Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1245


CHƯƠNG 1245

Lý Mộng Đình mỉm cười vẫy tay, sau đó tiếp tục ngồi trực đêm bên cạnh Lý Thiên Dương.

Tuy nhiên không ai chú ý thấy, sau khi Vương Nhất và Lý Khinh Hồng rời đi, ngón tay của Lý Thiên Dương hơi cử động.

Các chỉ số theo đó mà hạ xuống.

“Mẹ, đợi ba tỉnh lại, chúng ta buông bỏ mọi công việc, đi ra nước ngoài du lịch một chuyến, mẹ thấy như nào?”

Tâm trạng của Lý Mộng Đình rất tốt, bỗng quay đầu lại, nói với Châu Mỹ Ngọc.

Châu Mỹ Ngọc mang dáng vẻ tâm sự nặng nề, tâm tư rõ ràng không đặt trên người Lý Thiên Dương, ngay cả Lý Mộng Đình hỏi bà ta, bà ta cũng không nghe thấy.

“Mẹ?”

Lý Mộng Đình cảm thấy kỳ lạ, đi tới đưa tay khua khua ở trước mặt bà ta.

Châu Mỹ Ngọc lúc này mới có phản ứng, bất thình lình bị dọa giật mình.

“Á! Ồ, được, đều được.”

Lý Mộng Đình mặt mày kỳ quái: “Mẹ, mẹ gặp phải rắc rối gì sao? Sao con thấy mẹ mặt mày tâm sự nặng nề thế?”

“Không, không có.”

Châu Mỹ Ngọc bị dọa giật mình, trên mặt lại nặn ra một nụ cười: “Mẹ rất ổn.”

Tuy nhiên ánh mắt Lý Mộng Đình sắc bén, nhìn một cái thì nhìn ra sự lo lắng của Châu Mỹ Ngọc, lập tức túm lấy tay của bà ta.

“Không đúng, nhất định có chuyện, mẹ có phải có chuyện gì giấu con đúng không?”

“Không, không có!”

“Mẹ là mẹ con, con đừng nói linh tinh!”

Vẻ mặt của Châu Mỹ Ngọc càng thêm hoảng hốt, cuối cùng còn có chút thẹn quá hóa giận mà giằng khỏi tay Lý Mộng Đình, không khách sáo mà nói.

“Bộ dạng nửa sống nửa chân như này của ba con, mẹ có thể vui được à, con còn dám nghi ngờ mẹ, mẹ ra ngoài hít thở!”

Nói xong thì đứng dậy khỏi sô pha, đi ra bên ngoài.

Mà điều bà ta không phát hiện, điện thoại của bà ta lại lặng lẽ trượt khỏi túi.

Lý Mộng Đình vốn muốn nhắc nhở điện thoại của Châu Mỹ Ngọc rơi ra, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô ta nhìn điện thoại của Châu Mỹ Ngọc thì vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị.

Định luật Murphy.

Con người càng lo lắng cái gì thì sẽ càng phát hiện cái đó.

Không biết tại sao, Lý Mộng Đình vậy mà nhìn chiếc điện thoại này thì tim đập thình thịch.

Cô ta từ từ đi về phía chiếc điện thoại đó, khi sắp chạm vào…

Brrr!

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Lý Mộng Đình bị dọa giật mình, nhìn số hiển thị, là một số lạ.
 
Chương 1246


CHƯƠNG 1246

Do dự hồi lâu, cô ta vẫn cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.

Còn chưa lên tiếng thì phía bên kia đã truyền tới giọng nói máy móc của một người đàn ông.

“Tình hình của Lý Thiên Dương sao rồi?”

Nghe thấy giọng nói này, Lý Mộng Đình lập tức bị dọa tái mặt, vội vàng cúp máy.

Giống như trên tay cầm củ khoai nóng bỏng, ném điện thoại của Châu Mỹ Ngọc đi, ngồi phịch xuống đất, cả người run rẩy.

Cả người cô ta rất run, hơn nữa giống như gặp ma, cách xa chiếc điện thoại đó.

Không vì điều gì khác, bởi vì giọng nói đó, cô ta cũng rất quen thuộc.

Không lâu trước đây, cô ta cũng nhận được cuộc điện thoại của người đàn ông đổi giọng như này, người đó nói có thể khiến Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ly hôn, sau đó Lý Mộng Đình có thể thế chỗ…

Cô ta đã dựa theo giao ước, làm một chuyện không thể chấp nhận.

Sao điện thoại của mẹ cũng có cuộc gọi của người đàn ông này?

“Lẽ nào…”

Đột nhiên trong đầu Lý Mộng Đình vụt qua một tia điện, một sự thật cô ta có thế nào cũng không dám tin hiện ra trong đầu.

“Vậy ư?”

Lúc này, tay chân của Lý Mộng Đình lạnh toát, cả người giống như mảng bèo trong gió, không có cảm giác an toàn.

Cô ta thấp thoáng có loại ảo giác, nhà bọn họ đã bị cuốn vào một cơn sóng gió đáng sợ.

Lúc này, Châu Mỹ Ngọc rất nhanh đã quay lại, chỉ có điều sắc mặt không tốt lắm.

Rõ ràng bà ta cũng phát hiện chuyện điện thoại rơi mất, bà ta quay lại lấy điện thoại.

Tuy nhiên, vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Lý Mộng Đình mất hết hồn vía ngồi trên đất, cơ thể còn hơi run rẩy.

“Con sao thế?”

Châu Mỹ Ngọc nghi hoặc nói.

“Không, không có gì!”

Lý Mộng Đình vội vàng bò dậy, ngồi lại về bên cạnh Lý Thiên Dương.

Chỉ có điều hai mắt vô hồn, vẻ mặt đờ đẫn.

Châu Mỹ Ngọc thấy điện thoại của bà ta để ở sô pha, chuẩn bị cầm đi.

Nhưng tay đột nhiên khựng lại, từ từ xoay người lại, nhìn Lý Mộng Đình rồi nheo mắt lại.

“Mộng Đình, con vừa rồi xem điện thoại của mẹ đúng không?”

Cơ thể của Lý Mộng Đình chợt run lên, vội lắc đầu.

“Con không có!”

“Ổ.”

Châu Mỹ Ngọc để điện thoại vào túi, không lên tiếng nữa.
 
Chương 1247


CHƯƠNG 1247

Trái tim của Lý Mộng Đình cũng dần bình ổn lại, nhưng biểu cảm trên mặt lại có dáng vẻ sợ hãi.

Một bóng đen dần tới gần cô ta.

Trong tay cầm một dây nịt, chuẩn bị vòng qua cổ của Lý Mộng Đình…

Bóng đen đằng sau từ từ hiện ra.

Chỉ thấy Châu Mỹ Ngọc giơ cao dây nịt, ánh mắt nhìn Lý Mộng Đình tràn ngập sự dữ tợn.

Vừa rồi khi ở bên ngoài tờ túi trống không, trong lòng bà ta có loại cảm giác cực kỳ bất an.

Đẩy cửa ra nhìn lại thấy mặt mày Lý Mộng Đình hoảng hốt ngồi trên đất, hướng về vị trí chiếc điện thoại của bà ta.

Vào khoảnh khắc này thì bà ta biết, bí mật của bà ta có thể đã bị lộ.

Sau đó, bà ta mở điện thoại ra xem, phát hiện 1 phút trước có một ghi chép cuộc gọi kéo dài một giây.

Bà ta hoàn toàn tin rằng con gái của bà ta đã nói chuyện với người đàn ông thần bí đằng sau bà ta.

Vì vậy, Châu Mỹ Ngọc rơi vào trạng thái điên cuồng đã nổi lên sát tâm, dù là con gái của mình, cũng phải giết người diệt khẩu.

“Con gái, đừng trách mẹ, phải muốn thì trách con nghe cuộc gọi đó!”

Châu Mỹ Ngọc điên cuồng nói ở trong lòng.

Ngay sau đó, hằn học vòng về cổ của Lý Mộng Đình.

Bà ta muốn siết chết con gái của mình!

Vì để bảo vệ mình!

Cạch!

Vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một dáng người cao ráo dẫn theo y tá lạnh lùng đeo khẩu trang trắng đi vào.

Châu Mỹ Ngọc bị dọa cho rùng mình, lập tức từ bỏ việc siết cổ chết Lý Mộng Đình.

Nghe thấy động tĩnh, Lý Mộng Đình cũng xoay người lại.

Nhìn thấy Châu Mỹ Ngọc đứng ở đằng sau mình thì lập tức thay đổi ánh mắt.

“Mẹ, mẹ muốn làm gì?”

“Mẹ, mẹ là muốn đi tới hỏi xem con có mệt không, hay là để mẹ trông đêm, con đi nghỉ ngơi một lát.”

Trên trán Châu Mỹ Ngọc tỏa mồ hôi lạnh, lớp áo sơ mi đằng sau đã bị ướt đẫm mồ hôi.

Ánh mắt của Lý Mộng Đình lại lặng lẽ liếc nhìn hai tay giấu ở đằng sau của bà ta, lập tức đồng tử co rút, cô ta đã hiểu được cái gì đó.

Cô ta vô thức lùi lại một bước, duy trì khoảng cách an toàn với Châu Mỹ Ngọc, bảo vệ sát sao bên cạnh Lý Thiên Dương.

“Không cần, con không mệt, mẹ đi ngủ đi!”

Châu Mỹ Ngọc lại ngồi trở lại sô pha, trong mắt rất không cam tâm.

Chỉ có thể trút giận lên người y tá đột nhiên đi vào.

“Muộn như vậy rồi, còn đi vào làm cái gì, làm phiền chúng tôi nghỉ ngơi!”

Nếu không phải do cô ta thì bà ta đã thành công rồi!

Nữ y tá hờ hững liếc nhìn bà ta, móc ống kim ra: “Tiêm.”
 
Chương 1248


CHƯƠNG 1248

Truyền chất dinh dưỡng vào trong cơ thể của Lý Thiên Dương xong, nữ y tá lúc này mới rời đi.

Ở ngoài cửa, nữ y tá rút điện thoại ra, gọi vào một số điện thoại, cung kính nói: “Thiếu chủ, mọi chuyện như những gì anh nghĩ, Châu Mỹ Ngọc có biến.”

“Vừa rồi bà ta muốn siết cổ chết Lý Mộng Đình.”

Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đều không chú ý tới, nữ y tá cao ráo đi vào này chính là Lãnh Nhan.

“Tôi biết rồi.”

Trong điện thoại truyền tới giọng nói bình thản của Vương Nhất: “Cô đi điều tra mọi chuyện của Châu Mỹ Ngọc, dạo gần đây gặp ai, dao động số dư tài khoản, tôi muốn tất cả tài liệu của bà ta!”

“Ngoài ra, Hồng Phật đi đâu rồi?”

“Mười phút nữa thì cô ấy có thể tới bệnh viện, chỉ là công việc có hơi nhàm chán, cô ấy có hơi bất mãn.”

Giọng điệu của Vương Nhất chợt lạnh lẽo: “Nói với cô ấy, làm việc ở dưới trướng của tôi thì phải phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối!”

“Vâng!”



Trong phòng bệnh.

Bởi vì cuộc gọi đó, Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình giống như người xa lạ, không ai để ý ai.

Tuy nhiên điều không thể phủ nhận, hai người đều có vẻ lo sợ.

Châu Mỹ Ngọc là vì bí mật của mình bị phát hiện, bà ta không biết trong cuộc điện thoại người đàn ông thần bí sau lưng bà ta đã nói cái gì, nhưng bà ta biết, Lý Mộng Đình nhất định đã bắt đầu nghi ngờ bà ta.

Không báo cảnh sát, mọi thứ đều dễ nói, nếu Lý Mộng Đình đại nghĩa diệt thân, báo cảnh sát thì bà ta cái gì cũng xong đời.

“Không được, buộc phải giết nó!”

Châu Mỹ Ngọc không ngồi yên được nữa, bà ta cúi đầu, vẻ mặt tràn ngập sự tàn độc.

Lý Mộng Đình đã biết chuyện mẹ mình muốn giết mình, đồng thời, số điện thoại thần bí đó cũng đã liên hệ với mình.

Cũng tức là cô ta cũng là đồng phạm.

Vừa nghĩ tới đây thì mặt mày cô ta tái nhợt đi.

Cốc cốc!

Vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một cô gái 12-13 tuổi ôm một hộp sữa chua đi vào.

Cô ta liếc nhìn Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình, rất không tình nguyện mà nói: “Tôi tên Hồng Phật, là chủ nhân bảo tôi tới giám sát hai người, hai người cẩn thận chút cho tôi, tuyệt đối đừng có suy nghĩ không tốt.”

“Nếu không các bé cưng của tôi không có mắt đâu.”

Giống như thị uy, trong tay Hồng Phật có thêm một con sâu béo múp.

Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt, không dám thở mạnh.

Không chỉ vì con sâu bên cạnh Hồng Phật, còn vì lời của cô ta.

Do chuyện trước đó, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đều có tâm tư riêng, sợ bí mật của mình bị phát hiện.
 
Chương 1249


CHƯƠNG 1249

Hồng Phật lại thần kinh thô nói luôn, trực tiếp thâu tóm cả hai người.

Lúc này, bọn họ lo lắng chuyện của mình đã bị lộ, một câu cũng không dám nói.

Mà Hồng Phật nói xong thì tìm một cái ghế nhỏ lười nhác ngồi xuống, suy nghĩ chuyện vô vị như này sao lại rơi vào mình…

Từng ngày trôi qua, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc vẫn ở trong bệnh viện, chỉ có điều Lý Thiên Dương không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trong lúc đó, bác sĩ cũng đến mấy lần, đối với hiện tượng này, bọn họ cũng rất khó giải thích, chỉ có thể xếp vào loại bệnh khó.

Bên phía công ty vì cơ thể của Lý Khinh Hồng suy yếu, ở nhà nghỉ dưỡng mấy ngày, tập đoàn Lệ Tinh cũng xảy ra chút chuyện.

Phương Huệ bước trên đôi cao gót, vội vàng đi tới văn phòng của Vương Nhất.

“Anh Vương, xảy ra chuyện rồi.”

Lý Khinh Hồng không ở đây, tư lịch của Vương Nhất còn ít, việc ở công ty tạm thời do Phương Huệ toàn quyền phụ trách.

“Tập đoàn Kim Thị cũng tuyên bố tiến quân vào ngành xa xỉ phẩm, hơn nữa những sản phẩm mà bọn họ lục đục ra mặt gần như giống hệt với sản phẩm ra mắt của chúng ta, ngay cả công thức, nhà sản xuất cũng giống.”

Vương Nhất không hề hoảng sợ, chỉ nheo mắt lại: “Có tra được nguyên nhân gì không?”

Phương Huệ đưa một bản tư liệu tới: “Đây là biến động nhân sự dạo gần đây của tập đoàn Kim Thị, có một quản lý cấp cao mới nhận chức.”

Vương Nhất cầm lấy xem, khi nhìn thấy một cái tên bên trong thì lập tức ánh mắt đanh lại.

“Thành Trâm, cô ta vậy mà nhận chức ở Kim Thị…”

Phương Huệ mặt mày tức giận: “Lúc đầu nghiên cứu sản phẩm, có một phần của cô ta, bây giờ cô ta lại tiết lộ cho Kim Thị, thật là đáng hận!”

Vương Nhất trầm mặc một lúc, do dự hồi lâu nhưng vẫn gọi cho một số điện thoại anh không muốn gọi.

“Sao lại nhớ ra mà gọi điện cho tôi thế?”

Trong điện thoại truyền tới giọng nói đầy từ tính của một người phụ nữ.

Ưu nhã, uể oải còn mang theo một chút ngạc nhiên.

“Tôi chỉ hỏi cô một câu, Kim Thúy Như.”

Giọng điệu của Vương Nhất trầm thấp: “Chúng ta sẽ trở thành kẻ địch ư?”

Kim Thúy Như trầm mặc một lúc, giọng điệu lạnh nhạt: “Chúng ta không phải luôn là kẻ địch ư, từ sau đêm đám cưới anh vứt bỏ tôi!”

Tút tút!

Cô ta đã cúp máy, Vương Nhất đứng ở trước cửa sổ sát sàn, sắc mặt âm trầm.

Từng ngày trôi qua, các phương diện sức khỏe của Lý Thiên Dương đã khôi phục bình thường, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lý Mộng Đình cuối cùng cũng hoảng rồi, cô ta gọi Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đến bệnh viện.

“Đã lâu như vậy rồi, tại sao ba tôi vẫn chưa tỉnh?”

Hai mắt Lý Mộng Đình đỏ ngầu, nhìn Lý Thiên Dương hôn mê, trong mắt ngân ngấn nước mắt.
 
Chương 1250


CHƯƠNG 1250

Vương Nhất duy trì trầm mặc, không nói lời nào.

Y si đi tới, chần chừ một lát, bỗng nhiên mở miệng: “Còn nhớ điều kiện tỉnh lại mà tôi nói trước đó không? Buộc phải là người thân thiết mà ông ấy nhớ nhung nhất!”

Lý Mộng Đình vội vàng đứng dậy, hai mắt đỏ hoe nói: “Tôi liên tục ở bên mấy ngày rồi, cũng thỉnh thoảng nói chuyện với ba tôi, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại!”

“Vậy thì chỉ có một khả năng.”

Ánh mắt của Y si hơi thay đổi, liếc nhìn cô ta: “Cô không phải là người thân mà ông ấy nhớ nhung nhất!”

Ầm!

Sau khi Y si nói ra câu này, đầu óc Lý Mộng Đình trống rỗng.

Sau đó, cơ thể trở nên run rẩy.

Vẻ mặt của Châu Mỹ Ngọc cũng lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang Lý Khinh Hồng ở đằng sau Vương Nhất.

Bà ta biết, cách sự thật càng lúc càng gần.

Lý Mộng Đình hoàn hồn, túm chặt tay của Y si, cảm xúc kích động: “Anh có phải nhầm lẫn ở đâu không, tôi là con gái của ông ấy, sao lại không phải người ba tôi nhớ nhung nhất chứ?”

Vẻ mặt của Y si rất bình tĩnh: “Cô Mộng Đình, tôi nghĩ cô hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi nói, là người thân thiết mà bệnh nhân nhớ nhung nhất.”

“Mà cô chỉ là người thân thiết của ông ấy, sống với ông ấy rất nhiều năm, ông ấy đã quen cô ở bên cạnh, đương nhiên không phải người nhớ nhung nhất.”

Lý Mộng Đình giống như mất hồn, ngồi phịch xuống sô pha, trong nhất thời không nói ra được câu nào.

“Bây giờ sự việc cấp bách, phải mau chóng biết được người mà bệnh nhân nhớ nhúng nhất là ai, sau đó tìm được người đó.”

Y si trầm giọng nói.

Tuy nhiên không ai trả lời anh ta.

Có người không biết người mà Lý Thiên Dương nhớ nhung nhất là ai, có người biết lại không muốn nói ra.

Trong lòng Vương Nhất lúc này cũng rất xoắn xuýt.

Bởi vì, điều này đủ hủy diệt nhân sinh quan.

Cốc cốc cốc!

Vào lúc này, có tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Viện trưởng của bệnh viện dẫn theo một đám chuyên gia, mặt mày nghiêm nghị đi vào.

“Ai là con gái của Lý Thiên Dương?”

“Là tôi.”

Lý Mộng Đình lập tức đứng dậy.

“Đi theo chúng tôi một chuyến.”

Lý Mộng Đình do dự một chút, nhưng vẫn đi theo ra ngoài.

Đám người Vương Nhất, Châu Mỹ Ngọc cũng nhìn về phía bên ngoài, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy viện trưởng và đám chuyên gia đó dẫn Lý Mộng Đình đến phòng lưu trữ mẫu máu, chỉ vào cô ta, nói với y tá lấy máu của hôm trực ca đó: “Là cô ấy sao?”
 
Chương 1251


CHƯƠNG 1251

Y tá trực ca nghiêm túc nhìn Lý Mộng Đình, lắc đầu: “Không phải cô ấy, là một cô gái khác.”

Viện trưởng áy náy nói với Lý Mộng Đình: “Xin lỗi, người chúng tôi muốn tìm không phải là cô.”

Lý Mộng Đình mù mịt, căn bản không hiểu bọn họ có chuyện gì.

Lần này bọn họ dẫn y tá trực ca đó đích thân tới phòng bệnh của Lý Thiên Dương, bảo cô ta đích thân chỉ.

“Là cô ấy!”

Cô ta nhìn thoáng cái thì nhìn thấy Lý Khinh Hồng, chỉ vào cô nói đầy khẳng định.

“Tôi ư?”

Lý Khinh Hồng sững người.

Vương Nhất cũng nắm chặt tay của cô.

Cái gì nên đáng tới, vẫn sẽ đến.

Thật ra từ rất lâu trước đó thì Vương Nhất đã thấp thoáng đoán được bí mật này.

Lần đầu tiên khi biết được ba còn có một cô con gái lớn là vào lúc ba uống say.

Ba không quên được vợ trước đã chết vì bệnh của mình, và cô con gái lớn đã biến mất trong biển người mông mênh từ lâu.

Lần thứ hai là vào lúc đám cưới của nhà họ Văn kết thúc, bọn họ cùng nhau đi thăm Văn Bội Cầm bị đạn bắn.

Ba nhìn thấy ngọc bội đeo trên người Lý Khinh Hồng thì có phản ứng rất lớn.

Cũng chính vào lúc đó, Vương Nhất đã thật sự chắc chắn bí mật này!

Về sau anh và Lý Khinh Hồng công khai quan hệ, sau khi Lý Khinh Hồng cũng gọi là ba, thái độ của ba rõ ràng khác với cô con dâu bình thường, thật sự còn thân hơn con gái ruột.

“Đi đi.”

Lý Khinh Hồng khẽ mỉm cười, nói: “Bất luận như thế nào, anh đều ở bên cạnh em.”

Lý Khinh Hồng vẫn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có hơi buồn cười: “Nói trịnh trọng như vậy làm gì?”

Khi cô định đi cùng với viện trưởng, Châu Mỹ Ngọc lại đột nhiên đứng dậy, hét lên một tiếng.

“Không được, cô ta không thể đi với các người!”

Ánh mắt của bà ta rõ ràng mang theo sự hoảng loạn.

“Cút cho tôi!”

Viện trưởng quát to một tiếng: “Bây giờ chúng tôi muốn xác nhận một chuyện rất quan trọng, nếu bà dám gây sự thì cút khỏi bệnh viện cho tôi!”

Nói xong thì đẩy Châu Mỹ Ngọc ra, đi cùng Lý Khinh Hồng vào phòng lưu trữ mẫu máu.

Đám người Vương Nhất, Lý Mộng Đình không yên tâm, lũ lượt đuổi theo ra ngoài, đợi ở bên ngoài phòng lưu trữ.

“Viện trưởng, có chuyện gì sao?”

Lý Khinh Hồng ngồi xuống, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

Viện trưởng trầm mặc một lúc, dường như đang đắn đo lời nói.
 
Chương 1252


CHƯƠNG 1252

Một lát sau, ông ta thở dài, ánh mắt phức tạp nói với Lý Khinh Hồng: “Cô Lý, điều tôi sắp nói sau này, có thể sẽ khiến cô có sự khó chịu ở mặt s1nh lý và tâm lý, nhưng cô nhất định phải nghe tôi nói hết, bởi vì chuyện này liên quan tới thân thế của cô.”

“Thân thế của tôi ư?”

Lý Khinh Hồng sững người, thấp thoáng có loại dự cảm bất an.

Viện trưởng già lại trầm mặc một lúc, giống như không biết nói từ đâu.

Rất nhanh thì ông ta lại lấy ra một lọ máu thuốc đựng đầy máu, nheo mắt lại.

“Cô Lý, lẽ nào cô không cảm thấy lạ hay sao, nhóm máu RH âm tính là nhóm máu cực kỳ hiếm thấy, trong nước chỉ có không tới 0.3% số người có nhóm máu này, ấy vậy mà cô vừa hay phù hợp.”

Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng có chút không tự nhiên: “Có thể là trùng hợp.”

“Thật sự là trùng hợp ư?”

Đôi mắt sâu thẳm của viện trưởng nhìn Lý Khinh Hồng nói: “Y si sau khi biết cô đã truyền hai túi máu lớn thì bảo bệnh viện của tôi làm một xét nghiệm, cô có biết là xét nghiệm gì không?”

“Là gì…”

Hô hấp của Lý Khinh Hồng bỗng trở nên dồn dập, hai tay cũng siết chặt góc váy.

Dường như chỉ có như này mới có thể làm dịu sự bất an của cô.

Vẻ mặt của viện trưởng đầy nghiêm nghị, nói từng từ.

“Giám định nhóm máu!”

Ầm!

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lý Khinh Hồng lập tức trở nên tái nhợt, đồng tử bỗng co rút tụ lại một điểm.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, mặt mày rạng rỡ nói với viện trưởng: “Kết quả như nào?”

Viện trưởng không lên tiếng, chỉ vẫy tay.

Một chuyên gia cầm một miếng lam kính mỏng, để ở trước mặt hai người.

Viện trưởng cầm ống thử tới, nhỏ một giọt máu vào miếng lam kính.

Đột nhiên, giọt máu khuếch tán rất nhanh, xoay từng vòng.

“Đây là mẫu máu của Lý Thiên Dương.”

Viện trưởng nói xong, lại lấy một giọt máu, nói với Lý Khinh Hồng: “Đây là của cô.”

Nói xong, lại nhỏ vào.

Tạch!

Khoảnh khắc này, thời gian giống như trở nên ngưng đọng.

Mọi chuyện đều trở nên yên tĩnh.

Xung quanh thay đổi, một khoảng đen tối, chỉ có một mình Lý Khinh Hồng ngồi yên lặng ở đó.

Mắt của cô nhìn chằm chằm vào miếng lam kính ở trước mắt.

Hai giọt máu giống như chịu sự hấp dẫn, quấn chặt lấy nhau.

Cuối cùng, dung hợp thành một giọt.
 
Chương 1253


CHƯƠNG 1253

Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một mảng hồng cầu xuất hiện dày đặc.

Ầm!

Nhìn một màn này, sắc mặt của Lý Khinh Hồng bỗng trở nên tái nhợt.

Xoạt một tiếng, cô lập tức kéo ghế ra, hoảng sợ bất an đứng dậy.

“Không, chuyện này không phải là thật…”

“Đây không phải máu của tôi!”

Lý Khinh Hồng sụp đổ, cảm xúc kích động hét lên.

“Đây chính là máu của cô!”

Viện trưởng trầm giọng quát, giọng nói đè tiếng hét của Lý Khinh Hồng: “Tôi không biết thân thế của cô là như nào, nhưng xét nghiệm khoa học sẽ không lừa người!”

“Cô chính là con gái ruột của Lý Thiên Dương!”

“Không, tôi không tin!”

Lý Khinh Hồng lập tức sụp đổ, hai tay túm chặt tóc của mình.

Cách âm của phòng lưu trữ rất tốt, bất luận giọng của Lý Khinh Hồng lớn thế nào, đám người Vương Nhất, Lý Mộng Đình ở bên ngoài cũng không nghe được cô đang nói gì.

Bọn họ chỉ biết, cảm xúc hiện nay của Lý Khinh Hồng rất không ổn định.

“Khinh Hồng!”

Thấy Lý Khinh Hồng như này, sắc mặt của Vương Nhất thay đổi, trực tiếp lao vào phòng lưu trữ, ôm chặt cô vào trong lòng.

Khi Vương Nhất lao vào cửa, Lý Khinh Hồng lắc đầu nguầy nguậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Nếu không phải anh nhanh tay nhanh mắt, vừa hay ôm Lý Khinh Hồng vào trong lòng, nếu không cô đã ngã mất.

“Khinh Hồng!”

Nhìn Lý Khinh Hồng với đôi mắt vô hồn, cơ thể đờ đẫn ở trong lòng, trái tim của Vương Nhất cực kỳ khó chịu.

“Vương Nhất, Vương Nhất, ôm em…”

Nghe thấy giọng của Vương Nhất, trong mắt Lý Khinh Hồng lúc này có một chút tiêu cự.

Cô túm chặt quần áo của Vương Nhất, dùng sức lớn, giống nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Hô hấp dồn dập, giống như sắp nghẹt thở.

Vương Nhất nhìn thấy, trái tim đau đớn vạn phần.

Anh biết, viện trưởng đã nói ra lời anh mãi không dám nói.

Giấy không gói được lửa, đợi ngọn lửa lớn lan ra, sẽ chỉ đốt người ta tới tan hoang xơ xác.

Sự sụp đổ của nhận thức cũng bắt đầu.

“Chuyện này là như nào?”

Lý Mộng Đình vẫn không biết xảy ra chuyện gì, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Khinh Hồng ở bờ vực sụp đổ.

Viện trưởng nhìn sang Lý Mộng Đình, giọng điệu u ám: “Ba của cô thật ra còn có một cô con gái nữa, chính là cô Lý Khinh Hồng.”
 
Chương 1254


CHƯƠNG 1254

“Cái gì?”

Trong nháy mắt, Lý Mộng Đình cũng đờ người.

Châu Mỹ Ngọc đi theo tới nhìn thấy một màn này, mặt cũng xám như tro.

Bà ta biết bí mật nhà họ Lý giấu hơn 20 năm, cuối cùng cũng bị lộ.

“Im miệng hết cho tôi!”

Vương Nhất đột nhiên quát to một tiếng, tức giận nhìn tất cả mọi người: “Ai còn nhắc thêm một từ, tuyệt đối không tha!”

Ngay lập tức, tất cả mọi người ở đây đều giật mình, viện trưởng vội vàng dẫn người rời đi.

Lý Mộng Đình cũng ngây người tại chỗ rất lâu, bỗng quay đầu lại, nhìn sang Châu Mỹ Ngọc: “Mẹ, chuyện này là thật sao?”

Châu Mỹ Ngọc lắp bắp, không dám lên tiếng.

Nhưng dưới ánh mắt gần như phẫn nộ của Lý Mộng Đình, lúc này mới khẽ gật đầu.

“Mẹ, ba mẹ tại sao không nói với con, cứ phải đợi tới bây giờ mới thừa nhận?”

Trong lòng Lý Mộng Đình cực kỳ phẫn nộ, cũng rất hỗn loạn.

Cô ta không hiểu, cục diện hiện nay tại sao lại biến thành như này?

“Chuyện này rốt cuộc là sao!”

Lý Mộng Đình tức giận chất vấn, ngay cả cô ta cũng có cảm giác nằm mơ như cách mấy đời.

Cô ta luôn cho rằng, cô ta là con gái độc nhất trong nhà, không ngờ, vậy mà còn có chị ruột.

Người đó còn là Lý Khinh Hồng.

Bí mật lộ ra, Châu Mỹ Ngọc vậy mà có loại cảm giác cả người thả lỏng.

Chỉ là đối với sự chất vấn của con gái, bà ta mặt mày rất không vui.

“Đi hỏi ba của con ấy!”

Châu Mỹ Ngọc nói xong thì tức đùng đùng đi ra khỏi bệnh viện.

Cùng lúc này.

Đối diện sân lớn thấp thoáng có phản quang.

Có người đứng ở ban công của căn nhà tầng, cầm ống nhòm nhìn mọi thứ liên quan tới bí mật.

Khi nhìn thấy Lý Khinh Hồng suy sụp được Vương Nhất ôm trong lòng, người đó bỗng cười lên.

Giống như một màn nàu là vở kịch gây cười gì đó.

“Quả nhiên giống hệt như những gì mình đoán, thật là một bí mật chấn động!”

Người đó vừa cười lớn vừa tự lẩm bẩm.

“Tin chắc bí mật này ngay cả Lý Thị vương tộc Yên Đô cũng không có mấy ai biết, nếu tuồn ra, bọn họ sẽ từ bỏ Lý Khinh Hồng, hay là sẽ tiếp tục coi như không biết?”

Người đó rút điện thoại ra, báo cáo tình hình.

“Cô Kim thật không hổ là Gia Cát Lượng phiên bản nữ, mọi chuyện như cô dự liệu, Lý Khinh Hồng biết được sự thật đã ở bờ vực sụp đổ!”
 
Chương 1255


CHƯƠNG 1255

“Được!”

Trong điện thoại truyền tới giọng nói không vui không giận của Kim Thúy Như: “Có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo!”

Người đàn ông sau khi cúp máy thì cười lạnh.

“Thằng ở rể cỏn con cũng xứng với hòn ngọc của Thiên An ư, không tự lượng sức mình…”

Người đó rất nhanh đã hòa vào màn đêm.



Vương Nhất ôm chặt Lý Khinh Hồng, thử dùng hơi ấm của mình làm Lý Khinh Hồng bình tĩnh lại.

Nhưng cô không những không bình tĩnh được, ngược lại cảm xúc càng dao động kịch liệt hơn.

“Vương Nhất, anh nói cho em biết, điều bọn họ nói đều là giả, ông ấy không phải ba của anh sao? Sao đột nhiên biến thành ba ruột của em rồi?”

“Ai có thể nói cho em biết, chuyện này rốt cuộc là sao không!”

Lý Khinh Hồng gào khóc, sự tan rã của nhận thức khiến cô có loại cảm giác nghẹt thở.

Vương Nhất không lên tiếng, chỉ ôm chặt cô, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô.

Bất luận xảy ra chuyện gì, bất luận cô biến thành như nào, anh đều sẽ ở bên cô.

“Em đã sống ở Yên Kinh 20 năm, 20 năm! Đời người có mấy lần 20 năm, ông ấy sao có thể đột nhiên nói với em, mọi thứ ở Yên Kinh đều là giả, ý nghĩa sống của em là gì?”

“Em vẫn không tin, nếu chuyện này là thật, vậy ba mẹ của em cũng đều biết, có đúng không?”

Lý Khinh Hồng dường như nói ra hết mọi lời trong lòng, ôm Vương Nhất gào khóc.

Vương Nhất trầm mặc một lúc, nói: “Có vài chuyện, chỉ có thể đợi ba tỉnh lại mới có thể biết được.”

Lời này vừa dứt, cảm xúc của Lý Khinh Hồng hơi ổn định một chút.

Thật sự quá tàn khốc, cô lập tức mất đi khả năng suy nghĩ, mà lời của Vương Nhất lại nói đúng trọng điểm.

Nếu viện trưởng đã nói cô là con gái ruột của Lý Thiên Dương, vậy thì có một số sự thật, chỉ có thể đợi Lý Thiên Dương tỉnh lại mới có thể rõ như ban ngày.

“Được, em đi!”

Lý Khinh Hồng lau sạch nước mắt, tuy hai mắt vẫn đỏ hoe, nhưng ánh mắt đã tỉnh táo hơn.

Ở dưới đồng hành của Vương Nhất, cô đã quay lại phòng bệnh.

Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc, Y si, Lãnh Nhan còn cả Hồng Phật cũng ở đây, lúc này nhìn thấy bọn họ quay lại thì đều đi tới.

Vương Nhất cũng phẩy nhẹ tay: “Đừng nói gì cả, nếu Khinh Hồng đã là con gái của ba, vậy thì người ba nhớ nhất chính là cô ấy!”

“Để cô ấy yên lặng một mình đi!”

Nói xong, Vương Nhất ra ngoài trước, Lãnh Nhan và Hồng Phật lập tức đi theo đằng sau.

Lý Mộng Đình chần chừ một lúc rồi vẫn đứng dậy rời đi, thuận tiện lôi kéo Châu Mỹ Ngọc.

Rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lý Khinh Hồng và Lý Thiên Dương đang hôn mê.

Vương Nhất và Lãnh Nhan đợi ở bên ngoài, có tình hình gì thì sẽ lập tức xông vào.

Lý Khinh Hồng ngồi ở bên cạnh giường của Lý Thiên Dương, nhìn ông ta bằng ánh mắt vô hồn, mãi không lên tiếng.
 
Chương 1256


CHƯƠNG 1256

Cô nhìn gương mặt của người ba thật sự này, xa lạ lại mang theo sự thân thuộc.

So với người ba lạnh lùng cường thế đó của cô, Lý Thiên Dương ôn hòa hơn rất nhiều.

Đột nhiên, cô nhớ tới những chuyện trước kia, cơ thể hơi run lên.

Phụ nữ đều là động vật chú trọng chi tiết, trước kia có rất nhiều chi tiết cô không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lạ, cô lại hiểu ra.

Trong tay có thêm một miếng ngọc bội cổ xưa nhưng không quý giá.

Ba của cô, Lý Thế Nhân nói với cô, miếng ngọc bội này là ba của cô để lại cho cô.

Lúc đó Lý Khinh Hồng đương nhiên cho rằng “ba” là Lý Thế Nhân nên cũng không nghi ngờ.

Bây giờ nghĩ lại, cô thật ngu ngốc.

Với thân phận của Lý Thế Nhân, sao lại mua ngọc bội rẻ tiền, thủ công sơ xài như này chứ?

Miếng ngọc này căn bản là của Lý Thiên Dương!

Còn cả thái độ của ông ta đối với cô, căn bản không giống đối với một cô con dâu, thật sự còn thân hơn con gái ruột.

Thậm chí giữa cô và Châu Mỹ Ngọc, ông ta không thèm nghĩ ngợi mà chọn cô…

Mắt của Lý Khinh Hồng đỏ lên, nắm chặt bàn tay thô ráp của Lý Thiên Dương, nước mắt rơi từng giọt.

“Ba, ba thật sự là ba ruột của con ư? Nếu đúng thì ba tỉnh lại đi, nói ở trước mặt con, có được không?”

“Nếu không người khác nói, em không tin.”

“Ba mau tỉnh lại đi, nói cho con biết chuyện này rốt cuộc là sao?”

“Ba tại sao lại vứt bỏ con?”

“Con tại sao lại lớn lên ở Lý Thị từ bé?”

“Mẹ con là ai, bây giờ đang ở đâu?”

“Ba nói cho con biết!”

Tình cảm giống như hồng thủy trút xuống, Lý Khinh Hồng nằm bò ở bên giường của Lý Thiên Dương, khóc không thành tiếng.

Có lẽ do giọng nói của Lý Khinh Hồng có tác dụng, cả người của Lý Thiên Dương vậy mà đã cử động.

Sau đó, hai mắt nhắm lại, vậy mà rơi hai hàng nước mắt.

Cảm nhận được sự ươn ướt trên mu bàn tay, Lý Khinh Hồng cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nước mắt trong mắt Lý Thiên Dương nhỏ từng giọt trên tay mình.

Bỗng chốc, cô vui mừng như điên, túm chặt cổ tay của Lý Thiên Dương, gọi thất thanh.

“Ba, ba, ba tỉnh rồi sao?”

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, đám người Vương Nhất, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc đều lao vào.

Khi nhìn thấy nước mắt chảy ra từ trong mắt Lý Thiên Dương, trừ Châu Mỹ Ngọc ra, trên mặt của tất cả mọi người đều nở nụ cười.

“Ba, cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Y si đứng ở một bên, cũng mỉm cười an ủi: “Con người có thất tình lục dục, bất luận máy móc có tinh vi hơn nữa, hay là thuốc có hiệu quả hơn, ký ức là thứ không thể xóa đi nhất.”
 
Chương 1257


CHƯƠNG 1257

“Ba!”

Lý Khinh Hồng cũng kích động mà gọi, yên lặng chờ đợi Lý Thiên Dương tỉnh lại.

Chỉ thấy cơ thể của Lý Thiên Dương hơi run rẩy, giống như mơ thấy ác mộng gì đó, khóe mắt của ông ta giật giật dữ đội, sau đó chầm chậm mở mắt.

“Ba!”

“Tốt quá rồi!”

Thấy Lý Thiên Dương tỉnh lại, Lý Mộng Đình vui tới phát khóc, ngay cả thân phận cũng không quan tâm, kích động ôm chặt lấy Vương Nhất.

Lần đầu tiên Vương Nhất cũng không đẩy ra, tất cả mọi người đều không nhìn thấy, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mi.

Cảnh tượng này ngay cả Vương Nhất cũng không kìm được tình cảm của mình.

Châu Mỹ Ngọc lại có vẻ mặt lo lắng, bà ta biết, Lý Thiên Dương tỉnh thì bà ta đã hoàn toàn mất đi vị thế ở cái nhà này.

Không có ai nghe lời của bà ta nữa.

“Nhất, Mộng Đình…”

Đi một vòng quỷ môn quan, có thể lại nhìn thấy đám người Vương Nhất, Lý Mộng Đình, Lý Thiên Dương cũng không kìm được lệ rơi đầy mặt.

“Ba, ba có thể tỉnh lại thật sự là quá tốt rồi, con cũng bị dọa chết rồi!”

Lý Mộng Đình kích động ôm lấy Lý Thiên Dương rồi bật khóc.

Vương Nhất cũng khẽ mỉm cười nhìn một màn này, không biết từ khi nào, anh phát hiện tóc bạc ở bên mai của Lý Thiên Dương đã nhiều hơn.

“Khinh Hồng.”

Sau đó, Lý Thiên Dương dừng ánh mắt trên người Lý Khinh Hồng ở một bên, ánh mắt phức tạp.

Lý Khinh Hồng không lên tiếng, chỉ nhìn ông ta với đôi mắt đỏ hoe.

Vương Nhất lập tức liếc nhìn Lý Mộng Đình, Lý Mộng Đình lập tức hiểu ý, lui sang một bên.

Bây giờ ba đã tỉnh, tới lúc bóc trần bí mật rồi.

Lý Thiên Dương cười tự giễu: “Đối với ba mà nói, đây giống như đều là một giấc mơ, khoảng thời gian này tuy ba luôn hôn mê, nhưng không đại biểu ba không biết gì cả.”

Nói xong, ông ta lại nhìn sang Lý Khinh Hồng: “Con biết hết rồi có đúng không?”

Lý Khinh Hồng không lên tiếng, hai mắt đỏ hoe mà gật đầu.

Lý Khinh Hồng thở dài một tiếng: “Vốn ba tưởng rằng có thể giấu bí mật này cả đời, không ngờ vẫn tới lúc công bố.”

Lý Mộng Đình không nhịn được mà thúc giục: “Ba, ba mau nói đi, chị Lý thật sự là chị ruột của con sao?”

Lý Thiên Dương trịnh trọng gật đầu: “Không sai, con bé là chị ruột cùng ba khác mẹ của con!”

Lời này vừa dứt, cơ thể của Lý Khinh Hồng và Lý Mộng Đình run lên.

Lý Mộng Đình sững sờ, mà trong lòng Lý Khinh Hồng ôm một tia ảo tưởng, bây giờ đã không còn.

Trong mắt cô bỗng chốc rơi từng giọt nước mắt, nhưng cô lại không khóc thành tiếng.

Vương Nhất nhìn thấy, vội vàng nói: “Khinh Hồng, anh sẽ không vì vấn đề thân thế mà có thành kiến với em, em mãi mãi là người anh yêu nhất!”
 
Chương 1258


CHƯƠNG 1258

Lý Khinh Hồng ừ một tiếng, tâm trạng hơi bình ổn lại, đợi Lý Thiên Dương nói tiếp.

Lý Thiên Dương cũng nhìn Lý Khinh Hồng bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Khinh Hồng, nếu con đã đến từ Yên Kinh, nhất định từng nghe nói một chuyện xảy ra vào 27 năm trước của gia tộc con.”

“Hôm nay là ngày đứa con của Lý Thế Nhân – gia chủ của Lý Thị và người vợ mỹ nhân đứng đầu Yên Kinh của ông ta chào đời, còn cả một cặp vợ chồng người giúp việc rời khỏi Yên Kinh ngay trong đêm, rời xa quê hương đi tới Thiên An an gia — Ta và người vợ của lúc đó chính là đôi vợ chồng người giúp việc đó.”

Lời này vừa dứt, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng có hơi ngạc nhiên.

Chuyện này Lý Khinh Hồng cũng từng nói với Vương Nhất, nhưng Vương Nhất không để trong lòng, không ngờ Lý Thiên Dương và người vợ trước của ông ta lúc đó chính là đôi vợ chồng người giúp việc của năm đó.

Lý Khinh Hồng càng sửng sốt: “Ba là đôi…”

Lý Thiên Dương trịnh trọng gật đầu: “Nhưng liên quan tới chuyện tối hôm đó, lời đồn mà các con nghe được khác biệt rất lớn với thực tế.”

“Thật ra, tối hôm đó ngoài đứa con của gia chủ Lý Thị và vợ của ông ta chào đời, con của ba và Hạ Lan cũng chào đời, đứa trẻ đó chính là con.”

Nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt của Lý Thiên Dương có hơi phiêu du.

Lý Hạ Lan, là tên của vợ trước Lý Thiên Dương.

Tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe, không có cắt ngang.

“Vốn tưởng rằng đây là mở đầu của cuộc sống mới của ba, không ngờ vợ của gia chủ Lý Thị căn bản không có khả năng sinh con. Lúc đó đã bày tiệc rượu, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của Lý Thị vương tộc Yên Đô sẽ mất hết.”

“Vì vậy, gia chủ Lý Thị ngay trong đêm gọi ba đến phòng sách của ông ta, làm một giao dịch với ba, ông ta cho ba 3 tỷ, mua con gái của ba!”

Nghe đến đây, cơ thể của Lý Khinh Hồng run rẩy, không dám tin mà hỏi: “Ba đồng ý sao?”

“Ba đã từ chối.”

Lý Thiên Dương cười tự giễu: “Nhưng người ba từ chối là gia chủ của Lý Thị, người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn, ông ta nói với ba, nếu ba không đồng ý, một nhà ba người chúng ta sẽ biến mất khỏi thế gian này.”

“Lý Thế Nhân!”

Trong mắt Lý Khinh Hồng tràn ngập thù hận, gần như nghiến răng nói ra ba chữ này.

“Ông ta cũng có sự bất lực của mình, dù sao ông ta là chủ của Lý Thị, phải duy trì thể diện của Lý Thị, mà ba chỉ là một nhân vật nhỏ có cũng được không có cũng chả sao, chọn lựa như nào, liếc qua thấy ngay.”

Lý Thiên Dương nhìn sang Lý Khinh Hồng, nói: “Vì để bảo vệ con, cũng để bảo vệ cái gia đình này, ba chỉ có thể bị ép đồng ý, giao con cho chủ của Lý Thị.”

“Nhưng ba có một yêu cầu, đó chính là tên của con, buộc phải do ba mẹ đặt, còn cả tín vật của ba, cũng phải giao cho con, Lý Thế Nhân đã đồng ý.”

“Hôm đó ba mẹ đã đặt tên cho con là ‘Khinh Hồng’, hơn nữa đeo miếng ngọc bội này trên người con, sau đó rời khỏi Yên Kinh ngay trong đêm.”

“Cứ như vậy, con từ con của người giúp việc, thoáng cái biến thành con gái của mỹ nhân đứng đầu Yên Kinh và gia chủ của Lý Thị, tương lai cao cao tại thượng, không có cái ăn cái mặc, mà ba mẹ… không ai nhớ tới ba mẹ nữa, ba mẹ chỉ là hai nhân vật nhỏ, trốn tới Thiên An thì vợ của ba do quá nhớ nhung con, cộng thêm sức khỏe vốn yếu, mắc bệnh nặng, không lâu sau thì qua đời.”
 
Chương 1259


CHƯƠNG 1259

“Sau đó nữa thì ba gặp được Mỹ Ngọc.”

Ánh mắt của Lý Thiên Dương cũng theo đó mà nhìn sang Châu Mỹ Ngọc, phát hiện bà ta mặt mày lạnh lùng, ánh mắt dừng ở trên người Vương Nhất và Lý Mộng Đình.

“3 tỷ vào lúc đó là một số tiền lớn, ba cầm số tiền này, cộng thêm Mỹ Ngọc không quan tâm sự phản đối của người trong nhà, cũng không chê ba từng kết hôn, muốn kết hôn với ba nên ba đã tái hôn.”

“Cũng vào năm đó, ba nhặt được Nhất bị vứt bỏ, nhận làm con nuôi.”

“Ba năm sau, Mỹ Ngọc mang thai, là một bé gái, ba đặt tên là ‘Mộng Đình’.”

Nghe xong Lý Thiên Dương kể hết bí mật của nhà họ Lý, tất cả mọi người trong phòng đều trầm mặc một trận.

Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình trợn mắt há hốc mồm, nửa câu cũng không nói ra được, ánh mắt của Vương Nhất cũng trở nên nghiêm nghị, anh có thể đoán được đại khái, nhưng khi hiểu được nguyên nhân hậu quả của cả câu chuyện, anh cũng xuýt xoa.

Còn về Châu Mỹ Ngọc, sau khi nghe xong lời của Lý Thiên Dương, vẻ mặt cũng lay động.

Nội tâm của mỗi người đều có chuyện xưa tốt đẹp, tuy Châu Mỹ Ngọc bây giờ biến thành như này, nhưng bà ta của 20 năm trước, vẫn là một thiếu nữ rơi vào bể tình.

Giống như trong câu hát nào đó đã nói, thời gian là một loại thuốc giải, cũng là một loại thuốc độc.

Lý Thiên Dương cũng liếc nhìn bà ta, trong mắt bỗng hiện ra một tia áy náy.

“Tôi phải xin lỗi bà, tuy tôi và bà đã kết hôn, cũng yêu bà, nhưng trong tim tôi từ đầu tới cuối vẫn nhớ Hạ Lan, đương nhiên cũng nhớ mong Khinh Hồng.”

Châu Mỹ Ngọc không lên tiếng, chỉ nghiến chặt răng.

Ông ta lại nhìn sang Lý Mộng Đình: “Ba không phải không yêu con, chỉ là càng nhớ nhung đứa con gái lớn ba đã nợ, lại không có cơ hội bù đắp đó của ba.”

Lý Mộng Đình không dễ dàng gì mới dừng rơi nước mắt thì lại có dấu hiệu trào ra.

“Ba, đừng nói nữa, con hiểu, con hiểu hết!”

Cô ta nghẹn ngào nói: “Bây giờ ba không sao rồi, sự đồng hành mấy ngày này của chúng con là xứng đáng.”

Vương Nhất cũng nói: “Đúng vậy, lúc ba hôn mê, người buồn nhất là Khinh Hồng.”

“Là cô ấy đã tốn hai túi máu lớn để cứu mạng của ba, ngoài bản năng cứu người ra, còn có tình thân máu mủ nối liền!”

Ánh mắt của Lý Thiên Dương cũng nhìn sang Lý Khinh Hồng luôn không nói gì cả.

Cô trầm mặc, tuy vẻ mặt đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn có nét tái nhợt do thiếu máu.

Lý Thiên Dương không kìm được mà đưa tay ra, muốn chạm vào gò má của cô.

Nhưng đưa ra được một nửa thì lại khựng lại, định thu về.

Ông ta tự biết mình không phải một người ba đạt tiêu chuẩn, không có tư cách chạm vào con gái!

Bộp!

Tuy nhiên ngay sau đó, Lý Khinh Hồng lại túm lấy tay của Lý Thiên Dương, chỉ động đưa mặt tới.

“Ba!”

Cô ôm chặt lấy Lý Thiên Dương, gọi một tiếng xuất phát từ đáy lòng.

Ngàn vạn lời nói, lúc này đều không bằng được từ này.
 
Chương 1260


CHƯƠNG 1260

Lý Thiên Dương ngây ra, sau đó hai mắt đỏ hoe.

Một tiếng ba này, không phải tiếng ba giống như Vương Nhất, lúc gả vào nhà họ Lý.

Mà là ba thật sự.

“Con không hận ba, ngược lại ba là đang bảo vệ con, đối với con mà nói, Yên Kinh là một nơi đau thương, Thiên An mới là ngôi nhà thật sự của con!”

Trong mắt của Lý Khinh Hồng cũng rơi nước mắt cảm động: “Là ba khiến con cảm nhận được ba, ba mới là ba thật sự của con!”

“Còn cả Mộng Đình, ngay từ lúc ban đầu, em cũng là em gái của chị rồi!”

“Còn cả anh!”

Ánh mắt của cô bỗng nhìn sang Vương Nhất từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, ánh mắt lay động.

Vương Nhất cười lớn, ôm lấy Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng cũng ở trước mặt người nhà, thể hiện bản thân, ở trước mặt tất cả mọi người, dựa đầu vào vai Vương Nhất.

Trải qua thăng trầm, người một nhà cuối cùng cũng đoàn tụ.

Nhìn một màn này, ánh mắt của Châu Mỹ Ngọc ngây dại, bà ta lại có loại cảm giác bị bài trừ ra ngoài.

Trong lòng cũng dấy lên một chút hối hận.

Nhưng rất nhanh, sự hối hận này đã bị nỗi oán hận thay thế.

Sự việc đã đến nước này, bà ta đã không thể quay đầu.

“Chị Lý, em có một chuyện muốn thẳng thắn với chị!”

Đột nhiên, Lý Mộng Đình giống như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt nghiêm túc nhìn sang Lý Khinh Hồng: “Thật ra…”

Châu Mỹ Ngọc ngồi trên sô pha bỗng thay đổi sắc mặt, vội đi tới, dùng sức túm tóc của Lý Mộng Đình.

“Á!”

Lý Mộng Đình đau đớn kêu lên, cả người ngã mạnh ra sàn.

Hoàn hồn lại, chỉ thấy Châu Mỹ Ngọc đang lạnh lùng nhìn cô ta, hai mắt của Lý Mộng Đình lập tức cũng đỏ lên.

“Mẹ, mẹ làm gì thế?”

“Con theo mẹ ra ngoài!”

Châu Mỹ Ngọc tức giận đùng đùng kéo Lý Mộng Đình ra ngoài.

Lý Khinh Hồng không hiểu chuyện gì, trong mắt Vương Nhất lại vụt qua tia sắc lạnh.

Lúc này, điện thoại đổ chuông.

Trong tai nghe bluetooth truyền tới giọng nói bình tĩnh của Lãnh Nhan.

“Thiếu chủ, đã tra được rồi, Châu Mỹ Ngọc có vấn đề.”

Nghe vậy, trong mắt Vương Nhất lập tức xẹt qua tia sắc lạnh, lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh.

“Nói!”

Giọng điệu của anh trầm thấp, trên mặt hiện ra một tia tức giận hiếm có.
 
Chương 1261


CHƯƠNG 1261

Là người ám sát bên ngoài thì cũng thôi đi, không ngờ lại là trộm nhà!

“Tôi đã trả được nhật lý liên lạc và ghi chép chuyển khoản của Châu Mỹ Ngọc, dạo gần đây bà ta thường xuyên liên lạc với mấy số điện thoại không rõ khu vực, mỗi lần gọi điện không quá một phút.”

“Đồng thời, trong tài khoản của bà ta đột nhiên thiếu mất 3 tỷ, chính là vào trước ngày ba anh bị hại.”

“Bên dưới là bản gốc của cuộc gọi mà tôi bảo thủ hạ lấy được, tuy không thể khôi phục 100%, nhưng khôi phục 50% thì vẫn được.”

Rất nhanh, một file ghi âm được chuyển vào điện thoại của Vương Nhất.

Vương Nhất bật lên, lập tức trong tai nghe truyền ra đoạn đối thoại đứt đoạn của Châu Mỹ Ngọc và một người đàn ông có giọng máy móc.

“Gom 3 tỷ…”

“Tôi giải quyết phiền nào cho bà.”

“Tổ chức bữa tiệc, chọn ra tay lúc đó.”

“Mục tiêu không phải Lý Thiên Dương, mà là Lý Khinh Hồng!”

Ầm!

Nghe thấy bản gốc của cuộc điện thoại đã được khôi phục, trong mắt Vương Nhất lập tức tỏa ra sát ý vô tận.

“Châu Mỹ Ngọc!”

Anh gần như nghiến răng nói ra tên của Châu Mỹ Ngọc.

“Thiếu chủ, cần ra tay không?”

Lãnh Nhan trầm giọng hỏi.

Vương Nhất trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Nếu đã biết hung thủ là ai thì không vội lúc này, một mình Châu Mỹ Ngọc không có lá gan đó, đằng sau nhất định có nhà họ Châu đang chống lưng cho bà ta!”

“Thả dây dài, câu cá lớn, mục đích của tôi không phải chỉ là một mình Châu Mỹ Ngọc, còn là người đàn ông thần bí sau lưng bà ta!”

“Vâng!”

Cúp máy, Vương Nhất lại quay lại phòng bệnh.

Lúc này Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đã quay lại, Châu Mỹ Ngọc giống như người không có chuyện gì, ngồi ở sô pha nghịch điện thoại.

Lý Mộng Đình lại có dáng vẻ mất hồn mất vía, rất nhanh đã đứng dậy rời đi.

Tuy Lý Thiên Dương đã tỉnh, nhưng vẫn cần giữ lại bệnh viện quan sát vài ngày.

Y si đang muốn đứng dậy cáo từ, Vương Nhất lại gọi ông ta lại.

“Sinh, đợi đã.”

Y si mặt mày ngạc nhiên, ở trong ấn tượng của ông ta, thiếu chủ rất ít khi gọi tên của ông ta.

“Thiếu chủ, có gì căn dặn?” Ông ta cung kính nói.

Trên mặt Lý Khinh Hồng hiện ra một tia áy náy: “Thật ra ngoài ba tôi ra, còn có một bệnh nhân cần ông đi xem thử.”

“Cô ấy ở Giang Thành, tên là Hạ Trân, mắc bệnh tim, tim rất yếu, ông xem thử xem có cách gì không.”

Y si chợt sững người, sau đó cười sảng khoái: “Tôi còn tưởng chuyện gì, chỉ cần là chuyện liên quan tới chữa bệnh cứu người, tôi không từ chối!”
 
Chương 1262


CHƯƠNG 1262

“Vất vả rồi.”

Vương Nhất vỗ vai của Y si, sau đó nói với Lý Thiên Dương: “Ba, bọn con về trước đây.”

Nói xong thì cùng với Lý Khinh Hồng rời khỏi bệnh viện.

Đối với Lý Khinh Hồng mà nói, hôm nay là một ngày rất đặc biệt.

Cô biết thân thế của mình, căn bản không phải là trưởng công chúa của vương tộc Yên Đô gì đó, chỉ là con gái của dân thường.

Nhưng trong lòng cô không có bất cứ sự thất vọng nào, ngược lại cả người nhẹ nhõm.

Cô cuối cùng cũng có thể không cần bị trói buộc bởi quy tắc rắc rối của hào môn thế gia, vô ưu vô lo làm một người phụ nữ bình thường.

Cuộc sống của bây giờ, cô rất hài lòng, đây mới là gia đình cô thật sự mong muốn.

“Chồng, hôn em!”

Lý Khinh Hồng chủ động chui vào trong lòng Vương Nhất.

Thuận tay tắt đèn, cả căn phòng tối đi.



Trên đường lớn người qua người lại.

Trong đầu cô ta luôn văng vẳng lời nói uy hiếp của Châu Mỹ Ngọc.

Nhưng điều thật sự khiến cô ra rối như tơ vò, không phải sự uy hiếp của Châu Mỹ Ngọc, mà là cô ta cũng là đồng phạm, cô ta phải mở miệng từ đâu?

Rầm…

Vào lúc này, một chiếc xe đột nhiên dừng ở bên cạnh Lý Mộng Đình, có hai người xông ra, cưỡng chế kéo cô ta vào xe.

“Các người là ai, muốn làm gì, cứu mạng… ư ư!”

Lý Mộng Đình còn chưa kịp kêu cứu thì bị người ta dùng một cái khăn bịt miệng.

Rất nhanh, cô đã hôn mê, bị người ta kéo vào trong xe, biến mất trong màn đêm.

Không biết trôi qua bao lâu, Lý Mộng Đình từ từ tỉnh lại.

Khi mở mắt, cô ta cảm thấy đầu óc đau nhức, toàn thân trên người không có sức lực.

Rất nhanh thì cô ta đã nhớ ra chuyện trước khi hôn mê — Một mình đi lang thang ở trên phố, bị người ta đánh ngất, sau đó cô ta mất đi ý thức.

Tỉnh lại thì phát hiện ở đây.

“Đây là đâu…”

Cô ta giãy dụa bò dậy, chuyện đầu tiên là sờ áo sơ mi của mình.

Sau khi thấy trên dưới toàn thân không có dấu vết gì thì cô ta mới yên tâm.

Cô ta ngẩng đầu nhìn thì lập tức sửng sốt trong lòng.

Đây là một căn nhà gỗ cực kỳ sơ xài, ngay cả cấu tạo bên trong cũng rất đơn giản.

Một chiếc giường, một cái bàn sách, một bộ dụng cụ pha trà.

Nhưng cái dọa cô ta không phải những điều này, mà là con người.
 
Chương 1263


CHƯƠNG 1263

Chỉ thấy một cô gái đang tùy ý bày dụng cụ pha trà, nhìn từ bóng lưng, một mái tóc dài suôn mượt giống như thác đổ xõa ở eo.

Động tác bày trí dụng cụ pha trà rất thuần thục, khiến người khác sợ hãi.

Nhìn một cái biết người trong nghề.

“Kim Thúy Như?”

Lý Mộng Đình không kìm được mà thốt lên.

Kim Thúy Như quay lại, nở nụ cười hờ hững với Lý Mộng Đình: “Tỉnh rồi à?”

“Cô muốn làm cái gì?”

Lý Mộng Đình lớn giọng chất vấn, đối với người phụ nữ này, cô ta chỉ có sợ.

Bất luận là thủ đoạn, hay mưu trí, Lý Mộng Đình biết mình không phải đối thủ của người phụ nữ này.

Thấy bộ dạng sợ hãi của Lý Mộng Đình, Kim Thúy Như khẽ cười một tiếng: “Đừng căng thẳng, những người đưa cô tới đây không phải thủ hạ của tôi, thủ hạ của tôi sẽ không thô lỗ như vậy.”

“…”

Vì vậy Lý Mộng Đình nghe hiểu một câu, Kim Thúy Như còn có đồng bọn.

Cô ta không nhịn được mà hỏi: “Cô rốt cuộc muốn làm gì, trên người tôi không có thứ cô muốn.”

Kim Thúy Như tiếp tục cười: “Trên người cô không có thứ tôi muốn, nhưng tôi sắp có thể có được thứ tôi muốn.”

Nghe vậy, Lý Mộng Đình biết, Kim Thúy Như cũng không thoát được liên quan tới những chuyện xảy ra dạo gần đây.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu, lát nữa tôi thả cô trở về.”

Kim Thúy Như pha một ly trà, đưa tới trước mặt Lý Mộng Đình.

Lý Mộng Đình không có cầm, chỉ càng thêm cảnh giác nhìn cô ta.

Bỗng nhiên, trong mắt cô ta mang sự cầu xin.

Cô đừng lợi dụng tôi, tôi căn bản chưa từng nghĩ sẽ phá hoại gia đình của bọn họ, xin cô tha cho tôi.”

Kim Thúy Như lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải tôi lợi dụng cô, mà trong lòng cô vốn có lòng riêng.”

“Cô mở miệng thì nói chưa từng nghĩ sẽ phá hoại gia đình của anh ta, thật ra trong lòng vẫn hy vọng bọn họ ly hôn, có đúng không?”

Đồng tử của Lý Mộng Đình lập tức co rút: “Tôi không có!”

“Vậy ư?”

Kim Thúy Như khẽ mỉm cười, cô ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Cô và Vương Nhất quen nhau sớm nhất, nếu không có tôi, người cuối cùng ở bên anh ta chắc là cô, nhưng lại vì nhiều nguyên nhân, cô bỏ lỡ anh ta, trong lòng cô không hối hận sao?”

Lời của Kim Thúy Như mang theo sự cám dỗ, nhắm thẳng vào nội tâm của Lý Mộng Đình, khiến cho cả người cô ta run rẩy không ngừng.

“Ở trước mặt tôi, cô có thể phủ nhận, nhưng cô không thể phủ nhận trái tim của cô.”

“Mỗi một người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, cô không sai, chỉ là tỉnh ngộ hơi muộn mà thôi.”

 
 
Chương 1264


CHƯƠNG 1264

“Cô tưởng thân thế của Lý Khinh Hồng bị lộ thì cô ta có thể sống cuộc sống của người bình thường ư? Đừng ngốc nữa.”

Nụ cười trên mặt Kim Thúy Như càng sâu, khuỵu người xuống, khẽ nói gì đó ở bên tai Lý Mộng Đình.

Nghe xong thì sắc mặt Lý Mộng Đình tái nhợt, cơ thể không ngừng run rẩy.

“Vương tộc Yên Đô!”

“Trưởng công chúa của Lý Thị!”

“Mỹ nhân số một!”

Bởi vì không hiểu nên không sợ.

Cô ta luôn cho rằng thân phận của Lý Khinh Hồng chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, chỉ vậy mà thôi.

Cho dù Lý Thiên Dương nói ra vương tộc Yên Đô, cô ta cũng không biết là gì, nhưng những lời của Kim Thúy Như lại kéo cô ta về thực tại.

Bối cảnh của Lý Khinh Hồng quá khủng khiếp.

“Vậy nên việc bại lộ thân phận của Lý Khinh Hồng, bên phía Lý Thị không những sẽ không từ bỏ cô ta, ngược lại sẽ càng coi trọng cô ta, bởi vì bọn họ sẽ không để tin này lộ ra, hoàn cảnh của các người ngược lại càng thêm nguy hiểm, hiểu không?”

Kim Thúy Như mỉm cười rồi nói: “Nhà họ Lý các người chỉ là gia đình bình thường, làm sao chống được sự uy hiếp của Lý Thị? Tôi đây là đang giúp cô, hiểu không?”

Lý Mộng Đình sớm đã bị dọa nói không thành lời, tay chân lạnh toát.

“Bọn họ không thể ở bên nhau, tôi chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, cô đã giúp tôi, còn có đường lùi ư?”

Nói xong những lời này, Kim Thúy Như để Lý Mộng Đình đi.

Không lâu sau, bên cạnh Kim Thúy Như lại xuất hiện một người phụ nữ.

Nếu Vương Nhất ở đây, nhất định nhận ra cô ta.

Thành Trâm, phó tổng giám đốc cũ của Lệ Tinh.

Cô ta nhìn bóng lưng của Lý Mộng Đình, có chút không cam lòng mà hỏi: “Chủ tịch, cậu Nhan không dễ dàng gì mới bắt được người phụ nữ này, cứ thả cô ta đi vậy sao?”

Kim Thúy Như cười hờ hững: “Không sao, cô ta đã là người của chúng ta.”

“Ngược lại bên phía Nhan Dịch Phi, tôi bảo anh ta lịch sự một chút, anh ta sao thô lỗ thế?”

Nói tới cuối cùng, nụ cười trên mặt Kim Thúy Như biến mất.

Thành Trâm lập tức cúi đầu, trán toát mồ hôi lạnh: “Chủ tịch, là tự tôi chủ trương, người phụ nữ Lý Khinh Hồng đó dám sỉ nhục tôi như vậy, tôi sẽ không tha cho cô ta!”

Kim Thúy Như không đáp lại, chỉ hờ hững nói: “Cô ngày mai tới Lệ Tinh một chuyến, đàm phán vấn đề thu mua, nếu Lý Khinh Hồng thỏa hiệp, chuẩn bị về sau sẽ hoàn toàn thêm một bước này.”

“Dù sao, tôi cũng không muốn quậy với anh ta tới bước này…”

Kim Thúy Như u ám thở dài, vẻ mặt phức tạp.

Trên mặt Thành Trâm lại nở nụ cười lạnh nhạt.

“Yên tâm, chủ tịch Kim, với sự hiểu biết của tôi về cô ta, cô ta kiên quyết sẽ không đồng ý!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom