Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1103


CHƯƠNG 1103

Anh ta nói xong thì bắt đầu cười lớn.

Anh ta nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Đồng Yên Nhiên, không ngờ có cảm giác vui vẻ vì báo được thù.

Bây giờ anh ta đã bị nhà họ Hạ và nhà họ Lục vứt bỏ, cũng hoàn toàn đánh mất khả năng cạnh tranh làm gia chủ, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó là trả thù.

Thứ mà anh ta không có được, Đồng Yên Nhiên cũng đừng mong có được.

“Sáu mươi tỷ.”

Vào lúc Sử Kiến đang cười như điên, giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông đột nhiên vang lên.

Tiếng cười của anh ta lập tức dừng lại, cả hiện trường hoàn toàn im ắng.

Ai nấy đều nhìn về phía Vương Nhất vừa lên tiếng.

“Khốn kiếp, lại là mày…”

Cơ mặt Sử Kiến giật mạnh, trên trán chảy xuống rất nhiều mồ hôi.

Tính cả tài chính mà Hạ Khiêm và Lục Kiệu trợ giúp anh ta lúc trước, anh ta cũng chỉ có bảy mươi lăm tỷ mà thôi.

Vương Nhất lập tức tăng giá lên tới sát mức anh ta có thể tiếp nhận được, làm anh ta lập tức cảm giác được áp lực cực lớn.

“Vương Nhất, cám ơn anh…”

Gương mặt Đồng Yên Nhiên đầy vẻ cảm kích. Nếu điều kiện cho phép, cô ta sẽ lấy thân báo đáp ngay tại chỗ.

“Bảy mươi lăm tỷ!”

Nhưng Sử Kiến lại tăng giá trong nháy mắt tiếp theo.

Anh ta gần như hét lên mấy từ này.

Ánh mắt mọi người lại nhìn Vương Nhất, muốn xem thử anh có thể còn tăng giá nữa không.

“Một trăm năm mươi tỷ.”

Vẻ mặt Vương Nhất bình tĩnh hô giá.

Ầm!

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều kinh hãi.

Cái miệng nhỏ nhắn của người đẹp người chủ trì đấu giá trên đài hơi mở ra, mắt đẹp trợn trừng rất không có hình tượng, nhìn Vương Nhất với vẻ không thể tin nổi.

Những người khác cũng đờ ra, thoáng cái tăng gấp đôi, còn cho người khác sống nữa không?

Đặc biệt là sau khi Vương Nhất nói ra giá tiền này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, giống như anh hô lên không phải là một trăm năm mươi tỷ mà chỉ là một trăm năm mươi nghìn thôi vậy…

Sử Kiến đứng ngây người trước cửa kính, vẻ mặt khó có thể tin nổi. Anh ta mới lần đầu tiên nhìn thấy có người thoáng cái tăng giá lên gấp đôi như vậy.

Trong lòng anh ta tự nhiên sinh ra một cảm giác bất lực.

Nhưng vẻ mặt anh ta nhanh chóng lại trở nên dữ tợn, giận dữ hét lên: “Tôi không tin anh ta có thể lấy ra một trăm năm mươi tỷ. Nhỡ đâu anh ta chỉ tùy tiện báo giá thì sao?”
 
Chương 1104


CHƯƠNG 1104

“Bảo anh ta trả tiền, nếu không trả nổi thì ném anh ta ra ngoài!”

“Hỗn xược!”

Hàn Vượng đang ngồi trong góc lập tức đứng lên, vẻ mặt thâm trầm tức giận gầm lên một tiếng: “Cậu dám chất vấn ngài Vương?”

Người đẹp người chủ trì đấu giá nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, mỉm cười nói: “Mời ngài thanh toán tiền với hậu trường.”

Một người đàn ông mặc vest lập tức đi tới trước mặt Vương Nhất, trong tay cầm một cái khay màu đen.

Vương Nhất liếc nhìn Lãnh Nhan. Lãnh Nhan lập tức hiểu ý, tiện tay móc ra một thẻ đen cao quý, đặt lên trên khay.

Người đàn ông mặc vest cung kính cúi người, sau đó rời đi.

Mười phút sau, anh ta cầm khay trở về, hai tay cầm thẻ đen đưa trả lại cho Lãnh Nhan.

“Thưa cô, tiền trong thẻ đã bị trừ, còn lại…”

Nhân viên báo ra một chuỗi những con số, mọi người xung quanh không nghe được nhưng Đồng Yên Nhiên và Bạch Yến bên cạnh lại bịch một tiếng, ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt đầy kinh hãi, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Chuyện này cũng được truyền đến trong tai của người đẹp người chủ trì đấu giá và Hàn Vượng. Hai người đều lập tức ngẩn người.

Sau đó, thái độ của hai người càng thêm cung kính.

“Chúc mừng ngài đã có được bảo bối trong túi!”

Người đẹp người chủ trì đấu giá vỗ tay đầu tiên, ở hiện trường cũng lần lượt có người vỗ tay theo.

Cho dù bọn họ không biết trong thẻ còn lại bao nhiêu tiền, nhưng từ phản ứng của người chủ trì đấu giá và ông Hàn có thể thấy đó chắc chắn là một con số trên trời.

Sử Kiến nhìn cảnh tượng này, hai mắt đờ đẫn thì thào tự nói.

“Không thể như vậy được, không thể như vậy được…”

Hàn Vượng nhìn Sử Kiến với ánh mắt sắc bén, đột nhiên vung tay lên: “Đuổi cậu ta ra ngoài, đánh gãy hai chân và ném ra!”

“Đừng mà! Ông Hàn, tôi sai rồi!”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Gương mặt Sử Kiến lập tức tái nhợt, xoay người muốn trốn.

Nhưng hai người áo đen nhanh chóng xông vào, kéo Sử Kiến ra ngoài.

“A….”

Sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sau đó không còn một tiếng động nào nữa.

Người đẹp người chủ trì đấu giá cười khanh khách: “Xảy ra chút chuyện nhỏ, đã làm các vị chế giễu rồi. Chẳng qua đây chính là quy định của chúng tôi, ai dám gây sự, bên phía đấu giá chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Vẻ mặt mọi người ở đó đều trở nên nghiêm túc. Câu này còn không phải là đang gõ tất cả đám người bọn họ sao?

“Được rồi, buổi tiếp tục đấu giá. Vật đấu giá tiếp theo là…”

Vật đấu giá tiếp theo đều là tranh chữ cổ, giá thật ra còn không bằng vật đầu tiên là nhân sâm ngàn năm.
 
Chương 1105


CHƯƠNG 1105

Vương Nhất không tham dự đấu giá nữa, nhắm mắt dưỡng thần giống như đã ngủ rồi.

“Tiếp theo là vật đấu giá cuối cùng của buổi đấu giá tối nay, huy hiệu chi nhánh Vương thị của Vương tộc Yến Đô.”

Người đẹp người chủ trì đấu giá vừa nói ra lời này, hai mắt Vương Nhất đang nhắm chặt lập tức mở.

Trong mắt tự nhiên lóe lên một tia sáng.

Sau câu này, hiện trường buổi đấu giá trở nên vô cùng yên tĩnh.

So với tất cả vật phẩm đã xuất hiện trước đó, rõ ràng huy hiệu thân phận của vương tộc Vương Thị ở Yến Đô hấp dẫn người khác hơn, dù tất cả vật phẩm cộng lại cũng không có giá trị bằng một phần trăm của nó.

Vì nó đại diện cho Vương Thị – một trong chín vương tộc của Yến Đô, đứng sừng sững trên đỉnh cao quyền lực ở nước H, trường tồn trăm năm.

Người đẹp đấu giá nhanh chóng cẩn thận bưng ra một cái hộp thuỷ tinh trong suốt, trong hộp thuỷ tinh là một huy hiệu ánh vàng rực rỡ.

Bên trên có một chữ phồn thể rồng bay phượng múa: Vương.

Nhìn huy hiệu này, hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập.

Vương Nhất cũng hơi nheo mắt quan sát nó.

Người đẹp đấu giá cười nhẹ nhàng giới thiệu: “Huy hiệu này là do cậu chủ của Vương Thị Yến Đô đích thân mang đến bán đấu giá, lúc trước khi nhà tổ của gia tộc sắp xếp lại di vật thì phát hiện có thừa một huy hiệu của Vương Thị, hơn nữa theo suy đoán thì nó đã có lịch sử hai mươi mấy năm rồi, gia tộc từng hỏi tất cả mọi người một lượt, cũng không có ai bị mất huy hiệu thân phận, vì thế, đây là di vật của một người nhà họ Vương đã mất, để không cũng thế, nên mang đến bán đấu giá.”

“Nếu ai có được huy hiệu này sẽ có thể được xem là thành viên khác họ của vương tộc Vương Thị ở Yến Đô, được Vương Thị che chở!”

Nghe thấy câu này, hốc mắt mọi người lập tức đỏ bừng.

Người chủ trì buổi đấu giá đã nói rõ, nếu ai đấu giá được huy chương này sẽ có thể trở thành thành viên khác họ của Vương Thị Yến Đô.

Một khi trở thành người của vương tộc Yến Đô, dù chỉ là thành viên khác họ thì cũng sẽ có được lợi ích không thể tưởng tượng nổi, cơ hội cá chép hoá rồng thế này, tất cả mọi người đều không muốn bỏ qua.

Trong phòng riêng trên tầng hai, Hạ Khiêm hô hấp dồn dập, kích động đến mức run rẩy.

Anh ta liên tục uống ba ly rượu vang lạnh như băng mới lấy lại được bình tĩnh.

“Cậu chủ, huy hiệu này…”

Lãnh Nhan nhìn chằm chằm huy hiệu Vương Thị, rất khó không liên hệ nó với thân thế của Vương Nhất.

Nhưng Vương Nhất chỉ hờ hững nhìn cô ta một cái, Lãnh Nhan lập tức im lặng.

Vương Triều lấy lại tinh thần, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Cùng lúc đó, trong phòng riêng nào đó của buổi đấu giá.

Một người phụ nữ chói mắt như sao trên trời tao nhã ngồi bên trong, trong phòng VIP ánh đèn mờ tối, mặt cô ta bị khuất trong bóng tối, nhưng nhìn từ khí chất cổ điển của cô ta, có thể thấy cô ta chính là tiêu điểm hiếm thấy trong buổi đấu giá tối nay.

Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông anh tuấn mặc vest trắng, nửa người trên của anh ta cũng bị bóng tối che khuất.
 
Chương 1106


CHƯƠNG 1106

Anh ta cười nhẹ nhàng: “Đây đúng là thành phố bên ngoài Yến Kinh, chỉ một huy hiệu của chúng ta đã khiến bọn họ điên cuồng như thế rồi.”

Sự kiêu ngạo từ trong xương tuỷ đó khiến người phụ nữ bên cạnh hơi cau mày: “Tôi cũng đến từ thành phố bên ngoài Yến Kinh.”

Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Nhưng em sinh ra ở vương tộc Yến Đô, trong người có dòng máu của vương tộc.”

Người phụ nữ im lặng một lúc lâu sau đó nhìn một người đàn ông bên dưới: “Có một vài người cũng như thế.”

Người đàn ông cười.

“Em đang nói tên ở rể nhà họ Lý kia à? Cậu ta là ngoại lệ.”

Nói xong, người đàn ông cười châm chọc: “Hơn nữa, cậu ta cũng không được xem là người của Vương Thị chúng tôi.”

“Một ngày nào đó, các người sẽ phải hối hận.”

Người phụ nữ nói rất chân thành, nhưng người đàn ông lại không thèm để tâm.

“Vậy cứ đợi đến ngày đó rồi tính, lần này tôi đến Giang Chiết là để tìm ‘di châu’ thất lạc trong dân gian của gia tộc chúng tôi.”

“Tùy anh vậy.”

Người phụ nữ không còn hứng thú nói chuyện nữa, tiếp tục theo dõi buổi đấu giá bên dưới.

“Mau ra giá đi!”

Bên dưới có người nôn nóng thúc giục.

Người đẹp đấu giá khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Huy hiệu thân phận của vương tộc Vương Thị ở Yến Đô, được đấu giá với giá khởi điểm là sáu trăm tỷ.”

“…”

Nghe thấy câu này, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không một ai lên tiếng.

Rõ ràng không ít người đều chùn bước trước cái giá trên trời như thế.

Hạ Khiêm trong phòng VIP trên tầng hai cũng cứng đờ mặt, sáu trăm tỷ, cái giá này khiến anh ta sợ khiếp hồn.

Lục Kiệu ở bên cạnh cười quái gở hỏi: “Có được không vậy, không được thì đừng mua.”

“Câm miệng!”

Hạ Khiêm mặt đỏ đến mang tai quát to, trong mắt lộ vẻ điên cuồng.

“Dù phải bỏ ra lợi nhuận sau mười năm cũng phải giành lấy huy hiệu này!”

Bên dưới vô cùng yên tĩnh, giá khởi điểm sáu trăm tỷ khiến hiện trường vốn đang sục sôi lập tức trở nên im lặng, thậm chí có không ít gia chủ của các gia tộc rời đi trước.

Người đẹp chủ trì buổi đấu giá và ông Hàn lại không hề có vẻ lo lắng, giá khởi điểm phải cao như thế là vì loại đi một vài gia tộc không có năng lực tham dự đấu giá, người thật sự muốn có nó, dù táng gia bại sản cũng sẽ giành lấy.

“Sáu trăm ba mươi tỷ!”

Cuối cùng cũng có gia chủ của gia tộc không nhịn được run rẩy ra giá.
 
Chương 1107


CHƯƠNG 1107

“Sáu trăm sáu mươi tỷ!”

“Sáu trăm chín mươi tỷ!”

Có người ra giá trước, nhanh chóng có người đuổi theo, nhưng mức tăng giá vẫn dao động rất nhỏ.

Đây đã là giới hạn rồi, số tiền khổng lồ như thế, không khó đoán ra sau tối nay, không ít gia tộc ở Giang Thành sẽ phải đi lùi mấy năm.

“Chín trăm tỷ!”

Một tiếng đấu giá hùng hồn vang lên.

Lãnh Nhan thầm thở dài, cậu chủ vẫn là có khúc mắc với thân thế của mình.

Không ít người nhìn sang, khi nhìn thấy Vương Nhất, bọn họ đều cười khổ, không đấu giá nữa.

Trước đó Vương Nhất đã thể hiện sức của của anh, khác với mấy người miệng hùm gan sứa như bọn họ, Vương Nhất mới thật sự là người có tư cách cạnh tranh nhất.

Xung quanh không có ai lên tiếng nữa.

“Còn có ai đấu giá nữa không?”

Thấy xung quanh yên tĩnh, người đẹp đấu giá bắt đầu đếm ngược.

“Chín trăm tỷ lần thứ nhất…”

“Chín trăm tỷ lần thứ hai…”

“Chín trăm tỷ lần thứ ba…”

“Một nghìn năm trăm tỷ!”

Người đẹp chủ trì buổi đấu giá đã giơ búa vàng lên, vào lúc đang muốn vỗ xuống thành giao thì một giọng nói khàn khàn đã ngắt lời cô ta.

Mọi người đều nhìn sang theo giọng nói, chín trăm tỷ đã là một cái giá cao rồi, càng không nói đến việc tăng lên một nghìn năm trăm tỷ.

Vương Nhất nhìn sang, khi nhìn thấy là Hạ Khiêm, anh lập tức hiểu ra.

“Anh ta đang tự tìm đường chết à…”

Ánh mắt Lãnh Nhan vô cùng lạnh lẽo, huy hiệu này là di vật có thể tiết lộ thân thế của cậu chủ, Hạ Khiêm lại muốn chen chân vào.

“Đây là nơi đấu giá.”

Vương Nhất ngăn cản Lãnh Nhan, thản nhiên nhìn thoáng qua Hạ Khiêm, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục đấu giá: “Một nghìn tám trăm tỷ.”

Ầm!

Nghe thấy lời này, mọi người đều tỏ vẻ khiếp sợ.

Giá của huy hiệu thân phận Vương Thị đã tăng lên đến một nghìn tám trăm tỷ!

Nhưng nó vẫn chưa dừng lại ở đó.

Sau khi Vương Nhất ra giá, Hạ Khiêm không chút do dự lập tức tăng giá.

“Hai nghìn một trăm tỷ!”

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, dần có người phát hiện ra buổi đấu giá trước mắt đã trở thành một buổi cạnh tranh ác ý.
 
Chương 1108


CHƯƠNG 1108

“Ha ha ha ha, thú vị, đúng là thú vị…”

Trong phòng VIP, người đàn ông mặc vest trắng ngẩng đầu cười to, cười đến mức nước mắt tràn ra: “Một huy hiệu thân phận dư thừa của Vương Thị tôi lại có thể tăng giá đến hai nghìn một trăm tỷ ở bên ngoài, đúng là một trò cười!”

“Tranh giành đi, tranh giành đi, ta cũng muốn xem hai tên ngu xuẩn này có thể tăng giá đến bao nhiêu tiền!”

Dù anh ta không được chia một đồng nào trong tiền đấu giá, tất cả đều thuộc về thương hội Chim Ưng Đỏ.

Anh ta bán huy hiệu này cho thương hội với giá bốn trăm năm mươi tỷ, nhưng thấy nhiều người điên cuồng vì huy chương này như thế, anh ta như đang xem một vở kịch buồn cười đến mức phải ôm bụng cười to.

Từ đầu đến cuối, người phụ nữ bên cạnh đều lạnh lùng quan sát, không nói một câu.

“Hai nghìn bốn trăm tỷ!”

Vương Nhất không nhanh không chậm nói ra một con số.

Cuối cùng sắc mặt Hạ Khiêm cũng trở nên hơi hoảng hốt, đồng thời còn mang theo sự oán hận.

Anh ta không ngờ Vương Nhất lại cố chấp muốn cướp huy hiệu này với mình như thế.

Hai nghìn bốn trăm tỷ đã sắp vượt khỏi giới hạn mà anh ta có thể chịu đựng rồi.

Vào lúc anh ta đang do dự có nên từ bỏ hay không, anh ta chợt nhìn thấy ánh mắt của Vương Nhất bên dưới, khiến anh ta nhất thời sửng sốt.

Đây là ánh mắt gì vậy?

Trong sự lạnh lùng mang theo vẻ giễu cợt, như đang cười nhạo anh ta vậy.

Sắc mặt anh ta lập tức trở nên u ám, run rẩy nói: “Ba nghìn tỷ!”

Đây là mức giá cao nhất mà anh ta có thể chịu được, cao hơn thì anh ta cũng không trả nổi nữa.

Dù anh ta hoàn toàn có thể gọi điện thoại cho Hạ Lãm, bảo gia chủ cho anh ta nhiều tiền hơn, nhưng Hạ Lãm không phải ba của anh ta, anh ta không dám.

Bên dưới vô cùng im lặng, không còn tiếng tăng giá nữa.

Vì thế, Hạ Khiêm nở nụ cười dữ tợn, trong giọng nói lộ vẻ điên cuồng.

“Vương Nhất, dù tôi không biết cậu lấy đâu ra nhiều vé vào như thế, nhưng có tiền mới là quan trọng nhất, cậu không đấu lại tôi đâu!”

Dù anh ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng anh ta vẫn nghĩ vé trong tay Vương Nhất là vé của Lý Khinh Hồng.

Người phụ nữ chủ trì buổi đấu giá nhanh chóng đếm ngược.

“Ba nghìn tỷ lần một.”

“Ba nghìn tỷ lần hai.”

“Ba nghìn sáu trăm tỷ.”

Đúng lúc này, giọng nói bình tĩnh của Vương Nhất đột nhiên vang lên.

Nụ cười trên mặt Hạ Khiêm lập tức biến mất, thay vào đó là nỗi kinh hãi.

Đồng Yên Nhiên cũng nôn nóng nói: “Anh điên rồi à, bỏ ra ba nghìn sáu trăm tỷ để mua một cái huy hiệu nhỏ?”
 
Chương 1109


CHƯƠNG 1109

Đồng Yên Nhiên không biết vương tộc Yến Đô đại diện cho điều gì, chỉ cảm thấy bỏ ra bao nhiêu tiền để mua một huy chương nhỏ là không đáng giá.

Vương Nhất không nói gì, im lặng đợi người đấu giá đếm ngược.

“Khó xử rồi đúng không?”

Lục Kiệu ngồi trên sofa, ôm người đẹp trong lòng, giễu cợt nói.

Nhà họ Lục không tham gia đấu giá, hoàn toàn không có áp lực như sơn hải đè lên kia.

“Câm miệng!”

Hạ Khiêm nổi giận quát lên một tiếng, như nổi điên nắm lấy tóc mình, trên trán có những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống.

Ba nghìn sáu trăm tỷ, giá cao như thế đã vượt qua phạm vi anh ta có thể chấp nhận được rồi, anh ta đã không còn tiền nữa.

Lúc này, người đẹp đấu giá lại bắt đầu đếm ngược.

“Ba nghìn sáu trăm tỷ lần thứ nhất.”

“Ba nghìn sáu trăm tỷ lần thứ hai.”

Hạ Khiêm nhìn nét mặt của Vương Nhất bên dưới, muốn biết anh thật sự có thể trả ba nghìn sáu trăm tỷ hay không.

Nếu Vương Nhất chỉ giả vờ, thì anh ta sẽ cắn răng hỏi mượn Lục Kiệu, tiếp tục đầu giá, còn nếu Vương Nhất thật sự có tiền, thì anh ta sẽ từ bỏ.

Nhưng từ đầu đến cuối Vương Nhất đều rất bình tĩnh, hoàn toàn không thể nhìn ra suy nghĩ thật sự của anh.

“Ba nghìn sáu trăm tỷ lần thứ…”

Vào lúc người chủ trì đấu giá muốn gõ búa chốt giá, cuối cùng Hạ Khiêm cũng hạ quyết tâm, được ăn cả ngã về không: “Bốn nghìn năm trăm tỷ!”

Bốn nghìn năm trăm tỷ, đây đã là lợi nhuận một năm của tập đoàn nhà họ Hạ rồi, vì cái huy hiệu này, có thể nói là anh ta đã bỏ hết vốn liếng.

Sau khi ra cái giá này, trong mắt Hạ Khiêm tràn đầy tia máu, anh ta nhìn chằm chằm Vương Nhất.

Lần này, Vương Nhất không ra giá nữa, mà lại cười với anh ta: “Anh thắng rồi.”

“Tôi thắng rồi…”

Hạ Khiêm tỏ vẻ vui mừng, nhưng còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt anh ta đã trở nên cứng đờ.

“Cậu đang gài tôi?”

Vương Nhất nhún vai, tỏ vẻ vô tội: “Tôi chỉ đấu giá cho vui thôi, ai bảo anh theo?”

Nghe thấy lời này, Hạ Khiêm trợn mắt, trong người như có khí huyết quay cuồng, vô cùng giận dữ.

Bốn nghìn năm trăm tỷ, anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?

Cốc cốc cốc…

Lúc này, một nhân viên phục vụ mặc vest mở cửa đi vào, mỉm cười nói với Hạ Khiêm: “Anh Hạ, xin hỏi anh trả bốn nghìn năm trăm tỷ này như thế nào vậy ạ?”
 
Chương 1110


CHƯƠNG 1110

Mặt Hạ Khiêm đỏ như gan lợn, im lặng một lúc lâu mới cười nói: “Có thể trả tiền theo đợt không, bây giờ tôi chỉ có ba nghìn tỷ thôi, một nghìn năm trăm tỷ còn lại, tôi sẽ trả hết trong vòng một tháng.”

Nhân viên vẫn nở nụ cười lễ phép: “Không được thưa anh, nơi này chúng tôi không cho nợ.”

Nghe vậy, sắc mặt Hạ Khiêm càng nặng nề hơn, nỗi căm hận với Vương Nhất trong lòng cũng cao hơn một bậc.

“Bốn nghìn năm trăm ba mươi tỷ.”

Đúng lúc này, hiện trường yên tĩnh lại vang lên giọng nói lạnh nhạt của một người phụ nữ.

Vụt vụt vụt!

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Ngoài Vương Nhất và Hạ Khiêm, còn có người thứ ba có hứng thú với huy hiệu của Vương Thị.

“Cậu chủ, giọng nói này là…”

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Lãnh Nhan hơi thay đổi, cô ta vô thức nhìn về phía Vương Nhất.

Vương Nhất không nói gì, có điều ánh mắt của anh trở nên sâu thẳm hơn.

“Không ngờ cô ta cũng đến.”

Hai người Đồng Yên Nhiên và Bạch Yến tỏ vẻ khó hiểu, không biết bọn họ đang nhắc đến ai.

Người đẹp đấu giá thoáng sửng sốt, sau đó lập tức tuyên bố: “Cô này ra giá bốn nghìn năm trăm ba mươi tỷ, còn ai ra giá cao hơn không?”

Xung quanh không có tiếng đáp lại.

Có người ra giá cao hơn, nhân viên kia lập tức rời đi, Hạ Khiêm thở phào một tiếng ngồi xụi lơ xuống sofa, tim đập thình thịch.

“Giang Thành chúng ta lại xuất hiện một người phụ nữ ghê gớm rồi…”

Lục Kiệu híp mắt, nói một câu với hàm ý sâu xa.

Hạ Khiêm lấy lại tinh thần, cũng lập tức nhìn về phía một phòng VIP khác, muốn biết là ai vừa cứu mạng anh ta.

Dưới ánh nhìn của mọi người xung quanh, một người phụ nữ với phong cách cổ điển chậm rãi đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng, kiêu ngạo nhìn xuống bên dưới.

“Kim Thuý Như, nhà họ Kim ở Thiên An!”

Có người nhận ra cô ta, lập tức trợn mắt hét lên.

“Không ngờ lại là cô ta…”

Hạ Khiêm tỏ vẻ khiếp sợ, không biết tại sao, đối diện với người phụ nữ này, anh ta hoàn toàn không có nổi dù là một ý định phản kháng.

Trong mắt Vương Nhất có ánh sáng sắc bén loé lên, anh nhìn chằm chằm bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần kia.

Kim Thuý Như đột nhiên đảo mắt, cũng nhìn về phía anh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn khắp nơi, bầu không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.

“Bốn nghìn năm trăm sáu mươi tỷ!”

Sau đó Vương Nhất cất lời, tiếp tục tăng giá.

Mọi người đều khiếp sợ!
 
Chương 1111


CHƯƠNG 1111

Ai cũng nhìn Vương Nhất và Kim Thuý Như bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, không biết tại sao, bọn họ lại cảm thấy hai người này rất xứng đôi.

“Tôi nhớ ra rồi, năm năm trước trong hôn lễ của Kim Thuý Như, chú rể không rõ tung tích, người vứt bỏ Kim Thuý Như trong đêm đám cưới chính là Vương Nhất!”

Đột nhiên có người hô to, nói ra câu chuyện cũ này.

Mọi người xung quanh lập tức tỏ vẻ rung động hơn.

Giang Thành và Thiên An rất gần nhau, gần như nơi nào xảy ra chuyện lớn, thì nơi khác cũng sẽ biết ngay.

Chuyện hôn lễ của Kim Thuý Như năm năm trước đã xôn xao khắp Giang Thành.

Chỉ không ngờ Vương Nhất lại là chú rể bỏ chạy đó.

Những người đang có mặt đều không đi, nhìn Vương Nhất và Kim Thuý Như với ánh mắt tràn đầy mong đợi, nhìn hai người suýt trở thành vợ chồng, yêu hận tình thù này.

Nhưng sau khi Vương Nhất ra giá, Kim Thuý Như lại ngồi xuống, không đấu giá tiếp nữa.

“Còn ai ra giá không ạ?”

Người đẹp đấu giá cũng phát hiện bầu không khí kỳ lạ, không dám làm sôi động bầu không khí thêm nữa, dò hỏi.

Không một lời đáp lại.

Vì thế, cô ta vội vàng gõ búa chốt giá.

“Chúc mừng anh Vương lấy được huy hiệu thân phận của vương tộc Vương Thị Yến Đô!”

Vương Nhất im lặng, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.

Ktn ngồi trong phòng VIP, nhàn nhã uống rượu vang, không biết rằng sắc mặt của người đàn ông áo trắng ngồi bên cạnh cô ta đã trở nên vô cùng u ám.

“Đây là có ý gì?”

Anh ta lạnh lùng chất vấn.

Kim Thuý Như buông ly rượu xuống, bình tĩnh nói: “Nơi này là nơi đấu giá, ai cũng đều có tư cách tham gia, tôi cũng thấy rất hứng thú với huy hiệu này.”

“Nếu đã thế vì sao chỉ tăng ba mươi tỷ rồi không tham gia nữa?”

Người đàn ông càng tỏ vẻ tức giận hơn, anh ta đột nhiên đứng dậy vung tay lên, chuẩn bị tát tới.

Kim Thuý Như không hề tránh né, nghênh đón bàn tay của anh ta, còn kiêu ngạo ngẩng mặt lên, đợi anh ta đánh.

“Cô!”

Người đàn ông nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay, lạnh lùng nói: “Dù gì tôi cũng là chồng chưa cưới của cô, không được có lần sau nữa.”

Sao anh ta không hiểu mục đích của Kim Thuý Như chứ?

Cứu Hạ Khiêm chỉ là thuận tay mà thôi, mục đích chính vẫn là để Vương Nhất giành được huy hiệu này.

Sau khi Vương Nhất dùng bốn nghìn năm trăm sáu mươi tỷ giành được huy hiệu thân phận của vương tộc Vương Thị ở Yến Đô, buổi đấu giá này cũng kết thúc.
 
Chương 1112


CHƯƠNG 1112

Các gia tộc lớn rối rít rời đi, Vương Nhất làm xong thủ tục bàn giao cũng rời khỏi toà nhà Thiên Cơ.

Dù tiêu tốn bốn nghìn năm trăm tỷ, nhưng chút tiền này hoàn toàn không là gì với Vương Nhất, huống hồ thương hội Chim Ưng Đỏ vốn đang do La Chí Viễn quản lý, Vương Nhất coi như bỏ tiền ra mua đồ của mình, di chuyển tiền như thế, vẫn xem như là không tiêu tiền.

Hơn nữa so sánh với nhau, Vương Nhất quan tâm huy hiệu này có thể liên quan đến thân thế của anh hay không hơn.

Lý Thiên Dương nói rằng anh là trẻ mồ côi, không biết ba mẹ là ai, anh bị đặt trước cửa nhà họ Lý trong một đêm mưa to gió lớn.

Lý Thiên Dương thấy anh đáng thương cho nên nhận nuôi anh.

Còn về cái tên Vương Nhất, lúc Lý Thiên Dương bế anh vào nhà, thì thấy có người viết hai chữ “Vương Nhất” trên cánh tay anh.

Lý Thiên Dương vừa nuôi dưỡng Vương Nhất lớn lên, vừa đợi xem có người của nhà họ Vương đến gặp hay không, nhưng hoàn toàn không có một ai, tựa như Vương Nhất đã bị quên lãng vậy.

“Cậu chủ, thế nào rồi, có nhìn ra được gì không?”

Lãnh Nhan đuổi theo anh, nôn nóng hỏi.

Vương Nhất quan sát một lúc lâu, sau đó lắc đầu: “Hoàn toàn không có manh mối gì.”

Anh đã ngắm nghía rất lâu, huy hiệu được làm bằng vàng, hoa văn cao quý, ngoài ra thì không còn gì đặc biệt nữa.

Lãnh Nhan tỏ vẻ hơi thất vọng, cô ta cũng là trẻ mồ côi, tuổi thơ còn thê thảm hơn cả Vương Nhất, cho nên cô ta thật lòng hy vọng có một ngày Vương Nhất có thể tìm thấy gia đình của mình.

Vương Nhất chỉ cười cười, hoàn toàn không thèm để tâm, anh ngắm nghía thêm một hồi, sau đó bỏ vào trong túi: “Không tìm thấy thì không phải tìm nữa, dù sao cuộc sống bây giờ cũng rất tốt mà.”

Thật ra Vương Nhất cũng không coi trọng thân thế của mình cho lắm, chỉ cần gia đình anh và bạn bè người thân bên cạnh ấm áp vui vẻ là được rồi.

Còn về huy hiệu này, Vương Nhất tin tưởng sau này nó sẽ có tác dụng.

Có nó, sau này dù là Lý Thị hay Tần Thị cũng đều phải đắn đo suy nghĩ rồi.

Anh cũng có thể hành động không kiêng dè hơn, dù sao cũng có vương tộc Vương Thị ở Yến Đô chắn trước mặt mà.

“Tạm biệt ở đây đi.”

Vương Nhất cười nói với Đồng Yên Nhiên sau lưng.

“Hả?”

Sắc mặt Đồng Yên Nhiên lập tức thay đổi, cô ta còn muốn đi cùng Vương Nhất thêm một lúc nữa: “Vẫn còn sớm mà, hơn nữa khó khăn lắm chúng tôi mới có thể đến Giang Thành một lần, không bằng đi trải nghiệm cuộc sống về đêm ở Giang Thành đi…”

Cô ta không ngừng mời gọi, nhưng Vương Nhất lại lắc đầu: “Không được, ngày mai vợ con tôi sẽ đến tìm tôi, các cô đi đi.”

Nói xong, anh dẫn theo Lãnh Nhan rời đi.

Đồng Yên Nhiên đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới tỏ vẻ mất mát.

Lúc này, Bạch Yến đi tới, nhỏ giọng nói: “Ngày mai vợ anh ta sẽ đến, nếu cô không đi, bị bắt tại trận thì phải làm sao?”
 
Chương 1113


CHƯƠNG 1113

Đồng Yên Nhiên vô thức gật đầu, sau đó chợt sửng sốt, thẹn quá hóa giận: “Cô nói cho rõ ràng, cái gì mà bị bắt tại trận, tôi cũng không phải tình nhân của anh ta…”

Bạch Yến giật mình, vội nói: “Có phải hay không có quan trọng à, tin tức cô đi cùng với anh Vương hôm nay sẽ nhanh chóng được lan truyền!”

Bạch Yến cho rằng Đồng Yên Nhiên sẽ sợ, không ngờ cô ta ngẫm nghĩ, sau đó bỗng nhiên sáng mắt lên.

“Bạch Yến, cô nói đúng trọng điểm rồi!”

Cô ta kích động nắm lấy bả vai Bạch Yến, sau đó nói: “Có phải hay không có quan trọng à? Không phải lời đồn cuối cùng cũng sẽ biến thành thật ư!”

“…”

Bạch Yến sửng sốt một lúc lâu, không hiểu tại sao, cô ta cứ cảm thấy hình như bản thân đã truyền bá tư tưởng sai lệch rồi.

Ở một hướng khác, Vương Nhất và Vương Nhất đang định lên xe, sau lưng lại chợt vang lên tiếng hét giận dữ.

“Đứng lại!”

Vương Nhất quay đầu nhìn lại, sau đó nheo mắt một cách nguy hiểm: “Là anh?”

Chỉ thấy cách đó không xa, Hạ Khiêm dẫn theo một đám người đi tới với nét mặt u ám, bao vây lấy Vương Nhất và Lãnh Nhan.

“Vương Nhất, cậu đúng là chán sống rồi, ngay cả thứ tôi coi trọng mà cũng dám cướp!”

Hạ Khiêm lạnh lùng quát to, trong mắt có sát khí lượn lờ.

Nghe thấy thế, Vương Nhất chỉ cười khẩy: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi, chỉ là anh không thể trả được nhiều tiền như thế mà thôi.”

“Cậu còn dám nói?”

Lời nói này như kích thích Hạ Khiêm, khiến anh ta càng tức giận hơn: “Nếu không vì cậu cố ý lên giá, sao giá có thể lên đến bốn nghìn năm trăm tỷ chứ? Tôi cũng sẽ không mất mặt trước ông Hàn, đều là cậu gây ra, không cho cậu một bài học, tôi cũng khó dằn lại nỗi hận trong lòng!”

Nhìn từ số người của đối phương và thời gian hai bên gặp nhau, e rằng Hạ Khiêm đã đợi ở đây từ rất lâu rồi.

Có điều Vương Nhất cũng không sợ, anh còn tuỳ tiện hỏi ngược lại: “Vậy anh muốn dạy dỗ tôi thế nào?”

“Đơn giản thôi.”

Hạ Khiêm cười khẩy, giơ hai ngón tay lên: “Một là đưa huy hiệu thân phận của Vương Thị ra đây, sau đó tự chặt đứt hai tay mình, tôi sẽ tha cho cậu một mạng, hai là phải chết!”

Sau khi anh ta nói ra chữ chết, mấy người áo đen xung quanh lập tức bao vây, trong tay mỗi người đều cầm một con dao sắc bén, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Vương Nhất và Lãnh Nhan thấy thế thì đều lắc đầu: “Xem ra nhà họ Văn bị tiêu diệt và nhà họ Hồ bị cảnh cáo vẫn chưa đủ để anh rút ra một bài học.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hạ Khiêm càng tươi hơn: “Nhà họ Văn là do nhà họ Hạ và nhà họ Lục tôi tiêu diệt, nhà họ Hồ là do người của thương hội Chim Ưng Đỏ sau lưng cậu uy hiếp, có liên quan gì đến cậu?”

Vương Nhất không khỏi bật cười, anh nhìn anh ta với vẻ châm chọc: “Anh thật sự nghĩ thế à?”

 
 
Chương 1114


 

CHƯƠNG 1114

Thấy Vương Nhất không có ý định đưa huy hiệu ra, nét mặt Hạ Khiêm cũng trở nên dữ tợn: “Nếu đã thế thì cậu đi chết đi!”

Anh ta vừa dứt lời, tất cả người áo đen đều tiến lên, con dao trong tay bọn họ có ánh sáng lạnh loé lên, bọn họ đồng loạt đâm về phía Vương Nhất và Lãnh Nhan.

Vương Nhất và Lãnh Nhan lạnh lùng quan sát, vào lúc Hạ Khiêm cho rằng bọn họ sẽ bị dao đâm chết, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ đinh tai nhức óc.

Một chiếc Mercedes thương vụ ầm ầm dừng lại, một người đàn ông trung niên mày kiếm mắt sáng, nét mặt nghiêm túc đi xuống.

Nhìn thấy người của Hạ Khiêm đang cầm dao trong tay, đang muốn đâm Vương Nhất và Lãnh Nhan, ông ta lập tức trợn tròn mắt, hét to: “Dừng tay cho ta!”

Tiếng quát này tràn đầy khí thế, không chỉ khiến tất cả người áo đen dừng lại mà cả Hạ Khiêm cũng thay đổi sắc mặt.

Anh ta quay đầu nhìn lại, không ngờ lại thấy gia chủ đứng sau lưng.

Anh ta lập tức hoảng hốt, trợn mắt há mồm: “Gia chủ, sao ngài lại đến đây?”

“Nếu ta không đến, toàn bộ nhà họ Hạ đều bị cháu làm liên luỵ rồi!”

Sắc mặt Hạ Lãm tái mét, ông ta đẩy những người áo đen kia ra, nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Huyên, lo lắng hỏi: “Cậu thế nào rồi, không bị thương chứ?”

“Là ông?”

Vương Nhất nheo mắt, nhận ra Hạ Lãm là ba của cô gái bị ngất xỉu trước kia.

“Gia chủ, ngài đang làm gì thế? Cậu ta là tội đồ đã phá hoại chuyện tốt của chúng ta đó!”

Thấy cảnh này Hạ Khiêm vô cùng khiếp sợ, không nhịn được hỏi.

Chát!

Hạ Lãm tát anh ta ngã ra đất, vô cùng giận dữ: “Đồ có mắt không thấy Thái Sơn, cậu ấy là ân nhân cứu mạng Trân đấy, cháu lại dám ra tay với cậu ấy?!”

Nghe Hạ Lãm nói thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đặc biệt là Hạ Khiêm, nếu không vì nửa bên mặt vẫn còn cảm giác đau rát, anh ta cũng không dám tin đây là bị gia chủ đánh.

Có điều đây vẫn chưa phải điều khiến anh ta sợ hãi nhất, thứ khiến Hạ Khiêm cảm thấy giật mình là Vương Nhất là ân nhân cứu mạng của em họ anh ta.

Sao có khả năng đó chứ?

Hạ Khiêm ngây người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, chỉ vào Vương Nhất lớn tiếng nói: “Gia chủ, có phải ngài hiểu lầm ở đâu đó rồi không, tên ranh con này hoàn toàn không phải người của Giang Thành, Trân  còn bị bệnh nặng, không đi ra ngoài, sao cậu ta có thể cứu Trân  một cách trùng hợp như thế được?”

Hạ Lãm cười châm chọc: “Ta đã đích thân gặp gỡ chàng trai trẻ này, chuyện này còn có thể là giả chắc?”

Hạ Lãm lúc này vô cùng khí phách.

Ông ta là gia chủ của nhà họ Hạ giàu có, đương nhiên là rất có khí thế, cho dù là nét mặt hay khí chất của ông ta cũng đều khiến Hạ Khiêm cảm thấy khiếp sợ.

Điều khiến anh ta thấy khó tin nhất là gia chủ lại đích thân đi gặp Vương Nhất, sao có thể được chứ?

 
 
Chương 1115


CHƯƠNG 1115

Người trẻ tuổi có quyền có thế ở Giang Thành nhiều như cá qua sông, ai cũng liều mạng muốn gặp gia chủ một lần mà không có cơ hội, còn một tên ở rể không có tiếng tăm lại khiến gia chủ đích thân gặp gỡ, điều này khiến anh ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này Vương Nhất cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Người trung niên trước mặt chính là người đưa tiền cho anh trước đây, có điều anh không ngờ ông ta lại là gia chủ nhà họ Hạ.

Thật ra khi đó Vương Nhất chỉ cần nói ra tên của anh, vấn đề sau đó sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng Vương Nhất không có thói quen tiết lộ thân phận với người lạ.

“Gia chủ…”

Sắc mặt Hạ Khiêm vô cùng khó coi, anh ta còn muốn nói gì đó nhưng Hạ Lãm đột nhiên hét to: “Câm miệng!”

Hạ Khiêm thầm run rẩy, sau đó không dám nói nữa, kinh hồn bạt vía nhìn Hạ Lãm.

Tình hình của nhà họ Hạ không giống với một vài gia tộc có người thế hệ trước làm chủ, thế hệ trước của nhà họ đều đã bị bệnh mà qua đời, Hạ Lãm từ năm bốn mươi tuổi đã là gia chủ, hơn nữa còn dẫn dắt nhà họ Hạ phát triển thành hào môn, có thể thấy ông ta có thủ đoạn đến mức nào.

Đối với ông ta, việc may mắn duy nhất chính là bệnh tim di truyền của ông nội bỏ qua Hạ Lãm, di truyền cho con gái duy nhất của ông ta là Hạ Trân, việc này cũng dẫn đến người thừa kế tương lai của nhà họ Hạ sẽ được lựa chọn giữa anh ta và em trai của anh ta, Hạ Bình.

Anh ta phải nghe lời Hạ Lãm vô điều kiện, như thế mới có thể thuận lợi trở thành gia chủ.

Hạ Lãm lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó không thèm để tâm mà xoay người, cười ha hả nói với Vương Nhất: “Thưa cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần này, cậu có thể cho tôi biết tên rồi đúng không?”

Vương Nhất gật đầu: “Đối phương giúp anh giải vây, nếu anh còn không nói ra tên của mình thì có vẻ không hợp tình hợp lý cho lắm.

Vì thế anh thuận miệng nói: “Tôi tên Vương Nhất.”

“Cái gì? Vương Nhất?”

Nghe thấy câu này, Hạ Lãm phản ứng rất kịch liệt.

Ánh mắt ông ta rét lạnh, trong lòng thầm run rẩy, giống như lần đầu tiên quen biết Vương Nhất, quan sát anh từ trên xuống dưới.

Vương Nhất cũng không biết tại sao Hạ Lãm lại có phản ứng như thế, híp mắt nói: “Hình như Gia chủ Hạ rất ngạc nhiên khi biết tôi tên Vương Nhất.”

Hạ Lãm cười đáp: “Thì ra là cậu Vương, truyền kỳ của cậu đã được truyền bá rộng rãi khắp Giang Thành rồi, ai mà không biết đến chứ?”

Nghe thấy thế, Vương Nhất cười nhạt.

Thấy Vương Nhất không nghi ngờ, Hạ Lãm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu để anh biết ông ta cũng muốn thăm dò anh, do nên mới bảo Hạ Khiêm đưa vé vào cho anh, thì có lẽ thiện cảm sẽ giảm đi nhiều.

Ông ta đột nhiên quay đầu lạnh lùng nhìn Hạ Khiêm.

Ánh nhìn này khiến Hạ Khiêm như rơi xuống hầm băng, sắc mặt vô cùng khó coi.
 
Chương 1116


CHƯƠNG 1116

Anh ta biết mình đã làm sai lệnh gia chủ, gia chủ muốn dò xét thực lực của Vương Nhất mà không chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, bây giờ thì hay rồi, không dò xét được thực lực mà còn xích mích thành thù với Vương Nhất.

“Tất cả mọi người, kể cả cậu đều xếp thành một hàng cho tôi, nói xin lỗi cậu Vương!”

Quả nhiên, Hạ Lãm đảo mắt nhìn một vòng, quát to.

Tất cả người áo đen đều cúi đầu không dám nói một lời, nhanh chóng xếp hàng cúi người nói xin lỗi Vương Nhất.

“Xin lỗi anh Vương!”

Chỉ có Hạ Khiêm vẫn đứng im, anh ta cắn răng, tỏ vẻ do dự.

“Gia chủ, cháu dẫn người bao vây cậu ta là có lý do, cậu ta cướp đồ của nhà họ Hạ chúng ta.”

“Gia chủ dặn dò cháu nhất định phải lấy được huy chương thân phận của vương tộc Vương Thị ở Yến Đô, cháu vốn có thể lấy được dễ như trở bàn tay, nhưng lại biết tên này cướp mất!”

“Cho nên chấu đợi buổi đấu giá kết thúc rồi chặn đường người ta à?”

Hạ Lãm không hề bị thuyết phục, lạnh lùng chất vấn.

Hạ Khiêm do dự một hồi, sau đó gật đầu.

“Đồ chết tiệt!”

Hạ Lãm nổi giận quát một tiếng, sau đó tát mạnh lên mặt Hạ Khiêm.

“Trên hội đấu giá dựa vào bản lĩnh của bản thân, người có bản lĩnh sẽ giành được vật phẩm, cháu không đấu lại người ta thì có thể trách ai?”

“Thế thì thôi đi, sau đó cháu còn dùng vũ lực để chặn đường người ta, nếu bị người của thương hội Chim Ưng Đỏ biết, cháu có biết sẽ có hậu quả gì không!”

Ông ta lớn tiếng chất vấn, Hạ Khiêm nghe xong cũng tái hết cả mặt.

Anh ta vốn bí quá hoá liều, muốn cược một lần, không ngờ lại làm lớn chuyện như thế.

Quy định đầu tiên của hội đấu giá Giang Thành chính là sau khi đấu giá được vật phẩm, những người khác không được ghi thù, cũng không thể dùng sức mạnh đến cướp đoạt.

Nếu bị phát hiện, nhà họ Hạ không chỉ bị mất tư cách tham gia cả đời, mà việc làm ăn trong Giang Thành cũng sẽ bị thương hội Chim Ưng Đỏ cho vào danh sách đen, thực lực gia tộc thụt lùi mười năm ba mươi năm!

Nghĩ đến đây, cả người anh ta lạnh như băng, tay không ngừng run rẩy.

“Đưa cậu ta về, phạt theo gia quy!”

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Hạ Lãm vô cùng tức giận, quát to một tiếng.

Phịch!

Nghe thấy lời này, Hạ Khiêm sợ đến tái mặt.

“Gia chủ, cho cháu một cơ hội nữa đi, cháu biết lỗi rồi!”

Anh ta quỳ xuống đất cầu xin Hạ Lãm.

Sắc mặt Hạ Lãm vô cùng lạnh nhạt, ông ta vung tay lên: “Đưa cậu ta đi!”

Hai người áo đen lập tức đi tới: “Cậu chủ, xin đắc tội!”

Bọn họ một trái một phải đỡ tay Hạ Khiêm, đưa anh ta vào trong xe.
 
Chương 1117


CHƯƠNG 1117

Trước khi đi, Hạ Khiêm còn nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt căm hận, giống như tất cả mọi chuyện đều do Vương Nhất gây ra vậy.

Nhưng nét mặt Vương Nhất lại vô cùng hờ hững, bình tĩnh nhìn anh ta bị đưa đi, tựa như tất cả đều không liên quan đến anh ta.

“Cậu Vương, con cháu trong gia tộc ngu xuẩn lỗ mãng, Hạ Lãm tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.”

Hạ Lãm khom người chín mươi độ, nói với nét mặt vô cùng ấy náy.

Vương Nhất không đỡ ông ta dậy, với anh, đây là chuyện ông ta phải làm.

“Không sao, sau này dạy dỗ thêm là được. Nếu ông Hạ không còn chuyện gì nữa thì tôi xin đi trước.”

Vương Nhất nói xong câu này, Hạ Lãm mới đứng thẳng người dậy.

Nhìn bóng lưng Vương Nhất và Lãnh Nhan rời đi, ông ta như nhớ ra điều gì, đột nhiên hô to: “Xin cậu Vương dừng bước!”

“Còn có chuyện gì sao?”

Vương Nhất xoay người, lạnh lùng hỏi.

“Không giấu gì cậu, tôi còn có một yêu cầu quá đáng…”

Hạ Lãm hơi khó xử, chần chừ một lúc mới nói.

“Cô gái cậu Vương từng cứu, chính là con gái của tôi, bây giờ con bé đã tỉnh, hy vọng có thể gặp ân nhân cứu mạng mình một lần!”

Nghe thấy lời của Hạ Lãm, Vương Nhất lập tức im lặng.

Gặp cô gái kia một lần cũng không phải là không thể, có điều bây giờ đã quá muộn, anh sợ làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi.

Có điều Hạ Lãm lại cho rằng anh đang khó xử, vì thế lại nói: “Cậu Vương đừng hiểu lầm, con gái chỉ muốn gặp cậu, sau đó nói cảm ơn cậu một tiếng mà thôi.”

Nét mặt Vương Nhất trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Gia chủ Hạ không cần phải khách sáo, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, có điều hôm nay quá muộn, không làm phiền tiểu thư nghỉ ngơi nữa, ngày mai đi.”

Anh nói chuyện rất thoải mái, Hạ Lãm cũng tỏ vẻ biết ơn, đồng ý nói: “Được, sáng mai tôi sẽ phái người đến đón cậu Vương!”

Vương Nhất vừa định từ chối thì Hạ Lãm đã rời đi dưới sự hộ tống của vệ sĩ nhà họ Hạ.

Lúc này, anh cười khổ, trở về cùng với Lãnh Nhan.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Hạ.

Hạ Khiêm bị đánh một trận nhừ tử, nhưng anh ta vẫn vác thân thể chồng chất vết thương chạy xe ra ngoài.

Xe của anh ta dừng lại bên dưới một câu lạc bộ tư nhân, được người đỡ, khập khiễng đi vào một căn phòng trên tầng ba.

“Không phải anh Hạ đây à, đã muộn thế này rồi, sao còn rảnh rỗi đến tìm tôi thế?”

Một thanh niên đẹp trai còn trắng hơn cả phụ nữ cầm quạt xếp trong tay, nhẹ nhàng phe phẩy, cười to nói.

Nhưng khi thấy dáng vẻ khập khiễng của Hạ Khiêm, chàng trai lập tức thay đổi nét mặt trêu đùa, nghiêm túc hỏi: “Anh Hạ, ai khiến anh bị thương thế này?”
 
Chương 1118


CHƯƠNG 1118

“Đừng nói nữa, bị phạt theo gia pháp.”

Hạ Khiêm xua tay, nét mặt anh ta chợt trở nên u ám: “Nhan Dịch Phi, không phải cậu nói Vương Nhất chỉ là một tên ở rể không có bối cảnh, ngoài việc giỏi đánh nhau thì không còn gì nữa à, sao tin tức lại khác những gì cậu nói thế?”

Chàng trai tuấn tú đang phe phẩy quạt xếp trong tay chính là Nhan Dịch Phi của nhà họ Nhan.

Vương Nhất từng bảo Tăng Quốc Vinh điều tra rất nhiều lần, nhưng nhà họ Nhan luôn rất yên phận, có điều Nhan Dịch Phi đã đến Giang Thành từ lâu rồi.

Người tiết lộ tin tức của Vương Nhất cho Hạ Khiêm cũng chính là Nhan Dịch Phi.

Có điều, lúc này anh ta lại tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

“Không thể nào, tin tức tôi đưa cho anh tuyệt đối là chính xác, Vương Nhất chỉ là một tên ở rể mà thôi!”

Nhan Dịch Phi lắc đầu, vô cùng bình tĩnh nói: “Anh nói lại chuyện vừa diễn ra cho tôi nghe xem.”

Hạ Khiêm tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn kể lại ngọn nguồn câu chuyện.”

“Cứu con gái của gia chủ nhà họ Hạ…”

Sắc mặt Nhan Dịch Phi hơi nặng nề, anh ta chợt nhìn về phía Hạ Khiêm, nói một câu sâu xa: “Anh Hạ, theo tình hình bây giờ, tương lai có lẽ sẽ rất bất lợi cho việc tranh giành vị trí gia chủ của anh.”

“Có ý gì?”

Hạ Khiêm cau mày hỏi.

Nhan Dịch Phi nghiêm túc đáp: “Vấn đề nằm ở chỗ em gái của anh, Vương Nhất đó cứu con gái của gia chủ, khiến gia chủ rất thuận mắt với cậu ta, phản ứng dây chuyền, lỡ như quan hệ của Vương Nhất và con gái gia chủ trở nên thân thiết hơn, sau đó cậu ta trở thành con rể ở rể nhà họ Hạ, thì anh gần như không có hy vọng với vị trí gia chủ nữa.”

Nghe vậy, Hạ Khiêm nhíu mày: “Không phải cậu ta đã kết hôn rồi à?”

“Đúng là cậu ta đã kết hôn, nhưng sau này chắc chắn cậu ta sẽ ly hôn với Lý Khinh Hồng.”

Nhan Dịch Phi nở nụ cười lạnh lùng.

“Sao cậu lại biết…”

Hạ Khiêm đang muốn truy hỏi thì lại bị Nhan Dịch Phi ngắt lời.

“Đừng hỏi vì sao, chỉ cần biết tôi biết là được, vì phía sau có một người thân phận cao quý đang chơi cờ.”

Hạ Khiêm im lặng một lúc, không ngừng nghĩ tới chuyện trong buổi đấu giá hôm nay, dò hỏi: “Vương tộc ở Yến Đồ à?”

Nhan Dịch Phi nở một nụ cười sâu xa, không trả lời mà chỉ nói: “Đây là một hiệu ứng cánh bướm, dính dáng đến rất nhiều người, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ở bên nhau ngăn cản lợi ích của rất nhiều người.”

“Hai nhà Kim, Thẩm đã sụp đổ, nhà họ Lương phục tùng, chỉ còn lại nhà họ Nhan ta chống đỡ một mình, chỉ có thể thống nhất sức mạnh của Giang Thành các anh mới có thể hoàn thành được mục tiêu này!”

Nhìn đêm tối phồn hoa của Giang Thành, trong mắt Nhan Dịch Phi hiện lên dã tâm.

Hạ Khiêm nhếch môi, nhưng không nói thêm gì nữa.

Không biết vì sao, anh ta chợt có cảm giác sau này Giang Thành sẽ trở thành chiến trường chính.
 
Chương 1119


CHƯƠNG 1119

Hôm sau.

Sau khi thức dậy, Vương Nhất nhìn đồng hồ, sắp xếp xong lịch trình hôm nay.

Buổi sáng đi gặp con gái của Hạ Lãm, buổi chiều lại đi gặp Lý Khinh Hồng.

Vừa nghĩ đến vợ con ba ngày không gặp, trên mặt Vương Nhất lại hiện lên ý cười dịu dàng.

“Cậu Vương, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Hạ Lãm

Vương Nhất ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài: “Xuất phát thôi.”

Hạ Lãm lập tức dẫn đường phía trước, hai mươi phút sau, bọn họ đi tới bệnh viện của nhà họ Hạ.

Đẩy mở cửa phòng bệnh VIP, Vương Nhất lập tức nhìn thấy cô gái đang ngẩn người ngắm nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Vì quá tập trung, ngay cả mấy người nhóm Vương Nhất đi vào mà cô ta cũng không phát hiện ra.

“Trân .”

Hạ Lãm nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng điệu dịu dàng, hoàn toàn khác với lúc khiển trách Hạ Khiêm tối qua.

Vương Nhất thầm nghĩ, chắc chắn ông ta rất yêu thương con gái.

Nghe thấy có người gọi tên mình, cô gái mới xoay người lại, sau đó vui mừng cười một tiếng.

“Ba.”

Nhưng ngay sau đó, cô ta đã nhìn thấy Vương Nhất đứng sau lưng Hạ Lãm.

“Cậu ấy là người đã cứu con hôm đó.”

Hạ Lãm khẽ mỉm cười, nói xong, ông ta bèn rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng cho Vương Nhất và con gái.

Hành động này khiến Vương Nhất có ấn tượng tốt với Hạ Lãm hơn nhiều.

“Anh là người đã cứu tôi hôm qua sao?”

Vì kích động, trên khuôn mặt tái nhợt của cô gái thoáng ửng đỏ, hai màu đỏ trắng làm nền cho nhau, màu đỏ càng đỏ, màu trắng cũng càng trắng.

“Tôi tên Hạ Trân, tôi có thể biết tên của anh không?”

Cô ta cẩn thận đưa tay ra với Vương Nhất, lúc này Vương Nhất mới phát hiện thật ra cô gái tên Hạ Trân này rất xinh đẹp.

Mắt ngọc mày ngài, ngũ quan xinh đẹp như búp bê, đặc biệt là đôi mắt to của cô ta… Đây là đôi mắt đẹp và thuần khiết nhất mà anh từng thấy.

Không hề có tính toán và âm mưu, chỉ có hy vọng với thế giới này.

“Vương Nhất.”

Anh nói ra tên của mình, đồng thời duỗi tay ra bắt tay với Hạ Trân.

Hai bàn tay một lớn một nhỏ vừa chạm vào nhau đã buông ra, Vương Nhất quan sát Hạ Trân, Hạ Trân cũng nhìn Vương Nhất.

Trong mắt cô ta chứa đựng vẻ sợ hãi, cũng có tò mò, giống như một con mèo mướp gặp được thức ăn, từng chút từng chút, chậm rãi tiếp cận.

 
 
Chương 1120


CHƯƠNG 1120

“Anh có thể làm bạn trai của tôi không?”

Cô gái đột nhiên nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt chờ mong.

Vương Nhất thoáng sửng sốt, sau đó cười đáp: “Tôi kết hôn rồi.”

“Ồ.”

Cô gái có vẻ hơi thất vọng, cũng rời mắt khởi Vương Nhất, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt cô ta, rất ấm áp, nhưng cô ta vẫn khoác một cái chăn trên người.

Vương Nhất nhìn một lúc lâu, có vẻ là không nỡ thấy cô gái đau lòng, cho nên hỏi: “Sao cô lại hỏi vấn đề này.”

Hạ Trân quay đầu lại, cô ta cười khẽ: “Vì tôi muốn hẹn hò.”

Vương Nhất thấy khó hiểu, vì muốn hẹn hò nên tìm đến anh?”

Sau đó Hạ Trân nói tiếp: “Tim tôi có vấn đề, di truyền cách thế hệ, bác sĩ nói tôi chỉ sống được ba năm.”

“…”

Nghe thấy câu này, Vương Nhất thoáng ngây người.

Không hiểu tại sao, trái tim anh như bị ai siết chặt.

“Cho nên tôi muốn hẹn hò một lần trước khi chết, để hiểu xem yêu là cảm giác gì.”

Cô gái hơi giơ tay che đi ánh mắt trời đang chiếu rọi lên mặt, hé miệng cười với Vương Nhất: “Anh cứu tôi, còn hôn tôi, đó là nụ hôn đầu của tôi, tôi chỉ có thể tìm anh thôi.”

“Nhưng đó là hô hấp nhân tạo…”

Vương Nhất nhọc nhằn giải thích, chẳng biết là vì đồng tình hay là vì áy náy do ban nãy đã từ chối mà sắc mặt anh trông rất khó coi.

“Tôi biết, nên tôi rất biết ơn anh.”

Hạ Trân vẫn đang mỉm cười, nhưng Vương Nhất lại thấy nụ cười đấy rất buồn bã: “Nhưng nếu anh đã kết hôn rồi thì thôi vậy.”

Vương Nhất nặng nề nói: “Bệnh tim mạch vành không phải là bệnh không chữa được. Tôi quen một bác sĩ rất giỏi, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh của cô.”

“Thế nên cô đừng từ bỏ.”

Anh ít khi hứa lắm, nhưng một khi đã hứa thì sẽ dốc hết sức mình để làm cho được.

“Cảm ơn anh.”

Hạ Trân cảm kích mỉm cười: “Tôi không từ bỏ mà, chỉ là tôi đang cố gắng để mình sống có ý nghĩa hơn thôi.”

“Trong mỗi giai đoạn đều có thứ mình cần theo đuổi, bây giờ tôi muốn yêu đương.”

Vương Nhất nói chuyện phiếm với cô ta đã giúp cho tâm trạng của cô ta tốt hẳn lên, cô ta ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ rồi cười nói: “Hồi nhỏ, hồi mẹ vẫn còn ấy, tôi hỏi bà yêu là thứ cảm giác như thế nào. Bà sẽ sờ đầu tôi và nói tôi còn nhỏ, bảo tôi lớn lên sẽ biết… Nhưng tôi đâu còn sau này nữa, thế nên bây giờ tôi muốn biết.

“Tôi lên mạng, mạng viết yêu như bị điện giật vậy, tê tê. Nếu ai có thể khiến cho tôi có cảm giác đó, vậy tức là tôi đã yêu.”

Nói đến đây, cô ta nhìn Vương Nhất: “Khi tôi đau tim và bị ngã không đứng dậy nổi, trừ anh cứu tôi ra thì chẳng có người đi đường nào cứu tôi cả. Khi đó tôi đã cảm nhận được cảm giác đó.”

“Đó chỉ là ảo giác.”
 
Chương 1121


CHƯƠNG 1121

“Không. Tuy khi đó tôi không nhúc nhích được nhưng tôi không hề ngất đi, tôi cứ nhìn anh mãi, thực sự là tôi đã rung động trước anh.”

Hạ Trân nhìn Vương Nhất: “Tuy anh đã kết hôn nhưng tôi không để ý đâu.”

Vương Nhất không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, trong lòng rất loạn, anh chưa từng thấy bối rối như lúc này.

Cứ tưởng chỉ là cứu người thôi, ai ngờ cứu xong lại xảy ra chuyện thế này.

Nghĩ đến Lý Khinh Hồng chiều nay sẽ đến Giang Thành, trong lòng anh lại thấy áy náy.

“Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cô được!”

Vương Nhất vẫn quyết định trầm giọng nói.

Tuy làm thế này thì hơi tàn nhẫn với cô gái này, nhưng anh biết rằng đồng ý mới khiến cô ta tổn thương.

“Thôi được.”

Trong mắt Hạ Trân cũng chẳng thấy gì gọi là thất vọng, cô ta chỉ bình tĩnh nở nụ cười.

“Dậy để kiểm tra nào.”

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của y tá.

“Vâng.”

Hạ Trân xuống giường rồi mang giày, chỉ có mấy việc này thôi mà cô ta đã mệt đến mức thở hổn hển rồi.

Cô ta mang đôi giày vải, dây giày vương vãi sang một bên.

Đột nhiên một người ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cô ta.

Thế là Hạ Trân sững sờ, cô ta sửng sốt nhìn cảnh này.

Vương Nhất buộc dây giày rất nghiêm túc, ở bước cuối cùng anh còn thắt hình nơ bướm rất đẹp, sau đó mới đứng dậy và cười nói: “Không phải chỉ có người yêu mới làm mấy việc này đâu.”

“Tôi nói rồi, cô sẽ không chết đâu.”

Sắc mặt anh rất nghiêm túc, giọng nói trầm trầm. Nói xong câu này, anh xoay người rời đi.

Hạ Trân đứng đó nhìn một lúc lâu, khi bóng dáng Vương Nhất đã biến mất khỏi tầm mắt, cô ta mới cúi đầu nhìn hình nơ bướm xinh đẹp trên chiếc giày.

Đang nhìn thì cô ta rơi nước mắt, sau đó ôm mặt bật khóc.

Chắc chắn cô ta không biết rằng, đời này Vương Nhất chỉ từng buộc dây giày cho hai người.

Một người là con gái của anh, Vương Tử Lam.

Người còn lại chính là cô ta.

Ra khỏi phòng bệnh, Hạ Lãm đang đứng hút thuốc một mình cạnh cửa sổ.

Thấy Vương Nhất đi ra, ông ta lập tức đi tới rồi cười khổ: “Để cậu Vương chê cười rồi.”

Sắc mặt Vương Nhất rất nghiêm túc: “Có gì để chê cười đâu.”

Hạ Lãm thở dài: “Đây là bệnh di truyền cách thế hệ. Ông nội con bé đi rồi thì đến phiên con bé.”

“Tôi sẽ nghĩ cách chữa bệnh cho cô ấy, tôi sẽ cố gắng hết mình sẽ chữa khỏi cho cô ấy!”
 
Chương 1122


CHƯƠNG 1122

Vương Nhất trầm giọng nói với thái độ nghiêm túc.

Hạ Lãm nghe thế thì thái độ cũng trở nên kính trọng hơn.

Đột nhiên ông ta cúi người chào Vương Nhất: “Cậu Vương, tôi xin lỗi!”

Vương Nhất ngạc nhiên nhìn ông ta: “Ông Hạ, sao tự dưng xin lỗi vậy?”

Hạ Lãm nặng nề nói: “Trong lòng tôi thấy hổ thẹn!”

“Cậu Vương lo nghĩ cho con gái tôi như thế, thế mà trước đó tôi lại còn định thử cậu!”

Vương Nhất nghe thế thì ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, nhưng anh cũng không giận dữ gì.

Với anh, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nhưng anh thích thái độ của Hạ Lãm, kết quả của việc chủ động nói ra và bị Vương Nhất phát hiện khác nhau lắm.

“Không sao, đây là điều bình thường.”

Vương Nhất lạnh nhạt khoát tay, bảo Hạ Lãm thẳng người lại.

“Cậu Vương, kể từ bây giờ nhà họ Hạ tôi sẽ dốc hết sức ủng hộ cậu!”

Sau khi đứng lên, Hạ Lãm trầm giọng nói bằng thái độ rất nghiêm túc: “Ai làm khó cậu cũng tức là đang làm khó nhà họ Hạ tôi.”

Vương Nhất không nói gì mà ra khỏi bệnh viện.

Anh gọi điện thoại cho Khương Nhã My và nói về bệnh tình của Hạ Trân.

Nhưng lần này Khương Nhã My tự dựng im lặng.

“Sao thế, có chữa được không?”

Giọng nói của Vương Nhất cũng trở nên căng thẳng.

Khương Nhã My im lặng một lúc rồi nói: “Có thể thử coi sao, nhưng không nắm chắc lắm.”

Sắc mặt Vương Nhất trở nên khó coi. Khương Nhã My là bác sĩ quân y giỏi nhất mà còn nói không chắc lắm, vậy thì căn bệnh này khó chữa đến mức nào đây?

“Nếu anh không yên tâm thì có thể gọi thêm một người này, chắc là anh ta nắm chắc hơn tôi đấy.” Khương Nhã My nói.

“Ai?” Vương Nhất lập tức hỏi.

“Thần y Khương Sinh.”

Nói ra cái tên này xong, Khương Nhã My cúp máy ngay lập tức.

Sắc mặt của Vương Nhất cũng trở nên ngạc nhiên.

Ba giờ chiều, Vương Nhất đúng giờ có mặt ở nơi đã hẹn với Lý Khinh Hồng.

“Ba!”

Mới đến được một lúc thì nghe thấy tiêu kêu đầy kích động.

Vương Nhất nghe tiếng nhìn lại, Vương Tử Lam kích động chạy về phía Vương Nhất.

“Tử Lam, để ba ôm xem xem có bị gầy đi không nào.”

Vương Nhất cũng rất vui mừng mà ôm lấy Vương Tử Lam.

Vương Tử Lam kiêu căng dẩu môi: “Gầy rồi ạ, mấy ngày ba đi vắng con sụt cân ghê lắm, không tin thì ba sờ xem đi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom