Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2932


Chương 2932

Có rất nhiều dây thần kinh liên quan đến các ngón tay, liên quan đến việc liệu sau này anh ta có thể lái xe, câm đũa bình thường và bóp cò súng được hay không.

Anh ta không sử dụng nhiều thuốc mê, anh ta sợ rằng sẽ có vấn đề trong việc hồi phục thần kinh, anh ta cần ý chí chịu đựng của bệnh nhân.

Người khác có thể có chút lo lắng, nhưng William, anh ta không lo lắng chút gì cả.

Phẫu thuật, khâu lại kéo dài ba tiếng đồng hồ, mồ hôi anh ta nhề nhại, cuối cùng ca mổ cũng thành công.

Sau khi kết thúc, William vấn tỉnh táo.

“Cảm ơn.”

Anh ta nói một cách chân thành.

“Đừng khách khí, tôi cũng là có tính phí. So với bác sĩ thông thường, tôi tính đắt gấp mười lần, lại tính tiền thuốc riêng.”

“Đắt như vậy sao?”

“Đắt có cái giá của đắt. Người khác tôi cũng sẽ không tính phí như vậy, nhưng vì anh làm chậm giờ ăn của tôi và vợ tôi. Vốn dĩ, cuộc phâu thuật này không nằm trong lịch trình của tôi.”

“Anh không sợ tôi phàn nàn sao?”

“Cứ việc.” Anh ta cười: “Mặc dù tôi biết anh không làm được”.

Khi William nghe vậy, anh ta mỉm cười bất lực.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bây giờ đến Đà Nẵng, hóa ra là lúc anh ta thoải mái nhất, không có quá nhiều áp lực, rất dễ dàng trò chuyện với một người xem như là cũng thú vị, nói chuyện phiếm cũng rất hợp.

Chuyến đi này không quá tệ.

“Tiếp theo, anh sẽ nhập viện để theo dõi. Có người nhà đến cùng không?”

“Không, một mình tôi có thể tự lo liệu.

“Ừm, cần gì thì liên hệ với y tá bệnh viện, tôi về nhà.”

Anh ta vừa dứt lời thì điện thoại di động vang lên.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến tiếng khóc sướt mướt.

“Có phải anh không yêu em? Sao không ăn cơm với em.”

“Hôm nay bỗng nhiên anh phải phâu thuật khẩn cấp. Người đó bị thương nặng. Vì thế nên đã mất thời gian, giờ anh về ngay đây.”

Anh ta lo lăng nói.

Sôi nổi hoạt bát như Cố Ngọc Vy, cũng bị trầm cảm sau sinh.

Lý do rất đơn giản, đứa trẻ sơ sinh quá xấu xí khiến mẹ sợ hãi.

Cô ta lo lắng đứa bé sẽ xấu xí cả đời, vì vậy mà dẫn đến hội chứng hậu sản.

Bây giờ Cố Ngọc Vy đang điên cuồng mua nhà, gửi tiền tiết kiệm, sợ sau này con trai không chinh phục được các cô gái bằng ngoại hình của mình, nếu có gia thế mạnh thì có thể cộng điểm.

Dù anh ta có giải thích đi giải thích lại đi răng là đứa trẻ nào vừa sinh ra cũng đều xấu xí.

Rốt cuộc thì gen của cả bố và mẹ đều như này, làm sao có thể sinh ra một đứa xấu xí được?

“Hu hu, hôm nay có một người phụ nữ gọi cho em, nói rằng anh đang bận, người phụ nữ đó là ai hả?”
 
Chương 2933


Chương 2933

“Y tá mới ở quầy lễ tân, anh đã nhờ cô ấy lấy điện thoại bệnh viện gọi cho em.

“Mới tới, có đẹp không? Có phải là đẹp hơn em…”

“Vợ à, anh sai rồi. Anh hứa mười phút nữa sẽ về nhà.”

“Sầu riêng hay bàn phím?”

“Bàn phím…”

Người nào đó thực không có triển vọng mà sờ sờ đầu gối.

“Thôi, trở về nhớ chú ý an toàn. Em cho anh mười lăm phút. Đừng vượt đèn đỏ, đừng vượt ẩu. Hãy về nhà an toàn cho em. Thời gian không quan trọng.

Điều quan trọng nhất là anh có thể trở về, hiểu không? “

“Cảm ơn vợ.”

Nguyên Doanh có chút cảm động, cho dù vợ anh ta mắc chứng trầm cảm, cô ấy vẫn quan tâm đ ến mình.

Đối với tình yêu, bệnh trâm cảm không chịu được đã kích.

“Chồng à, trên đường về nhớ mua một cái bàn phím tốt hơn nhé. Bàn phím ở nhà quỳ không được hư rồi.”

Sau khi Nguyên Doanh cúp điện thoại, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng thoáng thấy nụ cười của William trên khóe miệng.

“Nhìn sơ qua đã biết không có vợ.”

Anh ta nói xong vội vàng rời đi, rốt cuộc vội vàng trở về để quỳ trên bàn phím.

William khẽ lắc đầu, quả thật, anh ta không có vợ, thậm chí còn không có bạn gái.

Cùng Kỷ Nguyệt Trâm, là mập mờ, dường như đã xác lập quan hệ, nhưng ngay sau đó… đường ai nấy đi.

Anh ta nằm trên giường bệnh, xem ra chỉ trong vòng một tuần này chỉ có thể nằm ở viện.

Anh ta nhanh chóng được đổi đến phòng bệnh bình thường, những bệnh nhân xung quanh đều được người nhà đi cùng.

Còn anh ta thì chỉ có nhân viên của bệnh viện, nhưng có rất nhiều nữ y tá trẻ ân cần bưng trà rót nước, đưa bữa ăn cho anh ta.

__ Anh ta vần thờ ơ với mọi người, không đáp lại.

Trong suốt thời gian này, Nguyên Doanh phụ trách bệnh tình của anh ta.

Chớp mắt, một tuần sau.

“Anh muốn xuất viện? Đùa à, thạch cao còn chưa được tháo ra.”

“Hôm nay tôi phải đi ra ngoài.”

“Xem ra là có việc rất quan trọng phải làm, bất quá, yêu cầu người bệnh viện đi cùng.”

“Anh sao?”

“Tôi không có thời gian. Y tá Phương rất có ý với anh và chăm sóc anh rất tốt, cô ấy đi.”

“Anh thật là kỳ quái.”

“Anh thật là lạnh lùng.”

Anh ta không khách khí phản bác.

Anh ta đã sớm được xuất viện, y tá Phương cũng thay quần áo và đi theo suốt chặng đường.

Anh ta đến nơi như đã thỏa thuận, vừa xuống lầu trong tòa nhà thương mại.

Sau khi chờ đợi khoảng mười phút, Kỷ Thiên Minh đến như đã hẹn.
 
Chương 2934


Chương 2934

“Hàng.”

Kỷ Thiên Minh không vội giao ra mà nhấn mạnh lại.

“Anh có chắc rằng, anh sẽ không bước ra khỏi Malton sau khi lấy hàng?

Cả đời này, anh sẽ không tìm Kỷ Nguyệt Trâm chứ?”

“Nói là làm, tôi sẽ không tìm cô ấy.”

Lần trước gặp mặt cũng là ngoài ý muốn, nếu không phải cô ấy đột ngột trở về, bọn họ cũng sẽ không gặp được nhau.

Kỷ Thiên Minh vẫn nguyện ý tin tưởng vào nhân phẩm của William, cuối cùng đã giao hàng cho anh ta.

Anh ta nóng lòng muốn mở nó ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chiếc mặt nạ da người bên trong giống như thật.

Mạng của Neil đã được cứu rồi.

Kỷ Thiên Minh quay lưng bỏ đi, William ôm chặt chiếc hộp và chuẩn bị về nhà.

Chuyến đi đến Đà Nẵng hẳn là nên kết thúc.

Lúc này, đột nhiên anh ta cảm giác được gì.

Anh ta đưa mắt nhìn thì thấy một bóng người đang lén lút nấp sau xe.

Khuôn mặt anh ta lập tức đơ lại, lông mày nhíu lại.

“Ừm… anh William, chúng ta quay lại bệnh viện ngay đi? Hay là… tại sao lại không đi dạo xung quanh, khó lắm…

khó lắm mới được ra ngoài.”

Y tá Phương ngượng ngùng nói, mặt đỏ bừng.

“Được, đi đâu.”

Đột nhiên anh ta nắm tay cô ta hỏi.

Y tá Tiểu Phương thật sự bị sốc, không thể tin được nhìn lên.

Anh ta thực sự đã đồng ý.

Liệu hạnh phúc có đến quá sớm không?

Cô ta hơi bối rối còn chưa kịp nghĩ đi đâu thì lúc này người đàn ông trước mặt cô ta bỗng nhiên cúi người, khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại.

Anh ta… càng lúc càng cúi gần hơn.

Nhịp tim cô ta tăng nhanh, má ửng hồng, kiễng chân lên nhắm mắt vô thức, miệng khẽ bu ra.

Anh ta… định hôn mình sao?

Người nước ngoài có cởi mở như vậy không?

Chúa ơi, quá khẩn trương, quá k1ch thích?

Chỉ là cô ta đợi bao lâu cũng không có được nụ hôn như mong đợi.

Cô ta mở mắt ra đã thấy William đã thả tay cô ta ra rồi sải bước đi.

Tại sao…
 
Chương 2935


Chương 2935

Thấy William đã đi xa, cô ta vội vàng đuổi theo anh ta.

Cô ta thận trọng nói : ‘Có chuyện gì sao… anh làm sao vậy? Sao anh không tiếp tục…”

“Tiếp tục cái gì? Nói với Nguyên Doanh rằng tôi sẽ không đến bệnh viện, tôi sẽ trở về Malton.”

“Cái gì!”

Ngay lập tức Y tá Phương lo lắng, theo lời dặn của bác sĩ Nguyên Doanh, cô ta phải theo sát William không được rời anh ta nửa bước.

Mặc dù vết thương của anh ta không nguy hiểm đến tính mạng nhưng một chút bất cẩn thôi sẽ khiến tay phải của anh ta không thể hồi phục.

Bác sĩ Nguyên Doanh nói rằng anh †a là một người lính kiên cường, sẽ rất tiếc nếu tay phải của anh ta bị thương.

“Tôi có bác sĩ riêng, tôi vân có thể điều trị khi trở về Malton. Tôi còn lo lắng cho cánh tay của mình hơn Nguyên Doanh. Vậy, bây giờ cô có thể để tôi đi được chưa?”

“Vậy thì… vân không được, bác sĩ Nguyên Doanh nói, để tôi đưa anh trở lại bệnh viện. Nếu anh không quay lại, coi như tôi không hoàn thành nhiệm vụ.”

“Cô… nếu tôi không quay lại thì sao?

“Anh đi đâu, tôi sẽ đi đó.

Cô ta kiên trì nói.

William không có biện pháp, anh ta không ngờ rằng cô y tá này lại cố chấp như vậy.

Anh ta quay trở lại bệnh viện, Nguyên Doanh biết được tình hình tỉ mỉ, nói: “Vậy thì anh thực sự có thể đi được rồi, trước khi đi nhớ thanh toán rõ ràng tiên thuốc men.”

“Trong mắt anh chỉ có tiền thôi sao?”

“Không có biện pháp, nuôi lớn một đứa trẻ quả thật rất áp lực.” Nguyên Doanh nhún vai vô tội nói.

William lắc đầu bất đắc dĩ, cuối cùng cảm kích ôm anh ta một cái: ‘Cảm ơn anh, nếu không gặp anh, chắc là tay của tôi có thể tàn phế nếu như không được kịp thời cứu chữa. Khi nào anh đến Malton, tôi nhất định sẽ làm chủ nhiệt tình tiếp đón anh.”

“Tương lai anh cũng có thể đến Đà Nẵng. “

“Không, tôi sẽ không bước chân vào thành phố này nữa.”

Anh ta nói một cách dứt khoát.

Ngay sau đó anh ta rời đi, y tá Phương vẫn đang nhón chân ở phía sau chờ, đôi mắt đỏ hoe miễn cưỡng từ bỏ.

“Hu hu, bác sĩ Nguyên Doanh, anh William sẽ không quay trở lại sao?”

“Cô vẫn nên để ý tới người khác đi, người này không phù hợp với cô.”

William rời đi, mang theo cả trái tim của cô y tá nhỏ trong bệnh viện của họ đi theo.

Sau khi William rời đi, ở trong phòng nghỉ cô ý tá Phương âm thầm đau lòng.

Không nghĩ tới lại có một cô gái bước vào.

“Xin chào, tôi là em gái của William, cô là bạn gái mới của anh trai tôi phải không?”

Kỷ Nguyệt Trâm chớp chớp đôi mắt nói, y tá Phương thở dài, nói: “Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi, mấy ngày nay tôi chăm sóc anh ấy thế nhưng anh ấy không một lần nhìn thẳng vào tôi. Hôm nay… rốt cuộc cũng có chút tiến triển, nhưng… nhưng vấn chưa có chuyện gì xảy ra. Anh ấy đi rồi, sau này sẽ không quay lại. Tôi… tôi sẽ không có cơ hội.”

Cô ta gục đầu xuống, chán nản nói.

Kỷ Nguyệt Trâm nghe xong, cô ta cau mày lại.
 
Chương 2936


Chương 2936

Thật ra mấy ngày nay cô ta đều đi loanh quanh trong bệnh viện, anh ta bị thương trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy rằng anh ta không chẳng ra sao, còn hung dữ, nói chuyện tàn nhãn.

Nhưng suy cho cùng cũng là do cô †a nên mới bị thương, nếu cô ta không quan tâm thì cũng thật vô lương tâm.

Cô ta nghĩ rằng anh ta sẽ sớm bắt đầu mối quan hệ tiếp theo của mình, anh ta có thể kết nối với một y tá trong bệnh viện.

Nhưng cô ta đã bám theo suốt chặng đường, chỉ thấy William đang bỏ đi một mình.

Cô ta cảm thấy rất lạ nên vào hỏi rõ ràng.

Cho nên…

Anh ta không có gì với cô y tá này, vì sao lại như vậy?

Chẳng lẽ…

William phát hiện ra cô ta nên cố ý làm như vậy để cho cô ta xem?

Cô ta biết rằng mình nên ngừng quan tâm đ ến William, nhưng… bản thân không thể kìm lại được, đám cưới càng đến gần, cô ta càng cảm thấy có nhiều điều cô ta cần được biết.

Rõ ràng trước đây không thành vấn đề, còn tưởng rằng có thể sống an nhàn là được rồi, nhưng bây giờ…

Cô ta cảm thấy mình cần phải __ thương lượng lại với Kỷ Thiên Minh.

Cô ta trở về nhà trong tuyệt vọng, Kỷ Thiên Minh đang trang trí lại ngôi nhà, muốn dùng nó làm phòng tân hôn.

“Em về rồi à? Em có thích màu bóng bay này không? Nếu thích thì nhà thờ cũng sẽ trang trí những thứ này.”

“Kỷ Thiên Minh… anh có yêu em không?”

“Yêu, đây không phải là nói nhảm sao? Anh đã yêu em từ rất nhiều năm về trước rồi.”

___ Kỷ Thiên Minh lập tức dừng công việc đang làm lại.

“Vậy thì anh có nghĩ rằng… em yêu anh không?”

Cuối cùng cô ta cũng lấy hết can đảm để nói, mạnh dạn nhìn thẳng vào †rong mắt anh ta.

Đôi mắt đen sâu thắm, trong nháy mắt cô ta không thể nhìn thấy tận cùng, nhìn vào trong đó cô ta có chút sợ hãi.

Cô ta đứng trước người thân yêu nhất của mình mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Cô ta không khỏi nuốt nước miếng, không rời đi mà chờ đợi câu trả lời.

Kỷ Thiên Minh đưa bàn tay to nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc của cô ta, động tác của anh ta rõ ràng rất dịu dàng, theo bản năng cô ta muốn né tránh.

Lại bị…

Kỷ Thiên Minh siết chặt cổ tay, sức lực rất lớn, lôi kéo có chút đau đớn.

“Anh trai…”

“Anh đã nói, đừng gọi anh là anh trai nữa, chúng ta không có quan hệ huyết thống, em nên gọi tên anh.”

“Nhưng… nhưng anh vần là anh trai của em, gọi anh là anh trai không được sao?” Cô ta hung hăng nhíu mày, hốc mắt đau đớn đỏ lên: “Anh trai, buông em ra, đau quá… buông ra…”

“Không được, em cho răng anh muốn coi em là em gái sao? Tại sao mẹ anh lại mang em về? Anh không muốn làm anh trai của em chút nào. Đối với việc em yêu anh quan trọng sao? Miễn là anh yêu em là được, không phải sao?
 
Chương 2937


Chương 2937

Sắp tới, đám cưới sẽ được tổ chức, em không cần biết nhiều chuyện như vậy,chúng ta sẽ có cuộc sống vợ chồng như bình thường, chẳng lẽ không tốt sao? “

“Em không rời bỏ anh, anh cũng không bỏ rơi em không phải rất tốt sao?”

“Anh trai… anh em chính là anh em, vợ chồng chính là vợ chồng, không có khả năng hợp làm một. Nếu sau khi kết hôn sinh hoạt vẫn không có gì thay đổi, vậy tại sao không tiếp tục là anh em, chúng ta vẫn có thể sống với nhau như trước, không phải rất tốt sao?”

“Anh trai…em không yêu anh. Em đã nghĩ, đồng ý kết hôn với anh, để làm anh vui vẻ. Nhưng… anh biết em không yêu anh, tại sao muốn để bản thân mình chịu thiệt thòi? Rõ ràng anh không được vui vẻ.”

“Ai nói anh không vui, chỉ cần em nguyện ý gả cho anh, mỗi ngày anh đều sẽ thấy vui vẻ. “

Anh ta hét lên, giống như một con sư tử đang nổi giận.

Cô ta run lên vì sợ hãi, thân thể áp sát vào tường, bả vai đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo, cảm giác đau đớn như xuyên tim.

Cổ tay cũng đỏ lên, đau tê tái.

Anh ta… anh ta thật đáng sợ.

“Anh trai…”

Cô ta muốn nói gì đó, nhưng bị anh †a cắt ngang.

“Anh đã nói, gọi anh là Kỷ Thiên Minh sao em không nghe. Em không cần coi anh là anh trai, anh cũng chưa từng coi em là em gái, tại sao em lại không nghe…”

Anh ta không cam lòng, không muốn tiếp tục nghe cô ta lải nhải, vì vậy anh ta cúi người, trực tiếp hôn lên môi cô ta.

Ngay lúc đó, cô ta gân như chết lặng.

Người cô ta cứng đờ, bản thân cảm thấy… buồn nôn.

Dường như khi bọn họ ở bên nhau, làm bất kỳ sự thân mật nào giữa những người yêu nhau, cũng làm cho người ta thấy buồn nôn.

Cô ta không biết tại sao, bụng cô ta bỗng thấy cồn cào.

Con ngươi nhíu chặt lại, cô không biết lấy dũng khí từ đâu, dùng hết sức lực, đẩy anh ta ra, trực tiếp ôm thùng rác nôn khan một trận.

“Kỷ Nguyệt Trâm…”

Anh ta muốn bước tới quan tâm, nhưng lại bị cô ta ngăn lại. “Đừng, đừng tới, tránh xa em ra…”

Anh ta cảm nhận được sự sợ hãi của cô ta, thân thể lập tức cứng đờ, hai chân như dính đầy chì, một chút cũng không thể động đậy.

Bàn tay anh ta siết chặt lại, móng †ay cắm sâu vào da thịt.

Cô ta thật sự đã bị mất trí nhớ và không thể nhớ tất cả những gì đã qua.

Hết lần này đến lần khác anh ta đã nói với cô ta rằng bọn họ không phải là anh em ruột, không có quan hệ huyết thống, bọn họ đã từng thân thiết, cứ thế sống với nhau đến ngày hôm nay.

Cô ta cũng đã đồng ý, bọn họ có thể sống chung dưới một mái nhà với nhau.

Cùng nhau đi ăn, cùng nhau xem phim và cùng nhau đi mua sắm.

Nhưng…

Bọn họ không có cách nào giống như các cặp đôi khác, cùng ăn một chiếc kem, ngủ chung một chiếc giường và dùng chung phòng tắm như những cặp đôi khác.
 
Chương 2938


Chương 2938

Tuy rằng cô ta bị mất trí nhớ, bọn họ có thể ở bên nhau, nhưng cô ta vẫn không thể cùng anh ta làm những việc đó như cũ.

Vô hình, kháng cự lại chính mình một lần nữa.

Mà anh ta… đã dùng mọi cách, thậm chí muốn trói buộc cô ta bên mình suốt đời thông qua việc kết hôn.

Thế nhưng… nó quá ngắn, làm sao có thể đi qua cả một đời người?

Cô ta ho khan một hồi lâu cơn ho ấy cũng dịu đi.

Bụng cô ta trống rỗng, cô ta chỉ có thể nôn ra một ít dịch dạ dày.

Cô ta nhanh chóng súc miệng, nói: “Anh, em không thể coi anh là người bạn đời tương lai của mình. Anh… thích hợp làm anh trai hơn.”

“Anh trai à?”

Ha ha.

Nụ cười lạnh lùng xuất hiện từ khóe môi của anh ta. Cô ta nhìn đến tê cả da đầu, sau đó nổi một trận da gà, trái tim run lên dữ dội vì sợ hãi.

Khuôn mặt anh ta tràn ngập tội ác đáng sợ, nơi sâu thắm trong đôi mắt phượng mang màu máu, như thể anh ta sắp xé nát cô ta.

Cô ta không thể không lùi bước, sợ rằng anh ta vì tức giận sẽ giết mình.

Chẳng phải thường có tin đàn ông và đàn bà cãi vã do mâu thuần, trong lúc không kiềm chế được dân đến việc giế t chết đối phương sao?

“Anh đã chăm sóc cho em từ lúc em được sinh ra. Mẹ anh không thích em, vậy nên ở bất kỳ chỗ nào anh cũng đều bảo vệ em từng chút một.”

“Em từng nói rằng cả đời này em sẽ ở với anh trai, nhưng bây giờ em lại muốn rời xa anh. “

“Lúc em còn nhỏ, việc em thích nhất là đi theo sau anh, em cũng từng nói khi nào lớn lên em muốn gả cho anh, sẽ không có ai trên thế giới này tốt hơn anh”

“Em còn nói răng khi nào trưởng thành em sẽ mặc váy cưới giống như công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích, kết hôn ở trong cung điện.”

“Em còn nói… anh vĩnh viên là hoàng tử của em.”

“Vì sao, hiện tại em lại không tính nữa.”

“Không có không tính, em tin tưởng mình sẽ đối với anh như lời nói ra. Mặc dù bây giờ em đã hai mươi bốn tuổi, em vân cho rằng anh trai em chính là người anh trai tốt nhất trên đời này.”

“Thế nhưng anh ở trong lòng em, chỉ có thể giống như anh trai. Em không có cách nào xem anh trai mình như là một người chồng hay một người bạn trai của em, đối với em anh sẽ mãi mãi là anh trai của em. Em luôn cảm thấy rằng em mắc nợ anh rất nhiều và em không biết phải làm thế nào để hồi đáp. Em đã nghĩ rằng nếu em đồng ý lấy anh thì em có thể đáp trả lại. Nhưng rồi em phát hiện ra, chuyện này giống như việc lừa mình dối người vậy, thật nực cười đúng không?”

“Vậy thì em tiếp tục nói dối anh đi…”

Anh ta đau lòng rống lên.

Vì sao không tiếp tục nói dối?

Vào lúc này điều anh ta cần nhất là việc cô ta tiếp tục nói dối, anh ta không cần sự thật, anh ta cũng không cảm thấy nực cười.
 
Chương 2939


Chương 2939

Chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu, mọi giá anh ta đều nguyện ý trả.

Khi Kỷ Nguyệt Trâm nghe xong, trái tim cô ta thắt lại.

Anh ta không quan tâm đ ến sự thật, anh ta cũng không quan tâm đ ến cảm xúc của cô ta, tất cả những gì anh ấy muốn từ đầu đến cuối…

Là cho chính bản thân mình.

Chỉ cần một mình cô ta?

“Anh à…”

“Anh không quan tâm tình cảm hiện tại em dành cho anh là loại tình cảm gì, anh chỉ cần em có mặt trong hôn lễ như đã hẹn. Anh đã mời rất nhiều người đến hôn lễ, đến hôm đó bọn họ sẽ tới dự và chúc phúc cho chúng ta.”

“Nhưng mà… “

“Từ hôm nay trở đi, em nên ở trong nhà suy nghĩ lại mọi chuyện. Gần đây tinh thần của em không được tốt. Anh sẽ mời một bác sĩ tâm lý đến nói chuyện với em.”

Anh ta lạnh lùng nói.

Sau khi nghe xong lời này Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy vô cùng tức giận, rõ ràng là muốn giam lỏng cô ta lại, cô ta không bị bệnh.

“Anh trai, để em nói thật, em đã nhớ hết rồi. Từ đầu đến cuối anh đều nói dối em.

Cô ta hét lên, cố ý nói dối anh ta, cố gắng khiến anh từ bỏ.

Trước khi mất trí nhớ, cô ta chắc là thích William cặn bã đó.

Nói như vậy Kỷ Thiên Minh có buông tay hay không?

Khi Kỷ Thiên Minh định bỏ đi, bỗng anh ta nghe thấy điều này, đột ngột dừng lại.

Anh ta đau đớn nhắm mắt lại, cuối cùng cô ta cũng nhớ ra.

Hạnh phúc thật quá ngắn ngủi, ông trời đối với anh ta thật tàn nhãn.

Anh ta quay lại, lạnh lùng nhìn cô ta: “Ừm, nếu em nhớ ra rồi, vậy thì anh cũng không phải giả bộ, còn hao tổn hết tâm tư tìm cách khiến người khác giữ kín miệng.”

“Anh, mặc dù là anh trai của em, có quan hệ huyết thống với em thì sao, anh vẫn muốn kết hôn với em. Anh sẽ không chạm vào em, sau khi kết hôn có thể tiếp tục coi em giống như em gái, có thể anh sẽ không có vợ, không còn trêu chọc những người phụ nữ khác, có thể giam cầm em lại. “

“Em chỉ cần như mọi khi làm em gái của anh, ở bên cạnh anh, không rời xa anh vậy thôi. “

Kỷ Nguyệt Trâm sững sờ.

Anh trai?

Quan hệ huyết thống?

Anh ta đang nói cái gì?

Bọn họ không phải là không có quan hệ huyết thống sao? Như thế nào… như thế nào lại có quan hệ huyết thống Lúc này trong lòng Kỷ Thiên Minh tràn đầy tức giận, thậm chí không muốn để ý đến ánh mắt của cô ta.

Anh ta đi thẳng ra ngoài, khóa trái cửa lại rồi ra lệnh cho người canh chừng cô ta.

Cô ta thấy hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là tìm người cầu cứu.

Người duy nhất cô ta biết là Hứa Trúc Linh, vẫn biết răng đây là việc nhà của mình, rất dễ làm liên lụy đến cô.

Nhưng… cô ta thực sự không có cách khác.
 
Chương 2940


Chương 2940

Khó trách, việc cô ta cảm thấy buồn nôn.

Dù mất trí nhớ nhưng bản năng hơn hai mươi năm vẫn còn đó.

Cô ta lo lắng gọi cho Hứa Trúc Linh, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của trẻ con.

“Xin chào.”

“Xin, xin chào, đây có phải là số điện thoại di động của Hứa Trúc Linh không?”

“Đúng vậy, mẹ con đang chơi với Cố Niệm Noãn và anh trai con trong sân.

Chờ một chút, con sẽ đưa điện thoại cho mẹ con.”

Sau đó Cố Hy đưa điện thoại cho Hứa Trúc Linh.

“Kỷ Nguyệt Trâm? Có việc gì vậy?”

“Tớ bị Kỷ Thiên Minh nhốt rồi, tớ và anh ấy… hóa ra là anh em ruột, tớ, tớ không thể lấy anh ấy.”

“Cậu đã nhớ lại sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Bây giờ cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cứu tớ ra khỏi đây được không? “

“Chuyện này…”

Hứa Trúc Linh có chút khó xử, bởi vì Cố Thành Trung đã nói rõ với cô, tốt nhất là không nên xen vào chuyện của Kỷ Nguyệt Trâm, bởi vì Kỷ Thiên Minh anh ta sẽ phát điên.

Hơn nữa anh cũng kết luận rằng Kỷ Thiên Minh sẽ làm loạn lên.

“Hứa Trúc Linh, hiện tại chỉ có cậu mới có thể giúp tớ, bằng không tớ cũng không biết còn có người nào có thể cướp người từ tay anh trai của tớ.” Cô ta lo lắng nói: “Cậu cũng biết chúng tớ là anh em ruột đúng không? Chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn chúng tớ loạn luân và bị người khác bàn tán sao?”

“Chuyện này…”

Hứa Trúc Linh còn chưa kịp nói xong, điện thoại di động đã bị lấy mất.

“Cố Thành Trung…” Hứa Trúc Linh ngác nhìn anh ta.

“Tôi xin lỗi, cô Trâm, trong chuyện này vợ chồng chúng tôi không thể giúp gì được. Ngoài ra, chúng tôi sẽ không tham dự hôn lễ của cô, chúng tôi cũng sẽ không chúc phúc hay hạ thấp chuyện này.”

“Anh Trung, anh có thể đừng máu lạnh vô tình như vậy được không, chỉ có hai người mới có thể chống lại anh trai của tôi.”

“Cô cũng biết anh trai của cô rất đáng sợ. Kỷ Thiên Minh đã sớm không được bình thường, nếu ai ngăn cản đám cưới này, anh ta nhất định sẽ dốc hết sức trả thù. Trúc Linh rất thiện lương nên cô ấy nhất định sẽ đồng ý, nhưng tôi không làm được. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy, vì bạn bè, mà tự làm khổ mình. Nếu vợ tôi xảy ra chuyện thì cô làm thế nào chịu trách nhiệm với tôi, làm thế nào có thể chịu trách nhiệm với ba bố con chúng tôi.”

“Đầu tiên cô ấy là vợ của tôi, sau đó là mẹ của con tôi, cuối cùng là bạn của cô. Vì vậy, tôi xin lỗi, cho dù cô nói rằng tôi máu lạnh cũng được, nói tôi tàn nhãn cũng được, tôi đều thừa nhận.”

Nói xong, Cố Thành Trung không chút do dự cúp điện thoại.

Anh chạm vào ánh mắt Hứa Trúc Linh, bối rối nói: “Thực xin lỗi, vì đã tự ra quyết định thay em… có phải anh đã quá vô tình rồi hay không?”

“Không có, nếu là trước kia khi em giữ trong sạch của một người, em nhất định sẽ không nói hai lời, bất kể Kỷ Nguyệt Trâm muốn giúp gì, em sẽ đồng ý.
 
Chương 2941


Chương 2941

“Nếu chúng ta mới ở bên nhau, em có thể quan tâm đ ến tình bạn hơn là tình yêu.”

“Nhưng bây giờ, giữa chúng ta không chỉ có tình yêu, mà còn có tình thân. Anh không chỉ là chồng em, anh còn là bố của con em. Em vấn còn ba đứa con phải chăm sóc, cũng không thể nghĩa khí như trước kia được. Việc anh lo lắng như vậy, không phải cũng là vì con và em sao?”

Hứa Trúc Linh mỉm cười dịu dàng, hồi tưởng lại một tuổi trẻ nông nổi.

Sau khi làm một người vợ và làm một người mẹ, dường như cô hiểu ra tất cả.

Gia đình vĩnh viễn được đặt ở vị trí đầu tiên.

Những việc còn lại… có thể tạm gác ở phía sau Sau khi nghe lời được lời này, Cố Thành Trung gắt gao ôm chặt cô vào lòng.

“Trúc Linh, kỳ thật ở trong mắt anh em luôn quan trọng nhất, còn lại đều không đáng nhắc đến.”

“Nói cái gì vậy, các con thì anh để ở đâu.

Hứa Trúc Linh tức giận, trừng mắt với anh.

Niệm Noãn và Cố Hy đều đã lớn, có nhiều chuyện điều đã biết, Niệm Noãn rất tỉnh nghịch, mà Cố Hy tuy bằng tuổi nhưng nhưng lại là đứa trẻ sống nội tâm, hiểu chuyện, vấn luôn nhường nhịn và chăm sóc Niệm Noãn.

Chỉ thấy, Niệm Noãn và Cố Hy bịt tai lại, Đoàn Tử bên cạnh cũng đang giả vờ làm giống anh chị. Dùng bàn tay bánh bao mũm mĩm của mình áp vào tai, cười ngốc nghếch.

“Ây, lúc nào bố ở cạnh nhau Mommy, cũng nói chuyện yêu đương.”

` “Ừ, một ngày bố nói rất nhiều lần.”

“Cũng không quan tâm đ ến cảm nhận của chúng ta. Mỗi lần bố đều nói rằng Mommy là chủ gia đình, chúng ta đều là những món đi kèm.”

“Ừm, bố còn nói, chúng ta là mua điện thoại tặng kèm tài khoản.”

“Ây, còn cùng lúc đưa ba cái, cảm thấy bố không thích chúng ta, chiếm đoạt Mommy.”

“Ừm, rõ ràng là không thích. Mỗi ngày Mommy đều chăm sóc Đoàn Tử, bố lại gửi Đoàn Tử cho ông bà.”

“Hừm, hai người họ còn tưởng chúng ta không biết hai người họ trốn chúng ta đi nghỉ dưỡng, bỏ lại chúng ta.”

“Ừm, bố mẹ thật xấu.”

Ngồi ở một bên nghe được những lời này, Hứa Trúc Linh không biết nên cười hay nên khóc. Hai đứa trẻ ngồi trên bãi cỏ quay lưng lại với bọn họ, cùng nhau nói chuyện.

Những lời này rõ ràng là nói về bọn họ.

Cố Thành Trung mỉm cười, gõ vào đầu bọn nhỏ: “Nếu bố không yêu Mommy, làm sao có các con?”

“Bố, bố tốt với Mommy như vậy, sau này con làm thế nào tìm được người chồng tốt như bố đây? “

Niệm Noãn nghiêng đầu, ranh ma thở dài.

“Con biết vợ chồng là gì sao?” Hứa Trúc Linh trừng mắt.

“Biết nha, giống như bố và Mommyy, giống như bố Diên và mẹ Lê Sa, giống như bố Halley và mẹ Vương phi… giống như… ông và bà, giống như bà ngoại Thiên Kim và ông ngoại Nhâm Thành…

rất nhiều, rất nhiều…”

“Con… con cũng sẽ giống như bố, trở thành người đàn ông có trách nhiệm” Cố Hy võ ngực nói.

“Không hổ là con trai nhà họ Cố.”

Cố Thành Trung tay trái ôm Niệm Noãn, tay phải ôm Cố Hy nói: “Nguyên tắc của gia đình này là đàn ông bảo vệ phụ nữ. Ngoài ra, mọi người đều phải bảo vệ Mommy, đã rõ chưa? Bất kỳ là chuyện gì làm tổn thương đến Mommy các con đều không thể làm. Bố không thể chịu được khi Mommy khóc, nhãi ranh các con, nếu dám làm Mommy giận rơi nước mắt, bố sẽ không tha cho các con.”
 
Chương 2942


Chương 2942

Nửa câu đầu, là câu chuyện tình cảm của bố con nhưng nửa câu sau lại chính là lời cảnh cáo của người bố.

Hứa Trúc Linh bất lực nhìn anh: “Bọn trẻ còn nhỏ, anh nói những thứ này làm gì? Chúng biết cái gì đâu?”

“Nếu bọn chúng không hiểu thì phải dạy chúng, mưa dầm thấm đất, nghe nhiều rồi sẽ hiểu. Trong nhà này, em là lớn nhất. “

“Mommy ơi, con yêu mẹ. ˆ “Mẹ ơi, con yêu mẹ.

Đoàn Tử vẫn đang tập nói, miệng vân cắn núm v* giả, bi bô không biết đang nói gì, bò về phía Hứa Trúc Linh.

Cả gia đình năm người ôm chặt lấy nhau, trái tim cô dần tan chảy.

Tuy rằng đối với chuyện của Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy có lỗi.

Rõ ràng là có khả năng giúp cô ta, nhưng vấn phải khoanh tay đứng nhìn vì nhiều lý do khác nhau.

Trong lòng cảm thấy tội lõi là điều không thể tránh khỏi, nhưng khi nhìn thấy một nhà hòa thuận, cho dù Kỷ Nguyệt Trâm có oán giận bản thân mình, cô cũng chấp nhận.

Vì bây giờ, cô là một người vợ và là một người mẹ.

Vào lúc này, ở chỗ Kỷ Thiên Minh Vào thời điểm cô ta bị giam cầm, người duy nhất cô ta biết là Hứa Trúc Linh, nhưng cô đã từ chối giúp đỡ, cô ta thực sự không biết mình có thể tìm ai để giúp đỡ.

Cô ta có thể thông cảm cho Hứa Trúc Linh, ngay cả cô ta cũng không rõ khi Kỷ Thiên Minh nổi điên sẽ làm ra chuyện gì.

Cô ta liên tục tìm kiếm manh mối trên điện thoại di động của mình, đáng tiếc răng nhật ký liên lạc của cô ta đã bị Kỷ Thiên Minh xóa mất.

Cô ta muốn nhờ William giúp đỡ, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ta vẫn cố nén hơi thở cuối cùng, không chủ động đi tìm.

Anh đã đã thỏa thuận với Kỷ Thiên Minh, sao có thể làm trái với thỏa thuận trở về đây.

Cô ta đứng trên ban công, là tâng mười tám, nếu chẳng may ngã xuống sẽ không còn một mảnh xương.

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể ủ rũ ngồi trên mặt đất, ngây người ra.

Đến tối Kỷ Thiên Minh trở về mang theo rất nhiều món ăn vặt cô ta thích.

Chỉ là cô ta không có hứng thú.

“Kỷ Nguyệt Trâm, nếm thử chút đi “

“Kỷ Thiên Minh, anh muốn nhốt em đến khi nào?”

“Anh đã nói, chỉ cần em gả cho anh, chúng ta trở thành vợ chồng, anh sẽ không nhốt em lại nữa. Em đi chỗ nào anh đi chỗ đó, chúng ta vẫn sống như trước được không?”

“Không thể, chúng ta là anh em ruột, trên người có chung huyết thống, anh bảo em lấy anh, em không làm được.”

“Em giả vờ như không biết cái gì là được rồi, không phải sao? Anh có thể làm cho người khác giữ kín miệng, giấy tờ trong tay anh đủ để chứng minh chúng ta không cùng huyết thống.

Chúng ta cũng có thể đổi chỗ ở, không ai biết chúng ta, sống cùng nhau một lần nữa sao lại không được?”

“Em xem, ngay cả khi Hứa Trúc Linh biết chúng ta có cùng huyết thống, cô ta có thể làm gì? Còn không phải khoanh tay đứng nhìn sao?”
 
Chương 2943


Chương 2943

“Anh… làm sao anh biết rằng em đi tìm Hứa Trúc Linh? Anh… nghe lén điện thoại của em ư?”

Nghĩ đến điều này, cô ta rùng mình.

Trước đây cô ta không biết Kỷ Thiên Minh là người như thế nào, nhưng hiện tại rất rõ ràng, Kỷ Thiên Minh rất đáng SỢ.

Nhìn vào anh ta, cô ta không thể không rùng mình lo lắng.

“Chỉ cần em gả cho anh, sau này anh sẽ không làm chuyện này với em.”

“Kỷ Thiên Minh… anh thật sự muốn kết hôn với em sao?”

“Đúng vậy, đời này, điều là duy nhất anh muốn có được là em.”

“Kể cả… một cái xác anh cũng có thể chấp nhận sao? “

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, giương ánh mắt quật cường nhìn vào anh ta.

Khi Kỷ Thiên Minh nghe thấy điều này, trái tim anh ta run lên dữ dội.

Dùng sức siết chặt tay lại “Em vừa nói gì?”

“Em nói… là chết…”

Trước khi cô ta có thể nói hết lời, Kỷ Thiên Minh đã nắm lấy cổ áo cô ta hét lên: “Em có tư cách gì định đoạt tính mạng của mình, lúc trước mẹ muốn bóp cổ em, là anh đã cứu em.”

“Em nghĩ em làm thế nào để sống sót, là nhờ có anh. Anh đưa em đi học, nấu cơm chăm sóc em, là anh ở cạnh em khi em không có khả năng sinh tồn.”

“Mạng sống của em thuộc về anh, em không có tư cách định đoạt mạng sống của mình? Dùng tính mạng uy hiếp anh, đây là chuyện nực cười nhất anh từng nghe qua.”

Kỷ Thiên Minh nổi giận cười điên loạn, cuối cùng sững sờ nhìn lên trần nhà, trực giác choáng váng, trong mắt bắt đầu xuất hiện bóng ma.

Cuối cùng anh ta cười đến nước mắt gần như rơi xuống.

Em gái do một tay anh ta nuôi dưỡng bây giờ dùng cái chết để uy hiếp anh ta.

Chuyện gì thế này?

Anh ta không uy hiếp cô ta, không làm gì quá mức cho phép, không dám chạm vào cơ thể cô ta.

Anh ta coi trọng cô ta, nhưng cô ta lại xem anh ta là cái gì, chẳng lẽ anh ta không phải làm bằng da băng thịt sao?

Vì cái gì, cô ta có thể làm tổn thương anh ta nhiều như vậy.

“Khu khu…”

Đột nhiên anh ta ho dữ dội, cổ họng cảm thấy có chút ngọt.

Mùi vị quen thuộc, anh ta nuốt nước bọt “Nếu em dám tìm đường chết, anh sẽ để em biết thế nào là trả giá.”

“Anh dùng cái gì uy hiếp em?”

“Tất cả mọi người… nếu em dám tìm đường chết, anh sẽ để tất cả mọi người chôn cùng, đến khi xong chuyện, anh sẽ chết cùng.”

Anh ta gắn từng chữ một, vô cùng tàn nhấn, rồi lảo đảo ra khỏi nhà.

Cánh cửa đóng lại, cả người cô ta không còn chút sức lực, ánh mắt cô ta trở nên vô hồn.

“Khụ khụ…”

Anh ta nhanh chóng đi xuống lầu, ho ra một ngụm máu.
 
Chương 2944


Chương 2944

Máu…

Lúc này, anh ta cảm thấy chóp mũi nóng lên, chạm vào toàn là máu.

Anh ta muốn bước lên xe, nhưng trước mắt tối sầm, anh ta không còn nhìn thấy gì nữa, cứ thế ngã xuống bãi cỏ.

Những người đi qua nhanh chóng đưa anh ta đến bệnh viện.

Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua, anh ta tỉnh lại vào lúc nửa đêm, bác sĩ trầm trọng nói với anh ta.

“Ung thư giai đoạn cuối, bệnh phát tác cách đây một tháng, lây lan rất nhanh. Anh không còn nhiều thời gian nữa.”

“Thật sao?”

Anh ta lắng lặng nhìn vào bệnh án, anh ta muốn bật cười.

Một giọt nước ấm nóng chảy ra từ khóe mắt, anh ta bình tĩnh lau nó.

“Không đến một tháng nữa, anh hãy chuẩn bị tinh thần, chúng tôi… không thể làm gì”

“Cũng tốt, bây giờ tôi có thể xuất viện được không?”

“Nếu anh hóa trị, có thể còn ba tháng nữa.”

“Không cần, tôi đã sống đủ lâu rồi. “

Anh ta nhàn nhạt nói, sau đó cầm bệnh án ném vào thùng rác, rời đi cũng không quay đầu lại.

Bác sĩ bị dọa cho sợ.

Ở cái thời đại này chúng ta đều sống tạm bợ qua ngày, mỗi người đều sống không dễ dàng, nhưng chúng ta vân mạnh mẽ để sống.

Tuổi Kỷ Thiên Minh còn trẻ, câu nói kia nói ra khỏi miệng anh ta…

Tôi đã sống đủ lâu rồi…

Năm nay anh ta mới hai mươi chín tuổi, mới đi được một phần ba cuộc đời.

Nhưng anh ta cảm thấy như vậy là đủ rồi, thực sự rất muốn quay về trước kia, bận rộn với công việc cả ngày rất ít khi được gặp cô ta, nhưng ít nhất anh có thể đảm bảo mỗi tuần gặp một hai lần, ăn cơm cùng cô ta. Buổi tối cùng nhau xem phim, rót cho cô ta một cốc sữa nóng, đắp cho cô ta một chiếc chăn bông, sau đó trở về phòng của mình yên tâm đi ngủ.

Khoảng thời gian đó, hai người cùng nhau tiết kiệm tiền mua tổ ấm của mình, cả hai dự định chuẩn bị cho cuộc sống cô đơn, cùng giúp đỡ lẫn nhau, tuyên bố muốn tận mắt nhìn đối phương vào năm chín mươi tuổi: Lúc ấy, nói sẽ cùng nhau sống đến bạc đầu, nhưng hiện tại… sao lại khó khăn như vậy?

Anh ta rời bệnh viện trở vê chung cư, nhưng không đi lên, thay vào đó, anh ta lặng lẽ ngồi trên ghế, nhìn vê ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà phía trước.

Lại không có một ánh đèn sáng lên vì anh ta Cô đơn, có phải lúc sinh ra đã có?

Khi còn nhỏ đã cảm thấy, có một cô nhóc, tung tăng chạy theo sau quấn lấy anh ta đòi sữa và đồ ngọt, cảm thấy lúc đó rất tốt.

Việc ở lại, nhờ giúp đỡ, khi bị bắt nạt đến bật khóc, gặp được một người con trai mà cô ta thích, đều nói với anh ta đầu tiên.

Anh ta đã cố gắng hết sức để bảo vệ cô ta, không để cô ta phải chịu bất kỳ tổn thương nào Bộ dạng William thích ở cô ta bây giờ, chính là do anh ta dạy mà ra.
 
Chương 2945


Chương 2945

Ngoại trừ thân phận anh trai và em gái, anh ta không cách nào có thể xóa bỏ.

Anh ta tự nói với bản thân, đối với Kỷ Nguyệt Trâm, anh ta không thẹn với lương tâm.

Mặc dù bây giờ có rất nhiều áp lực nhưng anh ta chưa từng cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Bởi vì… anh ta rất yêu, cũng rất ích kỷ.

Đến khi bình minh xuống anh ta vẫn ngồi ở đó, sương rơi xuống làm ướt quần áo của anh ta, anh ta vẫn chưa quyết định được.

Mọi thứ về Kỷ Nguyệt Trâm hiện lên trong sâu thẳm tâm trí của anh ta, không ngừng lặp đi lặp lại.

Đúng lúc này, một cô bé đi tới, đeo một chiếc cặp học sinh màu hồng và mặc một chiếc váy màu xanh dương.

“Chú ơi, chú có chuyện gì vậy?”

Cô bé ân cần bước tới.

“Nguyệt Trâm…”

Anh ta kế gọi.

Đứa trẻ này rất giống Kỷ Nguyệt Trâm khi còn nhỏ.

Anh ta đưa tay ra muốn chạm vào cô bé, lúc này mẹ cô bé đi tới túm lấy cô bé, nghiêm khắc nói: ‘Không phải mẹ đã dặn con, không được nói chuyện với người lạ à? Sao con không nghe lời, nếu gặp phải bọn buôn người thì làm sao giờ?”

“Sẽ không đâu, con nghĩ chú là một người tốt. Kẹo m út này ăn rất ngon, con cho chú đấy.”

Sau khi nhét cây kẹo vào trong tay anh ta, cô bé bị mẹ đưa đi.

Kỷ Thiên Minh nhìn chằm chằm vào cây kẹo m út trên tay, xấu hổ nở một nụ cười.

Lại có người cho rằng anh ta là người tốt, hiện tại ngay cả những người thân cận của anh ta cũng nghĩ anh ta là một kẻ xấu xa, nhưng một đứa trẻ chưa từng gặp lại cho rằng anh ta là người tốt. Chuyện này… có phải thật nực cười hay không?

Anh ta bóc viên kẹo bỏ vào miệng, quả thật rất ngọt.

Vị đắng toàn thân dường như bị vị ngọt này làm tan biến đi rất nhiêu Chín giờ sáng, anh ta mở cửa đi vào, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Anh ta liếc nhìn, đồ ăn tối hôm qua anh ta mang về vấn còn nguyên, cô ta vân giữ nguyên tư thế như cũ, ngây người ngồi trên ban công.

Anh ta bước vào gây ra tiếng động, cô ta cũng không thèm ngẩng lên, cả người như mất hồn.

“Kỷ Nguyệt Trâm, anh và em làm một giao dịch đi.”

“Cái gì… giao dịch?”

Miệng lưỡi cô ta khô khốc, giọng nói khàn khàn.

“Chúng ta không lấy giấy chứng nhận kết hôn, em chỉ cần tổ chức hôn lễ với anh. Sau đám cưới, chúng ta… ân đoạn nghĩa tuyệt, về sau cả đời không liên lạc.”

Hiện tại đột nhiên anh ta hiểu rõ, cô ta bị mất đi ký ức, không phải ông trời cho anh ta cơ hội, mà là để cho cô ta hoàn toàn quên đi mình, trong trí nhớ của cô ta, anh ta rất đáng sợ.

Đến khi anh ta chết đi, cô ta cũng sẽ nhanh chóng quên đi anh ta.

Cuối cùng anh ta lại là một người anh trai rất đáng ghét.

Khi nghe đến đây, trái tim Kỷ Nguyệt Trâm run lên dữ dội, như thể… vỡ ra thật nhiều mảnh “Chẳng lẽ… không còn cách nào khác sao?”
 
Chương 2946


Chương 2946

“Trên đời này có rất nhiêu chuyện khó éó thể vẹn cả đôi đường, có được có mất. Tình cảm của anh dành cho em đã sớm biến chất, anh không thể tiếp tục coi em như em gái của mình.”

“Nhưng nếu ép em lấy anh, em không thể làm được, thậm chí lấy cái chết ra uy hiếp. Vậy thì… chúng ta cùng lùi một bước.”

“Anh chỉ cần một hôn lễ, chúng ta đường ai nấy đi. Cho dù em có ở bên ai, sống cuộc sống như thế nào, không còn liên quan gì đến anh.”

Kỷ Nguyệt Trâm mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy trong cổ họng như có sợi bông nghẹn lại nóng rát, một câu cũng không nói nên lời.

Giọt nước ấm rơi xuống từ mắt. Kỷ Thiên Minh đi đến lau sạch sẽ, nói: “Tại sao lại khóc, Nguyệt Trâm ngốc nghếch.

Em nghĩ chúng ta có thể quay lại quá khứ khi đã gây ra chuyện khó chịu như vậy sao? Tình cảm của chúng ta đã sớm biến chất, tựa như một cái gương đã bị vỡ không có cách nào khôi phục lại được bộ dáng hoàn hảo như lúc đầu.”

“Như vậy không tốt sao? Là William thì anh cũng an tâm, anh ta có thể chăm sóc tốt cho em. Ngoan, chờ đám cưới xong anh thả em tự do, nếu em không yên tâm anh có thể ký thêm hiệp định với em, để em an tâm.”

“Không, không cần.”

Cô ta níu chặt vạt áo anh ta, cúi đầu nước mắt rơi như mưa.

Lúc Kỷ Thiên Minh đề nghị ân đoạn nghĩa tuyệt, cô ta có cảm giác trái tim mình tan nát.

Đây chính là anh trai ruột của cô ta.

Máu mủ ruột thịt, sao có thể… cả đời không liên lạc với nhau?

Rốt cuộc cô ta làm sai điều gì, tại sao phải đứng trước lựa chọn như vậy .

“Đã từng, khi em chưa mất trí nhớ anh đã cẩn thận giấu kín tình cảm không dám để cho em biết. Sau khi em mất trí nhớ, anh đã tỏ tình với em, coi như đã hoàng thành tâm nguyện. Không thể yêu thì là gì, yêu… mà không thể nói ra, đó mới gọi là tàn nhẫn.”

“Kỷ Nguyệt Trâm, anh là anh trai của em, là người yêu em nhất trên đời. Bởi vì tình yêu của anh, không chỉ có tình thân còn có tình yêu, trên đời này không có ai có thể yêu em hơn anh”

“Thật tiếc anh cũng chỉ có thể làm được như vậy, chỉ có thể yêu em. Yêu đến chết đi sống lại là chuyện của anh, không liên quan gì đến em. Từ nay về sau em sẽ được tự do.”

Cuối cùng anh ta cũng không thể làm mình cảm động, không thể làm cô ta cảm động, không thể làm trời đất cảm động.

Vì vậy anh ta nên rời đi.

Trò chơi ba người, phải có người lựa chọn kết thúc.

Có lẽ đây là kết cục tốt nhất.

“Anh…

Kỷ Nguyệt Trâm khóc thành nước mắt, điều này khiến cô ta đau đớn không kém.

Anh em ruột lại gặp phải lựa chọn như vậy.

Quả thực gương vỡ khó lành.

“Rửa mặt một chút rồi ăn sáng.”

“Mấy ngày tiếp theo, chúng ta sẽ…giả vờ giống như trước đây, không cãi nhau không xung đột, được không?”
 
Chương 2947


Chương 2947

“Được rồi anh nói cái gì cũng được.”

“Thật ngoan, Nguyệt Trâm của anh đã trưởng thành.”

Từ khi mới tí tuổi đã quấn lấy anh ta đòi kẹo, chớp mắt đã trở thành một cô gái lớn duyên dáng yêu kiều.

Kỷ Nguyệt Trâm, chiếm lấy phần lớn cuộc đời của anh ta.

Anh ta mua bữa sáng, hai người ăn không để dư một chút nào.

Cô ta trang điểm gọn gàng ra ngoài đi dạo phố mua đồ ăn cùng anh ta.

Sau đó buổi tối cùng nhau xem phim, đi quảng trường xem nhạc nước.

Họ đi đặt bóng bay, đến nơi làng mạc hẻo lánh thả đèn Khổng Minh, sau đó dựng lều trại ở trên sườn núi nghỉ ngơi.

Khi trăng sáng trên bầu trời, sáng tỏ mọi thứ, xung quanh rất nhiều đom đóm, còn nhiều hơn ngôi sao trên trời.

“Thích không? Anh trai bắt cho em.”

Giọng nói Kỷ Thiên Minh vang lên bên tai.

“Có phải khi còn nhỏ anh đã từng nói câu này?”

Cô ta cảm thấy quen thuộc, nhịn không được hỏi.

“Đúng vậy, khi trường học tổ chức trại hè, em không trở về, không biết khi nào bị bỏ lại phía sau, tìm không thấy đường về nhà cũng không dám chạy lung tung nên ở bên ruộng khóc thút thít, chờ từ ban ngày đến đêm tối. Anh không thấy em nên đã điên cuồng đi tìm, cuối cùng tìm được, em mệt mỏi quá ngủ rồi.”

“Sau khi em thức dậy thấy đom đóm đầy trời, em còn tưởng răng là anh mang quà đến, rất vui vẻ quên đi uất ti “Ây, cho em.”

Kỷ Thiên Minh tiến lên, bàn tay to mở ra có hai con đom đóm ở bên trong, thế nhưng nó không bay đi mà đậu lại trong lòng bàn tay của anh ta.

“Em còn muốn nhiều hơn nữa.”

Cô ta cố nén mũi chua xót nói: “Được, muốn bao nhiêu anh trai đều sẽ bắt về cho em.”

“Chỉ tiếc, tuổi thọ đom đóm quá ngắn, sâu mùa hè không thể sống đến mùa đông, chúng nó vĩnh viễn không biết mùa đông có tuyết trắng xinh đẹp cỡ nào. Cuộc sống như là phù du.”

“Chúng nó không thể nhìn thấy, chúng ta lại có thể nhìn thấy. Anh… rời khỏi em, em sẽ chăm sóc tốt cho chính mình chứ?”

Kỷ Nguyệt Trâm ngước mắt, ánh mắt ướt át, lông mi treo giọt nước mắt trong suốt.

Anh ta đang bắt đom đóm, đưa lưng về phía cô ta nghe được lời này, khóe miệng gợi lên nụ cười cô đơn.

Trong khoảnh khắc thoáng qua anh ta đảo mắt nở nụ cười rạng rỡ, giấu đi nối buồn nằm sâu trong tim.

“Đương nhiên, cuộc đời anh đào hoa, khẳng định sẽ có cô gái yêu anh chết đi sống lại. Các cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho anh, em không cần phải lo lắng.

“Được, vậy là tốt rồi…”

“Chỉ là không có anh trai ở bên cạnh em, bớt xấu tính lại, biết không?”

“Đã biết, anh trai.”

Bọn họ bắt được vô số đom đóm, lêu trại giống như ban ngày.
 
Chương 2948


Chương 2948

Bọn họ mệt mỏi nên ngồi ở trên sườn núi xem ánh trăng, trăng tròn rất sáng, cô ta tìm ở Cung Quảng Hàn và cây hoa quế.

Hai tháng nữa là Tết Trung Thu, lúc ấy… bọn họ không ở cùng nhau nữa.

“Trước kia chúng ta đón Tết Trung Thu như thế nào?”

“Em sẽ ở nhà chuẩn bị con cua, trà hoa quế, rượu Thiệu Hưng, bánh trung thu. Bất luận anh ở đâu đều sẽ gấp gáp trở về ăn cơm cùng em, giống như một đôi. Có một năm, chúng ta ở nước ngoài bởi vì một số việc không thể về nước, em tìm thật lâu cũng không tìm thấy bánh trung thu. Đành phải tự mình làm. Còn lấy thẻ tín dụng của anh, mua loại cua Hoàng đế quý nhất, một mình ăn”

“Còn Tết Nguyên đán thì sao? Chúng ta thế nào?”

“Ừm, chưa đủ sao? Chỉ cần có em là đủ rồi. Dù chỉ có hai chúng ta, em cũng sẽ làm rất nhiều đồ ăn, mười món gọi là thập toàn thập mỹ. Kết quả hai người ăn không hết, em sẽ mang đi cứu trợ chó mèo hoang xung quanh.”

“Vậy chúng ta sẽ thăm viếng họ hàng sao?”

“Không có họ hàng, anh sẽ đi viếng thăm sư phụ, sau đó vẫn luôn ở cùng em. Ăn tết có nhiệm vụ cũng sẽ không đi, kiên trì cùng em đến hết tết Nguyên Tiêu. Em sẽ trổ tài làm bánh trôi cho anh ăn, còn sẽ làm đủ kiểu.”

“Anh trai, vậy chúng ta tổ chức sinh nhật thế nào?”

“Em có, còn anh cảm thấy quá phiền phức.”

“Vậy tại sao anh tổ chức cho em?”

“Bởi vì anh cảm ơn trời đã mang đến em gái anh yêu nhất trên đời này.”  “Vậy anh sẽ vì chấp hành nhiệm vụ, mà không thể trở về sao?”

“Sẽ không.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh biết, trong nhà có em, em đang đợi anh về nhà ăn ăn bữa cơm đoàn viên.”

Anh ta gắn giọng nói từng chữ một, từng chữ từng chữ chọc thủng tim cô ta.

Kỷ Thiên Minh… đã dành hết tình cảm bản thân mình cho cô ta, tuy rằng có chút cực đoan, nhưng không thể phủ nhận cô ta không quên được.

Không phải bởi vì tình yêu khắc cốt ghi tâm, mà là tình thân tồn tại ở nơi cao nhất, ghi lòng tạc dạ.

Anh ta là người anh trai tốt nhất trên đời, chỉ là yêu cùng dòng máu với mình mà thôi.

“Anh trai, yêu em… anh hối hận không?”

“Có gì phải hối hận, con người của anh… bất luận làm cái gì, đều sẽ không hối hận, bao gồm yêu em.”

“Anh trai… rời khỏi anh, em sẽ nhớ anh”

Cô ta nhìn anh ta, ánh trăng cũng chiếu vào trong mắt cô ta, đôi mắt tròn trịa phát sáng.

Mà trong mắt anh ta, thật rực rỡ lấp lánh.

“Anh cũng sẽ nhớ em, Kỷ Nguyệt Trâm”

“Anh, em mệt rồi, có thể gối đầu ở trên đùi anh ngủ không?”

“Được, nếu lát nữa gọi em dậy không được, anh sẽ ôm em vào.”

“Được.” Cô ta gật đầu, gác đầu lên chân anh ta nhìn trời cao, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt vô thức rơi xuống, làm ướt thái dương.
 
Chương 2949


Chương 2949

Có Kỷ Thiên Minh ở đây, cô ta ngủ thật sự yên tâm, sinh ra đã có sẵn tình cảm thân thiết, không có cách dứt bỏ.

“Anh trai…” Cô ta lẩm bẩm lên tiếng: “Nếu chúng ta không phải anh em thì thật tốt…”

Nếu không phải anh em, ngay từ lúc bắt đầu sẽ bị anh ta hấp dẫn, một lòng đối với anh ta.

“Kiếp sau… kiếp sau chúng ta còn sẽ gặp lại không?”

“Bởi vì em là nữ thần nhỏ, cho nên anh tin tưởng có kiếp sau. Nhưng, anh không muốn gặp lại em, đời này yêu em anh không hối hận, nhưng… không muốn có kiếp sau, cả đời đã trải qua đủ nhiều rồi.”

“Anh hy vọng loại người như anh, vĩnh viễn không có kiếp sau.”

Làm người quá đau khổ, anh ta tình nguyện không đầu thai.

Gô ta đã ngủ say, không nghe thấy anh ta đang nói cái gì.

Trong giấc mơ, mơ màng nhớ về khi còn nhỏ.

“Anh trai, em muốn ăn kẹo bông gòn.”

“Ngày mai anh mua nhé?”

Cô ta ngoan ngoãn đồng ý, ngày hôm sau anh ta thật sự mang kẹo bông gòn về.

“Anh trai, em muốn mua con búp bê này.”

“Ngày mai anh mua nhé?”

Cô ta lặng lẽ chờ đợi ngày mai, anh †a sẽ mang con búp bê về.

Khi còn nhỏ muốn cái gì, thì sẽ nói cho anh trai, ngày hôm sau Kỷ Thiên Minh giống như làm ảo thuật biến ra vậy.

Trước đây không rõ anh ta làm như thế nào có được, nhưng khi mình lớn hơn một chút vô tình nhìn thấy anh ta đi phụ việc cho cửa hàng của người ta.

Cô ta mới biết được, mình muốn bất cứ thứ gì đều là anh trai cực khổ kiếm tiền mua.

Mẹ mất sớm, tất cả đều là anh trai lo cho cô ta ăn, mặc, ở, đi lại.

Hàng xóm láng giêềng sẽ cho một chút, nhưng như muối bỏ biển, miễn cưỡng không bị đói chết mà thôi.

Muốn gì khác, căn bản chính là xa xỉ.

Nhưng tuổi thơ của rất trọn vẹn, chưa bao giờ thiếu cái gì.

Người khác có búp bê, cô ta sẽ có.

Người khác có váy kẻ sọc dâu, mình cũng sẽ có.

Ở trong mắt cô ta, anh trai không có gì là không thể làm được, giống như thần tiên ở trên trời, không ai có thể so sánh được.

Cho đến hiện tại cô ta vẫn cảm thấy như thế, William cũng không thể sánh được.

Ở trong mắt cô ta, anh trai là thần thánh không thể xâm phạm, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có cái gì khác cùng Kỷ Thiên Minh.

Sau khi hiểu chuyện, cô ta không còn đòi mua bất cứ thứ gì, bởi vì đau lòng cho Kỷ Thiên Minh.

Cô ta bắt đầu tiết kiệm một con heo đất, bắt đầu đi học huyền học, cụ thể là đi đến võ đường gian khổ để kiếm chút tiền nhang đèn, không để anh trai chịu áp lực lớn.

Cô ta rất sợ những thứ bay lơ lửng, nhưng là vì anh trai, cô ta bắt đầu xua đuổi ma quỷ trong nhà.

Sau khi cô ta biết số phận của bọn họ, đã bắt đầu nghĩ đến vấn đề giải nghệ.

Nhưng bản thân không nghĩ tới, kết quả là… kịch hết người đi, mỗi người một ngả.

Trong mơ, nhớ lại rất nhiều điều, lúc tỉnh lại đôi mắt ướt át.
 
Chương 2950


Chương 2950

Cô ta phát hiện mình đã trở về không phải trong lầu trại, mà là ở trên một chiếc giường êm ái.

Phản ứng đầu tiên là đi tìm Kỷ Thiên Minh, giày cũng chưa kịp mang chạy nhanh ra ngoài đi tìm.

Kỷ Thiên Minh mới vừa làm xong bữa sáng, thấy cô ta ra tới nói: “Có phải đói bụng hay không?”

“Anh ơi, anh còn ở đây chứ?”

“Tất nhiên, trước khi em tổ chức đám cưới anh sẽ không đi đâu, đừng lo lắng.”

Kỷ Nguyệt Trâm nghe được lời này, cũng không biết chính mình nhẹ nhốm hay là buồn bã.

“Mau đi mang giày vào, lỡ bị cảm thì phải làm sao?”

Anh ta nắm tay cô ta đi về phòng.

“Anh trai… em đã nhớ hết rồi.”

Cô ta nhớ lại tất cả mọi chuyện, chỉ trừ giấc mộng ông lão tóc trắng đêm đó không hề nhớ lại chút nào.

Kỷ Thiên Minh nghe được lời này, cả người run lên.

Anh ta không xoay người lại, nói: “Nhớ lại cũng tốt, bằng không anh thật sự sợ rằng em sẽ quên mất người anh trai này”.

“Anh… em không cần tình yêu nữa, em muốn cùng anh ở bên nhau. Cuộc sống chúng ta vẫn sẽ giống như trước đây, được không?”

“Không được.”

“Anh…”

Ngàn lần Kỷ Nguyệt Trâm không nghĩ đến Kỷ Thiên Minh lại từ chối mình.

Anh ta không phải là người muốn cùng cô ta ở bên nhau nhất sao?

“Nếu điều kiện đã nói ra thì không có lí do thu lại. Anh sợ không khống chế được bản thân mình, nổi điên lên làm tổn thương em. Chúng ta không thể trở lại như trước.”

__. Gô ta nghe được lời này, trái tim đau kinh khủng.

Tại sao… không thể quay lại như trước kia.

Anh ta là anh trai, cô ta là em gái.

Sống một cuộc sống giống như trước đây, tại sao lại không thể chứ?

Nếu là trước đây, anh ta nhất định sẽ rất vui.

Nhưng hiện tại, anh ta chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện nhìn cô ta hạnh phúc, sau đó tìm nơi không ai quen biết mình, lặng lẽ chết đi.

Không quấy rầy bất cứ ai, một mình chết đi.

Giống như là một con voi, trước khi chết sẽ rời đàn.

“Còn một tuần nữa là đám cưới rồi.”

Anh ta nhắc nhở.

Thời gian bọn họ bên nhau chỉ còn một tuần, anh ta cảm nhận rõ ràng hệ miễn dịch của mình suy giảm, càng ngày càng yếu ớt.

Tối hôm qua đi ra ngoài hóng gió, đến bây giờ còn chóng mặt, trán hơi nóng.

Kìm nén không được ho khan, thỉnh thoảng trong cổ họng còn có máu.

Anh ta sợ khi kết hôn, mình còn không có cách tham dự hôn lễ với trạng thái tốt.
 
Chương 2951


Chương 2951

Cả đời chỉ có một đám cưới.

Tuần sau, đưa cô ta đi xem cách bày trí nhà thờ, đi chọn quà kỷ niệm mời mục Sư…

“Anh, hay là… chụp ảnh cưới đi, hình như chúng ta không có nhiều ảnh chụp chung.”

Quả thật di động có ảnh chụp hai người nhưng rất ít, anh ta không thích chụp ảnh.

Cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc lưu lại kỷ niệm bằng những bức ảnh.

“Em có thể không?” Anh ta nhẹ nhàng hỏi.

“Đương nhiên có thể, anh chúng ta chụp cái ảnh cưới đi.”

“Được, anh đi tìm cửa hàng chụp ảnh”

Kỷ Thiên Minh nhanh chóng tìm được đội chụp ảnh, lễ phục đều được anh ta chọn mua cẩn thận rồi.

Anh ta không muốn cô ta mặc quân áo người khác từng mặc.

Bởi vì thời gian có hạn, chỉ có thể chọn một chỗ có phong cảnh đẹp ở Đà Năng.

“Cô dâu chú rể tới gân một chút, vâng, nhìn thân mật, cười tươi một chút.”

“Tay chú rể, tay anh bỏ trong túi làm gì, đặt ở bên hông cô dâu.”

Thợ chụp ảnh chỉ huy.

“Anh có thể chứ?”

“Có thể, anh trai, em là vợ sắp cưới của anh mà.”

“Cảm ơn em.”

Anh ta nói một cách chân thành.

Anh ta đặt tay nhẹ nhàng lên eo, tiến đến gần một chút có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô ta.

“Đúng vậy, chú rể cười rất tươi cô dâu cũng cười.”

“Cô dâu nhắm mắt lại, tiếp theo là điểm nhấn.”

Thợ chụp ảnh cười xấu xa nói.

Gô ta hơi nghỉ ngờ, nhưng vân như cũ nghe lời nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo cảm giác được có thứ – gì ấm áp áp lên trên môi mình, cô ta  không mở mắt ra nhưng biết rốanhta hôn mình.

Trước kia sẽ phản cảm, nhưng hiện tại… cô ta chỉ hy vọng thời gian bọn họ ở bên nhau có thể dài một chút.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, tình cảm anh em của mình và Kỷ Thiên Minh sẽ kết thúc ở năm hai mươi tư tuổi.

Thợ chụp ảnh chụp xong rất nhanh, không kiềm được nhìn hình mà thở dài: “Cái này thật sự quá đẹp, chỉ là… vì sao tôi xem lại cảm thấy muốn khóc?”

Ảnh cưới là một sự kiện rất vui mừng, nhưng bọn họ… lại giống như sinh ly tử biệt.

Nỗi buồn căn bản không thể che giấu.

Một giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên gương mặt cô ta. Nụ hôn này như chuồn chuồn lướt nước, không có sâu, nhưng hình ảnh này in thật đậm.

Chụp ảnh cưới là một việc vô cùng rắc rối, phải lấy cảnh ở cả trong nhà và ngoài trời, trang phục cũng phải thay đổi sao cho phù hợp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom