Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1345


CHƯƠNG 1345

Trên trán Thi Chí Ninh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Chuyện là như thế này, anh Vương, con trai của tôi ngu ngốc đã xúc phạm với cô Lý, tôi xin thay mặt nó xin lỗi cô Lý.”

“Trong dự án xây dựng thành phố lần này, Lệ Tinh cũng là người bị hại, chúng tôi không cần một đồng tiền bồi thường nào hết. Đồng thời tất cả các dự án sau này Lệ Tinh đều được ưu tiên, ngài thấy như thế nào?”

Lúc nói chuyện, giọng nói của Thi Chí Ninh đều đang run rẩy.

Nhưng mà không có cách nào khác, nếu như chuyện này không được giải quyết ổn thỏa thì ngày tháng an nhàn của ông ta sẽ bị chấm dứt.

Vương Nhất thở dài: “Cục trưởng Thi, không phải là tôi không đồng ý, mà là do các người không còn đáng tin nữa. Có một câu nói rất hay, một con sâu làm rầu nồi canh…”

Thi Chí Ninh lập tức hiểu ý tứ của Vương Nhất, ông ta vội vàng nói: “Anh Vương, ngài cứ bảo cô Lý yên tâm đi, sau này các dự án của Lệ Tinh đều do tôi toàn quyền xử lí, đồng thời tôi cũng sẽ tống cổ đứa con trai ngu ngốc của mình, tránh để nó gây thêm phiền phức cho mọi người.”

Vương Nhất cười cười: “Lý tổng nhà tôi nói rằng chúng tôi không muốn chiếm tiện nghi của các người, bồi thường bao nhiêu thì chúng tôi cũng đã đưa đủ rồi.”

Thi Chí Ninh nào dám nhận: “Không bằng như vậy đi, tôi sẽ tài trợ để xây dựng một bức tượng cho cô Nhạc si đặt ở trung tâm dòng sông Thiên An, biến nó trở thành một nét đặc sắc của Thiên An chúng ta, dùng để kỷ niệm cô Nhạc si đã đến Thiên An của tôi để quảng bá nghệ thuật.”

Thi Chí Ninh không uổng công là kẻ lõi đời đã lăn lộn lâu năm, chỉ dâm ba câu, không chỉ giải quyết vấn đề này mà còn có thể nịnh bợ Nhạc si một phen.

Thái Kim Phụng lại lắc đầu: “Các người không cần phải điêu khắc tôi, chỉ cần điêu khắc một người là được.”

Thấy Nhạc si đã bị thuyết phục, Thi Chí Ninh vội vàng hỏi: “Cô Nhạc si, điêu khắc tượng của ai đều do ngài quyết định.”

Chỉ thấy Thái Kim Phụng nghiêm túc nói: “Người đó trấn giữ biên cương phía Bắc, chống địch ngoại xâm, bảo vệ sự thái bình cho nước H, nếu như không có người đó trấn quốc thì làm gì đến lượt chúng ta bình an sung sướng?”

Lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, cô Nhạc si đang nói ai?

Thái Kim Phụng nhìn về phía xa xăm, trong mắt lóe lên chút tín ngưỡng.

“Người ấy có danh hiệu là Ẩn chủ, lần biểu diễn này của tôi cũng là lấy người ấy ra làm chủ đề bày tỏ sự ca tụng người ấy lưu danh bách thế.”

“Phải tạo ra bức tượng Ẩn chủ thật uy nghiêm hùng dũng, phù hợp với thân phận, thậm chí còn phải to hơn tượng Nữ Thần Tự Do của nước ngoài.”

Nói đến đây, vẻ mặt của Thái Kim Phụng vô cùng tôn kính.

“Được.”

Trái tim của Thi Chí Ninh như đang rỉ máu.

Không thể nhỏ hơn tượng nữ thần tự do, công trình này lớn tới mức nào đây?

Nhưng mà vì tiền đồ của mình, ông ta nhất định phải làm như vậy.

Vừa mới dứt lời, ông ta lại nói với Vương Nhất ở đầu dây bên kia điện thoại: “Anh Vương, chúng tôi đã làm theo chỉ thị của cô Nhạc si, sẽ điêu khắc một pho tượng ở trong Thiên An tên là tượng Ẩn chủ, ngài và cô Lý hãy lấy lại tập đoàn Lệ Tinh đi.”

Thi Chí Ninh sắp khóc đến nơi rồi.
 
Chương 1346


CHƯƠNG 1346

Vốn cho rằng sắp sở hữu được một công ty, không ngờ lại gây ra chuyện lớn.

Vương Nhất cười cười: “Chúng tôi sẽ đến đó ngay, vẫn là không thể bỏ lỡ buổi biểu diễn của Nhạc si.”

Thi Chí Ninh kích động đỏ bừng cả mắt: “Cảm ơn anh Vương, cảm ơn cô Lý.”

Một phút sau, Vương Nhất nắm tay Lý Khinh Hồng khoác trên người bộ lễ phục dạ hội sáng lấp lánh bước ra từ trong thang máy.

Trong tay còn dắt một bé gái với những đường nét tinh xảo.

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào gia đình bọn họ.

Bọn người La Chí Viễn, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh lập tức bước lên chào đón, vẻ mặt cung kính.

“Vương Nhất.”

Ngay tức thì, những nhân vật lớn có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.

Ba người này, một người là nhà giàu nhất ở Thiên An thời trước, một người là nhà giàu nhất Thiên An hiện tại, người cuối cùng là người phụ trách thương hội Hồng Ưng, có biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ nhưng không thể nịnh bợ được, thế mà lại khép nép với một người thanh niên như thế.

“Anh Vương.”

Đồng thời, Lương Nhật Tân nhà họ Lương, Đồng Yên Nhiên nhà họ Đồng cùng với một vài gia chủ hào cường Thiên An đồng loạt khim mình hành lễ, còn cung kính hơn nhiều so với ba người La Chí Viễn.

Ngay cả Hạ Lãm, gia chủ nhà họ Hạ ở Giang Thành cũng bước lên chào đón.

Cảnh tượng này làm Thi Việt Hải chấn động không thôi.

Ông ta không ngờ những nhân vật lớn mà ngay cả nghĩ ông ta cũng không dám nghĩ lại có thể cung kính với Vương Nhất như thế.

Nếu biết như vậy thì làm sao ông ta lại có thể ra tay với tập đoàn Lệ Tinh chứ.

Thi Chí Ninh thì tức giận đá một đá và mông Thi Việt Hải, hét ầm lên: “Cái tên phế vật thành sự không có bại sự có thừa này.”

Vương Nhất nhẹ gật đầu, Lý Khinh Hồng đứng bên cạnh cũng gật đầu chào hỏi.

Nhạc si – Thái Kim Phụng cũng hơi cúi người thay lời chào.

Lý Khinh Hồng mở cửa mời Nhạc si vào trong: “Cô Nhạc si, mời vào.”

“Không cần phải khách khí như thế.”

Thái Kim Phụng mỉm cười, chậm rãi bước vào.

Từ tầng 68 đến tầng 88 của tòa nhà quốc tế đều thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Lệ Tinh, có một tầng được dùng làm phòng tập cho nhân viên.

Mà lúc này nó lại chật kín người.

Lúc Nhạc si quyết định biểu diễn ở đây, Lý Khinh Hồng đã cho người sắp xếp xong hiện trường.

Lúc này thật đông đúc và nhộn nhịp.

Tất cả những người có mặc ở đây đều là những nhân vật lớn, đến cấp độ này, ai nấy cũng đều biết rõ phải tặng vị trí tốt nhất cho người có thân phận cao quý.

Đương nhiên là một nhà ba người Lý Khinh Hồng và Vương Nhất ngồi trước nhất.

Bên cạnh là La Chí Viễn, Hồ Hoàng Việt, Tăng Quốc Vinh cùng người thân cận, xa xa một chút đương nhiên là bọn người Lương Nhật Tân, Đồng Yên Nhiên.
 
Chương 1347


CHƯƠNG 1347

“Anh Vương, cục diện mà ngài thiết lập ở Giang Thành đã được cố định, hiện tại tập đoàn Cự Phong do tôi quản lý, người thuộc đảng phái nhà họ Hồ đều đã bị đá ra ngoài.”

“Tôi đã sắp xếp cho con gái của tôi và cô gái tên Lý Tuyết Nhi vào tập đoàn Cự Phong thực tập.”

Lúc này, buổi biểu diễn của Nhạc si vẫn còn chưa bắt đầu, Hồ Hoàng Việt liền tranh thủ thời gian báo cáo tình hình.

“Được, làm tốt lắm.”

Vương Nhất vỗ vỗ vai Hồ Hoàng Việt, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Anh rất thưởng thức năng lực của Hồ Hoàng Việt, nếu không thì cũng sẽ không để ông ta đi khai thác thị trường ở Giang Thành.

Hồ Hoàng Việt được khen mà sợ, trên mặt tràn đầy niềm vui.

Tăng Quốc Vinh ghen tị nhìn, ông ta cũng muốn báo cáo lắm chứ, nhưng mà ông ta ở Thiên An, những gì xảy ra ở Thiên An anh Vương đều biết hết rồi.

Im lặng một lúc, Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng.

“Anh dự định để tập đoàn Lệ Tinh phát triển ở Giang Thành, Giang Thành là trung tâm kinh tế Giang Chiết, nếu như Lệ Tinh có một chỗ đứng vững chắc ở Giang Thành thì tương lai tiến quân đến Yên Kinh là một chuyện khá chắc chắn.”

Trong lòng Lý Khinh Hồng cảm động không thôi.

“Đều nghe theo anh, bây giờ anh mới là người làm chủ.”

Vương Nhất đã hoạch định tốt kế hoạch trong tương lai, cô hiểu chứ, tất cả đều là để cô có thể nở mày nở mặt trở về Yên Kinh.

Đến khi trở về Yên Kinh một lần nữa, ít nhất Lý Khinh Hồng cũng sẽ trở thành người ngang hàng với vương tộc Yên Đô.

Mà còn là không phải dựa vào gia tộc mà dựa vào chính bản thân mình.

Nhưng vẻ mặt của La Chí Viễn lại cứng đờ.

“Anh Vương, để tập đoàn Lệ Tinh tiến vào thị trường Giang Thành cũng không phải là không thể, chỉ là có độ khó nhất định.”

Vương Nhất nhướng nhướng mày: “Có ý gì?”

“Giang Thành là trung tâm kinh tế địa khu Giang Chiết, có 2 thương hội lớn, ngoại trừ thương hội Hồng Ưng của tôi thì còn có thương hội Giang Bình.”

“Mặc dù Hồng Ưng và Giang Bình điều lệ thuộc bát đại thương hội với danh nghĩa của ngài Thương si, nhưng giữa đôi bên vẫn có không ít lần âm thầm đấu đá.”

“Thương hội Hồng Ưng tôi chủ yếu hỗ trợ các doanh nghiệp ở Thiên An, còn thương hội Giang Bình thì hỗ trợ doanh nghiệp ở Giang Thành.”

Vương Nhất lập tức hiểu ý của La Chí Viễn.

Điều này giống như là một công ty nước ngoài đang cố gắng xâm nhập vào thị trường nội địa, chắc chắn là nó sẽ bị phản công bởi các doanh nghiệp trong nước.

Nhưng anh lại cười nhạt: “Ông cứ việc hỗ trợ đi, hãy tin rằng doanh nghiệp Giang Bình chỉ là nhất thời mà thôi.”
 
Chương 1348


CHƯƠNG 1348

Đã có câu nói này của ông chủ lớn, ý chí của La Chí Viễn cũng mạnh mẽ hơn.

“Còn một chuyện nữa, đó chính là thương hội Giang Bình muốn hỗ trợ tập đoàn Cự Phong.”

Hồ Hoàng Việt còn nói thêm: “Cái gọi là hỗ trợ chính là đầu tư nước ngoài, biết rõ tôi là thành viên của thương hội Hồng Ưng, nhưng vẫn muốn để tôi gia nhập vào thương hội Giang Bình của bọn họ, nếu không thì sẽ bị chèn ép.”

Nghe đến đó, Vương Nhất hơi nheo mắt lại: “Xem ra là thương hội Giang Bình này không biết an phận nhỉ…”

Lý Khinh Hồng ở bên cạnh lắng nghe cả đoạn hội thoại, trong lòng hơi giật mình.

Nếu như không phải lần này mình chính tai nghe thấy, cô cũng không biết là nội dung trong những cuộc trò chuyện bình thường của Vương Nhất lại là như vậy.

Đúng lúc này, toàn bộ hiện trường như mất điện, lâm vào một mảnh tăm tối.

Cạch.

Trong nháy mắt từ phía trên chiếu xuống một ánh đèn đơn độc.

Ánh mắt của mọi người lập tức rơi vào nguồn sáng duy nhất.

Bên trong xuất hiện một bóng người, đó chính là Nhạc si – Thái Kim Phụng.

Cô ta vẫn xuất hiện với tấm lụa che mặt màu trắng mờ ảo, trên người mặc trường bào trắng tinh, bước đi trên đôi chân trần.

Hiện trường lập tức yên tĩnh.

Cô ta khoan thai ngồi xuống, đi theo phía sau cũng là mấy cô gái mặc đồ trắng.

Tất cả bọn họ đều là người của Nhạc si, trường bào trắng chính là biểu tượng của lạc si.

Trước mặt Thái Kim Phụng có đặt một cây đàn tranh cỡ lớn.

Nhạc si thành thạo tất cả nhạc cụ, nhưng chỉ một lòng với đàn tranh.

Tính tinh…

Hiện trường vắng lặng đột nhiên lại truyền đến giai điệu dồn dập, hai tay Nhạc si đặt trên đàn tranh bắt đầu đàn tấu.

Môn đồ của Nhạc si đứng sau lưng cũng bắt đầu đệm nhạc.

“Sắp bắt đầu rồi.”

Trên mặt Vương Nhất mang theo nụ cười, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Khinh Hồng.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Khinh Hồng nhìn thấy Nhạc si biểu diễn, lúc này còn chưa bắt đầu nhưng cô đã đắm chìm sâu vào trong bầu không khí này.

Hai luồng giai điệu, một thì nhẹ nhàng một thì dồn dập, cả hai hòa hợp với nhau tạo thành âm thanh của tự nhiên.

Dường như là hai tay kiếm khách ẩn nấp đã lâu bỗng nhiên lại xuất hiện đấu kiếm với nhau.

Âm nhạc bỗng nhiên trở nên sục sôi, ngón tay Nhạc si đàn một cách linh hoạt.

Chất giọng trầm thấp của phụ nữ vang lên.

“Na đoạn liệt đích cự sơn, thị thiên địa đích tích lương

Na cán ngạnh đích hoàng nê, thị đại địa đích huyết tương

Na như sơn đích thi cốt, thị tổ tiên đích bi lương.”
 
Chương 1349


CHƯƠNG 1349

Vương Thanh Hòa cầm micro trong tay, hát đệm cho Nhạc si.

Lúc này, trái tim của mọi người như bị một lực lượng mạnh mẽ va chạm.

Chẳng ai ngờ rằng đàn tranh mà lại có thể đàn tấu ra một khúc nhạc làm rung động lòng người.

Trong mơ hồ, dường như dẫn dắt những người có mặt ở đây đến chiến trường phía Bắc.

Khắp nơi đều là tiếng kêu giết giận dữ.

Khắp nơi đều là những cảnh tượng hào hùng với vùng lãnh thổ nhuốm máu.

“Thiên bách niên hậu cầm sắt hòa minh

Ti trúc du dương, tán tụng chí thánh đại đạo vĩnh xương.”

Âm nhạc càng nặng nề, tốc độ múa đàn tranh của Nhạc si càng lướt càng nhanh.

Âm thanh của Vương Thanh Hòa lại càng thêm trầm thấp.

“Thịnh thế hoan ca, đại đạo tại thượng, nhất thủ hư huyễn thần khúc tương tổ tiên vạn tái công tích mai táng.

Chúng sinh như lâu nghĩ, đại đạo tại tiền phương, hoan ca vĩnh cao xướng, chích tự bất đề viêm dữ hoàng .”

Âm nhạc cho tâm hồn thăng hoa, giai điệu cho con người đắm mình cảm nhận.

Nhất là những người có mặt trong tối nay đa phần đều là người từ năm đến sáu mươi tuổi.

Từ nhỏ, bọn họ nghe những cố sự này mà trưởng thành, rất yêu thích thể loại nhạc này.

Âm nhạc thê lương bi tráng, cảm xúc sa sút.

Âm nhạc từ từ lên cao, bọn họ đã nhìn thấy ánh bình minh.

Lúc âm nhạc lên đến điểm giới hạn gần như là bùng nổ, tất cả mọi người đều đứng dậy, mắt đầy ánh sáng, lòng người sục sôi.

Lúc này, Lý Khinh Hồng dần dần phát hiện sắc mặt của Vương Nhất đã thay đổi.

Ánh mắt kiên nghị, gương mặt nghiêm nghị.

Lý Khinh Hồng có thể cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo từ trên người anh.

Càng làm nổi bật vẻ đầu đổi trời chân đạp đất của một người đàn ông.

“Hoành vĩ đích điện vũ, bàng bạc đích cự cung.

Ngụy thần liệt tiền phương, tổ tiên đích bi lương.

Tiểu tiểu đích bài vị đô tảo dĩ di vong, bán xích thần ham đô vô xử an phóng.

Khả phủ ký đắc hữu cá danh tự khiếu viêm hoàng?”

Cao trào qua đi chính là tĩnh lặng.

Ngón tay của Nhạc si nhẹ nhàng cử động, đàn tranh lại phát ra một loạt âm thanh nặng nề tuyệt diệu.

Lúc này, trước mặt tất cả mọi người đều xuất hiện một cảnh tượng y hệt nhau.

Ánh hoàng hôn đổ xuống biên cương đẫm máu.

Lá cầu gãy khúc được cắm ở biên cương phía bắc.

Những người lính dìu nhau chật vật đứng dậy nhìn về phía xa xăm.
 
Chương 1350


CHƯƠNG 1350

Cuối trời.

Một bóng người hiên ngang đứng sừng sững.

Anh đã dùng chính đôi vai của mình để chống cả Thần Châu Vĩnh Xương.

Bốp bốp.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mãi vẫn không dứt.

Tất cả mọi người đều biết người mà Nhạc si đang ca tụng là Ẩn chủ.

Ở góc phòng tập có một thanh niên lặng lẽ bỏ đi.

Mang trên mặt một nụ cười mỉa mai.

“Nhạc si Thái Kim Phụng, là người của Tần thị tôi, thật là thú vị…”

Ai cũng không phát hiện ra người thanh niên mặc bộ đồ tây màu trắng lặng lẽ rời khỏi phòng tập.

Đi thang máy thẳng xuống phía dưới, ở phía dưới đã có một ông lão mặc đồ Đường.

Thái độ của ông ta rất cung kính: “Cậu chủ, không có hứng thú à?”

Anh ta tỏ vẻ khinh thường khoát tay: “Cái loại âm nhạc đó thật sự không thể khiến tôi cảm thấy hứng thú.”

“Có đều là tôi cảm thấy rất có hứng thú với người biểu diễn.”

Ý tứ của anh ta thay đổi, khóe miệng hơi cong lên lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.

Quản gia mặc đường trang trầm mặc một hồi, lúc này mới do dự lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, cậu đang nói là Nhạc si?”

“Đúng vậy.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng lên phía trên: “Cái đám ngu đó xem Nhạc si như là một nữ thần cao cao tại thượng, bỏ đi lớp ngụy trang, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi à?”

Biểu cảm của quản gia có hơi lưỡng lự: “Cậu chủ, người này chính là Nhạc si, là một trong thất si…”

“Nhạc si thì sao hả?”

Giọng nói của anh ta lạnh lẽo: “Còn không phải là người xuất thân từ Tần thị của tôi à, một lúc nữa đợi đến khi buổi biểu diễn kết thúc thì đưa cô ta đến phòng tôi mời rượu.”

Nói xong liền đi vào chiếc xe thể thao, chạy đến câu lạc bộ gần đó.

Quản gia thở dài, biểu cảm bất đắc dĩ.

Lúc đầu người đi cùng ông ta vốn là cậu cả trong nhà, nhưng mà không ngờ cậu cả lại không có thời gian, chỉ có thể để cho cậu chủ ham mê sắc đẹp, đồng thời còn tránh xa quyền lực của gia tộc đến đây.

Buổi biểu diễn kéo dài khoảng 2 tiếng đồng hồ thì kết thúc.

Nhạc si lập tức đi vào trong phòng nghỉ ngơi bổ sung nước, việc đàn đàn tranh là một chuyện rất làm hao tốn thể lực.

Mà Lý Khinh Hồng thân là chủ nhà, đương nhiên phải cố gắng tiếp đãi khách khứa đàng hoàng, cô lần lượt tiễn khách ra ngoài.

Mà tất cả những người đến đây tham gia cũng không dám thờ ơ với Lý Khinh Hồng, đừng nói đến chuyện khác, chỉ nghĩ đến chuyện Nhạc si bắt đầu buổi biểu diễn ở đây thì đã đủ để nói rõ mọi chuyện.

Qua lại một hồi, đa số mọi người đều đã đạt thành mục đích hợp tác với Lý Khinh Hồng.

Cho dù không phải là nhân vật trong giới kinh doanh cũng đã hứa hẹn với Lý Khinh Hồng chỉ cần là sản phẩm của tập đoàn Lệ Tinh thì bọn họ sẽ hết sức ủng hộ.

Đây chính là lợi ích của quyền lực.
 
Chương 1351


CHƯƠNG 1351

Với những người này, nếu như Lý Khinh Hồng không lấy thân phận trưởng công chúa của Lý thị ra thì chắc chắn sẽ không gặp được bọn họ, nhưng mà trong vòng 1 đêm, tất cả bọn họ đều đã thiết lập mạng lưới quan hệ với cô.

“Sau này Lệ Tinh sẽ là doanh nghiệp đứng đầu ở Thiên An…”

Có không ít chủ doanh nghiệp cảm thán.

Càng đáng sợ hơn đó chính là tập đoàn Lệ Tinh có thể đi đến thành tựu ngày hôm nay chỉ mất có 5 năm.

Thứ nhất là dựa vào năng lực của Lý Khinh Hồng, thứ hai là cô đã tìm được một người chồng tốt.

“Anh Vương.”

Đúng lúc này, Hạ Lãm bước đến nhìn Vương Nhất với một ánh mắt phức tạp: “Bệnh của con gái tôi gần đây lại nghiêm trọng hơn, ngài xem xem…”

Lý Khinh Hồng biết tình huống của cô chủ nhà họ Hạ, thế là cô nhìn Vương Nhất: “Ông xã, anh giúp gia chủ Hạ đi.”

Đương nhiên Vương Nhất gật đầu, chỉ là suy nghĩ một hồi thì vẫn nói với Hạ Lãm: “Dù sao thì chúng ta một người ở Thiên An, một người ở Giang Thành, tuy nói lộ trình không xa nhưng mà cũng phiền phức.”

“Bên phía Lệ Tinh chúng tôi có dự định phát triển ở Giang Thành, chờ đến khi chúng tôi đến Giang Thành thì sẽ lập tức đến nhà họ Hạ.”

Nghe vậy, Hạ Lãm vui mừng vô cùng: “Đương nhiên là hoan nghênh rồi, quý công ty tiến vào thị trường Giang Thành, nhà họ Hạ chúng tôi là người đầu tiên ủng hộ.”

“Vậy xin cảm ơn gia chủ Hạ.”

Vương Nhất cười nói.

Tiễn bọn người Hạ Lãm xong, bọn họ đi vào phòng nghỉ.

Vừa mới bước vào cửa, Lý Khinh Hồng liền bày tỏ sự cảm kích với Thái Kim Phụng.

“Cô Thái, thật lòng cảm ơn cô. Nếu như không có cô thì Lệ Tinh chúng tôi không có khả năng có thể phát triển nhanh chóng như thế.”

Thái Kim Phụng cười nói: “Tôi mới chính là người cần phải cảm ơn, đồ đệ nhỏ của tôi sau này còn cần cô Lý chăm sóc nhiều hơn.”

Lý Khinh Hồng vội vàng đáp lời: “Chuyện nên làm mà.”

“Nếu đã kết thúc rồi tôi cũng nên xuất phát thôi.”

Thái Kim Phụng nói xong liền muốn đứng dậy, Lý Khinh Hồng lập tức đứng lên tiễn người.

Lúc đi ngang qua Vương Nhất, gương mặt dưới lớp khăn che của Thái Kim Phụng bỗng nhiên lại nở một nụ cười tươi.

Vì Vương Nhất mà đến mới là mục đích chân chính của Thái Kim Phụng.

Vương Nhất cũng đáp lại bằng nụ cười.

Nhạc si vừa mới đi xuống tòa nhà, có một chàng thanh niên cầm một bó hoa hồng to đến đón cô ta.

“Cô Nhạc si, mời cô nhận bó hoa này cho, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã đem lòng thích cô.”

“Anh là ai?”

Sắc mặt của Nhạc si lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về phía người kia cũng trở nên lạnh lùng.

Anh ta cố gắng để nụ cười của mình trở nên quyến rũ hơn.
 
Chương 1352


CHƯƠNG 1352

“Tôi họ Lục, tên là Kiệu, rất hân hạnh được quen biết cô Nhạc si.”

Chàng trai tuấn tú tay cầm hoa hồng lớn tiếng tỏ tình ấy chính là Lục Kiệu nhà họ Lục.

Lục Kiệu yêu thích phụ nữ, nhưng sẽ không quá lụy phụ nữ, đây là chuyện mà cả Giang Thành đều biết.

Chỉ là không ai ngờ rằng anh ta lại tỏ tình với Nhạc si trước mặt mọi người.

“Không quen.”

Nhạc si căn bản không cho Lục Kiệu có cơ hội tỏ tình, trực tiếp rời đi.

Bộp.

Nhưng mà ngay sau đó, cánh tay của Nhạc si liền bị Lục Kiệu nắm chặt.

Thái Kim Phụng dừng bước, trong nháy mắt ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo.

“Buông tay, tôi không muốn phải làm tổn thương đến anh.”

Lục Kiệu sững sờ, nhưng vẫn nắm tay Nhạc si không chịu buông.

“Cô Nhạc si, đừng không biết điều như thế. Tôi đến từ nhà họ Lục Giang Thành, sau này chỉ cần cô Nhạc si đến Giang Thành thì nhà họ Lục chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi với lễ nghi cao cấp nhất, chi phí cũng là cao nhất.”

“Sư phụ của tôi kêu anh buông tay ra, anh không nghe thấy hả?”

Nhìn thấy tình huống này, Vương Thanh Hòa cùng với đồ đệ khác của Nhạc si vội vàng chạy tới.

Nhưng mà bọn họ đều là phụ nữ, chẳng mấy chắc là đã bị vệ sĩ nhà họ Lục ngăn lại.

“Sư phụ.”

Vương Thanh Hòa vô cùng lo lắng, tức giận nhìn Lục Kiệu: “Anh mà dám có hành động vô lại với sư phụ của tôi.”

Lục Kiệu lắc đầu: “Cô Vương, như vậy sao có thể là vô lễ được chứ, rõ ràng là tôi rất thưởng thức tài hoa của cô Nhạc si mà.”

“Nhà họ Lục chúng tôi cũng có đàn tranh, muốn mời cô Nhạc si cùng đến Giang Thành giao lưu trao đổi nghệ thuật.”

“Anh ngậm miệng lại, cái đồ vô liêm sỉ!”

Vương Thanh Hòa bị lời nói chính trực của Lục Kiệu làm cho tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.

Mà Nhạc si ra ngoài lại không mang theo vệ sĩ, bây giờ xảy ra loại chuyện như thế, cô ta hoàn toàn không có cách nào khác.

Động tĩnh ở đây đã hấp dẫn lực chú ý của những người xung quanh.

“Lại là Lục Kiệu nhà họ Lục, mặc dù thân phận của cô Nhạc si tôn quý, nhưng đã bị cậu chủ nhà họ Lục coi trọng, e là cũng phải nghe theo.”

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều lần lượt rời đi, sợ là sẽ đứng ở phe đối lập với nhà họ Lục.

“Buông tay ra.”

Đúng lúc này lại truyền đến một tiếng quát già nua.

Một ông lão mặc đường trang bước đến với vẻ mặt âm u.

“Ông là ai?”

Lục Kiệu nhíu mày hỏi.

Ông lão chắp tay.
 
Chương 1353


CHƯƠNG 1353

“Tần Lô, quản gia Tần thị, vương tộc Yên Đô.”

Một viên đá làm dấy lên hàng nghìn con sóng.

Bốn chữ vương tộc Yên Đô vừa mới thốt ra liền dọa Lục Kiệu giật mình.

Những người xung quanh nghe thấy mà biến sắc.

“Lại là người của vương tộc Yên Đô, Yên Kinh lại có người đến đây.”

Tiếng tăm của vương tộc Yên Đô truyền xa, cho dù là nhà họ Lục thì cũng phải e sợ.

Lục Kiệu nhăn nhó buông tay.

Thái Kim Phụng đang định cảm ơn chỉ nghe thấy ông lão tên là Tần Lô tiếp tục nói.

“Cô Nhạc si, theo mệnh lệnh của cậu chủ nhà chúng tôi, xin mời cô đến phòng rượu một chuyến.”

Giọng nói của ông ta rất to, căn bản không hề quan tâm đến thể diện của Nhạc si, thậm chí trên gương mặt già nua còn mang theo chút tự kiêu như có như không.

Đám đông xung quanh ngơ ngẩn.

Hóa ra người này ngăn cản giúp đỡ cũng không phải là vì cứu Nhạc si, mà là bọn họ đều có mục đích giống nhau, đều muốn Nhạc si đi mời rượu.

Biểu cảm của tất cả mọi người lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

Thậm chí trên mặt vài người còn mang theo nụ cười tà ác.

Nhạc si là một trong thất si, không chỉ có tài nghệ đánh đàn tài giỏi mà nhan sắc cũng tuyệt vời.

Chỉ tiếc là chưa có người nào có thể tự tay tháo tấm lụa mỏng che mặt của Nhạc si xuống để nhìn thấy gương mặt thật.

Dần dần, hình tượng liền được thần thánh hóa.

Là một tiên tử không dính khói lửa trần gian lại có thể đi mời rượu được à?

Lục Kiệu sửng sốt một hồi lâu, sắc mặt cũng hào hứng.

“Này ông già, xem ra là cậu chủ của ông cũng là người trong hội, tôi có thể đi cùng được không?”

Trên mặt của anh ta đầy vẻ kích động, nhìn Tần Lô bằng một ánh mắt chờ mong.

Tần Lô lạnh nhạt nói: “Cậu muốn đến thì cứ đến.”

Lục Kiệu vui mừng: “Cảm ơn ông.”

Bọn họ không hề kiêng nể gì mà nhắc đến sư phụ của mình như thế, sắc mặt của Vương Thanh Hòa tức giận đến đỏ bừng, thân thể run rẩy không thôi.

“Cái đám lưu manh các người dám xem thường sư phụ của tôi, còn không mau xin lỗi sư phụ tôi đi.”

Lục Kiệu cười nói: “Cô Vương, nếu như cô không yên lòng thì cô cũng có thể đi cùng mà, haha…”

Vương Thanh Hòa giận dữ quay ngoắc đầu lại nhìn Nhạc si: “Sư phụ, không cần phải quan tâm bọn họ đâu, con đưa người đi.”

Nhìn ánh mắt của Thái Kim Phụng, lại nhìn chằm chằm vào Tần Lô.

“Tần Lô, quản gia của Tần Vũ à?”

Cô ta hỏi, giọng nói uyển chuyển dễ nghe.

Tần Vũ, anh họ của Tần Hồng Long, trong đoàn cố vấn nhà họ Tần.
 
Chương 1354


CHƯƠNG 1354

Trong mắt Tần Lô mang theo kinh ngạc: “Không ngờ cô chủ còn nhớ ra tôi.”

Cô chủ?

Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đều sợ hãi, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Thái Kim Phụng.

Nhạc si là cô chủ Tần thị Yên Đô?

“Đương nhiên là tôi nhớ.”

Nhạc si bình tĩnh nói.

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Tần Lô cười to: “Mời cô Nhạc si.”

Đám người ngơ ngác nhìn Nhạc si, muốn biết là Nhạc si sẽ có phản ứng gì.

Nhưng mà một khắc sau, cô ta lại đi về phía Tần Lô.

“Như vậy… là Nhạc si đồng ý rồi hả?”

“Nhạc si đi mời rượu, nghĩ lại mà thấy chấn động.”

Là loại người gì mà lại có thể để một người có thân phận như Nhạc si đi mời rượu?

Đáp án vô cùng đặc sắc.

Vương tộc Yên Đô.

“Sư phụ…”

Vương Thanh Hòa trợn mắt nhìn, cô ta không ngờ sư phụ không ám bụi trần của mình lại đồng ý như thế.

“Không sao đâu.”

Biểu cảm của Thái Kim Phụng bình tĩnh: “Ta có tâm ma, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày phải đến Yên Đô, đi sớm hay muộn thì cũng như nhau thôi.”

Nói xong, cô ta bước lên xe cùng Tần Lô.

Lục Kiệu thấy thế thì lập tức leo lên một chiếc xe thể thao đi theo sát phía sau.

“Xảy ra chuyện rồi…”

Ngơ ngác đưa mắt nhìn xe bọn họ đi xa, sắc mặt của Vương Thanh Hòa thay đổi, vội vàng gọi điện thoại cho Vương Nhất.

“Anh Vương, sư phụ của tôi xảy ra chuyện rồi, cô ấy và người của Tần thị Yên Đô rời khỏi cùng nhau.”

Nghe thấy tin tức này, đầu tiên là Vương Nhất bất ngờ, sau đó lại hơi nheo mắt lại.

“Được, tôi lập tức đi ngay.”

Cúp điện thoại, sắc mặt của Vương Nhất lạnh lẽo, Lý Khinh Hồng ngồi bên cạnh thì giật mình.

“Sao vậy?”

Cô nhịn không được mà hỏi.

“Nhạc si đi cùng người Tần thị.”

Vương Nhất không hề che giấu, anh nói mọi chuyện cho Lý Khinh Hồng nghe.

Nghe thế, sắc mặt của Lý Khinh Hồng cũng thay đổi: “Tần thị Yên Đô?”

“Em biết chuyện gì à?”

Vương Nhất hỏi.
 
Chương 1355


CHƯƠNG 1355

Thật ra thì Vương Nhất không biết gì nhiều về vương tộc Yên Đô, anh cũng chỉ quen biết với ba gia tộc Lý, Vương, Tần.

Còn về Tần thị này, anh đã từng đánh gãy chân của một cậu chủ trong gia tộc bọn họ, khiến cho người đó bị tàn tật.

Biểu cảm của Lý Khinh Hồng khá nghiêm trọng: “Em không biết nhiều về Tần thị, nhưng mà có một vài chuyện có thể nói cho anh nghe. Tần thị là một gia tộc duy nhất toàn dân thượng võ trong cửu đại vương tộc, cho nên lực ảnh hưởng của bọn họ đều ở chiến vực.”

“Chiến vực?”

Vương Nhất sửng sốt, sau đó cười cười, đó không phải là địa bàn của anh à?

Nhưng Lý Khinh Hồng lại không biết thân phận của Vương Nhất, cô tiếp tục nói: “Vì đề phòng chuyện bất trắc, để em đi cùng với anh, Tần thị càng khó trêu chọc hơn Vương thị, có lẽ là bọn họ sẽ nể tình em mà không có hành động quá đáng.”

Vương Nhất không từ chối, nhưng anh thấy rằng khả năng này cực kỳ nhỏ.



Ở một bên khác, Nhạc si, Lục Kiệu cùng Tần Lô đến một câu lạc bộ tư nhân.

Sau khi được tiếp đón, bọn họ đi vào một phòng bao.

Trong phòng bao có phụ nữ đang khiêu vũ, một người đàn ông đang nhàn nhã uống rượu, đồng thời còn uống hơi say rồi.

Nhìn thấy Tần Lô dẫn theo Nhạc si đến, ánh mắt của anh ta lập tức trở nên nóng bỏng.

Nhưng khi nhìn thấy Lục Kiệu ở sau lưng, anh ta lại nhíu mày: “Anh là ai?”

Lục Kiệu không hề sợ người lạ, cười ha hả mà nói: “Anh Tần, tôi họ Lục, tên là Kiệu, đến từ Giang Thành, ngưỡng mộ anh đã lâu.”

“Ngưỡng mộ tôi?”

Tần Nam ngạc nhiên hỏi: “Anh ngưỡng mộ tôi cái gì?”

Lục Kiệu cười nói: “Chúng ta đều là người cùng một thuyền, anh Tần để ý đến cô Nhạc si, đương nhiên có thể được gọi là tấm gương trong thế hệ chúng tôi, tôi có một vài vấn đề về học thuật muốn giao lưu với anh Tần đây.”

Tần Nam bị lời nói này làm cho bất ngờ, từ đó mà thấy Lục Kiệu thuận mắt hơn, khoác khoác tay nói: “Được rồi, học thuật không có biên giới, tình bạn này tôi chấp nhận.”

“Cảm ơn anh Tần.”

Lục Kiệu lập tức vui mừng không thôi.

Làm sao Nhạc si có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của bọn họ, nhưng mà cũng không để ý, cô ta chỉ nhìn xung quanh.

Thấy không có người mà mình muốn gặp, sắc mặt của Thái Kim Phụng liền trở nên lạnh lùng.

“Tần Vũ đâu?”

Nghe thấy cái tên này, Tần Nam liền biến sắc, lập tức đứng dậy.

“Không có Tần Vũ, chỉ có tôi, Tần Nam.”

“Mọi người đều nói tính tình của Nhạc si đây lạnh nhạt chẳng vừa mắt ai, tôi cũng muốn xem xem có phải như vậy không, rót rượu cho tôi đi.”

Nói xong, lại ngồi xuống chờ Thái Kim Phụng rót rượu cho mình.
 
Chương 1356


CHƯƠNG 1356

Thái Kim Phụng không thèm nhìn anh ta, biểu cảm lạnh lùng: “Nếu như Tần Vũ đã không có ở đây, vậy thì tôi cũng không cần phải đứng đây nữa, chào anh.”

Thái Kim Phụng định đi, thân hình Tần Lô lóe lên một cái liền chặn đường cô ta.

“Cô Nhạc si, tôi có từng nói là cậu cả sẽ đến không?”

Lúc này Thái Kim Phụng biết là mình đã bị lừa, trong nháy mắt biểu cảm liền trở nên lạnh lẽo.

“Tần Lô, ông có ý gì hả, không có ý cho tôi đi đúng không?”

Giọng nói của Thái Kim Phụng như không có nhiệt độ.

Tần Lô lại không nhượng bộ, lạnh lùng nói: “Cô Nhạc si, đã đến rồi, cô cảm thấy mình có thể đi được à?”

Tần Nam bỗng nhiên mở miệng nói.

“Như vậy đi Thái Kim Phụng xem như trước kia chúng ta là đồng tộc của nhau, cô uống với tôi một ly rượu, lại hát một bài cho hai anh em chúng tôi nghe, xong rồi thì sẽ để cho cô đi, như vậy được không?”

Nói xong, anh ta liền đứng dậy lấy một ly rượu đưa cho Thái Kim Phụng.

Nhưng mà một khắc sau, Thái Kim Phụng lại giật lấy ly rượu của Tần Nam và hất nó vào mặt anh ta.

“Nằm mơ đi!”

Chất lỏng lạnh buốt chảy đầy mặt Tần Nam.

Thời gian như dừng lại vào thời khắc này, âm nhạc đột nhiên im lặng.

Tần Nam nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lấy một cái khăn tay ra nhẹ nhàng lau sạch rượu trên mặt.

Lúc mở mắt ra một lần nữa, nét mặt của anh ta trở nên vô cùng âm trầm.

“Con đàn bà thối, cô lại dám lấy rượu tạt tôi…”

Biểu cảm của Nhạc si lạnh nhạt nhìn Tần Nam, gằn giọng nói từng chữ: “Chưa có ai dám nói chuyện với tôi như thế.”

Trong giọng nói tràn đầy vẻ kiêu ngạo, còn mang theo một tia sát khí.

“Vậy bây giờ có rồi đó.”

Tần Nam nhìn Thái Kim Phụng với biểu cảm dữ tợn: “Tối ngày hôm nay cô không chỉ phải mời rượu tôi mà còn phải ngủ một đêm với tôi.”

Nghe thấy lời nói của Tần Nam, ánh mắt của Nhạc si đã rét lạnh đến cực điểm.

Nhạc si rất ít khi tức giận, nhưng khi nào tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lục Kiệu đứng một bên cũng giật mình.

Đúng thật là anh ta muốn kết bạn với Tần Nam, nhưng mà không có to gan như thế.

Đây là Nhạc si, là một trong thất si.

Lục Kiệu vốn dĩ chỉ muốn tạo ấn tượng tốt với Nhạc si, chuyện sau này để từ từ bồi dưỡng.

Anh chàng này thì hay rồi, thế mà lại hung hãn như thế?

Tần Lô cũng ngăn cản: “Cậu chủ, đừng có làm loạn, hiện tại cô ta là một trong thất si…”

“Thất si thì sao? Cùng lắm thì cô ta cũng chỉ là một kẻ cầm mic được các người thần thánh hóa mà thôi.”

Tần Nam khinh thường nói: “Chỉ là kẻ bán nghệ mà sao lại nói nhảm nhiều như thế, cô hầu hạ tôi cho thật tốt, nói không chừng là tôi có thể mở lời với ông cụ để cô trở lại gia tộc.”
 
Chương 1357


CHƯƠNG 1357

Sắc mặt của Nhạc si lạnh lùng: “Đối với việc trở lại Tần thị, một chút hứng thú tôi đây cũng không có. Ngược lại là anh đó, nếu như đã kiêu ngạo thì đừng có trách tôi không nương tình.”

Nghe xong lời này, Tần Nam bật cười.

“Cô chỉ là một con hát thì không nương tình với tôi kiểu nào chứ, dùng sáo đánh tôi à?”

Chát.

Ngay lập tức, tiếng bạt tay thanh thúy liền vang lên.

Nhạc si tát mạnh tác vào mặt Tần Nam.

Sức lực vô cùng lớn, nửa bên mặt trực tiếp sưng phồng lên.

Lục Kiệu không thể tin nổi mà mở to mắt nhìn, vô thức lùi lại một bước.

Anh ta không ngờ Nhạc si nổi danh khắp thiên hạ lại ra tay đánh người, mà còn đánh mạnh như thế.

Tần Nam cũng khá sửng sốt, không ngờ Nhạc si lại có can đảm dám đánh mình, anh ta tức giận không thôi.

“Con đàn bà đê tiện này, cô lại dám đánh tôi à, người đâu rồi, bắt cô ta lại cho tôi.”

Nghe thấy tiếng hét giận dữ, cửa phòng bao kế bên liền mở rộng, có rất nhiều người đàn ông với thân thể khỏe mạnh lao ra.

Nhạc si lập tức bị bao vây.

Trên mặt Tần Nam được xoa bởi một cục đá, nhưng nửa bên mặt khác lại nở nụ cười.

“Thái Kim Phụng, cho cô thêm một cơ hội để lựa chọn, theo tôi hay là muốn để da thịt mình chịu đau một bữa.”

Nhạc si không nói tiếng nào, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn xung quanh, biểu cảm lạnh lùng.

“Mẹ kiếp, trói cô ta lại cho tôi.”

Thấy vậy, Tần Nam chỉ vào cô ta rồi hét lớn một tiếng.

Trong nháy mắt đám người liền vọt về phía Nhạc si.

Trên mặt Tần Nam còn mang theo nụ cười, nhưng cười một hồi, anh ta không thể cười được nữa.

Trong mắt anh ta Nhạc si chỉ là một cô gái yếu đuối, chắc chắn sẽ bị bắt rất dễ dàng, nhưng mà sự thật hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.

Bôm bốp.

Nhạc si người nhẹ như chim, ống tay áo phất qua phất lại, vệ sĩ lần lượt ngã xuống từng người một.

“Chuyện gì…”

Tần Nam và Lục Kiệu trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi chuyện, thật sự rất khó mà tin được.

Biểu cảm của Tần Lô thì nặng nề, vừa mới lướt qua một cái là đã đi đến bên cạnh Tần Nam.

“Cậu chủ cẩn thận, Nhạc si cũng là một người luyện võ.”

Sắc mặt của Nhạc si lạnh lùng không nói tiếng nào.

Cô ta đã có thể được xếp vào một trong thất si thì làm sao lại không có gì dùng để phòng thân?

Mặc dù không ghê gớm bằng võ sư Võ Sơn Hà, nhưng người bình thường căn bản không phải là đối thủ của cô ta.
 
Chương 1358


CHƯƠNG 1358

“Tôi còn nói sao cô lại dám đến đây một mình, hóa ra là một người có tài mà gan còn to.”

Sắc mặt của Tần Nam tái xanh, nhìn chằm chằm Nhạc si rồi nói: “Nhưng như vậy thì sao chứ? Lô gia, bắt cô ta lại cho tôi.”

Nhạc si lập tức nhìn về phía Tần Lô già nua, mặc dù tóc của ông ta đã bạc trắng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một sự nguy hiểm từ trên người ông ta.

Tần Lô đứng yên tại chỗ không động đậy, chỉ lẳng lặng đứng yên ở đó mà nhìn Nhạc si.

“Cô Nhạc si, mặc dù cô mạnh hơn người bình thường, nhưng khi gặp phải cao thủ chân chính thì cô cũng phải khó tránh khỏi tai họa.”

“Dù yêu cầu của cậu chủ có vô lý, ngủ một đêm thì thôi đi, nhưng mời một ly rượu cũng sẽ không quá đáng chứ?”

Tần Lô nói xong liền trừng mắt nhìn cô ta.

“Nhạc si biết uống rượu, nhưng từ trước tới nay sẽ không uống rượu của những người có tâm địa đen tối.”

Biểu cảm của Nhạc si lạnh nhạt thờ ơ nói.

Tần Lô thở dài một hơi: “Nếu như cô Nhạc si đã không phối hợp, vậy thì đừng có trách tôi.”

Vút.

Ngay tức khắc, bóng dáng của ông ta liền biến mất tại chỗ.

Không gian trong phòng bao chật hẹp, nhưng lại không nhìn thấy bóng người Tần Lô đâu.

Điều này đã chứng minh tốc độ của ông ta nhanh đến cực hạn.

Nhạc si căng cứng cả người, trái tim như chìm xuống đáy cốc.

Lúc Tần Lô phóng thích khí thế thì cô ta đã biết mình không phải là đối thủ của Tần Lô.

Nhưng cô ta sẽ không thỏa hiệp.

Phù phù.

Nhạc si có thể nghe thấy âm thanh dồn dập trong không khí, nhưng vẫn không có cách nào nắm bắt được vị trí của Tần Lô.

Trong một cái chớp mắt tiếp theo, Nhạc si đã cảm thấy sau lưng mình mát lạnh, ánh mắt trừng to.

Cô ta vô thức tránh ra cửa.

“Đi đâu đó.”

Tần Lô hét to, ông ta lại tăng thêm tốc độ lao về phía Nhạc si.

Nhạc si đã dự cảm sự việc không lành, cô ta vô thức đưa tay ra cản.

Oành.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng bao lại truyền đến đập cửa kịch liệt.

Rầm.

Ngay sau đó, cửa phòng bao bị người đá văng từ bên ngoài, cánh cửa bay thẳng vào trong.

Đúng lúc đập vào người Tần Lô.

Ông ta như gặp phải một đòn tấn công nặng nề, bay ngược ra ngoài như một con diều đứt dây.
 
Chương 1359


CHƯƠNG 1359

Ầm ầm.

Vách tường trong phòng bao đã bị vỡ xi măng, máu tươi nhỏ xuống từng giọt.

Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt trong phòng bao sợ đến đơ người.

Xuyên thấu qua tia sáng lờ mờ, bọn họ nhìn thấy ba người đang đứng ở cửa.

“Anh là ai?”

Tần Nam tức giận.

Lúc Nhạc si nhìn thấy người đứng ở cửa, trên mặt đều là vẻ vui mừng.

“Thiếu chủ.”

“Sư phụ.”

Vương Thanh Hòa vội vàng chạy vào trong, nhìn thấy trên người Nhạc si không có vết thương, lúc này mới thở phào một hơi.

“Tần Nam.”

Ánh mắt lạnh lùng của Lý Khinh Hồng dừng ở trên người Tần Nam.

“Trưởng công chúa Lý thị.”

Sắc mặt của Tần Nam trở nên có hơi khó coi.

Trong cửu đại vương tộc, Lý thị là người gia nhập trễ nhất, nhưng mọi người đều biết rõ rằng không thể trêu chọc Lý thị.

Bởi vì Lý thị có Lý Thế Nhân.

Người đó chính là ba của Lý Khinh Hồng.

Nhưng mà sau đó anh ta lại di chuyển tầm mắt nhìn Vương Nhất, thân thể liền hơi thả lỏng.

“Lúc trước tôi nghe nói cô Lý sắp gả vào Tần thị chúng tôi, nhưng lại bị người khác chặn dở giữa đường, người này chính là anh đó à?”

“Là tôi, sao vậy?”

Vương Nhất vô cảm nói.

“Anh thật là láo xược.”

Trên mặt Tần Nam tràn đầy giận giữ: “Lại dám phá hỏng chuyện tốt của Tần thị tôi, không sợ bị Tần thị chúng tôi trả thù à?”

Nghe Tần Nam nói như vậy, Vương Nhất khẽ cười.

“Xem ra là vương tộc Yên Đô không tạo ra ai mà lại tạo ra một kẻ ngu.”

Ngay sau đó, giọng nói của Vương Nhất bỗng nhiên trở nên rét lạnh: “Hai chân của Tần Hồng Long đều đã bị tôi đánh gãy, cậu là cái thá gì mà xứng để trả thù tôi chứ?”

Giọng nói của Vương Nhất lạnh lẽo đến âm cực, nhiệt độ cả phòng bao, cũng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Mà Vương Nhất nói xong hồi lâu, cũng không có người nói chuyện.

Người ở hiện trường, tất cả đều dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Nhất.

Kể cả Lý Khinh Hồng, cũng giống như phát hiện ra đại lục mới, chăm chú nhìn anh.
 
Chương 1360


CHƯƠNG 1360

“Chân của Tần Hồng Long, là anh đánh gãy?”

Vương Nhất đạm mạc gật đầu: “Đó đã là chuyện năm năm trước.”

Lý Khinh Hồng lập tức giật mình, đó không phải là năm đầu tiên Vương Nhất mà mất tích sao?

Lý Khinh Hồng biết rõ năm năm này Vương Nhất đã trải qua những gì, năm năm trước, chính là năm đầu tiên của cuộc đời chinh chiến.

Lúc trước Lý Khinh Hồng còn đang khiếp sợ vì sao năm năm ngắn ngủi, Vương Nhất lại thay đổi lớn như vậy.

Bây giờ cô đã hiểu.

Đây là một loại tâm tính có sự thay đổi.

Anh đối với kẻ thù tàn nhẫn bao nhiêu, thì đối với người thân lại càng thêm ôn nhu bấy nhiêu.

Từ năm năm trước, cũng đã là như vậy.

Tần Hồng Long ở trong Vương tộc Yên Đô cũng không có bao nhiêu người dám chọc, mà Vương Nhất lại cứng rắn đánh gãy chân anh ta.

Mấu chốt nhất chính là, anh đã đánh gãy chân Tần Hồng Long, nhưng vẫn sống rất tốt.

Tần Nam cũng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Không, điều này không thể nào!”

Tần Hồng Long ở trong Tần thị, là trung tâm gia tộc gần với Tần Vũ.

Ai cũng không biết chân anh ta bị gãy như thế nào, bởi vì mỗi lần nhắc tới, anh ta đều hận đến phát cuồng.

Anh ta không thể tin được, chân anh họ anh ta, lại là Vương Nhất đánh gãy.

Mà vẻ mặt Nhạc si bình tĩnh, hiển nhiên, cô ta đã biết bí mật này rất nhiều năm.

Mà chính bởi vì bí mật này, cô ta mới quyết định đi theo Vương Nhất.

Lúc này, Vương Nhất nhìn qua, nhíu mày: “Tại sao cô phải đi theo anh ta? Tần Vũ là ai?”

Sự tình anh ta đều nghe Vương Thanh Hòa nói, Nhạc si gọi Tần Lô là quản gia của Tần Vũ, sau đó nói một câu muốn đoạn tâm ma, lập tức đi theo bọn họ.

Rất hiển nhiên, cô ta là hướng về phía Tần Vũ.

Nhạc si trầm mặc không nói gì.

Ngược lại là Lý Khinh Hồng, giải thích: “Tần Vũ là anh họ của Tần Hồng Long, là người kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Tần thị ở Yên Đô, ở kỳ đạo, không ai đánh thắng được anh ta.”

“Vậy sao…”

Vương Nhất nheo mắt lại.

Nói như thế, anh ta vẫn là một kình địch.

Ít nhất không phải mãng phu bình thường có thể so sánh.

Lúc này, Nhạc si nhìn về phía Vương Nhất: “Thiếu chủ, đây là ân oán của tôi và anh ta, chỉ có hai chúng tôi, mới có thể kết thúc.”

Nhìn ra kiên định trong mắt Nhạc si, Vương Nhất cũng không hỏi là chuyện gì, chỉ nói: “Tôi không ngăn cản cô, nhưng mà, rời đi trước rồi nói sau.”

Rắc rắc rắc!
 
Chương 1361


CHƯƠNG 1361

Đang lúc bọn họ định rời đi, trong phòng lại đột nhiên truyền đến tiếng tảng đá rơi xuống.

Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp ẩn chứa sát ý vang lên.

“Đến rồi, mấy người còn có thể đi sao?”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tần Lô vốn đang hôn mê, không ngờ lại đứng lên.

Xương mày ông ta nứt ra, có một vết thương rất sâu, giờ phút này đang không ngừng nhỏ máu, dữ tợn đáng sợ.

Mà đôi mắt của ông ta, đang gắt gao nhìn chằm chằm Vương Nhất, trên người sát khí ngang nhiên.

Cơn đau kích thích máu chảy, vừa rồi Vương Nhất đạp cửa một cái, khiến ông ta bị thương không nhẹ.

Nhưng mà, cũng hoàn toàn khơi dậy phẫn nộ của ông ta, hận không thể giết chết Vương Nhất cho nhanh.

Mà Tần Nam đã bị Vương Nhất dọa đến không dám nói lời nào, giờ phút này thấy Tần Lô đứng lên lần nữa, nhất thời gan lớn hơn chút, cười lạnh một tiếng.

“Không sai, mấy người đánh người của Tần thị Yên Đô tôi, còn muốn đi hay sao?”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng lạnh xuống: “Vậy mấy người muốn thế nào? Nếu như lấy danh nghĩa Tần thị ra tay, tôi tiếp.”

Sắc mặt Tần Nam nhất thời khó coi như bị nghẹn.

Lý Khinh Hồng không hổ là người thông minh nhất của Lý thị, một câu nói, lập tức khiến cho gia tộc tranh đấu.

Một người là trưởng công chúa của Lý thị, một người chỉ là cậu chủ thứ của Tần thị, còn lâu mới có thể trở thành cốt cán của gia tộc, anh ta không có lá gan kia.

Vương Nhất cười nhạt một tiếng, với năng lực tình báo của Lý thị, không có khả năng không biết thân phận thật sự của Lý Khinh Hồng.

Nhưng mà, lời nói dối này đã gần ba mươi năm, làm sao có thể vạch trần?

Cho nên, Lý Khinh Hồng vẫn là trưởng công chúa của Lý thị, không ai dám vạch trần cô.

Thấy Tần Nam không nói lời nào, nụ cười lạnh của Lý Khinh Hồng càng đậm.

“Nơi này là Thiên An, tin hay không, tôi sẽ vận dụng lực lượng giết anh, Tần thị nhà anh cũng không dám nói một chữ?”

Lúc này, đôi mắt của Lý Khinh Hồng lạnh như băng.

Cô chỉ là rất ít khi nổi giận, không có nghĩa là cô không nổi giận.

Ngược lại, tính tình của Lý Khinh Hồng, so với phụ nữ bình thường còn lớn hơn, chỉ là, cô rất ít khi phát tiết mà thôi.

Điểm này, Vương Nhất mới trở về Thiên An hiểu rất rõ.

“Cô Lý, cảm ơn.”

Nhạc si ra mặt vì Lý Khinh Hồng, nói lời cảm ơn với cô.

Lý Khinh Hồng lắc đầu: “Nên làm, cô Nhạc si vừa mới giúp tôi một việc lớn, tôi làm sao để cho cô Nhạc si bị người ta ức hiếp.”

Nhưng Tần Lô lại lạnh lùng nhìn các cô, nói: “Đều không phải, lấy danh nghĩa võ giả.”

Những lời này, lập tức khiến Tần Nam mừng rỡ như điên.
 
Chương 1362


CHƯƠNG 1362

Nếu như lấy danh nghĩa gia tộc, địa vị của anh ta và Lý Khinh Hồng thì chênh lệch quá nhiều, không cần cô ra tay, gia tộc sẽ xử lý anh ta.

Nhưng võ giả thì khác, Tần Lô là quản gia bên người Tần Vũ, thực lực siêu mạnh, các cô sao có thể là đối thủ?

Về phần vừa rồi, Tần Nam trực tiếp cho rằng là vận may không tốt, bị cửa đụng phải.

Lý Khinh Hồng cũng tỏ vẻ lo lắng, cường giả của Yên Đô Vương tộc, thực lực đều vô cùng mạnh.

Nhưng mà, Vương Nhất lại cười nhạt lắc đầu, vẻ mặt trêu tức.

“Tôi khuyên ông vẫn không nên nói như vậy, bởi vì, căn bản ông không có chút cơ hội nào.”

Vương Nhất tốt bụng khuyên bảo, nhưng rơi vào trong tai Tần Lô, lại thành sự châm chọc lớn.

“Tên nhóc ngông cuồng này, cùng lắm cũng chỉ là may mắn thôi, mở cửa đập vào tôi một cái, thì lập tức tự cho mình vô địch sao?”

Ánh mắt Tần Lô âm lạnh, giọng nói mang theo sát khí.

Nụ cười trên mặt Vương Nhất dần dần thu lại: “Thân là võ giả, chẳng lẽ ông không biết, một lần ngẫu nhiên, cũng đủ để biểu lộ ra thực lực sao?”

“Nực cười!”

Tần Lô vẻ mặt khinh thường: “Ý của cậu là, vận may cũng là một loại thực lực sao?”

Nghe vậy, Vương Nhất trực tiếp mất đi hứng thú nói chuyện với ông ta.

Thực lực cách xa, cảnh giới của anh, đối phương căn bản ngay cả chạm cũng không chạm đến được.

Tần Lô lại cho rằng Vương Nhất chột dạ, cười lạnh một tiếng: “Bây giờ biết sợ rồi? Muộn rồi!”

Sau một khắc, ông ta trực tiếp phóng về phía Vương Nhất.

“Cẩn…”

Lý Khinh Hồng vừa muốn nhắc nhở, nhưng ngay cả hai chữ ‘cẩn thận’ còn chưa nói xong, Vương Nhất đã ra tay.

Anh nhanh như chớp thò ra một bàn tay, chuẩn xác nắm vào cổ của Tần Lô.

Rồi sau đó không chút do dự dùng sức vặn một cái.

Rắc!

Tiếng cổ gãy vang lên trong nháy mắt.

Tần Lô ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa kịp, cứ như vậy bị Vương Nhất vặn gãy cổ họng.

Cảnh tượng này càng làm rung động trái tim của Tần Nam và Lục Kiệu.

Cường giả Vương tộc Yên Đô, không ngờ không qua được một hiệp trong tay Vương Nhất!

Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc không nói nên lời, chỉ có Nhạc si, vẻ mặt bình tĩnh.

Hiển nhiên đã quen với cảnh tượng như vậy.

Lúc này, ánh mắt Vương Nhất lạnh lùng nhìn về phía Tần Nam: “Nghe nói, anh có ý với Nhạc si?”

Trong nháy mắt, anh ta như rơi vào hầm băng, phù phù một tiếng ngồi dưới đất.

Tần Nam sắc mặt cứng ngắc, nhưng trên mặt lại miễn cưỡng mang theo ý cười.

Sau một khắc, anh ta móc ra một khối lệnh bài màu đỏ như máu từ trong ngực, giống như lấy được thượng phương bảo kiếm gầm lên giận dữ.

“Đây là lệnh bài Bắc Cảnh Ẩn chủ tự mình ban phát, có quyền lợi giết trước báo sau, anh dám giết tôi?”
 
Chương 1363


CHƯƠNG 1363

Nhìn thấy khối lệnh bài này, Vương Nhất cũng sửng sốt một chút, đây không phải Ẩn chủ lệnh của anh sao?

Khối lệnh bài trong tay Tần Nam, toàn thân màu đỏ, phảng phất như bị máu tươi tưới qua.

Phía trên có xăm một con thần long khát máu, rất có khí thế.

Vương Nhất quá quen thuộc, chính là Ẩn chủ lệnh của anh.

“Đây là cái gì?”

Lý Khinh Hồng và Vương Thanh Hòa lại không biết Ẩn chủ lệnh là cái gì, vẻ mặt quái dị.

Trên mặt Tần Nam mang theo sự kiêu ngạo: “Những người như mấy người không phải người trong Tần thị, không biết cũng bình thường.”

“Đây là lệnh bài chí tôn sau khi Ẩn chủ đời mới nhậm chức, dùng để hiệu lệnh biên cảnh bốn phương, thấy lệnh này, giống như thấy bản thân Ẩn chủ.”

“Ngoại trừ Ẩn chủ ở Bắc cảnh ra, Tây cảnh, Đông cảnh, Nam cảnh khác, đều là cầm trong tay Ẩn chủ lệnh làm việc!”

Nghe Tần Nam nói xong, sắc mặt Lý Khinh Hồng cũng trở nên tái nhợt.

Cô nghe hiểu, chỉ cần cầm trong tay khối lệnh bài này, là có thể hiệu lệnh vạn quân.

Đúng như Tần Nam nói, khối lệnh bài này chính là Thượng Phương Bảo Kiếm.

Nhạc si nhịn không được nhìn Vương Nhất một cái, lạnh giọng hỏi: “Ẩn chủ lệnh, tại sao lại ở trên tay anh?”

Tần Nam cười ha ha hai tiếng: “Đây không phải là chuyện cô có thể biết, nhưng mà, nói cho cô cũng không sao.”

Theo anh ta thấy, bọn họ đều không phải nhân vật trọng yếu của Chiến Vực, nghe cũng không hiểu.

“Nhất định mấy người còn chưa biết nhỉ? Ẩn chủ trấn thủ Bắc cảnh lại xuất ngũ rời khỏi Bắc cảnh, về nhà cưới vợ, Bắc cảnh không người trấn thủ.”

“Bắc cảnh, không thể một ngày không có Ẩn chủ, cho nên, do Đông cảnh, Tây cảnh, Nam cảnh tam đại chủ liên hợp thương nghị quyết định, ở Giang Thành mời dự họp đại hội Bắc cảnh, tuyển một vị cường giả thế tục, trấn thủ Bắc cảnh.”

“Vậy thì có liên quan gì đến anh?”

Nhạc si lạnh lùng chất vấn, đồng thời cẩn thận nhìn Vương Nhất.

Đông Nam Tây Bắc tứ đại cảnh, cũng không phải là một lòng, nhất là sau khi thiếu chủ lực áp ba người bọn họ, lại càng không phục.

Cái gì mà đại hội Bắc Cảnh, chẳng khác nào tước quyền lợi của Ẩn chủ.

Nhưng mà, Vương Nhất căn bản không để ý, thậm chí khóe miệng nhếch lên, mang theo vẻ trào phúng.

Tần Nam cười to ba tiếng: “Cô không ở tông tộc nhiều năm, không biết cũng rất bình thường, ông nội và đệ nhất cường giả Tây cảnh Mục Lang là người quen cũ, dưới sự cầu xin của ông nội, Mục chủ quyết định giúp Tần thị tôi một việc, thu nạp cao thủ thiên hạ, đại biểu Tần thị tham gia đại hội Bắc cảnh, mặc kệ ai cuối cùng đoạt giải nhất, Tần thị đều có thể trở thành ‘quốc tộc’.”

“Lần này, tôi chính là đại biểu Tần thị đi ra ngoài tìm kiếm cường giả, chỉ là trên đường gặp Thiên An, nghe nói mở hội diễn tấu, đến xem một chút mà thôi.”

Lời nói của Tần Nam, làm cho áp lực của tất cả mọi người ngoại trừ Vương Nhất tăng mạnh.

 
 
Chương 1364


CHƯƠNG 1364

Nhạc si sắc mặt khó coi, lớn tiếng quát lớn: “Ẩn chủ lệnh là dùng để bảo vệ quốc gia, không phải dùng để anh lạm dụng cho việc riêng.”

Tần Nam chậm rãi nói: “Đạo lý tất cả mọi người đều hiểu, nhưng nếu mấy người ép tôi, cũng đừng trách tôi không khách sáo.”

Dừng một chút, anh ta ngoắc ngoắc ngón tay với Nhạc si: “Bây giờ, ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi còn có thể cân nhắc tha cho bọn họ một mạng.”

Nhạc si không có chút động tĩnh gì, không nhịn được nhìn về phía Vương Nhất.

Lý Khinh Hồng cũng là biểu tình ngưng trọng: “Hiện tại nên làm cái gì bây giờ…”

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Vương Nhất đều bình tĩnh, bình tĩnh tự nhiên rót cho mình một chén trà, uống một ngụm, lúc này mới lên tiếng.

“Đại hội Bắc Cảnh, chẳng qua chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép tự giải trí mà thôi, trở về nói cho Mục Lang, nói làm như vậy, không hề có ý nghĩa.”

Anh đã có thể đoán được tràng diện của đại hội Bắc Cảnh, chuyện này trong mắt anh chỉ là tôm tép, nhưng mà, nhất định sẽ ảnh hưởng đến kết cục của Giang Thành.

Có gia tộc một lúc thăng thiên, cũng có gia tộc một đêm diệt vong.

Đây cũng là nguyên nhân mà Vương tộc Yên Đô không muốn tổ chức ở thủ đô.

Ai cũng không muốn tổn thất lợi ích của mình, tuy rằng hồi báo cao, nhưng cũng là nguy hiểm cao.

Tần Nam ngây ra một lúc lâu, sau đó vẻ mặt tức giận hét lớn một tiếng.

“Làm càn, anh là ai, dám nói thẳng tục danh của đệ nhất cao thủ Tây cảnh?”

Vương Nhất nhịn không được bật cười: “Nhưng mà, nếu các người muốn náo loạn như vậy, ngược lại không có gì đáng trách, dù sao, trong lòng bọn họ cũng nghẹn một hơi.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Tần Nam sợ ngây người, ngay cả Lý Khinh Hồng, cũng sững sờ nhìn Vương Nhất.

Lời nói của anh, phảng phất như anh chính là Ẩn chủ Bắc Cảnh.

Tần Nam vẻ mặt khinh thường: “Bớt nói nhảm đi, dù sao hôm nay Nhạc si không đi được, anh giết cao thủ Tần thị ta, cũng là một tội lớn.”

“Vậy sao?”

Vương Nhất cười nhạt: “Đã như vậy, vậy anh gọi người đi, xem anh có thể gọi ai tới.”

“Vương Nhất!”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng đổi biến, không nhịn được kéo anh một cái.

Lỡ như đối phương thật sự gọi người của Chiến Vực tới, cô có lộ thân phận Vương tộc Yên Đô cũng vô dụng!

Tần Nam cũng sửng sốt một chút.

Vốn tưởng rằng lấy ra Ẩn chủ lệnh, có thể dọa đến Vương Nhất, không nghĩ tới, đối phương căn bản không sợ.

“Được, anh đừng hối hận!”

Vẻ mặt Tần Nam dữ tợn, hung tợn nhìn Vương Nhất.

“Gọi đi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom