Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1163


CHƯƠNG 1163

Hạ Lãm lạnh lùng nói: “Trên tay Ngài Vương có huy hiệu Vương thị, nhà họ Hồ ông dám không tuân theo?”

Bịch!

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải đột nhiên tái nhợt, tất cả đều quỳ ở trước mặt Hồ Cương.

“Gia chủ Hồ, ngài không thể vứt bỏ chúng tôi!”

“Sau này, nhà họ Lăng tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài nhất định phải bảo vệ chúng tôi đấy!”

“Gia chủ Hồ!”

“…”

Ánh mắt Hồ Cương thâm thúy, nhìn chằm chằm vào sắc mặt bình tĩnh của Vương Nhất cách đó không xa.

Sau khi suy nghĩ thật lâu, ông ta cuối cùng khẽ thở dài.

“Không phải tôi không muốn cứu các người, mà thật sự có lòng nhưng không có sức.”

“Chẳng qua các người yên tâm, nếu gia tộc của các người bị diệt vong, tôi sẽ ra sức bảo vệ người thân của các người, huyết mạch sẽ không dừng.”

Hồ Cương nói xong những lời này thì phất tay, dẫn theo đám người rời đi.

“Gia chủ Hồ!”

“Gia chủ Hồ, đừng mà!”

Gương mặt ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp lập tức trắng bệch.

Hạ Lãm cũng vung tay lên: “Bắt lại cho tôi!”

Một đám người lập tức xông lên, kéo ba người Cao Tử Hào xuống.

Mấy giây sau, tiếng kêu thảm thiết của bọn họ truyền đến.

Thành Trâm sợ đến run người, cô ta đột nhiên dùng cả tay lẫn chân bò đến trước mặt Lý Khinh Hồng, liên tục xin tha.

“Lý tổng, cô tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!”

Trên mặt tái nhợt của cô ta đầy nước mắt, toàn thân không ngừng run rẩy.

Lý Khinh Hồng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này thì hơi mềm lòng. Vương Nhất lại kéo Lý Khinh Hồng ra phía sau, lạnh lùng nói: “Tự làm bậy, không thể sống, bây giờ biết sai thì muộn rồi!”

Hạ Lãm cũng lạnh lùng nhìn. Mọi chuyện đều do người phụ nữ này bày ra, bây giờ sự việc bại lộ lại cầu xin Lý Khinh Hồng tha cho cô ta.

Cô ta nhìn về phía Vương Nhất: “Vương tổng, tôi biết trước đây tôi rất hận vợ anh, nhưng bây giờ tôi thật sự không dám nữa rồi. Mong anh thương xót, cho tôi thêm một cơ hội đi.”

Vẻ mặt Lý Khinh Hồng do dự, kéo áo của Vương Nhất nói: “Nếu không, chúng ta bỏ qua cho cô ta đi. Dù sao cô ta cũng không dám nữa…”

Vương Nhất im lặng hồi lâu, biết tính tình của Lý Khinh Hồng, chỉ đành phải gật đầu: “Được rồi.”

“Đây là lần cuối cùng tôi tha cho cô. Sau này, cô không được phép xuất hiện ở trước mặt vợ tôi nữa!”

Anh lạnh lùng quát.
 
Chương 1164


CHƯƠNG 1164

Thành Trâm liên tục gật đầu: “Cảm ơn Vương tổng, cảm ơn Vương tổng…”

Cô ta nói xong thì bò ra khỏi đó.

Lúc này, Hạ Lãm đi tới, vừa cười vừa nói: “Ngài Vương, cô Lý, tôi hiểu rõ mục đích các người tới Giang Thành.”

“Các người yên tâm, tôi đã bật đèn xanh cho dự án xây dựng đô thị, người của Cục xây dựng Giang Thành có hỏi tới, cứ nói tên Hạ Lãm tôi là được.”

Lý Khinh Hồng gật đầu nói cảm ơn: “Cảm ơn gia chủ Hạ.”

Hạ Lãm vội vàng giữ lại: “Ngài Vương, cô Lý, hai người khó khăn lắm mới tới Giang Thành một chuyến, sao các người không ngủ lại đây một đêm, để tôi chiêu đãi các người thật tốt, ”

Lý Khinh Hồng khẽ lắc đầu: “Cảm ơn lòng tốt của gia chủ Hạ. Chẳng qua dự án đã hoàn thành, chúng tôi cũng nên quay về Thiên An.”

Vương Nhất cũng mỉm cười: “Tôi nghe theo vợ của tôi.”

Hạ Lãm nghe vậy, không thể làm gì khác hơn: “Nếu đã thế, tôi tiễn ngài. Sau này tôi có thời gian, chắc chắn sẽ tới Thiên An thăm ngài Vương.”

“Được.”

Vương Nhất lại dặn Hạ Lãm chiếu cố Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm ở lại làm việc tại Giang Thành nhiều hơn, sau đó cùng Lý Khinh Hồng quay về Thiên An.

Nhưng vừa đến Thiên An, Vương Nhất còn chưa kịp uống hớp nước, đã nhận được điện thoại của Đồng Yên Nhiên.

“Ngài Vương, Đồng Kiệt chết rồi!”

Giọng điệu Đồng Yên Nhiên có phần luống cuống và hoang mang.

Mắt Vương Nhất lập tức híp lại: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao Đồng Kiệt lại chết đột ngột như vậy?”

Anh hiểu rõ năng lực của Đồng Yên Nhiên. Có thể khiến cho cô ta cảm thấy bó tay không làm gì được, chứng tỏ cục diện nhà họ Đồng đã phức tạp được mức rơi vào tình trạng bế tắc.

“Bây giờ tôi đang ở nhà họ Diệp, không tiện nói tỉ mỉ. Anh có thể qua đây một chuyến?”

Trong mắt Đồng Yên Nhiên có vẻ cầu xin.

“Được!”

Vương Nhất không hề do dự, cúp máy rồi chuẩn bị ra ngoài.

“Anh có việc à?”

Phía sau truyền đến tiếng hỏi thăm của Lý Khinh Hồng.

Trong mắt Vương Nhất có vẻ áy náy: “Nhà họ Đồng xảy ra chuyện, một người bạn của tôi gặp chút phiền phức…”

Không chờ Vương Nhất nói xong, Lý Khinh Hồng đã khẽ gật đầu, cũng cầm áo khoác tới cho Vương Nhất mặc vào: “Anh đi, trên đường cẩn thận.”

“Cảm ơn!”

Trong mắt Vương Nhất đầy cảm động, một hành động nhỏ như thếlại khiến trong lòng anh cảm thấy ấm áp.

Anh biết Lý Khinh Hồng là một người vợ tốt, còn là một người mẹ tốt.

Nhà họ Diệp không chỉ đối lập với nhà họ Đồng, ngay cả vị trí cũng một bên ở trên thành, một bên ở dưới thành.

Vương Nhất nhanh chóng đi tới trong khu vực dưới thành, đến một biệt thự đứng tên nhà họ Diệp.
 
Chương 1165


CHƯƠNG 1165

“Chào ngài Vương!”

Vương Nhất đi nhanh vào trong, nhóm người của hai bên đều lập tức chào hỏi.

Diệp Kình Hiên gia chủ nhà họ Diệp đã ra lệnh sắt, mọi người trong nhà họ Diệp đều phải thần phục Vương Nhất.

Vương Nhất thản nhiên khẽ gật đầu, được một đường chủ dẫn đường, đi tới một gian phòng khách.

Đồng Yên Nhiên và Diệp Kình Hiên đều ngồi ở trong đó. Vương Nhất vừa vào cửa, đã nhìn thấy gương mặt hơi tiều tụy và quầng mắt thâm đen của Đồng Yên Nhiên.

Diệp Kình Hiên lập tức đứng lên: “Ngài Vương, Đồng Kiệt  bị ám sát rồi.”

“Ám sát?”

Ánh mắt Vương Nhất chợt nghiêm lại. Nếu Đồng Kiệt  chết bình thường, sẽ không gây ra sóng gió lớn như vậy. Nhưng vấn đề là Đồng Kiệt  bị người ta giết, cả sự kiện lại khó có thể phân biệt được.

“Có manh mối là ai làm không?”

Vương Nhất lại hỏi tiếp.

Theo anh thấy, ai cũng có thể là hung thủ, thậm chí có thể là thành viên trong nhà họ Đồng.

Đồng Yên Nhiên lắc đầu: “Mấy giờ trước, ông ấy còn đang ăn cơm cùng mấy bạn lâu năm, đột nhiên có mấy người xông vào, liên tiếp đâm mấy người thương, một dao trong đó đâm trúng bụng của Đồng Kiệt, sau khi bệnh viện cấp cứu, đã tuyên bố cấp cứu vô hiệu nên chết.”

“Hung thủ thì sao?”

“Chết rồi.”

Diệp Kình Hiên thở dài: “Hai sát thủ bị gi3t chết ngay, nhưng thi thể bị đồng bọn đưa đi, những người khác trúng đạn tự sát. Chờ tới lúc người nhà họ Đồng chạy đến, gương mặt của bọn họ đều bị phá hủy, không có cách nào xác nhận được thân phận.”

Vương Nhất nghe đến đó, mắt hơi nheo lại: “Xem ra, đây là một cuộc mưu sát đã được lên kế hoạch cẩn thận, không chỉ làm sạch sẽ, thậm chí còn không để lại manh mối.”

“Lễ tang sẽ được tiến hành vào ngày mai.”

Đồng Yên Nhiên nói tiếp, nói xong, mắt đã đỏ hoe, không khỏi nhìn về phía Vương Nhất: “Vương Nhất, tôi quá mệt mỏi rồi, anh có thể ôm tôi một cái không?”

Vương Nhất theo bản năng định từ chối, nhưng nhìn hai mắt cô ta đỏ hoe, cuối cùng không từ chối nữa, mặc cho Đồng Yên Nhiên ôm mình.

Lần này, Đồng Yên Nhiên không táy máy chân tay, chỉ là cái ôm rất thuần túy.

Vai hơi run rẩy, rất lâu lại nghe có tiếng khóc của Đồng Yên Nhiên truyền đến.

Đồng Yên Nhiên bất giác đã dựa vào Vương Nhất ngủ thiếp đi.

Cô ta còn ngủ rất say, cũng rất bình thản. Có lẽ đây chính là cảm giác an toàn mà phụ nữ thường nói tới.

Vương Nhất và Diệp Kình Hiên nhìn nhau, đều than khẽ một tiếng.

Bất kể Đồng Yên Nhiên ghét Đồng Kiệt thế nào, tóm lại ông ta vẫn là ba ruột của cô ta, ở trước mặt sinh tử, tất cả thù hận đều tan thành mây khói.

Diệp Kình Hiên sai người đưa Đồng Yên Nhiên vào trong phòng, sau đó tiếp tục thương lượng với Vương Nhất về chuyện này.
 
Chương 1166


CHƯƠNG 1166

“Đồng Kiệt xảy ra chuyện, nhà họ Diệp ông đứng mũi chịu sào, sẽ bị liệt vào hung thủ hàng đầu!”

Vương Nhất nhìn Diệp Kình Hiên nói.

Vẻ mặt Diệp Kình Hiên thật ra vẫn thản nhiên: “Cây to đón gió, nhưng họ Diệp tôi đi ngay ngồi thẳng, không sợ bị suy đoán.”

Vương Nhất liếc nhìn ông ta với vẻ thỏa mãn. Diệp Kình Hiên thích võ thuật, phần lớn những người thích võ thuật đều quang minh lỗi lạc, không làm những chuyện tùy tiện.

“Đồng Kiệt chết rồi, trong mấy ngày sắp tới, nhà họ Đồng chắc chắn sẽ rất loạn. Nếu có chuyện gì, phải lập tức thông báo với tôi.”

Vương Nhất hiểu rõ chân tướng về cái chết của Đồng Kiệt xong, đang tính rời đi.

“Mặt khác, ông nói với cô Đồng, tôi sẽ cùng cô ta tham dự buổi lễ tang ngày mai.”

“Cảm ơn ngài Vương!”

Diệp Kình Hiên vội nói: “Nếu đã thế, nhà họ Diệp tôi cũng đi qua thắp hương.”

Lễ tang ngày mai, Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên tất nhiên sẽ bị xa lánh, nhà họ Diệp ông ta qua vừa lúc trợ giúp.

Vương Nhất mỉm cười, cũng không nói ra mà rời khỏi nhà họ Diệp luôn.

Nhưng một chiếc xe Audi màu đen đỗ ở đầu đường cách đó không xa lại chậm rãi rời đi.

“Cô chủ, mồi câu đã đặt xong.”



Cùng lúc đó, tòa nhà Kim thị.

Sắc mặt Kim Thúy Như vô cảm để điện thoại xuống, sau đó đứng dậy, ngắm nhìn chợ đêm tuyệt đẹp ở Thiên An.

Ánh đèn của mọi nhà, đèn nê ông đủ mọi màu sắc vẫn không thể nâng cao được hứng thú của cô ta. Ngược lại, ánh mắt cô ta càng thêm đau thương.

“Thúy Như.”

“Cô Kim.”

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, hai người đàn ông đi tới.

Nếu Vương Nhất ở đây, chắc chắn sẽ nhận được một người trong đó.

Nhan Dịch Phi của nhà họ Nhan.

Mà Vương Nhất không không biết người còn lại nhưng chắc chắn biết được thân phận của anh ta.

Trên người anh ta đang đeo một cái huy hiệu vàng rực, không khác với cái huy hiệu thân phận Vương thị mà Vương Nhất mua được trong buổi đấu giá.

Kim Thúy Như xoay người lại, thản nhiên liếc nhìn hai người đàn ông, cũng không để ý lắm.

Nhan Dịch Phi không quan tâm, cười nói: “Cô Kim, quân cờ đã được bố trí xong chưa?”

Kim Thúy Như vẫn không nói gì, chỉ gật đầu.

“Không hổ danh là nữ Gia Cát, yêu nữ nhà họ Kim, Dịch Phi bội phục.”

Nhan Dịch Phi lập tức cười lớn, khẽ phe phẩy cái quạt giấy, nhìn về phía người đàn ông từ Vương thị tới: “Chúc mừng Lệ Chi sắp cưới được cô Kim.”

Trên mặt Vương Lệ Chi cũng hiện ra nụ cười thản nhiên.
 
Chương 1167


CHƯƠNG 1167

“Người phụ nữ có thể được Vương thị tôi nhìn trúng, đương nhiên sẽ không tệ.”

Vương Lệ Chi nói đến đây lại nhìn về phía Nhan Dịch Phi: “Chẳng qua tôi muốn nói, gia đình quyền quý ở Thiên An các người chẳng qua cũng chỉ có vậy, ngay cả một đứa trẻ bị gia tộc vứt bỏ, các người cũng muốn bảo Thúy Như ra tay.”

Trong mắt Nhan Dịch Phi hiện lên ánh sáng sắc bén, nhưng không tức giận, vẫn cười ha hả nói: “Anh Vương, bất cứ việc gì cũng không thể nói quá chắc chắn được. Anh tự mình lĩnh giáo người kia, sẽ biết anh ta kỳ lạ thế nào.”

“Sao hả? Anh Vương có hứng thú gia nhập không? Đối với chúng tôi, càng nhiều người càng tốt cho mục đích phá hủy người phụ nữ phía sau anh ta của chúng tôi.”

Nhan Dịch Phi cười cởi mở, đưa ra lời mời.

Vương Lệ Chi khẽ cười, đang muốn từ chối thì đột nhiên điện thoại đổ chuông. Là ông quản gia Vương thị gọi tới.

Vương Lệ Chi nghe xong nội dung báo cáo của Vương Minh, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

“Anh ta nói như vậy thật à?”

“Đúng vậy, cậu ta từ chối lời mời của Vương thị chúng ta, còn xem như bùn đất.”

“Láo xược!”

Vương Lệ Chi hét lớn một tiếng rồi cúp máy, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười có phần ẩn ý sâu xa.

“Dù sao còn chưa tìm được viên ‘minh châu’ thất lạc trên thế gian kia, tôi cũng muốn ở lại Thiên An mấy ngày, chơi cùng với các người.”

Nhan Dịch Phi mừng rỡ: “Có Lệ Chi gia nhập, chắc chắn sẽ vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã!”

“Các người đã xong chưa?”

Kim Thúy Như vẫn không nói gì, bỗng lên tiếng, lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Đại khái bố cục đã xong, còn có vài chi tiết cần đi xác nhận lại thôi. Các người rời đi trước đi!”

Giọng điệu Kim Thúy Như đột nhiên hơi phiền não.

Nhan Dịch Phi và Vương Lệ Chi nhìn nhau, không giận Kim Thúy Như, rời khỏi đây.

Bọn họ vừa đi, vẻ tức giận trên mặt Kim Thúy Như đã biến thành mây khói. Cô ta đứng một mình ở trước cửa sổ sát đất rất lớn, giọng điệu yếu ớt.

“Vương Nhất, anh đừng trách tôi…”

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Đứng vững, giữ thẳng lưng!”

“Ba, được chưa vậy? Con mệt quá rồi.”

“Cứ duy trì như vậy nửa giờ không nhúc nhích!”

“…”

Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, đã vang lên giọng nói của hai cha con từ trong sân nhỏ của ngôi biệt thự.

Vương Tử Lam nắm chặt hai tay, đứng trung bình tấn, mặt đầy mồ hôi.

Vương Nhất đứng trước mặt cô bé, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm xem cô bé có tập trung hay không.

“Mới sáng sớm mà làm cái gì vậy?”

Nghe thấy động tĩnh, Lý Khinh Hồng nhanh chóng từ trong nhà chạy ra.
 
Chương 1168


CHƯƠNG 1168

Khi nhìn thấy Vương Tử Lam đang đứng trung bình tấn, cô ta đau lòng không thôi, quay đầu trừng mắt nhìn Vương Nhất: “Tiểu Lam còn nhỏ mà anh bảo nó làm vậy à!”

Thế nhưng Vương Nhất với vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đã quyết định tập võ, thì phải bắt đầu từ khi còn nhỏ, trước tiên đó chính là đứng trung bình tấn.”

Nói xong, anh cũng không quan tâm Lý Khinh Hồng đứng bên cạnh, tiếp tục kêu Vương Tử Lam luyện tập.

Cô bé không ngừng kêu khổ, nhưng vẫn nhất quyết nghiến răng chịu đựng.

“Đủ rồi, đừng luyện nữa.”

Vẻ mặt Lý Khinh Hồng đầy đau lòng, mặc dù đồng ý cho con gái tập võ nhưng cô ta lại khá mâu thuẫn khi nhìn thấy hình ảnh Vương Nhất dạy Vương Tử Lam tập võ.

Cô bế Vương Tử Lam lên, bảo vệ phía sau: “Tiểu Lam mới năm tuổi, bây giờ đã bắt con bé tập võ có phải là quá sớm không?”

Vương Nhất vốn luôn chiều theo ý của Lý Khinh Hồng, nhưng trong chuyện này cũng không nhượng bộ chút nào: “Nếu luyện vậy còn không chịu nổi thì muốn tập võ thế nào?”

Vương Tử Lam cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ, con làm được!”

Lý Khinh Hồng đột nhiên hối hận vì đã đồng ý cho con gái tập võ, con gái cô ta mới năm tuổi mà đã chịu khổ vậy rồi.

Lúc này, bản tính mềm yếu của người mẹ đã lộ rõ.

Tuy nhiên, điều cô ta không ngờ tới là Vương Nhất không chỉ huấn luyện con gái mà còn muốn đánh chủ ý lên người cô ta.

“Khinh Hồng, em cũng tới luyện cùng đi.”

“Cái gì? Em cũng cần luyện sao!!”

Lý Khinh Hồng lập tức trợn to hai mắt, không tin nhìn Vương Nhất.

Chỉ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Nhất: “Tuy em sắp ba mươi tuổi rồi, cấu tạo xương khó thay đổi, có luyện tập cũng vô ích, nhưng để tăng cường thể lực thì lại rất tốt, vẫn có thể phòng ngự…”

Đây là ý tốt của Vương Nhất, nhưng lại vô tình chạm vào cấm địa mà phụ nữ nào cũng không muốn đối mặt – tuổi tác.

Lý Khinh Hồng lập tức tức giận: “Vương Nhất, cái tên thẳng nam này!”

Tuy trong lòng có chút bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn bị Vương Nhất lôi kéo làm “tráng sĩ”.

Đứng trung bình tấn cả tiếng đồng hồ, cô ta mệt không thở nỗi.

Vương Nhất nhìn cô ta lắc đầu: “Không được, thể chất quá kém. Từ ngày mai, em luyện tập cùng tiểu Lam đi.”

Sau khi cùng nhau đưa Vương Tử Lam đến nhà trẻ, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng đến tòa nhà Quốc tế.

Vừa bước vào văn phòng, Lý Mộng Đình trong trang phục chuyên nghiệp đang đứng đợi, trên tay cầm một tập tài liệu.

“Đây là tài liệu tôi đã sắp xếp, mời ngài xem qua.”

“Được.”

Vương Nhất rất hài lòng với hiệu quả làm việc của Lý Mộng Đình, sau khi gạch bỏ vài cái tên, anh giao lại cho cô ta: “Những người có tiền án này đều đuổi ra hết cho tôi.”

Lý Mộng Đình kinh ngạc, nhưng sau đó cô ta hiểu ý định của Vương Nhất.
 
Chương 1169


CHƯƠNG 1169

Đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người, đây là muốn dẹp hết những kẻ không phục  mình.

“Vâng!”

Lý Khinh Hồng cầm tài liệu và chuẩn bị rời đi.

Vương Nhất ở phía sau kêu cô ta lại: “Mộng Đình, chờ một chút, cô vì sao muốn nhảy từ công ty Ẩn Long qua Lệ Tinh.”

“Tôi…”

Lý Mộng Đình suýt chút nữa đã nói rằng cô ta muốn gần anh hơn, nhưng khi lời nói vừa đến bên môi, cô ta đã nuốt trở lại: “Tôi muốn nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm làm việc”.

“Ừ.”

Vương Nhất gật đầu: “Cách nhanh nhất để tích lũy kinh nghiệm là tiếp xúc với các dự án. Gần đây công ty có một phó tổng muốn từ chức. Cô có hứng thú đảm đương không?”

“Phó tổng từ chức?”

Vừa nói ra, Lý Khinh Hồng đã mở to mắt không thể tin được.

Tin tức quá đột ngột, cô ta không kịp chuẩn bị.

“Đúng vậy, vì một số việc riêng.”

Vương Nhất nheo mắt nói.

Lý Khinh Hồng im lặng một lúc, cô ta không còn là cô gái nhỏ vui mừng khi nghe được thăng chức nữa, cô ta lắc đầu.

“Vương tổng, tôi biết anh có ý tốt, nhưng tôi vừa vào công ty không lâu, đã trở thành chủ quản của bộ thương mại, nếu tôi lại được thăng chức, những nhân viên khác có thể có ý kiến.”

“Tôi sẽ đi lên từng bước một. Nếu tôi đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển của công ty, thì đến lúc đó tôi sẽ không từ chối.”

Nói xong, cô ta hơi cúi đầu và bước ra khỏi văn phòng.

Vương Nhất thở dài, Lý Khinh Hồng muốn anh xác định ứng cử viên phó tổng mới, điều này thực sự là làm khó anh.

Bên kia, Lý Mộng Đình trở lại vị trí của mình, trong lòng có chút thất vọng, cô ta cho rằng Vương Nhất vẫn nhớ tới quan hệ với cô ta trước đây nên mới nói như vậy.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên, ID người gọi là một dãy số không xác định.

“Alo? Cô là?”

“Cô Lý Mộng Đình phải không?”

Giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ vang lên qua điện thoại.

Nghe giọng nói này, Lý Mộng Đình đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc, như thể cô ta đã nghe thấy ở đâu đó.

Đột nhiên, tim cô ta hẫng một nhịp, cô ta không khỏi thốt lên: “Kim Thúy Như?”

Vừa nói xong mới nhận ra mình quá lớn tiếng, cô ta vội vàng cầm điện thoại đi đến một góc không có ai: “Cô tìm tôi làm gì?”

“Không có chuyện gì, tôi chỉ là biết được phiền toái của cô.”
 
Chương 1170


CHƯƠNG 1170

Giọng điệu Kim Thúy Như vẫn đều đều: “Cô đang lo lắng cho chuyện lớn của đời mình, bởi vì cô thích Vương Nhất, đúng không?”

“Cô đang nói nhảm nhí cái gì đó…”

Lý Mộng Đình ngay lập tức tức giận, nhưng có Chúa mới biết biểu tình của cô ta mất tự nhiên như thế nào.

Kim Thúy Như cười nhẹ: “Cô có thể lừa dối chính mình, nhưng cô không thể lừa dối tôi. Nếu một ngày Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ly hôn, cô sẽ nỗ lực theo đuổi hạnh phúc của chính mình chứ?”

“Cô muốn làm gì?”

Sau khi nghe Kim Thúy Như nói vậy, tim Lý Mộng Đình đập mạnh.

“Cô đừng lo lắng như vậy, cô chỉ cần biết rằng họ sẽ ly hôn.”

Kim Thúy Như nói tiếp: “Nhưng đổi lại, tôi cũng muốn nhờ cô giúp tôi một việc nhỏ, cô chỉ cần…”

Cô ta nói gì đó rồi cúp điện thoại.

Đặt điện thoại xuống, Lý Mộng Đình mở to mắt.

Vương Nhất không biết chuyện Kim Thúy Như gọi điện cho Lý Mộng Đình, sau khi tan sở, anh vội vàng chạy đến nhà họ Đồng.

Đồng Yên Nhiên đã đợi sẵn, cả hai cùng nhau bước vào nhà họ Đồng.

Giờ phút này, nhà họ Đồng u ám ảm đạm, nhìn vào trong phòng khách đã thấy đầy người.

Đồng Thiên Tường, Sử Kiến và những người con riêng khác đang ngồi trên ghế sofa, ngoài ra còn có một số cán bộ của nhà họ Đồng đang canh giữ bên trong, không giận mà uy.

Nhìn thấy Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên, vẻ mặt của Đồng Thiên Tường hơi thay đổi, anh ta cố ý nhìn sang chỗ khác, nhưng Sử Kiến đột ngột đứng lên, chỉ vào Đồng Yên Nhiên và gầm lên, “Đồ lẳng lơ, cô còn đến nhà họ Đồng làm gì!”

Đồng Yên Nhiên trước đó đang chìm đắm trong bi thương, nhưng Sử Kiến lại gây khó xử cho cô ta, lửa giận trong lòng lập tức bùng cháy.

“Đây là nhà của tôi, tôi không về đây thì về đâu? Còn nữa, anh mắng ai là đồ lẳng lơ?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Sử Kiến vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra trong buổi đấu giá Giang Thành vài ngày trước, đột nhiên chỉ vào Đồng Yên Nhiên và nói với mấy người con riêng: “Anh họ, em họ, chắc mọi người còn chưa biết, đây là đứa con gái mà cha yêu thương nhất, thế mà cô ta lại làm tiểu tam, còn tìm một đứa ở rể vô năng, thật là xấu hổ cho nhà họ Đồng ta! ”

Lời vừa nói ra, một cỗ sát ý mạnh mẽ bộc phát trong mắt Vương Nhất.

Trong núi không có hổ, khỉ coi mình là vua.

Đồng Kiệt vừa chết, những đứa con riêng này đã không đợi được, muốn xưng vương xưng bá rồi.

Không chỉ coi thường cô con gái ruột Đồng Yên Nhiên, chửi mắng thậm tệ, mà còn đẩy hết chiến tranh lên người mình.

Ánh mắt Vương Nhất dần trở nên lạnh lẽo, xẹt qua tia giết người: “Anh nói lại lần nữa xem?”

Sử Kiến không những không sợ, ngược lại còn nói hăng hơn, chỉ vào Vương Nhất nói: “Mọi người chắc không biết anh ta là ai đâu nhỉ?”

“Anh ta chính là đứa con nuôi từ Thiên An du nhập vào nhà họ Tiêu – một gia tộc nhỏ. Năm năm trước, ở rể nhà họ Kim, sau đó “gả” cho người phụ nữ độc ác Kim Thúy Như, nhưng lại bỏ trốn vào đêm kết hôn. Năm năm sau, lại thành chồng và ở rể nhà Lý Khinh Hồng – Tổng Giám đốc tập đoàn Lệ Tinh. Bây giờ lại có suy nghĩ với con gái nhà họ Đồng. Các người nói xem, nên làm như thế nào?”
 
Chương 1171-1172


CHƯƠNG 1171

Câu này đã đẩy Vương Nhất lên đầu sóng ngọn gió, tất cả đám con riêng, ngoài Đồng Thiên Tường, những người khác mặt đều u ám.

“Một tên ở rể mà cũng có tư cách khiến con gái nhà họ Đồng si mê à, quá lố bịch!”

“Em gái, tên vô dụng này mà cô cũng nhìn trúng à, không biết xấu hổ hả?”

“Trước đây, tôi còn không tin cô em tính tình ph óng đãng, cho rằng chỉ hơi nhiệt tình, không ngờ lại là thật.”

“Đúng là nỗi ô nhục của nhà họ Đồng mà, ba cô ta ở dưới suối vàng có biết, chắc chắn cũng chết không nhắm mắt.”

“…”

Dưới sự lôi kéo của Sử Kiến, tất cả con riêng đồng loạt lên tiếng, không chỉ chê bai sự tồi tệ của Vương Nhất, mà còn chọc vào điểm yếu của Đồng Yên Nhiên.

“Câm miệng, các người câm miệng lại cho tôi!”

Đồng Yên Nhiên hét liên tục, mắt cũng đỏ lên.

Cô ta cũng là phụ nữ, mặc dù hơi chủ động, nhưng cũng tùy người mà! Lúc này, lại bị nói là người phụ nữ ph óng đãng, sao có thể chịu được cơ chứ?

Vương Nhất kéo Đồng Yên Nhiên, nói: “Để tôi giải quyết.”

Nói xong, anh sải bước đến trước mặt Sử Kiến, không cảm xúc nhìn anh ta: “Anh nói, tôi và cô Đồng có quan hệ không đứng đắn?”

Sử Kiến hơi e dè trước khí thế trên người Vương Nhất, nhưng vẫn không sợ hãi, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ không phải à? Cả đời này anh chỉ có thể làm thằng ở rể thấp hèn mà thôi. Năm năm trước, ở nhà họ Kim như vậy, thì năm năm sau, ở nhà Lý Khinh Tuyết cũng vậy. Bây giờ, nếu có cơ hội trở thành con rể nhà họ Đồng, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua!”

Vương Nhất lắc đầu, nhìn một lượt tất cả mọi người: “Bây giờ tôi đã hiểu, vì sao Đồng Kiệt thà tiếp tục giữ vững địa vị, chứ không bằng lòng giao nhà họ Đồng cho đám con riêng các người quản lý rồi!”

“Thứ nhất, các người lòng dạ độc ác. Khi Đồng Kiệt còn sống, ai nấy cũng khúm núm, gọi dạ bảo vâng trước cô Đồng, sợ chọc giận cô ấy. Bây giờ, ông Đồng mất rồi, cô Đồng cũng không còn chỗ dựa, các người đương nhiên không coi cô ấy ra gì rồi.”

“Thứ hai, các người bất tài vô dụng. Tôi đã từng gặp những kẻ ngu ngốc, nhưng chưa từng gặp ai ngu ngốc như các người. Không chỉ ngu mà còn đáng thương, cả đời này cũng không có duyên với vị trí chủ nhà đâu!”

“Hỗn láo!”

“Anh nói ai đáng thương?”

“Chỉ là một thằng ở rể mà cũng dám bàn tán về chúng tôi?”

Lời nói và ánh mắt của Vương Nhất đâm mạnh vào trái tim của tất cả đám con riêng, họ đồng loạt mắng chửi anh.

Vốn dĩ thân phận con riêng của họ không được công khai, cũng không được so sánh với con ruột là Đồng Yên Nhiên. Bây giờ, Vương Nhất lại nói ra, rõ ràng là rút gân lột da mà!

“Đuổi đôi nam nữ chết tiệt làm ô uế gia tộc ra khỏi đây cho tôi, dạy cho chúng một bài học nhớ đời!”

Sử Kiến cười lạnh một tiếng, nói.

CHƯƠNG 1172

Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 1173


CHƯƠNG 1173

Ầm!

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Trong ánh mắt nhìn Vương Nhất ngập tràn kinh hãi.

Một Diệp Kình Thiên trước nay vẫn ngang bướng, ngạo mạn, lại tôn trọng một tên ở rể như vậy?

Lại còn gọi là “ngài”?

“Người đến đều là khách, anh Đông Cầu, anh Kiến, em gái, và cả anh Kình Thiên nữa, đừng cãi nhau, tránh cho khách khứa cười chê.”

Đúng lúc này, trong phòng khách lại truyền đến tiếng cười của một người đàn ông.

Vương Nhất lập tức nhìn kỹ về phía Đồng Chi Thu ngồi trong góc, im lặng nãy giờ không lên tiếng.

Người này, tâm trí quả thật không tầm thường.

Ban nãy, khi Sử Kiến và Đồng Đông Cầu nhắm vào anh và Đồng Yên Nhiên, anh ta không hề có ý khuyên ngăn, nhưng bây giờ khi Diệp Kình Thiên đến, thái độ cung kính, anh ta lại lập tức ra oai giảng hòa.

Hơn nữa, nói chuyện cũng rất khéo, khách là đang chỉ ai?

Đương nhiên là Vương Nhất anh rồi.

Không một ai trong nhà họ Đồng dám ngăn cản, để mặc Diệp Kình Thiên, Vương Nhất, và Đồng Yên Nhiên đi vào linh đường ở sân sau.

Đằng trước linh đường đặt mấy cái đệm cói dùng để quỳ bái, bên trên đặt một ít hoa quả, bánh ngọt và di ảnh đen trắng của Đồng Kiệt.

“Ba…”

Đồng Yên Nhiên đỏ bừng hốc mắt, lập tức quỳ xuống.

Cho dù cô ta căm hận Đồng Kiệt như thế nào thì ông ta cũng là ba mình.

Còn gì đau đớn hơn kẻ đầu đen tiễn người đầu bạc.

Đám con riêng Đồng Đông Cầu, Sử Kiến và Đồng Chi Thu lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, không hề rơi nước mắt.

Đúng lúc này, cửa tầng hai mở ra, một ông lão mặc âu phục đi xuống.

“Lão Hồng !”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn sang ông lão đó.

Vương Nhất nheo mắt lại, đánh giá ông lão rất minh mẫn này, đột nhiên hỏi: “Vì sao bọn họ đều nhìn ông lão này?”

Đồng Yên Nhiên mặt không cảm xúc nói: “Ông ấy là Lão Hồng – người hầu đi theo ông già nhà tôi tận ba mươi, bốn mươi năm. Di chúc của ba tôi ở trên người ông ấy.”

Vương Nhất hiểu ra, thì ra trên người lão Hồng này có di chúc.

Hào môn không có tình thân, nguyên nhân rất lớn là vì di chúc.

Tình cảm có sâu đậm hơn nữa, khi đứng trước tiền bạc lợi ích đều có vẻ vô cùng mờ nhạt.

Lúc này, xung quanh không có chút tiếng động, tất cả mọi người đều hô hấp dồn dập, nhìn lão Hồng bằng ánh mắt háo hức.

 
 
Chương 1174


 

CHƯƠNG 1174

Vương Nhất đột nhiên nhìn Đồng Yên Nhiên với ánh mắt thương hại, gia chủ bị giết, con cháu không một ai quan tâm đ ến cái chết của ông ta, mà chỉ nghĩ đến việc tranh giành di chúc và vị trí gia chủ.

Rốt cuộc dưới những lớp mặt nạ tức giận, nặng nề này ẩn chứa suy nghĩ gì, không một ai biết được.

Đồng Yên Nhiên cũng vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì.

Sắc mặt lão Hồng rất bình tĩnh, lẩm bẩm.

“Ông chủ cả đời có tiền có quyền, rạng rỡ vô hạn, chỉ có một thứ không nỡ chính là giang sơn sự nghiệp mà ông ấy vất vả gây dựng, cho nên ông ấy mới cố ý lập gia chúc, chọn một người thừa kế gia sản khổng lồ của mình!”

Nghe thấy những lời này, tất cả con riêng đều nín thở.

Lão Hồng cũng khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ nhìn một vòng xung quanh.

Những người bị ông ta nhìn đến đều tỏ vẻ vui mừng, nhưng thời gian tầm mắt lão Hồng dừng lại đều không quá một giây.

Ông ta đột nhiên nhìn về phía Đồng Yên Nhiên, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng lộ vẻ dịu dàng của trưởng bối.

“Cô Yên Nhiên, mời cô lên đây.”

Nghe thấy câu này, Đồng Yên Nhiên lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên.

Ánh mắt của Đồng Đông Cầu, Sử Kiến, và cả Đồng Tri Thu ở phía sau đều trở nên lạnh lùng, trong mắt thoáng hiện lên sát khí.

Vương Nhất cười với cô ta: “Đi đi.”

Đồng Yên Nhiên hơi do dự, sau đó vẫn chậm rãi đi lên lầu.

“Cả cậu Vương nữa, cậu cũng lên đây đi.”

Đúng lúc này, lão Hồng nhìn về phía Vương Nhất, mỉm cười nói.

“Tôi cũng cần lên à?”

Vương Nhất thoáng sửng sốt, sau đó nheo mắt.

Đồng Kiệt có âm mưu gì vậy?

Dù anh và nhà họ Đồng từng tiếp xúc, nhưng chắc chắn đều là những hồi ức không tốt, gọi anh lên làm gì?

Vương Nhất không thấy vui vẻ chút nào, ngược lại còn rất chú ý.

Nhìn thấy Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên đi lên tầng, ánh mắt Đồng Đông Cầu, Sử Kiến và Đồng Tri Thu càng lạnh lẽo hơn, trên mặt mọi người đều chứa đựng sự tức giận.

Nếu là một mình Đồng Yên Nhiên, bọn họ cũng sẽ không mất cân bằng như thế, một người ngoài như Vương Nhất, tại sao lại có tư cách trúng tuyển chứ?

Đồng Đông Cầu và Đồng Tri Thu nhìn nhau, cũng nhìn thấy thứ giống với đối phương.

Chính là sự tức giận.



Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên đi theo lão Hồng tiến vào một căn phòng.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là một quan tài màu đen.

Cạch!
 
Chương 1175


CHƯƠNG 1175

Lúc này, lão Hồng khoá cửa lại.

Vương Nhất lập tức nhìn ông ta, ông ta giải thích: “Sự việc nghiêm trọng, tránh tai vách mạch rừng.”

Đồng Yên Nhiên ngơ ngác nhìn quan tài màu đen này: “Đây là quan tài của ông cụ sao?”

Lão Hồng gật đầu thật mạnh.

“Một lát nữa sẽ được mang đi chôn cất.”

“Cô chủ nén đau lòng!”

“Ba!”

Đồng Yên Nhiên nằm nhoài trên quan tài, khóc to thành tiếng.

Còn Vương Nhất lại quan sát quan tại này bằng ánh mắt sâu thẳm.

Trong lòng anh cảm thấy rất nghi ngờ.

Đồng Kiệt thật sự chết rồi ư?

Từ đầu đến cuối, anh đều chưa từng nhìn thấy thi thể của Đồng Kiệt, dù là quan tài cũng đang đóng chặt.

Nhưng anh cũng không nói ra, đây là bất kính với người chết.

“Cô chủ, đây chính là di chúc của ông chủ.”

Lão Hồng lấy một tờ giấy nhăn nhúm ra, thở dài nói: “Sau khi ông chủ biết mình bị ung thư, ông ấy đã viết ra bản di chúc này rồi.”

Đồng Yên Nhiên vẫn nằm trên quan tài, không quay đầu lại nói: “Ông đọc cho tôi nghe đi.”

Lão Hồng tuyên bố rất nhiều nội dung sáo rỗng trước, chính là những cảm thán về năm tháng trước đây của Đồng Kiệt, trong di chúc, ông ta cũng có nói tới mẹ ruột của Đồng Yên Nhiên, ông ta rất có lỗi với vợ mình, cũng có lỗi với những người phụ nữ ông ta từng làm tổn thương.

Ánh mắt Vương Nhất rất lạnh lùng, anh không cảm nhận được chút hối hận nào trong bức thư.

Di chúc cuối cùng khiến Vương Nhất trợn mắt.

“Tôi không còn sống được bao lâu nữa, sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi quyết định giao tất cả di sản của nhà họ Đồng cho một chàng trai trẻ tên Vương Nhất, tôi chỉ có một yêu cầu: Đối xử tử tế với Yên Nhiên!”

Đồng Yên Nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên, khó tin che miệng mình, mà Vương Nhất cũng vô cùng chấn động.

“Đây là nội dung của di chúc à?”

Anh không khỏi hỏi lão Hồng.

“Đúng thế.”

Lão Hồng nở một nụ cười trêu đùa: “Ông chủ muốn giao tất cả di sản cho cậu, cũng yêu cầu sau này cậu đối xử tử tế với cô chủ, đương nhiên cậu cũng có thể từ chối, quyền lựa chọn nằm ở cậu.”

Vương Nhất im lặng, nhưng sắc mặt lại dần trở nên nặng nề.

Đồng Kiệt đúng là chết cũng không yên, tính toán giỏi thật đấy…

Đồng Kiệt biết sau khi mình chết, chắc chắn đám con riêng sẽ để lộ răng nanh, ra tay với Đồng Yên Nhiên.

Ông ta lại không thể xử lý hết đám con riêng này, phải làm sao để xử lý một cục diện rối rắm như thế đây?
 
Chương 1176


CHƯƠNG 1176

Chỉ có thể dời họng súng đi thôi.

Đây là một di chúc giết người, không phải ông ta thật sự muốn giao tài sản cho Vương Nhất, mà là muốn đẩy anh ra đầu sóng ngọn gió, một mình chịu đựng sự trả thù của đám con riêng này.

Như thế không chỉ có thể ổn định đại loạn của nhà họ Đồng, còn bảo vệ được Đồng Yên Nhiên, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Nếu là những người trẻ tuổi khác, e rằng đã không chịu được sức hấp dẫn của đống gia sản này mà đồng ý rồi.

Tiếng rằng ông ta lại gặp Vương Nhất.

Nụ cười trên mặt anh nhạt dần: “Cảm ơn sự yêu mến của Đồng Kiệt, nhưng tôi không hứng thú với những thứ này.”

Lão Hồng tỏ vẻ ngạc nhiên, không nhịn được nói: “Cậu muốn từ chối cơ hội một bước lên trời ư? Chỉ cần cậu đồng ý là đã có thể một bước lên trời rồi…”

Xẹt!

Nhưng lão Hồng còn chưa nói xong, Vương Nhất đã giật lấy di chúc trong tay ông ta, xé tan thành từng mảnh.

Lão Hồng lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt nặng nề: “Cậu có biết cậu đang làm gì không? Đây là di chúc của ông chủ lập ra đấy.”

“Vậy ông có biết ông đang làm gì không?”

Vương Nhất lạnh lùng nhìn lão Hồng: “Ông già, đừng tưởng tôi không biết các người có ý đồ gì, tôi giúp cô Đồng là vì hai chúng tôi là bạn bè, nếu dám gài bẫy tôi, có tin tôi sẽ khiến nhà họ Đồng đi đời trong tối nay luôn không?”

Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, sát khí ngút trời, khiến lão Hồng sợ đến mức run rẩy.

Đồng Yên Nhiên cũng sợ hết hồn, cô ta không phải đồ ngốc, Vương Nhất đột nhiên tức giận như thế chắc chắn là có lý do.

Cô ta nhanh chóng hiểu ra, nét mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn.

“Lão Hồng, anh Vương là bạn tôi, không phải một con cờ để các người dùng để hại người.”

Nói xong, cô ta kéo Vương Nhất đi xuống lầu.

Dưới lầu, Đồng Đông Cầu, Đồng Tri Thu và Sử Kiến đang lo lắng chờ đợi, nhìn thấy Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên thì đều đứng lên.

“Em gái, rốt cuộc di chúc của ba viết thế nào vậy?”

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ nôn nóng.

“Cút hết cho tôi!”

Nhưng Đồng Yên Nhiên lại đẩy bọn họ ra, rời khỏi nhà họ Đồng cùng Vương Nhất.

Đúng lúc này, lão Hồng với nét mặt u ám đi xuống, mấy người nhóm Đồng Đông Cầu lại hỏi chuyện di chúc.

Lão Hồng vốn không muốn nói, nhưng lại nghĩ tới thái độ phách lối của Vương Nhất khi nãy, ông ta lập tức nổi giận, bèn nói: “Ông chủ giao tất cả của cải của nhà họ Đồng cho Vương Nhất!”

Oanh!

Nét mặt của tất cả con riêng lập tức trở nên độc ác.

“Đồng Kiệt, bọn con vào sinh ra tử vì ba, nhưng lại không nhận được chút của cải gì, ba lại đưa di sản cho một người ngoài, rõ ràng là đang ép chúng con tạo phản mà…”
 
Chương 1177


7

CHƯƠNG 1177

Ánh mắt Đồng Tri Thu lạnh lùng tựa như rắn độc, anh ta lẩm bẩm.

Cùng lúc đó.

Đồng Yên Nhiên đã ra ngoài cùng với Vương Nhất.

Cô ta tỏ vẻ áy náy: “Vương Nhất, xin lỗi, tôi cũng không ngờ người nhà của tôi lại gài bẫy anh như thế.”

Vương Nhất xua tay, không thèm để tâm cười khẽ: “Không cần xin lỗi, oán hận giữa tôi và nhà họ Đồng cũng đã chất đống từ lâu rồi.”

“Chuyện di chúc kia…”

Đồng Yên Nhiên muốn nói lại thôi, trong mắt lộ vẻ chờ mong.

Cô ta mong Vương Nhất sẽ thừa kế nhà họ Triệu, như thế áp lực của cô ta cũng sẽ bớt đi, còn có thể ở cạnh anh.

Nhưng việc này chắc chắn là không có khả năng.

“Tôi không thể thay đổi tình thế của nhà họ Đồng, dù cô có là con gái thì cũng nhất định phải lên chức!”

Vương Nhất nghiêm túc nói.

Trong mắt Đồng Yên Nhiên lộ vẻ thất vọng, nhưng cô ta cũng biết có một số việc, cô ta nhất định phải đối mặt.

Cô ta chỉ cần một đảm bảo thôi.

“Anh sẽ giúp tôi chứ?” Cô ta hỏi.

“Đương nhiên rồi.”

Vương Nhất cười nhạt, trong mắt là vẻ khích lệ: “Những việc khác tôi không dám đảm bảo, nhưng chắc chắn có thể bảo vệ cô an toàn.”

Nghe vậy, sự thất vọng trong mắt Đồng Yên Nhiên biến mất, trước mắt cô ta sáng lên, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều.

“Đây có thể xem là đảm bảo của anh với tôi không?”

Vương Nhất thoáng sửng sốt, sau đó chần chừ gật đầu: “Có thể xem là vậy.”

Dù giọng điệu không chắc chắn, nhưng đủ để khiến Đồng Yên Nhiên vui vẻ cả ngày rồi.

Đồng Yên Nhiên quay lại nhà họ Đồng, vừa khéo nhìn thấy ba người Đồng Đông Cầu, Đồng Tri Thu và Sử Kiến cũng sóng vai đi ra.

Cô ta lập tức nheo mắt.

Ba người họ đi cùng với nhau chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Đúng thế, Đồng Yên Nhiên bắt đầu thấy nghi ngờ.

Trước mắt cô ta có hai vấn đề nan giải.

Thứ nhất, điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Đồng Kiệt, thứ hai là đề phòng những con riêng này tạo phản.

Vấn đề thứ nhất, dù Đồng Kiệt bị người ta ám sát, mọi người lập tức đoán là người nhà họ Diệp gây ra, nhưng Đồng Yên Nhiên biết rõ chắc chắn Diệp Kình Hiên sẽ không làm ra chuyện như thế, ngược lại, cô ta nghi ngờ có nội gián.

Bọn họ có đủ động cơ và không gian để hoàn thành ám sát lần này, nhưng lại không có chứng cứ.

Vấn đề thứ hai cũng là vấn đề nan giải nhất.
 
Chương 1178


Chương 1178

CHƯƠNG 1178

Cô ta không có đủ người ủng hộ, nhưng cũng may cô ta có nhà họ Diệp, có điều nếu không thật sự hết cách, cô ta cũng sẽ không nhờ Diệp Kình Hiên giúp đỡ.

Ba người nhóm Đồng Đông Cầu  cũng nhìn Đồng Yên Nhiên với nét mặt lạnh lùng.

Đi ra ngoài một khoảng ra, Đồng Tri Thu mới nói với hai người khác: “Lát nữa tôi phải gặp một người, tình huống bây giờ rất bất lợi với chúng ta, hai người phải có trách nhiệm việc mình làm không bị phát hiện.”

Đồng Đông Cầu và Sử Kiến nhìn nhau, sau đó gật đầu.

“Được.”

Đồng Tri Thu gật đầu: “Chúng ta nhất định phải ra tay trong mấy ngày sắp tới, so với Đồng Yên Nhiên, chúng ta phải chú ý đến một người khác hơn.”

“Ai!”

“Diệp Kình Hiên của nhà họ Diệp!”

Đồng Tri Thu nghiêm túc nói, sau đó nhìn về phía Sử Kiến: “Em họ, cậu đã được ba giúp đỡ thăng chức rồi, cũng có quyền phát biểu nhất định, tôi không quan tâm cậu sử dụng cách gì, nhất định phải ngăn cản được nhà họ Diệp!”

Sử Kiến lập tức gật đầu: “Được.”

“Còn anh nữa, anh cả.”

Đồng Tri Thu nhìn về phía Đồng Đông Cầu: “Hiểu Sinh đã phế rồi, Thiên Tường lại không dám ra tay, chỉ có thể để anh đi triệu tập đội ngũ, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!”

“Được!”

Đồng Đông Cầu không chút do dự đồng ý.

Đầu óc của Đồng Tri Thu thuộc hàng đầu ở nhà họ Đồng, Đồng Đông Cầu  và Sử Kiến đều nghe theo lời của anh ta.

Lúc này Đồng Tri Thu mới yên tâm, trên mặt anh ta lộ vẻ tàn nhẫn: “Một tên ở rể nho nhỏ cũng muốn thèm khát gia sản của nhà họ Đồng chúng ta, đúng là không biết điều!”

Nét mặt của Đồng Đông Cầu và Sử Kiến cũng vô cùng độc ác.

Lần đầu tiên bọn họ gặp Vương Nhất là ở sân lớn nhà họ Lý.

Lần đó, tập thể nhà họ Đồng phải xin lỗi nhà họ Lý, còn là nhận được lệnh của cấp cao, bí mật này, đã định sẵn là không thể vạch trần.

Ba người mỗi người một ngã, Đồng Tri Thu lên xe của anh ta, Đồng Đông Cầu và Sử Kiến cũng lần lượt rời đi.

Nhưng sau khi đi, nét mặt mỗi người đều trở nên lạnh lùng.

Trước mắt, mỗi người đều đang trong quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng, Đồng Tri Thu lợi dụng lực lượng của Đồng Đông Cầu và quyền thế của Sử Kiến, còn Đồng Đông Cầu  và Sử Kiến chẳng phải là đang lợi dụng mưu trí của Đồng Tri Thu hay sao?

Thắng bại chưa rõ, không để lộ lá bài tẩy.

Đồng Tri Thu dừng xe ở một nơi tên là “hội Bạch Mã”, sau đó đi vào.

Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng cười to.

“Anh Đồng, anh đến rồi.”
 
Chương 1179


Chương 117

CHƯƠNG 1179

Đồng Tri Thu ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông anh tuấn cầm quạt xếp đang đứng trên tầng hai.

Chính là Nhan Dịch Phi.

Hội Bạch Mã này chính là câu lạc bộ tư nhân của Nhan Dịch Phi.

Đồng Tri Thu đi thẳng vào vấn đề: “Trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, Đồng Kiệt đúng là đã chết, nhưng ông ta không đưa gia sản lại cho tôi, mà lại đưa cho một chàng trai tên Vương Nhất.”

Tin Tức này cũng khiến Nhan Dịch Phi sửng sốt một lúc lâu, sau đó thì cười to: “Không hổ là chủ nhà họ Đồng, giở thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó quá lợi hại!”

Sắc mặt Đồng Tri Thu càng u ám hơn: “Vương Nhất này thật sự khó đối phó lắm sao? Tại sao ba tôi lại nghĩ một mình cậu ta có thể chống lại mấy con riêng chúng tôi?”

Nhan Dịch Phi nói một câu sâu xa: “Anh đừng xem thường cậu ta, cậu ta lợi hại lắm đấy, ngay cả người kia của nhà họ Kim cũng phải cẩn thận dè chừng, không chuẩn bị kế hoạch vẹn toàn tuyệt đối không ra tay.”

Nghe thấy lời này, Đồng Tri Thu ngạc nhiên, đương nhiên anh ta từng nghe nói đến Kim Thuý Như của nhà họ Kim.

Có điều anh ta không hiểu nổi là nếu Vương Nhất thật sự mạnh đến thế, thì tại sao năm năm trước anh lại đến ở rể nhà họ Kim?

“Tóm lại tôi đã đồng ý sẽ giúp anh ngồi vào vị trí gia chủ nhà họ Đồng thì chắc chắn sẽ thực hiện.”

Nhan Dịch Phi cười nói: “Đây là một kế hoạch to lớn, nhà họ Đồng của anh chỉ là vòng đầu tiên thôi, mục đích của chúng tôi cũng không chỉ đơn giản là đánh đổ cậu ta.”

Nghe vậy, Đồng Tri Thu càng ngạc nhiên hơn.

Đây chỉ là vòng đầu tiên, vậy phía sau còn bao nhiêu kế hoạch nữa chứ?

“Đừng căng thẳng.”

Nhan Dịch Phi nhìn ra vẻ căng thẳng của anh ta, đưa cho anh ta một tách trà: “Tôi sẽ cho anh mượn sức mạnh của hiệp hội võ đạo, có những cao thủ này, anh còn sợ không phải đối thủ của cậu ta hay sao?”

“Cảm ơn cậu Dịch Phi.”

Rời khỏi hội Bạch Mã, Đồng Tri Thu vẫn còn thấy lạnh sống lưng.

Anh ta nghe nói Hội trưởng của hiệp hội võ đạo đã trở thành Diệp Kình Hiên, nhưng Nhan Dịch Phi vẫn có thể điều động lực lượng của hiệp hội, khiến anh ta nghi ngờ có lẽ nhà họ Nhan không hề giống những hào môn khác.

Ba ngày trôi qua, sóng êm biển lặng, nhà họ Đồng cũng không có động tĩnh gì, Vương Nhất cũng chuyên tâm phát triển bộ phận Ngoại Thương.

Dưới sự hướng dẫn của Vương Nhất, bộ phận Ngoại Thương không ngừng phát triển, thấp thoáng có dấu hiệu vượt qua bộ phận Quan Hệ Công Chúng của Phương Huệ, trở thành bộ phận đứng đầu Tập đoàn Lệ Tinh.

Gần đây Tập đoàn Kim Thị lại đầu tư một khoản vốn lớn, về hạng mục xây dựng, Lý Mộng Đình tự đề cử mình đi đàm phán với Tổng Giám đốc Kim Thuý Như của Tập đoàn Kim Thị, ký được hợp đồng này, trở thành ngôi sao mới chạm tay có thể bỏng ở tập đoàn.

Chỉ có Lý Mộng Đình biết đây là do Vương Nhất âm thầm giúp đỡ cô ta.
 
Chương 1180


CHƯƠNG 1180

Nhưng Lý Mộng Đình không thể nào vui vẻ được, ngược lại còn thấy lo lắng, lúc ngồi vào bàn ăn cũng không muốn ăn gì.

“Con no rồi.”

Lý Mộng Đình đặt bát đũa xuống, sau đó đi lên tầng.

Vương Nhất và Lý Thiên Dương cũng không quá để tâm.

“Nhiệm vụ con giao cho con bé hơi nặng nề, đợi qua đợt này sẽ ổn thôi.” Vương Nhất cười nói.

Lý Thiên Dương lại xua tay: “Con bé vừa bước vào môi trường làm việc, cho con bé nhiều áp lực một chút cũng là chuyện tốt.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Nhất, nhà họ Lý chúng ta có ngày hôm nay đều là dựa vào con cả!”

Lý Thiên Dương uống một ngụm rượu, mặt hơi đỏ lên: “Nào, hai chúng ta uống một ly.”

Vương Nhất cười cùng ly: “Người một nhà, đó là chuyện nên làm mà.”

Lý Khinh Hồng cũng mời rượu theo, Lý Thiên Dương vội vàng cụng ly: “Khinh Hồng, ba cạn ly, con uống sao cũng được.”

Nói xong, ông ta uống cạn một hơi, không để lại một giọt.

Vương Nhất hiểu ý ông ta, cũng cười quan sát mọi chuyện, có một vài chuyện vẫn nên giấu trong lòng thì tốt hơn.

Châu Mỹ Ngọc đã lâu không gặp lại có vẻ tràn đầy tâm sự, nét mặt hồn bay phách lạc.

Đợi sau khi cả nhà Vương Nhất đi rồi, bà ta mới kéo tay Lý Thiên Dương, căng thẳng nói: “Thiên Dương, ông nghe lời tôi, nhất định phải bảo Vương Nhất ly hôn người phụ nữ kia, nếu không cả nhà chúng ta đều sẽ toi đời đấy!”

“Bà nói gì thế, chúng ta đi đâu tìm một đứa con dâu tốt như Khinh Hồng chứ?”

Lý Thiên Dương vừa uống chút rượu, nghe Châu Mỹ Ngọc nói xấu Lý Khinh Hồng thì lập tức nổi giận, chỉ vào bà ta nói: “Tôi cho bà biết, sau này nếu bà còn nói xấu Khinh Hồng câu nào, xem ông đây có đánh chết bà không!”

Châu Mỹ Ngọc sửng sốt, sau đó cũng hơi tức giận: “Tôi muốn hai đứa ly hôn là có lý do, tôi đã đi xem bói rồi, cô ta là mệnh Bạch Hổ, khi về già sẽ khắc chồng…”

Chát!

Bà ta còn chưa nói hết câu, trong phòng khách đã vang lên tiếng bạt tai lanh lảnh.

Sau đó là tiếng thét chói tai của Châu Mỹ Ngọc.

“A! Tên chết tiệt này, ông dám đánh tôi ư!”

Châu Mỹ Ngọc như mèo bị giẫm phải đuổi, vừa khóc lóc vừa kêu gào: “Tôi ở với ông hai mươi năm, ông lại vì một người phụ nữ khắc chồng mà đánh tôi, tôi sống không nổi nữa!”

Nói xong, bà ta ra vẻ muốn đập đầu vào tường.

Lý Thiên Dương lạnh lùng đứng nhìn, cũng không ngăn cản: “Đập đi, bà đập đi, cưới bà mới là việc xui xẻo tám đời của tôi, thượng đội hạ đạp, gió chiều nào theo chiều nấy, bản thân không tốt còn muốn nói xấu Khinh Hồng!”

Châu Mỹ Ngọc ngây người một lúc lâu, sau đó lại khóc to hơn: “Ông còn mặt mũi nói tôi ư, sau khi tôi lấy ông, ông có cho tôi sống vui vẻ ngày nào không, tôi thật sự không thể sống tiếp cuộc sống như thế này nữa rồi!”

Châu Mỹ Ngọc vừa khóc vừa chạy lên lầu.

Bà ta đóng cửa phòng lại, nét mặt đột nhiên trở nên độc ác.
 
Chương 1181-1182


CHƯƠNG 1181

“Lý Thiên Dương, đây là ông ép tôi, có chết thì cũng đừng trách tôi!”

Trên mặt Châu Mỹ Ngọc có vẻ ác độc, nhưng phần nhiều là khủng hoảng, sợ hãi.

Bởi vì, bà ta sẽ lập tức làm một chuyện nhưng vẫn không dám làm.

Cuối cùng lý trí vẫn thắng được d*c vọng, bà ta gọi điện thoại tới cho Châu Chí Kiên.

“Alo, ba.”

Bà ta dè dặt mở miệng. Đầu điện thoại bên kia, giọng điệu Châu Chí Kiên có vẻ hơi nghiêm trọng: “Mỹ Ngọc, con cân nhắc về chuyện kia thế nào?”

“Con đang muốn thương lượng với ba về chuyện này.”

Vẻ mặt Châu Mỹ Ngọc vừa xoắn xuýt cũng lại sợ hãi: “Con rốt cuộc có nên làm chuyện này không? Nhỡ mà lộ ra, con có thể phải ngồi tù đấy…”

Trước đây không lâu, Châu Mỹ Ngọc từng nhận được một cuộc điện thoại, đối phương biết quan hệ thân phận con dâu nhà họ Lý và Lý Thiên Dương, còn nói cho Châu Mỹ Ngọc biết, sau khi Lý Khinh Hồng cưới chồng, địa vị của bà ta trong gia đình đã hoàn toàn không đáng coi trọng.

Nếu muốn giải quyết chuyện này, phải làm cho Vương Nhất ly hôn với Lý Khinh Hồng, hoặc là giết Lý Thiên Dương!

Châu Mỹ Ngọc vô cùng sợ hãi, vì vậy đã thương lượng với Châu Chí Kiên, Châu Chí Kiên chỉ cách cho bà ta, chỉ có một chữ, chờ!

Nhưng sau thăm dò vừa rồi, biết Lý Khinh Hồng có địa vị rất lớn trong lòng Lý Thiên Dương, nếu muốn làm cho bọn họ ly hôn là chuyện không có khả năng.

“Ba chỉ hỏi con một vấn đề, con còn có đường lui sao?”

Giọng điệu Châu Chí Kiên có vẻ hơi nghiêm trọng, cũng không vội trả lời thẳng vấn đề này mà hỏi ngược lại.

Cơ thể Châu Mỹ Ngọc lập tức run lên, nhớ tới thái độ của Lý Thiên Dương với mình vừa rồi, trong mắt bà ta lập tức đầy thù hận: “Không!”

Châu Chí Kiên thở dài: “Trước đây ba đã cương quyết không đồng ý cho con cưới lão già đó, nhưng con quá coi trọng tiềm lực trong tương lai của ông ta, cho rằng ông ta đến từ Yên Kinh, một ngày nào đó chắc chắn sẽ trở lại trong tộc. Ba tin tưởng vào ánh mắt của con, mới phải cho ông ta mượn tài chính để gây dựng sự nghiệp. Kết quả thì sao? Người ta căn bản không tính quay về Yên Kinh.”

Vừa nhắc tới chuyện này, thù hận trong lòng Châu Mỹ Ngọc càng lớn hơn, khóc òa lên: “Ba, ba đừng nói nữa. Ai mà biết được lão vô dụng kia không muốn quay về Yên Kinh chứ? Con phải làm gì đây? Con muốn ly hôn cũng không được, lại không có cách nào sống trong cái nhà này nữa.”

“Nếu đã thế, ba ủng hộ con ra tay!”

Giọng điệu Châu Chí Kiên cũng trở nên uy nghiêm đáng sợ.

Châu Mỹ Ngọc thật ra hơi ngây người: “Ba, ba nói thật à?”

“Con còn có con đường nào khác có thể đi sao? Nếu con bị phát hiện, nhà họ Châu ba cũng tiêu đời. Cho nên kế hoạch này tuyệt đối không thể xảy ra sai sót được!”

Châu Chí Kiên trầm giọng nói: “Người kia nói với con thế nào?”

“Anh ta nói có thể ra tay giúp con, nhưng con phải chuyển ba tỷ vào một tài khoản.”

CHƯƠNG 1182

Nguồn lỗi chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 1183


CHƯƠNG 1183

Lý Mộng Đình cũng chạy tới tham dự náo nhiệt, hai tay ôm quyền học dáng vẻ của người xưa: “Chúc ba sớm ôm cháu trai, vĩnh viễn hưởng niềm vui của gia đình.”

“Tốt, đều là đứa trẻ ngoan.”

Lý Thiên Dương cười đến không ngậm được miệng. Ông ta chưa từng thấy thỏa mãn như giờ phút này.

Đồng thời, ông ta nhìn ba đứa con gái đứng ở trước mắt, cuối cùng đã ý thức được mình không còn trẻ nữa.

“Cầm bút mực tới!”

Lý Thiên Dương hét lớn một tiếng, lập tức có người đưa văn phòng tứ bảo tới.

Ông ta chấm mực múa bút, viết xuống năm chữ lớn như rồng bay phượng múa ngay trước mặt mọi người.

“Có con mọi chuyện đủ!”

Nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm rền.

Vương Nhất ngồi tại chỗ, cũng vỗ tay theo. Lý Khinh Hồng liếc nhìn anh, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Vương Nhất, trên gương mặt hạnh phúc.

Đây mới là cuộc sống cô mong muốn.

Vẻ mặt Châu Mỹ Ngọc lại không vui, vẫn hết nhìn đông tới nhìn tây như đang tìm thứ gì.

Bữa tiệc được tiến hành đâu vào đấy, nhưng Châu Mỹ Ngọc vẫn không thấy bóng người kia, sắc mặt lập tức sốt ruột không chịu được.

Đến khi bữa tiệc kết thúc, các vị khách đều rời đi.

Vương Nhất cũng đang muốn dẫn Lý Khinh Hồng rời đi, Châu Mỹ Ngọc lập tức cuống lên.

“Các người không thể đi!”

Bà ta giơ tay cản lối đi.

“Vì sao chúng tôi không thể đi?”

Vương Nhất nhíu mày, hỏi.

“Bởi vì…”

Châu Mỹ Ngọc hơi nghèo từ, thấy Lý Thiên Dương uống hơi nhiều thì đột nhiên nói: “Ba cậu uống say, cậu đưa ông ấy vào nhà rồi hẵng đi.”

Trong lòng bà ta sốt ruột muốn chết, thầm mắng tại sao người ra tay còn chưa tới.

Nhưng người còn chưa tới, bà ta nhất định phải cố gắng ngăn cản cả nhà Vương Nhất.

Vương Nhất thấy Lý Thiên Dương hơi say, thoáng do dự nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”

Cho dù Lý Thiên Dương uống rượu nhưng còn chưa đến mức say mèm.

Vương Nhất đi về phía Lý Thiên Dương. Lý Thiên Dương cũng vừa mở mắt, chợt nhìn thấy trên người Lý Khinh Hồng đột nhiên có thêm một chấm đỏ nhỏ.

Chấm đỏ nhỏ chậm rãi di chuyển đến vị trí trên trán của Lý Khinh Hồng.

Đồng tử của Lý Thiên Dương lập tức co lại, theo phản xạ có điều kiện lao về phía cô.

“Cẩn thận!”

Ông ta hét lớn một tiếng, đẩy ngã Lý Khinh Hồng.

Pằng!

Trong phút chốc, cơ thể Lý Thiên Dương xuất hiện hoa máu, đạn đã bắn vào trong cơ thể ông ta.
 
Chương 1184


CHƯƠNG 1184

Trong chớp mắt này, chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người đều không kịp phản ứng.

Thời gian dường như lập tức dừng lại, chuyển động rất chậm rãi.

Lý Khinh Hồng bị đẩy ngã, đồng tử trợn tròn, thậm chí còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, đã thấy Lý Thiên Dương nằm ngã trên người cô, cả người đầy máu.

Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này. Châu Mỹ Ngọc còn sợ đến mức toàn thân lạnh giá, tim đập thình thịch.

Cho đến giờ phút này, bà ta mới hiểu người ám sát thế mà vẫn luôn ở bên ngoài.

Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng cứng đờ hơn, xoay người nhìn cảnh tượng này với vẻ không thể tin nổi.

Lúc này, khách tới tham dự bữa tiệc đều đi hết, chỉ còn lại có nhà Lý Thiên Dương và nhà Vương Nhất.

Một giây tiếp theo, hiện trường phát ra một tiếng kêu thảm thiết tới xé tim xé phổi.

“Ba!”

Lý Mộng Đình bất chấp tất cả, chạy đến bên cạnh Lý Thiên Dương, nước mắt tràn ra khỏi mi.

“Có tay súng bắn tỉa!”

Trong nháy mắt, trên mặt Vương Nhất lóe lên sát ý, chạy đến cửa sổ của khách sạn và kéo tất cả rèm cửa sổ lại.

Vèo vèo!

Lại có hai phát súng xuyên qua cửa kính, bắn cho rèm cửa sổ rách thành từng mảnh.

Sau đó, không có một tiếng động nào nữa.

Vương Nhất đỡ Lý Khinh Hồng dậy, ân cần hỏi han: “Em không sao chứ?”

“Em không sao! Ba có chuyện rồi!”

Mắt Lý Khinh Hồng cũng đỏ hoe, dáng vẻ như mất hồn mất vía vậy.

Trên mặt cô đầy vẻ hổ thẹn. Cô nhìn như vậy làm sao có thể không biết Lý Thiên Dương vì bảo vệ cô mới bị trúng đạn.

Lúc này, Lý Thiên Dương khẽ cử động, hơi nâng tay lên, muốn chạm vào gương mặt của Lý Khinh Hồng: “Khinh Hồng… con không sao chứ?”

“Con không sao, con không sao! Ba, ba cũng đừng có chuyện đấy!”

Trong mắt Lý Khinh Hồng cũng đầy nước mắt.

Trên tay Lý Thiên Dương đầy máu, nhưng Lý Khinh Hồng vẫn cầm tay ông ta, chủ động áp mặt qua.

Lý Thiên Dương cảm nhận nhiệt độ trên mặt Lý Khinh Hồng truyền đến, cong môi cười: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…”

Trong mắt của ông ta lộ ra vẻ ôn hòa hiền hậu, lại giống như đang nhìn con gái của mình.

“Ba, ba đừng nói chuyện nữa, bọn con sẽ lập tức đưa ba tới bệnh viện!”

Vương Nhất bất chợt quay đầu, nói với Lý Mộng Đình: “Mau gọi xe cấp cứu đi!”

Anh nói xong, lập tức móc ra kim châm cứu bằng bạc đâm vào trên mấy chỗ huyệt vị của Lý Thiên Dương, giúp ông ta phong tỏa khí trong cơ thể.

Nhưng anh chỉ có thể làm những điều này, sau đó vẫn phải đến bệnh viện cấp cứu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom