Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1208


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1208

Bây giờ Diệp Ân Tuấn có khổ mà không thể nói.

“Không có mà anh lại không cho em đụng vào anh? Diệp Ân Tuấn, nếu như hôm nay anh không nói rõ ràng cho em, em và anh không xong đâu.”

Thẩm Hạ Lan lập tức hóa thành một người phụ nữ đanh đá, chống nạnh giống như là muốn đánh nhau với Diệp Ân Tuấn.

Không thể không nói, Thẩm Hạ Lan như thế này trông rất đặc biệt.

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu


“Nói đi.”

Thẩm Hạ Lan ngồi xuống ghế sofa uống một ngụm nước ấm thấm giọng.

Quả nhiên là làm phụ nữ đanh đá rất khó khăn.

Thật là mệt mỏi!

Thừa dịp lúc Thẩm Hạ Lan đang uống nước, Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Thật ra thì Tống Đình không trở thành người thực vật, là giả vờ thôi, em đợi anh từ từ nói cho em nghe chuyện này.”

Thẩm Hạ Lan nhíu mày.

Cô có muốn nghe chuyện của Tống Đình hả?

Tống Đình là gì của cô chứ?

Hiển nhiên Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa hiểu là Thẩm Hạ Lan muốn nghe cái gì.

Thẩm Hạ Lan đứng dậy làm Diệp Ân Tuấn giật nảy mình.

“Sao vậy?”

“Em không nghe nữa, Diệp Ân Tuấn, anh đừng có hối hận!”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì trực tiếp quay người đi lên lầu.

Diệp Ân Tuấn ngơ ngác trong gió.

Anh nói sai cái gì hả?

Không phải là kêu anh thẳng thắn à?

Thẳng thắn như vậy còn không đúng?

Làm sao anh cảm thấy càng ngày càng khó đoán tâm tư của vợ mình vậy?

Thẩm Hạ Lan mới không quan tâm trong lòng của Diệp Ân Tuấn đang nghĩ cái gì.

Người đàn ông thối tha này thật là ghê tởm.

Thắt ống dẫn tinh là chuyện lớn như thế, anh dự định giấu giếm cô đến khi nào đây?

Ngay cả Tiêu Niệm Vi đều biết rồi, người làm vợ như cô lại không biết, bây giờ cho anh có cơ hội mà anh lại không chịu thẳng thắn.

Cô không muốn quan tâm tới người đàn ông này.

Thẩm Hạ Lan bật máy vi tính lên dạo trên trang web một chút, nhìn thấy chuyện của Mạnh Điềm Điềm vẫn còn đang được bàn luận sôi nổi.

Thẩm Hạ Lan không thể không nhìn nhận bạo lực mạng thật sự rất đáng sợ.

Bây giờ, cô chỉ có thể chờ đợi Triệu Tâm Hằng tìm được chứng cứ có tác dụng để đảo ngược tình thế.

Lại hỏi thăm một vài chuyện của công ty, ngoại trừ chuyện của Mạnh Điềm Điềm, những chuyện khác vẫn được xem như là đi đúng quỹ đạo.
 
Chương 1209


Chương 1209

Ở bên phía Giang Sơn có gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan, sau khi biết cô bị thương thì kêu cô nghỉ ngơi nhiều thêm, đồng thời còn cảm ơn cô đã nhanh chóng đưa người đến cho bọn họ, chỉ là hỏi cô có thể khuyên Lam Tử Thất nhanh chóng trở về làm việc được không, dù sao thì cả đoàn đội chỉ chờ Lam Tử Thất có thể phát hành album.

Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan đồng ý.

Nhớ tới Lam Tử Thất và Tống Đình, dựa vào tính cách của Lam Tử Thất, nếu như biết Tống Đình lừa gạt mình thì chắc chắn là sẽ có cái suy nghĩ muốn giết Tống Đình.

Thẩm Hạ Lan lập tức thấy lo lắng.

Cô thật sự muốn đến bệnh viện một chuyến.

Thẩm Hạ Lan thay một bộ quần áo, sau đó trang điểm nhạt rồi ra khỏi nhà.

“Em đi đâu vậy?”

Diệp Ân Tuấn rất ít khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan trang điểm đi ra ngoài, anh không khỏi bất ngờ.

“Ai cần anh lo, em ra ngoài hẹn hò đó, hừ.”

Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn lưng đi ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn híp mắt lại.

Làm gì chứ?

Hẹn hò hả?

Hẹn hò với ai?

Ở Hải Thành này còn có người nào không muốn mạng mà muốn đào góc tường nhà anh?

Diệp Ân Tuấn vội vàng đuổi theo, lúc này mới nhớ đến Diệp Nghê Nghê vẫn còn đang ngủ, anh không khỏi quay trở lại.

“Má Hoàng, trông chừng Nghê Nghê giúp tôi nha.”

“Được, thưa cậu chủ.”

Sau khi Diệp Ân Tuấn dặn dò xong rồi mới đuổi theo, nhưng mà làm gì còn bóng dáng của Thẩm Hạ Lan đâu nữa.

Thẩm Hạ Lan mới không quan tâm Diệp Ân Tuấn có lo lắng không.

Tốt nhất là nên ghen tuông đi.

Cô cũng không có dự định tha thứ cho anh dễ dàng như vậy.

Thẩm Hạ Lan trực tiếp lái xe đến bệnh viện.

Còn chưa đến phòng bệnh của Tống Đình, Thẩm Hạ Lan liền nghe thấy giọng nói của Lam Tử Thất.

“Tống Đình, anh có năng lực lớn quá chứ, thế mà anh còn dám giả vờ là người thực vật với em, anh xem xem ngày hôm nay em không đánh anh thành người thực vật thì Lam Tử Thất em sẽ theo họ anh!”

Tống Đình không sợ chết nói: “Đây là do em nói đó, muốn theo họ anh có đúng không, em đồng ý gả cho anh có đúng không? Anh xem là thật đó nha a!”

“Anh, anh còn dám giả ngốc, anh đứng lại đó cho em.”

Lam Tử Thất thở hổn hển kêu gào.

Tống Đình lại cười tỉm tỉm nói: “Em tưởng anh ngu hả, anh đứng im sẽ bị em đánh thành người thực vật, cả đời này anh còn có thể cưới em được nữa không? Chuyện không có lợi ích như thế, làm sao Tống Đình anh lại làm cơ chứ?”

“A a a! Tống Đình, cái tên khốn nạn này!”

Lam Tử Thất giống như bị điên mà hô to, sau đó lại ngồi xổm xuống đất rồi khóc lên.

Khóc rống lên một tiếng, lập tức dọa Tống Đình sợ hãi.

Anh ta đã từng nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của Lam Tử Thất, nhưng mà chưa từng nhìn thấy Lam Tử Thất khóc được mấy lần, mỗi lần cô khóc đều sẽ để Tống Đình thấy vô cùng đau lòng.

“Em đừng có khóc nữa mà, sao lại như vậy? Anh để cho em đánh còn không được sao?”

Tống Đình nói xong liền bước qua.

“Tử Thất, em đừng có khóc nữa.”

“Cút đi, em không thích anh nữa đâu, anh cút đi.”

Lam Tử Thất hết đấm rồi lại đá Tống Đình.
 
Chương 1210


Chương 1210

Tống Đình cắn răng chịu đựng, lại ôm thật chặt Lam Tử Thất, vô lại nói: “Không cút đó! Cút đi rồi thì sẽ đánh mất em, được rồi, Tử Thất không khóc nữa có được không, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, muốn đánh muốn phạt gì em cứ tùy ý, anh mà kêu lên một tiếng thì làm người đàn ông của em.”

“Cút đi! Em không muốn anh làm người đàn ông của em, cũng không muốn nữa đâu, anh nói xem anh đã lừa gạt em bao nhiêu nước mắt rồi, anh cũng không biết lúc em biết anh là người thực vật thì trong lòng em có mùi vị gì? Anh thì hay lắm rồi, nằm ở đó yên ổn lắm có đúng không, mỗi ngày em mệt như một con chó chết còn phải nộp tiền thuốc men cho anh, anh không có bệnh tại sao anh lại phải đóng băng công ty, anh để em sống khổ cực như vậy có phải anh rất vui vẻ đúng không? Tống Đình, anh không phải là con người! Lam Tử Thất em xinh đẹp như hoa, em còn nhất định phải cứ luôn bám vào cây cỏ đuôi chó này làm gì chứ?”

“Cỏ đuôi chó không giết chết người.”

“Tống Đình!”

Lam Tử Thất cảm thấy mình tức đến nỗi muốn nổ phổi.

Người đàn ông này một chút thái độ nhận sai cũng không có, còn có thể làm gì được đây?

Từ bỏ!

Kiên quyết từ bỏ!

Lam Tử Thất tức giận hung hăng cắn một cái lên trên vai của Tống Đình.

Một ngụm này thật sự không hề lưu tình chút nào.

Tống Đình cảm thấy da thịt của mình đều đổ máu, nhưng mà anh ta nợ Lam Tử Thất, không dám cử động, cũng không thể cử động.

Lam Tử Thất cắn xong vẫn còn chưa hết giận, trực tiếp đẩy Tống Đình ra.

“Em sẽ về thành phố B, mẹ nó em sắp trở thành ngôi sao ca nhạc rồi, em cần gì phải chấp nhận ngọn cỏ đuôi chó là anh đây, sẽ có những người đàn ông có tiền có quyền theo đuổi em.”

Nói xong, Lam Tử Thất nhấc chân muốn đi.

Tống Đình trực tiếp ôm lấy eo của cô từ đằng sau, trực tiếp ném cô lên trên giường bệnh, thở phì phò nói: “Càng nói càng quá đáng có đúng không, còn muốn đi tìm đàn ông có tiền có quyền nữa hả, em coi rằng anh chết rồi hả?”

“Anh cũng là người thực vật thôi, em còn cần anh làm cái gì?”

Lam Tử Thất lại đánh lại đá anh ta.

Lần này, Tống Đình cũng không để ý cô, tùy ý trực tiếp dùng một tay giữ chân của cô lại, sau đó đè người lên.

“Anh thấy em thích ăn đòn.”

“Còn không biết ai xử lý ai đây.”

Lam Tử Thất không cam lòng yếu thế, nhưng mà một giây sau lại nói không nên lời, trực tiếp bị Tống Đình dùng môi lưỡi che miệng.

“Ưm ưm…”

Lam Tử Thất giãy dụa không bao lâu, sao trong phòng lại truyền đến một âm thanh làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, bộ dạng này rồi mình còn có thể đi vào được à?

Đi vào làm gì?

Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại cho thật kỹ, sau đó treo một cái biển người sống chớ đến gần trên cửa rồi sau đó mới rời khỏi bệnh viện.

Đột nhiên lại cảm thấy hâm mộ Lam Tử Thất và Tống Đình có thể không kiêng kị gì với nhau như thế.

Diệp Ân Tuấn nhà bọn họ, hừ!

Thẩm Hạ Lan nhớ đến bộ dạng hùng hổ lúc nãy của Lam Tử Thất, thật sự cảm thấy bực bội vì mình đã không làm đến nước này.

Cô đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, dự định đi ra ngoài mua chút đồ liền về nhà, dù sao thì Diệp Ân Tuấn vừa mới trở về, tức giận thì tức giận, nhưng mà cô vẫn phải nắm bắt mỗi một giây phút ở bên cạnh nhau, nếu không chờ đến khi anh thật sự đưa ra quyết định trở về cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy rồi liền đi đến xe của mình.

Nhưng mà vừa mới bước đến trước xe, mặc của cô liền biến sắc.
 
Chương 1211


CHƯƠNG 1211

Xe của cô bị người ta đụng phải.

“Xin hỏi, cô là chủ nhân của chiếc xe này hả?”

Có một cô học sinh nữ trông đáng yêu như trẻ con đứng trước mặt Thẩm Hạ Lan, biểu cảm vô cùng phiền muộn.

“Đúng vậy.”

Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng của cô ta, cũng chỉ mới có mười bảy mười tám tuổi, nữ sinh như thế này vẫn được xem như là một đứa nhỏ nhỉ?

Cô không tự chủ thở dài một hơi.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Đầu xe của Thẩm Hạ Lan bị lõm vào trong, nếu như không phải đây là bãi đỗ xe, cô còn tưởng là lúc cô đang chạy trên đường bị người ta đụng phải.

Cô gái ấy lại gãi gãi đầu của mình rồi lại nói: “Chuyện là tôi vừa mới có được bằng lái, ban đầu tôi dự định lùi xe vào vị trí nhưng mà làm như thế nào cũng không vào được, làm bốn năm lần đều đụng vào xe của chị trong cùng một vị trí.”

“Liên tiếp bốn năm lần cùng một vị trí hả, bạn học à, giáo viên của cô nên nghỉ dạy rồi đó.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngày hôm nay không nên ra ngoài.

Ban đầu có dự định đến bệnh viện thăm Tống Đình và Lam Tử Thất, kết quả là người ta trực tiếp diễn một cảnh trực tiếp sống động kích thích cô, cô muốn đi ra ngoài mua đồ ăn còn gặp phải một tay mơ lái xe như thế, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng thấy cô không vừa mắt hả?

Cô gái thấy Thẩm Hạ Lan có biểu cảm này, lập tức nói: “Tôi bồi thường, tôi nhất định bồi thường cho chị mà, nhưng mà hiện tại tôi không có tiền, có thể thương lượng trả góp được không?”

Thẩm Hạ Lan nhìn cách ăn mặc của cô ta, ăn mặc trông giống với học sinh bình thường, trong lòng không khỏi mềm đi mấy phần.

“Thôi bỏ đi, tự tôi sửa là được rồi, sau này cô vẫn nên ít lái xe, đón xe tương đối an toàn hơn.”

Xem như là cô cho một lời khuyên chân thành.

Nhưng mà cô gái này lại lắc đầu rồi nói: “Không được, xe này là do tôi đã đụng hư, tôi cũng biết xe này vô cùng sang trọng, có lẽ là cả một đời tôi cũng không bồi thường nổi, nhưng mà đã làm sai thì phải có trách nhiệm gánh chịu hậu quả. Tôi tên là Từ Hiền Trang, đây là số điện thoại của tôi, một lát nữa chị cứ gửi hóa đơn cho tôi, mỗi tháng tôi sẽ trả lại tiền theo giai đoạn cho chị.”

Từ Hiền Trang vô cùng kiên trì.

Thẩm Hạ Lan lại nhìn cô ta.

Đôi mắt của cô gái này vô cùng trong trẻo, mang đến cho người ta một loại cảm giác hết sức thoải mái, dường như là nhìn vào mắt của cô ta thì có thể gột rửa tất cả dơ bẩn và tội ác trong đáy lòng.

Dung mạo của cô ta không phải là loại làm cho người ta vô cùng kinh diễm, nhưng mà những đường nét nhỏ trên gương mặt phối hợp với gương mặt trẻ con này trông vô cùng thu hút.

Thẩm Hạ Lan sinh ra cảm giác tốt với Từ Hiền Trang.

“Xin chào, tôi tên là Thẩm Hạ Lan.”

“Hả? Chị tên là Thẩm Hạ Lan hả?…”

Ánh mắt của Từ Hiền Trang có chút khác thường.

“Đúng vậy, có chuyện gì thế, cô biết tôi hả?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi kinh ngạc.

Cô chưa từng gặp cô gái này mà.

Nếu như đã gặp thì tuyệt đối không thể không có ấn tượng, nhưng mà hiển nhiên là cô gái này nhận ra cô.

Từ Hiền Trang vội vàng lắc đầu, lấy một tấm thẻ từ trong túi ra.

“Điện thoại của tôi, nhớ là phải liên lạc cho tôi đó, tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”

Nói xong, cô ta gần như là chạy trốn ra khỏi bãi đỗ xe.

Nhìn bóng lưng của cô ta, lại nhìn tấm thẻ ở trong tay của mình, nét chữ viết số điện thoại trông rất đẹp, vừa nhìn liền biết cô gái này là một người đơn thuần ngây thơ, chỉ có điều là biểu cảm lúc nãy của cô ta là có ý gì vậy?

Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không rõ.

Có lẽ đây chỉ là giả vờ mà thôi, trên thực tế Từ Hiền Trang cũng không muốn bồi thường tiền, chỉ có điều là muốn mượn cơ hội thoát đi?

Thẩm Hạ Lan suy đoán, nhưng cũng không đặt ở trong lòng.

Mặc dù chiếc xe này sang trọng, sửa cũng tương đối tốn thời gian, nhưng mà đối với cô và nhà họ Diệp mà nói thật sự không là cái gì hết.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ném chuyện liên quan đến cô gái này ra sau đầu.
 
Chương 1212


Chương 1212

Cô dùng phần mềm gọi xe rồi trực tiếp trở về nhà tổ nhà họ Diệp.

Xe cũng không thể dùng, còn mua đồ ăn cái gì nữa?

Lúc cô về không có Diệp Ân Tuấn ở nhà, Diệp Nghê Nghê còn đang vẽ tranh trên ghế sofa.

Thẩm Hạ Lan đi qua nhìn, cô nhíu mày.

Tác phẩm do trẻ con vẽ ra có thể cho thấy thế giới nội tâm của trẻ con, trước kia Diệp Nghê Nghê toàn vẽ ánh nắng, theo xu hướng tích cực, nhưng mà hôm nay Diệp Nghê Nghê lại vẽ một tia hắc ám và sợ hãi.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức thắt chặt lại.

Diệp Ân Tuấn đã xử lý chuyện của Trương Nhu, sau khi cô ta bị vạch trần, con đường dạy học của cô ta cũng đã kết thúc, thậm chí còn bị phanh phui ra thân phận tình nhân, làm cho vợ của mấy người đàn ông kia tìm tới cửa, bị người ta làm nhục và điên cuồng đánh đấm một trận, nghe nói bị lột trần như nhộng quăng lên trên đường cái, làm cho cô ta nổi giận một phen.

Nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy trừng phạt như thế này là không đủ.

Những thứ đó đều là cái giá mà cô ta phải trả cho những hành vi của mình, nhưng mà trên thực tế lại không có bất kỳ hành động thực tế nào đối với tổn thương của Diệp Nghê Nghê.

Cô ta nhất định phải xin lỗi Diệp Nghê Nghê.

Thẩm Hạ Lan chưa từng có suy nghĩ nào mãnh liệt như thế, nhưng mà giờ phút này nhìn thấy gương mặt sáng sủa của con gái biến thành như thế này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái.

Cô gọi điện thoại cho Lưu Nghệ.

Từ khi Diệp Ân Tuấn trở về, Lưu Nghệ liền trở về nhà họ Tiêu, bây giờ nhận điện thoại của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi ngây ra một lúc.

“Mợ chủ?”

“Lái xe đến đón tôi đồng thời điều tra xem hiện tại Trương Nhu đang ở đâu, tôi muốn đi tìm cô ta.”

“Vâng!”

Sau khi Lưu Nghệ cúp điện thoại thì nhanh chóng điều tra một phen.

Hiện tại rất dễ tìm địa chỉ của Trương Nhu, dù sao thì cô ta đã trở thành tình địch của tất cả phụ nữ ở trên mạng, tùy tiện tìm là ra ngay.

Lưu Nghệ nhớ kỹ địa chỉ, lúc này mới lái xe đến nhà tổ nhà họ Diệp.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Nghê Nghê, thấp giọng nói: “Bé cưng, mẹ dẫn con đi ra ngoài chơi có được không nào?”

“Con không muốn ra ngoài chơi.”

Diệp Nghê Nghê không có hứng thú là bao.

Trước kia, Diệp Nghê Nghê nằm cả ngày trên giường bệnh, chuyện mà cô bé muốn làm nhất đó chính là đi ra ngoài chơi giống như những bạn nhỏ khác, chơi đùa thỏa thích, nhưng mà bây giờ con mình lại biến thành như thế này, trái tim của Thẩm Hạ Lan khó chịu đến cỡ nào.

“Nghê Nghê, cho dù là người lớn hay là trẻ con đi nữa cũng đều sẽ có lúc làm sai, chỉ cần con làm sai rồi thì thừa nhận lỗi lầm, mẹ dẫn con đi đến chỗ của cô giáo Trương, để cô ta nhận lỗi của mình có được không?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm thân thể của Diệp Nghê Nghê không khỏi run lên một cái.

“Người lớn làm sai cũng sẽ xin lỗi ạ?”

Cô bé nhỏ giọng hỏi, ánh mắt có chút nóng lên.

“Đương nhiên rồi, người lớn làm sai thì nhất định phải xin lỗi.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng xoa lên đầu của Diệp Nghê Nghê, dịu dàng nở nụ cười.

“Nhưng mà cô thật hung dữ.”

Hiển nhiên là Diệp Nghê Nghê vẫn còn sợ hãi cô ta.

“Không sao đâu, cô Trương biết sai rồi, cũng sẽ không hung dữ với Nghê Nghê nữa, mẹ đảm bảo đó.”

Thẩm Hạ Lan vẫn cười, nhưng mà trong lòng lại hận Trương Nhu muốn chết đi được.

Nếu như cô ta ngoan ngoãn nói xin lỗi với Nghê Nghê thì còn được, nếu không thì…”

Trong đôi mắt của cô xẹt qua một tia tàn nhẫn, nhưng mà thoáng qua liền mất ngay.

Diệp Nghê Nghê nghiêng đầu qua suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cũng không hối thúc cô bé.

Qua một lúc, Diệp Nghê Nghê mới gật đầu.

“Được, con đi với mẹ, mẹ sẽ bảo vệ con có đúng không?”

“Đương nhiên rồi.”
 
Chương 1213


Chương 1213

Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê, sau đó ra khỏi cửa.

Lưu Nghệ nhìn thấy bọn họ leo lên xe, thấp giọng nói: “Mợ chủ, bây giờ chúng ta trực tiếp đến đó luôn?”

“Ừ.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Diệp Nghê Nghê vô cùng yên tĩnh dựa ở trên người của Thẩm Hạ Lan, cô bé lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.

Trước kia Diệp Nghê Nghê rất thích nói chuyện, bây giờ lại như thế này, càng làm Thẩm Hạ Lan đau lòng hơn nữa.

“Một lát sau khi đến nơi thì cô đi vào trong nói chuyện với cô ta trước đi, cô hiểu ý của tôi chứ?”

“Tôi hiểu rồi.”

Lưu Nghệ là một người thông minh, có thể nhìn ra được sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan đối với Diệp Nghê Nghê từ trong mắt của Thẩm Hạ Lan.

Chắc chắn là đứa nhỏ này đã bị hù dọa rồi.

Có thể ra tay với một đứa nhỏ nhỏ như thế, hiện tại Trương Nhu có kết cục này cũng không oan uổng.

Xe nhanh chóng chạy đến cửa nhà của Trương Nhu.

Ở đây bị người ta đổ sơn, thậm chí ngay cả rau với trứng gà cũng bị ném vào cửa, mùi vị có chút khó ngửi.

Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lông mày.

Cô cũng không thể để con gái của mình bước vào trong một nơi có hoàn cảnh như thế.

“Tôi với Nghê Nghê qua quán cà phê kế bên đợi hai người.”

Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê bước xuống xe.

Nhưng mà Diệp Nghê Nghê lại dừng trước cửa quán KFC.

“Mẹ ơi, con không muốn uống cà phê, con muốn ăn KFC.”

Ánh mắt cầu xin của Diệp Nghê Nghê làm cho Thẩm Hạ Lan không thể từ chối.

“Không thể ăn nhiều.”

“Con đảm bảo.”

Trên mặt của Diệp Nghê Nghê lập tức xuất hiện nụ cười.

Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc của cô bé, nói: “Đi thôi, một lát nữa mẹ phải gửi tin nhắn cho dì Lưu Nghệ, nói với cô ấy là chúng ta ở đây.”

“Mẹ là tốt nhất!”

Diệp Nghê Nghê không áp lực chút nào mà nịnh nọt một câu.

Thẩm Hạ Lan cưng chiều lắc đầu.

“Lúc ba con không có ở đây thì mẹ là người tốt nhất, lúc mà có ba con ở đây thì mẹ chỉ có thể được xếp ở bên cạnh thôi có đúng không?”

“Làm gì có, lúc nào mẹ cũng tốt nhất.”

Chỉ cần có ăn, đảm bảo là Diệp Nghê Nghê sẽ nói ra những lời mà Thẩm Hạ Lan đặc biệt thích nghe.

“Đứa nhỏ lanh lợi này.”

Cô nắm tay Diệp Nghê Nghê đi vào trong KFC.

“Xin chào, xin hỏi quý khách cần dùng gì?”

Âm thanh quen thuộc vang lên, Thẩm Hạ Lan lập tức giật mình.

Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Từ Hiền Trang đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc.

“Thẩm Hạ Lan?”

Thẩm Hạ Lan lập tức muốn cười.

Thế giới này thật là nhỏ.

“Tôi gọi đồ ăn, có thể chứ?”

Thẩm Hạ Lan cười nhạt.

Từ Hiền Trang vội vàng lấy lại tinh thần.

“À, có thể có thể.”

Nói xong, cô ta đưa thực đơn cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan trực tiếp đưa cho Diệp Nghê Nghê.

“Nhớ là không thể gọi quá nhiều.”

“Vậy con có thể muốn một combo được không mẹ ơi.” Diệp Nghê Nghê nhìn Thẩm Hạ Lan với vẻ mặt cầu xin.
 
Chương 1214


Chương 1214

Đôi mắt nhỏ nhỏ xinh đẹp chớp chớp, làm cho trái tim của Thẩm Hạ Lan muốn tan ra.

Lúc Từ Hiền Trang nghe thấy Diệp Nghê Nghê gọi cô là mẹ thì không khỏi ngây ra một lúc, vô thức hỏi: “Chị kết hôn rồi hả?”

“Nói nhảm, tôi không kết hôn thì con cái đâu ra chứ, cô nhóc này có chuyện gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Từ Hiền Trang có chút đáng yêu.

Sắc mặt của Từ Hiền Trang không được tự nhiên, trên gương mặt lại đỏ ửng một mảnh.

Lúc này, Diệp Nghê Nghê mới chú ý tới hình như là mẹ của mình với chị gái này quen biết nhau.

“Chị ơi, nếu như chị quen mẹ của em, chị có thể giảm giá cho chúng em được không, hoặc là cho chúng em nhiều phúc lợi một chút, thêm một cái đùi gà là được rồi.”

Diệp Nghê Nghê vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan lập tức cười ra nước mắt.

Cô bé này học được cách cò kèo mặc cả từ lúc nào vậy?

Không đúng.

Nó đang yêu cầu một món quà.

Xem ra là đối với phương diện ăn uống, Diệp Nghê Nghê luôn nghĩ ra cách có thể ăn nhiều thêm một chút.

Cô lắc đầu: “Một combo là đã đủ nhiều rồi, con còn muốn ăn thêm một cái đùi gà nữa hả? Diệp Nghê Nghê, làm người không thể quá tham lam.”

“Nhưng mà con muốn một cái đùi gà thôi, đâu có mâu thuẫn gì với việc không làm người.”

Diệp Nghê Nghê phản bác lại với vẻ mặt thành thật.

Từ Hiền Trang lập tức nở nụ cười.

“Thật là đáng yêu, không thành vấn đề, chị có thể cho em thêm một cái đùi gà.”

Lúc nói chuyện, đột nhiên có người gọi Từ Hiền Trang một tiếng.

“Từ Hiền Trang, điện thoại của cô nè.”

“Nghe rồi, đến đây.”

Từ Hiền Trang áy náy nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Cô Thẩm, để tôi đi nhận điện thoại đã, tôi sẽ nhanh chóng mang đồ ăn tới cho hai người.”

“Được rồi.”

“Chị nhớ là phải thêm đùi gà đó.”

Diệp Nghê Nghê nghiêm túc nhắc nhở.

Thẩm Hạ Lan lập tức bật cười.

“Được rồi, chỉ biết có ăn thôi.”

“Con người ăn mới có thể sống, những lời này là anh Tranh nói cho con biết đó, cho nên con thích ăn cũng không mất mặt đâu.”

Diệp Nghê Nghê nói đâu ra đấy.

Thẩm Hạ Lan cũng không nói cái gì nữa.

Phần combo được mang lên, đúng là ở bên trong có tăng thêm một cái đùi gà.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô bé Từ Hiền Trang này rất chân thật.

Đây không phải là cửa hàng của cô ta, cùng lắm thì cô ta cũng chỉ là một nhân viên của cửa hàng, bây giờ lại tặng thêm một cái đùi gà, chỉ sợ là lấy tiền túi của mình ra mua.

Thẩm Hạ Lan quyết định một lát nữa phải trả tiền cho cô ta.

Cô bé này ra ngoài làm công cũng không dễ dàng, không thể để cho người ta tốn kém được.

Đang suy nghĩ, Lưu Nghệ dẫn Trương Nhu tới.

Trương Nhu cũng không còn ngang ngược càn rở giống như trước kia, bây giờ che chắn mình giống như là một cái xác ướp, nhưng mà trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn xung quanh, vội vã đi đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan không có ý tốt với cô ta, có điều là vì Diệp Nghê Nghê, cô vẫn phải nhịn xuống.

“Mợ Diệp, tôi thật sự xin lỗi, là do tôi có mắt không biết thái sơn, cô tha thứ cho tôi đi. Cô xem xem bây giờ tôi cũng đã thảm lắm rồi, cho dù trước kia tôi đã làm cái gì, cô giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng đi được không?”

Trương Nhu nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì liền muốn quỳ xuống, lại bị Lưu Nghệ trực tiếp kéo lên ngăn lại.

Cô ta vẫn còn muốn cố chấp quỳ xuống, nhưng mà lực đạo một chân của Lưu Nghệ cũng đủ để đối phó với cô ta.

Thẩm Hạ Lan nhìn lướt qua xung quanh, có ánh sáng phản quang của camera chiếu lại.

Khóe môi của cô nở một nụ cười lạnh.
 
Chương 1215


Chương 1215

Cho đến bây giờ người phụ nữ này vẫn không chịu an phận, xem ra là vẫn không học được cách ngoan ngoãn. Nhưng mà không sao, cô không nóng nảy.

“Hình như là cô đã nhận sai lầm người rồi, Trương Nhu, cô đối xử với con gái của tôi như thế nào, hình như là tôi vẫn còn chưa biết, nhưng mà con gái của tôi đã nói cho tôi nghe, tôi cũng không biết là có đúng hay không. Nếu đã như vậy, cô làm cái gì cô nói rõ ở trước mặt của con gái tôi đi, đồng thời nhận sai, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa.”

Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt mở miệng nói.

Lúc Trương Nhu đến đây thì Diệp Nghê Nghê đã không còn ăn nữa, mặc dù có hơi thay đổi vị trí nhưng mà cũng không biểu hiện ra là mình rất sợ hãi, nhưng mà cô bé im lặng ngồi ở đó làm cho Thẩm Hạ Lan đau lòng, đau lòng hận không thể lăng trì Trương Nhu.

Trương Nhu cũng là một người thông minh, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Hạ Lan.

Cô ta vội vàng quỳ xuống với Diệp Nghê Nghê, lần này Lưu Nghệ không ngăn cản cô ta.

Xem như Trương Nhu thật sự quỳ xuống, xương bánh chè bị đập đau dữ dội, cô ta cũng chỉ có thể chịu đựng.

“Em Diệp, là lỗi của cô, cô không nên không cho em ăn cơm, không nên bắt em vẽ tranh lúc nửa đêm, lại càng không nên đánh rồi mắng em, đều là lỗi của cô, cô bị mỡ heo làm cho nên mỗi tâm trí cho nên mới có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như thế đối với một cô bé nhỏ nhắn như em là do cô không tốt cầu xin em tha thứ cho cô.”

Trương Nhu nói mỗi một câu, tay của Thẩm Hạ Lan liền nắm chặt lại một phần, cuối cùng móng tay đều cắm vào trong da thịt mà cô còn không biết.

Người phụ nữ này quả thật rất ghê tởm.

Nửa đêm lại kêu Nghê Nghê vẽ tranh, còn không cho cô bé ăn uống, Chẳng trách Tiêu Niệm Vi nói Nghê Nghê thiếu ngủ trầm trọng.

Lương tâm của cô ta màu đen à?

Tại sao cô ta có thể làm như vậy?

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan giống như hai thanh kiếm sắc bén, hận không thể xuyên thấu qua thân thể của Trương Nhu.

Diệp Nghê Nghê cau mày nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, có vẻ như cầu cứu.

Thẩm Hạ Lan cố gắng đè xuống cơn phẫn nộ của mình, cố gắng bình tĩnh nói chuyện với Diệp Nghê Nghê: “Nghê Nghê, tự con giải quyết đi, con có muốn tha thứ hay không, mẹ đều nghe lời của con.”

Trương Nhu nghe nói như vậy thì lập tức bắt lấy chân của Diệp Nghê Nghê, lại làm cho Diệp Nghê Nghê bất giác run lên một cái.

“Buông cái tay dơ bẩn của cô ra.”

Lưu Nghệ trực tiếp đánh một cái.

Lúc này, Trương Nhu mới buông ra, nước mắt nước mũi nói: “Em Diệp, đều là do cô không tốt, em tha cho cô đi, em suy nghĩ lại xem cô đã dạy em rất nhiều kỹ năng hội họa có đúng không, mặc dù cô đối xử với em nghiêm khắc, nhưng mà điểm xuất phát của cô cũng là vì muốn tốt mà, cô là vì muốn tốt cho em.”

Vốn muốn để Trương Nhu đến xin lỗi, nhưng mà không ngờ tới da mặt của người phụ nữ này lại dày đến thế, bây giờ còn đổi trắng thay đen.

Thẩm Hạ Lan tức giận đứng bật dậy, lại nghe thấy Diệp Nghê Nghê mở miệng nói.

“Em biết cô Trương khổ cực suy nghĩ cho em, xét cho cùng giáo viên nghiêm khắc sẽ có học trò tốt, cho nên em có thể hiểu được dụng ý của cô Trương, nhưng mà em vẫn không chấp nhận lời xin lỗi của cô đâu.”

Trương Nhu và Thẩm Hạ Lan đều ngây ngẩn cả người.

Ai cũng không nghĩ tới Diệp Nghê Nghê lại nói ra những lời như thế, đặc biệt là Thẩm Hạ Lan.

Ấn tượng của Diệp Nghê Nghê mang đến cho cô vẫn là một cô bé thích ăn, hay vui vẻ ăn hàng, chỉ cần có ăn là đã thỏa mãn rồi, ngốc nghếch đáng yêu làm cho người ta cảm thấy rất dễ thương, nhưng mà cũng để Thẩm Hạ Lan không để ý tới một chuyện.

Đó chính là Diệp Nghê Nghê là con gái của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Minh Triết thông minh vượt trội, làm sao Diệp Nghê Nghê có thể là một người bình thường được?

Bây giờ nhìn con gái của mình bình tĩnh, nhưng mà lại ung dung không vội, dường như Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ân Tuấn.

Đôi mắt của cô không tự chủ được mà ẩm ướt.

Con gái nhà cô.

Thật sự làm cho người ta phải đau lòng.

Trương Nhu lại kinh ngạc, một đứa nhỏ mới bốn tuổi mà có thể nói ra mấy lời rõ ràng như thế, hơn nữa nó nói cái gì chứ?

Không chấp nhận hả?

Nó lại không chấp nhận lời xin lỗi của mình.
 
Chương 1216


Chương 1216

Biểu cảm trên mặt của Trương Nhu lập tức trở nên phức tạp.

Diệp Nghê Nghê cầm lấy đồ uống trước mặt uống một ngụm, lúc này mới thấp giọng nói: “Không phải là người nào làm sai thì cũng sẽ được tha thứ, cô Trương, mỗi tối em đều không thể ngủ yên ổn, cô có biết không, vết thương mà cô tạo thành cho em làm sao là chuyện chỉ dùng một câu xin lỗi là có thể bù đắp được?”

“Vậy em muốn như thế nào?”

Lông mày của Trương Nhu không tự chủ nhíu lại một cái, trong đôi mắt xét qua một tia không kiên nhẫn.

Diệp Nghê Nghê lấy điện thoại từ trong túi ra, lạnh nhạt nói: “Em đã ghi âm những lời mà cô nói với em, em sẽ để cho cảnh sát đến nói chuyện với cô.”

“Không, không được.”

Trương Nhu vô thức muốn giật cái điện thoại ở trong tay của Diệp Nghê Nghê, nhưng mà động tác của Lưu Nghệ nhanh hơn, cô ta trực tiếp đá vào xương bánh chè của cô ta một cái.

Cô ta mất thăng bằng quỳ xuống một lần nữa, lần này đập đến nỗi xương đau như muốn nứt ra, đau đến nỗi cô ta không khỏi kêu lên một tiếng.

Nhưng mà Diệp Nghê Nghê lại không thèm quan tâm chút nào.

Cô bé cất điện thoại vào, hai tay ôm lấy đồ ăn, chớp chớp đôi mắt to nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Mẹ ơi, chúng ta có thể đi được chưa, con muốn về nhà.”

“À, được rồi.”

Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng.

Vốn dĩ cô muốn đòi lại công bằng cho con gái mình, nhưng mà không ngờ tới mình còn chưa làm cái gì thì con gái mình đã ra tay rồi.

Diệp Nghê Nghê lúc nãy thật sự là con gái của cô hả?

Thẩm Hạ Lan có chút hoài nghi.

Lúc này, Diệp Nghê Nghê đã ôm đồ ăn nhảy xuống cái ghế, đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan rồi làm nũng: “Mẹ ơi, con không có tay nắm tay của mẹ, mẹ ôm con lên xe đi có được không ạ?”

“Được rồi.”

Đúng rồi đó.

Diệp Nghê Nghê ngốc nghếch đáng yêu như thế này, thích ăn hàng như vậy mới chính là con gái của cô.

Thẩm Hạ Lan vội vàng ôm Diệp Nghê Nghê, nói với Lưu Nghệ: “Chuyện còn lại giao cho cô?”

“Được mợ chủ, tôi lập tức đến ngay.”

Lưu Nghệ nhìn Trương Nhu.

Trương Nhu thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Nghê Nghê muốn đi, nhất thời gấp gáp.

“Mợ chủ Diệp, cô đã nói chỉ cần tôi nói xin lỗi thì cô sẽ không truy cứu trách nhiệm mà.”

“Đúng vậy đó, tôi không truy cứu, nhưng mà cảnh sát có truy cứu hay không thì tôi không biết, dựa vào những chuyện cô đã làm, có thể cấu thành tội hành hạ xâm hại trẻ em?”

Thẩm Hạ Lan nói xong liền nhấc chân đi khỏi.

Cô không thể để con gái của mình bị ô nhiễm.

Diệp Nghê Nghê lúc nãy thật sự đáng sợ.

Cô tuyệt đối không muốn thừa nhận cô bé tỉnh táo xấu bụng lúc nãy là Nghê Nghê của cô.

“Mẹ ơi, mẹ có muốn ăn một miếng gà không?”

Diệp Nghê Nghê ngẩng đầu lên hỏi cô, nhưng mà lại nắm miếng thịt gà ở trong tay, một bộ dạng không muốn cho.

Đúng vậy.

Diệp Nghê Nghê như thế này mới là bình thường.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Không ăn đâu, con ăn đi.”

“Con cảm ơn mẹ.”

Trên mặt của Diệp Nghê Nghê lập tức xuất hiện nụ cười.

Thẩm Hạ Lan ôm cô bé lên trên xe, nhìn Diệp Nghê Nghê ăn vui vẻ, trong lòng cũng tương đối thỏa mãn, nhưng mà dáng vẻ thong dong bình tĩnh lúc nãy của Diệp Nghê Nghê vẫn còn lưu lại một ấn tượng khá sâu ở trong lòng của Thẩm Hạ Lan.

Lúc Lưu Nghệ quay lại, Diệp Nghê Nghê đã ăn xong hết cả combo, thậm chí còn ợ một cái.

“Dì Lưu, dì chậm quá.”

Lời xem thường của Diệp Nghê Nghê làm Lưu Nghệ có chút phiền não.

“Khụ khụ, lần sau dì nhất định sẽ sửa lại.”

“Được rồi, chúng ta về nhà thôi, con nhớ ba rồi.”
 
Chương 1217


Chương 1217

Diệp Nghê Nghê ăn no rồi liền nhớ Diệp Ân Tuấn à.

Thẩm Hạ Lan nhíu mày.

“Diệp Nghê Nghê, thương lượng một chút đi, con đừng có cứ quấn lấy chồng của mẹ được không?”

“Để con suy nghĩ một chút, nhưng mà phải xem xem mẹ mua chuộc con như thế nào?”

Diệp Nghê Nghê nghiêng nghiêng đầu nghịch ngợm, le lưỡi với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan quả thật bị làm cho tức chết.

“Phản rồi phản rồi, thế mà mẹ là bị một đứa con nít uy hiếp.”

“Hì hì.”

Diệp Nghê Nghê lại lộ ra nụ cười lần nữa.

nhìn con gái của mình vui vẻ như thế, cuối cùng trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng đã được thả lỏng.

Khi bọn họ về đến nhà, Diệp Ân Tuấn cũng vừa mới trở về, nhìn thấy hai mẹ con xuất hiện cùng nhau, anh không khỏi ngây ra một lúc.

“Hai người đi đâu thế?”

“Không nói cho anh biết.”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhét Diệp Nghê Nghê cho Diệp Ân Tuấn, thở phì phò nói: “Nè, trả tình nhân nhỏ lại cho anh đó.”

Nói xong, cô liền đi vào trong cửa.

Diệp Ân Tuấn ngơ ngác nhìn Diệp Nghê Nghê rồi hỏi: “Con chọc mẹ con giận rồi hả?”

“Đâu có đâu, con chỉ nhớ ba mà thôi.”

Hai tay của Diệp Nghê Nghê ôm chặt lấy cổ của Diệp Ân Tuấn, dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tới.

“Ba ơi, con thật sự rất nhớ ba.”

Trái tim của Diệp Ân Tuấn đều muốn hòa tan.

“Ba cũng nhớ con nữa, nhưng mà sau này con đừng nói chuyện như vậy với mẹ được không?”

“Tại sao ạ?”

“Bởi vì mẹ sẽ ghen đó.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Diệp Nghê Nghê không vui.

“Nhưng mà con cũng sẽ ghen mà, ba cũng không chịu suy nghĩ cảm nhận của con hả?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy Diệp Nghê Nghê quá đáng yêu, anh cười nói: “Nghê Nghê là một công chúa nhỏ vô cùng đáng yêu, chắc chắn trong tương lai sẽ gặp được một bạch mã hoàng tử sẽ thương yêu con giống như là ba, khi đó chỉ sợ là ba muốn giữ con ở bên cạnh con cũng sẽ không chịu ở bên cạnh của ba đâu.”

“Mới không có đâu, cả đời này con đều yêu ba.”

Diệp Nghê Nghê vừa nói vừa ôm cổ của Diệp Ân Tuấn làm nũng.

Diệp Ân Tuấn cưng chiều ôm cô bé vào trong nhà, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vội vàng đi ra ngoài, trong lúc nhất thời liền ngơ người.

“Vừa mới về, em lại muốn đi đâu vậy?”

“Có một chút chuyện phải ra ngoài.”

Thẩm Hạ Lan đi rất vội vàng, trông có vẻ như rất gấp gáp.

Diệp Ân Tuấn vội vàng giao Diệp Nghê Nghê cho Lưu Nghệ, nhanh chóng kéo Thẩm Hạ Lan lại rồi nói: “Đi đâu, anh đưa em đi.”

Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút rồi nói: “Anh có rảnh không?”

“Tạm thời vẫn rảnh, chuyện công ty có Phi xử lý rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất với anh đó chính là ở cùng em và con gái.”

Diệp Ân Tuấn nói xong rồi lại nắm tay Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài.

Diệp Nghê Nghê thấy mình bị ba vứt bỏ, không khỏi bĩu môi.

“Dì Lưu, cháu cũng phải tìm bạn trai, thật là đáng ghét, lại ném một mình cháu ở đây.”

Khóe miệng của Lưu Nghệ co rút.

Con nít thời bây giờ trưởng thành sớm như vậy hả?

Mới có bốn tuổi đã muốn tìm bạn trai?

Cô ta sắp hai mươi lăm tuổi rồi mà còn không có bạn trai, có phải là quá kém cỏi rồi không.

Lưu Nghệ cảm thấy mình bị đả kích.

Thẩm Hạ Lan không hề biết lý tưởng to lớn của con gái mình, bị Diệp Ân Tuấn lôi kéo lên trên xe rồi sau đó mới nói: “Anh cũng đâu có hỏi em muốn đi đâu?”
 
Chương 1218


Chương 1218

“Lên xe rồi thì em sẽ nói cho anh biết muốn đi đâu mà có đúng không?”

Diệp Ân Tuấn khởi động xe.

Hay lắm, người đàn ông này cứ luôn hiểu cô rất rõ.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Đến KFC gần vùng ngoại ô phía bắc đi.”

Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi tại sao Thẩm Hạ Lan lại muốn đến đó, nhưng mà vẫn chạy xe theo hướng đó.

Xe bình ổn chạy trên đường, tốc độ xe cũng không chậm, không bao lâu liền đến cửa cửa hàng KFC.

Nước mắt ở trên mặt của Từ Hiền Trang vẫn còn chưa khô, cô ta không ngừng nhìn thời gian, lại nhìn xung quanh, bộ dạng rất gấp gáp.

Thẩm Hạ Lan trực tiếp kéo cửa sổ xe xuống.

“Lên xe.”

Từ Hiền Trang sững sờ.

Cách đây không lâu, cô ta vừa mới đụng hư xe của Thẩm Hạ Lan, không ngờ tới là bây giờ lại xuất hiện một chiếc xe cá nhân.

Từ Hiền Trang biết là điều kiện gia đình của Thẩm Hạ Lan không tệ.

Ánh mắt của cô ta không khỏi tối đi mấy phần, nhiều thêm một tia tự ti và ảo não.

Sau khi lên xe, Từ Hiền Trang nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn, bởi vì ngồi ở phía sau cho nên không nhìn thấy rõ gương mặt của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà chỉ dựa vào khí thế của anh, cô ta cũng có thể khẳng định Diệp Ân Tuấn là một người có tên tuổi.

“Tống Dật Hiên như thế nào?”

Thẩm Hạ Lan không biết Từ Hiền Trang đang suy nghĩ cái gì, trực tiếp mở miệng nói.

Mặc dù không biết sao Từ Hiền Trang lại có quan hệ với Tống Dật Hiên, nhưng mà lúc nãy đúng là Từ Hiền Trang đã gọi điện thoại tới nói là Tống Dật Hiên đã xảy ra tai nạn giao thông, cô ta hỏi cô là có muốn đi cùng không.

Đương nhiên Thẩm Hạ Lan không nói hai lời mà lập tức chạy tới.

Diệp Ân Tuấn nghe thấy ba chữ Tống Dật Hiên thì hơi giật mình.

“Tống Dật Hiên?”

Anh vô thức hỏi lại một câu, giọng nói êm dịu ấy gần như khiến người ta có thể mang thai.

“Trước tiên anh đừng nói nữa.”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp đánh gãy lời của Diệp Ân Tuấn.

Từ Hiền Trang nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Tống Dật Hiên như vậy, đôi tay nhỏ nắm chặt lại với nhau.

Cô ta để Thẩm Hạ Lan đến đó là đúng hay sai?

Nhưng mà cô ta không có tiền, nếu như vết thương của Tống Dật Hiên rất nghiêm trọng, cô ta không trả nổi tiền thuốc men thì sẽ ảnh hưởng tới Tống Dật Hiên.

Nghĩ đến đây, Từ Hiền Trang cắn môi nói: “Tôi cũng không biết nữa, lúc tôi nhận điện thoại tôi tưởng rằng là điện thoại lừa gạt cho nên không có phản ứng, nhưng mà cách đây không lâu bác sĩ lại dùng điện thoại của Tống Dật Hiên gọi cho tôi, nói là hiện tại tình huống của anh ấy rất nguy cấp, kêu tôi nhanh chóng đến nơi. Cô Thẩm, tôi có chút sợ, trên người tôi không có tiền, tôi có thể mượn một ít tiền của cô để trả viện phí cho Tống Dật Hiên có được không?”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhíu mày.

“Tống Dật Hiên thiếu tiền nằm viện hả?”

Không phải đó chứ?

Tên kia ra nước ngoài chữa trị không đến mức làm mình nghèo rớt mồng tơi như vậy chứ?

Từ Hiền Trang lại vội vàng lắc đầu: “Không phải, tiền của anh ấy là của anh ấy, bây giờ không phải anh ấy đang rơi vào tình huống nguy cấp đó à, dù sao thì tôi cũng phải trả tiền trước.”

“Không cần cô mượn đâu, phí chữa trị của Tống Dật Hiên cứ để tôi trả, bệnh viện nào vậy?”

“Bệnh viện Hoành Tân.”

Từ Hiền Trang nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, cô ta lập tức áp lực hơn nữa.

Cuối cùng, cô ta vẫn kém hơn Thẩm Hạ Lan.

Chẳng trách người phụ nữ này đều đã lập gia đình rồi mà Tống Dật Hiên vẫn còn nhớ cô không quen.

Từ Hiền Trang cắn môi, cúi đầu, hốc mắt đỏ lên.

Thẩm Hạ Lan không chú ý tới nét mặt của cô ta, Diệp Ân Tuấn lập tức lái xe đến bệnh viện Hoành Tân.

“Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan, sao hai người lại đến đây?”

Tiêu Niệm Vi hơi kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
 
Chương 1219


Chương 1219

Thẩm Hạ Lan cũng bất ngờ.

“Cậu làm việc ở đây hả?”

“Chị đây còn đi làm à? Viện trưởng gọi điện thoại cho tớ nói là có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông làm phẫu thuật rất khó khăn, đúng lúc tớ cũng đang ở Hải Thành, cho nên liên lạc tớ đến đây làm phẫu thuật.”

Lời nói của Tiêu Niệm Vi lập tức khiến Thẩm Hạ Lan nhớ tới Tống Dật Hiên.

“Người bệnh tên là gì, có phải là Tống Dật Hiên không?”

“Hình như là vậy.”

Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay của Tiêu Niệm Vi rồi nói: “Mong cậu chữa khỏi cho anh ấy.”

“Tình huống gì vậy? Tống Dật Hiên là gì của cậu, quan tâm như thế? Diệp Ân Tuấn, anh chỉ mặc kệ thôi hả?”

Diệp Ân Tuấn nở một nụ cười nhạt: “Tống Dật Hiên là anh họ của vợ tôi.”

Lúc hai chữ anh họ này chui vào trong lỗ tai của Từ Hiền Trang, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Thẩm Hạ Lan.

Anh họ hả?

Sao lại có thể?

Lúc này, Từ Hiền Trang mới phát hiện mặc dù Thẩm Hạ Lan lo lắng nhưng mà tình cảm trong đôi mắt lại không liên quan đến tình yêu.

Trong lòng của cô ta đột nhiên được khai sáng.

Anh họ.

Ha ha.

Lại là anh họ.

Như vậy không phải đại biểu là cô ta vẫn còn có cơ hội à?

Trên mặt của Từ Hiền Trang xuất hiện thêm ý cười.

Thẩm Hạ Lan sốt ruột kéo tay của Tiêu Niệm Vi rồi nói: “Mặc dù tớ không biết tình huống của anh ấy như thế nào, nhưng mà lại có thể khiến cậu đến làm phẫu thuật, tất nhiên là rất nghiêm trọng, cậu phải…”

“Được rồi, tớ sẽ dốc hết toàn lực, ok chứ?”

Tiêu Niệm Vi vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hạ Lan rồi đi vào trong.

Khóe mắt của Diệp Ân Tuấn lướt nhìn Từ Hiền Trang.

Anh hoàn toàn nắm bắt được biểu cảm của cô gái này.

Xem ra là mùa xuân của Tống Dật Hiên đã đến rồi.

Anh cũng không cần phải phòng bị Tống Dật Hiên đến đào góc tường nhà mình.

Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn nói với Từ Hiền Trang: “Tôi sẽ cho người lấy thẻ ngân hàng của Tống Dật Hiên ra, nói cho cô biết mật mã, cô hỗ trợ đi đóng tiền viện phí đi.”

Từ Hiền Trang và Thẩm Hạ Lan đồng thời ngây ngẩn cả người.

“Diệp Ân Tuấn, có ý gì chứ? Em đã nói là em sẽ trả tiền mà.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn như thế này thật sự quá ích kỷ rồi!

Tống Dật Hiên đều đã như vậy, hơn nữa quan hệ máu mủ cho thấy hai người bọn họ là anh em họ, làm sao anh lại không chịu bỏ qua cho Tống Dật Hiên cơ chứ?

Diệp Ân Tuấn lại thờ ơ nói: “Cậu Tống vẫn có tiền khám bệnh cho mình, hơn nữa anh còn biết mật mã ngân hàng của cái thẻ đó.”

“Sao anh lại biết?”

Thẩm Hạ Lan có hơi kinh ngạc.

Diệp Ân Tuấn lại không muốn nói.

“Em không cần để ý.”

Nói xong, anh lại cho người lấy thẻ ngân hàng của Tống Dật Hiên từ bên trong ra, tự mình giao vào trong tay của cô gái.

“Không được, không có sự cho phép của anh ấy, tôi không thể động vào tiền của anh ấy được.”

Từ Hiền Trang trực tiếp từ chối.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Tôi với vợ tôi ra ngoài vội vàng cũng không có mang theo tiền, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Tống Dật Hiên không có tiền trả thì không thể làm phẫu thuật đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô bác sĩ vừa mới đi vào trong là Quốc Tế Nhất Đao, người trên toàn thế giới đều xếp hàng để cô ấy làm phẫu thuật, một cuộc phẫu thuật của cô ấy có giá trị không nhỏ đâu. Tiền trong điện thoại của tôi với vợ cũng có hạn, cho nên nếu như cô không quẹt thẻ, vậy thì cuộc phẫu thuật này coi như…”

“Tôi đi, tôi lập tức đi ngay.”
 
Chương 1220


Chương 1220

Từ Hiền Trang nghe thấy là cuộc phẫu thuật không có khả năng tiếp tục, cô ta vội vàng cầm lấy thẻ của Tống Dật Hiên chạy đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn nụ cười bên khóe miệng của Diệp Ân Tuấn, hai tay khoanh trước ngực rồi hỏi: “Diệp Ân Tuấn, anh lại có chủ ý quỷ quái gì vậy? Sếp Diệp sẽ không phải là không có chút tiền phẫu thuật này đó chứ, trêu chọc một cô gái nhỏ như thế này là muốn làm cái gì, chẳng lẽ là anh có ý gì với cô ta hả?”

“Suy nghĩ cái gì đó, em nhìn không ra người mà cô ta thích là Tống Dật Hiên hả? Ngốc nghếch! Anh đang tạo cơ hội cho Tống Dật Hiên mà thôi, miễn cho cả đời này của anh ta trở thành một tên độc thân đến già.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.

“Cô ta? Thích Tống Dật Hiên hả? Làm sao anh biết?”

“Dùng mắt để nhìn ra, trong mắt của cô bé đó toàn là Tống Dật Hiên, lúc nhìn em lại vô cùng tự ti và khó chịu, em đang lo lắng cho Tống Dật Hiên, đương nhiên là không để ý đến cô ta rồi.”

Lời này của Diệp Ân Tuấn vô cùng ghen tuông.

Thẩm Hạ Lan lập tức bó tay rồi.

“Anh ấy là anh họ của em.”

“Biết là anh họ của em, nếu như không phải có mối quan hệ này thì anh sẽ ném anh ta tới nam thái bình dương rồi, nhưng mà chuyện tiếp theo đây chúng ta cũng không cần phải quan tâm nhiều lắm đâu, bây giờ đã có người quan tâm cho Tống Dật Hiên rồi, em mà quản nhiều quá thì sẽ làm cho người ta hận đó.”

Diệp Ân Tuấn nói xong liền ôm eo của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, đương nhiên cô hiểu đạo lý này, nhưng mà cần phải điều tra cô bé Từ Hiền Trang này một chút mới được.

Từ Hiền Trang nhanh chóng đi rút tiền, sau đó đi đóng tiền, vội vàng chạy tới, trên mặt đều là mồ hôi.

“Còn chưa ra nữa hả?”

Cô ta thở hồng hộc, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm về phía phòng phẫu thuật.

Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra được vẻ sốt ruột và lo lắng trong mắt của cô ta.

Trong lòng của cô bắt đầu thấy vui vẻ. Nhìn như thế nào cũng thấy cô bé này rất thuận mắt, rơi vào tay của Tống Dật Hiên thật sự đáng tiếc cho con gái nhà người ta.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan nhìn Từ Hiền Trang bằng kiểu gì cũng thấy rất vừa ý.

“Vẫn còn chưa đâu, nhưng mà cô đừng có lo lắng, bác sĩ Tiêu có y thuật cao siêu như thế, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”

“Được.”

Lúc này, Từ Hiền Trang cảm thấy mình thật sự vô dụng, ngoại trừ chờ đợi ở đây thì cũng không làm được cái gì hết.

Không giống như Thẩm Hạ Lan, cô có quan hệ, có địa vị, có thể giúp Tống Dật Hiên trong vòng vài phút.

Nghĩ như vậy, Từ Hiền Trang lại cảm thấy tự ti.

“Chờ anh ấy ra ngoài, tôi xác định anh ấy không sao thì sẽ đi ngay.”

“Tại sao lại phải đi? Cô còn phải ở lại chăm sóc cho anh ấy mà, Hiền Trang, cô cũng đã nhìn thấy trong nhà tôi còn có con cái, chồng của tôi lại bận rộn công việc ở công ty, căn bản không thể đến đây chăm sóc cho Tống Dật Hiên được. Anh ấy đã làm phẫu thuật, đương nhiên cần phải nằm viện, có đúng không? Chăm sóc đặc biệt cũng chăm sóc không tốt, cho nên cô có thể ở lại chăm sóc cho anh ấy được không?”

Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay của Từ Hiền Trang, nói vô cùng khẩn thiết.

Từ Hiền Trang thụ sủng nhược kinh.

“Nhưng mà, nhưng mà…”

“Được rồi, đừng có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như vậy đi, công việc ở bên phía KFC tôi sẽ xin phép nghỉ giúp cho cô.”

Từ Hiền Trang lắc đầu: “Lúc nãy tôi đã gọi điện thoại xin nghỉ việc rồi, tôi sẽ ở lại chăm sóc cho anh ấy thật tốt.”

“Vậy cảm ơn cô nha.”

Thẩm Hạ Lan vui vẻ nở nụ cười.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan vui vẻ, khóe môi cũng lộ ra một nụ cười.

Tống Dật Hiên đi ra ngoài một vòng, ngược lại còn dẫn theo một cô bạn gái nhỏ về nhà, tình huống này rất không tệ.

Mặc dù nhìn dáng vẻ của Từ Hiền Trang chắc có lẽ là giữa Tống Dật Hiên với cô ta vẫn còn tồn tại vấn đề gì đó, nhưng mà không sao hết, anh sẽ cố gắng để Tống Dật Hiên và Từ Hiền Trang ở bên nhau, dù sao thì chỉ có như vậy thì vợ của anh mới có thể không bị người ta dòm ngó.

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn âm thầm tính toán, không hề nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan vẫn luôn rơi ở trên người của anh, thần sắc trong đáy mắt lại không rõ.
 
Chương 1221


CHƯƠNG 1221

“Hiền Trang, Tống Dật Hiên không thể ra trong thời gian ngắn được, không bằng cô đi mua giúp tôi hai chai nước đi có được không?”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp đuổi Từ Hiền Trang ra ngoài.

“À được rồi.”

Từ Hiền Trang vội vàng gật đầu, nhưng mà cũng không động đậy.

“Đây là tiền mua nước, cô cầm trước đi.”

Diệp Ân Tuấn vội vàng lấy một tờ tiền từ trong túi đưa cho Từ Hiền Trang.

Thẩm Hạ Lan nhíu mày một cái.

Chờ sau khi Từ Hiền Trang đi rồi, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Sao tự nhiên em cảm thấy không thích cô gái này nữa?”

“Cũng bởi vì cô ta đợi lấy tiền mua nước à?”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan cau chặt lông mày hơn nữa.

“Lúc nãy em còn cảm thấy cô ta rất tốt, nhưng mà anh nói nói xem, chẳng lẽ trên người của cô ta không có một đồng tiền nào?

Mua chai nước cần bao nhiêu tiền chứ, trưa nay cô ta còn cho Nghê Nghê ăn một cái đùi gà, bây giờ ngay cả chai nước cũng không thể trả tiền dùm, em quỵt tiền nước của cô ta được à? Hơn nữa, anh nhìn xem, lúc nãy Tống Dật Hiên vẫn còn đang cấp cứu, anh nói là vội vàng không mang tiền theo, vậy mà cô ta vẫn còn rầu rĩ không chịu tiêu tiền của Tống Dật Hiên. Em đột nhiên cảm thấy tính cách như thế này chưa chắc là loại mà Tống Dật Hiên sẽ thích.”

Có lẽ là trực giác của phụ nữ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hình như là giữa Từ Hiền Trang và Tống Dật Hiên không giống như Diệp Ân Tuấn đã nói.

Ít nhất là có thể xác định Tống Dật Hiên không thích Từ Hiền Trang.

Diệp Ân Tuấn lại thờ ơ nói: “Em quan tâm anh ta nghĩ như thế nào làm gì, bây giờ có thể có một cô gái chăm sóc cho anh ta đã không tệ lắm rồi, nếu không thì em còn muốn đến đây chăm sóc cho anh ta hả?”

“Diệp Ân Tuấn, lúc nãy anh có suy nghĩ quái quỷ gì đó?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở miệng, ngược lại làm Diệp Ân Tuấn giật nảy mình.

“Anh có thể có suy nghĩ quỷ quái gì chứ, đương nhiên là hy vọng Từ Hiền Trang với Tống Dật Hiên có thể có chuyện gì đó thôi.”

“Chúng ta vẫn không nên nhúng tay vào chuyện này, anh đánh giá cao hai người bọn họ.”

Lúc nãy không biết chuyện của Từ Hiền Trang và Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan thấy Từ Hiền Trang là một cô gái rất tốt, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại, Tống Dật Hiên đã xảy ra chuyện, bác sĩ gọi điện thoại cho cô ta, cô ta lại gọi điện thoại cho mình, có ý gì vậy chứ?

Sau khi đến đây lại cho thấy mình không có tiền, muốn để Diệp Ân Tuấn và cô trả tiền, nếu như thật sự yêu Tống Dật Hiên thì sẽ không quan tâm chút tiền ấy.

Cách làm này của Từ Hiền Trang khiến cho Thẩm Hạ Lan rất không thoải mái.

Diệp Ân Tuấn còn chưa nói cái gì thì nhìn thấy một cô gái vô cùng lo lắng chạy tới.

“Xin hỏi, người đang được phẫu thuật ở bên trong là Tống Dật Hiên có đúng không?”

Cô gái đến đây có dáng dấp hết sức xinh đẹp, mang đến cho người ta một loại cảm giác tràn đầy sức sống.

Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta một cái, mặc trên người và cầm ở trong tay đều là quần áo với túi xách số lượng giới hạn, trông có vẻ như là con cái nhà giàu.

“Cô là?”

“Tôi là bạn gái của anh ấy, tên là Hồ Ngọc Duyên.”

Lời nói của Hồ Ngọc Duyên làm Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ngơ người.

“Bạn gái của Tống Dật Hiên?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.

“Đúng vậy, sao thế, không giống hả? Hai người là ai vậy, có quan hệ như thế nào với anh ấy?”

Lông mày của Hồ Ngọc Duyên lập tức nhíu lại, đồng thời nhìn Thẩm Hạ Lan với ánh mắt địch ý.

Diệp Ân Tuấn ho khan một tiếng, ôm Thẩm Hạ Lan vào trong ngực.

“Đây là vợ của tôi, Thẩm Hạ Lan.”

Lúc này, Hồ Ngọc Duyên mới phát hiện Diệp Ân Tuấn cũng ở đây.

“Sếp Diệp, trùng hợp như thế.”

“Ừ, đúng là trùng hợp, cách đây không lâu tôi vừa mới gặp ba của cô, không ngờ tới là chiều nay gặp cô rồi. Sao vậy, Tống Dật Hiên là bạn trai của cô hả, chuyện từ khi nào thế, sao tôi lại không nghe thấy ba của cô nói.”
 
Chương 1222


Chương 1222

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Hồ Ngọc Duyên ngây ra một lúc, sau đó mới cười nói: “Không phải là tôi vẫn còn chưa theo đuổi được đó à, nhưng mà là người đàn ông mà Hồ Ngọc Duyên đã coi trọng thì chắc chắn không thể chạy thoát, chỉ có điều là tôi muốn biểu thị chủ quyền sớm mà thôi.”

Thẩm Hạ Lan ngơ ngác.

Theo đuổi người ta còn có thể theo đuổi như thế này?

“Hai người quen biết nhau hả?”

Diệp Ân Tuấn vội vàng nói với Thẩm Hạ Lan: “Là con gái của chủ tịch Hồ, mấy năm nay nhà họ Hồ vẫn luôn phát triển vận tải đường thủy, có lộ tuyến hàng hải của riêng mình, có rất nhiều vận tải đường biển mà người khác không đi được nhưng nhà họ Hồ đều có thể đi được, hơn nữa còn đảm bảo an toàn, mấy năm nay làm ăn rất nổi bật, cũng coi như là kiêu hùng trên biển.

Ông Hồ chỉ có một đứa con gái, cưng con gái như mạng của mình, nếu như mà biết con gái của mình muốn tìm đàn ông, chắc có lẽ là muốn giơ chân.”

Diệp Ân Tuấn kiên nhẫn giải thích cho Thẩm Hạ Lan nghe tình cảnh nhà họ Hồ.

Hồ Ngọc Duyên lại sốt ruột nói: “Sếp Diệp, anh cũng đừng có nói với ba của tôi nha, nếu như để cho ba tôi biết chuyện này thì tôi còn chưa theo đuổi người ta xong mà đã bị hù chạy rồi, vậy thì đời này của tôi không thể kết hôn được.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nở nụ cười.

Hồ Ngọc Duyên thấy cô cười lên trông rất xinh đẹp, vênh vang đắc ý nói: “Tôi biết cô là Thẩm Hạ Lan có đúng không, là một nốt chu sa ở trong lòng của Tống Dật Hiên.”

“Nói chuyện chú ý một chút đi, đây là vợ của tôi.”

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lập tức tối xuống.

“Ai nha, biết mà, biết là anh thương vợ của mình, tôi đâu có nói gì khác đâu, tôi chỉ muốn nói cho dù cô đã từng là khúc mắc của Tống Dật Hiên thì tôi cũng có lòng tin biến cô trở thành quá khứ, cuộc đời sau này của Tống Dật Hiên sẽ do tôi phụ trách.”

Hồ Ngọc Duyên tràn đầy lòng tin.

“Được rồi, nếu như cô có thể làm chị dâu của tôi, tôi cầu còn không được nữa là.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Hồ Ngọc Duyên hơi bất ngờ.

“Chị dâu, cái gì chứ?”

Diệp Ân Tuấn buồn cười nhìn cô ta rồi nói: “Theo đuổi người ta mà còn không biết rõ thân phận bối cảnh của người ta nữa hả, cô còn dám uy hiếp vợ của tôi, cô có biết không, Tống Dật Hiên với vợ tôi là mối quan hệ anh em họ đó.”

“Hả? Có người yêu nào mà cuối cùng lại trở thành anh em không, khó trách Tống Dật Hiên lại không theo đuổi cô được.”

Diệp Ân Tuấn không thích nghe lời này của Hồ Ngọc Duyên.

“Cái gì mà người yêu chứ, người yêu của vợ tôi là tôi.”

“Ai nha, biết rồi biết rồi, đâu có ai tranh giành với anh.”

Hồ Ngọc Duyên khoác tay, sau khi biết thân phận của Thẩm Hạ Lan thì cô ta lập tức bước lên khoác cánh tay của Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Em họ Hạ Lan giúp đỡ một chút nha.”

Khóe môi của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên, cảm thấy rất hưởng thụ đối với xưng hô em họ.

“Hửm?”

“Giữ bí mật với Tống Dật Hiên giúp tôi đi.”

“Không phải là cô có lòng tin là mình sẽ theo đuổi anh ấy hả?”

Thẩm Hạ Lan buồn cười nhìn Hồ Ngọc Duyên.

Hồ Ngọc Duyên vội vàng nói: “Tôi có lòng tin chứ, chẳng qua nếu như cô làm trợ thủ thì không phải đỡ tốn công hơn rồi à.”

“Cô không sợ Tống Dật Hiên đối với tôi tình cũ khó quên hả?”

“Đó là chuyện không thể! Không phải là còn có tôi à, nếu như anh ấy còn có thời gian nhớ đến cô á? Làm sao có thể?”

Hồ Ngọc Duyên ngước cổ lên, vô cùng kiêu ngạo và tự tin.

Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.

“Được rồi.”

“Cứ quyết định như vậy đi, không cho phép đổi ý, nào, ngoéo tay với nhau.”

Nói xong, Hồ Ngọc Duyên liền vươn ngón tay nhỏ của mình ra.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy Hồ Ngọc Duyên giống như là một đứa nhỏ.

Thẩm Hạ Lan cũng buồn cười, ngoéo tay với cô ta, tâm trạng không khỏi thả lỏng hơn rất nhiều.

Lúc này, Từ Hiền Trang đi mua nước trở về, lúc nhìn thấy Hồ Ngọc Duyên thì hơi giật mình.
 
Chương 1223


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1223

“Cô Hồ, sao cô lại đến đây?”

Hồ Ngọc Duyên liếc mắt nhìn qua, lại lạnh nhạt nói: “Tôi đến đây còn phải báo cáo trước với cô hả, cô là gì của tôi?”

Lời này vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan liền nghe thấy mùi thuốc súng.

“Hiền Trang, đưa nước cho tôi đi.”

Từ Hiền Trang vội vàng đưa nước cho Thẩm Hạ Lan, thuận tiện móc tiền từ trong túi ra.

“Cô Thẩm, đây là tiền mua nước còn thừa.”

“U, mua một chai nước cho người ta mà còn muốn lấy tiền đó hả? Từ Hiền Trang, cô nói xem một ngày cô làm bao nhiêu công việc chẳng lẽ ngay cả tiền mua nước cũng không có nữa hả?”

Lời trào phúng của Hồ Ngọc Duyên làm sắc mặt của Từ Hiền Trang không thể kiềm chế được nữa.

Cô ta cắn chặt môi, buồn bực nói: “Tôi vẫn chưa được nhận tiền lương.”

“Được được được, nhìn bộ dạng nghèo túng của cô là thấy muốn bốc hỏa rồi.”

Hồ Ngọc Duyên vô cùng chán ghét.

Ánh mắt của Từ Hiền Trang hơi rũ xuống, hai tay nắm chặt lại với nhau, sau đó bước qua một bên ngồi xuống rồi không nói gì nữa.

Đèn phòng phẫu thuật đã tắt.

Hồ Ngọc Duyên lập tức xông tới.

“Bác sĩ, anh ấy như thế nào rồi?”

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu


Từ Hiền Trang có chút tức giận với hành động của Hồ Ngọc Duyên, cô ta bực bội nói: “Tôi đã làm thủ tục nhập viện cho Tống Dật Hiên rồi, chắc là có sắp xếp phòng bệnh.”

“Cô không bị gì đó chứ? Tống Dật Hiên là tổng giám đốc tập đoàn Tống thị, cô lại để anh ấy ở trong phòng bệnh bình thường?

Từ Hiền Trang, cô nghĩ thế nào vậy hả, không phải là người cùng một thế giới, cô nên tự nhận thức bản thân mình đi?”

Hồ Ngọc Duyên không thèm để ý lời nói của mình làm Từ Hiền Trang khó xử bao nhiêu, cô ta trực tiếp nhận việc từ tay của y tá, đẩy Tống Dật Hiên vào trong phòng bệnh vip.

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt của Từ Hiền Trang.

Thẩm Hạ Lan nhìn không nổi nữa rồi, vừa muốn nói gì đó lại bị Diệp Ân Tuấn túm lại.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu với cô, ra hiệu cô không nên nhúng tay vào.

Thẩm Hạ Lan không đành lòng, thấp giọng nói: “Chúng ta vào xem Tống Dật Hiên đi.”

Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan đi vào trong phòng bệnh.

Từ Hiền Trang đi theo ở phía cuối cùng.

Cô ta nhìn phòng bệnh vip xa hoa, trong lúc nhất thời có chút tự ti mặc cảm.

Chỉ sợ là một ngày ở đây còn cao hơn tiền lương của cô ta.

Cô ta đột nhiên luống cuống tay chân.

Sau khi Hồ Ngọc Duyên đợi Tống Dật Hiên vào trong, nghe y tá nhắc nhở vài thứ, không khỏi lấy vở ghi chép lại.

“Y tá, còn có gì cần nhắc nhở nữa không?”

“Tạm thời không có.”

“Cảm ơn cô.”

Hồ Ngọc Duyên vô cùng lịch sự với y tá.

Cô ta xoay đầu lại nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, nói: “Mọi người về đi, tôi chăm sóc anh ấy là được rồi.”
 
Chương 1224


Chương 1224

Sắc mặt của Từ Hiền Trang lập tức thay đổi.

“Cô chăm sóc hả? Cô có làm được không, tôi đã kêu Hiền Trang ở đây chăm sóc rồi, nếu không thì cứ để cho cô ấy chăm sóc đi, cô là thiên kim tiểu thư, không làm được những chuyện này đâu.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Từ Hiền Trang đều đã bỏ công việc vì Tống Dật Hiên rồi, bây giờ còn nói không cần Từ Hiền Trang thì không hay cho lắm, nhưng mà lời này lọt vào trong lỗ tai của Từ Hiền Trang thì lại cảm thấy Thẩm Hạ Lan cũng xem thường cô ta giống như là Hồ Ngọc Duyên, xem cô ta như người giúp việc mà sai bảo.

Cô ta đột nhiên tức giận: “Nếu như cô Hồ đã ở đây, vậy thì tôi đi trước.”

Nói xong, cô ta cũng không đợi Thẩm Hạ Lan có phản ứng, trực tiếp quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.

“Xí, già mồm.”

Hồ Ngọc Duyên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu lại chăm sóc cho Tống Dật Hiên.

Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng đi khỏi của Từ Hiền Trang, không khỏi híp mắt lại.

Có lẽ là Thẩm Hạ Lan nói đúng, Từ Hiền Trang thật sự không xứng với Tống Dật Hiên, huống hồ chi tính tình này…

Anh không khỏi nhớ đến thái độ lúc nãy mà Từ Hiền Trang đối với Thẩm Hạ Lan.

“Phi, tìm người theo dõi Từ Hiền Trang đi, đừng để cô ta giở trò gì.”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp gọi điện thoại cho Phi.

Thẩm Hạ Lan im lặng, cô lại chọc phải ai rồi.

Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, nhìn Tống Dật Hiên rồi thấp giọng nói: “Em muốn ở đây chờ anh ta tỉnh lại hả?”

“Tốt xấu gì cũng phải chờ anh ấy tỉnh lại mới có thể đi, nếu không thì em không yên lòng.”

Thẩm Hạ Lan biết suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn, cô cũng không phải là nhất định xen vào chuyện của người khác mà ở đây làm bóng đèn. Chỉ là Tống Dật Hiên chưa tỉnh dậy, ai biết được Từ Hiền Trang với Hồ Ngọc Duyên có chuyện gì, giao Tống Dật Hiên cho người xa lạ như thế, cô thật sự không yên tâm lắm.

“Để anh đi mua gì cho em uống, nước này lạnh quá rồi.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan nói với Hồ Ngọc Duyên: “Để tôi đi xem bệnh án của Tống Dật Hiên một chút, cô chăm sóc cho anh ấy trước đi.”

“Được rồi.”

Hồ Ngọc Duyên nhẹ gật đầu.

Thẩm Hạ Lan đi đến chỗ Tiêu Niệm Vi.

“Sao vậy, vẫn còn chưa yên tâm hả?”

“Mức độ bị thương của anh ấy như thế nào?”

“Cũng không tính là quá nghiêm trọng, chỉ là chỗ bị thương hơi nặng cho nên mới cần tớ đến đây một chuyến, cậu đừng có vừa thấy tớ là sợ hãi, thật sự không có chuyện gì lớn đâu.”

Tiêu Niệm Vi biết tầm quan trọng của Tống Dật Hiên đối với Thẩm Hạ Lan, vội vàng kể tình huống của anh ta cho cô biết.

Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới thở phào một hơi.

“Tớ nói này, tình huống của hai cô gái kia là sao vậy?”

Tiêu Niệm Vi rất ít khi nhiều chuyện, nhưng mà liên quan đến Thẩm Hạ Lan thì cô ta vẫn muốn nhiều chuyện một chút.

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực: “Tớ cũng không biết nữa, phải chờ Tống Dật Hiên tỉnh dậy rồi mới biết được.”

“Đào hoa thật chứ.”

Tiêu Niệm Vi cười lắc đầu.

Thẩm Hạ Lan với Tiêu Niệm Vi lại nói chuyện với nhau một hồi, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Niệm Vi.

Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang đợi ở bên ngoài, đang cầm điện thoại làm việc của mình, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, lúc này anh mới đưa sữa nóng ở trong tay của mình tới.

“Trở lại hồi nào vậy?”

Thẩm Hạ Lan hỏi.

“Mới vừa trở lại không bao lâu.”

Diệp Ân Tuấn tổng hợp công việc ở trong tay.
 
Chương 1225


Chương 1225

Thẩm Hạ Lan thấy sữa nóng ở trong tay đã hơi ấm, cô liền biết Diệp Ân Tuấn đợi được một khoảng thời gian rồi, chỉ có điều là từ xưa đến nay người đàn ông này sẽ không nói mấy chuyện như thế.

“Anh biết em ở bên trong, sao về rồi mà lại không vào?”

“Để em với bác sĩ Tiêu nói chuyện phiếm với nhau, thuận tiện xử lý chút công việc.”

Diệp Ân Tuấn cưng chiều nói.

Thẩm Hạ Lan uống sữa, thuận tiện hỏi: “Phi xử lý không được hả?”

“Cậu ta có chuyện cần phải xử lý.”

“Không phải Tống Đình đã tỉnh dậy rồi hả, không trở về công ty à?”

Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút rồi nói: “Anh không muốn để cho cậu ấy trở về.”

“Có ý gì?”

Thẩm Hạ Lan thắc mắc.

Diệp Ân Tuấn đút tay vào trong túi, thấp giọng nói: “Mấy năm nay cậu ấy đã có thể tự mình đảm đương một phía, ở chỗ của anh thì có hơi lãng phí, không gian ở bên ngoài rất lớn, cậu ấy nên tạo nên thiên hạ thuộc về riêng mình, huống hồ gì anh vẫn hy vọng là cậu ấy trở về quân khu.”

“Vậy còn anh, anh có đi không?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, đây là lần đầu tiên cô hỏi thẳng anh về vấn đề này.

Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ, lập tức cười nói: “Em cũng biết rồi?”

“Anh không nói làm sao em biết?”

Thẩm Hạ Lan có chút kiêu ngạo.

Diệp Ân Tuấn thấy vợ mình tức giận, vội vàng nói: “Anh với cậu ấy không giống nhau, anh có vợ con rồi, trở về làm cái gì? Cho dù có trở về đi nữa thì anh cũng không có tâm tư làm nhiệm vụ, không thể dùng toàn lực ứng phó, chẳng bằng giao cơ hội lại cho người khác, anh chỉ cần chăm sóc cho vợ con mình là được rồi.”

“Không có tiền đồ.”

Thẩm Hạ Lan khinh bỉ, nhưng mà khóe miệng lại nâng lên.

Anh ấy không trở về, thật là tốt.

Loại cảm giác này giống như là nỗi lo ở trong lòng đột nhiên được buông xuống, thoải mái không có từ nào diễn tả.

“Anh vẫn không nên nhúng tay vào chuyện của Tống Đình, để cậu ấy tự đưa ra quyết định đi, có một vài người có tài nhưng mà không có nghĩa là bọn họ có dã tâm, làm sao anh lại biết là Tống Đình không thích có cuộc sống hài hòa với Lam Tử Thất cơ chứ?”

Lời đề nghị của Thẩm Hạ Lan vô cùng đúng chỗ.

Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu: “Cho dù cậu ấy không trở về quân khu thì anh cũng không hi vọng cậu ấy đi làm cùng với anh, cậu ấy có rất nhiều sản nghiệp của mình, chỉ là vẫn còn chưa sát nhập, làm cho người ta cho rằng cậu ấy chỉ là trợ lý của anh, thật ra thì tài sản của cậu ấy đã được tích lũy không ít. Nếu như Lam Tử Thất thật sự muốn phát triển trong giới giải trí, chắc có lẽ là Tống Đình phải gầy dựng, dù sao thì dưới tình huống không quyền không thế, muốn bảo vệ người mà cậu ta yêu chưa chắc là sẽ làm được, có một vài mối quan hệ cần cậu ta phải xử lý.”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn suy nghĩ cho Tống Đình vô cùng chu đáo, Thẩm Hạ Lan có chút ghen tị: “Chồng ơi, anh đối xử với Tống Đình thật là tốt, em có chút ghen ghét rồi đó.”

“Anh đối với em không tốt hả? Đồ không có lương tâm!”

Diệp Ân Tuấn vươn tay cưng chiều vuốt mũi của cô một cái.

Thẩm Hạ Lan le lưỡi nói: “Dù sao thì em cũng ghen ghét đó.”

“Vậy em nói xem anh phải đối tốt với em như thế nào?”

Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, có đôi khi Thẩm Hạ Lan giống như là một đứa con nít.

Nhưng mà anh tình nguyện cả đời này cô đều giống như là một đứa bé, như thế này sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

“Không bằng tối nay anh hầu hạ em đi?”

Thẩm Hạ Lan chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn lập tức thấy phiền muộn.

“Khụ khụ, thay cái khác đi, tối nay anh phải họp video rồi.”

“Giao cho Phi là được rồi, không phải là anh đã giao quyền cho cậu ta rồi hả? Cứ để cho cậu ta học hỏi kinh nghiệm đi, hay là nói anh không thích em nữa?”

Thẩm Hạ Lan duỗi ngón tay ra chỉ vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn, dọa Diệp Ân Tuấn vội vàng cầm tay của cô lại.

“Tổ tông ơi, nơi này là bệnh viện.”
 
Chương 1226


Chương 1226

“Em trêu chọc chồng của mình có làm phiền tới người khác hả?”

Bộ dạng không sợ trời không sợ đất của Thẩm Hạ Lan lập tức làm Diệp Ân Tuấn khóc không ra nước mắt.

Bây giờ anh thẳng thắn có còn kịp không?

“Không phải là chúng ta muốn đi xem xem Tống Dật Hiên tỉnh dậy chưa hả, đi nhanh lên đi.”

Trên trán của Diệp Ân Tuấn rịn ra mồ hôi lạnh.

Nếu như là trước kia, mình tuyệt đối sẽ thích Thẩm Hạ Lan trêu đùa như thế này, nhưng mà bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, anh thật sự có nỗi khổ khó nói.

Thẩm Hạ Lan lại không động đậy: “Không cần phải vội, anh ấy cũng đâu có chạy được đâu, vẫn là tình cảm vợ chồng chúng ta quan trọng nhất.”

Diệp Ân Tuấn thật sự muốn khóc.

“Vợ ơi, anh, anh, cái đó…”

“Rốt cuộc là anh còn muốn giấu em bao lâu nữa?”

Thẩm Hạ Lan lập tức giận xanh mặt, mặc dù giọng nói không lớn nhưng mà biểu cảm vui cười ở trên mặt đã không còn nữa, thay vào đó là sự tức giận.

Diệp Ân Tuấn hơi giật mình, lập tức hiểu được Thẩm Hạ Lan đã biết tất cả mọi chuyện, không khỏi dở khóc dở cười.

“Còn không phải là anh không muốn em lo lắng đó à?”

“Đánh rắm, anh đây là có thái độ không muốn em lo lắng đó hả? Em đã cho anh cơ hội rồi có đúng không, thân thể của anh là của em, của em đó! Anh hiểu không hả, anh đã nhận được sự cho phép của em chưa, anh đi làm phẫu thuật có thương lượng với em chưa? Diệp Ân Tuấn, lá gan của anh lớn lắm, bây giờ cũng biết tiền trảm hậu tấu rồi có đúng không?”

Thẩm Hạ Lan thở thì phò, duỗi ngón tay ra hung hăng đâm vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn, hết cái này tới cái khác.

Diệp Ân Tuấn cực kỳ yêu thích dáng vẻ hung hãn của cô, nhưng mà nơi đây là bệnh viện, ít nhiều gì cũng nên chừa cho anh mặt mũi có được không hả.

“Vợ ơi, một lát em về nhà kêu anh quỳ vỏ sầu riêng anh cũng sẽ quỳ, chúng ta về nhà rồi nói có được không?”

“Nói cái gì mà nói, em không có gì để nói với anh hết, nếu như anh đã thích giấu diếm em như vậy, anh thích làm cuộc phẫu thuật đó, vậy thì anh tự sống một mình luôn đi.”

Thẩm Hạ Lan đẩy anh ra, nhấc chân đi khỏi.

Tức chết cô rồi.

Cái tên Diệp Ân Tuấn này, cô đã cho cơ hội rồi mà còn không biết thẳng thắn, nếu đã như vậy, cứ làm lơ anh luôn đi.

Thẩm Hạ Lan tức giận suy nghĩ, bước chân lại nhanh hơn.

Diệp Ân Tuấn vô cùng phiền muộn.

Làm sao mà anh biết được Thẩm Hạ Lan lại muốn anh thẳng thắn chuyện này cơ chứ?

Cũng là do mình ngốc nghếch, mối quan hệ giữa Tiêu Niệm Vi và Thẩm Hạ Lan là như thế nào, làm sao lại không lọt gió được cơ chứ?

“Hạ Lan, vợ ơi, em chậm một chút.”

Diệp Ân Tuấn đi theo ở đằng sau, anh nhíu mày.

Chọc vợ giận rồi.

Làm sao đây?

Trước kia lúc tức giận ngủ một giấc là được rồi, bây giờ ngay cả ngủ cũng là một loại xa xỉ.

Anh lập tức có một loại cảm giác thất bại lấy đá đập vào chân mình.

Khóe môi của Thẩm Hạ Lan hơi nâng lên.

Loại cảm giác này thật sự quá sướng.

Nhưng mà cô cũng không thể để Diệp Ân Tuấn biết là mình có ý tứ dùng chủ đề này để ra uy.

Khóe môi của Thẩm Hạ Lan nhếch lên, đi vào trong phòng bệnh của Tống Dật Hiên, còn chưa bước vào thì đã nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Tống Dật Hiên.

“Hồ Ngọc Duyên, đại tiểu thư như cô đây tại sao lại ở chỗ của tôi vậy, cô đi nhanh lên đi.”

“Em không đi, em muốn chăm sóc cho anh, anh như thế này mà không có ai chăm sóc thì làm sao được chứ?”

Hồ Ngọc Duyên nói năng rất hùng hồn.

“Tôi sẽ tìm người chăm sóc đặc biệt.”

“Chăm sóc đặc biệt ở chỗ nào? Chẳng lẽ anh muốn để những người phụ nữ khác nhìn thấy thân thể của anh hả?”
 
Chương 1227


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1227

“Cô cũng là nữ đó, có được không hả?”

Tống Dật Hiên bó tay rồi.

“Vậy thì không giống, em là vợ tương lai của anh, em có nhìn đi nữa cũng là chuyện hiển nhiên.”

Sự tự tin này của Hồ Ngọc Duyên khiến khóe môi của Tống Dật Hiên co rút.

“Tôi nói là đời này tôi không có dự định kết hôn, cô cũng đừng có lãng phí thời gian ở trên người của tôi nữa, có được không hả?”

“Em không đó, đời này của em chỉ ỷ lại vào anh thôi. Em mặc kệ, anh đều đã thấy của em hết rồi, anh không cưới thì em gả cho ai đây?”

Lượng tin tức trong lời nói này của Hồ Ngọc Duyên quá lớn, trong lúc nhất thời làm cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đứng ở bên ngoài đều ngây ngẩn cả người.

Có chuyện gì vậy?

Tống Dật Hiên lại rối rắm.

“Tôi đã nói chuyện đó là chuyện ngoài ý muốn.”

“Em mặc kệ! Dù sao thì anh cũng đã nhìn thấy của em hết rồi, em lớn như vậy, ngoại trừ mẹ của em thì chưa có người nào nhìn thấy thân thể của em đâu, anh phải chịu trách nhiệm.”

Hồ Ngọc Duyên không chịu buông tha.

Tống Dật Hiên cảm thấy đau đầu.

“Đầu của tôi đau quá.”

“Đợi em đi tìm bác sĩ cho anh.”

Hồ Ngọc Duyên nói xong rồi lại muốn đi tìm y tá, lại bị Tống Dật Hiên cầm tay lại rồi nói: “Cô đừng có lắc lư ở trước mặt tôi thì tôi sẽ hết đau.”

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu


“Anh lại nói lớn tiếng một chút, làm cho tất cả mọi người đều nghe thấy, vậy thì không có ai tranh giành anh với em nữa.”

Lần này Tống Dật Hiên hoàn toàn không lên tiếng.

Anh ta sắp ngất đến nơi rồi.

“Hồ Ngọc Duyên, coi như tôi cầu xin cô đi, để tôi yên tĩnh một chút.”

Tống Dật Hiên nói không được sự chua xót ở trong lòng.

Anh ta thật sự là bệnh nhân hả.

“Cũng không nói gì nữa, anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

Lời nói của Hồ Ngọc Duyên làm khóe miệng của Tống Dật Hiên co rút.

“Ý của tôi là cô có thể tạm thời đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi được không?”

“Không thể, em là do em họ của anh kêu ở lại chăm sóc cho anh.”

Hồ Ngọc Duyên trực tiếp nhắc tới Thẩm Hạ Lan.

“Là ai?”

“Thẩm Hạ Lan đó, không phải là em họ của anh hả, cô ấy đã nói như vậy.”

Hồ Ngọc Duyên mặt không đỏ tim không đập lôi kéo Thẩm Hạ Lan ra làm con cờ lớn, quả nhiên Tống Dật Hiên ngậm miệng lại.

Nếu như biết Thẩm Hạ Lan có tác dụng như thế, ngay từ đầu cô ta đã nói như vậy rồi.

Thẩm Hạ Lan đứng ở bên ngoài nghe Hồ Ngọc Duyên bắt nạt Tống Dật Hiên như thế, cũng nhìn không được nữa rồi.

Cô đẩy cửa ra bước vào.

“Hồ Ngọc Duyên, tôi…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom