Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1322


Nghe thấy lão tổ nói vậy, lão già bên ngoài mật thất liền ngây ra, sau khi kịp phản ứng thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống đất bịch một tiếng.  

Ông ta không phải kẻ ngu, đương nhiên đã nhận ra lão tổ có quen biết với đời sau của nhà họ Tô, có lẽ có quan hệ nào đó.  

Advertisement

Lão tổ phong tỏa trí nhớ đi ra ngoài du lịch hai mươi năm, đương nhiên trong những năm này sẽ quen biết một số người, một số chuyện.  

Mặc dù ông ta không biết lão tổ và đời sau nhà họ Tô có quan hệ gì, nhưng có thể khẳng định là cậu ta vô cùng quan trọng với lão tổ.  

Advertisement

Nếu không lão tổ nghe thấy mình muốn đến núi Võ Đang giết Tô Thương sẽ không tức giận như vậy.  

Mà lão tổ là em gái ruột của người sáng lập ra nhà họ Tô, đã sống rất lâu rồi.  

Thời gian là một con dao giết người, không ai mà không bị thời gian bào mòn.  

Nhưng lời này lại không đúng với lão tổ.  

Đến bây giờ số tuổi của lão tổ vẫn là một điều bí ẩn.  

Lão già bên ngoài mật thất tên là Tây Lạc Diệp, bây giờ đã bốn trăm chín mươi tuổi, là người lớn tuổi nhất và có địa vị cao quý nhất nhà họ Tây trừ lão tổ ra.  

Trừ lão tổ, Tây Lạc Diệp chính là người nắm quyền của  nhà họ Tây, dưới một người trên vạn người, một nửa nhà họ Tây đều là con cháu của ông ta.  

Tây Lạc Diệp hiểu rõ lai lịch và câu chuyện của lão tổ hơn bất kỳ ai hết.  

Vô số năm trước, nhà họ Tây được hai anh em lập ra, vốn dĩ có hai lão tổ, một người là lão tổ bây giờ, người còn lại chính là anh của lão tổ.  

Lão tổ si mê tu chân đến mức quên ăn quên ngủ, không bao giờ ra khỏi nhà chứ đừng nói đến việc cưới gả.  

Sau khi nhà họ Tây được lập ra, anh của bà ta đã có con đàn cháu đống, khiến nhà họ Tây phồn vinh hưng thịnh, cuối cùng trở thành một trong mười cổ tộc trong thời đại hỗn loạn đó.  

Có thể nói thế này, nhà họ Tây hiện nay không có quan hệ máu mủ nào với lão tổ bây giờ, nhưng lại được bà ta bảo vệ bằng mạng sống của mình.  

Bởi vì đây là lời thề của lão tổ với anh mình, bà ta muốn bảo vệ con cháu đời sau của anh mình kéo dài mãi mãi.  

Nhiều năm qua, lão tổ đã tiễn đưa anh mình, tiễn đưa cháu trai cháu gái mình, lại tiễn đưa chắt trai chắt gái, hết đời này đến đời khác…  

Nhưng!  

Khuôn mặt của lão tổ vẫn không hề thay đổi, luôn luôn giữ được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương như ban đầu.  

Nhưng không có một ai trong nhà họ Tây thậm chí là trong mười cổ tộc dám nhìn bà ta quá lâu.  

Bởi vì thực lực của lão tổ đã đến mức cao nhất, tuyệt đỉnh nhất rồi!  

Trước kia.  

Trong mười cổ tộc có sáu người là Trúc Cơ đỉnh phong, ỷ vào người đông thế mạnh mà lên tiếng sỉ nhục lão tổ.  

Kết quả lão tổ chỉ thả chín con rắn vàng ra thôi đã có thể xóa sổ sáu tên Trúc Cơ đỉnh phong đó ngay lập tức rồi.  

Chỉ trong khoảnh khắc!  
 
Chương 1323


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ đó về sau, tất cả mọi người thấy lão tổ nhà họ Tây đều phải né tránh.  

Cho dù là những người rất mạnh trong cổ tộc cũng phải nhún nhường trước mặt lão tổ nhà họ Tây.  

Advertisement

Thậm chí còn có người suy đoán, lão tổ đã phá vỡ quy tắc trời đất, bước vào cảnh giới Kết Đan, nếu không sẽ không thể sống lâu như vậy, càng không thể mạnh đến thế, chỉ cần phẩy tay một cái đã giết được sáu tên Trúc Cơ đỉnh phong.  

Dĩ nhiên.  

Advertisement

Đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi, chứ không được chứng thực, bởi vì không ai có thể khiến lão tổ nhà họ Tây dùng hết sức mạnh được.  

Cứ như vậy, lão tổ đã sống vô số năm tháng, gần như không bao giờ rời khỏi nhà họ Tây, mà dùng tất cả thời gian để tu luyện.  

Nhưng vào một ngày nào đó khoảng hai mươi năm trước, không biết có chuyện gì mà lão tổ bỗng nhiên xuất quan, đứng ở trên đỉnh núi, khiến tất cả mọi người nhà họ Tây phải sợ hãi.  

Tây Lạc Diệp vội vàng dẫn người nhà họ Tây tới hỏi, muốn biết có chuyện gì xảy ra, vì sao lão tổ lại xuất quan.  

Nhưng lão tổ lại không trả lời, chỉ lẩm bẩm nói đã đến lúc rồi, đã đến lúc rồi.  

Sau đó.  

Lão tổ gọi một mình Tây Lạc Diệp tới mật thất, dặn dò Tây Lạc Diệp bảo vệ nhà họ Tây, bà ta phải đi ra ngoài một khoảng thời gian.  

Trong khoảng thời gian này, lão tổ đã phong ấn thực lực và trí nhớ của mình.  

Từ trước đến nay lão tổ nhà họ Tây luôn để mặt thật chứ không đeo khăn che mặt.  

Bởi vì thực lực của bà ta quá mạnh mẽ, lại sử dụng bí thuật, gần như không có ai trên đời này có thể nhìn thấu khuôn mặt của bà ta.  

Sau khi phong ấn thực lực và trí nhớ, lão tổ biến thành một thiếu nữ ngốc nghếch ngây thơ.  

Quỷ dị nhất là linh khí hào hùng của lão tổ lại biến thành chân khí.  

Bà ta đã biến thành một cổ võ giả, chỉ là thực lực hơi yếu mà thôi.  

Nhưng Tây Lạc Diệp có thể cảm nhận được linh khí đáng để kiêu ngạo kia vẫn còn ở trong người lão tổ, chỉ cần lão tổ gặp phải nguy hiểm, phong ấn sẽ tự hóa giải.  

Lão tổ vốn muốn ra ngoài rèn luyện, nhưng sau khi phong ấn trí nhớ sau, bà ta liền quên mất chuyện này, cả ngày ở trong nhà họ Tây.  

Bởi vì trừ Tây Lạc Diệp thì không có ai biết bà ta chính là lão tổ, cho nên có người bắt đầu gọi bà ta là đại sư tỷ.  

Trong nhà họ Tây không chỉ có người tu chân, còn nuôi dưỡng cổ võ giả, có cả một môn phái cổ tộc.  

Lão tổ hai tám tuổi đã đến Thiên Tông đỉnh phong, đủ để trở thành đại sư tỷ.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1324


Tây Lạc Diệp cảm thấy không thể lấy không của lão hoàng đế được, cho nên mấy chục năm sau đã nhận Long Hành Thiên làm đồ đệ.  

Vừa vặn Long Hành Thiên phải về nước thừa kế ngôi vị hoàng đế, Tây Lạc Diệp liền bảo lão tổ rời khỏi nhà họ Thiên cùng anh ấy.  

Advertisement

Mới đầu Tây Lạc Diệp lo lắng cho lão tổ, vì vậy đã phái người âm thầm bảo vệ, ai ngờ bị lão tổ phát hiện.  

Lão tổ đã phong ấn trí nhớ, theo bản năng coi những người đó là kẻ địch, xóa sổ toàn bộ.  

Advertisement

Tây Lạc Diệp dở khóc dở cười, lại nghĩ đến linh khí trong cơ thể lão tổ sẽ luôn bảo vệ chủ nhân của nó, cho nên cũng không phái người bảo vệ nữa.  

Từ đó về sau, thoáng một cái hai mươi năm đã trôi qua, ông ta cũng không còn tin tức về lão tổ nữa.  

Cho đến khoảng thời gian trước, lão tổ đột nhiên trở về khiến Tây Lạc Diệp vui mừng quá đỗi.  

Bây giờ đại hội võ thuật trăm tông phái sắp tới, không biết kết quả cải cách võ cổ như thế nào, Tây Lạc Diệp cũng hơi quan tâm, nhưng nhìn thấy lão tổ, cuối cùng ông ta đã có thể bình tĩnh lại, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống rồi.  

Nói nhiều như vậy là để chứng minh lão tổ nhà họ Tây… chính là huấn luyện viên Tây Dao!  

Chị Tây Dao của Tô Thương!  

Đương nhiên bà ta sẽ không cho phép bất kỳ người nào động vào Tô Thương!  

"Xin lão tổ bớt giận.”  

Tây Lạc Diệp quỳ bên ngoài mật thất, sợ sệt nói: "Tôi không biết ngài quen biết đời sau nhà họ Tô gia, nếu không chắc chắn tôi sẽ không nói như vậy.”  

"Ừ.”  

"Tha cho ông một lần, lần sau không được phá lệ!”  

Bên trong mật thất, Tây Dao hờ hững hỏi: "Vừa nãy ông nói Tô Thương đến Võ Đang để tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái?”  

"Vâng.”  

Tây Lạc Diệp cung kính đáp lại: "Tô Thương Tô công tử đã lọt vào vòng chung kết, ngày mai sẽ quyết đấu với Vương Dã núi Võ Đang.”  

"Lão tổ, sau đại hội võ thuật trăm tông phái, giới luyện võ sẽ thay đổi. Theo tôi biết, các tông phái võ thuật đã được điều động, cho dù kết quả ngày mai thế nào thì Tô công tử cũng sẽ không có kết quả tốt.”  

"Hai ngày trước, cậu ấy đã giết nhị công tử Tây Môn Hổ Khiếu của gia tộc Tây Môn ở Côn Luân, hơn nữa gia chủ Tây Môn lại chiếm cứ nhà họ Tô núi Côn Luân, vốn cũng muốn nhanh chóng diệt trừ người nhà họ Tô.”  

"Nếu ngày mai Tô công tử thắng, trở thành minh chủ võ lâm, gia tộc ở Côn Luân sẽ không dám làm gì cậu ấy. Nhưng nếu cậu ấy thua, sợ rằng gia chủ Tây Môn sẽ giết cậu ấy ngay tại chỗ. Những tông môn năm đó tham gia tấn công Côn Luân cũng sẽ không để mặc cậu ấy tiếp tục trưởng thành.”  

Tây Lạc Diệp nói tiếp: "Còn nữa, nếu như Tô công tử thắng, theo thiên mệnh của chúa tể giới luyện võ, các cổ tộc muốn phá hỏng cuộc cải cách sẽ phải giết minh chủ võ lâm đầu tiên.”  

"Cho nên tình hình của Tô công tử không được tốt lắm. Cho dù ngày mai thắng hay thua cũng sẽ trở thành đối tượng bị tấn công." Tây Lạc Diệp nói như vậy.  

"Ha ha!”  

"Vậy sao!” 
 
Chương 1325


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tô Thương là người của tôi, trên đời này làm gì có ai có tư cách động vào người của tôi, không muốn sống nữa phải không?”  

Tây Dao nghe thấy vậy liền dặn dò: "Tây Lạc Diệp, dẫn tất cả cao thủ nhà họ Tây đến núi Võ Đang!”  

Advertisement

"Nếu như Tô Thương có sơ xuất gì, tôi muốn cả thế giới này phải chôn theo, cổ tộc hay là giới luyện võ, ai mà dám ra tay thì đừng mong sống được!”  

"Vâng!”  

Advertisement

Tây Lạc Diệp cảm nhận được lão tổ tức giận liền vội vàng đồng ý, sau đó đứng dậy rời đi, chuẩn bị đến làm chỗ dựa cho Tô Thương như lời của lão tổ.  

"Nhóc con, cậu còn nợ tôi một cốc trà sữa, cũng chưa mua đồ trang điểm cho tôi, đừng hòng chết dễ dàng như vậy.”  

"Chờ đấy, rất nhanh chị đây sẽ có thể khôi phục lại đỉnh phong, đến lúc đó trên trời dưới đất không người nào có thể gây tổn thương cho cậu!”  

"Dù là những lão quái vật kia của cổ tộc được phái ra, tôi cũng có thể bảo vệ cậu bình yên vô sự!”  

Trong mật thất, lão tổ Tây Dao lẩm bẩm với giọng điệu nhìn cả thế giới bằng nửa con mắt.  

Ngay sau đó, bà ta liền khép hờ hai mắt lại, chín con rắn vàng điên cuồng thu nạp linh khí xung quanh, không ngừng tràn vào trong cơ thể của bà ta.  

…  

Thời gian trôi qua rất nhanh.  

Chẳng mấy chốc đã tới ngày hôm sau.  

Núi Võ Đang, đại hội võ thuật trăm tông phái.  

Hôm nay hễ là cổ võ giả ở núi Võ Đang thì đều tụ tập ở đây để xem trận đấu vô cùng quan trọng.  

"Kích động quá, hôm nay minh chủ võ lâm sẽ ra đời, không biết đời sau nhà họ Tô và Vương Dã của Võ Đang, ai có thể trở thành quán quân đây.”  

"Tất nhiên là Vương Dã đạo trưởng rồi, mọi người không xem trận đấu hôm qua sao. Tây Môn Long Ngâm mạnh như vậy cũng phải dốc hết sức lực, sử dùng cả Đại Từ Đại Bi Thủ cộng thêm Hỗn Nguyên Thần Công thức thứ chín mà vẫn không làm gì được Vương Dã đạo trưởng.”  

"Không thể nói như vậy được, Tô Thương cũng không yếu mà. Hình như anh ta còn chưa nghiêm túc chiến đấu bao giờ đâu, cháu của Tô Vô Kỵ không thể có thực lực yếu được.”  

"Ha ha, đừng nhắc tới Tô Thương nữa được không, anh ta mới chỉ là Luyện Khí tầng chín mà thôi. Không phải lúc trước anh em của anh ta là Vương Phú Quý cũng là Luyện Khí tầng chín, kết quả bị Vương Dã đạo trưởng dễ dàng đánh bại ư. Sao anh ta có thể là đối thủ của Vương Dã đạo trưởng được?”  

"Đúng vậy, ngày hôm qua cũng không nhìn thấy Tô Thương, tôi đoán anh ta sợ hãi nên đã bỏ chạy trước rồi.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1326


Lão độc vật Lâm Uyên, Tây Môn Long Ngâm, Phật Tử Vô Cơ, Mặc Đao công tử, Sa Mã Sa Y, Quân Vô Ưu, Triệu Chỉ Nhược, Đỗ Phi Dương… Rất nhiều thiên tài đều đến đây.  

Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, Thạch Cửu Thiên cũng đứng cách đó không xa.  

Advertisement

Trên ghế cao.  

Thiên Sơn Tuyết núi Cửu Phong, Vương Trọng Vân của Thiên Kỳ Môn, Thạch Hạo Hãn vùng núi tế trời, cư sĩ Từ Ngọc Phong núi Phú Xuân, Từ Thiện sư thái núi Nga Mi, Tây Môn Phong Vân của gia tộc Tây Môn, Viên Thông trụ trì núi Bồ Đề, Trương Thiên Lôi của Phụng Dương Thành, Đỗ Khôn nhà họ Đỗ ở Thâm thành… Rất nhiều tông phái nổi tiếng đều đến, không thiếu một ai cả.  

Đáng nhắc tới chính là hôm nay Lan Diệu Y của Xuân Quang Lâu cũng đến, đôi mắt đẹp ngắm nhìn xung quanh, chờ mong Tô Thương xuất hiện.  

Advertisement

"Tô công tử, nếu hôm nay anh không xuất hiện thì đừng trách tôi phá vỡ phong ấn, thả tử khí trong đá Tà Linh ra!”  

Lan Diệu Y nói thầm, vẻ mặt vô cùng phức tạp.  

Thật ra thì.  

Cô ta cũng không muốn làm hại chúng sinh, nhưng để lấy được sinh mạng mới thì không thể không làm như vậy.  

Bởi vì chỉ có như vậy, cô ta mới có thể đạt được thực lực vô thượng thông qua những tử khí kia, từ đó không cần phải nể mặt ai hết, mà còn trở thành cao thủ siêu cường người người kiêng kỵ!  

Thời gian diễn ra trận đấu sắp tới, Vương Dã đã leo lên lôi đài  

Giờ phút này.  

Tất cả mọi người đều đang đợi Tô Thương xuất hiện.  

"Anh Phú Quý, anh có biết em họ Tô Thương đi đâu rồi không?" Lúc này, Thạch Cửu Thiên không nhịn được hỏi.  

"Biết.”  

Vương Phú Quý nhỏ giọng nói: "Vợ tôi nói Tô đại thiếu đã đến núi Ba từ chiều hôm qua rồi.”  

"Núi Ba?" Thạch Cửu Thiên nghi ngờ nói: "Cậu ấy đi núi Ba làm gì?”  

"Ờm… Làm một vài chuyện nhỏ." Vương Phú Quý nói tiếp: "Vừa rồi tôi đã nhận được điện thoại của cha vợ, chắc bọn họ sắp về rồi.”  

"Vậy thì tốt, đừng nên để trễ giờ tranh giải.”  

Thạch Cửu Thiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó vui vẻ cười nói: "Không ngờ em họ lại có thể đi tới bước cuối cùng.”  

"Nhớ lúc trước tôi đã chân thành thề thốt phải lấy được hạng nhất giúp gia đình em họ được đoàn tụ, đúng là buồn cười." Thạch Cửu Thiên thở dài một cái, có chút buồn bã.  

"Anh họ, thực lực của anh rất mạnh, không trách anh được, chủ yếu là đối thủ của anh quá mạnh thôi.”  

Vương Phú Quý an ủi: "Tô đại thiếu là do may mắn, ờm, không phải đánh hai trận liền, đối thủ của cậu ấy cũng đều không lợi hại, may mắn mà thôi. Nếu là tôi, tôi cũng làm được.”  

"Nhưng mà lần rút thăm cuối cùng này là tôi rút thay cậu ấy.”  

Vương Phú Quý nhỏ giọng nói: "Không được, chờ đến khi kết thúc giải đấu, tôi phải bảo cậu ấy mời tôi đến quán bar, tôi muốn…”  

Nói tới đây, Vương Phú Quý cẩn thận nhìn xung quanh, không phát hiện Lưu Sở Điềm mới nói tiếp: "Tôi muốn một mình đánh mười người trong quán bar!”  

"Ha ha.”  

Nhìn vẻ mặt buồn cười của Vương Phú Quý, Thạch Cửu Thiên không nhịn được cười ra tiếng.  
 
Chương 1327


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn dĩ cậu ấy cũng đã quên được thất bại của mình rồi, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới vẫn thấy hơi buồn thôi.  

"Đã đến giờ rồi.”  

Advertisement

Ngay lúc này, trọng tài đứng trên lôi đài cất cao giọng nói: "Nếu như trong một phút nữa mà Tô Thương còn chưa xuất hiện, dựa theo quy tắc giải đấu, Tô Thương sẽ bị coi như chủ động từ bỏ, sư đệ Vương Dã của tôi sẽ thành minh chủ võ lâm!”  

Nghe thấy thế, có người ở đây hết nhìn đông tới nhìn tây, mong đợi Tô Thương xuất hiện, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác, kết luận Tô Thương sợ, không dám ra sân.  

Advertisement

Cứ như thế, thời gian từ từ trôi qua, đã sắp hết một phút.  

"Ha ha, tôi đã nói rồi, tên nhát gan Tô Thương kia đã chạy rồi.”  

"Coi như anh ta biết điều, không ra sân để bị mất mặt.”  

"Lấy thực lực của Vương Dã đạo trưởng, Tô Thương có tới hay không cũng đâu quan trọng?”  

"Vương Dã minh chủ, Vương Dã minh chủ, Vương Dã minh chủ!”  

Đã có người bắt đầu gọi Vương Dã là minh chủ, trong phút chốc xung quanh chỉ toàn những tiếng hô ầm trời.  

Các thiên tài như Tây Môn Long Ngâm, Phật Tử Vô Cơ liên tục lắc đầu, vốn tưởng rằng hôm nay sẽ là một trận chiến rầm rộ, nhưng không ngờ còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.  

"Đã hết giờ, Tô Thương không xuất hiện, Vương Dã của Võ Đang trở thành…”  

Trọng tài thấy vậy liền định tuyên bố kết quả ngay trước mặt mọi người.  

"Chờ một chút!”  

Nhưng đúng lúc này, Tô Thương, A Ly và anh em họ Đoàn đi từ xa đến.  

Trong đó.  

Bước chân của Tô Thương không nhanh không chậm, ung dung không vội vã, thậm chí anh còn nở nụ cười nhạt, mở miệng nói: "Ai nói tôi không dám tới?”  

Vèo vèo vèo!  

Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người ở hiện trường, đều dừng lại trên người Tô Thương trên thân.  

“Đến rồi, thế hệ sau nhà họ Tô đến rồi!”  

“Ha ha, đến rồi thì làm sao nào, cậu ta chắc sẽ không cho rằng bản thân thật sự có thể chiến thắng được đạo trưởng Vương Dã chứ?”   

“Bất đắc dĩ mà thôi, đoán là cậu ta sợ mất mặt, nên mới bất chấp tới đây.”  

"Ha ha, tên Tô Thương này não có vấn đề à, sợ mất mặt thì đừng có đến, lỡ như bị mấy chiêu của đạo trưởng Vương Dã đánh cho mấy phát, thế cũng không phải là mất mặt à?”   

...  

Tô Thương đương nhiên nghe thấy

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1328


“Bọn họ đến từ núi Ba, mấy năm nay, chính bọn họ đã chiếm lấy núi núi Ba.” A Ly trả lời.   

“M* ki*p!”   

Advertisement

Vương Phú Quý nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hóa ra là năm anh em các người, lá gan cũng to đấy, đến nhà của cha vợ tôi….”   

“Anh Phú Quý, đừng manh động, bọn họ… Không dễ chọc vào đâu.”Trương Mộ Cổ đứng bên cạnh kéo Vương Phú Quý lại.  

Advertisement

“Có cái gì mà không dễ chọc, không phải là năm thằng cha tốn công vô ích à, một quyền của tôi có thể đánh ngã được năm tên kia đấy.” Vương Phú Quý khoác lác nói.   

“Tất cả bọn họ đều là võ thần lục địa đó.”   

Đúng lúc này, Thạch Cửu Thiên đứng một bên, tỏ ra vẻ nghiêm trọng, nói: “Hơn nữa, không phải mới bắt đầu đặt chân đến võ thần lục địa đâu, bọn họ đem đến cho tôi một cảm giác bức bách, không khác ông nội tôi là mấy.”    

“Mà ông nội tôi, là võ thần đỉnh phong, chắc hẳn bọn họ cũng phải  là cảnh giới này.” Khi Thạch Cửu Thiên nói chuyện, cũng nhìn sang năm anh em nhà họ Đoàn.  

“Võ thần lục địa đỉnh phong!”  

Nghe thấy thế, Vương Phú Quý bỗng giật nảy mình, vội vàng lùi lại nửa bước, lúng túng cười nói: “Khụ... Cái đó, các anh zai, tôi chỉ nói đùa với mấy anh thôi, các anh đừng để ý nha.”   

Ngay sau đó, Vương Phú Quý loạng choạng bước đi, trốn ra sau lưng A Ly, lúc này mới thở dài một hơi.  

“Không phải sợ.”   

A Ly nhẹ nhàng cười nói: “Bây giờ bọn họ đã đi theo Tô Thương, là người một nhà rồi đó.”  

“M* ki*p, sao không nói sớm, làm tôi sợ muốn chết.”  

Vương Phú Quý nghe vậy, trong nháy mắt liền đứng thẳng lưng lên, đi đến ôm lấy vai Đoàn Khánh Sinh, phách lối nói: “Anh trai, anh biết tôi là ai không?”   

“Anh là ai?” Đoàn Khánh Sinh lễ phép nói..  

Tuy nhiên anh ta đã đặt chân đến võ thần đỉnh phong, nhưng thực lực thì có thể đánh bại được Vương Phú Quý.  

Nhưng năm anh em nhà họ Đoàn đang ăn nhờ ở đậu, và cũng vừa mới đến, đương nhiên không dám đắc tội với người bên cạnh Tô Thương rồi.   

“Tôi tên là Vương Phú Quý, là người anh em tốt nhất của Tô Thương, chúng tôi chơi với nhau từ thuở còn cởi chuồng tắm mưa, rồi lớn lên thì đến cùng một quán bar, đó chính là tình bạn sắt đá rồi.”   

Vương Phú Quý vênh vang đắc ý nói: “Nếu các anh đã theo người anh em của tôi, thì chính là thuộc hạ của tôi, vậy đương nhiên cũng phải nghe theo lệnh của tôi, tôi bảo các anh làm cái gì, thì phải làm cái đó, hiểu chưa?”   

“Đã hiểu ạ, anh Vương.” Đoàn Khánh Sinh cúi gập người, xưng anh em với Vương Phú Quý.  

“Anh Vương cái gì chứ, gọi tôi là Vương đại thiếu gia là được rồi, đại thiếu gia của Mặt Vương Phú Quý nghiêm túc nói.  

“Vâng, Vương đại thiếu gia.” Đoàn Khánh Sinh không dám vô lễ, vội vàng nói.  

“Bốn người các anh, cũng gọi là Vương đại thiếu gia đi.” Vương Phú Quý thản nhiên nói, phát huy hết tác dụng của vở kịch cáo mượn oai hùm*.  

* Thành ngữ để chỉ những người có thủ đoạn mượn thế kẻ mạnh làm lá chắn, đi hù dọa, lòe bịp người khác nhằm phục vụ mục đích riêng của mình.  

“Vương đại thiếu gia.” 
 
Chương 1329


Mấy người Đoàn Khánh Minh, cũng vội vàng chào hỏi Vương Phú Quý, thể hiện sự thân thiện.  

“Ừm, như này còn tạm được.”`  

Advertisement

Vương Phú Quý khẽ cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho các anh gọi một cách vô ích đâu.”   

Advertisement

“Các anh giữ thể diện cho tôi, nghe lời tôi, chắc chắn tôi sẽ để cho các anh thoải mái.”   

Vương Phú Quý hứa hẹn: “Tôi phiêu bạt nhiều năm ở thành phố, không có quán bar nào là chưa tới cả, trong tay tôi có tiền tài, đợi sau khi đại hội võ thuật trăm phái kết thúc, tôi sẽ đưa các anh đến thành phố, mời các anh đến quán bar vui vẻ một chuyến.”    

“Các anh tuổi đã cao, răng cũng sắp rụng rồi, tận hưởng thú vui trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất, tránh để về sau lại thấy hối tiếc.”  

Vương Phú Quý khẳng khái nói: “Đến lúc đó, tất cả đều rất lãng phí đấy.”  

“Quán bar…”   

Đoàn Khánh Sinh biểu cảm có chút xấu hổ, từ chối nói: “Vương đại thiếu gia, hay là thôi đi, năm anh em chúng tôi, không có hứng thú với mấy chuyện đó.”   

“Không sai.”  

Người anh cả Đoàn Khánh Minh đứng bên cạnh vuốt vuốt sợi râu, cười cười nói: “Ý tốt của Vương đại thiếu gia chúng tôi xin nhận, chúng tôi là một đám người già rồi, chỉ sợ không chịu được sự giày vò ấy.”  

“Không thể nói như thế được.”  

Vương Phú Quý nhìn về phía Đoàn Khánh Minh, nói tiếp: “Người ta hay nói, mỹ nhân có thể khiến người con người ta kéo dài tuổi thọ, nhìn mỹ nhân nhiều, rất có ích cho thể xác lẫn tinh thần đấy.”  

“Quán bar cao cấp, là nơi có các mỹ nhân đến từ khắp nơi, ông già này, tôi sẽ tìm cho ông một cô gái khoảng hai tuổi tươi non mơn mởn, vòng nào ra vòng đấy, bảm đảm ông sẽ sống lại thêm một lần nữa.” Vương Phú Quý dụ dỗ nói.  

“Vương đại thiếu gia, cậu đừng khuyên nữa.”   

Đoàn Khánh Sinh nói nghiêm túc: “Vị này là anh hai tôi, quy tắc làm người của anh ấy rất rõ ràng, anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu, cảm ơn lời mời của Vương đại thiếu gia, quán bar…”  

“Im miệng!”  

Ai ngờ lúc này, Đoàn Khánh Minh bỗng quát to ngăn Đoàn Khánh Sinh lại, nghiêm túc nói: “Lão tam, Vương đại thiếu gia có ý tốt, sao chúng ta có thể từ chối được, em cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế quá rồi đấy!”  

Ơ…...  
 
Chương 1330


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoàn Khánh Sinh ngơ cả người ra, ba người anh em của nhà họ Đoàn đứng bên cạnh, cũng sững sờ, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc nhìn về phía anh hai mình.   

Advertisement

“Vương đại thiếu gia, là tôi dạy dỗ không tốt, khiến cậu chê cười rồi, nếu cậu đã ra sức mời rồi, thì năm anh em chúng tôi, đành phải đồng ý thôi, nếu từ chối nữa thì không hay lắm.”    

Đoàn Khánh Minh vuốt vuốt râu, sau đó tiến đến trước mặt Vương Phú Quý, nhỏ giọng hỏi: “Vương đại thiếu gia, vòng nào ra vòng nấy thật sao?”   

Advertisement

“Ừm, tôi lừa ông làm gì.”  

Vương Phú Quý cười cười, nhỏ giọng nói: “Không chỉ có to, mà còn có thể tùy tiện sờ s oạng nữa cơ.”  

“Thật... Thật sao?”  

“Thật.”  

“Tốt, tốt, tốt!”  

Có được câu trả lời chính xác, ánh mắt Đoàn Khánh bỗng sáng rực lên, thở hổn hển, không kìm chế được, liền nhếch miệng cười, để lộ ra một hàm răng… Không đúng, đến một cái răng cũng không lộ ra, bởi vì căn bản ông ta không có răng.  

Bốn anh em còn lại nhà họ Đoàn ngơ ngác hết ra, hai mặt nhìn nhau, trong nháy mắt cũng không dám tin, đây đúng là anh hai nhà mình đây sao?  

“Anh... Anh hai, đến Võ Đang có phải anh không hợp thời tiết, rồi dẫn đến việc thay tâm đổi tính hay không, sao lại thay đổi thành một người khác như vậy, lúc trước anh không bao giờ đến gần mấy cô gái  đó cơ mà?” Đoàn Khánh Sinh nhỏ giọng nói ra.  

“Em thì biết cái gì, đó là lúc trước thôi!”   

Đoàn Khánh Minh trả lời: “Trước kia chúng ta bị gia tộc Tây Môn quản giáo, sống hôm nay nhưng không biết ngày mai, làm sao có thời gian nghĩ đến chuyện nam nữ được.”   

“Nhưng bây giờ thì khác, độc tố trong cơ thể và chú sinh tử đã biến mất, năm anh em chúng ta đều đặt chân đến cảnh giới võ thần đỉnh phong, thậm chí đã đi theo một ông chủ tốt, đương nhiên phải thư giãn một tí chứ.” Đoàn Khánh Minh nói.   

“Thế nhưng, năm người chúng ta cộng lại, cũng sắp 1000 tuổi rồi, còn có thể làm loại chuyện đó sao?” Đoàn Khánh Sinh gượng cười nói.  

“Có thể em không biết, nhưng anh thì biết, chắc chắn là anh không có vấn đề gì.”   

Đoàn Khánh Minh ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm túc nói: “Mấy năm nay, anh cực kỳ chú trọng chăm sóc phần eo, bản thân không chỉ có năng lực, nói không chừng còn có thể cho em một đứa cháu nữa đó.”   

“Anh hai, anh không tử tế gì cả, bản thân lén rút tập luyện, mà không thèm gọi bọn em tới.” Đoàn Khánh Sinh nghiến răng nói.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1331


Giờ phút này.  

Phía trên ghế cao.  

Advertisement

Tây Môn Phong Vân, Thạch Hạo Hãn, Vương Trọng Vân, Viên Thông trụ trì… và đông đảo các cao thủ khác cũng đã nhận ra thực lực của năm anh em họ Đoàn.  

"Đỉnh phong!"  

Advertisement

"Vậy mà tất cả đều là Lục Địa Võ Thần đỉnh phong!"  

Vương Trọng Vân giật nảy cả mình, suy đoán: "Bọn họ được Tô Thương dẫn tới, sẽ không phải là người mà Tô Thương mời giúp đỡ đấy chứ?"  

"Tôi đã từng gặp năm người này."  

Lúc này, Từ Thiện sư thái núi Nga Mi nói: "Bọn họ đến từ núi Ba, nhiều năm trước kia bọn hắn đã đuổi nhà họ Lưu đi để làm tu hú chiếm tổ chim khách."  

"Lúc ấy bọn họ không thông qua cuộc thách đấu với các ngọn núi nổi tiếng mà cướp bóc trắng trợn, vốn nên chịu phạt, nhưng cuối cùng không ai làm gì được bọn họ."  

Từ Thiện sư thái đưa mắt nhìn Thạch Hạo Hãn, nói tiếp: "Thạch sơn chủ, chắc ông cũng biết về việc này đi."  

"Ừm."  

Thạch Hạo Hãn gật đầu nói: "Lúc ấy tôi ở ngay đó, năm người này đều là Lục Địa Võ Thần, nhưng cộng lại cũng không phải là đối thủ của tôi."  

"Nhưng bọn họ rất có lai lịch, phía sau hình như có cái bóng của cổ tộc, cho nên tôi cũng không hành động thiếu suy nghĩ để đỡ chọc giận cổ tộc."  

"Nhưng tôi nhớ trong năm người bọn họ cũng không có ai là Võ Thần đỉnh phong, tại sao bây giờ tất cả đều đã đến cảnh giới đỉnh phong rồi." Thạch Hạo Hãn khẽ nhíu mày.  

"Không chỉ thế thôi đâu."  

Tây Môn Phong Vân ở bên cạnh nhìn chằm chằm Đoàn Khánh Minh, kiêng dè nói: "Một người trong số bọn họ có khí tức cực kỳ khổng lồ, cũng được gọi là cường giả ở cảnh giới Võ Thần đỉnh phong, có thể đánh bốn sáu với tôi."  

"Tôi sáu, cậu ta bốn."  

Tây Môn Phong Vân cười nói bổ sung: "Nhưng mà cũng không sao, chúng ta bắt tay vẫn có thể đối phó được với năm người này."  

"Ha ha ha, Tây Môn Phong Vân, ông đang nói đùa sao, ai muốn bắt tay đối phó bọn họ với ông chứ?"  

Trương Thiên Lôi của Phụng Dương Thành cười lạnh nói: "Rõ ràng bọn họ là người của Tô công tử, không oán không thù với chúng ta. Tây Môn Phong Vân, muốn ra tay thì tự ông làm đi, đừng kéo chúng tôi vào nữa."  

"Chẳng lẽ ông điếc, không nghe thấy Thạch Hạo Hãn nói sau lưng năm người bọn họ có cái bóng của cổ tộc à."  

Tây Môn Phong Vân nói: "Theo tôi thấy, nói không chừng Tô Thương cũng đã quy thuận cổ tộc rồi."  

"Dù sao Tô Thương là người tu chân, cũng không phải là người luyện võ, đương nhiên không muốn nhìn thấy giới luyện võ biến đổi."  

Tây Môn Phong Vân lạnh lùng nói: "Trước kia tôi đã nói là người tu chân không được tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái rồi, nhưng mấy người cứ nhất quyết không nghe. Bây giờ thì hay rồi, nhỡ may Tô Thương thắng, mấy người sẽ để một người tu chân làm minh chủ võ lâm thật sao?" 
 
Chương 1332


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Phong Vân huynh, không cần nhắc lại chuyện này nữa. Cho dù là người tu chân hay người luyện võ, ai lấy được hạng nhất cũng là ý trời rồi."  

Vương Trọng Vân nói: "Huống hồ đồ nhi Vương Dã của tôi chắc chắn sẽ không thua."  

Advertisement

"Thật sao, vậy tôi sẽ rửa mắt đợi." Tây Môn Phong Vân không mặn không nhạt nói.  

Ngay sau đó.  

Advertisement

Mọi người trên ghế cao đều chuyển ánh mắt sang phía lôi đài.  

"Không biết tên này mời được năm cao thủ mạnh như thế từ đâu ra."  

Thiên Sơn Tuyết nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm nói: "Ông nội tôi gặp phải vài chuyện trên đường nên đến chậm, nhưng có bọn họ, Tô Thương sẽ an toàn hơn."  

"Tô Thương à Tô Thương, hy vọng anh có thể thắng, tôi tin tưởng anh, nhất định anh có thể!"  

Thiên Sơn Tuyết âm thầm cổ vũ cho Tô Thương, đôi mắt đẹp không hề rời khỏi Tô Thương một giây nào.  

Cùng lúc đó.  

Trên lôi đài.  

Tô Thương và Vương Dã đứng đối diện, hai người cách xa nhau bốn, năm mét.  

"Tô Thương, anh không nên tới."  

Lúc này Vương Dã ngáp một cái, lười biếng nói: "Nhưng mà anh đến cũng tốt, lúc trước anh khiêu khích tôi, hôm nay sẽ cho anh thấy sự lợi hại của tôi."  

"Ra tay đi, nhường anh mười chiêu, để người ngoài đỡ cảm thấy tôi bắt nạt anh." Vương Dã không có sợ hãi nói.  

"Ha ha."  

Tô Thương nhìn về phía Vương Dã, nhẹ nhàng cười nói: "Vương Dã đạo trưởng, có phải anh đã quá tự đại rồi không, thật sự nghĩ mình chắc chắn sẽ thắng à?"  

"Nếu như là Quân Vô Ưu hoặc là Lão Độc Vật thì tôi còn phải kiêng dè một chút."  

Vương Dã khom người cứ như là còng lưng bẩm sinh, căn bản không nhấc nổi tinh thần, nói: "Nhưng đối thủ là anh thì chắc chắn tôi sẽ không thua."  

"Thật sao?"  

"Vậy thì… Tới đi!"  

Vừa dứt lời, Tô Thương không hề do dự, lập tức sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai, thoáng một cái đã đến sau lưng Vương Dã, đánh Bách Thế Luân Hồi Quyền ra.  

Vèo!  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1333


Một đồ án bát quái khổng lồ xuất hiện trong nháy mắt, bao phủ lên sàn lôi đài.  

Chỉ cần ở trên lôi đài, cho dù Tô Thương đứng ở vị trí nào đều không thể thoát khỏi trận bát quái này.  

Advertisement

"Tô Thương, tôi đã cho anh cơ hội nhường anh mười chiêu, nhưng nếu anh không chấp nhận thì cũng đừng trách tôi không nể tình."  

Lúc này, Vương Dã vô cùng thoải mái đứng tại chỗ, tùy ý vung tay ra.  

Chỉ trong chốc lát đã có hai luồng năng lượng kinh khủng lao về phía Tô Thương.  

Advertisement

Hai luồng năng lượng này.  

Một luồng có màu đỏ như lửa, tỏa ra nhiệt độ cực nóng giống như mặt trời nhỏ rơi xuống vậy.  

Một cái còn lại thì có màu xanh của nước, chí âm chí hàn vô cùng lạnh lẽo, không khí ở những nơi nó đi qua cứ như phải đọng lại.  

"Chiêu thức mạnh thật, ít nhất có thể so với Thần Tông hậu kỳ!"  

Tô Thương không dám lơ là, lập tức lấy kiếm Thương Khung ra, đồng thời bắt đầu huyết tế, dùng hết sức chém ra hai kiếm.  

Ào ào!  

Vèo!  

Một giây sau, hai luồng năng lượng mà Vương Dã đánh ra đã bị Tô Thương đánh tan.  

Mặc dù Tô Thương không bị thương, nhưng vẫn phải há to miệng thở hổn hển, hiển nhiên cũng không dễ dàng.  

Mà Vương Dã lại nhẹ nhàng thoải mái giống như chỉ làm một động tác đơn giản vậy.  

"Không tệ."  

"Thế mà lại đỡ được đòn tấn công của tôi, đúng là không làm tôi phải thất vọng."  

Vương Dã hài lòng gật đầu, nói: "Nhưng đây mới chỉ là sức mạnh mà tôi dùng để đối phó với Vương Phú Quý thôi."  

"Bây giờ tôi sẽ dùng sức mạnh để đối phó với Tây Môn Long Ngâm, Tô Thương, để tôi xem anh có thể kiên trì đến bao giờ."  

Vương Dã nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức đánh ra hai luồng năng lượng nữa, còn mạnh hơn cả cái vừa rồi.  

"Anh cảm thấy tôi sẽ còn cho anh cơ hội sao?"  

Tô Thương nhìn thấy thế thì nở nụ cười nghiền ngẫm, cả người đột nhiên biến mất tại chỗ.  

Lấy thực lực bây giờ của anh chỉ có thể đối phó được với Thần Tông trung kỳ hậu kỳ, nếu cao hơn thì không được, trừ khi dùng tháp Hư Không, chìa khóa của Đông phủ, hoặc là Hành Liên Hoàn Trận của Võ Đang.  

Nhưng Tô Thương không muốn làm như vậy, anh cần một trận đấu nhẹ nhàng vui vẻ.  

Chỉ là cứ bị Vương Dã tấn công từ khoảng cách xa mãi, Tô Thương vô cùng bất đắc dĩ, thế là nắm lấy thời cơ mở đá Thiên Ẩn ra, đồng thời sử dụng Chủ Xích Thiên Nhai.  

Trong nháy mắt đó, bóng người Tô Thương đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, điều này khiến xung quanh ồn ào hẳn lên!  

Một người sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất trước mắt bao người, còn không có một chút khí tức nào, điều này… có chút quỷ dị!  

"Hửm?" 
 
Chương 1334


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên võ đài, hình dáng Tô Thương đột nhiên biến mất, cái này khiến Vương Dã khẽ nhíu mày.  

Ngay sau đó.  

Advertisement

Anh ấy lại nhắm mắt, bắt đầu cảm nhận vị trí của Tô Thương.  

Cái lôi đài này, đã bị anh ấy bố trí Bát quái đồ, chỉ cần cơ thể ở trên lôi đài, theo lý mà nói không có bất kỳ cái gì có thể tránh được cảm giác của anh ấy.  

Advertisement

Nhưng mà.  

Giờ phút này, Vương Dã không có cách nào phát hiện được khí tức của Tô Thương, tất nhiên không biết hành tung của Tô Thương rồi.  

"Chuyện này là không thể!"  

Vương Dã bắt đầu nghiêm túc hơn, trong mắt không còn dót lại chút lười nhác gì nữa, mà tinh thần phấn chấn hơn nhiều.  

Sau đó, anh ấy tiếp tục dò xét, ý đồ tìm tung tích của Tô Thương, đồng thời cảnh giác bốn phía, đề phòng Tô Thương đánh lén.  

"Tô Thương đi đâu rồi?"  

"Một người đang sống tốt sờ sờ, sao đột nhiên không thấy đâu nữa?"  

"Không phải anh ta thấy mình không đánh lại được Vương Dã đạo trưởng, nên đã bỏ chạy rồi chứ?"  

"Có cái rắm, cậu không thấy được hả, Vương Dã đạo trưởng cũng không tìm được Tô Thương, nói cách khác, Tô Thương  nếu đã đứng ở thế thất bại rồi, có cần phải chạy không?"  

"Kỳ lạ, đây là thủ đoạn gì, thật quỷ dị, cũng không phải là quá vẻ vang gì."  

Đám người đang xem trận đấu bên dưới, bàn tán qua lại, sôi nổi ầm ĩ.  

Trong đám người đó, có Tây Môn Long Ngâm, Phật tử Vô Cơ và những thiên tài khác, cũng đang thảo luận chuyện này.  

"Phật tử, cậu có thể nhìn ra Tô Thương dùng thủ đoạn gì không, vì sao đột nhiên biến mất, một chút khí tức cũng không hề còn sót lại?" Tây Môn Long Ngâm dò hỏi.  

"Tiểu tăng không biết."  

Phật tử Vô Cơ lắc đầu nói: "Có điều, thí chủ Tô Thương cũng không đơn giản, hôm nay tranh tài, rất đáng để xem, cuối cùng bên thắng không chắc chắn là Vương Dã đâu."  

"Ha ha, phật tử, anh đề cao Tô Thương quá rồi đó."  

Đỗ Phi Dương bên cạnh, lạnh lùng nói: "Anh ta chỉ là biết chút thủ đoạn mà thôi, khó mà đến được vị trí cao lắm."  

"Đỗ thiếu gia, mấy ngày trước Tô Thương tha cho anh một mạng, bây giờ anh nói những lời này, anh cảm thấy thích hợp sao?" Triệu Chỉ Nhược thản nhiên nói.  

"Hừm!"  

Đỗ Phi Dương khinh thường nói: "Khắc chế võ công mà thôi, nếu không phải bí thuật đó, vừa vặn khắc chế bí thuật nhà họ Đỗ, anh ta căn bản không phải là đối thủ của tôi!"  

"Kẻ thắng làm vua, Đỗ thiếu gia, những lời này đừng có nói nữa."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1335


Tây Môn Long Ngâm cười nói: "Đỗ thiếu gia, anh muốn ra tay với tôi sao?"  

"Tây Môn Long Ngâm, anh đừng làm càn, nếu tôi có ba đạo hồn phách tổ tiên trên người, sao lại sợ anh cơ chứ?"  

Đỗ Phi Dương thấy vậy, hiểu ra mình đã mất đi hồn phách của tổ tiên mình, không thể nào là đối thủ của Tây Môn Long Ngâm, sau khi nói một câu liền quay người rời đi.  

Advertisement

"Đỗ thiếu gia, tìm cơ hội nói với lão tổ tiên nhà anh một chút, quy phục gia tộc Tây Môn chúng tôi đi, nếu không thì con đường tương lai của nhà họ Đỗ các anh, sẽ càng khó đi đó."  

Tây Môn Long Ngâm nhìn theo bóng lưng Đỗ Phi Dương, cười nói.  

Advertisement

Đỗ Phi Dương tất nhiên nghe được, dừng bước lại một chút, tức giận nắm chặt nắm đấm, cuối cùng nhanh chân rời đi.  

...  

Không chỉ có bọn họ không phát hiện được tung tích của Tô Thương, đến mấy Võ thần lục địa trên cao cũng không phát hiện được.  

Dù sao đá Thiên Ẩn nghịch thiên quá mức, người luyện võ cảnh giới Kết đan đều không thể phát hiện được.  

"Cái tên Tô Thương này, lại có con át chủ bài, trên người cậu ta, chắc chắn có một loại chí bảo, có thể ẩn tàng khí tức."  

Lúc này, Vương Trọng Vân nói: "Bước vào Kỳ môn của đồ nhi tôi, bất luận là thân pháp gì cũng đều vô dụng, có điều chí bảo này, lại có chút khó khăn rồi."  

"Vương môn chủ, ông không phải vừa mới thề son sắt, nói đồ nhi ông chắc chắn sẽ thắng à, sao giờ lại bắt đầu nói bị làm khó rồi?" Tây Môn Phong Vân khẽ cười nói.  

"Ha ha."  

Vương Trọng Vân vuốt vuốt sợi râu, vội nói tiếp: "Chí bảo ẩn tàng khí tức tuy mạnh, nhưng cũng không làm nên chuyện gì, cùng lắm chỉ là kéo dài thời gian mà thôi."  

"Cậu ta vẫn luôn làm rùa đen rụt đầu, cũng không thể giành chiến thắng, chỉ cần không lộ ra sơ hở, đồ nhi tôi chắc chắn có thể trực tiếp chiến thắng cậu ta." Vương Trọng Vân tự tin nói.  

Tây Môn Phong Vân không nói nhiều, ánh mắt trực tiếp nhìn lên lôi đài, hai mắt híp lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.  

...  

Lúc này.  

Trên lôi đài.  

Vương Dã vẫn luôn tìm không thấy hành tung của Tô Thương, liền có chút tức giận, dứt khoát không hề dò xét, mà trực tiếp ra tay.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Bang bang!  

Chỉ thấy Vương Dã không ngừng ra tay, Bát quái đồ chiếu sáng rực rỡ, năng lượng khủng khiếp không ngừng phóng ra, đánh phá tứ phía.  

"Tô Thương, tôi biết anh còn trên lôi đài, ha ha, tôi ngược lại muốn xem xem, công kích dày đặc như thế, anh có thể tránh hết được không!"  

Vương Dã nghiêm túc, liên tiếp ra tay.  

Mấy phút đồng hồ trôi qua, Tô Thương vẫn luôn không hiện thân.  

Chân khí của Vương Dã tiêu hao rất nhiều, càng đánh càng tức giận, đã hoàn toàn mất đi vẻ lười biếng trước đó rồi. 
 
Chương 1336


"Tô Thương, anh chỉ làm rùa đen rụt cổ thôi sao!" Vương Dã nghiến răng nghiến lợi nói.  

Tô Thương không trả lời, xung quanh đều yên lặng.  

"Thật đáng giận!"  

Vương Dã giận không kiềm được, điên cuồng đánh vào không khí xung quanh, hiện trường ầm ĩ tiếng kêu không dứt bên tai.  

Vù!  

Nhưng vào lúc này, Tô Thương đột nhiên giải trừ hiệu quả đá Thiên ẩn, vụt xuất hiện trước mặt Vương Dã.  

Vương Dã vẫn đang đánh ầm ĩ bốn phía, nhất thời không kịp né tránh, chỉ có thể dùng cánh tay vội vàng ngăn lại.  

Ầm!  

Sau đó, hiện trường truyền đến một tiếng vang trầm đục, ngay sau đó một dư âm chiến đấu kinh khủng xuất hiện, hướng theo bốn phía đẩy ra.  

Bách thế luân hồi quyền, kh ủng bố như vậy, giờ phút này, Vương Dã đã lâm vào trạng thái hoang mang ngắn ngủi.  

"Vương Dã đạo trưởng, anh đánh có mệt không, bây giờ đến lượt tôi rồi!"  

Tô Thương tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội lần này, đẩy người tiến lên, thừa thắng xông lên.  

Ầm ầm ầm.  

Một quyền đấu, như mưa rơi, không ngừng đánh đến hướng Vương Dã.  

Vương Dã dù sao cũng là thiên tài đẳng cấp, rất nhanh liền kịp phản ứng lại, đầu tiên là bị ép, sau đó lại bắt đầu phản kích.  

"Tô Thương, anh cho rằng cận thân chiến đấu thì có thể thắng tôi sao? ngây thơ quá!"  

Vương Dã cười lạnh liên tục, sau đó nói: "Anh dùng quyền pháp là chính hả, ha ha, vậy tôi để anh mở mang kiến thức một chút, Thiên cơ môn bát quái quyền!"  

Vừa nói xong, Vương Dã tấn công càng hung hăng hơn, trên nắm tay, Bát quái đồ liền hiện ra, thần bí khó lường.  

Tô Thương không cam chịu yếu thế, sử dụng Bách thế luân hồi quyền, quét sạch tứ phương, đánh đến không khí đều muốn nổ tung.  

Cứ như vậy, hai người đánh tới đánh lui, ảnh hưởng của trận đấu hết sức mạnh mẽ, cục diện tàn phá bừa bãi, cực kỳ chấn động.  

"Thì ra đây mới là thực lực chân chính của Tô Thương, có thể cùng Vương Dã đạo trưởng đánh tay đôi như vậy, thật mạnh quá đi!"  

Mọi người phía dưới lúc này mới phát hiện, Tô Thương cũng không có yếu như trước khi họ nghĩ, tất cả đều như đang nín thở, hết sức chăm chú nhìn lên lôi đài, sợ bỏ lỡ hình ảnh đặc sắc.  

Bất tri bất giác.  

Đã trôi qua nửa tiếng, Tô Thương đánh mấy trăm hiệp với Vương Dã, hai bên đều đang bị thương, không ai chiếm được lợi thế hơn người kia.  

Trong đó.  

Khóe miệng Tô Thương có vết máu, miệng thở hổn hển, vết máu nơi quyền đấm rỉ ra, máu tươi không ngừng chảy ra từ khe hở.  

Còn về Vương Dã, cũng như thế, vết thương không khác Tô Thương là mấy, khí tức có chút hỗn loạn.  

"Tô Thương, tôi thừa nhận, tôi trước đó đã xem nhẹ anh, không ngờ thực lực của anh lại mạnh như vậy."
 
Chương 1337


Lúc này, Vương Dã đã lau đi vết máu ở khóe miệng, nhìn chăm chú Tô Thương, thản nhiên nói: "Có điều chỉ là chiến đấu trên cơ thể thuần túy mà thôi, cũng không phải là sở trường của tôi, thủ đoạn mạnh nhất của tôi, là Kỳ môn chi thuật."  

"Dưới Kỳ môn chi thuật của tôi, tôi chính là trời, tôi chính là thần, có thể chi phối được mọi thứ."  

Advertisement

Vương Dã tự tin nói: "Bây giờ, tôi sẽ vận dụng kỳ môn chi thuật, kết thúc trận đấu này."  

"Nhắc nhở anh một chút, vừa rồi lúc đánh nhau, tôi đã để lại dấu vết trên cơ thể anh rồi đó, bây giờ không thể ẩn trốn được, thủ đoạn ẩn thân của anh đã bị mất hiệu lực rồi!"  

Advertisement

"Sau khi lấy được vị trí số một, thì có thể qua đại điện Thiên cơ môn, bắt đầu thay đổi giới luyện võ rồi."  

"Đối với thay đổi lần này, tôi cũng rất chờ mong, Tô Thương đánh lâu như vậy rồi, nên kết thúc đi thôi!"  

Vừa nói xong, ánh mắt Vương Dã run lên, lập tức dùng hai tay bấm huyệt, không chế Bát quái đồ.  

Trong khoảnh khắc, chân khí khổng lồ hiện lên, nhanh chóng hình thành mấy trụ chân khí, đột ngột mọc lên từ dưới đất ngay chỗ Tô Thương đứng.  

Tô Thương nhún người tránh né, nhưng anh trốn đến đâu, thì trụ chân khí xuất hiện đến đó, đến mức Tô Thương không có chỗ nào mà đặt chân nữa.  

"Kiếm Thương Khung!"  

Chuyện đến nước này, Tô Thương lấy vũ khí ra, vừa suy nghĩ, kiếm Thương Khung liền hiện ra trong tay anh.  

Cầm kiếm Thương khung trong tay, thực lực của Tô Thương tăng lên mười phần, một kiếm vừa chém ra, lập tức cắt đứt mấy trụ chân khí.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm ầm!  

Nhưng sau một giây, liền có mười mấy mũi tên chân khí biến hóa khôn lường, từ đối diện phóng đến.  

‘"Không ổn rồi!"  

Tô Thương hít một hơi sâu, cơ thể nhanh chóng lùi lại, đồng thời vung kiếm Thương khung trên tay ra, kiếm khí vàng óng chặt đứt đại đa số mũi tên, nhưng vẫn có một vài mũi tên, hướng đến Tô Thương đánh giết.  

Cuối cùng, hai mũi tên chân khí, đam xuyên qua bả vai Tô Thương, kiếm Thương khung cũng theo đó rơi xuống đất.  

Phù!  

Lục phủ ngũ tạng của Tô Thương, cũng bị chấn thương, sau khi rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu.  

Bây giờ.  

Hai cánh tay của anh cực kỳ đau nhức, không thể nhấc lên được, máu tươi ào ào chảy ra, sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt.  

"Tô Thương, nhận thua đi."  

Cơ thể Vương Dã lấp lóe, xuất hiện phía trước Tô Thương, chân đạp trụ chân khí, từ trên cao nhìn xuống nói: "Đối mặt với tôi, anh chắc chắn không có phần thắng đâu, có thể đánh với tôi đến trình độ này, anh đủ để kiêu ngạo rồi."  
 
Chương 1338


Tô Thương thấy vậy, lại lộ ra một nụ cười, đầu tiên là dùng linh khí chữa khỏi hai bàn tay, sau đó vừa mới động suy nghĩ, kiếm Thương khung lại lần nữa xuất hiện trong tay.  

"Đạo trưởng Vương Dã."  

Advertisement

Lúc này, Tô Thương nhếch miệng lên, nói: "Từ khi trèo lên lôi đài đến nay, tôi vẫn luôn đang quan sát anh."  

"Thứ mà anh vẫn luôn kiêu ngạo, chính là Kỳ môn chi thuật của anh, vì thế chỗ đứng của anh, cực kỳ sang trọng, tuyệt đối không để cho mình rơi vào vị trí bất lợi."  

Advertisement

"Vì vậy có thể thấy được, kỳ môn chi thuật của anh, còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn."  

Tô Thương cười to nói: "Bây giờ, tôi đã tìm được sơ hở của anh, không biết đã mất đi phương vị của Kỳ môn chi thuật, thì anh có thể còn tự tin như vậy nữa không?"  

Lời nói này, khiến Vương Dã khẽ nhíu mày, kinh ngạc nhìn qua Tô Thương.  

"Anh vẫn luôn thay đổi Bát quái đồ, tất cả các vị trí bên trong đều thay đổi, nhưng lại chưa bao giờ đổi khảm *hướng tây, tôi lại phát hiện đang ở gần tôi nhất."  

*Khảm: khảm chính là một quẻ của bát quái.  

Lúc này, Tô Thương nói: "Nếu như tôi không đoán sai, khảm hướng tây, chính là điểm chết của anh hả?"  

Vừa nói, Tô Thương híp hai mắt lại, lúc này thi triển chỉ xích thiên nhai, định phá hư khảm hướng tây.  

"Không được rồi!"  

Vương Dã thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng không kịp ngăn Tô Thương lại rồi.  

Thế là, anh ấy vừa mới suy nghĩ, liền chuẩn bị một cái Bát quái đồ gọi là phương vị của vị trí, ý đồ mê hoặc Tô Thương.  

Nhưng Tô Thương đã khóa chặt khảm hướng tây, tất nhiên không thể nhầm, sau một giây, đám ra một quyền.  

Vù!  

Ngay lập tức, hiện trường truyền đến một tiếng vang lớn, sau đó, Bát quái đồ mà Vương Dã bố trí, tán loạn tại chỗ, biến mất không tung tích.  

Cùng lúc đó, trụ chân khí trên lôi đài, cũng tiêu tán theo.  

Dưới chân Vương Dã không có khí trụ, cơ thể từ từ rơi xuống đất, lạnh lùng nhìn chăm chú Tô Thương.  

Ào…  

Cảnh này, lập tức khiến ra trận sóng to gió lớn tại hiện trường.  

"Trời ạ. Tô..Tô Thương lại phá hủy được Bát quái đồ của đạo trưởng Vương Dã!"  

"Đây chính là thủ đoạn mà đạo trưởng Vương Dã vẫn luôn kiêu ngạo đây, đã hết rồi sao!"  

...  

Giờ phút này.  
 
Chương 1339


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Dã nhìn chằm chằm Tô Thương, sắc mặt hết sức khó coi, thản nhiên nói: "Tô Thương, anh cũng hiểu về Kỳ môn chi thuật?"  

"Tôi không hiểu."  

Advertisement

Tô Thương lắc đầu, nói thẳng không kiêng kỵ: "Nhưng tôi biết, anh còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn."  

"Hừm!"  

Advertisement

"Tôi tu luyện Kỳ môn chi thuật, hơn hai mươi năm đã có thể thành thạo biến ảo phương vị bát quái, vừa động suy nghĩ là có thể xây dựng một trận đồ bát quái, anh nói tôi tu luyện không đến nơi đến chốn sao?"  

Vương Dã không phục, giọng điệu lạnh lùng nói: Tô Thương, anh sẽ không cho rằng, tôi bây giờ chắc chắn phải thua đó chứ."  

"Ha ha, không sợ nói cho anh, dù là không có Bát quái đồ, anh cũng không chắc thắng được tôi đâu!"  

Nói xong, Vương Dã liền nhún người xông về phía Tô Thương, tất nhiên là thật sự đánh nhau.  

Tô Thương cũng không chủ quan, anh biết Vương Dã rất mạnh mẽ, vì thế không phớt lờ, cầm kiếm Thương khung trong tay, nghênh tiếp Vương Dã.  

Nhất thời, hiện trường kiếm khí, chân khí tung hoành, hai người đánh tới đánh lui.  

Rất nhanh chóng, hai người lại đánh thêm mấy trăm hiệp.  

Tô Thương và Vương Dã, đều bị thương nặng, toàn thân máu me đầm đìa.  

Nhưng không ai chịu nhận thua ai, vẫn đang chiến đấu tiếp như cũ, khung cảnh cực kỳ tàn khốc.  

Từ từ.  

Tô Thương ra hiệu cho Vương Dã làm động tác từ một chút, rất rõ ràng, hai người đều đã đến đoạn cực kỳ mạnh mẽ rồi.  

Những người xem bên dưới, cùng trụ cột ngồi phía trên, ai nấy đều nín thở chăm chú nhìn vào lôi đài.  

Mọi người đều biết, đệ nhất đại hội võ thuật trăm tông phái, sắp có chủ.  

Vương Dã đã mất đi Bát quái đồ, thực lực mặc dù mạnh, nhưng đối mặt với Tô Thương đang cầm kiếm Thương khung trong tay, lại yếu hơn một phần.  

Cuối cùng.  

Tô Thương chiếm ưu thế hơn, đánh Vương Dã ngã xuống đất, kiếm Thương khung trong tay, đặt lên cổ Vương Dã, yếu ớt nói: "Anh...còn đánh nữa không?"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1340


Bây giờ thua bởi Tô Thương, anh ấy không cam tâm, nhưng lại thấy có phần yên tâm.  

Advertisement

"Anh biết anh thua ở chỗ nào không?" Lúc này, Tô Thương mở miệng nói.  

Vương Dã nhìn Tô Thương, muốn biết đáp án.  

Advertisement

"Kỳ môn chi thuật của anh quả thực cường đại, nhưng do anh quá chú trọng đến phương vị rồi, muốn để bản thân luôn luôn đứng ở vị trí có lợi."  

Tô Thương nói tiếp: "Cao nhân Kỳ môn chân chính, căn bản không quan tâm những thứ này."  

"Không phải anh phải xuất hiện ở phương vị có lợi, mà chính là anh đứng ở mọi phương vị, đều có lợi."  

"Dù vị trí này là vị trí chết, nhưng vì sự xuất hiện của anh mà có thể trở thành vị trí sinh."  

"Anh không thuận theo kỳ môn, mà để kỳ môn thuận theo anh, đây mới thật sự là Kỳ môn chi thuật!"  

Tô Thương nói tiếp: "Khi anh có thể đi được đến bước này, Kỳ môn chi thuật của anh, sẽ không hề có sơ hở."  

"Không thuận theo kỳ môn, mà để kỳ môn thuận theo mình..."  

Vương Dã không ngừng gặm nhấm câu này, biểu cảm mờ mịt, sau đó như tỉnh ngộ ra, chắp tay nói: "Đã hiểu!"  

Nói xong, Vương Dã liền không để ý đến cái nhìn chăm chú của mọi người, mà nhún người rời khỏi lôi đài.  

Bây giờ, trên lôi đài, chỉ còn lại một mình Tô Thương.  

Không nghi ngờ gì nữa, Tô Thương, thắng!  

Tất cả mọi người ở hiện trường, toàn bộ đều hai mặt nhìn nhau, ánh mắt mọi người đều nhìn lên người Tô Thương.  

Sau khi dừng lại vài giây, trọng tài tại hiện trường mở miệng tuyên bố: "Tô Thương, thắng, đại hội võ thuật trăm tông phái năm nay, hậu nhân nhà họ Tô, Tô Thương..."  

"Đợi đã!"  

Nhưng trọng tài hiện trường còn chưa nói hết lời, liền bị đánh ngã xuống, ngay sau đó một hàng mười người đi tới.  

Khí tức cường ép tại hiện trường khiến sắc mặt mọi người thay đổi lớn, đến những trụ cột ngồi trên cao, cũng phải lộ ra vẻ kiêng kỵ... 
 
Chương 1341


Đại hội võ thuật trăm tông phái, Tô Thương chiến thắng Vương Dã Võ Đang, giành được vị trí số 1.  

Dựa theo quy định, kế tiếp chính là qua đại thiện Thiên cơ môn, mở ra sự thay đổi của giới luyện võ.  

Advertisement

Nhưng hết lần này đến lần khác, mười tên thanh niên ăn mặc trang phục cổ trang, song song đi tới, trên mặt biểu cảm cực kỳ khinh miệt.  

"hửm?"  

Advertisement

Tô Thương nhíu mày, chuyển ánh mắt nhìn lại, nhất thời nhận ra được, mười tên này đều là giới cổ võ cảnh giới Trúc cơ.  

Trong đó có 3 tên, thậm chí đặt đến trúc cơ hậu kỳ, có thể tương đương với Võ thần lục địa, thực lực thâm sâu khó lường.  

"Người tu chân, bọn họ toàn bộ đều là người tu chân cảnh giới Trúc cơ!"  

"Cảnh giới Trúc cơ, có thể sánh ngang với Võ thần lục địa rồi, trời ạ, Võ thần lục địa còn trẻ như vậy, mà đã xuất hiện đến 10 tên!"  

"Bọn họ chắc chắn là người của Thập đại cổ tộc, cũng chỉ có cổ võ với có thể nuôi dưỡng được những thiên tài thế này!"  

"Cuối cùng cổ tộc đã tới rồi sao, xem ra sự thay đổi của giới luyện võ, không có cách nào mà tiến hành yên ổn được rồi."  

...  

Đông đảo người xem đứng dưới lôi đài, nhiều người đã có tuổi nhìn ra được những thanh niên bất phàm này, hiện trường lập tức nổi lên sóng to gió lớn.  

Tất cả mọi người đều cực kỳ kiêng kỵ, trong mắt tràn đầy khủng hoảng.  

Cho đến nay, Thập đại cổ tộc đều là cao cao tại thượng tồn tại, áp đảo toàn bộ giới luyện võ.  

Nói như vậy, thế lực cổ võ cường đại tới đâu, cũng giống như Thập đại cổ tộc đang nuôi dưỡng heo chó dê bò mà thôi.  

Cho dù là ba vùng núi nổi tiếng là vùng núi tế trời, vùng núi giữa núi và biển, vùng núi nơi thâm sâu vân vụ, khi đối mặt với Thập đại cổ tộc, cũng phải khúm núm.  

Bởi vì.  

Bất kỳ một cổ tộc nào, cũng đều có năng lực nhẹ nhõm tiêu diệt những ngọn núi nổi tiếng.  

Dù sao vào niên đại đó, giới luyện võ gần như không có Võ thần lục địa, các cường giả ở ngọn núi nổi tiếng, nhiều nhất cũng chỉ là Thần tông đỉnh phong.  

Mà cảnh giới này ở giới cổ võ, chỉ tương đương với bán trúc cơ mà thôi.  

Người trẻ tuổi của Thập đại cổ tộc, cho dù không phải thiên tài đỉnh phong, cũng là Trúc cơ hoàn thành rồi.  

So sánh như thế, thấy rõ sự chênh lệch.  

Cho đến năm đó, thanh niên tài tuấn của Thập đại cổ tộc ra ngoài tu luyện, những nơi họ đi qua, tông phái cổ tộc đều yêu cầu phải quỳ xuống đất nghênh đón, sợ khiến cho người của Cổ tộc cảm thấy bất mãn.  

Dưới tình hình này, vẫn luôn duy trì hơn ngàn năm, làm cho giới luyện võ đã nuôi dưỡng thành thói quen làm nô lệ rồi.  

Dù giới luyện võ khác trước kia nhiều rồi, Võ thần lục địa mọc như nấm như măng, liên tục xuất hiện.  

Nhưng những người luyện võ của các tông phái lớn, nghe được Thập đại cổ tộc đến, trong lòng vẫn run sợ như cũ. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom