Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1228


Chương 1228

“Em họ về rồi hả? Bác sĩ nói như thế nào, Tống Dật Hiên nhà chúng ta sẽ không bị liệt nằm ở trên giường đó chứ?”

Hồ Ngọc Duyên lập tức đánh gãy lời của Thẩm Hạ Lan.

Nói đùa.

Nếu như để Tống Dật Hiên biết mình lấy Thẩm Hạ Lan ra làm lá chắn, sau này sẽ còn cho mình có sắc mặt tốt để nhìn nữa à?

Hồ Ngọc Duyên vừa hỏi vừa chớp chớp mắt với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy mà cảm thấy đau cả mắt.

Ngẩng đầu lên, Tống Dật Hiên đang nhìn mình, mặc dù thiếu đi một tia nhiệt tình nhưng mà vẫn rất ấm áp.

“Sao em lại đến đây?”

“Chuyện lớn như vậy, em không đến thì ai ký tên cho anh làm phẫu thuật đây?”

Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói: “Đừng có nói chuyện với con gái nhà người ta tuyệt tình như thế.”

Hồ Ngọc Duyên thấy Thẩm Hạ Lan nói chuyện cho mình, lập tức chạy tới trước mặt của Tống Dật Hiên rồi nói: “Xem đi, em đều đã nói là em họ của anh kêu em đến đây rồi.”

Nói chuyện đắc ý tới cỡ nào.

Thẩm Hạ Lan đều đã nói như vậy, đương nhiên Tống Dật Hiên không tiện nói gì nữa.

Anh ta ho khan một tiếng rồi nói: “Không sao đâu, chỉ là một tai nạn giao thông nhỏ mà thôi, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe rồi.”

“Tai nạn giao thông nhỏ mà còn cần Quốc Tế Nhất Đao làm phẫu thuật cho hả? Tai nạn giao thông của anh cũng đủ nhỏ đó chứ, Tống Dật Hiên, em xin anh luôn đó, ngày lễ ngày tết anh có thể sống yên ổn một chút được không? Anh nói là anh muốn ra nước ngoài du lịch, không ai ngăn cản anh, nhưng mà anh lại trở về với bộ dạng này, anh có dự định để người ta ăn tết nhất không vậy?”

Thẩm Hạ Lan nói lời này làm mặt của Tống Dật Hiên có hơi nóng lên.

“Anh không muốn để em lo lắng.”

“Vậy cũng được, tìm một người phụ nữ sống cho thật tốt đi, thành thành thật thật ở lại Hải Thành, đừng có đi lung tung. Trong khoảng thời gian ngắn này không gặp nhau, anh có năng lực quá đó chứ, liên tiếp mang về hai người phụ nữ? Sao vậy, anh còn muốn trái ôm phải ấp nữa hả?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Tống Dật Hiên nghẹn lời.

“Cái gì mà hai người phụ nữ? Nào có hai người phụ nữ?”

“Từ Hiền Trang, là do cô ta đã thông báo cho em, em mới biết được anh nhập viện.”

Tống Dật Hiên híp mắt lại suy nghĩ, cũng không nhớ tới Từ Hiền Trang là ai.

Hồ Ngọc Duyên lạnh nhạt nói: “Chính là sinh viên đại học mà anh đã từng giúp đỡ đó, cũng không biết anh nghĩ như thế nào, đã là sinh viên đại học rồi mà vẫn còn cần giúp đỡ à, cô ta có thời gian và sức lực để làm việc bán thời gian nuôi sống chính mình mà.”

Bị Hồ Ngọc Duyên nhắc nhở như vậy, lúc này Tống Dật Hiên mới nhớ ra.

“Anh không quen cô ta.”

“Không quen mà người ta lại có số điện thoại của anh, không quen mà anh xảy ra tai nạn giao thông, cuộc điện thoại đầu tiên anh gọi lại là gọi cho cô ta? Tống Dật Hiên, mong anh sau này có thêm chút đầu óc được không hả?”

Từ trong biểu cảm của Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra được Tống Dật Hiên thật sự không quen cái cô Từ Hiền Trang.

Nhưng mà nếu như quả thật không quen, vậy thì cần phải kiểm tra hành động của Từ Hiền Trang rồi.

Tống Dật Hiên không phải là một kẻ ngốc, đương nhiên anh ta cũng nghĩ tới.

Hồ Ngọc Duyên hiếm khi lại không xen vào, trong quá trình anh ta và Thẩm Hạ Lan nói chuyện phiếm với nhau, Hồ Ngọc Duyên đã gọt quả táo đưa cho Tống Dật Hiên.

“Nè, ăn một miếng đi, táo rất có dinh dưỡng.”

Tống Dật Hiên nhíu mày.

“Đưa cho Hạ Lan đi, tôi không thích ăn táo.”

Hồ Ngọc Duyên lại nhìn anh ta rồi nói: “Em họ đã có Sếp Diệp thương yêu rồi, còn cần anh quan tâm nữa hả? Với lại bây giờ anh là bệnh nhân, tranh thủ thời gian ăn đi, nếu không thì để em đút cho anh ăn?”
 
Chương 1229


Chương 1229

Câu nói cuối cùng trực tiếp làm toàn thân của Tống Dật Hiên run lên một cái, sau đó nhanh chóng cầm lấy quả táo hung hăng cắn một cái, làm như quả táo đó chính là Hồ Ngọc Duyên.

Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.

Thật sự đã có người xử lý Tống Dật Hiên rồi.

Hồ Ngọc Duyên lại lấy một quả cam từ trong giỏ trái cây đưa qua cho Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Phụ nữ vẫn nên bổ sung vitamin tương đối tốt hơn.”

“Cảm ơn.”

Thẩm Hạ Lan lịch sự nhận lấy.

Cô nhớ là lúc mình rời khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh không có cái gì hết, vừa mới trôi qua một lát, trong phòng bệnh lại có thêm một bình hoa, trong bình hoa có cấm một đóa hoa tươi, bên cạnh còn có giỏ trái cây, trái cây tươi mới gì cũng đều có hết, hình như toàn là loại Tống Dật Hiên thích ăn.

Ở một bên khác lại có một chén cháo, không nhìn thấy rõ là cháo gì, nhưng mà chắc cũng không tệ.

“Những thứ này là do cô mới gọi thức ăn ngoài hả?”

Thẩm Hạ Lan hỏi.

Hồ Ngọc Duyên vội vàng nói: “Thức ăn ngoài không có sạch sẽ, tôi kêu đầu bếp nhà tôi làm đó, biết là anh ấy xảy ra tai nạn giao thông cho nên tôi đã để đầu bếp ở trong nhà chuẩn bị, trước tiên để anh ấy ăn hoa quả cho đỡ nhạt miệng, tôi nghe nói là anh ấy vừa mới ăn cơm trước khi xảy ra tai nạn, sợ là sau khi làm phẫu thuật ăn cháo không thoải mái, vẫn nên từ từ thôi.”

Thẩm Hạ Lan lại không nói tiếp, nhìn Tống Dật Hiên bằng một ánh mắt sâu xa.

Tống Dật Hiên trông giống như là một đứa nhỏ làm sai chuyện, vội vàng tránh né ánh mắt của Thẩm Hạ Lan.

Chắc chắn là giữa anh với Hồ Ngọc Duyên có chuyện gì đó.

Nếu đã như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa.

Cô cười nói: “Ông ngoại của em nói sắp hết năm rồi, nói là nếu như anh không có chuyện gì thì về nhà một chút, thuận tiện ăn bữa cơm tất niên, nhưng mà em thấy anh như thế này chắc là không thể về ăn cơm tất niên được rồi.”

Tống Dật Hiên lập tức ngây ngẩn cả người.

Có làm như thế nào anh ta cũng không nghĩ tới là ông cụ Tiêu sẽ mời mình về nhà ăn cơm tất niên.

Dù sao thì mẹ của anh ta cũng không phải là con ruột của ông cụ Tiêu.

Có vẻ như Thẩm Hạ Lan đã nhìn ra anh ta đang suy nghĩ cái gì, cô thấp giọng nói: “Ông ngoại nói tốt xấu gì dì cũng đã gọi ông ấy là ba mấy năm trời, đều là người một nhà, luôn chờ anh trở về.”

Nói xong, cô lại vỗ vỗ vai của Tống Dật Hiên, nói với Hồ Ngọc Duyên: “Làm phiền cô rồi.”

“Không phiền, là chuyện tôi nên làm.”

Hồ Ngọc Duyên ném một ánh mắt cảm kích nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cười cười đứng dậy đi khỏi.

Lúc đi ra, đúng lúc Diệp Ân Tuấn vừa mới hút xong một điếu thuốc trở về, thấy cô rời đi sắc mặt mới có chút vui vẻ.

Anh cho là Thẩm Hạ Lan vẫn còn ở trong đó một lát nữa.

Thẩm Hạ Lan chun mũi lại.

“Lại hút thuốc?”

“Ừm.”

“Bớt hút lại đi, nếu như anh không muốn chầu trời quá sớm, sau đó để em dẫn theo bọn nhỏ tái giá, tốt nhất là anh đừng nên động vào nó.”

Lời nói này của Thẩm Hạ Lan có chút hung ác.

Diệp Ân Tuấn sờ sờ mũi: “Anh sẽ cố gắng.”

Anh đã nói như vậy thì liền đại biểu anh đồng ý.

Thẩm Hạ Lan cũng không còn xoắn xuýt về vấn đề này nữa.

“Đi thôi, đi mua quần áo với em.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy muốn mua sắm, ngược lại làm Diệp Ân Tuấn thấy bất ngờ.

“Sao ngày hôm nay lại có hứng thế?”
 
Chương 1230


Chương 1230

“Không phải là ngày mai phải gặp anh cả Trạm hả, đã lâu lắm rồi em không đi mua quần áo, ra ngoài đi dạo một chút.”

Thật ra là Thẩm Hạ Lan rất khẩn trương.

Đã kết hôn tám năm, con đều đã lớn hết rồi, vậy mà mình chưa từng gặp anh em tốt của Diệp Ân Tuấn, bây giờ rốt cuộc cũng đã gặp mặt, cô vô cùng căng thẳng.

Diệp Ân Tuấn cũng cảm nhận sự căng thẳng của Thẩm Hạ Lan, anh vươn tay ra nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Căng thẳng hả?”

“Không có.”

Thẩm Hạ Lan là con vịt chết mạnh miệng.

Khóe môi của Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch lên.

“Ngày mai chỉ là một buổi gặp gỡ bình thường, là do anh không tốt, nên giới thiệu cho mọi người quen nhau từ sớm.”

Thẩm Hạ Lan khoác lên cánh tay của anh, thấp giọng nói: “Diệp Ân Tuấn, mọi người trở thành anh em như thế nào vậy? Dù sao thì bọn họ cũng không phải là người cùng một lĩnh vực với anh có đúng không.”

Tầm mắt của Diệp Ân Tuấn có chút âm trầm, ký ức cũng có hơi sâu xa.

Anh thấp giọng nói: “Bọn anh đều là quân nhân, là chiến hữu, là mối quan hệ bò ra từ số người qua đời.”

Thẩm Hạ Lan rất ít khi nghe Diệp Ân Tuấn kể chuyện trước kia ở bộ đội, bởi vì liên quan đến cơ mật, cô không biết là mình có nên hỏi không, cho nên dứt khoát không hỏi nữa.

Bây giờ nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói về những chuyện này, không khỏi cảm thấy anh có chút nặng nề.

“Ân Tuấn, có phải là tình cảm chiến hữu của bọn anh vô cùng vững chắc?”

“Có thể nói là như vậy, bọn anh có thể đánh đổi mạng sống vì nhau.”

Thẩm Hạ Lan không hiểu loại tình nghĩa mà Diệp Ân Tuấn đang nói tới.

Có lẽ là chỉ có quân nhân mới có thể hiểu loại tình cảm này, Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút ghen tị.

“Thật sự ghen tị với tình cảm này của cánh đàn ông.”

“Không cần phải ghen tỵ, anh cũng có thể vì em mà đánh đổi mạng sống, đến chết cũng không thay đổi.”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên nói lời tâm tình làm gương mặt của Thẩm Hạ Lan thay đổi.

“Anh vẫn nên giữ cái mạng này để yêu thương em cho thật tốt đi.”

Thẩm Hạ Lan nói xong, bản thân cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Được.”

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ra khỏi bệnh viện.

Sau khi lên xe, Diệp Ân Tuấn cũng không gấp gáp khởi động xe mà là thấp giọng nói: “Em có biết không? Bọn anh là cùng một đội, được phân cùng một đội lúc làm tân binh, đó chính là duyên phận. Đội bọn anh có tám người, cuối cùng đi đến hiện tại cũng chỉ có bốn người bọn anh mà thôi.”

“Còn bốn người khác đâu?”

Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan làm ánh mắt của Diệp Ân Tuấn vô cùng đau buồn.

“Hi sinh rồi, bọn anh tận mắt nhìn thấy bọn họ ngã xuống ở trước mặt của mình, một phút trước bọn họ vẫn còn vừa nói vừa cười với bọn anh, nhưng mà một giây sau liền biến thành cái xác lạnh băng, có lẽ bây giờ có rất nhiều người không có cách nào hiểu ý nghĩa của chiến tranh và thủ vệ, nhưng mà trên thế giới này cũng không phải là ở đâu cũng hòa bình, mỗi ngày đều có chiến tranh, bất cứ lúc nào nó cũng có thể ập đến một cách bất ngờ. Anh chỉ hy vọng là trong quãng đời còn lại của mình có em có bọn nhỏ, thế là đủ rồi, về phần một vài tiếc nuối nhỏ bé ấy cũng không quan trọng bằng việc mất đi bọn em.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy nặng nề.

Cô nắm chặt lấy tay của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”

“Có người nói với anh nếu như gặp phải một gia đình giống vũng bùn sâu như nhà họ Diệp, phụ nữ bình thường đã sớm chạy mất rồi, cũng chỉ có cô gái ngốc nghếch là em đây mới có thể chịu khổ chịu tội với anh đến bây giờ. Anh rất trân trọng em, Hạ Lan, thật sự thật sự rất trân trọng em, quãng đời còn lại, cho dù là có một vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra với em, anh cũng không thể chịu đựng nổi.”

Thẩm Hạ Lan nghe nói như vậy, trong lòng rất thoải mái, nhưng mà cô cũng không quên lời mà Diệp Ân Tuấn vừa mới nói.

“Cái tên ngu ngốc nào nói em ngốc nghếch vậy hả?”

Câu nói này lập tức làm Diệp Ân Tuấn ngơ người.

Không phải là lúc phụ nữ nghe lời tâm tình thì sẽ hết sức cảm động hả, tại sao lực chú ý của Thẩm Hạ Lan với người khác không giống nhau vậy chứ?
 
Chương 1231


Chương 1231

Trong lúc nhất thời, Diệp Ân Tuấn cảm thấy hối hận. Nói cái này ra không phải là bán đứng Tô Nam đó à? Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Chúng ta có thể xem nhẹ những chi tiết này được không?”

“Ừm, được thôi, nể tình lúc nãy anh nói mấy lời tâm tình như thể cho em nghe, em cảm thấy rất dễ chịu, em không so đo nữa”

Thẩm Hạ Lan đại nhân đại lượng nói.

Diệp Ân Tuấn âm thầm thở dài một hơi. Khởi động xe, Diệp Ân Tuấn lại nói một câu: “Anh đều đã nói những lời từ tận đáy lòng rồi, không phải là lời tâm tình.”

“Biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy lúc này Diệp Ân Tuấn thật đáng yêu. Cô không khỏi nâng lên khóe môi. “Đúng rồi, ngày mai chúng ta gặp nhau, Minh Triết có trở về không?” Mặc dù đã đến quân đội gặp Minh Triết, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn muốn hỏi xem, nếu như trở về cô còn phải mua quần áo cho Minh Triết.

Đứa nhỏ này, sau khi về nước vóc dáng lại sao lớn rất nhanh, quần áo trước kia đều đã nhỏ đi rồi. Mặc dù con trai của mình mặc quân trang rất đẹp trai, nhưng mà cô vẫn hi vọng mình có thể tự tay mua mấy bộ quần áo cho thằng bé, dù sao thì thời gian mua quần áo cho thằng bé cũng không nhiều.

Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói: “Anh cũng không chắc thời gian của Minh Triết nữa, để một lát nữa anh hỏi Anh cả Trạm”

“Vậy ngày mai mọi người đều sẽ dẫn con đi theo hả?” “Có lẽ là vậy?

Diệp Ân Tuấn cũng không biết chắc.

Do là anh em gặp nhau một lần, anh cũng không nghĩ nhiều như vậy nhưng mà hiển nhiên Thẩm Hạ Lan lại suy nghĩ cẩn thận toàn diện. Đây có phải là từ một khía cạnh nào đó, cho thấy thật ra Thẩm Hạ Lan vẫn rất chú ý và khẩn trương? Trong mắt của Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia áy náy và tự trách. “Đừng lo lắng, cũng không cần có quá nhiều áp lực, em cũng quen với bọn họ, ngoại trừ Anh cá Trạm và chị dâu thôi. Bọn họ rất dễ nói chuyện, yên tâm đi”

“Được.” Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, mặc dù vẫn khẩn trương, nhưng mà Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy rồi, cô có thể nói cái gì nữa? Hai người đi đến cửa hàng, trực tiếp đi vào khu bán đồ vip. Về cơ bản, đây đều là những bộ quần áo mới đưa ra thị trường và có giới hạn về số lượng.

Trước tiên, Thẩm Hạ Lan chọn cho Diệp Ân Tuấn một bộ quần áo thoải mái, không thể không nói, Diệp Ân Tuấn đúng thật là móc áo, mặc cái gì lên cũng dễ nhìn.

Cô say mê nhìn Diệp Ân Tuấn mặc thử đồ, hai mắt không khỏi sáng lên.

“Chồng, anh thật sự quá đẹp trai”

Được Thẩm Hạ Lan ca ngợi, Diệp Ân Tuấn giống như là một đứa nhỏ vui vẻ nâng khóe môi. “Là do mắt nhìn của em tốt”

“Đó là chuyện đương nhiên”

Thẩm Hạ Lan vui vẻ ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện có mấy nhân viên bán hàng nữ đã bị Diệp Ân Tuấn câu hồn, không khỏi ho khan một tiếng rồi nói: “Gói bộ quần áo này lại cho tôi.”

Nhân viên bán hàng vội vàng nói: “Thưa cô, cô không mua cho chồng cô thêm vài bộ nữa hả? Cô xem xem anh ấy mặc vào đẹp trai như thế.” “Quần áo của chồng tôi đều là được đặt may, hôm nay tôi tùy ý muốn mua một chút, cho nên không mua nhiều, gói lại đi” Thẩm Hạ Lan cảm thấy sau này tuyệt đối không thể để Diệp Ân Tuấn thử quần áo ở bên ngoài. Quả thật quá hấp dẫn người khác. Nhân viên bán hàng có chút tiếc nuối, nhưng mà vẫn đi gói quần áo lại cho Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan lại chọn vài bộ quần áo cho Thẩm Minh Triết, mặt khác, cô lại nhìn thấy một bộ lễ phục nhỏ màu đen, cảm thấy rất phù hợp với Diệp Tranh, đáng tiếc là bây giờ cậu bé không có ở đây.

“Nghĩ cái gì đó? Không biết lúc Nhân viên bán hàng nhìn t nào Diệp Ân Tuấn đã xuất hiện ở phía sau rồi ôm lấy eo thon của Thẩm Hạ Lan, khí tức quen thuộc hoàn toàn bao vây cô.

Thẩm Hạ Lan tiếc nuối nói: “Cũng không biết bây giờ Tranh như thế nào rồi, có thể trở về được không, em thấy là bộ quần áo này rất hợp với thằng bé.”

“Thích hợp thì cứ mua đi, sớm muộn gì nó cũng sẽ mặc” Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan rất quan tâm tới Diệp Tranh, đương nhiên anh không nói gì. Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, cầm lấy quần áo rồi gói cùng với đồ của Diệp Minh Triết. Cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó: “À đúng rồi, Tranh nói là cơn đau thần kinh của anh có thể được chữa trị”

“Hả, hai người gọi điện thoại với nhau à?”

“Gọi video, anh ta nói là trong nhà tổ nhà họ Trương có một quyển sách cổ, ở phía trên chắc có ghi chép, nhưng mà lần trước không phải là chúng ta không tìm thấy quyển sách cổ đó hả?”.

Thẩm Hạ Lan vừa nghĩ tới Diệp Ân Tuấn còn chịu đựng cơn đau thần kinh khốc liệt ấy thì đã cảm thấy vô cùng khổ sở. Cô luôn muốn giúp anh chữa trị tận gốc. Diệp Ân Tuấn không quan tâm: “Có lẽ là chúng ta tìm không thấy, nhưng mà chắc có người có thể tìm được, để sau rồi nói” “Cái gì mà để sau rồi nói hả? Cơn đau thần kinh của anh vẫn còn chưa được giải quyết một ngày, em sẽ không ăn ngon ngủ yên một ngày, coi như là vì em đi, chúng ta bớt chút thời gian đi tìm lần nữa xem xem như thế nào?”

“Được rồi, em nói như thế nào thì cứ như thế đó Diệp Ân Tuấn sợ là Thẩm Hạ Lan lo lắng, chỉ có thể đồng ý với cô, nhưng mà trong lòng cũng không ôm hi vọng lớn bao nhiêu.
 
Chương 1232


Chương 1232

Ngay cả Tô Nam cũng đã nói là không có biện pháp, anh cũng không miễn cưỡng, cũng may là mấy ngày nay lượng công việc đã giảm bớt, anh cũng không cảm thấy cơn đau phát tác.

Thẩm Hạ Lan thấy anh đã đồng ý, lúc này mới cười tủm tỉm, cô cầm túi quần áo.

Nhân viên cửa hàng tính giá tiền xong xuôi, nhìn Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Thưa quý khách, tổng cộng là năm trăm bốn mươi chín triệu, xin hỏi quẹt thẻ hay sao ạ?”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Vợ trả tiền đi” Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.

Mặc dù Diệp Ân Tuấn đưa thẻ cho cô, nhưng mà trên người của anh vẫn còn tiền, nói chung cũng không đến mức một tổng giám đốc đi ra ngoài mà tiền ở trên người cũng không có, cho nên Diệp Ân Tuấn đột nhiên nói như vậy làm Thẩm Hạ Lan giống như lão hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Sắc mặt của nhân viên bán hàng lập tức thay đổi. Một người đàn ông đẹp trai như thế mà lại ăn bám.

Quả nhiên là không có người đàn ông nào là hoàn mỹ. Thấy trong đáy mắt của nhân viên bán hàng lướt qua một tia châm chọc, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ngay. Chồng của cô đang tự hạ giá trị bản thân của mình để khỏi thu hút ong bướm? Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không khỏi vui sướng. Cô lấy túi tiền ra rồi lấy cái thẻ đen của Diệp Ân Tuấn ra.

“Quẹt thẻ đi”

Nhân viên bán hàng nhìn thấy thẻ đen ở trong tay của Thẩm Hạ Lan, lập tức trở nên vô cùng cung kính.

“Vợ, tư thế quẹt thẻ của em quá mức xinh đẹp”

Diệp Ân Tuấn sợ là khí chất tiểu bạch kiểm của mình vẫn còn chưa động lòng người, lập tức nói một câu: “Anh thích em hào phóng như thế này.”

Khóe miệng của nhân viên bán hàng co rút. Thẩm Hạ Lan sắp không nhịn cười được rồi. Vội vàng cầm thẻ, nói với Diệp Ân Tuấn: “Xách đồ đi, đi mua quần áo cho em.”

“Ok.”

Diệp Ân Tuấn nhận mệnh cầm quần áo vừa mới mua rồi đi ra khỏi cửa hàng bán đồ nam với Thẩm Hạ Lan.

Vừa mới đi ra khỏi cửa, Thẩm Hạ Lan liền cười đến nỗi gập người.

“Diệp Ân Tuấn, anh không sợ bị người khác nhận ra hả, anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí, lại để cho người ta nghĩ rằng là tiểu bạch kiểm ăn bám”

“Nhận ra thì có sao đâu, có bản lĩnh thì bọn họ cũng tìm một người vợ giống em đi”

Diệp Ân Tuấn nói năng không thèm để ý. Thẩm Hạ Lan bị câu nịnh nọt này của Diệp Ân Tuấn làm cho hết sức thoải mái.

“Đừng có tưởng là nói như vậy thì em sẽ tha thứ cho anh chuyện anh đến bệnh viện thắt ống, chuyện nào ra chuyện ấy”

Trong nháy mắt, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn tối xuống. Sau người phụ nữ này vẫn còn nhớ chuyện đó vậy? “Vợ ơi, em nói xem phải làm như thế nào thì mới có thể bỏ qua chuyện này?”

“Không biết nữa, cứ xem tâm trạng, đi thôi Tiểu Diệp Tử” Một câu Tiểu Diệp Tử của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn thiếu chút nữa đã ngã xuống. Người phụ nữ này thật sự là cho cái cán thì cô thuận lợi trèo lên, nhưng mà cảm giác cưng chiều cô cũng thật sự rất tốt. Khóe môi của Diệp Ân Tuấn hơi cong lên, nhấc chân đi theo bước chân của Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan mua quần áo khá đơn giản, chọn xong rồi cũng không cần thử, trực tiếp quẹt thẻ mua. Hai người đi dạo, thành phố đã lên đèn. Thẩm Hạ Lan mệt mỏi, có hơi đau chân.

Diệp Ân Tuấn nhìn giày cao gót ở trên chân cô, anh nói: “Em ở đây đợi một lát đi.” Không bao lâu sau, anh liền đi mua một đôi giày đế bằng trở về. Thẩm Hạ Lan lập tức bó tay rồi.

“Diệp Ân Tuấn, anh có thấy ai mặc váy mà lại đi giày đế bằng không hả? Hơn nữa còn là giày vải làm từ thủ công, quê mùa biết bao nhiêu?

Diệp Ân Tuấn không quan tâm tới sự ghét bỏ của Thẩm Hạ Lan, anh trực tiếp quỳ một chân xuống.

“Mang vào dễ chịu mới là quan trọng nhất, nhấc chân lên”

Ánh mắt của anh nhàn nhạt, lại mang theo một tia đau lòng. Cho dù Thẩm Hạ Lan có không vui lòng đi nữa thì lúc này cũng không thể không giơ chân lên. Diệp Ân Tuấn đặt chân của cô lên trên đùi mình, nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay hai lần, Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

“Sau này có thể không cần mang giày cao gót thì đừng có mang, không thấy tội mình hả?” Lúc Diệp Ân Tuấn nói chuyện thì cũng mang đôi giày vào cho Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực: “Không phải là em muốn cao bằng anh đó à, ai kêu anh cao lớn như thế chứ.”

“Mang giày cao gót thì có thể cao bằng anh hả? Em nghĩ sao vậy, anh không cần những thứ này đâu, anh thích độ chênh lệch chiều cao giữa chúng ta”

“Diệp Ân Tuấn, anh gián tiếp nói với em là em lùn có đúng không hả?”
 
Chương 1233


Chương 1233

Thẩm Hạ Lan cảm thấy người đàn ông này thật sự không biết nói chuyện. Diệp Ân Tuấn mang giày vào cho cô, còn chưa nói thì đã bị Thẩm Hạ Lan nhảy lên trên lưng.

“Em mặc kệ, em muốn anh cõng em”

Diệp Ân Tuấn cưng chiều nở nụ cười, nhờ người ta gửi đồ đã mua về nhà, mình thì cõng Thẩm Hạ Lan dạo bước đi ra ngoài. Thật ra thì Thẩm Hạ Lan không nặng. Diệp Ân Tuấn có thể nhớ tới lúc vừa mới kết hôn có ôm Thẩm Hạ Lan, khi đó Thẩm Hạ Lan nặng hơn so với hiện tại, cho nên nói phụ nữ đi theo

bạn có chịu khổ hay không, điều đó liền biểu hiện qua cân nặng.

Anh lại càng cõng Thẩm Hạ Lan cẩn thận hơn nữa, anh thấp giọng nói: “Cõng em về nhà hả?”

Chỗ này cách nhà tổ nhà họ Diệp còn một khoảng, nhưng mà đã lâu lắm rồi Thẩm Hạ Lan không đi dạo cùng với Diệp Ân Tuấn, cô gật đầu nói: “Cõng em đến giao lộ, em đi với anh, cũng không thể làm tổng công anh mua giày vải cho em, có đúng không?”

“Được.”

Diệp Ân Tuấn cười nhẹ. Thật ra thì nơi này cách giao lộ cũng không xa, Thẩm Hạ Lan cảm thấy đi mấy phút là đến rồi, cô còn muốn ở trên lưng của Diệp Ân Tuấn một lát nữa, nhưng mà cô nghĩ là vẫn nên thôi đi. Dù sao thì hồi sáng này anh đã làm một cuộc phẫu thuật, không lớn không nhỏ, có đúng không?

Sau khi Thẩm Hạ Lan bước xuống, cô với Diệp Ân Tuấn đan tay vào nhau, nhìn con phố mới lên đèn, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này thật tốt.

“Diệp Ân Tuấn, em thật sự rất muốn tiếp tục đi với anh như thế này, đi thẳng đến thời gian cuối cùng của cuộc đời”

“Đồ ngốc này, không phải là sẽ mệt chết hả?”

Mặc dù Diệp Ân Tuấn nói như vậy, nhưng mà vẫn nắm thật chặt tay của Thẩm Hạ Lan. Sống chết có nhau, chắc có lẽ chính là cảm giác như thế.

Hai người dạo bước trên đường phố, lúc đi đến trước một tiệm bánh gato, Thẩm Hạ Lan dừng lại.

“Sao vậy, muốn ăn hả?”

Diệp Ân Tuấn thuận theo khóe mắt của cô liếc nhìn qua. Phụ nữ và con nít đều thích ăn cái này, có lẽ là bởi vì ngọt ngào, có cảm giác hạnh phúc hả?

Diệp Ân Tuấn không hiểu cho lắm, nhưng mà Thẩm Hạ Lan đã thích ăn, bình thường anh sẽ không ngó lơ.

“Vào xem nha?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nói: “Diệp Ân Tuấn, sắp đến sinh nhật anh rồi” Lời này làm Diệp Ân Tuấn bất ngờ.

“Cho nên là?”

Anh không hiểu nhìn Thẩm Hạ Lan. Không phải là sinh nhật rất bình thường hả? Cái này có gì hay để nhắc tới chứ, chẳng lẽ là Thẩm Hạ Lan muốn mua bánh sinh nhật cho anh? Nhưng mà sinh nhật anh cũng đâu phải là ngày hôm nay. Diệp Ân Tuấn đang không thiếu gì hết, lại phát hiện sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có chút thay đổi.

“Sao vậy, anh lại nói sai lời nào hả?” Cải chữ “lại” này của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan đột nhiên không thể tức giận nổi.

“Không có, em cũng không có ý định mua cho anh, đi thôi.” Cô kéo Diệp Ân Tuấn, làm cho Diệp Ân Tuấn không hiểu gì hết.

“Không phải là em muốn ăn hả?”

“Em giảm cân”

“Em đã gầy trơ xương còn giảm cân cái gì nữa, nhưng mà đúng là buổi tối ăn đồ ngọt không tốt” Lời này của Diệp Ân Tuấn thật sự muốn làm Thẩm Hạ Lan chặn miệng của anh lại.

“Đi thôi, đi vào siêu thị đi dạo”

Thẩm Hạ Lan thấy gần đó có siêu thị, cô liền lôi kéo Diệp Ân Tuấn đi vào siêu thị. Diệp Ân Tuấn nghĩ mãi vẫn không hiểu Thẩm Hạ Lan đứng trước cửa tiệm bánh gato là có ý gì.

“Rốt cuộc là lúc nãy em đứng trước tiệm bánh gato là muốn làm cái gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan thấy anh vẫn còn đang suy nghĩ, không khỏi thở dài một hơi rồi nói: “Em chỉ nhắc nhở anh sắp đến sinh nhật anh rồi, anh có còn nhớ lúc em đi thăm anh, em đã nói gì với anh không? Em nói là em hi vọng lúc sinh nhật của anh, hai chúng ta có thể đi ra ngoài du lịch, nhưng mà đã sắp đến ngày sinh nhật rồi, cũng không nhìn thấy anh có dự định gì với phương diện này. Diệp Ân Tuấn, anh có thể để ý em một chút được không?”

Diệp Ân Tuấn thật sự cảm thấy oan uổng.

“Người yêu ơi, làm sao em biết là anh không chuẩn bị chứ, anh đã chuẩn bị xong hết cả rồi”

“Hả? Em chưa có nói với anh là em muốn đi đâu, làm sao anh chuẩn bị? Huống hồ gì sao em lại không nhớ là anh từng nói với em chuyện này?” Vẻ mặt này của Thẩm Hạ Lan là đang nói cho Diệp Ân Tuấn biết ngày hôm đó anh nói đến chuyện nước I cũng là vô ích. Diệp Ân Tuấn thở dài ở trong lòng, lại nói chuyện đến nước Imột lần nữa.
 
Chương 1234


Chương 1234

“Anh đều đã lấy giấy thông hành ở bên kia rồi, không phải nói là muốn đi xem xem mẹ của Phương Nguyên có phải là dì cả của em không hả?”

“Hình như là có chuyện như vậy, nhưng mà thăm dò là thăm dò, em không muốn đến ngày sinh nhật của anh mà lại lãng phí thời gian làm chuyện này. Diệp Ân Tuấn, em muốn trải qua một sinh nhật chỉ có hai chúng ta.”

Thẩm Hạ Lan bĩu môi, có chút chờ mong. Diệp Ân Tuấn cười nói: “Vậy chúng ta đi biển nha?”

“Chỉ có hai người chúng ta đi biển thôi hả?”

“Chỉ cần em đồng ý”

“Không cho phép có những người khác, ngay cả Nghệ Nghệ cũng không cho phép có mặt” Thẩm Hạ Lan giống như là một đứa nhỏ đang công khai chủ quyền. Diệp Ấn Tuấn cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của cô, anh vội vàng nói: “Được.”

“Bây giờ anh đừng có mà đồng ý với em, sau này con gái của anh vừa khóc lóc vừa đòi là anh lại mềm lòng” Thẩm Hạ Lan hiểu Diệp Ân Tuấn rất rõ. Diệp Ân Tuấn bất lực nói: “Anh không nói thì chắc có lẽ con bé ấy không nhớ ngày sinh nhật của anh đâu.”

“Tốt nhất là như vậy.”

Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến siêu thị. Ngày hôm nay siêu thị đang trong thời gian giảm giá, có khá nhiều người. Thẩm Hạ Lan thật sự sợ Diệp Ân Tuẩn bị một dì một thím nào đó cướp đi mất, cô trực tiếp nắm tay của anh đi vào quầy bán nguyên liệu nấu ăn. Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan xem mình như là một đứa con nít, anh không thể nhịn cười. Loại cảm giác này thật sự rất tốt.

Mặc dù ồn ào nhốn nháo, nhưng mà lại có khí tức cuộc sống yên bình. Diệp Ân Tuẩn bị Thẩm Hạ Lan kéo đi cả một đường mua rất nhiều đồ, cuối cùng, lúc xếp hàng tính tiền rất ngay ngắn, cũng không hề không kiên nhẫn.

Sau khi đi ra khỏi siêu thị, Thẩm Hạ Lan vẫn còn muốn đi dạo trong cửa hàng khác, nhưng mà không còn sức lực.

Thật là mệt mỏi.

Thân thể này còn phải bồi bổ mới được. Diệp Ân Tuấn thấy cô thật sự mệt mỏi, anh dịu dàng nói: “Để anh cõng em về nhà”

“Thôi bỏ đi, anh vẫn còn cách nhiều đồ lắm”

“Không nói nữa, lên đây đi, bắt đầu từ ngày mai em phải tập thể dục buổi sáng với anh.”

Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang cảm động vì nửa lời trước của Diệp Ân Tuấn, sau khi nghe thấy nửa câu sau thì lại trực tiếp không muốn đi nữa.

“Diệp Ân Tuấn, anh thật sự tàn nhẫn

“Vì để sau này chúng ta có thể sống với nhau đến bạc đầu, anh cảm thấy đề nghị của anh là đề nghị lương tâm”

Diệp Ân Tuấn cũng không bị biểu hiện của Thẩm Hạ Lan làm cho mềm lòng.

Sức khỏe của Thẩm Hạ Lan thật sự không thể không rèn luyện.

“Cái gì mà đề nghị lương tâm chứ, làm vậy em không được ngủ nướng”

“Sau khi đi tập thể dục xong thì về ngủ tiếp”

Đối với điểm này, Diệp Ân Tuấn rất dễ thương lượng. Mặc dù Thẩm Hạ Lan có chút phiền muộn, nhưng mà cũng phát hiện sức khỏe của mình mà không cần rèn luyện, chỉ sợ là sẽ mất sớm.

“Được rồi, nhưng mà không thể tập với cường độ cao”

“Anh sẽ cố gắng”

Diệp Ân Tuấn ngồi xổm xuống trước mặt của Thẩm Hạ Lan. Nhớ tới sáng ngày mai còn phải tiến hành tập thể dục buổi sáng, cô bò lên trên lưng của Diệp Ân Tuấn. Sau lưng của Diệp Ân Tuấn rất ấm áp, cũng rất rộng rãi, mang đến cho người ta một cảm giác an toàn. Không biết là do Thẩm Hạ Lan đi dạo mệt mỏi hay là do cái gì đó, cô cứ dựa ở trên lưng của Diệp Ân Tuấn rồi ngủ thiếp đi. Lúc Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, anh không khỏi sửng sờ, sau đó lại nở nụ cười, bước chân bình ổn đi đến nhà tổ nhà họ Diệp.

Diệp Nghệ Nghe thấy Diệp Ân Tuấn trở về, bỗng nhiên lại nhào tới, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn công Thẩm Hạ Lan thì lại nhẹ nhíu mày.

“Mẹ đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn cần ba cõng nữa ạ?”

Giọng nói của Diệp Nghề Nghê rất bất mãn.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Cho dù mẹ con có già đến bảy tám chục tuổi đi nữa thì cũng là vợ của ba, chồng cũng vợ mình, đó là chuyện nên làm”

“Chồng đều sẽ cõng vợ ạ?”

“Đương nhiên rồi.”
 
Chương 1235


Chương 1235

Diệp Ân Tuấn dịu dàng sờ đầu Diệp Nghề Nghệ, sau đó cõng Thẩm Hạ Lan đi vào trong phòng ngủ.

Anh cởi giày ra cho cô, phát hiện bàn chân của Thẩm Hạ Lan hơi sưng đỏ, lập tức cởi áo khoác ra đi vào trong phòng vệ sinh lấy một thau nước nóng rửa chân cho cô.

Thẩm Hạ Lan bị làm phiền giấc ngủ, cô không kiên nhẫn đạp hai cái, nước rửa chân lập tức đổ lên trên người của Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn có chút buồn cười nhìn cô: “Đừng có làm rộn nữa, em ngủ đi.”

“Anh làm như thế này sao em ngủ được?” Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm, mí mắt không mở ra nổi.

“Em ngủ của em, không làm ấm chân, sáng sớm ngày mai em sẽ rất mệt mỏi” Diệp Ân Tuấn vừa rửa chân cho cô vừa xoa xoa lòng bàn chân ủ ấm cho cô.

Có lẽ vì được xoa bóp dễ chịu, Thẩm Hạ Lan khẽ rên một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Diệp Ân Tuấn rửa chân cho cô xong, lau chân sạch sẽ rồi sau đó bỏ lên trên giường, lúc này mới đứng dậy đi đổ nước rửa chân, liền nhìn thấy Diệp Nghệ Nghệ đứng ở cửa từ lúc nào.

“Sao vậy bé cưng, con có chuyện gì?”

“Ba, có phải là sau khi có chồng rồi thì phụ nữ nào cũng sẽ được cưng chiều như thế này không ạ?”

Diệp Nghề Nghê chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt tò mò hỏi.

“Đương nhiên rồi.

“Vậy con cũng phải đi tìm một người chồng” Câu nói này của Diệp Nghề Nghệ thiếu chút nữa đã làm Diệp Ân Tuấn nghẹn chết.

“Nói tào lao cái gì vậy? Con mới có bao nhiêu tuổi, đợi đến lúc con trưởng thành thì mới có thể tìm chồng”

“Hả? Vậy con thật là đáng thương”

Diệp Nghề Nghề mang theo vẻ mặt phiền muộn xoay người lại đi ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn lại càng phiền muộn. Con bé này, trong đầu của nó suy nghĩ cái gì vậy chứ. Anh lắc đầu, đổ nước rửa chân rồi sau đó đi vào trong phòng tắm.

Lúc đi ra, phát hiện Thẩm Hạ Lan đã đá chăn, anh ngẩng đầu lên nhìn nhiệt độ của máy điều hòa có chút cao, anh lại điều chỉnh một chút, sau đó thuận tiện đắp chăn lên cho Thẩm Hạ Lan.

Sau khi làm xong hết tất cả, Diệp Ân Tuấn đi xuống lầu. Má Hoàng đang chuẩn bị đồ ăn, Diệp Ân Tuấn cầm nguyên liệu nấu ăn vào, Phi lại gọi điện thoại tới.

“Sếp Diệp, cái cô Từ Hiền Trang mà anh kêu tôi phải quan sát cẩn thận, tôi phát hiện ra một chuyện”

“Nói đi”

“Trước đó Từ Hiền Trang đã đụng vào xe của mợ chủ ở bãi đỗ xe”

Lời này của Phi làm Diệp Ân Tuấn cau mày.

Anh biết xe của Thẩm Hạ Lan bị đụng, chỉ là nghe Phi nói như vậy, hiển nhiên chuyện này vẫn còn có vế sau.

“Cậu điều tra ra được cái gì rồi?”

Phi thấp giọng nói: “Tôi đã điều tra camera ở bãi đỗ xe, là Từ Hiền Trang có ý đâm vào xe của mợ chủ mà không phải là ngoài ý muốn như cô ta đã nói, để một lát nữa tôi gửi video cho anh xem”

“Được.”

Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói. Phi nói tiếp: “Ngoài ra, tôi còn điều tra được thợ sửa chữa trong cửa hàng 4S mà mợ chủ đã mang xe đi sửa chính là cậu của Từ Hiền Trang Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn lập tức nheo lại. Cậu của Từ Hiền Trang lại có thể trùng hợp làm người sửa xe cho Thẩm Hạ Lan ở cửa hàng 4S à?

Nếu như Từ Hiền Trang đã cố ý va chạm xe của Thẩm Hạ Lan, vậy thì chắc chắn biết biển số xe của Thẩm Hạ Lan, mà thợ sửa xe ở cửa hàng xe cũng biết đều này.

Nếu như lúc đó Thẩm Hạ Lan có ở trong xe, vậy thì chắc có lẽ người bị đụng vào không chỉ là xe của cô. Trên người của Diệp Ân Tuấn tản ra một luồng áp suất thấp, sau đó không khí xung quanh cũng hạ xuống đến điểm đóng băng. Má Hoàng không tự chủ rùng mình một cái. Diệp Nghề Nghệ cũng lặng lẽ chuồn vào trong phòng của mình dùng máy vi tính xem phim hoạt hình. Lúc này, ba thật là đáng sợ.

Nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại không ý thức được điểm này, chẳng qua là cảm thấy trong lòng của mình đang rất giận dữ.

Hiển nhiên là Từ Hiền Trang đến đây là vì Thẩm Hạ Lan.

Một cô học sinh không có điểm nổi bật, thế mà lại có thể tính toán người phụ nữ của anh dưới tầm mắt của anh, đúng là mượn gan trời. Uổng công anh còn muốn tác hợp cho cô ta với Tổng Dật Hiên thành một đôi. Diệp Ân Tuấn cảm thấy là đã mắt mình bị mù rồi.

Thương lượng với cửa hàng 4S trực tiếp sa thải cậu của Từ Hiền Trang, về phần lý do thì cứ để bọn họ tùy tiện suy nghĩ đi. Mặt khác, chào hỏi với tất cả những nơi mà Từ Hiền Trang đang làm việc, nếu như có người nào dám mướn cô ta, vậy thì cứ chờ ngày đóng cửa đi”
 
Chương 1236


Chương 1236

Ban đầu, Diệp Ân Tuấn không có ý định đối phó với Từ Hiền Trang, dù sao thì cũng là một cô học sinh nhỏ không có bối cảnh gì hết, không đáng để anh phải ra tay nhưng mà nếu như cô ta có ác ý nhằm vào Thẩm Hạ Lan, vậy thì đừng có trách anh triệt đường sống của cô ta.

Phi biết là Diệp Ân Tuấn nổi giận, anh ta vội vàng đi làm theo. Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, thần sắc trong đôi mắt vẫn luôn không thay đổi, lạnh lẽo mang theo một tia tàn nhẫn.

Anh trực tiếp lấy áo khoác đi ra khỏi cửa. Lúc Diệp Ân Tuấn đến bệnh viện, Hồ Ngọc Duyên đang khuyên Tổng Dật Hiên ăn cơm.

“Hồ Ngọc Duyên, tôi bị thương ở chân chứ không phải là ở tay, tôi có thể tự mình ăn mà”

“Ai nha, em đút cho anh ăn là cho anh bớt việc, nhanh há mồm ra đi”

Hiện tại, chuyện gì Hồ Ngọc Duyên cũng đích thân đi làm, thậm chí quần lót của Tống Dật Hiên cũng là do cô ta giặt, làm cho Tống Dật Hiện cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hồ Ngọc Duyên không phải là đại tiểu thư hả?

Chỉ sợ là chắc cũng chưa từng giặt quần áo của mình?

Thế mà lại giặt đồ lót cho anh ta. Tống Dật Hiên cảm thấy ở cùng với Hồ Ngọc Duyên càng ngày càng áp lực.

Trùng hợp là lúc này Diệp Ân Tuấn lại đến. Chưa có lúc nào Tống Dật Hiên cảm thấy trong mong Diệp Ân Tuấn đến đây như lúc này.

“Diệp Ân Tuấn, anh đến rồi?”

“Hồ Ngọc Duyên, cô đi ra ngoài một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với Tống Dật Hiên” Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không tốt lắm.

Hồ Ngọc Duyên là người biết nhìn mắt của người khác, thấy Diệp Ân Tuấn đến đây là thật sự có chuyển tìm Tống Dật Hiên, cô ta liền đứng dậy đi ra ngoài.

“Em đi ra ngoài mua sách, hai người nói chuyện với nhau đi, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho em” Tống Dật Hiên không nói chuyện, xem như là chấp nhận.

Hồ Ngọc Duyên trực tiếp đi ra ngoài. Lúc trong phòng chỉ còn lại Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên, Tống Dật Hiên nhíu mày hỏi: “anh đến đây với bộ dạng muốn hỏi tội là có ý gì vậy

chứ? Tôi lại trêu chọc phải anh rồi à?”

“Từ Hiền Trang là ai? Cậu nói rõ mối quan hệ của cậu với cô ta cho tôi biết đi” Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Tống Dật Hiên có chút tức giận.

“Dựa vào cái gì?”

“Chỉ dựa vào việc cô ta hao tổn tâm cơ nhằm vào Hạ Lan, lý do này đã đủ chưa?”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm sắc mặt của Tống Dật Hiên hoàn toàn thay đổi.

“Anh nói gì mà sao tôi nghe chẳng hiểu gì vậy? Anh chắc chắn Từ Hiền Trang nhắm vào Thẩm Hạ Lan sao?” Tống Dật Hiên ngơ người ra.

Anh ta không sao tưởng tượng được tại sao một sinh viên như Từ Hiền Trang lại nhằm vào Thẩm Hạ Lan, hơn nữa cô ta biết Thẩm Hạ Lan kiểu gì?

Diệp Ân Tuấn nhìn biểu hiện của Tống Dật Hiên, biết bây giờ anh ta cũng không hiểu đã có chuyện gì, có lẽ còn không biết bộ mặt thật của Từ Hiền Trang, không nhịn được mà nhíu mày.

“Còn nhớ Trương Mẫn không?”

Đã qua lâu như vậy rồi mà Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhắc tới Trương Mẫn, khiến mặt mũi Tống Dật Hiên không được vui vẻ là bao. Đối với anh ta, Trương Mẫn chính là một cái gai trong ngực, tuy cô ta đã chết nhưng cái gai ấy đã chui vào máu thịt của Tổng Dật Hiên rồi.

“Anh đang muốn nhắc tôi không được để Từ Hiền Trang trở thành Trương Mẫn thứ hai sao?”

“Anh biết như vậy là được rồi, có một số việc tôi không muốn nói nhiều, tôi tới đây là vì muốn nói cho anh biết tất cả những gì Từ Hiền Trang đã làm với Hạ Lan, tôi muốn cô ta phải trả cái giá xứng đáng, nếu cô ta vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, vậy tôi đành phải vô tình thôi.”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì đứng dậy đi luôn.

Khi anh đi qua cửa phòng, Tống Dật Hiên chợt nói một câu: “Tôi chẳng thân quen gì với cô ta cả, anh muốn làm sao thì làm, không cần báo cho tôi, tôi lại càng không ra mặt vì người không liên quan”

“Tốt nhất là thế”

Diệp Ân Tuấn đi rồi, Tống Dật Hiên lại khẽ nhíu mày. Trước đây chỉ là anh ta thấy cuộc sống của Từ Hiền Trang khó khăn nên mới giúp đỡ, ai ngờ lại kéo tới nhiều rắc rối cho Thẩm Hạ Lan như vậy? Tống Dật Hiên vội vàng gọi điện cho trợ lý của mình.

“Điều tra quan hệ giữa Từ Hiền Trang và Thẩm Hạ Lan cho tôi, tôi muốn tất cả tư liệu kỹ càng tỷ mỉ, gửi tới điện thoại cho tôi.”

“Vâng thưa Sếp Tổng”
 
Chương 1237


Chương 1237

Cúp điện thoại xong, Hồ Ngọc Duyên cũng đã về, mang theo mấy món ăn cho Tống Dật Hiên.

Tổng Dật Hiên cau mày, không hỏi han gì về việc cô ta về nhà.

“Sao thế? Sếp Diệp tới làm gì vậy?” Hồ Ngọc Duyên đổi hoa tươi mới mua cho Tống Dật Hiên.

“Tối muộn rồi, em còn đổi làm gì nữa?”

Tống Dật Hiên thấy Hồ Ngọc Duyên đúng là không có việc gì làm nên mới về chuyện ra. Hồ Ngọc Duyên cười nói: “Nhìn hoa đẹp như vậy mà không thấy vui hơn à?”

“Không, hơn nữa tôi bị dị ứng với phấn hoa”

“Xàm xí! Nếu anh bị dị ứng phấn hoa thật thì hoa hôm nay để suốt một ngày, đã bị dị ứng từ lâu rồi. Không muốn nói chuyện Sếp Diệp tới đây thì thôi, em còn không thèm nghe nhé!

Hồ Ngọc Duyên hừ lạnh một tiếng, đi thu dọn những thứ khác. Tống Dật Hiên nhìn cô ta, chợt hỏi: “Em thấy Từ Hiền Trang thế nào?”

“Từ Hiền Trang? Sinh viên nghèo kia à?”

Giọng điệu mỉa mai của Hồ Ngọc Duyên khiến Tống Dật Hiên hơi nhíu mày.

“Em đừng có mở miệng là sinh viên nghèo được không? Nhà người ta có cố tình nghèo đâu.”

“Cô ta nghèo cũng không xấu hổ, nhưng cô ta lấy nghèo làm cái cớ đi lừa gạt người khác mới là đáng xấu hổ, mới khiến em coi thường”

Hồ Ngọc Duyên nói vậy khiến Tống Dật Hiên nghe ra điều gì đó.

“Từ từ, cái gì mà lấy nghèo làm cớ? Có phải em biết gì không?”

“Đương nhiên là biết rồi, Từ Hiền Trang dây dưa trước sau với mấy kẻ có tiền để tài trợ học phí cho cô ả, chỉ có đám đàn ông ngu ngốc các anh mới bị vẻ ngoài yếu đuối mong manh của cô ả lừa thôi. Em thấy rất nhiều sinh viên có điều kiện gia đình không tốt, nhưng bọn họ học ngày tới làm thêm, lấy lượng đi trả tiền học phí và tiền sinh hoạt, sao người khác làm được, cải cô gái Từ Hiền Trang đó lại không làm được chứ? Sinh viên đầu học

nhiều như vậy, sao cô ta cứ phải một mực muốn người khác giúp chứ? Nhưng người giúp cô ta không phải năm sáu mươi tuổi thì là già hơn thế, đẹp trai phong độ như anh là người duy nhất. Chắc đấy chính là hi vọng anh cho cô ta đấy.”

Tổng Dật Hiên nghe không lọt tại những gì Hồ Ngọc Duyên nói.

“Gì mà tôi cho cô ta hy vọng chứ? Tôi cho cô ta hy vọng gì? Mọi người không nói thì tôi còn không biết tới cô ta”

“Thôi thôi thôi, không quen mà lúc anh bị tai nạn xe, bác sĩ lại gọi cho cô ta trước à? Tống Dật Hiên, là anh thì anh có tin không? Hồ Ngọc Duyên nói chua ngoa. Trong mắt Tống Dật Hiên hiện lên vẻ u ám.

Tai nạn xe là ngoài ý muốn, bản thân lưu lại số điện thoại cũng là vì trước đây lúc quyên tặng cần phải lưu lại, nhưng anh ta thật sự chưa từng tiếp xúc với Từ Hiền Trang kia.

Bây giờ nghe Hồ Ngọc Duyên nói vậy, nhất là khi bản thân bị tai nạn mà Từ Hiền Trang lại có thể biết trước, chỉ thế thôi đã khiến Tống Dật Hiên rất

phản cảm rồi, giống như cuộc sống của mình bị người ta theo dõi đưa tin bất cứ lúc nào, một chút riêng tư cũng không có.

Anh ta tự tìm rắc rối lớn như vậy cho mình lúc nào vậy? Tống Dật Hiên càng cau chặt mày hơn.

Hồ Ngọc Duyên nhìn anh ta như vậy, không khỏi thở dài một hơi nói: “Anh không phải rối rắm nữa, có em đây rồi, Từ Hiền Trang không dám tới đây gây chuyện đâu, yên tâm đi”

“Cô ta không tới đây, mà trực tiếp đi tìm Hạ Lan rồi”

“Hả? Tìm em họ làm gì?” Hồ Ngọc Duyên không hiểu. Tống Dật Hiên cũng không biết, nhưng có Diệp Ân Tuấn ở đó rồi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Không lâu sau, trợ lý đã gửi tư liệu của Từ Hiền Trang tới, bao gồm việc cô ta được bao nhiêu người tài trợ cũng đánh dấu rất rõ. Tống Dật Hiên không xem thì không biết, vừa xem đã bị dọa cho nhảy dựng. Từ Hiền Trang kia đúng là tài giỏi, có tới một nửa số danh nhân thượng lưu ở Hải thành từng quyên tặng cho cô ta. Tổng Dật Hiên cau mày. Khi xem tới video ở bãi đỗ xe, sắc mặt Tống Dật Hiên lại trở nên khó coi.

Từ Hiền Trang lái xe tới phía trước xe của Thẩm Hạ Lan, tiến lên một chút lại lùi về, tiên tiến lùi lùi bốn năm lần, đều đâm vào cùng một chỗ. Anh ta không kìm được Zoom to vẻ mặt của Từ Hiền Trang, dữ tợn ác độc cỡ nào. Một cô gái mới mười tám mười chín tuổi, có phải là kỳ quái quá không?

Hồ Ngọc Duyên nhìn biểu cảm của anh thì biết đã tra được gì đó rồi, cô lại gần nhìn lướt qua, đột nhiên hừ lạnh nói: “Nhìn đi, em đã nói cô ả này không đơn giản mà, đây đâu phải ăn vạ, là điển hình của việc tự gây chuyện đấy. Nhưng đụng xe như vậy, em họ không sao chứ?”

Nói xong cô ta mới phát hiện mình hỏi thừa.

“Đúng rồi, nếu có sao thì đã không xuất hiện trước mặt anh rồi, đầu óc em thật là… Tống Dật Hiên, anh định làm thế nào?”

Hồ Ngọc Duyên nói vậy khiến Tống Dật Hiên hơi khựng lại, sau đó tắt máy đi.

“Bên Hạ Lan có Diệp Ân Tuấn rồi, không cần tôi làm gì nữa.”
 
Chương 1238


Chương 1238

“Thẩm Hạ Lan là em họ anh đấy! Anh từng thích người ta như vậy, bây giờ còn có quan hệ huyết thống nữa, em họ anh bị một kỹ nữ trà xanh bắt nạt, anh lại không làm gì cả à? Tống Dật Hiên, anh có phải đàn ông không đấy?”

Mặt mũi Tống Dật Hiên lúc này vô cùng khó coi.

“Tôi có phải đàn ông không thì liên quan gì đến em”

“Đương nhiên là có chứ, liên quan đến hạnh phúc cả đời của em đấy” Hồ Ngọc Duyên nói năng không biết xấu hổ khiến Tống Dật Hiên nghẹn lại.

“Em có phải con gái không?”

“Anh muốn kiểm tra à?” Hồ Ngọc Duyên nói xong muốn cởi quần áo ra, Tống Dật Hiên sợ tới mức vội xua tay.

“Dừng! Em định làm gì vậy?”

Hồ Ngọc Duyên hơi thất vọng, nhưng rồi vẫn không dám làm quá, sợ Tống Dật Hiên thật sự đá mình đi.

“Chuyện của con gái thì để tự con gái giải quyết. Từ Hiền Trang nhằm vào em họ, chắc nghe ở đâu là anh thích em ấy. một khi người anh thích

biến thành em, có phải đối tượng công kích của cô ta sẽ biến thành em không? Nếu thể sẽ không đi gây sự với Hạ Lan nữa.”

Hồ Ngọc Duyên nói khiến Tống Dật Hiên cau mày.

“Nhưng nếu cô ta tới gây chuyện với em, chẳng phải em cũng sẽ gặp rắc rối sao?”

“Có sao đâu. Cô ta để mắt tới anh thì đương nhiên là tình địch của em rồi. Dù cô ả không tới gây chuyện với em thì em cũng sẽ đi tìm cô ta kiểm chuyện, nhưng nếu anh phối hợp thì không thể tốt hơn nữa.”

Hồ Ngọc Duyên cười hì hì nói. Tống Dật Hiện có hơi không hiểu được sóng não cô ta, nhưng cũng hạ giọng hỏi: “Phối hợp thế nào?”

“Thì khoe thắm thiết với em thôi. Tới đây, chụp phô ảnh hai người đăng lên nào.” Hồ Ngọc Duyên nói là làm luôn, trực tiếp ôm lấy cổ Tống Dật Hiên, dán mặt vào mặt anh ta, chụp cái tách.

Tổng Dật Hiên còn chưa kịp đề phòng đã bị chụp thì hơi không vui, nhưng chưa đợi anh ta cáu giận đã nghe Hồ Ngọc Duyên nói: “Yên tâm đi, em đăng lên thể này đảm bảo Từ Hiền Trang sẽ xem được. Dù sao Thẩm Hạ Lan cũng là tình cũ của anh, lại còn có quan hệ huyết thống nữa, bây giờ em thành niềm vui mới của anh rồi, anh nghĩ cô ta sẽ đối phó em hay là Hạ Lan?”

Đáp án này không cần đoán cũng biết. Vẻ mặt Tống Dật Hiên phức tạp nhìn Hồ Ngọc Duyên nói: “Chúng ta chỉ đang diễn kịch, đừng có nghĩ là thật”

“Đồ đàn ông tồi Tống Dật Hiên nhà anh! Em đã không màng danh dự của mình mà anh còn xoắn xuýt như vậy, có tin em lôi anh tới xã làm kết hôn luôn không? Đến lúc ấy em dạy dỗ tiện nhân cũng là theo lẽ trời, rõ ràng rành mạch”

Hồ Ngọc Duyên thở phì phì nói.

Tổng Dật Hiên khẽ nhíu mày nhưng lại thấp giọng nói: “Được.”

“Cái gì chứ?” Hồ Ngọc Duyên nghĩ mình nghe nhầm rồi.

Tổng Dật Hiên chợt bật cười. Anh cười lên vẫn rất đẹp, lập tức khiến Hồ Ngọc Duyên nhìn ngây người.

“Cái mặt của anh rù quến người ta quá đấy?”

“Hồ Ngọc Duyên, nhân lúc bấy giờ đầu óc tôi còn ngốc, nếu em muốn chứng nhận với tôi thì tôi đồng ý cũng được. Nhưng sáng mai dậy chưa chắc tôi đã nhận kèo đâu”

“Anh chơi xấu vừa thôi Tống Dật Hiên! Bây giờ muộn thế này rồi, người ta tan làm luôn rồi, anh bảo em đi đâu lấy chứng nhận với anh?”

Hồ Ngọc Duyên muốn khóc luôn.

Nếu biết Tống Dật Hiên dễ dụ như vậy, chiều nãy nên kéo anh ta đi lấy chứng nhận luôn mới đúng.

Tống Dật Hiên cười tủm tỉm vắt tay ra sau đầu, nhìn Hồ Ngọc Duyên dậm chân, nói: “Chịu thôi, em có giỏi thì tối nay chúng ta lấy giấy kết hôn luôn. Còn nếu em không có cái tài kia, vậy đừng bảo là Tống Dật Hiên tôi không cho em cơ hội”

“Được! Coi như anh lợi hại! Chờ đấy cho bà!” Hồ Ngọc Duyên thở phì phì đi ra khỏi phòng bệnh, cầm điện thoại gọi thẳng cho Diệp Ân Tuấn. Hết cách rồi, ở Hải Thành này, đến người ba già nhà cô cũng không tiện dụng, chỉ đành nhờ Diệp Ân Tuấn giúp đỡ.

“Giúp tôi đi Sếp Diệp, tôi muốn nhận giấy kết hôn với Tống Dật Hiên, bây giờ, ngay và luôn. Chỉ cần anh giúp tôi chuyện này, sau này đường hàng không trên biển nhà tôi sẽ cho họ Diệp nhà anh dùng miễn phí”

Hồ Ngọc Duyên nói đầy khí phách.

Diệp Ân Tuấn vừa về không lâu, còn chưa nằm xuống đã bị cuộc điện thoại này đánh thức cả Thẩm Hạ Lan.

Vừa hay Thẩm Hạ Lan lại nghe được đoạn ấy, không khỏi trợn tròn hai mắt. Gì thế gì thế? Tổi rồi còn muốn lấy giấy kết hôn? Gấp thế cơ à?
 
Chương 1239


CHƯƠNG 1239

“Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan xoa mắt đôi mắt còn đang nhập nhèm của mình rồi hỏi.

Diệp Ân Tuấn xoa đầu cô đầy yêu thương: “Không sao, em ngủ đi, anh đi gọi một cuộc điện thoại đến Ủy ban.”

“Thật phiền hà, ngày mai đi đăng ký không được sao?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Dật Hiên đúng là kiểu người làm tới đâu nghĩ tới đó, hoàn toàn không quan tâm gì đến suy nghĩ của Hồ Ngọc Duyên.

Cô ngáp một cái rồi lại nằm xuống giường.

Trong chăn vẫn ấm áp, thoải mái hơn.

Có thêm một người làm ấm giường nữa thì càng tốt.

Thẩm Hạ Lan lầm bầm nói: “Anh nhanh lên, không có anh em không ngủ được.”

Câu nói này làm anh vô cùng thoải mái.

Khóe môi của Diệp Ân Tuấn hơi cong lên.

“Được.”

Nói xong, anh cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ.

Cả người Hồ Ngọc Duyên nổi da gà.

“Ai ya, sếp Diệp, lúc hai người thể hiện tình cảm với nhau có thể tạm thời ngắt điện thoại đi được không?”

“Không ai bắt cô phải nghe.”

Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn rất tốt, không quan tâm đến những lời trêu đùa của Hồ Ngọc Duyên.

“Chỉ một lần này thôi đấy, không có lần sau nữa đâu, cô cũng nghe thấy rồi đấy, Hạ Lan nhà tôi bảo buổi tối không có tôi thì không ngủ được.”

“Được rồi, được rồi, tôi biết hai người tình cảm rồi, anh mau làm giúp tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền đến hai người nữa, tiện thể cũng xử lý đám người không ra gì đó cho hai người rồi.”

Diệp Ân Tuấn nói: “Mấy người không ra gì đó là người của cô đúng không?”

“Ai ya, anh không cần quan tâm đó là người của ai, tôi chỉ hỏi anh anh có muốn Tống Dật Hiên không quan tâm đến vợ anh nữa không? Nếu anh muốn thì giúp đỡ tôi việc này, anh ấy chỉ cho tôi thời gian là một buổi tối, rõ ràng là đang làm khó tôi nhưng Hồ Ngọc Duyên tôi là người thấy khó khăn thì sẽ né tránh sao?”

Hồ Ngọc Duyên đắc ý, vênh cằm lên.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Tôi nói thật câu này khó nghe để khuyên cô, nếu cô gả cho một người đàn ông mà trong lòng anh ta vẫn còn người phụ nữ khác, nhất định cô sẽ chịu rất nhiều cực khổ.”

“Không sao, người phụ nữ trong lòng anh ấy là người mà cả đời này anh ấy cũng không thể với tới được, nếu đã như vậy thì cần gì đắn đo vậy làm gì? Chỉ cần tôi đối xử tốt với anh ấy, toàn tâm toàn ý yêu anh ấy, con người không phải cây cỏ, tôi không tin Tống Dật Hiên sẽ không yêu tôi.”

“Nếu như cô cố gắng rồi nhưng anh ta vẫn không yêu cô thì sao?”

Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn làm Hồ Ngọc Duyên im lặng một lát rồi cười: “Không yêu thì thôi, dù sao tôi cũng đã cố gắng rồi, tôi cũng đã cho đi rồi, đến cuối cùng nếu như anh ấy vẫn không yêu tôi thì tôi sẽ để cho anh ấy tự do.”

“Còn cô thì sao? Tình cảm mà cô đã bỏ ra thì sao?”

“Cứ để nguội lạnh vậy thôi. Tôi nói này sếp Diệp, sao hôm nay anh nhiều lời như vậy hả? Vợ anh không phải bảo anh về sớm để nghỉ ngơi sao. Ngày tháng về sau vẫn còn rất dài, ai mà biết được chuyện bất ngờ và bất hạnh chuyện nào sẽ đến trước chứ? Tôi chỉ biết bây giờ Tống Dật Hiên cho tôi cơ hội này thì tôi sẽ bắt lấy. Chỉ cần tôi trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy, tôi sẽ bảo vệ thật tốt tình yêu của tôi, cuộc hôn nhân của tôi. Còn về phía anh ấy thì ai mà biết được, cứ vừa đi vừa xem thôi.”

Mặc dù Hồ Ngọc Duyên đang cười nhưng đáy mắt lấp lánh giọt nước mắt, có điều đã bị cô ta nhanh chóng kiềm lại.

Con đường này là bản thân cô ta tự chọn, người đàn ông đó là người cô ta yêu, cho dù thế nào cô ta cũng sẽ đi tiếp, quyết không bỏ cuộc.

Trái tim Diệp Ân Tuấn hơi cảm thấy xúc động, hiếm khi anh nói được thêm một câu.

“Về sau nếu như anh ta bắt nạt cô, cô có thể đến tìm Hạ Lan để kể khổ.”

“Yo, sếp Diệp đang cho tôi một chỗ dựa vững chắc sao?”

Hồ Ngọc Duyên lập tức cảm thấy thoải mái.

“Tôi sợ cô đi một mình quá vất vả, nếu như cô không kiên trì được, cô bỏ cuộc, đến lúc đó không phải anh ta lại để ý đến vợ của tôi thì sao? Chúng ta làm như vậy gọi là đôi bên cùng có lợi. Hơn nữa cô phải đảm bảo, cho dù Tống Dật Hiên có làm gì thì cô cũng không được trút giận lên người Hạ Lan, không được oán hận cô ấy, càng không được làm chuyện gì quá đáng với vợ tôi.”
 
Chương 1240


CHƯƠNG 1240

“Tôi đồng ý với anh. Người đàn ông mà tôi thích không yêu lại tôi là do tôi không có bản lĩnh, đi tìm người phụ nữ khác thì có tác dụng gì chứ? Phụ nữ cần gì phải làm khó nhau như vậy? Anh yên tâm đi, tôi sẽ không trút giận sang người cô ấy đâu, đây là chuyện của tôi và Tống Dật Hiên.”

Lời đảm bảo của Hồ Ngọc Duyên làm Diệp Ân Tuấn thở phào một hơi.

Tự nhiên anh cảm thấy người như Tống Dật Hiên phải để một người như Hồ Ngọc Duyên quản lý.

“Được, tôi sẽ đi làm cho cô, nhưng bên phía ba cô thì cô phải nghĩ kỹ.”

“Ai ya, sếp Diệp, anh lắm lời thật đấy.”

Lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn bị người khác nói là nhiều lời, anh không khỏi lắc đầu bất lực.

Anh cúp điện thoại xong rồi lại gọi điện thoại sang bên Ủy ban.

Người bên Ủy ban đều đã ngủ, nhưng sau khi nhận được điện thoại và lời dặn dò của Diệp Ân Tuấn thì lại nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề đi đến Ủy ban.

Ở phía bên này, sau khi cúp điện thoại, Hồ Ngọc Duyên cười híp mắt quay trở lại phòng bệnh.

Tống Dật Hiên nhìn thấy cô ta cười híp mắt, trong lòng than thầm một tiếng không ổn.

“Chuyện vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi.”

“Nhưng tôi rất nghiêm túc đấy, Tống Dật Hiên, anh là đàn ông mà anh có thể nuốt lời sao? Sao hả? Anh còn sợ kết hôn sao?”

Hồ Ngọc Duyên nhìn Tống Dật Hiên trêu tức.

Tống Dật Hiên phiền muộn.

Trong thời gian ngắn như vậy có thể sắp xếp xong xuôi người của Ủy ban, thì ngoài bốn cậu chủ của Hải Thành còn có thể là ai được nữa?

Vừa nãy sao anh ta không nhớ đến Diệp Ân Tuấn nhỉ?

“Từ khi nào cô lại thân thiết với Diệp Ân Tuấn như vậy?”

“Chẳng còn cách nào khác, ai bảo anh ta là em rể họ của tôi chứ?”

Hồ Ngọc Duyên nhấn mạnh ba chữ “em rể họ”, làm Tống Dật Hiên chán nản không thôi.

“Cho dù cô sắp xếp xong xuôi thì cũng không có tác dụng gì đâu, tôi sẽ không đến Ủy ban đâu.”

Tống Dật Hiên tươi cười nhìn Hồ Ngọc Duyên.

Hồ Ngọc Duyên lại nói chuyện bằng vẻ không hề quan tâm: “Không sao, tôi bảo bọn họ đến bệnh viện làm thủ tục. Nói thế nào thì Tống Dật Hiên anh cũng là một nhân vật lớn ở Hải Thành, tốt xấu gì thì chúng ta cũng phải giữ thể diện cho sếp Diệp chứ.”

“Hồ Ngọc Duyên, có phải cô nhất quyết muốn lấy tôi cho bằng được không vậy? Chuyện này tôi cũng nói luôn, trong lòng tôi không có bao nhiêu vị trí dành cho cô, nếu cô thật sự gả cho tôi, tôi sợ cô sẽ khổ.”

Tống Dật Hiên nói câu này rất nghiêm túc.

Hồ Ngọc Duyên nhìn anh ta, nói từng chữ, từng câu một: “Lấy anh thì cho dù núi đao biển lửa gì tôi cũng chịu. Chỉ cần Tống Dật Hiên anh dám lấy thì tôi cũng dám gả. Bây giờ anh làm sao vậy? Cậu Tống, anh trả lời một câu rõ ràng đi xem nào.”

Tống Dật Hiên cảm thấy mọi chuyện đã đến nước này rồi mà bản thân vẫn còn nhùng nhằng thì đúng là không đáng mặt đàn ông.

“Được, cuộc đời này của Tống Dật Hiên tôi đã từng hứa với một người phụ nữ sẽ cho cô ấy hạnh phúc nhưng đáng tiếc là cô ấy không đợi được. Tôi không biết chúng ta có thể đi được với nhau bao lâu nhưng chỉ cần cô là vợ của Tống Dật Hiên tôi, sự tôn trọng mà tôi nên dành cho cô, tôi sẽ không thiếu một phân nào. Tôi sẽ chung thủy với cô và với cuộc hôn nhân này, tôi sẽ cố gắng bảo vệ cô thật chu đáo, che mưa chắn nắng cho cô, làm những việc mà một người chồng nên làm, nhưng tôi không thể cam đoan sẽ dành toàn bộ trái tim cho cô. Hồ Ngọc Duyên, trước khi đăng ký kết hôn, cô suy nghĩ cho kỹ đi.”

Hồ Ngọc Duyên không biết nên làm gì, tự nhiên cô ta cảm thấy muốn khóc.

Cô ta nhìn Tống Dật Hiên, nhỏ giọng nói: “Tống Dật Hiên, nếu một ngày nào đó anh cảm thấy mệt mỏi, phiền phức khi ở bên cạnh tôi, xin anh nhất định hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ không bám lấy anh, tôi sẽ không làm loạn vô cớ, tôi sẽ lặng lẽ rời khỏi anh, trả lại cho anh tự do, nhưng mong anh đừng làm tổn thương tôi. Tôi yêu anh, dùng hết toàn bộ khả năng trong phạm vi có thể của tôi để yêu anh vậy nên nếu như anh có sự lựa chọn mới, xin anh nhất định hãy lập tức nói cho tôi biết.”

Trái tim Tống Dật Hiên tự nhiên cảm thấy đau.

“Qua đây, tôi ôm cô.”

Anh ta giang hai tay về phía Hồ Ngọc Duyên.

Hồ Ngọc Duyên lập tức lao sang, sức lực quá mạnh khiến Tống Dật Hiên suýt nữa phải kêu lên, nhưng anh ta hiểu rõ bản thân thật sự đã nhặt được một món bảo bối.

Mặc dù anh ta không biết mình đã làm gì để người phụ nữ ngốc nghếch này yêu mình sâu đậm như vậy, bọn họ thậm chí chẳng có mấy cơ hội để tiếp xúc với nhau nhưng một tình yêu cuồng nhiệt như vậy cũng đủ khiến trái tim lạnh lẽo của anh ta cảm nhận được một chút hơi ấm.
 
Chương 1241


CHƯƠNG 1241

“Tống Dật Hiên, vòng tay này về sau là của riêng tôi.”

“Được, bà Tống.”

Khóe môi Tống Dật Hiên hơi cong lên, cảm giác thoải mái hiện lên trong ánh mắt.

Có lẽ những gì Thẩm Hạ Lan nói là đúng, từ bỏ chấp niệm của mình dành cho cô, có thể anh ta sẽ thật sự tìm được tình yêu duy nhất thuộc về mình.

Tống Dật Hiên ôm chặt lấy cô ta, như thể đang ôm chặt một chút ấm áp cuối cùng.

Anh ta vùi đầu vào vai của Hồ Ngọc Duyên, thấp giọng nói: “Ngọc Duyên, thực ra anh cũng khá yếu đuối, anh cũng biết sợ, anh sợ lạnh, sợ một mình, sợ lửa. Anh sợ rất nhiều chuyện, vậy nên mong em đừng bỏ rơi anh. Có lẽ hiện giờ anh vẫn còn cảm thấy mơ hồ, anh hơi lạc đường rồi vậy nên nếu em đã quyết định nắm tay anh thì mong anh đừng bỏ rơi anh giữa đường. Anh sẽ cố gắng, cố gắng để quên đi quá khứ, cố gắng chấp nhận em. Em đừng chê bai quá khứ của anh. Nói thật lòng anh cũng cảm thấy khá xấu hổ khi đối diện với tình yêu đơn thuần, cố chấp này của em.”

“Không đâu, cả đời này em cũng sẽ không buông tay anh đâu. Anh Tống, xin anh nhớ kỹ ngày hôm nay, Hồ Ngọc Duyên em chính thức trở thành vợ anh.”

“Được.”

Hai người ôm chặt lấy nhau, mắt hai người đều thấm đẫm nước mắt.

Lúc người của Ủy ban đến thì Hồ Ngọc Duyên mới buông Tống Dật Hiên ra.

Tống Dật Hiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Một người đàn ông lớn như vậy rồi mà còn bị sự cảm động làm cho hồ đồ như vậy.

Tự nhiên anh ta cảm thấy kết hôn là một việc rất linh thiêng, anh ta vội vàng chọn Hồ Ngọc Duyên làm người đi cùng mình suốt cả cuộc đời, như vậy hình như cũng không công bằng lắm với Hồ Ngọc Duyên lắm Từ nay về sau, Hồ Ngọc Duyên sẽ là vợ của anh ta, là một nửa của anh ta, hình như một cuộc đời đang thiếu sót tự nhiên vừa trở nên viên mãn.

Cảm giác này làm anh ta khá cảm động, thậm chí anh ta còn chưa mua cho Hồ Ngọc Duyên một chiếc nhẫn cưới.

“Cậu Tống, hai người muốn đăng ký kết hôn sao?”

“Đương nhiên, mau làm thủ tục cho chúng tôi đi.”

Hồ Ngọc Duyên sợ Tống Dật Hiên hối hận nên vội vàng trả lời.

Khi con dấu được đóng vào tờ giấy chứng nhận kết hôn, trái tim của Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đều rung lên.

Từ nay về sau, bọn họ thật sự đã trở thành vợ chồng.

Tống Dật Hiên nắm tay của Hồ Ngọc Duyên: “Ngày mai anh sẽ bảo kế toán tính toán lại tài sản của anh, anh sẽ giao hết lại cho em. Trong thẻ của anh còn mấy tấm thẻ phụ nữa, em xem em cầm thẻ của anh hay là định kỳ anh sẽ chuyển tiền cho em, tất cả đều tùy em.”

“Vì sao lại cho em những thứ đó?”

Hồ Ngọc Duyên vốn dĩ cũng là một thiên kim tiểu thư nên không có mong muốn chiếm hữu quá lớn với tiền bạc nhưng hành động này của Tống Dật Hiên vẫn khiến cô ta cảm thấy động lòng.

Khi một người đàn ông giao toàn bộ tài sản cho một người phụ nữ, điều đó chứng minh rằng anh ta bằng lòng chia sẻ với người phụ nữ kia tất cả những gì mà anh ta có, là có ý định đồng cam cộng khổ với người kia.

Tống Dật Hiên xoa nhẹ mái tóc của Hồ Ngọc Duyên, dịu dàng nói: “Bởi vì em chính là bà Tống.”

Giây phút đó, cuối cùng Hồ Ngọc Duyên không kìm được, rơi xuống một giọt nước mắt hạnh phúc.

“Tống Dật Hiên, anh tốt như vậy làm sao em nhẫn tâm buông tay anh chứ?”

“Cô gái ngốc, đã trở thành bà Tống rồi mà em còn định buông tay sao?”

Khóe môi Tống Dật Hiên cong lên, ôm chặt lấy Hồ Ngọc Duyên.

Thật tốt.

Cảm giác có gia đình thật tốt.

Được một người toàn tâm toàn ý yêu thương thật tốt.

Cảm ơn em, Thẩm Hạ Lan, cảm ơn em đã buông tay, thành toàn cho hạnh phúc duy nhất của anh.

Giọt nước mắt Tống Dật Hiên long lanh, lần này anh ta cảm nhận rõ ràng rằng, từ nay về sau Thẩm Hạ Lan thật sự là em họ của mình.

Sau khi người bên Ủy ban xong việc, bọn họ liền gọi điện cho Diệp Ân Tuấn.
 
Chương 1242


CHƯƠNG 1242

Diệp Ân Tuấn vừa lên giường, Thẩm Hạ Lan đã tựa người sang, chủ động ôm lấy eo của anh, nhưng tiếng điện thoại lại vang lên lần nữa.

Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lông mày.

“Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay anh bận vậy? Có thể tắt điện thoại luôn được không?”

Vợ anh đã thấy mất kiên nhẫn, Diệp Ân Tuấn rất nghe lời, không thèm nhìn điện thoại, cúp máy ngay lập tức.

“Đi ngủ thôi, đảm bảo không có người nào quấy rầy giấc ngủ của em nữa.”

Diệp Ân Tuấn vỗ lưng Thẩm Hạ Lan Thẩm Hạ Lan lầm bầm một câu rồi tìm một tư thế thoải mái và ngủ luôn.

Lúc Ủy ban gọi điện tới lần nữa thì điện thoại đã tắt máy.

Bọn họ biết mình đang làm phiền đến việc nghỉ ngơi của Diệp Ân Tuấn nên không dám làm phiền nữa, im lặng bỏ đi.

Giấc ngủ này của Thẩm Hạ Lan vô cùng thoải mái, đến khi cô mở mắt ra, Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang ngủ.

Hiếm khi anh lại dậy muộn hơn cô.

Thẩm Hạ Lan nhìn đồng hồ, mới có hơn 6h, hôm qua người đàn ông này còn nói sẽ đưa cô đi tập thể dục buổi sáng, vậy mà bây giờ lại ngủ say như vậy.

Cô nằm bò lên người Diệp Ân Tuấn, đưa tay ra xoa mũi anh, nhẹ nhàng nói: “Con sâu lười, dậy thôi!”

Hai tay của Diệp Ân Tuấn ôm trọn lấy vòng eo mảnh mai của cô, đôi mắt phượng xinh đẹp kia lập tức mở ra, vẫn còn hơi nhập nhèm và buồn ngủ, đúng là nam sắc mê người.

Thẩm Hạ Lan cúi đầu xuống hôn một cái.

“Sao con người anh lại dễ khiến người khác muốn phạm tội như vậy.”

“Xin lỗi bà Diệp, anh tạm thời vẫn chưa đạt được yêu cầu của em mặc dù anh rất muốn.”

Câu nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan nhớ đến việc phẫu thuật của anh, trong lòng không khỏi cảm thấy chán nản.

“Đáng ghét, bao giờ mới được?”

“Em vội vàng vậy sao? Thực ra không cần dùng đến cơ thể cũng được, anh dùng tay cũng có thể làm cho em thoải mái.”

Diệp Ân Tuấn kề sát bên tai cô nói nhỏ, giọng nói còn mang theo hơi nóng khiến cả người cô run lên.

“Không cần!”

Cô cười muốn chạy trốn nhưng đã bị Diệp Ân Tuấn bắt lấy.

“Em chạy đi đâu?”

“Không phải anh nói muốn tập thể dục buổi sáng sao?”

Thẩm Hạ Lan muốn trốn nhưng giọng nói của anh vang lên ngay sau đó.

“Không sao, không làm lỡ việc tập thể dục buổi sáng.”

Thẩm Hạ Lan vẫn còn định nói gì đó nữa nhưng đã bị Diệp Ân Tuấn làm cho cả người đều nóng bừng.

Từ trước đến giờ cô không biết ngón tay thon dài của Diệp Ân Tuấn còn có công dụng như vậy.

Khi cả người cô đã mềm nhũn, Thẩm Hạ Lan khẽ nhướng mày.

“Những thứ mà sếp Diệp gần đây biết được cũng nhiều nhỉ.”

“Thời điểm đặc biệt nên cách đối xử cũng phải đặc biệt, anh không thể lạnh nhạt với người vợ xinh đẹp này đúng không? Được rồi, em đi tắm đi, chúng ta cùng tập thể dục.”

Câu nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan chán nản.

“Vẫn còn phải tập thể dục buổi sáng sao? Đừng mà, bây giờ em vẫn còn mệt lắm, hơn nữa một lát nữa không phải còn phải đi đến buổi tụ họp gì sao?”

“Không phải vội, gần đến trưa chúng ta đi là được.”

Diệp Ân Tuấn bế thẳng Thẩm Hạ Lan vào phòng vệ sinh.

Sau một hồi dày vò, cô cảm thấy mình không cần phải tắm chung với Diệp Ân Tuấn nữa.

Sau khi sấy tóc cho Thẩm Hạ Lan xong, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Anh xuống xem Nghê Nghê đã dậy chưa, em chuẩn bị một chút quà tặng để tặng cho Tống Dật Hiên.”

“Đi thăm bệnh cần gì mang quà tặng chứ?”

Thẩm Hạ Lan nói nhỏ.

Diệp Ân Tuấn cười rồi nói: “Em vẫn chưa tỉnh hẳn à? Tối hôm qua Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên vừa đăng ký kết hôn, sao có thể không tặng chút quà gì được? Dù sao em cũng là người thân duy nhất của Tống Dật Hiên.”
 
Chương 1243


CHƯƠNG 1243

Thẩm Hạ Lan tự nhiên ngẩn người ra một lát, cảnh tượng tối hôm qua tràn lại vào đầu cô.

“Thật sự kết hôn rồi sao?”

“Ừm, chồng em ra tay chẳng lẽ em còn không yên tâm sao?”

Diệp Ân Tuấn xoa tóc Thẩm Hạ Lan.

Gần đây anh rất thích mái tóc dài của Thẩm Hạ Lan, mái tóc suôn mượt như những sợi tơ.

Thẩm Hạ Lan không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình hiện giờ nhưng khóe môi cô vẫn hơi cong lên.

“Cuối cùng cũng kết hôn rồi nhưng Hồ Ngọc Duyên có đáng tin không?”

Diệp Ân Tuấn kể lại những gì Hồ Ngọc Duyên đã nói với mình tối qua cho Thẩm Hạ Lan nghe.

“Nghe như vậy Hồ Ngọc Duyên này thật sự yêu Tống Dật Hiên đến thảm thương, nhưng em cũng thấy tò mò, hai người bọn họ rốt cuộc bắt đầu với nhau như thế nào? Yêu đương bao lâu rồi mà đã kết hôn như vậy? Có phải hơi vội vàng quá rồi không?”

“Hạ Lan, Tống Dật Hiên là người đã trưởng thành, sẽ tự phải chịu trách nhiệm về tương lai của mình, em đừng lo lắng.”

“Ừm, được.”

Thẩm Hạ Lan cũng không tiện nói nhiều, nhưng sâu trong lòng cô, cô hi vọng Tống Dật Hiên hạnh phúc là được.

“Chúng ta tặng gì thì thích hợp?”

“Em cứ chọn từ từ, không phải vội đâu.”

Diệp Ân Tuấn nói xong rồi đi xuống lầu.

Thẩm Hạ Lan mở Messenger ra, xem story phát hiện ra Tống Dật Hiên đã đăng tấm ảnh tờ giấy đăng ký kết hôn mới toanh.

Bên trên viết: “Từ nay trở đi, tôi cũng là người đã có gia đình.”

Giây phút đó, tự nhiên mắt Thẩm Hạ Lan ướt ướt, thậm chí mũi cô còn hơi nghèn nghẹn.

Cô gọi một cuộc điện thoại sang.

Mãi một lúc sau bên của Tống Dật Hiên mới nhấc máy.

“Hạ Lan.”

Giọng nói của Tống Dật Hiên khàn đặc khiến cô vô cùng đau lòng.

“Cổ họng anh làm sao vậy?”

“Cũng không có chuyện gì.”

“Chúc mừng anh nhé anh họ, cuối cùng anh cũng kết hôn rồi.”

Lời chúc phúc của Thẩm Hạ Lan làm cho khóe môi Tống Dật Hiên cong lên.

Anh ta tưởng rằng bản thân mình sẽ rất buồn bã, thậm chí còn không biết đối mặt thế nào với việc Thẩm Hạ Lan gọi điện cho mình hỏi chuyện kết hôn, nhưng không ngờ khi giây phút này đến, anh ta lại không hề thấy đau lòng như vậy, ngược lại trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào.

Có lẽ thật sự anh ta đã thật sự buông xuống được.

“Cảm ơn em, nhưng phải làm phiền em liên hệ giúp anh với nhà thiết kế người Pháp, anh muốn đặt cho Ngọc Duyên một chiếc nhẫn cưới.”

Giọng nói của Tống Dật Hiên vô cùng vui mừng, điều này làm nỗi lo lắng trong lòng Thẩm Hạ Lan buông xuống không ít.

“Về sau anh đối xử với người ta thật tốt, đừng bắt nạt con gái nhà người ta, nếu không em sẽ không tha cho anh đâu.”

“Có người em họ bảo vệ tôi như vậy, anh ấy không dám đâu.”

Không biết Hồ Ngọc Duyên cầm điện thoại từ khi nào.

Tống Dật Hiên thấy Hồ Ngọc Duyên luyên thuyên, không khỏi lắc đầu cười, rồi nhường chỗ cho cô.

Hồ Ngọc Duyên dựa vào vòng tay của Tống Dật Hiên, ngửi mùi hương riêng có trên người anh ta, cười tươi như một đứa trẻ thỏa mãn.

“Hạ Lan, về sau cô đi chọn váy cưới cùng tôi đi, tôi là người mới trong chuyện này, cô nhất định phải giúp tôi.”

“Được.”

Hai người nói chuyện thêm một lát nữa, Thẩm Hạ Lan mới cúp máy.

Có thể cảm nhận được tâm trạng của họ đều không tồi, có lẽ lần này mùa xuân của Tống Dật Hiên thật sự đã đến.
 
Chương 1244


CHƯƠNG 1244

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan thay quần áo rồi đi xuống dưới.

Diệp Ân Tuấn đã thay quần áo cho Nghê Nghê xong.

“Đi thôi, ba người trong nhà chúng ta đi tập thể dục.”

“Nghê Nghê cũng đi sao?”

Câu nói của Thẩm Hạ Lan làm Nghê Nghê tự nhiên cảm thấy không vui.

“Con đi lạ lắm sao? Hay là hai người chê con chướng mắt?”

“Làm gì có chuyện đó, con là công chúa của ba, con đừng nhạy cảm như vậy được không?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy con gái hơi nhạy cảm, lập tức an ủi.

Ngược lại Thẩm Hạ Lan lại thờ ơ không nói gì.

Trong việc tranh giành sự yêu thương của Diệp Ân Tuấn, cô và Nghê Nghê không có cách nào để đạt được suy nghĩ chung.

Cả nhà ba người bọn họ ra ngoài chạy vài vòng, đến khi quay về Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người mình đều rã rời, còn Diệp Nghê Nghê thở hổn hển, chỉ có một mình Diệp Ân Tuấn là không bị ảnh hưởng gì.

“Nghỉ ngơi một chút, tắm rửa rồi chúng ta chuẩn bị ăn sáng, ăn xong ba đưa hai người đến Tô Châu Hà Đề.”

“Tô Châu Hà Đề là nơi thế nào hả ba?”

Diệp Nghê Nghê rất tò mò.

Diệp Ân Tuấn cười rồi nói: “Tô Châu Hà Đề là một câu lạc bộ cao cấp, hai năm nay bên trong đó mới có thêm khu vui chơi cho trẻ em, đến khi con đến đấy sẽ có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng con, Nghê Nghê có cảm thấy vui không?”

“Thật sao ạ? Lại được ăn nữa ạ?”

Thẩm Hạ Lan đỡ trán.

Cái đồ tham ăn này!

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Có, có rất nhiều đồ ăn ngon, lại có cả mấy chị gái ở đó cùng con nữa.”

“Tốt quá rồi, vậy chúng ta cùng đi qua đó đi.”

Diệp Nghê Nghê vui mừng quay về phòng đi tắm.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, cô cũng không quản Nghê Nghê, sau khi cô đi tắm xong, Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị xong bữa sáng.

“Em thấy người giúp việc trong nhà có thể cho nghỉ hết.”

“Vì sao?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy khó hiểu.

Thẩm Hạ Lan chỉ vào chiếc tạp dề trên người anh rồi nói: “Có sếp Diệp suốt ngày vào bếp như vậy thì còn cần gì tới người giúp việc nữa. Lãng phí quá.”

Diệp Ân Tuấn bật cười.

“Em chê anh nấu cơm quá thường xuyên à?”

“Cũng không phải vậy, cảm thấy đau lòng cho anh thôi. Có người giúp việc thì anh cứ để cho bọn họ làm, thời gian của anh cũng không có nhiều, lại còn bận rộn, không cần sáng nào cũng làm đồ ăn sáng cho mẹ con em đâu.”

Những gì Thẩm Hạ Lan nói cũng khá đúng.

Diệp Ân Tuấn mỉm cười ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, thấp giọng nói: “Có thời gian thì anh làm chút gì cho hai người ăn thôi, anh cũng không nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa gần đây anh chỉ phụ trách mấy việc lớn ở công ty, những việc khác đều giao cho Phi rồi. Anh phải dành ra thời gian để ở bên cạnh cô vợ nhỏ của anh chứ, nếu không cô ấy không để ý đến anh thì sao?”

“Vâng, anh biết là tốt rồi.”

Tâm trạng Thẩm Hạ Lan rất thoải mái.

“Đúng rồi đã đón Thẩm Niệm Niệm qua chưa? Em bận quá quên mất người này luôn.”

“Đón qua rồi.”

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn hơi khó chịu.

“Đợi sau khi buổi tụ họp này kết thúc anh sẽ dẫn em đi, tiện thể nói cho em biết một chuyện.”

Thấy Diệp Ân Tuấn có vẻ thần bí tự nhiên Thẩm Hạ Lan cảm thấy hứng thú.

“Chuyện gì vậy?”

“Thẩm Niệm Niệm không phải là con ruột của ba mẹ nhà họ Thẩm.”

“À.”

Thẩm Hạ Lan không bất ngờ với chuyện này lắm.
 
Chương 1245


CHƯƠNG 1245

“Em biết từ trước rồi sao?”

“Em đoán? Nhưng em cũng không cảm thấy bất ngờ với kết quả như vậy, em thấy người cảm thấy bất ngờ là ba mẹ nhà họ Thẩm đúng không? Anh chưa cho người nói cho bọn họ biết sao?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn bằng đôi mắt chớp sáng.

Diệp Ân Tuấn cười, lắc đầu rồi nói: “Anh để bọn họ lại cho em tự xử lý, đương nhiên nếu như em lười không muốn động tay vào thì để anh.”

“Không cần, em sẽ tự đi gặp bọn họ. Sau buổi tụ họp hôm nay, em sẽ đi thăm bọn họ, dù sao hiện giờ bọn họ cũng rất muốn nhìn thấy em.”

Thẩm Hạ Lan cười nhạt, trong ánh mắt đã không còn sự bi thương nữa.

Một số người một khi đã thật sự buông xuống, muốn làm tổn thương thêm lần nữa là chuyện không thể.

Cô lại rất muốn biết, cả đời ba mẹ nhà họ Thẩm cố gắng hết sức để dành những thứ tốt đẹp nhất cho Thẩm Niệm Niệm, khi bọn họ biết được cô ta không phải là con gái ruột của mình thì sẽ có phản ứng thế nào.

Chắc là tờ giấy lúc đầu chứng nhận Thẩm Niệm Niệm là con gái ruột của ba mẹ nhà họ Thẩm là do Diệp Tri Thu làm giả.

Nghĩ đến Diệp Tri Thu, Thẩm Hạ Lan nhảy dựng lên.

“Xong rồi, em lại quên mất chuyện của Diệp Tri Thu rồi.”

Lúc đó Thẩm Hạ Lan muốn khóc mà không được.

Sau khi Diệp Ân Tuấn quay trở về, cô chìm đắm trong tình cảm nên hoàn toàn quên mất chuyện Diệp Tri Thu đã dặn, hiện giờ cũng không biết Diệp Tri Thu đã như thế nào? Mạnh Vũ Kha hiện giờ ra sao?

Thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn lắc đầu, kéo cô ngồi lại xuống đùi mình, nhỏ giọng nói: “Thi thể của Diệp Tri Thu anh đã nhận rồi, lúc đó Mạnh Vũ Kha cũng cắt cổ tay tự sát khi ông ta bị xử bắn rồi, cũng coi như bọn họ được đi cùng nhau. Anh đã làm theo lời dặn của Diệp Tri Thu, chôn bọn họ ở cùng một chỗ rồi.

Thẩm Hạ Lan lập tức thẫn thờ.

“Anh biết chuyện Diệp Tri Thu dặn dò sao?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy biểu cảm hiện tại của Thẩm Hạ Lan rất buồn cười.

Anh cười nói: “Biết nhờ vả của ông ta rất khó sao? Bất kể nói thế nào, về mặt sinh lý học, ông ta là ba anh, dáng vẻ hiện tại của A Tử tuyệt đối sẽ không lộ mặt, lúc đó anh lại ở trong cục, người ông ta có thể nhờ vả chỉ có cô con dâu là em, mặc dù anh không thừa nhận ông ta là ba anh, ông ta đến chết cũng không tự xưng là ba anh, ông ta cả đời này đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, nhưng pháp luật đã trừng phạt ông ta rồi, tất cả đều trở về cát bụi đi. Chuyện nhận xác vốn nên là người làm con trai như anh đi làm. Cho nên không nói cho em biết, anh trực tiếp thu nhận bọn họ. Về phần mộ huyệt, anh từ sớm đã biết ông ta mua ngôi mộ đó. Ông ta như vậy chắc chắn không chịu vào mộ tổ, vậy thì cùng Mạnh Vũ Kha cầu kiếp sau song túc song phi đi.”

Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được sự buồn bã trong lòng Diệp Ân Tuấn.

Cô ôm đầu anh, thấp giọng nói: “Anh còn em, còn con đây.”

“Anh biết, thực ra anh rất đáng thương, ba mẹ đều vì lợi ích mới sinh ra anh và Nam Phương. Bây giờ họ đều đi rồi, chỉ còn một mình anh sống trên đời này, nếu không có em, không có con, anh thật sự không biết mình sống trên thế giới này là vì điều gì.

Hạ Lan, cảm ơn em không vứt bỏ anh, cũng cảm ơn em bằng lòng ở bên anh.”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói những lời này, Thẩm Hạ Lan lập tức không biết nên nói gì.

“Được rồi, nhìn về phía trước đi. Sửa soạn một chút rồi ăn cơm, ăn xong chúng ta còn phải đến Tô Châu Hà Đề, đừng để mọi người đều đi hết rồi, chỉ còn chúng ta chưa đi, không tốt lắm.”

Thẩm Hạ Lan vội chuyển đề tài.

Diệp Ân Tuấn hiểu rõ cười, đáy mắt ngập tràn tình yêu ấm áp.

Diệp Nghê Nghê thay chiếc đầm công chúa xinh đẹp, ăn sáng xong, Diệp Ân Tuấn liền đích thân lái xe đưa họ đến Tô Châu Hà Đề.

Tô Châu Hà Đề là sản nghiệp của Tô Nam, nhiều năm như vậy luôn mở cửa rất tùy ý, đến đây đều là hội viên VIP, mấy năm nay, cùng với sự ra đời của đứa trẻ nhà Anh cả Trạm, đương nhiên cũng bố trí thêm những nơi cho trẻ con.

Diệp Nghê Nghê vừa đến liền yêu thích.

“Wa, ở đây có cầu tuột, ba mẹ, con có thể đi chơi một lát không?”

Tính trẻ con của Diệp Nghê Nghê khiến Thẩm Hạ Lan cong môi cười.

“Có thể, nhưng phải gặp các cô chú bác trước mới được.”

“Dạ.”

Diệp Nghê Nghê miễn cưỡng đồng ý.
 
Chương 1246


CHƯƠNG 1246

Diệp Ân Tuấn dẫn họ đến đại sảnh chữ thiên thường tụ hội.

Trạm Dực đã dẫn An Nhiên cùng cặp trai gái Trạm Dương, Trạm Nguyệt Nhi tới rồi, Tô Nam ở bên Bạch Tử Đồng bụng lớn, thấy đám người Diệp Ân Tuấn tới, lập tức lộ ra khuôn mặt nhỏ.

“Lão nhị tới rồi.”

“Ừ, vợ tôi Thẩm Hạ Lan, con gái tôi Diệp Nghê Nghê.”

Diệp Ân Tuấn giới thiệu.

Thẩm Hạ Lan lần đầu tiên gặp được Trạm Dực.

Người này vừa nhìn liền biết là quân nhân, toàn thân tản ra hơi thở khiến người ta liếc mắt liền khó quên.

“Chào thủ trưởng Trạm.”

“Gọi tôi đại ca đi, nơi này không có thủ trưởng Trạm.”

Trạm Dực cười nhàn nhạt.

Diệp Nghê Nghê lại nhìn thấy Trạm Dương, cười chạy tới.

“Anh Trạm Dương, anh cũng đến rồi?”

“Ừa, cho em.”

Trạm Dương lấy trong túi ra một thanh socola đưa cho Diệp Nghê Nghê.

“Cảm ơn anh Trạm Dương.”

Diệp Nghê Nghê ngọt ngào nhận, cười cảm ơn.

Trạm Nguyệt Nhi nhìn Trạm Dương, trêu ghẹo: “Em còn đang thắc mắc không biết tại sao anh không nỡ ăn thanh socola này, thì ra là muốn để cho Diệp Nghê Nghê.”

“Nhiều chuyện.”

Trạm Dương nhàn nhạt đáp trả một câu, sau đó kéo tay Diệp Nghê Nghê nói: “Nghê Nghê, anh dẫn em sang bên đó xem có món gì ngon không.”

“Dạ!”

Diệp Nghê Nghê là nhóc tham ăn, đương nhiên sẽ không từ chối lời mời như vậy.

Thẩm Hạ Lan thấy con mình và Trạm Dương ở chung rất hòa hợp, mới yên tâm.

“Lương Tử còn chưa tới?”

Diệp Ân Tuấn treo áo khoác của Thẩm Hạ Lan lên, tiện miệng hỏi.

“Đang trên đường, hẳn sắp tới rồi.”

Đang nói, Lương Thiệu Cảnh liền đi vào.

“Đều đến rồi à?”

“Lương Tử, sao có mình cậu? Vợ con nhà cậu đâu?”

Tô Nam nhìn phía sau Lương Thiệu Cảnh.

Lương Thiệu Cảnh nhàn nhạt nói: “Lát nữa sẽ tới, Niệm Vi đi đón chúng rồi, tôi đến trước.”

“Sao một mình tới chứ? Để một người phụ nữ đi đón hai đứa trẻ cậu cũng yên tâm?”

Trạm Dực rõ ràng có chút không vui.

Lương Thiệu Cảnh tủi thân nói: “Anh cả, không phải tôi không muốn giúp chia sẻ, là Tiêu Niệm Vi muốn tôi đến trước, tôi có cách nào? Mệnh lệnh của bà xã đại nhân thì phải tuân theo không phải sao?”

“Được rồi được rồi, chúng ta đã lâu không đánh mạt chược rồi, tới đi, vừa khéo vào một bàn.”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến ánh mắt Trạm Dực thả lỏng vài phần.

An Nhiên vội đứng dậy nói: “Phụ nữ chúng ta đến bên này ngồi?”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan và An Nhiên đến sofa bên cạnh.

Bụng Bạch Tử Đồng rất lớn, Thẩm Hạ Lan nhìn có chút hâm mộ.

“Còn mấy tháng nữa là sinh rồi ha? Tô Thanh đâu? Sao không dẫn tới?”

“Thanh ra ngoài học rồi, tạm thời không về được. Năng lực học tập của đứa bé này rất mạnh, chúng tôi không muốn mai một thiên phú của nó, Tô Nam nói nếu nó có lòng, tương lai để nó kế thừa chúng tôi.”
 
Chương 1247


CHƯƠNG 1247

Lúc Bạch Tử Đồng nhắc đến Tô Thanh, trên mặt tràn đầy tự hào.

Đứa bé cứu từ câu lạc bộ về này, sau khi đến nhà họ Tô thì cực kỳ quý trọng điều kiện và cuộc sống hiện tại, dốc hết sức lực muốn theo đuổi bước chân bạn cùng tuổi, điểm này vẫn là khiến Tô Nam và Bạch Tử Đồng rất yên tâm.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Thanh là đứa bé ngoan, tôi còn nhớ dáng vẻ khi nó cứu Minh Triết về. Chớp mắt một cái, Minh Triết cũng đã lâu không gặp được Thanh Nhi rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, Minh Triết cũng rất bận.”

An Nhiên cười nói: “Minh Triết ở quân khu là một con ngựa tốt, tôi nghe Trạm Dực nói, bên trên có ý muốn bồi dưỡng đặc biệt Minh Triết, e rằng thời gian sau này nó về nhà sẽ càng ít.”

Nghe vậy, Thẩm Hạ Lan thở dài, nói: “Cô nói tôi nuôi một đứa con trai, ngày nào cũng không ở cạnh, thực quá buồn bực.”

“Đừng nói tôi, Trạm Dương nhà chúng tôi không phải cũng được ba đưa tới quân khu từ khi còn rất nhỏ sao? Đứa nhỏ trong gia đình như chúng ta, nói thật, so với những đứa bé bình thường có ưu thế rất lớn, nhưng cũng tất phải từ bỏ một số thứ, ví như những năm tháng trẻ con ngây thơ. Có lúc, bản thân tôi cũng không biết như vậy đối với chúng rốt cuộc là tốt hay không.”

An Nhiên dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ, khiến người ta cảm thấy vô cùng gần gũi.

Thẩm Hạ Lan bị nói cũng có chút nhớ con trai.

Bạch Tử Đồng thấy họ như vậy, bất giác nói: “Các cô đừng như vậy, lỡ tương lai tôi có con trai, Tô Nam cũng đưa tới quân khu, các cô sẽ tạo thành ám ảnh trong lòng tôi.”

An Nhiên và Thẩm Hạ Lan vừa nghe liền cười.

Nhìn bên phía Thẩm Hạ Lan nói chuyện vô cùng náo nhiệt, Diệp Ân Tuấn mới thu lại ánh mắt.

“Sao vậy? Cậu còn sợ vợ tôi bắt nạt vợ cậu?”

Trạm Dực trực tiếp đánh ra một trung phong.

Diệp Ân Tuấn mỉm cười: “Tôi sợ cô ấy sợ người lạ.”

Tiện tay cũng vứt ra một trung phong.

Tô Nam cười nói: “Sợ người lạ? Anh chắc chắn? Tôi nhớ lúc vợ anh tìm chị dâu cả nhờ chặn ký giả lại không sợ người lạ chút nào.”

Nói rồi, Tô Nam vứt ra ba điều “Chặn!”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp chặn.

Tô Nam khẽ sững sốt, nhưng cũng không nói gì, tiếp sau lúc lại đánh gì đó, Diệp Ân Tuấn không chặn thì đè, cuối cùng trực tiếp đè đến nở hoa, hồ rồi.

Tô Nam nhìn bài mình, lại nhìn Diệp Ân Tuấn, buồn bực hỏi: “Anh hai, anh cố ý đi?”

“Ừ, xé bài chặn cậu.”

Diệp Ân Tuấn thẳng thắn thừa nhận.

“Không phải chứ, xé bài còn có thể thắng? Anh chắc chắn anh không gian lận?”

Tô Nam càng thêm buồn bực.

“Cậu nhìn thấy?”

Diệp Ân Tuấn nhướn mày liếc nhìn anh ta, sắc mặt vô cùng hống hách: “Nếu không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh.”

Tô Nam chỉ có thể nuốt cục tức.

Tiếp đó, ván bài hầu như là chiến trường của Diệp Ân Tuấn và Tô Nam.

Chỉ cần là bài của Tô Nam, Diệp Ân Tuấn đều sẽ nghĩ cách ăn, chặn, đè.

Cuối cùng, Tô Nam thua mấy trăm triệu, mà trước mặt Diệp Ân Tuấn lại chất đầy chip.

Trạm Dực và Lương Thiệu Cảnh nhịn cười, yên lặng làm cảnh.

Tô Nam cuối cùng đẩy mạt chược, có chút buồn bực nhìn Diệp Ân Tuấn, nói: “Anh cố ý đi? Thú vị sao? Tôi không phải chỉ nói vợ anh một câu thôi sao, đến mức đó à?”

“Không chỉ một câu.”

Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt mở miệng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom