Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4375


Chương 4375

“Lâm Phi Anh, cho dù là thần y Lâm hay đại hội, ông nghĩ đều là người tầm thường sao? Ông cho rằng muốn đối phó là có thể đối phó được ư? Tôi nói cho ông biết, không đơn giản như vậy đâu, thần y Lâm rất gian xảo, nếu cậu ta phát hiện ra chuyện chúng ta gây chia rẽ cậu ta và Thương Minh, chắc chắn sẽ trút giận lên chúng ta”.

“Trút giận thì trút giận, Lâm Côn Lôn, chẳng lẽ ông nghĩ nhà họ Lâm chúng ta sợ cậu ta sao?”, Lâm Phi Anh mở mắt ra, dưới đáy mắt hiện lên ý chí chiến đấu mãnh liệt: “Cậu ta họ Lâm, chúng ta cũng họ Lâm, tại sao chúng ta không thể động vào cậu ta chứ?”

“Ông…”

“Lâm Côn Luân, nếu ông sợ thì về Tề Các của ông, ngoan ngoãn đợi đi, tôi sẽ giải quyết chuyện này. Ngoài ra, tôi phải nói cho ông biết hành động lần này được bên trên ủng hộ, không phải một mình tôi quyết định, ông chạy đến đây oán trách tôi? Tại sao ông không nói với bên trên đi?”

“Gì cơ? Bên trên cũng đồng ý hả?”, vẻ mặt Lâm Côn Luân cứng đờ.

“Nếu không thì sao? Đại hội sắp diễn ra rồi. Chúng ta và Dương Hoa ở Giang Thành có nhiều xung đột, cũng đã trở mặt với nhau, nếu không loại bỏ thần y Lâm trước khi đại hội diễn ra, đợi đến khi cậu ta đến đại hội chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù số một của nhà họ Lâm. Thế nên để đại hội diễn ra một cách thuận lợi, bên trên đã đồng ý với một loạt kế hoạch trấn áp thần y Lâm lần này của tôi”, Lâm Phi Anh nói.

Lâm Côn Luân nhíu chặt mày, vẻ mặt không được tự nhiên.

Chuyện quan trọng như vậy mà chẳng nghe người bên trên nói với ông ta.

Xem ra chuyện trước đó đã khiến bên trên thất vọng về ông ta rồi.

“Tề các chủ, ông còn vấn đề gì không? Nếu không còn gì nữa thì mời đi cho, đừng làm phiền bọn tôi uống trà”, Lâm Phi Anh nhấp một hớp trà lạnh nhạt nói.

Mọi người vô cùng tức giận, thế nhưng lại không thể làm gì với Lâm Phi Anh.

“Nếu các vị đã muốn tiếp tục thưởng thức trà thì được thôi, tôi không làm phiền nữa, nhưng Lâm Phi Anh, có một câu tôi muốn tặng cho ông”.

“Mời nói”, Lâm Phi Anh nói.

“Đừng vui mừng quá sớm, người ở Giang Thành đó không đơn giản như ông nghĩ đâu”, Lâm Côn Luân hừ một tiếng nói, sau đó đi ra ngoài.

Lâm Phi Anh híp mắt nhìn theo, không nói gì.

Những người ở Anh Các bật cười, có người cười cợt, có người mắng nhiếc, ai nấy cũng tỏ ra khinh thường.

“Đám vô dụng ở Tề Các thật mất mặt, cứ nghĩ ai cũng vô dụng giống họ. Chỉ một thần y Lâm thôi mà nghĩ chúng ta không thể giải quyết được sao?”

“E là họ không biết, bây giờ thần y Lâm không chừng đã chết rồi”.

“Loại bỏ được thần y Lâm, các chủ chúng ta đã cứu gia tộc thoát khỏi tai họa lớn, địa vị của Anh Các trong gia tộc cũng sẽ tăng lên. Đến lúc đó, xem tên Lâm Côn Luân này còn dám đến trước mặt Anh Các chúng ta kêu gào nữa không”.

“E là đến lúc đó ông ta phải đến tìm các chủ của chúng ta nịnh nọt các kiểu”.

“Ha ha ha…”

Mọi người bật cười thành tiếng.

Lâm Phi Anh cũng nhếch môi cười, trong mắt đầy vẻ bình tĩnh và tự tin.

Thật ra ông ta cũng đã chuẩn bị hai phương án, Thương Minh và đại hội đều phái người đi.
 
Chương 4376


Chương 4376

Ông ta tin chắc dù một kế hoạch không thành thì vẫn còn một kế hoạch nữa.

Dù không thể giết chết thần y Lâm thì lần này cũng phải khiến thần y Lâm sứt đầu mẻ trán, lo lắng không yên.

Nhưng ngay lúc này…

Điện thoại bỗng rung lên.

Lâm Phi Anh lấy điện thoại ra nhìn số hiển thị trên màn hình, lập tức giơ tay lên.

Lầu các huyên náo trở nên yên tĩnh.

Sau đó Lâm Phi Anh mới nhấn nút nghe máy: “Chuyện xử lý thế nào rồi? Người của Long Giang Phong đã giết được thần y Lâm chưa?”

“Chưa”, đầu bên kia điện thoại là giọng nói lo lắng của người đàn ông.

“Tôi đã lường trước Long Giang Phong cũng không có khả năng giết chết thần y Lâm. Cũng thôi vậy, nếu giết được thì giết, nếu không giết được cũng không cần lo lắng. Điều các chủ quan tâm hiện giờ là thần y Lâm có vì chuyện này mà điều tra đến chỗ hai bố con Long Hâm và Long Giang Phong hay không? Có gây thù với họ không? Nếu Long Giang Phong không giết được thì bố cậu ta – Long Hâm chắc hẳn vẫn có khả năng này. Nếu Long Hâm ra mặt, nhiệm vụ lần này xem như một thành công mĩ mãn”, Lâm Phi Anh nói.

Thế nhưng người đàn ông bên kia lại khóc không ra nước mắt nói: “Các chủ, Long… Long Hâm không gây thù với thần y Lâm, nhiệm… nhiệm vụ thất bại rồi…”

“Cái gì?”

Lâm Phi Anh sửng sốt, vội hỏi: “Tại sao thất bại? Lẽ nào thần y Lâm không phát hiện là do Long Giang Phong phái người đến giết cậu ta à?”

“Phát hiện ra nhưng… vô dụng…”

“Sao lại vô dụng?”, Lâm Phi Anh không hiểu.

Ông ta bỗng nhận ra điều gì, sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: “Bây giờ cậu… đang ở đâu?”

“Giang… Giang Thành…”, người đàn ông đó gần như bật khóc.

“Hả?”

Tất cả người nhà họ Lâm đều ngơ ngác.

Giang Thành?

Đó chẳng phải là địa bàn của thần y Lâm sao?

Sao người nhà họ Lâm này lại chạy đến Giang Thành rồi?

Chỉ có một lý do có thể giải thích chuyện này.

Người đó bị thần y Lâm bắt đi…

“Thần y Lâm… có phải… đang ở bên cạnh cậu không?”, Lâm Phi Anh do dự một lúc, thấp giọng hỏi.

“Thật ra tôi có thể nói chuyện với ông”.

Đầu bên kia vang lên giọng Lâm Chính.

Sắc mặt Lâm Phi Anh thay đổi.

Mọi người đều như nghẹt thở.

“Người nhà họ Lâm, tôi không ngờ các người lại nóng nảy muốn giết tôi như vậy. Xem ra tôi không thể tiếp tục bị động nữa rồi. Người nhà họ Lâm, các người có thể mong đợi điều bất ngờ và cuộc thăm hỏi mà tôi chuẩn bị cho các người”, Lâm Chính lại nói.

Lần này anh tức giận thật rồi.

“Thần y Lâm, tôi nghĩ gia tộc chúng tôi cần phải giải thích với cậu một chút, chuyện không như cậu nghĩ đâu”, Lâm Phi Anh bình tĩnh lại ngay lập tức, nhỏ giọng nói.
 
Chương 4377


Chương 4377

Nhưng ngay sau đó điện thoại đã bị ngắt máy.

“Thần y Lâm? Thần y Lâm!”, Lâm Phi Anh gọi.

Chẳng ăn thua gì.

Ông ta để điện thoại xuống, vẻ mặt u ám đến cực điểm.

Sắc mặt đám người Anh Các có mặt ở đó đều lộ ra vẻ vừa hoảng sợ vừa nghiêm trọng.

“Tại sao thần y Lâm lại phát hiện ra Lâm Cường?”

“Không đâu…”

“Các chủ, chuyện… chuyện này nên làm sao mới ổn?”

“Đại hội sắp diễn ra rồi, gia tộc yêu cầu không được chọc vào rắc rối, bây giờ thần y Lâm muốn tính toán với chúng ta, nếu gia tộc biết được chắc chắn sẽ trách tội chúng ta”.

“Lẽ nào Lâm Côn Luân nói đúng rồi sao?”

Người Anh Các ai nấy cũng hoảng sợ, tay chân lúng túng.

“Câm miệng hết cho tôi”, Lâm Phi Anh quát.

Mọi người sửng sốt.

Sắc mặt ông ta u ám, hừ một tiếng rồi nói: “Bây giờ tôi đi gặp gia chủ, mọi người đừng hoảng loạn. Chỉ một thần y Lâm thôi, chẳng là cái thá gì cả”.

Nói xong, ông ta đứng dậy đi ra khỏi Anh Các.

Trong một tòa kiến trúc tầng hầm trống ở Giang Thành.

Người đàn ông tên Lâm Cường đang ngồi ở một nơi hệt phòng giam, run lẩy bẩy nhìn một ly chất lỏng màu xanh được đặt trước mặt.

Lâm Chính đứng cạnh bàn trước mặt hắn.

“Nói cho tôi biết, nhà họ Lâm biết chuyện giữa Long Hâm và tôi bằng cách nào?”, ngón tay Lâm Chính gõ lên mặt bèn, lạnh nhạt nói.

“Gì cơ? Tôi… tôi không biết… Long Hâm gì? Thần y Lâm, tôi… tôi chẳng biết gì thật…”, Lâm Cường run lẩy bẩy, lắp bắp nói.

“Nếu không chịu nói thì uống ly nước trước mặt đi”, Lâm Chính nói.

“Đây… đây là cái gì?”, Lâm Cường run rẩy hỏi.

“Một loại thuốc tê liệt, uống xong sẽ làm cho anh trải qua hết đời này trên giường”, Lâm Chính nói.

“Hả? Vậy… tức là tôi uống nó… thì cả đời chỉ có thể làm một người tàn phế sao?”

“Đúng thế, hơn nữa không có thuốc chữa, đây là thuốc do tôi tự chế, tôi nghĩ chắc anh sẽ không nghi ngờ y thuật của tôi nhỉ?”, Lâm Chính nói.

Đồng tử Lâm Cường trợn to, khó tin nhìn anh.

Ai dám nghi ngờ y thuật của người này chứ?

Phải biết rằng, nhà họ Lâm cũng là gia đình y học, cũng am hiểu về y thuật nhưng một khi các bác sĩ của nhà họ Lâm đó nói về thần y Lâm, họ cũng sẽ lộ vẻ khó tin và kinh ngạc.

E là uống thuốc này rồi, dù có tìm các bác sĩ của nhà họ Lâm đó chữa… cũng không có tác dụng.

“Đừng… đừng, tôi không muốn làm người tàn phế! Tôi không muốn…”, Lâm Cường run rẩy gào lên.

“Không muốn làm người tàn phế thì ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi”, Lâm Chính nói.

Lâm Cường không dám do dự nữa, nuốt nước bọt nói: “Thật ra tôi cũng không biết tình hình cụ thể, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở nhà họ Lâm thôi… những bí mật chủ yếu…”
 
Chương 4378


Chương 4378

“Thế nên anh nói một câu vô nghĩa à?”

“Không không, thần y Lâm, tôi từng nghe nói được vài chuyện, tôi biết một người”.

“Ai?”

“Lâm Bạch Hổ”.

“Ồ? Nói về người này xem”.

“Sao thế? Chủ tịch Lâm biết người này à?”

“Nhà họ Lâm các người bảo Thương Minh đối phó với tôi cũng là do Lâm Bạch Hổ này liên hệ nhỉ?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.

“Sao anh biết?”, Lâm Cường cực kỳ ngạc nhiên.

“Minh chủ Thương Minh nói cho tôi biết”, Lâm Chính cười nói.

“Gì cơ?”

Lâm Cường ngơ ngác, một lúc sau mới nặn ra nụ cười: “Thần y Lâm, anh đang đùa gì thế? Minh chủ Thương Minh… sao có thể nói với anh chuyện này chứ?”

“Anh không tin à?”

“Thần y Lâm, nếu anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi là được, sao lại phải trêu đùa tôi…”

“Thế nếu tôi nói minh chủ Thương Minh đang ở cách vách, anh cũng sẽ không tin à?”

Lâm Cường sửng sốt, cười khổ nói: “Thần y Lâm, rốt cuộc là tôi điên hay anh điên vậy?”

“Được thôi, không lảm nhảm mấy chuyện chẳng có tác dụng nữa, nói việc chính đi, rốt cuộc Lâm Bạch Hổ này là ai?”

“Nghe nói… là người bên kia đến”.

“Bên kia?”, Lâm Chính nhíu mày, bỗng nghĩ ra điều gì, trầm giọng nói: “Ý anh là…”

“Phải, chính là bên đó… Lâm Bạch Hổ này chủ yếu phụ trách bên chỗ Lâm Anh Hùng, thần y Lâm biết Lâm Anh Hùng chứ?”

“Tôi biết, là con át chủ bài của nhà họ Lâm. Nghe nói bây giờ nhà họ Lâm đang cố gắng hết sức bồi dưỡng Lâm Anh Hùng để cho anh ta tham gia đại hội”.

“Đúng thế, cho nên nhiệm vụ Lâm Bạch Hổ là tiêu diệt một số kẻ thù có tiềm năng thay Lâm Anh Hùng. Thần y Lâm, anh còn trẻ tuổi như thế nhưng thực lực thật đáng sợ, đã bị nhà họ Lâm liệt vào hàng kẻ thù mạnh, cộng thêm xích mích trước kia của anh và nhà họ Lâm chúng tôi, hiện giờ anh đã là kẻ thù cần phải tiêu diệt của nhà họ Lâm”, Lâm Cường nói.

“Thế nên nhà họ Lâm đánh không lại bèn muốn mượn tay Thương Minh để đối phó với tôi?”

“Hiện giờ nhà họ Lâm không mong mình tiêu hao quá nhiều sức lực vào những chuyện ngoài đại hội, cả nhà đều nhất trí cho rằng có thể mượn đao giết người là tốt nhất”.

“Hừ, nhà họ Lâm đúng là keo kiệt, vừa muốn giết người vừa không muốn mất sức… thật nực cười”.

“Thần y Lâm, tôi biết nhiều như thế, anh… anh có thể thả tôi đi không?”, Lâm Cường run rẩy nói.

“Vậy thì không được, anh phải ở lại đây một thời gian”.

“Ở một thời gian? Tức là anh không cho tôi đi hả? Thần y Lâm, anh… anh không phải muốn giết tôi đấy chứ?”, Lâm Cường run rẩy hét lên, đã khiếp sợ đến mức hồn bay phách tán.

“Giết anh? Không đâu. Lâm Cường, nói ra thì chúng ta vẫn là thân thích của nhau, sao tôi có thể giết anh được chứ?”, Lâm Chính cười nói.

“Thân thích?”, đầu óc Lâm Cường đờ đẫn, cả người ngơ ngác nói: “Thần y Lâm, ý… ý anh là?”
 
Chương 4379


Chương 4379

“Chẳng phải trước đó anh nói anh là người của Nam Viện nhà họ Lâm sao?”

“Đúng thế…”

“Tôi cũng là người của Nam Viện”.

“Cái gì?”

Lâm Cường kinh hãi đến mức há hốc miệng run rẩy hỏi: “Anh… anh là người nhà họ Lâm hả?”

“Tôi chưa từng phủ nhận tôi không phải là người nhà họ Lâm mà nhỉ?”

“Sao có thể… Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”, tim Lâm Cường suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, tin tức chấn động như vậy làm hắn choáng ngợp.

Một lúc sau, hắn mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi: “Thần y Lâm, rốt… rốt cuộc anh là ai trong nhà họ Lâm?”

“Chắc anh đã từng nghe đến tên tôi rồi”.

“Ai?”

“Lâm Chính!”

Bụp!

Lâm Cường ngồi phịch xuống đất, cả người ngây dại

Nếu nhà họ Lâm đã ra tay, dĩ nhiên Lâm Chính sẽ tiếp chiêu.

Sau khi moi được tin tức bên Lâm Cường, Lâm Chính lập tức bắt tay vào chuẩn bị, tổ chức mọi người đến Yên Kinh để tính toán cho rõ món nợ này.

Anh không thể cứ bị động mãi được.

Nếu không nhà họ Lâm sẽ không buông tha.

Đối phó với kẻ địch thế này thì chỉ cần để lộ ra nắm đấm của mình cứng hơn thì họ mới biết sợ.

Vừa lúc nhân viên điều tra mà đại hội phái đến vẫn dừng chân ở Giang Thành, Lâm Chính ở lại đây là không nề hà phiền phức, nếu tìm một cái cớ để đi thì cũng có thể bớt đi rất nhiều rắc rối, tránh để lộ sơ hở.

Lâm Chính bảo Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương ở lại canh giữ Giang Thành, sau đó dẫn theo Chiêm Nhất Đao và những người anh tài của Đông Hoàng Giáo lên đi máy bay tư nhân bay thẳng đến Yên Kinh.

Cùng lúc đó nhà họ Lâm ở Yên Kinh cũng không bình yên.

Sau khi Anh Các báo lại chuyện này, nhà họ Lâm cấp tốc mở cuộc họp khẩn.

Người phụ trách của ba các lớn và đường khẩu đều chạy đến.

Trong một phòng họp kín hơi tối.

“Thế nên thần y Lâm đã biết chuyện này là do nhà họ Lâm chúng ta đứng đằng sau thao túng à?”, một ông lão tóc bạc ở trên cùng không cảm xúc hỏi.

Hai bên đều có nam nữ mặc đồ xa hoa, những người này khoảng bốn năm mươi tuổi, sắc mặt ai nấy cũng vô cùng nghiêm trọng.

Lâm Phi Anh đứng dậy, cúi người xuống nói: “Nhiệm vụ của Lâm Cường thất bại đều là do Phi Anh vô dụng, các chưởng sự cứ trách phạt”.

“Gia chủ và phó gia chủ đều chạy đôn đáo vì đại hội, suốt ngày không ở gia tộc, hiện giờ mọi việc trong gia tộc đều do tôi quản lý, theo lý lần này tôi phải nghiêm trị ông nhưng bây giờ là thời điểm cần người. Tội này cứ ghi sổ trước, sau này sẽ tính sau”, ông lão trầm giọng nói.

Lâm Phi Anh chắp tay lại: “Chưởng sự, với tính cách của thần y Lâm, lần này chắc chắn sẽ đến Yên Kinh trả thù, nhà họ Lâm phải chuẩn bị trước”.

“Đúng thế, thần y Lâm chắc chắn sẽ báo thù, tính tình kiên cường khí khái, làm việc gì cũng bất chấp hậu quả, mấy thế lực gia tộc mà gây thù với hắn đều bị hắn tiêu diệt. Người này rất hung tàn, mọi người hãy nghĩ đến thôn Dược Vương, chẳng phải cũng là do người này làm sao?”, một người phụ nữ nói.
 
Chương 4380


Chương 4380

Mọi người đều biến sắc, ai nấy cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Bây giờ thần y Lâm không còn như trước…

“Sợ gì chứ? Chẳng phải chúng ta có Lâm Phi Anh đây sao? Hôm qua Lâm Phi Anh nói với tôi, chỉ là một thần y Lâm thì không có gì đáng lo, tôi nghĩ chắc chắn ông ta đã kế hoạch phòng thủ rồi”, Lâm Côn Luân ở Tề Các cười khẽ.

Thế nhưng khi nghe nói thế, Lâm Phi Anh cũng chẳng tức giận mà chỉ nói: “Với tôi thì thần y Lâm đúng là không có gì đáng lo, tôi muốn giết cậu ta cũng là chuyện đơn giản”.

“Ồ?”

Mọi người đều vực dậy tinh thần, đồng loạt nhìn Lâm Phi Anh.

“Phi Anh, ông có chắc chắn không? Mau nói kế hoạch của ông nghe xem”, ông lão vội nói.

“Ha ha, các vị, dạo gần đây nhà họ Lâm chúng ta đã dừng tất cả mọi việc vì đại hội, chuyên tâm chuẩn bị cho mọi công tác của đại hội, hơn nữa tiết kiệm toàn bộ binh lực chuẩn bị chiến đấu, lần này nếu muốn đối phó với thần y Lâm thì chắc chắn sẽ tiêu hao rất nhiều tài nguyên của nhà họ Lâm ta. Tham gia đại hội lần này chắc chắn sẽ thua thiệt, được một mất mười, cho nên tôi định mượn đao giết người, tiêu diệt thần y Lâm”, Lâm Phi Anh cười nói.

“Mượn đao của ai?”

“Chẳng phải dạo gần đây Yên Kinh có một thanh đao sắc mới đến đấy sao? Bây giờ đao của ai có thể sắc hơn người đó?”, Lâm Phi Anh cười khẽ.

Nghe thế mọi người biến sắc.

“Phi Anh, ổn không?”, ông lão lộ ra vẻ lo lắng, trầm giọng hỏi.

“Chưởng sự đừng lo, tôi đã kết nối sợi dây đó rồi”, Lâm Phi Anh cười nói, sau đó đảo mắt nhìn Lâm Côn Luân: “Tôi không phải là người khoe khoang và bất tài như ai đó, cũng chẳng ngu ngốc để bị thần y Lâm đùa bỡn”.

“Ông!”

Lâm Côn Luân nổi giận nhưng chẳng thể làm được gì.

“Được rồi, quyết định như vậy đi. Phi Anh, chuyện của thần y Lâm giao cho ông giải quyết, có cần gì thì cứ nói. Hai đại các khác và tất cả phe phái đều phối hợp hết sức với các chủ Anh Các để hành động, nếu ai làm trái lời thì sẽ dùng đến gia pháp”, ông lão đứng dậy, nghiêm túc nói.

“Tuân lệnh!”, mọi người cao giọng nói.

Lâm Côn Luân lạnh lùng nhìn Lâm Phi Anh, cũng chỉ đành đáp.

Két!

Lúc này cửa phòng họp bị ai đó đẩy mạnh ra.

“Hả?”

Ông lão cau mày.

“Lâm Lai? Cậu làm gì thế? Gia tộc đang họp, không được quấy rầy! Cậu dám xông vào phòng họp hả?”, một người nhà họ Lâm lớn tiếng chỉ trích người xông vào.

Thế nhưng đối phương chỉ nhìn người đó, không lên tiếng chỉ nhanh chân bước đến trước mặt ông lão.

“Xảy ra chuyện gì?”, ông lão nhận ra có gì không ổn bèn hỏi.

“Vừa rồi nhận được tin, hai giờ chiều nay thần y Lâm ở Giang Thành sẽ đến Yên Kinh”, người đó nói.

Vừa nghe thế, phòng họp lặng im như tờ.

Sân bay.

Lâm Chính dẫn theo Chiêm Nhất Đao và những tinh anh của Đông Hoàng Giáo đi xuống máy bay.
 
Chương 4371


Chương 4371

Nó giống như tượng điêu khắc, được người ta dùng đồ vật dán vào nhau, sau đó dùng dụng cụ sắc bén mài giũa, cho nên đường nét không khác gì thần y Lâm.

Nhưng hai người vẫn nhìn ra được, đây rõ ràng là thứ được gia công từ đầu heo!

Nếu cộng thêm lớp da, nhìn từ bên ngoài, không ai tin được đây là đầu người được làm bằng đầu heo…

“Sao lại như vậy? Sao nó lại là… giả?”.

Long Giang Phong mở to mắt, đầu óc trống rỗng.

“Anh Long, anh chưa từng thấy thủ đoạn này cũng bình thường, vì đây là thủ đoạn chỉ có gia tộc chúng tôi mới có, người bình thường không nhìn ra được”, người đàn ông đó nói.

“Nếu như vậy vì sao Chủ tịch Lâm lại biết thủ đoạn của gia tộc anh?”, Long Giang Phong lập tức hỏi.

“Vì thần y Lâm hèn hạ kia từng vào khu mộ của gia tộc tôi, trộm vật tổ truyền của gia tộc chúng tôi, lén học không ít thủ đoạn của gia tộc chúng tôi”, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.

“Cho nên anh mới hi vọng tôi giết anh ta?”, Long Giang Phong hỏi.

“Không sai! Anh giết được thần y Lâm, gia tộc chúng tôi sẽ cho anh thần đan giải được vạn độc!”.

“Gia tộc các anh… thật sự có thuốc giải cho loại độc trên người tôi?”.

“Ha ha ha, gia tộc chúng tôi có cả bảo bối mà thần y Lâm không tiếc đi trộm, sao lại không có đan dược giải chất độc trên người anh? Anh chỉ cần mang đầu của anh ta về đây, tôi sẽ tặng thuốc giải cho anh!”, người đàn ông cười lớn.

“Nhưng lần này đã thất bại… Đợi đã! Nếu đầu này là giả… phải chăng Trương Sóc kia cũng biết?”, Long Giang Phong đột nhiên ý thức được điều gì, vẻ mặt khó coi.

“Tôi đoán chắc hẳn là anh ta cũng biết, mang theo đầu giả này đến lừa gạt anh… Anh Long, chỉ sợ người tên Trương Sóc đó đã bị thần y Lâm mua chuộc, thần y Lâm đã biết hết mọi chuyện”, người đàn ông cười nói.

“Vậy… Vậy phải làm sao?”, Long Giang Phong hơi hoảng hốt: “Phải chăng thần y Lâm sẽ tìm tôi trả thù…”.

“Sao có thể? Anh Long, nơi này là đại hội, thần y Lâm đó có gan lớn đến mức dám đến núi Long Ngâm sao? Nếu vậy thì không phải càng tốt? Anh có thể danh chính ngôn thuận giết anh ta!”, người đàn ông cười lớn.

“Nhưng chuyện này tôi vẫn chưa nói bố tôi biết… Người anh em, hay là thế này, thời gian còn lại của tôi không nhiều, anh đưa thuốc giải cho tôi trước, tôi uống xong rồi giúp các anh từ từ đối phó thần y Lâm, thế nào?”, Long Giang Phong nói.

“E là không được!”, người đàn ông lắc đầu.

“Không được thương lượng?”.

“Gia tộc sẽ không cho phép”.

“Anh… Khốn kiếp! Nếu tôi có mệnh hệ nào, gia tộc các anh cũng không thoát khỏi liên can!”, Long Giang Phong phẫn nộ.

“Chúng tôi sẽ thẳng thắn với đại hội và bố anh, chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm mà chúng tôi nên gánh chịu. Nhưng anh Long, đường là tự anh chọn, không trách ai được, cũng không phải chúng tôi ép buộc anh chọc giận thần y Lâm”, người đàn ông đó nhún vai nói.

Long Giang Phong tức đến mức không biết nên nói thế nào mới phải.

Người đàn ông cười nhạt, quay người định rời đi.

“Anh Long, anh vẫn nên chuẩn bị hành động tiếp theo đối với thần y Lâm đi, nếu có tiến triển gì thì liên lạc với tôi, tôi tạm biệt trước!”.

Hắn nói xong thì rời khỏi rừng trúc.

Long Giang Phong tức đến mức nghiến răng nghiến đến sắp nát, nhìn chằm chằm người đó.
 
Chương 4372


Chương 4372

Nhưng khi người đó vừa rời khỏi rừng trúc, một bóng người đột nhiên xuất hiện, tóm lấy người đàn ông đó, ném đến chỗ Long Giang Phong.

Rầm!

Cơ thể người đàn ông đập mạnh xuống đất, suýt nữa ngất đi.

“Cái gì?”.

Long Giang Phong cũng sợ giật mình.

Vội vàng ngước mắt lên mới phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi đi đến.

Bóng người đó rất tuấn tú, đôi mắt sâu sắc, mày kiếm, giống như thiên thần.

“Thần… Thần y Lâm?”.

Long Giang Phong sợ đến mức răng đánh lập cập, hai chân run rẩy điên cuồng, không đứng vững được nữa.

“Long Giang Phong, không phải tôi đã cho anh cơ hội rồi sao? Sao anh còn không biết trân trọng, lại chọc giận tôi? Anh thật sự muốn chết hay sao?”.

Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn hắn.

“Thần y Lâm, tôi… tôi… tôi…”, Long Giang Phong nói “tôi” một lúc lâu cũng không nói được gì thêm.

Lâm Chính không quan tâm anh ta, nhìn người đàn ông đang dâng trào khí huyết ở dưới đất.

“Anh là người nhà họ Lâm đúng không?”.

Lâm Chính hỏi.

“Thần y Lâm… sao anh lại xuất hiện ở đây?”, người đàn ông hoàn hồn lại, nghiến răng tức giận nói: “Xem ra anh đi theo Trương Sóc đến đây đúng không? Anh luôn ở trong bóng tối theo dõi chúng tôi?”.

“Đúng”, Lâm Chính gật đầu: “Đáng tiếc các người phát hiện quá muộn!”.

“Hừ, lần này tôi nhận thua! Thần y Lâm, muốn chém muốn giết thì cứ việc!”, người đàn ông tức giận nói.

“Không vội! Tôi sẽ không giết anh! Tôi nghĩ trong đầu anh chắc chắn chứa rất nhiều thứ mà tôi thấy hứng thú”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào một số.

“Thần y Lâm, anh… anh gọi điện cho ai vậy?”, Long Giang Phong run rẩy hỏi.

“Bố anh”.

Sau khi Long Hâm biết tin lập tức bỏ việc quan trọng nhất trong tay xuống, chạy như điên đến rừng trúc ở lưng núi.

Ông ta không dẫn theo bất kì ai đến, cũng không cho phép ai đi theo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bìa rừng trúc.

Khi nhìn thấy ba người trong rừng trúc và cái đầu “thần y Lâm” chỉ còn nửa lớp da nằm trên mặt đất, Long Hâm đã đoán được mọi chuyện.

Long Hâm giận dữ bước đến chỗ Long Giang Phong.

“Bố…”, Long Giang Phong muốn nói gì đó, nhưng lại bị Long Hâm đạp ngã ra đất, sau đó vung nắm đấm.

“Á, ui! Ui chao… Bố, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa… Đánh nữa con sẽ chết mất… Ái…”.

Long Giang Phong co người, không ngừng gào thét.

“Thứ không biết điều như mày, mày chán sống rồi phải không? Tao đạp chết mày thằng vô dụng!”.

Long Hâm vừa chửi vừa đánh, đánh đến mức Long Giang Phong chảy máu đầu, mặt mũi bầm tím mới dừng lại.
 
Chương 4373


Chương 4373

Lúc này, Long Giang Phong không đứng dậy nổi nữa, răng rụng mất mấy cái, miệng chảy máu, nằm rên la trên mặt đất.

Long Hâm vội vàng tiến lên, khom lưng: “Thần y Lâm, vô cùng xin lỗi! Chuyện này xảy ra là do tôi dạy con không đúng cách, mong thần y Lâm cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ quản giáo con tôi thật nghiêm!”.

“Long Hâm, đầu óc con trai ông không được thông minh lắm, bị người ta lợi dụng còn không biết!”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Bị người ta lợi dụng?”, Long Hâm nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”.

“Kẻ liên hệ với con trai ông đang nằm trên mặt đất kia là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh. Ông Long Hâm, chắc ông không biết anh ta nhỉ?”, Lâm Chính nói.

“Người này đương nhiên tôi không biết, nhưng nhà họ Lâm ở Yên Kinh thì tôi biết”.

“Anh ta dụ dỗ con trai ông, muốn con trai ông giết tôi, đồng thời nói với con trai ông, nếu giết được tôi thì nhà họ Lâm bọn họ sẽ cho con trai ông thuốc giải. Con trai ông không nuốt được cơn giận lúc trước tôi sỉ nhục anh ta ở Giang Thành nên đã đồng ý. Chắc ông biết điều này nghĩa là gì nhỉ?”.

“Ngu xuẩn!”.

Long Hâm quát mắng Long Giang Phong.

Đây rõ ràng là cái bẫy, Long Giang Phong lại đi tin?

Con trai mình ngu xuẩn như vậy, đương nhiên Long Hâm càng thêm phẫn nộ.

Long Giang Phong vô cùng ấm ức.

Ngược lại, người đàn ông trên mặt đất biến sắc quát lên: “Thần y Lâm, anh bớt nói bậy ở đây đi, tôi không phải người nhà họ Lâm! Tôi… Tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ lợi dụng anh Long, tôi chỉ đơn thuần là muốn trả thù anh mà thôi!”.

“Sao? Sốt ruột rồi à? Anh càng sốt ruột thì càng lộ tẩy!”.

Lâm Chính nói: “Ông Long Hâm, tôi nghĩ chắc ông biết rõ bản lĩnh của tôi chứ nhỉ?”.

“Thần y Lâm là y võ hàng đầu hiện nay, có nhiều thành tích người đời đều biết, chắc chắn không phải người tầm thường!”, Long Hâm lập tức khen ngợi.

“Ông Long Hâm quá khen, y võ hàng đầu thì tôi không dám nhận, đại hội các ông vẫn còn vài vị hoạt thần tiên cơ mà”, Lâm Chính nói.

Long Hâm nhìn thật sâu vào Lâm Chính, không lên tiếng.

Người khác thì không biết, nhưng người có danh hiệu Hoạt Thần Tiên thì khen cậu không ngớt lời.

Long Hâm nghĩ thầm.

“Tôi cho rằng mình cũng vẫn có chút thực lực, ông Long Hâm, ông nghĩ người mà con trai ông thuê có thể giết được tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Mày thuê ai?”, Long Hâm quay đầu hỏi Long Giang Phong.

“Trương… Trương Sóc”.

Bốp!

Lại một cái bạt tai vả vào mặt Long Giang Phong.

Mặt Long Giang Phong vốn đã sưng càng sưng hơn.

“Bố!”, hắn khóc lóc.

“Thằng ngu! Mày lại tìm Trương Sóc giết thần y Lâm?! Tao nói thật với mày, dù có một trăm tên Trương Sóc cũng đừng hòng động đến nửa cọng tóc của thần y Lâm!”, Long Hâm gào lên.

Long Giang Phong sợ đến mức mặt trắng bệch.

Thần y Lâm đáng sợ vậy sao?
 
Chương 4374


Chương 4374

“Người này xúi giục con trai ông cử một kẻ vô danh đến giết tôi chẳng qua là muốn chọc giận tôi mà thôi! Để tôi ra tay giết con trai ông, khiến tôi và ông xảy ra tranh chấp, khơi lên thù hận giữa hai bên chúng ta”, Lâm Chính nói.

Long Hâm tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm con trai mình, hỏi: “Vậy là nhà họ Lâm ở Yên Kinh lợi dụng con trai tôi?”.

“Chứ không thì sao? Nếu con trai ông thành công, bọn họ sẽ bớt đi một mối họa. Nếu không thành công thì có thể khiến tôi nổi giận giết chết con trai ông. Nếu con trai ông chết, chắc chắn ông sẽ ra tay đối phó với tôi, vậy chẳng phải là hai hổ tranh đấu? Dù có thế nào thì nhà họ Lâm cũng sẽ không thua thiệt”, Lâm Chính cười nói.

“Khốn kiếp! Thật vô lý!”.

Long Hâm nổi giận ngút trời, nói: “Tôi sẽ cho nhà họ Lâm ở Yên Kinh biết tay!”.

“Ông Long, ông đừng nghe thần y Lâm nói bậy! Chuyện này không liên quan đến nhà họ Lâm ở Yên Kinh! Chuyện này không liên quan đến họ!”, người đàn ông sốt ruột giãy giụa, gào thét.

Long Hâm đạp hắn ngã xuống.

“Bớt nói nhiều cho tôi! Tôi sẽ ghi nhớ món nợ này, sau này từ từ tính sổ với nhà họ Lâm các người!”, Long Hâm tức giận nói.

Người đàn ông tuyệt vọng, toàn thân run rẩy.

“Được rồi, ông Long Hâm, con trai ông tôi sẽ giao cho ông xử lý! Đây là thuốc ổn định độc trong người con trai ông, ông cầm lấy cho anh ta uống”, Lâm Chính lấy một viên đan dược ra ném sang.

“Cảm ơn thần y Lâm! Ân tình của thần y Lâm hôm nay, tôi xin ghi khắc!”, Long Hâm vội vàng chắp tay nói.

“Ghi khắc thì không cần, đừng quên chuyện của tôi là được”.

“Thần y Lâm yên tâm”, Long Hâm cung kính đáp, sau đó lại hỏi: “Người này nên xử lý thế nào?”.

“Tôi sẽ đưa người này về, ông hãy đi sắp xếp xe đưa tôi về Giang Thành!”.

“Được!”, Long Hâm gật đầu.

Người đàn ông nằm trên đất biến sắc.

“Về Giang Thành? Không… Tôi không đi Giang Thành… Tôi không đi!”.

“Chuyện này không do anh quyết định!”.

Biệt thự nhà họ Lâm ở Yên Kinh.

Lâm Côn Luân dẫn mấy người Lâm Lâm, Lâm Thích sải bước đi vào trong Anh Các – một trong ba đại các của nhà họ Lâm.

Két!

Cánh cửa mở ra, bên trong có mấy nam nữ mặc đồ đen đang uống trà đều ngẩng đầu nhìn lại.

“Là Tề các chủ à? Có việc gì gấp không?”, người đàn ông ngồi trên cùng đặt tách trà xuống, từ tốn hỏi.

“Lâm Phi Anh, có phải ông đã phái người đi gây chia rẽ quan hệ của đại hội, Thương Minh và thần y Lâm, muốn mượn tay đại hội và Thương Minh để giết thần y Lâm không?”, Lâm Côn Luân lạnh lùng hỏi.

“Tề các chủ, tin tức của ông không nhanh nhạy gì cả, lâu thế mới biết à?”, Lâm Phi Anh – các chủ Anh Các lại cầm tách trà lên, uống một ngụm.

“Ông… Lâm Phi Anh! Ông có biết mình đang làm gì không? Ông thế mà lại dám kéo người của đại hội và Thương Minh xuống nước. Ông không sợ gây phản cảm với đại hội và Thương Minh, chọc giận họ sao?”, Lâm Côn Luân giận dữ hét lên.

“Lâm Côn Luân, Tề Các của các ông không đối phó được với một thần y Lâm khiến khu vực cấm của nhà họ Lâm thất thủ, bị người này giẫm đạp. Đúng là một sự sỉ nhục! Người đời đều cười nhạo, Tề Các của ông đã phạm sai lầm làm mất mặt mọi người, bây giờ Lâm Phi Anh tôi lấy lại sĩ diện cho các ông, ông không cảm ơn mà ngược lại còn đến đây la ó um sùm, ông không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Phi Anh không cảm xúc nói.
 
Chương 4375


Chương 4375

“Lâm Phi Anh, cho dù là thần y Lâm hay đại hội, ông nghĩ đều là người tầm thường sao? Ông cho rằng muốn đối phó là có thể đối phó được ư? Tôi nói cho ông biết, không đơn giản như vậy đâu, thần y Lâm rất gian xảo, nếu cậu ta phát hiện ra chuyện chúng ta gây chia rẽ cậu ta và Thương Minh, chắc chắn sẽ trút giận lên chúng ta”.

“Trút giận thì trút giận, Lâm Côn Lôn, chẳng lẽ ông nghĩ nhà họ Lâm chúng ta sợ cậu ta sao?”, Lâm Phi Anh mở mắt ra, dưới đáy mắt hiện lên ý chí chiến đấu mãnh liệt: “Cậu ta họ Lâm, chúng ta cũng họ Lâm, tại sao chúng ta không thể động vào cậu ta chứ?”

“Ông…”

“Lâm Côn Luân, nếu ông sợ thì về Tề Các của ông, ngoan ngoãn đợi đi, tôi sẽ giải quyết chuyện này. Ngoài ra, tôi phải nói cho ông biết hành động lần này được bên trên ủng hộ, không phải một mình tôi quyết định, ông chạy đến đây oán trách tôi? Tại sao ông không nói với bên trên đi?”

“Gì cơ? Bên trên cũng đồng ý hả?”, vẻ mặt Lâm Côn Luân cứng đờ.

“Nếu không thì sao? Đại hội sắp diễn ra rồi. Chúng ta và Dương Hoa ở Giang Thành có nhiều xung đột, cũng đã trở mặt với nhau, nếu không loại bỏ thần y Lâm trước khi đại hội diễn ra, đợi đến khi cậu ta đến đại hội chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù số một của nhà họ Lâm. Thế nên để đại hội diễn ra một cách thuận lợi, bên trên đã đồng ý với một loạt kế hoạch trấn áp thần y Lâm lần này của tôi”, Lâm Phi Anh nói.

Lâm Côn Luân nhíu chặt mày, vẻ mặt không được tự nhiên.

Chuyện quan trọng như vậy mà chẳng nghe người bên trên nói với ông ta.

Xem ra chuyện trước đó đã khiến bên trên thất vọng về ông ta rồi.

“Tề các chủ, ông còn vấn đề gì không? Nếu không còn gì nữa thì mời đi cho, đừng làm phiền bọn tôi uống trà”, Lâm Phi Anh nhấp một hớp trà lạnh nhạt nói.

Mọi người vô cùng tức giận, thế nhưng lại không thể làm gì với Lâm Phi Anh.

“Nếu các vị đã muốn tiếp tục thưởng thức trà thì được thôi, tôi không làm phiền nữa, nhưng Lâm Phi Anh, có một câu tôi muốn tặng cho ông”.

“Mời nói”, Lâm Phi Anh nói.

“Đừng vui mừng quá sớm, người ở Giang Thành đó không đơn giản như ông nghĩ đâu”, Lâm Côn Luân hừ một tiếng nói, sau đó đi ra ngoài.

Lâm Phi Anh híp mắt nhìn theo, không nói gì.

Những người ở Anh Các bật cười, có người cười cợt, có người mắng nhiếc, ai nấy cũng tỏ ra khinh thường.

“Đám vô dụng ở Tề Các thật mất mặt, cứ nghĩ ai cũng vô dụng giống họ. Chỉ một thần y Lâm thôi mà nghĩ chúng ta không thể giải quyết được sao?”

“E là họ không biết, bây giờ thần y Lâm không chừng đã chết rồi”.

“Loại bỏ được thần y Lâm, các chủ chúng ta đã cứu gia tộc thoát khỏi tai họa lớn, địa vị của Anh Các trong gia tộc cũng sẽ tăng lên. Đến lúc đó, xem tên Lâm Côn Luân này còn dám đến trước mặt Anh Các chúng ta kêu gào nữa không”.

“E là đến lúc đó ông ta phải đến tìm các chủ của chúng ta nịnh nọt các kiểu”.

“Ha ha ha…”

Mọi người bật cười thành tiếng.

Lâm Phi Anh cũng nhếch môi cười, trong mắt đầy vẻ bình tĩnh và tự tin.

Thật ra ông ta cũng đã chuẩn bị hai phương án, Thương Minh và đại hội đều phái người đi.
 
Chương 4376


Chương 4376

Ông ta tin chắc dù một kế hoạch không thành thì vẫn còn một kế hoạch nữa.

Dù không thể giết chết thần y Lâm thì lần này cũng phải khiến thần y Lâm sứt đầu mẻ trán, lo lắng không yên.

Nhưng ngay lúc này…

Điện thoại bỗng rung lên.

Lâm Phi Anh lấy điện thoại ra nhìn số hiển thị trên màn hình, lập tức giơ tay lên.

Lầu các huyên náo trở nên yên tĩnh.

Sau đó Lâm Phi Anh mới nhấn nút nghe máy: “Chuyện xử lý thế nào rồi? Người của Long Giang Phong đã giết được thần y Lâm chưa?”

“Chưa”, đầu bên kia điện thoại là giọng nói lo lắng của người đàn ông.

“Tôi đã lường trước Long Giang Phong cũng không có khả năng giết chết thần y Lâm. Cũng thôi vậy, nếu giết được thì giết, nếu không giết được cũng không cần lo lắng. Điều các chủ quan tâm hiện giờ là thần y Lâm có vì chuyện này mà điều tra đến chỗ hai bố con Long Hâm và Long Giang Phong hay không? Có gây thù với họ không? Nếu Long Giang Phong không giết được thì bố cậu ta – Long Hâm chắc hẳn vẫn có khả năng này. Nếu Long Hâm ra mặt, nhiệm vụ lần này xem như một thành công mĩ mãn”, Lâm Phi Anh nói.

Thế nhưng người đàn ông bên kia lại khóc không ra nước mắt nói: “Các chủ, Long… Long Hâm không gây thù với thần y Lâm, nhiệm… nhiệm vụ thất bại rồi…”

“Cái gì?”

Lâm Phi Anh sửng sốt, vội hỏi: “Tại sao thất bại? Lẽ nào thần y Lâm không phát hiện là do Long Giang Phong phái người đến giết cậu ta à?”

“Phát hiện ra nhưng… vô dụng…”

“Sao lại vô dụng?”, Lâm Phi Anh không hiểu.

Ông ta bỗng nhận ra điều gì, sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: “Bây giờ cậu… đang ở đâu?”

“Giang… Giang Thành…”, người đàn ông đó gần như bật khóc.

“Hả?”

Tất cả người nhà họ Lâm đều ngơ ngác.

Giang Thành?

Đó chẳng phải là địa bàn của thần y Lâm sao?

Sao người nhà họ Lâm này lại chạy đến Giang Thành rồi?

Chỉ có một lý do có thể giải thích chuyện này.

Người đó bị thần y Lâm bắt đi…

“Thần y Lâm… có phải… đang ở bên cạnh cậu không?”, Lâm Phi Anh do dự một lúc, thấp giọng hỏi.

“Thật ra tôi có thể nói chuyện với ông”.

Đầu bên kia vang lên giọng Lâm Chính.

Sắc mặt Lâm Phi Anh thay đổi.

Mọi người đều như nghẹt thở.

“Người nhà họ Lâm, tôi không ngờ các người lại nóng nảy muốn giết tôi như vậy. Xem ra tôi không thể tiếp tục bị động nữa rồi. Người nhà họ Lâm, các người có thể mong đợi điều bất ngờ và cuộc thăm hỏi mà tôi chuẩn bị cho các người”, Lâm Chính lại nói.

Lần này anh tức giận thật rồi.

“Thần y Lâm, tôi nghĩ gia tộc chúng tôi cần phải giải thích với cậu một chút, chuyện không như cậu nghĩ đâu”, Lâm Phi Anh bình tĩnh lại ngay lập tức, nhỏ giọng nói.
 
Chương 4377


Chương 4377

Nhưng ngay sau đó điện thoại đã bị ngắt máy.

“Thần y Lâm? Thần y Lâm!”, Lâm Phi Anh gọi.

Chẳng ăn thua gì.

Ông ta để điện thoại xuống, vẻ mặt u ám đến cực điểm.

Sắc mặt đám người Anh Các có mặt ở đó đều lộ ra vẻ vừa hoảng sợ vừa nghiêm trọng.

“Tại sao thần y Lâm lại phát hiện ra Lâm Cường?”

“Không đâu…”

“Các chủ, chuyện… chuyện này nên làm sao mới ổn?”

“Đại hội sắp diễn ra rồi, gia tộc yêu cầu không được chọc vào rắc rối, bây giờ thần y Lâm muốn tính toán với chúng ta, nếu gia tộc biết được chắc chắn sẽ trách tội chúng ta”.

“Lẽ nào Lâm Côn Luân nói đúng rồi sao?”

Người Anh Các ai nấy cũng hoảng sợ, tay chân lúng túng.

“Câm miệng hết cho tôi”, Lâm Phi Anh quát.

Mọi người sửng sốt.

Sắc mặt ông ta u ám, hừ một tiếng rồi nói: “Bây giờ tôi đi gặp gia chủ, mọi người đừng hoảng loạn. Chỉ một thần y Lâm thôi, chẳng là cái thá gì cả”.

Nói xong, ông ta đứng dậy đi ra khỏi Anh Các.

Trong một tòa kiến trúc tầng hầm trống ở Giang Thành.

Người đàn ông tên Lâm Cường đang ngồi ở một nơi hệt phòng giam, run lẩy bẩy nhìn một ly chất lỏng màu xanh được đặt trước mặt.

Lâm Chính đứng cạnh bàn trước mặt hắn.

“Nói cho tôi biết, nhà họ Lâm biết chuyện giữa Long Hâm và tôi bằng cách nào?”, ngón tay Lâm Chính gõ lên mặt bèn, lạnh nhạt nói.

“Gì cơ? Tôi… tôi không biết… Long Hâm gì? Thần y Lâm, tôi… tôi chẳng biết gì thật…”, Lâm Cường run lẩy bẩy, lắp bắp nói.

“Nếu không chịu nói thì uống ly nước trước mặt đi”, Lâm Chính nói.

“Đây… đây là cái gì?”, Lâm Cường run rẩy hỏi.

“Một loại thuốc tê liệt, uống xong sẽ làm cho anh trải qua hết đời này trên giường”, Lâm Chính nói.

“Hả? Vậy… tức là tôi uống nó… thì cả đời chỉ có thể làm một người tàn phế sao?”

“Đúng thế, hơn nữa không có thuốc chữa, đây là thuốc do tôi tự chế, tôi nghĩ chắc anh sẽ không nghi ngờ y thuật của tôi nhỉ?”, Lâm Chính nói.

Đồng tử Lâm Cường trợn to, khó tin nhìn anh.

Ai dám nghi ngờ y thuật của người này chứ?

Phải biết rằng, nhà họ Lâm cũng là gia đình y học, cũng am hiểu về y thuật nhưng một khi các bác sĩ của nhà họ Lâm đó nói về thần y Lâm, họ cũng sẽ lộ vẻ khó tin và kinh ngạc.

E là uống thuốc này rồi, dù có tìm các bác sĩ của nhà họ Lâm đó chữa… cũng không có tác dụng.

“Đừng… đừng, tôi không muốn làm người tàn phế! Tôi không muốn…”, Lâm Cường run rẩy gào lên.

“Không muốn làm người tàn phế thì ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi”, Lâm Chính nói.

Lâm Cường không dám do dự nữa, nuốt nước bọt nói: “Thật ra tôi cũng không biết tình hình cụ thể, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở nhà họ Lâm thôi… những bí mật chủ yếu…”
 
Chương 4378


Chương 4378

“Thế nên anh nói một câu vô nghĩa à?”

“Không không, thần y Lâm, tôi từng nghe nói được vài chuyện, tôi biết một người”.

“Ai?”

“Lâm Bạch Hổ”.

“Ồ? Nói về người này xem”.

“Sao thế? Chủ tịch Lâm biết người này à?”

“Nhà họ Lâm các người bảo Thương Minh đối phó với tôi cũng là do Lâm Bạch Hổ này liên hệ nhỉ?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.

“Sao anh biết?”, Lâm Cường cực kỳ ngạc nhiên.

“Minh chủ Thương Minh nói cho tôi biết”, Lâm Chính cười nói.

“Gì cơ?”

Lâm Cường ngơ ngác, một lúc sau mới nặn ra nụ cười: “Thần y Lâm, anh đang đùa gì thế? Minh chủ Thương Minh… sao có thể nói với anh chuyện này chứ?”

“Anh không tin à?”

“Thần y Lâm, nếu anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi là được, sao lại phải trêu đùa tôi…”

“Thế nếu tôi nói minh chủ Thương Minh đang ở cách vách, anh cũng sẽ không tin à?”

Lâm Cường sửng sốt, cười khổ nói: “Thần y Lâm, rốt cuộc là tôi điên hay anh điên vậy?”

“Được thôi, không lảm nhảm mấy chuyện chẳng có tác dụng nữa, nói việc chính đi, rốt cuộc Lâm Bạch Hổ này là ai?”

“Nghe nói… là người bên kia đến”.

“Bên kia?”, Lâm Chính nhíu mày, bỗng nghĩ ra điều gì, trầm giọng nói: “Ý anh là…”

“Phải, chính là bên đó… Lâm Bạch Hổ này chủ yếu phụ trách bên chỗ Lâm Anh Hùng, thần y Lâm biết Lâm Anh Hùng chứ?”

“Tôi biết, là con át chủ bài của nhà họ Lâm. Nghe nói bây giờ nhà họ Lâm đang cố gắng hết sức bồi dưỡng Lâm Anh Hùng để cho anh ta tham gia đại hội”.

“Đúng thế, cho nên nhiệm vụ Lâm Bạch Hổ là tiêu diệt một số kẻ thù có tiềm năng thay Lâm Anh Hùng. Thần y Lâm, anh còn trẻ tuổi như thế nhưng thực lực thật đáng sợ, đã bị nhà họ Lâm liệt vào hàng kẻ thù mạnh, cộng thêm xích mích trước kia của anh và nhà họ Lâm chúng tôi, hiện giờ anh đã là kẻ thù cần phải tiêu diệt của nhà họ Lâm”, Lâm Cường nói.

“Thế nên nhà họ Lâm đánh không lại bèn muốn mượn tay Thương Minh để đối phó với tôi?”

“Hiện giờ nhà họ Lâm không mong mình tiêu hao quá nhiều sức lực vào những chuyện ngoài đại hội, cả nhà đều nhất trí cho rằng có thể mượn đao giết người là tốt nhất”.

“Hừ, nhà họ Lâm đúng là keo kiệt, vừa muốn giết người vừa không muốn mất sức… thật nực cười”.

“Thần y Lâm, tôi biết nhiều như thế, anh… anh có thể thả tôi đi không?”, Lâm Cường run rẩy nói.

“Vậy thì không được, anh phải ở lại đây một thời gian”.

“Ở một thời gian? Tức là anh không cho tôi đi hả? Thần y Lâm, anh… anh không phải muốn giết tôi đấy chứ?”, Lâm Cường run rẩy hét lên, đã khiếp sợ đến mức hồn bay phách tán.

“Giết anh? Không đâu. Lâm Cường, nói ra thì chúng ta vẫn là thân thích của nhau, sao tôi có thể giết anh được chứ?”, Lâm Chính cười nói.

“Thân thích?”, đầu óc Lâm Cường đờ đẫn, cả người ngơ ngác nói: “Thần y Lâm, ý… ý anh là?”
 
Chương 4379


Chương 4379

“Chẳng phải trước đó anh nói anh là người của Nam Viện nhà họ Lâm sao?”

“Đúng thế…”

“Tôi cũng là người của Nam Viện”.

“Cái gì?”

Lâm Cường kinh hãi đến mức há hốc miệng run rẩy hỏi: “Anh… anh là người nhà họ Lâm hả?”

“Tôi chưa từng phủ nhận tôi không phải là người nhà họ Lâm mà nhỉ?”

“Sao có thể… Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”, tim Lâm Cường suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, tin tức chấn động như vậy làm hắn choáng ngợp.

Một lúc sau, hắn mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi: “Thần y Lâm, rốt… rốt cuộc anh là ai trong nhà họ Lâm?”

“Chắc anh đã từng nghe đến tên tôi rồi”.

“Ai?”

“Lâm Chính!”

Bụp!

Lâm Cường ngồi phịch xuống đất, cả người ngây dại

Nếu nhà họ Lâm đã ra tay, dĩ nhiên Lâm Chính sẽ tiếp chiêu.

Sau khi moi được tin tức bên Lâm Cường, Lâm Chính lập tức bắt tay vào chuẩn bị, tổ chức mọi người đến Yên Kinh để tính toán cho rõ món nợ này.

Anh không thể cứ bị động mãi được.

Nếu không nhà họ Lâm sẽ không buông tha.

Đối phó với kẻ địch thế này thì chỉ cần để lộ ra nắm đấm của mình cứng hơn thì họ mới biết sợ.

Vừa lúc nhân viên điều tra mà đại hội phái đến vẫn dừng chân ở Giang Thành, Lâm Chính ở lại đây là không nề hà phiền phức, nếu tìm một cái cớ để đi thì cũng có thể bớt đi rất nhiều rắc rối, tránh để lộ sơ hở.

Lâm Chính bảo Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương ở lại canh giữ Giang Thành, sau đó dẫn theo Chiêm Nhất Đao và những người anh tài của Đông Hoàng Giáo lên đi máy bay tư nhân bay thẳng đến Yên Kinh.

Cùng lúc đó nhà họ Lâm ở Yên Kinh cũng không bình yên.

Sau khi Anh Các báo lại chuyện này, nhà họ Lâm cấp tốc mở cuộc họp khẩn.

Người phụ trách của ba các lớn và đường khẩu đều chạy đến.

Trong một phòng họp kín hơi tối.

“Thế nên thần y Lâm đã biết chuyện này là do nhà họ Lâm chúng ta đứng đằng sau thao túng à?”, một ông lão tóc bạc ở trên cùng không cảm xúc hỏi.

Hai bên đều có nam nữ mặc đồ xa hoa, những người này khoảng bốn năm mươi tuổi, sắc mặt ai nấy cũng vô cùng nghiêm trọng.

Lâm Phi Anh đứng dậy, cúi người xuống nói: “Nhiệm vụ của Lâm Cường thất bại đều là do Phi Anh vô dụng, các chưởng sự cứ trách phạt”.

“Gia chủ và phó gia chủ đều chạy đôn đáo vì đại hội, suốt ngày không ở gia tộc, hiện giờ mọi việc trong gia tộc đều do tôi quản lý, theo lý lần này tôi phải nghiêm trị ông nhưng bây giờ là thời điểm cần người. Tội này cứ ghi sổ trước, sau này sẽ tính sau”, ông lão trầm giọng nói.

Lâm Phi Anh chắp tay lại: “Chưởng sự, với tính cách của thần y Lâm, lần này chắc chắn sẽ đến Yên Kinh trả thù, nhà họ Lâm phải chuẩn bị trước”.

“Đúng thế, thần y Lâm chắc chắn sẽ báo thù, tính tình kiên cường khí khái, làm việc gì cũng bất chấp hậu quả, mấy thế lực gia tộc mà gây thù với hắn đều bị hắn tiêu diệt. Người này rất hung tàn, mọi người hãy nghĩ đến thôn Dược Vương, chẳng phải cũng là do người này làm sao?”, một người phụ nữ nói.
 
Chương 4380


Chương 4380

Mọi người đều biến sắc, ai nấy cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Bây giờ thần y Lâm không còn như trước…

“Sợ gì chứ? Chẳng phải chúng ta có Lâm Phi Anh đây sao? Hôm qua Lâm Phi Anh nói với tôi, chỉ là một thần y Lâm thì không có gì đáng lo, tôi nghĩ chắc chắn ông ta đã kế hoạch phòng thủ rồi”, Lâm Côn Luân ở Tề Các cười khẽ.

Thế nhưng khi nghe nói thế, Lâm Phi Anh cũng chẳng tức giận mà chỉ nói: “Với tôi thì thần y Lâm đúng là không có gì đáng lo, tôi muốn giết cậu ta cũng là chuyện đơn giản”.

“Ồ?”

Mọi người đều vực dậy tinh thần, đồng loạt nhìn Lâm Phi Anh.

“Phi Anh, ông có chắc chắn không? Mau nói kế hoạch của ông nghe xem”, ông lão vội nói.

“Ha ha, các vị, dạo gần đây nhà họ Lâm chúng ta đã dừng tất cả mọi việc vì đại hội, chuyên tâm chuẩn bị cho mọi công tác của đại hội, hơn nữa tiết kiệm toàn bộ binh lực chuẩn bị chiến đấu, lần này nếu muốn đối phó với thần y Lâm thì chắc chắn sẽ tiêu hao rất nhiều tài nguyên của nhà họ Lâm ta. Tham gia đại hội lần này chắc chắn sẽ thua thiệt, được một mất mười, cho nên tôi định mượn đao giết người, tiêu diệt thần y Lâm”, Lâm Phi Anh cười nói.

“Mượn đao của ai?”

“Chẳng phải dạo gần đây Yên Kinh có một thanh đao sắc mới đến đấy sao? Bây giờ đao của ai có thể sắc hơn người đó?”, Lâm Phi Anh cười khẽ.

Nghe thế mọi người biến sắc.

“Phi Anh, ổn không?”, ông lão lộ ra vẻ lo lắng, trầm giọng hỏi.

“Chưởng sự đừng lo, tôi đã kết nối sợi dây đó rồi”, Lâm Phi Anh cười nói, sau đó đảo mắt nhìn Lâm Côn Luân: “Tôi không phải là người khoe khoang và bất tài như ai đó, cũng chẳng ngu ngốc để bị thần y Lâm đùa bỡn”.

“Ông!”

Lâm Côn Luân nổi giận nhưng chẳng thể làm được gì.

“Được rồi, quyết định như vậy đi. Phi Anh, chuyện của thần y Lâm giao cho ông giải quyết, có cần gì thì cứ nói. Hai đại các khác và tất cả phe phái đều phối hợp hết sức với các chủ Anh Các để hành động, nếu ai làm trái lời thì sẽ dùng đến gia pháp”, ông lão đứng dậy, nghiêm túc nói.

“Tuân lệnh!”, mọi người cao giọng nói.

Lâm Côn Luân lạnh lùng nhìn Lâm Phi Anh, cũng chỉ đành đáp.

Két!

Lúc này cửa phòng họp bị ai đó đẩy mạnh ra.

“Hả?”

Ông lão cau mày.

“Lâm Lai? Cậu làm gì thế? Gia tộc đang họp, không được quấy rầy! Cậu dám xông vào phòng họp hả?”, một người nhà họ Lâm lớn tiếng chỉ trích người xông vào.

Thế nhưng đối phương chỉ nhìn người đó, không lên tiếng chỉ nhanh chân bước đến trước mặt ông lão.

“Xảy ra chuyện gì?”, ông lão nhận ra có gì không ổn bèn hỏi.

“Vừa rồi nhận được tin, hai giờ chiều nay thần y Lâm ở Giang Thành sẽ đến Yên Kinh”, người đó nói.

Vừa nghe thế, phòng họp lặng im như tờ.

Sân bay.

Lâm Chính dẫn theo Chiêm Nhất Đao và những tinh anh của Đông Hoàng Giáo đi xuống máy bay.
 
Chương 4381


Chương 4381

Vì sức khỏe mới hồi phục nên Chiêm Nhất Đao vẫn còn chống nạng, bước chân vẫn còn hơi lảo đảo, trông vô cùng bất tiện.

Vệ Yến đã đợi ở sân bay từ sớm.

Thấy Lâm Chính bước ra, cô ta lập tức chạy đến đón.

“Chủ tịch Lâm, đi đường vất vả rồi”, Vệ Yến mỉm cười, ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Chính, đáy mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

“Khách sáo rồi, lập tức sắp xếp khách sạn và nơi ăn uống đi, thời gian của chúng ta khá gấp, đừng chậm trễ”, Lâm Chính nói.

“Chủ tịch Lâm yên tâm, mọi thứ đã ổn thỏa, mời đi bên này”.

Nói rồi Vệ Yến dẫn Lâm Chính đến trước chiếc xe đỗ ở bên ngoài, sau đó lái thẳng đến khách sạn.

Lâm Chính không thể vừa xuống máy bay đã đến nhà họ Lâm được.

Cho dù đến hỏi tội thì ít nhiều gì cũng phải có quy trình.

Vì thế Lâm Chính đã phái một người đến nhà họ Lâm để xem thái độ của họ.

Nhưng khi chiếc xe đi đến ngã tư Yến Trì…

Bụp!

Một chiếc xe bỗng tông vào đuôi xe mà Lâm Chính đi.

Mọi người đều sửng sốt.

“Có chuyện rồi! Bảo vệ cậu Lâm”.

Chiêm Nhất Đao lập tức nhận ra điều gì, lớn tiếng nói.

Đám người trên chiếc xe tháp tùng lập tức lao xuống xe, bao vây chiếc xe nhỏ màu đỏ tông vào đuôi xe Lâm Chính.

Thấy thế, Lâm Chính lập tức đẩy cửa ra.

“Chủ tịch Lâm đừng ra ngoài, đợi trong xe cho an toàn”, người tháp tùng vội nói.

Nhưng Lâm Chính không nghe, vẫn nhanh chân đến gần chiếc xe màu đỏ tông vào xe anh.

Anh không tin có người dám làm gì anh trước mặt mọi người.

Nếu có người dùng thủ đoạn giết mình thật thì đối phương quá gấp gáp, quá ngu ngốc.

Nhà họ Lâm không thể làm ra chuyện này.

Cảnh sát ở đằng xa thấy nơi này xảy ra tai nạn xe, lập tức chạy đến.

Nhưng ngay lúc này.

Két!

Cửa xe mở ra.

Sau đó một cô gái giàn giụa nước mắt chạy đến vị trí phó lái, kéo cánh cửa nhìn một lát, tiếp tục gào thét: “Cầu xin các anh, ai có thể cứu em gái tôi, cầu xin các anh…”

“Hả?”

Đám người Đông Hoàng Giáo xung quanh ngơ ngác.

Lâm Chính nhận ra điều gì bèn vội vàng bước đến.

Anh thấy một cô gái mặc đồ trắng ở vị trí phó lái, đầu be bét máu ngã lên ghế.

“Anh ơi, tôi không cố ý đụng vào xe của anh, là vì em gái tôi bị bệnh, tôi đang vội đưa em ấy đến bệnh viện. Anh ơi, cầu xin anh tha cho tôi trước, đợi sau khi đưa em gái tôi đến bệnh viện, tôi sẽ trả tiền bồi thường cho anh, được không?”, cô gái khóc nức nở, nước mắt giàn giụa nói.
 
Chương 4382


Chương 4382

“Vệ Yến, lập tức gọi xe”, Lâm Chính vội nói.

“Vâng, anh Lâm”.

Vệ Yến đáp.

Nhưng lúc này.

“Khụ khụ… khụ khụ…”, cô gái ngồi ở ghế phụ ho dữ dội, lại nôn ra mấy ngụm máu, sau đó ngất đi, có vẻ tình trạng cực kỳ không ổn.

“Em gái!”, cô gái gào lên gọi.

Cảnh sát thấy thế cũng lo lắng, vội gọi thêm người chuẩn bị đưa bệnh nhân đến bệnh viện.

Thế nhưng Lâm Chính là đưa tay ngăn lại.

“Đừng động vào cô ta”.

Mọi người sửng sốt.

“Tình trạng hiện giờ của cô ta rất tệ, không thể động vào. Đưa đến bệnh viện cũng không kịp, để cô ta xuống, tôi sẽ chữa cho cô ta”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Anh?”

Cô gái sửng sốt: “Anh là…”

“Tôi là bác sĩ, tin tôi đi”, Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc nói.

Để không gây ra động tĩnh lớn, Lâm Chính đội một chiếc mũ vành tròn nên cô gái không nhận ra người trước mặt mình là thần y Lâm mà nhà nào cũng biết trong truyền thuyết.

Nghe Lâm Chính nói thế, cô gái cảm thấy như bắt được cọng rơm cứu mạng, vừa khóc vừa nói: “Anh làm ơn hãy cứu em gái tôi, tôi chỉ có một đứa em gái này thôi, chỉ cần anh có thể cứu được em gái tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, cầu xin anh…”

Cô gái khóc lóc thảm thiết, cực kỳ đau lòng.

Người bên cạnh đều động lòng thương.

“Cô yên tâm, cứu người trị thương là bổn phận của bác sĩ, tôi sẽ giúp… Xin chào đồng chí, tôi là bác sĩ, vị hiện giờ bệnh nhân không thể cử động được, tôi cần phải cấp cứu tại chỗ, được chứ?”

“Trường hợp đặc biệt có thể xử lý theo kiểu đặc biệt, cứu người là việc khẩn cấp, anh nhanh chóng đi”, cảnh sát nghiêm túc nói, vừa báo lại tình hình với cấp trên vừa chạy đi chỉ huy giao thông.

Lâm Chính cũng không lề mề, lấy châm bạc ra bắt đầu cứu chữa cho cô gái.

Sau khi châm vài cây, sắc mặt trắng bệch của cô gái lập tức trở nên hồng hào, hơi thở cũng bình ổn lại khá nhiều.

“Có hiệu quả rồi, có hiệu quả rồi”.

“Thần y!”

Không ít người qua đường bật ngón tay cái lên khen ngợi.

Thấy thế cô gái cũng yên tâm hơn không ít.

Sau khi chữa trị một hồi, Lâm Chính đứng dậy: “Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, mau chóng đưa cô ta đến bệnh viện để tiếp tục chữa trị đi”.

“Được được! Cảm ơn anh, cảm ơn!”

Cô gái mừng rỡ nói, sau đó đi theo mấy người dân đưa cô gái đến bệnh viện.

Lâm Chính đi nói chuyện với mấy cảnh sát, sau đó lái xe về khách sạn.

Thế nhưng một tiếng sau, cửa phòng khách sạn vang lên tiếng gõ cửa.
 
Chương 4383


Chương 4383

Lâm Chính đang bàn bạc hành động lần này với Chiêm Nhất Đao sửng sốt, mở cửa ra thì thấy là cô gái vừa rồi tông vào đuôi xe mình.

“Sao cô lại đến đây?”, Lâm Chính bất ngờ.

“Anh à, tôi đến để cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn anh, nếu không có anh, em gái tôi có lẽ đã chết rồi”, nói rồi cô gái cúi người thật thấp với Lâm Chính.

“Cô khách sáo quá rồi, tôi đã nói tôi là bác sĩ, cứu người trị thương là nhiệm vụ của tôi, nếu bây giờ em gái cô đã không sao rồi thì vui rồi. Cô mau về nghỉ ngơi đi, chăm sóc em gái cô thật tốt”.

“Tôi vẫn chưa đền bù tổn thất của anh”.

“Chút tổn thất ấy không là gì đâu, không cần bồi thường”.

“Không đâu, anh đã cứu mạng em gái tôi, tôi còn tông vào xe của anh, nếu anh không nhận bồi thường thì chẳng phải tôi lấy oán trả ơn sao? Dù thế nào, tôi cũng phải bồi thường cho anh”, cô gái kiên quyết nói.

Lâm Chính hơi đau đầu, sau đó mới thở ra nói: “Thế này nhé, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi bàn với cô về chuyện bồi thường. Bây giờ tôi có chút việc, không tiện nói chuyện với cô được”.

“Vậy à… được rồi, nếu đã thế thì tôi có thể mời anh ăn một bữa cơm không? Tối nay nhé?”, cô gái đầy mong đợi nói.

Thấy thế, Lâm Chính thầm thở dài.

Anh biết nếu mình không đồng ý thì cô gái này không cam lòng.

“Được rồi, ăn một bữa với nhau là được, sáu đến bảy giờ tối, thế nào? Tôi không có nhiều thời gian”.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không chiếm nhiều thời gian của anh đâu, tôi chỉ muốn tỏ lòng cảm ơn với anh thôi”.

Cô gái mừng rỡ, lập tức giơ tay ra: “Tôi là Kỳ Xảo Đồng, nên gọi anh là gì?”

“Tôi là… Lâm Sinh Dịch”.

“Lâm Sinh Dịch? Anh Lâm, rất vui được gặp anh. Thế nhé, sáu giờ tối tôi đến dưới lầu đón anh, được chứ?”

“Ừ”.

Tiễn Kỳ Xảo Đồng đi, Lâm Chính hít một hơi rồi đóng cửa lại.

“Cậu Lâm, bây giờ không phải lúc gây thêm chuyện, mấy chuyện này vẫn nên tạm gác lại”, Chiêm Nhất Đao đứng dậy, cẩn thận khuyên bảo Lâm Chính.

“Không sao”.

Lâm Chính khẽ cười: “Hơn nữa thật ra có vài việc không đơn giản như ông nghĩ”.

Chiêm Nhất Đao sửng sốt, hiểu được ý trong lời nói của Lâm Chính, sau một hồi suy đoán, ông ta biến sắc: “Cậu Lâm, ý cậu là…”

“Những chuyện còn lại giao cho các ông, tôi đi chuẩn bị đồ để tối ra ngoài với cô ấy”.

“Vâng, thưa cậu Lâm”.

Người của Lâm Chính đã trở về từ nhà họ Lâm.

Người đó chỉ nói một câu về thái độ của nhà họ Lâm.

“Đối phương đóng cửa không gặp”.

“Tôi biết rồi!”

Lâm Chính gật đầu.

Điều anh muốn chính là nhà họ Lâm đóng cửa không gặp.
 
Chương 4384


Chương 4384

Như vậy sẽ có lý do để ra tay.

Dù sao nơi này cũng là Yên Kinh, nơi ngọa hổ tàng long.

Nước ở đây rất sâu, mặc dù Lâm Chính bây giờ đã khác, nhưng đến nơi này vẫn phải cẩn thận.

Sáu giờ tối, Lâm Chính bảo đám người Chiêm Nhất Đao chuẩn bị trong khách sạn, còn anh thay một bộ vest sáng sủa rồi xuống lầu.

Trước cửa khách sạn có một chiếc Porsche màu đỏ rực, Kỳ Xảo Đồng đang đứng trước xe nhìn điện thoại.

Lúc này, Lâm Chính mới nhìn rõ dung mạo của cô gái này.

Mắt sáng mũi cao, môi đỏ như lửa, làn da trắng mịn, tóc dài ngang lưng như thác nước, bộ váy đen ôm lấy dáng người hoàn mỹ, vô cùng xinh đẹp.

Phải nói rằng đây là một người đẹp tuyệt mỹ, chẳng trách đàn ông qua đường đều dừng lại ngắm nhìn.

Nếu không phải Lâm Chính ngày nào cũng nhìn người đẹp Tô Nhu thì có lẽ anh cũng sẽ mê mẩn trước vẻ đẹp của cô gái này.

“Anh Lâm, bên này!” Kỳ Xảo Đồng nhìn Lâm Chính bước tới, lập tức vẫy tay.

Lâm Chính bước nhanh về phía trước.

Kỳ Xảo Đồng vội vàng mở cửa ghế phụ.

Lâm Chính ngồi lên, xe lập tức nổ máy.

“Ăn ở đâu?” Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa xe.

“Anh Lâm không phải người Yên Kinh nhỉ?”

“Tôi người Giang Thành!”

“Vậy tôi dẫn anh đi ăn đặc sản Yên Kinh được không? Anh Lâm, ngồi trên xe anh còn đội mũ làm gì?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Không phải… chỉ là… tôi nghĩ chúng ta đã là bạn bè rồi, anh còn thấy chỗ nào bất tiện sao?”

“Được, vậy tôi cởi mũ”.

Lâm Chính cởi mũ ra.

Kỳ Xảo Đồng nhìn thoáng qua mặt Lâm Chính, hít một hơi thật sâu.

“Anh Lâm, anh… thật giống chủ tịch Lâm của Dương Hoa”.

“Thật sao? Mọi người đều nói vậy”.

Lâm Chính thản nhiên nói.

Anh đã dùng châm bạc để thay đổi chút hình dáng của bên dưới khuôn mặt, nhưng không quá nhiều thay đổi, vì vậy người ngoài nhìn sẽ thấy anh giống thần y Lâm, ít nhiều cũng cảm thấy kỳ cục.

“Anh Lâm, anh cũng đến từ Giang Thành, hơn nữa anh cũng họ Lâm, trông cũng giống… lẽ nào anh là người thân của chủ tịch Lâm?” Kỳ Xảo Đồng cười nói.

“Cô nghĩ thế nào thì là thế đó”, Lâm Chính cũng lười giải thích.

Người đẹp bật cười.

Chiếc Porsche dừng lại ở một trang viên.

Có rất nhiều xe sang đậu bên ngoài trang viên, bao gồm Bentley, Rolls-Royce, Ferrari và Lamborghini, tất cả đều có biển số khác thường.

Những người có thể vào trang viên này đều giàu có hoặc cao quý.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom