Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1285


CHƯƠNG 1285

Chỉ là đơn giản một câu hỏi thăm, Lý Mộng Đình lại hoảng sợ.

“Hả? Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Vương Nhất trầm mặc không nói, một lát sau, mới chậm rãi nói: “Quan sát kĩ tập đoàn Kim thị, tất cả hướng đi của Kim thị, đều phải báo cáo cho tôi.”

“Vâng.”

Lý Mộng Đình thở phào nhẹ nhõm, lui ra ngoài.

Ra khỏi văn phòng, cô ta lo lắng.

Mặc dù cô ta chỉ nghe theo lời Kim Thúy Như, làm một chuyện rất nhỏ, nhưng mà, đủ để ảnh hưởng toàn bộ cục diện.

Ba ngày sau, một tin tức xấu truyền khắp toàn bộ Lệ Tinh.

“Lý tổng, tập đoàn Kim thị tuyên bố, rời khỏi hạng mục xây dựng thành phố!”

Tiêu Đào vội vã xông vào phòng làm việc của Lý Khinh Hồng, thần sắc vô cùng lo lắng.

“Cái gì?!”

Nghe vậy, Lý Khinh Hồng cũng lập tức đứng lên.

Cô rất rõ ràng, Kim thị đột nhiên tuyên bố rời khỏi, đối với công ty, có bao nhiêu ảnh hưởng.

Tin tức này, cũng truyền tới tai Vương Nhất.

Không ai chú ý, Lý Mộng Đình còn đang ở văn phòng, cả người kịch liệt run rẩy một chút, tay chân lạnh lẽo.

Nghe tin tập đoàn Kim thị sẽ rút khỏi hạng mục xây dựng của thành phố, mặt mày Lý Mộng Đình tức khắc trắng bệch.

Mặc dù cô ta đã sớm lường trước được kết cục này, nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như vậy.

Tất thảy là do cô ta đã nghe theo lời xúi giục của Kim Thúy Như, làm giúp ả một chuyện nhỏ nhặt.

“Chủ quản, cô bị gì hả? Sao mặt mũi khó coi quá vậy?”

Một nữ nhân viên trong phòng đối ngoại quan tâm hỏi thăm.

Lý Mộng Đình hoảng hốt, vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì…”

Sau khi đuổi mọi người đi, vẻ áy náy trên mặt cô ta càng thêm rõ ràng.

Chính Vương Nhất đã giúp cô ta ngồi lên cái ghế chủ quản này.

Thế nên không đoán cũng biết, chỉ cần về sau biểu hiện của cô ta xuất sắc một chút thì một đường thăng tiến là chuyện đã nắm chắc trong lòng bàn tay.

Nhưng bây giờ cô ta lại phạm phải lỗi lầm này.

Lòng Lý Mộng Đình khó chịu vô cùng, e sợ rằng mọi chuyện sẽ bại lộ.

Phía bên kia, Vương Nhất đang ngồi trong văn phòng của Lý Khinh Hồng, bấm điện thoại gọi cho Kim Thúy Như.

“Ý cô là sao?”

Mặt anh tối đen như mực, cất giọng trầm khàn chất vấn.

Kim Thúy Như bật cười khanh khách: “Còn chưa hiểu nữa hả, tôi bỗng dưng không muốn tham gia vào hạng mục xây dựng của thành phố nữa, Lệ Tinh mấy người tự làm một mình đi,”
 
Chương 1286


CHƯƠNG 1286

Biểu cảm trên mặt Vương Nhất cực kỳ lạnh lùng, đạm nhiên nói: “Cô phải biết là nếu lúc này bên cô rút lui sẽ tạo thành tổn thất cực lớn cho Lệ Tinh.”

Sau một hồi im lặng, Kim Thúy Như cũng mở miệng, hờ hững đáp lại: “Vậy thì sao?”

“Ba ngày trước tôi đã nhắc nhở mấy người rồi, hai chúng ta đã chính thức khai chiến, nên muốn dùng thủ đoạn gì là quyền tự do của tôi!”

“Nếu cô làm vậy thì bên phía tập đoàn Kim thị cũng sẽ mất rất nhiều thứ, sở xây dựng thành phố không dễ lừa như vậy đâu.”

Vương Nhất lãnh đạm nói.

“Tôi không quan tâm.”

Kim Thúy Như thờ ơ đáp lại: “Chẳng lẽ trong mắt anh, tôi là loại người chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà do dự sao? Tôi muốn làm gì thì sẽ làm nấy, không quan tâm quá trình, chỉ chú trọng kết quả.”

“Kim Thúy Như, cô đúng là kẻ điên!”

Giọng nói của Vương Nhất như lọt xuống hầm băng âm độ.

“Đây cũng đâu phải ngày đầu tiên anh quen biết tôi, dù gì trong lòng anh, tôi cũng đã trở thành một ả đàn bà rắn rết vì đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào mà. Nếu đã như vậy, mắc mớ gì tôi lại không đắp nặn cho hình tượng này càng thêm kiên cố một chút chứ?”

Tuy giọng của Kim Thúy Như ngập tràn lửa giận, nhưng Vương Nhất lại nhận ra chút bi thương ẩn giấu bên trong.

“Hai ta từng động phòng thật, nhưng anh, anh vĩnh viễn cũng không biết thứ tôi muốn là gì!”

Tút tút tút…

Kim Thúy Như cúp máy, Vương Nhất siết chặt điện thoại trong tay, đứng lặng người ở đó.

“Cô ta nói sao?” Lý Khinh Hồng hỏi.

Vương Nhất thuận lại toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người cho cô ta nghe. Nghe xong, Lý Khinh Hồng cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.

“Nếu chuyện đã xảy ra thì không cần chăm chăm tìm cớ trách móc cô ta nữa, nghĩ cách giải quyết mới là quan trọng nhất.”

Vương Nhất im lặng không nói gì.

Chẳng lẽ anh không biết thật sao?

Từ cái đêm hai người gặp nhau trò chuyện đó, khoảnh khắc Kim Thúy Như thốt ra câu “Không thể có được cả tay gấu và cá đâu” thì anh đã hiểu thấu suy nghĩ của Kim Thúy Như.

Ý cô ta là, có vài người trời định chỉ có thể trở thành kẻ địch, chứ không thể thành bạn.

Ánh mắt Vương Nhất trở nên sắc lạnh, anh nói với Tiêu Đào: “Gọi Lý Mộng Đình tới đây.”

“Rõ.”

Chỉ lát sau, Lý Mộng Đình nơm nớp lo sợ bước tới trước mặt Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất, lòng chột dạ vô cùng.

“Người liên lạc và trao đổi với tập đoàn Kim thị là cô, giờ công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không có lời gì muốn nói sao?”

Vương Nhất cất giọng trầm thấp, tầm mắt dừng lại trên người Lý Mộng Đình, hỏi.

“Em…”
 
Chương 1287


CHƯƠNG 1287

Mặt mày Lý Mộng Đình khó coi cực, cô ta há miệng, lại không thốt ra nổi câu nào.

Biểu cảm trên mặt Lý Khinh Hồng dịu đi, nghiêm giọng nói: “Mộng Đình, cô cứ thành thật nói hết ra đi, chúng tôi sẽ không trách cô đâu.”

Vẻ giãy dụa trên mặt Lý Mộng Đình càng thêm rõ ràng, sự lo âu thấp thỏm trong lòng cũng ngày một lớn.

Lúc này cô ta thật sự hối hận rồi.

Phịch!

Cô ta bỗng quỳ rạp xuống trước mặt Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, bật khóc nức nở.

“Là em có lỗi với hai người!”

“Rốt cuộc cô đã làm gì?”

Trên mặt Vương Nhất hiện lên nét giận dữ hiếm thấy.

Hai hàng nước mắt lăn dài, Lý Mộng Đình nói: “Mấy bữa trước Kim Thúy Như từng tới tìm em, nói rằng hai người nhất định sẽ ly hôn, còn bảo em rằng chờ hai người đường ai nấy đi rồi, sẽ cho tôi thăng chức…”

Nghe đến đây, mặt mày Vương Nhất và Lý Khinh Hồng biến sắc.

“Cô ta sai cô làm gì?”

Lý Mộng Đình hoàn toàn sụp đổ, vừa khóc nức nở vừa nói: “Em tiết lộ tin tức của công ty cho cô ta biết…”

Vừa nghe Lý Mộng Đình nói xong, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng biết ngay mọi chuyện đã phát triển theo chiều hướng xấu nhất rồi.

Rầm!

Đúng lúc này, Tiêu Đào vội vã xông vào, nói với Lý Khinh Hồng: “Lý tổng, không hay rồi, tất cả công ty cũng như nhà máy đồng ý giúp chúng ta thực hiện hạng mục xây dựng kia đều đồng loạt tuyên bố rút lui, cắt đứt việc hợp tác!”

“Những công ty đó đều do tập đoàn Kim thị tìm tới.”

“Bây giờ, ngay cả Thi tổng của sở xây dựng thành phố cũng đến rồi.”

Mây đen giăng đầy trên mặt Vương Nhất, Lý Khinh Hồng cũng lộ ra biểu cảm bối rối, không biết làm gì.

Cuối cùng họ cũng hiểu Kim Thúy Như đã bước từng bước dụ họ vào tròng thế nào.

Cô ta tìm ra tim đen của Lý Mộng Đình, quăng mồi để Lý Mộng Đình chịu làm gián điệp cho mình. Sau khi biết được cơ mật của Lệ Tinh thì bắt đầu tiến hành kế hoạch.

Tất cả công ty từng đồng ý hợp tác đều đồng loạt rút lui, cứ tiếp tục như vậy, hạng mục xây dựng thành phố to lớn kia sẽ chỉ còn lại một mình tập đoàn Lệ Tinh gồng gánh mà thôi.

“Xin lỗi, thực sự  xin lỗi!”

Nước mắt Lý Mộng Đình rơi như mưa, khóc không thành tiếng.

Nhưng Vương Nhất và Lý Khinh Hồng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến cô ta, hai người vội vàng đi cùng Tiêu Đào tới gặp Thi Việt Hải của sở xây dụng thành phố.

Bấy giờ, ông ta tức giận quát lớn: “Lý tổng, lần này các người khiến tôi thật sự quá thất vọng. Tôi có lòng tốt giao lại hạng mục xây dựng của thành phố cho cô phụ trách, cô thì hay rồi, làm thành bộ dạng này luôn!”
 
Chương 1288


CHƯƠNG 1288

“Hạng mục này là vì nhân dân, vì cả Thiên An, thế mà cô lại… hầy, việc đến nước này, cô muốn thông báo với đông đảo cư dân thành phố thế nào đây?”

Vừa nghe thấy những câu có vẻ chính phủ thế này, Vương Nhất biết ngay ông ta là muốn dồn Lệ Tinh vào chỗ chết.

Trên mặt Lý Khinh Hồng hiện lên vẻ lo lắng: “Thi tổng, nếu là Lệ Tinh của tôi làm sai, tôi sẽ không bào chữa gì cả, nhưng tất cả là do Kim thị bội ước trước, chúng tôi cũng là người bị hại mà!”

“Không cần nói nữa.”

Thi Việt Hải vẫy tay cắt ngang, lạnh lùng nhìn Lý Khinh Hồng: “Tất nhiên Kim Thị cũng có chỗ không đúng, nhưng cái tên được ghi trên hợp đồng là của công ty cô, trên đó cũng chỉ có mình con dấu của tập đoàn Lệ Tinh, nên người phải đứng ra gánh chịu trách nhiệm trước pháp luật… là cô!”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng tức khắc tái nhợt, cô ta cố gắng hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: “Vậy ông nói xem phải làm sao bây giờ?”

Trong tình huống này, cô ta thật sự không tìm được cách nào khác nữa.

Thi Việt Hải nở nụ cười khinh miệt, đáp: “Tập đoàn Lệ Tinh tiếp nhận hạng mục xây dựng của thành phố lại lật lọng, làm trái quy định, dẫn tới bên tôi bị tổn thất nặng nề, kế hoạch sông Thiên An cũng gặp trở ngại. Tôi yêu cầu Lệ Tinh phải bồi thường mọi tổn thất!”

“Giao toàn bộ tập đoàn Lệ Tinh ra đây chịu tội thay đi.”

Tuy Thi Việt Hải đã rời đi, nhưng những lời của ông ta vẫn còn văng vẳng bên tai cô ta.

Lý Khinh Hồng nghiến chặt răng, cả người run lên dữ dội, bần thần bước về phía văn phòng chủ tịch như người mất hồn.

“Khinh Hồng…”

Trong lòng Vương Nhất bất an vô cùng, vội vàng đuổi theo.

Rầm!

Cửa phòng chủ tịch đột ngột đóng lại.

Dù cô ta đã cố gắng đè tiếng khóc của mình xuống, nhưng Vương Nhất đứng ngoài cửa vẫn nghe thấy rõ ràng.

“Khinh Hồng, em mở cửa cho anh đi, có gì chúng ta cùng nhau đối mặt!”

Vương Nhất sốt ruột gõ cửa liên hồi, Tiêu Đào móc chìa khóa ra, lại phát hiện cửa đã được khóa trái từ bên trong.

“Lý tổng đâu rồi?”

Phương Huệ cũng vội vã xông tới, mặt mày khấp khởi lo âu.

Lý Mộng Đình sợ sệt bước theo sau đám đông khẽ ngước mắt nhìn, vừa hay đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Vương Nhất, lại hoảng sợ vội cúi đầu xuống.

Lách cách!

Đúng lúc này, của phòng chủ tịch bật mở.

Lý Khinh Hồng đứng trước cửa, hai mắt đỏ bừng.

“Khinh Hồng…”

Vương Nhất muốn tiến lên an ủi thì lại thấy trên mặt Lý Khinh Hồng cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng.

“Mọi người, là tôi có lỗi với mọi người.”

Cô ta khom lưng, cúi đầu với những người có mặt ở đây.
 
Chương 1289


CHƯƠNG 1289

Nhất thời, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.

Cái cúi đầu tạ tội này kéo dài chừng một phút, sau đó Lý Khinh Hồng mới từ từ vươn thẳng người lên.

Kế tiếp, cô ta nhìn về phía Tiêu Đào: “Đi xin khoản tiền bồi thường rồi tuyên bố phá sản đi.”

Ầm!

Sau khi Lý Khinh Hồng đưa ra quyết định này, toàn bộ những người ở đây sững ra như bị sét đánh, lòng chấn động vô cùng.

Tiêu Đào là người đầu tiên hoàn hồn, nóng nảy hét lên.

“Lý tổng, không thể làm vậy được, dù có khó khăn gì chúng ta cũng có thể cùng nhau đối mặt mà.”

Phương Huệ cũng khiếp sợ tột cùng: “Quyết định này cũng quá qua loa đại khái rồi, huống hồ chi mọi chuyện còn lâu mới tới bước này mà.”

Vương Nhất chỉ biết im lặng, bởi anh hiểu với cô ta mà nói, tập đoàn Lệ Tinh quan trọng đến cỡ nào.

Đây là đứa con của cô ta. Thuở thiếu thời, cô ôm mối hận bỏ nhà ra đi, tất cả là vì muốn chứng minh rằng dù không có Lý thị, cô ta vẫn có thể sống rất tốt.

Cô ta giống như một miếng bọt biển, một ngày hai tư giờ dành hơn nửa thời gian chỉ để học tập, không một ai có nỗi khát khao thành công lớn hơn cô ta cả.

Và cuối cùng, Lệ Tinh cũng được ra đời theo thời thế.

Cô ta là mẹ của Lệ Tinh, là linh hồn của tập đoàn này.

Thế mà bây giờ, hai chữ phá sản lại được thốt ra từ miệng cô ta, đủ để thấy sự kiện lần này đã đả kích cô ta nhiều thế nào.

Kim Thúy Như đã tung đòn chí mạng rồi.

Đúng lúc này, ngoài cửa lớn của tập đoàn Lệ Tinh bỗng truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Mọi người quay đầu lại nhìn, một người đàn ông mặc đồng phục của Kim thị sải bước tiến vào.

“Chuyện thành ra như vầy rồi, Kim thị mấy người còn tới làm gì?”

Nhất thời, với sự dẫn dầu của Phương Huệ và Tiêu Đào, tất cả mọi người trừng mắt giận dữ nhìn người nọ.

Người đàn ông này… Vương Nhất từng có duyên gặp mặt một lần.

Lúc đó anh và nhà họ Tôn trở mặt, anh ta lập tức đại diện cho tập đoàn Kim thị tới dạy dỗ Tôn Chính Vũ một trận. Chỉ là khi ấy ân oán giữa Vương Nhất và Kim Thúy Như vào năm năm trước đã được giải trừ, hai bên xem như làm hòa.

Nhưng hiện tại, Kim Thúy Như đã chính thức tuyên chiến, không thể nào có chuyện anh ta sẽ giúp đỡ Vương Nhất.

Anh ta trưng ra vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi tới là để truyền đạt lời của cô chủ cho quý vị.”

“Muốn tập đoàn Kim thị tiếp tục hợp tác cũng không phải không thể. Kính mời Lý tổng của Lệ Tinh, chín giờ đêm nay, một mình tới nhà họ Kim, đặt dấu chấm hết cho chuyện này!”

Ầm!

Vừa nghe thấy vậy, tất cả mọi người trong Lệ Tinh tức khắc bừng bừng lửa giận.
 
Chương 1290


CHƯƠNG 1290

Thậm chí trong mắt Vương Nhất còn thoáng hiện sát ý rợn người.

Nói xong, người đàn ông kia không ở lại dù chỉ một giây mà lập tức quay lưng rời đi.

Cả công ty chìm vào tĩnh lặng.

Lúc này, ai ai cũng đã hiểu, đây không phải cuộc chiến thương trường đơn thuần, Kim Thúy Như căn bản chỉ muốn dồn Lý Khinh Hồng vào đường chết mà thôi.

Thật ra Vương Nhất biết rất rõ, dù có đánh cược tất cả mọi thứ thì Lý Khinh Hồng vẫn không phải là đối thủ của cô ta.

Bởi vì một người hiền hòa bẩm sinh như Lý Khinh Hồng căn bản không có đủ quyết đoán để vứt bỏ tất cả.

Nhưng Kim Thúy Như lại có thể.

“Ra ngoài hết đi, để cô ấy một mình yên lặng một lát.”

Vương Nhất nói với những người có mặt ở đây.

Phương Huệ cũng biết đây chỉ những lời nông nổi nhất thời trong lúc kích động của Lý Khinh Hồng, bèn nhanh chóng xua tan mọi người.

Không một ai rời khỏi cương vị của mình, càng là giai đoạn khó khăn thì càng không thể buông tay.

Lý Mộng Đình vừa bước xuống lầu, vừa lôi di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Lý Mộng Đình tức giận chất vấn: “Cô đúng là quá độc ác, đạt được mục đích là đủ rồi, sao còn muốn dồn người ta tới vực thẳm chứ?”

“Độc ác? Ha ha…”

Từ trong điện thoại truyền tới tiếng cười lạnh lùng của Kim Thúy Như: “Ai nói tôi đã đạt được mục đích chứ? Chẳng phải ba ngày trước đã bảo rồi sao, sẽ toàn diện khai chiến, mới lật đổ được công ty của ả đã muốn tôi thu tay ư?”

“Tôi còn muốn cô ta bị mất hết mặt mũi, chỉ có thể chạy trốn khỏi Thiên An như một tên đào ngũ. Lòng người hiểm ác không phải thứ mà một thiên kim tiểu thư như ả ta có thể đối phó đâu.”

Lý Mộng Đình im lặng một lúc, rồi đột ngột mở miệng: “Nếu chỉ là cạnh tranh bình thường trên thương trường, không thể nào cô lại căm hận cô ấy nhiều như vậy, là vì Vương Nhất, đúng không?”

Lần này đến lượt Kim Thúy Như trầm ngâm không lên tiếng.

Lý Mộng Đình nói tiếp: “Năm năm trước, người kết hôn với anh ấy vốn là cô, nhưng anh ấy lại bỏ cô mà đi, biệt tăm biệt tích tận năm năm, khó khăn lắm mới quay lại thì đã có con cùng người phụ nữ khác, nếu là tôi tôi cũng sẽ hận.”

Kim Thúy Như im lặng một hồi lâu, rồi bỗng bật cười.

“Xem như cô đoán đúng một nửa, cứ để anh ta hận tôi đi, dù gì cũng tốt hơn là lãng quên tôi. Tôi nghĩ có lẽ chính Lý Khinh Hồng cũng nhận ra điều này rồi.”

Lý Mộng Đình dừng bước, trong mắt ngập tràn khiếp sợ.

Cô ta thế mà lại thấu hiểu tâm tư của Kim Thúy Như.

Thật ra cô ta cũng giống vậy thôi, điểm khác biệt có lẽ là cô ta không thể ác như Kim Thúy Như được.

Bởi Kim Thúy Như không chỉ ác với chính mình mà còn ác với người khác cả trăm lần.

 
Chương 1291


CHƯƠNG 1291

Văn phòng của Lệ Tinh.

Vương Nhất vòng tay ôm lấy vai Lý Khinh Hồng, an ủi: “Khinh Hồng, em không cần làm vậy đâu, chuyện này cứ giao cho anh giải quyết…”

Hạng mục xây dựng thành phố là do anh định đoạt, chỉ cần anh muốn thì sẽ có rất nhiều cách để xử lý chuyện này.

Nhưng Lý Khinh Hồng lại lắc đầu: “Em biết anh có thể làm được, nhưng lần sau, lần sau nữa thì sao? Mục tiêu của Kim Thúy Như chính là em.”

“Anh càng giúp, cô ta càng không dừng tay lại.”

Vương Nhất biến sắc: “Vậy là… em muốn đến đó?”

Lý Khinh Hồng nghiêm túc gật đầu: “Vì anh, em phải đi, đây là ân oán giữa em và cô ta!”

“Không được, anh không cho phép!”

Vương Nhất cất giọng trầm khàn, khuôn mặt như bị bóng tối che phủ.

Để Lý Khinh Hồng đơn thương độc mã tiến vào nhà họ Kim thì chẳng khác nào đang tự tìm đường chết!

Lý Khinh Hồng mỉm cười: “Em biết anh quan tâm em, lo lắng cho em, nhưng hai chúng ta vốn là do trời xui đất khiến nên mới bên nhau và anh cũng biết rồi, lòng ganh tỵ của phụ nữ đáng sợ lắm.”

Vương Nhất vẫn lắc đầu: “Anh không cần cô ta, anh không hề yêu cô ta, dù chỉ một chút.”

“Vương nhất!”

Lý Khinh Hồng quát lớn, lúc ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ bừng: “Em thật sự rất may mắn mới gặp được anh, em vì anh có thể nhẫn nhịn suốt năm năm trời, thế thì tới đặt dấu chấm hết với cô ta có là cái đinh gì đâu?”

“Cô ta sẽ thắng thật sao? Em thật sự chỉ có thể bị cô ta dẫm nát dưới chân ư? Đây là cuộc chiến của phụ nữ, cô ta có thể làm ngơ tất cả chỉ để trả thù em, vật thì em cũng có thể vì anh mà buông bỏ mọi thứ!”

Dứt lời, Lý Khinh Hồng nhón chân, trao anh một nụ hôn nồng thắm.

Hai mắt Vương Nhất trợn trừng, chẳng thể phản bác lại câu nào.

Hàng nước mắt trên mặt Lý Khinh Hồng vẫn tuôn rơi, nhưng Vương Nhất lại không cảm thấy cô ta đang khóc.

Trái lại, cô ta đang mỉm cười.

Giờ phút này, Vương Nhất mới thật sự nhận ra sự mạnh mẽ của cô gái này.

Mạnh mẽ hơn cả anh.



Gió lớn nổi lên, mây đen kín trời.

Theo dự báo thời tiết thì tối nay sẽ mưa to.

Sân nhà họ Kim.

Kim Thúy Như đứng giữa sân, ngẩng đầu nhắm nhìn bầu trời sắp bị bão táp mưa xa xâm chiếm.

Thật giống cõi lòng của cô ta lúc này, chẳng chút phẳng lặng.

Áp lực đè trên vai Lý Khinh Hồng rất lớn, cô ta cũng chẳng thoải mái hơn là bao.

Cô ta đang đợi Lý Khinh Hồng tới.

Lúc này, trong phòng khách nhà họ Kim đã ngồi kín người.
 
Chương 1292


CHƯƠNG 1292

Nhan Dịch Phi, Lý Tinh Sở và cả Vương Lâm.

Mặt mày ai nấy tối đen như mực.

Kim Thúy Như muốn chấm dứt với Lý Khinh Hồng là chuyện không nằm trong kế hoạch lúc đầu.

Dễ dàng đoán được đây là do Kim Thúy Như tự ý quyết định.

Thế nhưng họ lại không dám phản đối.

Bởi vì toàn bộ kế hoạch đều do một tay Kim Thúy Như lập nên, nên lúc thực hiện khó tránh khỏi để tình cảm của bản thân lẫn vào.

“Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì rắc rối…”

Lý Tinh Sở thầm cầu nguyện trong lòng.

Có thể mang Lý Khinh Hồng về lại Lý thị không phải xem lần này thế nào.

“Đến rồi!”

Bỗng, Nhan Dịch Phi mở miệng nói.

Tầm mắt mọi người dồn về chiếc xe đang chạy tới từ phía xa.

Lý Khinh Hồng bước xuống xe, nhấc chân đi về phía họ một cách vô cảm.

Cùng lúc này, gương mặt của Kim Thúy Như cũng trở nên lạnh lẽo tựa băng.

“Tôi còn tưởng Vương Nhất sẽ không để cô tới chứ.”

Kim Thúy Như bước tới trước mặt Lý Khinh Hồng, mặt không đổi sắc nói.

Lý Khinh Hồng không thèm để ý tới những lời đó, bình thản đáp trả: “Bớt nói mấy lời vô ích lại, cô tìm tới tôi là muốn kết thúc cái gì?”

Lúc nói những lời này, khí thế tỏa ra từ người cô ta khiến áp lực dồn lên đầu Kim Thúy Như càng thêm mãnh liệt.

Nhưng chỉ lát sau, cô ấy đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

“Đơn giản lắm, ly hôn với anh ta, tôi sẽ lập tức hợp tác lại với tất cả hạng mục của công ty cô, kể cả hạng mục xây dụng thành phố, tập đoàn Kim thị cũng sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ cô, hơn nữa còn không cần một đồng nào.”

Biểu cảm trên mặt Kim Thúy Như vô cùng nghiêm túc, ai quen cô ta cũng biết rằng cô ta xem thường chuyện nói dối.

Đồng thời điều kiện mà Kim Thúy Như đưa ra cũng rất có thành ý.

Nếu là Lý Khinh Hồng của năm năm trước, có lẽ sẽ đồng ý ngay mà không do dự, nhưng bây giờ cô ta là người đã có gia đình.

“Đây là dấu chấm hết mà cô nói?”

Lý Khinh Hồng nhìn Kim Thúy Như, nở nụ cười bình thản.

Nụ cười đó như đang cười nhạo, khinh miệt cô ta.

Kim Thúy Như sửng sốt, ánh mắt cũng lạnh dần: “Chẳng lẽ cô tưởng tôi sẽ đánh nhau với cô sao?”

“Tất nhiên là không, chỉ là bỗng cảm thấy dấu chấm hết của cô chẳng có chút ý nghĩa nào thôi!”

Mặt mày Lý Khinh Hồng nghiêm lại, lạnh buốt: “Tôi biết từ đầu đến cuối mục tiêu của cô chỉ có mình tôi, chỉ lật đổ mỗi công ty của tôi thôi đã là kiềm chế lắm rồi. Nhưng cô phải hiểu rằng từ khoảnh khắc tôi hạ sinh giọt máu của anh ấy, tôi sẽ không bỏ rơi anh ấy nữa.”

“Cô tới tìm tôi chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.”
 
Chương 1293


CHƯƠNG 1293

Hai mắt Kim Thúy Như dại ra, sau đó, mặt mày càng thêm khó coi.

“Giữa cô và anh ấy ngoại trừ mối tình một đêm mong manh như giọt sương mai và việc cô mang thai đứa con của anh ấy ra thì còn lại gì đâu chứ?”

Cô ta cắn môi, thất thố quát Lý Khinh Hồng một tiếng.

Lý Khinh Hồng nhất thời chìm vào im lặng.

Kim Thúy Như nói tiếp: “Lúc đó cô cũng đâu ưa gì anh ấy, anh ấy mang tới cho cô nỗi thống khổ to lớn như vậy, tại sao cô không phá cái thai đó đi mà lại cố chấp sinh nó ra?”

“Tôi thật sự không hiểu, tại sao cô lại dùng nhiều dũng khí như vậy để chờ đợi một người mãi mãi cũng không quay về chứ?”

“Không phải cô cũng đang đợi đó sao?”

Lý Khinh Hồng bỗng mở miệng, nhìn Kim Thúy Như nhỏ giọng đáp lại.

Tức khắc, cả người Kim Thúy Như run lên bần bật như bị sét đánh, đồng tử co lại.

“Năm năm trước, tất cả những gì cô toan tính đó, chỉ mình cô mới biết, ấy chẳng qua chỉ là cách cô tự bảo vệ bản thân mà thôi. Nếu cô không thể khiến người khác khiếp sợ, chỉ e sẽ bị ăn sạch không còn sót lại dù chỉ một mảnh xương. Cô nghĩ là chỉ mình cô, nhưng anh ấy thì sao, anh ấy có sợ cô không?”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Những lời Lý Khinh Hồng nói ra đã thành công khiến mặt mày Kim Thúy Như trở nên tái nhợt.

Cô ta siết chặt hai tay, cơ thể khẽ run run.

Tâm trí dần tôi về nơi xa, về tới khoảng thời gian năm năm trước, cái ngày mà lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh.

“Tôi sẽ kết hôn với anh, nhưng anh phải tới nhà tôi ở rể, hơn nữa, tôi sẽ không yêu anh, vĩnh viễn sẽ không.”

Vừa gặp nhau, cô ta đã cao ngạo đưa ra yêu cầu của mình.

Anh cũng lắc đầu đáp lại: “Giả vờ vậy hoài không thấy mệt sao?”

Khoảnh khắc đó cô ta lập tức nhận ra, chỉ liếc mắt một cái thôi đã nhìn thấu lớp vỏ ngụy trang của cô ta.

Một đêm sa vào bụi trần, vạn kiếp bất phục.

Vô tình tìm thấy người trong tim, lòng tràn ngập vui mừng.

“Cô nhất định không biết, cái đêm vào năm năm trước, rõ ràng anh ấy đã đánh mất lý trí, nhưng lại vừa khóc, vừa lẩm bẩm với tôi rằng “xin lỗi”, đó chính là phản xạ trong vô thức của anh.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng dịu xuống đôi chút: “Lúc đó tôi lập tức nhận ra anh là kiểu đàn ông thế nào. Đây cũng là lý do vì sao sau khi biết bản thân mang thai, dù trong lòng có hoảng sợ tới cỡ nào, tôi cũng nhất quyết phải sinh đứa bé ra.”

“Bởi trong lòng tôi luôn nhen nhóm một tia hy vọng rằng một ngày nào đó, anh sẽ quay về thăm tôi, thăm con gái của chúng tôi.”

Cô ta nhếch môi, nở nụ cười chân thật từ tận đáy lòng.

Ký ức đó đã từng là khoảng thời gian tối tăm nhất của cô ta, nhưng hiện tại cô ta lại có thể vừa cười vừa kể lại.

Chứng tỏ cô ta đã hoàn toàn buông bỏ được chuyện cũ.

“Vậy nên tôi hiểu tại sao cô lại tốn nhiều công sức như thế chỉ để lật đổ công ty của tôi, nhưng tôi không hận cô, trái lại, tôi vô cùng cảm tạ cô.”
 
Chương 1294


CHƯƠNG 1294

Lý Khinh Hồng mỉm cười với Kim Thúy Như: “Trước kia, bởi vì gia tộc của mình, tôi luôn cảm thấy tương lai sao mà mơ hồ, mờ mịt quá. Nhưng chính cô đã dạy cho tôi hiểu rằng không một ai có thể chia rẽ hai chúng tôi.”

“Công ty phá sản, không sao cả, anh ấy sẽ giúp tôi Đông Sơn tái khởi, dù con đường trước mặt có tối tăm đến cỡ nào cũng chẳng phải lo, bởi anh ấy sẽ thắp lên ngọn đèn soi bước cho tôi.”

Kim Thúy Như đờ ra như tượng một lúc lâu, mặt mày cũng trắng bệch như trang giấy.

Dù là cô ta thì cũng cảm nhận được sự bất lực trong lòng.

Trận đấu này, ngoài mặt thì có vẻ Kim Thúy Như đã chiến thắng, nhưng thật ra người thua lại chính là cô ta.

Thua triệt để.

“A…”

Cô ta ngồi xổm xuống đất như một đứa nhỏ sợ bị sét đánh trúng, biểu cảm trên mặt vô cùng thống khổ, hai tay ôm chặt lấy đầu mình, khàn giọng hét lớn.

Đôi mắt đỏ ngầu, lòng tan nát.

Cuối cùng cô ta vẫn bỏ lỡ điều tốt đẹp nhất là anh.

Hao tâm tổn trí là vì ai cơ chứ?

Lý Khinh Hồng không bước lên an ủi, chỉ đứng đó nhìn cô ta hồi lâu rồi xoay người, định rời đi.

Cảnh tượng này đã bị Nhan Dịch Phi, Lý Tinh Sở và Vương Lâm nhìn thấy. Ba người họ đồng loạt đứng dậy, trên mặt hiện lên biểu cảm không thể tin nổi.

Không biết hai người họ nói gì mà Kim Thúy Như lại đột ngột ngồi xổm xuống đất, mặt mày thống khổ tột cùng.

Thậm chí bọn họ còn nhìn thấy sự sợ hãi, bi ai ẩn sâu trong mắt cô ta nữa.

“Thúy Như!”

Vương Lâm vừa gọi tên cô ta vừa chạy ra, nhưng lại bị Lý Tinh Sở ngăn cản.

“Kế hoạch còn chưa kết thúc, bình tĩnh, đừng vội.”

Ông ta vừa nói hết câu, Kim Thúy Như cũng lảo đảo đứng dậy, lửa giận ngút trời hét lớn một tiếng.

“Cô đứng lại đó cho tôi!”

Lý Khinh Hồng dừng bước, quay đầu bình tĩnh nhìn cô ta, hỏi: “Còn chuyện gì nữa hả?”

Kim Thúy Như mặt mày dữ tợn, đáp: “Tôi thừa nhận, cô thắng rồi, nhưng tôi cũng không thua đâu!”

“Cô và anh ấy nhất định phải ly hôn, dù tôi không thể khiến anh ấy thích mình, nhưng tôi có thể mượn tinh trừng của anh ấy, hạ sinh giọt máu của anh ấy!”

“Cô dám?”

Ánh mắt Lý Khinh Hồng trở nên dữ dằn, nhìn trừng trừng vào Kim Thúy Như: “Nếu ngày đó tới thật, tôi sẽ đập nát bụng cô ra.”

Chỉ trong một cái chớp mắt, quanh người cô ta bỗng tỏa ra sát khí dày đặc, khiến Kim Thúy Như giật mình hoảng sợ.

Nhưng một giây sau, cô ta lại bật cười khinh miệt: “Vậy cứ mở to mắt mà chờ xem!”

Dứt lời, cô ta hét lớn một tiếng: “Bắt ả lại.”

Rầm rập!
 
Chương 1295


CHƯƠNG 1295

Chỉ lát sau, từ trong biệt thự nhà họ Kim xông ra một đống người bao vây xung quanh Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng biến sắc, quay đầu nhìn Kim Thúy Như: “Cô định làm gì?”

Kim Thúy Như trêu ngươi: “Yên tâm, tôi sẽ không làm cô bị thương đâu, chỉ là nhờ vả vài người bạn cũ đưa cô về Yên Kinh thôi.”

Vừa dứt lời, ba bóng người bước ra từ trong biệt thự.

Không ai khác chính là Nhan Dịch Phi, Lý Tinh Sở và Vương Lâm.

Nhìn thấy ba người này, Lý Khinh Hồng như hiểu ra điều gì, vẻ tức giận lan tràn khắp khuôn mặt.

“Thì ra tất cả đều là chủ ý của mấy người!”

Lý Tinh Sở bước lên vài bước, nói với Lý Khinh Hồng: “Chính xác hơn là tôi nhờ Thúy Như làm vậy, tất cả là vì muốn tốt cho em, cũng là tốt cho người khác, em vẫn nên quay về Yên Kinh thì hơn.”

“Tôi đổi ý rồi, có ly hôn hay không cũng chẳng sao cả, chỉ cần em trở lại Yên Kinh, gả cho cậu cả nhà họ Tần, thì kết quả cũng giống nhau mà thôi.”

Lời của Lý Tinh Sở khiến sắc mặt của Lý Khinh Hồng tái nhợt.

Trên thực tế, khi nhìn thấy Lý Tinh Sở, Nhan Dịch Phi, còn cả Vương Lâm đi ra từ trong nhà của nhà họ Kim thì cô đã hiểu mọi chuyện.

Cả sự việc đều do Kim Thúy Như lên kế hoạch, mà ba người bọn họ là người ủng hộ, vì muốn đưa cô về Yên Kinh.

Cô vẫn xem thường Kim Thúy Như, cũng đánh giá thấp Kim Thúy Như.

“Từ khi nào, ngay cả cô cũng bắt đầu sử dụng những thủ đoạn hèn hạ như này?”

Lý Khinh Hồng tức giận nhìn Kim Thúy Như, hàm răng nghiến chặt.

Tuy cô và Kim Thúy Như là đối thủ, nhưng cũng biết phẩm hạnh của cô ta, cô ta khinh thường nói dối, cũng khinh thường thiết kế mai phục.

Nhưng sự thật lại nằm ngoài dự liệu của Lý Khinh Hồng.

Kim Thúy Như mặt mày lạnh lùng: “Nếu là những chuyện khác, tôi khinh thường bắt tay với người khác, nhưng chuyện liên quan tới Vương Nhất, tôi không quan tâm nhiều như vậy.”

Câu nói này đã nói trúng ba người, sắc mặt Vương Lâm rất khó coi, cảm thấy đầu mọc sừng.

Kim Thúy Như là vợ chưa cưới của anh ta, nhưng trong lòng cô ta lại tồn tại người đàn ông khác, sao không khiến anh ta tức giận cơ chứ?

Sắc mặt của Lý Tinh Sở cũng có hơi khó coi, anh ta thích Kim Thúy Như là chuyện ai cũng biết.

“Đưa cô chủ đến khách sạn, cố gắng nghỉ ngơi, sáng ngày mai, 9 giờ bay!”

Lý Tinh Sở phẩy tay rồi gầm lên, giọng nói tức giận.

“Rõ!”

Vệ sĩ của nhà họ Kim đáp một tiếng, sau đó đi về phía Lý Khinh Hồng.

Bọn họ không để trong lòng, dù sao Lý Khinh Hồng chỉ là một người phụ nữ trói gà không chặt.

Lý Khinh Hồng lại nhấc chân lên, đạp một cước vào đũng qu@n của một tên vệ sĩ ở gần nhất.

Bụp!

Ngay lập tức người đó khép chặt hai chân, mặt mày lập tức tím tái.

Lý Khinh Hồng lại nhân cơ hội này, thoát ra ngoài.
 
Chương 1296


CHƯƠNG 1296

Lý Tinh Sở tức giận gầm lên: “Bắt nó về cho tôi!”

Tất cả vệ sĩ nhanh chóng đuổi theo Lý Khinh Hồng.

Kim Thúy Như lại quay đầu, nói với Nhan Dịch Phi: “Để người phụ nữ đó ra tay, trước 9 giờ sáng mai, không thể dụ Vương Nhất đến!”

Nhan Dịch Phi gật đầu, sau đó gọi một số điện thoại.

“Có thể ra tay rồi, người tiếp ứng đã đến.”



Cùng lúc đó, phòng bệnh ở bệnh viện.

Một mình Châu Mỹ Ngọc ngồi trên sô pha, bên cạnh là Lý Thiên Dương đang ngủ say và Hồng Phật.

Bà ta đã thuốc an thần vào trong nước của Lý Thiên Dương, mua cho Hồng Phật một lọ sữa chua có chứa thuốc an thần, hai người uống xong thì đều ngất đi.

Để điện thoại xuống, sắc mặt Châu Mỹ Ngọc cực kỳ tái nhợt.

Sau đó run rẩy đứng dậy, đi về phía Lý Thiên Dương.

Có điều bà ta không ra tay, mà đi qua đi lại.

Không phải căng thẳng, mà đang đắn đo, dù sao đây là chuyện lần đầu tiên bà ta làm vậy.

Châu Mỹ Ngọc không ngừng hít thở sâu, cuối cùng dằn lòng, đỡ Lý Thiên Dương dậy.

Cốc cốc cốc!

Rất nhanh, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai?”

Châu Mỹ Ngọc sợ hãi hỏi.

“Tiêm.”

Bên ngoài truyền tới giọng nói trầm thấp của đàn ông.

Bệnh viện căn bản không có y tá nam, Châu Mỹ Ngọc lập tức hiểu, là người của đối phương, bà ta vội vàng vặn khóa cửa, mở cửa ra.

Chỉ thấy ở cửa có hai người mặc áo blouse trắng đứng đó, liếc nhìn Châu Mỹ Ngọc: “Người ở trong nhỉ?”

“Có, có, hai người mau khiêng ông ta xuống, một mình tôi không khiêng được.”

Châu Mỹ Ngọc vội vàng nói.

Trước đó, mệnh lệnh mà người đàn ông thần bí ra lệnh cho bà ta, chính là bắt cóc Lý Thiên Dương.

Hai người đàn ông nhìn nhau, một người cõng Lý Thiên Dương, một người đi trước dò đường, Châu Mỹ Ngọc căng thẳng đi theo đằng sau.

Ba người không đi thang máy, mà đi lối đi dành cho nhân viên mà chỉ có nhân viên của bệnh viện mới có thể đi.

Cả con đường không có ai hết, cho dù có cũng rất nhanh đã rời đi, cả đường tránh né, ba người rất nhanh đã ra khỏi bệnh viện, lên một chiếc xe màu đen.

Chiếc xe chạy đi, rất nhanh đã ra khỏi nội thành, đi tới khu ngoại ô hẻo lánh.

Trước khi ba người lên xe đều không phát hiện, dưới gầm xe có gắn một thiết bị theo dõi siêu bé.

“Chúng ta bây giờ đi đâu?”

Châu Mỹ Ngọc lơm lớp lo sợ hỏi.
 
Chương 1297


CHƯƠNG 1297

Một người đàn ông trong đó lại lạnh lùng nói: “Đừng hỏi, đi thì sẽ biết.”

Châu Mỹ Ngọc rụt cổ lại, mặt mày rất hoảng hốt.

Kít—

Đột nhiên, người lái xe bỗng đạp phanh, chiếc xe lập tức dừng ở bên đường.

Trong lúc không phòng bị, Châu Mỹ Ngọc đập đầu vào ghế trước mặt, choáng váng.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ cũng giật mình, mặt mày đầy phẫn nộ: “Anh có biết lái xe không thế?”

Chỉ thấy người lái xe mặt mày nghiêm nghị, chỉ về đằng trước, nói: “Anh nhìn đằng trước.”

Bọn họ nhìn theo, lập tức bị dọa giật mình.

Chỉ thấy ở giữa đường, đột nhiên có hai người đứng đó.

Một dáng người cao ráo, mặc đồ da màu đen.

Người còn lại là một cô bé, chỉ khoảng 12-13 tuổi, trong tay còn cầm một bịch sữa chua.

“Là các người?!”

Thấy Lãnh Nhan và Hồng Phật, Châu Mỹ Ngọc bị dọa cho toàn thân run rẩy, ánh mắt hết sức khó tin: “Cô không phải đã ngủ rồi sao? Sao đã tỉnh rồi?”

Hồng Phật khinh thường nói: “Chút thuốc an thần lởm này còn muốn khiến tôi ngủ à? Nằm mơ!”

Biết không đi được, hai người đằng trước lập tức rút súng ra, nổ súng về phía Lãnh Nhan và Hồng Phật.

Bụp!

Tiếng súng vang lên, Lãnh Nhan và Hồng Phật lại không thấy bóng dáng.

Ầm!

Đột nhiên, trên nóc xe truyền tới một âm thanh lớn.

Lãnh Nhan đấm một quyền vào nóc xe, đập cho nóc xe lõm xuống.

Hồng Phật cũng suýt sáo, hai con sâu bay vào trong xe, chui vào trong miệng của hai người đằng trước.

Bọn họ ngay cả kêu cũng không kêu được thì đã tắt thở.

Lãnh Nhan nhảy xuống xe, mở cửa xe ra, Châu Mỹ Ngọc ngây ngốc ngồi trong xe, bị dọa sợ vô cùng.

“Đừng, đừng giết tôi…”

Bụp!

Lãnh Nhan một quyền đánh ngất bà ta, sau đó gọi một cuộc gọi.

“Thiếu chủ, đã giải quyết xong, mọi chuyện giống như những gì anh nghĩ, người sau lưng liên lạc với Châu Mỹ Ngọc là nhà họ Nhan.”

“Được.”

Trong điện thoại truyền ra tiếng của Vương Nhất.

Tuy chỉ có một từ ngắn ngủi, nhưng lại ẩn chứa sát ý vô tận.

“Thiếu chủ, cần tôi tới đó không?”

Lãnh Nhan hỏi, từ đầu dây bên kia, cô ta nghe thấy tiếng động cơ rất khẽ.

“Không cần, tôi đích thân đi tìm bọn họ.”

Giọng nói của Vương Nhất đầy lạnh lẽo.
 
Chương 1298


CHƯƠNG 1298

Tuy Lý Khinh Hồng đã dốc hết sức muốn chạy về xe, sau đó lái xe rời đi, nhưng vẫn bị vệ sĩ của nhà họ Kim đuổi kịp, bắt trở về.

“Giao cho các người.”

Kim Thúy Như liếc nhìn Lý Khinh Hồng tóc tai xõa ra, dường như mất đi hứng thú, vô vị quay về nhà họ Kim.

Vì vậy ở hiện trường chỉ có Lý Tinh Sở, Vương Lâm và Nhan Dịch Phi.

Lý Khinh Hồng đã bị khống chế, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm bọn họ.

“Lý Tinh Sở, anh đối xử với tôi như vậy, không sợ Vương Nhất tìm anh gây phiền phức sao?”

Lý Tinh Sở cười ha hả: “Sợ rằng cậu ta muốn tìm tôi gây phiền phức, lúc đó tôi đã áp tải em ở trên máy bay rồi.”

“Có ý gì?”

Trong lòng Lý Khinh Hồng bỗng rất bất an.

Trong lúc chạy trốn, cô đã gọi điện cho Vương Nhất, nhưng lại là đường dây bận.

Chỉ thấy Nhan Dịch Phi cười ha hả nói: “Cô Lý, bây giờ cô vẫn không biết nhỉ? Bên phía ba cô cũng xảy ra chuyện rồi.”

“Chúng tôi đã làm hai chuẩn bị, cho người mang Lý Thiên Dương đi.”

“Cái gì?!”

Lý Khinh Hồng nghe vậy cũng ngây ra, sau đó càng liều mạng mà hét lên: “Các anh sẽ không được chết tử tế!”

Lý Tinh Sở bỗng nheo mắt lại, nói: “Em cho rằng tên phế vật đó rất yêu em sao, hai bên đều xảy ra chuyện, hai chọn một, em cảm thấy cậu ta sẽ cứu bên nào?”

Lý Khinh Hồng lập tức rơi vào trầm mặc.

Điện thoại vừa rồi bận, cô biết Vương Nhất sẽ không đến cứu mình.

Tuy Lý Khinh Hồng không trách anh, nhưng ở trong lòng cô, cô vẫn hy vọng Vương Nhất sẽ tới.

“Đưa đi!”

Lý Tinh Sở khẽ phất tay, vệ sĩ của nhà họ Kim mang Lý Khinh Hồng chuẩn bị lên xe.

Rầm!

Vào lúc này, một chiếc xe màu đen lao tới, trong nháy mắt giống như một con trâu đực phát điên, lao vào biệt thự của nhà họ Kim.

Tuy nhiên lại không giảm tốc, ngược lại tăng tốc độ lao về phía đám vệ sĩ của nhà họ Kim.

Bụp bụp bụp!

Bỗng chốc, vệ sĩ của nhà họ Kim bị đụng bay.

“Ai?”

Bị biến đột nhiên xảy ra, ba người Lý Tinh Sở, Nhan Dịch Phi đều thay đổi sắc mặt.

Chiếc xe dừng lại, một bóng người bước xuống.

Nhìn bóng người này, Lý Khinh Hồng cực kỳ vui mừng.

“Chồng!”

Lý Khinh Hồng cũng không kìm nén được kích động trong lòng, vội vàng ôm lấy Vương Nhất.
 
Chương 1299


CHƯƠNG 1299

Vương Nhất nhẹ nhàng gạt ít tóc tơ hơi rối cho cô, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”

Lý Khinh Hồng lắc đầu, ôm anh càng chặt.

Vào vừa rồi, khi cô đã rơi vào tuyệt vọng, cảm thấy nhất định sẽ bị đưa đi thì Vương Nhất đến.

Có trời mới biết trong lòng cô kích động cỡ nào.

“Anh đã nói rồi, đừng một mình đi tới nhà họ Kim, nếu không phải anh tới kịp thì xảy ra chuyện rồi.’

Vương Nhất mặt mày nghiêm nghị.

Lý Khinh Hồng cũng hiếm khí đỏ mặt, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy mà nói: “Giờ không phải có anh sao?”

Bảo vệ Lý Khinh Hồng ở đằng sau, ánh mắt của Vương Nhất cũng dừng ở trên người ba người Nhan Dịch Phi.

Ánh mắt có thể thấy bằng mắt thường đã trở nên lạnh lẽo.

“Vương Nhất…”

Vẻ mặt của Nhan Dịch Phi, Lý Tinh Sở, Vương Lâm lại trở nên rất nghiêm túc.

“Tôi đi gọi cô Kim.”

Nhan Dịch Phi cẩn thận nói muốn trở về.

Vương Lâm kéo chặt anh ta, ánh mắt nhìn sáng Vương Nhất tràn ngập sát ý.

“Chẳng qua chỉ là một thằng ở rể cỏn con, cần gì phải kinh động Thúy Như? Huống chi, giữa tôi và anh ta cũng có món nợ cần phải tính…”

Vương Lâm mặt mày dữ tợn, vừa nghĩ tới người trong lòng Kim Thúy Như thích là Vương Nhất, lệ khí trong lòng anh ta không kìm được mà bốc lên.

Ngay sau đó, anh ta gầm lên.

“Vương Nhất, vốn định đợi sau khi kết hôn xong với Thúy Như rồi đi xử lý anh, không ngờ anh lại chủ động đưa tới tận cửa!”

“Câu nói này, cũng trả lại nguyên vẹn cho các anh.”

Cơ thể Vương Nhất thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng quét cho ba người: “Tôi đã tha cho ba người một đường sống, các anh lại không biết sống chết ra tay với người ở bên cạnh tôi, có từng suy nghĩ hậu quả chưa?”

“Hậu quả?”

Nhan Dịch Phi lại bỗng cười lạnh một tiếng: “Người phải suy nghĩ hậu quả là anh!”

“Tôi khuyên anh vẫn là đừng chống trả nữa, ngoan ngoãn giao cô Lý ra, nếu không ba của anh sẽ mất mạng.”

Trong mắt Vương Nhất lập tức b ắn ra sát cơ, Lý Khinh Hồng cũng giống như nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói với Vương Nhất: “Vương Nhất, anh mau đi cứu ba, ba bị người ta bắt đi rồi!”

Bọn họ vốn tưởng rằng, nghe thấy tin tức này thì Vương Nhất nhất định sẽ nổi giận.

Không ngờ Vương Nhất căn bản không đếm xỉa, thậm chí khóe miệng nhếch lên nở nụ cười trào phúng.

“Ba kẻ ngu xuẩn!”

Từ trong miệng anh từ từ nhả ra mấy từ như này.

Ngay lập tức, Nhan Dịch Phi, Lý Tinh Sở và Vương Lâm nổi giận: “Anh nói cái gì?”
 
Chương 1300


CHƯƠNG 1300

Nhan Dịch Phi càng phẫn nộ nói: “Nói thật với anh, Lý Thiên Dương đã bị người của tôi bắt đi, sống chết của ông ta, bây giờ nằm trong tay tôi, anh lẽ nào không quan tâm tới sống chết của ba anh hay sao?”

“Vậy sao?”

Vương Nhất cười lạnh lùng: “Không bằng, anh gọi một cú điện thoại, hỏi xem người của anh còn ở trên cõi đời này không?”

“…”

Lời này vừa dứt, Nhan Dịch Phi lập tức thay đổi sắc mặt, Lý Tinh Sở và Vương Lâm nhìn nhau, trong lòng cũng nổi lên một dự cảm chẳng lành.

Rất nhanh, Nhan Dịch Phi lại cười lên: “Phô trương thanh thế, anh cảm thấy tôi sẽ tin lời của anh hay sao?”

“Có tin hay không là do anh, dù sao dựa vào hành vi của anh ngày hôm nay, nhà họ Nhan tất vong!”

Nhan Dịch Phi tức quá hóa cười: “Được, nếu anh đã không biết trời cao đất dày như vậy, tôi bây giờ gọi người giết ba của anh!”

Nói xong thì rút điện thoại ra, gọi một cuộc.

“Vương Nhất, ba rốt cuộc sao rồi?”

Lý Khinh Hồng lập tức khẩn trương, trong mắt tràn ngập sự tự trách và lo lắng.

Nếu không phải do cô cố chấp muốn đến nhà họ Kim cắt đứt với Kim Thúy Như thì cũng sẽ không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Vương Nhất lại cho cô một ánh mắt yên tâm: “Em tin anh không?”

Lý Khinh Hồng chợt ngây người, sau đó gật đầu.

Cô của bây giờ, tin tưởng Vương Nhất vô điều kiện.

Tút tút tút…

Điện thoại của Nhan Dịch Phi mãi không có ai nghe.

Gọi hai lần, ba lần, đều có kết quả như nhau.

Trái tim của anh ta cũng theo đó mà chìm xuống.

“Mau, gọi người tiếp ứng bên đó xem thử xảy ra chuyện gì?” Anh ta gầm lên trong điện thoại.

Rất nhanh đã có phản hồi.

Chỉ có điều, giọng nói của người ở đầu bên kia vô cùng hoảng sợ.

“Cậu, cậu chủ, người của chúng ta bị hai cô gái giết hết rồi!”

Giọng nói khá lớn, ngay cả Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ở cách đó không xa cũng có thể nghe thấy.

Xoạt một cái, vẻ mặt của Nhan Dịch Phi lập tức trở nên sững sờ, sau đó nổi giận.

“Các người đều là phế vật à? Mười mấy người đó, vậy mà bị hai cô gái giết?”

“Không phải, cậu chủ, hai cô gái đó đều quá mạnh, sợ rằng ngay cả cao thủ giỏi nhất của nhà họ Nhan cũng không phải đối thủ!”

“Cô gái dáng cao gần như giết người trong nháy mắt, cô gái nhỏ kia, cô ta… cô ta có thể gọi sâu, có mấy anh em đều bị cắn chết!”

Giọng nói của tên thủ hạ cực kỳ sợ hãi, thậm chí mang theo âm run mãnh liệt.

“Hì hì, tìm được anh rồi.”
 
Chương 1301


CHƯƠNG 1301

Đột nhiên, ở đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười giòn tan của một cô bé: “Chị Lãnh Nhan, chị đã giết 16 người rồi, người này nhường cho em, em muốn biến cơ thể của anh ta thành trùng đỉnh.”

Sau đó lại là giọng nói lạnh lùng của một cô gái.

“Tùy.”

“Á… đừng, đừng, á!”

Rất nhanh đã truyền tới tiếng kêu thảm thiết cực kỳ sắc lạnh.

Xoẹt xoẹt…

Trừ điều này ra, còn có âm thanh có thứ gì đó đang cắn xé.

Cầm điện thoại, vẻ mặt của Nhan Dịch Phi trở nên vô cùng sốc.

Dần dần, biểu cảm của anh ta trở nên dữ tợn.

“Vương Nhất, anh dám giết người của nhà họ Nhan tôi!”

Chiếc quạt gấp trong tay cũng bị anh ta bóp kêu lên.

“Đây chỉ là mở đầu, hôm nay, anh và nhà họ Nhan của anh đều sẽ tới chỗ Diêm Vương báo cáo!”

Mặt mày Vương Nhất rất bình tĩnh, cất bước đi về phía Nhan Dịch Phi.

Anh là người ân oán phân minh, không cần nghi ngờ gì nữa, Nhan Dịch Phi chính là người đàn ông thần bí liên lạc với Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc.

Anh ta khiến Lý Thiên Dương suýt nữa chết vì trúng đạn, còn gián tiếp khiến tập đoàn Lệ Tinh rơi vào vũng bùn, bây giờ lại kêu Châu Mỹ Ngọc bắt cóc Lý Thiên Dương, là kẻ đứng sau của cả sự việc.

Người đầu tiên Vương Nhất muốn giết, đương nhiên là anh ta.

“Khoan đã!”

Nhan Dịch Phi lại quát to một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất, cười gằn một tiếng: “Vương Nhất, anh tưởng anh có thể giết được tôi sao?”

Vương Nhất cười hờ hững: “Tôi nghĩ anh biết thực lực của tôi, tôi muốn giết anh đơn giản giống như nghiền chết một con kiến.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Nhan Dịch Phi lập tức tối sầm.

Trong hôn lễ của nhà họ Văn, anh ta từng giao thủ với Vương Nhất.

Anh ta đã sử dụng hết sức, nhưng căn bản không làm gì được Vương Nhất.

Từ đó có thể thấy, lực đạo của Vương Nhất hơn anh ta.

Nhưng anh ta vẫn cười lạnh một tiếng: “Sức lực lớn, không đại biểu thực lực mạnh, chưa từng đánh, làm sao biết chứ?”

Vương Nhất lắc đầu: “Nếu đã như vậy, tôi cho anh một cơ hội khiêu chiến tôi, chỉ cần anh có thể chống đỡ được hai hiệp trong tay tôi, tôi thả anh rời đi.”

Lời này phải nói là rất ngông cuồng, nhưng Lý Tinh Sở lại vô thức lùi lại một bước.

Anh ta từng ở Lý Thị thấy được sự mạnh mẽ của Vương Nhất, thậm chí đánh anh ta phải tránh né, chứng minh Vương Nhất không nói phét.

Nhan Dịch Phi lại lạnh lùng nói: “Anh có thân phận gì, tôi có thân phận gì, cũng xứng để tôi đích thân ra tay sao? Anh bây giờ sợ rằng vẫn không xứng để biết nội tình của nhà họ Nhan tôi?”
 
Chương 1302


CHƯƠNG 1302

Nói đến đây thì anh ta cười gằn một tiếng: “Nhà họ Nhan tôi là nội môn của cả hiệp hội võ đạo, bên trong cao thủ nhiều như mây, để bọn họ giết anh.”

Nói xong thì anh ta vỗ tay.

Trong nháy mắt, biệt thự của nhà họ Kim nổi gió, ở cửa xuất hiện hơn mười cường giả có khí tức mạnh mẽ bao vây lấy Vương Nhất.

“Vương Nhất, ngày chết của anh tới rồi!”

Trong mắt Nhan Dịch Phi mang theo sự cuồng nhiệt, tức giận gầm lên.

“Chồng, chúng ta vẫn là mau chóng rời đi thôi…”

Thấy nhiều cao thủ nội môn của nhà họ Nhan ép lại như vậy, Lý Khinh Hồng rất lo lắng.

Đừng nói tới Vương Nhất, dù cô không hiểu võ đạo cũng nhìn ra chỗ đặc biệt của những cường giả này.

Vóc dáng của bọn họ ngược lại không tính là quá cường tráng, thậm chí có người cơ thể còn rất gầy.

Nhưng xương gò má của bọn họ đều nhô cao, gân xanh trên trán nổi lên, chỉ đứng ở đó thôi cũng cho người khác cảm giác bức bách vô tận.

Tu hành võ đạo tới đột phá cảnh giới, là tu tinh khí thần.

Tinh thần của những người này đã đạt tới một ngưỡng rất cao, cũng chỉ còn một bước nữa là luyện ra nội kình.

Lý Tinh Sở và Vương Lâm nhìn đám người này với vẻ mặt nghiêm trọng, không khỏi cảm thán một tiếng: “Nếu chỉ nhìn thực lực của gia tộc, nhà họ Nhan sẽ không yếu hơn gia tộc tuyến 1 của Yên Kinh!”

Đánh giá này rất đúng trọng tâm, Yên Kinh rồng rắn lẫn lộn, thế lực lớn bé giống như rễ cây, đan xen lẫn nhau.

Gia tộc tuyến một của Yên Kinh đặt ở tỉnh thành khác, đã có thể tính là bá chủ một phương.

Mà thực lực của nhà họ Nhan lại không yếu hơn gia tộc tuyến 1 của Yên Kinh, có thể thấy sự mạnh mẽ của nhà họ Nhan.

“Ha ha!”

Nhan Dịch Phi cười to một tiếng, làm sao nghe không ra ý kiêng kỵ của Lý Tinh Sở và Vương Lâm, sảng khoái nói: “Trong thiên hạ cao thủ vô số, hiệp hội võ đạo của cả nước đều thần phục “chiến thần nhất mạch” do Võ si Võ Sơn Hà sáng lập, người bước ra từ nơi đó mới có thể tính là cường giả, hiệp hội võ đạo của Vương Lâm chúng tôi quả thật không tính là gì.”

“Nhưng đối phó với một thằng ở rể cỏn con là đủ rồi.”

Tuy nhiên, anh ta chuyển giọng, nhìn Vương Nhất bằng ánh mặt tội nghiệp: “Đây không phải là cao thủ tuyến 1 của nội môn tôi thì đã khiến anh cảm thấy áp lực, nếu cao thủ đỉnh tiêm của nội môn tôi bước ra, còn không phải sẽ dọa anh đái ra quần hay sao?”

Nghe thấy lời của Nhan Dịch Phi, Vương Nhất bật cười: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi cảm thấy áp lực?”

“Lẽ nào không phải sao?”

Vẻ mặt Nhan Dịch Phi lạnh đi: “Cho dù anh giỏi đánh hơn nữa, có thể là đối thủ của nhiều người như này sao?”

Vương Nhất sờ mũi: “Xem ra không lộ chút thực lực thì sẽ bị người khác xem thường…”

Nói xong thì nói Lý Khinh Hồng: “Vợ, đợi anh một phút.”

Nhan Dịch Phi và Vương Lâm sửng sốt, mà những cường giả nội môn kia lập tức mặt mày âm trầm.
 
Chương 1303


CHƯƠNG 1303

Ý của anh là trong 1 phút giải quyết những cường giả nội môn này.

“Thật sự không biết sống chết, giết anh ta cho tôi!”

Nhan Dịch Phi tức giận quát lên.

Người luyện võ đều có ngạo khí mắt cao hơn đầu, lúc này bị Vương Nhất khinh thường như thế, sớm đã đốt cháy lửa giận của bọn họ.

“Một tên phế vật, cần gì nhiều người như vậy, thật là giết gà dùng dao mổ trâu.”

Một cường giả cười lạnh một tiếng: “Một mình tôi là đủ rồi!”

Nói xong thì tung một quyền công kích về phía thiên linh cái của Vương Nhất.

Nếu người bình thường ở dưới một quyền này, tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Nhưng Vương Nhất lại đứng ở đó, không có động tác gì cả.

“Ha ha, anh ta đã bị dọa tới mức không dám nhúc nhích rồi!”

“Một chiêu giải quyết anh ta!”

Tất cả cường giả nội môn đồng loạt cười to.

“Đi chết cho tôi!”

Trong mắt của cường giả đó cũng vụt qua một tia tàn nhẫn, tức giận gầm lên một tiếng, khí tức đẩy lên đ ỉnh điểm.

Tuy nhiên, khi sắp chạm vào Vương Nhất, anh đột nhiên nhấc tay lên, đấm một quyền xuống.

Bụp!

Gáy của cường giả đó bị đập mạnh.

Nửa th@n dưới của anh ta còn ở trên không, duy trì trạng thái di chuyển, nhưng nửa thân trên đã bị một quyền của Vương Nhất đấm vào trong đất.

Rầm một tiếng, mặt đất bị đập thủng một cái hố lớn.

Còn có tiếng răng rắc rất khẽ vang lên cùng lúc.

Chỉ thấy gáy của anh ta lõm xuống với một độ cong rất méo mó, ngay cả giãy dụa cũng không, bị một quyền của Vương Nhất đập chết.

Yên tĩnh.

Sự tĩnh lặng chết chóc.

Tất cả cường giả nội môn đều có ánh mắt sững sờ, không dám tin mà nhìn một màn này.

Bao gồm cả Lý Khinh Hồng, cô từng thấy Vương Nhất ra tay, nhưng không ngờ thực lực của anh lại mạnh tới mức độ này.

Cổ họng của Nhan Dịch Phi càng bị nghẹn ứ, không phát ra được âm thanh.

Là cậu chủ của nhà họ Nhan, anh ta nắm rõ nội môn của hiệp hội võ đạo trong tay.

Nguyên hội trưởng Nhan Tề của hiệp hội ngoại môn chỉ là một con rối được đẩy ra, luận thực lực, ở nội môn không lọt vào được top 50.

Vậy nên lần đó Vương Nhất đánh bại Nhan Tề, Nhan Dịch Phi không hề kinh ngạc.

Nhưng lần này, người anh ta dẫn tới đều là cao thủ nội môn hàng real, thế mà vẫn không qua nổi một hiệp trong tay Vương Nhất.
 
Chương 1304


CHƯƠNG 1304

Phải biết, bọn họ là người chỉ cách một chút nữa thì có thể luyện ra nội kình!

Đột nhiên anh ta dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt lập tức tái nhợt, vô thức lùi lại một bước.

“Anh, anh là cường giả nội kình…”

Những cao thủ nội môn khác cũng ý thức được điểm này, vậy mà không ai dám bước lên, vô thức muốn rời đi.

Vương Nhất lại lạnh lùng nói: “Tôi có để các người sống rời đi à?”

Ngay sau đó, Vương Nhất đã động.

Bụp bụp bụp!

Tất cả mọi người đều không nhìn ra anh ra tay như nào, chỉ thấy trước mắt hơi tối đi, giống như mắt lập tức mất đi ánh sáng, sau đó thì bọn họ không nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

Vương Nhất xoay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Nhan Dịch Phi.

Ánh mắt chạm vào mắt của Vương Nhất, anh ta vậy mà run rẩy toàn thân.

“Anh vừa rồi nói, ngày chết của tôi tới rồi?”

Giọng nói của Vương Nhất không có chút tình cảm, khoảnh khắc này, Nhan Dịch Phi chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, ngay cả sức lùi lại cũng không có.

“Không, tôi không có ý đó, là ngày chết của tôi, ngày chết của tôi tới rồi!”

Giọng của anh ta mang theo sự run rẩy, vội vàng phủ nhận.

Lời của Nhan Dịch Phi lại khiến Vương Nhất cười đầy quỷ dị.

“Anh nói đúng, ngày chết của anh tới rồi!”

Ngay sau đó, anh túm cổ họng của Nhan Dịch Phi, nhấc cả người anh ta lên.

Đồng thời, lòng bàn tay chợt dùng sức, cổ họng của Nhan Dịch Phi phát ra tiếng xương chèn ép răng rắc.

Ánh mắt của Vương Nhất vô cùng lạnh: “Gọi điện bảo người của cả nhà họ Nhan tới đây, bớt một người, anh chết vào lúc này!”

Nói xong thì bụp một tiếng, ném Nhan Dịch Phi sang một bên.

Nhan Dịch Phi ôm cổ họng dùng sức ho, làm dịu đi cảm giác đau đớn do nghẹt thở mang tới, sau đó không dám chần chừ, vội vàng rút điện thoại gọi điện cho ba của mình.

“Ba, con sắp chết rồi, ba mau dẫn tất cả người nhà họ Nhan tới nhà họ Kim cứu con!”

Thấy một màn này, Lý Khinh Hồng ở cách đó không xa đã sốc tới mức nói không thành lời.

Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một mặt cuồng bạo như này của Vương Nhất, mà điều này chỉ vì cô.

Cùng lúc đó.

Hiệp hội võ đạo, nội môn nhà họ Nhan.

Ba của Nhan Dịch Phi – Nhan Cẩm Lai nhận được điện thoại của con trai, cả người vô cùng phẫn nộ.

“Truyền lệnh gia chủ, bảo tất cả mọi người của nội môn tập hợp hết ở cửa, có người muốn giết Dịch Phi!”

“Vâng, hội trưởng!”

Tên thủ hạ vô cùng kinh hãi, vội vàng đi công bố lệnh gia chủ.

Lệnh gia chủ là lệnh cảnh giới cấp bậc cao nhất của gia tộc, mọi người buộc phải tuân theo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom