Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1188


Chương 1188

Ấm áp.

Cô lại chạm vào cổ Diệp Ân Tuấn.

Nóng hổi.

Khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm Hạ Lan trực tiếp hôn lên miệng Diệp Ân Tuấn.

Ngọt ngào.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười phá lên như một kẻ ngốc.

“Anh quay về rồi?”

Chân mày của cô vì Diệp Ân Tuấn hoàn toàn thả lỏng, giống như pháo hoa nở rộ, chói mắt sáng ngời.

Diệp Ân Tuấn bất mãn với nụ hôn nhẹ của cô, trực tiếp bắt lấy gáy cô, độc đoán hôn lại.

Thẩm Hạ Lan bị hôn đến thở dốc mới buông ra.

“Lần này xác định anh còn sống rồi à?”

“Không có, thử một lần nữa cho chắc?”

Thẩm Hạ Lan mỉm cười, nhưng trong mắt lại ánh lên những giọt nước mắt.

Anh ấy về rồi!

Thật tốt!

Thẩm Hạ Lan hai tay ôm cổ Diệp Ân Tuấn, kéo về phía mình.

Nụ hôn say đắm lại kéo dài khiến máu trong lòng Diệp Ân Tuấn chạy tán loạn.

“Anh vẫn đang họp.”

Anh nhìn Thẩm Hạ Lan có chút bất lực, cưng chiều.

“Nhưng em muốn anh, bây giờ, tức khắc, lập tức.”

Thẩm Hạ Lan cong cong khóe miệng, thanh âm không lớn, thậm chí còn mang chút âm cuối, mê người, mê hoặc.

Diệp Ân Tuấn làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của vợ mình chứ?

Anh đóng sầm cửa phòng làm việc, ôm Thẩm Hạ Lan đi về phía phòng ngủ.

Phi ở bên kia video ho khan nói với các giám đốc cấp cao: “Thôi, chúng ta giải tán. Sếp Diệp ước chừng tối nay không có thời gian họp video với chúng ta đâu.”

Anh bây giờ đảm nhiệm công việc của Tống Đình, cho nên nói chuyện có sức mạnh hơn, hơn nữa đám giám đốc cấp cao tuy không nhìn thấy, nhưng vừa rồi cũng có nghe vợ tổng giám đốc bá đạo cầu hoan ái.

Bọn họ sao có thể không cần chén cơm này đến thế chứ, lại nhằm ngay lúc này đi họp video với Diệp Ân Tuấn?

Mọi người âm thầm tự phát thoát video.

Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Hạ Lan xuống giường chưa kịp đứng dậy đã bị Thẩm Hạ Lan xoay người đè xuống dưới.

Thẩm Hạ Lan từ trên cao nhìn xuống Diệp Ân Tuấn, giống như nữ vương, hỏi: “Nói đi, bệnh đau thần kinh có đỡ chưa?”

“Đỡ rồi.”

Hai tay Diệp Ân Tuấn vòng qua eo Thẩm Hạ Lan một cách tự nhiên, ngay sau đó lại bị Thẩm Hạ Lan vỗ văng ra.

“Nằm yên.”

“Em không muốn à?”

Diệp Ân Tuấn thích thú nhìn cô vợ nhỏ, khát vọng vô cùng.

Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo nói: “Em nói em muốn, nhưng là không cho anh động.”

“Anh không động, em động?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy cô vợ nhỏ này càng ngày càng thú vị.

Thẩm Hạ Lan cố ý kéo nhẹ một chút, sắc mặt Diệp Ân Tuấn đột nhiên thay đổi.

“Đừng đùa với lửa!”

“Anh không được?”

Diệp Ân Tuấn không nhịn nổi ánh mắt khiêu khích của Thẩm Hạ Lan nữa, trực tiếp ôm lấy Thẩm Hạ Lan, hành quyết tại chỗ.

Một màn lăn giường đầm đìa say sưa qua đi, Thẩm Hạ Lan dựa vào cánh tay anh thở hổn hển.

“Diệp Ân Tuấn.”

Giọng cô lười biếng như mèo, nghe vào lại khiến người ta rất thoải mái.
 
Chương 1189


Chương 1189

“Ừm?”

“Anh về rồi thật tốt.”

Thẩm Hạ Lan tìm được tư thế thoải mái trong vòng tay anh, một lúc sau truyền đến tiếng thở đều đều.

Diệp Ân Tuấn ngây ra một chút, sau đó cưng chiều cười cười.

Mấy ngày nay ở trong cục, chỉ nghe nguy hiểm bên ngoài, anh không thể làm gì được, chỉ có thể để cô một mình đối mặt với mưa gió. Mà vừa rồi anh lại tàn nhẫn như thế, cô gái nhỏ này không mệt mới lạ.

Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Hạ Lan nằm xuống, kéo chăn bông đắp lên người cô rồi xuống giường.

Anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại di động ra khỏi phòng.

Bên ngoài màn đêm dày đặc, khuôn mặt anh hơi trầm xuống.

Có những người nên bị xử lý rồi, chẳng hạn như Thẩm Niệm Niệm!

“Thẩm Niệm Niệm đến chưa?”

“Vẫn chưa.”

Phi lúc nghe thấy cuộc gọi của Diệp Ân Tuấn vội vàng nghe máy.

“Có chuyện gì vậy?”

Diệp Ân Tuấn nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Phi nói nhỏ: “Máy bay gặp phải luồng gió mạnh không bay qua được, buộc phải hạ cánh xuống thành phố H.”

Diệp Ân Tuấn nhíu mày thật chặt.

Thời tiết là yếu tố bất khả kháng, nhưng anh sợ Vu Phong sẽ lợi dụng yếu tố này để làm chuyện gì đó.

“Bên phía Vu Phong tình hình thế nào?”

“Không có động tĩnh gì. Vu Linh đã được Phương Nguyên đến đón rồi. Vu Phong hẳn là cũng đã nhận được tin tức. Có lẽ đang nghiên cứu cách cứu Vu Linh ở nước T. Dù sao thì cô ruột so với bạn gái có cũng được không có cũng không sao, vẫn là cô ruột quan trọng nhất, huống hồ rơi vào tay của Phương Nguyên, chuyện gì sẽ xảy ra với Vu Linh, Vu Phong cũng có thể tưởng tượng ra được, nên tôi nghĩ khả năng Vu Phong cướp máy bay là không cao.”

Phi nói ra suy đoán của mình.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Khả năng nhỏ không có nghĩa là không có khả năng. Không phải ở thành phố H sao? Để Hạ Tử Thu phái người qua.”

“Hạ Tử Thu là ai?”

Phi trực tiếp ngây người.

Diệp Ân Tuấn lúc này mới nhớ anh ta không phải Tống Đình.

Phi tuy rằng nhanh chóng học được các loại năng lực kinh doanh, nhưng dù sao cũng mới tiếp quản, còn nhiều chuyện không rõ ràng, Tống Đình cùng anh từ chiến trường đi ra, đương nhiên cũng rõ ràng một số quan hệ cùng mạng lưới cá nhân.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn đột nhiên không biết nên giải thích thế nào với Phi ai là Hạ Tử Thu.

“Bỏ đi, tôi tự mình gọi điện thoại cho anh ta, anh để người của chúng ta tiếp tục chú ý quan sát hành động của Vu Phong, Thẩm Niệm Niệm bên đây tôi sẽ sắp xếp.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại xong, Diệp Ân Tuấn ánh mắt có chút âm trầm.

Tống Đình!

Phải bao lâu nữa cậu mới tỉnh lại đây?

Diệp Ân Tuấn thở dài, sau đó cầm điện thoại gọi đến số máy đã lâu không gọi.

“Đại ca, anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Ba giờ rưỡi sáng! Ông già anh động kinh cái gì thế? Giờ này đi gọi cho tôi?”

Hạ Tử Thu ngáp dài than thở, tiếng ta và tiếng Anh xen kẽ nhau, Diệp Ân Tuấn không khỏi chau mày càng sâu hơn.

“Anh không biết tôi bị bắt sao?”

“Những người đó sao có thể giam giữ anh được sao? Nếu anh không muốn, đừng nói là đồn cảnh sát nhỏ, cho dù nhà tù quốc tế anh cũng có thể ra vào tự do được kìa. Đại ca, anh hỏi tôi vấn đề này coi thường IQ của tôi quá, hơn nữa không phải anh ra ngoài được rồi sao?”

Hạ Tử Thu nói câu này đúng gọi là thiếu bị ăn đòn.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình dung túng anh ta quá rồi.

“Tôi không tìm anh, anh không biết giúp tôi sao?”

“Đại ca anh là ai chứ? Anh bày mưu nghĩ kế, còn cần tôi làm gì.?

Hạ Tử Thu tiếp tục khua môi múa mép với Diệp Ân Tuấn.
 
Chương 1190


Chương 1190

“Đừng nói nhảm nữa, có nhiệm vụ giao cho anh.”

“Vâng.”

Hạ Tử Thu lập tức thu lại hết mấy ý đùa giỡn.

“Bảo người của anh đưa Thẩm Niệm Niệm từ thành phố H về Hải Thành, ảnh tôi sẽ gửi cho anh. Đừng làm giống như đón về, tốt nhất làm cho người khác nghĩ là cướp máy bay.”

“Tôi là một cậu bé ngoan, đại ca, anh muốn chơi cái gì?”

Hạ Tử Thu nghe xong cảm thấy vô cùng kích thích.

“Tôi có thể dùng vũ khí không?”

“Tôi nói là cướp máy bay anh có hiểu không? Đương nhiên là làm giống như là lính đánh thuê hay là khủng bố rồi.”

Diệp Ân Tuấn nghĩ Hạ Tử Thu gần đây quá rảnh rỗi, rảnh đến mức khua môi múa mép với anh rồi.

Hạ Tử Thu không biết Diệp Ân Tuấn đang dự tính cái gì, cười nói: “Vậy thì tốt, nhưng lỡ như tôi chơi lớn rồi, đại ca, anh phải cứu tôi đó.”

“Còn tùy thuộc vào tình hình không làm tổn thương người vô tội nữa.”

Diệp Ân Tuấn nói xong liền cúp máy, cũng lười nghe Hạ Tử Thu léo nhéo.

Anh trực tiếp gửi ảnh Thẩm Niệm Niệm qua, sau đó gửi tin nhắn cho anh ta.

“Xử lý chuyện bên đó đi, đến Hải Thành có nhiệm vụ cho anh.”

“Ổ.”

Hạ Tử Thu thờ ơ trả lời.

Trong vòng hai tiếng đồng hồ, bên phía Phi có tin tức, nói rằng Thẩm Niệm Niệm bị cướp máy bay, không giống người của Vu Phong, nhưng hỏa lực rất dữ dội, ai cũng lão luyện, đến mức người của Vu Phong bị thương quá nửa.

Diệp Ân Tuấn chỉ nhẹ nói: “Phát lệnh truy nã, truy nã toàn diện Thẩm Niệm Niệm.”

“Vâng.”

Làm xong mọi việc, Diệp Ân Tuấn mới cầm hộp thuốc đi vào phòng ngủ.

Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ say, hàng lông mày không còn cau chặt nữa, sắc mặt ửng hồng dụ người làm ác.

Diệp Ân Tuấn bất giác nuốt nước bọt, rất muốn làm một hiệp nữa, nhưng nghĩ đến thân thể Thẩm Hạ Lan đành dằn lòng xuống, trong mắt hiện lên một tia trầm tư.

Anh vén quần áo của Thẩm Hạ Lan lên, thấy vết thương trên lưng cô không những không đóng vảy mà còn rất đỏ, sưng tấy, anh biết sau khi trở về Hải Thành, cô nhất định không có thời gian nghỉ ngơi.

Diệp Ân Tuấn thở dài, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.

Thẩm Hạ Lan mặc dù đang ngủ, vẫn đau đến giật mình, bất giác lầm bầm: “Niệm Vi, nhẹ một chút, tớ không có da dày như chồng cậu.”

Diệp Ân Tuấn sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, sức lực cũng giảm đi rất nhiều.

Sau khi bôi thuốc cho Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại bước vào phòng tắm.

Anh bấm một dãy số.

“Có gì thì nói, đêm hôm không biết cần phải ngủ sao?”

Thanh âm Tô Nam không tốt lắm, có chút bất mãn nói.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đang làm việc?”

“Cái này cũng phải báo cáo? Diệp Ân Tuấn, chúng ta ngang hàng, ngang hàng hiểu không? Phải rồi, anh cả Trạm hôm nay bảo tôi hỏi anh, cấp bậc của anh vẫn còn, khi nào thì trở lại quân đội? Còn nữa, lần này anh trở về cũng nhanh đó, tôi cứ tưởng còn phải ở trong đó mười bữa nửa tháng chứ.”

Tô Nam châm một điếu thuốc, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ ngay bên cạnh: “Lại hút thuốc? Còn chưa cai sao?”

“Lỗi của anh hai, bệnh thần kinh của anh ấy chịu không nổi, muốn cùng anh hút thuốc, anh bị anh ấy kéo lên thuyền giăc.”

Diệp Ân Tuấn nghe Tô Nam ở trước mặt vu cáo mình, không khỏi có chút buồn cười.

“Dập đi, ra ngoài nói chuyện điện thoại, em buồn ngủ.”

“Được được, em ngủ, em ngủ đi.”

Tô Nam xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.

“Anh nghe chưa? Vợ tôi vì anh mà đuổi tôi ra khỏi phòng, cho nên rốt cuộc anh có chuyện gì?”

“Ngày mai dành chút thời gian phẫu thuật cho tôi.”

Tô Nam nghe Diệp Ân Tuấn nói thì sửng sốt một hồi.

“Anh lại làm sao vậy? Tôi nói này anh hai, anh đừng mỗi ngày nhiều chuyện như vậy được không? Thẩm Hạ Lan của anh còn chưa chạy trốn tôi nói cho anh biết, là do thắp hương tám đời cầu xin tổ tiên nhà anh mới có con dâu như vậy. Anh nếu còn nhiều chuyện như vậy, coi chừng người ta đi thật. Tôi lúc đầu theo đuổi Tử Đồng, cũng không có lắm chuyện như anh.”
 
Chương 1191


Chương 1191

Lời nói của Tô Nam khiến Diệp Ân Tuấn có chút tự trách.

“Anh cũng nghĩ như vậy?”

“Hì hì, tôi nghĩ như vậy có ích lợi gì, vợ anh nghĩ như vậy mới được. Được rồi, phẫu thuật cái gì?”

“Giải phẫu thắt ống.”

Lời này của Diệp Ân Tuấn lại khiến Tô Nam sững sờ.

“Cái quái gì vậy? Anh nghĩ kỹ chưa? Tôi nhớ chị dâu lúc mang thai anh không ở bên cạnh chị ấy đúng không? Mặc dù anh có một trai một gái, nhưng cảm giác của một đứa trẻ trong bụng chị dâu anh chưa từng trải qua đúng không? Thật sự quyết định không có con nữa? Nếu chị dâu có thai, anh sẽ bù đắp được sự nuối tiếc này.”

“Con người cả đời chắc chắn sẽ có rất nhiều tiếc nuối, nuối tiếc của mình cũng không thể trách người khác được, đó đều là nguyên nhân của bản thân, cho nên, nếu tôi chưa xử lý được những việc xung quanh, thì không thể để Hạ Lan phải trả giá nữa. Thành thật mà nói, lần trước lúc cô ấy mang thai, tôi thực sự rất vui, nhưng cuối cùng đứa bé cũng mất, nghĩa là tôi không có duyên với đứa bé đó. Tôi tận mắt thấy Hạ Lan bị đẩy vào phòng mổ, nhiều máu như vậy, tôi cảm thấy cả đời mình cũng không thể nào quên được cảnh đó. Mà cơ thể của cô ấy vốn dĩ chưa hồi phục. Nếu phải lựa chọn giữa bù đắp hối hận và cô ấy, tôi thà hối hận cả đời. Sắp xếp thời gian cho tôi, lần trước cô ấy bị sẩy thai tôi đã suy nghĩ xong rồi.”

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói, mang theo chút thương cảm.

Tô Nam im lặng một lúc mới nói: “Bảy giờ sáng ngày mai, anh đến phòng phẫu thuật của tôi. Phẫu thuật này không lâu, cũng coi như tiểu phẫu, làm xong rồi đi. Tôi nghĩ anh không muốn vợ anh biết? Vậy thì tốt nhất anh nên nghe lời tôi, trong khoảng thời gian này, ít nhất là nửa tháng, không được quan hệ vợ chồng. Đừng có coi thường! Nếu anh nhiễm trùng rồi, đừng đến tìm tôi nữa, mất mặt lắm không làm nổi.”

Tô Nam nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Ân Tuấn cười khổ.

Sớm biết nửa tháng không được chạm vào Thẩm Hạ Lan, đáng lẽ anh nên làm phẫu thuật này khi ở trong đồn cảnh sát, bây giờ thì hay rồi, ngày nào anh cũng nhìn mà ăn không được, còn phải nghĩ ra lý do để không bị Thẩm Hạ Lan phát hiện ra sự thật.

Anh khổ quá mà.

Nhưng nếu đã đưa ra quyết định, Diệp Ân Tuấn cũng không cảm thấy có cái gì không giải quyết được.

Đang định ra khỏi phòng tắm thì cuộc gọi của Tô Nam lại vang lên.

“Sao thế? Bác sĩ Tô còn dặn dò gì nữa?”

“Anh cả Trạm hỏi anh một câu nghĩ cho kỹ. Lúc đầu anh rời quân đội bảo vệ bản thiết kế. Quân tịch và quân hàm của anh vẫn còn. Bây giờ chuyện này đã qua đi rồi, bên quân khu có rất nhiều nhân tài, anh cả nói, anh mau chóng giải quyết vấn đề trong tầm tay rồi quay lại báo cáo.”

Nghe Tô Nam nói vậy, Diệp Ân Tuấn trong lòng khó xử.

Thành thật mà nói, anh thích quân đội hơn.

Trong quân đội, không có nghi kỵ lẫn nhau, không có âm mưu dương mưu, chỉ cần một lòng tiến lên, có thể tạo ra một mảnh trời của riêng mình trong quân đội.

Nơi đó sạch sẽ, tinh khiết, anh vẫn luôn muốn quay trở lại.

Nhưng nghĩ đến sau khi trở về, Thẩm Hạ Lan sẽ một mình nuôi nấng bọn nhỏ, sống như góa phụ, anh có chút không đành lòng.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say trên giường ngoài qua kính, thấp giọng nói: “Tôi sẽ không về nữa.”

“Anh hai, anh suy nghĩ rõ ràng đi. Hiện tại anh trở về sẽ là thiếu tá, hai năm nữa có thể trở thành trung tá, đến lúc đó có thể giúp Minh Triết trong quân khu đúng không? Nếu bây giờ anh thực sự rút đi thì thật đáng tiếc.”

Lời nói của Tô Nam khiến Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười.

“Lúc Bạch Tử Đồng ở trong bệnh viện sống chết chưa rõ, là ai định đổi việc?”

Tô Nam lập tức dừng mồm.

Anh ta chợt hiểu ra.

“Mấy người chúng ta, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.”

“Cho nên cậu Tô à, có hối hận khi đổi nghề không?”

“Không.”

Tô Nam vô cùng dứt khoát.

Diệp Ân Tuấn trong lòng đột nhiên thả lỏng.

“Có anh cả giữ nhà giữ nước được rồi, tôi thấy mình bây giờ là anh hùng hụt hơi rồi, chỉ thích hợp với những ngày làm nóng giường cho vợ con. Phần đời còn lại của tôi không còn bao nhiêu, tôi muốn dành nó cho bọn họ.”
 
Chương 1192


CHƯƠNG 1192

“Được rồi, anh nói thế nào cũng được. Ngày mốt đến hồ Tô Châu. Cùng nhau tụ họp đi. Đợt rồi chưa gặp chị dâu hai đàng hoàng, bây giờ chị dâu cả nói tìm thời gian cùng đi chơi, thế nào?”

Tô Nam nói như vậy khiến Diệp Ân Tuấn gật đầu.

“Được.”

Cúp điện thoại xong, anh nhớ tới Thẩm Hạ Lan vì Diệp Nghê Nghê đích thân đến thăm chị dâu cả An Nhiên.

Năm năm trước anh nhìn không rõ tâm tư của mình, đương nhiên sẽ không giới thiệu Thẩm Hạ Lan cho những anh em khác, hiện tại bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều thứ như vậy, đã đến lúc giới thiệu Thẩm Hạ Lan cho bọn họ rồi.

Diệp Ân Tuấn để điện thoại sang một bên, đi tắm rửa sạch sẽ rồi trở lại giường.

Nghĩ rằng ngày mai sắp phẫu thuật rồi, nửa tháng cũng không được ăn thịt, Diệp Ân Tuấn lại hôn hôn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nằm sấp có chút không thoải mái, vốn dĩ muốn quay đầu đổi tư thế, không ngờ lại bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp chặn lại.

“Ừm ừm…”

Thẩm Hạ Lan đẩy ra, nhưng cũng không sánh nổi với sức của Diệp Ân Tuấn.

Một vòng lăn lộn mới lại một lần nữa bắt đầu.

Diệp Ân Tuấn mãi đến hơn bốn giờ sáng mới buông tha cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy xương cốt đều rã rời.

Cô ai oán nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Anh uống trúng thuốc gì rồi? Hôm nay cứ như bị điên.”

“Đã nhiều ngày như vậy không có chạm vào em, nhớ em mà.”

Diệp Ân Tuấn có chút áy náy, nhưng lại không hối hận.

Sau khi Thẩm Hạ Lan ai oán trừng mắt nhìn anh, trực tiếp giơ chân đá anh một cái.

“Em kiệt sức rồi, em muốn ngủ. Nghê Nghê dậy thì anh lấy gì đó cho con bé ăn, còn có chuyện của Trương Nhu và Dư Dương nữa…”

“Anh sẽ lo, còn lại anh sẽ lo hết. Em cứ nghỉ ngơi đi, còn nữa, ngày nghỉ em muốn đi đâu?”

Diệp Ân Tuấn nhớ rất rõ Thẩm Hạ Lan nói khi đến thăm tù rằng cô muốn đi du lịch với anh khi mọi chuyện được giải quyết hết.

Thẩm Hạ Lan mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe Diệp Ân Tuấn nói lời này, bất giác trả lời: “Chỉ cần anh ở bên em, chỗ nào cũng tốt.”

Diệp Ân Tuấn khóe môi hơi nhếch lên.

“Vậy thì đến nước T.”

“Cái gì cũng được, em muốn ngủ.”

Thẩm Hạ Lan quay đầu sang một bên ngủ thiếp đi.

Diệp Ân Tuấn lông mày đều là cưng chiều.

Nếu ngày mai cô ấy mệt không dậy nổi thì làm sao mình có thể đi phẫu thuật được?

Anh lắc lắc đầu, sau đó vén chăn bông đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng, dùng khăn nóng lau người cho Thẩm Hạ Lan xong, đổi sang một bộ đồ ngủ sạch sẽ mới vào phòng tắm, sau đó đi phòng làm việc.

Chuyện Nghê Nghê lúc về anh đã nghe rồi, nhìn thấy phương thức xử lý của Thẩm Hạ Lan, anh cảm thấy Thẩm Hạ Lan xử lý rất tốt, hiện tại những chuyện nổi lên cứ để các bộ phận liên quan giải quyết.

Chẳng qua, Diệp Ân Tuấn vẫn quyết định quay lại thăm ông cụ Tiêu.

Dù sao Dư Dương và Tiêu Ái cũng có một đoạn nhân duyên sương gió, giữa họ còn có một cô con gái Dư Khinh Hồng.

Dù ông cụ Tiêu có thừa nhận hay không thì Dư Khinh Hồng vẫn là con của Tiêu Ái, nếu muốn động vào Dư Dương, đương nhiên cần ông cụ Tiêu gật đầu.

Nhân lúc này, Diệp Ân Tuấn mặc quần áo, lái xe rời khỏi nhà tổ nhà họ Diệp, đến thẳng bệnh viện.

Lam Tử Thất sau khi đi nhìn bác Lam thì ngủ gật trên mép giường Tống Đình.

Lúc Diệp Ân Tuấn đi tới, trong phòng có mùi lạ, anh vội bịt mũi lại.

“Cậu dự định dùng hương an thần này cho Lam Tử Thất trong bao lâu? không sợ cô ấy ngửi quá nhiều sẽ không tốt sao?”

Diệp Ân Tuấn giọng nói hơi trầm xuống.

Tống Đình vốn đang nằm trên giường nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn liền ngồi dậy, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.

“Tôi không ngờ cô ấy lại đột ngột quay lại. Lúc đầu Mợ chủ đưa cô ấy đến thành phố B để phát triển, tôi nghĩ cô ấy sẽ rất lâu cũng không quay lại.”
 
Chương 1193


Chương 1193

Tống Đình nhấc chăn ra khỏi giường, bế Lam Tử Thất lên giường, đắp chăn, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, sau đó nói với Diệp Ân Tuấn: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi?”

“Ừm.”

Diệp Ân Tuấn xoay người rời đi.

Hai người đi lên sân thượng.

Diệp Ân Tuấn đưa cho Tống Đình một điếu thuốc.

Tống Đình châm lửa, hít sâu một hơi rồi ho sặc sụa.”

“Cai rồi?”

“Không, gần đây ít khi hút thuốc.”

Tống Đình thích ứng một lát mới hút một hơi, lấy USB trong túi ra đưa cho Diệp Ân Tuấn.

“Trong này là tất cả bằng chứng về việc Vu Phong vi phạm pháp luật. Bao gồm hồ sơ rửa tiền của công ty, cũng như thông tin của các nhân chứng đã mua chuộc giết người ở nước ngoài. Ngoài ra, trong thời gian này, tôi cũng đánh vào tập đoàn Vu Phong. Phát hiện một số quan chức liên lạc với Vu Phong, cũng như những người thuộc quân đội, danh sách ở đây.”

Mấy câu của Tống Đình không khiến Diệp Ân Tuấn ngạc nhiên chút nào.

Khi Diệp Tri Thu bị bắt, Vu Phong chỉ có thể lo thân mình, nói là tẩy trắng công ty càng sớm càng tốt, nhưng cũng không thể không để lại một chút dấu vết nào. Nhưng cảnh sát không tìm thấy gì trên người Vu Phong, chỉ riêng điều này đã khiến Diệp Ân Tuấn cảnh giác hơn.

Cho nên lúc đó anh muốn tìm cơ hội đưa người vào tập đoàn Vu Phong điều tra chuyện này.

Chuyện này rất nguy hiểm, người muốn đột nhập vào bên trong cần phải có kỹ năng và trí não, Tống Đình là ứng cử viên sáng giá nhất.

Lúc đó Diệp Ân Tuấn cũng do dự, dù sao Tống Đình cũng là bạn trai của Lam Tử Thất, nhưng Tống Đình tình nguyện làm nhiệm vụ này, Diệp Ân Tuấn cũng không nỡ từ chối.

Dù sao Tống Đình cũng có quân hàm.

Lúc đầu để bảo vệ bản thiết kế, Diệp Ân Tuấn và Tống Đình đồng thời chuyển công tác, thực tế, thông tin của anh trong quân khu đều được bảo mật.

Nhìn USB trong tay, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Cậu muốn trở về quân khu sao?”

Tống Đình đột nhiên dừng lại.

“Thủ trưởng, anh muốn về không?”

Tống Đình xưng hô trực tiếp thay đổi.

Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời quân khu như cũ.

Anh nói nhỏ: “Cậu không cần nghĩ đến tôi. tự mình suy nghĩ đi. Nếu cậu muốn quay lại thì thông tin này là cách tốt nhất để cậu quay lại. Tôi sẽ nói với anh cả một tiếng, để cậu thay vào vị trí của tôi, trực tiếp từ đại úy thăng lên thiếu tá.”

Tống Đình nghe được quyết định của Diệp Ân Tuấn từ trong lời anh nói.

Anh ta cười và nói: “Tôi sẽ theo anh. Anh đi đâu, tôi đi đó. Chiến trường như cha con, tôi từ đầu đã là anh em ruột thịt của anh rồi, ở một mình trong quân khu mà không có anh thì chán lắm.”

“Đừng quyết định nhanh như vậy, nghĩ kỹ đi, dù sao đi tới được vị trí này cũng không dễ dàng, cậu hiện tại còn chưa có kết hôn, thẳng thắn với Lam Tử Thất, sau đó thương lượng, cuối cùng cho tôi một câu trả lời.”

Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ vai Tống Đình nói nhỏ: “Thẩm Niệm Niệm hai tiếng nữa sẽ đến Hải Thành. Cậu làm xong những chuyện này, thân phận người thực vật của cậu cũng nên tỉnh lại rồi”

“Được rồi, tôi sẽ.”

Tống Đình gật đầu.

Hai người nhìn bầu trời bên ngoài có chút trắng bạc, không khỏi cười nói: “Bóng tối sắp đi qua, hừng đông cũng sắp đến, Hải Thành cuối cùng cũng sắp sạch sẽ rồi.” “

Diệp Ân Tuấn trầm giọng nói: “Con người lòng tham không đáy, đợt này sạch sẽ, đợt sau lại bắt đầu. Dù sao đây cũng là bản tính con người. Đôi khi tôi rất nhớ cuộc sống trong quân ngũ, sạch sẽ, thuần túy, có lẽ chỉ có kiểu sống đó phù hợp với chúng ta.”

“Nhưng anh có Mợ chủ, cho dù đây là vực sâu vạn trượng, đầm rồng hang hổ, tôi đoán chừng anh cũng không nỡ rời đi, đúng không?”

Câu này của Tống Đình khiến môi Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên.

“Hai ta đừng có chó chê mèo lắm lông nữa.”

Cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười.

“Về thôi, trời gần sáng rồi, nhanh chóng đi tắt hương an thần, mở cửa sổ để không khí vào, Lam Tử Thất một lát tỉnh lại, nghĩ cách nói rõ bản thân mới không chết quá khó coi.”

“Sếp Diệp, sao tôi cảm thấy anh đang cười trên nỗi đau người khác thế?”

Tống Đình có chút phiền muộn.
 
Chương 1194


Chương 1194

Diệp Ân Tuấn cười cười không nói, vỗ vỗ bờ vai rời đi.

Anh không về nhà, mà trực tiếp đến quân khu.

Lúc Trạm Dực nhận được cuộc gọi, chuông báo thức vẫn chưa vang lên.

Trạm Dực mặc quần áo vào bước ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn đứng bên ngoài quân khu, nhìn nơi quen thuộc này, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Nếu không có Thẩm Hạ Lan, anh sẽ không ngại trở về đại gia đình này, nhưng bây giờ bảo anh bỏ vợ con mà quay lại, anh cảm thấy mình không làm được.

Nói không hối tiếc là giả.

Nhưng trên đời này có bao nhiêu chuyện nuối tiếc, cũng không hơn được một Thẩm Hạ Lan.

Lúc Trạm Dực bước ra, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngẩn người nhìn quốc huy.

Đó là sự tôn trọng và bảo vệ tổ quốc cao nhất của người lính.

“Muốn trở về?”

Giọng Trạm Dực vang lên.

Sau đó Diệp Ân Tuấn xoay người, chỉnh sửa quần áo, hai chân khép lại, chào Trạm Dực một cái chào tiêu chuẩn quân nhân.

“Báo cáo thủ trưởng, tôi tới đây để đưa đồ.”

“Đồ gì?”

Trạm Dực đáp lại anh bằng một cái chào kiểu quân nhân, sau đó cầm lấy USB trên tay.

“Đây là bằng chứng và danh sách nhân viên được tìm thấy từ nội bộ tập đoàn Ngọc Phong do Tống Đình mạo hiểm mạng sống tìm được. Dù Tống Đình có trở về hay không, tôi cũng sẽ xin ghi công cho cậu ấy.”

Câu này của Diệp Ân Tuấn khiến Trạm Dực lập tức hiểu rõ.

“Vậy tai nạn xe là giả vờ sao?”

“Không phải giả vờ, Vu Phong thật sự bảo Huy tìm người đụng Tống Đình, nhưng cậu ấy tránh được, chỉ bị một vết thương nhỏ mà thôi.”

Diệp Ân Tuấn giải thích.

Trạm Dực trầm giọng hỏi: “Vậy tài xế là hàng xóm của bạn gái anh ta thì sao?”

“Huy đã tìm người mua chuộc anh ta. Sau tai nạn hắn ta vô cùng hoảng sợ. Sau đó, Tống Đình đã tìm được và bảo vệ hắn. Vì lý do bí mật hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, nên vợ con hắn ta cũng không biết.

Bây giờ nếu chứng cứ trong đó chính xác, Tống Đình có thể thả hắn về nhà, cũng có thể coi như là hợp tác với quân đội.”

Diệp Ân Tuấn giải thích chi tiết.

“Vốn dĩ không biết người đụng là người của Huy, cứ tưởng là Vu Phong nên định lần theo dấu vết rồi phát hiện ra tất cả, không ngờ lại bắt được nhiều cá lớn như vậy. Một trong số họ còn là cao tầng của quân khu.”

Cho dù là lúc nào cũng sẽ có kẻ tham ô, nhận hối lộ để bảo kê tội phạm, lần này cũng coi như là hoạt động bí mật được quân khu thực hiện nhằm loại bỏ những kẻ cặn bã trong quân đội.

Diệp Ân Tuấn và Tống Đình có quân hàm, vốn dĩ năm đó đổi công việc là vì bí mật làm việc cho quân đội, nên chuyện này đương nhiên giao cho Diệp Ân Tuấn và Tống Đình.

Bây giờ hoạt động kết thúc, Diệp Ân Tuấn trở về giao lại nhiệm vụ, quân đội đương nhiên sẽ xử lý phần còn lại.

Chỉ cần người liên quan đến vụ án sẽ phải chịu quy định kép, bị giám sát, mà bên Vu Phong anh đương nhiên có cách đối phó với hắn.

Trạm Dực cảm thấy USB trong tay có chút nặng nề.

“Vì những tên cặn bã này, cậu cùng Tống Đình rời khỏi quân khu, ẩn nhẫn trong xã hội nhiều năm như vậy, bây giờ tôi cũng không biết các cậu có còn nguyện ý trở lại không.”

“Anh cả, tôi…..”

“Khoan đừng nói, cậu về nghĩ kỹ đi. Bây giờ tôi nói cậu cũng không nghe. Về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mốt chúng ta sẽ cùng gặp mặt.”

“Được.”

Diệp Ân Tuấn cũng không từ chối, sau khi chào Trạm Dực liền lái xe trở về nhà tổ nhà họ Diệp.

Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ, Diệp Nghê Nghê tâm trạng vô cùng tốt.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên phát hiện khoảng thời gian này thật sự rất yên bình.

Để có một khoảng thời gian như vậy, anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.

Diệp Ân Tuấn tắm sạch khí lạnh, trở về nằm xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan.
 
Chương 1195


Chương 1195

Thẩm Hạ Lan lần này ngủ càng yên ổn hơn, có lẽ là vì cô biết Diệp Ân Tuấn đã trở về rồi, có người để tin cậy, hoặc có lẽ vì quá mệt mỏi nên cô mới ngủ đến tận 11 giờ trưa.

Nhìn màn hình hiển thị đồng hồ, Thẩm Hạ Lan còn tưởng mình nhìn nhầm, hoặc đồng hồ bị hỏng.

Nhưng cảm giác đói bụng khiến cô phải bò dậy.

Ở chiếc bàn đầu giường, đặt sẵn một bộ quần áo rộng rãi được chọn kỹ, đôi dép đi trong nhà đã được thay bằng dép bông dày nặng.

Này thực sự coi cô như người đang ở cữ sao?

Thẩm Hạ Lan không nói nên lời, nhưng vẫn mang dép đi xuống lầu.

“Mẹ, mẹ dậy chưa? Mẹ ngủ dữ nha!”

Diệp Nghê Nghê ngồi trên sô pha nghịch đồ chơi mà Diệp Ân Tuấn mới mua cho con bé, trên tay còn có một ít đồ ăn.

Thẩm Hạ Lan bị trêu chọc thì hơi đỏ mặt.

“Ba con đi đâu thế?”

“Ba ra ngoài mua đồ ăn nói một lát sẽ làm cho con cánh gà chiên coca.”

Diệp Nghê khi nói đến chuyện ăn uống, hai mắt sáng ngời.

“Con chỉ biết ăn. Hết sốt chưa?”

Thẩm Hạ Lan sờ sờ đầu con bé, thấy nhiệt độ thích hợp mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hết từ sớm rồi. Mẹ, Ba về lúc nào vậy?

“Tối hôm qua.”

Thẩm Hạ Lan sờ sờ đầu Diệp Nghê Nghê, rót cho mình một ly nước.

Diệp Nghê Nghê mím miệng nói: “Ba nếu trở về sớm hơn là tốt rồi. Con sẽ không bị cô Trương ức hiếp.”

Trong lòng Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút buồn phiền.

“Sau này Mẹ và Ba sẽ lại cho con đi nhà trẻ, hay con muốn đổi sang nhà trẻ khác?”

“Mẹ, con không đi nhà trẻ được không? Con không thích đi nhà trẻ nữa, không thích chút nào.”

Vẻ mặt của Diệp Nghê Nghê vô cùng bài xích.

Thẩm Hạ Lan biết chuyện này đã tạo thành tổn thương trong lòng con.

Đột nhiên cô không biết phải nói thế nào với con về vấn đề này.

“Cục cưng, ai cũng có chuyện cần làm, Ba phải kiếm tiền, Mẹ phải quản lý công ty, anh con phải đi học, con đương nhiên phải đi nhà trẻ.”

“Nhưng con có thể mời cô giáo đến học ở nhà.”

Việc Diệp Nghê Nghê không muốn hòa nhập vào tập thể khiến Thẩm Hạ Lan có chút lúng túng.

Vừa đúng lúc, Diệp Ân Tuấn đã về.

“Hai mẹ con đang nói cái gì vậy? Bé đáng yêu, xem Ba mua cho con cái gì ngon này!”

“Woa, việt quất! Còn có thanh long! Còn có măng cụt! Đều là món yêu thích của con! Ba ơi, con yêu ba nhiều lắm.”

Nghe thấy đồ ăn, Diệp Nghê Nghê lập tức quên mất mình đang cùng Thẩm Hạ Lan nói chuyện gì, hai chân nhỏ vội vàng chạy tới, giật lấy cái túi trong tay Diệp Ân Tuấn, kêu lên một tiếng.

Trẻ con là vậy, gặp những thứ mình thích sẽ nhanh chóng vui vẻ.

Thẩm Hạ Lan thật sự hy vọng con gái mình luôn có thể duy trì sự ngây thơ như vậy.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Nghê Nghê, không khỏi cười nói: “Này, em không thích ăn sầu riêng anh mua cho em sao?”

“Không thèm ăn.”

Thẩm Hạ Lan thở dài, lông mày hiện lên vẻ ủ dột.

“Sao vậy? Nghê Nghê làm em giận?”

“Con không có nha, con rất ngoan ngoãn, Ba!”

Diệp Nghê Nghê lập tức biện hộ.

Diệp Ân Tuấn cạn lời, đành phải nói: “Đi rửa hoa quả rồi hẵng ăn.”

“Ồ..được!”

Diệp Nghê Nghê cầm túi chạy đi.

Diệp Ân Tuấn đi vòng qua bên cạnh cô, ngồi xuống, ôm cô vào lòng.
 
Chương 1196


Chương 1196

“Chuyện gì vậy?”

“Vì sự việc lần này Nghê Nghê không muốn đi nhà trẻ, biết làm sao đây? Con bé không đi mẫu giáo thì làm sao đi học tiểu học, còn không hòa nhập được tập thể, như vậy tính cách của nó sẽ có khuyết điểm.”

Thẩm Hạ Lan nói ra phiền não trong lòng.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đừng lo lắng, con bé chỉ là con nít, ở trường mẫu giáo bị bắt nạt, sinh ra phản kháng là chuyện bình thường. Đừng lo lắng, chuyện này thực ra rất dễ giải quyết.”

“Giải quyết thế nào?”

“Sau này em sẽ biết.”

Diệp Ân Tuấn lấp lửng, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang mang dép bông, liền gật đầu hài lòng nói: “Sau này ở nhà cứ mang dép bông. Còn nữa, anh đã liên hệ với người trang trí rồi, chiều nay sẽ đến đây thay thế hệ thống sưởi ở nhà bằng hệ thống sưởi sàn, để sàn nhà không bị lạnh.”

Nghe Diệp Ân Tuấn như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên sầu não.

“Diệp Ân Tuấn, sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, qua Tết một tháng sẽ ngừng sưởi, bây giờ anh lắp lại hệ thống sưởi dưới sàn, anh nghĩ sao vậy? Nhiều lắm em cũng chỉ đi trên sàn một tháng là ấm lên rồi, có đáng không?”

“Đáng chứ, bây giờ thân thể của em rất yếu, anh hỏi Tiêu Niệm Vi… Cơ thể của em còn lâu mới hồi phục, trong khoảng thời gian này sợ nhất bị cảm, hơn nữa việc lắp hệ thống sưởi sàn chỉ mất hai hoặc ba ngày, chúng ta qua bên chỗ ông ngoại hai ngày không được sao?”

Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đương nhiên không thể phản bác nữa.

“Cơ thể em đã thế này thôi, anh cả ngày cũng đừng lo lắng quá, phụ nữ sau khi sinh có mấy ai không bị yếu?”

“Anh không quan tâm đến những người phụ nữ khác. Người phụ nữ của anh tốt là được, em còn phải cùng anh già đi không phải sao? Nói đi, nữ hoàng của anh, buổi trưa muốn ăn gì? Buổi sáng anh có cháo, em có muốn ăn một chén trước không?”

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, biết cô vừa mới ngủ dậy nên không nhịn được hỏi.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không ăn nữa, chờ cơm trưa ăn luôn. Chờ lát ăn cơm xong, em có chuyện muốn hỏi anh.”

“Được.”

Diệp Ân Tuấn cất đồ sang một bên, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ Thẩm Hạ Lan hỏi.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên thấy buồn cười.

“Anh có cần ngoan ngoãn, thận trọng vậy không?

“Bà xã nói phải nghe lời. Tô Nam dạy anh đó.”

“Cái này còn cần dạy sao?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn vào cục một chuyến, miệng lưỡi ngọt ngào hơn rất nhiều.

Diệp Ân Tuấn nhẹ cười, đuôi mày mang theo sự cưng chiều.

Thẩm Hạ Lan ho khan một tiếng nói: “Làm sao anh ra khỏi cục được? Không phải nói phía trên muốn điều tra chuyện này sao?”

“Là muốn điều tra kỹ càng, nhưng sau khi giao Vu Linh cho Phương Nguyên, Phương Nguyên gây sức ép, bên kia đành phải thả anh đi.”

Lời giải thích của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ.

“Anh với Phương Nguyên rất thân sao? Hay là giữa hai người có chuyện gì khác? Nghe nói anh đã hứa với Phương Nguyên sẽ cho em gặp mẹ anh ta? Tại sao anh lại hứa điều này? Mẹ anh ta là ai có quan hệ gì với chúng ta sao?”

Một loạt câu hỏi của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn phải khựng lại.

Anh không biết mình có nên nói chuyện này với Thẩm Hạ Lan hay không.

Anh luôn muốn bảo vệ Thẩm Hạ Lan không vướng vào cuộc tranh giành gia tộc của Phương Nguyên, dù sao một khi thân phận của Thẩm Hạ Lan bị bại lộ, rất nhiều chuyện có thể xảy ra, anh chỉ hy vọng Thẩm Hạ Lan có thể trải qua ngày tháng bình yên.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã không do anh kiểm soát nữa rồi.

Bây giờ nếu không nói cho Thẩm Hạ Lan, ngược lại sẽ khiến cho Thẩm Hạ Lan bị động trong bóng tối.

Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bộ dạng Diệp Ân Tuấn là biết anh đang suy nghĩ, cô không thúc giục anh, chỉ yên lặng chờ đợi.

Diệp Ân Tuấn cuối cùng thở dài nói: “Anh có một chuyện vẫn chưa nói với em.”

“Chuyện liên quan đến Nhan Phi?”

Thẩm Hạ Lan vẫn luôn nhớ người phụ nữ này.

Giữa cô và Diệp Ân Tuấn có rất ít bí mật, bí mật duy nhất là về Nhan Phi.

Diệp Ân Tuấn gật đầu.
 
Chương 1197


Chương 1197

Anh nói: “Nhan Phi là con gái của gia đình bảo mẫu của Phương Nguyên. Cô ta đến tìm anh vì biết vài điều về Phương Nguyên, trước kia cũng từng đánh đổi những tin tức này để lấy một số tài nguyên có được chỗ đứng trong giới giải trí, nhưng cô ta khiến em hiểu lầm, nên anh mới xử lý cô ta.”

Thẩm Hạ Lan sững người, cố hết sức tránh né ý “xử lý” của Diệp Ân Tuấn.

“Phương Nguyên liên quan gì đến anh?”

“Chính xác mà nói, không phải có liên quan đến anh, là em, Phương Nguyên với em là anh em.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn giống như tia chớp giữa trời xanh, gần như khiến Thẩm Hạ Lan choáng váng.

“Chờ một chút, anh vừa mới nói cái gì? Phương Nguyên với ai là anh em?”

“Em.”

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, trầm giọng nói: “Mặc dù anh không biết vấn đề xảy ra ở đâu, nhưng anh ta thề rằng em là em gái của anh ta, là anh em cùng mẹ, thậm chí còn cho anh báo cáo giám định người thân.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu mình muốn nổ tung.

“Chờ đã, báo cáo giám định người thân? Em và anh ta? Kết quả kiểm tra chúng em là anh em?

“Không thể nói là 100%. Dù sao kết quả giám định của hai người cũng cao tới 60%. Nói chung, trong trường hợp này, khả năng có quan hệ họ hàng rất cao.”

Câu này của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút bối rối.

“Hơn 60%, còn chưa đủ chứng tỏ em và anh ta là anh em? Hơn nữa em với anh ta làm sao có thể là anh em? Em trước đây còn không biết anh ta là ai!

Phản ứng của Thẩm Hạ Lan hoàn toàn nằm trong dự đoán của Diệp Ân Tuấn.

Anh nắm tay Thẩm Hạ Lan an ủi nói: “Hạ Lan, chỉ có quan hệ cha con mới có thể đạt tới 99%, còn quan hệ anh em thì 60% là trong phạm vi hợp lý.”

“Nhưng làm sao em có thể là anh em với anh ấy được? Mẹ em chỉ sinh ra một mình em. Bà ấy đổi em cho ba mẹ nhà họ Thẩm, nhận nuôi một bé trai, đứa bé đó là Phương Nguyên à? Nhưng không đúng, nhận nuôi nó sao có thể liên quan đến em chứ? Chờ chút!”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Lúc Tiêu Ái nói những chuyện này hình như không phải nói như vậy.

Bà nói rằng con của ba mẹ nhà họ Thẩm đã chết, bà mới nhân cơ hội đưa mình cho ba mẹ nhà họ Thẩm để nuôi nấng, bà sợ nhà họ Hoắc tìm đến đứa trẻ nên nhận nuôi một bé trai từ cô nhi viện để đánh lừa dư luận.

Bây giờ đứa bé trai này là ai, hiện đang ở đâu tạm không nói, chỉ nói năm đó con của ba mẹ nhà họ Thẩm đã chết, vậy Thẩm Niệm Niệm lại nhảy từ đâu ra?

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ đến cái này.

“Chờ đã, trước khoan nói về em và Phương Nguyên, nói về Thẩm Niệm Niệm trước đi, cô ta bị Phương Nguyên đưa về sao?

“Đưa về rồi, đang ở Hải Thành, em có thể gặp bất cứ lúc nào cũng được. Sao thế? Đã tính trả thù thế nào chưa? Nếu không ra tay được, để anh làm.”

Diệp Ân Tuấn nghĩ đến Thẩm Niệm Niệm làm cho lưng Thẩm Hạ Lan kinh khủng như vậy, anh muốn lột da của cô ta ra.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không phải, em không nói chuyện này, em nhớ rất rõ, mẹ em nói con của ba mẹ nhà họ Thẩm chết rồi, nên đổi em cho ba mẹ nhà họ Thẩm, vậy kết quả kiểm tra quan hệ cha con của Thẩm Niệm Niệm và ba mẹ nhà họ Thẩm ở đâu ra? Chúng có chính xác không?”

Diệp Ân Tuấn không ngờ đến điều này. Nói cách khác, Diệp Ân Tuấn không có ở đó khi Tiêu Ái nói về thân phận của cô. Nhưng Diệp Ân Tuấn tuyệt đối tin tưởng vào Thẩm Hạ Lan.

Nếu trí nhớ của Thẩm Hạ Lan không sai, thì thân phận của Thẩm Niệm Niệm quả thực có chút khó hiểu.

“Để anh kêu Phi đi thăm dò chuyện này.”

Diệp Ân Tuấn vội vàng gọi điện thoại cho Phi.

“Đi lấy máu của Thẩm Niệm Niệm đi, sau đó lại nghĩ cách đi vào trong nhà tù lấy máu của hai vợ chồng Thẩm Phong, phải giao kết quả xét nghiệm ADN đến đây bằng tốc độ nhanh nhất.”

“Vâng.”

Lúc Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại, Thẩm Hạ Lan cũng không rảnh rỗi, trong đầu của cô không khỏi nhớ đến người dì mà lúc trước ông cụ Tiêu đã từng nhắc tới không lâu.

Chắc là chuyện này không trùng hợp như vậy chứ?

“Ân Tuấn, anh nói thử xem nếu như con trai con gái của một đôi song sinh sinh ra, vậy thì tỷ lệ kết quả xét nghiệm ADN có giống nhau không?”
 
Chương 1198


Chương 1198

“Dựa trên lý thuyết thì giống, tại sao lại hỏi như vậy?”

Diệp Ân Tuấn không hiểu.

Thẩm Hạ Lan liền nói tới chuyện của người dì đó cho Diệp Ân Tuấn nghe.

Sau khi Diệp Ân Tuấn nghe xong thì nhíu mày.

“Em nghi ngờ mẹ của Phương Nguyên là người dì đã qua đời khi em còn nhỏ đó à?”

“Em đoán như vậy, dù sao thì em với nhà họ Hoắc cũng đã làm xét nghiệm ADN, em cũng đã làm với mẹ mình rồi, làm sao thân phận của em lại trở thành em gái của Phương Nguyên được chứ? Ngay cả anh ta là ai mà em cũng không biết nữa là.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn suy tư.

“Anh nghĩ cái gì vậy, em nói không đúng hả?”

Thẩm Hạ Lan có chút nóng nảy.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Lúc trước em làm xét nghiệm ADN với Tiêu Ái, làm xét nghiệm ADN với nhà họ Hoắc cũng là vì để cho em một thân phận mới, dù sao thì năm năm trước em đã qua đời, muốn có thêm hộ khẩu một lần nữa, nhất định phải có thân phận mới, phần xét nghiệm ADN lần đó là do nhà họ Hoắc đã làm.”

Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu Diệp Ân Tuấn muốn nói cái gì.

“Cho nên anh cho rằng nhà họ Hoắc vì muốn để cho em có một thân phận mà đã động tay động chân và kết quả xét nghiệm của em? Mục đích của bọn họ làm như vậy là vì cái gì, vô duyên vô cớ cho nhà họ Hoắc thêm một đứa bé hả, có cần thiết hay không?”

Lời của Thẩm Hạ Lan không phải là không có lý.

Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi: “Em nói đúng, cho nên chúng ta không cần phải vội, một lát nữa đợi sau khi đến nước T, xem mẹ của Phương Nguyên rồi lại nói, nếu như quả thật là dì cả em, vậy thì dáng vóc của em phải giống nhau như đúc với mẹ của mình, đến lúc đó mới có thể hiểu được, có điều em không nên làm lộ mối quan hệ của mình với Phương Nguyên.”

“Tại sao?”

Thẩm Hạ Lan không hiểu gì hết.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Phương Nguyên là nhị điện hạ nước T, tổng thống và nội các của bọn họ gần đây có một vài mâu thuẫn, đất nước đã chia thành hai phe theo vấn đề người thừa kế, và hiện tại cuộc đấu tranh đang trong giai đoạn khốc liệt. Ban đầu, mẹ của Phương Nguyên chỉ là người vợ thứ năm của tổng thống, được cưng chiều không tới mấy năm thì lại qua đời, để lại một mình Phương Nguyên bị ức hiếp trong nội cung, thậm chí anh ta còn bị ám sát nhiều lần để giảm bớt xuống người có quyền thừa kế, sống đến bây giờ cũng không phải là chuyện gì dễ dàng đối với anh ta. Để bảo vệ bản thân mình, anh ta đã lựa chọn phát triển trong giới giải trí, và vì lý do này mà anh ta đã để những người đó lơ là với mình.

Nhưng mà tham vọng của Phương Nguyên không nhỏ đâu, có thể vì một lý do nào đó khác cho nên anh ta vẫn luôn ngấm ngầm bồi dưỡng sức mạnh của mình, vốn định để bảo vệ bản thân, nhưng mà bây giờ Thành Lâm đã mất rồi, anh ta đã hoàn toàn trở nên điên rồ, và bây giờ anh ta đã chính thức bắt đầu cuộc chiến với tam điện hạ khi trở về.”

“Nếu như em lại dính dáng vào một mối quan hệ phức tạp như vậy, thế thì thật sự rất tồi tệ. Em suy nghĩ thử xem, sau em là nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu, đều là lực lượng quân đội, lại cộng thêm anh, nếu như em có mối quan hệ họ hàng với Phương Nguyên, đương nhiên tam điện hạ sẽ không kiêng kị. Đến lúc đó, nói không chừng sẽ mang họa sát thân đối với em đó. Hạ Lan, đây chính là lý do mà ngay từ đầu anh đã không muốn để cho em biết, anh chỉ muốn em có một cuộc sống đơn giản vui vẻ thôi.”

Thẩm Hạ Lan nhíu mày.

Cô biết những gì Diệp Ân Tuấn nói đều là thật, nhưng mà dì cả và ông ngoại vẫn là một tâm bệnh trong lòng cô.

Nếu có thể xác định mẹ của Phương Nguyên chính là dì cả của cô, vậy thì cũng coi như để ông ngoại biết được tin tức của con gái lớn.

“Tại sao Phương Nguyên lại có thể chắc chắn em với anh ta là mối quan hệ anh em vậy?”

“Anh cảm thấy phía sau chuyện này không đơn giản, mấy năm nay Phương Nguyên phát triển trong ngành giải trí, nhưng mà không có chuyện gì ở trong nước là anh ta không biết, đủ để chứng minh anh ta có mạng lưới quan hệ riêng của mình, anh ta lấy được mẫu của em để làm xét nghiệm ADN mà không để em biết. Lúc đầu chuyện này rất bí mật, nhưng mà làm sao lại trùng hợp đến độ bị Nhan Phi biết được chứ, mà bạn trai Nhan Phi lại là người của Vu Phong, Vu Phong và tam điện hạ là cùng một phe, em không cảm thấy là chuyện này quá trùng hợp hả? Nếu như tất cả được sắp xếp từ trước, ai có thể đảm bảo là phần xét nghiệm ADN đó không bị người ta động tay động chân? Hơn nữa, tại sao Phương Nguyên lại đột nhiên biết sự tồn tại của em?”
 
Chương 1199


Chương 1199

Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy đau đầu.

Mấy người này ngày nào cũng anh lừa tôi gạt, có mệt không chứ.

“Nếu như kết quả xét nghiệm ADN thật sự bị người ta động tay động chân, nếu như mẹ của Phương Nguyên không phải là dì cả của em, nhưng mà đối phương lại làm cho Phương Nguyên nghĩ rằng em là em gái ruột của anh ta, vậy thì mục đích phía sau chuyện này là gì?”

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn trầm tư, thấp giọng nói: “Có lẽ là muốn lợi dụng cuộc nội chiến của nước T để tiêu diệt anh và em.”

“Anh nói tất cả những chuyện này đều là âm mưu? Ví dụ nói em và Phương Nguyên không liên quan tới nhau, bọn họ đột nhiên lại moi chuyện này ra, vào thời điểm này vận dụng cuộc nội chiến tranh vị của nước T để tiêu diệt anh và em, bọn họ không sợ chúng ta chứng thực hả? Giấy không gói được lửa, giả chính là giả.”

“Cho nên anh mới nói chưa chắc là em với Phương Nguyên không có quan hệ.”

Lời Diệp Ân Tuấn nói làm Thẩm Hạ Lan sững người.

“Có ý gì?”

“Ý của anh rất có thể Phương Nguyên chính là con trai của dì cả em, mà em với Phương Nguyên là anh em họ, nhưng mà những thứ này đều là suy đoán, một lát nữa còn phải gặp mẹ của Phương Nguyên mới biết được sự thật có phải như chúng ta suy đoán không. Ví dụ chuyện này giống như chúng ta đã suy đoán, vậy thì tất nhiên người sau lưng là người biết chuyện năm đó nhà họ Tiêu mất một đứa con gái, mặc dù là lúc đó chuyện này gây náo loạn ở Hải Thành, nhưng mà có rất nhiều người đều cho rằng con gái cả nhà họ Tiêu bị phần tử khủng bố giết chết, sau đó có rất ít người biết đến chuyện nhà họ Tiêu bị mất con gái, mà những người biết chuyện này đủ để chứng minh lúc đó có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Tiêu, hoặc là nói vô cùng thân thiết, cho nên là sự tồn tại của người này mới đáng sợ nhất.”

Diệp Ân Tuấn cẩn thận nói chuyện mình suy đoán cho Thẩm Hạ Lan nghe.

Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy phiền não muốn chết đi được.

Cứ luôn cảm thấy có một đối thủ vừa mới được xử lý, mới sống được có mấy ngày yên bình, lại có thêm người xấu đang đợi mình.

Sao mà cuộc sống này khổ cực như thế.

“Ai ui, không nghĩ nữa, các tế bào não muốn chết hết rồi này. Quan tâm tới người đó là ai làm gì, binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, bây giờ em chỉ muốn trôi qua vài ngày yên bình với anh mà thôi. Tốt nhất là những người kia đừng có đến quấy rầy chúng ta vào lúc này, nếu không thì em không quan tâm người đó là ai hết, em sẽ giết chết không tha.”

Thẩm Hạ Lan bá đạo nói, bĩu môi y như là một đứa trẻ, làm cho Diệp Ân Tuấn bật cười.

“Đúng vậy, rốt cuộc là mục đích của người phía sau là cái gì, chúng ta cứ chờ là được rồi, bây giờ không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu như em vẫn không yên lòng thì có thể làm xét nghiệm ADN với nhà họ Hoắc, cá nhân anh cho rằng em là con của Tiêu Ái và con cháu nhà họ Hoắc, không cùng một mẹ với Phương Nguyên.”

“Em cũng cho rằng là như vậy, nhưng mà rất có thể Phương Nguyên là anh họ của em, nghĩ như vậy thì cũng không phải là một chút thu hoạch cũng không có, ít nhất là chuyện của dì cả em đã có phương hướng, nếu ông ngoại em biết được thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

Thẩm Hạ Lan vui vẻ nói.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn phát hiện hình như là mình đã quên nói cho Thẩm Hạ Lan nghe một chuyện.

“Hạ Lan, hình như là anh không nói cho em biết mẹ của Phương Nguyên đã qua đời.”

Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.

Cô suy nghĩ lại những gì mình vừa mới nói với Diệp Ân Tuấn, lúc này mới phát hiện khi mà Diệp Ân Tuấn nói tới Phương Nguyên, mẹ của Phương Nguyên vừa mới kết hôn được mấy năm thì đã qua đời.

Nói cách khác, Phương Nguyên muốn bọn họ đi thăm đó chính là thăm mộ của mẹ anh ta?

Trong lòng của Thẩm Hạ Lan lập tức thấy khó chịu.

“May mắn là vẫn còn chưa nói cho ông ngoại, nếu không thì ông ấy sẽ thất vọng, em cảm thấy ông trời đối xử không công bằng với ông ngoại của em, hai đứa con gái đều mất trước ông ấy, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao để ông ấy chấp nhận được chứ. Diệp Ân Tuấn, anh nhất định phải đồng ý với em, tương lai đến khi ra đi anh có muốn chết cũng phải chết sau em, nhất định phải chờ sau khi em chết rồi thì anh mới có thể chết, em không muốn tận mắt nhìn anh rời khỏi thế giới này, em không chịu nổi đâu.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại phiền não.
 
Chương 1200


Chương 1200

“Đồ ngốc này, cái gì mà chết hay không chứ, chúng ta đều phải sống cho thật tốt. Được rồi, anh đi nấu cơm đây, em muốn ăn cái gì?”

“Em muốn ăn người, có được không?”

Thẩm Hạ Lan chớp mắt.

Bụng của Diệp Ân Tuấn liền nóng lên, nhưng mà nhớ đến cuộc tiểu phẫu hồi sáng, anh ho khan một tiếng rồi nói: “Người có độc, ăn không được đâu, đổi thứ khác đi.”

Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.

“Nghĩ cái gì đó, cứ tùy tiện nấu gì đi, xem xem con gái của anh muốn ăn cái gì thì cứ nấu cái đó. À đúng rồi, Nghê Nghê đâu?”

Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới nhớ đến Diệp Nghê Nghê đi rửa hoa quả, mà sao không thấy hình bóng đâu?

Cô đứng bật dậy rồi đi vào trong phòng bếp.

Diệp Ân Tuấn đi theo ở đằng sau.

Lúc hai người đi đến phòng bếp thì mới phát hiện Diệp Nghê Nghê ôm theo một túi trái cây ngồi trong phòng bếp yên lặng ăn, làm như là cô bé đã đói bụng mấy ngày rồi chưa được ăn cơm.

Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan co rút lại.

“Diệp Nghê Nghê, con có thể nói cho mẹ biết con đang làm gì không hả?”

“Con ăn trái cây ạ.”

Khóe miệng của Diệp Nghê Nghê dính đầy nước thanh long đỏ, trông có vẻ hơi dọa người.

“Ba của con mua mấy quả, con ăn một đống như thế, con không sợ nửa đêm bị tiêu chảy hả?”

“Nhưng mà ăn ngon ạ.”

Diệp Nghê Nghê phồng má, vừa nói chuyện vừa nhét vào trong miệng, sợ là Thẩm Hạ Lan đoạt đi.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn cười mà nhìn hai mẹ con này, sau đó lấy quả thanh long đỏ từ trong tay của Diệp Nghê Nghê.

“Cái này ăn nhiều không tốt cho dạ dày đâu, ngoan, đi rửa tay rửa mặt đi, một lát nữa ba cho con ăn gà rán.”

“Dạ, con yêu ba nhất, mua.”

Diệp Nghê Nghê nghe thấy có đồ ăn ngon, lập tức đứng dậy hôn lên mặt của Diệp Ân Tuấn, đúng lúc hôn thành một dấu môi đỏ chóe, sau đó cười ha hả chạy ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan bất lực nói: “Anh nhìn con đi, một đứa con gái ngày nào cũng chỉ biết có ăn, mai mốt lại còn không gả được thì phải làm sao bây giờ?”

“Không gả thì anh nuôi, con gái của anh mà anh còn có thể không nuôi nổi nữa à?”

Diệp Ân Tuấn nói như lẽ đương nhiên, đột nhiên lại cảm nhận được ánh mắt lạnh như dao của Thẩm Hạ Lan đang phóng về phía mình.

Anh vờ vô tội hỏi: “Sao vậy, anh nói sai cái gì hả?”

“Hừ! Quả nhiên là cái gì anh cũng có thể làm cho người tình nhỏ của anh mà, Diệp Ân Tuấn, em nói cho anh biết, tiền của anh đều là của em, của em hết! Thế mà anh lại lấy tiền của em nuôi người tình nhỏ của anh, anh đứng núi này trông núi nọ, anh vong ân phụ nghĩa, anh… hừ!”

Thẩm Hạ Lan thở phì phò xoay người rời đi.

Diệp Ân Tuấn ngơ ngác.

Có ý gì vậy?

Người tình nhỏ của anh không phải là Diệp Nghê Nghê hả? Diệp Nghê Nghê không phải là con gái của Thẩm Hạ Lan hả? Tại sao lại đứng núi này trông núi nọ, tại sao lại vong ân phụ nghĩa?

Diệp Ân Tuấn suy nghĩ khoảng năm giây rồi mới ý thức được một vấn đề.

Vợ của anh ghen rồi.

Lại ghen với con gái của mình.

Diệp Ân Tuấn có chút buồn cười.

Đây là đang muốn để anh dỗ dành hả?

Sao mà mấy ngày không gặp nhau, vợ của anh càng ngày càng như một đứa nhỏ vậy?

Diệp Ân Tuấn cười một tiếng, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên.
 
Chương 1201


CHƯƠNG 1201

Là điện thoại của Hạ Tử Thu.

“Đại ca, cái cô Thẩm Niệm Niệm đó tỉnh rồi, đang kêu ầm ĩ kìa, làm cho anh em đều ngủ không được, phải làm sao đây?”

Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn xuất hiện một tia lạnh lẽo.

“Cậu cũng cần tôi phải dạy cậu làm như thế nào hả? Cậu sống ẩn dật nhiều năm quá rồi, quên mất lúc mình đặc huấn phải làm như thế nào rồi có đúng không?”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo.

Hạ Tử Thu run lên một cái.

Mấy năm nay Diệp Ân Tuấn cứ ngơ ngác trong xã hội, không làm mình nổi bật, làm cho anh ta thiếu chút nữa coi là Diệp Ân Tuấn đã phật tính rồi, bây giờ nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Hạ Tử Thu đã hoàn toàn tỉnh táo.

“Vâng, đại ca.”

“Sau này lại hỏi tôi những vấn đề không có dinh dưỡng như thế, chủ nhân của Kình Thiên Minh sẽ trở thành của người khác đấy.”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì cúp điện thoại.

Vợ với con gái của anh vẫn còn đang chờ anh nấu cơm đây này.

Trên người của Diệp Ân Tuấn tràn ngập lệ khí, lúc nghĩ tới Thẩm Hạ Lan và Diệp Nghê Nghê, trong nháy mắt tiêu tán không còn gì nữa.

Anh nở nụ cười, lắc đầu nhớ đến vẻ ghen tuông lúc nãy của Thẩm Hạ Lan, không khỏi đi vào trong phòng bếp.

Sau khi Thẩm Hạ Lan trở về phòng ngủ rồi mới ý thức được cái gì.

Ừm.

Thế mà cô lại còn hùng hổ ghen tuông với con gái của mình.

Có tiền đồ lắm.

Nhưng mà cảm giác này rất khá.

Cô ngồi trước bàn nhìn thấy Triệu Tâm Hằng gọi điện thoại cho mình, không khỏi gọi lại một cuộc.

“Có chuyện gì vậy?”

“Sếp Thẩm, nghệ sĩ của chúng ta xảy ra chuyện rồi.”

Lời nói của Triệu Tâm Hằng làm Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Là Mạnh Điềm Điềm, ba mẹ trước đó của cô ta là ba mẹ nuôi, cô ta được nhận nuôi, sau khi nhận nuôi thì bọn họ có một đứa con trai, sau khi có con ruột của mình thì bọn họ đối xử với Mạnh Điềm Điềm không được tốt, bây giờ lại càng không ngừng đòi tiền Mạnh Điềm Điềm. Mạnh Điềm Điềm không nói chuyện này với chúng ta, bây giờ ba mẹ nuôi đang kiện cáo cô ta, chuyện này rất lớn, phóng viên đang vây quanh cửa công ty, xem như là công ty của chúng ta nổi tiếng lên rồi.”

Triệu Tâm Hằng trào phúng nói.

Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.

“Mạnh Điềm Điềm là minh tinh tuyến hai mà chúng ta đã ký hợp đồng đó à?”

“Còn ai vào đây nữa? Lúc trước ký hợp đồng tôi đã có suy nghĩ rồi, tại sao lại lựa chọn công ty của chúng ta, nhưng mà tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, ai có thể ngờ tới lại là một củ khoai lang bỏng tay. Tôi nghe ngóng tin tức biết được rằng công ty trước kia của cô ta là do ba mẹ nuôi của cô ta gây chuyện, cho nên mới giải trừ hợp đồng.”

Nghe thấy Triệu Tâm Hằng nói như vậy, trong lòng của Thẩm Hạ Lan đã có suy đoán.

“Dù sao thì hiện tại cô ta là nghệ sĩ của công ty chúng ta, xảy ra chuyện, công ty của chúng ta cần phải đứng ra giải quyết. Trước tiên không cần phải quan tâm ở trên mạng nói cái gì, chị đi tìm người điều tra hướng đi kinh tế và giao dịch gần đây của cô ta, xem xem có chuyển tiền cho ba mẹ nuôi của cô ta không. Mặt khác, lại đi tìm hiểu thông tin xem lúc nhỏ ba mẹ nuôi của cô ta có ngược đãi cô ta không, chuyện này đã xảy ra, chúng ta cần phải giải quyết, dù sao thì Mạnh Điềm Điềm cũng coi như là nổi tiếng, mặc dù nổi tiếng từ scandal. Chỉ cần chúng ta xử lý thỏa đáng, nói không chừng chuyện này còn đảo ngược tình thế, có thể trực tiếp quảng bá công ty của chúng ta ra bên ngoài, đến lúc đó cũng có chút tiếng tăm trong giới rồi.”

Góc độ mà Thẩm Hạ Lan nhìn nhận khác với Triệu Tâm Hằng.

Triệu Tâm Hằng hơi bất ngờ, không khỏi bội phục Thẩm Hạ Lan.

“Được Sếp Thẩm, tôi lập tức đi điều tra ngay, vậy tạm thời không quan tâm đến bộ phận pr?”

“Tạm thời cứ để yên đó đi, nhìn bước phát triển tiếp theo, nếu như đối phương có chuẩn bị mà đến thì sẽ không cho chúng ta có cơ hội thở đâu, trước tiên cứ làm chuyện mà tôi bàn giao đi.”

Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, cô đột nhiên lại nở một nụ cười vui vẻ.
 
Chương 1202


Chương 1202

Xử lý được chuyện này thì công ty điện ảnh truyền hình của mình coi như thật sự có thể nổi tiếng rồi, cô còn đang phát sầu xem xem có thể làm ra chuyện gì không, vừa mới ngủ gật liền có người đưa gối đầu tới.

Giới giải trí chính là như vậy, không ai quan tâm sự thật là gì, mọi người đều xem tin đồn, chỉ cần bạn có độ nổi tiếng thì sẽ không bị mọi người lãng quên, đây mới là điểm quan trọng nhất.

Diệp Ân Tuấn vừa mới bước vào liền nhìn thấy vợ mình cười giống y là một tiểu hồ ly, không khỏi hỏi: “Có chuyện gì vui vẻ như vậy?”

“Không nói cho anh.”

Thẩm Hạ Lan tỏ vẻ bí ẩn.

nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi lên, cô hỏi: “Nấu cơm xong rồi?”

“Ừm.”

“Làm món ăn ngon gì vậy?”

“Ngoại trừ gà rán ra, những món khác đều là món em thích ăn.”

Nhu cầu muốn sống của Diệp Ân Tuấn rất mạnh.

Hiển nhiên câu trả lời như vậy để Thẩm Hạ Lan cảm thấy hài lòng.

“Được rồi, như thế này còn tạm được, nhưng mà cũng không thể để con gái của em đói bụng được, có biết chưa?”

“Biết rồi.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình thật khó sống.

Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới hài lòng đi xuống lầu với Diệp Ân Tuấn.

Diệp Nghê Nghê đã rửa tay sạch sẽ chờ trong phòng ăn.

“Mẹ ơi, sắp ăn cơm rồi, tại sao mẹ còn phải để ba đi gọi mẹ vậy?”

“Chồng của mẹ, mẹ vui lòng.”

Thẩm Hạ Lan ngây ngô khoe khoang.

Diệp Nghê Nghê cau mày lại.

“Nhưng mà con không vui, đó là ba của con, làm ba con mệt chết thì sao?”

“Chồng của mẹ, là của mẹ, mẹ thích dùng như thế nào thì dùng như thế đó, con dám có ý kiến hả? Tự mình đi tìm chồng làm nô lệ cho con đi.”

Thẩm Hạ Lan giống như là một đứa nhỏ khoác lên cánh tay của Diệp Ân Tuấn.

Cái miệng nhỏ của Diệp Nghê Nghê tiếp tục bĩu lại.

“Ba ơi.”

Dáng vẻ ấm ức đáng thương của cô bé, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy mà trong lòng phải gọi là đau lòng.

“Mẹ con chỉ đang đùa giỡn với con thôi, Nghê Nghê, đừng có tức giận nào, đến đây để ba ôm.”

“Diệp Ân Tuấn.”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, bộ dạng như là anh dám ôm con bé thử đi.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy nhức đầu.

“Con bé chỉ là một đứa nhỏ thôi.”

Diệp Ân Tuấn nói xong rồi lại bế Diệp Nghê Nghê lên.

Diệp Nghê Nghê lè lưỡi với Thẩm Hạ Lan, làm mặt quỷ, làm cho Thẩm Hạ Lan tức giận hận không thể kéo con bé tinh nghịch này từ trong ngực của chồng cô xuống.

Diệp Ân Tuấn làm như không thấy hai mẹ con bọn họ đang tranh giành tình cảm, trực tiếp ôm Diệp Nghê Nghê đi vào bàn ăn.

Thẩm Hạ Lan thở phì phò nói: “Sau này chờ đến lúc con trưởng thành, mẹ phải nhanh chóng gả con đi, tránh để cho con đoạt chồng của mẹ.”

“Chờ đến lúc mẹ già đi, con cũng nhanh chóng gả mẹ đi, tránh để mẹ cứ đòi giành ba của con.”

Lời nói của Diệp Nghê Nghê làm Diệp Ân Tuấn trực tiếp phun ra.

“Khụ khụ, Nghê Nghê, con muốn có một người ba dượng hả?”

“Con không muốn đâu! Tiểu na lớp bọn con nói rằng mẹ của cậu ấy tìm cho cậu ấy một người ba dượng, ba dượng của cậu ấy cứ luôn thừa dịp mẹ của cậu ấy không có mặt ở đó mà đánh cậu ấy, con không muốn có ba dượng đâu.”

Diệp Nghê Nghê nói tới là đã thấy đáng sợ rồi.

Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Cho nên không thể gả mẹ con cho những người khác được có biết chưa?”

“Dạ.”

Diệp Nghê Nghê liền vội vàng gật đầu, thậm chí còn nghĩ tới mà sợ.
 
Chương 1203


Chương 1203

Quả nhiên, vẫn là ba của mình thông minh nhất.

Cô bé nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ mặt sùng bái, sau đó lại hôn bẹp một ngụm lên trên mặt của ba mình.

“Ba, ba thật là thông minh.”

Lời khen này làm khóe miệng của Thẩm Hạ Lan co rút.

Cái con bé này chưa từng khen cô luôn đó.

Hừ!

Quả nhiên là tình địch.

Sau khi Diệp Ân Tuấn trấn an con gái xong rồi thì liền nhìn thấy vợ mình ngồi ở một bên thở phì phò, anh nhanh chóng đưa ly sữa bò nóng đưa tới.

“Uống sữa giảm nhiệt đi, Nghê Nghê vẫn còn nhỏ, phải dạy từ từ.”

“Dù sao thì trong mắt của anh, tình nhân nhỏ của anh cái gì cũng tốt hết. Em nói cho anh biết, nếu như mà có con nhỏ thì tuyệt đối không thể là con gái, một tình địch coi như xong rồi, nếu như có thêm một đứa nữa thì em sẽ điên lên đó.”

Diệp Ân Tuấn sững lại một chút, sau đó lại điềm nhiên như không có việc gì mà nói: “Được, từ bỏ, có mấy đứa bọn nó là đủ rồi, sinh thêm một đứa nữa em cũng mệt, cùng với việc để anh phải quan tâm tới mấy đứa nhỏ, còn không bằng cưng chiều em nhiều thêm.”

Lời nịnh nọt này làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất dễ chịu.

“Coi như anh vẫn còn có lương tâm, chẳng qua nếu như sau này điều kiện cho phép, em vẫn hy vọng mang thai một đứa con của anh. Lúc trước khi mà bọn nó ở trong bụng của em, anh chưa từng được tham dự vào, nếu như bé cưng trước kia vẫn còn, chắc là bây giờ cũng đã sắp bốn tháng rồi.”

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại trở nên thương cảm.

Lúc này, Diệp Nghê Nghê mới bất tri bất giác hỏi: “Đúng rồi, mẹ ơi, bé cưng trong bụng mẹ đâu rồi?”

Thẩm Hạ Lan chẳng thèm phản ứng lại đứa con gái thần kinh thô này.

Cái con bé này lớn rồi, thật sự đủ để gả đi rồi đúng không?

Cô biểu thị nghi ngờ sâu sắc.

Trong mắt của Diệp Ân Tuấn lướt qua một tia bi thương, nhưng mà lại nhanh chóng nói: “Bé cưng ở trong bụng của mẹ con đã trở về trời rồi.”

“Tại sao lại trở về trời vậy ạ?”

Diệp Nghê Nghê chớp chớp đôi mắt to, thắc mắc hỏi.

“Bởi vì bé cưng là thiên sứ ở trên trời đó, bọn họ đi đến bên cạnh ba và mẹ là do ông trời đã sắp đặt, cũng giống như con và anh trai của con, chính là thiên sứ nhỏ của ba và mẹ, mẹ của con bởi vì thai nghén cho nên ăn uống rất khó khăn, mà lúc đó bé con tạm thời có việc cho nên phải trở về trời rồi.”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn giải thích như vậy, Diệp Nghê Nghê cái hiểu cái không nhẹ gật đầu: “Vậy bé cưng có còn trở về không ạ?”

“Đây là bí mật.”

“Bí mật ạ, con biết rồi.”

Diệp Nghê Nghê nhẹ gật đầu, sau đó cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa.

Diệp Ân Tuấn mượn cơ hội giáo dục: “Nghê Nghê, con nhìn mẹ của con không còn em bé, có phải là con nên an ủi mẹ một chút không?”

“Con cho mẹ một cái ôm có được không ạ?”

“Đương nhiên có thể rồi.”

Diệp Nghê Nghê nhảy xuống từ trên ghế, nện bước chân nhỏ bé đi đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan, bò lên đùi nâng bàn tay nhỏ lên về phía Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ ơi, để con ôm mẹ một cái.”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức nhũn ra.

Cô trực tiếp ôm lấy Diệp Nghê Nghê, dịu dàng nói: “Mẹ đau lòng lắm, lúc nãy Nghê Nghê còn muốn gả mẹ đi nữa.”

“Nhưng mà mẹ cũng muốn gả con đi mà.”

Diệp Nghê Nghê lập tức phản bác.

Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi rồi nói: “Mẹ nói đùa thôi.”

“Con cũng chỉ nói đùa thôi, cho nên mẹ ơi, chúng ta đừng giành ba có được không, chúng ta yêu thương nhau không tốt hơn ạ?”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.

Diệp Nghê Nghê lại nói tiếp một câu: “Ba toàn ngủ với mẹ thôi, cho nên tối hôm nay ba có thể ngủ cùng con được không?”

Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan lại co rút một lần nữa.
 
Chương 1204


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1204

Cái con bé này không thể cho cô ba phần màu sắc, nếu không thì lập tức mở xưởng nhuộm.

Thẩm Hạ Lan vừa định nói không thể, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn cười nói: “Được thôi, tối nay ba ngủ với con.”

“A! Ba tốt quá đi thôi, chụt chụt.”

Diệp Nghê Nghê lại hôn một cái tượng trưng ở trên mặt của Thẩm Hạ Lan, sau đó lại vùng vẫy leo xuống bước tới mà bên cạnh Diệp Ân Tuấn.

“Ba ơi, con muốn ăn gà rán.”

“Được rồi.”

Diệp Ân Tuấn dịu dàng đặt gà rán ở trước mặt của Diệp Nghê Nghê.

Thẩm Hạ Lan rất phiền muộn.

Chuyện gì vậy chứ.

Vất vả lắm mới có thể chờ chồng mình về nhà, cho là có thể ở bên cạnh cô một chút, bây giờ thì hay rồi, xuất hiện một tình nhân nhỏ muốn giành người với cô.

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu


Lúc Tiêu Niệm Vi đến thay thuốc cho Thẩm Hạ Lan, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan vẫn còn có chút buồn bực.

“U, ai trêu chọc cậu vậy, cái mặt thành cái mâm luôn rồi.”

“Còn có thể là ai nữa, tình địch của tớ đó.”

Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tình địch hả?”

Tiêu Niệm Vi không hiểu gì hết.

“Ai nữa? Ai coi trọng Diệp Ân Tuấn? Không phải là đọan thời gian trước anh ta vẫn luôn ở trong cục cảnh sát hả, tại sao lại có thể trêu chọc phụ nữ được, với cảnh sát nữ hả?”

Nghe thấy Tiêu Niệm Vi suy đoán như thế, Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.

“Làm gì có nữ cảnh sát cơ chứ, là Nghê Nghê nhà bọn tớ đó, còn không phải là tình nhân nhỏ của ba con bé nữa à? Cứ chuyên dành chồng với tớ thôi, lúc nãy Diệp Ân Tuấn còn nói là trước khi vết thương trên người của tớ vẫn còn chưa kết vảy thì phải ngủ với công chúa nhỏ của anh ấy. Cậu nói xem tớ mang thai mười tháng trời, vất vả sinh ra một tình địch nhỏ như thế, lại cứ giành chồng với tớ, cậu xử lý hai đứa nhỏ nhà cậu như thế nào vậy?”

Thẩm Hạ Lan gặp được tri kỷ, vội vàng lĩnh giáo.

Tiêu Niệm Vi nhíu mày nói: “Nhà của bọn tớ vẫn ổn, Vận Ninh vốn dĩ có tính cách của một đứa con nít, chỉ cần Tâm Hằng không tranh giành Lương Thiệu Cảnh với con bé thì bình thường con bé sẽ không thân thiết với ba nó. Tính tình của Tâm Hằng thì yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng sẽ trưng cầu ý kiến của ba con bé, ngược lại là Lương Thiệu Cảnh đó, tớ ước gì anh ấy có thể chăm sóc con gái, đừng có làm phiền đến tớ.”

“Ui, sao nghe lời này chua thế?”

Thẩm Hạ Lan trêu chọc Tiêu Niệm Vi.

“Thôi thôi thôi, mình không ăn được nho mới nói nho chua. Sáng ngày hôm nay Diệp Ân Tuấn vừa mới làm phẫu thuật, làm gì cũng phải nửa tháng sau mới có thể ở cùng phòng với cậu được, cho nên cậu đừng có oán trách anh ta, mà chuyện đó cũng không cần phải ngày nào cũng làm.”

Lời nói của Tiêu Niệm Vi làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.

“Phẫu thuật gì vậy?”

Tiêu Niệm Vi lập tức ngây ra.

“Cậu không biết hả?”

“Biết cái gì, cậu nói nhanh đi, phẫu thuật gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy, lại bị Tiêu Niệm Vi ấn ngồi xuống.

“Đừng có cử động, để tớ bôi thuốc cho cậu, cũng không phải là phẫu thuật gì đâu, cậu đừng có sốt ruột, dù sao thì cũng là một cuộc phẫu thuật thắt nút mà thôi. Đúng lúc hồi sáng này tớ đến chỗ Tử Đồng làm một cuộc phẫu thuật, nhìn thấy anh ta đi tìm Tô Nam làm phẫu thuật, cho nên mới thuận miệng hỏi một câu, tớ thật sự không biết là cậu không biết chuyện này đó, nhưng mà Diệp Ân Tuấn nhà cậu không nói với cậu chuyện này hả?”
 
Chương 1205


Chương 1205

Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngơ ngác.

Cô còn nhớ lúc mình nói nếu như sau này điều kiện cho phép thì cô sẽ sinh cho Diệp Ân Tuấn một đứa con, lúc đó sắc mặt của Diệp Ân Tuấn cũng không có phản ứng gì lớn.

Người đàn ông này thật sự giả vờ quá tốt ở trước mặt của cô rồi.

Phẫu thuật thắt ống hả?

Đây là dự định sau này không cần có con nữa?

Chẳng trách nói có nhiều con sợ là cô sẽ mệt mỏi.

Nhưng mà trong lòng của Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy ấm áp.

“Anh ấy có nói tại sao lại làm phẫu thuật này không?”

Tiêu Niệm Vi nhìn khóe môi của Thẩm Hạ Lan không tự chủ mà nâng lên, có chút xem thường: “Bản thân cậu biết rõ mọi chuyện, vậy mà còn hỏi tớ nữa hả? Chẳng lẽ là cậu không biết tại sao anh ta lại làm phẫu thuật?”

“Tớ biết chứ, nhưng mà tớ cứ thích nghe người khác nói đó, như thế này sẽ cảm thấy rất cảm động.”

Thẩm Hạ Lan cười hì hì nói.

“Cậu có bị bệnh không vậy!”

Tiêu Niệm Vi nở nụ cười mắng cô một câu, sau đó lại nói: “Thật ra thì Diệp Ân Tuấn làm như vậy rất chính xác, sức khỏe của cậu không cho phép cậu mang thai trong thời gian ngắn, lần trước vốn dĩ vẫn còn chưa tĩnh dưỡng tốt, bất ngờ lại có con, hai người muốn giữ lại, đó là do bất đắc dĩ, nhưng mà cuối cùng vẫn không có duyên phận có đúng không? Thân thể của cậu bị thương nhiều như thế, nếu như lại mang con thì thật sự nguy hiểm đến tính mạng. Diệp Ân Tuấn nhà cậu hiểu rất rõ chuyện này, bởi về suy nghĩ cho sức khỏe của cậu cho nên thắt ống chính là biện pháp có tác dụng nhất.”

“Nhưng mà cuộc đời này của anh ấy sẽ có tiếc nuối, lúc trước khi mà tớ mang thai bọn nhỏ không có anh ấy ở bên cạnh, anh ấy đã bỏ qua giai đoạn trưởng thành của bọn nhỏ, tớ muốn cho anh ấy có thêm một đứa bé, có thể bổ sung được điều tiếc nuối ấy.”

Đây là lời nói thật lòng của Thẩm Hạ Lan.

Tiêu Niệm Vi lại không đồng ý: “Ban đầu là do anh ta không nhìn rõ lòng mình, không xử lý tốt mối quan hệ của cậu với Sở Anh Lạc, cho nên mới khiến cậu cảm thấy ấm ức và bị tai nạn, tiếc nuối để lại cho anh ta là do anh ta đã tự làm. Ngược lại là cậu đó, vì anh ta mà chịu đựng nhiều thứ như thế, dựa vào cái gì còn phải trả giá vì sự bất lực của anh ta. Cả đời người có rất nhiều chuyện để tiếc nuối, nếu như muốn cậu phải trả giá, không phải là cậu mệt chết rồi à? Cậu cho rằng mình là ông già noel hả, chuyên môn đi phát quà cho người khác, cậu tỉnh lại đi, Diệp Ân Tuấn nhà cậu đều không thèm quan tâm tới tiếc nuối đó, cậu xoắn xuýt cái rắm gì!”

Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi rồi nói: “Làm sao anh ấy không tiếc cho được chứ, chẳng qua là anh ấy lựa chọn giữa tớ và tiếc nuối mà thôi.”

“Được được được, biết Diệp Ân Tuấn nhà cậu yêu cậu hơn bản thân anh ta rồi, cậu cũng đừng có khoe khoang ở trước mặt của tớ có được không hả? Cẩn thận đó, tớ không chữa trị nữa bây giờ.”

Lời nói của Tiêu Niệm Vi làm Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.

“Anh Lương nhà cậu cũng không tệ mà.”

“Ừm, nói chung cũng được, đối xử với con cái cũng ổn, nếu không thì tớ không cần anh ấy từ lâu rồi.”

Tiêu Niệm Vi bá đạo nói, nhưng mà giữa lông mày lại có thêm một tia dịu dàng.

Thẩm Hạ Lan cười giống như là một cô gái ngốc, nghĩ tới Diệp Ân Tuấn vì mình mà làm tất cả, cô vui vẻ đến nỗi khóe miệng không khép lại được.

Người đàn ông này đi thắt ống mà không chịu nói với cô một tiếng.

Xem xem cô trừng trị anh như thế nào.

Gần như là Thẩm Hạ Lan có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó, không khỏi cười một tiếng.

“Đủ rồi, cậu thật sự cho rằng tớ tàng hình hả?”

Tiêu Niệm Vi cảm thấy Thẩm Hạ Lan rất dễ dàng thỏa mãn.

Nếu như là cô thì chắc có lẽ cô không làm được như vậy.

Thẩm Hạ Lan toàn tâm toàn ý yêu Diệp Ân Tuấn, không quan tâm chấp nhận bao nhiêu thứ, cho dù là vì tình yêu này mà bản thân có lún vào trong vũng bùn, chỉ cần Diệp Ân Tuấn đối xử với cô tốt một chút thì cô sẽ cố chấp bước xuống.

Tiêu Niệm Vi thật sự bội phục phần dũng khí này của cô.

Thẩm Hạ Lan trông có vẻ yếu đuối, nhưng mà sự cố chấp trong tình yêu thật sự làm cho người ta phải kính nể, cũng may là Diệp Ân Tuấn không cô phụ tấm chân tình này.

Tiêu Niệm Vi cảm thán, lại nhanh chóng thoa thuốc cho cô, thấp giọng nói: “Tớ nghe thấy lương thiệu cảnh với Tô Nam gọi điện thoại nói rất nhiều thứ, cũng không biết là cuối cùng Diệp Ân Tuấn nhà cậu lại lựa chọn cái gì, tớ nói cho cậu biết sớm, cậu nên có chuẩn bị tâm lý, nếu như mà kết quả anh ta làm lại không phải là thứ như cậu đã nghĩ, trong lòng của cậu cũng đừng có thất vọng quá lớn.”
 
Chương 1206


Chương 1206

“Chuyện gì thế, thần bí như vậy?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Niệm Vi.

Tiêu Niệm Vi không phải là một người nhiều chuyện, càng không phải là người hay đồn đại, bây giờ có thể nói những chuyện này cho cô biết, tất nhiên là chuyện có liên quan tới cô.

Thẩm Hạ Lan lập tức khẩn trương.

Tiêu Niệm Vi nói: “Tớ nghe nói là trên người của Diệp Ân Tuấn vẫn còn bảo lưu quân hàm, hình như là đại đội trưởng Trạm Dực có hỏi anh ta khi nào sẽ trở về quân khu phục chức. Còn nữa, Tống Đình không phải bị trở thành người thực vật đâu, mà là vận dụng lý do này để đặt mình vào thế nguy hiểm đến tập đoàn của Vu Phong thu thập chứng cứ, nghe nói Vu Phong có liên quan đến lãnh đạo cấp cao trong quân đội, là vì danh sách này, đây cũng là nhiệm vụ mà cấp trên giao cho Diệp Ân Tuấn và Tống Đình. Ngày hôm qua sau khi Diệp Ân Tuấn trở về thì sáng lại đến quân đội, có lẽ chẳng mấy chốc bọn họ sẽ phục chức, nếu như bọn họ trở về quân đội, Thẩm Hạ Lan cậu phải làm sao đây, cậu với bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Hạ Lan lập tức ngơ người.

Đúng là cô không biết những chuyện này.

Nhưng mà cũng không thể trách Diệp Ân Tuấn được.

Quân đội có quy định phải bảo mật, trước khi nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc thì không cho phép Nói với bất cứ người nào, bao gồm cả người thân của mình, Thẩm Hạ Lan cũng không so đo điểm này.

Điểm mà cô lo lắng đó chính là nếu như Diệp Ân Tuấn phải trở về, vậy thì chẳng phải thời gian sau này mình gặp anh đã ít hơn rồi ư?

Còn có Tống Đình nữa.

Anh ta đang giả vờ.

Không biết là hiện tại Lam Tử Thất đã biết chưa, nếu như mà biết rồi, nói không chừng sẽ gà bay chó sủa.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy đau đầu.

“Tử Thất có biết không?”

“Thẩm Hạ Lan, có phải là trọng điểm của cậu sai rồi không? Tớ đang nói là sau khi Diệp Ân Tuấn trở về thì cậu phải làm sao bây giờ, cậu quan tâm Lam Tử Thất làm cái gì, cậu còn muốn quan tâm vấn đề tình cảm của người ta nữa hả?”

Tiêu Niệm Vi cảm thấy suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan thật sự rất kỳ là.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Lúc tớ gả cho Diệp Ân Tuấn cũng không biết trên người anh ấy còn có quân hàm, anh ấy là người được quốc gia bồi dưỡng, cho dù có trở về thì cũng là chuyện nên làm, mà tớ có thể làm sao được chứ? Cũng không thể cướp người cùng quốc gia được đúng không? Chỉ có thể thừa dịp khoảng thời gian anh ấy có ở bên cạnh tớ mà sống thật vui vẻ, huống hồ gì tớ cảm thấy chắc là Diệp Ân Tuấn có lựa chọn và dự tính của mình, tớ không muốn làm anh ấy lưỡng lự.”

Tiêu Niệm Vi ngây ra một lúc, lại càng thêm kính nể Thẩm Hạ Lan.

“Cậu thật sự thích hợp làm vợ quân nhân, được rồi, tớ không nói những chuyện khác nữa, nếu như cậu có thể không suy nghĩ tới nó, vậy thì cứ sống cho thật tốt. À đúng rồi, anh cả Trạm hẹn bốn gia đình chúng ta gặp nhau một bữa, đến lúc đó rồi trò chuyện tiếp.”

Tiêu Niệm Vi nói xong thì cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, không khỏi nhớ tới An Nhiên.

“Cậu có biết An Nhiên, vợ của Anh cả Trạm không?”

“Biết chứ, sao vậy?”

Tiêu Niệm Vi nghi hoặc nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan do dự cả nửa ngày mới hỏi: “Tớ nghe thấy cô ấy gọi Anh cả Trạm là cậu nhỏ, là chuyện gì thế?”

Tiêu Niệm Vi đột nhiên nở nụ cười.

“Chuyện này thì để ngày mai cậu tự hỏi cô ấy đi, đảm bảo cậu sẽ bất ngờ đó. Được rồi, tớ đi trước đây, nhớ kỹ là trên người của cậu vẫn còn có vết thương, khoảng thời gian này đừng có giày vò, nếu như có chuyện gì nặng thì cứ giao cho Diệp Ân Tuấn nhà cậu làm đi, còn không được sinh hoạt vợ chồng, cậu nhất định phải nhớ kỹ chuyện này.”

Giọng nói của Tiêu Niệm Vi không lớn, nhưng làm cho mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên.

“Được rồi, cậu đi nhanh lên đi.”

Tiêu Niệm Vi cười hì hì đi khỏi.

Thẩm Hạ Lan đi xuống lầu thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang dỗ Diệp Nghê Nghê ngủ trưa.

Hai tay của Diệp Nghê Nghê khoác lên trên cổ của Diệp Ân Tuấn, gần như là cả người đều treo ở trên người Diệp Ân Tuấn, mà Diệp Ân Tuấn thì lại không hề mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng vỗ vỗ Diệp Nghê Nghê, trong miệng còn ngâm nga một bài ca ngọt ngào.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn hát hò.

Khúc đồng dao thật là dễ nghe, có vẻ từ tính giống như là tiếng đàn cello thuần hậu mê người.
 
Chương 1207


Chương 1207

Ngay cả cô cũng bị mê hoặc.

Diệp Ân Tuấn đặt Diệp Nghê Nghê vào trong phòng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang đứng trên đầu bậc thang, đôi mắt mỉm cười nhìn anh.

Anh lập tức trở nên cảm giác.

Nụ cười và ánh mắt này của Thẩm Hạ Lan quá quen thuộc, nhưng mà anh vừa mới làm phẫu thuật xong, chắc có lẽ không thể thỏa mãn được nhu cầu của vợ mình.

Làm sao bây giờ đây?

Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Bây giờ anh đến bệnh viện thăm Tống Đình.”

Nói xong, anh vội vàng xoay người đi khỏi, lại bị Thẩm Hạ Lan gọi lại.

“Có phải là bây giờ anh không thích em nữa rồi không?”

Phân lượng câu nói này coi như nặng đó.

Nhu cầu muốn sống của Diệp Ân Tuấn rất mạnh: “Làm sao có thể, anh yêu nhất chính là em mà.”

“Vậy anh thấy em liền chạy là có ý gì?”

Thẩm Hạ Lan ưu nhã bước xuống dưới lầu.

Diệp Ân Tuấn không tự chủ lùi lại phía sau.

“Anh có chạy đâu, anh chỉ muốn đến thăm Tống Đình thôi.”

“Tống Đình đã có Tử Thất chăm sóc rồi, vợ chồng trẻ người ta ở bên nhau rất tốt, anh đi xem náo nhiệt gì hả?”

Lúc Thẩm Hạ Lan nói chuyện thì lại đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp lui đến khung cửa, nhìn bàn tay của Thẩm Hạ Lan kéo cổ áo của mình lại, sau đó một cái tay khác nhẹ nhàng đưa ra rồi lại vẽ vòng tròn ở trước ngực anh.

Anh đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

“Hạ Lan, em nghe anh nói đi, anh tìm Tống Đình là có chuyện, chuyện là…”

“Anh nói thử xem, một người thực vật thì có thể giúp anh làm cái gì?”

Thẩm Hạ Lan thắc mắc nhìn Diệp Ân Tuấn.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn mới phát hiện mình lỡ lời rồi.

Làm sao đây?

Thẳng thắn hay là không thẳng thắn?

Anh phiền não.

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan tối lại.

Cái tên này.

Cho anh cơ hội mà anh không chịu thẳng thắn có đúng không?

Đúng là không sợ chết mà.

Tay của Thẩm Hạ Lan thuận thế sờ soạng xuống lồng ngực của anh.

“Chồng, mấy ngày nay anh ở trong cục cảnh sát có nữ cảnh sát xinh đẹp nào thích anh không vậy?”

“Làm sao có thể?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy ngọn lửa toàn thân giống như đang bùng cháy trên thảo nguyên.

Muốn cái mạng già này.

Bình thường Thẩm Hạ Lan không đùa giỡn anh như thế, hôm nay mình vừa mới làm phẫu thuật không bao lâu, thế mà người phụ nữ này bị kích thích cái gì vậy?

Chẳng lẽ tối hôm qua vẫn còn chưa đủ?

Không đúng nha.

Diệp Ân Tuấn không dám trốn tránh, chỉ có thể đau khổ thừa nhận hình phạt ngọt ngào.

“Vợ ơi, Nghê Nghê ngủ rồi, chúng ta…”

“Ý của anh là chúng ta lên lầu làm hả?”

Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan phát sáng rực rỡ.

Thiếu chút nữa là Diệp Ân Tuấn đã bị sặc bởi nước miếng của mình.

“Không có, ý của anh là chúng ta có thể làm những chuyện có ý nghĩa hơn được không.”

Nói xong, anh vội vàng cầm lấy bàn tay nhỏ đang quấy rối của Thẩm Hạ Lan túm ngược qua một bên.

Thẩm Hạ Lan lập tức không vui.

“Diệp Ân Tuấn, anh có ý gì vậy? Nói đi, có phải là anh đã làm chuyện gì đó có lỗi với em không?”

“Làm gì có.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom