Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1225


CHƯƠNG 1225

Cô là một người tùy hứng, cho dù bản thân muốn biết, chỉ cần đối phương không muốn nói thì cô cũng sẽ không ép anh.

Vẻ mặt của Vương Nhất rung động, vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm, anh không có ý không nói cho em, anh chỉ là đang nghĩ nên nói như nào…”

“Mặc kệ là Thương si hay Nhạc si, hay là Y si, bọn họ đều đứng về phía anh.”

Vương Nhất vẫn nói ra một chút sự thật.

Thất si của nước H, thật ra đều nghe lệnh của Vương Nhất, chỉ có điều nói ra thì quá kinh hãi thế tục, Vương Nhất đổi cách nói khiến người khác dễ chấp nhận hơn.

Nhưng Lý Khinh Hồng vẫn cực kỳ sửng sốt.

Chẳng trách ngay cả thương hội Hồng Ưng cũng cung kính với Vương Nhất, chẳng trách đệ tử của Nhạc si sẽ không chút do dự mà chọn tập đoàn Lệ Tinh của cô, thật ra không phải là nể mặt cô, mà là Vương Nhất!

Nhất thời vẻ mặt của Lý Khinh Hồng có hơi đờ đẫn, vậy mà có loại cảm giác không xứng với Vương Nhất.

Vương Nhất lại rất tự nhiên mà nắm tay của cô: “Còn nhớ lời anh nói không, em đối với anh mà nói có ý nghĩa rất sâu đậm, cái anh nợ em cả đời này cũng không thể trả hết, chuyện anh có thể làm chỉ có bảo vệ em một đời bình an.”

“Khi anh nắm tay em, cả thế giới đều xoay quanh vì em.”

Nghe thấy lời nói gần như tỏ tình đó của Vương Nhất, Lý Khinh Hồng cũng đ ộng tình mà đỏ hoe mắt.

Phải.

Với thân phận của anh, người phụ nữ nào mà không có, nhưng lại cứ túc trực ở bên cạnh cô, bỏ ra mà không cầu nhận lại, bầu bạn bên nhau, như vậy là đủ rồi.

“Chồng, cảm ơn anh!”

Lý Khinh Hồng rơi nước mắt hạnh phúc, cô rất may mắn, không có bỏ lỡ Vương Nhất.

“Vợ, anh cũng phải cảm ơn em.”

Vương Nhất khẽ mỉm cười, sau khi hôn một cái trên mặt Lý Khinh Hồng, lúc này mới ra khỏi phòng bệnh.

Dưới tòa nhà bệnh viện, Khương Nhã My đã đợi từ lâu.

“Lên xe!”

Vương Nhất lên chiếc xe Porsche màu đen đó, Khương Nhã My đạp ga, đến sân bay đúng giờ.

Máy bay từ từ hạ cánh.

Một người đàn ông tóc trắng từ từ bước ra, chính là Y si.

Y si thật ra không già.

Nhìn trông cũng chỉ khoảng 30 tuổi.

Chỉ là một mái tóc bạc trắng khiến anh ta nhìn trông hơi già.

Đi tới gần, Vương Nhất và Khương Nhã My cũng nhìn thấy gương mặt của Y si.

Tướng mạo rất giống văn nhân cổ đại, mặc trên mình chiếc áo choàng trắng, mày kiếm rõ ràng.

Ở sân bay người qua người lại, ánh mắt của anh ta chỉ nhìn thoáng qua thì nhìn thấy Vương Nhất và Khương Nhã My ở trong đám đông, không khỏi cất nhanh bước chân.

Vương Nhất nở nụ cười, Khương Nhã My lại bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất không vui.

“Xin hỏi cậu chính là ngài Y si sao?”
 
Chương 1226


CHƯƠNG 1226

Bỗng nhên một ông lão ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu đi về phía Y si, vẻ mặt đầy khẩn trương.

Y si dừng bước chân, không vì cách ăn mặc của đối phương mà sinh lòng chán ghét, ngược lại khẽ mỉm cười: “Y thuật vô bờ, trên đời không có người si mê tuyệt đối, ông lão đừng nói tới danh hiệu ‘Y si’ nữa, trực tiếp gọi Khương mỗ là được.”

Ông lão bẩn thỉu nghe vậy thì càng kích động tới múa tay múa chân: “Khi còn sống, cuối cùng cũng gặp được Y si!”

Người ở xung quanh đều liếc nhìn ông ta một cách chê bai, tất cả đều đi vòng.

Ông lão rách rưới cũng không để bụng, vội nói: “Ngài Y si, tôi có chuyện lớn muốn nhờ cậu giúp, hai đứa cháu của tôi, một đứa nằm trong bệnh viện hôn mê đến nay, một đứa phần lớn gương mặt bị hủy hoại, muốn mời Y si đi chữa trị!”

Y si chợt sững người, sau đó cười nói: “Tôi biết rồi, ông lão, hai đứa cháu của ông tôi sẽ đi thăm, chỉ là bây giờ tôi có việc gấp, có thể đợi vài ngày không?

Thái độ của Y si khách sáo, càng không có lời không đúng mực, không ngờ ông lão lại thay đổi sắc mặt, kích động nói: “Không được, tôi không đợi được, ngài cậu bây giờ theo tôi đi chữa trị cho hai đứa cháu của tôi!”

Nói xong thì túm lấy cổ tay của Y si, muốn cưỡng chế kéo đi.

Nhưng bất luận ông ta dùng sức thế nào, Y si vẫn không nhúc nhích.

Bụp!

Y si giật mạnh tay áo, ông lão bẩn thỉu đó loạng choạng vài bước về sau.

“Tôi đã nói rồi, đợi giải quyết chuyện quan trọng xong thì tôi tự nhiên sẽ tìm tới cửa.”

Y si tức giận nói: “Nếu ông còn quấn lấy như này, đừng trách tôi không khách sáo!”

Động tĩnh bên đó đương nhiên gây nên sự chú ý của Vương Nhất.

Ông lão bẩn thỉu đó, Vương Nhất lại có chút gương mặt, hình như từng gặp ở đâu đó.

“Ông ta là ai?”

Vương Nhất hỏi.

Khương Nhã My liếc nhìn, hờ hững nói: “Ông ta là ông nội của Kim Thúy Như, nguyên gia chủ của nhà họ Kim, Kim Tuân.”

“Là ông ta sao?”

Vương Nhất hơi ngạc nhiên, nhìn kỹ lại, anh cũng nhớ ra rồi.

Nửa năm trước, khi anh đến nhà họ Kim đòi lời giải thích, trong lúc tức giận thì diệt nhà họ Kim, trên dưới mấy chục người đều bị bắt, trong đó bao gồm gia chủ của nhà họ Kim – Kim Tuân.

Chỉ có điều Kim Tuân của lúc đó tràn ngập khí lực, chỉ điểm giang sơn, đâu có ăn mặc giống như ăn mày như bây giờ?

Vương Nhất cũng có hơi xuýt xoa, ai có thể ngờ được một ông lão ăn xin như này từng là gia chủ của nhà họ Kim cao cao tại thượng?

“Ông ta không phải nên bị nhốt trong tù hay sao, sao lại ở đây?” Vương Nhất hỏi.

Khương Nhã My nói: “Đây đều là một vài chuyện nhỏ nên Tiêu Thiết không thông báo với cậu Kim Tuân năm nay đã hơn 80 tuổi, không chịu được cuộc sống khổ sở trong tù, mấy lần suýt chết, vì để bảo đảm sự an toàn của Kim Tuân, bọn họ đã liên lạc với Kim Thúy Như.”
 
Chương 1227


CHƯƠNG 1227

“Kim Thúy Như đã trả một khoản tiền, bảo lãnh Kim Tuân ra ngoài, nhưng sau khi bảo lãnh ra khỏi tù, Kim Thúy Như không cho Kim Tuân về nhà họ Kim, mà tùy tiện để ông ta tự sinh tự diệt — Thật là người phụ nữ tàn nhẫn.”

“Nhẫn tâm vậy sao…”

Đối với điều này, Vương Nhất chỉ cười khổ một tiếng.

Hôn duyên của anh và Kim Thúy Như 5 năm trước vốn là để đuổi Kim Thúy Như đi, chỉ là Kim Thúy Như không muốn ngồi không chờ chết, đề xuất cách để Vương Nhất ở rể.

Kẻ đầu sỏ là Kim Tuân, dựa theo tính cách có thù tất báo của Kim Thúy Như, không để ông ta chết trong tù đã rất nhân từ rồi.

Chỉ có điều, Vương Nhất đối với Kim Tuân của bây giờ, chỉ có thương xót.

Một thân một mình, không ai chăm sóc, tình trạng như này vẫn lo cho hai đứa cháu của ông ta, Vương Nhất muốn hận cũng không hận được.

Hai đứa cháu của ông ta, Kim Thành Vũ và Kim Thanh Vân, một người bị Khương Nhã My đánh gãy xương toàn thân, đến nay là người thực vật, mà Kim Thanh Vân thì cả gương mặt bị đốt tới biến dạng.

Người trên đời này có thể cứu được, cũng chỉ có Y si.

Kim Tuân cũng tức giận: “Cậu có biết cháu gái của tôi là ai không?”

“Nó bây giờ là gia chủ của nhà họ Kim tiếng tăm lẫy lừng, yêu nữ của nhà họ Kim người gặp người sợ, cậu không đi theo tôi, tôi bảo đảm, cậu không ra được khỏi thành phố Thiên An này!”

Mặt của Kim Tuân đỏ bừng, vì để khiến Y si lập tức chữa trị cho cháu của mình, ông ta trực tiếp cáo mượn oai hùm.

“Vậy ư, tôi nhớ trước khi nhà họ Kim chưa tan rã, cũng không có quyền thế lớn như thế nhỉ?”

Lúc này thì vang lên một giọng nói bình tĩnh.

“Thiếu chủ!”

Nhìn thấy bóng người đi tới phía này, Y si lập tức nở nụ cười, vui vẻ nói.

“Hừ!”

Khương Nhã My ở một bên lại hừ một tiếng mặt này lạnh lẽo, giống như rất không chào đón Y si.

Y si khẽ mỉm cười, không hề để tâm ánh mắt không thân thiện của Khương Nhã My.

“Vương… Vương Nhất?”

Kim Tuân lại có ánh mắt sững sờ, bịch bịch lùi lại ba người, ngồi phịch xuống đất.

“Thiếu chủ.”

Y si cung kính hành lễ, sau đó nghiêm túc nói: “Biết được thiếu chủ có việc cần dùng tới tôi, tôi lập tức chạy tới Thiên An!”

Vương Nhất gật đầu: “Không tồi.”

Y si nhìn về phía sau: “Cô bé Lãnh Nhan đâu?”

“Cô ấy ở bệnh viện bảo vệ an toàn của người nhà tôi.”

Vương Nhất nói.

Lãnh Nhan cũng gọi anh là thiếu chủ, hoàn toàn là gọi theo thất si, có thể thấy quan hệ của Lãnh Nhan và bọn họ cũng rất tốt.
 
Chương 1228


CHƯƠNG 1228

Thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ, mặt mày Kim Tuân lại xám như tro tàn, không dễ dàng gì mới tìm được Y si, có thể cứu được Kim Thành Vũ, không ngờ nửa đường nhảy ra một Vương Nhất.

Hơn nữa, vậy mà còn gọi Vương Nhất là ‘thiếu chủ’.

Điều này lập tức dập tắt hy vọng của Kim Tuân.

“Chúng ta đi thôi.”

Vương Nhất định đưa Y si đến bệnh viện.

Kim Tuân lại gầm lên một tiếng: “Khoan đã!”

Đám người Vương Nhất đều dừng bước, quay đầu nhìn Kim Tuân.

Gia chủ của nhà họ Kim trước đây sa sút tới cảnh này, Vương Nhất căn bản sẽ không muốn đối phó ông ta.

Đương nhiên, anh cũng không phải là người sẽ chủ động gây chuyện.

Lúc này, gió thổi rối mái tóc bù xù của Kim Tuân, gương mặt của ông ta càng thêm già nua.

Ông ta tức giận nhìn Vương Nhất, bỗng nhiên bụp một tiếng, quỳ ở trước mặt Vương Nhất.

Trán đập mạnh xuống đất, lập tức có vết máu.

Sắc mặt của Vương Nhất hơi thay đổi: “Ông là muốn làm gì?”

Mối thù 5 năm trước thì xí xóa hết khi nhà họ Kim bị diệt môn, anh và nhà họ Kim đã không còn nợ nần gì nhau nữa.

Đầu của Kim Tuân vẫn dập trên đất, trầm giọng nói: “Cầu xin cậu để ngài Y si cứu cháu của tôi!”

“Tôi nguyện dùng cái mạng già này của tôi để đổi!”

Vương Nhất trầm mặc nhìn một màn này, từ giọng điệu của Kim Tuân, anh có thể cảm nhận được ông ta thật sự hối hận, cũng thật sự biết sai rồi.

Ông ta của bây giờ không phải gia chủ của nhà họ Kim, chỉ là một ông lão ăn mày quan tâm tới cháu của mình mà thôi.

Anh khẽ thở dài: “Ông không cần như vậy, Y si đã nói rồi, chữa xong cho người thân của tôi, anh ta tự sẽ đến chữa cho Kim Thành Vũ.”

“Chuyện này không phải nghe lệnh của ai, mà là thuân thủ tấm lòng bác sĩ của anh ta!”

Lời này vừa dứt, Kim Tuân cả người rung lên, trong mắt tràn ngập sự áy náy.

Ông ta đã sống 80 năm, lại không nhìn rõ tình hình bằng một thanh niên.

Mà người này còn là người ở rể mà trước kia ông ta dùng để hạn chế cháu gái của ông ta.

Thật là sự đời vô thường, vừa bi ai vừa cảm thán!

“Thiếu chủ, từ lần từ biệt ở biên giới phía Bắc đã có một khoảng thời gian, anh sống tốt chứ?”

Y si ngồi ở vị trí phía sau, cười ha hả hỏi.

Nhớ lại những năm tháng trong quân ngũ, Vương Nhất cũng nhếch khóe môi, nở nụ cười.

“Không tồi, có một người vợ yêu tôi, còn có một cô con gái 5 tuổi.”

Nói xong lại quay đầu nhìn sang Y si: “Các anh cũng không cần gọi tôi là thiếu chủ, tôi đã giải ngũ, thất si tôi cũng giải tán rồi, các anh bây giờ là người tự do.”

 
 
Chương 1229


CHƯƠNG 1229

Y si nghe vậy thì lại trầm mặc một trận.

Long chủ giải ngũ là tổn thất của Ẩn Vu, là tổn thất của quốc gia.

May mà biên giới phía Bắc bây giờ đã không có kẻ địch, không ai dám xâm phạm nữa.

Khi Vương Nhất giải ngũ, không có kinh động bất cứ ai, chỉ giải tán thất si mà thôi, chỉ có điều thất si không muốn rời đi, dùng cách của mình mà hiệu trung với long chủ.

“Quy tắc không thể bỏ, lúc thiếu chủ cứu bảy người chúng tôi thì chúng tôi thề rằng, sẽ thề chết đi theo!”

Vẻ mặt của Y si rất nghiêm túc, nói: “Chúng tôi đều đang điều tra chuyện 3 năm trước.”

Trong lòng Vương Nhất có luồng hơi ấm chảy qua, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Tổ chức đó quá nguy hiểm, các anh đừng dính vào quá sâu.”

Y si trầm mặc không nói, quay đầu nhìn sang Khương Nhã My, trên mặt nở một nụ cười.

Vương Nhất sắp xếp anh ta và Khương Nhã My ngồi ở hàng ghế sau, là có thâm ý.

“Nhã My, tôi biết cô những năm nay sống không tốt lắm, nhưng cô phải biết, bất luận như nào cửa lớn trong nhà luôn mở vì cô bất cứ lúc nào.”

Sắc mặt của Khương Nhã My càng thêm lạnh lẽo, quay mặt đi: “Có liên quan gì tới anh chứ?”

Y si cũng không để tâm, chỉ là không tiếp tục nói nữa, dừng lại đúng lúc.

Vương Nhất thấy vậy cũng thở dài trong lòng.

Xem ra Nhã My vẫn không thể tha thứ cho gia tộc của cô ấy.

Y si tên là Khương Sinh, Khương Nhã My cũng họ Khương.

Quan hệ của hai người, nhìn thoáng cái là biết.

Điều này Vương Nhất đã biết khi ở Ẩn Vu, sự đời có lúc lại trùng hợp như thế.

Nửa tiếng sau, bọn họ đã tới bệnh viện.

Khương Nhã My không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, cô ta lái xe rời đi, ngay cả câu chào cũng không có.

Dõi theo xe của Khương Nhã My đi xa, khóe miệng của Y si nở nụ cười khổ, tiếp tục nhìn sang Vương Nhất.

“Thiếu chủ, tôi có một chuyện muốn cầu xin.”

Vương Nhất biết là chuyện của Khương Nhã My, vì vậy vội nói: “Có chuyện gì?”

“Tôi hy vọng thiếu chủ có thể chăm sóc cho Nhã My.”

Khương Sinh thở dài, giọng điệu thâm trầm: “Nhã My vẫn hận nhà họ Khương tôi, người trong nhà cũng rất bài xích cô ấy, chính vì như vậy, cô ấy mới tòng quân.”

“Vốn tưởng tòng quân sẽ tìm được bến đỗ của cô ấy, không ngờ 3 năm trước lại xảy ra chuyện như vậy, số của Nhã My rất lận đận…”

Vương Nhất và Lãnh Nhan đều trầm mặc, Khương Nhã My chưa từng nói tới thân thế của mình, cũng là sau khi biết Y si, bọn họ mới biết Khương Nhã My thật ra cũng là người của đại gia tộc đến từ Yên Kinh.

Là cái gì khiến một cô gái của gia đình giàu có chạy đi tòng quân?

Khương Sinh không nói, Khương Nhã My càng sẽ không mở lòng.

Vương Nhất không tiện hỏi nhiều, chỉ nói với vẻ mặt trịnh trọng: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Nhã My, đêm mưa gió sấm chớp của 3 năm trước, tôi cũng đã cho cô ấy một lời hứa!”
 
Chương 1230


CHƯƠNG 1230

Giọng nói của anh đanh thép, vẻ mặt kiên nghị, đủ thấy được sự quyết tâm của anh.

“Vậy tôi thay Nhã My, cảm ơn thiếu chủ!”

Y si nói xong thì muốn hành lễ thì lại bị Vương Nhất kéo lại: “Tôi tìm anh tới là để chữa trị cho ba tôi, muốn cảm ơn thì cũng là tôi cảm ơn anh.”

“Sự việc không thể chậm trễ, chúng ta mau đi vào.”

Bên phía bệnh viện cũng nhận được tí thông tin, viện trưởng dẫn một chủ nhiệm cấp cao đi tới đón tiếp.

Giống với Thương si nổi tiếng khắp thương giới, Nhạc si nổi tiếng khắp giới giải trí, Y si cũng nổi tiếng khắp trong lĩnh vực y học.

Không chỉ tinh thông chữa trị tây y, còn được gọi là ‘y vương thiếu niên’.

Một nhân vật tầm cỡ như này đặt chân tới bệnh viện bình thường như này, sao có thể không khiến viện trưởng kích động được.

“Hoan nghênh ngài Y si đã tới bệnh viện của chúng tôi!”

Y si gật đầu, sau khi chào hỏi khách sáo với người của bệnh viện thì anh ta cầm được báo cáo bệnh án của Lý Thiên Dương.

Xem một lát thì anh ta mỉm cười nói với Vương Nhất: “Tình hình của bệnh nhân không tính là phức tạp, tuy hôn mê nhưng có ý thức tự chủ, đối với mọi thứ ở bên ngoài, ông ấy đều biết.’

Nghe vậy thì Vương Nhất cũng vui mừng: “Nếu đã như vậy, vậy thì đi khám cho bệnh nhân đi.”

“Được!”

Một nhóm người lại đi vào trong phòng bệnh của Lý Thiên Dương và Lý Khinh Hồng.

Điều khiến người khác ngạc nhiên là trừ Lý Mộng Đình và Vương Tử Lam ra, Châu Mỹ Ngọc vậy mà cũng ở đây.

Chỉ một ánh mắt thì Y si đã nhìn thấy Lý Khinh Hồng ngồi ở trên giường bệnh chơi với Vương Tử Lam, lập tức sắc mặt chợt thay đổi.

Lý Khinh Hồng cũng phát hiện Y si, cũng ngây ra.

Từ phản ứng của hai người thì thấy bọn họ nhìn trông trước đây có quen biết.

“Thiếu chủ, vị này là vợ của anh sao?”

Trên mặt Y si mang theo sự ngỡ ngàng, hỏi Vương Nhất.

Vương Nhất gật đầu, sau đó đè thấp giọng: “Ở bên ngoài đừng gọi là thiếu chủ.”

Sau đó lại giải thiệu cho Lý Khinh Hồng: “Khinh Hồng, đây là Y si mà anh đã nói với em, người có khả năng lớn có thể khiến ba tỉnh lại, người khác gọi là ‘y vương thiếu niên’.”

Sau khi Vương Nhất nói xong, Châu Mỹ Ngọc lại toàn thân run rẩy, vẻ mặt kinh sợ.

“Chào anh.’

Lý Khinh Hồng lập tức đưa một tay ra.

“Chào cô.”

Y si thoải mái bắt tay với Lý Khinh Hồng, mỉm cười: “Từ lâu đã nghe nói vợ của anh Vương dung mạo vô song, hôm nay gặp được, quả nhiên không tầm thường.’

Sau đó nhìn Vương Nhất, cười to một tiếng: “Thành phố Ẩn Thiên, phượng hoàng tung bay, uyên ương kết hợp, chung cổ cất tiếng.”

 
 
Chương 1231


CHƯƠNG 1231

Trên mặt của Vương Nhất cũng nở nụ cười: “Một khoảng thời gian không gặp, tài ăn nói của anh tiến bộ rồi, mau khám cho ba tôi đi.”

Cùng lúc thì lưu tâm hơn.

Anh vừa rồi rõ ràng nhìn ra, Lý Khinh Hồng và Y si quen nhau, do đó có thể thấy, nhà họ Khương sau lưng Y si, cũng đến từ Yên Kinh..

Khương Sinh không chần chừ nữa, đang chuẩn bị kiểm tra.

“Không được!”

Đột nhiên, Châu Mỹ Ngọc đứng bật dậy, cả người chặn ở trước mặt Y si: “Ông là ai, dựa vào đâu mà kiểm tra cho chồng tôi, có giấy phép hành nghề y không? Xảy ra chuyện cẩn thận tôi kiện ông!”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Y si cũng chưa phản kịp ứng là chuyện gì, quay đầu nhìn sang Vương Nhất như muốn hỏi.

Vương Nhất cũng lạnh mặt, vừa rồi anh đã giới thiệu Y si, Châu Mỹ Ngọc còn chặn ở trước mặt, rõ ràng không muốn chữa khỏi cho Lý Thiên Dương.

“Mẹ, mẹ làm gì đấy? Còn không mau tránh ra!”

Lý Mộng Đình vội vàng kéo Châu Mỹ Ngọc ra: “Người ta là bác sĩ nổi tiếng, tới chữa bệnh cho ba!”

Châu Mỹ Ngọc đương nhiên biết Y si là bác sĩ nổi tiếng, nhưng chính vì như vậy, bà ta mới không thể để Y si chữa trị!

Nếu Lý Thiên Dương tỉnh thì bà ta không phải đã làm uổng công hay sao?

Đồng thời, bà ta cũng sợ, nếu hành động thất bại, có người điều tra, tra tới bà ta thì cái gì cũng chấm hết rồi.

Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của bà ta trở nên rất khó coi, đột nhiên chỉ vào Y si, hét lên một tiếng.

“Không được, mẹ không tin cậu ta, ngộ nhỡ cậu ta là giả, muốn hại Thiên Dương thì phải làm sao?”

Giọng của Châu Mỹ Ngọc đột nhiên trở nên sắc bén, dọa cho tất cả mọi người trong phòng giật mình.

Trong phòng lập tức yên ắng, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Châu Mỹ Ngọc.

Châu Mỹ Ngọc cũng ý thức được phản ứng của mình quá khích, vội vàng kéo Lý Mộng Đình ngồi xuống: “Mộng Đình à, mẹ cũng là lo lắng cho sự an toàn của Thiên Dương, con nhìn xem người đó, toàn thân trên dưới đâu có điểm nào giống bác sĩ đàng hoàng chứ!”

Nói xong, Châu Mỹ Ngọc còn đưa tay chỉ cách ăn mặc của Khương Sinh, vẻ mặt khinh thường.

“Áo blouse trắng cũng không mặc, đã là thời đại nào rồi, còn mặc áo choàng dài, quê mùa chết đi được.”

Lý Mộng Đình không biết hai chữ Y si này đại biểu cho cái gì, cũng cảm thấy lời của Châu Mỹ Ngọc có lý, không khỏi nghi ngờ nhìn sang Y si.

“Ai nói cho tôi biết, bác sĩ thì nhất định phải mặc áo blouse trắng sao?”

Vương Nhất cũng lạnh lùng đáp lại.

“Một chiếc áo choàng, ý chỉ sự thanh liêm, cứu người chữa bệnh, sao ở trong mắt bà lại là quê mùa?”

“Còn thanh liêm…”

Châu Mỹ Ngọc cười khinh thường, chỉ vào Khương Sinh rồi nói: “Cậu nhìn xem cách ăn mặc này của cậu ta, còn nhuộm cả đầu tóc trắng, đâu có bác sĩ nào ăn mặc như này?”

“Theo tôi thấy, cậu ta là bác sĩ lang băm cậu tìm bừa ở trên phố, không có bản lĩnh gì cả, là tới lừa tiền!”
 
Chương 1232


CHƯƠNG 1232

“Mộng Đình, con tuyệt đối đừng để cậu ta chữa cho Thiên Dương, nếu chữa chết thì cái gì cũng hết.”

Châu Mỹ Ngọc mặt mày căng thẳng, dáng vẻ thật lòng nghĩ cho Lý Thiên Dương, kéo chặt tay của Lý Mộng Đình.

Y si mặt mày ngạc nhiên, quay đầu nhìn Vương Nhất với ánh mắt quỷ dị.

Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ gây sự vô lý như này, điều nực cười là người này còn là mẹ nuôi của thiếu chủ.

“Liên quan tới việc này bà có thể yên tâm, tôi có thể bảo đảm y thuật của anh ta, trong nước không có một ai hơn được.”

Vào lúc này thì truyền tới một giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Lý Khinh Hồng.

Chỉ thấy ánh mắt của cô lạnh lùng, bình tĩnh nhìn Châu Mỹ Ngọc.

Châu Mỹ Ngọc lập tức thẹn quá hóa giận, chỉ vào Lý Khinh Hồng mà mắng: “Cô nói cái gì là cái đó sao? Cô lấy cái gì chứng minh, ngay cả chuyên gia ở đây cũng không biết Thiên Dương khi nào có thể tỉnh lại, cậu ta có thể biết sao?”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa…”

Lý Mộng Đình mặt mày khó coi, cũng cảm thấy Châu Mỹ Ngọc gây sự vô lý.

Vương Nhất lạnh lùng nhìn Châu Mỹ Ngọc, bỗng nói: “Bà không muốn Y si chữa trị cho ba như vậy, là căn bản không muốn ba tỉnh lại nhỉ?”

“Cậu nói linh tinh cái gì?”

Trong mắt Châu Mỹ Ngọc vụt qua sự hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ đanh đá, chỉ vào Vương Nhất mà mắng: “Tôi thấy cậu mới là không muốn Thiên Dương tỉnh lại, cho nên tùy tiện tìm một tên lừa đảo giang hồ tới lừa chúng tôi!”

“Nói không chừng cậu mới là kẻ đứng sau mọi chuyện, vợ cậu là tổng giám đốc tập đoàn, có gia sản bạc tỷ, cậu tham lam tài phú của cô ta, cho nên mời tay bắn tỉa tới ám sát vợ của cậu để tiện thừa kế di sản của cô ta, kết quả bị Thiên Dương chặn được, chuyện tốt bị phá hỏng, trong lòng cậu cũng rất tức giận, tôi nói không sai chứ?”

Hai tay Châu Mỹ Ngọc chống hông, mặt mày mỉa mai nhìn Vương Nhất.

Bà ta bỗng nhiên ý thức được, chữa mũi giáo vào Y si căn bản không được, chỉ có ra tay với Vương Nhất và Lý Khinh Hồng mới có thể khiến lời của bà ta trở nên đáng tin.

Lời của Châu Mỹ Ngọc cũng nói tới mức Lý Khinh Hồng sững người, không dám tin mà nhìn Châu Mỹ Ngọc.

Cô không dám tin, đây chính là mẹ chồng sau này của cô, vậy mà ác độc như thế.

“Mẹ, mẹ im miệng có được không, đừng vu khống người tốt nữa!”

Mặt mày Lý Mộng Đình rất tức giận, ngay cả cô ta cũng không nhìn nổi nữa.

“Mộng Đình, ngay cả con cũng không tin mẹ sao? Con là con gái của mẹ đó!”

Châu Mỹ Ngọc vừa khóc vừa quậy, không ngừng lay vai của Lý Mộng Đình: “Ngay cả con cũng không tin mẹ, mẹ đã tạo nghiệt gì? Lại sinh ra đứa con gái như con…”

“Đủ rồi!”
 
Chương 1233


CHƯƠNG 1233

Lý Mộng Đình không nhịn được nữa, giằng khỏi tay Châu Mỹ Ngọc, hai mắt đỏ hoe: “Con không nhìn nổi nữa, mẹ, mẹ sao lại biến thành như này, ngay cả con cũng có chút không nhận ra mẹ nữa rồi!”

Nói xong thì cô ta bỗng nhìn sang Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, cúi sâu ngươi: “Xin lỗi Vương Nhất, xin lỗi chị Lý!”

“Thật ra tối hôm qua mẹ em không chỉ muốn đánh Tử Lam, còn muốn đánh chị Lý đang hôn mê, nếu không phải em tới kịp lúc, sợ rằng đã…”

Ầm!

Lời này vừa dứt thì giống như tảng đá lớn rơi xuống biển, bầu không khí của cả phòng bệnh lập tức trở nên chết lặng.

Sắc mặt của Vương Nhất lập tức trở nên u ám, cả người sát khí lẫm liệt, nhìn sang Châu Mỹ Ngọc.

“Điều cô ấy nói đều là thật sao?”

“Bà dám ra tay với vợ con của tôi?”

Giọng nói của Vương Nhất ẩn chứa sát khí, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Châu Mỹ Ngọc bị dọa tái mặt, ngồi phịch lại trên ghế, không dám thở mạnh.

Lý Khinh Hồng cũng không dám tin mà nhìn bà ta, cô vì cứu Lý Thiên Dương đã truyền hai túi máu lớn, cuối cùng ngay cả sức đứng dậy cũng không có.

Châu Mỹ Ngọc lại nhân lúc cô hôn mê không chỉ ra tay với cô, còn ra tay với con gái của cô.

“Con im mồm cho mẹ!”

Châu Mỹ Ngọc bị dọa không thôi, vội vàng hét lên với Lý Mộng Đình.

Sắc mặt Vương Nhất càng lạnh, không hỏi Châu Mỹ Ngọc nữa, mà nhìn sang Vương Tử Lam.

“Tử Lam, điều dì Mộng Đình nói đều là thật sao?”

Cô bé trốn ở đằng sau Vương Nhất, sợ sệt gật đầu: “Bà ngoại không chỉ muốn đánh chúng con, còn mắng chúng con…”

Xoạt!

Vương Nhất lập tức đi về phía Châu Mỹ Ngọc, ánh mắt nhìn bà ta tràn ngập sát ý.

Sự kiên nhẫn của anh đối với Châu Mỹ Ngọc, cuối cùng đã tới điểm cuối.

“Cậu, cậu muốn làm gì?”

“Người đâu, muốn giết người rồi!”

Thấy Vương Nhất đi về phía bà ta, Châu Mỹ Ngọc bị dọa la hét thất thanh.

“Vương Nhất, đừng!”

Vào lúc này, Lý Mộng Đình cản Châu Mỹ Ngọc lại, khóc lóc nói với Vương Nhất: “Tôi biết là mẹ sai, nhưng nói thế nào đi nữa, bà ấy cũng là mẹ tôi!”

“Vương Nhất…”

Lý Khinh Hồng cũng kéo Vương Nhất, không nhẫn tâm mà nói: “Bỏ đi, em và Tử Lam không phải không sao hay sao?”

Hai lời cầu xin của Lý Khinh Hồng và Lý Mộng Đình, Vương Nhất cuối cùng vẫn rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, anh liếc nhìn Châu Mỹ Ngọc: “Đây thật sự là lần cuối cùng, nếu còn có lần nữa, tôi bảo đảm, không chỉ là tôi, ngay cả nhà họ Châu cũng sẽ biến mất!”

Cảm nhận được sát ý trong lời nói của Vương Nhất, cả người Châu Mỹ Ngọc run rẩy, trong lòng bèn hạ quyết tâm không thể để Lý Thiên Dương tỉnh lại.
 
Chương 1234


CHƯƠNG 1234

Nếu không Vương Nhất thật sự sẽ giết bà ta.

Khựng lại một chút, anh lại nhìn sang Lãnh Nhan: “Gọi Hồng Phật tới, trông chặt người phụ nữ này cho tôi!

“Vâng, thiếu chủ!”

Lãnh Nhan đáp một tiếng, sau đó đi ra ngoài gọi điện cho Hồng Phật.

“Bắt đầu.”

Vương Nhất nhìn sang Y si, nói.

Y si gật đầu, đi thẳng tới bên cạnh Lý Thiên Dương.

Có lời cảnh cáo của Vương Nhất, Châu Mỹ Ngọc cũng không dám ngăn cản nữa.

Bà ta mặt mày lo lắng trốn ở một bên, giống như gai đâm sau lưng, bồn chồn không yên.

Y si đặt tay lên cổ tay của Lý Thiên Dương, qua nửa tiếng thì mới kết thúc việc chẩn đoán.

“May mà truyền máu kịp thời, nếu không sẽ nguy hiểm rồi.”

“Lệnh tôn đã không có gì đáng ngại, chỉ là việc tỉnh lại cần một thời điểm thích hợp.”

Vương Nhất vội hỏi: “Thời điểm thích hợp gì?”

Ánh mắt của Y si dừng ở trên tất cả gương mặt trong phòng, u ám thở dài: “Tôi chỉ có thể lợi dụng ngoại vật, đi k1ch thích lục thức cảm quan của ông ấy, thật sự tỉnh lại, chỉ có thể dựa vào người thân thiết mà ông ấy nhớ nhung nhất, để ông ấy nghe được tiếng lòng.”

“Người thân thiết?”

Lời của Y si khiến tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Tay chân của Châu Mỹ Ngọc lạnh toát, bị dọa tới mức răng run cầm cập.

Lý Mộng Đình cũng sửng sốt thốt lên một tiếng: “Người thân thiết, không phải là tôi hay sao?”

Ý của Y si rất rõ ràng, có vài trường hợp, không phải thuốc thang y thuật thì có thể giải quyết, ý nguyện của chính người bệnh cũng rất quan trọng.

Thường sẽ có một vài người bệnh hôn mê, ở dưới sự đồng hành của người thân, không cần thuốc k1ch thích thì tự mình tỉnh lại.

Đây chính là tình thân máu mủ ruột già, lời kêu gọi từ tận đáy lòng của bọn họ truyền đạt vào trong não bộ của người hôn mê, đánh thức ý thức của bọn họ.

Lý Thiên Dương cũng là trường hợp này.

Lý Mộng Đình túm chặt tay của Lý Thiên Dương, vui tới phát khóc: “Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ không đi đâu hết, con sẽ ở bên cạnh ba!”

“Lý tổng, bên phía công ty em muốn xin nghỉ phép một khoảng thời gian!”

Lý Khinh Hồng thoải mái đồng ý, biết cách để giúp Lý Thiên Dương khôi phục, cô cũng rất vui.

Vương Nhất lại không lạc quan như thế, sự chú ý của bọn họ đều đặt ở ba chữ “người thân thiết”, nhưng bỏ qua điều kiện quan trọng nhất.

Nhớ nhung nhất.

Ai là người thân mà ba nhớ nhung nhất?

Lý Mộng Đình sao?

Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người, nhất định là Lý Mộng Đình.
 
Chương 1235


CHƯƠNG 1235

Nhưng Vương Nhất biết nhiều nội tình hơn thì không cho rằng như thế.

Ánh mắt của anh như có như không dừng ở trên người Lý Khinh Hồng.

Gỡ chuông buộc phải tìm người buộc chuông, anh có loại dự cảm, bí mật động trời vốn có thể giấu cả đời đó, sắp được khui ra…

“Bây giờ tôi dùng ngân châm k1ch thích cảm quan của ông ấy!”

Không chút do dự, Y si rút ngân châm ra, nhẹ nhàng đâm vào các huyệt vị trên người Lý Thiên Dương.

Có thể thấy bằng mắt thường, ngón tay của Lý Thiên Dương hơi run rẩy.

Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này thì vẻ mặt càng kích động.

Chỉ có Châu Mỹ Ngọc mặt mày mất hết hồn vía, giống như mất hồn.

Bà ta thế nào cũng không ngờ, cục diện vốn rất chắc chắn lại biến thành như bây giờ.

Vương Nhất không biết từ đâu mời được một thần y, không những nói ra tình hình thật sự của Lý Thiên Dương, còn nói ra cách khôi phục.

Cứ như này, bà ta thật sự làm uổng công rồi

“Không được, cứ tiếp tục như này nhất định sẽ tra tới mình, mình phải làm chút gì đó!”

Ở trong góc mọi người đều không phát hiện, vẻ mặt của Châu Mỹ Ngọc vô cùng dữ tợn.

Rất nhanh, Y si cất ngân châm, mỉm cười nói với Vương Nhất: “Thiếu chủ, tôi đã k1ch thích một lượt các cảm quan trên cơ thể của ba cậu, chỉ cần người thân thiết mà ông ấy nhớ nhung nhất ở bên cạnh ông ấy, chắc có thể lợi dụng sức mạnh của tình thân, khiến ông ấy tỉnh lại!”

“Vất vả rồi.”

Vương Nhất vỗ vai của anh ta.

“Nên làm, đây cũng là chỗ kỳ diệu của chữa bệnh cứu người.”

Trên mặt Khương Sinh cũng nở nụ cười: “Thiết bị có tân tiến nữa, thuốc có hiệu quả hơn nữa, có lúc lại không có tác dụng bằng một tiếng gọi của người thân, có thể đây là mị lực của tình thân.”

Câu nói này Y si nói từ tận đáy lòng, Vương Nhất cũng rất tán thành.

“Khoảng thời gian này, tôi sẽ ở lại Thiên An mấy ngày, cho tới khi ba cậu tỉnh lại thì tôi mới tiếp tục việc của mình.”

Y si lại nói.

Vương Nhất mặt mày trịnh trọng, nói cảm ơn: “Cảm ơn!”

Lý Khinh Hồng cũng xuống giường, cùng với Lý Mộng Đình bày tỏ lời cảm ơn.

“Tiếp theo đi đâu?” Vương Nhất hỏi.

Y si khẽ mỉm cười: “Đi chữa cho bệnh nhân khác.”

Vương Nhất biết, anh ta muốn đi chữa cho Kim Thành Vũ.

Anh cũng không ngăn cản, chỉ khẽ nói: “Tôi đi cùng với anh.”

Khi anh và Y si cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, bước chân của Vương Nhất khựng lại, bỗng quay đầu: “Đợi ba tỉnh thì bắt đầu điều tra chân tướng sự việc, lôi ra kẻ đứng sau, tôi sẽ không để bọn họ sống tốt!”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều cảm nhận được sát ý lạnh lẽo của Vương Nhất.

Ánh mắt của Vương Nhất lại vô tình hay hữu ý mà dừng ở trên người Châu Mỹ Ngọc.
 
Chương 1236


CHƯƠNG 1236

Những lời này của anh cố tình nói cho Châu Mỹ Ngọc nghe.

Trước đó, anh không nghi ngờ Châu Mỹ Ngọc, nhưng phản ứng khả nghi của bà ta hôm nay khiến Vương Nhất nổi lòng nghi ngờ.

Bất cứ ai tổn thương tới người thân của anh, anh sẽ không để bọn họ sống tốt!

Sau khi Vương Nhất đi, Lý Mộng Đình lập tức kéo Châu Mỹ Ngọc ra ngoài, vẻ mặt trịnh trọng: “Mẹ, mẹ nói thật với con đi, ba xảy ra chuyện, có liên quan tới mẹ không?”

Bỗng chốc Châu Mỹ Ngọc cũng thay đổi sắc mặt: “Con nghi ngờ mẹ ư?”

Sự uy hiếp của Vương Nhất đã khiến bà ta đứng ngồi không yên, cộng thêm lời chất vấn của Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc lại có loại cảm giác họa lớn giáng xuống.

“Không phải con nghi ngờ mẹ, mà là mọi hành vi của mẹ rất khó không khiến người khác sinh nghi ngờ!”

Lý Mộng Đình nói xong thì mắt cũng đỏ hoe: “Sát thủ vốn nhằm vào chị Lý, chỉ vì ba đỡ một viên đạn thay cho chị Lý mới hôn mê nằm viện, mẹ lại nhân lúc chúng con không chú ý, muốn ra tay với chị Lý và Tử Lam, còn không cho thần ý khám bệnh cho ba, mẹ, con có lúc thật sự không biết mẹ đang nghĩ gì!”

Cô ta cố tình đè nén giọng nói chính là không muốn để người khác nghe thấy, do đó có thể thấy, cô ta cũng nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Châu Mỹ Ngọc.

“Mộng Đình, sao con có thể nghi ngờ mẹ chứ!”

Châu Mỹ Ngọc cũng lập tức bật khóc, không phải là trong lòng hổ thẹn, mà là bị dọa khóc, nước mắt nước mũi lèm nhem: “Mẹ là mẹ của con, mẹ và Thiên Dương là vợ chồng, có lý do gì muốn giết Thiên Dương chứ? Còn không phải là sợ những kẻ lừa đảo giang hồ đó hại ông ấy hay sao?”

“Còn cả người phụ nữ kia, mẹ vừa nhìn thì thấy cô ta không thuận mắt, trước đó cô ta làm khó chúng ta như nào. Con lẽ nào không biết ư, mẹ chỉ là muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà chúng ta mà thôi, lẽ nào chuyện này có gì sai sao?”

Bà ta nói rất đau lòng, người không biết còn tưởng bà ta mới là người bị hại, Lý Mộng Đình cũng nhất thời mềm lòng, không nhịn được mà túm tay của Châu Mỹ Ngọc: “Nếu đã như vậy, mẹ, vậy chúng ta cùng nhau túc trực ở bên cạnh ba, thần y nói rồi, chỉ cần là tiếng gọi của người thân thiết thì có hy vọng khiến ba tỉnh lại.”

“Ừ, mẹ còn có việc, con đi trước đi.”

Châu Mỹ Ngọc lau sạch nước mắt, điều chỉnh cảm xúc, nói với Lý Mộng Đình.

Nói xong thì vội vàng chạy xuống dưới bệnh viện, tìm một chỗ không có người, gọi vào số điện thoại đó.

Tút tút tút…

Rất nhanh cuộc gọi được kết nối, truyền tới âm thanh máy móc sau khi biến giọng của một người đàn ông.

“Có chuyện gì sao?”

“Bên tôi xảy ra chuyện rồi.”

Châu Mỹ Ngọc đè thấp giọng, nói lại một lượt cục diện hiện nay.

Bây giờ, bà ta đã không rút ra được, chỉ có thể cầu sự giúp đỡ của đối phương.

Dù sao, người đề xuất hợp tác là ông ta.

Ở đầu bên kia, người đàn ông trầm mặc một lát, nói: “Cũng tức là… thất bại rồi?”

Châu Mỹ Ngọc rất sợ, vội nói: “Bây giờ phải làm sao, tôi đã bị người khác nghi ngờ, nếu còn tiếp tục như này, tôi nhất định sẽ bị nghi ngờ!”
 
Chương 1237


CHƯƠNG 1237

Giọng điệu của người đàn ông bỗng trở nên trào phúng: “Bà Châu, bà hình như nhầm lẫn một chuyện.”

“Cục diện bây giờ không nằm ngoài dự liệu của chúng tôi, sự tỉnh lại của Lý Thiên Dương vừa hay hợp ý của chúng tôi!”

“Cái gì?”

Bỗng chốc Châu Mỹ Ngọc như bị sét đánh, cả người đơ ra.

Người đàn ông cười rồi nói: “Mục đích của chúng tôi chính là công khai bí mật của nhà họ Lý các người, từ đó gây ra một loạt phản ứng dây chuyền, còn bà chỉ là thay chúng tôi hoàn thành tất cả chuyện này mà thôi.”

“Người tốn 3 tỷ mời sát thủ là bà, có liên quan gì tới chúng tôi chứ?”

Trong nháy mắt, đồng tử của Châu Mỹ Ngọc co rút.

Bà ta lúc này mới hiểu, bản thân đã bị lợi dụng.

Số điện thoại thần bí này chủ động liên lạc với Châu Mỹ Ngọc, khi nói ra bí mật che giấu nhiều năm của nhà họ Lý đã dọa Châu Mỹ Ngọc không nhẹ.

Theo bản năng cảm thấy đối phương thủ đoạn thông thiên, ngay cả loại bí mật phủ bụi nhiều năm như vậy cũng biết.

Sau khi ông ta nói ra lợi hại được mất sau khi bí mật này được khui ra, Châu Mỹ Ngọc đã không chút do dự mà đồng ý với ông ta.

Nhưng có một nội dung trước sau không giống.

Trước đó, người đàn ông nói phải gi3t chết Lý Thiên Dương hoặc Lý Khinh Hồng, nhưng bây giờ hai người đều không chết, còn nói mục đích của bọn họ là khiến bí mật của nhà họ Lý được khui ra.

Muốn khiến bí mật này lộ ra, cần một điều kiện rất hà khắc.

Mà bây giờ, vừa hay phù hợp.

Như vậy thì Châu Mỹ Ngọc trở thành hung thủ duy nhất.

Bà ta bỏ ra 3 tỷ thuê sát thủ, giết người không được, một khi bị phát hiện, cái chờ đợi bà ta sẽ là tai họa trong tù.

Thậm chí còn có thể là tử hình!

Bụp!

Châu Mỹ Ngọc cầm điện thoại hai chân mềm nhũn, ngồi phịch dưới đất, hai mắt vô hồn.

Hoàn hồn lại, giọng nói của bà ta rõ ràng hoảng loạn không ít.

“Không, các người không thể như thế, rõ ràng là các người dụ dỗ tôi đi làm, vây giờ sự việc bại lộ thì các người lại muốn tôi một mình chịu trách nhiệm—”

Châu Mỹ Ngọc vô cùng phẫn nộ, vừa vô cùng sợ hãi.

Người đàn ông thong dong nói: “Dù sao không tra được chúng tôi, bà là hung thủ duy nhất, cũng có đủ động cơ, nếu bà không muốn chết, tốt nhất tiếp tục nghe lời của tôi, nếu không tôi cho người thả tin ra, chỉ cần điều tra giao dịch tài khoản của bà thì có thể chứng minh bà là hung thủ.”

“Không, đừng! Tôi nghe, tôi nghe!”

“Cầu xin ông, đừng nói ra!”

Châu Mỹ Ngọc cuối cùng cũng sụp đổ, khóc lóc cầu xin.

Lúc này, bà ta chỉ cảm thấy thế giới sụp đổ, bị người khác lợi dụng như vậy, còn mỉm cười đếm tiền cho người ta.
 
Chương 1238


CHƯƠNG 1238

Mấu chốt là bà ta ngay cả đối phương là ai cũng không biết.

“Rất tốt.”

Người đàn ông gật đầu hài lòng, nói: “Tiếp theo, tôi nói cho bà biết tiếp theo phải làm như nào?”

“Đợi sau khi bí mật lộ ra thì bà…”

Người đàn ông đè thấp giọng, nói ra một câu vô cùng cay độc, đồng tử của Châu Mỹ Ngọc cũng co rút.

“Cũng phải tôi đi làm sao?”

Giọng nói của bà ta mang theo run rẩy.

“Đương nhiên, không phải bà thì còn có thể là ai?”

Người đàn ông cười ha ha nhắc nhở: “Tuyệt đối đừng có bất cứ tâm tư phản kháng hoặc chạy trốn, cũng đừng nói cho bất cứ ai, nếu không ngày đó là ngày chết của bà!”

Tút tút tút…

Nói xong thì ông ta cúp máy.

Châu Mỹ Ngọc cầm điện thoại, mặt mày đờ đẫn, giống như mất đi ba hồn bảy vía.

Tuy đối phương nói không phép Châu Mỹ Ngọc nói với người khác, nhưng Châu Mỹ Ngọc sợ tới cực điểm đã không quan tâm nhiều như thế, bà ta gọi điện cho ba của mình, điện thoại của Châu Chí Kiên.

“Ba!”

Châu Mỹ Ngọc khóc lóc không ngừng, hét to một tiếng, sau đó nói ra toàn bộ sự việc.

Không ngờ giọng điệu của Châu Chí Kiên cũng vô cùng hoảng hốt.

“Mỹ Ngọc, con lập tức làm theo những gì người đó nói, nghe thấy không hả!”

Châu Mỹ Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt: “Ba, ba nói cái gì, cứ tiếp tục như vậy, một khi bị phát hiện, con thật sự sẽ ngồi tù đấy! Con không muốn ngồi tù!”

Giọng nói đầy phẫn nộ của Châu Chí Kiên lập tức truyền tới: “Ba bảo con làm thì con làm, cho dù bị phát hiện cũng đừng nói là ba xúi giục, nếu không ba cắt đứt quan hệ ba con với con!”

Ầm!

Lời này vừa dứt, Châu Mỹ Ngọc lần nữa bị sét đánh, đồng tử tụ lại một điểm.

Không ngờ ba của bà ta lại nói ra lời lẽ tàn nhẫn như vậy.

Nhưng rất nhanh thì sắc mặt bà ta thay đổi, bà ta nghe ra sự hoảng hốt và sợ hãi trong giọng điệu của Châu Chí Kiên, giống như bị ai đó uy hiếp.

“Ba, ba có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Im mồm cho ba!”

Châu Chí Kiên gầm lên một tiếng thì cúp máy.

Châu Mỹ Ngọc cầm điện thoại mà ngây ngốc hồi lâu, bà ta đau đớn ôm đầu, dùng sức giật tóc của mình.

Mà ở một bên khác, nhà họ Châu.

Trên cổ của Châu Chí Kiên có một con dao sắc kề vào.

Một người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng đứng ở đằng sau ông ta, lạnh lùng nói: “Xem ra cậu chủ đoán không sai, người phụ nữ đó nhất định sẽ nói cho kẻ thứ ba!”
 
Chương 1239


CHƯƠNG 1239

Châu Chí Kiên bị dọa sắp khóc rồi: “Tôi đã bảo nó đi làm rồi, cậu có thể tha cho tôi không?”

Người đàn ông đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng: “Cậu chủ nhà tôi nói rồi, chỉ cần nhà họ Châu các người làm xong việc này thì bảo đảm cho sự phát triển của nhà họ Châu các người leo lên cấp bậc hào môn.”

“Thật sao?”

Ánh mắt của Châu Chí Kiên lập tức sáng lên.

“Vậy nên cố gắng làm, cậu chủ nhất định sẽ không bạc đãi các người.”

Người đàn ông đeo mặt nạ biến mất khỏi nhà họ Châu.

Để lại một mình Châu Chí Kiên, ông ta thoát chết ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt kinh hoàng.

Ông ta ngây người rất lâu, bỗng trên mặt xuất hiện sự tàn độc, lẩm bẩm một mình: “Lý Thiên Dương, Vương Nhất, sự việc đã đến nước này, đừng trách nhà họ Châu chúng tôi ra đòn sát thủ với các người.”

“Muốn trách thì trách cậu lấy một người phụ nữ không nên lấy!”

Ngay sau đó, ông ta gầm lên một tiếng: “Người đâu, mở cuộc họp gia tộc, tất cả mọi người hỗ trợ Mỹ Ngọc, chấp hành nhiệm vụ này!”



Ở một bên khác, Vương Nhất vẫn không biết một nguy cơ lớn nhằm vào anh và Lý Khinh Hồng đang lặng lẽ tới.

Lúc này, anh và Y si đi tới bệnh viện bình thường dưới trướng của nhà họ Kim.

Có một thanh niên đi tới.

Anh ta nhuộm tóc về màu đen, để đầu đinh, khoác trên mình bộ vest đen, trông giống cách ăn mặc của tinh anh trong giới thương nghiệp.

Chính là Kim Thành Phong.

Anh ta và Vương Nhất, Y si lượt qua vai nhau, bỗng nhiên quay đầu lại, hét lên một tiếng: “Anh Vương!”

Vương Nhất quay đầu lại, mỉm cười hờ hững: “Cậu sao lại ở đây?”

“Tôi tới thăm ông nội.”

Kim Thành Phong liếc nhìn trên tầng, vẻ mặt phức tạp: “Sau khi chị họ bảo lãnh ông nội ra thì mặc kệ, ông nội tuổi đã cao, không ai chăm sóc, chỉ có tôi âm thầm chăm sóc.”

Vương Nhất gật đầu: “Cậu có lòng rồi.”

Kim Thành Phong trước kia là loại nhị thế tổ ăn chơi điển hình, mọi cuộc ăn chơi đều rất giỏi.

Nhưng bây giờ lại trầm ổn hơn nhiều, còn hiểu được cách chăm sóc người già, đây là điều rất đáng quý.

Kim Thúy Như nuôi Kim Tuân, theo người ngoài thấy là giả từ bi, nhưng để Kim Thành Phong tới nuôi thì lại là chuyện hiển nhiên — Kim Thúy Như chỉ bảo lãnh chứ không phụng dưỡng, là vì để Kim Thành Phong tới phụng dưỡng.

Kim Thành Phong cười khổ một tiếng: “Có tác dụng gì chứ, bây giờ ông nội một lòng ở bên anh họ Thành Vũ đang hôn mê, có lẽ vào 5 năm, nhà họ Kim đã định sẵn sẽ là kết cục như này.”

Vương Nhất trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh nói: “Tôi tới vì chuyện này.”

Cả người Kim Thành Phong rung lên: “Thật sao, anh Vương thật sự có cách chữa khỏi cho anh họ Thành Vũ sao?”

Vương Nhất mỉm cười chỉ vào Y si ở một bên: “Tôi không có bản lĩnh đó, nhưng Y si ở bên cạnh tôi có cách.”
 
Chương 1240


CHƯƠNG 1240

“Ngài là Y si đại nhân nổi tiếng khắp nước H ư?!”

Kim Thành Phong càng thêm cung kính.

Y si cười mà không nói, chỉ hỏi: “Bệnh nhân ở đâu?”

Kim Thành Phong vội dẫn đường: “Mời đi theo tôi!”

Thang máy đi thẳng tới tầng 10, Kim Thành Phong đẩy một cánh cửa ra: “Ông nội, anh Vương và ngài Y si đến rồi.”

Bụp!

Sau đó thì lao ra một bóng người, tuy không bẩn thỉu giống như trước đó, nhưng mặt mày cũng già nua, chính là Kim Tuân.

Ông ta túm chặt tay của Y si: “Ngài Y si, ngài cuối cùng cũng đến rồi!”

Y si không nhúc nhích, mà nhìn sang Vương Nhất.

Mọi người biết, có cứu Kim Thành Vũ và Kim Thanh Vân hay không, là chuyện một câu nói của Vương Nhất.

Vương Nhất không lên tiếng, chỉ nhìn sang hai chiếc giường bệnh trong phòng bệnh.

Bên trên có hai người trẻ tuổi đang nằm, một người là Kim Thành Vũ một người là Kim Thanh Vân.

Một lát sau, anh khẽ thở dài.

“Dựa theo tấm lòng bác sĩ của ông mà làm đi, chữa khỏi cho Kim Thành Vũ và Kim Thanh Vân, tôi và nhà họ Kim không còn dây dưa gì nữa!”

Bụp!

Kim Thành Phong và Kim Tuân cùng lúc quỳ hai gối xuống đất, hai mắt đỏ hoe nói: “Cảm ơn anh Vương/cậu Vương không tính toán chuyện cũ, ra tay cứu giúp!”

Vương Nhất không nói gì, chỉ cười khổ một tiếng.

Không tính toán chuyện cũ ư?

Có lẽ ở trong mắt của Kim Tuân, Kim Thành Phong, anh không tính toán chuyện cũ, ra tay cứu giúp, nhưng theo anh thấy, chỉ là anh muốn cho một dấu chấm hết của đoạn ân oán này mà thôi.

5 năm trước, hôn duyên của nhà họ Kim và nhà họ Lý đã tổn hại tới rất nhiều người, dính dáng tới rất nhiều thù hận.

Oan oan tương báo tới khi nào chứ?

Vương Nhất không phải thánh nhân, mà là anh thật sự mệt rồi.

Ba tiếng sau, Y si mặt mày mệt mỏi từ trong phòng bệnh đi ra, Kim Tuân và Kim Thành Phong lập tức đi tới.

“Ngài Y si, tình hình như nào rồi?”

Y si lau mồ hôi trên trán, khẽ mỉm cười, chỉ có 6 từ.

“May mắn không nhục sứ mệnh!”

Kim Tuân và Kim Thành Phong nhìn nhau, vẻ mặt của hai người rất vui mừng.

“Tốt quá rồi!”
 
Chương 1241


CHƯƠNG 1241

Hốc mắt của Kim Thành Phong ươn ướt, Kim Tuân thì lệ rơi đầy mặt, rơi nước mắt kích động.

Bọn họ trải qua sự hưng thịnh và lụi bại của nhà họ Kim, lên voi xuống chó, bọn họ cuối cùng cũng hiểu con đường rõ ràng nhất.

Tiền có nhiều nữa, quyền có lớn nữa, cũng không quan trọng bằng tình thân lúc ban đầu.

Nếu trước kia Kim Tuân có thể đối đãi với Kim Thúy Như giống như đỗi đãi với cháu ruột của mình, nhà họ Kim bây giờ nhất định sẽ có kết cục khác.

Đáng tiếc, không có nếu như, cái có chỉ là sự trân trọng của hiện tại.

Vương Nhất cũng nở nụ cười.

Thật ra không ai sinh ra đã xấu, buông bỏ việc chạy theo danh lợi, chỉ có những thứ thuần túy nhất.

Y si nói với bọn họ: “Mặt của Kim Thanh Vân bị bỏng rất nặng, khôi phục hoàn toàn là không thể, nhưng tôi đã loại bỏ vết bỏng trên mặt anh ta, sau này cố gắng điều trị, vẫn có thể ra ngoài gặp người khác.”

“Còn Kim Thành Vũ cậu ta đã tỉnh, chỉ có điều nửa đời sau phải sống trên xe lăn.”

“Cảm ơn ngài Y si, cảm ơn ngài Y si!”

Kết quả này đã đủ khiến bọn họ vui vẻ rồi.

Chỉ cần Kim Thành Vũ tỉnh lại, dùng hình thức gì để sống, bọn họ không để tâm.

“Nếu đã như vậy thì đi vào thăm đi.”

Y si nghiêng người tránh ra, Kim Tuân và Kim Thành Phong vội vàng đi vào.

Vương Nhất đi theo sau.

Chỉ thấy trên giường bệnh có hai người trẻ tuổi.

Kim Thanh Vân tháo lớp băng dày ra, tuy trên gương mặt vẫn có vết sưng tấy do bị bỏng, nhưng đã lành lại rất nhiều.

Kim Thành Vũ cũng ngồi trên giường với vẻ mặt bình tĩnh, hôn mê quá lâu, đột nhiên tỉnh lại, anh ta có hơi không chịu được ánh mặt trời ở bên ngoài, không nhịn được mà nheo mắt lại.

“Thành Vũ, Thanh Vân…”

“Anh họ!”

Kim Tuân và Kim Thành Phong cũng kích động mà gọi.

Kim Thành Vũ và Kim Thanh Vân quay đầu lại, nhìn bọn họ, cả hai đều ngây ra.

“Ông nội!”

“Thành Phong!”

Bốn người ôm nhau, nhìn một màn này, Vương Nhất cũng khẽ mỉm cười.

Anh biết, ân oán của 5 năm trước đã kết thúc.

“Đi thôi.”

Vương Nhất định xoay người rời đi.

Vào lúc này lại truyền tới hai tiếng quát đầy phẫn nộ.

“Vương Nhất, là cậu!”

“Cậu còn dám đến đây!”

Kim ThànhVũ và Kim Thanh Vân quát lên đầy giận dữ, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.
 
Chương 1242


CHƯƠNG 1242

Vương Nhất dừng bước, hơi nhíu mày.

Đang muốn mở miệng, trong phòng bệnh lại vang lên hai tiếng tát giòn tan.

Bốp bốp!

Kim Tuân tát cho mỗi người một cái, vẻ mặt âm trầm: “Im miệng cho ông!”

“Ông nội, tên oắt này hại nhà họ Kim chúng ta tan nhà nát cửa, ông sao còn bảo vệ cậu ta?”

Kim Thành Vũ càng lạnh lùng nhìn Vương Nhất, nói: “Vậy mà dám ra tay với tôi, tôi khuyên cậu vẫn mau quỳ xuống, như vậy nhà họ Kim tôi có thể tha cho cậu một mạng!”

Kim Thành Phong thấy vậy thì không nhịn được mà mở miệng: “Hai anh họ, im miệng đi, nhà họ Kim của bây giờ đã không phải nhà họ Kim trước kia nữa rồi.”

Lời này vừa dứt, Kim Thành Vũ và Kim Thanh Vân đều biến sắc.

“Có ý gì?”

“Nhà họ Kim chúng ta không phải là hào môn hay sao, ở Thiên An sợ ai chứ?”

Do hôn mê quá lâu, nhận thức của bọn họ vẫn dừng ở trước lúc hôn mê.

Trước khi Kim Thanh Vân hôn mê, nhà họ Kim vừa hay bị một đám vệ sĩ cầm súng bao vây, tất cả mọi người đều bị dẫn đi thẩm vấn.

Mà ký ức của Kim Thành Vũ thì càng dừng ở trước nữa.

Hợp tác với Thường Lâm đã chết, cố bắt cóc Lý Khinh Hồng, lại nhận nhầm Lý Tuyết Nhi thành Lý Khinh Hồng, bị Khương Nhã My theo đằng sau chém mấy dao trên người, trực tiếp hôn mê.

Không hề biết trong lúc bọn họ hôn mê, bên trời đất thay đổi, tình hình thay đổi.

Mà người thay đổi cục diện ở Thiên An chính là Vương Nhất ở trước mắt bọn họ!

Kim Thành Phong không nhịn được mà nói ra tình hình hiện tại ở Thiên An.

“Nhà họ Kim chúng ta bây giờ do chị họ Thúy Như cầm quyền, hơn nữa trừ nhà họ Lãnh ra, nhà họ Thẩm đã bị diệt vong, nhà họ Lương cũng tiến hành một lượt sàng lọc mới, người làm gia chủ hiện nay là Lương Nhật Tân — Cũng tức là Thiên An đã không còn bốn đại hào môn nữa!”

“Nhà họ Kim vì anh Vương mà tan rã, nhà họ Thẩm vì anh Vương mà diệt vong, nhà họ Lương cũng đầu hàng anh Vương vô điều kiện, còn cả hiệp hội võ đạo, cũng là người của anh Vương!”

“Còn không bao gồm những gia tộc lớn nhỏ ở Thiên An vì đắc tội với anh Vương mà bị diệt, giống như nhà họ Vương, nhà họ Đồng, nhà họ Trần! Cũng có một số gia tộc vì đầu hàng anh Vương mà trở nên lớn mạnh hơn, giống như nhà họ Tôn, nhà họ Diệp!”

“Ngay cả việc hai anh có thể tỉnh lại, cũng nhờ vào anh Vương, còn không mau xin lỗi anh Vương!”

“…”

Cả phòng bệnh chết lặng.

Không chỉ có Kim Thành Vũ và Kim Thanh Vân đã bị dọa ngu, ngay cả Kim Tuân cũng chấn động trái tim, tim giống như muốn nhảy khỏi cổ họng.

Bọn họ không ngờ, giờ mới qua bao lâu, cục diện của Thiên An đã bị Vương Nhất làm cho nghiêng trời lệch đất, trở thành hậu hoa viên của anh.

Mà điều bọn họ không biết, không chỉ có Thiên An, ngay cả Lâm Thành Giang Thành cũng lưu truyền truyền thuyết của Vương Nhất.
 
Chương 1243


CHƯƠNG 1243

Diệt nhà họ Văn, lật đổ nhà tổ của nhà họ Hồ, kết giao nhà họ Hạ, đấu giá gây áp lực cho quần hùng.

Cái tên Vương Nhất này, đã định sẵn sẽ trở thành truyền kỳ.

Mắt của Kim Thành Phong cũng đỏ ngầu, thấp giọng nói: “Em có thể có ngày hôm nay, nguyên nhân rất lớn là do anh Vương.”

“Bất cứ thế lực có quan hệ tốt với anh Vương thì đều sống rất tốt, bất cứ thế lực nào đối địch với anh Vương thì đều bị tiêu diệt, chúng ta đều nhìn nhầm rồi!”

Một câu cuối cùng “chúng ta đều nhìn nhầm rồi”, trực tiếp nói cho Kim Tuân run rẩy cả người, cả người lập tức già đi mấy tuổi.

Đây chính là cháu rể phế vật mà ông ta tìm, hiện nay đã biến thành sự tồn tại mà bọn họ phải ngước nhin.

Nếu để anh và Kim Thúy Như kết hôn như bình thường, vậy thì nhà họ Kim của ông ta sẽ huy hoàng tới mức nào?

Vương tộc Yên Đô, cũng chẳng qua chỉ có vậy!

Kim Thành Vũ và Kim Thanh Vân đã hoàn toàn ngây ngốc, bị dọa cho không dám thở mạnh.

Vương Nhất không lên tiếng, chỉ bình tĩnh liếc nhìn bọn họ, dẫn Y si rời đi.

“Anh Vương, tôi tiễn anh!”

Kim Thành Phong vội vàng chạy ra ngoài, cẩn thận đi theo đằng sau Vương Nhất.

Nhìn Kim Thành Phong ở đằng sau, Vương Nhất bỗng mỉm cười: “Cậu không cần sợ tôi như vậy, tất cả sự tích mà cậu nói vừa rồi, đều không phải là ý ban đầu của tôi.”

Kim Thành Phong sững người, tim đập thình thịch.

Chỉ thấy Vương Nhất ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời xanh biếc, từ từ nói: “Ý ban đầu của tôi chỉ là muốn bình thường, dùng phần đời còn lại ở bên bọn họ, không cầu một đời một kiếp, chỉ mong sớm chiều bên nhau, chỉ vậy là được!”

Bỗng chốc, cả người Kim Thành Phong rung lên.

Phải, đây mới cuộc sống của anh khát khao, nhưng trên đời này lại có rất nhiều người không có mắt nhìn, ép anh phải lộ ra răng nanh không dễ gì mới thu lại được.

Ngoài sân, người đẹp ở đó, rực rỡ bóng đỏ.

Một hai làn gió, vầng trăng khuyết sáng tỏ, hoa đào vẫn cười gió xuân.

Vương Nhất và Y si đã đi xa, Kim Thành Phong lại vẫn ngây ra tại chỗ, mãi không có phản ứng.

Lúc này, Vương Nhất nhận được điện thoại của Lý Mộng Đình.

Nội dung chỉ có mấy từ.

“Ba sắp tỉnh rồi!”

“Ba sao rồi?”

Vương Nhất và Y si ngay lập tức chạy về bệnh viện, hỏi han tình hình của Lý Thiên Dương.

Lý Mộng Đình và Lý Khinh Hồng đang túc trực ở hai bên, Châu Mỹ Ngọc ngồi trong góc.

Từ sau khi biết hành vi độc ác của Châu Mỹ Ngọc, đám người Vương Nhất thương lượng xong rồi quyết định, không cho Châu Mỹ Ngọc cơ hội một mình chăm sóc Lý Thiên Dương.

Vẻ mặt của Châu Mỹ Ngọc cũng rất lo lắng, dáng vẻ mất hết hồn vía.
 
Chương 1244


CHƯƠNG 1244

“Tình hình có hơi phức tạp, tôi đi tìm bác sĩ.”

Vẻ mặt Lý Mộng Đình mang theo sự khẩn trương, chạy ra ngoài tìm bác sĩ.

Vương Nhất đứng ở bên cạnh Lý Khinh Hồng, thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô, vẻ mặt có chút đau lòng.

“Đi nghỉ ngơi một lát đi, bác sĩ nói rồi, em vừa mới có thể xuống giường, không thể thức đêm quá lâu, ở đây có anh.”

Anh nhìn ra tơ máu trong mắt Lý Khinh Hồng, không khó đoán ra, cô đã ở đây cả đêm.

Còn chiếc giường cho người chăm sóc kia thì nhường cho Vương Tử Lam.

Tuy nhiên Lý Khinh Hồng lại lắc đầu, mỉm cười: “Em không mệt, mọi người đều ở bệnh viện lâu như vậy rồi, em một mình đi nghỉ ngơi, không thích hợp lắm.”

“Nhưng…”

Vương Nhất vẫn muốn nói điều gì đó, miệng lại bị Lý Khinh Hồng chặn lại.

Cô lắc đầu: “Ngài Y si nói rồi, ba tỉnh lại trong khoảng thời gian này.”

“Càng ở giai đoạn cuối cùng, càng không thể buông lỏng cảnh giác.”

Vương Nhất nghe vậy thì vẻ mặt cũng dịu lại, không nói gì nữa, chỉ nắm chặt tay cô.

Cạch!

Vào lúc này, cửa phòng được đẩy ra, Lý Mộng Đình dẫn bác sĩ vội vàng đi vào.

Người bác sĩ đó vẻ mặt mừng rỡ nói.

“Tình hình của bệnh nhân chúng tôi đã xác nhận rồi, ngài Y si diệu thủ hồi xuân, thật sự xưng danh kỳ tích y học!”

“Các chỉ số đều rất bình thường, chúng tôi đã làm kiểm tra, bệnh nhân có phản ứng rất lớn đối với bên ngoài, tin chắc sẽ tỉnh lại trong mấy ngày này.”

Nghe thấy lời nói của bác sĩ, lông mày luôn nhíu chặt mấy ngày nay của Vương Nhất cuối cùng cũng giãn ra.

Lý Mộng Đình và Lý Khinh Hồng cũng kích động tới mức hai tay nắm chặt lấy nhau.

Chỉ có Châu Mỹ Ngọc thì vẻ mặt xoắn xuýt cả người đứng ngồi không yên.

Bà ta bị người sau lưng ăn chắc rồi, điều mấu chốt là mục đích của đối phương là muốn khiến bí mật của nhà họ Lý bị khui ra.

Trước lúc đó, bà ta không thể có bất cứ hành động gì.

Lý Mộng Đình vặn eo, mỉm cười nói với Vương Nhất và Lý Khinh Hồng: “Nếu ba đã sắp tỉnh rồi, hai người trở về nghỉ ngơi đi, nơi này để em chăm nom là được rồi.”

“Nhưng…

Lý Khinh Hồng vẫn không muốn rời đi, Vương Nhất lại nắm tay của cô, nghiêm nghị nói: “Em đã hai ba ngày không chợp mắt rồi, cộng thêm trước đó lại truyền hai túi máu lớn, trở về nghỉ ngơi đi!”

Thấy gương mặt nghiêm túc của Vương Nhất, Lý Khinh Hồng biết anh thật sự lo lắng cho cô nên chỉ đành gật đầu.

“Mau trở về đi, Vương Nhất, chị Lý, tạm biệt.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom