ vài lần, nhưng không trở về cổ mộ mà vươn tay về phía Diệp Thành, uy lực của chưởng này khiến thương khung chấn động, hư thiên chia cắt.



Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi, hắn vội vàng rời đi, hắn vừa đi, ngọn núi hắn đứng khi nãy đã sụp đổ.











 
Chương 3450: “Thiên Chiếu!”  


Cương thi cổ mộ lập tức sát phạt đến, vẻ mặt vẫn đờ đẫn, hai mắt vẫn trống rỗng, thoáng hiện lên một tia u quang lạnh lẽo.



Diệp Thành đột nhiên dừng lại, khí thế tăng lên đến cực điểm, chuyện đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể chiến đấu, nếu thi thể đã biến đổi thì hắn phải giải quyết cương thi cổ mộ này, nếu không sẽ là thảm họa đẫm máu.



Om mani padme hum!

Advertisement



Diệp Thành một tay tạo quyết, miệng niệm kinh Phật, sau lưng hiện lên một vị Phật khổng lồ nghìn trượng, đó chính là Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, thần thông nghịch thiên chuyên nhằm vào tà ma và âm minh.



Thân thể cương thi cổ mộ khựng lại giây lát, nhưng Phật văn Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú vẫn không thể làm gì được tử khí Âm Minh quanh người ông ta, không phải thần chú này không đủ mạnh mà do đạo hạnh của Diệp Thành không đủ, nếu là vị Thánh Nhân nào đó thi triển thì uy lực sẽ khác.



Sau một thoáng khựng lại ngắn ngủi, cương thi cổ mộ lại di chuyển, bàn tay khô lại vươn về hướng Diệp Thành.



Âm dương vô cực, thái đạo diễn thiên!



Chư thiên vạn cảnh, thái hư quy nhất!



Thái hư vô cực, thiên táng thần phạt!



Diệp Thành khí huyết hừng hực, bay thẳng lên trời, tay tạo đại ấn, thần thông bí thuật liên tục xuất hiện.



Chỉ là thần thông và bí thuật của hắn ở trước cương thi cổ mộ lại chẳng là gì, cương thi như ngọn núi sừng sững, dù Diệp Thành có cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển được.



Bùm!



Một chưởng của cương thi cổ mộ lại khiến một ngọn núi khác sụp đổ, đến đại địa cũng xuất hiện dấu năm ngón tay.



Vạn Kiếm Phong Thần!




Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, kiếm Xích Tiêu trong tay có tiên hoả và thiên lôi bao quanh, hoà cùng hỗn độn đạo tắc và rất nhiều thần thông bí pháp mang theo uy lực vô song, một kiếm này chĩa thẳng vào đầu mày của cương thi.



Keng!



Tiếng kim loại va chạm đột nhiên vang lên, kiếm của Diệp Thành bá đạo nhưng lại như đâm vào sắt đá.



Diệp Thành thầm kinh hãi, lập tức lùi lại nhưng vẫn muộn, hắn đã bị một chưởng của cương thi cổ mộ hất văng, Thánh thể lại nứt ra, thần huy quanh người dập tắt, còn hắn suýt thì bỏ mạng.



“Thiên Chiếu!”



Khi bay ngược ra, Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhắm thẳng vào phần đầu của cổ mộ, tế ra thọ nguyên thi triển cấm thuật Tiên Luân, cách để tiêu diệt cương mà hắn có thể nghĩ ra được cũng chỉ có điều này.



Ngay lập tức, đầu cương thi bị ngọn lửa đen thiêu cháy, sức mạnh bí ẩn đan xen giữa thời không và bán thời không vô cùng bá đạo, khiến đầu ông ta tan biến trong thời gian và không gian.



Phụt!



 
Chương 3451: “Đường cùng rồi!”  


Diệp Thành nôn ra máu, lảo đảo một hồi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.



Kỳ lạ là giữa đầu mày của hắn xuất hiện một thần văn cổ không ngừng ăn mòn sự sống, tiêu diệt đạo căn của hắn, Thánh thể vừa mới lành lại đã lập tức máu chảy đầm đìa.



“Lời nguyền!”

Advertisement







Diệp Thành ôm đầu, dường như biết chuyện gì đang xảy ra, cương thi cổ mộ lúc sống chắc chắn là người của chủng tộc rất mạnh, hơn nữa chắc chắn từng có lời nguyền với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, mà lời nguyền này sẽ không vì hắn chết mà tiêu tán, một khi có người sử dụng Thiên Chiếu với ông ta sẽ lại kích hoạt lời nguyền.



Sai lầm, sai lầm nghiêm trọng.



Diệp Thành rơi xuống hư không, thần hải ong ong, hắn sử dụng Thiên Chiếu lại nhiều lần sử dụng Thiên Đạo, vốn đã phải chịu phản phệ, lúc này còn bị nguyền rủa càng khiến hắn thê thảm không chịu nổi.



Lại nhìn đến cương thi cổ mộ, đầu ông ta đã biến mất, vì lời nguyền nên ngọn lửa Thiên Chiếu cũng đã dập tắt.



Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tuy cương thi mất đầu nhưng vẫn đứng đó, sau khi ngừng lại trong khoảng thời gian ngắn, ông ta lại cất bước nặng nề, lại vươn lòng bàn tay khô khốc hướng về phía Diệp Thành bên dưới.



Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, trên người bê bết máu, lời nguyền và phản phệ khiến ý thức của hắn trở nên mơ hồ, trạng thái đỉnh phong cũng không phải đối thủ của cương thi, huống chi hiện tại hắn đã ở trạng thái sống dở chết dở.



“Thiên Đạo!”



Trong lúc nguy cấp, hắn khẽ hô trong lòng, cưỡng ép thi triển Thiên Đạo nhưng không thành công, sức mạnh đồng tử Tiên Nhãn đã cạn kiệt, lại thêm lời nguyền khiến Tiên Nhãn của hắn lại tự phong ấn lần nữa.



“Đường cùng rồi!”



Nhìn bàn tay to đang hạ xuống, hắn cúi đầu kiêu ngạo, nếu không có gì bất ngờ thì hắn sẽ chết chắc.




Nhưng mà lúc này, trong cơ thể hắn có một tia tiên quang bay ra hoá thành bóng dáng hư ảo, là một người mặc áo trắng, tóc trắng, tuy rằng ở trước mặt hắn, nhưng lại xa hơn cả giấc mộng, không chân thực.



Kiếm Thần?



Diệp Thành sửng sốt một chút, nhận ra bóng mờ kia là ai.



Đó không phải Kiếm Thần thật, mà là một tia thần thức của Kiếm Thần, chắc chắn là năm xưa ông ấy đã để lại trong cơ thể hắn, đến khi hắn gặp nguy hiểm thì sẽ xuất hiện cứu nguy, chỉ là hắn chưa từng phát hiện mà thôi.



Khi Diệp Thành sửng sốt, thần thức của Kiếm Thần đã di chuyển, chém một kiếm ra cả dải tinh hà phá tan thủ ấn của cương thi cổ mộ, đến cương thi cũng bị chém bay ra ngoài, trước ngực xuất hiện vết chém nhưng không có máu chảy ra, vết thương lành lại ngay lập tức.



Thần thức của Kiếm Thần không phải bản thể Kiếm Thần, sức chiến đấu kém xa bản thể, cương thi kia quá cổ, cũng quá mạnh, dù là một kiếm của ông cũng khó tiêu diệt được cương thi ấy.



Cương thi cổ mộ lại tiến lên lần nữa, vẫn có linh trí không có thần thức, mục tiêu của ông ta cũng vẫn là Diệp Thành đã sống dở chết dở.



Thần thức của Kiếm Thần hoá thân thành tiên quang, bay vào hư thiên, thoáng chốc bay vào cơ thể cương thi cổ mộ.



 
Chương 3452: “Có lẽ có một cách có thể thử”


Lần này cương thi bất động, trước ngực xuất hiện một đạo phong ấn, là do thần thức của Kiếm Thần hoá thành, thực lực của ông ta không đủ, không giết được cương thi, chỉ có thể phong ấn.



Thiên địa giờ phút này đã trở nên yên tĩnh.



Cương thi không đầu đã bị phong ấn, không thể cử động được nữa, theo gió mà ngã xuống hư thiên.



Advertisement

Diệp Thành lập tức gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, đưa cương thi cổ mộ vào trong đó.



Hắn cũng chỉ đưa cương thi vào Hỗn Độn Thần Đỉnh thôi chứ không đưa ông ta về cổ mộ, cổ thi đã biến đổi thi thể là đáng sợ nhất, sự tồn tại như cương thi này là tai hoạ, hắn đã nghĩ được nơi trở về cho cương thi, đó chính là hố đen không gian, tất cả chỉ chờ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn giải trừ phong ấn.



Diệp Thành không đưa cương thi về cổ mộ, cũng không động đến bảo vật của cổ mộ nữa, hắn không muốn dây dưa với nơi này.



Một cơn gió nhẹ thổi qua, Diệp Thành ngã xuống đất, dù cương thi đã bị phong ấn nhưng trạng thái của hắn lại rất tệ, thần văn nguyền rủa vẫn đang hoành hành, ăn mòn sự sống và đạo căn tu luyện của hắn.



“Trấn áp cho ta!”



Diệp Thành khẽ hô, ngự động hỗn độn đạo tắc, cưỡng ép áp chế lời nguyền nhưng không thể diệt trừ được nó.



Trên hư thiên có người vụt tới, nhìn kỹ lại thì thấy là Long Ngũ, có lẽ là sau khi hỏi Đạo Chích vị trí của cổ mộ, hắn ta cũng đoán được Diệp Thành sẽ dụ cương thi tới đây nên đã đến.

Thấy Diệp Thành ngã xuống đất, Long Ngũ vội chạy tới tế sức mạnh long hồn ra, truyền vào cơ thể hắn, nhưng khi thấy thần văn lời nguyền trên đầu mày Diệp Thành, hai mắt hắn ta hơi nheo lại.



“Ngươi có biết lời nguyền này của chủng tộc nào không?”, Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, nhìn Long Ngũ hỏi.



“Si Mị tộc”, Long Ngũ trả lời luôn.



“Đây là lần đầu tiên ta nghe tới tộc này đấy”.



“Tộc này đã có từ rất lâu rồi, kéo dài được đến thời đại Hồng Hoang, trước vạn cổ cũng từng có một Đại Đế, Chư Thiên Vạn Vực gọi ông ta là Si Thiên Đại Đế, là Đại Đế duy nhất có hai Đế khí bản mệnh trong một trăm ba mươi Đại Đế Huyền Hoang, sức chiến đấu của ông ta không yếu hơn Long Đế”.



“Lại là một truyền thừa bất hủ”, Diệp Thành cảm thán.



“Xem ra ngươi đã sử dụng Thiên Chiếu với cương thi nên mới kích hoạt lời nguyền cổ”, Long Ngũ chậm rãi nói: “Tộc này có ân oán với Tiên tộc đã từ rất lâu, là chủng tộc đầu tiên nguyền rủa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.



“Có cách nào phá giải lời nguyền này không?”, Diệp Thành hỏi, hắn vẫn quan tâm đến vấn đề này hơn.



“Hơi khó khăn”, Long Ngũ trầm ngâm: “Lời nguyên không phải chuyện tầm thường, ý nghĩa của nó còn hơn cả chú ấn, nếu không cẩn thận sẽ gây ra tai hoạ thảm khốc, có thể còn sẽ mất mạng”.



“Thiên kiếp có thể diệt được nó không?”, Diệp Thành thử hỏi.



“Không thể”, Long Ngũ lắc đầu: “Thiên kiếp có thể trị đạo thương, có thể trợ đạo niết bàn, nhưng không phải khắc tinh của lời nguyền”.



“Có lẽ có một cách có thể thử”, Diệp Thành sờ cằm.



“Thử nói ra xem nào”.



“Thái Hư Cổ Long tộc cũng từng nguyền Lục Đạo Tiên Nhãn, nếu ta dùng Thiên Chiếu với ngươi chắc chắn cũng sẽ kích hoạt lời nguyền của Thái Hư Cổ Long tộc, không biết có thể dùng lời nguyền của Thái Hư Cổ Long tộc để chống lại lời nguyền của Si Mị tộc không”, Diệp Thành chầm chậm nói: “Nói thẳng ra là lấy lời nguyền chống lại lời nguyền”.











 
Chương 3453: “Ngươi cũng là con lừa được nhất ta từng gặp”.  


Nói rồi, Long Ngũ tế ra tiên quang bao quanh Diệp Thành, rồi cả hai cùng rời khỏi vì sao tử tịch, trước khi đi còn không quên thi triển đại thần thông phong ấn cổ mộ tránh âm khí thoát ra ngoài.



Gần tới sáng, cả hai người mới đáp xuống một vì sao: Dương Trần Tinh.



Advertisement

Bên trên Dương Trần Tinh có một gia tộc, đó là gia tộc của Long Ngũ, gia tộc của Long Ngũ không hề yếu ớt, có chín Chuẩn Thánh, cũng có Thánh Nhân trấn thủ, lúc này bọn họ đang bế quan giác ngộ đại đạo thiên địa.



Long Ngũ dẫn Diệp Thành lên một đỉnh núi rồi vội vàng rời đi, hắn muốn tìm phương án giải cứu Diệp Thành, không rơi vào trường hợp bất đắc dĩ thì hắn sẽ không để Diệp Thành mạo hiểm.



Diệp Thành đã khoanh chân ngồi xuống, khoé miệng liên tiếp chảy máu, phần trán có thần văn tổ chú như ẩn như hiện.



Trạng thái lúc này của hắn rất tệ, đặc biệt là tổ chú quỷ quái kia chính là sức mạnh vô hình, hắn không tìm thấy căn nguyên, chỉ biết có một loại sức mạnh vô hình đang uy hiếp hắn, có thể bộc phát ra bất cứ lúc nào.



Đạo Chích lên đến đỉnh núi, thấy Diệp Thành khoanh chân trong trạng thái yếu ớt thì trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nếu không phải hắn trộm bảo vật từ cổ mộ thì Diệp Thành cũng sẽ không đến mức như vậy.



Cho tới khi màn đêm buông xuống mới thấy Diệp Thành tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, khí tức hỗn loạn.




Thấy Đạo Chích như vậy, Diệp Thành mặt mày tối sầm: “Đây là cuộc mua bán của ngươi sao?”



“Chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Đạo Chích ho hắng, “ta trộm mộ mấy năm nay nhưng chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, ai mà ngờ nổi ông ta lại là thi thể biến đổi, vả lại còn là một kẻ vô cùng hung hãn nữa”.



“Có thể khiến ta bớt bận tâm không?”



“Có thể?”




“Ấy? Si Mị tổ chú”, khi cả hai người đang nói chuyện thì con lừa tên Kỳ Vương kia đã leo lên đỉnh núi, thấy thần văn tổ chú trên trán Diệp Thành thì sắc mặt hắn liền tỏ ra khó hiểu.



“Đúng là đi nhiều biết nhiều”, Diệp Thành liếc nhìn Kỳ Vương, gia tộc của Long Ngũ không ra tay tàn độc với hắn là vì đã phong cấm pháp lực của hắn, có điều con lừa này có thể nhìn ra được tổ chú của Si Mị tộc thì thật sự khiến hắn phải bất ngờ, rõ ràng con lừa này không hề đơn giản.



“Xem ra cương thi cổ mộ kiếp trước là người của Si Mị tộc”, Kỳ Vương vừa nói vừa lắc lư rồi đi vòng qua vòng lại xung quanh Diệp Thành, “tiểu tử ngươi được lắm, khả năng chiến đấu của thi thể cổ xưa kia không hề kém so với Thánh Vương vậy mà vẫn có thể sống sót quay vè, so với những người cấp bậc cảnh giới Hoàng thì ngươi là người mạnh nhất ta từng gặp”.



“Ngươi cũng là con lừa được nhất ta từng gặp”.



“Nói gì thế, ta là Kỳ Lân, là Kỳ Lân của Hoàng tộc”, Kỳ Vương nói rồi đầu óc lại ngẩng lên rất cao, trông có vẻ nó rất tự hào, ai không biết còn tưởng nó là một con Kỳ Lân thực sự.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn không rảnh mà nói thêm với con lừa này nên lập tức xuống núi.



Trong gia tộc Long Ngũ cũng có người chuyển kiếp, vả lại số lượng còn không hề ít, hắn đã cảm nhận được khi tới đây, đã có người của cố hương thì đương nhiên phải khơi dậy kí ức rồi.



 
Chương 3454: Nhìn mãi nhìn mãi, cả hai đưa mắt nhìn nhau.  


Nhìn bóng Diệp Thành rời đi, con lừa tên Kỳ Vương kia sáng cả mắt, nếu nhìn thì mới biết huyết mạch của Diệp Thành bất phàm, cùng cấp bậc với Hoàng tộc Kỳ Lân.



Cho tới khi Diệp Thành đi khuất, Kỳ Vương mới thu lại ánh mắt liếc nhìn Đạo Chích ở bên.



Advertisement

Đạo Chích cũng xoa cằm nhìn con lừa này, đào mộ bao nhiêu năm nay nên hắn cũng có khả năng quan sát riêng, mặc dù là một con lừa nhưng con lừa này lại bất phàm, không phải là Kỳ Lân mà là có huyết mạch Kỳ Lân.



Nhìn mãi nhìn mãi, cả hai đưa mắt nhìn nhau.



Không biết vì sao cả hai tên này nhìn nhau một hồi rồi lao vào đánh nhau.



Thế rồi không lâu sau đó, trên đỉnh núi liền vang lên tiếng khóc lóc gào thét thảm thiết của Đạo Chích, mặc dù Kỳ Vương bị phong ấn pháp lực nhưng cơ thể lại rắn rỏi, chỉ cần một cú đá đã khiến cả ngọn núi rung chuyển rồi.



Phía này Diệp Thành len lỏi vào từng ngóc ngách của gia tộc Long Ngũ, vì Long Ngũ đã dặn dò gia tộc nên Diệp Thành mới có thể tự do đi lại mà không bị ngăn cản, mỗi một nơi Diệp Thành đều đưa được hai tới ba người đi.



Đợi khi Diệp Thành quay về núi thì phía sau còn có mười mấy bóng hình nữa.

Diệp Thành không nói gì, cứ thế tế ra tiên quang, mỗi một đạo tiên quang bay vào trán từng người.



Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động, những người này được gặp nhau ở nơi đất khách quê người, bầu không khí trên đỉnh núi chợt ấm áp, mỗi người cầm một vò rượu ngẩng đầu nhìn tinh thiên.



Không biết từ bao giờ trên đỉnh núi mới chìm vào im ắng, từng người chuyển kiếp dần chìm vào giấc mộng sau khi uống say.



Diệp Thành không nhàn rỗi, hắn tế ra tiên hoả và theien lôi giúp bọn họ tẩy luyện huyết mạch, mỗi lần tìm được người chuyển kiếp là hắn lại làm việc này, đây chính là cơ duyên tạo hoá.



Cho tới tận đêm khuya, Long Ngũ mới bay ngang qua trời mà tới, vả lại trong tay còn có thêm một bình tiên dịch trong suốt.




Diệp Thành đương nhiên không khách khí, hắn như thể biết được đó là vật gì, đương nhiên là vật có lợi với tu luyện, đó chính là thứ mà Long Ngũ giở thủ đoạn mới lấy được từ nơi khác về.



Long Ngũ đến nhanh mà đi cũng nhanh, mục đích của hắn rất đơn giản,d dó chính là trong thời gian ngắn nhất tìm thêm linh dược cho Diệp Thành giúp hắn tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thánh.



Diệp Thành cần nhanh chóng tiến cấp lên Chuẩn Thánh, hoặc có thể nói hắn cần thiên kiếp của Chuẩn Thánh để nhìn thấu phong ấn tiên nhãn.



Nói thẳng ra thì chỉ cần lục đạo tiên nhãn tự phong ấn được mở ra thì mới có khả năng địch lại được sự xâm phạm của tổ chú.



Suy cho cùng, tổ chú của Si Mị tộc nhằm vào tiên nhãn, còn Diệp Thành cần sức mạnh của tiên nhãn đủ mạnh thì mới có thể áp chế được tổ chú.



Lại là một đêm yên tĩnh, Long Ngũ lại tới, trong tay có thêm một cây tiên thảo.



Diệp Thành vẫn không tỏ ra khách khí, hắn nhận lấy nhưng thấy Long Ngũ không nói gì mà nhìn mình chằm chằm nên vẻ mặt hắn tỏ ra khó hiểu, cứ thế nhìn nhìn Diệp Thành khiến Diệp Thành cảm thấy không được tự nhiên.

“Có gì nói đi, nhìn ta chằm chằm như thế là sao?”, Diệp Thành nhìn Long Ngũ.



 
Chương 3455: “Chí ít là Đại Thánh, nói không chừng là Chuẩn Đến”.  


“Lần này rẩ ngoài ta gặp được một người rất kì lạ”.



“Kì lạ thế nào?”



“Trông giống hệt ngươi”, Long Ngũ nói rồi còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt ý tứ.

Advertisement



“Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn thế nào, người trông giống nhau có biết bao nhiêu, có gì mà lạ”, Diệp Thành đáp lời hờ hững rồi đã hấp thu tinh hoa từ tiên thảo.



“Người đó cũng có Huyền Thương Ngọc Giới”, Long Ngũ nói một câu khiến Diệp Thành phải giật mình ngẩng đầu.



“Thay vì nói giống hệt ngươi thì chi bằng nói giống hệt với Hồng Trần năm xưa”, cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Diệp Thành nên Long Ngũ lại tiếp tục nói: “Người mà ta gặp trông điên điên đờ đẫn, giống với kiểu của Hồng Trần năm xưa”.



“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành nhìn Long Ngũ và đã chắc rằng người khác thường đó chính là Lục Đạo.



“Ta đi theo cả chặng đường nhưng chớp mắt đã không thấy ông ta đâu rồi”.



“Không thấy nữa?”



“Điểm khó hiểu nhất là đây”, Long Ngũ lấy ra một viên tinh thạch kí ức màu tím đưa cho Diệp Thành.



Diệp Thành vội nhận lấy, hắn chỉ điểm vào tinh thạch và mở ra cấm chế bên trên tinh thạch kí ức.



Tinh thạch rung lên và loé sáng nhưng lại không có cảnh tượng nào hiện ra, hoặc có thể nói kí ức tinh thạch này trống rỗng, từ đầu tới cuối không lạc ấn bất cứ hình ảnh nào.



Diệp Thành khẽ cau mày, nhìn sang Long Ngũ, không biết Long Ngũ có ý gì.



Long Ngũ lại cầm lấy tinh thạch: “Kì lạ chưa? Ta cũng thấy lạ, rõ ràng ta dùng tinh thạch ghi lại hình ảnh của người dị thường đó nhưng khi nhìn lại thì bên trong tinh thạch lại không có gì cả, người dị thường như vậy, đến cả trong kí ức của Long Đế cũng chưa từng xuất hiện”.




“Người dị thường mà ngươi nói có tu vi thế nào?”, Diệp Thành vừa trầm tư vừa hỏi.



“Chí ít là Đại Thánh, nói không chừng là Chuẩn Đến”.



“Sao? Với khả năng quan sát của ngươi mà cũng không nhìn ra tu vi sao?”, Diệp Thành cau mày.



“Không phải đạo hành của ta không đủ, cũng không phải khả năng quan sát có vấn đề mà vì ông ta quá dị thường, có một loại sức mạnh thần bí che lấp huyền cơ, không thể nào nhìn thấu tu vi”, Long Ngũ nói tiếp, “có lúc ta thậm chí còn cho rằng ông ta là một... một Đại Đế”.







Đại Đế!











 
Chương 3456: Diệp Thành vẫn không thu lại thần thông


Sau khi xác định được toạ độ không gian trong ngọc giản thì Diệp Thành mới đứng dậy bay vào hư thiên vời vợi.



Phía sau hắn, Long Ngũ hơi ngẩng đầu nhìn bóng Diệp Thành rời đi mà trong ánh mắt mang bao ý tứ.



Advertisement

Diệp Thành bay ra khỏi Dương Trần Tinh, cứ thế bay về một phía trong tinh không, ánh mắt loé lên tia sáng bất định.



Trước là Hồng Trần, Thần Huyền Phong, bây giờ là Lục Đạo, mục tiêu của bọn họ là Nhược Hi, điểm khác nhau chính là Lục Đạo giá lâm xuống Chư Thiên Vạn Vực còn Hồng Trần và Thần Huyền Phong lại giá lâm xuống Đại Sở.



Cho tới lúc này Diệp Thành mới thực sự cảm nhận được có một số chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng, Chư Thiên Vạn Vực trong tương lai thật sự sẽ có biến cố kinh thiên, cho dù là Đại Đế cũng sẽ mất mạng.



Có lẽ cũng vì biến cố kinh thiên đó mới khiến hắn của tương lai không màng mọi thứ mà nghịch thiên cải đạo xuyên không.



Đêm khuya, Diệp Thành đứng giữa tinh không.



Không biết vì sao khi đứng giữa tinh không lại khiến hắn có một cảm giác khác lạ, cảm giác đó như ngay trước mắt nhưng lại như xa vời vợi tận trong giấc mơ, như ẩn như hiện không sao nắm bắt.



Diệp Thành khẽ cau mày, hắn bắt đầu đưa mắt nhìn tứ phương.



Bầu tinh không này cách Dương Trần Tinh hàng trăm nghìn dặm, mặc dù rộng lớn nhưng lại yên tĩnh u tịch, chỉ có vài chòm sao lớn, vả lại đều là những vì sao tử tịch không có sinh linh.



Diệp Thành cố gắng ngưng khí thi triển chu thiên diễn hoá, lấy bầu tinh không này làm trung tâm rồi bắt đầu tính toán.



Nhờ có chu thiên diễn hoá mà Diệp Thành trở về với cảnh tượng của bầu tinh không này không lâu trước đó, đó là từng bóng hình hư ảo đi qua tinh không này, có nam tu sĩ, cũng có nữ tu sĩ.


Ý thức của Diệp Thành như tiên mang đảo qua từng bóng người hư ảo.



Thế nhưng, sau khi quan sát hồi lâu hắn vẫn không tìm thấy được bóng dáng Lục Đạo ở đâu mà chỉ nhìn thấy vài bóng hình quen thuộc, đó là vài người chuyển kiếp của Đại Sở đi qua tinh không mênh mông này không lâu trước đó.



Diệp Thành không thu lại thần thông mà tiếp tục tính toán, hắn đã quyết định sau khi tính toán xong thì đi tìm người chuyển kiếp ở tinh không này, hiện giờ người mà hắn muốn tìm thấy nhất chính là Lục Đạo, hắn muốn gặp Lục Đạo.



Giữa tinh không mênh mông, chu thiên diễn hoá vẫn đang vận chuyển, từng cảnh tượng lúc trước vẫn diễn ra và chỉ có một mình Diệp Thành nhìn thấy.



Không biết qua bao lâu, cảnh tượng diễn ra trước đó mới về trạng thái về đêm, bóng người trong tinh không ít dần, cho tới khi chẳng còn một ai, bầu tinh không vắng vẻ, thiếu hẳn sinh khí.



Diệp Thành vẫn không thu lại thần thông, hắn vẫn đang chăm chú quan sát.



Cuối cùng, tinh không mênh mông cũng rung lên, Diệp Thành nhìn thấy bóng hình Long Ngũ, đó chính là cảnh tượng hư ảo, Long Ngũ đang bay từ tinh không phía xa tới, trong tay cầm một bụi tiên thảo.

Đôi mắt Diệp Thành nheo lại, Long Ngũ đã hiện thân thì Lục Đạo nhất định sẽ tới sau đó không lâu.



 
Chương 3457: Tinh không lại trở về như ban đầu.  


Quả nhiên, sau khi Long Ngũ tới lại có một bóng hình hư ảo xuất hiện, đó là Lục Đạo, trông ông ta rất dị thường, xuất hiện trong mơ hồ, Diệp Thành thậm chí còn không nhìn ra ông ta xuất hiện bằng cách nào.



Diệp Thành chăm chú quan sát Lục Đạo, Lục Đạo đứng quay lưng lại phía hắn ta, mặc dù chỉ là bóng lưng không rõ ràng nhưng có thể thấy ông ta cô đơn tiều tuỵ thế nào, bước đi cũng có phần cứng nhắc, ông ta chậm rãi đi trong vô định.

Advertisement



Diệp Thành cố gắng sử dụng sức mạnh của đôi mắt, quan sát một cách tỉ mỉ.



Có điều, hắn càng muốn nhìn rõ bóng hình ấy thì lại càng nhìn không ra, bóng người Lục Đạo quá xa vời, xa vời như cách hắn cả bao nhiêu năm tháng, già nua mà xưa cũ khiến hắn nhìn không thấu.



Thánh thể của Diệp Thành run lên, khoé miệng chảy máu.



Lại là sự tồn tại quá mạnh đụng đến chu thiên diễn hoá khiến Diệp Thành gặp phản phệ.



Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Lục Đạo dừng chân, hơi quay đầu lại nhìn về phía sau như thể có thể thông qua từng bóng hình hư ảo, nhìn xuyên qua thời gian và không gian vời vợi và trông thấy Diệp Thành, cũng là Diệp Thành nhưng lại ở thời không khác.






Diệp Thành cuối cùng cũng nhìn thấy dung mạo của Lục Đạo, quả thực trông giống hệt với hắn, trên khuôn mặt còn mang theo bao nét thăng trầm của thời gian, nét phong trần hằn rõ trên khuôn mặt, thời gian như từng vết dao để lại dấu vết trên khuôn mặt ông ta.



Thế rồi ý thức của Diệp Thành trở nên bất định, bóng hình Lục Đạo mờ dần trong tầm mắt của hắn.



Cũng vì nhìn Lục Đạo lâu hơn một chút mà ý thức của hắn đã bị cuốn vào vòng xoáy dị thường, cho dù với khả năng của hắn thì cũng không thể nào tự thoát ra ngoài, hắn không tìm được đường về.



Chu thiên diễn hoá cũng vì ý thức của hắn biến mất mà ngừng vận chuyển, từng cảnh tượng cũng tiêu tán.



Tinh không lại trở về như ban đầu.



Diệp Thành đứng đó giống như pho tượng bất động.



Không biết qua bao lâu mới thấy có người bước chân tới tinh không này.



Đó là một lão già, nói chính xác hơn là một lão già lưng gù cầm cây gậy thanh long, làn da nhăn nheo, đôi mắt mờ đục nhưng lại loé lên u quang.



Lão già nhìn thấy Diệp Thành đứng đó, có lẽ vì Diệp Thành bất động khiến đôi mắt lão ta bất giác nheo lại, cảnh tượng này quá khác thường.

Lão ta nheo mắt nhìn tứ phương, nhấc chân chậm rãi bước tới, thấy ý thức của Diệp Thành vẫn đang ở trạng thái lơ lửng thì bất giác nở nụ cười nham hiểm, lão ta liếm liếm miệng: “Huyết mạch thuần tuý quá”.



 
Chương 3458: chỉ cần nhìn là thấy có tướng phu thê.  


Diệp Thành vẫn không di chuyển, ý thức lơ lửng, hắn đương nhiên không biết có người lại gần mình, vả lại còn tới gần với mưu đồ.



Lại nhìn sang lão già lưng gù, lúc này lão ta đã tế ra một cái lư đồng màu đen kịt thu ý thức lơ lửng của Diệp Thành vào trong: “Huyết mạch thuần tuý thế này mà mang về làm thuốc thì còn gì bằng”.

Advertisement



Lại là một cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, lão già lưng gù biến mất, người cùng biến mất với lão ta còn có Diệp Thành.



Diệp Thành bị phong ấn trong lư đồng, ý thức của hắn vẫn đang ở trạng thái lửng lơ, hắn chỉ có thể nhìn thấy từng đám mây và sương mờ ảo, mọi thứ đều hư ảo trong tầm mắt.



Trời gần sáng, lão già lưng gù đáp chân xuống một vì sao tử tịch và tiến vào lòng đất.



Bên trong lòng đất là cả một thế giới khác, đó là địa cung cổ xưa, bên trên bập bùng từng ngọn đuốc đen xì, mặc dù rộng rãi nhưng lại cho người ta khí tức lạnh lùng khác thường.



Cho tới lúc này, lão già lưng gù mới lấy lư đồng màu đen ra, để nó lơ lửng trên tế đàn.

Tiếp đó, lão già lưng gù lại lấy ra không ít thảo dược, đều là thứ bất phàm, từng cây thảo dược mang theo tinh nguyên dồi dào, chỉ cần lấy bất cứ cây nào ra cũng có thể khiến tứ phương tranh giành nhau.



Nhìn ông ta thì rõ ràng là một luyện đan sư, vả lại còn là một luyện đan sư tà ác, nếu không thì cũng không lôi Diệp Thành tới đây làm dược dẫn, dùng người sống để làm dược dẫn chẳng phải là ác sao? Giống như Đan Ma của Đại Sở năm xưa dùng tinh hồn của trẻ nhỏ luyện đan và gặp báo ứng.



Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn bị phong ấn trong lư đồng màu đen, xung quanh với từng đoạn xích phù văn dị thường quấn quanh, đó là cấm chế bên trong lư đồng, pháp lực toàn thân bị phong ấn khiến hắn giống như tượng đá.



Không lâu sau đó liền có bóng người đứng trong địa cung này, đó là một bà lão lưng gù, bà ta cầm một cây gậy thanh long, bộ dạng giống với lão già lưng gù kia.


Lão già lưng gù và bà ta chính là một cặp tu sĩ, chỉ cần nhìn là thấy có tướng phu thê.



Bà lão lưng gù kia cũng dẫn theo một người tới, đó chính là một nữ tử áo trắng, trông có vẻ như bị bắt tới đây để luyện đan.



Nếu Diệp Thành thấy nữ tử này thì nhất định thấy quen vì đó chính là người chuyển kiếp của Đại Sở.



Lão già lưng gù liếc mắt nhìn bà lão rồi lại dừng lại ở nữ tử áo trắng kia, thấy dung mạo tuyệt thế của cô, trong ánh mắt lão ta loé lên ánh nhìn dâm tà.



Thấy ánh mắt dâm tà đó của ông ta, đôi bà lão lưng gù lạnh như băng, ta mới là người đồng hành với ông, ông nhìn thấy một cô nương xinh đẹp là nhìn kiểu đó, ông có ý gì hả?



Thấy ánh mắt của bà lão kia, lão già lưng gù ho hắng thu lại ánh mắt và tiếp tục sắp xếp thảo dược.



Bà lão hắng giọng mở lư luyện đan màu đen phong ấn Diệp Thành, bà ta nhìn Diệp Thành bên trong và sáng cả mắt như thể nhìn ra được sự bất phàm trong huyết mạch của Diệp Thành.



 
Chương 3459: “Lão già đáng chết, thả ta ra”.  


Địa cung u tịch, u ám vô cùng.



Lão già lưng gù và bà lão kia đang bận rộn sắp xếp thảo dược chuẩn bị luyện đan.



Advertisement

Ở một bên nữ tử áo trắng kia vẫn đang phong cấm ở đó, sắc mặt tái nhợt nhìn lão già lưng gù và bà lão kia như thể biết vận mệnh của mình sắp bị làm dược dẫn và bị mang đi luyện đan.



Trong lúc bất lực cô bị phong cấm, dù không bị phong cấm thì cũng khó thoát được khỏi ma chưởng vì lão già và bà già lưng gù kia đều là Thánh Nhân, cô không có cơ hội chiến thắng, cho dù chỉ là thoát thân cũng khó.



Ôi trời!



Khi lão già bà bà lão lưng gù kia đang sắp xếp thảo dược thì nữ tử áo trắng lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng, bên trong lư đồng tăm tối vang lên tiếng mắng chửi đầy bá đạo khiến lư đồng chấn động.



Thấy vậy, lão già lưng gù và bà lão kia cứ thế ngó lơ, chỉ có khoé miệng nhếch lên cười tôi độc.

Trong lư đồng màu đen kia Diệp Thành tối sầm mặt, ý thức lơ lửng của hắn không dễ gì mới quay về, hắn mở mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến mình hộc máu, hắn bị phong cấm, vả lại còn bên trong cái lư đồng.



Lần thứ mấy rồi, đây là lần thứ mấy rồi, trước là Đan Quỷ, sau là Cô Nguyên, bây giờ lại bị nhốt trong lư luyện đan, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, Hoàng Đế khí thế thôn tính bát hoang.



“Kẻ đê tiện nào, thả lão tử ra”, Diệp Thành càng nghĩ càng tức, hắn lại lần nữa la lối mắng chửi.



Thế nhưng sau những lời mắng chửi của hắn thì chẳng có một âm thanh hồi âm khiến hắn đau đớn xót xa, cho dù với khả năng chiến đấu của hắn thì cũng khó có thể thoát ra khỏi cấm cố vì pháp lực toàn thân của hắn đã bị phong ấn.

Vả lại thứ phong ấn hắn lại là một thánh binh của Thánh Nhân, một khi bị phong ấn thì không có khả năng thoát thân.



Không biết đến bao giờ nắp lư luyện đan mới được mở ra, để lộ ra một nửa khuôn mặt nhăn nheo của lão già lưng gù kia, trong đôi mắt lão ta còn có u quang loé lên.



Thấy vậy, Diệp Thành tức tối tiếp tục mắng chửi: “Lão già đáng chết, thả ta ra”.



Có điều lão già lưng gù lại cười tôi độc, lão ta ngó lơ sau đó ném cả nữ tử áo trắng vào trong này.



Ấy?



Nhìn thấy nữ tử áo trắng, Diệp Thành đang mắng chửi thì giật mình nhìn khuôn mặt tuyệt thế của cô, khuôn mặt đó càng nhìn càng thấy xinh đẹp, càng nhìn càng thấy thân thuộc.



Nữ tử áo trắng kia cũng đang nhìn Diệp Thành, đều bị bắt tới đây để luyện đan, bọn họ có thể coi là đồng bệnh tương liên.

Không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành cô đột nhiên cảm thấy rất quen như thể đã từng gặp ở đâu, chỉ trong giây phút ngắn ngủi cô thậm chí còn muốn hét ra một cái tên.



 
Chương 3460: “To hơn cả năm xưa”


Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ sao?



Vẻ mặt của Diệp Thành còn kì quái hơn, hắn há miệng hồi lâu không ngậm lại, thẫn thờ nhìn nữ tử kia.

Advertisement



Cảnh tượng đó thật sự giống nhau, năm xưa bên trong lư luyện đan của Đan Hồn hắn cũng ngồi đối diện với cô như vậy, cũng bị bắt vào bên trong lư luyện đan, có điều, điểm khác biệt đó là lần này hắn bị bắt vào đây trước.



Nhìn mãi nhìn mãi, trong đôi mắt Diệp Thành chợt nhoà nước mắt, kiếp trước và kiếp này bọn họ cùng gặp nhau trong một hoàn cảnh, cũng giống như năm xưa, hắn là tiểu đệ tử của Hằng Nhạc Tông, cô là một cô nương không màng thế sự.



Không sai, người ngồi đối diện với hắn chính là Thượng Quan Ngọc Nhi, kiếp trước là một trong những thánh nữ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc.



Thượng Quan Ngọc Nhi chuyển kiếp bị Diệp Thành nhìn như vậy thì tỏ ra không được tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Diệp Thành, cô bất giác cau mày, cùng lắm là chết, có cần đến mức phải khóc như vậy không?



Khi cả hai người đang đưa mắt nhìn nhau thì lư đồng rung lên.

Có lẽ lão già và bà lão lưng gù kia đã bắt đầu luyện đan thổi bùng ngọn lửa, sức nóng của lư đồng lên cao.



Cũng như năm xưa, Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi bị thiêu đốt y phục, hắn lộ ra thánh thể còn cô lộ ra cơ thể hoàn mĩ, mỗi một phần cơ thể đều hết sức nhẵn nhụi.



Diệp Thành tròn mắt nhìn cơ thể Thượng Quan Ngọc Nhi, sống mũi cay cay, cơ thể nữ nhân lộ ra trước mắt nên cậu nhỏ giữa hai chân của hắn lại không yên phận.



Thượng Quan Ngọc Nhi đỏ bừng mặt, tu đạo cả hai trăm năm nay cô chưa bao giờ thấy cơ thể trần trụi của một nam tu nào, vả lại còn ở ngay trước mặt mình.


“Nhắm mắt của ngươi lại”, cuối cùng, Thượng Quan Ngọc Nhi chuyển kiếp cũng phát điên, cô lập tức lên giọng nạt nộ chói tai.



“Không nhắm”, đầu Diệp Thành lắc như trống bỏi, hắn phát huy tinh thần mặt dày của mình, đôi mắt loé sáng.



“Ngươi...”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức tối, cô bị một câu nói của Diệp Thành chặn miệng đến mức suýt phun ra máu. Trời xanh đúng là không công bằng, chết thì chết nhưng sao trước khi chết lại phải gặp một tên mặt dày đến vậy.



“To hơn cả năm xưa”, Diệp Thành nói một câu rồi nhìn đôi gò bồng đào của Thượng Quan Ngọc Nhi.



“Ngươi còn nhìn?”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức điên người, nếu như giờ giải phong cấm cho cô thì cô sẽ không do dự mà cầm ngay con dao sự sát, ồ không đúng, trước khi chết còn phải bóp chết tên lưu manh ở phía đối diện.











 
Chương 3461: “Cô đã thành thân chưa?”


“A...”, Thượng Quan Ngọc Nhi rít lên chói tai, cũng không biết vì xấu hổ hay quá phẫn nộ mà cô lập tức nhắm tịt mắt, khi mở mắt ra thì tên mặt dày đó vẫn còn ở trước mặt mình.



“Không đùa nữa”, Diệp Thành ho hắng, cuối cùng hắn cũng thu lại ánh mắt nhìn lên trên đỉnh đầu, lúc này đã có không ít tiên thảo được cho vào trong, mỗi một cây tiên thảo đều là vật thượng phẩm mang theo tinh nguyên dồi dào.



Advertisement

Một người là luyện đan sư như hắn sao có thể không biết lão già và bà lão lưng gù kia đang làm gì, đương nhiên là muốn hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi hút hết tinh hoa của tiên thảo vào cơ thể sau đó thì đem hai người bọn họ đi luyện thành đan.



Có bao nhiêu tiên thảo như vậy, Diệp Thành đương nhiên sẽ không khách khí, hắn cần dựa vào chúng để thoát thân.



Lần này không thể so với năm xưa, năm xưa có hình nộm Tử Huyên giúp hắn giải phong cấm, lần này hắn không có hình nộm trợ giúp, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân, còn tiên thảo chính là hi vọng thoát thân của hắn.



Hiện giờ hắn là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, chỉ còn thiếu một bước nữa là lên tới cảnh giới Chuẩn Thánh, một khi đột phá vượt qua ranh giới thì hắn tự nhận có thể dẫn tới thiên kiếp, chỉ cần một đạo thiên kiếp thì mọi thứ đều có thể giải quyết.



Hai Thánh Nhân mà thôi, một cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong như hắn đủ sức đối phó, huống hồ là tiến cấp tới Thánh Nhân.



Thấy Diệp Thành chăm chú hấp thu tiên thảo, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng không lên tiếng mắng chửi nữa, cả cơ thể cô nóng ran lên.



Mặc dù Diệp Thành không nhìn nhưng cô vẫn trong trạng thái lộ toàn thân, việc để lộ thân thể trước mặt một nam tu sĩ khác cho dù là tu sĩ thì cũng không thể chấp nhận được, lúc này cô chỉ muốn mau chóng tan biến khỏi thế giới này cho rồi.



Không biết lúc này mà mở phong ấn cho Thượng Quan Ngọc Nhi thì liệu cô có nở nụ cười đầy tình ý của một nữ tử không nữa.



Phía đối diện, Diệp Thành giống như một con súc sinh, hắn điên cuồng hấp thu tinh hoa của tiên thảo, chỉ cần là tiên thảo được cho vào trong thì hắn đều không chối từ, đến cả tiên thảo bay về phía Thượng Quan Ngọc Nhi cũng bị hắn hấp thu sạch sẽ.



Sau khi rất nhiều tiên thảo được cho vào bên trong, khí túc của Diệp Thành tăng lên đáng kể, gần tiến tới Chuẩn Thánh.


Thượng Quan Ngọc Nhi đương nhiên không biết tính toán của Diệp Thành, cô nhìn vẻ mặt của Diệp Thành mà có phần khó hiểu, sắp chết đến nơi rồi mà còn có hứng hấp thu tiên thảo, có hấp thu nhiều thì cuối cùng cũng khó tránh khỏi cái chết.



“Cô đã thành thân chưa?”, Diệp Thành vừa hấp thu tinh thoả vừa liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.



“Liên quan gì đến ngươi”.



“Đừng nóng tính vậy mà”, Diệp Thành toét miệng cười, “dù gì chúng ta cũng cùng chung cảnh ngộ, trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng có nhau, nói không chừng kiếp sau chúng ta có thể trở thành phu thê nữa”.



“Ai làm phu thê với ngươi”, Thượng Quan Ngọc Nhi hắng giọng, trong đôi mắt đẹp rực cháy ngọn lửa.



“Còn ngại nữa”, Diệp Thành hất đầu, há miệng hấp thu toàn bộ linh thảo bay tới, tiếp đó luyện hoá thành dược lực tinh tuý cho nó ngấm vào cơ thể.



Tiếp đó, bên trong lư luyện đan im ắng hơn nhiều, Thượng Quan Ngọc Nhi giống như pho tượng ngồi im tại chỗ.

Cố thực sự cảm thấy ái ngại, chốc chốc nhắm mắt, chốc chốc lại mở mắt, và có lúc vô tình lại nhìn vào cậu nhỏ đang dựng đứng lên của Diệp Thành, mỗi lần nhìn thấy tim cô đều đập thình thịch.



 
Chương 3462: Thiên kiếp?  


Ở bên ngoài, lão già và bà lão lưng gù kia vẫn đang chăm chú vào việc của mình.



Cả hai người như muốn luyện ra một loại đan dược bá đạo nên thu thập rất nhiều tiên thảo quý giá, nếu đếm số lượng thì cũng phải có hơn vài nghìn loại, nếu kết hợp với người sống mà làm dược dẫn thì không gì quý bằng.



Advertisement

Không biết vì sao mà khi cả hai hợp sức điều tiết ngọn lửa, cho tiên thảo vào trong thì lại vô thức nhìn nhau.



Có thể thấy, bọ họ nhìn ra được gì đó trong ánh mắt của đối phương, đa phần là sự đề phòng, chỉ sợ sau khi hình thành đan dược lại bị đối phương cướp đi, đây có thể coi là viên đan dược dùng để tiến giới, có vai trò quan trọng với bọn họ.



Đây có thể coi là một cảnh tượng hết sức trào phúng khiến người ta không nhìn nổi mà bật cười, cặp đôi tu tiên với nhau lại đề phòng đối phương, thật không biết nên cười vào tâm cơ của bọn họ hay nên cảm khái với sự khốc liệt của thế đạo này.



Thời gian dần trôi, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.



Cho tới ngày thứ tư, cả hai người mới lần lượt đứng dậy nhìn lư luyện đan rồi lại nhìn đối phương, trong ánh mắt còn loé lên ánh nhìn lạnh lùng.



Rầm!

Khi hai người đưa mắt nhìn nhau thì đột nhiên trên cửu tiêu có âm thanh chấn động vang lên, ngay sau đó, một luồng áp lực trấn áp thiên địa xuất hiện, cho dù với tu vi của bọn họ thì cũng không khỏi run rẩy.







Lão già và bà lão lưng gù kia cau mày, vô thức ngẩng đầu nhìn trời, thông qua địa cung, bọn họ thấy được hư thiên vời vợi.



Thế nhưng khi nhìn thấy thiên tiêu thì lúc này mây mù đã giăng kín, choán lấp cả những vì sao sáng chói, bên trong đó còn có lôi điện xẹt qua, giống như từng con rắn trườn qua trườn lại, từng tia nối tiếp nhau hình thành cả biển chớp.



Thiên kiếp?



Cả hai người tái mặt, tu vi tới cấp như bọn họ đương nhiên từng gặp thiên kiếp, và bọn họ cũng nhận ra thiên kiếp, lôi chớp rợp trời như vậy thì chẳng phải là thiên kiếp sao?



Đáng chết!



Cả hai người tối sầm mặt, luyện đan tới giai đoạn dung hoà đan hồn then chốt thì lại có người độ kiếp trên vì sao này, có người độ kiếp thì bọn họ đương nhiên phải ứng kiếp, bọn họ đã vất vả bao nhiêu nhưng đều vì thiên kiếp chết tiệt đột nhiên xuất hiện phá hoại.



Đi thôi!



Lão già lưng gù tế ra tiên quang bao quanh lư đồng nơi mà Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi đang ở, bọn họ bước ra khỏi địa cung, cho dù với tu vi Thánh Nhân thì cũng phải kiếp sợ với thiên kiếp thần phạt.



Bà lão lưng gù vội đi theo, mặt mày tôi độc, sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng cũng bị đổ sông đổ bể.











 
Chương 3463: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi


Diệp Thành chớp mắt há to miệng hấp thu toàn bộ tiên thảo còn sót lại trong lư đồng, hắn cố gắng tích tụ sức mạnh đột phá lên cảnh giới Chuẩn Thánh, dưới sự áp chế tuyệt đối về tu vi, hắn đang nhanh chóng tiến lên ranh giới để đạt tới tu vi Chuẩn Thánh.



Không lâu sau đó, cấm chế bị phong cấm bên trong lư đồng của hắn bị phá vỡ, Diệp Thành nhanh chóng đứng dậy.



Advertisement

Cũng không biết vì cố ý hay vì trùng hợp mà cậu nhỏ “oai hùng” kia của hắn cứ hướng về phía khuôn mặt đang đỏ lựng của Thượng Quan Ngọc Nhi, một tấc, chỉ còn thiếu một tấc nữa thôi.



Diệp Thành rõ ràng cảm nhận được cảnh tượng ái ngại đó, hắn đang vặn cổ còn khoé miệng thì nở nụ cười ranh mãnh, hắn đang chuẩn bị sát phạt ra ngoiaf đẻ đạp chết hai lão già đáng chết kia.



Lại nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi lúc này, cô thẫn thờ tại chỗ, tim đập thình thịch, đôi mắt mở to nhìn chằm chăm vào cậu nhỏ cương cứng của Diệp Thành, một người tu đạo cả hai trăm năm như cô chưa bao giờ nhìn thấy của quý của một tu sĩ nào với khoảng cách gần đến vậy.



Sau hai ba giây, cô mới ý thức được vấn đề: “Đem...đem cái thứ chết tiệt của ngươi đi chỗ khác”.



Lúc này Diệp Thành mới thấy có gì đó không ổn, đây quả thực là cảnh tượng khiến người ta phải ái ngại, cũng may cậu nhỏ của hắn chỉ dài bằng ấy, nếu mà dài hơn một chút nữa là đã chạm thẳng vào mặt Thượng Quan Ngọc Nhi rồi.

Thấy Diệp Thành như vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt nhìn hắn: “Còn không tránh đi?”



“Chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Diệp Thành cười trừ, hắn vội lấy áo quần mặc lên, lúc này còn không quên mở ra cấm chế cho Thượng Quan Ngọc Nhi và tặng cho cô một bộ váy.



Thượng Quan Ngọc Nhi mặc lên người, cô quấn y phục thật dày, thật chặt, thế nhưng nhìn thế nào cũng giống như cô đang không mặc gì trên người vậy, cơ thể đã bị nhìn sạch, có mặc hay không cũng không khác gì nhau.



Đôi mắt Diệp Thành vẫn loé lên ánh sáng, hắn nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi từ đầu tới chân.

Thấy vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi tế ra sát kiếm, mũi kiếm chỉ vào Diệp Thành, khuôn mặt đỏ bừng lan tới tận cổ, trong đôi mắt trong veo như nước kia rực lửa: “Ngươi là tên lưu manh”.



“Đừng ồn ào”, Thượng Quan Ngọc Nhi định xông lên nhưng lại nhận ra bên trong đại đỉnh này đã hình thành nên một thế giới riêng, còn huyền diệu hơn cả lư đồng của hai lão già kia, mặc dù không có cấm chế ràng buộc nhưng cô cũng không tìm thấy lối ra.



“Ngoan ngoãn ở trong đại đỉnh, ta cũng đâu có hại cô”, Diệp Thành nói một câu rồi lại lần nữa vặn cổ, trận chiến đầu tiên hắn tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thánh thì đã phải một mình đối đầu với hai Thánh Nhân rồi.



Bên ngoài, lão già lưng gù đã bay ra khỏi địa cung, đôi mắt vương lên tơ máu, nhìn chằm chằm vào hư thiên.



Bà già lưng gù cũng dừng chân, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào thương không như thể cũng nhận ra có gì đó không đúng, biển thiên kiếp kia đang lan rộng ra, choán lấp cả bầu trời và mặt đất, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất đó là biên lôi chớp kia như hình với bóng, bọn họ đi đâu, biển lôi đi theo đó.



Cả hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang lư đồng đang phong ấn phía Diệp Thành.



Lúc này, cho dù là kẻ ngốc cũng nhận ra người độ kiếp ở trong lư đồng.

Khốn kiếp!



 
Chương 3464: Không ngờ lại mạnh đến vậy!  


Lão già lưng gù nổi giận, lão ta mở nắp lư ra, bận rộn cả bao lâu cuối cùng lại thành giúp công không cho kẻ khác.



Thế nhưng lão ta còn chưa nhìn vào trong đã thấy một đạo thần long màu vàng kim bay ra ngoài đẩy lão ta ngã nhào ra, đến cả bà già lưng gù kia cũng lập tức trúng chiêu, bị hất nháo nhào.



Advertisement

Không ngờ lại mạnh đến vậy!



Thượng Quan Ngọc Nhi bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh kinh ngạc tới mức tái mét mặt mày, khả năng chiến đấu của Diệp Thành khiến cô ta phải ngỡ ngàng.







Nên biết rằng đó là hai Thánh Nhân, còn Diệp Thành chỉ là một tu sĩ Chuẩn Thánh vừa tiến giới, cho dù cách nhau chỉ nửa tầng cảnh giới nhưng sức mạnh lại một trời một vực, thế nhưng Diệp Thành thể hiện chẳng khác gì một tên súc sinh cả.



Rầm! Rầm!



Khi Thượng Quan Ngọc Nhi còn đang kinh ngạc thì bên ngoài đã có thêm hai tiếng động mạnh vang dội, đó là lão già lưng gù và bà già kia bay đi, mỗi người va chạm vào một ngọn núi và khiến nó sụp đổ.


Diệp Thành đã hoá thành hình người từ hình rồng, cứ thế bay về phía lão già lưng gù, khí huyết sục sôi.



Lão già lưng gù đứng dậy, mặt mày tôi độc, đường đường là Thánh Nhân mà lại bị một Chuẩn Thánh đánh bay, đây là sự sỉ nhục đến mức nào chứ.



Có điều lão già lưng gù vừa định sát phạt tới thì đã có một đạo lôi chớp giáng từ trên trời xuống khiến ông ta máu me be bét, ở một hướng khác, bà già lưng gù cũng không khá khẩm hơn là bao, bị lôi chớp đánh tan tác.



Cả hai người dưới thiên kiếp bao trùm của Diệp Thành đều bị động ứng kiếp, dù rất muốn tiêu diệt Diệp Thành nhưng lại không dám tiến lên, lần lượt lùi về sau, sức mạnh của thiên kiếp thế nào, bọn họ rõ hơn ai hết.

Đi đâu!



Diệp Thành tung ra một quyền đánh tan đạo lôi chớp kia sau đó thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới phía sau lão già lưng gù, một quyền hát hoang hỗn hợp với rấ nhiều thần thông, mang theo hỗn độn đạo tắc, căn nguyên thánh thể và thiên kiếp thần uy, một quyền tung ra khiến một nửa cơ thể của lão già lưng gù tan nát, còn bà già lưng gù kia nhìn mà kinh hãi, mặt mày tái mét.



A...!



Lão già lưng gù phẫn nộ gằn lên, sát khí ngút trời, lão ta cố gắng địch lại với lôi chớp từ trên trời giáng xuống, tế ra binh khí bản mệnh trấn áp về phía Diệp Thành, theo lão ta thấy thì một đòn của binh khí bản mệnh đủ để có thể tiêu diệt một Chuẩn Thánh như Diệp Thành.



Thế nhưng mọi thứ chỉ là viển vông, hiện thực vô cùng phũ phàng, mặc dù thánh binh của lão ta rất mạnh nhưng lại khó có thể trấn áp Diệp Thành, thánh binh của lão ta một quyền của Diệp Thành đánh tới mức nứt lìa và sau đó bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút trọn.



Thánh binh bản mệnh bị huỷ hoại, lão già lưng gù gặp phản phệ, thánh thể vừa liền lại đã lại nứt lìa.



Lôi chớp của thiên kiếp tiếp tục giáng xuống, từng đạo nối tiếp nhau khiến cơ thể lão ta bị oanh tạc rã rời.



Lão già lưng gù sợ rồi, chỉ còn lại nguyên thần nên không dám đối kháng với Diệp Thành, tu sĩ đối diện vừa tiến giới tới Chuẩn Thánh rõ ràng quá mạnh, còn có cả thiên kiếp trợ uy, thực sự bá đạo.



 
Chương 3465: Ngươi định không chết không nghỉ sao?  


Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, nhân lúc lão già kia ở thế yếu, hắn muốn đoạt luôn cái mạng của lão.



Ngươi định không chết không nghỉ sao?



Lão già lưng gù rít lên, phần trán có tiên quang hiển hiện, mỗi một đạo tiên quang đều cuốn theo pháp khí mạnh mẽ, đếm số lượng thì còn hơn cả nghìn, vì để giữ lại mạng sống mà lão ta không màng tới tất cả.

Advertisement



Có điều, trước mặt Diệp Thành, cho dù có thêm nhiều pháp khí cũng vô dụng, Hỗn Độn Thần Đỉnh sừng sững giữa đất trời, giống như ngọn núi khổng lồ rung chuyển, có hỗn độn khí lưu, hàng ngàn pháp khí bị nghiền nát, tinh tuý của pháp khí cũng theo đó mà bị hút trọn, trở thành vật dưỡng của thần đỉnh.



Lúc này, lão già lưng gù không còn chỗ dựa nữa, lão ta lập tức quay người nhưng bị thiên kiếp giáng trúng, vừa đứng vững thì Diệp Thành đã sát phạt đến, một kiếm phong thần khiến nguyên thần của lão ta bị trảm tan hoang.



Có lẽ cho tới khi hồn phách tiêu tán, lão ta cũng mới thực sự cảm nhận được thế nào là hối hận, hối hận vì không nên lôi Diệp Thành với ý thức lơ lửng về đây luyện đan dược khiến bản thân chuốc hoạ diệt thân.



Sau khi trảm lão già lưng gù, Diệp Thành cứ thế cầm lấy sát kiếm nhuốm máu sát phạt về phía bà già lưng gù kia.



Bà ta chạy rất nhanh, đã ra khỏi cổ tinh này giống như một đạo tiên mang bay vào tinh không.



Thấy Diệp Thành sát phạt tới, bà ta biến sắc, cơ thể run lên. Diệp Thành sát phạt tới đây chứng tỏ lão già lưng gù kia đã bị trảm diệt, vả lại còn bị trảm trong thời gian ngắn, bà ta và ông ta cùng cấp bậc, Diệp Thành có thể diệt được lão ta thì đương nhiên cũng có thể diệt được mình.



Nghĩ tới đây, bà già lưng gù thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng nhanh chóng mặt, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.




Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn đuổi theo sát nút, vừa đối kháng với thiên kiếp, vừa truy đuổi bà già lưng gù kia.



Hắn tỏ ra không hề thương tiếc với lão già và bà già lưng gù này.



Bọn họ chính là những luyện đan sư ác độc, không biết đã đem bao nhiêu người sống đi luyện thành đan dược, trong số những người bị bọn họ bắt đi luyện đan, có lẽ có cả người chuyển kiếp của Đại Sở, giống như Thượng Quan Ngọc Nhi vậy.



Cho nên hắn chỉ có giết, cho dù là vì oán linh của những người đã chết hay vì những người cùng quê hương Đại Sở với hắn.



Rầm! Rầm!




Tinh không rung chuyển, vì thiên kiếp mà trở nên không yên bình.



Chủ yếu là vì thiên kiếp của Diệp Thành quá bá đạo, biển thiên kiếp rộng lớn kéo theo sự chú ý của tứ phương.



Cả chặng đường sát phạt tới đây Diệp Thành thấy không ít thế lực phái người tới xem, còn có rất nhiều tán tu, trong đó lại không thiếu cấp bậc Thánh Nhân, số lượng cực nhiều.



Những tu sĩ tới trước tỏ ra kinh ngạc: “Không ngờ còn có thể dẫn ra thiên kiếp thần phạt mạnh đến thế này”.



“Huyết mạch bá đạo quá”, các lão bối tu sĩ mặt mày tỏ vẻ thăm dò: “Nếu như lão phu đoán không nhầm thì đó là Hoang Cổ Thánh Thể trong truyền thuyết, nhưng vì sao chỉ có bản nguyên mà không có thần tàng thánh thể?”



“Chuẩn Thánh tiến giới truy sát Thánh Nhân, kẻ đó to gan đến nhường nào chứ?”



“Bà già lưng gù bị truy sát kia trông có vẻ rất quen, có lẽ là Bách Sát trong Âm Nguyệt Song Sát”.











 
Chương 3466: “Ngươi thật sự không chết không chịu thôi à?”  


Tinh không rung chuyển dữ dội, bị biển lôi tạo thành từ từng tia sấm sét bao phủ, uy lực hủy diệt lan tràn.



Tu sĩ bốn phương một lần nữa lui về phía sau, biển lôi càng lúc càng mở rộng, mọi người đều sợ tan thành tro bụi dưới sự ảnh hưởng của sấm sét này.



Advertisement

Diệp Thành tắm trong biển lôi, toàn thân nhuốm đầy máu Thánh, hắn dùng thân mình chống lại từng tia sấm, cảnh tượng ấy khiến mọi người nhìn mà giật mình, nếu là bọn họ sợ rằng đã sớm bị tiêu diệt.



Bà già lưng gù càng thê thảm hơn, thân thể già nua đã bị đánh nát không chỉ một lần, đạo tắc bị tổn hại, không chỉ công kích của Diệp Thành mà còn có biển lôi trên trời cũng khiến bà ta khó mà chống lại.



Diệp Thành di chuyển một bước lớn, tới nơi cách bà già lưng gù một trăm trượng, một chưởng kinh thế lăng thiên giáng xuống.



Bà già lưng gù run rẩy rồi đột ngột xoay người, chưởng ấn có Âm Nguyệt thần thông diễn hoá, một chưởng cứ thế tung ra.



Ầm!



Đòn công kích ấy cực mạnh nhưng Diệp Thành vẫn không nhúc nhích, còn bà già lưng gù cấp bậc Thánh Nhân thì lại bay ngược ra ngoài, cánh tay bê bết máu, còn chưa rơi xuống đất mà cơ thể đã bị sấm sét tàn phá.

Cùng lúc đó Diệp Thành cũng bị thương, liên tiếp bị lôi kiếp đánh trúng.



Dù sao đây cũng là lôi kiếp của hắn, dù có ai bị động ứng kiếp hay không thì hắn đều phải chịu sấm sét từ thiên kiếp, hơn nữa sấm sét sẽ càng lúc càng mạnh, tia này mạnh hơn tia kia, đây cũng là lý do hắn không thể tiêu diệt được bà già lưng gù ngay tức khắc, hắn còn phải phân tâm chống lại thiên kiếp.



Phá!



Sau khi đứng vững lại, Diệp Thành giơ tay lên trời, phá hết sấm sét đang giáng xuống, một lần nữa đuổi giết lão già lưng gù.



“Ngươi thật sự không chết không chịu thôi à?”




Thấy Diệp Thành đuổi theo, bà già lưng gù giận dữ hét lên, cũng giống như lão già lưng gù lúc trước, bị tên điên Diệp Thành này dồn ép phát điên, muốn trốn cũng không được, chưa giết được thì hắn chưa chịu thôi.



Diệp Thành không nói gì, chỉ đáp lại bằng một đòn tấn công mạnh mẽ nhất, một chưởng phá tan tinh không tám trăm trượng.



Giết!



Bà già gù thật sự bị ép phải nổi điên, thấy mình không thoát được bèn quay người lại, một lần nữa thiêu đốt bản nguyên, sử dụng bí thuật cấm kỵ, thần thông cường đại liên tục xuất hiện, tinh không rung chuyển kịch liệt.



Diệp Thành mạnh hơn hẳn bà ta, thần huy rực rỡ toả ra quanh người hắn còn chói mắt hơn cả thiên kiếp, trông hắn lúc này như chiến thần hoàng kim.



Bà già lưng gù lùi lại, liên tục lùi về phía sau.



Dù bà ta là Thánh Nhân đã thoát tục cũng không tránh được số phận, bị một chưởng của Diệp Thành tiêu diệt mất nguyên thần.

Nhìn cảnh tượng đẫm máu này, tu sĩ tứ phương đều tặc lưỡi cảm thán, đường đường là Thánh Nhân mà lại bị giết như thế.



 
Chương 3467: Thái Hư Long Đế!  


Trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng sợ hãi tái mặt, trong ký ức của cô, chưa từng có ai dám đuổi giết Thánh Nhân trong lôi kiếp, trong ký ức của cô cũng chưa từng có người nào xuất sắc như Diệp Thành.



Trong giây lát cô chợt thất thần, một cảm giác quen thuộc bỗng xuất hiện.



Advertisement

Bùm! Rầm!



Sự thất thần của cô cuối cùng cũng bị từng tiếng nổ cắt ngang, khiến cô vô thức nhìn ra thế giới bên ngoài.



Bà già lưng gù đã bị tiêu diệt, Diệp Thành đang tập trung chống lại thiên kiếp, thật sự là một chiến thần bá đạo khiến người khác phải run sợ, hắn vẫn tắm trong sấm sét, một đường đi thẳng lên trên, hễ có sấm sét giáng xuống là đều bị hắn tiêu diệt, dường như thiên kiếp trong mắt hắn chỉ là vật trang trí.



Không chỉ Thượng Quan Ngọc Nhi chấn động mà các tu sĩ cũng chấn động, họ chưa thấy người nào độ kiếp mà cũng mạnh thế này.



Bùm!



Tinh không vời vợi rung chuyển, Diệp Thành lao vào hư vô, một quyền đấm xuyên qua đám mây hỗn độn.


Sau đó hắn vung thần đao màu vàng kim lên, một đao dung hợp trăm nghìn loại thần thông, hỗn độn đạo tắc, Thánh thể bản nguyên, ý chí chiến đấu vô địch và sức mạnh luân hồi, một đao bá đạo vô song có thể gọi là mạnh nhất từ trước đến nay, chém tan biển lôi thiên kiếp khổng lồ thành hai nửa.



Đến lúc này, tinh không mới trở nên yên tĩnh.



Tất cả mọi người ở bốn phương đều nhìn Diệp Thành đang đứng trên tinh không, sự tồn tại của hắn còn rực rỡ chói mắt hơn cả mặt trời.



Bao nhiêu người như vậy cũng chỉ có Long Ngũ không nhìn Diệp Thành, mà là nhìn nơi hắn đứng.

Đó là biển lôi Diệp Thành chém ra, nằm ở hai bên Đông Tây tinh không, lấy Diệp Thành làm trung tâm, hai nửa biển lôi vẫn chưa tiêu tán mà từ từ tụ lại thành hai bóng mờ.



Thay đổi như vậy làm cho các tu sĩ đều kinh ngạc, nhìn về hai hướng Đông Tây của Diệp Thành, họ nhìn vào hai người do biển lôi hoá thành, một luồng khí tức đáng sợ đang từ từ khôi phục.



Diệp Thành yên lặng đứng đó, dường như cũng đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn, hắn khẽ cau mày nhìn về hai phía Đông Tây, thiên kiếp vẫn chưa kết thúc, thiên kiếp tiếp theo mới là thứ kinh khủng và cường đại nhất.



Dưới con mắt của tất cả mọi người, ở tinh không phía Đông của Diệp Thành, nửa biển lôi ấy hoá thành một bóng người màu vàng, khuôn mặt hiện ra, hai mắt như sao, mái tóc đen như thác nước, thân hình vững chãi như ngọn núi khổng lồ, có tiếng rồng gầm vang vọng, có long khí lượn quanh, mỗi làn long khí đều nặng như núi.



Nhìn thấy khuôn mặt người ấy, hai mắt Long Ngũ lồi lên, cơ thể run rẩy, trong mắt lập tức ứa ra nước mắt nóng hổi, khuôn mặt đó đã khắc sâu trong tâm hồn hắn ta, bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên.



Thái Hư Long Đế!











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom