Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1022


Chương 1022

 

Anh ta vẫn luôn cẩn thận chăm sóc cô từng li từng tí, làm sao có thể để người ta làm cô bị thương.

 

Đứa bé đó… anh ta thực sự đã cố gắng hết sức, nhưng mà thẳng bé đã chết ngay sau khi vừa sinh ra. Anh ta cũng không phải là đại la thần tiên, cũng không có chỗ để trở lại.

 

“Phó Minh Tước, tôi vẫn sẽ không cảm ơn anh như trước. Tôi không cần anh bảo vệ tính mạng của tôi, người đàn ông của tôi sẽ chăm sóc cho tôi. Nếu anh ấy sơ hở dẫn đến việc làm cho tôi chết đi thì tôi cũng đều chấp nhận!”

 

“Hoặc là rời xa tôi, đừng tính toán với tôi cái gì. Hoặc là, chúng ta từ đây nước sông không phạm nước giếng, tôi không muốn dính dáng đến anh nữa. Anh là anh rể của tôi, cho dù là tôi cũng chưa bao giờ gặp chị gái tôi, chị ấy là loại người nào tôi cũng không biết nhưng mà tôi cũng muốn làm tròn nghĩa vụ của mình là quan tâm chăm sóc Dao Dao, tôn trọng anh và coi anh như người nhà của tôi”

 

“Nhưng mà, tình thân này không phải là hòn đá kê chân để anh làm tổn thương tôi, tính toán tôi! Nếu vậy thì tôi thà không có thứ tình thân chưa từng gặp này, không chấp nhận anh, liều mạng bảo vệ con mình!”

 

“Anh không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Dao Dao và tương tự như vậy thì tôi cũng không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương con tôi!”

 

“Vấn đề này đã trở thành việc chắc chăn rồi, hiện tại thì lời giải thích cũng đã không còn cần thiết nữa. Ân oán của chúng ta cũng không nên liên lụy đến Dao Dao, tôi sẽ thông báo cho nhà họ Quý cử người đến đón con bé, nếu anh thực sự muốn tốt cho Dao Dao thì đừng ngăn cản.

 

Tôi cũng phiền anh làm điều gì đó tốt để tích đức cho con bé!”

 

Nói xong thì cô cất bước đi mà không nhìn lại.

 

Cô chỉ đơn giản nấu bữa tối cho Dao Dao rồi rời đi mà không nói bất cứ điều gì.

 

Cô lên xe, ngồi vào người phụ lái, lặng lẽ lau nước mắt.

 

Lúc này, tài xế bên cạnh đưa khăn giấy.

 

“Cảm ơn”

 

Cô mang theo tiếng khóc nức nở mà cảm ơn.

 

Xe chạy êm ru, thấy sắp đến nhà họ Cố thì cô vội vàng bảo người đó dừng lại.

 

“Chờ một chút, hai mắt tôi vẫn còn sưng đỏ, chờ một chút rồi đi vào miễn để cho Cố Thành Trung nhìn thấy”

 

Cô sợ Cố Thành Trung lo lắng cho mình nên nhanh chóng lau nước mắt, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, dụi dụi đôi mắt đau đớn.

 

Từ đầu đến cuối, người lái xe bên cạnh không nói lời nào, một mực nghe theo chỉ dẫn của cô.

 

Mà tâm trạng cô đang chán nản đến cực điểm nên không còn thời gian để quan tâm xem những người xung quanh có xem cô như chuyện cười hay không.

 

Từ lúc lên xe đến giờ thì mắt cô vẫn sưng đỏ, ngay cả tài xế cũng không thèm nhìn một cái.

 

“Em có cần bờ vai của anh không?”

 

Bên tai cô vang lên một giọng nói du dương quen thuộc.

 

Tim cô đập thình thịch rồi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, bàng hoàng nhìn sang bên cạnh.

 

Người lái xe… là Cố Thành Trung?

 

Dọc đường tâm trạng cô loạn cào cào nên căn bản là không phát hiện.

 

“Sao em lại hồ đồ như vậy, lỡ như bị người ta bắt cóc thì làm sao? Ở trước mặt anh mà em còn giấu giấu diếm diếm, lúc muốn khóc mà không lập tức tìm anh, chui vào lòng anh sao?”

 

“Anh… sao anh lại ở đây?”

 

“Anh đợi ở cửa biệt thự đã lâu, muốn nói cho em biết anh đến rồi nhưng mà lại sợ em nói anh quá mức cẩn thận, sau đó thì nhìn thấy em đỏ mắt đi ra, đau lòng kinh khủng. Mà em thì cũng không thèm nhìn đến anh một cái mà cứ vùi đầu vào khóc nên anh không dám quấy rầy em”

 

“Em còn không ôm anh sao? Vậy thì anh sẽ chủ động ôm em vậy!”
 
Chương 1023


Chương 1023

 

Anh thấy cô đã lâu không cử động hơn nữa còn đang trong tr: thái ngẩn ngơ thì anh không kìm chế được cảm xúc của mình mà tới ôm chặt lấy cô.

 

Bàn tay to luồn qua mái tóc đen của cô, ôm chặt lấy sau đầu cô.

 

“Trúc Linh, rốt cuộc là anh phải làm sao với em đây? Ngay cả một giây anh cũng không thể buông bỏ em được”

 

“Chú ba Cố..”

 

“Hứa Trúc Linh, nước mắt của em chính là vũ khí sắc bén để hành hạ anh. Trái tim anh… sắp vỡ nát rồi”

 

Anh nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng đặt lên ngực mình. Những lời này.

 

thật sâu lắng mang theo lưu luyến thương tiếc và tình yêu sâu nặng…

 

Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này thì khóc cũng không phải mà không khóc cũng không phải.

 

Cổ họng đau rát, giống như mắc nghẹn bông gòn, đau rát.

 

Khi cô đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thì Cố Thành Trung đã hôn cô, đôi môi ẩm ướt, nụ hôn rất dài và dịu dàng.

 

Anh chưa bao giờ cẩn thận từng li từng tí như vậy, như thể anh sợ làm tổn thương cô.

 

Trên má của cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực thiêu đốt da thịt của anh.

 

Cô không thể kìm lòng được mà ôm lấy cổ anh và chủ động đáp lại nụ hôn của anh.

 

Càng lúc càng kịch liệt, cả hai đều mất kiểm soát.

 

Cuối cùng thì Cố Thành Trung người có định lực kinh người đã khắc chế kịp thời mà dừng cương trước bờ vực.

 

Trán của anh chống lên trán của cô, chóp mũi của anh dịu dàng dựa vào chóp mũi của anh.

 

Hơi thở nóng rực của anh người lan tỏa, thở hổn hển.

 

“Đã đến lúc phải về nhà rồi, nếu không anh sợ mình không thể khống chế được mà muốn em ở đây”

 

Anh biết cô da mặt mỏng nên dù cho ham muốn của anh dâng trào.

 

mãnh liệt đi nữa thì anh cũng sẽ kiềm chế bản thân và tôn trọng cảm xúc của cô.

 

Hứa Trúc Linh nghe được lời này thì trái tim cô giống như ngâm trong nước ấm, từng tế bào cũng dần dần tỉnh táo lại.

 

Cố Thành Trung luôn luôn nghĩ đến bản thân cô, anh như thế nào cũng không để ý nữa.

 

Rõ ràng là đã nhịn vất vả như vậy nhưng mà anh vẫn để tâm đến cảm thụ của cô.

 

Cô không buông tay mà tiếp tục quấn quít trên người anh.

 

Môi hồng áp vào tai anh.

 

Giọng nói nhẹ nhàng trượt vào tai của anh.

 

“Nơi này… là phạm vi của biệt thự sao? Chắc sẽ không có người nhìn thấy đúng không?”

 

“Có camera giám sát.”

 

“Đó là của chúng ta mà, phải không?”

 

“Em… em muốn làm gì?”

 

“Em muốn cùng anh làm càn một lần”

 

Dứt lời thì cô cũng cắn vào dái tai của anh một cái.

 

Không muốn trông trước trông sau nữa, cũng không muốn cẩn thận từng bước.

 

Cô là Hứa Trúc Linh và anh là Cố Thành Trung, chỉ cần hai người họ ở bên nhau là được rồi.

 

Cô muốn cùng anh phóng túng một lần, trắng trợn không kiêng dè gì cả, bất chấp hậu quả.

 

Ở trong xe thì sao, ở bên ngoài thì sao, camera giám sát thì như thế nào chứ?

 

Nếu đã động tình rồi thì còn phải nhẫn nhịn làm gì?

 

Da mặt có thể làm cho mình no bụng được sao?

 

Trên thế giới này thì chỉ có một mình Cố Thành Trung là tán thưởng cô, đau lòng cho cô, cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên.
 
Chương 1024


Chương 1024

 

Đứa nhỏ chết đi, cô đau đến không thở nổi nhưng mà lẽ nào Cố Thành Trung không buồn sao?

 

Mỗi lần cô rơi nước mắt thì đó chính là một lần tuyên án và hình phạt dành cho anh.

 

Anh sẽ trách mình sao không chăm sóc được cho mẹ con cô.

 

Cô không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, nhưng mà anh vẫn nhìn thấy chúng.

 

Sau đó… hãy hoàn toàn quên đi hết chuyện này, điên cuồng một lần đi.

 

Những gì cô nói rõ ràng là để giật dây Cố Thành Trung phạm tội!

 

Dù sao thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, làm sao có thể chống cự được yêu cầu của người mình yêu thương, ngay sau đó cả hai người đều ngã xuống.

 

Cuối cùng, Hứa Trúc Linh yếu ớt dựa vào trong vòng tay của anh, cô miễn cưỡng lấy quần áo che đi chỗ xấu hổ của mình.

 

Cô thở hổn hển, hai má ửng hồng, tóc lấm tấm mồ hôi, cho thấy vừa rồi cảm giác kịch liệt như thế nào.

 

Mà lưng của Cố Thành Trung còn kinh khủng hơn, tất cả tấm lưng rắn chắc đều là dấu móng tay của cô.

 

Vừa rồi cô không phát hiện, nhưng sau đó thì cô mới kinh ngạc phát hiện bản thân mình ra tay ác như vậy.

 

Bàn tay nhỏ bé vuốt ve lưng anh từng li từng tí, cô tự trách mình: “Đau không? Đều là lỗi của em… ra tay không biết nặng nhẹ, đều đã rướm máu hết rồi…

 

“Không trách em được, tất cả đều là do anh”

 

“Là lỗi cho anh?” Đây là loại logic gì vậy?

 

“Anh nên dịu nhàng từng bước một, không nên quá gấp gáp.”

 

Ạch…

 

Đây có phải là đang lái xe không?

 

Bên tai cô như nghe thấy tiếng tàu hỏa chạy vụt qua.

 

“Em không nên cảm thấy đau lòng cho anh, đau chết anh đi.”

 

Cô giận dữ lườm anh một cái.

 

“Cho dù đau đến chết đi sống lại thì anh cũng cam tâm tình nguyện… Trúc Linh…

 

Anh đọc tên cô ôm chặt cô vào lòng.

 

Thân thể vừa vặn khít vào nhau.

 

Làn da nóng bỏng, vẻ đỏ bừng vẫn còn chưa tiêu tan, bầu không khí ám muội như biển.

 

Giờ phút này có nhau, hận không thể cứ như thế này mà đi qua hết cả cuộc đời.

 

Thật tuyệt nếu họ có thể thoải mái như vậy cả đời mà không vướng vào vòng xoáy mưu mô.

 

Nhưng mà cô đã chọn phải một người đàn ông không bình thường, mà là Cố Thành Trung dũng cảm và bất khả chiến bại.

 

Trọng trách trên vai anh quá nặng, anh phải đã gánh cả nhà họ Cố.

 

Nếu anh đã không bỏ cuộc thì cô cũng sẽ không bao giờ lùi bước.

 

Sống thì ở cùng nhau.

 

Chết thì ở củng huyệt.

 

“Trúc Linh, ngày mai anh muốn đến thăm mẹ, sau đó đàm phán với Phó Minh Nam. Ông ta rất coi trọng dự án Thiên Khải, muốn khu nghỉ dưỡng này phát triển sức mạnh của riêng mình để rửa tiền và cho Diên sử dụng. Bây giờ anh đã lấy được quyền cho nên anh muốn nói chuyện với ông ta một chút”

 

“Ừ, em sẽ đi cùng anh, anh không được bỏ lại em đó. Em sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nếu có khó khăn gì thì vợ chồng chúng ta nhất định phải ở bên nhau”

 

“Được, anh sẽ không từ chối em nữa. Nếu như… chúng ta không thể sống thiếu nhau, mất đi bất kỳ bên nào thì cũng không thể sống một mình vậy thì một đường mưa gió sau này thì cũng phải chung lối. Anh xung phong ở phía trước, em ở phía sau yểm hộ anh, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa”
 
Chương 1025


Chương 1025

 

“Không bao giờ tách ra nữa”

 

Mười ngón tay đan vào nhau, dùng sức thật chặt.

 

Rất nhanh đã đến ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh lại cùng anh đến bệnh viện tâm thần lần nữa.

 

Bệnh viện to lớn vô cùng, nơi nào cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, nhưng mà cũng trống trải đến đáng sợ, chỉ có một bệnh nhân.

 

Lần nữa gặp lại thì nhìn thấy bà ấy đang ngồi dại ra nhìn cánh đồng hoa hồng trước mặt.

 

Trong mắt bà ấy hoàn toàn không có tiêu điểm, cũng không biết là bà ấy đang nhìn cái gì.

 

Tạ Quế Anh ngồi bên cạnh đang xoa bóp cơ thể của bà ấy để tránh trường hợp bà ấy ngồi lâu sẽ tổn thương cơ, khớp.

 

Cố Thành Trung đứng trước mặt bà ấy và gọi bà ấy một tiếng “mẹ”, nhưng mà bà ấy hoàn toàn không hề lay động, thậm chí không nâng mí mắt của mình.

 

Trên xe lăn, ánh mắt Trái tim anh đang đau đớn dữ dội, nhưng mà khuôn mặt anh không có bất kỳ dấu hiệu nào của nó.

 

Đúng lúc này, Phó Minh Nam cử người đến gặp anh.

 

Anh nhìn bà ấy thật sâu, rồi quay lưng bỏ đi.

 

Phó Minh Nam chỉ muốn gặp một mình anh cho nên Hứa Trúc Linh không thể đi theo, cô ở lại chăm sóc mẹ của anh.

 

Tạ Quế Anh chỉ lớn hơn cô vài tuổi mà cả hai đều là con gái nên họ đã sớm bắt chuyện.

 

“Cô là người chăm sóc cho bà ấy suốt những năm qua sao?”

 

“Trước kia là mẹ của tôi, tôi là người mồ côi cha nên một thân một mình theo mẹ lớn lên ở bệnh viện này. Sau này, ông Nam mua lại bệnh viện rồi để mẹ tôi chăm sóc bà chủ, nên tôi cũng ở lại. Sau khi mẹ tôi mất vì bệnh hiểm nghèo mà bà chủ cũng không quen với sự chăm só của người khác vì vậy tôi đã thay thế vị trí của mẹ mà chăm sóc bà “Đôi khi bà chủ tỉnh táo và vẫn có thể giao tiếp với tôi như bình thường. Sau khi mẹ tôi đi thì bà ấy như một người thân khác của tôi vậy.

 

Chỉ là hai năm trở lại đây thì bệnh tình ngày càng trầm trọng, bà ấy không hề tỉnh táo lần nào nữa”

 

“Vậy thì cô ở lại đây một mình không thấy cô đơn sao?”

 

“Đã thành thói quen rồi nên cũng không cảm thấy cô đơn nữa. Cuộc sống của tôi thật đơn điệu và nhạt nhòa, tôi một tất cũng không rời mà bảo vệ bà chủ nên cũng không có gì để nói. Hãy kể cho tôi nghe về cô đi, bà Cố”

 

“Tôi? Cô muốn biết điều gì về tôi?”

 

“Tôi ở đây nhiều năm rồi, niềm vui duy nhất của tôi chính là xem tivi.

 

Tôi thấy rất nhiều tin tức của vợ chồng cô, trai tài gái sắc, chính là trời đất tác thành một đôi. Cô và anh Trung tình cảm như vậy thực sự khiến người ta ngưỡng mộ mà, còn tôi thì không thể thoát ra khỏi cái lông này, tôi cũng không biết bến đỗ của mình đang ở nơi đâu nữa”

 

Đôi mắt của Tạ Quế Anh mờ mịt, trên khuôn mặt không giấu được vẻ mất mát.

 

Ngay sau khi cô ta nói xong thì bà chủ vậy mà lại nói chuyện.

 

Bà chủ năm chặt tay cô ta, đột nhiên rất nghiêm túc nói: “Tôi sẽ thu xếp chuyện hôn sự cho cô, tôi sẽ tìm người đàn ông tốt nhất cho cô!”

 

“Bà chủ?”

 

Tạ Quế Anh ngạc nhiên nhìn bà ấy.

 

“Cô là ai…”

 

Bà chủ đưa mắt nhìn Hứa Trúc Linh, ánh mắt đầy cảnh giác: “Cô định hại tôi sao? Cô cút đi…”

 

Bà chủ đột nhiên kích động rồi đẩy mạnh Hứa Trúc Linh một cái.

 

Cô mất cảnh giác và bị đẩy mạnh xuống đất khiến mông cô đau nhói.

 

“Cút đi, tôi sẽ không gả, cút đi..” Bà ấy nhặt hòn đá dưới đất lên rồi ném về phía Hứa Trúc Linh…

 

“Kẻ xấu, đánh chết kẻ xấu!”
 
Chương 1026


Chương 1026

 

Trong khi ném đá thì bà ấy còn chửi bới dữ dội, như thể bà ấy có thù hận gì đó với Hứa Trúc Linh.

 

Hứa Trúc Linh chật vật né tránh, nhưng mà một hòn đá vẫn bị ném trúng mặt cô khiến cho trán cô bị thương nặng.

 

Tạ Quế Anh nhanh chóng chạy đến rồi dùng chính mình để bảo vệ cho cô.

 

Bà chủ nhặt một tảng đá lớn ném đi đập trúng vào lưng cô ta.

 

“AI Tạ Quế Anh hít vào một hơi đau đớn.

 

“Lai Mỹ Quân!”

 

Bà chủ nhìn thấy cô ta lao tới thì vội vàng hô lên một cái tên, nhanh chóng dừng tay rồi chạy tới đỡ cô ta dậy.

 

“Lai Mỹ Quân, cô bị thương ở đâu ri Tạ Quế Anh lắc đầu, không bụm vết thương vì sợ bà chủ lo lắng.

 

“Cô ấy không phải là người do ông Nam phái tới, cô ấy sẽ không làm tổn thương bà đâu. Bà hãy bình tĩnh lại trước nhé, tôi sẽ đưa bà về phòng nghỉ ngơi được chứ?”

 

“Cô ta… cô ta không phải của Phó Minh Nam, vậy cô ta… cô ta là ai… tôi không thích cô ta, đưa cô ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô †a nữa!”

 

Bà chủ tâm tình kích động nói sau đó liên tục xua tay, như thể Hứa Trúc Linh là ma quỷ.

 

Tạ Quế Anh không biết làm gì, áy náy nhìn Hứa Trúc Linh rồi dẫn bà chủ trở về phòng, sau khi uống thuốc an thần thì bà ấy đỡ hơn nhiều.

 

“Cô không sao chứ…”

 

Hứa Trúc Linh đứng cạnh cửa đợi, thấy cô ta bước ra thì vội vã hỏi thăm.

 

Cô không để ý đến vết máu ứ đọng trên trán mình, chắc hản lúc đó rất đau.

 

Tạ Quế Anh thì cứ luôn cau mày khi ấn vào vùng lưng bị thương.

 

“Không có chuyện gì đâu, để tôi bôi thuốc cho cô trước đi. Tôi cũng không hiểu sao bà chủ lại đột nhiên thay đổi tâm trạng”

 

“Tôi không sao, quan trọng nhất là cô, chỗ nào có thể bôi thuốc?”

 

“Tới phòng nghỉ của tôi đi”

 

Cô ta đang khom người và trông rất đau đớn.

 

Khi đi ngang qua một người phụ nữ quét dọn thì cô ta yêu cầu người phụ nữ đó đi ra ngoài thu dọn lại những thứ mà bà chủ vừa ăn.

 

“Đúng rồi, người phụ nữ tên Lai Mỹ Quân mà bà chủ gọi là ai vậy?”

 

“Người đó là mẹ tôi, mẹ tôi phục vụ bà ấy lâu nhất vì vậy bà ấy không thể phân biệt được chúng tôi là ai. Trước đây khi bà ấy vẫn còn tỉnh táo bà ấy biết mẹ tôi vẫn còn là một người độc thân, vì vậy bà ấy luôn muốn tìm một mối hôn nhân tốt đẹp cho mẹ tôi. Nhưng mà mẹ tôi bạc mệnh, suốt đời chăm sóc người bệnh, sau này thì cũng…chết vì bệnh tật”

 

“Vậy thì… bà chủ còn có nhớ cô không?”

 

“Đôi khi bà ấy biết tôi là Tạ Quế Anh, đôi khi nhầm tưởng tôi là mẹ tôi. Tôi đã quen với điều đó từ lâu rồi, hơn nữa, dù thân phận của tôi là gì thì bà ấy cũng đối xử với tôi rất tốt, tôi đã coi bà ấy như là người mẹ thứ hai của mình. Hôm nay tôi rất xin lỗi, tôi nghĩ chuyện này chắc cũng dọa cô một chút rồi đúng không? Bà chủ rất cảnh giác với người lạ, luôn nghĩ răng đó là do ông Minh phái đến”

 

“Vậy thì tại sao khi bà ấy nhìn thấy Cố Thành Trung rồi mà không có phản ứng?”

 

“Có lẽ là máu mủ tình thâm đi”

 

Tạ Quế Anh hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa.

 

Khi đến phòng nghỉ thì cô ta vén quần áo trên lưng lên.

 

Trên tấm lưng trắng như tuyết có rất nhiều vết bầm đỏ, hơn nữa còn có vết máu ứ động.
 
Chương 1027


Chương 1027

 

Vừa vặn là bị thương ngay trên xương sống, khiến người ta cảm thấy Xót xa.

 

Tạ Quế Anh đột ngột cất giọng: “Tôi dường như không có bất kỳ loại thuốc nào để làm tan máu bầm ở đây, nó đang ở trong phòng thuốc. Tôi sẽ đi lấy nó..”

 

Cô ta vừa định đứng dậy thì đã bị Hứa Trúc Linh đè lại.

 

“Cô đã thành như vậy rồi còn đi đến đi lui sao được, tôi giúp cô đi lấy cô cứ ngoan ngoãn ở đây chờ tôi đi”

 

Tạ Quế Anh nói cho cô biết đường đến phòng thuốc, mà Hứa Trúc Linh cũng nhanh chóng quay người rời đi.

 

Vừa đi ra ngoài thì cô cũng đưa tay xoa trán của mình.

 

Cô đã bị ném mấy lần, nhưng mà may mắn thay những viên đá không sắc bén lắm, nếu không thì khuôn mặt của cô có lẽ sẽ bị hủy dung mất!

 

Tuy vết thương không lớn lắm nhưng mà lại bị thương ở rất nhiều nơi, hai vết thương trên trán và một chỗ trên người cũng rất đau.

 

Nhưng mà bây giờ ưu tiên hàng đầu là cho Tạ Quế Anh uống thuốc, mọi người nói gì cũng là vì vết thương của chính mình.

 

Khi đi ra ngoài thì cô không thấy rằng khóe miệng của những người phía sau đều gợi lên nụ cười sâu xa.

 

Cố Thành Trung đang nói chuyện với Phó Minh Nam, nhưng mà khi nghe phía sau truyền đến tin tức bà chủ đột nhiên kích động tổn thương Hứa Trúc Linh thì anh không lo được cái khác, lập tức chạy đến.

 

Khi chạy đến sân sau thì gặp người quét dọn, sau khi thăm hỏi thì được biết rằng cô đang ở phòng nghỉ trên tầng ba.

 

Anh chạy thẳng một đường đi đến, trong lòng vô cùng lo lắng cho vết thương của Hứa Trúc Linh.

 

Cửa phòng nghỉ ngơi đang khép hờ, dưới tình thế cấp bách thì anh cũng quên gõ cửa, không hề nghĩ ngợi gì mà đẩy cửa ra.

 

Bên trong phòng nghỉ… làm gì có bóng dáng của Hứa Trúc Linh.

 

Đập vào mắt là tấm lưng trắng như tuyết, vết thương đỏ đậm phía sau lưng có chút chói mắt, trong vô cùng ghê người.

 

Khi Tạ Quế Anh nghe thấy tiếng bước chân của anh thì biết rằng kế hoạch của mình đã thành công.

 

Cô ta biết rõ là ai đang đến nhưng mà vẫn cố ý nói: “Cô Linh, cô đã lấy thuốc đến rồi sao? Tôi có thể tự.

 

Vừa nói thì cô ta vừa quay lại, sau đó thì đối mắt với Cố Thành Trung.

 

Cố Thành Trung cũng có phản ứng, mạnh mẽ cau mày lại, lập tức quay đi tránh ánh mắt của cô ta.

 

Cô ta vội vàng bỏ quần áo xuống.

 

“Anh… anh Trung?”

 

“Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi nghe tin Trúc Linh bị thương cho nên vội vàng chạy đến đây, không có ý mạo phạm cô” Cố Thành Trung không ngờ lại gặp phải cảnh này, giọng điệu tràn đầy áy náy.

 

Còn Tạ Quế Anh thì hai má đỏ bừng, biết rằng tất cả chuyện này đều là do chính mình lên kế hoạch, nhưng mà… khi nhìn thấy Cố Thành Trung xuất hiện, hơn nữa anh còn mang dáng vẻ của chính nhân quân tử khiến hai gò má của cô ta nóng rực.

 

Cô ta nhanh chóng đứng dậy ni ôi… tôi biết anh nhất định không.

 

có ý mạo phạm tôi. Chuyện đó…. cô Linh giúp tôi lấy thuốc rồi sẽ trở lại Sớm..”

 

Khi cô ta đang nói chuyện thì Hứa Trúc Linh bước vào, sau đó hơi ngạc nhiên khi thấy Cố Thành Trung ở đây.

 

“Anh nói xong rồi sao?”

 

“Không, em bị thương ở đâu?”

 

Khi Cố Thành Trung nhìn thấy cô thì trái tim treo lơ lửng của anh lập tức thả xuống, anh nhanh chân sải bước đi về phía trước, bàn tay to siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới.

 

Tóc cô che đi vết thương nên anh nhất thời không để ý.
 
Chương 1028


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1028

 

“Em không sao đâu, nhưng mà đúng là cú cuối cùng rất nặng, cũng may là có bác sĩ Anh giúp em cản lại. Em sẽ cho cô ấy bôi thuốc trước, anh đi ra ngoài đợi em đi”

 

“Ừ..” Cố Thành Trung khế gật đầu, có chút áy náy nhìn Tạ Quế Anh : “Xin lỗi, đã quấy rầy cô rồi”

 

Sau đó, anh quay người và đi ra ngoài.

 

Hứa Trúc Linh đi tới, nhìn cô ta mặt đỏ tim đập thì không khỏi kinh ngạc: “Cô làm sao vậy? Thở hổn hển, mặt lại còn đỏ như vậy?”

 

“Hả? Không… không có gì…”

 

Cô ta vội vàng năm xuống ghế, quay lưng lại với cô.

 

Hứa Trúc Linh hoàn toàn không nghĩ nhiều mà cẩn thận bôi thuốc cho cô.

 

Thuốc trị thương này phải từ từ xoa bóp cho đến khi nó trở nên nóng rực thì mới tốt.

 

“Rất đau có đúng không?” Cô đau lòng nói.

 

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


 

“Anh vẫn còn ở đây à” Hứa Trúc Linh trợn to hai mắt tức giận, trước mặt người ngoài anh có thể biết điều chút nào không?

 

Nghe vậy thì Cố Thành Trung không nới lỏng mà càng giữ chặt hơn.

 

Anh gọi người dọn vệ sinh đến, sau đó thì cũng đã biết rõ câu chuyện.

 

Tạ Quế Anh đã chặn lại giúp Hứa Trúc Linh một lần, anh cảm thấy rất biết ơn.

 

Vừa nấy khi nhìn thoáng qua thì anh cũng đã thấy vết bầm khá nặng.

 

Cô ta đã giúp Hứa Trúc Linh cho nên tự nhiên anh cảm thấy biết ơn.

 

“Cảm ơn cô”

 

“Không có chuyện gì, chuyện tôi nên làm”

 

“Chuyện vừa nấy… tôi xin lỗi, rất xin lỗi”

 

Anh lại xin lỗi lần nữa, khiêm tốn lịch sự.

 

Hai má Tạ Quê Anh lại hơi đó, vội vàng đồi đề tài: “lôi sẽ đi gặp bà chủ”

 

Vừa dứt lời thì cô ta quay đầu rời đi.

 

Hứa Trúc Linh không khỏi sờ sờ đầu, liếc mắt nhìn Cố Thành Trung, nói: “Tại sao anh lại xin lỗi, anh đã làm sai cái gì à?”

 

Anh cũng không thèm giấu giếm mà nói hết sự thật cho cô nghe.

 

Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm, may mà bị thương ở sau lưng, nếu như ở ngực, mông, đùi… vậy thì cũng không đơn giản như vậy nữa rồi.

 

Trong cái rủi cái may!

 

“Vậy thì tấm lưng của bác sĩ Anh có phải đặc biệt đẹp không?” Cô ghen tuông nói.

 

Tấm lưng của Tạ Quế Anh trắng nõn, hơn nữa còn bóng loáng như thể vừa được ngâm trong sữa.

 

Cô là phụ nữ mà còn ghen tị đó.

 

“Đã quên rồi”
 
Chương 1029


Chương 1029

 

Cố Thành Trung có một khát vọng sống sót mãnh liệt, anh nhìn vào mắt cô rồi nói từng chữ một.

 

“Trí nhớ tệ như vậy sao?”

 

“Đối với những người phụ nữ khác thì từ trước đến nay anh đều không nhớ nỗi, trong đầu anh chỉ nhớ có một người duy nhất mà thôi.”

 

“Được rồi, em sẽ không tranh cãi với anh nữa đâu. Chuyện bên kia không phải là vẫn chưa xong sao? Đi đi, em cũng đi gặp bà chủ đã”

 

“Trước tiên giúp em bôi thuốc đã”

 

Anh không nói lời nào ôm ngang cô lên.

 

Ở trong đây có rất nhiều phòng trống cho nên họ tùy tiện chọn đại một phòng là được.

 

“Bị thương ở chỗ nào? Để anh xem nào”

 

“Em không sao mà..”

 

“Vậy thì anh sẽ cởi quần áo của em ra kiểm tra đó”

 

Trước khi cô nói xong thì Cố Thành Trung đã nói một cách mạnh mẽ.

 

Hứa Trúc Linh không thể làm gì khác hơn đành phải vén tóc ra để lộ hai vùng sưng đỏ trên trán.

 

“Phải thừa nhận kỹ thuật của mẹ chồng rất chính xác. Cả hai viên đá đều đập vào trán em, sức lực cũng không nhỏ. Xem ra bà ấy đang có sức khỏe tốt, anh cũng không cần lo lắng nữa”

 

“Là lúc nào rồi mà em còn nói chuyện này?”

 

“Hì hì, chuyện này không phải là để khiến anh không lo lắng nữa sao!

 

Thực ra lúc đầu đau lắm, nhưng mà đau một thời gian rồi cũng quen.

 

Hơn nữa ông xã của em đẹp trai như vậy, nhìn một cái vui vẻ rất nhiều nên cũng không đau nữa!”

 

Cố Thành Trung nghe cô khua môi múa mép, trong lòng anh biết cô đang cố ý làm như vậy để anh không lo lắng cho cô nữa.

 

Cô sợ nhất là đau, chỉ cần xước một chút thôi thì mắt đã đỏ lên nhưng mà ở bên cạnh anh thật lâu nên cô cũng đã bắt đầu biết chịu đựng.

 

Cô cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ và dũng cảm, không còn núp dưới đôi cánh của anh khi gặp sự việc khó khăn nữa mà bước lên phía trước và tự mình giải quyết.

 

Đã từng anh giữ cô bên mình và thích tính cách trong trắng như tờ giấy của cô.

 

Anh biết rằng mỗi nét bút của mình đều sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của cô. Anh cẩn thận từng li từng tí, cố gắng dành cho cô những gì tốt nhất trên đời. Âm mưu ma quỷ gì đó thì cứ để anh đến giải quyết, cô chỉ cần làm bất cứ điều gì cô muốn, hài lòng mỉm cười hài lòng chơi đùa là được rồi.

 

Nhưng mà… anh đã không làm tốt nhiệm vụ của mình, để con người ngây thơ và trong sáng một thời biến thành một người phụ nữ nhỏ bé kiên quyết và mạnh mẽ.

 

Trông cô có vẻ mềm mại, nhưng thực tế thì… xương cô đã sớm được bơm bê tông cốt thép và không bao giờ uốn cong được.

 

Cô càng nói với một nụ cười tưởng như vô thưởng vô phạt thì trái †im anh… càng thêm giằng xé.

 

Anh cầm thuốc rồi bôi lên trán cô, thoáng dùng sức một chút thì cô đã nhăn mặt vì đau.

 

“Anh sẽ nhẹ một chút” Anh nói nhỏ, trái tim anh như vỡ ra.

 

“Không sao, không sao, em có thể chịu được”

 

Rõ ràng là viền mắt cô đã không nhịn được mà đỏ lên nhưng mà cô vân vẫy tay, vờ như không có chuyện gì cả.

 

“Hứa Trúc Linh, anh thà rằng em không nhịn được!”

 

“Hả?”

 

Hứa Trúc Linh ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh muốn nói gì.

 

“Trước kia em đều trốn trong vòng tay anh và khóc”

 

Anh nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt mang theo vẻ nghiêm túc và tình yêu say đắm.
 
Chương 1030


Chương 1030

 

“Anh muốn chiều chuộng em, vô tư vô lo như đứa trẻ. Nhưng mà…

 

anh đã dạy em làm sao để trưởng thành, cách để trở nên thật mạnh mẽ. Em càng kiên cường thì anh lại càng tự trách chính mình. Nếu như đổi thành người khác thì có phải em có thể giữ được bản chất của hai năm trước không… “

 

Cố Thành Trung chưa kịp nói xong thì Hứa Trúc Linh đã đứng dậy hôn lên miệng anh, chặn hết những lời còn lại.

 

Đây không phải là một nụ hôn… mà là một hình phạt.

 

Cô không thèm khách khí mà cắn vào miệng người đàn ông, không thấy máu nhưng mà rất nặng.

 

Cô cắn anh xong thì cảm thấy rất hả giận, định vùng ra nhưng cô không ngờ anh lại ôm chặt lấy eo cô ấn chặt hai cơ thể vào nhau, sau đó làm cho nụ hôn sâu hơn.

 

Vốn dĩ cô đã chiếm quyền chủ động, nhưng bây giờ lại… bị đảo khách thành chủ.

 

Không khí trong miệng cô bị cướp đi, cuối cùng cô có chút khó thở.

 

Một lúc lâu sau thì anh mới buông cô ra, thở hổn hển.

 

Hứa Trúc Linh vội vàng hít vào hai hơi không khí, tức giận nhìn anh: “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Không có nếu như, em cũng không thể thay đổi người được”

 

“Không phải anh dạy em trưởng thành mà là em biết rằng chỉ có mạnh mẽ lên thì em mới có thể sát cánh bên anh và có thể giữ chặt anh. Em không thay đổi, trái tim yêu anh cũng không thay đổi, trước mặt anh thì em vẫn có tính nết của một đứa trẻ. Em không cần vô ưu vô lo, em muốn chia sẻ với anh.”

 

“Anh chặn mọi gió mưa và muốn em chỉ nhìn thấy cầu vồng. Nhưng mà em lại muốn ôm anh đang ở dưới mưa trước mặt, thoải mái là tốt, có điều là em còn muốn cùng anh có tiến có lùi. Trước đây thì em đã từng rất sợ chết, rất sợ rắc rối và hèn nhát. Khi mới ở cùng anh đi đâu thì anh cũng bảo vệ em khiến em rất cảm động”

 

“Lúc đầu em nghĩ rằng em yêu anh là vì anh đã che mưa chắn gió cho em. Từ khi em còn nhỏ đến giờ thì chưa ai từng làm việc này cho em, nhưng mà sau một thời gian dài thì em nhận ra rằng em không muốn để anh giúp em chống lại tất cả mọi thứ. Em cũng không muốn nhìn thấy anh khổ cực như vậy, em cũng muốn bảo vệ anh, đứng trước mặt anh”

 

“Cố Thành Trung, giữa chúng ta không có nếu. Đừng nói về những câu như là không thể nào có được không?”

 

Cô nhìn anh đầy mong đợi, đôi mắt sáng ngời.

 

Đôi mắt của cô rất đẹp, đôi mắt to trong và lông mi dài, đôi đồng tử đen của cô giống như là hắc diệu thạch.

 

Cô nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt rực lửa.

 

Anh không có lời nào, nhưng mà… anh ôm cô và tiếp tục hôn sâu.

 

Cố Thành Trung anh có tài cán gì mà đời này có thể gặp một người phụ nữ tốt như Hứa Trúc Linh chứ.

 

Cô đã theo anh từ khi ngây thơ trong sáng như đứa trẻ.

 

Từ một cô gái đến một người phụ nữ, từ một đứa trẻ đến một người lớn.

 

Đồng hành cùng anh từng bước, cùng anh đứng chung trên một con thuyền, không bao giờ bỏ cuộc.

 

“Hứa Trúc Linh, đời này của Cố Thành Trung anh có bao nhiêu may mắn mới có thể gặp được em và nắm tay em đến bạc đầu giai lão chứ?”

 

Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy điều này thì hai mắt của cô cong thành hình trăng lưỡi liềm.

 

“Vậy thì Cố Thành Trung… em may mắn biết bao khi có thể lấy được tình yêu của anh đây?”

 

Khi cả hai đang ôm nhau thật chặt thì có một giọng nói vang lên không đúng lúc.

 

“Cô Linh, cô có ở đây không? Vừa rồi..”

 

Tạ Quế Anh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, trong lòng nhất thời thắt lại, có chút khó thở.
 
Chương 1031


Chương 1031

 

Hứa Trúc Linh giống như một con thỏ sợ hãi, lập tức đẩy Cố Thành Trung ra, hai má hơi đỏ lên.

 

“Cảm ơn… bác sĩ Anh…”

 

Tôi… tôi đến không đúng lúc, tôi nghĩ anh Trung đi rồi, tôi còn muốn giúp cô bôi thuốc…”

 

“Tôi còn chưa bôi thuốc xong, bác sĩ Anh có thể tránh đi được không?

 

“A?” Tạ Quế Anh không ngờ Cố Thành Trung lại nói thẳng như vậy, trực tiếp ra lệnh đuổi khách. Cô ta sững người một lúc rồi mới phản ứng lại, nhanh chóng gật đầu rồi tay chân luống cuống đi ra ngoài.

 

“Giúp tôi đóng cửa”

 

Tạ Quế Anh đã đi đến ngoài cửa, khi nghe thấy điều này thì sống lưng cô ta cứng lại một cách đáng sợ.

 

Cô ta khó khăn quay người và đóng cửa lại.

 

Nhìn cánh cửa đóng chặt, không khó để hình dung ở bên trong thì hai người sẽ làm gì.

 

Dù gì thì hai người cũng đã là vợ chồng nên làm cái cái gì cũng hợp tình hợp lý.

 

Những ngón tay từ từ thu lại rồi siết chặt thành một nắm đấm, trong mắt cô ta có một ngọn lửa dữ dội cháy bùng lên.

 

Mà ở trong phòng, Hứa Trúc Linh cau mày nói: “Anh cứ như vậy mà đuổi bác sĩ Anh ra ngoài sao?”

 

“Đuổi? Thái độ của anh không khách sáo sao? Rõ ràng là anh đang mời cô ta ra ngoài!”

 

Cố Thành Trung lãnh đạm nói, căn bản là không cảm thấy những gì mình vừa nói là không thích hợp.

 

Anh chỉ nói sự thật mà thôi.

 

Hứa Trúc Linh không khỏi co giật khóe miệng khi nghe câu trả lời này.

 

Nếu ai đó có tính khí xấu nghe thấy điều này thì họ có thể muốn đánh người đó!

 

“Anh mau đi làm việc của mình đi, vết thương trên bụng em tự mình xử lý”

 

“Không được, để anh làm, em động tay động chân thì anh không yên lòng”

 

“Em không phải là một đứa trẻ..”

 

“Trong mắt anh thì em là một đứa trẻ!”

 

“Vậy… Cố Hy thì sao chứ?”

 

“Cho nó qua một bên chơi đi!” Cố Thành Trung nói mà không cần suy nghĩ.

 

“Ạch..” Đầu Hứa Trúc Linh đầy những đường đen.

 

Cô dám chắc chắn rằng cho dù là đứa nhỏ là con ruột thì Cố Thành Trung cũng nhất định sẽ nói như vậy. Nếu là một cô gái thì có lẽ thái độ của anh sẽ tốt hơn, nhưng mà cứ phải là Cố Hy, cô sợ ngày tháng sau này của cậu bé sẽ không dễ chịu lắm đâu.

 

Cô không từ chối được Cố Thành Trung nên không thể đi ra ngoài cho đến khi anh bôi thuốc cho cô xong.

 

Anh thấy cô vẫn còn nhảy nhót tung tăng thì mới yên tâm rời đi.

 

Phó Minh Nam ở đẳng kia cũng tràn đầy oán hận, rõ ràng là đối phương đang bàn chuyện làm ăn với mình, nhưng anh coi như ở đây không có người nói đi là đi.

 

Tốt xấu gì thì ông ta cũng có thể coi là trưởng bối của Cố Thành Trung!

 

Khi anh quay lại thì sắc mặt của Phó Minh Nam không tốt lắm.

 

“Tôi thấy tổng giám đốc Cố không có thành ý về dự án Thiên Khải này lắm, tôi còn có thể phát triển những chỗ khác. Chỉ là rửa tiền mà thôi, bất kỳ loại dự án nào cũng có thể hoạt động”

 

“Nhưng mà dự án phát triển Thiên Khải rất lớn có thể nhanh chóng để dòng tiền không thể thấy ánh sáng của ông thuận lợi chảy vào thị trường. Theo tôi biết thì ông đã tích trữ tiền đen rất nhiều, nếu không rửa sạch thì rất có thể sẽ rước họa vào thân. Mặc dù ông là người của Diên nhưng mà anh ta là người nhìn xa trông rộng. Nếu có chuyện gì xảy ra với ông thì anh ta chắc chắn sẽ rũ sạch quan hệ với ông!”

 

“Trong hai năm qua, ông đã phát triển quyền lực của mình ra biên giới nước ngoài, tích lũy nhiều tiền và thực hiện mưu ma quỷ chước, có lợi có hại. Hơn nữa một khi nó bùng phát thì rất dễ dẫn đến trí mạng, ông không có đủ khả năng để cược một ván như thế này!”

 

Cố Thành Trung không nhanh không chậm nói, nếu anh không hoàn toàn nắm chắc thì anh sẽ không đến đây.
 
Chương 1032


Chương 1032

 

Anh không bao giờ làm những việc không chắc chắn.

 

Phó Minh Nam cau mày khi nghe những lời đó, sau đó ông ta liếc mắt nhìn Cố Thành Trung.

 

Đây chính là con của Úy Như và Cố Chí Thanh sao? Trên người của anh đang chảy dòng máu của nhà họ Cốt “Anh vì Thiên Khải này, chắc là tổn thất không ít nhỉ? Tôi nghe nói rằng anh đấu thầu được dự án này vì đưa ra giá cao hơn năm lần so với giá thị trường.”

 

“Tiền, tôi có rất nhiều, tôi có thể chịu được tổn thất, ông không cần lo lắng”

 

“Người trẻ tuổi đúng là nghé mới sinh không sợ hổ” Phó Minh Nam nói nhỏ.

 

Bối phận chênh lệch của hai người là cả một thế hệ, mà Phó Minh Nam này bất luận là nói về lai lịch hay lòng dạ thâm sâu thì đều không thể lường được, suy cho cùng thì ông ta cũng đã sống nhiều năm như vậy rồi.

 

Mà bọn họ ngồi cùng một chỗ uống trà tán gẫu, Cố Thành Trung tuy là hậu bối nhưng mà lại không bị khí thế của ông ta lấn át chút nào. Từ đầu đến cuối đều thẳng lưng không lộ ra một tia hoảng sợ.

 

Chỉ khi nghe tin Hứa Trúc Linh gặp tai nạn thì anh mới lộ ra sự hoảng loạn.

 

Anh nhàn nhạt nhìn Phó Minh Nam, không khiêm tốn cũng không siểm nịnh, không phải lấy tư thế của một vãn bối xuất hiện mà là người đàm phán.

 

Trên bàn đàm phán thì chỉ có lợi ích, không có gì khác.

 

Huống hồ là một người cướp đi mẹ ruột của mình, không cần lo lắng thân phận, danh tính, khách sáo gì đó cũng không sao.

 

“Điều kiện, anh muốn cái gì?”

 

“Tôi muốn mẹ tôi trở lại”

 

“Không thể nào” Phó Minh Nam từ chối, không chừa đường lui.

 

Ông ta cười lạnh: “Bây giờ thì Úy Như đã là vợ của tôi rồi, tuyệt đối không thể mang đi được. Tất cả những gì tôi làm đều là vì bà ấy, bây giờ cho dù có hủy hết mọi thứ thì tôi cũng sẽ không từ bỏ”

 

“Ông sẽ đồng ý, tôi không vội”

 

Cố Thành Trung nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đầy ẩn ý nói, khóe miệng nở nụ cười sâu xa.

 

Phó Minh Nam kinh ngạc nhìn khóe miệng đang cong lên của anh.

 

Ông ta không khỏi mạnh mẽ cau mày, không nhìn ra được Cố Thành Trung muốn làm gì.

 

“Được rồi, nếu cuộc đàm phán lần này không có kết quả vậy thì tôi không cần ở lại đây thêm nữa, chúng tôi về trước đây. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!”

 

Anh bỏ những lời này sau đó đứng dậy bỏ đi.

 

Phó Minh Nam nhìn anh, cau mày thật sâu.

 

Khi Cố Thành Trung đến phòng bệnh thì bà chủ vẫn đang ngủ, chỉ khi bà ấy ngủ thì bà ấy mới đặc biệt yên tĩnh.

 

Tạ Quế Anh rời khỏi đây để dành không gian cho anh, mà Hứa Trúc Linh cũng rất thức thời biết răng anh muốn nói chuyện một mình với mẹ chồng nên cũng định rời đi, nhưng mà anh đã ngăn cô lại.

 

“Trúc Linh, em ở lại với anh”

 

Tạ Quế Anh nghe vậy thì sững người tại chỗ, có vẻ như cô ta là người duy nhất phải rời đi.

 

Cô ta mím môi, nhanh chóng thu hồi ánh mắt vì sợ lộ ra tâm tình xao động lúc này.

 

Cô ta vội vàng ra ngoài và đóng cửa lại.

 

Cố Thành Trung siết chặt tay cô rồi ôm cô đến bên giường nói: “Trúc Linh, hôm nay mẹ làm tổn thương yên, anh thay bà ấy nói xin lỗi với em”

 

“Không sao, mẹ chồng cũng là đang ngã bệnh, em cũng không tính toán gì đâu” Cô vội vàng nói.

 

Đột nhiên khách khí với Cố Thành Trung làm cô không quen chút nào.

 

Cô không phải là người mưu mô gì cho nên cũng không tính toán chỉ li.

 
 
Chương 1033


Chương 1033

 

“Hôm nay, có một số chuyện mà anh sẽ nói cho em nghe trước mặt mẹ”

 

Khuôn mặt của anh nghiêm túc lên, đôi mắt tĩnh lặng.

 

Anh đang rất nghiêm túc.

 

Hứa Trúc Linh cảm thấy không thoải mái, anh hiếm khi nghiêm túc căng thẳng như vậy.

 

Đôi bàn tay bé nhỏ của cô cũng không còn chỗ nào để đặt, nói: “Anh… anh định nói gì với em?”

 

“Trước đây thì anh nghe nói mối quan hệ mẹ chồng, con dâu không hề dễ dàng xử lý, và có rất nhiều chuyện cần phải từ từ làm quen. Lúc đó, anh không biết rằng mẹ vẫn còn sống, dù sao thì bố anh cũng rất thích em nên anh cũng không nghĩ kỹ về điều đó. Bây giờ thì bà ấy vẫn còn sống nhưng mà thần trí lại bất thường, hơn nữa còn có thể sẽ gây hại cho em”

 

“Chuyện như thế này thì anh cũng không còn cách nào để phân giải đúng hay sai, bà ấy là một bệnh nhân. Nhưng mà chỉ cần anh còn ở bên cạnh em thì anh sẽ không bao giờ để bà ấy làm tổn thương em dù chỉ là một cọng tóc. Nếu sau này mẹ của anh tỉnh táo lại, nhưng mà hai người thực sự không hợp nhau thì anh hứa anh sẽ đứng về phía em”

 

“A? Như vậy có thể coi là anh có vợ rồi quên mẹ không?”

 

“Bởi vì anh biết em sẽ không làm tổn thương bà ấy, em yêu anh cho nên em cũng sẽ yêu bà ấy, tôn trọng bà ấy. Mặc dù bà ấy là mẹ anh, nhưng mà chúng ta cũng đã xa nhau hơn 20 năm, anh cũng không biết tính tình bà ấy như thế nào. Anh tin răng bà ấy được bố anh chiều chuộng thì tự nhiên em cũng nên được anh chiều chuộng”

 

“Anh sẽ làm tốt trách nhiệm của một người con trai, nhưng mà anh cũng sẽ là một người chồng tốt. Bà ấy vẫn còn bố anh, nhưng em thì chỉ có anh thôi”

 

Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy điều này thì trái tim cô như muốn tan chảy.

 

Tại sao mâu thuẫn mẹ chồng con dâu vẫn luôn tiếp diễn? Thật ra thì nguyên nhân chính là do người chồng chưa phát huy tốt trách nhiệm của mình trong chuyện đó. Cô thấy thái độ của bà chủ đối với mình không tốt thì trong lòng cũng thầm lo lắng.

 

Mặc kệ là bà chủ đã làm gì với cô thì bà ấy cũng là trưởng bối, là mẹ của Cố Thành Trung, bởi vì như thế nên cô sẽ không tức giận, sẽ không đánh trả, cho dù là bị tủi thân thì cũng phải cười. Cô thật sự không muốn Cố Thành Trung bị kẹp ở giữa mà khó xử.

 

Nhưng mà không ngờ anh lại bày tỏ thái độ của mình trước, anh sẽ là một người con ngoan, nhưng mà… anh càng muốn làm một người chồng tốt.

 

Chỉ cần có câu này là đủ rồi.

 

“Mẹ chồng chỉ là đang ngã bệnh thôi, sau này sẽ tốt hơn. Sau khi hết bệnh nhìn thấy em thông minh, đảm đang, lớn lên lại xinh đẹp thì chắc chắn mẹ sẽ rất thích em. Anh đừng lo lắn: “Chuyện đó thì anh thật sự không lo lắng lắm, nhưng mà bây giờ thì bà ấy vẫn còn đang bị bệnh, hoàn toàn không phân rõ phải trái, hôm nay bà ấy còn tổn thương em, anh thực sự không biết phải làm gì cho đúng.

 

Sau này thì anh sẽ không để em một mình gặp bà ấy nữa, anh sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, nhưng mà đồng thời anh cũng sẽ bảo vệ em”

 

“Có câu nói này của anh là đủ rồi, em cũng không sợ ở nhà chồng bị tủi thân”

 

“Nếu như anh làm em tủi thân thì anh sợ là bố anh sẽ đánh gãy chân chó của anh đó.” Anh cười nói.

 

“Không chỉ như vậy, chú, dì, anh trai và anh cả anh Lâm của em đều sẽ tìm anh mà tính sổ đó!”

 

“Hứa Trúc Linh, không để ý một cái là nhà mẹ để của em lại cường đại như thế, khiến anh cảm thấy nhiều áp lực. Xem ra anh phải cố gắng hơn nữa thì mới xứng với em rồi!” Anh bước tới và ôm chặt lấy cô.

 

Thân thể của cô rất nhỏ và mềm mại, vì vậy khi ôm cô anh phải cẩn thận từng li từng tí vì sợ làm tổn thương cô.

 

Anh nhìn bà chủ trên giường bệnh với ánh mắt sâu thẳm.

 

Mẹ, con yêu mẹ sâu sắc, kính trọng mẹ nên con cũng mong răng mẹ hãy tôn trọng con trai mình và đừng làm tổn thương người phụ nữ con yêu. Con sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ để gia đình chúng ta có thể đoàn tụ với nhau.

 

Họ rời bệnh viện và quay trở lại công ty con.
 
Chương 1034


Chương 1034

Anh có chuyện cần bàn với Cố Thiện Linh, còn cô thì không có việc gì để làm nên đi lang thang trong chỗ khu công cộng.

 

Nơi này có phòng tập thể dục, phòng giải khát, phòng chơi bida, thư viện nhỏ… rất tiện lợi.

 

Khi nghỉ giải lao sẽ có người đến đây thư giãn, dù sao thì việc nằm nhoài trước máy tính hàng ngày cũng khiến cơ thể đau đớn.

 

Mọi người ở đây đều biết Hứa Trúc Linh nên sẽ chào hỏi một cách tôn trọng khi họ nhìn thấy cô.

 

Cô là một người tốt tính, nổi tiếng trong cả công ty là một người hiền lành.

 

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ băng lãnh của Cố Thành Trung, hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc thận trọng, mỗi ngày đều trong bộ vest và đôi giày da, tất cả những nơi anh đi qua đều có áp suất không khí vô cùng thấp.

 

Mỗi khi Cố Thành Trung ra vào công ty mọi người đều cung kính chào hỏi anh nhưng mà anh thì lại không bao giờ để ý, vẫn luôn nhìn về phía trước, bước đi một cách chắc chắn và mạnh mẽ.

 

Mà Hứa Trúc Linh thì ngược lại, luôn luôn quan tâm đến sức khỏe của nhân viên và thích trò chuyện với họ khi rảnh rỗi.

 

Ở đâu có đồ ăn ngon, chỗ nào chơi vui, cách giảm cân và làm đẹp, cách đàn ông tán gái, phim truyền hình mới nhất là phim nào…

 

Gần đây có một bộ phim cổ trang mới được ra mắt, được sản xuất trong nước đang rất được yêu thích, bây giờ nó đã được lan truyền ra nước ngoài và có phiên bản tiếng Anh.

 

Nhưng họ muốn xem bản tiếng anh, bởi vì nếu xem bản dịch phụ đề tiếng Anh thì nó sẽ thú vị hơn.

 

Nhưng mà bản dịch vẫn có chút sai sót, nên bọn họ sẽ hỏi cô vừa rồi hoàng thượng nói gì và thần thiếp nói gì.

 

Hứa Trúc Linh cũng nhiệt tình theo dõi bộ phim.

 

Trước đây thì mọi người đều rất tò mò không biết hai người có sự khác biệt lớn về tính cách như thế mà tại sao lại có thể sánh bước bên nhau.

 

Nhưng mà khi nhìn thấy cả hai liên tiếp xuất hiện cùng nhau thì họ lập tức hiểu ra mọi chuyện.

 

Hứa Trúc Linh cười cười nói nói, nhưng mà ánh mắt của Cố Thành Trung vẫn nhìn cô và không bao giờ đi chệch hướng.

 

Những gì cô nói thì anh sẽ ghi tạc trong lòng và trả lời một cách nghiêm túc.

 

Dường như trong mắt anh không có chỗ cho cái khác, chỉ có thể chứa được Hứa Trúc Linh mà thôi.

 

Mọi người đều biết, Cố Thành Trung luôn có hai mặt.

 

Đối mặt với vợ mình thì nhu tình như nước, còn khi một thân một mình thì lạnh như băng.

 

Hứa Trúc Linh đã xem xong một vài tập phim truyền hình trong giờ nghỉ trưa với mọi người, đồng thời vừa xem vừa ăn, vô cùng vui vẻ.

 

Lúc này thì Cố Thành Trung cũng đã hoàn thành công việc của mình và đi tìm cô.

 

“Xin chào tổng giám đốc Cố!”

 

Tất cả mọi người đều đứng lên, không ai dám thở mạnh một cái, luôn luôn cung kính.

 

Cố Thành Trung khẽ gật đầu, không thèm nhìn một cái cứ như vậy đi về phía Hứa Trúc Linh.

 

Cô nghiêm túc nhìn chằm chăm màn hình máy tính, không ngẩng đầu lên: “Mọi người đều chào hỏi anh đó, sao anh không đáp lại?”

 

Cố Thành Trung nghe xong thì nói: “Anh gật đầu rồi”

 

“Không lễ phép gì cả! Gật đầu là được rồi sao? Họ sẽ chào anh rồi thì anh cũng phải chào họ chứ”

 

“Không được, không được, cô quá khách sáo rồi!” Mọi người sợ hãi nói.

 

Nhưng Cố Thành Trung mà đã gật đầu và nói với họ: “Xin chào mọi người.”

 

Mọi người kinh hãi: “Tổng… tổng giám đốc Cố, anh khách sáo quá”

 
 
Chương 1035


Chương 1035

“Nghe bọn họ nói các người vừa hoàn thành một dự án khai thác, tất cả mọi người đã tăng ca trong vài ngày rồi, tôi mời mọi người uống trà chiều nhé?” Ngay khi Hứa Trúc Linh nói điều này thì tất cả mọi người trở nên căng thẳng, mồm năm miệng mười giải thích cho cô.

 

“Tổng giám đốc Cố, chúng tôi không có phàn nàn gì với vợ của anh cả, chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi”

 

“Tổng giám đốc Cố, chúng tôi không khổ cực chút nào, chúng tôi sẵn sàng làm thêm giờ, chúng tôi nguyện ý mài”

 

“Tổng giám đốc Cố, tôi sẵn sàng làm hết sức mình vì công ty…”

 

“Không sao, thực sự mọi người đã rất vất vả. Ai có thể làm việc chăm chỉ hơn sẽ trả nhiều tiền thưởng hơn” Cố Thành Trung nhìn Hứa Trúc Linh: “Em nghĩ chúng ta cần phải chấn chỉnh chỗ nào?”

 

“Cố Thành Trung, em thấy rằng nhân viên của anh rất thích đồ ngọt.

 

Đồ ăn nhẹ trong căng tin luôn được bán hết, thích ăn đồ ngọt thể hiện răng họ đã chịu rất nhiều áp lực. Có phải là anh đang bóc lột sức lao động của họ không?”

 

“Lần này mọi người cùng chạy dự án, nhiều bộ phận đúng là đã không ăn không ngủ, hơn nữa còn làm việc ngoài giờ trong một thời gian dài. An sẽ trả thêm tiền và sắp xếp các kỳ nghỉ để họ có thể ra ngoài và thư giãn”

 

“Vậy thì còn được, đúng rồi, đầu bếp ở đây nấu ăn cũng không tốt, các món ăn không ngon…

 

“Anh sẽ dặn dò mọi người mời một đầu bếp ba sao Michelin”

 

Hai vợ chồng họ cứ anh một câu, em một câu làm các nhân viên xung quanh đều choáng váng.

 

Phúc lợi của họ… vậy mà đến quá dễ dàng, đây có phải là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống trong truyền thuyết không?

 

“Vợ, em còn có chỗ nào không hài lòng không?”

 

“Không còn, chờ đến khi em nghĩ ra được thì em sẽ nói cho anh biết, nếu anh không có việc gì đừng làm phiền em xem phim”

 

“Đã đến giờ làm việc rồi”

 

“Tổng giám đốc Cố, chúng tôi đi làm ngay, chúng tôi thề chết cống hiến cho công ty!” Mọi người đồng thanh nói.

 

Cố Thành Trung đồng ý nghe theo lời Hứa Trúc Linh thêm nhiều phúc lợi cho họ, nhưng mà bây giờ đã đến giờ làm việc nên họ cũng phải làm việc cho công ty, đây là nguyên tắc của một nhà kinh doanh.

 

Phúc lợi này rất dễ bàn, nhưng mà có một điểm không thể bàn cãi đó là công ty cho nhân viên cái gì thì công ty nhất định phải nhận lại gấp đôi từ nhân viên.

 

Mọi người dông dập rời đi, Hứa Trúc Linh cũng tắt máy tính.

 

“Được rồi, em giúp anh thu phục lòng người rồi, mấy người trong bộ phận dự án sắp trở thành gấu mèo, gấu trúc hết rồi. Mấy người lãnh đạo như anh luôn ngồi ở văn phòng phía trên, chỉ có thể nghe mọi người nói răng họ làm việc khổ cực, nhưng mà lại không thể nhìn thấy rõ ràng vì vậy cho phúc lợi cũng nhỏ bé không đáng kể. Bây giờ anh quan tâm đến họ như vậy thì họ chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ, và hiệu quả công việc sẽ cao hơn nữa.”

 

“Em đúng là rất hiểu rõ nỗi khổ của nhân gian nhỉ”

 

“Đó là vì em cũng có xuất thân giống họ, nhân viên làm việc chăm chỉ để mang lại lợi ích cho tập thể. Nhưng mà sếp lớn ở trên cao lại không nhìn thấy, không đụng đến cho nên chỉ trả thêm vài đồng, khi nhân viên cầm tiền như vậy thì họ cũng sẽ không hài lòng. Mấy quản lý cao tầng đi xuống quan tâm đến nhân viên thật nhiều thì anh còn sợ răng họ không cống hiến hết sức để kiếm tiền cho anh sao?”

 

“Anh quá lạnh lùng làm mọi người ai cũng sợ anh.”

 

“Bọn họ sợ anh cũng không sao, chỉ cần thích em là được rồi, dù sao thì vợ của anh lớn lên thật xinh đẹp mài!”

 

Anh cười khẽ nói, Hứa Trúc Linh liếc anh một cái sắc lẹm, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ…

 

Cô cũng thích trò chuyện với nhân viên, không cần làm bộ làm tịch, cũng không cần lá mặt lá † Tất cả mọi người đều chân thực và thuần khiết, giống như bản thân cô lúc trước.

 

Vì bọn họ tranh thủ chút phúc lợi thì cũng không có gì xấu cả.

 

“Anh bàn việc xong chưa? Có phải chuyện của Phó Minh Nam rất khó giải quyết không?”

 

“Anh đã thương lượng với anh hai rồi, nhưng mà vẫn cần sự giúp đỡ của anh trai em. Phó Minh Nam dựa vào Diên ở London tạo ra không biết bao nhiêu sóng gió, còn Charles thì vì nể mặt Kettering nên cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, sống chết mặc bay. Nhưng mà nếu nó liên quan đến quyền và lợi ích của công dân trong nước thì chúng ta có thể điều động đại sứ quán. Có Quý Lưu Xuyên trấn ở đó thì cho dù là người hoàng gia cũng rất khó qua được, cho nên họ phải giả vờ rằng đang nỗ lực hết sức để hợp tác với đại sứ quán”

 

“Đến lúc đó thì sự tồn tại của Diên sẽ trở nên nhỏ bé không còn đáng kể, còn Phó Minh Nam thì không có nơi nào khác ngoài việc đồng ý thỏa thuận với anh”

 

“Ừm, vậy thì chúng ta đến thăm anh Xuyên đi. Vừa lúc, dì và chú cũng sẽ tới đón Dao Dao, đến lúc đó thì chúng ta cùng họ ăn cơm”
 
Chương 1036


Chương 1036

 

“Được, con rể như anh phải cẩn thận làm việc, sợ bị đánh” Cố Thành Trung trêu ghẹo nói.

 

Ba ngày sau, Quý Thiên Kim và Quý Mặc Nhiên vội vã chạy đến, đương nhiên là đồng hành còn có bóng dáng của ông chú.

 

Tân Nhâm Thành nhìn thấy con rể vào cửa thì rất vui vẻ.

 

Bọn họ ở tạm trong biệt thự của nhà họ Cố nghỉ ngơi một đêm rồi đến nhà Phó Minh Tước vào ngày hôm sau để giải quyết chuyện của Dao Dao.

 

Cô vốn không muốn đi nhưng mà lại sợ Dao Dao không chịu đi nên Quý Thiên Kim quyết định đưa cô đi cùng.

 

Khi họ đến đó thì Phó Minh Tước đã đóng gói những thứ cần thiết của Dao Dao, hai chiếc vali và một chiếc cặp đi học hình búp bê.

 

Dao Dao cứ luôn khóc, đôi mắt đãm nước mà nhìn anh ta.

 

“Bố..”

 

“Dao Dao ngoan, sau khi đến chỗ bà ngoại thì phải ngoan ngoãn, họ sẽ chăm sóc con thay cho bố, hơn nữa họ cũng sẽ chăm sóc con tốt hơn bố. Con có thể đi học, con có thể có bạn mới và sẽ có người ngủ cùng con mỗi đêm”

 

“Nhưng mà… con đi rồi thì bố chỉ còn có một mình thôi”

 

“Cô bé ngốc, bố vẫn còn có mẹ con mà. Mẹ chưa bao giờ rời bỏ bố, mẹ vẫn luôn ở đó và bố có thể cảm nhận được sự hiện diện của mẹ con. Vì vậy bố chưa bao giờ cô đơn”

 

“Nhưng mà… tại sao con không thể cảm nhận được sự tồn tại của mẹ? Bố… bố đang nói dối con đúng không?”

 

Cô bé nghẹn ngào, cô bé còn nhỏ tuổi nên không hiểu mấy câu chuyện tâm linh như thế này.

 

“Không có, một ngày nào đó thì bố sẽ làm cho mẹ của con trở lại, sau đó thì gia đình ba người chúng ta sẽ được đoàn tụ”

 

Khi Phó Minh Diệp nghe nói như thế thì cô bé rất muốn nói với anh †a rằng mẹ đã chết rồi. Giáo viên nói là con người đã chết rồi thì sẽ không thể sống lại được.

 

Những người đã lên thiên đàng thì cũng sẽ không bao giờ trở lại được.

 

Nhưng mà khi cô bé nhìn thấy ánh sáng trong mắt bố mình, ngọn lửa đang bùng cháy hừng hực.

 

Cô bé mở miệng nhưng mà lại không nói được lời nào.

 

Cô không muốn đả kích bố mình.

 

Thừa dịp cô bé không khóc, Phó Minh Tước đã đưa cô bé đến chỗ Quý Thiên Kim và nói: “Ngọc Diệp là cháu gái của dì, còn tôi là chồng của cô ấy, dựa theo bối phận thì tôi cũng nên gọi bà một tiếng dì”

 

“Tôi sẽ giao Dao Dao cho dì, tôi tin răng nhà họ Quý sẽ cho con bé một cuộc sống tốt đẹp”

 

“Dao Dao theo tôi thì con bé sẽ lập tức đổi thành họ Quý, từ nay về sau sẽ là người nhà họ Quý của tôi. Nhà họ Phó cậu sống hay chết thì cũng không liên quan gì đến con bé nữa. Dù cho cậu có chết ở bên ngoài thì con bé cũng không thể nhận cậu là bố, cũng không thể để tang cậu một cách quang minh chính đại.”

 

“DÌ”

 

Hứa Trúc Linh không ngờ tới Quý Thiên Kim lại nói thẳng như vậy, đứa nhỏ vẫn còn ở đây. Quý Thiên Kim không để ý, nhìn về phía Dao Dao rồi nói: “Cháu đã gần bảy tuổi rồi cho nên cháu cũng nên hiểu một chút, nhà họ Quý chúng ta chính là cảnh sát cấp cao. Mà bố của cháu chính là một tên trộm và là một tội phạm, nếu mà cứ truy tố những tội trạng đó thì đều đáng tử hình! Từ trước đến nay thì cảnh sát và tội phạm thì luôn luôn không đội trời chung, cũng không có bất kỳ liên quan gì đến nhau, nếu không thì sẽ bị người ta nói là cảnh phỉ cấu kết!”

 

“Nếu cháu muốn vào cửa của chúng ta thì cháu nhất định phải phân chia rõ ràng với bên này cháu có biết không?”

 

Dao Dao nghe xong thì nước mắt lưng tròng nhìn Phó Minh Tước.

 

“Bố..”

 

Cô bé không muốn rời xa bố mình, cô bé không muốn ngay cả khi muốn nhìn thấy nhau thì cũng phải lén lút.

 

Nhưng mà… bố lại muốn cô bé đi, nếu cô bé không đi thì bố sẽ thất vọng.

 

“Con có tin bố không?”

 

“Dạ tin”
 
Chương 1037


Chương 1037

 

“Vậy thì bố hứa với con rằng sau này bố sẽ đi tìm con, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, nhưng mà bố cần thời gian. Con sẽ cho bố thời gian chứ?”

 

“Dạ, chỉ là… bố đừng để Dao Dao chờ lâu” Cô bé khóc nức nở.

 

“Được rồi, bố hứa với con”

 

“Ngoéo tay!” Cô bé chấp nhất nói, muốn ngoéo tay đảm bảo với Phó Minh Tước.

 

“Ngoéo tay chính là thắt cổ, trăm năm cũng không thay đổi”

 

Một ngón tay lớn và một ngón tay nhỏ cứ như vậy mà đan vào nhau, như thể thề nguyện trọn đời.

 

Thỏa thuận giữa bố và con gái.

 

Quý Thiên Kim nắm lấy tay của Dao Dao, cô bé muốn quay lại ôm Phó Minh Tước nhưng lại bị bà ta tàn nhẫn ngăn lại.

 

“Ở bên cạnh bà thì cái thứ nhất cháu phải học đó chính là cắt đứt mọi chuyện thị phi không còn một mống. Trúc Linh, con đưa con bé lên xe đi, dì có chuyện muốn nói với Phó Minh Tước”

 

Hứa Trúc Linh phức tạp nhìn bà ta, sau đó ôm đứa nhỏ bỏ đi.

 

“Dì muốn nói với tôi điều gì?”

 

“Tối ngày mốt thì Lưu Xuyên sẽ có hành động, tôi không biết cậu có tham dia hay không. nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc nhở câu môt câu. Tuy rằng tôi cũng không hài lòng với chồng của cháu gái mình cho lắm, nhưng mà người cậu cưới không phải là con gái của tôi nên tôi cũng không có quyền gì để can thiệp. Nhưng mà chuyện cậu và Ngọc Diệp là vợ chồng là sự thật, chuyện cậu có con với con bé cũng là sự thật. Mặc dù nhà họ Quý chúng tôi luôn muốn cắt đứt quan hệ với thế giới ngầm, ngay cả nhà họ Cố cũng chỉ là tình bạn bề ngoài, cũng biết bổn phận của mình và không dám vượt ra ngoài kinh doanh và thế giới ngầm”

 

“Nhà họ Quý có khó xử của nhà họ Quý, tôi tất nhiên là muốn bảo vệ nhà họ Quý. Nhưng mà dù sao thì cậu cũng đã hứa với con gái của mình rồi thì anh phải thực hiện lời hứa của mình. Tôi hy vọng sau này anh có thể đứng dưới nắng mặt trời, thoải mái ra vào cổng nhà họ Quý của tôi!”

 

“Cảm ơn!” Phó Minh Tước vô cùng cảm kích nói.

 

Quý Thiên Kim nhìn có vẻ lạnh lùng không có tình người, nhưng mà thực chất thì trong nóng ngoài lạnh, nói năng chua ngoa nhưng mà bên trong lòng thì mềm yếu.

 

Nhà họ Quý mà bà ta bảo vệ không phải là quyền thế và lợi ích, mà là người nhà của bà ta.

 

Bà ta đang làm tất cả những gì có thể để bảo vệ gia đình mình, nhưng mà người thân đã phạm sai lầm cho nên bà ta không thể bao.

 

che, bà ta chỉ có thể liều chết bảo vệ thôi. Ngọc Diệp cũng đã mắc sai lầm.

 

Bây giờ Cố Thành Trung không mắc sai lầm nào, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ không mắc sai lầm trong tương lai.

 

Những người này, bà ta không thể che chở được.

 

Cho nên một khi tai họa sắp xảy ra thì bà ta chỉ có thể phân chia quan hệ thật rõ ràng để cứu những người còn lại.

 

“Sống tốt, chỉ khi còn sống thì mới đủ tư cách để nói đến chuyện khác” Quý Thiên Kim khẽ nói, liếc anh ta một cái thật sâu rồi xoay người rời đi.

 

Phó Minh Tước không đi ra ngoài mà đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe rời đi.

 

Dao Dao vẫn nằm nhoài nhìn ra cửa kính xe, mong đợi nhìn về phía cửa, chờ anh ta đi ra ngoài.

 

Cô bé cứ liên tục gọi tên anh ta.

 

Nắm đấm của anh ta lặng lẽ Mãi cho đến khi chiếc xe biến mất không còn tăm hơi thì hốc mắt anh ta mới hơi ẩm ướt.

 

Dao Dao rời đi rồi, ngôi nhà này… cũng chỉ là một cái vỏ rỗng lạnh lẽo, ngay cả người giúp việc cũng không cần mời.

 

“Ngọc Diệp, em có trách anh không..” Anh ta vô lực ngồi xổm xuống mệt mỏi nói. Căn phòng im ăng, không ai đáp lại, chỉ có tiếng gió xuyên qua hành lang.

 

Mà bên này thì Cố Thành Trung cũng đã liên hệ với Quý Lưu Xuyên, bên ki cũng sẵn sàng giúp đỡ chuyện này, dù sao thì Phó Minh Nam này cũng là một khối u ác tính, anh ta cũng muốn loại bỏ nó sớm.
 
Chương 1038


Chương 1038

 

Sau khi đại sứ quán can thiệp vào thì Phó Minh Nam liên tục gặp khó khăn, nhiều dự án không thể không gián đoạn.

 

Mười ngày nửa tháng thì vẫn còn có thể kiên trì, nhưng mà Quý Lưu Xuyên rõ ràng đã chuẩn bị cho một trận chiến lâu dài.

 

Tất cả những căn cứ điểm của họ đều bị người ta nhìn chằm chằm, không có cách nào hành động.

 

Trong một thời gian dài, trong thế giới ngầm thì nửa bước cũng khó đi chớ đừng nói đến việc rửa sạch những khoản tiền tham ô này rồi đưa vào sử dụng.

 

Ông ta không còn cách nào khác là nhờ Diên giúp đỡ.

 

Mà Diên thì chỉ nói một câu.

 

“Đáp ứng với yêu cầu của Cố Thành Trung”

 

“Cái gì?”

 

Đồng tử của Phó Minh Nam co rút lại dữ dội, để cho ông ta từ bỏ Úy Như cũng tương tự như việc muốn mạng của ông ta.

 

“Không thể nào, tôi sẽ không từ bỏ người phụ nữ mà tôi yêu nhất, tất cả những gì tôi làm đều là vì bà ấy, hiện tại muốn tôi từ bỏ… còn không bằng giết tôi đi!” Phó Minh Nam tức giận hét lên.

 

“Cái mà Cố Thành Trung muốn rất đơn giản, đó chính là mẹ của anh ta, ông cứ trả lại cho anh ta đi, thả mồi câu ra ngoài thì sau này nhất định sẽ thu được cá lớn!”

 

Anh ta thản nhiên nói, cầm lấy ly trà trên bàn uống một ngụm.

 

Khi Phó Minh Nam nghe những lời đầy ẩn ý này thì như hiểu như không, nghi ngờ nhìn anh ta.

 

“Nếu như Úy Như ở đây với ông thì chỉ làm tay chân của ông bị gò bó mà thôi, nếu bà ấy ở nhà họ Cố thì người bị kiềm chế chính là bố con nhà họ Cố. Đến lúc đó thì ông muốn lấy cái gì mà không được chứ?

 

Không phải là ông muốn Cố Chí Thanh sống không bằng chết sao? Cảm giác sau khi mất đi lại có lại được, sau đó lại vĩnh viễn mất đi, chuyện này thật tốt biết bao nhiêu!”

 

“ý của cậu là… lợi dụng chuyện Úy Như trở về “Không cần phải nói quá rõ ràng, chỉ cần ông biết làm thế nào là được. Ông đối phó với Cố Chí Thanh như thế nào, đối phó với nhà họ Cố như thế nào thì tôi không quan tâm. Nhưng mà hai anh em Cố Thiện Linh, còn có Hứa Trúc Linh, ông không được tổn thương họ dù chỉ một chút!”

 

Một người là người mà .Josh yêu chân thành, đây là thứ anh ta mắc.

 

nợ, mà người đó vẫn đang ở bên cạnh Cố Thiện Linh.

 

Còn người kia… là người phụ nữ mà anh ta yêu chân thành.

 

Nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì Hứa Trúc Linh chắc chắn cũng sẽ không thể chịu nổi.

 

“Vậy thì… nếu hai anh em bọn họ khinh người quá đáng thì sao?”

 

“Trừng phạt nhỏ thôi”

 

“Hiểu rồi, tôi biết phải làm sao!” Phó Minh Nam đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, xoay người rời đi.

 

Diên tiếp tục uống trà, thoáng thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Dracula ở cách đó không xa.

 

Anh ta biết Dracula đang muốn nói gì, đã từ lâu rồi anh ta không còn là Diên như xưa nữa, giờ đã là phượng hoàng tái sinh, nắm trong người quyền sinh sát, không ai có thể ngăn cản được.

 

Những người khác cho rằng anh ta muốn có quyền lực tối cao để nghiền nát gia đình hoàng gia. Chỉ có Dracula mới biết bản thân anh ta chỉ đang muốn trả đũa toàn bộ đất nước!

 

Nếu thiên địa bất nhân thì anh ta sẽ bất nghĩa!

 

Bởi vì Quý Lưu Xuyên chèn ép vô cùng gắt gao cho nên chỉ trong vòng nửa tháng thì Phó Minh Nam đã đồng ý yêu cầu của Cố Thành Trung.

 

Đại sứ quán nhắm một mắt mở một mắt, không can thiệp nữa, mà ông ta cũng sẵn sàng trả lại người rồi.

 

Cố Thành Trung đương nhiên đồng ý mà không cần suy nghĩ, chỉ cần mẹ anh trở về thì anh có thể chịu tất cả tổn thất, Hai anh em anh cùng nhau đi đón người, Tạ Quế Anh cũng đi cùng.

 

Bà chủ căn bản là không thể rời bỏ cô ta, cơm nước ngày ba bữa, ăn mặc ở chải chuốt chỉ muốn một mình cô ta làm. Một khi thay thế người khác thì bà ấy lại không có cảm giác an toàn, cứ trốn dưới gầm giường.
 
Chương 1039


Chương 1039

 

Phó Minh Nam đến tiễn bà ấy, khi đứng ở cửa chưa kịp bước vào thì từ bên trong truyền đến tiếng răng rắc.

 

Mọi thứ trong phòng vỡ tan tành, bà ấy run rẩy trốn vào tủ.

 

“Đi đi… đồ khốn nạn cút đi… đừng chạm vào tôi, đừng bắt nạt tôi, làm ơn thả tôi ra..”

 

Úy Như đã bị tra tấn trong nhiều năm nên có một cái bóng tâm lý rất lớn đối với Phó Minh Nam.

 

Phó Minh Nam đã làm chuyện không bằng cầm thú với bà ấy, khi ông ta say rượu đã đến mức cưỡng bức bà ấy, và sau đó Phó Thanh Viên được sinh ra.

 

Mỗi khi nhìn thấy đứa trẻ thì bà ấy lại lao vào muốn bóp cổ chết.

 

Thấy như vậy thì ông ta trói bà ấy lại, không ngờ tình hình càng ngày càng tệ, cuối cùng bà ấy đã phát điên.

 

Mà một lần phát điên đã kéo dài Bà ấy luôn nhận ra ông ta, từ chối ông ta, mỗi lần nhìn thấy ông ta thì đều luôn muốn sống muốn chết, không bao giờ yên bình được.

 

Ông ta nhìn người phụ nữ điên cuồng trong phòng, bà ấy đã từng rất xinh đẹp.

 

Ông ta vẫn muốn đi vào, nhưng mà đã bị Tạ Quế Anh ngăn lại.

 

. hai mươi năm.

 

“Ông Minh, xin ông hãy đợi một chút. Tâm trạng của bà chủ đang cực kỳ không ổn định, tôi cần tiêm thuốc an thần cho bà ấy. Ông hãy đợi đến khi thuốc phát huy tác dụng rồi hãy đi vào, nếu không… nếu không tôi không thể kiểm soát được tình hình!”

 

Cô ta không chỉ khuyên nhủ Phó Minh Nam một lần, nhất định là phải tiến hành từng bước một để xoa dịu cảm xúc của bệnh nhân.

 

Nhưng mà ông ta cũng là một người rất dễ mất kiểm soát, khi xúc động sẽ làm những điều khiến bà chủ bị tổn thương.

 

Kết quả là tình trạng của bà chủ ngày càng trở nên tồi tệ, ông ta càng muốn làm lành bao nhiêu thì bà ta càng sợ hãi bấy nhiêu.

 

Phó Minh Nam cứng người, dừng bước, đứng ở cửa bình tĩnh nhìn bà ấy.

 

Tạ Quế Anh không ngừng xoa dịu cảm xúc của bà chủ, nếu không dùng thuốc thì tự nhiên mà tốt nhất.

 

Uống quá nhiều thuốc an thần sẽ khiến tình trạng bệnh trở nên trầm trọng hơn.

 

“Hít một hơi thật sâu, bà chủ rất an toàn, đừng sợ Quế Anh sẽ ở bên cạnh bài”

 

“Quế Anh..”

 

Bà ấy mơ mơ màng màng nhận ra Tạ Quế Anh, nắm chặt tay cô ta: “Có người muốn hại tôi, có người muốn hại tôi, cứu tôi, cứu tôi..”

 

“Có tôi ở đây tôi sẽ không để ai làm tổn thương bà đâu!” Cô ta chắc chắn nói, chân thành nhìn bà ấy, ánh mắt phảng phất như có ma lực.

 

Những lời này cứ văng vắng bên tai bà ấy không ngừng, giống như là thôi miên xoa dịu cảm xúc của bà ấy.

 

Bà chủ bình tĩnh lại rồi cùng cô ta bước ra ngoài.

 

Khi bà ấy nhìn thấy Phó Minh Nam ở cửa thì sợ đến mức run run một cái, muốn rút lui, nhưng mà Tạ Quế Anh đã giữ chặt bà ấy lại.

 

“Ông ta là giả, Phó Minh Nam không có ở đây. Bà tin tưởng tôi đi, Quế Anh sẽ bảo vệ bà!”

 

“Đúng… cô sẽ bảo vệ tôi, Lai Mỹ Quân cũng sẽ bảo vệ tôi, tôi không sợ… tôi không sợ…”

 

Bà ấy thu hết can đảm, khi vượt qua người Phó Minh Nam thì toàn thân bà ta run rẩy như cầy sấy.

 

Nỗi sợ hãi Phó Minh Nam đã ăn sâu vào người bà ấy khiến cho bà ấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.

 

Tạ Quế Anh cùng bà chủ đi ra ngoài, Phó Minh Nam đi theo sau, ánh mắt như sợi tơ mạnh mẽ quấn chặt lấy thân thể bà ấy.

 

Hai người lên xe, Phó Minh Nam muốn đi về phía trước nhưng lại bị Cố Thành Trung ngăn lại.
 
Chương 1040


Chương 1040

 

“Ông Minh, xin ông hãy dừng lại, từ nay về sau thì mẹ tôi không liên quan gì đến ông nữa. Sau này, hai nhà họ Phó và nhà họ Cố sẽ là kẻ thù không đội trời chung. Những gì ông nợ mẹ tôi thì tôi với tư cách là một người con sẽ đòi lại hết tất cả”

 

Nghe những lời đó thì Phó Minh Nam thu lại ánh mắt của mình rồi dùng sức siết chặt nắm đấm.

 

“Thật sao? Vãn bối sinh sau đẻ muộn mà cũng dám ăn nói ngông cưồng, tôi có thể đoạt lấy Úy Như từ tay Cố Chí Thanh thì tôi cũng có thể lấy được từ tay anh. Hiện tại bà ấy tạm thời ở bên cạnh anh nhưng mà sau này tôi sẽ mang bà ấy trở lại một cách quang minh chính đại, tới lúc đó thì anh cũng không thể làm gì!”

 

“Ông sẽ không có ngày này! Phó Thanh Viên là em trai của tôi, cậu †a ở chỗ của tôi rất tốt, vì vậy ông cũng không cần lo lắng về điều đó “

 

“Phó Thanh Viên..”

 

Phó Minh Nam dường như đã quên mất người con trai này, nhắc đến tên cậu ta cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

 

Cái đứa nghiệt chủng này… hóa ra vẫn còn sống, ông ta còn tưởng rằng sau khi Phó Thanh Viên trốn thoát thì cũng đã chết ở bên ngoài từ lâu rồi.

 

Ông ta cũng sẽ không bận tâm đến đứa con mà Úy Như không yêu thương.

 

Phó Minh Nam không biết thiên phú của Phó Thanh Viên, vì vậy ông †a không quan tâm đến cậu ta.

 

Xe được chia làm hai nhóm, một nhóm là Bentley, còn chạy phía trước mở đường chính là Lincoln.

 

Chuẩn bị thêm một chiếc vì để có không gian rộng rãi, để cho bà chủ có thể ngồi thoải mái.

 

Tất cả mọi người đều lên chiếc Bentley phía sau, hai anh em Cố Thiện Linh đi vào thì bà chủ cũng vẫn còn bình tĩnh, nhưng mà sau khi Hứa Trúc Linh bước vào thì bà chủ trông có vẻ căng thẳng và thu mình vào vòng tay của Tạ Quế Anh.

 

“Cô cút đi… cô cút đi…

 

Bà ấy liên tục vẫy tay, thậm chí ném đồ về phía Hứa Trúc Linh.

 

Có một cái cốc trên bàn, nhưng mà nó cũng bị bà ấy cũng ném ra ngoài. Mà vào lúc này thì Cố Thành Trung cũng đã đứng lên bảo vệ trước mặt Hứa Trúc Linh…

 

Chiếc cốc đập vào lưng anh, rầm một tiếng rơi xuống đất chia năm xẻ bảy.

 

“Cố Thành Trung…”

 

Cô lo lắng nhìn anh, nhưng mà anh cũng không thèm để ý đến mình, dùng sức siết chặt tay cô, lo lắng hỏi: “Em sao rồi, có dọa em sợ hãi không?”

 

“Không, em không sao, còn anh thì sao?”

 

Hình như có trà nóng trong cốc!

 

“Anh không sao” Anh nhàn nhạt nói, quay lại nhìn bà chủ dường như đang phát điên bên kia.

 

Bà ấy dường như biết rằng mình đã làm sai điều gì đó, trốn trong vòng tay của Tạ Quế Anh rồi ôm lấy đầu của mình.

 

“Người xấu… đừng lại gần tôi, đừng lại gần t rất bất đắc dĩ khi nhìn thấy cảnh này.

 

Cô không hiểu tại sao bà chủ lại bài xích mình như vậy.

 

Phó Minh Nam đã hành hạ bà ấy nhiều năm rồi, nếu nói bà ấy không thích Phó Thanh Viên thì có thể thông cảm được.

 

Nhưng mà bà ấy đối với cô.

 

Sự thù địch này đến từ đâu vậy?

 

Cô thu lại bước chân, dừng lại bên ngoài xe rồi nói: “Tốt hơn là em sẽ đến chiếc xe phía trước để không kích thích đến bà chủ”

 

“Vậy thì anh cứ ở lại đây chăm sóc bà chủ thật tốt đi, sau khi về rồi chúng ta lại nói” Cô chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng mà đã bị anh giữ chặt.

 

.“ Hứa Trúc Linh cũng “Anh hai, chăm sóc mẹ thật tốt nhé. Em sẽ cùng Trúc Linh đến xe phía trước, có việc gì thì cứ gọi cho em”

 

“Cố Thành Trung..” Cô sững người.

 

Anh đã vất vả lắm mới có thể đón bà chủ về nhất định là muốn ở bên bà ấy lâu hơn một chút.
 
Chương 1041


Chương 1041

 

Nhưng mà bây giờ…

 

Cố Thiện Linh gật đầu, anh đóng cửa rồi dẫn Hứa Trúc Linh đến chiếc xe phía trước.

 

Sau khi ngồi xuống thì anh nói: “Anh đã nói rồi, anh sẽ bảo vệ em”

 

“Em không sao, thật đấy, chuyện này cũng không có gì lớn..”

 

Trước khi cô nói xong thì anh đã ngắt lời cô. “Tình trạng của mẹ sẽ không khá hơn trong một thời gian ngắn đâu cho nên nếu như mẹ cứ làm như thế này với em thì anh nhất định sẽ đứng về phía em. Chuyện hôm nay chỉ là chuyện nhỏ, sợ sau này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, anh không thể để em cứ thất vọng ngay từ lúc ban đầu được. Sự thất vọng đều là sự tích lũy dân dần, càng ngày càng nhiều. Nhìn thấy em bị oan ức thì trong lòng anh lại xót xa”

 

“Haiz, sau khi mẹ chồng tỉnh táo lại thì bà ấy nhất định sẽ yêu thích em thôi. Dù sao thì em cũng đã bắt cóc con trai bà ấy rồi!”

 

“Nếu như… hai người thật sự thủy hỏa bất dung thì bà ấy còn có anh hai và cha, em sẽ không bao giờ có thể mất anh đâu. Đây là lời hứa cả đời của chồng em, và cũng là lời hứa cuối cùng của tôi với tư cách là một người đàn ông.”

 

“Anh thật vất vả lắm mới vi phạm mệnh trời giữ em ở lại bên cạnh anh, không ai có thể chia lìa” Nói xong anh ôm chặt lấy cô.

 

Đôi tay nhỏ của cô vòng tay qua lưng anh, sờ vào chỗ vừa bị bỏng bởi nước trà, chỗ ấy ướt nhẹp một mảnh, còn nóng hổi, da anh hẳn là đã đỏ bừng.

 

Nhưng mà anh dường như không quan tâm lắm.

 

Cô nhất định phải nỗ lực để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mẹ chồng, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm cho Cố Thành Trung khó xử.

 

Chẳng bao lâu thì đã đến nơi ở.

 

Ban đầu thì họ định đến chỗ Cố Thành Trung, nhưng mà suy nghĩ cho Hứa Trúc Linh nên tạm thời quyết định đưa đến chỗ Cố Thiện Linh.

 

Cố Thiện Linh sống bên ngoài một mình, mà .Josh lại không có ở đó nên đúng lúc có việc để anh ta làm.

 

Mà khi Cố Chí Thanh nhận được tin tức thì ông đã đưa Phó Thanh Viên lên đường đến đó.

 

Sau khi Tạ Quế Anh dỗ bà ấy đi ngủ thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Đối với người bệnh tâm thần thì việc thay đổi môi trường có chút khó đối phó. Cô ta chủ động nói là bác sĩ tâm lý, tự hỏi bản thân không phải là người của ông Minh. Tôi đã cùng mẹ mình chăm sóc bà chủ trong những năm qua và không dính líu đến bất cứ chuyện gì. Tôi biết ông Minh làm cái gì mà cũng biết mối quan hệ hiện tại giữa các người và ông Minh. Tôi ở lại đây thì hẳn sẽ làm cho các người đề phòng, sợ tôi thông đồng với ông Minh”

 

“Khi vừa vào thì tôi đã thấy phía sau có một ngôi nhà hoa, tốt hơn hết là tôi sẽ sống ở đó, ban ngày thì tôi sẽ đến đây để chăm sóc bà chủ.

 

Tôi chỉ hy vọng mọi người sẽ đáp ứng với tôi một điều.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Tình trạng của bà chủ được cải thiện thì các người có thể để tôi rời đi. Tôi cũng muốn… sống cho mình một lần, bên ngoài phồn hoa như thế nào tôi cũng chưa từng xem qua” Tạ Quế Anh cười buồn.

 

Cô ta chưa bao giờ rời khỏi bệnh viện tâm thần kể từ khi còn là một đứa trẻ.

 

Cô ta vẫn học như bình thường, nhận bằng tốt nghiệp như bình thường, nhưng mà mọi thứ đều do một gia sư dạy.

 

Sở thích lớn nhất của cô ta chính là đọc sách, nhưng mà mấy thứ trong sách cô ta chưa từng nhìn thấy ngoài đời.

 

Cô ta giống như con chim hoàng anh bị giam trong lồng kín, nhiệm vụ duy nhất trong nhiều năm qua của cô ta chính là chăm sóc cho bà chủ.

 

Đây giống như sứ mệnh của gia tộc, từ chỗ mẹ cô ta truyền đến tay cô ta.

 

Cô ta cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, cũng sẽ muốn dừng lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom