Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2912


Chương 2912

Đi theo cô ta là một người phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng, Kỷ Thiên Minh nói cô ấy đi theo để chăm sóc cô ta, nhưng cô ta lại có cảm giác giống như bị giám sát hơn.

Đến mức cô ta vào nhà vệ sinh cô ấy cũng đi theo sau, Kỷ Thiên Minh giải thích rằng sợ cô ta sẽ ngất xỉu trong nhà vệ sinh nên để cô ấy đi theo.

Ngay khi họ bước vào cửa kiểm tra an ninh, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng họ.

— “Kỷ Nguyệt Trâm…

Có người đang gọi tên cô ta, theo bản năng cô ta quay đầu lại Bên ngoài có rất hiều người, cô ta tìm rất lâu nhưng lại tìm không thấy người đang gọi tên mình.

Lúc này Kỷ Thiên Minh đến bên cạnh nắm tay cô ta nói: “Đến lúc đi lên máy bay rồi.”

“Kỷ Thiên Minh, hình như có ai đó đang gọi em.”

“Chỉ là ảo giác thôi, em bị thương ở đầu ảnh hưởng đến não, nên gặp phải ảo giác là bình thường. “

Anh ta kéo cô ta qua cửa kiểm tra an ninh, cô ta nhìn vào đám đông một lần nữa, nhưng không thể nhìn thấy gì nữa.

Cô ta lên máy bay, vì vừa mới uống nên đầu có chút choáng váng.

Cảm giác vẫn luôn có người liên tục gọi tên cô ta.

Nhưng cô ta không biết đó là ai.

Đến đêm bọn họ mới trở về Đà Nẵng, Kỷ Thiên Minh vội vàng thu xếp thủ tục nhập viện cho cô ta rồi rời đi xử lý công việc Ngày hôm sau.

Ở nhà họ Cố, sau khi Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh vừa tỉnh dậy, nghe thấy người giúp việc báo lại Kỷ Thiên Minh đến.

Hứa Trúc Linh ngạc nhiên, bọn họ không có tiếp xúc nhiều với Kỷ Thiên Minh, không biết có chuyện gì mà hôm nay anh ta lại tới cửa.

“Có vẻ là như có chuyện.”

Cố Thành Trung nhàn nhạt nói, như đã nhận ra điều gì đó.

Vừa vào cửa Kỷ Thiên Minh cũng không dài dòng, trực tiếp nói.

“Nửa tháng sau, tôi sẽ kết hôn với Kỷ Nguyệt Trâm. Hy vọng hai người sẽ đến dự và chúc phúc cho chúng tôi.”

“Cái gì?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hứa Trúc Linh sững sờ, định nói lời từ chối, nhưng Cố Thành Trung đã nắm chặt tay cô và ngăn cô lại. .

Anh nhướng mày nhìn Kỷ Thiên Minh nói: ‘Có chuyện gì vậy? Kỷ Nguyệt Trâm đồng ý không?”

“Kỷ Nguyệt Trâm, cô ấy bị mất trí nhớ. Từ giờ trở đi, cô ấy không phải là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, mà là con do mẹ tồi nhận nuôi. Tôi và cô ấy không có quan hệ huyết thống, giấy chứng nhận làm con nuôi tôi đã chuẩn bị xong. Hai người cứ coi như không biết gì hết, vẫn là bạn thân nhất của cô ấy, chỉ cần xuất hiện tại đám cưới, chúc phúc cho chúng tôi là được. ˆ Kỷ Thiên Minh gắn từng chữ nói, chuyện này anh ta không cần người khác cho ý kiến, mà thông báo tới mọi người.

“Cho nên, là anh lừa Kỷ Nguyệt Trâm tất cả những chuyện này sao?”

Hứa Trúc Linh thật sự không nhịn được nhắc nhở.

Nếu Kỷ Nguyệt Trâm nhớ lại, biết được tất cả mọi người đang nói dối cô †a, tự dưng lại ở cùng anh trai, không biết cô ta sẽ suy sụp như thế nào?

Kỷ Thiên Minh nghe xong, ánh mắt anh ta lập tức trở nên dữ tợn, trừng Hứa Trúc Linh, khiến cô hoảng sợ.
 
Chương 2913


Chương 2913

Đúng lúc này, Cố Thành Trung đứng chắn trước mặt cô, đón nhận ánh mắt của Kỷ Thiên Minh.

“Anh Kỷ, anh nhìn vào vợ tôi như thế này trong nhà của tôi, dường như xem tôi không tồn tại sao?”

“Muốn chúng tôi phối hợp, đây là thành ý của anh sao? Anh Minh nhờ người khác giúp đỡ, uy phong cũng thật sự lớn.”

Cố Thành Trung không nể mặt nói.

Kỷ Thiên Minh nhíu mày lại, im lặng siết chặt năm đấm.

Quả thực anh ta tới nhờ giúp đỡ, nhưng đối phương không chịu giúp…

“Nếu các người không chấp nhận thì không cần phải tới dự hôn lễ, chỉ mong hai người quản thật tốt cái miệng của mình, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tốt nhất là tự mình biết.”

“Anh Trung, tôi trừng mắt nhìn vợ anh một cái, anh đã khó chịu. Tương tự, nếu ai dám phá hỏng hôn lễ của tôi, cản trở tôi và Kỷ Nguyệt Trâm bên nhau, vậy thì tôi cũng không cần nể mặt.”

Anh ta nhìn thẳng vào mắt Cố Thành Trung, ánh mắt như muốn giết người.

Giờ phút này, Kỷ Thiên Minh như phát điên.

Anh ta đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có kết quả, anh ta phải tính toán mọi chuyện, không để ai có thể cản trở chính mình.

“Tôi vân cần thông báo cho người tiếp theo, đi trước.” Anh ta quay người rời đi, khi bước đến cửa, chợt nghĩ ra điều gì đó anh ta nói: ‘Hai người có thể đến, tôi rất vui, nếu không đến, cũng không sao, chỉ mong hai người có thể quản cái miệng của mình thật tốt.”

Vừa dứt lời, anh ta nhanh chóng rời đi.

“Chuyện này… chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao em lại cảm thấy Kỷ Thiên Minh không giống trước? Không phải anh ta và Kỷ Nguyệt Trâm là anh em ruột sao? Như thế nào lại…”

“Từ trước đến nay Kỷ Thiên Minh luôn thích Kỷ Nguyệt Trâm.”

“Chuyện gì thế này? Làm sao anh biết? “

Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn Cố Thành Trung.

“Từ rất lâu rồi, ánh mắt anh ta nhìn Kỷ Nguyệt Trâm không giấu được. Có thể do đều là đàn ông nên ngay từ đầu anh đã biết. Khi đó, anh ta vẫn che giấu tình cảm của mình, yêu không thể nói ra. Nhưng bây giờ…’ Cố Thành Trung nhấp môi nói: ‘Cứ mặc kệ đi, nếu Kỷ Nguyệt Trâm nhớ lại mọi chuyện, tha thứ hay ghét bỏ là chuyện của cô ấy. Anh có thể cảm thấy Kỷ Thiên Minh này… điên rồi.”

Nghe thấy vậy, cô có chút không cam lòng.

Anh trai đem lòng yêu em gái, mối tình hơn hai mươi năm bất ngờ tìm được lý do, cứ thế tuôn ra một cách tự nhiên.

Nhưng Kỷ Nguyệt Trâm… hoàn toàn không biết chuyện gì.

“Bây giờ Kỷ Nguyệt Trâm như thế nào?”

“Anh giúp em điều tra.”

Rất nhanh sao đó Cố Thành Trung điều ra được, bây giờ Kỷ Nguyệt Trâm đang ở trong bệnh viện thành phố, cô ta đã tỉnh lại vết thương ở đầu cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Chuyện xảy ra chỉ trong một đêm, bọn họ mới từ Malton trở về.

Với thân phận của Cố Thành Trung, chuyện không đến nửa giờ thì tra được.

Kỷ Nguyệt Trâm, William, Đảo sương mù… đủ kiểu vướng bận.

Hứa Trúc Linh buồn bực cả buổi sáng, mang quà và hoa đến thăm Kỷ Nguyệt Trâm.
 
Chương 2914


Chương 2914

Phòng bệnh của Kỷ Nguyệt Trâm được bảo vệ nghiêm ngặt, không có lệnh của Kỷ Thiên Minh không ai được phép vào..

Sau khi nghe nói người bên ngoài là Hứa Trúc Linh, không hiểu sao trong lòng Kỷ Nguyệt trâm lại dâng lên cảm giác quen thuộc.

“Tôi muốn gặp cô ấy, cô ấy… cô ấy hình như là bạn tốt nhất của tôi, tôi muốn gặp cô ấy.”

“Nếu anh ngăn cản tôi, tôi sẽ không ăn cơm, để xem khi ông chủ của các anh trở lại, các anh làm như thế nào báo cáo.” Lời vừa nói ra không ai dám cản đường Hứa Trúc Linh, kính cẩn mời cô †a vào trong.

“Tới rồi sao, sao lại còn đem quà nữa vậy? Tặng người sống sao? Ra tay thiệt quá hào phóng, tặng luôn một anh chàng đẹp trai à?”

Kỷ Nguyệt Trâm mỉm cười nhìn Cố Thành Trung ở phía sau Hứa Trúc Linh, không nhịn được xuống giường, cố gắng nắm lấy tay áo Cố Thành Trung.

Cố Thành Trung lập tức vụt đi và đứng bên cạnh Hứa Trúc Linh.

“Đây… đây là chồng tớ, không phải quà. Quà của cậu ở đây.”

Hứa Trúc Linh vội vàng đưa đồ qua.

“Anh tránh mặt cho hai người nói chuyện. Anh đứng ở cửa, có chuyện gì gọi anh.”

Cố Thành Trung cũng rất biết ý mà đứng ở cửa chờ.

Kỷ Nguyệt Trâm mỉm cười: “Chỉ là đùa một chút thôi, sao cậu lại tưởng thật thế?”

“Cậu không phải mất trí nhớ rồi à?”

“Ừ, tớ không nhớ gì cả. Sẽ có cảm giác quen thuộc, nhưng không nhớ trước đây đã làm những gì.’ “Vậy mà cậu lại để tớ vào? Tớ còn tưởng cậu nhớ ra tớ rồi? “

“Tớ không biết tại sao, tớ có vẻ rất thích và rất cảm kích cậu.” Kỷ Nguyệt Trâm mỉm cười.

“Chắc chắn cậu là người rất tốt bụng đã giúp đỡ tớ rất nhiều nên tớ rất cảm kích. Rất nhiều người tớ đã không nhớ nữa rồi, cho đến này chỉ có cảm giác khi nghe đến tên ba người, cậu là một trong số đó.”

“Còn hai người kia thì sao? ” Hứa Trúc Linh tò mò hỏi.

“Kỷ Thiên Minh, anh trai tớ.”

“Một người khác là…William. Tớ có tra Google, người có tên này rất nhiều, cũng không biết anh ta họ gì. Kỷ Thiên Minh nói chỉ là một người thường, tạm thời cứ như vậy đi.”

Cô ta bất lực nhún vai, nói: “Vốn đang biết bói quẻ, nhưng bây giờ người ta nhìn tớ ăn cơm… cũng có vẻ xa lạ.”

Cô ta cảm thấy hơi khó chịu, mất trí nhớ như vậy giống như đột nhiên mất liên lạc.

Cũng may, vẫn có Kỷ Thiên Minh chăm sóc tỉ mỉ cho mình, không đến mức cái gì cũng không biết.

Cô ta không cần lo về việc ăn uống, vậy cũng rất tốt rồi.

Hứa Trúc Linh mím môi, có rất nhiều lời muốn nói với cô ta nhưng không biết nên nói như thế nào.

Lời đe dọa của Kỷ Thiên Minh vẫn còn vương vấn bên tai.

“Cậu có thích Kỷ Thiên Minh không?”

Do dự một lúc, cô căng thẳng hỏi.

“Tớ có nên thích không?” Cô ta hỏi ngược lại làm Hứa Trúc Linh câm nín.

“Tớ… tớ đang hỏi cậu.” Cô sửng sốt.
 
Chương 2915


Chương 2915

Kỷ Nguyệt Trâm nghe vậy thì nhún vai nói: “Tớ không biết, anh ấy nói gì thì là cái đó, xem ra… thích anh ấy cũng không tệ. Dù sao cũng không phải là anh chị em ruột đúng không? Được rồi, không nói về chuyện đó nữa. Trước đây tớ đã đọc qua tin tức, không ngờ hai người lại nổi tiếng như vậy, lại được quảng cáo là trở thành vợ chồng gương mẫu, được đông đảo người hâm mộ trên mạng.”

“Trời ơi, tớ thật là ngưỡng mộ quá.

Đàn ông tốt như vậy là quốc gia phát sao? Làm sao mà cậu nhặt được vậy, nếu để mối tình này viết thành truyện chắc chắn sẽ có rất nhiều người xem.”

Kỷ Nguyệt Trâm cười nói, tính tình của cô ta không thay đổi chút nào, cô ta vân sống động như vậy .

Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều này. Xem ra Kỷ Thiên Minh đã không quá khắc nghiệt mà đối xử với cậu ấy rất tốt, ít nhất cũng không khiến cậu ấy cảm thấy khó chịu lúc này.

“Có lẽ kiếp trước mình đã giải cứu ngân hà nên giờ mới tìm được một người bạn trai tốt như vậy. Thấy cậu vẫn ổn thật là tốt quá, hy vọng cậu sẽ sớm bình phục.”

“Yên tâm đi, bác sĩ nói rằng tớ là một kỳ tích, bị thương đến não mà lại khỏi nhanh như vậy, qua vài ngày nữa là có thể bước xuống giường bay nhảy rồi.

Đến lúc đó tớ muốn mời cậu tụ họp cùng đi ăn tối. Tớ luôn cảm thấy… có rất nhiều điều muốn nói với cậu, cậu không phải là chị em thất lạc nhiều năm gì của tớ đó chứ?”

“Có thể xem là vậy, đúng là chị em.”

Họ đã hoán đổi cuộc đời cho nhau.

Kỷ Nguyệt Trâm… mới thật sự là Hứa Trúc Linh.

Nếu họ không hoán đổi danh tính, đời này cô ta sẽ không bao giờ gặp được Cố Thành Trung.

Kỷ Thiên Minh cũng không có cách nào giữ Kỷ Nguyệt Trâm.

Rốt cuộc là trời xui đất khiến hay là vận mệnh không thể đoán trước được, từ sớm đã được quyết định.

Cô cần gặp Cố Thành Trung nên mới trở thành Hứa Trúc Linh. Trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc đẩy ra mây mù thấy trăng sáng. Trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc cũng đẩy được mây mù ra để nhìn thấy ánh sáng mặt trăng.

Đôi khi số phận thật bí ẩn và khó tin.

Khi cả hai đang nói chuyện vui vẻ thì bên ngoài lại xảy ra mâu thuần.

Kỷ Thiên Minh đã chào hỏi tất cả những người anh ta biết. Ai đến đều sẽ vang rộng hai tay nghênh đón.

Đến thì cứ quản tốt cái miệng, chuyện gì cũng dễ nói, không đến thì thôi.

Ngay cả khi đám cưới này không nhận được sự chúc phúc từ một người nào, anh ta vẫn nhất quyết kết hôn với Kỷ Nguyệt Trâm.

Nhưng vừa quay lại, nhìn thấy Cố Thành Trung ở cửa, trong lòng lập tức dấy lên một hồi chuông báo động. Anh ta cho rằng Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh đến đây để nói cho Kỷ Nguyệt Trâm biết sự thật.

Trước khi Cố Thành Trung kịp giải thích thì hai người đã đánh nhau.

Bảo vệ ở cửa tất nhiên giúp Kỷ Thiên Minh cùng nhau chèn ép Cố Thành Trung.

Khi họ đi ra ngoài thì những người khác đều năm trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

Hai người túm lấy cổ áo của nhau, mặt biến sắc. Cố Thành Trung bị nghiêm trọng hơn một chút, dù sao cũng là một đám người đánh với một người.

“Tôi đã cảnh cáo anh, vợ chồng các người đừng quá đáng!”

“Anh bình tĩnh đi, nhỉn anh bây giờ có khác gì chó điên?”

Cố Thành Trung mắng.

“Thiên Minh?”
 
Chương 2916


Chương 2916

Khi cánh cửa mở ra, Kỷ Nguyệt Trâm ngơ ngác nhìn anh ta, nhìn thấy vết bầm tím trên trán anh ta, trong phút chốc đau lòng.

“Thiên Minh anh buông ra, tại sao lại đánh khách?”

“Cố Thành Trung!”

Hứa Trúc Linh vội vàng chạy tới, khóe miệng anh đều là vết máu, cổ tay cũng đỏ bừng.

Hai người buông tay ra. Cố Thành Trung nuốt xuống một ngụm bọt máu, không muốn cho cô nhìn thấy vết máu, sợ cô lo lắng.

Anh nhẹ nhàng chạm vào đầu cô, an ủi: “Không đau, không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

“Sao các anh lại đánh nhau?”

“Không có chuyện gì đâu, đi thôi.”

Anh giữ chặt đôi tay của Hứa Trúc Linh, nhìn chằm chằm vào Kỷ Thiên Minh.

Chỉ sợ rằng người khác chưa kịp vạch trần thì anh ta đã để lộ chân tướng. – Anh ta quá đa nghi và ghen tuông, rồi sẽ có ngày anh ta lộ nguyên hình vì nghỉ ngờ quá nhiều.

Sau khi Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh rời đi, Kỷ Thiên Minh siết chặt tay Kỷ Nguyệt Trâm, cũng không hay biết mình đã làm đau cô.

“Cô ấy đã nói gì với em? Có phải là nói rằng chúng ra thật ra…

Lời phía sau làm thế nào cũng không nói ra được.

“Anh làm em đau rồi.”

Kỷ Nguyệt Trâm cau chặt mày, đôi mắt đỏ hoe, thực sự rất đau.

Lúc đó anh ta mới bình tĩnh lại và nhanh chóng buông tay cô ta ra.

Nhìn thấy mu bàn tay cô ta đỏ bừng, lòng tràn đầy tự trách, không ngừng xoa cho cô ta, miệng còn thổi thổi, cố gắng làm cô ta đỡ hơn một chút.

“Kỷ Thiên Minh… anh đang lo lắng điều gì? Anh sợ họ nói điều gì với em?

Anh đang giấu em cái gì?”

Sau khi ba câu hỏi được đặt ra, Kỷ Nguyệt Trâm nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, cố gắng tìm ra manh mối.  Anh ta nghiến răng nghiến lợi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Xem ra bọn họ không nói gì, là do anh ta quá nóng nảy.

Anh ta ôm Kỷ Nguyệt Trâm vào lòng, giọng nói lập tức trở nên khàn khàn và nặng nề, ẩn chứa tình yêu sâu đậm: “Kỷ Nguyệt Trâm… anh rất quan tâm đ ến em, không có em thì anh không thể làm gì được, em đừng bỏ rơi anh có được không?”

“Tất nhiên là em sẽ không bỏ anh, em là em gái của anh mà.”

“Không, em không phải là em gái của anh, chúng ta không có quan hệ nào. Anh đã làm anh trai của em đủ rồi, hai mươi tám năm rồi, anh không muốn như vậy nữa. Kỷ Nguyệt Trâm, gả cho anh được không?” Để nói ra điều này, anh ta đã rút cạn kiệt tất cả can đảm của mình.

Thật ra anh ta cũng đã nghĩ đến rồi, nếu cô ta không đồng ý thì trói cô ta đưa đến hôn lễ để trở thành cô dâu của anh ta.

Nhưng… nhưng anh ta vẫn mong đợi cô ta sẽ đồng ý.

Lúc anh ta hỏi điều này, thật sự muốn móc trái tim đây máu ta đặt trước mặt cô ta.

Có ta đâm dao vào hay không là tùy cô ta quyết định như thế nào.

Kỷ Nguyệt Trâm cũng choáng váng.
 
Chương 2917


Chương 2917

Bởi vì từ khi cô ta mở mắt tỉnh dậy đến giờ, Kỷ Thiên Minh đã luôn ở bên cạnh bầu bạn với cô ta.

€ô ta luôn coi Kỷ Thiên Minh như anh trai của mình, mặc dù anh ta luôn yêu cầu mình gọi anh ta bằng tên.

Nhưng bây giờ Kỷ Thiên Minh lại đến cầu hôn làm cô ta hơi bất ngờ.

“Chúng ta… là anh em một nhà.”

“Không phải ruột thịt, chúng ta có thể ở bên nhau. Em cũng đã xem những giấy chứng nhận nhận con nuôi đó rồi.

Tại sao chúng ta không thể ở bên nhau chứ?”

“Cái này…”

Cô ta choáng váng, tại sao không thể bên nhau.

Cô ta có một tình cảm sâu sắc với Kỷ Thiên Minh, bằng chứng là những dấu vết cuộc đời mình.

Cô ta và Kỷ Thiên Minh có nhà riêng, nhưng họ có rất nhiều thứ dung hợp với nhau.

Trong nhà cô ta sẽ có quần áo, giày dép của Kỷ Thiên Minh và còn một số mô hình mà anh ta thích…

Mà trong nhà anh ta cũng có những món ăn nhẹ mà cô ta yêu thích, còn có những cuốn tiểu thuyết lãng mạn.

Cô ta cũng thấy rằng máy tính của mình đã viết rất nhiều… tiểu thuyết đam mỹ có Kỷ Thiên Minh.

Trong nhật ký cũng thường xuất hiện bóng dáng của Kỷ Thiên Minh.

Anh ta trong tim cô ta giống như một vị thần có mặt ở khắp mọi nơi.

Gô ta bị bắt nạt anh ta cũng ra mặt đánh đuổi những kẻ xấu từ các lớp lớn hơn.

Gô ta bị cảm hay sốt anh ta cũng canh giữ suốt đêm.

Thậm chí cô ta còn viết trong nhật ký của mình rằng lần đầu tiên đến kỳ, Kỷ Thiên Minh hết tra Google lại đi hỏi bạn học nữ, chút nữa bị lầm tưởng thành bi3n thái.

Mỗi khi Kỷ Thiên Minh đi du lịch đều là cô ta sắp xếp đồ đạc cho anh ta.

Anh ta mua cả đồ dùng cá nhân cho cô ta, đến cả khi chọn quần áo của mình cũng phải nhìn hợp với quần áo của cô ta mới mua.

Họ… đã sống như một gia đình trong hơn hai mươi năm.

Có lẽ, cô ta không phải là toàn bộ của Kỷ Thiên Minh, dù sao anh ta cũng hơn mình năm tuổi.

Vì vậy, lúc trước khi Kỷ Thiên Minh năm tuổi, cô ta không tồn tại.

Nhưng… Kỷ Thiên Minh đã chiếm trọn cuộc đời cô ta.

Cô ta đã sống hai mươi bốn năm, mỗi năm đều có Kỷ Thiên Minh.

Để chúc mừng sinh nhật cô ta vào năm mới, họ đã cùng nhau đón giao thừa, anh ta sẽ chuẩn bị cho cô ta một bao lì xì lớn. [ Nếu cô ta ra ngoài làm việc, xua đuổi ma trong nhà. Lúc một mình, cô ta cũng sẽ rất nhát gan, dù sao ai cũng sẽ không thích ma quỷ.

Mỗi lần như vậy Kỷ Thiên Minh đều sẽ ở bên cạnh cô ta. Ở bên anh ta, cô ta như là một vị quan trên trời, không cần cấm ky thứ gì.

Kỷ Thiên Minh… dường như chiếm hết cuộc đời cô ta.

Cho đến cuối năm… hai mươi hai tuổi, cô ta gặp một người đàn ông tên là William.

Thủ lĩnh của Đảo Sương Mù, cũng là một sĩ quan của Malton.

Là một tên trộm cũng là một người lính.
 
Chương 2918


Chương 2918

Đại diện cho bóng tối nhưng đồng thời cũng đại diện cho ánh sáng.

Trong nhật ký không viết nhiều về anh ta, mấy ngày cô đến Malton, nhật ký cũng không cập nhật nên cô ta không hiểu gì về William cả.

Nhưng có một điều chắc chắn rằng, mối quan hệ của William và Kỷ Thiên Minh, không phải là bạn bè bình thường.

Sau đó, thậm chí cô ta không thể gọi cho William, nhưng lại tìm Kỷ Thiên Minh.

Kỷ Thiên Minh nói dối.

Rất có thể William là người vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình. Nhưng cô lại bị mất trí nhớ và quên mất anh ta.

Nhưng…

Cô ta ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Kỷ Thiên Minh, anh ta nhìn sâu vào mắt cô ta với niềm hy vọng nhỏ nhoi cháy bỏng trong mắt.

Hi vọng tuy nhỏ nhưng cũng đủ lay động lòng người.

Đôi mắt rõ ràng là đầy tuyệt vọng, dường như anh không còn tự tin vào bản thân, lo lăng bị cô ta từ chối, nhưng vấn lấy hết can đảm cầu hôn.

Trước nguy cơ… bị từ chối ngàn lần, chỉ vì một lần thành công, hà tất phải như vậy?

“Được rồi, em đồng ý với anh, dù sao cũng không phải ruột thịt.”

Cô ta nhếch môi cười ngọt ngào, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.

Kỷ Thiên Minh vui mừng khôn xiết đầy phấn khích ôm cô ta vào lòng.

“Kỷ Nguyệt Trâm… đây là sự thật sao? Em, em thực sự đồng ý lấy anh sao?”

“Đương nhiên rồi, dù sao thì chúng †a đã chung sống hơn hai mươi năm, chung sống cả đời cũng không sao.

Không phải kết hôn cuối cùng cũng biến hai người thành người một nhà sao?”

Cô ta theo lẽ thường mà nói, cảm thấy rất có lý.

Sau khi nghe điều này, Kỷ Thiên Minh đã hạnh phúc đến mức ôm lấy cô †a quay vòng.

“Anh, từ từ… Kỷ Thiên Minh, em sắp chóng mặt rồi.”

“Em cứ nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng về chuyện kết hôn, anh sẽ chuẩn bị cho hôn lễ . Anh sẽ mua cho em chiếc váy cưới đẹp nhất, tốt nhất. Anh sẽ mua cho em một chiếc nhãn kim cương, và…

còn có thiệp mời. Anh sẽ thông báo cho tất cả bạn bè của mình để họ đến dự đám cưới của chúng ta.”

“Em không cần làm bất cứ điều gì, chỉ cần xuất hiện với tư cách là cô dâu của anh. Anh sẽ chuẩn bị phòng tân hôn và khách sạn tổ chức tiệc cưới…”

Khuôn mặt Kỷ Thiên Minh tràn đầy hứng khởi, hạnh phúc đến mức nói năng có hơi bận rộn.

Cô ta không nhớ ra được tất cả những chuyện trong quá khứ, nhưng nhìn anh ta hạnh phúc như thế này, cô †a dám chắc chắn, đây nhất định là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong những năm này.

“Kỷ Thiên Minh, trước đây không phải chúng ta đã xem bói số mệnh của mình sao? Anh hoa đào không dứt, em thiên sát cô tinh, chúng ta ở cùng nhau sẽ không bị trời phạt chứ.”

“Ăn nói hàm hồ, ngày vui không được nói những điều không thuận lợi.”
 
Chương 2919


Chương 2919

Bởi vì lời nói của Kỷ Nguyệt Trâm, nụ cười trên mặt Kỷ Thiên Minh lập tức biến mất.

Anh ta ôm lấy Kỷ Nguyệt Trâm, đưa bàn tay to vuốt v e tóc cô ta, giọng trâm và mạnh mẽ.

“Dù cho… thật sự có quả báo ứng thì cũng anh cũng sẽ chấp nhận. Anh tin ông trời có mắt, có thể nhìn ra ai đúng ai sai.”

Dù cho bọn họ ở bên nhau có vi phạm đạo lý của trời thì anh ta sẽ chịu hết quả báo. Cô ấy không biết gì cả, đừng làm tổn thương đến cô ấy.

“Không, anh có thể sống đến chín mươi tuổi.”

Cô ta cười nói.

“Ừ, chúng ta sẽ sống bên nhau lâu dài.”

“Kỷ Thiên Minh, em muốn ăn quà vặt và xem phim truyền hình Hàn Quốc.”

“Được rồi, anh sẽ mua cho em.”

“Lần sau họ đến thăm em anh không thể ra tay như vậy. “

“Anh biết rồi, sẽ không như thế nữa.”

“Anh cứ nghe lời như thế nha? Trước đây chưa kết hôn, anh là anh trai em và em nghe lời anh. Nhưng sau khi kết hôn em là vợ anh và anh chuyện gì cũng phải nghe em có được không? “

“Được rồi, em nói gì cũng được. Bây giờ anh nguyện ý chuyện gì cũng nghe em.”

Kỷ Thiên Minh nhìn ánh mắt cô ta, rất dịu dàng. : Cô ta không thể chịu đựng được nữa, cảm thấy mình phải là một người rất hạnh phúc, có thể gặp được một người anh trai tốt như vậy trong cuộc đời này.

Cho cô ta vô vàn yêu thương, tích lũy cả đời, cho dù… cô ta có suy nghĩ gì về người tên “William’, nhưng chuyện cũng đã qua rồi.

Cô ta cũng rất vui khi làm cho Kỷ Thiên Minh hạnh phúc như vậy.

“Đi mua đồ ăn vặt đi, em sẽ đợi anh.”

Nghe xong Kỷ Thiên Minh lưu luyến không muốn rời đi, tựa hồ không muốn xa cô ta dù là trong chốc lát.

Sau khi anh ta đi, cô ta nằm trên giường một mình, chớp mắt nhìn trần nhà.

Cô ta rất vui vì Kỷ Thiên Minh hạnh phúc.

Nhưng đồng thời trong lòng dường như có chút mất mác.

Như thể có một miếng thịt trên trái tim đang thối rữa từng chút.

Ngay sau đó Kỷ Nguyệt Trâm được xuất viện và chuyển đến chỗ của Kỷ Thiên Minh. Nơi đó có mọi thứ cô ta cần, vì vậy cô ta không cần phải quay lại nhà để lấy vật dụng.

Những chuyện còn lại đều có Kỷ Thiên Minh chuẩn bị thỏa đáng, chỉ có áo cưới là không vội vàng. Anh ta hy vọng Kỷ Nguyện Trâm sẽ tự mình chọn, chọn một trong những bộ bản thân cô †a yêu thích nhất và mặc nó gả cho anh †a.

Kỷ Nguyệt Trâm vốn dĩ muốn ở nhà, không thèm quan tâm đ ến bất cứ việc nào. Nhưng vì Kỷ Thiên Minh bướng bĩnh thúc giục cho nên phải đi ra ngoài.

Cô ta cảm thấy nhàm chán khi đi chọn váy cưới một mình, vì vậy cô ta đã kéo theo Hứa Trúc Linh.

Kỷ Thiên Mình đi cùng Kỷ Nguyệt Trâm đ ến nhà họ Cố để tìm người, nhưng Gố Thành Trung không muốn, anh sợ rằng Kỷ Thiên Minh sẽ bất ngờ phát điên rồi làm tổn thương đến cô.

Kỷ Nguyệt Trâm chạm chạm Kỷ Thiên Minh, nháy mắt liên tục.

Kỷ Thiên Minh có chút bất lực nói: “Cố Thành Trung, trước đây tôi có xúc phạm anh, thật sự xin lỗi anh, nếu anh tức giận cứ đánh lại, tôi cũng không có gì để nói, mọi người đều là đàn ông với nhau.”
 
Chương 2920


Chương 2920

“Thật sao? Tôi chỉ sợ anh không có chút nguyên tắc nào, lúc đó đến vợ tôi cũng dám động tới. ˆ Kỷ Thiên Minh không có chút nguyên tắc nào, tất cả các nguyên tắc đều dành cho Kỷ Nguyệt Trâm.

“Được rồi, được rồi, anh Trung, trước đây là chúng tôi không đúng, khiến vợ chồng anh sợ hãi. Trước đây không phải anh ấy không có ai quản., bây giờ đã có người quản rồi, sau này bảo đảm sẽ không có chuyện như vậy nữa. Nếu anh ấy dám làm bất cứ điều gì bừa bãi, tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Anh ấy sợ tôi nhất, nếu tôi không để ý đến anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không dám như vậy nữa. Trúc Linh, cậu đi chọn áo cưới cùng tớ đi. ˆ “Thành Trung… ˆ Hứa Trúc Linh cũng khó xử nhìn Cố Thành Trung. Anh là lớn nhất, anh không cho phép thì cô cũng không thể làm qì.

Cố Thành Trung bất lực nói: “Được rồi, tôi cũng phải đi theo.”

“Được rồi,cùng nhau đi mua sắm, các anh thanh toán và vác đồ thì tốt biết mấy?”

Thế là cả bốn người cùng nhau lên đường.

Rất nhanh họ đã đến cửa hàng đồ cưới, Kỷ Thiên Minh yêu cầu nhân viên đem bộ tốt nhất đến.

Anh ta muốn tìm đồ làm băng thủ công, giá cả không thành vấn đề, nhưng hiện tại anh chỉ có thể chọn quần áo may sẵn.

“Cái này nè, rất đẹp.”

Hứa Trúc Linh nhìn trúng một bộ, hưng phấn nói.

“Thật không? Vậy thì tớ sẽ thử.”

Bước vào cửa hàng bán lễ phục chính là vào thế giới của những cô gái, hai người đàn ông rất ăn ý mà ngồi xuống.

Kỷ Nguyệt Trâm thay quần áo xong thì bước ra, Kỷ Thiên Minh nhanh chóng che mắt Cố Thành Trung: “Vị hôn thê của tôi, anh đừng có nhìn, mau thay quần áo đi, sao đường viền cổ áo lại thấp như vậy.”

Kỷ Thiên Minh nói như kiểu anh ta đang đối mặt với kẻ thù.

“Anh cho rằng tôi rất hiếm khi gặp người phụ nữ của anh sao? Tôi có vợ, vợ của tôi đẹp hơn Kỷ Nguyệt Trâm gấp ngàn lần.”

“Xì, Kỷ Nguyệt Trâm đẹp hơn Hứa Trúc Linh gấp vạn lần.”

“Kỷ Thiên Minh, là anh câu chúng tôi đến. Bây giờ anh trở mặt không nhận người có phải không? Còn muốn đánh nhau nữa à? “

“Tôi sợ anh sao.”

Hai người phụ nữ ngẩn người đứng sang một bên.

“Cố Thành Trung!”

“Kỷ Thiên Minh!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hai người đồng thanh.

“Các anh đi ra đứng ở ngoài cửa”

Sau đó hai người lập tức dừng lại, giống như hai vị thần giữ cửa vậy, mỗi người đứng một bên, không để ý đến nhau “Cuối cùng cũng yên ắng rồi.”

Kỷ Nguyệt Trâm thở ra một hơi ngột ngạt.

“Cậu đã thực sự suy nghĩ kĩ rồi sao?

Muốn gả cho Kỷ Thiên Minh sao?”

“Đúng vậy, tớ nghĩ Kỷ Thiên Minh rất tốt. Trước kia anh ấy dường như chưa bao giờ nhường tớ, luôn thích chọc tức và trêu chọc tớ. Nhưng bây giờ… anh ấy rất nghe lời, tớ nói cái gì thì là cái đó. “

“Cậu nhớ lại rồi sao?”
 
Chương 2921


Chương 2921

“Không, nhật ký hồi lúc trước, chỉ là nhìn có hơi quen mắt. Tớ biết anh ấy có chuyện muốn giấu tớ, đối với tớ hẳn là rất quan trọng. Nhưng vậy thì có sao?

Dù sao thì cũng đã quên hết rồi. Tớ luôn cảm thấy mình mắc nợ Kỷ Thiên Minh…

quá nhiều, để anh ấy trả giá quá nhiều.”

“Đúng thật, Kỷ Thiên mình rất để ý đến cậu, cũng vì cậu mà trả giá rất nhiều.

Điều này Hứa Trúc Linh không thể phủ nhận.

“Cho nên tìm được một người đàn ông yêu mình cả đời cũng không tệ.

Hơn nữa tớ nghĩ tớ cũng yêu anh ấy rất nhiều.”

Nhưng cô ta biết tình yêu của mình chỉ là tình cảm của em gái đối với anh trai.

Nhưng sẽ luôn có cơ hội để nhìn anh ở một góc độ khác.

“Nghe được lời này của cậu tớ cũng cảm thấy nhẹ nhõm rồi. Mặc dù cậu đã mất trí nhớ, nhưng tớ vẫn cảm thấy rằng cậu có một trí óc minh mãn và càng hiểu rõ những gì cậu muốn làm.”

“Cậu đang khen tớ sao? Trước đây tớ rất hồ đồ sao?”

“Trước đây… dường như cậu biết được số mệnh mình sẽ như thế nào, luôn cảm thấy mình sẽ cô độc đến già.

Nhưng bây giờ cậu không phải là cô tiên .

mà lúc trước tớ biết nữa, như thể đã loại bỏ rất nhiều áp lực, bắt đầu làm chính mình.”

“Tại sao mọi người lại tin vào số phận? Sao lại tin rằng mỗi ngày mình sống đều là do người khác sắp xếp sẵn? Rõ ràng là mình muốn thế này, muốn đi uống trà chiều, đi mua sắm với những người bạn thân của mình hay đi xem một bộ phim hay. Nếu mọi người được sắp xếp mọi việc từ lúc mới sinh ra, với dân số đông như vậy trên thế giới thì sao các vị thân có thể quản lý hết được.”

“Với lại nếu một số kẻ xấu bỏ chạy mất dạng có phải chứng tỏ rằng các vị thần cũng sai sót hay không? Là họ không có khả năng duy trì hòa bình trên thế giới và trừng phạt kẻ ác sao? Vì vậy, con người muốn sống như thế nào và sống như thế nào là do chính chúng ta cố gắng tạo ra, không liên quan gì đến thượng đế cả.”

“Cứ làm tốt chính mình là được, mãi lo lắng cho tương lai để làm gì?”

Kỷ Nguyệt Trâm nghiêm túc nghe hết những lời nói này, thậm chí cảm thấy… rất có lý.

Cô ta vốn là người tin vào các vị thần, Phật. Vậy mà lại bị Hứa Trúc Linh thuyết phục rồi.

Đúng rồi, là hôm nay cô ta muốn xem váy cưới và thử lễ phục. Làm thế nào nó lại trở thành sự sắp đặt của ông trời rồi?

Chính là cô ta muốn cày phim, ăn vặt, không có ai sắp xếp, chỉ là cô ta muốn hay không.

Đột nhiên cô ta như được khai sáng, cô ta là một cô tiên không đủ tư cách, bị gò bó trong những quy tắc mà cô ta đặt ra.

Mất trí nhớ không phải là một điều xấu, ít nhất biết được mình muốn gì vào lúc này.

Cô ta muốn hạnh phúc, cô ta hạnh phúc thì Kỷ Thiên Minh cũng hạnh phúc.

Kỷ Thiên Minh đã chăm sóc cô ta hai mươi bốn năm, cô ta cũng muốn ở bên Kỷ Thiên Minh và chăm sóc anh ta thật lâu, thật lâu.

Rốt cuộc, cô ta chỉ có một người thân duy nhất.

Cô ta ôm chặt lấy Hứa Trúc Linh nhảy nhót: ‘Cảm ơn cậu, cậu thật sự là chị em tốt của mình. Trời ạ, rốt cuộc tớ đã kết bạn với thần tiên nào vậy?”
 
Chương 2922


Chương 2922

“Cậu, cậu đừng kích động quá, đè tớ sắp chết rồi. Chiếc váy nặng quá.”

“Đi đi đi, chọn váy cưới với tớ. Tớ muốn làm cô dâu xinh đẹp nhất.”

Cô ta tiếp tục chọn chiếc váy cưới một cách hạnh phúc. Hai người hoa mắt vì chọn đồ, cuối cùng cũng quyết định chọn một chiếc.

Cô ra cửa gọi Kỷ Thiên Minh nhưng anh ta đã biến mất.

“Kỷ Thiên Minh đâu?” Cô ta nghỉ ngờ nhìn Cố Thành Trung.

Cố Thành Trung khẽ mím môi nói: “Anh ta… đi toilet, đợi một chút anh ta sẽ đến ngay.”

“Vậy được, vậy tôi sẽ đợi.”

Cô ta quay người đi về phía cửa hàng đồ cưới.

Hứa Trúc Linh không rời đi, nhìn anh trầm mặc không nói.

“Trúc Linh, đừng nhìn anh như vậy.”

“Anh định nói dối em sao?”

“Anh không dám.”

Cố Thành Trung thành thật nói: “William đến, đã hẹn Kỷ Thiên Minh ra ngoài. Hình như có chuyện quan trọng.”

“Vậy vân là không nên đi, Kỷ Nguyệt Trâm mới chỉ làm sáng tỏ lòng mình, nghĩ rằng mất trí nhớ cũng tốt. Em không biết mình không ngăn cản là đúng hay sai, nhưng em chắc chắn rằng cô ấy hiện đang rất hạnh phúc, Kỷ Thiên Minh cũng rất hạnh phúc. Vì vậy em chọn không để tâm đ ến điều gì, miễn là Kỷ Nguyệt Trâm hạnh phúc. “

“Em không nói gì thì anh cũng không có gì để nói. Anh không quan tâm đ ến chuyện của người ngoài.”

“Vậy em đi tìm Kỷ Nguyệt trâm đây.”

“Gó thích món nào không? Có thể thử, đã lâu rồi anh không thấy em mặc váy cưới rồi.”

“Hừ. Mơ đi.”

Cô yêu kiều liếc mắt nhìn anh một cái, vào trong tiệm lại không thấy Kỷ Nguyệt Trâm.

“Cô Trâm đã vào trong thay quần áo rồi.

“Được rồi.” Cô gật đầu. Họ không biết rằng ai đó đã thay quần áo sạch sẽ và lặng lẽ chuồn đi, đúng vào lúc Cố Thành Trung đang tập trung nói chuyện với Hứa Trúc Linh.

Bây giờ người Kỷ Thiên Minh không muốn nhìn thấy nhất chính là William.

Nếu không phải vì khi anh ta nhìn thấy đối phương, sợ rằng Kỷ Nguyệt Trâm sẽ phát hiện ra, nhanh chóng vội vã đi ra ngoài.

William đang đợi ở tầng dưới sảnh thương mại, vừa bước ra thì lập tức tiến đến nghênh đón.

“William, bây người người mà tôi và Kỷ Nguyệt Trâm không muốn gặp nhất chính là anh. Xin đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi.”

“Kỷ Nguyệt Trâm quan trọng với anh như vậy sao?”

“Đúng vậy, cô ấy quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Vì cô ấy, tôi có thể đánh đổi cả tính mạng mình.”

Kỷ Thiên Minh gần từng chữ một.

“Được, vậy tôi sẽ dùng Kỷ Nguyệt Trâm để làm một thỏa thuận với anh, được không?”

William nắm chặt tay và nói.
 
Chương 2923


Chương 2923

Kỷ Thiên Minh cau mày, tại sao anh ta lại lấy Kỷ Nguyệt Trâm ra giao dịch?

Dựa vào thân phận gì?

“Anh đang đùa tôi sao? Cô ấy chưa bao giờ thuộc về anh.”

“Vậy thì tại sao cậu lại sợ cô ấy nhìn thấy tôi? Anh sợ… cô ấy phân rõ tình cảm đối với anh là gì, phải không?”

Kỷ Thiên Minh nghe thấy lời này, sắc mặt trở nên âm trầm, nắm đấm vô thức siết chặt, thực sự muốn tung một cú đấm.

Hai mắt anh ta đầy ủ rũ, trâm thấp khàn khàn gầm lên một tiếng: “Được, anh muốn đổi cái gì.”

“Tôi cần mặt nạ. Tân Nhâm Trành đã rời khỏi chợ đen rồi. Ông ta cũng hứa sẽ rửa tay ở chợ đen và không bao giờ chế mặt nạ nữa. Tôi cần mặt nạ da người, cũng chỉ có chợ đen mới có thể đáp ứng cho tôi.”

“Anh cũng cần mặt nạ da người sao?”

“Đừng quan tâm về việc tôi dùng làm gì, chỉ cần giao cho tôi. Bây giờ tôi rất cần nó. Nếu như anh có thể đưa nó cho tôi trong vòng một tuần, tôi hứa với anh sẽ không tìm Kỷ Nguyệt Trâm nữa.”

“Từ nay, tôi sẽ không rời Malton một bước, tôi sẽ chết trong quân đội.”

William nói một cách chắc chắn và mạnh mẽ.

Mặc dù, anh ta đã từng bị bạn thân gây tổn thương, không còn tin vào lòng người.

Nhưng chính anh em Neil đã kéo anh ta ra khỏi bóng tối đưa ra ngoài ánh sáng, giúp anh ta trải qua những năm tháng tăm tối nhất.

Anh ta nợ anh em Neil quá nhiều, anh ta không muốn .Jenny mất đi người anh trai sớm như vậy.

Nếu Charlotte mất anh trai, cô ấy sẽ sống như thế nào?

Sẽ không còn anh trai bảo vệ cô ấy nữa, nếu cô ấy bị bắt nạt thì sao?

Anh ta làm không được.

Mặt nạ da người rất khó kiếm. Cả đời Tân Nhâm Thành cũng không tạo ra nhiều, vật liệu cũng như kỹ thuật thủ công rất khắt khe.

Chỉ có Kỷ Thiên Minh có thể giúp anh ta làm điều đó.

Nhưng… họ phải không là bạn, thậm chí là kẻ thù, anh ta sẽ không vô duyên vô Cớ giúp.

Anh ta chỉ có thể đánh cược một phen, dùng Kỷ Nguyệt Trâm, cược rằng kỷ Thiên Minh không dám để anh ta gặp Kỷ Nguyệt Trâm.

Những lời William nói làm cho lòng anh ta nổi sóng, anh phải thừa nhận rằng lòng anh ta đã lung lay.

Nếu rắc rối này có thể được giải quyết hoàn toàn, phải trả cái giá đắt nhất cũng đáng.

“Anh nói thật chứ?”

“Nếu tôi vi phạm, anh cứ giết tôi.”

“Được, tôi sẽ tin tưởng anh. Chỉ là tôi không ngờ anh lại từ bỏ cô ấy dễ dàng như vậy. Tôi còn tưởng rằng anh yêu cô ấy đến chết đi sống lại, anh…thật là đạo đức giả.”

Kỷ Thiên Minh cười nhạo nói.

William mím môi, sắc mặt tái nhợt.

Anh ta không phản bác, anh ta thực sự ích kỷ, dùng cô ta đánh cược để cứu người khác.

Giống như một giao dịch, được niêm yết giá rõ ràng, đem cô ta ra giao dịch.
 
Chương 2924


Chương 2924

Có lẽ, đây là số mệnh của anh ta, được định sẵn là xứng đáng.

Bạn bè, tình nghĩa và tình yêu, anh †a đã chọn người trước.

Anh ta cũng tin rằng Kỷ Thiên Minh sẽ chăm sóc Kỷ Nguyệt Trâm chu đáo, có Kỷ Thiên Minh anh ta cũng yên tâm.

Bây giờ cô ta bị mất trí nhớ, quên đi mình thì tốt rồi.

Có lẽ tất cả những điều này là định mệnh.

Để ba người họ không phải đau đớn trong sự lựa chọn, có thể giảm bớt rất nhiều cảm giác tội lỗi.

Kỷ Nguyệt Trâm không biết chuyện gì, nhưng mọi ân oán của cô ta vẫn được âm thầm giải quyết.

Đây có lẽ là điều tàn nhân nhất đối với cô †a…

Và điều duy nhất anh ta có thể làm là… không quấy rầy cô ta nữa.

“Anh muốn mặt nạ của ai?”

“Neil, chủ Đảo Sương Mù.”

“Được, một tuần gặp lại ở đây. Anh ở Đà Nẵng, tốt nhất là trốn thật kỹ, đừng xuất hiện trước mặt cô ấy, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”

“Được, tôi hứa với anh.”

William gật đầu nói.

Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà thương mại cao lớn, cuối cùng quyết tâm xoay người rời đi.

Kỷ Thiên Minh nhìn anh ta rời đi, cũng thở dài nhẹ nhốm, nghĩ đến Kỷ Nguyệt Trâm vẫn đang thay váy cưới, anh ta vội vàng quay lại.

Trên lầu.

Hứa Trúc Linh vẫn luôn canh giữ cửa phòng thử đồ, cô đã đợi hơn mười phút rồi, không thấy Kỷ Nguyệt Trâm ra, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Cô đến gõ cửa, nhưng phát hiện…

cửa không khóa, bên trong không có ai, váy cưới rơi xuống đất.

Người đâu?

“Cố Thành Trung, không thấy Kỷ Nguyệt Trâm!”

“Đi kiểm tra thiết bị giám sát.”

Ngay khi cả hai chuẩn bị kiểm tra camera giám sát, đột nhiên Kỷ Nguyệt Trâm bước ra, trên người mặc chiếc váy cưới, như thể cô ta chưa bao giờ rời đi.

“Mọi người đang tìm tôi à?”

“Kỷ Nguyệt Trâm?”

Hứa Trúc Linh sửng sốt, rõ ràng cô vừa thấy bên trong không có người, cô †a từ đâu đi ra vậy?

Mặt cô đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, giống như vội vã đi đến còn không kịp thở.

“Tớ… tớ gọi cậu, tại sao không trả lời? Cậu vừa mới đi đâu vậy?”

“Tớ vẫn luôn ở trong đó. Tớ đã đánh rơi một viên kim cương trên chiếc váy này, không thể tìm lại được. Chỉ có thể mua chiếc này thôi. Thật may là tớ cũng rất thích nó’.

Cô ta đưa một viên kim cương nhỏ †a, đặt vào lòng bàn tay.
 
Chương 2925


Chương 2925

“Đây, vừa rồi là vì tìm cái này, giờ đã tìm được rồi, có lẽ là do quá tập trung tìm, nên không có nghe thấy giọng nói của cậu. Lâu vậy, Kỷ Thiên Minh còn chưa trở về sao? Tại sao đi lâu như vậy, tớ vẫn đang đợi anh ấy thanh toán hóa đơn.”

Cô ta nhón chân nhìn xung quanh, muốn xem Kỷ Thiên Minh đang ở đâu.

Liền thấy bóng dáng của Kỷ Thiên Minh, lập tức lướt qua hàng váy đi tới.

Hứa Trúc Linh không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đúng lúc này, Cố Thành Trung bước tới nắm lấy tay và cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Được rồi, người ở đây thì tốt rồi, đừng tự tạo áp lực cho mình nhiều như vậy.”

“Cô ấy… thật sự không có rời đi sao? Em đi xem thiết bị giám sát, tại sao em không nhìn thấy, cảm giác như thể… gặp ma vậy?”

“Không cần, người ở đây là được rồi.”

Cố Thành Trung ngăn cản, từ đầu tới đuôi, lòng anh vẫn như gương sáng.

Kỷ Thiên Minh nhìn Kỷ Nguyệt Trâm đang mặc váy chạy về phía mình, sự u ám trong lòng đều trở thành hư không, cảm thấy tất cả công sức của mình đều đáng giá.

“Trông đẹp không?” Cô ta xoay tròn trước mặt anh ta với nụ cười ngọt ngào trên môi.

“Đẹp, em mặc gì cũng đẹp.”

“Gái này đi. Em không cẩn thận làm rơi viên kim cương. Anh đi thanh toán đi, yêu cầu nhân viên đính lại một chút.”

“Không cần để ý đến nó. Chỉ cần chọn một cái em thích. Dù gì cả đời cũng chỉ kết hôn có một lần.”

“Không, chính là cái này, em cảm thấy đẹp.”

“Được, nếu em cảm thấy đẹp, vậy thì chúng ta sẽ mua nó.”

Kỷ Thiên Minh đi thanh toán, cô ta định đi thay ra, nhưng anh ta đã ngăn lại.

Anh ta nắm tay cô ta bước ra khỏi cửa hàng, nơi mọi người đang qua lại mua sắm.

Chỉ thấy, anh ta ở trước mặt bao nhiêu người, quỳ một gối xuống, trong tay là một hộp nhãn.

Anh ta từ từ mở ra, bên trong là một chiếc nhân kim cương ba gram.

“Kỷ Nguyệt Trâm, hãy lấy anh nhé.”

Kỷ Nguyệt Trâm sững sờ, hoàn toàn không ngờ Kỷ Thiên Minh lại quỳ xuống cầu hôn cô ta giữa đám đông.

Cô ta vẫn mặc váy cưới, thân thờ nhìn người đàn ông trước mặt cùng chiếc nhẫn kim cương chói lọi.

Chẳng mấy chốc, họ đã bị mọi người vây quanh, tất cả đều đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ.

“Trời ơi, hạnh phúc quá?”

“Đồng ý đi, đồng ý đi.”

Cuối cùng, cả đám người đồng thanh hô, muốn cô ta gật đầu đồng ý.

Lúc này cô ta mới tỉnh táo lại, đôi mắt dần trở nên sáng rõ hơn.

Cô ta đã nghĩ rằng, khoảnh khắc này chính là khoảnh khắc cảm động rơi nước mắt.

Nhưng… cảm động thì cảm động, nhưng lại không có bất kỳ rung động nào khiến cô ta rơi lệ, không khóc vì hạnh phúc.

Cô ta đỏ mặt, bởi vì cô ta ngại ngùng, cảm thấy việc để nhiều người nhìn thấy như vậy là không tốt.
 
Chương 2926


Chương 2926

Tại sao anh ta không nói trước một chút mà lại cứ tỏ tình như vậy?

“Kỷ Thiên Minh, anh… đang làm gì vậy? Mau đứng lên, rất nhiều người đang nhìn.”

“Kỷ Nguyệt Trâm, kết hôn với anh, được không?”

“Không phải em đã hứa với anh rồi sao? Váy cưới cũng mua rồi.”

“Nhưng em…”

Chưa từng nói rằng em cũng yêu anh.

Chưa bao giời Chuyện này anh ta chôn sâu trong lòng, anh ta muốn nói ra, nhưng anh ta cảm thấy nếu hỏi cô ta điều đó trước mặt mọi người, phải làm sao nếu cô ta vân không muốn nói em yêu anh?

Đến lúc đó thật là xấu hổ?

“Đưa tay cho anh.”

Cuối cùng anh ta vẫn không dám đánh cược, chỉ nhẹ nhàng nói.

Cứ mơ hồ như vậy mà ở bên nhau cũng không có gì là không tốt.

Cô ta đưa tay ra mà không do dự, bởi vì cô ta không biết mình có thể kết hôn với ai ngoài Kỷ Thiên Minh.

Năm nay cô ta hai mươi bốn tuổi, trước kia cô ta hay xem bói, bên cạnh cô ta không có người con trai nào hợp tuổi.

Bạn bè cũng không nhiều, ngày nào cũng đọc đủ thứ tiểu thuyết ngôn tình, thỉnh thoảng ngẫu hứng lại tự viết.

Họ đều nói rằng dù không ăn thịt lợn cũng sẽ từng thấy qua heo chạy.

Cô ta chưa bao giờ yêu, nhưng xem trên phim nhiều như vậy cô ta cũng hiểu tình yêu là như thế nào.

Nhìn bản thảo cô ta viết trước đây, khô khan và vô vị.

Trước đây cô ta không biết tình yêu là gì.

Đánh đổi tất cả vì một người là như thế nào.

Cô ta không hiểu, bởi vì cô ta chưa từng trải qua.

Mọi người đều cần kết hôn và sinh con, họ cần tìm một người bạn đời và hỗ trợ lần nhau.

Bố mẹ chỉ có thể đồng hành cùng con cái trên chặng đường hai mươi năm ngắn ngủi. Nhưng người yêu lại đi cùng mình đến hết quãng đời còn lại.

Cô ta lười đi tìm người khác, trong trí nhớ của cô ta bây giờ, Kỷ Thiên Minh đã rất tốt rồi.

Cô ta nhìn chiếc nhẫn trên tay, vừa vặn với ngón áp út, không quá to cũng không quá nhỏ.

Chiếc nhân phản chiếu một ánh sáng rực rỡ kỳ lạ dưới ánh đèn.

“Hôn đi, hôn đi.”

Đám đông lại hò hét.

Cô ta xấu hổ kéo Kỷ Thiên Minh đứng lên.

“Được rồi, được rồi, đừng như vậy nữa, không sợ là sẽ lại phải lên mặt báo sao?”

Cô ta lo lắng nói.

“Kỷ Nguyệt Trâm, thật tốt khi có em ở bên.

Cuối cùng, anh ta không hôn, chỉ bế cô ta lên mà xoay tròn.

Cô ta có thể cảm nhận được niềm vui của anh ta, trời đất quay cuồng, trong mắt hiện lên quá nhiều khuôn mặt.
 
Chương 2927


Chương 2927

Nhưng… đột nhiên một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tâm mắt, và trái tim cô ta quặn thắt vào lúc đó.

Cô ta choáng váng, hồi lâu mới định thần lại.

Lúc này, Kỷ Thiên Minh mới buông cô ta xuống, năm tay cô ta và nói: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”

Cô ta cùng với Kỷ Thiên Minh trở về, Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh cũng về nhà.

“Kỷ Thiên Minh, chúng ta kết hôn thì sẽ ở chung một chỗ. Để em về ngôi nhà cũ xem có đồ gì cần dọn qua không?”

“Được, anh sẽ đi cùng em.”

“Không được, chiều nay anh không muốn đến chợ đen sao? Em có thể tự đi. Nếu là đồ cồng kềnh, em sẽ tìm một công ty chuyển nhà.”

“Cũng được.”

Anh ta nghĩ đến lời hứa với William, cần phải chế tạo mặt nạ càng sớm càng tốt để anh ta có thể rời khỏi Đà Nẵng sớm hơn.

Sau đó, hãy ở lại Malton và đời này đừng xuất hiện trước mặt Kỷ Nguyệt Trâm nữa.

Kỷ Thiên Minh đưa cô ta xuống dưới lầu rồi mới rời đi, cô ta trở về nơi ở quen thuộc của mình.

Bởi vì bây giờ không có ai sinh sống nên được phủ một lớp vải trắng để tránh bụi.

Cô ta đi ra ban công phòng ngủ, xương rồng cô ta nuôi vẫn chưa tàn, sức sống thực sự rất ngoan cường.

“Ra đi, còn trốn tránh làm gì.”

Cô ta không nhìn quay đầu lại nói.

Phía sau xuất hiện tiếng động, một bóng người từ nhà tắm bước ra.

Cô ta quay lại nhìn, tim như đập nhanh hơn.

Người đàn ông trước mặt, anh ta mặc một chiếc áo phông trơn màu đơn giản.

Tóc ngắn, cơ bắp vạm vỡ và làn da ngăm.

Đôi mắt anh ta có màu xanh lam đậm, giống như độ sâu của biển cả.

Anh ta nhìn chằm chằm thật sâu vào mắt cô ta nói: “Cô không sợ tôi sao? Tôi là kẻ trộm.”

“William.”

Cô ta li3m môi, do dự một lúc rồi nói.

William nghe thấy điều này, trái tim anh ta run lên dữ dội, đồng tử của anh †a đột nhiên co lại.

“Em?”

“Tôi không nhớ anh, tôi đoán mà thôi. Anh mở khóa phải không? Khóa không bị phá, trong nhà được quét sạch, bụi bặm không còn.”

“Hôm nay, tôi nhìn thấy anh. Tôi không biết tại sao, cảm thấy như anh sẽ ở đây. Vì vậy, tôi đã đến. Tất nhiên, tới tìm anh không phải là để hỏi về những chuyện đã qua. Tôi chỉ muốn biết… “

“Eii..

“Anh có tư cách gì cầm đồ của tôi?”

Những lời này được khắc sâu khi chúng được thốt ra, từng chữ một hằn sâu vào trái tim của William.

Cô ta chớp chớp đôi mắt trong veo và nghiêm túc nhìn.

Bị cô ta nhìn chằm chằm khiến lòng anh ta vô cùng khó chịu.
 
Chương 2928


Chương 2928

Anh ta siết chặt bàn tay to lớn của mình và không nói gì.

“Anh có vẻ rất tin vào bản thân, nghĩ rằng anh xuất hiện trước mặt tôi thì có thể thay đổi điều gì sao? Anh cho răng tôi hoài niệm quá khứ sao? Cho rằng tôi muốn biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Kỷ Thiên Minh rất sợ anh xuất hiện ở trước mặt tôi. Trước đây, tôi với anh là một đôi sao? Cho dù là vậy, cũng là chuyện trước đây. Sau này, không cần tự mình cảm thấy mình tốt đẹp như vậy.

Cho dù là anh xuất hiện ở trước mặt tôi vô số lần, tôi cũng là không có hứng thú đối với anh.”

“Chỗ ở này, anh ở bao lâu tùy ý, đừng tùy tiện đụng vào đồ vật là được.”

Cô ta nhàn nhạt nói rồi định quay người rời đi, nhưng… đã bị anh ta siết chặt cổ tay giữ lại.

Với một lực rất mạnh, khiến cô ta đau đớn nhíu mày.

“Eưm…

“Khẩu khí cô thật lớn, đối với tôi không hề có hứng thú ư?”

Anh ta trực tiếp đẩy cô ta vào góc tường, một tay năm cằm cô ta, ánh mắt hung hăng.

“Chắc cô đã quên trước kia chúng ta đã từng thân thiết bên nhau như thế nào rồi. Sau khi mất trí nhớ thì không biết sợ là gì sao? Chúng ta đúng là một cặp, nhưng tình yêu của cô thật hèn hạ.

Cô đã bám theo tôi như một con chó, khiến tôi vô cùng chán ghét.”

“Sau khi mất trí nhớ, cô đã được Kỷ Thiên Minh đem về, tôi mong còn không được ấy. Sở dĩ dùng em để trao đổi là vì cô rất đáng giá. Kỷ Thiên Minh coi cô như một bảo bối, nhưng với tôi cô không có giá trị ˆ “Cho nên, cô không cần tự mình cảm thấy tốt đẹp. Rõ ràng là tôi cầu cô rời đi còn không được đấy.”

Anh ta nói một cách u sầu.

“Anh… Mặt cô ta đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa khó chịu: “Vậy anh… còn đến nhà tôi làm gì?”

“Bởi vì, cửa nhà cô là tôi sai người đến lắp, giờ muốn phá bỏ mang đi.”

William đá thẳng vào cánh cửa, phát ra một tiếng kêu lớn.

Cô ta sợ đến mức tim cô thắt lại đột ngột.

Những gì anh ta nói có thật không?

Nếu như đúng như lời anh ta nói, thì chia tay anh ta để kết hôn với Kỷ Thiên Minh sẽ là một điều may mắn, là trời cao chiếu cố. Một tên cặn bã như vậy, tránh càng xa càng tốt!

William buông cô ta ra, cô ta vội vàng gọi điện đến công ty dịch vụ, nhưng cánh cửa này thực sự thuộc về William.

Anh ta tỏ ra vô cảm, và cho người tháo cánh cửa ra.

“Anh thật sự tuyệt tình như vậy?”

Kỷ Nguyệt Trâm giận đến đỏ mặt, đôi bàn tay nhỏ bé của cô ta siết chặt thành nắm đấm, cô ta thực sự không thể tin được rằng một người sau khi chia tay lại có thể tuyệt tình đến vậy.

William đứng trước mặt cô ta, không quay lại nhìn cô ta, tất cả những gì cô ta có thể nhìn thấy là bóng lưng cường tráng của anh ta.

“Tôi chưa từng có cảm tình với cô, hiện tại cũng không. Cô nên cảm cảm thấy may mắn vì đã quên đi quá khứ, nếu không cô vần là một kẻ đáng thương.”

“William, tôi thật mù mới gặp anh.

Tại sao tôi lại yêu anh. Tôi nói cho anh biết, Kỷ Thiên Minh tốt hơn anh ngàn vạn lần, tôi nhất định sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, sẽ khiến cho anh hối hận vì điều đó.”
 
Chương 2929


Chương 2929

“Thật ư?”

Anh ta đột ngột quay lại, mà cô ta thì đang giận dữ vung tay lên.

Vừa quay người lại, bàn tay nhỏ bé của cô ta đã lập tức đưa ra sau lưng, lo lắng nhìn anh ta.

Trước đây thầy giáo đã nói, có nhiều vụ án mạng đều là do chỉ tay vào người khác.

Việc chỉ tay vào người khác là điều rất bất lịch sự và dễ kích động cảm xúc của người khác.

Toàn thân anh ta ngập tràn sát khí tiến nhanh về phía cô ta.

Cô ta sợ hãi lùi lại, nhưng đã lui đến góc tường, không còn nơi nào để trốn.

Anh ta đặt tay l3n đỉnh đầu cô ta, lập tức ôm cô ta vào trong vòng tay của mình, hơi thở mang khí chất nam tính có một không hai của anh ta khiến cô ta có chút choáng váng.

cảm giác quá quen thuộc.

Trái tìm cô ta run lên, sớm đã dâng lên đến cổ, như thể sẽ nhảy ra ngoài.

“Anh… anh định làm gì?”

“Tốt hơn hết cô nên nói được làm được. Nếu cô sống không tốt, tôi sẽ ngủ không được yên. Tôi rất biết ơn Kỷ Thiên Minh. Cô không biết trước đây cô đã gây phiền phức như thế nào đâu. Tôi biết ơn đồng thời, cũng rất cảm thông. “

“Anh… anh thật quá đáng, anh quả thực không phải là đàn ông. Cho dù đã chia tay, nói tôi như vậy với anh vui lắm sao?”

Kỷ Nguyệt Trâm tức giận đến mức não không còn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ trực tiếp tát một cái…

Tát một cái thật mạnh.

Lực rất mạnh, âm thanh rất đanh, đánh gương mặt anh ta hất sang một bên.

Cô ta choáng váng, anh ta cũng choáng váng.

Gô ta nhìn bàn tay run rẩy của mình, lực tác dụng ngược lại là như nhau, lòng bàn tay đỏ bừng, cho thấy cái tát vừa rồi mạnh đến như thế nào.

William xoa xoa khóe miệng, nhìn đầu ngón tay ửng đỏ kia, đôi mắt xanh biếc lập tức trở nên cực kỳ thâm hiểm.

“Đánh là tốt. Từ nay về sau, chúng †a sẽ như người xa lạ, không can thiệp vào chuyện của nhau nữa, thế nào.”

“Mong còn không được!”

Cô ta siết chặt nắm tay, hét lên băng tất cả sức lực của mình.

William cũng không nhìn những người công nhân, thẳng thừng nói: “Tháo xuống đi, ném vào thùng rác.”

Những lời này chứa đầy sự thù địch.

Nói xong anh ta bỏ đi mà không ngoái lại.

Công nhân rùng mình, mới tới lắp cửa không lâu, trong nháy mắt đã bị phá bỏ.

“Tuổi trẻ bây giờ khi tốt thì keo như keo, nhưng… chia tay rồi thì đáng sợ quá”.

“Đúng vậy, hôm đó đặt cửa cũng tìm đến dịch vụ, lắp đặt giám sát, sửa chữa bóng đèn thoát nước tại nhà… có vấn đề nhỏ cũng phải sửa.”

“Hai người tốt như vậy, làm sao có thể…”

“Tháo cửa ra cho cẩn thận, đừng có nói nhảm nhí. Sau khi tháo cánh cửa này, hãy thay nó bằng loại tốt nhất cho tôi”

“Đây là thứ tốt nhất rồi…”
 
Chương 2930


Chương 2930

“Vậy thì hãy mang cho tôi một cái mới tỉnh.”

Cô ta nói một cách tức giận, sau khi trả tiền nhanh chóng bỏ đi.

Thật là tức chết đi mà.

Trước kia sao có thể nhìn người kém như vậy.

Cô ta rời khỏi tiểu khu, chuẩn bị sang đường, không ngờ có một chiếc xe máy đột ngột chạy qua trước mặt cô ta.

Cô ta sợ đến mức đầu óc chìm xuống, đầu óc trống rỗng, cơ thể cứng đờ không thể phản ứng kịp.

Đúng lúc này, một cơ thể cường tráng mạnh mãấ lao tới, nhanh chóng đẩy cô ta ra.

Chiếc xe máy va chạm vào người đó.

Chủ xe lăn ra đất, một người bị đè dưới gầm xe, bánh xe vấn quay.

Nhanh chóng, rất nhiều người đã vây lại.

Khi chiếc xe máy được nhấc lên, William nhéo bả vai, cảm giác nửa cánh tay phải sắp bị phế.

Máu… theo cánh tay chảy xuống, không lâu sau đó mặt đất đây máu.

“Gọi 115.”

“113, nhanh gọi cảnh sát.”

“Anh đừng đi, phải tới đồn cảnh sát.”

Có người bắt được hung thủ, nhưng… người bị thương lại gạt đám đông sang một bên.

“Anh bị thương. Anh phải đến bệnh viện anh còn muốn đến… đồn cảnh sát.”

Ngay lập tức Kỷ Nguyệt Trâm lao đến, ngăn anh ta lại, không cho anh ta rời đi.

MP L0 Anh ta lạnh lùng măng, trong mắt không có một chút tình người.

Cô ta thấy vậy, trái tim như bị một tiếng sét lớn đánh vào, cả cơ thể cô ta †ê dại.

Cô ta không biết tại sao William lại cố gắng cứu mình như vậy.

Nếu anh ta thật sự vẫn còn lưu luyến mình, vậy sự thờ ơ chán ghét bây giờ là như thế nào?

“Đừng nói với Kỷ Thiên Minh, cô đã gặp tôi, tôi đã thỏa thuận với anh ta. Tôi thực sự không muốn gặp lại cô, cô tránh xa tôi ra được không.”

Anh ta hất tay cô ta ra một cách thô bạo và nhanh chóng rời đi.

Máu vẫn rơi từng giọt, dáng người vẫn cao lớn, dũng mãnh, nhưng… có chút cô đơn chiếc bóng, trông hiu quạnh, lẻ loi.

Kỷ Nguyệt Trâm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn anh ta rời đi.

William nhanh chóng biến mất ở đầu đường, sau đó đến một mình bệnh viện.

Xương bị gấy và các mô da, thịt bị tổn thương nghiêm trọng.

Ngón tay… cũng bị gãy ở vài chỗ.

“Nhóc con, vết thương của cậu quá nghiêm trọng. Tay phải dùng để hoạt động chính. Không biết có thể chữa khỏi cho cậu hay không. Tôi… tôi không nắm chắc, để tôi đi gọi bác sĩ giỏi hơn đến giúp.”

“Ông làm gì cũng được, chữa được thì chữa, không chữa được thì tôi chịu”.

Anh ta nhàn nhạt nói.
 
Chương 2931


Chương 2931

Thân là một quân nhân, anh ta đã không để ý đến cái chết từ lâu.

Không, trước kia là vì Charlotte luôn có một yêu cầu duy nhất mỗi lần đi nhận nhiệm vụ là sống sót trở về.

Anh ta đã từng nung nấu ý chí sinh †ồn, dù con đường phía trước có nguy hiểm thế nào anh đều muốn được trở về.

Nhưng bây giờ, nó không quan trọng.

“Bác sĩ còn chưa từ bỏ anh, sao bệnh nhân sao có thể từ bỏ?”

“Cậu chờ đi, tôi đi tìm bác sĩ giỏi đến.

Bác sĩ rất có trách nhiệm và đi tìm người đến khám.

Nguyên Doanh nhìn người trước mặt, có phần quen thuộc, nói: “Thượng tướng William?”

“Anh biết tôi sao?”

“Tôi đã từng là một bác sĩ quân y, đối với các sĩ quan các nước tôi đều đã điều tra và tìm hiểu. Anh là… người đặc biệt nhất, một cựu quân nhân, sau khi gia nhập Đảo Sương Mù, trở thành một phần tử kh ủng bố, vì vậy tôi rất ấn tượng.”

“Ừm, là tôi.”

Anh ta không giải thích, không phải ai cũng cần biết sự thật.

“Tôi sẽ không cứu một kẻ phản bội.”

Nguyên Doanh nhẹ giọng nói.

William nghe xong mặt mũi xụi lơ, kéo theo cánh tay bị thương nặng, xuống giường rời đi.

Nguyên Doanh lắc đầu: “Nhưng tôi thực sự rất hâm mộ anh, cho nên tôi mới không đắn đo đến đây.”

“Anh cũng thật là không có nguyên ` tác.

“Tôi từng là quân y có quá nhiêu nguyên tắc. Bây giờ lùi về phía sau, cũng không cần quá nhiều quy củ như vài”

“Rốt cuộc cũng không phải là quân nhân chân chính.”

“Đúng vậy, từ đầu đến cuối đều tôi tin tưởng anh là quân tử thật sự, cho nên cũng không tranh cãi. Hiện tại hai nước quan hệ tốt, tôi có thể coi như là đóng góp cho hòa bình.”

“Tôi bị thương, anh biết sao? “

“Đúng vậy, tôi nghe nói bên cạnh anh còn có một bác sĩ quân y, theo anh đến Đảo Sương Mù. Anh ta tên là David đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Anh có vẻ không thích nói chuyện sao?”

“Thì sao? Bác sĩ ai cũng giống anh, nói nhiều vậy sao?”

Anh ta nhướng mày nhìn lại.

Nguyên Doanh nở nụ cười: ‘Đều không phải, tôi chỉ là nói chuyện với anh, để cho anh phân tâm, nối xương rất đau.”

Trong lúc nói chuyện, anh ta đã tiêm thuốc mê rồi bắt đầu phẫu thuật.

Nói chuyện với anh ta chỉ là để anh ta đừng để ý đến miệng vết thương, dù sao thì… cũng là máu.

Bác sĩ cũng là toàn tâm toàn ý vì bệnh nhân mà suy nghĩ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom