Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1760


Anh ấy không biết vị cậu cả này rốt cuộc cường đại đến mức nào, cực hạn của anh… Cho tới bây giờ cũng không ai có thể nhìn thấy giới hạn của Giang Ninh?

Dường như, anh căn bản không có cực hạn!

Tư Mã Cao này thực lực rất mạnh, tuyệt đối là cao thủ cấp bậc đại tông sư, sẽ không kém gì Hạ Lâm Bắc bao nhiêu.

Nhưng Giang Ninh chỉ dùng một quyền?

Cổ họng của Giang Hải trượt lên xuống, không nói thêm một câu, cẩn thận thu dọn, kéo mấy người Tư Mã Cao đi, không dám quấy rầy Giang Ninh.

“Dì Tiết, đủ rồi đủ rồi”

Giang Ninh đi về bàn ăn, Tiết Ninh còn đang nghiêm túc lột tôm, ngẩng đầu mới nhìn thấy, mấy người Tư Mã Cao không thấy đâu nữa.

“Đưa bọn họ về nhà hết rồi”

Giang Ninh ngồi xuống, nhìn mấy con tôm lột sạch, giật giật môi, muốn nói cái gì đó, nhưng rồi vẫn không nói, cầm đũa lên, lại tiếp tục ăn.

Cùng trong lúc đó!

Nhà họ Tống!

Giờ phút này Tống Tiểu Vũ ngồi ở vị trí chủ nhân, khí thế hơn người, lần nữa khôi phục lại như cũ, trầm ổn cùng với chút sắc bén!

Ở trước mặt cậu ta, có một người đang quỳ, chính là người của Tư Mã Cao sắp xếp, người giám sát của ông ta.

“BốpI”

Cậu ta nhấc tay lên chính là một cái tát, hung hăng đánh qua.

“Nói!”

“Gia tộc Tư Mã còn có cao thủ, có bí mật gì, tất cả những gì cậu biết, tốt nhất đều thành thật nói cho tôi biết, nếu không…

“Anh… AI”

Người kia còn chưa nói xong, A Phi đứng ở một bên, liền một cước đá qua, đám người của anh Cẩu đi lên, một người một cước, đá anh ta gào thét.

Trong chốc lát, giọng nói càng nhỏ hơn, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển yếu ớt.

“Cậu còn một cơ hội cuối cùng để nói!”

Tống Tiểu Vũ không có chút khách khí nào.

Tên này lúc trước uy hiếp cậu ta, nhưng sự vênh váo hống hách này, chỉ một bộ chưởng? Muốn khống chế vận mệnh của mình, vậy mà bây giờ, quỳ trước mặt mình, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên!

“Cậu như vậy là không được rồi”

A Phi lắc đầu: “Quá lịch sự rồi”

Anh ta quay đầu, nhìn anh Cẩu.

“Anh Cẩu, anh cả nói, không hiểu thì phải hỏi”

“Bốp!”

A Phi vừa nói xong, anh Cẩu bước lên tát thêm một cái tát, trực tiếp đánh bay hàm răng của người kia ra ngoài.

Tức thời, cũng không cần A Phi nói thêm, anh Cẩu trực tiếp nắm tóc người kia, kéo anh ta đến hậu viện.

Tống Tiểu Vũ thở dài một hơi.
 
Chương 1761


“Anh Ninh hình như còn nói, phải lấy đức phục người”

“Không sai”

A Phi gật đầu: “Nhưng anh cả không nói, không thể dùng võ đức nha”

Tống Tiểu Vũ hiểu rồi.

Cậu ta cảm giác mình đối với lời của Giang Ninh nói, lĩnh ngộ còn chưa đủ sâu, quả nhiên, học là vô tận.

Chưa đến hai mươi phút sau, anh Cẩu trở về, trong tay dán một tờ giấy, xiêu vạo nhăn nhúm, viết dày đặc chỉ chít.

“Điều có thể hỏi tôi đều đã hỏi”

Anh Cẩu nói: “Thông tin liên quan đến gia tộc Tư Mã, anh †a cũng chỉ biết có như vậy”

Tống Tiểu Vũ quả thực ngây ngẩn cả người.

Cậu ta cũng không biết, anh Cẩu khi nào còn có thể mang theo một cuốn tập nhỏ, lúc trước cậu ta chưa từng thấy anh Cẩu như vậy bao giờ.

Dường như nhận ra ánh mắt của Tống Tiểu Vũ, anh Cẩu cười cười: “Truyền kỳ thành phố dạy, trí nhớ tốt, không bằng ghi chép tốt.”

Vẻ mặt ngoan ngoãn của anh ta, khiến Tống Tiểu Vũ càng thêm không hiểu.

Những nhân vật đáng sợ ở vùng cấm Đông Hải này, sao mỗi người lại đi một con đường như thế, đều càng ngày càng khác.

“Lời của miền Bắc bên này”

A Phi nhíu mày: “Gia tộc Tư Mã này muốn chiếm lợi ích, là không có cơ hội, cho dù anh cả không động thủ, tôi cũng sẽ xử bọn họ”

Đây là tính vốn có của Giang Ninh.

Cho dù Giang Ninh không động thủ, A Phi đều có hơn trăm loại biện pháp, khiến người của Gia tộc Tư Mã không trụ được.

Cho dù bọn họ là Dòng họ lánh đời, nhưng quy tắc xã hội này, cũng phải tuân thủ!

Chỉ là Giang Ninh hiện tại không muốn dính líu đến thân phận trong quá khứ, anh chỉ muốn dùng phương thức của mình giải quyết vấn đề mà thôi.

“Tống Tiểu Vũ, tôi cho cậu mấy số điện thoại, khi cần thiết, trực tiếp gọi điện thoại cho bọn họ, cậu nói tên tôi, bọn họ liền biết”

A Phi không lo được nhiều như vậy.

Giang Ninh không có khả năng có nhiều tinh lực như vậy, tất cả mọi chuyện đều phải quản.

Những người bọn họ muốn làm chính là vì Giang Ninh mà chia sẻ, càng không cần phải nói, lúc trước những anh em đó, nếu biết có thể làm việc cho Giang Ninh, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, bọn họ cũng sẽ không nhíu mày một chút.

A Phi không nói nhiều, để lại mấy số điện thoại, dặn dò Tống Tiểu Vũ vài câu, để cho cậu ta chú ý đến miền Bắc nhiều hơn, liền mang theo đám người của anh Cẩu rời đi.

Trọng tâm của Giang Ninh, ở Đông Hải.

Bởi vì Lâm Vũ thật sự ở Đông Hải, nhà họ Lâm ở Đông Hải, tổng bộ của bệnh viện tuyến đầu thành phố Đông Hải, đều ở Đồng Hải.

Là cấm địa do Giang Ninh một tay gây nên, không thể nghi ngờ, Đông Hải là ưu tiên hàng đầu, kể cả võ quán cực đạo hiện tại thành lập, càng đem thực lực Đông Hải tăng lên một cấp!

Hiện tại tám dòng họ lánh đời, bởi vì liên quan đến cuốn sách võ thuật, từng người một đều xuất hiện, đối với vùng cấm Đông Hải, chú ý như hổ rình mồi, đối với quyền phổ trong tay Giang Ninh, càng là càng muốn có được.
 
Chương 1762


Miền Bắc là Gia tộc Tư Mã, còn Thịnh Hải thì sao?

Ở các khu vực ven biển phía Đông Nam, thậm chí là vùng ở ngoài biển thì sao?

Những Dòng họ lánh đời này chỉ biết đến vùng cấm Đông Hải không dễ chọc, lại không biết, người chế tạo ra vùng cấm Giang Ninh này, mới là người chân chính, đáng sợ nhất!

Giang Ninh ở nhà họ Giang ăn no uống đủ, năm trên ghế mây thường nằm khi còn bé.

Ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, anh không biết đã bao lâu rồi, không có thả lỏng như vậy.

Tám dòng họ lánh đời xuất hiện, chính là vì quyển sách võ thuật trong tay mình, mà đối với Giang Ninh mà nói, từ trong miệng tám Dòng họ lánh đời này, biết rõ bí mật quyển sách võ thuật, cũng vô cùng quan trọng.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân nhỏ, Giang Ninh biết đó là ai.

Anh không nhúc nhích, vẫn tựa vào ghế mây, nghe người bên cạnh, nằm xuống ở phía bên kia.

“Chuyện của sư phụ con, ba rất xin lỗi”

Là giọng nói của Giang Đạo Nhiên: “Năm đó bọn ba cũng không biết những thứ này, sự tình đến nông nổi ngày hôm nay, ba biết Hà đạo nhân ông ta một mình yên lặng chịu đựng bao nhiêu.”

Giang Ninh không nói gì.

“Nếu năm đó, ông ta thật sự đau lòng đến điên dại, vậy thì nhà họ Giang mình, cũng đã sớm không còn”

Lúc đó nhà họ Giang, còn có một trang quyền phổ, Hà đạo nhân nhất định là biết, ông ta thậm chí cũng không cần dùng thủ đoạn gì, dựa vào giao tình của họ, Giang Đạo Nhiên thậm chí nguyện ý đem quyền phổ cho ông ta.

Chỉ là Hà đạo nhân không làm vậy, bởi vì ông ta biết, một khi quyền phổ nổi tiếng, nhà họ Giang nhất định sẽ bị diệt!

Tên khốn Hắc Sơn kia, sẽ không cho phép người ngoài biết, ông ta đã âm thầm làm những chuyện đó.

“Ông ta sẽ không phải vậy đâu”

Giang Ninh mở miệng: “Ông ta cũng không phải người như vậy”

“Nhưng ông ta làm rất nhiều chuyện, ba nghĩ cũng nghĩ không ra”

Đây là vấn đề Giang Ninh hiện tại vẫn đang suy nghĩ.

Những việc của Hà đạo nhân, anh vẫn chưa nghĩ rõ ràng, không biết là dụng ý gì, mấy ngày nay, Giang Ninh vẫn luôn suy nghĩ, nhưng từ đầu đến cuối, luôn cảm giác mình bỏ qua thứ gì đó.

Một số điều, rất quan trọng, nhưng những điều đó mình lại không biết.

“Ông ta có thể, phát hiện ra một số chuyện”

Giang Đạo Nhiên trầm mặc một lát, nhìn Giang Ninh một cái: “Chỉ là, không kịp nói cho con biết, hoặc là, ông ta căn bản không muốn nói cho con biết”

“Về quyền phổ?”

Ánh mắt Giang Ninh khẽ động.

Quyển sách võ thuật có lai lịch gì, ai cũng không biết, tính luôn cả tám dòng họ lánh đời, chỉ sợ cũng chỉ là đang thăm dò.

Nhưng một chữ phương của nhà họ Phương, dùng không phải ngôn ngữ của họ, mà là một loại văn tự chưa từng thấy qua, cũng đã khiến Giang Ninh rất hoài nghi.

Mà giáo sư Lục Kính kia, một trăm phần trăm khẳng định rằng, loại văn tự này, trước kia xuất hiện qua, chỉ là thất lạc biến mất thôi.

Đây không phải là một vấn đề nhỏ!

Hà đạo nhân có phát hiện gì? Nhưng tại sao ông ta không nói gì với mình.
 
Chương 1763


Chỉ có một khả năng, đây là con đường để kiểm tra, quá nguy hiểm!

“Năm đó có rất nhiều chuyện, thoạt nhìn đều là tùy ý làm, nhưng hiện tại ngẫm lại, sư phụ con có dụng ý rất sâu”

Giang Đạo Nhiên thở dài một hơi: “Ba nói với con những chuyện này, chỉ là nhắc nhở con, sư phụ con, không phải người xấu, mặc kệ ông ta có làm cái gì đi nữa không chỉ là thiện ác, ba nghĩ con trải qua nhiều như vậy, hẳn là rõ ràng hơn ba, mà ngăn cản thiện ác, luôn cần có người đứng ở đó, ngăn cản tất cả lại.”

“Trước kia, là sư phụ của con, mà bây giờ, là con”

Là một người ba, Giang Đạo Nhiên không hy vọng Giang Ninh gánh vác quá nhiều, nhưng là một người đàn ông, ông ta hy vọng Giang Ninh, có thể gánh vác trách nhiệm trên vai mình!

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, ý nghĩa của sự †ồn tại của Giang Ninh, sớm đã không còn là người bình thường có thể hiểu được.

Giang Ninh trầm mặc không nói.

Anh chỉ muốn đem sự tình làm cho rõ ràng, muốn biết Hà đạo nhân làm những việc này, là vì cái gì.

Hiện tại xem ra, Hà đạo nhân không chỉ vì cứu Phương Nhiễm.

Ông ta làm nhiều việc như vậy, là bởi vì chính mình!

Hà đạo nhân làm từng bước một, đều là một lựa chọn, từng bước từng bước hướng dẫn mình!

Bao qồm cả cái chết của ông ta!

Ngay cả mạng của mình mà cũng không cần sao?

Giang Đinh đột nhiên sốt ruột, không biết Hà đạo nhân rốt cuộc nghĩ gì, ông ta từng bước dẫn đường cho anh, không ngừng sưu tầm quyển sách võ thuật, rồi đi tìm hiểu về dòng họ lánh đời, rốt cuộc là vì sao chứ?

“Tóm lại, con muốn làm gì thì cứ việc làm, có bất kỳ việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói với ba”

Giang Đạo Nhiên thấy Giang Ninh im lặng, cũng không làm phiền anh nữa, đứng dậy rời đi.

“Cảm ơn”

Phía sau truyền đến giọng nói Giang Ninh.

Giang Đạo Nhiên chợt dừng chân lại, trên mặt lộ ra nụ cười, không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu rồi rời đi.

Tư Mã Cao muốn khống chế miền Bắc, hoàn toàn là tự mình nằm mơ ảo tưởng.

Ông ta cắt đứt phụ tá đắc lực của nhà họ Lâm, cưỡng ép Giang Ninh Khuất phục, giao ra quyền phổ, đúng là si tâm vọng tưởng.

Miền Bắc bây giờ, không chỉ có nhà họ Lâm mà còn là nhà họ Giang, nhà họ Long, nhà họ Tiết!

Còn có bao nhiêu gia tộc lớn khác, còn có Giang Ninh và A Phi cùng nhưng thủ hạ cũ của anh…

Chỉ cần Giang Ninh nói một câu, đừng nói là một mình Tư Mã Cao, cho dù là tất cả người của gia tộc Tư Mã Cao cũng chỉ có một đi không trở lại!

Những tình báo cần nắm được đều đã nắm được.

Nét chữ nguệch ngoạc của anh Cẩu, Giang Ninh vẫn có thể hiểu được, anh có chút bất ngờ, giữa tám gia tộc lớn này, mỗi gia tộc lại có những thù oán riêng.

“Bên phía Thịnh Hải, cũng có chút động tĩnh”

A Phi nói: “Cao Á Lệ gọi điện thoại tới, bọn họ đã theo dõi người rồi, có muốn ra tay không”

“Những người này thật chẳng thú vị gì”

Giang Ninh nói.
 
Chương 1764


“Bọn họ chỉ muốn quyền phổ, hơn nữa là muốn cướp quyền phổ từ tay tôi, nhưng lại không có can đảm, trực tiếp tới Đông Hải để tìm tôi”

Anh có thể thấy rất rõ ràng.

Những Dòng họ lánh đời này, không hề cao cao tại thượng như anh nghĩ.

Bọn họ cũng có điều kiêng kị, cũng cảm thấy sợ hãi.

Nhà họ Tiết tổn thất không hề nhỏ, thậm chí ngay cả gia chủ tương lai là Phương Hạ cũng bị chết oan uổng mới có thể đổi được một quyền phổ, điều này khiến họ lại càng thêm kiêng ky Đông Hải.

Bọn họ không hề biết, ngay cả trang quyền phổ của nhà họ Phương kia, cũng là Giang Ninh cố ý cho.

“Ra tay đi”

Giang Ninh đột nhiên nhàn nhạt nói: “Bất kỳ ai muốn quấy rối, đều xử lý sạch sẽ cho tôi, không cần phải khách khít”

“Cho dù anh ta là ai, cho dù anh ta từ đâu tới, cho dù người chống lưng cho anh ta họ gì đi nữa!”

Anh lạnh lùng quát: “Tôi phải để bọn họ thấy rõ, cướp quyền phổ từ tay tôi khác xa với cướp từ tay nhà họ Phương, khó giành được hơn nhiều!”

“Vâng!

A Phi lập tức nói.

Anh ta sớm đã đợi không nổi nữa rồi.

Cái gì mà dòng họ lánh đời?

Nếu đã muốn ở ẩn, thì ngoan ngoãn trốn ở trong núi đi, sống những ngày ung dung tự tại của chính mình, còn nhảy ra xen vào làm cái gì chứ.

A Phi dẫn theo đội, người của cấm địa Đông Hải hùng hổ xuất trận!

Cho dù là Thịnh Hải, vùng duyên hải Đông Nam, hay là khu vực Đại Tây Bắc, chỉ cần có người có ý định quấy phá, phá rối trật tự đã được thiết lập tốt, bọn họ nhất định sẽ không khách khí, Phải giải quyết vấn đề hoặc là giải quyết người đã tạo ra vấn đề!

Một đám sói điên cùng, đủ để khiến mọi người chấn động!

Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, đám người vốn dĩ đang rục rịch ngóc đầu dậy, lúc này đều mai danh ẩn tích, căn bản không có ai dám ló đầu ra, tránh ở sau lưng tám dòng họ lánh đời, chính là muốn khống chế mấy người, nhưng lại không có cách nào.

Bởi vì không có ai dám!

Ai dám nhảy ra thì sẽ mất tích chỉ trong một đêm.

Đây chính là cách ứng phó của Giang Ninh.

Những dòng họ lánh đời có ý đồ khống chế vài người, quấy rối trật tự, tạo áp lực cho nhà họ Lâm sau đó dựa vào đó để ép Giang Ninh đi vào khuôn khổ.

Nhưng bây giờ bọn họ không thể tìm thấy người và thế lực khống chế.

Ở trong mắt những người đó, bốn chữ vùng cấm Đông Hải này, khác xa so với sự đáng sợ của Dòng họ lánh đời!

Bởi vì bọn họ không hiểu về Dòng họ lánh đời, nhưng bọn họ lại hiểu Đông Hải!

Hiểu biết điều đó, chưa tới thời gian một năm đã có thể khiến nhà họ Lâm trở thành độc nhất vô nhị không ai địch lại, dọn sạch thế giới ngầm, thay đổi không ít những ngành nghề có những quy tắc đáng sợ!

Càng không cần phải nói, lấy danh tiếng hiện giờ của nhà họ Lâm, trong nước có ai dám dễ dàng mạo phạm tới họ chứ?
 
Chương 1765


Những chuyện này, mấy Dòng họ lánh đời kia không có cách nào hiểu nổi.

Núi Chung Nam.

Gia tộc Tư Mã!

Bọn họ che giấu vô cùng kín đáo, bốn phía được bao phủ bởi rừng rậm, phủ kín tòa nhà của gia tộc Tư mãn, xung quanh trông vô cùng âm trầm.

“Tư Mã Cao chết rồi!”

Người đàn ông ngồi ở đại sảnh, sắc mặt âm trầm, bàn tay dùng sức đập bộp một tiếng: “Ba ngày, mới có ngày mà đã chết rồi, không làm được chuyện gì cả.”

“Ai cũng nói vùng cấm Đông Hải đó rất đáng sợ, nhà họ Phương hao tổn không ít người, sao ngay cả miền Bắc cũng trở nên đáng sợ như vậy? Tôi còn nhớ miền Bắc năm đó…”

“Đó là năm đó, miền Bắc bây giờ không giống như vậy nữa rồi, nhà họ Lâm này thật sự quá khó lường”

“Vậy phải làm sao mới được? Lẽ nào chúng ta trực tiếp đi vào vùng cấm Đông Hải cướp quyền phổ?”

Những người khác sôi nổi mở miệng nói.

Ai cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này không chỉ gia tộc Tư Mã của anh ta phải chịu tổn hại, tổn thất mấy cao thủ, những nhà khác cũng không khá hơn là bao, đều thiệt hại nhiều cao thể, như thể, thế giới bên ngoài kia, toàn bộ đều đã bị vùng cấm Đông Hải khống chế rồi!

“Cái vị chúng ta muốn dùng để uy hiếp Đông Hải đó, e là rất khó, chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của vùng cấm Đông Hải rồi”

“Hừ, thật sự là không ngờ tới, mấy năm trôi qua, trong giới giang hồ này, còn có một nơi đáng sợ như vậy!”

Nghe bọn họ bàn tán sôi nổi, Tư Mã gia chủ, Tư Mã Như không nói lời nào, chỉ là sắc mặt trầm mặc vô cùng khó coi.

Ông ta cũng biết, không chỉ là nhà Tư Mã mà mấy nhà khác cũng như vậy, những người được phái rời núi đều là những cao thủ cấp bậc đại tông sư, nhưng không có một ai sống sót trở về!

“Gia chủ, tôi cảm thấy, đây có lẽ là âm mưu của nhà họ Phương!”

Đột nhiên, trong đám người, không biết là ai hét lên một tiếng, đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tư Mã Như cúi đầu liếc mắt một lượt xung quanh, ánh mắt dừng trên mặt Tư Mã Hằng đang ngồi trong góc.

“Anh nói cái gì?”

Tư Mã Như nheo mắt: “Tư Mã Hằng, anh nói đây là âm mưu của nhà họ Phương? Lẽ nào quyền phổ là giả?”

“Quyền phổ đương nhiên là thật, nhà họ Phương đã có một trang, nhưng anh ta nói trong tay cái người gọi là Giang Ninh kia còn có quyền phổ khác, có lẽ là giả”

Tư Mã Hằng đứng lên, chắp tay nói: “Đây chỉ là cái bẫy, là muốn để mấy Dòng họ lánh đời chúng ta phải chịu tổn thất mà thôi.”

“Sao lại như vậy?”

Có người hừ một tiếng, rõ ràng có chút phản cảm với Mã Tư Hằng.

Nhìn dáng vẻ tô son trát phấn của anh ta là đã thấy không đáng tin rồi, hơn nữa giọng điệu còn đầy khinh thường.

Trong dòng họ lánh đời, điều khiến người ta ghét nhất chính là dùng miệng lưỡi trơn tru, không dựa vào thực lực, tên Tư Mã Hằng này, nếu không phải nịnh nọt cho các đại trưởng lão vui thì nào có tư cách để vào đại sảnh bàn chuyện.
 
Chương 1766


Tư Mã Hằng không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, chắp tay cười nói: “Chuyện này rõ ràng như vậy, còn phải suy nghĩ sao?

“Tôi hỏi một câu, nếu như nhà họ Phương này đã biết trong tay Giang Ninh đó có quyền phổ khác, vậy tại sao bọn họ không tiếp tục đoạt lấy?”

“Bọn họ đã có một tờ rồi!”

“Một tờ đủ sao? Tổng cộng có chín tờ, có thêm một tờ sẽ có thêm quyền lên tiếng, lẽ nào không phải sao?”

Tư Mã Hằng phản bác: “Thứ này, gia tộc Tư Mã chúng ta không chê nhiều, lẽ nào nhà họ Phương sẽ chê sao?”

“Đó là bởi vì nhà họ Phương không muốn tổn thất nữa?”

Tư Mã Hằng bật cười, gật đầu nói: “Anh nói đúng, nhà họ Phương không muốn tổn thất nữa, hoặc là nói, bọn họ không thể tổn thất nổi!”

“Anh nói không sai, nhà họ Phương không muốn tổn thất nữa, vậy nhà Tư Mã chúng ta, vì sao phải tổn thất vô ích như vậy chứ?”

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Bị Tư Mã Hằng đáp trả vài câu, có người lộ rõ vẻ mặt nhịn không nổi, loại người chỉ biết nói mồm, anh ta căn bản không muốn để ý tới.

Có thể sử dụng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện, nói mồm càng không có ý nghĩa, cũng không có hiệu quả gì.

“Điều tôi muốn nói rất đơn giản, nhà Tư Mã, không cần phải xuất đầu để dẫn tới những tổn thất không cần thiết”

“Hừ, anh thì biết cái gì chứ? Chờ quyền phổ mất rồi, nhà Tư Mã chúng ta làm gì có quyền lên tiếng chứ?”

Tư Mã Hằng vừa mới nó xong đã có người phản bác.

Nhưng anh ta không tức giận chút nào, vẻ mặt vẫn duy trì nụ cười tủm tỉm như cũ.

“Gia chủ, nhà họ Phương là người đầu tiên biết tung tích của quyền phổ, bọn họ vì sao phải để lộ ra chứ?”

Tư Mã Hằng không để ý tới sự nghi hoặc của những người khác, đi tới trước mặt Tư Mã Như, lễ phép nói: “Gia chủ, quyền phổ đại diện cho quyền lên tiếng”

Tư Mã Như không nói gì, ông ta nhìn chằm chằm Tư Mã Hằng, im lặng một hồi lâu.

Người này, ông ta không phải có ấn tượng rất tốt, nếu như không phải trưởng lão coi trọng, ông ta sẽ không để Tư Mã Hằng có cơ hội vào đại sảnh bản chuyện.

Nói về thực lực, Tư Mã Hằng đâu có tính là gì, ba mươi tư tuổi, chẳng qua mới chỉ là cấp bậc tông sư thôi.

Nhưng nói về mưu trí, Tư Mã Hằng trước mắt có một loại trầm ổn khiến ông ta khó mà kháng cự.

“Vậy anh cảm thấy tôi nên làm thế nào?”

Điểm khác biệt với gia chủ nhà họ Phương, Phương Uy, là Tư Mã Như chưa bao giờ chuyên quyền độc đoán.

“Hợp tác với tám dòng họ lánh đời!”

Mã Tư hẳng trực tiếp nói: “Một nhà đơn độc, muốn lấy được quyền phổ từ vùng cấm Đông Hải là một chuyện vô cùng khó khăn, bây giờ đã được chứng minh rõ ràng rồi”

“Không chỉ là nhà Tư Mã, những nhà khác, có ai chiếm được lợi ích chứ?”

“Chỉ một cấm địa Đông Hải nhỏ bé, mà khiến cả tám dòng họ lánh đời thiệt hại như vậy, đây không còn là vấn đề thể diện nữa rồi”
 
Chương 1767


Tư Mã Như khẽ nhíu mày.

Nói tới thể diện, ông ta có chút không vui.

Tư Mã Cao chết, không phải tổn thất quá lớn, nhưng vấn đề thể diện này, khiến ông ta không vui chút nào.

Cũng như tám dòng họ lánh đời bây giờ vậy, bị một vùng cấm Đông Hải chèn ép lên đầu, thật sự là quá mất mặt.

“Cho nên, tôi kiến nghị gia chủ, hợp tác với những gia tộc khác, cùng nhau ra tay, đặc biệt là nên để nhà họ Phương đi đầu”

Tư Mã Hằng kiên định nói: “Chờ tới khi giành được tất cả quyền phổ rồi, mọi người lại ngồi xuống, cùng nhau nghiên cứu bí mật đằng sau quyền phổ.

Những người xung quanh, ai nấy đều muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ Tư Mã Như nghiêm túc, tập trung nghe Tư Mã Hằng nói, ai cũng không dám mở miệng.

“Sự thần bí của quyển sách võ thuật, mấy thế hệ tổ tông đều truy tìm, nhưng vẫn không hề có kết quả gì, cho dù giành được mấy tờ quyền phổ, muốn khai thác ra bí mật đằng sau nó cũng không phải chuyện một gia tộc có thể làm được”

Tư Mã Hằng lại nói tiếng: “Tập hợp sức lực của tám gia tộc lại mới là căn bản, còn về chuyện chúng ta phải làm, chính là tranh thủ giành lấy thật nhiều quyền lên tiếng.

Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh.

Ngoại trừ giọng nói của Tư Mã Hăng thì không có ai lên tiếng nữa.

Khi Tư Mã Như nghiêm túc lắng tai nghe thì ai dám chen vào nói chứ?

“Chỉ là một vùng cấm Đông Hải nhỏ bé, không ngờ lại cần tám dòng họ lánh đời liên kết để đối phó”

Tư Mã Như khẽ hừ một tiếng, có chút không dám tin: “Thể diện của tám dòng họ lánh đời này quả thật mất hết rồi”

Bọn họ đã mất hết mặt mũi rồi, chuyện quan trọng bây giờ là, nhất định phải giành được quyền phổ.

Sau đó nghĩ cách tìm ra bí mật đằng sau quyền phổ.

Đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến bọn họ ẩn lấp nơi núi rừng.

“Tư Mã Hằng!”

Tư Mã Như đột nhiên cao giọng nói.

“Tư Mã Hằng cói”

Tư Mã Hằng lập tức cung kính quỳ xuống, lớn tiếng đáp.

“Nếu như anh đã nhắc tới chuyện này, vậy thì chuyện này sẽ giao cho hai vị trưởng lão và anh đi tới những gia tộc khác, còn về chuyện có thể bàn bạc được không, có thể khiến bọn họ hợp tác cùng anh không, thì anh tự mình tính toán đi!”

“Vâng!”

Tư Mã Hãng lập tức đáp lại.

Anh ta đứng lên, vẻ mặt vẫn duy trì nụ cười như trước.

Thoạt nhìn cũng không hề phức tạp, thậm chí còn có chút đơn giản, nhìn như một đứa trẻ, phúc hậu và vô hạo, như thể không hề có chút tâm tư lòng dạ nào.

Nhưng ai mà biết được, Tư Mã Hằng kia vừa mở miệng thì ngay cả người chết cũng có thể nói chuyện!

Tám dòng họ lánh đời liên thủ!
 
Chương 1768


Bởi vì đối phó với vùng cấm Đông Hải, chuyện này đối với bọn họ mà nói đã đã một chuyện hết sức mất mặt rồi.

Tư Mã Hằng không lãng phí thời gian nữa, mời hai vị trưởng lão lập tức cùng đi tới nhà những dòng họ lánh đời khác.

Cùng lúc đó.

Không khí trong nhà họ Phương rất không tốt.

Người người ta cảm thấy cô cùng áp lực!

Phương Uy không ngờ tới tin tức về quyền phổ sẽ bị tiết lộ.

Nhà họ Phương của ông ta khó khăn lắm mới có cơ hội nhanh chân đến trước, nhưng bây giờ, tám Dòng họ lánh đời đều biết rồi, nhà họ Phương sao có thể có ưu thế được nữa?

“Đừng có để tôi biết là ai!”

Phương Uy tức giận rống lên: “Tôi nhất định sẽ không tha cho anh ta!”

Những người đứng ở phía dưới, không có một ai dám lên tiếng.

“Gia chủ, nghe nói, những dòng họ lánh đời khác đều phái người xuống núi nhưng không có gia tộc nào giành được quyền phổ cả”

Im lặng hồi lâu, mới có người cẩn thận lên tiếng.

“Có vẻ mấy gia tộc đó đều bị tổn thất những cao thủ cấp bậc đại tông sư…”

Điều anh ta muốn nói là, nếu như vậy, nhà học Phương bọn họ, ngược lại được xem như bị tổn thất ít nhất, thậm chí còn giành được một tờ quyền phổ.

Ai mà ngờ được, vùng cấm Đông Hải lại lợi hại như vậy.

Giang Ninh đó, không ngờ lại lợi hại như vậy!

“Lúc đó tám gia tộc lớn đưa ra ước định, quyền phổ chưa xuất hiện thì tuyệt đối không được rời khỏi núi Chung Nam, nhà họ Phương chúng ta vốn dĩ có cơ hội tốt nhất nhưng bây giờ đã bỏ lỡ rồi!”

Phương Uy khẽ hừ một tiếng: “Không chỉ là bỏ lỡ mà Phương Hạ còn vì vậy mà phải chết!”

Đây chính là căn cơ tương lai của nhà họ Phương.

Phương Đông đứng ở một bên không nói một lời.

Phương Hạ chết rồi, tương lai của nhà họ Phương chỉ có thể dựa vào anh ta, cho dù anh ta có nói gì, vị chỉ gia chủ tương lai cũng sẽ thuộc về anh ta.

Cho nên anh ta bây giờ không sốt ruột, tình cờ đứng ở phía sau lưng, chậm rãi phát triển thế lực của mình.

Anh ta biết Phương Uy sẽ báo thù cho Phương Hạ, vậy thì cứ để ông ta báo thù, dù sao thì, tới cuối cùng, vị trí gia chủ cũng sẽ phải trao cho anh ta thôi.

Không khí trong đại sảnh tràn đầy áp lực.

Vẻ mặt Phương Uy rất tức giận, khiến người ta không dám lớn tiếng nói chuyện, thậm chí có nhiều người còn không dám nhắc tới tên Giang Ninh.

“Ting…”

Đột nhiên, tiếng chuông cửa du dương vang lên.

Có người tới!

Phương Uy ngẩng đầu lên, đám người Phương Đông cũng nhìn ra, ngay cả Phương Hồng Sơn bế quan tu luyện trên phòng cũng nhìn về phía cửa.
 
Chương 1769


Là ai tới thế?

Chẳng lẽ lại là Giang Ninh!

Phương Hồng Sơn lập tức đứng lên, nếu thật sự là Giang Ninh, lần thứ hai anh tới cửa, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Mà cùng lúc đó.

Cửa đại sảnh nhà họ Phương, Phương Uy đứng ở đó nhìn đám người mênh mông cuồn cuộn đi tới, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Bảy dòng họ lánh đời khác đều tới!

“Gia chủ Phương!”

Đi đầu là Tư Mã Hằng của gia tộc Tư Mã, vẻ mặt tươi cười như gió xuân, vừa chắp tay vừa cung kính nói: “Vãn bối xin được gặp gia chủ Phương!”

Phương Uy nhìn quét qua một vòng.

Phía sau Tư Mã Hằng còn có người nhà Hoàng Phủ, nhà họ An, nhà họ Tân, nhà họ Cảnh, nhà họ Địch, nhà họ Hứa!

Không ngờ bảy dòng họ lánh đời khác cũng tới.

Sắc mặt Phương Uy khẽ thay đổi, cả người vẫn đứng thẳng như cũ, nhìn chằm chăm mấy trưởng lão của các gia tộc khác, ngạo nghễ quát: “Hừ, không biết các người tới nhà họ Phương có chuyện gì?”

Ông ta căn bản không thèm nhìn tới Tư Mã Hằng, mấy người trẻ tuổi này, ông ta không muốn giao thiệp nên hoàn toàn không thèm đế ý tới.

Nhưng Tư Mã Hằng lại không tức giận chút nào.

“Gia chủ Phương, tôi tới đây đương nhiên là vì chuyện quyền phổ!”

Đông Hải!

Mã Tư Hằng lập tức tiến lên một bước, chắp tay, vẻ mặt tươi cười, nhìn có vẻ vô cùng cung kính.

Nghiêm nhiên coi mình là một vãn bối với đủ phong thái mà một vấn bối nên có.

Phương Uy quay đầu nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn những người khác, những người khác đứng phía sau Tư Mã Hằng, không khỏi có chút kinh ngạc.

Tám dòng họ lánh đời, cho dù là ai cũng đều vô cùng kiêu ngạo, không ai chịu phục ai.

Nhưng lúc này, một vấn bối của nhà Tư Mã như thể trở thành người đại diện phát ngôn của họ.

“Gia chủ Phương, hôm nay tôi tới, đúng là vì quyền phổ, mà Tư Mã Hằng, là đại diện cho bảy gia tộc, những gì nên nói để cậu ta nói”

Trưởng lão của nhà họ Hứa lên tiếng, khép nửa con mắt, có vẻ cũng không có cảm tình tốt gì với Phương Uy.

Ông ta đối với Tư Mã Hằng cũng vậy.

Trong dòng họ lánh đời, trưởng ấu tôn ti vô cùng nghiêm khắc, thân phận vãn bối của Tư Mã Hằng kém ông ta quá nhiều, nếu không phải có lệnh của gia chủ nhà họ Hứa, ông ta căn bản sẽ không thèm để ý tới.

Tên nhãi trước mắt này, không biết là cho gia chủ uống bùa mê thuốc lý gì, không ngờ lại khiến gia chủ tin tưởng, đồng ý yêu cầu của anh ta.

Mấy trưởng lão nhà họ An, nhà họ Tân cũng đều lên tiếng, đương nhiên là lót đường cho Tư Mã Hằng.
 
Chương 1770


Đặc biệt là hai vị trưởng lão nhà Tư Mã, lông mày trắng như tuyết vòng xuống khóe mắt, nhìn Tư Mã Hằng ở trước mặt mấy vị trưởng lão của các gia tộc lớn mà có thể có phong thái như thế, không khỏi có cái nhìn khác về tên nhãi tô son trát phấn này.

Chẳng trách các đại trưởng lão trong gia tộc lại vô cùng xem trọng anh ta, tên nhóc này tuy là không có sức mạnh, nhưng đầu óc lại rất được!

“Gia chủ Phương”

Tư Mã Hằng tươi cười, biết rằng Phương Uy không vừa mắt mình, anh ta không vội cũng không gấp: “Nhận được sự xem trọng của mấy vị trưởng lão, hôm nay tôi tới để bàn bạc với gia chủ Phương.

Phương Uy không nói gì.

Ông ta có thể không nể mặt Tư Mã Hãng, thậm chí không nể mặt gia tộc Tư Mã nhưng bảy dòng họ lánh đời khác cũng đã tới, ông ta không thể không nể mặt được.

“Mời vào!”

Phương Uy mở đường, Tư Mã Hằng cũng không khách khí, gật đầu mỉm cười, dẫn đầu đi vào.

Theo đó, những người khác cũng đi vào.

Mọi người ngồi xuống, Phương Uy ngồi ở vị trí chủ vị, rõ ràng có thể cảm giác được, những người này hôm nay tới, tuyệt đối không phải có ý tốt gì.

Bảy Dòng họ lánh đời cùng nhau xuất hiện, những người tới còn toàn là các trưởng lão, lẽ nào bọn họ muốn liên thủ, cướp đi quyền phổ từ nhà họ Phương?

Hừ, Nhà họ Phương của ông ta, chẳng qua cũng chỉ có một tờ quyền phổ, cho dù bọn họ có cướp đi thì bảy gia tộc bọn họ sẽ làm thế nào chứ.

“Người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ, bảy gia tộc các người tới nhà họ Phương là vì quyển sách võ thuật kia, mà nhà họ Phương chúng tôi, chẳng qua cũng chỉ may mắn có được một tờ?

Phương Uy đi thẳng vào vấn đề, căn bản không muốn nói mấy lời thừa thãi: “Nếu các người muốn liên thủ với nhau để cướp quyền phổ từ tay tôi thì tôi khuyên các người nên từ bỏ ý định đó đi”

“Nhà họ Phương đương nhiên sẽ không địch lại với sự liên thủ của bảy gia tộc, nhưng nếu muốn khinh thường sỉ nhục nhà họ Phương chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!”

Ông ta vô cùng cường thế, chưa từng nghĩ sẽ chịu cúi đầu.

Cho dù, bảy gia tộc có hợp tác đi chăng nữa.

“Gia chủ Phương nói quá lời rồi”

Tư Mã Hằng vội chắp tay cười nói: “Chúng tôi đúng là tới đây vì quyền phổ nhưng không phải vì tờ quyền phổ của nhà họ Phương”

“Quyền phổ của nhà họ Phương, thuộc về nhà họ Phương, chúng ta đều là những dòng họ lánh đời, sao có thể giết hại lẫn nhau được chứ?”

“Thứ chúng tôi muốn là quyền phổ của vùng cấm Đông Hải, nghe nói ở đó có ít nhất ba bốn tờ quyền phổ, không phải sao: Phương Uy nhìn chằm chằm Tư Mã Hằng, khế nheo mắt lại.

Ông ta không ngờ, thứ tên nhãi này muốn lại là quyền phố trong tay Giang Ninh!

Nhưng Giang Ninh không phải người bình thường, vùng cấm Đông Hải lại càng không phải nơi bình thường.

“Gia chủ Phương chắc hẳn có hiểu biết về vùng cấm Đông Hải?”

Tư Mã Hằng lại nói tiếp: “Cho nên mấy gia tộc chúng tôi muốn mời nhà họ Phương liên thủ cùng chúng tôi, bao vây và tấn công vùng cấm Đông Hải!”

Bao vây và tấn công Đông Hải?

Ánh mắt Phương Uy biến đổi.
 
Chương 1771


Sao ông ta có thể ngờ, Tư Mã Hằng lại nói những điều này chứ.

Bao vây và tấn công vùng cấm Đông Hải?

Hừ, chỉ là một vùng cấm Đông Hải nhỏ bé, đã lợi hại đến mức này rồi sao.

Nghĩ tới khuôn mặt của Giang Ninh, nghĩ đến Ngôn Đường, Phương Hạ, còn có mấy cao thủ hộ pháp nhà họ Phương và mấy chuc thủ ha khác đã chết, Phương Uy rất rõ ràng, chỉ dưa vào sức mạnh của một gia tộc, muốn cướp quyền phổ về từ tay Giang Ninh và vùng cấm Đông Hải là một chuyện vô cùng khó khăn.

Cho dù có giành được cũng sẽ phải trả giá đắt, cái giá mà bọn họ không thể nào chịu đựng nổi!

“Bao vây và tấn công vùng cấm Đông Hải?”

Ánh mắt Phương Uy sắc bén, nhìn chằm chằm Tư Mã Hằng, trên người dần lộ ra vẻ sát khí!

“Các người muốn lừa tôi sao? Phương Uy tôi không dễ lừa vậy đâu!”

Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, sao có thể dễ dàng tin được.

Tám gia tộc liên thủ, đối phó với vùng cấm Đông Hải, bao vây và tấn công Đông Hải, những chuyện này từ trước đến nay đều chưa từng có chứ đừng nói là nói, tám gia tộc mỗi gia tộc có một dự định riêng của mình, sao có thể liên thủ, nghe ai đây?

Ai sẽ phục ai đây?

“Chúng tôi không lừa ông, những người đang ngồi đây đều là những trưởng lão của các gia tộc lớn, hoàn toàn là đại diện cho các gia tộc.”

Tư Mã Hằng nghiêm túc nói: “Nếu như tôi dám ăn nói linh tinh, đừng nói là các vị tiền bối không tha cho tôi, các vị trưởng lão ở nhà cũng sẽ lập tức xử lý môn hộ, giế t chết tên bại hoại như tôi để giữ nề nếp gia tộc”

“Cho nên, gia chủ Phương không cần lo lắng, Tư Mã Hằng tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, sao có thể dám lừa gạt các vị chứ”

“Hôm nay tới, bảy gia tộc chúng tôi đã bàn bạc ổn thỏa, muốn mới nhà họ Phương liên thủ với chúng tôi, bao vây và tấn công vùng cấm Đông Hải, giành được những quyền phổ khác, mà nhà họ Phương lại có hiểu biết về vùng cấm Đông Hải hơn chúng tôi nhiều, nên sẽ để nhà họ Phương là người dẫn đầu, tôi cảm thấy như vậy rất thích hợp”

Nghe vậy, Phương Uy không khỏi sửng sốt.

Ông ta còn tưởng rằng mình nghe nhầm rồi.

Để nhà họ Phương là người dẫn đầu?

Làm người dẫn đầu tám gia tộc, chuyện này sao có thể chứ.

“Nhà họ Phương chúng tôi dẫn đầu bao vây và tấn công vùng cấm Đông Hải sao?”

Phương Uy quét ánh mắt một vòng xung quanh, ánh mắt lướt qua những người đang ngồi đây, ông ta rất khó có thể tin được, thậm chí còn cảm thấy đây là một cái bẫy.

Bảo nhà họ Phương của ông ta dẫn đầu, đồng nghĩa với việc trao quyền lên tiếng cho nhà họ Phương!

“Đúng vậy!”

Trưởng lão nhà họ Hứa gật đầu.

“Cũng chẳng có gì phải giấu giếm, mấy gia tộc chúng tôi đã từng xuống núi, nhưng đều phải chịu thiệt hại ở vùng cấm Đông Hải, nói gì tới giành được quyền phổ gì đó”

“Vùng cấm Đông Hải quả thật không đơn giản, phải dùng thủ đoạn khác để ép bọn họ giao quyền phổ ra thì căn bản không có khả năng cho nên chỉ có thể ra tay!”

“Người của nhà họ Phương nếu đã có được một tờ quyền phổ, đương nhiên là sẽ có hiểu biết về Đông Hải, chúng tôi tôn ông lên làm người đứng đầu cũng là lẽ đương nhiên”
 
Chương 1772


Trường lão nhà họ Hứa nhìn Phương Uy nói: “Dù sao thì, quyền phổ có chín tờ, cho dù có giành được toàn bộ, cũng cần phải có tám gia tộc liên thủ để phá giải, đây đều là những lời tổ tông truyền lại, tôi nghĩ gia chủ Phương chắc hẳn cũng rõ ràng”

“Chờ tới khi giành được tất cả quyền phổ, chúng ta lại tiếp tục phân quyền lên tiếng, không còn gì nghi ngờ nữa đây là cách tốt nhất”

Trưởng lão nhà họ An cũng lên tiếng, tỏ ý tán đồng.

Bây giờ quan trọng nhất là giành được quyền phổ, còn về chuyện phá giải bí mật đằng sau quyền phổ, phân chia quyền lợi như thế này, đến lúc đó lại nói tiếp.

“Gia chủ Phương, cho dù nói thế nào đi nữa thì quyển sách võ thuật này, người ngoài không có tư cách dùng, nó thuộc về tám Dòng họ lánh đời nên chỉ chúng ta mới có thể phá giải bí mật đằng sau nó.”

Tư Mã Hằng nói: “Bảy gia tộc chúng tôi muốn liên thủ với nhà họ Phương, tình nguyện nghe theo lệnh của gia chủ Phương, bao vây và tấn công vùng cấm Đông Hải!”

Lời của Tư Mã Hằng khiến Phương Uy có một loại ảo giác.

Tám gia tộc lớn, ai có thể dễ dàng cúi đầu? Ai có thể dễ dàng nghe lệnh của người khác chứ?

Nhưng hiện giờ, Tư Mã Hằng chỉ là một vãn bối nhỏ bé, không ngờ lại có thể đại diện bảy gia tộc khác, hơn nữa, còn muốn để nhà họ Phương cầm đầu, cùng nhau liên thủ, bao vây và tấn công vùng cấm Đông Hải.

Nghe thế nào cũng thấy không thể tin nổi.

Nhưng trưởng lão của những gia tộc khác cũng sôi nổi gật đầu, rõ ràng là thừa nhận những lời Tư Mã Hằng nói.

Phương Uy khẽ nheo mắt lại, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

Nhưng lời của Tư Mã Hằng lại rất có đạo lý.

Tám Dòng họ lánh đời, lúc trước chọn ẩn mình trên núi Chung Nam chính là vì chờ đợi quyền phổ xuất hiện.

Sự tồn tại của bọn họ chính là vì quyền sách võ thuật đó, vì phá giải bí mật đằng sau quyền phổ mà, vì theo đuổi những thứ có giá trị cao hơn.

Cho dù có thu thập được chính tờ quyền phổ, cũng cần phải có tám gia tộc cùng nghiên cứu, tìm ra được thứ truyền lại mới có thể khám phá ra bí mật của quyền phổ, trước mắt, hợp tác đúng là lựa chọn tốt nhất.

“Để nhà họ Phương chúng tôi dẫn đầu, bảy gia tộc các người sẽ nghe lệnh tôi sao?”

Phương Uy hừ một tiếng, vẫn cảm thấy có chút không thể tin nổi: “Các người cũng biết điều này có ý nghĩa gì chứ?”

“Nhà họ Phương có một tờ quyền phổ, đương nhiên sẽ có quyền lên tiếng”

Tư Mã Hằng nói: “Điểm này, bảy gia tộc chúng tôi đều hiểu “Mục đích của mọi người đã rõ ràng, đều là vì bí mật đằng sau quyển sách võ thuật, cho nên gia chủ Phương không cần lo lắng quá nhiều”

Lời của anh ta nói là thật.

Trong lòng Phương Uy hiểu rõ, có thể dành được càng nhiều quyền lên tiếng, đó chính là thứ ông ta muốn.

Tám gia tộc này đều là vì quyền phổ, cho dù mỗi nhà có một tờ, tờ còn lại kia, nhà nào có được thì sẽ có quyền lên tiếng, mà muốn phá vỡ bí mật đằng sau quyền phổ thì không thể thiếu ai được.

Phương Uy không nói gì, nhíu mày, im lặng một lúc lâu.

Ông ta cứ luôn cảm thấy chuyện này quá đột ngột, nhưng tất cả đều là những thứ ông ta muốn, thậm chí có thể nói, đó là cách tốt nhất bây giờ.

“Được!”

Phương Uy ngẩng đầu nói: “Nếu mọi người đã tôn nhà họ.
 
Chương 1773


Phương lên làm người cầm đầu, tin tưởng nhà họ Phương chúng tôi, vậy thì nhà họ Phương chúng tôi đương nhiên sế không làm các vị thất vọng”

Ông ta đứng lên, quét mắt nhìn xung quanh một vòng.

“Vùng cấm Đông Hải có là cái gì chứ?”

Phương Uy hừ lạnh một tiếng: “Tám gia tộc lớn liên thủ, cho dù vùng cấm Đông Hải có là tường đồng vách sắt đi nữa chúng ta cũng sẽ đạp đổ tường thành của bọn họi”

“Đông Hải vẫn còn mấy tờ quyền phổ, bây giờ chúng ta sẽ lập tức giành về!”

Ánh mắt ông ta dần trở nên lạnh lẽo.

Còn phải lấy mạng Giang Ninh!

Gi ết chết Phương Hạ, ông ta có thể tha cho anh được sao?

Đưa Phương Nhiễm đi, tưởng ông ta sẽ bỏ qua cho anh sao?

Đừng có mà mơt Tám gia tộc lớn liên thủ, một vùng cấm Đông Hải nhỏ bé, một kẻ hèn như Giang Ninh… chắc chắn sẽ dễ dàng bị đạp đổi “Được, quả nhiên gia chủ Phương có khí thế!

Tư Mã Hằng liên tục chắp tay, nịnh nọt nói: “Có nhà họ Phương dẫn đầu chúng ta nhất định sẽ giành được quyền phổ trong thời gian ngắn nhất, tám gia tộc liên thủ, còn ai có thể chống đỡ nổi chúng ta chứ?”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Tám gia tộc lớn liên thủ, đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng có.

Bọn họ muốn làm gì mà không làm được chứ?

“Nếu đã quyết định rồi, vậy chúng ta cùng nói xem tiếp theo nên làm gì đây.”

Mã Tư Hằng nhìn xung quanh một vòng, cười ha ha nói: “Nhà họ Phương cầm đầu, cùng với cao thủ của các gia tộc, một Đông Hải nhỏ bé, cho dù là vùng cấm, tôi nghĩ cũng sẽ bị san bằng thôi”

Một đám người ngồi đó lập tức dâng lên khí thế hừng hực.

Mà cùng lúc đó.

Tại Đông Hải!

Là một vùng cấm nổi tiếng, nơi đây chính là vùng đất cấm.

Cho dù là ai cũng đừng hòng tới gây chuyện.

Danh tiếng của Đông Hải còn lớn hơn cả Giang Ninh, người bình thường, chỉ biết Đông Hải là một vùng đất cấm, nhưng không có nhiều người có tư cách được biết, người tạo ra vùng đất cấm này, chính là Giang Ninh!

Trong võ quán Cực Đạo.

Bang!

Một âm thanh lớn vang lên, cả người Phương Thu bay ngược ra ngoài.

Nhưng anh ta đập tay lên sàn nhà rồi cả người lại vung lên.

“Tiếp nào!”

Phương Thu hô lớn một tiếng, tiếp tục lao về phía Đàm Hưng.

Bang!

Chân dài như tiên, hùng hùng hổ hổ đá tới, Phương Thu lập tức duỗi tay ra chặn, nhưng vẫn như cũ bị một sức lực lớn làm chấn động liên tục lui về phía sau.
 
Chương 1774


“Một tấc dài, một tấc mạnh, quyền pháp mà anh sử dụng còn chậm hơn so với lực chân tôi, anh tự tìm đường chết rồi!”

Đàm Hưng quát: “Nắm đấm của anh còn chưa tới được người tôi, tôi đã có thể đá bay đầu anh rồi, anh vẫn còn không rõ sao?”

“Phải nhanh!”

“Phải nhanh hơn nữa!”

“Ít nhất, phải nhanh hơn tôi!”

Ông ta dùng hết sức áp bức tiềm lực của Phương Thu, không ngừng đề cao tốc độ của bản thân, cưỡng ép Phương Thu phải nâng cao sức lực của bản thân mình.

Bang!

Phương Thu liều mạng gia tăng tốc độ, nhưng vẫn như cũ không đủ nhanh, lại một lần nữa bị Đàm Hưng đá bay ra ngoài.

Anh ta nằm trên mặt đất, miệng thở hổn hển, cả người đầm đìa mồ hôi.

Nhanh hơn nữa… anh ta sao có thể làm được.

Anh ta nhớ rõ lần đầu tiên mình tới Đông Hải, khiêu khích võ quán Cực Đạo, thậm chí còn tuyên bố muốn đối đầu với Đàm Hưng, bởi vì bản thân anh ta cảm thấy, cùng là cấp bậc đại tông sư, tuổi tác Đàm Hưng đã không đủ sức lực nữa, chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của mình.

Lúc này anh ta mới hiểu rõ, nếu như ngày hôm đó Đàm Hưng thật sự ra tay với anh ta, vậy thì anh ta đã chết từ lâu rồi!

Đông Hải này, võ Quán Cực Đạo này, Giang Ninh thì không nói tới, những thứ khác cũng toàn là quái thai, mạnh tới mức không có giới hạn!

Mà đám người Đàm Hưng này, ai nấy đều trông có vẻ thô kệch, yếu ớt nhưng khi thật sự ra tay lại có thể đánh cho người ta hộc máu.

Phương Thu nằm ở đó, không thể động đậy nổi, anh ta đã không còn chút sức lực nào nữa.

Sau khi đánh xong với Đàm Hưng, nghỉ ngơi một lát, còn phải đánh với Diệp Sơn, đánh với Diệp Sơn xong, còn có sư phụ Vu bát cực quyền và thái cực quyền…

Anh ta cảm thấy bản thân mình mỗi ngày đều phải tới cực hạn, cố gắng chống đỡ bị bọn họ ép tới cùng.

Lần nào cũng muốn sụp đổ…

Nhưng Phương Thu có thể dễ dàng cảm giác được, bản thân đã tăng lên đáng kể, cảm giác tế bào bị xé rách, rồi chậm rãi sinh ra cảm giác hồi phục, thật sự vô cùng kỳ diệu.

“Mới thế này thôi đã không được rồi?”

Diệp Sơn ngồi ở một bên uống trà xong đặt chén xuống nói: “Đến lượt tôi rồi chứ?”

Ông ta liếc mắt nhìn Phương Thu rồi trực tiếp đứng lên.

Phương Thu hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hai tay hai chân mình đều như không còn là của mình nữa rồi, ngay cả nhấc lên cũng không nhấc nổi.

“Này”

Diệp Sơn cũng không khách khí, đá một chân vào mông Phương Thu nói: “Đứng lên!”

Một tiếng bang vang lên!

Cả người Phương Thu bắn lên, cho dù vẫn còn thở hồng hộc nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Anh ta nâng tay, cố gắng đứng cho vững, nắm chặt tay lại, trong đầu tự hỏi, chiêu thức của Diệp Sơn sẽ như thế nào, bản thân phải ứng phó ra sao.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Phương Thu còn chưa suy nghĩ xong thì đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh.
 
Chương 1775


Anh ta lập tức kinh hãi, há to miệng muốn nói gì đó nhưng nắm đấm của Diệp Sơn đã vung tới!

Bang!

Phương Thu lại một lần nữa ngã xuống đất, mở mồm thở hồng hộc, anh ta thật sự không đứng lên nổi nữa rồi, ngửa mặt nhìn trần nhà, cảm thấy linh hồn cũng sắp bị rút đi rồi.

Con mẹ nó sao lại chết tiệt vậy chứ.

“Không được rồi, không được rồi”

Phương Thu lắc lắc đầu: “Thật sự không lên nổi nữa rồi”

Lời anh ta vừa nói ra, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân!

“Thật là không ngờ, người của nhà họ Phương mà cũng có thể rơi vào tình cảnh này!”

Nghe được giọng nói này, vẻ mặt Phương Thu lập tức thay đổi, anh ta ngẩng đầu, không ngờ đó lại là Phương Uy, cả người anh ta tức khắc nhảy dựng lên, vẻ mặt hăm hằm sát khí!

Trong nháy mắt, anh ta không còn chút cảm giác mệt mỏi nào, cả người như thế được tiêm thêm máu gà, nhìn chằm chằm Phương Uy, hận không thể lập tức gi ết chết ông ta!

Phương Uy nhìn theo ánh mắt Phương Thu, khẽ nheo mắt lại nói: “Phương Thu, lá gan của anh không nhỏ đấy, dám dùng ánh mắt này nhìn tôi”

“Các người là ai!”

Phương Thu không nói gì, Đàm Hưng quét mắt nhìn thoáng qua, lớn tiếng quát.

Phía sau Phương Uy có rất nhiều người, ai nấy đều toát ra những hơi thở mạnh mẽ, hiển nhiên có thể thấy sức mạnh không hề yếu.

Ít nhất mỗi người đều có cấp bậc đại tông sư!

“Phương Uy!”

Phương Thu đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy.

Anh ta không gọi là ba, mà trực tiếp gọi thẳng tên của Phương Uy.

Không có một chút kính trọng nào.

Nghe thấy cái tên này, Đàm Hưng lập tức phản ứng lại.

Bọn họ không ngờ người của dòng họ lánh đời, mấy tên này… lại trực tiếp tới Đông Hải?”

Nhìn những người phía sau Phương Uy, có vẻ sức mạnh không hề yếu, so với Phương Hồng Sơn lúc trước cũng không hề kém, chuyện này tuyệt đối không thể nào, nếu như đều là người của nhà họ Phương, vậy có nghĩa là…

Đàm Hưng trao đổi ánh mắt với Diệp Sơn, những tông sư khác cũng lập tức hiểu ra.

Rất nhanh, xung quanh võ quán đã có rất nhiều người bao vậy.

“Phương Thu, dám gọi thẳng tên thật của tôi, anh đúng là đại nghịch bất đạo”

Phương Uy nheo mắt lại cho anh lá gan đấy hả?”

“Đừng có giả vờ giả vịt nữa!”

Phương Thu giận dữ rống lên: “Phương Uy, tôi không phải con trai ông, ông đừng có hòng mà lừa tôi nữa!”

Nghe vậy, sắc mặt Phương Uy thay đổi, quả nhiên, tên Phương Nhiễm kia đã biết tất cả, ông ta còn tưởng rằng Phương Nhiễm không biết.

Ông ta nhìn chằm chằm Phương Thu, nhìn một lúc, ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ sát khí, u ám không thôi.
 
Chương 1776


Có vẻ còn có chút do dự, không biết lúc này có nên g iết chết Phương Thu ngay lập tức hay không!

Để đứa con hoang này biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.

Nhưng đột nhiên, ông ta lại bật cười thành tiếng.

“Hôm nay tôi tới đây không phải để tìm anh”

So với quyển sách võ thuật, Phương Thu có là cái gì đâu, có giết thì ông ta cũng phải giết Giang Ninh trước!

Phương Uy quay đầu, nhìn chằm chằm Đàm Hưng rồi lại nhìn nhưng tông sư khác, không chút che giấu vẻ mặt khinh thường.

“Giang Ninh đâu?”

Ông ta lên tiếng, nhàn nhạt nói: “Võ quán Cực Đạo này, cái tên khá hay đấy, có điều, Giang Ninh có thể làm được gì chứ?”

“Sao chúng tôi tới đây rồi mà anh ta còn không ra đón tiếp?”

“Có chuyện gì thì cứ tìm tôi.”

Đàm Hưng nói.

Ông ta biết những người này tới đây không có ý tốt gì, nhưng không ngờ, bọn họ lại trực tiếp tới võ quán Cực Đạo.

Đàm Hưng hiểu rõ, những người này xuất hiện ở Đông Hải, Giang Ninh chắc chắn rất nhanh sẽ biết, nhưng giờ giờ chưa kịp tới, ông ta vẫn phải tự mình chống đỡ.

“Không sao, anh ta có ở đây hay không cũng như nhau cả”

Phương Uy nói: “Tôi sẽ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề”

“Hôm nay tôi tới chính là vì quyển sách võ thuật! Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian, giao quyền phổ ra, nếu không, võ quán Cực Đạo này, chúng tôi sẽ khiến nó không thể mở cửa được nữa!”

Nghe vậy, đám người Đàm Hưng sửng sốt.

Đúng là khí thế bừng bừng!

Nhiều cao thủ như hơn, hơn nữa ai cũng không đơn giản, nếu như thật sự ra tay, bọn họ chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Lăn lộn trong giới giang hồ nhiều năm, cho dù tới hôm nay, chẳng qua cũng chỉ có mấy lão tông sư bọn họ, những người trẻ đều chưa trưởng thành, làm sao có thể đối phó được?

Mấy người của dòng họ lánh đời này thật là không biết xấu hổi “Dòng họ lánh đời chúng tôi, cũng từ chốn giang hồ mà ra, đương nhiên sẽ không bắt nạt các người, thế này đi, cứ theo quy tắc giang hồ mà làm đi, các người chọn ra tám người, đánh với chúng tôi!”

Phương Uy nheo mắt lại, cười nói: “Luân phiên ra trận, cuối cùng người của bên nào trụ lại được thì xem như bên đó thắng, võ quán Cực Đạo có hàng trăm đệ tử, còn có mấy sư phụ các người, tính ra là chúng tôi bị thiệt mới phải”

Sắc mặt Đàm Hưng vô cùng khó coi.

Tám gia tộc bọn họ đều là đại tông sư!

Hơn nữa về các mặt khác, đều là tông sư có kinh nghiệm nhiêu năm, thực lực chắc chắn không tệ, rốt cuộc là ai chịu thiệt chứ?

“Nếu như các người thua thì phải giao quyền phổ ra, đóng cửa võ quán, từ nay về sau không được dùng hai chữ Cực Đạo nữa!”

“Nếu các người thua thì sao!”

Phương Thu nghiến răng nghiến lợi, kìm chế tức giận.

Anh ta hận không thể xông lên gi ết chết tên khốn kiếp Phương Uy kia ngay lập tức!

“Chúng tôi thua?”
 
Chương 1777


Phương Uy bật cười, nhưng người phía sau cũng cười lớn lên.

Bọn họ sẽ thua sao?

Đùa cái gì vậy chứt Nếu không phải không muốn làm lớn chuyện, muốn dùng cách hòa bình để giành lấy quyền phổ, tránh gây ra những phiền phức không cần thiết thì ông ta đã trực tiếp ra tay đoạt lấy rồi.

Chỉ là, dòng họ lánh đời dù sao thì vẫn phải giữ thể diện.

Ngang nhiên đoạt làm tổn hại thanh danh, mất hết thể diện của tám dòng họ lánh đời!

“Đó là điều không thể nào”

Phương Uy thẳng thừng lắc đầu: “Phương Thu, anh tốt xấu gì cũng từng ở nhà họ Phương, anh cảm thấy có thể thắng được chúng tôi sao?”

Ánh mắt của ông ta tràn đây mỉa mai, giống như ánh mắt ông ta nhìn Phương Thu lúc trước vậy, từ trước tới nay chưa từng coi anh ta là người nhà họ Phương, cùng lắm chỉ là một tên tép riu, thậm chí còn khiến ông ta chán ghét.

“Các người muốn tay không giành đồ sao?”

Phương Thu nói: “Nằm mơ đi!”

“Lập tức rời khỏi đây, nếu không… các người có muốn đi cũng không đi nổi đâu!”

Anh ta tức giận không thôi.

Không ngờ tám dòng họ lánh đời lại liên thủ với nhau, xem ra lúc trước bọn họ bọn dùng thủ đoạn khác để ép Giang Ninh giao quyền phổ ra nhưng đã thất bại rồi.

Bọn họ hiểu rõ, nếu chỉ dựa vào một gia tộc để đoạt được quyền phổ từ tay Giang Ninh là một chuyện rất khó cho nên bây giờ tám gia tộc mới liên thủ với nhau.

Không biết xấu hổ!

Thật sự quá là không biết xấu hổ!

Đường đường là tám dòng họ lánh đời! Kiêu ngạo của bọn họ đâu cả rồi?

Ánh mắt của Phương Thu khiến Phương Uy cảm thấy không thoải mái, những trưởng lão của bảy gia tộc khác cũng thấy khó chịu.

Sao bọn họ có thể không nhìn ra suy nghĩ trong mắt Giang Thu, rõ ràng đang cười nhạo bọn họ, cho rằng bạn họ tự xưng là dòng họ lánh đời, rời khỏi chốn giang hồ, vậy mà tám gia tộc lại liên thủ với nhau, tới giang hồ ức hiếp người khác.

Nếu như không phải vì quyền phố, ai cũng không muốn hợp tác với người khác.

Nhưng vì lợi ích, chỉ có lợi ích mới là vĩnh cửu!

“Ha ha ha, Phương Thu, anh đừng có mà cố giấy giụa, hết cơ hội rồi?

Phương Uy ngẩng đầu, bình tĩnh tự nhiên nói: “Được rồi, nếu như chúng ta thua, chúng tôi sẽ rời khỏi Đông Hải ngay lập tức, từ nay về sau sẽ không bước tới Đông Hải nửa bước, cũng sẽ không đòi quyển sách võ thuật từ các người nữa, như thế nào hả?”

“Thế này rất công bằng, quyền phổ, vốn dĩ thuộc về những người có năng lực, nếu các người dám thì bắt đầu, nếu các người không dám…”

Ông ta cười lạnh, những trưởng lão phía sau cũng có vẻ mặt âm u, nham hiểm.

Nếu như các người không dám, vậy thì nghĩa là đang kiêng ky, sợ hãi tám dòng họ lánh đời!

Biết rằng chính mình không phải đối thủ của nhà họ Phương, nếu đã như vậy, mềm mại không được, vậy thì cứng một trận đi, tám gia tộc lớn liên thủ, bọn họ muốn giành được quyền phổ, vậy thì nhất định sẽ làm tới cùng.

Cho dù đám người Đàm Hưng có đưa ra quyết định thế nào đi nữa.
 
Chương 1778


Sắc mặt Đàm Hưng nghiêm tức, duõi tay chặn lại Phương Thu đang phẫn nộ.

Đây đúng là quy tắc của chốn giang hồ, người khác tới thì đấu một trận!

Dựa theo quy tắc này, nếu người kia thắng thì sẽ gỡ bỏ biển hiệu của võ quán, tương đương với việc đập vỡ biển hiệu của người khác, vô cùng tàn nhẫn.

“Không đủ”

Đàm Hưng nhìn Phương Uy, giọng điệu bình tĩnh: “Dựa theo quy tắc giang hồ, nếu các người thắng, có thể mang đồ đi, nhưng nếu các người thua thì nhất định phải để đồ lại”

Ông ta biết, Phương Uy liên thủ với những gia tộc khác, chắc chắn đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ dựa vào mấy người bọn họ, căn bản không thể nào chống đỡ được.

Nếu như thật sự muốn ra tay đánh nhau, cho dù có mạnh bạo đến đâu, nếu phải dựa theo quy tắc giang hồ thì bọn họ thua chắc!

Ông ta nhìn chăm chăm Phương uy, trong lòng thầm nghĩ, Giang Ninh anh mau tới nhanh đi!

Cho dù là bản thân mình không che giấu thực lực nữa, nhưng phải đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, Đàm Hưng cũng không thể nắm chắc được phần thẳng.

Ông ta chỉ hy vọng, Giang Ninh có thể nhận được tin tức và đang trên đường tới đây!

Bây giờ, tám gia tộc lớn liên thủ, cố ý nói dùng quy tắc giang hồ để đấu một trận, Đàm Hưng biết bọn họ muốn làm gì, đây không chỉ đơn giản là muốn giết người mà còn có ý đồ khác nữa.

Họ muốn ở trước mặt các đệ tử của võ quán Cực Đạo, để bọn họ thấy cao thủ trong giới giang hồ bị mất hết thể diện!

Thật đúng là quá âm hiểm, độc ác.

“Muốn đấu thì phải công bằng chút, các người thắng rồi, có thể mang đi thứ các người muốn, các người thua rồi thì phải để thức chúng tôi muốn ở lại, thế nào hả?”

Đám Hưng không chút kiêu ngạo hay tự tin thái quá nào, dù đang phải đối mặt với tám gia tộc lớn liên thủ với nhau.

Ông ta vẫn ung dung như cũ, nhìn về phía Phương Uy.

Phương Uy không nói gì, quay đầu nhìn thoáng qua Tư Mã Hằng ở bên cạnh, thấy Tư Mã Hằng gật đầu, ông ta đồng ý nói: “Vậy cũng được, đã nói rồi, dùng quy tắc giang hồ để khiêu chiến, vậy thì cứ dựa theo quy tắc mà làm”

“Tôi nói rồi, chúng tôi muốn quyển sách võ thuật, muốn ông đóng cửa võ quán, nếu như chúng tôi thua, các người muốn gì?”

“Vậy đương nhiên phải công bằng rồi”

Đàm Hưng im lặng một lúc rồi trả lời: “Chúng tôi muốn tất cả tư liệu liên quan tới quyền phổ của tám dòng họ lánh đời!”

Nghe vậy, vẻ mặt của những người trong tám dòng họ lánh đời lập tức thay đổi.

“Không biết ngượng mồm!”

Trưởng lão nhà họ An lắc đầu, khinh thường nói: “Các người đúng là tham lam cuồng vọng!”

Còn muốn tư liệu về quyển sách võ thuật?

Đây là đồ của tám dòng họ lánh đời bọn họ, đừng nói là Đông Hải gì đó, cho dù là những gia tộc khác, bọn họ cũng không muốn chia sẻ.

Huống hồ, quyền phổ của vùng cấm Đông Hải sắp không giữ nổi rồi, bọn họ còn muốn những tư liệu này làm gì chứ?

Đúng là mơ tưởng hão huyền!

“Có thể thua được sao?
 
Chương 1779


Phương Thu liếc nhìn trưởng lão nhà họ An rồi nói: “Nếu thua thì lập tức cút đi!”

Ông ta không chút khách khí, càng đừng nói còn tôn trọng tám dòng họ lánh đời như lúc trước nữa.

Những người này không xứng.

“Được!”

Phương Uy thẳng thắn đồng ý.

Chuyện đã nắm chắc thắng lợi, có gì mà phải do dự, tám gia tộc lớn liên thủ, nếu như bọn họ thua vậy thì đi tự sát đi.

Cho dù Đông Hải này có lợi hại tới đâu đi chăng nữa, cho dù võ quán Cực Đạo này có bao nhiêu cao thủ đi nữa, chênh lệch thực lực quá nhiều, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy.

Rất nhanh.

Võ trường sẽ bị quét sạch thôi.

Không khí trong võ quán trở nên căng thẳng dị thường.

Các đệ tử ở bốn phía xung quanh võ quán, ai nấy đều nín thở căng thẳng, nhìn chằm chằm những người ở hai bên võ trường.

Một bên là cao thủ của võ quán Cực Đạo, một bên là tám gia tộc lớn!

Mà ở bên ngoài võ quán, những người Hoàng Ngọc Minh sắp xếp đã bao vây võ quán từ lâu.

Anh ta mặc kệ bên trong đang làm gì, cũng không cần biết kết quả sẽ ra sao, ở Đông Hải, anh ta là người phụ trách duy trì trật tự.

Mà Giang Ninh là người biết tin tức này đầu tiên.

Từ khi người của tám gia tộc lớn tiến vào Đông Hải, đi tới trước cửa võ quán Cực Đạo, bọn họ đã bị theo dõi.

Tập đoàn nhà họ Lâm.

Nghe được tình hình Hoàng Ngọc Minh nói trong điện thoại, Giang Ninh không hề bất ngờ chút nào.

Như thể anh đã sớm biết, đây là điều chắc chắn sẽ xảy ra Vậy.

Tám gia tộc lớn thì sao chứ?

Lúc trước không hiểu họ, Giang Ninh còn có chút để ý, nhưng sau khi hiểu rõ họ, đích thân tới nhà Phương, biết được bên trong dòng họ lánh đời nhà họ Phương, anh đã hoàn toàn không còn chút hứng thú nào.

“Bọn họ đã hiểu rồi, từng nhài một chiến đấu sẽ không có cơ hội giành được quyền phổ từ tay tôi cho nên mới liên thủ.”

Giang Ninh cúp điện thoại, vẻ mặt thong dong, bình tĩnh không chút sốt ruột.

Tám gia tộc lớn liên thủ, ngay cả Đàm Hưng cũng cảm thấy áp lực.

“Bọn họ tới vừa đúng lúc.”

A Phi cười xấu xa nói một câu: “Anh cả không phải muốn chờ bọn họ tới cửa, rồi giành được càng nhiều tư liệu liên quan tới quyền phổ trong tay bọn họ đấy chứ?”

Anh ta hiểu Giang Ninh.

Từng bước mà Giang Ninh làm đều đã có kế hoạch rõ ràng.

Khi biết chuyện người của tám gia tộc lớn tới miền Bắc, tới Thịnh Hải, thậm chí là tới khu vực đại Tây Bắc, Giang Ninh đã có cách đối phó, mạnh mẽ ra tay, tiêu diệt từng bộ phận của bọn họ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom