Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1700


Phương Hạ biết rất rõ, Giang Ninh không sợ hãi thế lực của nhà họ Phương, loại người này, không quan tâm đ ến điều gì, không sợ hãi thứ gì!

Nghe thấy tiếng bước chân, Phương Hạ quay đầu lại, khẽ cau mày, bên cửa sổ một bóng người lóe lên, lập tức biến mất.

Cửa không mở, tiếng bước chân cũng đã biến mất.

“Ai đó?”

Phương Hạ chật vật ngồi dậy, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác!

Đây là võ quán Cực Đạo, mặc dù anh ta không thích nơi này, nhưng không hề có chút nghi ngờ nào? Ở Đông Hải, nơi này chắc chắn đây là chỗ an toàn nhất.

Vùng cấm Đông Hải, Võ quán cực đạo càng là vùng cấm trong vùng cấm, người bình thường căn bản không dám tới nơi này gây rối!

Phương Hạ ngồi dậy, trong ánh mắt tràn đầy sự đề phòng.

“Rầm!”

Đột nhiên, cửa sổ bị mở ra, một bóng người vọt vào, anh ta lập tức liền nhìn thấy một con dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng về phía ngực anh ta!

“Bịch!”

Phương Hạ giấy dụa, dùng bả vai chống đỡ, lập tức lui về phía sau vài bước: “Mày là ail”

Nhưng người được phái đến, không thèm nói một lời nào, chỉ muốn giết anh ta.

Ra tay tàn nhẫn, từng chiêu chí mạng, hung ác tàn nhẫn!

Vết thương trên người của Phương Hạ còn chưa khỏi hẳn, nào phải là đối thủ của đối phương, không cẩn thận, ngực liền bị rạch ra một đường, ngay tức khắc máu tươi đầm đìa.

“A…”

Anh ta hét thảm một tiếng, nhân cơ hội đánh bay con dao găm trên tay đối phương, ngay lập tức, lại là một quyền, hung hăng đánh tới!

Bịch!

Bịch!

BịchI Phương Hạ né trái tránh phải, sự kinh hãi trong mắt dần dần chuyển thành tức giận.

“Là mày!”

Anh ta đột nhiên hét lên, “Nam Sơn? Mày dám đến giết tao?”

Ánh mắt đối phương đột nhiên thay đổi, công kích càng thêm ác liệt, đánh dồn dập.

Càng như vậy, Phương Hạ càng chắc chắn!

Loại chiêu thức và thủ pháp này không phải là Nam Sơn, thì là ai?

“Có sát thủ!”

Bên ngoài, đột nhiên có người hét lên.

Ngay tức khắc, đèn đuốc sáng choang!

Ngay lập tức, tiếng bước chân dày đặc truyền đến!
 
Chương 1701


Ánh mắt của người đàn ông mang bịt mặt thay đối, anh ta không quan tâm nhiều như thế, tấn công Phương Hạ càng thêm ác liệt hơn, một cước đá Phương Hạ bay lên không trung.

Một chiêu không thể giết được Phương Hạ, anh ta không còn thời gian, chỉ có thể xoay người chạy trốn.

“Đuổi theo!”

“Bắt lấy hắn! Không cho hắn chạy trốn!”

“Mau đuổi theo!”

Trong phòng, Phương Hạ ngã xuống đất, xương trong lồ ng ngực vừa nối chưa được bao lâu, nay lại bị đứt gãy ra, cơn đau đớn khiến anh ta nhe răng trợn mắt, cả người gần như co quắp lại.

“Nam Sơn! Nam Sơn!”

Phương Hạ gầm lên: “Mày vậy mà lại dám giết tao!”

“Mày thật là to gan!”

Anh ta nghiến răng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm từ trên trán không ngừng rơi xuống.

“Người vẫn chưa chết”

Một giọng nói truyền đến.

Phương Hạ ngẩng đầu lên nhìn, là anh Cẩu.

Người đàn ông này khiến cho anh ta sợ hãi!

Sau lưng anh Cẩu, là Giang Ninh!

Người đàn ông này có thể khiến anh ta tuyệt vọng!

“Thật sự không ngờ, vậy mà lại có người muốn giết anh, điên cuồng như vậy, ở Đông Hải của tôi, mà cũng dám đến ám sát”

Giang Ninh liếc mắt nhìn Phương Hạ, để mặc cho anh ta ngồi dưới đất, cũng không bảo người đến đỡ anh ta dậy: “Phương Hạ, xem ra có người không muốn cậu sống”

Phương Hạ không nói.

Gương mặt anh ta lạnh lùng, hừ một tiếng.

“Là ai?”

Giang Ninh hỏi: “Ai muốn giết cậu”

“Chuyện này không liên quan đến anh!”

Phương Hạ hét lên: “Anh đã đến nhà họ Phương rồi chứ?

Đưa người anh muốn đưa đi rồi sao, nếu như đã đưa đi rồi, thì xin mời anh tuân thủ ước định, thả tôi ra!”

Giang Ninh lắc đầu.

“Người tôi muốn đưa đi, không chịu rời đi”

Anh liếc nhìn Phương Hạ: “Chẳng qua, nhà họ Phương đã lấy người đổi mạng cho cậu, cho nên tôi có thể thả cậu đi.”

Phương Hạ giật mình.
 
Chương 1702


Nhà họ Phương đã lấy ai để đổi lấy mạng sống cho mình?

Nhà họ Phương còn có mạng của ai, có thể so sánh với bản thân mình được chứ?

“Anh muốn thả tôi đi?”

Anh ta không nhịn được hỏi.

“Tôi đã nói thì sẽ giữ lời”

Giang Ninh nói: “Nhưng mà, cho dù tôi thả cậu đi, sợ rằng cậu cũng không có cách nào sống sót mà trở về.”

Anh bật cười, nhìn đống hỗn độn trong nhà, lắc đầu: “Thực lực của tên sát thủ không hề yếu nhỉ, e rằng không phải chỉ là một người, đường về nhà này của cậu thật không dễ đi.”

Giang Ninh xua tay: “Để cậu ta đi”

Nói xong, anh cũng không nói nhảm thêm nữa, xoay người rời đi.

“Chờ đãi”

Phương Hạ lập tức gọi Giang Ninh lại.

Anh ta biết rất rõ nếu như một mình mình trở về, trên đường nhất định sẽ bị Nam Sơn gi ết chết!

Người đứng sau Nam Sơn là ai, sao anh ta có thể không biết?

Tên khốn kiếp Phương Đông này, anh ta chắc chắn sẽ không để cho mình sống sót mà trở về, mình chết thì sẽ không còn ai tranh đoạt vị trí chủ nhân nhà họ Phương với anh ta nữa!

“Anh phải hộ tống tôi trở về nhà họ Phương!”

Anh ta nghiến răng nói.

Giang Ninh quay đầu lại, như thể vừa nghe thấy chuyện cười.

“Cậu vừa nói cái gì?”

“Tôi nói, anh phải hộ tống tôi trở về nhà họ Phương!”

Sắc mặt Phương Hạ hơi đỏ lên, bản thân anh ta cũng biết yêu cầu này hơi quá đáng, thậm chí có chút nực cười.

Giang Ninh chịu thả anh ta ra, chừa cho anh ta một con đường sống, thì đã không tệ rồi.

Nếu không, dựa theo quy củ của vùng cấm Đông Hải, anh †a đã sớm chết “Cậu lặp lại một lần nữa”

Giang Ninh quay người lại, Anh Cẩu đã bước tới đứng trước mặt Phương Hạ, chỉ cần Giang Ninh ra lệnh, anh ta sẽ lập tức bẻ gãy cổ Phương Hạ!

Phương Hạ lúc này, thế nhưng không có chút sức lực nào để phản kháng.

“Có người muốn giết tôi, không muốn tôi sống, anh cứ như vậy mà thả tôi đi, đồng nghĩa với việc gi ết chết tôi.”

Phương Hạ do dự một chút, nghiến chặt răng nói: “Nếu như vậy, không bằng bây giờ anh giết tôi đi!”

Giang Ninh gật đầu: “Tôi sẽ thành toàn cho cậu”

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Anh Cẩu lập tức động thủ, lao về phía trước, dùng một tay xách Phương Hạ lên, siết chặt cổ họng anh ta!

“Chời Chờ đãi”
 
Chương 1703


Phương Hạ vỗ tay Anh Cẩu, sắc mặt xanh tím, anh ta chẳng qua chỉ là thẹn quá hóa giận, nào ngờ Giang Ninh lại quyết đoán như vậy, nói giết liền giết!

“Tùm!”

Anh Gẩu thã anh ta xuống.

“Nếu như anh không chịu hộ tống tôi về nhà họ Phương, tôi thà ở lại Đông Hải”

Phương Hạ thở hổn hển, chật vật ngẩng đầu nhìn Giang Ninh.

Ít nhất, ở Đông Hải này còn đủ an toàn, trước khi vết thương của anh ta hoàn toàn bình phục, không ai có thể giết anh ta.

Nam Sơn đã đến đây một lần, thì không thể nào đến lần thứ hai.

Đợi khi mình hoàn toàn bình phục, rồi hãy trở về nhà họ Phương, sau đó sẽ tìm tên khốn Phương Đông đó để tính toán nợ nần!

“Cậu không lo lắng, nếu như không trở về, sau này nhà họ Phương sẽ không có chỗ đứng cho cậu sao?”

Giang Ninh cười như không cười: “Không dối gạt cậu, lần này tôi đến nhà họ Phương, thế nhưng tôi có thể nhìn ra, không ít người cho rằng cậu đã chết, thậm chí còn có người cho rằng cậu không thể lấy quyền phổ từ chỗ tôi về, làm mất thể diện của nhà họ Phương!”

Nghe vậy, vẻ mặt Phương Hạ biến sắc.

“Chủ nhân nhà họ Phương là người như thế nào? Cậu làm con trai thì phải biết rõ nhất, làm mất mặt nhà họ Phương, sẽ có hậu quả như thế nào?”

Sắc mặt Phương càng thêm khó coi.

“Tôi còn nghe nói, cậu Tư nhà họ Phương, bàn về thiên phú, bàn về học thức, bàn về lòng người, thế nhưng đều không hề thua kém cậu”

Nghe được câu này, cả người Phương Hạ có chút thẫn thờ!

Sự cạnh tranh cho vị trí chủ nhân của nhà họ Phương, từ khi còn nhỏ đã rất khốc liệt.

Cho dù chị cả Phương Xuân, người luôn kiểm soát công việc nội bộ của nhà họ Phương, đối với mình có lực uy hiếp không lớn, tên nhóc Phương Thu từ nhỏ đã không khiến người khác yêu thích, anh ta càng không thèm để vào trong mắt.

Nhưng Phương Đông!

Là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh ta!

“Tôi khuyên cậu vẫn là nên nghĩ cách quay về, bằng không, cho dù cậu không chết, nhà họ Phương cũng không có chỗ cho cậu dung thân”

Giang Ninh lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Còn Phương Hạ thì ngồi ở đó, tim đập nhanh hơn, trong đầu chợt hiện ra rất nhiều rất nhiều thứ.

Người đến giết mình, là Nam Sơn!

Từng chiêu từng thức kia, cho dù có cố tình che giấu, anh †a vẫn có thể nhìn ra, chính là Nam Sơn!

Cái tên cấp dưới mà Phương Đông tin tưởng nhất, anh ta đến giết mình, nhất định là Phương Đông.

Tên khốn này vừa không muốn để mình sống, vừa không muốn để mình quay về nhà họ Phương!

Nghĩ đến đây, Phương Hạ chật vật đứng dậy đi nhanh ra cửa.

“Giang Ninh, anh chờ đãi”

Anh ta thở hổn hển và hét lên: “Anh muốn cái gì!”
 
Chương 1704


Phương Hạ không phải kẻ ngốc, nếu như muốn Giang Ninh giúp đỡ mình, anh ta tất nhiên sẽ phải trả giá.

Nếu không, đừng nói lấy được quyền phổ, chứ đừng nói việc giết Giang Ninh? Cho dù anh ta có làm nhiều hơn nữa, thì nhà họ Phương cũng không có chỗ cho anh ta, anh ta làm nhiều như vậy, còn có tác dụng gì?

Chuyện cậu ta lo lắng nhất chính là Phương Uy cảm thấy cậu ta đã chết hoặc vứt hết mặt mũi của nhà họ Phương, không có tư cách trở thành gia chủ, vậy thì rất phiên phức.

“Cậu có thể cho tôi cái gì?”

Giang Ninh dừng bước, nhìn Phương Hạ.

Phương Hạ căn răng, ánh mắt thay đổi: “Anh muốn cô Phương Nhiễm của tôi đúng không?”

“Tôi có thể giúp anh cứu bà ấy ra ngoài!”

Cậu ta biết rõ, nếu mình muốn đàm phán, phải đưa ra điều kiện khiến Giang Ninh cảm thấy hứng thú, nếu không, căn bản không có tư cách đàm phán.

“Giúp tôi?”

“Không phải, là giúp tôi!”

Phương Hạ lập tức lắc đầu, sửa lại cách nói: “Phương Nhiễm là cô ruột của tôi, bà ¡ đối xử bất công, bị nhốt hai mươi năm, từ lâu tôi đã muốn cứu bà ấy ra ngoài!”

“Tôi quay về nhà họ Phương để cứu bà ấy ra ngoài, nhưng anh phải đảm bảo tôi có thể trở lại nhà họ Phương một cách an toàn, thế nào?”

“Tôi dựa vào cái gì để tin cậu?”

Giang Ninh nhịn không được bật cười: “Tôi nhất định sẽ cứu bà ấy về, có cậu hay không cũng không quan trọng”

“Dựa vào đánh đấm sao?”

Phương Hạ cắn răng: “Không dám nói nhà của tôi là dòng họ lánh đời mạnh nhất, nhưng mấy vị cụ tổ cũng không hiền lành gì! Cho dù thực lực của anh rất mạnh, nhưng những người khác thì sao? Anh không sợ bọn họ sẽ chết à?”

“Giang Ninh, có một biện pháp rất tốt sao anh không cần?

Tôi có thể cam đoan, cô Phương Nhiễm của tôi hoàn hảo không bị thương gì đưa đến Đông Hải, sao anh không làm?”

Phương Hạ nói: “Mục đích của tôi là vị trí gia chủ nhà họ Phương! Kẻ thù của tôi không phải là anh, tôi và anh đều biết rõ điều này”

Còn tương lai, hai người có trở thành kẻ thù hay không thì Giang Ninh chưa nghĩ đến, nhưng Phương Hạ đã nói không muốn trở thành kẻ thù với Giang Ninh, kẻ điên này thật sự rất đáng sợ.

Giang Ninh không nói gì.

Phương Hạ hơi gấp gáp.

“Tôi thề!”

Anh ta dựng thẳng ba ngón tay: “Dựa vào sức mạnh của anh, nếu tôi lật lọng, anh muốn giết tôi cũng không phải việc gì khó”

“Cậu nói không sai.”

Giang Ninh gật đầu: “Tôi có thể cho cậu trở lại nhà họ Phương một cách an toàn, thậm chí có thể cho cậu một tờ quyền phổ trợ giúp cậu lấy được vị trí gia chủ tương lai, nhưng Phương Nhiễm của tôi phải bình an đến được Đông Hải”

“Đồng ý!”

Phương Hạ vội vàng nói.
 
Chương 1705


Nếu Giang Ninh cho anh ta một tờ quyền phổ thì rất tốt, xem như là lập công, công lao không thể so sánh với một tờ quyền phổ, chẳng khác nào chưa làm gì đã được thưởng.

Một tờ quyền phổ đó!

Đủ để cho mọi người trong dòng họ điên cuồng, có biết rằng rất nhiều dòng họ lánh đời, vì sưu tầm một tờ quyền phổ mà hao tốn rất nhiều tinh lực?

Phương Hạ bất chấp vết thương của bản thân mà yêu cầu Giang Ninh đưa anh ta trở về.

Anh ta sợ nếu muộn sẽ có sự cố, cái tên Phương Đông kia chắc chắn sẽ không để cho mình trở về dễ dàng, thừa dịp anh †a không có ở đấy sẽ xây dựng danh tiếng cho bản thân.

Giang Ninh không quan tâm đ ến Phương Hạ, liếc mắt nhìn anh Cẩu, anh Cẩu hiểu ý ngay lập tức, trực tiếp mang Phương Hạ rời khỏi.

Bọn họ vừa rời đi, Phương Thu đi ra từ phía sau cánh cửa.

“Cậu ta không đáng tin”

Phương Thu nói thẳng: “Phương Hạ là người âm hiểm xảo trá, cậu ta chỉ lo Phương Đông đoạt địa vị của cậu ta”

“Không sao cả”

Giang Ninh nói: “Chỉ cần cậu ta là một người thông minh, biết đưa Phương Nhiễm đến đối với cậu ta trăm lợi mà không có hại, còn về tờ quyền phổ kia”

Anh nhìn Phương Thu, híp mắt, lộ ra sát khí lạnh lếo!

“Một tờ quyền phổ cũng đủ cho mấy dòng họ lánh đời kia tranh đoạt, nhà họ Phương sẽ hoàn toàn loạn.”

“Núi Chung Nam cũng sẽ hoàn toàn loạn.”

“Mà đến lúc đó, chính là cơ hội của anh, hiểu không?”

Phương Thu muốn nói bản thân cũng không biết.

Anh ta không biết tại sao Giang Ninh nói đây là cơ hội của anh ta.

Nói rằng tương lai mình tiêu diệt nhà họ Phương và chiếm lấy.

Cho dù nhà họ Phương vứt bỏ anh ta, cho dù nhà họ Phương chưa từng quan tâm đ ến anh ta, nhưng dòng máu đang chảy trong người anh ta chính là huyết mạch của nhà họ Phương.

Phương Uy dù sao đi nữa vẫn là ba ruột của anh ta.

Làm sao anh ta có thể ra tay tiêu diệt nhà họ Phương?

“Tại sao… phải tiêu diệt nhà họ Phương?”

Phương Thu do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.

Không biết được đáp án, anh ta cảm thấy khó chịu ở trong lòng.

Giang Ninh quay đầu, nhìn Phương Thu bằng ánh mắt bình tĩnh: “Bởi vì bọn họ đáng chết”

“Nhưng.”

“Anh nhớ không, anh đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Phương, khoảnh khắc anh đi ra khỏi cổng lớn nhà họ Phương chính là như thế, hiểu không?”

Giang Ninh phất tay, không để cho Phương Thu hỏi tiếp: “Anh chỉ cần im lặng mà nhìn thôi, làm ngư ông đắc lợi, sớm muộn gì anh cũng sẽ hiểu”

Nói xong, anh không nói gì nữa mà đi ra khỏi võ quán.
 
Chương 1706


Phương Thu đứng tại chỗ, không nói một lời.

Anh ta không hiểu, đến bây giờ vẫn không hiểu, không chỉ không hiểu, càng không muốn Giang Ninh cho rằng nhà họ Phương là một nơi nhất định phải tiêu diệt.

Còn nói anh ta tự tay tiêu diệt?

Phương Thu siết chặt nằm tay, nghĩ rằng nếu Giang Ninh thật sự muốn ra tay hung ác như vậy thì anh ta… Anh ta nên làm gì bây giờ?

Cùng lúc đó.

Sau khi Phương Hạ tắm rửa sạch sẽ liền trở nên hăng hái.

Hợp tác được với Giang Ninh, đối với anh ta chẳng khác nào như từ đáy cốc trở lại đỉnh cao trong nháy mắt.

Đặc biệt là Giang Ninh cho anh ta một tờ quyền phổ, tờ quyền phổ này đủ để cho anh ta lập công, có thể ngẩng mặt lên ở nhà họ Phương, lại một lần nữa chiếm ưu thế khi cạnh tranh với Phương Đông.

Đám người anh Cẩu đưa Phương Hạ đến núi Chung Nam.

“Con đường tiếp theo cậu tự đi, đừng quên việc cậu đã đồng ý với đại ca của tôi”

Anh Cẩu liếc nhìn Phương Hạ, thản nhiên nói.

“Yên tâm, Phương Hạ tôi là một người rất giữ chữ tín”

Phương Hạ gật đầu.

Chỉ là giúp cho Phương Nhiễm chạy thoát mà thôi, có tờ quyền phổ này, để cho một người chạy thoát thì tính là cái gì?

Trong mắt cậu ta, Phương Nhiễm không hề có tâm quan trọng như quyền phổ.

Nhìn đám người anh Cẩu rời đi, Phương Hạ híp mắt lại, lấy ra từ trong lòng tờ quyên phổ mà Giang Ninh đưa cho, nở một nụ cười.

“Có một tờ này là có được những thứ khác, Giang Ninh à Giang Ninh, *hoài bích có tội, đạo lý này đáng lẽ anh phải hiểu, bây giờ tôi không lấy được, nhưng mấy dòng họ lánh đời kết hợp lại, anh cũng chỉ có thể khuất phục mà thôi.

*hoài bích có tội: nghĩa là người vốn không có tội, nhưng vì sở hữu bảo vật quý giá mà thân phận không xứng để có được, khiến người khác thèm thuồng để ý, đó chính là tội.

Anh ta hừ một tiếng, cất tờ quyền phổ đi, xoay người đi sâu vào trong núi Chung Nam.

Anh ta biết rõ hiện tại bản thân không đủ thực lực, chuyện quan trọng bây giờ là lấy được càng nhiều quyền phổ càng tốt, củng cố địa vị của mình ở nhà họ Phương.

Chắc chắn rằng tương lai mình sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Phương.

Chỉ cần anh ta có đủ quyền lên tiếng, anh ta có thể thuyết phục Phương Uy, thậm chí mời được hai vị cụ già của nhà họ Phương, kết hợp với mấy dòng họ lánh đời, nhất định đoạt được quyền phổ trong tay Giang Ninh.

Cho dù Giang Ninh rất lợi hại, cho dù Đông Hải bên vững chắc chắn, nhưng chỉ cần mấy dòng họ lánh đời kết hợp lại, ngoại trừ Giang Ninh phải khuất phục ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Tạm thời Phương Hạ không nghĩ nhiều như vậy, toàn bộ sự việc phải làm từng bước một.

Anh ta bước nhanh tới chỗ ở của nhà họ Phương.

Mà lúc đó.
 
Chương 1707


Ở nhà họ Phương.

Sắc mặt của Phương Uy có hơi lúng túng.

Tuy Phương Nhiễm không bỏ đi, nhưng hiện giờ bà ấy ở lại đã không còn ý nghĩa gì lớn nữa.

Cho dù bà ấy có chết cũng không gây ra bất cứ thiệt hại nào cho nhà họ Phương.

Nhưng Phương Thu bị Giang Ninh mang đi, bây giờ ông ta mới cảm thấy hình như đây là một quyết định sai lâm.

So với Phương Nhiễm thì càng không nên để cho Phương Thu bỏ đi.

“Ba, nhà ta nhiều năm rồi chưa từng chịu nhục nhã như vậy, chẳng lẽ ba muốn nén giận bỏ qua như vậy sao?”

Phương Đông đứng ở dưới, giọng nói dõng dạc, tràn đầy tức giận: “Giang Ninh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì để cho nhà họ Phương chúng ta nghe theo lệnh của anh ta!”

“Nếu như con là Phương Hạ, con sẽ tự kết thúc mọi chuyện, tuyệt đối không cho Giang Ninh có cơ hội thừa dịp ra tay.

Mặt anh ta phủ đầy vẻ giận dữ, còn có chút không cam lòng, giống như đối với anh ta, danh dự của nhà họ Phương còn quan trọng hơn so với tính mạng của bản thân.

“Phương Hạ đúng là đã làm không tốt, chờ nó trở về, ba sẽ phạt nó thật nặng!”

Phương Uy khế nói.

Ông ta liếc nhìn Phương Đông, trong lòng đã có tính toán, hai anh em này, rốt cuộc ai mới ưu tú hơn đây.

Ít nhất trước mắt, Phương Đông trầm ổn ít nói hơn, đối với danh dự của gia đình rất coi trọng, tốt hơn Phương Hạ nhiều.

“Ba à, con muốn khai chiến với Đông Hải!”

Phương Đông quát: “Con muốn lấy lại quyền phổ, còn sẽ khiến cho tên Giang Ninh quỳ xuống dưới chân con nhận lỗi!”

“Danh dự của gia đình ta, cho đến bây giờ cũng không thể vì bất cứ ai mà chịu nhục nhãt”

Bỗng một tiếng râm!

Phương Đông quỳ xuống: “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục”

“Người nào làm chúng ta nhục nhã, con sẽ giết người đó!

Rửa sạch nhục nhã trước đây!”

“Xin ba cho phép!”

Trên mặt Phương Đông đầy nghiêm túc, mang theo một chút kiên quyết, giống như dù có chết ở Đông Hải, anh ta cũng không hối hận.

“Con làm gì vậy?”

Phương Uy nhìn Phương Đông.

“Bạt Mắt của Phương Đông đỏ bừng, thanh âm khàn khàn: “Con vừa tưởng tượng đến bộ dáng đe dọa, kiêu căng ngạo mạn của Giang Ninh là đã không cam lòng!”

Anh ta nắm chặt hai bàn tay, thân mình run rẩy, tất nhiên là bởi vì tức giận quá mức nên hơi không khống chế được bản thân.

“Ba biết tình cảm mà con dành cho nhà họ Phương, con yên tâm, chỉ cần Phương Hạ bình an trở về, Giang Ninh chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn”

Phương Uy nâng Phương Đông dậy rồi thở dài, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.
 
Chương 1708


Điều này khiến cho Phương Đông vui sướng.

Chờ Phương Hạ trở về?

Hừ, cậu ta không có khả năng lại trở về!

Loại người như Giang Ninh sẽ không dễ dàng giữ lại tính mạng cho Phương Hạ, lại nói thêm, anh ta đã sắp xếp người ở trên đường chặn giết Phương Hạ.

Nếu Phương Hạ còn sống mà trở về núi Chung Nam, thì cậu ta phải chết ở bên ngoài.

“Ba, nếu như Giang Ninh không giữ lời hứa, giết Phương Hạ…”

Phương Đông ngừng một lúc, cố tình bày ra vẻ mặt lo lắng nhìn Phương Uy: “Con nói là nếu như…”

Nghe vậy, Phương Uy biến sắc.

Ông ta không phải chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Nhưng Giang Ninh dám sao?

Cái thằng điên đó, dám đánh Phương Hồng Sơn tơi bời, dám đánh Phương Hạ bị thương và nhốt lại, dám một mình đi đến núi Chung Nam, anh ta còn chuyện gì không dám làm?

“Không có nếu như!”

Không phải do Phương Uy nói, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một giọng nói rất vang dội.

Thân thể Phương Đông run rẩy, quay đầu nhìn về phía cửa, không dám tin tưởng.

Phương Hạ, sao cậu ta có thể trở về được?

“Bal”

Phương Hạ bước nhanh vào phòng khách, quỳ trên mặt đất một cách cung kính rồi hành lễ: “Phương Hạ không phụ hi vọng của ba, đi đến Đông Hải đoạt lại được tờ quyền phổ, Giang Ninh bị con làm thương nặng rồi!”

Anh ta móc ra tờ quyền phổ mà Giang Ninh đưa cho từ trong túi, lúc này Phương Uy lập tức mừng như điên.

“Thật sự là quyền phổ!”

Ông ta cầm quyền phổ, chăm chú nhìn lại, không nhịn được cười phá lên: “Giang Ninh bị con làm cho thương nặng?”

“Không sai, Giang Ninh ngạo mạn, không đem con để vào mắt, đối với con không có chút phòng bị nào, con thừa dịp anh †a chưa sẵn sàng nên anh ta bị thương nặng lắm”

Phương Hạ gật đầu.

Phương Uy nhanh chóng đỡ cậu ta đứng lên: “Làm tốt lắm!

Làm tốt lắm!”

“Phương Đông, cảm ơn cậu đã quan tâm, anh hai là người của nhà họ Phương, là gia chủ tương lai của nhà họ Phương nên biết rất rõ nhiệm vụ của bản thân, không cần phiền cậu phí tâm”

Phương Hạ nhìn Phương Đông, trong mắt toàn là sự khinh thường, không thèm che dấu.

Anh ta nhìn thấy biểu cảm giờ phút này của Phương Đông, thật sự rất muốn cười.

Tên khốn này, đúng là không hi vọng mình trở về, chỉ phái mỗi Nam Sơn đến giết mình còn tưởng rằng không có chút sơ sót nào hay sao?
 
Chương 1709


Bây giờ, thật ra Phương Hạ lại hơi cảm ơn vùng cấm Đông Hải, nếu không phải nhờ nơi này, có đám người Giang Ninh kia đe dọa, bản thân có thể trở về nhà họ Phương một cách an toàn hay không thì đúng là cả một vấn đề.

“Anh hai bình an trở về, đó đương nhiên là chuyện tốt, em vui vẻ còn không kịp!”

Biểu cảm của Phương Đông thay đổi rất nhanh, lập tức đổi thành một bộ mặt tươi cười.

“Nhà họ Phương có chị cả và anh hai, tất nhiên sẽ phát triển ngày càng tốt trong tương lai, em có thể giúp đỡ một tay là đã đủ vừa lòng rồi”

Phương Hạ nhẹ gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.

Ánh mắt ấy lại khiến cho Phương Đông cảm thấy khó chịu ở trong lòng.

Giống như địa vị của anh ta với Phương Hạ có sự chênh lệch rất lớn!

“Ba, tờ quyền phổ này chỉ là mới bắt đầu, con nhất định sẽ vì nhà họ Phương đoạt được thêm… quyền phổ.”

Phương Hạ nói một cách chân thành: “Đây là trách nhiệm của con, coi như là trả công cho cái mạng này của con, chỉ cần nhà họ Phương có thể ngày càng lớn mạnh thì đều đáng giá: Phương Uy gật đầu, cười lớn vỗ bả vai của Phương Hạ.

“Ba không nhìn lầm con, ha ha ha ha!”

“Nhà họ Phương này có các con, đó là chuyện may mắn của nhà họ Phương, ba không tin người khác, nhưng tin tưởng con ruột của ba, ba tin tưởng các con chắc chắn có thể khiến cho nhà họ Phương ngày càng lớn mạnh!”

“Vâng!”

Phương Hạ và Phương Đông đồng thanh hô.

Phương Uy cầm theo quyền phổ rời đi.

Ông ta muốn tranh thủ thời gian đi tìm hiểu xem tờ quyền phổ này có cái gì đặc biệt.

Nhất là hoa văn ở phía sau, đây là bí mật lớn nhất!

Trong phòng khách, Phương Hạ kéo cái ghế dựa ngồi xuống, rót cho bản thân một ly trà.

Anh ta quay đầu nhìn Phương Đông.

“Khoảng thời gian anh không có ở đây, chắc cậu lo lắng cho anh lắm?”

“Đương nhiên.”

Phương Đông nói: “Anh là anh hai của em, đương nhiên em sẽ quan tâm cho anh, giống như ba lo lắng cho anh vậy”

“Nhưng bởi vì anh mà Giang Ninh tới trước cửa diễu võ dương oai, danh dự của gia đình ta bị anh ta dẫm trên mặt đất”

Phương Uy không có ở đây, Phương Đông nói chuyện to gan hơn nhiều.

Anh ta từ trước đến nay đều như vậy, cho dù nói chuyện với Phương Hạ, người thông minh đều có thể nhìn ra, Phương Uy cố ý để cho Phương Hạ tiếp nhận vị trí gia chủ tương lai, anh ta không vừa lòng chút nào.

Chỉ cần một ngày chưa chính thức khẳng định thì anh ta vẫn còn cơ hội!

“Thật không, lúc Giang Ninh đến nhà họ Phương, cậu đang ở đâu? Cậu làm gì?

Phương Hạ híp mắt: “Cậu đánh nhau sao? Cậu ngăn cản anh ta sao, hay là cậu trốn đi, đánh rắm cũng không dám thả một cái!”

“Anh…”
 
Chương 1710


Phương Đông tức giận.

“Giang Ninh đúng là rất lợi hại, nhưng vậy thì sao, cũng bị anh làm cho tương nặng, cướp đi tờ quyền phổ trên người anh ta, đây mới chính là năng lực, đại trượng phu biết co biết duỗi, chỉ cần đạt được mục đích thôi, cậu hãy học tập đi”

Phương Hạ bày ra bộ dáng đắc ý.

Anh ta uống hết trà, đứng lên, đi được vài bước lại dừng lại, ngoảnh lại nhìn Phương Đông.

“Đúng rồi, Nam Sơn đâu?”

Anh ta híp mắt: “Cấp dưới trung thành nhất của cậu, tại sao lại không ở bên cạnh cậu?”

Sắc mặt Phương Đông thay đổi.

“Anh có ý gì?”

“A, không có ý gì, cậu nói xem Giang Ninh rất lợi hại, anh sợ anh ta đột nhiên đến nhà họ Phương, đến lúc đó không có người bảo vệ cậu”

Phương Hạ cười như không cười, hừ một tiếng, không nói gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Nhìn sắc mặt đắc chí của tên Phương Hạ ty tiện bỉ ổi, Phương Đông nắm chặt nắm đấm, trên mặt lập tức hiện lên sát khí hung ác!

Người không sợ người đối đầu với anh ta, chính là anh trai ruột của anh ta!

“Đáng chết!”

Phưaơng Đông trong lòng tức giận mắng một tiếng: “Cái thằng Nam Sơn vô dụng!”

Thất bại rồi!

Nam Sơn thất bại rồi, vậy mà Phương Hạ lại có thể an toàn trở về nhà họ Phương, tên vô dụng này nên chết đi, nuôi cậu ta thì được cái tích sự gì?

Bây giờ Phương Hạ đã trở về, còn mang về một tờ quyền phổ, chẳng những không bị phạt mà còn được ban thưởng!

Địa vị của anh ta đã khôi phục trong nháy mắt, thậm chí còn cao hơn so với trước kia.

Trên mặt Phương Đông lộ ra sự phức tạp, bình tĩnh không nói gì, hừ một tiếng rồi rời đi.

Mà Phương Hạ chưa có đi nghỉ ngơi.

Anh ta đi vào hầm giam ở sơn động phía sau núi.

“Cậu hai!”

Mấy người canh giữ cửa ra vào lập tức cung kính hô.

“Mở cửa, tôi muốn đi vào!”

“Cậu hai, gia chủ nói bất kì kẻ nào cũng không được đi vào…

“Mở cửa!”

Sắc mặt Phương Hạ đen lại, uy nghiêm nói: “Nghe không hiểu lời tôi nói saol”

Người giữ cửa do dự một lát, không dám nói gì nữa, lập tức mở cửa sắt ra.

Phương Hạ liếc nhìn bọn họ, hừ nhẹ một tiếng.
 
Chương 1711


Nhà họ Phương này, ngoại trừ Phương Uy thì anh ta chính là người có địa vị cao nhất, nhất là sau khi mang về tờ quyền phổ, anh ta là người có công lớn nhất với nhà họ Phương.

Anh ta bước vào trong, đi ngay đến chỗ sâu nhất.

Cuối cùng ở trong một căn phòng, Phương Nhiễm vẫn ngồi trước bàn trang điểm, giống như Hà đạo nhân chưa chết Vậy.

Bà ấy vẫn hy vọng có thể nhìn thấy ông ấy, muốn cho ông ấy nhìn thấy mặt tốt nhất của bản thân.

“Cô”

Phương Hạ gọi một tiếng.

Hai mươi năm qua, từ lúc Phương Nhiễm bị nhốt ở đây, anh ta chưa từng tới thăm bà ấy.

Bởi bất cứ người nào đến gần Phương Nhiễm chắc chắn sẽ bị Phương Uy phạt nặng.

Phương Nhiễm không quan tâm.

Như là không nghe thấy gì.

Phương Hạ mở cửa ra, đi vào, thở dài một cái.

“Cô ơi, cháu Hạ tới thăm cô.”

Phương Nhiễm vẫn không ngoảnh đầu lại, chỉ nói một cách bình thản: “Có phải Phương Hạ thật không, cháu tới đây làm gì?”

Hai mươi năm trước, đứa bé trai gọi mình một tiếng cô chỉ mới mười tuổi, hôm nay Phương Hạ đã ba mươi tuổi, bà ấy đương nhiên không thể nhận ra.

“Sao hai mươi năm không tới thăm cô, cháu Hạ không có gì để giải thích, chắc chắn cô biết rõ quy tắc của nhà họ Phương hơn cháu, cháu chỉ là một thành viên bé nhỏ của nhà họ Phương nên không dám vượt qua”

Phương Hạ nói.

Phương Nhiễm hừ một tiếng, mang theo một chút giễu cợt.

Bà ấy đương nhiên biết rõ quy tắc của nhà họ Phương.

“Nhưng bây giờ không giống như vậy”

Phương Hạ nói: “Hai mươi năm! Cháu dùng hai mươi năm, hiện giờ đã trở thành người thừa kế nhà họ Phương trong tương lai, cháu có thể tới thăm cô: anh ta hít một hơi thật sâu: “Cô, cháu không chỉ muốn đến thăm cô, cháu còn muốn nghĩ cách cứu cô ra ngoài!”

Nghe vậy, bả vai của Phương Nhiễm run lên, quay đầu lại.

Bà ấy nghĩ đến Phương Hạ hồi còn bé, cảm thấy thật xa lạ.

Khuôn mặt kia có hơi giống hình dáng khi còn bé, nhưng ánh mắt kia, từ lâu đã không còn trong veo nữa.

“Cứu cô ra ngoài?”

Bà ấy nở một nụ cười, từ trên ghế đứng lên: “Cháu không biết nếu làm trái với quy tắc của gia tộc, sẽ bị ba của cháu nhốt ở đây hai mươi năm, không được rời khỏi sao?”

“Đó là mệnh lệnh của ông ta”

Phương Hạ nói hông phải của cháu”

“Cháu tính cứu bằng cách nào?”

Phương Nhiễm giống như nghe thấy một câu chuyện hài, có chút mắc cười, trong giọng nói toàn là chế nhạo và châm biếm, không thèm che dấu chút nào.
 
Chương 1712


Bà ấy còn có thể tin tưởng hai cha con này sao?

Nếu bà ấy muốn rời đi, lần trước sẽ trực tiếp đi với Giang Ninh, còn cần bọn họ tới cứu sao.

“Kết hợp với Giang Ninh, cứu cô ra ngoài”

Phương Hạ nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, Phương Nhiễm không nhịn được ngơ ngác.

“Cô, việc cô lo lắng, Giang Ninh đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, việc quan trọng nhất hiện giờ chính là cứu cô ra ngoài, rời khỏi nơi thị phi như nhà họ Phương!”

Phương Nhiễm kinh ngạc nhìn Phương Hạ, không thể tin tưởng đây là lời nói phát ra từ trong miệng của Phương Hạ.

Nhà họ Phương là nơi lắm thị phi à?

Dĩ nhiên Phương Hạ sẽ nói như thế.

Nhưng bà ấy càng không ngờ đến Phương Hạ sẽ hợp tác với Giang Ninh, chẳng phải Phương Hạ muốn giết Giang Ninh lắm à?

Phương Nhiễm nghỉ ngờ, bà nhìn Phương Hạ, vẫn không nói những bí mật kia cho anh ta biết, vì bà không thể xác định được Phương Hạ trước mặt bà đây có đang giả vờ hay không.

“Giang Ninh nói gì đó?”

Bà mở miệng hỏi.

“Giang Ninh không nói gì cả, chỉ kêu cháu nhắn lại với cô có thể rời khỏi nhà họ Phương, muốn cháu phối hợp hết sức”

Phương Hạ thở dài một hơi: “Cháu biết nhà họ Phương đã khiến cô tổn thương nhiều rồi, vốn dĩ bây giờ nhà họ Phương chẳng phải là nhà họ Phương mà cháu mong muốn nữa, cháu cũng hy vọng có thể thay đổi nó”

Anh ta nhìn Phương Nhiễm rồi nói, giọng nói nặng nề: “Cô, cháu thấy ba cháu đối xử với cô như thế là không đúng, vô cùng không đúng”

“Cháu đã từng nói với ông ấy không thể đối xử với cô như vậy, nhưng ông ấy mới là chủ gia đình, lời ông ấy nói có quyền lực nhất, hy vọng cô có thể hiểu cho cháu.”

Ý nói rằng anh ta đã từng tranh cãi với ba anh ta, chỉ vì anh †a cũng muốn cứu Phương Nhiễm, nhưng anh ta lại không có quyền phát biểu.

Cả gương mặt Phương Hạ đầy vẻ áy náy.

“Cô không trách cháu.”

Phương Nhiễm lắc đầu: “Nhưng cô cũng hy vọng nếu như có một ngày cháu trở thành người đứng đầu ở nhà họ Phương, vậy thì hy vọng cháu có thể nhớ những lời hôm nay mà mình nói”

Bà ấy không thể xác định được lời mà Phương Hạ nói là giả hay thật, nên đương nhiên cũng không dám nói quá nhiều.

Đến bây giờ bà ấy cũng không biết tại sao Phương Hạ và Giang Ninh lại đứng trên cùng một chiến tuyến.

Giang Ninh kêu bà ấy rời khỏi nhà họ Phương, cậu ấy đã giải quyết xong xuôi hết cả rồi… Chẳng lẽ là cậu ấy biết con của bà ấy đang ở đâu sao?

“Giang Ninh nói kêu cháu nghĩ cách đưa cô rời khỏi nhà họ Phương, còn nói gì khác nữa không?”

“Không có, cô, cháu thề đấy”

Phương Hạ dựng thẳng ba ngón tay lên: “Lời cậu ấy nói cháu đều thuật lại y nguyên không sai chữ nào, lần trước cậu ấy không thể nào đưa cô đi, chỉ có thể đưa Phương Thu đi để đổi cháu về, chỉ cần cháu quay về mới có thể nghĩ cách cứu cô ra ngoài, cô có thể hiểu cho tụi cháu hay không?”

“Phương Thu?”
 
Chương 1713


Bỗng nhiên đầu óc Phương Nhiễm bị chấn động một cái.

Tại sao Giang Ninh lại muốn đưa Phương Thu đi chứ?

Còn lấy Phương Thu để đổi Phương Hạ trở về nữa.

Bà ấy biết, trong mấy đứa con trai con gái nhà họ Phương, Phương Thu không được thương yêu gì, từ trước đến nay địa vị trong nhà vẫn luôn thua kém đám người Phương Hạ, bà từng nghe thấy một vài chuyện, nhưng từ trước đến nay, bà không để nó ở trong lòng.

Chỉ cảm thấy chắc chắn là do năng lực và thiên phú của Phương Thu kém so với những đứa khác, cho nên Phương Thu mới không được coi trọng.

Nhưng nghe thấy Phương Hạ nói người Giang Ninh đưa đi là Phương Thu, đột nhiên bà nảy sinh một cảm giác kỳ lạ!

Bà nhìn Phương Hạ, vẻ mặt không thể tin được, cố ý nói: “Phương Thu có thể đổi lại cháu à? Hình như địa vị của cậu ta kém xa cháu cơ mà.”

Ngoài miệng Phương Nhiễm đang hỏi nhưng trái tim thì lại đang đập thình thịch, đập loạn xạ kịch liệt!

Bà nhìn Phương Hạ chằm chằm, quan sát kỹ từng chút thay đổi trên gương mặt anh ta.

Nghe thấy Phương Nhiễm hỏi câu này, sắc mặt Phương Hạ hơi khinh thường, nhưng dáng vẻ đó cũng biến mất rất nhanh: “Đương nhiên cậu ta không thể nào so sánh được với cháu rồi, nhưng chí ít cậu ta cũng là người của nhà họ Phương, Giang Ninh đi đến nhà họ Phương một chuyến cũng không thể không mang ai đi được, ít nhất cũng phải đưa Phương Thu đi, nếu không lại bị làm khó làm dễ”

Phương Hạ mỉm cười: “Cô yên tâm đi, chỉ cần cô an toàn thì những thứ khác đều không quan trọng.”

Ý trong lời nói của anh ta chẳng che dấu chút nào.

Dù cho Phương Thu có chết bên ngoài thì anh ta cũng sẽ không để ý tí nào cả.

Nhà họ Phương cũng sẽ chẳng buồn để tâm đ ến.

Lúc này, Phương Nhiễm đã mơ hồ đoán được điều gì đó rồi.

“Giang Ninh là đồ đệ của Hà đạo nhân, nếu cậu ấy dám một mình đến nhà họ Phương để cứu bà ra, vậy chứng minh Giang Ninh rất mạnh, càng chứng minh cậu ấy không phải một kẻ chỉ có sức mà chẳng có mưul”

“Cháu định cứu cô ra ngoài bằng cách nào?”

Phương Nhiễm đè nén nỗi kích động trong lòng, nhìn chằm chằm về phía Phương Hạ, mở miệng hỏi anh ta.

“Cô đừng nóng vội, cháu đang nghĩ cách, nhất định sẽ cứu cô ra ngoài.”

Phương Hạ gật đầu: “Nhiều năm qua cô đã cực khổ nhiều rồi, cháu sẽ không để cô tiếp tục chịu khổ như vậy nữa, cô hãy tin cháu.”

Phương Nhiễm gật đầu, nắm tay Phương Hạ, vẻ mặt dịu dàng.

“Phương Hạ, cảm ơn cháu”

“Cô nói gì vậy chứ, cháu là cháu ngoại của cô, nếu như ngay cả việc bảo vệ cô mà cháu cũng không thể làm được thì sau này làm sao có thể làm chủ nhà họ Phương, bảo vệ cả nhà họ Phương được cơ chứ?”

“Cô hãy tin tưởng cháu, tin nhà họ Phương nằm trong tay cháu nhất định sẽ trở nên ngày càng tốt hơn!”

Phương Hạ không nói nhiều lời.

Anh ta cứ bảo đảm chính mình sẽ cứu Phương Nhiễm ra ngoài hết lần này đến lần khác, rồi vội vã rời đi.

Phương Nhiễm nhìn bóng lưng anh ta rời đi, từ đầu đến cuối, nhịp tim đập loạn vẫn chưa thể bình phục trở lại.
 
Chương 1714


“Phương Thu…”

Vốn dĩ trước đó bà ấy không dãm nghĩ Nhưng lúc này hồi tưởng lại mọi chuyện, bà ấy càng khẳng định Phương Thu chính là con của bà ấy!

Con trai!

Là con trai của bài Chắc chắn là con của bà ấy và Hà đạo nhân!

Chắc chắn Giang Ninh đã phát hiện ra sự thật này rồi nên mới dám chắc mà đưa Phương Thu đi như vậy, anh có thể làm Phương Hạ làm việc cho anh, thì nhất định đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ cả rš Viền mắt Phương Nhiễm đỏ lên một chút, chẳng thể ngăn được nước mắt rơi xuống.

Bà đã không thể đợi được nữa rồi!

Lòng bà bay đi đến nơi Đông Hải, bà muốn nhìn thấy Phương Thu đang làm gì vào lúc này.

Lúc này.

Trong võ quán Cực Đạo.

Tâm trạng của Phương Thu rất phức tạp.

Trong phút chốc, anh ta không thể chấp nhận được mình từ một đứa con của nhà họ Phương, nay trở thành kẻ muốn hủy diệt cả nhà họ Phương.

Chuyển biến thế này, vốn dĩ không phải là chuyện mà anh †a có thể phản ứng lại kịp trong nháy mắt.

“Chào buổi sáng, đại sư huynh!”

“Chào buổi sáng, đại sư huynh ạ!”

“Chào đại sư huynh!”

Dọc đường đi ai cũng chào hỏi anh ta.

Ở trong võ quán Cực Đạo này địa vị của anh ta rất cao, không chỉ bởi vì anh ta là học trò của Giang Ninh, mà càng là bởi vì trước đó anh ta thường xuyên giúp đỡ người khác.

Dù cho tính cách anh ta rất kém, nhưng khi dạy võ công cho những người khác đều nghiêm túc hơn so bất kỳ ai, không hổ là một đại sư huynh!

“Đại sư huynh, lần trước anh dạy cách ra quyền, em đã thử rồi, thật sự là đã được phát huy tốt hơn rất nhiều!”

“Đại sư huynh, đại sư huynh! Có thể dạy cho em không, em vẫn chưa hiểu!”

Phương Thu vừa đến võ quán đã bị một đám người kéo đi.

Ngay cả cơ hội mở miệng anh ta cũng chẳng có, thấy nụ cười trên từng khuôn mặt kia, sao anh ta có thể từ chối được đây.

Loại cảm giác này khác xa so với hồi còn ở nhà họ Phương, đúng thật là quá tốt quá tốt luôn.

Ở nơi xa xa, Giang Ninh đang đứng ở đấy, nhìn Phương Thu đang cẩn thận tỉ mỉ chỉ dạy cho những người khác.

“Anh à, thật ra thằng nhóc này rất giỏi, chỉ là tính tình có hơi kiêu ngạo một chút mà thôi, nếu mài giũa thêm, ắt sẽ rất có tiền đồ đó.”

A Phi chẹp chẹp miệng: “Dù sao thiên phú của cậu ta còn giỏi hơn cả em, bồi dưỡng thật tốt thì xem chừng sau này sế trở thành niềm hãnh diện của đại ca cho mà xem”

Yêu cầu của Giang Ninh rất cao, không ai hiểu rõ yêu cầu ấy hơn A Phi.

Đồng thời, từ trước đến nay Giang Ninh không nhận học trò, dù thiên phú có giỏi cách mấy đi nữa, Giang Ninh cũng chẳng hề hứng thú gì, nên rõ ràng tên Phương Thu này không phải người bình thường.
 
Chương 1715


A Phi đã đoán ra, nhưng chỉ là không nói mà thôi.

“Anh có thứ có thể dạy cậu ta thì hãy cứ dạy hết sức lực đi”

Giang Ninh nói: “Người khác thiếu cậu ta, để anh trả”

“Đại ca yên tâm đi, dù thăng nhóc này không học thì em cũng sẽ nhét vào trong đầu nó cho bằng được!”

A Phi khế nói: “Làm học trò của đại ca, nếu như quá kém thì coi sao mà đươc. đấy là mặt mũi của đai ca đấy nên em không cho phép chuyện đấy xảy ra được đâu”

A Phi đang nghĩ xem nên dạy bản lĩnh của mình cho Phương Thu như thế nào đây?

Phải bắt đầu từ đâu đây?

A Phi nghĩ đến bản lĩnh của mình, nghĩ tới đấy bỗng cảm thấy bản thân vui vẻ lắm, thì ra mình lại giỏi giang như vậy cơ à!

Dường như không có gì là làm không được cả, cái gì cũng có cả luôn!

Sao lại có nhiều ưu điểm vậy được cơ chứ, nhất thời anh cũng không biết nên truyền lại cho cậu ta như thế nào.

Ăn uống, chơi gái, hút thuốc… không đúng, phải gọi là kính nghiệp, là nghiêm túc, chuyên tâm và hoạt bát…

Giang Ninh không thèm để ý A Phi đang tự say mê chính mình đăng kia.

Anh đã nghĩ kĩ rồi, anh sẽ dạy hết tất cả những thứ mình biết cho Phương Thu, còn về chuyện Phương Thu có thể học được bao nhiêu, vậy thì phải xem bản lĩnh của chính bản thân anh ta rồi rồi.

Về phần những người khác, hẳn cũng sẽ nhìn mặt mũi anh, chỉ cần Phương Thu chịu học thì bọn họ cũng sẽ rất vui lòng mà dạy cho Phương Thu.

Bảy tám ông cụ có cấp bậc Đại Tông Sư siêu việt, tinh anh khắp mọi mặt, không chỉ là trên võ đạo mà còn có thể nói một trong bất kỳ lĩnh vực nào, chỉ cần Phương Thu muốn học, Giang Ninh đều có thể tìm thầy giỏi nhất trên thế giới về cho anh ta.

Đây là một kiểu truyền dạy lại cho những người đi sau, còn lợi hại hơn cách truyền dạy trong quá khứ.

Giang Ninh nhìn một hồi thì xoay người rời đi.

Anh biết Phương Thu cần có thời gian để tiếp nhận những chuyện xảy ra gần đây, vẫn còn cần thêm thời gian để chuẩn bị chắc chắn.

Giang Ninh không nói thẳng sự thật cho anh ta biết, mà để tự anh ta từ từ thích ứng nó.

Ít nhất, cởi bỏ thân phận người nhà họ Phương là chuyện đầu tiên mà anh ta phải làm.

Giang Ninh sẽ không cho phép Phương Thu nhận kẻ thù làm ba đâu!

“Đại ca, đợi em với!”

Thấy Giang Ninh đi, A Phi cũng vội vàng đi theo: “Em còn có việc muốn nói với anh nè, anh điều động cho em một chức vụ đi, chỉ cần không làm trợ lý của cái cô Tiểu Triệu kia thì kêu em làm gì cũng được!”

“Cậu tới Nhật Bản đánh người hay tới Trung Đông chỉnh đốn mấy thẳng lính đánh thuê đi nhé?”

“Muốn đi sang vùng biển Somalia cũng được luôn!”

“Đại ca, anh có nghe gì không? Mau cứu anh em chúng em đi”

Nhà họ Phương.

Hai ngày nay Phương Uy vẫn luôn luyện công, ở riêng trong phòng, một mình suy ngẫm tờ quyền phổ Phương Hạ mang về.
 
Chương 1716


Ông ta không cảm thấy quá hứng thú với chiêu thức quyền pháp bên trên đó cho lắm.

Chiêu thức loại này rất cơ bản, ông ta không thể nhìn ra manh mối gì.

Ông ta rất hứng thú về một phần phía sau tờ bản đồ, nhưng xem cả hai ngày nay cũng chưa nhìn ra được gì.

“Không thu thập được hoàn chỉnh, vốn dĩ không thể nào nhìn ra được.”

Phương Uy bùi ngùi nói: “Dù cho quyền phổ đã đến tay rồi, nhưng sợ rằng khó mà nhìn một cái là ra ngay, rốt cuộc là có bí mật gì chứ, một trang này vốn không đủ để nhìn ra được gì.”

Một trang không xem đủ, dù có thêm vài trang nữa, sợ rằng cũng chẳng đủ.

Phương Uy cẩn thận cầm quyền phổ lên, trong lòng thầm nghĩ xem ra buộc phải mau chóng lấy được càng nhiều quyền phổ hơn, trước khi những nhà làm quan lánh đời biết được nó”

“Cốc cốc cốc.”

Phòng luyện công bị người khác gõ vang lên ba tiếng.

“Ba, là con”

Giọng của Phương Hạ truyền đến.

“Vào đi!”

Phương Uy hô lên một tiếng.

Ông thấy Phương Hạ đẩy cửa ra, trên mặt mang theo một nụ cười: “Sao con lại đến đây? Vừa về nhà không nghỉ ngơi cho thật tốt, vết thương trên người còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu đấy”

Không thể nào nhìn thấu nụ cười trên gương mặt anh ta.

Phương Hạ chấp tay hành lễ với Phương Uy.

“Con ăn ngủ không yên”

Phương Hạ thở dài một hơi: “Ba, con muốn chiếm thêm nhiều quyền phổ hơn nữa!”

Nhất thời ánh mắt Phương Uy hơi co rút lại một chút “Chỗ của tên Giang Ninh đó vẫn còn quyền phổ!”

Phương Hạ nói: “Con có thể chắc chắn đấy, lần này con may mắn lấy được một trang từ bên cậu ta, nhưng con đã nghĩ rồi, chỉ một trang quyền phổ mãi cũng không đủ hiểu đâu”

“Chín trang quyền phổ, thì coi như đã lấy được tất cả quyền phổ, nhưng trong phút chốc sợ rằng cũng khó mà phá ra được bí mật của tấm bản đồ, nhưng cũng giống như vậy, phải biết được tung tích của quyền phổ trước những nhà làm quan lánh đời kia, phải cố gắng lấy được càng nhiều hơn nữa”

“Đây là quyền phát biểu đấy! Nếu trong tương lai tìm được nơi đó thì nhà họ Phương ta mới có thể có càng nhiều quyền lên tiếng hơn nữa!”

Phương Uy gật đầu: “Con nói không sai, ba cũng có ý như thế đấy”

“Phương Hạ, con càng ngày càng hiểu tâm tư của ba rồi”

Ông ta rất vui mừng mà vươn tay lên vỗ võ vai Phương Hạ: “Nhưng tường đồng vách sắt ở bên Đông Hải bên đó, Phương Hồng Sơn đã dẫn người đi rồi, cũng vẫn chưa chiếm được nó, muốn chiếm lấy nhiều quyền phổ hơn nữa không dễ dàng chút nào đâu.”

Phương Uy nhìn Giang Ninh, có thể nhìn ra được khí thế trên người Giang Ninh không giống với những người bình thường khác.

Càng không cần phải nói, vậy chắc chắn Đông Hải kia cũng không bình thường!

Ngay cả Phương Hồng Sơn dẫn theo mấy tên cao thủ hộ pháp đến đấy cũng không thể lấy được đồ, thậm chí còn quay về với bộ dạng chật vật vô cùng, chẳng lẽ bọn họ cần phải mời hai ông cụ trong gia tộc kia sao?
 
Chương 1717


Đó là hai nhân vật tọa trấn của nhà họ Phương!

Làm sao có thể tùy tiện phái đi vì quyền phổ được cơ chứ.

“Ba, con có cách”

Phương Hạ mỉm cười nói với ông ta: “Lần này Giang Ninh đến đây chính là vì cô Phương Nhiễm đúng không?”

“Không sai.”

“Nếu đã như vậy, đối với Giang Ninh mà nói chắc chắn Phương Nhiễm rất quan trọng với cậu ta, thậm chí còn khiến cậu ta phải đích thân đến cửa, đến nhà họ Phương một chuyến nữa”

“Nhà họ Phương chúng ta không phải nơi mà người nào.

cũng đến được, Giang Ninh không thể không biết sự nguy hiểm ở nơi này, nếu nói vậy thì tính quan trọng của Phương Nhiễm khiến cho Giang Ninh không thể nào không đến”

Phương Uy gật đầu.

Dĩ nhiên ông cũng biết điều này, nhưng ông ta không muốn thả Phương Nhiễm ra.

“Hừ, Phương Nhiễm bại hoại gia phong, ba không giết cô †a đã coi là khoan hồng độ lượng lắm rồi, bây giờ nhốt cô ta ở trong hầm giam chính là vì muốn giết gà dọa khi!”

“Đúng là như thế, nhưng mà ba à, nào có quan trọng bằng sự phát triển của nhà họ Phương ta đâu chứ?”

Phương Hạ lại nói tiếp: “Hiện tại những nhà làm quan lánh đời khác còn chưa biết đến chuyện của quyền phổ, đợi khi bọn họ biết rồi, chắc chăn sẽ dẫn ra cuộc chiến tranh đoạt đấy!

Đến lúc đấy, có thể ưu thế của chúng ta sẽ không còn lớn nữa”

Phương Uy nhíu mày suy nghĩ về lời nói của Phương Hạ.

So với sự phát triển của nhà họ Phương thì quả thực là Phương Nhiễm chẳng được coi là cái thá gì cả, chỉ là ông ta vẫn không cam tâm thả Phương Nhiễm đi dễ dàng như vậy mà thôi.

“Càng không cần phải nói, ai bảo chúng ta sẽ thật sự giao.

Phương Nhiễm cho Giang Ninh đâu chứ? Ba của con không có nói vậy à nha, là do cô không chịu rời đi, do tự cô không chịu rời đi, ai mà có thể đưa cô đi được cơ chứ?”

Phương Uy há miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Quả thực là bọn họ chỉ lợi dụng Phương Nhiễm để ép Giang Ninh lấy càng nhiều quyền phổ ra mà thôi.

Chỉ cần Phương Nhiễm không chịu đi hoặc là bọn không đồng ý để Phương Nhiễm rời đi, vậy thì đương nhiên Giang Ninh cũng không còn cách nào cướp người được.

Nhưng quan trọng là Giang Ninh phải chịu khuất phục, phải ngoan ngoãn giao quyền phổ ra!

“Chuyện này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn”“

Phương Uy nhíu chặt mày.

“Ba, hãy tận dụng thời cơ đi, mất rồi sẽ không trở lại nữa đâu”

Phương Hạ thản nhiên nói với ông ta.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Phương Uy, biết trong lòng Phương Uy đang suy nghĩ gì, ông ta đang do dự, do dự sẽ bỏ qua cơ hội tốt nhất.
 
Chương 1718


Nói xong câu này, Phương Hạ không nói gì nữa, anh ta đứng im lặng ở đó, để cho Phương Uy có thời gian suy nghĩ.

Với địa vị của anh ta thì Phương Uy sẽ nghe vào những lời anh ta nói, huống chỉ lời anh ta nói căn bản là không có chút vấn đề nào cả.

Cơ hội thế này là cơ hội ngàn năm mới có một lần, có thể khiến nhà họ Phương càng có tiếng nói hơn người khác sớm hơn vài năm, thậm chí là mười mấy năm, mấy chục năm, cơ hội thế này ai mà từ bỏ nó chứ?

“Chuyện này, có phải con đã lên hết toàn bộ kế hoạch rồi không?”

Chỉ im lặng chốc lát, Phương Uy nhìn về phía Phương Hạ, nghiêm túc hỏi anh ta.

“Vẫn là ba hiểu con”

Phương Hạ mỉm cười, anh ta biết Phương Uy đã có quyết định rồi: “Con chắc chắn sẽ thành công đoạt lấy những quyền phổ khác từ trong tay Giang Ninh, hơn nữa con sẽ khiến cho Giang Ninh phải đi về tay không!”

“Xin ba hãy tin tưởng conl”

Phương Hạ chấp tay lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn bình thường.

Đây là một lần quyết định quan trọng cho tương lai sau này của nhà họ Phương!

“Được!”

Phương Uy giơ tay ra đỡ Phương Hạ lên, nghiêm túc gật gật đầu.

“Nếu con đã có chuẩn bị, vậy thì chuyện này ba sẽ giao cho con, chỉ cần con làm tốt, chứng minh bản thân mình thì ba nghĩ tương lai sau này con mà tiếp nhận nhà họ Phương, sẽ không có ai dám đưa ra ý kiến phản đối cả!”

Ông ta hít sâu vào một hơi, giọng nói cũng nghiêm trọng đi: “Ba rất xem trọng con, nên con đừng bao giờ, đừng bao giờ làm ba thất vọng, có hiểu không!”

“Dạ vâng!”

Phương Hạ quỳ gối xuống, thưa một tiếng.

“Phương Hạ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ba đâu!”

Phương Hạ cúi đầu, nhưng không hề che giấu sự đắc ý trên mặt mình.

Bây giờ, Phương Đông lấy gì để so với anh ta?

Hoàn toàn không thể so sánh!

Phương Uy có thể giao chuyện quan trọng như vậy cho anh ta, chứng tỏ anh ta xuất sắc hơn Phương Đông.

Sau này người có tư cách tiếp nhận chức trưởng họ nhà họ Phương, ngoài mình ra thì còn ai nữa?

Đó là chưa kể, anh ta mang một tờ quyền phổ về lập được công lớn!

Phương Uy đỡ Phương Hạ đứng dậy.

“Trong số những Dòng họ lánh đời, nhà họ Phương có thể bộc lộ hết tài năng và giành được nhiều cơ hội trong tương lai hay không phải dựa hết vào con”

“Con cần giúp đỡ gì cứ nói, ba sẽ ủng hộ con hết mình, con hiểu chưa?”

“Cảm ơn bai”

Phương Hạ cung kính nói.

Anh ta đứng lên, không lãng phí thời gian nữa, xin phép Phương Uy rồi xoay người rời đi, sau đó đi thẳng tới hầm giam.
 
Chương 1719


Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, còn thuận lợi hơn những gì anh ta tưởng tượng.

Rõ ràng, cho dù là một người cố chấp như Phương Uy vẫn cúi đầu trước quyền phổ, nhất là sau vài ngày nghiên cứu quyền phổ, anh ta biết mình phải nhanh chóng tìm được nhiều quyền phổ hơn.

Thời gian chẳng chờ đợi ai.

Khi Phương Hạ đi vào ngục tối, không ai dám ngăn cản anh ta.

Bên eo anh ta giắt một tấm thẻ bài đặc biệt tượng trưng cho Phương Uy!

Trước nay, nhà họ Phương vẫn do Phương Uy quyết định!

“Cô ơi”

Phương Hạ mở cửa và chào ngay tức khắc: “Cháu đến để báo cho cô biết một tin vuil”

“Cô có thể rời khỏi nhà họ Phương rồi!”

Phương Nhiễm lập tức đứng lên.

“Cháu nói cái gì?”

Bà ấy hỏi bằng giọng gấp gáp.

Đặc biệt là khi bà ấy suy đoán rằng Phương Thu là con trai của mình, bà ấy càng tha thiết muốn đến gặp Phương Thu để chứng minh suy đoán của mình có đúng hay không!

“Cô có thể rời khỏi đây à?”

Phương Hạ gật đầu: “Cô ơi, là thật, cháu đã thuyết phục ba rất lâu. Ông ấy suýt nữa còn muốn giết cháu”

Anh ta lắc đầu cười khổ, cố ý bày ra vẻ mặt nghĩ lại mà thấy sợ.

“Cô là cô của cháu, là em gái ruột của ba cháu, máu mủ tình thâm”

Phương Hạ xúc động nói: “Trong lòng ba cháu cũng không muốn để cô chịu tội như vậy, vì thế cuối cùng ba cháu đã đồng ý, ngày mai, ngày mai cháu sẽ dẫn cô rời khỏi núi Chung Nam”

Phương Nhiễm có chút kích động, nhưng bà ấy cố kìm nén †âm trạng của mình.

Bà ấy không muốn Phương Hạ nhìn ra bất cứ điều gì.

“Nhà họ Phương…”

Phương Nhiễm thì thào trong miệng, tâm trạng phức tạp, hốc mắt bà ấy thoáng đỏ lên.

Bà ấy lắc đầu không biết nên nói gì, ôm mặt khóc không thành tiếng.

“Cô ơi, đừng buồn nữa”

Phương Hạ hít sâu một hơi, an ủi: “Rời khỏi núi Chung Nam, cô có thể sống cuộc sống mà mình muốn, không ai dám làm phiền hay quấy rầy cô nữa”

“Cô yên tâm, chỉ cần Phương Hạ cháu còn sống ngày nào, cô vẫn là cô của cháu. Ai dám bắt nạt cô, cô cứ nói cháu biết, cháu sẽ không bỏ qua cho họ”

“Cháu ngoan”

Phương Nhiễm gật đầu, xúc động không nói nên lời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom