Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3147: “Sư muội, ta tìm được hắn rồi!”  


“Ồ?”, Diệp Thành vừa đi, Phục Nhai đang chữa trị cho Đông Hoàng Thái Tâm không khỏi cau mày, vô thức nhìn lên hư thiên rồi thì thầm: “Cảm giác thật quen thuộc”.



Tại đây, Diệp Thành đã bay qua núi sông rộng lớn, đáp xuống vùng đất mênh mông của Nam Sở.



Theo như những gì hắn thấy trước đây, vùng đất này đang suy kiệt giống như cổ tinh không có tinh nguyên, bản nguyên của Đại Sở đã bị cắt đứt, vạn vật đang dần khô héo, sinh linh sẽ chết dần trong im lặng.



Advertisement

Kiếm Tru Tiên!



Diệp Thành siết chặt tay, hai mắt đầy tơ máu, hàn mang bắn ra tứ phía, mỗi lần nghĩ đến ba từ đó là hắn lại tràn ngập sát khí.



“Một ngày nào đó ta sẽ tự tay đập nát ngươi!”



Diệp Thành hừ lạnh một tiếng rồi bước lên hư thiên, bay thẳng đến Hằng Nhạc.



Mười lăm phút sau hắn mới đáp xuống một ngọn núi ở Hằng Nhạc.



Điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn vừa đáp xuống thì thấy người của Hằng Nhạc đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao.



“Cảm giác thật quen thuộc!”


Mọi người gãi đầu, lẩm bẩm nói nhỏ.



Diệp Thành nhìn thoáng qua tiên sơn, đôi mắt rưng rưng hang lệ nóng ran, từng bóng dáng quen thuộc, từng khuôn mặt quen thuộc vẫn còn khắc ghi trong trí nhớ, đời đời kiếp kiếp không bao giờ có thể xóa nhòa.



Không biết bao lâu sau hắn mới dời mắt, đến Đông Hoàng Thái Tâm cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nói gì là người của Hằng Nhạc Tông.



Nhìn thoáng qua hư thiên một lần, hắn chầm chậm nhấc chân đi đến một ngọn núi khác.



Trên đỉnh núi, một bóng dáng xinh đẹp đang ôm gối ngồi ở đó, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời sao dưới ánh trăng đêm, mái tóc trắng không gió tự bay, dù có gió cũng không xóa được nét u buồn trên gò má cô.

“Sư muội, ta tìm được hắn rồi!”



Diệp Thành yên lặng nhìn Đường Như Huyên, hắn hy vọng có thể chính miệng nói cho cô tin này biết mấy.



Đột nhiên, Diệp Thành phất nhẹ tay lưu lại hình ảnh này, chờ khi tỉnh mộng sẽ cho Hùng Nhị xem.



Cơn gió thoáng qua, hắn lặng lẽ quay người.



Hắn như linh hồn cô đơn, lang thang trong Hằng Nhạc Tông, đến tiểu linh viên nhìn đài Phong Vân rồi lại đến Linh Đan Các, Linh Khí Các và Vạn Bảo Các, hắn nhìn thấy Từ Phúc, Chu Đại Phúc và Bàng Đại Hải từ xa, một trăm năm qua họ đã già đi rất nhiều.



Cuối cùng hắn mới đáp xuống Ngọc Nữ Phong, nơi đây vẫn như một trăm năm trước, mang theo hồi ức ấm áp của hắn.



Cơn gió nhẹ thổi qua, hắn ra khỏi Hằng Nhạc Tông, lại như hồn ma cô đơn lang thang ở Nam Sở.



Ra khỏi Nam Sở, hắn tới Bắc Sở.











 
Chương 3148: Phục Nhai ngồi đó không nói gì, nhàn nhã uống rượu.  


Chín đạo thân đều cau mày, đưa mắt nhìn nhau nhưng rồi lông mày lại càng nhíu chặt hơn.



Diệp Thành khẽ mỉm cười nhìn mộ anh hùng, tấm bia đá chọc trời khắc chín mươi triệu cái tên, nhưng hắn mới chỉ tìm được chưa tới một phần mười, còn rất nhiều cái tên chỉ là tên.



Giấc mộng lần này mang đầy bi thương, dường như muốn hắn nhìn hết tất cả một lần, đã ở lại Đại Sở ba ngày mà hắn vẫn chưa tỉnh lại, lang thang trong mơ như một linh hồn vất vưởng.



Advertisement

Hắn trở nên đờ đẫn, nhưng không phải đờ đẫn thật sự mà là bị sự bí ẩn làm cho không thể phân rõ nhân quả.



Hắn cứ tưởng mình đã nhìn thấu mọi thứ, nhưng vì một bức tranh, hắn lại trở nên mờ mịt, mọi thứ quá kỳ lạ, như Nhược Hi, như bước tranh của Hồng Trần, như Đông Hoàng Thái Tâm, cũng như lần mơ về Đại Sở khó hiểu này.



“Haiz!”



Diệp Thành khẽ thở dài một tiếng rồi lại lên đường.



Vẫn giống như năm xưa hắn đi, đến đâu hắn cũng dừng lại nhìn, dù đây là mơ, dù vùng đất này đã in sâu vào tâm trí nhưng hắn vẫn tham lam nhìn mãi.



Đêm ngày thứ tư, Diệp Thành lại về Thiên Huyền Môn.



Phục Nhai và Đông Hoàng Thái Tâm vẫn đang ở trong rừng trúc, đáng tiếc là Đông Hoàng Thái Tâm đang nằm ngủ say trên chiếc giường ngọc băng, còn Phục Nhai thì đang bố trí trận văn, có vẻ định phong ấn bà ta lại.



Diệp Thành bất lực đành ngồi xuống cạnh giường, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm Phục Nhai, chỉ hy vọng lão ta có thể mở tinh không đồ của Chư Thiên Vạn Vực ra xem trong lúc rảnh rỗi.




Phục Nhai thực sự đã dừng lại nhưng lại lấy bình rượu ra, lặng lẽ ngắm nhìn tinh không.



Trời đất!



Diệp Thành ôm ngực, có cảm giác như bị sét đánh, vãn bối đang ngồi đây mỏi mắt trông chờ, vậy mà tiền bối lại ở đó uống rượu, lấy tinh không đồ của Chư Thiên Vạn Vực ra cho người ta xem với đi!



Lại một ngày trôi qua, hắn vẫn chưa tỉnh lại từ giấc mơ.



Phục Nhai ngồi đó không nói gì, nhàn nhã uống rượu.


Diệp Thành ngồi bên cạnh nhìn lão ta uống rượu cả một ngày trời.



Đêm ngày thứ năm, Phục Nhai mới cất bình rượu, đưa tay vào trong túi áo.



Thấy vậy, mắt Diệp Thành sáng lên nhìn chằm chằm túi áo của Phục Nhai, hy vọng lão ta sẽ lấy ra tinh không đồ của Chư Thiên Vạn Vực, hắn chỉ cần nhìn lướt qua là có thể lạc ấn toàn bộ vào thần hải.



Nhưng điều khiến hắn phát điên là Phục Nhai lại lấy ra một cái trống lắc.



Đúng, chính là trống lắc, là loại trống mà bọn trẻ con hay chơi.



Tiếp theo rừng trúc vang lên tiếng trống, trong màn đêm tĩnh mịch nó cực kỳ vang dội.



“Ta…”



Diệp Thành muốn ói ra máu, tiền bối uống rượu cả ngày con có thể nhịn, nhưng chơi trống là thế nào, người bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này vui vẻ đến thế.



Nhưng nhìn một hồi, Diệp Thành lại im lặng.



Phục Nhai trông có vẻ đã mệt, thậm chí là chán chường, lão ta ngẩn ra nhìn chằm chằm cái trống, thi thoảng sẽ nở một nụ cười hiền từ và dịu dàng, như thể đó không phải trống lắc mà là con của lão.

“Haiz!”



 
Chương 3149: “Tất cả những nghi ngờ, cuối cùng ta sẽ giải đáp hết!”  


Diệp Thành lại thở dài, thầm nói Phục Nhai cũng là một người có tâm sự, không biết lão ta đã ở Đại Sở bao nhiêu năm, chắc là đã nhớ nhà, nhưng không biết khi về nhà thì người thân của lão có còn sống không?!



“Tới rồi đây!”



Phục Nhai đang nhẹ nhàng lắc trống thì chợt có một giọng nói ung dung vang lên.



Advertisement

Diệp Thành cũng quay đầu nhìn về phía lối vào rừng trúc.



Ở đó có một bóng người xinh đẹp bước vào, cô mặc một bộ tiên y trắng tinh nhuốm tiên hà, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, dung nhan tuyệt thế, đẹp như mộng như ảo, cô như tiên tử cung Quảng Hàm của Tiên Giới hạ phàm, không nhuốm chút khói bụi trần giang, hoàn mỹ thánh thiện.



Diệp Thành sửng sốt, vô thức đứng dậy ngây người nhìn nữ tử đó: “Sao… Sao có thể như vậy??”







“A!”



Trong động phủ của nhà họ Mạc, Diệp Thành đột nhiên ngồi bật dậy.



Sau vài ba giây ngơ ngác, hắn mới vội vàng nhìn quanh, phát hiện mình đã trở về từ giấc mơ.



“Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?”




Diệp Thành ôm đầu, có phần không phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo, lòng trăm mối tơ vò, những thắc mắc như thuỷ triều nhấn chìm hắn.



“Mở cửa!”



Đang lúc đầu óc hắn rối bời thì bên ngoài động phủ có người đạp cửa.



Hùng Nhị tới đạp cửa rất mạnh, vác gậy răng sói như muốn phá cửa xông vào.



Diệp Thành lắc đầu, chầm chậm đứng dậy, nhìn lướt qua bức tranh, lông mày nhíu lại thật chặt.


“Tất cả những nghi ngờ, cuối cùng ta sẽ giải đáp hết!”



Diệp Thành hít một hơi thật sâu, phất tay cất cuộn tranh đi rồi xoay người bước ra khỏi động phủ.



Tiếp đó bên ngoài động phủ vang lên tiếng hét thảm thiết như sói tru, giây trước Hùng Nhị còn đang đạp cửa, bây giờ đã bị Diệp Thành đè xuống đất đánh tơi tả, Hùng Nhị không biết lửa giận của Diệp Thành từ đâu mà có, Diệp Thành cũng càng không biết vì sao mình đánh Hùng Nhị, đến một lý do cũng không có.



Hùng Nhị gào khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa.



Diệp Thành ho khan một tiếng, thầm nói ra tay hơi mạnh, hắn bèn phất tay cho hình ảnh lạc ấn trên núi ở Hằng Nhạc hiện ra: Đường Như Huyên đang ngồi bó gối trên đỉnh núi, lặng lẽ ngửa đầu nhìn bầu trời sao.



Lần này Hùng Nhị càng khóc đau đớn hơn.



Hoa Vân, Chu Ngạo, Nguyệt Trì Huân và những người chuyển kiếp của Đại Sở tới, thấy Hùng Nhị như vậy thì đều thảng thốt.



Diệp Thành không ngừng vung tay, từng tia tiên quang bay ra khỏi thần hải của hắn, bên trong tiên quang cũng lạc ấn hình ảnh lưu lại từ Đại Sở.



Những người chuyển kiếp run lên, kích động rơi lệ.



Đêm xuống, người chuyển kiếp của Đại Sở tụ họp với nhau, rượu thơm nồng nàn, không khí ấm áp.

Cho đến tận khuya, mọi người mới say khướt.



 
Chương 3150: “Kẻ này không thể động đến!”  


Diệp Thành đứng dậy, dùng pháp lực hoá giải men rượu, nhìn lướt qua những người chuyển kiếp một lượt rồi bước lên hư thiên.



Hắn ở Huyền Thiên Tinh Vực đã lâu, tìm kiếm tất cả các cổ tinh, cũng đã tìm thấy người chuyển kiếp của Đại Sở đầu thai tới Huyền Thiên Tinh Vực, nhiệm vụ ở tinh vực này đã hoàn thành, hắn phải tiếp tục một cuộc hành trình mới.



Những người chuyển kiếp của Đại Sở đang say khướt nhưng vẫn đứng dậy, vẫy tay về hướng Diệp Thành rời đi, lần ly biệt này có lẽ cả trăm nghìn năm sau mới gặp lại.

Advertisement



Diệp Thành bay ra khỏi Nam Thiên Tinh, nhìn bầu trời sao rồi bay vút đi trên tinh không như một tia thần mang.



Đây lại là một cuộc hành trình cô đơn nữa.



Ba ngày sau, hắn bay ra khỏi Huyền Thiên Tinh Vực, đặt chân đến một vùng tinh không mới, trên tinh không đồ có đánh dấu, là một tinh vực tên Ly Thiên.



Giống như Huyền Thiên Tinh Vực, bên rìa Ly Thiên Tinh Vực cũng là tinh không ít người, hắn bay suốt một ngày cũng không thấy cổ tinh có sự sống, ngược lại thiên thạch thì rất nhiều.



Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới nhìn thấy những nhóm hai tu sĩ, ba tu sĩ xuất hiện, nhưng họ đều vội vàng băng qua tinh không.



Tinh không phía trước rung chuyển khiến Diệp Thành vô thức dừng bước.


Tinh không rung chuyển là do uy lực mạnh mẽ gây ra, đó là một bóng người, nói chính xác hơn là một người với thân hình to lớn, cao hơn ba trượng, hai cánh tay và bàn chân để trần, thân dưới quấn một tấm da hổ, trong tay cầm cây gậy lang nha đen kịt.



Ông ta như một người hoang dã bước ra từ vùng đại địa hoang vu, còn chưa đến gần mà khí thế hồng hoang đã dâng trào, cơ bắp lộ rõ sức mạnh bá đạo, cặp mắt như chuông đồng ánh lên tiên quang chói mắt.



“Thánh Nhân!”



Diệp Thành lẩm nhẩm, uy áp của người đó cực mạnh, cường hãn hơn bất kỳ Thánh Nhân nào mà hắn từng gặp.



Khi Diệp Thành thì thầm thì người hoang dã ấy đã đến, trên vai vác một con thú lớn, nhìn kỹ thì thấy đó là một con giao long màu đen đầm đìa máu tươi, thân mình dài chừng trăm trượng.



Người hoang dã cao ba trượng vác theo con giao long dài trăm trượng, cảnh tượng này đến Diệp Thành nhìn thấy cũng phải sửng sốt, tuy con giao long đó đã chết nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được nó là một bậc Thánh Nhân.



“Quá lợi hại!”



Diệp Thành thầm tặc lưỡi cảm thán, hắn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh người hoang dã này cầm gậy lang nha đánh chết con giao long Thánh Nhân ấy.



“Kẻ này không thể động đến!”



Diệp Thành thầm nghĩ như vậy rồi tránh đi thật xa.



“Ấy?”



Diệp Thành vừa bay đi, người hoang dã đi ngang qua vô thức quay đầu lại, đôi mắt sáng rực như đuốc còn bắn ra tinh quang.



Ông ta lập tức vác con giao long Thánh Nhân đuổi theo, tuy thân hình to lớn, nhìn có vẻ vụng về nhưng thực tế ông ta không hề vụng, mỗi bước đi được cả chục nghìn trượng, chặn Diệp Thành tại vùng tinh không đó.

Đột nhiên bị chặn lại khiến Diệp Thành khẽ cau mày: “Vị tiền bối này, ông chặn ta là có ý gì?”



 
Chương 3151: “Chỉ có một mình ông ta à?”  


“Hoang Cổ Thánh Thể”, người hoang dã quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân, cánh mũi to phập phồng hít ngửi.



“Hoang Cổ Thánh Thể cái gì?”, Diệp Thành giả vờ khó hiểu nhìn người hoang dã.



“Ta đâu có ăn ngươi, ngươi sợ cái gì”, người hoang dã cười sang sảng, tiếng cười như tiếng chuông, ông ta nói mà tinh không xung quanh cũng rung chuyển: “Ngươi không cần phải lừa ta, ta có thể ngửi ra được khí huyết Thánh thể của ngươi”.

Advertisement



“Chắc tiền bối ngửi nhầm rồi”, Diệp Thành cười khan một tiếng, nhấc chân lại định bỏ đi.



“Ta lấy con giao long đen này đổi lấy một giọt Thánh huyết của ngươi”, người hoang dã lại chặn đường Diệp Thành, cười ngoác miệng: “Đây là thứ tốt đấy, toàn thân nó đều là bảo bối, mang về nướng mùi vị cũng rất ngon”.







“Thật...... Thật biết thưởng thức”, Diệp Thành giật giật khoé miệng, không khỏi kính nể người hoang dã này ba phần, nghe giọng điệu của ông ta thì thường ngày ông ta ăn không ít yêu thú cấp bậc Thánh Nhân này.



“Có đổi không?”, người hoang dã nhìn Diệp Thành, đôi mắt to sáng rực đã hiện lên lửa giận.



“Ta không phải Hoang Cổ Thánh Thể”.


“Đừng lừa ta”, người hoang dã lại phập phồng cánh mũi.



“Ta… Ế?”, Diệp Thành còn chưa nói hết đã khẽ ngạc nhiên, hắn nhìn thoáng qua người hoang dã hung hãn rồi ánh mắt không khỏi rơi vào con giao long đen mà ông ta đang vác trên vai, nhìn thế nào cũng thấy rất quen.



“Thật trùng hợp!”, Diệp Thành sờ cằm, luôn miệng tặc lưỡi, hắn đã từng thấy con giao long đen Thánh Nhân này.



Ngày đó hắn với Đông Dương và Thanh Nguyệt cùng lên đường, giữa đường nhảy ra ba Thánh Nhân muốn bắt hắn về, một Thánh Nhân áo bào đen, một Thánh Nhân áo bào trắng, một Thánh Nhân áo bào bạc, mà bản thể của Thánh Nhân áo bào đen là giao long, cũng chính là con giao long trên vai người hoang dã này.



“Báo ứng hiện đời à?”, vẻ mặt Diệp Thành đầy ẩn ý, hôm đó Thánh Nhân áo đen rất lợi hại, không ngờ khi gặp lại thì đã thế này, dù hoá thành bản thể cũng vẫn bị đánh chết.



“Có đổi không?”, người hoang dã vẫn nhìn Diệp Thành, chờ câu trả lời của hắn.



“Tiền bối đánh con giao long này ở đâu thế?”, Diệp Thành cười hỏi.



“Ở tinh không phía trước, chúng còn định ăn ta nữa chứ, nhưng bị ta đánh chết rồi”.



“Chỉ có một mình ông ta à?”



“Còn ba tên nữa, cũng bị ta đánh chạy rồi”, người hoang dã rất thành thật, không hề giấu giếm.



“Vậy phải mạnh đến mức nào chứ!”, Diệp Thành thầm cảm thán, đều là Thánh Nhân, một mình ông đuổi được ba người còn đánh chết một người, hắn thầm thấy mừng vì người bị đánh chết không phải Đông Dương và Thanh Nguyệt.



“Ta muốn lấy máu của ngươi để cứu người, nếu ngươi không đổi thì ta sẽ ra tay đấy”, người hoang dã vung cây gậy lang nha, đó là một Thánh binh hung hãn, trúng một gậy này đến Thánh Nhân còn phải khóc.



“Đổi cũng được, nhưng phải thêm chiếc vòng đồng trên cổ tay ông nữa”, Diệp Thành nói xong thì nhìn chiếc vòng đồng trên tay ông ta, đó là một bảo bối được đúc từ tiên liệu đặc thù.

“Chiếc vòng này không thể cho ngươi được, là do tổ tiên ta truyền lại”.



 
Chương 3152: “Ta không giết ngươi”


“Vậy ta không thể giúp được rồi”.



“Thôi bỏ đi, cướp vẫn hơn!”, người hoang dã đặt con giao long xuống, bàn tay còn to hơn lá quạt chợt vung tới.



“Còn có thể chơi như vậy nữa à?”, Diệp Thành không nhiều lời lập tức thi triển Súc Địa Thành Thốn chạy đi, hắn vừa mới đi, vùng tinh không khi nãy đã nổ tung, uy lực một chưởng của người hoang dã bá đạo vô song.



Advertisement

Người hoang dã thấy thế thì huyễn hoá bàn tay to che trời, chụp về phía hắn lần nữa.



Tiên Luân Thiên… Phụt!



Diệp Thành vừa định thi triển Tiên Luân Thiên Đạo để trốn vào hố đen không gian nhưng không thành công, còn chưa nói xong bốn chữ đã hộc máu, có lẽ là do nhìn bức tranh ấy gặp phản phệ cực mạnh khiến Tiên Luân Nhãn lại gặp vấn đề, tuy không tự phong ấn nhưng vẫn ngăn hắn thi triển Thiên Đạo.



Không kịp trốn vào lỗ đen không gian khiến Diệp Thành trúng ngay một chưởng, bị người hoang dã hất văng ra ngoài.



Oa!



Những tu sĩ qua đường đều dừng lại, ánh mắt nhìn theo hướng Diệp Thành bay ra ngoài.



Ầm!

Rất nhanh, mọi người nghe thấy tiếng động lớn từ một cổ tinh không có sự sống cách đó tám nghìn trượng, Diệp Thành bay ra làm cổ tinh đó nổ tung.



Người hoang dã vác con giao long lên rồi bước tới.



Oa!



Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, Thánh thể bị một chưởng của người hoang dã đánh nứt, may mà ông ta chưa dùng hết toàn lực, nếu không có thể hắn sẽ chết ngay tại chỗ, ông ta thực sự quá mạnh.



Bực thật!



Diệp Thành lắc lư loạng choạng, máu liên tục trào ra từ miệng, nếu biết trước Tiên Luân Nhãn sẽ ngăn cản hắn thi triển Thiên Đạo, hắn sẽ không chút do dự đổi giao long đen với người hoang dã, như vậy sẽ không đến nỗi bị đánh bay trong lúc lơ là thế này.



“Đi theo ta! Ta chỉ mượn Thánh huyết thôi, không giết người”, chiếc vòng đồng trên cổ tay người hoang dã bay ra, Diệp Thành vừa mới đứng vững đã bị nhốt lại, trên chiếc vòng có man văn cổ xoay chuyển, là thần thông phong cấm mạnh mẽ, phong ấn Diệp Thành không thể cử động.



“Đổi, đổi, ta đổi”, Diệp Thành sợ rồi, hắn chợt cười toe toét.



“Ta nghĩ rồi, ngươi theo ta về vẫn đáng tin hơn”, người hoang dã cầm gậy lang nha cỡ lớn lên, một vai vác giao long đen, một tay xách Diệp Thành đi thẳng về một hướng trên tinh không.



Diệp Thành đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể, Hoàng đế của Đại Sở, từng giết cả Đại Đế, thế mà bây giờ lại bị xách đi như gà con, hơn nữa còn không thể nhúc nhích.



“Tiền bối này, rốt cuộc tu vi của ông đã tới mức nào rồi?”, Diệp Thành hỏi xong lại nôn ra một búng máu.



“Thánh Vương”.



“Ta muốn về nhà”, Diệp Thành suýt thì bật khóc.



Hắn cứ tưởng là một Thánh Nhân hung hãn, ai ngờ đã đánh giá thấp tên to con này, tu vi Thánh Vương còn cao hơn Thánh Nhân một bậc, chẳng trách ba Thánh Nhân phía Đông Dương cũng bị đánh bỏ chạy.











 
Chương 3153: “Đám này toàn là những người gì đây không biết!”  


Người hoang dã đưa Diệp Thành tới một cổ tinh cực kỳ rộng lớn.



Cổ tinh này không nhỏ, lớn hơn Vọng Cổ Tinh những ba bốn lần, là cổ tinh lớn nhất chứ không phải một trong những cổ tinh lớn nhất mà Diệp Thành thấy kể từ khi đến Chư Thiên Vạn Vực.



Vừa tới cổ tinh, Diệp Thành đã ngửi thấy khí tức hồng hoang mãnh mẽ cuộn trào về phía mình.

Advertisement



Đập vào mắt hắn là những cánh rừng hoang, cây cổ thụ cao chọc trời, một vùng cây xanh mướt như đại dương, trong đó có rất nhiều yêu thú cường đại, tiếng gầm rú nối nhau không ngớt.



Có điều những con yêu thú ấy dù mạnh đến đâu nhưng khi nhìn thấy người hoang dã đi qua, chúng cũng đều trốn đi thật xa, rất nhiều con yếu đã nằm bò rạp trên mặt đất.



Uy áp của Thánh Vương cực kỳ cường hãn, những nơi người hoang dã đi qua, không gian không chịu nổi áp lực mà nứt ra, đến khí tức ông ta thở ra cũng vô cùng nặng nề, Diệp Thành chưa từng thấy ai hung hãn như ông ta.



“Có người chuyển kiếp không đây”.



Diệp Thành liếc nhìn xung quanh nhưng không tính thử.



Không phải hắn không muốn tính mà là không thể tính, cho tới giờ hắn vẫn bị phong cấm, không thể động đậy.


“Kia là làng của chúng ta”.



Người hoang dã chỉ về một phía, sau đó nhe răng cười với Diệp Thành.



Diệp Thành ngẩng đầu nhìn, nơi đó thực sự là một thôn làng, khí tức hoang dã nồng nặc, người dân không ít, nam đều để trần cánh tay và bàn chân, quấn một tấm da hổ cổ, ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, nhưng có cao to đến mấy cũng không bằng được vị bên cạnh hắn đây.



Giản dị thật!



Diệp Thành cảm thán, nơi ở của Thánh Vương mà không có tiên sơn hay cung điện gì, thậm chí hắn còn không thấy có nhà, tất cả đều ngủ ngoài trời, thứ hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là nồi sắt lớn để hầm thịt, còn có một đống lửa nướng thịt, đồ ăn cũng rất quái lạ.



Điều đáng nói là nồi sắt mà họ dùng thật sự rất lớn.



Thấy người hoang dã quay lại, đám người to lớn kia vội vàng chạy tới, nói ra những lời khiến Diệp Thành sửng sốt, không ngờ hắn lại không hiểu, có lẽ đây là ngôn ngữ đặc biệt của người hoang dã.



Người hoang dã đặt con giao long đen xuống, người của Man tộc lập tức mang nó đi.



Khung cảnh tiếp theo rất máu me, một con giao long Thánh Nhân bị xẻ làm tám khúc, không cần rửa đã cho luôn vào nồi, những khúc còn lại thì cho nướng trên đống lửa.



“Đám này toàn là những người gì đây không biết!”



Diệp Thành liên tục cảm thán, nhưng cũng sợ hết hồn hết vía.



Đừng nhìn những người này rất dã man, chưa được khai hoá, đầu óc không thông minh lắm, nhưng ai nấy đều rất hung hãn, khi chiến đấu thì rất dũng mãnh, nếu ai khiến bọn họ nổi giận đảm bảo sẽ bị đánh tơi tả, không có đường thương lượng.



Khi hắn đang cảm thán thì người hoang dã đã xách hắn vào nơi sâu trong thôn làng.

Nơi đó có một tế đàn khắc đầy man văn cổ, phía trên có một người cao lớn đang nằm đó, trạng thái của hắn ta không tốt lắm, khí huyết hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, trước ngực có một vết máu đen, vết thương còn có u quang kỳ lạ lượn lờ.



 
Chương 3154: “Ngươi không được chạy đâu đấy”


Ấy?



Khi người hoang dã tới gần, Diệp Thành nhìn thoáng qua rồi hai mắt chợt sáng lên, không cần tính hắn cũng biết đây là người chuyển kiếp.



Man Hùng, đây là một người rất quen thuộc, chính là thuộc hạ của Tiêu Phong phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông năm xưa, nói ra thì hắn còn từng đánh nhau với hắn ta, hai người dùng bí pháp Hàng Long đánh mấy canh giờ, người xem đều hoa hết cả mắt.

Advertisement



Bây giờ nghĩ lại, cảnh tượng ấy vẫn như ở ngay trước mắt.



Nhìn thấy Man Hùng chuyển kiếp, Diệp Thành không khỏi nhớ lại cảnh Man Hùng, Viêm Sơn và Viêm Long chết trận từ một trăm năm trước, ba người đều rất hung hãn, khi sống kiên cường khí khái, trước khi chết cũng kéo theo được không ít Thiên Ma chôn cùng.



“Thật sự tới đúng rồi!”



Diệp Thành rất kích động, may mà thi triển Thiên Đạo không thành công, nếu trốn vào hố đen thì hắn sẽ không bao giờ được thấy Man Hùng bị thương nặng.



Nói đến bị thương, Diệp Thành nhìn vết máu đen kịt trước ngực Man Hùng.



Vết máu này thực sự rất kinh khủng, nhất là u quang lập loè nơi vết thương, lúc này nó vẫn đang mài mòn tinh khí của Man Hùng khiến vết thương của hắn ta chẳng những không khép lại mà còn từ từ lan rộng ra.

Tử khí U Minh!







Diệp Thành hơi nheo mắt lại, dường như đã nhìn ra điều gì.



Vết thương của Man Hùng không do người sống tạo thành mà do người chết tạo thành, hơn nữa còn là một xác chết cực kỳ cường đại, thứ khiến Man Hùng bị thương cũng chính là tử khí U Minh của xác chết.



Người hoang dã đã đặt Diệp Thành xuống, tới trước tế đàn lấy một viên long nguyên còn nhuốm máu ra, đó là kết tinh tinh nguyên của giao long đen bị ông ta moi ra, dung hoà vào cơ thể của Man Hùng chuyển kiếp.

Man Hùng chuyển kiếp tỉnh lại, nở nụ cười tươi với người hoang dã, nhưng khi cười khoé miệng hắn ta lại trào máu.



Người hoang dã mỉm cười trấn an, hai người lại dùng ngôn ngữ của Man tộc rì rầm trò chuyện.



Đến khi nói xong, người hoang dã đỡ Man Hùng chuyển kiếp ngồi dậy, sau đó chỉ vào Diệp Thành bên này.



Man Hùng chuyển kiếp nhìn sang, nhưng khi thấy Diệp Thành thì hắn ta lại không khỏi sững sờ, một cảm giác rất quen thuộc dâng lên, hơn nữa còn rất thân thiết khiến hắn ta vô thức gãi đầu.



“Giải trừ phong cấm cho ta, ta có thể cứu hắn”, Diệp Thành quay sang nhìn người hoang dã.



“Ngươi không được chạy đâu đấy”, ông ta nói.



“Ta cũng không chạy thoát được”, Diệp Thành ho khan.



“Ta tin ngươi”, người hoang dã vung tay, giải trừ phong cấm cho Diệp Thành, xách hắn tới tế đàn.



Khi đến gần Diệp Thành lại quan sát kỹ một lần nữa, rất chắc chắn Man Hùng bị tử khí của người chết làm cho bị thương, nếu không nhờ người hoang dã dùng thần lực áp chế thì Man Hùng đã bị tử khí nuốt chửng.

“Con trai ta đi lạc vào một ngôi mộ cổ, bị tử khí làm bị thương”, người hoang dã giải thích.



 
Chương 3155: Đây là một quá trình rất dài.  


“Đã nhìn ra được”, Diệp Thành nở nụ cười: “Chủ nhân ngôi mộ cổ ấy ít nhất cũng phải là Chuẩn Đế, hơn nữa còn không phải Chuẩn Đế bình thường, trong tử khí còn có sát khí khi còn sống”.



“Tiểu tử, ngươi không hề đơn giản”, người hoang dã ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.



Advertisement

“Ta đã từng bị thương bởi tử khí này”, Diệp Thành vừa nói vừa tiếp tục nhìn cơ thể Man Hùng.



Còn việc bị tử khí của người chết làm cho bị thương này là khi hắn ở trong hố đen không gian, gặp phải một chiếc quan tài đá, trạng thái giống hệt Man Hùng lúc này, may mắn thay hắn có tiên hoả và thiên lôi bảo vệ, hai bảo vật này là dương cương chi vật, tử khí là chí âm chi vật, trời sinh tương khắc.



“Không nói nhiều nữa, bắt đầu thôi”, Diệp Thành đặt Man Hùng nằm lên tế đàn, sau đó tế tiên hoả và thiên lôi ra.



Ồ!



Nhìn thấy ngọn lửa màu vàng và thiên lôi màu đen của Diệp Thành, người hoang dã khẽ ồ lên, ông ta không ngờ Diệp Thành còn có hai bảo vật này, nhất là tiên hoả màu vàng kia khiến cho đôi mắt to của ông ta loé lên ẩn ý sâu xa.



Tại đây, Diệp Thành đã cho tiên hoả và thiên lôi quấn quanh người Man Hùng.

Ngay lập tức, vết máu trước ngực Man Hùng dâng lên làn khí màu đen, muốn phản kháng nhưng lại bị hai vật chí dương áp chế.



Hự!



Man Hùng đau đớn rên lên, gân xanh trên trán lộ ra, miệng không ngừng trào máu tươi.



Thấy vậy, người hoang dã đặt tay lên trán Man Hùng, truyền thần lực bảo vệ tâm mạch, cũng giúp hắn ta bảo vệ thần đài thần hải, tránh cho tử khí phản phệ tấn công nguyên thần của hắn ta.



Diệp Thành cũng không rảnh rối, tế Thánh huyết ra nhỏ lên vết thương của Man Hùng.



Hoang Cổ Thánh Thể cũng là huyết mạch chí cương chí dương, Thánh huyết mang sức mạnh dương cương nhiều hơn cả tiên hoả và thiên lôi, trời sinh cũng đối lập với tử khí U Minh, đây là lý do vì sao người hoang dã nhất quyết muốn có Thánh huyết của hắn.



Tế Thánh huyết ra vẫn chưa xong chuyện, Diệp Thành lại rút thêm bản nguyên Thánh thể.



Lần này tử khí U Minh trong cơ thể Man Hùng đã hoàn toàn bị áp chế, bị tiêu diệt dần dần, không còn chút sức phản kháng.



Bên ngoài toả ra mùi hương thơm ngát của thịt, những người của Man tộc đều đã tụ tập về đây.



Mọi người nhìn Man Hùng rồi lại ngạc nhiên nhìn Diệp Thành, không ngờ thanh niên tuấn tú trông có vẻ yếu ớt này lại có huyết mạch bá đạo và thủ đoạn cường đại đến vậy, tử khí U Minh đến Thánh Vương cũng phải bất lực mà hắn lại có thể xoá sạch.



Trên mặt Thánh Vương người hoang dã đã lộ ra vẻ vui mừng, không che giấu được sự cảm kích.











 
Chương 3156: “Sảng khoái!”  


Mãi đến đêm ngày thứ ba, Diệp Thành mới cất tiên hoả và thiên lôi đi, không còn tế Thánh huyết và bản nguyên nữa.



Vết thương trên ngực Man Hùng đã lành, mà tử khí U Minh cũng đã bị diệt sạch, Man Hùng chìm vào giấc ngủ sâu, được Thánh Vương người hoang dã đưa vào ao tiên trì, lặng lẽ hấp thu tinh hoa trong tiên trì.





Advertisement



Đêm khuya, bầu không khí của bộ lạc người hoang dã rất ấm áp.



Diệp Thành chữa khỏi cho Man Hùng, bộ lạc người hoang dã tiếp đón hắn rất nhiệt tình, cả bộ lạc đều thắp sáng lửa trại, mùi thịt thơm lan ra tứ phía.



Phải nói rằng tuy những người cao lớn này ai nấy đều thô bạo nhưng lại rất hào phóng.



Diệp Thành rất khó xử, khi nói chuyện đều phải ngửa cổ.



Thánh Vương người hoang dã đi tới, một tay cầm thùng rượu lớn, một tay cầm cái chậu lớn, rất hào sảng rót ra cả chậu, đưa cho Diệp Thành: “Tiểu tử, uống thử rượu của chúng ta đi”.



“Rượu… Rượu của các ông nặng thật”, chậu lớn được rót đầy rượu, Diệp Thành bê lên tu ừng ực.



Thánh Vương đích thân rót rượu, Diệp Thành nào có lý không nhận, nhưng hắn phải dùng cả hai tay để ôm, một người đẹp trai nho nhã lại ôm một cái chậu đá lớn, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy hài hước.



Uống!



Tiếng cười vang dội của Thánh Vương người hoang dã như tiếng chuông, ông ta uống rượu rất hăng say, cả bình rượu to bằng cái chậu ừng ực trút vào bụng.



Đám người cao lớn của bộ lạc người hoang dã cũng rất dứt khoát, ai nấy đều rất tự nhiên.



Diệp Thành cười khan một tiếng rồi cũng bưng chậu lớn lên, sảng khoái uống hết cả chậu.



Oa!


Uống cả chậu rượu vào bụng, Diệp Thành cảm thấy như có ngọn lửa nóng lan khắp toàn thân, nội tạng nóng như lửa đốt, tửu lượng của người hoang dã cực tốt, rượu này được ủ từ rất nhiều loại thần thảo chí cương.



“Sảng khoái!”



Diệp Thành lau rượu bên khoé miệng, tự cầm chậu đi rót rượu, khi tới bên thùng rượu, hắn nhìn chậu lớn trước ngực mình rồi lại nhìn thùng rượu, dứt khoát ném luôn chậu đi, ôm vại rượu lên đổ thẳng vào miệng.



Sự hung hãn của Diệp Thành khiến cho rất nhiều người hoang dã đều nhìn lại đây, mọi người đều xuýt xoa.



Rượu của người hoang dã không phải rượu bình thường, không phải ai cũng có thể uống được, may mà Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể, nếu là tu sĩ bình thường thì đã bị thiêu cháy nội tạng từ lâu rồi.



Oa!



Sau khi uống cả thùng rượu, toàn thân Diệp Thành bốc hoả, đỏ phừng phừng, nhưng cảm giác rất sảng khoái.



Uống!



Hắn là một kẻ nghiện rượu, ôm thùng rượu chạy khắp bộ lạc, lảo đảo gào thét liên tục, muốn dùng pháp lực hoá giải men rượu nhưng không thành công.

Uống!



 
Chương 3157: “Nhiệt… Nhiệt tình thật!”  


Người ngoài đã sảng khoái như vậy rồi, đám người hoang dã cũng hào phóng, tiệc rượu lửa trại này lại càng thêm náo nhiệt.



Mãi đến tận đêm khuya, bộ lạc người hoang dã mới trở nên yên lặng, đâu đâu cũng thấy những bóng người nghiêng ngả.



Còn Diệp Thành thì đã ngồi dưới đất, trên tay vẫn ôm chậu rượu, liên tục ợ lên, lần này hắn thật sự đã say, đến hơi thở thở ra cũng nóng rực.



Advertisement

Không biết đến lúc nào, hắn vùi đầu vào chậu rượu ngủ thiếp đi.



Giấc ngủ này của hắn kéo dài ba ngày.



Khi tỉnh dậy đã là rạng sáng ngày thứ tư.



Rạng sáng ở bộ lạc Man tộc, người qua người lại đông đúc, nồi niêu bắt đầu hoạt động, người ở đây ai cũng hung hãn nhưng đều như người chưa được khai hoá, tuy đầu óc không linh hoạt nhưng lại chất phác, lương thiện, không mưu mô như những người ngoài kia.



Oa!



Diệp Thành vươn vai duỗi eo thoải mái, toàn thân dễ chịu, men rượu của Man tộc còn có thần hiệu tẩy luyện Thánh thể.



Hế?



Duỗi eo xong, hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn nhìn chằm chằm một người hoang dã, dáng người không nhỏ nhưng tuổi chỉ tầm hai trăm, với tu sĩ thì hắn ta vẫn chỉ là một đứa trẻ.



Luyện Yêu Tiên Thạch!



Hai mắt Diệp Thành sáng ngời, hắn nhìn chằm chằm viên đá tím trong tay người kia, đó là bảo bối đấy.



Đang nhìn, Diệp Thành lại nhìn sang nơi khác, có rất nhiều trẻ con Man tộc đang chơi đùa, trong tay chúng đều cầm những vật kỳ lạ, hoặc là tiên thảo, hoặc là binh khí, hoặc là thần châu.



Diệp Thành nhìn hoa cả mắt, cũng thầm tặc lưỡi.



Đó đều là bảo bối mà lại bị người Man tộc mang ra chơi, đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.



“Tiểu tử, lại đây ăn thôi!”




Cách đó không xa, một người hoang dã cao lớn gọi Diệp Thành, giọng nói thô to khiến đầu hắn ong ong.



“Tới rồi đây!”



Diệp Thành liếc nhìn xung quanh một lượt rồi chạy tới.



Vừa mới ngồi xuống, một người vạm vỡ đã đưa một miếng thịt rồng tới, miếng thịt ấy còn lớn hơn cả người Diệp Thành.



“Nhiệt… Nhiệt tình thật!”



Diệp Thành ho khan một tiếng, nhìn miếng thịt rồng đỏ au, không biết phải ăn thế nào.



Thánh Vương người hoang dã đi tới, ngồi bên cạnh Diệp Thành, trong tay cầm một miếng thịt rồng nướng lớn, dù sao cũng là Thánh Vương, khi ăn rất bá khí, Diệp Thành nhìn mà nuốt nước bọt.



Sau khi cắn một miếng thịt, Diệp Thành xoa xoa tay nhìn Thánh Vương người hoang dã: “Ta muốn hỏi tiền bối chuyện này!”



“Nếu ta biết nhất định sẽ nói cho ngươi”, Thánh Vương người hoang dã lau vết dầu bên miệng.



“Tiền bối đã từng nghe tới Đại Sở chưa?”, Diệp Thành hỏi.



 
Chương 3158: Cảnh giới Hoàng!  


“Đại Sở?”, Thánh Vương người hoang dã gãi đầu, hai ba giây sau lại lắc đầu: “Ta chưa nghe bao giờ”.



“Vậy Chư Thiên Môn?”



“Chưa nghe”.



Advertisement

“Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều thì sao?”



“Chưa từng nghe”.



“Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn, Đông Hoàng Thái Tâm, Sở Hoàng, Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng, Huyền Hoàng, Thiên Táng Hoàng, Chiến Vương, Thái Vương, Đông Hoàng, Thần Hoàng thì sao? Chắc tiền bối đã từng nghe tới rồi chứ?”, Diệp Thành thử hỏi, trong mắt tràn đầy hi vọng.



“Chư Thiên Kiếm Thần đã từng nghe, những người khác thì chưa nghe bao giờ”, Thánh Vương nói rồi lại cắn một miếng thịt rồng khác.



“Trời ơi, ta đã tạo nghiệp gì thế này!”, Diệp Thành cúi xuống day mạnh đầu mày, hắn thật sự hết cách, đến Thánh Vương cũng chưa từng nghe, hắn cực kỳ nghi ngờ những nơi như Côn Luân Hư liệu có ở Chư Thiên Vạn Vực không, nếu không sao hỏi ai cũng đều chưa nghe tới như thế?



Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại nhìn Thánh Vương người hoang dã: “Tiền bối có biết Chư Thiên Kiếm Thần ở đâu không?”



“Đến Đại La Kiếm Tông hỏi, lũ nhóc ở đó biết”, ông ta lại quệt miệng.



“Ta biết rồi”, Diệp Thành lại nhún vai.

“Nhưng ngươi tới đó thì đừng nói quen biết ta”.



“Tại sao?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Thánh Vương người hoang dã.



“Mấy năm trước ta từng đánh lão tổ của chúng, đám nhóc đó thù dai lắm, lúc nào cũng nghĩ cách cho người tới đánh ta”.



“Nếu là ta thì ta cũng đánh”, Diệp Thành nhìn ông ta từ trên xuống dưới một lượt, Đại La Kiếm Tông mạnh đến thế nào mà ông còn đánh cả lão tổ của người ta, quả nhiên ông rất bá đạo.



“Sao ngươi không ăn?”, thấy Diệp Thành ngẩn ra, ông ta lại hỏi.



“Ta no rồi”, Diệp Thành nhét miếng thịt rồng còn đỏ au cho Thánh Vương người hoang dã: “Cho tiền bối đấy”.


“Đây là thứ đồ bổ mà”.



“Ta đi tìm con trai ông nói chuyện đây”, Diệp Thành phủi mông đứng dậy, biến mất không thấy tăm hơi.



“Sao lại là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nhỉ?”, Thánh Vương người hoang dã nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, gãi đầu rồi lại thưởng thức thịt rồng, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng, ông ta có thể ăn cả mấy nghìn cân.



Bên này, Diệp Thành đã tới nơi sâu của bộ lạc người hoang dã.



Man Hùng chuyển kiếp đã ra khỏi tiên trì.



Khi Diệp Thành tới, Man Hùng đang vươn vai duỗi eo, trong xương phát ra tiếng vang răng rắc.



Cảnh giới Hoàng!



Diệp Thành quan sát Man Hùng, hắn ta có huyết mạch cực kỳ bá đạo, là một con rồng với khí huyết như biển, bá đạo hùng hậu, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng rồng gầm trên cơ thể hắn ta.



Diệp Thành chắc chắn ngoài Diệm Phi thì Man Hùng là người cừ khôi nhất trong số những người chuyển kiếp mà hắn tìm được, chỉ riêng bàn tay to lớn dày chắc này thôi, tung ra một chưởng thì đến tu sĩ Chuẩn Thánh cũng chưa chắc đỡ nổi.



Thấy Diệp Thành đi tới, Man Hùng không duỗi người nữa, nở nụ cười thật tươi với hắn.



Diệp Thành mỉm cười, bắn tiên quang ra cho nó bay vào đầu mày của Man Hùng.



 
Chương 3159: “Vậy ta không khách sáo nữa nhé!”  


Đột nhiên Man Hùng run lên, hắn ta ôm đầu, thấp giọng kêu rên.



Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ mờ mịt, ký ức kiếp trước dần hiện lên, không ngừng hoà cùng ký ức kiếp này, chuyện cũ khi xưa dần xuất hiện trong thần hải khi ký ức được giải trừ phong ấn.



Chẳng bao lâu, cơ thể Man Hùng ngừng run, đôi mắt to như chuông đồng sững sờ nhìn Diệp Thành.



“Hoan nghênh quay lại!”

Advertisement



Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười có nước mắt.



“Một trăm năm rồi!”



Man Hùng bật khóc, nước mắt to bằng nắm tay lăn dài, hắn ta đột nhiên mở rộng vòng tay ôm lấy Diệp Thành.



Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Man Hùng không kịp chuẩn bị, làm sao hắn ta có thể ngờ được mình còn có thể đầu thai chuyển kiếp, một trăm năm dài nhường nào, hắn ta càng không thể ngờ có thể gặp lại người kiếp trước ở đây.



Lại nhìn đến Diệp Thành, mặt hắn đỏ bừng, khóe miệng chảy máu, bị Man Hùng ôm gãy hết cả xương.



Có người hoang dã vạm vỡ đi qua nhìn thấy cảnh này rồi không khỏi gãi đầu, không hiểu hai người này đang làm gì.



Đến một lúc nào đó, Man Hùng mới buông Diệp Thành ra.



Diệp Thành như nhũn ra, toàn thân tê liệt, mạnh như Thánh thể mà cũng bị ôm gãy xương.


Man Hùng cười ngượng ngùng.



Cảnh tượng tiếp theo rất cảm động, Man Hùng kéo Diệp Thành vào tiên trì, sau đó ôm thùng rượu lớn đến.



Hai người một người ở trong tiên trì, một người ở ngoài tiên trì, uống rượu mạnh của Man tộc, nói về chuyện quá khứ, còn là cảnh hai người đánh nhau ở phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, ký ức ấy vẫn rõ mồn một như ở ngay trước mắt.



Hai người dường như có vô vàn điều muốn nói, những tràng cười không ngừng phát ra.



Diệp Thành tế ra thần thức dung hợp rất nhiều chuyện của Đại Sở truyền cho Man Hùng.



Man Hùng thật sự đã gào khóc rất lớn.

Thánh Vương người hoang dã tới vài lần nhưng đều gãi đầu gãi tai, không hiểu sao quan hệ giữa hai người lại tốt đến vậy.



Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới ra khỏi tiên trì.



Phải nói rằng tiên trì này cũng như rượu của Man tộc, bá đạo và mạnh mẽ như một ngọn lửa, tẩy luyện lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, tứ chi bách hài cho đến từng giọt Thánh huyết của hắn.



“Để ta đưa ngươi đến một nơi!”



Man Hùng uống nốt ngụm rượu cuối cùng, sau đó nói với Diệp Thành.



Diệp Thành nhảy ra khỏi tiên trì rồi đi theo hắn ta.



Hai người tới một nơi sâu hơn trong bộ lạc Man tộc.



Nơi đó có một cái hố lớn, ừm đúng là một cái hố lớn đấy, nó có bán kính lớn đến chục nghìn trượng.



Cái hố lớn ấy thứ gì cũng có, pháp khí, bí quyển, tiên thạch lấp lánh tiên quang, dưới ánh trăng đêm rực rỡ sáng ngời như một ngọn núi châu báu.



Lúc này, với khả năng đoán định của Diệp Thành cũng không khỏi giật mình, đây là một bảo tàng cực lớn đó!











 
Chương 3160: “Tiểu nha đầu đó trông rất xinh đẹp”


Cái chuông này không tồi!



Thanh kiếm này cũng tốt!



Lại còn có cả tiên thạch ba màu nữa!



Advertisement

Bên trong bồn chứa đựng bảo vật của bộ lạc Man tộc, Diệp Thành tỏ ra không hề khách khí, hắn cầm bao nải, là loại túi càn khôn cỡ lớn càn quét từng thứ một, và chẳng hề coi mình là người ngoài.



Man Hùng chép miệng, hắn ta tỏ ra ái ngại mà không muốn nhìn tiếp nữa, cứ thế dùng một tay lôi Diệp Thành ra ngoài.



A, hi hi...!



Diệp Thành toét miệng cười, hắn nhét túi đựng đồ vào trong ngực áo



Ta thích tính cách này của ngươi!



Diệp Thành còn muốn lấy thêm chút đồ nhưng đã bị Man Hùng lôi đi.



Lại là một đêm náo nhiệt, bộ lạc người Man vẫn rất nhộn nhịp, lửa trại rực cháy, mùi thịt thơm nồng.



Cho tới đêm khuya Diệp Thành mới tìm được một nơi không có người, hắn dốc toàn bộ bảo bối lấy ra từ bồn đựng bảo bối của tộc người Man ra, phần lớn đều là pháp khí bất phàm, có thể chất thành một ngọn núi nhỏ.


Không lâu sau đó, Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra, thân đỉnh biến to thêm, nghiền nát những pháp khí kia, và thôn tính tinh nguyên của chúng, trông có vẻ như tên này thích thú lạ thường.



Không tồi!



Diệp Thành xoa cằm, hắn toét miệng cười mà không quên liếc nhìn về hướng bồn chứa bảo bối của tộc người Man.



Man Hùng lại tới, hắn nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi bất giác tặc lưỡi, bảo bối của Man tộc so với cái đỉnh này chỉ là thứ rác rưởi, đây mới là thần khí bá đạo.



Thấy Diệp Thành vẫn còn nhìn về phía bồn chứa bảo bối, Man Hùng tiến lên trước đạp cho hắn một cái: “Còn nhìn hả?”



“Không cho lấy còn không cho nhìn à?”, Diệp Thành tỏ ra thản nhiên.



“Bao giờ đi tìm người chuyển kiếp thì dẫn theo ta, tiện xem xem Man Man nhà ta”, Man Hùng ngồi phịch xuống đất sau đó lấy ra một vò rượu và tu ừng ực.



“Man Man?”, Diệp Thành nhướng mày, “Man Man là ai?”



“Thê tử của ta”, Man Hùng mỉm cười.



“Thú...thú vị đấy”, Diệp Thành nói rồi bất giác xoa cằm nhìn Man Hùng từ đầu tới chân, và ánh mắt dừng ở đũng quần hắn lâu hơn một chút, một người với thân hình vạm vỡ như hắn nếu vào động phòng thì nhất định sẽ rất náo nhiệt, có khiến người ta mất mạng cũng có khả năng.



“Tiểu nha đầu đó trông rất xinh đẹp”, Man Hùng nói rồi lại toét miệng cười.



“Đã là thê tử của ngươi thì sao lại không đón tới đây?”



“Cái này ấy à!”, Man Hùng gãi đầu bối rối, “vẫn chưa thành thân”.



“Bịa, bịa tiếp đi”.



“Thôi được rồi, ta thích nàng ấy mà nàng ấy vẫn chẳng có ý tứ gì với ta”, Man Hùng cười trừ ái ngại, “nàng ấy không muốn gặp ta, lần trước tới ngỏ lời kết duyên cùng nhưng lại đánh ta một trận”.



“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành lên tiếng.

“Tinh không đồ ta lấy từ phụ thân ta”, Man Hùng đem bức tranh cuộn nhét vào người Diệp Thành.



 
Chương 3161: Ngươi đã nói cả chặng đường rồi!  


“Cái này được đấy”, Diệp Thành lập tức mở ra, mặc dù bức vẽ này không lớn cho lắm nhưng lại bao gồm cả hai tinh vực trong đó.



“Cứ vậy đi”, Man Hùng vỗ vai Diệp Thành rồi đứng dậy bước đi.



“Ngày mai nhớ mặc đồ, đừng để bả vai trần trông như thổ phỉ”, phía sau Diệp Thành không quên nhắc nhở.



Man Hùng không đáp lời, có lẽ vì uống đã say nên bước đi chếnh choáng.

Advertisement



Thấy Man Hùng đi xa rồi Diệp Thành mới đứng dậy nhìn tứ phương sau đó bước vào nơi sâu bên trong bộ lạc người Man, hắn lại tới bên bồn đựng bảo bối kia và lấy ra cái túi gai một cách hết sức tự nhiên.



Không biết mất bao lâu tên này mới vác túi nải quay lại.



Tiếp đó, từng món pháp khí lại được chất thành núi, Hỗn Độn Thần Đỉnh tỏ ra rất hào hứng.



Đêm nay Diệp Thành không hề nhàn rỗi.



Dưới đêm trăng, bóng hình hắn khiêng bao nải trông thế nào cũng giống một tên trộm.



Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, Man Hùng đã tới.



Đúng như Diệp Thành nói, tên này đã mặc y phục.

Diệp Thành nhìn mà tỏ ra kì quái, Man Hùng quả thực đã sở soạn rất nhanh chóng, thế nhưng không biết vì sao mà nhìn tên cao ba trượng này Diệp Thành lại thấy trông không ra làm sao.



Đi thôi!



Man Hùng tỏ ra khá nóng lòng, hắn kéo Diệp Thành bay lên trời.



Cả hai người bay vào tinh không, đi theo hướng mà tinh không đồ chỉ và bay về tinh không ở phía đông.



Cả chặng đường bay tới đây bọn họ đã gặp không ít cổ tinh, nhưng đáng tiếc là chẳng hề có người chuyển kiếp.



Cho tới ba ngày sau cả hai mới dừng chân.

Nhìn vào tinh không phía xa, một cổ tinh đã hiện lên trong tầm mắt, nó to chừng Chu Tước Tinh, lấp lánh ánh sáng.



Ở Thiên Tinh Vực này nó có cái tên riêng đó là: Bách Hồ Tinh.



Diệp Thành liếc nhìn vì sao này sau đó lại nhìn sang Man Hùng.



Ngươi đã nói cả chặng đường rồi!



Man Hùng tỏ ra thản nhiên, hắn bay vào Bách Hồ Tinh trước.



Diệp Thành lắc đầu rồi cũng đi theo.



Đợi tới khi đáp xuống Bách Hồ Tinh thì Diệp Thành mới bắt đầu bấm tay tính toán, càng tính mắt hắn càng sáng lên.



Man Hùng thấy vậy cũng không lên tiếng nữa, vẻ mặt hắn nhìn Diệp Thành như hiểu ra Bách Hồ Tinh có người chuyển kiếp.







Diệp Thành bay vào hư thiên, lần này đổi lại là Man Hùng đi theo.



Không lâu sau đó cả hai mới dừng chân bên dưới một tiên sơn.

Vẻ mặt của Man Hùng tỏ ra khá kì quái vì tiên sơn này chính là nơi ở của gia tộc Man Man.



 
Chương 3162: Tỷ, hắn đánh muội!  


Vẻ mặt của Diệp Thành càng kì quái hơn, cả hai không quên đưa mắt nhìn nhau, không phải người chuyển kiếp đó lại là Man Man chứ!



Cuối cùng, Diệp Thành ho hắng ý bảo Man Hùng gõ cửa.



Man Hùng vặn cổ, hắn sải bước lên trước, hít vào một hơi thật sâu sau đó hô lên một câu đầy khí thế với sóng âm dồi dào mạnh khẽ khiến Diệp Thành còn cảm thấy đau đầu nhức óc.



Advertisement

Đột nhiên, người bên trong tiên sơn bị kinh động đến, bọn họ đồng loạt ra ngoài, tất cả đều là lão tiền bối, vả lại khi nhìn thấy Man Hùng thì cầm theo binh khí.



Thấy vậy, Diệp Thành xoa cằm, nhìn tình thế này thì phải chịu không ít thiệt thòi rồi.



Man Hùng tỏ ra rất quen thuộc với tình thế này, hắn cứ thế xông lên vung tay toét miệng: “Man Man”.



“Cút”, một nhóm lão bối tức tối thổi râu, “còn la lối nữa có tin ta đánh ngươi không hả?”



“Đừng ồn ào, các vị đánh không lại ta đâu”.



“Lại là ngươi”, bên trong tiên sơn lại có người bay ra, là một nữ tử, vả lại còn là một nữ nhân trông rất cường hãn cầm theo cái rìu, cao gấp đôi Diệp Thành.



“Cô ấy chính là Man Man”, Man Hùng chọc chọc Diệp Thành.



“So với ta thì không phải nhỏ bé gì”.

“Đương....đương nhiên rồi”.



“Cô ấy không phải là người chuyển kiếp sao?”, Man Hùng nhìn Diệp Thành với đôi mắt sáng hẳn lên.



“Không phải”, Diệp Thành lắc đầu, “người chuyển kiếp bên trong tiên sơn, chắc chắn là nữ”.



“Tên chết tiệt nhà ngươi vẫn còn dám đến à?”, Man Man cầm theo cái rìu bước đến, trông hung hãn lạ thường, khí tức mạnh mẽ, trông cô ta không xấu nhưng dáng người lại to cao hơn người, Diệp Thành chỉ cần nhìn là thấy cô ta có tướng phu thê với Man Hùng rồi, lúc động phòng chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.



“Ta tới để cầu hôn”, Man Hùng xoa tay mỉm cười.



“Ta cho phép sao?”, Man Man lại vung rìu không những hung hãn mà còn đầy khí thế, cô ta không nói lời nào lập tức khai chiến, toàn thân điện lôi xẹt qua, đôi mắt xinh đẹp loé lên thần quang.


“Muội lại đánh ta rồi”.



“Ta đánh ngươi còn nhẹ đấy”.



“Muội đánh không lại ta đâu”.



Cả hai người cứ thế giao chiến, vả lại giọng nói còn rất hùng hồn tạo nên chấn động không vừa, cả thiên không rúng động, khiến Diệp Thành không dám tiến lên trước.



Lại nhìn sang nhóm lão bối kia, bọn họ liếc nhìn Man Hùng và Man Man, sau đó đều đổ dồn ánh mắt sang nhìn Diệp Thành, nhìn từ đầu tới chân, vừa nhìn vừa vuốt râu xoa cằm.



Không biết vì sao so với Man Hùng thì Diệp Thành mặt mày thanh tú lại khiến bọn họ ưng mắt hơn.



Diệp Thành ho hắng, hắn bị nhóm lão bối kia nhìn chằm chằm nên cảm giác gượng gạo không được tự nhiên, cảm giác mình như con khỉ còn nhóm lão bối khia là người xem khỉ, vả lại càng nhìn càng tỏ ra thích thú.



Tỷ, hắn đánh muội!



Đang nhìn thì trong hư không đột nhiên vang lên giọng nói tức tối của Man Man, có lẽ Man Hùng quá mạnh khiến cô phải chịu thiệt nên tìm người tới giúp.



Man Man dứt lời, bên trong tiên sơn lại có người bay ra, vả lại không phải chỉ một người mà là tám người, đều là tỷ tỷ của Man Man.



Woa!



 
Chương 3163: Cô là cố nhân? 


Ngẩng đầu nhìn tám vị tỷ tỷ của Man Man, cho dù là Diệp Thành thì cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ, cả tám người bọn họ trông cũng hết sức mạnh mẽ, cao to vững chãi, trong tay còn cầm binh khí hung hãn.



Diệp Thành tặc lưỡi, đúng là tỷ muội với nhau!



Tên chết tiệt!



Advertisement

Khi Diệp Thành đang tặc lưỡi thì trên hư thiên đã nổ ra trận chiến, ngoài Man Man ra thì còn có thêm tám người tỷ tỷ của cô, tất thảy chín người bao vây Man Hùng, bọn họ không nói lời nào lập tức thể hiện sự tức tối của mình.



Lúc này, Man Hùng rơi vào thế yếu, bị đánh tơi tả.



Ca, bọn họ đánh ta!



Man Hùng hô hào và bắt đầu muốn kêu gọi sự trợ giúp.



Không nghe thấy gì cả!



Diệp Thành lắc đầu bịt tai, hắn tự tìm cho mình một lý do để không phải giúp Man Hùng, đó chính là lớp da của Man Hùng rất dày, bị đánh một trận cũng chẳng sao, thương cho roi cho vọt mà!



Ôi trời!



Thấy Diệp Thành không hề di chuyển, Man Hùng tức tối, bị Man Man đạp bay đi, còn chưa ngã xuống đã bị đại tỷ của cô ta cho ăn thêm nhát gậy răng sói khiến đầu Man Hùng ong ong, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì lại bị chín người bao vây, cảnh tượng hết sức tàn khốc.




Đánh, đánh chết cho ta!



Nhóm lão bối kia hô hào, thân là trưởng bối đã khôn tham gia thì thôi lại ở bên ngoài ra điều uy hiếp.



Diệp Thành lại ho hắng, hắn vẫn chưa có ý định giúp đỡ, đôi mắt chăm chú nhìn tiên sơn trước mặt như thể trông thấy một nữ tử đang múa kiếm trong hoa viên trên đỉnh núi.



Trong chốc lát, Diệp Thành di chuyển, bước lên tiên sơn.



Ngươi...!


Những lão bối còn đang uy hiếp chợt thẫn thờ, tất cả đều đuổi theo.



Trong không gian, Man Man và tám người chị của mình cũng ngừng chiến, mỗi người đạp cho Man Hùng một cái rồi lần lượt đuổi theo Diệp Thành lên tiên sơn.



Man Hùng bị đánh thảm hại lại tỏ ra như không có chuyện gì, hắn lau đi máu mũi rồi mỉm cười sau đó lẻn vào tiên sơn, mặc dù dáng người không nhỏ bé gì nhưng tốc độ của hắn lại rất nhanh, giống như một đạo thần quang vậy.



Phía này, Diệp Thành đã tới hoa viên phía sâu của tiên sơn.



Đột nhiên có người tới khiến nữ tử múa kiếm bất giác dừng lại.



So với phía Man Man thì trông cô xinh đẹp hơn nhiều, ngũ quan với từng đường nét sắc sảo, y phục trắng tung bay, đôi mắt long lanh như nước, mái tóc suôn mềm như dòng thác đổ, trông cô không khác gì đoá liên hoa đang nở rộ, thanh khiết vô ngần.







Ngươi là ai?



Nhìn Diệp Thành, nữ tử kia chợt cau mày, không biết vì sao mà người thanh niên trước mặt lại cho cô một cảm giác hết sức thân thuộc.



Cô là cố nhân?

Diệp Thành mỉm cười, hắn không tế ra tiên quang luôn vì bên ngoài kia nhóm lão bối đã xông vào đây, không chỉ mình bọn họ mà chín người phía Man Man cũng đi vào, người nào người nấy nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kì quái.



 
Chương 3164: “Đừng có thể hiện cho sĩ diện mà không cần”


Man Hùng cũng tới, hắn nhìn nữ tử mặc y phục trắng mà thẫn thờ như thể nhận ra đó là ai chuyển kiếp thành.



“Cô cô, người biết hắn không?”, Man Man lên tiếng nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn nữ tử mặc y phục trắng kia.



“Ta không quen”, nữ tử kia khẽ mỉm cười.



Advertisement

“Cô cô”, Diệp Thành tỏ ra khá bất ngờ, hắn không ngờ người chuyển kiếp mới chỉ trăm tuổi còn có cả vai vế này, vả lại điều khiến hắn phải bất ngờ đó là đều là người một nhà mà phía Man Man và cô cô của họ lại khác nhau đến vậy, một người là nữ tử mỏng manh còn chín người cháu của cô ta lại có thân hình to cao.



“Ta tới đây mấy lần sao chưa từng gặp cô ấy nhỉ?”, Man Hùng gãi đầu nhìn nữ tử y phục trắng với vẻ mặt khó hiểu.



“Cũng đúng thôi, ta chưa từng vào đây, đây là lần đầu tiên ta vào”, Man Hùng nói với giọng gượng gạo, lần nào hắn tới đây cũng bị đánh túi bụi, đừng nói tới chuyện bước chân vào tiên sơn của mấy nữ nhân phía Man Man.



“Cô cô, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”, Diệp Thành lên tiếng, mỉm cười nhìn nữ tử kia.



“Ta...”, nữ tử hé miệng cười, cô còn chưa nói xong thì đã cau mày nhìn ra bên ngoài tiên sơn.



“Lại là bọn chúng”, phía Man Man cầm chặt binh khí trong tay, vẻ mặt lạnh hẳn lại, sắc mặt nhóm lão bối cũng không khá khẩm hơn là bao, trong mắt tất cả bọn họ lúc này loé lên hàn quang.



“Chín Chuẩn Thánh, trận thế lớn đấy”, Man Hùng nhướng mày, đưa mắt liếc qua bên kia.


“Xem ra tới gây sự rồi”, Diệp Thành xoa cằm, dù cách rất nhiêu đỉnh núi nhưng hắn vẫn nhìn thấy hư thiên bên ngoài tiên sơn có một nhóm lão già mặc áo bào tử vân, tất cả đều có tu vi Chuẩn Thánh, khí thế súc sôi khiến thiên địa thậm chí là cả tiên sơn đều rung chuyển.



“Ta nói này, bọn họ có lai lịch gì vậy?”, Man Hùng nhìn sang Man Man.



“Người của Cực Dương Tông”, mặc dù không mấy dễ chịu với Man Hùng nhưng Man Man vẫn đáp lời hắn.



“Trận thế lớn thế này không phải là tới để thu phí bảo kê chứ?”



“Thu cái gì chứ”, Man Man tức tối đạp cho Man Hùng một cái.

“Có gì từ từ nói mà”, Man Hùng đau đớn rít lên.



“Thần tử của Cực Dương Tông thích cô cô”, tỷ tỷ thứ hai của Man Man lạnh giọng, “năm lần bảy lượt tới đây gây chuyện, năm xưa nếu không phải gia gia trấn thủ thì bọn họ đã cướp cô cô đi rồi, hiện giờ gia gia quy tịch, bọn họ không có gì phải kiêng dè”.



“Thần tử Cực Dương không phải thứ gì tốt đẹp”, tỷ tỷ thứ ba của Man Man hắng giọng, “những năm gần đây những nữ tử bị hắn ta hãm hại không dưới mười nghìn người”.



“So với tên đó thì ta thấy ta đáng tin hơn nhiều”, Man Hùng vuốt tóc tự sướng.



“Mộ Dung Tiên, thần tử của nhà ta có lời mời”, khi mọi người đang trò chuyện thì bên ngoài tiên sơn vang lên tiếng cười u ám.



“Đạo hữu Cực Dương Tông ức hiếp người quá đáng”, kẻ mạnh của gia tộc Man Man đều bay lên trời nhưng chỉ có ba người ở cảnh giới Chuẩn Thánh, so với chín tu sĩ Chuẩn Thánh ở phía đối phương thì rõ ràng là sức mỏng hơn hẳn.



“Đừng có thể hiện cho sĩ diện mà không cần”, Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông hắng giọng lạnh lùng.



“Ngươi...”











 
Chương 3165: “Ngươi rốt cục là kẻ nào?”


“Đừng vội”, Diệp Thành mỉm cười kéo nữ tử mặc y phục trắng lại.



“Đạo hữu tìm ta có việc gì thì cứ nói đi”, nữ tử áo trắng khẽ cười, nói: “Lần này ta đi có lẽ không thể quay về”.



“Vậy thì đừng đi nữa là được”, Diệp Thành nhướng vai bay vào hư thiên, bước ra khỏi tiên sơn của nhà Mộ Dung và ném về phía chín Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông ánh nhìn đầy thú vị: “Chín vị tiền bối, trận thế lớn đó”.

Advertisement



“Một cảnh giới Hoàng không có tư cách nói chuyện với chúng ta, cút”, một Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông hắng giọng.



“Nói chuyện tử tế không nghe cứ phải muốn ta đánh mới chịu”, Diệp Thành vặn cổ, trong tay có thêm cây gậy răng sói, đó là cây gậy do Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá thành, vô cùng hung hãn.



“Muốn chết”, một tu sĩ Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông hắng giọng lạnh lùng bay từ trên trời xuống, giáng một chưởng về phía Diệp Thành.



“Được lắm”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn không cười mà tiến, bước ra Thúc Địa Thành Thốn né qua đòn tấn công và nhanh chóng sát phạt tới trước tu sĩ Chuẩn Thánh kia.



“Ngươi...”, tu sĩ Chuẩn Thánh kia thay đổi sắc mặt, không biết Diệp Thành còn có thân pháp dị thường thế này.



“Lên đường xuống hoàng tuyền thì đi chậm một chút”, Diệp Thành vung gậy răng sói, hắn tung một gậy đập tan cái đầu của tu sĩ Chuẩn Thánh kia thành huyết vụ, thần hải vỡ tan, thần đài nứt lìa, nguyên thần tiêu tán.

“Đây...”, tám tu sĩ Chuẩn Thánh còn lại của Cực Dương Tông tái mặt, bọn họ nhìn Diệp Thành với ánh mắt không sao tin nổi.



“Đây...”, ba tu sĩ Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung sững sờ.



“Đây...”, phía Man Man cũng kinh ngạc, nhìn Diệp Thành thanh tú nhưng không ngờ hắn lại có khả năng chiến đấu bá đạo như vậy, một cảnh giới Hoàng lái có thể đập chết một tu sĩ Chuẩn Thánh.



“Ra vẻ cũng được lắm”, Man Hùng tặc lưỡi lên tiếng.



“Ngươi rốt cục là kẻ nào?”, bên ngoài tiên sơn vang lên tiếng gằn phẫn nộ của các tu sĩ Chuẩn Thánh Cực Dương Tông, bọn họ bị Diệp Thành làm kinh động đến mức lùi về sau, một chiêu diệt Chuẩn Thánh, đây là khả năng chiến đấu mà chỉ Thánh Nhân mới có.


“Ông đoán xem”, Diệp Thành mỉm cười không nói thêm lời nào, hắn lập tức vung gậy răng sói sát phạt tới.



“Rút”, tám tu sĩ Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông không nghĩ gì nhiều lập tức quay người bỏ chạy.



“Rút?”, Man Hùng sát phạt ra ngoài, hắn bay lên trời, trong tay cầm cây gậy răng sói nhưng cây gậy của hắn to hơn gậy của Diệp Thành rất nhiều, một gậy vung ra khiến một tu sĩ Chuẩn Thánh máu me be bét, hắn ở cảnh giới Hoàng còn lão tử cảnh giới Thánh Vương, khả năng chiến đấu cũng không kém nhau đâu.



“Hắn...hắn mạnh vậy sao?”, Man Mna bên trong tiên sơn há hốc miệng.



“Vừa rồi khi đại chiến với chúng ta rõ ràng hắn không dùng hết sức”, tám tỷ tỷ phía Man Man cười ái ngại.



“Chúng ta thật sự không chết không nghỉ sao?”, bên ngoài tiên sơn vang lên tiếng gằn phẫn nộ, đó chính là tiếng của những tu sĩ Chuẩn Thánh kia, bọn họ bị Diệp Thành và Man Hùng đánh tới mức chạy loạn xạ khắp nơi, cho dù là Diệp Thành hay Man Hùng thì đều không phải là người mà bọn họ có thể đối đầu, hai tên cảnh giới Hoàng này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ.



“Dám bắt nạt nhà Man Man của ta, đến rồi còn muốn đi?”, Man Hùng hung hãn, hắn vung một gậy đánh tan hư thiên, một tu sĩ Chuẩn Thánh lập tức trúng chiêu, toàn thân bị đánh lìa, nguyên thần bay đi.



“Đi đâu?”, Diệp Thành lao lên trước vung một gậy đập về phía ông ta khiến ông ta hoá thành tàn tro.



Rầm! Rầm!



 
Chương 3166: “Cái này ngon đấy”


Hư thiên chấn động, tiếng động ầm vang vang lên.



Cảnh tượng tiếp theo thật sự choán mắt, Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông bị Diệp Thành và Man Hùng đánh tới mức không có sức phản kháng, muốn chạy nhưng không được, máu tươi nhuốm đỏ hư thiên.



Người của nhà Mộ Dung chỉ biết tắc lưỡi, đến Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung cũng vậy, bọn họ quên mất phải xông lên giúp đỡ.



Advertisement

Không biết mất bao lâu hư thiên mới im ắng trở lại.



Lại nhìn bên ngoài tiên sơn, chín Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông chỉ còn lại một người bị Diệp Thành và Man Hùng chặn ở hai hướng.



Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông lảo đảo, bọn họ sợ hãi rít lên: “Cực Dương Tông sẽ không tha cho các ngươi”.



“Mẹ kiếp, cút về Cực Dương Tông đi”, Man Hùng vung gậy tới, Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông còn đang vùng vẫy tế ra binh khí bản mệnh, đó là cổ ấn một phương lơ lửng trên đầu bảo vệ xung quanh bọn họ.



Rầm!



Một gậy của Man Hùng giáng xuống, có thể coi là vô cùng bá đạo, gậy răng sói trong tay hắn là vật được đúc từ thần liệu, vô cùng hung hãn, bảo ấn binh khí bản mệnh của tu sĩ Chuẩn Thánh ở Cực Dương Tông cũng bị hắn đánh tan.



Phụt!

Chuẩn Thánh Cực Dương Tông phun ra máu bay đi.



Thế nhưng không đợi ông ta dừng chân, Diệp Thành đã tới, Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá thành gậy răng sói hung hãn giáng xuống đánh tan phần cơ thể, nguyên thần bay đi hoá thành hư vô.



Cho tới lúc này, chín tu sĩ Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông mới bị tiêu diệt hoàn toàn, từ xa xôi nghìn dặm tới đây thể hiện cuối cùng lại bị tiêu diệt không còn đường thoát thân.







Nào nào, tới đây chia nào!



Diệt được Chuẩn Thánh của Cực Dương Tông, Diệp Thành và Man Hùng phân chia chiến lợi phẩm trên hư thiên.




Lại nhìn sang tiên sơn nhà Mộ Dung, đó là từng cặp mắt kinh ngạc, hai tên súc sinh này ở đâu ra vậy, đó là chín tu sĩ Chuẩn Thánh, nói diệt là diệt sao?



Đã lắm!



Diệp Thành và Man Hùng phân chia xong thì lần lượt nhìn sang tiên sơn nhà Mộ Dung.



Lại quay về hoa viên, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người nhìn hai tên này đã thay đổi, bọn họ đã từng gặp những kẻ hung hãn nhưng chưa gặp kẻ nào hung hãn như vậy.



Ba tu sĩ Chuẩn Thánh nhà Mộ Dung cũng đến, không chỉ bọn họ mà các lão bối nhà Mộ Dung cũng đến đông đủ bao vây Diệp Thành và Man Hùng ba vòng trong ngoài giống như kẻ khác loài vậy.



“Ngươi...ngươi cũng lợi hại lắm”, Man Man nhìn sang Man Hùng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.



“Ôi chao, đánh lâu như vậy mà chẳng ai cho ta ngụm nước nào”, Man Hùng chép miệng.



“Này, của ngươi đấy”, Man Man phất tay lấy ra mười mấy quả linh quả sau đó không quên liếc nhìn Man Hùng.



“Cái này ngon đấy”, Man Hùng toét miệng cười, tỏ ra chẳng dè dặt gì.

“Cô nương, chúng ta nói chuyện chút nhé?”, phía này, Diệp Thành nhìn sang nữ tử mặc y phục trắng.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom