Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3207: “Nô gia vẫn còn rất nhẹ nhàng đấy!”  


Bị Diệp Thành hỏi như vậy, ba tên ngẩn ra, không hề biết rằng bên ngoài hốc cây còn có người.



Nhìn vẻ mặt kỳ quái của ba người, Diệp Thành lại hứng thú hỏi: “Ba chơi một có sướng không?”



“Mà này, ngươi là ai hả?”, tên cao lớn thô kệch nhướng mày, quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.

Advertisement



“Đoán xem”.



“Ta đoán ngươi là một tên ngốc”.



“…”



“Cô gái này trông cũng được đấy chứ”, khi Diệp Thành đấu võ mồm với tên đó thì tên đầu mập tai to và tên ăn chơi trác táng lại xoa cằm, nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt bằng ánh mắt thô tục.



“Ta có thể đánh ba người họ không?", Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn Diệp Thành.



“Không cần nể mặt ta”, Diệp Thành nói với vẻ đầy ẩn ý: “Cứ đánh tàn phế đi”.



“Được!”, Hạo Thiên Thi Nguyệt xắn tay áo, nắm chặt tay cười tủm tỉm bước tới.



“Để ta, ta trước”, thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt lại đây, ba tên tranh nhau tới trước.



“Cả ba cùng tới đi!”, Hạo Thiên Thi Nguyệt giơ bàn tay ngọc, một chưởng đánh bay ba tên, tư thế bay đi của cả ba không được đẹp lắm, và phải rất lâu sau mới nghe thấy tiếng họ đáp đất.



Hạo Thiên Thi Nguyệt bước lên trời đuổi theo, sau đó là tiếng hét thảm như quỷ khóc sói tru.



Diệp Thành cũng đứng dậy nhưng lại thấy có một người thò đầu ra từ hốc cây, đó là một nữ tử quyến rũ, có lẽ là tiếng hét của ba tên kia quá đáng sợ nên cô ta mới phải chạy ra ngoài xem.



Ấy?


Vừa thò đầu ra, nữ tử quyến rũ đã thấy Diệp Thành, đầu tiên cô ta quan sát hắn rồi nháy mắt, bày ra dáng vẻ quyến rũ hớp hồn: “Chàng trai, lại đây chơi đi!”



“Cô rất tận tâm với nghề đấy”, Diệp Thành ho khan một tiếng rồi bay về hướng Hạo Thiên Thi Nguyệt.



“Không chơi thì thôi”, nữ tử kia quay người trở lại hốc cây.



Bên này, Diệp Thành đã đáp xuống một sơn cốc, đập vào mắt hắn là ba tên nằm sõng soài trên đất, khắp người toàn dấu chân, đến khi lật lại xem thì đã không còn hình người nữa.



Diệp Thành tặc lưỡi, không khỏi âm thầm giơ ngón cái lên với Hạo Thiên Thi Nguyệt.



“Nô gia vẫn còn rất nhẹ nhàng đấy!”



Hạo Thiên Thi Nguyệt vuốt tóc, tìm một nơi thoải mái ngồi xuống sau đó lấy gương ra chăm chút lại mái tóc rối, như không có chuyện gì xảy ra.



Diệp Thành cũng tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy bình rượu ra nhâm nhi.



Không biết qua bao lâu ba người kia mới tỉnh lại, đầu tiên là lắc đầu, sau khi thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt vẫn còn ở đây thì lại hét lên thảm thiết, bò dậy bỏ chạy.

“Đi đâu?”



 
Chương 3208: Chuyện này không thể trách chúng con được”


Diệp Thành giơ tay kéo ba tên về.



Lần này cả ba đã thành thật, ai nấy đều ngoan ngoãn như chú cừu nhỏ, sau đó sợ hãi bật khóc: “Các ngươi không được như vậy, chúng ta không làm chuyện xấu, chúng ta đều là chính nhân quân tử cả mà”.



“Có phải chính nhân quân tử hay không, trong lòng mấy tên các ngươi không biết à?”

Advertisement



“Chúng… Chúng ta mới chơi lần đầu”.



“Có quỷ mới tin mấy đứa”, Diệp Thành mắng một câu rồi phất ra ba tia tiên quang, cho từng tia bay vào đầu mày của mỗi người.



“Oa…”, ba người lập tức run lên, ôm lấy đầu la hét thảm thiết, ai không biết còn tưởng họ đang chọc tiết lợn.



Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Trong sơn cốc không được yên tĩnh lắm, tiếng la hét của ba tên khiến cho chim chóc giật mình bay đi hết.



Sau khi tiên quang hoà vào thần hải, ký ức xa xưa phủ đầy bụi bặm dần hiện về, vẻ mờ mịt trong mắt ba tên cũng dần biến mất, từng ký ức, từng khuôn mặt đều hiện lên trong đầu cả ba, họ nhớ lại tên kiếp trước của mình: Vương Bưu, Cung Tiểu Thiên Nhi, Thiếu Vũ.


“Sư thúc!”



Ngay sau đó trong sơn cốc vọng lại tiếng gào khóc khiến người khác ghê rợn.



Sau khi có được ký ức kiếp trước, cả ba ôm đùi Diệp Thành khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa.



Chúng bị Hoắc Đằng, Tạ Vân và Hùng Nhị ảnh hưởng rất nhiều, vừa khóc vừa lau nước mũi lên người Diệp Thành.



Oẹ…



Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn này thì không nhịn được nữa, khom người lấy tay che miệng nôn khan, ai không biết còn tưởng cô gái này đang mang thai.



Còn Diệp Thành thì mặt mày tối sầm.



Tới khi đêm đã về khuya, ba tên mới buông ra, ai nấy ôm bình rượu ngửa đầu lên nhìn trời sao, làm trò thì làm trò nhưng vẫn có cảm khái, nỗi nhớ nhà cũng vẫn còn đây.



Làm sao họ có thể ngờ được rằng người chết đi còn có thể đầu thai, kỳ lạ là còn được đầu thai tới cùng một nơi.



Phải nói rằng họ thực sự là huynh đệ tốt, kiếp trước vai kề vai chiến đấu, kiếp này cùng nhau luân hồi chuyển kiếp, làm gì cũng đều có nhau, đến nỗi chơi gái cũng cả ba huynh đệ cùng chơi.



Diệp Thành đã thay áo mới nhưng vẫn tức giận nhìn ba tên.



Đã từng thấy chơi gái nhưng chưa thấy ba chơi một bao giờ, Diệp Thành tưởng mình đã mặt dày lắm rồi, ai ngờ Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ sau còn chơi lớn hơn thế hệ trước!



Thấy Diệp Thành nhìn mình như vậy, ba người đều ho khan: “Chuyện… Chuyện này không thể trách chúng con được”.

“Sao, vẫn còn cãi à?”, Diệp Thành bị tức đến bật cười.



 
Chương 3209: “Sư thúc!”  


“Chúng con nghèo, không có tiền”, ba người lau máu mũi: “Chỉ gom được tám trăm nguyên thạch, còn phải thương lượng với tiểu thụ yêu đó rất lâu cô ta mới đồng ý cho chúng con chơi đấy”.



“Mẹ…”, Diệp Thành suýt thì không thở nổi, ngụm máu già uất nghẹn rất lâu cũng không phun ra được, chơi gái mà cũng được ba đứa nói một cách mới mẻ như vậy, lão tử thực sự “vui mừng”.



“Sư thúc cho chúng con ít tiền đi!”, ba tên cười toét miệng, xoa xoa tay, mắt hau háu nhìn Diệp Thành.



Advertisement

“Không có”.



“Người nói gì thế chứ, chắc chắn có”.



“Ta thích đức hạnh không biết xấu hổ này của các con đấy”, cuối cùng Diệp Thành vẫn vung tay ném ra ba túi đựng đồ, bên trong mỗi túi đều có năm triệu nguyên thạch và rất nhiều bí quyển, pháp khí, đan dược…



“Woa!”, ba người ngạc nhiên trợn mắt ngoác mồm.



“Con lớn từng này rồi vẫn chưa được thấy nhiều nguyên thạch đến vậy bao giờ”.



“Bây giờ có tiền chơi gái rồi”.



“Ta…”, Diệp Thành thật sự không muốn nói thêm nữa, chỉ day mạnh đầu mày.



“Đi thôi”, thấy Diệp Thành rối rắm, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười lên tiếng.


“Đi”, Diệp Thành lập tức đứng dậy, phất tay áo xách theo ba tên bay lên tinh không như tia tiên quang.



“Thì ra tinh không là như thế này!”, ba tên quay hết bên này nhìn hết bên kia, hai mắt sáng rực, mọi thứ trong tinh không bao la này với họ mà nói đều cực kỳ mới lạ.



Cũng không trách họ như vậy, chỉ vì tu vi của họ quá yếu, một trăm năm mà tu vi mới chỉ ở cảnh giới Không Minh, vẫn chưa đủ để lên tinh không, thiên phú này còn kém xa họ của kiếp trước.



Diệp Thành nhìn ba tên, thầm nói nên tìm thời gian tẩy luyện huyết mạch cho chúng, để chúng được nâng cao tu vi.



Mấy người bay đi như tiên mang, tạo thành những màu sắc rực rỡ trên tinh không.



Sau đó mọi người lại đến rất nhiều cổ tinh.



Vận may cũng không tệ, tìm được rất nhiều người chuyển kiếp nhưng điều nuối tiếc là không tìm thấy người rất thân quen.



Ngày từng ngày trôi qua.



Chớp mắt đã ba ngày lặng lẽ trôi.



Mãi đến đêm ngày thứ tư, Diệp Thành đang đi phía trước mới chợt dừng lại.



“Làm sao vậy?”



Phía Hạo Thiên Thi Nguyệt khó hiểu nhìn hắn.



Diệp Thành không nói, nhưng khoé mắt trái lại có một giọt máu đen rỉ ra.



“Diệp Thành!”



“Sư thúc!”



Hạo Thiên Thi Nguyệt và phía Thiếu Vũ đều tiến lên, lo lắng nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành vẫn không lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn lên tinh không mênh mang, im lặng bất động như một bức tượng, nhìn một lúc khoé miệng hắn cũng trào máu.



 
Chương 3210: Cứ quyết định như vậy đi! 


Đột nhiên hắn dời mắt, lấy gương ra soi.



“Ôi…”



Nhìn vào gương, Hạo Thiên Thi Nguyệt và phía Thiếu Vũ đều sững sờ, bởi vì tuy Diệp Thành đang soi gương nhưng trong gương lại không có hắn, như thể Diệp Thành bên cạnh họ không hề tồn tại.



Advertisement

“Sao… Sao lại thế này?”



Bốn người cùng nhìn Diệp Thành rồi cùng cau mày.



“Không sao!”



Diệp Thành cười nhẹ, lấy tay lau vết máu bên khoé miệng và khoé mắt, gương trong tay cũng dần hoá thành tro bay.



“Đi thôi!”



Diệp Thành lãnh đạm nói rồi cất bước đi đầu tiên.



Nhóm Hạo Thiên Thi Nguyệt theo sau hắn nhưng vẻ mặt không được tốt lắm.



Vào đêm ngày thứ năm mọi người mới quay về Huyên Nguyệt Tinh của nhà họ Cơ.



Ấy?



Vừa đáp xuống, Diệp Thành đã khẽ giọng lên tiếng.



Sao vậy?



Phía Hạo Thiên Thi Nguyệt ngơ ngác nhìn Diệp Thành.



Niềm vui bất ngờ!




Diệp Thành vừa cười vừa bay lên thiên tiêu, cứ thế hướng về phía tiên sơn nhà họ Cơ, phía Hạo Thiên Thi Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ lần lượt bay lên hư thiên đuổi theo Diệp Thành.



Lúc này, đại điện ở tiên sơn nhà họ Cơ có thể coi là nườm nượp bóng người, đó đều là các tu sĩ nhà họ Cơ.



Ngoài người nhà họ Cơ ra thì còn có ba lão tu sĩ mặc áo tím và một thanh niên mặc áo trắng.



Bốn người này có lai lịch không vừa, chính là người của nhà họ Sở ở Võ Huyền Tinh, cả ba lão già mặc áo tím đều là Chuẩn Thánh của nhà họ Sở, còn người thanh niên mặc áo trắng là thần tử của nhà họ Sở: Sở Dương.



Lần này bọn họ tới Võ Huyền Tinh là vì một chuyện đáng mừng.



Nói chính xác hơn chính là để hỏi cưới, đối tượng hỏi cưới là Cơ Như Tuyết, một trong những thần nữ của nhà họ Cơ.



Cơ Như Tuyết cũng có mặt ở đây, bộ dạng thiếu nữ xinh đẹp dè dặt, chốc chốc lại liếc nhìn Sở Dương, khuôn mặt đỏ lựng.



Sở Dương mỉm cười như ngọn gió xuân, không hề mang chút phong cách của một thần tử.











 
Chương 3211: “Đương nhiên có thể rồi”,


Trưởng lão hai bên lần lượt mỉm cười, nhà họ Sở ở Võ Huyền Tinh cũng có Thánh Nhân trấn thủ, lại thêm thân phận của Sở Dương, có thể coi là môn đăng hộ đối với Cơ Như Tuyết, điều quan trọng hơn cả đó là cả hai rất tâm đầu ý hợp.



Diệp Thành đến rồi, hắn bước vào trong đại điện và ánh mắt dừng lại ở Sở Dương.



Diệp Thành cũng đưa mắt nhìn qua bên này, khi nhìn thấy Diệp Thành ngay từ lần đầu tiên Sở Dương đã tỏ ra khác thường.

Advertisement



Ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở cũng đã tới, bọn họ nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, “vị đạo hữu này là...”



“Khách quý của nhà họ Cơ”, trưởng lão của nhà họ Cơ vội mỉm cười đáp lời, sau đó còn không quên truyền âm cho Chuẩn Thánh của nhà họ Sở: “Tiểu hữu này vô cùng hung hãn, có thể sánh ngang bằng Thánh Nhân”.



“Sánh...sánh ngang Thánh Nhân?”, Chuẩn Thánh của nhà họ Sở kinh ngạc.



“Tiểu hữu, đây chính là ba trưởng lão của nhà họ Sở ở Võ Huyền Tinh”, khi Chuẩn Thánh của nhà họ Sở còn đang kinh ngạc thì Chuẩn Thánh của nhà họ Cơ đã lên tiếng giới thiệu.



“Vãn bối Diệp Thành bái kiến chư vị tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, lập tức tiến lên trước, tỏ ra rất hiểu lễ nghĩa.



“Được...được lắm”, Chuẩn Thánh của nhà họ Sở mỉm cười, ba cặp mắt nhìn Diệp Thành mãi không thôi, cho tới giờ bọn họ cũng không dám tin một người với tu vi cảnh giới Hoàng lại có thể sánh ngang với Thánh Nhân.


“Vị tiểu hữu áo trắng nhà họ Sở này chính là thần tử Sở Dương của nhà họ Sở”, Chuẩn Thánh của nhà họ Cơ lại chỉ về phía Sở Dương, cười ôn hoà: “Qua vài ngày nữa con chính là con dâu của nhà họ Cơ ta rồi”.



“Nói vậy thì ta vẫn còn kịp uống chén rượu mừng rồi”, Diệp Thành mỉm cười nhìn sang Sở Dương và Cơ Như Tuyết.



“Đạo hữu phải uống thêm vài chén nữa mới phải”, Sở Dương mỉm cười, chỉ có Cơ Như Tuyết ở bên là đỏ lựng mặt.



“Gặp nhau là duyên, chúng ta co thể nói chuyện chút không?”, Diệp Thành vẫn nhìn Sở Dương.



“Đương nhiên có thể rồi”, Sở Dương không từ chối.



“Được”, Diệp Thành là người đầu tiên quay người, trông tâm trạng hắn có vẻ không tồi, Sở Dương thì lại có phần phân vân nhưng rồi cũng đi theo, chỉ có Cơ Như Tuyết sau hồi băn khoăn thì quyết định không đi cùng.



Cả hai người lần lượt đi ra ngoài.



Trong đại điện, các trưởng lão của nhà họ Cơ và Chuẩn Thánh của nhà họ Sở đều tỏ ra khó hiểu, không biết Diệp Thành gọi Sở Dương đi làm gì.



Phía này, Diệp Thành và Sở Dương đã ra khỏi đại điện.



Ấy?



Hạo Thiên Thi Nguyệt và phía Thiếu Vũ bên ngoài đại điện sững sờ, bọn họ nhất loạt nhìn về phía Diệp Thành.



Đặc biệt là Hạo Thiên Thi Nguyệt, vẻ mặt nhìn Diệp Thành thật sự rất khó hiểu.



Diệp Thành ho hắng như nhớ lại chuyện của hàng trăm năm trước, hắn từng mạo danh thân phận một người gây ra không ít chuyện đáng xấu hổ ở tứ phương của Đại Sở khiến nhân vật chính rơi vào tình thế ái ngại.

Thấy vẻ mặt mọi người như vậy, sắc mặt Sở Dương cũng trở nên hết sức kì quái, không biết nhóm người này định làm gì.



 
Chương 3212: Không biết từ bao giờ Cơ Như Tuyết mới tới.  


Đi thôi!



Diệp Thành cười trừ, hắn là người đầu tiên đi về một hướng.



Vìa người tới hoa viên của nhà họ Cơ.



Advertisement

Vào Hoa Viên, Diệp Thành lập tức tạo ra kết giới.



Sở Dương nhìn kết giới tỏ ra khó hiểu.



Diệp Thành không lên tiếng, hắn chỉ gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán Sở Dương.



Đột nhiên, cơ thể Sở Dương run lên, thần hải bắt đầu rung chuyển.



Hự!



Tiếng gằn giọng vang lên, nét mặt Sở Dương đau đớn, hắn ôm chặt lấy đầu.



Phía này, phía Thiếu Vũ cũng xoa cằm.



Đều là người chuyển kiếp của Đại Sở mà nhìn người ta, có thần tử, có thần nữ, có hoàng tử, công chúa, còn nhìn lại mình thì đến việc muốn chơi gái cũng phải gom góp từng đồng một, nghĩ thôi cũng đủ thấy tức rồi.




Hự!



Tần Vũ ôm đầu rít lên, kí ức kiếp trước mở ra, mọi kí ức ùa về xối vào thần hải, đan xen với kí ức kiếp này của hắn, hắn nhớ được cái tên của mình trong kiếp trước: Tần Vũ.



Nhìn Tần Vũ, Cung Tiểu Thiên Nhi kéo kéo vạt áo Thi Nguyệt: “Sư nương, người chyển kiếp trông giống hệt với kiếp trước sao?”



Nghe vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt vốn không muốn quan tâm tới tên này nhưng nghe từ sư nương thì trong lòng chợt dâng lên nhiều cảm xúc, cô mỉm cười: “Cũng không hẳn”.



“Vậy có khả năng nam nhân chuyển kiếp thàn nữ không, hoặc là nữ chuyển kiếp thành nam không?”


“Cái này ấy à?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ho hắng nhìn Diệp Thành.



“Cái này ấy à?”, Diệp Thành cũng ho hắng, việc này hắn thực sự chưa từng nghĩ đến nên không biết là có khả năng này hay không.



“Mọi...mọi người...”, khi tất cả đang trò chuyện thì cơ thể của Tần Vũ thôi run rẩy, hắn đưa mắt nhìn tất cả mọi người, từng bóng người, từng khuôn mặt đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn.



“Hoan nghênh quay trở lại”, Diệp Thành mỉm cười.



“Một trăm năm rồi, Tần Vũ dừng chân, hắn ôm chầm lấy Diệp Thành, đường đường là nam nhi nhưng lại nước mắt dàn dụa, niềm vui đột nhiên đến khiến người ta không kịp trở tay.



Không lâu sau đó, người chuyển kiếp của nhà họ Cơ được gọi tới nhưng không thấy Lạc Hi đâu, cô vẫn đang bế quan.



Được gặp nhau nơi đất khách quê người khiến người ta vô cùng cảm khái, mùi rượu thơm nồng lan toả khắp hoa viên.



Không biết từ bao giờ Cơ Như Tuyết mới tới.



Thế nhưng khi thấy một nhóm người cầm theo hũ rượu và mặt mày ai nấy đều dàn dụa nước mắt thì cô không khỏi ngỡ ngàng, cũng như lần đầu tiên, chỉ cần là những người tới đây cùng Diệp Thành thì đều như vậy.



Thấy Cơ Như Tuyết tới, Tần Vũ như nhớ ra gì đó, hắn vội nhìn Diệp Thành thăm dò: “Đây...đây không phải là Lạc Hi chứ?”

“Lạc Hi vẫn đang bế quan và chưa được mở kí ức kiếp trước”, Diệp Thành mỉm cười đáp lời.



 
Chương 3213: Chơi gái!  


“Vậy...vậy thì tốt ròi”, Tần Vũ mỉm cười ái ngại, ở Đại Sở này có ai không biết mối quan hệ giữa Lạc Hi và Diệp Thành, nếu như kiếp này côa áy mà ở bên hắn thì thật mới lạ.



“Nào, lại đây”, Hạo Thiên Thi Nguyệt kéo Cơ Như Tuyết tới sau đó đưa ra một vò rượu.



“Mọi người biết nhau sao?”, Cơ Như Tuyết nhận lấy vò rượu, nhìn mọi người mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Advertisement



“Rất quen thuộc là đằng khác”, Cung Tiểu Thiên Nhi toét miệng cười, có lẽ vì uống chếnh choáng say nên cô liền cầm tay Cơ Như Tuyết cười có phần giảo hoạt: “Tiểu cô nương này trông thật xinh đẹp, như tiên nữ vậy”.



“Ngươi cút cho ta”, Tần Vũ đạp luôn cho Cung Tiểu Thiên Nhi một cái bay đi.



“Huynh còn hung hãn hơn cả trong tưởng tượng của ta nữa”, Cơ Như Tuyết cười trừ.



“Ta ở trên giường còn hung hãn hơn nữa”, Tần Vũ vấn vấn tóc, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh.



“Giường...”, Cơ Như Tuyết nhất thời á khẩu, khuôn mặt đỏ lựng lên, cô không ngờ Tần Vũ lại nói với mình câu này, vả lại còn trước mặt người nhà họ Cơ, bọn họ còn chưa thành thân, sao mới chớp mắt mà tên này có thể thay đổi nhanh đến vậy.



“Hay là chúng ta đi thôi, để bọn họ còn động phòng”?, Vương Bưu nấc lên một cái.



“Ta thấy được đấy”.




“Quen là tốt, phong cách của Đại Sở đều như vậy”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười nắm tay Cơ Tuyết Băng.



“Đại...Đại Sở là nơi nào?”



“Là một nơi rất đẹp”.







Cho tới đêm khuya, mọi người mới tản đi.




Trong nhóm người này cũng có từng đôi từng cặp một, Triệu Tử Vũ và Nam Cung Tử Nguyệt là một cặp, Tần Vũ và Cơ Như Tuyết là một cặp, nhà Mộ vân và nhà Tư Đồ có một cặp, Thanh Vân Tông và Cực Dương Tông cũng có một cặp.



Kì lạ nhất vẫn là Thiếu Vũ, hắn rất nhanh chóng kéo ra một người trong nhóm người chuyển kiếp của Đại Sở.



Đó là một nữ đệ tử của nhà Bắc Thần ở Bắc Sở, cũng từng tham gia vào trận so tài tam tông của lớp Huyền Tự ở Thiên Đình, năm xưa cô đã tạo ra không ít bất ngờ, ngay vòng đầu tiên đã bị loại, cũng rất xứng với Tần Vũ.



Chỉ có Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu là có phần xót xa, Thiếu Vũ có tư cách chơi gái vì hắn đẹp trai, không giống bọn họ, một tên mặt mày béo phệ, một tên to cao thô kệch.



Chơi gái!



Cả hai tên lẩm bẩm, sóng vai nhau bước đi, chuồn ra khỏi tiên sơn nhà họ Cơ, cứ thế tới gần một cổ tinh.



Bóng người tản đi nhưng khung cảnh bên trong hoa viên vẫn vô cùng rực rỡ.











 
Chương 3214: “Có quỷ mới tin”. 


“Nói thực thì ta đánh giá cao suy nghĩ kì lạ này đó”.



“Vậy thì coi ta là bọn họ đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngây dại, đôi mắt long lanh như nước chợt nheo lại, tầm nhìn mơ hồ hẳn đi, cô ngả vào lòng Diệp Thành và chìm trong giấc ngủ, trong giấc mộng còn khẽ gọi lên: “Diệp Thành, ta muốn sinh con cho chàng”.



Sau khi cô chìm vào giấc ngủ thì màn đêm cũng trở nên yên tĩnh.

Advertisement



Tiểu viên với cánh hoa bay rợp trời, ánh trăng sáng trong ánh lên trong màn đêm u tịch khiến khung cảnh đẹp như mộng như ảo.



Diệp Thành đứng dậy, hắn đặt Hạo Thiên Thi Nguyệt lên vân đoàn mềm mại, dưới ánh trăng chiếu rọi, cô ngủ thật say, chốc chốc còn nói mơ, và nói đến nhiều nhất là cái tên của một người.



Diệp Thành mỉm cười, hắn lấy ra một lớp áo chắn gió đắp lên người cô.



Khung cảnh đêm khuya thật thơ mộng và lãng mạn, nữ tử si tình chìm trong giấc ngủ sâu nhưng hắn lại không làm thêm chuyện gì đi quá giới hạn.



Trong lúc này, khoé miệng Diệp Thành chợt trào máu, cơ thể lảo đảo.



Dưới ánh trăng, hắn lại lần nữa lấy gương ra đặt trước mặt mình.



Thế nhưng bên trong gương không hề xuất hiện khuôn mặt hắn, khác với hai lần trước đó là bên trong gương hiện lên một mớ hỗn độn.



Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, cái gương trong tay Diệp Thành hoá thành hư vô.



Diệp Thành mỉm cười thê lương, hắn khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng và hướng ánh mắt ảm đạm nhìn hư thiên, bầu tinh không vời vợi kia, từng ánh sao lấp lánh kia trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi khắp mặt đất như khiến khung cảnh nơi đây khoác lên lớp áo khoác xinh đẹp.



Hạo Thiên Thi Nguyệt đã tỉnh lại, cô nhìn lớp áo đắp trên người mình rồi lại nhìn y phục chỉnh tề trên cơ thể sau đó mới nhìn xuống gốc cây cách đó không xa, Diệp Thành đang ôm một bộ cổ thư ngồi đó lật giở.


Tỉnh rồi sao?



Diệp Thành gập cổ thư lại, hắn đứng dậy vươn vai.



Hạo Thiên Thi Nguyệt nhảy xuống khỏi vân đoàn, liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi đúng là chính nhân quân tử”.



“Việc này thì không thể trách ta được”, Diệp Thành bĩu môi, “một đêm cảnh đẹp như vậy mà cô cứ ngủ như thế khiến ta chẳng tiện ra tay, có điều, đôi bồng đào cũng mềm đấy, ta cũng đã sờ được vài lần, còn cô thì cũng rất biết phối hợp, rên rỉ nghe rất đã tai”.



“Chết đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lấy ra một hòn đá đập tới, mặt mày đỏ lên.



“Cô nhìn mình kìa, lại vội rồi”, Diệp Thành nghiêng đầu khẽ lướt qua hòn đá, mặc dù hắn đã né qua được nhưng một người đi vào hoa viên lại gặp phải nghiệp, vô tình bị ném trúng.



“A!”, Cung Tiểu Thiên Nhi ôm đầu chạy vào, bên cạnh còn có Vương Bưu nữa.



“Lại đi chơi gái rồi?”, Diệp Thành cười ý tứ nhìn hai tên.



“Người nói gì thế chứ, chúng con là chính nhân quân tử mà”.

“Có quỷ mới tin”.



 
Chương 3215: “Người đẹp trai đều như vậy cả”.  


“Người không tin chúng con cũng đành chịu”, Cung Tiểu Thiên Nhi toét miệng cười, vặn vặn thân hình béo múp tiến lên trước, hắn dùng tay chọc chọc Diệp Thành rồi lại liếc Hạo Thiên Thi Nguyệt ở cách đó không xa, nhíu mày, cười gian giảo: “Chắc tối qua sư thúc sướng lắm”.



“Sướng, sướng muốn lên trời”, Diệp Thành nói rồi liền mở cổ thư ra.



Advertisement

“Ta nói mà”, Vương Bưu bày ra bộ mặt ý tứ: “Sư thúc làm việc đều chấn động thiên địa”.



“Đừng nói những thứ vô dụng đó với ta”, Diệp Thành đạp Vương Bưu một cái, “gọi người chuyển kiếp tới đây để ta tẩy luyện huyết mạch cho bọn họ”.



“Được rồi”, Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu toét miệng cười, quay người chạy ra ngoài.







Sau khi cả hai người rời đi, Hạo Thiên Thi Nguyệt mới đi tới nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò: “Vết thương hôm qua của ngươi...”.



“Không sao cả”, Diệp Thành nhướng vai.

“Vậy vì sao cái gương đó lại không soi ra được khuôn mặt ngươi?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lo lắng nhìn Diệp Thành.



“Người đẹp trai đều như vậy cả”.



“Hừ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt liếc nhìn Diệp Thành, mặc dù vẻ mặt không thể hiện điều gì nhưng lòng cô lại nặng trĩu, cô rất hiểu Diệp Thành, Diệp Thành càng như vậy càng thể hiện sự việc không hề đơn giản.



Bên ngoài hoa viên, Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu đã dẫn người chuyển kiếp tới.



Lúc này Diệp Thành mới bỏ cổ thư xuống, đưa mắt nhìn, tất cả mọi người đều phấn chấn hào hứng, đặc biệt là từng cặp phu thê kia mặt mày tươi tỉnh, có lẽ chuyện giường chiếu đêm qua đã làm không ít lần.



Tất cả khoanh chân ngồi xuống, bao gồm cả Hạo Thiên Thi Nguyệt, còn Sở Dương thì không có mặt ở đây.



Diệp Thành lập tức tế ra tiên hoả, hoá thành biển lửa bao quanh mọi người.



Tiếp đó là thiên lôi và Đan Tổ Long Hồn mở ra đan hải, thần hải, thiên lôi tẩy luyện cơ thể cho bọn họ còn Đan Tổ Long Hồn tôi luyện nguyên thần cho chọ.



Thế rồi căn nguyên thánh thể và thánh huyết của Diệp Thành đan xen với nhau hoà vào tiên hoả.



Hự! Hự!



Hiện trường vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn, tất cả đều nghiến răng chịu đựng vì bọn họ biết Diệp Thành đang giúp mình đầu thai hoán cốt.



Vút! Vút!



Sau loạt âm thanh này vang lên, rất nhiều người đang đột phá vu vi trong khi thoát biến.



 
Chương 3216: Thật không hề đơn giản!  


Diệp Thành đương nhiên sẽ không tiếc đan dược, từng lớp đan dược bay ra hoá thành tinh nguyên dồi dào làm vật dưỡng cho những người chuyển kiếp đột phá, giúp bọn họ qua ải dễ dàng.



Đây là một quá trình hết sức lâu dài.



Không lâu sau đó, Tần Vũ và Cơ Như Tuyết cũng tới, đôi phu thê mặt mày rạng rỡ, một người còn ửng đỏ khuôn mặt, xem ra cảnh động phòng đêm qua cũng thật mùi mẫn.

Advertisement



Đây...!



Nhìn tiên hoả và thiên lôi cũng như thánh huyết bá đạo của Diệp Thành, Cơ Như Tuyết không khỏi kinh ngạc.



Đúng là nhân tài!



Tần Vũ hiểu Diệp Thành nên bất giác mỉm cười, mặc dù huyết mạch kiếp này bá đạo, tu vi của hắn cũng vượt qua Diệp Thành nhưng áp lực mà Diệp Thành mang tới cho hắn vẫn rất nặng nề khiến hắn chợt run người.



Một cặp!



Diệp Thành nhìn hai người mà mỉm cười.

Hiểu rồi!



Tần Vũ kéo Cơ Như Tuyết ngồi xuống, bọn họ cũng thoát biết dưới sự tôi luyện của tiên hoả thiên lôi, đan tổ long hồn và căn nguyên thánh huyết.



Thật không hề đơn giản!



Ở nơi phía sâu trong tiên sơ nhà họ Cơ, lão tổ nhà họ Cơ nhìn về bên này mà bất giác tặc lưỡi.



Đôi mắt ông ta rõ ẩn ý như thể ngửi thấy khí tức huyết mạch của Diệp Thành, đó là một loại huyết mạch nghịch thiên, mặc dù chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nhưng cũng đủ để sánh ngang với Đại Đế.

Màn đêm dần buông xuống.



Bên trong hoa viên, Diệp Thành từ từ thu lại thần thông, sắc mặt có phần tái nhợt, miệng chợt trào máu.



Người chuyển kiếp vẫn đang khoanh chân ngồi đó để nhận được cơ duyên trong lúc tôi luyện huyết mạch.



Diệp Thành lau đi mồ hôi, hắn lấy ra vò rượu uống một ngụm thật đã.



Ừm?



Cả vò rượu đã uống cạn, Diệp Thành liếc nhìn đỉnh núi, ánh mắt hắn dừng lại ở một động phủ trên đỉnh núi này, đó là động phủ nơi Lạc Hi đang bế quan, lúc này cô đã xuất quan rồi.



Diệp Thành mỉm cười, hắn bay lên trời đáp xuống đỉnh núi đó.



Ập vào mắt hắn là Lạc Hi đang vươn vai đi ra khỏi động phủ.



Lạc Hi trong hình thái thiếu nữ trông giống hệt năm xưa, thậm chí trông còn bất phàm hơn năm xưa, toàn thân tiên hà rực rỡ, từng lọn tóc nhuốm tiên quang, dưới ánh trăng trông vô cùng thánh khiết.

Ấy?



 
Chương 3217: Chào mừng muội quay trở lại!  


Vừa ra ngoài, Lạc Hi đã trông thấy Diệp Thành, cô thẫn thờ một lát, đôi mắt loé lên ánh nhìn khác thường.



Diệp Thành mỉm cười tế ra kết giới.



Advertisement

Ngay sau đó, một đạo tiên quang bay đi từ phía Diệp Thành, bay vào trán Lạc Hi.







Tiên quang bay vào, cơ thể Lạc Hi run lên.



Giây phút sau đó, cô liền ôm đầu, vẻ mặt đau đớn.



Diệp Thành đứng nguyên tại chỗ, hắn vô thức ôm ngực, mỗi một lần tim đập, hắn đều cảm thấy đau nhói.



Trăm năm trước hắn đã nuốt Thiên Tịch Đan, cũng nuốt theo linh hồn của Lạc Hi, chính bởi cô gái ấy và Huyền Nữ đã giúp Đan Thành luyện ra Thiên Tịch Đan, cũng nhờ có họ mà thánh thể của hắn mới đại thành, nếu không thì hắn cũng không thể đánh lùi Thiên Ma.



Trong không gian như có một luồng tiên quang bay ra khỏi cơ thể Diệp Thành, dung hoà vào trong cơ thể Lạc Hi.




Đó là linh hồn của Lạc Hi trong kiếp trước, hiện giờ Lạc Hi sắp quy vị, nó cũng quay trở về, đi theo Diệp Thành cả trăm năm cuối cùng nó cũng tìm được chủ nhân thực thụ của mình.



Hự!



Kí ức kiếp trước và kiếp này dần quay về khiến Lạc Hi đau đớn rên lên.



Mặc dù không nỡ nhưng Diệp Thành vẫn đứng im bất động, lúc này hắn không thể giúp gì hơn, người chuyển kiếp mở ra kí ức kiếp trước nên đau đớn là đương nhiên, đây chính là kiếp nhân quả của mỗi người, hắn không thể nhúng tay vào.


Không biết mất bao lâu cơ thể Lạc Hi mới thôi run rẩy.



Huynh...!



Nhìn Diệp Thành dưới ánh sao, Lạc Hi thẫn thờ, đôi mắt ngấn nước kết lại thành sương dưới ánh trăng.



Chào mừng muội quay trở lại!



Diệp Thành mỉm cười mang theo bao nỗi niềm chôn dấu.



Diệp Thành!



Lạc Hi cuối cùng cũng không thể kiểm soát cảm xúc của mình, cô chạy đến lao vào lòng Diệp Thành như năm xưa, nước mắt dàn dụa chảy dài trên khuôn mặt, thấm đẫm áo Diệp Thành, cô nấc nghẹn, nói không thành lời.



Trời đã vè khuya.

Hai người ngồi trên đỉnh núi, Lạc Hi nghiêng đầu sang nhìn Diệp Thành, cô lặng lẽ nhìn tinh không rộng lớn.



 
Chương 3218: “Dùng tinh không vực đài”


Trải qua cả trăm năm dài đằng đẵng cô không ngờ còn có thể gặp lại Diệp Thành.



Đây chính là món quà mà trời cao ban tặng, mọi nuối tiếc của kiếp trước được kéo dài tới kiếp này, ban tặng hi vọng mà người ta hằng mong ước cho mối tình duyên đầy đau khổ, mặc dù mang theo bao thăng trầm của thời gian nhưng lại rất hoàn hảo.



Dưới ánh trăng, Lạc Hi khoanh chân ngồi trên đỉnh núi.

Advertisement



Diệp Thành lại lần nữa thi pháp tôi luyện huyết mạch cho cô, và từ đây cô bắt đầu bước đi trên hành trình mới của mình.



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Lạc Hi tỉnh dậy, cô gặp mặt những người chuyển kiếp, lại là một cảnh tượng khiến người ta cảm khái



Sắc mặt cả ba người tối sầm, thậm chí là khó coi.



Tần Vũ đứng dậy cau mày nhìn ba người: “Ba vị trưởng lão, không phải có chuyện gì xảy ra chứ?”



“Vừa rồi gia tộc báo tin tới Tâm Nhi bị bắt đi rồi”.



“Có biết hung thủ là ai không?”, trong đôi mắt Tần Vũ loé lên hàn mang lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.



“Không rõ”, ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở vội đáp lời: “Có thể bắt cóc Tâm Nhi ngay trước sự trấn thủ của lão tổ thì chắc chắn là Thánh Nhân, vả lại không phải là Thánh Nhân tầm thường, ắt hẳn thâm sâu khó dò”.



“Không phải là Thị Huyết Lão Ma chứ?”, Diệp Thành thầm nhủ, Thị Huyết Tinh cách Võ Huyền Tinh chỉ năm trăm dặm, quả thực có khả năng này, nếu đúng là ông ta thì thật đau đầu.



“Không thể chậm trễ, ta phải nhanh chóng quay về”, Tần Vũ nói rồi bay vào hư thiên.



“Năm trăm nghìn dặm, phi hành như vậy thì bao giờ mới quay về được?”, giọng nói thâm trầm vang lên, lão tổ nhà họ Cơ hiện thân lôi Tần Vũ và ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở đang bay vào hư thiên quay lại.




“Nhưng chúng ta không thể cứ ở đây chờ đợi mãi được”, Chuẩn Thánh nhà họ Sở vội đáp lời.



“Dùng tinh không vực đài”, lão tổ nhà họ Cơ điềm tĩnh đáp.



“Nhà họ Cơ có tinh không vực đài sao?”, không chỉ Tần Vũ mà cả ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở và cả Diệp Thành đều tỏ ra kinh ngạc, tinh không vực đài chính là vực đài truyền tống giữa các cổ tinh với nhau, bớt được thêm vài trăm nghìn dặm di chuyển, đó chính là bảo vật vô giá.



“Đi theo ta”, lão tổ nhà họ Cơ không giải thích nhiều, bay về phía sâu trong tiên sơn nhà họ Cơ, vốn dĩ ông ta không muốn nói chuyện bí mật này ra nhưng hiện giờ gia tộc gặp nạn, ông ta sao có thể không giúp.



“Mau, mau”, ba Chuẩn Thánh lần lượt đi theo, Tần Vũ cũng vậy.



“Mấy ngày gần đây mọi người đừng đi lung tung”, trước khi đi Diệp Thành còn căn dặn với người chuyển kiếp sau đó không quên để lại rất nhiều túi đựng đồ, đó là nhưng bí pháp tu luyện.











 
Chương 3219: “Còn chưa truyền tới”.  


Phía này, Diệp Thành, Tần Vũ và ba Chuẩn Thánh đã lần lượt cùng lão tổ nhà họ Cơ hiện thân bên trong địa cung.



Địa cung rộng lớn, bên trong địa cung chính là tế đàn khổng lồ rộng cả hàng vạn trượng, trụ đá tiên quang sừng sững khắc đầy phù văn, đó là một tinh không truyền tống vực đài.



Phía Diệp Thành tặc lưỡi, bọn họ không biết nhà họ Cơ còn có tinh không vực đài quý giá thế này.

Advertisement



Đứng vào trong đó đi!



Lão tổ nhà họ Cơ vừa khắc hoạ không gian vừa lên tiếng nói.



Tất cả mọi người không ai dám chậm trễ, bọn họ lần lượt bước vào tinh không vực đài, cảm nhận được sức mạnh bên trong này, đó là luồng sức mạnh thần bí huyền diệu mà dồi dào, đứng bên trên đó như đứng trên tinh không vời vợi.



Mở!



Lão tổ nhà họ Cơ dùng một tay kết ấn đẩy tinh nguyên vào và cũng bước vào trong tinh không vực đài.



Tinh không vực đài rung lên, tiếp đó là nhanh chóng vận chuyển, tất cả mọi người thoáng chốc biến mất.



Sau một khắc, bọn họ hiện thân ở tinh không.



Không ai ngờ rằng chỉ trong một khắc mà bọn họ đã di chuyển được hơn bốn triệu dặm.



Đi!



Lão tổ nhà họ Cơ là người đầu tiên bước đi, phía Diệp Thành đi theo, tất cả đều như những đạo tiên quang vẽ ra từng màu sắc tuyệt đẹp trong tinh không vời vợi, tốc độ nhanh vô cùng.



Nơi này cách Võ Huyền Tinh ít nhất cũng phải năm trăm nghìn dặm.



Có điều, tốc độ của tất cả mọi người quá nhanh, thời gian di chuyển không mất một khắc.


Ở phía xa, một vì sao khổng lồ đã xuất hiện trong tầm mắt, kích thước cũng gần như Huyên Tinh Nguyệt lấp lánh thần huy, trông vô cùng choán mắt giữa tinh không.



Mọi người không nghĩ gì nhiều, lần lượt khoác lên tấm áo bào màu đen, ẩn đi khí tức và lặng lẽ bay vào Võ Huyền Tinh.



Có người chuyển kiếp!



Vừa vào Võ Huyền Tinh Diệp Thành liền lẩm bẩm.



Có điều lúc này không phải thời cơ, hắn đương nhiên sẽ không đi tìm người chuyển kiếp vì việc bắt người này không thể thiếu hắn.



Khi mọi người tới thì lão tổ nhà họ Sở đã ở đó chờ đợi, vả lại vẻ mặt còn vô cùng lạnh lùng, đó là cháu gái của ông ta, hiện giờ cô bị bắt đi, ông ta sao có thể không phẫn nộ được, đây là nhà hành động chèn ép nhà họ Sở.



Thấy Tần Vũ tới, lão tổ nhà họ Sở giật mình: “Nửa canh giờ trước còn đang ở Huyên Nguyệt Tinh, sao lại nhanh đến vậy?”



“Việc này để sau hãy nói”, lão tổ nhà họ Cơ mỉm cười: “Kẻ đó từng báo tin cần tiền chuộc”.



“Còn chưa truyền tới”.

“Nếu tên đó đến, hai vị tiền bối đừng ra hỏi Võ Huyền Tinh”, Diệp Thành nhìn sang lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở.



 
Chương 3220: Ngươi không trốn được đâu!  


“Tiểu hữu nghi ngờ tên đó giương đông kích tây để đánh vào Võ Huyền Tinh sao?”, lão tổ nhà họ Cơ nhìn Diệp Thành thăm dò.



“Có lẽ là vậy”, Diệp Thành trầm giọng: “Việc này tên kia nắm quyền chủ động tuyệt đối, hai vị tiền bối đi bắt cướp còn tên cướp đó lại đánh vào Võ Huyền Tinh, hai vị không đi bắt cướp thì hắn đi bắt tiền bối của nhà họ Sở đòi tiền chuộc, trong vụ này thì người nhà họ Sở rơi vào thế bị động”.



“Vậy thì một mình ta đi bắt cướp, một người trấn thủ Võ Huyền Tinh”.

Advertisement



“Cho dù thế nào thì chúng ta đều đang ở thế yếu, tên kia sẽ kéo dài thời gian, chúng ta không còn cách nào khác”, Diệp Thành mỉm cười: “Nguyên nhân căn bản nhất vẫn nằm ở sự an toàn của thần nữ nhà họ Sở”.



“Đây...”



“Ta đi chuộc người”, Diệp Thành cười nói.



“Ngươi đi chuộc người?”, lão tổ nhà họ Sở điềm tĩnh nhìn sang Diệp Thành.



“Tin vãn bối”.



“Tin hắn?”, lão tổ nhà họ Cơ truyền âm cho lão tổ nhà họ Sở, “khả năng chiến đấu của tiểu hữu này không hề kém ta, thần thông của hắn không phải chúng ta có thể tưởng tượng được, hắn có thể hoàn thành được việc này”.

“Một cảnh giới Hoàng mà không kém cạnh ông?”, lão tổ nhà họ Sở tỏ ra khó tin, bất giác nhìn sang Diệp Thành, nhìn mãi nhìn mãi, đôi mắt ông ta chợt nheo lại như cảm nhận được sự bá đạo trong huyết mạch của Diệp Thành, huyết mạch đó còn bá đạo hơn tất cả mọi người có mặt ở đây, thậm chí là cả nhà họ Sở”.



“Nhà họ Sở đem chín mươi triệu nguyên thạch đến Tử Tịch Tinh cách đây ba trăm nghìn dặm đi chuộc thần nữ của các người”, khi mọi người đang bàn tán thì một giọng nói vang vọng khắp hư thiên, đó là thuật truyền âm bách lí, mặc dù là hai Thánh Nhân nhưng bọn họ cũng không nắm bắt được nơi nào phát ra âm thanh.



“Chín mươi triệu nguyên thạch, quá thời hạn không đợi”, bên ngoài hư thiên vang lên tiếng cười u ám: “Đừng thách thức sự nhẫn nại của ta, nếu dám dở trò thì hậu quả các người tự biết”.



“Đợi đấy”, lão tổ nhà họ Sở hắng giọng lạnh lùng, nói rồi ông ta phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành, Diệp Thành đã muốn đi chuộc người thì không thể để hắn bỏ tiền riêng.



“Sau khi vãn bối đi, hai vị tiền bối âm thầm đi theo”, Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, “đợi vãn bối cứu được thần nữ rồi thì sẽ hợp sức với hai vị tiêu diệt tên kia ở tử Tịch Tinh”.


“Được”.



“Cứ vậy đi”, Diệp Thành mỉm cười, quay người bay vào hư thiên giống như một đạo tiên quang bay về phía Võ Huyền Tinh, bước vào tinh không, cứ thế bay về phía Tử Tịch Tinh cách đó ba trăm nghìn dặm.



“Phái một cảnh giới Hoàng đi chuộc người, muốn chết”, bên trong một cổ thành của Võ Huyền Tinh, một người mặc áo bào đen bật cười lạnh lùng, sau đó bay ra như một đạo thần mang.



Cảm thấy đằng sau có người đi theo, khoé miệng Diệp Thành nhếch lên mỉm cười.



Ngay sau đó, tốc độ của hắn tăng nhanh bỏ xa tên kia, sứ mệnh của hắn chính là đi chuộc người, không thể chậm trễ, chỉ có thần nữ nhà họ Sở được an toàn thì mọi việc tiếp theo mới suôn sẻ.







Roẹt!











 
Chương 3221: Chính là nơi này!  


Đúng như Diệp Thành nói, việc này tên này nắm quyền chủ động tuyệt đối.



Có thần nữ nhà họ Sở trong tay, nhà họ Sở sẽ phải chịu sự kiểm soát của hắn.



Rõ ràng cách đánh mặt dày này rất giống với kiểu Diệp Thành khi đại náo Thị Huyết Tông.



Advertisement

Rồi sẽ có lúc ngươi phải khóc!



Diệp Thành liếc nhìn vè phía sau, khoé miệng nhếch lên tôi độc.



Nói rồi hắn lại lần nữa tăng nhanh tốc độ.



Không quá nửa canh giờ Diệp Thành đã bay vào trong một cổ tinh tử tịch, cổ tinh này chính là nơi hẹn chuộc người.



Từ xa hắn đã nhìn thấy một đỉnh núi.



Trên đỉnh núi có một người mặc áo bào đen đang ngồi, bên cạnh còn có thần nữ nhà họ Sở đang bị phong ấn vẫn đang trong trạng thái ngủ say.



Người chuyển kiếp!

Diệp Thành nheo mắt, không cần tính toán nhiều, chỉ cần nhìn hình thái của thần nữ nhà họ Sở là hắn đã biết là ai chuyển kiếp, muội muội Sở Tâm của Tần Vũ lại là người chuyển kiếp, thật là bất ngờ.



Diệp Thành đảo mắt nhìn thần nữ nhà họ Sở sau đó nhìn người mặc hắc bào kia.



Đúng như hắn nghĩ, người mặc áo bào đen trên đỉnh núi kia chính là một phần phân thân.



Quả nhiên là ông!



Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nhận ra người mặc áo bào đen này chính là Thị Huyết Lão Ma – lão tổ của Thị Huyết Tông, mặc dù ông ta giả trang che đậy rất kín kẽ nhưng dưới tiên nhãn thì chẳng gì có thể che đậy được, Diệp Thành chỉ cần nhìn là đã có thể nhận ra.



Cứu người trước đã!




Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn sử udngj thiên đạo nhanh chóng bay vào hố đen không gian.



Hắn đi chưa được bao lâu thì bản thể của Thị Huyết Lão Ma đã đến nhưng lại cau mày, đuổi tới đây nhưng không thấy Diệp Thành đâu, với tu vi Thánh Nhân như ông ta mà cũng không tìm được chút khí tức nào.



Đi đâu!



Thị Huyết Lão Ma nheo mắt, thần thức tản ra bao trùm khắp cổ tinh.



Khi Thị Huyết Lão Ma tìm kiếm thì Diệp Thành đã di chuyển bên trong hố đen không gian và tính chuẩn phương hướng cũng như vị trí.



Chính là nơi này!



Không lâu sau đó, Diệp Thành dừng chân hít vào một hơi thật sâu, hắn thi triển thiên đạo.



Ngươi...!



Đột nhiên có người xuất hiện khiến phân thân của Thị Huyết Lão Ma đột nhiên giật mình.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn đã nắm lấy tay thần nữ nhà họ Sở rồi quay người bay vào hố đen không gian.



 
Chương 3222: Phong thần quyết!  


Hắn vừa đi thì bản thể của Thị Huyết Lão Ma đã bay lên đỉnh núi nhưng lại không thấy thần nữ của nhà họ Sở đâu, ông ta tối sầm mặt nhìn phân thân của mình, rít lên: “Người đâu?”



“Không...không biết”, phân thân của lão Ma kinh hãi: “Vừa rồi có một người đột nhiên xuất hiện đưa cô ta đi rồi”.



“Khốn kiếp”, Thị Huyết Lão Ma phẫn nộ tung một chưởng đánh tan phân thân của mình.

Advertisement



“Sao có thể?”, Thị Huyết Lão Ma mặt mày tôi độc, thần thức lại lần nữa bao trùm khắp cổ tinh này, không bỏ sót một tấc đất hay phần hư không nào, mọi thứ đều đến quá dị thường.



“Tiền bối đang tìm ta sao?”, trên đỉnh núi cao tám mươi nghìn trượng, Diệp Thành hiện thân.



“Là ngươi?”, Thị Huyết Lão Ma nhận ra Diệp Thành chính là tu sĩ cảnh giới Hoàng mà nhà họ Sở phái đi chuộc người nhưng lại không nhận ra Diệp Thành chính là người đã đại náo cả Thị Huyết Tông.



“Ta cho rằng chỉ có kiểu người tam giáo cửu lưu như ta mới đi bắt trói người, không ngờ lão tổ của Thị Huyết Tông, một Thánh Nhân siêu thoát thế ngoại lại làm ra trò này, thật khiến ta được mở mang tầm mắt”.



“Ngươi rốt cục là ai?”, Thị Huyết Lão Ma nheo mắt, ông ta không ngờ rằng Diệp Thành lại có thể nhìn thấu thân phận của mình.



“Không phải tiền bối đang đại náo Thị Huyết Tông sao?”, Diệp Thành nhe răng cười.

“Không thể nào, ngươi rõ ràng đã chết rồi”, Thị Huyết Lão Ma mặt mày tôi độc nhìn Diệp Thành với ánh mắt khó tin, hung thủ đại náo Thị Huyết Tông hôm đó rõ ràng đã bị ông ta giết rồi kia mà.



“Chẳng có gì là không thể cả”, Diệp Thành cười ý tứ: “Phải nói là tiền bối học cũng nhanh đấy, có điều đáng tiếc là việc trói người thế này người lại không tinh thông bằng vãn bối”.



“Được, được lắm”, Thị Huyết Lão Ma phẫn nộ đến mức bật cười, ông ta ra tay, một chưởng đánh vào hư thiên.



Thế nhưng mặc dù chưởng đánh này của ông ta huỷ thiên diệt địa nhưng lại bị hai đạo kiếm mang kinh thế trảm lìa.



Trên hư thiên có thêm hai bóng hình nữa xuất hiện, đó đều là lão tu sĩ, chính là lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở.


Thấy người tới, sắc mặt của Thị Huyết Lão Ma thay đổi rõ rệt.







Lão tổ nhà họ Sở tiến lên trước nhìn Thị Huyết Lão Ma với ánh mắt lạnh băng: “Ông làm vậy không sợ hậu thế cười nhạo sao?”



“Vậy thì đã sao?”, Thị Huyết Lão Ma cười dữ tợn, tới nước này rồi thì ông ta cũng đã hiểu ra kết cục này chính là nhằm vào mình, có điều đến giờ ông ta mới biết.



“Vậy thì phải trả giá”, lão tổ nhà họ Sở bay lên trời trảm ra một kiếm tạo ra cả dòng ngân hà.



Thị Huyết Lão Ma hắng giọng lạnh lùng, vung tay thật mạnh, diễn hoá bí thuật, đó chính là một chưởng ấn vừa to lại vừa đen, một chưởng quét bằng cả dòng ngân hà mà lão tổ nhà họ Sở trảm ra, cho dù là lão tổ nhà họ Sở cũng bị đánh lùi.



Lão tổ nhà họ Cơ cũng ra tay tung ra một chưởng, đó chính là cửu cung bát quái ấn.



Thị Huyết Lão Ma dùng một tay đỡ lại cửu cung bát quái.



Phong thần quyết!



 
Chương 3223: Trận đại chiến kết thúc!  


Diệp Thành lập tức sát phạt đến, một kiếm bá đạo đâm xuyên phần ngực Thị Huyết Lão Ma.



A...!



Thị Huyết Lão Ma rít lên, đạo tắc và huyết mạch mạnh mẽ bộc phát đẩy lùi Diệp Thành về sau.



Advertisement

Diệp Thành nghiến răng rít lên, cánh tay tê dại, sức mạnh của Thị Huyết Lão Ma vượt qua sức tưởng tượng của hắn, ông ta quả nhiên không phải là một Thánh Nhân tầm thường, chắc chắn đã gần đạt tới ngưỡng Thánh Vương.



Rầm! Rầm!



Trận đại chiến nổ ra, lão tổ nhà họ Sở và lão tổ nhà họ Cơ ở hai bên trái, phải chặn Thị Huyết Lão Ma ở giữa.



Khí huyết Diệp Thành sục sôi, hắn tế ra ngoại đạo pháp tướng, tay cầm kiếm tham gia vào vòng chiến đấu.



Cả hai Thánh Nhân, thêm một người là Hoang Cổ Thánh Thể có thể sánh ngang với Thánh Nhân, trận dung thế này khiến cho Thị Huyết Lão Ma rơi vào thế yếu, mặc dù khả năng chiến đấu của ông ta hơn người nhưng cũng bị đánh thảm hại.



Định không chết không nghỉ sao?



Thị Huyết Lão Ma rít lên chấn động thiên địa, ông ta như ác ma tôi độc.

Không chết không nghỉ!



Lão tổ nhà họ Sở, lão tổ nhà họ Cơ hắng giọng lạnh lùng, ở tinh vực này Thị Huyết Tông có thể coi là tiếng xấu đồn xa, Thị Huyết Lão Ma không phải là Thánh Nhân tầm thường, ông ta kẻ cay nghiệt, một người như vậy rõ ràng là đáng sợ nhất.



Lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở hiểu rõ nếu để ông ta đi thì nhà họ Sở và nhà họ Cơ sẽ không có ngày yên bình.



Diệp Thành cũng nghĩ vậy, vì đảm bảo an toàn cho người chuyển kiếp nên buộc phải giết Thị Huyết Lão Ma.



A....!



Thị Huyết Lão Ma điên cuồng mở cấm thuật, khả năng chiến đấu tăng vọt.




Lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở ở bên cũng không phải hạng vừa, bọn họ đều có cấm thuật, khả năng chiến đấu tăng vọt.



Ma đạo, mở!



Diệp Thành hắng giọng, hắn mở ra ma đạo, khả năng chiến đấu mạnh mẽ hơn bao giờ hết, Diệp Thành hung hãn như chiến thần cái thế, tay cầm đại kích xuyên trời, một kích đâm ra khiến lão ma kia máu me be bét.



Lão tổ nhà họ Cơ sát phạt đến, thần kiếm cái thế, một kiếm chém lìa thân thể của Thị Huyết Lão Ma.



Thị Huyết Lão Ma gào thét, ông ta lảo đảo lùi về sau nhưng lại lùi trúng nhát kiếm chờ sẵn của lão tổ nhà họ Sở, phần đầu bị đâm xuyên.



Cơ thể bị huỷ hoại, nguyên thần của Thị Huyết Lão Ma bay ra, sắc mặt ông ta hoang mang sợ hãi, ông ta chỉ muốn bỏ trốn khỏi nơi này.



Đứng lại!



Diệp Thành, lão tổ nhà họ Cơ, lão tổ nhà họ Sở bay từ ba hướng tới, ra tay với những đòn thần thông cái thế, không hề để cho ông ta cơ hội phản kháng và Thị Huyết Lão Ma ở trạng thái nguyên thần đã bị tiêu diệt.



Trận đại chiến kết thúc!

Một Thánh Nhân mạnh mẽ cứ vậy mà mất mạng.



 
Chương 3224: “Lại một người nữa!”  


Thị Huyết Lão Ma có lẽ rất ấm ức, cho tới chết ông ta cũng không biết mình sai ở đâu, cho tới chết ông ta cũng không dám tin kết cục này xảy ra với mình.



Vù!



Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra hút trọn thánh binh của Thị Huyết Lão Ma.



Advertisement

Lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở thấy vậy thì vẻ mặt có phần khác thường, đại đỉnh này thật thú vị, chúng ta dốc sức trảm diệt Thánh Nhân còn ngươi thì hay rồi, chẳng mất chút sức nào nhưng lại không hề tỏ ra khách khí.



Đúng là bất phàm!



Hai Thánh Nhân vuốt râu kinh ngạc nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh như nhìn thấy lai lịch của nó.



Diệp Thành có phần ái ngại, pháp khí bản mệnh của hắn càng lúc càng tự giác hơn.



Tiểu hữu về Võ Huyền Tinh trước đi!



Lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở thu lại ánh mắt nhìn sang Diệp Thành.



Diệp Thành gật đầu mỉm cười, hắn biết hai Đại Thánh này định làm gì.

Hiện giờ Thị Huyết Lão Ma đã chết, Thị Huyết Tông vẫn còn đó, vì sự an toàn của cả gia tộc, hai vị lão tổ này phải tỏ ra máu lạnh tới giây phút cuối cùng.



Cả hai người bay vào tinh không như hai đạo tiên quang, Thị Huyết Tông không có Thánh Nhân trấn thủ chắc chắn phải gạch tên khỏi tinh vực này, từ hôm nay trở đi tông môn làm loạn tinh không này sẽ không còn tồn tại nữa.







Sau khi lấy túi đựng đồ của Thị Huyết Lão Ma, Diệp Thành cũng bay ra khỏi cổ tinh.



Bộ sưu tập của Thị Huyết Lão Ma quả nhiên phong phú, có không ít Chuẩn Thánh binh, tất cả đều bị Diệp Thành ném vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Hỗn Độn Thần Đỉnh đương nhiên không khách sáo, không từ chối bất cứ món nào, hơn nữa còn rất tham lam, vừa mới hấp thu một Thánh binh, bây giờ lại hấp thu bao nhiêu Chuẩn Thánh binh như thế mà vẫn chưa thấy có ý định tiến giới.



Diệp Thành thở dài, đến người làm chủ nhân như hắn cũng phải tặc lưỡi.



Trong đại đỉnh, thần nữ nhà họ Sở đã được giải trừ phong ấn, cô xoa đầu, ngạc nhiên ngơ ngác nhìn bốn phía.



Huyết mạch của cô nương này cũng kỳ lạ, còn thuần khiết hơn cả Tần Vũ, dị tượng huyền bí đan xen quanh người, cảnh tượng diễm lệ, đặc biệt là đôi mắt kia luôn lấp lánh đạo uẩn khó có thể nói bằng lời.



Thần nữ nhà họ Sở ngẩng đầu, nhìn Diệp Thành qua miệng đại đỉnh: “Đây là đâu? Ngươi là ai?”



Diệp Thành mỉm cười, búng tiên quang ra cho nó nhập vào đầu mày của cô ấy.



Ưm!



Tiếng kêu đau đớn khe khẽ của thần nữ nhà họ Sở lập tức vang lên từ trong đại đỉnh.



“Lại một người nữa!”



Diệp Thành khẽ cười, mỗi khi tìm được người chuyển kiếp là tâm trạng hắn lại vui vẻ, hơn nữa không chỉ thần nữ nhà họ Sở mà Võ Huyền Tinh còn những người chuyển kiếp khác nữa, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng là một bất ngờ vui vẻ với hắn.



Nghĩ đến đây, Diệp Thành không khỏi tăng nhanh tốc độ.



 
Chương 3225: “Ta không phải người coi trọng đồng tiền”.  


Không biết đến lúc nào thần nữ nhà họ Sở đã khôi phục ký ức kiếp trước mới nằm bò bên miệng đại đỉnh, ló đầu ra ngoài ngơ ngác nhìn Diệp Thành, đôi mắt đẹp ngấn lệ: “Không phải ta đang mơ chứ?”



“Đông Phương Ngọc Yên, chào mừng quay lại”, Diệp Thành cười nhẹ, phất tay đưa thần nữ nhà họ Sở ra khỏi đại đỉnh.



“Không ngờ thế gian này còn có luân hồi”, Đông Phương Ngọc Yên bật khóc.



“Rất huyền diệu phải không?”



Advertisement

“Những người khác của Đại Sở đâu ạ?”



“Vẫn đang tìm”, Diệp Thành nói xong thì truyền thần thức cho Đông Phương Ngọc Yên, trong thần thức có rất nhiều chuyện của Đại Sở, cô ấy chết ở Bắc Chấn Thương Nguyên, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa biết.



“Thánh chủ đã tìm được chàng chưa?”, Đông Phương Ngọc Yên mong ngóng nhìn Diệp Thành, đôi mắt đẫm lệ làm mờ đi tầm nhìn của cô.



“Vi Văn Trác?”



“Chúng ta đã hẹn kiếp này gặp lại”, Đông Phương Ngọc Yên cười dịu dàng như nhớ lại Bắc Chấn Thương Nguyên một trăm năm trước, cô chết trên lưng Vi Văn Trác, để lại lời hẹn kiếp sau.



“Nếu hắn nghe thấy chắc sẽ rất cảm động”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý.



“Vậy Thánh chủ đã tìm được chưa?”, Đông Phương Ngọc Yên vẫn nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng.



“Hai người rất may mắn”, Diệp Thành mỉm cười.



“Nói như vậy là người đã tìm được chàng?”


“Hắn đang ở nhà họ Sở của Võ Huyền Tinh”, Diệp Thành lại nở nụ cười, tốc độ lại tăng lên, bay đi như thần mang khoáng thế. Một câu nói của hắn khiến cho Đông Phương Ngọc Yên ngẩn người rất lâu, đến khi phản ứng lại thì kích động hai mắt đẫm lệ, không ngờ kiếp này cả hai đều đầu thai tới Võ Huyền Tinh.



Không nói thêm gì nữa, Diệp Thành lấy tốc độ nhanh nhất quay về Võ Huyền Tinh.



Hắn không về tiên sơn nhà họ Sở ngay mà tới một cổ thành nhỏ hẻo lánh ở Huyền Võ Tinh.



Cổ thành khá náo nhiệt, dòng người tấp nập trên phố.



Diệp Thành nhắm về một hướng rồi đáp xuống quầy hàng bên đường.



Quầy hàng đó không bán đồ mà để xem bói, cạnh bàn có một cây sào, trên sào treo một tấm vải trắng, trên tấm vải trắng có ba chữ lớn: Từ Bán Tiên.



Lại nhìn đến người xem bói, đó là một thanh niên cà lơ phất phơ, quanh mép có gắn hai cọng ria.



Đó là Vi Văn Trác chuyển kiếp, thiếu chủ Huyền Thiên thế gia của Bắc Sở kiếp trước.



Đông Phương Ngọc Yên gạt đám đông sang một bên, nhìn thanh niên đó với đôi mắt ngấn lệ.



Vi Văn Trác chuyển kiếp nhìn Đông Phương Ngọc Yên với vẻ mặt kỳ lạ, không biết sao cô nương xinh xắn này lại vừa khóc vừa nhìn mình, nhưng nhìn một lúc hắn ta vuốt bộ ria mép, cô nương trước mắt này nhìn thế nào cũng thấy rất quen, như thể đã gặp ở đâu đó.



Diệp Thành cũng tới đi, thản nhiên ngồi trước bàn, hứng thú nhìn Vi Văn Trác: “Nghe nói đạo hữu xem rất chính xác”.



“Chỉ xem cho người có duyên, không đúng không lấy tiền”, Vi Văn Trác ngồi ngay ngắn, vuốt râu trầm tư, ai không biết sẽ thật sự cho hắn ta là bậc cao nhân tiền bối đấy!



“Vậy ngươi tính thử xem khi nào hai chúng ta thành thân?”, Diệp Thành cười tủm tỉm nhìn Vi Văn Trác.



“Chuyện này à!”, Vi Văn Trác nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn Đông Phương Ngọc Yên bên cạnh hắn, lúc này hắn ta lại nhìn về Diệp Thành: “Nói thật thì hai người không có tướng phu thê”.



“Ngươi chắc chứ?”, Diệp Thành đặt một nghìn nguyên thạch lên bàn.



“Đạo hữu, đây không phải vấn đề tiền bạc”.



“Ngươi có được không đấy?”, Diệp Thành lại đặt thêm một nghìn nguyên thạch.



“Ta không phải người coi trọng đồng tiền”.



“Thêm một nghìn nữa”.

“Nhìn qua thì cũng có một chút đấy”, Vi Văn Trác vuốt ria mép đầy ẩn ý.



 
Chương 3226: “Không ngờ lại là ông ta”.  


“Thế này mới đúng chứ!”



“Thánh chủ đừng trêu chàng nữa”, Đông Phương Ngọc Yên dở khóc dở cười nhìn Diệp Thành.



“Có người đau lòng rồi”, Diệp Thành cười tươi rồi đưa tay ra, Vi Văn Trác còn đang đếm tiền lập tức bị Diệp Thành xách lên.



“Này! Ngươi làm gì thế hả?”, Vi Văn Trác hét to.



Advertisement

“Đưa ngươi vào động phòng”, Diệp Thành nói rồi bay lên trời, đi thẳng về một hướng.



“Nói chúng ta có tướng phu thê, xem ta xử lý chàng thế nào”, Đông Phương Ngọc Yên cười giận hờn rồi cũng đi theo.



Không lâu sau Diệp Thành đáp xuống tiên sơn nhà họ Sở.



Thấy Diệp Thành quay về, thần nữ nhà họ Sở cũng bình an vô sự, phía Tần Vũ đều thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng khi Tần Vũ nhìn thấy Vi Văn Trác được Diệp Thành xách về thì sững người, dường như đã nhìn ra là ai chuyển kiếp, Vi Văn Trác cũng là nhân vật có tiếng ở Đại Sở, sao hắn ta lại không nhận ra?!



Diệp Thành đáp xuống, cho tiên quang nhập vào đầu mày của Vi Văn Trác sau đó đẩy hắn ta cho Đông Phương Ngọc Yên: “Giao cho cô đó, ra tay nhẹ một chút”.



“Ta sẽ rất nhẹ nhàng”, Đông Phương Ngọc Yên vén tóc sau đó xắn tay áo rồi siết bàn tay lại, Vi Văn Trác vẻ mặt đau đớn đang không biết đây là nơi nào thì đã bị cô kéo đi, bay vào nơi sâu trong tiên sơn nhà họ Sở như một tia tiên quang.



A…!



Không lâu sau mọi người nghe thấy tiếng hét như ma khóc sói hú: “Diệp Thành, ngươi là đồ khốn kiếp”.



“Không nghe thấy”, Diệp Thành lắc đầu, ngoáy lỗ tai.



“Có chuyện gì vậy?”, vẻ mặt trưởng lão nhà họ Sở đều quái lạ, nghe thấy tiếng hét thảm thiết, mọi người đều nhìn nhau, trong trí nhớ của họ thần nữ là một cô nương rất dịu dàng, không ngờ hôm nay lại hung hãn như vậy.



“Đó là Vi Văn Trác à?”, Tần Vũ chọc chọc Diệp Thành.



“Ngoài hắn còn có thể là ai?”



“Muội muội Sở Tâm của ta cũng là người chuyển kiếp?”, Tần Vũ hỏi thử.



“Đúng ra thì hẳn là ngươi đã từng gặp Đông Phương Ngọc Yên”, Diệp Thành sờ cằm, nhìn Tần Vũ với vẻ mặt khác lạ: “Cuộc thi tam tông thế hệ Huyền Tự của Thiên Đình Đại Sở sôi nổi như thế, ngươi không tới à?”



“Ta không tới kịp” Tần Vũ cười khan: “Nhưng Vi Văn Trác của thế hệ Thanh Tự lấy Đông Phương Ngọc Yên của thế hệ Huyền Tự, chuyện này khá mới mẻ, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi là lạ”.




“Điều khiến ta rối rắm là nên gọi Đông Phương Ngọc Yên là đại tẩu hay gọi là sư điệt”.



“Vai vế ở Đại Sở hơi loạn rồi đây”.



“Tiểu hữu, lão tổ nhà ngươi đâu?”, khi hai người đang nói chuyện thì các trưởng lão của nhà họ Sở chạy tới.



“Đến Thị Huyết Tông cùng lão tổ nhà họ Cơ rồi ạ”, Diệp Thành không giấu giếm: “Thị Huyết Lão Ma đã bị chúng ta tiêu diệt, vì sự ổn định của hậu bối hai nhà và vùng tinh vực này, khả năng cao Thị Huyết Tông sẽ bị xoá sổ”.



“Thị Huyết Tông? Thị Huyết Lão Ma?”, các trưởng lão của nhà họ Sở không biết chuyện đều sững sờ, ngỡ ngàng.



“Người bắt cóc thần nữ nhà tiền bối chính là Thị Huyết Lão Ma”, Diệp Thành nói ra nguyên nhân.



“Không ngờ lại là ông ta”.



“Đường đường là một Thánh Nhân, đúng là không biết xấu hổ”.



“Chắc là bị người bí ẩn gây rối làm loạn Thị Huyết Tông mấy ngày trước kích thích đấy”.



“Người làm loạn Thị Huyết Tông mấy ngày trước chính là ta”, Diệp Thành không khỏi ho khan.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom